Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 16: Tính toán của Chu Lịch Hoành.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Tám rưỡi, Chu Lịch Hoành đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Nhưng người trong ký túc xá này đều biết, hôm nay nhất định sẽ có chuyện quan trọng gì xảy ra. Dựa theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Chu Lịch Hoành, bình thương hơn chín rưỡi hắn mới đến phòng làm việc, trừ khi xảy ra chuyện gì đặc biệt quan trọng, gấp rút.
Đương nhiên, đây cũng không phải Chu Lịch Hoành lười nhác công tác, bởi vì chiều nào sau tan tầm, những người khác đều rời khỏi, Chu Lịch Hoành vẫn có thể bình thường ở lại phòng hiệu trưởng làm việc đến đêm khuya.
Tâm thần Chu Lịch Hoành không yên ngồi trên bàn làm việc rộng rãi, hai mi mắt không ngừng nháy. Tục ngữ nói: “ Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai”. Hiện tại hai mắtđều nháy không biết có ý nghĩa gì? Lẽ nào vừa có tài lại vừa có tai? Loại dấu hiệu bất minh không rõ hàm nghĩa này đểtậm trạng Chu Lịch Hoành quả thực không yên.
Tâm tình của Chu Lịch Hoành ngày hôm qua không tồi như vậy, hắn đã đắc ý tròn cả ngày hôm qua. Vì sao? Bởi vì buổi chiều gần lúc tan tầm ngày hôm qua, hắn nhận được một cuộc điện thoại của thư ký phó tỉnh trưởng, Lưu Quang Huy, nói Triệu tỉnh trưởng nhắn lại, để Chu Lịch Hoành sắp xếp một cuộc thi lại cho một sinh viên khoa tài chính tên là Triệu Trường Phong.
Sau buồng điện thoại, Chu Lịch Hoành không nhịn được mừng như điên! Triệu tỉnh trưởng nói với hắn sắp xếp cho một sinh viên thi lại, điều này ý nghĩa cái gì? Chuyện này nói rõ sinh viên tên Triệu Trường Phong này tuyệt đối có quan hệ không bình thường với Triệu tỉnh trưởng, bằng không lấy thân phận phó tỉnh trưởng Triệu Cường, làm sao có khả năng vô duyên vô cớ để bí thư gọi điện thoại qua đây vì một sinh viên bình thường? Được rồi, Triệu Cường họ Triệu, Triệu Trường Phong cũng họ Triệu, chính là như vậy. Triệu Trường Phong nhất định là cháu trai Triệu Cường hoặc là thân thích gì đó. Nếu như muốn biết rõ ràng quan hệcủa bọn họ, gọi Triệu Trường Phong lên hỏi một chút chẳng phải là rõ sao?
Vừa nghĩ đến Triệu Trường Phong, trong lòng Chu Lịch Hoành không khỏi có vài phần oán giận. Triệu Trường Phong này thật đúng là nghiêm mật. Học tại đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc ba năm trời, vậy mà vẫn không để lộ ra hắn có một mối quan hệ trâu bò với Triệu tỉnh trưởng như vậy. Tuy rằng nói Triệu Cường vừa mới thăng chức thành tỉnh trưởng không lâu, thế nhưng trước đây Triệu Cường cũng là phó tỉnh trưởng Trung Châu, cũng đủ làm một nhân vật cường thế rồi!
Lãng phí! Thật là lãng phí! Vừa nghĩ đến sinh viên có quan hệ cường đại như vậy nhưng không biết lợi dụng, không công lãng phí gần ba năm trời, Chu Lịch Hoành lại cảm giácđược tiếc nuối. Nếu như có thể biết được tầng quan hệ này từ khi Triệu Trường Phong vừa mới vào học, như vậy đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc sẽ kiếm được bao nhiêu chỗ tốt đây? Trong lòng Chu Lịch Hoành tính toán, xem ra cần phải tổ chức lại cho các thầy cô kiểm tra lại một lần nữa các mối quan hệ của học sinh trong trường, nhìn xem đại học Hoa Bắc còn bao nhiêu sinh viên thâm tàng bất lộ như Triệu Trường Phong vậy.
Bất quá cho dù hiện tại biết tầng quan hệ này cũng không chậm, Chu Lịch Hoành nghĩ lại. Triệu Cường làm quan viên quản lý tối cao ngành giáo dục tỉnh Trung Nguyên, địa vịcủa hắn hết sức quan trọng.
Gần đây, đại học Hoa Bắc và mấy trường đại học sư phạm, cao đẳng nghề vân vân trong Trung Châu, đang cạnh tranh kịch liệt về nguồn vốn trợ cấp của chính phủ. So với mấy trường học khác, đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc thành lập muộn nhất, đến bây giờ mới được vài chục năm, tóm lại là thế hệ sau của các đại học khác.
Chỉ có một thế mạnh duy nhất chính là đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc là trường chính quy chuyên khoa kinh tế tài chính duy nhất tại Trung Nguyên. Cho dù như vậy, Hoa Bắc muốn cạnh tranh với các trường danh tiếng lâu đời khác đều rơi xuống thế yếu, hằng năm khi cấp kinh phí Hoa Bắc đều nhận được mức thấp nhất so với các trường đại học chính quy khác. Cho dù các tài nguyên giáo dục khác cũng được cung cấp rất ít.
Hiện tại, đại học Hoa Bắc đột nhiên xuất hiện một sinh viên như vậy, hơn nữa sinh viên này có quan hệ không bình thường với quan viên tối cao phụ trách chủ quản giáo dục Trung Nguyên tỉnh, đây không phải trên trời rơi xuống một chậu châu báu sao? Vừa lúc rơi vào cổng trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc? Có tầng quan hệ này, tài chính Hoa Bắc tự nhiên có thể lại tranh thủ chút ưu thế khi cạnh tranh kinh phí với các trường khác.
Lùi lại một bước mà nói, cho dù mối quan hệ giữa Triệu Trường Phong và Triệu Cường không thể giúp tài chính Hoa Bắc thay đổi nguồn kinh phí giáo dục được cung cấp, nhưng lại có tác dụng khác với Chu Lịch Hoành. Bởi vì Chu Lịch Hoành coi trọng chính mình có thể thông qua cầu nối Triệu Trường Phong tạo mối quan hệ với Triệu tỉnh trưởng. Tranh thủ kinh phí và tài nguyên giáo dục tuy rằng quan trọng, thế nhưng đó là lợi ích tập thể, mà có thể đặt quan hệ với Triệu tỉnh trưởng, chính là liên quan đến lợi ích cá nhân của Chu Lịch Hoành. Chỉ cần có thể đặt quan hệ cùng Triệu tỉnh trưởng, con đường làm quan sau này của Chu Lịch Hoành không phải sẽ thuận buồn xuôi gió sao?
Chu Lịch Hoành buông điện thoại vui vẻ hơn nửa ngày, trong lòng nhiều lần tính toán cân nhắc Triệu Trường Phong có thể mang đến cho hắn lẫn trường Hoa Bắc bao nhiêu lợi ích, mà hắn làm sao có thể lợi dụng cây cầu Triệu Trường Phong này đến lợi ích lớn nhất.
Đối với Chu Lịch Hoành mà nói, tình huống lý tưởng nhất chính là công tư vẹn cả đôi đường, có thể lợi dụng cây cầu này mang đến lợi ích tập thể cho Hoa Bắc, đồng thời cũng mang đến lợi ích lớn lao cho cá nhân hắn, thứ nhì chính là cho dù không thể mang đến lợi ích thực tế gì đối với Hoa Bắc, thế nhưng phải có chút lợi ích đối với con đường phát triển làm, quan của hắn.
Chu Lịch Hoành ngồi nghĩ tới nghĩ lui tính toán như vậy, chờkhi hắn tính toán hoàn thành, chuẩn bị gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa tài chính Trương Bảo Tài, bỗng nhiên phát hiện trời đã tối, trong sân trường đèn đuốc sáng trưng, Trương Bảo Tài đã sớm tan ca rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 17: Gọi điện.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Chu Lịch Hoành tự giễu lắc đầu, thời gian trôi qua quá nhanh, hắn tự hỏi một chút, dĩ nhiên đã trải qua nhiều tiếngđồng hồ. Lại nghĩ tới ngày mai là ngày cuối tuần, tất cả mọi người đều không đến đi làm, trong lòng Chu Lịch Hoành nói, coi như xong, để cho Trương Bảo Tài sống thêm một chủ nhật yên ổn đi, dù sao hắn cũng phải lợi dụng thêm ngày mai suy nghĩ nhiều một chút, nhìn xem sử dụng mối quan hệ giữa Triệu Trường Phong này như thế nào mới ổn thỏa nhất, đào móc ra lợi ích lớn nhất.
Đứa cháu nhỏ của Chu Lịch Hoành đã đi theo bọn họ, do hai người bạn già phụ trách chăm sóc. Dựa theo bạn già và Chu Lịch Hoành phân công, ngày thứ hai đến thứ sáu cuối tuần đều là bạn già chăm sóc cho cháu nhỏ, đến ngày cuối tuần, thì do Chu Lịch Hoành phụ trách chăm sóc, bạn gìađược nghỉ ngơi một ngày đêm.
Thế nhưng ngày cuối tuần này Chu Lịch Hoành nói gì cũng không muốn chăm sóc cho cháu nhỏ, chỉ lẳng lặng ngồi ở thư phòng lúc thì cười lúc thì đờ ra, cũng không biết đang tính toán cái gì. Để bạn già cả ngày quẹt miệng, đến lúc trời tối, Chu Lịch Hoành vẫn còn chưa phản ứng lại.
Tâm tình Chu Lịch Hoành không tồi, đến buổi tối hắn dặn dò bảo mẫu chuẩn bị thêm mấy phần ăn sáng, còn ngoại lệuống chai ly rượu sâm banh, cuối cùng mở nhạc nhỏ hát thầm chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, Chu Lịch Hoành đứng lên buồng vệ sinh, cảm giác vui vẻ ban ngày không cánh mà bay, hai mí mắt hắn kinh hoàng không thôi, để hắn không rõ là tai hai tài, hoặc là tài từ tai đến, tai tùy tài theo.
Đi ra khỏi buồng vệ sinh, Chu Lịch Hoành nằm ở trên giường trằn chọc không thể đi vào giấc ngủ, mãi cho đến lúc trời gần sáng, hắn mới mơ mơ màng màng ngủ. Thế nhưng chỉngủ được một lát, hắn bỗng nhiên tỉnh lại. Nhìn đồng hồ đầu giường, đã là bảy rưỡi, Chu Lịch Hoành quyết định rời giường, lúc này mí mắt hắn vẫn như trước kinh hoàng không thôi.
Ăn qua loa chút điểm tâm, Chu Lịch Hoành vội vã tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Ngồi ở trên ghế da rộng thùng thình, mí mắt Chu Lịch Hoành vẫn luôn nhấp nháy không thôi. Cuối cùng hắn quyết định không thèm nhìn nó, thấy nhưng không thể trách, nghĩ nhiều tự bại. Mí mắt nháy suốt, vậy cứ đẩy nó nháy đi, bất kể nó là tài hay tai.
Chu Lịch Hoành cầm lấy điện thoại, gọi đến điện thoại phòng làm việc của Trương Bảo Tài.
…
Ngày hôm nay Trương Bảo Tài cũng đi làm rất sớm, bởi vìđêm qua hắn đã nghe được tin tức Triệu Trường Phong bịbảo vệ tóm được. Tuy rằng khoa tài chính dã quyết định không để ý đến chuyện chỗ bảo vệ, thế nhưng dù sao Triệu Trường Phong vẫn là sinh viên hệ tài chính, mấy lãnh đạo phụ trách công tác sinh viên hệ tốt hơn hết là nên gặp nhau, thương lượng một chút xem làm sao ới có thể giải thích chuyện này với các sinh viên khác trong hệ.
Mới vừa vào phòng làm việc, Lịch Trình Sinh ngồi sát vách làm việc nghe được liền chạy sang đây, làm tổng bí thư công tác học sinh sinh viên, trọng trách của Lịch Trình Sinh còn nặng hơn cả Trương Bảo Tài.
Hai người thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn không thương lượng ra kết quả gì. Hành vi chạy trốn ngày hôm qua của Triệu Trường Phong đã khiến khoa tài chính đánh mắt quyển chủ động. Chính như Liễu Bình An đã chất vấn, bây giờTriệu Trường Phong là nghi phạm. Nếu như không để cho bảo vệ xử bắt người, đến thời gian sau này, Triệu Trường Phong lẩn trốn đến bên ngoài, ai sẽ tới nhận trách nhiệm này?
Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh đều không muốn đắc tội Liễu Bình An, Triệu Trường Phong chỉ bất quá là một sinh viên gia đình không có chút bối cảnh nào, mà Liễu Bình An lại là đồng sự cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp của bọn hắn, huống hồ Liễu Bình An làm nhiệm vụ bên bảo vệ xử, trên cấp bậc hành chính sao bọn hắn có thể so sánh cùngđây? Huống chi, Liễu Bình An còn chuẩn bị chụp mũ bao che tội phạm trên đầu thì chết!
- Hiện tại, chúng ta chỉ có thể ngồi chờ tin tức bên bảo vệxử thôi!
Trương Bảo Tài nói:
- Trong chuyện này, chúng ta chủ động đi qua hỏi sợ rằng không quá thích hợp.
Lúc này điện thoại trên bàn công tác vang lên. Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh nhìn thoáng qua, trong lòng đều có một cách nghĩ, nhất định là điện thoại bên bảo vệ xử gọi sang.
- Lịch bí thư, thế nào? Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, nghe xem, bảo vệ nói cái gì?
Trương Bảo Tài cười ha ha cầm lấy ống nghe điện thoại:
- Alo, ai vậy? Tôi là Trương Bảo Tài!
- Bảo Tài, tôi Chu Lịch Hoành!
Âm thanh của Chu Lịch Hoành đặc biệt thân thiết. Mặc kệnói như thế nào, Trương Bảo Tài đều là chủ nhiệm khoa của Triệu Trường Phong, hắn còn dễ dàng câu thông Triệu Trường Phong hơn so với hiệu trưởng như hắn, cho nên giọng điệu của Chu Lịch Hoành nói với Trương Bảo Tài có một phần khách khí hơn so với ngày xưa.
- Chu, Chu hiệu trưởng!
Trương Bảo Tài lại càng hoảng sợ, thực sự là không nghĩ tới, vốn tưởng rằng điện thoại của Liễu Bình An, lại thật không ngờ là Chu hiệu trưởng Lịch Hoành, sở dĩ hắn giật mình, không biết nói sao, bởi vì hắn cảm nhận được một tia thân thiết và ôn nhu từ trong giọng nói của hiệu trưởng.
Lịch Trình Sinh ở bên cạnh cũng lại càng hoảng sợ, Chu hiệu trưởng? Lúc này Chu hiệu trưởng gọi điện thoại tới làm cái gì? Chẳng lẽ chuyện Triệu Trường Phong đã kinh động tới Chu hiệu trưởng? Liễu Bình An này thật là quá đáng! Sinh viên đã bị ngươi bắt được mặc cho lũ bảo vệ các ngươi xửphạt rồi, vì sao còn đến chỗ hiệu trưởng cáo trạng đây?
Chu Lịch Hoành cũng không biết giọng điệu cống gắng thân thiết của hắn làm Trương Bảo Tài không hiểu, vẫn như trước thân thiết nói:
- Bảo Tài, ở chỗ các thầy có phải có một sinh viên tên là Triệu Trường Phong?
- Triệu Trường Phong?
Trương Bảo Tài nhìn Lịch Trình Sinh khẽ gật đầu, ý tứ chính là không ngoài dự liệu, quả nhiên Chu hiệu trưởng gọi điện thoại sang vì chuyện của Triệu Trường Phong.
Lúc này Trương Bảo Tài đã từ bình phục từ trong khiếp sợ khi nhận được điện thoại của Chu Lịch Hoành, hắn làm một thủ thế cho Lịch Trình Sinh, bên này thì dùng một loại giọngđiệu hơi kinh ngạc nói:
- Ai nha, Chu hiệu trưởng, thầy cũng biết chuyện Triệu Trường Phong rồi sao?
Chu Lịch Hoành nao nao, cái gì gọi là cũng biết chuyện Triệu Trường Phong rồi? Trương Bảo Tài dùng một từ cũng, nói rõ Triệu Trường Phong đã sớm hiểu rõ mối quan hệ của Triệu Trường Phong và Triệu tỉnh trưởng, bất quá không nói cho hắn mà thôi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 18: Hiệu trưởng đại nhân nổi giận.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
Nghĩ tới đây, Chu Lịch Hoành không khỏi có chút bực tức, Trương Bảo Tài này, cũng quá không biết điều đi? Thật uổng công ngày xưa ta còn xem ngươi là tâm phúc, hiện tại trong khoa ngươi cất giấu một bảo bối như vậy cũng không nói cho ta biết, Trương Bảo Tài ngươi muốn làm gì? Muốn hưởng thụ tài nguyên Triệu Trường Phong này một mình? Nói cho ngươi, không có ta chống đỡ, chỉ sợ ngươi không nuốt trôi được cái cầu Triệu Trường Phong này đi.
- Trương Bảo Tài, nếu thầy đã biết từ trước, vì sao còn không lập tức báo lại cho ban giám hiệu.
Giọng điệu Chu Lịch Hoành nhất thời trở nên phi thường nghiêm khắc. Nói không báo cáo cho ban giám hiệu, không bằng nói là báo cho hắn. Trong suy nghĩ của Chu Lịch Hoành, hắn chính là trường học, trường học chính là hắn.
- Chu hiệu trưởng, sáng sớm ngày hôm qua tôi cũng mới biết được chuyện này. Ngày hôm qua không phải cuối tuần sao? Chu hiệu trưởng nghỉ ngơi tại nhà, mấy người chúng tôi phụ trách thảo luận một chút, không muốn ảnh hưởngđến Chu hiệu trưởng nghỉ ngơi, cho nên giữ lại một ngàyđêm. Ngày hôm nay vừa lên ban, tôi đã bắt đầu chỉnh lý tài liệu, chờ vừa chỉnh lý xong tài liệu, tôi lập tức báo cáo cho thầy!
Trương Bảo Tài nói cẩn thận, đầu tiên kéo hết các lãnh đạo khác trong khoa nhảy vào, sau đó nói cho Chu Lịch Hoành biết không lập tức báo cáo cho Chu Lịch Hoành chính là quyết định của toàn khoa. Không thể trách toàn bộ, như vậy cho dù Chu Lịch Hoành có điều bất mãn cũng không thểmiệt mài theo đuổi, chung quy không thể lấy một gậy tređánh vào tảng đá lớn đi?
Thứ nhì, Trương Bảo Tài còn nói rõ ràng hôm qua là ngày cuối tuần, báo trễ chính vì sợ ảnh hưởng đến Chu Lịch Hoành nghỉ ngơi. Không phải Trương Bảo Tài hắn chậm chễbáo cáo cho lãnh đạo, mà là Trương Bảo Tài hắn luôn luôn suy nghĩ vì lãnh đạo, sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của lãnh đạo.
Cứ như vậy, về phần Triệu Trường Phong, Trương Bảo Tài hắn không chỉ không cần gánh chịu trách nhiệm không báo cáo cho lãnh đạo, ngược lại còn có thể được khen ngợi vì biết quan tâm suy nghĩ đến lãnh đạo. Thứ ba, Trương Bảo Tài cũng nói, hắn đang chuẩn bị hồ sơ, so sánh với việc báo cáo bằng miệng, tài liệu văn bản không thể nghi ngờ càng xác thực tỉ mỉ hơn, đây cũng là thể hiện tác phong công tác cẩn trọng của Trương Bảo Tài.
Bất quá Trương Bảo Tài thực sự không rõ, Chu Lịch Hoành là một hiệu trưởng tôn quý, vì sao lại hỏi đến chuyện đánh nhau giữa học sinh? Chuyện này hoàn toàn không tương xứng cùng tác phong làm việc của Chu Lịch Hoành. Lẽ nào ảnh hưởng của Liễu Bình An đối với Chu Lịch Hoành lại to lớn như vậy?
Thế cho nên Chu Lịch Hoành sẽ thay đổi thói quen làm việc của chính mình vì Liễu bình An, bỏ qua thân phận đi hỏi thăm chuyện vụn vặt nhỏ nhặt này sao? Nếu quả thật là như vậy? Trương Bảo Tài cần phải xem xét lại Liễu Bình An một chút, một lần nữa ước định mối quan hệ giữa các thế lực lớn trong trường.
Nghe nói sáng sớm ngày hôm qua Trương Bảo Tài mới biếtđược, trong lòng Chu Lịch Hoành lập tức suy xét. Mặc kệnói như thế nào, hắn còn biết sớm hơn Trương Bảo Tài một buổi sáng, chuyện này đủ nói rõ làm hiệu trưởng như hắn, về phương diện tin tức còn linh thông hơn chủ nhiệm khoa Trương Bảo Tài rất nhiều. Về phần làm sao Trương Bảo Tài biết được, Chu Lịch Hoành cũng không quan tâm.
Hắn đang nghĩ đến, chí ít Trương Bảo Tài sẽ không biết đến bằng con đường Lưu Quang Huy. Vô luận thế nào thư ký Lưu Quang Huy cũng không có khả năng gọi điện cho Trương Bảo Tài. Tính cách Lưu Quang Huy rất cao ngạo, cho dù Chu Lịch Hoành là hiệu trưởng trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc, tại trước mặt Lưu Quang Huy cũng khó nói được vài câu, về phần Trương Bảo Tài, sợ rằng còn chưa thấy qua mặt mũi Lưu Quang Huy đi, Trương Bảo Tài là chủ nhiệm khoa tài chính, có lẽ sẽ nhận được chút tin tức từ trên người Triệu Trường Phong.
- Ha ha, Bảo Tài, không phải tôi trách thầy!
Giọng điệu Chu Lịch Hoành lại trở nên thân thiết:
- Về phần chỉnh lý tài liệu, tôi nghĩ là không cần đi? Loại chuyện này càng ít người biết đến càng tốt!
- Vâng vâng, Chu hiệu trưởng nói rất đúng, cứ dựa theo chỉthị của Chu hiệu trưởng!
Trương Bảo Tài luôn miệng đáp ứng.
- Bảo Tài, hiện tại Triệu Trường Phong ở nơi nào? Thầy có thể dẫn hắn đến phòng làm việc của tôi gặp tôi một chút? Tôi muốn trông thấy hắn.
- Chu hiệu trưởng, Triệu Trường Phong không ở trong khoa,đêm qua bảo vệ xử đã bắt được hắn, hiện tại hẳn là đang ở chỗ Liễu Bình An?
- Cái gì? Triệu Trường Phong bị bảo vệ bắt? Ai cho bọn hắn lá gan lớn như vậy?
Chu Lịch Hoành giận tím mặt.
- Đây là ý tứ của xử trưởng Liễu Bình An!
Trương Bảo Tài có điểm hồ đồ, không rõ vì sao Chu Lịch Hoành lại đột nhiên tức giận như thế.
- Thực sự to gan lớn mật!
Chu Lịch Hoành hổn hển mắng:
- Liễu Bình An này muốn làm gì? Vì sao càng ngày càng kỳ cục rồi!
Cho dù Trương Bảo Tài ngu xuẩn hơn nữa cũng biết lần này Liễu Bình An gặp rắc rối rồi, trong lòng hắn nhìn có chút hảhê, miệng lại cẩn thận nói:
- Chu hiệu trưởng, Liễu xử trưởng không báo lại cho thầy sao?
- Báo cáo cái rắm chó!
Chu Lịch Hoành mắng một câu thô tục:
- Còn có thầy, Trương Bảo Tài! Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không báo cho tôi, thầy có phải chủ nhiệm khoa tài chính không vậy? Thầy đợi đấy cho tôi, nếu như Triệu Trường Phong đồng học có chuyện gì, thầy sẽ đợi chịu xửphạt cùng Liễu Bình An đi.
Chu Lịch Hoành loảng xoảng một chút cắt đứt điện thoại. Lưu lại Trương Bảo tài cầm điện thoại và Lịch Trình Sinh cùng nhau sững sờ, sắc mặt hai người đều vô cùng xấu xí.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 19: Gieo gió gặt bão.
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Triệu Trường Phong, sao mày không nói? Lấy ra năng lực của mày khi đánh tao lúc trước!
Liễu Bân nghiêng đầu, con mắt nhìn Triệu Trường Phongđầy vẻ khiêu khích.
- Thế nào? Sợ rồi sao? Vậy mày cầu xin tao vài câu, nói không chừng tao vui vẻ, sẽ bảo cha tao thả mày ra!
- Phi!
Triệu Trường Phong phun ra một ngụm nước miếng, lạnh lùng cười lớn:
- Liễu Bân, mày cho rằng cha mày là một xử trưởng bảo vệ xử là có thể lấy thúng úp voi sao? Chỉ bằng vào một tờgiấy không rõ lai lịch đã xem xét nghĩ tới việc đưa tao vào nhà giam sao? Nằm mơ! Tao không tin, tất cả những ngườiđứng xem ở đây đều bị cha mày mua chuộc!
Liễu Bân cười ngả ngớn, đưa mặt đến sát trước mặt Triệu Trường Phong:
- Triệu Trường Phong, rốt cuộc trong hai chúng ta, ai mớiđang nằm mơ chứ? Ở đây, những kẻ đứng ngoài quan sátđều là người nhát gan không dám tới nới chuyện ở chỗ bảo vệ của trường, còn có thể đến nói giúp cho một sinh viên nghèo như mày sao?
- Liễu Bân!
Liễu Bình An không hài lòng quát một tiếng.
- Nơi này là chỗ phát án của bảo vệ xử. Con đứng sang một bên đi, bớt nói xen vào.
Liễu Bân trừng mắt nhìn Liễu Bình An một cái, không cam lòng đi sang một bên.
Liễu Bình An nghiêm túc nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Triệu Trường Phong, cậu cũng không nên ăn nói lung tung như vậy. Cậu nói ai mua chuộc nhân chứng nhân chứ? Cậu bị tình nghi cố ý gây thương tích cho người khác, đã bịphán ba năm tù giam.
- Cũng đừng vì phỉ báng danh dự của lãnh đạo mà khiến tội lại nặng thêm một bậc. Lúc này tôi niệm tình cậu là sinh viên tài chính nên không tính toán với cậu. Nếu lần sau cậu dám nói ra những lời phỉ báng tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu ngồi trong nhà giam thêm vài năm nữa!
- Liễu Bình An, uy phong rất lớn nhỉ!
Một giọng nói uy nghiêm từ phía sau vang lên.
- Anh cho rằng mình là quan toà hay là kiểm sát trưởng? Anh có quyền gì mà vội tới định tội người khác? Có bản lĩnh anh cũng cho tôi vào nhà giam thêm vài năm xem nào!
Tim Liễu Bình An chợt nhảy lên một cái. Hắn ta không cần quay đầu lại, đã biết là hiệu trưởng Chu Lịch Hoành đã đếnđây.
Ở đại học Hoa Bắc, Liễu Bình An luôn luôn kề sát với cái tên của hiệu trưởng Chu Lịch Hoành. Chỉ cần nơi nào có Chu Lịch Hoành xuất hiện, tất nhiên sẽ có bóng dáng của Liễu Bình An. Mức độ chặt chẽ khiến ngay cả Trương Ngọc Quân, Chánh văn phòng của trường đại học Hoa Bắc cũng than thở không ngừng.
Trong các giáo sư của đại học Hoa Bắc đã truyền nhau một câu thô tục là, cho dù ở cách xa hai km có người đánh rắm một cái, Liễu Bình An đều có thể ngửi ra có phải là Chu hiệu trưởng phóng ra hay không.
Liễu Bình An nghe thấy giọng nói của Chu Lịch Hoành, lại không biết vù sai lúc này Chu Lịch Hoành lại đến chỗ bảo vệcàng không biết vì sao Chu Lịch Hoành lại tức giận với ông ta.
- Chu, chu hiệu trưởng,
Mặt Liễu Bình An cố tươi cười đứng lên đón.
- Ngài tự mình qua thị sát công tác sao?
Chu Lịch Hoành đẩy Liễu Bình An ra, bước nhanh tới trước mặt Triệu Trường Phong:
- Chắc cậu là sinh viên Triệu Trường Phong. Rất xin lỗi, Trường Phong, đã để cậu phải bị oan. Đều là do tôi chưa làm tốt công tác của mình. Tôi thay mặt trường học kiểmđiểm với cậu!
Liễu Bình An lập tức cảm thấy choáng váng. Trong lòng khiếp sợ không gì sánh được! Trong lúc nhất thời không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì!
Chu Lịch Hoành là ai chứ? Hiệu trưởng trường đại học Hoa Bắc, cán bộ cấp chính sảnh, cùng cấp bậc với thị trưởng Trung Châu thị. một vị cán bộ cao cấp như thế, đáng kinh trọng như thế, lại tự kiểm điểm trước một sinh viên. Điều này khiến Liễu Bình An quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình.
Bình thường, Chu Lịch Hoành đều là mắt cao hơn đỉnh đầu. Tất ít khi nhún nhường trước người khác. Sao hôm nay hiệu trưởng lại đột nhiên bỏ xuống dang vẻ của một đại nhân cao quý như vậy? Thái độ kia, nói khó nghe một chút nói quả thực là khúm núm. Dường như Triệu Trường Phong không phải là một sinh viên, mà giống như một lãnh đạo trung ương vậy.
Tất nhiên Triệu Trường Phong lý do của chuyện này. Trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cám ơn trời đất. Mặc kệ là sớm hay muộn, Lưu Quang Huy đã gọi điện thoại cho Chu Lịch Hoành.
- Chu hiệu trưởng, ông không cảm thấy ông tự kiểm điểm với một phần tử phạm tội thực sự rất buồn cười sao?
Triệu Trường Phong được thế, giọng điệu liền trở nên cương quyết. Hắn nhất định phải trả thù. Nhất định phải lợi dụng tốt cơ hội này để sửa cho hai tên khốn kiếp một lớn một nhỏ Liễu Bình An và Liễu Bân này.
- Ai nha, Trường Phong, cậu thật sự biết nói đùa!
Chu Lịch Hoành cười đầy vẻ hiền lành, không hề tức giận trước giọng điệu châm chọc của Triệu Trường Phong.
- Đây hoàn toàn là hiểu lầm!
Ông ta tiến tỏ ra đau lòng vuốt hai tay Triệu Trường Phong bị trói vào lưng ghế dựa, sau đó xoay mặt tức giận quát Liễu Bình An:
- Liễu Bình An, ai cho các anh quyền tra khảo sinh viên? Còn không mau cởi trói!"
- Dạ! Dạ! Chu hiệu trưởng, tất cả đều là lỗi của tôi.
Liễu Bình An luôn miệng nhận sai, lấy chìa khóa ra muốn mở còng tay cho Triệu Trường Phong.
- Đừng đụng vào tôi!
Triệu Trường Phong quát một tiếng, ngồi ở trên ghế nhảy lên trước một bước, né tránh Liễu Bình An:
- Ông muốn còng tôi thì còng, muốn thả tôi ra thì thảsao? Không dễ dàng như vậy được!
Tức giận trong lòng Liễu Bình An bốc lên, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám phát tiết ra, đành phải cười xấu hổ cười, nhìn Chu Lịch Hoành nhờ giúp đỡ:
- Chu hiệu trưởng, ngài xem...
Chu Lịch Hoành hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Bình An một cái, nhẹ nhàng nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong đồng học, trước hết chúng ta hãy cởi vòng tay ra đã có được không? Cậu có yêu cầu gì, sau khi cởi bỏ còng tay xong có thể nói ra. Nhìn xem, còng tay này đã hằn cả lên cổ tay!
Triệu Trường Phong bị còng suốt một đêm, cánh tay đã sớmđã tê rần. Chỗ cổ tay bị hằn đến phát đau. Vừa rồi hắn mang theo ghế nhảy lên trước một bước càng khiến còng tay lại hằn sâu vào trong thịt. Cảm giác đau nhức này thật sự không dễ chịu. Nhưng cho dù như vậy, Triệu Trường Phong vẫn không có ý định để Liễu Bình An mở còng tay ra.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Quan Trường Vô Nhai
Tác giả : Hạ Ngôn Băng
-----oo0oo-----
Chương 20: Gieo gió gặt bão (2).
Nguồn: 4vn.eu Sưu Tầm
- Chu hiệu trưởng, tôi là phần tử phạm tội. Tôi đã đánh con trai của xử trưởng Liễu Bình An bị thương nhẹ. Các báo cáo pháp y đều đầy đủ! Chu hiệu trưởng thả tôi ra như vậy, chẳng phải là bao che cho phần tử phạm tội sao? Tôi cũng không dám liên lụy đên Chu hiệu trưởng. Hãy để cho xửtrưởng Liễu Bình An đưa tôi đến cơ quan Công an để xử lýđi!
- Cái gì? Phần tử phạm tội? Cậu đánh khiến con trai Liễu Bình An bị thương sao?
Chu Lịch Hoành xoay người lại nghiêm túc nhìn Liễu Bình An:
- Liễu xử trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Liễu Bình An thầm run lên. Trước kia Chu Lịch Hoành gọi thẳng tên lớn tiếng quát mắng ông ta, ông cũng chưa sợ hãi như thế. Hiện tại Chu Lịch Hoành gọi ông ta là Liễu xử trưởng, lại khiến ông ta kinh hồn bạt vía. Bởi vì ở trong, từ điển của Chu Lịch Hoành từ trước tới nay luôn gọi thẳng người một nhà bằng tên riêng.
Chỉ có khi khách khí với người bên ngoài, mới gọi bằng chức vụ. Hiện tại Chu Lịch Hoành đã gọi một tiếng "Liễu xửtrưởng”, chứng tỏ đã muốn loại ông ta khỏi vòng tròn. Ông ta lăn lộn ở đại học Hoa Bắc, nếu không thể vào trong vòng tròn của Chu Lịch Hoành, trên cơ bản chẳng khác gì bị cấp trên phát tử hình trên con đường làm quan.
- Chu hiệu trưởng...
Liễu Bình An kêu lên một tiếng ai oán, không dám nói lời nào.
Chu Lịch Hoành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tốt, nếu Liễu xử trưởng tự cao tự đại, không muốn nói, vậy Trường Phong đồng học, cậu nói đi.
Mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Liễu Bình An:
- Chu hiệu trưởng, không phải. Tôi nói, tôi nói!
Chu Lịch Hoành khoát tay, thản nhiên nói:
- Không cần, Liễu xử trưởng cứ nghỉ ngơi một chút đi. Đểsinh viên Trường Phong nói trước. Chờ sau khi sinh viên Trường Phong nói xong, Liễu xử trưởng phòng còn muốn bổ sung điều gì, có thể nói hết ra.
Triệu Trường Phong lập tức kể lại tỉ mỉ xung đột với Liễu Bân ngày đó ở khu nhà cũ và những chuyện đã xảy ra sau lúc đó.
Chu Lịch Hoành vừa nghe vừa gật đầu, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Chờ sau khi Triệu Trường Phong nói xong, mặt Chu Lịch Hoành âm trầm đến độ có thể nhỏ ra nước.
- Liễu xử trưởng. Vậy báo cáo xét nghiệm của bên pháp yđâu? Lấy ra để tôi được mở rộng tầm mắt!
Liễu Bình An làm sao dám lấy ra. Ông ta cúi đầu ngập ngừng nói:
- Chu, chu hiệu trưởng, tôi nhất thời hồ đồ...
- Tôi thấy không phải anh nhất thời hồ đồ! Mà là anh sốt ruột muốn bao che khuyết điểm!
Chu Lịch Hoành tức giận quát:
- Bình thường đã có đồng chí phản ánh với tôi, nói anh chẳng những có tác phong công tác thô bạo dứt khoát, hơn nữa còn dung túng cho con trai ở trường học làm xằng làm bậy. Tôi chỉ nói đó là lời đồn đại không thể tin được. Nhưng tôi thật sự không ngờ được, tình huống do các đồng chí ấy phản ánh đều là sự thật!
- Sinh viên Trường Phong toàn thân quang minh chính đại, ra mặt ngăn lại hành vi lưu manh của Liễu Bân. Anh chẳng những không cảm ơn hắn, ngược lại biến hắn trở thành phạm nhân bắt lại giam suốt một đêm. Làm hiệu trưởng một trường đại học trài chính, tôi có một cấp dưới như anh, cũng cảm thấy xấu hổ!
Chu Lịch Hoành nói từng câu đều gay gắt.
- Liễu Bình An, tôi thấy hôm nay người đáng lẽ bị còng giam ở trong này không phải là Triệu Trường Phong, mà là con trai anh Liễu Bân!
Liễu Bân từ sau khi Chu Lịch Hoành tiến vào đã bị dọa tới mức thậm chí không dám thở mạnh. Lúc này nghe giọngđiệu của Chu Lịch Hoành không ngờ lại muốn còng gã lại, gã lập tức cảm thấy sợ hãi, lén lút đi ra phía cửa bảo vệxử, cố gắng chạy trốn.
- Đứng lại cho tôi!
Chu Lịch Hoành quát lớn.
Liễu Bân lập tức đứng im tại chỗ.
Chu Lịch Hoành lấy chìa khóa trong tay Liễu Bình An ra, tới bên cạnh Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong đồng học, xem như nể tình tôi lớn hơn cậu mấy chục tuổi, cậu cho tôi chút mặt mũi, để tôi mở còng tay cho cậu được không? Cậu yên tâm, cậu đã chịu ủy khuất. Trường học tuyệt đối sẽ lấy lại công đạo cho cậu.
Triệu Trường Phong đã kéo cờ thuận gió, lúc này tất nhiên gặp cơ hội tốt liền thu lại:
- Chu hiệu trưởng, cám ơn ngài! Cám ơn ngài đã tới đúng lúc. Tôi tin tưởng trong chuyện này, Chu hiệu trưởng nhấtđịnh sẽ cho tôi một công đạo!
Sau khi tháo còng, đỡ Triệu Trường Phong từ trên ghếxuống, Chu Lịch Hoành cầm còng tay đưa cho Liễu Bình An:
- Đi, trước hãy còng Liễu Bân lại, chờ trường học xử lý.
Thân thể Triệu Trường Phong hoạt động cứng ngắc, cười tủm tỉm nhìn Liễu Bình An ủ rũ bị Liễu Bân còng lại trên ghế. Liễu Bân không ngừng giãy dụa, miệng kêu lên:
- Cha, cha, không cần. Cha tha cho con đi!
Liễu Bình An hung tợn mắng:
- Tiểu súc sinh, kêu la cái gì? Có tin tao cho mày ngồi phòng đánh số mấy năm?
Triệu Trường Phong phì cười. Nửa câu sau, Liễu Bình An nói lên nghe thật quen tai như vậy.
Chu Lịch Hoành thấy tâm tình Triệu Trường Phong đã chuyển biến tốt đẹp, vội vàng nói:
- Trường Phong đồng học, chuyện hôm nay tôi có trách nhiệm rất lớn. Để thể hiện sự áy náy của tôi, trưa hôm nay ta đặt bàn rượu ở khách sán lớn Nghiễm Châu để an ủi cậu. Không biết Trường Phong đồng học có chịu cho tôi cơ hộiđược xin lỗi hay không?
…
Hai rưỡi chiều, Triệu Trường Phong đúng giờ xuất hiện cửa phòng học, sinh viên tài chính khóa 90 lập tức bắt đầu xôn xao. Triệu Trường Phong không phải đã bị bảo vệ bắt đi sao? Nghe nói cũng đã bị đưa đến cục Công an! Sao bây giờlại tới đây đi học chứ?
Triệu Trường Phong không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của các sinh khác. Hắm lập tức đi tới dãy bàn cuối phòng học.
Ở một dãy bàn cuối trong góc phòng, Điền Lỗi buồn bã ngồi gục đầu xuống bàn đầy vẻ hối hận, căn bản không cảm thấy tiếng xôn xao trong phòng học.
- Ôi! Đều do mình! Nếu mình không mời khách ở đó, nếu mình không xung đột với Liễu Bân, Trường Phong sẽ khôngđả thương Liễu Bân. Không đả thương Liễu Bân, sẽ không bịbảo vệ bắt lấy, sẽ không gặp phải kết cục bị hình phạt. Là mình, là mình hại Trường Phong!
Điền Lỗi gục đầu trên bàn vừa nghĩ vừa lấy tay vò lấy quyển vở.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.