|
|
10-01-2012, 07:01 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 7.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Góc trong cùng Đào Hoa lâu, một nam tử cũng bị chấn động mạnh. Những lời tiểu hài tử kia nói tuy rằng ngông cuồng nhưng không sai. ‘Trả thù’ hay ‘Sống sót’? Bản thân y là một sát thủ nên hiểu rất rõ. Mỗi một sát thủ khi thi hành nhiệm vụ chỉ mang theo 2 tâm niệm: 1-Hoàn thành nhiệm vụ; 2-Sống sót trở về. Mấy năm nay y dồn sức khuếch trương Huyết môn. Mà đã mở rộng tất có xung đột với các lãnh địa khác. Bị tấn công. Trả thù. Chủ động tấn công. Lại bị trả thù. Một vòng lẩn quẩn. Giảng giải tình lý? Buồn cười.Cuối cùng, chỉ kẻ mạnh là tồn tại.
Mọi người mãi đeo đuổi suy nghĩ của bản thân, đến khi một thanh âm to rõ vang lên mới chợt bừng tỉnh:
“Tiểu tử, ngươi sai rồi. Lão tuy không dám nói mình chưa từng giết người, nhưng những kẻ lão giết đều là hại người.” Lời vừa rồi là của một lão già có khuôn mặt hồng hồng trông ‘chính nghĩa’, thân mặc y phục bằng vải thô màu xám.
“Xin hỏi lão tiền bối là đệ tử Chính Nghĩa Tự?”
“Đúng vậy. Lão là Không Giới.”
“Tử Kỳ thắc mắc: tiền bối dựa vào đâu khẳng định mình có quyền giết kẻ khác? Căn cứ nào phân biệt người nên giết và không nên giết? Môn chủ Không Tư bên lão tiền bối bị sát hại. Chính Nghĩa Tự truy bắt hung thủ khắp nơi. Giết lão quái vật Tằng Thông, yêu nữ Mỵ Cơ, sát đao La Tằng, hồng thủ Kim Thương, thiết chùy Đạo Chân và cả Kim lão bản. Giờ đây Chính Nghĩa Tự vẫn tiếp tục truy tìm hung thủ. Dám hỏi tiền bối, Chính Nghĩa Tự muốn tìm ai? Trong số 6 người đã bị giết không có ai là hung thủ sao? Vậy thì nguyên cớ nào khiến họ bị mất mạng?” Lãnh Tử Kỳ dừng chốc lát, hít một hơi dài, tiếp tục: “Nếu quý Tự cho rằng, 5 nhân vật trên đều là kẻ đã từng giết người nên xứng đáng bị giết thì Tử Kỳ tạm thời không đề cập nữa. Tuy nhiên, Kim lão bản là thương nhân, lại không sát hại Môn chủ Chính Nghĩa Tự, nói đến tà ác có chăng chỉ là chút thủ đoạn trong kinh thương, cớ gì lại bị đệ tử Chính Nghĩa Tự đoạt mạng? Từ bao giờ, trong mắt người giang hồ, thương nhân trở thành kẻ đại gian ác???”
Cặp mắt đen to tròn xoáy sâu như nhìn thấu tâm can của Không Giới khiến lão bất giác run lên. Ánh mắt lành lạnh dời đi, quét một vòng người, thanh âm trong trẻo lại ngân vang: “ ‘Giết người đền mạng’. Chút đạo lý giang hồ này của các ngươi cũng bị chính các ngươi phỉ nhổ. Một mạng môn chủ Chính Nghĩa Tự đổi 6 mạng người như vậy đủ sao? Công bằng sao? Hay lão tiền bối định nói rằng: sinh mạng Môn chủ Chính Nghĩa Tự mới có giá trị, còn mạng sống những kẻ khác lại không đáng một xu???”
Nghe đến đấy, mọi người đồng loạt quay phắt trừng trừng lão Không Giới, ánh mắt đầy đe dọa: ‘Ngươi dám gật đầu thử xem’. Gương mặt già nua có chút khiếp sợ, sau lưng, mồ hôi lạnh tuôn ra. Tại sao? Vì lý gì, chỉ bằng mấy tấc lưỡi của tên tiểu tử kia, danh vọng hơn trăm năm của Chính Nghĩa Tự xém chút đã sụp đổ???
“Hơn nữa, nếu Tử Kỳ nhớ không lầm, trong 3 giới nghiêm của Chính Nghĩa Tự chẳng phải ‘Sát’ đứng đầu? Tiền bối nói xem là Giới nghiêm của Chính Nghĩa Tự chỉ để khoe mẽ hay đệ tử Chính Nghĩa Tự không tu dưỡng đầy đủ?”
“Cái này...” Lão đệ tử Chính Nghĩa tự cứng họng, không nói được một lời nên hồn. Hết thật rồi… Từ đây, Chính Nghĩa Tự làm sao có thể tiếp tục giương danh thiên hạ?
Im lặng như tờ. Những người có mặt tại hiện trường, không một ai dám lên tiếng, chỉ sợ chính mình trở thành đối tượng tiếp theo bị công kích. Đứa nhỏ đó quá lợi hại!!!
Gió khẽ thổi. Vài cánh đào phớt hồng bay bay… Toàn trường tĩnh lặng như nước. Những cao nhân lúc này còn nghe được cả tiếng đập cánh của mấy con muỗi vo ve xung quanh.
“Nếu các vị tiền bối không còn gì ‘chỉ giáo’, Tử Kỳ xin phép về phòng trước.” Tử Kỳ trưng ra bộ mặt ngái ngủ, giơ tay che miệng ngáp.
“Ít nhất cũng phải xưng tiểu bối. Không có giáo dưỡng sao?” Hán tử râu ria đầy mặt, có vẻ bất mãn, đợi mãi mới thấy cơ hội bắt chẹt tiểu tử hỗn xược.
Những người khác âm thầm kêu không ổn. Lại có một tên không biết sống chết xông ra.
“Hừ! Trên đời này, trừ mẹ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt ta làm điều ta không muốn.”
“Ngông cuồng. Ngươi không sợ trở thành kẻ thù võ lâm sao?”
“Võ lâm? Chuyện này liên can võ lâm ở chỗ nào mà ta không biết?” Ánh mắt giễu cợt nhìn hán tử râu rậm, tiểu hài tử cười ngọt ngào: “Thúc thúc chắc hành tẩu giang hồ toàn ‘đi có bằng hữu, chiến có đồng bọn’, nhỉ? Không sao, thật đấy. Tử Kỳ hiểu mà.” Hàng mi dài rủ xuống, gương mặt nhỏ nhắn tràn ngập thương hại.
“Ngươi…” Hán tử râu rậm nghẹn họng trân trối ngó nam hài.
“Ha… ha… ha…”
Một số người không nhịn được bật cười. Miệng lưỡi đứa nhỏ này sắc bén hơn cả đao kiếm, phóng ra lực sát thương kinh hồn.
Đột nhiên, con ngươi đen mang ý cười lãnh liệt đảo một vòng, tông giọng nam hài giương cao: “Muốn kéo võ lâm vào? Ỷ đông sao? Ta thách. Bản thiếu gia cũng muốn thử xem ‘danh môn chính phái’ là cái thứ gì? Có bản lĩnh cứ tới đây. Ta, Lãnh Tử Kỳ tùy thời phụng bồi.” Khóe miệng nam hài cong lên thành nụ cười thiên thần, cơ mặt dãn ra bừng sáng nhưng lại làm mọi người lông tơ dựng thẳng, đồng loạt rùng mình.
Lệ Tường Vi cười nhẹ, lên tiếng đánh vỡ cục diện rối rắm.
“Hảo! Kỳ nhi, chúng ta về phòng. Tỷ ru đệ ngủ.”
Trong căn phòng nho nhỏ lầu 1 của Đào Hoa lâu, Tử Kỳ đã cởi áo ngoài định leo lên giường. Mệt chết a. Trưa mai còn phải khởi hành.
“Kỳ nhi.” Độc Cô Yên đi phía sau, chợt gọi.
“Dạ, Yên thúc?” Tử Kỳ ngáp dài, mệt mỏi mở miệng.
“Phụ thân Kỳ nhi đâu?” Ánh mắt Độc Cô Yên xẹt nhanh một tia cảm xúc không giải thích được.
“Không biết. Mẹ không nói. Tử Kỳ cũng chẳng hỏi.”
“Ta có thể gặp mẹ Kỳ nhi không?” Độc Cô Yên ẩn ẩn cảm thấy giữa người ấy và y có một cái gì đấy; hơn nữa khi nhìn Tử Kỳ, Độc Cô Yên có cảm giác khó tả, một thứ tình cảm y không rõ tên gọi dâng lên trong lòng, nên muốn gặp mặt một lần để xác minh.
“Mẹ?” Lệ Tường Vi nãy giờ lắng nghe cuộc chuyện trò của một lớn, một bé; thấy cách dùng từ lạ, chen vào.
“Mẫu thân.” Tử Kỳ đơn giản đáp.
“Tỷ cũng muốn gặp mẫu thân Kỳ nhi.” Tường Vi hưng phấn. Có đứa con như thế thì mẫu thân không thể giống người thường. Muốn gặp ghê.
“Phải hỏi ý mẹ. Tử Kỳ không nói trước được.”
“Hảo! Mà này hai người rất giống nhau.” Lệ Tường Vi liếc nhìn Độc Ma Tâm và Lãnh Tử Kỳ, nói.
Cả hai thoáng nhìn nhau, mỗi người ôm suy nghĩ riêng.
“Ngủ thôi.” Lệ Tường Vi ngó qua Hắc y mỹ nam: “Sao còn chưa đi? Bổn cô nương còn hát ru Kỳ nhi nữa.”
Độc Cô Yên chẳng thèm quan tâm, thản nhiên đặt lưng xuống giường, khép mắt lại. Nói nhảm. Phòng này ai mướn chứ. Lệ Tường Vi vẫn đứng chôn chân giữa phòng, lắc lắc đầu, cười khổ. Sao mình có thể trông mong Độc Ma Tâm nhường giường cơ chứ? Nằm đâu bây giờ? Lệ Tường Vi ngó quanh. Phòng chỉ có cái bàn, mấy chiếc ghế. Đêm nay ngủ ghế thôi. Cũng chẳng nhường được cái chăn. Tường Vi oán hận liếc nam tử đang nằm trên giường có vẻ rất thoải mái.
Đêm yên tĩnh. Bóng tối lan tràn.
|
12-01-2012, 03:59 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 8.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Y đứng giữa vòng vây, quét mắt nhìn khắp lượt, thanh kiếm trên tay xiết chặt. Một gã xông đến, y vung kiếm quét ngang ngực gã. Ba gã khác lại tiếp tục xông lên.
Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.
Y tả xung hữu đột, kiếm trên tay thoăn thoắt quét tả, chém hữu. Từng gã, từng gã lần lượt ngã xuống. Bọn hắc y ngừng động tác, lùi lại vài bước. Ánh mắt lại y ngước nhìn về phía bên kia, nơi đó có nàng. Chờ ta! Có câu này ta nhất định phải nói với nàng.
Đội cung tên lập tức thay thế. “Vút. Vút. Vút.” Cơn mưa tên lao vun vút về phía y. Xoay người mấy vòng trên không tránh tiễn, y vươn tay chộp một gã che phía trước. Phập. Mũi tên trúng vai, y lảo đảo buông gã kia ra. Phập! Phập! Y tiếp tục trúng 2 tên vào bụng. Người đã không thể đứng vững, bàn tay khí lực suy yếu khó cầm chắc kiếm. Không được! Ta nhất định phải nói với nàng. Y trấn định lại, nén đau, cởi sợi dây buộc trên mái tóc xuống, quấn vài vòng cố định thanh kiếm vào bàn tay phải, tiếp tục trận chiến.
Tuyết trắng in dấu bước chân y. Chệnh choạng từng bước, y chầm chậm đến gần thiếu nữ hơn. Máu cùng với với xác người rải rác khắp nơi. Mùi máu tươi nồng nặc khó thở. Y thương tích đầy mình, máu thấm ướt y phục, nhuộm đỏ bộ trường bào màu xám tro. Và rồi y đối diện nàng. Cánh tay run run vươn về phía nàng, người y yêu. Bước chân không ngừng tiến về phía trước. Ánh mắt trong suốt như pha lê dịu dàng nhìn nàng, y lại tiến một bước.
Phập!
Thanh kiếm ngập sâu xuyên qua bụng y. Chống đỡ thân hình vào người đâm y, mắt vẫn hướng nhìn thiếu nữ, môi mấp máy muốn nói. Trung niên nam tử lạnh lùng rút kiếm, thân hình y nảy lên một cái, cong về phía sau như vòng cung, rồi y chúi về phía trước, lảo đảo, quỳ xuống đất, đôi mắt u buồn nhìn thiếu nữ không chớp.
Tách… Tách...
Máu rơi hòa cùng tuyết trắng đỏ thẫm một vùng. Tay trái tiếp tục vươn về phía nàng, rồi y ngã ngửa nằm trên nền tuyết trắng, miệng lại mấp máy: ‘Vi…nhi...’, cười dịu dàng, cánh tay dần trượt xuống. Giữa không gian chỉ một màu trắng xóa, y nằm đấy, không nhắm mắt. Đôi mắt trong suốt nhuốm màu máu vẫn nhìn thiếu nữ. Cái nhìn ấy, đôi mắt ấy khiến thiếu nữ bị nhốt vĩnh viễn trong đó, nó như lời nguyền cả đời không thể hóa giải.
Thiếu nữ chậm rãi tiến gần về phía y, nhìn không chớp mắt. Chầm chậm ngồi xổm xuống, bàn tay búp măng vuốt nhẹ hai bên má y. Và rồi thân thể chao đảo, nàng ngã xuống đất, nằm song song mặt đối mặt với y. Đôi mắt đen láy u sầu chăm chăm nhìn y, mắt chớp chớp vài cái, nàng thu hình ảnh cuối cùng của y vào đáy mắt. Cuối cùng, trước mắt nàng chỉ là một không gian trắng lóa.
Tuyết rơi ngày càng nhiều. Lớp tuyết dày dần chôn giấu vết tích cuộc chiến và cả những người đã chết. Bóng tối buông xuống, cùng với khoảng tuyết trắng hình thành hai mảng đối lập.
Lệ Tường Vi tỉnh giấc, lệ tràn bờ mi. 2 năm rồi, đôi mắt ấy luôn dõi theo nàng. Nhìn về phía giường, một lớn một nhỏ còn say giấc nồng, Lệ Tường Vi thay xiêm y màu tím ‘tím dịu dàng, tím thủy chung’, tay cầm chai rượu. Nàng định đến nơi ấy.
Men theo con đường sỏi đá, Lệ Tường Vi tìm thấy ngôi mộ. Nấm mồ nhỏ lọt thỏm giữa những bụi hoa dại Cát Cánh màu tím. Lệ Tường Vi đưa tay nhổ những bụi cỏ dại trên ngôi mộ, mắt ngấn lệ. “Ngân Phách, chắc huynh cô đơn và lạnh lẽo lắm. Xin lỗi, muội không đến thường xuyên được.” Nàng mở chai rượu rưới lên nấm mồ, ngữ khí trong trẻo mà lạnh lùng: “Huynh hãy an nghĩ. Thù này, muội nhất định thay huynh báo.”
|
13-01-2012, 09:06 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 8.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Bên trong Hà Hoa thanh lâu. Mùi son phấn nồng nặc. Hương rượu nồng lan tỏa trong không khí. Vẻ ái muội tràn ngập, khiến người đứng đắn ‘tim đập chân run’. Tuy nhiên, mức độ ‘hot’ cũng chỉ dừng lại ở việc ‘sờ mó hôn hít’ chút ít ở bên ngoài a. Lúc này mới quá giờ Thìn 2 khắc. Thanh lâu lại hoạt động chủ yếu vào xế chiều và nửa đêm. Góc bên kia đại sảnh, mấy nam tử đang được cả tá cô nương nhiệt tình hầu rượu. Uống, uống… rồi lại uống. Rượu chảy như nước. Bên trên cái bục nhỏ giữa gian phòng, lam y cô nương vừa gảy đàn vừa ca hát. Thanh âm thanh thanh lẫn với tiếng cười đùa thô tục khiến lời ca ít nhiều giảm giá trị. Phía xa hơn, mấy cô nương áo quần lòe loẹt lượn lờ qua lại, gương mặt trác lớp phấn dày.
Trong một gian phòng thượng hạng ở lầu 2.
“Các chủ.” Nam tử ngồi ghế đối diện Độc Cô Yên hơi cúi đầu, nhẹ gọi.
“Chuyện gì?” Độc Cô Yên một tay tựa mặt bàn kê đầu, tay kia khẽ dùng thìa khuấy tách trà, hờ hững mở miệng.
“Tần sư phụ khoảng 7 ngày nữa sẽ đến kinh thành. Tần tiểu thư cũng đi cùng.”
“Đã biết. Việc kia?” Tay vẫn đều đều khua chiếc thìa kêu lanh canh trong cái tách, nói.
“Thuộc hạ sắp tra ra. Thỉnh Các chủ yên tâm.”
“Nhanh lên.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Độc Cô Yên đùa giỡn với tách trà nửa ngày, mới chú ý tên thuộc hạ nãy giờ vẫn ngồi phía đối diện, nét mặt có chút hồi hộp, lo lắng. Đôi mắt màu hổ phách chớp chớp vài cái rồi chân mày nhướn cao, hỏi: “Còn việc?”
“…Các chủ…”
“Nói.” Độc Cô Yên lạnh giọng ra lệnh. Y ghét kiểu nói lấp lửng.
Nam tử hít một hơi thật sâu, nói nhanh: “Lãnh Tử Kỳ rất giống Các chủ.”
“…”
Bàn tay cầm thìa ngừng khuấy, cánh tay kê đầu cũng hạ xuống, Độc Cô Yên dùng mấy ngón tay thon dài khẽ nhịp nhịp trên mặt bàn, đắm mình trong suy nghĩ.
Nam tử cũng im lặng. Y biết, Các chủ nếu muốn sẽ ra lệnh điều tra về Lãnh tiểu công tử.
“Chuyện này các ngươi đừng xen vào.” Tông giọng nam tính chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Nam tử đứng dậy, chắp tay cúi đầu chào rồi xoay người đi ra cửa.
“Cô Tinh!”
“Thuộc hạ ở.” Chưa kịp mở cửa, nam tử vội vàng hồi đầu, bước tới cạnh chiếc bàn con, đứng một bên chờ lệnh.
“Có tin tức ‘Mạn Đà La hoa’?” Độc Cô Yên hơi ngập ngừng, thanh âm có điểm mất tự nhiên, hỏi.
“Hồi Các chủ, thuộc hạ vô năng. Mạn Đà La hoa được tìm thấy chủ yếu ở Linh Sơn nhưng nơi đó tràn ngập chướng khí không ai vào được. Thiên Sơn đối diện cũng có Mạn Đà La hoa nhưng chỉ thưa thớt ở một số hang nhỏ và sâu. Bọn thuộc hạ đã truy tìm khắp sơn cốc, được biết 2 năm trước có người từng đến nhưng vẫn không tra được tin tức gì khác. Thỉnh Các chủ trừng phạt.”
“…Lui đi.”
“Vâng.”
Nàng ở nơi nào? Có nhớ ta không? Làn gió se lạnh của tháng giêng táp vào mặt Độc Cô Yên khiến y giật mình rồi tự giễu. Độc Cô Yên mày đang mong chờ điều gì? Mong nàng sẽ nhớ mãi mày khi gặp nhau chỉ một lần? Độc Cô Yên cười khổ. 8 năm rồi, một chút tin tức cũng chẳng có. Nhưng… tại sao ta không thể quên nàng? Chẳng lẽ chỉ vì những lời ấy? ‘Huynh có đôi mắt đẹp quá. Hổ phách. Màu của sự mạnh mẽ. Thượng đế quả thật rất ưu ái huynh.’
Độc Cô Yên về đến Đào Hoa lâu vừa lúc Lệ Tường Vi cũng trở về, tại thời điểm này Lãnh Tử Kỳ đang làm thủ tục trả phòng. “Đi thôi.” Tử Kỳ mỉm cười nói với cả hai. “Ừ.” Cả ba cùng lên đường hướng kinh thành thẳng tiến.
Trong khi đó, ở một hang đá ẩm ướt phía Tây của Long quốc.
Bầu trời xám xịt. Mưa rả rít suốt mấy ngày liền. Lãnh Tử Thanh bó gối ngồi nhìn ánh lửa bập bùng trước mặt, thỉnh thoảng lại bỏ vài que củi vào đống lửa. Soạt. Có tiếng bước chân tiến đến gần.
“Phù, may quá có lửa. Người anh em cho ngồi ké tí.”
Nam nhân vừa nói xong chợt khựng người.
“Đại ca!”
“Nhị đệ!”
Hai người kinh ngạc nhìn nhau. Quả đất tròn thật.
“Đại ca ướt hết rồi. Mau vào đây, tròng tạm bộ này vào. Đỡ lạnh hơn không? Đệ đi kiếm thêm ít củi.”
“Được rồi. Đệ mà ra ngoài bây giờ sẽ ướt hết. Huynh ổn. Sao đệ ở đây?”
“Đệ đang trên đường đến Lâm Anh.”
“Gặp mẹ?”
“Vâng, còn huynh?”
“Ta đang trên đường ngược lại.”
“Huynh tránh mẹ? Tại sao?”
“Kỳ nhi.”
“Ah! Là huynh xúi Kỳ nhi xuất cung.” Tử Thanh thất thanh kêu lên.
“Thề có chúa. Huynh chẳng làm gì hết…” Liếc thấy vẻ mặt không tin của nhị đệ, Tử Vĩ chột dạ, liếm môi: “À thì… cũng có chút liên quan... Trốn trước cho chắc ăn.”
“Nhưng nếu huynh trốn, mẹ sẽ cho người đi tìm. Có khi giờ này đang truy sát huynh cũng nên.”
“Hử? Chết chắc rồi. Ta quên, càng trốn mẹ càng làm dữ. Làm sao giờ?”
Tử Thanh nhún nhún vai, tỏ vẻ hết cách. Hàng mi dài rủ xuống đáng thương, Tử Vĩ hé mắt nhìn ngọn lửa dần liếm trọn mấy thanh củi, cơ thể có chút mệt mỏi, than thở.
“Hic, khốn khổ cái thân tôi. Ngủ bờ ngủ bụi làm mồi cho bọn muỗi, cho lũ dã thú trong rừng, trong khi kẻ gây chuyện thì phè phỡn chè chén, giường ấm, nệm êm.” Thanh âm chợt biến lớn, căm giận: “Kỳ nhiiiiiiiiiiiiiii!!!! Đừng để ta gặp được aaaaaaaaaaa!!!!!”
“Hắt xì, hắt xì…” Ở một nơi khác, Lãnh Tử Kỳ hắt hơi liên tục, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên mũi cọ cọ. Quái, mình đã mặc đến mấy lớp áo lận. Trời lạnh thế cơ à?
|
15-01-2012, 07:24 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 9.1
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
“Phập.”
Dòng máu nóng tuôn ra không ngừng từ vòm ngực vạm vỡ của người đàn ông.
“KHÔNG!!!!!! CHA!!! CHAAA…”
Người con trai trong bộ jean + áo thun đơn giản gào lớn, chạy vội tới, quỳ bên cạnh. Giọt nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt đỏ au.
“…Kail… Tha thứ cho cha... Chăm...sóc…mẹ… Là lỗi…của cha...”
Thanh âm yếu ớt khó nhọc vang lên những lời cuối cùng. Người đàn ông từ từ gục ngã, đôi tay to lớn vẫn nắm chặt bàn tay Kail.
“Đại ca….đại ca…” Lãnh Tử Thanh giọng lo lắng lay gọi.
Lãnh Tử Vĩ giật mình mở mắt, trán lấm tấm mồ hôi.
“Huynh gặp ác mộng à?” Tử Thanh đưa tay kéo tấm chăn mỏng lên ngực Tử Vĩ, nhẹ nhàng hỏi.
“Ta ổn. Xin lỗi đã làm đệ thức giấc.”
Tử Thanh nhìn Tử Vĩ hồi lâu, khẽ nói: “Nếu cần gì cứ nói với đệ.”
“Ừ, đêm đã khuya, đệ về phòng ngủ tiếp đi. Cám ơn!”
Tử Vĩ bước xuống giường, tới bên khung cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy hai cánh cửa để gió lạnh lùa vào phòng.
Ngắm nhìn bầu trời đêm, giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Lãnh Tử Vĩ. Cơn ác mộng khi nào mới chấm dứt? Mẹ! Tại sao? Nói với con! Xin hãy cho con câu trả lời.
Đêm. Không trăng. Gió. Lao xao. Rặng liễu đìu hiu.
Một đêm dài dần trôi qua. Từ phương Đông, ánh dương chầm chậm chiếu sáng nhân giang rộng lớn.
Ngày 17 tháng giêng, năm Hồng Đức thứ 7.
“Trả ta!” Xích y nữ tử khẩn trương nói.
Đôi môi nhỏ nhắn của hồng y cô nương đứng đối diện phun ra 2 chữ: “Mơ tưởng.”
“Hãy trả cho ta!” Xích y nữ tử giọng dịu đi vài phần.
Hồng y cô nương giương mắt dò xét Xích y nữ tử chốc lát, tự nhiên nổi hứng đưa ra yêu sách: “Nếu ngươi quỳ gối cầu xin, bổn quận chúa còn có thể xem xét.”
“Phịch! Xin quận chúa trả nhẫn cho ta”. Không chút suy tính, Xích y nữ tử quỳ phịch trên đất, mái đầu nhỏ ngẩn cao, ánh mắt mong chờ nhìn cô nương y phục hồng phấn.
Sững sờ.
“Tiểu thư?” Lãnh Tử Phong giọng không thể tin, thanh âm vút cao gọi một tiếng.
“Quận chúa! Trả ‘Yunho’ cho ta!” Lãnh Tử Hoa ngó lơ thuộc hạ, ánh mắt vẫn dán chặt trên gương mặt thanh tú của hồng y cô nương, ngữ khí nhẹ nhàng mà kiên quyết.
“Bản quận chúa nghĩ lại rồi. Muốn lấy? Xuống đó mà lấy.” Hồng phấn cô nương ý nghĩ nghịch ngợm, ném chiếc nhẫn xuống hồ nước. Trước giờ nàng không thích người ta phục tùng dễ dàng như thế. Bảo quỳ liền quỳ? Chẳng có chút thú vị.
Véo.
Vù.
Lãnh Tử Hoa lướt nhanh đến bên hồ nhưng không kịp.
Tõm.
“Tiểu thư!” Tử Phong kinh hô, kéo nhẹ tay Tử Hoa, ngăn nàng nhảy xuống hồ. “Thời tiết vẫn lạnh lắm.”
“Buông.” Xích y nữ tử lạnh giọng mệnh lệnh.
Bàn tay Tử Phong bất giác buông ra. Phục tùng mọi mệnh lệnh là điều kiện duy nhất để y được ở cạnh nàng.
“Ùm.”
Tử Hoa không chút chần chừ lao thẳng xuống nước. Tử Phong cũng vội vàng phóng theo.
Mò mẫm dò tìm chiếc nhẫn gỗ giữa biển nước mênh mông, Lãnh Tử Hoa chưa từng sợ đến thế, cả khi đâm Tiểu Nguyệt đao vào ngực người ấy. Không thể mất được. Tuyệt đối không thể! Lãnh Tử Hoa lắc mái đầu nhỏ, giọng nỉ non: “Yunho, Yunho…”
Cây liễu bên bờ hồ nghiêng mình soi bóng xuống mặt nước trong veo, đôi lúc khẽ đu đưa theo làn gió nhẹ. Ban mai. Mặt trời ban phát tia nắng ấm áp khắp nhân gian nhưng vẫn không ngăn được cái lạnh còn sót lại của mùa đông nếu trầm mình giữa làn nước rét lạnh. Mặt trời dần nhô cao. Cao nữa. Đứng bóng.
“Tiểu thư! Nghỉ chút đi.”
Không nghe. Không nhìn. Lãnh Tử Hoa miệt mài tìm kiếm. Bóng dáng mỏng manh, chuyên tâm giữa làn nước lạnh giá làm ai nấy xót xa. Trưa. Rồi chiều. Mặt trời khuất bóng sau những ngọn núi. Vẫn chưa thấy ‘Yunho’.
Mặt trời lại nhô cao. ‘Yunho! Yunho!’ Lãnh Tử Hoa khẽ thì thầm. “Ah.” Bàn tay nàng vô tình quơ được chiếc nhẫn. Gắt gao ôm chặt ‘Yunho’, Tử Hoa dựa vào Tử Phong lội nước lên bờ. Giờ đã là sáng ngày thứ ba. Cầm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, vuốt ve như thể nó là sinh mạng của nàng, rồi lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, Lãnh Tử Hoa thì thầm: “Yunho, anh đã trở lại.” Lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay phải, nàng cười yếu ớt nhưng tràn ngập hạnh phúc. ‘Không chia lìa!’ Bên tai Lãnh Tử Hoa vang vọng câu nói của người ấy. Mỉm cười. Nàng từ từ ngã xuống. Cơ thể lạnh dần, lạnh dần. Khung cảnh trước mắt tối sầm lại, bên tai văng vẳng thanh âm càng lúc càng nhỏ của ai đó:
“Tiểu thư…Tiểu thư… Đừng nhắm mắt.”
|
17-01-2012, 07:50 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Oct 2011
Đến từ: TP HCM
Bài gởi: 70
Thời gian online: 3 giờ 4 phút 20 giây
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
LÃNH TỬ HOA
CHƯƠNG 9.2
Tác giả: Umizaze
Nguồn: 4vn.eu
Bên trong căn phòng nhỏ trang hoàng khá sơ sài, Lãnh Tử Hoa nằm đấy, môi tím ngắt, cơ thể run rẩy vì lạnh. “..Yunho..” Đôi môi nhỏ thi thoảng phát ra thanh âm kỳ lạ, như gọi ai đó. Lãnh Tử Phong ngồi cạnh giường, nhúng chiếc khăn trắng vào chậu nước, vắt ráo, rồi nhẹ nhàng đặt lên trán Tử Hoa. “Ưm…” Tử Hoa rên một tiếng. Vuốt sợi tóc mai trên gương mặt bé nhỏ, ánh mắt ôn nhu tràn ngập sủng nịnh, lại xen chút lo lắng, Tử Phong thì thầm: “Hoa nhi, mau mau tỉnh lại.”
-------
Ba ngày sau.
Tại kinh thành Thiên Long.
Giữa trưa nhưng trời không có nắng. Ánh mặt trời bị che lấp sau những đám mây dần ngả xám nhạt. Bầu trời âm u như điềm báo sắp có việc xảy ra.
“Vương gia, vương gia.”
“Chuyện gì? Tào tổng quản.” Một thân trường bào lam nhạt nam nhân, nhìn không đến 60 tuổi, tóc điểm sương, hướng về phía nam nhân dáng vẻ tất tả, vừa bước nhanh vừa vuốt ngực, xộc vào phòng, hỏi.
“…Hộc… Hộc… Hộc...” Nam nhân vừa vào, mái tóc muối tiêu, dáng gầy gò, lưng hơi gù, thở không ra hơi.
“Bình tĩnh… Hít vào…Thở ra…. Thế…như thế… Ổn chứ?”
“Vương gia, Hoa cung chủ giá lâm.” Tào tổng quản vuốt vuốt ngực nói nhanh.
“Ai?”
“ Hoa cung chủ!”
“Hoa cung chủ? Ngươi không lầm chứ? Đến làm gì? Ngươi có hỏi không? Chúng ta đắc tội Hoa cung sao?”
“Vương gia! Việc liên quan tính mạng, nô tài có muốn nhầm cũng nhầm không được. Cô nương xinh đẹp ấy bảo: “Hoa cung chủ muốn gặp tiểu quận chúa. Các ngươi có một khắc.” Nô tài vội vàng thông báo vương gia ngay.”
“Liên nhi sao? Đi! Nhanh ra ngoài xem thử.”
“Dạ, Vương gia.”
Cổng chính vương phủ.
Tấm bảng ‘Lưu vương phủ’ sơn son thiếp vàng nổi bật giữa hai tượng đá hình sư tử bán ngồi. Tại Long quốc, Sư tử được coi là biểu tượng của ‘Vương quyền’, trong khi ‘Long’ là biểu tượng của ‘Hoàng quyền’. Các vương phủ thường kiến thiết một đôi tượng sư tử đá đặt phía trước cổng nhằm mục đích trấn áp, thị uy.
“Không biết Hoa cung chủ giá lâm, nghênh đón chậm chạp.” Lưu Triệt vương gia hai tay ôm quyền theo cách chào hỏi của người trong giang hồ, đầu gật nhẹ một cái với cô nương xinh đẹp trước mặt.
“Tiểu quận chúa?” Cô nương xinh đẹp lãnh đạm lên tiếng, trực tiếp vô thẳng chủ đề.
“Liên nhi sẽ ra thỉnh tội với Hoa cung chủ ngay. Tiểu nữ còn nhỏ, làm việc không suy xét, tổn hại đến Cung chủ, mong Cung chủ giơ cao đánh khẽ.”
“Phụ vương! Người tìm Liên nhi?” Một nữ tử mỹ quan sắc sảo, thân bạch y, nhí nhảnh tiến đến.
“Liên nhi! Mau lại đây tạ tội với Cung chủ.” Vương gia hồi đầu nói với nữ nhi.
“Sao ạ? Là ngươi?” Nử tử vừa đến nhất thời sửng sốt nhìn đến Xích y nữ tử khuất sau cô nương xinh đẹp. “Tìm ta làm gì? Ah... Muốn xin lỗi thì nhanh lên đi. Bổn quận chúa bận lắm, không có thời gian chơi đùa với ngươi.” Lưu Liên tỏ vẻ hiểu biết, vênh váo nói.
“Ngu xuẩn! Chết đến nơi còn không biết.” Cô nương xinh đẹp hừ lạnh.
Cùng lúc, hồng y cô nương đang đứng cạnh bức tượng sư tử đá quát lớn: “Vô lễ!” Tay chưởng một luồng kình phong. Bùm. Một đống đá vụn thay thế bức tượng đá con sư tử kiêu hùng lúc nãy.
“Liên nhi! Không được hỗn! Mau xin lỗi Cung chủ.” Lưu Triệt quát to một tiếng, khẩn trương kéo tay Lưu Liên. Ngày thường bản vương quá dung túng Liên nhi rồi. Sau này phải hảo hảo giáo huấn lại mới được.
Lưu vương gia tuy trong lòng bất mãn khi biểu tượng vương quyền bị chưởng nát bét, nhưng y biết rõ sự lợi hại của Hoa cung. 4 năm trước, địa danh được xưng ‘bất khả xâm phạm’ của Long quốc – Thiên cung, còn không ngăn cản được bước tiến của Huyết môn. Thế chất của y – Đại hoàng tử Long quốc bị sát hại dã man. Mà Huyết môn, 3 năm trước, từng đụng chạm Hoa cung, bị chỉnh đến sắp diệt môn. Giang hồ không có kẻ dám chọc Huyết môn thì lấy ai dám cùng Hoa cung so đo? Lưu Triệt đành phải nhún nhường, hi vọng Hoa cung không làm to chuyện mới tốt.
“Xin lỗi?” Lưu Liên hừ lạnh. “Chỉ có người khác cầu bản quận chúa mà thôi.”
Lưu Triệt lòng thầm mắng nữ nhi không biết tốt xấu, vừa định lên tiếng thì bị đoạt cơ hội.
“Khá khen cho sự KHÔNG hiểu biết của ngươi. Có thể sỉ nhục ta nhưng ngàn vạn lần KHÔNG NÊN đụng vào ‘Yunho’. Không có ngoại lệ cho kẻ dám phỉ báng ‘Yunho’! Hôm nay ngươi sẽ được biết hai từ mới ‘CẦU XIN’…” Xích y nữ tử cười lạnh.
“Khoan!” Lưu Triệt sửng sốt nhìn xích y nữ tử. “Đây mới là Hoa cung chủ?”
“Huyết tẩy!” Xích y nữ tử cười nhẹ nói, trong thanh âm ẩn chứa sát khí.
“Rõ!” Hoa cung nhân tỏa ra tứ phía.
“Khoan…” Lời chưa nói xong Lưu Triệt đã ngã xuống, cổ găm một tiểu đao.
Máu. Khắp nơi đều là máu. Tanh! Tanh quá! Phụ vương! Mẫu phi! Liên nhi sợ. Sợ lắm! Lạnh nữa. Ác ma! Nàng ta là ác ma.
Lưu Liên sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn, run rẩy ngã phịch xuống đất.
“Thế nào? Thỏa mãn chứ?” Ngữ khí lạnh băng, Xích y nữ tử thẳng tắp nhìn nữ tử nửa nằm nửa ngồi trên đất, có chút thưởng thức.
“Cầu ngươi… Ta không muốn chết...” Hai cánh môi bạch thếch của bạch y nữ tử run run.
“Không đúng!” Xích y nữ tử khẽ quát.
Lưu Liên ngẩn ra rồi chợt hiểu: “CẦU XIN ngươi, Hoa cung chủ.”
Ánh mắt nhàn nhạt quét khắp người Lưu Liên, hồi lâu, Xích y nữ tử mới phun ra 5 chữ lạnh lùng, vô tình mà tàn nhẫn:
“Bổn cung chủ rất tiếc.”
Gương mặt thanh tú không chút huyết sắc của bạch y nữ tử co rúm lại, cái miệng nhỏ nhắn há to muốn nói lại không thốt nên lời.
Bóng dáng bộ xiêm y đỏ rực nhỏ nhắn lãnh đạm ghé mắt trông xung quanh. Khung cảnh có phần quỷ dị. Làn gió nhẹ khẽ bốc lên mùi máu tanh đưa tới từng ngóc ngách khu nhà. Huyết sắc tràn ngập vương phủ, lại chỉ chừa mỗi nơi Xích y nữ tử đứng. Chân trời xa thời khắc này chợt lóe chút ánh dương. Cười nhẹ, Xích y nữ tử gật đầu hài lòng, rồi ánh mắt loang loáng ý cười cúi nhìn nữ nhân kia, càng nhìn càng cười đầy ý vị.
Cảm giác rét lạnh, Lưu Liên ngồi trên mặt đất lui dần về phía sau, cách Xích y nữ tử càng xa càng tốt. “Ta là quận chúa… Các ngươi không được lại đây… Cút… Nếu không ta sẽ…sẽ...”
“Sát!” Lãnh Tử Hoa nụ cười càng rạng rỡ, thanh âm lãnh khốc ra lệnh.
“Ngươi không được giết ta…. KHÔNGGG… AAAAA…!!!!”
Người cuối cùng của vương phủ ngã xuống… Đôi mắt trợn to đầy sợ hãi, gương mặt còn nguyên vẻ kinh hoàng….
Lưu Triệt vương phủ trong một buổi trưa bị huyết tẩy làm rúng động cả nước. Hoa cung lần nữa xuất hiện khiến giới Hắc đạo dè chừng, Bạch đạo sợ hãi. Triều đình ban lệnh giới nghiêm, lùng sục hung thủ, nhưng không có bất cứ thông tin gì trừ tấm bảng Lưu vương phủ có vẽ hai chữ ‘Hoa cung’ bằng máu. Cả nước xáo động, đâu đâu cũng bàn tán về Hoa cung.
Hoa cung trở thành thế lực uy hiếp quyền uy Lăng đế. Cơn sóng ngầm đang mạnh mẽ luật động.
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
bach luyen thanh tien, dam mi xuyen khong, dam my xuyen không, dam my xuyen khong, dam my xuyen khong hai, dam my xuyen khong hay, dam my xuyen khong hài, dam my xuyen khong hoan, dam my xuyen ko hay, dam my xuyen viet, doc truyen lanh tu hoa, doc truyen luc y nu tu, hoa dao xuyen khong, hoa tu dang 4vn, hoang thuong lanh lung, lãnh tử hoa, lanh tu hoa, lanh tu hoa 4vn, lanh tu hoa 4vn.eu, lanh tu hoa chuong 44, lãnh tử hoa, luc y nu tu, moi ng goi ta la xu nu, nam xuyên không, nhac hoa xuyen khong, tang thu vien, than tien xuyen khong, truyen lam y nu tu, truyen lanh tu hoa, truyen xuyen khong 4vn, truyen xuyen khong hoa, truyen xuyen khong hoan, truyenhixx xuyen khong, tuchangioi xuyen khong, xuyên không đông hoa, xuyen khong, xuyen khong 4vn, xuyen khong b c, xuyen khong chung dien, xuyen khong co dai hoan, xuyen khong cung dinh, xuyen khong dam my, xuyen khong lam y, xuyen khong lanh tu hoa, xuyen khong new, xuyen khong sang tac, xuyen khong truyenhixx, xuyen khong tu chan goi, xuyen khong tu la chi nu, xuyen khong tu sang tac, xuyen khong tuchangioi, yy xuyen khong 4vn.eu |
| |