Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 126: Cây búa hiệu Thái Bình
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn : Sưu tầm
Trong Liên Bang này, không một ai có thể một tay che trời. Tổng Thống không được, Phí Thành Lý Gia vị Lão thất phu ấy cũng không được. Phu nhân của Thai Gia cũng không được, tất cả mọi người nhiều nhất cũng chỉ là có thể che đi phần mặt trời đang thiêu đốt trên đầu mình, tìm một mảnh trời tươi mát khác trên bầu trời.
Có tiền sai tiên cũng được, nhưng không phải là vạn năng. Thiết Toán Lợi Gia đã dồn toàn lực vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Nhưng vẫn cẩn thận kín kẽ, thiết kế không để sơ hở. Không bỏ qua bất cứ chi tiết nào có thể ảnh hưởng tới các cử tri đi bầu cử.
Việc nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới của Liên Bang, liên quan tới một hiệp nghị vô sỉ của Nghị Viên Mạch Đức Lâm và Lâm Viện Trưởng, họ dĩ nhiên sẽ không coi nhẹ, nhưng Viện Khoa Học Liên Bang cùng với Lợi Gia, cũng không thể nào ảnh hưởng đến Công ty Cơ khí Quả Xác. Vì vậy họ cần những số liệu trong phòng thí nghiệm, nhưng lại vẫn tuân thủ quy tắc của trò chơi, bắt buộc phải chờ đợi mệnh lệnh được ban bố.
Nếu như vị Thiếu Úy trẻ kia không có xuất thân gì, hoặc là dưới áp lực lớn mà tự nhiên rút lui, Lợi Tu Trúc có lẽ cũng sẽ không đau đầu như vậy. Vấn đề là ở chỗ mãi đến ngày hôm nay, hắn vẫn không rõ Thiếu Úy trẻ tên là Hứa Nhạc kia, có mối quan hệ sâu xa thế nào với Thai Gia, nên hắn có chút úy kỵ, cách hành sự cũng gặp trắc trở. Do vậy mà hắn để cho Phác Chí Hạo dùng thủ đoạn đen tối hèn hạ, muốn để Thiếu Úy trẻ tuổi này tạm thời bị đưa ra ngoài chuyện này.
Phác Chí Hạo là người của Lợi Hiếu Thông, Lợi Tu Trúc không dám hy vọng rằng kế mượn dao giết người của hắn có thể che giấu được nhiều người. Khiến Lão Thất khó chịu, nhưng chí ít hắn hy vọng có thể che giấu được lúc này. Chủ yếu hắn vẫn là quan tâm thanh đao này có đủ cứng hay không, có đủ sắc bén hay không, tương lai mình có đủ tư cách để dùng nữa hay không.
Khi thư ký nói cho hắn về cái chết của Phác Chí Hạo, hắn đang ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ nhìn người người dưới lầu, ly rượu vang trong tay khẽ lắc lư. Khóe mắt của Lợi Tu Trúc thoáng vụt sự ngạc nhiên, nhưng lập tức lấy lại sự điềm tĩnh. Xem ra thanh đao mà mình coi trọng không được hun đúc thành thục, đã gãy một cách dễ dàng. Hắn lại nghĩ tới gã Thiếu Úy trẻ ấy, nhất thời lại có một sự cảnh giác không nói nên lời. Những tâm trạng tốt đẹp có trong bữa tối đã bị rửa sạch toàn bộ.
Lợi Tu Trúc không nên cảnh giác với Hứa Nhạc, đó chỉ là một kẻ ngoại lai lạc đường mà đến, không có một căn cơ nào có thể nói, càng không thể đe dọa hắn. Cho dù là đối phương biết được suy nghĩ của mình từ chỗ Phác Chí Hạo, nhưng cũng không có thời gian nào, đi ngăn cản được việc niêm phong phòng thí nghiệm vào sáng sớm ngày mai.
Vấn đề là ở chỗ, lúc này đã là hai giờ đêm. Bên cảnh sát sau khi tìm được thi thể của Phác Chí Hạo, bước đầu phán đoán là chết vào khoảng chín giờ tối hôm qua.
Lợi Tu Trúc không có thói quen liên hệ trực tiếp với thuộc hạ. Nếu như đã là một kế hoạch bí mật, Phác Chí Hạo cũng sẽ không gọi điện báo cáo sau khi sự việc thành công. Cho nên trong mấy tiếng nhàn rỗi này, hoàn toàn không được hắn chú ý tới. Nhưng Phác Chí Hạo đã chết, có lẽ hắn đã phải được báo trong thời gian sớm nhất, kết quả lại dường như được người nào đó kéo dài thêm mấy giờ.
Mấy tiếng đồng hồ này đủ để làm điều gì? Khuôn mặt anh tuấn của hắn dần đóng băng lại. Khẽ xoay ly rượu vang trong tay, rồi chợt tự cười chế giễu mình, lắc đầu. Sau khi gọi một cuộc điện thoại, hắn không còn để ý tới chuyện này.
Đại cục đã định. Tuy nói là Thiếu Úy trẻ ấy là một biến số, là một biến số vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể ảnh hưởng đến toàn cục. Chàng trai tên Hứa Nhạc ấy, cũng không thể nào lấy đi những số liệu trong phòng thí nghiệm ở Sở Nghiên Cứu được.
Chuyện này không liên quan đến năng lực, nhưng lại liên quan đến chế độ. Chế độ của Liên Bang trước mặt năng lực cá nhân, luôn có một sức mạnh phi thường.
Tiếng điện lưu nhè nhẹ vui tai, trong phòng thí nghiệm yên ắng lại vô cùng rõ ràng. Sự tồn tại của phòng thí nghiệm có kỹ thuật đỉnh cao trong bối cảnh giảm tạp âm, nếu như không phải Hứa Nhạc có một thính lực kinh người, chắc không thể nào nghe thấy tiếng động vang lên như âm nhạc này.
Hệ thống thư mục và các số liệu trên màn hình đang nhanh chóng lướt qua, những văn kiện cũ kỹ đang không ngừng vận hành. Hứa Nhạc lúc này đã cởi bỏ quân phục trên người, hai tay nhanh chóng gõ chỉ lệnh thao tác trên màn hình. Những giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.
Mô hình dữ liệu và bản vẽ thiết kế liên quan hệ thống phun lưu khí điện tử, trên cơ bản đã bị xóa sạch. Phần dữ liệu này là thành quả hợp tác mấy ngày gần đây của Giáo sư Trầm Lão và hắn, hoàn toàn không có trong hệ thống quản lý của kho dữ liệu Liên Bang. Cho nên việc xóa bỏ là rất đơn giản. Thêm vào đó đây là chuyện hắn làm trong Sở Nghiên Cứu, cho dù nhất thời hủy đi, sau này muốn khôi phục lại, cũng là một chuyện không hề khó.
Âm thanh máy hủy văn kiện cùng với tiếng điện lưu yếu ớt, giống như một khúc hợp tấu đơn giản nhưng động lòng người. Hứa Nhạc trong hợp tấu này, lặng lẽ chuyên tâm tiến hành công việc của mình.
Những dữ liệu này cần phải hủy đi, nếu không để cho Viện Khoa Học Liên Bang lấy được, với thực lực nghiên cứu khoa học đáng sợ của đối phương, có lẽ chỉ cần ba ngày, là có thể giải quyết được vấn đề quan trọng nhất của robot thế hệ mới của Liên Bang.
Hai giờ mười ba phút sáng. Hứa Nhạc cuối cùng đã ngẩng đầu lên khỏi màn hình, mệt mỏi thở phào một hơi, cảm giác được cơn đói bụng và đau nhức khắp người. Đêm nay trước là đối đầu với bảy thanh dao, sau đó chém chết Phác Chí Hạo, rồi len lén đột nhập vào Thanh Đằng Viên, hắn vẫn luôn điều động sức mạnh thần bí trong cơ thể mình. Lúc này tuy tinh thần vẫn đầy đủ, sức mạnh thần bí vẫn dư thừa, nhưng sự tiêu hao hữu cơ và cái bụng trống rỗng, lại thật sự khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Bên ngoài phạm vi kho dữ liệu phòng thí nghiệm, tất cả nội dung liên quan đến hệ thống phun lưu khí điện tử, đều đã bị hắn xóa bỏ sạch sẽ. Hứa Nhạc không hề ngừng nghỉ thao tác tay một khắc nào. Năng lực tìm kiếm dữ liệu được Giáo sư Trầm Lão khó nhọc huấn luyện, lúc này đã được bộc lộ toàn bộ. Nhưng nội dung dữ liệu này, đều nằm ở ngoại vi kho dữ liệu, chắc rằng sáng mai những người đến tiếp quản phòng thí nghiệm, có lẽ sẽ không phát giác ra dị thường.
Làm xong tất cả, Hứa Nhạc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh màn hình, im lặng một phút. Suy nghĩ một phút. Nghỉ ngơi một phút.
Chuyến đi Thanh Đằng Viên, chí ít cũng đã chứng thực được những phân tích vừa rồi của Trâu Úc khi ở trên chiếc ô tô màu đen. Viện Khoa Học Liên Bang muốn thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão, Thiết Toán Lợi Gia ngấm ngầm giúp sức. Cầu nối ở giữa lại là hai chính khách có ý đồ làm Tổng Thống là La Tư và Mạch Đức Lâm. Sự kết hợp này quả thực rất đáng sợ.
Hứa Nhạc dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn tin vào sự hợp tác của mình và Lợi Hiếu Thông. Trên thực tế, vị Lợi Thất thiếu gia ấy ngoài việc có chút tiền ra, trước mắt không thể giúp được gì hắn. Chỉ là Lợi Thất thiếu gia lại có thể giám thị Lợi Tu Trúc, tìm được chứng cứ phản bội của Phác Chí Hạo… Năng lực này khiến Hứa Nhạc đôi chút cảm giác.
Xóa bỏ những bản vẽ thiết kế sơ khai của mình và Giáo sư Trầm Lão gần đây cùng vẽ ra, xóa bỏ toàn bộ dấu vết dữ liệu, nét mặt Hứa Nhạc lại vẫn không hề được giải thoát. Hắn nhìn chằm chằm vào cây thư mục được không ngừng chuyển động trên màn hình, đôi mắt nhỏ của hắn lộ ra sự bất lực và trầm trọng.
Mấu chốt thật sự ở chỗ nghiên cứu lượng tử mà dự báo động thái do Giáo sư Trầm Lão nghiên cứu. Hứa Nhạc sở dĩ tìm thấy con đường chính xác để giải quyết vấn đề hệ thống phun lưu khí điện tử robot thế hệ mới của Liên Bang, chính là dưới sự chỉ điểm của Giáo sư Trầm Lão, cùng với những lý luận mười mấy năm nghiên cứu không mệt mỏi của ông và mô hình dữ liệu, hắn đã nghĩ thông chuyện gì đó.
Những thành quả mà Hứa Nhạc hiện này có được, tuy rằng quan trọng, nhưng thứ thật sự quan trọng là những mô hình dữ liệu của Giáo sư Trầm Lão, là công thức hàm số trong mô hình số liệu kia.
Hiện tại hắn đã hủy bỏ toàn bộ thiết kế, nhưng nếu như Viện Khoa Học Liên Bang cướp đi toàn bộ thành quả nghiên cứu của Giáo sư Trầm Lão, hắn tin rằng đối phương phát hiện vấn đề, hơn nữa giải quyết vấn đề, cũng không cần mất quá nhiều thời gian.
Vị Viện Trưởng đức cao vọng trọng của Viện Khoa Học Liên Bang kia, cùng với đám đồ tử đồ tôn độc chiếm vị trí quan trọng trong giới khoa học Liên Bang tuyệt đối không phải là thùng rỗng kêu to. Tuy rằng Hứa Nhạc vô cùng khinh bỉ chuẩn mực đạo đức những người này, nhưng bắt buộc phải thừa nhận, những người này không phải là chỉ dựa vào sáo rỗng lập nghiệp, năng lực tự thân cũng vô cùng mạnh.
Kho dữ liệu của phòng thí nghiệm này là lối ra một chiều, liên kết với kho dữ liệu trung tâm của ba Học Viện Quân Sự lớn và Viện Khoa Học Liên Bang, lại không cách nào đi vào từ bên ngoài. Lối vào chỉ ở trong phòng làm việc lầu hai của phòng thí nghiệm, cho nên Viện Khoa Học Liên Bang mới gấp gáp muốn có quyền khống chế của phòng thí nghiệm này.
Kế hoạch lúc ban đầu của Hứa Nhạc là trực tiếp thông qua thiết bị chuyển đổi, chuyển toàn bộ thành quả học thuật những năm nay của Giáo sư Trầm Lão đi. Sau đó dưới sự giúp đỡ của thiết bị lam quang, đi qua ba lớp giám sát điện tử của Sở Nghiên Cứu.
Điều đáng tiếc là kho dữ liệu của phòng thí nghiệm tuy là lối ra một chiều nhưng Giáo sư Trầm Lão vì an toàn dữ liệu, đã liên kết với kho dữ liệu trung ương Liên Bang, tiến hành bảo mật điện tử cho dữ liệu. Bất luận là ai, dưới tiền đề thiếu quyền hạn của kho dữ liệu trung ương, một khi tiến hành phục chế những dữ liệu này hay là thao tác bất khả nghịch đều sẽ báo động.
Trước mắt lại có một vấn đề khó bày ra trước mặt của Hứa Nhạc, hắn không cách nào chuyển những dữ liệu của Giáo sư Trầm Lão đi. Thậm chí muốn lén hủy đi những dữ liệu, đều cực khó để làm. Nhưng ngày mai những dữ liệu này toàn bộ nằm trong tay của Viện Khoa Học Liên Bang. Đây lại là chuyện hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Hứa Nhạc không có quyền hạn đối với kho dữ liệu trung ương. Nhưng những người này chắc chắn sớm đã nghĩ ra đối sách.
Không thể lén mang những dữ liệu này hủy đi, Hứa Nhạc còn có một cách khác, chỉ là hắn vẫn đang trong một phút suy nghĩ. Bởi vì đây là thành quả trí tuệ mà Giáo sư Trầm Lão đã bỏ không ít tâm huyết vào đó, nếu như cứ như vậy bị hủy trong tay mình, mình sao có thể ăn nói với ông ở phần nghĩa trang Ngân Hà.
Còn có một vấn đề nữa là, Hứa Nhạc tuy đã sớm quen với những mô hình số bao hàm nhiều công thức, nhưng nếu như không có những tài liệu trong kho dữ liệu của Giáo sư Trầm Lão giúp sức, hắn cũng không có một chút lòng tin nào có thể hoàn thành công tác cải tạo cuối cùng của robot thế hệ mới của Liên Bang.
Robot thế hệ mới của Liên Bang có ý nghĩa gì? Hứa Nhạc hiểu rõ hơn bất cứ người nào. Tuy rằng hắn không có hảo cảm với xã hội thượng tầng khống chế cả Liên Bang này, nhưng hắn rõ rằng, trong tình hình Liên Bang và Đế Quốc ngày càng gay gắt, Liên Bang càng mong muốn sớm hoàn thành việc nghiên cứu và trang bị cho robot thế hệ mới. Vậy thì những quân nhân nhiệt huyết bình thường kia, sẽ chết ít đi.
Một bên là chính nghĩa công lý, đấu tranh đối kháng của nhân vật nhỏ, một bên là lợi ích lớn của Liên Bang, tính mạng của thứ dân.
Để lại hay hủy bỏ. Đây là một vấn đề.
Sau một phút đồng hồ, Hứa Nhạc từ ghế đứng dậy, không còn suy nghĩ về vấn đề này nữa. Hắn cũng không hiểu, đành phải hành sự theo bản năng của mình.
Trên giá dự trữ kho dữ liệu ở văn phòng làm việc lầu hai lấy ra một hộp cứng dự trữ liên hệ với tuyến dữ liệu và dây điện nguồn. Hứa Nhạc nhìn vào những vật thể kim loại này, lúc này động tác cũng bất giác ngừng lại một chút. Hắn biết động tác tiếp theo của mình sẽ hủy đi tâm huyết cả đời của Giáo sư Trầm Lão. Giờ này khắc này, trong đầu hắn đang đấu tranh giằng co.
- Cái không phải của các người, các người cũng không thể cướp được nó.
Hứa Nhạc hít vào một hơi thật sâu. Hạ giọng nói.
Nhổ nước bọt vào tay. Hắn nâng chiếc búa Thái Bình nặng nề trong tay, rồi thật mạnh, quyết đoán đập mạnh xuống chiếc hộp dự trữ số liệu.
Quyển 2: Tiếng Chuông Ở Thượng Lâm
Tác giả: Miêu Nị
Chương 127: Ta là 'lão già'
Dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn : Sưu tầm
Khi Hứa Nhạc đã hạ quyết tâm làm chuyện gì đó, ai cũng không thể ngăn cản nổi hắn. Rõ ràng hắn biết chiếc búa này khi hạ xuống, thì rất có thể khiến cho công tác nghiên cứu chế tạo robot thế hệ mới của Liên Bang sẽ bị lui lại mấy năm thậm chí hàng thập kỷ nữa. Nhưng hắn vẫn dứt khoát đập xuống. Đây chỉ là nhân sinh quan của một cô nhi khu quặng mỏ thuần chất… Thứ không phải của các người, các người đừng hòng cướp, nếu các người cướp, vậy thì ta cũng hủy nó đi.
Tất cả mọi thứ trong phòng thí nghiệm lúc này, đều là những thứ mà Giáo sư Trầm Lão cho hắn, cho nên hắn dám đập, đây là một thái độ, thà trở thành ngọc nát cũng không để người khác cướp đi một mảnh ngói của nhà mình.
Những tia lửa điện màu u lam, trắng xỉn, xanh sậm theo nhát búa nặng nề bổ xuống văng tung tóe ra khắp nơi. Hộp dự trữ kim loại cứng chắc cũng đã hóa thành những mảnh vụn kim loại sắc nhỏ, bay loạn về bốn phía của phòng thí nghiệm. Chất liệu từ tính cao trong hộp thì biến thành một đám mưa bụi thê thảm dưới chiếc búa.
Dưới trình độ kỹ thuật hiện nay của Liên Bang, sử dụng các biện pháp kỹ thuật để xóa đi dữ liệu, đều có khả năng khôi phục lại. Hứa Nhạc từ sau khi hạ quyết tâm vào đêm qua, đã quyết định dụng cách vật lý bạo lực đơn giản này để tiến hành xóa bỏ dữ liệu.
Bề mặt hợp kim cứng chắc này cho dù là đạn cũng không bắn xuyên được, người bình thường cho dù dám xóa bỏ dữ liệu bằng cách vật lý khủng khiếp như của Hứa Nhạc, chỉ e rằng cũng không tìm được cách nào. Nhưng Hứa Nhạc lại có, trong tay hắn có một chiếc búa Thái Bình nặng nề, trong cơ thể hắn lại tràn đầy một nguồn lực lượng rung động nóng ran không bình hòa.
Búa Thái Bình từ từ nâng cao lên, rồi hạ xuống nặng nề, Hứa Nhạc im lặng thô bạo phá hủy đi tất cả mọi thứ trên giá dữ liệu. Nhưng khi hắn đập, tâm trạng hoàn toàn không hề dễ chịu gì, trong lòng ngược lại còn tràn đầy sự đau khổ và sự bi ai sâu sắc. Mỗi một búa được đập xuống, lại hủy đi một phần dữ liệu, giống như là đang đập vào chính cơ thể của hắn.
Giáo sư Trầm Lão giữ những số liệu này hơn mười mấy năm, không để ý đến gió cát mưa sa bên ngoài, chỉ biết để lại những thứ này, những thứ này vẫn không có được bất cứ kết quả gì, nhưng trong quá trình đã để lại những thành quả nghiên cứu đầy trí tuệ… .
Lúc này nó đang dần bị biến mất dưới những nhát búa Thái Bình nặng nề.
Giống như những gì mà Lợi Tu Trúc nghĩ, trước mặt chế độ lớn mạnh của Liên Bang, ai cũng không có cách nào lấy trộm đi những dữ liệu trong Sở Nghiên Cứu. Hứa Nhạc tuy có những di sản quý báu mà Phong Dư đại thúc đã để lại cho hắn, nhưng cũng không thể làm được chuyện này, sự bảo vệ của Liên Bang với những dữ liệu này, quả thực là đến mức khó có thể tưởng tượng.
Có điều Lợi Tu Trúc không thể tưởng tượng ra được, gã Thiếu Úy trẻ tuổi tên Hứa Nhạc ấy, một khi phát hiện dữ liệu không cách nào di chuyển đi, sẽ lại lựa chọn một cách làm đầy huyết tính như vậy. Dùng một chiếc búa nặng để phá hủy nó.
Hứa Nhạc không thể vô thanh vô tức để chuyển dời những dữ liệu này đi, thậm chí ngay cả ngấm ngầm hủy những dữ liệu này cũng không thể làm được. Trong Viện Khoa Học Liên Bang, Thiết Toán Lợi Gia… Và trước mặt những bóng đen của nhân vật chính trị… hắn muốn bảo vệ di sản của Giáo sư Trầm Lão, đã không tìm được cách, phía Thai Gia lại giữ thái độ im lặng, hắn chỉ là một nhân viên nghiên cứu, có thể làm được gì?
Điều hắn có thể làm, chính là lúc này hắn đang làm, dùng một chiếc búa để hành động.
Khi chiếc búa lần đầu chạm vào hộp dự trữ dữ liệu trên giá, đập nát ra bề mặt hợp kim bền chắc, phá hoại các chất liệu từ tính mật độ cao bên trong, ánh đèn trong phòng thí nghiệm chợt tối lại, sau đó đèn cảnh báo nhanh chóng vụt động, đồng thời âm thanh cảnh báo nhức tai cũng vang lên.
Tiếp sau tiếng cảnh báo là tiếng động vang lên hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm. Nhức nhói chói tai, âm thanh gấp gáp kinh tâm động phách.
Hệ thống cảnh báo của Phòng 3 Sở Nghiên Cứu đồng loạt được khởi động. Hệ thống phân hình ba lớp ở bên ngoài lối đi đang ở trong trạng thái khẩn cấp. Tất cả lối thông hành đều tạm thời bị khống chế. Hệ thống phòng ngự tự động cũng bắt đầu được vận hành.
Các nhân viên nghiên cứu vẫn đang ở lại phòng thí nghiệm. Theo chỉ thị mệnh lệnh của máy tính giám sát trung ương của Sở Nghiên Cứu, bước ra khỏi cánh cửa phòng thí nghiệm. Họ có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn về đèn cảnh báo ở trong hành lang. Phát hiện không phải là cảnh báo cháy. Không tránh khỏi nghi ngờ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chuông cảnh báo tại sao lại kêu gay gắt như vậy?
Tiếp theo đó, tiếng bước chân nặng dày đặc gấp gáp vang lên, một nhóm Hiến Binh mặc áo chống đạn màu sậm được trang bị vũ trang đang chạy đến từ phía đầu hành lang. Thần sắc nghiêm trọng, nhanh chóng bao vây cánh cửa của phòng thí nghiệm.
Những nhân viên nghiên cứu lúc này mới chú ý tới, trong tiếng cảnh báo, cánh cửa của gian phòng thí nghiệm ấy vẫn đóng chặt, giống như ở một thế giới khác, đó là… phòng thí nghiệm của Giáo sư Trầm Lão?
Hiến Binh đã chuyển tiếp được với máy đàm thoại ngoài cửa phòng thí nghiệm, nhưng trong phòng thí nghiệm không có bất cứ hồi ứng nào, chỉ có những tiếng bình bình nặng nề vọng lại, giống như là có một quái vật đã đập thứ gì đó trong phòng thí nghiệm.
Thủ lĩnh Hiến Binh cau mày, vẫy cánh tay, chuẩn bị phát động tấn công mạnh.
Hứa Nhạc nghe thấy tiếng cảnh báo, động tác vẫn không hề ngừng lại, thậm chí hắn biết các Hiến Binh được trang bị vũ trang, lúc này chắc chắn đã bao vây ngoài phòng thí nghiệm, vì vậy động tác đập búa của hắn lại càng nhanh hơn.
Đập đi.
Vị lãnh tụ học thuật vô sỉ trong viện nghiên cứu Liên Bang kia, năm đó đã để Giáo sư Trầm Lão lẳng lặng chịu oan khuất một hồi lâu, lần này sao có thể để đối phương đắc thắng lần nữa? Giáo sư Trầm Lão đang nằm trong nấm mồ kia có lẽ cũng sẽ ủng hộ mình làm như vậy. Thà đập nát những thứ này, tương lai sẽ có một ngày, trong Liên Bang cũng sẽ xuất hiện một nhân vật kiệt xuất bằng lòng ở lì trong phòng mấy chục năm để khai phá những thứ mà Giáo sư Trầm Lão đã nghiên cứu một lần nữa. Chỉ có điều sẽ muộn hơn đôi chút, nhưng rồi cũng sẽ tốt hơn. Đem những công thức hàm số và mô hình dữ liệu vốn bản thân nó không biết làm ác, chỉ có sự đẹp đẽ này giao cho những nhân vật vô sỉ đó, để làm công cụ giúp họ có được danh lợi…
Bộp một tiếng, chiếc búa Thái Bình đập mạnh xuống đất, bắn tóe ra những tia lửa nhỏ.
Hứa Nhạc thở dốc, không để ý lau đi mồ hôi chảy ròng trên trán mình, xoay người nhìn về màn hình giám sát, trên màn hình, Hiến Binh bên ngoài phòng thí nghiệm, đã bắt đầu chuẩn bị phá cửa vào.
Thứ nên hủy cũng đã hủy xong, tài sản mà Giáo sư Trầm Lão để lại, đã biến thành những dấu vết tàn phá thành mảnh nhỏ văng đầy đất. Hứa Nhạc tin rằng chiếc búa Thái Bình cộng thêm với sức mạnh của mình, đã có được sức tàn phá lớn nhất, những lão già trong Viện Khoa Học Liên Bang, muốn khôi phục lại dữ liệu, cũng đã biến thành một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng đúng lúc này, mắt Hứa Nhạc nheo lại, đồng tử cũng co rút vào, bởi vì trên màn hình, hắn phát hiện ra một hàng chữ đang lóe sáng.
- Dữ liệu trung tâm ứng kích chuyển dời thành công, tạm thời giữ đến khu lưu trữ.
Tay cầm búa của Hứa Nhạc run lên, vụt quay đầu nhìn về thiết bị dự trữ phía sau giá dữ liệu, chợt trong lòng dâng tràn sự tuyệt vọng và không cam tâm mãnh liệt.
Ứng kích chuyển dời!
Vô số lần cây búa đập xuống, hủy đi những hộp dữ liệu ấy, nhưng dữ liệu lại đã tự động chuyển đến khu lưu trữ!
Hứa Nhạc sắc mặt cổ quái nhìn vào hàng chữ vụt hiện trên màn hình, cả người run rẩy, hắn biết mình đã thất bại, an ninh dữ liệu điện tử của kho dữ liệu trung ương còn mạnh hơn với sự tưởng tượng của hắn. Rõ ràng vừa rồi đã cắt đứt trước đường dẫn dữ liệu, tại sao những dữ liệu này có thể di chuyển từ khu này đến khu lưu trữ!
Sự không cam tâm và giận dữ mãnh liệt đã biến thành thất vọng, sau đó là tuyệt vọng, Hứa Nhạc lặng lẽ nhìn hàng chữ dữ liệu chuyển dời thành công trên màn hình, cúi đầu xuống, nhắm mắt lại.
Hắn nghe thấy âm thanh phá cửa của phòng thí nghiệm, giận dữ gằn giọng nói:
- Mẹ nó.
Kho dữ liệu trung ương Liên Bang, chính ở trong Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang, cách Phòng 3 Sở Nghiên Cứu Quả xác khoảng bốn mươi cây số, ở dưới lòng đất sâu không biết bao nhiêu km của Cục Hiến Chương Liên Bang.
Quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương bao trùm toàn vũ trụ, Hứa Nhạc chỉ dùng một cây búa Thái Bình, muốn hủy đi dữ liệu được bảo vệ trong bộ nhớ của Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang, lúc này xem ra, lại chính là một chuyện hoang đường.
Nhưng điều càng làm Hứa Nhạc không ngờ đến là, đối với Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang mà nói, tin tức được phát ra từ điểm tin tức sau gáy hắn, không hề xa lạ. Điều càng không thể tưởng tượng là, sau liên hệ loại thứ hai quái dị của lần đó, trong Liên Bang không có người nào biết được rằng, chiếc máy tính trung ương toàn năng kia, đã thiết lập một hệ thống quan sát với Hứa Nhạc, phòng lưu lại đường khôi phục dữ liệu.
Màn đêm u ám thanh tĩnh, dưới đất sâu thẳm, phần góc màn hình hiển thị của Máy tính chủ Trung tâm Liên Bang, vô thanh vô tức hiện ra một hàng chữ.
- Mã số công dân: Thường, Họ tên: Hứa Nhạc.
- Ghi chú: người hiềm nghi tình huống dị thường số 72.
- Ghi chú: Mục tiêu liên hệ loại hai số một.
- Ghi chú: Công dân này là mục tiêu quan sát dài hạn số một, trước khi nhóm năm người hồi phục, đảm bảo phục hồi lại dữ liệu của mục tiêu này.
- Đề nghị: Đường khôi phục dữ liệu đã liên kết.
- Thiết lập liên hệ chủ động, sửa lại trạng thái dị thường, chấp nhận hay không?
Người có tính phẫn nộ, không cam lòng, có sự chấn động tinh thần, có thể khiến con người chớp mắt bộc phát được tiềm lực cực đại, hoặc là khiến các cơ thịt vào trong trạng thái kỳ dị. Hứa Nhạc không có, hắn chỉ nhìn trân trân vào màn hình, không ngừng hỏi Máy chủ của kho dữ liệu trung ương.
Hắn lúc này, hoàn toàn không rõ kho dữ liệu trung ương chính là Máy tính Hiến Chương mà hắn ghê sợ nhất. Nhưng lửa tức giận đã xông vào tim, sự phẫn nộ của hắn, sự tuyệt vọng của hắn, công sức cả đêm và sự hao phí tinh thần của hắn, khiến dòng khí nóng trong người đã truyền khắp vào tứ chi, bắt đầu nhanh chóng trở về lưng sau, khi đi qua sau gáy, lại lờ mờ chạm vào thứ gì đó, gây ra một cơn đâu dữ dội.
Cánh cửa của phòng thí nghiệm lúc này đã mở ra, Hiến Binh được trang bị vũ trang đã xông vào, khẩu súng trong tay ngắm vào Hứa Nhạc, đang kêu thét lớn cái gì đó.
Hứa Nhạc lại cảm thấy cơn đau sau gáy, sau đó hắn phát hiện động tác của những Hiến Binh ấy chậm lại.
Hoa mắt sao? Không, là trước mắt đen ngòm, hắn sửng sốt phát hiện hai mắt mình tối sầm, rơi vào trong trạng thái kỳ dị mà quen thuộc.
Hắn lại rơi vào giấc mơ màu đen một lần nữa.
Một hàng chữ sáng bạc từ xa bay đến, hiện ra trước mắt hắn.
- Thiết lập liên hệ chủ động, chấp nhận hay không?
Hứa Nhạc cả người buốt lạnh, nhất thời không biết đã nghĩ tới bao nhiêu chuyện trước đây, ngơ ngẩn trong giây lát, nhưng trong lòng lại run lẩy bẩy hỏi:
- Ngươi là ai?
Một thời gian yên ắng trôi qua, sau đó ánh sáng lại biến thành hàng chữ.