Giang Nhân Ly tiếp tục tuyên bố, “Chỉ cần anh đánh bại anh Tu Lăng của em một trận bóng rổ.”
Mạc Tu Lăng thân thể cứng đờ, lông mày cau lại, anh kéo Giang Nhân Ly qua, hạ giọng nói: “Em muốn làm cái gì?”
Giang Nhân Ly nhẹ giọng thì thầm nói, “Em không muốn trở thành bạn gái của hắn.”
***
Trận bóng rổ đối kháng này hấp dẫn rất nhiều người, Trương Thu Minh là đội trưởng đội bóng rổ, đương nhiên có thực lực và khí chất. Nhưng thực lực của Mạc Tu Lăng cũng không thể xem thường, biểu hiện của anh cũng lọt vào mắt rất nhiều chuyên gia. Vì vậy, rất nhiều người liền đến vây xem, muốn biết đến tột cùng thì vì sao hai người không quen thân gì lại lựa chọn phương thức quyết đấu này.
Trên sân bóng rổ, hai bạch y thiếu niên đổ mồ hôi như mưa. Ánh mắt bọn họ kiên định nhìn chằm chằm quả bóng rổ, đây là một hồi quyết định của trận đấu. Càng ngày càng có nhiều người vây quanh đây, nhưng hai người bọn họ không hề để ý.
Người khởi xướng mọi chuyện là Giang Nhân Ly thì vẫn đang nhàn nhã ngồi ở trên cầu thang, cô đội một chiếc mũ, mặc một chiếc áo ngắn tay, để lộ ra cánh tay bôi rất nhiều kem chống nắng. Miệng cô không nhanh không chậm cắn hạt dưa, tiếng động vang rất nhẹ, rất có tiết tấu.
Kỳ thực cô xem không hiểu cái trò bóng rổ này, chỉ thấy con mắt nhìn chằm chằm quả bóng, chỉ biết ném quả bóng vào rổ là được. Nhưng giờ khắc này, cô lại đột nhiên cảm thấy bóng rổ dường như có gì đó đặc biệt. Ví như lúc Mạc Tu Lăng làm một động tác giả lừa Trương Thu Minh sau đó ném bóng vào rổ. Bọn họ càng giống như là trí lực và thể lực kết hợp.
Cuối cùng, Mạc Tu Lăng ưu thế yếu ớt đã đánh bại Trương Thu Minh.
Giang Nhân Ly lúc này mới đứng dậy, sau đó chạy đến bên Mạc Tu Lăng, “Uống nước đi!”
Mạc Tu Lăng nhíu mày. Anh vốn thích uống nước khoáng, thế nhưng cô hết lần này đến lần khác lại đưa cho anh một chai nước lục sắc bảy màu. Nhưng do quá mệt mỏi, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, nhanh chóng uống một ngụm. Bởi vì uống rất nhanh, cho nên anh cũng không biết đó là nước gì. Mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống.
Trương Thu Minh thất vọng ra về, nhưng cuối cùng cũng vẫn giữ lời, sau khi thua liền không hề quấn quít lấy Giang Nhân Ly.
Trận so tài này căn bản vốn không công bằng. Trương Thu Minh thắng còn có thưởng, còn Mạc Tu Lăng dường như chỉ là làm tròn nghĩa vụ lao động. Nhưng anh vốn chẳng nghĩ nhiều thế, anh chỉ biết là Giang Nhân Ly dù sao cũng là chị của Giang Nhân Đình, như vậy cũng coi như là em gái của mình, chí ít thì cô cũng đã gọi anh một tiếng ca ca, tuy rằng rất là không được tự nhiên.
“Em mời anh đi ăn cơm nhé?” Giang Nhân Ly chủ động xin đi giết giặc.
“Thôi đi.” Mạc Tu Lăng một chút cũng không muốn cứ giữ nguyên tình trạng mồ hôi đầy mình này mà đi “tiếp đãi” người khác.
Giang Nhân Ly anh mấy lần, vẫn không nói gì, chỉ đưa anh vào một cái chòi ngồi nghỉ. Cô đi mua kem, sau đó mang về dúi vào tay anh, “Em mời.”
“Không cần, anh không thích ăn đồ ngọt.” Mạc Tu Lăng cự tuyệt.
“Ăn một chút mà, rất ngon đó.”
Mạc Tu Lăng nhìn cô, có chút nhụt chí, mùi vị nhàn nhạt này khiến anh nhớ tới mùi vị của chai nước vừa rồi anh uống:”Em thích ăn nho?”
Giang Nhân Ly gật đầu: “Em thích nhất ăn nho.”
Mạc Tu Lăng không thèm nói lại, cái nóng trên người dường như cũng bị cái mát lạnh của kem làm tiêu tan.
“Nho có rất nhiều loại, em đều thích. Có điều, em thích nhất là cái loại quả dài này, vừa ngọt lại vừa không cần nhả bã, ăn rất đơn giản. Em không thích cái loại nho đỏ thẫm này lắm, không chỉ phải nhả bã, mà còn phải bỏ từng cái hột nhỏ tí ra nữa. Thật phiền phức.”
Mạc Tu Lăng thật không biết thích ăn một loại nho còn có nhiều lý giải đến như vậy, cũng không hề có hứng thú. Đột nhiên anh nhớ đến cái gì đó: ”Đình Đình thích nhất ăn vải.”
Giang Nhân Ly thôi cười, “Vậy còn anh? Anh thích nhất ăn cái gì?”
Mạc Tu Lăng suy nghĩ một chút, đột nhiên cười, “Anh không có kén chọn như hai chị em em, cái gì cũng thích.”
Giang Nhân Ly khóe miệng xẹt qua một nụ cười thâm ý, “Có thể là về người cũng vậy.”
“Em đang nói cái gì?”
“Không có. Em không nói gì cả. Chúng ta về nhà đi!”
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Mạc Tu Lăng sau đó không hề xuất hiện cùng Giang Nhân Ly . Anh vẫn như trước ngày ngày cùng Giang Nhân Đình đi học, tan học lại về nhà. Tuy nhiên, có điều đặc biệt chính là, cuối tuần Giang Nhân Ly sẽ có mặt tại sân bóng rổ. Cô không giống như các nữ sinh khác, nỗ lực đến trợ giúp, thậm chí cô còn đứng ở rất xa dưới tán cây. Đơn giản là cô không muốn bị phơi nắng.
Cũng không phải là cô muốn đến xem vì Mạc Tu Lăng, mà vì cuối tuần ở trường cô phải theo học vẽ với một vị thầy giáo nào đó rất có tài, việc đó đối với cô có chút buồn chán, bởi vậy cô mới tới sân bóng rổ ngồi xem.
Cô cũng sẽ chuẩn bị hai chai nước, vẫn như trước là vị nho mà cô thích nhất. Mạc Tu Lăng sau khi đánh bóng, luôn luôn đi vào phòng tắm trong trường rửa ráy một chút mới đi đến chỗ Giang Nhân Ly . Cô vẫn cảm thấy hành động của anh rất kỳ quặc nhưng vẫn không mở miệng hỏi.
Giang Nhân Ly thấy anh uống một hơi gần như hết chai nước, biết anh thật sự rất khát, nên cảm thấy buồn cười:, “Anh nói xem, em giúp anh tiết kiệm bao nhiêu tiền?”
“Hử?” Mạc Tu Lăng cau mày nghi hoặc.
“Tiền mua nước ý!” Cô hảo tâm nhắc nhở anh.
Mạc Tu Lăng cảm thấy cô nói cũng có lý, liền gật đầu: “Em tính xem bao nhiêu, anh trả em.”
Giang Nhân Ly nghiêng đầu, “Vậy là anh nợ em nhé! Tóm lại phải nhớ kĩ là anh thiếu nợ em, sau này nhớ trả lại đầy đủ cho em.”
Mạc Tu Lăng cũng không vội về nhà, cũng sẽ cùng cô đi đến phòng vẽ tranh. Người đến học vẽ không hề ít, mục đích cũng không giống nhau. Thi vào trường cao đẳng nghệ thuật yêu cầu điểm rất thấp, những thí sinh có thành tích các môn văn hóa thấp đều bằng lòng đi đường tắt kiểu này. Nhưng Giang Nhân Ly đơn giản chỉ là học cho vui, hoặc là vì hứng thú nhất thời.
Mạc Tu Lăng dạo qua một vòng, các bạn học khác vẽ tranh đều tương đối phức tạp, cho dù là tranh phong cảnh cũng rất nhiều người. Nhưng Giang Nhân Ly thì khác, tranh cô vẽ rất đơn giản, ví như một cây táo, một cây lê, không thì là một con gà. Cô chú trọng nhất là màu sắc, cô cũng chỉ dùng những màu thông thường, dường như chỉ cần nhìn đẹp mắt là được, bởi vì cô không biết dùngMà tha rất chú trọng điều sắc, thích điều ra rất nhiều bất thông thường đích màu sắc, hình như chỉ vì nhìn đẹp, bởi vì cô cũng chẳng hề biết vẽ màu.
“Vì sao bức tranh nhiều hoa quả như vậy?” Mạc Tu Lăng có chút hiếu kỳ.
Giang Nhân Ly nghiêng đầu cười, “Sau này lúc không có nho mà ăn, có thể nhìn vào mà giải khát.”
Mạc Tu Lăng lắc đầu, anh cho tới bây giờ đều không hiểu nổi cách nghĩ của cô.
Mạc Tu Lăng ngồi ở một chỗ, đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện giữa Giang Nhân Ly và một người con trai khác.
Người con trai kia hình như muốn thổ lộ với cô, anh không nghe rõ hắn ta nói gì với cô, chỉ nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Giang Nhân Ly: “Mình sẽ không thích bạn.”
“Vì sao, bạn không thử thì sao biết được sẽ không thích mình?”
“Mình chỉ cần nhìn qua cũng biết có khả năng thích hay không. Còn bạn, rất xin lỗi, mình nhìn không thấy.”
Mạc Tu Lăng có chút buồn cười, sau đó nhìn khuôn mặt Giang Nhân Ly đang nghiêm túc.
“Có chuyện thì cứ nói.” Giang Nhân Ly vẫn đang loay hoay cầm cây bút vẽ.
Suy nghĩ một chút, anh dịu dàng hỏi: “Em tin vào nhất kiến chung tình sao?”
Giang Nhân Ly ngừng một chút, có chút phát giận đem cây bút quăng đi nhưng lại quệt lên bức tranh. Bức tranh vốn đang đẹp đột nhiên xuất hiện một vệt màu đỏ.
“Em tương đối tin tưởng “lâu ngày sinh tình”.” Giang Nhân Ly đột nhiên gỡ bức tranh xuống, vo tròn lại ném vào sọt rác.
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Kỳ thực cũng không phải là như vậy, Giang Nhân Ly không thích gì nhiều, nhưng đối với một vài chuyện lại rất cố chấp. Nếu như cô đã thích cái gì, nhất định sẽ kiên trì trong một thời gian dài, ví dụ như uống nước nhất định sẽ là vị nho, mua quần áo thông thường đều lựa chọn màu trắng, cùng với một số thói quen cố chấp khác.
“Anh làm sao vậy?” Giang Nhân Ly nhìn Mạc Tu Lăng một lát, “Lẽ nào như người ta vẫn nói, ăn no dửng mỡ sao?”
Mạc Tu Lăng cảm thấy cô dùng từ thật là quá mức, “Đừng có nói lung tung.”
Giang Nhân Ly ha hả cười.
Mạc Tu Lăng vội vã chuyển trọng tâm câu chuyện, “Chị gái của anh gần đây mới đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, tên là gì anh quên mất rồi.”
“Sao?” Giang Nhân Ly hiếu kỳ. Một phụ nữ thực tế như chị Mạc cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình, thật là mở rộng tầm mắt.
“Chị ấy nói thích nhất một câu của nam chính trong truyện. Sau khi người đàn ông của bạn xuất hiện, thì tất cả những người khác đều trở thành vô nghĩa.”
Giang Nhân Ly sửng sốt chốc lát, “Người làm được như vậy sợ rằng rất ít.” Cô ngừng một lát, “Chí ít em nhất định sẽ không phải người như vậy.”
Mạc Tu Lăng đang ngồi, lúc này ngẩng đầu lên nhìn cô. Câu trả lời này của cô khiến anh có cảm giác gì đó rất lạ không nói thành lời.
“Em sẽ không chờ đợi một người, nếu có một ngày hắn khiến em chết tâm, em nhất định sẽ tìm kiếm người khác thay thế. Em không phải người si tình, cũng sẽ không biểu diễn vai si tình. Tại sao người ta phải tự làm khổ chính mình? Những gì em làm, em sẽ chịu trách nhiệm, vĩnh viễn sẽ không để bản thân mình làm tổn thương người khác. Nếu một ngày nào đó em tổn thương, nếu biết trước không có kết quả, em sẽ lựa chọn rời xa. Em chính là như thế.” Giang Nhân Ly nhàn nhạt nói. Kỳ thực, những suy nghĩ này nếu như là vài năm sau thì không có gì đáng trách, thế nhưng hiện tại vẫn là nên tin tưởng thiên trường địa cửu. Dường như cô rất trưởng thành, suy nghĩ của cô tỏ ra rất chín chắn.
Mạc Tu Lăng sửng sốt. Mặc dù anh không hề tán thành những lời này của cô, anh cũng có suy nghĩ của riêng mình. Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ cần đối phương cho anh một tia hy vọng, anh cũng sẽ lựa chọn kiên trì đến cùng mà không bỏ cuộc. Còn nếu như thực sự đến lúc không còn gì, anh tự nhiên sẽ buông tay. (yeah… biết anh sẽ thế mà J)
Trên mạng không phải là không có những câu nói như vậy. Nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần anh bước một bước, em nguyện ý sẽ bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng, nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại.
Giang Nhân Ly chán ghét nói về vấn đề này: “Không phải anh đã động tâm với cô gái nào rồi chứ?”
“Đừng nói lung tung.”
Giang Nhân Ly cười rộ lên. Anh mỗi khi không còn lời nào để nói hay những lúc tức giận, đều sẽ nói như vậy: “Đừng nói lung tung.” Nhưng cô đâu có nói lung tung. Cô lắc đầu, anh đúng thật là một người đàn ông tốt, không chỉ trong mắt cha mẹ, bạn học, mà ngay cả giáo viên cũng quý mến anh. Mạc Tu Lăng được trường cao trung H đề cử kết nạp làm đảng viên, đó là một vinh hạnh rất lớn. Nhưng Giang Nhân Ly tuyệt đối không cảm thấy làm đảng viên có gì tốt, bây giờ làm quan là như thế nào trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Vì vậy, khi ở nhà mở tiệc chúc mừng, cô nói như vậy liền bị Giang Thánh Minh bắt im miệng. Vợ chồng Mạc Chí Hạo cũng cảm thấy ngại ngùng. Thế nhưng không hiểu sao Mạc Tu Lăng mãi vẫn chưa nhận được cái danh hiệu đảng viên kia, cũng không biết là vì sao.
Giang Nhân Ly khuôn mặt có chút cững nhắc của Mạc Tu Lăng, đột nhiên tâm tình tốt lên. Cô đi qua đi lại, bá vai Mạc Tu Lăng, đầu từ từ cúi thấp xuống, mỗi lúc một thấp.
Mạc Tu Lăng sắc mặt càng cứng nhắc: “Em muốn làm gì?”
Cô tựa đầu vào vai anh, hướng về phía cổ anh khẽ thổi. “Anh Tu Lăng, anh nói xem?”
Mạc Tu Lăng cắn môi, nửa ngày nói không ra lời.
“Anh Tu Lăng, sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
Mạc Tu Lăng ảo não, đẩy tay cô ra.
Giang Nhân Ly che miệng cười thích thú.
Mạc Tu Lăng trừng mắt liếc cô, sau đó quay đầu rời đi. Đi một quãng xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười của cô.
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
[Giang Nhân Ly che miệng cười thích thú.
Mạc Tu Lăng trừng mắt liếc cô, sau đó quay đầu rời đi. Đi một quãng xa vẫn còn nghe thấy tiếng cười của cô. .]
Thành phố C tháng sáu, bầu trời sáng rực lên sau cơn mưa, những giọt nước còn đọng lại trên ngọn cỏ xanh mơn, bầu không khí phảng phất mùi đất tươi mát.
Mạc Tu Lăng đã tốt nghiệp cao trung chuẩn bị thi vào đại học.
Giang Nhân Ly không hề có một chút hứng thú nào về chuyện học hành, nhưng lại vô cùng hiếu kỳ về những chuyện linh tinh khác. Ví dụ như cô rất muốn biết vì sao ở thành phố C, ngày thi đại học 18 tháng 6 hằng năm luôn mưa? Còn Giang Nhân Đình, ngược lại, cô rất quan tâm tới kết quả thi của Mạc Tu Lăng.
Giang Nhân Đình cũng đã từng hỏi qua Mạc Tu Lăng thi cử thế nào nhưng anh chỉ cười nói rằng tốt hay không tốt cũng đều không quan trọng. Anh nói những lời này, Giang Nhân Đình tỏ ra rất nghi ngờ, còn Giang Nhân Ly chỉ cười. Giang Nhân Ly vốn rất rõ, Mạc Chí Hạo đã quyết định cho Mạc Tu Lăng xuất ngoại du học , cho nên kết quả thi thế nào cũng đều không vấn đề gì. Ông ta muốn con trai được bồi dưỡng kỹ năng quản lý ở nước ngoài.
Mạc Tu Lăng rất nhu thuận. Trong mắt mọi người anh chính là một đứa trẻ ngoan. Thế nhưng, như vậy lại không thích hợp để có thể sinh tồn được trên thương trường. Tính cách Mạc Tu Lăng thế nào không phải vợ chồng Mạc Chí Hạo không rõ, chỉ là không thể hiểu được hết anh.
Trước khi Mạc Tu Lăng rời đi, vợ chồng Mạc Chí Hạo quyết định đi du ngoạn ở vùng ngoại ô để cho tâm tình thoải mái, và cũng là muốn giúp Mạc Tu Lăng quen với cuộc sống dân dã thôn quê. Lần này là chuyến đi chơi cuối cùng của Mạc Tu Lăng trước khi xuất ngoại cho nên vợ chồng Mạc Chí Hạo còn mời cả gia đình Giang Thánh Minh cùng đi, thêm bạn thêm vui.
Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà còn đang do dự, nhưng hai cô con gái của bọn họ lại rất hào hứng.
Cứ như vậy, hai gia đình nhanh chóng xuất phát.
Giang Nhân Đình hiểu rõ đây là lần cuối cùng được ở cùng Mạc Tu Lăng, cho nên cứ bám theo anh không rời nửa bước. Giang Nhân Ly thấy thứ gì lạ lẫm cũng đều tỏ ra vô cùng thích thú và tò mò. Điều này khiến Giang Thánh Minh rất lo lắng, sợ cô thấy thứ gì cổ quái lại gặp nguy hiểm, cho nên ông ta cũng muốn Mạc Tu Lăng để ý tới con gái.
Giang Nhân Ly thập phần đều ghét Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình cứ bám theo mình, nhưng cũng không còn cách nào khác vì Giang Thánh Minh tuyệt đối sẽ không đồng ý để cô đi ra ngoài một mình.
Người lớn ngồi một chỗ trò chuyện rất vui vẻ. Giang Nhân Ly có phần sầu não. Cô chỉ tay vào cánh rừng nguyên sinh: “Chúng ta tới đó chơi đi!”
Giang Nhân Đình là người đầu tiên than thở: “Rất nguy hiểm đấy chị!”
Mạc Tu Lăng cũng cau mày, “Đừng có đi lung tung.”
“Gan nhỏ vậy?” Giang Nhân Ly đặc biệt có hứng thú: “Hai người không đi thì thôi, em đi một mình.”
Mạc Tu Lăng ngăn cản cô: “Bác Giang không cho em đi lung tung đâu.”
“Anh sao tự nhiên lắm điều vậy?” Giang Nhân Ly nhìn Mạc Tu Lăng ngạc nhiên: “Thế nào em cũng phải đi.”
Giang Nhân Đình cũng ngăn cản chị gái, “Chị, chị nghe lời anh Tu Lăng đi! Anh chỉ là lo lắng cho chị thôi.”
“Vậy thì hai người cứ ở đây mà lo lắng.” Giang Nhân Ly không thèm để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vào trong rừng, cảm giác mới mẻ khiến cô cưỡng chế không nổi. (hi ^^ Bạn Nhân Ly “cá tính” thật! *vã mồ hôi*)
Mạc Tu Lăng không có cách nào khác, đành phải đi theo sau. Giang Nhân Đình cũng theo sau Mạc Tu Lăng, như cái đuôi nhỏ.
Trong rừng cây cối rất nhiều, nhưng cũng không cao lắm, dày đặc một mảnh. Không có lấy một người đi qua, hẳn là chô này không ai đến. Mạc Tu Lăng cảm thấy không thích hợp: “Chúng ta vẫn là đi ra ngoài thôi! Ở đây hình như cũng không có người đến.”
“Thì coi như chúng ta tiên phong là được rồi.” Giang Nhân Ly hoàn toàn không để lời Mạc Tu Lăng lọt vào tai.
Giang Nhân Ly tiếp tục đi lên phia trước, Mạc Tu Lăng theo sát sau đó, nhưng Giang Nhân Đình vẫn còn cách Mạc Tu Lăng một đoạn xa.
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Bọn họ đi một lúc lâu, hình như đã vào sâu trong rừng, bởi vì nơi này nhiệt độ thấp hơn rất nhiều. Mạc Tu Lăng cảm thấy bất an, nhưng thấy Giang Nhân Ly hào hứng bừng bừng như vậy, chắc chắn sẽ không nghe theo lời khuyên của mình. Giang Nhân Đình chưa bao giờ có chủ kiến cho nên cũng không có quyền nên tiếng.
Một lúc sau, Giang Nhân Ly đột nhiên đứng lại, cô chạy đến trước mặt Mạc Tu Lăng: “Hai người có nghe thấy gì không?”
“cái gì?” Mạc Tu Lăng hiếu kỳ hỏi.
Giang Nhân Ly cũng nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Giang Nhân Đình. Rõ ràng cô nghe thấy có âm thanh lạ mà hai người bọn họ không nghe thấy, nên có phần thất vọng: “Chính là âm thanh tự nhiên đó.”
Bọn họ là con người, tất nhiên tư tưởng không ngừng muốn đạt đến một trình độ cao siêu nào đó, cho nên ngay cả ngôn ngữ cũng phát sinh ra sự cản trở.
Nhưng Giang Nhân Ly nói đúng. Mạc Tu Lăng đi theo cô một đoạn, thực sự nghe thấy được âm thanh. Đó là tiếng nước. Không khí ở đây độ ẩm rất lớn, cây cối cũng rất xanh tươi, những giọt sương còn đọng lại long lanh, tôn lên vẻ đẹp tự nhiên nguyên thủy nhất.
Giang Nhân Ly mừng rỡ chạy tới. Trước mặt bọn họ, một dòng suối đang róc rách chảy, len lỏi giữa những khe đá. Dòng suối đầy ắp nước trong veo, tràn lan ra xả đám cỏ xung quanh, ngập đến cả nửa thân cây lau, nhìn mà tưởng như một hồ nước, nhưng thực ra cũng không sâu lắm.
Giang Nhân Ly vô cùng vui sướng. Ngay cả Giang Nhân Đình con mắt cũng chớp động thích thú.
Giang Nhân Ly chạy đến con suối, chụm hai tay múc một ít nước lên uống: “Ngọt quá!”
Giang Nhân Đình cũng chạy đến: “Đây là nước suối?”
Mạc Tu Lăng đi qua, thấy hai chị em bọn họ vui vẻ như vậy cùng dễ chịu hơn vài phần.
Giang Nhân Ly tháo giày ra, đi chân trần trên đám cỏ. Nước tràn ra, vừa vặn ngập mắt cá chân của cô. Nước khá lạnh, bởi vì chỗ này quanh năm không có ánh nắng mặt trời chiếu đến. Nhưng cô rất thích như vậy, ngay cả nụ cười cũng rạng rỡ hơn bình thường.
Mạc Tu Lăng thở dài một hơi, đứng một bên nhìn hai cô gái. Giang Nhân Đình cũng bắt trước Giang Nhân Ly cởi giày ra rồi bước vào. Cô mới đi được hai bước liền kêu to: “Trơn quá!”
Mạc Tu Lăng thấy cô đi không vững, liền tiến đến giơ tay ra: “Bám vào tay anh!”
Giang Nhân Đình mừng rỡ víu lấy cánh tay anh.
Không ai nhớ rõ chuyện gì xảy ra lúc đo, chỉ nhớ rằng có một vật gì đso rất dài bơi đến. Mạc Tu Lăng sửng sốt một giây, lập tức kéo Giang Nhân Đình lôi ra ngoài. Giang Nhân Ly vốn nhanh nhẹn đang đứng cách bọn họ không xa nhưng cũng không trụ vững. Qua vài giây, Mạc Tu Lăng nhanh chóng đến chỗ cô, tóm con rắn kia ném qua một bên: “Có sao không?”
“Chân em đau.” Giang Nhân Ly nửa ngày mới mở miệng.
Mạc Tu Lăng dìu cô ra đám cỏ bên ngoài. Anh kiểm tra chân cô. Lông mày nhíu lại: “Không được rồi, bị rắn cắn rồi.”
Mạc Tu Lăng lập tức sờ vào túi quần. Anh luống cuống. Anh đã quên mất không mang theo di động. Mạc Tu Lăng xoay người nói với Giang Nhân Đình: “Đình Đình, mau chóng đi gọi cha mẹ chúng ta.” Anh nhớ kỹ có lần thầy giáo giảng qua, nếu bị rắn cắn nhất định không được cử động, tránh để chất độc lan truyền.
Giang Nhân Đình ngập ngừng một chút, nhìn sự đau đớn trên mặt Giang Nhân Ly, sau đó mới quay đầu chạy đi.
Mạc Tu Lăng nhìn vết thương của Giang Nhân Ly, cũng không biết có đọc hay không, chỉ hỏi, “Đau không?”
Cô gật đầu.
Mạc Tu Lăng tiến đến phía cô, nâng chân cô lên một chút, sau đó anh dùng miệng mình hút máu độc ra ngoài.
Giang Nhân Ly vốn định ngăn cản anh, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Cô nhớ lại cảnh tưởng khi nãy anh kéo tay Nhân Đình lại, lúc này anh lại đang ngậm vết thương của cô. Cô mạnh mẽ đẩy anh một cái. Mạc Tu Lăng không hề để bụng. Bị đẩy, thân thể anh mất thăng bằng ngã về phía sau, chút máu trong miệng cũng đồng thời phun ra.
Anh nhìn cô: “Em làm cái gì vậy?”
Cô vẫn ngang ngược như thường, “Muốn tìm người chết cùng em.”