Cocktail cho tình yêu
Tác giả: Trần Thu Trang--Tặng Matahari
Hồi 16
16. 16
Khi Lập vừa từ Nhật trở về, cái tin công ty sẽ triệu tập đại hội cổ đông đột xuất sau ba tuần nữa làm cho anh khá bất ngờ. Tình hình làm ăn đang thuận lợi. Cổ tức mới chia hồi cuối năm ngoái và các cổ đông đã rất hài lòng. Dịp Tết vừa qua anh đi thăm một lượt, gần như tất cả bọn họ đều tỏ ra tin tưởng vào sự điều hành của anh. Vậy thì có cái gì khiến cho đại hội cổ đông lẽ ra tiến hành vào đầu tháng tám lại bị đẩy gấp lên tháng năm?
Bước vào căn phòng họp rộng thênh thang trên tầng thượng toà nhà, Lập nhìn lướt một lượt và ngay lập tức có được câu trả lời cho thắc mắc của mình. Thìn “ngựa”, cổ đông lớn thứ tư của công ty nhưng cũng là kẻ luôn luôn chống đối anh, đang đứng trước một nhóm cổ đông nhỏ, hoa tay múa chân. Lập buông người vào chiếc ghế chủ tịch, cất giọng châm biếm:
- Thời gian thể dục khởi động đã hết, thưa các vị!
Ngồi thẳng lên lấy lại vẻ nghiêm trang đĩnh đạc, anh nói ngắn gọn:
- Chúng ta bắt đầu họp thôi. Ông Định vẫn điều hành đại hội như khi họp bình thường, phải không?
Ông Định là bố chồng của Quỳnh Anh và là cổ đông lớn tuổi nhất của công ty. Ông giữ chức phó chủ tịch hội đồng quản trị, một chức vụ danh dự và chỉ có tác dụng mỗi kỳ hội họp. Đẩy chiếc kính lão lên, ông hắng giọng để dẹp yên những tiếng xì xào:
- Hôm nay, đại hội cổ đông họp bất thường là do đề nghị của ông Nguyễn Bá Thìn. Ông Thìn muốn chất vấn ông Bùi Đức Lập - chủ tịch hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc về một số vấn đề…
Lập lắng nghe ông già đọc những cái gọi là vấn đề, cố nén cảm giác vừa bực bội vừa buồn cười, anh cứ như một tên tội phạm cần đem ra xét xử chứ không phải một người đang chèo lái cả công ty vậy. Đưa mắt về phía An, anh nhận thấy nét ái ngại trên mặt bạn đang hướng về phía một người khác, không phải anh mà là em trai anh, Thạch.
Thìn “ngựa” lên tiếng, giọng oang oang:
- Đầu tiên là vấn đề xây dựng Bãi Hạc resort. Ông chủ tịch có thể cho tôi biết lý do tại sao chi phí thi công Bãi Hạc resort lại bị đội lên tới 15% so với dự toán ban đầu?
Có tiếng xôn xao cố ý trong đám cổ đông. Lập nhìn về phía em trai, Bãi Hạc mới đang tiến hành quyết toán, đáng ra phải tháng bảy mới công bố. Thông tin về việc chi vượt dự toán này chỉ có nó, anh và An biết… Lập nhếch môi chua chát, anh nheo mắt nhìn vẻ hung hăng của Thìn, giọng lạnh băng:
- Thông tin ông có không thực sự chính xác. Con số phát sinh chỉ là 13,7% mà thôi. Vì Bãi Hạc resort được xây dựng trên nền đất cát ven biển nên khảo sát địa tầng cần phải thận trọng, chi phí khảo sát đã bị đẩy lên.
- Chứ không phải là kỹ sư khảo sát do chính ông tuyển vào đã đâm người ta bị thương rồi phải chịu tù 36 tháng dẫn đến việc ta phải thuê công ty tư vấn xây dựng bên ngoài sao?
- Đó là chuyện không liên quan. Dù là kỹ sư tôi tuyển hay thuê công ty ngoài thì chi phí cũng bị đội lên như nhau.
Lập ra hiệu, An ra ngoài một lát rồi đem vào phát cho tất cả những người có mặt trong phòng một xấp giấy mỏng. Anh không nhìn vào xấp giấy trong tay mình, nói ngay:
- Tài liệu mà các vị đang cầm có hai phần. Cột bên trái là chi phí khảo sát dự liệu đã trình trong hồ sơ dự án mà chính các vị đã duyệt hồi năm ngoái, phần ghi chú cũng có lưu ý là có thể phát sinh nếu địa tầng không ổn định. Cột bên trái là chi phí thực do công ty tư vấn xây dựng VACC đưa ra, trong phần ghi chú cũng có nói về chi phí phát sinh khi gia cố nền móng.
Có những tiếng à ồ vang lên, Lập nhếch môi cười nhạt với Thìn “ngựa”:
- Nhân đây, tôi xin nhắc cho ông Thìn rõ là những chuyện như nhân viên công ty phạm tội cố ý gây thương tích và phải thi hành án là hành vi cá nhân, nó không hề liên quan đến công ty hay bản thân tôi. Những vấn đề như vậy ông không nên đem ra đây làm mất thời gian của cuộc họp.
Thìn “ngựa” hất gương mặt dài như mặt ngựa của mình, oang oang nói tiếp:
- Nếu chỉ là gia cố nền móng, chi phí phát sinh sẽ chỉ là 9 đến 10%. Vậy xin hỏi ông chủ tịch, số còn lại hiện đang nằm trong túi ai?
- Đề nghị ông Thìn không nên dùng những cách hỏi quy chụp như vậy - An gõ tay xuống bàn, nghiêm mặt.
- Tôi sẽ trả lời luôn - Lập khoát tay - Như các vị đã biết, Bãi Hạc nằm ở ven biển, thời gian thi công lại trùng vào mùa mưa bão. Cơn bão số 7 hồi cuối tháng bảy năm ngoái đã quét thẳng vào khu vực này. Nó đã làm đổ và hư hại hoàn toàn phần kết cấu bằng gỗ của dãy phòng D. Khi ấy ông An và tôi cùng ở đó chứng kiến, chúng tôi đều bị thương phải nằm viện, tôi bị chấn thương sọ não nhẹ, ông An thậm chí đã bị teo và gần liệt một cánh tay. Liệu tôi có nên đem phần thiệt hại vật chất và tổn thương nhân sự do thiên tai này tách ra khỏi bản quyết toán không?
- Vậy tại sao ông không lùi thời gian thi công đến mùa khô? Theo một số kỹ sư giám sát thi công có kinh nghiệm thì việc thi công vào mùa mưa sẽ khiến nhiều bất lợi nảy sinh, chất lượng công trình có thể không đảm bảo, kẻ gian sẽ lợi dung mưa bão để ăn cắp vật liệu hoặc như ông vừa kể, thiệt hại về nhân sự do thiên tai…
Lập lại cười cay đắng, kỹ sư giám sát thi công có kinh nghiệm mà Thìn nói không phải Thạch thì còn ai vào đây nữa. Nó đã giao hảo với gã mặt ngựa này từ lúc nào mà anh không ngờ… Hết chuyện chi phí xây dựng cho đến việc thi công mùa mưa bão, nó dường như đang bày cho Thìn “ngựa” cách dồn anh vào thế bí. Không loại trừ việc những thông tin về Bãi Hạc trước đây mà Thìn “ngựa” đem mớm cho Kim Dung cũng là từ nó mà ra.
- Xin ông chủ tịch tập trung trả lời cho!
Tiếng ông già Định nhắc nhở làm Lập bừng tỉnh, anh ngồi thẳng dậy:
- Vâng, thưa các vị. Sở dĩ tôi quyết định cho thi công Bãi Hạt resort vào mùa mưa là vì ba lý do sau. Thứ nhất, đồng vốn huy động của các vị cổ đông ở đây cần phải thu lại hiệu quả càng nhanh càng tốt. Để tiền phải nằm chờ sinh lãi cầm chừng mấy tháng trời sẽ làm các vị mất kiên nhẫn. Thứ hai, tháng sáu tới đây, ba tỉnh khu vực Bắc Trung Bộ sẽ cùng tổ chức festival du lịch, ước tính số du khách sẽ lên tới 60 nghìn lượt. Nếu đợi đến hết mùa mưa bão, tức là thánh mười, hoặc tháng mười một năm ngoái mới khởi công, Bãi Hạc sẽ hoàn thành không kịp festival và bỏ lỡ một lượng khách lớn trong năm nay. Thứ ba...
Ngừng một lượt nhìn khắp những gương mặt chăm chú, Lập uống một ngụm nước, ra hiệu cho thư ký mở máy chiếu, những slide hình ảnh lướt chầm chậm, anh đứng dậy chỉ lên màn hình và nói bằng giọng ấm áp:
- Tôi hơi ngại khi phải nói đến cái lý do thứ ba này. Vì nó khá... gàn dở. Bãi Hạc, như các vị đã và đang thấy đây, có cảnh quang rất đẹp, lại nằm ở vị trí chiến lược an ninh kinh tế của khu vực miền Trung tương lai. Đã có nhiều công ty có yếu tố nước ngoài định tiến hành đầu tư, như tập đoàn Tsang&Co của Singapore với dự án sân golf hay liên doanh Đài Giang với tổ hợp khách sạn. Những đối tượng này đã tìm mọi lý do để hất chúng ta ra, kể cả lợi dụng chủ trương thanh kiểm tra việc sử dụng đất đai đầu tư của tỉnh.
Màn hình hiện lên đoạn trích một quyết định của uỷ ban tỉnh về việc thu hồi đất ở những dự án đầu tư chậm trễ. Lập thu tay thành nắm đấm dằn lên bàn:
- Tôi ký thoả thuận giải phóng mặt bằng từ đầu quý 2 năm ngoài, việc khảo sát lại phát sinh như đã nói ở trên. Nếu không kịp thời cho thi công ngay, tỉnh sẽ rút lại quyết định giao đất với lý do chúng ta lãng phí bỏ hoang đất và giao lại cho các đối tượng ngoại quốc kia. Như thế chẳng những ta giải phóng mặt bằng không công cho họ mà chúng ta, thay vì làm chủ một khu nghĩ dưỡng lành mạnh cho người Việt, lại phải đứng nhìn khu đất đó bị biến thành khu vực chỉ dành cho bọn khách nước ngoài lắm tiền vào ăn chơi hưởng lạc. Bọn đấy sẽ cười nhạo, khinh thường người Việt bằng những tấm biển "Foreigners only" và thậm chí sẽ hạ nhục người Việt chúng ta bằng những trò mua vui trên thân xác đàn bà con gái Việt Nam. Tôi không muốn điều đó xảy ra.
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên, lúc đầu lác đác, lát sau rào rào không dứt. Lập ngồi xuống, không nhìn ai. Anh thở ra, cảm giác vô vị. Cuộc đấu tố này rồi sẽ phải kết thúc theo đúng ý anh, nghĩa là vị trí cũng như tài sản anh chẳng mảy may suy suyển. Nhưng có những thứ chưa cần cuộc họp kết thúc anh cũng biết rằng mình đã không còn...
Đan bước ra khỏi toà nhà chính của London College of Fashion. Đang là cuối mùa thu, khung cảnh quanh trường rực lên một trời lá, là vàng pha đỏ hoặc nâu làm cho những tia nắng dưòng như cũng sẫm màu hơn. Đan vừa nhận được một phần thưởng tuyệt vời. Mười tám mẫu thiết kế khăn lụa mùa hè của cô đã được nhà trường chọn là một trong bốn bộ sưu tập của năm. Cô sẽ có một chuyến tham quan kinh đô thời trang Paris và thực tập với nhà tạo mẫu danh tiếng Yvonne de Philbert trong 30 ngày. Felix và Mirthe, một cô bạn người Hà Lan, đang chờ cô ở dưới gốc cây sồi. Nhìn thấy cô giơ tờ giấy chứng nhận phần thưỏng và cười, Felix yểu điệu đập vào tay Mirthe:
- Đó, tôi đã nói với bồ là cô ta sẽ chỉ cười một cái thế này thôi mà.
Học với nhau cả nam trời, Felix đã dần dần không còn giữ ý với cô nữa. Bây giờ anh ta hoàn toàn giống với mấy cô bạn của cô, từ cái cách thoa son dưỡng môi cho dến kiểu nói chuyện ngồi lê đôi mách. Mirthe liếc qua dòng chữ trong giải thưởng, rồi đưa tay lên bịt miệng:
- Ôi lạy Chúa, Yvonne de Philbert... Felix, bồ xem mà xem, Yvonne se Philbert. Ôi, Tan...
Đan mỉm cười, những người bạn ở đây không ai phát âm được cái tên cô hco ra hồn, cô luôn bị biến thành Đean hoặc Tan. Cô để mặc cho Felix và Mirthe xuýt xoa bàn cãi gì đó về chuyến đi. Hình như họ đang thoả thuận là sẽ "bám càng" cô sang Pháp trong tuần đầu tiên. Cô nhìn lên tán lá cây sồi, nghĩ tới một người đang ở cách cô hơn một phần tư vòng trái đất...
Đã nhiều tháng nay cô không hề nhân được tin tức gì từ chính anh. Những tầm ảnh hay bức mail của cô vẫn đều đặn được gửi đi trong vô vọng. Không một dòng hay một mẫu file đáp lại. Cô tự hỏi không rõ có chuyện gì đã xảy đến với anh.
Tất cả những gì cô nghe về anh đều từ người khác hoặc từ những dấu hiệu mơ hồ. Lượt đọc torng blog vẫn tăng lên. Những khoản tiền lớn vẫn đều đặn chuyển vào tài khoản ngân hành bên này. Đức chat với cô vẫn nói rằng anh qua nhà thăm hỏi ba hàng tuần. An và Thảo đêu nói rằng anh luôn nhớ cô. Rõ ràng anh vẫn quan tâm tới cô. Nhưng sự im lặng của anh quả là đáng sợ.
Hơn bao giờ hết cô mong mỏi khoá học hãy kết thúc thật nhanh để được trở về với anh. Cô thèm được nói chuyện với anh, nghe cái kiêu tỉnh tỉnh đâm ngang mà anh chỉ nói với riêng cô. Cô thèm được náu mình trong vòng tay anh, cảm nhận những sợi râu nham nhám cù lên mang tai mình. Nỗi ám ảnh vê những ngưòi đàn bà trước đây của anh theo thời gian tan biến. Cô nhận ra rằng anh và cô cần phải ở bên nhau đến mức nào, rằng mình đã dại dột làm sao khi quyết định rời xa anh.
Khoảng thời gian mấy tháng sống trong nỗi nhớ nhung khắc khoải dường như kéo dài vô tận. Nếu không bắt bản thân phải cuốn vào vòng quay học tập - thực hành liên miên, co lẽ Đan đã không chịu nổi. Cô dồn sức vào những mẫu thiết kế. Nhờ lý thuyết cập nhật và những công nghệ mới nhất, khả năng sáng tạo của cô được phát huy tối đa. Cô vượt lên một chút so với các bạn cùng học, những mẫu thiết kế luôn ẩn chứa tình yêu của một người con gái phương Đông đã thuyết phục được nhà trường. Cô đã đủ điều kiện tốt nghiệp, chỉ cần thêm một bản nhận xét thực tập của nhà thiết kế danh tiếng Yvonne de Philbert nữa là cô được về với người ấy...
Felix huơ huơ tay trước mặt cô:
- Hey, bồ vẫn nghe tôi đấy chứ?
Mirthe cười nháy mắt:
- Hãy quên ý định bắt cô ấy đãi bữa tối ở Ritz đi, Felix. Bồ có thấy không? Cô bạn của chúng ta đang nhớ ai đó.
- Hai bồ đã nói gì nhỉ? - Đan xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. lơ đãng. Cô lấy lại tấm giấy và đứng dậy rời khỏi bóng râm của cây sồi.
- Chúng tôi đang nói là bồ phải học nhanh lên mà về với anh chàng tốt số đó thôi. Xem anh ta có gì này, ồ, một cô gái tóc đen ngọt ngào. Bây giờ thì cô gái tóc đen hãy đưa những người bạn kém may mắn này đi ăn KFC nào!
***
Đan cúi nhìn địa chỉ ghi trong sổ rồi đi lên cầu thang xoáy trôn ốc. Hoá ra bà bác của Lập sống trên tầng 4 của một toà nhà cổ giữa trung tâm Paris, chỉ cách nơi trọ của cô một chặng tàu điện ngầm. Họ hàng nhà anh không có đông lắm, phần lớn mọi người đều là người Việt Nam, chỉ có bà bác cả này theo chồng sang Pháp từ năm 54. Dừng trước cửa, sửa lại chiếc ruban trên bó hoa và hít một hơi dài, Đan bấm chuông. Mẹ chồng nói với cô rằng bà bác đã hơn 70 tuổi nhưng vẫn nhanh nhẹn và khá... đồng bóng, cô đã gọi điện hẹn trước và đến đúng giờ, hy vọng bà không đến nỗi khắt khe.
Người mở cửa cho cô không phải một bà lão mặc quần lụa xanh đỏ như bà HUyên miêu tả mà lại là Thạch. Thạch nhìn cô, nở nụ cười buồn buồn:
- Sao chị lại nhìn em thế? Chị vào đi, bác đang chờ.
- Thạch sang từ bao giờ, sao chị không nghe ai nói?
- Chị vào đi đã, rồi nói chuyện sau.
Bà Nicole, hay tên Việt Nam là Sâm, ra đón cô cháu dâu trong bộ váy lụa dài sặc sỡ, chiếc khăn san đỏ thắm và mái tóc bạc trắng cắt tém. Bà hôn chùn chụt lên má cô, vừa khen cô xinh vừa khen bó hoa cô tặng rối rít. hai bác cháu trò chuyện bằng những câu tiếng Việt đơn giản và chậm rãi. Bà Sâm nói xen lẫn nhiều từ tiếng Pháp, thỉnh thoảng lại tuôn ra cả câu xì xồ.
Trước đây, tất cả những gì Đan biết trong tiếng Pháp chỉ là cách phát âm những cái tên, nhất là tên rượu và mấy câu cửa miệng của ông thầy Eugèn. Cũng may cho cô, ở chỗ bà Yvonne de Philbert có nhiều người nói được tiếng Anh. Hơn nửa tháng qua cô đã học thêm được rất nhiều điều ở nhà mọt trứ danh đó, ngoài cách làm việc chuyên nghiệp ra còn có thêm chút ít tiếng Pháp thông thường, đủ để hiểu được lời nói của bà bác chồng lúc này.
Được một lát, bà Sâm ngáp dài và đòi đi ngủ. Đan kín đáo liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường, mới 8 giờ tối mà bà đã buồn ngủ ư? Thậm chí cô còn chưa nghe bà nhắc tới việc nầu ăn bữa tối Việt Nam như đã dặn đi dặn lại trong điện thoại. Thạch đưa bà bác thất thường vào phòng ngủ rồi quay ra nhìn Đan đang ngơ ngác, mỉm cười:
- Chắc mẹ cũng nói với chị là bác hơi... đồng bóng rồi, đúng không? Bác sẽ ngủ đến nửa đêm rồi đi nghe nhạc jazz. Mấy hôm nay ccụ đang hứng làm như thế, như có cơn ấy... Thôi, chị chờ em chút, em cho mấy con mèo của bác ăn, rồi mình sẽ đi ăn tối bên ngoài.
Thạch lái chiêc Renault chở Đan tới một nhà hành Việt Nam ở quận 13. Đan ngồi yên ngắm nhìn anh chàng phục vụ người Việt đặt những dĩa nem, nước chấm, rau sống lên bàn. Đợi anh ta cúi chào và quay đi, cô mới hỏi Thạch:
- Thạch chưa trả lời chị là sang đây từ bao giở.
- Em sang đươc bốn tháng rồi.
- Thạch bỏ việc đi chơi sao?
- Không, em sang học.
Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, Thạch gắp cho cô mộtchiếc nem rồi nói:
- Bây giờ em mới học tiếng thôi. Năm sau mới thi để học master.
- Sao Thạch đi bất ngờ thế? Chị không nghe mẹ hay anh Lập nói gì cả.
- Mẹ và anh Lập không biết em đi đâu dâu - Thạch cười cười, nụ cười rất lạ - Nếu chị không sang đây thì chắc cũng chẳng ai biết. Em noi bác Nicole giữ kín mà. Vừa rồi bác chỉ nói với em là nhà có khách chứ không nói là chị, nếu không em cũng tránh đi rồi.
- Chị không hiểu gì cả!
- Chị cứ ăn đi đã, rồi minh đi dạo sông Seine và em sẽ nói cặn kẽ.
Hai chị em thả bước bên bờ sông trứ danh. Làn gió lạnh từ mặt sông thổi tới làm lay động sợi lông mềm trên cổ áo lên xù của Đan. Vừa mới sang tháng mười một chưa đầy ba tùân nhưng Pairs đã chuẩn bị trang hoàng mừng mùa giáng sinh, đâu đâu cũng thấy những chùm đèn hình bông tuyết hay hoa trạng nguyên đỏ, ngay cả người thổi saxophone bên sông Seine cũng say sua ngẫu hứng một đoạn bản Silent Night. Thạch lục túi lấy mấy đồng 20 cent thả vào chiếc mũ để dưới đất của người nghệ sĩ lang thang rồi quay sang hỏi Đan:
- Đức ở nhà có bao giờ ghen với chị không?
Đan cất máy ảnh rồi ngẩng lên nhìn Thạch, nhẹ nhàng trả lời:
- Thường thì không. Hoặc nếu ghen cũng là ghen cho vui.
- Tại sao lại thế nhỉ?
- Có thể vì chị lớn hơn Đức nhiều tuổi và nó là con trai. Đan ông con trai thưòng ít ghen tị...
- Vậy thì tại sao em cũng kém anh Lập nhiều tuổi, cũng là đàn ông, mà em lại ghen với anh ấy nhỉ?
- Chuyện của Thảo à?
- Hình nhu cái gì chị cũng biết! - Thạch cười buồn, tiếp tục rảo bước - Lần này thì không chỉ vì Thảo mà vì nhiều cái khác nữa.
Đan im lặng, cô chờ Thạch giãi bày tiếp.
- Từ bé em đã thưòng thấy mẹ đem anh Lập ra làm gương. Hình như chuyện gì anh ấy cũng giỏi cũng hoàn hảo. Anh ấy học giỏi nhất lớp, nhất khối, được vào mấy đội tuyển thi quốc gia liền, đi thi là đoạt giải...
- Em cũng có giải mà.
- Giải ba khác với giải nhất lắm chị ơi.
Đan mỉm cười, Thạch vô tình đã nhắc đến "vết thương giải ba" của cô. Tất nhiên là bây giờ cô chẳng còn cảm thấy tổn thương gì cả, cô nghe Thạch nói tiếp, giọng đều đều:
- Học đại học anh ấy cũng được học ở nước ngoài, được học bổng của nhà nước. Không chỉ học, anh Lập chơi cũng giỏi. Anh được vào đội bóng chuyền của trướng, hiểu biết về văn thơ và lại chơi được cả guitar. Mẹ thì luôn tỏ ra quan tâm đến anh Lập hơn.
Đan nhớ lại... Đúng là bà HUyên luôn chăm nom đến Lập nhiều hơn.
- Vi anh Lập sống xa mẹ nhiều năm - Cô nói mà không chắc chắn lắm.
- Không phải, hồi xưa anh Lập chưa đi mẹ cũng đã như vậy rồi. Em biết tại sao, vì anh ấy rất giống ba.
Đan chỉ nhìn mặt cha chồng qua tấm ảnh trên bàn thờ và một vài tấm ảnh đã mờ ố trong album gia đình, cô thấy Lập cũng khá giống ông. Có lẽ bà HUyên tìm thấy ở Lập nhiều nét của người chồng đã khuất, người mà đã qua đời 20 năm nay nhưng vẫn khiến mắt bà sáng long lanh mỗi khi nhắc đến. Cô gật đầu, lắng nghe Thạch nói tiếp:
- Không chỉ là hình dáng đâu chị, tính cách ấy. Anh Lập giống ba ở cái kiểu nhiều khi cộc lốc nhưng lại rất dịu dàng. Em thì không được như vậy.
- Em lại có cái sôi nổi cởi mở của mẹ.
- Nhưng các cô đều thích anh Lập hơn, dù nhiều người quen biết em trước. Chị yêu anh ấy. Rồi Thảo cũng thích anh ấy hơn em. Rồi Ánh cũng thế.
Đan quay lại nhìn em chồng một thoáng:
- Thảo không thích anh Lập hơn em đâu, chỉ đối với anh ấy tự nhiên hơn với em thôi. Vì anh Lập không có tình ý với Thảo như em...
- Chị hiểu anh Lập như vậy sao lại bỏ anh ấy mà đi?
Đan làm như không nghe được câu nói của Thạch, cô hỏi tiếp:
- Mà em biết Minh Ánh à?
- Em với Minh Ánh quen nhau từ lâu rồi. Qua em, Ánh mới quen anh Lập. Bây giờ thì em biết là cô ta cố tình làm quen với em để mồi chài anh ấy. Nhưng hồi trước thì em ngu muội hơn nhiều...
Ngừng lời trong khi chân vẫn bước chầm chậm, Thạch nhìn xuống mũi giày. Một lát sau anh lên tiếng như thú tội:
- Thật ra em tồi lắm chị ạ...
***
Lập rời máy tính đến bên cửa sổ nhìn xuống. Phải hai ba tuần nay anh không về Hà Nội, khung cảnh đường phố khiến anh thấy lạ lẫm. Trời bắt đầu vào đông, những cành cây trụi lại trông thật ảm đạm. Dưới đường những chiếc xe máy phóng đi lầm lũi, những người ngồi trên đó co ro trong những chiếc áo khoác to dày tối màu. Dù phòng có điều hoà nhiệt độ, Lập vẫn cảm nhận được sự tê tái, không phải vì gió bấc bên ngoài mà vì thứ anh vừa thấy...
Anh nhìn vào bức ảnh gia đình ở bàn rồi ngước lên những khung ảnh treo trên tường. Thạch đang đứng bên cạnh anh, tươi cười cắt băng khánh thành một khu resort, tươi cười nhận cúp trong giải bóng đá toàn công ty, tươi cười cả khi xung quanh vẫn là bề bộn công trường. Giồ đây, có lẽ anh sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp và nhìn thấy nụ cười trên gương mặt bầu bầu của nó nữa.
Gần như ngay sau câu chất vấn đầu tiên, Lập đã biết em ruột mình đứng về phía Thìn "ngựa" trong việc triệu tập đại hội cổ đông bất thường. Đó thực sự là một cú sốc đối với anh. Từ trước đến này Thạch luôn tỏ ra là một đứa em hiền lành, biết nghe lời và tận tuỵ với công việc, Lập không thể tưởng tượng được rằng nó lại góp một tay trong chuyện đấu đá tráo trở này.
Tất nhiên, cuộc họp mà Thìn "ngựa" hẳn đả chuẩn bị khá công phu đó đã kết thuc không như hắn mong muốn. Lập đã đỡ được tất cả những ngón đòn cà lường trước được hâu hết các thủ đoạn của Thìn, kể cả việc hắn lôi chuyện vợ chồng anh ra bóp méo. Anh đã đưa ra bằng chứng về việc Thìn "ngựa" có liên hê mật thiết với Kim Dung và liên doanh với lão Lương. Thậm chí anh còn gần như chứng minh được rằng những bất ổn trong quá trình thi công Bãi Hạc có dính dáng tới hắn, kể cả vụ Thạch bị đâm xe máy.
Chỉ đến lúc ấy, Thạch mới tỉnh ra và lên tiếng về việc Thìn "ngựa" đã dùng thủ đoạn thâu tóm cổ phần nhằm lật đổ Lập. Mọi việc kết thúc chóng vánh sau đó khi cả ông Định, An và Thạch đều đứng về phía anh. Lập dùng những bằng chứng về việc Thìn phạm pháp để ép hắn nhượng lại số cổ phần trong tay và rời bỏ chức vụ hành chính ờ công ty. Về sự nghiệp, không còn nguy cơ nào đe doạ làm Lập phải lo lắng. Nhưng Thạch thì bỏ đi biệt tích. Em trai anh chỉ để một bức thư xin lổi mẹ, xin lỗi anh, mong mọi người đừng lo lắng đi tìm và hứa sẽ quay trở lại khi anh nguôi giận.
Cocktail cho tình yêu
Tác giả: Trần Thu Trang--Tặng Matahari
Hồi 17
17. 17
Lập không giận em trai. Anh dành thời gian ngẫm nghĩ lại những gì mình đã làm và nhận ra mình cũng góp một phần lỗi khi Thạch trở nên như thế. Anh thu mình lại hơn nữa và chỉ biết bám víu vào những kỷ niệm cũ. Anh uống rượu thường xuyên hơn, ngồi im lìm hàng tiếng nghe những chiếc đĩa The Beatles quay đi quay lại và lặng lẽ ngắm những bức ảnh mà Đan gửi.
Cô thường chụp những đồ vật và khung cảnh xung quanh. Cái cốc sứ uống trà, hộp kim chỉ và những chiếc khuy, chiếc ghế băng trong khuôn viên trường học, những tấm poster quảng cáo trên phố… Anh mê mải nhìn và tưởng tượng ra cô đang ở bên cạnh hoặc vừa ghé mắt, chạm tay vào chúng.
Mấy tuần trở lại đây anh không thấy ảnh được đưa lên blog thường xuyên nữa. Phải mươi ngày anh mới nhận được một bức mail của cô. Mail không có tiêu đề, cũng có vẻ ngắn hơn trước đây vì những con số báo dung lượng bytes ít ỏi. Anh tự hỏi, với những bức thư thưa ngắn dần, có phải Đan đang chuẩn bị cho việc cắt đứt thật sự, và bức mail anh vừa nhận có phải lá thư cuối cùng… Anh vẫn không dám mở thư vì sợ phải đọc được những lời cay đắng phũ phàng. Anh đánh dấu đã đọc như thường lệ, lòng trĩu nặng cảm giác cồn cào.
Đến hôm nay lên mạng, nhìn thấy dấu hiệu rằng blog của hai vợ chồng có ảnh mới, anh đã khấp khởi mừng vui và ngay lập tức vào xem. Đan chỉ gửi duy nhất một bức với dòng chú thích “Farewell party” (tiệc chia tay), không phải đồ vật hay phong cảnh mà là ảnh chụp chính cô… Bức ảnh đã làm tim anh tan nát.
Trở lại bàn, đọc lại một lượt tờ đơn ly hôn mới ra khỏi máy in còn ấm sực, anh trầm ngâm một lát rồi rút bút ký tên. Cho tờ giấy vào một chiếc phong bì lớn dán lại, anh viết địa chỉ của Đan ở London, đóng nắp bút, ngắm mãi chiếc nhẫn cưới trên ngón tay. Có tiếng gõ cửa, tiếng của An, anh vội lật một tập hồ sơ cũ nhét chiếc phong bì vào rồi ra mở cửa. An hớn hở:
- Biết tung tích cu cậu rồi!
Lập hiểu bạn anh đang muốn nói đến ai. Anh tựa vào ghế, hỏi gọn lỏn:
- Ở đâu? Làm gì?
- Paris. Tự hành hạ bản thân bằng cách hầu hạ dạ vâng bà bác cậu.
- À, cái bà đồng bóng! Tôi mới gặp một lần đã muốn điên đầu lên rồi - Lập tặc lưỡi với vẻ kinh hãi - “Đừng gọi ta là Sâm, hãy gọi là Nicole”, “Sao cháu không cạo râu cho sạch sẽ và hút thuốc cho giống bố cháu” vân vân…
- Hà hà, ở với bà ấy cũng là một sự trừng phạt kinh khủng, nhỉ.
- Thôi, biết nó không làm gì nông nổi nữa là được rồi, tí nữa tôi sẽ gọi điện để bà giáo ở nhà yên tâm. Cứ để một thời gian cho nguôi nguôi đi. Bây giờ mà nó về thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cho tự nhiên.
- Cậu không nọc ra mà dần cho là may rồi. Mẹ, ai mà ngờ được nó đổ đốn ra thế. Biết là cũng chỉ ngựa non háu đá, bực tức dồn nén rồi bị thằng mặt ngựa nó xúc xiểm thôi. Nhưng mà đầu óc gì ngu muội đến nỗi…
- Cũng tại tôi vô tình làm nó tự ái.
- Nhưng tự ái gì thì tự ái cũng phải biết thiệt hơn chứ! Đằng này lại nghe thằng ngựa với con nặc nô kia nó tán vào xong rồi… Cứ nghĩ đến cảnh nó tông tốc nói chuyện của mình ra cho cả lũ bẩn tính kia là muốn cho một trận!
- Thôi nào, anh lại quá khích rồi đấy! Bao nhiêu năm rồi không bỏ. Thế này làm sao tôi giao mọi việc cho anh được.
- Cậu nói… nói cái gì đấy?
- Tôi định từ cái chức tổng, nhượng bớt cổ phần cho anh lên chủ tịch.
- Chú mày… chú mày đùa đấy à? - An há hốc mồm, gương mặt khắc khổ giật giật, đôi mắt đầy nếp nhăn chứa đầy vẻ sửng sốt.
- Nghe giống đùa lắm hay sao?
- Đang yên đang lành lại… Làm thế để… để làm cái gì?
- Thấy chán thôi, đấu đá bon chen mãi rồi chả còn người thân nào.
- Con bé kia nó sắp về rồi.
- Không về đâu. Anh nhìn này…
Lập xoay máy tính về phía bạn. Đó là ảnh Đan. Cô đứng trong khung cảnh nhộn nhạo của một bữa tiệc, đang cười rất dịu dàng, vai quàng một chiếc khăn lụa thật rộng màu hồng nhạt với một dãy trái tim mạ bạc gắn ở góc.
- Con bé này ăn bơ sữa hợp hay sao mà càng ngày càng kháu quá! - An tặc lưỡi - Ảnh này thì có gì mà cậu bảo nó không về?
- Anh nhìn kỹ bên cạnh đi.
Cạnh Đan là một anh chàng người Âu có mái tóc bạch kim mặc một bộ vest đen áo sơmi phanh cúc trễ nải khoe bộ ngực trắng ởn, anh ta đang nhìn cô, cười rất tươi. Hai người không chạm vào nhau nhưng ánh mắt và nụ cười đã nói lên tất cả.
- Làm sao? Bạn bè cùng dự tiệc chứ có cái gì.
- Không. Không phải bạn thường đâu.
- Nó nói với cậu thế à?
- Tôi sang, thấy tận mắt.
- Hả, cậu sang? Sang đấy bao… bao… bao giờ?
- Hồi trước Tết.
- Từ hồi đấy? Sao không nói gì với tớ?
- Tôi sang nhìn một cái rồi về luôn. Nói với anh làm gì… Mà thôi, tôi vừa ký đơn rồi - Lập rút chiếc phong bì lớn giơ lên - Gửi chuyển phát nhanh cho kịp trước khi tốt nghiệp. Nàng đỡ phải đi đi về về. Tôi cũng đỡ đắng họng.
- Cậu biết tại sao tớ lại biết tung tích thằng cu Thạch không? Vợ cậu nó đi thực tập bên Paris, đến thăm bà bác cậu nên mới phát hiện ra đấy.
- À, thực tập tận bên đấy? Thảo nào mấy tuần nay mới thấy gửi ảnh.
- Cậu khoan khoan để suy xét đã. Nó có thằng khác thì còn đi thăm bác chồng với lo cho em chồng làm gì? Mà cậu yêu nó chết được thế này…
- Thôi, tôi phải đi ăn trưa, anh cũng đi ăn đi. Hôm trước tôi nghe chị Thu kêu chuyện dạ dày dạ mỏng của anh lắm.
- Ôi giời, mẹ bổi đấy thỉnh thoảng lại kêu cho có chuyện ý mà. Nói nốt việc này đi. Cậu đừng đi vội, để tôi gọi điện hỏi nó luôn. Bên đấy bây giờ là sáng sớm, nhưng kệ…
An chộp lấy điện thoại bấm số di động của Đan rồi bật loa để cả hai cùng nghe. Có một giọng phụ nữ lạ hoắc thưa máy.
- Vui lòng cho tôi nói chuyện với bà Đan Nguyễn.
- Tan không dùng số máy này nữa, cô ấy vừa đi khỏi. Tôi có thể chuyển lại lời nhắn hoặc ông hãy gọi cho số máy của ông Schneider, Felix Schneider…
Không để cô gái trong điện thoại kịp đọc số, Lập với tay ấn dập máy.
- Anh nghe rõ chưa? Felix. Hắn tên là Felix Schneider.
Trước khi chung vốn kinh doanh với Lập, An đã từng làm thuê cho một ông chủ người Đức, anh văng một câu chửi tiếng Đức:
- Schaisse, thợ may thành đạt! Mẹ, tên thằng này nghe đã thấy bốc mùi vải vóc lượt là rồi. Lẽ nào nó thích đứa cùng nghề?
- Thôi, anh đừng suy đoán nữa. Tạm thời từ mai anh lên quyền tổng giám đốc. Sẽ làm thủ tục nhượng cổ phần sau. Bây giờ tôi cần yên tĩnh.
Đan xuống taxi, kéo hành lý đến bên cổng bấm chuông. Chân tê dại còn lưng thì ê ẩm, cô vừa mới trải qua một chuyến đi mệt mỏi. Xuống sân bay xong, cô bắt xe đi thẳng về đây, không báo cho ai. Đã quá 3 rưỡi sáng, có lẽ mọi người trong nhà đã ngủ cả rồi
- Trời, cô Đan... Cô về sao không gọi bà với cậu đi đón? - Chị giúp việc ồ lên, cầm ngay lấy tay kéo của chiếc vali - Cô để tôi...
Hai người đi trên con đường trải sỏi giữa hai hàng cau, gió đông bắc thổi mạnh làm những tàu lá cau kêu ràn rạt. Đan thở ra, cô đã về nhà thật rồi!
- Mẹ cháu với anh Lập ngủ rồi phải không cô?
- Bà thì ngủ rồi, cậu Lập vẫn thức, đang xem bóng đá dưới nhà đấy... Bà ơi, cậu Lập ơi... cô Đan về!
Lập hiện ra ở bậc thềm, anh nhìn cô trân trối. Đan bước lên đứng trước mặt anh, thở ra nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng đến nhà. Có lẽ anh nên làm băng chuyền từ cổng vào đây!
Dang tay ôm cô nhè nhẹ, anh nói nhẹ nhàng:
- Em đã về!
Chất giọng nhạt nhẽo của anh làm Đan thấy gờn gợn, nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã thấy bà Huyên từ trong phòng đi ra, vẫn đang cho tay vào chiếc áo choàng bông bà đã nói một hơi:
- Trời ơi, con về sao không báo để mọi người ra đón. Mặt mũi tái mét rồi. Kìa, bỏ ba lô xuống đi chứ. Ăn uống gì chưa? Lập đưa vợ đi nghỉ luôn đi. Chào hỏi nghi lễ gì để mai. Chị Khán pha trà sâm mang lên phòng cho cô.
Một lát sau, cốc trà sâm bốc khói nghi ngút đã được đặt trên đầu giường, Đan đã thay chiếc áo khoác dạ dài bằng một bộ pijama nỉ. Cô uống một ngụm trà nóng nhìn Lập đang ngồi khoanh tay ở chiếc ghế đệm. Anh mặc áo len màu xám với sơmi sọc xanh bên trong, trông anh già và trầm lặng.
Đan lục vali lấy ra một chiếc hộp thiếc rất tom bên trong hộp lèn đầy vải vụn. Nhấc một cái bao bằng bìa cứng ra, cô chìa cho anh:
- Em có quà cho anh. Baby, you re a rich man. Bản này Beat chơi trong Magical Mystery Tour năm 1967
Lập cầm lấy, rút chiếc đĩa than ra khỏi bao giấy bìa. Cô hẳn đã mệt óc để nghĩ cách bảo quản nó trong cả một chặng đường dài với hàng đống đồ quăng quật. Anh nhếc môi, cô vẫn còn nghĩ đến anh ư?
- Cám ơn em. Nhưng bây giờ anh không giàu nữa rồi
Đan nhìn chồng, ngay từ lúc đầu cô đã thấy anh rất lạ. Chẳng lẽ việc làm của Thạch để lại hậu quả nghiêm trọng đến vậy
- Em đã gặp Thạch ở Paris
- Anh biết. Lúc trưa An đã nói với anh
- Anh có còn giận Thạch không?
- Không
- Hôm trước khi về, em có nói chuyện với anh An, thấy anh ấy bảo mọi việc ở công ty vẫn tốt. Vậy sao...
- Vẫn tốt. Anh chỉ trao lại chức vụ và cổ phần cho An thôi. Anh muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Đan còn chưa kịp nói gì thì anh đã ngả xuống đệm ghế, với tay tắt đèn rồi lên tiếng trong bóng tối, giọng trầm trầm:
- Em ngủ đi một giấc
- Em muốn nằm với anh
Bóng tối làm Đan nói ra câu đấy dễ dàng. Cô ngồi xuống mép ghế, khẽ chạm vào vai anh
- Ghế này chật lắm - Lập trở mình tránh tay cô
- Giường rộng mà
- Anh buồn ngủ rồi
Đan trở lại giường. Cô không hình dung được buổi hội ngộ lại diễn ra thế này. Chuồi người vào chiếc chăn lạnh toát, cô thì thầm:
- Em rất nhớ anh
Lập mở mắt trừng trừng trong bóng tối. Anh đã xúc động đến mức bủn rủn chân tay khi thấy cô xuất hiện trên bậc thềm. Đan hơi xanh vì chuyến đi nhưng vẫn đầy sức sống. Khi cô ôm anh, mùi thơm quen thuộc của loại nước hoa cô hay dùng khi còn ở nhà thoang thoảng làm anh váng vất. Nhưng cũng ngay lập tức anh cũng nhận thấy mùi của chuyến bay, thứ mùi lạnh lẽo khô khan. Anh đã biết cô về làm gì rồi. Lá đơn ly hôn anh vừa gửi hồi tối đã không kịp đến tay cô và cô phải trở về tận đây để...
- Em biết anh chưa ngủ
Lập giật mình, hình như anh vừa thở dài. Với tay bật chiếc đèn đọc sách, anh nhìn về phía giường, cô đang ngồi, mái tóc dài buông xõa. Anh nói tỉnh:
- Đội anh bắt vừa mới thua 0 - 4. Chúng nó đá như bọn chân gỗ, thằng trọng tài thì thiên vị rõ ràng...
- Anh không có gì để nói với em nữa sao?
- Anh thấy tóc em dài ra. Và em về sớm hơn dự định một tháng
- Em đã đủ điều kiện tốt nghiệp. Còn tóc thì từ hồi sang em không cắt
- Chẳng lẽ tiền anh gửi không đủ để em cắt tóc lấy một lần?
- Đủ để cắt mỗi ngày một lần. Nhưng như thế thì nhiều quá
- Em béo lên đấy. Anh ta chăm sóc em tốt hơn anh
- Anh nói gì cơ? Anh tao nào?
- Anh chàng tóc bạch kim của em
- Anh muốn nói đến Felix á?
- À, anh ta tên là Felix, nghĩa là thành công thì phải! Hắn ta đẹp trai, nhưng có vẻ hơi lép kẹp. Hay là em ăn tranh hết của hắn
- Anh chỉ nhìn ảnh mà không hề đọc mail của em, đúng không?
Không để ý đến lời Đan, Lập ngồi dậy tiến đến bên giường nhìn cô bằng cặp mắt phê phán, giọng anh mỉa mai:
- Chết thật, đúng là em ăn tranh hết của hắn rồi. Thảo nào anh thấy mà em phúng phính thế, khổ thân hắn!
- Felix chỉ là bạn học của em thôi. Anh ta là...
- Bạn học mà chờ nhau đi học, ôm hôn nhau, nắm tay dắt nhau? - Lập vụt trở nên giận dữ - Lại còn đội mũ vuốt tóc nhau tình tứ nữa
Đan ngẩn lên nhìn ánh mắt sắc lạnh của anh. Cô lục lại trí nhớ. Đúng rồi...
- Anh đã sang chỗ em! - Giọng cô không ra reo cũng không ra hét
- Phải rồi, tôi đã như một thằng rồ vác cái xác không sang đấy với ý nghĩ là rồi tôi sẽ lôi bằng được cô về
- Từ hôm đó anh không còn đưa ảnh lên nữa, cũng không đọc và viết mail...
- Tôi đã quá tự tin rằng cô không thể thiếu tôi được. Nhưng tôi đã phải trả giá cho cái thói chủ quan của mình. Cũng đáng đời tôi thôi!
- Anh vẫn không bỏ được cái tính suy diễn hồ đồ - Đan đứng phắt dậy, nhanh đến nỗi đầu cô húc cả vào ngực anh
Lập lùi ra một bước theo quán tính, tay anh lại giữ lấy khuỷu tay cô. Bốn mắt chạm nhau. Mắt Đan long lanh như cười. Cô kiễng chân áp đôi môi mềm mại vào môi anh, thì thầm:
- Anh chẳng hiểu gì cả...
Đúng là Lập không hiểu gì thật! Anh bị cuốn vào nụ hôn nồng nàn của cô. Lưỡi cô nghịch ngợm vờn lưỡi anh, mái tóc dài của cô quấn quýt trên ngực anh. Anh ghì riết lấy eo cô bằng hai cánh tay rắn chắc, nụ hôn trượt dần xuống. Cô thì thầm trong hơi thở:
- Anh đúng là chẳng hiểu gì cả, ông già ạ!
Đang mê mẩn vùi mặt vào ngực cô, Lập chợt khựng lại. Anh tự hỏi từ bao giờ cô có cái kiểu chủ động chết người này? Và cô đang gọi anh là gì? Ông già ư? Anh quá già với cô sao? Nghĩ đến đây, anh đẩy cô ra. Phải rồi, cái gã tóc bạch kim kia trẻ trung duyên dáng biết bao! Nhìn cô bằng ánh mắt gần như ghê tởm, anh gằn giọng:
- Tôi không muốn thấy mặt cô nữa!
Rồi không để cô kịp phản ứng. anh bỏ hẳn ra ngoài hành lang, sập cửa lại. Lát sau Đan nghe tiếng xe và tiếng đóng cổng. Chưa đến 6 giờ, trời mùa đông vẫn còn tối nhờ nhờ. Anh đã bỏ đi.
An há hốc miệng khi thấy người xuất hiện trước mũi xe mình là Đan. Anh mở cửa xe bước xuống, người lái xe đánh tay lái vòng vào hầm đỗ.
- Làm sao mà anh như thấy ma thế? Em là Đan đây mà!
- Em về từ… từ… bao… giờ - Mỗi khi bất ngờ quá là An lại mắc tật nói lắp, anh nhìn Đan ngơ ngẩn - Mới hôm qua anh còn gọi điện cho em! Nghe cô gái nào đấy bảo em vừa đi khỏi…
- Thì em ra sân bay để về đây mà. Cô đó là Mirthe, bạn cùng nhà với em mấy tháng cuối. Anh gọi em có việc gì à?
- Ừ, việc nghiêm trọng đấy!
- À, thế thì em biết rồi. Hết sức nghiêm trọng - Đan cười cười - Đầu giờ làm việc em đã đến ám công ty anh cũng vì nó đấy.
Hai người bước vào thang máy đi lên tầng. Theo An rẽ vào căn phòng có đề chữ phó tổng giám đốc, Đan hỏi nhỏ:
- Em tưởng anh thay anh ấy? Sao anh không vào phòng kia?
- Nó nói với em rồi à? Vừa mới nói miệng là thay hôm qua thôi. Anh cũng đã đồng ý đâu. Phòng của anh ấm cúng ngọt ngào hơn, thư ký lại trẻ trung tươi tắn. Chứ sang kia đi hết cái phòng thì ngang đi bộ một vòng hồ Gươm, con mẹ thư ký thì vừa già vừa lắm điều… y như vợ anh ở nhà.
Đan cười, theo tay chỉ của anh ngồi xuống chiếc ghế xoay. Đợi cô thư ký mang trà xong đi ra, cô mới khẽ đung đưa cái ghế:
- Hồi sát Tết anh ấy sang chỗ em.
- Ừ, hôm qua anh vừa mới biết xong. Cu cậu lẳng lặng sang rồi lại lẳng lặng về. Kín như bưng!
- Anh ấy thấy em với một anh bạn.
- Felix Schneider. Tóc bạch kim, ăn mặc chải chuốt.
- Anh cũng biết?
- Hôm qua nó cho anh xem ảnh. Cái ảnh em quàng khăn hồng dự tiệc ấy. Còn tên thì lúc anh gọi cho em, cô Mít kia nói.
- Mirthe nói thế nào ạ? Em vội đi nên không kịp giải quyết vụ điện thoại, để đấy cho Mirthe thanh toán hộ...
- Cô ấy bảo là em vừa đi khỏi, có gì thì gọi cho số của Felix Schneider.
- Sao anh không gọi luôn cho số đó?
- Đã kịp nghe số mấy đâu. Vừa mới nói đến chữ Mr. Schneider là thằng cu với tay dập luôn máy rồi.
- Đấy là bạn học của em. Anh chàng này là dân… gay. Bọn em coi như bạn gái ấy mà. Hôm qua anh ta đưa em ra sân bay.
- Ừ, anh cũng không tin là em yêu cái thằng ẻo lả đấy. Thằng bạn anh thì điên đảo vì tình, của đáng tội, em là mối tình thật sự, tình đầu kiêm cuối, tóm lại là mối tình lớn trong đời nên nó không biết suy xét gì nữa…
- Sáng sớm nay anh ấy đùng đùng bỏ đi, chẳng để em giải thích lấy một câu.
- Chắc lại đi làm ẩn sĩ suối Mơ rồi. Từ hồi có chuyện thằng Thạch, cu cậu định cư dài hạn trên đấy, thỉnh thoảng mới về Hà Nội.
Nhắc đến Thạch, Đan thoáng đăm chiêu:
- Đến bây giờ em vẫn không tin được là Thạch đã làm thế.
- Em mà nhìn thấy nó lúc họp cổ đông thì còn không tin nữa. Trước bàn dân thiên hạ, nó cư xử không ra thể thống gì...
- Em có nghe Thạch kể qua qua.
- Nó có dám kể cặn kẽ khối ra ấy! Thằng Thìn “ngựa” kia nói gì về chuyện chồng em với em rồi chồng em với cô ả Minh Ánh, toàn chuyện rác rưởi mà nó cũng gật đầu đồng tình. Mẹ, xin lỗi em, ngu ơi là ngu! Mà cũng tại bọn anh không để ý đến nó, cứ nghĩ nó hơi tồ nhưng cũng hiểu biết. Hoá ra lại trẻ con không thể tưởng được.
- Chuyện qua rồi, anh cũng đừng trách Thạch. Sáng nay nói chuyện, mẹ em cũng tự trách mình nhiều vì để Thạch ghen tị ấm ức ngấm ngầm từ bé mà không biết.
- Ừ, thôi, rồi cũng đâu vào đấy cả thôi. Cu cậu cũng nhận ra sai lầm rồi.
- Giờ còn ông anh nữa, không biết có nhận ra sai lầm không - Đan thở dài, cười với ông bạn chồng - Liệu em có nên thử thi gan với chàng mấy hôm không anh nhỉ?
- Cô cậu thi gan nổi không? Thi gan từ lúc mới cưới rồi còn gì!
An nhìn gương mặt đỏ hồng của Đan cười một tràng dài sảng khoái rồi lảng sang chuyện khác:
- Em về hẳn đấy chứ hả? Sao bảo học đúng một năm?
- Em học dồn để nhanh về.
- Ừ, em mà không về thì nhận được đơn ly hôn nó ký sẵn gửi tận cửa rồi. Vừa đem giao cho bọn chuyển phát nhanh hôm qua đấy!
- Đúng là cái thói suy diễn… - Đan cau mặt - Đánh chết không chừa!
- Ha ha, cô lại chả chết mê chết mệt vì cái thói đấy ấy chứ! Thế sắp tới em định làm gì? Bằng master có dùng ngay không hay để bọn anh mượn đem bày làm cảnh ở sảnh mấy hôm?
- Em sẽ mở một công ty thiết kế và may riêng. Tiền anh ấy chuyển vào tài khoản bên kia của em vẫn còn, lại thêm một ít tiền em kiếm riêng nữa. Chắc là đủ.
- Không đủ thì bảo anh. Nó nói là nhượng cổ phần cho anh rồi, anh lấy chỗ đấy đem đầu tư cho vợ nó, cho nó chết!
Đan cười, cô đứng dậy:
- Thôi, em phải về qua nhà em đã. Ba em vẫn chưa biết con gái rượu về đâu!
Lập ngồi trên chiếc ghế mây kê sát lan can, chiếc đàn guitar trong tay anh hờ hững vang lên những nốt nhạc của bạn La Novia. Có nhạc sĩ nào đã viết lời Việt cho bản này nói về đám cưới hạnh phúc và duyên tình trăm năm thì phải. Nó chẳng hợp với tâm trạng của anh lúc này chút nào. Dạo thử sang bản Yesterday bất hủ, được một đoạn, anh chán nản buông đàn đứng dậy vào quầy lấy rượu. Anh tự pha Black Russian đã quen tay, mấy hôm nay ngày nào cũng phải uống một vài ly mới chịu nổi
Bar Suối Mơ bây giờ thành phòng riêng của anh. Phần quầy rượu vẫn giữ nguyên, không gian phía trước trở thành phòng ngủ với một chiếc giường các nhân thay cho đống bàn ghế hồi xưa, ngăn tầm mắt bên ngoài bằng những tấm vách bằng gỗ ép. Lan can nhìn ra suối biến thành một ô cửa sổ rộng mở, phía trên treo mấy giỏ phong lan và một lồng chim có một con yểng lông đen trũi ngồi thu lu. Mấy thứ này là của cậu nhân viên bar Suối Mơ làm sau Đan, cậu ta là dân trong núi Ba VÌ nên đem theo cả sản vật núi vào nơi làm việc. Mấy giò lan nở hoa trắng phớt hòng đẹp lộng lẫy còn con yểng rất mau mồm mau miệng. Nó biết nói những câu rất sõi: "Chào khách", "Ô hay, không có ai à?" hoặc "Gọi mãi chả thấy thưa gì cả". Khách du lịch một dạo rất thích lên bar Suối Mơ vì muốn nghe nó nói
Từ khi Lập đến chiếm chỗ ở đây, anh đã dạy nó gọi "Đan ơi". Câu này ngắn gọn đơn giản nên con vật bắt chước rất nhanh. Mấy tháng nay nó cứ "Đan ơi, Đan ơi" suốt. Mới hơn 6 giờ một chút nhưng trời đã sụp tối, hơi gió thổi qua sườn núi làm mấy giò phong lan làm bằng gáo dừa va lộc cộc vào nhau. Lập ngồi thần ra ở ghế mấy, cpon yểng vẫn lải nhải nói không ngừng "Đan ơi, Đan ơi, Đan ơi".
- Ơi! - Một giọng cười khe khẽ vang lên
Lập quay lại, con chim lải nhải "Chào khách, chào khách" với người đang đứng ở bậc thang trên cùng. Đan mặc một chiếc áo len cổ lọ to xù, cô rụt đầu vào lớp len trắng ngà của chiếc cổ áo. Đôi mắt hở ra nheo lại như cười:
- Anh bảo không muốn nhìn mặt em nên...
Lập nhìn thoáng vào chiếc áo, lướt xuống chiếc quần jeans màu sẫm và đôi giày da nâu vàng của cô, giọng anh lạnh nhạt:
- Quán bar này bây giờ là nhà riêng rồi, thưa cô.
- Thì anh cứ coi như em là người khách lạc đường ghé qua xin một cốc nước chẳng hạn.
- Nước ở bình lọc, cô cứ tự nhiên - Anh nói, quay đầu trở lại với bóng đêm.
Con yếng lại ngoác mỏ gọi "Đan ơi, Đan ơi, Đan ơi".
- Đan đây, gọi gì mà gọi lắm thế! - Đan cầm cốc nước bước ra gần chỗ Lập, cô kiễng chân nhìn vào mẩu thịt thừa vàng vàng sau mắt con yểng, cười khẽ. Cô bẻ cổ áo len xuống, chậm rãi uống nước, mặt hướng về phía núi xa.
- Thảo nói là hôm nay anh mải chơi đàn đến mức bỏ cơm.
Lập im lặng. Đúng là hôm nay anh không ăn gì, chỉ uống nước và Black Russian. Anh không thể ăn nổi vì nhớ và tức. Anh bỏ lên đây, cô không lên tìm lấy một lần. Cô chỉ gọi điện cho Thảo để biết tình hình của anh. Cho đến khi thấy anh bắt đầu tuyệt thực cô mới xuất hiện.
- Ba bảo sao hôm qua không thấy anh đến chơi cờ.
Từ khi Đan đi, trừ những đợt công tác xa, thứ bảy nào Lập cũng đến hầu bố vợ vài ván cờ vua và nói chuyện bằng tiếng Nga với ông.
- Anh An nhắn là đầu tuần sau có phiên tòa xử vụ lừa đảo của Lương Nhữ Tri, họ triệu tập anh ra làm nhân chứng về liên doanh Đài Giang
Lập thở ra nhè nhẹ. Con cáo già Đài Loan đó cuối cùng cũng sa lưới. Ngoài tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản trong vụ các liên doanh ma, lão Lương sẽ còn phải chịu trách nhiệm về một loạt các vụ lừa đảo tuyển lao động đi Đài Loan, kinh doanh mại dâm và tiêu thụ rượu lậu. Anh liếc nhìn cô:
- Hết tin tức nhắn gửi rồi chứ?
- Chưa. Mẹ nhắn anh đem giấy tờ ngôi nhà cũ trên phố cho em đi đắng ký làm trụ sở công ty
- Công ty gì?
- Công ty thời trang, em định đặt tên là Lập Đan
- Đặt tên khác đi! - Lập nhăn mặt - Tôi với cô sắp ly hôn rồi
- Đơn ly hôn của anh gửi sang London chắc đang trên đường quay lại vì không có cô nào nhận...
Lập lừ lừ đứng dậy đi vào trong:
- Cô nói xong chưa? Tôi cần yên tĩnh
- Nếu anh cần yên tĩnh thì để em đem cái đồ lắm mồm này đi
Con yểng như biết có người nhắc đến, lại ra sức lèo nhèo "Đan ơi, Đan ơi". Đan chu môi huýt sáo trêu nó:
- Người ta không dạy mày câu nào hay hơn à? Sao mày cứ gọi tao mãi thế? Mày nói câu gì khác đi, nói "Anh yêu em" chẳng hạn! À không, nên nói "Em nhớ anh", hoặc là "Em cần anh" hoặc là "Em yêu anh" thì hợp hơn
Đến đây thì Lập không làm mặt lanh được nữa. Anh tiến đến nắm vai Đan dằn ra và nhìn chòng chọc vào gương mặt thoáng nét cười của cô. Mắt anh vừa đắm đuối vừa bất lực:
- Cô là đồ... đồ...
- Đồ gì? Ngoa ngoắt hay quái thai?
Đan ngã vào ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ và chủ động hôn lên má anh. Cô cười với vẻ đắc thắng, ông chồng của cô trông lạnh lùng như thế thôi chứ dễ "nổi điên" vô cùng
- Đồ... giết người không gươm không dao! Em cứ phải quyến rũ thế này mới chịu được hay sao, hả?
Sau chữ "hả", Lập dồn cô vào góc để cô không thể cựa quậy nổi rồi bắt đầu hôn như vũ bão. Nụ hôn tiếp tục rơi xuống cằm xuống cổ cô, bàn tay anh như có lửa. Đan làm cử chỉ muốn giãy ra rồi thì thầm trêu chọc:
- Còn Felix thì sao?
Lập kéo cô trở lại, cắn lên đôi môi cong cong thách thức, nói gọn lỏn:
- Kệ xác hắn ta!
Anh bế xốc cô vào trong, đóng sập cửa lại. Những con gió từ phía đông bắc vẫn thổi mạnh đem theo những âm thanh âm u của rừng núi Ba Vì, trong chiếc lồng chim không ngớt rung rinh, con yểng vẫn gọi "Đan ơi, Đan ơi"
Lập đỗ xe trong hầm rồi đi bộ về con phố nhỏ cổ kính. Chữ Đan màu đỏ trên nền tấm biển sơn mài đen uốn lượn mềm mại thành một hình logo sang trọng. Anh ngẩng lên nhìn, nhớ đến chiếc áo lụa đen cổ hẹp sâu mà vợ anh đã mặc khi đàn hát bản The Long And Winding Road. Chiếc áo qua hai năm đã khá cũ nên cô thường để mặc ở nhà. Mỗi khi nhìn thấy cô trong chiếc áo đấy, anh lại như được nghe giọng hát mơ màng êm ả của cô trong hành lang nhà mình buổi chiều mùa hè đó
- Chào anh ạ, anh cần mua đồ nam hay nữ?
Cô nhân viên mới còn chưa biết mặt ông chủ. Lập nén cười nhìn chiếc khăn đồng phục của cô gái, nó cũng màu đỏ thẫm và in logo, nhưng không phải logo công ty anh như anh quen nhìn mà là chữ Đan. Vợ anh đã trang bị khăn đồng phục cho cả đám nhân viên resort của anh, giờ đến lượt nhân viên của cô. Cô nhân viên vẫn chăm chú nhìn khác chờ đợi. Lập tỉnh bơ miêu tả:
- Tôi cần một cái áo len mỏng màu hồng có khuy bằng bạc chạm hình trái tim với một chiếc khăn lụa dài màu hồng nhạt có trang trí thêm, tất nhiên cần cả cái váy trắng dài quá đầu gối khoảng 20 phân nữa
Anh vừa miêu tả đúng trang phục của bà chủ lúc này. Đan đang bận bịu giới thiệu với một bà khách người Âu mấy mẫu váy lụa dạ hội và túi nhỏ đính hổ phách. Bà khách gật gù rồi chọn lấy một bộ và hai chiếc túi màu đậm nhạt khác nhau. Cô mỉm cười gọi cô nhân viên lại gói đồ cho khách rồi tiến về phía anh, chiếc khăn lụa bay bay theo bước chân nhẹ nhàng:
- Anh trêu gì nhân viên của em đấy?
Hôn phớt lên môi vợ, Lập cười vì tiếng lầu bầu của cô, anh cũng lầu bầu lại:
- Em làm gì với cái bà tóc vàng hoe kia mà lâu thế?
- À, bà ta là vợ một vị tham tán của sứ quán Đức. Bộ váy mà em vừa bán đắt cắt cổ cho bà ta sẽ xuất hiện trong bữa tiệc mừng chuyến thăm của thủ tướng Angela Merkel đấy
- Hừ, người Đức à? Anh không thích người Đức!
Đan cười vì cái điệu bộ hằm hằm của Lập. Đã mấy tháng nay kể từ khi biết là cô chẳng thể có gì với anh chàng tóc bạch kim đồng tính kia, anh vẫn hậm hực mỗi khi có ai nhắc đến người Đức. Thậm chí thấy Felix cùng với bạn anh ta lên webcam chào Đan, anh cũng nhăn nhó đến khó coi vì lẽ "tên Đức nhợn đó đẹp trai quá thể!". Cô quay người đi lên văn phòng của mình trên gác, thấy cô nhân viên còn ngơ ngác, cô thoáng cười:
- Chồng chị đấy
Lập cũng bước lên theo. Ngó nghiêng một thoáng căn phòng nhỏ trang trí nội thất rất giản gị nhưng cũng rất đẹp của cô, anh tới ôm eo cô từ phía sau, chúi mũi vào chiếc khăn bằng tơ thơm ngát sột soạt, anh thì thầm:
- Chúc mừng sinh nhật, bé cưng
Đan quay lại kiễng chân hôn lên chóp mũi của chồng, cô mỉm cười:
- Tối nay em sẽ mời anh, bar Sedai ở khách sạn Yuko nhé
- Ừm... Em có mời anh bar âm phủ địa ngục gì cũng được, anh hôn em đã!
Anh hôn lên môi cô thật lâu rồi nắm hai bàn tay cô đưa lên ngang mặt. Chiếc lắc bạc mỏng mảnh nhỏ xíu vẫn ở trên cổ tay nhưng cái mặt có chạm hai con cá cắn đuôi nhau đã rơi đâu mất. Anh tỉ mỉ gỡ chiếc dây mảnh ra khỏi tay cô nhét vào túi áo vest rồi thay bằng một chiếc khác, không phải bạc mà là bạch kim. Sợi dây mới to hơn cái cũ một chút, chiếc mặt chạm khắc tinh xảo không được gắn lủng lẳng bằng chiếc móc nhỏ nữa mà ngoắc hẳn vào sợ dây như một mắt xích đặc biệt. Giữa hai con cá cắn đuôi nhau là một hạt kim cương lấp lánh. Anh hôn lên tất cả những ngóc ngách của đôi bàn tay đã không còn quá gầy guộc như hồi xưa, nghe giọng cô cười khúc khích:
- Trông hai con cái này gian quá! Em sẽ vẽ kiểu cà vạt có hình con cua để tặng sinh nhật anh. Nhưng xem nào... em nên vẽ con cua này mặt gian xảo hay là cau có hằm hè bây giờ?
- Sinh nhật anh còn lâu mới đến. Em cứ từ từ mà ngẫm, con cua này không chỉ gian xảo hay cau có hằm hè đâu, còn nhiều tính khó chịu hơn nhiều!
- Nó đã khó chịu vậy, tại sao em lại cứ dính lấy nó nhỉ?
- Vì em tin lời anh nói sảng rằng Song Ngư hòa hợp với Cự Giải trong một số lĩnh vực hay ho chứ còn sao nữa!
Đan thoáng đỏ mặt, cô đang nhớ lại cái lần anh bảo là cung từ vi của anh với của cô hợp nhau trong chuyện "nhạy cảm và thành thạo". Dường như cái trò bói toán bịa đặt của anh lại hơi... đúng. Cô lảng đi:
- Hôm nay em có bài đăng trên Thanh Niên tuần san đấy
- Bài gì? Nhuận bút có đủ trả tiền rượu cho anh ở bar Sedai tối nay không?
- Anh toàn uống Black Russian, rẻ nhất trong các loại cocktail - Đan nhăn mũi - Em viết bài cho mục du lịch về các bảo tàng ở London. Nhuận bút khoảng vài trăm ngàn, vì có cả bài và ảnh
- Thế thì trừ tiền vé vào cửa với xe buýt đi bảo tàng ra cũng đủ một hai ly cho anh nhỉ. Nhưng hôm nay anh không uống Black Russian đâu, anh mới đọc thấy một loại hợp với anh hơn, Millionaire
- Đồ hợm hĩnh! Loại đấy có trứng, hẳn một quả trứng đấy. Rồi anh sẽ vừa đau gan vừa thừa cholesterol cho mà xem
Hai người bước vào bar Sedai. Đây là một quầy bar trang trí theo phong cách nội thất Nhật Bản, anh chàng bartender cũng là người Nhật. Vì lời đe dọa đau dan thừa cholesterol của vợ, Lập tham khảo ý kiến anh ta rồi chọn một cái tên cũng "hoàng tráng" không kém gì món triệu phú kia, Shogun
Đan mỉm cười khi nghe anh chàng bartender gợi ý cô chọn Pink Lady vì chiếc áo hồng của mình. Lập à lên một tiếng:
- Hồng Nương, nó rất hợp với cái áo và màu son của em
Anh nhắc lại hầu như y hệt lời cô đã nói với Minh Ánh. Vừa lúc đó, cánh cửa kéo bằng giấy của bar hé ra, một đôi nam nữ bước vào. Cả hai người đó chẳng xa lạ gì với Lập và Đan. Người nữ mặc váy thật ngắn, những nếp váy xòe rộng theo mỗi bước đi vắt chân chuyên nghiệp. Người nam theo sau, dáng điệu hết sức nghệ sĩ với mái tóc dài chải mượt buộc túm và chiếc túi đựng đàn guitar. Lập ghé tai cô thì thầm:
- Giá mà nhắc tiền nhắc bạc cũng thiêng thế này thì anh đã ung dung đòi uống Billionaire rồi
Không phải cuối tuần cũng chưa đến giờ biểu diễn ca nhạc, bar rất yên tĩnh và vắng vẻ. Hình như hai người kia đang mải hôn nhau trong góc tối khuất của bar nên chưa thấy vợ chồng Đan. Nhìn điệu bộ suồng sã vồ vập của gã tóc dài, cô ghé đầu thì thầm bên tai Lập:
- Bà vợ anh tao có biết không nhỉ?
- Anh đoán là biết. Nhưng từ hồi phá sản vì vụ liên doanh với lão Lương, mụ ta chẳng còn sai khiến được hắn nữa
- Hình như cô ta có thai - Giọng Đan háo hức, đây là lần đầu tiên cô thấy thích thú đến thế khi quan sát và... nói xấu người khác
- Ô, thế là cô ta vượt em rồi! Nhưng mà sao em tinh thế, anh có thấy gì đâu?
- Anh phải đi đo mắt đi, bụng cô tao hơi nhô lên rồi kìa, lưng cũng thẳng đơ
- Thảo nào không thấy diện áo bó như bình thường. Nhưng có bầu rồi mà vẫn đi đôi boot cao lênh khênh thế, bắt buộc à?
- Bắt buộc đấy, nhất là với cái váy mini kia. Ôi trời ơi, chân cô ta phải dài tới hai mét ấy. Thôi, em sẽ coi như mình không có chân cho đỡ ngượng!
- Mét hai thôi. Mà tại sao em lại ngượng? Anh có đo chân chọn vợ đâu
- Anh nghĩ ai là bố đứa trẻ?
- Còn ai vào đây nữa! Nếu không là gã Robinson thì là...
- Anh à? - Đan cướp lời, cô cười rồi rụt vai lại như sợ anh cốc đầu, mắt vẫn không ngừng quan sát
- Không, anh đã hứa với mình là chỉ làm bố con em thôi - Lập nghiêm nghi rồi lại bông đùa ngay sau đó - Nói đúng hơn là các con, vì anh định sẽ có khoảng một tá
Đan lắng nghe lời chồng. Dù không quay lại cô vẫn tưởng tượng được ánh mắt sáng lên của anh khi nhắc đến chuyện con cái. Lập rất thích trẻ con và đã chuẩn bị sẵn sàng cho một gia đình đông đúc. Mấy tháng thật sự chung sống vừa qua cô hoàn toàn thảnh thơi là chỉ vì anh muốn cô tập trung cho sự nghiệp đó thôi. Bây giờ việc công ty đã khá ổn định, có lẽ cô cũng nên chấm dứt thời gian son rỗi của mình rồi
- Mà này - Giọng Lập trầm ấm nhẹ nhàng kéo cô lại thực tại - Sao mình cứ nhìn người ta âu yếm với nhau thế? Em quay lại đây nào
Đan quay lại, chạm ly rượu hồng vào chiếc cốc thấp trong tay anh rồi nhấp một chút. Cô nhìn ly rượu và nhớ đến chiếc áo yếm màu hồng rực của Minh Ánh trong cái buổi trưa đầu hè đó. Cô đã từng rất ghen với cô ta. Nhưng giờ thì cô chẳng có gì để mà ghen với cô nàng mỹ miều đó cả. Cái bóng rực rỡ tai hại của cô ta không còn ảnh hưởng gì đến hiện tại nữa. Người đàn ông của cô đang thực sự thuộc về cô hoàn toàn.
- Happy birthday, chúc em lúc nào cũng đẹp và đáng ghét như lúc này. P.S. I love you - Lập ghé môi vào tai cô mơn man.
Đan cười khẽ, cô hôn lên đôi môi nồng nồng hai thứ rượu nặng của anh rồi nói ra ý nghĩ của mình về chuyện cô đã từng ghen vì Minh Ánh.
- À, thế ra là hồi đó em ghen đấy! - Lập cầm lấy chiếc ly trong tay cô đặt xuống quầy - Anh lại tưởng em đánh giá hạnh kiểm của anh nên mới cấm vận rõ ngặt nghèo. Nếu anh biết là em ghen thì anh đã...
Lập bỏ lửng câu nói và đòi cô thêm một nụ hôn nữa.
- Đã sao nào? - Đan ngọ nguậy đầu vì những sợi râu ngắn lởm chởm của anh nhồn nhột trên làn da mịn ở cằm và khóe môi, cô luôn có cảm giác thật xốn xang vì kiểu cọ râu này.
Lập rời môi nhìn cô đắm đuối rồi liếc về phía hai người kia. Hình như vừa rồi họ đã quan sát khá kỹ vợ chồng anh, cũng như lúc trước bọn anh quan sát họ. Miết nhẹ lên eo Đan, anh nói bằng giọng nồng ấ, háo hức lạ lùng:
- Đã đến lúc mình phải về, bé cưng ạ! Về nhà rồi anh sẽ nói cho em nghe?
Đan và Lập sóng đôi đi khỏi quán bar, không để ý gì đến hai cặp mắt trong góc khuất đang tò mò dõi theo. Ngoài trời, mưa xuân lây phây phía trên những cành cây trổ đầy lộc biếc. Họ ngồi vào chiếc xe màu đen thoảng mùi café quen thuộc, cùng với tay bật nhạc và hát theo the Beatles, bài hát vốn buồn mênh mang giờ đây dường như vui hơn bất cứ điệu nhạc mừng nào khác:
The long and winding road
Chiếc xe lướt chầm chậm trên con đường dài quanh co đưa họ về mái ấm của mình.
Hết
Last edited by khungcodangcap; 18-12-2010 at 01:26 AM.