Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Tác giả: Ân Tầm
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 9
Tôi chỉ muốn có sự hợp tác của cô
Edit: tabbycat0405, vanhbui
Nguồn: Kites
Một câu nói rất khẽ của bác sỹ nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe được. Sắc mặt của hai vị trưởng bối Ôn gia đã trở nên rất khó coi, còn Lạc Tranh thì kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt.
Nàng vô thức nhìn thoáng qua phía Louis Thương Nghiêu, lại thấy vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút thờ ơ.
Bác sỹ nghe vậy liền nhìn Ôn Húc Khiên bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, “Anh là...chồng của bệnh nhân?”
Ôn Húc Khiên nhíu nhíu mày, không trả lời, chỉ hờ hững gật đầu.
“A...” Sắc mặt vị bác sỹ có chút lúng túng, vội nở nụ cười lấp liếm, “Đã như vậy, tình hình của bệnh nhân các vị cũng biết rồi. Cô ấy cần ở lại viện hai ngày để chúng tôi tiến hành quan sát và điều trị. Mặt khác, sau khi bệnh nhân tỉnh lại các vị cố gắng đừng để tâm tình của cô ấy bị kích động, cho dù muốn nói sự thật cho cô ấy cũng nên dùng cách thức khéo léo một chút.”
Cơ mặt Ôn Húc Khiên dường như đang lên cơn co giật, hắn giống như không nghe thấy lời của bác sỹ, bàn tay đột nhiên rất nhanh siết lại thành nắm đấm, liền đó lao đến trước mặt bác sỹ giận dữ gầm lên, “Ông nói cho tôi biết, cô ta tổng cộng đã phá thai mấy lần?”
Cho dù bác sỹ không trả lời thì hắn cũng có thể hiểu được Diêu Vũ đã làm những gì. Tiện nhân này, không ngờ lại lừa gạt hắn lâu như vậy. Hắn đã quá tin tưởng vào bộ dạng ngây thơ của cô ta mà nghĩ rằng cô ta vẫn giữ mình trong sạch.
Bác sỹ bị hành động của hắn làm cho sợ hết hồn. Thật ra vừa rồi ông ta cũng đã nhận thấy tâm tình của người đàn ông này không được bình thường lắm, nhưng cũng không dám nói thêm điều gì, chỉ ấp úng hồi lâu không biết nên mở miệng ra sao.
“Ôn Húc Khiên, Diêu Vũ thành ra bộ dạng như ngày hôm nay anh phải chịu trách nhiệm. Chẳng lẽ chuyện trước kia của cô ấy quan trọng đến thế sao? Nếu như lát nữa cô ấy tỉnh lại biết được mọi chuyện, anh cho rằng cô ấy sẽ không đau lòng à?” Lạc Tranh hiện giờ không nhịn nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng.
Louis Thương Nghiêu vẫn đứng bên cạnh nàng, vòng tay ôm lấy nàng, vỗ nhẹ bả vai nhỏ nhắn ý bảo nàng đừng nên tức giận.
Nắm tay Ôn Húc Khiên vẫn siết chặt lại, hồi lâu cũng không mở miệng nói tiếng nào. Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên xoay người đi về phía cửa.
“Đứng lại!” Lạc Tranh gọi giật hắn, “Anh là muốn đi thăm Diêu Vũ hay định bỏ đi?”
“Từ hôm nay trở đi, tôi cùng con tiện nhân kia không có bất kỳ quan hệ nào!” Ôn Húc Khiên lạnh lùng buông một câu rồi đi thẳng không buồn ngoái lại một lần.
“Ôn Húc Khiên, anh có phải đàn ông hay không? Anh....”
“Nhưng mà...” Trong mắt Lạc Tranh tràn ngập sự lo lắng.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng ngắt lời nàng, “Anh hiểu tâm tư của em, nhưng nếu tâm ý hắn đã như vậy, cho dù gọi hắn lại thì sao chứ? Chẳng thể giải quyết được gì hết!”
Lạc Tranh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lời của Louis Thương Nghiêu sao nàng lại không hiểu đây.
“Bác trai, bác gá...” Nàng nhìn về phía hai vị trưởng bối Ôn gia, muốn nói lại ngập ngừng.
Ôn Triết không mở miệng nói lời nào, còn Đường Diệu Liên thì cất giọng đầy giận dữ, “Tôi đã sớm nhìn ra con hồ ly tinh kia không phải thứ tốt đẹp gì. Hiện giờ thành ra như vậy coi như nó tự làm tự chịu. Tôi không quan tâm!” Nói xong, bà cũng lập tức bỏ đi.
Bác sỹ kinh ngạc nhìn mấy người bọn họ.
“Bác gái...” Lạc Tranh thật sự rất muốn đuổi theo bà, nhưng đuổi kịp rồi thì sẽ thế nào đây? Nhìn về phía Ôn Triết, nàng lên tiếng, “Bác trai, bác thấy...”
“Tiểu Tranh à, bên Diêu Vũ nhờ cháu để ý an ủi một chút. Bác biết rõ thỉnh cầu này của mình rất nực cười, cũng rất hoang đường, nhưng hiện giờ hai bác đúng là không có cách nào đối mặt với cô ta.” Ôn Triết nói xong câu này, thở dài một tiếng nặng nề rồi cũng xoay người bỏ đi.
“Bác trai...”
“Tranh, bỏ đi em!” Louis Thương Nghiêu kéo nàng trở lại, không ngừng an ủi nàng.
Lạc Tranh không thể tin những gì mình vừa nhìn thấy. Tất cả người của Ôn gia đều bỏ đi, không khó để nhận ra vị trí của Diêu Vũ trong mắt bọn họ chẳng có chút đáng kể gì.
Bác sỹ thấy vậy, cũng không kìm được liền cất tiếng hỏi, “Chuyện này là sao? Người nhà đều bỏ đi hết rồi sao? Hai vị có phải người nhà của bệnh nhân hay không?”
“Không phải!” Louis Thương Nghiêu trả lời dứt khoát, sau đó kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta cũng đi thôi!”
Vẻ mặt Lạc Tranh có chút do dự, suy nghĩ một chút, nàng nhìn về phía hắn, “Thương Nghiêu, em muốn chờ Diêu Vũ tỉnh lại rồi mới đi.”
“Không cần phải như vậy!” Louis Thương Nghiêu trả lời, “Tiền viện phí của Diêu Vũ đã nộp đủ rồi. Cho dù Ôn gia không có ai ở đây, bệnh viện cũng sẽ chăm sóc tốt nhất cho cô ta, em không cần lo lắng đâu.”
“Em hiểu ý anh, nhưng một phụ nữ chẳng những mất đi đứa con của mình, còn mất đi khả năng làm mẹ về sau, dù sao cũng nên có người cho cô ấy biết tình hình mới được.”
“Bác sỹ sẽ tự biết cách mà!”
“Thương Nghiêu, để em ở lại đi. Đối với Diêu Vũ mà nói, em hiện giờ không còn thấy hận nữa, chỉ Xại sự đồng cảm của phụ nữ mà thôi. Khi một người phụ nữ mất đi đứa con của mình mà người chồng lại tuyệt tình như vậy, em sợ cô ấy sẽ nghĩ quẩn.” Trong mắt Lạc Tranh lộ ra tia buồn bã cùng đau đớn.
Louis Thương Nghiêu biết không lay chuyển được nàng, cũng không muốn miễn cưỡng nàng làm chuyện nàng không thích nên cười nhẹ một tiếng, chậm rãi gật đầu...
***
Phòng chăm sóc đặc biệt...
“Không...” Tiếng hét đầy cuồng loạn của Diêu Vũ vang lên, liền đó cả người cô ta bị mấy y tá vội vã giữ chặt lại.
“Diêu Vũ, cô tỉnh táo lại chút đi!” Lạc Tranh nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
“Cô lừa tôi, lừa tôi...” Từng giọt nước mắt của Diêu Vũ thi nhau rớt xuống. Khi Lạc Tranh cho cô ta biết tất cả mọi chuyện, cả thế giới của cô ta dường như đã sụp đổ.
Con đã không còn, Ôn Húc Khiên không chút lưu tình bỏ đi, hai vị trưởng bối Ôn gia cũng thất vọng buông tay. Quan trọng nhất là từ nay về sau cô ta không thể nào có con được nữa. Đối với Diêu Vũ mà nói, đây thực sự là đòn đả kích trí mạng.
“Diêu Vũ, tôi hiểu tâm trạng của cô, cũng biết trong thời gian ngắn cô sẽ khó có thể tiếp nhận được chuyện này. Nhưng mà đó đã là sự thật, cô nhất định phải dũng cảm đối mặt. Đời người có rất nhiều chuyện trọng đại phải làm, cho nên không thể mất đi hy vọng được.” Lạc Tranh ngồi bên cạnh cô ta, nhẹ nhàng an ủi.
Ánh mắt Diêu Vũ đã trở nên vô thần, nghe xong mấy lời của Lạc Tranh, đầu tiên là sững người lại, sau đó bắt đầu khóc lớn.
Lạc Tranh thấy vậy, nhìn về phía mấy cô y tá, “Cô ấy không sao, để tôi trò chuyện với cô ấy một chút là được. Cám ơn các vị!”
Người mới chịu sự đả kích lớn, sợ nhất là họ cứ im lặng không nói lời nào. Người bệnh như vậy chính là người nguy hiểm nhất bởi sự đau khổ trong lòng họ có thể chuyển thành tâm bệnh. Nhưng Diêu Vũ đã có thể khóc lên, chứng tỏ mọi chuyện sẽ không còn đáng ngại nữa.
Các y tá đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lạc Tranh cũng không hề nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ Diêu Vũ khóc cho thoả lòng. Nhìn cô ta lúc này, mọi oán hận trong lòng nàng trước đây tựa hồ cũng tan thành mây khói.
Một lúc lâu sau, khi tiếng khóc của Diêu Vũ chỉ còn là những tiếng nức nở yếu ớt, nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Diêu Vũ, nếu như cô khóc vì bản thân mình, vậy tôi cho cô biết cô vẫn còn rất may mắn. Tối thiểu nhất, cô vẫn còn sống, còn sống so với bất kỳ tai nạn bi thảm nào cũng là may mắn lắm rồi. Nếu như cô vì Ôn Húc Khiên mà khóc, vậy tôi sẽ khinh thường cô. Vì một người đàn ông như vậy, cô còn muốn hao phí sức lực để khóc vì anh ta, thực sự không đáng!”
***
Diêu Vũ khóc nức nở hồi lâu cho đến khi toàn thân trở nên vô lực, cuối cùng chỉ có thể nằm co quắp trên giường nhìn Lạc Tranh.
“Cô nhất định rất hận tôi vì đã cướp Húc Khiên đi. Giờ thì tốt rồi, nỗi hận trong lòng cô đã có cơ hội phát tiết hết rồi.”
Lạc Tranh nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu như tôi hận cô, sẽ chẳng ở bên cạnh cô tới giờ này. Cô cho rằng tôi chờ tới tận bây giờ là để xem cô khóc lóc thế nào, hối hận ra sao ư?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cô không thể nào không hận tôi. Tôi là người thứ ba, chen vào phá hoại cuộc hôn nhân của cô.” Diêu Vũ nhìn nàng bằng đôi mắt đẫm lệ đã trở nên mơ hồ.
Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nếu như không có cô, tôi căn bản cũng không biết Ôn Húc Khiên là người đàn ông dối trá đến mức nào. Yêu anh ta bốn năm, bây giờ nghĩ lại thấy thật không đáng. Đúng vậy, tôi đã từng hận cô, nhưng tôi biết chuyện tình cảm không thể nào miễn cưỡng. Có lẽ, là ông trời đã định sẵn để tôi gặp được Thương Nghiêu. Thật lòng mà nói, tôi giờ không những không hận cô, mà còn muốn cảm ơn cô.”
Diêu Vũ giật mình nhìn sững nàng hồi lâu, không ngờ tới nàng lại khoan dung đại lượng như vậy. Cô ta còn tưởng rằng, ít nhất Lạc Tranh cũng sẽ có bộ dạng hả hê khi nhìn thấy cô ta thành ra thế này.
“Diêu Vũ, tôi sở dĩ ở lại là vì muốn hỏi cô một câu. Sau này cô có dự tính gì chưa?” Lạc Tranh biết rõ tâm trạng hiện giờ của Diêu Vũ, than nhẹ một tiếng rồi hỏi.
Diêu Vũ chầm chậm lắc đầu. Cú sốc lần này đã khiến cô ta trong lúc nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ tối thiểu nhất. Cô ta thực sự không biết tương lai sau này sẽ như thế nào, cũng không muốn đối mặt với nó.
“Húc Khiên anh ta...thật sự không nói gì đã bỏ đi sao? Anh ta...có phải sẽ không trở về nữa không?”
Lạc Tranh khẽ lắc đầu, “Bị cô lừa gạt lâu như vậy đã khiến anh ta thực sự tức giận. Tôi nghĩ, cô không nên ôm lấy hy vọng gì với anh ta nữa. Nếu như anh ta thật sự yêu cô, khi biết tình hình của cô thế này sao có thể không chút quan tâm mà bỏ đi như vậy chứ.”
“Có lẽ...anh ấy quá tức giận.” Sắc mặt Diêu Vũ thoáng hiện lên chút hoảng loạn.
“Diêu Vũ, cô đừng ngây thơ như vậy nữa.” Lạc Tranh không kìm lòng nổi lên tiếng, “Thời gian cô ở bên Ôn Húc Khiên cũng không ngắn, cần phải hiểu rõ anh ta là người thế nào, cũng biết anh ta đối xử với cô thế nào. Cô còn muốn vì một người đàn ông như vậy mà huỷ hoại bản thân mình hay sao? Cô cho rằng, sau chuyện lần này, hai người còn có thể tiếp tục được nữa ư?”
“Húc Khiên sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ?” Hốc mắt Diêu Vũ lại bắt đầu đỏ lên.
Lạc Tranh nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng, “Diêu Vũ, thật ra tôi luôn muốn biết tại sao cô phải làm như vậy, vì sao cô phải lừa gạt Ôn Húc Khiên? Hay là, đây cũng là một phần trong nhiệm vụ lúc trước của cô?”
Diêu Vũ nhìn về phía Lạc Tranh, nghẹn ngào nói, “Tôi hiểu ý của cô. Thật ra cô muốn hỏi, đứa bé trước đây tôi có là con của ai phải không? Cô càng muốn hỏi chính là liệu đứa bé đó có phải của Thương Nghiêu tiên sinh hay không?”
Lạc Tranh cũng không giấu diếm mà nhẹ nhàng gật đầu. Vấn đề này vẫn liên tục hiện ra trong đầu nàng. Không phải là nàng không tin Thương Nghiêu, mà là chuyện này đã vượt quá xa khỏi sự tưởng tượng của nàng, còn có gì không thể không diễn ra nữa đây?”
Hơn nữa, chính miệng Diêu Vũ cũng từng thừa nhận, cô ta từng là người phụ nữ bên cạnh Thương Nghiêu.
Diêu Vũ đưa tay lau nước mắt, khẽ nói, “Nếu như tôi chỉ vì muốn trả thù, chỉ để nói cho sướng miệng, thì tôi sẽ nói với cô rằng, đứa bé đó chính là con của Thương Nghiêu, tôi và ngài ấy đã từng lên giường.”
Những lời của Diêu Vũ khiến tâm tình Lạc Tranh thực sự loạn lên, ánh mắt nàng cũng không cách nào che dấu được sự kích động. “Nói như vậy tức là chuyện này không có chút liên quan gì tới Thương Nghiêu?”
“Không có! Có thể nói là tình hình của tôi thành ra thế này, Thương Nghiêu tiên sinh cũng không hề hay biết.” Diêu Vũ lắc đầu, nói tiếp, “Lúc trước, tôi là vì muốn có một khoản tiền nên mới đồng ý nhận việc này. Tôi giả tạo mình vẫn còn trong trắng để lọt qua việc kiểm tra ban đầu, nếu không sao có thể ở trước mặt Thương Nghiêu tiên sinh sắm vai sinh viên ngây thơ chứ? Trước đây, tôi từng có bạn trai, cũng từng chung sống, đứa bé lúc trước là của bạn trai tôi. Tôi không biết Thương Nghiêu tiên sinh có biết chuyện này hay không. Tóm lại, tôi thuận lợi giành được cơ hội lần này, cũng thành công thu hút sự chú ý của Húc Khiên. Chỉ là tôi tuyệt đối không ngờ tới ông trời vẫn luôn dõi theo tôi. Bản thân đã làm ra chuyện xấu gì, ông trời đều biết rất rõ, cuối cùng sẽ trả lại hết cho mình. Hiện giờ coi như tôi đã gặp báo ứng. Yêu phải người đàn ông bạc bẽo như Ôn Húc Khiên, còn mất đi đứa con và cả cơ hội làm mẹ nữa.”
“Diêu Vũ, hiện giờ cô đừng nên suy nghĩ nhiều. Thông qua chuyện lần này, cô nên biết căn bản Ôn Húc Khiên không quý trọng cô, cho nên anh ta không đáng để cô hao tổn tinh thần. Cô điều dưỡng thân thể cho tốt, sau khi xuất viện bắt đầu một cuộc sống mới. Cho dù không thể làm mẹ, cũng có thể tự tạo cho mình một cuộc sống có ý nghĩa.” Lạc Tranh cất lời an ủi chân thành từ tận đáy lòng.
Diêu Vũ vô lực gật đầu, lại nở nụ cười khổ, “Ông trời có phải thấy tôi rất đáng cười hay không? Cho đến cuối cùng, chỉ còn mình cô ở lại bên cạnh tôi. Lạc Tranh, tôi thật sự rất xin lỗi cô.”
Lạc Tranh có chút miễn cưỡng nở nụ cười, “Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Người bị tổn thương và người gây tổn thương đều phải chịu đau khổ như vậy, chi bằng quên đi quá khứ để bắt đầu lại.”
“Cảm ơn cô!” Đáy mắt Diêu Vũ tràn ngập vẻ cảm động. Một lúc lâu sau, cô ta dè dặt nắm lấy tay Lạc Tranh, nhẹ nhàng nói, “Tôi biết rõ, cô lần này trở về Hongkong nhất định là vì Thương Nghiêu tiên sinh?”
Lạc Tranh cũng không lảng tránh, gật đầu dứt khoát. “Đúng vậy, Ôn Húc Khiên nói trong tay anh ta có một đoạn băng ghi âm bất lợi cho Thương Nghiêu.”
“Tôi biết đoạn băng ghi âm đó, anh ta cất nó trong két bảo hiểm ở nhà.” Diêu Vũ cười buồn bã, “Anh ta vẫn luôn cho rằng lần này là Thương Nghiêu tiên sinh hại anh ta nên luôn nghĩ cách để tạo ra một đoạn băng ghi âm bất lợi.”
“Tạo ra đoạn ghi âm? Ý cô nói là anh ta nguỵ tạo bằng chứng?” Lạc Tranh sững sờ hỏi lại.
“Lạc Tranh, cô là luật sư nổi tiếng, đương nhiên biết rõ băng ghi âm có thể cắt ghép tạo thành. Đoạn băng ghi âm trong tay Húc Khiên là do quá trình cắt ghép cực kỳ tinh vi chế tác ra, đủ để biến giả thành thật.” Diêu Vũ chậm rãi lên tiếng.
Lạc Tranh gật đầu, sự lo lắng trong lòng giảm sút đi đôi chút, “Nhưng nếu như đưa cuộn băng đó lên trình toà nhất định sẽ phải trải qua quá trình giám định. Tôi nghĩ, đoạn ghi âm đó sẽ không cách nào qua được.”
“Phải, về sau tôi mới biết được chuyện đó. Cho nên khi tôi nhìn thấy cô về Hongkong, tôi cũng biết anh ta nhất định lợi dụng đoạn ghi âm kia để dụ cô về. Anh ta đối với cô vẫn có suy nghĩ không an phận.”
Diêu Vũ nhìn về phía nàng, nở nụ cười đầy bi thương, “Anh ta vốn cho rằng, ngoại trừ việc lên giường, tôi chẳng thể giúp gì được cho anh ta hết.”
Lạc Tranh nhíu nhíu mày, nhớ tới tình hình lúc ở nhà Ôn Húc Khiên, trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
“Diêu Vũ, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi. Tôi muốn lấy lại cuộn băng ghi âm trong tay Ôn Húc Khiên.” Vẻ mặt nàng đầy kiên định nhìn Diêu Vũ, nhấn mạnh từng lời.
“Tôi giúp cô?” Diêu Vũ có chút sững sờ. Một lúc sau, cô ta nhìn Lạc Tranh bằng ánh mắt khó hiểu cùng nghi hoặc, “Đoạn băng kia nếu đã không thể trở thành chứng cứ trước toà, vậy cho dù cô lấy được nó cũng đâu có ý nghĩa gì. Chứng cứ trong tay Ôn Húc Khiên căn bản đâu thể uy hiếp được Thương Nghiêu tiên sinh.”
***
“Cũng bởi như thế nên tôi mới càng thêm lo lắng. Cô cũng biết Ôn Húc Khiên là loại người cái gì cũng có thể làm ra được. Anh ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện vô ích. Biết rõ đoạn băng ghi âm kia không dùng được, vì sao còn muốn dụ tôi vượt ngàn dặm đường trở về đây?”
Diêu Vũ nghe vậy, vẫn không hiểu lắc lắc đầu, “Đây cũng là điểm mà tôi nghĩ mãi không ra.”
Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, “Lúc trước tôi cũng hoài nghi chuyện này. Thương Nghiêu là người làm việc cực kỳ cẩn thận, cho dù thật sự làm chuyện gì cũng không để cho Ôn Húc Khiên nắm được chứng cứ. Tôi lúc đầu cũng có suy nghĩ chứng cứ mà Ôn Húc Khiên nói là giả, nhưng tôi vẫn muốn xem xem thực sự anh ta muốn cái gì. Lúc ở nhà anh ta, tôi rốt cục mới biết anh ta muốn lợi dụng giới truyền thông để phá hoại hình tượng của Thương Nghiêu. Nên biết, một đoạn băng ghi âm dù là giả tạo không có giá trị trước pháp luật, nhưng cũng có thể trở thành công cụ
trí mạng để đả kích đối phương trước giới truyền thông. Cho dù công chúng biết đoạn băng ghi âm là giả thì sao chứ? Tất cả mọi người sẽ không để ý đến việc nó là thật hay giả, chỉ quan tâm đến việc giữa bọn họ đã có giao dịch mà thôi.”
Diêu Vũ lúc này mới hiểu ra, “Thì ra là vậy...”
“Cho nên, dù biết cuộn băng ghi âm kia là giả, tôi cũng phải lấy cho được nó. Tôi không thể trơ mắt nhìn danh dự của Thương Nghiêu bị tổn hại, không thể để anh ấy có bất kỳ nguy hiểm nào.” Lạc Tranh nói những lời tận đáy lòng.
Diêu Vũ nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói, “Lạc Tranh, Ôn Húc Khiên mất đi cô là sự tổn thất lớn nhất với anh ta. Tôi rốt cục cũng biết được, người đàn ông có được cô thật sự may mắn đến cỡ nào.”
“So sánh chỉ là tương đối mà thôi. Phải nói là tôi may mắn mới đúng. May mắn gặp được Thương Nghiêu, là anh ấy cho tôi biết được yêu và được yêu là cảm giác hạnh phúc đến thế nào. Cùng Thương Nghiêu ở chung một chỗ, tôi mới cảm giác được mình chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, cho dù trời có sập xuống tôi vẫn cảm thấy an toàn bởi vì đã có anh ấy chống đỡ hết thảy. Diêu Vũ, thành tựu mà mỗi người phụ nữ muốn đạt được trong cuộc đời này thực sự có rất nhiều. Nhưng có thể tìm được người đàn ông thật lòng với mình mới là thành tựu lớn nhất. Ôn Húc Khiên đã không đáng để cô yêu, vậy thì buông tay đi, không cần phải luyến tiếc thứ tình yêu không thực đó nữa.” Lạc Tranh nắm lấy tay cô ta, chân thành khuyên nhủ.
Diêu Vũ ngước mắt nhìn nàng, “Tôi biết cô muốn tôi giúp cô lấy đoạn băng ghi âm kia. Cô nói nhiều chuyện như vậy, là muốn tôi hợp tác cùng cô, hoàn toàn cắt đứt mọi hy vọng với Ôn Húc Khiên.”
“Chẳng lẽ tới bây giờ cô vẫn còn ôm hy vọng với anh ta sao? Cô còn muốn phải thống khổ tới thế nào mới chịu tỉnh ra?” Lạc Tranh than nhẹ một tiếng, “Tôi cũng không miễn cưỡng cô làm bất kỳ chuyện gì. Cho dù hôm nay cô không giúp tôi, tôi cũng sẽ nghĩ cách khác để lấy cuộn băng đó. Vì Thương Nghiêu, tôi có thể làm tất cả.”
“Thật sự rất ngưỡng mộ cô!” Diêu Vũ nở nụ cười yếu ớt, “Lạc Tranh, tôi vì Ôn Húc Khiên trả giá nhiều như vậy, tôi thừa nhận cách làm của mình rất vô đạo đức, trở thành kẻ thứ ba bị người ta thống hận, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi tự nhận thấy mình đã hết lòng với Ôn Húc Khiên. Đáng tiếc, anh ta không có cách nào hài lòng. Lần này, anh ta còn bất chấp tình cảm bao lâu nay bỏ mặc tôi như vậy, tôi sao có thể ôm hy vọng gì với anh ta nữa chứ? Tôi thật sự quá sai lầm rồi...”
“Diêu Vũ, hôm nay cô thành ra thế này tôi thật sự cũng rất đau lòng. Nếu như lúc trước tôi có thể kịp thời kéo cô rời khỏi anh ta, sẽ không...”
“Lạc Tranh, tôi biết cô có lòng tốt. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới cô cả. Hết thảy đều do tôi tự chuốc lấy. Thật ra lúc trước tôi nhận lệnh của Thương Nghiêu tiên sinh, chỉ là dụ dỗ Ôn Húc Khiên. Thương Nghiêu tiên sinh thậm chí còn dặn tôi sau khi đạt được mục đích lập tức rời khỏi anh ta, đừng đặt quá nhiều tình cảm vào thứ quan hệ phù phiếm đó. Đáng tiếc, tôi lại không nghe lời, đi yêu Ôn Húc Khiên. Lần cuối lúc tôi gọi điện cho Thương Nghiêu tiên sinh, nói cho ngài ấy biết tôi yêu Ôn Húc Khiên, ngài ấy còn rất tức giận, nhưng cuối cùng cũng có chút bất đắc dĩ nói câu “Chúc may mắn!” với tôi. Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự quá ngu ngốc, sao có thể tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy?”
Diêu Vũ khẽ ngắt lời Lạc Tranh, hốc mắt lại hơi ướt, “Lạc Tranh, cô có thể ở bên Thương Nghiêu tiên sinh như vậy thực sự rất may mắn. cũng khiến người ta thực ngưỡng mộ. Thương Nghiêu tiên sinh là ước mơ xa vời đối với rất nhiều phụ nữ.”
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một hồi chua xót.
“Lạc Tranh, tôi nhận lời giúp cô. Nếu Ôn Húc Khiên đã bất nhân, vậy cũng đừng trách tôi bất nghĩa!” Ánh mắt Diêu Vũ lúc này đã có sự thay đổi, lộ rõ vẻ thống hận cùng bi ai, “Nhưng tôi ở bệnh viện thế này sao có thể giúp cô lấy băng ghi âm đây?”
“Chỉ cần cô nói cho tôi mật mã két sắt là được rồi, chuyện còn lại để cho tôi.” Lạc Tranh đặt tay lên vai cô ta, nghiêm túc nói.
Diêu Vũ nghe mà sợ hết hồn, “Cô muốn lẻn vào nhà anh ta?”
“Đúng vậy! Cô biết mật mã cửa nhà, đúng không?” Lạc Tranh chăm chú nhìn cô ta.
Diêu Vũ gật đầu xác nhận, rồi lại lo lắng nói, “Lạc Tranh, cô là luật sư tên tuổi như vậy, nếu để bị Ôn Húc Khiên phát hiện thì sẽ hỏng bét. Anh ta sẽ kiện cô tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp cùng tội gây trở ngại việc thực thi công lý. Đến lúc đó, chẳng những tất cả cố gắng của cô đều uổng phí mà ngay cả danh dự nhiều năm gây dựng cũng bị huỷ hết.”
“Diêu Vũ, cám ơn cô. Nhưng mà cô hãy yên tâm, tôi sẽ thật cẩn thận.” Lạc Tranh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Ôn Húc Khiên dù sao cũng sẽ có lúc ra ngoài, tôi sẽ nhân cơ hội đó vào nhà, chỉ cần cô cho tôi biết mật mã cửa nhà và két an toàn là được rồi.”
Diêu Vũ có chút khẩn trương nhìn nàng, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Lạc Tranh thở phào nhẹ nhõm, lại suy nghĩ một chút lên tiếng, “Tôi nghĩ bệnh viện này cô không thể ở lâu được. Một khi Ôn Húc Khiên phát hiện mất cuộn băng ghi âm, anh ta nhất định sẽ nghi ngờ cô, lúc đó tình cảnh của cô sẽ rất nguy hiểm.”
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Diêu Vũ cũng nghĩ tới khả năng này, hoảng sợ nói, “Ôn Húc Khiên một khi biết tôi bán đứng anh ta, anh ta nhất định sẽ giết tôi. Chuyện gì anh ta cũng dám làm, thời gian vừa rồi anh ta vẫn thường xuyên đánh tôi...”
“Cô yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô một bệnh viện ở nước ngoài để tiếp tục trị liệu. Sau đó sẽ cung cấp cho cô một khoản tiền để cô có thể yên tâm làm lại từ đầu. Phía bệnh viện này cũng sẽ biết giữ kín mọi thông tin liên quan đến bệnh nhân. Ra nước ngoài rồi, cô sẽ nhận được sự điều trị tốt nhất, sau khi thân thể bình phục, cô có thể cầm lấy số tiền kia để bắt đầu lại. Cho dù Ôn Húc Khiên biết được sự tình thì cũng đã muộn rồi, anh ta sẽ không thể nào tìm được cô.” Lạc Tranh cực kỳ nghiêm túc và chu đáo sắp xếp mọi việc.
Trong mắt nàng lúc này tràn ngập sự thương tiếc đối với Diêu Vũ, bởi nàng tin những gì cô ta nói. Ôn Húc Khiên đích thực là gã đàn ông cực kỳ bạo lực.
Diêu Vũ nghe vậy, gật đầu rồi lại khẽ cất tiếng hỏi, “Cô lấy được cuộn băng rồi thì sao? Sẽ khởi tố Ôn Húc Khiên?”
“Không đâu, bởi vì hành động của tôi cũng không hay gì. Khởi tố anh ta đồng nghĩa với việc tôi cũng bị liên luỵ. Ôn Húc Khiên đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, cho dù lần này bỏ qua cho anh ta, anh ta nhất định sẽ không tránh được sự trừng phạt của ông trời.” Lạc Tranh chậm rãi trả lời, “Nhưng, cô thì có thể khởi kiện anh ta. Anh ta thường xuyên đánh đập cô là thuộc về tội cố ý gây thương tích, cô hoàn toàn có thể kiện được.”
Diêu Vũ vô lực lắc đầu, “Không, Lạc Tranh, tôi hiện giờ thật sự không muốn có chút gì dính dáng đến anh ta nữa. Cho dù thắng kiện thì sao chứ? Vết thương trên người tôi cũng đã sắp lành lại rồi, cho dù phạt tù anh ta cũng chẳng được bao lâu. Tôi không muốn phải mệt mỏi như vậy nữa. Cô nói rất đúng, anh ta nhất định sẽ gặp báo ứng, tôi hiện giờ chỉ muốn tiếp nhận lời đề nghị của cô, ra nước ngoài bắt đầu một cuộc sống mới.”
Lạc Tranh gật đầu, nàng đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Diêu Vũ. Cái gọi là đau thương chết lòng, chính là như vậy...
Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Tác giả: Ân Tầm
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 10
Nhà cũ Lạc gia
Edit: tabbycat0405, vanhbui
Nguồn: Kites
Hongkong, bầu trời đêm không có lấy một vì tinh tú nào le lói mà chỉ có tiếng sấm rền vang báo hiệu những cơn mưa nặng hạt có thể trút xuống bất cứ lúc nào.
Mặc dù vậy, không khí trên đường vẫn nhộn nhịp và vô cùng náo nhiệt hệt như lúc ban ngày. Hongkong là thành phố không bao giờ chìm vào giấc ngủ, người dân nơi này cũng đã sớm hình thành thói quen với cuộc sống và sinh hoạt về đêm.
Bên trong chiếc xe màu tối, một đôi nam nữ đang chìm trong nụ hôn triền miên, quấn quýt lấy nhau không rời. Ánh đèn dịu nhẹ trong xe làm nổi bật ngũ quan cương nghị của người đàn ông cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn của người phụ nữ.
Ánh mắt người đàn ông chứa chan tình cảm còn người phụ nữ thì dịu dàng như nước.
Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn còn quyến luyến, không muốn rời khỏi đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ, nhìn hai má nàng ửng hồng vô cùng xinh đẹp khiến tình yêu dành cho nàng lại càng thêm nồng đậm.
“Còn nhớ lần trước em dẫn anh đi tham quan một vòng Hongkong là khi nào không?” Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh một cách đắm đuối, bàn tay vẫn không ngừng trêu đùa mái tóc nàng.
Lạc Tranh vùi mình trong ngực Louis Thương Nghiêu, khẽ nở nụ cười dịu dàng. Nàng ngẩng lên, cắn nhẹ vào môi hắn như thể muốn trừng phạt, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đương nhiên là nhớ rõ! Anh xấu xa như thế, làm sao em không nhớ chứ.”
“Anh xấu? Anh xấu ở đâu?” Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh vào lòng, nở nụ cười vô cùng ám muội.
“Anh lớn như vậy rồi mà bản thân đã làm chuyện gì còn không nhớ hay sao? Lần trước, cũng trong hoàn cảnh thế này, anh đã cưỡng ép em, khiến em không còn đường lui. Cũng chỉ có anh mới dám làm ra những chuyện xấu xa như thế!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh liền làm ra vẻ bất mãn. Lúc đó, quan hệ giữa nàng và hắn vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng hắn vẫn rất tự tin và thẳng thừng theo đuổi nàng, muốn nàng trở thành người phụ nữ của hắn. Lúc đó, nàng thực sự chưa từng gặp người đàn ông nào cuồng ngạo như hắn cả.
Louis Thương Nghiêu liền làm ra vẻ ngây thơ vô tội, hơi nhướng mày lên tiếng, “Ồ, thật sao? Anh đã cưỡng ép em sao? Em cũng biết anh vốn không thích ép buộc người khác mà?”
“Mặt dày!” Lạc Tranh không nhịn được đưa tay đập nhẹ vào ngực Louis Thương Nghiêu, “Đúng, không phải anh cưỡng ép em, mà là em chủ động ngả vào vòng tay anh, được chưa?”
“Ha ha!” Louis Thương Nghiêu nhịn không được bật cười thành tiếng, yêu chiều kéo Lạc Tranh vào trong lòng. “Tranh, càng ngày anh càng yêu em, làm sao bây giờ?”
“A, vậy từ trước tới nay anh vẫn chưa có toàn tâm toàn ý mà yêu em.” Lạc Tranh khẽ cười, cố tình trêu chọc hắn.
Louis Thương Nghiêu bị Lạc Tranh bắt bẻ, đưa tay véo nhẹ chóp mũi của nàng. “Em sai rồi, anh đã đem toàn bộ tình yêu của mình mà trao cho em, còn một chút dư lại là để tiêu hao vào những
lúc cần thiết.”
“Anh...” Lạc Tranh bị những lời yêu đương táo bạo của Louis Thương Nghiêu làm cho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, khẽ chớp mắt, cúi đầu ngượng ngùng.
Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa như có dòng suối nhỏ róc rách chảy trong đó. Trong bóng đêm, dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt Louis Thương Nghiêu càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn của hắn.
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nhìn một báu vật trần gian vậy. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của người phụ nữ đang vùi trong ngực mình lên, “Tranh, lúc trước chắc hẳn em rất hận anh?”
Tiếng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên mang theo sự áy náy. Ánh mắt hắn hiện giờ vô cùng dịu dàng, chứa đựng tình cảm sâu sắc cùng sự chân thành tận đáy lòng, khác hẳn với sự nguy hiểm trước kia. Tâm tư Lạc Tranh theo ánh mắt chăm chú cùng dịu dàng của hắn mà có chút xao động. Nàng khẽ gật đầu...
“Đúng thế, trước đây anh rất xấu, thật sự rất xấu, nên em hận anh chết đi được. Nhưng bây giờ thử nghĩ lại một chút, nếu như không đem lòng yêu anh, thì em sao có thể hận anh như vậy?”
Giọng nói Lạc Tranh cực kỳ dịu dàng, đôi mắt trong veo lung linh như nước khiến cho Louis Thương Nghiêu kìm lòng không nổi. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào của nàng, lên tiếng...
“Yên tâm, anh còn phải chỵ đau khổ hơn em nhiều.”
Lúc đó, trái tim Louis Thương Nghiêu mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày vò cùng đau khổ. Một mặt là căm hận, một mặt lại quyến luyến. Người phụ nữ này, hắn muốn yêu nhưng lại muốn hủy diệt, muốn trả thù nhưng lại phát sinh cảm giác chiếm hữu. Cứ như vậy, quanh đi quẩn lại, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.
Lạc Tranh cũng phần nào thấu hiểu lời nói của Louis Thương Nghiêu, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, khẽ thở dài.
“Thương Nghiêu, tình yêu của chúng ta giống như chim trên trời, cá dưới nước vậy. Tuy chúng ta đã xác định tình cảm của mình nhưng con đường phía trước còn phải trải qua bao nhiêu khó khăn đây? Phải chăng chim trên trời không thể cùng cá dưới nước yêu thương trọn đời?”
“Nha đầu ngốc, ai bảo hai chúng ta như chim với cá?” Louis Thương Nghiêu đau lòng nhìn Lạc Tranh, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc nàng.
“Vậy là cái gì?” Lạc Tranh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, có chút hiếu kỳ hỏi lại.
Đôi môi quyến rũ của Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch lên thành nụ cười. “Là mãnh hổ cùng hồ ly, đều là những con vật thuộc về rừng xanh.”
“Hả?” Tâm tư Lạc Tranh vốn đang mang một nỗi buồn man mác cùng chút bi thương, nhưng sau khi nghe xong, nàng kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu, tất cả cảm xúc vừa rồi đều trở thành bối rối cùng khó hiểu.
“So sánh em với hồ ly một chút cũng không có gì là quá đáng. Nghĩ mà xem, thông minh như em, thử hỏi có mấy người đàn ông có thể kiểm soát được?”
Louis Thương Nghiêu nghiêm túc giải thích. “Hồ ly là con vật thông minh nhất trong rừng rậm, vì thế, để có thể hoàn toàn thuần phục được nó, khiến nó tâm phục khẩu phục thì chỉ có chúa tể rừng xanh mà thôi. Mà em lại bị anh thu phục, vậy em thử nói xem, quan hệ chúng ta có phải giống như mãnh hổ cùng hồ ly không?”
Lạc Tranh nghe xong liền mở to đôi mắt, “Ý anh nói, em là hồ ly mượn oai hùm sao?” Còn thu phục nữa chứ? Người đàn ông này dùng từ cũng thật là, làm cho nàng giống như yêu tinh vậy.
“Hồ ly mượn oai hùm có gì mà không tốt?” Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười. “Anh thích em mượn danh nghĩa của anh để làm mọi chuyện và thoải mái hưởng thụ thành quả của nó.”
“Cuồng ngạo!” Trong lòng Lạc Tranh thực có chút ngọt ngào. “Anh nói như thế thì chẳng hóa ra em luôn sống nhờ vào cái bóng của anh thôi sao?”
Trên đời này chắc chỉ có Louis Thương Nghiêu mới có thể nói chuyện ngông cuồng cùng bá đạo như vậy. Những lời này nếu từ miệng của một người đàn ông khác nàng nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nực cười.
Nhưng những lời này lại được nói ra từ chính miệng của Louis Thương Nghiêu, nàng chẳng những cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mà trong tận sâu tâm tư nàng cũng cảm thấy vô cùng cảm kích. Những lời này quả thật mang đậm “phong cách” của hắn.
“Em yêu, không phải em núp dưới cái bóng của anh, mà là anh sẽ tạo ra một bầu trời rộng lớn để cho em có thể tự do, thoải mái mà bay lượn, mà vẫy vùng.”
Từng câu từng chữ của Louis Thương Nghiêu đều xuất phát từ đáy lòng, hết sức chân thành, trong mắt hắn tất cả đều là tình yêu dành cho Lạc Tranh.
“Cảm ơn anh, Thương Nghiêu...” Lạc Tranh vô cùng cảm động vùi mặt trong ngực của hắn. “Chưa có người nào từng nói với em những lời này, em cũng chưa bao giờ có cảm giác an toàn như lúc này. Chỉ có anh...”
“Nha đầu ngốc...” Louis Thương Nghiêu cảm thấy đau lòng, ôm chặt Lạc Tranh vào ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng.
Một lúc lâu sau hắn nhẹ nhàng lên tiếng. “Nếu thực sự muốn cảm ơn anh, thì trong đêm nay hãy dẫn anh tới một nơi.”
Lạc Tranh đang nằm trong lòng Louis Thương Nghiêu bỗng ngẩng đầu. “Tới nơi nào?”
Trong đáy mắt hắn như hiện lên ý cười, cúi đầu nói. “Ngôi nhà cũ mà em đã từng sống.”
“Hả?” Lạc Tranh bỗng chốc ngây người. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng, “Tại sao anh lại muốn tới nơi đó?”
“Anh muốn hiểu em nhiều hơn, hiểu rõ quá khứ của em. Để mỗi khi em đứng trước mặt anh mọi thứ đều trở nên sáng tỏ, đến một chút bí mật cũng không có.” Louis Thương Nghiêu nâng bàn tay lên, luồn vào mái tóc của nàng, nửa đùa, nửa thật trả lời.
Trong đáy mắt Lạc Tranh nổi lên một chút suy tư, não bộ dường như cũng đang tập trung suy nghĩ nhưng rồi những suy nghĩ đó lại bị đập tan một cách nhanh chóng.
Nàng cắn môi, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. “Được thôi! Nhưng lâu rồi em chưa có trở về, nhà bị bỏ không chắc bụi bẩn lắm.”
“Không sao hết!” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, gật đầu lần nữa tỏ sự đồng ý.
***
Hongkong, số nhà 113 nằm ở phía bắc khu phố Xuân Ương, một khu phố bình dân nằm xen giữa đô thị phồn hoa. Hongkong chính là nơi như vậy, cho dù sống ở khu trung tâm hay những góc phố nhỏ thì vẫn có thể cảm nhận được khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố này.
Bên cạnh những toà nhà xa hoa tráng lệ, những cảnh sắc tuyệt đẹp khiến người ta choáng ngợp thì cũng vẫn tồn tại những nơi như con phố Xuân Ương này. Chính tại nơi đây mới có thể cảm nhận được một cách chân thực nhất cuộc sống của những con người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội Hongkong.
Ngôi nhà số 113 nằm ở phía cuối cùng của cả dãy phố. Sau khi xe tiến vào, chỉ có thể dừng ở đầu dãy mà không thể tiến thêm được nữa...
Tắt máy xe, Louis Thương Nghiêu nắm tay Lạc Tranh bước xuống, lặng lẽ đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Cho dù đã tới Hongkong nhiều lần nhưng hắn chưa từng đặt chân tới nơi này.
“Khu phố Xuân Ương này chính là nơi em đã sinh ra và lớn lên. Sau khi cha xảy ra chuyện, em cũng chưa từng quay trở lại nơi đây. Giờ nghĩ lại không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Lạc Tranh đứng ở bên đường, khuôn mặt thoáng hiện nét cô đơn khẽ nói.
“Hóa ra nơi này chính là phố Xuân Ương. Anh nghe nói đây là khu người dân di cư hay sống. Cha em là người gốc Hongkong, sao lại sống ở đây?” Louis Thương Nghiêu có chút không hiểu.
Khu phố này quả thực rất hỗn loạn. Bởi trời vẫn chưa tối hẳn nên trên con phố chật hẹp này vẫn có những chiếc xe điện cổ chạy qua chạy lại. Hai bên phố đều là những ngôi nhà cũ kỹ có lịch sử lâu đời, tầng một của những ngôi nhà này có rất nhiều những cửa hàng nhỏ.
Dãy phố Xuân Ương này vừa ồn ào lại vừa ẩm ướt. Trên mặt đường vẫn còn lưu lại những đường ray cũ kỹ dành cho xe điện của những thập kỷ trước. Những cửa hàng nhỏ gắn với những ngôi nhà cũ kỹ ước chừng vài chục năm tuổi ở đây kinh doanh đủ thứ từ quần áo, giày, tất, mũ...không thiếu một thứ gì. Nhưng nhiều nhất có lẽ phải kể đến cửa hàng hoa quả và hải sản.
Lạc Tranh kéo tay Louis Thương Nghiêu, vừa đi trước dẫn đường vừa giới thiệu, “Anh đừng nghĩ rằng nơi nào ở Hongkong này cũng đều lộng lẫy, hào nhoáng hết. Những nơi đẹp nhất chỉ tập trung ở khu Tiêm Sa Chuỷ mà thôi.
Nghe mẹ em nói, thế hệ thân sinh ra ba em là người gốc Thượng Hải nhưng đã sớm di cư tới Hongkong. Lúc đầu sống ở đường Tra Hoa, sau đó chuyển đến phố Xuân Ương. Kể từ đó, gia đình em bắt đầu sống ở đây, từ ông em rồi tới cha em.”
Vừa nói Lạc Tranh vừa chỉ về phía trước. “Căn nhà cũ phía trước chính là nơi em từng ở. Đã qua nhiều năm như vậy, không biết tới bao giờ sẽ bị dỡ bỏ đây?”
Louis Thương Nghiêu nhìn theo hướng tay Lạc Tranh chỉ, đó đúng là một ngôi nhà cũ, bên tường mọc đầy dây thường xuân giống như dáng vẻ của một người già đang vô cùng ủ rũ, khô héo tới mức những đường gân xanh trên cơ thể hiện rõ ra. Bên dưới có mấy cửa hàng bán hoa quả và hải sản đang chào mời khách đi đường.
Trong không khí phảng phất mùi tanh của hải sản. Có lẽ nó đã sớm trở thành đặc trưng của khu phố Xuân Ương này.
Thực sự thì Louis Thương Nghiêu cũng không hề cảm thấy không thoải mái và khó chịu với nơi này. Trong cuộc sống từng trải của hắn, khó tránh khỏi việc phải tiếp xúc với những tầng lớp như ở nơi đây. Thậm chí gặp những hoàn cảnh khắc nghiệt hơn cũng có. Vì thế trên khuôn mặt hắn không hề có biểu hiện của sự kinh ngạc.
Đi vào tới phía dưới ngôi nhà, nhiệt độ dường như giảm đi rất nhiều. Thêm vào đó còn có mây đen bao phủ bầu trời làm cho người ta phát sinh cảm giác trầm tư cùng u uất.
“Lạc Tranh? Cháu là Lạc Tranh đúng không?” Đúng lúc Lạc Tranh chuẩn bị bước vào căn nhà nhỏ thì một bác bên cạnh cửa hàng bán hoa quả đột nhiên cất tiếng gọi.
Lạc Tranh dừng bước, đôi mắt trong veo quay lại nhìn về người vừa cất tiếng gọi. Khuôn mặt nàng hiện lên chút xúc động, lập tức bước nhanh về phía trước.
“Bác Phúc? Đã nhiều năm không gặp, bác có vẻ ngày càng khỏe mạnh cùng dẻo dai đấy ạ!” Lạc Tranh từ nhỏ tới lớn đều ăn hoa quả ở cửa hàng bác Phúc này, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà cửa hàng vẫn còn.
Bác Phúc vẻ mặt hiền lành liền gật đầu. “Đúng vậy, đúng vậy! Bác ăn khỏe ngủ ngon nên sức khỏe rất tốt. Lạc Tranh à, bác cháu mình đã nhiều năm không gặp, nghe nói cháu bây giờ là đại luật sư danh tiếng lẫy lừng. Thật tốt, thật là tốt... Vị này là...”
Lúc này bác Phúc mới phát hiện ra Louis Thương Nghiêu đứng bên cạnh, thấy hắn dáng vẻ anh tuấn, mặc comple đi giày tây sang trọng, đương nhiên liền biết người này không phải xuất thân tầm thường.
“Bác Phúc, anh ấy là bạn trai cháu.” Lạc Tranh giới thiệu một cách tự nhiên rồi quay sang cũng giới thiệu qua một chút với Louis Thương Nghiêu.
“Ây a, Lạc Tranh có bạn trai rồi. Tốt lắm, bác Phúc cũng cảm thấy rất vui. Cậu ấy trông cao lớn tuấn tú như vậy, vừa nhìn đã biết là người đàn ông nổi bật trong đám đông.” Bác Phúc hết lời khen ngợi.
Louis Thương Nghiêu không hiểu tiếng Quảng Đông cho lắm nên không rõ bác Phúc nói gì. Chỉ loáng thoáng cảm nhận được là bác ấy đang khen mình, hắn khẽ cười nhẹ, lịch sự gật đầu.
“Bác Phúc, bác gái đâu rồi ạ?” Lạc Tranh vẫn nhớ rõ bác gái là người mập mạp, tính tình rất hào phóng, đối xử với nàng cũng rất tốt.
Bác Phúc cười, vội vàng vào bên trong gọi. Không lâu sau đó, một người phụ nữ mập mạp đi ra. Theo thời gian, mặc dù làn da có vẻ nhuốm màu sương gió nhưng nụ cười thì vẫn như ngày nào, người phụ nữ ấy chính là bác gái mà Lạc Tranh nhắc đến. Nhưng khi nhìn thấy nàng, đầu tiên bà có chút ngạc nhiên, sau đó nụ cười trở nên có phần ngượng ngùng.
Louis Thương Nghiêu nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của bác gái, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc.
“Bác gái, nhìn bác cũng giống bác Phúc, vẫn còn khỏe mạnh lắm.” Lạc Tranh cười chào hỏi.
“Bà nó, đây là Lạc Tranh, bà không nhớ à? Là gia đình sống ở tầng trên ấy. Bây giờ cô ấy là luật sư lớn rồi đó.” Bác Phúc vỗ nhẹ lên người bác gái nói.
“A.. Lạc Tranh à, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Khi còn nhỏ cháu thường xuyên tới cửa hàng chơi mà.” Cuối cùng bác gái cũng cố bày ra vẻ mặt tươi cười, vội vàng nói.
Louis Thương Nghiêu hơi nheo mắt, phát hiện ra, ánh mắt mà bác gái đang nhìn Lạc Tranh ngoài nét không được tự nhiên còn có chút sợ hãi. Rốt cuộc là cái gì đã làm bác ấy sợ hãi đến như vậy?
“Lạc Tranh giờ đã trưởng thành rồi. Vừa xinh đẹp lại vừa thành đạt. Chà, một cô bé tốt như thế, đáng tiếc lại gặp bố mẹ như vậy...”
“Ông nói linh tinh cái gì thế?” Bác gái lấy khỷu tay huých vào bác Phúc một cái, sau đó cười cười nói. “Lạc Tranh, cháu đừng nghe bác Phúc cháu nói lung tung. Ông ấy già rồi, từ sáng tới tối chỉ nói nhăng cuội. Đúng rồi, sao cháu lại quay về đây?”
Lạc Tranh gượng cười trả lời, “Cháu về thăm lại nhà cũ.”
“Vậy hả? Vậy cháu mau lên nhà đi. Chắc lát nữa trời sẽ mưa, đừng để bị ướt nhé.” Bác gái vội vàng nói vậy nhưng trong ánh mắt Louis Thương Nghiêu lại mang một ý nghĩ sâu xa hơn. Hắn có thể cảm nhận được bác gái chỉ muốn đuổi khéo Lạc Tranh đi chứ không hề muốn nói chuyện với nàng.
Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn sang bác Phúc, thấy bác ấy dường như nói sai điều gì, dáng vẻ có chút lúng túng ngượng ngùng.
Lạc Tranh ngược lại cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu, nói qua vài câu rồi kéo Louis Thương Nghiêu lên căn nhà cũ.
Bên ngoài cửa sổ, trong đám mây đen bắt đầu nổi sấm chớp. Ngay sau đó là tiếng sét ầm ầm. Gió thổi vào qua khe kính vỡ ở cầu thang, rít lên những âm thanh vô cùng lạnh lùng.
Đứng ở cửa, Lạc Tranh khẽ nhíu mày. Chiếc ổ khóa vẫn nằm đó buồn thiu, đã sớm trở nên hoen gỉ, có lẽ cũng bởi thời gian trôi qua quá lâu rồi.
Louis Thương Nghiêu tiến lên trước, cẩn thận quan sát ổ khoá, quay đầu lại nhìn Lạc Tranh hỏi, “Em vẫn còn chìa khoá nhà chứ?”
***
Lạc Tranh hơi chau mày, nhìn thoáng qua chiếc ổ khóa. Suy nghĩ một lát, nàng vô thức nhìn sang chậu hoa ở bên cạnh.
Hoa trong chậu đã sớm khô héo chỉ còn trơ lại những cành cây khô khẳng khiu. Lạc Tranh cúi xuống, từng ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng nâng chậu hoa lên, quen thuộc sờ xuống phía dưới đáy chậu lấy ra một chiếc chìa khoá.
“Chính là nó đây. Lúc trước, khi còn sống ở đây, mẹ em thường để chìa khóa dưới bồn hoa này.” Lạc Tranh khẽ thở dài, cầm lấy chiếc chìa khóa, cố gắng hết sức mở ổ khoá đã han gỉ.
Cũng bởi vì thời gian trôi qua đã lâu nên khi vừa đẩy cửa phòng ra, một luồng hơi lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt. Trong lúc đang nhìn xung quanh căn phòng bỗng có một tia chớp loé lên, làm cả phòng sáng trưng như ban ngày.
“A...” Lạc Tranh bất ngờ hét lớn, chiếc chìa khóa trong tay cũng đột ngột rơi xuống đất phát ra tiếng kêu “leng keng”
Louis Thương Nghiêu thuận thế quay lại nhìn, trên bệ cửa sổ có một đôi mắt màu xanh lục đang nhìn về phía họ. Hắn khẽ nhíu màu, bước nhanh về phía trước, vung tay một cái chỉ nghe thấy tiếng “Meo... Meo...”
Cùng với tiếng mèo kêu, một con mèo đen nhảy vụt qua, nhanh chóng hướng ra phía cửa chính chạy ra ngoài.
“Không sao, đó chỉ là một con mèo mà thôi.” Louis Thương Nghiêu đem Lạc Tranh ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
Lạc Tranh bị hù dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được. “Nơi này sao tự nhiên lại có mèo thế?”
“Có lẽ do tấm thủy tinh vỡ ngoài cửa nên mèo chui vào qua lối đó. Không có gì kỳ lạ cả. Nơi này tầng hai cũng không cao lắm, mèo rất dễ dàng chạy vào. Đừng sợ, có anh ở đây.” Louis Thương Nghiêu hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng.
Lạc Tranh gật đầu, tâm tư hoảng loạn cũng được bình ổn đôi chút. Cũng khó trách nàng lại trở nên lo lắng như vậy. Thứ nhất, ngôi nhà này chứa đựng toàn bộ những ký ức không vui của nàng thời thơ ấu. Thứ hai, từ lúc Lạc Tranh bước vào căn phòng này, nàng như ngửi được mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Thứ ba chính là tiếng sấm lớn không ngừng vang lên bên ngoài cửa sổ. Nàng đang ở trong ngôi nhà cũ lạnh lẽo cùng u ám này, tự nhiên sẽ liên tưởng tới nhiều chuyện kinh khủng trước kia.
“Tách!” Louis Thương Nghiêu tìm được công tắc nguồn điện, trong nháy mắt, toàn bộ đèn trong phòng sáng lên. Sau đó từ bóng đèn cũ kỹ phát ra vài tiếng kêu lèo xèo khiến người ta cảm thấy ấm áp phần nào.
Con người, đến tột cùng vẫn chỉ là loài động vật yếu đuối, luôn có cảm giác sợ hãi bóng tối. Bởi vì họ không thể biết trong bóng tối rốt cuộc sẽ có gì đang chờ đón họ. Chính vì không nắm bắt được những gì sẽ xảy ra nên họ mới sinh ra tâm lý sợ hãi.
Căn phòng được bài trí khá gọn gàng chứ không ngổn ngang như trong tưởng tượng của Louis Thương Nghiêu. Đây là căn nhà được thiết kế theo phong cách truyền thống thời đó. Mở cửa bước vào chính là phòng khách được thiết kế theo kiểu không gian chung. Một bên tường phòng khách có một cánh cửa dẫn tới phòng ngủ. Phía đối diện còn có một cánh cửa khác, chính là phòng ngủ thứ hai trong nhà. Xa hơn một chút chính là nhà bếp, đi qua nhà bếp chính là vị trí của nhà vệ sinh. Khi Louis Thương Nghiêu đi qua nhà vệ sinh thì phát hiện ra còn một cánh cửa khác nữa.
Hắn cầm tay nắm cửa xoay xoay một chút, nhưng không mở được, cửa đã khóa. “Gian phòng này dùng để làm gì?” Hắn nhìn về phía Lạc Tranh hỏi.
“Là nhà kho, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc lung tung, lộn xộn, từ thượng vàng cho tới hạ cám, thứ gì cũng có. Chờ một chút, em đi tìm chìa khóa, không biết là đã để ở đâu nữa.”
Lạc Tranh nghĩ sao nói vậy, sau đó đem toàn bộ mảnh vải trắng phủ lên đồ đạc trong phòng vén hết lên, toàn bộ đồ đạc trong gian phòng hiện ra trước mắt họ.
“Người cuối cùng dọn dẹp gian phòng này là ai?” Louis Thương Nghiêu sau khi nhìn xung quanh một lượt liền hỏi.
“Là mẹ em. Trước khi đi Mỹ bà đã đem toàn bộ đồ đạc trong gian phòng này sắp xếp cẩn thận. Chính là khung cảnh mà anh đang nhìn thấy trước mắt.” Lạc Tranh nhẹ nhàng trả lời, đưa tay phủi nhẹ góc ghế sofa.
Louis Thương Nghiêu cẩn thận xem xét qua đồ đạc trong gian phòng, bỗng hắn phát hiện, bất kể là ghế, sofa hay tủ quần áo, thậm chí là giá sách đều mang đậm phong cách châu Âu.
Mặc dù nhìn qua thì không thể xác định được giá trị của chúng nhưng với những thiết kế vô cùng tinh xảo kia lại xuất hiện trong ngôi nhà ở một khu phố dành cho những người bình dân như thế này xem ra không thích hợp lắm. Điều này khiến hắn càng cảm thấy khó hiểu.
“Trong nhà toàn dùng đồ đạc phong cách Châu Âu sao?” Louis Thương Nghiêu không nén nổi tò mò mà quay sang hỏi Lạc Tranh.
“Là mẹ em. Bà luôn thích đồ đạc mang phong cách Châu Âu. Ngay cả chiếc gương bà dùng cũng thế. Cha em thường cười nhạo bà nói rằng, “Thân phận đã thấp kém còn học đòi cuộc sống thượng lưu.” Trong vẻ tươi cười của Lạc Tranh có thoáng chút bi thương, nhẹ nhàng lên tiếng.
Từ tận đáy lòng Louis Thương Nghiêu nổi lên cảm giác mơ hồ rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lạc Tranh đi vào phòng ngủ chính, bỗng ngây người nhìn về hướng cửa sổ cách đó không xa. Nàng đứng chết trân giống như một người hóa đá.
Louis Thương Nghiêu bước vào thấy biểu hiện của nàng có chút khác thường, nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy nàng từ phía sau. “Em sao vậy?”
Nàng không nói gì, chỉ đưa tay chỉ ra hướng phía ngoài cửa sổ.
Louis Thương Nghiêu nhìn theo hướng tay của Lạc Tranh, bên ngoài cửa sổ trời đã sớm đổ mưa xối xả, tiếng sấm rền vang lại có thêm vài tia chớp xẹt qua như muốn đem bầu trời đêm xé nát.
“Cha em đã từ nơi này nhảy xuống.” Lạc Tranh vô thức lên tiếng, khuôn mặt nổi lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.
“Đêm hôm đó cũng giống như đêm nay, sấm vang chớp giật. Ông ấy thiếu một khoản nợ lớn, lúc trở về trên người đã chồng chất vết thương. Tới đêm khuya, ông ấy liền từ nơi này nhảy xuống, máu cùng nước mưa hòa trộn với nhau...”
Louis Thương Nghiêu có thể cảm nhận cơ thể Lạc Tranh đang run rẩy. Hắn đau lòng ôm chặt lấy nàng, trầm giọng hỏi, “Lúc đó em đang ở đâu?”
“Lúc đó, sau khi nghe thấy tiếng mẹ em thét chói tai, em liền chạy tới phòng ngủ chính. Mẹ ngăn không cho em nhìn, nhưng em đã kịp nhìn thấy. Sau đó bà kéo em vào trong nhà kho, khóa cửa lại, không muốn cho em chứng kiến cảnh tượng máu me kinh hoàng kia.”
Giọng nói Lạc Tranh trở nên run rẩy, chỉ về cánh cửa khép chặt cách đó không xa. “Chính là gian phòng kia.”
Louis Thương Nghiêu nhìn thoáng qua, không hiểu sao trong thâm tâm hắn luôn có cảm giác vô cùng phức tạp.
Lạc Tranh cắn môi, nhẹ nhàng đẩy h
ắn ra, đi đến bên cạnh chiếc tủ ở đầu giường, kéo ngăn kéo ra, bên trong xuất hiện một chiếc chìa khóa. “Đây chính là chiếc chìa khóa của gian phòng kia.”
Louis Thương Nghiêu cầm lấy, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh dẫn tới trước cửa của nhà kho, nhẹ nhàng vặn khóa mở ra...
Nhà kho chứa rất nhiều thứ, Louis Thương Nghiêu cố gắng mở công tắc đèn nhưng vô dụng. Đèn đã hỏng, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng từ ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào. Ngoài ra còn có ánh sáng của sấm chớp từ bên ngoài cửa sổ không ngừng lóe lên.
Lạc Tranh vẫn đứng ở cửa, không bước vào, đôi mắt thoáng chút mờ mịt.
“Tranh, làm sao vậy?” Louis Thương Nghiêu đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.
Lạc Tranh khẽ lắc đầu, bước tới. Nàng không trả lời câu hỏi của Louis Thương Nghiêu vì không biết phải trả lời thế nào. Vừa rồi khi cánh cửa phòng được mở ra, trong tận đáy lòng nàng lại nổi lên một chút sợ hãi. Mùi máu tanh trong hơi thở càng trở nên nồng đậm, nàng nhìn qua nhà kho mà càng cảm thấy sợ sệt.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm dịu dàng của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh khẽ cười lên tiếng. “Em không sao, anh đừng lo lắng.” Nói xong, ánh mắt nàng nhìn qua gian phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên hai chiếc hòm của ngăn tủ.
“Trong đó có rất nhiều đồ chơi của em hồi còn nhỏ, hình như đều ở trong hai chiếc hòm đó. Bây giờ nhìn chúng cũng coi như là tìm lại chút hồi ức.”
Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn Lạc Tranh, cẩn thận quan sát nàng, đột nhiên hỏi. “Tranh, em có chắc là nhớ được những việc đã xảy ra trước kia không?”
“Đương nhiên là có! Những việc đã trải qua trước đây, cả đời em cũng không thể nào quên được. Đến cả ngủ cũng nằm mơ thấy nó, làm sao có thể quên được chứ?”
Ánh mắt Lạc Tranh lộ rõ vẻ cô đơn nhưng sau đó lại cười mà tự an ủi bản thân, nhìn Louis Thương Nghiêu lên tiếng. “Anh đừng quên, em là luật sư, điều kiện tiên quyết của một luật sư đó là phải có trí nhớ tuyệt vời.”
Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Tác giả: Ân Tầm
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 11
Hai chiếc rương
Edit: tabbycat0405, vanhbui
Nguồn: Kites
Louis Thương Nghiêu âu yếm nhìn Lạc Tranh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng nhưng đáy mắt dường như đang ẩn chứa suy nghĩ gì đó.
“Giúp em lấy hai chiếc rương kia xuống đi.” Lạc Tranh khẽ cười chỉ tay về phía tủ.
Louis Thương Nghiêu gật đầu, đi đến phía trước tủ. Vì hắn khá cao lớn nên chỉ cần vươn tay lên là có thể với tới hai chiếc rương kia. Hơn nữa thân hình còn rất rắn chắc, khỏe mạnh nên chỉ cần dùng một tay là đã có thể đem hai chiếc rương xuống một cách dễ dàng.
Lạc Tranh vỗ tay tỏ ý tán thưởng. “Nếu như một ngày nào đó anh không làm ông chủ nữa, có thể trở thành một người nghệ sỹ đường phố nha. Chỉ cần một động tác nhỏ vừa rồi cũng mê hoặc được rất nhiều cô gái đấy.”
Nghe xong những lời đó, Louis Thương Nghiêu khẽ cười, đem chiếc rương đặt xuống. “Có người phụ nữ nào lại trù ẻo chồng mình như thế không?”
Lạc Tranh trừng mắt nhìn Louis Thương Nghiêu. “Đừng mơ tưởng đi. Em vẫn chưa có thừa nhận anh là chồng em.” Nói xong nàng đi về phía chiếc rương, mở nó ra.
Lời nói của Lạc Tranh không hề làm Louis Thương Nghiêu tức giận, ngược lại hắn chỉ cười cười, cũng không nhiều lời giải thích với nàng.
Chiếc rương thứ nhất được mở ra, bên trong chứa đầy đồ đạc. Toàn là đồ chơi của bé gái, lại còn có một vài bộ quần áo trẻ con. Louis Thương Nghiêu có chút ngạc nhiên, cầm lấy một chiếc váy nhỏ, hiếu kỳ hỏi. “Cái này có phải của em không?”
“Tất nhiên rồi!” Lạc Tranh cầm lấy chiếc váy trên tay hắn, “Đây là món quà mẹ đã tặng lúc sinh nhật em. Nhìn tới mới nhớ, đây là chiếc váy mà em thích nhất hồi còn nhỏ.”
“Ngắn như thế này sao?” Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày, “Xem ra khi còn nhỏ, em cũng thường xuyên “lộ hàng” hả?
Lạc Tranh nghe xong, khẽ nhướn mày lên có chút bất đắc dĩ, “Xin anh đấy, đây là quần áo từ khi còn nhỏ, tất nhiên là phải phù hợp với cơ thể của em lúc bé chứ. Anh đúng là một kẻ bá đạo, ngông cuồng. Thật may mắn là khi còn nhỏ đã không quen anh.”
Louis Thương Nghiêu cười cười nhìn nàng, “Anh lại hy vọng giá như được quen em từ hồi còn bé.”
“Tại sao? Để nhìn em lộ hàng à?” Lạc Tranh khẽ nhăn cái mũi xinh, ngước mắt nhìn hắn.
“Không, để bảo vệ em.” Louis Thương Nghiêu vươn tay đặt lên chiếc eo nhỏ của Lạc Tranh rồi kéo nàng lại gần, khẽ đặt lên đôi môi anh đào của nàng một nụ hôn thật sâu, dịu dàng nói...
“Giá như anh gặp được em sớm hơn, có lẽ, em đã không phải quá vất vả như thế.”
Sắc mặt Lạc Tranh có chút biến đổi, hít thật sâu mùi hương đặc trưng của Louis Thương Nghiêu, cảm động nói, “Bây giờ cũng chưa muộn mà. Có anh ở bên, mỗi ngày em đều cảm thấy cực kỳ mãn nguyện, cảm thấy may mắn và hạnh phúc khi được anh yêu thương cùng trân trọng.
Trước kia, em nghĩ rằng chỉ có công việc mới có thể tiếp thêm sức mạnh để em được mạnh mẽ. Nhưng mỗi khi công việc kết thúc trong lòng lại tràn ngập cảm giác cô đơn, trống trải. Cuộc sống dường như không có mục đích, trở nên hoang mang vô cùng.
Nhưng hiện tại thì không thế. Mặc dù không phải làm bất cứ việc gì nhưng chỉ cần nghĩ tới bóng dáng của anh, em cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc.”
Nghe những lời thổ lộ của Lạc Tranh, tâm tư của Louis Thương Nghiêu cũng trở nên kích động. Nếu như có thể làm được, hắn muốn lúc nào cũng mang nàng theo bên mình, từng giây từng phút đều không muốn xa rời để có thể chăm sóc, yêu thương nàng.
Lạc Tranh là người luôn thẳng thắn, ngay cả về mặt tình cảm cũng vậy. Trong tình cảm nàng không bao giờ nũng nịu, cũng không đòi hỏi quá đáng, điều này khiến hắn cảm thấy có chút nhẹ nhõm cũng rất hài lòng.
“Yên tâm, anh sẽ làm cho em luôn cảm thấy hạnh phúc.” Louis Thương Nghiêu dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Lạc Tranh. Nói xong câu đó, hắn còn bổ sung thêm một câu đậm chất Trung Quốc, nhấn mạnh từng câu từng chữ với nàng.
“Tình cảm anh dành cho em, đến chết cũng không thay đổi!”
Lời nói của hắn khiến Lạc Tranh bật cười, cảm động đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn nồng nhiệt.
“Một lời hứa rất dễ thương, nhưng thành ngữ này thường do phụ nữ nói với đàn ông mới đúng.”
Ừ...
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười có chút ngốc nghếch. Không sao cả, chỉ cần nàng hiểu được ý tứ của hắn là tốt rồi.
Lạc Tranh cúi đầu, đang lúc định mở chiếc rương thứ hai, đội nhiên ngẩng đầu lần nữa nhìn Louis Thương Nghiêu. “Chúng ta... thực sự trước kia chưa từng gặp nhau sao?”
Nàng còn nhớ rõ hôm ở trong rừng trúc, nhìn thấy bóng lưng của hắn liền có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống y như lúc này vậy.
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Louis Thương Nghiêu cảm nhận được sự nghi hoặc trong ánh mắt Lạc Tanh nên nhẹ nhàng hỏi lại.
Lạc Tranh khẽ nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, “Em có cảm giác, cảm giác là đã từng gặp anh ở nơi nào đó.”
“Thật không? Vậy chẳng trách mới gặp nhau mà anh với em đã có cảm giác rất thân quen. Không chừng kiếp trước hai ta là vợ chồng cũng nên.” Louis Thương Nghiêu vội giấu đi những suy tư đang hiện lên trong đáy mắt, nở nụ cười hết sức bình thản nhìn Lạc Tranh.
“Anh đúng là không biết xấu hổ, cứ hễ mở miệng là nói những lời này. Anh muốn ăn đòn đúng không?” Lạc Tranh khẽ cười, cũng không để ý tới cảm giác bất thường chợt lóe lên lúc nãy, chậm rãi mở chiếc rương ở bên dưới.
Lại một hồi sấm sét dữ dội vang lên khiến toàn thân Lạc Tranh run rẩy, hai mắt nàng đột nhiên trừng lớn. Ngay sau đó hô hấp của nàng có chút khó khăn, càng ngày càng dồn dập, dồn dập...
Louis Thương Nghiêu bị dáng vẻ của Lạc Tranh làm cho sợ hết hồn. Sau đó lập tức nhìn xuống chiếc rương ở phía dưới, nhưng cũng bị hù dọa tới mức ngây ngẩn cả người.
“Thương Nghiêu...” Lạc Tranh hoảng sợ hét lên thành tiếng, điều này chứng tỏ nàng đang cực kỳ sợ hãi tới cùng cực.
Cơ thế nàng bỗng trở nên vô lực như một đứa trẻ rồi ngay lập tức nhào vào trong ngực của Louis Thương Nghiêu. Toàn thân nàng bắt đầu trở nên run rẩy. Thậm chí sự run rẩy đó còn lan tràn tới tận từng đầu ngón tay, còn sắc mặt nàng thì trắng bệch như tờ giấy.
Con người, thực ra khi gặp phải sự sợ hãi tột độ thì không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào. Sự sợ hãi sẽ làm cho tất cả các cơ quan của cơ thể như ngừng hoạt động. Cũng giống như biểu hiện của Lạc Tranh lúc nãy. Biểu hiện của nàng vừa rồi chứng tỏ các cơ quan trong cơ thể ít nhiều cũng phải chịu đựng sự khiếp sợ này.
Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy Lạc Tranh, không ngừng an ủi nàng. “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, đừng sợ.” Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Lạc Tranh bất lực như vậy. Cũng giống như cơn ác mộng mà nàng phải chịu đựng vào đêm hôm đó, biểu hiện này của Lạc Tranh thực sự làm hắn đau xót vô cùng.
Vừa dứt lời, Louis Thương Nghiêu nhìn vào trong chiếc rương, đưa một tay vào đem đồ vật bên trong lấy ra...
Bản thân thứ đồ vật này thì không có gì đáng sợ, chính là một con búp bê mà những bé gái hay chơi. Điều đáng sợ là, mặt của con búp bê giống như bị một vật rất sắc cắt ra tan tành, trong đó một con mắt đã không còn.
Nhưng vẫn chưa hết, trong đêm tối thế này, điều làm người ta kinh hãi chính là trên váy và tóc của búp bê đều dính rất nhiều vết máu, dính thành từng mảng, từng mảng lớn!
Từng ngón tay thon dài của Louis Thương Nghiêu khẽ lật xem chiếc váy của búp bê, sau đó cúi xuống ngửi qua một chút, đột nhiên hàng lông mày nhíu chặt lại. Hai bàn tay hắn đã từng nhuốm máu nên có thể phân biệt được máu người hay là thứ gì khác. Nhưng vết máu trên búp bê này chính là máu người.
Rốt cuộc là máu của ai?
Lạc Tranh vùi trong ngực Louis Thương Nghiêu đã sớm trở nên kinh hãi tột độ, thậm chí còn nghe thấy tiếng nàng khóc sụt sùi.
Nhưng công bằng mà nói, sự việc trước mắt không khiến nàng phải sợ hãi tới mức như vậy. Lạc Tranh đã từng chứng kiến qua nhiều cảnh tượng máu me còn hãi hùng hơn thế, cũng đã từng bị các băng đảng, phe phái uy hiếp, dùng đủ các loại thủ đoạn đối phó với nàng.
Có thể hiện tại hắn không hiểu tâm tư của nàng, không hiểu vì cái gì mà khi nhìn thấy một con búp bê với đầy vết máu ở trong chiếc rương kia lại khiến nàng trở nên sợ hãi như vậy. Đây là sự sợ hãi xuất phát từ tận sâu trong tâm can, không một cảm giác nào có thể thay thế được.
“Thương Nghiêu... Em sợ nơi này. Chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây thêm một chút nào nữa...” Lạc Tranh không nén được sự hoảng loạn của mình, vô lực nói với hắn.
“Được, được. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, sẽ không sao nữa.” Louis Thương Nghiêu thấy dáng vẻ này của nàng, thẳm sâu trong lòng dâng lên một nỗi đau đớn cực độ. Hắn không muốn Lạc Tranh phải chịu đựng sự đả kích quá nặng nề như vậy nên nhanh chóng ném con búp bê vào trong chiếc rương, đóng kỹ lại, vừa vỗ nhẹ lưng nàng, vừa nhẹ giọng an ủi.
Lạc Tranh gật đầu tuyệt vọng...
Khi Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh không còn một chút sức lực nào ra khỏi ngôi nhà cũ, trong mắt hắn không khỏi nổi lên những suy nghĩ sâu xa. Xem ra, những chuyện hắn cần phải tìm hiểu càng ngày càng nhiều.
Những chuyện từ trước tới nay hắn điều tra được không hề đơn giản chút nào.
Lạc gia đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật mà hắn chưa phát hiện ra? Đây thực sự vẫn là một điều bí ẩn!
Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Tác giả: Ân Tầm
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 12
Lời kể của bác Phúc
Edit: tabbycat0405, vanhbui
Nguồn: Kites
Đêm càng khuya, mưa cũng giảm dần, chỉ còn vọng lại những tiếng tí tách của những hạt mưa va vào kính cửa sổ.
Trong khách sạn sang trọng, Louis Thương Nghiêu sau khi giúp Lạc Tranh tắm rửa sạch sẽ liền ôm nàng đặt lên giường. Sắc mặt nàng tái nhợt tới mức đáng sợ, đôi mắt cũng đầy vẻ hoảng loạn cùng sợ hãi.
Sau khi hai người trở lại khách sạn, Louis Thương Nghiêu không làm bất kỳ việc gì cả, chỉ liên tục vỗ về Lạc Tranh, cũng không rời khỏi nàng nửa bước. Ngay cả việc tắm rửa hắn cũng giúp nàng bởi dáng vẻ này của Lạc Tranh làm hắn vô cùng đau lòng cùng không yên tâm.
Tự tay Louis Thương Nghiêu ép Lạc Tranh uống hết một cốc sữa nóng, khiến tâm tư của nàng dần thả lỏng đôi chút. Sau khi uống xong, hắn ân cần kéo chăn đắp cho nàng.
“Không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng nghỉ ngơi sớm đi, cả ngày hôm nay em đã quá mệt mỏi rồi.”
Lạc Tranh vừa nghe vậy, vội đưa tay ra giữ chặt cánh tay của Louis Thương Nghiêu, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng đáng thương, “Anh đừng đi!”
“Nha đầu ngốc, anh không đi đâu cả, sẽ luôn ở bên cạnh em.” Hắn thương tâm đưa tay khẽ vén lọn tóc trên trán nàng, sau đó cúi người xuống, nhẹ đặt một nụ hôn lên đó.
Từ lúc trở về từ ngôi nhà cũ, Lạc Tranh một mực không rời xa người Louis Thương Nghiêu. Mặc dù biểu hiện đó của nàng làm hắn rất hài lòng, thậm chí hắn ước ngày nào nàng cũng dựa dẫm vào hắn như vậy, nhưng Louis Thương Nghiêu biết rõ, đây chỉ là do tâm tư nàng đang vô cùng hoảng loạn mà thôi. Nghĩ tới đó hắn lại càng thêm đau lòng.
Lạc Tranh lúc này mới bình tĩnh đôi chút, nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nhắm mắt lại nhưng đôi lông mày vẫn đầy bất an mà nhíu lại.
Louis Thương Nghiêu thấy thế, khẽ cúi đầu cười nhẹ. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên hai hàng lông mày đen nhánh của Lạc Tranh, dịu dàng thủ thỉ. “Không được nghĩ tới những chuyện đáng sợ kia nữa, nghĩ tới anh là được rồi!”
Lạc Tranh hít sâu một hơi, đem cả khuôn mặt mình mà vùi vào trong lồng ngực của hắn.
Louis Thương Nghiêu vô cùng kiên nhẫn dựa người vào đầu giường, ôm trọn Lạc Tranh trong lòng. Hắn thích cảm giác được nàng dựa dẫm, cũng đủ tự tin để có thể làm chỗ dựa cho nàng cả đời.
Nhưng hôm nay, tận mắt chứng kiến sự sợ hãi cùng hoảng loạn của nàng khiến hắn càng cảm thấy đau lòng. Hắn biết bản thân vẫn chưa làm được những việc đủ khiến nàng tin tưởng. Nếu không Lạc Tranh đã không sợ hãi đến như vậy.
Louis Thương Nghiêu nhè nhẹ vỗ về lưng nàng bằng thái độ vô cùng sủng ái. Hắn yêu người phụ nữ này, cho nên, nhất định hắn phải tìm cho ra các bí mật liên quan đến nàng.
Đang mải suy nghĩ, hắn lại thấy người phụ nữ trong ngực mình mở to đôi mắt, hô hấp của nàng lại dần trở nên dồn dập.
“Em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu vội vã hỏi.
Lạc Tranh nhìn hắn, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn, “Con búp bê đó là của em, nhưng... nhưng tại sao nó lại biến thành bộ dạng như thế được chứ? Còn có những vết máu trên mặt nó nữa. Rốt cuộc là ai đã làm nó trở thành như thế?”
Thì ra nàng vẫn cứ mãi suy nghĩ về chuyện đó!
“Ngoan ngoãn nghe lời, những chuyện này hãy giao lại cho anh. Nhiệm vụ của em lúc này là nhắm mắt ngủ một giấc thật ngon, được không?” Hắn cất giọng hết sức nhẹ nhàng để trấn an nàng, không để cho tâm tư của nàng trở nên hoảng loạn thêm nữa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Louis Thương Nghiêu vẫn cứ thế mà ôm nàng, nhè nhẹ vỗ về, âu yếm nàng. Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ đang vùi trong ngực mình, hai hàng lông mày đã dãn ra, hàng lông mi dài cong vút cũng khép chặt, hô hấp cũng trở nên nhịp nhàng hơn. Lúc này hắn mới yên tâm mà thở một hơi dài.
Di động của hắn bất ngờ rung lên, phát ra tiếng kêu ù ù. Đây chính là thói quen của Louis Thương Nghiêu, điện thoại luôn để ở chế độ rung, rất hiếm khi dùng nhạc chuông.
Bấm nút nhận cuộc gọi, từ đầu dây bên kia, một giọng nói cung kính vang lên.
“Louis tiên sinh, người ngài cần gặp đã đến.”
“Dẫn ông ta tới phòng khách chờ tôi.” Louis Thương Nghiêu lên tiếng ra lệnh, ngay sau đó cúp điện thoại.
Nhẹ nhàng nhấc đầu của Lạc Tranh đặt lên trên gối, hắn cúi người, đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy tình cảm. Hắn biết nàng đã chìm sâu vào giấc ngủ, chắc cũng phải rất lâu sau mới tỉnh dậy.
Bởi vì trong cốc sữa đưa cho nàng uống lúc nãy, Louis Thương Nghiêu đã cho thuốc ngủ vào đó. Với loại thuốc ngủ này, nàng sẽ ngủ thẳng một giấc tới tận trưa ngày hôm sau.
Mà trong khoảng thời gian này, hắn cũng phải giải quyết một số chuyện. “Em yêu, anh cam đoan với em, sẽ không để em phải sợ hãi cùng hoảng loạn như thế nữa.” Hắn khẽ nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, nhẹ hôn lên đầu các ngón tay mảnh khảnh, tinh tế của nàng.
***
Phòng khách...
Thân hình cao lớn, vạm vỡ pha chút ngang tàng của Louis Thương Nghiêu dựa vào ghế sofa, cà phê và trà đã được đặt lên bàn. Phía đối diện là một ông lão đang dè dặt cầm tách trà uống từng ngụm.
Sau khi uống xong, ông ta đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, nở nụ cười có chút bối rối, “Vậy... Lạc Tranh?”
Ông lão này không phải ai khác mà chính là người được Lạc Tranh gọi là bác Phúc. Khi bác Phúc đang chuẩn bị đóng cửa hàng thì có mấy người mặc đồ đen bất ngờ xuất hiện, đưa bác tới nơi này. Vẻ mặt của mấy người đó rất lạnh lùng khiến bác Phúc bị một phen hết hồn.
Nhưng cũng may thái độ của mấy người này không có gì quá đáng, họ cũng đảm bảo sẽ không để bác phải gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Lúc đó tâm tư bác Phúc mới có thể buông lỏng, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Bác Phúc cũng không ngờ tới mình lại được đưa tới một khách sạn cao cấp tới như vậy. Có nằm mơ, bác cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ được đặt chân tới một nơi như thế này.
Trong lúc mải suy nghĩ, bỗng có một người đàn ông bước vào phòng khách. Đó chính là bạn trai mà Lạc Tranh đã từng giới thiệu. Dáng vẻ Louis Thương Nghiêu vẫn tỏa ra một khí thế vô cùng cao quý khiến bác Phúc hiểu rằng anh ta không phải người tầm thường.
Louis Thương Nghiêu lúc này mới nhớ ra là bác Phúc hay dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện. Hắn khẽ nhíu mày rồi dùng tiếng phổ thông hỏi.
“Bác Phúc, bác có thể nói được tiếng phổ thông không?”
“Hả? A, có có. Đã nhiều năm không sử dụng rồi, có nhiều từ sẽ không được chính xác.” Bác Phúc không ngờ cậu ta lại nói được tiếng phổ thông một cách thành thạo, lưu loát như thế. Nhìn dáng vẻ của cậu ta thì đúng là con lai, nhưng dòng máu châu Á trong người cậu ta khá mạnh mẽ.
“Không vấn đề gì, bác cứ bình tĩnh nói. Tôi sẽ từ từ nghe vậy.” Louis Thương Nghiêu vô cùng nhẫn nại, gật đầu nói với bác Phúc.
Bác Phúc gật đầu liên tục trả lời, “Thật tốt quá rồi! Xin hỏi, muộn như thế này rồi cậu còn mời tôi tới...”
“Bác Phúc, tôi không thích nói chuyện vòng vo. Hôm nay tôi mời bác tới đây là muốn hỏi chuyện có liên quan tới bố mẹ của Lạc Tranh.” Hắn cầm lấy một tách trà, nhẹ nhàng nhấp môi.
Bác Phúc sau khi nghe xong, sắc mặt thoáng chút kinh hãi, có chút mất tự nhiên xoa xoa hai bàn tay vào nhau. “Chuyện này... kỳ thực chuyện liên quan tới Lạc gia, tôi cũng không biết nhiều.”
Louis Thương Nghiêu nghe xong, nhẹ nhàng cười một tiếng. “Bác là người đã chứng kiến Lạc Tranh trưởng thành, sao lại không biết chuyện xảy ra ở Lạc gia chứ.” Dứt lời, từ túi áo bên trong hắn lấy ra một tờ séc, trực tiếp đặt trước mặt bác Phúc.
“Bác Phúc, tôi chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện mà thôi.”
Bác Phúc nhìn thoáng qua tờ séc, ngẩn người. Sau đó cầm lên, nhìn con số trên tờ séc mà sợ tới ngây người.
“Số tiền trên séc là ba triệu đô la Hongkong, không cần phải quy đổi, chỉ cần bác kể cho tôi nghe những chuyện bác biết mà thôi. Tới sáng mai ngân hàng mở cửa, bác có thể rút lấy số tiền này.” Louis Thương Nghiêu hờ hững tiếp lời, không quan tâm tới phản ứng của bác Phúc. “Tôi nghĩ ba triệu để đổi lấy mấy câu nói, cũng đáng đấy chứ.”
Lần đầu tiên bác Phúc được nhìn thấy số tiền lớn như vậy. Tuy bác có buôn bán nhưng cũng chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi, tính ra cũng chỉ đủ nuôi sống gia đình mỗi ngày.
Bàn tay cầm lấy tờ séc có chút run rẩy, bác Phúc ấp úng nói. “Cái này... không phải cho lắm. Việc đó... tiên sinh...cậu hỏi đi, chỉ cần là chuyện tôi biết, nhất định sẽ không giấu diếm.” Bác Phúc thu tay về, đem tờ séc bỏ vào trong túi áo.
Toàn bộ hành động của bác Phúc được Louis Thương Nghiêu thu hết vào tầm mắt, khóe môi hắn hơi cong lên tỏ ý hài lòng. Đúng là có tiền có thể làm được tất cả, có thể biến những chuyển không thể thành có thể.
“Bác Phúc, tôi muốn hỏi bác, hoàn cảnh gia đình Lạc Tranh như thế nào? Cha của Lạc Tranh là người thế nào?” Louis Thương Nghiêu hơi nghiêng người về phía trước, tự tay rót trà cho bác Phúc.
Bác Phúc có chút bất ngờ khi được Louis Thương Nghiêu đối xử nhiệt tình như thế, vội vàng đón lấy tách trà, trả lời.
“À, cha của Lạc Tranh tên là Lạc Nguyên, hàng xóm xung quanh đều gọi anh ta là A Nguyên. Từ đời ông bà anh ta đã sống ở đây rồi. Mọi người ra vào đều trông thấy nhau nên biết rõ lắm. A Nguyên là người giỏi ăn mà không giỏi làm, điều này ai ai cũng biết. Anh ta chẳng chịu làm công việc gì cho đàng hoàng tử tế cả. Tuy nhiên tính tình thì cũng không có gì xấu, luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người. Mỗi tội là anh ta đặc biệt thích uống rượu. Chỉ cần uống chút rượu vào là tính cách thay đổi hoàn toàn.”
Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu mày. “Còn mẹ Lạc Tranh thì sao? Bà ấy là người thế nào?”
“À, cậu nói tới Fanny ấy hả? Con người cô ấy...”
“Khoan, bác vừa nói tên bà ấy là gì?” Louis Thương Nghiêu vội vàng ngắt lời bác Phúc, nhạy cảm hỏi lại.
Bác Phúc cười, “Mẹ của Lạc Tranh tên là Fanny, tôi nghĩ đây là cái tên có nguồn gốc từ Anh quốc. Mọi người cũng thấy rất kỳ lạ vì chuyện đó. Sao không dùng một cái tên Trung Quốc mà lại dùng một cái tên khác người như vậy chứ? Nói tới đây Bác Phúc vội vàng giả thích thêm, “À, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói người ngoại quốc các cậu không ra sao...”
“Không vấn đề gì.” Louis Thương Nghiêu cũng không để ý tới mấy điều này. Mẹ của hắn cũng là người gốc Hoa cho nên hắn cũng không phải là người Pháp chính gốc.
“Mẹ của Lạc Tranh họ gì?”
Bác Phúc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Nói thật, tôi cũng không biết cô ấy họ gì. Chúng tôi chỉ nghe thấy A Nguyên gọi như thế. Một thời gian sau, mọi người cũng gọi theo như vậy.”
“Bác nói hết những gì bác biết đi.”
Bác Phúc gật đầu, kể những chuyện mà bác biết về gia đình Lạc Tranh...
Về A Nguyên thì hàng xóm láng giềng hầu như không lạ gì nữa. Anh ta là điển hình của mẫu thanh niên vô công rồi nghề. Cho dù có ra ngoài kiếm tiền nhưng cũng làm chẳng đến nơi đến chốn. Cho tới một ngày, tại khu phố Xuân Ương có hai mẹ con nọ chuyển vào. Cô con gái xinh như tiên giáng trần, khoảng hơn hai mươi tuổi. Qua cử chỉ, lời nói cũng có thể đoán được hai mẹ con họ là những người có ăn học.
Khu phố Xuân Ương vốn là nơi phức tạp, mọi người sống ở đây đều là những con người chân chất mộc mạc. Rõ ràng là hai mẹ con cô ấy không thích hợp với nơi này, đặc biệt là cô con gái đó.
Cô gái quá xinh đẹp, đôi mắt đen láy, to tròn ngời sáng như những vì tinh tú, vừa có chút ngây thơ lại vừa quyến rũ. Hầu hết thanh niên ở khu phố Xuân Ương lúc đó, trong một thời gian ngắn đều bị cô gái ấy cuốn hút.
Nhưng không phải đàn ông nào cũng giống nhau. Có người thích chiếm hữu, có người lại thích quan sát một cách thầm lặng. A Nguyên chính là kiểu người thứ hai. Từ sau khi gặp cô gái đó, ngày nào anh ta cũng âm thầm theo sau cô ấy. Khi có người đàn ông nào làm phiền cô ấy thì anh ta liền chủ động đứng ra bảo vệ. Một lần rồi hai lần, cứ như thế rồi bắt chuyện làm quen với cô ấy một cách hết sức tự nhiên.
Không lâu sau, mẹ của cô gái qua đời. Trong lúc cô ấy đang vô cùng đau khổ, tuyệt vọng, A Nguyên đã thay cô ấy làm mọi chuyện kể cả việc lo hậu sự, an táng cho mẹ cô gái. Một thời gian sau, A Nguyên dẫn người con gái ấy về, đồng thời tuyên bố muốn kết hôn với cô.
Cứ như thế, người con gái lẻ loi cô độc đã được gả cho A Nguyên, cũng chính là người mà mọi người vẫn gọi là Fanny sau này.
Sau khi lập gia đình, A Nguyên cũng bắt đầu hiểu chuyện hơn, biết bảo vệ người vợ xinh đẹp của mình, chăm chỉ làm ăn hơn, không lười biếng như trước nữa. Hàng ngày anh ta đều chăm chỉ làm việc từ sáng đến tối. Mấy năm đầu cuộc sống của họ rất vui vẻ, mọi người xung quanh đều ngưỡng mộ vì anh ta lấy được người vợ xinh đẹp.
Thời gian cứ thế trôi đi, cho tới khi bố mẹ A Nguyên đột ngột qua đời, những ngày tháng hạnh phúc cũng không còn nữa.
Lúc đó, Fanny vừa mang thai. Người Hongkong lại rất mê tín, họ cho rằng khi một người được sinh ra thì sẽ có một người phải mất mạng.
Tất nhiên cũng sẽ có nhiều lời đồn đại, thêm vào đó, rất nhiều người đố kỵ với sắc đẹp của Fanny, tạo ra những lời đồn ác ý như đổ thêm dầu vào lửa, ám chỉ Fanny là tai họa, là sao chổi. Càng ngày những lời đồn đại càng được thổi phồng lên một cách mạnh mẽ.
Mới đầu A Nguyên còn không để ý tới mấy chuyện đó, nhưng sau một thời gian dài, hoàn cảnh cũng làm thay đổi tính cách con người. Dần dần anh ta trở nên thô bạo, ngày càng uống rượu nhiều hơn.
Không những thế, A Nguyên còn thường xuyên lấy tiền mà Fanny kiếm được đem đi đánh bạc. Fanny luôn nhẫn nhịn, gắng chịu đựng cuộc sống như thế. Cô ấy không biết mình đã làm sai điều gì mà lại phải chịu những lời đồn ác ý như vậy nên chỉ đành âm thầm khóc một mình.
Sau khi Lạc Tranh được sinh ra, A Nguyên lại càng cảm thấy bất mãn hơn vì anh ta một mực hy vọng đó là con trai. Không ngờ cô ấy lại sinh ra một đứa con gái nuôi tốn cơm tốn gạo.
Rồi cứ thế, mọi người xung quanh phố chứng kiến trên người Fanny ngày càng có nhiều những vết bầm tím. Thậm chí có lúc còn nhìn thấy những vết bầm tím trên người Lạc Tranh nữa.
Có người khuyên Fanny nên báo cảnh sát nhưng cô ấy không muốn dính vào những chuyện rắc rối không cần thiết nên cứ thế mà âm thầm chịu đựng.
Có thể nói, Fanny luôn phải sống trong chuỗi ngày lo lắng và chịu nhiều đau khổ cho đến khi Lạc Tranh mười tám tuổi.
“Bác Phúc, khi Lạc Tranh mười tám tuổi đã xảy ra chuyện gì?” Louis Thương Nghiêu vội hỏi ngay vào vấn đề.
Bác Phúc uống một ngụm trà, khẽ thở dài. “Haizz, kỳ thực tôi cũng đoán được là, mối quan hệ này của hai người họ sẽ tới một ngày xảy ra chuyện. Kết quả là tôi đã đoán đúng.
Năm Lạc Tranh mười tám tuổi đậu vào đại học danh tiếng. Tôi còn nhớ lúc đó A Nguyên rất bực tức, chạy từ trong nhà ra ngoài mà miệng vẫn chửi bới om xòm, mấy câu đại loại như, « Con gái thì học đại học làm cái gì! » Tôi nghe mà cũng cảm thấy buồn.
Nhưng Lạc Tranh cũng không phải là đứa bé tầm thường. Từ nhỏ lớn lên trong gia đình có hoàn cảnh như thế mà thành tích học tập vẫn rất tốt. Vợ tôi thương con bé lắm, lần nào cũng nhét cho con bé ít hoa quả. Lạc Tranh còn nói với chúng tôi, sau này lớn lên con bé muốn làm cảnh sát hoặc đại luật sư.”
“Cô ấy đã từng nói với bác thế à?” Louis Thương Nghiêu không thể tưởng tượng được Lạc Tranh mà trở thành cảnh sát thì như thế nào.
Bác Phúc gật đầu, “Thực ra thì cũng dễ hiểu thôi, con bé chỉ muốn bảo vệ mẹ mình.”
Louis Thương Nghiêu nghe xong, trong lòng có chút nhói đau, hít sâu một hơi rồi hỏi, “Sau đó thì sao? Lại xảy ra chuyện gì?”
Bác Phúc nhớ lại, “Còn nhớ đêm hôm đó khi tôi thu dọn cửa hàng, đúng lúc thấy A Nguyên về nhà rất muộn. Anh ta đã uống rượu say mèm nhưng trên người lại có rất nhiều vết bầm tím.
Tôi cũng không lấy làm lạ, anh ta thường xuyên bị chủ nợ đuổi đánh, thật sự hết thuốc chữa rồi. Tôi chỉ thương Fanny và Lạc Tranh, chỉ cần A Nguyên uống rượu vào là hai mẹ con cô ấy lại phải chịu họa.”
Louis Thương Nghiêu vô thức siết chặt nắm tay, hắn dường như nhìn thấy được dáng vẻ Lạc Tranh đang khóc hết sức thảm thương, không có ai để nương tựa...
“Bác nói hôm đó trên người ông ta đầy vết thương. Có phải vì thế mà ông ấy không chịu nổi những lần đòi nợ tiếp theo mà buộc phải nhảy lầu tự tử không? Và đúng lúc đó thì bác và bác gái nhìn thấy?” Louis Thương Nghiêu hỏi lại.
Bác Phúc nghe xong, dáng vẻ bi thương ban đầu đột nhiên thay đổi, giống như vừa nghe được một tin vô cùng bất ngờ, nhìn Louis Thương Nghiêu, thắc mắc hỏi lại, “Nhảy lầu? Cậu nói A Nguyên nhảy lầu? Sao có thể như thế được? Tôi quá hiểu tính cách của anh ta. Anh ta là người ham sống sợ chết, cho dù người trong thiên hạ có nhảy lầu hết thì anh ta cũng không hành động nông nổi như thế!”
***
Lời nói của bác Phúc làm Louis Thương Nghiêu có chút ngỡ ngàng, đôi mắt đen sâu thẳm nổi lên vẻ nghi hoặc. “Ý bác là, cha của Lạc Tranh không hề nhảy lầu tự tử?”
“Cái này... nói như thế nào nhỉ?” Bác Phúc gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục, “Nói chính xác là tất cả mọi người đều không biết, người nhảy lầu tối hôm đó thực sự là ai. Có người nói đó là A Nguyên, có người lại nói đó là Fanny.
Vì tối hôm đó, rất nhiều người nghe thấy tiếng tranh cãi. Tôi và bà nhà tôi cũng nghe thấy. Mới đầu không ai trong chúng tôi để ý vì biết rằng A Nguyên uống rượu say chắc chắn lại lấy vợ ra để trút giận.
Ai ngờ, bọn họ cãi nhau một hồi rồi không thấy động tĩnh gì nữa. Chúng tôi tưởng rằng sẽ không còn chuyện gì nữa. Cho tới khi nghe thấy tiếng Lạc Tranh khóc tới mức thảm thiết.”
“Bác và bác gái đều tới hiện trường chứ? Hai người đã nhìn thấy những gì?” Louis Thương Nghiêu không hiểu lời bác Phúc lắm, lập tức hỏi dồn.
Bác Phúc nâng ly trà lên, nhấp một ngụm. Sau đó đem tất cả những chuyện mà bác đã chứng kiến khi đó nói ra.
Đêm đó, A Nguyên và Fanny cãi nhau rất to, làm cho hàng xóm xung quanh cũng đều nghe thấy hết. Nhưng không có ai báo cảnh sát vì họ biết rằng, dù có báo cảnh sát thì cũngthể thay đổi được thói hư tật xấu của A Nguyên.
Hai bọn họ cãi nhau một hồi lâu rồi cũng ngừng lại. Lúc này bác Phúc đã dọn dẹp cửa hàng từ lâu, đang tính toán tiền hàng cũng bác gái, nghe thấy họ ngừng cãi nhau cũng không ai để ý tới nữa.
Cứ như thế nửa tiếng trôi qua. Bác Phúc đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Lạc Tranh, tiếng khóc vô cùng thảm thiết, thê lương, làm người khác nghe thấy cũng phải kinh sợ. Ngay sau đó là tiếng xe cảnh sát, xe cấp cứu tiến tới, chật cứng cả ngõ phố 113.
Bác Phúc cùng bác gái không nói lời nào lập tức tới đó. Vì bọn họ đi nhanh nên khi hai người tới hiện trường thì những người khác mới lần lượt chạy tới.
Bác Phúc thấy dưới đất toàn là máu, tạo thành từng vũng, từng vũng một. Giống như từng đám mây máu trên bầu trời rơi xuống dưới đất vỡ tan tành.
Hiện trường trên tầng thượng họ cũng không nhìn thấy vì đã bị cảnh sát phong tỏa. Tình hình cụ thể của A Nguyên và Fanny như thế nào không một ai hay biết, chỉ nhìn những vũng máu trên đường mà thấy sợ.
Điều duy nhất mà bọn họ nhìn thấy chính là Lạc Tranh được nhân viên cứu hộ dẫn xuống. Trên người con bé cũng toàn là máu, toàn thân run rẩy, ánh mắt vô hồn, giống như một xác chết đang chuyển động vậy, ai nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nói tới đây, bác Phúc lại khẽ thở dài, “Lạc Tranh thật là đáng thương, từ nhỏ tới lớn không được hưởng hạnh phúc dù chỉ một lần.”
Toàn bộ tâm tư của Louis Thương Nghiêu đều tập trung vào từng lời nói vừa rồi của Bác Phúc. Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, ngay lập tức đặt câu hỏi.
“Bác Phúc, bác vừa nói đêm đó họ cãi nhau rất to, hàng xóm đều nghe thấy hết đúng không?”
“Đúng thế, có thể là do họ không đóng cửa sổ. Thêm vào đó, giọng của A Nguyên cũng rất lớn, hai người họ cãi nhau cái gì mọi người đều nghe thấy hết.” Bác Phúc gật đầu nói.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nổi lên tia nghi hoặc. “Đêm đó, trời không mưa sao?” Hắn nhỡ rõ Lạc Tranh từng nói đêm đó trời mưa rất to, sấm rung chớp giật. Căn nhà cũ hắn cũng vừa ghé qua. Nếu như đêm đó mà mưa như đêm nay thì dù có cãi nhau to tới mấy cũng sẽ bị tiếng mưa át đi. Vì thế hàng xóm cũng sẽ không nghe thấy gì.
“Trời mưa?” Bác Phúc không cần suy nghĩ mà lập tức lắc. “Tôi nhớ rất rõ, đêm đó trời rất là nóng. Tới tối mà tôi phải bật quạt liên tục, vợ tôi còn không ngừng kêu ca lãng phí tiền điện.”
Louis Thương Nghiêu hết sức ngỡ ngàng, trong ánh mắt nổi lên chút khó hiểu... Lạc Tranh, tại sao nàng lại phải nói dối?
Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng hỏi tiếp, “Bác Phúc, bác tận mắt nhìn thấy dưới nhà có vết máu, lại nói là ông Nguyên không có nhảy lầu, chuyện này là thế nào?”
“À, điều kỳ lạ chính ở chỗ đó. Đây cũng chính là lý do mà tôi và bà nhà tôi không dám nói gì nhiều trước mặt Lạc Tranh.” Bác Phúc lại thở dài.
“Chúng tôi hiểu rất rõ tính cách của A Nguyên. Đêm đó, quả thực chúng tôi không biết ai là người bị thương hay ai đã chết. Chỉ thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy, tiếng xe cấp cứu vang lên. Có người nói A Nguyên nhảy lầu nhưng chúng tôi không tin. Anh ta là người coi trọng tính mạng, sao lại có thể tự sát chứ. Nếu đêm đó thực sự A Nguyên chết thì chỉ có một kết luận, đó là bị giết!”
Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày...
“Thực ra sau đó chúng tôi cũng đoán ra là A Nguyên đã xảy ra chuyện. Theo thói quen, sau khi uống rượu, anh ta sẽ phải làm loạn vài tiếng mới chịu thôi. Nhưng đêm hôm đó, rất nhanh đã không thấy có động tĩnh gì, chúng tôi đoán...” Bác Phúc nói lấp lửng, cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, rất lâu sau không nói năng gì.
Trong lòng Louis Thương Nghiêu dần dần sáng tỏ, nhưng không thấy bác Phúc có động tĩnh gì, lạnh lùng ra lệnh. “Bác nói tiếp đi!”
Bác Phúc hắng giọng, suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói. “Sau khi xảy ra chuyện đó, chúng tôi không nhìn thấy gia đình A Nguyên nữa nên chúng tôi đoán rằng, liệu năm đó có phải Fanny đã giết A Nguyên hay là chính Lạc Tranh đã giết anh ta...”
Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu đột nhiên trở nên rất khó coi, đằng đằng sát khí, lạnh như băng làm cho bác Phúc trở nên sợ hãi, chỉ biết nuốt nước miếng.
“Bác Phúc, bác có bằng chứng nào có thể chứng minh việc này là do Fanny làm hay là Lạc Tranh làm không?”
“Chứng cứ, cái đó... không có. Tôi chỉ nghĩ Fanny thường xuyên bị đánh nên cô ấy có lý do để giết A Nguyên. Còn Lạc Tranh, một lòng muốn bảo vệ mẹ mình, mối quan hệ của con bé với A Nguyên lại không tốt. Không chừng đêm hôm đó thấy A Nguyên đánh đập Fanny nên con bé mới nhỡ tay. Nếu không, sao trên người Lạc Tranh lại toàn máu như thế?”
Nói tới đây, bác Phúc thấy sắc mặt của Louis Thương Nghiêu càng trở nên khó coi hơn, vội vàng nói đỡ thêm, “Ha ha, thực ra đây cũng chỉ là phỏng đoán của chúng tôi mà thôi. Nếu như Lạc Tranh thực sự giết người thì con bé sẽ phải chịu án phạt, sao giờ này còn trở thành luật sư nổi tiếng được chứ. Cậu nói xem có phải như thế không?”
Bác Phúc đột nhiên nhớ tới việc người đàn ông này là bạn trai của Lạc Tranh, nói con bé như thế trước mặt hắn đúng là không nên chút nào.
“Bác Phúc, hôm nay đã làm phiền bác rồi.” Nghe bác Phúc nói xong, Louis Thương Nghiêu đứng dậy, cất giọng vô cùng lạnh lùng, mà sắc mặt hắn cũng không hề có chút biểu cảm.
“À, không vấn đề gì, không vấn đề gì, chỉ cần có thể giúp được mọi người là tốt rồi.” Bác Phúc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thấy Louis Thương Nghiêu có vẻ muốn kết thúc cuộc nói chuyện này, gật đầu cười.
“Vậy... nếu không còn chuyện gì, thì tôi xin phép...”
“Đứng lại!” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau lưng khẽ cất lên, “Hãy nhớ kỹ, sau này chuyện nhà Lạc Tranh không được nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Nếu có ai hỏi đến, hy vọng bác và bác gái đều nói là không biết, nếu không tôi cũng không bảo đảm cho cuộc sống sau này của hai bác đâu.”
Câu nói vừa rồi của Louis Thương Nghiêu làm cho bác Phúc sợ hãi tới mức run rẩy, gật đầu lia lịa. Bác biết người đàn ông này không phải bồ tát gì, ngày hôm nay tha cho bác, đồng nghĩa với việc cả đời này bác phải biết giữ mồm giữ miệng...
Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Tác giả: Ân Tầm
Hồi 8: Yêu sâu đậm
Chương 13
Chỉ nguyện vì em
Edit: tabbycat0405, vanhbui
Nguồn: Kites
Khi Lạc Tranh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua tấm rèm cửa cũng đã dịu bớt phần nào khiến nàng vừa mở mắt ra cũng không cảm thấy quá chói.
Nàng khẽ “uhm” một tiếng, hoàn toàn thanh tỉnh sau một giấc ngủ sâu vô cùng thoải mái, không hề gặp ác mộng, cũng không choàng tỉnh lúc nửa đêm. Nhìn sang bên cạnh đã thấy giường trống từ bao giờ, Lạc Tranh ngoái đầu nhìn đồng hồ.
Ngay lập tức, nàng bật dậy, dường như vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng bước xuống giường để đánh răng rửa mặt.
Lạc Tranh đã sớm điều tra hôm nay Ôn Húc Khiên sẽ ra ngoài làm việc. Vốn là muốn lẻn vào nhà Ôn Húc Khiên để lấy đoạn băng ghi âm kia nhưng không ngờ lại ngủ tới tận buổi chiều thế này. Nàng chỉ thầm mong Ôn Húc Khiên chưa về nhà, cũng mong sao an toàn vượt qua sự kiểm soát của Louis Thương Nghiêu.
Đang lúc Lạc Tranh quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ thì bắt gặp Louis Thương Nghiêu cũng đang từ ngoài cửa bước vào, cả thân hình hắn như tắm trong ánh mặt trời rực rỡ. Thấy nàng có vẻ muốn đi ra ngoài, Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười hỏi, “Em định đi đâu à?”
Lạc Tranh không ngờ sẽ gặp Louis Thương Nghiêu ngay lúc này nên có chút ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền nở nụ cười tươi tắn, hoàn toàn che dấu vẻ mất tự nhiên vừa thoáng hiện lên trong ánh mắt.
“Em định đi gặp một người bạn, trước kia cũng chơi khá thân, biết em trở về Hongkong nên đã hẹn gặp nhau hôm nay.”
Louis Thương Nghiêu nghe xong vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản. Hắn nhẹ nhàng gật đầu rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Lạc Tranh thấy hắn không tỏ vẻ nghi ngờ gì, cũng không có ý phản đối khiến nàng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Ra tới cửa, nàng còn xoay người lại nói với hắn.
“Vậy... em đi đây!” Vừa dứt lời, nàng liền mở cửa tính bước ra ngoài.
“Người bạn có thể tâm sự cùng em ngoài Lưu Ly ra thì còn ai khác mà anh không biết nhỉ?” Sau lưng nàng, giọng đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, vô cùng bình thản nhưng lại cực kỳ sắc bén đánh tan lời nói dối của nàng.
Cả người Lạc Tranh bất giác cứng đờ lại, khuôn mặt trở nên thất thần vì kinh ngạc. Mấy giây sau, nàng mới quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng vào Louis Thương Nghiêu.
“Anh không tin lời em nói?”
“Bởi vì lời nói của em hoàn toàn không có sức thuyết phục.” Louis Thương Nghiêu hờ hững trả lời, “Nếu giờ này em tới nhà Ôn Húc Khiên, đảm bảo sẽ bị hắn bắt gặp.”
Lạc Tranh hoàn toàn bị lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho sững người. Một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi bước tới bên cạnh hắn, mở to đôi mắt nhìn hắn có chút nghi ngờ, “Sao anh biết em muốn tới chỗ Ôn Húc Khiên?”
Louis Thương Nghiêu không trả lời ngay, chậm rãi lôi ra vật gì đó từ trong túi áo, để lên trên bàn trà.
“Thứ em muốn lấy là cái này phải không?”
Lạc Tranh quay đầu nhìn lại, trên bàn chính là một cuộn băng ghi âm nhỏ. Nàng thực không thể dấu nổi sự kinh ngạc, “Thương Nghiêu, anh...”
Lời của nàng còn chưa nói xong, cả người liền bị Louis Thương Nghiêu kéo ngồi xuống ghế. Hắn đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt lộ rõ vẻ đau lòng cùng chua xót...
“Tranh, anh còn phải nói thế nào nữa thì em mới chịu hiểu đây. Em là người phụ nữ của anh, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng nên nói rõ ràng với anh, anh sẽ giúp em nghĩ cách giải quyết. Không cần phải vì anh mà làm những chuyện nguy hiểm như vậy.”
Nghe những lời nói vô cùng nghiêm túc cùng chân tình của Louis Thương Nghiêu, trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, “Em chỉ không muốn làm cho anh bị thương tổn...”
“Nha đầu ngốc!” Louis Thương Nghiêu liền kéo nàng ôm vào trong ngực, cúi xuống hôn lên mái tóc của nàng.
“Anh là đàn ông, cho dù thực sự có bị tổn thương đi chăng nữa thì sức chịu đựng vẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với phụ nữ.”
“Thương Nghiêu...”
“Tính cách độc lập của em đã trở thành thói quen mất rồi. Chỉ cần có chuyện gì liền tự mình đứng ra xử lý.” Louis Thương Nghiêu khẽ nới vòng tay, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm tình.
““Không thể như thế được. Trước kia thì em có thể hành động như thế nhưng bây giờ tuyệt đối không được. Em nên nhớ rằng, người che chở cho em chính là anh. Từ nay về sau, có bất kỳ chuyện gì phát sinh cũng phải bàn bạc trước với anh. Chỉ cần nói với anh, anh sẽ tìm cách giải quyết. Anh nói rồi, chuyện em phải làm rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày sống một cách thoải mái, vui vẻ và tận hưởng hạnh phúc là được, em hiểu rồi chứ?”
“Nhưng mà...” Mặc dù Lạc Tranh rất cảm động vì những lời nói chân thành của Louis Thương Nghiêu nhưng vẫn không đành lòng nói tiếp.
“Em không thể cứ ngồi đó mà không làm gì cả. Như thế em chẳng khác nào một người ăn không ngồi rồi cả.”
“Ai bảo em không phải làm gì cả?” Louis Thương Nghiêu khẽ cười, nhẹ véo lên chóp mũi Lạc Tranh. “Việc em phải làm đó là cả đời toàn tâm toàn ý yêu anh. Công việc này, trách nhiệm cũng không nhỏ đâu nhé!”
Lạc Tranh bị lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho buồn cười, khẽ đập nhẹ lên người hắn, sau đó chủ động ôm hắn.
Nàng thật sự rất muốn vì hắn làm một cái gì đó, dù chỉ một lần thôi cũng được. Đó cũng chính là để chứng tỏ tình yêu của nàng dành cho hắn mà thôi.
Một lúc lâu sau, Lạc Tranh nhẹ giọng hỏi. “Cuộn băng ghi âm này thực sự là anh lấy từ chỗ Ôn Húc Khiên sao?”
“Là anh bảo thuộc hạ làm.” Louis Thương Nghiêu đem nàng ôm vào trong ngực, vươn tay cầm lấy cuộn băng ghi âm. Ngay sau đó, hắn siết chặt nắm tay lại, cuộn băng ghi âm liền bị bóp nát vụn.
Lạc Tranh nhìn cuộn băng ghi âm một hồi, lại quay sang nhìn hắn, tỉnh táo hỏi lại, “Rốt cục là tại sao anh lại biết được chuyện này?”
“Em đoán đi! Em thông minh như vậy nhất định sẽ đoán ra.” Louis Thương Nghiêu cười đầy bí hiểm, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên đầy tà mị, bên môi cũng cong lên thành một nụ cười mang theo ý đùa giỡn.
Lạc Tranh khẽ nhíu mày, trong mấy giây ngắn ngủi liền nghĩ ngay tới một khả năng.
“Là Diêu Vũ có đúng không? Ngoại trừ cô ta, em không nghĩ còn có người thứ hai làm được chuyện này!”
“Thế mới nói vợ của anh rất thông minh mà.” Louis Thương Nghiêu cười một cách sảng khoái, nhẹ xoa đầu Lạc Tranh hết sức sủng ái, buông một câu tán thưởng dành cho nàng.
“Đừng có nịnh em! Làm thế nào mà Diêu Vũ lại nói cho anh biết hết mọi chuyện vậy? Có phải anh uy hiếp cô ấy không?” Nàng lại tiếp tục tra hỏi.
Louis Thương Nghiêu vội vàng giơ cao hai tay lên.
“Có trời đất chứng giám, anh không hề uy hiếp cô ta. Là chính cô ta phát hiện ra, sợ em gặp nguy hiểm nên mới gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này.”
Lạc Tranh lúc này mới tường tận mọi chuyện, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, “Hiện giờ Diêu Vũ đang ở đâu? Ôn Húc Khiên không thấy cuộn băng ghi âm, cô ấy nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
“Diêu Vũ à? Hiện tại cô ta đang trên máy bay ra nước ngoài rồi. Sáng sớm nay anh đã sai thuộc hạ lo liệu xong mọi chuyện.” Louis Thương Nghiêu thong dong cất tiếng cười cực kỳ thoải mái.
Lần này, thực sự Lạc Tranh không nhận thua cũng không được. Nàng nhẹ nhàng dựa vào ngực hắn, khẽ cất tiếng thở dài từ tận đáy lòng, “Có tiền thật là tốt, không cần phải tự ra tay cũng có thể giải quyết được mọi phiền toái.”
Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười ôm chầm lấy nàng, khẽ cười. “Người hiểu chuyện như em vẫn là đáng yêu nhất, em ở bên anh chẳng phải tốt hơn sao?”
“Em?” Lạc Tranh có chút khó hiểu.
“Thì em đã được gả cho anh, thì tất cả mọi thứ của anh chẳng phải đều là của em sao?” Louis Thương Nghiêu véo nhẹ chóp mũi nàng, cất tiếng cười tà mị.
“Tự phụ!” Lạc Tranh nhìn hắn đang vô cùng khoái chí, nghịch ngợm cắn hắn một cái.
Louis Thương Nghiêu bị bộ dạng của nàng chọc cho buồn cười, ôm chặt nàng, trong đầu lại thoáng hiện lên từng câu mà Diêu Vũ đã nói với mình trong điện thoại.
“Tôi cảm thấy Luật sư Lạc có gì đó rất lạ. Lúc tôi vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy ánh mắt vô cùng hung dữ của cô ấy...”
Lại thầm liên tưởng tới lời của bác Phúc, Louis Thương Nghiêu lặng lẽ thở dài, dịu dàng thì thầm bên tai nàng. “Đêm nay chúng ta trở về Paris nhé, tối mai anh đã hẹn với bác sỹ Oswald tới biệt thự rồi.”
“Bác sỹ Oswald?” Lạc Tranh thoáng nghĩ tới vị bác sỹ tâm lý kia liền hỏi, “Anh hẹn ông ấy có việc gì?”
“À, ông ấy đang giúp Liệt tiến hành đánh giá tâm lý một cách toàn diện. Tuy nói Liệt đã không sao cả, nhưng việc này vẫn thực sự cần thiết, dù sao ông ta cũng là bác sỹ tâm lý của Liệt suốt thời gian qua mà.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng giải thích.
“Ừ, cũng phải.” Lạc Tranh không phát hiện ra trong ánh mắt của Louis Thương Nghiêu có chút khác thường, khẽ gật đầu. “Được, vậy đêm nay chúng ta trở về Paris.”
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười dịu dàng, lại một lần nữa ôm chặt nàng...
***
Paris...Phòng Giám đốc tập đoàn WORLD.
Sáng sớm, bác sỹ Oswald đã tới phòng làm việc của Louis Thương Nghiêu, đem báo cáo kiểm tra chi tiết đưa tận tay cho hắn.
Tối qua, bác sỹ Oswald tới biệt thự với danh nghĩa tiến hành đánh giá tâm lý của Liệt theo như sự sắp xếp từ trước của Louis Thương Nghiêu nhưng thực chất là tiến hành kiểm tra tâm lý của Lạc Tranh.
Vốn là một bác sỹ tâm lý hàng đầu nên Oswald rất nhạy cảm trong những chuyện thế này. Nếu như tâm lý đối phương thực sự có vấn đề, ông sẽ nhận ra ngay sau khi tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn và quan sát các biểu hiện của họ.
Trong buối nói chuyện tối hôm qua, Lạc Tranh rất phối hợp bởi bác sỹ Oswald đã lấy vấn đề tâm lý của Liệt trong thời gian qua để ngụy trang.
Louis Thương Nghiêu sau khi cầm lấy báo cáo kiểm tra, xem kỹ một hồi, lông mày bỗng nhíu chặt lại.
“Louis tiên sinh, thông qua sự đánh giá của tôi, tâm lý Luật sư Lạc hoàn toàn không có vấn đề gì. Cô ấy cũng có nhắc tới việc thường xuyên gặp ác mộng, nhưng theo như tôi thấy thì tâm lý cô ấy không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Hay nói cách khác, những cơn ác mộng đó không nói lên điều gì, chỉ là bị ảnh hưởng một chút từ những chuyện kinh khủng thời thơ ấu mà thôi.”
Louis Thương Nghiêu mặc dù là người vô cùng chuyên quyền và bá đạo, nhưng đối với vị bác sỹ tâm lý này hắn luôn tỏ sự kính trọng cùng tin tưởng. Những lời nói vừa rồi của bác sỹ Oswald đã xoa dịu được phần nào tâm trạng nặng nề trong lòng hắn. Tuy nhiên những băn khoăn trong lòng thì vẫn còn tồn tại.
“Con người liệu có thể làm những chuyện mà đến ngay cả bản thân mình cũng không biết không? Giống như thói quen mộng du trong lúc ngủ ấy, sau khi tỉnh dậy thì không biết là mình đã làm những gì nữa?”
Bác sỹ Oswald cười nhẹ một tiếng. “Quả thực là có chuyện đó. Có hai trường hợp dẫn tới việc phát sinh khả năng này.”
Trường hợp thứ nhất chúng ta vẫn thường gọi là thôi miên. Nhiều người cho rằng thôi miên là cái gì đó rất xa vời nhưng trên thực tế hiện tượng tự thôi miên có thể xảy ra đối với bản thân mỗi người. Ví dụ như khi một người khi nghe một đoạn nhạc bi thương, tâm trạng sẽ trở nên vô cùng buồn bã, chán nản. Khi chìm đắm trong nỗi bi thương đó thì dù người khác gọi thế nào họ cũng không nghe thấy. Hành động, tâm trạng của họ lúc đó sẽ có xu hướng giống như phim ảnh hay tiểu thuyết đã từng xem hoặc lúc khóc, lúc cười một cách mất kiểm soát.
Tất cả những điều đó đều là biểu hiện của việc tự thôi miên. Phương thức biểu hiện không chỉ có một nhưng kết quả của việc này thì hoàn toàn giống nhau. Chính là, tại thời điểm đó, những hành động mà họ làm cũng như những suy nghĩ trong đầu đều không do lý trí bản thân kiểm soát nữa.”
Louis Thương Nghiêu suy nghĩ một chút về trường hợp của Lạc Tranh, khẽ lắc đầu, cảm thấy trường hợp này có vẻ không giống lắm.
“Có thể là trường hợp thứ hai chăng? Chính là nhân cách phân liệt hay rối loạn đa nhân cách.
Nhân cách phân liệt có thể do rất nhiều nguyên nhân khác nhau tạo nên. Đại đa số là các trường hợp đã từng trải qua những tình huống bị kích động một cách mãnh liệt, khiến cho người bệnh phát sinh tâm lý muốn tìm kiếm sự bảo vệ hoặc muốn bảo vệ người khác. Nhưng cũng vì khả năng của bản thân không cho phép nên khó có thể thực hiện được, từ đó sẽ dẫn tới sự thay đổi ít nhiều trong tính cách.” Bác sỹ Oswald nhẹ nhàng đưa ra những phân tích chuyên môn.
“Người mắc phải chứng nhân cách phân liệt này dưới tác động của sự kích thích sẽ bắt đầu xuất hiện sự biến đổi thành một hoặc nhiều trạng thái tính cách khác nhau cho tới khi đạt được tâm lý cân bằng và an toàn trong suy nghĩ. Tuy nhiên, chính bản thân người bệnh sẽ không ý thức được mình có triệu chứng của sự phân liệt nhân cách.”
“Ông có thể phân biệt một cách rõ ràng người nào là bình thường, người nào có khả năng mắc chứng bệnh phân liệt này đúng không?” Louis Thương Nghiêu có vẻ căng thẳng, hỏi lại vị bác sỹ. Kỳ thật, càng ngày hắn càng bắt đầu nghi ngờ Lạc Tranh có khả năng mắc chứng bệnh này.
“Đúng, tôi có thể phân biệt được.” Bác sỹ Oswald khẳng định một cách chắc chắn.
“Nên biết rằng, trong thực tế, ai cũng có thể gặp vấn đề về tâm lý. Ví dụ như lúc anh gặp phải nguy hiểm, anh cũng rất hy vọng mình là người có võ công cao cường để có thể đánh bại đối phương. Đối với người mắc chứng bệnh phân liệt nhân cách, khi mà não bộ của họ đã hoàn toàn bị khống chế bởi các loại nhân vật trong tưởng tượng thì sẽ hình thành nên một nhân cách trái ngược hoàn toàn với tính cách hàng ngày của họ, thậm chí còn có một số hành động quá khích. Những người gặp vấn đề tâm lý như thế này, từ ánh mắt của họ cho tới hành động cũng như lời nói đều có thể nhận ra được. Cho dù là đang tỉnh táo, cũng có những dấu hiệu có thể phát hiện ra.”
Louis Thương Nghiêu lại nhìn qua báo cáo một chút. “Cho nên, ông cho rằng Lạc Tranh cũng không có những triệu chứng của loại bệnh này đúng không?”
“Đúng vậy! Tôi không biết tại sao Louis tiên sinh lại nghĩ như vậy, chỉ là dựa trên những nhận định của tôi thì Luật sư Lạc có tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh. Mỗi việc đã từng xảy ra cô ấy đều ghi nhớ rất chính xác. Cũng có thể đó là do tính chất công việc của cô ấy. Nếu nói cô ấy có triệu chứng của căn bệnh phân liệt tính cách, thì đúng là không thể giải thích nổi.” Bác sỹ Oswald cười cười.
Lời nói của vị bác sỹ càng làm Louis Thương Nghiêu cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt đầy suy tư khẽ nghiêng người về phía trước.
“Con người, có thể có khả năng bị rối loạn trí nhớ không?”
“Tất nhiên, não bộ con người giống như cái máy vi tính, đều có một dung lượng nhất định. Bộ não vốn có chức năng tự động sàng lọc mọi thứ. Vì thế những chuyện nào không cần thiết thì sẽ tự động xóa đi. Kể từ đó, con người sẽ quên đi một số chuyện hoặc có những chuyện thì chỉ nhớ một cách mơ hồ. Thậm chí lúc quên, lúc nhớ, điều này hoàn toàn bình thường.”
“Tại thời điểm ông tiến hành kiểm tra tâm lý Lạc Tranh, có đúng là trí nhớ của cô ấy thực sự không có vấn đề gì không? Có thể, những gì cô ấy nói không đúng sự thật.”
Bác sỹ Oswald suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu. “Tôi không phát hiện ra vấn đề gì. Nhưng, nếu như Louis tiên sinh có nhắc tới sự rối loạn trí nhớ, thì tôi lại nhớ tới hai khả năng khác.”
“Hai khả năng nào?”
“Một loại là thôi miên, thông qua một số tác động bên ngoài có thể tiến hành thôi miên sâu, như vậy có thể làm thay đổi trí nhớ của đối phương. Nhưng, Luật sư Lạc cũng có một vài dấu hiệu của việc bị thôi miên cho nên không loại trừ khả năng này.” Bác sỹ Oswald chậm rãi phân tích chi tiết.
“Ngoài ra còn có một biểu hiện tâm lý hiếm thấy, đó là triệu chứng thần kinh phân liệt ẩn. Loại bệnh này thường rất ít gặp, bệnh nhân cũng chẳng khác gì người bình thường. Chỉ trừ khi đã phát bệnh, nếu không thì tới bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp cũng không thể nào phát hiện ra.
Nguyên nhân hình thành nên biểu hiện tâm lý này cũng giống như nguyên nhân của chứng phân liệt nhân cách. Chỉ là cách thức biểu hiện khác nhau. Tuy nhiên bệnh này có một điểm đặc biệt lớn nhất là sau khi bị đả kích thì người bệnh sẽ nhanh chóng điều chỉnh được trạng thái tâm lý của bản thân. Những người mắc chứng bệnh này thường rất tỉnh táo và thông minh, có thể bảo vệ bản thân tránh khỏi những thương tổn một cách nhanh chóng.
Đối với căn bệnh này, trí nhớ của người bệnh sẽ xuất hiện một độ chênh lệch nhất định. Nhưng độ chênh này tới cỡ nào còn phụ thuộc vào nguyên nhân hình
thành bệnh. Đương nhiên, nói một cách tương đối, mức độ nguy hiểm của loại bệnh này không cao. Điều trị bệnh này cũng không quá khó khăn, tuy nhiên trong lúc điều trị, người nhà của bệnh nhân phải chuẩn bị tâm lý nhất định.”
“Cần chuẩn bị những gì?” Louis Thương Nghiêu dường như đứng ngồi không yên, trong lòng thấp thỏm không thôi.
“Người mắc chứng bệnh này chỉ có một nguyên nhân đó là muốn trốn tránh thực tế. Các chức năng của cơ thể sẽ tự biết cách tạo ra sự thích nghi nhất định một khi trạng thái tâm lý bị mất cân bằng. Hay nói cách khác, loại bệnh này sẽ khiến người ta cảm thấy thế giới xung quanh tốt đẹp hơn. Đây chính là biểu hiện tích cực của chứng bệnh này.
Nhưng, một khi đối mặt với thực tế, những gì phát sinh trong thế giới thực lại không phù hợp với những suy nghĩ mà người bệnh tự tạo ra. Cho nên, bệnh nhân sẽ nhanh chóng trở nên suy sụp, thậm chí có thể dẫn tới việc tự sát.” Bác sỹ Oswald phân tích với một tâm trạng khá nặng nề.
“Cho nên, rất nhiều người thân của các bệnh nhân tình nguyện để cho bệnh nhân cứ sống trong thế giới do tự họ tưởng tượng ra mà không muốn nói ra tình hình thực tế. Thực ra họ cũng có cái lý của mình.”
Louis Thương Nghiêu bỗng cảm thấy vô cùng khó thở. Không hiểu tại sao, hắn lại có cảm giác những biểu hiện của Lạc Tranh đúng với những gì mà vị bác sỹ kia nói.
Bác sỹ Oswald thấy vậy liền nở nụ cười nhẹ, “Louis tiên sinh, những gì tôi nói ở trên chỉ là miêu tả về những triệu chứng của chứng bệnh này mà thôi. Tôi không nghĩ Luật sư Lạc mắc phải chứng bệnh này đâu. Anh hãy yên tâm đi, theo như tôi thấy, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh.”
Sau khi nghe xong những lời đó, Louis Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười yếu ớt, không nói thêm câu gì nữa nhưng trong lòng hắn, một dự cảm không tốt không ngừng lan rộng...