Thông báo tới toàn bộ con hàng là ngày mai sẽ bắt đầu bom
Được tổ chức thành 3 đợt diễn ra trong 3 ngày mỗi ngày 10 chap
Mong các con hàng không nên bỏ lỡ mắc công đăng nhiều quá bội thực
Cho nên, trước khi gọi người, hắn muốn biết rõ bối cảnh của Dương Minh
-Ở vùng khác, có nói mày cũng không biết.
Dương Minh nói
-Ở nơi khác?
Chân Đại Châu mừng rỡ, là người vùng khác, vậy là tốt rồi! Người ở chỗ khác có thể xưng bá, nhưng ở Đông Hải này nên khiêm tốn một chút, sao mày vẫn còn cương với tao? Lát nữa tao khi tao giết mày, cũng không có người tới giúp mày đâu.
Đên lúc đó ném mày ra bờ biển, sau đó cho hải tặc giết mày, người chết thì cũng đã chết, căn bản không ai có thể nghĩ tới Chân Đại Châu hắn!
Phải biết rằng, Chân Đại Châu chính là sinh sống bằng nghề hải tặc, trong tay cũng có một đội hải tặc, ten là đội Hỏa Thương, đặc biệt còn ở vùng biển quốc tế đánh cướp tàu thuyền, hơn nữa còn chuyên cướp thuyền buôn lậu! Mà các thuyền buôn lậu vốn đuối lý, cũng không dám báo nguy, bị bọn hắn cướp cũng đành chịu, cho nên Chân Đại Châu mấy năm nay có thể nói là phong sinh thủy khởi, cũng rất là có máu mặt!Lúc này bị Dương Minh khi dễ, làm sao có thể chịu được cơn tức này? Hắn nghĩ chỉ cần tùy ý cho vài thằng thuộc hạ đánh hội đồng, là có thể đánh bại Dương Minh rồi
-Ngon, vậy mày có dám ở đây chờ không?
Chân Đại Châu trong lòng đã định, sau khi thăm dò được bối cảnh của Dương Minh hắn sẽ rat ay!Vừa lúc bên cạnh hắn còn có một em Lolita, mình có thể lén lão bà ăn vụng, nghĩ tới là đã thấy sướng rồi nha!
-Chờ mày? Tao hôm nay là đến sân bay đón người, chỉ tiện đường đến đây ăn cơm, còn phải về, nếu mày bắt tao đợi lâu quá, sao mà tao đợi được!
Dương Minh điềm đạm nho nhã giải thích nói
-Hả?
Tiểu tử này có bị ngốc hay không? Lại có thể nói rõ cho mình nghe như vạu? Chân Đại Châu nghe Dương Minh nói đếm sân bay đón người, mọi băn khoăn trong lòng được giải tỏa! Đôi cới loại lữ khách như hắn, Chân Đại Châu có giết hắn, cũng không ai hoài nghi
-Được, vậy mày ở nơi này chờ tao!
Chân Đại Châu cũng không nhiều lời nữa, dẫn theo lão bà rời khỏi Lục Vị Cư, đi gọi đàn em.Quán Lục Vị Cư này, cũng thường xuyên có khách vì tranh giành mà dẫn đến xung đột, cho nên nếu không phải chuyện quá lớn, nhân viên phục vụ cũng xem như không thấy gì. Cũng như chuyện hôm nay của Chân Đại Châu bà Dương Minh, bọn phục vụ cũng nhanh chóng rời đi, cũng không quan tâm!Chỉ có khi xung đột dến một mức nhất định, bọn chúng mới gọi điện thoại báo cảnh sát.Rất nhanh, liền có phục vụ đi tới, để cho Dương Minh và Lam Lăng gọi món ăn.Lam Lăng cũng không biết món gì ngon, liền đem nhiệm vụ gọi món cho Dương Minh.Dương Minh cũng chỉ tới đây có vài lần, nhưng cũng nhớ được vài món đăc sản của quán! Kỳ thật nơi này cũng chỉ có vài món ăn, còn muốn gọi món khác cũng không có! Nhưng mà các món ăn ở đây làm rất là ngon miệng.
Chờ cho phục vụ rời đi, Dương Minh và Lam Lăng nhìn nhau cười.
-Dương Minh, anh nói xem tên Chân Đại Châu kia có còn tới tìm anh gây phiền toái không?
Lam Lăng dù biết Dương Minh lợi hại, nhưng lại sợ Chân Đại Châu kéo nhiều người tới, như vậy làm sao Dương Minh có thể đối phó đây?
-Ha ha, cũng không chuyện gì đâu, kệ hắn đí!
Dương Minh cười nói:
-Hôm này là em trở về, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, cho nên nếu hắn còn đến làm phiền anh, anh cũng không nhỏ mọn mà không giúp cho bệnh viện tăng thêm doanh thu!
-Ha ha!
Lam Lăng nghe lời Dương Minh nói, nhất thời nở nụ cười:
-Anh tự tin quá đấy
Nếu anh không tự tin như vậy, thì đã sớm mang theo em bỏ chạy rồi, sao còn ở đây ngồi ăn cơm chứ?
Dương Minh cười nói:
-Nếu không chắc ăn mà còn không chạy, thì không phải cùng với Chân Đại Châu giống nhau sao?
-Đúng nha!
Lam Lăng gật đầu:
-Cái tên Chân Đại Châu đúng là đồ ngốc, còn muôn dặc tên con trai là Chân Anh Tuấn nữa, cái tên này nghe đúng là rất hài!
-Ai biết được!
Dương Minh lắc đầu:
-Bộ dạng của hắn như vậy, sinh con trai cũng không dễ nhìn đâu!
-Ha ha!
Dương Minh nghe xong lời Lam Lăng nói, cũng không khỏi mắc cười, nếu đúng như vậy, tên Chân Đại Châu này đúng là xui xẻo, chưa sinh con trai lại bị Lam Lăng nguyền rủa…Hi cọng con của hắn sau này cầu nhiều phút đi, cũng đừng có dặt tên là Chân Anh Tuấn, bằng không nói khôn chừng giống như lới Lam Lăng nói, là đồ mặt chuột
Đúng rồi,anh nói xem sau khi em sinh cho anh một đứa con trai thì đặt tên là gì?
Lam Lăng đột nhiên hỏi
-Ặc, em nói đi?
Dương Minh nhất thời ho khan hai tiếng, cái đề tài này đúng là còn quá xa nha
-Vậy kêu là Dương Lăng được không? Lam Lăng đề nghị
-Hả?
Dương minh nhất thời sũng sờ, hoảng hốt! Dương Lăng không phải là nhân vật chính của một bộ truyện xuyên việt sao? Chăng lẽ con của mình sau này cũng xuyên việt? Choáng, như vậy rất ngưu đó.
-Làm sao vây?
Lam Lăng nhìn thấy Dương Minh sửng sốt, có chút khó hiểu.
-Không có gì, anh nghĩ cái tên này giống mẹ quá.
Dương Minh lắc đầu cười khổ, sự tình sau này, ai có thể nói rõ đây? Dương Minh cũng tùy tiện nghĩ, chuyện sau này hãy để sau này nói!
-Ah..em đi toilet rửa tay, anh giữ giùm cái điện thoại! Lam Lăng nói xong đem điện thoại để trên bàn, đứng dậy đi toilet.
-Được!
Dương Minh gật đầu,nói
- Toilet ở bên kia, quẹo phải là tới
-Dạ, em biết rồi, giác quan thứ sáu của em rất chuẩn, không cần anh nói em cũng tìm ra được
Lam Lăng cười hì hì nói
Dương Minh ngồi một chổ, chờ Lam Lăng. Bật quá khi Lam Lăng đi chưa được bao lâu, điện thoại của Lam Lăng, liền đổ chuông.
Kỳ thật, Dương Minh vốn không muốn đọc trộm. nhưng mà tại cái điện thạo nó ở trước mắt mà Lam Lăng lại đi toilet. Dương Minh cứ tưởng là Mộng Nghiên nhắn tin cho Lam Lằng, nên trong lòng xuất hiện ý nghĩ nhìn lén!
Dù sao, Lam Lăng cũng là do Trần Mộng Nghiêm mời tới, cho nên nàng nhắn tín hỏi thăm Lam Lăng cũng là chuyện bình thường! Bởi bì nàng cũng không thể nhắn tin cho Dương Minh được, dù sao cũng là nàng lén muốn cho Dương Minh niềm vui bất ngờ
Cho nên Dương Minh rất thích thú muốn đọc xem Trần Mộng Nghiên nhắn cái gì!
Vì thế, Dương Minh cầm điện thoại của Lam Lăng lên,cũng không nhìn rõ là ai nhắn tới, không hề nghĩ ngợi mở khóa ra đọc!
Chính là Dương Minh sau khi xem xong nội dung tin nhắn thì đơ ra cả người, mặt mày tái nhợt, không tin được nội dung tin nhắn là sự thật.
-Lăng Lăng, anh đi bệnh viện kiểm tra rồi, là dương tính với HIV, em cũng đi kiểm tra đi, anh sợ anh lây bệnh cho em…
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Chứng kiến nội dung tin nhắn trong điện thoại của Lam Lăng, Dương Minh thật không dám nhìn lần nữa! Bất quá , Dương Minh cũng không phải là thằng mới ra đời, cũng không vì một tin một cái tin nhắn, mà làm ra chuyện không có suy nghĩ.
Dương Minh việc đầu tiên là hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thoáng qua thấy người gửi tin nhắn là một người có tên là ‘Vinh ca ca’
Bỗng nhiên, Dương Minh đang nhớ lại lần trước ở sân bay có thấy qua! Lam Lăng cùng với một tên nam tử đi cùng với nhau, trong lòng Dương Minh nhất thời căng thẳng!Lúc ấy, mặc dù Dương Minh có chút hoài nghi, nhưng lại cũng không có nghĩ nhiều, dù sao mỗi ngươi đều có bạn bè riêng, nên cũng không thể không có bạn bè khác giới, Dương Minh tự nhiên cũng không hoài nghi Lam Lăng lén sau lưng mình làm chuyện gì!
Nhưng mà , mấy tin nhắn này làm lòng Dương Minh có chút lo lắng, cho dù tình yêu có lớn cách mấy cũng không ngăn được dòng thời gian, ít nhiều cũng sẽ bị thời gian xói mòn bớt! Huống hồ, theo người như Lam Lăng Lam Lăng mà nói, nếu cô đơn, khó nhịn được làm ra chút chuyện bên ngoài. Chuyện này có điều không thực tế lắm!
Điều này làm Dương Minh nhớ lại vở kịch truyền hình Ngọc Quan Âm, làm Dương Minh có chút buồn bực!
Trong lòng của hắn luôn tin rằng Lam Lăng không phải là người như thế, nhưng cái tin nhắn này, thực khó mà làm cho người ta có thể bình tĩnh được!
Tuy rằng Dương Minh vẫn biết Lam Lăng vẫn còn yêu mình, lúc gặp nhau ở sân bay, Dương Minh có thể cảm nhận được điêu đó! Sở dĩ Dương Minh cảm nhận được điều đó, là bởi vì đó là bản năng của một sát thủ, nếu Lam Lăng có một tia giả tạo nào , Dương Minh có thể phát hiện ngay.Nhưng mà, Dương Minh nhìn thấy trong ánh mắt của Lam Lăng ,chính là một tình yêu sâu đậm, cùng với niềm vui khi được gập lại nhau sau những này xa cách!
HIV chính là bệnh Sida, được xưng là căn bệnh nan y của thế kỷ, chủ yếu lây qua đường máu, nhưng vẫn còn có con đường truyền bá khác.
Lam Lăng… Thật sự bị có người khác sao? Dương Minh không tin nổi.
Nghĩ tới đây, Dương Minh không khỏi cười khổ lắc đầu, chính mình còn như thế, làm sao có thể cấm cản người khác đây? Huống chi mình bên ngoài…Tình nhân cũng không phải chỉ có một…Nếu nói như vậy, tất cả chuyện này là trả thù sao?
Nếu nghĩ như vậy, tâm tình của Dương Minh tốt hơn rất nhiều, tuy trong lòng không muốn! Mình cũng làm không đước, làm sao có thể ngăn cản người khác? Đây không phải là có chút bá đạo sao?
Mình ở Yến Kinh nhìn thấy nam nhân kia, cũng chính trong điện thoại của Lam Lăng tên là Vinh ca ca? Xưng hô như vậy có chút thân mật? Dương Minh tuy rằng không muốn nghĩ tới nữa, nhưng không thể nào áp chế được suy nghĩ.
Cái tên nam nhân đó, bề ngoài cũng ok, cùng với Dương Minh so sánh có thể nói, một người là Cao đại soái khí, một người là vẻ đẹp tinh sảo.Dương Minh cười khổ, Lam Lăng như thế nào lại chọn một nam nhân như thế làm tình nhân? Nếu chọn cũng phải chộn một người gần giống như mình chứ, ít nhất như vậy mình còn có chút an ủy? Kẻ như vậy nhìn đã thấy có chút ẻo lả, khó ưa!
Dương Minh lặng lẽ tắt đi tin nhắn, lại coi trong hộp thư của Lam Lăng phát hiện Vinh ca ca này gửi không chỉ có một tin, mà là đến bón mươi, năm mười máy tin! Dương Minh cũng không kể hết, trừ tin nhắn của mình và Trần Mộng Nghiên ra thì còn lại đều là tin nhắn của Vinh ca ca.
- Em hôm nay thé nào? Buổi tối có qua chỗ anh không?
-Buổi tối em sẽ đi tìm anh…
-Thân thể của em có chịu được nữa không? Nếu không để ngày mai đí?
-Thân thể thế nào ròi? Hôm qua làm nhiều lần như vậy, hôm này còn muốn lần nữa sao?
-Anh thật lợi hai, em có chút chịu không nổi đó
.-Thực xin lỗi, Lăng Lăng anh không có cố ý, còn đổ máu sao?
-Đêm nay không làm nữa, em mệt chết đi được, bây giờ mà còn làm? Anh không mệt sao? Tinh lực ở đâu mà nhiều dữ vậy
-Đừng quên uống thưốc nhé, chuyện ngày hôm qua thật xin lỗi…
Dương Minh lén đọc vài tin , liền đọc một cách chăm chú, trong đầu không khỏi ‘Ông’ lên một tiếng
Mấy cái tin nhắn này, đọc xong là thấy muốn đau lòng rồi.
Nếu chỉ có một cái hai cái, như vậy Dương Minh có thể tưởng đó chỉ làm sai lầm, hoặc do một nguyên nhân gì đó mà Lam Lăng có nổi khổ không nói được!Nhưng mà nhiểu tin nhắn như vậy, thì có thể là sai làm sao?
Dương Minh không dám xem tiếp nữa, nếu xem nữa thì chỉ sợ là nòng nọc lên não mất thôi.Tuy rằng Dương Minh cho rằng, Lam Lăng sẽ không cảm thấy có lỗi chuyện của mình, nhưng mà đôi khi. Thái quá tự tin chính là mù quáng.Khoảng thời gian này, Dương Minh đều rất thuận buồm xuôi gió, cho đến tận khi đi Vân Nam đều không có gì khó khăn, vốn Dương Minh nghĩ rằng vận may sẽ theo mình đến tận Vân Nam, không ngờ trước khi đến Vân Nam nó đã ngừng lại. Trong đầu Dương Minh, giờ phút này toàn trống rỗng, hắn không biết lát nữa Lam Lăng quay lại, phải hỏi nàng như thế nào, làm thế nào để đối mặt với nàng! Chính mình còn yêu Lam Lăng không? Dương Minh gật đầu khẳng định là có.Nhưng mà, xảy ra chuyện như vậy, chính mình còn yêu Lam Lăng không?Dương Minh cũng không biết nữa, chuyện mai sau này, ai có thể nói rõ đây?
Dương Minh không biết, hắn thực sự không biết, làm cho hắn không khỏi nhớ đến một ca khúc ‘Ngày mai, em có còn yêu anh?’
Thời gian trôi qua, năm tháng cứ tăng từng ngày, đó cũng chính là điều mà con người không thể thay đổi.Rất ít thứ có thể tòn tại đến khi sông cạn đá mòn, lời hẹn ước nhợt nhạt của tình yêu cũng bị gió cuốn đi mất rồi.
Lăng Lăng, anh không biết làm sao để đối mặt với em nữa? Nếu như chuyện này là sự thực vầy em còn về đây làm gì?
Đây cũng là điều mà Dương Minh vẫn không thể nào giải thích được! Lam Lăng nếu ở bên ngoài có người khác, vì cái gì mà còn muốn trở về?
Vì cái gì mà vẫn còn nhiệt tình cới mình như vậy? Chẳng lẽ, Lam Lăng chỉ là thỏa mãn thân thẻ, nhưng trong tâm hồn còn có mình? Vậy thể xác và tâm hồn còn có thể phân biệt sao?
Bỗng nhiên, Dương Minh nghĩ tới câu nói hồi nãy của Lam Lăng
-Không biết nữa, chuyện tình sau này, ai có thể nói ro ràng đây? Cũng không biết sau này có còn sống hay không?!
Chẳng lẽ Lam Lăng đã biết mình dã mắc bệnh Xida, cho nên mới nói vậy?
Dương Minh cầm điện thoại của Lam Lăng trong tay, trong nhất thời muốn bóp nát ra hàng nghìn hàng vạn mảng. Dòng ký ức không khỏi nhớ tói mùa hè của nữa năm về trước, cái thời mà còn không lo không nghĩ!
Khi đó, trên người mình nắm đắm cũng không có mạnh như vậy, mặc dù không có được thành công như bây giờ nhưng cũng không có nhiều phiền não như hiện tại!
Rõ ràng trong lúc thất tình, đồng ý cùng với Trương Tân đi chơi gái Hoàn hảo, gặp phải Lam Lăng, một cô gái bị cha ruột của mình bán đi, Dương Minh phải cảm ơn đã cho mình được một Lolita đáng yêu như vậy! Đây là lần duy nhất trong cuộc đời Dương Minh nhặt được một kho báu. Khoảng thời gian lúc đó, rất hạnh phúc? Rất hoàn hảo?
Chỉ có vài ngày ngắn ngủi, mình và Lam Lăng đã dính với nhau như keo, cho nhau một tình yêu sâu đậm. Bọn họ đều cảm thấy đây chính là ý trời an bài, cho cả hai gặp được nhau! Cảm giác bị phụ tình của Dương Minh lúc này, đều bị hắn ném đi hết, trong đầu hắn giờ đây chỉ còn có Lam Lăng... Còn Làm Lăng, cũng xem Dương Minh là người duy nhất của cuộc đởi nàng, chuyện ở Vân Nam ngày đó với Dương Minh là kỷ niệm vui nhất của nàng! Mỗi khi nhớ lại, Dương Minh đều nở một nụ cười hạnh phúc trên môi! Hắn tin chắc rằng Lam Lăng cũng như vậy, đều đem khoảng thời gian ấy là điều vui nhất trong cuộc đời!
Đời người lúc nào cũng vậy, chỉ lúc mới gặp mới là tốt nhất? Dương Minh mong có thể trở lại cái thời gian đó, những ngày vừa mới quen Lam Lăng. Chính là thời gian không quay ngược lại, Dương Minh cũng không có cach nào, có thể quay ngược thời gian. Những chuyện nghịch thiên như vậy thì chắc chắn là không có rồi, mà dù có thì hắn cũng không làm được.
Nghĩ tới khi một cái nhăn mày, một nụ cười của Lam Lăng, Trong lòng Dương Minh thắt lại, Lam Lăng không biết còn như trước nữa không? Vẫn còn là Lam Lăng ngây thơ, chỉ một lòng nghĩ cho mình đó sao?
Lam Lăng đó, có còn không?
Dương Minh có chút đau đớn, nhắm hai mắt lại, Lam Lăng có còn giống như trước kia không! Ít nhất, nếu mình chưa thấy cái tin nhắn ấy thì chắc là nàng còn có chuyện che dấu mình!
Bởi vì, từ lúc Lam Lăng gọi trở về tới giờ, khi nói chuyện với mình, Dương Minh căn bản không phát hiện được có gì không ổn! Tất cả đều rất chân thật, nhất là nụ hôn nồng nhiệt của Lam Lăng, điều đó chứng minh rằng cô ấy vẫn còn yêu mình!
Nhưng mà, nếu Lam Lăng không còn yêu mình nữa thì chỉ cần nói một tiếng, thì chắc có lẽ là tâm tình của Dương Minh sẽ thoải mái hơn, hơn nữa Dương Minh còn chút phúc cho nàng, bởi bì mỗi người đều có một hạnh phúc riêng, ai cũng có quyền truy cầu hạnh phúc, điều này Dương Minh cũng đã nói qua với Triệu Oánh, Chu Giai Giai và Kinh Tiểu Lộ nhưng các nàng vẫn một mực không chịu. Nếu Lam Lăng muốn hạnh phúc của cô ấy, Dương Minh sẽ đồng ý chia tay!
Nhưng mà hiện tại, bên ngoài chắc chắn là Lam Lăng vẫn còn yêu mình, hay cô ấy làm vậy chỉ là giải quyết nhu cầu thân thể, chứ không phải tâm hồn. Trong chuyện này vẫn còn nhiều bí ẩn, nàng bị ép buộc? Hay là còn có nguyên nhân khác.
Cứ thế, Dương Minh cũng không biết phải làm gì để đối mặt với Lam Lăng!
Trong tay Dương Minh không ngừng chơi đùa với cái điện thoại của Lam Lăng nhưng chỉ là bấm vài nút chơi chơi, Lam Lăng cũng đã đổi điện thoại mới rồi, không còn xài cái điện thoại Nokia 1202 mà mình mua cho nàng nữa
Tất nhiên, Dương Minh cũng không thể ép Lam Lăng luôn xài cái điện thoại mình mua tặng nàng được, mình không phải cũng đổi điện thoại hay sa? Nếu chỉ vì chuyện trẻ con như vậy, mà làm cho Dương Minh lo lắng về Lam Lăng sao?
Ngày lúc Dương Minh còn đang lo tí nữa không biết nói sao với cô ấy, thì Lam Lăng đã trở về.
Đồ ăn vẫn chưa có sao? Chậm quá nha, em đói gần chết rồi!
Lam Lăng không nhìn ra sự không ổn tren khuôn mặt cuira Dương Minh, dù sao trước khi đi vẫn còn vui vể mà, làm sao có thể thay đổi trong một thời gian ngắn như vậy, cho nên Lam Lăng cơ bản cũng không biết Dương Minh đang feel theo cái tin nhắn kia .
Nàng nói xong, cười cười với Dương Minh, sau đó trở lại chỗ ngồi, cầm khăn giấy lau tay
Thấy Dương Minh đang chơi đùa với cái điện thoại của mình, Lam Lăng có chút khó hiểu hỏi:
-Anh chơi cái gì đấy? Còn không đi rửa tay đí?
Không có gì, chỉ là tùy tiện nhìn thôi…
Dương Minh miễn cưỡng cười, nhưng cũng rất khó coi, hắn cũng không biết làm sao để nói chuyện với Lam Lằng, nhưng trong con tim của hắn, vẫn còn rất yêu Lam Lăng!
Lam Lăng có thể xem là chính là nữ nhân đầu tiên của Dương Minh. Tình cảm của Dương Minh dành cho nàng, không có chút nào lừa dối?
Không được gặp nhau một năm nay, có thể nói ngày nào Dương Minh cũng nhớ đến lam Lăng, bây giờ Lam Lăng đã về rồi, Dương Minh rất vui, nhưng mà nếu không có tin nhắn kia, tâm tình của Dương Minh cũng không trầm trọng như thế! Chuyện này so với nỗi khổ thể xác còn khó chịu hơn!
Cô ấy là người mình yêu sâu đậm, sao chỉ một lời là có thể quên được, Dương Minh thực sự có chút không muốn bỏ! Cũng thật không thể bỏ được!
Nhưng mà, dưới tình huống này, làm sao Dương Minh có thể đối mặt với Lam Lăng đây? Hắn thực sự không biết…không biết…
-Anh không cần rửa…Dương Minh lắc đầu
-Đúng là đồ ngoan cố không có vệ sinh!
Lam Lăng có chút nghi hoặc nhìn Dương Minh:
-Không phải trước kia anh luôn nói chuyện vệ sinh hay sao?
-Đúng, ha ha
Dương Minh cười khan hai tiếng.
-Đúng rồi, gần đây nhàn rỗi em có đọc một truyện tên là ’ Hoa hậu giảng đường thiếp thân cao thủ’ dọc hay lắm.
Lam Lăng vẫn chưa nhận ra Dương Minh có gì đó không ổn, vẫn vui vẻ nói
-Tên nam chính với anh rất giống nhau, rất lợi hại, nhưng cũng rất hoa tâm, có rất nhiều bạn gái! ( Tên tác giả lại tranh thủ quảng cáo!)
-À
Dương Minh không có chút hướng thú, nếu nói chuyện này trước đây có thể hắn còn quan tâm, nhưng tâm tình của hắn còn có chuyện khác để lo, sao mà nghĩ tới cuốn tiểu thuyết kia!
- Anh làm sao vậy? Không khỏe à!
Lam Lăng rốt cuộc cũng nhìn ra Dương Minh có cái gì đó không ổn! Tâm trạng buồn buồn không vui! Dù cho có giác quan thứ sáu của Lam Lăng có bén tới cỡ nào, nhưng cũng không phải lúc nào cũng để ý tới cảm xúc của Dương Minh, cho nên tới giờ này, mới phát hiện ra Dương Minh không vui.
Dương Minh thở dài, đem cái tin nhắn kia mở ta cho Lam Lăng xem
-Cái tin nhắn này…
Lam Lăng có chút khó hiểu, nhưng sau khi nhận lại cái điện thoại, liền ngẩn người, sau đó trên khuôn mặt biểu lộ ra sự hối lỗi
-Thực xin lỗi, Dương Minh!
Nghe Lam Lăng nói ba chữ thực xin lỗi, lòng Dương Minh lúc đó đau như đao cắt. Dương Minh có chút sầu thảm,cười cười, có phần không thể tin nhìn lên Lam Lăng:
-Vậy em…
-Yên tâm đi, em không có bị gì đâu mà,em có làm biện pháp an toàn!
Lam Lăng cười cười, nói với Dương Minh.
-Biện pháp an toàn… Dương Minh khóe miệng co giật, lời này, Lam Lăng cũng có thể nói ra được sao?
Giờ khắc này, Dương Minh nghi ngờ nhìn Lam Lăng, cô ấy, còn là Lăng Lăng trong trí nhớ của mình sao? Sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy?
-Vâng, thật ra cho dù không có biện pháp an toàn, cũng không có chuyện gì đâu!
Lam Lăng cười nói:
-Anh có nhớ em từng nói với anh, trong thân thể chúng em có tâm cổ, một khi có hiệu lực liền bị hoạt hóa, tạo ra một loại bách độc bất xâm cảnh giới! Virus HIV tuy rằng rất lợi hại, nhưng đối với cổ độc thần bí mà nói, cũng chẳng là gì cả! Rất nhiều lại cổ, chính là virus, cổ càng lợi hại, năng lực tiêu diệt virus càng mạnh! Nếu như trong thân thể em có loại virus HIV này, thì sớm đã bị tiêu diệt rồi, anh không phát hiện là thân thể của anh hiện tại tốt lắm sao? Cơ hồ cũng không mắc bệnh!”.
Dương Minh nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ về thân thể của mình, hình như sau khi quen biết Lam Lăng, đích thật là chưa có bị bệnh lần nào!”.
Nhưng là, không bị bệnh thì có lợi ích gì? Tâm tư Dương Minh hiện tại căn bản là ….., cho dù là trường trường sinh bất lão, cũng là vô nghĩa. Mất đi tình cảm với của Lam Lăng, Dương Minh chỉ muốn chết mà thôi
-Thật có lỗi quá, Dương Minh, hại anh lo lắng cho em! Bất quá em sẽ không mắc bệnh…
Lam Lăng nghĩ Dương Minh không vui là vì sợ mình sẽ lây bệnh Xida cho hắn, cho là vậy nên nói:
-Bởi chúng ta trúng tâm cổ, cho nên lo lắng của anh là dư thừa rồi!
-……
Dương Minh hết chỗ nói rồi, bây giờ mình lo lắng còn hơn là cô ấy có bị bệnh hay không?
Cái mà hắn để ý nhất, chính là quan hệ của cô ấy với cái tên đàn ông kia! Chuyện bệnh xida gì đó, không còn quan trọng gì nữa!
Tâm cổ…Đúng rồi, tâm cổ! Tâm cổ, không phải cần nam nữ phải yêu nhau chung thủy, mãi không thay đổi mới được sao? Nếu không, tâm cổ liền phát tác, nổ tan xác mà chết? Một khi đã như vậy, Lam Lăng làm sao còn…
Bất quá, Dương Minh lại nghĩ tới chuyện của mình, chẳng phải chính mình lúc đó còn quan hệ cùng người khác sao? Nhưng cũng đâu có sao? Vậy cũng không có nghĩa mình không còn thương Lam Lăng, địa vị của cô ấy ở trong lòng mình luôn là quan trọng nhất… không…thay đổi, cho nên Dương Minh thực sự đau lòng….
-Đúng a… tâm cổ, chính là có không lợi ích gì.… em cuối cùng cũng không còn…
Dương Minh cười khổ một cái, cũng không nói gì đi xuống.
- ?????
Lam Lăng nghe Dương Minh nói , có chút khó hiểu hỏi hắn :
-Dương Minh, anh rốt cuộc làm sao vậy ? Sao lời nói lại khó hiểu như vậy ? Tâm cổ sao có thể vô ích chứ ? Ít nhất có thể làm anh luôn luôn yêu em nha!
-Đúng a… Anh luôn luôn yêu em…
Dương Minh lắc lắc đầu, thở dài nói :
-Còn em… Em còn yêu anh không ? Anh rất muốn biết, em rốt cuộc có còn yêu anh hay không ?
-Em đương nhiên vẫn còn yêu anh!
Lam Lăng càng cổ quái nhìn Dương Minh:
Đột nhiên anh hỏi nhiều như vậy… có chút kỳ quái nha!? Rốt cuộc là chuyện gì vậy ?”
“Em thật còn yêu anh sao?”
Dương Minh có chút không dám tin lời nói của Lam Lăng, nhìn lại cô ấy, có chút hốt hoảng nói.
-Đương nhiên, anh cũng biết mà, em là người tộc Lam Miêu truyền thống, nữ tử tộc này cả đời chỉ có một nam nhân, không bao giờ thay đổi.
Lam Lăng cười khổ một cái nói:
-Năm đó mẹ em hạ cổ, cũng nói như vậy với em
-Tin nhắn?
Lam Lăng ngẩn người, lại nhìn thoáng qua tin nhắn trong điện thoại di động trên tay mình, sau đó lại nhìn nhìn Dương Minh, nhất thời suy nghĩ cái gì… Sau đó lại có chút tức giận nhìn hắn:
-Dương Minh, sẽ không phải là anh nghĩ đến em cùng người khác quan hệ, mới bị lây loại bệnh này chứ?
Chẳng lẽ… không phải sao?
Dương Minh nhìn phản ứng lúc này của cô, lại có chút không hiểu, lẽ nào tin nhắn đó không phải thật sự?
-Là cái gì nha! Thật tức chết!
Lam Lăng thở phì phì trừng mắt hắn:
-Tốt, anh dám nghi ngờ em! Em chưa bao giờ hoài nghi anh, anh lại như vậy trước… Thật đau lòng quá đi!”
-Cái này…
Dương Minh biết Lam Lăng giờ phút này tuy rằng có chút tức giận, nhưng không có tức thật sự, chỉ là giả bộ mà thôi, đành cười khổ nói:
-Thế nhưng đọc cái tin nhắn đó ai chẳng hiểu lầm nha…”
-Có gì đâu mà hiểu lầm? Máu cũng có thể lây bệnh Xida, suy nghĩ của anh sao lại sâu sa như vậy?
Lam Lăng vẫn là thực tức giận nhìn Dương Minh:
-Anh trúng tâm cổ, chỉ cần trong lòng yêu em, liền không có chuyện, dù cho thích người phụ nữ khác mà tâm của anh đối với em vẫn không thay đổi, thì cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Nếu em động tâm hoặc cùng người khác có cái gì, hiện tại anh liền không thấy được em! Trên người của em có tâm cổ, giống như là một loại cổ trinh tiết, cùng với loại cổ của anh có chút khác nhau…
“Ặc..”
Dương Minh nghe Lam Lăng giải thích xong, nhất thời như trút được một gánh nặng! Nhưng là, Dương Minh lại cảm thấy áy náy, chính mình đi hoài nghi Lam Lăng, mà cô ấy lại không nghi ngờ gì mình, mà mình lại cho rằng cô ấy là người thèm khát dục vọng…
Trong tình yêu cần sự tin tưởng lẫn nhau. Nhất thời, Dương Minh thật sự hổ thẹn. Nguyên lai, Lam Lăng sẽ không cùng người khác phát sinh quan hệ, cổ trong người cô ấy, cũng chính là cổ trinh tiết như lời cô nói, căn bản không cho phép Lam Lăng làm như vậy.
Lúc trước Lam Lăng sở dĩ nói lời xin lỗi với mình là vì sợ mình lo lắng sẽ bị lây bệnh từ cô ấy. Trong khi mình lại hiểu lầm sang chuyện cô ấy bên ngoài làm cái kia … Ngẫm lại, Dương Minh càng thêm hổ thẹn.
-Chính là cái tin nhắn này…
Lúc sau Dương Minh biết Lam Lăng trong sạch, lại có cảm giác kỳ quái đối với tin nhắn đó! Chẳng trách Dương Minh hoài nghi, tin nhắn đó thật sự là có chút mờ ám, chẳng lẽ tin nhắn kia cũng không phải ý tứ này?
Vậy người tên Vinh ca ca này là ai
- Đương nhiên rồi! Anh theo dõi em mới chứng tỏ anh quan tâm em mà.
Lăng Lam gật gật đầu:
-Kỳ thật, lúc trước căn bản em không hề tức giận, anh quan tâm em như vậy, êm rất cảm động, bất quá anh nghi ngờ em xấu xa vậy, em tuy rằng không tức giận nhưng cũng phải thể hiện chút bất mãn a!
- Ha ha!
Dương Minh nghe Lăng Lam nói như vậy liền thở phảo nhẹ nhõm một hơi.
- Anh ấy là anh họ em, chúng em lâu nay không gặp mặt, dĩ nhiên phải thân mật!
Lăng Lam cười nói:
- Chính là người mà anh thấy đó – Vinh ca ca.
- Nha…
Dương Minh cầm tay Lăng Lam lên, sau đó mở tin nhắn ra, chỉ vào hai tin: “Em hôm nay thế nào? Tối tới chỗ anh không?” và “Tối nay anh đến tìm em…” hỏi:
- Các em buổi tối đi tìm nhau…
- Luyện cổ ấy ! Vì đối phó với Hữu Trường lão ta công, chúng em nhất định phải nhanh chóng tìm ra biện pháp ứng phó, em cùng Vinh ca ca quyết định, cần phải luyện chế một loại cổ mà Lam Miêu tộc đã thất truyền từ lâu – Đại Lực Tần Cổ
- Đại lực thần cổ ? Cái gì vậy ?
Dương Minh nghe cái tên này, cảm thấy rất cổ quái, bất quá đã là cổ thì cổ quái chút cũng bình thường, chỉ là Dương Minh có chúy khó hiểu hỏi :
- Vì sao phải luyện chế vào buổi tối a?
- Loại cổ này không thể thấy ánh sáng mặt trời, nếu không nó sẽ chết.
Lăng Lam nói :
- Hữu Trường lão từ khi tu luyện tà công đại thành thì đã có được thân thể kim cương bất hoại, lúc đó muốn đối phó rất khó khăn! Mà Đại Lực Thần Cổ, tên như ý nghĩa, chính là người dính cổ, có khí lực thần thông như Đại Thần, như vậy mới có thể đối phó với Hữu Trường lão!
- Như vậy a!
Dương Minh cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu, hắn không rõ luyện cổ thế nào, bất quá cũng đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao buổi tối hai người Lăng Lam tìm nhau…
- Thế tin nhắn này?
Dương Minh lại chỉ một tin nhắn khác trên điện thoại, nội dung là: “Thân thể em chịu đựng được sao? Nếu không thì để mai đi?
- À cái này à, luyện cổ là phải thí nghiệm, phải luyện chế cổ trùng, hạ vào thân thể mình để thí nghiệm!
Lăng Lam giải thích:
- Mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng mà thời gian không còn kịp nữa, bọn em phải dùng thân thể mình để thí nghiệm, đôi khi cổ trùng tiến vào cơ thể liền sẽ có biến dị hoặc chết, nhất định phải thí nghiệm lặp đi lặp lại
- Ách, thế còn cái này? Cũng như vậy chứ?
Dương Minh chỉ vào tin nhắn: “Thân thể thế nào? Hôm qua đã làm nhiều lần, hôm nay còn tiếp tục sao” hỏi.
- Đúng a, ta không ngừng cho cổ trùng vào cơ thể để thí nghiệm, không thành công nên hôm sau còn muốn tiếp tục…
Lăng Lam gật gật đầu.
- Ách, còn đây ?
Dương Minh chỉ chỉ: "Em thật lợi hại, anh có chút nhịn không được…" hỏi, nhưng mà lúc này Dương Minh đã hết sạch nghi ngờ, hắn hoằn toàn tin lời Lăng Lam giải thích.
- Này cũng vậy mà, em có cổ tron người, có thể nói là bách độc bất xâm, coi như bị cổ trùng cắn lại cũng sẽ không bị thương tổn gì lớn cả, còn Vinh ca ca lại bất đồng, huynh ấy thử xong liền bị…
Lăng Lam che miệng cười.
- Ách… Cũng hay đấy nhỉ!
Dương Minh nhún vai nói:
- Cái này thì sao? “Còn chảy máu không?”.
Dương Minh chỉ chính là tin nhắn: “Thật xin lỗi a, Lăng Lăng, anh không cố ý, còn chảy mấu không?”
- Huynh ấy làm lật tấm nuôi trống cổ trùng trúng chân ta, chảy máu…
Lăng Lam nhìn thấy ngụ ý khác của tn, không nhịn được lén cười:
- Trước đó em không nghĩ nhiều, nhưng mà chắp nối lại như vậy, thật sự khiến người ta hiểu nhầm nha! Ha ha, bất quá, anh nghĩ em chảy máu chỗ nào chứ?
- Anh…
Dương Minh cười khan một tiếng:
- Em đã biết rõ còn phải hỏi sao?
- Anh mới mới biết rõ còn cố hỏi, em đã bị anh làm chảy máu một lần, sao còn có thể chảy tiếp được? Đúng là đần!
Lăng Lam vừa nói chuyện, hai mắt đầy nhu tình mật ý nhìn Dương Minh, thật khiến Dương Minh cảm động, có chút tâm ý viên mãn…
Mỗi một lần, mình còn không chịu được Lăng Lam ***… Bất quá Dương Minh nghĩ đang ăn cơm, không thể suy nghĩ chuyện khác được, không thì thật xấu xa mà, cười khan nói:
- Anh chó rằng anh ta dùng sức quá mạnh thôi…
- Chết đi!
Lăng Lam hừ một tiếng.
- Được rồi, cái này bỏ qua đi…À, cũng không cần giải thích, anh hiểu mà… Đếm nay sẽ không làm, là không thí nghiệm nữa chứ?
Dương Minh cười khổ nói:
- Vinh ca ca của em cũng thật là, không thể nhắn tin đầy đủ nội dung được sao, tin nhắn dài chút sẽ chết người à? Chứ ai biết hắn muốn làm gì?
Dương Minh chỉ chính là tin nhắn: “Đêm nay thôi không làm đi, ca mệt chết đi được, bay giờ còn vậy… Mà sao em khỏe mạnh vậy a?
- Hì hì…
Lăng Lam che miệng cười lớn. Nàng đã phát hiện, nội dung tin nhắn đó, đúng là không trách Dương Minh liên tưởng cường đại vậy được a:
- Tin nhắn, nhắn dài còn là tin nhắn sao?
(Bên mình gọi là tin nhắn, bên TQ nó là “đoản tín” – “tin ngắn” nên tác giả chơi chữ chút)
- Ai… Thế còn cái này đây?
Dương Minh chỉ chỉ tn cuối cùng hói. Nội dung tin này là: “Đùng quên uống thuốc, ngày hôm qua thật xin lỗi…”