Tiêu Kiếm cả thân hình bay xuống hồ dung nham phát ra một tiếng Ùm làm nham thạch ở đây tung tóe. Lúc hắn nổi lên nhìn về phía Thanh Lân hơi mỉm cười. Thanh Lân lúc này mới thở phào ra một hơi nhìn hắn vẫy vẫy tay. Tiêu Viêm bên cạnh hắn lúc này cũng có một làn lửa màu bạc bao bọc khắp cơ thể vì thế mà dung nham cũng không làm hại được hắn.
“Đi thôi Tứ đệ” Tiêu Viêm lúc này có vẻ sốt ruột nhìn về phía Tiêu Kiếm rất chờ mong.
“Được Tam ca” Tiêu Kiếm gật gật đầu.
“Được” Khóe miệng có chút co quắp. Tiêu Viêm ngưng trọng gật đầu, quay người về phía Hỏa linh xà cười lớn : “To con. Dẫn đường nào.”
Nghe được thanh âm của Tiêu Viêm, Hỏa linh xà không có chút để ý, Đem cái đầu lớn về phía thông đạo đợi Thanh Lân hạ lệnh, Lúc này mới cực kỳ không muốn xoay người bơi xuống nham thạch.
Nhìn Hỏa linh xà đang bơi trong hồ dung nham, Tiêu Kiếm lắc lắc đầu. Sau đó bơi bên cạnh Tiêu Viêm một lần nữa tiến vào dung nham, gắt gao ở bên cạnh Hỏa linh xà.
Trong nham thạch là một màu đỏ rực giống như bạn nhúng cả mình trong một dung dịch đặc sệt màu đỏ lại phát ra ánh sáng đỏ rực vậy. Nhưng Tiêu Kiếm hắn không để ý ở trong này có Hỏa Long hỗ trợ không những không mệt mỏi gì mà Hỏa Long lại tăng tiến tu vi có ở thêm dăm bữa nửa tháng cũng không phải vấn đề gì.
Trong thế giới màu đỏ của nham thạch, trong dòng chảy ngầm thỉnh thoảng không biết từ địa phương nào bạo liệt bắn ra, những dung nham bắn ra có năng lượng rất lớn, nếu bị đánh trúng thân hình, cho dù là Đại đấu sư nếu bị đánh trúng chắc chắn cũng sẽ bị trọng thương.
Bất quá, Hỏa linh xà đối với đị phương này hết sức quen thuộc, trong phía tối của dòng dung nham, đều có thể tìm được đúng lộ trình thích hợp, mà Tam ca hắn dễ dàng tránh né không bị tổn thương gì!
“Hai tiểu tử kia nhanh một chút. Nắm chặt thời gian đi. Mặc dù ta có thể làm cho Cốt linh lãnh hỏa bảo vệ Tiêu Viêm, bất quá lại rất tổn hao lực lượng tinh linh hồn, Nếu ta mất đi sự khống chế, ngươi chắc chắn sẽ bị nham thạch thôn phệ. Cho nên, đừng lãng phí thời gian, trước lúc ta chưa tiêu hao linh hồn lực lượng, các ngươi phải rời khỏi hồ dung nham. Nếu không. Lúc các ngươi suy nghĩ về con kiến trong chảo lửa sẽ thành sự thật.” Dược Lão nhắc nhở hai người.
Tiêu Viêm nghe vậy sắc mặt có chút biến đổi. Hắn quay sang nhìn vào Tiêu Kiếm thấy tứ đệ hắn nhàn nhã không có vẻ gì là trật vật cả còn có vẻ rất hưởng thụ, Tiêu Viêm trong lòng bất tri bất giác nổi lên một chút tự ti ghen ghét. Tiêu Viêm lúc này mở miệng quát lớn: “Nhanh lên to con” Đầu mãng xà thấy Tiêu Viêm hét lên nó cảm giác có chút khó chịu “Hí” lên một tiếng nhưng cũng tăng tốc đi lên.
Ở trong thế giới nham thạch này tựa hồ không có sinh vật nào khác ngoại trừ Hỏa linh xà, Cũng khó trách, dù sao điều kiện tồn tại ở nơi này quá mức khắc nghiệt. Nếu không phải Dị thú Hỏa linh xà này dựa vào thôn phệ nham thạch mà sống, sợ rằng cho dù cấp bậc cường giả như Tử Tinh dực sư vương. Cũng không thể ở loại địa phương này sinh sống.
Không ngừng đi xuống dòng nham thạch cơ hồ như không thấy đường cuối, Tiêu Kiếm lúc này mơ hồ cảm nhận thấy nhiệt độ càng lúc càng tăng cáo. Hắn quay sang nhìn về phía Tiêu Viêm, trên khuôn mặt Tiêu Viêm mồ hôi đã tản mác ra kha nhiều bất qúa mồ hôi chảy ran gay lập tức bị cốt linh cùng dung nham làm bốc hơi.
Càng ngày càng xâm nhập đáy địa huyệt, chỉ cần xảy ra bất cứ sai lầm nào, cho dù Dược lão có che chở chống đỡ cho, thì cũng khó có khả năng trong nháy mắt có thể cứu được tính mạng của Tiêu Viêm. Cho nên Tiêu Kiếm xác định chỉ cần Dược Lão không chịu được hắn sẽ dùng hỏa long để bảo vệ Tiêu Viêm còn mình dùng ma khí tạo màn lửa quanh mình vậy.
Ở nơi này ngũ quan đều bị phong bế nên việc nói chuyện giữa hai huynh đệ chỉ có thể truyền qua thần thức mà thôi! Hơn nữa phương tiện này khá là tốn hao sức lực nên hai huynh đệ cũng không nói chuyện với nhau quá nhiều.
Tiêu Kiếm theo mãng xà càng đi sâu xuống thì càng thấy dung nham đổi mầu. Dung nham từ màu đỏ chuyển dần dần theo mau xanh. Hỏa Long lúc này thì vui sướng, tâm tình nó chuyền đến cho Tiêu Kiếm biết. Hắn quay sang nhìn Tiêu Viêm thì khuôn mặt Tam ca hắn có chút biến đổi khó coi. Có vẻ như Dược Lão và Tiêu Viêm đang trao đổi gì đó. Tiêu Viêm quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Nhanh chúng ta cần nhanh hơn ta chỉ trụ được nửa giờ nữa thôi!”
Cười khổ gật đầu, Tiêu Viêm một lần nữa nhìn nham thạch màu xanh, không nhịn được hô to : “Rốt cục còn có bao xa ?”
Tiêu Viêm biết loại dị thú Đấu linh cấp bậc này Đã có linh trí, cho nên cũng không lo lắng nó không hiểu mình nói. Thanh âm của Tiêu Viêm mang theo Đấu khí xuyên thấu các trở ngại của Nham thạch, lọt vào trong tai của Hỏa linh xà, Tùy ý rống lên vài tiếng,sau đó tốc độ lặn xuống ngày càng tăng vọt.
Tiêu Kiếm lúc này thấy hỏa linh xà tăng tốc nhanh như vậy thì mau chóng tiến lại gần Tiêu Viêm nắm chắc bả vai hắn. Tiêu Viêm thở dài: “Làm phiền tứ đệ rồi!” Tiêu Kiếm nghe vậy thì gật gật đầu.
“Hô” Tiêu Kiếm quát nhẹ một tiếng hai chân hắn tập trung ra ngọn hắc hỏa ngùn ngụn bắn mạnh ra một hỏa cầu về phía sau. Tiêu Kiếm sử dụng nguyên tắc tên lửa đẩy tăng tốc di chuyển trong nham thạch. Hai thân hình lao theo mãng xà vun vút. Hỏa linh xà không ngờ hai người này tốc độ dưới này lại nhanh vậy có thể vượt trên nó. Mãng xà như bị kích thích nó hí lên một tiếng rồi cũng tăng tốc vượt lên trước.
Chưa đầy năm phút hai người đã tiến tới một khu vực cực kỳ sáng. Hỏa xà lúc này thở ra hổn hển. Nó chưa bao giờ mệt mỏi đến như vậy chỉ vì đua bơi rong dung nham với hai thiếu niên này.
Quang mang màu xanh bao phủ lấy phiến nham thạch, Tiêu Viêm định thần lại, đột nhiên mơ hồ nhìn thấy trong quang mang có một đóa hoa sen màu xanh, đang đứng dịu dàng ở giữa.
“Thanh liên địa tâm hỏa ?” Lúc Tiêu Kiếm đang liếc nhìn đáo hao sen màu xanh, Thanh âm mừng rỡ, Lẫn với kinh dị của Dược lão ở trong lòng vang lên.
Last edited by deviltrigger; 25-01-2013 at 12:46 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger
Nghe được thanh âm của Dược lão, Trong đầu Tiêu Viêm nhất thời hiện lên những thứ liên quan đến tư liệu Dị hỏa trong Dị hỏa bảng.
“Thanh liên địa tâm hỏa” Được xếp thứ mười chín trên bảng Dị hỏa, sinh sống trong lòng đất, trải qua vô số lần rèn luyện của hỏa nham, áp súc, dung hợp...Mười năm thành linh. Trăm năm thành hình. Ngàn năm thành liên. chính là lúc hình thành “Thanh liên địa tâm hỏa”.
Hoa này hỏa lực vô cùng lớn, thường sống trong miệng núi lửa, Thậm chí có thể dẫn phát núi lửa ! Hình thành rất lớn lực lượng hủy diệt.
Tiêu Kiếm lúc này nhìn chằm chằm vào hoa sen hơn nữa hắn lại cực kỳ kích động còn có vẻ như kích động hơn với Tiêu Viêm nhiều.
Trong đầu rất nhanh hiện lên đoạn tin tức này, Khuôn mặt của Tiêu Viêm thoáng chốc hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, thân thể hơi chấn động, dãy khỏi đuôi của Hỏa linh xà, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tảng đá có quang mang bao quanh.
“Hí...” Bên cạnh, Miệng rộng của Hỏa linh xà phát lên từng tiếng rít bén nhọn, Tiêu Kiếm giật mình quay đầu nhìn lại, phát hiện đầu súc sinh này giường như có chút úy kỵ quang mang màu xanh, thân thể to lớn có chút run lên.
Thân ảnh Tiêu Viêm tiến đến tảng đá, hắn liếm liếm mỗi quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Tứ đệ chúng ta tim thấy rồi!” Rồi quay sang tiếp tục nhìn vào tảng đá khuông mặt không khỏi nổi lên một nụ cười.
“Aa, hình như là vậy, thật không nghĩ tới là tìm được dị hỏa à...Mặc dù Thanh liên địa tâm hỏa chỉ bài danh thứ mười chín, bất quá nó hiện tại đối với ngươi chính là hảo vật a. Dù sao những thứ ta chuẩn bị cho Viêm nhi vài thứ đồ vật đủ để hấp thu Dị hỏa bài danh thứ mười sáu, cho nên Thanh liên địa tâm hỏa vừa vặn thích hợp đối với ngươi”. Dược lão cười có chút vui mừng, mấy năm cố gắng rốt cuộc có chút thu hoạch.
Kích động hít một ngụm lương khí, Tiêu Viêm không thể chờ đợi, nói : “Tứ đệ chúng ta mau qua xem một chút ?”
Tiêu Kiếm gật gật đầu theo Tiêu Viêm tiến đến gần tảng đá hơn nữa hắn quay sang nhìn Hỏa Xà không biết vì sao con rắn chết tiệt này lại có vẻ sợ hãi như vậy.
Thân thể càng ngày càng đến gần quang mang màu xanh, Tiêu Kiếm cảm thấy Hỏa Long tâm tình càng kích động.
Thân thể tiến vào quang mang màu xanh, trái với dự tính, nhiệt độ bên trong tựa hồ giảm đi rất nhiều. Đối với một màn có chút kỳ tích, Vẻ mặt Tiêu Kiếm hơi ngạc nhiên, sau một lát, phục hồi lại tinh thần, ánh mắt vội vã đảo qua, cuối cùng tập trung tai phía giữa vị trí đang có đóa hao sen màu xanh. Lúc này hắn lại cành thêm vui mừng vì hắn đã phát hiện ra một điều tuyệt diệu.
Hoa sen màu xanh, phân thành tám lá, giống như một khối ngọc hoàn mỹ do thiên nhiên tạo thành. Liếc mắt nhìn qua, trong suốt long lanh làm cho người ta cảm giác yêu thích không nỡ rời. Phía trong hoa sen, tựa bồ có một cái đài sen phía trên có chút lỗ hổng, tản ra một ít huỳnh quang, vật này chắc chắn do năng lượng của hỏa thuộc tính ngưng tụ thành hạt sen.
Phía dưới hoa sen màu xanh còn có một cái rễ cây nhỏ dài khoảng mười thước, trên rẽ cây có nhiều rẽ nhỏ đâm tua tủa, lắc nhẹ nhàng, Tiêu Viêm cóa thể cảm giác được rõ ràng, Chúng nó đang trong trạng thái tham lam, điên cuồng hấp thu năng lượng nham thạch xung quanh.
Đóa sen màu xanh, như vậy trôi nổi trong nham thạch vô tận, giống như lục bình trong biển rộng, phiêu bạt khắp nơi. Lần này nếu không có Hỏa linh xà dẫn đường thì lấy bản lãnh của Tiêu Kiếm mà nói chắc phải mất mấy ngày may ra mới tìm ra được.
Tiêu Viêm tiến đến định chạm vào chúng thì đột nhiên hắn ngừng lại. Lúc này Tiêu Kiếm cũng tiến đến hắn định sờ vào nó thì Tiêu Viêm quay ra đâu đó như quan sát cái gì đó thì một đạo thần thức truyền vào đầu Tiêu Kiếm: “Cẩn thận một chút, đừng để rẽ cây đâm trúng, nếu không, Đấu khí trong cơ thể trong chớp mắt sẽ vị hút sạch” Thanh âm Dược lão nhắc nhở, thấy thế Tiêu Kiếm ngừng lại quay sang nhìn Tiêu Viêm bất quá Tiêu Viêm lại vờ như không biết quay sang nhìn ngắm khắp nơi.
Tiêu Viêm lúc này quay sang nhìn Tiêu Kiếm nhắc nhở: “Tứ đệ, đệ cẩn thận không được động vào rễ cây chúng rất nguy hiểm”
Khoảng cách ngày càng gần Thanh liên, Tiêu Kiếm càng thấy nó xa hoa, lộng lẫy, loại này gần như hoàn mỹ, chỉ có thời gian cùng với thiên nhiên thế này mới tạo ra sự hoàn mỹ này. Cẩn thận tránh né những rễ cây tua tủa, Tiêu Kiếm chậm rãi đi tới Thanh liên, ánh mắt kích động đảo qua, trong đó rỗng không. Tại trong thanh liên, có một lỗ hổng bằng nắm tay, song lúc này...Trong lỗ hổng hoàn toàn không có gì. Hắn quay sang thì thấy Tam ca hắn thở dài.
Nhìn Liên tâm trống rỗng, Tiêu Viêm nhất thời lẩm bẩm nói : “Như thế nào có thể ? Như thế nào lại thế này ? Lấy đóa thanh liên như thế này, hẳn là sớm phải có thanh liên địa tâm hỏa.”
“Như thế nào lại không có ?” Khóe miệng Tiêu Viêm khẽ co quắp. Trầm mặc một lát, khuôn mặt hắn thậm chí có chút dữ tợn.
“Chúng Ta tiếp tục tìm, Đúng rồi, Đấu khí đại lục không phải chỉ có nơi này có Dị hỏa !” gần chỗ của Tiêu Viêm, Dược lão an ủi nói.
“Nhưng mất công sức lớn như vậy, chẳng lẽ...Lại về tay không ?” Tiêu Viêm hung hăng lắc đầu, không cam lòng nói.
“Trên thế giới này, mỗi ngày có hàng vạn người tìm kiếm dị hỏa, mà bọn họ nỗ lực tìm kiếm, ngay cả dị hỏa thế nào cũng không có gặp,các ngươi đi tới nơi này cũng làm cho người ta đố kỵ a” Dược lão nhẹ giọng an ủi, quay đầu nhìn Thanh liên trống rỗng, trong lòng cũng khẽ thở dài một hơi, nói không buồn bực quả thật là giả, vốn tưởng rằng có Dị hỏa dễ như trở bàn tay, không ngờ lại đột nhiên không cánh mà bay, nếu định lực kém một chút, sợ rằng cũng sẽ bạo hỏa.
Tiêu Kiếm trong tay lúc này đang cầm một mảnh lân phiến bảy màu rất đẹp hắn quay sang nói với Tiêu Viêm: “Ca ca, ca xem này!”
“Di ? đây là cái gì ?” Dược Lão trầm ngâm nhìn vào vật trong tay Tiêu Kiếm. Lão tiến đến cầm lấy mảnh lân phiến quan sát trầm ngâm.
“Vật gì đây ?” Tinh thần sa sút quay đầu lại, Tiêu Viêm nhìn vào tay của Dược lão, ngạc nhiên hỏi : “Lân phiến ?”
“Đây là...Vảy rắn bảy màu ?” Đôi mắt híp lại, Khóe miệng Dược lão nổi lên nét cười lạnh.
“Vảy rắn bảy màu ?”
“Ta đang hỏi tại sao hoa sen lại không có thanh liên địa tâm hỏa, nguyên lai có người nhanh chan dành trước a”Dược lão đưa vảy rắn bảy màu về phía hai người Tiêu Kiếm cười lạnh nói.
Vội vàng tiếp nhận lân phiến, trong tay bốc lên một trận lạnh lẽo, hơn nữa cỗ hơi thở âm hàn không ngừng dung nhập cơ thể, Nếu không có Cốt linh lãnh hỏa của Dược lão che chở, chống đỡ, Tiêu Viêm sợ rằng không chạm chạm vào.
“Lão sư có phải chủ nhân của Lân phiến đã đem thanh liên địa tâm hỏa mang đi ?” Nắm chặt lân phiến bảy màu,Tiêu Viêm cau mày hỏi.
“Lân phiến bảy màu. Ở Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc chỉ có một người có được, đó chính là xà nhân tộc Mỹ Đỗ Toa nữ vương, Xem ra, Thanh Lân cảm ứng được hơi thở thần bí nọ, Hẳn là của Mỹ Đỗ Toa nữ vương” Dược lão trầm ngâm nói.
“Dược Lão lân phiến này đã lâu ta chỉ sợ dị hỏa đã bị nàng hấp thụ rồi cũng nên” Tiêu Kiếm thở dài nói ra sau đớ tiến đến vỗ vai Tiêu Viêm vẻ thông cảm.
“Hai người các ngươi thật sự là ấm đầu...Mỹ đỗ toa nữ vương trong cơ thể chảy huyết mạch của xà nhân, Là thuộc tính âm hàn trời sinh, Hấp thu Dị hỏa ? Nàng chán sống rồi ?” Nghe vậy, Dược lão nhất thời trách mắng Tiêu Kiếm.
“Vậy… Nếu thuộc tính nàng xung khắc với Dị hỏa, vậy thì nàng cần gì phải đoạt dị hỏa, Hơn nữa theo như lời Thanh Lân, lúc nàng lấy dị hỏa chắc chắn bị thương ? Nàng không có việc gì sao tự nhiên lại phí sức như vậy ?” Tiêu Viêm cười khổ nói.
“Có lẽ...” Dược lão trầm ngâm nói : “Xem ra chúng ta vẫn phải vào sâu một chuyến trong Tháp Qua Nhĩ sa mạc, Ta không biết rốt cuộc Nàng muốn làm gì, bất quá ta chỉ có thể nói cho hai ngươi, Nàng tuyệt đối không có khả năng hấp thu Dị hỏa...Nói không chừng, chúng ta vẫn còn có một cơ hội lấy được dị hỏa”.
“Được lần này chúng ta sẽ đi đoạt dị hỏa” Tiêu Viêm thở dài quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Lần này lại phải làm phiền tứ đệ rồi!”
Nghe thấy Tiêu Viêm nói vậy Tiêu Kiếm cũng không bất ngờ hắn dù sao cũng muốn đến xem Mỹ Đỗ Toa nữ vương xinh đẹp như thế nào. Nếu nàng xinh đẹp như vậy bắt cóc về làm tiểu lão bà cũng không tệ a! Nghĩ đến đây Tiêu Kiếm bộ mặt cười có chút dâm dật.
“Tứ đệ lại nghĩ bậy nghĩ bạ rồi gì hả” Tiêu Viếm tiến đến gõ một cái vào trán hắn. Tiêu Kiếm xoa xoa trán rồi nhìn Tiêu Viêm mỉm cười.
Lúc này Tiêu Viêm lại chầm ngâm có vẻ như đang nói chuyện gì với Dược Lão thì phải. Tiêu Kiếm cũng không muốn xen vào hắn đi chung quanh nhìn vào cây hoa sen này. Tiêu Kiếm mỉm cười hắn đã phảt hiện ra một điều tuyệt vời. Tuy hắn là người phương Tây nhưng nhiều lần qua thời gian ở Đông phương hắn lại cực kỳ tinh thông. Với các kỹ thuật, võ học cũng như hiểu biết về phương Tây so với phương Đông của hắn còn kém hơn khá nhiều.
Tiêu Viêm lúc này không biết đang nói chuyện với Dược Lão thì quay về phía đài sen tiến đến. Con Tiêu Kiếm lúc này trong miệng lẩm bẩm liên tục: “Tuyệt hỏa chi địa, tuyệt hỏa chi địa…”
Last edited by deviltrigger; 25-01-2013 at 12:46 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
“Thanh liên này chính là thiên địa kỳ vật, nếu muốn cắt ra thì phải dùng ngọc tinh thuần chất, mới có thể có công hiệu cắt nó” Dược lão thảnh nhiên nói, chợt từ nạp giới Tiêu Viêm lấy ra mười mấy bình ngọc thuần tính, lòng bàn tay xuất hiện hỏa diễm màu trắng, đem các bình ngọc hòa tan thành một đoàn chất lỏng màu xanh nhạt, chất lỏng quay cuồng một lúc, cuối cùng đọng lại một thanh thước ngọc thon dài.
Tiêu Kiếm lúc này thì cực kỳ vui vẻ hắn đi chung quanh nhìn xem càng đi hắn càng mừng rỡ. Hắn không biết Tiêu Viêm và Dược Lão định cắt hoa sen nếu không hắn sẽ cực kỳ tức giận.
Dược lão cẩn thận đem tạp chất trong ngọc thước loại bỏ, nhìn qua rát trong suốt long lanh, giống như một lá hoa của Thanh liên xinh đẹp.
“Dùng thước ngọc này cắt hoa sen cùng với các bộ phận rễ cây” Bởi vì công hiệu của cốt linh lãnh hỏa, Ngọc thước trong chốc lát đã bị làm lạnh xuống, Dược lão cầm đưa cho Tiêu Viêm.
Tiếp nhận thước ngọc vào tay, một mảnh ôn thuần, cực kỳ dễ chịu, nhịn không được chép chép miệng, trong lòng hâm mộ đối với Dị hỏa lại tăng thêm mấy phần, nắm chặt thước ngọc. Lúc này mới cẩn thận hướng thanh liên. Tiêu Kiếm hét lên: “Dừng lại Tam ca!”
Lời hắn hét lớn làm cả dung nham chung quanh đó trấn đống. Tiêu Viêm chợt giật mình quay sang nhìn Tiêu Kiếm: “Tứ đệ đệ sao vậy?”
“Tuyệt đối không được cắt hoa sen” Tiêu Kiếm tiến đến lấy con dao ngọc trong tay Tiêu Viêm.
Dược Lão lúc này nghi hoặc quay sang nhìn Tiêu Kiếm. Lão trong lòng thực sự không hiểu tại sao tên tiểu gia hỏa lại ngăn chặn việc này. Dược Lão nên tiếng: “Kiêm nhi con sao vậy Tiêu Viêm hái nó cũng chỉ muốn tăng nhanh thực lực thôi mà!”
“Đúng vậy tứ đệ tại sao đệ lại ngăn cản ta” Tiêu Viêm mặt mày cau có nhìn về phía Tiêu Kiếm với ánh mắt khó chịu có chút giận giữ.
Tiêu Kiếm thở dài: “Lão sư, tam ca người có nghe đến ngũ hành linh thi?”. Hai người lắc đầu. Theo như họ biết thì trên đấu khí đại lục này chưa nghe nói đến linh thi bao giờ chỉ có Tiêu Viêm còn nghe đến cương thi chứ chưa nghe nói đến ngũ hành linh thi bao giờ.
Nhìn hai người Tiêu Kiếm hắng giọng khụ khụ vài cái bắt đầu kề: “Linh thi là hình thành từ cương thi. Chắc hắn Tam ca cũng biết cương thi” Nghe điều này thì Tiêu Viêm gật gật đầu, Tiêu Kiếm lại tiếp tục nói: “Người chết khi oán khí quá nặng bị chôn dưới đất nhiều năm mà linh hồn không thể siêu thoát được sẽ hình thành cương thi. Nếu xác chết này hình thành ở nơi có điều kiện đặc biệt hoặc thông qua bí pháp sẽ hình thành linh thi. Linh thi chia làm năm loại tương ứng với ngũ hành kim thủy thổ hỏa mộc. Cương thi chia làm nhiều cấp gồm có: cương thi, yêu thi, linh thi, bán thần thi, thần thi. Mỗi cấp lại chia làm sơ, trung và hậu kỳ. Trong đó ngũ hành linh thi dù ở cấp cương thi sơ kỳ thi nó cũng vô địch trong cấp cương thi sơ kỳ có khi còn vượt cấp khiêu chiến.”
“Vậy thì tứ đệ ngũ hành linh thi thì có liên quan gì ở đây” Tiêu Viêm khó chịu khi bị ngừng lại.
“Tam ca không biết rồi ngũ hành linh thi là được thiên địa thai nghén mà thành nên nó được thiên địa cực kỳ ưu ái.” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Khụ… khụ… nếu chúng ta có một con ngũ hành linh thi không những có một chợ thủ lớn mà còn trợ giúp lớn cho Tam ca”
“Kiếm Nhi con có thể nói rõ cho ta nghe được không. Quả thật ta sống từng này tuổi trên đấu khí đại lục chưa nghe thấy chuyện này bao giờ” Dược Lão ánh mắt sáng bóng.
“Cụ thể là…” Tiêu Kiếm nhìn hai người mỉm cười: “Ở đây ta có tuyệt hỏa chi địa sẽ hình thành hỏa linh thi khi đó thì chỉ cần có hỏa linh thi thì nhờ đứng gần nó thôi ta cũng có nồng độ hỏa thuộc tính cao gấp mười lớn.” Tiêu Kiếm hèm vài tiếng rồi tiếp tục nói: “Đấy là chưa nói đến để nó ra tay nếu nó ra tay thì hỏa thuộc tính tập trung là khoảng hơn 30 lần và tất nhiên linh thi cấp càng cao thì khả năng tập trung hỏa linh khí cáng cao. Ta không biết đấu khí thế nào nhưng biết được ở thế giới của ta nếu có hỏa linh thi hỗ trợ tốc độ tăng gấp hai lần”
“Oành” Lúc này trong đầu Tiêu Viêm nghe như một tiếng chuống vang ngân lên làm hắn không khỏi choáng váng. Dược Lão há hốc mồm nhìn Tiêu Viêm.
“Nhưng chúng ta đâu có hỏa linh thi” Tiêu Viêm thở dài.
Nhìn vào ánh mắt thất thần của Tiêu Viêm quay sang nhìn Dược Lão, lão hơi nhíu mày không phải lão không tin Tiêu Kiếm nhưng chuyện này quả thực quá khoa trương hắn thực sự chưa thấy bao giờ. Tiêu Kiếm mỉm cười: “Chúng ta không có nhưng chúng ta có thể tạo ra mà!”
“Cái gì đệ nói là chúng ta có thể tạo ra” Tiêu Viêm há hốc mồm nhìn Tiêu Kiếm. Dược Lão thì thào: “Hài, ta không biết con định làm gì nhưng ta đều ủng hộ con Tiêu Kiếm”
“Tam ca chúng ta phải tạm thời rời đây đã” Tiêu Kiếm mỉm cười cầm tay Tiêu Viêm di chuyển ra khỏi khu vực này. Tiêu Viêm đành thở dài hắn không biết Tiêu Kiếm định làm gì nhưng từ trước nay hắn biết mọi chuyện Tiêu Kiếm làm chỉ vì muốn thăng lên thực lực cho mình lên cũng không phản đối.
Hai người cùng đầu hỏa linh xà rời khỏi khu vực quay lại chỗ hồ dung nham lúc trước. Tiêu Kiếm ngước đầu lên nhìn về phía Thanh Lân lúc này thấy nàng đang ngồi đó ánh mắt nhìn săm soi vào lòng hồ dung nham nóng chảy với đấy sự lo lắng. Tiêu Kiếm lúc này trồi lên thì Thanh Lân hét lên có chút mừng rỡ: “Tiêu Kiếm thiếu gia!”
Tung người lên không trung nhìn về phía Thanh Lân mỉm cười: “Khổ cho nàng rồi!?”
“Không” Thanh Lân lúc này có chút súc động con mắt Tam hoa đồng của nàng hiện lên. Trong đó còn hơi có chút đỏ đỏ. Thanh Lân mỉm cười nhìn Tiêu Kiếm.
“Khụ, khụ… ” một âm thanh cắt ngang hai người đang nói chuyện. Thì ra Tiêu Viêm lúc này đánh chủ ý cho Tiêu Kiếm hắn là vẫn còn ở đây. Tiêu Kiếm lên tiếng quay sang nhìn Thanh Lân: “Nàng giúp chúng ta thông báo cho hai vị đại ca của ta là sẽ có hai vị khách đến một tên Tiêu Ma một tên Tiêu Chân họ sắp đến rồi…”
Lúc này Tiêu Viêm đứng bên một vách đá. Tiêu Kiếm mỉm cười: “Ta sẽ ở đây thực thi trận pháp, ca muốn tham gia hay trở lại trên”
Dược Lão lên tiếng thở dài: “Ta từng này tuổi còn chưa thấy phép thuật mà ngươi nói bao giờ nhất định phải ở đây chứng kiến rồi!” Nghe thấy Tiêu Viêm lúc này cũng gật đầu ý Dược Lão đã quyết như vậy hắn cũng không cách nào phản đối.
…
Tiêu Kiếm liên tục di chuyển trên không trung giữa hồ rung nham rộng lớn. Tay Tiêu Kiếm xuất hiện một con hỏa long địa ngục màu đen. Hỏa long xuất hiện hống lên những tiếng cực kỳ áp bức làm cho hỏa xà run lên hí lên những tiếng sợ hãi. Nó quay sang nhìn Tiêu Kiếm với ánh mắt cầu mong. Có vẻ như nó tưởng Thanh Lân đi rồi Tiêu Kiếm muốn xử lý nó. Tiêu Kiếm thở dài nhìn hỏa xà trấn an: “Yên tâm đi ta sẽ không làm hại ngươi đâu”
Bất quá hỏa long ra thì vẫn nhìn hỏa xà với ánh mắt tràn đầy thèm khát giống như nó nhìn thấy một món ngon vậy. Tiêu Kiếm thờ dài không nói gì. Hắn đã truyền tâm trí cấm hỏa long động đến hỏa xà rồi nên nó cũng chỉ nhìn có chút thèm thuồng chứ không giám động thủ.
“Hống” Hỏa long hống lên một tiếng khá lớn nó bay xung quanh ở chính giữa hồ nham thạch liên tục hấp thụ ở đó hỏa lực. Hỏa xà lúc này hoảng sợ lui về phía một góc của hồ dung nham ngước nhìn mọi truyện kinh ngạc trước mặt mình.
Thấy dung nham ở khu vực giữa đã hình thành một lớp màng cứng Tiêu Kiếm hô nhẹ thu một tiếng hỏa long từ trong không trung theo tay Tiêu Kiếm chui vào cánh tay hắn hình thành một vết săm quấn quang cánh tay hắn. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn vào dung nham đã đông thành nham thạch mảng lớn trên mặt giữa hồ dung nham. Hắn quát nhẹ một tiếng một luồng khí lạnh theo tay hắn phun xuống nham thạc giữa lòng hồ tạo nên âm thành xèo xèo. Hỏa xà cảm nhận được khí lạnh run rẩy núp xuống lòng dung nham chỉ ngóc cái đầu nhỏ lên với con mắt tò mò.
Hai thân ảnh hắc bạch bay đến chỗ Tiêu Kiếm.
“Bản tôn, Lão sư, thiếu gia” Hai người cúi đầu chào. Với ba người này thì Tiêu Kiếm trong lòng bọn họ là cao nhất rồi sau đến lão sư rồi mới đến Tiêu Viêm. Xa xa trên hang đá Thanh Lân há hốc mồm nhìn vào Tiêu Kiếm không hiểu Tứ thiếu gia làm gì mà thần bí như vậy.
Trong tay Tiêu Kiếm xuất hiện một thanh trường kiếm quỷ dị mà hai người Dược Lão và Tiêu Viêm lúc này cũng kinh ngạc nhìn vào nó. Không phải nó có hình thù kỳ dị làm cho hai người ngạc nhiên vì họ đã nhìn thấy nhiều kiểu kỳ dị vũ khí trên đại lục này rồi mà là bởi vì…
“Chủ nhân sao ngài đột ngột gọi ta ra đây sao không nói trước?” Ma Kiếm lên tiếng.
“Chậc” Tiêu Kiếm gãi gãi đầu: “Ài, ta mừng quá nên ta quên mất!”
“Lão sư thanh kiếm này cũng quá quỷ dị đi” Tiêu Viêm ngó vào thanh kiếm mắt to tròn nhìn vào thanh kiếm.
“Ân” Dược Lão cũng đồng ý gật đầu: “không ngờ trên đời này lại có vật thông linh đến như vậy”
Thanh Lan lúc này cũng lấy tay che miệng mình. Con rắn thì cực kỳ kinh ngạc lạ lẫm trước sự xuất hiện của thanh kiếm này.
“Hahahaha” Ma Kiếm cười lớn quay về phía Tiêu Viêm và Dược Lão: “Lần đầu tiên nhìn thấy một thanh kiếm anh tuấn và tiêu sái như ta nên chắc hai người có vẻ ngạc nhiên đúng không. Không sao ta không trách dù sao Kiếm ca ta cũng quá đẹp trai nên đi đâu mọi người cũng ngưỡng mộ là truyện bình thường a! Không chuyện gì đâu ta thông cảm cho hai người mà!”
Mẹ ngươi sao ngươi giống tính tên Tiêu Kiếm thế này cơ chú. Đúng là chủ nào tớ lấy. Dược Lão, Tiêu Viêm quay sang nhìn nhau. Tiêu Kiếm lúc này chỉ vào thanh kiếm: “Câm miệng mau giúp ta làm vật dẫn ta muốn triệu hồi!”
Ma Kiếm trước sự uy hiếp của chủ nhân nên đành ngậm ngùi. Lâu lắm nó không được ra rồi đang muốn tán dóc chút thì bị chủ nhân mắng. Hai cái đầu lâu hơi nhíu mày thể hiện sự thương cảm bất quá hai cái đâu lâu nhìn vào thấy mà ghê ai dám nhìn nên chẳng ai nhận biết được điều này. Nó cúi đầu xấu hổ: “Vâng thưa chủ nhân!”
Tiêu Kiếm lúc này dùng kiếm rạch trên nham thạc tạo nên một đồ hình triệu hồi. Hắn lấy thanh kiếm cứa lên một chút trên cổ tay. Tiêu Kiếm lúc này mỉm cười bước ra khỏi vòng. Hắn dơ thanh kiếm lên rồi độc một tràng các chú ngữ mà ba người Tiêu Viêm và Dược Lão với Thanh Lân không hiểu được.
Vòng tròn ma thuật sáng lên. Trên vòng tròn bộc ra hắc khí cùng hồng khí cực kỳ lồng đậm. Tiêu Viêm và Dược Lão không khỏi nhíu mày. Họ có thể cảm nhận sự lãnh lẽo cũng như cuồng bạo mà vòng tròn này mang lại.
“Hống” một tiếng hống vang lên, vụ khí nhàn nhạt tan đi một con cương thi quần áo rách dưới nhưng có thể nhận ra đó là một cương thi nam nhân tuổi chỉ bất quá mười ba mười bốn tuổi. Ba ngươi Thanh Lân, Tiêu Viêm và Dược Lão không khỏi cau mày vì mùi hôi thối nó phát ra.
Last edited by deviltrigger; 25-01-2013 at 12:46 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Ba thanh niên mặc một bộ quần áo màu đen che kiến toàn thân bước vào một động khẩu. Trong hang động khá là tối. Hỏa thuộc tính cảng ngày càng nồng. Trong đó hơi nóng liên túc tỏa ra. Một thanh niên lên tiếng: “Hồn Nam ngươi chắc chắn chứ nơi này thực sự có bảo vật”
“Hồn Mạc ngươi nói gì vậy” Thanh niên trong bộ áo choàng đen phát ra âm thanh khó chịu: “Chính là ở cửa hang động này ta nhặt được một bộ áo giáp tuy nó đã bị một vỡ nát nhưng nó chắc chắn là một bảo vật” Thanh niên từ trong giới chỉ lấy ra một bộ áo giáp màu đen rách rưới. Có vẻ nó rất sơ sác tan vỡ gần như hết.
Một thanh niên khác trong đó nhìn vào bộ áo giáp đang nứt vỡ kia thì cười lớn: “Hồn Nam ngươi nói nó là bảo giáp ư! Ta thấy nó chẳng khác gì một bảo giáp thường cả, không khác gì một thứ phế phẩm cả. Đúng là chết cười ta mà”
Thanh niên tên Hồn Mạc cũng cười thích thú. Hồn Nam lúc này cực kỳ khó chịu nhìn về phía hai thanh niên. Thanh niên lúc này cười rất lớn có vẻ như cực kỳ khinh bỉ bộ giáp mà người tên Hồn Nam này nhặt được. Thanh niên Hồn Nam lúc này có vẻ căm tức nhìn về phía hai thanh niên này hắn gằn giọng quát: “Các ngươi không tin hả được ta sẽ chứng minh cho hai người thấy!” Thanh niên giơ chiến giáp lên quát lớn: “Hai người toàn lực công kích nó cho ta”
“Thôi mà Hồn Nam chúng ta tin ngươi mà được chưa” Một thanh niên trong đó lên tiếng tiến đến vỗ vỗ vai Hồn Nam.
“Các ngươi tấn công nó cho ta” Hồn Nam tức giận hét lớn: “Nếu các ngươi không tấn công nó thì đừng trách ta”
Hai thanh niên nhìn nhau hơi lắc đầu. Sau đó bọn hắn quay sang nhìn thanh niên Hồn Nam có vẻ như hắn rất kiên quyết. Hai thanh niên thở dài: “Được Hồn Nam ngươi cẩn thận”
Hai thanh niên giờ lên một bàn tay, thân thể thủ thể tăng tốc dùng hết sức mạnh oanh kích lên chiến giáp màu đen. “Oanh” một âm thanh trùng kích vang lên bất quá chiến giáp lại không có bất cứ sự tổn hại gì mà chỉ lóe lên quang mang hắc tuyến nhàn nhát.
Hai người lúc này trố mắt nhìn về phía chiến giáp. Chiến giáp lúc này bong đi lớp đất bẩn còn sót lại trên chiến giáp. Một màu đen bóng phát ra trên chiến giáp. Trên đó còn phát ra long lánh hắc sắc quang mang. Hai thanh niên há hốc mồm, thanh niên Hồn Nam lúc này mỉm cười: “Giờ các ngươi đã tin ta chưa?” Hai người thiếu niên lúc này mới gật gật đầu. Điều này quá thần kỳ đi dù gì hai người cũng là đấu vương một kích toàn lực đấu vương không hề yếu chút nào. Vậy mà bảo giáp này không một chút tổn hại hay có bất cứ sứt mẻ chút nào phải nói không có một vết sước ấy chứ.
Hai thanh niên lúc này mới chịu tin, thanh niên Hồn Nam kia nói: “Các ngơi thực sự quá ngu ngốc” Hai thanh niên nghe vậy có chút bất mãn nhưng Hồn Nam lai khua tay ý bảo họ im lặng: “Ta quan sát khu vực chung quanh đây rồi. Khu vực này có sương mù bao quanh quanh năm hơn nữa đấu khí năng lượng lại rất thưa thới nhưng cấy cỏ ở trung quanh động này lại mọc rất tốt. Dưới động có hỏa thuộc tính đấu khí cuồng loạn bốc ra. Trong một số điển cố vị trí như thế này đã từng được một vị đấu đế tìm ra. Vị đấu đế ấy gọi nó là đế mạch, trong một số điển tích khác cũng ghi lại một số trường hợp giống như thế này nhưng cách gọi có khác đi chút gọi là long mạch hay là thần mạch… thường những nơi này có trên chín phần là có bảo vật hơn nữa chỗ này dẫu không có bảo vật cũng là thánh địa tu luyện đặc biệt nó có hiệu quả chữa thương và nâng cao linh hồn cho con người đặc biệt có hiệu quả với Hồn Tộc chúng ta” Thanh niên Hồn Nam giở giọng chi thức giảng giải cho hai thanh niên trước mặt mình.
Hai thanh niên ngơ ngác nhìn nhau: “Hồn Nam ngươi nói lời là thật”
“Thật” Hồn Nam lên tiếng giọng kinh bỉ: “Nếu không phải hai người là bạn thân của ta hơn nữa ta ngại ma thú có thể ở đây không thì ta đã đi một mình” Thanh niên Hồn Nam nhìn hai thanh niên này rồi nhếch miệng bất quá hắn đang nhếch miệng cười thì đột nhiên nheo mắt cau mày: “Nhưng thật là khó hiểu tại sao những chỗ như thế này lại không có ma thú thủ hộ”
Ba thanh niên lúc này đi vào, càng vào càng sâu. Thông đạo càng ngày càng nhỏ hẹp, cái nóng thì càng ngày càng tăng. Cảm giác giống như một loại đi xuống địa ngụ ấy.
Ba thanh niên đi xuống càng xuống càng sâu. Bất quá khi ba người cả thế xác lẫn linh hồn đều mệt mỏi định quay trở lại thì phía trước có chút ánh sáng hồng hồng. Hồn Nam là người hăng hái nhất trong ba người, hắn vỗ vỗ vai hai người còn lai giọng lên tiếng: “Các ngươi nhìn xem phía trước có ánh sáng có thể đó là điểm đến”
Hai thanh niên lúc này mới nhìn nhau mỉm cười quay sang nhìn thanh niên tên Hồn Nam vỗ lên bả vai hắn: “Ngươi dẫn đường đi”
Ba ngươi tiến bước về phía trước. Trên mặt họ lúc này xuất hiện một sự ngạc nhiên chưa từng thấy vì ở đây không có chút thiên tài địa bảo nào cũng chả có ma thú nào mà chỉ có mấy cái xương trắng của ma thú. Dung nham lúc này đang sục sôi trong hồ. Thi thoảng có những bọt khí lớn nổ ra hơn nữa còn nhiều dung nham bắn vọt lên cao cả trượng cảnh tượng không khác gì là địa ngực là mấy.
Bất quá khi họ nhìn về phía hồ thì thấy trong đó có một phát sáng cầu làm họ để ý. Quả cầu cực kỳ sáng. Hai người Hồn Mạc thì nhíu mày quay sang nhìn Hồn Nam: “ngươi biết nó là thứ gì không Hồn Nam”
“Ta thực sự không biết chúng ta tiến đến xem sao” Hồn Nam lắc lắc đầu phủ quyết.
Trên lưng ba người xuât hiện một đối cánh, đấu khí hóa cánh cao thủ đấu vương. Ba ngươi dần dần bay tiếp cận hồ dung nham. Hồ dung nham lúc này trên hồ có tam cột trụ, trong đó có bảy cột bao chúng quanh cột trụ chính. Các cột trụ nhỏ thì trên đó đều có một ngôi sao bảy cánh, chúng liên tục nhấp nháy sáng lên rồi lại tắt. Còn cột trụ chính chỉ có một vòng tròn với ma pháp kỳ là trong đó ở giữa là bảy đường thẳng xiên qua tâm của vòng tròn, chúng xếp với nhau rất đều. Vòng tròn này lại sáng liên túc phát ra không bao giờ tắt. Trên nó có một cột sáng thông thẳng với quang cầu phía trên.
Ba người kinh ngạc nhìn tất cả cảnh huyền bí trên. Ba ngươi càng tiến gần thì cảng hoảng hốt. Xuất hiện trên quang cầu là một người có mái tóc màu vàng, một đôi cánh màu đen, trong tay cầm một thanh hắc kiếm luôn phát ra mập mờ quang ô, cả người trần truồng.
Hai thanh niên lúc này tham lam nhìn thanh kiếm. Bọn hắn phát hiện ra thanh kiếm chắc chắn là không tầm thường. Vì nó phát ra ô quang hơn nữa chất liệu làm ra gần giống bộ giáp chẳng qua nó sáng bóng hơn nhưng trên mình nó có chút vết trầy xước có vẻ như trải qua một trận chiến nhỏ. Hồn Nam hét lớn: “Các ngươi cẩn thận”
Hai thanh niên vừa tiếp cận quang cầu thi hắc kiếm rung lên rời khỏi nam nhân thần bí phi thẳng về phía hai thanh niên. “Xoẹt, xoẹt” hai âm thanh phát ra rất nhẹ, hai người bị hắc kiêm xuyên qua, từ trên ngực lỗ mãu chảy ra. Hai người chưa kịp nói gì đã tắt thở. Bất quá máu huyết cũng linh hồn của hai người lại bị quang cầu hút lấy rất mạnh. Chỉ trong chưa đầy vài giây chúng đã trở thành một cái xác khô.
Hồn Nam lúc này há hốc mồm muốn hét lớn bất quá nam nhân thần bí mở trừng đôi mắt nhìn vào mắt hắn. Hồn Nam nhìn vào mắt có chút hoảng loạn như tất cả tâm trí hắn đều bị nam nhân này đọc trúng. Thanh hắc kiếm lại bay về phía thần bí nam nhân.
“Loài người kia nếu không biết hì hãy trả lời câu hỏi của ta” Thanh niên thần bí giọng nói đầy uy áp lên người Hồn Nam làm hắn run lên bần bật, bất quá hắn cảm giác không đúng a, tại sao người này không nói mà trong đầu hắn lại xuất hiện giọng nói. Cái này cũng quá kinh khủng đi không giống truyền âm chút nào có thể nào người trước mặt hắn đây là cường giả đấu thánh không.
“Tiền bối không biết người muốn ta nói gì” Hồn Nam trong miệng run lên bần bật trả lời.
Nam nhân lúc này nhíu nhíu mày. Một tiếng động lại vang lên trong đầu Hồn Nam: “Ta không hiểu ngươi nói gì được rồi ngươi lại đây”
Thanh niên này run rấy càng lại gần thần bí nam nhân hơn. Nam nhân thần bí quát lớn trong đầu hắn: “Nhanh lại đấy con kiến kia nếu như ngươi không muốn chết”
“Vâng” Thanh niên cúi đầu nhanh chóng bay về quang cầu. Bất quá lúc này một đạo quang mang bắn lên đầu hắn làm hắn đau đầu. Thanh niên Hồn Nam lúc này ôm đầu cực kỳ đau đớn. Một đạo quang mang từ đấu hắn bay ngược lại người thanh niên thần bí. Thân bí nam nhân lúc này mở ra một nụ cười tà dị: “Đấu khí đại lục, Hồn tộc, Cổ tộc, Linh tộc… Đấu khí công pháp. Thú vị! Cực kỳ thú vị hahahahah…”
Quay sang nhìn hắc bào thanh niên Thần bí nam nhân nở nụ cười tà dị: “ngươi có muốn sức mạnh không, muốn trở thành người đứng dưới một người trên vạn người không?” Thần bí nam nhân đưa lời dụ hoặc loạt vào tai hắc bào thanh niên.
“Ngài nói gì” Thanh niên lúc này có vẻ do dự: “Ngài có thể cho ta những thứ ấy?”
“hahahah có gì mà Lucifer ta không thể?” Thanh niên thần bí mở miệng cười lớn. Trong tay hắn xuất hiện một tờ giấy bằng ánh sáng hắc quang phát ra. Thanh niên thần bí mỉm cười giọng đầy dụ dỗ: “Ký vào nó dùng máu của người chỉ cần ngươi ký vào nó ngươi sẽ có tất cả ngươi muốn”
“Đây là…” Thanh niên hắc bào nhíu mày hắn không thể không nghi ngờ tờ giấy này có thể loại khế ước nào: “Cài này có phải là một loại khế ước?”
“Ngươi thông minh lắm nó chính là chủ nô khế ước” Thần bí nam nhân giọng cười tà ác.
“Ta có lựa chọn khác?” Thanh niên thở dài.
“Có, cái chết” Thần bí nam nhân giọng đầy lạnh lùng.
Thanh niên biết mình không có lựa chọn nào khác. Hắn cắn răng ký vào bản khế ước chủ bộc này. Thần bí nam nhân lúc này mỉm cười từ trên mi tâm hắn bắn một đạo quang mang vào trong đầu thiếu niến: “Coi như cho ngươi một chút lợi tức bất quá phải làm một số chuyện cho ta”
“Đây là…” Thanh niên giọng run run có chút mừng rỡ: “Cảm ơn chủ nhân!”
Thần bí nam nhân trong ánh mắt thoáng lên chút giận giữ. Hắn ngửa đầu lên trời cười lớn: “Sword chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của deviltrigger
Nam nhân thần bí mở miệng lớn cười. Bất ngờ hắn nheo mắt nhìn về phía hắc kiếm. Hắn lẩm bẩm: “Thánh kiếm ngươi làm sao vậy?”
Thanh kiếm lúc này bay khỏi tay hắn xoay xung quanh hắn rung lên ầm ầm. Nó chỉ thẳng về một hướng trong không trung nhi đề phòng kẻ địch vậy. Thần bí nam nhân cầm vaaof chuối kiếm thì nó rung rung lên. Thần bí nam nhân cười lớn: “Sword à, không ngờ ngươi cũng có mặt trên đại lúc này đấy…” Con ngươi thần bí nam nhân từ màu xanh biếc như nước biển đổi màu phát ra ánh sáng đỏ thắm.
…
Thanh ma kiếm đột nhiên lúc này run lên bần bật như gặp lại kẻ địch lúc xưa. Tiêu Kiếm hoảng hốt há hốc mồm nhìn về hắc kiếm trên tay mình. Từ việc thân kiếm rung lên có vẻ như nó gặp đối thủ cực kỳ ghét phải nói là thiên địch trời sinh. Tiêu Kiếm lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là hắn… không thể nào…” Tiêu Kiếm hơi run song hắn nắm chặt bàn tay bàn tay hàm răng run cắn chặt.
“Grao…” Cương thi ngửi thấy mùi máu nó phát cuồng lao về phía Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lúc này ngơ ngẩn như đang suy nghĩ gì. Con cương thi này cấp thấp nên nó chẳng có gì suy nghĩ ngoài tấn công và ăn cả. Nó ngửi thấy mùi máu lên công kích ngay về phía Tiêu Kiếm.
“Kiếm thiếu gia cẩn thận”
“Cẩn thận tứ đệ”
“Kiếm nhi”
Hai thanh niên hắc bạch thì im lặng không để ý lắm về sự tấn công của cương thi có vẻ như họ con chưa để cương thi vào mắt. Cương thi lao đến ngoạm mạnh vào tay Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lúc này chợt tỉnh lại, hắn đã thấy cương thi ngoạm vào bả vai hắn. móng vuốt nó xé toác quần áo của Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm nhìn cương thi nói: “Cắn đủ chưa?”
Con cương thi im lặng như không nghe thấy gì cùng không hiểu gì. Tiêu Kiếm khá khó chịu hắn cũng thừa biết con cương thi cấp thấp này không thể nghe hiểu những gì hắn nói. Hắn cau kỉnh: “Này thì…”
Thông thường một người bị cương thi cắn sẽ trúng độc của cương thi mà trở thành cương thi bất quá đó là với người thường còn Tiêu Kiếm hắn là ác ma. Tiêu Kiếm đẩy mạnh cương thi ra tung một cú rất mạnh vào giữa ngực của cương thi. Con cương thi không biết đau đớn nhưng nó bắn mạnh về phía Tiêu Kiếm tung ra cú đấm. “Rầm” con cương thi bắn mạnh lún vào phía thành nham thạch lún sâu vào bên trong tạo thành hình chữ nhân to đùng. Mọi người há hốc mồm nhìn thấy việc này thì lắc đầu cảm thán tên này quả là… Tiêu Kiếm lắc lắc tay thở dài: “Thật bẩn quá…”
Tiêu Kiếm cứa nhẹ ngón tay một giọt máu chảy ra, hắn bắn thẳng giọt máu về phía cương thi. Tiêu Kiếm lúc này mỉm cười quay sang nhìn hai thanh niên hắc bạch y cười nói: “Đến phiên các ngươi”
“Vâng thưa bản tôn” Hai người gật đầu. Tiêu Kiếm dù biết Thanh Lân ở đây bất quá với cô bé nhút nhát này thì cũng đâu biết hai người là phân thân của hắn hơn nữa có biết cũng không sao, hắn chắc chắn nàng sẽ không nói ra. Hắc bào thanh niên tiến đến liên túc bấm ra pháp quyết hàng loạt vòng sáng từ hắn bay vào con cương thi đang dính trên vách tường. Tiêu Kiếm lên tiếng: “Cẩn thận cương thi rất sợ lửa” hai thanh niên nghe thế thì gật đầu tỏ rõ hiểu ý.
Hai người túm con cương thi quay lại khu vực nham thạch giữa hồ. Lúc này con cương thi im lìm không có phản ứng gì có lẽ với nó giờ Tiêu Kiếm đã là chủ nhân của nó. Nó không có lý do gì để tấn công hắn cả. Giờ xét về chủ tớ khế ước thì nó là nô bộc của hắn.
“Lão sư, tam ca, Thanh Lân hai người chờ ở trên này” Tiêu Kiếm nhìn mấy người hắn dùng hình thức truyền âm cho từng người một. Dù sao thì Thanh Lân cũng ở đây. Dù sao nói chuyện luôn luôn cần dùng truyền âm để tránh việc lộ ra việc Dược Lão có ở đây cũng là chuyện bình thường. Bất quá Tiêu Kiếm không quá lo lăng lắm hắn không tin ở đây có thể ai đánh bại được hắn trừ khi là Ma Thần cấp tức là vượt qua đấu đế ở thế giới này. Hắn tin tưởng dùng các con bài bảo mạng ra thì đấu đế gặp hắn cũng có thể bị giết như thường. Tất nhiên con bài bảo mạng nào cũng phải trả một cái giá khá đắt.
Nhìn mấy người gật đầu. Tiêu Kiếm túm lấy đầu con cương thi quay sang nhìn hai thanh niên. Trên người hai thanh niên đều bốc ra hỏa diễm một màu kim sắc, một màu hắc tuyến lại có chút khí hồng. Tiêu Kiếm dùng hắc hỏa bọc lấy con cương thi. Bất quá cương thi tuy không có trí não nhưng nó hiểu nó cực kỳ sợ lửa lên trong hắc hỏa nó run lên bần bật.
“Ùm” ba người phi thân thẳng xuống lòng hồ làm dung nham bắn tung tóe. Tiêu Kiếm cung hai phân thân phi thẳng xuống phía dưới. Chưa đầy nửa tiếng cả ba người đã trở lại vị trĩ cũ. Tiêu Ma lúc này liên túc đánh những vòng sáng vào người cương thi. Cương thi lúc này cảm nhận hỏa lực xung quanh mà cả người hắn run lên bần bật như cận lề với cái chết.
Tiêu Ma lúc này bắn một vòng sáng vào đài sen. Đài sen tiếp nhận vòng sáng nhưng không có phản ứng gì. Tiêu Kiếm lúc này mỉm cười kéo thẳng cương thi về phía đài sen. Tiêu Chân lúc này dùng kim sắc hỏa diễm bao bọc lấy cương thi thay vì hắc hỏa. Hắc hỏa vừa rồi tiến gần đài sen. Đài sen là linh vật nên nó hơi run lên, có vẻ như nó khá kỳ thị hắc hỏa của hỏa long. Nhưng khi thay bằng kim sắc hỏa diễm thì nó lại không chút nào phản ứng. Có vẻ với sinh vật sống thì Cửu thiên tiên quyết luôn gần gũi với chúng.
Đột nhiên đài sen biến lớn chụp cả thân hình con cương thi lại. Con cương thi bây giờ bị nó cuốn lại bên trong. Ba người thấy vậy thì thở phào ra một hơi: “Xong rồi! giờ chỉ chờ thời gian”
“Chúng ta phải mất bao lâu mới có thể thành công” Tiêu Kiếm nheo mắt nhìn về phía đài sen đang chụp con cương thi vào bên trong.
“Theo ta tính thì thương khoảng bảy bảy bốn mươi chín ngày thưa bản tôn” Tiêu Ma chắp hai tay cung kính trước mặt Tiêu Kiếm.
“Lâu vậy sao?” Tiêu Kiếm khó chịu nhìn về phía đài sen sau đó hắn quay sang nhìn hai phân thân: “Có cánh nào nhanh hơn”
Hai thanh niên quay sang nhìn nhau như đang ngẫm nghĩ điều gì. Lúc này Tiêu Kiếm cũng đang khoanh tay mắt ngước lên như đang suy nghĩ điều gì đó. Ba người lúc này đột nhiên nhìn nhau cười: “Tụ linh trận”
“Ài đáng tiếc dung nham thế này thì kim tê cũng hỏng hết làm sao mà làm được” Tiêu Kiếm thở dài.
“Bản tôn chúng ta có thể dung ngũ hành băng chính năng lượng của bản thân” Một trong hai thanh niên nói.
“Đáng tiếc chúng ta bây giờ chỉ dùng cách đó không còn cách nào khác” Tiêu Kiếm thở dài. Hắn quả rất muốn dùng năng lượng do dung nham cung cấp tạo ra ngũ hành trận nhưng khả năng thành công trong việc này khá là thấp hắn cũng không hy vọng lắm. Dúng chình năng lượng người thi hành tụ linh trận tuy khá là cực nhưng mà tốc độ sẽ tăng hơn tụ linh trận bình thường nhiều.
“Được chúng ta lên báo cho mọi người vài tiếng” Tiêu Kiếm gãi gãi mũi.
…
“Tứ đệ đệ không đi cùng ta đến Qua Nhĩ sa mạc tìm Mỹ Đỗ Toa nữ vương sao?” Tiêu Viêm giọng nói có chút sợ hãi cùng cầu mong.
“Đệ không đi được” Tiêu Kiếm thở dài: “Ca biết đấy ta còn phải chờ đợi cương thi nó xuất quan nữa”
“Thế còn hai vị huynh đệ này?”
“Cũng không được! Họ phải giúp đệ canh trận”
“Vậy còn Tử Hỏa thì sao?”
“Lần này đệ muốn nó về bảo vệ Tiêu gia” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu: “Huynh có Băng Hoàng đi cùng rồi còn lo cái gì nữa?”
Tiêu Viêm lúc này có chút lo lắng và sợ hãi, hắn đã quã quen thuộc phụ thuộc vào Tiêu Kiếm cũng như sự vảo vệ và có mặt của hắn. Giờ lúc này phải xa cách hắn có chút thất thần. Tiêu Viêm thở dài: “Thôi được!”
Theo như phân phó Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ tiếp tục về trông coi Mạc Thiết dong binh đoàn còn Tiêu Viêm cùng Băng Hoàng và Dược Lão đến nơi trú ngụ của Xà nhân tộc. Thanh Lân thì muốn ở lại với Tiêu Kiếm nhưng hắn ngăn cản hắn không muốn nàng chịu khổ về hắn. Ài , nhắc đến mới kỳ lạ nhất không ngờ Bích xà tam hoa đồng có thể thu con rắn nhỏ vào mắt hắn cũng thấy làm hắn khá bất ngờ nhưng hắn không để ý lắm giờ hắn tập trung vào là chờ cương thi xuất quan xem nó thế nào. Dù sao đây cũng là lần đầu hắn tạo ra một con linh thi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của deviltrigger