Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 16: "Tư nhân trân tàng" (1).
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Kim Hà là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, thân hình cũng không tính là cao lớn nhưng to ngang, nhìn có vẻ rất khỏe mạnh rắn chắc, trên mặt vĩnh viễn giữ nguyên một loại biểu tình, ngũ quan thì cũng bình thường, thuộc loại đi đâu cũng hòa lẫn vào những người dân thường phổ thông xung quanh. Một năm bốn mùa hắn đều cắt một kiểu đầu húi cua ngắn ngủn, trên người thì quanh đi quẩn lại vĩnh viễn chỉ là hai bộ vest rẻ tiền, một bộ màu đen còn bộ kia màu xám.
Kim Hà là tâm phúc thân tín nhất của Hoan ca, là trợ thủ đắc lực, là người lái xe của Hoan ca, là "bảo mẫu" riêng của Hoan ca, là người quản gia trung thành cẩn cẩn... đồng thời cũng là vệ sỹ riêng của Hoan ca! Ta không biết bản lãnh thân thủ của Kim Hà rốt cuộc lợi hại đến mức độ nào, ta chưa từng đấu qua với hắn nhưng ta biết chắc chắn là ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù từ năm ta mới hơn mười tuổi đã tầm sư học tập võ thuật, nhưng võ học ở những trung tâm thể thao, trường học hay ở các lò võ chỉ là như những hình thái chủng loại võ thuật để biểu diễn, nhìn thì đẹp đẽ hoa mỹ nhưng không có hiệu quả. Ta thuộc loại kinh qua hàng trăm trận đánh trong giới giang hồ, có nhiều kinh nghiệm thực chiến, mà một quyền của ta đấm ra có thể làm người ta bắn văng ra bốn phương tám hướng, nhưng thực sự ta không dám trực tiếp đối mặt với Kim Hà mà quá chiêu, kể cả chỉ là đối luyện!
Bởi chính vì ánh mắt của hắn!
Đích xác ra mà nói thì ánh mắt của hắn cũng không quá lạnh lẽo mà cũng không quá dữ tợn. Vĩnh viễn chỉ có một loại thần sắc, nếu nhất định phải hình dung rõ ràng thì đó là một ánh mắt màu xám vô hồn, phảng phất như là trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho hắn động tâm được nữa. Nhạt nhẽo, cô hồn, im lìm, con ngươi bất động, lãnh đạm..., đó tuyệt đối là một loại ánh mắt bỏ qua hết thảy, lãnh đạm vô cùng!
Có những thời điểm, ta thậm chí cảm giác Kim Hà căn bản chính là cái bóng của Hoan ca, hắn hoàn toàn là vì Hoan ca mà tồn tại, vì Hoan ca mà phải sống trên đời! Nghe nói hắn từng là quân nhân, đã tham gia chiến tranh Biên giới phía Nam cuối những năm 1970 đầu năm 1980, đã từng trèo lăn qua cả hàng đống xác chết chất cao như núi, bò lết qua cả trận địa gài mìn mà tìm đường tẩu thoát....! Ta nhìn bàn tay hắn thấy ngón cái cùng ngón trỏ đầy vết chai sẹo phồng rộp lên như cái kén tằm, thì ta biết ngay đó là do tập bắn súng quá nhiều mà lưu lại. Còn có một việc khiến ta đối với hắn quả thực rất tò mò.Đó là Hoan ca thì rất thích tập luyện quyền thuật, khi không có công việc bận bịu gì liền tìm ta đến cùng hắn đối luyện, nhưng chính là Hoan ca cho tới tận bây giờ cũng chưa bao giờ cùng Kim Hà tập luyện song đấu, cho dù Kim Hà ngày nào cũng túc trực bên cạnh hắn.
"Hắn cùng chúng ta hoàn toàn bất đồng, cái hắn luyện không phải là công phu võ thuật, mà chính là kỹ thuật giết người vô cùng tàn nhẫn, những đòn sát thủ một kích trí mạng. Cái loại bản lãnh này chỉ được sử dụng trong những đặc vụ, chứ không phải là biểu diễn cho người ngoài xem qua!" Đây là chính lời Hoan ca đã nói.
Mười phút sau đó ta đi ra trước cửa Đại môn của Hộp đêm, Kim Hà đã đợi bên trong xe. Ta liếc nhìn đồng hồ, trời, không sai một phút! Ta cũng không nói gì, lên xe ngồi cạnh hắn, nhìn hắn gật gật đầu. Kim Hà cũng không nói chuyện, lập tức nhấn ga lái xe đi. Đây chính là chiếc xe riêng của Hoan ca, Hoan ca rất ưa thích xe hơi của Đức Quốc, đã mua một cái và thấy nó rất tiện nghi, chắc chắn và rất đáng tin cậy. Cho nên đối với những loại xe sản xuất ở Nhật Bản hay Hàn Quốc hắn đều cho là rác rưởi.
"Kim ca, chúng ta đi đâu đây?" Ta chìa bao thuốc lá ra mời hắn nhưng Kim Hà vẫn tập trung vào lái xe, mở miệng trả lời ta bằng hai chữ cụt lủn: "Đông giao!" (khu vực ngoại ô phía Đông). Ôtô rời khỏi khu vực đô thành rẽ vào xa lộ đi về ngoại ô phía Đông, nơi này hơi xa một chút nhưng môi trường cảnh quan cũng coi là khá đẹp. Đông giao nằm cách nội thành ước chừng 78 km, có một ngọn núi nhỏ, dưới chân núi này sau vài năm khai phát đã kiến tạo nên một quần thể những ngôi biệt thự lộng lẫy mang phong cách châu Âu, thuộc loại địa phương chỉ dành cho nhà giàu. Sau đó lại liên tiếp xây dựng nên sân golf, trường đua ngựa, trường bắn, nhiều Câu lạc bộ..., chẳng qua đều là nhưng nơi cung phụng cho những kẻ lắm tiền giải trí. Tùy tiện bất kỳ một nơi nào đó nếu muốn là hội viên sợ rằng tiền hội phí một năm có thể lên tới mười mấy vạn. Đi qua một cái ngã ba hình chữ "T", bên trái là khu vực biệt thự còn bên phải là quần thể các loại hình Câu lạc bộ. Hai khu vực này ban ngày nhìn thì không phân biệt được, nhưng đến buổi tối lại hoàn toàn đối lập nhau.
Khu vực biệt thự tất nhiên vô cùng hào hoa sang trọng, cảnh quan được xây dựng phù hợp theo tiêu chuẩn cao cấp "AAA" của quốc gia, nhưng vẫn không có một không khí đông vui phổ biến. Đương nhiên ta không phải nói các ngôi biệt thự này đều là nhà không hoặc vô chủ, không có người sinh sống mà ngược lại, tất cả đều đã có chủ nhân. Chỉ có điều, chuyện này mọi người đều biết, những người chủ nhà này không thường xuyên sinh hoạt ở đây. Bởi vì khu vực này ở cách xa nơi dân cư đông đúc, phong cảnh thiên nhiên lại tuyệt vời, đã trở thành địa phương vô cùng thích hợp để bao gái, gặp gỡ bồ bịch nhân tình. Nơi này trong số mấy chục ngôi biệt thự đó có hơn một nửa chủ nhà là sống kiểu cặp kè, mỗi ngày đều thường thấy rất nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp lái những chiếc xe ôtô thời thượng đắt tiền dành riêng cho phụ nữ ra vào các gara, nhìn lướt qua cũng có thể thấy vài em siêu sao điện ảnh, ca sĩ hay người mẫu thời trang. Thực ra cái loại bồ bịch, bao gái, mua tình hay kể cả mua vui với gái gọi cao cấp đối với những tên chủ nhà thừa tiền thiếu tình này cũng chỉ trong một khoảng thời gian nhất định mà thôi, chứ họ không phải cố định sinh hoạt ăn ở ở nơi này. Cho nên đại bộ phận thời gian, khu biệt thự này hầu như không có người ở bên trong, kể cả đám đàn bà con gái cũng không chịu nổi sự cô đơn tĩnh mịch mà lái xe vào nội thành mua sắm hay giải trí tìm vui, mãi đến nửa đêm mới thấy lác đác có xe trở về nhà.
Còn khu vực bên phải thì lại hoàn toàn khác. Vừa lái xe tiến vào, dừng lại bên ngoài bãi đỗ xe thì đập vào mắt người ta một bãi đỗ xe rộng mênh mông trông hệt như một trung tâm triển lãm siêu xe. Những gì mà BMW danh tiếng của Đức Quốc cũng chỉ là dạng bình thường vì đỗ ở đó quá nhiều. Rồi còn những gì siêu xe thể thao Z8, Lamborghini Ferrari... cũng không phải là hiếm thấy ở nơi này. Mà đặc biệt nhất chính là bãi đỗ xe này nằm ở một góc núi bên cạnh một hồ nước rất sâu. Mặt sau còn kiến tạo một bãi đỗ xe ngầm bí mật, có rất nhiều quan chức quý nhân ông to bà lớn tới nơi này, tất nhiên họ ngại con mắt tò mò của bàn dân thiên hạ không muốn bại lộ thân phận, thế nên họ phải đánh xe vào đây. Bãi ngầm này đúng là thiết kế đặc biệt để dành riêng cho những người này.
Ôtô của chúng ta xuyên qua một đường hầm rồi dừng lại ở bãi xe ngầm này, những người gác đã thuộc lòng biển số xe nên không có kiểm tra ngăn trở.
【 bấm cám ơn là một loại vận động cao thượng... khoa học chứng minh càng bấm nhiều nút cám ơn sẽ càng khỏe mạnh……】[/QUOTE]
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 17: "Tư nhân trân tàng" (2).
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Đây là lần đầu tiên ta đến địa phương thần bí này, trước kia chỉ nghe nói đến mà thôi. Đi vào bãi xe ngầm này mới phát hiện ra diện tích nơi này còn lớn hơn gấp hai lần so với bãi đậu xe bên ngoài! Chiếc xe của chúng ta tiến gần đến một chỗ trống gần sát bên ngoài rồi đỗ lại. Xuống xe, Kim Hà vẫn một vẻ im lìm cố hữu làm ta cũng phải ngậm miệng lại đi theo hắn vào thang máy. Bên trên bãi xe ngầm được xây dựng giống hệt như một khách sạn cao cấp, chỉ là khác với khách sạn ở chỗ không có quầy tiếp tân và nhân viên lễ tân và không nhận khách đến thuê phòng. Phòng nghỉ ở đây dành cho khách là hoàn toàn miễn phí, còn chân chính kiếm tiền là ở bên trong mấy Câu lạc bộ và Sòng bài Casino. Kim Hà dẫn ta đi đến trước cửa một Trung tâm SPA Tắm hơi rồi mới dừng cước bộ:
"Hãy vào đi, Hoan ca đang ở bên trong chờ ngươi!"
Ta gật gật đầu, rồi đi vào. Đường đi vào toàn bộ được lát bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp, nền nhà bóng loáng hắt lên một màu xanh huyền ảo. Sau đó có chuyên viên bước tới tiếp đón ta rồi đưa vào một cái phòng thay quần áo dành riêng cho ta. Ta cũng không nói một câu nào, lẳng lặng cởi hết quần áo ra, khoác lên mình một chiếc khăn tắm to mềm mại rất đẹp rồi cứ thế trần truồng đi vào khu tắm hơi đặc biệt. Nơi này đương nhiên khác xa những phòng tắm hơi công cộng ở những nơi khác. Ở đây chia làm nhiều căn phòng nhỏ cách nhau rất xa, không nhìn rõ cả cửa vào. Ta xem qua còn thấy tường cũng được xây rất dầy, nghe chừng hiệu quả cách âm rất tốt. Ta được đưa đến một căn phòng có gắn biển vàng, vừa mở cửa ra, một làn hơi nước nóng hổi ập đến thổi vào mặt. Đây là một cái phòng tắm hơi rộng chừng 50, 60 m2, bên trái là bể tắm được làm hoàn toàn bằng đá hoa cương granite, bên phải còn đặt một cái thùng tắm Nhật Bản khổng lồ bằng gỗ, tới một đoạn nữa là phòng sauna mát- xa nho nhỏ. Ta nhúng nhúng cẳng chân vào nước rồi bước xuống, nước trong bể phun trào, ngay phía trên bể tắm là một bức phù điêu bằng đá trông vô cùng hoành tráng được khắc họa trên tường. Đó là một hình ảnh Nữ thần Bắc Âu, toàn thân lõa thể tạo ra một tư thế cực kỳ gợi cảm, vòng tay ôm ấp như mời gọi. Như cùng phối hợp vi diệu với Nữ thần, một thân thể đàn ông quay lưng về phía ta như nằm trong vòng tay ôm bao quanh đó, cũng hoàn toàn trần truồng, cơ thể rắn chắc, sau lưng gần sát trên vai còn có một vết sẹo dài ba tấc nằm vắt ngang trông hơi rờn rợn giống như một con rết bám vào.
"Tiểu Ngũ, đến đây!"
Người đó chính là Hoan ca , hắn quay ra dựa vào thành bể, trên mặt phủ một cái khăn bông trắng muốt, hai tay khỏa nước có vẻ rất thoải mái. Ta đi tới gần cạnh người hắn, ngồi xuống chào một câu: "Hoan ca!". Qua một lúc, thấy hắn vẫn không nói gì, ta không nhị được liền hỏi: "Hoan ca, ngươi gọi ta đến là có chuyện gì cần ta làm phải không?"
Hoan ca lúc này mới chậm rãi lấy khăn phủ trên mặt xuống, hơi quay đầu nhìn ta. Khuôn mặt của Hoan ca nhìn quả thực rất tuấn tú, chính là một vị hào kiệt hùng bá một phương danh chấn giang hồ, nhưng phải thừa nhận điều này: nếu chỉ nhìn mặt thì có vẻ vài phần giống một thư sinh văn nhược nho nhã, tất nhiên nếu không nhìn vào ánh mắt của hắn. Nếu người ta nhìn vào cặp mắt hắn liền tuyệt đối sẽ không còn cảm giác ôn nhu yếu ớt ấy nữa! Trên đời, từ trước tới giờ ta chưa gặp một người có ánh mắt giống như Hoan ca luôn gây áp lực cho người đối diện! Ánh mắt của hắn thực ra không phải là loại thiêu đốt bức người, uy hiếp làm người nhìn bị tê liệt, mà là có vẻ hòa hoãn nhẹ nhàng, giống hệt như mưa xuân lặng lẽ im lìm phủ trùm vạn vật. Phảng phất như là dù cho hắn cứ như lơ đãng nhìn lướt qua thì tựa hồ cũng xuyên thấu người ta rồi! Cũng lại là một người như vậy, khi hắn mỉm cười với một ai đó, người ta có cảm giác như gió xuân thổi tràn vào mặt. Mà lúc hắn tức giận lên, người ta có cảm giác trên thế giới này không có sự việc gì có thể qua được mắt hắn, có thể che dấu được hắn!
Nhìn ta vài giây, Hoan ca cười , sau đó bỗng nhiên thấp giọng hỏi ta một câu: "Tiểu Ngũ, ngươi thấy chỗ này thế nào?"
"Chỗ này?" Ta còn đang nghiêm túc suy nghĩ: "Tốt lắm, xem ra nơi này rất có tiếng tăm đấy!"
"Ân." Hoan ca gật gật đầu: "Đúng vậy, cơ hồ cả miền Nam Trung Quốc này những nhà giàu có quý nhân hoặc là quan chức cao cấp danh lưu, cơ hồ đều biết đến địa phương này! Hay đi vào cái nơi phồn hoa này, nhập vào cái vòng luẩn quẩn này, cũng phải có thân phận tương đương hoặc thuộc về tầng lớp thượng lưu của xã hội! Lúc ngươi vào đây đã thấy rồi, phía dưới bãi đỗ xe này toàn là biển số xe đặc biệt. Ở nơi này lớn nhỏ có tất cảt mười sáu Câu lạc bộ, bảy Hội sở tư nhân, mỗi một chỗ đều có cơ sở vững chắc và có bối cảnh hùng hậu chống đỡ sau lưng! Mà chúng ta hiện tại ở chỗ này có một khách sạn, ta có trách nhiệm nói cho ngươi biết, cho dù là các tỷ phú Ả rập Trung Đông muốn hưởng thụ bất cứ một thứ gì, nơi này toàn bộ đều cung cấp đầy đủ!"
Nói tới đây, Hoan Ca chậm rãi đưa tay lên vỗ nhè nhẹ, sau đó có một cánh cửa trong góc từ từ mở ra, hai cô gái xinh đẹp thiên kiều bá mị bước vào. Hai cô gái này người dây dong dỏng, thân thể yểu điệu mê người, chỗ cao vút như núi chỗ thăm thẳm tựa non... quấn một cái khăn tắm ngắn ngủn màu bạc, da thịt hương phấn trắng trẻo nõn nà, cười tươi như hoa, lại mang theo vài vẻ e lệ thẹn thùng cực kỳ hấp dẫn làm động lòng người, chầm chậm đi tới, lả lướt nhẹ nhàng trong màn hơi nước bồng bềnh như tiên nữ lạc bước trần gian... Mà càng làm cho ta giật mình chính là hai nàng nhìn qua nhiều nhất mới mười tám tuổi hồng, tướng mạo giống nhau như đúc! Quả nhiên là một đôi song sinh hiếm thấy!
Hai nàng mỗi người trên tay cầm một cái khay bạc, trên mặt bên trái bày một bình hồng tửu, bên phải đặt hai ly phalê cao chân. Nói thật lòng, ta lập tức bắt đầu tim đập dồn dập loạn xạ, trống ngực thình thịch như trống trời! Bởi vì ta nằm ngửa trong bể tắm, từ dưới nhìn lên, thấy hai bộ đùi thon dài dường như bất tận, rắn chắc hết sức mê người, bên trên là chiếc khăn tắm ngắn tũn quấn hờ hững khẽ lay động, phảng phất có thể rơi xuống bất cứ lúc nào... (ực!) Hai nàng đi đến bên cạnh chúng ta, nhẹ nhàng ôn nhu quỳ xuống bệ bể, sau đó hai tay nâng cao ly rượu vừa dược rót đầy mời ta cùng Hoan ca, hai gương mặt thiên thần tràn đầy kiều mị ửng hồng lên, lại thoáng do dự một chút... Rồi chỉ thấy hai cái khăn tắm màu bạc nhè nhẹ được nhấc ra, cơ hồ làm cho ta thấy sáng lòa trước mắt, hai thân thể xích lõa hoàn mỹ chậm rãi đi vào trong bồn tắm, ngồi xuống cạnh ta, một nàng bên trái một nàng bên phải, ta còn chưa kịp nói điều gì thì bốn cánh tay ngà ngọc nhỏ nhắn đã đặt lên trên người của ta, chia ra sau lưng trước ngực nhẹ nhàng mát- xa xoa xoa nắn nắn....
"Tiểu Ngũ, hai nàng đây là 'Tư nhân trân tàng' (tài sản trân quý sưu tập để dành riêng) của ta, cho tới bây giờ vẫn được nâng niu trân trọng không mang ra tiếp đãi người ngoài, chỉ để chuẩn bị chủ yếu phục vụ cho riêng ta, hôm nay mời ra đây xem như Hoan ca ta tặng ngươi một phần đại lễ!"
Hoan ca nhìn ra ta đang thực sự xúc động, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, sau đó hắn làm ra vẻ khinh đạm, thấp giọng nói một câu, mà những lời này như tiếng sét nổ giữa trời quang làm ta thực sự bị sốc!
"Địa phương này, là của ta. Hiện tại, ta định đem nơi này giao cho ngươi!"
"Hoan Ca, ngươi nói cái gì?"
Ta kinh ngạc hô to một tiếng. Hoan ca khẽ phẩy phẩy tay, ý bảo ta không cần nói chuyện, cứ nghe hắn nói cho xong đã. Hắn tựa thân mình vào gờ bể, mắt nhắm lại, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, sau đó đột nhiên hỏi ta: "Tiểu Ngũ, ngươi đi theo ta đã bao lâu rồi?"
"Dạ, bốn năm rồi ạ!" Ta mau mắn trả lời: "Hoan ca, ta đi theo ngươi hơn bốn năm rồi!"
"Ân … hơn bốn năm rồi."
Hoan Ca phảng phất cười cười, mở to mắt liếc ta một cái: "Tiểu Ngũ, Hoan ca ta đối xử với ngươi thế nào?"
"Rất tốt!" Ta không chút do dự trả lời: "Hoan ca ngươi đối đãi với ta phi thường tốt!" Ta nói rất nhanh, và cũng thực sự có vẻ kiên quyết! Hoan ca đích xác đối đãi với ta cực kỳ tốt. Ta chẳng qua là ở Kim Bích Huy Hoàng đầu tiên làm một tên nhân viên quèn, sau khi được Hoan ca xem trọng, bởi vì chỉ có Hoan Ca tin tưởng ở ta, ta mới có thể có một con đường đi tươi sáng cho đến hôm nay! Nếu không có Hoan ca, ta chỉ sợ hiện giờ còn không biết đang ở nơi nào mà rửa bát đĩa hàng phở, hàng cơm bình dân nào đấy!
【 bấm cám ơn là một loại vận động cao thượng... khoa học chứng minh càng bấm nhiều nút cám ơn sẽ càng khỏe mạnh……】[/QUOTE]
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 18: Thế thương tối trám tiễn đích sinh ý (1).
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
"Hoan ca, ta đi theo ngươi hơn bốn năm rồi! Ngươi đối đãi với ta cực kỳ tốt!"
Hoan Ca thở dài, bỗng nhiên cầm ly rượu lên uống cạn, rồi chỉ tay vào phòng sauna nói: "Ngươi theo ta vào trong kia một lát!" Sau đó hắn cầm chiếc khăn tắm đứng lên, ta cũng lập tức đi cùng. Hai cô gái sinh đôi vội vắt lên vai ta chiếc khăn tắm. Vào phòng, ta và Hoan ca khoanh chân ngồi xuống, Hoan ca cầm lấy một chiếc gáo gỗ múc nước trong thùng tưới lên những viên than đang cháy đỏ rực trên bếp lò, tay hắn cử động có phần máy móc, phảng phất như trong lòng đang suy tính một điều gì đó đến mức có chút thất thần. Một gáo nước tưới xuống, hai gáo, rồi liên tục năm sáu gáo đổ xuống, lập tức tràn ngập hơi nước bốc lên, nhất thời không khí nóng bức vô cùng! Ta có cảm giác bắt đầu ngạt thở, hô hấp khó khăn! Mỗi khi hít thở, buồng phổi tựa hồ như bị thiêu đốt! Mồ hôi đầm đìa toát ra, cảm giác dường như không phải đang trong phòng tắm mà là bị nướng trong lò!
"Hoan ca, được rồi!" Ta vội vã ngăn Hoan ca lại không cho tiếp tục đổ nước nữa... nói đùa chứ, Hoan ca rõ ràng là đã thất thần, nếu còn tiếp tục đổ thêm nước, sợ rằng hai người chúng ta sẽ bị nấu chín ngay. Phải biết rằng, như ngày thường vào tắm xông hơi thì nhiều nhất chỉ đổ hai gáo nước thôi là đủ. Nhìn xem hiện tại, cái lò bên cạnh bị đổ quá nhiều nước cũng rất nhanh bị rạc, nhiều viên than tắt dần! Hoan ca vẫn một vẻ trầm tư, mà tựa hồ như là không cảm nhận được màn không khí nóng bức vừa rồi, nhìn vào ánh mắt của hắn có thể biết được dường như trong lòng hắn đang có một sự tình rất khó giải quyết. Nhưng rồi sau đó tựa hồ hắn đã có một quyết định dứt khoát, thần sắc liền trở lại bình thường!
"Tiểu Ngũ, ngươi có biết không, bên người ta chỉ có hai người làm cho ta chân chính tín nhiệm!" Hoan ca chậm rãi nói: "Một người là Kim Hà, năm đó tại cuộc chiến ở Nam phương, cái mạng của Kim Hà là do ta cứu được, sau đó hắn đi theo ta. Năm đó chẳng qua ta cứu hắn một lần, nhưng mà trong mấy năm nay, hắn cũng đã không biết bao nhiêu lần cứu giúp nhiều thứ cho ta... nếu hắn thiếu ta cái gì, thì cũng đã là sớm trả hết rồi. Chính là, hắn đối với ta cực kỳ trung thành, chỉ đáng tiếc là, Kim Hà này là người trung thành, cũng rất nghe lời ta, nhưng những chuyện làm ăn trong tay thì không thể giao cho hắn được, hắn không có sở trường về mặt kinh doanh này." Ta không nói gì, vẫn chăm chú lắng nghe.
"Người thứ hai đó là ngươi!" Hoan ca bỗng nhiên cười cười, vỗ mạnh bả vai ta: "Ngươi cái tên tiểu tử này, cái năm đó không biết làm sao vậy, ta vừa nhìn thấy ngươi lập tức nghĩ đến chúng ta như là có duyên tiền định với nhau vậy! Cái tên tiểu tử này, đối với người khác giảng được nghĩa khí, ra tay rất có chừng mực, lại biết lấy lòng người, làm việc gì cũng không đa cảm theo kiểu đàn bà, điểm ấy tốt lắm. Quan trọng nhất phải nói chính là tuy ngươi còn trẻ, mà không giống với người trẻ tuổi bây giờ nông nổi, bồng bột, hung hăng, phù phiếm... Ta để cho ngươi làm ở Kim Bích Huy Hoàng những bốn năm trời, ngươi cũng không lấy làm kỳ quái ư?"
Ta nghiêm mặt trả lời: "Hoan ca, ta biết, là ngươi muốn cho ta học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm. Nói cho cùng, tại hộp đêm, ta kiếm được rất nhiều tiền, lương bổng lại hậu hĩnh, nếu không phải được Hoan ca xem trọng và cất nhắc ta, chỉ sợ rằng bây giờ ta còn đi rửa bát đĩa a!"
"Aì!" Hoan ca cười vui thích: "Đấy là một nơi yêu thích của ta, cũng là một trong những tâm huyết của ta, mọi người không được tham lam! Mọi người ai cũng đều có tham vọng, nhưng có tham vọng thì không sợ mà điều sợ nhất chính là tham lam! Dã tâm, tham vọng thì làm cho người ta có thể có thành công, làm được đại sự; nhưng vì tham lam người ta sẽ làm ra những chuyện xấu. Tiểu Ngũ, những lời này ngươi phải ghi nhớ cho ta!"
Ta gật gật đầu.
"Tiểu Ngũ, đêm nay, ta bỗng nhiên gọi ngươi tới nơi này, là nghĩ rằng thời gian không cho phép ta so đo, cân nhắc lâu hơn nữa, ta có rất nhiều sự tình, đã đến lúc cần phải cho ngươi biết rõ!" Ta vẫn y nhiên gật đầu, chẳng qua trên mặt đã biểu lộ sự chăm chú nghiêm túc. Hoan Ca nhìn thoáng qua biểu tình trên mặt ta, ánh mắt lộ ra vài phần vừa lòng, sau đó bỗng nhiên cười mắng: "Con mẹ nó, sao hôm nay trong phòng tắm hơi này nóng thế không biết?"
Ta cười khổ, nghĩ thầm, không phải là mới vừa rồi chính nhà ngươi đổ nước như điên trên lò than sao... Hoan ca cười khan một tiếng: "Vừa rồi ta có nói địa phương này là của ta, ngươi có phải là rất kinh ngạc không?"
"Đúng thế!" Ta gật gật đầu: "Ta nghĩ rằng địa phương này thực sự là phức tạp, bối cảnh cũng không phải là đơn giản. Nếu muốn làm ăn kinh doanh ở một nơi như vậy, chỉ sợ rằng cần phải có thực lực phi thường hùng hậu, càng cần phải có thủ nhãn thông thiên (tai mắt tinh minh thấu tận trời xanh: ý nói những người lão luyện nhìn xa trông rộng và có thủ đoạn đặc biệt) mà điều hành!"
"Thủ nhãn thông thiên …… thủ nhãn thông thiên …… hắc hắc!" Hoan Ca bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Tiểu Ngũ, sự việc này, ta hiện tại nhất thời dùng lời nói đã không diễn đạt rõ ràng lắm, đêm nay ta mời ngươi đến, đúng là cho ngươi tham quan mà có cái nhìn rõ ràng! Trong lát nữa chúng ta tắm xong rồi, ta sẽ mang ngươi đi thị sát chỗ này qua một lượt, cho ngươi mở rộng tầm mắt! Rất nhiều sự tình, phải, muốn cho ngươi thấy được, ta phải phân tích thêm nữa, ngươi mới có thể hiểu được."
Ta lập tức gật gật đầu. Hoan Ca cười cười, hắn nhìn thấy ánh mắt có vẻ ấm áp gì đó của ta, sau đó đứng lên, cười mắng: "Con mẹ nó, nơi này nóng quá , lão tử không tiếp thụ nổi, thôi đi ra ngoài đi!" Đi ra khỏi phòng, Hoan Ca ghé vào bể tắm bên cạnh, sau đó thở dài: "Tới đây, kỳ lưng giúp ta với!"
Hai cô gái song sinh vì xấu hổ vẫn còn trốn tránh dưới đám bọt nước ở thành bể. Nghe được Hoan ca nói, một cô bé cầm lấy một chiếc khăn tắm đến gần bên người Hoan ca ngồi xuống. Hoan ca nhíu mày nói: "Nữ nhân tay rất nhu nhuyễn yếu ớt, không có khí lực." Rồi chỉ vào ta: "Tiểu Ngũ ngươi đến đây!" Ta không phải là lần đầu tiên kỳ lưng cho hắn. Vừa rồi nghe thấy hắn muốn kỳ cọ vai và lưng, ta chạy tới cầm một khăn mặt, sau đó lại lấy một chậu nước mang đến. Chẳng qua bên cạnh còn có hai cô gái đang giương mắt lên nhìn, ta cuối cùng thấy không có thoải mái ở đây. Tuy nhiên ta không phải chưa thấy qua nữ nhân, cũng đã không phải không làm cho nữ nhân xem qua, nhưng ở chỗ này, một bên tắm rửa, một bên có hai nữ nhân giương mắt ếch nhìn chòng chọc, quả là có chút khác biệt.
Ta nhíu mày: "Các ngươi trước tiên hãy đi ra ngoài đi!" Hai cô gái giật mình, đồng thời hướng tới Hoan ca xem ý tứ, Hoan ca đang nằm úp sấp, nghe vậy tùy tiện vung tay lên vẩy vẩy cười nói: "Được rồi, đi ra ngoài đi, các ngươi trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho kỹ, đêm nay hầu hạ Tiểu Ngũ cho ngon lành nghe chưa!" Hai vưu vật trời sinh nghe vậy đồng thời đỏ mặt lên, sau đó nhanh chóng thu dọn khay rượu chai cốc, vội vàng khoác khăn tắm lên người rồi chạy trốn ra ngoài. Ta đã đem trải một cái khăn mặt ngắn trên lưng Hoan ca, sau đó mở lòng bàn tay có chút nhẹ nhàng kỳ cọ trên lưng Hoan ca. Hoan ca lập tức hừ một tiếng, thở dài nói: "Tiểu Ngũ a, ngươi có nghĩ Hoan ca ta có phải là già rồi không?"
【 bấm cám ơn là một loại vận động cao thượng... khoa học chứng minh càng bấm nhiều nút cám ơn sẽ càng khỏe mạnh……】[/QUOTE]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 19: Thế thương tối trám tiễn đích sinh ý (2).
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
"Tiểu Ngũ à, Hoan ca của ngươi có phải đã già lão rồi không?"
"Đâu có!" Ta cười nói: "Cuối tuần trước, ở trên quyền đài đấu tập, một quyền đó của ngươi thiếu chút nữa đã đánh cho ta mất nửa ngày trời không đứng dậy được a!"
"Hừ, cái đồ tiểu tử giảo hoạt nhà ngươi!" Hoan ca cười mắng một câu: "Ngươi tưởng ta không biết ư? Tên tiểu tử ngươi lần gần nhất cùng ta động thủ, đã bắt đầu học được cái trò gian manh giả vờ bị đòn đau rồi!" Rồi lập tức thở dài: "Kỳ thật ta trong lòng cũng hiểu được rõ ràng hơn ai hết, ta là một lão già, đúng là già lão rồi! Ngươi xem xem hiện tại ta đã phát phì ra rồi, trên người so với vài năm trước đã tăng cân thêm không ít mỡ phải không? Hắc hắc!" Thực lòng mà nói, Hoan ca đích thân giữ gìn thân hình cho thật săn chắc, và thực sự hắn cũng rất khỏe mạnh! Chẳng qua con người ta đã đến tầm tuổi trung niên, cho dù là kiện toàn kiện mĩ trời sinh, cũng không thể ngăn được có ngày thân thể trở nên béo tốt. Ta giơ tay ra sau lưng Hoan ca nắn bóp kiểm tra một hồi, cảm giác được cơ thể Hoan ca đích xác có phần mềm nhão so với trước!
… "Tiểu Ngũ à … con người ta khi đã có địa vị cao càng cần thiết phải hoạt động làm việc! Chẳng qua cũng có những vị trí, nhìn vào bối cảnh, kỳ thật cũng rất mệt người, giữ vững được địa vị tiếng tăm đã là rất khó khăn, chưa kể sẽ còn làm đánh mất thân nhân, gia đình, cả tính mạng nữa!"
Hoan ca mặc dù cười, nhưng mà là nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ: "Diệp Hoan ta là ai kia chứ? Hừ, năm đó ta dám mang theo một ngàn khối đến phương Nam xông ra giành giật thiên hạ, còn có cái gì mà chưa trải qua hả? Sinh tử bác sát, huyết nhục bay tứ tung … ta vẫn vượt qua, vẫn tiếp tục tiến lên . Khả dĩ, hiện tại ngồi trên cái vị trí này, tại cái địa phương này, mỗi một ngày hết say lại tỉnh, tỉnh rồi lại say, rượu say túy lúy kim tiền mê man, mà ngược lại làm cho ta kinh sợ khủng khiếp chính là, cứ phải thấp tha thấp thỏm rón ra rón rén như đang đi trên lớp băng mỏng trên sông băng a!"
" Hoan ca của ngươi trong tay có hàng mấy Câu lạc bộ hộp đêm, nhà hàng khách sạn, công ty xe Taxi, thu nhập bình quân là bao nhiêu tiền? Mấy ngàn vạn a, từng ấy tiền trong mắt thường nhân, thì phải là con số trên trời! Hừ hừ, nếu tại nơi này chân chính để vào trong mắt cũng chỉ có vài người tỷ phú có cả thanh danh và thực lực khổng lồ mà thôi, chỉ sợ cũng chẳng qua chỉ coi là một lần mua xèng đánh ván bạc mà thôi! Đặt ở địa phương này, nếu ngươi mà chỉ có mấy ngàn vạn ư, hừ, ta không sợ ngươi ngay cả cửa lớn của khách sạn này của ta cũng không vào được!"
Hoan Ca ngữ khí mang theo một nỗi niềm kỳ quái pha lẫn hương vị oán hận bi phẫn, sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu: "Tiểu Ngũ, ngươi không phải là thấy kỳ quái không, ta dựa vào cái gì có thể nói địa phương này là của ta? Ta sẽ nói cho ngươi biết ngay bây giờ!" Nói xong, hắn truy vấn ta: "Ngươi nói thử xem, trên thế giới này làm ăn cái gì sinh lợi nhuận lớn nhất?"
"Buôn lậu vũ khí cùng thuốc phiện ma túy!" Ta lập tức nói ra đáp án. Chỉ sợ đại đa số mọi người nếu biết điều này cũng lập tức đồng ý ngay với ta. Nhưng Hoan ca lại cười khà khà, sau đó mang theo ngữ khí đùa cợt mà nói: "Sai rồi!"
Không đợi ta phản bác lại, hắn đã nhanh chóng nói tiếp: "Buôn lậu vũ khí tính làm cái gì? Buôn bán thuốc phiện ma túy cũng tính là cái gì? Hai dạng làm ăn này tuy khác biệt nhưng cũng là kiếm được nhiều tiền, nhưng loại tiền tài như thế rất nguy hiểm! Ngươi nếu buôn bán thuốc phiện thì chẳng khác nào đã trực tiếp đối đầu với Chính phủ quốc gia rồi! Ngươi cho dù lại tiếp tục có tiền, thế lực có lợi hại đến đâu chăng nữa, không có gì có thể ngăn cản được ngươi, nhưng tuyệt đối không qua được các Cơ quan An ninh và bài trừ ma túy của quốc gia! Thuốc phiện ma túy ư? Hừ, nếu các Cơ quan hành pháp quốc gia nhất định phải xử lý nhà ngươi, mặc cho ngươi có là trùm buôn thuốc phiện ma túy khủng bố cỡ nào, vững mạnh to lớn đến mức nào, cũng đều là chỉ một con đường chết mà thôi! Đấy, tính mạng mình còn chưa giữ được, thì còn kiếm nhiều tiền để làm gì a?"
Ho nhẹ một cái, Hoan ca tiếp tục cười nói: "Cho nên về chuyện buôn lậu vũ khí …… hừ, đã chỉ có thể nói miễn cưỡng mà thôi, buôn bán vũ khí quân trang ư, nếu có một quốc gia nào đó bảo hộ, duy trì ngươi, thì ngươi có thể làm được mà không phải kiêng kị cái gì! Thế nhưng nếu có một ngày quốc gia đó không hỗ trợ tiếp tay cho ngươi nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể xóa sổ ngươi hoàn toàn! Ngươi đừng căn cứ vào bối cảnh buôn lậu vũ khí ở Mĩ Quốc, đó là vì chính phủ Mĩ Quốc muốn duy trì bọn họ, chứ ở Mĩ Quốc là Mĩ Quốc, chúng ta nơi này lại không thể được như thế đâu! Loại mua bán vũ khí này, nói cho cùng kỳ thật là quốc gia nấp bóng mà làm đó, không phải tư nhân buôn bán đâu, nếu ngươi có buôn bán vũ khí cũng chỉ là kiếm tiền cho quốc gia mà thôi."
Ta lẳng lặng nghe xong, trong lòng hiểu được, Hoan ca cùng ta nói mấy cái này khẳng định còn có ý tứ đằng sau của hắn, liền truy vấn một câu: "Thế cái gì mới là loại làm ăn kiếm tiền chân chính thực tế ở đây?"
Hoan ca cười cười, hắn ngước đầu lên, nhìn qua ta, ánh mắt hàm chứa một loại sắc sảo gì đó, sau đó trong miệng nhổ ra mấy chữ: " Giao dịch quyền lực và tiền tài!" Cười lạnh một tiếng, hắn chậm rãi nói: "Trên thế giới này rốt cuộc không có một lợi nhuận nào có thể so sánh với trao đổi, giao dịch quyền lực cùng kim tiền, lợi nhuận nối tiếp lợi nhuận to lớn không thể tưởng tượng nổi!"
Ta không nói gì thêm, âm thanh Hoan ca lại vang vọng trong không khí: "Quyền lực, kim tiền, hai cái loại này, khác biệt nhất là loại tư bản tối lợi hại trên thế giới này! Nếu hai loại này liên hợp được với nhau, nhất định còn sinh ra uy lực lớn hơn nữa nhiều! Tiểu Ngũ, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi ở chỗ này, đúng ở địa phương này, ngươi có biết hay là không biết, mỗi một ngày vào buổi tối, đang diễn ra tại địa phương này, có lẽ ở trên lầu chính trong cái phòng đó, có lẽ trên một cái bàn nào đấy, có lẽ tại một chỗ nào đó trong hộp đêm, thậm chí …… có lẽ ngay ở trong đống chăn ấm nệm êm trên giường, tại cái địa phương này, mỗi một ngày sẽ không biết có bao nhiêu giao dịch? Mỗi một ngày tại địa phương này, sẽ có biết bao nhiêu những quyết định ảnh hưởng thậm chí thay đổi vận mệnh của biết bao con người? Hừ, nếu mà tìm người đem những con số này thống kê ra, ta thậm chí dám khẳng định rằng, nơi này hàng năm đích thực giao dịch kim ngạch, chỉ sợ là cho dù ngươi có đem toàn bộ sở hữu doanh thu cùng so sánh với tiêu thụ kim ngạch, cũng không thể so đọ nổi!
Giới buôn bán địa ốc dù có tìm được một khu đất tốt đẹp đắc thế, bọn họ liền muốn dùng nó trong tay để cống nạp, hối lộ hay trao đổi cho đám quan chức cán bộ cao cấp có quyền lực trong tay! Các Tổng công ti, tập đoàn, phải, nếu muốn trốn thuế, liền phải xuất tiền ra mua chuộc các lão gia ngành Thuế vụ trong tay có chữ ký con dấu kia! Nếu không, một bút hạ xuống ký xong rồi, có là thiệt hại thêm con số gấp trăm vạn ngàn vạn lần! Thương nhân phải xuất khẩu ra nước ngoài, liền phải mua đứt ngay đám gia hỏa Hải quan, có quota ngon lành, làm cho bọn họ đến đúng thời điểm liền nhắm mắt lại! Quan viên muốn mua biệt thự, phải, muốn nuôi dưỡng tình nhân, bao bồ bịch em út, liền muốn dùng quyền lực trong tay mà hoán đổi lấy kim tiền!
Tiểu Ngũ, ngươi có biết không, đằng sau lưng địa phương này, rốt cuộc có bao nhiêu lợi ích của các tập đoàn? Đại biểu tư nhân có bao nhiêu ích lợi phải quan tâm? Hừ, cái gì mà quét sạch khiêu dâm với lại ấn phẩm bất hợp pháp ư, ngươi có thể để cho họ kiểm tra trong nội thành thì còn có thể, chứ làm sao họ dám với tay đến được nơi này?! Phía dưới bãi đỗ xe, có biết bao nhiêu biển số xe đặc biệt…… hừ, đừng nói người ngồi trong xe đích thân ra mặt , tùy tiện chỉ cần sai phái lái xe đi ra, đều khả dĩ ngang nhiên giải quyết ráo trọi!
Tiểu Ngũ, ta nói cho ngươi biết, tại địa phương này, làm ăn sinh ý chính thức, đó là giao dịch về quyền lực và tiền tài!"
Hoan ca không có nói thêm nữa, ánh mắt của hắn tựa hồ có chút mệt mỏi, hình dạng có chút suy sụp. Hắn đã không mở miệng ra nữa, ta cũng không có vấn đề gì cần hỏi thêm, chỉ yên lặng giúp hắn kỳ lưng. Sau khi tắm rửa nước lạnh sơ qua, Hoan ca cùng ta ra luôn bên ngoài, không rẽ vào phòng thay quần áo nữa, mà ra luôn hành lang rồi vào luôn thang máy tiếp tục đi lên tầng trên.
"Ở nơi này, tầng một toàn bộ đều là của ta, bình thường ta sẽ không cho ngoại nhân đến đây." Hoan ca cười cười rồi đem ta đi vào một cái phòng, sau đó vừa mở tủ quần áo, vừa liếc mắt ngắm ta: "Tiểu Ngũ, thân hình nhà ngươi rắn chắc rất nhiều, không biết quần áo của ta ngươi còn có thể mặc vừa không?"
Nói xong, từ tủ quần áo chọn lựa một bộ quần áo ném cho ta. Hoan ca lại gọi một cuộc điện thoại, vài phút sau đã có người đem một bộ nội y mới tinh sạch sẽ trao đến.
"Mặc quần áo vào, đêm nay Hoan ca sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!"
Nửa giờ sau đó, ta đã hoàn toàn mặc xong quần áo đầy đủ, trên người là bộ Smoking hàng hiệu quý giá, còn đôi giày vừa được đưa tới rất vừa vặn. Thế nhưng ta vẫn có một cảm giác không được thoải mái tự nhiên.
Có lẽ bởi vì ta đã sơ ý lúc xỏ chân vào đôi giày trót liếc mắt nhìn cái mác khâu bên trong, loại thương hiệu này ta đã từng nhìn thấy tại các cuộc trình diễn thời trang cao cấp hàng năm ở Milan, Italy, tất nhiên là ở trên T.V, loại đồ hiệu như thế này sợ rằng ngay cả ở thành phố cũng khó có thể mua được!
Bình sanh đây là lần đầu tiên ta được phục sức bộ lễ phục xa hoa đắt tiền đến như vậy, thực sự cảm thấy gò bó, ngượng nghịu, vướng víu, rất mất tự nhiên, phảng phất như bị một quả chuông khổng lồ nặng nề đè trên đầu. Hoan ca đã đi lên trước, quay lại nhìn ta cười: “Đừng khẩn trương như thế, năm đó lần đầu tiên ta ăn mặc giống như thế này cũng có cảm giác hệt ngươi!”
Đi ra khỏi phòng, khi đó ta thấy Kim Hà đã đứng chờ ở ngoài hành lang, ông ta vẫn một bộ dáng thờ ơ lãnh đạm, sắc mặt cứng rắn như được đẽo tạc bằng đá hoa cương granit. Hoan ca cầm trên tay một điếu cigar, hỏi rất nhanh: “Người đẹp Dương tiểu thư đã tới chưa?”
“Tới rồi, ở trên kia!”
Hoan ca gật đầu, sau đó ra hiệu bảo ta đi theo.
Vừa đúng lúc tín hiệu báo thang máy đang từ dưới đi lên.
Hoan ca nói cho ta biết, tòa đại lâu này mặc dù chỉ có mười sáu tầng, nhưng được bố trí tới sáu cái thang máy. Bởi vì đại đa số thang máy chỉ có thể lên tới tầng Mười lăm, còn để đi tiếp lên tầng thượng chỉ có một cái thang máy đặc biệt mới có thể đi lên!
Cầu thang máy đi lên, khi cửa buồng vừa mở, lập tức truyền đến một loạt những âm thanh lạ lùng kỳ quái!
Biết tả thế nào đây nhỉ, đây là một loại âm thanh vô cùng hỗn tạp, gồm có tiếng phát thẻ, chia bài, tiếng xóc và gieo hạt xúc xắc, tiếng quay của luân bàn roulette, tiếng chuyển động của các loại máy móc, tiếng âm nhạc phát ra từ những cái máy điện tử tự động Tiger- Slot, những tiếng kêu sợ hãi chát chúa, tiếng thở dài thườn thượt, tiếng hoan hô phấn khích, tiếng đàn bà phụ nữ thét chói tai, tiếng rống giận dữ cay cú của đàn ông... v...v... Tất cả chồng chéo nhau, lần lượt thay đổi đã tạo ra, hình thành nên một loại hào khí cực kỳ phức tạp!
Đi vào trong đại sảnh, ta chứng kiến chính là một nơi chỉ thấy qua trên phim ảnh: đổ trường!
Ta chưa từng được đặt chân tới Las Vegas, thậm chí Ma Cao cũng chưa hề qua, nhưng ta chắc chắn nhìn ra được nơi này thực sự là một Sòng bạc chuyên nghiệp!
Những nhân viên lễ tân mặc chế phục tiêu chuẩn lịch sự, những người Hồ lỳ thủ pháp kỹ thuật lợi hại, rồi một loạt Tiếp viên nữ diễm lệ mặc lễ phục gợi cảm sang trọng, một dãy những chiếc máy điện tử tự động, phòng đánh bạc rộng mênh mông với nhiều sòng bài..., xung quanh còn có rất nhiều nhân viên Bảo an mặc Smoking đen với bộ đàm cầm trên tay và đeo tai nghe.
Ước lượng phòng đại sảnh này rộng chừng hơn 1000 m2, lưu lượng khách mặc dù rất đông nhưng vẫn đi lại thoải mái, mỗi một khu vực đều xúm xít quây quần rất đông nam giới và có cả nữ giới. Ta phát hiện ở nơi này đều xuất hiện chỉ một loại khách gọi là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, áo quần cực kỳ đắt tiền sang trọng, bất luận là đàn ông hay đàn bà, có điều trên tổng thể mà nói thì đại đa số khách nhân đều là đàn ông.
Khi chúng ta vừa mới xuất hiện, lập tức có hai nhân viên Bảo an trang phục đen sì bước vội đến nghênh đón, cung kính đứng chờ lệnh của Hoan ca. Hoan ca cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn ta một cái: “Tiểu Ngũ, chỗ này thế nào?”
Ta âm thầm hít một hơi thật sâu: “Tốt lắm!”
Khóe miệng Hoan ca lộ ra nụ cười mỉm, hắn khẽ đưa bàn tay lên, ngón tay trỏ khẽ ngoắc, lập tức có một nữ nhân mặc một bộ đầm dạ hội phi thường khêu gợi nhanh chóng bước tới. Xem ra người phụ nữ này cũng không còn trẻ tuổi nữa, nhưng khi lại gần lại làm cho người ta có cảm giác rất lạ lùng kỳ quái. Bởi vì nhìn da dẻ cùng khuôn mặt của nàng ta xem ra tựa hồ mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, nhưng loại phong vận này phảng phất đã tràn ngập sự lịch duyệt cùng ánh mắt đầy vẻ từng trải, kinh nghiệm phong phú tràn trề. Nàng có vẻ cực kỳ hấp dẫn, sức thu hút cực lớn, có điều nhìn một lúc lại làm cho người đối diện sinh ra cảm giác kính nể tôn thờ.
Không thể không thú nhận rằng, cái thu hút ánh mắt của ta chính là đôi chân thon dài thẳng tắp nhỏ nhắn săn chắc lộ ra bên ngoài chiếc đầm dạ hội, phảng phất bóng trắng như ngà voi, nàng mặc một bộ đầm đen tuyền bí hiểm, còn nữa ở dưới chân mang một đôi giày cao gót rất đẹp, dường như một thỏi nam châm làm người ta không thể dời nổi ánh mắt đi nơi khác.
“Đây là đệ đệ Trần Dương của ta, hãy cho hắn một cọc Phỉnh đánh bạc, sau đó hãy tìm một người dẫn kiến hắn đi tham quan khắp nơi và cả vui chơi với hắn nữa nhé!”
Hoan ca không có nhìn qua nàng ta, chỉ là giơ tay giới thiệu ta rồi phát ra mệnh lệnh, sau đó quay sang ta thấp giọng nói một câu: “Một giờ sau sẽ có người tới dẫn ngươi đến gặp ta!”
Nói xong hắn và Kim Hà cùng hai Bảo an tùy tùng rời đi tiến vào hành lang bên trái của Sòng bạc.
“Trần tiên sinh... !”
Mỹ phụ đứng gần ta chợt cất tiếng, liếc nhìn ta một cái, thanh âm của nàng thật ưu nhã vô cùng, mang theo một loại tình cảm đằm thắm, âm sắc khàn khàn gợi tình.... Ta không biết mô tả hay hình dung cụ thể ra như thế nào, chỉ biết là nếu được nghe mãi giọng nói này thì thật là kích thích!
“Xin theo ta đến đây đi!”
Ta bây giờ mới phát hiện ra, xung quanh đổ trường có bố trí ba chiếc cầu thang máy, có hai chiếc là liên tục có người ra vào, thế nhưng vừa rồi ta đi ra từ một chiếc nằm khuất tại một góc hơi nghiêng của đổ trường, tựa hồ là một chiếc đặc biệt chuyên dụng.
Đi tới gần khu vực bố trí một cái thang máy công cộng, tại chỗ đó có một quầy tiếp khách, mỹ phụ nọ mỉm cười vào quầy lấy ra một cọc mười tấm thẻ Phỉnh đưa cho ta, sau đó liếc mắt nhìn ta một cái, rồi đột nhiên cười nói: “Trần tiên sinh, Ngài thích dạng con gái như thế nào?”
"Ân?" Ta sửng sốt một chút, trong lòng mơ hồ đoán được một cái gì đó.
Mỹ phụ này không thấy ta trả lời, nhẹ nhàng vẫy tay một cái, lập tức từ xung quanh đi tới ba bốn cô gái, toàn những dáng vẻ sắc nước hương trời. Ta phải thừa nhận rằng, mỗi một cô gái đều tuyệt đẹp và phong phú ngoại hình, có cô khêu gợi bốc lửa, có cô trong trắng tinh khiết ngây thơ, có cô cực kỳ lạnh lùng diễm lệ, nhưng cũng có cô phong tao cuồng nhiệt động lòng người...
Ta lập tức cũng tỉnh ngộ ngay, thấu hiểu được mọi sự tình.
Nguyên là ta phát hiện thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp bên trong đổ trường, đại đa số đều mặc những bộ đầm hay sường xám hở hang khêu gợi, căn bản đều là “Tiểu thư” tiếp viên để phục vụ khách hàng ở nơi này!
Khà, hóa ra nàng là một Má mì. Ta nhìn thoáng qua một lượt trên người nàng ta một lần nữa.
Cứ theo như thói quen của ta, ta rất thích thưởng thức dạng gái con nhà lành, thanh thuần ngây thơ trong trắng... Có điều ta quay về phía nàng mà mạnh mẽ lắc đầu từ chối, cũng không có lưu tâm đến ánh mắt tinh tế đầy vẻ thương cảm của nàng.
Thuần khiết ư? Đùa hả, ta không cần! Cho dù thực sự là các bé nữ sinh mới lớn!
Ta không phải là đồ gà mờ, về mặt tình dục loại này ta cơ hồ vắt chanh bỏ vỏ, chơi xong lập tức mời ra đường ngay.
Còn về phần công nghệ kinh doanh tình dục, vì để thỏa mãn các loại nhu cầu đa dạng của khách hàng, nhất định cũng có các loại dịch vụ và mặt hàng tương ứng để cung cấp, nào là gái có cá tính phong cách, gái ngây thơ thuần khiết, gái ướt át cuồng nhiệt, gợi tình, phong tao, lạnh lùng cao ngạo, đồng dục luyến ái, cuồng dâm biến thái....
Chẳng qua là tất cả hết thảy thực sự đều chỉ là ngụy trang! Chính gọi là vỏ bọc nghề nghiệp!
Ở trong tất cả các loại hình này, riêng loại gái ra vẻ con nhà lành trong trắng, ngây thơ, thuần hậu, dịu dàng e lệ... là được hoan nghênh chào đón nhất, có điều đối với ta thì bộ dáng diễn xuất như thế thật sự là vô lý, buồn cười!
Ngây thơ thuần khiết ư? Ta sẵn sàng quẳng hết cả đám xuống nước, ta không hiểu khi cùng loại gái gắn mác “ngây thơ thuần khiết” này làm tình thì sẽ như thế nào?
Còn về loại gái kiêu sa lạnh lùng ư? Hà! Đó chỉ là diễn xuất cho ngươi xem thôi! Tất cả đàn ông đều có một tâm lý, càng là dạng đàn bà băng giá kiêu sa thì tựa hồ càng kích thích bản lĩnh thích chinh phục của họ! Kiêu kỳ xa cách ư, chỉ cần trước mặt cô ta quăng ra một tờ ngân phiếu mệnh giá lớn rồi ra lệnh cho cô ta thoát y, rồi bảo cô ta biểu diễn các loại tư thế uốn éo gợi tình... cô ta sẽ ngay lập tức làm theo răm rắp! Lạnh lùng băng giá ư?
Thực lòng mà nói, bốn cô gái đang đứng ở trước mặt ta, mỗi một người đều là mỹ nữ tuyệt sắc, tướng mạo cực phẩm, lại thêm trang phục trang sức đắt giá trên người, chỉ cần đặt chân đến bất cứ chốn phồn hoa nào hoặc đến chỗ Hộp đêm của chúng ta, đều có thể là “hồng bài” Hoa Hậu.
Đáng tiếc là ta lại không có hứng thú!
Ta chỉ liếc mắt nhìn các nàng một cái, sau đó quay đầu lại nhìn mỹ phụ bên cạnh: “Không cần đâu, theo ta thì cho họ đi đi thôi!”
Nghe xong những lời này của ta, mỹ phụ vẫn không đổi sắc mặt, thế nhưng từ ánh mắt đều toát ra những tia mắt tò mò, dường như liếc mắt nhìn ta vài cái sau đó mới phất tay ra hiệu cho các cô gái rời đi. Thế rồi nàng mỉm cười khẽ nói: “Trần tiên sinh, Ngài thật là đặc biệt a, hay có lẽ yêu cầu quá cao, các nàng vừa rồi đều không lọt vào tầm mắt?”
Ta lắc đầu nói: “Chỉ là bây giờ ta không có hứng thú, ta nghĩ ta muốn đi tham quan xung quanh, Tiểu thư có thể đi cùng được không?” Nói xong ta hỏi nàng lần nữa: “Như thế nào, hay là có gì bất tiện cho Tiểu thư?”
Mỹ phụ lập tức lắc đầu, trên mặt vẫn duy trì một biểu tình lạnh nhạt, nàng thản nhiên mỉm cười: “Đương nhiên là không có gì bất tiện cả, Ngài là khách quý của Hoan ca, được bồi tiếp phục vụ Ngài là vinh hạnh của ta mà!” Dừng một chút, nàng lại mỉm cười: “Ta gọi là Thương Ngọc, ở nơi này mọi người đều kêu ta là Ngọc tỷ, Ngài có thể xưng hô là Tiểu Ngọc cũng được!”
Ta nở nụ cười gượng gạo, đối mặt với người phụ nữ chắc chắn hơn tuổi ta mà phải xưng hô nàng ta là “Tiểu Ngọc” thực sự ta khó cất lên lời. Tại Câu lạc bộ hộp đêm, với các nàng Mã Lệ hay Tiểu Phượng, ta có thói quen gắn sau tên mỗi người một chữ “tỷ”.
Dẫu sao cũng chỉ là một loại danh xưng, xem như là một thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Cũng giống như tất cả các nàng tiểu thư, tiếp xúc với khách nhân già trẻ giàu nghèo đều là “Đại ca” hoặc là “Lão bản” giống nhau.
“Ngọc tỷ, ta lần đầu tiên tới nơi này, chỉ muốn đi xung quanh một vòng!” Ta liếc mắt một cái nhìn nàng, ý tứ biểu lộ “Xin hãy dẫn đường!”
【 bấm cám ơn là một loại vận động cao thượng... khoa học chứng minh càng bấm nhiều nút cám ơn sẽ càng khỏe mạnh……】[/QUOTE]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan
Tà Khí Lẫm Nhiên Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 20: Vận mệnh trung chú định đích tương ngộ.
Dịch Giả: KeyOfLife
Dịch: TTV
Trước tiên ta đi tới khu vực đặt những chiếc máy đánh bạc tự động điện tử Tiger- Slot, từ trong cọc Phỉnh mà Thương Ngọc theo lệnh của Hoan ca cấp cho ta tùy tiện xuất ra một tấm, lập tức có một nhân viên Lễ tân bưng một cái khay bạc bước nhanh tới tiếp đón, đổi cho ta mấy cọc tiền xu và cả mấy cọc Phỉnh mệnh giá nhỏ hơn có màu sắc khác nhau. Cầm đống tiền xu ta lần lượt đút vào khe máy của mấy cái máy bố trí gần nhau, rồi ngồi xuống chăm chú quan sát sự chuyển động của các con số trên màn hình điện tử của từng máy, cũng không hề phát hiện ra Thương Ngọc ở cạnh bên cũng đang quan sát ta với ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ, tò mò.
Năm phút sau, ta đã đút hết đống tiền xu vào máy và thua sạch, đứng lên cười cười ngượng ngập: "Xem ra vận khí của ta đêm nay không được tốt lắm!"
Thương Ngọc che miệng cười khúc khích: "Trần tiên sinh, Ngài thực là thú vị!"
"Thú vị?"
"Ân!" Thương Ngọc gật gật đầu, khi nàng cười đã làm vơi bớt phần nào vẻ lạnh lùng lúc đầu: "Đã tới đây vui chơi hầu hết khách nhân đều là ngững kẻ thừa mứa bạc tiền, rất ít người có hứng thú chơi loại máy tự động này, bình thường đều chỉ thích sát phạt trên sòng bài và còn đánh lớn nữa!"
Ta quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên khu vực đặt máy điện tử này tựa hồ sinh ý kinh doanh không được tốt, rất vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người. Ta nhún vai: "Ta không phải là kẻ có tiền!"
Thương Ngọc cười lên một tiếng: "Ngài thật là biết nói đùa, Ngài là thượng khách do Hoan ca đích thân mang đến, mà ông ta rất ít khi tự thân đưa khách tới. Chưa kể Ngài bước ra từ chiếc thang máy đặc biệt, trừ bản thân Hoan ca ra, mỗi một năm nhiều nhất cũng chỉ có năm hoặc sáu đại nhân vật có tư cách sử dụng mà thôi!"
Ta biết nàng không tin lời ta nói, nhưng cũng không muốn giải thích, trực tiếp tiến đến tham gia vào đám đông đang vây quanh một cái đổ luân bàn Russia- Roulette (bàn quay ru-lô kiểu Nga).
Loại thiết bị đánh bạc tân kỳ hiện đại như thế này ở quốc nội bị coi là bất hợp pháp, mặc dù ta biết rất nhiều địa phương mỗi một nơi đều có một số sới bạc lậu, thế nhưng sòng bạc được trang bị chính quy, chắc chắn, nghiêm mật, đa chủng loại như ở đây thì thực sự cho tới bây giờ ta chưa hề thấy qua. Cho nên loại luân bàn đổ Roulette kiểu Nga này ta mới chỉ thấy trên TV hoặc trên phim ảnh mà thôi. Chơi loại này xác suất trúng thưởng vô cùng nhỏ, đổ khách đặt tiền hoặc Phỉnh vào một ô số trong dãy số từ 1 tới 35, khi bàn quay sẽ có một viên bi nhỏ chuyển động theo, viên bi ấy rơi vào ô số nào thì ô số ấy thắng. Ta nhận thấy chơi loại này hoàn toàn bằng vào vận khí may rủi, không có lấy một chút điểm kỹ thuật hoặc tính toán gì. Ta cũng không có hứng thú cho lắm, chỉ là tùy tiện đặt mấy tấm Phỉnh vào một vài ô số bất kỳ rồi đứng xem. Sau khoảng mười phút, quay sang Thương Ngọc ta lắc đầu ý bảo ta không quan tâm nữa, Thương Ngọc hiểu ý liền cùng ta rời đi.
Tiếp theo chúng ta đi tới khu vực sòng bài, ta thích nhất là trò "Xì- tố" (Stud) mà ta đã cực kỳ hiểu biết. Trò Xì- tố này đã trở thành phổ biến, phàm là những ai đã xem qua những bộ phim về chủ đề cờ bạc của Hongkong, đặc biệt nổi tiếng như: "Đổ trường phong vân", "Vua cờ bạc", "Thần bài", "Bịp Vương tranh bá" hoặc "Casino đẫm máu"... thì loại bài này rất quen thuộc. Thương Ngọc đứng bên cạnh tranh thủ giới thiệu các quy tắc, luật lệ chơi ván bài này ở đây. Tất nhiên ta nhanh chóng nắm bắt được, chỉ duy nhất theo lời nàng nói thì có khống chế mỗi lần tố bài đặt tiền chỉ cao nhất là 1000 $, nếu muốn đánh lớn hơn nữa thì phải vào chơi ở phòng VIP.
Đầu tiên ta đứng ở một bên xem ba người khách chơi với nhau. Đây đã là lượt phát bài lần thứ ba, một lão nhân ngồi bên trái ta đã có con "Ách" lớn nhất ngửa mặt lên trên lá bài "Tẩy", thế nhưng trong đợt này chỉ được chia cho con "8", sau đó lão ta lựa chọn giải pháp không theo, lắc đầu bỏ ván bài, còn lại hai người kia thì vẫn tiếp tục.
Ta xem ván bài của bọn họ cũng không có nhiều hứng thú, thế nhưng một người khách ngồi bên phải thốt ra một câu làm ta phải giật mình! Hắn đang cầm trên tay một lá bài, ánh mắt sắc bén đầy vẻ lợi hại, mặc dù ta không biết đích xác thân phận của hắn, thế nhưng từ khí thế uy áp của hắn tỏa ra, ta chắc chắn hắn là một đại nhân vật tên tuổi, bởi vì chỉ có loại người quyền thế mới có loại khí thế này!
"Ngươi nghĩ rằng ta không dám theo ngươi đến cùng hay sao? Hừ! Ta muốn xem rốt cuộc ngươi có những lá bài nào! Coi như ta bỏ phí một ngàn đôla chỉ để nhìn thấy lá bài Tẩy của ngươi! Ta SHOW HAND (lật bài Tẩy) đây!"
Sau đó hắn vất ra giữa bàn một tấm Phỉnh, ta nhìn thoáng qua thấy tấm này và các tấm trong tay ta hoàn toàn giống nhau! Như vậy trị giá của mỗi một tấm là một ngàn Mỹ kim! Hóa ra Hoan ca đã tùy tiện cho ta những một vạn đôla để cho ta "vui chơi" sao?
Hai vị khách nhân đang chơi tựa hồ đều là những con bạc máu me cay cú ăn thua, lại còn thêm vị lão nhân bỏ bài giữa chừng yêu cầu chơi lớn, sau một hồi thương lượng họ đã quyết định phong bài (chụp lồng pha lê niêm phong giữ nguyên hiện trường các lá bài) rồi bọn họ chuyển vào phòng VIP chơi tiếp.
Trên bàn nhà Cái đã gầy cuộc khai mào ván bài mới. Ta lúc này mới từ những tâm sự, kinh nghi, khiếp sợ chồng chất mà bình tĩnh trở lại. Thương Ngọc ở bên cạnh nhìn thấy ta nhíu mày thì ngộ nhận cho rằng ta đối với nơi này không có hứng thú, đang muốn giục ta rời đi thì ta đã phất tay ngăn lại, sau đó chậm rãi ngồi xuống chính diện nhà Cái, nhìn người nữ nhân Hồ lỳ đang sốt ruột chờ đợi mà lạnh nhạt nói: "Chia bài đi!"
Ván đầu tiên, ta bị thua mất mấy trăm đôla, đến ván thứ hai thế bài của ta rất tốt nhưng đáng tiếc là không ai theo. Chơi trong khoảng mười phút ta đã bị thua hai tấm Phỉnh mệnh giá một ngàn Mỹ kim, trong tay lúc này chỉ còn lại bảy tấm như thế và một ít Phỉnh có mệnh giá nhỏ hơn nhiều. Ta ước chừng thời gian rồi đứng lên, cười bảo Thương Ngọc: "Đi thôi, cùng ta đi qua các bàn khác xem thế nào!"
Thời gian tiếp theo, ta tham gia vào một bàn chơi trò BLACK JACK (21 điểm), lúc bắt đầu rất may mắn đã thắng tới một ngàn đôla, đáng tiếc sau đó lại thua hết rồi đi ra ngoài. Mặc dù vậy trên mặt ta vẫn không hề biểu lộ thái độ khác lạ, tại thời điểm thắng nhiều tiền cũng không hề vui mừng thái quá, lúc thua liên tục cũng không hề tiếc rẻ, hối hận, hậm hực cay cú... Phảng phất như trong tay ta đưa ra không phải là những tấm Phỉnh trị giá hàng ngàn Mỹ kim, mà chỉ là những tấm nhựa plastic phế thải!
Sau đó ta chuyển một vòng qua tất cả các chủng loại trò chơi đổ bác, từ đổ xúc sắc xí ngầu đến cả xoa mạt chược..., mỗi loại ta chỉ hạn chế chơi trong vòng mười phút. Nhưng là ta cho phép mình thua tới một ngàn đôla mỗi trò, nếu may mà thắng thì chơi thêm một chút, còn thua hết một ngàn đôla ta sẽ đứng lên ở một bên bàng quan xem xét, chờ cho hết mười phút lại tiếp tục rời đi sang bàn khác.
Hơn một giờ đồng hồ sau, ta đã thử chơi ở tất cả các chủng loại có tại Casino mỗi thứ một lần, sau đó nhìn kiểm tra lại trong tay chỉ còn lại có mấy tấm Phỉnh trị giá mấy trăm. Thương Ngọc nhìn ta vẫn không có biểu tình khác lạ gì hiện lên trên mặt, đại khái tựa hồ nhận định cho là ta vì thua hết tiền nên mất hứng, nàng buồn bã thấp giọng cười nói: "Trần tiên sinh, hay là Ngài thử chơi lại lần nữa, biết đâu sẽ gặp may hơn?"
Ta lắc đầu, tỏ vẻ muốn nghỉ ngơi một chút. Thương Ngọc dẫn ta ra khu vực nghỉ ngơi ở một góc Casino, nơi này có một quầy Bar nhỏ. Ta gọi một chai bia, sau đó nhìn Thương Ngọc cười nói: "Thật cám ơn thư đã bồi tiếp ta lâu như vậy!"
Sau đó trong tay còn lại mấy tấm Phỉnh trị giá mấy trăm Mỹ kim ta liền đưa ra cho nàng. Thông qua sự quan sát vừa rồi ta đã nhìn ra quy củ của nơi này. Có không ít khách nhân đàn ông bên cạnh đều có các tiểu thư Tiếp viên xinh đẹp bồi tiếp săn sóc, nếu người khách thắng bạc sẽ thuận tay thưởng một vài tấm Phỉnh cho họ, cho dù ít hay nhiều. Còn có khách nhân liên tiếp gặp vận đen rủi, không sảng khoái hứng thú chơi tiếp nữa, đã lôi kéo các nàng tiểu thư trực tiếp đi ra đằng sau của Casino để xả xui....
Cũng thông qua sự giới thiệu của Thương Ngọc, ta biết nơi đây còn có rất nhiều phòng nghỉ được bố trí biệt lập, kín đáo!
“Cám ơn tỷ đã bồi tiếp ta lâu như vậy!”
Thương Ngọc mỉm cười, đẩy cọc Phỉnh trở lại trước mặt ta, rồi nhìn vẻ hồ nghi khó hiểu, bối rối trên mặt của ta nàng cười nói: “Trần tiên sinh, Ngài là khách quý của Hoan ca, được phụng bồi tiếp đãi Ngài không những là trách nhiệm mà còn là niềm vinh dự tự hào của ta, phần thưởng này ta không dám nhận đâu!”
Sau đó nàng hé môi thơm cười nhẹ, trên mặt vẫn giữ một dáng vẻ như cũ đầy nét lãnh đạm, thờ ơ, nói tiếp: “Hơn nữa, ta nghĩ có lẽ đại khái là Ngài đã hiểu lầm ta rồi, ta không phải... không phải như các nàng tiểu thư kia làm... công việc ấy...! Ta là chủ quản ở nơi này!”
“Ồ?” Ta có chút giật mình, kích động, lúng túng rồi một nỗi xấu hổ mơ hồ tràn ngập trên mặt!
Chủ quản?
Cũng khó trách được, ta xử sự như vừa rồi cũng hơi kỳ quái, có lẽ đã xúc phạm tới nàng, đương nhiên là nàng trông chẳng giống như một má mì hay một tiểu thư. Bởi vì ta biết chắc chắn, đại đa số các má mì từ hồi rất trẻ tuổi đã phải lăn lộn chinh chiến chốn son phấn giang hồ, lắm người còn trưởng thành xây dựng cơ nghiệp từ thân phận tiểu thư, trên người mang theo nồng nặc hương vị phong trần từng trải. Nhưng Thương Ngọc mỹ lệ này thì hoàn toàn bất đồng, phong độ nàng ung dung, bình đạm, điền tĩnh, mang theo một loại hương vị hờ hững, ôn nhu, kiêu kỳ khó tả bằng lời, khi nói chuyện lúc nào cũng giữ nguyên một dáng vẻ khinh thoát đạm mạc, đương nhiên không phải là dạng người cam chịu hành nghề loại này.
“Xin lỗi!” Ta dùng nụ cười để lấp liếm che dấu nỗi hổ thẹn của mình.
“Không có vấn đề gì đâu!” Thương Ngọc lắc đầu, đột nhiên nói: “Nếu Ngài thực sự muốn cảm ơn ta, có thể mời ta uống một ly đấy!”
“OK!” Ta vội vã hưởng ứng: “Tỷ muốn dùng loại nào?”
Thương Ngọc vẫy tay yêu cầu Bartender cho một ly Tequila “Long thiệt lan tửu”, người Bartender đi tới trước mặt ta thu hồi một tấm Phỉnh trong cọc ta để trên mặt quầy.
“Trần tiên sinh, ta quan sát Ngài qua cả tiếng đồng hồ, có cảm giác là Ngài rất kỳ lạ!” Thương Ngọc tựa hồ lưỡng lự, chần chừ một chút rồi khẽ hé đôi môi anh đào đỏ mọng mê hồn cười nói.
“Ồ? Ta có chỗ nào kỳ lạ đâu chứ?”
“Ngài dường như không thích thú thưởng thức nơi này!” Thương Ngọc tiếp nhận ly rượu từ tay người phục vụ, quý phái nâng lên khẽ nhấp một ngụm: “Nhìn bộ dáng của Ngài, dường như cũng là lần đầu tiên tới nơi này, thế nhưng... biết nói thế nào nhỉ, Ngài tựa hồ không có hứng thú với hoàn cảnh môi trường ở đây, có đôi chút mất tự nhiên, còn có cảm giác không hòa hợp với nơi này. Ta nghĩ, ta chắc chắn Ngài là con người cực kỳ thân thiện dễ gần, không có cuồng ngạo bá khí, còn có điểm không giống loại người giàu có lắm tiền!”
“Thì chính ta vốn là kẻ không có tiền mà!” Ta thản nhiên bình đạm nói một câu.
Có điều lời nói này hình như không lọt vào tai Thương Ngọc, nàng vẫn một mực không tin mà mỉm cười: “Xin lỗi, ta cũng không phải là cố tình muốn tìm hiểu đời tư của Ngài! Chỉ là, Ngài biết đấy, công việc của ta cần phải nói chuyện nhiều hơn với khách nhân, giao tiếp trao đổi tâm tình thật nhiều, có như vậy mới có thể tăng tiến, nâng cao tình cảm!”
Ta cười tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó nhíu mày, đưa tay sờ sờ các túi áo, nhịn không được liền hỏi nàng: ”Tỷ có thuốc lá trên người không?”
Thương Ngọc cười cười, rồi từ trong ví đầm mang theo bên người lấy ra một hộp thuốc lá đưa ta, nàng cũng lấy ra một điếu thuốc rồi bật lửa từ chiếc Givenchy chạm bạc tinh xảo tự mồi cho mình.
Nhìn tư thái hút thuốc vô cùng tao nhã của nàng, những ngón tay thon dài mảnh dẻ tinh tế kẹp điếu thuốc, ngón cái khẽ bập vào đầu tẩy, đôi môi mọng đỏ ướt át chậm rãi thở ra một làn khói xanh mờ, trên mặt mang theo một nét bình tĩnh, yên lặng dung dị.
Ta thực sự cho tới bây giờ chưa hề gặp qua một người phụ nữ tao nhã, thành thục đến thế như Thương Ngọc này, tựa hồ toàn thân nàng toát ra một loại khí chất vô cùng cao sang điềm đạm.
“Trần Dương tiên sinh, thứ cho ta mạo muội, Ngài dường như ít có hứng thú với việc đánh bạc!” Nàng cười cười: “Vừa rồi Ngài sử dụng nhiều thời gian chỉ để quan sát người khác chơi mà thôi!”
Ta cười cười, khẽ mở tay ra: "Đó là bởi vì ta rất nghèo, không nỡ đem một chút Phỉnh thừa còn lại đem ra thua hết, nếu thua hết thì ta không có khả năng mua lại được chỗ Phỉnh ấy!"
"Ngài lại nói đùa rồi!" Thương Ngọc lắc đầu, sau đó nàng tựa hồ ngồi bất động tới vài phút, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ mờ ảo cùng thản nhiên, có điều loại ánh mắt này cũng không phải là cố tình tạo ra, mà ánh mắt cực kỳ nhu hòa: "Ngài rất kỳ lạ...! Những người khách nhân trẻ tuổi như Ngài rất ít khi từ chối cơ hội có một mỹ nữ trẻ trung bầu bạn!"
Ta lắc đầu cười, sau đó hưởng ứng câu nói của nàng: "Ai nói ta không thích mỹ nữ? Ta không phải yêu cầu tỷ đi theo ta đấy ư?"
Thương Ngọc cười cười, ánh mắt ngập tràn sự vũ mị quyến rũ, thế nhưng không phải là ánh mắt phong tình câu hồn đặc trưng của sự phong trần, hoàn toàn không giống, mà là một loại ánh mắt xuất phát từ tâm can, từ tố chất nữ tính của nàng.
Trên thế giới này có một loại phụ nữ, vô luận trên người trang phục kín đáo hay hở hang, mặc nhiều hay ít, "kín cổng cao tường" hay "nhà nghèo thiếu vải", kể cả khi quấn cả một cái chăn to sụ lên người, vẫn làm cho người ta có cảm giác phi thường gợi cảm, khêu gợi thiên bẩm...
Không nghi ngờ gì nữa, Thương Ngọc chính là dạng phụ nữ như thế này.
Kể ra khuôn mặt, dáng người của nàng là khá đẹp, nhưng thật ra cũng chưa phải là tuyệt sắc, thế nhưng vô cùng tinh xảo, lẽ dĩ nhiên không phải là có sự trợ giúp của mỹ phẩm phấn son, mà là nét tự nhiên trời sinh. Hơn nữa tỷ lệ ngũ quan cũng phi thường hoàn hảo, rất tiêu chuẩn, và còn rất đẹp mắt. Như vậy đối với dạng phụ nữ như thế này, cái nhìn đầu tiên thì còn chưa nhận được ra điều đặc biệt, thế nhưng càng ngắm, càng tiếp xúc, người ta càng bị cuốn hút, hấp dẫn, vương vấn mê say...
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái: "Trần Dương tiên sinh, ta có thể coi lời nói của Ngài như một lời khen ngợi được không?"
Ta cười: "Đương nhiên là không phải! Ta không phải là khen nịnh, ta chỉ nói ra một sự thật mà thôi!" Dừng một chút, ta nói tiếp với ngữ khí chân thành: "Thương Ngọc, ta thấy tỷ thực sự là người phụ nữ tao nhã nhất mà ta hân hạnh được gặp gỡ!"
Thương Ngọc rít một hơi thuốc, sau đó chậm rãi thở ra, nàng lắc đầu, tựa hồ vừa thở dài một tiếng: "Ta đã già rồi!"
"Già ư? Có tuổi ư?" Ta cười: "Chính xác thì đêm nay trong hơn một giờ đồng hồ ta vòng qua một lượt chỗ này, ta chắc chắn tỷ là người phụ nữ quyến rũ, hấp dẫn nhất trong Casino!"
Thương Ngọc cũng cười, trong ánh mắt chớp động một vài tia giảo hoạt: "Ngài có biết năm nay ta bao nhiêu tuổi rồi không?"
"Bao nhiêu?"
Thương Ngọc lại hé môi ngọc cười: "Trần Dương tiên sinh, hỏi tuổi một người phụ nữ là không được phép, là bất lịch sự đó nha!"
Ta không biết nói gì!
Thế nhưng không lâu sau đó, nàng thu lại nụ cười trên mặt rồi đứng lên, thấp giọng nói: "Cám ơn lời khen của Ngài, từ ánh mắt của Ngài ta biết lời nói của Ngài là thật lòng!"
Hơi dừng một chút rồi nàng nói rất nhanh: "Ta đã ba mươi ba tuổi rồi!"
Ta ngạc nhiên!
Rồi một lần nữa dùng ánh mắt soi mói đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Ba mươi ba tuổi rồi ư?
Có trời đất lương tâm chứng giám, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì dung mạo của nàng chỉ như cô gái ngoài hai mươi tuổi không hơn không kém! Hơn nữa da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi thuần khiết mịn màng, cũng không phải là màu trắng nõn nà, mà là một màu trắng sáng bóng như ngà voi, tinh thuần lộng lẫy...!
Vóc dáng của nàng cũng không có vẻ của một phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi, mặc dù có vẻ đầy đặn nhưng không hề dư thừa, hơn nữa phần eo đặc biệt thon thả tinh tế mảnh mai... Ta cũng quan sát khá kỹ, khi bước đi phần eo của nàng nhẹ nhàng uốn lượn, khẽ vặn theo nhịp bước chân, hoàn toàn không phải như người khác cố tình lắc eo vặn vẹo, đánh mông tanh tách, nhún nhảy giậm giật ra vẻ cuồng nhiệt gợi tình, mà nàng là như một thói quen bẩm sinh, tư thái dáng đi cực kỳ phiêu dật, mang theo một sự tự nhiên phi thường.
Và đương nhiên, hấp dẫn ta nhất chính là đôi chân thon dài thẳng tắp, săn chắc, nhỏ nhắn....!
Nói thật chứ từ hồi cha sinh mẹ đẻ cho tới bây giờ ta chưa từng gặp qua một người phụ nữ có cặp đùi đẹp đến như thế. Cặp đùi của nàng tuy nhỏ nhắn nhưng tròn trịa, bão mãn, lại không hề nở nang có bắp, đôi chân thẳng tắp và rất dài, khi nàng đứng đôi chân dài khép sát vào nhau dường như không có khe hở nào. Nàng mặc một đôi tất chân hiệu Holothuria mỏng manh tinh tế, phía dưới là đôi bàn chân ngọc cực kỳ tinh xảo, mắt cá chân bằng phẳng mượt mà, nàng đi đôi giày cao gót hiệu Kogan sang trọng, phảng phất đôi chân nàng như được điêu khắc từ ngà voi tuyệt đẹp....
Thương Ngọc biết ta đang quan sát ngắm nghía nàng, nhưng không thèm để ý phiền lòng, chỉ là cười cười một chút, sau đó nàng nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: "Trần Dương tiên sinh, Hoan ca cho người đến đón Ngài rồi!"
Ta tiếc rẻ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn lại đằng sau, quả nhiên thấy Kim Hà đang đi tới.
Ta thở dài nuối tiếc, quay về cười nói với nàng: "Được rồi, xem ra ta phải đi rồi, thật vui và hân hạnh được làm quen với tỷ!"
"Ta cũng thế!" Thương Ngọc đứng lên, ta còn đang do dự không biết có nên bắt tay nàng tạm biệt hay không thì nàng đã chủ động đưa tay ra.
Ta nhẹ cầm lấy tay nàng, các ngón tay thon dài tinh tế, bàn tay mềm mại thuần khiết và mát rượi, phảng phất như chỉ cần cầm được bàn tay này thì đã xua tan mọi oi bức ô trọc trên cõi đời...
Vừa định bước đi, ta thốt nhiên tâm lý chấn động, hơi cúi sát gần nàng, hạ thấp giọng mỉm cười nói: "Thương Ngọc, ta thật sự không phải là kẻ có tiền!"
Nói xong, ta xoay người đi về phía Kim Hà, yên lặng theo y rời đi.
Xuyên qua một dãy bàn đổ bác, ta theo Kim Hà đi vào hành lang, trải qua hơn một tiếng đồng hồ vừa rồi thông qua sự giảng giải của Thương Ngọc, ta đã biết ở hai bên hành lang này được bố trí những phòng thượng khách VIP, ở các phòng này chẳng những được cung cấp những tiện nghi và những sự phục vụ tốt nhất, mà còn mấu chốt chính là khách quý ở đây được phép chơi lớn, không hạn chế về kiểu chơi, số lượng, đổ ngạch..., tóm lại là không giới hạn!
Lối ra vào hành lang đứng rất đông nhân viên Bảo an mặc đồ đen, trước mỗi cửa phòng VIP cũng đều có người đứng bảo vệ, ta đi theo Kim Hà tới tận cuối dãy hành lang qua một loạt các phòng VIP nghiêm mật như thế, lúc này mới đến căn phòng cuối cùng. Đẩy cửa bước vào, ta nhìn thấy Hoan ca đang ngồi sau một cái bàn lớn hình chữ nhật, trên miệng ngậm một điếu cigar, cầm một cặp lá bài trên tay, nhìn chúng ta tiến vào phòng hắn liền bỏ lá bài xuống. Ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngao ngán lắc đầu nói: "Đên nay vận khí của đệ không tốt, càng chơi càng thua, cuối cùng là thua sạch số tiền ca đã cho!"
Sau đó hắn liếc mắt nhìn ta: "Tiểu Ngũ, cảm giác thế nào?"
Ta lúc này mới phát giác có một cô gái ngồi đối diện Hoan ca, toàn thân trang phục một bộ Vest nữ màu đen tuyền, phía dưới là cái đầm ngắn, đáng tiếc là ngồi quay lưng lại về phía ta cho nên ta không thấy được khuôn mặt nàng.
Ta hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cảm giác của đệ thực ra cũng không tồi. Chỉ là đêm nay đệ chơi dở quá, thua hết cả vạn Mỹ kim mà ca đã đưa cho!"
Hoan ca nở nụ cười, ánh mắt vẫn tĩnh lặng, bộ dáng chẳng có chút giật mình ngạc nhiên nào: "Thế cũng đã là tốt lắm rồi, ngươi lần đầu tiên bước chân vào sòng bạc, để thua hết mười ngàn đôla trong một thời gian lâu như thế cũng đã là rất kiên trì rồi. Nguyên là ta còn tưởng đệ sẽ bị bật bãi sớm hơn thế!"
Ta lắc đầu: "Hoan ca, kỳ thật không phải toàn bộ thời gian đệ đều cắm đầu vào chơi bạc, mà phần lớn thời gian là đệ sử dụng để quan sát khách nhân chơi!"
"Ồ?" Hoan ca nhìn ta, trong ánh mắt như có nét cười.
Ta lại hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh trở lại, sắp xếp những ý nghĩ trong đầu rồi chậm rãi cất tiếng.
"Đệ đã quan sát qua, đại sảnh Casino nơi này tổng cộng có mười ba chủng loại cờ bạc, phân ra gồm có máy điện tử tự động, các loại bài cào bài lá, đổ xí ngầu, luân bàn roulette Nga, Black Jack...!" Ta một hơi đọc ra tên tất cả các trò đổ bác, sau đó tiếp tục nói: "Trong tổng số mười ba chủng loại này, trừ dãy máy điện tử nằm bên ngoài, còn có bốn mươi chín bàn sòng các loại, tại mỗi nơi đệ đều có xem qua. Ví dụ như trò Black Jack đệ chơi trong mười phút thua một ngàn đôla, mà trong mười phút ấy cũng có nhiều người khách chơi thua tổng cộng bốn ngàn, còn số người thắng ước chừng được khoảng hai ngàn Mỹ kim. Nói cách khác, chỉ trong vòng mười phút một bàn đã mang lại lợi nhuận cho Casino là hai ngàn Mỹ kim. Trò Black Jack này ở đổ trường có bốn bàn, nếu tính toán độ trung bình thì trong vòng một giờ đã kiếm cho Casino ít nhất là bốn vạn Mỹ kim. Còn đối với các chủng loại khác cũng tương tự, như luân bàn Nga, đổ xí ngầu, xoa mạt chược, bài lá... đệ cũng quan sát cẩn thận và có nhận định chắc chắn dựa theo sự tính toán kỹ lưỡng, trong một giờ đồng hồ vừa rồi đã đem lại lợi nhuận cho Casino hơn hai trăm ngàn Mỹ kim!"
Ta trong lúc nói những lời này đã hết sức nỗ lực giữ bình tĩnh, thế nhưng trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy lên tưng tưng loạn nhịp!
Trong vòng có một tiếng đồng hồ đã kiếm lãi hơn hai trăm ngàn Mỹ kim, tương đương với một triệu rưỡi Nhân dân tệ!
Vậy thì trong một buổi tối cái Casino này đút túi bao nhiêu?
Một tuần, vơ vét được bao nhiêu?
Rồi một tháng?
Rồi trong một năm?
Hơn nữa, trong sự tính toán vừa rồi của ta còn chưa tính đến lợi nhuận kiếm được từ những phòng VIP trong này nữa!
Nghe ta nói xong, Hoan ca lộ ra ánh mắt rất hài lòng, trên mặt tràn đầy tiếu ý, gật gật đầu: "Tốt lắm, Tiểu Ngũ! Ngươi đã quan sát rất tốt, đã hiểu được dụng ý của ta khi để ngươi chơi ở bên ngoài, thật tốt lắm!"
Sau đó hắn cười rạng rỡ: "Tốt lắm, được rồi, tới lúc ngươi tiếp kiến Dương tiểu thư đi, đây là đối tác quan trọng trong doanh nghiệp của ta...!"
Sau đó, cô gái mà từ đầu vẫn ngồi quay lưng về phía ta xoay người lại, nhìn ta mỉm cười....
Ta phải nói thật rằng, cho đến rất nhiều năm về sau này, buổi tối hôm nay, hình ảnh của nàng mỉm cười với ta lần đầu tiên ấy, ấn tượng mà nàng đã gây cho ta... mãi mãi khắc ghi thật sâu đậm trong trái tim ta!
Vào lúc này, nàng quay về đối diện với ta, nhoẻn một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng, khe khẽ gật đầu thật nhu hòa!
Nhìn người con gái trước mắt, ta chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, như bị sét đánh.... phảng phất như linh hồn đã thoát ra lãng đãng bay đi... Trong ánh mắt, trong lòng, sâu thẳm cả trong tâm trí, toàn bộ chỉ còn lại, chỉ ngự trị duy nhất hình ảnh nàng đang mỉm cười...!
Tiếng nàng vang lên thánh thót: "Chào Ngài, ta tên là Dương Vi!"
* * *
Đôi lời của Tác giả Khiêu Vũ gửi toàn thể Độc giả:
"Tôi cần phải nói cho thật rõ ràng là, trong tác phẩm này của tôi nội dung với toàn bộ những tình tiết câu chuyện hoàn toàn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Tất cả những tên người, địa danh, quốc gia... được viết ra thuần túy chỉ là do tôi thuận tay đặt ra, không hề cố tình ám chỉ bất cứ ai, bất cứ địa phương nào, bất cứ quốc gia nào, không hề có quan hệ với thực tế trên đời! Cuối cùng... xin hãy bỏ phiếu cho tôi và bấm Thanks cho Tà Khí Lẫm Nhiên nhé!"
*Bartender: nhân viên phục vụ ở quầy Bar, thường rót rượu và pha cốc- tay...
P/s: Vét cạn kho từ ra để miêu tả người đẹp..., chà!
【 bấm cám ơn là một loại vận động cao thượng... khoa học chứng minh càng bấm nhiều nút cám ơn sẽ càng khỏe mạnh……】
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tensonhovan