Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 18-05-2008, 07:08 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 16
(Ngá»a Long Sinh)


Phùng Viên nói :
– Không sai! Lúc ấy ta cho rằng những lá»i của bá»n ngÆ°á»i Tá»· Muá»™i há»™i là giả dối, bây giá» nghÄ© lại thật sá»± có mấy phần đáng tin.
Phí Minh Châu nghe bá»n há» nói mà chẳng hiểu gì cả liá»n chen vào nói :
– Hai vị đại ca Ä‘ang nói việc gì vậy? Tại sao má»—i câu tiểu muá»™i nghe Ä‘á»u chẳng hiểu tí nào cả? Bây giá» chúng ta làm gì vá»›i bốn tá»­ thi này đây?
Phùng Viên nói :
– Chúng ta sẽ đào một cái hố to, rồi chôn...
– Không được! Không được thể chôn được!
Câu nói vừa dứt thì đã thấy má»™t bóng ngÆ°á»i, từ trên má»m đá bay xuống.
Phùng Viên và Hà Lăng Phong không ngá» rằng phía trên có ngÆ°á»i ẩn nấp, nên cả hai không hẹn mà cùng má»™t lượt rút binh khí ra.
– Ta có ý tốt đến đây muốn khuyên chư vị vài câu, nghe hay không là phần của quí vị, không cần phải giận dữ, dùng đến binh khí đâu.
Thì ra đó là má»™t lão nhân tuổi trên bát tuần. Mặt lão ta đầy nếp nhăn, râu và mày Ä‘á»u bạc trắng, dáng vóc nhá» nhắn.
NhÆ°ng cây gậy trong tay lão ta có trá»ng lượng xấp xỉ tuổi tác của lão cÅ©ng chừng tám mÆ°Æ¡i cân.
Má»™t lão già tuổi lác lá»›n nhÆ° vậy, mà còn có thể cầm được má»™t cây gậy nặng nhÆ° thế, thì quả là không phải ngÆ°á»i tầm thÆ°á»ng.
Phùng Viên không phải là kẻ ngốc, nên lão ta không dám tùy tiện xuất thủ, mà chỉ trầm giá»ng há»i :
– Xin há»i các hạ là ai?
Lão nhân cÆ°á»i nói :
– Ta là ngÆ°á»i ngoài cuá»™c, nếu nhÆ° các ngÆ°Æ¡i có hứng thì cứ gá»i ta là Ngoại Nhân Sá»±.
Hà Lăng Phong liá»n tiếp lá»i :
– Nói vậy lão không có quan hệ gì với Tỷ Muội hội hay sao?
Lão nhân cÆ°á»i lá»›n nói :
– Äã gá»i là Ngoại Nhân Sá»±, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là không có quan hệ bên nào cả.
Phùng Viên nói :
– Thế thì các hạ nấp ở trên đấy nghe lén, là có dụng ý gì?
Lão nhân cÆ°á»i nhạt nói :
– Phùng lão đệ, ngươi đâu thể nói như vậy được, ở đây không phải là Thiên Tuế phủ, các ngươi đến được thì ta cũng đến được. Hơn nữa ta đến đây sớm hơn các ngươi. Tại các ngươi không nhìn thấy ta ở trong hang động phía trên, nên đâu thể trách ta nghe lén được.
Hà Lăng Phong vội nói :
– Nếu là nhÆ° vậy, chỉ trách bá»n tại hạ tai mắt không thính mà thôi. NhÆ°ng lão nhân gia ngăn cản không cho chôn những thi hài này, là do duyên cá»› gì?
Lão nhân nói :
– Nếu muốn biết duyên cá»› thì ta phải há»i các ngÆ°Æ¡i câu này trÆ°á»›c. Vậy chứ các ngÆ°Æ¡i từ xa xôi đến nÆ¡i hoang sÆ¡n này để làm gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Không giấu gì lão nhân gia, bá»n tại hạ muốn Ä‘i tìm má»™t nÆ¡i.
Lão nhân nói :
– Các ngươi muốn đi tìm Tổng hội của Tỷ Muội hội?
Hà Lăng Phong liá»n đáp :
– Äúng vậy!
Lão nhân lại nói :
– Ta há»i ngÆ°Æ¡i thêm câu nữa, các ngÆ°Æ¡i có biết bốn ngÆ°á»i này bị ai giết chết hay không?
Hà Lăng Phong đáp :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là do Tá»· Muá»™i há»™i làm ra.
Lão nhân nói :
– Tá»· Muá»™i há»™i tại sao phải giết bá»n há»?
Hà Lăng Phong nói :
– Không cần há»i cÅ©ng biết, bá»n chúng cố ý làm vậy để uy hiếp bá»n tại hạ đừng tiến vá» phía trÆ°á»›c nữa.
Lão nhân lại nói :
– Các ngươi cho rằng Tổng hội của Tỷ Muội hội được đặt ở nơi nào đấy trong khu núi, phải vậy không?
Hà Lăng Phong nói :
– Không sai!
Lão nhân cÆ°á»i híp mắt nói :
– Nhìn không ra, ngươi quả là thông minh.
Hà Lăng Phong cung tay nói :
– Không dám, lão nhân gia đã quá lá»i rồi.
Lão nhân Ä‘á»™t nhiên trầm mặt xuống, nhổ má»™t bãi nÆ°á»›c bá»t xuống đất nói :
– Thông minh? Hứ? Thông minh cái con khỉ! Tên tiểu tử ngươi tự cho rằng mình thông minh lắm sao? Kỳ thật ngu dốt chẳng khác gì con bò.
Hà Lăng Phong không khá»i ngạc nhiên :
– Lão nhân gia đây là...
Lão nhân nói :
– Äây là ta đã khách sáo lắm rồi đấy, nếu không ta đã cho ngÆ°Æ¡i hai tát tai rồi. Nhà ngÆ°Æ¡i tá»± nghÄ© xem ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i có thể ra vào trong Võ lâm Tam phủ giống nhÆ° là nhà của mình. NhÆ° vậy bá»n chúng có thể nào đặt Tổng há»™i tại nÆ¡i núi non hẻo lánh này?
Tuy bị mắng nhÆ°ng Hà Lăng Phong không thể không thừa nhận, là lá»i của của lão ta hoàn toàn có lý.
Lão nhân lại nói tiếp :
– Vả lại, nếu nhÆ° bá»n chúng không muốn cho bá»n ngÆ°Æ¡i đến đó, thì trên Ä‘Æ°á»ng có rất nhiá»u cÆ¡ há»™i để hạ thủ, cần gì phải đợi đến bây giá» má»›i ra uy để các ngÆ°Æ¡i cảnh giác chứ? Bá»n chúng đã có thể giết được bốn ngÆ°á»i này, vậy tại sao không trá»±c tiếp giết chết các ngÆ°Æ¡i nà cần phải thị uy nhÆ° vậy? chẳng lẽ ba ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i cao minh hÆ¡n bốn ngÆ°á»i bá»n há» rất nhiá»u hay sao?
Hà Lăng Phong nói :
– à của lão nhân gia là bá»n tại hạ đến dây hoàn toàn Ä‘á»u do Tá»· Muá»™i há»™i, ngầm sắp đặt cả?
Lão nhân nói :
– Nếu không tại sao các ngươi đến đây được thuận lợi như vậy?
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nói vậy bá»n há» cố tình bày ra nhÆ° thế là để dụ dẫn bá»n tại hạ vào trong bẫy?
Trên mật lão ta nở má»™t nụ cÆ°á»i, nói :
– Xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc. Cuối cùng cũng đã rõ.
Hà Lăng Phong nói :
– Thế thì bốn ngÆ°á»i này là bị ai giết chết? Trong núi còn có những mai phục hiểm ác gì nữa hay không?
Lão nhân lắc đầu nói :
– Má»›i nói ngÆ°Æ¡i đã rõ, vậy mà bây giá» lại hồ đồ rồi sao? Nói cho ngÆ°Æ¡i biết, đây chính là mÆ°u kế mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i, ngÆ°Æ¡i đã hiểu hay chÆ°a?
Hà Lăng Phong nói :
– Tại hạ vẫn chưa hiểu.
Lão nhân lại thở dài ra một tiếng, nói :
– Xem nhÆ° ta xui xẻo gặp phải ngÆ°Æ¡i nên đành phải nói rõ ra hết. Tá»· Muá»™i há»™i muốn Ä‘Æ°a dê vào hang hùm, nên má»›i dẫn các ngÆ°Æ¡i vào trong tuyệt cốc này. NÆ¡i đây tuy không có mai phục nguy hiểm gì, nhÆ°ng ngược lại chỉ có thể Ä‘i vào mà không bao giá» có Ä‘Æ°á»ng để ra. Phàm những ai đã bÆ°á»›c vào trong tuyệt cốc này, thì chÆ°a từng có ngÆ°á»i sống sót để bÆ°á»›c trở ra.
Hà Lăng Phong nói :
– Tuyệt cốc mà lão nhân gia nói có phải là “Mê cốc†hay không?
Sắc mặt của lão nhân liá»n thay đổi nói :
– Ta đã nói rất rõ ràng rồi, bất kể nÆ¡i đó tên là gì nhÆ°ng chỉ có vào mà không có trở ra. Ta chẳng qua chỉ là má»™t ngÆ°á»i ngoài cuá»™c, những lá»i ta nói ra, tin hay không là tùy ở các ngÆ°Æ¡i.
Nói xong lão nhân quay lưng, chống gậy định bước đi.
Phùng Viên liá»n vá»t lên trÆ°á»›c thấp giá»ng nói :
– Xin dừng bước!
Lão nhân dừng lại cÆ°á»i nhạt nói :
– Phùng lão đệ, ngươi còn gì muốn chỉ giáo?
Phùng Viên nói :
– Tại hạ muốn thỉnh giáo má»™t việc, các hạ tá»± xÆ°ng là Ngoại Nhân Sá»±, vậy tại sao đối vá»›i những việc vá» Tá»· Muá»™i há»™i các hạ lại biết nhiá»u đến nhÆ° vậy? Và lại sao lại biết những ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào trong mê cóc không bao giá» có Ä‘Æ°á»ng trở ra?
Lão nhân hít sâu vào một hơi, từ từ nói :
– Phùng lão đệ, những lá»i ta nói ra hoàn loàn là có ý tốt, lão đệ không cần phải nghi ngá» làm gì.
Phùng Viên nói :
– Nếu là hảo ý tại sao ngay cả danh tính cũng không dám tiết lộ ra?
Lão nhân cÆ°á»i nói :
– Như vậy là ngươi tính làm khó ta sao?
Phùng Viên nói :
– Chỉ vì những Ä‘iá»u các hạ biết quá nhiá»u.
Lão nhân nói :
– Nếu như ta không chịu xưng danh tánh thì sao?
Phùng Viên nói :
– Vậy thì Phùng má»— này đành phải dùng võ công để Ä‘iá»u trÆ°a lai lịch của các hạ!
Lão nhân cÆ°á»i lá»›n nói :
– Ngươi muốn cùng ta động thủ?
Phùng Viên gật đầu đáp :
– Äúng vậy, má»i các hạ.
Tay trái Phùng Viên ôm Ä‘ao, tay phải cầm kiếm Ä‘Æ°a lên trÆ°á»›c ngá»±c. Äấy chính là chiêu thức Äao Kiếm hợp bích.
Hà Lăng Phong sợ hai ngÆ°á»i sẽ giao đấu vá»›i nhau nên vá»™i lên tiếng nói :
– Phùng đại ca để tiểu đệ thỉnh vấn lão nhân gia đây vài câu câu xem sao.
Phùng Viên nói :
– Äược! Lão đệ há»i thá»­ xem.
Hà Lăng Phong cung quyá»n hÆ°á»›ng vá» phía lão nhân, nói :
– Tại hạ tin tưởng lão nhân gia hoàn toàn có hảo ý. NhÆ°ng ngÆ°á»i má»›i có nói má»™t ná»­a, làm gì mà bá» Ä‘i gấp vậy?
Lão nhân nói :
– Những Ä‘iá»u cần nói ta đã nói hết, tại sao ngÆ°Æ¡i lại nói ta má»›i nói má»™t ná»­a.
Hà Lăng Phong nói :
– Vừa rồi bá»n tại hạ định chôn bốn tá»­ thi này Ä‘i, lão nhân gia đã ra mặt ngăn cản lại. NhÆ°ng chÆ°a nói cho bá»n tại hạ biết là nguyên nhân gì?
Lão nhân à lên một tiếng, nói :
– Thì ra ngÆ°Æ¡i há»i vá» vấn Ä‘á» này. Äược, ta có thể nói cho các vị hiểu rõ ràng thêm má»™t chút. Bốn tấm bảng trên bốn tá»­ thi này chính là má»™t phần âm mÆ°u mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i. Các vị hãy nghe lá»i ta mau mang bốn tá»­ thi này thiêu Ä‘i rồi lập tức rá»i khá»i nÆ¡i đây ngay. Nếu không thì ắt sẽ có há»a lá»›n giáng xuống đầu.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên há»i :
– Tại sao phải dùng lửa thiêu những tử thi này?
Lão nhân có vẻ không hài lòng nói :
– NgÆ°Æ¡i há»i quá nhiá»u rồi đấy.
Dứt lÆ¡i lão nhân liá»n chống gậy tung ngÆ°á»i bay Ä‘i.
Phùng Viên liá»n quát lá»›n :
– Äừng chạy! Hãy tiếp chiêu!
Một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, thanh đao và thanh kiếm trong tay Phùng Viên nhất tỠphát chiêu.
Hai chân của lão nhân vừa rá»i khá»i đất Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i nhạt nói :
– Hảo chiêu thức!
Cây gậy của lão nhân liá»n quét má»™t vòng ra phía sau, chỉ nghe má»™t tiếng “keng!†vang lên. Äao và kiếm trong tay của Phùng Viên liá»n bị bật mạnh trở vá».
May mà chiêu này phùng Viên chÆ°a dùng hết toàn lá»±c vậy mà còn phải lui lại hai bÆ°á»›c, hổ khẩu Ä‘á»u rÆ°á»›m cả máu. Xuýt chút nữa đánh rÆ¡i binh khí xuống đất.
Thân hình lão nhân không dừng lại mà vẫn tiếp tục bay lên má»m đá phía trên, rồi mất hút vào đêm khuya.
Hà Lăng Phong liá»n há»i :
– Lão đại ca, ngÆ°á»i không bị thÆ°Æ¡ng chứ?
Phùng Viên lắc đầu, sắc mặt vẫn còn chưa hết vẻ kinh ngạc nói :
– Ná»™i lá»±c của lão nhân này cá»±c kỳ thâm hậu. Ta đã sống hÆ¡n ná»­a Ä‘á»i ngÆ°á»i, nhÆ°ng hôm nay má»›i gặp được má»™t cao nhân.
Hà Lăng Phong lại há»i :
– Lão đại ca có nhìn ra được lai lịch của lão ta hay không?
Phùng Viên lại lắc đầu nói :
– Má»™t chút cÅ©ng nhìn không ra. NgÆ°á»i này võ công cao thâm hÆ¡n ta rất nhiá»u, ta chÆ°a từng nghe qua trên giang hồ có má»™t nhân vật nhÆ° vầy.
Hà Lăng Phong thở dài ra một tiếng :
– May mà lão ta là ngÆ°á»i ngoài cuá»™c, không có ý đối địch lại vá»›i chúng ta. Nếu không chúng ta phải vô cùng vất vả.
Từ lúc lão nhân xuất hiện đến giỠPhí Minh Châu vẫn chưa lên tiếng.
Bây giá» Minh Châu má»›i mỉm cÆ°á»i, nói :
– Theo như chỗ của tiểu muội thấy, chẳng qua lão ta tuổi tác hơi lớn, hơn nữa binh khí lại nặng. Nếu thật sự giao đấu, chưa chắc gì lão ta đã là đối thủ của Phùng đại ca.
Phùng Viên gượng cÆ°á»i nói :
– Phí cô nÆ°Æ¡ng không cần phải giữ thể diện cho ta. Núi cao còn có núi cao hÆ¡n, ngÆ°á»i giá»i còn có ngÆ°á»i giá»i hÆ¡n. Võ công không bằng ngÆ°á»i không có gì phải là xấu hổ cả. NhÆ°ng nếu thua mà biết thua, đây má»›i là Ä‘iá»u đáng quí.
Hai má Phí Minh Châu liá»n Ä‘á» bừng lên, bẽn lẽn nói :
– Tiểu muá»™i nói kiếm pháp của Phùng đại ca chÆ°a chắc đã thua lão ta. Nếu nhÆ° không phải lão ta bá» Ä‘i quá vá»™i vàng thì chiêu thức Äao Kiếm hợp bích của Phùng đại ca đã có thể thi triển được. lúc ấy ai thắng ai bại, khó mà có thể biết được.
Hà Lăng Phong nói :
– Bây giỠđừng bàn đến những chuyện này, chúng ta thÆ°Æ¡ng lượng xem có nên làm theo lá»i khuyên của lão ta hay không?
Phùng Viên nhíu mày, nhưng lại im lặng không lên tiếng.
Phí Minh Châu nói :
– Tiểu muá»™i cảm thấy hay là đừng để ý đến lão ta. Ngay cả lão là ai chúng ta còn không biết, vậy thì dá»±a vào Ä‘iá»u gì để tin lá»i của lão?
Hà Lăng Phong nói :
– Nhưng mà lão ta nói rất có lý. Nếu đây là âm mưu của Tỷ Muội hội, chúng ta không nên không đỠphòng.
Phí Minh Châu nói :
– Dẫu sao ngày mai chúng ta cÅ©ng đã đến được nÆ¡i đó. Tá»›i lúc ấy tất cả Ä‘á»u có thể hiểu rõ. Chúng ta đừng vì má»™t câu nói của lão, mà bá» Ä‘i tất cả công sức.
Hà Lăng Phong suy nghÄ© má»™t hồi rồi lên tiếng há»i :
– Lão đại ca, ý của đại ca thế nào?
Phùng Viên thở dài một tiếng nói :
– Ta nghÄ© lá»i nói của lão ta không phải không có nguyên nhân. Có lẽ những câu nói của lão hoàn toàn là có hảo ý. NhÆ°ng chúng ta tuyệt đối không thể nào ná»­a Ä‘Æ°á»ng bá» ngang được.
Phí Minh Châu liá»n nói :
– Äúng vậy! Chỉ cần chúng ta cẩn thận má»™t chút, cho dù phía trÆ°á»›c nguy hiểm cÅ©ng không có gì đáng sợ.
Phùng Viên không hỠđể ý đến câu nói của Phí Minh Châu, mà tiếp tục nói :
– Theo nhÆ° lão ta nói tòa tuyệt cốc này rất có khả năng là “Mê cốc†được tÆ°Æ¡ng truyá»n trong thiên hạ. Nếu đúng là nhÆ° vậy, thì chúng ta phải nhất định mạo hiểm vào cho bằng được. NhÆ°ng còn bốn tá»­ thi này cứ làm theo lá»i lão ta là dùng lá»­a há»a táng.
Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Tiểu đệ nghĩ ra được một cách, không biết đại ca có tán thành hay không?
Phùng Viên nói :
– Lão đệ nói ra nghe thử xem.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ cho rằng lá»i nói của lão nhân kia rất đáng tin cậy, chỉ có Ä‘iá»u lá»i nói không được rõ ràng nên khiến cho ngÆ°á»i ta không khá»i không nghi ngá». Vậy thì tại sao chúng ta không thá»­ kiểm nghiệm lại xem?
Hà Lăng Phong nói :
– Lão khuyên chúng ta nên há»a táng bốn tá»­ thi này, hÆ¡n nữa còn chỉ bốn tá»­ thi này và những tấm biển gì treo ở trên cổ há» chính là má»™t âm mÆ°u mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i. Bây giá» tạm thá»i chúng ta đừng tiến vá» phía trÆ°á»›c nữa, cÅ©ng nhÆ° không Ä‘em những tá»­ thi kia Ä‘i há»a táng mà toàn bá»™ Ä‘á»u để y nguyên nhÆ° chá»— cÅ©. Sau đó chúng ta nấp lại ở gần đây chỠđợi má»™t ngày xem có việc gì xảy ra hay không?
Phi Minh Châu liá»n lên tiếng :
– Tốt! Tiểu muội tán thành cách này.
Phùng Viên trầm ngâm giây lát, nói :
– Có lẽ tai há»a mà lão ta muốn chỉ, không phải là phát sanh ra ở nÆ¡i đây. Vậy chúng ta cần gì chỠđợi ở đây?
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng nhÆ° vậy cÅ©ng không có ảnh hưởng gì đến kế hoạch ban đầu của chúng ta. Äợi đến ngày mai chúng ta sẽ mang những tá»­ thi này Ä‘i há»a táng, rồi lại tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng. NhÆ° vậy cÅ©ng đâu có trá»… gì đâu.
Phùng Viên gật gật đầu nói :
– Thôi được! Chúng ta cứ thử làm vậy xem sao?
Phí Minh Châu vội nói :
– Äể tiểu muá»™i tìm thá»­ quanh đây có chá»— nào ẩn nấp hay không?
Hà Lăng Phong đưa tay chỉ lên hang động phía trên, nói :
– Không cần phải tìm, phía trên là nơi ẩn nấp tốt nhất rồi.
Cả ba ngÆ°á»i liá»n nhún mình vá»t lên phía trên. Quả nhiên phía trên có má»™t hang Ä‘á»™ng rất sâu. Cá»­a vào hang tÆ°Æ¡ng đối hẹp nhÆ°ng bên trong vô cùng rá»™ng rãi. Ngoài ra còn có má»™t cá»­a ra khác, rá»™ng hÆ¡n mÆ°á»i trượng.
Phí Minh Châu cũng mang ả thiếu nữ hắc y lên trên, bỠả vào bên trong hang.
Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, cả ba ngÆ°á»i há» Ä‘á»u nằm yên ở trong hang quan sát, xem bên dÆ°á»›i có Ä‘á»™ng tịnh gì không?
Má»™t đêm qua Ä‘i má»i việc vẫn yên lành không có chuyện gì xảy ra. Äến khi trá»i sáng má»i ngÆ°á»i đã cảm thấy có chút má»i mệt.
Phùng Viên lên tiếng nói :
– Bây giá» má»i ngÆ°á»i luân phiên nhau ngủ để dưỡng tinh thần. Chúng ta còn phải chỠđợi má»™t ngày má»™t đêm nữa.
Phí Minh Châu Ä‘Æ°a tay lên che miệng ngáp má»™t cái cÆ°á»i nói :
– Tiểu muá»™i Ä‘i ngủ trÆ°á»›c má»™t lát, nếu có việc gì xảy ra, hai vị cứ gá»i muá»™i.
Hà Lăng Phong nói :
– Nhân lúc trá»i vừa sáng, tiểu muá»™i nên giải huyệt cho ả ta ra phía sau đại tiểu tiện. Nếu bị Ä‘iểm huyệt quá lâu sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến khí huyết.
Phí Minh Châu thở ra má»™t tiếng, rồi đứng lên. Äá»™t nhiên hai mắt Minh Châu mở to lên, chỉ xuống lên dÆ°á»›i nói :
– Hai vị đại ca, nhưng thi hài kia...
Phùng Viên và Hà Lăng Phong không hẹn mà cÅ©ng lên tiếng há»i :
– Những thi hài kia như thế nào?
Lúc này đống lửa đã tàn. Bốn cái tử thi vẫn còn nằm bất động bên đống tro tàn.
Phí Minh Châu nói vá»›i giá»ng run run :
– Trên... trên bốn cái tử thi kia tại sao không thấy có bốn tấm biển gỗ...
Phùng Viên và Hà Lăng Phong liá»n chú y nhìn xuống bên dÆ°á»›i bất giác cả hai Ä‘á»u biến sắc.
Quả nhiên bốn tấm biển gỗ trên cổ bốn tử thi đã không cánh mà bay.
Hà Lăng Phong trầm giá»ng nói :
– Lão đại ca canh chừng ở đây, để tiểu đệ xuống xem thử!
Phùng Viên vội nói :
– Äừng manh Ä‘á»™ng. Việc này rất có thể là do âm mÆ°u của lão nhân kia.
Phí Minh Châu vội xen vào :
– Äêm qua rõ ràng vẫn còn đó tại sao bây giá» lại không có? Rõ ràng đêm qua cả ba ngÆ°á»i Ä‘á»u tập trung quan sát bốn cái tá»­ thi và Ä‘á»™ng tịnh xung quanh nhÆ°ng không há» có gì khác lạ cả. Vậy tại sao bây giá» bốn cái biển Ä‘eo trên cổ bốn tá»­ thi lại đâu mất?
Cả ba bất chợt Ä‘Æ°a mất nhìn, mà không khá»i á»›n lạnh.
Phí Minh Châu vẻ sợ hãi nói :
– Chẳng lẽ thật sự có quỷ hay sao? Hai vị đại ca cứ xuống xem thử để tiểu muội canh giữ ở đây cho.
Phùng Viên và Hà Lăng Phong Ä‘á»u không tin chuyện có quá»· nhÆ°ng lại nghÄ© không ra tại sao những tấm biển kia lại biến mất. Sá»± nhẫn nại không thắng nổi lòng hiếu kỳ cuối cùng cả hai Ä‘á»u tung mình nhảy xuống bên dÆ°á»›i.
Khi đến gần bên đống lá»­a, cả hai Ä‘á»u đứng lặng ngÆ°á»i.
Bốn tá»­ thi vẫn nằm y nguyên ở chá»— cÅ©, chỉ có Ä‘iá»u những tấm hiển và sợi dây buá»™t chung bên ngÆ°á»i, không thấy mà thôi. ở chá»— những tấm biển và sợi dây còn để lại má»™t lá»›p bá»™t màu xám, khi có gió thổi qua những bá»™t này bay tứ tán ra.
Có lẽ những tấm biển và sợi dây kia không phải làm bằng gá»—, mà là má»™t loại vật liệu đặc biệt nào đó. Sau khi trải qua thá»i gian má»™t đêm, nó tá»± Ä‘á»™ng phân hủy Ä‘i.
Nhưng đó là chất liệu gì?
Ai cÅ©ng Ä‘á»u không biết.
Tại sao lại phải an bày như vậy?
Äiá»u này càng khiến cho ngÆ°á»i ta khó hiểu hÆ¡n.
Hà Lăng Phong Ä‘á»™t nhiên quay ngÆ°á»i lại, lá»›n tiếng nói :
– A! tiểu đệ hiểu rồi.
Phùng Viên há»i :
– Lão đệ hiểu Ä‘iá»u gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Hèn gì lão nhân gia kêu chúng ta đừng nên Ä‘em chôn những thi hài này, đây chính là âm mÆ°u giá há»a giết ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i.
Phùng Viên nói :
– Giá há»a nhÆ° thế nào?
Hà Lăng Phong nói :
– Lão đại ca thá»­ nghÄ© xem. Nếu nhÆ° ngÆ°á»i trong tuyệt cốc Ä‘ang tìm kiếm bốn ngÆ°á»i này mà chúng ta lại Ä‘em chôn há», nhÆ° vậy nếu nhÆ° hai bên gặp nhau chúng ta giải thích thế nào đây?
Phùng Viên nói :
– NgÆ°á»i không phải do chúng ta giết, chúng ta có thể nói thật nhÆ° vậy.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu là vậy, đối phÆ°Æ¡ng sẽ đào những tá»­ thi này lên kiểm chứng, đến khi đó cho dù chúng ta có nói thật cÅ©ng thành giả bởi vì ai sẽ tin rằng chúng ta không giết ngÆ°á»i chứ?
Phùng Viên hít sâu vào một hơi, lẩm bẩm nói :
– Không sai! Äến lúc ấy cho dù chúng ta có mÆ°á»i cái miệng cÅ©ng không thể nào biện minh được.Quả thật thủ Ä‘oạn Ä‘á»™c ác...
Vừa nói dứt câu, bá»—ng nhiên nghe phía trên có tiếng gá»i lá»›n :
– Phùng đại ca! Dương đại ca, hai vị mau lên đây.
Phùng Viên và Hà Lăng Phong nhất tỠphóng mình lên trên, nhưng cả hai không nhìn thấy bóng dáng của Phí Minh Châu đâu cả.
Hà Lăng Phong giậm chân nói :
– Thôi nguy rồi, chắc chắn là ả hắc y đã tẩu thoát rồi.
Cả hai ngÆ°á»i lập tức chạy nhanh vào bên trong, rồi đến cá»­a hang thứ hai.
Nhưng hỠchỉ nhìn thấy một mình Phí Minh Châu đang đứng ở trước miệng hang, trên tay còn cầm một thanh đao sáng loáng.
Hà Lăng Phong cao giá»ng há»i :
– NgÆ°á»i đâu?
Phí Minh Châu ngơ ngác đáp :
– Tiểu muội... tiểu muội không biết...
Tài sản của samacvuong

Chữ ký của samacvuong
Bạn Äang xem Flash Tại http://4vn.eu
  #17  
Old 18-05-2008, 07:10 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 17
(Ngá»a Long Sinh)


Hà Lăng Phong nói :
– NgÆ°á»i ở trong Ä‘á»™ng tại sao cô nÆ°Æ¡ng lại không biết?
Phí Minh Châu hai má đỠửng lên đáp :
– Tiểu muá»™i quả nhiên không biết. Khi tiểu muá»™i Ä‘ang canh chừng ở phía trên thì nghe thấy dÆ°á»ng nhÆ° có tiếng bÆ°á»›c chân ở phía trong hang, tá»›i khi tiểu muá»™i vào đến trong này đã không còn nhìn thấy ả ta đâu nữa. NhÆ°ng ở tại đây tiểu muá»™i nhặt được thanh Ä‘ao này.
Phùng Viên đưa tay nhận lấy thanh đao, sắc mặt lão chợt thay đổi, miệng thất thanh kêu lên :
– Yên Chi bảo đao!
Không sai, trên tay Phùng Viên đang cầm chính là thanh Yên Chi bảo đao.
Bảo đao đã thất lạc lại Thiên Ba phủ nhưng lại xuất hiện trong hang động hoang vắng này.
NgÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i đã cứu ả hắc y kia Ä‘i, nhÆ°ng đã để lại thanh Yên Chi bảo Ä‘ao.
Trước tình hình này càng khiến cho Phùng Viên chẳng hiểu gì cả.
Lão ta đưa mắt nhìn Hà Lăng Phong mơ hồ nói :
– Thật ra việc này là như thế nào?
Sắc mặt của Hà Lăng Phong vô cùng nghiêm trá»ng, chàng gằn từng tiếng nói :
– Äây chính là hung khí để giá há»a.
Phùng Viên sực kêu lên :
– Bá»n Äiá»n Bá Äạt có phải đã chết dÆ°á»›i thanh Yên Chi bảo Ä‘ao này không?
Hà Lăng Phong nói :
– Äúng là nhÆ° vậy. Sá»± việc bấy giỠđã rất rõ. Äiá»n Bá Äạt nhất định có quan hệ vá»›i ngÆ°á»i ở trong tuyệt cốc. Sau khi lấy được bảo Ä‘ao hắn cùng vá»›i ba ngÆ°á»i kia đồng đến Äại Ba sÆ¡n này. NhÆ°ng không may cho bá»n chúng đã bị ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i Ä‘oạt lấy mất bảo Ä‘ao. Sau khi giết chết hết cả bốn ngÆ°á»i, sau đó bá»n chúng Ä‘em thi thể bá»n Äiá»n Bá Äạt và bảo Ä‘ao làm vật giá há»a.
Phùng Viên chợt hiểu ra liá»n nói :
– Vậy thì chúng ta phải lập tức rá»i khá»i chá»— này má»›i được.
Hà Lăng Phong đưa mắt nhìn ra bên phía ngoài cửa hang, lắc đầu nói :
– Bây giỠđã không kịp rồi?
Phùng Viên lập tức nhìn ra phía ngoài cửa. Bên ngoài có ba thiếu nữ cầm đao đứng ở đấy tự lúc nào.
Cả ba Ä‘á»u mặc hồng y, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. NgÆ°á»i thiếu phụ đứng ở giữa tuổi tác tÆ°Æ¡ng đối lá»›n, khoảng chừng ba mÆ°Æ¡i tuổi trên y phục màu hồng của ngÆ°á»i thiếu phụ này có viá»n màu xanh ở phía ngoài.
Còn hai thiếu nữ còn lại tuổi chừng mÆ°á»i bảy, mÆ°á»i tám, y phục màu hồng của há» bên ngoài có viá»n màu Ä‘en.
Từ cách ăn mặc của há», khiến cho Phùng Viên tưởng đến Mê cốc và Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng trong truyá»n thuyết.
Trong lòng lão không khá»i cảm thấy kinh ngạc Hà Lăng Phong thấp giá»ng nói :
– Lão đại ca, chúng ta đã bị trúng kế. Vậy thì phải nén bình tÄ©nh ứng phó. Tốt nhất là chúng ta nên thăm dò xem bá»n há» có phải là ngÆ°á»i trong Mê cốc hay không?
Phùng Viên cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Cứ yên tâm, ta tự có cách ứng phó.
Trong khi hai ngÆ°á»i Ä‘ang nói chuyện phía sau lÆ°ng há» chợt có tiếng bÆ°á»›c chân vá»ng đến. Lại có thêm hai hồng y thiếu nữ xuất hiện.
Phí Minh Châu vội vàng rút đao ra nói :
– Chúng ta đã bị bao vây rồi. Bây giỠphải làm sao đây?
Phùng Viên nhìn trước sau một lượt, nói :
– Không cán phải sợ hãi. NgÆ°á»i thiếu u phụ mặc hồng y có viá»n xanh Ä‘ang đứng ở bên dÆ°á»›i dÆ°á»ng nhÆ° là thủ lÄ©nh của bá»n há», chúng ta hãy xuống dÆ°á»›i đó nói chuyện vá»›i ả ta xem sao?
Cả ba liá»n lập tức nhảy xuống bên dÆ°á»›i. Hai thiếu nữ mặc hồng y có viá»n Ä‘en vá»™i rút Ä‘ao ra ngay. Hai thiếu nữ ở trong Ä‘á»™ng cung rút binh khí ra nhảy theo ngay xuống bên dÆ°á»›i.
Thoáng chốc bá»n Hà Lăng Phong đã bị các thiếu nữ hồng y bao vây.
NgÆ°á»i thiếu phụ mặc hồng y có viá»n xanh vẫn đứng im không nhúc nhích.
NhÆ°ng hai mắt lạnh nhÆ° băng Ä‘ang nhìn ba ngÆ°á»i bá»n há». Má»™t hồi lâu ngÆ°á»i thiếu phụ má»›i từ từ nói :
– Các ngươi là ai? Từ đâu đến? Và định đi đến đâu?
Phùng Viên liá»n mỉm cÆ°á»i cung tay nói :
– ChÆ° vị đại tẩu có thể nói cho bá»n tại hạ biết trÆ°á»›c, chÆ° vị có phải là môn hạ của Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng hay không?
NgÆ°á»i thiếu nữ Ä‘á»™t nhiên biến sắc, trầm giá»ng nói :
– Các ngươi cũng biết Hồng y Huệ Nương sao?
Phùng Viên nói :
– TrÆ°á»›c đây chỉ nghe thiên hạ đồn là truyá»n thuyết mà thôi, không biết rõ Mê cốc nằm ở đâu. Bây giá» xem ra truyá»n thuyết hoàn toàn có thật.
NgÆ°á»i thiếu phụ nhìn bá»n há» má»™t lượt bá»—ng nhiên Ä‘Æ°a tay lên vẫy má»™t cái nói :
– Mang tất cả bá»n há» vá»!
Bốn thiếu nữ đồng thanh “Dạ†một tiếng rồi từ từ bước lên.
Phùng Viên liá»n nói :
– Khoan đã. Bá»n tại hạ không há» quen biết vá»›i các vị vậy các vị dụng vào cái gì mà dẫn bá»n tại hạ Ä‘i?
NgÆ°á»i thiếu phụ quát :
– Äừng nhiá»u lá»i vô ích! Các ngÆ°Æ¡i chịu buông binh khí xuống ngoan ngoãn theo bá»n ta vá», hay là muốn bá»n ta phải ra tay?
Phùng Viên nói :
– Nếu không đi là không được?
NgÆ°á»i thiếu phụ nói :
– Cũng được, trừ phi các ngươi có thể thắng được ta.
Phùng Viên mỉm cÆ°á»i nói :
– Từ lâu đã nghe danh tuyệt kỹ Ä‘ao pháp của Mê cốc. Nếu có thể nhìn thấy được quả là má»™t Ä‘iá»u vinh hạnh!
NgÆ°á»i thiếu phụ cầm Ä‘ao bÆ°á»›c lên trên hai bÆ°á»›c, nói :
– Ngươi xuất chiêu đi!
Hà Lăng Phong liá»n vá»t mình vá» phía trÆ°á»›c, thấp giá»ng nói :
– Lão đại ca, hãy để tiểu đệ thử tuyệt kỹ đao pháp của Mê cốc trước xem sao?
Chàng liá»n cho thanh trÆ°á»ng kiếm bên tay trái vào vá», rồi từ từ Ä‘Æ°a thanh Yên Chi bảo Ä‘ao lên.
NgÆ°á»i thiếu phụ hÆ¡i nhíu mày lại nói :
– Ngươi là nhân vật như thế nào trong Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành?
Hà Lăng Phong nói :
– Danh tánh không có gì quan trá»ng xin má»i cô nÆ°Æ¡ng ra chiêu!
NgÆ°á»i thiếu phụ cÆ°á»i nhạt nói :
– Tốt! Ngươi sẽ được toại nguyện của mình. Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại của Hồng Tụ đao.
Tay phải của thiếu phụ vung mạnh lên, thanh Ä‘ao lập tức rá»i khá»i vá».
Hà Lăng Phong nói :
– Tại sao cô nương không chịu ra tay trước?
NgÆ°á»i thiếu phụ nói :
– Chủ khách phải phân biệt, ta nhÆ°á»ng cho ngÆ°Æ¡i ra tay trÆ°á»›c.
Hà Lăng Phong biết rõ Mê cốc Ä‘ao pháp chính là khắc tinh của DÆ°Æ¡ng gia thần Ä‘ao, nên chàng mỉm cÆ°á»i nói :
– Kẻ mạnh không bao giỠbức hiếp kẻ yếu, hơn nữa trong tay tại hạ là một thanh bảo đao, cô nương không cần phải khách sáo đâu.
Thiếu phụ cÆ°á»i lá»›n :
– Nếu như ngươi ỷ dựa vào bảo đao để chiếm thượng phong như vậy là ngươi đã lầm. Tiếp chiêu!
Dứt lá»i thiếu phụ liá»n vung Ä‘ao chém vá» phía trÆ°á»›c. Äao pháp của thiếu phụ cá»±c kỳ nhanh lẹ. Ngay cả Phùng Viên và Phí Minh Châu tập trung đứng nhìn cÅ©ng không nhìn thấy rõ thiếu phụ ra chiêu nhÆ° thế nào.
Hà Lăng Phong càng hoa mắt không nhìn thấy gì cả, chàng lập tức lùi ra sau hai bước múa đao bảo vệ lấy toàn thân.
Ai ngỠthiếu phụ xuất chiêu vừa nhanh biến chiêu lại càng nhanh hơn. Cổ tay thiếu phụ hơi run lên, chiêu thức lập tức thay đổi, lưỡi đao đâm thẳng vào màn đao của Hà Lăng Phong.
Hà Lăng Phong một mặt múa đao hộ thân, mặt khác liên tiếp thoái lui ra sau.
Chỉ thấy thanh Ä‘ao của hồng y thiếu phụ dÆ°á»ng nhÆ° cứ bám riết lấy thanh Yên Chi bảo Ä‘ao. Có muốn thoát ra nhÆ°ng không cách chi thoát được.
Vì vậy Hà Lăng Phong ngoài việc đưa đao lên múa liên tục và không ngừng thoái lui ra sau, chàng không hỠcó một cơ hội để biến chiêu.
Chỉ cần chàng dừng lại một cái, là lưới đao của hồng y thiếu phụ lập tức đâm thủng ánh đao của chàng ngay.
Hai tay hai chân của Hà Lăng Phong múa máy liên tục, chỉ thoáng một chốc mà chàng đã thoái lui ra sau hai vòng và lại trở vỠnguyên chỗ cũ. Còn hồng y thiếu phụ vẫn bám sát theo.
Phùng Viên thấy tình thế bất lợi cho Hà Lăng Phong, nên liá»n quát lá»›n :
– Ngừng tay!
Cùng với tiếng quát, Phí Minh Châu cũng đã rút đao ra tấn công từ phía sau hồng y thiếu nữ.
Tiếng binh khí va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, trong ánh Ä‘ao má»™t bóng ngÆ°á»i màu hồng vá»t lên cao rồi rÆ¡i ra ngoài bÆ¡n má»™t trượng.
Hà Lăng Phong và Phí Minh Châu liên tiếp đánh vá»›i nhau vài chiêu, rồi má»›i phát hiện Ä‘á»u là ngÆ°á»i nhà, nên vá»™i vàng thâu binh khí lại, thoái lui ra sau.
Cả hai ngÆ¡ ngác nhìn nhau không khá»i ngạc nhiên.
Hồng y thiếu phụ lạnh lùng cÆ°á»i nói :
– Nếu ba ngÆ°á»i bá»n ngÆ°Æ¡i cùng má»™t lúc xông lên, ta cÅ©ng không phản đối. NhÆ°ng tốt nhất là nên giữ thể diện má»™t chút, không cần phải dùng kế giÆ°Æ¡ng đông kích tây. Má»™t ngÆ°á»i kêu ngừng còn má»™t ngÆ°á»i lại ra tay đánh lén.
Phí Minh Châu giận dữ nói :
– Cho dù một đấu một, ta cũng không sợ ngươi.
Hồng y thiếu phụ nói :
– Vậy sao? Ngươi có muốn thử xem không?
Phí Minh Châu nói :
– Thử thì thử.
Phí Minh Châu lập tức đưa dao lên xông vỠphía hồng y thiếu phụ.
Phùng Viên đưa tay lên ngăn cản lại nói :
– Khoan đã?
Phí Minh Châu vẻ tức tối nói :
– Phùng đại ca, ả này quá ngông cuồng để muá»™i dạy cho ả ta má»™t bài há»c.
Phùng Viên nói :
– Dạy ả ta là việc của nam nhân chúng ta, cô nương hãy mau lui ra, nhìn Phùng đại ca ra tay.
Hồng y thiếu phụ mặt đỠbừng, giận dữ quát :
– Lão tặc ngÆ°Æ¡i không biết sống chết là gì, dám nói ra những lá»i vô lá»… nhÆ° vậy. Hãy cán thận coi chừng bổn cô nÆ°Æ¡ng sẽ cắt lưỡi của lão.
Phùng Viên cÆ°á»i nhạt nói :
– Äến đây, lưỡi Ä‘ang nằm ở trong miệng ta, chỉ sợ ngÆ°Æ¡i không đủ bản lÄ©nh mà thôi.
Hồng y thiếu phụ hét lên một tiếng, đưa đao lên, phóng mình thẳng vỠphía Phùng Viên.
Phùng Viên Ä‘ang cố tình chá»c giận ả ta nên khi nhìn thấy ả phóng đến, lão lập tức bÆ°á»›c vá» phía trÆ°á»›c, Ä‘ao và kiếm nhất tá» xuất chiêu.
Hai ngÆ°Æ¡i vừa đối diện đã nghe thấy tiếng binh khí vang lên, ánh Ä‘ao sáng lòe. Chỉ trong giây lát, hai ngÆ°á»i đã giao đấu vá»›i nhau hÆ¡n năm sáu chiêu.
Năm sáu chiêu này, song phÆ°Æ¡ng Ä‘á»u tấn công địch thủ mà rất ít tá»± thủ.
Má»—i chiêu thức hai ngÆ°á»i phát ra Ä‘á»u cá»±c kỳ hiểm ác, nhÆ°ng ai cÅ©ng không thể đả thÆ°Æ¡ng được đối phÆ°Æ¡ng. Bởi vì chiêu thức vừa phát, há» Ä‘á»u cảm thấy mình Ä‘ang bị nguy hiểm nên ná»­a chừng đành phải biến chiêu ngay.
Tuy chiêu thức hai ngÆ°á»i sá»­ dụng rất nhanh, nhÆ°ng lại không dám đánh ra hết chiêu. Bởi vậy kết quả không có ai chiếm được Æ°u thế cả.
Phùng Viên dùng kiếm làm chính, còn Ä‘ao chỉ là phụ. Sau khi đánh ra năm sáu chiêu Äao Kiếm hợp bích, nhÆ°ng không cách chi khống chế được thanh Ä‘ao của hồng y thiếu phụ nên lão liá»n thoái lui ra sau.
Hồng y thiếu phụ cũng biết đã gặp phải đối thủ không vừa, nên cũng không dám tấn tới tiến công.
Cả hai Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau thật lâu, rồi Phùng Viên Ä‘á»™t nhiên thở dài má»™t tiếng, từ từ tra kiếm vào bao.
Hồng y thiếu phụ cÅ©ng tra dao vào vá».
Phùng Viên nói :
– Äao pháp của cô nÆ°Æ¡ng có thể nói là vô cùng huyá»n diệu nhÆ°ng ná»™i lá»±c vẫn còn chÆ°a đủ. Nếu nhÆ° chúng ta thật sá»± ra hết chiêu thì kẻ bị thất thế là cô nÆ°Æ¡ng.
Hồng y thiếu phụ không phu nhận, ngược lại còn cÆ°á»i nói :
– Lão cũng không cần phải nhắc nhở ta. Tốt nhất là chúng ta nên chứng thực bằng hành động thì hơn.
Phùng Viên cố tình làm lơ, nói :
– Cô nương có thân phận như thế nào ở trong Mê cốc?
Hồng y thiếu nữ nói :
– Bổn môn dùng màu viá»n áo vàng, bạc, xanh, trắng, Ä‘en để phân chia đẳng cấp. Ta chẳng qua chỉ là má»™t tuần sÆ¡n sứ giả tam đẳng mà thôi. Dá»±a vào công lá»±c lão mà chẳng thắng nổi ta nhÆ° vậy lão cÅ©ng không có gì là ghê gá»›m lắm.
Phùng Viên hít sâu vào má»™t hÆ¡i, quay sang gượng cÆ°á»i nói vá»›i Hà Lăng Phong :
– Xem tình hình này chúng ta không thể nào không đi theo hỠđược rồi.
Hà Lăng Phong nói :
– Chỉ cần chúng ta không có ý xấu, cho dù đi đến đâu cũng không sợ.
Phí Minh Châu liá»n nói :
– Nhưng mà, Phùng đại ca...
Phùng Viên liá»n xua tay không để cho Minh Châu nói hết câu, lão quay lại nói vá»›i hồng y thiếu phụ :
– Xin các vị dẫn Ä‘Æ°á»ng cho, bá»n tại hạ sẽ cùng vá»›i các vị Ä‘i gặp chủ nhân của quý cốc.
Hồng y thiếu phụ khách sáo, cung tay lên nói :
– Má»i!
Bốn thiếu nữ mặc hồng y cÅ©ng thu binh khí lại, chia ra hai bên phải trái giống nhÆ° áp ải tù nhân Ä‘Æ°a ba ngÆ°á»i há» rá»i khá»i hang Ä‘á»™ng.
Khi đi vòng ra phía trước, Phùng Viên mới biết sự phân tích của mình là hoàn toàn chính xác.
ở bên dÆ°á»›i gần đống lá»­a, có má»™t tuần sÆ¡n sứ giả khác mang theo bốn thiếu nữ mặc hồng y có viá»n Ä‘en đã thu dá»n bốn tá»­ thi của bá»n Äiá»n Bá Äạt trên hai cái cán và Ä‘ang đứng đợi ở đấy.
* * * * *
Mê cốc, cái tên nghe thật thần bí và mê hoặc.
Má»i ngÆ°á»i nhất định cho rằng đó là má»™t tuyệt cốc hoang vắng và hiểm trở.
Bốn bên phải có những vách đá dá»±ng đứng cheo leo. Quanh năm phải có sÆ°Æ¡ng mù má» mịt, nhiá»u loại kỳ hoa dị thảo má»c trên những vách đá hiểm trở kia. Nói chung nó phải có cái gì đó vừa thần bí vừa hung hiểm...
Nếu như nghĩ như vậy, quả thật là một sai lầm lớn.
Äúng vậy! NÆ¡i đây quả thật là má»™t sÆ¡n cốc. Bốn bên cÅ©ng có núi cao bao bá»c, nhÆ°ng địa hình hoàn toàn không hiểm trở, và càng không có sÆ°Æ¡ng mù bao phủ.
Äây là má»™t sÆ¡n cốc ấm áp và tuyệt đẹp, không có má»™t chút gì là thần bí cả.
Phía sau cốc có má»™t con suối, phía trÆ°á»›c cô má»™t con Ä‘Æ°á»ng. Bên trong sÆ¡n cốc là má»™t bình nguyên rá»™ng lá»›n và bằng phẳng. Có nÆ°á»›c có đồng cá», ao ruá»™ng, có cây ăn quả được trồng thành từng hàng và có cả cừu, dê thả khắp nÆ¡i.
Những kẻ nam nữ ở trong cốc Ä‘á»u ăn mặc Ä‘Æ¡n sÆ¡ gá»n gàng. Má»i thứ ở đây Ä‘á»u rất bình dị, ngoại trừ tòa trang viện hoa lệ nằm bên trong rừng cây ăn quả.
Bên trong tòa trang viện toàn là nữ nhân, ngÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cầm binh khí và mặc y phục màu hồng.
Bá»n há» tuy cÅ©ng là má»™t phần tá»­ ở trong cốc nhÆ°ng há» không cần phải làm những việc cày bừa và dệt vải. Cuá»™c sống của bá»n há» cÅ©ng không giống những ngÆ°á»i khác.
Những nữ nhân ở trong trang viện Ä‘á»u là những ngÆ°á»i được tuyển chá»n từ những nhà cÆ° dân ở trong cốc, tất cả Ä‘á»u có thể chất và gân cốt tốt. Ngay từ nhá» những đứa bé gái này đã được Ä‘Æ°a vào trong trang viện luyện võ công. Sau khi trưởng thành, phải đảm trách nhiệm vụ bảo vệ an toàn tánh mạng cho những cÆ° dân ở trong cốc. Tùy theo võ công cao thấp của bá»n há», mà chia ra thành nhiá»u cấp bá»±c, gá»i rằng Hồng y Má»™c Lan Ä‘á»™i.
Còn tòa trang viện này gá»i là Má»™c Lan trang.
Chủ nhân của trang viện này há» Hoàng, nhiá»u Ä‘á»i kế truyá»n lại cho nhau làm trang chủ. Äến bây giá» không biết đã trải qua Ä‘á»i thứ mấy rồi.
Bá»n Phùng Viên bị hai tuần sÆ¡n sứ giả và tám hồng y thiếu nữ áp giải vào trong sÆ¡n cốc, rồi đến trÆ°á»›c cá»­a tòa Má»™c Lan trang.
Bên ngoài sÆ¡n cốc không há» có sá»± canh phòng nghiêm ngặt. Vào đến bên trong cốc cÅ©ng không gặp phải sá»± ngăn cản nào. Những cÆ° dân ở trong cốc khi nhìn thấy ba ngÆ°á»i há», ngoài gật đầu mỉm cÆ°á»i ra, không há» có chút biểu hiện thù địch gì.
Không lẽ đây chính là Mê cốc được truyá»n xÆ°a nay trong thiên hạ hay sao?
Chẳng lẽ đây chính là nơi ẩn cư của Hồng y Huệ Nương sao?
Không! Tuyệt đối không có ai tin tưởng việc này cả. Cho dù có giết hỠcũng không tin.
NhÆ°ng những thiếu nữ này Ä‘á»u mặc hồng y, Ä‘ao pháp lại thần diệu vô cùng.
Nếu nhÆ° đây không phải là truyá»n nhân của Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng, thì làm sao Ä‘ao pháp lại cao minh đến nhÆ° vậy?
Trên Ä‘Æ°á»ng đến đây Phùng Viên không mấy khẩn trÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng còn Hà Lăng Phong, sắc mặt không há» có chút biểu hiện.
Tuy vậy trong lòng cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u cảm thấy nghi ngá» giống nhÆ° nhau, có Ä‘iá»u không ai chịu lên tiếng mà thôi. NhÆ°ng còn Phí Minh Châu thì tràn đầy Æ° ngạc nhiên và hiếu kỳ. Nàng hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, dÆ°á»ng nhÆ° cảm thấy rất có hứng thú vá»›i nÆ¡i xa lạ này.
TrÆ°á»›c cá»­a tòa trang viện có hai thiếu nữ mặt hồng y viá»n trắng, cầm Ä‘ao đứng canh giữ.
Vừa nhìn thấy thi hài của bá»n Äiá»n Bá Äạt cả hai liá»n biến sắc.
Trong đó có má»™t ngÆ°á»i bÆ°á»›c lên trÆ°á»›c thấp giá»ng há»i :
– Äã xảy ra chuyện gì? Tất cả bốn ngÆ°á»i này Ä‘á»u đã bị giết chết hết?
Hồng y thiếu phụ gật đầu há»i ngược lại :
– Cốc chủ hiện đang ở đâu?
Thiếu nữ giữ cửa nói :
– Vừa rồi ngÆ°á»i còn há»i thăm tin tức của các vị, có thể hiện giá» Ä‘ang ở trong Äông Hoa đình. Äể ta Ä‘i thông báo cho các vị.
Hồng y thiếu phụ liá»n nói :
– Không cần, ta cùng Lâm tá»· đích thân Ä‘i báo cho Cốc chủ được rồi. Các ngÆ°á»i cứ ở đây canh chừng ba ngÆ°á»i há».
Nói Ä‘oạn, cùng vá»›i má»™t tuần sÆ¡n sứ giả mặc hồng y có viá»n xanh, đồng bÆ°á»›c vào bên trong tòa trang viện.
NgÆ°á»i thiếu nữ giữ cá»­a nhìn bá»n Phùng Viên má»™t lượt, rồi vá»›i giá»ng hiếu kỳ há»i :
– Các ngÆ°á»i là hung thủ?
Phùng Viên đáp :
– Äại khái là nhÆ° vậy!
NgÆ°á»i thiếu nữ giữ cá»­a ngạc nhiên nói :
– Tại sao nói rằng đại khái chứ?
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Bởi vì bá»n ta không phải là những kẻ giết ngÆ°á»i. NhÆ°ng bốn ngÆ°á»i này chết tại chá»— bá»n ta nghỉ lại qua đêm. Nếu nhÆ° bá»n ta nói rằng mình không phải là hung thủ các ngÆ°Æ¡i nhất định không tin. Còn nếu nói rằng phải, thì lại không đúng nhÆ° vậy.
Thiếu nữ giữ cá»­a Ä‘á»™t nhiên mỉm cÆ°á»i nói :
– Ta đã hiểu ý của ngươi. ý ngươi muốn nói là các ngươi bị hàm oan đúng vậy không?
Phùng Viên nhún vai mỉm cÆ°á»i nói :
– Äại khái là nhÆ° vậy!
Äá»™t nhiên thiếu nữ giữ cá»­a nghiêm sắc mặt nói :
– Ta thấy các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không giống là hung thủ giết ngÆ°á»i, nhÆ°ng ta có ý tốt muốn khuyên các ngÆ°Æ¡i má»™t câu...
Phùng Viên há»i :
– Là câu gì?
Thiếu nữ giữ cửa nói :
– Nếu nhÆ° các ngÆ°Æ¡i thật sá»± không phải là hung thủ thì đừng bao giá» tùy tiện thừa nhận mình đã giết ngÆ°á»i. Cốc chủ của bá»n ta căm ghét nhất là bá»n sát nhân, đặc biệt là những kẻ á»· mạnh hiếp yếu, giết ngÆ°á»i vô cá»›. Còn nếu nhÆ° các ngÆ°Æ¡i là hung thủ giết ngÆ°á»i, vậy thì đừng hòng còn Ä‘Æ°á»ng sống sót.
Phùng Viên nói :
– Nếu nói vậy, Cốc chủ của các ngÆ°á»i lòng dạ rất hiá»n lÆ°Æ¡ng.
Thiếu nữ giữ cửa nói :
– Ai nói không phải? Cốc chủ bá»n ta không những lòng dạ rất tốt, tính khí cÅ©ng ôn hoà. Äối xá»­ vá»›i ngÆ°á»i rất là khách sáo...
Hà Lăng Phong đột nhiên xen vào :
– Chỉ có Ä‘iá»u Æ° có biết đạo lý hay không?
Thiếu nữ giữ cửa lộ vẻ không vui, nói :
– Ngươi nói câu này là có ý gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Ví dụ nhÆ° nếu bá»n ta do vô ý mà đến sÆ¡n cốc này, không há» có má»™t chút ác ý nào. Vậy cốc chù của các ngÆ°á»i có chịu để cho bá»n ta rá»i khá»i chá»— này hay không?
Thiếu nữ giữ cửa nói :
– Tại sao lại không để cho các ngÆ°á»i rá»i khá»i đây chứ? Nếu nhÆ° các ngÆ°Æ¡i do vô ý lạc Ä‘Æ°á»ng đến chá»— này, thì chính là khách của tròn cốc. Bá»n ta sẽ nhiệt tình tiếp đãi các ngÆ°á»i, sau đó sẽ tiá»…n má»i ngÆ°á»i lên Ä‘Æ°á»ng. Chỉ có Ä‘iá»u các ngÆ°á»i đừng bao giá» Ä‘em tình hình ở nÆ¡i đây tiết lá»™ ra bên ngoài là được rồi.
Hà Lăng Phong và Phùng Viên bất giác Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, trong lòng không khá»i sanh nghi ngá». Nếu quả thật là nhÆ° vậy, tại sao các huynh đệ DÆ°Æ¡ng gia ra Ä‘i mà không có ngày trở vá»?
Thiếu nữ giữ cá»­a hình nhÆ° hiểu được ý của hai ngÆ°á»i nên lại nói tiếp :
– Bá»n ta không muốn ngÆ°á»i ngoài biết được tình hình ở nÆ¡i đây, nên chuyện này cÅ©ng là bất đắc dÄ©. Bởi vì ở đây hÆ¡i chật hẹp, nên không thể nào dung nạp được quá nhiá»u ngÆ°á»i. Äồng thá»i cung sợ má»™t số nhân vật giang hồ có ý đồ khòng tốt, muốn đến đây há»c trá»™m võ công gây thêm sá»± phiá»n phức vô ích. Cho nên đây chính là những qui cÅ© mà tổ tiên để lại, chứ không phải do Cốc chủ định ra. NhÆ°ng nếu nhÆ° các ngÆ°á»i có ý muốn ở lại đây suốt Ä‘á»i thì má»i ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u hoan nghênh...
Thiếu nữ giữ cá»­a còn định nói nữa, nhÆ°ng khi ấy hồng y thiếu phụ đã bÆ°á»›c ra nói vá»›i bá»n Phùng Viên :
– Cốc chủ triệu kiện, các ngÆ°á»i hãy Ä‘i theo ta.
TrÆ°á»›c khi bÆ°á»›c Ä‘i, Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói vá»›i thiếu nữ giữ cá»­a :
– Xin há»i không biết phải xÆ°ng vá»›i cô nÆ°Æ¡ng ra sao?
Thiếu nữ giữ cửa nói :
– Ta gá»i là PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi, thuá»™c vá» Má»™c Lan Bạch Ä‘á»™i.
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Nếu nhÆ° Cốc chủ không bắt tá»™i, có lẽ tại hạ sẽ cầu xin ở lại nÆ¡i đây. Äến lúc đó hy vá»ng cô nÆ°Æ¡ng chỉ giáo cho.
Thiếu nữ giữ cửa không hỠngại ngùng đáp :
– Äược! Hy vá»ng ngÆ°Æ¡i có nhiá»u vận may.
Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Phí Minh Châu cố ý Ä‘i lá»t lại phía sau, hạ thật thấp giá»ng nói :
– Dương đại ca, huynh thật sự muốn ở lại đây không muốn trở vỠThiên Ba phủ nữa sao?
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Ở đây má»i thứ đâu có gì thua kém hÆ¡n Thiên Ba phủ, lÆ°u lại đây đâu có gì là không tốt.
Phí Minh Châu liá»n hứ má»™t tiếng nói :
– Bá»n ngÆ°á»i nam nhân các huynh Ä‘á»u là những kẻ không có lÆ°Æ¡ng tâm. Há»… thấy những thiếu nữ trẻ đẹp là quên Ä‘i tất cả tổ tông gia nghiệp.
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Äó không thể nào trách nam nhân được. Ai kêu nữ nhân các ngÆ°á»i tÆ°á»›ng mạo lại đẹp đến nhÆ° vậy chứ?
Phí Minh Châu chỉ hứ khẽ một tiếng rồi bước nhanh lên phía trên.
Vòng qua vÆ°á»n hoa, Ä‘i vá» phía hành lang rồi Ä‘i ngược là phía cá»­a thì chính là Äông Hoa đình.
Phía hành lang có bóng thiếu nữ mặc hồng y viá»n trắng. Cánh cá»­a Äông Hoa đình vẫn Ä‘ang đóng im lìm.
Hồng y thiếu phụ dẫn ba ngÆ°á»i đến bên hành lang rồi hạ giá»ng nói :
– Cốc chủ muốn đích thân há»i các ngÆ°á»i nên yêu cầu má»i ngÆ°á»i hãy bá» binh khí ở bên ngoài.
Äây là qui luật đồng thá»i cÅ©ng là thể hiện sá»± lá»… phép. Vả lại lá»i nói của hồng y thiếu phụ cÅ©ng rất khiêm nhÆ°á»ng nên khiến cho đối phÆ°Æ¡ng không thể nào cá»± tuyệt được.
Phùng Viên nhìn Hà Lăng Phong và Phí Minh Châu gật gật đầu, rồi cả ba tháo binh khí mang bên ngÆ°á»i ra.
Bốn thiếu nữ mặc hồng y đón lấy binh khí sau đó má» cá»­a Äông Hoa đình ra.
Phùng Viên bÆ°á»›c vào bên trong trÆ°á»›c. Lão ta phát hiện là bên trong không má»™t bóng ngÆ°á»i. Phía chánh Ä‘iện có má»™t chiếc án dài. Trên chiếc án có bàn giấy, bút, má»±c, nghiêng. Phía sau án có bốn chiếc ghế nhÆ°ng Ä‘á»u không có ngÆ°á»i.
Còn đang ngạc nhiên hồng y thiếu phụ đã vội bước vào theo, cầm lấy một chiếc đùi nhỠđánh nhẹ vào cái trống treo bên cạnh cửa ba cái nói :
– Ba ngÆ°á»i hỠđã đến, xin má»i chấp pháp thăng tòa.
Từ trong bức màn ở hai bên, mÆ°á»i hai thiếu phụ mặc hồng y có viá»n xanh bÆ°á»›c ra, bá»n há» chia nhau ra đứng ...
(thiếu một đoạn, trang 121 - 124, cuốn 4)
– Chính là vị ngồi thứ hai ở bên trái, cÅ©ng là ngÆ°á»i vừa há»i lai lịch của các ngÆ°Æ¡i đấy.
Tài sản của samacvuong

  #18  
Old 18-05-2008, 07:12 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 18
(Ngá»a Long Sinh)



Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– Bá»n há» có tất cả bốn ngÆ°á»i, nếu nhÆ° tất cả Ä‘á»u há»i quả thật không biết phải trả lá»i vị nào trÆ°á»›c má»›i phải. Còn bá»n ta có ba ngÆ°á»i, nếu nhÆ° tất cả Ä‘á»u phải trả lá»i, thì cÅ©ng không biết ai phải trả lá»i trÆ°á»›c. Vậy tại hạ có má»™t kiến nghị, không biết quí cốc có chịu nghe hay không?
Lão bà há» Äồng nói :
– Ngươi nói ra thử xem.
Phùng Viên nói :
– Bốn vị nên chá»n ra má»™t vị để há»i, còn bá»n ta cÅ©ng công khai cá»­ ra má»™t ngÆ°á»i trả lá»i. NhÆ° vậy không phải bá»›t Ä‘i được nhiá»u phiá»n phức hay sao?
Hai mắt Äồng lão lão sáng lên, lão quay sang nói vá»›i ba ngÆ°á»i ở bên cạnh :
– Äây cÅ©ng là má»™t ý kiếp hay.
Trong lúc bốn lão bà Ä‘ang nhÆ°á»ng nhau để xem ai há»i.
Nhân cơ hội này, Phùng Viên quay sang nói với Hà Lăng Phong :
– Thất lang, ngÆ°Æ¡i hãy trả lá»i lão ta. Thái Ä‘á»™ phải cứng rắn má»™t chút, tất cả má»i việc nên nói thật. NhÆ°ng tạm thá»i đừng nhắc đến việc của Thiên Ba phủ.
Hà Lăng Phong nói :
– Tại sao lão đại ca không chịu ra mặt?
Phùng Viên thấp giá»ng nói :
– Má»i việc trong cốc này rất là kỳ quặc. Nếu nhÆ° chúng ta muốn còn sống sót bÆ°á»›c ra ngoài, thì phải có má»™t ngÆ°á»i ở ngoài sáng và má»™t ngÆ°á»i ở trong tối, để Ä‘á» phòng lối thoát.
Hà Lăng Phong gật gật đầu vẻ hiểu ý.
Lúc bấy giỠbốn lão bà đã thương lượng với nhau xong.
Äồng lão lão lên tiếng há»i :
– Các ngÆ°á»i đã thÆ°Æ¡ng lượng xong chÆ°a? Ai là ngÆ°á»i sẽ trả lá»i?
Hà Lăng Phong vội đáp :
– Là tại hạ!
Äồng lão lão nói :
– Rất tốt. NhÆ°ng bổn tá»a cần nhắc cho ngÆ°Æ¡i biết má»t việc. NgÆ°Æ¡i đã đứng ra trả lá»i, thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm những câu trả lá»i của mình. Má»—i câu má»—i chữ của ngÆ°Æ¡i nói ra Ä‘á»u được ghi lại hết, tuyệt đối không được sá»­a đổi lại.
Hà Lăng Phong nói :
– Äiá»u này tất nhiên rồi.
Äồng lão lão gật gật đầu nói :
– Bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy nói danh tánh và chá»— ở của ba ngÆ°á»i thá»­ xem.
Hà Lăng Phong tá»± xÆ°ng là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy chủ nhân của Thiên Ba phủ, đồng thá»i cÅ©ng xÆ°ng danh tánh và lai lịch của Phùng Viên và Phí Minh Châu.
Bốn lão bà nghe xong, không khá»i lá»™ vẻ kinh ngạc. Lại thÆ°Æ¡ng lượng má»™t hồi nữa.
Má»™t hồi sau, Äồng lão lão lên tiếng :
– NgÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy chủ nhân của Thiên Ba phủ, còn bá»n hỠđến từ Thiên Tuế phủ và HÆ°Æ¡ng Vân phủ, những lá»i này Ä‘á»u là thật?
Hà Lăng Phong nói :
– Toàn bá»™ Ä‘á»u là sá»± thật.
Äồng lão lão lại há»i :
– Thế thì trong Thiên Ba phủ có tất cả mấy Dương Tử Úy.
Hà Lăng Phong nói :
– Chỉ có một.
Äồng lão lão lập tức trầm nét mặt xuống, nói :
– Hy vong ngÆ°Æ¡i tốt nhất là nên trả lá»i thật. Äối vá»›i những kẻ không thành thật, bổn cốc xÆ°a nay trừng trị rất nặng ná».
Hà Lăng Phong nói :
– Thế nào? Chẳng lẽ những việc trong Thiên Ba phủ các vị hiểu rõ hơn tại hạ hay sao? Chẳng lẽ trong cốc còn có một Dương Tử Úy nữa hay sao?
Äồng lão lão chợt biến sắc mặt, nhÆ°ng không há» tranh biện vá»›i chàng mà quay sang câu há»i khác :
– Các ngÆ°Æ¡i đến Äại Ba sÆ¡n này có mục đích gì?
Hà Lăng Phong Ä‘em việc Tá»· Muá»™i há»™i giả mạo Phùng Uyển Quân rồi bá»n chúng đánh cắp thanh Yên Chi bảo Ä‘ao, rồi dùng kế mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i, dụ dẫn bá»n hỠđến Äại Ba sÆ¡n này... tất cả Ä‘á»u kể lại tÆ°á»ng tận cho má»i ngÆ°á»i.
Trong lúc chàng kể lại thì hai vị hồng y thiếu phụ cũng ghi chép liên tục.
Äồng lão lão lại há»i tiếp :
– Vừa rồi ngươi có nói đến Tỷ Muội hội thật ra đó là tổ chức như thế nào?
Và ai là nhủ nhân?
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nhÆ° tại hạ biết, thì đâu có trúng kế mượn Ä‘ao giết ngÆ°á»i bá»n chúng. NhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u có thể khẳng định được đó là đêm qua khi bá»n Äiá»n Bá Äạt bị giết chết, bá»n chúng nhất định chỉ ở gần đâu đây. Thậm chí đến bây giá» vẫn con chÆ°a rá»i khá»i khu núi này.
Äồng lão lão nói :
– Việc này không thể nào. Tuần sÆ¡n sứ giả của bổn cốc tuần tra quanh khu núi rất là nghiêm ngặt, bất luận là ngày hay đêm. Tại sao không há» phát hiện ra hành tung của bá»n chúng. Huống hồ bá»n chúng đã dùng đủ má»i cách để đánh cắp thanh Yên Chi bảo Ä‘ao, sau khi đã lấy được tại sao trả lại cho các ngÆ°Æ¡i? Cái gì gá»i là kế giá há»a, thá»±c sá»± khiến cho ngÆ°á»i ta khó mà tin tưởng được.
Hà Lăng Phong nói :
– Tin hay không là việc của các vị nhưng mỗi câu tại hạ nói ra toàn là sự thật.
– Vậy ngươi ó đám đối chất với tuần sơn sứ giả của bổn cốc hay không?
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là dám.
– Tốt! Cho truyá»n tuần sÆ¡n sứ giả đêm qua lên đình.
Vị hồng y thiếu phụ liá»n bÆ°á»›c lên trên cung kính thÆ°a :
– Thuộc hạ là tuần sơn sứ giả thuộc Mộc Lan Lam đội, tên Hoa Cầm.
Äồng lão lão nói :
– Hoa Cầm, đêm qua ngÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i Ä‘i tuần sÆ¡n?
Hoa Cầm đáp :
– Dạ phải.
– Những tử thi này do ngươi phát hiện ra?
– Dạ phải.
– Ba ngÆ°á»i này cÅ©ng do chính ngÆ°Æ¡i bắt vá».
– Dạ phải.
– Rất tốt, vậy ngÆ°Æ¡i hãy Ä‘em má»i diá»…n biến trình báo lại xem.
– Äêm qua tá»›i phiên thuá»™c hạ tuần sÆ¡n, phụng mệnh...
Äồng lão lão liá»n cắt ngang :
– Nói ngắn gá»n lạt má»™t chút, chỉ cần nói Ä‘oạn ngÆ°Æ¡i phát hiện ra những tá»­ thi này là đủ rồi.
Hoa Cầm dạ một tiếng rồi nói tiếp :
– Äêm qua sau giá» tý, thuá»™c hạ phát hiện ra Huệ Nguyên đại sÆ° và ba ngÆ°á»i há» Ä‘á»u mất tích. Äến khi trá»i gần sáng má»›i phát hiện bá»n hỠđã chết ở bên cạnh đống lá»­a ở gần thạch Ä‘á»™ng. Sau má»™t hồi tìm kiếm, thuá»™c hạ phát hiện ra ba ngÆ°á»i này Ä‘ang ở trong Ä‘á»™ng. Khi đó bá»n há» còn chống cá»± lại, cuối cùng má»›i chịu theo thuá»™c hạ trở vá».
Äồng lão lão nói :
– NgÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u tra qua hung khí chÆ°a?
Hoa Cầm đáp :
– Äã Ä‘iá»u tra qua. Bốn ngÆ°á»i há» Ä‘á»u chết bởi thanh Yên Chi bảo Ä‘ao và thanh bảo Ä‘ao kia nằm trong tay của gã há» DÆ°Æ¡ng
Äồng lão lão nói :
– Trên những tử thi có thấy mang biển gỗ hay là có dấu bị trói buộc hay không?
Hoa Cầm nói :
– Không có.
Äồng lão lão lại há»i :
– Lúc đó bá»n hỠđã phủ nhận tá»™i giết ngÆ°á»i?
– Không có.
– Lúc đó gần đấy có nhân vật nào khả nghi hay không?
– Cũng không có.
Äồng lão lão nhìn Hà Lăng Phong nói :
– NgÆ°Æ¡i đã nghe rõ chÆ°a? NgÆ°Æ¡i còn lá»i gì để nói nữa hay không?
Hà Lăng Phong nói lớn :
– Những sá»± việc này tại hạ Ä‘á»u đã nói qua. Lúc ấy vị tuần sÆ¡n sứ giả há» Hoa này không có há»i bá»n tại hạ vá» việc giết ngÆ°á»i, vậy thì làm gì có chuyện bá»n tại hạ có phủ nhận hay không chứ?
Äồng lão lão cÆ°á»i nhạt nói :
– Cho dù Hoa Cầm không há»i nhÆ°ng những tá»­ thi kia nằm yên ở chá»— bá»n ngÆ°Æ¡i, vả lại hung khí nằm trong tay các ngÆ°Æ¡i và các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chỉ chống cá»± lại. Äiá»u này chứng tá» bá»n ngÆ°Æ¡i đã có ý lo sợ.
Hà Lăng Phong định biện minh nhÆ°ng Äồng lão lão đã đứng dậy, cao giá»ng nói :
– Cuá»™c trả lá»i đến đây kết thúc, bây giỠđợi nghe truyá»n phán.
Ba lão bà còn lại cÅ©ng đồng đứng lên. Không khí trong Äông Hoa Äình Ä‘á»™t nhiên im phăng phắt.
Sau khi há»™i ý vá»›i ba lão bà còn lại má»™t hồi, Äồng lão lão nghiêm giá»ng nói :
– Hung thủ DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, Phùng Viên và Phí Minh Châu có mÆ°u đồ giết ngÆ°á»i phạm vào Ä‘iá»u cấm kỵ của bổn cốc. Sau khi phạm tá»™i còn không biết hối hận cho nên tá»™i nặng không thể dung tha. Theo nhÆ° sá»± há»™i ý của bổn đình, xét xá»­ các hung thủ ở mức án cá»±c hình. Tạm thá»i giam vào ngục để chá» ngày hành hình.
Nói xong, phẩy tay áo bước vào bên trong.
Phí Minh Châu tiếp giá»ng há»i :
– Cực hình như thế nào?
Hoa Cầm lạnh lùng đáp :
– Chính là chém đầu thị chúng.
Phí Minh Châu nổi giận nói lớn :
– Các ngươi chẳng biết lý lẽ gì cả. Phùng đại ca, Dương đại ca, chúng ta hãy động thủ...
Phí Minh Châu vừa nói Ä‘á»™ng thủ, mÆ°á»i hai ngÆ°á»i hồng y thiếu phụ đã rút binh khí ra, nhất tá» tiến vá» phía trÆ°á»›c.
MÆ°á»i hai ngá»n Ä‘ao lập túu chÄ©a vào các yếu huyệt của ba ngÆ°á»i. Trong khi trên tay há» không có má»™t tấc sắt.
Hà Lăng Phong nhìn Phùng Viên khổ sở nói :
– Lão đại ca, đây chúng ta mới thật sự là đã bị trúng kế.
Phùng Viên hừ một tiếng nói :
– Ả há» Hoa kia, ngÆ°Æ¡i nói Cốc chủ đích thân tra há»i. Hóa ra chỉ là gạt bá»n ta mà thôi.
Hoa Cầm nói :
– Sau khi Cốc chủ nghe bốn vị lão lão hồi báo lại, má»›i có thể quyết định nên đích thân tra há»i các ngÆ°á»i hay không? Bởi vì việc phán quyết chấp hành, Ä‘á»u do Cốc chủ phê chuẩn cả. Nếu nhÆ° vận may các ngÆ°á»i tốt, vẫn có cÆ¡ há»™i gặp được Cốc chủ.
Phùng Viên nói :
– Nếu bá»n ta nhá» ngÆ°Æ¡i, truyá»n đạt lại má»™t câu cho Cốc chủ, không biết ngÆ°Æ¡i có đồng ý hay không?
Hoa Cầm nói :
– Äược! NgÆ°Æ¡i cứ nói!
Phùng Viên hít sâu vào một hơi, từ từ nói :
– Làm phiá»n ngÆ°Æ¡i chuyển lá»i lại vá»›i Cốc chủ của quý cốc rằng. Yên Chi bảo Ä‘ao và Phá Vân bát thức Ä‘ao phổ toàn bá»™ Ä‘á»u là giả cả. Nếu nhÆ° Cốc chủ muốn biết vá» manh mối của bảo Ä‘ao và Ä‘ao phổ thật, thì cứ trá»±c tiếp gặp ta.
Phùng Viên ngẩng đầu lên, nói tiếp :
– Lao ngục ở chá»— nào? Làm phiá»n các vị dẫn Ä‘Æ°á»ng cho. Chúng ta đã má»i mệt cả đêm, ta cần có chá»— để nghỉ ngÆ¡i.
Hoa Cầm há hốc miệng ra đứng nhìn Phùng Viên. DÆ°á»ng nhÆ° ả ta Ä‘ang ngạc nhiên cao Ä‘á»™.
Thậm chí ngay cả Hà Lăng Phong và Phí Minh Châu cũng cảm thấy kinh ngạc chẳng hiểu gì cả.
NhÆ°ng Phùng Viên đã cất bÆ°á»›c ra khá»i Äông Hoa đình.
* * * * *
Nhà giam ở bên dưới chân núi phía sau tòa trang viện.
Hai dãy thạch thất nằm ở bên trong những hang Ä‘á»™ng. Tuy hÆ¡i nhá» hẹp nhÆ°ng rất khô ráo và sạch sẽ. Má»—i gian thạch thất Ä‘á»u có bàn ghế, giÆ°á»ng và chăn bong. Ngoài ra còn có chá»— để tắm và tiểu tiện.
Hai dãy thạch thất Ä‘á»u được đánh số. Bên trái là số lẽ, còn bên phải là số chẳn.
Quản lý ở đây là má»™t nữ phụ trung niên, mặc y phục màu hồng có viá»n xanh, tên gá»i là VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng. Ngoài ra còn có bốn thiếu nữ thuá»™c Má»™c Lan Bạch Ä‘á»™i.
Vị NgÆ°u Nhị nÆ°Æ¡ng này đối đãi vá»›i má»i ngÆ°á»i rất là thân thiết, không có chi gá»i là tàn bạo. Khi nhìn thấy bá»n Phùng Viên đến, VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng có vẻ rất vui mừng. Bà ta sai ngÆ°á»i Ä‘em trà và dá»n cÆ¡m lên để “chiêu đãi†bá»n há».
Cả ba ngÆ°á»i bá»n há» Ä‘á»u bị giam vào dãy bên trái. Phùng Viên ở gian số má»™t. Hà Lăng Phong số ba còn Phí Minh Châu số năm.
Sau khi bá»n hỠăn cÆ¡m xong, VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng đặc biệt mang cho má»—i ngÆ°á»i má»™t tách trà. Bà ta mỉm cÆ°á»i nói :
– Các vị từ xa đến đây Ä‘á»u là khách cả. Cho dù là có tá»™i hay không cÅ©ng Ä‘á»u không có liên can gì đến ta. Ta chỉ có trách nhiệm tiếp đãi các vị, đừng bao giá» làm việc khá» dại để cho ta phải khó xá»­. Các vị đã đến đây thì đừng bao giá» có ý niệm rá»i khá»i sÆ¡n cốc. Cho dù có chạy thoát Ä‘i nữa, cÅ©ng tuyệt đối sẽ không bao giá» chạy khá»i Äại Ba sÆ¡n này.
Phùng Viên cÆ°á»i nói :
– VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i cứ việc yên tâm. Việc ra Ä‘i chúng ta nhất định phải ra Ä‘i, nhÆ°ng hoàn toàn không phải bằng con Ä‘Æ°á»ng vượt ngục. Bá»n ta Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chánh chánh bÆ°á»›c vào đây thì cÅ©ng phải quang minh chính đại bÆ°á»›c trở ra. Bằng không có dùng kiệu tám ngÆ°á»i khiêng má»i, bá»n ta cÅ©ng không Ä‘i.
VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng liá»n nói :
– NhÆ° vậy rất tốt. Äợi đến khi nào các vị bÆ°á»›c ra khá»i tuyệt cốc này ta sẽ đốt pháp Ä‘Æ°a tiá»…n các vị.
Phùng Viên nói :
– ÄÆ°a tiá»…n thì không cần. Bây giá» xin má»i Nhị nÆ°Æ¡ng rá»i khá»i đây để bá»n tại hạ ngủ má»™t giấc được hay là không?
– Äược! Äược! Äược!
VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng trả lá»i liên tục, rồi dẫn bốn thiếu nữ hồng y rút lui.
Phùng Viên vươn vai ngáp dài một cái, lẩm bẩm nói :
– Chúng ta đã mất ngủ má»™t đêm, bây giá» phải ngủ bù lại, dưỡng tinh thần để nói Ä‘iá»u kiện vá»›i Cốc chủ.
Nói xong lão ta liá»n ngã ngÆ°á»i xuống giÆ°á»ng.
Nhưng còn Hà Lăng Phong ở phòng bên cạnh thì không cách gì bình thản.
Chàng dùng tay gõ nhẹ vào tÆ°á»ng nói :
– Lão đại ca, đừng có ngủ nha. Chúng ta còn cần phải thương lượng.
Phùng Viên nói vá»›i giá»ng uể oải :
– Thương lượng cái gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Lão đại ca nói vá»›i bá»n há», Yên Chi bảo Ä‘ao và Ä‘ao phổ Ä‘á»u là giả. Thật ra những lá»i này là giả hay thật?
Phùng Viên cÆ°á»i lá»i nói :
– Khi giả làm thật, thật cÅ©ng là giả. Chá»— không rồi có, có rồi không. Nếu Ä‘á»i ngÆ°á»i nhÆ° má»™t giấc má»™ng thì hà tất phải lo lắng.
Giá»ng lão ta nhá» dần, tiếp theo là tiếng ngáy ngủ. Phùng Viên thật sá»± đã Ä‘i vào giấc ngủ.
(Thiếu một đoạn, trang 149- 153 cuốn 4)
– Bên dưới có để ngày tháng hay không?
Phí Minh Châu nói :
– Không có... A! Äợi má»™t lát... ở đây có chữ “giápâ€, còn chữ bên dÆ°á»›i chỉ có má»™t ná»­a mà thôi, mà hình nhÆ° là chữ “dầnâ€. Äáng tiếc là chữ này không có viết hết.
Hà Lăng Phong lẩm bẩm nói :
– Äúng là năm ngoái. Không sai, thá»i gian rất là trùng hợp, nhất định là cô ấy...
Phùng Viên Ä‘á»™t nhiên tiếp lá»i :
– Nếu là Uyển Quân thì nhÆ° thế nào? Các ngÆ°Æ¡i không thể yên lặng má»™t chút, để ngÆ°á»i khác nghỉ ngÆ¡i hay sao?
Hà Lăng Phong liá»n áp sát ngÆ°á»i vào vách tÆ°á»ng bên phải, thấp giá»ng nói :
– Lão đại ca, Uyển Quân và Dương...
Phùng Viên nói :
– Tất cả ta Ä‘á»u đã nghe hết rồi. Vá» việc này ta dá»± Ä‘oán ra từ lâu, nhÆ°ng chúng ta cứ làm nhÆ° không há» hay biết gì. Bất luận là ai há»i, lão đệ cÅ©ng Ä‘á»u không được nói ra, trừ phi diện kiến được Uyển Quân và hiểu rõ má»i diá»…n biến của sá»± việc.
Hà Lăng Phong nói :
– Theo như lão đại ca phán đoán, Uyển Quân hiện giỠcó còn ở trong Mê cốc hay không?
Phùng Viên nói :
– Tốt nhất là chúng ta đừng có suy Ä‘oán lung tung. Chỉ cần gặp được Cốc chủ, tất cả má»i chuyện ắt sẽ được sáng tá».
Hà Lăng Phong nói :
– Cốc chủ sẽ chịu gặp chúng ta sao?
Phùng Viên nói :
– Tại sao lại không? Không phải Ä‘ang có ngÆ°á»i đến đó hay sao?
Quả nhiên có tiếng bÆ°á»›c chân từ xa vá»ng lại. VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng cùng Hoa Cầm đã xuất hiện.
Phùng Viên hạ thấp giá»ng nói :
– Chắc chắn là bá»n há» sẽ gặp ngÆ°Æ¡i. Phải nhá»› rằng việc gì đáng nói hãy nói, việc gì không đáng nói đừng nên nói. Còn việc Ä‘ao phổ cứ đổ hết cho ta.
Äúng nhÆ° sá»± phán Ä‘oán của Phùng Viên. VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng và Hoa Cầm bÆ°á»›c đến trÆ°á»›c cá»­a phòng Hà Lăng Phong liá»n dừng lại.
Hoa Cầm nhìn chằm chằm Hà Lăng Phong má»™t hồi rồi má»›i há»i :
– Ngươi thật sự là Dương Tử Úy, chủ nhân của Thiên Ba phủ?
Hà Lăng Phong với vẻ mặt lạnh lùng nói :
– Thế nào? Chẳng lẽ ta là kẻ giả mạo hay sao?
Hoa Cầm cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Vận may của ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không đến ná»—i nào Cốc chủ cho triệu kiến ngÆ°Æ¡i, hy vá»ng những lá»i nói của ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là thật.
VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng dùng chìa khóa mở cá»­a ra, mỉm cÆ°á»i nói :
– DÆ°Æ¡ng đại hiệp, hy vá»ng ngÆ°á»i ra Ä‘i đừng bao giá» quay trở lại đây nữa.
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Nhị nÆ°Æ¡ng đã tiếp đãi chu đáo, xem ra còn phải làm phiá»n ngÆ°Æ¡i má»™t thá»i gian nữa.
Vừa bÆ°á»›c ra khá»i khu thạch thất, bên ngoài đã có bốn thiếu phụ mặc hồng y viá»n xanh đứng chỠđợi ở bên ngoài. Trên tay má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u lăm lăm binh khí, vẻ canh chừng rất nghiêm ngặt.
Hoa Cầm dẫn Ä‘Æ°á»ng, cả Ä‘oàn ngÆ°á»i băng qua hậu viện yên tịnh. Sau đó vòng trở lại hành lang, thẳng tiến vá» gian đại sảnh.
Gian đại sảnh này vừa rá»™ng rãi lại vừa u tịch. Sá»± bày trí bên trong hoàn toàn giống y nhÆ° lần trÆ°á»›c, chỉ có Ä‘iá»u thiếu ngÆ°á»i cảnh giá»›i.
Bốn thiếu nữ áp tải chàng dừng lại ở bên ngoài cửa. Chỉ có một mình Hoa Cầm dẫn Hà Lăng Phong vào bên trong đại sảnh mà thôi.
Bên trong im phăng phắt, vừa không có thị vệ cÅ©ng không nhìn thấy Ä‘ao kiếm. Chỉ có má»™t thiếu nữ mặc hồng y ngồi ở phía sau án, Ä‘ang cúi đầu Ä‘á»c má»™t án văn kiện ở trên bàn.
Phía sau lưng thiếu nữ kia chừng hai thước ngoài, còn có một chiếc ghế.
Trên ghế có một nữ nhân che mặt bằng khăn đen đang ngồi.
Má»›i nhìn vào Hà Lăng Phong ngỡ rằng ngÆ°á»i nữ nhân che mặt kia má»›i là Cốc chủ. NhÆ°ng khi nhìn kỹ lại, chàng má»›i giật mình.
Hiển nhiên ngÆ°á»i nữ nhân che mặt kia tuy cÅ©ng mặc hồng y, nhÆ°ng không há» có viá»n màu gì cả. Còn thiếu nữ Ä‘ang cúi đầu Ä‘á»™i văn kiện kia trên áo có viá»n màu vàng óng ánh.
NgÆ°á»i thiếu nữ hÆ¡i cúi thấp đầu nên nhất thá»i không nhìn rõ dung mạo.
Nhưng theo sự phán đoán của Hà Lăng Phong, tuổi tác của thiếu nữ này không vượt quá hai mươi.
Một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy lại là Cốc chủ của Mê cốc hay sao?
Trong lòng Hà Lăng Phong bá»—ng nhiên có má»™t cảm giác kinh dị khác thÆ°á»ng, khó hiểu. Vừa bÆ°á»›c vào cá»­a, chàng liá»n dừng bÆ°á»›c ngay.
Thiếu nữ kia vẫn cúi đầu chăm chú Ä‘á»c, nhÆ°ng tay Ä‘Æ°a lên vẫy má»™t cái nói :
– Mang đến cho Dương đại hiệp một chiếc ghế!
Hoa Cầm mang một chiếc ghế đến, Hà Lăng Phong lập tức ngồi xuống.
Nhưng ngay cả thở mạnh chàng cũng không dám.
Tuy giá»ng nói của thiếu nữ kia vừa đủ nghe, nhÆ°ng có má»™t sá»± uy nghiêm ghê gá»›m, khiến cho ngÆ°á»i nghe cảm thấy khiếp sợ.
Bên trong gian đại sảnh im lặng đến ná»—i ngay cả cây kim rÆ¡i xuống đất cÅ©ng nghe thấy tiếng. Chỉ có ngÆ°á»i nữ nhân che mặt chăm chú nhìn chàng không chá»›p mắt.
Hà Lăng Phong cÅ©ng trá»™m nhìn lại ngÆ°á»i nữ nhân kia, nhÆ°ng Ä‘oán không ra thân phận của y thị.
Má»™t hồi lâu, thiếu nữ má»›i từ từ ngẩng đầu lên, hÆ°á»›ng vá» phía Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Dương đại hiệp chính là chủ nhân của Thiên Ba phủ?
Quả nhiên Hà Lăng Phong Ä‘oán không sai. Thiếu nữ kia tối Ä‘a chỉ mÆ°á»i tám, mÆ°á»i chín mà thôi. Trên mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con. Tuy nhan sắc nàng đẹp tuyệt trần, nhÆ°ng đôi mắt lại sắc lạnh nhÆ° mặt hồ mùa thu, khiến cho ngÆ°á»i nhìn thấy phải rợn ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong liá»n tránh ánh mắt nàng, khẽ đáp :
– Äúng vậy!
Thiếu nữ nói :
– Không biết trong thiên hạ có tất cả mấy Thiên Ba phủ?
Hà Lăng Phong nói :
– Chỉ có một Thiên Ba phủ ở Cửu Khúc thành mà thôi!
Thiếu nữ nói :
– Vậy thì DÆ°Æ¡ng đại hiệp là chủ nhân Ä‘á»i thấy mấy của Thiên Ba phủ?
Hà Lăng Phong hơi ngạc nhiên một chút, rồi nói :
– Thiên Ba phủ là do tiên phụ sáng lập nên. Sau khi tiên phụ qui tiên, do trưởng huynh Hán Oai và cùng năm trưởng huynh thay thế. NhÆ°ng các trưởng huynh Ä‘á»u đã ra Ä‘i không ngày trở vá» cho nên hiện nay má»›i do tại hạ kế thừa gia nghiệp.
Thiếu nữ vừa nghe vừa gật đầu, mỉm cÆ°á»i nói :
– Nói vậy Dương đại hiệp là vị chủ nhân cuối cùng của Thiên Ba phủ?
Hà Lăng Phong đáp :
– Không sai!
Thiếu nữ nói :
– DÆ°Æ¡ng đại hiệp vừa nói, sáu trưởng huynh của ngÆ°á»i trÆ°á»›c sau ra Ä‘i Ä‘á»u không có quay trở vá». Không biết các vị ấy đã Ä‘i đâu?
Hà Lăng Phong nói :
– Cốc chủ đã biết rồi hà tất còn phải há»i. Sáu vị trưởng huynh của tại hạ Ä‘á»u vì mong Ä‘i tìm tuyệt kỹ Ä‘ao pháp của Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng để lại, nên đã đến Mê cốc rồi. Chẳng lẽ việc này Cốc chủ không biết hay sao?
Thiếu nữ cÆ°á»i cÆ°á»i không phủ nhận cÅ©ng nhÆ° không thừa nhận, mà lập tức chuyển sang câu há»i khác :
– Dương gia thần đao cũng là thiên hạ đệ nhất đao pháp, vậy tại sao còn đi tìm tuyệt kỹ đao pháp đó làm gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Bởi vì tại đại hội La Phù đao hội lần trước, danh dự thiên hạ đệ nhất đao đã bị Lãnh Nam Hương Vân phủ đoạt mất rồi. Bởi vì lẽ đó nên các trưởng huynh của tại hạ mới ra đi, tìm tuyệt kỹ đao pháp của Hồng y Huệ Nương để nhằm trùng chấn gia uy. Hơn nữa tuyệt kỹ đao pháp này cũng chính là khắc tinh của Dương gia thần đao.
Thiếu nữ lắc đầu nói :
– Võ công trên thế gian này vốn là vô hạn. Khắc chế chẳng qua chỉ là má»™t thủ pháp Ä‘i tắt mà thôi, vậy tại sao có thể gá»i là tuyệt kỹ được chứ? Các ngÆ°á»i bị thất bại nhÆ°ng không tá»± há»i xem mình có phát huy được uy lá»±c Ä‘ao pháp của bổn môn hay không? Có phát dÆ°Æ¡ng được DÆ°Æ¡ng gia thần Ä‘ao hay không? Ngược lại cứ lo Ä‘i tìm tuyệt kỹ Ä‘ao pháp gì đó. NhÆ° vậy có phải là ngu xuẩn lắm không?
Hà Lăng Phong không ngá» rằng thiếu nữ kia trẻ tuổi nhÆ° vậy mà lại nói ra những lá»i chí lý đến thế. Chàng không khá»i bối rối đáp :
– Những lá»i nói của Cốc chủ rất là hợp lý. NhÆ°ng đáng tiếc những ngÆ°á»i tá»± hay kiểm Ä‘iểm lại mình, ở trên thế gian này rất ít. Còn những kẻ ngu xuẩn ngược lại rất nhiá»u.
Thiếu nữ liá»n nói tiếp :
– DÆ°Æ¡ng đại hiệp tá»± cho rằng mình là hạng ngÆ°á»i nào?
Hà Lăng Phong nói :
– Tại hạ... tại hạ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng là hạng ngÆ°á»i ngu.
Thiếu nữ liá»n há»i dồn :
– Nói vậy, Dương đại hiệp đến bổn cốc cũng là vì tìm kiếm tuyệt kỹ đao pháp?
Hà Lăng Phong nói :
– Thế thì không phải, tại hạ vốn không biết Mê cố ở chá»— nào. Ba ngÆ°á»i bá»n tại hạ vì truy tìm sào huyệt của bá»n Tá»· Muá»™i há»™i, nên má»›i bị dụ đến đây.
Thiếu nữ nói :
– Tỷ Muội hội là gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Äối vá»›i Tá»· Muá»™i há»™i tại hạ cÅ©ng không hiểu lắm, mà chỉ biết đó là má»™t tổ chức thần bí má»›i xuất hiện gần đây trong võ lâm. Trong há»™i này tất cả toàn là nữ và bá»n há» muốn cùng nam nhân trong thiên hạ tranh cao thấp.
Thiếu nữ cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Dã tâm của bá»n há» cÅ©ng không phải nhá». Trá»i đất tạo ra má»i vật Ä‘á»u có nam có nuÆ°, có âm có dÆ°Æ¡ng, má»—i bên Ä‘á»u có bổn phận và trách nhiệm riêng cho mình. Nam nhân thì lo chuyện bên ngoai, còn nữ nhân lo chuyện ở bên trong, vốn không có gì cao thấp cả. Giống nhÆ° lấy bổn cốc mà nói, bá»n ta tuy là ngÆ°á»i luyện tập võ công, nhÆ°ng đó là vì tổ truyá»n môn võ công này thích hợp cho nữ nhân luyện tập hÆ¡n chứ hoàn toàn không phải thể hiện nữ nhân mạnh hÆ¡n nam nhân. Ngoài việc luyện võ ra, bá»n ta vẫn tôn trá»ng quyá»n làm chủ gia đình của nam nhân. Hai bên Ä‘á»u tôn trá»ng và cung kính lẫn nhau, nhÆ° vậy không phải rất tốt hay sao?
Tài sản của samacvuong

  #19  
Old 18-05-2008, 07:15 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 19
(Ngá»a Long Sinh)



Nói đến đây thiếu nữ bỗng nghiêm sắc mặt nói :
– DÆ°Æ¡ng đại hiệp, ta muốn há»i ngÆ°á»i má»™t câu, hy vá»ng ngÆ°Æ¡i thành thật trả lá»i.
Hà Lăng Phong nói :
– Cốc chủ cứ việc há»i.
Ãnh mắt thiếu nữ nhìn Hà Lăng Phong từ trên xuống dÆ°á»›i má»™t lượt, rồi gằn từng tiếng nói :
– Các hạ thật sự là Dương Tử Úy chủ nhân của Thiên Ba phủ?
Hà Lăng Phong hÆ¡i chá»™t dạ, chàng không trả lá»i mà há»i ngược lại :
– Phải chăng Cốc chủ hoài nghi tại hạ là giả mạo?
Thiếu nữ nghiêm giá»ng nói :
– Không sai. Äối vá»›i thân phận của các hạ, bá»n ta Ä‘á»u cảm thấy hoài nghi.
Hà Lăng Phong liá»n há»i :
– Tại sao?
Thiếu nữ đáp :
– Bởi vì năm ngoái cũng có một vị Dương Tử Úy đến bổn cốc và cũng tự xưng là chủ nhân của Thiên Ba phủ.
Hà Lăng Phong “ồ†lên một tiếng :
– Trên Ä‘á»i này lại có sá»± trùng hợp nhÆ° vậy sao? Không biết vị DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy kia hiện giá» Ä‘ang ở đâu?
Thiếu nữ nói :
– Äã chết rồi!
Hà Lăng Phong cố ý làm ra vẻ tiếc rẽ nói :
– Thật là đáng tiếc! Nếu không tại hạ đã có thể diện kiến vị bằng hữu cùng hỠcùng tên này rồi.
Thiếu nữ nói :
– à của DÆ°Æ¡ng đại hiệp muốn nói hắn ta giả mạo thân phận của ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i nói :
– Tại hạ và hắn ta không những cùng há» cùng tên mà còn Ä‘á»u là chủ nhân của Thiên Ba phủ nữa. Giữa hai ngÆ°á»i bá»n tại hạ nhất định sẽ có má»™t ngÆ°á»i là giả mạo. Bây giá» ngÆ°á»i đó đã chết, ai giả ai thật có quan hệ gì nữa chứ?
Thiếu nữ nói :
– Không! Quan hệ vô cùng lá»›n. DÆ°Æ¡ng đại hiệp phải nói thật ra, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trá»ng.
Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi, rồi nói :
– Bây giá» ngÆ°á»i đã chết, không có ai để đối chứng cả. Cho dù tại hạ có là giả mạo Ä‘i nữa, nhÆ°ng tại hạ cứ khăng khăng nói mình là thật vậy thì Cốc chủ làm sao có thể phân biệt được thật giả chứ?
Thiếu nữ nói :
– Tá»± ta sẽ có trách nhiệm phân biệt. NhÆ°ng ta hy vá»ng DÆ°Æ¡ng đại hiệp phải tá»± chịu trách nhiệm vá» câu nói của mình. Nếu nhÆ° đợi đến lúc ta chứng minh được thật giả, thì DÆ°Æ¡ng đại hiệp sẽ không có cÆ¡ há»™i để lá»±a chá»n.
Hà Lăng Phong nói :
– Có cÆ¡ há»™i lá»±a chá»n là nhÆ° thế nào? Còn không có thì sao?
Thiếu nữ nói :
– Nếu nói thật thì còn có cÆ¡ há»™i sống, còn nếu nói dối thì chỉ có con Ä‘Æ°á»ng chết mà thôi.
Hà Lăng Phong lại im lặng hồi lâu rồi mới từ từ nói :
– Tại hạ cho rằng những lá»i mình nói ra hoàn toàn là thật cả. Nếu nhÆ° Cốc chủ không tin, thì tại hạ cÅ©ng đành chịu. Vậy tốt nhất xin Cốc chủ chứng thá»±c cho.
Thiếu nữ há»i :
– Dương đại hiệp không hối hận?
Hà Lăng Phong nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên không!
– Tốt!
Thiếu nữ mặc hồng y liá»n quay ra sau nói vá»›i ngÆ°á»i thiếu phụ che mặt :
– Lại nhìn thá»­ xem ngÆ°á»i này là thật hay giả?
NgÆ°á»i thiếu phụ đáp lại má»™t tiếng, rồi từ từ Ä‘Æ°a tay lên gỡ chiếc khăn xuống.
Hà Lăng Phong mở to hai mắt lên, thất thanh kêu lên :
– Uyển Quân...
Không sai! NgÆ°á»i thiếu phụ kia chính là Phùng Uyển Quân. Diện mạo nàng hoàn toàn giống y nhÆ° dung mạo của Phùng Uyển Quân giả do Tá»· Muá»™i sắp đặt.
NhÆ°ng cá»­ chỉ và khí chất vượt xa hÆ¡n nhiá»u Phùng Uyển Quân giả.
Chính vì điểm khác biệt này nên Hà Lăng Phong vừa nhìn vào là đã có thể nhận ra ngay, đây mới thật sự là Phùng Uyển Quân thật.
Hà Lăng Phong Ä‘Æ°a mắt nhìn Phùng Uyển Quân mà trong lòng không khá»i phập phồng lo lắng. Bởi vì nàng nhất định nhận ra được Hà Lăng Phong nói dối.
Phùng Uyển Quân cũng đang nhìn chàng không chớp mắt, sắc mặt nàng lạnh như băng không có một chút biểu hiện gì.
Thá»i gian trôi qua thật lâu, Phùng Uyển Quân vẫn không há» lên tiếng, cÅ©ng không há» Ä‘á»™ng đậy, mà đứng nhìn Hà Lăng Phong nhÆ° má»™t pho tượng đá.
Thiếu nữ liá»n giục :
– Phùng Uyển Quân, ngÆ°á»i đã nhìn kỹ hay chÆ°a?
Phùng Uyển Quân gật đầu nhè nhẹ.
Thiếu nữ lại nói :
– Vừa rồi ngÆ°á»i này nói gì, ngÆ°Æ¡i đã nghe hết rồi chứ?
Phùng Uyển Quân lại gật đầu.
Thiếu nữ nói :
– Bây giá» ngÆ°Æ¡i hãy nói cho ta biết, ngÆ°á»i này có phải phu quân DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy của ngÆ°Æ¡i hay không?
Phùng Uyển Quân không trả lá»i, ngược lại cúi đầu thật thấp.
Hà Lăng Phong gần như muốn la lớn lên cầu xin Phùng Uyển Quân đừng nói ra sự thật. Bởi vì một câu nói của nàng vào lúc này, có thể quyết định sự sống chết của chàng.
Thiếu nữ nói :
– Tại sao ngÆ°Æ¡i không trả lá»i? NgÆ°á»i này thật ra có phải DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy hay không?
Phùng Uyển Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, rồi thở dài một tiếng nói :
– NgÆ°á»i này... ngÆ°á»i này là thật...
Chưa nói hết câu, trong mắt Phùng Uyển Quân đã ngấn lệ, đột nhiên nàng che mặt khóc thành tiếng.
Câu nói của Phùng Uyển Quân hoàn toàn vượt ra ngoài dá»± liệu của Hà Lăng Phong. Chàng biết rằng Phùng Uyển Quân tuyệt đối không bao giá» nhận lầm phu quân của mình. Huống hồ ở trên vách tÆ°á»ng nàng đã từng ghi câu “chàng bị nhốt vào lãnh cungâ€. NhÆ° vậy Phùng Uyển Quân tất nhiên đã biết được tông tích của DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy. Thế tại sao nàng còn thừa nhận má»™t ngÆ°á»i giả mạo là phu quân của mình?
NhÆ°ng Hà Lăng Phong cho rằng, dẫu sao Ä‘i nữa thì sá»± thừa nhận của Phùng Uyển Quân vẫn tốt hÆ¡n phủ nhận. Bởi vì chàng ngẩn ngÆ°á»i ra má»™t hồi rồi giả vá» xúc Ä‘á»™ng, nói vá»›i giá»ng hÆ¡i run run :
– Uyển Quân! Nàng vẫn còn sống hay sao? Một năm qua ta đã khổ cực lặn lội đi tìm nàng khắp nơi.
Thiếu nữ hồng y nhìn Hà Lăng Phong rồi lại nhìn Phùng Uyển Quân, cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Trên Ä‘á»i này có rất nhiá»u việc kỳ quái. Năm ngoái chết Ä‘i má»™t DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, năm nay lại đến má»™t DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy khác. Không ngá» cả hai Ä‘á»u là thật cả.
Phùng Uyển Quân cúi đầu nói :
– Bẩm Cốc chủ, năm ngoái tiện thiếp chỉ nghe tin mà không chính mắt nhìn thấy. Bây giá» má»›i chính mắt nhìn thấy, ngÆ°á»i này quả thật là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy.
Thiếu nữ cÆ°á»i nói :
– Thật cÅ©ng được mà giả cÅ©ng được. Chỉ cần ngÆ°Æ¡i chịu thừa nhận là được rồi. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i đã nhận ngÆ°á»i này là thật vậy những việc sau này Ä‘á»u chiếu theo qui định của bổn cốc mà hành sá»±. NgÆ°Æ¡i không hối hận chứ?
Phùng Uyển Quân đáp :
– Tuyệt đối không hối hận.
Thiếu nữ gật đầu, nói :
– Tốt! Ta cho hai ngÆ°á»i thá»i gian má»™t đêm, hy vá»ng đến sáng ngày mai hai ngÆ°á»i có quyết định chắc chắn.
Thiếu nữ gác bút, nói tiếp :
– DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy và Phùng Uyển Quân là phu thê, nên cá»±c hình tạm thá»i hoàn lại. Bây giá» DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy giao cho Phùng Uyển Quân trông coi đến sáng ngày mai, rồi phụng mệnh. NgÆ°á»i đâu, mang Phùng Viên...
Phùng Uyển Quân vội nói :
– Khải bẩm Cốc chủ. Phùng Viên là bào huynh của tiện thiếp, xin Cốc chủ ban ân, cũng đợi đến ngày mai hãy xử lý và bây giỠcứ giao cho tiện thiếp trông coi.
Thiếu nữ lắc đầu nói :
– Lão ta là ngÆ°á»i đã xét có tá»™i, phải y theo ý định của bổn cốc. Huynh muá»™i không phải là quan hệ thân thích gần nên không phù hợp vá»›i qui định...
Phùng Uyển Quân van xin nói :
– Xin Cốc chủ niệm tình một năm nay tiện thiếp hầu hạ ở đây mà đặc ân cho bào huynh.
Thiếu nữ trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói :
– Thôi được, ta bằng lòng kéo dài thêm má»™t ngày nữa. Phí Minh Châu cÅ©ng giao luôn cho ngÆ°Æ¡i, hy vá»ng các ngÆ°Æ¡i bàn bạc lại cẩn thận. Äến trÆ°á»›c khi trá»i sáng phải phục mệnh, không được kéo dài thêm thá»i gian.
Phùng Uyển Quân liá»n cúi ngÆ°á»i đáp :
– Tạ ơn Cốc chủ!
Thiếu nữ xếp sắp văn kiện lại, thở phào ra má»™t tiếng. Rồi nàng dÆ°á»ng nhÆ° cố ý nhìn vá» phía Hà Lăng Phong mỉm cÆ°á»i, sau đó đứng dậy bÆ°á»›c ra gian đại sảnh.
Phùng Uyển Quân thấp giá»ng nói :
– Thất lang, xin đi theo thiếp.
Hà Lăng Phong nói :
– Chúng ta không đợi đại ca hay sao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Không cần. Äợi má»™t lát đại ca và Phí cô nÆ°Æ¡ng sẽ đến chá»— chúng ta ngay.
Hai ngÆ°á»i bÆ°á»›c ra khá»i gian đại sảnh, Ä‘i vòng qua mấy dãy nhà ở hÆ°á»›ng tây, rồi đến trÆ°á»›c gian nhà ngói nhá», phía trên cá»­a treo má»™t tấm biển có bốn chữ “Xuất Trần tịnh xáâ€.
Phùng Uyển Quân mở cá»­a ra má»i Hà Lăng Phong vào trong. Bên trong có má»™t pho tượng Quan Thế Âm Bồ Tát, khói hÆ°Æ¡ng nghi ngút.
Trong lòng Hà Lăng Phong có rất nhiá»u Ä‘iá»u muốn há»i nên chàng liá»n mở miệng :
– Uyển Quân, đây là chỗ ở của nàng sao? Ở đây nói chuyện có tiện lắm không?
Phùng Uyển Quân chậm rãi nói :
– Chàng không cần phải gấp, hãy ngồi xuống trÆ°á»›c đã. Äợi thiếp đốt nhang xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện.
Hà Lăng Phong không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống chỠđợi.
Phùng Uyển Quân từ từ rá»­a tay lá»… Phật, đốt nhang... Ä‘á»™ng tác của nàng vô cùng chậm rãi và thành khẩn. Sau khi cắm nhanh xong, nàng lại quỳ gối xuống trÆ°á»›c tượng phật cầu nguyện. Thá»i gia trôi qua chừng bằng bữa ăn, Phùng Uyển Quân má»›i đứng dậy.
Trong lúc Phùng Uyển Quân cầu nguyện, Hà Lăng Phong cÅ©ng yên lặng suy nghÄ©. Theo nhÆ° chàng Ä‘oán, má»™t năm nay Phùng Uyển Quân sống ở trong Mê cốc này nhất định đã trải qua rất nhiá»u sá»± tủi nhục. Nàng mạo nhận mình là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, tất nhiên cÅ©ng có nguyên nhân của nàng.
Quả nhiên sau khi Phùng Uyển Quân lễ Phật xong ngồi xuống, câu nói đầu tiên của nàng là :
– Ta biết các hạ không phải là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, thậm chí Cốc chủ cÅ©ng đã biết việc này. Bởi vậy bây giá» chúng ta không cần phải dùng những lá»i nói dối làm gì?
Hà Lăng Phong có chút ngượng ngùng, cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Cô nương cảm thấy ở đây nói chuyện có tiện lắm không?
Phùng Uyển Quân nói :
– Ở đây nói chuyện rất tiện lợi. Chá»— này ngoài mấy ngÆ°á»i thân tín vá»›i Cốc chủ ra, tuyệt đối không có ai dám đến đây cả. Các hạ cứ việc yên tâm.
Hà Lăng Phong gật đầu nói :
– Phùng cô nương, trước tiên tại hạ cần nói rõ một việc. Tại hạ tuy không phải là Dương Tử Úy thật, nhưng lệnh huynh thì thật sự là chủ nhân của Thiên Tuế phủ.
Phùng Uyển Quân nói :
– Việc này ta biết.
Hà Lăng Phong liá»n Ä‘em lai lịch của mình và quá trình bị lợi dụng giả mạo làm DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, kể tÆ°á»ng tận lại cho Phùng Uyển Quân nhe.
Phùng Uyển Quân im lặng chú ý lắng nghe, nhÆ°ng thần sắc không há» thay đổi, dÆ°á»ng nhÆ° là những sá»± việc này nàng đã biết trÆ°á»›c chắc chắn sẽ xảy ra vậy.
Äợi Hà Lăng Phong nói xong, Phùng Uyển Quân má»›i thở dài má»™t tiếng nói :
– Toàn bá»™ việc này Ä‘á»u do Tá»· Muá»™i há»™i an bày cả. Chỉ có Ä‘iá»u chúng ta từng bÆ°á»›c từng bÆ°á»›c rÆ¡i vào cạm bẫy của chúng mà thôi.
Hà Lăng Phong vô cùng ngạc nhiên :
– Chẳng lẽ hai vị cÅ©ng bị bá»n chúng gạt hay sao?
Phùng Uyển Quân gượng cÆ°á»i nói :
– Äúng vậy. Mật cốc này cÅ©ng chính là do bá»n chúng nói vá»›i Thất lang...
Äúng lúc ấy, Phùng Viên và Phí Minh Châu cÅ©ng đã đến “Xuất Trần tịnh xáâ€, dẫn hai ngÆ°á»i đến đây lại là thiếu nữ PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi trong Ä‘á»™i “Má»™c Lan Bạch Ä‘á»™iâ€.
Hai huynh muá»™i Phùng Viên lâu ngày gặp lại, không tránh khá»i bi thÆ°Æ¡ng xúc cảm. Sauk hi cả hai thuật lại má»i chuyện má»›i biết được sá»± việc rá»i khá»i Thiên Ba phủ của hai phu thê Phùng Uyển Quân là nhÆ° vầy. Hóa ra khi Phùng Uyển Quân gả cho DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, tuy nàng cÅ©ng có biết đại khái vá» việc các huynh đệ DÆ°Æ¡ng gia Ä‘i đến Mê cốc rồi không bao giá» quay trở lại. NhÆ°ng còn Mê cốc ở đâu Phùng Uyển Quân không há» biết đến. Và sau khi lấy DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, nàng cÅ©ng chÆ°a bao giá» nhắc vá»›i DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy vá» chuyện này.
Äến khi Phùng Uyển Quân biết mình đã có thai, nàng Ä‘ang định báo tin mừng này cho phu quân nghe thì DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy đã để thÆ° lại rồi bá» Ä‘i.
Äiá»u đáng ngạc nhiên là trong thÆ° DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy nói rằng mình đã biết được việc Phùng Uyển Quân đã có thai. HÆ¡n nữa DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy còn nói, đứa trẻ sanh ra bất luận là nam hay nữ cÅ©ng Ä‘á»u xem nhÆ° có ngÆ°á»i để tiếp nối, còn mình quyết định tiếp tục ý chí của các trưởng huynh, Ä‘i tim mê cố há»c cho bằng được tuyệt thế Ä‘ao pháp của Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng, nhằm trùng chấn lại thanh danh của Thiên Ba phủ. DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy còn hẹn nếu sau má»™t năm mà mình không trở vá», thì Phùng Uyển Quân sẽ làm chủ nhân của Thiên Ba phủ.
Việc Phùng Uyển Quân có thai chỉ có má»™t mình a hoàn Mai Nhi biết được mà thôi. Cho nên Uyển Quân lập tức tra há»i Mai Nhi, má»›i phát hiện ra Mai Nhi và DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy có tÆ° tình vá»›i nhau. Äồng thá»i nàng còn phát hiện ra, trÆ°á»›c khi rá»i khá»i Thiên Ba phủ, DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy có nói chuyện riêng vá»›i Äiá»n Bá Äạt. Rất có thể Äiá»n Bá Äạt đã tiết lá»™ cho DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy biết Mê cốc nằm ở đâu.
Sau khi tra há»i Äiá»n Bá Äạt, cuối cùng má»›i biết Mê cốc nằm ở trong núi Äại Ba sÆ¡n.
NhÆ°ng theo nhÆ° lá»i của Äiá»n Bá Äạt nói, truyá»n thuyết vá» Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng, DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy đã biết từ lâu. Việc các vị trưởng huynh ra Ä‘i không trở vá», DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy cÅ©ng biết trong đó nhất định có nguyên nhân. Chỉ vì sợ DÆ°Æ¡ng gia không có ngÆ°á»i tiếp nối cÆ¡ nghiệp, cho nên không có nói ra mà thôi.
Vì muốn biết việc này cuối cùng là thật hay giả, nên Phùng Uyển Quân lập tức lên ngá»±a Ä‘uổi theo ngay đến Äại Ba sÆ¡n.
Trên Ä‘Æ°á»ng Phùng Uyển Quân không há» phát hiện ra tong tích của DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy. NhÆ°ng lại dÆ°á»ng nhÆ° có ngÆ°á»i ngầm chỉ dẫn Ä‘Æ°á»ng cho mình. Nên Phùng Uyển Quân đã tìm ra Mê cốc không mấy khó khăn lắm.
Sau khi vào trong mê cố, nàng má»›i biết DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy vừa đến trÆ°á»›c mình má»™t ngày. HÆ¡n nữa đã chá»n lá»±a xông vào “Băng cungâ€, xuyên qua “hầm lá»­aâ€.
Và cÅ©ng từ đó, hai phu thê há» không còn gặp mặt nhau. Trong lúc Phùng Uyển Quân bị nhốt trong thạch thất, nàng đã suy nghÄ© rất nhiá»u. Vì bảo toàn tánh mạng cho đứa bé ở trong bụng, nên chàng phải chịu tủi nhục ở lại trong cốc để chá» cÆ¡ há»™i.
* * * * *
Cả ba ngÆ°á»i nghe Phùng Uyển Quân kể xong, Ä‘á»u cảm thấy thÆ°Æ¡ng tâm và đáng tiếc. Duy chỉ có Phí Minh Châu không biết thân phận của Hà Lăng Phong, bây giá» nàng má»›i biết chàng không phải là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy. NhÆ°ng vì quá thÆ°Æ¡ng cảm nên nàng chỉ có mấy phần kinh ngạc mà thôi.
Phùng Viên hơi rưng rưng lệ nói :
– Tiểu muá»™i, muá»™i thật là khá». Khi biết được DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy bá» ra Ä‘i, đáng lẽ ra muá»™i nên tìm ngu huynh thÆ°Æ¡ng lượng trÆ°á»›c má»›i phải.
Phùng Uyển Quân nói vá»›i giá»ng thảm thiết :
– Muá»™i cÅ©ng có nghÄ© đến việc trở vá» thỉnh giáo đại ca. NhÆ°ng lúc ấy thá»i gian quá bức bách không cho phép tiểu muá»™i trở vá» Thiên Tuế phủ. HÆ¡n nữa, khi tiểu muá»™i Ä‘uổi đến Äại Ba sÆ¡n đã cảm thấy không thể làm chủ được, chỉ còn có cách là tiến vào trong sÆ¡n cốc.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nhÆ° vậy Äiá»n Bá Äạt rất có thể là ngÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i. NhÆ°ng tại sao hắn lại gạt lấy Yên Chi bảo Ä‘ao và chuẩn bị Ä‘Æ°a đến Mê cốc chứ?
Phùng Viên nói :
– Nhất định hắn ta muốn đứng cả hai bên. Ban đầu cùng hợp tác với Tỷ Muội hội, nhưng sau đó lại muốn dựa vào Mê cốc...
Chợt lão ta sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó, liá»n reo lên :
– A! Äúng rồi. Mê cốc vốn không qua lại vá»›i ngÆ°á»i bên ngoài, vậy thì Äiá»n Bá Äạt và Huệ Nguyên đại sÆ° làm gì có quan hệ vá»›i Mê cốc?
Phùng Uyển Quân thở dài một tiếng, nói :
– Äây vốn là Ä‘iá»u bí mật. Nếu nhÆ° không phải muá»™i lÆ°u lại ở trong Mê cốc này má»™t năm, chúng ta vÄ©nh viá»…n không bao giá» biết được.
Cả ba Ä‘á»u im lặng lắng nghe Phùng Uyển Quân nói tiếp.
Phùng Uyển Quân chậm rãi nói :
– Từ lúc Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng đến chiếm cứ Mê cốc này, bà ta hy vá»ng có thể cách biệt được vá»›i thế giá»›i bên ngoài. Bởi vậy đã nghiêm cấm tất cả hậu nhân không được rá»i khá»i khu Äại Ba sÆ¡n này, đồng thá»i cÅ©ng nghiêm cấm ngÆ°á»i bên ngoài bÆ°á»›c vào trong Mê cốc. Phàm những ai bÆ°á»›c vào trong Mê cốc nếu nhÆ° vô tá»™i, chỉ có hai con Ä‘Æ°á»ng lá»±a chá»n. Má»™t là quy thuận cốc, hai là vào Băng cung hay là xuyên qua hầm lá»­a, sống chết Ä‘á»u bá» mặc...
Tạm thá»i Phùng Uyển Quân không giải thích “vào Băng cung†và “xông hầm lá»­a†là nhÆ° thế nào, mà nàng chỉ kể tiếp :
– NhÆ°ng gần đây, bởi vì các huynh đệ DÆ°Æ¡ng gia nhiá»u lần tìm đến Mê cốc, gây ra sá»± chú ý cho Tá»· Muá»™i há»™i. Tá»· Muá»™i há»™i cÅ©ng phái các cao thủ trà trá»™n vào trong Mê cốc, giả vá» qui thuận Mê cốc. Kỳ thật là muốn thuyết phục má»i ngÆ°á»i ở trong cốc hợp tác vá»›i Tá»· Muá»™i há»™i và dùng tuyệt kỹ Ä‘ao pháp của Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng tiêu diệt quần hùng, xÆ°ng bá võ lâm. May mà Ä‘Æ°Æ¡ng kim Cốc chủ ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên tuổi tác tuy còn nhá», nhÆ°ng lại là má»™t thiếu nữ thông minh cÆ°Æ¡ng trá»±c. NgÆ°á»i của Tá»· Muá»™i há»™i thấy không dá»… gì thuyết phục được nàng, nên má»›i ngầm mua chuá»™c mấy vị lão lão và tuần sÆ¡n sứ giả thuyết phục ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên bÆ°á»›c chân vào giang hồ, nhÆ°ng Cốc chủ không đồng ý. NhÆ°ng bá»n hỠđã ngầm an bày tất cả, tá»± ý truyá»n tin tức ra bên ngoài. Muá»™i nghÄ© Äiá»n Bá Äạt và Huệ Nguyên đại sÆ° có thể là có quan hệ nhÆ° vậy vá»›i Mê cốc.
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ Cốc chủ ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên lại không biết chuyện này sao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Cốc chủ đã nghe phong phanh chỉ có Ä‘iá»u chÆ°a tìm ra chứng cứ, nên không biết những ngÆ°á»i nào đã bị mua chuá»™c, vì thế tạm thá»i không tiện hành Ä‘á»™ng. Tuy Cốc chủ là địa vị tối cao, nhÆ°ng vẫn bị thế cô, vì vậy Cốc chủ cÅ©ng cần có ngÆ°á»i giúp đỡ. Nếu không tại sao Cốc chủ đã biết các hạ giả mạo DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy mà lại còn chấp nhận sá»± thỉnh cầu của ta.
Phùng Viên liá»n há»i :
– Tình cảm giữa ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên và muá»™i nhÆ° thế nào?
Phùng Uyển Quân nói :
– Cốc chủ đối xử rất tốt với tiểu muội. Một năm nay cũng nhỠsự chiếu cố của Cốc chủ nên muội mới được t tự tại như vầy.
Phùng Viên nói :
– NhÆ° vậy tÆ°Æ¡ng đối dá»… hành Ä‘á»™ng. Chúng ta có thể giúp Cốc chủ Ä‘iá»u tra ra những kẻ bị mua chuá»™c và bắt gian tế của Tá»· Muá»™i há»™i. Chỉ cần Cốc chủ mang tuyệt thế Ä‘ao pháp ra trao đổi vá»›i chúng ta là được rồi.
Phùng Uyển Quân lắc đầu nói :
– Sá»± việc không Ä‘Æ¡n giản nhÆ° đại ca tưởng đâu. ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên là chủ nhân của Mê cốc, há có thể mượn Ä‘ao ngÆ°á»i ngoài để trấn áp đồng môn hay sao? HÆ¡n nữa ngÆ°á»i trong cốc bị Tá»· Muá»™i há»™i mua chuá»™c hầu nhÆ° rất nhiá»u. Nếu nhÆ° chúng ta có hành Ä‘á»™ng gì, chẳng những không thể giúp được Cốc chủ, ngược lại còn hại đến ngÆ°á»i.
Phùng Viên ngạc nhiên nói :
– Vậy thì Cốc chủ Ä‘em bá»n ta giao cho tiểu muá»™i là có ý gì?
Phùng Uyển Quân nói :
– Bởi vì tiểu muá»™i đã là ngÆ°á»i qui thuận cốc. Nên chiếu theo qui định trong cốc, má»i ngÆ°á»i là thân thích của tiểu muá»™i, thì cÅ©ng có cÆ¡ há»™i qui thuận cốc. à của Cốc chủ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là muốn muá»™i thuyết phục má»i ngÆ°á»i ở lại trong cốc làm trợ thủ cho ngÆ°á»i.
Phùng Viên nói lớn :
– NhÆ° vậy sao được. Nếu nhÆ° chúng ta lÆ°u lại đây không phải cả Ä‘á»i không được ra ngoài hay sao? Cốc chủ không thể nào bắt chúng ta bá» Ä‘i gia nghiệp tổ tiên để lại được. Việc này ta hoàn toàn không đồng ý.
Hà Lăng Phong nói :
– Nếu nhÆ° bá»n tại hạ không đồng ý, thì sẽ nhÆ° thế nào?
Phùng Uyển Quân cÅ©ng gượng cÆ°á»i nói :
– Ban đầu sở dÄ© ta chá»n ở lại đây cÅ©ng là vì đứa bé trong bụng, nên má»›i đồng ý sống chết cÅ©ng ở lại trong cốc. Nếu không ở lại trong cố, chỉ có cách mạo hiểm xông vào Băng cung và xuyên qua hầm lá»­a mà thôi. NhÆ°ng Ä‘i vào con Ä‘Æ°á»ng ấy nhất định phải chết.
Hà Lăng Phong ói :
– Thế nào gá»i là xông vào Băng cung và xuyên qua hầm lá»­a?
Phùng Uyển Quân nói :
– SÆ¡n cốc này nằm trên má»™t vùng đất rất là kỳ diệu, vừa có nÆ°á»›c lại vừa có lá»­a. Phía sau cốc có má»™t thông đạo. Ná»­a Ä‘oạn trÆ°á»›c cá»±c lạnh, đến mùa đông băng đóng không tan, nên được gá»i là “Băng cungâ€. Bất kỳ ai ở trong Băng cung cÅ©ng Ä‘á»u không sống nổi má»™t khắc. Tiến vào ná»­a Ä‘oạn phía sau, thì lại nóng nhÆ° lá»­a đố, đồng thá»i bên trong không ngừng phun lá»­a Ä‘á» cháy cả thân thể, cho nên gá»i là “Hầm lá»­aâ€. Nếu nhÆ° những ai không muốn ở lại Mê cố phải Ä‘i qua lối thông đạo này, bằng không vÄ©nh viá»…n không ra khá»i được Mê cốc.
Hà Lăng Phong nói :
– Các huynh đệ DÆ°Æ¡ng gia của Thiên Ba phủ, có phải Ä‘á»u chá»n lá»±a con Ä‘Æ°á»ng này không?
Phùng Uyển Quân gật đầu nói :
– Äúng vậy, bá»n há» Ä‘á»u đã chết trong Băng cung, không có má»™t ai sống sót bÆ°á»›c ra ngoài.
Hà Lăng Phong nói :
– Bấy lâu nay có ai bước vào thông đạo mà vẫn bình yên hay không?
Phùng Uyển Quân nói :
– Không há» có. XÆ°a nay chÆ°a từng ai có thể bình yên bÆ°á»›c ra khá»i thông đạo đó. Vì vậy trong cốc có hai câu tục ngữ nói rằng “Băng cung luyện dao, hầm lá»­a luyện hồnâ€.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên há»i :
– Hai câu này có ý nghĩa gì?
Phùng Uyển Quân nói :
– Hai câu này ý nói tuyệt thế Ä‘ao pháp mà Hồng y Huệ NÆ°Æ¡ng để lại gá»i là Hồng Tụ Ä‘ao quyết Ä‘á»u được tồn giữ trong Băng cung.Nếu nhÆ° có ai bÆ°á»›c vào trong Băng cung tất nhiên sẽ bị Ä‘ao pháp huyá»n diệu cuốn hút. Những ai có ý muốn Ä‘em toàn bá»™ Ä‘ao pháp luyện sÆ¡ qua má»™t lần, thì tối thiểu cÅ©ng phải mất hết má»™t khắc. Äợi đến khi chÆ°a nhá»› hết những chiêu thức của Ä‘ao pháp thì đã bị chết cóng rồi. Còn câu sau ý nói cho dù không bị lạnh chết thì cÅ©ng bị thiêu chết, bởi vậy má»i ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào thông đạo này Ä‘á»u không có hy vá»ng bÆ°á»›c ra.
Ba ngÆ°á»i nghe xong, trong lòng liá»n trầm lắng lại.
Hà Lăng Phong trầm tư thật lâu, rồi thở dài một tiếng :
– Lạnh cóng như vậy làm sao thân thể chịu được, xem ra chúng ta chỉ còn có cách ở lại Mê cốc này mà thôi.
Phí Minh Châu nãy giỠngồi im không lên tiếng, bây giỠđột nhiên ôm mặt khóc lớn :
– Các vị không có chuyện gì, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là không cần phải khẩn trÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng còn tiểu muá»™i phải biết làm sao bây giá»? Phụ thân của tiểu muá»™i vẫn còn Ä‘ang chịu khổ trong tay của bá»n Tá»· Muá»™i há»™i. Nếu nhÆ° muá»™i không quay trở vá» thì phụ thân nhất định sẽ rất lo lắng.
Hà Lăng Phong nhún vai nói :
– Sá»± việc đã đến nÆ°á»›c này có gấp cÅ©ng vô dụng. Tốt nhất là nên nghÄ© cách viết thÆ° báo tin cho lệnh tôn, nói ngÆ°á»i cÅ©ng nên dá»n đến Mê cốc này ở. Äể má»i ngÆ°á»i cùng làm cÆ° dân ở trong cốc.
Phùng Viên có vẻ không hài lòng nói :
– Bây giỠlà lúc nào mà lão đệ còn có thể nói đùa được chứ?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– Chứ lúc này nhíu mày nhăn mặt có ích gì cơ chứ? Chi bằng bây giỠvẫn còn chưa có việc gì xảy ra, chúng ta hãy dự tính trước đi.
Äá»™t nhiên chàng quay sang há»i Phùng Uyển Quân :
– DÆ°Æ¡ng phu nhân, vừa rồi ngÆ°á»i nói vì đứa bé nên má»›i chịu ở lại Mê cốc này, nhÆ°ng không biết cháu bé là nam hay nữ?
Phùng Uyển Quân đáp :
– Là nam, độ chừng gần nửa tuổi.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Vậy tại sao không bồng ra đây gặp Phùng đại ca?
– Việc này...
Phùng Uyển Quân chần chừ một hồi rồi nói :
– Cháu bé vừa được Cốc chủ bồng đi chơi, không có ở nhà.
Hà Lăng Phong nói :
– Cốc chủ thÆ°á»ng bồng cháu bé Ä‘i chÆ¡i lắm sao?
Phùng Uyển Quân cúi đầu nói :
– Äúng vậy, Cốc chủ rất thích nó, má»—i ngày Ä‘á»u đùa giỡn vá»›i nó má»›i cảm thấy vui vẻ.
Hà Lăng Phong thấp giá»ng :
– Quan hệ giữa Dương phu nhân và vị Cốc chủ kia rất tốt?
Phùng Uyển Quân nói :
– Ta đã từng nói qua, chúng ta tuy là chủ tớ, nhưng sự thật giống như bằng hữu vậy.
Hà Lăng Phong gật đầu nói :
– Không sai. Cốc chủ đã yêu thÆ°Æ¡ng đứa bé thì tá»± nhiên sẽ không xem DÆ°Æ¡ng phu nhân nhÆ° ngÆ°á»i ngoài. Nếu không Cốc chủ sẽ không để cho ngÆ°á»i ở trong ná»™i viện và càng không yên tâm giao bá»n tại hạ cho ngÆ°á»i.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äúng nhÆ° thế!
Hà Lăng Phong khảng khái nói :
– Theo nhÆ° tại hạ thấy, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiệm Cốc chủ ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên là má»™t thiếu nữ thông minh tuyệt đỉnh. ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên vì muốn bắt hết bá»n gian tế của Tá»· Muá»™i há»™i nên giả bá»™ không há» nghe thấy gì hết, để tiện việc Ä‘iá»u tra theo dõi ngÆ°á»i trong cốc quan hệ vá»›i Tá»· Muá»™i há»™i.
Tài sản của samacvuong

  #20  
Old 18-05-2008, 07:17 PM
samacvuong's Avatar
samacvuong samacvuong is offline
Quá»· VÆ°Æ¡ng Äại Lão Gia
 
Tham gia: Mar 2008
Äến từ: ha noi
Bài gởi: 613
Thá»i gian online: 1 giá» 27 phút 20 giây
Xu: 0
Thanks: 79
Thanked 105 Times in 10 Posts
Yên Chi Bảo Äao: Hồi 20
(Ngá»a Long Sinh)



Phùng Uyển Quân nói :
– Quả đúng là như vậy!
Hà Lăng Phong nói :
– Quan hệ giữa Cốc chủ và DÆ°Æ¡ng phu nhân tÆ°Æ¡ng đối tốt. Có thể nói chúng ta và Cốc chủ cùng chung má»™t kẻ địch. Nên theo lý mà nói, thì cả hai phải hiệp lá»±c lại, để đối phó vá»›i Tá»· Muá»™i há»™i. Chỉ có Ä‘iá»u không biết Cốc chủ cần chúng ta giúp nhÆ° thế nào?
Phùng Uyển Quân nói :
– Các hạ nói thật?
Hà Lăng Phong cÆ°á»i nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là thật.
Phùng Uyển Quân phấn khởi nói :
– Nếu nhÆ° má»i ngÆ°á»i đồng ý ở lại đây ta sẽ lập tức Ä‘i báo cho Cốc chủ biết ngay. Công việc làm thế nào hợp tác để đối phó vá»›i bá»n gian tế Tá»· Muá»™i há»™i, má»i ngÆ°á»i sẽ cùng bàn tính kỹ lại, các vị thấy nhÆ° thế nào?
Hà Lăng Phong trả lá»i mà không cần do dá»± :
– Tất nhiên là đồng ý, bá»n tại hạ quyết định sẽ ở lại đây.
(Thiếu 1 đoạn, trang 7- 8 cuốn 5)
Hà Lăng Phong nói :
– Tất nhiên là lão đại ca. Tiểu đệ há»i đại ca, ban dầu đại ca nhận lá»i ủy thác của nhà há» DÆ°Æ¡ng, giúp đỡ trùng chấn uy danh Thiên Ba phủ. Bây giá» lại tá»± nguyện chịu chết, nhÆ° vậy đối vá»›i DÆ°Æ¡ng gia không phải là bất tín hay sao?
Phùng Viên ngẩn ngÆ°á»i ra không biết mở miệng nhÆ° thế nào.
Hà Lăng Phong lại nói tiếp :
– Bảy huynh đệ DÆ°Æ¡ng gia Ä‘á»u chết ở trong Mê cốc, chỉ còn có đứa bé là cốt nhục duy nhất. Lệnh muá»™i có thể chịu Ä‘á»±ng được nhiá»u tủi nhục nhÆ° vậy cÅ©ng là vì muốn có ngÆ°á»i hÆ°Æ¡ng há»a cho DÆ°Æ¡ng gia. Bây giá» lão đại ca bá» mặc hai mẫu tá»­ hỠđể tá»± Ä‘i tìm cái chết, nhÆ° vậy chẳng gá»i là bất nghÄ©a là gì chứ?
Phùng Viên cứng miệng không biết phải trả lá»i nhÆ° thế nào. Lão ta chỉ thở dài ra má»™t tiếng, rồi cúi gục đầu xuống.
Hà Lăng Phong dùng mắt ra hiệu cho Phùng Uyển Quân nói :
– Xin DÆ°Æ¡ng phu nhân hãy Ä‘i báo lại vá»›i Cốc chủ, nói rằng bá»n này Ä‘á»u đồng ý ở lại trong cốc.
Phùng Uyển Quân vui mừng, vội vàng đi báo ho Cốc chủ biết tin.
Sau khi Phùng Uyển Quân Ä‘i khá»i, Hà Lăng Phong má»›i thấp giá»ng nói :
– Lão đại ca, ngÆ°á»i thật thông minh cả Ä‘á»i mà lại hồ đồ má»™t phút. Chẳng lẽ đại ca không nhìn ra, lệnh muá»™i Ä‘ang bị khống chế hay sao?
Phùng Viên vẻ ngạc nhiên :
– Thật có việc này sao?
Hà Lăng Phong quay sang nói với Phí Minh Châu :
– Cô nương hãy ra phía cửa canh chừng, chú ý xem có ai nghe trộm hay không? Chúng ta phải mau mau thương lượng kế sách mới được.
Phí Minh Châu gật gật đầu, dá»i ghế ra sát bên ngoài cá»­a ngồi.
Phùng Viên vá»™i há»i :
– Hà lão đệ, tại sao lão đệ lại nhìn ra Uyển Quân đã bị ngÆ°á»i ta khống chế?
Hà Lăng Phong thấp giá»ng nói :
– Lệnh muá»™i rõ ràng biết tiểu đệ không phải là DÆ°Æ¡ng Tá»­ Úy, nhÆ°ng lại mạo nhận là thật, việc này rất khả nghi. Nếu nhÆ° lệnh muá»™i muốn gặp mặt lão đại ca để bàn tính kế thoát thân, nhÆ° vậy má»›i hợp tình hợp lý. Äằng này chẳng những lệnh muá»™i không muốn thoát thân, ngược lại còn muốn chúng ta hãy ở lại trong cốc. Äây má»›i thật sá»± là má»™t nghi vấn lá»›n.
Phùng Viên gật đầu lia lịa.
Hà Lăng Phong lại nói tiếp :
– Cốc chủ ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên thông minh cÆ¡ trí, tuổi tác tuy nhá» nhÆ°ng xá»­ sá»± rất là lão luyện. Quan hệ giữa Cốc chủ và lệnh muá»™i tÆ°Æ¡ng đối tốt. Nếu luận vá» lý thì phải để cho đứa bé diện kiến lão đại ca, tuyệt đối không có đạo lý khi bồng nó Ä‘i chÆ¡i vào lúc này. NhÆ° vậy đủ thấy, bồng đứa bé Ä‘i chÆ¡i chỉ là má»™t cái cá»› để bắt đứa bé làm con tin mà thôi.
Phùng Viên vẫn không hiểu há»i :
– NhÆ°ng bây giá» chúng ta Ä‘á»u đã bị bắt, sống chết Ä‘á»u nằm trong tay của ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên. Vậy ả ta làm vậy có mục đích gì?
Hà Lăng Phong nói :
– Mục đích là vì bây giá» vẫn chÆ°a xác định được. Có lẽ ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên muốn mượn sá»± nổ lá»±c của chúng ta, để đối kháng lại phe phản loạn ở trong cốc. CÅ©ng có lẽ là muốn lợi dụng chúng ta để Ä‘i làm má»™t việc nguy hiểm nào đó. Thậm chí Mê cốc này cÅ©ng có thể là sào huyệt của Tá»· Muá»™i há»™i, và ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên chính là Há»™i chủ của Tá»· Muá»™i há»™i... Những tình huống này Ä‘á»u có thể xảy ra cả.
Phùng Viên và Phí Minh Châu nghe đến đây không khá»i rợn tóc gáy.
Hà Lăng Phong lại nói :
– NhÆ°ng có má»™t việc có thể xác định được. Bất luận nÆ¡i đây là Mê cốc cÅ©ng được, hay là sào huyệt của bá»n Tá»· Muá»™i há»™i cÅ©ng được. Giữa bá»n chúng hiện Ä‘ang có hai phái đối lập, tranh giành quyá»n hành vá»›i nhau. Bây giá» tốt nhất là chúng ta nên giả khá», nghe theo lá»i của bá»n chúng. Äợi sau khi biết rõ tình hình chúng ta sẽ quyết định hành Ä‘á»™ng ra sao.
Phí Minh Châu nói vá»›i giá»ng run run :
– Tiểu muội chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ. Ngay cả Phùng đại tỷ mà còn không thể tin tưởng, vậy chúng ta còn có thể tin tưởng được ai nữa?
Hà Lăng Phong nói :
– Phùng cô nÆ°Æ¡ng không phải không đáng tin tưởng. NhÆ°ng mà trÆ°á»›c mặt Phùng cô nÆ°Æ¡ng có diá»u khổ tâm không thể nói ra được. Vậy chúng ta cứ thuận thẹo yêu cầu của cô ta mà làm, rồi từ lừ thăm dò tình hình.
Bá»n há» Ä‘ang nói chuyện, thì Phùng Uyển Quân đã trở lại.
Cùng Ä‘i vá»›i Phùng Uyển Quân còn có PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi và hai ngÆ°á»i hầu trên tay có bÆ°ng thức ăn đến.
Phùng Uyển Quân mặt mày tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói :
– Cốc chủ biết được má»i ngÆ°á»i đồng ý ở lại trong cốc ngÆ°á»i rất vui mừng. Nên đặc biệt hạ lệnh mang rượu và thức ăn đến cho má»i ngÆ°á»i. Ngoài ra còn có vị PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng này đến đây để hầu rượu má»i ngÆ°á»i.
Bá»n Hà Lăng Phong cÅ©ng đã đói nên không há» khách sáo, ngồi xuống ăn uống ngay.
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi tá»­u lượng khá cao, nàng uống liên tiếp mấy chung liá»n mà sắc mặt không há» thay đổi. PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi dÆ°á»ng có ý muốn chuốc rượu cho Phùng Viên say nên cứ cụng ly vá»›i lão ta mãi.
Rượu vào được ná»­a tuần, Hà Lăng Phong má»›i cÆ°á»i nói :
– Bá»n tại hạ bây giỠđã quy thuận quý cốc. Từ nay vá» sau chúng ta nhÆ° ngÆ°á»i má»™t nhà. Äối vá»›i những qui định trong cốc bá»n tại hạ vẫn còn chÆ°a hiểu có gì xin PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng chỉ giáo cho.
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi cÆ°á»i nói :
– Qui định thì không có gì. Nhưng hiện giỠba vị vẫn chưa được xem là cư dân của bổn cốc. Nếu như thật sự trở thành cư dân của bổn cốc, thì các vị không thể ngồi ở đây uống rượu được.
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ xin ở lại trong quý cốc, còn cần có thủ tục gì hay sao?
Phương Huệ Nhi nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là có, các vị nguyên là những ngÆ°á»i đã có tá»™i nếu nhÆ° muốn ở lại bổn cốc trÆ°á»›c tiên phải lập công chuá»™c tá»™i, má»›i có thể được chấp nhận phê chuẩn.
Hà Lăng Phong cố ý làm bộ kinh ngạc nói :
– Bá»n tại hạ đã không thể rá»i quý cốc vậy còn có thể lập được công gì chứ?
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi cÆ°á»i nói :
– CÆ¡ há»™i lập công rất nhiá»u, không nhất định phải rá»i khá»i bổn cốc ra bên ngoài đâu?
Hà Lăng Phong nói :
– Phương cô nương có thể đơn cử một ví dụ cụ thể hay không?
Phương Huệ Nhi đưa mắt nhìn Phùng Uyển Quân, nói :
– Trước mặt có một cơ hội rất tốt để lập công, không biết các vị có muốn hay là không.
Hà Lăng Phong liá»n cắt ngang :
– Có thể lập công cho quý cốc, đấy là nhiệm vụ của bá»n tại hạ. Xin PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng cứ việc tá»± nhiên nói ra.
Phương Huệ Nhi trầm ngâm một hồi, rồi nói :
– Hay là Phùng đại tỷ nói ra có vẻ thích hợp hơn.
Hà Lăng Phong liá»n há»i gấp :
– Uyển Quân, nàng mau nói ra xem!
NhÆ°ng Phùng Uyển Quân lại chậm rãi Ä‘Æ°a chung rượu lên uống má»™t ngụm, dÆ°á»ng nhÆ° là nàng Ä‘ang suy nghÄ© phải mở miệng nhÆ° thế nào đây.
Hà Lăng Phong nói :
– Thật ra là cÆ¡ há»™i gì? Nàng cứ việc nói thẳng ra. Chỉ cần bá»n ta có thể làm được, thì sẽ cố gắng hết sức làm cho bằng được.
Phùng Uyển Quân cÆ°á»i nhạt, quay sang nói vá»›i hai ngÆ°á»i hầu :
– Hai ngÆ°á»i ra bên ngoài canh chừng, đừng để cho ngÆ°á»i nào bÆ°á»›c vào.
Sau khi hai ngÆ°á»i hầu Ä‘i khá»i Phùng Uyển Quân bá»—ng nhiên nghiêm sắc mặt lại, thấp giá»ng nói :
– Vị PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng đây là ngÆ°á»i thân tín của Cốc chủ, còn những ngÆ°á»i tại toạ Ä‘á»u là ngÆ°á»i ngoài. Bây giá» thiếp sẽ nói thật má»i việc cho tất cả cùng nghe.
Dừng lại một lát Phùng Uyển Quân lại nói tiếp :
– Cốc chủ tuy là ngÆ°á»i có quyá»n hạn cao nhất ở trong cốc, nhÆ°ng vì tuổi còn quá nhá», cho nên vẫn được sá»± chỉ dạy của các lão lão. NhÆ°ng mà hiện nay, số lão lão này đã bị ngÆ°á»i mua chuá»™c làm những việc trái lại vá»›i Cốc chủ và còn có mÆ°u đồ tranh chức vị Cốc chủ.
Nói đến đây, Phùng Uyển Quân cố ý ngừng lại, để quan sát phản ứng của ba ngÆ°á»i ra sao.
NhÆ°ng cả ba ngÆ°á»i há» Ä‘á»u im lặng, không há» có phản ứng gì cả.
Phùng Uyển Quân có vẻ hÆ¡i thất vá»ng, lại nói tiếp :
– Ví dụ nhÆ° việc ba vị muốn xin được ở lại bổn cốc, Cốc chủ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là rất vui mừng và muốn lập tức phê chuẩn ngay. NhÆ°ng mà các lão lão lại giành quyá»n phán Ä‘oán, nên đến bây giá» vẫn còn chÆ°a được giải quyết. Äây chính là má»™t ví dụ thá»±c tế nhất.
Hà Lăng Phong Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– Uyển Quân, nàng cứ nói thẳng ra Ä‘i. Thật ra Cốc chủ muốn bá»n ta làm gì.
Phùng Uyển Quân nói :
– Äược! Thiếp cố gắng nói Ä‘Æ¡n giản rõ ràng lại má»™t chút. Cốc chủ đã không sao chịu được sá»± thao túng quyá»n hành của các vị lão lão này nữa, cho nên quyết định giải tán Trưởng Lão viện và trừ khá»­ những lão lão có quan hệ cấu kết vá»›i bên ngoài. Bởi vậy Cốc chủ muốn má»i má»i ngÆ°á»i hiệp lá»±c cùng vá»›i ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong nói :
– Cốc chủ muốn bá»n ta dùng cách gì để hiệp lá»±c.
Phùng Uyển Quân nói :
– Cốc chủ không muốn má»i ngÆ°á»i trá»±c tiếp tham dá»± vào mà chỉ hy vá»ng các vị có thể lấy giúp cho ngÆ°á»i má»™t vật, để ngÆ°á»i có thể khắc chế được bá»n phản đồ là đủ rồi.
Hà Lăng Phong nói :
– Cốc chủ muốn bá»n ta Ä‘i lấy vật gì?
Phùng Uyển Quân nói :
– Äó chính là Yên Chi bảo Ä‘ao.
Hà Lăng Phong Ä‘Æ°a mắt nhìn Phùng Viên, cả hai trong lòng Ä‘á»u mỉm cÆ°á»i.
Vì câu nói này không ngoài dá»± định của hai ngÆ°á»i.
Phùng Viên nói :
– Muá»™i muá»™i, Cốc chủ chÆ°a từng rá»i khá»i Mê cốc, vậy tại sao biết được Yên Chi bảo Ä‘ao.
Phùng Uyển Quân nói :
– Chính là do tiểu muá»™i nói vá»›i ngÆ°á»i.
Hà Lăng Phong vội cắt ngang :
– Hồng Tụ đao quyết là thiên hạ vô địch, vậy Cốc chủ còn cần bảo đao để làm gì?
Phùng Uyển Quân nói :
– Äối vá»›i ngÆ°á»i bên ngoài mà nói, thì Hồng Tụ Ä‘ao quyết quả là thiên hạ vô địch nhÆ°ng mà những ngÆ°á»i trong Mê cốc này Ä‘á»u luyện Hồng Tụ Ä‘ao quyết. Vì vậy cho dù đây có là tuyệt há»c, thì võ công của Cốc chủ cÅ©ng chỉ ngang bằng vá»›i các vị lão lão mà thôi, chỉ khi nào lấy được bảo Ä‘ao, má»›i có thể thắng được bá»n há».
Phùng Viên nói :
– Nếu nói vậy, Äiá»n Bá Äạt và Huệ Nguyên đại sÆ° âm mÆ°u trá»™m lấy bảo Ä‘ao Ä‘á»u do sá»± xúi giục của Cốc chủ sao?
Phùng Uyển Quân nói :
– Không phải, bá»n há» Ä‘á»u do sá»± chỉ huy của Äồng lão lão ở Trưởng Lão viện. Äáng lý ra Hoa Cầm sẽ ra bên ngoài để nhận lấy bảo Ä‘ao nhÆ°ng mà tin này đã bị Cốc chủ biết được nên ngÆ°á»i hạ lệnh cho tuần sÆ¡n suốt ngày đêm. Hoa Cầm thấy tình thế bất lợi nên má»›i giết bá»n hỠđể diệt khẩu, đồng thá»i nhân cÆ¡ há»™i giá há»a cho ba ngÆ°á»i. Bởi lẽ đó sau khi ba ngÆ°á»i bị bắt vào trong cốc, Äồng lão lão liá»n ra mặt thẩm tra, xét xá»­ má»i ngÆ°á»i ở mức Ä‘á»™ cá»±c hình.
Hà Lăng Phong lại há»i tiếp :
– NhÆ°ng mà bá»n ta đến được Äại Ba sÆ¡n này là do sá»± dụ dẫn của Tá»· Muá»™i há»™i. NhÆ° vậy Hoa Cầm làm sao biết được bá»n ta sẽ đến?
Phùng Uyển Quân nói :
– Äồng lão lão và Hoa Cầm Ä‘á»u là má»™t bá»n, cÅ©ng ngầm cau kết vá»›i Tá»· Muá»™i há»™i.
Phùng Viên liá»n xen vào :
– NhÆ° vậy thì không đúng, bố trí ngÆ°á»i ở trong Thiên Ba phủ để đánh cắp bảo Ä‘ao là do Tá»· Muá»™i há»™i sắp đặt. NhÆ°ng sau đó bá»n há» cÆ°á»›p lấy thanh Yên Chi bảo Ä‘ao từ trong tay của Tá»· Muá»™i há»™i. Nếu nhÆ° bá»n chúng cấu kết vá»›i nhau, thì tại sao lại có chuyện này?
Phùng Uyển Quân nói :
– Äó là chuyện giữa bá»n há» và Tá»· Muá»™i há»™i, tiểu muá»™i không được rõ lắm. Cốc chủ nghe nói bảo Ä‘ao mà bá»n há» lấy được chỉ là giả mà thôi. Cho nến Cốc chủ muốn tiểu muá»™i nói lại vá»›i má»i ngÆ°á»i, hy vá»ng các vị hãy mang bảo Ä‘ao thật ra.
Hà Lăng Phong lại há»i :
– Nếu như chúng ta đem thanh Yên Chi bảo đao ra, thì chúng ta sẽ được gì?
Phùng Uyển Quân chÆ°a kịp trả lá»i, PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi đã vá»™i lên tiếng :
– Cốc chủ có dặn, nếu nhÆ° các vị có thể giúp sức trừ khá»­ bá»n phản đồ. Sau khi xong việc ngÆ°á»i sẽ phá lệ Ä‘Æ°a các vị ra khá»i cốc và mãi mãi xem nhÆ° là bằng hữu.
Hà Lăng Phong nói :
– Bá»n tại hạ còn có má»™t yêu cầu, hy vá»ng có thể mang Yên Chi bảo Ä‘ao để đổi vá»›i Hồng Tụ Ä‘ao quyết.
Phương Huệ Nhi trầm tư hồi lâu rồi nói :
– Xin thứ lỗi việc này ta không thể tự quyết định được. Nhưng ta sẽ bẩm lại cho Cốc chủ biết. Ta nghĩ Cốc chủ nhất định sẽ đồng ý.
Phùng Viên nói :
– Vậy thì làm phiá»n PhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng bẩm báo lại vá»›i Cốc chủ rằng Yên Chi bảo Ä‘ao không có ở trên ngÆ°á»i bá»n tại hạ. Vậy Cốc chủ phải để cho bá»n tại hạ ra khá»i cốc trÆ°á»›c má»›i có thể lấy bảo Ä‘ao được.
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi cÆ°á»i cÆ°á»i nói :
– VỠviệc ngày Cốc chủ đã có an bày sẵn. Chỉ cần các vị nói cho ta biết chỗ cất giấu bảo đao ở đâu là được rồi.
Phùng Viên nói :
– Nhưng chỗ đó rất là bí mật. Ngoại trừ tại hạ ra, tuyệt đối không có ai có thể tìm đến được.
Phương Huệ Nhi nói :
– Phùng đại ca cứ nói thử ra xem, nơi đó là ở chỗ nào?
Phùng Viên suy nghĩ một hồi, nói :
– Quả thật mà nói, tài hạ cÅ©ng không biết phải nói nhÆ° thế nào cho rõ ràng. NhÆ°ng dẫu sao đấy cÅ©ng là má»™t nÆ¡i rất khó tìm. Äể tại hạ vẽ lại má»™t bức há»a đồ giao cho các vị. Các vị cứ y theo tấm bản đồ mà Ä‘i tìm, nhÆ° vậy tÆ°Æ¡ng đối dá»… dàng hÆ¡n.
Phương Huệ Nhi mưng rỡ nói :
– Cách này rất tốt. Phùng đại ca cứ vẽ, ta sẽ đi bẩm báo lại Cốc chủ trước.
Hà Lăng Phong liá»n nói :
– Khoan đã, các vị xÆ°a nay không rá»i khá»i Mê cốc. Vậy nếu nhÆ° có bức hoạ đồ trong tay, ai sẽ là ngÆ°á»i Ä‘i tìm?
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi cÆ°á»i nói :
– Mấy năm gần đây, vì đối kháng lại Trưởng Lão viện nên bá»n ta có bố trí ở bên ngoài cốc vài trạm liên lạc. Chỉ cần có được bức há»a đồ, tá»± nhiên sẽ có ngÆ°á»i Ä‘i tìm lấy.
Hà Lăng Phong nói :
– NhÆ°ng còn có má»™t việc, xin cô nÆ°Æ¡ng bẩm lại vá»›i Cốc chủ giùm. Bá»n tại hạ hy vá»ng có thể dùng bảo Ä‘ao để đổi lấy Hồng Tụ Ä‘ao quyết.
Phương Huệ Nhi gật đầu nói :
– Việc này ta nhớ, các vị cứ việc yên tâm.
Phùng Uyển Quân tiễn Phương Huệ Nhi ra cửa rồi thở dài một tiếng. Sau đó nàng chuẩn bị giấy, bút, nghiêng, mực để cho Phùng Viên vẽ nơi cất giấu bảo đao.
Phùng Viên vẽ rất cẩn thận và thần bí. Ngay cả Hà Lăng Phong và Phùng Uyển Quân lão cũng không cho xem.
Sau khi vẽ xong, Phùng Viên xếp lại cẩn thận, nghiêm sắc mặt nói với Phùng Uyển Quân :
– Muá»™i muá»™i, nhân lúc trÆ°á»›c khi ta còn chÆ°a mang bức há»a đồ này giao cho ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên hy vá»ng muá»™i nói cho ta biết má»™t việc, chúng ta là huynh muá»™i vá»›i nhau, mong rằng muá»™i nói thật lá»i.
Phùng Uyển Quân ngạc nhiên nói :
– Tiểu muội có gạt đại ca bao giỠđâu?
Phùng Viên nói :
– Những việc đã qua ta không muốn nhắc đến. Bây giá» ta chỉ há»i muá»™i, nếu nhÆ° chúng ta trao bảo Ä‘ao ra, ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên có chịu thả chúng ta ra khá»i Mê cốc hay không?
Phùng Uyển Quân trả lá»i không há» do dá»± :
– Nhất định là sẽ thả, vì Cốc chủ là má»™t ngÆ°á»i trá»ng lá»i hứa.
Phùng Viên nói :
– Có phải cũng thả đứa bé ra luôn hay không?
– Việc này...
Trong lòng Phùng Uyển Quân dÆ°á»ng nhÆ° hÆ¡i bị chấn Ä‘á»™ng, má»™t hồi lâu sau nàng má»›i lên tiếng :
– Äại ca, tại sao đại ca tá»± nhiên lại há»i vấn Ä‘á» này?
Phùng Viên nói :
– Bởi vì bá»n ta đã phát hiện ra, ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên đã giữ hài nhi của muá»™i để làm con tin nên muá»™i không thể không theo chỉ thị của ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên được. Quan hệ giữa muá»™i và Cốc chủ, không phải hoàn toàn tốt nhÆ° muá»™i nói.
Trong mắt Phùng Uyển Quân liá»n lá»™ vẻ hoảng hốt, sắc mặt nàng chợt thay đổi, rồi từ từ cúi đầu xuống.
Hà Lăng Phong hạ giá»ng nói :
– Dương phu nhân, lão đại ca là bào huynh, có gì cứ nói thẳng với Phùng đại ca không cần gì phải lo ngại.
Phí Minh Châu cũng nói :
– Äúng đấy! Bốn ngÆ°á»i chúng ta có thể hiệp lá»±c lại vá»›i nhau, nghÄ© cách đối phó lại vá»›i ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên. Phùng đại tá»·, ngÆ°á»i hãy mau nói ra Ä‘i.
Phùng Uyển Quân từ từ ngẩng đầu lên,cÆ°á»i gượng nói :
– Việc này kêu muội phả nói sao đây? Quả thật Cốc chủ đối đãi với tiểu muội rất tốt, giống như là tỷ muội vậy. Nhưng mà...
Phùng Viên tiếp lá»i :
– NhÆ°ng mà Cốc chủ đã bắt giữ hài nhi của tiểu muá»™i, để muá»™i hoàn toàn phục tùng, không dám phản kháng lại. Äúng hay không?
Phùng Uyển Quân không thừa nhận cũng như không phủ nhận mà chỉ thở dài nói :
– Cốc chủ rất yêu thÆ°Æ¡ng đứa bé, đây hoàn toàn là sá»± thật. Muá»™i nghÄ© Cốc chủ giữ đứa bé ở lại bên mình, chủ yếu là không muốn muá»™i rá»i khá»i Mê cốc này, cÅ©ng nhÆ° sợ muá»™i vì chuyện Thất lang bị chôn xác trong Băng cung mà sanh ra thù hận vá»›i ngÆ°á»i...
Phùng Viên nói :
– Nếu là nhÆ° vậy tại sao Cốc chủ lại đồng ý để cho chúng ta rá»i khá»i Mê cốc?
Phùng Uyển Quân nói :
– TrÆ°á»›c mắt Cốc chủ rất cần ngÆ°á»i giúp mình củng cố lại thế lá»±c. Nếu nhÆ° chúng ta có thể giúp Cốc chủ má»™t tay muá»™i nghÄ© ngÆ°á»i nhất định sẽ để cho bá»n ta rá»i khá»i Mê cốc.
Hà Lăng Phong lắc đầu nói :
– Tại hạ thấy ÄÆ°á»ng Tiểu Tiên tuy nhá» tuổi, nhÆ°ng xá»­ trí rất là khôn ngoan. Äến lúc ấy chỉ sợ...
Äang nói đến đây, Ä‘á»™ nhiên bên ngoài có tiếng bÆ°á»›c chân. Má»i ngÆ°á»i lập tức ngồi trở vá» vị trí của mình.
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi mặt mày tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bÆ°á»›c vào, nói :
– Phùng đại ca, bức há»a đồ đã xong hay chÆ°a?
Phùng Viên không trả lá»i, mà há»i ngược lại :
– Yêu cầu của bá»n tại hạ Cốc chủ nói nhÆ° thế nào?
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi cÆ°á»i nói :
– Ta đã bẩm báo lại vá»›i Cốc chủ rồi, ngÆ°á»i vô cùng vui mừng chấp nhận ngay. HÆ¡n nữa Cốc chủ còn căn dặn ta nói lại vá»›i mấy vị cứ việc yên tâm. Chỉ cần lấy được bảo Ä‘ao ngÆ°á»i sẽ truyá»n lại cho các vị Hồng Tụ Ä‘ao quyết ngay. Ngoài ra còn có hậu tạ.
Phùng Viên nói :
– Hậu tạ tại hạ không dám nhận. Äến lúc ấy chỉ xin có thể để cho bá»n tại hạ mang đứa bé cùng rá»i khá»i đây, là mãn nguyện lắm rồi.
Phương Huệ Nhi nói lia lịa :
– Nhất định, nhất định, Cốc chủ tuyệt đối không bao giỠphụ lòng các vị.
Phùng Viên lấy bức há»a đồ ra nói :
– Từ đây đến Thiên Tuế phủ ít nhất cÅ©ng phải mấy trăm dặm. Không biết các vị phải mất bao lâu thá»i gian má»›i có thể lấy được bảo Ä‘ao?
Phương Huệ Nhi nói :
– Việc này Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên càng sá»›m càng tốt. Nếu nhÆ° bức há»a đồ của Phùng đại ca tỉ mỉ rõ ràng, tối Ä‘a mÆ°á»i ngày là có thể lấy được bảo Ä‘ao.
Phùng Viên Ä‘Æ°a bức há»a đồ cho PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi nói :
– Tốt! Hy vá»ng các vị lấy được bảo Ä‘ao sá»›m má»™t chút đừng để cho bá»n tại hạ phải đợi quá lâu.
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi giở hức há»a đồ ra nhìn má»™t lượt rồi cẩn thận cất vào trong tay áo sau đó Ä‘Æ°a tay lên vá»— ba cái.
VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng cùng vá»›i hai thiếu nữ mặc hồng y có viá»n trắng liá»n bÆ°á»›c vào.
Phùng Viên có vẻ hơi giận dữ nói :
– Phương cô nương, như vậy là ý gì?
PhÆ°Æ¡ng Huệ Nhi cÆ°á»i nói :
– Các ví đừng có hiểu lầm, Cốc chủ vì sợ má»i ngÆ°á»i e ngại trong ná»™i viện toàn là nữ nhân nên sinh hoạt không tiện. Äồng thá»i cÅ©ng vì sá»± an toàn cho các vị nên chÆ° vị tạm thá»i trở ra lại hậu viện nghỉ ngÆ¡i. Chỉ cần lấy được bảo Ä‘ao sẽ lập tức má»i các vị ra ngoài ngay.
Phùng Viên hứ một tiếng :
– Nếu nói vậy, bá»n tại hạ còn phải bị giam cầm thêm mÆ°á»i ngay nữa sao?
Phương Huệ Nhi nói :
– Äây không phải là giam cầm, bởi vì Trưởng Lão viện vẫn còn Ä‘ang thÆ°Æ¡ng lượng xem có nên chấp thuận cho các vị ở lại trong cốc hay không. Vá» việc này Cốc chủ cÅ©ng là bất đắc dÄ© mà thôi.
VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng cÅ©ng cÆ°á»i nói :
– Các vị cứ yên tâm. Tuy ở phía sau hậu viện hành động không mấy được tiện lợi. Nhưng cuộc sống của các vị vô cùng thoải mái.
Phùng Viên đưa mắt nhìn Phùng Uyển Quân hứ một tiếng nói :
– Muội muội, bây giỠmuội đã tin sự suy đoán của ta hay chưa?
Phùng Uyển Quân cúi đầu im lặng không nói gì.
* * * * *
Khi trở vá» khu thạch thất ở phía sau hậu viện, VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng quả nhiên rất khách sáo và chiêu đãi bá»n há» rất thân thiết.
Phùng Viên nổi giận Ä‘em đồ đạc quăng lung tung ở trong phòng và thÆ°á»ng xuyên nổi nóng, khiến cho mấy thiếu nữ trông coi sợ hãi không dám đến gần song cá»­a phòng giam số má»™t. VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng không còn cách nào đành phải đổi Phí Minh Châu sang phòng giam số má»™t, còn Phùng Viên đổi qua phòng số năm ở sát bên trong.
Biện pháp này quả nhiên rất hữu hiệu. Có lẽ là vì “Mắt không nhìn thấy nên tâm không phiá»nâ€. Sau khi đổi qua phòng số năm, Phùng Viên yên lặng lại.
Không chỉ yên lặng, chẳng lâu sau lão ta đã ngủ thiếp đi.
Riêng chỉ có má»™t mình Hà Lăng Phong má»›i biết lão ta chÆ°a thật sá»± ngủ nên sau khi VÆ°u nhị nÆ°Æ¡ng rá»i khá»i khu nhà giam, chàng liá»n Ä‘Æ°a tay gõ nhẹ vào vách tÆ°á»ng. Quả nhiên Phùng Viên vẫn còn chÆ°a có ngủ. Lão ta thấp giá»ng nói :
– Äừng gõ nữa. Hãy kêu Tiểu Châu Tá»­ canh chừng cá»­a, há»… thấy có ngÆ°á»i bÆ°á»›c vào lập tức ho lên má»™t tiếng.
Hà Lăng Phong nói :
– Tiểu đệ đã căn dặn Phí cô nương rồi. Bây giỠchúng ta có thể yên tâm mà nói chuyện, tuyệt đối không ai nghe thấy đâu.
Phùng Viên liá»n ngồi dậy khá»i giÆ°á»ng, bò đến sát tÆ°á»ng nói :
– Từ bây giá», các ngÆ°Æ¡i phải nên chú ý đến hai việc.
– Äó là hai việc gì?
– Thứ nhất, bá»n ngÆ°á»i canh giữ ở dây tổng cá»™ng có bao nhiêu. Thứ hai, bá»n chúng bao lâu thay phiên má»™t lần. Äặc biệt là phải để ý đến tình hình vào ban đêm.
– Lão đại ca, ngÆ°á»i định tính làm gì?
– Vượt ngục.
– Vượt ngục?
Hà Lăng Phong tuy đã có dá»± cảm trÆ°á»›c, nhÆ°ng vẫn không khá»i giật mình, liá»n há»i :
– Lão đại ca tính vượt ngục chạy khá»i Mê cốc?
Phùng Viên nói :
– Không sao, Uyển Quân đã bị khống chế, chúng ta không thể không tự dựa vào sức mình được.
Hà Lăng Phong nói :
– Những ngÆ°á»i ở trong cốc võ công Ä‘á»u rất cao siêu, chỉ sợ chúng ta chạy không phải dá»….
Phùng Viên quả quyết nói :
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không dá»…. NhÆ°ng cho dù nguy hiểm nhÆ° thế nào Ä‘i nữa, chúng ta cÅ©ng phải thoát khá»i nÆ¡i này. Bởi vì đợi đến khi bá»n chúng mang Ä‘ao trở vá», chúng ta sẽ không còn có cÆ¡ há»™i nữa.
Hà Lăng Phong nói :
– Chẳng lẽ bức há»a đồ mà lão đại ca Ä‘Æ°a cho bá»n chúng là giả hay sao?
Phùng Viên cÆ°á»i ha ha nói :
– Bá»™ lão đệ tưởng rằng đó là bức há»a đồ thật hay sao? Nói cho lão đệ biết, vị trí ở trên bức há»a đồ, chỉ là má»™t hầm phân trong Thiên Tuế phủ mà thôi, ngoài phân ra, ngay cả bóng dáng bảo Ä‘ao cÅ©ng chẳng có.
Tài sản của samacvuong

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
êàðòèíêè, êðþ÷êîì, ìèýëü, ðóññèôèêàòîð


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™