Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 28 + 29: Tu La
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Tu La vô cùng tức giận.
Trong cuộc đời mấy chục năm qua của hắn, bất luận là ở thế giới dưới lòng đất, hay là thế giới trên mặt đất, đều chưa từng đụng phải chuyện phiền muộn như vậy, pháp lực của hắn, rõ ràng còn hơn Lục Nguyên không ít, luyện khí kỳ đệ lục trọng luyện khí thành cương, đối diện với luyện khí kỳ đệ ngũ trọng tiểu chu thiên không biết là mạnh hơn bao nhiêu lần.
Cuộc đời của Tu La từng trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, đối diện với nhân vật luyện khí kỳ đệ ngũ trọng, hắn thật sự không thèm để mắt, hắn vốn tưởng rằng trong 30 chiêu có thể giành được phần thắng, kết quả thật không ngờ, con người này lại quái dị như vậy, kiếm trong tay hắn giống như có thần tiên trợ giúp, bất luận Tu La công kích như thế nào, đều bị hắn chỉ ra chỗ sơ hở, nếu mình dốc sức liều mạng, bị chỉ ra chỗ sơ hở nhất, nhất định bản thân sẽ tiêu vong, còn đối phương nhiều nhất chỉ chịu tổn thương một chút.
Tu La hiện tại mới phát hiện, dưới chiêu thức của thiếu niên loài người này, ngay cả chiêu thức hoàn chỉnh, hắn cũng không thể nào sử dụng được.
Tu La muốn gào thét! Tại sao! Tại sao! Tại sao trên thế gian này lại có kiếm thuật quái dị như vậy!
Hắn chỉ muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh mà thôi!
Nhưng dưới mũi kiếm của con người này, hắn muốn dùng một chiêu thức hoàn chỉnh cũng không thể được. Tu La thật sự thấy khốn đốn.
Tu La là kẻ vô cùng bi kịch, phải biết rằng, kiếm thuật của Lục Nguyên đã đạt tới cấp kiếm ý, ở Bắc Phong những người lĩnh ngộ được kiếm ý đều không quá 10 người! Mặc dù pháp lực của Tu La mạnh hơn Lục Nguyên một chút, nhưng kiếm thuật lại kém hơn Lục Nguyên rất nhiều, vừa rồi, Lục Nguyên lĩnh ngộ bất luận chiêu thức gì cũng có thể biến thành kiếm chiêu, nếu tiếp tục tỷ thí với Tu La, đương nhiên hắn có thể thắng Tu La dễ dàng, ép Tu La tới tình cảnh vô cùng chật vật.
——————
Lúc này, hai người Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi, trên đời này làm sao lại có thể có kiếm pháp đáng sợ như vậy, đây rốt cuộc là kiếm pháp gì, tùy ý một kiếm đã có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, khiến cho đối thủ có pháp lực mạnh hơn hắn, thậm chí không sử dụng được chiêu thức hoàn chỉnh.
Đây là kiếm pháp đáng sợ gì chứ! Chuyện này làm sao có thể xảy ra!
Hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng vốn là loại tán tu đại miếu không thu, tiểu miếu không nhận, mặc dù hai người bọn họ chưa từng nhìn thấy đại tràng diện, nhưng cũng ngẫu nhiên một lần được nhìn thấy vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn ra tay, lúc ấy hai người rất khắc sâu ấn tượng, nhưng lúc này bọn họ cảm thấy kiếm thuật của Lục Nguyên chỉ sợ còn ở trên vị trưởng lão của Thanh Thành tiên môn.
Hắn chỉ là một thiếu niên, làm sao kiếm thuật của hắn có thể vượt qua trưởng lão của Thanh Thành tiên môn được!
Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch dù thế nào cũng không thể tin nổi, nhưng sự thật bày ra trước mắt, một kiếm tùy ý của Lục Nguyên có thể ép Tu La không thể không phòng thủ, tùy ý một kiếm, liền có thể chỉ ra sơ hở của đối thủ, kiếm pháp triển khai, có thể áp chế được Tu La vốn có pháp lực vượt qua hắn.
Thật sự là kiếm pháp rất đáng sợ!
Hai vị Tích Trần, Tích Dịch đạo trưởng vốn đã cảm thấy kiếm pháp của mình tương đối tinh diệu, kết quả khi đụng phải Tu La, bị Tu La chèn ép đến mức không có sức hoàn thủ. Chiêu thức của Tu La mới đáng sợ, lúc ấy ấn ký cực kỳ đáng sợ của Tu La đã khắc sâu trong lòng bọn họ, nhưng kết cục dưới mũi kiếm của Lục Nguyên, Tu La lại bị áp chế thành như vậy, vô cùng chật vật thảm hại.
Hơn nữa, nhị vị đạo trưởng còn nhìn thấy kiếm pháp của Lục Nguyên giống như thần tích.
Chiêu thức của hai người ở trước mặt Tu La chỉ là cặn bã. Còn chiêu thức của Tu La, dưới kiếm của Lục Nguyên cũng chỉ là cặn bã mà thôi.
Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng nhất tề cảm thấy, hai người bọn họ quả thật quá mức ngu si. Lúc mới đầu, hai người chỉ xem Lục Nguyên là một đệ tử có thực lực tương đối bình thường, còn nói những lời trào phúng mỉa mai. Lúc đó hai người bọn họ thật sự là chán sống, với thực lực của Lục Nguyên, muốn giết chết hai người quả thực hết sức đơn giản.
——————
Những người đứng xem trận chiến này, không phải chỉ có Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, mà còn đám bộ khoái của huyện Đông Dã. Đám bộ khoái nhìn thấy nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch mà bọn họ sùng bái bị quái vật có lân phiến đen kịt đánh cho thảm bại, đã không còn tự tin nào nữa.
Bọn họ muốn công kích, nhưng cung tên xưa nay rất ghê gớm, lại hoàn toàn không thể làm gì cơ thể của Tu La. Bọn họ rất muốn chạy trốn, chỉ là không hiểu sao đôi chân mềm nhũn, muốn chạy cũng không chạy được, nhìn thấy Tu La lao thẳng về phía Tích Trần đạo trưởng, trong lòng bọn họ đã nghĩ thầm, sau khi Tu La ăn xong hai vị đạo trưởng, chỉ sợ nó sẽ đến tìm mình, kết quả không ngờ, tiểu tiên trưởng trẻ tuổi nhất lại bất ngờ ra tay.
Hầu hết các bộ khoái đều cảm thấy vị tiểu tiên trưởng này còn quá trẻ.
Người trẻ tuổi thường làm việc không chắc chắn. Người trẻ tuổi như vậy, nhất định cũng không có bản lĩnh gì.
Hơn nữa, thời gian trước đây ở trong huyện nha, Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, thường xuyên sử xuất thủ đoạn tiên gia. Còn vị tiểu tiên trưởng này bình thường đều có dáng vẻ biếng nhác, vì vậy mọi người đều cho rằng vị tiểu tiên trưởng này không có thực lực, đều cho rằng muốn trừ yêu ở núi Quảng Diệp, chỉ có thể dựa vào nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần, Tích Dịch.
Nào ngờ đúng vào thời điểm mấu chốt, tiểu tiên trưởng lại đứng ra, hơn nữa dựa vào thanh trường kiếm trong tay, liên tục chế trụ yêu ma.
- Lục Bộ đầu, tứ đệ nhà ngươi thật sự rất lợi hại.
Những bộ khoái này lập tức nhớ ra, vị tiểu tiên trưởng này chính là tứ đệ của bổ đầu, lập tức bắt đầu ra sức tâng bốc. Bọn họ biết mạng sống của mình căn bản đều dựa vào Lục Nguyên, vì vậy không hề khách khí, tâng bốc rất tự nhiên.
- Ta cũng sớm nói rồi, tứ đệ nhà ta rất lợi hại.
Lục Phương cười nói, hiển nhiên hắn đã quên mất, lúc trước ngay cả hắn cũng không tin tứ đệ của mình.
Còn Vương bán tiên trước đó đang bận bịu tính toán, giờ đã sớm bất tỉnh rồi.
Kiếm quang xẹt qua, vô cùng mãnh liệt.
Kiếm chiêu mang theo sát ý nồng đậm, xẹt qua đầu Tu La. “Phong Vân sát” là một trong những chiêu công kích mạnh nhất của 108 kiếm Phong Vân, trong kiếm ẩn chứa sát khí của gió, sát khí của mây, sát khí phong vân dung hòa làm một thể, rốt cuộc hóa thành một kiếm chứa đầy sát khí, vô cùng sắc bén.
Một chiêu kiếm tựa hồ rất đơn giản, nhưng lại khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Dưỡng Ngô kiếm sáng bóng như dòng nước mùa thu, mang theo sát ý phong vân. Máu tươi điên cuồng tuôn ra, một cái đầu lâu bay ra giữa không trung.
Tu La không đầu vẫn tiến về phía trước, hắn quá phẫn nộ, rõ ràng pháp lực của hắn ở trên Lục Nguyên nhưng cuối cùng lại bị áp chế thành như vậy. Cho dù Tu La đã mất đầu vẫn muốn đánh về phía Lục Nguyên, chỉ có điều đối với Tu La mà nói, cái đầu chính là thứ quan trọng nhất, mất đầu thì nhất định sẽ chết, nghe nói khi đạt tới cảnh giới cực cao có thể hóa thành tấm thân bất tử, có nghĩa là cho dù đầu bị cắt, trái tim vỡ nát cũng có thể sống lại, nhưng chí ít phải là luyện khí kỳ, hai đại cảnh giới của luyện thể kỳ đều không thể làm được chuyện như vậy.
- Ồ, xong rồi sao?
Lúc này Lục Nguyên vẫn còn đang đắm chìm trong hải dương kiếm ý, thi triển kiếm chiêu, chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng. Hắn vốn còn muốn đánh thêm một số chiêu thức, kết quả còn chưa xuất ra chiêu thức đã phát hiện đối thủ ngã xuống, không khỏi tiếc nuối:
- Đánh mạnh quá sao, chết mất rồi.
Lúc này hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng đều đã vô cùng kinh hãi.
Hai người bọn họ bị Tu La đánh cho không ra bộ dạng gì nữa, Tu La chỉ vẫy tay đã cảm thấy đáng sợ.
Kết quả, lúc này Lục Nguyên đã giết chết Tu La, còn hoàn toàn không chủ ý.
Chênh lệch giữa bọn họ và Lục Nguyên tại sao lại lớn như vậy chứ?
Lúc này Tích Dịch đạo trưởng thấp giọng nói:
- Kiếm pháp của hắn lợi hại như vậy, nhất định là kiếm pháp bí truyền của Hoa Sơn tiên môn, chẳng qua tán tu chúng ta không có được kiếm pháp ấy mà thôi, nếu không cũng có thể trở nên cường đại như vậy.
Kết quả hắn vừa dứt lời, đã bị Tích Trần đạo trưởng vỗ vào đầu:
- Ngươi thật ngu ngốc, Hoa Sơn tiên môn, cũng chỉ có thực lực tương đương với Thanh Thành tiên môn mà thôi. Kiếm thuật của trưởng lão Thanh Thành tiên môn không lợi hại như vậy. Chẳng lẽ chỉ có Hoa Sơn tiên môn có kiếm pháp bí truyền, còn Thanh Thành tiên môn không có hay sao, ngươi có ngốc cũng đừng ngốc quá như thế chứ.
Tích Dịch bị Tích Trần đạo trưởng vỗ xuống đầu, lại một lần nữa cảm thấy đau lòng. Hắn đương nhiên cũng biết những chuyện này, chẳng qua bản thân thấy khó chịu vì mình không phải danh môn đại phái, người của danh môn đại phái lợi hại như vậy, dù thế nào cũng phải tìm lý do để giải thích chứ.
Lúc này, đã có rất nhiều người chạy tới ăn mừng.
- Tiểu tiên trưởng quả nhiên rất cao minh.
- Tiểu tiên trưởng thủ đoạn cao cường.
- Yêu ma lợi hại như vậy, đều bị tiểu tiên trưởng xử lý.
Đúng là đủ loại lấy lòng, tâng bốc.
Lục Nguyên lười biếng nhún vai, hoàn toàn không có bất cứ cảm giác gì với những lời tâng bốc này. Nói ra khi hắn còn chưa đến 10 tuổi, lăn lộn ở thị trấn Đông Lâm đã biết rõ lợi ích của nịnh nọt, tâng bốc. Lúc ấy hắn toàn nịnh nọt người khác, trình độ tâng bốc của bản thân không hề thấp, đương nhiên sẽ không bị những lời này lừa phỉnh.
Đúng rồi, hắn nhớ sư phụ Lý Nguyên Bạch còn dặn dò hắn một chuyện rất quan trọng, là chuyện gì nhỉ? Lục Nguyên cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhớ ra sư phụ Lý Nguyên có dặn:
- Trảm yêu trừ ma là việc tương đối nguy hiểm, nhưng một khi trảm yêu trừ ma thuận lợi, một việc nhất định không nên quên, là vơ vét chiến lợi phẩm.
Đúng rồi, chiến lợi phẩm.
Lục Nguyên không phải người hồ đồ, mặc dù hắn hơi lười nhác một chút, nhưng luôn được gọi là quỷ tinh, tuyệt đối không hề hồ đồ, cho nên hiện tại mới nghĩ ra, chủ yếu vì đây là lần đầu tiên trảm yêu trừ ma, lần đầu làm việc không thuần thục là chuyện rất bình thường.
Lục Nguyên lập tức bắt đầu vơ vét chiến lợi phẩm, chỉ tiếc tên Tu La này thậm chí còn không mặc y phục, căn bản không có chỗ nào giấu đồ. Sau khi rất nghiêm túc vơ vét, Lục Nguyên liền quyết định từ bỏ, trên người Tu La tuyệt đối không có chiến lợi phẩm, khi ở tiên môn, hắn cũng có nghe nói, Tu La là chủng tộc thích sào huyệt, bất luận đi đâu cũng muốn đào sào huyệt.
Cho dù hắn lên mặt đất, không có thế giới dưới lòng đất, cũng nhất định phải có sào huyệt, hiện tại mình chỉ cần tìm được sào huyệt của hắn.
- Các ngươi khiêng thi thể, đầu lâu của Tu La về huyện nha lĩnh công, ta đi đây một lát.
Lục Nguyên nói xong, không hề dừng lại, đám bộ khoái đương nhiên không biết Lục Nguyên đang làm gì, nhưng hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng lại biết rõ, nhưng bọn họ đã hoàn toàn bị kiếm pháp của Lục Nguyên thuyết phục, hơn nữa lần này cũng hoàn toàn dựa vào Lục Nguyên ra tay đấu với Tu La, cứu được tính mạng bọn hắn, cho nên không có ý tứ đi tranh giành.
Lập tức, bọn bộ khoái tìm được một cây gậy rất dài, mấy bộ khoái cùng nhau khiêng thi thể của Tu La.
- Nặng thật.
- Đúng vậy, sợ rằng nó phải nặng bằng bốn năm người chúng ta.
- Đến chết mà vẫn còn cứng như vậy.
Có vị bộ khoái lấy đao ra đâm vào thi thể Tu La, kết quả trên thi thể của hắn vẫn không có dấu vết nào.
- Chết rồi mà vẫn cứng như vậy, không biết tiểu tiên trưởng làm thế nào giết chết được yêu ma này.
- Chậc chậc.
Mọi người đồng loạt thán phục.
Đám bộ khoái nâng thân thể Tu La lên, nhắm thẳng huyện thành Đông Dã. Khi tiến vào huyện thành, nhìn thấy tất cả các nhà đều đóng chặt cửa, nhưng nhìn thấy đám bộ khoái khiêng một thân thể cực lớn màu đen, lân phiến khắp người tiến vào, mọi người không khỏi vui mừng hoan hô ùa ra, đám bộ khoái thấy dân chúng hoan hô, cũng có chút dương dương đắc ý.
Dân chúng nhìn nhị vị lão tiên trưởng Tích Trần và Tích Dịch, lại nhìn thi thể yêu ma cực lớn kia, không ngừng hoan hô tên của hai vị đạo trưởng, khiến hai người cảm thấy khá xấu hổ. Yêu ma này rõ ràng không phải bọn họ giết được, bọn họ cũng muốn kêu lên giải thích, nhưng mấy trăm ngàn bách tính cùng nhau hô vang tên bọn họ giống như thủy triều, khiến hai người không cách nào giải thích.
Về phần Hoàng huyện lệnh, vốn đang chui đầu vào trong phủ của mình, nếu không phải triều đình Đại Tấn quy định, huyện lệnh chạy trốn sẽ mắc tội chết thì hắn đã chạy trốn từ lâu rồi! Hắn và đám tiểu thiếp đang cùng nhau ẩn nấp, rút cuộc đột nhiên nghe thấy bên ngoài có thanh âm giống như nước lũ.
Hoàng huyện lệnh lập tức đứng dậy, biết rằng có lẽ chuyện trảm yêu trừ ma đã thành công.
Đương nhiên, hắn thật sự không nghĩ đến, người trảm yêu trừ ma thành công không phải là nhị vị lão tiên trưởng mà hắn tương đối tín nhiệm.
Mà là vị tiểu tiên trưởng mà hắn cho rằng quá trẻ tuổi, không có bản lĩnh làm việc kia.
——————
Trong khu rừng u ám.
Mặt trời sau giờ ngọ vốn vô cùng rực rỡ.
Nhưng vì ở đây rừng cây quá rậm rạp, che mất mặt trời, lá mục dày đặc trên mặt đất, tạo ra không khí ẩm ướt vô cùng.
Lục Nguyên cấp tốc nhảy lên trong rừng cây.
Trong đầu hắn nhớ lại những điều đã học được ở Hoa Sơn tiên môn, yêu ma dưới lòng đất rất ghét ánh mặt trời, cơ bản đều thích xây tổ ở nơi u ám, Tu La là chủng tộc ưa thích thích xây sào huyệt ở nơi vừa u ám vừa ẩm ướt. Đối thủ của Hoa Sơn tiên môn chính là yêu ma dưới lòng đất, vì vậy bọn họ rất am hiểu tập tính của chúng.
Lúc này Lục Nguyên nhìn thấy phía trước có một địa huyệt u ám, địa huyệt này rõ ràng không phải hình thành tự nhiên, Lục Nguyên biết rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm được.
Sào huyệt của Tu La, chiến lợi phẩm, ta đến đây.
Lục Nguyên lao thẳng về phía trước.
Đây là một huyệt động tối tăm, to lớn. Dù sao thân hình cũng Tu La cũng cao vượt người thường.
Tiến vào trong huyệt động, Lục Nguyên bắt đầu thăm dò.
Lần đầu tiên trảm yêu trừ ma, do tinh thần của hắn hoàn toàn chìm đắm trong kiếm thuật, không buồn không vui, thật sự không có quá nhiều cảm giác.
Nhưng hiện tại là thu nhặt chiến lợi phẩm sau lần đầu tiên trảm yêu trừ ma, tinh thần không biết tại sao lại rất hưng phấn.
Huyệt động này tựa hồ cũng không có gì cả.
Nhưng Lục Nguyên không tin, Tu La không để lại thứ gì ở đây.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 30: Linh thạch.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Tìm kiếm chiến lợi phẩm nhất định phải kiên nhẫn một chút, trước kia những điều hắn học được chỉ là trên lý thuyết, lúc này mới thật sự là sử dụng thực tế. Yêu ma dưới lòng đất thích giấu đồ ở dưới đất, vì vậy có lẽ nên đào đất. Dưỡng Ngô kiếm là một phi kiếm quý giá, Lục Nguyên thật sự không nỡ dùng nó để đào động.
Hắn tiện tay tìm một hòn đá sắc bén, quán chú pháp lực vào bên trong, bắt đầu đào đất.
Ồ….!
Linh thạch! Lục Nguyên nhìn thấy phía trước xuất hiện một khối đá hình vuông màu đen, lập tức phán đoán ra đây là linh thạch.
Dựa vào độ nồng đậm của linh khí phán đoán, có lẽ đây là linh thạch hạ phẩm, còn về tại sao lại có màu đen vì nghe nói linh thạch sản sinh từ thế giới dưới lòng đất đều có chút màu đen, hoàn toàn không giống với linh thạch màu trắng của thế giới mặt đất.
Từng khối linh thạch được đào ra, tổng cộng có hơn 20 viên.
Giàu to rồi.
Lục Nguyên lập tức phát hiện mình đã trúng số.
Mỗi năm Bắc Phong chỉ phát cho mình 10 viên hạ phẩm tinh thạch, lần này thoáng chốc đã kiếm được hơn 20 viên. Chiến lợi phẩm thu được của trảm yêu trừ ma lần này đương nhiên là linh thạch, nhưng đồng dạng đi kèm cũng là nguy hiểm cực lớn. Nếu đánh không lại yêu ma thì không phải trảm yêu trừ ma mà là bị yêu ma chém chết, bị yêu ma loại bỏ, như vậy thì đúng là bi kịch.
Lục Nguyên cẩn thận cất 22 viên hạ phẩm linh thạch vào trong túi của mình.
Sau đó, hắn lại tiếp tục đào.
Hắn đào được một lúc lại đào được một chiếc xiên sắt.
Chiếc xiên sắt này không phải xiên sắt bình thường, tối đen, đây có lẽ là thứ dùng hắc thiết dưới lòng đất rèn thành, giống như binh khí của Tu La, đáng tiếc Lục Nguyên lại dùng kiếm, chứ không phải xiên sắt, cho nên không dùng được, vì vậy tiện tay quẳng sang một bên, tiếp tục đào.
Một lúc sau, hắn lại đào được rất nhiều thứ cổ quái, một cái móng tay, một sợi tóc, một cái móng vuốt. Xem ra vị Tu La chết dưới kiếm của mình còn là một nhà thu thập, đống rác rưởi này liên tục được vứt đi.
Khối sắt này là cái gì?
Khối sắt này đặt vào tay cảm giác ấm nóng, hoàn toàn không giống với cảm giác lạnh lẽo của thiết sắt thông thường, lớn bằng nắm tay, phía trên có khắc đủ loại quái thú, mỗi con quái thú đều cực nhỏ, hơn nữa hình dạng của quái thú vô cùng cổ quái, phần lớn đều là những loại Lục Nguyên chưa từng nhìn thấy, phía trên có một phong tự.
Đây là….phong linh bài?
Trong thiên địa tồn tại một vật tên là linh thú.
Linh thú là tên gọi chung của các loại sinh vật được sinh ra trong hoàn cảnh tự nhiên của trời đất. Ví dụ, mây trên không trung tích tụ lại một chỗ rất lâu, có thể sinh ra một con linh thú vân hệ, lại ví dụ, một con sông chảy ngàn năm không nghỉ, biến hóa qua vạn năm cũng có thể sinh ra một con linh thú thủy hệ, hỏa diễm nếu ngàn vạn năm không tắt cũng có thể sinh ra một con linh thú hỏa hệ.
Vào thời gian thiên địa mới hình thành, có rất nhiều linh thú, căn bản có thể thấy ở bất cứ đâu, hơn nữa những linh thú này thường cường đại vô cùng, nguồn gốc của linh thú phần lớn là được sinh ra trong thiên hồng mông hỗn độn, đến sau này, mặc dù hoàn cảnh hậu thiên cũng có thể sinh ra không ít linh thú, nhưng cùng với dòng chảy thời gian, linh thú ngày càng ít đi.
Nghe nói thời đại khai thiên lập đất, linh thú trong thiên địa quá nhều, tùy tiện mấy năm là có thể sinh ra linh thú.
Nhưng cùng với thời gian phát triển đến hiện tại, muốn sinh ra linh thú khó khăn hơn rất nhiều, thông thường phải trên ngàn năm mới có thể sinh ra một con linh thú.
Cho nên linh thú càng ngày càng trân quý.
Thiếu chút nữa quên mất không nói tác dụng của linh thú, linh thú có tác dụng khá lớn đối với Tu tiên giả.
Lấy ví dụ, linh thú thủy hệ bản thân là tập hợp của tinh hoa thủy hệ, bọn chúng chỉ cần hấp thu một chút linh thạch là có thể không ngừng phun ra nguyên lực thủy hệ trong một thời gian tương đối dài, nguyên lực thủy hệ này tương đối tinh thuần. Nếu Tu tiên giả tu luyện công pháp thủy hệ, có thể trực tiếp hấp thu loại nguyên lực thủy hệ tinh thuần này vào trong cơ thể, tăng trưởng pháp lực, mà không cần phải đi chiết xuất nguyên lực thiên địa.
Có thể nói, linh thú thủy hệ có lợi ích tương đối lớn đối với tăng trưởng pháp lực của Tu tiên giả thủy hệ. Tu tiên giả có hai mặt cơ bản, một là pháp lực, hai là chiêu thức, tăng trưởng pháp lực đương nhiên là vô cùng quan trọng, vì vậy, linh thú thủy hệ tương đối quan trọng với Tu tiên giả thủy hệ.
Nói cách khác, linh thú hệ khác đối với Tu tiên giả hệ khác cũng tương đối quan trọng.
Linh thú càng ngày càng quý hiếm, lại tương đối quan trọng, vì vậy giá trị của linh thú cũng ngày một cao.
Ngay ở Hoa Sơn Bắc Phong, nhân vật như Bắc Phong Lục Kiếm Tiên, trong tay tuyệt đối cũng không có nhiều linh thú, còn cửu đại trưởng lão khác, trong tay rất nhiều trưởng lão căn bản không có linh thú nào, trong khi đó Hoa Sơn tiên môn cũng là một trong năm đại tiên môn của nước Đại Tấn.
Được rồi, giới thiệu xong linh thú, bây giờ sẽ đến Phong linh bài. Các Tu tiên giả đều cần linh thú, nhưng lúc nào cũng mang theo linh thú bên mình cũng không tiện, sợ linh thú chạy mất, sợ linh thú chịu tổn hại trong lúc chiến đấu gì đó, cho nên rất nhiều năm trước, có một vị nhân sĩ đại năng, đã sáng tạo ra phong linh bài, có thể phong ấn linh thú vào bên trong.
Hiện tại, phong linh bài trong số những chiến lợi phẩm này không biết có linh thú hay không? Tâm tình của Lục Nguyên do đó cũng trở nên khẩn trương.
Bất cứ phong linh bài nào cũng có khẩu quyết tiến vào như vậy, một khi đọc xong khẩu quyết, tinh thần sẽ tiến vào trong thế giới của phong linh bài. Đương nhiên, những điều này Lục Nguyên được nghe thấy khi ở Bắc Phong Hoa Sơn tiên môn, còn đây vẫn là lần đầu tiên bản thân hắn thể nghiệm.
Sau khi đọc xong khẩu quyết, trong nháy mắt tinh thần Lục Nguyên trở nên hoảng hốt, tiến vào trong một thảo nguyên xanh biếc, đây chính là thế giới trong phong linh bài. Lục Nguyên nhìn xung quanh, phát hiện trên đám cỏ cách mình không xa vừa vặn có ba con thỏ màu trắng như tuyết.
Lục Nguyên vội vàng thăm dò.
Hắn vui mừng phát hiện, ba con thỏ trắng này thuộc về vân hệ, cũng tức là nói ba con thỏ trắng là vân thỏ linh thú vân hệ.
Vân thỏ linh thú vân hệ!
Mình không nhìn lầm chứ.
Lục Nguyên chính là tu luyện tâm pháp vân long của vân hệ, thứ hắn cần chính là linh thú vân hệ, một khi có được linh thú vân hệ, linh thú vân hệ có thể cung cấp cho hắn nguyên khí vân hệ cuồn cuộn không dứt, khiến pháp lực của hắn tăng trưởng cực nhanh, cơ bản có thể xem là cỏ khô gặp được dòng suối mát. Nếu Lục Nguyên có được ba con linh thỏ vân hệ này, tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Lần này hắn thật sự giàu to rồi.
Cũng không biết con Tu La này kiếm ở đâu được ba con linh thú vân hệ, phong linh bài này có giá trị rất lớn, giá trị của linh thú vân hệ còn lớn hơn phong linh bài rất nhiều.
Lục Nguyên không biết rằng, con Tu La này vì cơ duyên trùng hợp, có được ba con linh thú, nó biết rằng ba con linh thú này vô cùng quý giá, sợ tin tức lộ ra ngoài, cho nên mới chạy ra khỏi thế giới lòng đất. Nó vốn tưởng rằng không chọc vào ngũ đại tiên môn, tu tiên môn phái, đương nhiên sẽ vô sự, nào ngờ lại rơi vào trong tay Lục Nguyên lần đầu đi trảm yêu trừ ma.
Đây chính là đại bi kịch của Tu La.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 31 + 32: Tốc độ kinh người
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Còn Lục Nguyên nói là lần đầu nhưng lại đại phát, kỳ ngộ của con Tu La dưới lòng đất chẳng khác nào chuyển hóa đến người Lục Nguyên.
Lục Nguyên xếp chân ngồi xuống, lúc này hắn đã xây dựng liên hệ với ba con linh thú vân hệ bên trong phong linh bài, liên hệ vừa được thiết lập đã cảm thấy nguyên khí vân hệ tinh thuần cuồn cuộn không ngừng từ trong phong linh bài tuôn vào trong cơ thể của mình. Lục Nguyên ước chừng, với nguồn nguyên khí vân hệ cung cấp thế này, căn bản có thể khiến tốc độ tu hành của hắn tăng trưởng gấp hai lần hiện tại.
Hai lần đã đủ kinh người rồi, dù sao, trong tu tiên giới, muốn đẩy nhanh tốc độ tu tiên là chuyện cực kì khó.
Thoáng chốc đã đề thăng gấp hai lần hiện tại có thể không kinh người được sao?
Lần này Lục Nguyên đúng là đại phát.
Đương nhiên, bản thân Lục Nguyên cũng biết hiện tại cũng vì pháp lực của hắn còn thiếu, cho nên lượng linh khí như vậy có thể khiến tốc độ tu hành của pháp lực đề thăng gấp hai lần ban đầu, một khi pháp lực cao rồi, lượng nguyên khí vân hệ cung cấp có thể khiến tốc độ đề thăng tu hành pháp lực của hắn giảm bớt.
Dù sao, lượng nguyên khí vân hệ mà ba con linh thú vân hệ cung cấp cũng cố định không thay đổi.
Lúc này Lục Nguyên chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, lượng nguyên khí vân hệ vô cùng tinh thuần từ trong phong linh bài không ngừng rót vào trong cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái, pháp lực không ngừng đề thăng. Lục Nguyên lại nhìn 22 viên linh thạch chiến lợi phẩm trong tay, thầm nghĩ không biết có nên thử đột phá cảnh giới hay không, dù sao, lúc này hắn cũng đã ở trạng thái đỉnh phong của đệ ngũ trọng luyện khí kỳ, có thể thử trùng kích cảnh giới.
22 viên linh thạch được lấy ra toàn bộ, Lục Nguyên phong bế linh khí bên trong phong linh trận, sau đó nghiền nát toàn bộ 22 viên linh thạch, trong nháy mắt 22 luồng linh khí tinh thuần tràn ra, cộng thêm nguyên khí vân hệ từ trong phong linh bài truyền đến, hai luồng cùng tác dụng, làm cho Lục Nguyên cảm thấy pháp lực của mình cũng đang rục rịch muốn nổi dậy.
Pháp lực của bản thân đã đạt đến đỉnh phong của tiểu chu thiên, pháp lực ở mười hai chu thiên, bên trong bát đại kỳ kinh, quay lại tuần hoàn, vô thủy vô chung.
Lúc này dưới tác dụng của hai luồng lực lượng, Lục Nguyên mơ hồ cảm thấy pháp lực của mình đã bắt đầu thay đổi, vân hệ vẫn là vân hệ, pháp lực vốn có tương đối hùng hậu, hiện giờ hai luồng lực lượng đồng loạt áp chế, kinh mạch lớn như vậy, khiến pháp lực không ngừng ngưng tụ.
Một hồi lâu sau.
Một tiếng nổ vang lên.
Thanh âm này không phải từ ngoại giới, mà từ bên trong cơ thể Lục Nguyên, Lục Nguyên đã cảm nhận được, pháp lực quanh người mình trong khoảnh khắc vừa rồi đã từ lượng biến thay đổi thành chất biến, loại chất biến này hoàn toàn cường đại hơn pháp lực vốn có rất nhiều, ngưng luyện rất nhiều.
Đây chính là luyện khí thành cương.
Trong lòng Lục Nguyên âm thầm cảm khái, chỉ trong nháy mắt, hắn đã đạt được luyện khí thành cương sao? Chuyện này thật sự rất tuyệt vời.
Nếu để hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng biết được chuyện này, đoán chừng họ sẽ rơi lệ đầy mặt tiếc nuối, bọn họ không làm sao tu hành, chỉ sợ cả đời này cũng không đột phá đến bước Luyện khí thành cương, nhưng Lục Nguyên lại rất dễ dàng phá được, thử hỏi hai người bọn họ có thể không ghen tị được sao.
Thậm chí mấy vị đệ tử xếp thứ ba thứ tư trong thập đại đệ tử chân truyền của Bắc Phong cũng phải ôm mặt ghen tị. Bọn họ đã ở đệ ngũ trọng tiểu chu thiên từ rất lâu rồi, mà vẫn không đột phá được đệ lục trọng luyện khí thành cương. Nếu để bọn họ biết được Lục Nguyên dễ dàng trùng kích được đệ lục trọng luyện khí thành cương như vậy, đoán chừng Lăng Ngọc Châu, vị đệ tử thứ ba trong thập đại đệ tử chân truyền cũng sẽ khóc hận.
Lục Nguyên duỗi lưng, thu công.
Khi đi ra khỏi huyệt động, mặt trời đã chan hòa, long lanh.
Lúc này, tâm tình của Lục Nguyên rẩt vui sướng, giống như mặt trời lúc này, vô cùng tươi đẹp.
Mặt trời chói chang ở trên cao, chiếu ánh sáng xuống mái ngói lưu ly của huyện nha, vương triều Đại Tấn từ trước đến nay không có truyền thống tu sửa huyện nha. Huyện nha huyện Đông Dã là một nơi rất đồ sộ, tường vôi trắng, ngói lưu ly, đây là nơi uy nghiêm nhất của huyện Đông Dã, dân chúng đến đây, cũng không khỏi hạ thấp thanh âm, sợ quấy nhiễu Huyện thái gia.
Trong huyện, Huyện lệnh đương nhiên là người có địa vị cao nhất.
Từ trước đến nay không có gì người nào dám đến huyện nha làm càn.
Nhưng lúc này, trên mái ngói lưu ly của huyện nha có một thiếu niên mặc y phục màu xanh đang nằm trên đấy, mặt trời thật sự rất chói chang, khiến người ta không thể ngủ ngon. Một tay Lục Nguyên cầm bình rượu, một tay cầm con gà quay, mặt trời gay gắt thế này thật đúng là bi kịch. Chuyện của Tu La hiện tại đã được giải quyết xong xuôi, cái đầu của Tu la cũng đã được mang lên trên, lúc này cũng chỉ còn công tác kết thúc.
Bởi vì công tác kết thúc vẫn chưa hoàn thành, nên tạm thời Lục Nguyên vẫn không thể rời đi.
Vì vậy, hàng ngày ở đây chờ đợi đến mức buồn tẻ, vô vị.
Cũng may ở huyện nha lại có rất nhiều thức ăn ngon.
Lục Nguyên gần đây luôn thèm ăn, vừa vặn ở đây có rượu ngon, đồ ăn ngon, vì vậy cũng có thể ở lại một thời gian.
Mặt khác, hiện tại hắn đã đạt tới đệ lục trọng của luyện khí kỳ luyện khí thành cương, pháp lực đã có tiến bộ nhảy vọt, pháp lực mới vừa vặn tiến bộ, căn bản không cần phải tu luyện nữa, chỉ cần giữ vững cảnh giới hiện tại là được rồi, tu hành pháp lực là một quá trình lâu dài của tu tiên, có nôn nóng cũng không được, đợi tích lũy đủ, là có thể thuận lợi đột phá.
Hơn nữa, trước đó không lâu khi Lục Nguyên giết chết Tu La, trong số chiến lợi phẩm thu được, có một phong linh bài, bên trong phong linh bài có ba con vân thỏ linh thú vân hệ, ba con vân thỏ đã truyền nguyên khí vân hệ cuồn cuộn không ngừng vào trong cơ thể hắn, hiện tại hắn không tu hành, cũng chẳng khác nào đang ngồi xếp bằng tu hành.
Chiến lợi phẩm vơ vét được lần này thật sự rất giá trị.
Ba con vân thỏ linh thú vân hệ!
Nếu chuyện này để những khác ở Bắc Phong biết được, đoán chừng các sư huynh, trưởng lão đều sẽ ghen tị.
Lục Nguyên nhìn mặt trời, đây không phải thời tiết để luyện kiếm.
Lúc này, Lục Nguyên bất giác nhớ tới trận chiến với Tu La, lúc ấy pháp lực của Tu La cao hơn hắn, sở dĩ hắn có thể thắng, là vì chiêu thức ở trên Tu La, kiếm thuật của Lục Nguyên đã đạt tới cấp độ kiếm ý, sau khi xem thân thể của Tu La như một thanh kiếm liền có thể dùng kiếm áp chế hắn.
Tu La dùng thân thể chiến đấu, có thể xem hắn như dùng kiếm, sau đó lấy kiếm thuật của mình áp chế hắn.
Nhưng nếu như hắn dùng binh khí khác, ví dụ như đao, thương, côn… thì mình có thắng được hắn hay không?
Mặc dù phần lớn Tu tiên giả của nước Đại Tấn sử dụng kiếm, nhưng cũng có một số người dùng thứ khác, không phải người nào cũng dùng kiếm.
Vừa vặn, trong huyện nha đang có hai vị Tích Trần và Tích Dịch đạo trưởng, Lục Nguyên từ trên nóc nhà nhảy xuống, nói với Tích Trần đạo trưởng:
- Đúng rồi, Tích Trần đạo trưởng, ta đang muốn nghiên cứu một vấn đề của kiếm thuật, ngươi có biết dùng đao, thương không?
- Biết.
Tích Trần đạo trưởng đáp. Tán tu và Tu tiên giả có môn phái không giống nhau, Tu tiên giả có môn phái đều sử dụng kiếm pháp, giống như những người ở Bắc Phong, ai ai cũng dùng kiếm, nhưng tán tu thì khác. Tán tu căn bản không có loại kiếm pháp gì tốt, tìm được công pháp gì thì học công pháp ấy, rất nhiều tán tu biết sử dụng kiếm pháp, đao pháp, thương pháp, nhưng không có cái nào tinh thông.
Tán tu, đại bộ phận đều tương đối bi kịch.
Lục Nguyên gật đầu:
- Ta đang nghiên cứu làm thế nào sử dụng kiếm pháp đấu với đao pháp, thương pháp, ngươi có thể dùng đao pháp đấu một trận với ta không?
Mình nên cự tuyệt hắn, mình nên cự tuyệt hắn, Tích Trần đạo trưởng thầm nghĩ trong lòng, mình là một tán tu có có cốt khí có khí tiết, há có thể đầu hàng người có môn phái, há có thể đồng ý yêu cầu của người danh môn đại phái , mình nên cự tuyệt, thế nhưng, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại gật đầu:
- Có thể.
Hai chữ “có thể” vừa thốt ra, Tích Trần đạo trưởng liền cảm thấy hối hận, tại sao mình có thể nói ra hai chữ đó.
Thật là quá bi kịch.
Mình bình thường không phải người xem thường danh môn đại phái nhất sao, tại sao lại đồng ý chứ?
Muốn trách, vẫn phải trách kiếm pháp như thần của Lục Nguyên, sau khi nhìn thấy một lần, chỉ muốn nhìn thấy lần thứ hai, sau khi tìm được cho mình một lý do, Tích Trần đạo trưởng phát hiện mình đã khí phách hơn rất nhiều.
- Được, vậy bắt đầu đi.
Lục Nguyên nói:
- Chỉ là luyện kiếm pháp, cũng không cần rót quá nhiều pháp lực vào trong.
Lục Nguyên hiện giờ có pháp lực luyện khí kỳ đệ lục trọng Luyện khí thành cương, nếu như dùng quá nhiều pháp lực đối địch với Tích Trần đạo trưởng, hoàn toàn là lấy pháp lực khi dễ người khác, mà hiện tại hắn chỉ muốn luyện kiếm pháp mà thôi.
Tích Trần đạo trưởng giơ một tay lên, cầm một thanh trường đao đi ra, trường đao của hắn cũng là cấp bậc bảo đao, tán tu như hắn đương nhiên không thể có phi kiếm, hắn đố kỵ nhìn Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên, càng ghen ghét danh môn đại phái chết tiệt.
Giao thủ đã bắt đầu.
Tích Trần đạo trưởng giơ trường đao lên, thi triển một đường đao pháp, đây không phải đao pháp cao thâm gì cả, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Nguyên đối diện với đao pháp, nhất thời cũng không chiếm được nhiều tiện nghi, nhưng đây là cảm giác không thích hợp khi lần đầu đối diện với đao pháp. Đao và kiếm hoàn toàn khác nhau, có nhiều thứ kiếm pháp không làm được nhưng đao pháp có thể làm được, đương nhiên, ngược lại, đao pháp có rất nhiều chỗ không làm được, nhưng kiếm pháp lại có thể làm được.
Kiếm và đao vốn không giống nhau.
Lục Nguyên lần lượt hóa giải từng chiêu, quan sát, tìm hiểu, đột nhiên phát hiện, đao pháp ban đầu cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Đao và kiếm, biểu hiện ra không giống nhau, nhưng trên thực tế là rất giống nhau.
Sau khi hiểu được điều này, Lục Nguyên tiếp tục xuất kiếm, những chiêu kiếm này, căn bản không phải chiêu hoàn chỉnh, thường xuyên là một kiếm tùy ý, nhưng một kiếm tùy ý này có thể chỉ thẳng vào chỗ sơ hở của Tích Trần đạo trưởng, khiến cho Tích Trần đạo trưởng không thể thi triển chiêu số, hiện tại Tích Trần đạo trưởng mới biết, cảm giác của Tu La lúc đó rút cuộc như thế nào.
Bất luận là dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể sử dụng nửa chiêu là không thể không thu chiêu, cảm giác vô cùng khổ sở, hơn nữa bản thân giống như có sơ hở bất cứ lúc nào, giống như đối thủ có thể tùy ý đâm kiếm vào, cảm giác toàn thân mình đều là sơ hở, loại cảm giác này khiến cho người ta khổ sở muốn thổ huyết, còn cảm giác mình như hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, tương đối khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng hành tẩu ở tu tiên giới nhiều năm, chưa từng đụng phải đối thủ nào khiến mình khó chịu như vậy.
- Đổi thương.
Lục Nguyên quát, lưu lại một khe hở.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng biết rõ mình dùng đao cũng hoàn toàn không chiếm được một chút tiện nghị, cũng lập tức đổi thương, trường thương nơi tay, triển khai một đường thương pháp. Khi mới bắt đầu, Lục Nguyên lại có dáng vẻ phân tích, tìm hiểu như dùng đao lần trước, một lát sau, Tích Trần đạo trưởng đã bị Lục Nguyên bắt đầu gây khó khăn, bất luận hắn dùng chiêu thức gì, đều chỉ có thể dùng được một nửa, hơn nữa đối phương chỉ cần tùy ý đâm ra một kiếm là có thể chỉ ra sơ hở của mình, cảm giác quanh người mình đều có sơ hở.
Loại cảm giác khó chịu này khiến cho Tích Trần đạo trưởng như muốn thổ huyết.
Thì ra ở bên cạnh xem Lục Nguyên thi triển kiếm pháp, xác thực đẹp mắt vô cùng, kỳ vĩ vô cùng.
Nhưng khi giao thủ thật sự với Lục Nguyên, trở thành đối thủ của hắn, lại khó chịu, buồn nôn như vậy.
Kiếm pháp thần kỳ này quả nhiên là cổ quái!
Lúc này, Lục Nguyên hoàn toàn đắm chìm trong một trạng thái cổ quái, tâm thần hoàn toàn đắm chìm bên trong.
Kiếm chiêu, đều từ những chiêu thức cơ bản như bổ, chém, đâm, quấy nhiễu, áp chế….cấu thành.
Đao chiêu, là do các loại chiêu thức cơ bản như bổ, chẻ, chém, đâm, ngăn đón… cấu thành.
Thương chiêu là do các chiêu thức cơ bản chích, đâm, quất, vụt, quấn, ngăn đón….cấu thành.
Kiếm chiêu, đao chiêu, thương chiêu, biểu hiện ra không giống nhau.
Nhưng trên thực tế đều tương thông với nhau.
Đều do một số chiêu thức cơ bản cấu thành, chiêu thức chân chính đều nằm trong đó.
Kiếm ý, đao ý, thương ý, nói trắng ra đều là ý.
Bản thân hắn dùng luyện kiếm ý, còn đối thủ lại vô cùng đa dạng, nhưng chỉ cần khám phá được mặt ngoài, nghiên cứu tìm tòi bổn nguyên, tất cả đều là ý, cũng tức là nói, tất cả đối thủ còn chưa đạt tới cấp ý, luận về chiêu thức đều không phải đối thủ của mình, bất luận hắn dùng binh khí gì, cũng giống như vậy.
Vạn chủng binh khí, cho dù có cổ quái, nói trắng ra là, cũng chỉ là hàm ý ở trong đó.
Lúc này, Lục Nguyên hiểu rằng, đây chính là một loại cảnh giới - cảnh giới vạn binh quy ý, một khi hiểu thông cảnh giới này rồi, về sau bất luận đụng phải binh khí cổ quái gì, cũng có thể thoải mái giao đấu, hoàn toàn không sợ.
Cảnh giới của vạn binh quy ý, tương đối khó hiểu, đương nhiên, so với kiếm ý thì còn dễ hiểu hơn một chút, nhưng độ khó cũng rất lớn.
Dù sao, có thể hiểu ra hay không, hoàn toàn phải xem vận khí, ngộ đạo.
Một khi ngộ đạo rồi, về sau không sợ bất cứ binh khí gì nữa, cho dù ngươi có sử dụng đao thương côn kích gì đó thì cũng như nhau.
Không ngộ đạo thì nói cái gì cũng vô dụng.
Còn hiện tại, Lục Nguyên cũng đã ngộ đạo.
Về sau, cho dù đối thủ của mình sử dụng binh khí cổ quái thế nào, mình cũng ứng phó được.
Hắn quái thì cứ mặc hắn quái, hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, chỉ cần ta có kiếm ý, đều có thể không sợ hãi ứng phó với tất cả các chiêu thức cổ quái của thiên hạ.
- Rốt cuộc ngộ ra rồi.
Lục Nguyên khẽ động tay, Dưỡng Ngô kiếm giống như dòng nước mùa thu được thu vào trong bao.
Lúc này, Tích Trần đạo trưởng mới thoát ra được, nói thật, giao thủ với Lục Nguyên thật sự làm cho người ta hộc máu, chiêu thức gì cũng bị hắn chỉ ra sơ hở, dùng một nửa chiêu là cảm giác không thể thi triển được nữa, toàn thân đều bị kiếm thế của đối thủ bao phủ, loại cảm giác thật sự buồn nôn.
- Đa tạ Tích Trần đạo trưởng tương trợ ta ngộ ra kiếm đạo.
Lục Nguyên chắp tay nói cám ơn.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 33: Kiếm pháp thần kỳ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
- Không cần cám ơn, không cần cám ơn.
Tích Trần đạo trưởng lại một lần nữa khổ sở nói, mình đang làm gì vậy, mình đường đường là một tán tu, mình lâu nay luôn cừu thị danh môn đại phái, tại sao bây giờ đệ tử của danh môn đại phái lại cám ơn mình, không được, mình vẫn là tán tu, tuyệt đối không thể đánh đồng ô hợp với danh môn đại phái được.
Tích Trần đạo trưởng đang định biểu thị mình là tán tu chính trực, khinh thường danh môn đại phái, kết quả vừa nhìn đã không còn thấy bóng dáng của Lục Nguyên đâu nữa, lại thấy Lục Nguyên đã nhảy lên nóc nhà, ngươi đi chậm một chút không được sao, ít ra cũng để ta biểu hiện sự khinh thường đối với danh môn đại phái rồi hãy đi.
- Kiếm pháp thần kỹ !
Tích Dịch đạo trưởng ở bên cạnh xem cuộc chiến lẩm bẩm nói.
- Kiếm pháp khiến cho người ta khó chịu.
Tích Trần đạo trưởng khinh thường nói, cố ý mở rộng thanh âm, để cho Lục Nguyên nghe được, biểu thị ta chẳng thèm để ý đến kiếm pháp của ngươi.
Vương triều Đại Tấn đương nhiên có một bộ hệ thống của vương triều.
Vương triều Đại Tấn, có thể cân đối năm đại tiên môn và yêu ma lòng đất, mặc dù có thể cường thịnh, là vì hai thế lực lớn có thực lực ngang bằng nhau, tạo ra một kết quả cân đối. Nhưng bản thân vương triều Đại Tấn cũng có một thực lực tương đối cường đại, vương triều Đại Tấn cũng không thiếu Tu tiên giả.
Giống như hai vị tán tu Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng không dám làm chuyện xằng bậy ở vương triều Đại Tấn là vì e ngại Tu tiên giả bên trong vương triều Đại Tấn.
Đương nhiên, mặc dù vương triều Đại Tấn có Tu tiên giả, nhưng so với năm đại tiên môn vẫn ít hơn rất nhiều.
Vương triều Đại Tấn, xem như là thế lực thứ ba trong khối đại địa này.
Mặc dù bọn họ có không ít Tu tiên giả, nhưng cũng không dồi dào đến mức có thể phân cho mỗi một huyện thành một Tu tiên giả đóng quân. Một nơi như huyện Đông Dã đương nhiên sẽ không có Tu tiên giả, thậm chí châu phủ cũng chỉ có số lượng Tu tiên giả rất ít. Cho nên núi Quảng Diệp xuất hiện yêu ma, cũng chỉ có liên tục báo cáo lên trên, nhưng đợi ở trên thông báo xuống thì cũng quá lâu, vì vậy Hoàng huyện lệnh của huyện Đông Dã đã tự mình mời mấy vị Tu tiên giả đến.
Kết quả cuối cùng, tiêu diệt được Tu La, đem đầu Tu La báo cáo lên trên, đây tuyệt đối là một chuyện lớn.
Công lao này nhanh chóng được được khen thưởng.
Người đến ban thưởng là một Tu tiên giả, khí tức xem ra cũng không tệ. Lúc này Lục Nguyên đang nằm ở nóc nhà huyện nha nhìn sang, chỉ thấy Tu tiên giả này là một người trung niên gầy gò, vị Tu tiên giả trung niên gầy gò nói:
- Tư Hoàng huyện lệnh có công diệt trừ yêu ma, cho nên được phong làm Tiễn Tào phủ Đông Đạo.
Nghe xong ban thưởng, Hoàng huyện lệnh thật sự rất vui vẻ.
Phía trên huyện là phủ, trên phủ là tỉnh.
Nước Đại Tấn, tỉnh Đông Bình, phủ Đông Đạo, huyện Đông Dã.
Hắn vốn là huyện lệnh huyện Đông Dã, làm huyện lệnh một huyện đương nhiên là rất tốt.
Nhưng Tiễn Tào là chức quan gì chứ, Tiễn Tào phủ Đông Đạo, là Tiễn Tào quản một phủ, lợi lộc rất nhiều, ở trên huyện lệnh xa. Hơn nữa đến được phủ Đông Đào mới có cơ hội thăng chức, không giống như ẩn nấp ở xó xỉnh huyện Đông Dã, cơ hội thăng chức không có bao nhiêu, vì vậy mà Hoàng huyện lệnh đương nhiên rất vui mừng.
Hoàng huyện lệnh vui mừng rời đi, vị Tu tiên giả trung niên cũng không để ý nhiều, hắn nhìn xung quanh hỏi:
-Vị nào là Lục Nguyên?
Hắn là tiên sư cúng tế của tỉnh Đông Bình, họ Hạc, tên Thanh. Lần này nghe phía dưới báo lại, xuất hiện một con Tu La, không bao lâu sau, lại có một cái đầu Tu La được đưa tới, nghe nói người ra tay chính là một trong thập đại đệ tử của Hoa Sơn tiên môn.
Hạc Thanh vừa nghe nói đã cảm thấy có chút hiếu kỳ, nhìn cái đầu Tu La cũng biết con Tu La này không dễ chọc vào, rõ ràng bị thập đại đệ tử của Hoa Sơn tiên môn giải quyết.
Đó là một tiểu tiên trưởng rất tài giỏi.
Vị tiểu tiên trưởng này còn xuất thân từ Hoa Sơn tiên môn, có chỗ dựa sâu sắc, Hạc Thanh bất giác cũng muốn làm quen.
Lục Nguyên cũng đang chờ đợi vị Hạc Thanh này đến để kết thúc công việc
Sau khi giết chết Tu La còn có một số công tác kết thúc công việc, vị Tu tiên giả Hạc Thanh này có lẽ chính là người phụ trách công việc đó.
Công tác kết thúc quan trọng nhất là tìm ra Tu La thông qua con đường nào đến nhân gian, sau đó che kín con đường này lại.
Tất cả con đường từ dưới lòng đất thông lên nhân gian đều có người của năm đại tiên môn và các tiên môn khác phong tỏa, không để cho yêu ma dưới lòng đất có thể dễ dàng chui lên nhân gian, nếu như yêu ma dưới lòng đất có thể dễ dàng trèo lên nhân gian…vậy thì thực sự rất khủng khiếp, tính mạng của người phàm cũng sẽ thường xuyên chịu uy hiếp.
Ví dụ như con Tu La kia, ở dưới thế giới mặt đất cũng không phải là nhân vật gì lớn, nhưng lại có thể dễ dàng ăn thịt nhân khẩu trong huyện.
Chính bởi vì tất cả con đường từ thế giới dưới lòng đất thông lên nhân gian đều bị phong tỏa.
Cho nên, khi ở đây xuất hiện một con yêu ma dưới lòng đất mới khiến cho người ta cảm thấy cổ quái.
Vì vậy, mới cần điều tra rõ ràng.
Vị Tu Tiên giả Hạc Thanh này thật ra là một phù chú sư hiếm thấy trong số Tu tiên giả. Trong số Tu tiên giả, đại đa số đều là kiếm tu, nhưng cũng có một số ít chức nghiệp khác, ví dụ như phù chú sư, phù chú sư dùng phù chú làm thủ đoạn chiến đấu, đương nhiên, phù chú sư chủ yếu nhất là dùng phong ấn, phong ấn con đường từ thế giới dưới lòng đất đi lên mặt đất.
Còn có một số luyện đan sư, chủ yếu là luyện đan, người như vậy bình thường là báu vật của môn phái, rất ít khi tham dự chiến đấu.
Lần này, Hạc Thanh đến đây, trước tiên phải tìm được đường di Tu La đến mặt đất, sau đó là phong ấn nơi đó.
Cái này chính là công tác kết thúc.
Sở dĩ Lục Nguyên một mực không đi, chính là vì chờ phù chú sư đến đây làm kết thúc công việc này, hiện tại, Hạc Thanh rút cuộc đã tới.
Lục Nguyên nhảy xuống:
- Tại hạ là Lục Nguyên.
Lễ bộ phải làm đủ, Lục Nguyên vốn xuất thân từ danh môn đại phái, đương nhiên rất quen thuộc với những nghi thức lễ nghi này, không thể vì hoàn toàn chưa gặp qua đối phương mà bỏ qua lễ nghi, kỳ thật trong lòng Lục Nguyên cảm thấy lễ nghi này rất phiền phức, nhưng người khác tuân thủ nó, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Bản thân hắn cũng chỉ là một người thường nước chảy bèo trôi, cũng không phải cường giả lợi hại gì cả.
Cũng may, sư phụ của Lục Nguyên là Lý Nguyên Bạch cũng không tệ lắm, quản chế hắn cũng không quá nghiêm khác, không giống như bằng hữu tốt của Lục Nguyên là cửu sư đệ Diệp Phương, hắn mới là bi kịch. Sư phụ của hắn là Quân Tử Kiếm Phương Nho, nhất cử nhất động của hắn đều phải giống như quân tử, ngồi có thế ngồi, đứng có thế đứng, ăn cơm cũng có tư thái nhất định. Diệp Phương thật sự là bi kịch, sư phụ hắn yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, ngay cả rượu cũng không thể, một khi phát hiện uống rượu là một trận trọng tội, vì vậy mới tạo thành tính cách ưu buồn của Diệp Phương.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hoa Sơn Tiên Môn Tác giả: Mạt Lăng Biệt Tuyết
Chương 34: Hạ Thanh
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu Tầm
Lúc này, Hạc Thanh nhìn thấy Lục Nguyên liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Lục Nguyên nhiều nhất cũng chỉ khoảng 16, 17 tuổi, vậy mà hắn có thể đánh bại Tu La, tiểu tử này đúng là tiền đô vô lượng. Hoa Sơn tiên môn đối với nước Đại Tấn mà nói chính là thượng môn, lúc này Hạc Thanh cũng có ý kết giao, mỉm cười nói:
- Quả nhiên là anh hùng xuất tiểu tiên trưởng, còn trẻ như vậy mà đã rất lợi hại, Hạc Thanh bội phục.
Hạc Thanh và Lục Nguyên vui vẻ nói chuyện, một người lão luyện nhiều kinh nghiệm, một người được môn phái bồi dưỡng ứng phó với mọi chuyện, hai người đều rất khách sáo. Hạc Thanh từ đầu tới cuối, không hề chú ý tới Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng, trong mắt hắn, hai tán tu không có thực lực này không đáng để hắn để mắt.
Lúc này Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng đang ở bên cạnh, rất tức giận bất bình.
Danh môn đại phái thì tài giỏi rồi.
Danh môn đại phái thì cực kỳ khủng khiếp rồi.
Không hề nghi ngờ, mối ác cảm của hai vị này đối với danh môn đại phái không hề giảm xuống. Bọn hắn cố gắng biểu thị cơn giận của mình cho Lục Nguyên thấy, biểu thị hết lần này đến lần khác, nhưng bi kịch chính là, bất luận bọn họ biểu thị bao nhiêu lần, đều bị Lục Nguyên không quan tâm tới, điều này khiến bọn họ cũng chỉ biết đau khổ trong lòng.
——————
Công tác kết thúc công việc đã xong, Lục Nguyên ở lại nhà mình ở thị trấn Đông Lâm trong một thời gian ngắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng rất nhàn nhã.
Hạc Thanh làm xong công việc, phải quay về chỗ thượng cấp ở tỉnh Đông Bình. Hoàng huyện lệnh được thăng chức đến phủ Đông Đạo làm Tiễn Tào. Hai vị đạo trưởng Tích Trần và Tích Dịch mặc dù vẫn ở huyện Đông Dã, nhưng hai người này luôn khinh thường danh môn đại phái, mặc dù trong lòng rất kính phục kiếm pháp của Lục Nguyên nhưng hai người bọn họ không thể khuất phục danh môn đại phái, há có thể chủ động đến tìm Lục Nguyên.
Cho nên, thời gian gần đây Lục Nguyên rất rảnh rỗi.
Rảnh rỗi cũng tốt, lần này Lục Nguyên vốn chỉ muốn về thăm nhà, huyện Đông Dã xuất hiện yêu ma cũng chỉ là chuyện tình cờ.
Bản thân hắn vốn không có hứng thú với những chuyện lộn xộn.
Thời gian còn lại Lục Nguyên hầu hết đều ở nhà, hưởng thụ đồ ăn do mẫu thân Lục Trương thị làm, mặc dù những món ăn không phải rất ngon, nhưng lại có mùi vị rất đặc biệt. Hắn dự định ở nhà thêm một thời gian, dù sao thời gian một năm mà sư phụ quy định còn xa mới tới, nhưng sau đó Lục Nguyên phát hiện mình hoàn toàn không thể tiếp tục ở lại. Vì mẫu thân Lục Trương thị đã thu xếp cho hắn một hiền thê.
Có chuyện đùa như vậy sao? Hiền thê? Chuyện này là thế nào chứ.
Nữ tử phàm nhân sống được bao lâu chứ. Còn tuổi thọ của hắn là bao nhiêu.
Trên cơ bản, Tu tiên giả đều muốn trở thành một loại sinh vật không giống phàm nhân, nếu hai loại người này sống chung với nhau, nhất định không có cảm giác nào.
Bản thân hắn cũng từng nói, hiện tại hắn là Tu tiên giả, không thành thân, kết quả mẫu thân vẫn không từ bỏ ý định, cách mấy ngày lại dẫn một cô nương đến xem mặt. Lục Nguyên hiện tại hoàn toàn bất lực với mẫu thân Lục Trương thị, nếu không chống lại được, chi bằng trốn nhà đi. Cuối cùng, Lục Nguyên để lại một phong thư, rời nhà đi.
Khi rời đi, hắn cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên, người mẹ nào cũng có sở thích muốn tìm con dâu thay con trai.
Đến rất tiêu sái, đi cũng rất tiêu sái.
Một bộ thanh sam, một thanh trường kiếm, liền xuất phát.
Ngoài ra, Lục Nguyên cũng không mang theo bất cứ thứ gì, dù sao trên người hắn cũng có không ít bạc, cần gì thì mua là được rồi.
Ở thế tục, bạc rất quan trọng, rất giá trị, nhưng ở tu tiên giới, thứ này có rất nhiều, có thể tùy ý sử dụng mà không đau lòng.
Sau khi rời nhà, Lục Nguyên lại ngao du khắp nơi.
Lãnh thổ của nước Đại Tấn khá rộng lớn.
Chỉ riêng tỉnh Đông Bình đã rộng hơn trăm vạn dặm, mà nước Đại Tấn có hơn mười tỉnh, đủ thấy thổ địa này rộng lớn không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ nước Đại Tấn, có lẽ phải rộng đến vạn dặm. Lục Nguyên mua một con ngựa, tự do tự tại đi ngao du khắp tỉnh Đông Bình, nhưng lúc này, tỉnh Đông Bình, thậm chí toàn bộ nước Đại Tấn đều đang ở thời kì thái bình thịnh thế.
Cửa thông đạo nối thế giới dưới lòng đất và thế giới mặt đất đều có người của năm đại tiên môn và các tiên môn khác phòng thủ.
Nước Đại Tấn không có yêu ma dưới lòng đất gì cả, đương nhiên vô cùng thái bình.
Lục Nguyên đi dạo ở tỉnh Đông Bình không bắt gặp yêu ma nào làm loạn, nhưng lại đụng phải một cái gọi là đại hội võ lâm, nghe nói do hảo thủ trong giang hồ tổ chức. Giang hồ, nghe nói là những người rất rảnh rỗi, mặc dù Lục Nguyên tự nhận mình cũng rất rãnh rỗi, nhưng cũng không rãnh rỗi đến mức ấy, cho nên, đi dạo một vòng ở tỉnh Đông Bình, nhìn thời gian, cũng sắp được nửa năm.
Bây giờ là lúc trở về núi.
Đương nhiên, hiện tại Lục Nguyên muốn về núi còn có một nguyên nhân, đó là sau khi hắn chém giết Tu La, vơ vét chiến lợi phẩm, kiếm được một phong linh bài, trong phong linh bài đó có ba con linh thú vân hệ vô cùng quý giá, có thể nói là vượt xa dự liệu của bản thân. Linh thú vân hệ là loại linh thú có thể không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ, khiến cho tốc độ tu hành của Tu tiên giả nhanh hơn không ít.
Từ đó về sau, không cần phải ngồi xuống tu hành, tốc độ pháp lực tăng lên cũng không tệ.
Chỉ có điều linh thú vân hệ cũng cần phải nuôi nấng.
Đương nhiên, giá trị của việc nuôi nấng này, nếu tính toán, cụ thể là nuôi một, được ba.
Nuôi dưỡng như vậy, đương nhiên không thể từ bỏ được.
Lục Nguyên tất nhiên cũng cam lòng.
Chỉ có điều, cam lòng thì cam lòng. Hiện tại, trong tay hắn không có hạ phẩm linh thạch, thật sự là bi kịch. Do thời gian dài không được nuôi nấng, nguyên khí vân hệ từ trong phong linh bài phun vào trong cơ thể hắn đã giảm bớt một ít.
Ai kêu hắn sử dụng 22 viên hạ phẩm linh thạch chiến lợi phẩm quá nhanh, bằng không thì hiện tại cũng có hạ phẩm linh thạch rồi.
Vì hạ phẩm linh thạch, hắn đành phải quay về núi.
Ngọn núi vẫn nằm yên ở đó.
Hoa Sơn.
Hoa Sơn vạn trượng.
Ngọn núi cao vạn trượng, kỳ thật không phải thứ con người có thể tưởng tượng được, tựa hồ giống như che khuất bầu trời, người từ dưới đất nhìn lên, sẽ nhìn thấy bầu trời giống như bị chẻ thành hai nửa. Ngọn núi hùng vĩ, cao ngất, tựa hồ không thể nào tưởng tượng, loại sơn mạch này sinh ra từ linh khí thiên địa, nguyên khí nồng đậm ở trên không phải thứ bên ngoài có thể tưởng tượng.
Mặc dù không thể gọi nơi này là động thiên, nhưng cũng có thể gọi là phúc địa.
Loại phúc địa này bị đại tiên môn chiếm cứ là chuyện rất bình thường.
Lục Nguyên rốt cuộc đã trở về, nhìn sơn mạch cao ngất tựa hồ như chém bầu trời thành hai nửa ở trước mặt, Lục Nguyên không khỏi thở dài một hơi, hắn bước đến Hoa Sơn tiên môn, ở bên ngoài có ngàn vạn cấm chế, hào quang bảy sắc, căn bản không cách nào xông vào, Lục Nguyên báo tên ở bên ngoài, sau khi trải qua nghiệm chứng, cuối cùng thuận lợi về tới Hoa Sơn tiên môn.
——————
Sau khi trở về núi, cũng không thiếu chuyện phải làm.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart