Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
“Hiện tại biết né rồi, phải không?”
Lưu luyến triền miên khẽ hôn lên tai nàng, Mặc Uyên cảm nhận thân thể mềm mại nằm dưới thân mình, lại cảm thấy một luồng nóng rực kỳ lạ bốc lên từ bụng dưới, “Quật cường của ngươi đi nơi nào hết rồi, tiểu nô nhi, vừa rồi là ai ở dưới thân ta kêu lớn tiếng như vậy, muốn ta giúp ngươi quay lại một chút cảm giác vừa nãy không? Hả?”
Mặc Uyên nheo mắt lại, lời nói không lưu tình chút nào áp vào tai nàng, vòm ngực vẫn còn áp lên cơ thể mềm mại của nàng, cảm giác được thân thể nàng run rẩy từng trận, thân thể hắn không hiểu sao lại nổi lên phản ứng.
Mềm mại đến không cách nào tưởng tượng được, làm cho hắn hết sức hoài niệm tưởng nhớ.
Cúi người xuống phía dưới, vẫn trực tiếp hôn cần cổ vô cùng mẫn cảm của nàng, cảm giác một mùi hương cơ thể mê hoặc xông thẳng vào mũi.
“Buông ra.” Lạc Cơ Nhi tuyệt vọng ưm một tiếng, trong lúc đó bàn tay đưa tới ngực hắn, cố gắng chống lại sự xâm lược của hắn.
“Thu hồi móng vuốt của ngươi lại cho ta!” Mặc Uyên gầm nhẹ một tiếng, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên đỉnh đầu!
Hắn thực sự là không chịu nổi phản kháng của nữ nhân này, chưa từng có người dám cự tuyệt hắn chuyện này, một lần lại một lần tính nhẫn nại của hắn đã bị tiêu tan hết, lẽ nào vừa nãy tàn sát bừa bãi lâu như vậy, cũng chỉ đổi lấy việc nàng càng mãnh liệt chống cự lại sao?
“Xem ra, ta phải làm chút gì đó, ngươi mới có thể hiểu rõ thân phận hiện tại của mình!” Hắn áp sát vào mặt nàng, con ngươi tà mị trở nên băng lạnh, “Để ta nghĩ xem, ta nên lưu lại ấn ký ở chỗ nào thì mới tương đối thích hợp đây.”
Ánh mắt xâm lược, từ môi nàng, đến cần cổ, rồi đến ngực của nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói của Lạc Cơ Nhi đã khàn khàn, nhưng thấy ánh mắt âm lạnh của hắn, toàn thân nàng đều nổi lên một luồng hàn khí, không nhịn được run rẩy!
Ngón tay thon dài theo sườn mặt nàng đi xuống, da thịt như là một khối bạch ngọc hồn nhiên thanh thuần, tay hắn lướt qua chỗ nào, đều nổi lên ửng hồng, một tấc lại một tấc, vuốt nhè nhẹ trên da thịt của nàng.
“Yên tâm, ta sẽ không tàn nhẫn làm tổn thương khuôn mặt nhỏ nhắn mị hoặc lòng người của ngươi đâu”, hắn cúi người, cắn môi dưới của nàng rồi nhẹ nhàng liếm liếm, hơi thở như lan ”Không nên giãy dụa, càng không cần phản kháng, như vậy chỉ càng đau nhức hơn.”
Hắn nói, từng chữ từng chữ, vang dội trong đầu nàng!
“Mặc Uyên, ngươi rốt cục muốn làm cái gì? Buông ra!”
Hắn đứng thẳng dậy, đôi môi quyến rũ tràn ra một nụ cười đầy tà khí, “Người đâu.”
Tựa hồ là đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vài người mang theo một cái lò lửa đi vào, trong lò lửa là than đang cháy bừng bừng, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách.
Lạc Cơ Nhi hô hấp đều đình trệ.
Nàng đã từng nhìn thấy vật kia. Ngày ấy khi tiến vào Uyên phủ, trên trán nữ nô bị nhốt cùng nàng cũng có ấn ký này.
“Không muốn, không muốn! Ngươi không nên như vậy.” Sợ hãi quá lớn hóa thành một hàng lệ, theo khóe mắt chảy xuống, Lạc Cơ Nhi run rẩy suy nghĩ, co quắp đứng dậy, hai tay lại bị hắn bắt được càng siết chặt, vững vàng giam phía trên đỉnh đầu, ngực nàng mở rộng ở trước mặt hắn, bởi vì giãy dụa kịch liệt mà phập phồng!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
“Ta đã nói rồi, không nên giãy dụa, như vậy sẽ chỉ làm ngươi càng đau đớn” nhìn thân thể mềm mại ở dưới thân không ngừng nhúc nhích khóc nức nở, hắn trong lòng bỗng dâng lên ý muốn chinh phục, dường như trải qua quá trình tàn nhẫn như vậy, nàng sẽ biến thành vật phẩm chỉ thuộc về một mình hắn, trên người nàng sẽ có vết tích chuyên thuộc về hắn
Que hàn đỏ rực, được người lấy ra từ trong lò lửa, khiến không khí có mùi bỏng.
Người hầu đi tới, quỳ xuống cầm que hàn kia đặt vào trong tay hắn, hai mắt không dám nhìn thẳng.
Nàng run rẩy, khóc nức nở, dường như có thể cảm nhận được độ nóng của que hàn, khiến người ta kinh hãi!
“Không muốn, không muốn ngươi đối với ta như vậy, cầu ngươi.” nước mắt trong suốt chảy trên mặt, môi dưới bị nàng cắn chảy cả máu, nhưng chính là cũng không thức tỉnh được nửa phần thông cảm của người đàn ông phía trên.
“Ngoan, kiên nhẫn một chút, qua ngày hôm nay, ngươi không còn có tên nào khác, ngươi chỉ là nô nhi của một mình ta”. Cúi xuống, hắn hôn lên đôi môi ấm mềm hồng nhuận của nàng, tùy ý lưu luyến, mà que hàn trong tay đã từng chút, từng chút tới gần thân thể liên tục giãy dụa của nàng.
“Được rồi, nô nhi” một tiếng gọi khẽ khàn khàn mà mị hoặc, trong con ngươi của Mặc Uyên tỏa ra ánh sáng khát máu mà mù mịt!
“A….”
Một tiếng kêu thê lương vang vọng toàn bộ cái ao!
Đau đớn cháy bỏng, hung hăng in lên trên ngực nàng, đau nhức làm người ta chết ngất, trong nháy mắt truyền đến tứ chi xương cốt!
Mùi da thịt bị cháy, từ từ lan tràn ra.
Lạc Cơ Nhi đau đớn cả người run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra, liều mạng muốn giãy ra tránh sự kiềm chế của hắn, cổ tay lại bị hắn túm lấy càng chặt, chỉ có vùng ngực kia bị que hàn hung hăng in lên là phơi bày trước mắt hắn. Lạc Cơ Nhi kịch liệt run rẩy đã đau đớn đến kêu không ra tiếng, chỉ còn lại tiếng rên co quắp, cổ của nàng ngửa ra đằng sau, chỉ muốn ngất đi.
Mặc Uyên khép nửa mắt, cảm thụ được người ở dưới giãy dụa suy yếu, con ngươi phát ra một tia cảm giác thỏa mãn khát máu.
Hắn tham luyến hình ảnh như vậy, dáng vẻ nàng đau đớn đến kêu khàn giọng, khuôn mặt yên ắng hiện lên lờ mờ phấn hồng, sợi tóc lộn xộn tán ra trên vai, xương tay vì giãy dụa trở nên trắng bệch, cả người như đóa hoa bách hợp bị chà đạp, trong vẻ thanh thuần tản mác ra hơi thở tuyệt vọng đẫm máu. Hắn có thể cảm thụ được sự quật cường của nàng bị phá hủy trên tay hắn từng chút từng chút một, làm cho hắn không nhịn được cúi xuống, hôn lên đôi môi không có chút máu nào của nàng!
Que hàn rời khỏi, rơi xuống mặt ao, phát ra một âm thanh ầm ĩ.
Thân thể nàng căng như dây đàn, cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng chính tại nơi đau đớn xé rách vẫn không ngừng run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
“Tốt rồi, nô nhi, kết thúc rồi, sẽ không đau nhức nữa.” Mặc Uyên buông lỏng hai tay đang kiềm chế nàng ra, đem cơ thể nhỏ bé yếu ớt của nàng ôm vào trong ngực, đại chưởng bắt đầu tự do đi xuống, an ủi vỗ về nàng.
“Ti —— “
Lạc Cơ Nhi mới hồi phục trở lại, thở dốc, bỗng nhiên cả người trở nên căng thẳng, cảm giác được nụ hôn lửa nóng của hắn chuyển qua xương quai xanh của nàng, chỗ ẩm ướt của nàng cũng đột nhiên bị ngón tay nóng rực đâm vào!
Nàng e ngại muốn đẩy hắn ra, định nói “đừng”, nhưng lại bị sự nghiêm khắc trừng trị vừa rồi hù dọa, khiến một tiếng phản kháng kia bị cắn lại trong miệng, trở thành một tiếng như tiếng mèo nghẹn ngào kêu thán.
Từ bỏ, thực sự từ bỏ.
Trong lòng nàng bật khóc nức nở, giọt lệ nóng hổi chảy ra, thấm ướt giường.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Thỏa mãn vì sự nhu thuận của nàng, động tác của Mặc Uyên nhẹ nhàng hơn, không đối với nàng tàn nhẫn như lần đầu tiên.
Những nụ hôn liên tiếp phủ lên thân thể phập phồng ấm áp của nàng, hắn cứ như vậy mà bị mất đi lý trí.
Quả thực…
Quả thực nàng và cô gái này rất giống nhau.
Mà nàng lúc này chắc hẳn đang nằm trên long sàng, dùng nụ cười mị hoặc của nàng ta để làm hoàng đế vui lòng, có bao nhiêu người đàn bà cam tâm tình nguyện phục vụ hầu hạ hắn, hắn chính là người tà mị mà tuyệt mỹ nhất Lạc Anh quốc – Uyên Vương, chỉ vì một đạo thánh chỉ chết tiệt, nàng lại kiên quyết bước vào hoàng cung trở thành phi tử cao cao tại thượng.
Tình cảm của hắn đối nàng có thật là còn kém hơn so với sự khiếp sợ hoàng đế trong lòng nàng không?!
Đáy lòng dâng lên một nỗi thê lương khiến hai mắt Mặc Uyên trở nên mơ hồ, mỗi ngày hắn đều triệu những người đàn bà khác nhau lên hầu hạ, thế nhưng vẫn không thể dứt bỏ quên được sự xinh đẹp của nàng, thế nhưng chỉ khi ở cùng Lạc Cơ Nhi, khát vọng của hắn không bị biến mất mà trái lại càng ngày càng nghiêm trọng!
Kêu lên một tiếng đau đớn, hắn rút ngón tay ra ngang tàng bạo ngược mà lấy thân thể thay thế, đột nhiên động thân!
“A…”
Đã chịu đủ mọi sự tàn phá, nơi mềm mại của nàng lại một lần nữa bị lực mạnh banh ra, hắn thở dốc, cảm giác thỏa mãn lan ra khắp toàn thân, không để người ở dưới thân thích ứng đã điên cuồng chuyển động theo nhịp.
Vì sao, vì sao tất cả khuất nhục, bi phẫn, không cam lòng, giờ khắc này lại ùn ùn kéo đến trong đầu, làm Lạc Cơ Nhi tưởng gần như chết đi. Trên người mang những dấu vết đau đớn lại còn bị một cảm giác khuất nhục khác xé rách, một lần rồi lại một lần theo hắn chuyển động ra vào mà biến thành nỗi dằn vặt đến tuyệt vọng. Nàng thử cuộn mình, thử tránh né, nhưng vẫn là bị hắn kiềm chế ở dưới thân, càng mở to ra, càng tàn phá bừa bãi thật sâu bên trong.
Nàng rên rỉ ra tiếng, đôi tay kháng cự dần dần mất đi khí lực.
Rốt cục, ở lần đánh tới mãnh liệt cuối cùng, nàng liền thấy trước mắt là một mảng tối đen, trong nháy mắt nàng ngất lịm đi.
Lưu lại ở trong đầu nàng là tiếng hắn nỉ non kêu tên một người con gái…
“Tâm Uyển!”
Lạnh.
Lạnh thấu xương.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình bị ngâm ở trong vũng máu loãng, quanh thân đầy mùi, tay chân cũng giống như là bị tách rời ra, đứt đoạn, làm thế nào cũng không chắp vào được. Nàng thử mở miệng nói, nhưng lại phát hiện ra tiếng đã khàn, không phát ra âm thanh.
Một tiếng than nhẹ, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy nhưng lại truyền vào tai nàng.
Tiếp theo đó là một cái gì đó rất ấm áp chà lau lên người nàng, từ khuôn mặt xuống dưới cằm.
Nàng giật mình tỉnh giấc, hàng mi khẽ rung động, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra.
Ánh trăng chiếu vào trong tầm mắt, Lạc Cơ Nhi thất được một thân ảnh mờ mờ, mang theo hơi thở lạnh lùng nhưng lại dùng khăn ấm áp lau mặt của nàng, thấy nàng tỉnh lại, một chút ôn nhu trong mắt người kia liền biến mất không còn sót lại chút gì.
“Cô cô…” nàng khàn giọng kêu lên một tiếng.
Trong mắt Cô cô lóe sáng, ánh mắt trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, để khăn xuống bên cạnh người nàng.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
“Đã sớm nói qua ngươi không nên nổi nóng, hiện tại làm thành như thế này, không đổi được nửa phần thông cảm của người khác.” Cô cô đứng dậy, đến lấy chiếc khăn đang ngâm trong chậu nước nóng, vắt nước rồi quay lại. “Ngươi không ngoan, dù sao sẽ có người đến dậy ngươi cho đến học ngoan mới thôi, sự khổ sở trong lúc đó, ngươi có thể cảm nhận được rồi chứ?
Cô cô lạnh lùng cúi người xuống, vốn nghĩ giúp nàng lau trán một chút, nhưng lại thấy nàng đã nghiêng người, cả người cuộn lại, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Ngươi” Cô cô giật mình, thấy vẻ mặt nàng đau đớn, đôi môi tái nhợt bị cắn đến chảy máu.
“Cô cô, đau quá phía dưới, đau quá.”
Giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng vang lên tiếng nói yếu ớt, trên gương mặt là những giọt nước mắt trong suốt, kêu lên từng tiếng “Cô cô”, làm sao cũng không thể ngăn cản được phía dưới đau đớn đến như bị xé rách, từng đợt nóng cháy như một đám lửa, đốt nàng thành tro từng chút một. Trên chiếc giường lạnh lẽo, cơ thể bạc nhược của nàng phủ lớp áo mỏng mềm mại, nàng mảnh mai gợi sự thương tiếc cùng thương cảm của người khác, nhưng đồng thời cũng là điều khơi gợi dục vọng chinh phục của người đàn ông nhất.
Người trước mắt rõ ràng cũng không thân thiết, nhưng nàng không thể để nước mắt ngừng rơi. Những nỗi khuất nhục dày đặc cùng với sự sợ hãi chồng chất trong lòng nàng, cũng như dấu ấn nung nóng sỉ nhục trên ngực kia, nàng liều mạng muốn lau đi, nhưng lại càng làm cho những cơn đau nhức liên miên kéo tới.
Lồng ngực Cô cô thít chặt một hồi, khoang ngực như có vật gì chặn lại, rầu rĩ nói:
“Được rồi, dù sao ngươi cũng là lần đầu, hơn nữa Vương gia…” Nói đến đây, Cô cô dừng một chút, trong đầu hiện lên một loại cảm tình giống như là sự ràng buộc huyết thống, “Ta gọi người chuẩn bị nước nóng cho ngươi ngâm mình, sẽ tốt hơn nhiều.”
Nước nóng.
Trinh tiết của nàng cũng là mất đi tại nơi hơi nước mù mịt bên cạnh ao đó.
Chậm rãi nhắm mắt lại, Lạc Cơ Nhi cảm giác khí lực toàn thân đều bị xói mòn từng chút một, thoát ly khỏi thân thể của chính mình. Vì sao nàng lại không chết cóng, hay đau nhức đến chết, nàng không muốn nhìn thấy thân thể tàn tạ này vẫn còn lay lứt sóng trên đời, lại càng không muốn nghe thấy tiếng của người đàn ông tà ác như quỷ mỵ kia quanh quẩn bên tai, giày vò sự tự tôn của nàng toàn bộ đều biến mất.
“Được rồi, còn nữa,” Hình như nhìn ra sự tuyệt vọng trong nội tâm của nàng, Cô cô thu hồi sự ôn nhu, kiên quyết đứng dậy, giọng nói lại vẫn là lạnh như băng. “Đừng nghĩ đi tìm cái chết, Cơ Nhi”
Lạc Cơ Nhi cả người chấn động, cả người vốn đã không hề có khí lực lại mở mắt ra, trong mắt là một tia yếu đuối sợ hãi, nhẹ nhàng nhìn về người đàn bà tôn quý phía trước giường.
“Đừng nói ngươi là tiểu nô mà vương gia nhìn trúng, kể cả là một người đàn bà bình thường chết ở Uyển nghệ quán ta, truy cứu xuống tới cũng là trách nhiệm của ta.” Cô cô thản nhiên liếc mắt nhìn nàng, trong mắt ánh lên sự thấu hiểu cuộc đời, cùng sự lạnh lùng cao ngạo. “Trước kia có một cô nương chết đuối ở trong bồn tắm, Cô cô ta chỉ coi như là một con mèo con chó đã chết, kéo ra ngoài chôn. Có lẽ đây cũng là kết quả của một số mệnh thấp kém, trong cung đầy rẫy kẻ hầu người hạ, thiếu đi một tên, cũng không có gì là không được.”
“Nghĩ kỹ đi, ngươi muốn chết kiểu này thì nói cho ta một tiếng, đừng để đến lúc làm quỷ rồi mới trở về trách ta, nghe chưa?”
Nhờ vào tia sáng ngoài cửa, Lạc Cơ Nhi thấy được Cô cô có phần tái nhợt cùng u ám.
Hai tay nàng bắt đầu run rẩy, rồi lan tràn đến toàn thân, cho dù nàng cắn chặt môi dưới trắng bệch không còn chút máu, vẫn không thể ngừng run rẩy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tác giả: Cận Niên
Nguồn:Vficland
Edit: Charon, Ms Moonlight, Lequyen2101, Blackrose
Sưu tầm: Thiên Mạc.
Lời lẽ đe dọa đã chấm dứt, Cô cô liếc mắt nhìn nàng, chậm rãi bước thong thả ra tới cửa.
“Kiên cường nên giấu ở trong xương cốt, còn thân thể của ngươi chẳng qua chỉ là một lớp da bọc ngoài, những việc này mà cũng không thể buông tay thì sau này có thể đi thế nào? Ngươi hãy ngẫm lại thật kĩ đi.”
“Chi nha —— “Một tiếng, cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Cô cô chầm chậm bước ra ngoài
Im lặng.
Trong lòng cũng tĩnh lặng.
Nước mắt dường như cạn khô, chỉ còn lại sự thê lương trong lòng đang kêu gào ầm ĩ, không chịu ngừng lại.
Lạc Cơ Nhi động đậy, phát hiện toàn thân đều đau nhức, vết thương như xé rách dưới thân mang theo từng đợt nóng lan tràn, trong mắt bốc lên hơi nước.
Chịu đựng đau nhức, nàng chật vật đi vào bên trong, thấy sau bức bình phong đã chuẩn bị xong thùng gỗ để tắm.
Hơi nóng bốc lên.
Lược gỗ, phấn cùng với áo khoác mỏng.
Từ từ cởi quần áo ra, nàng giẫm vào trong bồn ngồi xuống, da thịt dưới thân ngập trong nước nóng khiến nàng giảm bớt đi đau nhức, tay nhanh chóng để lên thành thùng tắm, một lúc sau, đau đớn mới từ từ tán đi, hàm răng đang cắn chặt vào môi dưới lúc này cũng buông ra, đau nhức toàn thân ngay tại lúc này đều từ từ thoát đi.
Hàng mi nàng khẽ run, nào thử lấy tay chậm rãi xát lên da thịt, nhưng khi nhìn thấy dấu hôn màu tím hồng thì ngay lập tức cứng đờ người, thật lâu sau nàng mới quyết tâm nén nỗi khuất nhục đi, nhắm hai mắt lại, rủa sạch sẽ từng chỗ trên thân thể.
Bầm tím, vết máu, dấu ấn nung.
Nàng nhẹ nhấp nước lên măt, một tiếng bọt nước ngắn ngủi vang lên do chảy từ trên xuống.
Xát không đi được, nàng nhắm mắt lại, liền nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng tà mị kia, nụ cười của hắn, sự lừa gạt của hắn, hắn không cho nàng chống cự lại, chạm vào và chiếm đoạt nàng.
Một tiếng lại một tiếng “Nô nhi.”
“Ta không phải!” Nàng cắn răng nghẹn ngào nói.
Không phải là sủng vật của ngươi, không phải là nô lệ của ngươi, lại càng không để ngươi cứ như vậy làm nhục ta trên giường!
Trong làn hơi nước mông lung, im ắng đến không có một tiếng động.
Nàng nhìn bóng mình trong nước, khuôn mắt nhỏ nhắn xinh đẹp, suy nhược đến trắng bệch.
Lấy cái gì? Lấy cái gì để phản kháng hắn? Một tiếng thê lương nảy lên từ trong lòng nàng làm trong nháy mắt nàng cảm thấy bất lực.
“Lạc Cơ Nhi, ngươi đi ra cho ta!!!”
Một tiếng kêu hung ác, vang dội ngoài cửa!
Lạc Cơ Nhi đang ngâm mình trong nước, sợ hãi đến giật mình, ngước cặp mắt ướt lên định nhìn xem thì cửa lớn đã bị một lực mạnh đá văng ra, ngay sau đó là tiếng bước chân của cả một đám người ùn ùn kéo tới, cùng với tiếng tùm lum tùm la khuyên giải người vừa bạo phát kia.
“Nhiêu nhi, bỏ đi “
“Đừng như vậy Nhiêu nhi tỷ tỷ, tất cả mọi người đều là tỷ muội.”
Lạc Cơ Nhi trong lòng khủng hoảng, thế nhưng vì đang ngồi trong bồn tắm nên không thể nhúc nhích nửa phần.
Lúc này, Nhiêu nhi đang tức giận dồn dập không để ý đến sự ngăn cản của mọi người, nhìn vào phía bình phong, tức giận công tâm, nàng ta bước đi tới, tay chân đồng thời sử dụng toàn lực mà đạp đổ bình phong!
« Ta nói lại lần nữa, ngươi đi ra cho ta!!” Nhiêu nhi gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ vằn nhìn bình phong đổ xuống, ngay lập tức, ánh mắt hận thù nhìn thẳng về người đang ngâm mình trong bồn tắm.
Mọi người xung quanh bao gồm cả Lạc Cơ Nhi đều bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ. Tất cả tỷ muội đằng sau Nhiêu nhi đều kinh hãi, ánh mắt nhìn vào Lạc Cơ Nhi trong thùng tắm gỗ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc