Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #176  
Old 20-05-2008, 02:32 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Gió Lùa Qua Cửa
Tác giả: Äá»— Bích Thuý

Có tiếng nổ uỳnh uỳnh như tiếng công nông, tiếng bánh xe lá»™c cá»™c trên đá dăm lao vào ngõ, gạt cánh cổng gá»— đánh xoẹt. 'Thằng mất dạy nào đấy, có biết nhà ai đây không mà láo lếu thế hở? Thằng nào? Bà có ra mà lôi cổ nó vào đây tôi dạy cho má»™t bài không? Con cái nhà ai thế không biết?". "Bố? Con đây chứ thằng nào. Bố lại Ä‘ang uống rượu à, may quá, con vỠđúng lúc. Äang thèm rượu muốn chết đây bố ạ". "Mày... là mày đấy à? Rước cái cá»§a nợ ấy ở đâu vá» thế, hay lại trá»™m cắp cá»§a ai, hở? Tao là lao không để yên đâu nhé! Ngồi xuống, lấy thêm cái chén. Mẹ mày vừa lÄ©nh lương hưu, chi hẳn cái đùi vá»›i cả đĩa dồi, cứ nhắc mãi không thấy cái mặt giặc (là mày ấy) đâu cả: Rõ thiêng. Ä‚n Ä‘i, rồi nói tao nghe, mày lấy cái cá»§a nợ ấy ở đâu ra?". "Bố cứ hay đùa, lấy đâu ra? Ná»­a năm má»­a mật cá»§a con đấy chứ lấy ở đâu. Bố có biết cá»§a độc là cái gì không? Là cái mà cả Hà Ná»™i chỉ có vài tay thợ biết sá»­a nó như thế nào, thay thế phụ tùng ở đâu, là cái mà chỉ nhìn đã biết cái thằng ngưá»i ngồi trên nó là loại gì, là...". "Là loại đầu trá»™m Ä‘uôi cướp, loại thích

chít khăn tang lao như Ä‘iên lúc ná»­a đêm ấy hả. Gì thì gì, con tao hay không phải con tao, há»… cứ ngồi trên cái cá»§a nợ ấy trông đã không đứng đắn, không tá»­ tế, đã là loại thích chÆ¡i lưá»i làm, loại không coi thiên hạ ra gì, loại...". "Thôi nào, bố! Bố cho con ăn vài miếng đã, kẻo lại phụ lòng mẹ. Ä‚n xong rồi con vá»›i bố nói chuyện cái xe. Con má»i bố má»™t chén. Mẹ mua rượu nhà ai mà thÆ¡m thế, mai con xuôi, mẹ kiếm cho con vài lít nhá. Tuần sau thằng Bá»m tròn sáu tháng, đám bạn con thế nào cÅ©ng đến, cho chúng nó chết tại trận".

Xong bữa, bố không còn nhá»› gì đến cái xe nữa, bố ngá»§ mất rồi. Bố bao giá» cÅ©ng thế, uống vào là ngá»§, là không biết trá»i đất gì nữa. Mẹ bảo đấy là cái nết cá»§a bố. Chồng ngưá»i ta uống vào là đánh đập, chá»­i bá»›i vợ con, chồng mẹ chỉ có đánh đẫy má»™t giấc, xong, không ò ê gì. Sống ở đất rượu mà như bố, đàn ông chỉ có má»™t. Làng có bao nhiêu ông chồng thì bố là tấm gương cá»§a bấy nhiêu ông. Ngẫm ra, mẹ là ngưá»i đáng được tá»± hào nhất ở làng. Anh cả làm ra nhiá»u tiá»n, mua má»™t cái nhà to tướng, sau cÆ¡n sốt đất này dưới Hà Ná»™i, anh có cả tá»· bạc trong tay. Trong cái nhà bốn tầng to thù lù ấy, anh trang bị cho chị dâu cả vá»›i thằng cháu đích tôn cá»§a ông bà đến tận răng má»i thứ đồ dùng hiện đại, bóng loáng, gõ vào đâu cÅ©ng kêu coong coong. Bà hãi nhất là phải xuống đấy, thôi thì chúng mày thỉnh thoảng đưa cháu vá» cho tao hít hà má»™t tí, đừng bắt tao phải xuống ở trong cái nhà ấy. Tao phát bệnh ra mất.

Anh thứ chưa lấy vợ, ở má»™t mình trong căn há»™ bé như cái lá»— mÅ©i tít trên tầng năm má»™t khu chung cư. Mắt cận bảy tám Ä‘i ốp, nói ná»­a câu sách vở ná»­a câu, cứ như tung hoả mù trước mặt ngưá»i ta. Mấy ông đồ Nho còn sót lại trong làng, há»… thấy anh thứ vá» là chèo kéo đến nhà đàm đạo chữ nghÄ©a bằng được.

Cậu út có cái thú mua bán, đổi chác xe máy, má»—i lần vá» làng lại cưỡi má»™t cái xe má»›i. Thôi thì đủ kiểu, nhưng nhất thiết là cái nào cÅ©ng phải nổ thật to. Như hôm nay đây, cái xe to như xe bò nghênh ngang giữa làng, hàng xóm được má»™t mẻ nghe chó sá»§a Ä‘iếc lai. Mẹ chẳng ưa gì cái xe ká»nh càng, đúng như bố bảo, ngồi trên cái xe ấy, ngưá»i tá»­ tế mấy cÅ©ng thành ra không tá»­ tế. Nhưng nó lại bảo mẹ, vụ khoai tây này, cả làng gom lại, bán được giá Ä‘i nữa thì cÅ©ng chỉ bằng ná»­a cái xe ấy thôi. Nghe ù cả tai. Nhiá»u tiá»n thế thì biết nói gì nữa. Nhưng thiếu gì cách để khoe tiá»n, tại sao lại phải mua má»™t cái xe như thế mà Ä‘i. Thanh niên bây giá» lạ thật, mất liá»n mua cái không tá»­ tế vào mình thì chỉ có chúng nó. Thật không thể hiếu nổi.

Äêm, khuya hẳn rồi mà nó còn dong ra ngõ, đánh thức bá»n trẻ con hàng xóm dậy, chất chúng ngồi chồng lên nhau kín cái xe, phi thẳng ra bá» sông. "Chúng mày có đứa nào biết chị ThÆ¡m, con ông Vạn lái đò không?". "Biết chứ sao không. Chị ThÆ¡m ngày nào chẳng mang ngô sang chợ huyện từ sá»›m tinh mÆ¡". "Nhưng chị ThÆ¡m không phải là con ông Vạn nữa rồi". "Sao lại không phải là con ông Vạn nữa? Chúng mày chỉ huyên thiên". "Thật mà. Chị ThÆ¡m thành con ông Tỉnh từ lâu rồi, bây giá» sang ở hẳn bên huyện bán thịt rồi. Con dâu ông Tỉnh chẳng ở đấy thì ở đâu". "Con dâu à, thế thì phải nói rõ là chị ấy Ä‘i làm dâu nhà ngưá»i ta chứ". "Anh út Æ¡i, ông Q. bảo lẽ ra ông ấy há»i chị ThÆ¡m cho anh mà, phải không? Anh mà lấy chị ThÆ¡m, chở lợn cho chị ấy bằng cái xe này thì sướng phải biết, nhỉ . Chồng chị ThÆ¡m ngày nào chẳng chở lợn bên này vá» mổ, nhưng chỉ chở bằng xe Min thôi".

Dòng sông chảy dưới ánh trăng giữa tháng sóng sánh vàng. Con đò cá»§a ông Vạn lấp ló ánh đèn. Sau cái đận chở đầy ngưá»i quá bị lật, xã không cho chèo đò nữa, ông Vạn chuyển sang nghỠđánh cá. Con gái Ä‘i lấy chồng, nhà bá» không, ông gần như xuống thuyá»n ở hẳn, đêm cÅ©ng ngá»§ dưới thuyá»n. Không chở ngưá»i thì ông chở lợn, những con lợn béo nung núc, cậu con rể gom từ khắp các làng bên này sông, mang sang chợ hóa kiếp. Sáng nào qua sông nó cÅ©ng dúi cho ông gói lòng còn nóng hôi hổi trong lá chuối, kiếm chai rượu nữa là ông say sưa cả ngày. Hôm nào hứng lên thì giăng lưới, quăng chài. Ông bảo ông là ngưá»i sướng, sướng nhất làng. "Cậu vỠđấy à, xuống làm vá»›i tôi choóc rượu. Này, ngày xưa tôi mà gả con ThÆ¡m cho cậu thì giá» sao nhỉ, cậu lại lôi nó xuống tít Hà Ná»™i ấy, coi như tôi mất con còn gì. Nó hận tôi lắm, cái đận ấy Nhưng đâu phải tại tôi, đúng không cậu? Có duyên số cả đấy cậu ạ, các cụ nhà mình nói cấm có sai. Hồi cậu Ä‘i, con ThÆ¡m đòi nhảy sông tá»± tá»­. Con nhà lái đò mà nhảy sông tá»± tá»­ thì chết thế quái nào được. Nó quẫn quá quên mất đấy mà. Cứ tưởng không lấy được nhau thì chết, thế mà cuối cùng có đứa nào chết đâu. Anh bây giỠăn nên làm ra lắm há»­, là tôi nghe nói thế. CÅ©ng mừng. Con ThÆ¡m nhà này...". Ông già nói má»™t thôi má»™t hồi chợt chững lại, nâng chén dốc thẳng vào miệng đánh á»±c. "ThÆ¡m thế nào, bác? Sao bác không nói tiếp? Cô ấy khổ ạ? Vì cái gì? Kìa... bác...". "Vì cái gì à? Chả vì cái gì, cÅ©ng chả khổ. Chồng mổ lợn, vợ bán, tiá»n nong rá»§ng rẻng, có gì mà khổ... Nhưng mà... vẫn chưa có con. Chồng nhận tại chồng, vợ tranh tại vợ, không đứa nào chịu Ä‘i khám xem thá»±c hư thế nào. Sốt cả ruá»™t. Thôi, uống Ä‘i. Uống Ä‘i nào, mấy khi cậu vá»...".

Theo hai anh "bá» làng", xuôi Hà Ná»™i, đánh vật vá»›i cái mác ngoại tỉnh, há»c đủ thứ cốt để không thất nghiệp, cốt để mở mày mở mặt cho thiên hạ biết tay, cốt để bố mẹ không phải làm gì lúc tuổi già mà vẫn đủ ăn đủ tiêu, trong nhà lúc nào cÅ©ng có dăm trăm bạc phòng khi hiếu hỉ không phải lo chạy quanh như nhà ngưá»i la. Lúc chưa có cứ tưởng chỉ cần như thế là đủ, là mãn nguyện, nhưng có rồi lại thấy còn thiếu bao nhiêu thứ. Thế là cứ lao đầu vào má»i chá»—, không bá» qua má»™t cÆ¡ há»™i nào. Không phải là tham lam, dứt khoát không phải là tham lam. Mà đã là má»™t cái gì đó như thói quen, như ngồi lên má»™t cái xe là phải lao Ä‘i, quen rồi, dừng lại không chịu được. Nhưng cÅ©ng không ngỠđến lúc lao Ä‘i mãi rồi, đến lúc không coi cái gì ra gì nữa, không còn sợ ai nữa, không còn phải lo thiếu thốn bất cứ thứ gì nữa, thì cÅ©ng là lúc thấy chính mình thừa ra. Có ai như mình không, hai ông anh mình có như mình không, không biết nữa. Cái thằng đàn ông mà cÅ©ng có lúc buồn viển vông, mÆ¡ hồ như đàn bà thì thật chẳng ra gì. Biết thế, nên cố giấu. Chỉ có mẹ là nhận ra. Lúc nào đột nhiên vá» nhà, dù là ná»­a đêm, mẹ cÅ©ng không há»i tại sao lại vá», tại sao lại đêm hôm mò mẫm thế. Sá»± im lặng cá»§a mẹ thật vô cùng dá»… chịu. Trên Ä‘á»i này có hai ngưá»i làm nó luôn cảm thấy dá»… chịu khi ở bên cạnh, đó là mẹ và thằng con trai ná»­a tuổi. Cái thằng bé khôn sá»›m đến lạ lùng. Ná»­a đêm, nghe tiếng xe nổ ình ình cá»§a bố là thế nào cÅ©ng dứt vú mẹ chồm dậy mở to mắt trong màn nhìn ra, miệng cưá»i toe toét. Hai ngưá»i, má»™t hiểu tất cả và má»™t không hiểu gì cả đã làm thằng đàn ông gần ba chục buổi đầu cân bằng những lúc chống chếnh nhất, những lúc đã nghÄ© đến má»™t lối thoát nhẹ nhàng... Nếu không có hai con ngưá»i ấy thì không biết đã ra sao rồi.

Hầu như không ngày nào ăn được hai bữa cÆ¡m ở nhà. Khuya khoắt lắm má»›i xong việc để vá». Vợ như ô-sin, dá»— con ngá»§ rồi gà gật ngay cạnh cá»­a, chá» tiếng xe vỠđể mở cổng, để đẩy giúp vào trong nhà. Tá»± dưng khó chịu kinh khá»§ng, nhìn thấy mâm cÆ¡m đậy lồng bàn không thể không cáu um lên. "Äã bảo ăn thì cứ ăn, phần làm gì. VỠđược thì ngưá»i ta khắc vỠđúng bữa, sao lại cứ phải chá»?". "Ä‚n má»™t mình em không nuốt được". "Trá»i ạ, nhàn cư sinh Ä‘á»ng đảnh đấy à? Hay tại xem phim Hàn Quốc nhiá»u quá mà sinh há»™i chứng lãng mạn...". "Ô kìa, sao tá»± dưng chỉ có chuyện ấy mà anh cÅ©ng cáu vá»›i em? Anh...". Khóc. Dấm dứt. Nức nở. Sụt sịt. "Trá»i ôi, nhà cá»­a thế này thì tôi vá» làm gì, cô có biết cả ngày ngoài kia tôi mệt má»i thế nào không? Có im ngay Ä‘i không. Tôi đã vung tay trước mặt cô bao giá» chưa, thá»­ xem cả xóm này có thằng chồng nào tá»­ tế hÆ¡n tôi không? Tại sao cô không biết làm cái gì đó để má»—i lúc vá» nhà tôi không thấy tức ngá»±c khó thở thế này? Tôi có bắt cô làm gì nặng nhá»c đâu, có bắt cô phải tằn tiện chắt bóp đâu, mà sao có

má»—i cái việc ấy cÅ©ng không làm được!". "Nhưng việc ấy cụ thể là việc gì, anh phải bảo thì em má»›i biết chứ...". "Nếu biết là việc gì thì tôi tá»± làm cho xong. Tôi là chồng chứ không phải là vợ. Trá»i sinh ra đàn bà các cô để làm vợ, thế thì cô phải biết là mình cần làm gì trong gia đình chứ...". "Em phát Ä‘iên lên mất thôi anh Æ¡i, em xin...". "Không phải chá» cô. Tôi đã Ä‘iên rồi đây này...".

Cố ghìm để không to tiếng mà thằng cu con đã ngá»§ vẫn nhổm dậy trong màn, đầu ngá» ngoạy, miệng ô a không rõ muốn nói cái gì. Tá»± dưng chùng ngưá»i xuống: Rệu rã như má»™t cá»— máy đã hết thá»i hạn sá»­ dụng. Hình như mình cần má»™t sá»± bảo trì bảo dưỡng nào đấy, nếu không thì chỉ ngay ngày mai thôi sẽ rữa nát ra. Khốn khổ, sá»± rữa nát bên ngoài còn nhìn thấy được, có khi chỉ thay má»™t cái sÆ¡ mi má»›i là đủ phục hồi. Nhưng sá»± rữa nát bên trong thì thật kinh khá»§ng. Không nhìn thấy, chỉ cảm thấy. Máu chảy chậm rù rì trong huyết quản, thở mà như không thở, má»i ý nghÄ© chìm nghỉm trong má»™t cái vÅ©ng lầy đặc sá»n sệt. CÅ©ng có thể nó chưa đến ná»—i rữa nát, cÅ©ng có thể nó má»›i chỉ là dấu hiệu cho má»™t căn bệnh tâm thần nào đó. Sợ, rồi lại không sợ. Lại sợ. Căn nhà thành ra trống huếch trống hoác, thành ra lạnh lẽo, xa lạ từ bao giá» thế không biết. Ôm riết lấy con. Thằng bé theo thói quen rúc vào ngá»±c bố tìm bầu sữa. Cá» má»› râu lởm chởm vào má nó. Thật không thể hình dung được, cái thằng ngưá»i râu ria cóc cáy như mình mà cÅ©ng đã từng bé tí thÆ¡m tho, ấm má»m thế này. Con ngưá»i mà cứ được bé mãi thì sung sướng quá. Nào, ngá»§ Ä‘i con. Ngá»§ Ä‘i. Äêm nay con ngá»§ vá»›i bố nhé. Ngá»§ Ä‘i là hết đói thôi con ạ. Ngày xưa bố cÅ©ng thế đấy. Lúc nào đói không chịu nổi nữa thì Ä‘i ngá»§. Rúc đầu vào đống rÆ¡m mà ngá»§. Thế mà giá» lắm ngưá»i lại phải ngá»§ để quên no Ä‘i đấy con ạ. No quá cÅ©ng khó chịu không kém gì đói quá, có khi còn khó chịu hÆ¡n.

Sáng, mở mắt ra, vợ đã lấy kem đánh răng vào bàn chải, khăn mặt ngâm trong nước nóng, bày sẵn trên bàn ăn ba món để thích chá»n thứ nào thì chá»n. Xong bằng ấy việc thì ngồi vào má»™t góc, lặng lẽ chá», mặt như lá chuối hÆ¡ lá»­a, đợi chồng ăn xong để lấy tăm, lấy nước, rồi vào phòng chuẩn bị quần áo, giày, tất. Vậy mà má»—i buổi sáng phải khoác vào ngưá»i má»› quần áo thÆ¡m tho phẳng phiu lại thấy mất tá»± tin đến ná»—i ra khá»i nhà là phải ghé ngay vào má»™t quán nước chè nào đó vệ đưá»ng, đứng lên ngồi xuống cho nó nhàu nhÄ© Ä‘i má»™t tí. ấy vậy mà không sao mở miệng nói được má»™t câu, đại loại như, thằng tôi sao thì cứ để vậy, rÆ¡m rác quen rồi, đừng có cố gá»™t rá»­a tôi như thế. Khốn khổ, đến mấy cái thứ mặc trên ngưá»i cÅ©ng biết làm thế nào để hành mình, vợ chả tá»™i tình gì thì biết trút cục khó chịu vào đâu?

CÆ¡ quan đông nghìn nghịt. Con gái trẻ lượn ra lượn vào như bươm bướm. Không hiểu sao cÆ¡ quan này lại lấy lắm con gái thế không biết. Sểnh ra má»™t cái là thấy thì thụt lôi trong ngăn kéo ra nào son nào phấn, hí húi bôi quệt, cứ như không có son phấn thì thành ngợm cả. Hầu như không ngày nào thống kê được mình đã làm những việc gì từ sáng, đã gặp những ai, đã nói những câu dài ngắn thế nào. Chỉ biết đến tối mịt, có khi gần ná»­a đêm vẫn Ä‘ang ở má»™t chá»— nào đó hoàn toàn không phải cá»§a mình. Äã thành má»™t cá»— máy rồi, đã không làm chá»§ được mình nữa rồi, đã phải vận hành hết công suất rồi. Không ngày nào không ước ao sóng Ä‘iện thoại tá»± dưng mất tiệt Ä‘i, đừng có rung bần bật trong túi quần nữa. Äiện thoại đã đổi đến lần thứ mưá»i mấy, đã là loại bé tí như đồ chÆ¡i trẻ con rồi, mà cái sá»± rung cá»§a nó trong túi quần vẫn không giảm bá»›t khó chịu Ä‘i tí nào. Má»—i lần thấy buồn buồn ở hông là má»™t lần giật thồn thá»™t, lại muốn ngừng cả thở. Càng ngày càng mất lịch sá»±, càng vắn tắt, càng tiết kiệm công nói công nghe.

Cái cục bá»±c bá»™i không lúc nào chịu rá»i Ä‘i cho, há»… cứ vỠđến nhà là nó lại cồm cá»™m lên, ứ đến cổ. Vợ ti tỉ khóc. Tối nào cÅ©ng ti tỉ khóc. Mà cái giống, khóc thì khóc cho thoả, khóc thoải mái má»™t lần cho hết cÆ¡n Ä‘i còn dá»… chịu. Äằng này lại cứ giấu giấu giếm giếm, mím môi mím lợi, lại cứ chạy ra chạy vào toa lét, mặt mÅ©i thì đỠtía cả lên. Ngưá»i ta làm gì mình đâu mà phải khóc. Nhà cao cá»­a rá»™ng không thiếu thứ gì, lại ở vị trí mà bao nhiêu ngưá»i nhiá»u tiá»n thừa cá»§a bây giá» muốn có. Hoa ư, cây cảnh ư, chim chóc ư, chó mèo õng ẹo ư... đủ hết. Vậy mà lại rÅ© ngưá»i ra như bông hoa héo là làm sao? "Cả ngày chỉ có má»—i việc trông con, dạy con, cô mà để thằng bé ảnh hưởng đến thần kinh thì liệu hồn. Hay tại tôi hay cáu gắt, tôi không biết ngá»t ngào như trong phim, trong tiểu thuyết hở?". "Anh... sao anh không cố hiểu em, không cố thông cảm vá»›i em?". "Trá»i ôi, tôi tối mắt tối mÅ©i ngoài đưá»ng từ sáng sá»›m đến đêm khuya thế này, rúc vá» nhà được mấy tiếng đồng hồ mà lại còn phải làm cái công việc hiểu cô hay sao? Cô làm vợ kiểu gì thế? Vợ gì mà không biết thương chồng, xót chồng hở? Mà cô thì có gì khó hiểu đâu cÆ¡ chứ. Cái đầu cô lúc nào cÅ©ng sạch sẽ thÆ¡m tho thế kia thì đựng được thứ gì trong ấy? Tôi đã không yêu cầu cô phải lo nghÄ© việc lá»›n việc bé gì, cô chỉ có má»—i má»™t trá»ng trách là ngồi đấy, trông con, đợi tôi vá» rồi mở cổng. Hay là ngày mai tôi thuê ngưá»i chuyên mở cổng, đóng cổng thay cô nữa? Này, cô thật là có vấn đỠmất rồi...". "Nhưng... em thá»±c ra là cái gì trong nhà này anh có khái niệm được không? Có không?". Và lần này thì khóc to, khóc thật sá»±, khóc không giấu giếm nữa. Khóc đến nghẹn thở, mặt mÅ©i đỠtía, tóc xù cả ra. Mở toang tất cả cá»­a kính cá»­a chá»›p, cho gió lùa vào khắp nhà, bật tất cả quạt lên nữa. Sao vẫn nặng ná» bức bối thế này. Cô Æ¡i, tôi quỳ xuống lạy cô đây này. Cô làm gì tôi thì làm ngay Ä‘i, giết tôi cÅ©ng được, nhưng đừng bắt tôi phải làm cái mà tôi không biết nó là cái gì. Cô cÅ©ng không biết nó là cái gì cÆ¡ mà...".

*

* *

Mấy bà mẹ chạy khắp làng á»i á»i gá»i trẻ con vá» Ä‘i ngá»§, đã có ngưá»i dóng dả như hát hay: "Äâu có cái loại ngưá»i nào lại thế chứ, ná»­a đêm ná»­a hôm rồi còn tha con ngưá»i ta Ä‘i, đúng là cái đồ dở hÆ¡i, rá»­ng mỡ".

Ô hay, mình làm gì mà để ngưá»i ta chá»­i thế. Vá» thôi nào, chúng mày lên xe hết Ä‘i, bám cho chắc vào. Bây giá» mong cái xe nổ bé tiếng Ä‘i má»™t tí thì nó lại kêu to hÆ¡n, như trêu tức, giữa đêm thanh vắng. Bầy chó lại được má»™t mẻ sá»§a inh á»i.

Bên cánh cổng Ä‘ang mở sẵn, mẹ đứng nép vào má»™t bên, chá» cái xe to như xe bò phi vào sân rồi cài then. Nó đã mua cái xe này chỉ vì muốn có tiếng nổ thật to, có lúc còn tháo cả ống xả ra. Phố xá càng đông ngưá»i càng thấy mình cô quạnh, mình thừa ra, nên cứ phải có cái gì thật náo động má»›i yên tâm được. Vậy mà giá» này, vấp phải sá»± lặng lẽ cá»§a mẹ lại muốn ngay lập tức vứt quách cái xe Ä‘i... "Mẹ à, con nhá»› thằng Bá»m quá. Có khi con không ngá»§ nhà nữa đâu, con vá» vá»›i nó đây". Mẹ lại ra mở cổng, vá»›i tay xoa nhẹ lên vai, nắm nắm mấy cái. Mắt mẹ ầng ậng nước trong bóng tối lá» má» dưới tán cây hồng xiêm mưá»i mấy năm tuổi... Giá» má»›i thấy, đôi mắt thằng Bá»m má»—i lúc mở to trong màn nhìn ra, giống mắt mẹ vô cùng.

Trăng vẫn đổ ánh sáng rá»i rợi xuống dòng sông vàng. Tiếng ông Vạn hát ồi ồi vá»ng vào làng. Äúng là ông Vạn sướng. Sướng thật.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #177  
Old 20-05-2008, 02:34 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Gá»­i Ngưá»i Em Gái Nhá»
Tác giả: Lê Nguyên Ngữ

Äã lâu lắm rồi, tôi chẳng còn cư ngụ nÆ¡i ga xép ấy nữa. Khu xóm ga cÅ© kỹ có khoảng sân rá»™ng trải loang lổ nhá»±a đưá»ng và vá»›i những tiếng còi tàu lúc nào cÅ©ng nghe như ngái ngá»§, vào các buổi sá»›m hay má»—i khi chiá»u xuống. Má»—i chuyến tàu ghé đến ga xép này thưá»ng mang Ä‘i, thả xuống độ mươi ngưá»i vá»›i những gánh gồng tanh nồng mùi cá, má»±c cá»§a vùng biển quê tôi.

Dạo ấy, vợ tôi đột ngá»™t qua Ä‘á»i. Như con thuyá»n bão giật mất neo giữa biển Ä‘á»i cÆ¡m áo, tôi bèn tạm nghỉ việc viết lách lâu dài, quay qua "xoay nóng" vá» cái ăn cho mấy cha con, bằng cách mở ra má»™t quầy bán sách trước ga xe lá»­a. Gá»i là quầy cho oai, chá»› kỳ thật chỉ tre lá tuá»nh toàng. Tuá»nh toàng hệt như Ä‘á»i tôi và sân ga vậy! Äầu tư ban đầu cho quầy sách đột xuất này là toàn bá»™ kho sách đồ sá»™ cá»§a tôi được chắt mót, giữ gìn từ nhiá»u năm nay. Có nhiá»u cuốn hồi mua được nó, tôi mừng cứ ngồi nhìn ngắm, vuốt ve đến cả quên ăn, bá» ngá»§. Giá» thì tôi bán tất vì sá»± sống còn trước mắt cá»§a cảnh "gà trống nuôi con". Hy vá»ng rồi các sách mang đầy ká»· niệm cá»§a tôi sẽ tìm được những chá»§ mua yêu quý nó như là tôi vậy.

Äợt đầu, sách bán khá chạy. Có chút đỉnh tiá»n, để Ä‘a dạng hoá quầy sách, tôi lôi vá» hàng loạt truyện tranh, giăng đầy trên mấy nẹp tre. Vùng tôi nghèo nên sau mấy hôm xôn xao ban đầu, ngưá»i mua đến thưa dần bởi túi tiá»n có hạn. Sách thì ngày má»™t ố vàng, xuống cấp thêm vì giăng phÆ¡i cho gió dầu nắng dãi. Äể vá»›t vát lại phần nào những sách đã đến hồi cong bìa, gẫy gáy, tôi bèn phân xuống loại hai, cho các em thuê Ä‘á»c tại chá»— trong khi chá» tàu. Nhá» chuyển hướng phục vụ kịp thá»i này, các em đến quầy tôi ngày lại má»™t đông lên. Và cÅ©ng dịp này, tôi má»›i quen em - ngưá»i độc giả nhá» tuổi mà tôi không bao giá» quên được!

Má»™t chiá»u, khi tôi Ä‘ang cặm cụi sắp xếp quầy thì má»™t cÆ¡n gió bất ngá» thốc tá»›i. Gặp quầy sách tuá»nh toàng cá»§a tôi, nó xoáy thẳng vào và cuá»™n tung lên trá»i tất cả những gì có thể. Khi kịp nhận ra sá»± "viếng thăm đưá»ng đột" này, sách báo cá»§a tôi đã lẫn vào bụi mù, lá»›p bay trắng trá»i, lá»›p Ä‘ang hạ dần độ cao rÆ¡i xuống khắp khu vá»±c! Tôi chỉ còn biết dụi mắt kêu trá»i và đón lượm những thứ rá»›t gần quầy thôi. Kiểm lại, kể cả số những ngưá»i hảo tâm lượm giúp, sách báo cá»§a tôi bị cÆ¡n lốc xoáy vừa rồi "phát không" Ä‘i quá ná»­a! Nhất là truyện tranh, bá»™ thì mất đầu, bá»™ lại mất Ä‘uôi, nếu còn đầu Ä‘uôi thì vắng Ä‘i khúc giữa.

Hôm sau, giữa lúc tôi đang bần thần với những thiệt hại do cơn lốc gây ra thì... bỗng có tiếng động bên hông quầy:

- Thưa..., sách của chú gió bay nè!

Tôi quay lại, má»™t thằng bé chừng mưá»i hai, mưá»i ba tuổi Ä‘ang nhoẻn miệng cưá»i vá»›i chồng truyện trên tay.

- Ơ... cám... cám ơn cháu! - Tôi vô cùng mừng rỡ - Cháu lượm hôm qua phải không?

- Dạ. Lượm xong, tàu chạy mất, nên... cháu phải đem vỠnhà.

Tôi xem lại. Äúng là mưá»i mấy cuốn trong loạt sách cá»§a tôi. Hầu hết là truyện tranh. Trong đó có những cuốn ráp vào, giúp tôi khá»i phải vứt Ä‘i khá nhiá»u bá»™ sách. Cám Æ¡n nhiá»u! Việc em không giữ chúng để Ä‘á»c chÆ¡i rồi bá» là Ä‘iá»u khiến tôi vô cùng ngạc nhiên và cảm động, nhất là khi em đã mang vỠđến nhà.

Bây giá» thì em sốt sắng giúp tôi xếp các sách vừa mang đến vào quầy. Theo cách xếp, hoá ra em cÅ©ng khá quen thuá»™c vá»›i truyện tranh ở quầy tôi. Không chừng em là độc giả thưá»ng xuyên ngay từ những ngày đầu cho thuê nữa đấy. Äiá»u đó nghÄ©a là em đã tốn không ít tiá»n vào quầy sách cá»§a tôi.

- Cháu có... hay Ä‘á»c truyện không? - Tôi gợi ý.

Thằng bé như không thể giấu được chiếc răng khểnh cá»§a mình, cưá»i bẽn lẽn:

- Thưa có. Cháu thích xem truyện... tranh.

Tôi xoa đầu em:

- ÄÆ°á»£c rồi! Từ nay, chú cho phép cháu Ä‘á»c tất cả những truyện thiếu nhi có trong quầy chú mà khá»i phải trả tiá»n. Äồng ý không?

Nó vòng tay, cúi đầu:

- Cháu... xin cám ơn chú.

Tôi bèn đưa em cuốn mở đầu cá»§a bá»™ truyện tranh hay nhất mà tôi má»›i mua. Em lá»… phép cám Æ¡n và đến ngồi Ä‘á»c nÆ¡i băng đợi tàu. Äứng trong quầy nhìn kỹ, bá»—ng dưng tôi nhận ra cái dáng quen thuá»™c cá»§a em. Phải rồi! Em đúng là độc giả thưá»ng xuyên ở quầy sách cá»§a tôi. Vá»›i dáng ngồi nghiêm túc như "ông cụ non" ấy, thái độ Ä‘á»c khi cưá»i mỉm, lúc chau mày tuy lặng lẽ nhưng đồng cảm vá»›i nhân vật ấy... dù hôm nay em thiếu cái bị cói đặt dưới chân, song tôi vẫn nhá»› có lần đã từ chối tá» hai trăm vừa rách, vừa ướt em lôi từ trong ấy ra. Em đã gá»­i lại cái bị cói cho tôi, chạy đâu đó kiếm vỠđưa tá» hai trăm khác. Những tá» hai trăm kiếm được ở tuổi em chắc cÅ©ng chẳng dá»… dàng gì!

Từ ấy, ngày nào như ngày nào, trước lúc còi tàu ngược ga vang lên chừng vài mươi phút, em vá»›i chiếc bị cói Ä‘eo bên mình lại rụt rè đến Ä‘á»c nÆ¡i quầy sách cá»§a tôi. Có nhiá»u hôm em phụ giúp tôi những việc lặt vặt trong quầy, để khi Ä‘á»c không trả tiá»n cho bá»›t phần áy náy. Và cÅ©ng từ ấy, em thoắt đến, thoắt Ä‘i theo những tiếng còi tàu, còn tôi, chẳng lá»i lãi bao nhiêu, song lúc nào cÅ©ng bận rá»™n bán, thuê như ngưá»i nuôi con má»n. Do vậy, tuy quen nhau đã lâu nhưng tôi vẫn chưa tá» tưá»ng quê quán cÅ©ng như việc làm cá»§a em. Chỉ mang máng biết rằng em rất đông anh em qua những thứ quà em tha vá» trong bị cói.

Má»™t hôm, có thằng bé lạ thuê Ä‘á»c tập truyện tranh, tôi tìm hoài chẳng thấy. Cuối cùng, sá»±c nhá»› đã đưa em Ä‘ang ngồi Ä‘á»c nÆ¡i băng đợi tàu. Thấy thằng bé má»›i đến thuê này ăn vận ngon lành, hứa hẹn sau là khách sá»™p, nên tôi nhá» nhẹ:

- Truyện đó, có cậu bé ngồi cuối băng tàu Ä‘ang Ä‘á»c. Chá» nó trả sách, lên tàu, chú sẽ cho thuê.

Nghe thế, thằng này vá»™i sấn sổ đến, giật phăng cuốn sách trong tay em, giá»ng kẻ cả:

- Biết gì mà cÅ©ng bày đặt Ä‘á»c, xem! Äồ không biết chữ!

Sau cái giật thô bạo của thằng kia là tiếng còi tàu. Em nhìn tôi đầy thẹn thùng rồi lao vào phía cửa ga. Chẳng mấy chốc, chiếc bị cói cần mẫn bên hông em đã khuất chìm sau những gánh gồng vội vã.

- Hoá ra em vẫn chưa biết Ä‘á»c ư? - Tôi lẩm bẩm, bàng hoàng.

Thằng bé vừa giật sách bĩu môi:

- Nó chỉ biết có mỗi chữ o, nhỠquả trứng gà thôi!

Sau buổi chiá»u đó, em chẳng bao giá» ghé lại quầy tôi. Cứ má»—i lần có tiếng còi tàu vang lên, tôi lại bá» cả bán mua để dõi mắt tìm em. Nhưng thật là hoài công...! Và... sao lại như thế, em Æ¡i???

Äã lâu lắm rồi, tôi chẳng vá» lại nÆ¡i ga xép ấy nữa! Khu ga xép cÅ© kỹ vá»›i những tiếng còi tàu nghe cứ nghèn nghẹn, buồn buồn kể từ dạo vắng bóng em. Quầy sách chẳng hiểu sao cứ thưa vắng dần. Do mua lá»—, bán hao và miệng ăn mấy cha con nên rốt cuá»™c rồi, chính tôi cÅ©ng phải dá»i Ä‘i nÆ¡i khác kiếm sống. Thế là vÄ©nh viá»…n tôi không còn cÆ¡ há»™i tìm gặp lại em.

Bây giá» cứ má»—i lần nghe tiếng còi tàu mÆ¡ hồ vá»ng vá» từ đâu đó hay tiếng trống gá»i ngày khai trưá»ng, tôi lại nhá»› đến em. Nhá»› vô cùng! Em giỠđây Ä‘ang lận đận phương trá»i nào hay vẫn còn ngược xuôi nÆ¡i ga tàu quê cÅ©? Dù ở đâu, mong rằng lúc nào em cÅ©ng mạnh tay, khá»e chân để giúp đỡ gia đình, và nhất là... đã biết Ä‘á»c chữ rồi để em còn xem được những dòng vừa nhắn gá»­i cá»§a tôi.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #178  
Old 20-05-2008, 02:38 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Gặp Lại
Tác giả: Vương Sĩ Ca

Chiếc xe vừa thắng lại, tiếng đẩy cá»­a sắt cót két, xe chầm chậm chạy vào độ khoảng 10 mét rồi dừng hẳn. Tiếng ổ khoá khua lanh canh, hai cánh cá»­a sau được mở toang, má»™t luồng gió lùa vào. Tôi sảng khoái. Tên lính nguỵ khom ngưá»i xuống đẩy chiếc băng ca, bốn chân sắt chạm dưới lưá»n tạo má»™t âm thanh rá»n rợn. Những tia nắng ban mai chiếu lấp loá, tôi choá mắt đành nhắm lại...

- Thưa bác sÄ©, đây là tên Việt cá»™ng bị ta bắt trong trận càn quét vào mật khu Ngãi Tứ. Nó rất gan lì, đã bị thương còn cố bắn chặn cho đồng đội thoát, làm bên ta chết thêm 10 ngưá»i. Khi hết đạn, nó má»›i chịu thúc thá»§.

Tên lính nói má»™t hÆ¡i dài như muốn phô trương vẻ yêng hùng cá»§a bá»n chúng, rồi đưa tay vào túi áo lấy tấm giấy chuyển bệnh ra trình.

Vị bác sĩ thản nhiên cầm lấy chuyển qua cô y tá. Chân tôi được ông ta nghiêng qua xem xét. Tên lính có vẻ bực tức, mặt nhăn nhúm trông khó coi.

- Cô cắt hết băng nơi chân chú ấy ra - Ông bảo cô y tá.

MÅ©i kéo lành lạnh chạy dá»c theo xương ống quyển. Tôi cố ngồi lên. Mảnh băng vừa bung ra. Thân tôi nhá»™t nhạt, khó chịu còn hÆ¡n bị những cá»±c hình nÆ¡i địa ngục. Bởi những con dòi từ trong vết thương, chúng nhung nhúc chui lên bò quanh vùng da thịt lở lói. Cô y tá rá»­a sạch vết thương. Vị bác sÄ© nhìn vào, rồi ngẩng lên nói vá»›i tên lính:

- Sao các anh để đến nông nỗi này?

- Nó là Việt cộng - Tên lính đáp cộc lốc.

- Anh nên nhã nhặn một chút. Dù là gì đi nữa nhưng đến đây, tôi xem anh ta là một bệnh nhân.

Lá»i bác sÄ© như trăm nghìn mÅ©i kim xuyên vào não làm mặt tên lính co rúm lại, trông thảm hại. Tôi cố nén sá»± khoái cảm trong lòng...

Äang thay băng, giá»ng cô y tá chợt xa vắng:

- Vết thương cá»§a anh hôm nay sắp bình phục. Hình như vài hôm nữa bên an ninh quân đội, há» qua nhận anh vá».

Tim tôi co thắt. Có hÆ¡n ná»­a tháng nằm đây, tôi bị cuốn hút vào đôi mắt hiá»n từ cùng nụ cưá»i cá»§a cô. Äiá»u đó dá»… dàng làm tôi quên Ä‘i ná»—i Ä‘au cá»§a ngưá»i chiến sÄ© bị thương sa vào tay giặc. Giá» sắp xa cô, làm sao tôi không buồn. Biết cô có buồn như tôi không?

Trăng thượng tuần lên cao lấp loáng ngoài vuông sân bệnh viện như trải nhẹ qua hồn tôi chút gam màu quê hương. Äêm yên ắng, chỉ còn tiếng thở, tiếng ngáy, tiếng rên khe khẽ cá»§a bệnh nhân. Có tiếng chân bước vào phòng, tôi chống tay ngồi dậy. Cô y tá đã đến bên đầu giưá»ng, thấy tôi định há»i, cô vá»™i đưa ngón tay lên môi ra hiệu. Cá»­ chỉ lạ lùng cá»§a cô làm tôi rất đỗi ngạc nhiên. Chắc có việc gì đây? Chưa chi cô xoay ngưá»i lại, Ä‘i ra. Tôi lo lắng. Äịnh tâm lại, tôi mở nhanh gói giấy mà cô vừa để nÆ¡i đầu giưá»ng. Bên trong là má»™t miếng thép không gỉ nhá» dẹt, má»™t mảnh giấy được xếp lại rất nhá», má»™t bá»™ đồ được á»§i thẳng tươm tất. Dưới ánh sáng lá» má» cá»§a bóng đèn tròn, tôi Ä‘á»c nhanh những dòng chữ viết vá»™i trên mảnh giấy. Rồi hành động...

Trong bệnh viện đã có ngưá»i vào ra, sá»± sinh hoạt ngoài cổng được đánh thức. Tôi ung dung thả từng bước như ngưá»i Ä‘i nuôi bệnh. Cố chịu cÆ¡n nhức, tôi bước nhanh. Vừa quăng cái còng vào lá»— cống, nghe tiếng xe máy dừng lại ở phía trước, tôi giật mình. Cô y tá giục: "Nhanh lên...". Tôi ngồi phắt lên cái ba ga phía sau. Cô tăng ga, chiếc xe vun vút qua những con đưá»ng vắng tanh. Chân tôi buốt nhức vì dằn sóc, hai tay quá» quạng tìm chá»— bấu. Có lẽ cô hiểu, nên nói to lên trong gió: "Anh ôm chặt vào ngưá»i em...". Äến ngã ba Cần ThÆ¡, cô Ä‘iá»u xe lao nhanh qua. Tôi chồm ngưá»i vá» phía trước: "Sao cô không ghé ở ngã ba dá»… đón xe hÆ¡n?". "Anh không thấy đồn cảnh sát ở đó à!".

Cô cho xe dừng lại trên má»™t Ä‘oạn đưá»ng vắng. Má»™t chiếc xe Hồng thập tá»± cùng vừa trá» tá»›i. Cô tiến đến bên ca bin dặn dò Ä‘iá»u gì đó vá»›i anh tài xế, rồi quay lại. Tôi chưa kịp nói lá»i từ biệt, bá»—ng cô nắm chặt bàn tay tôi, giá»ng nồng nàn trầm ấm: "Chúc anh gặp nhiá»u may mắn".

Qua khung cá»­a, qua ánh đèn phía sau, tôi thấy cô vẫn còn đứng bên vệ đưá»ng trông theo. Lòng tôi tê tái.

Bàn chân tôi đã Ä‘i khắp phố phưá»ng Sài Gòn nhưng không má»™t nÆ¡i nào nhận tôi vào làm. Há» dá»­ng dưng trước những lá»i xin việc, mặc dầu tôi chỉ cần hai bữa cÆ¡m thôi. Tôi thầm nghÄ©, cùng là con ngưá»i vá»›i nhau, sao há» không có tình thương nhân loại như những ngưá»i ở quê tôi. Hay há» sợ tôi Ä‘iá»u gì? Cuối cùng tiá»n cô cho tôi cÅ©ng hết, cái đói lại cồn cào trong bụng. Äang lang thang, chợt má»™t thanh niên hai chân cụt tá»›i gối ngồi trên chiếc xe lăn bên hè phố ngoắc tôi lại, có lẽ anh ta thấy tôi Ä‘i khập khiá»…ng.

- Mày là thương phế binh hả?

Tôi đáp liá»u:

- ừ!

- Mày vào hội chưa?

Tôi nào biết há»™i gì? CÅ©ng đáp liá»u:

- Chưa.

- Thôi mày theo tao mà sống, tao sẽ giúp...

Như kẻ chết Ä‘uối vá»› được cái phao, còn gì bằng! Tôi theo anh ta. Nhà anh nằm ngoài mặt tiá»n trên đưá»ng Khổng Tá»­. Anh ta nói vẻ tá»± hào: "Äây là khu thương phế binh do bá»n tao tá»± chiếm, rồi cất, chứ chẳng có con "ma" nào cấp. Mày thấy có oách không? Tôi ngồi yên lặng lắng nghe. Anh ta "đế" luôn: "Bá»n tao ở đây tá»± do ăn, tá»± do nói, tá»± do chá»­i, Ä‘.sợ thằng chánh quyá»n...". Bá»—ng giá»ng anh chùn xuống: "Vậy mà con vợ tao, nó đành Ä‘oạn bá» Ä‘i lấy Mỹ...!".

Má»—i sáng, tôi đẩy anh Ä‘i góp tiá»n chá»— ngoài chợ Cầu Muối, nÆ¡i bá»n hỠđộc quyá»n. Äổi lại, tôi cÅ©ng có ít tiá»n tiêu vặt cùng hai bữa cÆ¡m và không biết bằng cách nào anh ta làm được má»™t thẻ thương phế binh, má»™t giấy chứng chỉ giải ngÅ© cho tôi. Giá» tôi là má»™t công dân hợp pháp sống trong ngôi nhà cá»§a anh. Vậy mà tôi chưa tìm bắt được liên lạc để quay vá» vá»›i đơn vị. Không lẽ phải sống mãi thế này sao? Tôi nghe nhịp tim gõ buồn, lại nhá»› những ân tình chan chứa ẩn trong đôi mắt cá»§a cô y tá mà mấy lâu vẫn còn xốn xang trong lòng tôi...

Tiếng súng nổ ròn tan khắp đưá»ng phố, má»i ngưá»i ngá» bá»n lính nguỵ dùng súng thay pháo đón giao thừa. Ngoài đưá»ng, tiếng động cÆ¡ rú ga Ä‘inh tai nhức óc hoà cùng tiếng đạn bom ì ầm. Lá»­a trong tim như được nhen lên, lòng tôi xôn xao. Trong nhà, giá»ng say rượu lè nhè cá»§a anh ta vá»ng ra: "Sao mày không vô, Việt cá»™ng đến chúng giết hết cả lÅ©!". Tôi cưá»i thầm... Tiếng chân rầm rá»™ cá»§a Ä‘oàn quân giải phóng Ä‘ang băng qua lá»™. Tôi vá»™i vã chạy theo. Vài anh bá»™ đội chÄ©a súng bắn vào tôi, chặn lại. Tôi vén ống quần lên chỉ vào vết thương, tá» rõ nhanh chóng cảnh tình. Vị chỉ huy tiến lại nhìn tôi phân vân...

***

Ông tiểu Ä‘oàn trưởng ngồi xuống bên tôi, giá»ng từ tốn:

- Cuá»™c há»p Chi bá»™ chiá»u qua, ban lãnh đạo nhất trí cho chú nằm an dưỡng, đây là nÆ¡i an toàn. Tôi định phân trần. Hình như ông hiểu ý, vá»™i tiếp:

- Trên chiến trưá»ng cÅ©ng như trong lao động, chúng ta cần có sức khoẻ. Vì thế, chú cứ an tâm.

Tôi yên lặng, thở dài.

Khi phần lý lịch cá»§a tôi được đơn vị gởi ra, vết thương nÆ¡i chân chưa được lành hẳn. Tôi được Ä‘iá»u vá» công tác ở địa phương Bình Long.

Thoắt đó, đã 7 năm. Giá» tôi là má»™t thanh niên ở tuổi 27 tràn đầy sức sống và dày dạn trong chiến đấu. Những tin chiến thắng từ mặt trận trên khắp các miá»n đất nước giòn giã bay vá». Rồi cuá»™c chiến đến hồi kết thúc.

Trong ánh nắng chói chang cá»§a má»™t ngày cuối tháng tư, tôi lại tìm cô. HÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ vòng quanh hết các phòng, các trại trong bệnh viện VÄ©nh Long, há»i thăm, không ai biết được vá» cô. Tôi liá»n tìm đến vị bác sÄ©, nhưng ông đã vá» hưu và cÅ©ng không ai biết rõ hiện giỠông ở nÆ¡i đâu? Tôi thất vá»ng.

HÆ¡n hai năm phục viên vá» quê nhà, lòng tôi lúc nào cÅ©ng khao khát gặp lại cô y tá, lúc nào cÅ©ng mải miết kiếm tìm, nhưng tin tức vá» cô như phiến mây gầy bay ngang giữa chiá»u. May sao có má»™t hôm ngưá»i bạn rá»§ tôi Ä‘i tìm cô vì cô chính là nhân vật mà anh cần gặp để viết bài. Äi quanh co khắp mấy thôn rồi, chúng tôi cÅ©ng gặp được má»™t bác nông dân cho hay:

- Trước đây, cô ấy Ä‘ang Ä‘i thá»±c tập ngành gì đó, tôi không được rõ lắm. Không biết vì sao cô bị địch bắt rồi buá»™c tá»™i làm Việt cá»™ng. Nghe đâu bá»n chúng dùng đủ má»i cách tra tấn, cô kiên quyết không nhận. Chúng má»›i đày cô ra Côn Äảo. Tại đây, cô tham gia vào phong trào, đấu tranh chống chào cá» ba que, vận động chị em đòi há»i cải thiện chế độ đối vá»›i nữ tù nhân nên bị chúng nhốt vào chuồng cá»p...

Rồi bác còn kể tiếp:

- Hoàn cảnh cô ấy rất đáng thương. Lúc ở Côn Äảo vá», cha mẹ Ä‘á»u qua Ä‘á»i, cô là con má»™t nên phải ở nhà lo hương khói. Cô chỉ nhận công tác phụ nữ ở địa phương để có thá»i gian rảnh rá»—i chăm sóc ruá»™ng vưá»n. Còn việc chồng con, tôi già cả ít Ä‘i đâu, nên không được biết.

Ngôi nhà cô nằm khuất sau khu vưá»n toàn cây tạp trong má»™t ấp thuá»™c xã Tích Thiện, phía trước là dòng sông Hậu xuôi vá» Cần ThÆ¡. Trong nhà vắng lặng, chúng tôi ra đứng ngắm những bông hoa Ä‘ang khoe sắc trong ánh nắng heo hắt giữa chiá»u tà.

- Cô chủ nhà ơi...! Cô chủ nhà ơi...!

Äá»™ hÆ¡n phút, má»™t phụ nữ khoảng gần 30 tuổi trong bá»™ bà ba Ä‘en vừa ra vừa tháo cái khăn rằn quấn nÆ¡i cổ lau lau hai tay, rồi há»i:

- Hai anh tìm nhà ai vậy?

- Thưa cô... có phải đây là nhà cô Thanh...?

Tôi bỗng reo lên. Thôi, đúng là em rồi! Tiếng reo của tôi quá to làm cô giật mình, sửng sốt nhìn tôi chăm chú hồi lâu:

- Anh... là... anh Thới. Lê Minh Thới phải không? - Tiếng cô lập bập.

Tôi gật gật đầu rồi tiến lại. Bá»—ng có tiếng xe tắt máy ngoài rào, má»™t ngưá»i thanh niên dẫn chiếc Honda 67 Ä‘i vào nhìn hai đứa tôi rồi gật đầu chào. Cô lên tiếng giá»›i thiệu:

- Äây là ông xã nhà em, anh Thá»›i còn nhá»› ảnh hông?

Như bị cú sốc, tôi đứng tần ngần. Có lẽ hiểu được tâm trạng tôi, cô nhắc vá»›i giá»ng lắng buồn:

- Ông xã em chính là ngưá»i lái chiếc xe Hồng thập tá»± trong đêm đưa anh Ä‘i thoát đó... Chúng em má»›i cưới nhau...

Anh tiến lại, bắt tay tôi niá»m nở. Äâu đây tiếng chim vót giá»ng gá»i mùa.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #179  
Old 20-05-2008, 02:40 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Giàn Trầu Quế
Tác giả: Thái Giang

Bà nội vỠquê gần hai năm. Nhớ bà quá, nhưng Tâm biết bà không ra Hà Nội nữa. Bà giận mẹ.

Bà ná»™i nghiện ăn trầu từ thuở còn con gái. Bà bảo có hai loại trầu: trầu quế và trầu mỡ. Ngon và thÆ¡m nhất là trầu quế. ở quê mình, đàn bà, con gái xưa Ä‘á»u ăn trầu và nhuá»™m răng Ä‘en. HÆ¡n bảy mươi tuổi rồi, bà nhịn cÆ¡m chứ không nhịn trầu được, các cháu ạ.

Những ngày đầu ra Hà Ná»™i ở chÆ¡i vá»›i con cháu, bà cứ thÆ¡ thẩn, hết ra lại vào. Tưởng bà nhá»› quê, Tâm và Nam thi nhau bật vô tuyến suốt ngày cho bà xem. Nhưng bà cứ nhìn Ä‘i đâu ấy. Tâm mách mẹ, mẹ cưá»i: "Bà ná»™i con nhá»› trầu cay đấy. Äể chiá»u nay, mẹ ghé vào chợ Hôm mua trầu cau cho bà".

Chiá»u đó, bố mẹ đèo nhau vỠđến cổng, đã gá»i tướng lên:

- Tâm, Nam đâu? Ra giúp bố mẹ một tay nào?

Hai đứa chạy ùa ra. Mẹ đang bưng trên tay một chiếc bình vôi. Bố rút từ giỠxe ra một túi trầu và rau tươi.

- Mẹ ơi, chúng con mua trầu cau cho mẹ rồi đây này. Cả con dao chìa vôi để mẹ têm trầu nữa.

Bà nội tươi tỉnh, tay run run đỡ lấy bình vôi:

- Bà thèm trầu quế, nhưng bà ngại... phiá»n mấy con.

Äêm ấy, mùi trầu không thÆ¡m cay toả khắp sân. Tâm và Nam xoắn lấy bà, bắt bà kể chuyện ma: "Cố Bợ đốt nhà chỉ cháy lạt, không cháy gianh". Chuyện bà kể sợ Æ¡i là sợ, nhưng hai đứa cứ thích nghe. Mẹ phải mấy lần gá»i, hai đứa má»›i chịu vào há»c bài. Nhưng lạ thật, ma Cố Bợ cứ lởn vởn đâu đấy.

Những buổi tối thơm nồng mùi trầu như thế kéo dài không lâu. Một buổi sáng, Tâm thức dậy tập thể dục, đã thấy mẹ xách nước rửa sân, dùng chổi tre kỳ cỠmãi góc sân nơi ba bà cháu ngồi đêm qua. Thì ra vui chuyện, bà nội đã vứt bã, nhổ quết trầu ra đấy. Mặt mẹ cau cau khó chịu.

Tâm kể chuyện ấy vá»›i bố. Bố thần mặt, thở dài rồi phóng xe ra phố, mang vá» cái ống nhổ bằng đồng. Bố dặn Tâm: "Con nói nhá» vá»›i bà nhổ nước trầu vào đây nhé". Những chuyện cổ tích ở quê lại được ba bà cháu rì rầm. Tâm cầm cái ống nhổ phục vụ bà, má»i tay lại chuyá»n cho em Nam.

Rồi bố Ä‘i công tác tận Lạng SÆ¡n. Gói trầu và cau tươi cá»§a bà cứ cạn dần. Mẹ không ghé vào chợ Hôm nữa. Tâm nhắc mẹ, mẹ gắt: "Chợ hết trầu cau rồi. Thá»i nay có ma nào ăn trầu đâu mà mua vá»›i bán. Mày lấy kẹo cao su cho cụ nhai vậy. Vừa sạch răng lại đỡ bẩn nhà".

Bà ná»™i không quen ăn kẹo, nên trệu trạo nhai cau khô vá»›i vá» cho đỡ nhá»›. Thương bà quá. Giá Tâm có tiá»n và chợ còn bán cau trầu... Chuyện Cố Bợ, ma rà cÅ©ng tắt. Các buổi tối, hai đứa chúi đầu vào há»c bài. Mẹ ngồi ốp bên cạnh. Bà ho khan má»™t mình trong buồng...

Má»™t buổi chiá»u, Tâm Ä‘i há»c thêm vá» muá»™n. Cổng mở toang. Äèn trong nhà không bật. Chiếc bình vôi lăn lóc góc sân, vôi đổ tung toé. Thằng Nam Ä‘ang gào khóc vá»›i mẹ:

- Con bắt Ä‘á»n mẹ đấy. Con bắt Ä‘á»n mẹ đấy! Mẹ không mua trầu cho bà... lại quét đổ bình vôi cá»§a bà... để bà bá» Ä‘i rồi. Hu... hu... bà Æ¡i... bà vá» vá»›i cháu Ä‘i... bà Æ¡i...

***

Bây giá», ngồi dưới giàn bầu xanh mát trước sân, Tâm càng da diết nhá»› bà. Giá như ngày ấy... có má»™t giàn trầu không. Thương nhất là bố. Bố Ä‘i Lạng SÆ¡n tất tả vá», vai mang bá»c quà, trên tay là má»™t nhánh trầu không phá»§ lá chuối. Vừa vào cổng, bố đã reo lên:

- Em ơi, anh đã tìm được giống trầu quế vỠcho mẹ đây này.

Äáp lại là bá»™ mặt buồn xỉu cá»§a cả nhà. Thằng Nam mau nước mắt, oà lên khóc:

- Bà bá» vá» quê mất rồi bố Æ¡i! Con bắt Ä‘á»n mẹ. Tại mẹ...

Bố đứng sững, đánh rơi nhánh trầu không xuống sân, kêu lên đau đớn: "Mẹ ơi!". Nước mắt bố chảy xuống má.

Bá»—ng bố bật dậy, ném bá»c quà vào nhà. Không nhìn mẹ, không há»i Tâm má»™t câu, bố cởi áo, chạy ra sân, đến bên cạnh cái chậu sành lá»›n nhất, bố nhổ phăng gốc trúc Nhật ném ra góc sân.

Nhánh trầu quế được giâm vào cái chậu cảnh. Hàng ngày Ä‘i làm ở cÆ¡ quan vá», bố lầm lụi vun đất, tưới tắm cho trầu. Bố ít nói hẳn Ä‘i. Bữa tối, cả nhà ăn trong im lặng. Lùa uể oải bát cÆ¡m, bố xách ghế ra sân ngồi im lìm bên chậu trầu không...

Thế là đã gần hai năm bà không ra Hà Nội. Nhánh trầu không bố mang vỠđã thành một giàn trầu xanh mướt, che kín nửa sân. Mùi trầu quế thơm nức.

Bố mẹ đã làm lành vá»›i nhau. Äó là má»™t đêm mưa thu, sau hai tháng nặng ná», mặt bố lạnh như tiá»n. Ná»­a đêm, Tâm chợt thức giấc. Nghe có tiếng thì thầm. Rồi tiếng mẹ nức nở.

Bây giá», giàn trầu là niá»m vui chăm sóc cá»§a cả nhà. Mẹ là ngưá»i chi chút, nâng niu nhất. Sáng nào mẹ cÅ©ng dậy sá»›m tưới nước, bắt sâu, vắt những nhánh trầu non lên giàn. Chưa vừa lòng, mẹ còn phân công hai chị em Tâm ra bãi thải tìm vôi tưá»ng cÅ©, Ä‘em vỠđập vụn đắp vào gốc trầu nữa.

Giàn trầu mượt xanh như láng mỡ. Nhưng bà nội vẫn không ra chơi. Bố đã hai lần vỠquê đón bà. Hai lần bố ra một mình.

Nghỉ hè. Tháng 9 tá»›i, Tâm lên lá»›p 11, em Nam lá»›p 6. Äêm qua trăng sáng. Cả nhà mang ghế ra sân, ngồi dưới giàn trầu quế. Bố bảo mẹ:

- Ngày kia giỗ ông nội, anh và thằng Nam vỠthăm bà. Em và cái Tâm trông nhà nhé.

Mẹ ngả đầu vào vai bố:

- Không. Em chuẩn bị tất cả rồi. Em phải vỠcùng. Lỗi do em gây ra, em phải vỠtạ lỗi với mẹ chứ.

Tâm nhanh nhẩu:

- Mẹ nói đúng. Cả nhà cứ vá» quê thăm bà ná»™i. Con giữ nhà cho. Nhưng mẹ phải nhận vá»›i con má»™t Ä‘iá»u cÆ¡...

- Trăm Ä‘iá»u mẹ cÅ©ng nhận. Con nói Ä‘i.

Tâm bí mật ghé vào tai mẹ thì thầm. Mẹ cưá»i:

- Suýt nữa... Cảm ơn con gái.

Má» sáng. Mẹ má»™t mình bắc ghế đứng dưới giàn trầu, thận trá»ng chá»n những lá trầu tươi nhất, xanh nhất xếp thành má»™t chúc trầu thÆ¡m ngát.

Mẹ sẽ mang chúc trầu quế của cả nhà vỠbiếu bà.

Tâm tin là đến một ngày nào đó, một đêm nào đó, bà nội sẽ ngồi nhai trầu dưới giàn trầu quế. Chị em Tâm tha hồ nghe bà kể chuyện cổ tích.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #180  
Old 20-05-2008, 02:41 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Giá»t Nước Mắt Chiá»u Ba Mươi
Tác giả: Việt Phương

Cầm tá» "Giấy ra trại" trên tay, Sá»­u mừng rÆ¡i nước mắt. Anh được ân xá trước hạn 6 tháng trong dịp Tết Nguyên đán. Có bao nhiêu tư trang Sá»­u tặng lại anh em - những ngưá»i cùng cảnh ngá»™ má»™t thá»i lầm lá»—i - chưa có dịp may như anh hôm nay. Chào ban giám thị trại, chào cán bá»™ quản giáo, Sá»­u xúc động nhận lá»i chúc tết và số tiá»n Ä‘i đưá»ng mà trại cấp cho anh.

Thôi, vÄ©nh biệt trại cải tạo Hồng Ca - nÆ¡i anh đã phải trả giá đắng cay cho lá»—i lầm phút nông nổi bằng quãng thá»i gian tá»§i nhục 30 tháng trá»i mà tưởng chừng như 30 năm dài đằng đẵng. ở đó có bao đêm nằm trằn trá»c, Sá»­u đã âm thầm khóc trong ân hận, trong ná»—i xót thương ngưá»i mẹ già đơn côi Ä‘ang khắc khoải chá» anh nÆ¡i căn nhà nghèo ngõ nhá» cuối đưá»ng Minh Khai.Suốt dá»c đưá»ng xe chạy không khí ngày tết thật nhá»™n nhịp. Trên xe ai cÅ©ng rạng rỡ niá»m vui vá» sum há»p vá»›i gia đình. Mứt tết, rượu ngon, bánh trái rá»±c rỡ trong những túi hàng bằng nilon má»ng. Dưới đưá»ng tấp nập ngưá»i Ä‘i lại vá»›i quất, vá»›i đào và các loại hoa tươi đủ má»i sắc màu Ä‘em mùa xuân vá» muôn nẻo.

Äây rồi Hà Ná»™i - vùng đất thân yêu gắn bó cả tuổi thÆ¡ trong trắng hồn nhiên, cả những năm tháng sinh viên đầy ắp ước mÆ¡ và ká»· niệm...

Xe đỗ, Sá»­u hân hoan hoà mình vào dòng ngưá»i nhá»™n nhịp cá»§a thá»§ đô ngày xuân. Qua chợ MÆ¡, anh rẽ vào mua há»™p mứt, chai rượu, gói bánh quy rồi khấp khởi trở vá» cái ngõ nhá» quen thuá»™c. Kia rồi - căn nhà đơn sÆ¡ cá»§a mẹ con anh phía cuối ngõ. Chắc mẹ mừng lắm khi bất ngá» anh được vỠđón xuân năm nay.

Sao vắng vẻ hiu quạnh thế này? Mẹ Ä‘i đâu mà cá»­a đóng im lìm ẩm mốc? Sá»­u bá»—ng thấy trong lòng có Ä‘iá»u gì xốn xang.. Chưa kịp sang hàng xóm há»i, bá»—ng có tiếng quen thuá»™c cá»§a bà cụ Biên:

- Trá»i Æ¡i, thằng Sá»­u vỠđấy ư?

Bà lật đật sang ôm chầm lấy Sửu rồi oà khóc. Một lúc sau bà mới lần tìm chiếc chìa khoá trong túi áo len đưa cho anh.

Sá»­u mở cá»­a vào nhà. Bá»—ng anh sững lại, cái túi đựng quà tết rÆ¡i bá»™p xuống ná»n nhà. Chai rượu vỡ tan, rượu đổ ra lênh láng thÆ¡m nồng mà cay xè. Sá»­u nhìn trân trân vào tấm ảnh ngưá»i mẹ thân yêu đã được treo chính giữa bàn thá» - má»™t dải lụa Ä‘en vắt chéo. Bát hương đầy những chân nhang còn má»›i và trên tưá»ng treo mấy bức trướng chữ Ä‘en sì to tướng "VÄ©nh biệt thiên thu" trên ná»n vải đỠmàu máu nhoè dần, nhoè dần trong nước mắt ước đẫm ký ức...

Suốt những năm há»c phổ thông Sá»­u Ä‘á»u là há»c sinh giá»i rồi trúng tuyển vào Äại há»c Tổng hợp. Bà Miến rưng rưng nước mắt ngày con nhập trưá»ng. Má»›i gần 60 mà mái tóc bà đã rất nhiá»u sợi pha sương muối. Bà thắp hương lên bàn thá» "để bà ná»™i và bố nó dưới suối vàng cÅ©ng mát mặt khi được tin này". Sá»­u rất ngoan, ngoài giá» há»c và ngày nghỉ chá»§ nhật lại Ä‘em đồ nghá» ra đầu ngõ chữa xe đạp kiếm thêm tiá»n giúp mẹ. Cái biển "BÆ¡m vá xe" chẳng làm chàng sinh viên trẻ tuổi đẹp trai ấy ngượng ngùng.

Thấm thoát 5 năm há»c trôi Ä‘i bằng kết quả những gánh bún bán rong cá»§a ngưá»i mẹ tảo tần, bằng ná»— lá»±c cá»§a cậu con trai hiếu thảo - Sá»­u tốt nghiệp Äại há»c Tổng hợp Toán vào loại khá. Há»c đã gian nan vất vả, ra trưá»ng xin việc khó khăn còn gấp bá»™i phần. Gõ cá»­a hết chá»— nỠđến nÆ¡i kia chỉ nhận được những cái lắc đầu hoặc lá»i hứa đợi chá» và chỠđợi... có tiá»n bạc dẫn lối chăng? Mặc cảm ấy cứ Ä‘eo đẳng Sá»­u suốt bao ngày tháng. Cho đến cái ngày Minh Hằng - cô bạn gái thân nhất mà Sá»­u đã thầm yêu trá»™m nhá»› nhận trầu cau cá»§a con gã nhà giàu ở phố Hàng Buồm thì Sá»­u không còn bình tÄ©nh để cam chịu.

Phải rồi, phải có tiá»n, nhiá»u tiá»n má»›i tìm thấy hạnh phúc và ước mÆ¡. Äúng lúc ấy, Sá»­u bất ngá» gặp lại Cưá»ng - thằng bạn há»c cùng trưá»ng bị Ä‘uổi từ năm há»c thứ hai vá» tá»™i gây gổ đánh nhau và ăn cắp vặt trong ký túc xá. Quê hắn ở mãi Lạng SÆ¡n, hắn rá»§ bằng được Sá»­u vá» nhà. Sá»­u ngạc nhiên vá» sá»± giàu có cá»§a Cưá»ng, hắn ghé sát tai Sá»­u nói lấp lá»­ng:

- Chiến hữu có thích tiá»n không? ÄÆ¡n giản lắm, chứ không "trâu bò" như cái tên cá»§a cậu đâu!

Äêm ấy hắn rỉ tai bàn bạc vá»›i Sá»­u: Giản đơn thật - như hắn nói - chỉ xách má»™t cái túi có "quà" cá»§a hắn đến má»™t "ngưá»i nhà" ở đưá»ng Giải Phóng là Sá»­u có 1 triệu đồng. Suốt đêm đó Sá»­u trằn trá»c không ngá»§. Biết "quà" cá»§a hắn là thứ hàng quốc cấm nhưng mình chỉ làm má»™t lần thôi để lấy tiá»n chạy việc rồi sẽ chấm dứt...

Sáng hôm ấy, Cưá»ng đưa Sá»­u ra bến xe, giao cho Sá»­u cái "ba lô sinh viên" cùng 200.000 đồng ứng trước. Hắn vẫy theo xe bằng nụ cưá»i như động viên mà đầy nham hiểm và tham vá»ng. Ai ngá» khi Sá»­u vừa chuyển cái ba lô trong đó có "cá»§a nợ" kia thì bất chợt hai anh công an như trên trá»i rÆ¡i xuống ập vào bắt quả tang. CÅ©ng may số "cÆ¡m Ä‘en" trong ba lô chuyến đầu tiên tên Cưá»ng chỉ để ná»­a cân "thứ lính má»›i" nên mức án cá»§a Sá»­u chỉ là 3 năm - Song 3 năm đối vá»›i Sá»­u là cả 30 năm, cả má»™t ná»­a Ä‘á»i ngưá»i...

Khai cái khoá số 8 bập vào cổ tay trắng như tay con gái cá»§a Sá»­u trước cá»­a toà án để chuẩn bị lên xe đặc chá»§ng vá» trại, bà Miến chỉ kịp run rẩy nắm lấy tay con trao vá»™i gói quà rồi khuỵu xuống. Sau lần ấy bà ốm liên miên, cái bệnh thấp khá»›p mãn tính hành hạ bà đến Ä‘iêu đứng. Tuy vậy bà vẫn cố gắng tảo tần để dành dụm tiá»n tiếp tế thăm nuôi Sá»­u.

Những ngày tháng ở trại cải tạo quá đỗi kinh hoàng ân hận xót xa. Vừa thương mẹ, vừa giận Ä‘á»i, Sá»­u chỉ biết âm thầm khóc trong khuya vắng giữa bốn bức tưá»ng đá lạnh lùng. Hai tháng mẹ má»›i lên thăm má»™t lần, còn cứ hai tuần lại gá»­i quà tiếp tế qua ngưá»i quen... Sá»­u đếm thá»i gian từng ngày, từng ngày để vá» vá»›i mẹ, để trở lại vá»›i Ä‘á»i làm ngưá»i lương thiện. Sá»± cố gắng lao động, chấp hành ná»™i quy cải tạo cá»§a Sá»­u được Ban giám thị trại ghi nhận và đỠnghị lên trên xét ân giảm tha trước hạn đúng ngày 30 Tết.

Chắc là mẹ sẽ mừng lắm khi thấy anh đột ngá»™t trở vá»!

Nào ngá» sức khoẻ tiá»u tuỵ, ná»—i khổ Ä‘au dằn vặt khiến cho bà không qua nổi cú cảm lạnh đột ngá»™t trong má»™t đêm đơn côi cách đây mưá»i hai ngày...

Sá»­u oà khóc, hai vai rung lên bần bật: "Mẹ Æ¡i! Mẹ Æ¡i..." - Chỉ chừng ấy từ tôi cÅ©ng đủ cho bao xót xa thương cảm, cay đắng dâng trào. Trong dòng nước mắt nhạt nhoà Sá»­u lại thấy thấp thoáng bóng hình ngưá»i mẹ gầy guá»™c vá»›i đôi quang gánh má»—i ngày cùng tiếng rao bán bún rong trên từng ngõ nhá». Ká»· niệm má»™t thá»i thÆ¡ trẻ, má»™t thá»i sinh viên hồn nhiên sôi động đầy hoài bão đã qua, má»™t thá»i tá»± hào là đứa con ngưá»i lính...

"Mẹ Æ¡i! Sao mẹ nỡ vá»™i xa con, con đã được trở vá» vá»›i Ä‘á»i, vá»›i mẹ để chuá»™c lại lá»—i lầm phút giây nông nổi Ä‘á»i trai; để lại được sống trong tình thương cá»§a mẹ và bà con lối phố..." Sá»­u nấc lên nghẹn ngào.

Bên hàng xóm đã cúng tất niên. Mùi hương trầm chiá»u 30 đầm ấm ấy đối vá»›i Sá»­u ná»—i Ä‘au càng dầy lên gấp bá»™i. Nước mắt cứ tuôn chảy, chát đắng mặn mòi - Những giá»t nước mắt ân hận xót xa, giá»t nước mắt sám hối muá»™n màng giữa ngày xuân. Tai Sá»­u ù Ä‘i, chập chá»n tiếng bà cụ Biên thảng thốt văng vẳng:

- Khấn mẹ đi, rồi sang ăn tết với bà, nghe con!...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™