Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 188: Ai cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng
Dịch: Bachdienthusinh
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm: Góp hôi lông - 4vn
NHỚ BẤM THANKS
“Phương án ban đầu phải đổ ra chừng 25 triệu; nếu trên khu đồng ý bổ xuống 10 triệu, tôi tuyệt sẽ không đổi phương án làm gì.” Thẩm Hoài ra vẻ kinh ngạc nói: “Giờ trên khu cầm ra 1-2 triệu như dỗ con nít, tôi muốn đổi phương án lại có thể trách ai? Vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là trở lực lớn bao nhiêu, mà là Mai Khê không đào đâu ra nhiều tiền thế này.”
“Năm nay tình hình tài chính ở Mai Khê nhất định có cải quan rất lớn a.” Chu Dụ nói: “Trên khu giờ đã hơi hối hận khi cho Mai Khê ba năm quá độ rồi; nghe nói năm nay thu nhập của thị trấn các cậu sẽ đạt tới 20 triệu. Trước cầm 5 triệu ra bắt tay vào động thổ trước, khả năng phải đến sang năm công trình mới hoàn thành, đến sang năm chẳng lẽ các cậu vẫn chưa góp đủ tiền. Chỉ cần xu hướng phát triển của Mai Khê không dừng lại, chuyện đó không phải rất dễ dàng ư?”
“Mai Khê thiếu nợ quá nhiều, những khoản nợ này không thể kéo mãi được.” Thẩm Hoài lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Tuy năm nay thu thập có thể đặt 20 triệu, nhưng khoản tăng thêm ấy phải bổ vào thiếu nợ trước, chỉ với mục tiêu cải tạo hệ thống trường học trong thị trấn đã mất 4 triệu rồi. Cô nói xem tôi còn góp được bao nhiêu tiền?”
“…” Chu Dụ không trả lời, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài, muốn hắn nói tiếp.
“Trước đây Mai Khê nhờ có bến sông mà hợp thành thị trấn, đất cũ cũng nằm ở mặt nam, đến sau xây cầu lớn Mai Khê, xây công lộ Hạ Mai, đường sông qua đó mới tương đối hẹp như bây giờ. Trấn khu cũng lệch khỏi thị trấn cũ, men theo công lộ Hạ Mai phát triển theo hai đầu. Hiện tại xây cầu mở đường về mặt nam, chúng tôi đã đo đạc sơ bộ rồi, điều kiện địa chất không có vấn đề, nhưng mặt sông tuyến đó rất rộng, chi phí xây cầu phải tăng gấp đôi, tổng đầu tư khả năng xấp xỉ 40 triệu.” Thẩm Hoài nói: “Nếu bỏ chuyện khốn khó vốn liếng sang một bên, xây cầu ở mặt nam sẽ có rất nhiều chỗ tốt…”
“Nếu không cần lo lắng chuyện tiền bạc, cầu lớn Cồn Giang sớm đã được xây từ đời nào rồi…” Chu Dụ cười nói: “Thật đúng là vạn sự đều từ tiền mà ra, cậu định đào đâu ra chừng ấy?”
Vốn xây mới cầu lớn Mai Khê, mở rộng công lộ Hạ Mai, Mai Khê đã phải một mình gánh 25 triệu tiền đầu tư, chuyện này đã vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường. Có điều, xu thế phát triển của Mai Khê từ năm trước đột nhiên bốc lên, khiến khá nhiều người nhìn ra được tính khả quan. Song đột nhiên thay đổi phương án, đẩy vốn đầu tư lên 40 triệu, gánh nặng mà Mai Khê muốn gánh quá mức trầm trọng.
“Tôi có mấy phương án, vốn định thảo luận với Chu tiểu Bạch đồng học, nhưng cậu ta không thích tôi, mong không được trốn xa xa, tôi đành nói với cô vậy.” Thẩm Hoài nói.
Chu Dụ: “Tôi biết hôm nay cậu đến không có ý gì tốt mà, nói tôi nghe xem tử, dù sao lời tôi cũng không có mấy giá trị…”
“Xây cầu mặt nam, Bằng Duyệt có thể nhận được lợi ích lớn thế nào chắc tôi không cần nói rõ ràng nữa rồi.” Thẩm Hoài nói: “Phương án tôi đề nghị, một là do Bằng Duyệt tự thân bỏ tiền túi ra làm nhiệm vụ xây cầu xây đường này. Sau khi xây xong, Mai Khê tổ chức nghiệm thu, trong vòng năm năm sẽ trả cả vốn lẫn lãi tiền đầu tư cho Bằng Duyệt…”
“Bằng Duyệt không thể nào lấy ra 40 triệu được.” Chu Dụ nói.
“Bằng Duyệt có thể đem sân golf giẻ rách này ra làm thế chấp, tôi có thể thuyết phục để ngân hàng thương nghiệp cho vay với lãi suất thấp.” Thẩm Hoài nói: “Cô cũng biết, trước mắt chỉ có Bằng Duyệt mới đủ tư cách tiến hành vận tác số tư bản lớn thế này.”
Chu Dụ: “Nói phương án khác thử xem.”
“Trọn cả công trình có thể do kiến thiết Cồn Giang tiếp nhận, nhưng cần Bằng Duyệt cung cấp 40 triệu cho vay.” Thẩm Hoài nói: “Đương nhiên Bằng Duyệt vẫn có thể vay 40 triệu từ ngân hàng thương nghiệp như phương án ban đầu…”
“Tôi cảm thấy rất kỳ quái.” Chu Dụ hỏi: “Tôi nghĩ với khả năng của cậu, hoàn toàn có thể để kiến thiết Cồn Giang trực tiếp vay 40 triệu từ ngân hàng thương nghiệp, hẳn nên không có vấn đề gì quá lớn.”
“Tôi khác với cô, đối với quy tắc vẫn phải có chỗ kiêng dè.” Thẩm Hoài cười cười: “Đương nhiên, tư tâm không phải là không có. Tôi không hài lòng lắm khi Bằng Duyệt trốn sau lưng nhận chỗ tốt mà không chịu trả ra chút nào.”
Chu Dụ gật gật đầu, nói: “Chuyện Chu gia tôi không làm chủ được, nhưng ý của cậu thì tôi đã hiểu.”
Cho dù chiếu theo phương án thứ hai của Thẩm Hoài, 40 triệu tiền đầu tư chuyển qua tài khoản Bằng Duyệt một lần. Nhưng tương lai nếu Mai Khê không cách nào thanh toán tiền công trình cho kiến thiết Cồn Giang, kiến thiết Cồn Giang tự nhiên cũng không có khả năng tự mình trả nợ, khi đó Bằng Duyệt phải gánh vác rủi ro rất lớn.
Ngoài ra 40 triệu tiền nợ chảy ra tài khoản Bằng Duyệt một lần. Tuy không được đụng vào, song thực tế sẽ tăng thêm quy mô tổng gánh nợ, thay đổi kết cấu tài vụ, đối với sự phát triển về sau không phải không có hạn chế.
Bất luận là phương án thứ nhất hay phương án thứ hai, Chu gia đều phải tiến một bước, cùng trói chung trên một chiếc thuyền với Thẩm Hoài.
********************************************
Thẩm Hoài không hứng thú lắm với đánh golf, nói chuyện xong với Chu Dụ liền rời đi. Tôn Á Lâm đang có hứng, chiều nay lại không bận bịu gì, trong khi Thẩm Hoài không thể buộc Dương Lệ Lệ bên người dẫn tới Mai Khê, đành để nàng ở lại bồi cùng Tôn Á Lâm.
Về đến xưởng thép, vừa thay đổ bảo hộ, chuẩn bị cùng Triệu Đông, Thiệu Chinh vào nhà xưởng thì điện thoại của Chu Dụ gọi tới.
“Chu gia các cô quyết định rất dứt khoát a!” Thẩm Hoài liếc nhìn đồng hồ, từ lúc hắn rời sân bóng đến giờ còn chưa qua một tiếng đồng hồ: “Nói đi, Chu gia các cô chọn phương án nào?”
“Bằng Duyệt cũng hy vọng xây cầu mới về mặt nam, có điều có thể sửa đổi phương án chút không?” Chu Dụ nói.
“Tôi là người dễ nói chuyện thế sao?” Thẩm Hoài cười hỏi, lại nói: “Hồi trưa các cô đã mời cơm rồi, tối nay bọn tôi mời khách, thế nào?”
“Buổi tối tôi còn phải ăn cơm với ông bà nội Tinh Tinh. Hơn nữa chuyện công ty tôi không rõ ràng lắm. Giờ Tri Bạch đang ở Mai Khê, để nó tới tìm cậu được rồi…” Chu Dụ nói.
“Cô không sợ hai bọn tôi nói chuyện không hợp chuyển sang động tay động chân?” Thẩm Hoài hỏi.
“Các cậu mà đánh thật, tôi cũng quản không nổi.” Trong điện thoại, Chu Dụ cười “khanh khách” nói.
Thẩm Hoài và Chu Tri Bạch gọi qua một lượt, hẹn một giờ sau gặp mặt trong phòng làm việc của hắn trong trấn ủy, lại nói với Thiệu Chinh: “Cậu gọi điện thoại hỏi Hà trấn trưởng, Lý bí thư, Hoàng Tân Lương, Quách Toàn xem họ có ở thị trấn hay không; Bảo cả Dương Hải Bằng, Chu Lập, Chử Hợp Lương bỏ chuyện trong tay sang một bên; một giờ sau lên thị trấn bàn chuyện…”
“Bọn hắn đang chờ nghe chuyện hôm qua của cậu, giờ gọi điện thoại, đảm bảo không cần đến một giờ sẽ triệu tập đông đủ.” Triệu Đông cười nói: “Chuyện đêm qua rốt cục là thế nào, tôi cũng đang hiếu kỳ đây?”
“Thì trừ sạch cái nhọt độc Vương Tử Lượng thôi.” Thẩm Hoài nhẹ nhàng nói: “Tôi định cùng hợp tác với Chu gia, buông bỏ phương án trùng kiến cầu lớn Mai Khê trước đây, đổi sang bắc một câu cầu nói đường Xưởng Thép và công lộ Nam Giao…”
“Xây cầu trên đường Xưởng Thép, chỗ đó mặt sông rộng gần trăm mét, chi phí cao đến kinh người a.” Trước đây Triệu Đông từng nghe qua Thẩm Hoài nói đến phương án xây cầu ở mặt nam này. Nhưng mới qua một đêm đã phát sinh biến hóa lớn thế này, cũng cảm thấy ngoài ý, hỏi: “Ngoài ra, đám Phan Thạch Quý bỏ ra mấy triệu thu mua nhà cửa dọc mặt nam công lộ Hạ Mai, giờ làm thế này, khác gì đào hố chôn chết bọn hắn?”
“Tôi quản Phan Thạch Quý chết chôn hay chết đứng làm gì!” Thẩm Hoài ha ha cười lớn nói: “Vì chi phí cao mới tính lôi cả Chu gia xuống nước. Chuyện hôm qua liên đới rất rộng, không ít quan viên khu thành bắc dính vào, một nhóm người trong xưởng thép thành phố cũng thường đến Anh Hoàng ăn chơi, chắc giờ đang đứng ngồi không yên. Tuy thị ủy không muốn khếch đại quá lớn, móc xuống quá tợn, nhưng họ Đới bị một vố thế này, cũng không mặt mũi lưu lại Đông Hoa. Chu gia không cần bỏ chút sức lực vẫn ngồi hưởng chỗ tốt. Ngoài ra xây cầu mặt nam sẽ kéo sản nghiệp của Chu gia phát triển theo, bọn hắn cũng nên gánh vác chút trách nhiệm. Tôi nghĩ lần này tiền đầu tư sẽ do Chu gia phụ trách giải quyết, do kiến thiết Cồn Giang tiếp nhận công trình…”
Kiến thiết Cồn Giang vốn không có tư cách tiếp nhận công trình cầu đường lớn, nhưng Mai Khê cầm không ra 40 triệu tiền đầu tư, chỉ có thể thông qua mô thức “đầu tư-chuyển giao”, tìm kiếm đầu tư, đến sau do Mai Khê chia lượt trả dần.
Làm thế này, Mai Khê đã không còn đóng vai trò nhà đầu tư nữa, trên cơ bản chỉ gánh trách nhiệm nghiệm thu và hạch toán tiền công trình. Nếu nhà đầu tư chỉ định kiến thiết Cồn Giang là tổng nhận thầu, hoặc giả kiến thiết Cồn Giang là nhà đầu tư, vậy liền không tồn tại vấn đề có hay không có tư cách tiếp nhận nữa.
----------oOo----------
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 189: Cha con nhà họ Chu
Dịch: Bachdienthusinh
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm: Góp hôi lông - 4vn
NHỚ BẤM THANKS
Hẹn một giờ sau gặp mặt, nhưng mãi ngồi trong nhà xưởng thảo luận phương án cải tạo lò cao với đám kỹ sư, thời gian qua nhanh như đưa thoi mà không biết, đến lúc ra khỏi xưởng, nhìn thấy mặt tây đã là một phiến ráng hồng, thì ra gờ đã là chiều tối.
“Trễ thế này rồi?” Thẩm Hoài và Triệu Đông vội vã để Thiệu Chinh lái xe trở về thị trấn, quên cả cởi đồ bảo hộ.
Chử Cường thấy xe Thẩm Hoài đi vào sân trấn chính phủ, vội chạy lạ, nói: “Trừ Chu tổng của Bằng Duyệt ra, phụ thân của cậu ấy Chu Viêm Bân cũng đã có mặt. Hà trấn trưởng đang tiếp bọn họ trong phòng họp, Lý bí thư bận việc trong khu không về kịp, muốn nhờ tôi xin phép với anh…”
Nghe Chử Cường nói Chu Viêm Bân cũng qua đây, Thẩm Hoài hơi ngạc nhiên.
Trong điện thoại Chu Dụ không báo rằng ba nàng cũng tới Mai Khê, Thẩm Hoài thầm nghĩ: Chắc có lẽ trước khi tiến sâu vào trạng thái hợp tác, Chu Viêm Bân muốn kiểm tra lại tình hình ở Mai Khê đây mà. Cũng không nói gì thêm, trực tiếp cùng Triệu Đông chạy lên phòng họp trên tầng hai.
Thẩm Hoài chưa từng có cơ hội gặp qua ba ruột chị em Chu Dụ, thấy một người đàn ông trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn, đầu tóc hoa râm ngồi bên cạnh Chu Tri Bạch, tướng mạo khá giống Ngô Hải Phong, đang tiếp chuyện với Chử Hợp Lương, biết đây chính là Phá Lạn vương (vua bãi rác) nổi tiếng ở Đông Hoa, Chu Viêm Bân rồi.
Khác với Ngô Hải Phong lúc nào cũng có vẻ sắc nhọn, nghiêm túc, thần tình Chu Viêm Bân trông khá hòa ái, như bậc cha chú thân thiết...
Thẩm Hoài nghe đồn mấy năm gần đây sức khỏe Chu Viêm Bân không được tốt, năm trước còn phải lên bàn mổ, đến sau liền lui ra sau màn, đem sự vụ trong Bằng Duyệt giao cho con trai Chu Tri Bạch quản lý, năm ngoái khi tập đoàn Bằng Duyệt được chính thức thành lập cũng không lộ diện, ai ngờ ông ta sẽ có mặt trong trường hợp không quá chính thức này.
Nhìn Thẩm Hoài xuất hiện trước cửa phòng họp, đám người Hà Thanh Xã, Chử Hợp Lương đều đứng lên, Thẩm Hoài quở trách nói: “Chu tổng tự thân đến đây sao mấy người không gọi điện báo tôi một tiếng, làm phiền Chu tổng chờ thế này, đây không phải đạo đãi khách a…”
“Nghe nói Thẩm Hoài đang xuống xưởng thép bàn chuyện cải tạo kỹ thuật, sợ làm phiền công tác của cậu nên tôi mới để Hà trấn trưởng, Chử lão đệ không kinh động…” Chu Viêm Bân và Hà Thanh Xã ngồi trong dãy sau, đối diện với Thẩm Hoài, hai bên đều rướn người giơ tay ra bắt, nói: “Tôi và Hà trấn trưởng, Chử lão đệ tán chuyện rất vui, không ngờ dưới sự lãnh đạo của Thẩm bí thư, Mai Khê đúng là nơi ngọa hổ tàng long a!”
Chu Viêm Bân mượn cơ hội cầm tay, thầm đánh giá Thẩm Hoài.
Tuổi còn trẻ, tinh lực thịnh vượng, đầy sức sống… Trong bảy huyện, ba khu, hơn 200 hương trấn của Đông Hoa, Chu Viêm Bân chưa từng nghe qua có người đứng đầu cấp ủy nào trẻ như Thẩm Hoài. Tuy đoạn thời gian toàn nghe được đồn đại về sự tích kiêu hoành ngang ngược của cậu thanh niên này, nhưng lúc trực diện đối mặt, lại không hề cảm thấy hắn có vẻ gì là lăng lệ.
Thấy đám Chu Lập, Dương Hải Bằng đã ngồi trong phòng nói chuyện với cha con Chu Viêm Bân được một lúc, Thẩm Hoài bèn đem Triệu Đông giới thiệu cho hắn nhận thức, lại được biết đã chuẩn bị sẵn yến tiệc ở nhà hàng Chử Cốc, liền từ đường hẻm mặt sau qua đó luôn.
Đuổi tới nhà hàng Chử Cốc, thấy Thẩm Hoài đứng trước quầy lễ tân, Thẩm Hoài hơi sững, thần thái nàng khá sinh động, hoạt bát, không giống như đêm qua vừa phải trải qua một loạt chuyện kinh thiên động địa vậy.
Đứng một lúc mà không nhìn thấy bóng Trần Đan đâu, Thẩm Hoài đành giả bộ không quen biết với Khấu Huyên, dẫn đám người Chu Viêm Bân đi vào trong. Cũng không biết giữa Trần Đan và Khấu Huyên đã nói với nhau những gì, càng không biết trong đầu cô bé tuổi thành niên nghĩ ra sao nữa.
Tôn Á Lâm đã sớm về lại Mai Khê, nhưng không muốn tiếp xúc với Chu Viêm Bân trong không khí cứng ngắc ở phòng họp thị trấn, nên chờ trong nhà hàng Chử Cốc, đợi đám Thẩm Hoài đến sau.
Thẩm Hoài muốn nói chuyện riêng với Tôn Á Lâm, liền để Hà Thanh Xã bồi Chu Viêm Bân lên lầu trước, mới hỏi Tôn Á Lâm: “Tối nay giám đốc Trương các cô có rảnh không? Mời ông ta qua đây dự tiệc chắc không sao chứ?”
“Hôm qua cậu cầm gạt tàn nện Vương Tử Lượng sao không cẩn thận như bây giờ?” Tôn Á Lâm nhìn Thẩm Hoài: “Trương Lực Thăng đáng để cậu lấy lòng thế à?”
“Đối với kẻ địch không thể thỏa hiệp, tất nhiên phải hạ thủ mạnh tay một chút, không cần nể mặt nể mũi ai hết.” Thẩm Hoài biết chuyện đêm qua sớm đã truyền ra rồi, song mấy ai hiểu sự tình đó không hề là ý muốn của bản thân hắn, chỉ có thể cười khổ nói: “Nhưng đối với những người có thể đoàn kết, tất nhiên phải tận hết khả năng lôi về phía mình. Cô cứ gọi cho giám đốc Trương một tiếng, năm phút nữa tôi gọi điện thoại xin lỗi ông ta sau…”
Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, nhưng không nói gì thêm.
Tập đoàn Bằng Duyệt là xí nghiệp dân doanh lớn đếm trên đầu ngón tay ở Đông Hoa, tình hình tài vụ trước nay rất ổn định. Tuy đầu năm gặp chút khốn khó, nhưng đã được giải quyết dễ dàng, là khách mà ngân hàng thương nghiệp nên tích cực tranh thủ. Chu Viêm Bân là chưởng môn ở Bằng Duyệt, mấy năm nay bởi bệnh tật nên ít lộ diện công khai, trường hợp như bây giờ rất hiếm gặp, Tôn Á Lâm cũng biết Trương Lực Thăng hẳn nên sẽ chạy tới gặp mặt một chuyến.
Sau khi Tôn Á Lâm gọi điện thoại, Thẩm Hoài chờ thêm một lúc mới gọi tiếp, mời ông ta qua dự tiệc.
Tôn Á Lâm biết tuy ấn tượng mặt ngoài mà Thẩm Hoài lưu cho người khác là đứa ngang ngược vô lý, nhưng với người bên thân như đám Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng, hắn rất chú ý cầm nắn phân tấc, cho bọn họ cảm giác như gội gió xuân. Không biết chỉ qua ba năm không gặp, bằng cách nào mà cậu ta có được hàm dưỡng và thành phủ cỡ này nữa.
Ngồi xuống, Thẩm Hoài hỏi Tôn Á Lâm: “Cô đưa Dương Lệ Lệ đến nhà hàng à?”
“À, cậu và Trần Đan đều không ở, nhà cũ trống huơ trống hoác, nên tôi để cô ta sang bên kia ở cùng.” Tôn Á Lâm lại quay đầu, hất hàm về phía Khấu Huyên đang đứng trong quầy lễ tân, nói: “Còn con bé kia nữa, chiều nay mới chạy đến nói bị cô đuổi ra khỏi nhà; có điều nhìn bộ dạng này, chẳng có vẻ gì là bị đuổi khỏi nhà cả…”
Thẩm Hoài đầu lớn như đá, nhưng trước mắt chỉ có thể tạm vứt đống chuyện đau đầu này sang một bên, lên tầng bồi đám Chu Viêm Bân nói chuyện đã.
Chu Viêm Bân đi qua, mọi người bèn trao đổi ý kiến về chuyện xây cầu ở nam tuyến, mặc dù không nói quá chi tiết, nhưng trên bàn rượu Chu Viêm Bân tỏ rõ thái độ rằng Bằng Duyệt đồng ý tham gia xây cầu ở mặt nam, song cũng hy vọng Thẩm Hoài sửa đổi phương án một chút.
Bằng Duyệt có thể thế chấp với ngân hàng thương nghiệp một số sản nghiệp nhất định để vay 40 triệu, cho kiến thiết Cồn Giang mượn để chi trả tiền công trình. Nhưng đồng thời Bằng Duyệt phải sở hữu một số cổ phần nhất định ở kiến thiết Cồn Giang làm bảo đảm, hòng giám đốc tài vụ ở kiến thiết Cồn Giang, giảm thiểu rủi ro tài chính cho Bằng Duyệt, đồng thời cũng có thể được hưởng lợi ích từ sự phát triển nhanh chóng của kiến thiết Cồn Giang.
Có điều tỷ lệ cổ phần, giá trị cổ phần và quá trình nghiệm thu công trình, phương thức chi trả của Mai Khê, lợi nhuận mà kiến thiết Cồn Giang được hưởng, tất cả chi tiết đó còn cần mọi người ngồi xuống bàn luận tiếp.
Về tổng quy hoạch của Mai Khê, Thẩm Hoài và đám Hà Thanh Xã, Hoàng Tân Lương từng thảo luận qua, Mai Khê muốn hoàn toàn phát triển, tận dụng được hết ưu thế của địa phương, thì trên mặt sông Mai Khê cần xây ít nhất ba cây cầu lớn, hình thành bốn tuyến đường ngang chủ đạo nam, trung, bắc, và công lộ nối với cầu cảng, ba tuyến dọc gồm phố Học Đường, công lộ Mai Hạc, và đường cao tốc dọc bến sông.
Khu dân cư, khu thương nghiệp, công nghiệp và khu lao động, giải trí văn hóa mới sẽ được tập trung quy hoạch trong bố cục bốn ngang ba dọc ấy.
Có điều đây là quy hoạch tổng thể của thị trấn được viện thiết kế quy hoạch đô thị làm, cần phải đến mười năm thậm chí lâu hơn nữa để hoàn thành.
Phương án ban đầu, cũng là phương án thiết thực, dễ làm nhất, đó là cải tạo công lộ Hạ Mai, thay đổi hoàn cảnh thương nghiệp hai bên đường, xây thêm mặt nam công lộ Mai Hạc giữa bến bãi sắp xây và xưởng thép, mở đường thông ra bờ sông cho thị trấn, bước đầu xúc tiến kế hoạch cải tạo toàn Mai Khê.
Hà Thanh Xã không ngờ Thẩm Hoài sẽ đột nhiên thay đổi phương án đã lên sẵn từ lâu, buông bỏ kế hoạch cải tạo công lộ Hạ Mai, chuyển sang phát triển mặt nam, hắn và các cán bộ trong trấn khác như Hoàng Tân Lương đều không được báo trước gì cả.
Lại nghĩ, 24h qua xảy ra nhiều việc thế này, Hà Thanh Xã có thể hiểu phần nào vì sao Thẩm Hoài muốn đột nhiên thay đổi phương án.
Phan Thạch Quý ngầm thu mua đất mặt nam dọc công lộ Hạ Mai, rõ ràng là có ý đồ giành được bồi thường với giá cao khi dự án được khởi động. Thị trấn không cách nào ngăn trở giao dịch nhà đất, Phan Thạch Quý lại cậy có anh họ khu trưởng chống lưng, thị trấn không thể thực hiện cưỡng chế với hắn được. Nếu mà ngồi xuống thương lượng, không biết phải đổ vào cái miệng tham lam kia bao nhiêu tiền mới đủ. Hôm qua Thẩm Hoài lấy tư thái cường ngạnh thế kia, đem Vương Tử Lượng chỉnh đến chết, lại sao có thể nhìn sắc mặt Phan Thạch Hoa, ngồi xem Phan Thạch Quý chiếm tiện nghi của Mai Khê?
Hà Thanh Xã không biết đám người Phan Thạch Quý mà nghe được Thẩm Hoài buông bỏ công lộ Hạ Mai, chuyển sang xây cầu mặt nam thì sẽ có sắc mặt thế nào, nhưng dùng không ngón chân để nghĩ cũng biết tuyệt đối không hề dễ coi.
Hà Thanh Xã cũng háo hức chờ nhìn kịch vui của đám Phan Thạch Quý, sau bữa tiệc, tiễn Chu Viêm Bân, Chu Tri Bạch, Trương Lực Thăng đi, Hà Thanh Xã mới thương nghị riêng với Thẩm Hoài: “Đột nhiên thay đổi phương án thế này liệu có thích hợp không? Tôi nghĩ trước không nên công khai phương án xây cầu mặt nam với bên ngoài, mà tìm một số hộ kinh doanh quanh công lộ Hai Mai làm trưng cầu dân ý, đến lúc thuận ứng dân ý mà buông bỏ phương án cũ thì hay hơn…”
Thẩm Hoài gật đầu, nói: “Sự tình cụ thể anh cứ làm, tôi hoàn toàn ủng hộ!”
Hắn biết, đối với thái độ không xem quan viên Mai Khê ra cái khỉ ho gì của đám thế lực nhà họ Phan, Hà Thanh Xã hận đến tận xương tủy, có tâm muốn cho Phan Thạch Quý nhảy vào hố càng đau, càng thảm.
Cái gọi là trưng cầu dân ý, thực ra dân ý thế nào, mức độ đến đâu đều nằm hết trong tay thị trấn.
Nhất định muốn buông bỏ phương án cải tạo công lộ Hạ Mai, cho dù chỉ có một gia đình không đồng ý di dời, thị trấn đều sẽ “tôn trọng” hết mức.
Thẩm Hoài tính kéo Chu Lập, Chử Hợp Lương, Dương Hải Bằng lên thị trấn bàn cụ thể hơn, đúng lúc Trần Đan gọi điện tới: “Phòng túc xá nhỏ quá, trước mắt đành để Khấu Huyên và giám đốc Dương ở tạm trong nhà cũ đã. Anh có rảnh không, giúp bọn em lái xe đưa hai bộ giường đệm chăn qua đó với?”
Đầu Thẩm Hoài lớn như đấu, biết đám đàn bà này mà chụm vào nhau không phải chuyện gì hay ho, đành thở dài nói: “Được rồi, để anh qua đó…”
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 190: Chuyện mất mặt
Dịch: Bachdienthusinh
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm: Góp hôi lông - 4vn
NHỚ BẤM THANKS
Điểm cuối ở mặt tây của công lộ Hạ Mai là cầu lớn Mai Khê, đi tiếp là địa khu thuộc nội thành, dân cư ở đó khá lẫn lộn, hai bên đều có hệ thống đèn đường chiếu sáng.
Lúc xe qua cầu lớn Mai Khê, đưa mắt nhìn sang đèn đường hai bên, phảng phất như chuỗi ngọc trai lấp lánh, trong khi đó, ở đầu bên kia, trừ xưởng thép sáng đèn huy hoàng, còn lại là một mảnh đen tối thăm thẳm, chênh lệch vừa nhìn là rõ.
Suốt buổi tiệc, Chu tiểu Bạch không thể không gượng cười tiếp khách. Sau khi rời Mai Khê, phần lớn thời gian hắn đều trầm mặc. Có lẽ bởi thời gian dài được giáo dục ở nước ngoài, nên đôi lúc hắn không đồng ý với lý niệm kinh doanh của phụ thân, giữa hai cha con cũng rất ít khi nói chuyện.
Tài xế có vẻ như đã quen với không khí này giữa hai cha con họ, cũng trầm mặc lái xe… Nếu ai đó nhìn thấy tình cảnh này, không khéo còn tưởng mấy người này là hồn ma. Không khí im lìm một mực kéo dài đến trước cổng nhà Chu gia mới bị phá vỡ, hai cha con không ai cảm thấy không bình thường…
Trừ dãy biệt thực thường ủy ở góc tây bắc và dãy biệt thự phong cách châu Âu cũ kỹ ở mặt nam hồ Lâm Thúy, chu vi xung quanh hồ không còn khu biệt thự nào khác. Ngược lại, do quá trình xây dựng quy hoạch đô thị còn lạc hậu, nên ven hồ có không ít nhà dân cũ nát chen vào.
Chu gia nằm trong một con hẻm nhỏ ở bờ đông, bề ngoài trông không khác nhà bình thường là bao. Có điều hai nhà tầng bên cạnh trước đây có năm hộ chia nhau trú nay đã được Chu gia mua lại, thành ra không gian khá u tĩnh, thoáng đãng.
Chỗ này bình thời chỉ có vợ chồng Chu Viêm Bân, cố nội nhà họ Chu và bảo mẫu, tài xế ở; Chu Tri Bạch không muốn vướng bận nên ở chỗ khác, thế nên tài xế đưa Chu Viêm Bân về nhà trước.
Tuy con hẻm không thể để xe hơi chạy vào, thường thường Chu Viêm Bân sẽ xuống xe từ đầu hẻm, tài xế cũng theo thói quen dừng xe ở ven đường.
Chu Viêm Bân không gấp xuống xe, tài xế biết hắn có lời muốn nói riêng với Chu Tri Bạch, bèn thức thời xuống xe đứng xa xa hút thuốc.
Nhìn ánh đèn leo lét từ con hẻm hắt ra, Chu Viêm Bân nhìn khuôn mặt trầm lặng của con trai qua kính chiếu hậu, biết hắn vẫn còn bài xích Thẩm Hoài, bèn nói : « Hồi trước ba một người một xe ba bánh, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm thu đồng nát, trong lòng con rất tủi thân. Cha mẹ nhà người ta, kẻ thì công nhân, giáo viên, quan viên chính phủ, trong khi ba mẹ mình chỉ là người thu phế liệu, trong mắt người ta là đứa « nhặt rác », lúc đó con còn nhỏ, có tủi thân cũng là bình thường. Nhưng học hành ở nước ngoài nhiều năm thế rồi, quay đầu nhìn lại chuyện cũ, con có cảm tưởng gì ? »
« Con có thể ra nước ngoài du học đều là nhờ ba thu đồng nát mà được. Giờ nghiệp vụ chủ yếu của Bằng Duyệt cũng là cung ứng phế liệu. Nói ba là « vua bãi rác » của Đông Hoa thì con chính là « tiểu vua bãi rác ». Nghe phụ thân nhắc lại chuyện cũ, trong lòng Chu Tri Bạch cảm khái nói : « Không nhờ ba làm những chuyện kia thì không có con hiện tại, không có cả Bằng Duyệt bây giờ. Cho dù một số việc con không đồng ý, nhưng trong lòng con luôn cảm kích, tôn kính ba… »
« … » Chu Viêm Bân thấy con trai nói chuyện với mình còn giữ kẽ thế này, nhịn không nổi cười nói : « Năm đó ba làm những chuyện kia, người ta không hiểu, con tuổi còn nhỏ nên thấy tủi thân ; Giờ xem xem, Thẩm Hoài không phải cũng tương tự ? »
« … » Chu Tri Bạch không nghĩ đến phụ thân sẽ nhắc đến chuyện này, cũng mài giũa không thấu ý ba mình là gì…
« Từ bề ngoài, Thẩm Hoài ngang ngược, mặc kệ quy tắc, thậm chí liều mạng phá hoại quy tắc, như con chó điên cắn loạn khắp nơi… » Chu Viêm Bân nói : « Có điều con thử nghĩ lại xem, nếu không nhờ Thẩm Hoài làm thế, Mai Khê và xưởng thép liệu có được hoàn cảnh phát triển tốt như bây giờ. Ba hiểu tâm tình con, nhưng năm này Bằng Duyệt chưa bao giờ bị thử thách thế này, không ngờ có lúc lại bị một tên vô danh tiểu tốt bức đến không thể không thỏa hiệp, trong lòng không dễ chịu là điều đương nhiên… »
« Con không phải không lý trí như thế. » Chu Tri Bạch tranh biện. Đột nhiên lại nhận ra không cách nào đem chuyện giữa chị mình và Thẩm Hoài nói cho phụ thân nghe, đành trầm mặc không lên tiếng.
« Đối với con người Thẩm Hoài, mới đầu ấn tượng của ba rất mơ hồ, nhìn không thấu triệt… » Chu Viêm Bân ngữ trọng tâm trường nói : « Song con có để ý thấy đám Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng và tập thể quản lý trong xưởng thép không ? »
« Năng lực và trình độ bọn họ đều rất cao. » Đối với ba người Chử Hợp Lương, Chu Lập, Dương Hải Bằng hắn tiếp xúc khá ít, nhưng bởi có nghiệp vụ vãng lai với xưởng thép, nên qua lại khá nhiều với Triệu Đông, Uông Khang Thăng, Tiền Văn Huệ… Cho dù trong lòng khó ngăn nổi cảm giác chán ghét với Thẩm Hoài, nhưng không thể không công chính khen tán một câu.
« Nhìn người nên nhìn bạn hữu. » Chu Viêm Bân nói : « Những người này có thể được Thẩm Hoài trọng dụng, đến mức nói gì nghe nấy. Một phần là bởi thủ đoạn khống chế người khác của hắn lợi hại. Một phần cũng chứng tỏ hắn có năng lực thu phục người khác. Đương nhiên Bằng Duyệt không thể tín nhiệm bên đó hoàn toàn, nhưng nếu đem ra so sánh, trong thời điểm hiện tại chúng ta không tìm đâu ra kẻ hợp tác thích hợp hơn bọn họ. »
« Con không thích con người Thẩm Hoài, nhưng con cũng không phải đứa con nít, chỉ biết dùng cảm tình làm việc. » Chu Tri Bạch không ngờ bình giá của phụ thân về Thẩm Hoài sẽ cao đến thế, trong lòng có hơi không phục, nhưng cũng không nói gì thêm.
« Ba nói những điều này không phải có ý dạy dỗ con. » Chu Viêm Bân nói : « Hôm nay đến Mai Khê một chuyến. Có lẽ chỉ có dạng người kinh lịch nửa đời vất vả như ba mới sinh ra cảm khái. Đôi lúc những chuyện mất mặt tất cần có người đi làm…. Quá trình hợp tác cụ thể thế nào ba sẽ không tham dự nữa, nhưng lần này chúng ta phải thành ý một chút, dù chịu thiệt cũng không sao… »
« Con biết rồi. » Chu Tri Bạch gật gật đầu, xuống xe mở cửa, nhìn phụ thân đi vào sâu trong hẻm mới quay đầu ngồi vào trong xe.
Sự phồn vinh trong nội thành không phải những vùng ngoại ô như Mai Khê có thể so, chỗ ở của Chu Tri Bạch là một căn biệt thự ở khu khai phát phía tây.
Nơi này là một trong những khu biệt thự cao cấp ở Đông Hoa, Chu Tri Bạch không muốn bị quản thúc quá chặt, nên thường về nghỉ ở chỗ này. Hắn để tài xế dừng xe trước cổng rồi tự mình đi bộ vào trong tiểu khu. Hắn không về nhà ngay mà dừng lại dưới một bóng cây ven đường, rút thuốc ra hút, trong lòng cảm khái vạn ngàn.
Chu gia lựa chọn hợp tác với Thẩm Hoài, có thể nói là từng bước từng bước bị bức vào góc chết, không còn con đường nào khác để đi, mới đành chịu như bây giờ.
Lần thứ nhất Trần Minh Đức vì bạo bệnh mà vong, chú hai hắn bị bức giao dịch với Thẩm Hoài, nhằm giảm nhẹ hậu quả mà việc ấy giáng xuống đầu Chu gia. Thẩm Hoài thông qua lần đó cũng chuồn đến Mai Khê làm phó bí thư phân quản kinh tế, tiếp nhận lại xưởng thép.
Lần thứ hai Thẩm Hoài lấy nghiệp vụ cung ứng phế thép của Bằng Duyệt làm uy hiếp, bách Chu gia ủng hộ hắn tiến hành cải chế.
Cho dù hai lần này lợi ích của Chu gia không hề bị Thẩm Hoài làm cho tổn thất. Nhưng loại cảm giác bị người dắt mũi mà đi, không cách nào giữ được chủ động thì không hề dễ chịu chút nào.
Lần này, nhìn qua có vẻ Chu gia có khả năng để lựa chọn, có thể cự tuyệt phương án xây cầu mới, song lại không thể không lo lắng đến hậu quả khi quan hệ song phương xuống dốc. Trên thực tế cũng không có quyền lựa chọn nào khác.
Có điều, sau chuyện đối đầu trước cửa Anh Hoàng đêm qua, khiến người ngoài cũng có thể nhìn ra bối cảnh Thẩm Hoài cường ngạnh đến mức có thể công khai « có ý kiến » với bí thư thị ủy, điều này khiến tâm tình khi phải luôn luôn bị động của Chu gia dễ chịu hơn một chút… Con người mà, luôn luôn dễ dàng khuất phục trước kẻ mạnh. Nhưng nói thế nào đi nữa, cục nghẹn trong lòng thời gian qua, không phải cứ muốn tiêu là tiêu đi được.
Cho dù vứt quan hệ « mập mờ » giữa Thẩm Hoài và chị gái sang một bên, Chu Tri Bạch cũng không cam tâm tình nguyện để kẻ khác dắt mũi mà đi, đồng thời phong cách cường hoành, thích xông ngang đụng thẳng của Thẩm Hoài cũng khiến hắn không ưa cho lắm.
Nhưng nghe phụ thân tâm sự lần này, Chu Tri Bạch nhiều ít phải nhìn nhận lại bản thân.
Mặc cho rất nhiều chuyện hắn không đồng ý với quan điểm của ông ấy, cho rằng phụ thân bảo thủ quá mức. Song không thể không thừa nhận, trong nhiều sự việc, kẻ mới tốt nghiệp sơ trung như phụ thân còn nhìn rõ, nhìn sâu hơn mình.
Nếu nói hết thảy những chuyện mà Thẩm Hoài làm đều là vì tạo điều kiện hoàn cảnh cho Mai Khê và xưởng thép phát triển…. Chu Tri Bạch phải thừa nhận Thẩm Hoài làm rất tốt, rất hoàn hảo…
Tuy bản thân hắn tự cao ghê lắm, tuyệt không cho rằng mình sẽ thua người khác. Nhưng sự thật đặt ở trước mắt, hắn không thể không cúi đầu…. Nếu đặt hắn vào địa vị Thẩm Hoài, không khả năng làm được tốt như vậy.
Cũng không phải ánh mắt, tầm nhìn, hay kiến thức không bằng. Sắt thép Mai Khê phát triển như thế nào ? Nếu chỉ so lý luận thuần túy, Chu Tri Bạch không cho rằng mình sẽ kém người, then chốt là nhìn được nhưng chưa hẳn đã làm được ; mắt cao hơn đỉnh, chí đại tài sơ là bệnh chung của trí thức đất nước này.
Thu năm trước, ai cũng biết xưởng thép đã nguy khốn đến mức không chỉnh đốn không được. Nhưng trừ Thẩm Hoài ra, ai có thể quét ngang hết thảy trở lực, nhanh chóng bắt tay vào chỉnh đốn sản xuất như thế ?
Chu Tri Bạch cũng biết cải chế cổ phần hóa sẽ giúp ích cực lớn cho xưởng thép Mai Khê, nhưng dưới điều kiện kinh tế chính trị của đại lục hiện tại, hắn không cảm thấy mình đủ năng lực để biến Mai thép thành xí nghiệp thí điểm cải chế cổ phần hóa ở Đông Hoa chút nào.
Chu Tri Bạch cũng biết sau khi xưởng thép phát triển đến quy mô nhất định, phương thức vận tải sẽ biến thành gánh nặng cực lớn trong cạnh tranh giá cả, tranh giành thị trường. Nhưng hắn lại không cảm thấy mình đủ khí phách để đổ tiền vào xây cầu cảng trong khi sản lượng Mai thép mới đạt 10 vạn tấn/năm.
Từng chuyện từng chuyện lướt theo dòng suy tư, cho dù nhìn đến, nghĩ đến, cũng hạ đủ quyết tâm đi làm, song nếu không giành được sự ủng hộ của đa số, áp chế chắc tiếng phản đối, nhiều khả năng chuyện sẽ không thể thành công.
Lúc này tâm bình khí hòa nhìn lại, tác phong ngang ngược, không thỏa hiệp, ngang nhiên phá hoại quy tắc, thậm chí lớn mật làm xằng đến mức « chống đối » cả bí thư thị ủy của Thẩm Hoài, chính là sự bảo đảm cao nhất, căn bản nhất cho thành tựu hôm nay ở Mai Khê và Mai thép.
Chu Tri Bạch rít sâu một hơi thuốc, nhịn không nổi than thở, muốn giải tỏa bớt u uất trong lòng. Đúng lúc này từ trong bóng đêm phía sau, một bóng người phụ nữ chạy tới, nhẹ ôm lên cổ hắn, hỏi : « Đang nghĩ chuyện gì đó, trước nay chưa thấy qua anh hút thuốc bao giờ a ? »
« Người luôn có chuyện để bực mình mà… Tỷ như em không thích một người, lại không thể không thừa nhận người đó xuất sắc hơn mình… Thế nên thỉnh thoảng cũng phải hút một điếu, tiêu bớt buồn bực trong nội tâm… » Chu Tri Bạch quay đầu, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn bóng của cô gái kia, cười nói : « Đêm nay đến nhà anh nhé ? »
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 191: Muôn tía nghìn hồng
Dịch: Bachdienthusinh
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm: Góp hôi lông - 4vn
NHỚ BẤM THANKS
Trần Đan nhất thời bận việc không đi được, Thẩm Hoài đành lái xe chở đệm chăn về nhà cũ thay.
Đem xe dừng trước bãi cỏ ven đường, nghe được tiếng cười như chuông bạc của Khấu Huyên và tiểu Lê vang xa, Thẩm Hoài vừa ôm chăn đệm từ trong xe ra, vừa la người ở bên trong đến giúp.
Dương Lệ Lệ vừa mở cửa đã thấy Thẩm Hoài ôm chăn đệm đứng ngay trước mặt, vội giơ tay tiếp lấy.
“Cô ôm một giường là được rồi…” Thẩm Hoài nói.
Dương Lệ Lệ không dám làm phiền Thẩm Hoài, muốn đem cả hai tấm đệm ôm vào mình.
Đây là đệm mà mẹ Trần Đan tự tay làm, hai tấm phải đến 15-16 cân, vừa dày vừa nặng. Thẩm Hoài cầm đến trước cửa phải tốn không ít sức. Người Dương Lệ Lệ sao ôm nổi hai tấm như thế.
Thẩm Hoài vừa buông tay, hai tấm đệm như sắp trượt khỏi tay nàng. Bên cạnh là ao nước, Thẩm Hoài vội ôm đệm lại, nói: “Được rồi, để tôi mang cho…” Có điều hắn vươn tay đỡ đệm, lại không ngờ người Dương Lệ Lệ dán sát với lớp vải bông, tay hắn trực tiếp xuyên qua kẽ váy, mu bàn tay dán lên vùng da thịt mềm mềm, biết tay mình tìm kiếm sai địa chỉ rồi.
Thẩm Hoài không muốn để đệm rơi xuống ao, lại không dám buông tay, Dương Lệ Lệ theo vô thức lỏng tay lui ra sau, nhưng cổ áo bị cổ tay Thẩm Hoài kẹt cứng lại, không động đậy gì được.
Dương Lệ Lệ đành ôm đỡ chăn đệm, để Thẩm Hoài rảnh tay rút ra, cũng không tiện nói Thẩm Hoài cố ý chiếm tiện nghi của mình, chỉ biết đỏ mặt ôm chăn đệm vào trong.
“Ôm chăn đệm mà như đi ăn trộm thế, làm gì mà mặt mũi đỏ bừng vậy?” Tôn Á Lâm đang ngồi bó gối trên trường kỷ, tay cầm một tập tài liệu. Thấy Dương Lệ Lệ cầm đệm vào, mặt đỏ như quả đào chính mọng, cơ hồ nặn cái là nhỏ nước, nghi hoặc hỏi.
“Cái này nặng quá!” Dương Lệ Lệ không tiện nói vừa rồi bị mu bàn tay Thẩm Hoài “tiếp xúc thân ái”, vội tìm cớ chắn Tôn Á Lâm: “Hay là cô thử xem?”
Tôn Á Lâm nghi hoặc nhìn sang Thẩm Hoài, Thẩm Hoài lại thản nhiên như không, ưu điểm của hắn là da mặt dày, cố ý hay không thì không biết, chỉ mò một cái thôi, cần gì đỏ mặt như táo chín thế?
Thẩm Hoài giúp Dương Lệ Lệ chỉnh sửa giường đệm, thấy bộ đồ nàng mặc rất rộng, vạt áo rủ xuống mông, lúc khom lưng ngực rũ xuống, lộ ra cả nịt ngực, nửa đôi bạch nhũ chen ra ngoài, biết Dương Lệ Lệ chắc chưa về nhà, đồ nàng đang mặc là của Tôn Á Lâm.
Dương Lệ Lệ chú ý thấy Thẩm Hoài đang nhìn chằm chằm vào cổ áo mình, có đều tay đang bận bắt lấy góc chăn, không nhìn rõ ánh mắt hắn. Thẩm Hoài lại nghĩ : « Nịt ngực nàng đang mặc chắc cũng của Tôn Á Lâm. Không ngờ đồ mặc thì hơi rộng, nhưng nịt ngực lại không đủ a…. »
« Ánh mắt cậu đang nhìn vào đâu đấy ? » Tôn Á Lâm thả tài liệu trong tay xuống, thấy mắt Thẩm Hoài đăm đăm vào ngực người ta, không chút lưu tình chọc xuyên hắn.
« Cô nhìn lại cô xem, về nước mà vẫn như đại tiểu thư, không giúp người ta lại còn đứng đó nói lung tung ? » Thẩm Hoài vứt chăn trong tay xuống, chuyển sang chấn vấn : « Tôi vào đây nửa ngày rồi, sao chỉ thấy giám đốc Dương giúp cô làm việc, còn cô lại đứng bên nhìn, rảnh lắm nhỉ ? »
« Hồi chiều Chu tiểu Bạch đưa tài liệu này cho Dương Lệ Lệ, tôi đang xem giúp coi có vấn đề gì không. » Tôn Á Lâm giơ giơ tài liệu lên : « Cái này tôi hiểu hơn ; cái kia, cô ấy hiểu hơn… » Bộ mặt hếch lên, tâm an ý đắc coi Dương Lệ Lệ như nha hoàn sai tới sai lui…
Trong lòng Thẩm Hoài hơi nghi hoặc, ngồi xuống lật tập tài liệu lên xem, và hợp đồng chuyển nhận CLB Vạn Tử Thiên Hồng. Thẩm Hoài sớm biết tuy Chu gia làm việc có giới tuyến nhất định, nhưng trong xương cốt cũng không hề sạch sẽ, có điều không ngờ CLB Vạn Tử Thiên Hồng ở đường Đào Ô lại là sản nghiệp của Chu gia.
Thẩm Hoài suy nghĩ một chút, đây là điểm tệ nhất khi hắn ở trong xó Mai Khê, đường kênh tin tức không linh thông mà ra. Đám người Dương Hải Bằng, Chử Hợp Lương, Chu Lập trên thực tế đều dồn tinh lực vào Mai Khê, không rỗi rãi để đi chú ý động tĩnh trong nội thành Đông Hoa, tin tức rất phong bế…
« Làm việc với người thông minh đúng là đỡ hơn nhiều. » Thẩm Hoài không có tâm tình đọc kỹ hợp đồng. Hắn biết lúc này Chu gia hẳn nên lấy thái độ chân thành hợp tác, không quá khả năng ngầm động tay động chân, hơn nữa đã có Tôn Á Lâm giám đốc giúp, so với bản thân còn chuyên nghiệp hơn nhiều, bèn nói : « Hồi chiều vừa nhắc đến chuyện này, Chu gia đã chuẩn bị sẵn cả hợp đồng, động tác nhanh, ra tay cũng phóng khoáng a… »
« Một CLB rác rưởi mà thôi, kinh doanh trước kia cũng chẳng ra sao. Có gì mà phóng khoáng. Hơn nữa bọn hắn chỉ tạm thời giao ra quyền kinh doanh, còn thu phí nữa. » Tôn Á Lâm không cảm thấy Chu gia phóng khoáng ở điểm nào cả.
Tuy trước đây Vạn Tử Thiên Hồng kinh doanh không tốt lắm, nhưng Anh Hoàng đóng cửa, dịch vụ giải trí cao cấp được mở toang, đây là một kho vàng không hơn không kém. Chỉ là muốn nhìn mấy CLB tranh nhau phần ăn này như thế nào mà thôi.
« Tuy Vạn Tử Thiên Hồng không bằng Anh Hoàng, nhưng ở thành bắc cũng chiếm thị trường rất lớn, Chu tổng đột nhiên đưa sang phần hợp đồng thế này, bản thân tôi cũng bất ngờ… tôi nghĩ mình chưa đủ năng lực quản lý nơi này…. » Dương Lệ Lệ thấy Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm chuyển chủ đề sang CLB, tạm thời thả đệm chăn trong tay xuống, nói theo. Nàng biết Bằng Duyệt đột nhiên đem quyền kinh doanh CLB cho nàng là bởi Thẩm Hoài. Có điều từ hôm qua đến giờ nàng đang bận tâm về tương lai, nay lại đối mặt với một CLB từ trên trời xuống xuống, hơi trở tay không kịp, cũng không biết nên xử lý thế nào.
« Nếu cô muốn ngày sau làm người đàng hoàng thì mai trả hợp đồng này cho họ. » Thẩm Hoài đưa hợp đồng cho Dương Lệ Lệ, nói : « Tôi nghĩ cô muốn tìm một công việc nghiêm chỉnh chắc sẽ không quá khó. »
« Tôi… » Dương Lệ Lệ muốn nói lại thôi, mấy ngày vừa rồi trải đủ thứ chuyện, đêm qua nàng trằn trọc suy nghĩ cả đêm trong nhà khách, nàng không cam tâm làm nhân vật nhỏ, nhưng nghĩ đến cuộc sống khốn khổ và hôn nhân tan nát trước kia, trước mắt chẳng lẽ còn đường sá nào tốt hơn cho nàng xông pha ?
Thẩm Hoài nâng đỡ Dương Lệ Lệ tiếp nhận kinh doanh CLB của Chu gia, một là để cho người khác biết hắn cũng muốn chia một chén canh khi tự mình chỉnh đảo Vương Tử Lượng, hai là muốn xây dựng một nguồn tin tức ổn định trong thành phố, có thể nắm bắt động tĩnh cụ thể của thị ủy, không đến nỗi đối phó bị động, đến sau bắt buộc phải dùng thủ đoạn ngang ngược để phá cục.
Có điều, nếu Dương Lệ Lệ không đồng ý, hắn cũng sẽ không miễn cưỡng. Rốt cuộc, trên thực tế Dương Lệ Lệ có tiếp nhận hay không, với bản thân hắn không có quan hệ gì quá lớn.
Khi mới đến ngoài cửa đã nghe được tiếng cười như chuông bạc của Khấu Huyên và tiểu Lê. Lúc các nàng chạy qua, trên người còn ướt sũng nước, theo sau là Kim tử đang lắc lắc rảy nước trên mình, hóa ra hai cô bé vừa tắm cho Kim tử xong.
Từ trên mặt Khấu Huyên hoàn toàn không nhìn ra nàng vừa trải qua biến cố mấy ngày nay, cũng không giống là bị cô ruột đuổi ra khỏi nhà… Nhưng nếu không muốn bị chụp lên đầu cái tội lừa gạt thiếu nữ tuổi vị thành niên, có đôi lời không thể không hỏi rõ ràng : « Em rời nhà thế này, cô em không nói gì à ? »
« Mấy năm nay em và ông nội dựa vào nhau mà sống, cũng không trông mong ai giúp mình ; em qua đó ở nhờ vẫn phải tính tiền thuê đấy thôi ! » Khấu Huyên nói, nghe ngữ điệu là biết giữa nàng và người cô ruột kia cảm tình rất đạm.
Thẩm Hoài khẽ than nhẹ, loại chuyện này hắn cũng không tiện nói nhiều. Ai cũng bảo một giọt máu đào hơn ao nước lã, nhưng bất luận là trong nông thôn hay thành thị, những kẻ bỏ rơi cha mẹ già yếu không chịu phụng dưỡng nơi nơi đều có.
« Vậy em cứ ở tạm đây nhé, đừng suy nghĩ gì nhiều ! » Thẩm Hoài biết tính cách con bé rất quật cường, khác với tiểu Lê, không khả năng chấp nhận người khác sắp đặt cuộc sống của mình.
Thẩm Hoài nghĩ chuyện này để một thời gian nữa hẵng bàn ; cũng không muốn đi nhớ lại đêm hương diễm bên thân hình non tơ ấy ; chỉ coi như một giấc mộng, không lưu lại quá nhiều vết tích trong lòng mỗi bên.
Khấu Huyên thấy Thẩm Hoài không nói gì thêm, cũng im lìm, nén suy nghĩ trong lòng lại.
Tuy Dương Lệ Lệ có hơi sợ, nhưng cuối cùng vẫn không buông bỏ được cơ hội kinh doanh một CLB lớn riêng, song vẫn muốn nhận được sự nâng đỡ đắc lực từ phía Thẩm Hoài. Khấu Huyên người nhỏ gan lớn, hứng thú gom lại nghe chuyện. Thẩm Hoài không muốn để tiểu Lê tiếp xúc với thế giới trắng đen lẫn lộn bên ngoài quá sớm. Mượn cớ ngày mai nàng còn phải đi học, không ở lại lâu, bèn lái xe đưa tiểu Lê và Kim tử về thị trấn trước. Để mặc Dương Lệ Lệ, Khấu Huyên ở lại với Tôn Á Lâm, thích dày vò thế nào thì dày vò.
Về thị trấn, Trần Đan cũng mới từ nhà hàng trở về, tiểu Lê đi ngủ trước. Thẩm Hoài và Trần Đan ngồi lại nói chuyện với nhau.
“Hình như Khấu Huyên không có ý về lại trường đọc sách, em hỏi con bé, nó cũng không muốn ở lại làm việc trong nhà hàng. Anh nói con bé mới được tý tuổi đầu, ra ngoài xã hội thì có thể làm gì?” Trần Đan lo lắng hỏi.
Thẩm Hoài biết Khấu Huyên đã bỏ học mấy tháng nay rồi. Thấy lúc tối nàng khá thân thiết với Dương Lệ Lệ. Tuy biết để nàng theo Dương Lệ Lệ chưa hẳn là chuyện tốt. Nhưng lúc này cũng đành mặc kệ, tùy nàng thôi.
Thẩm Hoài không dám lộ thực tình với Trần Đan, chỉ thuận miệng nói: “Ài, kệ con bé thôi, chẳng lẽ quản được nó cả đời? Giờ để con bé ở cùng giám đốc Dương trong nhà cũ một đoạn thời gian, đợi vụ việc lắng xuống, các nàng rồi phải dọn đi, anh cũng không hứng thú nhìn các nàng lượn đi lượn lại trước mắt…”
“Anh thật không hứng thú?” Trần Đan hồ nghi nhìn Thẩm Hoài: “Em tưởng anh phải rất hứng thú chứ?”
Thẩm Hoài da mặt dày, nhưng nghe Trần Đan nói vậy cũng nhịn không nổi mặt già đỏ hồng lên.
Nhớ thank nhé!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của iToby
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 192: Muôn tía nghìn hồng (2)
Dịch: Bachdienthusinh
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm: Góp hôi lông - 4vn
NHỚ BẤM THANKS
Trong vụ đối đầu ở Anh Hoàng, Vương Tử Lượng đã bị bắt ngay lập tức.
Vài ngày sau đó, cục công an thành phố giăng lưới tróc nã tập đoàn tội phạm do Vương Tử Lượng cầm đầu về quy án, về phần công an phân cục thành bắc và các đồn trực thuộc, từ Trần Phi trở xuống, một nhóm cán bộ cảnh sát bị ban kỷ luật cách ly thẩm tra, một trường phong bạo “tảo hắc đả phi” nổi lên ngay giữa Đông Hoa, thành là tiêu điểm cho bàn con dân chúng quan tâm và thảo luận.
Lãnh đạo thành phố dồn dập xuất hiện trên TV, sắp xếp chỉ đạo công tác “tảo hắc, đả phi”, báo lớn báo nhỏ và đài truyền hình Đông Hoa cả ngày xoay vòng quanh chủ đề này, rất là náo nhiệt.
Tuy tin tức bên lề rất loạn, nhưng thấy lần này thị ủy thực tế đã trừ sạch nhọt độc Vương Tử Lượng, dân chúng ủng hộ hết mực, đều nói Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nửa năm mà không động, đã động là kinh thiên động địa.
Tuy Anh Hoàng chỉ là một phần sản nghiệp trong tập đoàn xã hội đen do Vương Tử Lượng cầm đầu, tuy Dương Lệ Lệ chỉ là một giám đốc con con ở Anh Hoàng, nhưng đối với nội tình bên trong nàng rõ hơn người bình thường nhiều lắm.
Dưới sự phối hợp của Dương Lệ Lệ, tổ chuyên án của thị cục không chỉ bắt được vợ và tứ đại kim cương của Vương Tử Lượng về quy án, còn niêm phong thêm một bãi cát đá do Vương Tử Lượng nhận thầu kiếm lời bất chính.
Ngoài ra tổ chuyên án còn phối hợp với công an địa phương, tra sao ra càng nhiều án tình mà Vương Tử Lượng có liên quan trước đây.
Hắn ta quật khởi giữa chốn thị tỉnh, nợ máu trên thân cũng đầm đìa.
Có điều bố vợ hắn trước đây là phó bí thư phân quản chính pháp ủy của thành bắc, đến sau lại cấu kết với cục trưởng phân cục công an, tuy mười năm qua thư tố cáo bay tới cơ quan chức năng như bươm bướm, nhưng tất cả đều thành đá chìm biển lớn, không kích được chút gợn sóng nào. Còn những người có gan tố cáo hơn, không ai là không phải nhận sự báo thù tàn khốc của hắn cả.
Đêm Vương Tử Lượng bắt quy án, đến trung tuần tháng 6, có đến sáu án kinh tế và mất tích được phanh phui. Trừ phân cục trưởng phân cục thành bắc Trần Phi, phó bí thư khu thành bắc, bí thư chính pháp ủy Mã Quang cũng bởi nhận hối lộ với số tiền cực lớn của Vương Tử Lượng mà bị cách ly thẩm tra.
Trung tuần tháng sáu, trong hội nghị thường ủy, Đàm Khải Bình đề danh bí thư khu ủy thành bắc Cốc Nhạc sang đảm nhiệm phó chánh văn phòng thị ủy kiêm chủ nhiệm ban nghiên cứu chính sách, bề ngoài là bình điều, thực tế là giáng chức. Lại điều phó bí thư huyện Tân Tân, huyện trưởng Đường Học Minh tiếp nhiệm thành bí thư khu ủy thành bắc. Đàm Khải Bình thấy lần điều chỉnh nhân sự này ở Đông Hoa không gặp trở ngại gì đáng kể, liền chỉ thị cho cục công an thành phố bắt tay chuẩn bị “đả hoàng đả phi” trên toàn địa bàn, dời tiêu điểm chú ý của công chúng khỏi Anh Hoàng, để nhanh chóng xử lý gọn gàng vụ án, không để sự việc khếch đại.
Dân chúng hân hoan cổ vũ, cao tầng Đông Hoa nhân tâm hoảng loạn, công tác “đả hoàng đả phi” được triển khai liên tục, một thời gian những tụ điểm giải trí nằm ở mép biên dải màu xám đều phong thanh hạc lệ, miễn cưỡng duy trì kinh doanh thảm đạm.
Không chỉ vô số cửa tiệm “cắt tóc gội đầu” ven đường Đào Ô bị quét sạch sẽ, kể cả CLB Vạn Tử Thiên Hồng ở đầu hẻm trước cơn gió bão cũng đóng cửa không kinh doanh, khiến rất nhiều người đồn đoán, rằng ông chủ bởi liên lụy từ vụ Anh Hoàng nên bị cơ quan công an bắt rồi.
CLB Vạn Tử Thiên Hồng tọa lạc trên một mảnh đất khá đắc địa, cửa chính mạ đồng theo phong cách châu Âu bị đóng kín, ở giữa dán một tờ giấy thông báo đang đóng cửa duy tu. Thẩm Hoài lái xe vào trong gara oto, từ cửa bên vào trong CLB Vạn Tử Thiên Hồng.
Bên ngoài đang là giữa trưa, nhưng cửa nẻo trong CLB được khép chặt, đèn đuốc nhấp nháy, khiến người có cảm giác như lạc vào một thế giới khác.
Dương Lệ Lệ đứng trên sàn, đang chống nạnh bàn chuyện với mấy người khác, xung quanh sàn đều là những cô gái trẻ đẹp, phải chừng đến gần trăm người.
Nhìn Dương Lệ Lệ đang bận việc, Thẩm Hoài đứng lại trước cửa, đánh giá không gian trong đại sảnh, không vội kinh động đến nàng.
Tuy trước đây Thẩm Hoài đến Anh Hoàng vui đùa, ngẫu nhiên gặp người đàn bà này, mới nổi hứng đùa giỡn, lúc bất thời cũng mượn cơ hội tiếp nhận, nhưng thực tế chỉ bị thu hút bởi tư vị thiếu phụ và vẻ đẹp mị hoặc của nàng, thực tế không hề hiểu gì nhiều về con người nàng cả.
Nếu nói chân chính tiếp xúc, phải kể đến lần được bí thư trấn ủy Hạc Đường Viên Hồng Quân Quân mời đến Anh Hoàng ăn cơm, khi đó Thẩm Hoài mới nhận ra bên cạnh vẻ ngoài mê người của nàng còn có cả kinh lịch và tâm cơ mà người thường khó hiểu nổi.
Mới đầu Dương Lệ Lệ không hề tôn kính hắn, loại bất kính này vốn do từ đầu hắn có ý đùa giỡn nàng, muốn khống chế nàng. Cho dù chỉ là gặp trường diễn trò, xoay vòng trong đám quyền quý, nhưng Dương Lệ Lệ không hề cam tâm sa đọa, nếu không bằng tư sắc ấy, dựa dẫm vào người đàn ông nào đó, chưa hẳn đã phải sống khổ sở thế này.
Đương nhiên không thể nói nàng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn được. Sau khi trải qua một loạt sự tình, cuối cùng nàng đã chọn khuất phục trước hiện thực.
Tuy hắn không hề có tâm tư phải hái đóa hoa kiều diễm này xuống nhấm nháp cho bằng được. Nhưng có thể khiến một cô gái tư sắc, thân hình đều tuyệt hảo, khí chất lại bất phàm thế này khuất phục, có một cảm giác thỏa mãn khó nói nên lời.
Dương Lệ Lệ là người đàn bà rất biết đùa thủ đoạn, có điều gặp phải phong cách ngang ngược không giảng lý như hắn, có giở thủ đoạn cũng bằng thừa. Thẩm Hoài tin tưởng nàng sẽ đủ năng lực kinh doanh CLB Vạn Tử Thiên Hồng này.
Tầng một Vạn Tử Thiên Hồng là quán bar, bên trái đại sảnh là sân khấu ca nhạc, hai bên có hai tầng cao thấp sắp xếp gần trăm chiếc ghế ngồi, tầng hai là phòng KTV, cả phòng lớn phòng nhỏ tổng cộng hơn 40 cái….
Do ở khu thành bắc trước đây các tụ điểm giải trí đều bị cơ quan chức năng kiểm tra nghiêm ngặt, không thể không cam tâm nhờ Anh Hoàng làm dù bảo hộ. Điều kiện trị an ở đường Đào Ô tương đối tệ, ven phố toàn là quán “cắt tóc gội đầu”, khiến phong cách cả cung đường hơi loạn. Thế nên mặc dù quy mô của Vạn Tử Thiên Hồng không nhỏ, đầu tư vào cũng khá cao, nhưng tình hình kinh doanh không khả quan lắm.
Trước đây Vạn Tử Thiên Hồng là sản phẩm kinh doanh đa ngành của Chu Tri Bạch khi tiếp nhận Bằng Duyệt. Nhưng quá trình mở rộng kinh doanh đa ngành của Bằng Duyệt sản sinh ra một số hậu quả khá nghiêm trọng, khiến Chu Viêm Bân không thể không về lại thu thập tàn cuộc, vốn cũng tính sẽ chuyển nhượng lại Vạn Tử Thiên Hồng.
Sau sự kiện Anh Hoàng, Chu gia liền thuận nước đẩy thuyền đem CLB giao cho Dương Lệ Lệ nhận thầu, mỗi năm tiền phí ước định là 50 vạn. Nếu kinh doanh không tốt, Chu gia cũng không trông mong Dương Lệ Lệ sẽ giao ra khoản tiền kia, thậm chí lúc chuyển giao còn ể lại 20 vạn tiền mặt và hàng hóa, rượu bia trong kho cho Dương Lệ Lệ quay vòng, tạm thời còn chưa kết toán cụ thể.
Nhân sự ở Vạn Tử Thiên Hồng đều do Dương Lệ Lệ tự sắp xếp, đa phần là một nhóm nhân viên cũ ở Anh Hoàng được nàng kéo sang.
Tuy cách thời điểm mở cửa lại còn mấy ngày, nhưng nhìn tình hình trong đại sảnh, đặc biệt là đám gái tuổi trẻ xinh đẹp ăn bám vào tuổi xuân sắc kia, khí thế có vẻ rất đủ.
Ngẫu nhiên quay đầu, bắt gặp Thẩm Hoài đang đứng trước cửa, Dương Lệ Lệ hớn hở chạy lại, hỏi: “Sao anh qua đây?”
“Có cuộc họp trên thành phố nên tiện đường qua xem xem.” Thẩm Hoài nói.
Dương Lệ Lệ quay đầu nhìn khung cảnh trong sảnh, nửa tháng trước nàng căn bản không vọng tưởng những gì trước mặt sẽ là của mình.
Trong đại sảnh người nhiều mắt tạp, Dương Lệ Lệ bèn mời Thẩm Hoài lên phòng riêng trên tầng hai.
Trong phòng có máy karaoke mới được nhập từ Đài Loan về đại lục, Thẩm Hoài cười nói: “Làm tốt lắm, anh biết em sẽ làm được mà!”
Dương Lệ Lệ ngồi xuống, cười dịu dàng, nói: “Đều là anh ban cho cả, sao em có thể không nỗ lực được…”
“Bên ngoài đều đồn đoán nói Vương Tử Lượng sụp hố trong tay em, cứ đem thân giá căng lên mới dọa người khác được. Anh chỉ đưa cho em phần em đáng được hưởng thôi…” Thẩm Hoài nói: “Tương lai tụ điểm này mà xảy ra vấn đề gì, anh cũng sẽ vỗ vỗ mông đít mà đi, không thừa nhận bất kỳ quan hệ gì đâu. Sau này có gặp chuyện gì em phải nắm giữ phân tấc cho tốt, đừng dây vào ba chuyện “sắc tình” kia…”
“Ừ…” Dương Lệ Lệ gật gật đầu, tròng mắt lấp lánh nhìn Thẩm Hoài, nhớ lại trước đây ở trong Anh Hoàng hắn là “tay chơi” có tiếng, giờ mới nhận ra con người hắn không đơn giản như những gì mình thấy lúc đầu. Có điều nàng cũng hiểu, từ nay về sau trên thân mình tất sẽ bị đánh dấu Thẩm Hoài, không như vậy, ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, căn bản không có đất cho nàng giãy dụa sinh tồn.
Thẩm Hoài thấy Dương Lệ Lệ đăm đăm nhìn mình, hắn nhìn lại, nàng cũng không tránh mắt đi, bộ dạng như mặc nhận, mùi hương thoang thoảng từ trên người nàng truyền sang, hắn nhịn không nổi vươn tay vuốt má nàng một cái.
Mềm mại, nhẵn sáng…
Dương Lệ Lệ vô thức nghiêng đầu lánh sang một bên, đến lúc trấn tĩnh lại, Thẩm Hoài đã đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Buổi chiều anh còn chút chuyện, không dây dưa ở đây lâu được. Em giúp anh trông chừng con bé Khấu Huyên nhé, đừng để nó chọc ra chuyện gì lại khổ…”
Thấy Thẩm Hoài dễ dàng buông tha cho mình như vậy, Dương Lệ Lệ khá nghi hoặc, song không hỏi gì thêm, đứng dậy tiễn Thẩm Hoài rời đi.
Thẩm Hoài về lại trong xe, để Dương Lệ Lệ đi làm chuyện của nàng trước, hắn rút một điếu thuốc, không gấp gáp rời Vạn Tử Thiên Hồng.
Sở dĩ hắn để Dương Lệ Lệ tiếp nhận quyền kinh doanh Vạn Tử Thiên Hồng từ trong tay Chu gia, trừ tỏ ý với bên ngoài rằng hắn muốn phân một chén canh từ vụ Anh Hoàng, cần một kênh tin tức ổn định trong thành phố, còn có một loại ý nghĩa nữa, đó là đem Chu gia kéo vào vụ Anh Hoàng, từ một ý nghĩa nào đó, cột chắc Chu gia vào chiến xa của Mai Khê.
Phương án hợp tác xây cầu ở mặt Nam vẫn đang được bàn thảo, song về đại thể thì đã xác định. Thậm chí trước khi sự tình được cơ bản xác định, kiến thiết Cồn giang đã chính thức mời viện thiết kế quy hoạch thành phố làm phương án xây cầu chi tiết.
Thượng tuần tháng sáu, thị trấn tổ chức cho nhân viên tiến hành trưng cầu dân ý ở ven đường công lộ Hạ Mai, đồng thời cũng phóng ra phong thanh, nói có khả năng bỏ phương án hiện thời. Có điều trong mắt đa số người dân Mai Khê, đây chẳng qua là thủ đoạn giương đông kích tây, chuyển dời sự chú ý mà thôi.
Hút xong điếu thuốc, Thẩm Hoài gọi điện cho Chu Lập, hỏi: “Bàn thảo với Bằng Duyệt đến đâu rồi, trong hai ngày nữa phương án có thể xong được không?”
“Gần xong rồi, tôi đang tính đi tìm lão Chử và Hải Bằng, nếu bọn hắn không có ý kiến, ngày mai có thể ký hợp đồng chính thức.” trong điện thoại, Chu Lập trả lời: “Thẩm bí thư, nếu rảnh thì anh cũng qua xem luôn…”
“Được rồi.” Thẩm Hoài hồi đáp, hai ngày nữa là hắn phải lên Bắc Kinh, ít nhất phải dây dưa mấy ngày, trước đó, hắn phải xử lý gọn gàng một số chuyện đã.