Boommm mừng năm mới nèeeeeeeeeeeeeeeee:00 (75)::00 (75)::00 (75):
Nếu như tên Cổ Đại Quả này độc ác như vậy, thì tôi sẽ độc ác hơn hắn!
Tôi khởi động chiếc xe Jetta phóng như bay về nhà, trên đường tôi gọi điện thoại cho Quách Khánh. Quách Khánh từ khi tiếp nhận địa bàn của Vu Văn Phong, thì rất ít đi học, chỉ toàn lăn lộn bên ngoài.
"Alo, Quách tử phải không?"
Tôi nói.
"Là tôi, ai vậy?"
Ở đầu bên kia vô cùng ầm ĩ, hình như là đang ở trong quán Bar.
"Ôi trời, mới hai ngày đã quên tớ! Tìm chỗ nào yên lặng chút nói chuyện có được không!"
Tôi quát vào trong điện thoại.
"A, hóa ra là lão đại! Cậu tìm tớ làm gì?"
Quách Khánh cười nói:
"Cậu chờ một lát, tớ đổi chỗ nào nói chuyện!"
Một lát sau, bên trong đã yên tĩnh đi không ít, chỉ nghe Quách Khánh nói:
"Lão Đại, tớ đang trong phòng WC, có chuyện gì không?"
"Cậu tìm mấy huynh đệ, đợi ở dưới nhà của tớ!" Tôi nói.
"Làm gì? Vào lúc nào?"
Quách Khánh hỏi.
"Đi sang huyện khác, ở Diêm Hòa thông, bây giờ, ngay lập tức, lập tức!"
Tôi nói.
"Diêm Hòa thôn? Đi tới nơi đó làm gì!"
Quách Khánh kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên là đi làm việc, chẳng lẽ lại đưa cậu đi du lịch!"
Tôi cả giận nói. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Có mang theo người không?"
Quách Khánh lập tức hiểu ý.
"Một mình cậu đi là được rồi, cứ như vậy nhé!"
Tôi nói.
Khi tôi về tới Hoa Hưng tiểu khu, thì Quách Khánh đã ở dưới đó chờ, tiểu tử này làm việc rất nhanh, lại còn nhanh hơn so với cả tôi!
"Tốc độ không tệ!" Tôi khen ngợi nói.
"Ôi trời, chuyện của cậu không nhanh sao được!"
Quách Khánh từ trong một chiếc Buick nhảy xuống nhìn tôi nói.
Bên cạnh Quách Khánh là Tam Hầu Tử, sau khi nhìn thấy tôi, thì lúng túng kêu lên: "Lão tổ tông!" có thể vì sự kiện lần trước, nên hắn không được tự nhiên.
"Ta ngất, ngươi có thể đổi lại cách gọi hay không! Cái từ này quá khó nghe, ngươi gọi ta là lão đại còn dễ nghe hơn nhiều!"
Tôi mắng.
"Dạ lão đại gia!" Đinh Bảo Tam vội vàng nói.
Tôi ngất, thiếu chút nữa sút hắn bay tới tận Nam Thiên Môn! Người này có thông minh hay không vậy!
Tôi đánh giá Quách Khánh một chút, tiểu tử này mới có mấy ngày không gặp, trông ra vẻ hơn không ít, trên người đều là đồ hiệu, xe còn sang hơn cả tôi, xem ra sau khi tiểu tử này tiếp nhận địa bàn của Vu Văn Phong, thì kiếm được không ít tiền.
"Có mang theo người hay không?"
Tôi nhìn trong xe Buick của Quách Khánh, ngoại trừ Đinh Bảo Tam ra, thì làm gì có ai.
"Mang, đương nhiên là mang!"
Quách Khánh chỉ vào ba chiếc xe che bạt xanh ở cách đó không xa, nói:
"Chỉ trừ mấy huynh đệ bị chém trọng thương phải vào bệnh viện, còn lại tớ đem tới hết, cũng có mấy người tớ kéo dậy từ trên bụng nữ nhân, hơn 300 người, vậy đã đủ chưa?"
Tôi đổ mồ hôi! Tiểu tử này đúng là kinh khủng rồi, tiểu đệ có tận hơn 300 người! Mang nhiều người như vậy, thì dân làng không sợ chết khiếp mới là lạ! Cho nên tôi nói:
"Mang theo mười mấy người là đủ rồi, mang nhiều như vậy ăn hết cả cơm của dân chúng đó!"
"Không cần phải để ý đến bọn họ, chính hắn động thủ tới miếng cơm manh áo của tớ mà."
Quách Khánh âm hiểm cười nói.
"Ôi trờ, các chỗ kia phong thục vẫn thuần phác, không chịu nổi sự hành hạ như vậy! Sau khi chúng ta đi, kinh tế bị bức lùi mấy chục năm, thì tớ thành tội nhân thiên cổ đó!"
Tôi nói.
"Nói cũng phải, vậy thì để lại một xe, Tam Hầu Tử, mày đi nói với bọn chúng tự chuẩn bị cơm nước, còn những người khác đi về!"
Quách Khánh ra lệnh cho Tam Hầu Tử.
Sau khi tôi với Quách Khánh thương lượng xong, bèn lên lầu. Mới bước vào trong nhà, tôi đã thấy mẹ tôi và Tích Duyên ở trong phòng khách lo lắng đi tới đi lui. Nhìn thấy tôi trở lại, mẹ tôi nói:
"Tiểu Lỗi, làm sao bây giờ, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?!"
"Không có chuyện gì đâu, mẹ!"
Tôi an ủi, nói.
Nói thật, tôi cũng rất lo lắng, sợ cha tôi có xung đột với Cổ Đại Quả.
Tôi biết, cho dù báo cảnh sát cũng không làm được việc gì, bây giờ cho dù báo cảnh sát thì họ cũng không tới ngay được, khẳng định sẽ báo công an của Trấn Đông Hương, mà theo lời Tích Duyên nói, đồn công an của nơi đó đã thiên vị tên Cổ Đại Quả này lâu rồi!
"Mẹ, người với Tích Duyên chuẩn bị một chút đi, chúng ta lập tức tới Diêm Hòa thôn!"
Hiện giờ mẹ tôi đã cuống hết cả lên, tôi nói thế nào thì biết thế, chỉ còn cách gật đầu mà thôi. Mà Hà Tích Duyên thì vô cùng tin tưởng lời nói của tôi.
Bởi vì không phải đi xa nhà, nên hai người cũng chẳng phải mang theo gì nhiều, chẳng qua chỉ mang theo những áo ấm mùa đông, bởi vì ở huyện lạnh hơn so với ở thành thị, đây là kinh nghiệm được truyền lại từ lâu đời.
Ba người chúng tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi khẩn trương tới mức ngay cả cửa chống trộm cũng không khóa, được tôi nhắc nhở nên mẹ tôi mới vội vã khóa lại.
Mặc dù lúc bình thường, mẹ tôi oán giận cha tôi vô dụng, kiếm tiền ít, công bố là không thích cha tôi, gả cho hắn coi như là một thất bại, không bằng gả cho Tiểu Triệu, nhưng mà tôi biết, trong lòng mẹ tôi rất yêu cha tôi, đây là một minh chứng tốt nhất.
"Mẹ lên xen đi."
Tôi mở cửa chiếc xe Jetta, mặc dù trước đây nó đụng phải chiếc Lamborghini của Ngô Huỳnh Huỳnh, đã bị lõm vào một mảng lớn, nhưng vẫn có thể hoạt động tốt, nhưng mà nhìn từ bên ngoài, trông nó giống như một chiếc xe được nhập về từ bãi rác.
"Tiểu Lỗi, xe này... ?"
Mẹ tôi nghi ngờ chỉ vào chiếc Jetta hỏng, hỏi.
Tôi sớm biết mẹ tôi sẽ có câu hỏi như thế, nhưng lúc này cũng chẳng giải thích gì nhiều, chỉ nói:
"Mẹ chuyện này có thời gian thì còn sẽ nói sau!"
Mẹ tôi gật đầu, cũng Hà Tích Duyên ngồi vào trong xe, Hà Tích Duyên ngồi ở ghế phụ, chỉ đường cho tôi, tôi nhìn Quách Khánh cười: Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đuổi theo tớ, bảo cái xe phía sau kia đi xa xa một chút!"
Tôi làm như vậy là để cho mẹ tôi khỏi nghi ngờ, nếu như mà mẹ tôi nhìn thấy một đám xã hội đen như vậy, không bị hù chết mới là lạ!
Sau khi lên xe, tôi chẳng chút chậm trễ, liên tục nhấn ga tăng tốc độ. Nhưng khi băng qua trạm thu phí thì có chút phiền toái, khi đang đi qua thì gặp chốt kiểm tra.
Đèn tín hiệu phía trước đã lóe lên, chướng ngại vật đã được lôi ra đường.
"Dừng xe!"
Một giao thông cảnh sát dùng loa phóng thanh nói với tôi, tay thì không ngừng ra hiệu dừng xe, tôi chỉ còn cách dừng xe lại.
Cảnh sát giao thông chào tôi, sau đó gõ vào cửa xe:
"Xuống xe!"
Tôi nhíu nhíu mày, tôi đâu có gì phải sợ, với lại tôi cũng chẳng vi phạm luật giao thông, đây chỉ là kiểm tra cho có lệ mà thôi, nhưng hôm nay tôi đang vội, không có thời gian, cho nên tôi hỏi người cảnh sát giao thông:
"Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì không? Tôi còn đang vội."
Người cảnh sát giao thông kia nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn chiếc xe, thấy chiếc xe này đã bị hư tổn, trong bụng có chút nghi ngờ, trông thần sắc của người này có chút bối rối, hình như là gây họa bỏ chạy thì phải? Cho nên lập tức nói vào trong bộ đàm:
"Tổng đài, giúp tôi kiểm tra một chút, ở thành đông có một chiếc xe chạy tốc độ ca... A, biển số A00077, đây là loại biển không cần phải kiểm tra?"
Người cảnh sát giao thông thấy biển số xe thì sợ hết hồn, đây chẳng phải là biển số của tỉnh ủy hay sao? Nhưng tại sao lại bị hư tổn như vậy?
Trong lòng hắn càng thêm hoài nghi, xe của tỉnh ủy nếu bị hỏng, tại sao còn được cho chạy? Nói không chừng... Nghĩ tới đây, cảnh sát giao thông lập tức lạnh giọng hỏi:
"Xe này là của cậu hay sao?"
Tôi bị hỏi như vậy thì sửng sốt, có chút không hiểu hỏi:
“Của tôi, có chuyện gì không?"
"Cậu làm việc ở cơ quan nào? Mang giấy chứng nhận của cơ quan ra cho tôi xem một chút”
Người cảnh sát giao thông nói.
"Cơn quan?"
Tôi kỳ quái nói:
"Tôi làm việc ở cơ quan nào thì có quan hệ với anh hay sao? Anh không nhìn giấy thông hành, còn hỏi làm cái gì?"
Tôi có chút tức giận, vốn là tôi đang vội, lại bị người này gây khó dễ?
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy! Nếu như cậu không thể chứng minh xe này là xe của cậu, thì chúng tôi sẽ phải tạm giữ nó!"
Người cảnh sát giao thông nói.
"Tạm giữ? Sao vậy, tôi có vi phạm gì hay sao?"
Tôi chất vấn.
"Vi phạm thì không, nhưng tôi hoài nghi xe của cậu có lai lịch bất chính!"
Người cảnh sát giao thông nói:
"Giấy phép của xe này không phải của tư nhân, mà thuộc về cơ quan nhà nước, nếu như cậu không có căn cứ nào chính xác, vậy thì tôi đành phải xin lỗi, chẳng những tôi sẽ giữ xe, mà cả người tôi cũng phải dẫn đi!"
Nghe hắn nói như thế, tôi mới phát hiện ở vấn đề ở chỗ nào, chiếc xe này thuộc về nhà nước.
Nhưng dù sao thì tập đoàn Ánh Rạng Đông là một ngôi sao sáng của tỉnh, hơn nữa Triệu Quân Sinh lại được bầu làm hội trưởng hội thương nhân toàn tỉnh, đồng thời được bầu làm Ủy viên của hội đồng nhân dân tỉnh. Lại nghe nói, do giải quyết được vấn đề lao động cho công nhân, nên được Cục lao động mời làm cục trưởng danh dự..., cho nên nói xe của tập đoàn Ánh Rạng Đông là xe của nhà nước, cũng chẳng có gì khác nhau!
Lúc bình thường thì chẳng ai dám nói gì, nhưng hiện giờ chiếc xe của tôi đã bị hư hại, cho nên hắn hoài nghi cũng đúng. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi đang muốn giải thích, thì Quách Khánh ở phía sau thấy tôi với cảnh sát giao thông kia có xung đột, nên đã chạy tới.
Chỉ thấy người cảnh sát giao thông kia quát:
"Các anh ở cùng một xe làm gì? Trông các anh không phải người tốt? Mau xuống xe cho tôi!"
"Tôi nói đồng chí cảnh sát, con mắt nào nhìn thấy chúng tôi là người xấu? Trên mặt chúng tôi có khắc hai chữ “người xấu” hay sao, có khi chúng tôi là người tốt đấy?"
Quách Khánh hờ hững nói nói.
"Người tốt? Người tốt mà trên tay lại trạm chổ như vậy?"
Người cảnh sát khinh thường nói.
"Đó là nghệ thuật! Nghệ thuật hiểu không? Người trong xe chúng tôi là người của nghệ thuật, đang muốn ra ngoài biểu diễn!"
Quách Khánh bịa chuyện nói.
Quách Khánh vốn là người trên xã hội, nên nói dối tim không đập mạnh, sắc mặt không đổi.
"Làm nghệ thuật ? Các ngươi mà làm được nghệ thuật? Làm nghệ thuật gì?"
Người cảnh sát giao thông này hiển nhiên là không tin lời Quách Khánh nói.
"Punk hiểu không?"
Quách Khánh lấy tay làm thành một cái loa, sau đó đột nhiên hát rống lên:
"Về đến Lhasa ~~~ trở lại cung điện Bố Lạp Đạt! Trở lại Lhasa ~~~~~~ về tới nhà của nàng!"
"Được rồi! Ngươi đừng hát nữa!"
Người cảnh sát giao thông kia lỗ tai bị hét cho gần điếc, nói:
"Vậy những thiết côn ở trên xe để làm gì?"
"Thiết côn? Nga ~~~~ anh nói cái bộ gõ kia ư !Đây là một lại nhạc khí hạng nặng, chuyên dùng tạo ra âm thanh “Thình thịch, choeng”!"
Quách Khánh đột nhiên gõ một tiếng, làm cho người cảnh sát giao thông này sợ hết hồn.
"Được rồi, được rồi, các ngươi đi đi thôi!"
Người cảnh sát giao thông lắc đầu, lầm bầm nói:
"Mẹ kiếp, loại dân chơi kiểu âm nhạc này đúng là không bình thường, suýt chút nữa làm tai mình bị điếc!"
Lúc Quách Khánh lên xe, tôi liếc mắt bảo hắn là đi trước đi, nếu như đứng chung với tôi, thì sẽ khó giải thích.
Mẹ tôi ngồi ở trong xe, toàn nghe rõ những lời của tôi nói với người cảnh sát giao thông, trong lòng sợ hãi vô cùng!
Vốn lúc nãy nàng hoài nghi lai lịch của chiếc xe này, giờ lại bị người cảnh sát giao thông kia nói như vậy, thì trong lòng lập tức sợ hãi.
Tôi nhìn người cảnh sát giao thông nói:
"Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại."
"Gọi điện thoại làm cái gì? Báo cho đồng bọn của cậu hay sao?"
Người cảnh sát giao thông này hoài nghi nói.
"Tôi gọi điện thoại để chứng minh xe của tôi không phải là xe trộm cắp!"
Tôi nói.
"Không được!"
Người cảnh sát giao thông lạnh lùng nói:
“Ai biết cậu có ra ám hiểu gì hay không, có gọi cũng phải theo tôi về trụ sở mới được gọi!"
Tôi vô cùng buồn bực! Người cảnh sát giao thông này đúng là trách nhiệm quá mức!
Nhưng lúc này, từ trong bộ đàm của hắn vang lên mấy âm thanh, hắn vội vàng cầm lên, nói:
"Tôi là người kiểm tra tốc độ ở Thành đông, xin mời nói!"
"Tôi là trung tâm chỉ huy trong thành phố, biển số xe A00077 đã được kiểm tra, không có vi phạm gì!"
Người đầu bên kia nói.
"Đã rõ, cám ơn!"
Người cảnh sát giao thông nói.
"Không có chuyện gì thì tôi có thể đi chưa?"
Tôi nghe được cái kết quả này, thở phào nhẹ nhỏm, nói.
"Không được! Mặc dù không có vi phạm gì, nhưng không thể chứng minh được lai lịch của xe này!"
Người cảnh sát giao thông nói.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, người này thật đúng là cố chấp! Dưới tình thế cấp bách, tôi cầm ví tiền, móc ra một chồng tiền nhét vào tay hắn, nói:
"Phiền toái anh dàn xếp chuyện này..." Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người cảnh sát giao thông kia thấy đống tiền trong tay, ước chừng cũng khoảng 3000, 4000 đồng, hừ lạnh một tiếng nói:
"Cậu đang hối lộ nhân viên chấp hành pháp luật, tôi sẽ báo cáo lên trên!"
Tôi đúng là không có cách nào khác, đúng là há miệng mắc quai! Vốn nghĩ rằng hắn toan tính gây khó khăn cho tôi, nhưng không nghĩ người này lại công bình chấp pháp!
Mà tôi cũng không có cách khác, người này chỉ đơn thuần làm việc theo pháp luật!
Đang lúc tôi gấp gáp vô cùng, thì chợt nhìn thấy bộ đàm của người này, linh cơ chợt hiện, nói:
"Đồng chí, cái bộ đàm này có thể thông với phòng làm việc của cục trưởng không?"
"Cục trưởng gì?"
Người cảnh sát giao thông nghe xong sửng sốt.
"Chính là khương cục trưởng của các anh đó!"
Tôi giải thích!
"Cậu biết Khương trưởng cục?"
Người cảnh sát giao thông nghe vậy có chút kì quái hỏi.
"Biết! Anh đem điện thoại cho tôi, tôi nói với ông ấy một hai câu là có thể chứng minh thân phận của tôi!"
Tôi nói.
Người cảnh sát giao thông nghe tôi nói như vậy, mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng lại nghĩ tới biển số xe của tôi, không chừng nó là sự thật, cho nên nói:
"Cậu chờ một chút, tôi phải báo lên trung tâm chỉ huy để đổi tần số!" Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Người cảnh sát giao thông này nói một hai câu, thì quay lại nói với tôi:
"Được rồi."
Tôi cầm bộ đàm, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của Khương Vĩnh Phú:
"Alo, tôi là khương Vĩnh Phú."
"Khương cục trưởng, cháu là Tiểu Lưu."
Tôi nói vào trong bộ đàm.
Bởi vì bộ đàm âm thanh rất tốt, cho nên những lời trong bộ đàm, những người bên cạnh có thể nghe thấy, người cảnh sát giao thông kia hiện lên vẻ khinh thường. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cháu là Lưu Lỗi!"
Tôi nói lại một lần nữa.
"Ai nha! Là Lưu huynh đệ!"
Thanh âm của Khương Vĩnh Phú lập tức trở nên nhiệt tình nói:
"Mà không đúng, tại sao cậu gọi điện cho tôi bằng tần số nội bộ?"
"Cháu đang muốn tới trấn Đông Hương xử lý chút việc, nhưng ở Đông thành lại bị nhân viên kiểm tra tốc độ đòi giữ xe!"
Tôi nói.
"Đi trấn đông hương? Đi tới nơi heo hút đó làm gì, có cần tôi hỗ trợ hay không?"
Khương Vĩnh Phú nói.
"Đến lúc đó không chừng cần chú hỗ trợ, nhưng giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã!"
Tôi cười khổ nói.
"Cậu đem bộ đàm chuyển cho người có trách nhiệm, tôi nói với hắn một câu!"
Khương Vĩnh Phú nói.
Tôi đưa bộ đàm chuyển cho người cảnh sát giao thông kia, trên mặt hắn đã hiện lên sự lúng túng, bởi vì chuyện giữa tôi và Khương Vĩnh Phú hắn đều nghe rõ!
Lúc này, hắn đã hiểu đây chẳng phải là xe bị trộm gì cả! Làm gì có tên trộm nào nói chuyện với cả cục trưởng cục công an!
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khương Vĩnh Phú lập tức khôi phục giọng quan trên.
"Khương cục trưởng chỉ là hiểu lầm mà thôi! Tôi đã hiểu rõ, lập tức cho đi!"
Người cảnh sát giao thông nói.
Nói xong, hắn chào tôi một cái, nói:
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi! Đã mang lại phiền toái cho ngài, xin lỗi!"
“Không sao, anh cũng chỉ chấp pháp mà thôi!"
Tôi nhìn hắn gật đầu, nói không có chuyện gì cả.
Nói thật, tôi đối với người cảnh sát giao thông này rất có hảo cảm, dù sao hắn cũng chỉ có trách nhiệm với công việc mà thôi, so với những người khác thì tốt hơn nhiều!
Lên xe, mẹ tôi dùng một ánh mắt kì quái nhìn tôi! Lúc nãy, tôi nói chuyện với cục trưởng cục công an, nàng cũng biết, mẹ tôi đúng là đang nghĩ, không biết đây có phải là con mình không.
Tôi thấy mẹ tôi nghi ngờ, nên nói trước:
"Mẹ, con biết mẹ rất nghi ngờ, nhưng những chuyện này để sau hẵng nói! Bây giờ đã có thể chứng minh, con mẹ không làm trái pháp luật, trái xã hội, và có lỗi với nhân dân!"
Mẹ tôi gật đầu, thật ra thì mẹ tôi cũng hiểu rõ, con mình không thể nào làm chuyện trái pháp luật, nếu như làm chuyện trái pháp luật, thì trốn còn không kịp, chứ sao lại dám nói chuyện với Cục trưởng cục công an!
Nghĩ tới đây, mẹ tôi an tâm không ít, xem ra chuyện của Hà Tích Duyên có thể giải quyết dứt điểm một lượt không chừng!
Sau khi đi khoảng mấy trăm mét, tôi đã thấy chiếc xe buick của Quách Khánh đứng ở bên đường, đang chờ tôi. Sau khi tôi vọt lên, ấn còi hai tiếng, Quách Khánh lại theo sau.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Boommm mừng năm mới nèeeeeeeeeeeeeeeee:00 (75)::00 (75)::00 (75):
Càng đi về phía trước, đường càng khó đi. Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, thì toàn là đường đất, với chiếc xe của tôi thì không sao.
Nhưng Quách Khánh ở phía sau lại nhe răng há hồm, Cái chiếc xe Buick này mới lấy được từ trong tay Vu Văn Phong, mới chạy mấy ngàn km, cho nên nó vẫn nó xe mới, nhìn đất vàng bên ngoài bay múa, bám đầy lên xe.
Quách Khánh trong lòng âm thầm kêu khổ, sớm biết lão đại chẳng quan tâm tới mặt mũi như vậy, thì mình đã mang một chiếc xe cũ nát đi rồi.
Khi Quách Khánh còn là lão đại ở chợ bán thức ăn, thì Quách Khánh đã trích ra mấy ngàn mua một chiếc xe màu vàng, nhưng sau khi hắn có chiếc xe buick này, thì chiếc xe kia cho tiểu đệ dùng
Mà chiếc xe tải Liberation ở phía sau thì chẳng nói làm gì, ngay cả đường hầm nó cũng đi chứ đừng nói tới đường đất.
Dưới sự chỉ đường của Hà Tích Duyên, tôi chạy lòng vòng quanh sơn đại. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tôi sẽ không tin tưởng ở gần thành phố Tân Giang phồn hoa, lại có một thôn nhỏ tới như vậy!
Phải tới mãi buổi trưa, chúng tôi mới tới được thôn Diêm Hòa. Khi vào thôn đã gây chú ý đối với người trong thôn, ba chiếc xe hơi đồng thời xuất hiện ở thôn nhỏ, đây là lần đầu tiên!
Bọn cũng rất kinh ngạc, hôm nay không biết là ngày gì, đầu tiên có một chiếc xe con, sau đó xuất hiện tới 3 cái. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sau khi vào thôn, chúng tôi không cách nào tiến lên được, bởi vì trong thôn chỉ toàn là đường nhỏ, hơn nữa lại còn đầy ổ trâu, ổ bò, nên chúng tôi đành phải dừng xe đi bộ vào.
"Di? Đây không phải là nha đầu của lão Hà hay sao?"
Một thôn dân mặc bố y chỉ vào Hà Tích Duyên nói.
"Thì đúng vậy, lúc nãy người kia cũng hỏi nhà lão Hà, chẳng nhẽ đây là thân thích của hắn?"
Một thôn dân cầm cuốc, nói.
"Có khi là như vậy, xem ra lão Hà được cứu rồi, nhìn mấy chiếc xe này, cho dù đem cả thôn chúng ta bán đi, cũng không mua nổi”.
Một thôn dân, nói.
"Đừng loạn nói! Cẩn thận không thì trưởng thôn lại nghe thấy!" Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thôn dân cầm cuốc nhắc nhở.
Người thôn dân kia nghe vậy, lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Tôi không để ý tới nhiều chuyện như vậy, mà vội vã theo phương hướng của Hà Tích Duyên chỉ, bước nhanh tới
Nhà của Hà Tích Duyên cũng là loại nhà tranh vách đất, tường nhà được bao bọc bởi những túi nilo, bao tải, trên mái thì lợp rơm, ngay cả ngói cũng không có!
Vừa đến nhà, Hà Tích Duyên đã chạy vào bên trong. Ở trong sân, có một phụ nữ trung niên đang thái rau, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Tích Duyên, lập tức bỏ dở công việc, kích động nói:
"Tiểu Tích, Con đã về rồi ư?"
"Mẹ, chú Lưu có ở đây không?"
Hà Tích Duyên không kịp hàn huyên, lo lắng hỏi.
"Có, có, chú Lưu đang ở trong phòng nói chuyện với cha con, mẹ cũng đang định đi mua mấy món ăn, hai người đã nhiều năm không gặp, cha con cao hứng vô cùng!"
Người phụ nữ trung niên tuy cao hứng, nhưng cũng không che giấu được sự chua xót.
Tôi nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra cha tôi còn chưa đi tìm Cổ Đại Quả để lý luận! Tôi đánh giá người phụ nữ trung niên này một chút, có thể mơ hồ nhận thấy giống với Hà Tích Duyên, nhưng mà vô cùng tang thương.
Trên mặt hiện đầy nếp nhăn, nếu như căn cứ vào tuổi của Hà Tích Duyên, thì người này chỉ chừng khoảng 40 tuổi, nhưng nhìn với dáng vẻ bây giờ trông cứ như 50 tuổi!
Có thể suy luận, thời gian đã làm cho mẹ của Hà Tích Duyên già đi, cũng bởi vì chuyện vườn cây ăn quả, mà suy sụp không ít!
"Ai nha! Mải nói chuyện với Tích Duyên mà quên mất phía sau còn khách! Vị này chính là em dâu hay sao!"
Người phụ nữ trung niên thân thiết nhìn mẹ tôi, nói:
"Mau vào trong nhà đi, Tiểu Tích, con rót nước mời khách đi!"
"Không cần khách khí! Chị đã gọi em một tiếng em dâu, thì em gọi chị là chị dâu, người trong một nhà, đâu cần phải khách sáo!"
Mẹ tôi cầm tay người phụ nữ trung niên, hớn hở nói.
Cùng độ tuổi, nhưng mẹ tôi trông như một thiếu phụ còn trẻ, mà mẹ của Hà Tích Duyên thì thoạt nhìn như gấp đôi mẹ tôi vậy!
Thật ra thì kiếp trước, sau khi cha tôi nghỉ việc, thì mẹ tôi phải chịu áp lực nặng nề, gánh nặng gia đình đổ lên vai mẹ tôi, làm người già đi nhanh chóng, tâm lực đều mỏi mệt!
Chỉ trong 1 năm ngắn ngủi, mà mẹ tôi như già đi vài tuổi, nếp nhăn nhiều lên, mà tóc trắng cũng có! Nhưng mà bây giờ thì không giống, bây giờ tôi đã sống lại!
Tôi sẽ không để cho lịch sử tái diễn nữa, sau chuyện này, tôi tính toán nói cho cha mẹ tôi một số chuyện, để cho hai người có cuộc sống thoải mái, như vậy cũng được coi là làm việc hiếu!
Sau khi vào nhà, tôi thấy cha tôi đang ngồi trên giường, cạnh lò sưởi, trên đó còn có một người, hai chân đang bó bột, sau khi nhìn thấy tôi đi vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức khiển trách:
"Sao con lại tới đây? Ai bảo con tới ? Có phải mẹ con nói với con hay không? Mẹ con đâu?"
“Mẹ còn đang ở ngoài tiếp chuyện bác Hà!"
Tôi nói:
"Chúng con đã tới rồi, ngàn vạn lần đừng có lỗ mãng!"
"Cái gì mà lỗ mãng, con bảo mẹ con vào đây, sau đó mang con về, đây là chuyện của người lớn, tiểu hài tử như con thì làm được cái gì!"
Cha tôi tức giận nói.
"Chú, người đừng nóng giận, là cháu mang Lưu đại ca tới!"
Hà Tích Duyên thấy cha tôi tức giận, vội vàng thay tôi giải thích.
"Quên đi, nếu đã tối rồi, thì ở lại đây ăn cơm một bữa, sáng mai con, mẹ con và Tích Duyên về nhà trước, cha và chú Hà tới cơ quan nhà nước tố cáo hắn!"
Cha tôi phất phất tay nói.
"Cha, nếu người có lên huyện thì người ta cũng không tiếp người đâu! Hơn nữa, cái tên Cổ Đại Quả này ở đây cũng có chút bối cảnh, nếu có thể kiện hắn, thì người ta đã kiện lâu rồi!"
Tôi nói.
"Không tiếp ư? Không tiếp cha sẽ nhảy lầu, để xem họ có tiếp hay không!"
Cha tôi cố chấp nói.
"Cha, nếu cha nghĩ là nhảy lầu có thể thay đổi được ư, đến lúc đó sẽ bị coi là người làm mất An ninh trật tự, bị công an bắt giam, cái được không bù nổi cái mất, vốn là cha tới tố cáo, nhưng giờ lại biến thành người uy hiếp cơ quan nhà nước, cho nên sẽ không còn giống như trước nữa”.
"Mất an ninh trật tự? bắt giam cha? Tại sao bọn họ không đi bắt Cổ Đại Quả mà lại bắt giam cha?"
Cha tôi không tin, hỏi.
"Cổ Đại Quả làm gì, thì họ đâu có biết, còn cha tới cơ quan nhà nước nhảy lầu, thì lại khiến vạn người chú ý!"
Tôi lắc đầu, cha tôi chỉ tập trung vào phương diện kỹ thuật, còn phương diện xã hội lại biết quá ít
Cha tôi nghe tôi nói như vậy, thì lâm vào trầm tư, chú Hà trên giường nghe vậy, cũng khuyên nhủ:
"Đúng vậy, Lão Lưu! Nếu có thể kiện hắn, thì đã sớm có người kiện rồi! Không nói tới chuyện pháp luật nghiêng về phía chúng ta, nhưng chúng ta đâu có chứng cớ, muốn kiện cũng hắn quả thực là quá khó khăn! Cũng là tại tôi, kiến thức pháp luật quá ít, lại không ký hợp đồng với trưởng thôn!"
"Vậy còn chuyện cái chân bị gãy thì sao? Chẳng nhẽ lại không để cho pháp luật xử lý hay sao?"
Cha tôi tức giận nói.
"Pháp luật xử lý? Tới nơi nào để đòi pháp luật xử lý đây? Người đánh tôi đâu chỉ có một người, mà Cổ Đại Quả kia đâu có xuất hiện! Mặc dù chúng ta đều biết, người là do tên Cổ Đại Quả kia tìm đến, nhưng hắn không nhận, chúng ta có thể làm gì hắn ư?"
Chú Hà lắc đầu nói.
Tôi không khỏi âm thầm gật đầu, chú Hà nói rất đúng, chuyện này không có chứng cứ, hơn nữa ở một thôn nhỏ như vậy, quan lại bao che cho nhau, lấy lòng trưởng thôn còn không kịp, cho dù có báo án, cũng không ai điều tra.
Cho nên đối với những người như Cổ Đại Quả thì không thể nói lý được, phải dùng một số thủ đoạn ngấm ngầm. Đây cũng là nguyên nhân mà tôi đem Quách Khánh tới.
Mặc dù tôi vẫn có thể dùng quan hệ với chính quyền để xử lý hắn, nhưng quá trình điều tra thì lâu dài phức tạp, không bằng giải quyết ngay cho xong.
"Các người làm sao tới được ?"
Cha tôi nhớ tới một vấn đề trọng yếu, mình đi xe taxi, tới Diêm Hòa thôn thì taxi không chịu đi vào.
Đang lúc bí, thì gặp một người cùng thôn này, nghe thấy mình nói là bạn của Hà Đại Lực, cho nên mới thuận đường cho về. Nhưng mới tới, thì chúng tôi lại chân trước chân sau theo tới đây, đúng là có chuyện kì quái.
"Cha, là con lái xe mang mọi người tới."
Tôi thẳng thắn nói.
"Lái xe? Lái xe gì?"
Cha tôi không hiểu ý của tôi.
"Cha, thật xin lỗi." Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi đúng là có chút toát mồ hôi:
"Con trước kia có một số chuyện giấu cha và mẹ, nhưng con không có ác ý, chỉ sợ các người không chịu nổi thôi."
"Cái gì? Con à, con không phải bị sốt đó chứ?"
Cha tôi nghi hoặc nhìn tôi.
"Cha, thật ra thì nửa năm qua con buôn bán lời không ít tiền, nhưng không dám nó với cha mẹ, con sợ hai người nghe xong sẽ không chịu nổi."
Tôi giải thích.
"Cái gì mà buôn bán lời rất nhiều tiền? Con thì kiếm được bao nhiêu tiền?"
Cha tôi hỏi.
"Cha, chuyện này không thể nói một lúc xong ngay được, tóm lại bây giờ con rất nhiều tiền, cũng rất có thế lực, chuyện của chú Hà, cứ giao cho con xử lý đi."
Tôi thấy có người ngoài ở đây, nên không nói gì thêm nữa. Bây giờ nếu tôi nói với người ngoài là tôi có vài tỷ đô, họ không coi tôi là có bệnh thần kinh mới lạ.
"Con à, con không bị bênh đó chứ? Con có phải xem phim truyền hình nhiều? Chuyện này ngay cả cha và chú Hà là người lớn, còn giải quyết không được, con chỉ là một đứa bé thì có thể làm gì?"
Cha tôi kì quái nhìn tôi nói.
"A, Cha nuôi, Lưu đại ca nói là sự thật đấy!"
Hà Tích Duyên thấy cha tôi không tin tôi, vội vàng nói:
"Lưu đại ca rất lợi hại, ngay cả cục trưởng cục công an anh ấy cũng quen!"
Cha tôi đúng là có chút khó tin nhìn tôi, cả người dường như lặng đi, cho dù tôi ngẩn ngơ, thì Hà Tích Duyên sao có thể ngẩn ngơ theo được, chuyện này tám phần là sự thật, nhưng mà vẫn còn có chút không thể tin, liền hỏi:
"Con à, con còn nhỏ, tại sao lại kiếm được nhiều tiền? Con không phải giống Cổ Đại Quả làm chuyện trái pháp luật đó chứ?"
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Boommm mừng năm mới nèeeeeeeeeeeeeeeee:00 (75)::00 (75)::00 (75):
"Cha, người yên tâm đi, con kiếm tiền hợp pháp. Mà con cũng đâu phải là trưởng thôn, nếu con làm chuyện trái pháp luật, đâu có ai bảo vệ con cơ chứ!"
Tôi dở khóc dở cười nói.
"Tích Duyên không phải nói con biết Cục trưởng cục công an hay sao?"
Cha tôi không yên lòng hỏi.
"Cũng bởi vì con biết cục trưởng Cục công an, cho nên càng không thể làm chuyện trái pháp luật, nếu không hắn sẽ là người đầu tiên bắt con lại!"
Tôi nói.
"Chẳng phải con cùng với hắn cấu kết hay sao?"
Cha tôi vẫn chưa tin.
"Cha, người có tin con của người hay không vậy?!"
Tôi không còn cách nào khác, chỉ đành phải sử dụng phép kích tướng. Nếu không thì phải giải thích chuyện này tới khi nào.
Quả nhiên sau khi tôi nói câu này, cha tôi trầm mặc, nhìn tôi rất lâu, mới lên tiếng:
"Con đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Khoảng mười mấy vạn."
Tôi chỉ nói ra một số, bây giờ mười mấy vạn với mấy trăm triệu trong mắt tôi cũng chẳng có khác gì, mời mấy vạn đủ cho gia đình tôi sống tốt rồi, cho nên tôi không cần báo ra con số làm người khác kinh khủng.
"Mấy... Mười mấy vạn?"
Cha tôi hét lớn.
Ngay cả Chú Hà đang nằm ở trên giường cũng "A" một tiếng, thét lên kinh hãi. Mười mấy vạn, ở vào thời điểm năm 1995 cũng là một con số vô cùng lớn với những gia đình bình thường, ở thành phố Tân Giang, chỉ 2, 3 vạn đồng đã có thể mua một căn nhà ấm cúng rồi!
"Cụ thể bao nhiêu con cũng không biết, hiện số tiền này phải chia theo tỷ lệ làm ăn."
Tôi nói.
Tôi đúng là phải chặn trước, nếu như sau này tôi mang về nhà số tiền lớn hơn mười mấy vạn, thì cha tôi vẫn nghi ngờ, bây giờ tôi đành phải nói chuyện là có chia theo tỷ lệ làm ăn.
"Chia theo tỷ lệ hợp tác?"
Cha tôi lần đầu tiên nghe thấy phương thức kiếm tiền như vậy, trong mắt cha tôi, chỉ có lao động mới là phương thức kiếm tiền duy nhất.
"Đúng, là con viết một phần mềm máy tính, có một công ty mời con hợp tác, cho nên đây cũng là cách con kiếm tiền!"
Tôi gật đầu nói.
"Được, sau khi về nhà, nhất định phải đem đầu đuôi chuyện này nói cho cha biết!"
Cha tôi thấy tôi nói là dùng công nghệ cao kiếm tiền, xác định tôi không làm chuyện trái pháp luật, nên mới yên tâm.
Tôi thở dài, tư tưởng của cha tôi đúng là quá lạc hậu, vậy mà cũng làm được kỹ thuật, với lại cũng chưa phải là chưa từng thấy tiền, nhưng mười mấy vạn đã dọa cha tôi tới như vậy, nếu như sau này đem toàn bộ sự thật nói cho cha tôi biết, thì cha tôi sẽ kinh ngạc tới cỡ nào
"Được rồi, cha, chuyện của chú Hà cứ giao cho con xử lý đi, đảm bảo Cổ Đại Quả kia sẽ cho mọi người một đáp án."
Tôi nói.
"Con à, làm việc đừng nên quá kích động!"
Cha tôi lo lắng nói.
"Cha, người yên tâm đi, trong đội ngũ lãnh đạo cao cấp ở Tân giang, con cũng biết một ít, chỉ gần gây áp lực cho trưởng thôn, là chuyện này có thể giải quyết rồi!"
Tôi nói cho có lệ.
Còn về phần kế hoạch thực sự của tôi, tôi không thể nào nói ra được, nói ra thì cha tôi sẽ không chịu nổi.
"Lão Lưu, thấy con của ông còn mạnh hơn ông rồi đó, cái tính cố chấp của ông cũng nên sửa lại rồi! Nhớ năm đó, tôi với ông giống nhau, cũng thẳng tính, không biết mềm mỏng, cho nên mới bị người khác đoạt mất chức trưởng thôn, lúc ấy tôi còn cho là không có gì, sau này mới gặp phải trắc trở, ngay cả vườn cây ăn quả còn bị người ta đoạt mất, bây giờ nghĩ lại, tôi đúng là không cần phải yêu cầu tên Cổ Đại Quả kia làm gì, chỉ cần có một chút tiền vốn tôi sẽ làm lại, vậy mà tôi còn định tố cáo hơn, nói chuyện với lư mạnh vô lại, thì đúng là quá trẻ con! Trẻ con quá!"
Chú Hà thở dài một hơi nói:
"Lão Lưu, con của ông là một nhân tài, nhỏ như vậy mà đã có thể kiếm tiền, trong nửa năm có thể kiếm được mười mấy vạn đồng, vậy mà tôi lại còn đi tranh chấp mấy ngàn đồng! Ai, chúng ta đã già rồi, bây giờ không phải là thời đại của chúng ta!"
"Lão Hà, ông đừng nói như vậy, hắn chỉ là một đứa trẻ, ông đừng nghe hắn nói lung tung, rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, hắn còn không biết, nên chuyện này còn chưa biết là thật hay giả đó."
Cha tôi tới lúc này còn chưa tin tôi buôn bán kiếm được mười mấy vạn, chuyện tôi kiếm tiền thì cha tôi có thể tin, nhưng kiếm được mười mấy vạn, thì đúng là khoác lác rồi.
"Ha hả, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, chuyện này sẽ không sai đâu! Lão Lưu, ông sinh được một con trai tốt, còn tôi lại sinh con gái, nó còn mang tới phiền toái cho tôi! Còn nhỏ tuổi mà lại chạy đi làm công, nó đâu có hiểu chuyện gì, kết quả là đụng phải người xấu! Tích Duyên đã gọi điện thoại cho tôi, lần đó nếu không phải Lưu Lỗi trượng nghĩa cứu giúp, không chừng Tiểu Tích đã..." Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chú Hà nói.
"Lão Hà, ông nói những thứ này làm gì, ông chẳng phải có một người con trai hay sao! Con gái cũng là con, trông nó khả ái đáng yêu như vậy, tôi với bà nhà tôi rất thích, hâm mộ ông thật đấy!"
Cha tôi khoát tay áo nói.
Chú Hà nhìn tôi, cười nói với cha tôi:
"Lão Lưu, ông đúng là sống trong hạnh phúc còn không biết, con gái sớm muộn gì chẳng phải lấy chồng! Lúc gả ra ngoài còn phải lo của hồi môn..."
Nói tới đây, Chú Hà có chút gì đó muốn nói lại thôi, nhìn tôi mấy lần, sau đó nhìn cha tôi nói: Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Lưu lão đệ, ông còn nhớ ước định dưới gốc cây hòe kia..."
Chú Hà lời nói ra câu đó, Cha tôi đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nhớ cái ước định một nam một nữ sẽ kết làm vợ chồng!
Nếu như là trước kia, cha tôi có thể không chút do dự đáp ứng. Nhưng mà giờ tôi đã có hai lão bà, chuyện này Tích Duyên cũng biết, nếu như nói là nhớ, chẳng phải là làm nỡ chuyện của cô gái này hay sao!
Cho nên cha tôi lúng tung, muốn nói là phải cũng không được, nói là không cũng không xong.
Chú Hà thấy cha tôi như vậy, thần sắc ảm đạm đi, có chút tự giễu nói:
"Lưu lão đệ, tôi chỉ thuận miệng nhắc tới như vậy, cứ coi như nói đùa đi, ông cũng chớ để ở trong lòng! Tôi cũng biết rõ, hoàn cảnh nhà tôi với nhà ông bây giờ khác nhau một trời một vực, Nếu mà gả Tích Duyên cho Lưu Lỗi, thì đúng là làm hắn có chút ủy khuất, ai, đều tại tôi không tốt, coi như tôi chưa nói gì cả!"
Hà Tích Duyên nghe vậy thì khiếp sợ! Tôi nghĩ là nàng cũng lần đầu tiên nghe thấy mình có hôn ước như vậy, nhưng sau khi khiếp sợ, thì khuôn mặt lại đỏ lên, ngượng ngùng nói:
"Cha, người nói lung tung gì vậy.”
Nói xong nàng xoay người chạy đi.
"Lão Hà, thật ra thì chuyện không phải như thế, đều tại cái thằng con không tốt của tôi, mới tuổi nhỏ như thế này, đã tìm được hai người bạn gái! Thật là tức chết tôi mà! Mà hai cô bé kia cũng đã thành người của hắn rồi, nếu như mà tôi cứng rắn chia rẽ chúng... Lão Hà, ông đừng có kinh ngạc như vậy, ông không có nghe nhầm đâu, hắn quả thực là có hai người bạn gái! Tiểu tử, còn đứng đó làm gì, cha nói có đúng không!" Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cha tôi đột nhiên vỗ vai tôi một cái.
Tôi chỉ còn cách lúng túng gật đầu, đúng là cha tôi cũng hết cách chỉ còn nước nói thẳng sự thật ra mà thôi!
Chú Hà nghe nói như vậy thì hoàn toàn ngây người, sau đó mới hiểu.
Trên mặt hiện lên thần sắc do dự, trông tôi trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, lại còn có tiền, nghe lão Lưu nói tuy có vẻ oán giận con mình có hai người bạn gái, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì là trách cứ cả, rõ ràng là vô cùng hài lòng với hai cô gái kia, lại nghĩ tới hai cô bé kia là người thành phố, gia thế khẳng định cũng kém không!
Mà nhà của mình thì sao, chỉ là bốn bức tường đất, ngay cả tiền thuốc cũng phải mượn người khác, nếu như cố gắng ghép Tiểu Tích vào với tôi, chẳng phải là làm cho người ta gánh thêm một khoản nợ hay sao!
Nếu như người ta thích Tiểu Tích thì đương nhiên sẽ có chuyện khác! Hay là sớm tử bỏ ý định này đi thì tốt hơn!
Nghe ý của Lão Lưu thì không nhắc lại thì tốt hơn, nếu như Lưu Lỗi đã có hai người bạn gái rồi, làm sao có thể đèo thêm một người nữa! Cho nên nói:
"Lão Lưu, ông yên tâm đi, tôi hiểu !"
Nhìn vẻ mặt chua xót của chú Hà, tôi sao lại không biết suy nghĩ trong lòng chú ấy cơ chứ, nhất định là bị mấy câu nói của cha tô làm cho tự ái! Tôi vội vàng nói:
"Chú Hà, thật ra thì trước đây cháu căn bản không biết trên người cháu có một hôn ước như vậy! Nhưng mà bây giờ việc đã đến nước này, cháu đã có hai người bạn gái rồi, cháu không thể nào bỏ các nàng mà cưới Tích Duyên, nếu như cháu là người không có trách nhiệm như vậy, thì người cũng không gả Tích Duyên cho cháu đâu!"
Đây cũng là lời nói thật, cho dù tôi đã sống lại, cũng không biết trên người mình có hôn ước, bởi vì ở kiếp trước Hà Tích Duyên đâu có xuất hiện. Tôi nói tới đây, phát hiện thần sắc chú Hà đã dịu hơn rất nhiều, cho nên tiếp tục nói:
"Hơn nữa cháu đã có hai người bạn gái, chuyện này nghe giống như rất hoang đường, nhưng mà cũng là sự thật, cháu nghĩ chú cũng không muốn Tích Duyên phải làm lão bà thứ ba của cháu? Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào cơ chứ, cái kiểu chỉ phúc vi hôn như vậy không còn xuất hiện nữa rồi, bây giờ là thời buổi tự do yêu đương, cháu với Tích Duyên không có tình cảm làm trụ cột, chú bảo Tích Duyên theo cháu, đương nhiên là cháu không có ý kiến, có một đại mỹ nữ như vậy, thì quá tiện nghi cho cháu, nhưng nếu làm như vậy sẽ cản trở tình cảm của Tích Duyên!"
Chú Hà nghe xong, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười, nhưng mà trong lòng lại càng thích đứa trẻ này, nếu như không phải tôi nói cái câu làm cản trở chuyện tình cảm của Tích Duyên, thì đúng là mình sẽ có ý định gả Tích Duyên cho hắn làm lão bà thứ ba.
Nhưng mà nó cũng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nghĩ xong rồi lại cười, nếu như mình làm như vậy, thì người ta sẽ cho rằng mình là kẻ ham vinh hoa phú quý, gả con gái cho người ta làm vợ hai…à vợ ba!
"Chú Hà, nếu như Tiểu Tích đã nhận cha mẹ cháu làm cha nuôi mẹ nuôi, thì cháu cũng có thể nhận chú và cô làm cha nuôi, mẹ nuôi!"
Tôi thấy tâm tình Chú Hà đã tốt hơn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đưa ra cái ý nghĩ của mình:
"Chú chẳng phải hâm mộ cha cháu có con trai hay sao, từ nay về sau, cháu cũng là con của chú rồi! Mặc dù không được làm con rể của chú, nhưng làm con nuôi cũng vô cùng thân thích rồi!"
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Boommm mừng năm mới nèeeeeeeeeeeeeeeee:00 (75)::00 (75)::00 (75):
Tôi nói xong câu đó, cả Chú Hà và cha tôi đều sửng sốt, không biết tôi đang muốn làm gì.
Nhưng ngay sau đó cha tôi đã hiểu, lúc nãy mình làm Lão Hà ở vào trạng thái khó xử, con của mình làm như vậy, chỉ là đền bù những thiệt thòi đó mà thôi! Cho nên cha tôi cao hứng nói:
"Đúng vậy, lão Hà! Lưu Lỗi nói rất đúng, con rể chỉ một nửa là con thôi, mà Lưu Lỗi đã nhận làm con trai của hai người rồi! Tích Duyên đã nhận tôi làm cha nuôi, tôi cũng có ý nghĩ muốn để cho nó làm như vậy, nhưng mà Lưu Lỗi đã nói ra trước rồi, thì cũng như tôi nói vậy!"
Chú Hà thấy tôi đột nhiên muốn kết nghĩa, thì không biết phải làm sao!
Tiểu Tích nhận người ta làm cha, mẹ nuôi thì chẳng làm sao cả, bởi gia đình người ta có điều kiện, sau này có thể chiếu cố cho Tiểu Tích một chút!
Nhưng con của người ta là một nhân tài, nhận người tàn phế như mình làm cha nuôi thì có ý nghĩa gì chứ! Nhưng nếu như không đồng ý, thì người ta lại tưởng là mình kiêu, làm người thanh cao, nhưng nếu đáp ứng, thì người ta lại cho mình là người ham phú quý.
Tôi thấy Chú Hà do dự nên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: "Chú Hà chẳng lẽ vì hôn sự của Tiểu Tích nên tức giận hay sao?"
"Đâu có, đâu có, chú cao hứng còn không kịp nữa là! Vô duyên vô cớ, có thêm một người con ưu tú như vậy, làm sao chú không cao hứng được chứ!"
Chú Hà nói.
"Cha nuôi, xin nhận của con một lạy!"
Vừa nói, tôi liền quỳ rạp xuống đất, dập đầu một cái nói.
"Ai nha, làm cái gì vậy! Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi, trên mặt đất bẩn lắm! Lão Lưu, nhanh bảo hắn đứng lên đi!"
Chú Hà vội vàng nói.
Tôi đáp ứng, đứng dậy. Không khí vui vẻ hòa thuận, làm cho mấy người lập tức quên mất chuyện không vui.
Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi nói chuyện nhận làm con nuôi với cô Hà, Cô Hà mừng rỡ vô cùng, còn nói cha tôi là quý nhân của nhà này, lão Hà mấy năm nay chưa từng vui vẻ như vậy, huống chi lại còn nhận được một người con trai tốt!
Còn đối với hôn sự của tôi và Tích Duyên, chú Hà mặc dù không nói, nhưng nhìn qua mắt mắt của chú ấy, thì tôi có thể cảm nhận được sự tiếc nuối vô hạn, giống như một ánh mắt của người cha vợ nhìn con rể!
Đối mặt với ánh mắt như vậy, tôi cũng chỉ có thể giả bộ làm như không biết gì cả, vùi đầu ăn cơm.
Nói thật, bình thường quen ăn món ăn sơn hào hải vị, giờ ăn những món ăn nông thôn như thế này, thật đúng là có một hương vị khác. Bất tri bất giác, tôi đã ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
"Đúng rồi, lão Hà, ông chẳng phải còn một người con trai nhỏ hay sao? Nó đâu rồi?" Sau khi rượu quá tam tuần, cha tôi mới phát hiện trong nhà còn thiếu một người!
"Nó còn đang ở trường học, trường cách nhà quá xa, nên ở lại trường cho tiện!"
Chú Hà nói.
"Đúng rồi, cha nuôi, học phí của em có đủ không?"
Tôi chợt nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu, Hà Tích Duyên đến thành phố làm việc, chẳng phải là vì học phí cho em trai hay sao!
"Ai! Làm gì có tiền! Ngay cả tiền bệnh cho chú còn phải đi vay!"
Chú Hà nói:
"Thầy giáo của Tiểu Hổ cũng là người tốt, đã nói với trường học, là cứ cho hắn đi học trước, khi nào chúng tôi gom đủ học phí, sẽ đóng lại sau."
Cha tôi nghe vậy, thì móc luôn ví tiền, nhưng trong túi làm gì có nhiều! Hơn nữa, cha tôi khi đi rất vội, đâu có kịp mang theo tiền, trả tiền xe hơn 50 đồng, thì trong túi chỉ còn lại có hơn trăm đồng.
Cha tôi lúng túng không biết làm sao, đã lấy tiền ra rồi, lại không biết có nên đưa hay sao. Vạn bất đắc dĩ, cha tôi chỉ đành đưa mắt nhìn mẹ tôi cầu viện.
Thật ra thì mẹ tôi từ lúc cha tôi rút ví tiền đã biết là chuyện gì rồi! Nhưng mà mình đi quá vội, ngay cả ví tiền còn không mang theo, nên khi thấy ánh mắt của cha tôi, thì bất đắc dĩ lắc đầu. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tôi nhìn thấy cha tôi lúng túng, vội vàng móc ví từ trong túi ra, cầm lấy một tập tiền 100 đồng, nhìn Chú Hà nói:
"Cha nuôi, số tiền này cha cứ cầm lấy dùng tạm, buổi sáng con đi vội vàng, không mang theo bao nhiêu tiền mặt! Nếu như vẫn không đủ, thì cha nuôi cứ gọi điện thoại cho con."
Tại sao tôi không đi ngân hàng lấy tiền, ở cái địa phương này thì làm sao rút được tiền. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Chuyện này... Như vậy sao được! Con mau cầm trở về đi, tại sao cha lại lấy tiền của con chứ!"
Chú Hà vội vàng khoát tay nói.
"Cha nuôi, tại sao người khách khí tới như vậy, con là con nuôi của người, cũng là đại ca kết nghĩa của Tiểu Hổ, đóng học phí cho em mình thì có gì là không được!"
Lý do của tôi rất chính xác, làm cho Chú Hà không cách nào cự tuyệt.
"Nhưng mà... số tiền này thì quá nhiều..."
Chú Hà thấy tập tiền này ít nhất cũng phải ba tới bốn ngàn đồng.
"Lão Hà, đây là tâm ý của con nuôi, ông định cự tuyệt hay sao?!"
Cha tôi khuyên.
Cho tới lúc này, cha tôi mới tin tôi là người có tiền, vung tay một cái đã mấy ngàn đồng.
Chú Hà vừa nghĩ, nếu như Lão Lưu cũng đã nói như vậy, mình cự tuyệt thì không tiện, huống chi trong nhà lại đang thiếu tiền!
Dựa vào quan hệ của mình với Lão Lưu, thì còn thân hơn huynh đệ, ăn một chén cơm, ngủ chung một giường, bây giờ con hắn cho tiền mình, thì cũng chẳng có gì không tốt! Cho nên không nói gì nữa, cất tiền vào trong ngực, nói:
"Số tiền này bằng cả thu nhập trong một năm của vườn cây ăn quả rồi! Sớm biết có thể thu nhận một người con như vậy, thì tôi cũng đâu cần phải đi tìm tên Cổ Đại Quả lý luận làm gì"
Được Chú Hà nhắc nhở, tôi mới đột nhiên nhớ tới, thiếu chút nữa đã quên mục đích tới đây lần này, là tìm Cổ Đại Quả tính sổ, cho nên tôi dùng lý do đi vệ sinh, ra ngoài điện thoại cho Quách Khánh.
"Lão Đại, cậu có chuyện gì vậy, tớ với đám tiểu đệ còn đang ở đây phơi nắng này! Những thôn dân kia coi chúng tớ là xã hội đen, nên tránh chúng tớ rất xa!"
Mới vừa gọi điện thoại, giọng oán thán của Quách Khánh từ bên kia đã vọng tới.
"Hắc hắc, ngại quá, ngại quá!"
Tôi nói nói:
"Ai? Không đúng, tại sao lại gọi các cậu là xã hội đen? Chẳng lẽ các cậu không phải hay sao?"
"Lão Đại, xã hội đen là tội phạm, còn chúng tớ là người của công ty, sắp tới tớ sẽ tuyên bố thành lập công ty!"
Quách Khánh cười nói.
"Ôi trời, không có thời gian nói chuyện phiếm nữa!"
Tôi bắt đầu nói chính sự:
“Cậu đi tìm một người, hắn tên là Cổ Đại Quả, con trai của trưởng thôn, ở nơi này tương đối có bối cảnh, chắc là xã hội đen, cậu tìm hắn cho tớ!"
"Không thành vấn đề!"
Quách Khánh đáp:
"Sau khi tìm được hắn thì sao? Có tiêu diệt hắn luôn không?"
"Tiêu cái đầu cậu, cậu có phải cảm thấy cuộc sống quá thoải mái, nên muốn vào tù thử cảm giac? Cậu mà gây ra đại sự gì, tớ cũng không bảo vậy được cậu đâu"
Tôi khiển trách.
"Không sao, tớ đi tìm đại tẩu!"
Quách Khánh cười gian nói.
"Tùy tiện, vậy cậu nghĩ xem, không có lời nói của tớ, nàng có giúp cậu hay không!"
Tôi nghĩ thầm, ngay cả cha của đại tẩu còn đang làm công cho mình, cậu tìm ai đây!
Nếu như thật sự phạm tội, đi tìm ông của Triệu Nhan Nghiên, với tính cách chính trực như vậy, không bắt cậu vào tù mới lạ!
"Hắc hắc!"
Quách Khánh cười một tiếng nói:
"Tớ biết thế nào là chừng mực, lúc nãy chỉ đùa một chút mà thôi."
"Vậy cứ như vậy đi, sau khi tìm được hắn thì giám thị, tìm một chỗ không người nhốt hắn lại, buổi tối tớ đến!"
Tôi phân phó nói.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cả nhà chúng tôi ngồi quây quần trò chuyện với nhau, tâm tình của chú Hà hôm nay rất tốt, cũng phá lệ ra ngoài sân phơi nắng.
"Cha nuôi, Cổ Đại Quả thiếu người bao nhiêu tiền?"
Tôi hỏi.
"Ai! Với con thì chẳng coi vào đâu, chỉ có hơn 3000 đồng, nhưng số tiền này đối với gia đình lúc đó còn là một số tiền cứu mạng, tiền học phí của Tiểu Tích và Tiểu Hổ cũng là nó, nhưng hiện giờ thì không cần nữa, không phải vì nó mà liều mạng!"
Chú Hà thở dài nói.
"Yên tâm đi cha nuôi, con nhất định sẽ đòi lại lẽ công bằng cho người."
Tôi trịnh trọng nói nói.
Ba nghìn đồng tiền đối với tôi mà nói thì không đủ ăn một bữa cơm hạng sang, nhưng mà chủ yếu là tên Cổ Đại Quả này đã gây phiền toái cho tôi! Tôi còn đang lo không có chuyện gì làm, thì hắn lại tìm tới cửa.
Sau hơn 2h đồng hồ, thì tôi nhận được điện thoại của Quách Khánh. Cha mẹ tôi mặc dù biết tôi có rất tiền, nhưng khi thấy tôi xài thứ công nghệ cao cũng kinh ngạc, hơn nữa cha tôi còn có chút hâm mộ, u oán nói:
"Ngay cả giám đốc nhà máy của cha cũng có 1 cái, nhưng không sang trọng nhưu vậy!"
Tôi nghe xong có chút buồn cười! Thì ra cha tôi cũng thích hư vinh! Tôi còn tưởng người chỉ biết làm kỹ thuật! Tôi cười nói:
"Cha, nếu người thích, con sẽ mua chua người một cái còn sang hơn !"
Bởi vì sau khi tôi sống lại, thì NOKIA cũng sắp ra đời.
Mẹ tôi lập tức trợn mắt nhìn cha tôi một cái nói:
"Con à, đừng có nghe cha con nói. Mua cái thứ này có lợi ích gì đâu, nghe nói nó hơn 1 vạn đồng đấy, đem gửi ngân hàng thì tốt h ơn!"
Cha tôi sau khi bị giáo huấn, lập tức lúng túng nói:
"Tôi chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, cho dù con nó có mua cho tôi, thì tôi cũng không nhận!"
"Được rồi, cha mẹ, hai người đừng cãi nữa, con mua cho mỗi người một cái là được rồi!" Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đối với tôi mà nói, mua hai cái di động thì không tính là gì.
Cha tôi vừa đang muốn nói, thì mẹ tôi lại nói:
"Không mua! Nếu không như vậy đi, con đem tiền cho mẹ, mẹ tích trữ, tới lúc con cưới vợ thì dùng đến!"
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Boommm mừng năm mới nèeeeeeeeeeeeeeeee:00 (75)::00 (75)::00 (75):
Cưới vợ? Tôi cười khổ, một ít tiền này mà cũng đòi tôi lấy vợ ư, hơn nữa lại còn làm như tôi không lo đủ tiền lấy vợ không bằng?
"Đúng đúng, như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!"
Lúc cha tôi đối với mặt quyền uy gia đình, thì không có một chút nào phản kháng
Tôi có chút dở khóc dở cười, nhưng mà trong thời đại này, đem tiền gửi trong ngân hàng là ý nghĩ tốt nhất của mọi người!
Tôi đi tới một địa phương không người, nghe điện thoại, nhỏ giọng nói: "Alo, xin chào"
"Lão Đại, sao cậu lâu như vậy mới nghe điện thoại? Tớ còn tưởng cậu không cong ở đây nữa chứ."
Quách Khánh lớn tiếng oán trách nói, làm cho màng nhĩ của tôi chấn động rung lên bần bật.
"Tìm được người chưa?"
Tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi. Tôi phải kết thúc trò chuyện sớm một chút, nếu không cha mẹ tôi lại hoài nghi.
"Tìm được rồi, lão Đại, cậu đoán xem tớ tìm được hắn ở chỗ nào?"
Quách Khánh quỷ dị nói.
"Ôi trời, có gì thì nói đi nhanh lên! Không phải là ở trên người nữ nhân đó chứ?"
Tôi thuận miệng nói.
"Ừ?" Quách Khánh sửng sốt nói:
"Làm sao cậu biết? Cậu đi theo tớ à?"
"Tớ đi theo cậu làm cái gì..a, mà cậu tìm được hắn khi hắn còn đang ở trên người nữ nhân à ?"
Tôi kinh ngạc nói.
"Đúng vậy! người của tớ tìm rất lâu, kết quả mới phát hiện hắn đang ở trong kỹ viện tìm một cô gái! Mẹ kiếp, tìm một nơi như vậy, không sợ lây bệnh qua đường tình dục hay sao! Còn tưởng hắn như thế nào, ngay cả đám tiểu đệ của tôi bình thường cũng không tới địa phương đó."
Quách Khánh khinh thường nói.
Tôi đổ mồ hôi hột! Kiếp trước Quách Khánh là một bé trai thuần khiết, vậy mà giờ lại thành ra như vậy.
"Vậy các cậu bây giờ ở chỗ nào?"
Tôi hỏi.
"Ở trấn Đông Hương, bên trong một kỹ viện, trong này còn có 3 đại tỷ, một mụ chủ quán và hai tên làm thuê, tớ cho người khống chế hết, sợ làm lộ tin tức ra ngoài."
Quách Khánh nói.
"Phái người tới đầu thôn Diêm Hòa chờ tớ, tớ lập tức đến ngay."
Tôi nói xong cúp điện thoại, vào trong nhà nói với cha, mẹ tôi, chú Hà:
"Con đi ra ngoài làm chút việc, tối con sẽ trở về ăn cơm!"
"Con đi ra ngoài làm gì?"
Mẹ tôi hoài nghi hỏi:
"Một mình con đi tìm Cổ Đại Quả à?"
"Dạ."
Tôi cũng không có giấu diếm.
"Không được! Để cha cùng đi với con!"
Mẹ tôi nói.
"Mẹ, con đi làm việc đấy!"
Tôi nói:
"Nếu để cho cha đi thì không tốt, chuyện này càng ít người biết càng tốt!"
"Quên đi, để cho nó đi đi, giờ con trai cũng đã trưởng thành rồi! Tôi tin loại chuyện này nó có thể xử lý tốt, tôi tin tưởng nó!"
Cha tôi khoát tay áo nói.
"Vậy thì Tiểu Lỗi, con đi một mình phải cẩn thận một chút, khoản tiền kia nếu không đòi được cũng cho qua đi!"
Mẹ tôi do dự một chút nói.
"Dạ, con biết rồi."
Tôi nói.
...
Khi bọn thủ hạ của Quách Khánh tìm tới tất cả những nơi ăn chơi mà Cổ Đại Quả thường lui tới đều không có, đang định vứt bỏ cho xong, thì nghe thấy ở trên đầu trấn Đông Hương, có mấy người vào kỹ viện, Quách Khánh vốn cũng không để ý, dù sao cũng đã tìm một vòng lớn rồi, còn một hai địa phương, thì cũng đi xem cho chót, nhưng không nghĩ tới ở đây còn găp được hắn!
Khi mấy người Quách Khánh chạy tới, thì Cổ Đại Quả còn đang hì hục trên người một cô gái, trông cứ như vận động viên.
Khi Quách Khánh đi vào, lập tức có chủ quán tiến lên, quyến rũ hỏi:
"Các vị đại ca, ở nơi này chúng tôi còn có hai cô nương, các người thương lượng với nhau một chút, thay phiên nhau tiêu sái?"
"Thay phiên nhau cái rắm!"
Quách Khánh cả giận nói.
"Vậy thì các vị muốn chơi nhiều P à”.
"Cút!"
Quách Khánh một đẩy bà chủ, nói với thủ hạ:
"Đi vào lục soát!"
"làm gì vậy, có ai không, có người đập tiệm của lão nương!"
Bà chủ quán lớn tiếng kêu.
Khi bà chủ kêu như vậy, từ bên trong lập tức có ba người cao to lực lưỡng, đúng là mãnh nam, quát lướn:
" Có chuyện gì xảy ra!" Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Kết quả là chưa kịp nhận được câu trả lời, mấy tiểu đệ của Quách Khánh đã đi tới, cho một trận đòn.
"Lão Đại, chúng tôi phát hiện ra Cổ Đại Quả!"
Một tên thủ hạ ở trong một phòng kêu lớn.
Quách Khánh nghe xong, lập tức dẫn người vọt tới, Cổ Đại Quả thấy chuyện không ổn, ngay cả quần áo cũng không mặc, lập tức đẩy cô gái kia ra, định chạy trốn.
"A? Ngươi còn chưa trả tiền!"
Cô gái kia kéo một tay Cổ Đại Quả, trừng mắt nói.
"ĐM con quỷ nhỏ, cút sang một bên cho tao!"
Cổ Đại Quả lập tức tát một cái.
"Nha! Mày dám đánh tao, lão nương liều mạng với mày!"
Cô gái kia như nổi điên, liều mạng xông tới.
Quách Khánh không có để ý cô gái này, một tay tóm tóc Cổ Đại Quả, quẳng sang một bên, mấy thủ hạ lập tức xông tới đấm đá dữ dội.
Lúc này cô gái bán dâm kia mới biết chuyện gì đang xảy ra! Hóa ra trong quán có một đám người xông tới, lập tức kêu ầm lên.
Quách Khánh chau mày, một tiểu đệ cơ trí lập tức chạy tới vừa tát cho cô gái này một cái, nói:
“Kêu nữa đi, kêu nữa lập tức lão tử cho mày về chầu ông vải”.
Cô gái này bị một cái tát, cũng tỉnh táo lại không ít. Mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không dám kêu loạn nữa.
Nhìn tình hình này, đám người này nhất định là tìm tới người nằm trên mặt đất, nếu mình ngoan ngoãn nghe lời, thì họ sẽ không làm gì mình.
Nhưng mà Cổ Đại Quả vừa nghe tới câu "đi gặp ông bà ổng vải" thì lập tức giật mình!
Đám người này chuẩn bị giết chết mình hay sao? Hắn toàn thân run rẩy, nói:
"Vị lão Đại này, tìm..tôi có chuyện gì không?"
"Chuyện gì?"
Quách Khánh thật ra thì cũng không biết tìm hắn làm gì, chẳng qua là lão Đại đã phân phó, bảo giáo huấn người này mà thôi. Cho nên hắn nói:
"Mày đắc tội với người nào, mày còn không biết hay sao?"
"Tôi..." Cổ Đại Quả do dự một chút, rồi dò xét: "Là Trương Tam ?"
Thấy Quách Khánh tỏ vẻ gì cả, lại hỏi: "Hay là Lý Tứ?"
Thấy Quách Khánh vẫn không nói gì, tiếp tục chột dạ hỏi: "Chẳng lẽ là Vương Nhị mặt rỗ?"
"Con mẹ nó, mày mới là mặt rỗ!"
Quách Khánh đá cho hắn một cước, không hề nữa để ý đến hắn, lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại thông báo tình hình.
Cổ Đại Quả cảm thấy bất an, hắn nói mấy tên nhân vật này đều là những người nổi danh trong trấn, bình thường mình có chút động chạm với họ, nhưng ỷ cha mình là trưởng thôn, nên bọn họ cũng không dám làm gì mình!
Nhưng mà những người này nếu không phải do bọn họ phái tới, thì chuyện không còn dễ dàng nữa! Cổ Đại Quả suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng không biết mình đã đắc tội với những ai.
...
Từ Diêm Hòa thôn tới trấn Đông Hương đi xe chỉ mất chừng 10 phút, khi tôi chạy tới, thì Cổ Đại Quả đang nằm trên mặt đất giả chết.
"Hắn bị hành hạ chết rồi ư?"
Tôi kỳ quái nhìn "Thi thể" trên mặt đất hỏi.
"Là giả đó."
Quách Khánh nói. Hắn đi tới, dẵm ngay vào “cái rãnh” của Cổ Đại Quả, sau đó đá thẳng lên một cái, Cổ Đại Quả a lên một tiếng, thân thể bật dậy, hắn nhảy phải cao tới nửa thước, khuôn mặt thống khổ, sợ hãi nhìn trước mắt những người này. Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cổ Đại Quả lúc nãy đã đem mấy tên đại ác bá, lưu manh trong trấn nhắc tới một lượt, nhưng cũng không biết ai có những nhân vật này?
Nhìn tác phong và phương thức làm việc của mấy người này, thì nhất định là người trên giang hồ! Hơn nữa sau khi Cổ Đại Quả quan sát, đám người này có tiến có lui, ít nhất cũng phải là ba, bốn chục người!
Trong trấn làm gì có một đội lưu manh nào như vậy! Chỉ còn một khả năng đám người này là xã hội đen! Rất có thể chúng từ thành phố, đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái !
Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút nổi giận, nếu như quả thật từ trong thành phố tới, bối cảnh nhất định sẽ cao, chỉ dựa vào cái chức trưởng thông của cha mình thì không giữ được mình.
Huống chi những chuyện bình thường mình làm, cha mình cũng đâu có biết, nếu như bị hắn biết, khẳng định là người đầu tiên đưa mình vào tù!
Cho nên Cổ Đại Quả chọn cách giả chết để qua mặt, không nghĩ tới người này một cước thiếu chút nữa làm cho hắn rụng…!
Tôi nhìn lướt qua cô gái đang ở trên giường chùm chăn run rẩy, nhìn một tên thủ hạ của Quách Khánh, nói:
"Trước tiên kéo nàng ra ngoài đã."
Sau đó tiện tay kéo một cái ghế, ngồi ở trước mặt Cổ Đại Quả, nói:
"Chẳng phải mày bình thường rất hung ác, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu hay sao?!"
"Đại ca, anh đừng đùa giỡn em, rốt cuộc là ai phái các anh tới, hắn cho các anh bao nhiêu, em cho các anh gấp đôi, xin các anh bỏ qua cho em đi..."
Cổ Đại Quả thấy người này nói chuyện với mình, lập tức tuôn ra một đống.
"Xem ra mày rất có tiền. Vậy thì có người thuê 1000 vạn bảo tao lấy đầu mày, mày có thể cho tao 2000 vạn không?"
Tôi cười nói.
"Anh..."
Cổ Đại Quả nhất thời cứng họng, muốn lấy ra mấy vạn đồng, hắn còn có thể, nhưng mấy ngàn vạn thì đúng là nói đùa!
"Sao vậy, mày không tin ưu? Nhưng mà cho dù mày có 2000 vạn cũng vô ích, bởi vì người tìm mày là tao!"
Tôi tiếp tục nói:
"Cổ Đại Quả, mày là người thông minh! Mày giờ cũng nên biết, có một số việc mày không làm được, có một số người mày không đắc tội được!"
"Đại ca, anh có phải... nhầm rồi hay không…em căn bản không biết anh?"
Cổ Đại Quả nơm nớp lo sợ nói.
"A, chẳng nhẽ ở nơi này còn có một người khác tên là Cổ Đại Quả?"
Tôi ra vẻ kỳ quái hỏi.
"Chuyện này... Điều này cũng có thể... Thế giới to lớn như vậy, người trùng tên cũng rất nhiều..."
Cổ Đại Quả mặc dù biết ở xung quanh đây căn bản không có ai trùng tên với mình, nhưng vẫn ôm tâm lý hi vọng người này có thể bỏ qua cho mình!
"Cổ Đại Quả, mày biết một người tên là Hà Đại Lực hay không?"
Tôi đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc hỏi.
"Hà Đại Lực? Anh là... Không, em không biết ai tên là Hà Đại Lực cả..."
Cổ Đại Quả vừa nghe đến cái tên này, cũng biết tại sao lại như thế này rồi. Nhưng mà hắn đâu có nghe thấy Hà Đại Lực có quan hệ với một gia đình có thế lực nào đâu!
Nếu không thì cũng không phải chờ một thời gian dài như vậy, mới tới đây, cho nên hắn hỏi: Truyện "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Huynh đệ, tôi đúng là có va chạm với Hà Đại Lực, nhưng đâu có liên quan gì tới huynh đệ đâu?"
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình