Chương 016: Huyết Đồng Âm Dương Côn
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hậu viện của cửa tiệm binh khí cũng không lớn, thậm chí còn có chút bề bộn, góc vườn chất đầy sắt vụn đồng nát, phần lớn đều là những binh khí vứt đi. Những thứ này đều là binh khí mà cửa tiệm binh khí mua về với giá thấp, sau đó lại đưa đến lò rèn luyện chế lại, sau khi tạo ra được binh khí mới thì rõ ràng kiếm được không ít lợi nhuận.
Ông chủ Hàn tìm kiếm trong đống binh khí vứt đi nửa ngày mới nói:
- Ngũ thiếu gia, nó ở đây, ta không thể nâng lên được, cậu đến xem thử thế nào.
- Một cây gậy mà không nâng lên được sao?
Hàn Mạc có chút tò mò, hắn tiến đến, chỉ thấy nơi vách tường là một cây đồng côn đầy vết rỉ sét loang lỗ, bộ dạng rõ ràng đã nhiều năm chưa được kẻ nào động đến. Đồng côn lún sâu vào vách tường tạo thành một đường rãnh khá lớn.
Hàn Mạc vươn tay kéo đồng côn, lần đầu tiên không chút nhúc nhích. Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ quái dị nhưng sau đó lại cực kỳ vui mừng, chỉ cần thử kéo một lần hắn đã thấy được độ nặng của đồng côn, gậy như vậy quả thật đúng là thứ mình muốn tìm.
Khi Hàn Mạc xuất ra năm phần khí lực mới có thể đưa đồng côn ra ngoài. Thanh đồng côn này cũng không có gì kỳ lạ, mặt ngoài đầy vết rỉ sét, toàn thân dài thuồn thuột, đồng thời cũng không phải nhẹ. Hàn Mạc ước chừng thì cảm thấy đồng côn nặng khoảng hai trăm cân, điều này đúng là không ngờ, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, thanh đồng côn này sợ rằng không phải được luyện chế bằng đồng xanh bình thường.
- Ngũ thiếu gia, có vừa tay không?
Ông chủ Hàn mỉm cười, lão lấy giấy ráp từ bên cạnh rồi tiến đến nói:
- Để quá lâu, gió táp mưa sa nên bề ngoài đã rỉ sét, chỉ cần chà lại một chút thì sẽ trở thành bảo bối ngay.
Ông chủ Hàn dùng giấy ráp lau sạch những vết rỉ sét loang lổ trên mặt đồng côn, khi liên tục chà xát thì những vết rỉ sét dễ dàng bị lau sạch, bộ dạng đồng côn lập tức hiện ra rất rõ ràng.
Đồng côn lúc này đã trở nên mới tinh, thân côn bùng ra màu đỏ sậm, hơn nữa trên thân đồng côn lại có rất nhiều dấu vết hồng sắc giống như những đường kinh mạch, cực kỳ quái dị.
Hàn Mạc càng nhìn càng tò mò, hắn hỏi:
- Hàn bá bá, cái này...Cây gậy này là đồng côn sao?
- Đúng là đồng côn!
Ông chủ Hàn mỉm cười nói:
- Nhưng không phải được luyện chế bằng đồng xanh đồng trắng bình thường, đây là huyết đồng.
- Huyết đồng sao?
- Đúng vậy, huyết đồng chính là một loại chắc chắn và nặng hơn rất nhiều so với đồng xanh đồng trắng, khoáng sản này có rất ít, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Ông chủ Hàn thở dài rồi lắc đầu nói:
- Nếu được luyện chế thành đao thương hay búa rìu thì sợ rằng đã được bán đi với giá cao từ lâu rồi, nhưng thợ rèn lại luyện chế thành đồng côn. Những vị khách có thân phận thì khinh thường không muốn mua, mà những người nghèo khổ thì không thể mua, cuối cùng vì không bán được cho ai nên ta ném vào đây. Nhưng cũng may mà không bán được, nếu không Ngũ thiếu gia sẽ chẳng tìm đâu được một đồng côn nặng thế này.
Hàn Mạc nhìn thanh Huyết Đồng Côn trong tay, hắn càng nhìn càng thấy thích, vì vậy nói:
- Hàn bá bá, cây gậy này mua từ đâu? Đúng là bảo bối!
Ông chủ Hàn cười ha hả nói:
- Ngũ thiếu gia, không dám lừa cậu, cây gậy này...Hì hì, là mua được từ trong tay một tên ăn mày.
- Ăn mày sao?
Hàn Mạc sững sờ.
- Đại khái là bốn năm trước, đêm đó ta chuẩn bị đóng cửa thì có một tên ăn mày ngã gục trước cửa tiệm.
Ông chủ Hàn nhớ lại:
- Khi đó ta cũng sinh lòng trắc ẩn, đưa hắn vào trong cửa tiệm chuẩn bị cơm canh. Tên ăn mày kia rõ ràng là đói quá mà bất tỉnh, sau khi cơm nước xong thì tinh thần mới được phục hồi trở lại. Khi hắn bỏ đi đã vứt đồng côn lại, ta từ chối không thu nhận nhưng hắn nói cả đời chưa từng nợ ân tình kẻ nào, nếu ta không nhận thì hắn sẽ đâm đầu vào tường chết quách cho rồi.
- Rõ ràng là người có khí phách, sợ rằng không phải là ăn mày mà chính là một kẻ gặp nạn.
Hàn Mạc khẽ nâng cằm nói:
- Hắn có đồng côn hiếm có như vậy thì rõ ràng không phải người tầm thường.
Ông chủ Hàn nói:
- Ngũ thiếu gia nói rất đúng, ta thấy người đó tuy hơn năm mươi tuổi nhưng thân thể cực kỳ cường tráng, trên người bùng lên tử khí.
- Sau đó thì thế nào?
Hàn Mạc hỏi.
- Ta thấy tên ăn mày cố ý như vậy thì thu đồng côn vào rồi đưa ba lượng bạc cho hắn.
Ông chủ Hàn cảm khái nói:
- Tên ăn mày cũng không từ chối, nhưng lúc đó bộ dạng hắn rất quái dị, hắn cầm nắm bạc rồi cười nói: "Âm Dương Côn ngày xưa mà bây giờ chỉ là ba lượng bạc, có ý tứ, có ý tứ!" Lời nói của hắn rất kỳ quái, hôm nay ta cũng không nhớ rõ.
- Âm Dương Côn!
Hàn Mạc nắm chặt Huyết Đồng Côn, hắn lẩm bẩm nói:
- Thì ra hắn gọi là Âm Dương Côn!
- Đúng rồi!
Ông chủ Hàn khẽ vỗ đầu rồi nói:
- Thiếu chút nữa ta đã quên, khi tên ăn mày bỏ đi còn vứt lại một quyển sách, hình như là phương pháp luyện côn. Ta là một thương nhân nên không dùng được, lúc ấy chỉ biết thu vào, bây giờ cũng không nhớ đặt ở đâu. Ngũ thiếu gia, cậu chờ một chút, ta đi tìm lại thử xem.
Ông chủ Hàn lập tức xoay người bỏ đi.
Hàn Mạc nắm chặt Huyết Đồng Âm Dương Côn mà cảm thấy có chút kích động, hắn lựa thế vung vẫy vài lượt, những tiếng vù vù xé gió vang lên, uy mãnh nói không nên lời. May mà hắn khí lực khá mạnh, nếu là người thường thì sợ rằng không thể nhấc nổi Âm Dương Côn này.
Hàn Mạc múa côn cực kỳ hứng thú, đúng lúc này hắn chợt nhìn thấy một cây sung nửa người ôm ở bên cạnh, vì vậy mà vung côn đánh thẳng vào thân cây ầm một tiếng không chút do dự.
Một tiếng rắc vang lên, cây sung bị Âm Dương Côn đánh nứt, thân cây lập tức đổ nghiêng, chuẩn bị đập thẳng xuống mái nhà.
- Không hay!
Hàn Mạc thầm kêu một tiếng, cây sung này khá nặng, nếu đập lên nóc nhà thì chắc chắn sẽ sụp. Hắn không tiếp tục suy nghĩ nhiều mà vứt Âm Dương Côn xuống đất phóng đến đỡ thân cây, hắn dùng hết tất cả sức lực nâng và ngăn cản thế đổ của cây. Hắn cắn chặt răng rồi đơn giản ôm lấy thân cây đẩy về hướng khác.
Cây sung chậm rãi đổ xuống một vị trí khá trống trong hậu viện, đồng thời cũng làm một bức tường bên cạnh sụp đổ.
Hàn Mạc xoa xoa mồ hôi trán, hắn không ngờ khí lực của mình phối hợp với Âm Dương Côn lại bùng lên uy lực như vậy. Xem ra nếu dùng Âm Dương Côn đánh lên người thì không chết cũng trọng thương.
- Ngũ thiếu gia quả nhiên uy mãnh!
Giọng nói của ông chủ Hàn truyền đến, chẳng những không có ý trách móc và tức giận mà ngược lại còn tràn đầy khâm phục:
- Toàn bộ Đông Hải quận sợ rằng cũng không có bao nhiêu người thần lực như vậy.
Hàn Mạc cười xấu hổ, hắn nói:
- Hàn bá bá, thật sự xin lỗi, ngài xem... ....
Ông chủ Hàn lập tức khoát tay nói:
- Ngũ thiếu gia, chuyện này cũng không sao, chút nữa ta sẽ sai người chặt cây sung mang đi, sau đó sẽ sửa chữa bức tường, cũng không có gì đáng lo. Ngược lại thần lực của Ngũ thiếu gia lại làm ta mở rộng tầm mắt, thật sự quá may mắn. Ha ha, Hàn gia chúng ta có nhân vật như Ngũ thiếu gia thì lo gì chuyện không được chấn hưng.
Hàn Mạc cũng cười ha hả nói:
- Hàn bá bá quá khen!
Hàn Mạc đột nhiên nhìn thấy ông chủ Hàn cầm trong tay một quyển sách cũ nát, hắn lập tức ngạc nhiên nói:
- Hàn bá bá, đây là quyển sách mà tên ăn mày để lại sao?
Ông chủ Hàn có chút xấu hổ, lão tiến lên đưa quyển sách cho Hàn Mạc rồi nói:
- Ngũ thiếu gia, thật sự xin lỗi, quyển sách này ta tiện tay ném vào phòng, đã nhiều năm không động đến nên bị sâu mọt cắn, lúc này chỉ còn lại một nửa.
Hàn Mạc đảo mắt nhìn lại, trên bìa vẫn còn hiện rõ bốn chữ "Bát Bộ Côn Thuật", sách màu vàng và khô héo, hơn mười trang phía sau đã bị mọt cắn rách, chữ viết và tranh vẽ cũng không còn lại đầy đủ, thậm chí vài trang cuối cùng đã hoàn toàn hư hại. Hai mươi trang đầu vẫn cực kỳ đầy đủ, chỉ là cực kỳ cũ nát, rõ ràng đã bị bỏ đi rất nhiều năm.
Hàn Mạc lật trang giấy đầu tiên, chỉ thấy bên trên ghi những dòng chữ nhỏ: "Người học côn phải biết suy xét khoảng cách giữa côn và binh khí của kẻ địch, tính toán thời gian tăng tốc, côn biến hóa phải rõ ràng sinh tử, biết tránh khỏi mối nguy sinh tử, tiến thối phải linh hoạt, biết khống chế khí lực, phân phối lực lượng trong ngoài. Côn chú trọng tinh xảo trước lực lượng, có lực mà không tinh xảo thì không thành côn, lực lượng và tinh xảo dung hợp vào nhau mới có thể học được côn pháp thượng thừa.
Chỉ là vài hàng chữ ngắn ngủi nhưng cặp lông mày của Hàn Mạc khẽ cau lại.
Côn pháp chính thức phải chú ý kỹ xảo, nếu chỉ biết cậy mạnh dùng côn thì chỉ là côn pháp tiểu thừa.
Hàn Mạc tiện tay lật vài tờ, hắn thấy bên trong chủ yếu là những suy nghĩ về mặt kỹ xảo trong côn pháp, phần lớn đều là những gì mà những võ sư chưa từng nói qua. Trong mắt Hàn Mạc thì có rất nhiều thứ quái dị nói không nên lời, hắn biết rõ quyển sách vứt đi này chính là một bộ côn pháp cực kỳ quý giá.
Tuyệt đối không thể ngờ Âm Dương Côn và Bát Bộ Côn Thuật lại luân lạc đến mức độ ngày hôm nay, nếu không phải Hàn Mạc hắn xuất hiện đúng lúc thì sợ rằng hai thứ này sẽ vĩnh viễn không còn ngày nổi danh.
- Hàn bá bá, hai thứ này ta đều muốn, ngài muốn bao nhiêu bạc?
Hàn Mạc cười tủm tỉm hỏi.
Ông chủ Hàn vội vàng khoát tay nói:
- Nếu ta thu bạc của Ngũ thiếu gia thì chuyện này truyền ra ngoài sẽ xấu hổ đến mức nào? Đây cũng không phải thứ gì quý hiếm, đặt ở đây chẳng khác nào phế phẩm, nếu Ngũ thiếu gia đã coi trọng thì chính là vinh hạnh của ta. Hai thứ này ta tặng luôn cho Ngũ thiếu gia, mong Ngũ thiếu gia sẽ vui vẻ nhận lấy.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Hàn bá bá, tâm ý của ngài ta xin nhận, nhưng ngài là người làm ăn buôn bán, ta cũng không muốn để ngài thiệt thòi.
Hàn Mạc lấy sạch năm lạng bạc lận lưng trên người ra, hắn nhét thẳng vào trong tay ông chủ Hàn:
- Hàn bá bá, Tiểu Ngũ cũng không có nhiều bạc, như thế này thì thiệt thòi cho ngài. Ha ha!
Ông chủ Hàn thấy Hàn Mạc dứt khoát như vậy thì không thu không được, lão liên tục nói lời cảm tạ. Nhưng lão không biết, nếu hai vật này được người hiểu chuyện trông thấy thì vạn lượng bạc cũng đáng giá.
Hàn Mạc có được hai bảo bối thì cực kỳ hào hứng, hắn phóng ra khỏi cửa thì Hàn Thanh đã đứng bên ngoài chào đón:
- Ngũ thiếu gia, bên kia có chút chuyện vui, chúng ta sang xem thế nào.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 017: Kỹ thuật cưỡi ngựa của tên ăn mày
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Khu phố của những cửa tiệm binh khí không phải quá dài, dù sao thì Đông Hải này cũng cách những địa phương chiến trận rất xa, ít nhất thì nơi đây cũng không phải địa phương tập trung chiến sự, cho nên người giàu sang thì bỏ ra nhiều tiền mua những vật phẩm quý giá, mà dân chúng bình thường thì chủ yếu bỏ tiền mua lưới đánh bắt cá để cuộc sống khá giả hơn. Vì vậy mà những người mua vũ khí cũng không nhiều, những cửa hàng bán binh khí cũng khá ít.
Yến Quốc không giống như Ngụy Quốc, những thanh niên Ngụy Quốc đều phải tham gia huấn luyện quân sự từ nhỏ, được truyền thụ tư tưởng người Ngụy là hạng nhất. Hơn nữa người nơi đấy lại rất thích binh khí và tuấn mã, những quốc gia khác không thể nào sánh kịp.
Đầu con đường của khu phố vũ khí chính là một khoảng đất trống, nơi này bình thường là chỗ nói chuyện phiếm của những đại hán lúc rãnh rổi. Lúc nào cũng có một đám người ngồi dưới những tán đại thụ che trời, cũng có những tiểu thương không đủ tiền thuê mướn mặt tiền ra tập trung ở nơi đây bày bán vài thứ. Thông thường người nha môn cũng không quan tâm đến nơi đây, vì vậy mà địa phương này lập tức chen chúc hàng loạt những gánh hàng rong.
Khi Hàn Thanh kéo Hàn Mạc đến đây thì dưới những tàng cây đại thụ đã ngồi đầy người, đám người đứng lại thành vòng, bên trong truyền đến tiếng hí của tuấn mã. Hàn Mạc chỉ cần nghe tiếng hí đã biết được đó là một thớt ngựa tốt.
Đám người vây quanh chốc chốc lại khen hay, những tiếng khen ngợi trầm trồ cũng vang lên, rõ ràng đám người không kìm lòng được phải hô hào. Điều này làm Hàn Mạc cảm thấy nghi hoặc, không biết người bên trong đang làm gì.
Hàn Thanh dựa vào thân thể được rèn luyện hơn chục năm mà khẽ chen lấn giữa đám người tạo ra một con đường, đến khi Hàn Mạc chui vào thì phát hiện ra đám người bên trong đang xem một người biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa.
Tuấn mã có lông bờm rất rậm, toàn thân đều là những sợi lông đen bóng, thân thể cường tráng và cao lớn. Mà người đang lên xuống trên thân ngựa chỉ là một tiểu tử gầy yếu khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, làn da ngăm đen thô ráp, bộ dạng giống hệt như những kẻ cùng khổ. Ít ra thì bộ y phục hắn mặc trên người giống hệt như những tên ăn mày, cực kỳ nhếch nhác, đã rách nát đến mức không còn bộ dạng gì.
Nhưng tên ăn mày bộ dạng cực kỳ nhếch nhác lại có kỹ thuật cưỡi ngựa làm người khác phải sợ hãi, tuấn mã liên tục chạy qua lại, dưới sự điều khiển của tên ăn mày thì liên tục biểu diễn những động tác khó. Hầu như những động tác khó thể tưởng tượng tới, thậm chí vắt hai chân trên cổ làm tuấn mã trợn trừng mắt làm đám người xung quanh cười lên vang dội, nhưng đồng thời cũng không thể kìm lòng được phải vỗ tay khen hay.
Trong lòng Hàn Mạc chính thức bội phục cũng không có mấy người, nếu muốn được hắn khâm phục thì nhất định phải có năng lực đặc biệt ở một phương diện nào đó, mà kỹ thuật cưỡi ngựa của tên ăn mày đã thật sự làm Hàn Mạc sinh ra vài phần khâm phục, hắn cũng liên tụ vỗ tay tán thưởng theo mọi người.
Khi mọi người đã thấy hoa cả mắt và liên tục hô lên cực kỳ kinh ngạc thì tên tiểu tử đột nhiên ghìm ngựa lại, hắn xoay người phóng xuống đất cực kỳ đẹp mắt, sau đó lại chắp tay với mọi người khắp bốn phía.
Lúc này Hàn Mạc mới thấy rõ khuôn mặt tên ăn mày, gương mặt góc cạnh rõ ràng và không có bất kỳ biểu cảm nào giống như một khối đá. Dù cặp mắt đen bóng rất đẹp nhưng không có chút tâm tình nào làm người ta sinh ra cảm giác lạnh như băng.
Hàn Mạc vốn còn tưởng rằng tên ăn mày chắp tay xong sẽ nói vài lời kiếm tiền thưởng, nhưng tình cảnh xảy ra lại hoàn toàn khác biệt, tên này hầu như rất vụng về câu chữ. Sau khi chắp tay về phía đoàn người thì lập tức quay lại cầm lên chiếc mũ rơm, hắn đi đến bên cạnh đám người với vẻ mặt chất phác và chờ mong, hy vọng có thể kiếm được vài đồng tiền thưởng.
Những năm gần đây những nhóm người làm trò cho mọi người xem rồi đi thu gom tiền thưởng là chuyện không thể tránh, tên ăn mày vừa cầm nón đi nhận tiền thưởng thì đã có rất nhiều người tản ra. Đến khi tên ăn mày chính thức chìa nón thì cảm giác hưng phấn vừa rồi của đám người đã hoàn toàn trầm xuống, dù sao dân chúng Đông Hải thành cũng không tính là giàu có, nhà mình còn không đủ tiền ăn, lấy đâu ra tiền thưởng cho người khác.
Tên ăn mày dạo qua một vòng cũng chỉ tìm được hơn mười đồng tiền.
- Ngựa rất thuần phục, ngựa của ngươi bán giá bao nhiêu?
Một tên công tử nhìn có vẻ giàu có lập tức mở miệng nói:
- Ngươi cứ ra giá, ta sẽ mua.
Tên ăn mày với bộ mặt không chút biểu cảm lập tức lắc đầu, hắn cầm lấy nón rơm đi dạo một vòng qua đám người đã ở lại đã không còn nhiều, cuối cùng cũng đi đến trước mặt Hàn Mạc đưa nón rơm ra.
Vẻ mặt tên ăn mày ngăm đen và khô vàng, thân thể rất yếu ớt giống như ăn uống không đầy đủ. Trán hắn \ nhô cao, tướng mạo rất bình thường, nếu vứt hẳn vào trong đám người cũng sẽ không gây ra bất kỳ sự chú ý nào của người khác.
Hàn Mạc cười tủm tỉm hỏi thăm:
- Ngươi đường đường là một nam tử có bản lĩnh, cứ biểu diễn trên đường kiếm tiền thưởng như vậy không cảm thấy mất mặt sao?
Tên ăn mày ngẩng đầu, hắn liếc mắt nhìn Hàn Mạc, giọng nói lạnh như băng lại vang lên:
- Chính mình ra sức làm việc, kiếm tiền như vậy có gì là mất mặt?
- Hay!
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Có ý tứ, có ý tứ!
Hàn Mạc đang muốn lấy bạc thì đột nhiên nghĩ đến số bạc trên người đã đưa hết cho ông chủ Hàn, vì vậy hắn hướng về phía Hàn Thanh nói:
- Trên người ngươi có bao nhiêu bạc thì lấy hết ra đưa cho hắn.
Hàn Thanh trở nên sững sờ, nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy ra hai thỏi bạc vụn rồi nói:
- Thiếu gia, tặng bạc nhiều như vậy sao?
Hàn Thanh bỏ bạc vào trong mũ rơm của tên ăn mày.
Tên ăn mày không nói thêm lời nào, hắn chỉ đảo mắt qua thanh Âm Dương Côn trong tay Hàn Mạc, cặp lông mày khẽ chau lại rồi xoay người bỏ đi.
- Thiếu gia, sao lại cho hắn nhiều bạc như vậy?
Hàn Thanh khẽ hỏi.
Hàn Mạc nâng cằm lên nói:
- Hắn là một người có khí phách, lăn lộn đến tình cảnh này chỉ sợ đã gặp nạn, một lượng bạc có lẽ sẽ giúp hắn được vài chuyện.
Hàn Mạc nói vậy nhưng trong lòng thầm tính toán có nên đưa tên ăn mày này về phủ hay không, dù sao đây cũng là một cao thủ có kỹ thuật cưỡi ngựa hiếm thấy, nếu đưa về để hắn trở thành sư phụ dạy mình kỹ thuật cưỡi ngựa thì rõ ràng là một chủ ý khá tốt.
Hàn Mạc đang định tiến lên mời tên ăn mày đến tửu lâu ngồi đối ẩm một lúc thì sau lưng lập tức có người gào lên:
- Hoàng Ban Đầu đến!
Đám người vây xem xung quanh lập tức tránh ra, mọi người vốn đứng chen chúc không còn khe hở lập tức chỉ còn lại vài mạng thưa thớt.
Khóe miệng Hàn Mạc lộ ra nụ cười lạnh, tên Hoàng Ban Đầu này chính là nha môn hộ vệ trong Đông Hải Phủ, hắn cũng có thể được coi là thân tín của Tiêu Mạc Toản quận trưởng Đông Hải quận, hắn là người mà vị quan tiền nhiệm trước Tiêu Mạc Toản đã đưa đến từ Yên kinh.
Hàn Mạc khẽ khéo áo Hàn Thanh, hai người đi đến phía sau cây đại thụ rồi nhìn về phương xa. Chỉ thấy Hoàng Ban Đầu mặc một bộ y phục đen đang dẫn theo ba bốn tên sai nha xác theo uy bổng chậm rãi đi đến.
Trong đám người lập tức có kẻ tốt bụng khẽ lên tiếng:
- Ngựa quá tinh thuần, ngươi nên cưỡi ngựa rời khỏi đây nhanh, nếu không sẽ chẳng thể chạy thoát được đâu.
Tên ăn mày đang thu dọn đồ đạc, hắn nghe thấy người kia khuyên nhủ thì lập tức quay đầu mỉm cười. Gương mặt lạnh như băng của hắn cũng vì nụ cười này mà trở nên hòa nhã hơn.
Khi tên ăn mày còn đang thu thập đồ đạc thì Hoàng Ban Đầu đã dẫn người tới, những tên sai nha lập tức vây quanh tên ăn mày rồi liên tục cười hì hì.
Hoàng Ban Đầu đeo bên hông một thanh đao, hắn tiến lên ba bước thì ánh đao đã lóe lên hai bước, cặp mắt hắn nhìn chằm chằm vào tuấn mã, trong mắt bùng lên cái nhìn tham lam.
Dù sao Hoàng Ban Đầu hắn cũng là loại người có kinh nghiệm, chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết ngựa trước mặt của nước Ngụy, hơn nữa còn là loại ngựa trung phẩm của Ngụy Quốc. Loại ngựa này có sức lực và tốc độ đạnh đến đỉnh cao, nếu đưa đến chợ ngựa thì dù bán tống bán tháo cũng hơn hai ba trăm lượng, rõ ràng là một món tiền lớn.
- Ngươi đến từ đâu?
Hoàng Ban Đầu khẽ liếc mắt nhìn tên ăn mày rồi dùng giọng nhàn nhạt hỏi.
Tên ăn mày giống như một khối nham thạch, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, hắn thản nhiên nói:
- Ngụy Quốc!
- Cũng biết ngươi là người Ngụy Quốc!
Hoàng Ban Đầu cười lạnh nói:
- Chỉ cần nhìn đôi giày rách nát đã biết rõ, chỉ người Ngụy mới có thói quen như vậy.
Đôi giày của tên ăn mày quả thật đã quá mức rách nát, nhưng loại giày cũng khác hẳn của Yến Quốc. Loại giày này vừa cao vừa sâu, dễ dàng nhìn thấy giày hơi cong lên giống như vầng trăng khuyết, thoạt nhìn cũng có chút kiểu cách.
Hoàng Ban Đầu đảo mắt đánh giá tên ăn mày, hắn tiếp tục hỏi:
- Đến Đông Hải quận làm gì?
- Kiếm ăn!
- Kiếm ăn sao?
Hoàng Ban Đầu cười lạnh nói:
- Ngụy Quốc không sống được nữa sao?
Tên ăn mày khẽ ngẩng đầu, cặp lông mày của hắn chợt nhíu lại, hắn thản nhiên nói:
- Đại nhân, ta vi phạm luật pháp của Yến Quốc sao?
Hoàng Ban Đầu nắm chặt lấy chuôi đao rồi lạnh lùng nói:
- Ngươi là một người Ngụy Quốc, ăn mạch rách rưới mà có một tuấn mã thượng đẳng như vậy, đến Đông Hải quận chúng ta làm gì? Hì hì, không phải là thám tử Ngụy Quốc đấy chứ? Ta nghe nói Ngụy Quốc có một nha môn tên là Hắc Kỳ, đám người Hắc Kỳ có mặt khắp các quốc gia tìm hiểu thông tin tình báo, âm thầm phá hoại trật tự xã hội, ta dám chắc ngươi chính là người Hắc Kỳ.
- Ta không phải!
- Không phải sao?
Hoàng Ban Đầu đã chuẩn bị tiến lên kéo tuấn mã:
- Điều này không phải ngươi chỉ cần nói là được. Đi thôi, đến nha môn với chúng ta, có chuyện gì thì cứ nói với quận trưởng đại nhân.
Hoàng Ban Đầu còn chưa chụp vào cương ngựa thì tuấn mã đã hí lên một tiếng thật dài, hai chân trước phóng lên muốn giẫm xuống người hắn.
Hoàng Ban Đầu trở nên kinh hãi, cũng may mà hắn cũng có vài phần bản lĩnh mà lăn một vòng ngay tại chỗ tránh khỏi một đòn giẫm chân của tuấn mã. Dù là như vậy thì hắn lăn một vòng cũng bị bùn đất đã nhão nhoét sau cơn mưa dính hết lên người, y phục lập tức trở nên cực kỳ bẩn thỉu, bộ dạng cực kỳ khốn khổ.
- Con bà nó!
Hoàng Ban Đầu thẹn quá hóa giận:
- Các huynh đệ, tiến lên đánh tên gian tế Ngụy Quốc này cho ta!
Vài tên sai nha lập tức lên tiếng, tất cả đều phóng đến bên cạnh tên ăn mày không chút do dự, đám người đều vung uy bổng đập thẳng xuống người tên ăn mày. Tên ăn mày kia giống như một khối nham thạch cứ tùy ý để uy bổng đánh lên người mình. Chỉ sau vài lượt bổng thì trán tên ăn mày đã bị đánh chảy máu tươi ròng ròng.
- Thiếu gia!
Hàn Thanh xiết chặt nắm đấm, hắn muốn tiến lên nhưng lại bị Hàn Mạc kéo lại, Hàn Mạc khẽ nói:
- Đợi chút, ta muốn xem tiểu tử này kiên nhẫn đến mức nào.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 018: Chu Tiểu Ngôn ăn bánh bao
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Tính kiên nhẫn của tên ăn mày không phải nhỏ, dù trên gương mặt đám người chung quanh cực kỳ oán giận và đồng tình, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng nhìn không có bất kỳ biểu cảm nào.
- Hoàng Ban Đầu, cũng ngừng đánh thôi, nếu không sẽ chết người.
Bên cạnh có người không đành lòng lập tức lên tiếng xin xỏ.
Cặp mắt Hoàng Ban Đầu trở nên cực kỳ lạnh lùng, hắn trừng mắt nhìn kẻ kia:
- Hắn là thám tử Ngụy Quốc có ý đồ phá hoại trật tự xã hội tại Đông Hải quận, ngươi không thấy hắn dẫn theo ngựa tốt à? Đây rõ ràng vì muốn chạy trốn cho thuận tiện, ngươi cũng đừng nói nhiều, nếu không sẽ bắt cả ngươi vào nha môn.
Người kia lập tức ngậm miệng không dám nói thêm lời nào.
Tuy thân thể tên ăn mày có vẻ gầy yếu nhưng cũng rất kỳ quái, dù bị đánh bao nhiêu uy bổng, nếu là người thường thì sợ rằng đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần nhưng hắn chỉ cắn chặt hàm răng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Trong con ngươi đen nhánh ẩn giấu những luồng sát khí sâu đậm, tên ăn mày nhìn chằm chằm Hoàng Ban Đầu, cũng không chớp mắt lần nào.
Hoàng Ban Đầu bị ánh mắt lạnh như băng của tên ăn mày nhìn chằm chằm mà cảm thấy sau lưng phát lạnh, nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh rồi lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, có thừa nhận chính mình là thám tử hay không? Đây chẳng qua chỉ là trừng phạt nhỏ, đợi đến khi đưa vào đại lao phủ nha thì ngươi sẽ biết được hình phạt chính thức, nơi đó có bốn mươi loại hình phạt để ngươi cảm thấy hối hận vì được sinh ra trên thế giới này... ....
Hoàng Ban Đầu còn chưa kịp nói dứt lời thì cảm giác được bờ vai của mình được người ta vỗ nhè nhẹ, một giọng nói nhẹ nhàng và cực kỳ trêu tức vang lên:
- Hoàng Ban Đầu, ta chỉ cần chọn một loại là có thể để ngươi hối hận khi được sinh ra trên thế giới này.
Đúng lúc tâm tình Hoàng Ban Đầu đang bực bội thì có kẻ vỗ vai từ phía sau, hắn trước nay không kiêng nể ai nên lập tức chửi ầm lên:
- Con bà nó, cháu nội của con rùa đen nào dám vỗ vai lão tử?
Hoàng Ban Đầu quay đầu lại lập tức nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn đang lộ ra nụ cười quái dị, gương mặt này tuy chưa hẳn tất cả mọi người trong Đông Hải thành đều biết nhưng lại khắc sâu trong lòng Hoàng Ban Đầu.
- Ngũ...Ngũ thiếu gia!
Hoàng Ban Đầu trở nên sững sờ.
Hàn Mạc cười tủm tỉm nhìn Hoàng Ban Đầu, hắn khẽ hỏi:
- Hoàng Ban Đầu, ngươi vừa mới nói cái gì? Cháu nội con rùa đen nào dám vỗ vai lão tử ngươi sao? Ngươi nói như vậy phải không?
Vẻ mặt Hoàng Ban Đầu lập tức trắng xanh, trán vã mồ hôi hột.
Đám người đang vây quanh khắp bốn phía cũng có không ít người Hàn tộc, khi nhìn thấy Hàn Mạc thì lá gan lập tức lớn lên, lập tức có người kêu lớn:
- Hoàng Ban Đầu, ngươi vừa nói mình là lão tử sao? Ngươi mắng Ngũ thiếu gia là cháu nội con rùa đen, cháu nội là chỉ Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ dám mắng Nhị tông chủ là con rùa đen? Ngươi thật sự quá lớn gan, không biết tôn trọng Nhị tông chủ sao?
Tuy Hoàng Ban Đầu là thân tín của Tiêu Mạc Toản ở Đông Hải quận, bình thường thì cực kỳ lạm dụng uy quyền, nhưng có người chụp lên đầu hắn tội lớn như vậy thì lập tức trở nên hoảng sợ, toàn thân mềm nhũn, hắn cố gắng cười gượng:
- Ngũ...Ngũ thiếu gia, người...Người biết đấy, ta không phải...Không phải có ý kia. Ta nào dám khinh thường Nhị tông chủ lão nhân, Ta...Ta nói lỡ lời, chỉ là lỡ lời mà thôi, Ngũ thiếu gia đừng chấp nhất tiểu tử.
- Ngươi biết đấy, Tiểu Ngũ ta cũng không muốn so đo với ai.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Nhưng lời ngươi đã nói ra khỏi miệng, dù ta không bẩm báo với Nhị tông chủ thì chắc chắn người cũng sẽ nghe được câu nói của ngươi...À, chỉ là lỡ lời thôi. Đến lúc đó Nhị tông chủ nghĩ thế nào ta cũng không thể biết trước được.
Nhị tông chủ chính là một trong những nhân vật đỉnh cao trong Đông Hải quận, ngay cả Tiêu Thái Sư ở Yên Kinh cũng phải kiêng kị vài phần.
Dù Hoàng Ban Đầu có Tiêu Mạc Toản che chở nhưng nếu đã đến trước mặt Nhị tông chủ thì Tiêu Mạc Toản cũng chẳng qua chỉ là một tồn tại như hạt vừng mà thôi. Hoàng Ban Đầu hắn chỉ là một nha sai, Hàn gia có một trăm biện pháp để một người như hắn biến mất không một tiếng động trong Đông Hải quận, hơn nữa lại có hàng ngàn biện pháp để hắn chết một cách quang minh chính đại trong Đông Hải quận.
- Ngũ thiếu gia!
Trong mắt Hoàng Ban Đầu bùng lên cái nhìn cực kỳ hoảng sợ, không ngờ hôm nay mình chỉ lỡ lời mà mang đến nhiều phiền phức như vậy, điều này làm hắn hối hận không kịp:
- Xin người nói tốt cho tiểu nhân, tiểu nhân không cố ý!
- Lời đã nói ra thì muốn thu hồi hơi khó!
Hàn Mạc cười hì hì, hắn xoay người nhìn Hàn Thanh nói:
- Dạy bảo hắn!
Sau đó Hàn Mạc cũng không để ý đến Hoàng Ban Đầu, hắn đi đến trước mặt tên ăn mày rồi khẽ hỏi:
- Sao ngươi không đánh trả?
- Đây là địa bàn của các ngươi.
Tên ăn mày bình thản nói:
- Ta dám sao?
- Nói thật đi!
Hàn Mạc trừng mắt nhìn tên ăn mày.
Tên ăn mày hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn nói:
- Đấu với rồng sẽ là rồng, đấu với hổ sẽ là hổ, mà đánh chó thì ta há không phải là chó?
Tên ăn mày vừa nói ra lời này thì vẻ mặt đám sai nha bên cạnh lập tức biến đổi lớn, trong mắt bùng lên cái nhìn tức giận. Nhưng vì có Hàn Mạc bên cạnh nên bọn họ không có gan tự ý động thủ.
- Ngươi cho rằng mình là ai?
Hàn Mạc cười ha hả nói.
- Ít ra ta cũng không phải chó!
Tên ăn mày chỉ nói một câu duy nhất.
- Có ý tứ!
Hàn Mạc vỗ tay cười nói:
- Ngươi đến Đông Hải thành kiếm ăn sao?
- Đúng vậy!
Tuy trán tên ăn mày chảy đầy máu tươi nhưng giọng nói vẫn không chút thay đổi, hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ vững vàng như nham thạch.
- Ta đang cần người, ngươi đi theo ta, bản lãnh của ngươi nếu muốn kiếm ăn chỗ ta cũng không phải khó.
Ánh mắt Hàn Mạc dừng trên người tên ăn mày, trong mắt bùng lên cái nhìn chân thành, thậm chí còn cả sự tôn trọng nồng đậm:
- Ngươi có đồng ý không?
Tên ăn mày dùng tay xoa xoa trán giống như muốn lau đi máu tươi, nhưng làm như vậy cũng chỉ làm cho gương mặt hắn dính đầy máu tươi đỏ sậm cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa gương mặt không chút biểu cảm giống như khối đá của tên ăn mày cũng tràn đầy vẻ quỷ dị.
- Đi theo ngươi thì ta có được ăn no không?
Một lúc lâu sau tên ăn mày mới đặt một câu hỏi cực kỳ quái dị.
Hàn Mạc khẽ giật mình, hắn cười ha hả nói:
- Tất nhiên, đi theo ta thì thứ được hưởng phúc nhất chính là cái bụng.
Đi theo Ngũ công tử của Đông Hải đệ nhất thế gia mà sợ rằng không đủ ăn, đám người bốn phía nghe được câu hỏi của tên ăn mày thì lập tức nở nụ cười. Nhưng mọi người cũng không thể biết được với thân phận cao quý của Ngũ thiếu gia, với loại người thiên kiêu ở Đông Hải quận như hắn vì sao lại nhìn trúng một tên ăn mày cực kỳ nhếch nhác như vậy.
Lúc này Hoàng Ban Đầu cũng không được rãnh rổi.
Hàn Thanh ghé miệng vào tai Hoàng Ban Đầu nói điều gì đó, người này lúc đầu khẽ giật mình, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ quái dị, trong con ngươi thậm chí còn bùng lên cái nhìn oán độc nhưng cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Hoàng Ban Đầu thấy Hàn Thanh dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn mình, hắn đột nhiên cắn răng giơ tay lên tát mạnh lên mặt chính mình.
Hai cánh tay Hoàng Ban Đầu vung lên cực kỳ nhịp nhàng trước ánh mắt của đám người, những tiếng bốp bốp vang lên liên tục, hai bên mặt đã nhanh chóng đỏ hồng.
Đám người đột nhiên cảm giác được gương mặt Hoàng Ban Đầu biến đổi, tuy màu sắc vẫn chưa bằng tên ăn mày nhưng điều này rõ ràng làm cho đám người vây quanh cực kỳ hưng phấn, tất cả đều hả hê nhìn Hoàng Ban Đầu tự hành hạ chính mình.
Tên ăn mày hơi trầm ngâm, cuối cùng hắn nói:
- Ta đi theo ngươi.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn nói:
- Ngươi đi theo ta thì ít nhất cũng phải biết được tên họ của ta, ta họ Hàn, gọi là Hàn Mạc, mạc của chữ lãnh mạc!
- Chu Tiểu Ngôn!
Tên ăn mày thản nhiên nói.
Hàn Mạc muốn dẫn người đi tất nhiên không dám kẻ nào dám ngăn cản, dù tên Chu Tiểu Ngôn này thật sự là một tên thám tử thì đám người sai nha cũng không dám nói lời nào. Vì vậy đám Hoàng Ban Đầu chỉ biết trơ mắt nhìn Chu Tiểu Ngôn dẫn tuấn mã làm người ta thèm thuồng đi theo sau lưng Hàn Mạc xách đồng côn giống như dã lang đi giữa phố xá tấp nập, cả hai một trước một sau chậm rãi bỏ đi.
Khi Hoàng Ban Đầu dừng tay thì hai bên mặt đã sưng phồng lên, hắn dùng ánh mắt hung dữ nhìn bóng lưng Hàn Mạc đang rời xa rồi cắn răng nói:
- Lão tử đợi đến ngày Hàn gia lụi bại.
Tuy Hoàng Ban Đầu nghĩ như vậy nhưng rất nhiều người Hàn gia lại không nghĩ như vậy, ít nhất từ khi Hàn Mạc có hiểu biết thì cho rằng Cửu đại thế gia trong Yến Quốc đấu tranh gay gắt với nhau chỉ có một kết quả cuối cùng. Trong kịch bản đó, kết quả là Hàn gia sẽ đứng trên đỉnh Yến Quốc.
Chu Tiểu Ngôn đi trên phố mà không nói bất kỳ lời nào, mãi đến khi đi đến một cửa hàng bánh bao hắn mới dừng chân mua hai bánh bao lớn. Hắn cẩn thận nhai bánh bao giống như trước nay chưa từng được nếm thử sơn hào hải vị.
- Ta có thể đưa ngươi đi ăn sơn hào hải vị.
Hàn Mạc quay đầu lại cười hì hì nói.
Chu Tiểu Ngôn cắn một miếng bánh bao, hắn bình tĩnh nói:
- Đa tạ...Nhưng ăn bánh bao để ta biết được vị trí hiện tại của chính mình.
Chu Tiểu Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh sau cơn mưa, tuy vẫn còn chút u ám nhưng lại sinh ra cảm giác trong lành, hắn thản nhiên nói:
- Quá nhiều sơn hào hải vị sợ rằng sẽ ăn mòn nội tâm của ta.
- Có đạo lý!
Hàn Mạc thở dài:
- Sao ngươi nói lời nào cũng có triết lý như vậy?
Chu Tiểu Ngôn hỏi:
- Ngươi cứ dễ dàng thu nhận ta như vậy à, chẳng lẽ không sợ ta là thám tử Ngụy Quốc sao?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Nếu ngươi thật sự làm thám tử Ngụy Quốc thì ta đặt ngươi ở bên cạnh chẳng phải sẽ dễ dàng giám sát hơn sao?
Chu Tiểu Ngôn trở nên sững sờ, hắn suy nghĩ một chút rồi cắn một miếng bánh bao, sau khi nhai nuốt hắn dùng giọng mơ hồ nói:
- Không sai, lời nói của ngươi cũng rất có đạo lý.
- Ta còn một câu nói rất đạo lý khác!
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Bây giờ ta nên đưa ngươi tới y quán, tìm một vài loại thuốc để ngươi chữa trị những vết thương ngoài da, thế nào?
- Có đạo lý!
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Chương 019: Giai nhân trúng bệnh
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Hàn gia có chuồng ngựa riêng biệt, trong chuồng có hơn hai mươi chiến mã thượng phẩm của Yến Quốc. Tuy chuồng ngựa không lớn nhưng có năm tên phu ngựa chuyên phụ trách nuôi dưỡng và chăm sóc tuấn mã, ngoài ra còn có một tên tổng quản chuồng ngựa.
Chu Tiểu Ngôn cũng không ngại khi Hàn Mạc sắp xếp hắn ở trong chuồng ngựa, nơi đây không những có ăn có uống mà còn có sân bãi rộng rãi để hắn có cơ hội rèn luyện kỹ thuật cưỡi ngựa. Tên tổng quản chuồng ngựa tuy có chút cảm thấy kỳ quái đối với thành viên mới nhưng cũng không có tâm lý bài xích, dù sao người cũng được Ngũ thiếu gia tự tay sắp xếp, quan trọng là người này còn mang đến một tuấn mã Ngụy Quốc không thua kém những thớt ngựa cực phẩm trong chuồng. Tất cả mọi người nơi đây đều có cái nhìn sâu sắc, chỉ cần nhìn bộ dạng dễ dàng sai bảo của tuấn mã đối với Chu Tiểu Ngôn thì trong lòng cũng hiểu rõ, thành viên mới đến với bộ dạng giống như ăn mày chính là một cao thủ huấn luyện ngựa.
Ngũ thiếu gia sắp xếp một hạ nhân vào chuồng ngựa, chuyện này giống như một giọt nước nhỏ vào hồ, không làm bùng lên bất kỳ con sóng nào.
Sau khi Hàn Mạc thu xếp ổn thỏa cho Chu Tiểu Ngôn thì rời khỏi chuồng ngựa, lúc này hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú với thanh Huyết Đồng Âm Dương Côn trong tay và Bát Bộ Côn Thuật trong ngực. Sau khi trở lại hậu hoa viên thì nhất định phải nghiên cứu cực kỳ cẩn thận, ít nhất phải hiểu rõ Bát Bộ Côn Thuật, rốt cuộc cái gì gọi là bát bộ?
Hàn Mạc còn chưa kịp đi về phòng thì gặp Hàn bá đang ngồi hút thuốc trên một tảng đá bên cạnh cây cầu nhỏ. Những luồng sáng dư âm của buổi hoàng hôn rơi vãi trong hậu hoa viên, tình cảnh cực kỳ đẹp, trong không gian lại có thêm một Hàn bá vì vậy mà tăng thêm vài phần tịch mịch.
Hàn bá thấy Hàn Mạc xách theo đồng côn trở về thì lập tức đứng lên. Dù là lão nhân Hàn gia nhưng Hàn bá vẫn giữ vững sự cung kính đối với Hàn Mạc, lão nói:
- Ngũ thiếu gia, cuối cùng cậu cũng đã trở về.
Hàn Mạc thấy trên mặt Hàn bá bùng lên cái nhìn lo lắng thì ngạc nhiên nói:
- Hàn bá, có chuyện gì vậy? Người ngồi đây chờ cháu sao?
Hàn bá cũng không nhiều lời mà trực tiếp nói thẳng:
- Ngũ thiếu gia, Liễu Như Mộng có chút không khỏe!
- Không khỏe?
Hàn Mạc sững người, hắn nghĩ đến mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong phòng rồi hỏi:
- Sao lại không khỏe? Có chuyện gì rồi?
Hàn bá lắc đầu, lão giải thích:
- Bữa sáng lão đưa tới thì Ngũ thiếu gia đã dùng, nhưng đến trưa khi ta đưa cơm tới lại phát hiện ra Liễu Như Mộng không dùng điểm tâm. Không phải chỉ là như thế, ngay cả bữa trưa ta đưa đến nàng cũng không động đũa, rõ ràng cả ngày chưa ăn uống bất cứ thứ gì. Cô nương kia thân thể nhìn có vẻ yếu đuối, nếu cả ngày không ăn gì thì sao có thể chịu được?
- Nàng còn ở bên trong không?
Hàn Mạc cũng có chút nghi hoặc.
Hàn bá gật đầu nói:
- Người vẫn còn bên trong, ta nghe thấy tiếng nàng hít thở, nhưng ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân cũng không dám tiến vào xem tình hình thế nào, vì vậy phải ngồi đây chờ Ngũ thiếu gia trở về mới xem xét tình hình thế nào, mong sao đừng xảy ra chuyện gì.
Hàn Mạc vội vàng nói:
- Hàn bá, cũng không phải đã nói nếu nàng không cho phép thì cháu không được phép tiến vào sao?
Hàn bá cười hì hì rất xảo quyệt, lão bình tĩnh nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu chủ tử tiến vào phòng nha hoàn thì có gì là không được?
- Nàng mà là nha hoàn sao?
Hàn Mạc cười khổ một tiếng, hắn cũng lo lắng sợ Liễu Như Mộng xảy ra chuyện. Dù sao thì đại tông chủ đã truyền lệnh, dù thế nào cũng phải bảo vệ cho sự an toàn của Liễu Như Mộng, lúc này tất nhiên phải bỏ đi những lễ tiết vụn vặt kia, cần phải tiến vào phòng xem tình hình ra sao.
Hàn Mạc tiến vào phòng, hắn đặt Âm Dương Côn vào một góc rồi mới đi đến trước rèm khẽ kêu lên:
- Như Mộng tỷ, tỷ còn thức hay không? Sao cả ngày không ăn uống, cũng đừng để bụng đói, nên thức dậy ăn chút gì đó, tất cả đều rất ngon.
Tiếng rên cực kỳ mềm mại làm toàn thân người khác nhũn ra lại truyền đến, nhưng lần này lại rất khẽ, thậm chí còn mang theo chút cảm giác mộng ảo. Trái tim Hàn Mạc đập thình thịch, hắn quay đầu lại nhìn Hàn bá, chỉ thấy Hàn bá khẽ cúi đầu, bộ dạng không muốn quan tâm.
Hàn Mạc lắc đầu, hắn cũng trở nên ngây ngốc. Hàn bá cao minh hơn bất kỳ kẻ nào khác, Hàn Mạc cũng không biết làm thế nào cho phải, cũng chỉ biết khẽ vén rèm lên, bên trong bùng lên một mùi hương nhàn nhạt. Hàn Mạc nghĩ đến mùi hương mê người từ trên thân thể Hàn Mạc, mùi hương này cũng đã đủ để hút hồn tất cả nam nhân.
Trong phòng cực kỳ u ám, Hàn Mạc khẽ đi đến bên giường, hắn thấy Liễu Như Mộng nằm nghiêng trên giường với một tư thế cực kỳ thanh nhã, áo ngủ bằng gấm vén lên tận eo, vì vậy mà thân thể không được che kín. Lúc này nàng đã thay một bộ váy mới cực kỳ mềm mại như mộng như ảo, nàng nằm nghiêng nên hai cặp núi khổng lồ trước ngực bị ép lại thành một khối. Lúc này núi đồi cao vút, cánh tay tuyết trắng đặt bên dưới bờ má, cực kỳ thanh nhã và quyến rũ động lòng người.
Hàn Mạc cảm giác được trái tim mình đang đập dồn dập.
Mỹ nhân với bộ dạng cực kỳ trưởng thành thế này, dù chỉ là một tư thế ngủ đơn giản cũng làm cho Hàn Mạc tự cho rằng mình có định lực cũng cảm thấy chấn động. Không thể nghi ngờ, sức hấp dẫn của nàng cực kỳ khủng bố.
Cặp mắt tuyệt đẹp của nàng nhắm lại thật chặt, hơi thở tuy nhẹ nhàng nhưng nghe ra lại có vẻ dồn dập, gương mặt mềm mại muốn chảy nước lúc này lại tái nhợt, rõ ràng tái nhợt như kẻ mắc bệnh. Hàn Mạc chỉ cần nhìn thoáng qua, chỉ cần dựa vào những kinh nghiệm y thuật kiếp trước thì lập tức đoán được Liễu Như Mộng đã trúng bệnh, hơn nữa dựa vào hơi thở của nàng thì biết được bệnh tình khá nghiêm trọng.
Hàn Mạc không tự chủ được tiến lên hai bước, nàng khẽ hỏi:
- Như Mộng tỷ, có phải đã sinh bệnh rồi không?
Giọng nói của hắn cuối cùng cũng đánh thức được Liễu Như Mộng, cặp mắt quyến rũ như hồ ly chậm rãi mở ra. Khi nàng nhìn thấy Hàn Mạc thì giống như một con thỏ nhỏ thấy sói đói, trong cặp mắt tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt này làm Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ khó chịu, chẳng sẽ mình rất có năng lực trở thành một sắc ma sao?
- Ngươi... ....
Cặp mắt hoảng sợ của Liễu Như Mộng nhanh chóng chuyển thành tức giận, nàng vùng vẫy thân thể nhưng toàn thân cực kỳ vô lực. Nàng vất vả lắm mới lấy từ dưới gối ra một thanh trủy thủ rồi dùng giọng mềm nhũn nói:
- Ngươi mau...Mau đi ra...Nếu ngươi...Nếu làm chuyện xằng bậy...Ta sẽ tự đâm thủng cuống họng chính mình.
Liễu Như Mộng khẽ dựng người dậy, nàng chỉa ngay thanh trủy thủ vào họng.
Nhưng Liễu Như Mộng không ngờ thân thể vừa động thì xiêm y đã tản ra, bộ ngực sữa vốn cực kỳ ngạo nghễ lập tức chen chúc lại thành một khối. Đồi núi thâm sâu trắng bóng một mảng, một phần ngực sữa lộ ra, điều này thiếu chút nữa làm cho Hàn Mạc phun máu mũi.
Hàn Mạc phải khó khăn lắm mới chuyển ánh mắt chính mình từ bộ ngực sữa phập phồng đến gương mặt tái nhợt của Liễu Như Mộng, hắn dịu dàng nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ đừng sợ...Tỷ đã trúng bệnh... ....
- Không...Không cần ngươi quan tâm, ngươi ra ngoài ngay.
Liễu Như Mộng trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.
Hàn Mạc cảm thấy cực kỳ mất hứng, từ khi ra đời đến nay Ngũ thiếu gia có thể nói cực kỳ thuận lợi trên phương diện nữ nhân. Tuy lúc này hắn vẫn là một đồng nam nhưng chỉ cần đi ra đường cái, dù là tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp thì Hàn Mạc chỉ cần dựa vào khí chất thanh nhã và nụ cười dịu dàng, như vậy đã đủ làm cho những nữ nhân đỏ mặt đến tận mang tai rồi lén đảo mắt đánh giá Ngũ thiếu gia. Nhưng lúc này Hàn Mạc Ngũ thiếu gia lại bị Liễu Như Mộng xem là một sắc lang, điều này làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái, vì vậy nhịn không được nói:
- Ta cũng không muốn chăm sóc nàng, mạng của nàng là một tiểu nha hoàn, bệnh chết cũng chẳng đáng là gì.
Vẻ mặt Liễu Như Mộng chợt trầm xuống, dù đang mang bệnh nhưng nàng cũng cảm thấy không vui vì câu nói của Hàn Mạc, nàng thản nhiên nói:
- Nha hoàn không phải là người sao?
Hàn Mạc cười ha hả, hắn xoay người đi ra ngoài rồi khẽ nói với Hàn bá:
- Hàn bá, nàng đã trúng bệnh.
- Trúng bệnh?
Hàn bá sững sờ, lão khẽ hỏi:
- Điều này...Có phải nên đi mời đại phu không?
Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:
- Nên mời một đại phu đến đây.
Hàn bá suy nghĩ một chút rồi khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, nếu mời đại phu đến thì sau khi rời khỏi sẽ phải chết, chuyện này cần phải báo cho đại tông chủ biết hay không?
Hàn Mạc lập tức nhớ đến chuyện thân phận Liễu Như Mộng không thể nào bị lộ ra ngoài, nếu mời đại phu thì tên này sẽ biết được sự tồn tại của nàng, nhất định sẽ lén lút nói ra ngoài.
Hàn Mạc nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Hàn bá, thật ra cũng không phải bệnh nặng, chứng bệnh này cháu cũng đã xem qua trong sách thuốc, vì vậy cháu kê ra vài vị thuốc, người vào kho thuốc lấy ra, thuận tiện mang đến một nồi sắc thuốc loại tốt là được.
Hàn Mạc vừa nói vừa tiến đến bàn sách, hắn lấy ra giấy bút viết ra vài vị thuốc rồi đưa cho Hàn bá đang run cả người, hắn mỉm cười nói:
- Đi thôi, vất vả cho Hàn bá rồi.
Hàn bá nhận lấy đơn thuốc rồi nhìn kỹ một lượt, trên đó ghi rõ "Kim Thảo Hoa, Ba Húc Thảo", lão không khỏi ngạc nhiên nói:
- Thiếu gia, thứ này...Thứ này có được không? Cậu biết xem bệnh sao? Cũng không thể làm qua loa được.
Hàn bá dùng giọng có chút do dự nói:
- Thiếu gia, có nên thông báo cho đại tông chủ biết hay không.
Hàn Mạc đảo mắt nhìn Hàn bá, hắn cũng biết rõ một khi đại tông chủ biết Liễu Như Mộng sinh bệnh thì nhất định sẽ mời đại phu đến, sau đó tên đại phu kia cũng nhất định sẽ biến mất khỏi thế giới này. Huống hồ Hàn Mạc dựa vào y thuật của mình cũng biết được Liễu Như Mộng vì dầm mưa, thân thể yếu đuối mà phát lạnh, nói trắng ra chỉ là phát sốt mà thôi. Nếu dùng phương thuốc của mình thì có chín phần điều trị khỏi bệnh cho Liễu Như Mộng, không cần phải mời đại phu đến để mất đi tính mạng.
- Hàn bá!
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Cháu hoàn toàn nắm chắc, phương thuốc này nhất định sẽ thành công.
Hàn Mạc đứng thẳng người lên rồi nghiêm túc nói:
- Người phải biết rằng nếu chuyện này mà đại gia gia biết được thì nhất định sẽ có người chết, thậm chí là vài người...Chẳng qua chỉ là một chứng bệnh nho nhỏ, không đáng để có người phải bỏ mạng, người chỉ cần tin tưởng cháu là được.
Hàn bá thấy Hàn Mạc cực kỳ tự tin, cặp mắt hắn cũng bùng lên cái nhìn kiên định, cuối cùng lão gật đầu nói:
- Tốt lắm, thiếu gia, việc này ta sẽ nghe lời cậu, nếu thấy chuyện tiến triển không tốt thì nhất định phải báo lại cho đại tông chủ.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn ôm chầm lấy Hàn bá rồi hôn mạnh lên mặt lão vài cái, hắn dùng giọng hưng phấn nói:
- Tốt, cứ như vậy là được.
Hàn bá cười cực kỳ bất đắc dĩ, Ngũ thiếu gia này sao có phương pháp biểu lộ tình cảm dữ dội như vậy.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123
Kho thuốc của Hàn phủ lớn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của người ngoài, những dược liệu bên trong có đủ loại bình thường, kỳ hoa dị thảo, cũng không thiếu những loại cực kỳ quý hiếm. Vì vậy Hàn bá cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã mang đến một bếp lò loại nhỏ và nồi sắc thuốc, trong ngực là vài vị thuốc được gói lại rất sơ sài. Sau khi lão sắp xếp lò và nồi sắc thuốc thì cầm dược liệu đến bên cạnh Hàn Mạc hỏi:
- Ngũ thiếu gia, những dược liệu này nên phối nhiều ít thế nào thì cậu nên nói cho ta biết, nếu dược liệu quá ba phần sẽ trở thành chất độc, không thể qua loa được.
Hàn Mạc lúc này đang cầm trong tay một quyển Vạn Thảo Bản Kỷ cực kỳ ra dáng. Đây là một quyển sách thuốc, hắn phải làm như vậy để Hàn bá tin y thuật của mình nhờ vào sách chứ không phải bẩm sinh. Dù sao y thuật cũng là một học vấn rất cao, nếu là tự nhiên thì quá mức yêu dị.
- Hàn Bá, ngài cứ lo những việc bề bộn trước đi, tất cả những chuyện bên này cứ giao cho cháu.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Cháu phối dược sẽ cực kỳ chính xác, dù sao thì người cũng ở trong phòng của cháu, đồng thời là một người chủ tử thì cũng phải có chút nhân từ.
Hàn Mạc nói ra những lời này với giọng điệu khá lớn, rõ ràng hắn cố ý nói cho Liễu Như Mộng nằm trong phòng nghe thấy.
Hàn bá nhìn quyển sách trên tay Hàn Mạc, lão khẽ hỏi:
- Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ y thuật của cậu đều từ trong sách ra sao?
- Có vấn đề gì à?
- Cũng có chút vấn đề!
Hàn bá cũng không kiêng kỵ mà khẽ nói:
- Liễu Như Mộng không phải là người bình thường, Ngũ thiếu gia ngàn vạn lần không nên sai lầm...Ngũ thiếu gia, chúng ta cũng không nên đem đến cho đại tông chủ chuyện chẳng lành.
- Cháu biết rõ.
Hàn Mạc khẽ gật đầu, hắn cười tủm tỉm nhìn Hàn bá rồi nhún vai nói:
- Hàn bá, người không tin cháu sao?
Hàn bá khẽ chớp cặp mắt hơi mờ nhưng thật ra còn khôn khéo hơn cả hồ ly, lão đột nhiên cười hì hì, cũng không nói nhiều mà khẽ khom người thi lễ rồi chậm rãi rời đi.
- Lão nhân gia, không ngờ cũng lý sự như vậy.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng đã khuất xa của Hàn bá mà cười ha hả nói:
- Không giống như thanh niên, rõ ràng không phân biệt được tốt xấu.
Câu nói này Hàn Mạc cũng cố ý nói cho Liễu Như Mộng nằm trong phòng nghe được.
Kiếp trước Hàn Mạc xuất thân từ học viện quân sự, ngoài lý luận quân sự và huấn luyện thì ngành y học của hắn cũng cực kỳ có danh tiếng trong quân. Thậm chí có rất nhiều nữ học viên cảm thấy bộ ngực của chính mình không đủ lớn đã từng lén lút hỏi Hàn Mạc xem nên dùng những dược liệu gì để được tốt hơn. Sau đó…Dưới phương pháp mát xa rất có tiết tấu của Hàn Mạc thì bộ ngực của những học viên kia đều trở nên to lớn...Điều này cũng nói rõ sự tôn trọng của kẻ khác dành cho y thuật cao minh của Hàn Mạc, rõ ràng hắn không có ý khinh thường những nữ học viên kia.
Đối với kỹ thuật sắc loại thuốc cổ đông y này thì kiếp trước Hàn Mạc cũng đã thực hành qua, cho nên cũng không thành vấn đề. Hắn dựa theo kiến thức từ kiếp trước mà phối vị thuốc với nhau cực kỳ tương xứng, sau đó bỏ vào ấm thuốc, đổ nước, bắt đầu nhóm lửa sắc thuốc.
Hương vị của những loại thảo dược bùng ra khắp không khí rất nhanh, Hàn Mạc nâng cằm, hắn nhìn về phía tấm rèm rồi lẩm bẩm:
- Đến lúc này ta vẫn còn không phân biệt được rõ ràng ai là chủ tử ai là nha hoàn, có chủ nhân nào tự tay sắc thuốc cho nha hoàn không? Hừ, rõ ràng ta là một người tốt.
Sắc thuốc cũng không mất quá nhiều thời gian, sau khi dược tính đã hoàn toàn dung nhập vào trong chất nước thì Hàn Mạc lập tức tắt lửa, hắn dốc bình thuốc vào trong một bát sứ khá sạch. Chất nước màu vàng đồng thời còn bùng lên hương vị kỳ quái.
Hàn Mạc bưng lấy chén thuốc rồi đi đến trước rèm cửa, hắn ho khan hai tiếng rồi nói:
- Như Mộng tỷ, ta sắp vào trong, tỷ mau chuẩn bị đi.
Liễu Như Mộng cũng không trả lời, vì vậy Hàn Mạc xem ra nàng đã đồng ý. Hắn cẩn thận sửa sang y phục rồi kéo hai lọn tóc dài trên búi tóc xuống thả lơ lửng ở hai bên gò má, cố gắng tạo ra bộ dạng cực kỳ anh tuấn trước mặt đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nếu mỹ nữ mà có tình cảm với nam nhân anh tuấn mới là đạo lý.
Hàn Mạc vén rèm lên, khi bầu trời bên ngoài dần tối thì trong phòng ngày càng u ám, nếu không phải Liễu Như Mộng có nước da trắng bóng giống như một khối ngọc bạch sắc thì Hàn Mạc cũng chẳng nhìn thấy gì.
Hàn Mạc đặt chén thuốc xuống, hắn đốt đèn dầu, trong phòng lập tức sáng bừng lên. Lúc này hắn mới cười tủm tỉm bưng chén thuốc nói:
- Như Mộng tỷ, tỷ xem thuốc sắc rất tốt, dù mùi vị có chút khó ngửi, thậm chí còn khó uống nhưng thuốc đắng dã tật, uống vào đổ mồ hôi thì bệnh sẽ giảm ngay.
Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn Liễu Như Mộng, lúc này nàng đã choàng thêm một chiếc áo khoác ngoài màu đen che chắn tất cả những phần da thịt của bộ ngực bị lộ ra ngoài, ngay cả cái cổ trắng như tuyết cũng được che lại không cò thấy được vài phần. Nhưng lúc này cặp mắt mê người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, loại ánh mắt này làm gương mặt lộ ra nụ cười của Hàn Mạc phải cảm thấy xấu hổ.
- Ta đã nói rồi, không cần ngươi quan tâm.
Tinh thần Liễu Như Mộng đã khôi phục lại rất nhiều nhưng gương mặt vẫn trắng xanh, nàng không chùn bước mà tiếp tục gắng gượng:
- Ta là nha hoàn, nào dám...Nào dám làm phiền một chủ nhân như Ngũ thiếu gia phải hầu hạ.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Như Mộng tỷ, ta biết rõ nàng rất có cá tính, cũng biết rõ ta và nàng vừa mới ở chung với nhau, vẫn chưa quen biết nhiều. Nhưng nàng phải tin ta, ta...Ta là một người tốt.
- Người tốt sao?
Liễu Như Mộng bĩu môi:
- Trên đời này còn người tốt sao?
Động tác bĩu môi của nàng đã hoàn toàn bộc lộ thái độ của thiếu nữ, điều này làm trong lòng Hàn Mạc chấn động.
Chén nước thuốc liên tục bùng lên luồng khí nóng, Hàn Mạc biết rõ nếu thuốc ngày càng nguội thì dược tính sẽ giảm, vì vậy hắn nói:
- Người tốt hay không thì tạm thời không cần tranh cãi làm gì, uống thuốc trước đã, chữa bệnh quan trọng hơn, có gì từ từ nói sau.
- Sao ta phải uống thuốc của ngươi? Biết đâu nó là độc dược?
Liễu Như Mộng lạnh lùng nói.
Dù tâm tình của Hàn Mạc có tốt thế nào thì lúc này cũng khó thể nhịn được. Dù sao thì mười tám năm qua cũng chưa từng có ai nói qua những lời như vậy, hắn tức giận đặt chén thuốc lên bàn rồi lạnh lùng nói:
- Liễu Như Mộng, thiếu gia ta nói cho nàng biết, nếu không phải đại gia gia đã ra lệnh thì lão tử sẽ chẳng thèm quan tâm đến nàng. Như Mộng nàng liên tục gào thét trên đầu ta, tâm tình của nàng cũng đã vượt quá mức giới hạn chịu đựng của ta, thiếu gia ta không rãnh chơi trò mập mờ với nàng.
Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người bỏ đi, khi đến tấm rèm thì nhịn không được quay đầu lại nói:
- Đây là lần đầu tiên ta sắc thuốc cho người khác, nàng có uống hay không ta cũng không quan tâm. Chẳng qua nàng đã vượt qua rất nhiều khổ ải mới đến được nơi này, chắc chắn trong lòng cũng có chút lưu luyến, ta nói rõ cho nàng biết, nếu tính mạng không còn thì tất cả những thứ lưu luyến sẽ trở thành mây khói.
Hàn Mạc vén rèm lên rồi thở phì phò bước ra khỏi phòng.
Con bà nó, dù là nữ nhân tuyệt sắc cũng đừng hòng nổi nóng trên đầu Ngũ thiếu gia ta, lão tử không muốn mình bị người khác quay như dế.
Tâm tình Hàn Mạc trở nên bực bội, thuốc tự tay hắn sắc mà không nhận được một lời cảm tạ còn bị nghi ngờ là độc dược, chẳng lẽ mỹ nhân không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác sao?
Lúc này Hàn Mạc cũng không muốn suy nghĩ nhiều, hắn đi ra ngoài phòng thì lập tức leo lên giường móc Bát Bộ Côn Thuật từ trong ngực ra rồi bắt đầu xem xét.
Phần phía sau của Bát Bộ Côn Thuật đã không còn được trọn vẹn, may mà phía trước vẫn còn giữ lại được một nửa. Hàn Mạc mở sách ra, sau khi đọc qua thì lập tức cảm thấy nuối tiếc vì Bát Bộ Côn Thuật đã tổn hại mất ba bộ, lúc này chỉ còn lại ngũ bộ mà thôi.
Bộ thứ nhất được gọi là Xà Bộ Côn Thuật, bộ thứ hai là Hổ Bộ Côn Thuật, còn có Oa Bộ Côn Thuật, Bức Bộ Côn Thuật, Khuyển Bộ Côn Thuật, ba bộ còn lại phía sau xem như đã thất truyền.
Tất cả các bộ côn thuật đều có một nội dung trọng điểm đó chính là tinh túy trong côn thuật, chẳng hạn như Xà Bộ Côn Thuật chủ yếu coi trọng chữ "xảo", Hổ Bộ Côn Thuật chú ý chữ "lực", Bức Bộ Côn Thuật chú ý chữ "ẩn". Đồng thời bên trong còn ghi rõ những đặc điểm quan trọng của các trọng điểm, Hàn Mạc chỉ đọc một lát đã hoàn toàn dung hợp vào bên trong, hoàn toàn si mê.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngọn đèn đã dùng hết dầu đột nhiên tắt phụp Hàn Mạc mới hồi phục tinh thần trở lại. Hắn lục lọi một lúc mới tìm ra được một cây đèn khác, đang định tiếp tục đọc sách thì chợt nhớ đến Liễu Như Mộng trong phòng. Nãy giờ rõ ràng không có bất kỳ tiếng động nào, không phải có chuyện gì xảy ra chứ? Dù sao nàng cũng vẫn là người trúng bệnh.
Hàn Mạc dù không tình nguyện nhưng vẫn vén rèm lên, trong phòng đen kịt một màu, hơi thở dồn dập của Liễu Như Mộng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Hàn Mạc vừa nghe thấy đã biết bệnh tình đang ngày càng trầm trọng.
Hàn Mạc nhịn không được mà thầm mắng một câu:
- Nữ nhân ngu ngốc, thật sự không muốn sống nữa sao?
Hàn Mạc lại tiếp tục thắp đèn trong phòng, hắn thấy chén thuốc vẫn còn nguyên mà Liễu Như Mộng đã đắp mền, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái nhợt, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, chân mày cau lại, bộ dạng có chút đau khổ.
Hàn Mạc cầm lấy chén thuốc, hắn đi ra phòng ngoài rồi tiếp tục rót vào bình thuốc và hâm nóng lên. Sau đó hắn cầm chén thuốc đi vào bên giường Liễu Như Mộng rồi trầm giọng nói:
- Uống thuốc nhanh, nếu không uống thì có thể mất mạng.
Liễu Như Mộng khẽ mở mắt, nàng vươn một cánh tay ra ngoài, trong tay cầm trủy thủ:
- Không...Không được chạm vào người ta... ....
- Tự nàng có thể uống được sao?
Hàn Mạc nhìn cánh tay không có chút sức lực của nàng, sợ rằng cũng không đủ sức cầm chén thuốc, hắn nhíu mày rồi đột nhiên giãn ra, hắn buông chén thuốc nói:
- Nàng chờ ta một chút.
Hàn Mạc chạy nhanh ra khỏi phòng, hắn đi đến bên cạnh ao nhỏ trong hoa viên. Hồ nhỏ cực kỳ tĩnh lặng trong bóng đêm, những cây cỏ lau bên cạnh hồ nước khẽ phất phơ qua lại, khung cảnh cũng cực kỳ ấm áp.
Hàn Mạc bẻ gãy một thân cỏ như trúc, hắn bẻ gãy hai bên rồi tạo thành một cái ống hút, sau đó mới cười tủm tỉm đi vào phòng rồi nói:
- Nàng sợ nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không sao, nàng không ngồi dậy uống được thì hút cũng tốt.
Hàn Mạc bưng bát thuốc lên, hắn thả chiếc ống hút làm bằng thân cỏ vào trong rồi cười hì hì nói:
- Nếu uống thuốc thế này thì có thêm mùi hương hoa cỏ.
Liễu Như Mộng nhìn nụ cười trên gương mặt Hàn Mạc, sau đó lại nhìn ông hút bằng thân cỏ, gương mặt vốn khẩn trương của nàng chợt hòa hoãn trở lại. Nàng hơi trầm ngâm, cặp môi đỏ như son cuối cùng cũng chu lại rồi khẽ hút.
Trong lòng Hàn Mạc cực kỳ vui sướng, hắn cười hì hì nói:
- Đúng rồi, đúng là như vậy, ta có phải rất thông minh không?
Liễu Như Mộng hít vào một hơi nhưng nghe Hàn Mạc nói như vậy cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy gương mặt anh tuấn của hắn cực kỳ vui vẻ, đồng thời cũng có vài phần dịu dàng. Nàng khựng lại một chút rồi khẽ lắc đầu, giọng nói mềm mại và thánh thót lại vang lên:
- Ngươi thông minh sao? Ta không biết...Cũng tính là có chút thông minh, nhưng không phải thật sự thông minh.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của devilmad123