Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 6: Ai là tội phạm cưỡng gian? ( thượng )
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Đến khi Lâm Lạc trở lại phòng khách bệnh viện, thì có phát hiện ngoài ý muốn, nơi nộp viện phí đang có người cãi nhau.
- Tôi sẽ nộp phí ngay, các người phẫu thuật trước đã, cứu người quan trọng hơn!
Người nói là một người đàn ông trung niên, hắn gần như là gào lên với một hộ sĩ mỹ lệ đứng đối diện.
- Xin lỗi ngài, tôi chỉ là hộ sĩ, nếu như ngài chưa nộp phí, tôi còn chưa thể thông báo với bác sĩ tiến hành phẫu thuật.
Nữ hộ sĩ mỹ lệ kia vẻ mặt áy náy nói.
- Tiểu Trương, cô đi thông báo bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật cho bệnh nhân đi, viện phí của vị tiên sinh này, tạm thời tôi sẽ ứng ra thay ông ta.
Lúc này, một thanh âm thu hút sự chú ý của mọi người vang lên, Lâm Lạc nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy một người mặc áo blu trắng, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn.
- Vâng, Lý bác sĩ.
Nữ hộ sĩ trước khi đi liếc mắt nhìn Lý bác sĩ kia, khuôn mặt đỏ lên.
- Lý bác sĩ này cũng không tệ lắm!
Lâm Lạc lẩm bẩm nói.
- Đúng vậy, so với ngươi thì đẹp trai hơn.
Tiểu Hôi hì hì cười, trong phòng khách bệnh viện tương đối nhiều người, cho nên cũng không có người để ý đến Lâm Lạc.
- Ta nói là lương tâm hắn cũng không tệ lắm!
Lâm Lạc tức giận nói, dù sao, đầu năm nay, tin tức về những bác sĩ vô lương nhiều lắm, trong tiềm thức Lâm Lạc cũng hiểu được bác sĩ không hẳn đều là người tốt, hiện tại tận mắt thấy được một bác sĩ tương đối hảo tâm, hắn không nhịn được nói ra sự cảm khái.
- Không biết đêm nay hắn cường bạo Lam Tuyết, ngươi còn có thể nói lương tâm hắn không tệ hay không nhỉ?
Tiểu Hôi dùng ngữ khí kì quái nói.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó?
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Lạc còn chưa phản ứng, nhưng lập tức sắc mặt hắn bỗng biến đổi, cúi đầu kinh hãi hô lên:
- Cái gì? Hắn chính là tên bác sĩ mà chúng ta muốn tìm sao?
- Chính là hắn!
Tiểu Hôi lười biếng nói.
- Lẽ nào, một màn vừa rồi, chỉ là hắn giả vờ?
Lâm Lạc thầm nghĩ, nếu quả thực là như vậy, Lý bác sĩ kia, tám phần mười là ngụy quân tử trong truyền thuyết rồi.
***
Nhà kho Tập đoàn Vân Hoa.
Tử Dạ và Phương Thiên Mệnh đã kết thúc trận chiến, kết quả cũng giống như nhiều lần giao thủ của bọn họ trong dĩ vãng, vẫn chẳng phân biệt được thắng bại như cũ, đều là dị năng soán mệnh sư, thực lực của bọn họ vốn tương đương, muốn chiến thắng đối phương, trừ phi có sự giúp đỡ.
- Tử Dạ tiểu thư, rất xin lỗi lại làm ngươi soán mệnh thất bại rồi.
Phương Thiên Mệnh nhàn nhạt nói, có thể là bởi vì hắn có chút đắc ý, cho nên ngữ khí của hắn đã không có vẻ lãnh đạm như cũ.
- Phương Thiên Mệnh, ta cũng rất xin lỗi mà nói cho ngươi, ngày hôm nay ta không soán mệnh cho bất cứ kẻ nào cả.
Tử Dạ dùng ánh mắt trào phúng nhìn nam nhân rất tuấn tú rất lạnh lùng nhưng nàng lại rất căm ghét này, lạnh lùng nói.
- Tử Dạ tiểu thư, lấy thân phận của ngươi, lẽ nào ngay cả thất bại cũng không dám thừa nhận sao?
Phương Thiên Mệnh hừ lạnh một tiếng.
Trên mặt Tử Dạ lộ ra vài phần cười cợt, nàng không nói gì nữa, xoay người bước đi về phía xe thể thao của nàng.
Xe thể thao chạy như bay, khi đã đi khá xa, thanh âm của Tử Dạ truyền vào tai Phương Thiên Mệnh:
- Phương Thiên Mệnh, đã quên nói cho ngươi, hai người bị ngươi bỏ quên kia, có một người là soán mệnh sư.
Sắc mặt Phương Thiên Mệnh nhất thời đại biến.
- Tử Dạ, một ngày nào đó, ngươi sẽ triệt để thất bại dưới tay ta!
Nhìn bóng xe đã đi xa, Phương Thiên Mệnh oán hận nói.
Lý Trung Hùng năm nay 30 tuổi, năm năm trước, khi hắn tốt nghiệp nghiên cứu sinh từ viện y học thì chuyển tới bệnh viện nhân dân số 1 Thành phố Minh Châu, trong năm năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành một trong những bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng nhất Thành phố Minh Châu, y thuật cẩn thận, y đức thì tốt đẹp, làm cho hắn giành được sự tín nhiệm của bệnh nhân, tuy rằng hắn mới gần ba mươi tuổi, nhưng rất nhiều người đều nói, tương lai hắn sẽ là một ứng cử viên cho chiếc ghế viện trưởng bệnh viện thành phố.
Hôm nay vốn đã tan tầm, nhưng hắn lại vừa nhận được điện thoại của bệnh viện, có một ca phẫu thuật cần hắn tự mình xử lý, hắn không thể làm gì khác hơn đành quay lại bệnh viện, vậy mà vừa mới đến bệnh viện, liền gặp phải tình huống người nhà bệnh nhân tạm thời thiếu tiền, không có tiền sẽ không phẫu thuật, đây gần như trở thành thủ tục phổ thông của đại đa số bệnh viện, Lý Trung Hùng tuy rằng có chút phản cảm với cách làm này, nhưng hắn cũng không thể thay đổi được chuyện đó, điều duy nhất hắn có thể làm, là thay bệnh nhân ứng ra viện phí.
Người đàn ông kia thấy vợ mình sắp phẫu thuật vội vã chạy tới phòng phẫu thuật, Lý Trung Hùng thở dài, tuy hắn là bác sĩ, nhưng cũng mong bệnh viện càng ít bệnh nhân càng tốt, tuy theo mức sinh hoạt ngày càng cao của nhân dân, nhưng bệnh nhân cũng không có xu thế giảm thiểu chút nào, mà là mỗi năm so với mỗi năm lại càng tăng lên.
Lý Trung Hùng xoay người chuẩn bị lên lầu, phòng làm việc của hắn ở tầng ba, nhưng vừa quay người lại, hắn liền đụng vào một người.
- Thật ngại quá, cậu không sao chứ?
Lý Trung Hùng thấy một thiếu niên bị hắn làm ngã trên mặt đất, vội vã xoay người đỡ hắn dậy, trên mặt tràn ngập vẻ áy náy.
- Không sao, là do tôi không cẩn thận.
Trong mắt thiếu niên kia chợt hiện lên một tia quang mang kỳ dị, cười cười, từ trên mặt đất đứng lên.
- Nếu như cậu cảm thấy không ổn, tốt nhất nên gặp bác sĩ.
Lý Trung Hùng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn nói thêm:
- Thật ngại quá, bệnh nhân còn đang chờ tôi, tôi phải đi trước, tôi là Lý Trung Hùng, cậu gặp bác sĩ xong, có thể đi lên tầng ba đưa đơn thuốc cho tôi.
Lý Trung Hùng gấp gáp rời đi, mà thiếu niên bị Lý Trung Hùng đụng vào kia, cũng là Lâm Lạc, ngơ ngác nhìn bóng lưng Lý Trung Hùng, trong mắt tràn ngập sự mê hoặc.
Từ trong mắt Lý Trung Hùng, Lâm Lạc thấy được quỹ tích sinh mệnh hoàn chỉnh của hắn, bất luận là quá khứ, hay tương lai, Lý Trung Hùng gần như đều là một người không thể chê vào đâu, hiếu kính cha mẹ, quan tâm người khác, tâm địa thiện lương, sinh hoạt cá nhân cũng rất nghiêm chỉnh, có thể nói, một người như vậy, căn bản không có khả năng cường bạo con gái nhà người ta.
- Chẳng lẽ, Tiểu Hôi tính toán có sai lệch?
Lâm Lạc thầm nghĩ, trong lòng hắn, không khỏi sinh ra sự hoài nghi đối với Tiểu Hôi.
Trên thực tế, Lâm Lạc hoài nghi về Tiểu Hôi cũng là rất bình thường, dù sao, Tiểu Hôi có lai lịch bất minh, hơn nữa, có thể tính toán ra kết quả hồ điệp hiệu ứng, vốn là chuyện có chút bất khả tư nghị, chỉ có điều chuyện khó tin trên người Tiểu Hôi nhiều lắm, cho nên, khi Tiểu Hôi nói nó có thể tính toán ra hiệu ứng hồ điệp sinh ra khi soán mệnh, Lâm Lạc vô thức đã tin nó.
- Kỳ lạ, vốn trong đời này Lam Tuyết và Lý Trung Hùng cũng không có cơ hội gặp nhau!
Lâm Lạc còn đang trầm tư, thanh âm của Tiểu Hôi lại vang lên,
- Có vấn đề gì vậy?
- Tiểu Hôi, có phải ngươi tính sai rồi hay không?
Ở góc cầu thang, Lâm Lạc nhẹ giọng hỏi.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 6: Ai là tội phạm cưỡng gian? ( trung )
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Sao có khả năng? Ta là Vận Mệnh trí não vĩ đại nhất, sẽ không bao giờ có sai lầm!
Tiểu Hôi phủ quyết,
- Nếu như Lý Trung Hùng không bị cái khác ảnh hưởng, dựa theo quỹ tích sinh mệnh bình thường, hắn xác thực không có khả năng gặp được Lam Tuyết, cũng không có khả năng cường bạo Lam Tuyết, thế nhưng, không ngoại trừ trường hợp người khác soán mệnh, ảnh hưởng tới Lý Trung Hùng, làm cho quỹ tích sinh mệnh của hắn xảy ra biến hóa.
- Vấn đề là, Lý Trung Hùng là một người chính trực như thế, hắn sao có thể làm ra hành động cường bạo đây?
Trong giọng nói Lâm Lạc mang theo một ít phiền não, nếu như Lý Trung Hùng là một tên ngụy quân tử trong ngoài không đồng nhất, vậy chuyện này đem giải quyết tốt, nhưng sự thực cũng không như vậy, Lý Trung Hùng xác thực là một bác sĩ chính trực.
- Ai, ta chỉ là trí não, không thể nhân hóa như vậy, tư tưởng của nhân loại các ngươi, ta không rõ ràng lắm.
Tiểu Hôi oán giận nói,
- Ta sao biết người chính trực như vậy sẽ biến thành đại sắc lang đây?
- Được rồi, vậy, Tiểu Hôi, ngươi nói, nếu như muốn ngăn cản Lý Trung Hùng cường bạo Lam Tuyết, ta nên làm như thế nào?
Lâm Lạc trầm ngâm liễu một chút nói.
- Rất đơn giản, bây giờ đem Lý Trung Hùng bắt lại giữ ở một chỗ, chờ ngày mai mới thả hắn ra, như vậy, thì không có chuyện gì rồi.
Tiểu Hôi hữu khí vô lực nói,
- Bất quá, như vậy sẽ gây ra hậu quả, bệnh viện có một bệnh nhân sẽ chết, sau đó, Lý Trung Hùng sẽ áy náy, do đó không gượng dậy nổi, từ một bác sĩ ngoại khoa tài hoa hơn người, cuối cùng nghèo túng đến mức trở thành một tên khất đầu đường xó chợ.
- Lẽ nào không có biện pháp khác không ảnh hưởng đến Lý bác sĩ sao?
Lâm Lạc có loại xúc động muốn mắng chửi người, chỉ là nhịn xuống không chửi ra.
- Ngươi nói ta phải làm sao, ta có thể biết vì sao hắn sẽ cường bạo Lam Tuyết rồi!
Tiểu Hôi đột nhiên có chút hưng phấn hô lên.
- Nhỏ giọng một chút!
Lâm Lạc vội vã thấp giọng quát, tuy rằng hiện tại không ai đi qua, thế nhưng Tiểu Hôi lớn tiếng như vậy khó bảo đảm không bị người khác phát hiện, dừng một chút, hắn hỏi tiếp:
- Nói mau, nguyên nhân gì?
- Ta vừa tính toán một lần nữa, ta phát hiện, chỉ có một loại khả năng ta không có tính tới.
Tiểu Hôi hạ giọng nói,
- Đó chính là, có soán mệnh sư khác, cải biến vận mệnh của Lý bác sĩ!
- Cái gì?
Lâm Lạc hơi kinh hãi,
- Thế nhưng, chính hắn cũng không có ủy thác soán mệnh sư, lẽ nào, là có những người khác muốn cải biến vận mệnh của hắn?
- Trừ cái đó ra, ta không nghĩ ra khả năng khác nữa!
Tiểu Hôi miễn cưỡng nói,
- Ta nói Tiểu Lâm này, ngày hôm nay ta vận hành thời gian quá dài, cần nghỉ ngơi rồi, chuyện còn lại, thì toàn bộ phải do ngươi thôi!
- Cái gì? Ngươi còn cần nghỉ ngơi?
Lâm Lạc sửng sốt.
- Đúng vậy, căn cứ lập trình, công tác tính toán ngày hôm nay của ta đã hoàn thành, lập tức sẽ tự động tắt nguồn, về phần lúc nào tỉnh lại, ta cũng không biết.
Trong thanh âm Tiểu Hôi thực sự có cảm giác uể oải,
- Tiểu Lâm, hẹn gặp lại!
- Này, Tiểu Hôi, đừng vội như thế chứ! Tiểu Hôi, Tiểu Hôi...
Biến hóa ngoài ý muốn này, làm cho Lâm Lạc trở nên luống cuống chân tay, Tiểu Hôi thực sự không có phản ứng gì.
- Trí não chết tiệt!
Lâm Lạc tức giận mắng một câu, sớm không nghỉ ngơi muộn không nghỉ ngơi, đúng lúc thời điểm mấu chốt này lại nghỉ ngơi, kế tiếp, tất cả đều phụ thuộc vào hắn rồi.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, không có Tiểu Hôi, ngươi cũng nhất định làm được!
Lâm Lạc hít sâu mấy cái, âm thầm tự nói trong lòng, rất nhanh, hắn liền khôi phục lại từ biến cố tạm thời mất đi Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi chỉ là một trợ thủ ngoài ý muốn, soán mệnh sư khác cũng không có loại trí não giống như Tiểu Hôi trợ giúp, nếu bọn họ có thể soán mệnh thành công, vậy Lâm Lạc hắn sao lại không thể đây?
- Trước tiên nhìn cem Tiểu Sương thế nào rồi đã!
Lâm Lạc ngưng thần nghĩ đến bóng hình xinh đẹp của Lâm Sương, nhưng sắc mặt hơi đổi, Lâm Sương đang đi vào một quán bar tên là "Dạ sắc mị lực" (Mị lực của bóng đêm).
- Tiểu Sương sao lại đi vào loại địa phương như quán bar này vậy?
Trong lòng Lâm Lạc không nhịn được có chút lo lắng, trong quán bar ngư long hỗn tạp ( ý là có cả người tốt kẻ xấu), một mỹ nữ mà đơn thuần như Lâm Sương đi tới loại địa phương này, rất dễ gặp chuyện không may.
- Không được, ta phải tìm người hỗ trợ trông chừng nàng.
Lâm Lạc lo lắng, lấy ra điện thoại di động, suy nghĩ một chút, liền gọi một cuộc điện thoại.
- Đào ca, ta là Lâm Lạc, ngươi tan tầm chưa vậy?
Lâm Lạc cơ bản không có bạn bè, bảo an ở tiểu khu - Chu Vân Đào là một người hiếm hoi trong số đó.
- Tiểu Lâm, buổi chiều tiểu tử ngươi chạy nhanh như vậy làm gì chứ?
Chu Vân Đào vẫn còn nhớ tới chuyện không lâu trước đó Lâm Lạc không để ý đến,
- Thế nào? Bây giờ gọi điện thoại cho ta, có phải muốn mời ta uống rượu hay không?
- Đúng vậy, Đào ca, ta muốn mời ngươi uống rượu.
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ,
- Bây giờ ngươi đến một quán bar gọi là Dạ sắc mị lực uống rượu, coi như ta mời đi!
- Quán bar? Không thể nào, tiểu tử ngươi thực sự tốt như vậy mời ta uống rượu?
Chu Vân Đào ngẩn người, có chút không tin hỏi.
- Đương nhiên, bất quá trước tiên ta phải nói cho rõ ràng, ta tương đối nghèo, chỉ có thể mời uống một chén rượu, nếu như ngươi uống nhiều, ngươi phải tự mình bỏ tiền ra.
Lâm Lạc nhanh chóng nói,
- Thuận tiện giúp ta một chuyện, em gái ta ở đó, ngươi giúp ta trông chừng nàng, ta lo nàng gặp chuyện không may.
- Sặc, ta khinh bỉ ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi thật tâm mời ta uống rượu chứ, thì ra là muốn ta giúp ngươi trông em gái!
Chu Vân Đào tức giận nói.
- Vậy, Đào ca, ngươi rốt cuộc giúp hay không giúp đây?
Lâm Lạc không có thời gian nói chuyện tào lao với hắn, nếu như Chu Vân Đào không muốn giúp, hắn cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
- Giúp, đương nhiên giúp, bất quá, là ta nhìn mặt mũi Tiểu Sương muội muội, chứ không phải giúp ngươi như vậy!
Chu Vân Đào hầm hừ nói,
- Không nhiều lời với ngươi nữa, bây giờ ta phải đi, ta cũng không muốn Tiểu Sương muội muội bị người khác bắt nạt, ngươi cứ yên tâm đi!
- Đào ca, cảm ơn ngươi.
Tuy rằng đã ngắt cuộc gọi, nhưng Lâm Lạc vẫn hướng vào điện thoại nhẹ nhàng nói, kỳ thực hắn rất rõ thái độ làm người của Chu Vân Đào, bằng không, hắn cũng sẽ không tìm hắn hỗ trợ.
Lâm Lạc đi đến tầng 3 bệnh viện, từ hộ sĩ biết được hiện tại Lý Trung Hùng đang phẫu thuật, ca phẫu thuật còn có nửa giờ mới kết thúc.
Lâm Lạc nhìn đồng hồ, chờ sau khi Lý Trung Hùng kết thúc ca phẫu thuật, đại khái khoảng bảy giờ tối, tuy rằng có chút đói, nhưng Lâm Lạc cũng không dám đi ăn, hắn đã quyết định, buổi tối hôm nay, hắn sẽ theo dõi Lý Trung Hùng.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 6: Ai là tội phạm cưỡng gian? ( hạ )
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Hơi nhắm mắt lại, trong đầu Lâm Lạc thong thả hiện lên từng hình ảnh, đó là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai của Lý Trung Hùng từ giờ đến mười hai giờ đêm nay, chỉ cần theo dõi Lý Trung Hùng, sau đó đem tất cả chuyện Lý Trung Hùng làm đối chiếu với quỹ tích sinh mệnh của hắn, nếu như thực sự có soán mệnh sư cải biến vận mệnh của Lý Trung Hùng, vậy trong đó, nhất định sẽ có chỗ không giống nhau, nếu quả thật là vậy, hẳn sẽ ngăn cản vận mệnh của Lý Trung Hùng bị cải biến, Lam Tuyết cũng sẽ bình yên vô sự.
Nhưng còn có một việc, cho dù Lâm Lạc nghĩ như thế nào cũng không rõ, nếu như hiện tại vận mệnh của Lý Trung Hùng còn chưa bị cải biến, vậy sao Tiểu Hôi có thể tính toán được hắn sẽ cường bạo Lam Tuyết? Nếu như vận mệnh đã bị cải biến, vậy vì sao hắn lại không nhìn ra được?
- Quá trình soán mệnh, có thể chia làm mấy bước hay không?
Linh quang trong đầu Lâm Lạc chợt lóe, nếu như một soán mệnh sư đang thực hiện kế hoạch soán mệnh đối với Lý Trung Hùng, mà kế hoạch này chia làm mấy bộ phận, chỉ có hoàn thành bước cuối cùng, hành động soán mệnh mới có thể hoàn thành, mà trước khi hoàn thành, vận mệnh của Lý Trung Hùng sẽ không bị cải biến, vậy hắn tự nhiên cũng không thể dự đoán ra. Nhưng Tiểu Hôi có thể căn cứ vài bước trước trong kế hoạch soán mệnh, đem kết quả cuối cùng tính toán ra, chỉ là, không biết bởi vì nguyên nhân nào, nó cũng không đem chuyện này nói cho Lâm Lạc.
- Đúng, nhất định là như vậy!
Ở trong lòng Lâm Lạc khẳng định với chính mình, lúc nghĩ thông suốt, hắn nhất thời liền có lòng tin, chỉ cần theo sát Lý Trung Hùng, không cho soán mệnh sư kia hoàn thành kế hoạch soán mệnh, như vậy, vận mệnh của Lý Trung Hùng sẽ không bị bóp méo, mà đối với việc cải biến vận mệnh của Lam Tuyết, hắn cũng thành công.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhìn dãy số trên điện thoại, là một số điện thoại xa lạ.
- Lâm Lạc, tôi là Tử Dạ.
Vừa nhận điện thoại, bên kia liền truyền tới một thanh âm động nhân,
- Tôi và Lam Tuyết đều ở trong nhà anh, chừng nào thì anh trở về?
- Tử Dạ tiểu thư, tạm thời tôi còn không đi được.
Lâm Lạc thấp giọng nói,
- Không bằng chờ tôi về, sẽ nói chuyện với cô sau đi?
- Không cần tìm tôi, tìm Lam nha đầu là được, là nàng lo lắng cho anh.
Tử Dạ lười biếng nói, lời còn chưa dứt, liền nghe được tiếng Lam Tuyết hờn dỗi:
- Tử Dạ tiểu thư, cô đừng nói lung tung nha!
Dừng lại một chút, Tử Dạ nói tiếp:
- Được rồi, Lâm Lạc, có chuyện phải nhắc nhở anh một chút, anh phải cẩn thận Phương Thiên Mệnh, hắn có khả năng sẽ gây phiền toái cho anh.
- Hiểu rồi, cảm ơn Tử Dạ tiểu thư.
Trong lòng Lâm Lạc hơi căng thẳng, nếu như Phương Thiên Mệnh tìm hắn gây chuyện, vậy thật đúng là một chuyện phiền phức, tuy rằng hắn còn không rõ ràng tình huống của Phương Thiên Mệnh lắm, nhưng thực lực của một dị năng soán mệnh sư, ai cũng không dám khinh thường, tự nhiên Lâm Lạc cũng không ngoại lệ.
Quán bar Dạ sắc mị lực.
Lâm Sương ngồi một mình ở trong góc, trên bàn trước mặt đã có một đống chai bia rỗng.
- Lạc ca ca, anh sao, sao có thể như vậy?
Lâm Sương thì thào nói,
- Sao anh có thể tìm cô gái khác làm bạn gái anh vậy? Không thể, không thể...
Tuy rằng từ nhỏ mất cha mẹ, nhưng Lâm Sương vẫn nghĩ mình rất hạnh phúc, bởi vì nàng gặp Lâm Lạc, nàng vẫn cho rằng, nàng là người của Lâm Lạc, mà Lâm Lạc cũng từng nói qua, hắn sẽ lo cho nàng cả đời.
Hai người tuy rằng xưng hô là anh em, thế nhưng Lâm Sương biết cảm tình của mình đối với Lâm Lạc, cái đó không phải thuộc về tình cảm anh em, mà là tình yêu, hơn nữa, cho tới nay, nàng vẫn nghĩ, Lâm Lạc cũng yêu nàng, nàng có thể cảm giác được Lâm Lạc yêu say đắm nàng.
Nhưng mà, hôm nay đột nhiên có một cô gái tới cửa, nói là bạn gái của Lâm Lạc, mà Lạc ca ca của nàng, cũng đồng ý cô gái so với nàng đẹp hơn kia là bạn gái của hắn, nhất thời, Lâm Sương cảm thấy như trời cũng sụp xuống rồi.
- Lạc ca ca không có, ta, ta cái gì cũng đều chưa từng thấy...
Lâm Sương hai mắt mê ly, dùng thanh âm mê hoặc lẩm bẩm.
Cách đó không xa, Chu Vân Đào gọi một cốc bia lớn, vẫn quan sát động tĩnh của Lâm Sương.
- Lợi hại, nha đầu kia đúng là uống rất được!
Đến khi Chu Vân Đào thấy Lâm Sương một ngụm uống hết một cốc bia lớn, rốt cục không nhịn được phát ra một tiếng cảm khái.
Vừa nói xong, Chu Vân Đào liền nhíu nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện lúc này có người đi tới trước bàn Lâm Sương, còn ngồi xuống hai bên trái phải nàng, đó là một thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cao gầy, mặc một bộ quần áo ngủ.
- Nhân khuông cẩu dạng (hình người mặt chó), vừa nhìn đã biết không phải người tốt!
Chu Vân Đào lẩm bẩm nói, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, trong lòng đã hạ quyết tâm, chỉ cần tiểu tử kia dám động tay động chân với Lâm Sương, thì sẽ đánh hắn thành quốc bảo ‘gấu trúc’ ngay.
Bất quá, làm cho hắn có chút thất vọng chính là thiếu niên kia vẫn đàng hoàng ngồi ở chỗ kia, không bao lâu sau lại còn trò chuyện với Lâm Sương.
- Không lầm chứ, lẽ nào đẹp trai thật sự có nhiều chỗ tốt như vậy?
Chu Vân Đào bắt đầu oán giận trong lòng, bất quá, oán giận thì oán giận, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Lâm Sương, để tránh khỏi xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
***
Phẫu thuật rốt cục kết thúc, Lý Trung Hùng từ phòng phẫu thuật đi ra, sau đó liền đi về phòng làm việc của mình, mà tự nhiên Lâm Lạc sẽ đi theo.
Lâm Lạc đi qua đi lại ở bên ngoài hành lang trước cửa phòng làm việc Lý Trung Hùng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lúc tám giờ Lý Trung Hùng còn có thể có một ca phẫu thuật, hơn nữa thời gian phẫu thuật rất dài, đến hơn mười một giờ mới kết thúc, mà hiện tại, việc Lâm Lạc muốn làm, đó là không để phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lý Trung Hùng cảm giác có chút mệt mỏi, liền tựa ở trên ghế, hơi nhắm mắt lại, phẫu thuật vừa kết thúc, hắn liền nhận được thông báo, buổi tối còn có một ca phẫu thuật do hắn tiến hành, tuy rằng sắp xếp có chút không hợp lý, nhưng Lý Trung Hùng cũng không oán giận, ở trong mắt hắn, làm một bác sĩ, phẫu thuật cho bệnh nhân là việc hắn phải làm, chỉ là, hiện tại hắn thực sự có chút mệt mỏi, cũng may ca phẫu thuật kế tiếp còn khoảng một giờ, hắn có thể tranh thủ khoảng thời gian này nghỉ ngơi một hồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lý Trung Hùng bên trong đã ngủ say, mà Lâm Lạc ở bên ngoài, vẫn bước đi thong thả như cũ, thỉnh thoảng có bác sĩ và hộ sĩ đi qua, tối đa cũng chỉ liếc mắt nhìn Lâm Lạc, cũng không nói thêm gì, trên thực tế, trong bệnh viện, bình thường có một số người nhà bệnh nhân đi tới đi lui trên hành lang, hành vi hiện tại của Lâm Lạc, ở trong mắt một số bác sĩ và hộ sĩ, cũng không có gì đặc biệt.
Bảy giờ năm mươi phút, nữ hộ sĩ đi tới phòng làm việc của Lý Trung Hùng, một lát sau, Lý Trung Hùng liền đi ra, vội vã đi tới phòng phẫu thuật, mà Lâm Lạc, cũng chạy theo không chút do dự.
Gần như là đồng thời, Lam Tuyết ở trong nhà Lâm Lạc, nhận được điện thoại của em trai, bệnh tình của mẹ nàng đột nhiên nặng thêm, đã đưa tới bệnh viện.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 7: Mỹ nữ chân dài khêu gợi! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Lam Tuyết vội vã rời khỏi nhà Lâm Lạc, chạy tới bệnh viện, nàng cũng không hỏi ý kiến của Lâm Lạc, bởi vì Tử Dạ đã nói cho nàng, vận mệnh của nàng đã được cải biến, nàng không cần phải lo lắng nữa, mặt khác, cho dù thực sự có nguy hiểm, lúc này nàng vẫn phải tới bệnh viện, nàng không thể không quan tâm đến mẹ mình.
- Tiểu Cương, mẹ thế nào rồi?
Nửa giờ sau, Lam Tuyết chạy tới bệnh viện, vừa nhìn thấy Lam Tiểu Cương, nàng vội vàng hỏi.
- Chị, chị yên tâm đi, bác sĩ nói bệnh tình đã tạm thời ổn định rồi, bất quá, phải ở viện theo dõi vài ngày.
Lam Tiểu Cương còn đang học trung học, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, hắn cũng biết gia đình hoàn toàn này là một mình chị gái chống đỡ, cho nên, hắn đối với người chị duy nhất này luôn luôn kính trọng.
- Vậy là tốt rồi.
Lam Tuyết thở dài một hơi.
- Cha vừa tìm được một công việc, bây giờ còn đang đi làm, cho nên chưa tới.
Lam Tiểu Cương còn nói thêm,
- Chị, hay là chị về trước nghỉ ngơi đi, em ở đây trông mẹ là được.
- Không cần, Tiểu Cương, mai, ngày kia chị cũng không cần đi làm, chị ở đây trông mẹ là được, em về nhà trước đi.
Lam Tuyết lắc đầu nói.
- Thế nhưng, chị, một mình chị ở chỗ này, em, em không yên tâm.
Lam Tiểu Cương thoáng do dự một chút nói,
- Không bằng, em và chị cùng ở đây?
- Được rồi, cũng được.
Lam Tuyết suy nghĩ một chút, gật đầu, bình thường thời gian nàng và em trai ở cùng một chỗ cũng ít, khó có được cơ hội tâm sự với nhau.
Mẹ Lam Tuyết ở bên trong đã ngủ, mà chị em Lam Tuyết và Lam Tiểu Cương ngồi ở ghế bên ngoài phòng bệnh nói chuyện, Lam Tuyết đang chuẩn bị hỏi tình hình gần đây của Lam Tiểu Cương, đột nhiên nhớ tới một việc, vội lấy ra điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại.
- Lâm Lạc, tôi là Lam Tuyết, bây giờ tôi đang ở bệnh viện thành phố, a, cái gì? Anh cũng ở chỗ này?
Lam Tuyết nghe được Lâm Lạc cũng ở bệnh viện, không khỏi kinh ngạc.
- Tôi ở bệnh viện có một số việc.
Lâm Lạc thấp giọng nói, hắn đã đoán được Lam Tuyết sẽ đến bệnh viện, cho nên đối với chuyện nàng ở đây cũng không cảm thấy kỳ lạ, đương nhiên, hắn cũng không định nói cho Lam Tuyết, mình ở bệnh viện là vì chuyện của cô ấy.
- Anh ở chỗ nào? Tôi tới chỗ anh!
Lam Tuyết vội hỏi.
- Tôi, ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói thật với Lam Tuyết.
Ngắt điện thoại không bao lâu, Lâm Lạc liền nhìn thấy Lam Tuyết, đi cùng Lam Tuyết, còn có một thiếu niên thanh tú, khuôn mặt mơ hồ có vài phần tương tự Lam Tuyết.
Lam Tuyết cũng không hiểu mình làm sao vậy, khi nàng nghe Lâm Lạc nói đang ở bệnh viện, nàng cảm thấy muốn gặp Lâm Lạc ngay lập tức, nhưng đến khi thật sự gặp Lâm Lạc, lại phát hiện mình không nói nổi một câu.
- Chị, có phải anh ấy là anh rể tương lai hay không vậy?
Lam Tiểu Cương có chút hiếu kỳ hỏi, lần đầu tiên hắn thấy chị mình dùng ánh mắt kỳ quái như thế nhìn một nam nhân.
- Đừng nói linh tinh!
Lam Tuyết rốt cục phản ứng lại, mặt nàng hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn Lam Tiểu Cương, tuy rằng thanh âm Lam Tiểu Cương rất nhỏ, nhưng nàng vẫn lo bị Lâm Lạc nghe được.
- Lâm Lạc, đây là em trai tôi, Lam Tiểu Cương.
Thấy Lâm Lạc tựa hồ không nghe được lời của Lam Tiểu Cương, Lam Tuyết thoáng yên tâm một chút, liền giới thiệu hai người với nhau mọt chút, mà khi giới thiệu Lâm Lạc, nàng vốn muốn nói là ân nhân của mình, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đổi thành bạn bè, kết quả, Lam Tiểu Cương càng thêm hoài nghi Lâm Lạc là bạn trai của chị hắn.
Đối mặt với ánh mắt mơ hồ mang theo tình ý kia của Lam Tuyết, còn có ánh mắt kì quái của Lam Tiểu Cương, Lâm Lạc có chút xấu hổ, thực tế, hắn cũng nghe được câu nói kia của Lam Tiểu Cương, chỉ là làm bộ không nghe thấy mà thôi.
Nhìn Lam Tuyết, Lâm Lạc không khỏi lại nghĩ tới Lâm Sương, hắn hơi ngưng thần, trong đầu xuất hiện bóng hình xinh đẹp mỹ lệ của Lâm Sương, đột nhiên, sắc mặt hắn hơi đổi, thiếu niên ngồi ở bên cạnh Lâm Sương kia, với hắn rất quen thuộc!
- Tiểu Sương à Tiểu Sương, thì ra, em đã gặp được chân mệnh thiên tử của em rồi!
Lâm Lạc hơi lắc đầu, đem bóng hình của Lâm Sương xua đi, trong lòng lại có vẻ đau khổ dị thường.
- Lâm Lạc, anh sao rồi? Sao sắc mặt anh khó coi vậy?
Thanh âm thân thiết của Lam Tuyết từ bên cạnh truyền đến.
- Tôi không sao.
Lâm Lạc miễn cưỡng cười, lắc đầu, từ vài năm trước hắn đã biết, tương lai, chàng trai này sẽ đến với Lâm Sương, lúc nào hắn cũng lo lắng ngày này sẽ đến, mà bây giờ, rốt cục ngày này đã tới.
Mặc dù, hắn biết ngày này sẽ tới, cũng bởi vì như vậy, hắn mới trốn tránh tình cảm của Lâm Sương, nhưng đén khi ngày này thực sự đến, hắn mới biết được, thì ra mình đau lòng như vậy!
- Còn nói không có việc gì, anh nhìn anh xem, mặt cũng trắng bệch rồi!
Trong giọng nói của Lam Tuyết mang theo một tia trách cứ.
- Thực sự không có việc gì, chỉ là, chỉ là có chút đói thôi.
Lâm Lạc nói.
- Đói sao? Không phải anh còn chưa ăn cơm chiều chứ?
Lam Tuyết kinh ngạc, vội hỏi.
- Tôi không đi được, cho nên...
Lâm Lạc gật đầu, giải thích.
- Tôi giúp anh đi mua đồ ăn ăn, anh chờ một chút nha!
Không đợi Lâm Lạc nói nữa, Lam Tuyết liền xoay người vội vã đi xuống dưới lầu.
- Lâm đại ca, có phải anh là bạn trai của chị em không vậy?
- Kìa, Tiểu Cương, em hiểu lầm rồi, anh và chị em mới quen nhau mà thôi.
- Không thể nào? Trừ em và cha em, cho tới bây giờ em cũng chưa thấy chị em đối xử tốt với nam nhân khác như anh bao giờ nha!
Lam Tiểu Cương hiển nhiên không tin Lâm Lạc, hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nói ra một câu:
- A, lẽ nào hai người là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết?
- Anh và chị em thật sự là bạn bè bình thường thôi.
Lâm Lạc bất đắc dĩ nói.
- Hiểu rồi, hiểu rồi, bạn trai, bạn gái bình thường sao, không cần giải thích đâu!
Lam Tiểu Cương hì hì cười,
- Anh rể tương lai, em muốn đi trông mẹ em, anh cứ tâm sự với chị em đi!
Thấy Lam Tiểu Cương có chút hưng phấn rời đi, Lâm Lạc phiền muộn không ngớt, nghĩ thầm Lam Tuyết đẹp như thế, cũng không phải ‘ế’, em trai nàng cần phải tìm bạn trai cho nàng thế sao? Dù gấp, cũng không thể đổ oan cho hắn chứ, lại nói tiếp, ngay cả bạn bè bình thường của Lam Tuyết, hắn cũng không phải, huống chi là bạn trai?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 7: Mỹ nữ chân dài khêu gợi! (2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Cũng may trong lòng Lam Tuyết, vẫn là mẹ quan trọng hơn, sau khi mua đồ ăn cho Lâm Lạc, nàng trở về phòng bệnh của mẹ nàng, mà Lâm Lạc cuối cùng cũng được thở dài một hơi, từ khi bị Lam Tiểu Cương đùa như vậy, hắn nhìn Lam Tuyết lại có chút xấu hổ.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người trong bệnh viện đã càng ngày càng ít, ngoại trừ bác sĩ, hộ sĩ trực đêm cùng với bệnh nhân nằm viện, trên cơ bản đã không có ai ở trong bệnh viện.
Kim đồng hồ chỉ vào số 11, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Lý Trung Hùng đã sắp kết thúc ca phẫu thuật, sau đó hắn sẽ về phòng làm việc khoảng 15 phút, rồi trở về nhà.
Trong hàng lang đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót, Lâm Lạc quay đầu, lọt vào mắt là một đôi chân ngọc thon dài trắng nõn, Lâm Lạc không tự giác hơi ngẩng đầu, rốt cục thấy được người đó.
Đó là một cô gái trẻ tuổi vóc người nóng bỏng, tóc quăn, mặc áo ngắn tay, váy ngắn, trang phục dị thường gợi cảm, mà dung mạo của nàng cũng dị thường mỹ lệ, tuy rằng so với Tử Dạ còn có chênh lệch rất lớn, nhưng cũng không kém hơn Lam Tuyết chút nào, mà sự nóng bỏng của nàng, cũng là thứ mà Lam Tuyết khuyết thiếu, Lâm Lạc luôn luôn nghĩ sự tự chủ mình không tồi, nhưng khi nhìn thấy cô gái này, trong lòng hắn cũng mơ hồ có vài phần xung động, cô gái này, tựa hồ có một loại mị lực đặc thù, có thể hấp dẫn nam nhân mặc kệ tất cả muốn chinh phục nàng.
Cô gái dừng lại trước mặt Lâm Lạc, nhưng cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Lạc lấy một cái, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, khóe miệng hơi nhếch lên, hình thành một đường cong đầy khêu gợi.
- Chẳng lẽ, nàng đang đợi người trong phòng phẫu thuật?
Lâm Lạc thầm nghĩ, mùi thơm từ trên người cô gái kia truyền đến, làm cho hắn bắt đầu có chút tâm thần không yên.
Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lý Trung Hùng đi ra trước, gia quyến bệnh nhân vội vã tiến lên hỏi tình huống phẫu thuật, mà ánh mắt cô gái kia, cũng rơi vào trên người Lý Trung Hùng.
- Bác sĩ Lý!
Chờ lúc Lý Trung Hùng nói chuyện với gia đình bệnh nhân xong, cô gái kia đi về phía Lý Trung Hùng.
- Nguyễn tiểu thư, muộn như thế, sao cô còn ở nơi này?
Thấy cô gái kia, Lý Trung Hùng hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi.
Lâm Lạc sắc mặt hơi đổi, không nghĩ tới cô gái này tới tìm Lý Trung Hùng, thế nhưng, trong dự đoán của hắn, vốn không có sự xuất hiện của cô gái này.
- Chẳng lẽ, bước cuối cùng để soán mệnh cho Lý Trung Hùng bắt đầu rồi sao?
Lâm Lạc tập trung tinh thần, nhìn thẳng vào cô gái kia và Lý Trung Hùng.
- Bác sĩ Lý, có một vấn đề về y học, muốn hỏi anh một chút.
Cô gái quyến rũ được Lý Trung Hùng xưng hô là Nguyễn tiểu thư kia cười,
- Khuya như vậy còn tới quấy rối anh, không ngại chứ?
- Đương nhiên không ngại, Nguyễn tiểu thư, đi vào phòng làm việc của tôi đi!
Lý Trung Hùng vừa cười vừa nói, bất quá, trên mặt hắn đã lộ ra vẻ uể oải.
- Bác sĩ Lý, anh mệt rồi, để em đi lấy café cho anh.
Lý Trung Hùng vừa ngồi xuống, Nguyễn tiểu thư kia liền nói.
- Cảm ơn.
Lý Trung Hùng cũng không từ chối, lúc này, đúng là hắn cần một chén cà phê để lấy lại tinh thần.
Thấy Nguyễn tiểu thư kia vội rời đi, trên mặt Lâm Lạc lộ ra vẻ nghi hoặc, Nguyễn tiểu thư đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu như nàng chính là soán mệnh sư đang soán mệnh cho Lý Trung Hùng, vậy nàng dùng phương thức gì để soán mệnh?
Lâm Lạc chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Nguyễn tiểu thư kia đã bưng cốc cà phê đi vào phòng làm việc của Lý Trung Hùng, Lý Trung Hùng nói một tiếng cám ơn, tiếp nhận cốc cà phê.
Lý Trung Hùng vừa đưa cốc cà phê lên miệng, trên mặt Nguyễn tiểu thư khêu gợi kia mơ hồ xuất hiện một tia khẩn trương, Lâm Lạc linh quang chợt lóe, bỗng nhiên nhớ tới một loại khả năng, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn chạy như bay vào phòng, tay phải chụp tới, đoạt lấy cốc cà phê Lý Trung Hùng đã đưa đến bên mép, miệng quát:
- Bác sĩ Lý, không thể uống!
Chuyện xảy ra đột ngột, Lý Trung Hùng và Nguyễn tiểu thư kia trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng, yên lặng một lát sau, Nguyễn tiểu thư kia quát lên:
- Ngươi là ai? Ngươi làm cái gì vậy?
- Cậu là, à, đúng rồi, ngày hôm nay chúng ta đã gặp nhau, ta còn đụng ngã cậu, đúng không?
Lý Trung Hùng có chút mê hoặc, nhưng rất nhanh hắn liền nhớ tới Lâm Lạc, xem ra, trí nhớ của hắn rất tốt, chỉ gặp qua một lần, cũng có thể nhớ rõ ràng như thế.
- Bác sĩ Lý, tôi là Lâm Lạc, cốc cà phê này, ông không thể uống.
- Nguyễn tiểu thư, bên trong cốc cà phê này, có chút gì đó không nên có, cô có thể nói cho bác sĩ Lý không?
Nguyễn tiểu thư kia sắc mặt đại biến, nàng dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn Lâm Lạc, phải đến nửa phút, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Nguyễn tiểu thư, tôi là người nào không hề quan trọng, nếu như cô không muốn tự nói ra thành phần không nên có trong cốc cà phê này, tôi nghĩ bác sĩ Lý có thể kiểm tra được rất dễ dàng.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói.
- Cái kia, vị Lâm tiên sinh này, còn có Nguyễn tiểu thư, rốt cuộc hai người đang nói cái gì vậy?
Lý Trung Hùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhịn không được hỏi:
- Lâm tiên sinh, ý của cậu là, trong cốc cà phê này, còn có dược vật khác?
- Bác sĩ Lý, đúng là như vậy.
Lâm Lạc gật đầu khẳng định, vừa rồi khi theo dõi Nguyễn tiểu thư, hắn cũng từ trong hai mắt của nàng thấy được một chuyện, khi nàng đi lấy cà phê, xác thực bỏ thêm một vài thứ vào, bất quá, cụ thể là vật gì, hắn cũng không rõ ràng lắm.
- Nguyễn tiểu thư, đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lý Trung Hùng nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyễn tiểu thư kia.
- Nếu chuyện đã bị người khác phá hư, Nguyễn Thanh Ngọc ta cũng không phải không dám thừa nhận, bên trong cốc cà phê này, chỉ là cho thêm một ít “con ruồi Tây Ban Nha” mà thôi.
Nguyễn tiểu thư kia, cũng là Nguyễn Thanh Ngọc, lạnh như băng nói, khi nàng nói cũng không nhìn Lý Trung Hùng, mà dùng đôi mắt đẹp tràn ngập hận ý nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy trong nửa khắc này, chỉ sợ Lâm Lạc đã chết vô số lần.
- Cái gì? “con ruồi Tây Ban Nha”?
Lý Trung Hùng thất thanh, những người có chút hiểu biết đối với dược vật đều biết, đây là một loại thuốc kích dục.
- Lý Trung Hùng, Nguyễn Thanh Ngọc tôi dám làm dám chịu, tôi làm như vậy, chỉ là muốn anh lấy tôi mà thôi, nếu thất bại, sau này tôi cũng sẽ không dây dưa với anh nữa!
Nguyễn Thanh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nàng vẫn nhìn chằm chằm Lâm Lạc như cũ, trong giọng nói tràn ngập hận ý,
- Tiểu tử họ Lâm, chưa từng có kẻ nào dám phá hỏng chuyện của ta, ngươi là người thứ nhất, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Ma Xó