Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #186  
Old 02-06-2008, 01:13 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 185


Tiểu Bảo trùng hồi viện Lệ Xuân

Lương Ngá»c Kiá»u hát xong, má»™t ca ká»· khác tiến vào. Ngưá»i này lối ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi, cá»­ chỉ thuần nhã, giá»ng ca thánh thót. Gặp những câu khúc chiết vi diệu, tiếng hát càng thanh thoát lên bổng xuống trầm, biến hóa vô cùng.
Thị hát khúc "Vá»ng hải triá»u" cá»§a Tần Quan:
Äầy trá»i ngưu đầu, má»™t cõi mênh mông sông giáp biển, Dương Châu ao giếng chẳng còn đâu.
Hoa nở đầy đưá»ng oanh hót líu lo vui dạ khách, mưá»i dặm rèm châu gió thoảng qua.
Bài từ ca này ả ca kỹ hát rất hay, nhưng Vi Tiểu Bảo lại cực kỳ chán ngán.
Gã không nhịn được, mở miệng ngáp dài.
Khúc Vá»ng hải triá»u má»›i hảt chưa được phân ná»­a. Ngô Chí Vinh rất tinh ý biết là Vi Tiểu Bảo không muốn nghe nữa, vá»™i vẫy cho ả ca kỹ dừng lại. Thị thi lá»… rồi rút lui.
Ngô Chí Vinh tươi cưá»i há»i:
- Vi đại nhân! Hai ả ca kỹ này Ä‘á»u là danh ca nổi tiếng ở thành Dương Châu.
Chúng lại hát toàn khúc mô tả cảnh phồn hoa ở đất Dương Châu. Không hiểu đại nhân nghe thế nào?
Nguyên hắn thấy nói Khân sai đại nhân muốn thiết lập hành viên ở chùa Thiá»n Trí liá»n tưởng gã là kẻ sÄ© phong nhã, nên đã lá»±a những khúc hát nổi tiếng vá» thi từ.
NgỠđâu Vi Tiểu Bảo nghe những khúc hát này chẳng khác đàn gảy tai trâu.
Chỗ sở thích của gã phải là một thiếu nữ xinh đẹp, hai là hát những tiểu khúc phong lưu nhàn nhã, ba là tiếng hát phải lẳng lơ phóng đãng.
Ngày trước Trần Viên Viên đã có tấm dung nhan đổ nước nghiêng thành, mu.
lại vừa hát vừa giải thích, gã mới nghe được hết bài •Viên Viên khúc•.
Bây giá» gã thấy hai ả ca kỹ này nhan sắc tầm thưá»ng, vẻ mặt lại ngá»› ngẩn.
Khúc hát gã chẳng hiểu gì, nên chán quá mà phải ngáp dài. Như vậy cũng đã là lịch sự lắm rồi.
Gã nghe Ngô Chí Vinh há»i vậy liá»n đáp:
- Cũng được ! Cũng được ! Nhưng già mất một chút. Những món đồ cũ kỹ không hợp với mùi vị tiểu đệ.
Ngô Chí Vinh nói:
- Dạ dạ! Äá»— Mục Chi là ngưá»i nhà ÄÆ°á»ng còn Tần Thiếu Du là ngưá»i nhà Tống. Quả nhiên là những nhân vật quá xưa rồi.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Hiện tại có má»™t bài thÆ¡ má»›i, do thi nhân tân tiến làm ra. Thi nhân này tên gá»i Tra Thận Hành, nổi tiếng chưa bao lâu. Y làm thÆ¡ tả mùi phong vận cá»§a cô gái nhà nông ở Dương Châu. Lá»i thÆ¡ đã má»›i, tứ thÆ¡ còn má»›i hÆ¡n.
Y dứt lá»i liá»n dÆ¡ tay ra hiệu cho kẻ chầu hầu truyá»n lệnh ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, lại một ả danh kỹ tiến vào.
Vi Tiểu Bảo nói những món hàng cũ kỹ là trỠvào ả ca kỹ, Ngô Chí Vinh không hiểu lại tưởng gã chê khúc hát xưa quá rồi.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu Äá»— Mục Chi, Tần Thiếu Du là ai, gã theo Ngô Chí Vinh nói đến những cô gái nhà nông xinh đẹp ở thành Dương Châu, lại khoe những gì má»›i mẻ thì nghÄ© bụng:
- Äã có những cô thôn nữ phong lưu lại má»›i mẻ ở đất Dương Châu thì ta thư?
coi xem thế nào cũng chẳng hỠgì.
ả ca kỷ tiến vào hoa bằng.
Vi Tiểu Bảo không ngó đến còn khá, gã vừa trông thấy ả, bất giác lửa giận trong lòng nổi lên, những muốn phát tác ngay.
Nguyên ả ca kỹ này tuy chưa tá»›i năm chục tuổi nhưng cÅ©ng ngoài bốn mươi, món tóc mai đã đốm bạc, trên trán nhiá»u vết nhăn. Gã thích cặp mắt lá»›n, thì mắt a?
này nhỠtý hý. Cái miệng cần nhỠlại thi lại rộng hoác ả ca kỹ ôm lấy cây tỳ bà. Vi Tiểu Bảo ngó thấy càng tức giận hơn, gã lẩm bẩm:
- Con mụ này cÅ©ng há»c đòi làm Trầm Viên Viên ư ?
Bá»—ng nghe tiếng đàn nổi lên khác nào ngá»c đổ châu reo. Tiếng hát trong trẻo du dương thật lá»t tai:
Sông Hoài má»™t giải xanh xanh Ngoài thành ẩn hiện mái gianh mấy nhà Ngưá»i không the lụa lượt là Quần xanh tha thướt mặn mà kém ai?
Tiếng hát đã thanh nhã lại phổ vào tiếng tỳ bà có lúc như nước chảy róc rách, có khi như tiếng nhạc xôn xao. Nhất là câu "Quần xanh tha thướt mặn mà kém ai?", tiếng tỳ bà thoang thoảng như có như không.
Các quan Ä‘á»u cảm thấy tinh thần thư thái. Ngưá»i thì nhắm mắt ngưng thần, ngưá»i thì gật gù đầu.
Tiếng tỳ bà vừa dứt, các quan không nhịn được cất tiếng hoan hô.
Quan tuần phủ nói:
- Lá»i văn đã hay, khúc hát cÅ©ng hay, tiếng tỳ bà càng hay hÆ¡n nữa. Thật là con ngưá»i áo vải quần sồi cÅ©ng không dấu được vẻ thiên hương quốc sắc, đúng là công phu vào bậc nhất.
Vi Tiểu Bảo đằng hắng má»™t tiếng rồi há»i:
- Ngươi có biết hát khúc "Thập bát mô" không ? Thử hát một khúc nghe chơi.
Các quan nghe Vi Tiểu Bảo nói vậy Ä‘á»u cả kinh thất sắc.
ả ca kỹ lại càng tái mặt. Äá»™t nhiên hay hàng lệ châu tầm tã tuôn rÆ¡i. Thị trÆ¡?
gót quay ra ngoài.
Bỗng nghe đánh chát một tiếng. Cây đàn tỳ bà rớt xuống đất, ả ca kỹ cũng không lượm lên nữa tiếp tục chạy đi.
Vi Tiểu Bảo nổi lên tràng cưá»i ha hả nói:
- Ngươi không biết hát ta cũng không phạt ngươi, hà tất phải sợ hãi như vậy?
Thập Bát Mô là những khúc hát vặt cá»±c kỳ dâm đãng. Khúc hát này nói vá» sá» soạng vào mưá»i tám chá»— trên ngưá»i đàn bà. Má»—i lần sá» chá»— nào Ä‘á»u có những câu để hình dung chá»— đó. Các quan tuy Ä‘á»u đã nghe qua, nhưng ở nÆ¡i thịnh yến thanh nhã này chẳng thể công nhiên nhắc tá»›i được, vì khúc hát này làm Ä‘iếm nhục quan trâm.
ả ca kỹ ôm đàn tỳ bà kia nổi danh Dương Châu đã lâu ngày. Chẳng những thị ngâm thÆ¡ rất hay mà còn tá»± mình làm ra thÆ¡ được. Trước nay thị chỉ hát mướn lấy tiá»n chứ không bán mình. Tiếng tăm thị đồn đại xa gần. Những khách công hầu cùng phú thương ở Dương Châu muốn gặp riêng thị cÅ©ng không được.
Vi Tiểu Bảo há»i câu đó là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục cho thị.
Viên bố chánh khẽ nói:
- Vi đại nhân muốn nghe những khúc hát vặt thì rồi chúng ta sẽ có cÆ¡ há»™i tìm ngưá»i hát nghe chÆ¡i.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cả những khúc hát Thập bát mô mà mụ Ä‘iếm già này cÅ©ng không biết hát thì thật là kém quá! Mai mốt tiểu đệ má»i đại nhân đến Lệ Xuân Viện ở phưá»ng Minh Ngá»c chÆ¡i. Những con nhá» bên đó hát nhiá»u khúc hay lắm.
Gã nói câu này ra cá»­a miệng liá»n biết ngay có Ä‘iá»u không ổn, miệng lẩm bẩm:
- Ta không thể má»i y đến Lệ Xuân Viện được. Ở Dương Châu rất nhiá»y kỹ viện:
chín viện lá»›n, chín viện nhá». Bất cứ viện nào tá»›i chÆ¡i cÅ©ng được.
Gã vừa cầm chung lên đã cưá»i nói:
- Uống rượu đã! Uống rượu đã! Các quan văn nghe Vi Tiểu Bảo nói những Ä‘iá»u thô tục ra chiá»u bẽn lẽn, liá»n nâng chung rượu lên uống. Há» lá» Ä‘i như không nghe tiếng.
Các võ tướng trái lại vẻ mặt rất hân hoan. Chúng cảm thấy có chỗ đồng đạo với Khâm sai đại nhân.
Giữa lúc ấy, bá»—ng thấy má»™t tên sai dịch cuối đầu Ä‘i ra khá»i hoa bằng. Vi Tiểu Bảo nhìn sau lưng gã rất quen thuá»™c mà không hiểu là ai?
Sau tên sai dịch kia không trở vào hoa bằng nữa rồi gã cũng quên đi.
Các quan lại ngồi uống thêm mấy chung rượu. Vi Tiểu Bảo phải ngồi tiếp bá»n quan văn rất vô vị lạt lẽo. Gã không được coi tuồng hát bá»™i hay đánh bạc thì chẳng còn gì thú nữa. Trong đầu óc gã chỉ tưởng tượng những khúc Thập bát mô.
Gã lẩm bẩm:
- Má»™t ta sá», hai ta sá», sỠđến đầu tóc cá»§a thư thá»±..
Sau gã không nhẫn nại được nữa, liá»n đứng dậy nói:
- Tiểu đệ say rượu rồi. Vậy xin cáo từ.
Gã chắp tay nhìn quan tuần phủ, quan bố chánh, quan án sát là những vi.
quan lớn, thi lễ rồi cất bước ra.
Các quan Ä‘á»u ra khá»i hoa bằng tiá»…n chân gã lên kiệu.
Vi Tiểu Bảo trở vá» hành viên dặn bá»n thân binh là mình cần nghỉ ngÆ¡i, bất luận ai đến nhất thiết Ä‘á»u ngăn lại đừng cho vào.
Vi Tiểu Bảo vào phòng thay đồ, mặc quần áo rách rưới. Bá»™ quần áo này Song Nhi đã ra chợ từ mấy bữa trước mua vá» xé toạc mấy chá»— lại di xuống đất và bôi dầu mở vào cho lem luốc, hôi hám. Cả mÅ© giày cho chí sợi dây dóc tóc cÅ©ng Ä‘á»u đùng đồ cÅ© kỹ, rách nát.
Gã lại vốc than trong lò bóp vào bát nước để bôi lên mặt cho nhỠnhem.
Gã soi gương quả thấy mình giống một thằng nhỠở Lệ Xuân Viện.
Song Nhi chầu chá»±c cho gã thay quần áo bất giác bật cưá»i há»i:
- Thưa tướng công! Trong vở tuồng "Khâm sai đại nhân Bao Long Äồ cải dạng Ä‘iá»u tra" há» cÅ©ng ăn mặc thế này hay sao?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äại khái là như vậy. Có Ä‘iá»u Bao Long Äồ nước da Ä‘en nhẻm không cần phải trát tro than lên mặt nữa.
Song Nhi há»i:
- Nô tỳ theo tướng công nên chăng? Tướng công Ä‘i má»™t mình e xảy chuyện gì bất trắc, không có ngưá»i bảo vệ.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Ta đến chỗ này những cô bé xinh đẹp không thể tới được.
Gã nói rồi hát ngao:
- Má»™t ta sá», hai ta sá», sỠđến khuôn mặt trái xoan cá»§a Song Nhi.
Gã vừa hát vừa đưa tay ra sỠmặt thị.
Song Nhi thẹn đỠmặt lên cưá»i hì hì, lạng ngưá»i né tránh.
Vi Tiểu Bảo nhét vào bá»c má»™t tập ngân phiếu, lại lấy má»™t nắm bạc vụn Ä‘em theo. Gã bắt Song Nhi lại khẽ hôn vào má thị má»™t cái rồi chuồn ra cá»­a sau.
Tên thân binh gác cá»­a quát há»i:
- Làm gì thế này ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta là con cá»§a bà há» Hà và là muá»™i phu cá»§a biểu cạ Ta làm gì mặc ta, ngươi há»i làm chi?
Tên thân binh chưng há»­ng. Hắn còn Ä‘ang nhẩm tính há» hàng thân thích cá»§a đối phương thì Vi Tiểu Bảo đã ra khá»i cá»­a rồi.
Vi Tiểu Bảo thuá»™c hết đưá»ng lá»›n hẻm nhá» trong thành Dương Châu, tưởng chá»­ng nhắm mắt cÅ©ng không lạc lối.
Chẳng bao lâu gã đã tá»›i phưá»ng Minh Ngá»c ở bá» Tây Hồ. Tai gã nghe văng vẳng tiếng đàn tiếng sáo từ phía trong vá»ng ra. Tiếng đàn xen lẫn tiếng hát xướng, cưá»i đùa, quát tháo, hợp lại thành khúc nhạc rất lá»t tai Vi Tiểu Bảo. Gã tưởng khúc nhạc này còn hay hÆ¡n cả khúc Quân Thiá»u trên thế giá»›i. Bất giác gã khoan khoái vô cùng.
Vi Tiểu Bảo đi tới ngoài viện Lệ Xuân thì thấy môn đình vẫn nguyên như trước. Ngày nay so với lúc ra đi năm xưa chẳng có chi khác lạ.
Gã chạy lén đến bên viện, mở cánh cửa ngách chuồn vào trong.
Vi Tiểu Bảo nghĩ tới chuyến này mình đi cốt gặp riêng một mình mẫu thân đê?
đưa cho bà tập ngân phiếu, rồi sẽ sai thân binh đưa vá» Bắc Kinh. Gã cÅ©ng tính chuyện thưởng cho từ mụ giầu đến các kỹ nữ cùng kẻ hầu ngưá»i hạ má»—i tên má»™t hai trăm lạng bạc. Sau khi xá»­ sá»± má»™t cách rá»™ng rãi sẽ qua bên viện Quỳnh Hoa Æ¡?
giáp vách để nghe hát và đánh bạc.
Gã nhón gót đi tới ngoài phòng của mẫu thân, liếc mắt vào chẳng thấy một ai biết là mẫu thân đang bận tiếp khách.
Bất giác gã lẩm bẩm:
- Con mẹ nó! Không biết thằng ôn nào đang nhân tình với má má để làm bố hỠta.
Gã tiến vào trong phòng thấy chăn đệm trên giưá»ng còn y nguyên là những đồ vật ngày trước. Có Ä‘iá»u đã cÅ© hÆ¡n và rách hÆ¡n nhiá»u.
Gã nghĩ bụng:
- Xem chừng cách làm ăn cá»§a má má không còn hưng thịnh nữa, vậy những bố há» ta cÅ©ng không có nhiá»u.
Gã ngảnh đầu sang bên vẫn thấy cái giưá»ng nhá» cá»§a gã ngày trước còn đê?
nguyên đó. Trước giưá»ng đặt má»™t đôi giày cÅ©. Chăn đệm trên giưá»ng giặt dÅ© rất sạch sẽ.
Vi Tiểu Bảo tiến lại ngồi xuống giưá»ng, thấy tấm áo dài bằng vải xanh cá»§a gã gấp vuông vắn để trong góc giưá»ng. Trong lòng có Ä‘iá»u hối hận, gã tá»± nhá»§:
- Má má vẫn chá» ta trở vá». Tổ bà nó! Lão gia ở Bắc Kinh sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i sung sướng mà không biết sai ngưá»i vỠđưa tiá»n cho má má, thì ra lão gia chẳng nhá»› gì đến mẹ.
Gã nằm ghé xuống trên giưá»ng để chá» mẫu thân trở vá».
Theo qui củ trong kỹ viện thì những khách làng chơi ngủ lại đã có những phòng rộng rãi, cách thiết trần hoa lệ, chăn gấm đệm thuệ Các kỹ nữ có phòng nhỠcho riêng mình, nhưng những phòng này rất hủ lậu.
Những gã kỹ nữ nhá» tuổi xinh đẹp thì phòng riêng còn khá hÆ¡n. Mẫu thân Vi Tiểu Bảo vừa lá»›n tuổi, rất ít khách hàng, dÄ© nhiên chá»§ chứa đối đãi vá»›i bà rẻ rúng hÆ¡n nhiá»u.
Gian phòng cá»§a mẫu thân Vi Tiểu Bảo sÆ¡ sài quá, ván vách rất má»ng. Gã nằm má»™t lúc bá»—ng nghé sang phòng bên có ngưá»i lá»›n tiếng quát mắng. Äúng là tiếng chá»§ chứa:
- Lão nương mất bao nhiêu tiá»n bạc mua mi Ä‘em vá», mà mi nay chối mai chối, không chịu tiếp khách. Hừ hừ !... Thế thì ta mua mi vá» làm tượng Quan Thế ¢m Bồ Tát để thá» phụng mi chăng? Tụi bay đánh nó róc xác ra thá»­ xem nó có còn từ chối được không ?
Tiếp theo là tiếng roi quật xuống da thịt đen đét, tiếng rên la, tiếng khóc kêu gào, tiếng thoá mạ loạn xạ ngầu.
Những thanh âm này Vi Tiểu Bảo đã từng nghe quen từ thưở nhá» biết ngay là mụ má»›i mua được cô gái nhá» tuổi vá», bắt cô tiếp khách nhưng cô không chịu nên bị đánh đòn. Äó là chuyện rất tầm thưá»ng chằng có chi là lạ vá»›i gã.
Cô nào mà không chịu tiếp khách còn phải chịu nhiá»u Ä‘au đớn, nào kim đâm vào móng tay, nào sắt nung áp vào da thịt Ä‘á»u được sá»­ dụng.
Trong kỹ viện chẳng thể nào tránh khá»i thứ thanh âm rùng rợn này. Có Ä‘iá»u Vi Tiểu Bảo ra Ä‘i lâu ngày, bây giá» lại nghe thấy, gã có cảm giác như Ä‘ang ôn lại những giấc má»™ng cÅ©, chứ không nghÄ© tá»›i tiểu cô nương kia thật đáng tá»™i nghiệp.
Tiểu cô nương rất đổi quật cưá»ng. Cô la lá»›n:
- Ngươi đánh chết ta đi càng haỵ Chẳng thà ta chết chứ không chịu tiếp khách. Ta đập đầu tự tử cho ngươi coi.
Mụ chá»§ tiếp tục quát bá»n tôi đòi đánh đập mà vị tiểu cô nương thá»§y chung vẫn không chịu khuất phục.
Chúng đánh thêm hai, ba chục roi nữa rồi một tên gia nô nói:
- Bữa nay hãy tạm dừng tay không đánh nữa, để đến mai sẽ liệu.
Mụ chá»§ hằn há»c nói:
- Khiêng con tiện nhân này ra ngoài kia! Bá»n nô tỳ dìu cô bé ra ngoài.
Sau một lát chúng trở vào phòng, mụ chủ dặn:
- Con tiện nhân đó dùng cương không được thi phải dùng nhụ Các ngươi cho thị uống Mê xuân tửu.
Má»™t tên nô tỳ há»i:
- Y không chịu uống thì sao?
Mụ gắt lên:
- Ngu quá! Ngươi hòa vào canh là được ! Tên nô tỳ đáp:
- Dạ dạ! Thất Thư! Kế ấy hay quá! Vi Tiểu Bảo dán mắt vào kẽ vách ngó sang, thấy mụ chủ mở tủ lấy bình rượu rót một chung đưa cho ả nô tỳ và bảo thị:
- Gá»i Xuân Phương ra bồi rượu cho hai vị công tá»­ đó. Há» có nhiá»u tiá»n lắm đấy. Há» nói là đến viện ta ở trỠđể tìm chá» bạn. Những con mòng béo này mà không ưng Xuân Phương thì lát nữa ta sẽ bảo chúng hãy thá»§ng thẳng chá» ta đánh bẫy con tiểu tiện nhân này. Gặp vận may thì lấy cá»§a chúng ba bốn trăm lạng bạc chẳng có chi là khó.
Nô tỳ cưá»i đáp:
- Cung hỷ Thất Thư được dịp phát tài, tiểu tỳ cũng nhỠphước của Thất Thư để có chút trả nợ đánh bạc.
Mụ chủ mắng thị:
- Làm ăn cá»±c nhá»c má»›i kiếm được vài lạng bạc, mà Ä‘em cúng vào chá»— ba mươi hai quân bài hết. Vụ này ngươi làm không trôi thì coi chừng ta sẽ xẻo tai ngươi Ä‘i đó.
Vi Tiểu Bảo biết Mê xuân tá»­u là má»™t thứ rượu thuốc, há»… ai uống vào là mê chẳng còn biết gì nữa. Ở các kỹ viện thưá»ng dùng thứ rượu này để làm cho các cô gái không chịu tiếp khách mê Ä‘i Ban đầu Ä‘ac nghe Mê xuân tá»­u lấy làm kỳ lạ, bây giá» gã hiểu là thứ thuốc mê bá» vào rượu thì lại thành chuyện tầm thưá»ng quá.
Gã tự nhủ:
- Bữa nay bố hỠta là hai tên công tử nhỠtuổi ư? Hình thù chúng thế nào, ta muốn coi cho biết.
Vi Tiểu Bảo rón rén lần mò tới ngoài phòng Cam lộ sảnh. Gã đứng tren cái đôn đá dòm vào.
Cam lộ sảnh là căn phòng chuyên để tiếp đãi các khách thương hào phú.
Ngày trước gã ở Lệ Xuân Viện mỗi khi có khách đến thưởng thức là gã lại ra đứng trên đôn đá dòm trộm.
Chá»— này khen cá»­a rá»™ng đặc biệt, ở ngoài dòm vào rõ mồn má»™t. Trong nhà, khách ngồi chênh chếch má»™t bên không ngó thấy bóng ngưá»i ở ngoài. Vi Tiểu Bảo ngày trước đã dòm trá»™m không biết đến mấy trăm lần mà chưa từng ai bắt gặp.
Trong sảnh đưá»ng ngá»n nến hồng cao thấp sáng trưng Vi Tiểu Bảo nhìn thấy mẫu thân mặt trát má»™t lá»›p phấn dày, mình mặc tấm áo Ä‘oạn màu hồng đẹp nhất.
Äầu cài má»™t bông hồng. Mụ Ä‘ang tươi cưá»i rót rượu má»i khách.
Vi Tiểu Bảo nhìn kỹ mẫu thân, bất giác than thầm:
- Má má ta dạo này già Ä‘i nhiá»u, làm nghá» này chẳng được bao lâu nữa. Chắc chỉ có hai tên ôn vật kia Ä‘ui mắt má»›i kêu ngưá»i ra bồi tiếp. Má má ta ca những câu hát vặt nghe cÅ©ng chẳng bùi tai chút nào. Giả tá»· ta là khách làng chÆ¡i và ngưá»i không phải là má má ta thì có các ba ngàn lạng bạc ta cÅ©ng chẳng chịu cho ngưá»i bồi tiếp.
Bá»—ng nghe mẫu thân cưá»i nói:
- Má»i hai vị công tá»­ uống chung rượu này. Tiện thiếp xin hát khúc "Tương tư ngÅ© canh Ä‘iệu" để hai vị hãm rượu.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngầm thở dài, lẩm bẩm:
- Äến những câu hát vặt má má cÅ©ng không biết mấy. Nếu ngưá»i chẳng hát khúc "Tương tư ngÅ© canh Ä‘iệu" thì lại cho ra khúc "Nhất căn tá»­ chi trá»±c miêu miêu".
Cùng lắm đến câu "Nhất bà phiến tử thập thốn chưởng, nhất nhân phiến phong nhi.
nhân lương". Ngưá»i làm gái Ä‘iếm mà cÅ©ng chẳng dụng công há»c nhiá»u câu hát vặt.
Äoạn gã nghÄ© tá»›i mình suýt bật cưá»i. Gã tá»± nhá»§:
- Té ra ta không chịu dụng tâm há»c võ công là tá»± tính lưá»i biếng cá»§a má má truyá»n lại.
Bỗng nghe thanh âm trong trẻo cất lên:
- Không cần đâu! Ba tiếng này vừa lá»t vào tai Vi Tiểu Bảo đã khiến gã chấn động tâm can, suýt nữa gã không đứng vững được ở trên thạch đôn.
Vi Tiểu Bảo từ từ liếc mắt nhìn vào thấy bàn tay ngá»c nhá» bé đưa ra ngáng chung rượu. Gã ngó theo tay áo lên trên bá»™ mặt xinh đẹp. Ngưá»i này ngồi nghiêng, gã chỉ nhìn thấy ná»­a mặt đã nhận ra là A Kha.
Trống ngá»±c đánh thình thình, Vi Tiểu Bảo vừa ngạc nhiên vừa mừng thầm, cÆ¡ hồ không kiá»m chế được. Gã tá»± há»i:
- Sao A Kha lại tá»›i Dương Châu? Nàng vào Lệ Xuân Viện kêu má má ta bồi rượu là có dụng ý gì ? Nàng cải nam trang tá»›i đây sao chẳng kêu ai, lại kêu má má mình? Nhất định nàng nghÄ© tá»›i ta rồi. Té ra nàng còn có lương tâm, nhá»› tá»›i ngưá»i chồng đã thành hôn. Ha ha! Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Bữa nay vợ chồng mình Ä‘oàn tụ, khi động phòng hoa chúc ta sẽ ôm nàng gá»n trong lòng! Vi Tiểu Bảo còn Ä‘ang khoan khoái vá»›i ý nghÄ© mê ly thì đột nhiên nghe tiếng đàn ông cất lên:
- Ngô hiá»n đệ khoan rồi hãy uống cÅ©ng được , chúng ta chá» mấy vị bạn hữu ngưá»i Mông Cổ tá»›i đã.
Vi Tiểu Bảo nghe câu này không khá»i ù tai, biết là cÆ¡ sá»± nguy rồi. Gã tưởng chừng trá»i đất xoay chuyển, không nhìn thấy gì nữa.
Gã phải nhắm mắt một lúc mới trấn tỉnh tâm thần lại được. Gã mở mắt ra coi:
chàng thiếu niên ngồi bên A Kha chẳng phải nhị công tá»­ Trịnh Khắc Sảng ở Äài Loan thì còn là ai nữa?
Vi Xuân Phương cưá»i há»i:
- Tiểu tướng công không uống rượu thì đại tướng công uống thêm một chung nữa.
Mụ nói rồi rót rượu vào chung cho Trịnh Khắc Sảng. Mụ lại đặt đít ngồi vào lòng hắn.
A Kha la lên:
- Ô hay! Ngươi hãy đứng đắn má»™t chút! Vi Xuân Phương cưá»i há»i:
- ái chà! Tiểu tướng công gương mặt còn non choẹt, chắc chưa quen nhìn thấy cảnh này. Từ nay trở Ä‘i hàng ngày tiểu tướng công đến đây chÆ¡i, tiện thiếp chỉ lo mai mốt tiểu tướng công còn chê ngưá»i ta là không đủ vẻ phong tình. Tiểu tướng công Æ¡i! Tiện thiếp kêu má»™t vị tiểu cô nương ra bồi tiếp tiểu tướng công, nên chăng ?
A Kha gạt đi:
- Không không ! Ta không thích. Cô ngồi sang một bên.
Vi Xuân Phương cưá»i nói:
- Chao ôi! Tiểu tướng công ăn phải dấm chua rồi. Phải chăng tiểu tướng công bực mình vì tiện thiếp không bồi tiếp tiểu tướng công?
Mụ vừa nói vừa đứng lên, toan ghé đít ngồi vào lòng A Kha.
Vi Tiểu Bảo thấy thế vừa tức giận vừa buồn cưá»i, nghÄ© bụng:
- Trong thiên hạ sao lắm chuyện kì? Cô vợ mình lại đến ở má má mình.
Bỗng thấy A Kha đưa tay đẩy mạnh một cái. Vi Xuân Phương đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.
Vi Tiểu Bảo tức giận lẩm bẩm:
- Con điếm non kia! Mi đẩy té mẹ chồng. Thật là vô pháp vô thiên.
Vi Xuân Phương vẫn không nổi nóng, cưá»i hì hì đứng lên há»i:
- Tiểu tướng công không chịu, vậy sang ngồi vào lòng tiện thiếp được không?
A Kha s½ng giá»ng đáp:
- Không được ! Cô quay sang nhìn Trịnh Khắc Sảng nói:
- Tiểu đệ muốn đi đây. Sao không tìm chỗ nào hội diện, mà cứ nhất định chỗ này?
Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Anh em đã hẹn nhau tới đây, chưa gặp mặt thì không đi được. Tiểu huynh không ngỠtrong này lắm chuyện thối tha.
Gã quay sang Vi Xuân Phương:
- Này này! Cô hãy nghiêm chỉnh một chút.
Tài sản của ngocvosong1986

  #187  
Old 02-06-2008, 01:15 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 186


Mẹ ngủ say con dấu xiêm y

Vi Tiểu Bảo càng nghĩ càng giận, mắng thầm:
- Ngày trước ở trên sông Liá»…u Giang thuá»™c tỉnh Quảng Tây, mi năn nỉ lão gia buông tha cái mạng chó má. Mi đã tuyên lá»i trá»ng thệ chẳng bao giá» dám nói vá»›i ta nữa lá»i. Thế ma bữa nay ngươi cùng Ä‘i vá»›i nàng đến chim má má ta.
Mi trêu cợt má má ta chẳng kể làm chi, nhưng còn nói với vợ ta không biết mấy ngàn mấy vạn câu rồi. Hôm ấy lão gia không xẻo lưỡi mi đi quả là thất sách.
Vi Xuân Phương phấn khởi tinh thần giang tay ra ôm cổ Trịnh Khắc Sảng.
Trịnh Khắc Sảng đẩu mụ ra nói:
- Cô hãy ra ngoài kia để anh em ta nói chuyện với nhau. Khi nào kêu cô hãy vào.
Vi Xuân Phương không sao được đành lui ra khá»i sảnh đưá»ng. Trịnh Khắc Sảng khẽ nói:
- Kha muá»™i! Không nín nhịn được Ä‘iá»u nhá» nhặt thì hư việc lá»›n. Vậy muốn thành đại sá»± chúng ta cần nhẫn nại má»™t chút! A Kha há»i:
- Anh chàng Cát NhÄ© Äan vương tá»§ chẳng phải la hảo nhân. Sao hắn lại hẹn chúng ta đến đây tụ há»™i?
Vi Tiểu Bảo nghe đến năm chữ "Cát NhÄ© Äan vương tá»­" không khá»i lẩm bẩm:
- Quân khốn kiếp Mông Cổ cÅ©ng đến đây. Hay lắm! Hay lắm! Chắc bá»n chúng bàn mưu tạo phản. Lão gia Ä‘iá»u binh khiển tướng, quăng má»™t mẻ lưới bắt cho kì hết.
Lại nghe Trịnh Khắc Sảng nói:
- Mấy bữa nay thành Dương Châu há» kiểm sát gắt gao. Trong các lữ Ä‘iếm, khách sạn, nếu không phải khách quen tất bị bá»n nha dịch há»i lui há»i tá»›i. Bất hạnh bá»n mình để lá»™ hình tích thì nguy hiểm vô cùng! Chỉ có các kỹ viện là bá»n công sai không đến rắc rối. Chúng ta ở trỠỞ đây yên ổn hÆ¡n nhiá»u. Ta cùng muá»™i muá»™i thì không sao nhưng bá»n Cát NhÄ© Äan vương tá»­ toàn là ngưá»i Mông Cổ, khiến cho bá»n chúng rất dá»… để ý.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- HÆ¡n nữa Kha muá»™i đẹp như thiên tiên. Nếu ở khách sạn tất hết thẩy má»i ngưá»i ở Dương Châu kéo đến coi mặt. Chẳng sá»›m thì muá»™n tất cÅ©ng xảy ra chuyện lôi thôi.
A Kha cưá»i nụ đáp:
- Tiểu muội không muốn ca ca lẻm mép nịnh đầm.
Trịnh Khắc Sảng giang tay trái ôm lấy vai cô và khẽ hôn vào khoé mắt cô.
Hắn cưá»i nói:
- Sao Kha muá»™i lại bảo ta lẻm mép nịnh đầm? Chắc là trên thiên cung cÅ©ng có ngưá»i xinh đẹp la Kha muá»™i, khiến cho những ông Lữ Thuần Dương, Thiết Lý Quải gì đó không xuống phàm trần nữa. Các vị thần tiên ở lại trên Ä‘á»i để mà ngắm nhìn món bá»­u bối cá»§a ta.
A Kha bật tiếng cưá»i khúc khích cúi đầu xuống, nhưng chắc cô nghe hắn nịnh hót trong lòng cÅ©ng khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo lá»­a giận ngất trá»i cÆ¡ hồ không kiá»m chế nổi. Gã đưa tay sá» vào chuôi dao trá»§y thá»§ muốn xông vào đâm chết tình địch, nhưng gã tá»± nhá»§:
- Thằng lá»i này võ công cao cưá»ng hÆ¡n ta, A Kha lại vá» phe vá»›i hắn. Ta mà xong vào thì đôi gian phu dâm phụ này nhất định mưu sát thân phụ Muốn làm hạng ngưá»i nào trong thiên hạ cÅ©ng được, nhưng ta quyết không làm Võ Äại Lang(anh trai Võ Tòng trong chuyện Thá»§y Hữ bị vá» cùng gian phu giết chết).
Gã cố nén giận, nhắm mắt lại không nhìn đến đôi trai gái trong phòng âu yếm nhau nữa.
Lại nghe A Kha cất tiếng nõn nà:
- Ca ca ơi! Vụ này...
Vi Tiểu Bảo lại tức ói máu, lẩm bẩm thóa mạ:
- Con mẹ nó! Quân mặt dầy! Leo lẻo cái mồm gá»i má»™t Ä‘iá»u ca ca hai Ä‘iá»u ca ca mà không biết thẹn.
Nửa câu dưới A Kha nói rất khẽ, Vi Tiểu Bảo không nghe rõ.
Trịnh Khắc Sảng lại lên tiếng:
- Hắn ở ngoài ánh sáng mà chúng ta ở trong bóng tối. Bá»n thá»§ hạ cá»§a Cát NhÄ© Äan Ä‘á»u là những tay võ sÄ© rất lợi hại. Kha muá»™i hãy trông vào tạ Chuyến này thế nào chúng ta cÅ©ng đâm thá»§ng ruá»™t hắn.
A Kha nói:
- Thằng cha đó khinh ngưá»i thái quá! Mối thù này mà không trả được thì tiểu muá»™i suốt Ä‘á»i căm tức.
Cô dừng lại một chút rồi tiếp:
- Ca ca cÅ©ng biết đó. Tiểu muá»™i không muốn nhìn nhận gia gia, nhưng vì lão nhân gia nhận lá»i báo thù cho tiểu muá»™i, đã phái mưá»i sáu tay cao thá»§ võ công cùng Ä‘i vá»›i tiểu muá»™i. Vì thế tiểu muá»™i nhìn nhận lão nhân gia.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Ai đã đắc tội với cổ Cô muốn báo thù sao không bảo với chồng cô một tiếng? Chồng cô làm việc gì chẳng được mà lại phải nhìn nhận tên Hán gian Ngô Tam Quế làm gia gia?
Lại nghe Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Muốn giết chết hắn thì chẳng khó gì, nhưng bá»n quan binh Thát Äát đỠphòng rất nghiêm mật. Giết hắn rồi muốn rút lui má»™t cách bình yên thật không phải chuyện dá»… dàng. Chúng ta cần thương nghị để tìm kế hoạch vạn toàn rồi sẽ ha.
thá»§.
A Kha nói:
- Gia gia hứa lá»i vá»›i tiểu muá»™i. Lão nhân gia định dấy binh tấn công bá»n Thát Äát, mà hắn là ngưá»i làm trở ngại rất lá»›n cho công cuá»™c này. Lão nhân gia dặn Ä‘i dặn lại tiểu muá»™i đừng nói cho má má hay, nên tiểu muá»™i má»›i Ä‘oán lão nhân gia còn có tư tâm.
Trịnh Khắc Sảng há»i:
- Kha muội đã nói chuyện cho má má biết chưa ?
A Kha lắc đầu đáp:
- Không có đâu! Vụ này càng được giữ kín càng haỵ Không chừng má má mà biết rõ cÆ¡ mưu, ngưá»i sẽ tìm cách cản trở. Khi ấy tiểu muá»™i cưỡng lá»i má má là không phải đạo. Chi bằng tiểu muá»™i không nói cho má má hay là xong.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Cô này định giết ai? Sao ngưá»i đó lại làm cản trở cuá»™c hưng binh tạo phản cá»§a Ngô Tam Quế ?
Lại nghe Trịnh Khắc Sảng nói:
- Mấy bữa nay dò xét tình hình xuất nhập cá»§a hắn thì cách phòng vệ thá»±c là nghiêm mật, muốn đến gần hắn rất khó khăn. Ta nghÄ© lui nghÄ© tá»›i thì thằng cha đó là phưá»ng hiếu sắc, nếu được ngưá»i trá hình ca kỹ ở Dương Châu má»›i có thể ká» cận hắn được.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i:
- Phưá»ng hiếu sắc ư ? Phải chăng hắn trá» vào Phá»§ đài hay là quan ÄỠđốc?
A Kha nhõng nhẽo đáp:
- Chỉ có tiểu muội cùng sư tỷ là trá hình được , nhưng giả làm hạng đàn bà đê tiện này, tiểu muội không chịu đâu.
- Vậy thì tìm cách hạ độc. Ta bá» tiá»n ra mua chuá»™c bá»n nhà bếp để chúng pha độc dược vào rượu cho hắn uống.
A Kha hậm hực đáp:
- Äánh thuốc độc cho hắn chết thì tiểu muá»™i không hả lòng căm tức. Tiểu muá»™i muốn vặn trật tay hắn, nhất là xẻo cái đầu lưỡi để trừng trị hắn vá» tá»™i đã buông lá»i há»—n xược vá»›i chúng tạ Tên tiểu quỉ đó... tiểu muá»™i căm hận vô cùng.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây đầu óc choáng voáng cơ hồ ngất đi. Miệng gã không ngớt lẩm bẩm :
- Té ra con dâm phụ này định mưu sát thân phu.
Gã đã biết A Kha má»™t lòng má»™t dạ chung tình vá»›i Trịnh Khắc Sảng có Ä‘iá»u không ngá» cô căm hận gã đến thế! Gã tá»± há»i:
- Ta có Ä‘iá»u gì đắc tá»™i vá»›i thị đâu ?
Mối hoài nghi cá»§a Vi Tiểu Bảo liá»n được giải thích ngaỵ Gã nghe Trịnh Khắc Sảng nói:
- Kha muá»™i! Thằng lá»i đó say mê Kha muá»™i đến Ä‘iên đảo thần hồn. Thá»§y chung chẳng bao giá» hắn dám mảy may đắc tá»™i vá»›i Kha muá»™i. Ta biết rõ Kha muá»™i muốn giết chết hắn thá»±c ra là để rá»­a hận cho tạ Mối tình tha thiết cá»§a Kha muá»™i vÄ©nh viá»…n không lúc nào ta quên được. Ta chẳng biết làm cách gì để Ä‘á»n đáp cho khá»i phụ mối ân tình này.
A Kha cất giá»ng ôn nhu đáp:
- Hắn khinh khi tiểu muá»™i mưá»i phần cÅ©ng không đáng hận bằng hắn làm nhục ca ca má»™t phần. Dù cho hắn đánh đập hay chá»­i mắng tiểu muá»™i đến thế nào, thì tiểu muá»™i cÅ©ng vì nể mặt sư phụ mà bá» qua được. Nhưng hắn đối vá»›i ca ca cá»±c kì vô lá»…, mấy lần sau lại càng há»—n xược. Há»… tiểu muá»™i nghÄ© đến là lại hận mình chẳng thể băm vằm hắn ra làm muôn Ä‘oạn ngay tức khắc.
Trịnh Khắc Sảng đắm Ä‘uối nhìn A Kha há»i:
- Kha muá»™i Æ¡i! Bây giá» ta muốn Ä‘á»n đáp Kha muá»™i ngay được không ?
Rồi hắn quàng tay ôm lấy A Kha khiến cô bẽn lẽn chúi đầu vào lòng hắn.
Vi Tiểu Bảo trong lòng rối loạn không biết làm thế nào?
Äá»™t nhiên đầu hắn bị giật ngá»­a vá» phía sau. Có ngưá»i cầm lấy bím tóc gã mà kéo.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi, thì tai gã cÅ©ng bị ngưá»i nắm lấy.
Gã toan cất tiếng há»i thì má»™t thanh âm rất quen thuá»™c nói khẽ vào tai:
- Thằng chó con này! Hãy đi theo ta! Câu "thằng chó con này" bình sinh gã nghe được không biết đến mấy trăm ngàn lần rồi. Gã không ngần ngại gì nữa, ríu ríu đi ngay.
- Bàn tay lôi bím tóc và thá»§ pháo kéo vai Vi Tiểu Bảo rất đỗi quen thuá»™c khiến gã vừa phát giác đã nhận ra ngưá»i đó chính là Vi Xuân Phương, mẫu thân mình.
Hai ngưá»i vào phòng, Vi Xuân Phương đóng cá»­a lại rồi buông bím tóc và tai Vi Tiểu Bảo ra.
Vi Tiểu Bảo la gá»i:
- Má má! Hài nhi... hài nhi đã vỠđây! Vi Xuân Phương ngưng thần nhìn gã hồi lâu rồi đột nhiên ôm gã vào lòng mà khóc nức nở.
Vi Tiểu Bảo cưá»i há»i:
- Hài nhi vỠthăm má má, sao má má lại khóc?
Vi Xuân Phương nghẹn ngào nói:
- Thằng chó con này! Mày đi chết đâu lâu thế? Ta tìm kiếm khắp nội thành ngoại phủ Dương Châu mà chẳng thấy đâu. Ta cầu thần bái Phật chẳng biết bao nhiêu lần, dập đầu không biết bao nhiêu phen. Tiểu Bảo ngoan ngoãn của ta ơi! Nay con lại vỠbên má má ư ?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Hài nhi không còn là đứa con nít, vậy có Ä‘i đây đó chÆ¡i bá»i, má má bất tất phải quan tâm.
Vi Xuân Phương nước mắt đầm đìa. Dưới ánh đèn sáng, mụ thấy cậu con ngưá»i cao hÆ¡n trước, thân thể cÅ©ng to lá»›n hÆ¡n nhiá»u, mụ rất hoan há»· trong lòng, nhưng vì cảm xúc quá độ không cầm được giá»t lệ, lại khóc sướt mướt.
Mụ vừa khóc vừa há»i:
- Thằng chó con này! Mi có Ä‘i đâu rong chÆ¡i thì cÅ©ng phải bảo má má má»™t tiếng chứ? Mi bá» cá»­a bá» nhà ra Ä‘i bất lâu, nay má»›i vác mặt trở vá». Ta phải cho mi ăn má»™t bữa lươn má»›i được. Thằng chó con còn chưa biết là ta ghê gá»›m ư ?
Cho ăn lươn tức là dùng roi vá»t đánh vào cho đít nổi lằn lên.
Vi Tiểu Bảo lâu nay không ăn lươn, nghe mụ nói vậy không nhịn được phải phì cưá»i.
Vi Xuân Phương cÅ©ng cưá»i theo.
Mụ rút khăn tay lau những vết lem luốc trên mặt Vi Tiểu Bảo.
Mụ lau mấy cái rồi cúi đầu nhìn xuống thấy tấm áo đoạn mới của mình vạt trước có nước mắt làm cho hoen ố, lại thêm vết tro than ở mặt Vi Tiểu Bảo dính vào làm cho dơ bẩn. Bất giác mụ xót ruột giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào má Vi Tiểu Bảo.
Mụ vừa tát vừa mắng:
- Äây là tấm áo má»›i cá»§a ta may vào dịp Tết năm ngoái. Ta chưa xá» tay được mấy lần mà thằng chó con vỠđây làm hại tạ áo dÆ¡ bẩn thế này, ta lấy gì mặc đê?
tiếp khách?
Vi Tiểu Bảo thấy mẫu thân thương tiếc tấm áo má»›i, bà nổi giận đùng đùng, mặt đỠlên trông phát khiếp. Gã liá»n cưá»i nói:
- Má má Æ¡i! Vẻn vẹn chỉ có má»™t tấm áo có chi đáng kể mà má má phải Ä‘au xót? Äể sáng mai hài nhu Ä‘i may cho má má cả trăm bá»™ áo má»›i mà bá»™ nào cÅ©ng đẹp gấp mưá»i cái này.
Vi Xuân Phương tức giận há»i:
- Thằng chó con đừng ba hoa khoác lác. Mi có bản lãnh đếch gì mà nói láo?
Coi cái thớ mi mà ra ngoài phát tài được , chẳng là lạ lắm ư ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Hài nhi chẳng làm gì mà phát tài, nhưng đánh bạc gặp hồi vận đỠđược một món.
Vi Xuân Phương biết con mình quen thói cỠbạc gian lận, nên nghe gã nói vậy cũng tin được vài phần. Bà nắm tay gã giục:
- ÄÆ°a đây! Mi còn để trong ngưá»i thì chỉ má»™t lúc nữa là lại hết sạch.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Chuyến này hài nhi được nhiá»u lắm, phung phí bao nhiêu cÅ©ng không hết.
Vi Xuân Phương lại vung tay lên đánh gã một cái bạt tai.
Vi Tiểu Bảo cúi đầu né tránh, miệng lẩm bẩm :
- Thấy ngưá»i là đánh. Bắc có công chúa, Nam có lão nương.
Gã thò tay vào bá»c toan rút ngân phiếu ra thì bên ngoài có ngưá»i hô hoán.
- Xuân Phương! Khách đang kêu ngươi đó! Ra mau đi! Vi Xuân Phương đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! Bà đến trước bàn phấn soi gương trát lại chút phấn, vừa vá»™i vã chải áo vừa bảo Vi Tiểu Bảo :
- Ngươi hãy nằm trương xác ở đây chỠlão nương. Lão nương sẽ vỠngay đê?
há»i chuyện. Ngươi... ngươi đừng bá» Ä‘i đâu.
Vi Tiểu Bảo thấy khóe mắt mẫu thân lá»™ vẻ lo âu, sợ gã bá» Ä‘i mất, liá»n cưá»i đáp:
- Má má cứ yên tâm, hài nhi không đi đâu cả.
Vi Xuân Phương mắng yêu một câu "Thằng chó con".
Bà lộ vẻ vui mừng hối hả đi ra.
Vi Tiểu Bảo kéo chăn trên giưá»ng đắp. Gã vừa nằm má»™t lát thấy Vi Xuân Phương trở vào, tay cầm hồ rượu.
Vi Xuân Phương thấy con vẫn nằm yên trên giưá»ng má»›i yên lòng, lại trở gót ra ngay.
Vi Tiểu Bảo biết Trịnh Khắc Sảng kêu y thêm rượu. Äá»™t nhiên gã động tâm cất tiếng há»i:
- Má má! Có phải khách kêu má má lấy thêm rượu không ?
Vi Xuân Phương đáp:
- Phải rồi! Thằng chó con cứ nằm yên đó. Lát nữa má lấy đồ ăn đem vào cho.
Vi Tiểu Bảo vội nói:
- Má má lấy nhiá»u rượu cho hài nhi uống vài tợp Vi Xuân Phương lại mắng con:
- Äồ tiểu quỉ! Còn ranh con đã đòi uống rượu ?
Bà vừa nói vừa cầm hồ rượu đi.
Vi Tiểu Bảo vá»™i nhìn qua vách ván thấy phòng bên kia chẳng có ai. Gã liá»n chạy ra cá»­a phòng vào đó, mở tá»§ lấy bình "Mê xuân tá»­u" cá»§a mụ chá»§ rồi chạy vá» phòng mình.
Gã mở nắp bình dấu trong chăn, bụng bảo dạ:
- Quân lá»™n giống Trịnh Khắc Sảng định bá» thuốc độc vào rượu cho lão gia uống. Äã thế thì bữa nay lão gia hạ thá»§ trước cho biết tay.
Chẳng bao lâu Vi Xuân Phương cầm một hồ rượu đầy chạy vào phòng nói:
- Muốn uống vài tợp thì uống Ä‘i! Vi Tiểu Bảo nằm trên giưá»ng đón lấy hồ rượu ngồi dậy uống má»™t tợp.
Vi Xuân Phương thấy cậu con uống trá»™m rượu cá»§a khách làng chÆ¡i, bà không khá»i lá»™ vẻ tá»™i nghiệp cho gã.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Má má ơi! Trên mặt má má có vết nhỠrất lớn.
Vi Xuân Phương liá»n chạy lại trước gương soi.
Vi Tiểu Bảo cầm hồ rượu chui vào trong chăn để pha nửa bình Mê xuân tửu vào.
Vi Xuân Phương soi gương ngó thấy mặt mình vẫn sạch trÆ¡n, chẳng có vết tro than gì hết liá»n biết ngay là cậu con đánh lừa cho mình quay Ä‘i chá»— khách đặng gã uống lén vài tợp lá»›n.
Bà xoay mình lại vừa đoạt bình rượu vừa mắng Vi Tiểu Bảo :
- Thằng quỉ con trong bụng lão nương chui ra mà còn lừa được cả tạ Hừ! Trước kia ngươi không biết uống rượu, má»›i ra ngoài Ä‘ua đòi ít ngày đã há»c được hết má»i thói xấu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Má má Æ¡i! Vị tiểu tướng công đó tính nết cáu kỉnh. Má má phải nói sao cho hắn uống thêm mấy chung để hắn say khướt không nói gì được nữa, rồi má má hãy gạ đại tướng công mà lấy tiá»n thì dá»… dàng hÆ¡n.
Vi Xuân Phương đáp:
- Äây là nghá» làm ăn cá»§a lão nương. Cái trò này lão nương còn lạ lắm hay sao mà ngươi phải chỉ giáo?
Tuy bà nói vậy nhưng trong bụng cũng cho là cậu con nói phải. Bà tự nhủ:
- Thằng chó con vỠnhà là một việc đáng mừng rất lớn. Ta cầu cho những thằng ôn vật kia đừng bắt ta bồi tiếp suốt đêm, để lão nương còn vỠphòng trò chuyện với gã.
Vi Tiểu Bảo nằm trên giưá»ng có lúc phẫn ná»™, có lúc lại đắc ý nghÄ© thầm:
- Lão gia thật là ngưá»i có phúc tướng. Thằng giặc thối tha há» Trịnh kia kiếm nÆ¡i nào chẳng kiếm, lại dẫn xác vào đây định làm cha há» cá»§a lão gia. Bữa nay ta phải chém hắn má»™t Ä‘ao rồi dùng hoá thi phấn làm cho tan xác.
Vi Tiểu Bảo tiếp tục ngẫm nghĩ:
- Bôi hoá thi phấn vào chỗ vết thương của Trịnh Khắc Sảng rồi chẳng mấy chốc xác hắn biến thành một vũng nước vàng. A Kha tỉnh dậy trông thấy tông tích ca ca chẳng hiểu hắn bỠđi đâu. Dù thị có nghĩ vỡ đầu ra cũng không đoán được vụ này.
Bất giác gã lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp! Thị la gá»i mấy tiếng "ca ca" rồi cÅ©ng thôi chứ làm gì?
Gã nghĩ tới đây trong lòng cao hứng lại bò dậy lần đến phía ngoài Cam lô.
sảnh dòm vào thì thấy Trịnh Khắc Sảng vừa uống cạn một chung rượu. Còn A Kha nâng chung nhấp từng chút một.
Vi Tiểu Bảo cả mừng. Gã thấy mẫu thân cầm hồ rót rượu vào chung cho Trịnh Khắc Sảng thì hắn xua tay giục:
- Ra đi! Ra đi! Không cần cô chầy chực ở đây nữa.
Vi Xuân Phương dạ một tiếng, đặt bình rượu xuống. Tay bà cầm một đĩa giò heo lấy tay áo che đi.
Vi Tiểu Bảo cả mừng lẩm bẩm :
- Thế là ta được ăn giò heo rồi.
Gã hối hã chạy vỠphòng.
Chẳng bao lâu Vi Xuân Phương cầm đĩa giò heo tiến vào cưá»i nói:
- Thằng chó con kia! Mày đi chết rấp ở bên ngoài làm gì có những thứ này mà ăn?
Bà cưá»i hì hì ngồi xuống giưá»ng, ngó cậu con ăn thịt ra vẻ ngon lành, bà cảm thấy sung sướng hÆ¡n là chính mình được ăn.
Vi Tiểu Bảo há»i:
- Má má! Má má không uống rượu ư ?
Vi Xuân Phương đáp:
- Ta đã uống trước mấy chung rồi, bây giỠuống nữa sợ say để mày lại chuồn mất.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Không làm cho má má say ly bì thì mình không làm được việc.
Gã liá»n nói:
- Má má! Lâu nay hài nhi không được ngá»§ vá»›i má má. Äêm nay má đừng ra bồi tiếp mấy thằng ôn đó, ở nhà vá»›i hài nhi.
Vi Xuân Phương cả mừng, cậu con bà quyến luyến bà như vậy là hồi gã má»›i chừng , tuổi. Bà cho là gã lưu lạc bên ngoài bị cá»±c khổ nhiá»u má»›i nhá»› tá»›i sá»± ấm cúng được ká» cận mẫu thân. Bất giác bà hoan há»· cưá»i nói:
- Äêm nay má má ngá»§ vá»›i thằng chó con Tiểu Bảo Vi Tiểu Bảo nói:
- Hài nhi ra ngoài mà lúc nào cũng nhớ tới má má. Má má lại đây để hài nhi cởi xiêm y cho.
Cách nịnh hót cá»§a Vi Tiểu Bảo đối vá»›i Hoàng đế, Giáo chá»§, công chúa, sư phụ cá»±c kỳ hiệu ngiệm, bây giá» gã đưa ra đối phó vá»›i mẫu thân dÄ© nhiên càng thu nhiá»u kết quả.
Vi Xuân Phương thưá»ng thưá»ng phải bồi tiếp khách làng chÆ¡i. Tay bá»n đàn ông sá» lên mình bà, bà coi trÆ¡ như đá gá»—, nhưng bàn tay cá»§a cậu con thò vào cởi khuy áo mình, bất giác toàn thân bà nhá»§n ra, bà nổi lên tràng cưá»i khanh khách.
Vi Tiểu Bảo cởi áo cho mẫu thân rồi toan lần cởi dây lưng.
Vi Xuân Phương ồ lên má»™t tiếng khẽ đập vào tay gã má»™t cái, cưá»i nói:
- Äể ta tá»± cởi lấy.
Äá»™t nhiên bà cảm thấy thẹn thùng liá»n chui vào trong chăn để cởi quần.
Cởi rồi bà cầm quần bỠlên trên trốc đống chăn.
Vi Tiểu Bảo sỠlấy hai đĩnh bạc ba chục lạng nhét vào trong tay mẫu thân nói:
- Má má ơi! Cái này hài nhi biếu má má đấy.
Vi Xuân Phương mừng quá đến chảy nước mắt ra nói:
- Má má... cất giữ chá»... mấy năm nữa lấy vợ cho ngươi Vi Tiểu Bảo nghÄ© bụng:
- Mình lấy vợ rồi còn gì ?
Gã thổi tắt đèn đi và giục mẫu thân:
- Má má ngủ lẹ đi! Hài nhi chỠmá má ngủ rồi mới ngủ sau.
Vi Xuân Phương vừa cưá»i vừa mắng yêu:
- Thằng chó con! Ngươi thật là lắm trò! Rồi bà nhắm mắt lại.
Vi Xuân Phương bận bã suốt ngày lại uống mấy chung rượu. Bà thấy con vỠcàng mừng vui khôn xiết. Trong lòng thư thái, chẳng mấy chốc đã đi vào giấc ngủ.
Vi Tiểu Bảo nghe tiếng ngáy Ä‘á»u liá»n lén rón rén bước xuống tiến ra cá»­a.
Bỗng gã động tâm lại quay vào cầm xiêm y của mẫu thân liệng lên đỉnh màn. Gã nghĩ bụng:
- Lát nữa má má có hồi tỉnh nhưng không có quần áo mặc là chẳng thể chạy đi bắt ta.
Gã đến bên ngoài Cam lá»™ sảnh dòm vào thấy Trịnh Khắc Sảng nằm ngá»­a trên ghế, còn A Kha ngồi gục xuống bàn. Cả hai Ä‘á»u không cá»­ động.
Vi Tiểu Bảo mừng rỡ khôn cùng! Gã đứng chá» má»™t chút vẫn chẳng thấy hai ngưá»i có động tÄ©nh gì liá»n lẻn vào phòng, xoay tay toan đóng cá»­a.
Nhưng gã lại nghĩ:
- Ta không nên đóng cá»­a vá»™i. Nếu thằng lá»i kia giả vá» thì ta hết đưá»ng tháo chạy Gã nghÄ© vậy chỉ khép há», rồi thò tay vào ống giày rút dao trá»§y thá»§ ra cầm tay, bước lại gần.
Gã đưa tay ra đẩy Trịnh Khắc Sảng thấy hắn vẫn không nhúch nhích, mới tin chắc là gã hôn mê bất tỉnh.
Gã lại đẩy A Khạ Cô chỉ ú ớ mấy tiếng chứ không ngồi dậy.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ:
- Thị uống ít rượu quá, e rằng chẳng bao lâu sẽ tỉnh lại thì thật nguy hiểm cho ta.
Gã cài dao vào ống giày, dựng cô dậy.
A Kha hai mắt nhắm cày cạy, miệng ú ớ:
- Ca ca! Tiểu muội không thể uống được nữa rồi.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Hảo muội muội! Ráng uống chung này đi! Gã rót rượu đầy vào chung, tay trái cạy miệng cô ra rồi dốc rượu vào.
Tài sản của ngocvosong1986


Last edited by ngocvosong1986; 02-06-2008 at 01:21 PM.
  #188  
Old 02-06-2008, 01:19 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 187


Trên Ä‘á»i được mấy anh hùng chặt tay

Vi Tiểu Bảo đổ Mê xuân tửu vào miệng A Kha, thấy cô hồ đồ nuốt xuống hết, gã lẩm bẩm :
- Lão gia đã cùng cô làm lễ bái thiên địa lại không chịu động phòng hoa chúc, mà lần đến làm gái điếm ở Lệ Xuân Viện để lão gia làm làng chơi chim chuột nhau. Thật là hèn hạ.
A Kha vốn là ngưá»i rất xin đẹp. Bây giá» cô say rượu, vẻ kiá»u diá»…m càng lồ lá»™ dưới ánh đèn.
Vi Tiểu Bảo rạo rực trong lòng, chẳng còn đầu óc nào nghĩ tới chuyện ha.
sát Trịnh Khắc Sảng. Gã ôm ngang lưng A Kha chạy vào trong gian phòng lớn bên cạnh Cam lộ sảnh.
Căn phòng này dùng để tiếp khách ngá»§ đêm ở Lệ Xuân Viện. Trong phòng có kê má»™t cái giưá»ng lá»›n rá»™ng đến sáu thước. Trên giưá»ng đầy đủ chăn thuê đệm gấm cá»±c kỳ hoa lệ.
Vi Tiểu Bảo khẽ đặt A Kha xuống giưá»ng. Gã trở ra nhà khách sảnh lấy cây đèn nến vào đặt xuống bàn cạnh đầu giưá»ng.
Gã thấy A Kha sắc mặt hồng hào, bất giác trái tim đập loạn lên. Gã cuối xuống cởi trưá»ng bào cô cho lá»™ tấm áo lót mình màu biếc lợt.
Vi Tiểu Bảo thò tay toan cởi khuya áo lót mình thì đột nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên. Má»™t ngưá»i hùng hục xông vào.
Vi Tiểu Bảo toan quay đầu nhìn lại thì thấy bím tóc bi riết chặt. Trái tai cũng đau nhói lên. Gã lại bị Vi Xuân Phương túm được rồi.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Má má ! Buông hài nhi ra, lẹ lên! Vi Xuân Phương thoá mạ:
- Thằng nhãi con khốn kiếp! Chúng ta tuy nghèo nàn, nhưng không được phá hoại lá» luật trong viện. Cả chín kỹ viện lá»›n trong thành Dương Châu, chẳng có viện nào có ngưá»i ăn cắp tiá»n cá»§a du khách. Ngươi muốn tốt thì ra ngay! Vi Tiểu Bảo vá»™i đáp:
- Hài nhi không ăn cắp tiá»n cá»§a ngưá»i ta! Vi Xuân Phương kéo mạnh bím tóc và cố sức lôi gã vá» phòng. Miệng bà tiếp tục mắng chá»­i:
- Ngươi không lấy cắp tiá»n bạc khách thì cởi y phục cá»§a ngưá»i ta làm chi?
Mấy chục lạng bạc này nhất định là tiá»n ngươi ăn cắp. Ta chịu cá»±c làm ăn lấy tiá»n nuôi ngươi khôn lá»›n. Không ngá» ngươi lại trở nên má»™t tên trá»™m cắp.
Bà vừa Ä‘au xót vừa hổ thẹn trong lòng, không ngăn được giá»t ngá»c xụt xùi nhá» ra. Bà lại cầm hai đỉnh bạc quẳng xuống đất ra chiá»u tức giận vô cùng.
Vi Tiểu Bảo khôn bá» giải thích. Nếu gã nói du khách này là gái giả trai và thá»±c tình là vợ cá»§a mình thì là má»™t câu chuyện rất dài, hai là gã nói thế nào cÅ©ng chẳng thể làm cho bà tin được. Gã liá»n há»i lại:
- Tại sao hài nhi lấy cắp tiá»n cá»§a ngưá»i tả Má má hãy coi đây, bên mình hài nhi có biết bao nhiêu là bạc.
Gã rút ra một tập ngân phiếu dày cộm, nói tiếp:
- Má má! Hài nhi đưa cho má cả số tiá»n này sợ má chết khiếp nên hài nhi định đưa dần dần cho má từng ít má»™t.
Vi Xuân Phương thấy tập ngân phiếu đến mấy chục tỠmà tấm nào cũng hàng trăm lạng trở lên. Bà sợ quá dương cặp mắt thao láo ra ngó Vi Tiểu Bảo nói:
- Thằng... thằng giặc con này!... Mi... mi không lấy cá»§a hai vị tướng công đó... thì tiá»n đâu mà nhiá»u thế? Mi có Ä‘i đầu thai hàng chục kiếp làm quân khốn nạn cÅ©ng chẳng bao giỠđược tá»›i số bạc này. Mi có Ä‘i trả ngưá»i ta lẹ lên không ?
Bà ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Chúng ta làm ăn ở trong viện mà có tài thì muốn lừa gạt ngưá»i ta lấy hàng chục vạn cÅ©ng được , nhưng phải do chính ngưá»i ta cam tâm tình nguyện dâng cho mình má»›i nhận. Còn Ä‘i ăn cắp cá»§a ngưá»i ta thì dù là chỉ má»™t lạng bạc, Nhị Lang Thần cÅ©ng quyết chẳng dung tha, kiếp sau làm ngưá»i tất bị đẩy vào kiếp phong trần như hiện naỵ Tiểu Bảo con Æ¡i! Má má nói thế là vì sá»± lợi ích cho ngươi.
Mấy câu sau bà nói bằng giá»ng ôn nhu.
Rồi bà há»i:
- Sáng mai ngưá»i ta thức dậy thấy mất số tiá»n lá»›n này khi nào chịu bá» qua mà không làm ầm lên? Các công sai ở nha môn mở cuá»™c Ä‘iá»u tra sẽ bắt ngươi Ä‘i đánh đập cho đến nát thịt rữa da, liệu ngươi có chịu nổi chăng ? Tiểu Bảo ngoan ngoãn cá»§a ta Æ¡i! Chúng ta không thể lấy cá»§a ngưá»i ta nhiá»u tiá»n như vậy.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Má má yên trí là ta ăn cắp thì ta có nói gì Ä‘i nữa trong lúc nhất thá»i ngưá»i cÅ©ng không hiểu được , không khéo còn làm ầm ỹ đến tai mụ chá»§ và bá»n rùa Ä‘en.
Má»i ngưá»i rối loạn cả lên thì vụ này thật nát bét! Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, tìm ra chá»§ ý, gã liá»n đáp:
- ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Hài nhi làm theo lá»i má má.
Gã dắt tay mẫu thân ra Cam lá»™ sảnh, nhét tập ngân phiếu vào trong bá»c Trịnh Khắc Sảng.
Äoạn gã kéo túi áo mình ra vừa vá»— vừa nói:
- Bây giỠhài nhi không còn một lạng bạc nào nữa. Má má yên tâm chưa ?
Vi Xuân Phương thở phào một cái đáp:
- Hay lắm! Hay lắm! Phải làm như vậy má»›i được Vi Tiểu Bảo khép cá»­a sảnh đưá»ng lại quay vá» phòng mình.
Bây giá» gã má»›i nhìn thấy mẫu thân mặc cái quần cÅ© thì không nhịn được, bật lên tiếng cưá»i hích hích.
Vi Xuân Phương co ngón tay lại cốc vào trán Vi Tiểu Bảo một cái rồi mắng gã:
- Ta trở dậy không thấy quần đâu liá»n biết là mi bá» Ä‘i làm chuyện xấu xa rồi.
Bà nói tá»›i đây cÅ©ng không nhịn được phải bật cưá»i.
Vi Tiểu Bảo đột nhiên la lên:
- Trá»i Æ¡i! Äau bụng quá! Sắp Ä‘i tiêu ra quần rồi.
Gã ôm bụng chạy đi.
Vi Xuân Phương lại sợ gã lại ra Cam lộ sảnh, nhưng thấy gã chạy vỠphía mấy gian nhà gianh ở sau viện, bà mới yên lòng lẩm bẩm :
- Ngươi có muốn ra nhà hoa sảnh cùng không qua được mắt lão nương.
Vi Tiểu Bảo chuồn ra cá»­a ngách chạy vá» hành viện. Tên thân binh gác cổng lại quát há»i:
- Ngươi xông vào đây làm chi?
Vi Tiểu Bảo nói ngay:
- Ta là Khâm sai đại nhân, ngươi không nhận ra ư ?
Tên thân binh kinh hãi nhìn kỹ lại đúng là Khâm sai đại nhân, vội nói:
- Dạ dạ ! Äại nhân...
Vi Tiểu Bảo không chá» gã nói hết lá»i, rảo vá» phòng gá»i rối rít:
- Hảo Song Nhi! Mau mau giúp ta biến thành Khâm sai đại nhân.
Gã vừa nói vừa cởi áo ngoài.
Song Nhi chầu chá»±c gã rá»­a mặt, thay áo rồi cưá»i há»i:
- Khâm sai đại nhân trá hình phá»ng đã thám ra được chân tướng chưa ?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Dò được rồi. Bây giá» chúng ta Ä‘i bắt ngưá»i. Cô mặc áo thân binh vào và kêu thêm mưá»i tên thân binh nữa theo ta.
Song Nhi há»i:
- Có Ä‘i kêu bá»n Từ lão gia không ?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Trịnh Khắc Sảng và A Kha đã mê man bất tỉnh nằm ra đất rồi, mình chỉ việc đến bắt lấy, không phí má»™t chút hÆ¡i sức. Hà tất phải Ä‘em theo nhiá»u ngưá»i. Vả lại bá»n Từ Thiên Xuyên lại ngăn không cho hạ sát thằng lá»i con thối tha há» Trịnh càng làm bận cho mình, chỉ kêu mấy tên thân binh Ä‘i theo là đủ oai phong hăm dá»a má má cùng mụ chá»§ rùa Ä‘en rồi.
Gã tính vậy liá»n đáp:
- Bất tất phải kêu các vị đó.
Song Nhi mặc xong áo thân binh lại há»i:
- Chúng ta kêu Tăng cô nương đi có tiện không ?
Trong đội thân binh chỉ có thị và Tăng Nhu là gái giả trai. Hai thiếu nữ này ơ?
với nhau ít ngày đã thành đôi bạn rất thân mật.
Vi Tiểu Bảo tính thầm:
- Muốn ôm A Kha vỠđây e rằng má»™t mình Song Nhi không làm nổi. Äể hai cô Ä‘i khiêng là phải. Khâm sai đại nhân dÄ© nhiên không thể ra tay, còn bá»n thân binh Ä‘á»u là đàn ông thối tha thì để chúng đụng vào cô vợ thÆ¡m tho cá»§a ta thế nào được ?
Gã liá»n đáp:
- ÄÆ°á»£c lắm! Cô kêu y cùng Ä‘i cho vui, nhưng đừng gá»i bá»n ngưá»i phái Vương ốc.
Tăng Nhu vẫn mặc y phục thân binh. Chỉ trong giây lát cô đã ứng hậu.
Vi Tiểu Bảo hướng dẫn hai thiếu nữ và mưá»i tên thân binh trở lại Lệ Xuân Viện. Hai tên thân binh vừa gõ cá»­a vừa quát tháo:
- Tham tướng đại nhân đã giá lâm, các ngươi mau mở cửa ra nghênh tiếp.
Bá»n thân binh đã được Vi Tiểu Bảo căn dặn chỉ được nói la tham tướng đến, vì gã cho rằng má»™t tên tham tướng cÅ©ng thừa oai phúc để hăm dá»a mụ chá»§ đến bá»n gia nhân trong kỹ viện.
Äập cá»­a hồi lâu, cánh cá»­a kẹt mở. Má»™t tên gia nô chạy ra hô:
- Có khách đến.
Vi Tiểu Bảo sợ hắn nhận ra mình, không dám nhìn mặt đối phương.
Một tên thân binh quát lớn:
- Tham tướng lão gia đã giá lâm. Sao không kêu mụ chủ ra nghênh tiếp?
Vi Tiểu Bảo vào tá»›i sảnh đưá»ng, mụ chá»§ ra chào, nhưng không nhìn Vi Tiểu Bảo. Mụ nói:
- Má»i lão gia vào hoa sảnh dùng trà.
Vi Tiểu Bảo lại nghĩ thầm:
- Mụ không ngó mặt ta càng haỵ Có thế má»›i khá»i nhận ra ta là ai. Ta cùng không cần gặp má má. Ta chỉ truyá»n lệnh cho bá»n thân binh khiêng A Kha cùng Trịnh Khắc Sảng Ä‘i là xong.
Nhưng mụ chá»§ nổi tiếng là ngưá»i tiếp khách khéo léo. Äối vá»›i quan nha mu.
càng cung kính lịch sá»±. Bữa nay mụ tá» ra lãnh đạm, nói năng có Ä‘iá»u khác lạ, nên gã hÆ¡i kinh ngạc.
Vi Tiểu Bảo tiến vào Cam lá»™ sảnh thấy tiệc rượu hãy còn bừa bãi chưa thu dá»n. Trịnh Khắc Sảng vẫn nằm ngá»­a trên ghế. Gã toan hạ lệnh động thá»§ thì thấy má»™t ngưá»i mặc quần áo sang trá»ng tiến lại nói:
- Vi đại nhân ! Ngài vẫn mạnh khoẻ ư?
Vi Tiểu Bảo kinh hãi tá»± há»i:
- Sao ngưá»i này nhận ra được ta?
Gã nhìn vào mặt đối phương bất giác giật mình kinh hãi, cúi xuống định rút dao trủy thủ ở ống giày, bỗng cảm thấy cánh tay bị siết chặt.
- Biết Ä‘iá»u thì ngồi yên đây đừng có động võ.
Tay trái hắn túm cổ áo Vi Tiểu Bảo xách bổng gã lên rồi liệng xuống ghế.
Vi Tiểu Bảo ngấm ngấm kêu khổ.
Bá»—ng nghe Song Nhi quát lên má»™t tiếng. Thị xông vào cùng ngưá»i này động thá»§.
Tăng Nhu định sấn vào giáp công thì chàng công tá»­ mặc áo gấm đứng bên liá»n phóng chưởng đánh tá»›i. Gã khai diá»…n cuá»™c chiến vá»›i Tăng Nhu.
Vi Tiểu Bảo chú ý nhìn lại thì gã công tá»­ đó là gái giả trai, cô tên gá»i A Kỳm sư tá»· cá»§a A Khạ Ngưá»i chiến đấu vá»›i Song Nhi, thân thể vừa cao vừa gầy, tên gá»i Tang Kết, má»™t vị Lạt Ma ở Tây Tạng. Lúc này Tang Kết mặc thưá»ng phục, đầu đội mÅ©, Ä‘eo búi tóc giả.
Ngưá»i mặc quần áo sang trá»ng là Vương tá»­ Cát NhÄ© Äan ở xứ Mông Cổ.
Vi Tiểu Bảo tự trách mình:
- Ta thật hồ đồ! Hiển nhiên Trịnh Khắc Sảng đã nói ra miệng có ước hẹn vá»›i bá»n Cát NhÄ© Äan đến đây tụ há»™i mà sao ta lại không đỠphòng? Ta thấy mặt A Kha rồi Ä‘iên đảo thần hồn, quên cả mình ở há» nào, mẹ kiếp! Äến lão gia há» gì cÅ©ng không thì còn trách ai được nữa?
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn thấy Song Nhi không địch nổi Tang Kết, toan đứng dậy viện trợ thị thì ngưá»i đứng ở phía sau đưa hai tay ấn đầu vai gã bắt gã phải ngồi yên trên ghế.
Tiếp theo Song Nhi la lên một tiếng:
- Úi chao! Tang Kết đã điểm trúng huyệt đạo ở sau lưng thị, khiến cho thị té nhào.
Lúc này Tăng Nhu đang chiến đấu ác liệc với A Kỳ.
A Kỳ phóng ra những chiêu thức tinh thâm, nhưng thị nội lực không đủ mãnh liệt, thành ra mấy lần đánh trúng Tăng Nhu mà không đả thương cô được.
Tang Kết lại gần, chỉ hai chiêu, hắn đã điểm té Tăng Nhu.
Ngoài ra, mưá»i tên thân binh cÅ©ng bị Tang Kết thu thập, hoặc bị giết, hoặc bị bắt, nằm lăn lóc trong viện ngoài sảnh đưá»ng.
Tang Kết cưá»i khạch khạch, ngồi xuống ghế há»i:
- Vi đại nhân! Lệnh sư đâu rồi?
Hắn vừa há»i vừa giÆ¡ bàn tay ta trước mặt Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo thấy mưá»i đầu ngón tay hắn Ä‘á»u cụt mất má»™t Ä‘oạn. Má»—i ngón tay có ba đốt, bây giá» chỉ còn lại má»™t đốt dưới cùng. Ngón tay nào cÅ©ng ngắn ngá»§n trông mà phát khiếp.
Vi Tiểu Bảo la thầm:
- Ngày trước hắn lật kinh sách ra coi, ngón tay dính phải chất độc cá»§a ta gây ra. Bây giá» ta lá»t vào tay hắn. Nếu hắn trả thù thì chặt mưá»i ngón tay là tá»­ tế lắm rồi, ta e rằng hắn còn chặt cả cái đầu này thì thật là há»ng bét.
Tang Kết thấy gã sợ hãi đến ngây ngưá»i ra , trong lòng rất lấy làm đắc ý, lại nói tiếp:
- Vi đại nhân! Ngày trước ta thấy đại nhân chỉ là thằng trẻ nít, không ngỠđại nhân lại là quan lá»›n trong triá»u, nên có Ä‘iá»u đắc tá»™i Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ không dám. Ngày trước tại hạ cũng tưởng các hạ bất quá là một vi.
Lạt ma tầm thưá»ng, ngỠđâu các hạ lại là má»™t đấng anh hùng. Tại hạ rất lấy làm hối hận đã có Ä‘iá»u mạo phạm.
Tang Kết hắng đặng má»™t tiếng há»i:
- Sao đại nhân lại biết ta là đấng anh hùng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Cát NhÄ© Äan Ä‘iện hạ đây tẩm chất kịch độc vào kinh sách, định ám hại gia sá»± Nhưng gia sư đã khám phá ra âm mưu cá»§a y, không dám đụng tay vào. Các ha.
nhất định đòi coi bá»™ kinh sách đó. Gia sư không sao được phải đưa ra. Äại Lạt Ma Æ¡i! Sau khi ngón tay cá»§a ngày trúng độc, ngài là má»™t đấng anh hùng quyết Ä‘oán ngay được, lập tức chặt đứt mưá»i ngón tay ngá»™ độc. Thật là ghê quá! Khiếp quá! Gã dừng lại má»™t chút rồi nói tiếp:
- Tại hạ nghĩ rằng:
đâm cổ tá»± tá»­ còn là việc dá»… nhưng tá»± chặt đứt mưá»i đầu ngón tay thì từ xưa đến nay chưa có vị đại anh hùng nào dám làm• Vi Tiểu Bảo đằng hắng nói tiếp:
- Ngày trước Quan Vân Trưá»ng nổi tiếng là tay dÅ©ng cảm, cạo xương trị độc mà không nhăn mặt chau mày. Nhưng lão nhân gia phải để ngưá»i ngoài cạo xương.
Giả tá»· lão nhân gia tá»± chặt ngón tay mình thì quyết không dám. Như vậy đại Lạt ma so vá»›i Quan Vân Trưá»ng khi xưa còn ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u. Khắp trong thiên hạ từ xưa đến nay chưa thấy có nhân vật nào như vậy, há chẳng là má»™t vị đại anh hùng cổ kiem hiếm có ư ?
Tang Kết cÅ©ng biết gã nịnh hót để lão hạ thá»§ có nhẹ đòn cho phần nào chăng? Lối tâng bốc này chẳng khác gì năn nỉ xin thạ Có Ä‘iá»u gã nói như vậy lá»t vào tai Tang Kết , khiến cho hắn cÅ©ng khoan khoái trong lòng.
Ngày trước Tang Kết hung hăng chặt mưá»i đầu ngón tay má»›i bảo toàn được tính mạng. Tuy hai tay thành tàn tật và làm cho võ công giảm sút rất nhiá»u, nhưng hắn nghÄ© ngay tói lúc nguy hiểm vạn phần, mạng sống chỉ còn treo đầu sợi tóc mà cương nghị quyết tâm chặt đứt ngón tay để khá»i thiệt mạng, hắn vẫn tá»± hào vá» vu.
này.
Tang Kết hướng dẫn mưá»i hai tên sư đệ vào Trung Nguyên để kiếp Ä‘oạt Tứ thập nhị chương kinh rồi đưa đến kết quả toàn quân tan nát. Cả mưá»i hai tên sư đệ Ä‘á»u chết hết. Chính lão lại bị tàn phế hai taỵ Như vậy là má»™t thất bại cá»±c kỳ Ä‘au đớn! DÄ© nhiên hắn không dám nhắc nhở vá»›i ngưá»i ngoài mà trước nay cÅ©ng không ai dám há»i đến vì lẽ gì hắn chặt mưá»i đầu ngón taỵ Nay hắn má»›i được nghe Vi Tiểu Bảo nhắc tá»›i là lần đầu.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Äại Lạt Ma tá»± chặt ngón tay là chuyện phi thưá»ng ! Äiá»u đáng chú ý hÆ¡n nữa là Lạt Ma cùng vị Vương tá»­ Mông Cổ đổi thù ra bạn, không nhá»› tá»›i mối hận ha.
độc mình, càng tỠra một nhân vật khoan dung độ lượng.
Cát NhÄ© Äan trước nghe Vi Tiểu Bảo nhắc tá»›i chuyện mình hạ độc vào kinh sách đã khó chịu vô cùng. Bây giá» gã cố ý khêu gợi mối căm tức cho Tang Kết, hắn không nhịn được nữa bèn nói:
- Ta hạ độc để làm hại ngón tay của Lạt Ma bao gi� Tên tiểu quỉ kia, ngươi toàn nói chuyện hồ đồ.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngày ấy Ä‘iện hạ độc là định hạ sát sư phụ cá»§a tại hạ, chư không phải có ý gia hại Lạt Ma, nhưng ma đưa lối quỉ Ä‘em đưá»ng khiến cho Lạt Ma tổn thương. Cát đó chẳng có chi là đáng kể, nhưng Ä‘iện hạ Ä‘i đâu cÅ©ng tuyên bố Lạt Ma vì chuyện giá»›i đồ mà chặt hết lần này sang lần khác mất cả mưá»i đầu ngón taỵ Như vậy chẳng hoá ra Ä‘iện hạ coi Lạt Ma chỉ là cái bị thịt vô dụng ư ?
Cát NhÄ© Äan tức giận gầm lên má»™t tiếng, vung chưởng đánh vào mặt Vi Tiểu Bảo.
Tang Kết giơ tay ra cản lại nói:
- Äiện hạ không nên coi đó là chuyện thật, thằng lá»i này có ý ly gián chúng ta, để chúng ta tranh chấp nhau. Khi nào mình mắc mưu gã ?
Cát NhÄ© Äan đáp:
- Äại sư nói đúng lắm. Tên tiểu quỉ này chỉ nói láo, thật khả ố.
Bỗng nghe thanh âm một cô gái cất lên:
- Muốn cho gã hết nhắm mắt nói mò cũng không khó gì.
Vi Tiểu Bảo nhìn vá» phía phát ra thanh âm thì thấy cô thiếu nữ có cặp lông mày cong vút, khoé miệng như cưá»i mà không phải cưá»i. Thị chính là A Kỳ.
Cát NhÄ© Äan há»i:
- Kỳ muội có biện pháp gì ?
A Kỳ toan đáp thì Vi Tiểu Bảo cướp lá»i:
- Biện pháp cá»§a cô rất vụng vá», chẳng có chi đáng kể. Bất quá cô muốn nói Ä‘em cắt lưỡi tại hạ Ä‘i là cùng.
A Kỳ toan nói thế thật, không ngá» Vi Tiểu Bảo đã nói ra rồi và gã còn cho đó là biện pháp vụng vá», khiến cô chưng há»­ng, không lặp lại được nữa.
Cát NhÄ© Äan nói:
- Ta nhận thấy biện pháp đó rất haỵ Hay cắt lưỡi ngươi đi rồi sẽ tính.
Dứt lá»i hắn rút thanh trưá»ng Ä‘ao đánh soạt má»™t tiếng. Thanh Ä‘ao này hình cánh cung, lấp loáng ánh hào quang. Cát NhÄ© Äan rút dao ra để trên bàn.
Tang Kết cưá»i há»i:
- Vi đại nhân! Bá»n ta biết xa giá đại nhân đến thành Dương Châu nên ước hẹn mấy anh em đến đây tương há»™i. Äại nhân chuyên tâm làm khó dá»… Bình Tây Vương, khiến đại sá»± cá»§a lão nhân gia Ä‘á»u bị hư hết. Phò mã muốn trở vá» Vân Nam thăm nhà, cÅ©ng bị đại nhân cản trở đúng không ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Nguồn tin cá»§a các vị quả nhiên rất linh thông. Nhưng chuyến này tại hạ dá»i kinh, Hoàng thượng đã dặn tại hạ những Ä‘iá»u gì, các vị có biết không ?
Tang Kết nói:
- Vá» Ä‘iểm này bá»n ta cần thỉnh giáo đại nhân.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Äại Lạt Ma dạy quá lá»i. Tại hạ không dám lãnh thụ hai chữ •thỉnh giáo•.
Có Ä‘iá»u Hoàng thượng đã nói những gì, tại hạ xin thuật lại:
Nhà Vua nói:
- Vi Tiểu Bảo ! Chuyến này ngươi Ä‘i công cán Dương Chau trẫm e Ngô Tam Quế đón đưá»ng hành thích. May ở chá»— con trai hắn hiện trong tay trẫm cÅ©ng yên tâm được má»™t phần. Nếu ngươi gặp bất trắc trong trưá»ng hợp nào trẫm cÅ©ng xá»­ tư?
Ngô ứng Hùng đúng theo trưá»ng hợp ấy. Tá»· như Ngô Tam Quế phái ngưá»i chặt Ä‘i cá»§a ngươi má»™t ngón tay thi gã tiểu tá»­ Ngô ứng Hùng cÅ©ng không khá»i cụt má»™t ngón taỵ Bằng Ngô Tam Quế phái thá»§ hạ đến giết ngươi thì tức là giết con mình.
Tại hạ liá»n tâu:
- Tâu Hoàng thượng ! Con ngưá»i khác thì nô tài làm được , nhưng làm con Ngô Tam Quế thì nô tài nhất quyết không chịu.
Rồi gã nói tiếp:
- Hoàng thượng nghe tại hạ nói vậy liá»n nổi lên tràng cưá»i khanh khách.
Äoạn tại hạ lên đưá»ng Ä‘i Dương Châu.
Tang Kết va Cát NhÄ© Äan đưa mắt nhìn nhau nghÄ© thầm:
- Chuyến này Ngô ứng Hùng đi không thoát, dĩ nhiên Ngô Tam Quế trong lòng rất úy kị.
Tang Kết há»i:
- Chuyến này ta cùng Vương tử điện hạ đến Dương Châu để kiếm đại nhân.
Ban đầu ta tưởng Hoàng đế phái đến đây má»™t vị Khâm sai, tất nhiên là má»™t nhân vật đáo để. NgỠđâu hai ta ở đằng xa ngó thấy thì hoá ra ngưá»i quen cÅ©. Cả A Kỳ cô nương đây cÅ©ng nhận biết đại nhân.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Bá»n tại hạ đã giao hảo vá»›i nhau lâu lắm rồi.
A Kỳ cầm chiếc đũa trên bàn đâm vào trán hắn há»i:
- Ai thèm giao hảo với ngươi ?
Tang Kết lại cưá»i nói:
- Chúng ta còn ước hẹn vá»›i Trịnh công tá»­ ở Äài Loan đến đây tương há»™i đê?
bàn cách đối phó vá»›i đại nhân. Không ngỠđại nhân lại tá»± dẫn thân đến. Thế là Cát NhÄ© Äan vương tá»­ Mông Cổ, Bình Tây Vương ở Vân Nam, Diên Bình Vương Æ¡?
Äài Loan và Äạt Lai Hoạt Phật bên Tây Tạng hồng phúc tày trá»i.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Dạ dạ ! Hoàng thượng đã chất vấn thủ hạ của Vương tử là Hãn Thiếp Ma trong ba ngày, nên ngài đã biết rồi.
Tang Kết và Cát NhÄ© Äan nghe đến tên Hãn Thiếp Ma Ä‘á»u giật mình đứng dậy há»i:
- Äại nhân bảo sao ?
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp:
- Không có chi cả, Hoàng thượng cùng y nói tiếng Mông Cổ ô lý ô lộ Tại ha.
chẳng hiểu câu nào. Sau Hoàng thượng thưởng cho y rất nhiá»u tiá»n bạc và phái y xuống làm việc dưới trướng quan Binh Bá»™ thượng thÆ¡ là Minh Chân đại nhân• Tang Kết va Cát NhÄ© Äan đồng thanh giục :
- Rồi sau sao nữa ?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ba ngày sau Hoàng thượng lại phái tại hạ thôi thúc hắn phải vẽ địa đồ cho lẹ. Äây thuá»™c vá» hành quân bày trận, tại hạ chẳng hiểu gì đâu, liá»n tâu:•Tâu Hoàng thượng ! Mông Cổ và Tây Tạng là hai nÆ¡i khí trá»i rét quá. Nếu Hoàng thượng phái binh Ä‘i chinh chiến thì xin cho nô tài được nghỉ ngÆ¡i, đến Dương Châu là đất phồn hoa du ngoạn má»™t phen• Cát NhÄ© Äan há»i:
- Có phải đại nhân bảo Tiểu Hoàng đế muốn phái binh đi đánh Mông Cô?
cùng Tây Tạng không ?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Cái đó tại hạ không hiểu rõ, mà chỉ nghe Hoàng thượng nói:"chúng ta cần đối phó với một lão già kia. Nếu Mông Cổ và Tây Tạng giúp đỡ chúng ta, thì chúng ta coi như bạn hữu, để chặt bớt tay chân của lão già đó".
Tang Kết và Cát NhÄ© Äan đưa mắt nhìn nhau. Hai ngưá»i yên tâm được má»™t chút Ä‘á»u ngồi xuống cả.
Cát NhÄ© Äan há»i vá» tình hình Hãn Thiếp Ma thì Vi Tiểu Bảo trả lá»i hình mạo cùng cá»­ chỉ không sai chút nào cả.
Cả hai ngưá»i Ä‘á»u lo âu nghÄ© thầm:
- Hãn Thiếp Ma đã đầu hàng nhà Thanh thì những âm mưu của mình không dấu được Hoàng đế. Nếu nhà Vua hạ thủ trước thì làm thế nào ?
Vi Tiểu Bảo cÅ©ng xoay chuyển trong đầu óc há»i:
- Vụ này biết tính thế nào đây ?
Tài sản của ngocvosong1986

  #189  
Old 02-06-2008, 01:23 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 188


Bịa chuyện hoang đưá»ng mong thoát chết

Vi Tiểu Bảo thấy Song Nhi cùng Tăng Nhu Ä‘á»u bị Ä‘iểm huyệt nằm lăn ká»nh dưới đất. Còn mưá»i tên thân binh thì quá ná»­a đã chết nhăn răng. Lần này gã lén đến Lệ Xuân Viện chỉ sợ ngưá»i ta phát giác ra thân thế bí mật cá»§a mình, nên gã không cho bá»n Từ Thiên Xuyên, Trương DÅ©ng, Triệu Tá» Hiá»n hay biết. Gã coi chừng mình bị băm nát ra tương hay hỠđốt llàm thịt quay cÅ©ng chẳng ma nào đến giải cứu.
Trong lúc bàng hoàng lo sợ chẳng tìm ra được mưu kế gì, gã đành nói huyên thuyên còn hÆ¡n là ngồi đợi chết. Hết nịnh Tang Kết, gã quay sang nịnh hót Cát NhÄ© Äan. Gã nói :
Hoàng thượng nghe nói Cát NhÄ© Äan Vương tá»­ xứ Mông Cổ bản lãnh cao cưá»ng, anh hùng vô địch rất lấy làm bá»™i phục.
Cát NhÄ© Äan cưá»i há»i :
- Hoàng đế cũng luyện võ ư ? Tại sao y biết võ công của ta ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Dĩ nhiên Hoàng thượng đã luyện võ mà còn là hạng khá nữa. Ngày trước điện hạ thi triển thân thủ ở chùa Thiếu Lâm đã đánh bại phương trượng chùa này.
Các vị thá»§ tá»a Äạt Ma đưá»ng , La Hán đưá»ng , Bát Nhã đưá»ng cong Ä‘uôi trốn chạy. Tiểu đệ Ä‘em vụ đó thuật kỹ lại cho Hoàng thượng nghe.
Sá»± thá»±c hôm ấy Cát NhÄ© Äan ở chùa Thiếu Lâm đã phải lẩn tránh bá» Ä‘i. Bây giá» hắn thấy Vi Tiểu Bảo tâng bốc mình ở trước mặt Tang Kết cÅ©ng lấy làm hãnh diện, không khá»i lá»™ vẻ đắc ý.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
- Phương trượng chùa Thiếu Lâm là Hối Thông đại sư bản lãnh đáng kể vào hạng nhất hạng nhì trong võ lâm. Thế mà vương tử điện hạ chỉ phất tay áo một cái khiến y đứng không vững phải ngồi phệt may mà đít y đáp trúng vào bồ đoàn.
Nếu không chắc phải gẫy hết xương hông...
Thá»±c ra hôm ấy Cát NhÄ© Äan bị Hối Thông đại sư phất tay áo hất hắn ngã ngồi xuống ghế không đứng lên được nữa. Nhưng Vi Tiểu Bảo đã nói ngược lại.
Gã nói rồi lẩm bẩm :
- Hối Thông sư huynh đối đãi vá»›i ta rất tá»­ tế. Ta là sư đệ y đáng lẽ không được bêu xấu y, nhất là không nên bịa chuyện nói láo. Nhưng bữa này ta gặp phải tai nạn trào máu, xem chừng sắp viên tịch đến nÆ¡i. Trước khi qua Tây Thiên, ta đành nói theo thuyết nhà Phật :" Không tức là sắc, sắc tức là không. Sư huynh thắng tức là bại mà kẻ bại tức là thắng. " Ngoài miệng gã nói huyên thuyên, nhưng trong đầu óc không ngá»›t nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẫn. Cặp mắt gã láo liêng nhìn ngang nhìn ngá»­a, chợt ngó tá»›i A Kỳ. Nét mặt cô ả này tá»±a như cưá»i mà không phải cưá»i. Thị Ä‘ang dương to cặp mắt nhìn chằm chặp vào mặt Cát NhÄ© Äan, llá»™ ra đầy vẻ tình tứ.
Vi Tiểu Bảo động tâm nghĩ thầm :
- Con nhãi khả ố kia chắc đang mơ mộng muốn làm Vương Phi nương nương ơ?
xứ Mông Cổ.
Gã liá»n tán :
Hoàng thượng còn nói :
- Cát NhÄ© Äan Vương tá»­ võ công đã cao cưá»ng, tướng mạo lại thanh tú. Nếu y muốn lấy Vương phi cÅ©ng nên kiếm má»™t vị cô nương nhá» tuổi dong nhan xinh đẹp và võ công phải cao cưá»ng má»›i xứng đáng...
Gã nói tá»›i đây liếc mắt ngó trá»™m A Kỳ, quả nhiên thấy mặt thị đỠlên, ra chiá»u chăm chú lắng tai nghe.
Gã liá»n nói tiếp :
- Trần Viên Viên tuy nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ nhưng hiện nay đã nhiá»u tuổi rồi thì Cát NhÄ© Äan hà tất phải cứ lấy y má»›i được ?
A Kỳ không nhịn được lên tiếng :
- Ai bảo Cát NhÄ© Äan Ä‘iện hạ đòi lấy Trần Viên Viên ? Ngươi lại nhắm mắt nói mò rồi.
Cát NhÄ© Äan cÅ©ng lắc đầu nói :
- Làm gì có chuyện đó ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Phải rồi ! Tại hạ cũng tâu Hoàng thượng :
" Khải bẩm Hoàng thượng ! Nô tài chính mắt được ngó thấy Cát NhÄ© Äan Vương tá»­ Ä‘iện hạ giao hảo vá»›i má»™t thiếu nữ kêu bằng A Kỳ cô nương...
A Kỳ chũm môi lại đánh " chụt " một tiếng nhưng mặt thị lộ vẻ rất vui mừng.
Cát NhÄ© Äan cÅ©ng nhìn thị cưá»i hì hì.
Vi Tiểu Bảo nói tiếp :
-... A Kỳ cô nương võ công đáng kể là vào thứ ba trong thiên hạ, tức chi?
kém Tang Kết Äại Lạt Ma cùng Cát NhÄ© Äang vương tá»­ Ä‘iện hạ má»™t chút mà thôi...
Tang Kết nghe gã nói đã chán tai, nhưng thấy gã đưa võ công mình lên hàng thứ nhất trong thiên hạ trước mặt Hoàng đế cÅ©ng khoan khoái trong lòng, mặc dầu hắn biết rõ llá»i nói cá»§a tên tiểu quỉ này mưá»i phần không tin được cả mưá»i. Hắn chỉ kịt mÅ©i má»™t tiếng, tỠý không tin, chứ không lên tiếng bài bác.
Vi Tiểu Bảo kể tiếp :
Hoàng thượng há»i tại hạ :
- Ngươi lại nói nhăng nói càn. Dù vị tiểu cô nương đó võ công cao thâm đến đâu cũng chẳng thể nào hơn được sư phụ của cộ Sao ngươi dám bảo cô này đứng vào hàng thứ ba trong thiên hạ ?
Tại hạ liá»n tâu :
- Hoàng thượng còn có Ä‘iá»u chưa rõ. Số là sư phụ tiểu cô nương đó là má»™t ni cô mặc áo trắng. Võ công vị sư thái này rất cao cưá»ng, đáng kể vào hàng thứ ba trong thiên hạ. Nhưng bà ta đã má»™t phen tá»· võ vá»›i Tang Kết đại Lạt Ma và bi.
lão nhân gia đánh trúng má»™t chưởng, bà không chống nổi, bao nhiêu ná»™i lá»±c toàn thân Ä‘á»u bị tiêu tan. Vì thế danh hiệu " Thiên hạ đệ tam nhân " bị nữ đồ đệ cá»§a vị sư thái đó dành dá»±t mất.
Tang Kết liếc nhìn A Kỳ bụng bảo dạ :
- Té ra con nhá» này là nữ đồ đệ cá»§a Bạch Y tiểu ni cô mà trước nay ta không nghe ai nói tá»›i, đến bây giá» ta má»›i biết. E rằng trong vụ này có Ä‘iá»u chi ngoắt ngoéo.
A Kỳ nghe Vi Tiểu Bảo nói huỵch tẹt lai lịch sư phụ cá»§a mình ra trong lòng rất đổi kinh nghi, tá»± há»i :
- Sao gã lại biết rõ sư phụ ta ?
Tang Kết tuy chưa động thá»§ vá»›i Cá»­u Nạn, song mưá»i hai tên sư đệ cá»§a hắn bi.
chết vá» tay thầy trò Vi Tiểu Bảo là má»™t Ä‘iá»u sỉ nhục nhất trong Ä‘á»i hắn. Bây giá» hắn nghe Vi Tiểu Bảo tuyên bố là ná»™i công cá»§a Cá»­u Nạn bị phát chưởng cá»§a hắn làm cho tiêu tan thì thật là má»™t Ä‘iá»u hãnh diện cho hắn vô cùng.
Tang Kết cùng Cát NhÄ© Äan lúc trước chỉ lo Vi Tiểu Bảo tiết lá»™ những cái xấu xa cá»§a mình, nên muống giết gã cho lẹ để bịt miệng. Không ngá» Vi Tiểu Bảo lại đưa những phen bại nhục nói thành những trận đại thắng rất vinh quang, nên không vá»™i giết gã nữa.
Vi Tiểu Bảo thấy nét mặt hai địch nhân đã có phần hoà hoãn, gã cũng yên tâm được một chút.
A Kỳ cất tiếng há»i :
- Câu chuyện Trần Viên Viên làm sao ? Ngươi hãy nói lại cho các vị nghe.
Ngưá»i thiếu nữ lúc ban đầu có tình luyến ái, trong lòng không khá»i phập phồng, hoạn đắc hoạn thất, mà ngưá»i đẹp nhất trong thiên hạ kia thị đã nghe danh từ lâu. Thị không hiểu tại sao Vi Tiểu Bảo lại kéo tình lang cá»§a mình dính líu đến ngưá»i đó, nên thị muốn há»i cho vỡ lẽ ngõ hầu trút bá» mối lo âu canh cánh bên lòng.
Vi Tiểu Bảo nhân cÆ¡ há»™i này, có ý đưa nước đưá»ng cho thị, liá»n mỉm cưá»i đáp :
- Câu chuyện Trần Viên Viên ư ? Tại hạ khi đến Côn Minh đã được chính mắt mình trông thấy. Chẳng dấu gì cô nương là bà ta lá»›n tuổi hÆ¡n tại hạ nhiá»u. nhưng sáu chữ " Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân " quả nhiên danh bất hư truyá»n. Tại hạ vừa ngó thấy bà ta, lập tức linh hồn thoát khá»i hình hài, chân tay lạnh ngắt, toàn thân run bần bật không hiểu mình Ä‘ang tỉnh táo hay mÆ¡ ngá»§, lòng tá»± há»i lòng :
" Sao trong Ä‘á»i lại có ngưá»i đẹp đến thế được... ? " Gã ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- A Kỳ cô nương ! Sư muá»™i cá»§a cô đáng kể vào ngưá»i đẹp hiếm có mà so vá»›i Trần Viên Viên vẫn chưa bén gót.
DÄ© nhiên A Kỳ đã biết A Kha dong mạo phi thưá»ng, đẹp hÆ¡n thị nhiá»u. Thi.
còn hiểu Vi Tiểu Bảo vì A Kha mà Ä‘iên đảo thần hồn. Thị càng hồi há»™p lo rằng những lá»i gã nói không phải chuyện giả dối. Nhưng ngoài mặt thị vẫn ra chiá»u không phục nói :
- Ngươi là con quá»· hiếu sắc, há»… thấy ngưá»i kha khá má»™t chút đã tưởng đẹp nhất Ä‘á»i. Trần Viên Viên năm nay ít ra cÅ©ng bốn chục tuổi, dù trước bà có đẹp đến đâu thì ngày nay cÅ©ng chẳng còn xuân sắc gì đáng kể nữa.
Vi Tiểu Bảo lắc đầu quày quạy đáp :
- Không đúng ! Không đúng ! Tại hạ nhất định không đồng quan Ä‘iểm vá»›i cô nương vá» vụ này. Tá»· như A Kỳ cô nương hiện nay bất quá chỉ mưá»i tám, mưá»i chín tuổi, dÄ© nhiên cô nương Ä‘ang đẹp lắm. Ngưá»i đẹp như cô thì sau đây ba chục năm vẫn không kém bá» diá»…m lệ. Cô mà không tin thì tại hạ dám đánh cuá»™c :
Nếu qua?
ba mươi năm sau tướng mạo cô không còn xinh đẹp, tại hạ xin dâng thủ cấp.
A Kỳ không nhịn được, trong lòng cao hứng lá»™ ra ngoài mặt, thị bật lên tiếng cưá»i hích hích.
Äã là đàn bà con gái thì khi nghe ngưá»i ta ca tụng nhan sắc cá»§a mình chẳng ai không hả dạ, nhất là khi có ngưá»i ca tụng sắc đẹp cá»§a mình trước mặt tình lang.
Huống chi A Kỳ đã có phần tự tin vỠnhan sắc của mình, chắc ba mươi năm sau cũng chưa đến nỗi khó coi.
Vi Tiểu Bảo chỉ mong thị ưng thuận vụ đánh cuá»™c này. Do đó gã hy vá»ng Cát NhÄ© Äan muốn chiá»u lòng ý trung nhân không giết mình nữa, để sống thêm ba mươi năm cÅ©ng chưa biết chừng, vì mình có sống má»›i kết liá»…u ai được cuá»™c ai thua cuá»™c.
Không ngỠTang Kết hắng dặng một tiếng, lạnh lùng đáp :
- Có Ä‘iá»u đáng tiếc là ngươi không còn sống được hết đêm naỵ DÄ© nhiên phương dung cá»§a A Kỳ cô nương sau đây ba chục năm, ngươi không còn diá»…m phúc được ngó thấy.
Vi Tiểu Bảo cưá»i hì hì nói :
- Cái đó cÅ©ng không sao. Tại hạ chỉ mong Äại Lạt Ma cùng Vương tá»­ Ä‘iện ha.
ghi nhá»› lấy lá»i nói tại hạ để ba mươi năm sau biết rằng Ä‘iá»u tiên kiến cá»§a Vi Tiểu Bảo quả nhiên không lầm là đủ.
Tang Kết, Cát NhÄ© Äan, A Kỳ, cả ba ngưá»i không nhịn được Ä‘á»u nổi lên tràng cưá»i khanh khách.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
- Tại hạ đến Côn Minh là việc má»›i diá»…n ra ít tháng trước đây. Tại hạ đưa Kiến Ninh Công Chúa đến hoàn hôn vá»›i con trai Ngô Tam Quế. Vụ này ba vị Ä‘á»iu biết cả rồi chứ... ?
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Äây nguyên là má»™t đại há»· sá»±, thế mà vừa vào thanh Côn Minh đã thấy trên đưá»ng phố nào cÅ©ng có ngưá»i kêu khóc thảm thiết. Cứ mấy căn nhà lại đặt má»™t cô?
quan tài. Những đàn bà con nít mặc hiếu phục sô gai, gào khóc đến thiên sầu địa thảm...
Các NhÄ© Äan lấy làm kỳ há»i xen vào :
- Tại sao lại có chuyện lạ như vậy ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Chính tại hạ cÅ©ng lấy làm kỳ dị, má»›i há»i mấy vị quan ở Vân Nam, nhưng không ai chịu nói...
Gã cố ý dừng lại để má»i ngưá»i nóng lòng rồi má»›i kế tiếp :
- Sau tại hạ má»›i biết là sáng sá»›m hôm ấy, Trần Viên Viên nghe tin xa giá Công chúa tá»›i nÆ¡i, chính bà ra khá»i Vương cung, thân hành Ä‘i nghênh tiếp. Bà vừa ở trong kiệu bước ra mưá»i mấy vạn đàn ông thành Côn Minh như ngưá»i phát Ä‘iên ào ào chạy đến xem mặt bà. Há» Ä‘á»u nói là tiên nữ thượng giá»›i giáng phàm trần.
Há» chen chúc nhau, xô đẩy nhau, dầy xéo lên nhau làm chết mấy ngàn mạng ngưá»i. Ban đầu võ quan và binh sÄ© dưới trướng Bình Tây Vương còn cố đàn áp đê?
giữ trật tự, nhưng sau hỠthấy Trần Viên Viên bất giác buông khí giới thõng xuống.
Ngưá»i nào cÅ©ng há hốc miệng ra, nước miếng chảy ròng ròng, nhướng mắt trân trân ngó Trần Viên Viên như kẻ mất hồn.
Tang Kết, Cát NhÄ© Äan và A Kỳ nghe Vi Tiểu Bảo bịa chuyện hoang đưá»ng, miệng nói thiên hô bách sát, không khá»i nhìn nhau nghÄ© bụng :
Nhất định thằng lá»i này bá» thêm mắm muối vào câu chuyện cho có vẻ đậm đà. Nhưng e rằng Trần Viên Viên quả nhiên mỹ mạo phi thưá»ng ai cÅ©ng muốn ngó thấy má»™t lần cho trải sá»± Ä‘á»i.
Vi Tiểu Bảo thấy ba ngưá»i đã có chút tin tưởng, liá»n há»i :
- Vương tá»­ Ä‘iện hạ ! Dưới trướng Bình Tây Vương có viên tổng binh tên gá»i là Mã Bảo. Äiện hạ đã nghe thấy tên này bao giá» chưa ?
Cát NhÄ© Äan và A Kỳ Ä‘á»u gật đầu.
- Hai ngưá»i này cùng Mã Bảo đã đến chùa Thiếu Lam, làm gì không quen biết nhau ?
Cát NhÄ© Äan đáp :
- Ngày ở trên chùa Thiếu Lâm ngươi cũng gặp hắn rồi.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Có hắn ư ? Thế mà tại hạ quên mất. Và ngày ấy tại hạ để hết tinh thần vào vụ Vương tá»­ thi triển thần công đánh ngã vị cao tăng chùa Thiếu Lâm không rảnh để ngó những ngưá»i đứng bên. Nếu còn được giây lát nào đầu óc thư thái lại ngó trá»™m hoa dung nguyệt mạo cá»§a A Kỳ cô nương mấy lần.
A Kỳ mím mối tắc lưỡi, nhưng thực ra trong lòng thị rất khoan khoái.
Cát NhÄ© Äan há»i :
- Mã tổng binh làm sao ?
Vi Tiểu Bảo thở dài đáp :
- Mã tổng binh cÅ©ng có chuyện tầy đình. Y vâng tướng lệnh cá»§a Bình Tây Vương , llãnh trá»ng trách bảo vệ Trần Viên Viên. NgỠđâu y ngó thấy Trần Viên Viên mấy lần đâm ra mê mẩn tâm thần, bất giác sá» vào tay vừa trắng vừa nhá» cá»§a ngưá»i đẹp. Sau Bình Tây Vương biết chuyện này liá»n ná»c y ra đánh bốn chục côn...
Gã ngừng lại một chút rồi kể tiếp :
- Mã tổng binh nói lén vá»›i ngưá»i ta :
Mình sỠvào tay trái Trần Viên Viên đã yên trí llà phải mất đầu. Nếu biết sớm chỉ phải đòn bốn chục côn, thì lúc ấy sỠvào tay phải nàng một lần nữa. Dù bị đánh tám chục côn chưa chắc đã chết được.
" Gã liếc mắt nhìn trá»™m ba ngưá»i rồi kể tiếp :
- Bình Tây Vương dưới trướng có cả thẩy mưá»i vị đại tổng binh. Chín vị kia nghe Mã tổng binh nói vậy Ä‘á»u khen phải. Câu chuyện này cÅ©ng đến tai Bình Tây Vương. Lão liá»n hạ tướng lệnh :
" Từ nay trở Ä‘i còn ai sá» vào tay cá»§a Trần Viên Viên Ä‘á»u phải chặt cả hai taỵ " Con rể Bình Tây Vương tên gá»i Hạ Quốc Tương là má»™t trong mưá»i vị đại tổng binh liá»n kêu thợ làm sẳn hai cái tay giả bằng gá»—.
Hắn nói là lỡ có khi ngó thấy bà nhạc mẫu đẹp như thiên tiên, vạn nhất hắn không nhẫn nại được sỠvào tay bà rồi phải thụ hình, chi bằng làm s½n trước hai tay gia?
để đến lúc lâm thá»i khá»i bối rối không làm kịp. Cái đó kêu bằng mình phòng xa để khá»i lo.
Cát NhÄ© Äan nghe gã nói không khá»i ngÆ¡ ngẩn xuất thần, miệng há hốc ra.
Tang Kết lắc đầu quày quạy nói :
- Hoang đưá»ng ! Thật là hoang đưá»ng ! Không hiểu hắn nói mưá»i tên đại tổng binh cá»§a Ngô Tam Quế hoang đưá»ng, hay là Vi Tiểu Bảo nói chuyện hoang đưá»ng.
A Kỳ há»i :
- Ngươi đã thấy mặt Trần Viên Viên mà sao không sỠtay mụ ?
Tiểu Bảo đáp :
- DÄ© nhiên cái đó có phải có duyên cá»›. Số là trước khi tại hạ Ä‘i tham kiên Trần Viên Viên, Ngô ứng Hùng đã đến ra mắt tại hạ để tạ Æ n vê việc đưa Công chúa đưá»ng xa muôn dặm đến Vân Nam hoàn hôn vá»›i ỵ Y móc trong bá»c lấy ra má»™t vật ánh vàng rá»±c rỡ nạm đầy phỉ thúy, mỹ ngá»c, hồng bảo thạch. Vật đó là má»™t cái khóa tay bằng vàng.
A Kỳ há»i :
- Cái khóa tay làm gì mà trân quí thế ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Cô nương há»i đúng lắm ! Lúc đó tại hạ cÅ©ng lấy làm kỳ, há»i Ngô ứng Hùng :
" Phò mã đùa gì vậy ? Sao lại tặng tại hạ bằng món lễ vật này ? Bỗng nghe đánh " cách " một tiếng. Y đã khóa hai tay tại hạ rồi.
Ba ngưá»i ngÆ¡ ngác nhìn Vi Tiểu Bảo.
Gã chậm rãi kể tiếp :
- Tại hạ giật mình kinh hải la lên :
" Phò mã ơi ! Sao Phò mã lại bắt tại hạ ?
Tại hạ đã phạm tội gì ? Ngô ứng Hùng nghiêm nghị đáp :
" Thưa Khâm sai đại nhân ?
Xin đại nhân đừng hiểu lầm. Sở dÄ© tiểu đệ làm như vậy là vì lòng tốt đối vá»›i đại nhân. Bây giỠđại nhân đến ra mắt Trần di nương cá»§a tiểu đệ, nhất định phải khóa tay lại. Nếu không thì lúc đại nhân ngó thấy di nương, cầm lòng không được, tức đưa tay sá» soạng. Äại nhân chỉ sá» tay ngưá»i má»™t lần thì phụ vương cá»§a tiểu đệ nê?
mặt Khâm sai đại nhân, có thể chưa hành động gì. Nhưng e rằng Khâm sai đại nhân sỠmột cái rồi không chịu thôi đi, lại sỠđến lần thứ hai, thứ ba, thứ tư... Khi ấy phụ vương không chịu nhịn được sẽ phạm tội hạ sát Khâm sai đại thần ". Tại ha.
nghe nói sợ quá giật nẩy ngưá»i lên, đành Ä‘eo khóa tay đến yết kiến Trần Viên Viên.
A Kỳ càng nghe nói càng tức cưá»i, thị nói ngay :
- Câu này ta nhất quyết không tin.
Vi Tiểu Bảo thản nhiên đáp :
- Lần sau cô nương đến Bắc Kinh bảo Ngô ứng Hùng lấy cái khóa vàng đó cho coi, cô không tin thì cÅ©ng phải tin. Cái khóa đó y bảo phải mang theo luôn luôn bên mình đỠphòng khi gặp Trần Viên Viên là lập tức Ä‘eo vào. Chỉ chậm má»™t chút tất xẩy ra tai vạ khôn llưá»ng.
Tang Kết hắng dặng má»™t tiếng rồi há»i :
- Trần Viên Viên là thứ mẫu của Ngô ứng Hùng, chẳng lẽ gã cử động vô lễ với mụ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Dĩ nhiên y không dám có cử động vô luân nên mới phải dắt khóa vàng trong mình.
A Kỳ há»i :
- Y đến Bắc Kinh, Trần Viên Viên có ở đó đâu ? Việc gì y phải đem khóa đi theo ?
Vi Tiểu Bảo chưng hửng nghĩ thầm :
- Thôi chết cha rồi ! Không khéo phen này mình bị lộ tẩy.
Những gã xoay chuyển ý nghÄ© rất mau, đáp liá»n :
- Nguyên Ngô ứng Hùng định đến Bắc Kinh rồi trở vỠCôn Minh ngay lập tức.
Y lai kính chỉ là chuyện bất đắc dĩ, chứ không tính chuyện lâu dài...
Tang Kết trợn mắt lên ngắt lá»i :
- Thế là ngươi lấy Æ¡n làm thù. Ngưá»i ta cho mượn khóa là rất thân tình. Ngô ứng Hùng muốn trốn vá» Vân Nam, lại bị ngươi cản trở...
Vi Tiểu Bảo lắc đầu quày quạy há»i :
- Ngô ứng Hùng có Æ¡n gì vá»›i tại hạ ? Trái lại giữa hắn và tại hạ có mối thù chẳng đội trá»i chung.
Tang Kết lấy làm kỳ há»i :
- Gã đắc tội với ngươi ở chỗ nào ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Thế mà còn chưa đắc tá»™i ư ? Y cho mượn khóa so vá»›i chuyện hạ sát " lão gia " còn cay độc hÆ¡n. Giả tá»· khi ấy tại hạ không bị xiá»ng khóa thì tại hạ đã có cÆ¡ há»™i sá» cả đến bá»™ mặt thiên tiên cá»§a Trần Viên Viên rồi. Hỡi Æ¡i ! Vương tá»­ Ä‘iện hạ ! Äại Lạt Ma ! Tại hạ chỉ cầu được sá» vào mặt Trần Viên Viên má»™t cái dù có phải chết cÅ©ng cam lòng. Bất quá Ngô Tam Quế chặt hai tai cá»§a tại hạ Ä‘i thì đã ăn thua gì ? Dù lão có chặt cả hai đùi để làm món Tuyên oai há»a thoái ở Vân Nam, tại hạ cÅ©ng không cần.
Cả ba ngưá»i nghe Ä‘á»u ngÆ¡ ngác, dưá»ng như há» Ä‘ang nghÄ© vá» tấm dung nhan tuyệt thế cá»§a Trần Viên Viên. Há» nghe gã nói mà ngây ngưá»i ra chứ không cưá»i đùa.
Vi Tiểu Bảo hạ thấp giá»ng xuống lá»™ vẻ thần bí khôn lưá»ng, khẽ nói :
- Có chuyện bí mật tầy đình, ba vị nghe rồi xin đừng tiết lá»™. Äáng lý tại ha.
không nên nói, nhưng ít khi gặp được ba vị đàm luận tương đắc, chẳng khác gì bạn tri kỷ lâu năm, có nói ra cũng chẳng ngại ngùng gì.
Tang Kết và Cát NhÄ© Äan đồng thanh há»i :
- Việc gì cơ mật ?
Vi Tiểu Bảo khẽ đáp :
- Hoàng đế Ä‘iá»u binh khiển tướng sắp đánh Ngô Tam Quế.
Bá»n Tang Kết ba ngưá»i trông nhau mỉm cưá»i, nghÄ© bụng :
- Cái đó có chi là cơ mật ? Hoàng đế chẳng đánh Ngô Tam Quế thì Ngô Tam Quế cũng dấy binh đánh Hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo hiểu ý đối phương liá»n há»i :
- Các vị có biết tại sao Hoàng thương muốn cất quân xuống Vân Nam ? Cái đó mới llà khó đoán.
A Kỳ há»i :
- Chẳng lẽ cũng vì Trần Viên Viên ?
Vi Tiểu Bảo đập tay xuống bàn ra chiá»u kinh dị lạ thưá»ng há»i lại :
- Ô hay ! Sao cô nương cũng biết được vụ bí mất này ?
A Kỳ đáp :
- Ta chỉ đoán thế thôi.
Vi Tiểu Bảo tỠvẻ khâm phục nói :
- Cô nương quả là nữ Gia Cát, liệu việc như thần. Cô nương cũng nghĩ đến Hoàng thượng đã làm Hoàng đế thì còn thiếu gì nữa ? Có chăng chỉ thiếu một vị " Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân "...
Gã dừng lại một chút rồi tiếp :
- Chuyến trước vì lẻ gì Hoàng thượng lại phái má»™t thằng nhá» là tại hạ đến Vân Nam ? Sao Hoàng thượng không phái má»™t vị đại thần đức cao vá»ng trá»ng, dầy công lao khổ ? Mục đích cá»§a Hoàng thượng là cho tại hạ Ä‘i coi ngưá»i đàn bà kia có đẹp như ngưá»i ta đồn đại, đồng thá»i thám thính miệng lưỡi Ngô Tam Quế có chịu Ä‘em Trần Viên Viên tiến cống vào Hoàng cung hay không ? Trá»i Æ¡i ! Tại ha.
vừa nhắc tới một câu, Ngô Tam Quế đã nổi lôi đình đập bàn quát mắng :
" Ngươi đưa một nàng Công chúa đến mà định đổi lấy Phật Quan ¢m của ta chăng ? Này này ! Ta nói cho ngươi hay :
Dù ngươi có Ä‘em cả má»™t trăm nàng công chúa đến , ta cÅ©ng không đổi đâu." Tang Kết và Cát NhÄ© Äan đưa mắt nhìn nhau. Cả hai cùng cảm thấy mình đã mắc lừa Ngô Tam Quế, không khá»i nghÄ© thầm :
- Té ra chỉ là chuyện dây dưa đến mỹ sắc. Ngày trước Ngô Tam Quế đã vì tấm hồng nhan mà lông tóc dựng đứng cả lên. Hắn mê Trần Viên Viên dám bán ca?
giang sÆ¡n ba trăm năm cá»§a nhà Äại Minh. Việc đó thiên hạ Ä‘á»u biết hết. Tiểu Hoàng đế nhá» tuổi, quen thói phong lưu, vụ này cÅ©ng không ra ngoài tình lý.
Vi Tiểu Bảo la thầm :
- Tiểu Huyá»n Tá»­ Æ¡i ! Ngài là má»™t ông Vua " Äiểu , Sâng , Dá»§y , Thang " quyết chẳng thèm gì mụ vợ cá»§a lão con rùa kia. Nhưng nay Tiểu Quế Tá»­ tai nạn lâm đầu, phải nói xấu ngài mấy câu. Xin ngày đừng cho là sá»± thật.
Gã thấy Tang Kết và Cát NhÄ© Äan vẻ mặt nghiêm trá»ng, liá»n nói tiếp :
- Tại hạ thấy Ngô Tam Quế nổi giận, không dám nói gì nữa. Khi tại hạ Ä‘i Vân Nam tuy có Ä‘em theo mấy nghìn binh mã, nhưng địch sao lại vá»›i bá»n thá»§ hạ cá»§a Ngô Tam Quế đông như kiến cá» ? Tại hạ đành ngậm miệng ăn tiá»n là hay hÆ¡n hết.
Các vị có nghĩ như tại hạ không ?
Cát NhÄ© Äan lẩm nhẩm gật đầu.
Vi Tiểu Bảo lại nó :
- Khi tại hạ còn ở Vân Nam, Ä‘ang đêm có má»™t ngưá»i xứ Mông Cổ tên gá»i HãnThiếp Ma xin vào ra mắt...
Cát NhÄ© Äan há»i ngay :
- Hắn cầu kiến ngươi để làm gì ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Y nói được Vương tử điện hạ phái đến Vân Nam liên lạc với Ngô Tam Quế.
Nhưng y coi tình hình ở Côn Minh đã thám ra Ä‘iá»u không xứng đáng. Y còn bảo những nhân vật anh hùng hảo hán xứ Mông Cổ đâu lại vì má»™t ngưá»i đàn bà đẹp cá»§a Ngô Tam Quế mà llao đầu vào chổ sống chết...
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Hãn Thiếp Ma còn yêu cầu tại hạ đưa lén y vỠBắc Kinh để ra mắt Hoàng đế. Y đòi đựơc nói thẳng cho Hoàng đế hay :
Trần Viên Viên là gì gì Ä‘i nữa cÅ©ng chẳng liên can đến Vương Tá»­ xứ Mông Cổ cùng Äại Lạt Ma xứ Tây Tạng. Cát NhÄ© Äan Vương tá»­ đã có A Kỳ cô nương, không muốn dính đến Trần Viên Viên. Còn Äại Lạt Ma xứ Tây Tạng cÅ©ng có... rất nhiá»u cô rất xinh đẹp ở Tây Tạng...
Tang Kết lớn tiếng quát :
- Nói láo ! Chúng ta là Lạt Ma của Hoàng giáo, nghiêm thủ hành qui, quyết chẳng tham hoa hiếu sắc.
Tài sản của ngocvosong1986

  #190  
Old 02-06-2008, 01:26 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngày 14 giá» 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 189


Trong kỷ viện cùng nhau kết nghĩa

Vi Tiểu Bảo vội nói :
- Äó là lá»i cá»§a Hãn Thiếp Ma, chứ không liên quan gì đến tại hạ.
Äại Lạt Ma! Hãn Thiếp Ma muốn lấy lòng Hoàng đế còn bảo ngài cứ yên tâm, đừng lo Äại Lạt Ma tranh cướp Trần Viên Viên. Chắc câu này thì y nói thiệt.
Tang Kết hắng dặng một tiếng rồi đáp :
- Äể lần sau ta gặp Hãn Thiếp Ma sẽ há»i lại coi gã nói láo hay là ngươi nói càn làm tổn thương đến danh dá»± cá»§a ta.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng :
- Lão còn đợi chất vấn Äại Lạt Ma thì chắc là chưa giết ta ngay.
Gã liá»n nói :
- Xét cho cùng thì các vị nhất quyết không thể nhìn thấy Trần Viên Viên được mà cũng không nên gặp bà. Vậy các vị giúp Ngô Tam Quế tạo phản thực tình chẳng được lợi ích gì. Ai không đeo khoá tay còn có thể lước lấy cái bệnh tâm thần hoảng hốt, bắp thịt giật đùng đùng.
Bỗng thấy Tang Kết vẻ mặt giận dữ, gã vội nói tiếp :
- Äại Lạt Ma đã theo chá»§ thuyết nhà Phật sắc là không mà cÅ©ng là sắc, có thấy mặt Trần Viên Viên dÄ© nhiên cÅ©ng chẳng động tâm. Có Ä‘iá»u... có Ä‘iá»u... hỡi Æ¡i! Tang Kết há»i :
- Có Ä‘iá»u làm sao?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Lần trước tại hạ đến Côn Minh, Trần Viên Viên ra ngoài đón tiếp Công chứa, hàng mấy ngàn ngưá»i bị chết vì chen lấn dầy xéo lên nhau. Những nhà nạn nhân làm pháp sá»± không tìm ra được Hoà thượng cùng đạo sÄ©.
A Kỳ ngạc nhiên há»i :
- Tại sao vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Vì rất nhiá»u nhà sư thấy mặt Trần Viên Viên rồi không khá»i xúc động lòng trần. Trong má»™t ngày tại thành Côn Minh có hàng vạn nhà sư hoàn tục, đình chi?
việc tu hành. Cô nương thử nghĩ coi :
Hôm ấy đã nhiá»u ngưá»i chết lại hàng vạn nhà sư đột nhiên cởi áo cà sa thì tìm đâu ra được đủ hoà thượng để làm pháp sá»±?
Bá»n Cát NhÄ© Äan ba ngưá»i nghe nói bán tín bán nghị Há» cÅ©ng cảm thấy những lá»i cá»§a Vi Tiểu Bảo rất hoang đưá»ng, nhưng Trần Viên Viên nhan sắc phi thưá»ng là má»™t Ä‘iá»u chắc chắn, không còn ngá» vá»±c gì nữa.
A Kỳ liếc mắt nhìn Cát NhÄ© Äan khẽ nói :
- Thành Côn Minh là nÆ¡i lắm chuyện cổ quái, tiểu muá»™i không tá»›i đó nữa, Äiện hạ muốn giúp Ngô Tam Quế thì Ä‘i má»™t mình thôi.
Cát NhÄ© Äan vá»™i đáp :
- Ai bảo ta đến thành Côn Minh? Ta lại không gặp Trần Viên Viên. Ta nhận thấy A Kỳ cô nương của ta cũng chẳng kém gì Trần Viên Viên.
Dứt lá»i hắn nổi lên tràng cưá»i ha hả.
A Kỳ sịu mặt xuống nói :
- Äiện hạ bảo tiểu muá»™i chẳng kém gì Trần Viên Viên thì rõ ràng là không bằng mụ. DÄ© nhiên Ä‘iện hạ còn so ước được gặp mụ lắm.
Thị đứng dậy nói tiếp :
- Tiểu muá»™i Ä‘i đưá»ng tiểu muá»™i thôi.
Cát NhÄ© Äan luống cuống vá»™i nói :
- Không không! Ta phái thá» có trá»i đất chứng minh suốt Ä‘á»i quyết không nhìn đến Trần Viên Viên má»™t lần.
- A Kỳ đổi giận ra mừng lại ngồi xuống :
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Vương tử điện hạ quyết không ngó thấy Trần Viên Viên lần nào là phải, vì bất luận là ai đã thấy bà một lần cũng cho là chưa đủ. Rồi ngó thấy cả trăm ngàn lần cũng vẫn chưa đủ.
Cát NhÄ© Äan tức mình thóa mạ :
- Tên tiểu quỉ này chỉ nhắm mắt nói quàng. Ta đã lập lá»i trá»ng thệ vÄ©nh viá»…n không bao giá» nhìn mặt Trần Viên Viên. Nếu ta mà ngó thấy mụ thì lập tức Ä‘ui mù.
A Kỳ trong lòng khoan khoái khuôn tả, ngưng thần nhìn hắn một cách tình tứ.
Vi Tiểu Bảo lại nói :
- Tại hạ đã nghe ngài tiểu hoàng đế vẫn bảo không hiểu hai vị vì lẽ gì lại Ä‘i giúp Ngô Tam Quế? Nếu hai vị muốn lấy được Trần Viên Viên thì thật chẳng có biện pháp nào hết. Äúng như vậy. Trong thiên hạ chỉ có má»™t Trần Viên Viên. Ca?
tiểu hoàng đế cÅ©ng không có. Thá»­ há»i Ngô Tam Quế ngoài mỹ nữ kia còn có cái gì bằng được tiểu hoàng đế? Tiểu hoàng đế vá» phương diện nào cÅ©ng hÆ¡n hẳn gấp mưá»i là ít. Hai vị chịu giúp tiểu hoàng đế thì muốn lấy bao nhiêu vàng bạc châu báu cÅ©ng có đủ, chỉ Trần Viên Viên là ngài không có mà thôi.
Tang Kết lạnh lùng nói :
- Tây Tạng và Mông Cổ dù nghèo nàn, nhưng chúng ta cũng chẳng ham vàng bạc châu báu.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i :
- Hai thằng cha này đã không ham vàng bạc châu báu lại không đòi mỹ nữ thừ không hiểu hỠmuốn gì?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bụng bảo dạ :
- Phải rồi! Tiểu trượng phu chẳng thể má»™t ngày không tiá»n, đại trượng phu chẳng thể má»™t ngày không quyá»n. Vi Tiểu Bảo lão gia là tiểu trượng phu nên chi?
thích tiá»n. Còn hai cha này là đại trượng phu chắc chỉ thích uy quyá»n.
Gã nghÄ© vậy liá»n nói :
- Tiểu hoàng đế có bảo tại hạ :
"Cát NhÄ© Äan má»›i là má»™t vị Vương tá»­, thật chẳng có chi ly kỳ. Giả tá»· y giúp trẫm đánh Ngô Tam Quế thì trẫm phong y làm Quốc vương nước Mông Cổ ngay".
Cát NhÄ© Äan hai mắt sáng lên rá»™ vẻ vui mừng khôn xiết. Hắn cất tiếng run run há»i :
- Hoàng... hoàng đế nói thật thế ư?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Hiển nhiên là thật. Tại hạ lừa dối Vương tử điện hạ làm chi?
Tang Kết xen vào :
- Trong thiên hạ chưa có danh từ Mông Cổ Quốc vương. Nếu Hoàng đế giúp Vương tá»­ làm cả má»™t cái Cát NhÄ© Hàn là Ä‘iện hạ đây cÅ©ng đủ thá»a mãn rồi.
Vi Tiểu Bảo đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm! ÄÆ°á»£c lắm! "Cả má»™t cái" đó nhất định Hoàng đế vui lòng phong ngay.
Gã tá»± há»i :
- Sao lại "Cả một cái?" Không hiểu hỠdở trò con mẹ nó "Cả một cái gì?".
Vi Tiểu Bảo miệng không ngớt lẩm bẩm :
- Cả một cái là nghĩa gì? Chẳng lẽ lại còn nửa cái hay sao?
Tang Kết thấy mặt gã lá»™ vẻ ngẩn ngÆ¡, Ä‘oán là gã không hiểu, liá»n giải thích:
- Xứ Mông Cổ chia làm mấy bá»™, Chuẩn Cát NhÄ© là má»™t bá»™ lá»›n nhất trong đám này. Vua Mông Cổ không gá»i là Quốc vương, mà kêu bằng "Hãn" Vương tá»­ Ä‘iện hạ chưa làm đến chức "Hãn".
Vi Tiểu Bảo nói :
- Té ra là thế. Hoàng đế cùng Hãn Thiếp Ma nói tiếng Mông Cổ lý la lý lố hồi lâu mà tại hạ chẳng hiểu gì. Vương tá»­ Ä‘iện hạ chỉ cần lập được đại công làm nên cả má»™t cái Hãn chẳng khó khăn gì. Hoàng đế ban ra má»™t đạo thánh chỉ, đồng thá»i phải mấy vạn binh mã tá»›i nÆ¡i thì liệu ngưá»i Mông Cổ còn phản kháng được chăng?
Cát NhÄ© Äan nghe nói cả mừng đáp :
- Hoàng Äế chịu làm như vậy thì dÄ© nhiên vụ này rất dá»… dàng.
Vi Tiểu Bảo vỗ ngực nói :
- Äiện hạ bất tất phải lo lắng gì, cứ trông vào má»™t mình tiểu đệ là đủ. Hoàng thưá»ng chỉ căm hận má»™t mình Ngô Tam Quế. A Kỳ cô nương tuy dung nhan nguyệt thẹn hoa nhưá»ng, nhưng chỉ cần đừng để hoàng thượng ngó thấy là ngài không đến cướp mất đâu.
Gã nhìn lại Tang Kết nói :
- Còn Äại Lạt Ma mà chịu giúp hoàng thượng thì dÄ© nhiên hoàng thượng cÅ©ng phong Äại Lạt Ma làm má»™t chức quan lá»›n quản trị toàn xứ Tây Tạng.
Gã không hiểu nhân vật quản trị toàn xứ Tây Tạng kêu bằng gì nên không dám bạ đâu nói đấy.
Tang Kết đáp :
- Toàn thể xứ Tây Tạng do Äại Lại Hoạt Phật cai quản, hoàng thượng không thể phong chức bừa bãi được.
Vi Tiểu Bảo há»i :
- Ngưá»i khác làm được Hoạt Phật, sao Äại Lạt Ma lại không làm được? ở Tây Tạng hiện có mấy vị hoạt Phật?
Tang kết đáp :
- Ngoài Äạt Lai Hoạt Phật còn Ban Thiá»n Hoạt Phật. Thế là hai vị.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Phải rồi! Cái gì cÅ©ng không quá tam ba bận. Vậy số ba là hợp đạo lý cho má»i sá»± việc. Bá»n ta sẽ thỉnh Hoàng thượng phong thêm má»™t vị Tang Kết Hoạt Phật. HÆ¡n nữa Tang Kết đại Hoạt Phật cai quản Äạt cái gì và Ban cái gì hai tiểu hoạt Phật.
Tang Kết động tâm nghĩ thầm :
- Chú nhỠnày bẻm mép nói huyên thuyên nhưng không phải hoàn toàn vô lý.
Lão nghÄ© tá»›i đây gương mặt ốm nhắt bất giác hiện lên má»™t nụ cưá»i :
Lúc này Vi Tiểu Bảo chỉ cần được thoát chết, bất luận đối phương yêu cầu Ä‘iá»u gì gã cÅ©ng chịu liá»n. Huống chi Chuẩn Cát NhÄ© Hãn hay Tây Tạng Äại Hoạt Phật chi chi đó chẳng làm cho gã mất má»™t đồng tiá»n phân bạc, làm gì gã chẳng ưng thuận?
Vi Tiểu Bảo nói ngay :
- Không phải tiểu đệ nói khoác đâu. Tiểu đệ đã hiến kế thì mưá»i phần hoàng đế nghe theo cả mưá»i. HÆ¡n nữa hai vị đã chịu giúp hoàng đế đánh Ngô Tam Quế, chẳng những hoàng đế chỉ phong thưởng hai vị mà tiểu đệ lập nên công trạng lá»›n lao trong vụ này, dÄ© nhiên cÅ©ng được thăng quan phát tài.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Ngưá»i ta thưá»ng nói :
Má»™t ngưá»i làm quan lá»›n cả há» cùng sang giầu. Tiểu đê.
làm quan to tại triá»u, hai vị lại chia nhau làm quan lá»›n ở Mông Cổ và Tây Tạng.
Tiểu đệ bỗng nẩy ra ý kiến là ba chúng ta nên kết nghĩa anh em. Từ nay trở đi ca?
ba ngưá»i chung hưởng hạnh phúc, chia sẻ hoạn nạn. Chúng ta không sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, nhưng nguyện cùng chết vá»›i nhau trong má»™t năm, má»™t tháng, má»™t ngày. Thế là trong thiên hạ ngoại trừ tiểu hoàng đế, chúng ta là ba nhân vật lá»›n nhất. Há chẳng hay chẳng đẹp lắp ru?
Gã tính thầm trong bụng :
- Câu thá» nguyá»n được chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày là má»™t Ä‘iá»u rất khẩn yếu. Hai ngưá»i này chỉ gật đầu má»™t cái là không thể giết ta được nữa. Nếu chúng giết ta thì có khác gì há» tá»± giết mình.
Tang Kết và Cát NhÄ© Äan trước khi đến Dương Châu đã Ä‘iá»u tra biết rõ viên khâm sai trẻ nít này là nhân vật đệ nhất ở triá»u đình ká» cận hoàng đế. Vì gã được sá»§ng ái đến cùng cá»±c, nên thăng quan mau chóng.
Bây giỠhỠnghe Vi Tiểu Bảo nói, bất giác tâm thần rạo rực, trống ngực đánh thình thình.
Cát NhÄ© Äan vốn chẳng thù oán gì vá»›i gã. Còn Tang Kết tuy bị gã làm chết mưá»i hai tên sư đệ và lão cÅ©ng bị chặt đứt mưá»i đầu ngón tay thì dÄ© nhiên lão hận gã thấu xương.
Nhưng Tang Kết lại nghĩ rằng :
- Bá»n sá»± đệ chết mất rồi, làm gì há» cÅ©ng sống lại được nữa. Äầu ngón tay mình bị chặt không thể lại dài ra. Bây giá» mình phóng chưởng đánh chết gã chẳng qua chỉ hả được má»™t uất hận trong lòng. Còn mình Ä‘i giúp Ngô Tam Quế trong công cuá»™c tạo phản thì dù có thành công, mình cÅ©ng chẳng ăn thua gì mấy. Nếu mình kết nghÄ©a vá»›i chú nhá» này hành Ä‘iá»u Æ¡n huệ thá»±c sá»±, lợi được rất nhiá»u phương diện.
Cát NhÄ© Äan và Tang Kết lắng tai nghe Vi Tiểu Bảo nói rồi đưa mắt nhìn nhau, lẩm nhẩm gật đầu.
Vi Tiểu Bảo mừng quá. Gã không ngỠchỉ nói huyên thuyên một lúc mà làm cho hai tên ác nhân phải động tâm.
Gã sợ hai ngưá»i hối hận, vá»™i nói tiếp :
- Äại ca! Nhị ca! Nhị tẩu! Chúng ta bắt đầu kết nghÄ©a Ä‘i thôi. Nhị tẩu muốn kết bái hay không cÅ©ng được, nhưng tiểu đệ cùng hai vị ca ca này quỳ lạy Thiên Äịa cho thành má»™t ngưá»i trong nhà.
A Kỳ mặt đỠlên, môi chúm lại. Thị nhận thấy thằng nhá» này ăn nói thật khiến cho ngưá»i ta phải vui dạ.
Tang Kết đột nhiên giơ tay lên vỗ xuống góc bàn đánh "chát" một tiếng.
Vi Tiểu Bảo giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- Không hiểu lại xẩy chuyện gì rồi?
Vi Tiểu Bảo đang hồi hộp trong lòng, bỗng nghe Tang Kết lớn tiếng :
- Vi đại nhân! Bữa nay đại nhân đã nói vậy, bần tăng hãy tạm tin lá»i. Nếu ngày sau đại nhân ra dạ đảo Ä‘iên, nuốt lá»i cam kết để vinh thân thì đại gia sẽ bị tan nát nhức góc bàn tay này.
Vi Tiểu Bảo cưá»i đáp :
- Sao đại ca lại nói vậy? Ba anh em chúng ta hành động vụ này Ä‘á»u có lợi cho mình. Tiểu đệ mà lừa gạt hai vị thì má»™t đằng từ Mông Cổ, má»™t đằng từ Tây Tạng kéo quân đến đánh Bắc Kinh, tất hoàng đế nổi lôi đình và chém đầu tiểu đệ. Hai vị ca ca thá»­ nghÄ© coi, liệu tiểu đệ có dám làm Ä‘iá»u phản phúc vá»›i nhị vi.
không?
Tang Kết gật đầu nói :
- Vi huynh đệ nói thế là phải.
Ba ngưá»i liá»n bày bàn thắp nến quỳ xuống hướng ra ngoài hành lá»… kết nghÄ©a anh em. Tang Kết hÆ¡n tuổi làm đại ca, thứ nhì là Cát NhÄ© Äan, Vi Tiểu Bảo làm tam đệ.
Vi Tiểu Bảo lại lạy, nhị ca, đại ca.
Äoạn gã hướng vá» phía A Kỳ khấu đầu, miệng không ngá»›t má»™t Ä‘iá»u "Nhị tẩu", hai Ä‘iá»u "Nhị tẩu" má»™t cách rất thân thiết.
Gã tự nhủ :
- Cô đã làm nhị tẩu của ta thì mai đây ta có đùa cợt cô vợ A Kha cô đừng can thiệp vào nữa.
A Kỳ cầm hồ rót bốn chung rượu, thị cưá»i nói :
- Bữa nay ba vị kết nghÄ©a chi lan, tiểu muá»™i mong rằng từ nay cư xá»­ vá»›i nhau hữu thá»§y hữu chung và làm nên sá»± nghiệp lá»›n lao. Tiểu muá»™i kính má»i ba vị má»™t chung.
Tang Kết cưá»i đáp :
- Chung rượu này dĩ nhiên chúng ta phải uống cạn.
Lão nói rồi cầm chung rượu giơ lên miệng.
Vi Tiểu Bảo vội la lên :
- Äại ca hãy khoan! Chá»— này là rượu thừa, không được thanh khiết. Chúng ta kêu hỠđổi rượu má»›i.
Gã liá»n lá»›n tiếng hô :
- Ngưá»i nhà đâu? Lấy rượu ra đây mau.
Bá»—ng trong ngưá»i gã ngấm ngầm lấy làm kỳ, tá»± há»i :
- Trong Lệ Xuân viện đã xảy ra chuyện gì? Sao mình gá»i mãi mà chẳng thấy ai vào hầu hạ.
Rồi gã tự nhủ :
- Phải rồi! Mụ chủ cùng gia nhân thấy diễn ra cuộc xung đột lại giết chết quan binh, nên hỠbỠtrốn sạch rồi.
Gã nghÄ© tá»›i đây bá»—ng thấy má»™t tên qui nô cúi đầu Ä‘i vào, miệng hàm hồ há»i:
- Chuyện gì vậy?
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
- Bá»n qui nô trong Lệ Xuân Viện ta đã quen mặt hết. Thằng cha này chắc là má»›i đến, không biết làm qui ná»™ Có lý nào qui nô đối vá»›i tân khách lại hồ đồ thế?
Phải chăng hắn sợ quá đâm ra ngớ ngẩn.
Gã liá»n quát :
- Mau đi lấy hai chung rượu! Tên qui nô dạ một tiếng rồi trở gót đi ra.
Vi Tiểu Bảo nhìn bóng sau lưng hắn, bá»—ng động tâm tá»± há»i :
- Ô hay! Thằng cha này là ai? Ta đã thấy hắn lúc ban ngày trong khi thưởng hoa thược dược ở ngoài Chùa Thiá»n Trí. Sao bây giá» hắn lại đến đây làm qui nô?
Trong vụ này tất có Ä‘iá»u chi cổ quái.
Gã ngưng thần ngẫm nghĩ, bất giác sợ quá, sau lưng toát mồ hôi lạnh ngắt, bật tiếng la "úi chà!" rồi nhẩy bật lên.
Tang Kết, Cát NhÄ© Äan, A Kỳ Ä‘á»u giật mình đồng thanh há»i :
- Chuyện gì vậy ?
Vi Tiểu Bảo khẽ đáp :
- Thằng cha đó là một tên võ sĩ cao thủ dưới trướng Ngô Tam Quế đã cải trang. Vừa rồi chúng ta nói gì nhất định bị hắn nghe hết rồi.
Tang Kết và Cát NhÄ© Äan giật mình kinh hãi đáp :
- Nếu vậy thì không để hắn sống được.
Vi Tiểu Bảo nói :
- Nhị vị ca ca đừng động thá»§ vá»™i. Chúng ta cứ lá» Ä‘i như không biết gì. Hãy dò xem bá»n chúng có bao nhiêu ngưá»i và sắp đặt ngụy kế gì?
Gã nói mấy câu này, thanh âm bỗng run lên.
Nếu tên qui nô này mà là vệ sĩ Ngô Tam Quế cải trang thì gã đã không khiếp sợ đến thế. Nguyên tên qui nô này chẳng phải ai khác là mà chính là Lục Cao Hiên ở Thần Long Giáo.
Lục Cao Hiên từ đảo Thần Long theo Vi Tiểu Bảo đến Bắc Kinh và ở vá»›i gã lâu ngày, nhưng hắn hoá trang khéo quá, tướng mạo khác hẳn khiến hắn không nhận ra nữa. Có Ä‘iá»u hắn nhìn bóng sau lưng cảm thấy rất quen thuá»™c. Ban ngày lúc ở vưá»n thược dược gã đã ngó thấy mà không nghÄ© ra.
Bây giá» Vi Tiểu Bảo ở Lệ Xuân Viện lại nhìn thấy bóng sau lưng lần nữa liá»n biết ngay là có chuyện nhiêu khê, phải tÄ©nh tâm suy nghÄ© má»›i chợt tỉnh ngá»™.
Giả tỉ chỉ có má»™t mình Lục Cao Hiên thì không đáng sợ, nhưng Vi Tiểu Bảo đã thấy hắn ở vưá»n thược dược mà gã lại vô ý tiết lá»™ nói ra miệng là đến Viện Lê.
Xuân nghe hát. Hắn cũng theo đến đây cải trang thành qui nô thì chắc có cả ủy Tôn Giả và Cao Tôn Giả đi theo. Không chừng cả Hồng Giáo chủ cũng thân hành đến đây nữa.
Vi Tiểu Bảo đã tính đến chuyện cùng Hồng giáo chủ kết nghĩa anh em, nhưng gã tự liệu vụ này khó khăn vô cùng không thể làm nổi.
Gã càng nghÄ© càng khiếp sợ. Trán toát mồ hôi nhá» giá»t.
Bỗng thấy Lục Cao Hiên tay bưng khay gỗ trên đặt hai hồ rượu tiến vào.
Hắn cúi gầm mặt xuống, đặt hồ rượu trên bàn.
Vi Tiểu Bảo tá»± há»i :
- Hắn cúi đầu xuống là sợ ta nhìn ra chá»— sÆ¡ hở. Hừ! Không biết còn bao nhiêu ngưá»i Ä‘i vá»›i hắn?
Gã liá»n cất tiếng há»i :
- Trong viện sao chỉ có má»™t mình ngươi? Mau kêu thêm ngưá»i đến hầu hạ.
Lục Cao Hiên khẽ ậm ừ một tiếng rồi trở gót lui ra.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói :
- Thưa đại ca, Nhị ca cùng Nhị Tẩu! Lát nữa các vị cứ coi nhãn sắc của tiểu đê.
mà hành động. Nếu tiểu đệ đảo lòng trắng mắt ra ngá»­ng đầu trông lên, thì xin các vị động thá»§ tức khắc, bao nhiêu ngưá»i tiến vào cÅ©ng giết chết ngaỵ Bá»n này bản lãnh cao cưá»ng, chứ không phải hạng tầm thưá»ng.
Bá»n Tang Kết Ä‘á»u gật đầu ưng thuận, nhưng bụng bảo dạ :
- Mấy tên vệ sÄ© thá»§ hạ cá»§a Ngô Tam Quế bản lãnh có cao cưá»ng đến đâu thì đã đáng gì mà phải khiếp sợ đến thế?
Sau má»™t lúc Lục Cao Hiên đến bốn tên kỹ nữ vào, chia ra ngồi bên bốn ngưá»i.
Vi Tiểu Bảo ngó thấy bốn ngưá»i Ä‘á»u lạ mặt, nhất định không phải là những cô nương trong Lệ Xuân Viện.
Tướng mạo bốn ả kỹ nữ lại cực kỳ xấu xa, ả thì mắt xếch, ả thì méo miệng, nước da vàng khè hay đen nhẻm, chỗ lồi, chỗ lõm hoặc sưng lên như phù thủng, hoặc đầy mặt vết sẹo chằng chịt.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Những vị cô nương ở Lệ Xuân Viện tướng mạo sinh đẹp quá chừng.
Bỗng thấy ả ngồi bên Tang Kết mặt đầy vết sẹo nháy mắt mấy cái.
Vi Tiểu Bảo thấy mắt thị linh hoạt, nhãn thần rất tinh nhuệ, liá»n tá»± há»i :
- Bốn ngưá»i nhất định ở Thần Long Giáo đã cải trang, Thị đưa mắt ra hiệu cho ta là có ý gì?
Gã liá»n cầm hồ rượu Mê Xuân tá»­u đã có s½n từ trước còn để đó ró cho bốn ả má»—i cô má»™t chung và nói :
- Chúng ta cùng cạn chung rượu này! ở trong kỹ viện nguyên không có lệ khách rót rượu má»i kỹ nữ. Há»… thấy khách cầm lấy hồ rượu là kỹ nữ phải Ä‘oạt lấy để rót ra chung má»›i phải lẽ.
Nhưng bốn tên kỹ nữ này cứ ngồi yên cúi đầu. Vi Tiểu Bảo rót rượu mà chúng chẳng nói ná»­a lá»i.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm :
- Bốn tên này giả làm gái Ä‘iếm còn vụng vá» quá! Gã liá»n há»i :
- Các cô chầu chá»±c quan khách mà chẳng hiểu lá» luật chi hết? Khách đã rót rượu má»i cô phải uống Ä‘i chứ?
Gã vừa nói vừa rót thêm rượu vào chung cho Lục Cao Hiên và bảo hắn:
- Ngươi má»›i tá»›i đây thành ra qui nô cÅ©ng không biết làm. Khách má»i rượu mà các ngươi không uống khiến khách bá»±c mình thì khi nào còn cho tiá»n nữa?
Lục Cao Hiên cùng bốn ả tưởng trong kỹ viện có lỠluật như vậy thật, vội đồng thanh đáp :
- Dạ! Rồi nâng chung rượu lên uống.
Vi Tiểu Bảo cưá»i nói :
- Có thế mới phải chứ?
Gã lại há»i :
- Trong viện còn qui nô và gái Ä‘iếm nữa không? Ngươi kêu hết ra đây. Chẳng lẽ tòa Lệ Xuân viện lá»›n thế này mà chỉ có năm ngưá»i? E rằng có Ä‘iá»u chi cổ quái.
ả kỹ nữ mặt vàng ửng nhìn Lục Cao Hiên đưa mắt ra hiệu.
Lục Cao Hiên xoay mình Ä‘i ra dẫn hai tên qui nô nữa vào. Hắn cất giá»ng ấm á»›! - Gái Ä‘iếm thì hết rồi, qui nô còn hai ngưá»i này.
Vi Tiểu Bảo cưá»i thầm nghÄ© bụng :
- Những danh từ "gái Ä‘iếm", "qui nô" là để cho ngưá»i khác gá»i lúc vắng mặt.
Chính mình làm qui nô sao lại tự nói ra miệng "Gái điếm và qui nô" được? Ca?
những quan khách làng chÆ¡i cÅ©ng không thể bất lịnh sá»± đến thế. Ở trong viện ngưá»i ta phải gá»i kỹ nữ và qui nô bằng cô nương, chú nhá». Ta vừa thá»­ má»™t chút, chúng đã bị lòi Ä‘uôi. Hừ hừ! Hồng giáo chá»§ thần thông quảng đại, thần thông diệu toán cÅ©ng chẳng khi nào nghi ngỠđến Vi Tiểu Bảo này lại sinh trưởng ở Lệ Xuân viện.
Gã liếc mắt nhìn hai tên qui nô mới vào thấy chúng thân thể cao lớn, mập ú.
Một tên đúng là ủy Tôn Giả cải trang. Gã vừa nó thấy đã nhận ra ngaỵ Còn một tên nữa phẳng phất như Cao Tôn Giả.
Gã tá»± há»i :
- Cao Tôn Giả biến thành lùn tịt, vì chất thuốc độc của Thần Long Giáo, mà sao bây giỠlại cao thế kia.
Nhưng rồi gã lại nghĩ :
- Phải rồi! Hắn đã kê gót chân cho cao lên. Nếu mình không yên trí từ trước thì chẳng thể nào nhận ra được.
Hắn cầm hồ rượu rót vào chung, nhưng chỉ rót má»™t ná»­a chung thì hồ Mê Xuân tá»­u đã hết sạch, chẳng còn lấy má»™t giá»t.
Gã đành sẻ nửa chung Mê Xuân tửu ra làm hai và rót thêm rượu mới vào nói :
- Khách má»i các ngươi uống rượu ô quị Các ngưá»i là qui nô hãy uống cạn Ä‘i.
á»§y Tôn Giả chẳng nói năng gì nâng chung rượu lên uống liá»n.
Cao Tôn Giả tính nóng như lá»­a, thấy Vi Tiểu Bảo dở giá»ng khinh mạn không nhịn được nữa, cất tiếng thóa mạ :
- Chính ngươi là quân tiểu tạp chủng, quân rùa đen! Lục Cao Hiên vội kéo tay áo hắn, quát lên :
- Uống lẹ đi! Ngươi dám đắc tội với quan khách ư?
Cao Tôn Giả hóa trang làm qui nô là đã chịu nghiêm lệnh của giáo chủ. Hắn nghe Lục Cao Hiên quát mắng, biết là mình có lỗi, vội nâng chung rượu lên uống cạn sạch.
Vi Tiểu Bảo há»i :
- Äã đến hết cả chưa? Còn ngưá»i nào nữa không?
Lục Cao Hiên đáp :
- Hết cả rồi không còn ai nữa.
Vi Tiểu Bảo lại há»i :
- Hồng giáo chủ không giả làm qui nô ư?
Gã vừa há»i câu này vừa đảo lòng trắng mắt ra, ngá»­ng đầu trông lên.
Bá»n Lục Cao Hiên bảy ngưá»i nghe gã há»i câu này Ä‘á»u giật mình kinh hãi. Bốn tên kỹ nữ nhất đỠđứng phắt dậy.
Tang Kết đã vận khí chuẩn bị từ trước, vung cả hai tay ra điểm trúng vào huyệt đạo ở sau lưng Cao Tôn Giả và ủy Tôn Giả.
Tài sản của ngocvosong1986

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèàòëîí, êíèãà, êîìïàíèÿ, ëîøàäè, êóïàëüíèêè, êðåäèòû, ìàçäà, ìâèäåî, ïåðååçä, íèññàí, ïîëèòîëîãèÿ, ïîïêà, ñèñüêè, ñèòèáàíê, ñëóæáà, öåëêè, òåðüåðû, ðàìáëåð, ðàñïðîäàæà, ðîñòåëåêîì


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™