Quyển 3: Long Tổ
Chương 180: Con Dâu Gặp Cha Mẹ Chồng.(2)
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
Từ quốc lộ vào đến nhà Dương Vũ còn một đoạn nữa. Có lẽ là do không quen đi đường nông thôn. Cho dù tất cả đồ vật đều do Dương Vũ mang hết. Nhưng đi được một lát, Tiêu Ngọc liền cảm thấy mệt mỏi.
“Làm sao vậy? Mệt rồi hả?” Dương Vũ đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc, để tay xuống, cười nói.
“Đúng vậy, mệt chết đi được, đều tại anh hết, bao giờ mới tới nơi đây?” Tiêu Ngọc có chút bất đắc dĩ. Mặc dù bình thường nàng rất thích đi dạo phố, nhưng là bây giờ đi trên con đường nông thôn gập ghềnh quả thật khiến cho nàng chịu không nổi.
“Sắp tới rồi, mấy phút nữa là đến nhà của anh rồi. Ha ha.” Dương Vũ cười một chút rồi tiếp tục nói: “Hiện giờ thì con đường này khó đi lắm sao? Nếu như em đi vào những ngày mùa Hạ thì mới biết cái gì gọi là cực khổ.”
Tiêu Ngọc liếc mắt nhìn Dương Vũ, cũng không nói lời nào.
“Không có biện pháp, nếu như về sau này anh không có được việc làm gì tốt thì chắc anh trở về cày ruộng thôi. Còn về phần em, nếu không chịu được cực khổ thì…”
“Anh muốn nói cái gì?” Tiêu Ngọc trợn mắt nhìn Dương Vũ, khiến cho hắn còn chưa hết câu đã phải nuốt trở vào trong bụng. “Không có gì.” Vừa nói Dương Vũ lại cầm đồ đạc lên. “Đi thôi!”
“Đến nơi rồi.” Không bao lâu sau, hai người đã đến nhà Dương Vũ. Nhìn căn nhà cao hai tầng trước mặt, ánh mắt Tiêu Ngọc lộ ý cười về phía Dương Vũ.
“Em còn tưởng rằng nhà anh là nhà xí chứ, không ngờ cũng là nhà lầu nha.”
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, hiện giờ là thời đại nào rồi chứ? Còn ở nhà xí nữa sao? “Nhà xí thì không có khả năng, nhưng nhà ngói thì lại rất bình thường.” Dương Vũ lại đảo mắt nói.
“Mẹ ơi, con về rồi đây ạ.” Vừa nói Dương Vũ liền dẩn Tiêu Ngọc đi vào.
“Tiểu Vũ à, con về rồi hả?” Theo thanh âm hòa ái, mẹ của Dương Vũ cũng xuất hiện trước mặt Tiêu Ngọc.
Nhìn người phụ nữ trung niên tóc lốm đốm bạc, khuôn mặt có vài phần tương tự Dương Vũ, Tiêu Ngọc biết người trước mặt chính là mẹ của Dương Vũ.
“Tiểu Vũ, đây là bạn học của con hả?” Trên mặt mẹ Dương Vụ lộ ra ý cười nồng đậm, ánh mắt nhiệt tình nhìn Tiêu Ngọc đứng cạnh Dương Vũ.
“Mẹ, đây là bạn học của con, Tiêu Ngọc.” Tiếp theo, Dương Vũ quay đầu về phía Tiêu Ngọc cười nói: “Còn đây là mẹ của anh.”
“Con chào Bác.” Tiêu Ngọc tươi cười nhưng đồng thời cũng có một chút ngượng ngùng khi chào mẹ Dương Vũ.
“Tốt tốt, Tiêu Ngọc, cháu mau vào nhà đi.”
“Đi nào, Tiêu Ngọc, chúng ta vào thôi.” Vừa nói mẹ Dương Vũ đã kéo tay Tiêu Ngọc đi vào nhà, để lại Dương Vũ buồn bực đứng trước cửa.
“Mọi người cũng nên cầm phụ con cái gì chứ?” Dương Vũ buồn bực nói.
Nghe Dương Vũ nói vậy, Tiêu Ngọc vội vàng xoay người tính cầm phụ Dương Vũ một ít nhưng mà lập tức bị mẹ Dương Vũ kéo lại.
Tiêu Ngọc nghi hoặc nhìn mẹ Dương Vũ, vẻ mặt không thể hiểu nổi. “Ha ha, Tiêu Ngọc, con đến đây là khách, những thứ kia để cho tiểu Vũ làm là được rồi, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Nói rồi tiếp tục kéo Tiêu Ngọc vào nhà.
Nghe mẹ mình nói như vậy, ánh mắt Dương Vũ đảo qua đảo lại. Cuối cùng cũng đem những thứ đó đi vào nhà. “Mẹ, cha đi đầu rồi ạ?” Dương Vũ cảm thấy có chút kỳ quái hỏi. Lúc nãy hắn đi ra ngoài thì ba hắn vẫn còn ở nhà, nhưng bây giờ thì không thấy đâu cả, lúc này đáng lẽ là không có việc gì phải làm mới đúng.
“À, nghe nói có bạn của con tới chơi, ba con chạy ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Đang nói chuyện thì ở ngoài vang lên tiếng bước chân, cha của Dương Vũ cũng về rồi.
“Cha, cha về rồi hả?” Dương Vũ gọi một tiếng.
“Cháu chào bác.” Nhìn thấy cha Dương Vũ đi vào, Tiêu Ngọc vội vàng đứng dậy chào. “Ha ha.” Thấy Tiêu Ngọc, cha của Dương Vũ gật đầu mỉm cười.
“Cha, cô ấy là Tiêu Ngọc bạn học của con. Cô ấy tới nhà chúng ta chơi vài ngày ạ.”
Cha của Dương Vũ gật đầu. “Tiểu Vũ à, con cứ tiếp đãi Tiêu Ngọc cho thật tốt nhé biết không? Để ba đem đồ ăn vào bếp trước đã.”
Đợi đến khi cha mình nói, Dương Vũ mới phát hiện cha mình cũng cầm đầy đồ trên tay, chắc là vừa mới mua ở bên ngoài.
“Tiêu Ngọc, cháu uống nước đi.” Mẹ Dương Vũ đưa tới một ly nước. “Cảm ơn bác, về sau này mọi người gọi con là tiểu Ngọc được rồi ạ.”
“Ừ, tiểu Ngọc.” Mẹ Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh, cười cười nói: “Tiểu Ngọc à, không biết cháu tới chơi được bao lâu?”
“Dạ, chắc là khoảng vài ngày ạ.” Tiêu Ngọc trầm ngâm một chút.
“Chỉ có mấy ngày thôi à? Cũng gần tới năm mới rồi, không bằng cháu ở đây qua năm mới rồi về?” Mẹ Dương Vũ dò hỏi.
“Mẹ, Tiêu Ngọc còn có chuyện mà.” Nghe mẹ mình nói vậy, Tiêu Ngọc còn chưa kịp trả lời, Dương Vũ đã cất tiếng.
“Đi đi, nữ nhân nói chuyện nam nhân không nên chen vào, con xuống bếp phụ cha đi.” Mẹ Dương Vũ trợn mắt nhìn Dương Vũ, sau đó lại cười với Tiêu Ngọc.
“Được rồi.” Dương Vũ buồn bực đứng lên, không có cách nào cả, ai bảo ở đây chỉ còn có mình hắn.
“Cha, để con phụ cha một tay.” Hiện tại cũng không còn sớm nữa, cha của Dương Vũ cũng đang làm cơm tối. “Con không ở ngoài mà tiếp bạn đi, vào đây làm gì?”
“Bị đuổi vào đây rồi ạ.” Dương Vũ buồn bực nói. “Vậy à, vậy con làm gà đi?” Cha Dương Vũ phân phó.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ, thành thật nói cho cha biết, con với Tiêu Ngọc không phải chỉ là bạn bè bình thường thôi đúng không?” Dương Vũ kinh ngạc nhìn cha mình, không nghĩ tới bình thường cha mình không nói nhiều lắm mà lại hỏi vấn đề như vậy.
“Cha là người từng trải, vừa nhìn thì cũng biết quan hệ của hai đứa rồi, Tiểu Vũ, tới đây.”
“Có gì không cha?” Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng Dương Vũ vẫn ghé đầu sang.
“Thành thật một chút đi, quan hệ của hai đứa tới mức nào rồi?” Cha Dương Vũ ghé sát tai hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Cha…” Dương Vũ nhất thời cảm giác được mặt mình nóng hừng hực, bị cha mình hỏi như vậy, Dương Vũ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
“Không cần ngượng ngùng, cha mặc dù không phản đối con yêu sớm, nhưng mà tiểu Vũ à, nếu tiểu Ngọc thật sự là một cô gái tốt thì…, con ngàn vạn lần không được phụ bạc người ta đâu đấy.” Cha Dương Vũ nghiêm túc nói.
“Cha, cha yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không bao giờ phục bạc cô ấy đâu!” Sắc mặt Dương Vũ trịnh trọng nói.
“Vậy thì tốt.” Cha Dương Vũ gật đầu. “Con vẫn còn chưa trả lời cha vấn đề vừa rồi đâu.” Vẻ mặt ông tươi cười nhìn Dương Vũ.
Nhìn cha mình một cái, Dương Vũ đỏ mặt, trong lòng có chút lúng túng. “Cái gì cũng làm rồi ạ.” Dương Vũ lúng túng nói.
“À, nếu vậy phải chú ý các biện pháp an toàn đấy.” Cha Dương Vũ tiếp lời.
“Cha?” Trên mặt Dương Vũ lộ ra thần sắc không thể tin được, ánh mắt lại càng lộ vẻ kinh hãi nhìn cha mình. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, bình thường cha mình thành thật không nói nhiều như vậy, thế mà hôm nay lại nói những thứ này với con trai của mình.
Đây là việc không thể tin nổi!
“Tiểu tử thối!” Cha Dương Vũ vỗ lên đầu hắn một cái. “Cha con cũng không phải là người phong kiến cổ hủ như con tưởng tượng đâu.”
“Hì hì…” Mặc dù bị cha gõ đầu một cái. Nhưng mà Dương Vũ vô cùng vui vẻ. Vốn là hai cha con cảm giác cũng có chút bất hòa, nhưng bởi vì một phen nói chuyện vừa rồi đã khiến khoảng cách giữa hai cha con gần hơn rất nhiều.
“Cha, để con làm cho, hôm nay con muốn tự tay làm vài món ăn.” Dương Vũ trong lòng vui vẻ. “Tiểu tử thối, con làm thì ai ăn được chứ, đừng có làm loạn lên nữa. Mau ra ngoài bồi tiếp con dâu tương lai của cha đi.”
“Cha, cha yên tâm, hôm nay con nhất định làm cho mọi người phải kinh ngạc!”
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Dịch: Đổng Lam Phương
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
“Reng reng reng . . . ” Một tiếng chuông dễ nghe từ trên người Dương Vũ phát ra.
“Tiểu Vũ, điện thoại của con kìa.”
“Không đúng, con có điện thoại di động khi nào thế?” Cha Dương Vũ nhìn cái điện thoại tinh xảo vừa được hắn lấy ra hỏi.
Ông chưa bao giờ biết được chuyện Dương Vũ có điện thoại di động.
“Cha, chờ một chút con sẽ nói cha nghe. Con nghe điện thoại trước đã.” Dương Vũ nhìn điện thoại biết là Hỏa Phượng Hoàng gọi tới.
“Đại ca, không xong rồi.” Vừa mới bắt máy, bên kia đã truyền đến âm thanh lo lắng của Hỏa Phượng Hoàng. “Lúc trước anh bảo em chiếu cố tốt cho chị dâu, nhưng mà hôm nay em không thấy chị dâu đâu cả. Em sợ anh lo lắng, cho nên…” Gọng nói của Hỏa Phượng Hoàng đầy gấp gáp.
“À, là chuyện này à, không có việc gì đâu. Anh biết Tiêu Ngọc đang ở đâu rồi.” Nghe vậy Dương Vũ liền nở nụ cười.
“Anh ở bên kia thì làm sao biết Tiêu Ngọc đang ở đâu chứ?” Hỏa Phượng Hoàng không khỏi có cảm giác kì quái. “Tiêu Ngọc đang ở nhà anh, dĩ nhiên là anh phải biết rồi.” Dương Vũ nở nụ cười.
“Vậy đi, không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây, anh còn phải nấu cơm nữa.” Vừa nói Dương Vũ liền cúp điện thoại.
“Tiêu Ngọc sao lại ở nhà đại ca nhỉ?” Hỏa Phượng Hoàng buông điện thoại xuống, vừa nghĩ, trên mặt liền lộ ra nụ cười bỉ ổi.
“Tiểu Vũ, con nói cho cha biết, con mua điện thoại khi nào thế?” Nhìn thấy Dương Vũ cúp điện thoại, cha hắn liền hỏi. “Cha, chuyện là như thế này, trong học kì này, thật ra con có đi làm thêm, cho nên cái điện thoại này là con dùng tiền lương đi mua đó.” Dương Vũ đành phải mở miệng nói dối.
Hiện giờ thời cơ còn chưa đến, Dương Vũ dĩ nhiên sẽ không đem chuyện mình gia nhập Long Tổ nói cho cha biết. Nếu nói ra tất sẽ làm cho cha mình lo lắng. Dương Vũ cũng không muốn để cha mẹ bận tâm nhiều về mình.
“Tiểu Vũ à.” Nghe Dương Vũ nói vậy, ông trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Mặc dù nhà chúng ta nghèo, nhưng mà con cũng không nên lấy thời gian học để đi làm a, bây giờ học tập cho tốt vẫn là ưu tiên hàng đầu.” Cha Dương Vũ trịnh trọng nói. Ông cũng biết thành tích học tập từ trước tới giờ của Dương Vũ không được tốt lắm.
“Cha, không có chuyện gì đâu, con chỉ đi làm thêm những lúc rảnh rỗi thôi ạ, nhân tiện thể nghiệm nhân sinh một chút. Việc học tập chẳng qua chỉ dễ như ăn sáng mà thôi.” Dương Vũ không thèm để ý nói.
“Tiểu tử thúi, con đừng xem nhẹ nó, con tưởng cha không biết thành tích học tập của con như thế nào sao.” Cha Dương Vũ vỗ đầu hắn một cái, đồng thời trách cứ nói.
“Cha, đấy là chuyện của trước kia rồi. Sĩ biệt tam nhật thì có thể thay đổi rất nhiều thứ rồi, con hiện giờ thi vào đại học Hoa Hạ cũng hoàn toàn không thành vấn đề!” Dương Vũ không hề tránh né, hắn biết cha mình đánh chẳng qua cũng chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình mà thôi.
“Đại học Hoa Hạ? Tiểu tử thúi, con đừng đùa với lão tử.” Cha Dương Vũ trợn mắt nhìn hắn một cái, theo như ông biết, đừng nói là Đại Học Hoa Hạ cho dù là các trường bình thường bên cạnh đại học Hoa Hạ Dương Vũ cũng không thể thi đậu được.
“Thật mà cha, lần này tốt nghiệp trung học con nhất định sẽ thi đậu đại học Hoa Hạ, con có lòng tin mà!” Khuôn mặt Dương Vũ nghiêm túc nhìn cha mình.
Nhìn vẻ mặt của Dương Vũ tự tin mãnh liệt, ông ngơ ngác một chút. Từ nhỏ đến lớn, Dương Vũ chưa bao giờ có lòng tin là mình chắc chắn sẽ làm được việc gì như thế. Nhưng mà bây giờ thì nói sao nhỉ. . .? Tràn ngập niềm tin!
“Tiểu Vũ, con trưởng thành rồi.” Cha Dương Vũ thở dài một hơi nói.
“Ha ha, cha, con trai của cha đã sớm trưởng thành rồi, cha xem, không phải con đã tìm một người con dâu về cho cha rồi ư. Ha ha…” Dương Vũ đắc ý cười nói.
“Tiểu tử thúi, con đừng có mà quá mức đắc ý như thế. Nếu con bé ấy thật lòng thương yêu con…, sau này cha không cho phép con phụ bạc con bé ấy đâu. Hơn nữa, nếu như sau này con không có bản lĩnh gì cả thì làm sao nuôi sống con bé kia chứ? Con đừng hy vọng người cha già của con tiếp tục nuôi con đấy nha.” Cha Dương Vũ cười nói.
“Yên tâm đi cha, con không phải là người như vậy đâu. Được rồi, cha đi nghỉ ngơi một chút đi, tối nay con sẽ tự tay nấu cho mọi người ăn.” Vừa nói Dương Vũ liền đẩy cha mình ra khỏi nhà bếp.
“Di, lão đầu tử, sao ông lại đi ra đây?” Nhìn thấy chồng mình không làm cơm mà đi từ bếp ra ngoài, mẹ Dương Vũ đang nói chuyện vui vẻ với Tiêu Ngọc ở trong phòng khách, kỳ quái hỏi.
“Ha ha, tiểu Vũ nói tối nay để nó tự tay làm cơm mời mọi người. Vì vậy cũng không cần lão già như tôi lọm khọm ở dưới đó làm gì.” Cha Dương Vũ gật đầu mỉm cười với Tiêu Ngọc, rồi quay sang nói với vợ mình.
“Tiểu Vũ biết nấu cơm từ bao giờ thế?” Mẹ Dương Vũ ngạc nhiên. Ở trong trí nhớ của bà, từ trước tới giờ Dương Vũ chưa hề biết nấu nướng gì cả.
“Dương Vũ thật sự biết nấu cơm sao?” Tiêu Ngọc ở một bên cũng vô cùng bất ngờ, nàng thật không dám tin là Dương Vũ có thể nấu cơm. “Đúng vậy a, lão đầu tử, con trai chúng ta học nấu cơm lúc nào thế?”
“Ha ha, mọi người cứ yên tâm đi, cơm tối nay sẽ vô cùng ngon miệng.” Thanh âm của Dương Vũ bất ngờ truyền ra từ trong bếp.
“Ha ha, thức ăn xong rồi đây.”
“Mọi người nếm thử xem, mùi vị như thế nào?” Trên bàn bày đầy thức ăn, bốn người quây quần lại với nhau, Dương Vũ lại nhìn mọi người nói. Bạc (
“Làm sao vậy? Sợ là không ăn được sao? Vậy để con ăn trước.” Vừa nói Dương Vũ liền gắp lấy một miếng thịt rồi bắt đầu ăn. Cả ba người còn lại đều trơ mắt nhìn Dương Vũ bỏ miếng thịt vào trong miệng.
“Oa!” Dương Vũ kinh hô một tiếng, sau đó mặt nhăn lại giống khỉ như ăn phải ớt.
“Khó ăn như vậy sao?” Trên mặt ba người cũng lộ ra vẻ may mắn là mình không nếm thử.
Nhìn bộ dáng của mọi người như vậy, trong lòng Dương Vũ cảm thấy buồn cười. Cố hết sức nhịn, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi mà cười phá lên.
“Thật sự là quá tuyệt vời!” Vừa nói Dương Vũ lại gắp một món khác. “Không nghĩ tới mình nấu ăn lại ngon như thế này!” Dương Vũ vừa ăn vừa than thở. “Ăn đi chứ, sao mọi người lại không ăn vậy?” Cùng lúc đó Dương Vũ lần lượt gắp thức ăn cho mọi người.
“Có ngon thiệt không thế?” Thấy bộ dạng say mê của Dương Vũ, cả ba người dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn, cũng không tin là những món ăn này lại ngon như lời hắn nói.
“Tiêu Ngọc, em ăn thử một miếng đi.” Nhìn mọi người không ai dám ăn món ăn mình làm, Dương Vũ tiếp tục gắp cho Tiêu Ngọc một miếng nữa. “Dương Vũ?” Tiêu Ngọc cũng có chút do dự.
“Em phải tin tưởng anh chứ, thử một chút đi.”
“Cái này?” Tiêu Ngọc dùng ánh mắt hồ nghi nhìn Dương Vũ, chỉ là không dám động tới những đồ ăn kia. “Thơm lắm đấy.” Lúc này Dương Vũ đã cảm thấy buồn bực, mình nấu ăn ngon như vậy mà không ai dám ăn sao?
“Đúng là rất thơm đó nha!” Cha mẹ Dương Vũ tỏ vẻ kinh dị nhìn Tiêu Ngọc mở miệng tán thưởng sau khi ăn xong một miếng.
“Quả là không sai chút nào.” Cha mẹ Dương Vũ rút cục cũng nếm thử. “Tiêu Ngọc, ăn nhiều một chút đi nhé.” Mẹ Dương Vũ lại gắp đồ ăn cho Tiêu Ngọc. “Cháu cám ơn bác.” Ngay sau đó, cha Dương Vũ cũng gắp đồ ăn cho Tiêu Ngọc.
Nhìn động tác của cha mẹ mình, Dương Vũ cảm thấy buồn bực. “Rút cục cô ấy là con gái của cha mẹ hay con mới là con trai của cha mẹ đây chứ.” Dương Vũ lầu bầu.
“Con đúng là con trai cha mẹ, tiểu Ngọc cũng là con gái của cha mẹ, cha mẹ xem cô ấy như con gái trong nhà vậy, tiểu Vũ à, sau này ngàn vạn lần không được làm việc gì có lỗi với tiểu Ngọc, nếu không cha mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
“Mẹ, mẹ nói gì thế, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu được con trai mẹ sao?” Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, đồng thời nhìn về phía Tiêu Ngọc ở bên cạnh.
Nghe mẹ Dương Vũ nói vậy, trên mặt Tiêu Ngọc đỏ hồng lên. Mặc dù thẹn đỏ mặt nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào. Bác ấy nói như vậy, chẳng phải là đã thừa nhận thân phận của mình rồi sao? Cho dù không phải như vậy, cha mẹ Dương Vũ cũng không có bài xích mình, nhìn bộ dạng của hai bác dường như rất chào đón mình nữa.
“Tiểu tử thúi. Con làm việc gì cũng luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người, mẹ còn không hiểu rõ con nữa là.” Mẹ Dương Vũ trợn mắt nhìn hắn. Nói gì thì nói, ở tất cả cả phương diện khác, cả hai đều biết Dương Vũ là một đứa con ngoan. Nhưng mà trong phương diện tình cảm, người làm cha mẹ như họ thực sự không biết rõ ràng. Dù sao, từ trước tới giờ, Dương Vũ cũng chưa từng nói là có người yêu.
“Được rồi, được rồi, mọi người nhanh ăn đi nào, chờ một chút nữa đồ ăn sẽ nguội hết mất.” Vừa nói, Dương Vũ liền gắp thức ăn cho mẹ hắn.
“Mẹ à, còn chuyện này nữa, phòng của Tiêu Ngọc mẹ chuẩn bị xong chưa?” Sau khi ăn xong, Dương Vũ liền hỏi mẹ hắn. “Đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, tiểu tử thúi, con nhớ kỹ cho mẹ, buổi tối không được có ý đồ xấu xa gì đâu đấy.” Vừa nói mẹ Dương Vũ vừa tươi cười nhìn Tiêu Ngọc bên cạnh mình.
Tiêu Ngọc xấu hổ trong nháy sắc mặt mắt đỏ rực lên. Cô làm sao không biết ý tứ của mẹ Dương Vũ chứ? “Bác gái…” Tiêu Ngọc cúi đầu khẽ gọi một tiếng như muỗi kêu.
“Mẹ, xem mẹ kìa, toàn nói lung tung gì không à.” Dương Vũ cũng cảm thấy ngượng ngùng. “Để con đưa Tiêu Ngọc lên phòng trước đã.” Nói rồi Dương Vũ liền kéo tay Tiêu Ngọc đi về phòng. Mẹ Dương Vũ tươi cười nhìn bóng lưng của hai người.
“Dương Vũ, em đi tắm trước đã nhé.” Một lát sau, Tiêu Ngọc nói. Dương Vũ gật đầu, dẫn Tiêu Ngọc đến phòng tắm, sau đó tiêu sái trở về phòng của mình.
“Tiểu Vũ, tới đây một chút đi.” Lúc đi ngang qua phòng khách, cha Dương Vũ cất tiếng gọi hắn lại.
“Cha.” Dương Vũ đi tới ngồi xuống đối diện cha mình.
“Cha con mình đã lâu không có tâm sự với nhau rồi, chúng ta lên trên lầu ngồi cho mát nào.” Nói rồi ông liền đứng dậy đi lên lầu.
Nghe cha mình nói như vậy…, Dương Vũ ngơ ngác một chút.
Đúng rồi nhỉ, mình và cha đã lâu lắm rồi không có nói chuyện. Nhớ lúc xưa khi hắn còn nhỏ không phải rất hay nói chuyện cùng với cha sao. Khi đó, Dương Vũ còn nhỏ nên cũng không nhớ được là đã từng nói gì. Nhưng hắn nhớ mang máng là khi hắn còn nhỏ, cha hắn rất quan tâm tới hắn.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn từ từ trưởng thành. Dương Vũ phát hiện không biết hắn bất hòa với cha bắt đầu từ bao giờ nữa.
Có lẽ nguyên nhân là vì tính cách của cha và mình sao. Tính cách của hai cha con tương đối hướng nội, đặc biệt là cha Dương Vũ, bình thường lại càng không phải là người thích nói nhiều lời… Cũng vì vậy mà dẫn tới tình trạng xa cách giữa hai cha con.
Mặc dù hai cha con có nhiều đối lập. Nhưng Dương Vũ cũng biết cha hắn rất thương hắn. Mặc dù cha hắn không biết cách biểu đạt tình cảm của mình. Nhưng ở nhiều phương diện, Dương Vũ cũng cảm giác được cha hắn rất thương yêu hắn.
“Cha!” Trong lòng Dương Vũ bất chợt cảm thấy bi thương. Không biết nguyên nhân vì sao, Nhưng thật sự là hắn rất muốn xin lỗi cha mình một tiếng.
Nhìn cha mình đang đi ở phía trước. Năm nay ông mới 40 tuổi mà thôi, vẫn còn đang độ trung niên. Nhưng Dương Vũ chợt thấy bóng lưng cha mình có chút tiêu điều.
Cái này có lẽ là do tâm tình ảnh hưởng sao. Dương Vũ cảm thấy đau lòng! Hắn nghĩ mình quả thật là bất hiếu. Bình thường, ở nhà Dương Vũ không dành nhiều thời gian cho cha mẹ. Lúc đi học cũng thường xuyên ở bên ngoài! Trước khi sống lại, tính ra có tới mấy tháng hắn cũng không về thăm nhà, lại càng không điện thoại về lần nào cả!
Những chuyện từ kiếp trước tới kiếp này lại hiện về trong tâm trí Dương Vũ, khiến cho hắn rất đau lòng nhưng lại càng quyết tâm hơn nữa.
“Cha mẹ, trước kia là con bất hiếu. Kiếp này con sẽ cố gắng báo hiếu cha mẹ thật tốt! Con sẽ không để cha mẹ phải chịu khổ nữa!”
Khoảng cách ngắn ngủi giữa hai tầng lầu cũng đủ để cho Dương Vũ nhớ lại rất nhiều chuyện! Cho đến bây giờ, hắn mớí bỗng dưng phát hiện, hắn sống lại thật sự chỉ là vì Tiêu Ngọc cùng Chung Lâm thôi ư?
Không phải, Dương Vũ biết nếu có thứ gì làm hắn trân trọng thì đó chính là cha mẹ của mình!
Ân tình của cha mẹ còn hơn trời biển! Phận làm con cho dù có làm gì chăng nữa cũng không thể báo đáp hết được! Công ơn cha mẹ, chính mình vĩnh viễn phải ghi nhớ kỹ trong lòng!
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ càng thêm áy náy. Cho tới nay, Dương Vũ gần như đã quên mất cha mẹ của mình! Ân tình của cha mẹ! Khi sống lại, tư tưởng của hắn cũng đã trưởng thành hơn rồi. Không thể chỉ biết suy nghĩ đến mình. Công ơn của cha mẹ tất nhiên là phải báo đáp!
“Cha.” Dương Vũ bỗng nhiên gọi một tiếng.
“Sao vậy? Ngồi đi chứ?” Cha Dương Vũ kì quái nhìn hắn, chỉ vào một cái ghế ở bên cạnh rồi bảo hắn ngồi xuống. Đôi môi Dương Vũ mấp máy, nhưng rồi cũng không nói lên thành lời đành ngồi xuống bên cạnh cha mình.
Ban đêm ở nông thôn không phồn hoa như ở thành thị, nhưng lại rất yên tĩnh, trời đất chỉ là một mảnh đen nhánh. Nếu như ở trên trời không có ánh sáng của trăng vào sao, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay của mình.
“Uống trà đi nào.” Cha Dương Vũ đưa cho hắn một chén trà.
“Cảm ơn cha.” Dương Vũ nhận lấy chén trà, cám ơn một tiếng rồi chậm rãi nhấp một miếng, trong miệng tràn đầy mùi vị thơm ngát! Dương Vũ biết, loại trà sơn dã này này là do cha hắn tự thân leo lên các ngọn núi hái xuống.
Cha Dương Vũ bất chợt ngẩn người, lâu lắm rồi ông mới nghe được hai tiếng “cám ơn” của con trai mình! Sau đó, ông lại thở dài nói: “Tiểu Vũ, con thật sự đã trưởng thành rồi, còn biết cám ơn cha nữa.”
“Cha.” Dương Vũ nhìn cha mình, muốn nói mà không nên lời.
“Con còn nhớ lúc con còn nhỏ, hai cha con ta thường hay ngắm sao không?” Cha Dương Vũ ngẩng đầu nhìn ánh sao trên bầu trời, nhẹ nhàng nói.
“Con vẫn còn nhớ ạ.” Dương Vũ cũng ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời đêm. Trước mặt lại hiện ra những chuyện thuở bé. Lúc mình đó gia đình hắn rất nghèo, cũng không có ngôi nhà lầu này. Khi đó tất cả mọi người quây quần lại bên nhau. Buổi tối mùa hạ cũng không có tiết mục gì đặc sắc cả.
Những gia đình hàng xóm xung quanh thì mang ghế đẩu ra đặt trên nền đất trống ở trước cửa. Người lớn thì trò chuyện, con nít thì đi bắt đom đóm mà chơi.
Còn hắn, lúc đó cái gì cũng không biết, nằm trên giường trúc mà ngắm ánh sao trên bầu trời đêm không ngừng lập lòe, thỉnh thoảng còn nhìn thấy lưu tinh… Sau đó hắn còn hỏi cha mẹ hoặc những người khác rằng trên bầu trời có gì nữa.
Cha hắn vì thế mà phải mất cả buổi cẩn thận giải thích cho hắn biết. Nhưng mà chưa nghe xong thì hắn đã ngủ từ bao giờ rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Vũ vô cùng ấm áp. Tuy vậy, thời gian trôi qua, hắn từ từ đã trưởng thành, những chuyện lúc còn nhỏ bấy giờ đã không còn cơ hội trải nghiệm nữa. Sau này hắn lại bắt đầu bất hòa với cha.
“Khi đó, con cảm thấy đặc biệt ấm áp, nhất là thời điểm ở bên cạnh cha mẹ. Chỉ là sau này cả nhà chúng ta lại không còn cơ hội ở bên nhau như vậy nữa.” Dương Vũ có chút hoài niệm nói.
“Con lớn lên rồi, chuyện còn bé cũng đã từng trải qua. Tiểu Vũ, con có nhận thấy cha con ta có một chút bất đồng không?” Cha Dương Vũ nhấp một ngụm trà rồi nói.
“Cha?” Dương Vũ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cha mình. “Ha ha…” Ông cũng chỉ cười một tiếng, ngã người trên ghế ngắm sao trên trời.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 3: Long Tổ
Chương 184: Khách Không Mời Mà Đến (thượng).
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
Một đêm này, hai cha con hàn huyên rất nhiều thứ. Vô hình trung, những mối bất hòa giữa hai người cũng dần biến mất. Cuộc nói chuyện đến khuya để lại trong lòng Dương Vũ rất nhiều cảm khái, nhưng tấm lòng hiếu kính cha mẹ của Dương Vũ càng kiên định hơn bao giờ hết.
“Tốt lắm, cũng trể rồi, con về nghỉ ngơi đi.” Cha Dương Vũ nhẹ nhàng nói.
“Cha, cha về trước đi. Con muốn ngồi đây thêm một lúc nữa.”
“Được rồi, con cũng không nên ngồi đây quá lâu. À phải rồi, tối nay cha vô ý quá phải không, bạn của con đến chơi, vậy mà cha lại mang con ra đây ngồi?” Cha Dương Vũ bất chợt nghĩ tới việc này, nói với hắn.
“Thôi chết rồi.” Đợi đến khi cha mình nhắc nhở, Dương Vũ mới hét toáng lên. Như vậy không phải là mình tiếp khách không chu đáo sao. Dương Vũ cảm thấy buồn bực.
“Cha, con đi xuống trước đây.” Vừa nói Dương Vũ vừa vội vã chạy chạy xuống. Hắn lo lắng Tiêu Ngọc không quen cuộc sống thôn quê, mà mình lại không có ở bên cạnh…, cô nàng kia bây giờ không biết đang làm gì?
Vội vã chạy từ trên lầu xuống trước cửa phòng Tiêu Ngọc, Dương Vũ thấy đèn vẫn còn sáng, có âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ truyền từ trong phòng ra.
Dương Vũ gõ gõ cửa, đợi tiếng trả lời từ trong phòng vang lên mới đi vào.
“Mẹ, Tiêu Ngọc.” Dương Vũ ngượng ngùng nhìn hai người. “Tiểu tử thúi, hai cha con làm cái gì thế, không biết ý tứ gì cả, đệ mặc Tiêu Ngọc ở đây à.” Nhìn thấy Dương Vũ đi vào phòng, mẹ hắn lập tức trách cứ.
“Không sao đâu ạ. Bác đừng la anh Dương Vũ.” Tiêu Ngọc vội vàng lên tiếng.
“Ha ha, cháu cũng không cần che chở cho nó đâu.”
“Bác, bác cũng không cần lo lắng đâu ạ. Không phải là còn có bác nói chuyện với cháu sao.”
“À à, vậy thì được rồi, bác cũng về đi ngủ đây. Tiểu Vũ, con nói chuyện với tiểu Ngọc đi.” Vừa nói, mẹ Dương Vũ ngáp một cái rồi đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đi thong thả.” Dương Vũ đưa mẹ mình ra khỏi cửa xong liền đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống bên giường Tiêu Ngọc.
“Có cảm thấy quen không?” Dương Vũ cười nhìn Tiêu Ngọc nói. “Cũng được.” Tiêu Ngọc liếc Dương Vũ một cái.
“Phải rồi, Tiêu Ngọc, hôm nay có một chuyện mà anh quên mất không hỏi em.” Dương Vũ cảm thấy kì quái. “Chuyện gì vậy?” Tiêu Ngọc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Dương Vũ.
“Tại sao hôm nay em lại muốn đến nhà anh vậy? Hơn nữa còn không báo trước cho anh biết nữa?” Đây là vấn đề Dương Vũ vẫn thắc mắc.
“Em muốn tới thì tới thôi, không được sao? Không hoan nghênh em à? Không hoan nghênh em thì em đi đây.” Nói xong, Tiêu Ngọc còn giả bộ nhảy xuống giường. “Đừng đừng.” Dương Vũ vội vàng ngăn cản Tiêu Ngọc. “Ý anh không phải là như vậy, anh chỉ tò mò thôi mà.”
“Có gì lạ đâu chứ.” Tiêu Ngọc lại liếc Dương Vũ lần nữa. Tuy nhiên, nghĩ kĩ lại, Tiêu Ngọc đúng là cảm giác mình có chút kì quặc. Mặc dù quan hệ giữa mình và Dương Vũ đã như vậy rồi(là tiền trảm hậu tấu), nhưng mà hai người tuổi vẫn còn nhỏ, cũng chỉ là học sinh cấp III thôi, bây giờ mình đột nhiên đến đây, phải chăng là có chút quá mức…?
Thôi vậy, tới thì cũng đã tới rồi. Hơn nữa gia đình Dương Vũ lại nhiệt tình như vậy, Tiêu Ngọc cũng không lo lắng nhiều nữa. Nhưng Tiêu Ngọc vẫn liếc hắn một cái.
“Được rồi, bây giờ cũng đã khuya, anh mau về phòng đi thôi, em muốn đi ngủ đây.” Vừa nói, Tiêu Ngọc dùng sức đẩy Dương Vũ từ trên giường ra ngoài.
“Muốn đi ngủ à? Hay là chúng ta ngủ chung đi?” Dương Vũ bỉ ổi cười. “Anh về phòng mình mà ngủ.” Tiêu Ngọc đỏ mặt, tiếp tục dùng sức đẩy Dương Vũ ra ngoài. Nhưng mà thân thể Dương Vũ như là một cái đinh đóng chặt trên giường, cho dù Tiêu Ngọc đẩy cỡ nào cũng không di động một bước.
“Anh đã ở đây rồi thì không về đâu.” Dương Vũ thật sự không muốn trở về. Khó khăn lắm mới có dịp ở bên cạnh Tiêu Ngọc, hắn làm sao có thể về phòng mình được?
“Bại hoại, em biết là anh đang nghĩ cái gì. Nhưng mà bây giờ không được.” Sắc mặt Tiêu Ngọc càng lúc càng đỏ. Cô dĩ nhiên biết vì sao Dương Vũ không muốn đi. Nhưng bây giờ mình đang ở nhà Dương Vũ, làm sao có thể như vậy? Nếu bị cha mẹ Dương Vũ phát hiện, vậy hai bác sẽ nhìn mình như thế nào đây?
Tiêu Ngọc cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho cha mẹ Dương Vũ. “Anh mau về phòng đi.” Tiêu Ngọc không thuận theo Dương Vũ.
“Tại sao chứ?” Dương Vũ quả thật không muốn rời đi lúc này. Kể từ lần trước xảy ra quan hệ với Tiêu Ngọc, cả hai đã xa nhau nửa tháng rồi. Có câu nói rất hay, một ngày không gặp như cách ba thu. Hơn nữa hai người mới được ăn trái cấm thì lại phải cách xa nhau…
Hiện giờ, Tiêu Ngọc đang ở trước mặt mình, Dương Vũ làm sao có thể đi được.
Nhìn Dương Vũ, Tiêu Ngọc không đành lòng chút nào. Nhưng vì tương lai lâu dài sau này, tối nay nhất định không thể để Dương Vũ ở lại đây. “Dương Vũ, anh về mau đi.” Tiêu Ngọc vẫn không đồng ý.
“Đêm nay, thật sự là không thể sao?” Nhìn thấy sự khó khăn trên gương mặt Tiêu Ngọc, trong lòng Dương Vũ bỗng nhiên cảm thấy áy náy.
“Dương Vũ, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, hôm nay thật sự là không được đâu.”
“Được rồi, vậy anh về ngủ đây.” Dương Vũ đột nhiên hôn nhẹ lên trán Tiêu Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười. “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai anh dẫn em đi chỗ này chơi vui lắm. Đúng rồi, có chuyện gì thì gọi anh, anh ở bên cạnh thôi.”
“Ừ!” Tiêu Ngọc gật đầu. “Anh ngủ ngon nha!”
“Em cũng ngủ ngon nhé!”
Nằm ở trên giường, Dương Vũ mãi vẫn không thể ngủ được, vốn cho là tối nay hắn có thể ở bên cạnh Tiêu Ngọc, nhưng không được. Dĩ nhiên, đây không phải là nguyên nhân làm Dương Vũ mất ngủ, nếu quả thật là vậy thì Dương Vũ chính là tinh trùng lên não rồi.
Hiện tại, Dương Vũ vô cùng hưng phấn. Đáng lẽ ra kỳ nghỉ hè không phải là dài, mặc dù trong lòng Dương Vũ rất nhớ Tiêu Ngọc cũng đành gác lại để ở nhà làm bạn với cha mẹ mà không đi thăm nàng.
Bây giờ, Tiêu Ngọc tới đây làm cho Dương Vũ cao hứng! Rút cục, vừa có thể chăm sóc cha mẹ, lại có thể ở bên cạnh Tiêu Ngọc thì còn gì bằng nữa. Chỉ tiếc là Chung Lâm không có ở đây. Dương Vũ nghĩ ngợi.
Lại nói, ở phòng bên kia Tiêu Ngọc cũng không thể ngủ được.
Sáng hôm sau, lúc Dương Vũ còn đang mơ mơ màng màng thì lại nghe được có người gọi mình. “Được rồi, để cho anh ngủ thêm một lát, đừng chọc anh nữa mà.”
Cái gì? Đường đường là một dị năng giả làm sao lại có thể ngủ như heo chết được, ngay cả có người gọi mình ở bên cạnh cũng không biết? Thật ra Dương Vũ cố ý buông lỏng cảnh giác, lúc này đang ở trong nhà của mình, hắn còn phải cảnh giác cái gì chứ? Không bằng buông lỏng tinh thần, cố gắng nghỉ ngơi cho thật tốt còn hơn.
“Đồ lười biếng, dậy đi nào, anh không phải nói hôm nay muốn đưa em đi chơi hay sao?” Tiêu Ngọc ngồi bên giường Dương Vũ, khuôn mặt cườ rạng rỡ.
“Trời vẫn còn sớm mà.” Dương Vũ lầu bầu, hai tay kéo chăn che lên mặt. “Con sâu lười, anh còn không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn sớm gì nữa, đã gần trưa rồi đấy.” Tiêu Ngọc tức giận nói.
“Cháu cứ trực tiếp đá nó từ trên giường xuống đất là được rồi.” Đúng lúc này, giọng nói của mẹ Dương Vũ truyền tới. “Mẹ…” Dương Vũ lẩm bẩm, hiện giờ muốn ngủ nướng cũng không được rồi. “Tốt rồi, anh dậy đây, hôm nay để anh dẫn em đi xem phong cảnh nông thôn nơi này.” Vừa nói Dương Vũ liền nhảy xuống giường.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 3: Long Tổ
Chương 185: Khách Không Mời Mà Đến (Hạ).
Dịch: A Sử
Biên: Tử Vân
Converter: A Sử
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi
& Banlonghoi
“Nơi này có cái gì hay để chơi hả anh?” Nhìn trước mắt cả một vùng úa vàng, Tiêu Ngọc hăng hái ngây thơ hỏi.
“Ha hả, em nhìn kìa, phía trước là cánh đồng rộng lớn, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng quang cảnh không đẹp hay sao? Anh cảm giác nới này so với những tòa cao ốc nơi thành thị thì còn xinh đẹp hơn nhiều lắm” Dương Vũ nằm trên cỏ, vừa ngắm nhìn cánh đồng bao la nói.
Ở nơi này, tinh thần Dương Vũ có một loại cảm giác đặc biệt sảng khoái.
Hiện tại, Dương Vũ cùng Tiêu Ngọc đang ở trên một đỉnh núi nhỏ, cách phía sau nhà Dương Vũ không xa. Nơi này khi còn bé Dương Vũ thường xuyên đến chơi. Hiện tại, Dương Vũ đến nơi đây cũng xem như là hồi ức một chút về thời thơ bé của mình.
“Nào có cái gì đẹp mắt đâu?” Tiêu Ngọc quyệt cái miệng nhỏ nhắn của mình, liếc xéo Dương Vũ.
“Ha hả, có lẽ hiện tại không đúng mùa, nếu như là mùa thu, khi đến nơi này, nhìn về phía dưới kia, khắp nơi sẽ là những bông lúa vàng óng ánh, trĩu nặng. Em có thể trải nghiệm được cảm giác vui sướng của mùa thu hoạch”.
“Reng reng reng …” Lúc này, bỗng nhiên điện thoại của Dương Vũ vang lên.
“Mẹ? có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Vũ, có một người bạn học tìm con này”. Điện thoại bên kia đầu dây vang lên tiếng mẹ của Dương Vũ nói. “Mẹ bảo nó gọi điện thoại di động cho con là được rồi, sao lại làm phiền mẹ”. Dương Vũ buồn bực nói.
“Người ta bây giờ ở nhà chúng ta …”
“Ở nhà chúng ta??” Dương Vũ sửng sốt, ai lại tới nhà mình ta? Nếu là bạn bè cũ … mẹ mình chắc chắn là biết, nhưng nghe cách mẹ nói, dường như mẹ không nhận ra người kia.
“Người nào ta?” Dương Vũ nghi ngờ hỏi.
“Cô ấy nói là bạn học cấp III của con, con còn không mau chạy về nhà.”
“Vâng, mẹ nói người ta chờ con một chút, con chạy về ngay”
“Ở nhà anh có một người bạn tới chơi, chúng ta trở về nha em” Dương Vũ đứng dậy kéo Tiêu Ngọc.
“Ai vậy anh?” Tiêu Ngọc hỏi.
“Anh cũng đang thắc mắc” Dương Vũ lắc đầu. Rất nhanh, chỉ sau vài phút hai người Dương Vũ đã trở lại nhà.
“Cha, bạn học của con đâu rồi?” Mới vừa tới trước cửa, Dương Vũ gặp cha mình nên thuận miệng hỏi.
“Ở phòng khách đó, mẹ con đang ngồi tiếp chuyện người ta”. Cha Dương Vũ nói.
“Vậy con vào trước đây”. Vừa nói, Dương Vũ vừa nắm tay Tiêu Ngọc đi vào nhà.
Vẫn chưa đi đến phòng khách, Dương Vũ bỗng nghe được những tiếng cười từ bên trong phòng khách truyền đến bên tai … một cái thanh âm là mẹ của hắn, một người khác thanh âm mang giọng nữ, hơn nữa còn nghe quen tai vô cùng.
"Chẳng lẽ là nàng?" Bước chân Dương Vũ dừng một chút, rồi đứng yên bất động. Từ thanh âm Dương Vũ đã biết nữ sinh kia là ai. Chẳng qua là Dương Vũ lại có chút nghi ngờ, nàng tại sao lại đi đến nhà mình?
“Có chuyện gì thế?” Tiêu Ngọc thấy Dương Vũ bỗng nhiên dừng lại nên kì quái hỏi.
“Không có chuyện gì.” Dương Vũ vẻ mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cười nói: “Chúng ta vào đi thôi.”
“Mẹ, con đã trở về.”
“Bác, tụi con trở lại rồi”. Hai người đồng thời bước vào phòng khách, nhưng thanh âm của Dương Vũ có chút không tự nhiên.
“A, về rồi à?” Mẹ Dương Vũ vừa nói, vừa nhìn lại. Dường như đồng thời, người đang cùng mẹ Dương Vũ nói chuyện cũng nhìn tới.
“Dương Vũ, anh mới về?” Nữ sinh trên mặt hiện lên vẻ vui mừng nhìn về phía Dương Vũ, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ. Nhưng chỉ vài giây sau, nữ sinh nhìn về phía Tiêu Ngọc bên cạnh Dương Vũ. Nhìn thấy hai người bọn họ đang nắm tay …
Vẻ vui mừng rực rỡ trên mặt rút đi! Nụ cười tươi như hoa bỗng chốc héo rũ, nét mặt cực kì khó coi. Ánh mắt tràn đầy kinh hỉ nhanh chóng đã bị những giọt nước mắt đọng trên mi che khuất.
“Chung Lâm, sao em lại tới đây?” Nhìn Chung Lâm đang thương tâm dường như muốn chết, Dương Vũ khó khăn mở miệng hỏi.
“Cô ấy là ai?“
“Cô ấy là ai?”
Nhìn Dương Vũ, Chung Lâm cố gắng khống chế những giọt nước mắt thương tâm, đau lòng hỏi. Cho tận đến lúc này, Chung Lâm cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Lúc này, trong nội tâm nàng còn có một ảo tưởng, người kia có lẽ là em gái Dương Vũ. Mặc dù, nàng chưa từng nghe Dương Vũ còn có một người em gái như vậy.
Mà cơ hồ đồng thời , Tiêu Ngọc cũng lên tiếng hỏi.
Nhìn Dương Vũ một chút, rồi lại nhìn Chung Lâm … Mẹ Dương Vũ trong lòng thở dài một hơi. Thấy tình hình này, bà đã biết hai người bọn họ nhất định là đã có chuyện gì không tốt xảy ra. Có lẽ, Dương Vũ đã làm chuyện gì có lỗi với Chung Lâm rất nhiều.
"Các con nói chuyện vui vẻ nhé." Mẹ Dương Vũ biết rằng lúc này là lúc nên tránh mặt. Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Dương Vũ. Mẹ hắn trợn mắt nhìn Dương Vũ một cái, thấp giọng nói: "Tiểu tử thúi, chuyện này con tự mình giải quyết cho tốt." Nói xong, mẹ Dương Vũ liền rời phòng khách. Bây giờ, trong phòng khách cũng chỉ còn lại ba người Dương Vũ.
"Đến đây, mời tất cả mọi người ngồi, anh giới thiệu trước một chút, đây là Tiêu Ngọc, còn đây là Chung Lâm, các em vui vẻ nói vài câu làm quen với nhau đi." Dương Vũ miễn cưỡng cười một tiếng, giới thiệu hai nàng với nhau.
Nhìn hai nàng, một người thương tâm dường như muốn chết, một người bộ dạng như không biết chuyện gì đang xảy ra. Dương Vũ trong lòng cũng buồn bực. Hắn ngàn vạn lần không ngờ hai nàng lại gặp nhau ở tình cảnh này. Thậm chí, Dương Vũ còn không có ý để cho hai nàng gặp mặt. Nhưng hiện tại, Dương Vũ thật sự không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
"Xin chào, bạn là Chung Lâm sao? Mình là bạn gái Dương Vũ, Tiêu Ngọc." Nhìn vẻ mặt Chung Lâm, Tiêu Ngọc dường như hiểu được cái gì, trên mặt nụ cười chợt lóe, Tiêu Ngọc rời Dương Vũ, đi tới trước mặt Chung Lâm, đưa tay phải ra.
"Bạn gái?" Trên mặt Chung Lâm vẻ thê lương chợt lóe lên, ánh mắt tràn đầy nước mắt trong suốt thương tâm nhìn Dương Vũ một cái, sau đó cũng đưa tay ra cùng Tiêu Ngọc nhẹ nhàng nắm chặt. "Mình là bạn học cấp III của Dương Vũ, rất hân hạnh được biết bạn."
Nhìn nụ cười của Chung Lâm so với khóc còn khó coi hơn, nghe Chung Lâm nói chuyện, Dương Vũ trong lòng đau xót."Bạn học cấp III? Ha ha...??!" Không biết tại sao, lúc nghe nàng nói như thế, trong lòng Dương Vũ rất đau xót.
"À, thì ra bạn là bạn học cấp III Dương Vũ nha, mình còn tưởng rằng là ai đó. Hi hi, đúng rồi, bạn nhất định rất thân với Dương Vũ, nếu không bạn sẽ không tới nhà Dương Vũ chơi." Tiêu Ngọc nở nụ cười nói.
Mặt Chung Lâm liền biến sắc, lắc đầu, "Chỉ là bạn bình thường mà thôi..."
"Ha hả, hai người uống nước đi." Dương Vũ trong lòng chua chát, vội vàng bưng nước cho hai người. Hiện tại, hắn thật không biết nên làm sao bây giờ.
"Dương Vũ, anh có bạn gái cũng không sớm nói cho em biết một tiếng, em tới đây, chẳng phải là quấy rầy hai người sao?" Sau khi ngồi xuống, Chung Lâm quay đầu nhìn Dương Vũ cười nói. Nhưng nụ cười kia làm Dương Vũ vô cùng đau lòng.
"Chung Lâm, chuyện cũng không phải là như em nghĩ , anh..."
"Hi hi, không phải như vậy sao? Chẳng lẽ cô ấy không là bạn gái của anh sao? Hi hi, anh lừa gạt em đây thật là khổ." Vừa nói chuyện, Chung Lâm vừa cố gắng nén những giọt nước mắt chực trào ra, nhưng nước mắt cứ lăn dài trên má.
Nhìn bộ dạng nàng thương tâm đến cùng cực, Dương Vũ trong lòng chịu đựng không nổi. "Chung Lâm, cũng không phải như em nghĩ đâu."
Vừa nói, Dương Vũ vừa rút khăn giấy, thay Chung Lâm nhẹ nhàng lau đi hai dòng nước mắt chảy dài trên mặt.
"Dương Vũ, có phải anh khi dễ cô ấy hay không?" Tiêu Ngọc nghiêm mặt, nhìn về phía Dương Vũ. Dương Vũ cười khổ nhìn Tiêu Ngọc.
Thật ra thì, nhìn bộ dạng Chung Lâm, Tiêu Ngọc sớm đã hiểu là có chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng bây giờ, Tiêu Ngọc đang nghĩ nàng rốt cuộc nên làm gì?
"Chị Chung Lâm, không nên để ý loại người xấu xa này, chúng ta cùng nhau nói chuyện một chút." Vừa nói, Tiêu Ngọc vừa nhìn Dương Vũ, "Anh đi ra ngoài trước một chút, em muốn cùng chị Chung Lâm nói chuyện quan trọng."
"Cái này?" Dương Vũ có chút do dự, hắn nhưng không yên lòng để hai nàng một mình ở chỗ này, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Mặc dù, hiện tại bộ dạng hai nàng tựa như rất bình tĩnh, nhưng Dương Vũ biết, hai nàng cũng là loại người rất háo thắng, vạn nhất các nàng hai người sinh ra tranh chấp làm sao bây giờ? Dương Vũ cũng không muốn xảy ra chuyện gì.
"Mau đi, em phải cùng chị Chung Lâm trò chuyện, anh mau đi ra." Dương Vũ do dự nhìn nhìn Tiêu Ngọc, vừa nhìn Chung Lâm. Nhưng lúc này Chung Lâm chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
"Mau nào, mau đi ra." Vừa nói, Tiêu Ngọc còn dùng sức đẩy Dương Vũ. Cuối cùng, Dương Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc