Dịch giả : Aficio Nguồn : Tao Đàn Học Viện - ***************
Thanh Thành bám sát theo sau dạ hành nhân, thấy gã cực kỳ quen thuộc với Dự Địa đệ nhất sạn, như thể nhà gã vậy. Thanh Thành đi theo gã, càng lúc càng kinh ngạc, nghĩ thầm: Khách sạn này thật quá rộng lớn, phóng hết tầm mắt nhìn cũng không thấy được đầu bên kia, chẳng trách mà có khẩu khí lớn đến như vậy, lão bản của khách sạn đích thực là một nhân vật. Ông cũng nghĩ: Gã này là ai? Sao lại thông thuộc đường lối thế, xem ra gã đã từng tới đây rồi, không thì chính là người của khách sạn.
Thanh Thành nghĩ trong lòng, đột nhiên thấy kẻ phía trước thân hình trầm xuống, phóng tới một khu sân vườn, theo đó cơ thể nằm phục xuống sát bên trên một nóc nhà. Kẻ đó quan sát tứ phía, cấp tốc thi triển khinh công Đảo Quyển Ngân Liêm, như một con nhện treo mình nơi mái hiên.
Thanh Thành thầm nghĩ: Gã muốn làm gì đây?
Thanh Thành sợ tiến lên thêm nữa thì sẽ bị gã phát hiện, vừa hay thấy trong sân có một cây đại thụ cao vút, ông lướt đi như thể một chiếc xích đu, nhẹ nhàng xuyên vào giữa, ai da, Thanh Thành chân chạm vào cây, liền bám chặt lấy, làm cho thân cây rung lên khe khẽ, khiến ông phát sợ vội vàng bám sát vào thân cây, ổn định lại hô hấp, không dám thở mạnh.
“Ai đấy?... Ai đang ở bên ngoài?” Trong phòng có người hét lớn.
“Kẹt” một tiếng, cửa sổ mở toang, lộ ra nửa thân người, kẻ treo mình nơi mái hiên sớm đã cử động, trở lại mái nhà, dán mình sát vào lớp ngói. Bỗng “Meo” một tiếng, từ trên cây truyền xuống tiếng mèo kêo.
“À, thì ra là con mèo hoang nhà ngươi, hôm qua vừa mới đánh đuổi ngươi đi, hôm nay lại tới làm phiền, còn không mau biến đi.” Kẻ mở cửa sổ há miệng nói vài câu nữa, chửi mắng thêm vài câu, rồi lại đóng chặt cửa sổ lại.
Thanh Thành thầm nhủ: Hiểm thật, may mà ta nhanh trí, không thì đã bị phát hiện rồi, ha, ta sống hơn bốn chục năm, mới là lần đầu tiên học tiếng mèo kêu, nói ra đúng là xấu mặt. Kẻ nằm phục trên mái, chờ được nừa ngày, diễn lại trò cũ, treo mình nơi mái hiên, lần này gã yên tâm hơn, tay vươn ra, ngón tay nhẹ nhàng chọc một lỗ vào giấy dán cửa, sau đó dùng hai ngón tay banh rộng lỗ hổng ra, đưa đầu nhòm vào trong.
Thanh Thành cũng không biết gã nhìn thấy gì, trong lòng có vẻ sốt ruột.
Ông không biết rằng, dạ hành nhân kia khi mắt nhìn vào, thấy được một thứ “bảo bối” chói mắt, bảo bối đó là một chiếc bình ngọc bạch sắc, trên bình có hình một rồng một phượng, rồng nhe nanh trương vuốt, phượng hai cánh rộng dang, nhìn sinh động như vật sống. Bình không cao hơn một xích, đang được đặt đứng chỉnh tề ngay ngắn bên trên một chiếc bàn bát tiên, quanh bàn là ba người đang hân thưởng từng tí một bảo vật này.
Ba người này, một trung niên nhân mặt vuông, mắt to, mình mặc bạch bào; người thứ hai là đại hán miệng rộng, thân hình cao lớn, mặt đầy cơ thịt; người thứ ba là một hán tử gầy gò, tặc mi tặc nhãn. Kẻ vừa mở cửa chính là trung niên nhân.
Chỉ nghe thấy đại hán miệng rộng hai mắt trừng lên nói: “Con bà nó. Bảo bối cỡ này mà bảo tiểu tử như ngươi lấy trộm được sao, lão thiên đối xử với ngươi không tệ nhỉ, nói mau, ngươi dùng bao nhiêu tiền hả?”
Tiểu hán tử gầy gò cười hắc hắc, nói: “Nhị gia, xem ngươi nói kìa, Trương Tam ta làm nghề này cũng đã có hơn mười năm, chưa hề thất thủ bao giờ. Nói trắng ra, vì sao hả? Nói một câu dễ nghe đi, đây là vì ‘thâu công’ của ta không tệ. Lão thiên đối xử với ta không tệ ấy hả, cái này ta chưa từng nghĩ tới.”
Trung niên nhân song nhãn nhìn chăm chú vào ngọc bình trước mặt, đầu cũng không quay lại, hỏi: “Nghe ta nói đây Trương Tam, ngươi có thể xác định đây chính là Trường Sinh Bình không?”
Hán tử gầy cười nói: “Đại gia, Trương Tam ta nói là Trường Sinh bình, quyết không thể sai được, đảm bảo hàng thật.”
Trung niên nhân không hề nhìn Trương Tam, vẫn quan sát ngọc bình, ngạc nhiên nói: “Trương Tam huynh đệ, không phải là chúng ta không tin bảo bối này. Ngươi phải biết Trường Sinh Bình là thiên hạ chí bảo, chỉ có Dịch Kinh, Tẩy Tủy, Tỉnh Thần của Thiếu Lâm mới so sánh được. Đây chính là đại bảo bối của Ma giáo, cao thủ Ma giáo nhiều như mây, ngươi làm sao mà lấy ra được?”
Hán tử gầy nhỏ lại cười hắc hắc: “Đại gia à, Trương Tam làm cách nào để lấy được bảo bối, đâu dám phiến ngài lao tâm, tóm lại giờ Trường Sinh Bình nằm trong tay ta, chỉ cần ngài đưa tiền ra, ta lập tức chắp tay mà bán cho ngài, còn lại thì không phải nói nhiều nữa.”
Đại hán miệng rộng kia nhìn suốt nửa ngày không thấy được Trường Sinh Bình này có công dụng gì, không khỏi buồn bực nói: “Cái Trường Sinh Bình tí xíu này quá cổ quái đi, không thấy nó hay ở chỗ nào, nghe nói có thể làm tăng trưởng công lực của người ta, còn chứa vô số trân bảo, sao ta nhìn không ra được nhỉ?”
Không cần Trương Tam giải thích, bạch bào nhân di chuyển ánh mắt, nhìn đại hán nói: “Nhị đệ, đệ đâu phải nhìn ra bảo bối này hay ho chỗ nào, nó mà đã là thiên hạ chí bảo Trường Sinh Bình rồi, phàm phu tục tử làm sao mà mắt nhìn thấy được, nhớ lại cả Độc Cô Cửu Thiên – Thiên hạ đệ nhất cao thủ, cho đến bao cao thủ Ma giáo đời này đều không thấu suốt được bí mật trong đó, chúng ta nhất thời càng không thể nhìn ra.”
“Thế mình còn mua để làm gì?”
“Ta không phải nói rồi sao, chúng ta nhất thời nhìn không ra, nhưng không thể nào từ đó mà khẳng định chúng ta vĩnh viễn không nhìn ra được. Tục ngữ nói: Có công mài sắt có ngày nên kim, dựa vào những thủ đoạn của Đơn Đao Quỷ Kiến Sầu Gia Cát Bất Phàm ta đây, ta không tin không phát giác ra được bí mật bên trong đó. Phải rồi, Trương Tam huynh đệ à, ngươi cuối cùng là muốn cái giá bao nhiêu?”
Trương Tam cười hắc hắc, tay giơ ra sáu ngón, không nói gì. Đại hán tên Tái Lý Quỳ kia hai mắt trừng lên, nói: “Sáu ngàn lượng…” Trương Tam cười xòa, thần sắc lộ vẻ hơi chút coi thường, Tái Lý Quỳ nói: “Sáu vạn…” Trương Tam lắc lắc đầu, nhấn mạnh từng chữ từng câu: “Sáu mươi vạn lượng… hoàng kim thuần sắc, Gia Cát đại gia, ngài có làm hay không?”
Tái Lý Quỳ vừa nghe thấy, không nhịn nổi, nhảy dựng lên, kêu: “Ôi mẹ ta ơi. Tên tiểu tử nhà ngươi mồm rộng như sư tử, chúng ta kiếm đâu ra nhiều vàng thế chứ.” Trương Tam cười hắc hắc nói: “Điều này hỏi đại ca ngươi đi, ngươi không được xem thường đại ca ngươi, hắn ta là người có lai lịch lớn đó.” Tái Lý Quỳ không khỏi quay sang nhìn đại ca Gia Cát Bất Phàm, mặt lộ vẻ hồ nghi. Gia Cát Bất Phàm trầm giọng cười, nói: “Xem ra Trương Tam huynh đệ rõ ta như bàn tay đấy nhỉ.” Trương Tam nói: “Đó, đó, vậy mới đúng, không rõ khách làm ăn với mình, thì sớm bị lật thuyền trong cống rãnh rồi, ta vẫn luôn vui lòng giao hảo với người mà ta hiểu.”
Vừa nói tới đây, Gia Cát Bất Phàm kia đột nhiên toàn thân chấn động, một bên tai vươn ra, cười lạnh nói: “Bằng hữu phương nào giá lâm, còn không ra đây đi.” Bạch bào loáng lên, thân hình như điện, từ cửa sổ phóng ra ngoài. Trương Tam biết được có người bên ngoài nghe trộm, vội cất Trường Sinh Bình vào trong hộp, nắm thật chặt trong tay.
Bên ngoài vang lên những âm thanh “ba ba” không dứt, Gia Cát Bất Phàm cùng người kia như thiểm điện đánh ra tám chiêu, người kia chính là dạ hành nhân treo mình nơi mái hiên. Chỉ thấy hai người họ quyền vung cước xuất, một người sử Bát Quái Du Thân Chưởng, người kia đánh Cửu Cung Thái Cực Quyền, đều là công phu quyền cước mà người bình thường trong giang hồ đều biết. Chỉ có điều hai người bọn họ sử ra, không hề giống như đám võ phu thông thường chỉ biết chú trọng chiêu thức, bọn họ chú trọng đích thị là khí thế.
Hai người đánh dư năm chục chiêu, không ai biết người kia là ai. Gia Cát Bất Phàm hét lớn: “Tại hạ và các hạ cùng dùng binh khí phân cao thấp, đưa đao tới đây…” Tái Lý Quỳ đứng bên cạnh ném ra một thanh đại đao, Gia Cát Bất Phàm phi thân nhận lấy, chân vừa chấm đất, liền nhảy lên ngay, “xoạt xoạt xoạt” ba đao, đao đao đoạt mệnh, đao thanh hào hùng, thế như một đao chém bay tòa núi nhỏ.
Dạ hành nhân kia cười lạnh, từ eo rút ra một thứ gì đó – chính là thứ binh khí cực kỳ khó sử dụng – nhuyễn kiếm.
Nhuyễn kiếm như phi xà rời động, uốn lượn trên dưới, khiến người ta hoa mắt.
“Hảo, các hạ, hảo kiếm pháp.”
Gia Cát Bất Phàm kêu lớn một tiếng, đại đao lần đầu tiên chạm vào nhuyễn kiếm của dạ hành nhân, lần này mới nhìn thấy diện mục của người tới, thấy đối phương là một trung niên nhân bình thường, không xấu xí không anh tuấn. Trong lòng thầm nhủ: Người này trông lạ thật, là ai nhỉ?
Hai người đại chiến trong sân. May mà nơi viện lạc này chỉ có huynh đệ bọn gã, nhưng khiến Trương Tam lo lắng không phải điều này, mà là không được làm kinh động đến người khác. Quy củ của Dự Địa đệ nhất sạn là không được động võ, dù ngày nào cũng có người không chịu phục tùng, nhưng liền bị xuất thủ nặng tay, Thánh Thủ Hà Phi đó mà tới, không phải tức muốn chết đi được sao.
“Ai đó? Ngươi… ngươi muốn làm gì…” Trương Tam kia đột nhiên mắt hoa lên, một hắc y nhân đứng phía trước, mặt bịt vải đen, một đôi mắt xạ tinh quang lạnh lùng nhìn Trương Tam. Hắc y nhân xuất hiện như thế nào, người ở đây đều không biết, khinh công thực là quỷ dị. Hắc y nhân lạnh lẽo nói: “Đến đây…”
Một trảo vươn ra, muốn chộp vào chiếc hộp trên tay Trương Tam.
Tái Lý Quỳ thấy vậy liền tức giận: “Ngươi là cái giống gì, đến thứ của chúng ta cũng dám cướp đọat.”
Gã phi thân tới ngay, một cước tung ra. Hắc y nhân nhìn cũng không thèm nhìn chiêu cước của Tái Lý Quỳ, nhẹ nhàng cản lại, chỉ một trảo, đã trảo ngay ngọn cước của Tái Lý Quỳ vào tay. Tái Lý Quỳ thầm nghĩ: Không hay rồi. Lập tức như đằng vân giá vụ ngã văng ra ngoài vài trượng, tiếng va đập vang lên, Tái Lý Quỳ đã ngã chổng bốn vó trên mặt đất.
Gia Cát Bất Phàm và dạ hành nhân lửa giận bốc cao, hai người đều muốn tung hết sức cản trở hắc y nhân cướp lấy Trường Sinh Bình, nhưng không hiểu tại sao họ như bị gắn vào thành một khối, một đao một kiếm không tách được nhau ra. Nói lời thì chậm diễn biến của sự việc lại cực nhanh, mắt thấy chiếc hộp trong tay Trương Tam sắp bị hắc y nhân đoạt lấy.
“Ha ha, bần tăng tới cùng ngươi.”
Một người từ trên cây trong sân phi thân xuống, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ như thiểm điện bổ xuống đầu hắc y nhân, trảo phong kích động, thổi cho lá cây muốn rụng khỏi cành, từ đó thấy được nội công của Thanh Thành vào loại kinh người. “Hảo”. Hắc y nhân trầm giọng hét, một quyền phát ra, quyền phong cấp tốc, một luồng nội gia kình lực cường đại thổi y phục trên mình hắn hưởng ửng theo kêu lên lật phật.
“Phanh” một tiếng lớn, cả một tấm thân to béo của Thanh Thành như một con quay xoay tròn trong không trung, bị đẩy lùi về trên cây. Thanh Thành đơn thủ bấu vào một nhành cây, động tác mau lẹ liền lạc, phi thân xuống cách một trượng trước mặt hắc y nhân, tập trung nhìn hắc y nhân, tinh thần như gặp phải đại địch.
Lúc này, vài tiếng kêu như gần như xa truyền lại, tiếng vạt áo bay phần phật trong gió, cũng không biết là bao nhiêu người phát hiện ra có vụ đả đấu nơi này, không ngờ mau chóng tới dồn dập như vậy.
* Tiêu đề của chương này là để liền ý với chương trước
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:24 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của biga05
Dịch giả : NeedFood Nguồn : Tao Đàn Học Viện - ***************
Vài đạo nhân ảnh nhảy lên không trung, bốn người này đứng trên nóc nhà, tay cầm bổng, lạnh lùng bàng quan, thể hiện ý định tọa sơn quan hổ đấu. Tên hắc y nhân bịt mặt đó cười lạnh, nói giọng nghèn nghẹn trong cổ họng: “Thật là náo nhiệt, có bao nhiêu là bằng hữu tới như vậy, xem ra mị lực của Trường Sinh Bình này quả không nhỏ.” Thanh Thành nhìn tên hắc y nhân trước mặt, không biết y xuất hiện như thế nào. Thanh Thành đã núp ở trên cây quan sát hồi lâu, người này xuất hiện đột ngột từ nơi cách đó không xa nhưng Thanh Thành không hề biết, nếu đối phương không hăm hở cướp đoạt bảo bối, thì sợ rằng ông còn chưa biết sự hiện diện của người này.
Dạ hành nhân đó và Gia Cát Bất Phàm đao kiếm vừa phân khai, Gia Cát Bất Phàm liền phi thân trở về bên cạnh Tái Lý Quỳ đang bò dậy từ dưới đất, quan tâm hỏi: "Nhị đệ, đệ thế nào, có thụ thương không?"
Tái Lí Quỳ đáp: "Đại ca, cần phải cẩn thận tên bịt mặt này, khí lực của hắn thật không nhỏ. Đệ cũng chỉ ngã đau thôi, không thụ thương."
Hắc y nhân bịt mặt nhướng mắt nhìn Trương Tam khoảng nửa trượng phía trước, cười lạnh: “Ngươi hẳn muốn ương ngạnh với bổn tọa? Còn không ngoan ngoãn giao Trường Sinh Bình ra đây, lần sau bổn tọa xuất thủ, chứ không nói chuyện dễ dàng như vậy đâu.”
Trương Tam thấy nhiều người xuất hiện như vậy, trong lòng hoang mang, biết hôm nay mọi việc bất thành. Gã vốn định bán Trường Sinh Bình với giá thật cao để từ nay về sau có thể sống an nhàn, ai ngờ chuyện Trường Sinh Bình nằm trong tay gã không hiểu sao những người này lại biết. Nếu bọn họ cướp đoạt, gã biết bản thân không thể chống cự.
Thình lình nghe tiếng cười hắc hắc truyền đến, ba bóng người từ trên không đáp xuống sân, một tên trong bọn cười nói: "Tiểu tử, ngươi đừng nghe hắn dọa, chúng ta ba người muốn mua Trường Sinh Bình, sự an toàn của ngươi do ba chúng ta phụ trách, không biết ngươi nghĩ sao?" Trương Tam trong lòng vui sướng, kêu lên: "Hay… tiền bối, chỉ cần người bỏ ra hai mươi vạn lạng bạc, Trường Sinh Bình sẽ giao cho người.” Trương Tam nghĩ thầm: “Con mẹ nó, dù sao đêm nay cũng phải bán, lão tử chỉ đòi ngươi hai mươi vạn lạng bạc, các ngươi đều là võ lâm đại hào, giá cả chẳng phải đến trăm vạn, cũng chỉ đơn giản như lấy đồ trong túi.”
Trương Tam vừa nói ra, chỉ nghe thấy một tiếng cười quái dị. Đang đứng trên nóc nhà phía đông là một lão già hói đầu có hình dạng quái lạ, cầm một cây quải trượng, chỉ nghe lão nói: “Tốt lắm tốt lắm, nếu có thể mua Trường Sinh Bình với giá đó, ta, Thanh Thành Nhất Quải Ngô Như Cảnh nguyện ý xuất ra ba mươi vạn lạng bạc để mua bảo bối trong tay ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
Trương Tam chưa kịp lên tiếng đã có người mắng: "Khá lắm Ngô Như Cảnh, ngươi tưởng phái Thanh Thành nhà ngươi ghê gớm lắm à, phái Hành Sơn chúng ta không lẽ sợ ngươi chắc?"
Ngô Như Cảnh cười ha hả: “Phái Hành Sơn các ngươi thì làm sao? Lão tử lần này có dũng khí đơn thương độc mã nói với tất cả người phái Hành Sơn các ngươi, lão tử sẽ tống cổ từng đứa từng đứa một, phái Hành Sơn các ngươi khỏi phải mất mặt đứng thứ chín trong Cửu đại môn phái nữa.”
Lời vừa thốt ra, lập tức ba người phái Hành Sơn giận đến chết đi sống lại, ba người sáu con mắt trợn trừng hung ác nhìn Ngô Như Cảnh đứng trên nóc nhà. Bạn hỏi vì sao bọn người này lại ganh nhau lời nói ư? Nguyên do là trăm năm trước, phái Hành Sơn này chỉ là một môn phái nhỏ chừng mười người. Có một lần trong lúc vô tình Chưởng môn của phái cứu được một giang hồ quái kiệt, vì cảm kích nên vị giang hồ quái kiệt truyền cho Chưởng môn nhân vài pho võ công. Chưởng môn vui sướng phát cuồng, sau khi vị giang hồ quái kiệt ra đi, cứ thế mà lãnh đạo đệ tử phái Hành Sơn, đạt được một địa vị trong võ lâm và được người trong giang hồ xếp hạng cuối trong Cửu đại môn phái.
Phái Thanh Thành đứng hàng thứ tám, luôn chịu sự uy hiếp từ phái Hành Sơn. Tuy hai phái chưa ra mặt toàn lực tranh giành nhưng đều ngấm ngầm muốn đấu với đối phương để xem ai là kẻ mạnh. Trong võ lâm bài danh Cửu đại môn phái chính là Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Hoa Sơn, Côn Luân, Hoàng Sơn, Thanh Thành, Hành Sơn. Mọi người đều biết Cái Bang là võ lâm Đệ nhất đại bang, không cần người giang hồ xếp hạng.
Mắt thấy ba người đó đều đang kích động muốn lập tức xuất thủ, bỗng người đứng phía tây cười nhạt nói: “Mọi người đều là kẻ có tiền, chỉ mình ta là nghèo, lại cô độc lẻ loi, chẳng hay vị huynh đệ này có nể mặt ta không nhỉ?"
Trương Tam ngẩng đầu nhìn thì thấy một hán tử mặc bộ y phục đầy mảnh vá nhưng lại rất sạch sẽ. Gã không nhận ra người ngày, chỉ vừa mới nói ra: “Ngài là…?”
Người nọ cười nhạt nói: “Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là đệ tử phái áo sạch của Cái Bang, ngay cả Cái Bang ngươi cũng không biết à?”
Trương Tam nghe xong, trong lòng la lớn: Trời ơi, đêm nay là đêm quái quỷ gì vậy, người trong Cửu đại môn phái đều đến đây, xem ra mình không thể kiếm lời rồi.
Mọi người vừa nghe nói hán tử mới lộ diện là đệ tử của Thiên hạ Đệ nhất bang, trong lòng thầm kinh hãi. Cái Bang đệ tử khắp thiên hạ phải tới vài chục vạn người, ai dám đối nghịch với họ, ngay cả đương kim Hoàng thượng cũng không dám xem thường động đến Cái Bang. Nếu muốn nói đến một môn phái trong giang hồ có thể phân cao thấp với Cái Bang, môn phái đó không phải Thiếu Lâm, cũng không phải Tứ đại ẩn môn, mà là Ma Giáo, nơi có Thiên hạ Đệ nhất cao thủ.
Chúng nhân thấy người Cái Bang cũng quấy vào vũng nước này, hiểu rằng khả năng đắc thủ hôm nay đã giảm đi bảy phần.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười rộ lên ha hả của tên hắc y bịt mặt, lời nói ra khiến mọi người kinh hoàng: “Phái Hành Sơn cái gì, phái Thanh Thành cái gì, còn cả cái gọi là Đệ nhất đại bang Cái Bang gì gì đó, các ngươi không cần bày trò ra oai ở đây. Bổn tọa bây giờ cách tên tiểu tử này có nửa trượng, có thể dùng thân thủ của bổn tọa để đoạt Trường Sinh Bình từ tay hắn, trong tương lai luyện thành tuyệt thế võ công, rồi tiêu diệt hết các ngươi từng tên một.
“Ngươi dám…”
“Khẩu khí lớn lắm…”
“Phái Hành Sơn đang chờ ngươi đến đây…”
Người của Thanh Thành, Cái Bang, Hành Sơn kêu lên nhốn nháo.
Bỗng dưng có một giọng nói truyền đến: “Chậm đã, chậm đã, các ngươi nhiều người như vậy đều muốn đoạt Trường Sinh Bình, thực ra Trường Sinh Bình này có gì hay đáng cho các ngươi động thủ vậy, ngay cả lão gia ta cũng không rõ, ai giải thích cho ta nghe đi, để xem Trường Sinh Bình tốt ở chỗ nào rồi lúc đó xuất thủ tranh đoạt cũng chưa muộn."
Chúng nhân nghe xong trong lòng đều thắc mắc: Người này là ai? Ngay như thiên hạ chí bảo cũng không biết gì cả, thật giống như người sống trong rừng.
Mọi người nhìn kỹ thì thấy một lão đầu tử trên nóc nhà ở hướng bắc, một nửa phần tóc đã trắng xóa, đang ngồi trên mái ngói nhìn xuống quần hùng nhàn nhã đối thọai, đôi mắt nhỏ tỏ vẻ mơ hồ.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chúng nhân vốn là cao thủ trong giang hồ đều đang đang quan sát thần thái của lão nhân. Hòa thượng Thanh Thành trong lòng hứng khởi, thầm nghĩ: “Lão già này là ai? Nói chuyện quái lạ như muốn trêu người, a... lão này có chút quen quen, ta đã từng gặp ở đâu đó rồi… chậm đã… a… là lão… lão quái vật này sao lại đến đây. Thanh Thành đột nhiên nhớ đến một người. Ông trước đây đã từng thấy lão nhân này, còn chuyện lão có nhớ hay không thì không biết được.
“Ngươi là ai? Ngay cả Trường Sinh Bình cũng không biết?” Gia Cát Bất Phàm lên tiếng hỏi. “Hắc, lão gia không phải vạn sự thông, chẳng phải việc gì cũng biết. Bình sinh lão gia chỉ biết luyện võ, hội ngộ với cao thủ chân chính trong thiên hạ, Trường Sinh Bình thì có quan hệ gì với lão gia. Ta vốn đang ngủ ngon giấc, đột nhiên nghe như có tiếng ẩu đả, sau đó có tiếng dạ hành nhân phi hành, nghĩ rằng người võ lâm đang đánh nhau, lão gia nhất thời hiếu kỳ nên đến đây xem.”
Gia Cát Bất Phàm nghe xong liền nói: “Thì ra các hạ chỉ cờ mà tới đây, các hạ không biết Trường Sinh Bình là vật gì nhưng đã có rất nhiều người giang hồ vì tranh giành nó mà phải đổ máu. Trường Sinh Bình là một món bảo bối từ thời thượng cổ, không biết vì sao lại rơi vào trong tay Ma Giáo, được Giáo chủ Ma Giáo xem như bảo vật, bao nhiêu đời Giáo chủ đều có bản lĩnh kinh thiên động địa, võ công và nội gia công lực xuất quỷ nhập thần. Nghe giang hồ đồn rằng, Trường Sinh Bình có khả năng giúp người nâng cao công lực, bên trong ẩn chứa một bảo khố phú khả địch quốc, còn những công năng khác thì tại hạ không rõ."
Lão nhân nghe xong cười lớn: “Hoang đường, hoang đường, cái đồ quỷ này thực sự tốt vậy à. Lão gia thực sự không tin được, võ công thấp hay cao là do mình chăm chỉ khổ luyện, làm gì có đường tắt, đúng là hồ ngôn loạn ngữ. Những người trẻ tuổi… lão gia khuyên các ngươi đừng nên si tâm vọng tưởng, cái đồ quỷ này nhất định là do nhóm người có ý xấu tung tin đồn để lừa người.
Lão vừa nói xong, tất cả đang ngẫm nghĩ về lời của lão, bỗng có người ha hả cười lớn: “Chính thế, lời của Nam Cung lão tiền bối làm lòng người sảng khoái, ta Hà Phi đến rồi, để xem bọn giang hồ các ngươi còn dám sinh sự tại đây không.”
Cùng với tiếng nói, Thánh Thủ Hà Phi dẫn đầu một đoàn người bước vào sân viện, lập tức trong sân đèn đuốc rực sáng như ban ngày.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:29 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của David
Dịch giả : langtu114 Nguồn : Tao Đàn Học Viện - ***************
Đoàn người mà Thánh Thủ Hà Phi mang theo không phải là người bình thường. Những người này đều là binh sĩ Đại Minh, người của triều đình, mình mặc quân phục, đầu đội mũ trụ, tay nắm thiết thương, nhìn qua là biết không phải binh sĩ thường, mà là thân binh võ sĩ bảo vệ đại quan trấn một phương. Đây chính là do hắn mượn được từ bằng hữu Đô chỉ huy sứ Lộ Uyên Trọng đại nhân.
Thánh Thủ Hà Phi bước vào đại viện, trước tiên hướng đến lão nhân trạc ngoại ngũ tuần tóc đã bạc hơn nửa ôm quyền nói: "Nam Cung tiền bối, đã lâu không gặp, không biết thân thể người có mạnh khoẻ không?" Lão đầu kia dò xét Hà Phi, đột nhiên nhớ lại được người này là ai, cười nói: "Khỏe lắm, khỏe lắm. Không biết sư phụ ngươi lão nhân gia bây giờ thế nào? Thần Thủ công của hắn có lẽ cũng đã luyện tới tầng thứ chín rồi."
Hà Phi nét mặt ảm đạm, nói: "Tiên sư đã ra đi từ mười năm về trước rồi, Nam Cung tiền bối không nghe được tin sao?
Lão nhân rùng mình, nói: "Sư phụ ngươi chết rồi... ài, đáng tiếc, đáng tiếc, lão già này lại mất đi một đối thủ."
Hà Phi cười lãnh đạm, nói: "Tiên sư tuy đã từ trần, nhưng võ công Ngân Phiến môn chúng tôi hiện nay cũng chẳng kém đi, Nam Cung tiền bối nếu muốn luận bàn võ nghệ, Hà Phi kế thừa di chí của tiên sư, nhất định sẽ không làm Nam Cung tiền bối thất vọng."
"À, vậy sao." Lão nhân nhìn nhìn Hà Phi, đôi mắt nhỏ mở to, toàn thân phát ra một luồng kình khí khổng lồ cuồn cuộn về hướng Hà Phi. Hà Phi trên mặt nở một nụ cười, song thủ vẫn ở trong tay áo như cũ, dẫm lên trước một bước, ngạnh tiếp đòn này. Lão nhân thấy Hà Phi tiếp được một đòn, mà không chấn động chút nào, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc hưng phấn, cười nói: "Quả là minh sư xuất cao đồ. Hai mươi năm trước, võ công của ngươi cùng lắm chỉ là cao thủ nhất lưu, không thể ngờ được hôm nay đã ẩn ước phong phạm nhất đại tông sư. Được, một ngày nào đó nhất định lão già này sẽ cùng ngươi đánh một trận. Phải rồi, ngươi... những người này là ai, ngươi và bọn chúng..."
Hà Phi nói: "Không dối Nam Cung tiền bối, tại hạ bây giờ là Phó thống lĩnh Cẩm y vệ đương triều, là người có quan chức. Tiền bối đừng ngạc nhiên, sư phụ trước lúc lâm chung đã trao quyền cho hậu bối, những tổ huấn bao đời trước của môn phái giờ thành chuyện cũ rồi. Tại hạ làm quan trong triều, cũng là hợp với thời thế thôi."
Lão nhân thần thái trên mặt biến đổi khó hiểu, cũng không hiểu lão đang suy nghĩ chuyện gì. Cuối cùng, lão nhân thở dài một tiếng, nói: "Đã là như vậy, không trách được ngươi. Lão già này ở đây cũng thừa thôi, đi cho được việc." Nói xong, thân hình khẽ động, triển khai khinh công Bát Bộ Cản Thiềm, nháy mắt biến mất trong bóng đêm, không ai biết lão đi đâu. Lão lại có thể không động tâm với thiên hạ chí bảo Trường Sinh Bình, người như thế phóng mắt khắp giang hồ thực là hiếm có.
Hà Phi đã đến, mọi người không dám manh động.
Hà Phi thấy lão nhân đi rồi mới đưa mắt nhìn về phía quần hùng, nhìn qua từng người từng người một. Khi nhìn đến Thanh Thành, trong lòng hắn chấn động, thầm nhủ: "Hoà thượng này có phải là người Thiếu Lâm Tự?", thấy Gia Cát Bất Phàm và Tái Lý Quỳ, lại nghĩ: "Thì ra là tên đại phú hào nhà ngươi." Lướt tới một trung niên nhân đứng ở góc tường, hắn không nhận ra là ai, cho đến khi nhìn đến ba người phái Hành Sơn và lão nhân hói đầu bên sườn mang theo quải trượng, cười lạnh trong lòng: "Hay lắm, Cửu đại môn phái cũng có người đến, nhưng các ngươi muốn đấu với Cẩm y vệ bọn ta, vẫn chưa được đâu."
Ánh mắt hắn dừng lại nơi hán tử mặc chiếc áo vá được giặt sạch sẽ. Đương nhiên hắn không nhận ra người này, nhưng thấy gã khí độ bất phàm, lại mặc áo vá, lập tức nghĩ đến Cái Bang.
Không thể nào, ngay cả người Cái Bang cũng đến rồi. Hà Phi thầm nghĩ.
Cuối cùng, ánh mắt Hà Phi dừng ở hắc y nhân bịt mặt, nhìn dáng người này có đôi chút quen thuộc, nhưng trong thời gian ngắn không nhớ ra đã gặp ở đâu, bởi y bịt mặt, không nhìn thấy được khuôn mặt, không khỏi giận dữ nói: "Ngươi là ai? Tại sao lại che mặt? Có phải muốn làm việc gì mà không muốn người khác biết? Khai ra cho ta."
Người bịt mặt nén thanh âm lại, cười lạnh: "Hà đại nhân. Ngài mới oai phong làm sao. Trường Sinh Bình này lẽ nào ngài cũng muốn chen một chân vào?"
Hà Phi nói: "Ngươi có biết ta sao? Hay lắm, ngươi bỏ cái khăn đen trên mặt xuống, để xem ngươi thực ra là ai?"
Người bịt mặt nói: "Bổn tọa là kẻ tiểu bối vô danh, lộ mặt ra, chỉ sợ làm Hà đại nhân thất vọng.”
Hà Phi quát lớn: "Lời thừa nói bớt đi! Bản Thống lĩnh bảo ngươi hạ tấm che mặt xuống, ngươi dám không nghe à?"
Người bịt mặt cười ha hả, nói: "Hà đại nhân, ngài có bản lĩnh thì lấy tay mình ra mà hạ tấm vải che mặt của bổn tọa, Hà đại nhân có danh là Thánh Thủ, bổn tọa muốn được mở mang kiến thức."
Đột nhiên, Cẩm y vệ đứng bên trái Hà Phi nói nhỏ vào tai hắn mấy câu. Hà Phi sắc mặt hoà hoãn bớt, cũng không còn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương nữa, chuyển sang Trương Tam, nói: "Ngươi tên là gì?" Trương Tam nói: "Tại hạ là Trương Tam." Hà Phi nói: "Tốt. Trương Tam, ta không cần biết Trường Sinh Bình trên tay ngươi từ đâu mà có, ngươi theo ta lên kinh thành, dâng vật này cho Hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định có trọng thưởng, ngươi có đi hay không?"
Trương Tam vừa nghe thấy, sợ tới mức mặt tái đi, nói: "Đi... đi. Tiểu nhân đâu dám đòi thưởng, chỉ cần hoàng thượng vui vẻ, chính là tiểu nhân dâng tặng lên Hoàng thượng, cũng là cam tâm tình nguyện."
Trương Tam mỗi một câu nói, trong lòng đều như rỉ máu, mắng thầm: "Con mẹ nó! Dùng Hoàng thượng để đàn áp ta, lão tử đấu không lại bọn ngươi, đi thì đi. Nếu biết sớm như vậy, lão tử mang bán cho một võ phu thì đã chẳng có tình hình hôm nay." Gã hiểu cái gì tới tay Hoàng thượng, Hoàng thượng không hỏi hắn bảo bối này trộm được ở đâu là tốt lắm rồi, làm gì dám đòi thưởng nữa.
Hà Phi cười ha ha, hai mắt đảo qua quần hùng, nói: "Các vị bằng hữu còn muốn bảo bối này nữa không?"
Mọi người nghe hắn nói Trường Sinh Bình này mang dâng Hoàng thượng, dù cho trong lòng bất mãn, cũng đâu dám nói ra, nói ra một cấu bất mãn, là gặp hoạ diệt môn ngay. Người bịt mặt chỉ liên tục cười lạnh, người phái Hành Sơn, Ngô Như Cảnh của phái Thanh Thành, Gia Cát Bất Phàm, Tái Lý Quỳ, Thanh Thành đều không nói gì. Trung niên diện mạo bình thường cũng cúi đầu không biết nghĩ chi, đệ tử phe áo sạch của Cái Bang hai mắt nhìn lên trời, cũng không nói gì nốt.
Lúc này, chỉ có người đứng trên nóc nhà phía nam cất lên tiếng cười quái dị, phi thân xuống sân, hướng về Hà Phi nói: "Gượm đã, ta có chuyện muốn nói."
Hà Phi thấy tự nhiên có người dám xuất hiện tìm phiền toái từ "Hoàng thượng", cười lạnh nói: "Ngươi là thần thánh phương nào, có phải ngươi muốn cùng Hoàng thượng tranh dành bảo vật không?
Người nọ cười ha ha, nói: "Hà đại nhân, ngài đừng có dùng từ đao to búa lớn như vậy nói về ta, ta chịu không nổi đâu."
Hà Phi nói: "Vậy sao ngươi dám đến đây ngăn cản?"
Người nọ cười nói: "Hà đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, ta không ngăn cản ngài đem Trường Sinh Bình dâng cho Hoàng thượng, mà nghĩ rằng bảo bối này nên dùng ở đâu thì thích hợp. Giờ đây Vương công công thần công cái thế, Trường Sinh Bình này dâng cho Hoàng thượng, chẳng khác gì hiến cho Vương công công. Vương công công là người thân tín nhất của Hoàng thượng, Hà đại nhân, ngài mà mang Trường Sinh Bình dâng cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng ban cho Vương công công, nếu vậy thì thật phiền toái. Còn trực tiếp đưa cho Vương công công, trước mặt Vương công công cũng sẽ được rất nhiều ích lợi."
Lời hắn vừa thốt ra, quần hùng kinh hãi thất sắc, không khỏi ngẩn người ra, thật không thể ngờ người này lại là thủ hạ của Đại thái giám Vương Chấn. Giờ đây người Đông Tây lưỡng Hán cũng nhúng tay vào chuyện này, sự việc càng lúc càng rắc rối, làm Hà Phi nhất thời cũng đau đầu nhức óc.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:31 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của XuyVuu
Chương 18: Đường lớn ngươi cứ bước, cầu độc mộc ta đi
Dịch giả : hoabeo Nguồn : Tao Đàn Học Viện - ***************
Thánh thủ Hà Phi là ai? Hắn là Cẩm y vệ Phó thống lĩnh, thân tín bên cạnh Hoàng thượng. Người cầm đầu Cẩm y vệ chính là Hoàng thượng. Thử hỏi Hà Phi hắn còn phải ai nữa? Hà Phi làm người giang hồ, đương nhiên không cần nhìn sắc mặt quan nhân, nhưng hắn giờ đã làm quan trong triều, không thể không có điều cố kị. Cố kị lớn nhất chính là đương kim “Đại thái giám“ Vương Chấn.
Vương Chấn vốn là người quê Quý Châu, làm hoạn quan dưới triều Minh Anh Tông. Trước khi làm thái giám, lão là một người đọc sách, nhưng bởi vì thi mãi không đậu liền tịnh thân làm công công. Khởi đầu là một tiểu thái giám dạy đọc sách trong cung, lão nịnh hót bợ đỡ không ít, lại còn được vị thái tử đương thời Chu Kì Trấn “Minh Anh Tông” gọi là “tiên sinh”. Ân sủng đặc biệt này làm Vương Chấn trở nên có thế lực mạnh mẽ phi thường. Đến khi Chu Kì Trấn đăng cơ làm hoàng đế, đã phong lão làm Chưởng tư lễ giám. Chức vụ này là cực hạn, cao nhất trong Minh triều nhị thập tứ nha môn của hoạn quan. Nói cách khác, trong đám thái giám thì Vương Chấn có địa vị cao nhất, lão chính là lão Đại của đám hoạn quan.
Trong lịch sử Trung Quốc, Minh triều vốn là một triều đại bị hoạn quan chuyên quyền thập phần nghiêm trọng. Sau khi Vương Chấn chưởng quản Tư lợi giám, một tay che cả bầu trời, dối trên lừa dưới, lợi dụng sự sủng ái của Anh Tông, kết bè đảng trong triều, cơ hồ khống chế cả triều đình Đại Minh trong tay. May thay lúc ấy còn có một nhóm trọng thần thân tín gần bên Anh Tông, khiến Vương Chấn không dám tùy ý làm loạn. Một năm trước, mẫu thân của Chu Kì Trấn, Trương thái hậu tạ thế. Vương Chấn thấy chướng ngại lớn nhất của lão đã mất đi, liền phấn chấn tinh thần, bắt đầu tự tung tự tác.
Khi Hà Phi còn ở kinh thành, Vương Chấn đã cho người tháo thiết bài không cho phép hoạn quan tham dự triều chính của Đại Minh khai quốc Hoàng đế Chu Nguyên Chương treo ở cửa cung. Lão lại còn rầm rộ mở rộng lãnh địa ngay tại Hoàng thành, bài trừ kẻ không ủng hộ. Hà Phi thân là Cẩm y vệ Phó thống lĩnh, cũng không dám đắc tội với lão. Ngay cả thượng ty của hắn là Cẩm y vệ Đại thống lĩnh Tư Mã Vô Phong cũng kín đáo dặn Hà Phi đừng quản chuyện người khác. Hà Phi trước đây là người trong giang hồ, đối với những âm mưu này đã thấy nhiều, đương nhiên không ngu ngốc tự mình trước mặt Hoàng thượng bẩm báo những hành vi sai trái của Vương Chấn. Vả lại, Cẩm y vệ bọn hắn cũng có phải là người tốt đâu, tùy tiện bắt người là chuyện thường.
Hà Phi không rõ lai lịch của người trước mặt, chỉ cười cười hỏi: "Chẳng hay ngài là gì của Vương công công?"
Người nọ cười nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm, ta là học trò của Vương công công. Phụ thân ta là Sơn Tây Đô chỉ huy Đồng Tri, cũng là bạn cũ của Lộ đại nhân, Đô chỉ huy sứ ở đây. Hà đại nhân ngài và Lộ đại nhân là hảo bằng hữu, chắc rằng đã nghe qua danh tự của gia phụ. Lão nhân gia là Trương Thiên Mông."
Hà Phi vừa nghe, đột nhiên nhớ tới một người. Người này hắn chưa từng gặp gỡ, nhưng hắn từng nghe hảo bằng hữu Lộ Uyên Trọng nhắc tới. Tên Trương Thiên Mông này võ công thực ra không tệ, nhưng cũng là một tay đại xu nịnh, coi Vương Chấn như “thân phụ”. Người trong cuộc đều hiểu họ Trương là người của Vương Chấn. Bây giờ con của hắn ở đây tự xưng là học trò của Vương Chấn, muốn đem thiên hạ chí bảo Trường Sinh Bình dâng cho Vương Chấn, vừa hay nịnh nọt được Vương công công, nhưng lại còn mưu đồ riêng cùng cha hắn giữ bảo vật một thời gian.
Hà Phi cười ha hả, nói: “Thì ra là công tử của Trương lão ca, thất kính. Không rõ đại danh của Trương công tử trong giang hồ là gì?”
“Hà đại nhân, không dám dối gạt ngài. Sư phụ của ta là Cuồng Vũ Kiếm Nhâm Đông, Đại đệ tử của Trọng Dương lão nhân, Chưởng môn phái Hoàng Sơn. Ta tên là Trương Thanh Vân.”
Hà Phi cười, nói: “A! Ra là Trương hiền điệt. Nói như vậy, Trương hiền điệt không thể nào là nhân vật tầm thường rồi. Đã có thân phận trong Hoàng Sơn phái, lại còn là môn sinh đắc ý của Vương công công nữa chứ, thật là độc nhất vô nhị.”
Trương Thanh Vân vội nói: “Đâu có, đâu có, Hà đại nhân mới là một đại nhân vật.”
Hà Phi không muốn dây dưa với gã, thấy đã có không ít người bỏ đi, chỉ còn lại Trương Tam, Gia Cát Bất Phàm và Tái Lý Quỳ hai người đứng đó. Những nhân vật võ lâm này vốn dĩ thấy quản gia ra mặt, hơn nữa lại còn liên quan tới Hoàng thượng cùng Đại thái giám Vương Chấn, ai dám xuất thủ cướp đoạt. Chỉ còn cách ôm một bụng ấm ức mà rút lui. Hà Phi chỉ nghĩ làm sao đối phó với người của Vương công công, đâu muốn quan tâm đến bọn họ.
Trước kia, Hà Phi đã lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, biết rằng người trong võ lâm không hề sợ người của triều đình. Nếu mình chọc cho bọn họ nổi nóng, họ cắn lại mình một nhát, điều đó thực không ổn chút nào. Kể cả hắn biết họ lặng lẽ rời đi cũng không dễ tự mình chặn lại, chỉ cần bọn họ đừng sinh sự, không tranh đoạt Trường Sinh Bình là tốt rồi. Hà Phi lẽ nào còn muốn gây thêm chuyện.
Thấy Trương Tam đang lo lắng nhìn mình, Hà Phi hỏi: “Trương Tam, ngươi làm sao vậy? Ta không đánh ngươi, cũng không mắng ngươi, lại càng không giết ngươi. Ngươi tại sao có bộ dạng này?”
Trương Tam miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười nói: “Hà đại nhân, ngài tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám đấu với các ngài. Trường Sinh Bình trong tay ta, Hà đại nhân toàn quyền lấy đi, Trương Tam một phân cũng không muốn, toàn bộ là lễ diện kiến dâng lên Hoàng thượng lão nhân gia.” Nói xong, đặt chiếc hộp vào tay Hà Phi, chuyển thân nhảy lên nóc nhà, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, ai ngờ khinh công của gã cũng thật khá.
Hà Phi nghe xong lời của Trương Tam, trong lòng khoái chí, nói: “Hoàng thượng còn chưa lớn tuổi, ngươi lại gọi người là lão nhân gia. Thực là một gã dở hơi.” Tiện tay đưa chiếc hộp cho Trương Thanh Vân, nói: “Trương hiền điệt, Trường Sinh Bình giao lại cho ngươi. Ngươi cần phải giữ gìn cho tốt, cẩn thận đừng để người ta cướp mất đấy.”
Trương Thanh Vân nói: “Đã làm phiền Hà đại nhân rồi. Thực ra, các đồng môn của ta ở gần đây, ta gọi là đến ngay. Mỗi người đều là cao thủ trong giang hồ, kẻ nào không muốn sống cứ đến, Hoàng Sơn phái nào sợ ai?”
Hà Phi nghe khẩu khí lớn lối của hắn, mỉm cười không nói gì. Lúc này Gia Cát Bất Phàm đưa theo Tái Lý Quỳ, hai người đi đến. Gia Cát Bất Phàm cười nói: "Hà đại nhân, cửu ngưỡng đại danh." Thấp giọng tiếp: “Đại nhân, có thể nói chuyện một chút được không?”
Hà Phi biết rõ thân phận của y, nhẹ nhàng cười, nói: “Được.” Rồi quay sang nói với Trương Thanh Vân: “Trương hiền điệt, ta đi trước một bước." Mang theo hai thủ hạ và binh lính, hai người bọn Gia Cát Bất Phàm ra khỏi viện lạc.
Vụ náo nhiệt này xảy ra vào lúc quá nửa đêm, cùng lắm khoảng một tuần hương thời gian, bầu trời phía đông đã hửng sáng. Trời sắp sáng rồi.
Thanh Thành lặng lẽ rời khỏi khoảng sân nọ, lúc băng qua vài nóc nhà, thình lình nghe phía sau có người nói: “Thanh Thành sư phó, công phu của người bịt mặt như thế nào?”
Thanh Thành nào nghĩ lại có người ở đằng sau, bị dọa đến phải quay đầu lại, thân hình béo tốt cũng quay theo, kinh hãi nói: “Ngươi…ngươi...” Cho đến khi thấy thấy bạch mi lão nhân vốn đồng hành với mình, mới bình tĩnh lại được.
Ông ngạc nhiên nói: “À. Lão bá, người cũng đến sao? Màn kịch vừa rồi lão nhân gia người đại khái chắc cũng thấy.”
Bạch mi lão nhân gật gật đầu, không nhanh không chậm nhún mình nhảy tới, cùng đi với Thanh Thành, nói: “Ta đã thấy tất cả, ngươi có lẽ không nhận ra rằng, khuôn mặt của dạ hành nhân là đeo mặt nạ. Hắn và tên bịt mặt giống nhau, đều là không muốn lộ mặt. Chỉ có điều công phu của hắn còn chưa lọt vào mắt ta. Tên bịt mặt kia mới là một cao thủ.”
Thanh Thành nói: “Đúng thế. Lão bá à, bần tăng đã đối một chưởng với hắn. Chưởng đó ta dùng tám thành lực đạo. Theo bần tăng phỏng đoán, hắn chỉ dùng khoảng bốn thành thôi, nghĩ chắc hắn phải là một đại nhân vật trong giang hồ.”
Bạch mi lão nhân nghe xong khẽ mỉm cười nói: “Thanh Thành sư phó, thực ra ngươi nhìn lầm rồi. Người kia chỉ dùng có hai phần lực đạo, chính xác là hai phần lực đạo thôi.”
Thanh Thành cả kinh, nhớ lại: Lão làm sao mà nhìn ra nhỉ? Lúc đó lão đâu có mặt ở đó? Ông còn cho rằng bạch mi lão nhân đến sau khi ông cùng tên bịt mặt đối chưởng, cùng với những người bị kinh động phi thân đến. Thanh Thành nói: “Lão bá làm sao biết?”
Bạch mi lão nhân nói giọng bề trên: “Dựa vào đôi mắt của ta, tên bịt mặt kia muốn giở công phu ẩn tàng ra, nhưng vẫn bị ta nhìn ra.”
Nói xong, thân hình nhoáng một cái, đáp xuống giữa sân, chính là nơi bọn họ đang ở. Bạch mi lão nhân mở cửa bước vào phòng, đầu không quay lại nói: “Thanh Thành sư phó, có một câu nói ngươi chắc đã từng được nghe: Đường lớn ngươi cứ bước, cầu độc mộc ta đi. Chúng ta có chuyện quan trọng bên người, nên lo đi trên cầu độc mộc, đừng có quản chuyện trên đường lớn.”
Khuôn mặt béo tốt của Thanh Thành đỏ lên, hiểu được hàm ý trong câu nói.
Quay trở về phòng, Thanh Thành ngồi đã tọa. Không biết là lúc nào, mở mắt ra, ngoài của sổ trời đã sáng. Một ngày mới lại đến, một lộ trình mới sắp được khởi hành, không rõ phía trước sẽ còn gặp phải chuyện gì.
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:34 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của David
Dịch giả : Aficio Nguồn : Tao Đàn Học Viện – Tàng Thư Viện
Sang ngày thứ hai, Thanh Thành gọi Phương Kiếm Minh tỉnh dậy. Tiểu tử này đêm qua ngủ ngon lành, nào biết đâu rằng trong khách sạn đã có chuyện gì phát sinh. Thanh Thành trả tiền phòng và tiền ăn tối qua cùng lúc rồi ăn sáng ngay trong khách sạn. Ngay sau đó, chín người bọn họ bắt đầu lên đường.
Họ đi thêm hai ngày nữa, vượt qua địa giới Hà Nam, tiến vào trong vùng Hồ Bắc. Phong thái của dân cư đã lạ lẫm, khẩu âm lại cũng vô cùng khác biệt. Phương Kiếm Minh nghe thấy khẩu âm người địa phương nói với nhau, học theo cả nửa ngày trời mà vẫn không xong, bứt rứt khó chịu. Nó chỉ biết mỗi một câu chửi là “Đồ điếm nhà ngươi”. Thanh Thành nghe được nói nó mấy câu, Phương Kiếm Minh chỉ cười hi hi không để ý đến.
Bạch mi lão nhân đó và thiếu niên anh tuấn đằng sau trông thấy chỉ khẽ mỉm cười, năm võ tăng Thiếu Lâm thì nghiêm mặt lại. Ngày hôm đó, họ đi tới một bến đò bên bờ Trường Giang. Chỉ thấy nước sông cuồn cuồn nơi xa, cuốn trôi theo không biết bao nhiêu bụi trần. Cũng đã từng có không biết bao nhiêu tao nhân mặc khách vì dòng sông này mà xướng lên những bài thơ ca tụng nó.
Nguyễn Tịch thời Ngụy Tấn có Vịnh hoài thi, một tuyệt tác:
Trường Giang thăm thẳm nước, lặng soi bóng phong lâm Bờ sông lan dại nở, quấn chân vó ngựa tầm Tiết xuân vương nỗi nhớ, mãi ngóng chốn xa xăm Trông chờ ai mòn mỏi, hoa thắm tỏa hương thầm Kẻ sĩ dù xuất chúng, mây trôi cứ vô tâm Thương con chim hoàng tước, lệ rơi rơi khôn cầm.
Và cả “Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng” của Lý Thanh Liên (Lý Bạch) đời Đường nữa:
Tiễn người rời bước Hoàng Hạc lâu Tháng ba hoa nở sang Dương Châu Trời xanh nhuộm cánh buồm xa lắc Mây sóng Trường Giang biếc một màu.
Những bài thơ này về sau đều trở thành tuyệt xướng (bài thơ được mọi người thích ngâm vịnh. ND).
Phương Kiếm Minh thấy con sông lớn đến vậy, không ngăn nổi thi hứng trỗi dậy, niệm liền vài lần những bài cổ thi đã từng học ở Thiếu Lâm tự, biểu đạt tâm tình lần đầu được trông thấy Trường Giang. Với sự hào hứng của nó, bạch mi lão nhân nghe thấy, khẽ than: “Bao nhiêu năm qua, có biết bao nhiêu võ lâm hào kiệt thần công cái thế, rồi một đêm vẫn là không tránh khỏi cái kiếp phải qua đời. Con xem nước của con sông Trường Giang này, nó chỉ chảy về chỗ thấp hơn, còn thì không tính toán được mất gì, đâu có như người nhân thế thích tranh danh đoạt lợi.”
Phương Kiếm Minh nghe thấy, nói: “Lão gia gia. Con từng nghe Chưởng môn sư bá tổ nói rằng, bởi vì vạn vật có linh hồn, có thất tình lục dục, không có những cái đó, chúng ta lấy gì để trở thành chủ nhân của thế giới được đây? Người chớ thấy nó luôn chảy xuôi dòng, thực ra nó cũng biết sướng vui, sầu khổ, bi thương đó, không thì thanh âm của nó người ta làm sao nghe thấy được.”
Bạch mi lão nhân vừa nghe xong liền chăm chú quan sát đánh giá tiểu tử mệnh danh “người thông minh nhất Thiếu Lâm Tự”. Ông từng thấy có người nói tên oắt con này thông minh hiểu chuyện như thế nào. Lúc đó ông chỉ cho rằng tiểu hài tử tiểu thông minh thôi, đến khi đi cùng nó những ngày qua cũng chưa từng có dịp nói chuyện nhiều với nó. Hôm nay thấy trong lời nó nói còn hàm chứa cả thiền lý, ông đã nhìn Phương Kiếm Minh bằng một con mắt khác.
Thanh Thành ở bên nghe được, trong lòng thầm cao hứng. Phương Kiếm Minh là đệ tử của ông, ông đương nhiên lấy đó mà ngạo nghễ rồi. Bạch mi lão nhân nhìn kỹ Phương Kiếm Minh vài lượt, đột nhiên trầm giọng nói: “Lời con nói đúng lắm, đáng tiếc rằng con và Phật có duyên mà lại vô duyên, đời này không làm được một hòa thượng đích thực, quả là một hạt giống tốt.”
Thanh Thành vừa nghe, không tin được, thầm nhủ: Lão sao mà biết đồ nhi của ta không làm hòa thượng được? Ta là một hòa thượng, lẽ nào Minh nhi trong tương lai không ly khai Thiếu Lâm Tự không được sao?
Đột nhiên ông nghĩ tới việc rồi đến một ngày Minh nhi trưởng thành, muốn xông pha giang hồ, rời khỏi mình, vậy thì bản thân có chút không quen lắm, trong lòng không ngăn nổi chút buồn rầu. Tục ngữ nói: Con người có thất tình lục dục. Kể cả hòa thượng cũng không miễn được. Thanh Thành tính ra cũng chưa phải là một hòa thượng đắc đạo, cảm thấy thương tâm âu cũng đâu phải chuyện bất bình thường.
Mấy người bọn họ còn đang nói chuyện, một con thuyền lớn từ từ cập bến. Neo vừa thả xuống, trong chốc lát, một đội nhân mã từ trên thuyền bước xuống. Đi đầu là một người cưỡi trên lưng con tuấn mã cực kỳ uy mãnh, người này thân hình gầy mà cao, trông như một chiếc cần câu, niên kỷ áng chừng xấp xỉ tứ tuần. Sau lưng y là tám đại hán mình mặc kình trang, lưng đeo đại đao.
Chỉ thấy khi đám này xuống thuyền rồi, người kia chỉ liếc qua bọn họ, da mặt hơi nhăn lại chứ không nói gì rồi lướt qua mấy người Phương Kiếm Minh mà đi. Bất thình lình, có người nói lớn: “Họ Giang kia! Lão thân hỏi ngươi, tên Hồ Bất Quy của Ma giáo các ngươi ở nơi nào? Lão thân phải tìm hắn tính sổ.” Theo tiếng nói, một nhân ảnh mang theo một đạo kình phong ập tới bên hán tử cao gầy.
Phương Kiếm Minh và mọi người quay đầu nhìn lại, trông thấy một lão bà tử tóc điểm bạc. Bà xông tới phía trước hán tử cao gầy, tay trảo vươn ra, thủ chỉ vừa chạm vào vạt áo của đối phương nhưng không hiểu sao thấy trơn tuột như thể chạm phải khối băng, không tóm được gì.
Bạch mi lão nhân nhìn thấy, cười bảo: “Tên này đích thực có chút công phu.”
Thanh Thành trong lòng chấn động, nhớ đến một người.
Lão bà tử không trảo trúng đối phương, lại phóng tiếp một chưởng. Hán tử cao gầy chỉ khẽ mỉm cười, lách mình chuyển thân, chưởng của lão bà tử tuy chạm vào tay trái hắn nhưng lại tựa hồ chạm phải da rắn, thủ chưởng của bà từ cánh tay hắn trượt xuống dưới… Không đợi cho chiêu thức đi hết, lão bà tử nhún mình nhảy lên, phi ngay ra một cước, đá thẳng vào bên háng đối phương, chiêu này sử ra có đôi phần ngoan độc.
Hán tử cao gầy không vì thế mà giận, vẫn mỉm cười như trước, ngạnh tiếp một cước của lão bà tử. Bạch mi lão nhân xem đến đây, cười nói: “Có trò vui để coi rồi.” Lời vừa dứt, lão bà tử đó thân hình run lên, ngã văng ra mấy trượng bên ngoài. Phương Kiếm Minh nhìn thấy, vỗ tay cười: “Hay lắm, hay lắm.” Thì ra ngọn cước của lão bà tử vừa mới tiếp xúc vùng xương chậu của đối thủ, sắp sửa phát lực nhưng không hiểu sao võ công của người ta lại thật là kỳ quái. Nơi bà phát lực như thể bị chìm vào trong bùn lầy, chạm phải “đầm lầy” này lại thấy nó trở nên đàn hồi vô cùng, đẩy lão bà tử ở trên cao bắn văng ra xa.
Hán tử cao gầy cười ha hả: “Tôn đại nương à, Hồ huynh ở đâu ta thực không biết. Bà sao không đi tìm nơi khác đi.”
Lão bà tử giận dữ, hét lên: “Họ Giang kia, lão thân biết Ma giáo các người khi phụ chúng ta lão ấu vô lực. Khổ nhi đưa thiết tỳ bà của ta ra đây. Ta muốn xem xem hắn có tránh nổi vũ khí bằng thép đúc của ta hay không.”
Nói xong bà đưa tay trái ra, chỉ thấy một tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi. Cô bé người dong dỏng, sắc mặt có phần hơi trầm lắng, tay đang cầm một cây thiết tỳ bà. Tiểu nữ hài đỏ mặt, nói: “Nãi nãi, người… tính lại xem, chúng ta bỏ đi thôi.” Lão bà tử kia thấy cô bé không chịu đưa thiết tỳ bà lại, bực mình nói: “Nha đầu ngươi không biết thế nào là tốt xấu, ta muốn báo thù cho cha ngươi, lẽ nào ngươi không muốn sao?”
Hán tử cao gầy nghe thấy, khuôn mặt cười cợt nghiêm lại, nói: “Tôn đại nương. Bà chớ có nói lung tung. Hồ huynh và nhi tử của bà cùng luận võ, lại chính là do nhi tử của bà cưỡng bách nữa. Huynh ấy qua đời sau khi luận võ, không biết vì sao lại chết trong kỹ viện. Chuyện này không thể trách Hồ huynh được. Ma giáo chúng ta càng không thể hại người già cả hay con trẻ. Ta dùng thân phận Xà đàn Sứ giả của Ma giáo để bảo đảm với lão ấu các người.”
Lão bà tử đó nghe xong, miệng cười lạnh, đột nhiên phi thân qua đoạt lấy thiết tỳ bà trong tay tôn nữ, quay mình nhắm thẳng tới Giang Phong mà ra chiêu. Giang Phong đích thực là một kẻ có tư cách, thấy vậy mà không nổi nóng, thân hình nhẹ lướt tránh ra sau rồi lại lật mình nhảy lên ngồi yên ổn trên lưng ngựa. Hắn huýt sáo một tiếng, cười nói: “Điên rồi, điên rồi. Tôn đại nương điên thật rồi.” Hai chân hắn kẹp vào bụng ngựa, giật mạnh dây cương, con ngựa liền nhảy lên, phóng ra bên ngoài khoảng một trượng năm thước, vó ngựa kêu lên đắc đắc, lại xa thêm chục trượng nữa. Tôn đại nương đuổi không kịp. Đám đại hán thấy thủ lĩnh đã đi rồi, lập tức lên ngựa, dây cương căng roi ngựa quất, vó ngựa dậm như sấm rền, bám theo sau Ma giáo Xà đàn Sứ giả Giang Phong, kẻ đã sớm đi xa khỏi rồi.
Lão bà tử tức uất, chửi bằng tiếng của người địa phương không ai nghe hiểu. Tiểu nữ hài nghe thấy, sắc mặt càng đỏ hơn. Lão bà tử chửi thêm vài câu rồi quay người nhìn tiểu nữ hài, khe khẽ thở dài rồi rời khỏi bến đò. Tiểu nữ hài vội vã đuổi theo, bám lấy y phục của nãi nãi. Hai người vừa mới gây ra một trường “nháo kịch” lại tiếp tục cuộc hành trình vô định của mình.
Phương Kiếm Minh thấy họ đã đi xa rồi, nói: “Sư phụ à, họ thật đáng thương. Con mà là nhi tử của bà ấy, sẽ không cùng với tên họ Hồ kia tỷ thí đâu.”
Thanh Thành nói: “Đúng vậy, bọn họ thực là đáng thương. Chỉ có điều trên thế giới này còn có những người đáng thương hơn. Họ ăn không đủ no, mặc không đủ ẩm, lại còn bị quan đàn áp nhiễu nhương. Tương lai khi con lớn khôn phải để ý cứu trợ họ, vậy mới không uổng công vi sư dạy dỗ.”
“Được mà, sư phụ. Con từ nay về sau sẽ không ăn nhiều uống lắm nữa. Thầy có thể cùng với con làm ước pháp tam chương (ba điều ước định. ND) không?”
Thanh Thành rùng mình, hỏi: “Ước pháp tam chương gì nào?”
Phương Kiếm Minh nói: “Sư phụ, chỉ cần chúng ta thấy người cùng khổ, không quan tâm có bao nhiêu, chúng ta đều tiếp tế cho họ; thấy chuyện bất bình, liền khẳng khái xông ra, trượng nghĩa xuất thủ; thấy kẻ làm điều tà ác, chết vạn lần còn chưa đủ, cũng không thể xuôi tay làm ngơ. Sư phụ có thể làm được chăng?”
Lời của Phương Kiếm Minh vừa nói ra liền làm chấn động mấy người bọn họ. Ai mà nghĩ được nó mới chưa tới tám tuổi, lại có thể nói ra lời như thế. Thanh Thành sống vài chục nắm rồi, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình còn không được như một tiểu hài tám tuổi. Ông cười ha ha, nói: “Hảo đồ nhi. Với câu nói này của con, vi sư dù có chết cũng chết không còn gì hối hận nữa.” Bàn tay nhỏ bé của Phương Kiếm Minh và bàn tay hộ pháp của sư phụ Thanh Thành chạm vào nhau, tiếng vang trong trẻo truyền ra khắp không trung.
***********************************
Chương này thật tuyệt vời khi có sự góp mặt của các cao thủ dịch thơ Tàng Thư Viện, góp sức chuyển thể hai bài tuyệt xướng thời Tam Quốc và Đại Đường về con sông Trường Giang lừng danh.
Trường Giang thăm thẳm nước, lặng soi bóng phong lâm
Bờ sông lan dại nở, quấn chân vó ngựa tầm
Tiết xuân vương nỗi nhớ, mãi ngóng chốn xa xăm
Trông chờ ai mòn mỏi, hoa thắm tỏa hương thầm
Kẻ sĩ dù xuất chúng, mây trôi cứ vô tâm
Thương con chim hoàng tước, lệ rơi rơi khôn cầm
(hieusol)
Thăm thẳm trường giang sóng nhu tình
Rừng phong soi bóng nước lung linh
Lan hoa bên đường chèn sỏi đá
Đôi thớt ngựa ô chợt vút qua
Xa xa ngắm cảnh người buồn bã
Khí trời xuân sắc động lòng ta
Tam Sở kẻ sĩ người xuất chúng
Triều đình bao kẻ nghĩ việc chung
Hương toả không trung lòng rung động
Trên cao tìm kiếm một sắc hồng
Bi ai hoàng tước ai có hiểu
Ai ngăn mắt đỏ lệ đã nhiều .
(linhlan)
Trường Giang trôi lặng lẽ , phong soi bóng đôi bờ
Đường đầy lan dại mọc, thúc ngựa cất vó phi
Trông xa buồn man mác, gió xuân động lòng ta
Người tài nơi Tam Sở, chốn triều sắp suy vong
Hoa đỏ hương lan tỏa, núi cao vọng phía xa
Buồn thay chim Hoàng Tước, thế này ngăn sao xong.
(A.Jus)
[CENTER] Sông Trường Giang sâu thẳm
Soi bóng rừng phong già
Hoa dại chen nhau mọc
Khó níu chân ngựa qua
Cảnh trời xuân thơ mộng
Sao thêm buồn lòng ta
Tam sở bao người giỏi
Triều đình thì xa hoa
Hương hoa lan toả ngát
Khắp không trung bao la
Chỉ thương chim hoàng tước
Nước mắt rơi xót xa
(Phuong03)
Trường Giang cuồn cuộn thẳm sâu.
Rừng phong một dải biếc mầu chia phôi.
Bờ sông lan dại nở rồi.
Đường quan ô ngựa nhất thời tung câu.
Nhìn xa, lòng dạ buồn rầu
Khí xuân khơi lại lửa sầu làm chi.
Sở Tam, kẻ sĩ thiếu gì
Triều đình hủ bại, còn chi cương thường.
Hồng hoa lan tỏa ngát hương.
Lên cao tìm kiếm, người thương đâu rồi?
Thương con Hoàng Tước lệ rơi!
Có ai thấu được lòng tôi rối bời!
(Thương con Hoàng Tước quá thôi
Không sao cầm được lệ rơi hai hàng.)
(diepkiemanh)
Thăm thẳm nước Trường Giang, hàng phong nghiêng soi bóng
Hoa dại mọc lấn đường, ngựa hăng phi vụt mất
Trông mà buồn day dứt, tiết xuân rung động lòng
Kẻ sĩ lưu lại Sở, triều đình cứ hoang dâm
Hương hoa lan theo gió, thoảng đưa nỗi nhớ mong
Thương hoàng tước trong dạ, ngoài mi lệ khôn cầm.
(Aficio)
Người nay giã biệt Hoàng Hạc lâu
Tháng ba xuân tiết đến Dương Châu
Buồm xa lẫn bóng trời xanh thẳm
Chỉ thấy Trường Giang một phiến sầu
(hieusol - I)
Tiễn người rời bước Hoàng Hạc lâu
Tháng ba hoa nở sang Dương Châu
Trời xanh nhuộm cánh buồm xa lắc
Mây sóng Trường Giang biếc một màu
(hieusol - II)
Lầu Hoàng Hạc, hướng tây tiễn bước
Giữa mùa hoa, khói toả Dương Châu
Cánh buồm khuất bóng trong chiều biếc,
Để Trường Giang trôi mãi về đâu.
(A.Jus)
Người rời Hoàng Hạc tới trời tây
Mây khói Dương Châu tháng ba này
Xanh xanh thuyền khuất xa nơi ấy
Trường Giang cô tịch ở nơi đây.
(linhlan)
Bạn cũ giã biệt Hoàng Hạc lâu
Tháng ba hoa nở khắp Dương Châu
Trời xanh lẻ bóng buồm xa thẳm
Sóng nước Trường Giang ngắt một màu
(diepkiemanh)
Tháng ba tiễn bạn tới Dương Châu
Xuân đẹp cũng rời Hoàng Hạc lâu
Cánh buồm cô độc đi xa mãi
Bỏ lại Trường Giang với trời sầu.
(phuong03)
Buồm đơn khuất bóng chân trời thẳm
Để lại Trường Giang nước một dòng
Bạn hiền tây tiến xuân đang đượm
Lầu Hạc ta ngồi ngắm cảnh sông.
(Aficio)
Bạn từ lầu Hạc lên đường,
Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng.
Bóng buồm đã khuất bầu không,
Trông theo chỉ thấy dòng sông bên trời.
(Ngô Tất Tố)
Bạn cũ đi từ Hoàng Hạc Lâu
Tháng ba hoa khói xuống Dương Châu
Cánh buồm mất hút chân trời thẳm
Chỉ thấy Trường Giang nước chảy mau.
(Trần Nhất Lang - I)
Bạn đi từ Hoàng Hạc Lâu
Tháng ba hoa khói Dương Châu xuôi dòng
Cánh buồm khuất nẻo cuối sông
Trường Giang nước chảy mênh mông lạnh lùng.
(Trần Nhất Lang - II)
Rời lầu Hoàng Hạc bạn lên đường ,
Tháng ba hoa khói, trẩy châu Dương .
Lẻ loi cánh buồm xa khuất bóng ,
Chỉ thấy chảy hoài nước Trường Giang .
(Phụng Hà)
Lầu vàng tiễn bạn ra đi
Tháng ba sương phủ nẻo về Quảng Lăng
Cánh buồm dần khuất xa xăm
Lòng buồn ngơ ngẩn theo dòng Trường Giang
(Song Nguyễn HànTú)
[B][I]Phía tây lầu tiễn người bạn cũ
Giữa mùa hoa khói phủ về xuôi
Bóng buồm xa khuất lẻ loi
Chỉ còn dòng nước mãi trôi cuối trời.
(Nguyễn Thành Ân)
Last edited by hoangcongthanh; 15-10-2008 at 05:39 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ZORO_NDK