Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Demolas
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân cơm nước xong xuôi rồi buổi chiều bắt tay vào nghiên cứu địa điểm.
Kỳ thực kỹ thuật đánh lén là một loại kỹ thụât sống, thời gian trước đối phó với ma thú do chúng có khứu giác rất linh mẫn nên Lai Ân cũng luyện thành một vài tuỵêt chiêu.
Hiên tại chỉ cần đối phó với con người thì lại càng thoải mái hơn.
Hôm nay quyết định ra ngoài chọn địa điểm, Lai Ân mang chiếc đai lưng ra chuẩn bị mọi thứ, buổi trưa hắn ngủ một giấc để lấy sức chiến đấu suốt đêm.
Khi màn đêm buông xuống, Lai An đã chuẩn bị xong, đeo chiếc đại lưng lên rồi từ trong phòng khách sạn đi ra.
Thưởng cho tên tiểu nhị một ngân tệ rồi mới ra khỏi khách sạn hướng đến địa điểm rời đi.
Tiểu Bạch bám sát bên người như hình với bóng.
Tiểu Bạch có thể nói là con ma thú đầu tiên của Lai Ân, bộ dáng thập phần đáng yêu cho nên Lai Ân khi ra khỏi phòng sách đi dạo thì thường mang theo.
Màn đêm Dã Lang thành không vì ma thú mà thay đổi vẫn vô cùng náo nhiệt, nhất là ở ngã tư đường dòng người qua lại không ngớt.
Lai Ân xuyên qua một con phố, tới một góc khuất là đây sẽ là chỗ mai phục đầu tiên của hôm nay.
Giờ này có không ít người, bỗng đằng trước Lai Ân có hai hắc y kiếm sĩ chặn đường.
Lai Ân xoay người định chạy thì phát hiện đằng sau cũng có một gã hắc y kiếm sĩ chặn lại.
Cho dù có là tên ngốc cũng biết họ muốn đối phó mình, Lai Ân cau mày ngay lúc ba người sắp mở miệng hỏi Lai Ân.
Lai Ân chạy lấy đà rồi nhảy vọt lên bức tường đổ nát bên cạnh, xoay người nhảy qua.
Ba kiếm sĩ sửng sốt, bọn họ phát hiện mục tiêu phản ứng quá nhanh không có điểm nào giống bình thường.
Nếu là người bình thường thấy ba người bọn họ cản đường thì cũng sẽ hỏi mục đích nhưng tên trước mắt ngày thì không nói gì lập tức bỏ chạy.
Ba kiếm sĩ vẫn hơi sửng sốt rồi mới kịp phản ứng đuổi theo.
Phía bên kia tường có ba thân ảnh nên ba người liếc mắt phân chia ba hướng đuổi theo.
Một người mới chạy về phía đông hơn mười thước thì đột nhiên cảm rác toàn thân tê rần, tiếp đó trong nháy mắt hàn khí lan truyền khắp người, năm con tiểu băng xà đang cắn chặt phía bên đùi.
Tên kiếm sĩ chưa kịp phản ứng thì từ đằng sau một thanh gỗ đập mạnh vào gáy.
Tên kiếm sĩ trợn mắt rồi hôn mê bất tỉnh.
Lai Ân ném cây gậy xuống, nhanh nhẹn xoay người tên kiếm sĩ , mấy cái chuyện này làm vô cùng thuận tay, chưa đến một hồi công phu đến cả lớp nội y giáp cũng rơi vào tay Lai Ân.
Ngay sau đó thấy Tiểu Bạch với mười con ma thú vây quanh căn bò lên tên kiếm sĩ. Tiểu Bạch nhỏ nhất nhưng chỗ nó thích nhất chính là nơi đau dớn nhất của nam nhân (Biên: làm ta nhớ tới Tuyết tỷ )
Lai Ân nghe tên kiếm sĩ tỉnh lại hét thảm một tiếng rồi nhanh chóng thu hồi mười một con ma thú phi thân đi.
Hai gã hắc y kiếm sĩ chạy theo tiếng hét thì phát hiện đồng bọn chúng đang loã thể bộ dáng thê thảm. Không thể tin được chuyện trước mắt, một tiếng trước còn như sinh long họat hổ mà bỗng dưng bây giờ biến thành đầu heo, phía dưới có cái thì lủng lẳng như cây củ cải.
Hai gã kiếm sĩ nhìn nhau rồi đuổi theo hướng Lai Ân đào tẩu.
Trong nháy mắt Lai Ân liền biến mắt trước mặt họ.
Hai người ngẩn ra, họ chưa từng gặp người nào trước mặt mình có thể ẩn tang hành tung giống như tên Lai Ân này, ngay trước mắt hai người mà thoáng cái đã vô ảnh vô tung.
- Đức Lạp, sao có thể? Lặc Lan Đặc chẳng phải nói người này la ma pháp sư sao?
- Hỗn đản, nhất định là tên Lạc Lan Đặc bị người ta đánh cho thành đầu heo. Có ma pháp sư nào chạy còn nhanh hơn chiến sĩ thế kia sai? Á Bỉ, chúng ta truy đuổi thế nào?
- Không được tách ra, tên này rất giảo hoạt, ta thấy bộ dáng Duy Tạp rõ rằng là bị ma thú tấn công e rằng đám ma thú này có quan hệ với tên kia, chúng ta phải cùng nhau hành động.
Nghe Á Bỉ nói xong Đức Lạp gật đầu định nói thì từ đằng sau một cơn gió đến, sau đó một tiếng “phang” vang lên.
Cả người Đức Lạp đổ xuống.
Á Bỉ hoang mang quay đầu lại liền rút kiếm chém xuống động tác phản ứng vô cùng nhanh.
Tên đánh len phía sau còn nhanh hơn, vừa đánh lén thành công thì quăng luôn cây gậy bật người trở lại không nói câu gì xoay người bỏ chạy.
Á Bỉ thấy Lai Ân nhẩy ba bước lên nóc nhà không dám chậm trễ vội vàng gia tốc đuổi theo.
Á Bỉ ánh mắt nhìn chăm chú Lai Ân không dám buông lỏng, không biết vừa rồi Lai Ân làm thế nào tiến đến sau lưng hai người nếu để tên này chạy thoát khỏi tầm mắt thì có trời mới biết mình có giống Đức Lạp hay không.
Hai người một trước một sau cách một khoảng mười thước vẫn truy đuổi tên nóc nhà.
Lai Ân tốn bao tâm huyết đuổi hướng nhưng vẫn không cắt đuôi được Á Bỉ.
Nói thế nào thì Á Bỉ cũng là chiến sĩ cấp 7, Lai Ân chạy nhanh đến thế nào cũng không có khả năng thoát khỏi sự truy đuổi của gã nên khoảng cách ngày càng gần.
Á Bỉ cắn răng giơ trường kiếm vừa truy đuổi vừa hét:
- Đứng lại, bằng không ta chem. chết ngươi.
Lai Ân nhìn lại bị doạ đến rụt cổ, hai chân vận hết bình sinh cố gắng nới rộng khoảng cách so với Á Bỉ.
- Tiểu tử, người còn chạy, ông mày mà tóm được thì cho ngươi sống không bằng chết.
Á Bỉ nghĩ rằng câu nói của mình sẽ có tác dụng ấy vậy mà tên gia hoả kia vẫn chạy tiếp.
- Ta đâu có ngốc, đại ca, xin người, là người muốn bắt ta, nếu ta dừng lại chẳng phải muốn chết sao?
Lai Ân không quay đầu tiếp tục chạy, đôi chân bây giờ còn chạy nhanh hơn cả đám ma thú bốn chân, Á Bỉ cắn răng đuổi theo phía sau. Hắn gặp nhiều ma pháp sư nhưng không ai giống tên gia hoả này.
Ma pháp sư đánh nhau thì chỉ dùng chú ngữ, đằng này lại toàn dùng gậy đánh lén, một chút ma pháp cũng không dùng tới.
Á Bỉ còn hoài nghi tên gia hoả này rốt cuộc là ma pháp sư hay là chiến sĩ, thấy còn giống như đám côn đồ lưu manh hơn.
Lai Ân cảm thấy nghẹn họng, người phía sau đuổi ngày càng lại gần nếu cứu tiếp tục thì sớm muộn mình cũng bị bắt, bực mình nhất là lúc này hai chân bắt đầu nhũn ra.
Phía sau hai người có ba gã Tài quyết giả bám sát, bằng thực lực của họ thì hai người phía trước không dễ dàng phát hiện, Tây Tư tế tự có dặn rằng chỉ khi vào tình huống sinh tử mới cần ra tay.
Lai Ân lúc tuy gặp nguy hiểm nhưng chưa đến lúc sinh tử nên ba người tạm thời chưa xuất thủ.
Điều này Lai Ân không hề biết, hắn đang tìm cơ hội để trốn thoát. Hiện giờ hắn đang hối hận nếu lũc nãy không ra tay đánh lén thì đã trốn được rồi.
Trên đời này làm gì có nếu, bây giờ hối hận cũng không được rồi.
Xin lỗi các độc giả, vì một số lí do khách quan nên lịch post có vài thay đổi nhỏ, đã để các độc giả chờ lâu. :0 (139):
Đã có 90 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Demolas
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân chạy hết tốc lực, Á Bỉ ở phía sau đã cảm giác được người phía trước đã chạy nhanh đến cực hạn, bắt đầu suy nghĩ xem khi bắt được phải dùng cách nào để tra tấn hắn.
Hắc Ám Thần Điện có trăm ngàn thủ pháp bức cung, mỗi cách đều làm cho người khác sống không bằng chết.
Lai Ân quay đầu nhìn phía sau lưng, ngửa mặt lên trời than thở nói:
- Trời a, Thiên sứ hàng lâm cứu ta cứu ta.
Phù..Phù..
A…….
Rầm…..
Lai Ân dẫm hụt vào khoảng không, mà đó là một gian phòng trên nóc có cửa sổ đang mở.
Lai Ân trực tiếp dẫm vào cửa sổ phía trên nóc nhà, cả người lao xuống.
Phía sau Á Bỉ có phản ứng nhanh hơn cách một chút, gần đến cửa sổ thì đã ngừng lại, ngay sau đó từ bốn phía truyền đến tiếng kêu thất thanh.
"-Bắt trộm."
Á Bỉ không nói gì liền quay đầu bỏ chạy.
Lai Ân lại không may mắn như vậy, hắn rơi xuống thì lao thẳng vào một cái bồn tắm bằng gỗ, uống vài ngụm nước rồi ho sặc sụa mới ngẩn đầu từ dưới nước lên, lau những giọng nước rồi mở to mắt nhìn phía trước.
Một mái tóc đen bồng bềnh trong nước, ngũ quan tinh tế hé lộ ra một gương mặt hoàn mỹ, phân nửa bộ ngực trắng như tuyết lộ nhô lên, hạt đậu đỏ như ẩn như hiện trong nước, kinh ngạc nhìn người từ trên trời rơi xuống.
- Tiểu……..
- Á, sắc lang a.
- Là ta bị đuổi giết. – Lai Ân như con thỏ bị dẫm phải đuôi nhảy dựng lên.
- Mọi người mau lại đây, sắc lang, có sắc lang.
- Má ơi, lần này còn để con sống hay không, vừa bị người ta truy đuổi xong lại biến thành sắc lang, người tốt nhất giáng một đạo thiểm điện đánh chết con đi.
- Sắc lang, không cần lão thiên đánh chết ngươi, ngươi có biết ngươi xông vào nơi nào không? Ngươi nhất định phải chết.
Mỹ nữ không biết từ đâu lấy ra một kiện hắc bào mặc trên người, hung hăng nhìn chằm chằm Lai Ân, trên tay một đoá hoả diễm huyết lệ hóa thành một đạo hỏa tiễn bay ra.
Lai Ân không chút suy nghĩ trực tiếp xuất ra Phong Ấn Chi Thư, trong nháy mắt hoả diễm cách người Lai Ân nửa thước đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Trên quyển sách Lai Ân đang cầm hiện lên mấy chữ.
"Ma pháp phong ấn thứ nhất: Hoả Diễm Tiến, ma pháp cấp 5, hoả hệ đơn thể công kích, cách sử dụng niệm danh hiệu ma pháp phong ấn."
Lai Ân trong lòng phấn khích, nguyên lai quyển Phong Ấn Chi Thư này không những phong ấn ma pháp mà còn có thể sử dụng ma pháp bị phong ấn.
Mỹ nữ đang tức giận Lai Ân ngẩn ra, không hiểu tên sắc lang từ đâu ra này có thể làm cho ma pháp biến mất, từ trên tay lại xuất ra một đạo hoả diễm bắn đi.
Lai Ân thử niệm, nói:
"Ma pháp phong ấn thứ nhất."
Khi đạo hoả diễm đang tiến đến thì từ trên quyển sách bắn ra một đạo hoả diễm, hai đạo hoả diễm va chạm trên không rồi cùng biến mất.
"Không ngờ ngươi lại là ma pháp sư."
Mỹ nữ không hiểu nổi, nghĩ rằng tên sắc lang chỉ là một tên chiến sĩ.
Tố chất thân thể của ma pháp sư rất kém, sao hắn lại một mình leo lên trên nóc phòng mình.
Lai Ân sắc mặt đau khổ nói:
"Ta vốn là ma pháp sư, có gì mà không ngờ?"
"Mặc kệ ngươi là ai, dám nhìn lén ta tắm rửa nên nhất định ngươi phải chết."
Mỹ nữ hừ lạnh một tiếng, lần này biến ra một hoả cầu .
"Má ơi, ngươi muốn giết ta thật sao."
Lai Ân lui người về phía sau rồi xoay người chạy đi.
"Ta sẽ giết ngươi, trong Dã Lang thành này người đắc tội với bổn tiểu thư điều phải chết."
- Mỹ nữ tức giận vô số hoả cầu từ trong tay hướng theo bốn phương tám hướng tấn công Lai Ân.
"Không ổn rồi."
Lai Ân trong một khăc hơi thất thố rồi đội nhiên trấn định hướng ánh mắt về phía mỹ nữ nói:
"Ngươi bất quá chỉ là một ma pháp sư cấp 6, không có khả năng uy hiếp đối với ta."
Đạo hoả diễm ma pháp phong ấn thứ nhất đã bị phóng thích ra, đạo hoả cầu lúc sau liền bị phong ấn lại .
Ma pháp phong ấn thứ nhất biến thành Hoả diễm bạo liệt đạn.
"Nga…"
- Mỹ nữ kinh ngạc thốt lên, tuy rằng không biết người trước mắt từ đâu đến nhưng cũng không có ý định buôn tha cho đối phương, đột nhiên từ trong hắc bào xuất ra một ma pháp quyển trục chính là ma pháp Băng Phong Thụât cấp 7.
Mỹ nữ nghiến răng nhìn Lai Ân nói:
"Băng Phong Thuật, cấp 7, ngươi có không?"
Lai Ân không sợ hãi nói:
"Không có, ta chỉ có thể dùng được ma pháp cấp 6, nhưng ngươi xấu lắm , không biết xấu hổ lại dùng ma pháp quyển trục."
Mỹ Nhân hơi nhíu mũi, đắc ý nói:
"Ai bảo ngươi không được dùng?"
"Băng Kính Thụât cấp 8 có tính không ?"
Lai Ân lấy từ trong không gian giới chỉ một ma pháp quyển trục Băng Kính Thụât khiến mỹ nữ ngẩn ra, đây là quyển trục phòng ngự thấp nhất sư phụ cho hắn.
Mỹ nữ kinh nhạc nhìn chằm chằm Lai Ân, người này có một cái không gian giới chỉ, mà còn là một tên sắc lang, người trước mắt không phải Thánh Ma Đạo Sư chứ. Có chút không giống, còn quá trẻ cho dù tu luyện thì cũng chỉ đến ma pháp sư cấp 8 là tốt lắm rồi.
"Hừm, ta còn có một cái Phích Lịch Thiển Điện cấp 9, hôm nay không tin không giết được ngươi."
Mỹ nữ vẫn không có chút ý nghĩ sợ hãi nào thì hắc bào nhân lại xuất ra một ma pháp quyển trục.
"Ta còn có một quyển Thánh Quang Thủ Hộ cấp 10, hắc hắc, không được rồi, người không giết nổi ta đâu."
– Lai Ân đắc ý phất phất quyển trục trên tay.
"Ngươi…"
Mỹ nữ thấy thất vọng không nghĩ đến hắn trên người lại có nhiều thứ như vậy, đến cả quyển trục cấp 10 cũng có.
"Thế nào? Ha ha, không giết được ta vậy thì nghe ta giải thích đã, ta thật sự bị người truy đuổi ."
"Có quỷ mới tin ngươi."
Mỹ nữ nghiến răng, lạnh lung nhìn Lai Ân cười nói:
"Ngươi cũng không biết xông vào phòng ai, hừm, cho ngươi thấy hậu quả đắc tội với bổn tiểu thư."
Mỹ nữ nói xong liền xoay người mở cửa.
Lai Ân nhất thời rùn mình một cái, bên ngoài gian phong có hơn trăm người vây chặt như nêm, đáng sợ nhất là trên người bọn họ đều pháp bào, giờ có muốn chạy cũng không được.
Mỹ nữ đắc ý cười nói:
"Bổn tiểu thư mà ngươi cũng dám nhìn lén, hừm, ngươi đừng hòng sống."
Mỹ nữ nói xong liền ra khỏi phòng đi tới đám người, trước mặt tên thủ lĩnh nói:
"Giết hắn."
Lai Âm mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, vừa nghe mỹ nữ nói thế liền hét lớn nói:
"Ta không phải sắc lang, nghe ta giải thích."
"Xuống địa ngục mà giải thích với ma vương."
Mỹ nữ lạnh lung đáp lại.
"Đẳng Đẳng tiểu thư, trước hết đừng động thủ, người này chúng ta không thể đắc tội."
Đã có 71 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của [Relax]
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân biết sự tình không tốt, chuẩn bị ném ra hai cái quyển trục cấp 9 để mở đường trốn chạy, tự nhiên nghe thấy có người ngăn cản, không khỏi nhìn lại.
Hắn nhìn thấy một người mập mạp, đang chạy vội tới.
Lai Ân lập tức vui vẻ, người kia không phải là người cho mình tinh hạch ở ma thú sâm lâm sao? Hắn gọi nữ tử kia là tiểu thư, hóa ra là người bọn họ phải cứu đó sao.
Chính mình tự nhiên cứu mỹ nữ này, hắc, phí một cái Lôi Bạo Thuật cấp 10 để cứu người đẹp a, vụ làm ăn này có lẽ cũng không tệ.
Lai Ân bắt đầu ảo tưởng đến cảnh mỹ nữ kia biết chính mình là người cứu nàng, biết đâu nàng lại chẳng lấy thân báo đáp. Lúc đó mình không phải là phát tài sao?
Cát Tạp Mỗ là một trong số ít Thánh Ma Đạo Sư của đại lục, đồ đệ của hắn tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này, cũng có chút ngoài dự đoán của mọi người.
Mỹ nữ nhìn chằm chằm Lai Ân, giọng không tin nói:
“Hắn chính là đồ đệ của Thánh Ma Đạo Sư ư?”
Quản gia gật gật đầu, thầm nghĩ:
“Cho dù có là không phải thì cũng chẳng sai biệt lắm, người dám xuất hiện ở trong lãnh địa của Cát Tạp Mỗ rất ít, huống chi, hắn tùy tiện đưa tay cũng xuất ra được một quyển Lôi Bạo Thuật, chứng tỏ cũng không phải người thường.“
Từ phía sau, vang lên một trận xôn xao, vài tên chiến sĩ đang vây quanh một trung niên nam tử khoảng bốn mươi tuổi.
Trung niên nhân hình thể mập mạp, mặc một bộ quần áo bằng vãi thô, ánh mắt có vài phần tương tự như mắt con nữ tử, nhưng cũng có vài phần uy nghiêm, thuộc loại không giận cũng uy.
Trung niên nhân vừa đứng lại, nhìn rõ tình hình bốn phía, âm thanh lạnh lùng nói:
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia lập tức tiến lên thì thầm với trung niên nhân vài câu.
Trung niên nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau cùng lại chuyển thành khiếp sợ, sau đó nhìn bộ dạng của con gái, trong lòng hiểu rõ chắc chắn lần này đã chịu thiệt, nhưng có lẽ đối phương cũng chỉ vô tình.
Trung niên nhân haha cười, hướng về phia Lai Ân mỉm cười, nói:
“Tiểu huynh đệ, đã đắc tội, ta vẫn muốn được gặp Cát Tạp Mỗ đại nhân để nói lời cảm tạ, không nghĩ tới lại có thể gặp được ở đây. Tại hạ là Cách Lôi, kia là con gái của tại hạ Đế Tin Na."
Đế Tin Na vừa nghe xong, tức giận chỉ vào Lai Ân lớn tiếng tố cáo, nói:
“Phụ thân, bắt lấy hắn đi, hắn dám nhìn lén ta tắm rửa.”
“Ta không có, lúc đó ta bị ba tên chiến sĩ cấp 7 đuổi, không chạy không được. Cho nên, cho nên ta mới vô tình ngã xuống.”
“Ngươi nói dối, ngươi tùy tiện có thể lấy ra quyển trục cấp 10, thế mà lại để cho ba tên chiến sĩ cấp 7 đuổi chạy sao, ngươi đừng hòng lừa ta.”
Lai Ân sửng sốt, đột nhiên nhớ ra là Lão Sư có lưu lại cho mình ít đồ vật để bảo vệ tính mạng. Lai Ân hận, hận hắn không thể nhớ ra sớm hơn, nếu không cũng không bị đưa vào tình cảnh này.
“ Cho nên ngươi chính là cố ý… ngươi là một tên sắc lang.”
“Ta không có.” Lai Ân ủy khuất trả lời.
“Ngươi nhìn lén.”
“Ta thật sự không có.”
Lai Ân thường nghĩ dù có gặp ngăn trở nào, mặc kệ là cái gì, chỉ cần mình chối bay đi là được.
Nhưng bốn phía đều là người, đụng ai cũng không xong cả.
“Ngươi còn nói, ngươi rõ ràng đã nhìn thấy tất cả, ngươi, ngươi rơi vào chỗ ta tắm, tất cả đều bị ngươi nhìn thấy.”
“Không phải, đó không phải là ta nhìn lén ngươi, thật sự là vô tình mà, ta bị người ta đuổi theo, rơi vào đó.”
Lai Ân ánh mắt hiện lên vài giọt nước mắt, để chứng minh mình vô tội.
Đế Tin Na tí nữa thì phát điên, hận không thể làm thịt được tên vô sỉ này, rõ ràng nhìn thấy mà không thừa nhận, nàng tức giận tiến lên nắm lấy bả vai của Lai Ân, lay mạnh một trận, lớn tiếng nói:
“Ngươi đã thấy, ngươi toàn bộ đều thấy, ngươi nhanh thừa nhận cho ta.”
Toàn trường yên tĩnh…
Mấy con chim nhỏ bay ngang qua.
Đế Tin Na đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng.
Lai Ân vẫn chăm chăm nhìn mình.
Đế Tin Na dùng khóe mắt lướt nhìn qua bốn phía, tất cả mọi người đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình, nàng tự nghĩ trên người mình đâu có gì lạ đâu, đột nhiên nhớ đến lúc nãy mình phẫn nộ có nói vài lời không hay.
Á…
Đế Tin Na phát ra một tiếng thét chói tai, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng của mình, đóng cửa lại. Tim đập thình thịch không ngừng, mặt đỏ lên, tự nhiên ở giữa nhiều người như vậy lại nói ra những câu như thế, thật là chết người mà.
Đế Tin Na thật sự muốn đem Lai Ân ra chém thành tám mảnh.
Cách Lôi có chút xấu hổ nhìn Lai Ân, nói:
“Tiên sinh, chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi, ở đây không tiện.”
“ Lão gia, mới bắt được một tên trộm, tên này còn rất lợi hại, bị thương mất mười mấy người mới bắt được hắn.”
Lai Ân vừa nhìn thấy liền vui vẻ, chỉ vào người vừa bị đánh bầm dập, nói:
“Chính là người này, chính là hắn đã truy đuổi ta, bằng không ta cũng không cần phải chạy.”
Lai Ân nói xong, liền tiến lên vung chân đá vào mặt hắn, đến khi trên mặt hắn in dấu giày của Lai Ân, mới chịu dừng tay.
Tên kia bị đá bay ra đằng sau một quãng, sau đó mặt sưng lên như đầu heo, nhìn chằm chằm vào Lai Ân vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng nói:
"Nga tử hải yêm thâm điểm để, than bùn chạy nhanh phương lặc nga. (DG thông ngữ: Ta là người của Hắc Ám Thần Điện, các ngươi thả ta nhanh lên. )
“ Hắn nói cái gì thế?” Lai Ân suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu được hai câu nói này.
Chung quanh mọi người cũng đều lắc đầu.
Cách Lôi đi tới, nói:
“Tiểu huynh đệ, ở đây không tiện, hay là đem vào đại sảnh thẩm vấn nhé.”
Lai Ân gật gật đầu.
Mấy tên gia nhân nắm lấy tên trộm,kéo đi theo hai người.
Phòng khách rất lớn, nhưng không hề có một chút cảm giác trống trải, điều đó là do chủ nhân bày biện đồ vật rất hợp lí.
Hộ viên cùng bọn bảo tiêu chậm rãi giải tán, phòng khách chỉ còn lại mấy người Cách Lôi cùng Lai Ân.
Lai Ân ngồi xổm trước mặt tên trộm, xoa xoa tay, cười xấu xa nói:
“Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, nói đi, vì sao muốn bắt ta.”
"Không lui ( không nói. ) "
“Đó là do ngươi muốn nhé”
Lai Ân lấy ra Phong Ấn chi thư, nói:
“Cũng đừng trách ta tàn nhẫn, bây giờ ta bắt người làm chỗ luyện tập cho sủng vật của ta.”
Sau đó ngay cả Tiểu Bạch cùng mười một con ma thú điều được xuất ra.
Đúng là ác mộng của tên trộm, mười một con ma thú bày ra một đống móng vuốt trên người hắn, nhưng đáng sợ nhất lại là con thỏ nhỏ đang ở dưới hạ thể của hắn.
Tiểu Bạch tựa hồ rất thiên vị cái bộ phận kia, cho nên chỉ cần đứng ở đó là có vẻ vô cùng vui thích.
Mọi người trong phòng há mồm nhìn mười một con ma thú xuất hiện, nghĩ đến sự xuất hiện của ma thú thần bí vài ngày trước ở Dã lang thành, lúc đó luôn hoài nghi ai là người đứng sau toàn bộ màng này, một vài ngày đã tập kích hơn trăm tên chiến sĩ, pháp sư cấp 6, cả một vài pháp sư cao thủ, đương nhiên là vị thiếu niên đang đứng trước mặt họ.
Cách Lôi trợn mắt nhìn vào ngón tay đeo giới chỉ của Lai Ân, động tác như vậy có lẽ cái nhẫn kia chính là không gian giới chỉ, muốn chế tạo ít nhất cũng phải có ma thú tinh hạch cấp mười một hoặc mười hai cùng với rất nhiều tài liệu trân quý khác.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Nếu không có thực lực của cường giả, lại muốn có không gian giới chỉ thì chỉ là ước mơ xa vời, nhưng thiếu niên trước mặt lại có một khỏa, điều đó có thể nói lên thiếu niên này nếu không phải là đồ đệ của Cát Tạp Mỗ, thì cũng là thân nhân của siêu cấp gia tộc hoặc một cường giả.
Ở phía sau, tên trộm bị ngược đãi đã hôn mê bất tỉnh, bộ dạng vô cùng thê thảm, hắn có nằm mơ cũng không nghĩ người này lại độc ác tàn nhẫn như thế, đem hơn mười con ma thú ra ngược đãi mình.
“Quay lại, quay lại nào.”
Lai Ân thấy tên trộm không chịu đựng được lâu, tự nhiên lại đầu hàng, hắn có chút hơi bất mãn, lúc thu hồi ma thú phát hiện thấy thời gian tiến hóa của bọn chúng lại ít đi được một ngày, Tiểu Bạch hiện tại là ma thú cấp 5, còn bốn tháng nữa sẽ tiến hóa lên cấp 6, mười con ma thú còn lại cũng chỉ còn mười ngày.
Lai Ân trong lòng thích thú, nói:
“Hắc, không ngờ ngược đãi chiến sĩ cấp 7 lại giúp tiến hóa nhanh hơn. Về sau phải làm nhiều hơn mới được.”
Tên trộm vất vả nâng cánh tay của mình rồi chỉ chỉ vào đầu bị đánh như đầu heo, muốn nói mà không mở miệng được.
Lai Ân may cũng hiểu được rằng tên này muốn mình chữa trị cho một chút, chứ nếu nghe hắn lẩm bẩm thì chắc cũng không hiểu gì.
“ Thánh khiết Sinh Mệnh nữ thần, xin ngài ban ân….”
Lai Ân phòng ra lời chúc phúc củaSinh Mệnh nữ thần lên người tên trộm.
Tên trộm lập tức choáng váng, Thánh khiết quang huy trong nháy mắt bao trùm lấy gã, chỉ thấy gã hét lên một tiếng thảm thiết như heo bị giết, tiếng hét kinh khủng đến mức như muốn tan vàng, nát đá.
Cách Lôi thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, còn tên trộm thì toàn thân run run, thiếu chút nữa ngã gục xuống.
Mọi người mắt thấy tên trộm như bị điên sau đó cả người sưng lên, lúc đầu như quả dưa chuột về sau lại như củ cải.
Khuôn mặt của tên trộm co rút vào gần như một chỗ, muốn hít thở cũng vô cùng khó khắn.
“Ý, không thể nào, ngươi đã tiếp thụ lễ rửa tội của Địa Ngục Chi Hỏa, ngươi là người của Hắc Ám Thần Điện ư.”
Lai Ân nhìn bộ dạng, phản ứng của tên trộm liền lập tức nhận ra.
Tên trộm càng ngày trông càng giống như cái thùng nước, hai mắt cơ hồ đã híp lại thành mọt điểm, trong lòng rên rỉ nói:
“Ta vừa rồi có nói, tại ngươi không hiểu thôi.”
Tên trộm trong lòng vô cùng hối hận, chỗ này là địa bàn của Quang Minh Thần Điện, người ta sẽ dùng Hắc Ám Ma Pháp sao? Quang Minh ma pháp đối với hắn không khác gì độc dược.
Hắc Ám Thần Điện…
Trong phòng mọi người đều cả kinh, là người của Hắc Ám Thần Điện mà lại dám qua địa bàn của Quang Minh thần điện đuổi bắt người.
Mọi người không khỏi cùng nhau nhìn về phía Lai Ân.
Lai Ân sờ sờ cằm, nói:
“Tiểu tử, mạng ngươi cũng lớn a, may mà ta chỉ dùng Sinh Mệnh Nữ Thần Chúc Phúc cấp 4, chứ nếu là cấp 5 thì có lẽ ngươi đã xong rồi.”
Tên trộm gật gật đầu, thầm nghĩ:
“May mà ngươi thông minh, nếu còn dùng thêm một cái quang minh ma pháp, ta chắc là xong.”
Lai Ân thở dài, nói:
“Ai cứu ngươi thật là phiền toái, chỉ có đánh đập, ngược đãi ngươi mới thoải mái.”
“Hỡi Hắc Ám Linh Hồn, hãy thiêu đốt sinh mệnh của các ngươi để ban thưởng cho người trước mặt.”
Phù phù…
Trong phòng mọi người đồng loạt im lặng, một đám ngây ngốc nhìn Lai Ân, bọn họ không tin, có đánh chết cũng nhất định không tin rằng quang minh cùng hắc ám ma pháp tự nhiên lại có thể xuất hiện trên cùng một người, có phải là vận mệnh chi thần đang đùa giỡn chăng?
Tên trộm cũng đồng dạng không tin, người này vừa lúc trước trước mặt mình dùng Quang Minh ma pháp, bây giờ lại sử dụng Hắc Ám ma pháp.
Hắn đối với sự tìn này thật sự có chút khó tin.
Cùng lúc ba người kia qua khe hở chứng kiến hành động của Lai Ân, thiếu chút nữa thì ngất.
Quang Minh cùng Hắc ám cùng tồn tại , thì ra là thế, bọn họ không ngờ lại bảo hộ cho một người như thế, đây có thể nói chỉ có trong truyền thuyết mới có thể xuất hiện, một người đã tiếp cận thần tính.
Những chỗ phù trên người tên trộm cũng chậm rãi biến mất, ít ra cũng có thể rõ ràng nói chuyện được, Lai Ân thu hồi lại ma pháp, sau đó đá cho hắn một cước, nói:
“Đừng có nghĩ đến việc chạy trốn, ta có thể bắt được ngươi một lần, thì cũng có thể bắt được lần thứ hai.”
Tên trộm sỡ hãi gật gật đầu.
“ Bây giờ nói cho ta biết, người vì cái gì mà muốn bắt ta?”
“Ta..” Trên người ta bị thương, tên trộm hơi do dự.
Ngay sau đó nhìn thấy trên tay Lai Ân hiện lên bạch sắc quang mang lóng lánh, tên trộm sợ hãi, cuống quít, nói:
“Ta nói, ta nói, đó là đầu kĩnh sai chúng ta đi bắt ngài, bởi vì ngài đắc tội với Lạc Khắc của Lạc Lan Đặc gia tộc."
" À, lại là tên tiểu tử kia, hắn còn chưa chết sao?"
"Chưa chết, bất quá đại nhân, ngài xuống tay quả thật có chút tàn nhẫn, hắn bây giờ bị chứng sợ mỹ nữ, chỉ cần nhìn thấy mỹ nữ là hạ thể liền trũng xuống như cây củ cải.”
Nói tới đây mặt hắn đổ mồ hôi lạnh, nhìn xuống dưới hạ thể của mình, thầm nghĩ:
“Nếu hắn mà cũng dùng biện pháp này với mình, thì chắc là khó trành được một kiếp này.”
Lai Ân nghe xong cười ha hả, nói:
“Không sai, không sai, không uổng phí ta mất công ngược đãi hắn. Ân, Hắc Ám thần điện các ngươi đến Dã Lang thành để làm gì? Còn nữa, các ngươi hiện tại đang ở đâu?"
"Cái này..."
" Không nói ư, có tin ta xuất ra một cái Sinh Mệnh lễ tán không?"
Lai Ân vừa thấy hắn do dự, ngay lập tức liền đưa tay uy hiếp.
" Ta nói, ta nói, chúng ta cùng đầu lĩnh tới đây nghe nói là có nhiệm vụ, cụ thể là nhiệm vụ gì thì ta không rõ. Chúng ta hoạt động ở phía đông vùng quản lý của gia tộc Lạc Khắc.”
"Nguyên lai là trang viên của Bách La Đức sao? Chổ này vì họ đã phá sản nên đã bị Lạc Khắc gia tộc mua lại."
Cách Lôi là tín đồ trung thành của Quang Minh thần điện, nghe trong thành có tín đồ của Hắc Ám Thần điện liền không chịu được, tức giận nghĩ, hắn phải đem tin tức này lập tức thông tri cho mục sư trong thành biết.
"Đúng vậy, chính là toàn nhà đó."
"Có bao nhiêu người?" Lai Ân nhíu mày, đoán là chắc đám người này vì đến để đối phó với Lôi Tạp Lai.
" Có hơn mười chiến sĩ cấp 7, sáu gã chiến sĩ cấp 8."
Lai Ân hướng tới tiểu đệ đệ của tên trộm xuất ra một cái Sinh Mệnh nữ thần chúc phúc, hung tợn nói:
“Còn không nói thật, ta lập tức tìm một mỹ nữ đến hầu hạ ngươi, có tin là ta cho ngươi trở thành giống hết tên Lạc Lan Đặc kia không?"
"Còn có một gã vong linh pháp sư cấp 10. Tên là Lạp Lạp, một gã chiến sĩ cấp 10, tên là Khiếu Tạp Lý Đạt."
Tất cả mọi người trong phòng đều như hít một ngụm lãnh khí, chiến sĩ cấp 10 còn có thể đối phó được, nhưng vong linh pháp sư cấp 10 thì lại khác, hắn có thể triệu hồi ra một quân đoàn bất tử nho nhỏ, Dã Lang thành tuy không ít quân, nhưng tuyệt đối không thể đối phó được với đại quân vong linh, chỉ vì tử vong sinh mệnh đều nằm dưới sự khống chế của vong linh pháp sư.
Trong chiến tranh, vong linh quân đoàn là đáng sợ nhất, chỉ có Quang Minh pháp sư cấp 10 mới có thể đối phó với vong linh quân đoàn.
Tên trộm vẻ mặt cầu xin, nói : “Đại nhân, ta đã nói hết rồi."
"Ừ, không sai, bất quá ta không thể thả ngươi, nhỡ ngươi quay về bào tin thì ta biết làm thế nào?"
Cách Lôi vừa nghe xong, lập tức đánh mắt với mấy tên thủ hạ, mấy tên này đã theo hắn mười mấy năm, lập tức hiểu được mục đích của Cách Lôi.
Tác giả: Cát Phong Băng.
Dịch giả: Cẩm Y Vệ - _ Thanh Long _
Biên tập: Cẩm Y Vệ - Chu Tước.
Convert: Tửu Quỷ
Nguồn: 4vn.eu
Mấy tên thủ hạ liền đem tên trộm dẫn xuống.
Cách Lôi thần sắc ngưng trọng nhìn Lai Ân, nói: “Đại nhân, người xem bây giờ nên làm thế nào?”
“ Cách Lôi tiên sinh,ngươi trước hết cứ tạm thời giam hắn lại, ta phải đi báo tin tức một chút, sự tình xem ra cũng có chút phiền toái.”
Cách Lôi gật gật đầu, nói:
“Ta cũng muốn đến báo cho mục sư của Quang Minh thần điện trú tại đây biết, một vong linh pháp sư cấp 10 có thể phá được quang minh kết giới, đó là một vấn đề nghiêm trọng.”
Lai Ân đứng dậy cáo từ với Cách Lôi, hắn định trở về nói cho Cách Lỗ Tạp và Lôi Tạp Lai biết mọi chuyện, đối phó với vong linh pháp sư cấp 10 cho dù Cách Lỗ Tạp có là cuồng chiến sĩ cấp 11 thì cũng vô cùng vất vả.
Nếu là một gã vong linh pháp sư không thèm để ý đến hiệp ước cấm sử dụng vong linh thuật trong thành thị, thì chắc chắc Dã Lang thành sẽ trở thành tử thành.
Lai Ân đi rồi, Đế Tin Na mới từ sau cửa sổ nhô đầu ra, sắc mặt tái nhợt, nói:
“Phụ thân, thập cấp vong linh pháp sư sẽ không đến đây chứ.”
Cách Lôi cười khổ lắc đầu, nói:
“Ta cũng không biết, tuy chưa biết rõ mục đích của bọn chúng, nhưng ta vẫn muốn đi gặp mục sư đại nhân, hy vọng ít ra cũng có thể liên hệ với Quang Minh thần điện, bằng không Dã Lang thành chắc chắn sẽ biến thành tử thành.”
“Tất cả những chuyện hôm nay, hết thảy đều không được nói ra ngoài, đặc biệt là chuyện về vị đại nhân vừa nãy, nếu có kẻ nào truyền ra ngoài, sẽ coi như tội danh phản bội Quang Minh thần điện.”
Đột nhiên có ba người xuất hiện ở trước cửa, bọn họ đều vận hắc y. Chính là đám người Sa Gia vẫn bảo vệ bên người Lai Ân.
Cách Lôi có thể ngồi lên vị trí hôm nay, ánh mắt tự nhiên vô cùng lợi hại, liếc mắt nhìn ba người một cái cũng có thể nhận ra ba người này không phải người thường, trong lòng kinh hãi, nghi hoặc, nói:
“Xin hỏi ba vị là?”
Sa Gia lãnh đạm nói: “Quang Minh thần điện thẩm lý giả và phán quyết giả.”
“ Không phải là vị đại nhân vừa mới rời đi sao?”
Cách Lôi trong thâm tâm lại muốn mình đoán sai, một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi rốt cục có quyền lớn thế nào mà ngay cả Quang Minh thần điện phán quyết giả cũng có thể phái ra.
“Không sai, cho nên ta cũng xin khuyên hai vị là hãy coi như hắn không tồn tại, nếu có một chút truyền ra bên ngoài, giết không tha.”
“ Ba vị phán quyết giả, ta xin hỏi một chút, cái vị đại nhân kia lại lén lút nhìn ta tắm, bây giờ ta phải làm sao?”
Sa Gia sửng sốt, tiếp theo bất đắc dĩ thở dài, nói:
“Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bảo vệ tính mạng cho hắn, còn về việc riêng tư, các ngươi tự mình giải quyết.”
Sa Thêm nói xong, liền cùng với hai người kia vô tung vô ảnh biến mất.
Cách Lôi trong lòng âm thầm kinh ngạc, cũng bắt đầu có thể đoán được thiếu niên kia có thể là đồ đệ của Cát Tạp Mỗ, lại được phán quyết giả bảo vệ.
Phải biết rằng, muốn trở thành phán quyết giả thì trình độ ít nhất cũng phải đạt tới cấp 10.
Đế Tin Na đôi mắt mở to, không biết đang nghĩ đến việc gì, khoé miệng lộ ra một tia mỉm cười.
Lai Ân trở lại chỗ ở của Lôi Tạp Lai vào lúc mặt trời mọc.
Lôi tạp lại trải qua một thời gian ngắn trị liệu, hơn nữa cơ thể hắn có thể chất của chiến sĩ, trong khoảng thời gian này đã dần dần khôi phục đến trạng thái chiến sĩ cấp 8, nhìn thấy Lai Ân đến, không khỏi tươi cười, tiếp đón.
Lai Ân nhìn chằm chằm vào Mễ Lệ Toa, ực một tiếng nuốt nước bọt, hắc hắc cười nói: “Thật là lớn.”
“ Thật lớn, cái gì thật lớn hả, a, ngươi tên lưu manh này”
Mễ Lệ Toa theo thói quen tùy tiện nói, đột nhiên phát hiện trong nhà lại có thêm một người.
Đáng ghét là cái tên chết bằm kia lại cứ chằm chằm nhìn vào ngực mình, Mễ lệ toa tức giận, vội vàng chạy vào phòng.
Lôi Tạp Lai không khỏi cười khổ.
Cách Lỗ Tạp trong tay cầm bữa sáng, vừa tới nhà Lôi Lạp Lai, quét mắt nhìn quanh, nói:
“Mễ Lệ Toa đâu, như thế nào mà lại không đi ra thế?”
Lai Ân giật lấy bữa sáng trong tay Cách Lỗ Tạp, xấu xa nói:
“Ngươi tới chậm rồi, đã bị ta đã nhìn thấy hết.”
Cách Lỗ Tạp nghe được, hung dữ dậm chân, nói:
“Ai, Lai Ân, ngươi tên hỗn đản này, sao lại tới sớm như thế.”
Lôi Tạp Lai hoàn toàn tắt tiếng.
Trong phòng Mễ Lệ Toa hận không thể lao ra xé xác hai tên hỗn đản.
Lai Ân vất vả cả buối tối, bữa sang vừa trên tay lập tức bị hắn ăn mất nửa, lúc này mới mở miệng, nói:
“Tối hôm qua ta bị người đuổi giết.”
“Ai đuổi ngươi? Bọn họ không bị mù mắt đấy chứ, ngươi tiền không có,lại xấu trai cũng không phải là mỹ nữ.”
Cách Lỗ Tạp hung hăng trợn mắt nhìn Lai Ân một cái, nói móc.
“ Ta đúng là không có tiền, xấu trai, cũng không phải là mỹ nữ, nhưng có người đuổi ta.”
Lai Ân đem cục tức nuốt xuống, trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tạp.
“Tên kia nhất định là đầu có vấn đề.”
“Không chỉ có vấn đề thôi đâu”
Lai Ân dựng một ngón tay thẳng lên, hắc hắc cười nói:
“Ta còn phát hiện ra chỗ của người Hắc Ám thần điện.”
Lôi Tạp Lai sửng sốt, thầm nghĩ: “Đến thật là nhanh.”
Cách Lỗ Tạp giật mình, lập tức nói:
“Ngươi như vậy mà có thể sống trở về thì bọn Hắc Ám thần điện thực sự là mắt bị mù rồi.”
Lai Ân tức giân nói: “Ta không còn sống thì người đứng trước mặt mi là gì?”
“ Quỷ hồn…”
Cách Lỗ Tạp khẳng định trả lời.
“Nếu vậy ta đầu tiên sẽ ám hại mi.”
“ Lai Ân, ngươi thật sự đã đến Hắc Ám thần điện sao?” Lôi tạp lai nghiêm túc hỏi.
“Không, nếu ta thật sự đến đó, thì làm sao còn sống mà ra được, tối hôm qua ta bị ba tên chiến sĩ cấp 7 vây quanh, bất quá ta đánh lén được hai tên, nửa đường...”
Lai Ân đem chuyện tối qua từ đầu chí cuối kể lại.
Cách Lỗ Tạp dậm chân la hét nói:
“Sớm biết thế này ta đã đi cùng mi, mỹ nữ tắm trong thùng nước, mỹ sự thế này sao lại không rơi vào người ta chứ?”
“Vong linh pháp sư cấp 10? Vong linh pháp sư ở Hắc Ám thần điện vô cùng ít a, vì chỉ có thuần khiết hắc ám thuộc tính mới có thể tu luyện, chỉ vì ta mà đến mức đó sao.”
Lôi Tạp Lai kinh hãi giật mình.
“Cũng chưa chắc, địa vị của ngươi rất cao, huống chi ngươi lại là người biết rõ nhất về sự tình của hoàng tử, phái một vong linh pháp sư cấp 10 để đối phó với ngươi là phương pháp ổn thỏa nhất.”
“Như thế có đúng là chúng ta muốn chạy cũng không được, phải không.”
Lai Ân uể oải nhìn Cách Lỗ Tạp cùng Lôi tạp lai, nói:
“Sớm biết thế này ta đã không quen biết với các ngươi, càng lúc càng phiền toái mà.”
Cách Lỗ Tạp giương nanh, múa vuốt nhìn Lai Ân nói:
“Tiểu tử, hiện tại chúng ta đã là cùng hội, cùng thuyền, ngươi có muốn chạy cũng không được, hãy suy nghĩ cách đối phó đi, ta muốn tới Quang Minh thần điện tìm mục sư, cũng muốn xem Quang Minh thần điện có thể trong thời gian ngắn nhất phái tới một Thập nhất cấp quang minh pháp sư hay không.”