15/15
Hôm nay đã đủ hàng Bom đạn ngày mai thả tiếp
Nhưng mà để cho Kiều Thiếu Long bất ngờ chính là, Đường Thanh Thanh không chút nghĩ ngợi, lập tức trả lời:
- Không có hứng thú!
Lòng tin tràn đầy của Kiều Thiếu Long biến mất ngay sau đó, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó có chút thẹn quá hóa giận. Hắn không thể nào tin nổi Đường Thanh Thanh lại dứt khoát như vậy, cự tuyệt lời đề nghị của hắn. Bởi vì hắn vốn cho là Đường Thanh Thanh căn bản không thể nào cự tuyệt điều kiện như vậy.
Bất tri bất giác, Kiều Thiếu Long ánh mắt càng thêm hung ác, giọng nói lớn hơn:
-Đường Thanh Thanh, nói như vậy, cô hi vọng cha cô cả đời tàn phế?
-Tôi đương nhiên hi vọng chân của ổng có thể trị tốt, chỉ tiếc từ đầu tới cuối tôi không tin tưởng lời của các người!
Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng.
- Nói cho cùng các người chỉ là không dám trực tiếp đối phó với tiểu đệ mà thôi!
Kiều Thiếu Long sắc mặt âm trầm, hắn lạnh lùng nhìn Đường Thanh Thanh:
- Cự tuyệt chúng tôi đối với cô sẽ không có chỗ tốt gì. Đường Thanh Thanh tôi cuối cùng khuyên cô một câu, không cần rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
- Lời này tôi trả lại cho các ông!
Đường Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng:
- Đừng tưởng rằng tôi không dám nổ súng!
- Nổ súng?
Kiều Thiếu Long đột nhiên ha ha cười một tiếng:
- Đường Thanh Thanh, cô thật là ngây thơ, cô nghĩ rằng chúng tôi sợ cây súng trên tay cô sao? Giải quyết cô thật quá dễ dàng!
- Giải quyết các người đối với tôi mà nói cũng rất dễ dàng.
Một âm thanh truyền đến, bên người Đường Thanh Thanh đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, lại chính là Đường Kim.
Đường Kim hướng Đường Thanh Thanh sáng lạn cười một tiếng:
- Chị Thanh, thu súng lại đi, hai thằng ngu này để cho em giải quyết.
- Ừ.
Đường Thanh Thanh đáp một tiếng, thu hồi súng.
Đối với Đường Kim xuất hiện, Đường Thanh Thanh cũng không có cảm giác ngạc nhiên. Bởi vì nàng đã sớm biết Đường Kim khẳng định đang âm thầm đi theo, chẳng đối với hai người Kiều Thiếu Long thì không giống.
Đường Kim không có chút dấu hiệu nào xuất hiện, để cho hai người sắc mặt không khỏi biến đổi, Kiều Thiếu Long lại có chút khó tin nhìn Đường Kim:
- Đường Kim. Mày… làm sao mày có thể ở chỗ này? Một phút đồng hồ trước, mày còn không có rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim lại căn bản không có để ý tới Kiều Thiếu Long, mà là nhìn Cảnh Trực bên cạnh:
- Mày là người Tiềm Long phụ trách thành phố Ninh Sơn.
- Không sai.
Cảnh Trực ánh mặt nhẹ nhàng đọng lại:
- Đường Kim, mày giết người Tiềm Long chúng ta, cho dù Ám Kiếm cũng không cách nào che chở mày.
- Tao không cần bất luận kẻ nào che chở, phải là không ai che chở chúng mày mới đúng.
Đường Kim có chút không nhịn đường ngắt lời.
- Tao thật sự mệt mỏi khi gặp nhiều phiền toái, cho nên tao hiện tại chính thức báo cho mày, lập tức mang theo người Tiềm Long cút ra khỏi thành phố Ninh Sơn.
- Đường Kim, mày đừng quá kiêu ngạo.
Kiều Thiếu long căm tức nhìn Đường Kim, nhưng hắn nói chưa dứt lời Đường Kim đã động.
Kiều Thiếu Long chỉ cảm thấy trước mặt hiện lên bóng đen, sau đó cánh tay phải liền truyền đến đau đớn kịch liệt, tới một giây sau hắn mới nghe được âm thanh xương cốt vỡ vụn. Theo bản năng hắn phát ra tiếng hét thảm:
- A!
- Tao kỳ thật một chút cũng không kiêu ngạo.
Đường Kim thanh âm lúc này mới vang lên, sau đó hắn lại xuất thủ, lại một tiếng răng rắc của tiếng xương gãy, tay còn lại của Kiều Thiếu Long cũng bị Đường Kim bẻ nốt.
- A…! Kiều Thiếu Long lần nữa phát ra một tiếng thê lương thảm thiết.
- Dừng tay, Đường Kim, mau dừng tay, nếu không mày sẽ phải hối hận!
Cảnh Trực rống giận.
- Tao làm việc tuyệt không hối hận!
Đường Kim đột nhiên ra chân thật nhanh đá vào đầu gối Kiều Thiếu Long, lần nữa hắn ta lại kêu thảm thiết, ngã rầm xuống đất, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Mà lúc này đây, Đường Kim mới lần nữa quay đầu nhìn Cảnh Trực:
- Sở dĩ mày hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là bởi vì tao cần ngươi mang theo bọn chúng cút ra khỏi Ninh Sơn, nếu không kết quả sẽ như nó.
- Đường Kim, mày thật quá thể!
Cảnh Trực vẻ mặt tức giận.
- Thật ra thì tao có thể cho mày thử chút ít, muốn không?
Đường Kim ngáp một cái.
- Sau này bất luận thành viên Tiềm Long nào xuất hiện ở thành phố Ninh Sơn, tao cũng sẽ cho nó thành chó cúp đuôi cút về!
Dừng một chút, Đường kim bổ sung một câu:
- Dĩ nhiên, tao sẽ không giết chúng mày, con người của tao không thích sử dụng bạo lực, thật ra tao còn rất tôn trọng tánh mạng, mặc dù tụi bây cảm thấy sống không bằng chết, nhưng tao lại tin chết tử tế không bằng còn sống, cho nên tao sẽ cho chúng mày sống. Nếu như chúng mày có người chết, khẳng định không phải tao hạ thủ, đừng trách lên đầu tao.
- Ha Ha….
Một trận cuồng tiếu từ trên mặt đất truyền đến, cũng là từ miệng Kiều Thiếu Long, hắn ráng sức ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy điên cuồng.
- Đường Kim, mày thật có gan, con mẹ nó, mày dám phế tao? Rất tốt, tao cũng sẽ không cho mày yên ổn, mày lập tức sẽ nếm tư vị sống không bằng chết!
Đường Kim quay đầu nhìn Đường Thanh Thanh, một bộ dáng buồn bực:
- Chị Thanh, chị bị phế vật uy hiếp bao giờ chưa?
- Không có.
Đường Thanh Thanh khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
- Thật là nhân gian thảm kịch à, tự nhiên bị một tên phế vật uy hiếp, quá mất mặt a!
Đường Kim lắc đầu cảm khái.
- Em muốn tiếp tục cho hắn một trận, mà thôi… mất công lại nói em khi dễ phế vật, quên đi, cho hắn uống thuốc.
Đường Kim cong ngón búng ra, Đường Thanh Thanh bên cạnh cũng không thấy bất cứ vật gì, chẳng qua là, không tới một giây đồng hồ sau, trên mặt đất Kiều Thiếu Long liền phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, gương mặt hắn vặn vẹo, tiếp theo đến thân thể, liều mạng lăn lộn, nhưng không có làm được.
- Đường Kim, mày đã làm gì hắn?
Cảnh Trực sắc mặt có chút tái nhợt
- Không có gì, chỉ là cho nó chút thuốc mà thôi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Loại thuốc này có một tên rất phong cách, gọi là thiên quân vạn mã, ăn nó vào, vạn con kiến trong thân thể sẽ động dậy, mày chỉ cần nghĩ xem có một vạn con kiến ở trong thân thể cắn sẽ hiểu cảm giác gì.
Cảnh Trực sắc mặt trở nên càng tái nhợt, bộ dạng Kiều Thiếu Long làm hắn sợ lây, theo bản năng rùng mình một cái, dường như bộ dáng vô hại của Đường Kim giờ phút này đã biến thành ác ma.
Giờ khắc này, ngay cả Đường Thanh Thanh đề có chút phát rét, một vạn con kiến bò trên người cắn, sẽ là cảm giác gì?
- Đường Kim, chẳng lẽ mày cảm thấy chúng tao chỉ tìm một Đường Thanh Thanh sao?
Kiều Thiếu Long đột nhiên đình chỉ tiếng kêu thảm thiết, hắn lấy nghị lực rất lớn nhịn xuống, giờ đây sắc mặt hắn càng dữ tợn, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.
- Tao cho mày biết, hai nữ nhân kia, so sánh kết quả với tao sẽ thảm hại hơn, ha ha ha…
Kiều Thiếu Long cười như điên, chẳng qua là tiếng cười rất nhanh lại biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 187: Mày chỉ còn bốn thủ hạ
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
Bonus 1 chương buổi tối Thỉnh thoảng nổi hứng ka lại bơm thêm 1 bi bất ngờ
Phòng bếp của Đường Kim giờ phút này có hai khách không mời mà đến.
Đây mà một đôi nam nữ trẻ tuổi, đều mặc tây trang, nhìn không tệ. Một cao lớn một yểu điệu, nếu bọn họ mà là tình lữ thì cũng coi là xứng đôi. Nhưng hai người này chẳng lễ phép tý nào, vì bọn họ trực tiếp đánh ngã hai thành viên Thiên Hạt bang, sau đó xông vào.
- Khu vực cá nhân không mời chớ vào, các người không biết chữ à?
Thanh âm lạnh như băng, một cô gái xinh đẹp như yêu tinh xuất hiện, chính là Tống Oánh.
Nàng xuất hiện, nhiệt độ như giảm xuống vài lần, giống như hầm băng vậy.
Trong mắt đàn ông hiện lên sự kinh diễm, mà trong mắt đàn bà hiện lên sự ghen tỵ. Rõ ràng, Tống Oánh xinh đẹp vượt quá dự kiến của họ.
- Đối với chúng tôi thì không có khu vực nào là cá nhân cả.
Cô gái kia mở miệng trước:
- Cô chính là Hạt Tử thần bí hả?
- Cô có quan hệ gì với Đường Kim?
Không đợi Tống Oánh trả lời, tên đàn ông lại đặt câu hỏi.
- Tôi là Tống Oánh, Tống Oánh chỉ thuộc về Đường Kim!
Giọng nói lạnh như băng, một câu nói trả lời hai vấn đề. Nàng tiến lên một bước:
- Nói lại lần cuối, cút ngay đi!
- Rất tốt! Vậy thì cô phải theo chúng tôi một chuyến!
Đàn ông tiến lên, một tay vươn về phía Tống Oánh.
Tống Oánh đột nhiên lui lại, dường như cũng không muốn tiếp xúc gì với hắn.
Tên đàn ông cũng không muốn bỏ qua, hắn lại tiến bước nữa. Chẳng qua, vừa bước được một nửa, hắn đã ngã nhào trên mặt đất.
Sắc mặt ả kia đại biến, sờ vào hông, hiển nhiên định rút súng. Nhưng tay nàng vừa mò được vỏ súng thì đã thấy đầu óc choáng váng, sau đó ngã xuống đất như đồng đội.
Tống Oánh chẳng sợ hãi gì, lấy điện thoại di động ra gọi một cuốc.
Cùng lúc đó, trong phòng chủ tịch tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ, Tần Khinh Vũ cũng đang gặp hai vị khách không hẹn trước.
- Tần Khinh Vũ, chúng tôi tới từ Tiềm Long, đây là giấy tờ của chúng tôi. Giờ thì mời cô theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi cần cô phối hợp điều tra một vụ án.
Đây là hai gã đàn ông, một người hơn bốn mươi, một người chừng hai mươi. Mà nói chuyện chính là người trung niên, hắn đi thẳng vào vấn đề, lại lấy ra giấy chứng nhận, một bộ dạng không cho cự tuyệt.
- Thật xin lỗi, tôi chẳng hiểu cái chứng nhận kia là thế nào.
Tần Khinh Vũ nhìn giấy chứng nhận một cái, sau đó thản nhiên nói.
- Tần Khinh Vũ, mặc kệ cô có biết hay không, cô vẫn phải theo chúng tôi. Nếu không thì chúng tôi sẽ ép cô phải theo.
Tên trẻ tuổi tham lam nhìn Tần Khinh Vũ một cái, hiển nhiên ước gì được ra tay ngay, tiện thể chiếm tý tiện nghi.
Sắc mặt Tần Khinh Vũ biến đổi:
- Các người muốn bắt cóc tôi?
- Tần Khinh Vũ, đừng có giả bộ hồ đồ, tôi tin rằng cô biết chúng tôi là ai. Lâm Tử Phong tới nhà cô xong thì bỏ mạng, tôi tin chắc cô biết nội tình!
Người trung niên hừ một tiếng:
- Nếu chịu hợp tác chỉ ra hung phạm, chúng tôi đảm bảo an toàn của cô. Nhưng nếu cô không phối hợp, vậy đừng trách chúng tôi không khách khí!
- Vị tiên sinh này, tôi thật sự không rõ ông nói cái gì. Tôi hy vọng các ông lập tức rời đi, nếu không nghe thì tôi sẽ báo cảnh sát!
Tần Khinh Vũ ra vẻ tức giận, vừa nói vừa rút điện thoại, như định gọi cảnh sát thật vậy.
- Bắt đi rồi nói sau!
Tên trẻ tuổi không nhịn được nữa, cũng không quản trung niên có đồng ý hay không đã nhào tới Tần Khinh Vũ.
- Có ai không, có kẻ bắt cóc...
Tần Khinh Vũ ra vẻ kinh hoàng kêu lên, đồng thời giơ một tay lên, muốn bắn châm độc. Nhưng vào lúc này, một luồng bạch quang bắn ra từ ngực nào, tên trẻ tuổi mềm nhũn, té trên đất, không còn động tĩnh.
- Cô...
Tên trung niên sắc mặt đại biến, nhưng hắn vừa nói một câu đã bị cắn một cái lên cổ. Một giây sau, hắn cũng nối gót theo đồng bọn của mình.
Bạch quang lóe rồi tắt, biến mất trong ngực Tần Khinh Vũ, nàng vẫn còn hơi sững sờ, mặc dù nàng không nhìn thấy bạch quang, nhưng nàng lại theo bản năng cúi đầu nhìn ngực một cái, mơ hồ hiểu được gì đó.
- Tần tổng!
La Ngọc Hoa hơi vội vã chạy vào, sau đó thấy được hai tên đàn ông té trên đất, nhất thời sợ hãi kêu một tiếng "Á!"
- Đi ra ngoài đi, không có chuyện của cô.
Tần Khinh Vũ quát khẽ.
- Vâng. Tần tổng!
La Ngọc Hoa vội vàng xoay người rời đi.
Tần Khinh Vũ đóng kín cửa phòng làm việc, sau đó lấy điện thoại ra bấm số Đường Kim.
Lúc này, trong nhà máy hóa chất Tân Ninh, Đường Kim vừa cúp điện thoại của Tống Oánh.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em biết chỗ chị sẽ xảy ra chuyện mà. Không cần quan tâm, em sẽ xử lý.
Không đợi Tần Khinh Vũ nói chuyện, Đường Kim nhanh nhảu nói.
- Ừ! Dì biết rồi.
Tần Khinh Vũ lập tức cúp máy.
Thu hồi điện thoại, Đường Kim giẫm một phát lên ngực Kiều Thiếu Long, làm hắn kêu thảm thiết một tiếng, sau đó im bặt, đã hôn mê.
- Ồn ào!
Đường Kim khó chịu nhìn Kiều Thiếu Long, sau đó nhìn Cảnh Trực:
- Hình như tao nghe mày nói, mày nói chuyện hay làm việc đều ngay thẳng. Vậy mày có thể nói thật hay không, Tiềm Long có bao nhiêu người ở Ninh Sơn?
Không đợi Cảnh Trực trả lời, Đường Kim lại bổ sung:
- Tao phải nhắc nhở mày, nếu lời của mày mà không ngay thẳng, tao sẽ khiến toàn thân mày từ cao đến thấp không một chỗ nào thẳng được nữa.
- Trừ tôi ra còn có tám người.
Sắc mặt Cảnh Trực hơi tái nhợt.
- À, vậy tao nói cho mày một tin tức tốt, thủ hạ của mày chỉ còn bốn mà thôi.
Đường Kim cười sáng lạn:
- Nhiều người không dễ đèo bòng đâu! Sau này chỉ cần quản bốn người, dễ hơn nhiều.
Sắc mặt Cảnh Trực đại biến:
- Cậu... mày đã làm gì bọn họ?
- Tao vẫn đứng đây nãy giờ thì làm được gì?
Đường Kim ra vẻ vô tội:
- Chẳng qua, trời lúc gió lúc không, người lúc chó lúc rồng. Đầu năm nay, nhiều người đang đột nhiên lại lăn đùng ra chết. Bốn thủ hạ kia của mày có tẹo thì cũng không kỳ quái đâu.
- Mày... mày...
Cảnh Trực chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí bốc lên từ chân.
- Mày tao cái gì? Nói nhảm lắm thế? Tao chỉ hỏi một câu, mày muốn mang thủ hạ cút khỏi Ninh Sơn hay là đễ tao tiễn tụi bây một đoạn đường?
Đường Kim vẫn một bộ dạng lười biếng:
- Thật ra tao cũng không ngại tiễn tụi mày một đoạn đường đâu. Có lẽ, lúc đám chúng mày biến thành người chết thì mới thực sự hiểu được, chúng mày không thể nào đắc tội một nam nhân vĩ đại như thế.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 188: Từ nay về sau không còn Tiềm Long
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
16/20
Bom về muộn hôm nay bận quá
- Kiều Thiếu Long còn sống không?
Cảnh Trực cắn răng hỏi.
- Tạm thời còn chưa chết, nhưng hắn sống thêm được bao lâu, thì tôi không biết.
Đường Kim thuận miệng nói.
- Nếu cậu có thể đảm bảo Kiều Thiếu Long còn sống, thì tôi đồng ý dẫn người của tôi đi.
Cảnh Trực sắc mặt biến ảo, sau đó tựa hồ như đã hạ quyết tâm:
- Tôi sẽ lập tức mang người của tôi rời khỏi Ninh Sơn.
- Việc này tôi sẽ không bảo đảm, bởi vì có cái gọi là ý trời không thể tránh a.
Đường Kim một bộ dáng vô tội nói:
- Hắn tạm thời không chết được, nếu các người nhanh chóng mang hắn vào bệnh viện thì may ra còn cứu được, điều kiện tiên quyết là phải nhanh.
Không đợi Cảnh Trực trả lời, Đường Kim bổ sung:
- Này, không được mang hắn đến bệnh viện trong khu vực Ninh Sơn, chỉ cần mấy ông rời khỏi Ninh Sơn, thì mọi chuyện liền không liên quan đến tôi.
- Được, tôi lập tức an bài.
Cảnh Trực không dám ở lại lâu, hắn biết bốn gã thủ hạ của hắn đã chết, may mắn Kiều Thiếu Long vẫn còn sống, đây có thể xem như là cái phao cứu mạng cuối cùng của hắn.
- Được rồi, nghe nói Tiềm Long các ông rất nhiều tiền.
Đường Kim đột nhiên nhớ tới một việc:
- Các ông có thể rời đi, nhưng tài sản phải để lại cho tôi.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, tên nhóc này lại muốn cướp của Tiềm Long?
Cảnh Trực vẫn như cũ sảng khoái gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, tên này đáp ứng sảng khoái như vậy,
Sau mấy tiếng.
Đường Kim đứng trước cửa biệt thự, trên mặt khó nén được vẻ hưng phấn, cảm khái nói:
- Kẻ ngốc thật nhiều tiền, lời này thật không sai, Tiềm Long đúng là một đám ngốc tử nhiều tiền.
Đường Kim vốn tưởng rằng Tiềm Long ở Ninh Sơn không có tài sản gì mấy, nhưng trên thực tế thì, khi hắn đi vào biệt thự một lúc sau, hắn mới biết được tài sản của Tiềm Long hơn xa so với những gì hắn biết.
Biệt thự này trang hoàng cũng rất đơn giản, chẳng qua căn biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, các phương tiện thông thường căn biệt thự này đều có, mặc dù là ở giữa sườn núi, nhưng nơi này cũng có bể bơi.
Trong sân có năm chiếc xe đang đậu, một chiếc Land Rover, một chiếc Mercesdes, một chiếc BMW, một chiếc Audi, một chiếc Volkswagen.
-Chị Thanh, đứng lo lắng, không có chuyện gì đâu.
Đường Kim không hề để tâm nói:
-Lão Nhạc nói không giết chết là được, nên em đâu có giết chết họ đâu.
-Nhưng bọn họ đã chết bốn người.
Đường Thanh Thanh nhịn không được nói.
-Thời điểm bọn họ chết, em không có ở gần đó.
Đường Kim chẳng hề để ý nói.
-Nhưng có hay không bọn họ gây khó dễ cho Tần Khinh Vũ và Tống Oánh?
Đường Thanh Thanh biết bốn người kia chết ở chỗ nào.
-Mấy cô ấy là người của em, ai muốn đụng vào họ phải bước qua xác của em.
Đường Kim như cũ chẳng hề để ý, hắn ngẩng đầu nhìn cửa chính, sau đó lầm bầm nói:
-Phải đổi tên mới được.
Biệt thự này làm cánh cửa đá rất lớn, mặt trên viết bốn chữ: “Tiềm Long sơn trang”.
Đường Kim nhặt một tảng đá từ dưới đất lên, hai tay nhào nặn, tảng đá trong nháy mắt thành bột đá, hắn giương song chưởng lên, bột đá liền bay về phía bốn chữ lớn, một giây sau bốn chữ lớn liền biến mất.
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, lúc này đây nàng đã thấy được năng lực thần kỳ của Đường Kim.
Đường Kim lại nhặt một tảng đá từ dưới đất lên, một chưởng vỗ lên tảng đá, lần này tảng đá không biến thành bột phấn, mà biến thành hàng trăm hàng ngàn viên đá nhỏ.
Hai tay Đường Kim huy động liên tục, mấy viên đá nhỏ nhanh chóng bay đến phía hai bên cánh cửa chính, nguyên bản là hai bên cánh cửa bóng loáng, bây giờ đã xuất hiện hai hàng chữ rất to:
“ Ám kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long.”
Mười bốn chữ rồng bay phượng múa, toát ra một khí thế bàng bạc, vào một khoảng khắc như thế, khi Đường Thanh Thanh nhìn Đường Kim, thì lập tức cảm thấy tên nhóc này hình như đã trưởng thành.
Nhưng vào lúc này, hai tay Đường Kim lại giơ lên, mấy hòn đá còn lại trong tay đều bay ra ngoài, bốn chữ Tiềm Long sơn trang lập tức được thay bằng bốn chữ: “Đường Kim soái nhất”.
-Khục... khục.
Đường Thanh Thanh ho khan kịch liệt, hình tượng trưởng thành của Đường Kim trong lòng nàng lập tức sụp đổ. Đường Thanh Thanh rốt cuộc cũng minh bạch, tính tình của tên nhóc này vẫn không thay đổi, vẫn quái như vậy.
- Nhìn xem, cả căn biệt thự này cũng nói là em soái nhất.
Vẻ mặt Đường Kim bày ra bộ dáng tự hào, còn Đường Thanh Thanh thì dở khóc dở cười, tên nhóc này tự kỷ nặng dữ.
- Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long?
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến:
- Khẩu khí thật lớn.
Nương theo phía sau âm thanh này, là một cỗ khí thế áp bách tới, Đường Kim lập tức xoay người, đồng thời đưa tay kéo Đường Thanh Thanh đến bên người, tầm mắt của hắn dừng ở nơi cách hắn không xa, nơi đó có một người nam tử trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang đứng.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 189: Kế hoạch vĩ đại
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
17/20
Nam tử trung niên cũng không cao lớn gì, chiều cao của hắn còn chưa đủ một mét bảy, dáng người gầy yếu, đặt hắn vào trong dòng người đông đúc thì chẳng ai thèm chú ý, chỉ có một chỗ đặc biệt là trên người hắn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn.
Nhưng đối với Đường Kim mà nói, nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn này không hề bình thường, bởi vì hắn cảm thấy trên người nam tử trung niên này toát ra một cỗ hơi thở cường đại, người này cường đại hơn tất cả những người mà hắn đã gặp.
Tuy khí áp bách của đối phương mạnh, nhưng Đường Kim cũng không thèm để ý, hắn nhìn nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, lười biếng hỏi:
-Ông cũng là người của Tiềm Long?
Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Kim, sau đó trầm giọng nói:
-Nếu tôi nói phải, thì cậu lập tức đuổi tôi ra khỏi Ninh Sơn liền sao?
-Không.
Đường Kim hì hì cười:
-Tôi không thích dùng bạo lực, tôi chỉ thích lấy soái phục người.
Lấy tay chỉ vào bốn chữ Đường Kim soái nhất, sau đó hắn tiếp tục nói:
-Thấy không? Đường Kim soái nhất, ông thấy tôi đẹp trai như vậy, chắc chắn sẽ tự động rời đi.
-Lấy soái phục người?
Nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn ảm đạm cười:
-Có chút ý tứ, cậu tên là Đường Kim?
-Đúng vậy, Đường trong Đường Môn, kim trong Hoàng Kim.
Đường Kim không nhanh không chậm nói.
-Đường Môn?
Ánh mắt của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn lóe lên một tia thần thái đặc biệt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, khí thể áp bách trên người đột nhiên tản đi, giọng nói mang lại càng kỳ quái hơn:
-Tôi đã rời khỏi Tiềm Long từ rất lâu rồi, Tiềm Long nay không bằng xưa, những lời này kỳ thật tôi cũng không để ý.
Giọng nói của nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn, tựa hồ như có thêm vài phần tiêu điều:
-Cảnh còn người mất, nơi này cũng nên đổi chủ nhân rồi.
Thở nhẹ một tiếng, cước bộ vừa động nam tử mặc áo Tôn Trung Sơn nháy mắt đã xuất hiện cách nơi này mười mét, mà thanh âm của hắn cũng truyền đến:
-Người trẻ tuổi cứng quá dễ gãy, lấy tu vi hiện giờ của cậu ở độ tuổi này đáng để kiêu ngạo, nhưng thiên ngoại hữu thiên, trên đất Hoa Hạ này vẫn còn rất nhiều thiên tài, sau này làm việc thu liễm đi một chút.
Đường Kim cũng không biết, cơ hồ trong cùng một lúc, ngoại trừ hắn ra tất cả thành viên của Ám Kiếm đều nhận được một tin nhắn, mà cái tin nhắn này chỉ có hai dòng chữ, đúng là hai dòng chữ mà Đường Kim vừa khắc lên hai bên cánh cửa chính.
Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ này không Tiềm Long, thành viên Ám Kiếm đối với những lời này cực kì hưng phấn, nhiệt huyết sôi trào, bao nhiêu năm bị Tiềm Long áp chế cuối cùng cũng phát tiết ra được, bọn hắn bây giờ rất sảng khoái.
Từ trước tới nay Tiềm Long hung hăng càn quấy vô cùng, mà Ám Kiếm thì luôn thu liễm để làm việc, những năm gần đây bọn hắn liên tục bị Tiềm Long chèn ép, nhưng trong giớ hạn ước thúc nên bọn hắn cũng không làm được gì,
-Thống khoái.
Tổng bộ Ám Kiếm, một người đàn ông cao lớn phát ra một tiếng tán thưởng:
-Nói cho hắn biết trước cuộc chiến Long Kiếm, tôi cam đoan Tiềm Long sẽ không dám đụng vào hắn.
-Vậy sau cuộc chiến Long Kiếm thì sao đây?
Bên cạnh có người hỏi.
-Vậy phải xem hắn có thể giúp chúng ta chiến thắng cuộc chiến Long Kiếm được không đã.
Nam tử cao lớn chậm rãi nói:
-Nếu không thắng, Ám Kiếm xem như không còn tồn tại, tôi cũng không có đủ năng lực để tiếp tục bảo vệ hắn, nếu hắn giúp chúng ta thắng cuộc chiến Long Kiếm, thì tôi xem ai dám động vào hắn?
Không khí trong phòng lúc này có chút trầm trọng, mồng tám tháng chạp cuộc chiến sẽ bắt đầu, Ám Kiếm đã không còn đường lui.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 190: Phí bao nuôi
Dịch giả: Huyền Vũ
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
18/20
Đường Kim cũng không biết, hắn bây giờ đã là một danh nhân trong Ám Kiếm, việc này cũng mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức, hắn cùng đã rời khỏi căn biết thự, trở về Ninh Sơn Nhị Trung, chẳng qua hắn không có vào trường mà đi thẳng tới phòng bếp.
Hắn chỉ lo đi cướp tiền, hiện tại cũng đã là ba giờ chiều, hắn còn chưa ăn cơm trưa nữa, nên hiện giờ bụng hắn đang reo.
Lúc trước Đường Kim đã gọi điện thoại, cho nên khi hắn tới phòng bếp, lão Lục đã chuẩn bị cho hắn một nồi thịt kho tàu, một con cá, ngoài ra còn có mấy món chay.
Tống Oánh vẫn ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt ôn nhu nhìn Đường Kim ăn như hổ đói, buổi sáng trong này xảy ra chuyện, nhưng đối với nàng không tạo ra ảnh hưởng gì cả, ở trong mắt nàng hai người kia chết, chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi ăn no, Đường Kim liền nhận được điện thoại của Nhạc Trung Hằng.
-Đường Kim, việc này tôi đã lo xong, chỉ cần Ám Kiếm còn tồn tại, Tiềm Long sẽ không đụng đến cậu.
Trong điện thoại giọng nói của Nhạc Trung Hằng có chút hưng phấn.
-Ừ, biết rồi.
Đường Kim không thèm đếm xỉa trả lời một câu, trong lòng hắn nghĩ cho dù không có Ám Kiếm, thì Tiềm Long cũng không làm gì được hắn.
-Thuận tiện nói thêm một câu, từ nay tới ngày ngày mồng tám tháng chạp, Tiềm Long sẽ không cử người đi Ninh Sơn.
Nhạc Trung Hằng còn nói thêm:
- Sau ngày mồng tám tháng chạp còn phải xem biểu hiện của cậu.
- Aa, ai đang thu phí bao nuôi đây?
Thanh âm âm dương quái khí truyền tới, lời nói cay nghiệt như vậy chỉ người có thù với Tiếu Thiền mới nói, người đó tất nhiên là Vương Giai.
- Như thế nào? Cậu hâm mộ à?
Tiếu Thiền không chút yếu thế:
- Cậu ở trước mặt mấy ngàn người không mặt đồ cũng là để tự chào hàng chứ gì?
Vương Giai nhất thời có chút tức giận:
-Tiếu Thiền, tôi cũng không có rẻ mạt như vậy, Đường Kim chỉ cần ba ngàn là có thể bao nuôi cậu rồi.
-Lời này không đúng.
Đường Kim mở miệng nói chuyện:
-Tiếu Thiền thích tôi như vậy... Tôi cần gì phải xuất tiền ra bao nuôi?
-Đường Kim, cậu đi chết đi
Tiếu Thiền lại bị chọc tức, người này thật đáng giận.
Vương Giai cười rộ lên:
-Ha ha ha, nghe được không, nghe được không, Tiếu Thiền trả lại tiền đi!
-Lời này cũng không đúng, cô ấy không cần trả lại.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Tuy dáng người của cô ấy không tốt lắm, nhưng nếu cô ấy nguyện ý trả tiền thì tôi cũng suy xét xem sao.
-Nghe không? Tiếu Thiền mau cho Đường Kim ba ngàn, không chừng hắn sẽ thích cậu, ha ha.
Vương Giai hưng phấn dị thường.
Trong phòng nhưng người khác cảm thấy Tiếu Thiền thật đáng thương.
Tiếu Thiền hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim, nhất thời có cảm giác muốn khóc, tên chết tiệt Đường Kim này, tại sao lại đáng ghét như vậy?
-Cậu cũng không cần cao hứng như thế, cho dù cậu có cho cho tôi ba ngàn tôi cũng sẽ không thích cậu.
Đường Kim nói tiếp.
Lời này vừa nói ra, tiếng cười của Vương Giai chợt dừng lại, mà Tiếu Thiền đang muốn khóc cũng ngẩn ra, sau đó cười rộ lên:
-Vương Giai, nghe rõ không? Cậu cấp cho hắn ba ngàn hắn cũng không thích cậu, ha ha ha, cười chết tôi rồi.