Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 1902: Là thực lực, đúng không?
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Cam Chí Thương vừa động, Sở Nam đang ném người xuống đất chợt ngẩng đầu, ánh mắt chiếu thẳng đến Cam Chí Thương, thân hình nhảy lên, Cam Chí Thương mặc dù cũng cảm nhận được dị động của Sở Nam trước tiên, nhưng hắn cũng không quá mức để trong lòng, bởi vì hình ảnh Sở Nam ném người khiến cho hắn giật mình trước sự tàn nhẫn của Sở Nam chứ không phải là thực lực cường hãn của hắn, thực lực đám người Hoa Nhất Trung trong mắt Cam Chí Thương không hề có ý nghĩa gì.
Cho nên, Cam Chí Thương chỉ xuất ra bảy phần lực, đây là do hắn cẩn thận, đề phòng tình huống vận nhất, trong lòng còn thầm nghĩ:
- Có tàn nhẫn hơn, có hung ác hơn thì cũng không thể qua được uy năng pháp tắc của lão phu, địch nổi Đại Địa Thăng Thiên của lão phu sao?
Lúc trong lòng Cam Chí Thương đang nghĩ như vậy, thì Sở Nam đã dùng phương thức man lực nhất xé toang phòng ngự của Cam Chí Thương, đem cánh tay Cam Chí Thương đang thủ trước ngực chộp lấy, sau đó cũng giống như đám người Hoa Nhất Trung, Toàn Vũ Song, hung hăng nện xuống đất.
Không đúng, hẳn là phải nặng hơn, ngoan độc hơn.
Lúc này, Cam Chí Thương còn đang vô cùng nghi hoặc, bản thân mình thi triển uy năng pháp tắc, làm sao có thể bị phá được chứ? Uy năng pháp tắc mà hắn lĩnh ngộ đã bước vào Cổ chi cảnh, là trầm trọng của đại địa, loại trầm trọng này có thể mang đến cho người khác cảm giác khí thế áp bách, uy áp,…
Thế nhưng, đây vẫn không phải là điều Cam Chí Thương đắc ý nhất, khiến hắn đắc ý nhất chính là nhờ tu luyện vũ kỹ “Đại Địa Thăng Thiên”, nơi phóng xuất uy năng pháp tắc còn kèm theo hiệu quả hôn mê.
Cam Chí Thương sử xuất ra bảy phần lực đã đủ phát huy hiệu quả hôn mê, thế nhưng uy năng áp bách của hắn lại không có hiệu quả đối với Sở Nam, mà ngay cả hiệu quả hôn mê cũng không thấy chút bóng dáng, ngược lại bây giờ phải hôn mê chính là hắn.
Chỉ có điều, đau đớn như muốn xé rách linh hồn và nghiền nát sinh cơ khiến cho Cam Chí Thương căn bản không thể bất tỉnh, chỉ có thể rõ ràng thể nghiệm loại thống khổ này. Cam Chí Thương muốn phản kháng, thế nhưng trong cơ thể đều bị Sở Nam đánh bay tán loạn, mỗi khi muốn ngưng tụ một ít năng lượng, thì lại bị Sở Nam ném ngã tan, nhiều lần như vậy, căn bản không thể ngưng tụ được.
Hơn nữa, Cam Chí Thương còn phát hiện, bị thương không chỉ là huyết nhục, mà hắn còn bị ném tán năng lượng, uy năng pháp tắc cũng bị ném tán.
Đặc biệt là uy năng pháp tắc khi bị ném tán không giống như năng lượng bị tán đi, mặc dù cũng sẽ biến mất đi một chút, nhưng biến mất cũng không nhiều, vẫn có thể ngưng tụ, nhưng uy năng pháp tắc sau khi bị ném tán thì lại không làm được.
- Uy năng pháp tắc làm sao có thể biến mất chứ? Ngay cả lĩnh ngộ của ta…
Trong lúc khiếp sợ, tất cả tư duy của Cam Chí Thương đều bị nghiền nát, chỉ có điều loại nghiền nát này cũng không kéo dài, bởi một chân của Cam Chí Thương đã bị ném gãy, lúc này Cam Chí Thương cũng bắt đầu có kết cục giống như đám người Cam Chí Thương và Hồng Thái Phong.
Cam Chí Thương cũng ý thức được điều này, mặc kệ mọi thứ cao giọng quát:
- Lão phu là Đại trưởng lão Chư Thiên Điện, nhanh thả lão phu ra! Bằng không thì…
- Bằng không thì sao? Giết ta sao? Còn đem thân nhân bằng hữu của ta giết sạch đúng không?
Sở Nam cuối cùng cũng đã mở miệng nói, nhưng thanh âm của hắn cực kỳ lạnh lẽo, khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái, về phần những người mà Cam Chí Thương mang đến đều nhìn Cam Chí Thương bị Sở Nam quăng quật như heo, tư duy thoáng cái ngưng trệ, không biết phải tư vị như thế nào.
Sở Nam vẫn tiếp tục nói:
- Ngươi là Đại trưởng lão của Chư Thiên Điện, như vậy thì sao?
- Thực lực của một mình ngươi, tuyệt đối không thể đối kháng với toàn bộ Chư Thiên Điện!
- Là thực lực, đúng không?
Theo tiếng gầm giận dữ này, Sở Nam hung hăng ném xuống, đem tất cả lời Cam Chí Thương sắp thốt ra nuốt trở về, con trai của Cam Chí Thương là Tổng điện sử Cam Hạo đã đến.
Cam Hạo vừa mới bắt đầu đến, còn chưa nhận ra Cam Chí Thương, cho nên hắn vẫn quan sát thế cục hiện trường, muốn nhìn xem tình huống rốt cuộc như thế nào, lúc này, Cam Chí Thương lại lần nữa bị ném lên không trung, Cam Chí Thương hoảng hốt, nhìn thấy con trai, vội vàng quát:
- Cam Hạo, cứu…
Chỉ mới kịp thốt ra ba chữ thì Cam Chí Thương đã lại bị rơi xuống đất, nhưng Cam Hạo cũng đã nghe thấy rõ, biết kẻ đang bị hành hạ trong tay Sở Nam chính là lão tử của hắn, thế nhưng, cảm giác đầu tiên dâng lên khắp toàn thân Cam Hạo không phải là phẫn nộ, mà khủng hoảng. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Bởi vì cùng trong nháy mắt đó, một cái chân khác của Cam Chí Thương đã bị nghiền thành bùn nhão, Cam Hạo không phải kẻ ngốc, người có thể tra tấn lão tử hắn thành như vậy còn là người thường sao? Nếu như hắn xông lên, vậy có khác gì chịu chết?
Nhưng nếu như Cam Hạo không làm, như vậy thì tuyệt đối sẽ là trăm hại mà không lợi, cho nên, hắn vội ra lệnh cho thủ hạ của mình xông lên, sau đó liếc nhìn Hành Giả, nói
- Hành Giả, nếu ngươi có thể giết hắn, ngươi sẽ là Phó Tổng điện sử Chư Thiên Điện!
- Bổ nhiệm Phó Tổng điện sử chỉ có thể do Tổng điện chủ quyết định, ngươi là Tổng điện chủ của Chư Thiên Điện sao?
- Ta…
Cam Hạo còn chưa nói xong thì trong tầm mắt đã xuất hiện thân ảnh Tổng điện chủ Chư Thiên Điện, lập tức vẻ mặt Cam Hạo đại biến, lời vừa rồi của hắn đã vượt quá quyền hạn, Tổng điện chủ khẳng định cũng nghe thấy rành mạch, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn có phát giác ra không?
Tổng điện chủ Chư Thiên Điện có tên cực kỳ quái dị, họ kép Chư Thiên, tên là Tam Đạo.
Chư Thiên Tam Đạo cách đó không xa, Long uy hổ bộ bước đến, khuôn mặt lộ vẻ ngưng trọng, còn có chút âm trầm, cũng không biết âm trầm này là vì phát sinh chuyện đám người Sở Nam hay là vì lời nói vừa rồi của Cam Hạo.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chư Thiên Tam Đạo không lập tức đi giải cứu Cam Chí Thương và đám đệ tử Chư Thiên Điện, ngược lại lạnh lùng hỏi Cam Hạo, trong lòng Cam Hạo suy nghĩ không ngừng, nhưng vẫn vội vàng trả lời:
- Những kẻ này đã đoạt sáu phiến Viêm Long Trà Diệp của Đại trưởng lão, còn làm tổn thương điện chủ Chư Thiên Điện ta, Đại trưởng lão vì bảo vệ nội môn đệ tử, liền xông lên anh dũng giết địch, nhưng không ngờ trúng phải mai phục của những người này…
Cam Hạo không có thốt ra chữ “phụ thân, cha”, mà dùng chức danh Đại trưởng lão để thay thế, giống như muốn chứng tỏ Cam Chí Thương là vì Chư Thiên Điện mới hi sinh như vậy, hơn nữa, Cam Hạo cũng không nói công khai, khiến cho người khác cảm giác tất cả sai lầm đều là do đám người Sở Nam gây ra, Sở Nam là kẻ tà ác, còn Cam Chí Thương thì là chính nghĩa.
Chư Thiên Tam Đạo ngắt lời của Cam Hạo, hai mắt nhíu lại, hàn quang phát ra mãnh liệt, nói:
- Ngươi nói đều là sự thật?
- Thiên chân vạn xác!
Mặc dù Cam Hạo biết trong đó có bao nhiêu phần là sự thật, nhưng ánh mắt của hắn lại không chút biến hóa, trên mặt vẫn bảo trì sự nghiêm trang, sau khi nói xong còn chắp tay nói với Chư Thiên Tam Đạo:
- Kính xin Tổng điện chủ ra tay, cứu Đại trưởng lão và nội điện đệ tử, tránh cho bọn họ phải chịu tra tấn.
Khóe miệng Chư Thiên Tam Đạo lóe lên một tia tiếu ý không dễ nhận ra, lúc này mới đem ánh mắt chuyển đến Sở Nam, nhưng lúc đảo qua đám người Tiền Lỗi, tinh quang trong mắt chợt lóe.
Từ khi Chư Thiên Tam Đạo xuất hiện ở đây vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Tiền Lỗi, đạo tinh quang này cũng rơi vào trong mắt Tiền Lỗi, Tiền Lỗi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Chỉ e người này đã nhìn ra không ít chuyện, biết rõ chúng ta không dễ chọc.
- Các hạ, có chuyện gì chúng ta có thể dừng lại rồi nói hay không?
Trong thanh âm lộ ra một cỗ uy nghiêm, nhưng Sở Nam căn bản không để ý, hoặc có thể nói là dưới sự thiêu đốt điên cuồng của Hư Hỏa, Sở Nam hoàn toàn không để mắt đến Chư Thiên Tam Đạo, Chư Thiên Tam Đạo cũng không tức giận, tiếp tục nói:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, sau khi chúng ta nói rõ ràng, nếu như đệ tử Chư Thiên Điện chúng ta sai, ta nhất định nghiêm trị không tha…
Dứt lời, ánh mắt Chư Thiên Tam Đạo như hữu ý vô ý đảo qua Cam Hạo, biểu tình Cam Hạo không đổi, nhưng trong lòng lại càng thêm ngưng trọng, thế nhưng, hồi đáp Chư Thiên Tam Đạo chỉ là một tiếng hét thảm của Cam Chí Thương.
Trong lòng Cam Hạo liền căng thẳng, đúng lúc này, Liên Triêu Tịch và Vinh Lực Báo cũng trước sau cùng đén, Hồng Thái Phong nhìn thấy đầu tiên, liền hô lên:
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 1903: Bồi tội, cường hành thu nộ
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Vinh Lực Báo vừa nghe thấy tiếng cầu cứu của Hồng Thái Phong, lúc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng, lúc hắn còn đang kỳ quái thì trong ánh mắt kia đã tràn đầy hận ý, sát khí dày đặc, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng phản ứng của Vinh Lực Báo cũng cực kỳ nhanh chóng, lập tức lui về sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Sở Nam sau khi thi triển ‘Sưu Hồn quyết’ với Hồng Thái Phong, đã biết rõ đối phương là nhằm vào cha mẹ hắn, đám người Điệp Y, mọi chuyện đều liên quan đến Vinh Lực Báo, chuẩn xác mà nói, Vinh Lực Báo trong kế hoạch chiếm vị trí rất trọng yếu, nếu như không phải Vinh Lực Báo dẫn dụ Liên Triêu Tịch rời đi,không phải Vinh Lực Báo gọi ra đám người Tứ Quý, đám người Hồng Thái Phong làm sao có thể thiếu chút nữa thành công?
Nghĩ đến mình nếu như không phải gặp kỳ ngộ mà đuổi đến kịp, Điệp Y nhất định đã rơi vào ma trảo, cha mẹ cũng sẽ chịu khuất nhục, nghĩ đến kết cục đáng sợ này, Sở Nam liền cảm thấy trái tìm cường đại của mình cũng không thể chịu nổi.
Người như vậy, Sở Nam làm sao có thể bỏ qua cho hắn được?
Mà Sở Nam đã muốn bắt người, đối phương làm sao có thể thoát được?
Sở Nam đem Cam Chí Thương trong tay ném lên trời, mặc dù bị Hư Hỏa bao phủ, nhưng Sở Nam vẫn nhớ rõ cừu hận của Cửu Thiên lúc trước, vốn chờ sau khi thi đấu mới đến thu thập tên Cam Chí Thương này, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Lúc Cửu Thiên bắt lấy Cam Chí Thương thì Sở Nam đã bắt lấy Vinh Lực Báo, hung hăng nện xuống đất, chỉ nện một cái mà thiếu chút nữa đã đem Cổ chi cảnh mà Vinh Lực Báo vừa mới bước vào vỡ thành mảnh vụn, so với đám người Hồng Thái Phong càng thảm hại hơn.
Một màn này khiến Cam Hạo ngược lại hít lạnh một hơi, hắn biết rõ, lúc này đã đụng phải tảng đá rồi, hơn nữa tảng đá này cũng không phải cứng bình thường, so với thiên thạch cũng không kém lắm, nói không chừng còn hơn thế nữa. Bây giờ, việc mà Cam Hạo nghĩ không phải là làm thế nào cứu lão tử của hắn, hay xử lý thế cục như thế nào, mà là làm thế nào để có thể sống sót.
Chư Thiên Tam Đạo cũng kinh ngạc, nhưng lại càng ngưng trọng hơn, thầm nghĩ:
- Một chiêu tùy ý mà có thể đánh Vinh Lực Báo gần chết, chỉ e cũng không kém ta boa nhiêu, thế nhưng tại sao hắn lại không có tu vi gì? Là cao nhân ẩn tàng?
Chư Thiên Tam Đạo nhìn đến gương mặt Sở Thiên Phong, ánh mắt càng trở nên quái dị, thần sắc trong mắt Sở Thiên Phong, Chư Thiên Tam Đạo liền biết rõ đó là tình phụ tử nồng đậm, mà Lâm Tuyết Nhiên đứng bên cạnh cũng càng chứng minh suy đoán của hắn.
Thế nhưng, khi Chư Thiên Tam Đạo suy đoán những điều này thì lại càng nghi hoặc hơn, tu vi, thực lực của Sở Thiên Phong thì hắn chỉ liếc nhìn cũng đã nhìn thấu, cho dù so với đệ tử ngoại môn bình thường cũng không bằng, thầm nghĩ:
- Bọn họ thật sự là cha mẹ của hắn, nhưng vậy phải giải thích thực lực của hắn như thế nào?
Đồng thời, Chư Thiên Tam Đạo nhìn thấy đám người Vinh Lực Báo, Hồng Thái Phong, liền hiểu bảy tám phần sự tình, trong lòng lập tức dâng lên tức giận, hắn đã sớm khuyên bọn chúng, song tu không thể ép buộc người khác, nhưng tràng diện trước mắt rõ ràng là đám người kia không để ý đến sự khuyên nhủ của hắn.
Nháy mắt sau, sự tức giận của Chư Thiên Tam Đạo đã bị sự khiếp sợ thay thế, bởi vì hắn phát hiện Vinh Lực Báo đáng chết vẫn còn sống, thầm nghĩ:
- Đây là thủ đoạn gì?
Chư Thiên Tam Đạo lại lần nữa tăng mức độ nguy hiểm của Sở Nam lên, muốn một người chết thì quá dễ, nhưng muốn một người đã chết mà còn sống thì lại cực kỳ không dễ dàng.
- Kẻ như vậy, tuyệt đối không thể trở thành địch nhân, huống chi bên kia vẫn còn một đám người vẫn không động thủ.
Trong lòng Chư Thiên Tam Đạo lập tức quyết chủ ý, hắn lại nhìn kỹ Sở Nam thêm vài lần, thầm nghĩ:
- Trạng thái của hắn bây giờ dường như có chút không đúng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Chư Thiên Tam Đạo mới đi về phía Sở Nam, Sở Nam làm như không thấy, trực tiếp vận chuyển “Sưu Hồn quyết” với Vinh Lực Báo, thủ đoạn phi thường bạo lực, hoàn toàn không để ý đến thương tổn của Vinh Lực Báo.
Vừa kiểm tra một phen, càng khiến Sở Nam phẫn nộ hơn, thì ra Vinh Lực Báo mới thật sự là kẻ khởi xướng, phát hiện ra điều này, Sở Nam ngược lại bắt đầu thu liễm, hắn không thể để Vinh Lực Báo biến thành ngu ngốc, như vậy thì quá tiện nghi cho đối phương rồi.
Mặc dù tin tức do Sưu Hồn cũng không hoàn chỉnh, nhưng Sở Nam cũng nhận được một tin tức khá trọng yếu, đó chính là tin tức về Viêm Long Trà Diệp, trong nhẫn trữ vật của Vinh Lực Báo có hai mảnh Viêm Long Trà Diệp, mà nơi sinh trưởng của Viêm Long Trà Thụ theo suy đoán của Vinh Lực Báo chính là nằm trong Bí cảnh.
- Các hạ, ngươi có thể dừng lại vài phút không?
Sở Nam lấy nhẫn trữ vật đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, Chư Thiên Tam Đạo nhìn thấy con mắt huyết hồng của Sở Nam, trái tim như ngừng đập, ánh mắt huyết hồng càng lúc càng đỏ rực, thế nhưng, lúc Sở Nam dùng con mắt đó nhìn hắn, Chư Thiên Tam Đạo cũng cảm thấy phẫn nộ chính mình. truyện copy từ tunghoanh.com
- Tên kia không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi cứ coi như hắn nói thật là được.
Sở Nam nói xong, lại quay người đi về phía Cam Chí Thương, Chư Thiên Tam Đạo vội hỏi:
- Những kẻ này đều đáng chết, cho dù hôm nay các hạ không ra tay, một ngày nào đó ta cũng sẽ ra tay, cho nên, ta không hề có ác ý với các hạ, ngược lại, ta còn muốn cám ơn các hạ đã thanh trừ hai cái mầm độc của Chư Thiên Điện.
Cam Hạo nghe vậy, sắc mặt thoáng cái tái nhợt, lúc hắn đang nghĩ có phải là Tổng điện chủ thấy đối phương quá mạnh mẽ cho nên mới chuẩn bị hi sinh Cam gia hắn hay không, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người hắn chưa từng gặp qua đứng bên cạnh mình, Cam Hạo theo điều kiện mà e dè hỏi thăm:
- Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?
- Ta là Ẩn điện sử.
Ba chữ “Ẩn điện sử” vừa rơi vào tai Cam Hạo, trong đầu lập tức hiện ra rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng đều biến thành hai chữ “xong rồi”, bởi vì Ẩn điện sử đứng trước mặt hắn, cho thấy mọi chuyện Cam gia làm trong tối đều bị Tổng điện chủ nắm trong lòng bàn tay, thân thể Cam Hạo mềm nhũn, giống như sắp ngã xuống đất.
Mà Sở Nam nghe thấy lời nói của Chư Thiên Tam Đạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bước chân thoáng ngừng lại, Chư Thiên Tam Đạo thấy vậy liền vội vàng nói:
- Bọn hắn mang đến phiền toái cho các hạ, cũng có phần trách nhiệm của ta, ta nguyện ý dùng lễ bồi tội.
- Bồi tội?
Sở Nam nhẹ nhàng thốt lên, lại kiên định đi đến phía Cam Chí Thương, không chút che dấu thi triển Sưu Hồn quyết, chỉ trong vài giây thì Sở Nam đã thu được không ít tin tức từ Cam Chí Thương, cũng biết tất cả những lời Chư Thiên Tam Đạo nói đều là sự thật.
Cấp bậc của Cam Chí Thương so với Vinh Lực Báo thì cao hơn nhiều, tin tức về Viêm Long thụ cũng nhiều hơn, thế nhưng, Sở Nam lại không tìm thấy nửa điểm tin tức có liên quan đến Viêm Long trà trên người Cam Chí Thương.
Sau khi Sở Nam thăm dò xong, Cam Chí Thương lại rơi vào trong tay Cửu Võ, lúc này, Lâm Tuyết Nhiên chạy đến, gọi “Nam nhi”, Sở Nam nhìn thấy mẫu thân, lập tức khống chế phẫn nộ, cũng đem Hư Hỏa thu hồi lại vào trong cơ thể.
Làm như vậy sẽ mang đến nguy hại rất lớn đối với bản thân Sở Nam, so với Sở Nam lúc trước phát ra phẫn nộ vộ tận, đem Hư Hỏa nhen nhóm lên, sau đó mất quyền khống chế thì càng nguy hại hơn, dù sao, Hư Hỏa từ bên trong tràn ra thì uy năng cũng phát tán bớt ra hư không.
Nhưng Sở Nam mạnh mẽ ép ngược trở về, như vậy sẽ khiến mình chịu uy năng cắn trả.
Nguy hại tự nhiên gấp đôi.
Thế nhưng, nếu như Sở Nam không thu trở lại thì sẽ khiến mẫu thân đến gần thụ thương, nếu để mẫu thân tổn thương, Sở Nam thà rằng bản thân tự gánh chịu, hắn vừa cường hành khống chế, vừa gọi:
- Mẫu thân.
- Nam nhi, ngươi không sao chứ?
- Không sao.
Sở Nam cố gắng nở nụ cười, Sở Thiên Phong cũng tiến lại, nói:
- Sở Nam, trạng thái của con hiện rất không ổn.
- Ưm, không có chuyện gì đâu.
Sở Nam vẫn an ủi, hắn cho rằng bất ổn trong miệng Sở Thiên Phong chắc chắn có liên quan đến Hư Hỏa, Lâm Tuyết Nhiên lại nói:
- Nam nhi, bớt giết người một chút đi, chúng ta đang ở trong Chư Thiên Điện, cũng may là có Liên trưởng lão trông nom…
Lâm Tuyết Nhiên tâm địa thiện lương, thấy đám người có mưu đồ với bọn mình đã nhận lấy trừng phạt, cũng không muốn liên lụy thêm nhiều người nữa. Mà Sở Nam lại rất hiếu thuận, lời của mẫu thân, hắn tự nhiên sẽ không xem như gió thoảng bên tai, bởi vậy, Sở Nam mới quay người nói với Chư Thiên Tam Đạo:
- Nếu không phải mẫu thân có lời, nếu không phải ta thiếu Chư Thiên Điện các ngươi một nhân tình, ta đã khiến cho Chư Thiên Điện biến mất…
Chư Thiên Tam Đạo nghe nói vậy, trong lòng thầm run rẩy, nhưng hắn cảm thấy Sở Nam có loại khả năng này, cho dù Chư Thiên Tam Đạo hắn vẫn còn thủ đoạn.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 1904: Cùng đấu với hư hỏa
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Nghe thấy Sở Nam nói “nếu không phải”, Chư Thiên Tam Đạo liền biết chuyện này đã được giải quyết. Quả nhiên, Sở Nam nói tiếp:
- Thế nhưng, kẻ tham dự vào việc này, một tên cũng không thể tha.
Điều kiện này, Chư Thiên Tam Đạo không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, bởi vì theo hắn, đây căn bản không phải là điều kiện, những lời hắn nói lúc trước đều là sự thật, hành vi của Cam gia, chỉ có thể dùng mấy chữ lòng lang dạ sói để hình dung mà thôi. Chư Thiên Tam Đạo sở dĩ vẫn không ra tay đối với Cam gia là vì hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp, không khiến Chư Thiên Điện rung chuyển.
Nhưng không ngờ, Sở Nam lại gọn gàng giải quyết hết cái đống phiền toái Cam gia này, Chư Thiên Tam Đạo đã hiểu đại khái chuyện xảy ra, không khỏi cảm thán khí vận của Cam Chí Thương không tốt, chết như thế nào không chết, lại vừa vặn rơi vào tay Sở Nam. Về phần Vinh Lực Báo, hoàn toàn không có gì quan trọng, là hắn tự tìm chết mà thôi.
Cho nên, Chư Thiên Tam Đạo lập tức đáp:
- Toàn bộ giao cho các hạ xử lý.
- Được.
Sở Nam đáp, liền không chú ý đến Chư Thiên Tam Đạo nữa, nhưng Chư Thiên Tam Đạo vẫn còn nói thêm:
- Nghe nói các hạ tìm kiếm Viêm Long Trà Diệp, bảy phiến Viêm Long Trà Diệp này xem như là lễ bồi tội của tại hạ.
- Ồ?
Bảy phiến Viêm Long Trà Diệp trong tay Chư Thiên Tam Đạo, Sở Nam cũng không lập tức đi lấy, sau khi ồ một tiếng, liền nhìn chằm chằm Chư Thiên Tam Đạo, Chư Thiên Tam Đạo mỉm cười nói:
- Viêm Long Trà Diệp quả thực trân quý, nhưng với ta mà nói thì tác dụng không quá lớn, còn không bằng đổi lấy hảo cảm của các hạ.
Chư Thiên Tam Đạo nói rất thẳng thắn, Sở Nam vẫn không nhận lại, ngược lại hỏi:
- Thi thể Viêm Long đâu?
Nghe thấy câu hỏi này, Chư Thiên Tam Đạo thoáng khựng lại, suy nghĩ nửa ngày mới nói:
- Ta bây giờ không thể cho các hạ câu trả lời thuyết phục được, ta phải suy nghĩ thật kỹ, thi thể Viêm Long không phải chỉ là là mấy thứ tẩm bổ đơn giản như Viêm Long Trà Diệp.
Chư Thiên Tam Đạo nói xong, trong lòng còn cho rằng sẽ khiến Sở Nam không thoải mái, nhưng Sở Nam lại nhận lấy bảy mảnh Viêm Long Trà Diệp, sau đó lấy ra một khối Tinh Thần nguyên thạch giao cho Chư Thiên Tam Đạo, nói:
- Thứ này là lễ dành cho Chư Thiên Điện đã chiếu cố cha mẹ ta.
- Tinh Thần nguên thạch, đây…
Chư Thiên Tam Đạo tất nhiên chấn kinh, Sở Nam thần sắc không đổi, tiếp tục nói:
- Ta hi vọng chuyện như vậy vĩnh viễn không tái diễn, lần sau sẽ không xong dễ dàng như vậy đâu.
Dứt lời, Sở Nam đỡ lấy mẫu thân rời đi, Chư Thiên Tam Đạo dù cố nhịn, nhưng vẫn tiếp lấy Tinh Thần nguyên thạch, bởi vì Tinh Thần nguyên thạch quả thật quá trân quý, trong mắt hắn, thứ này so với bảy phiến Viêm Long Trà Diệp thì giá trị hơn nhiều.
Thu Tinh Thần nguyên thạch lại, Chư Thiên Tam Đạo chợt nghĩ đến một chuyện, vội nói với Sở Nam:
- Các hạ, trạng thái của ngươi bây giờ quả thật rất dị thường, nếu như không sớm giải quyết, chỉ e về sau sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho các hạ.
Sở Thiên Phong nói thì Sở Nam cũng không cảm thấy gì, cũng không để trong lòng, nhưng nghe Chư Thiên Tam Đạo nói vậy, trong lòng Sở Nam không khỏi đề phòng, nhưng cũng không nghĩ tiếp, bởi vì hắn đang toàn lực áp chế Hư Hỏa, chỉ nói với Chư Thiên Tam Đạo một câu cảm ơn.
Chuyện kết thúc, Chư Thiên Tam Đạo lại để chúng đệ tử giải tán, sau đó để Liên Triêu Tịch ở lại phục vụ, hắn còn phân phó Liên Triêu Tịch, bất luận bọn họ có yêu cầu gì đều đáp ứng, trước khi đi, Chư Thiên Tam Đạo còn nói với Liên Triêu Tịch:
- Có lẽ phúc duyên của ngươi đã đến.
- Cái gì?
Liên Triêu Tịch nhất thời có chút không hiểu, Chư Thiên Tam Đạo chỉ cười, vừa muốn đi lại bị Tiền Lỗi gọi lại, Chư Thiên Tam Đạo ngưng trọng nói:
- Các hạ còn có chuyện phải nhờ đến Chư Thiên Điện sao?
- Thật đúng là có một chuyện.
- Mời các hạ nói.
Tiền Lỗi đem khối lệnh bài Trưởng lão lấy ra, để Chư Thiên Tam Đạo nhìn thoáng qua một cái liền thu hồi, lúc Chư Thiên Tam Đạo nhìn thấy rõ chữ “Đạo”, lập tức chấn kinh, miệng há lớn, vừa muốn thốt ra lời, Tiền Lỗi đã nói:
- Chúng ta cần vật chứa năng lượng, bất kể là vật năng lượng thuộc tính gì cũng được, càng nhiều càng tốt, ngoài ra, trận pháp vũ kỹ các loại cũng càng nhiều càng tốt, đương nhiên, chúng ta cũng không lấy không, sẽ dùng Tinh Thần nguyên thạch để đổi.
- Được, ta đi chuẩn bị.
Ngữ khí của Chư Thiên Tam Đạo không tự chủ mà cung kính hơn rất nhiều, Tiền Lỗi nghĩ một chuyến, lại đem chuyện Cam Lâm nói ra, Chư Thiên Tam Đạo đương nhiên là không chút do dự đồng ý, sau đó nhanh chóng rời đi, chỉ để lại đám người Cam Chí Thương, Vinh Lực Báo hoặc thống khổ vô cùng, hoặc sợ hãi vô cùng…
Sau khi mệnh lệnh ban xuống, mỗi phân điện nhận được, Chư Thiên Tam Đạo mới thở dài một hơi, đồng thời cảm thấy may mắn vô cùng-
- Còn may là xử lý ổn thỏa, nếu can thiệp vì Cam Chí Thương thì…
Nghĩ đến đây, Chư Thiên Tam Đạo không khỏi giật mình một cái, lại lần nữa nhớ đến câu nói lúc trước của Sở Nam, bản thân mặc dù có chút thủ đoạn, nhưng thủ đoạn đó trước mặt Đại Đạo Tông thì căn bản không đáng nhắc đến. Chư Thiên Tam Đạo lại nghĩ đến nếu như có thể dựa vào Đại Đạo Tông, bất luận là đối với Chư Thiên Điện hay đối với bản thân hắn đều có chỗ tốt rất lớn.
- Có lẽ, cơ duyên của ta cũng đã đến, Chư Thiên Tam Đạo cũng có thể đổi thành Chư Thiên Tứ Đạo rồi.
Chư Thiên Tam Đạo kinh hỉ vạn lần, còn lệnh cho Ẩn điện sử ra tay, đem thế lực của Cam gia thanh trừ sạch sẽ. snlucs này đã cùng cha mẹ và đám người Liên Triêu Tịch trở về điện, lúc đang nói chuyện thì sắc mặt Sở Nam chợt đại biến, Sở Nam vội nói:
- Phụ thân, mau dẫn mẫu thân rời đi…
- Nam nhi, con làm sao vậy?
Lâm Tuyết Nhiên lo lắng hỏi, Sở Thiên Phong lại mạnh mẽ kéo Lâm Tuyết Nhiên ra, Cửu Võ và Tiền Lỗi nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt Sở Thiên Phong, lập tức hỏi thăm một phen, sau đó thủ hộ ở xung quanh, bắt đầu cảnh giới.
Sở Nam làm vậy là bởi vì Hư Hỏa, Hư Hỏa vốn bị phong bế, sau khi hấp thu phẫn nộ của Sở Nam thì đã biến thành một quái vật khổng lồ, cho dù Sở Nam dùng không gian năng lượng trong cơ thể diệt sát thì tác dụng cũng không quá lớn, cũng không phải bởi vì uy lực của Hư Hỏa so với năng lượng không gian trong cơ thể mạnh hơn, mà là Hư Hỏa có quan hệ không rõ đối với năng lượng không gian.
Loại quan hệ này tựa như tình nhân, cắt bỏ không được, nhưng hết lần này đến lần khác lại gây thương hại đối với Sở Nam, khiến Sở Nam thật có chút phiền muộn. Đối với Hư Hỏa này, Sở Nam cũng chỉ có thể dùng Thần Hồn đối kháng, Hư Hỏa có thể đốt cháy Thần Hồn, Sở Nam lại dùng Thần Hồn thi triển ra đủ loại phù thuật, hoặc Định Phù Văn, hoặc Diệt Phù Văn,…
Thế nhưng, Phù Văn mà Sở Nam thi triển vẫn luôn ở hạ phong, tổn thương đối với Hư Hỏa không lớn, Sở Nam lại càng thêm thống khổ, hắn biết rõ Hư Hỏa lại một lần nữa muốn tràn ra rồi.
Lúc này xông ra, tuyệt đối không giống với lúc trước, nói không chừng sẽ mang đến đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với Sở Nam, còn nữa, Hư Hỏa lao ra chỉ e sẽ khiến cho cả tòa điện bị hỏng, cho dù là có đám người Cửu Võ ở đây, cha mẹ hắn sẽ không tổn thương, nhưng Sở Nam cũng không muốn như vậy.
Bởi vậy, Sở Nam muốn đem thứ đang bị năng lượng không gian trong cơ thể giải quyết sạch.
- Xử lý thế nào đây?
Lực chú ý của Sở Nam chợt chuyển đến “Thiên Địa Họa Thượng”, thấy phù văn dùng trận pháp để vẽ ra, trong lòng chợt động, lại để Thần Hồn dựa theo phương pháp Phù Thuật để bày trận, mà tất cả đều nhằm vào việc đối kháng Hư Hỏa, tiểu trận muốn tiến lên hỗ trợ, trực tiếp tham dự trận chiến, lại bị Sở Nam cự tuyệt, Sở Nam muốn tự mình xử lý sạch Hư Hỏa này, tuy nhiên lại để tiểu trận hình thành một bình chướng xung quanh không gian trong cơ thể.
Bố trí xuống Phù Thuật trận thứ nhất, chỉ là Ngũ Hành phù trận đơn giản.
Nhưng Sở Nam lại dùng Ngũ Hành phù trận làm căn cơ, sau khi mở rộng, lại nghĩ đến Âm Dương Ngư trong không gian cơ thể, Sở Nam lại nghĩ đến “Âm Dương Phù Trận”, thế nhưng, “Âm Dương phù trận” không phải là “Ngũ Hành phù trận”, như vậy thì dù muốn bày bố, Sở Nam vẫn phải suy diễn, chỉ có điều công việc suy diễn này lại phải phân cho tiểu trận.
- Vạn vật phụ âm mà bão dương, một vật một Thái Cực, Thái Cực, như thế nào là Thái Cực…
Sở Nam nghĩ đến Âm Dương Ngư, tự nhiên nghĩ đến Hắc Bạch cổ thư, Hắc Bạch cổ thư cũng hóa vào trong không gian cơ thể, trang tiếp tiếp theo của Hắc Bạch cổ thư là gì, có thể xuất hiện trong không gian thể nội hay không, điều này Sở Nam cũng không biết.
- Âm Dương? Thái Cực? Cả hai có liên hệ?
Dưới thống khổ ngày càng kịch liệt, tư duy Sở Nam lại càng rõ ràng hơn, từng màn, từng tràng cảnh nhanh chóng thoáng hiện…
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 1905: “Thiên Địa Họa” phần, Phù Trận xuất
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Nam dám khẳng định là “Thái Cực” và “Âm Dương” tất có liên hệ, bằng không thì Hắc Bạch cổ thư cũng không viết tại trang đầu tiên là “Vạn vật phụ âm mà ôm dương”, còn trang thứ hai thì viết “Nhất vật nhất Thái Cực”.
Chỉ là, lúc Sở Nam đem kinh nghiệm của mình và tư liệu, kiến thức trong cổ thư duyệt qua, Sở Nam vẫn không xác định được giữa Thái Cực và Âm Dương có tồn tại quan hệ gì.
Chỉ có điều, Sở Nam lại căn cứ theo lý giải về “ÂM Dương” mà bố trí ra một cái “Âm Dương trận”, như vậy cũng chưa là gì, Sở Nam lại đem lý giải của bản thân đối với hư và thực, cùng dung hợp vào trong “Âm Dương trận”.
Sở Nam đối với lý giải của bản thân “Âm Dương” cũng là hư là thực, hư có thể thực, thực cũng là hư. Thế nhưng, muốn đem “Hư Thực Âm Dương trận” chuyển hóa thành “Hư Thực Âm Dương phù trận” thì cũng không phải là chuyện đơn giản.
Mà tốc độ Hư Hỏa lại càng lúc càng nhanh, tạo thành công kích đối với Sở Nam, Sở Nam đã không còn thời gian để mà cẩn thận cân nhắc. Còn may là Sở Nam vẫn cố gắng toàn lực khống chế tâm tình của mình, tốc độ của Hư Hỏa thoáng chậm lại một chút, mà “Hư Thực Âm Dương trận” vẫn chỉ là hình thức ban đầu, điều này cũng khiến Sở Nam có chút kinh ngạc, thế nhưng, việc này so với việc chôn vùi toàn bộ “Hư Hỏa” thì vẫn còn kém xa.
Tiểu trận ở một bên cũng liều mạng suy diễn, trên người tiểu trận không ngừng lấp lánh hào quang, lúc sớm lúc tối, vô số đường cong, hình dáng tinh vân trong thân thể tiểu trận biến mất lại xuất hiện, mặc dù tần suất thoáng hiện còn chưa đạt đến tình trạng từ cực động chuyển sang cực tĩnh, nhưng như vậy cũng đã khiến người ta cực kỳ sợ hãi rồi.
Quan trọng nhất là mỗi lần hiện ra thì mỗi thứ lại tuyệt không giống nhau, giống như một khu rừng rậm rạp, hoàn toàn không tìm thấy hai chiếc lá nào giống nhau, lúc này tiểu trận mới nói với Sở Nam:
- Phụ thân, cần một ít thời gian nữa thì ta mới có thể suy diễn ra…
- Được…
Sở Nam không ngừng mở rộng trận pháp, phù trận, áp chế Hư Hỏa, đồng thời, Sở Nam còn nếm thử một chút lực lượng công kích, đáng tiếc là hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, đối với một điểm này cũng nằm trong dự liệu Sở Nam, dù sao vừa là thực, vừa là hư, cũng giống như một quyền có thể đánh nát tảng đá cứng rắn, nhưng lại không thể hủy một đống bông.
- Thực thật sự không thể đánh trúng Hư sao? Hay là trong đó còn kỹ xảo gì, hay là lực lượng của ta còn chưa đạt đến cảnh giới có thể đánh bại Hư?
Sở Nam đang nghĩ thì một tiếng “rắc” đã cắt đứt suy nghĩ của hắn.
- Tiếng răng rắc này là từ trận pháp truyền đến, Hư Hỏa bị áp chế giống như hung thú bắt đầu phản kích, Sở Nam nhướng mày, mắt nhìn tiểu trận, tần suất hào quang thoáng hiện trên người tiểu trận lúc này đã giảm xuống, điều này cũng có nghĩa là suy diễn sắp kết thúc, thế nhưng, Sở Nam biết rõ toàn bộ quá trình suy diễn thì đây cũng là bước gian nan nhất, nếu như không chút ý thì sẽ giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cảm thụ của tiểu trận lúc này ra sao, Sở Nam đều thập phần biết rõ.
- Không thể để không gian trong cơ thể bị hao tổn…
Sở Nam lẩm bẩm, bởi vì hắn nhìn thấy năng lượng của Tiểu Hắc có chút hỗn loạn, thậm chí thân thể có chút bắt đầu phiêu diêu, không dám do dự, Sở Nam liền vung tay đem “Thiên Địa Họa” lấy ra, bao trùm lên Hư Hỏa, sau đó lại đem
“Ngũ Hành phù trận” và “Hư Thực Âm Dương trận” vây quanh Thiên Địa Họa.
Thiện Địa Họa không làm Sở Nam thất vọng, đã đem khí diễm càn quấy của Hư hỏa áp chế xuống, chỉ là Thiên Địa Họa cũng chịu ảnh hưởng, hiện ra rất nhiều thứ, kể cả băng hình dáng đa giác, hoa không lá mà Sở Nam đã gặp qua, Sở Nam đem năng lượng quán chú lên Thiên Địa Họa, những thứ đó liền hiện ra.
Ngoài ra, còn có một số thứ Sở Nam chưa từng gặp đều chậm rãi hiện ra, Sở Nam một bên nhìn, lại bố trí càng nhanh, hắn biết rõ càng đến gần cuối thì sức bạo phát của Hư Hỏa càng thêm hung mãnh, ngược lại tiểu trận cầng có thời gian nhiều hơn.
Mắt thấy Thiên Địa Họa bắt đầu có dấu hiệu thiêu đốt, “Thiên Địa Họa” đối với Sở Nam mà nói, tác dụng rất lớn, ngoại trừ có thể sớm biết rõ tình huống của đốip hương ra còn có thể giúp hắn phân tích năng lượng không gian trong cơ thể đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Sở Nam tin rằng, nếu như hiểu rõ các loại năng lượng thuộc tính trong không gian cơ thể, tốc độ của hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, hơn phân nửa còn tăng thêm một chút, tác dụng như vậy, nếu không phải là lúc vạn bất đắc dĩ, Sở Nam thực không muốn bỏ tấm Thiên Địa Họa này, nhưng bây giờ lại không thể đem Thiên Địa Họa rút ra, Thiên Địa Họa là trung tâm, nếu như rút lui, đầu hung thú Hư Hỏa này nhất định sẽ không kiêng nể gì.
Cho nên, Sở Nam có thể thấy bên trên Thiên Địa Họa dấy lên một tia lửa, sau đó lập tức lan rộng ra. Nhưng càng khiến Sở Nam kinh ngạc chính là những thứ vẽ trên Thiên Địa Họa vốn đã hiện ra dày đặc lại không biến mất, mà bắt đầu biến hóa, hình vẽ dần giảm đi.
- Tại sao có thể như vậy,
Sở Nam lại lần nữa nghi hoặc, trong lòng mơ hồ suy đoán:
- Chẳng lẽ là không phải phán đoán thông thường?
Nói vậy, dùng giá trị Thiên Địa Họa lộ ra, chỉ cần không phải kẻ ngốc, cũng không phải rỗi chuyện, cho dù đem Thiên Địa Họa thiêu hủy đi cũng không băn khoăn, mà chắc chắn hơn phân nửa sẽ giống như Ma Dậu, Sở Nam sẽ nghiên cứu thật kỹ.
Nhưng chuyện phát sinh trước mắt nói rõ, nếu đem Thiên Địa Họa đốt đi thì sẽ có được một thứ khác, kinh nghiệm Sở Nam khiến hắn nhận ra trong nháy mắt Thiên Địa Họa phát sinh biến hóa, tất cả mọi thứ biến ảo ra đều không ngừng chìm xuống.
Mặc dù Sở Nam hoàn toàn không rõ biến hóa này đại biểu cho cái gì, có hàm nghĩa gì, nhưng Sở Nam cảm thấy, một ngày nào đó, nhưng thứ này sẽ tạo thành công dụng, chỉ có điều, khiến Sở Nam có chút lo lắng chính là, “Thiên Địa Họa” này giống phải là dùng hỏa diễm bình thường để đốt, mà phải dùng Hư Hỏa để đốt, hai loại này có gì khác biệt hay là có kết quả giống nhau thì cũng không thể biết được.
Thiên Địa Họa bị đốt rất nhanh, chỉ trong vài giây chỉ còn lại một phần ba, nhưng bản vẽ xuất hiện trong Thiên Địa Họa lại khiến nội tâm Sở Nam hơi chấn động một chút, bởi vì hắn có cảm giác rất quen thuộc.
Không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên “Ầm” một tiếng, Hư Hỏa quả nhiên đúng như dự liệu của Sở Nam, xông thẳng ra, Thiên Địa Họa vốn còn một phần ba thoáng cái bị đốt chỉ còn lại một mảnh nhỏ.
Sở Nam đem toàn bộ tinh thần tập trung, chuẩn bị “Hư Thực hắc động” và “Âm Dương long quyển”, muốn dùng nó để kéo dài thời gian, đồng thời, Sở Nam còn nhìn về phía Thiên Địa Họa một chút, muốn xem nó sẽ xuất hiện thứ gì.
Khiến Sở Nam có chút ngoài ý muốn đó là bên trên không hề có gì cả, trống rỗng, lộ ra hư vô.
Mà chỗ trống hư vô này lại như một đạo thiểm điện, khiến Sở Nam lập tức lóe lên linh quang, Sở Nam nhớ đến khi đến không trung của tầng thứ ba tại di tích Trận Tông, đến cuối cùng, cái trận bi cắm trong đầm cũng phát sinh biến hóa, nơi đó cũng biến thành một mảnh hư không.
Sở Nam nghĩ vậy, cuối cùng thì mảnh Thiên Địa Họa cũng bị đốt sạch không còn, tro tàn do Thiên Địa Họa bị đốt cũng không hóa thành hư vô mà tung bay, rơi lả tả trong Hư Hỏa.
Không chút do dự, Sở Nam muốn đem sát chiêu mình chuẩn bị xuất ra, nhưng chợt tiểu trận lên tiếng:
- Phụ thân, ta suy diễn ra rồi.
Lời còn chưa dứt thì trận pháp tiểu trận suy diễn ra đã hiện lên trong đầu Sở Nam, Sở Nam ném ra sát chiêu, Thần Hồn nhanh chóng quay ngược trở về, không một chút thay đổi, trực tiếp dựa theo “Hư Thực Âm Dương phù trận” tiểu trận suy diễn ra mà bố trí.
Bởi vì lúc tiểu trận suy diễn, Sở Nam đều biết rõ.
Hư Hỏa không có sinh mệnh dường như cũng cảm thấy nguy cơ, càng thêm cuồng bạo, công kích càng thêm lăng lệ ác liệt, chỉ có điều, theo Sở Nam bố trí “Hư Thực Âm Dương phù trận”, bố trí ngày càng hoàn mỹ, phản kháng của Hư Hỏa càng lúc càng không có sức uy hiếp.
Vũ Nghịch Càn Khôn
Tác giả: Chúc Long Ngữ
-----oo0oo-----
Chương 1906: Hư hỏa tân sinh
Nhóm Dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Theo Hư Thực Âm Dương phù trận được bố trí càng thêm nguyên vẹn, uy lực nó phát ra khiến Hư Hỏa không thể phản kháng được, suy yếu trở nên cực kỳ yếu ớt, có khuynh hướng tắt đi, Sở Nam tin rằng, đợi khi Hư Thực Âm Dương phù trận bố trí hoàn tất, Hư Hỏa trong một thời gian dài sẽ không uy hiếp được hắn.
Nhưng đúng lúc này, Hư Hỏa vốn còn dư lực lại tự rút lui, không đợi Sở Nam bức ép thì đã vô cùng chủ động mà co rút lại một chỗ, nếu lúc trước Sở Nam nhìn thấy cục diện này, khẳng định sẽ rất mừng, nhưng bây giờ, Sở Nam lại nhíu chặt mày, hắn cảm thấy bên trong có cổ quái.
Thoáng suy tư một chút, Sở Nam lại vì tình huống của Hư Hỏa mà tìm ra cách giải thích hợp lý, lúc cùng đánh nhau, đem năm ngón tay co lại, tụ lực, lại dùng lực phát ra một kích, khiến địch tổn thương lớn nhất, hoàn toàn không có gì khác nhau.
Giải thích hợp lý đã có, nhưng Sở Nam lại càng nghi hoặc, hắn nghĩ đến quá trình mình và Hư Hỏa tranh đấu, phát hiện lý giải vừa rồi của mình có vấn đề, phản kích hung mãnh lúc trước của Hư Hỏa khiến hắn cho rằng Hư Hỏa đã bị áp chế thành như lúc này, nhưng giờ nghĩ lại, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều như vậy.
Tình cảnh chiến đấu như vậy không nói không người, cho dù chỉ là một dã thú, hắn cũng có thể hiểu, dù sao thì dã thú cũng có sinh mệnh, có thể phản ứng bản năng với nguy hiểm.
Thế nhưng, đây lại là Hư Hỏa, còn là Hư Hỏa chưa thể thai nghén linh hồn sinh mệnh, cũng giống như hắn thi triển ra uy năng công kích, uy năng như vậy đã có ý thức của chính nó.
Quả thực quá mức quái dị.
Nghĩ đến những điều này, nhưng trong đầu Sở Nam chỉ thoáng qua một suy nghĩ, ý định ban đầu của Sở Nam chính là chôn vùi những công kích Hư Hỏa này, khiến Hư Hỏa tạm thời bị khống chế, sau đó lại từ từ tìm phương pháp giải quyết hoàn toàn Hư Hỏa này.
Nhìn Hư Hỏa có phản ứng như vậy, Sở Nam liền thay đổi suy nghĩ của mình, Hư Hỏa này cũng giống như một ít người trong thế giới nhân loại, to mồm không nhất định lợi hại, nhưng nếu có thể đem chiến lực nhịn xuống thì mới thực sự lợi hại.
Ai biết “nắm đấm” thu lại tụ lực lúc nào mới đánh ra?
Chỉ có điều, mặc dù nghĩ vậy, nhưng bỏ mặc Hư Hỏa, đợi lần công kích sau này của Hư Hỏa, thì Sở Nam hơn phân nửa sẽ rơi vào trạng thái ngu hiểm, nếu như Hư Hỏa lại bạo động, tình cảnh Sở Nam lúc đó e rằng đã rét vì tuyết lại càng lạnh vì sương.
Hơn nữa, Sở Nam còn tùy thời tùy khắc dùng cảm xúc nuôi dưỡng Hư Hỏa, nếu như để Hư Hỏa nhanh chóng biến cường, lại không đem Hư Hỏa giải quyết, để Hư Hỏa mạnh mẽ, đây không phải là nuôi hổ gây họa thì còn là gì?
Cho nên, Sở Nam quyết định nhân lúc này hủy diệt Hư Hỏa.
Khi Hư Hỏa tự động thu về bên trong, những tro tan của Thiên Địa Họa cũng bị Hư Hỏa cuốn vào trong đó, Sở Nam nhìn thấy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại đem toàn bộ công kích của mình thi triển ra, đương nhiên, tốc độ bày bộ Hư Thực Âm Dương phù trận lại càng nhanh hơn.
Thấy Sở Nam công kích điên cuồng, tốc độ co rút của Hư Hỏa lại càng nhanh hơn, hành vi này lại càng thêm xác nhận suy đoán của Sở Nam, khiến Sở Nam hạ quyết tâm muốn tiêu diệt nó, chỉ có điều, đối với quan hệ không thể nói rõ của Hư Hỏa và không gian cơ thể, “Âm Dương long quyển” và “Hư không hắc động” có thể phát huy tác dụng đã là vô cùng không tệ rồi, Sở Nam chau mày, quát:
- Ngươi muốn thu nạp, ta lại không để ngươi được như ý.
- Tiểu trận, trận pháp không gian, ngăn bọn chúng lại.
Sở Nam nói dứt lời, tiểu trận lại một lần nữa thăng cấp Trận Không, đem tất cả Hư Hỏa bao phủ, phạm vi trải dài của Hư Hỏa mặc dù rất rộng, nhưng so với Trận Không lưu lại ở di tích Trận Tông thì quả thực không đáng kể, huống chi, còn bị tiểu trận khuếch đại ra, không một tia Hư Hỏa nào có thể tránh khỏi bao phủ.
Sau đó, lúc Trận Không ngăn cách, đem Hư Hỏa cách thành một điểm, một điểm đó hoàn toàn không thể tụ tập được, Hư Hỏa mặc dù quỷ dị, cường thế, nhưng đối mặt với loại không gian này, Hư Hỏa cũng không thể làm gì.
Bởi vì Hư Hỏa còn chưa mạnh đến mức có thể thiêu đốt cả không gian, lại nói, năng lượng tiểu trận thôn hấp cũng chính là năng lượng trong cơ không gian cơ thể, dựa vào quan hệ cả hai trong đó, chiêu thức Hư Hỏa có thể phát huy đối với Sở Nam không có tác dụng gì, nhưng gặp tiểu trận thì loại quan hệ này lại càng khiến Hư Hỏa giống như mua dây tự buộc mình.
Dù sao thì tiểu trận cũng không có loại cảm xúc phẫn nộ giống Sở Nam.
Hư Hỏa tập trung tại chỗ mạnh nhất, nhưng tách ra thì lại yếu một phần, cơ hội như vậy, Sở Nam tự nhiên sẽ không bỏ qua, Sở Nam lẩm bẩm:
- Vừa đúng lúc đem ngươi tôi luyện Thần Hồn!
Sở Nam lấy ra Thần Hồn, giống như luyện chế pháp bảo, từng điểm từng điểm đập tới, quả thực hữu hiệu, bỏ ra ba phút, Sở Nam cuối cùng cũng đem đoàn Hư Hỏa nhỏ nhất diệt đi, đây là lần đầu tiên Sở Nam diệt sát Hư Hỏa trên ý nghĩa.
Cứ như vậy, Sở Nam đem từng không gian nhỏ chậm rãi phá đi, Sở Nam còn lý giải mối quan hệ giữa cảm xúc và Hư Hỏa, mà chút ít tro tàn của Thiên Địa Họa bị thiêu đốt cũng bay lả tả vào trong Trận Không.
Sau khi Sở Nam tiêu diệt chừng ba mươi đoàn Hư Hỏa, thời gian Thần Hồn hủy diệt một đoàn Hư Hỏa lại giảm xuống 2,3 phút, điều này nói rõ, Thần Hồn quả thực trở nên mạnh mẽ, một giờ sau, Thần Hồn chỉ mất một phut đã có thể diệt được một đoàn Hư Hỏa.
Dần dần, tốc độ tăng trưởng của Thần Hồn càng ngày càng nhanh, mà thời gian Hư Hỏa bị tiêu diệt lại giảm mạnh.
Ba giờ sau, Thần Hồn đã có thể ngay trong chớp mắt diệt sát một đoàn Hư Hỏa, Thần Hồn chi quyền nện xuống, một đoàn Hư Hỏa liền bị diệt, cứ như vậy mất bảy tám phút, toàn bộ Hư Hỏa đều bị diệt sạch.
Sở Nam lúc này mới thở dài một hơi, cảm thấy sự cường hãn của Thần hồn, trên mặt Sở Nam lộ ra vẻ vui mừng, sau đó, tiểu trận thu hồi trận pháp không gian, không gian trong cơ thể quả nhiên không còn nửa phần bóng dáng Hư Hỏa nữa, ánh mắt Sở Nam rơi lên trên tàn tro của Thiên Địa Họa, chợt nghĩ:
- Những tàn tro của Thiên Địa Họa này dường như có chút không đúng, dường như khác hẳn lúc đầu.
- Thiên Địa Họa đã bị Hư Hỏa thiêu hủy rồi, những tro tàn này ngược lại so với Thiên Địa Họa còn mạnh hơn, vậy mà không bị đốt thành hư vô, chẳng lẽ trong tro tàn này có huyền cơ gì hay sao?
Sở Nam đang suy nghĩ thì vẻ mặt chợt biến đổi, bởi vì trong không gian cơ thể của hắn, Hư Hỏa vốn đã bị dập tắt, mà không gian trống rỗng nơi đó chợt “bùng” một tiếng, phát ra một đoàn hỏa diễm, khí tức, hình dạng không phải là Hư Hỏa thì là gì?
Nếu nói bất đồng thì Hư Hỏa này so với Hư Hỏa mà vừa rồi Sở Nam dập tắt lại càng mạnh hơn.
Gần như theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam muốn lấy ra Thần Hồn nện xuống, nhưng trong nháy mắt Thần Hồn hiện ra, Sở Nam lại lộ vẻ kinh ngạc, trong kinh ngạc còn có chút vui mừng, Sở Nam vội dừng động tác nện Hư Hỏa lại, còn ngăn cản tiểu trận muốn xuất ra trận pháp không gian.
Thì ra, Hư Hỏa này mang đến cho Sở Nam một loại cảm giác hoàn toàn bất động, cảm giác lúc trước là nó như độc xà, tùy thời đều có thể xông ra cho hắn một kích, nhưng cảm giác bây giờ của nó lại như một con cừu nhỏ, tùy ý để Sở Nam sai khiến.
Chuẩn xác hơn mà nói thì Hư Hỏa giống như bị Sở Nam lý giải hoàn toàn, Sở Nam chính là tạo ra nó, nhưng Sở Nam rõ ràng cảm thấy lý giải thấu triệt Hư Hỏa của mình vẫn còn cách một tầng sa mỏng.
- Tại sao lại như vậy?
Sở Nam nghi hoặc, bắt đầu thí nghiệm, điều kiện Hư Hỏa qua trái qua phải, phi thiên nhập địa, huyễn hóa ra các loại hình dạng, Hư Hỏa đều nhất nhất làm theo chỉ lệnh của Sở Nam, làm xong tất cả, lông mày Sở Nam vẫn không giãn ra, hắn cảm thấy khí tức năng lượng trong không gian cơ thể lại lần nữa nồng đậm hơn vài phần, bầu trời, đại địa, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao,… đều xảy ra một vài biến hóa, biến hóa trực tiếp nhất vẫn là phạm vị địa vực không ngờ đã bị kéo dài ra gần 300 mét.
- Đây…
Sở Nam muốn nói lại thôi, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi lên Hư Hỏa, Sở Nam có thể xác định là Hư Hỏa này nhất định có liên quan đến việc không gian cơ thể biến hóa, tình huống vừa rồi cùng biến hóa của tiểu trận sau khi phát triển cũng không khác bao nhiêu.
Lúc Sở Nam đang suy nghĩ, thì những tro tàn của Thiên Địa Họa lại rơi vào trong Hư Hỏa…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của huynhba