Nỗi đau nào rồi cũng phải nguôi ngoai, nỗi buồn nào rồi cũng có lúc phải quên đi. Vì trong cuộc sống còn biết bao điều đáng nói.
Tịnh Phương cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi đau của mình. Cô đã nghĩ rất nhiều chuyện này trong những ngày ở một mình nơi nhà trọ. Bởi vì cô biết, đối với Thoại và Mỹ Chi thì mình không thể trách ai trong hai người.
Thoại không hề có lỗi với cô, vì từ xưa tới nay, anh luôn săn sóc cô nhưng tất cả chỉ như sự quan tâm của một người anh trai với đứa em gái ruột của mình. Mà tình cảm giữa cô và anh chẳng phải như thế hay sao khi mà suốt từ khi mới sinh ra, cô đã luôn gắn bó với gia đình anh như một đứa con trong gia đình.
Còn chuyện ông bà Mẫn đã từng nói đến chuyện nhận cô làm con dâu thì chuyện đó chẳng qua chỉ là những lời nói trong lúc trà dư tửu hậu. Nếu cô có lấy những lời đó làm mơ ước cho riêng mình thì chẳng qua chỉ là nỗi niềm riêng mà thôi.
Với Mỹ Chi thì lại càng không thể trách. Vì cô ta không thể biết được những gì cô đang ôm ấp trong lòng. Mà chuyện cô ta và Thoại yêu nhau thì cũng bình thường như bao nhiêu người tự do khác mà thôi.
Nghĩ cho thấu đáo mọi điều,Tịnh Phương thấy niềm đau trong người mình đã vơi bớt rất nhiều. Có còn chăng thì chỉ là nỗi buồn mênh mang, tựa như tâm trạng của một người biết mình vừa mất đi một vật quý giá mà không thể nào tìm được nữa, thế thôi !
Lấy lại sự bình thản cho mình, Tịnh Phương trở về nhà để nghỉ cho hết những ngày hè. Cô muốn gần gũi với cha hơn chứ không muốn cha chỉ sống riêng với mẹ con Mỹ Chi.
Ông Tịnh cũng luôn mong ngóng con gái, ông tin rằng Tịnh Phương sẽ nhanh chóng khuây khỏa, và cô sẽ lại là Tịnh Phương hôm nào của ông. Vì thế, khi trông thấy Tịnh Phương về đến cổng thì ông Tịnh không ngạc nhiên chút nào mà chỉ vui mừng reo lên:
- Con gái ba đã về rồi đấy à !
Chạy nhanh vào nhà và xà xuống bên cha, Tịnh Phương nũng nịu :
- Bộ ba không muốn con về nhà hay sao mà lại hỏi như thế ?
Ông Tịnh âu yếm choàng tay qua vai Tịnh Phương :
- Sao con lại hỏi ba như thế ? Chẳng phải ba đang rất vui mừng khi con về nhà đây sao? Nào, con gái ba về ở nhà cho đến hết hè chứ ?
Tịnh Phương gật đầu :
- Con sẽ ở nhà cho tới khi nào nhập học mới đi, ba ạ. Con nhớ nhà và nhớ ba quá chừng luôn.
- Vậy thì tốt rồi, ba cũng muốn con ở nhà một thời gian để ăn uống cho lại người chứ cứ ở một mình riết con lười ăn đến nỗi ốm nhom đây nè.
Tịnh Phương cười :
- Ốm mới đẹp, ba ơi ! Mode bây giờ là con gái phải mảnh mai mới được chứ nặng ký quá không được đâu.
Ông Tịnh không bằng lòng :
- Thì cũng ốm vừa phải thôi chứ đâu như cây tăm thế này. Về nhà rồi ba không cho con nhịn ăn nữa đâu, phải theo thực đơn ba đặt ra đó. Không lẽ một bác sĩ như ba mà để con gái bị suy dinh dưỡng thì ai còn tín nhiệm nữa ?
Tịnh Phương phá lên cười :
- Thôi đi ba ơi, ba nói con nghe sao mà sợ quá à, cứ tình hình này khi trở lên Saigon để đi học, chắc là tụi bạn con sẽ không nhận ra con quá.
Ông Tịnh ngạc nhiên :
- Sao lại không nhận ra ?
- Thì vì không có cây tre là Tịnh Phương nữa mà thay vào đó là cái lu biết đi nên tụi nó làm sao mà nhận ra được.
Ông Tịnh cũng bật cười theo con gái mà lòng ông rộn vui. Nó đã biết nói đùa như thế là nỗi buồn đã vơi đi nhiều rồi đó. Nhưng ông Tịnh cũng biết như thế không có nghĩa là con gái ông đã quên hết đâu, vì trong mắt Tịnh Phương, ông vẫn nhìn thấy nỗi đau cứ thấp thoáng. Nhưng nó đã bình tĩnh như thế này là tốt rồi. Con gái ông xinh đẹp, giỏi giang và ngoan ngoãn như thế này. Chắc chắn nó sẽ có được một đời sống hạnh phúc. Từ bây giờ, ông phải chú ý đến nó nhiều hơn mới được !
- Ủa, Tịnh Phương về bao giờ vậy con ?
Tiếng bà Mỹ Hương vang lên khiến cả hai cha con ông Tịnh đều tắt mất nụ cười. Nhưng Tịnh Phương vẫn lễ phép :
- Thưa dì, con mới về.
- Thế chừng nào con lại đi nữa ?
Một câu hỏi nữa được bà Mỹ Hương thốt ra, lần này thì ông Tịnh cau mặt :
- Sao bà lại hỏi như thế ? Con nó mới về mà hỏi như thế chẳng hóa ra là muốn cho nó đi ngay à ?
Bà Mỹ Hương lườm chồng :
- Ông lại gieo tiếng oán cho tôi rồi, tối có ý như thế bao giờ ? Chỉ là tôi muốn biết để còn tính việc thôi chứ.
Tịnh Phương nắm tay cha :
- Không sao đâu ba, ba đừng nói dì như thế. Con không nghĩ gì đâu, ba ạ - Quay sang bà Mỹ Hương, Tịnh Phương nhỏ nhẹ - Con sẽ ở nhà lâu đấy, dì ạ. Chắc là cả tháng con mới đi, có dì phiền không hở dì ?
Bà Mỹ Hương quắc đôi mắt lên, nhưng thật nhanh bà đã lấy lại vẻ bình thường. Bà xua tay rối rít :
- Ồ, con gái nói gì mà lạ thế ? Sao lại phiền khi mà đây chính là nhà của con ! Dì chỉ muốn biết con ở nhà bao lâu để nhờ con một việc thôi . . . Không biết con có sẵn lòng giúp không ?
Tịnh Phương gật đầu :
- Nếu việc đó không ngoài khả năng của con thì không có gì là không được hết, dì ạ.
Bà Mỹ Hương hớn hở cười :
- Không đâu, không có gì là vượt quá khả năng của con hết. Việc mà dì nhờ con rất dễ, chỉ cần con có thành ý là được rồi . . .
Tịnh Phương gật đầu :
- Vậy thì dì nói đi ! Con có thể giúp dì được việc gì ạ ?
Bà Mỹ Hương cười thật tươi :
- Chuyện là vầy, chị Chi con sắp làm lễ đính hôn. Nhưng nghĩ mãi mà dì và chị Chi vấn không thấy ai làm phù dâu hợp hơn con. Dì chỉ sợ con bận học không về được thì hỏng hết. May qua, con lại nghỉ ở nhà cả tháng. Như thế là quá may rồi. Chuyện này thì thật là không vượt quá khả năng của con, phải không ?
Bà Mỹ Hương đưa ra vấn đề thật đột ngột khiến cả hai cha con Tịnh Phương cùng sững người lại. Nhưng rồi Tịnh Phương là người bình tĩnh lại trước. Cô gượng cười :
- Chuyện đó thì không khó thật, nếu như hôm đó con không bận chuyện gì thì con sẵn sàng thôi.
Ông Tịnh vội nói :
- Tịnh Phương à, con phải nghĩ lại chuyện này đấy. Ba thường nghe các ông già bà cả nói rằng con gái không nên làm dâu phụ, vì như thế sẽ mất duyên con gái đấy.
Bà Hương như nhảy nhổm lên :
- Ông nói gì lạ vậy ? Chị em nó với nhau mà mất duyên cái gì ? Chẳng lẽ ông không muốn cho con gái ông giúp Mỹ Chi hay sao ?
Ông Tịnh lung túng :
- Không phải là như thế, chỉ vì . . .
Tịnh Phương nhìn cha :
- Không sao đâu, ba ạ. Con làm được mà ! Ông bà ta xưa kia thường mê tín nên mới nghĩ như thế chứ bọn con được học hành như thế này thì chẳng lẽ cũng tin như các cụ hay sao ? Con mà không có duyên thì dù cho có kín cổng cao tường đến mấy cũng vẫn vô duyên thôi. Nhưng nếu con có đức hạnh thì dù có làm phù dâu trăm lần cũng chẳng sao đâu ba.
Bà Mỹ Hương vội chộp ngay lấy câu nói của Tịnh Phương :
- Con gái nói phải đấy, ông mà còn lạc hậu như thế hay sao ? Thôi nhé, như thế là dì yên tâm rồi. Không có chuyện thay đổi nữa đâu nhé Tịnh Phương.
- Vâng, dì cứ yên tâm. Con không quên điều mình đã hứa đâu.
- Vậy thì dì vào trong đây, không làm phiền hai cha con tâm sụ nữa.
Bà Mỹ Hương đứng lên và đi nhanh vào trong như sợ nếu bà chần chừ, có thể Tịnh Phương sẽ đổi ý. Trên môi bà Hương nở một nụ cười hể hả, đắc thắng vì ý định của bà đã thành công. Cái con bé khờ khạo này sẽ không thể nào thấy được cái thâm ý của bà đâu.
Nhất định trong ngày đính hôn, Mỹ Chi sẽ đẹp gấp vạn lần Tịnh Phương. Bà nhất định sẽ làm được điều đó. Và như thế, trong lòng Thoại sẽ không còn vấn vương gì cái con vịt Tịnh Phương xấu xí này nữa khi mà trong tay anh đã có con thiên nga Mỹ Chi xinh đẹp. Và sau đó, bà sẽ thúc hối Thoại làm đám cưới thật nhanh, như thế thì mới thực sự yên tâm.
Thật ra bà Mỹ Hương muốn buổi lễ này là lễ cưới hơn là đính hôn. Nhưng nếu như thế thì con gái bà lấy chồng mà lại không đủ các nghi lễ long trọng. Vì thế mà bà buộc lòng phải đồng ý với gia đình Thoại. Nhưng bà sẽ không để lâu đâu, vì Mỹ Chi phải chính thức làm vợ Thoại thì bà mới hết mọi nỗi lo trong lòng.
Cả hai cha con Tịnh Phương đều không trông thấy nụ cười đó, thế mà trong lòng ông Tịnh vẫn trĩu nặng. Ông nắm chặt tay con gái :
- Con không phải nhận lời nếu như con không muốn, con ạ. Ba không muốn con khó sử và bị tổn thương đâu.
Tịnh Phương lắc đầu :
- Con không sao đâu, ba ạ. Con đã nghĩ kỹ rồi, đời đâu phải là chuyện gì cũng như ý mình dâu. Vấn đề là mình có làm chủ được bản thân mình hay không mà thôi.
Ông Tịnh vui mừng nhìn con gái :
- Con nghĩ được như thế thì ba yên tâm rồi – Rồi ông lại dặn dò - Nhưng nếu như con thấy không thích thì cứ lên tiếng nhé, không phải miễn cưỡng đâu nhé.
- Con có gì đâu mà phải miễn cưỡng hở ba, chị Chi cũng tốt với con lắm. Làm được điều gì để giúp cho chị ấy thì con không ngại đâu.
Ông Tịnh chăm chú nhìn con :
- Nhưng con có biết là Mỹ Chi đính hôn với ai không ?
Tịnh Phương lắc đầu :
- Chuyện đó đâu quan trọng hở ba ? Dù chị ấy đính hôn với ai thì cũng đâu có liên quan gì tới con, vì họ sẽ có cuộc sống riêng của họ mà.
Dù Tịnh Phương nói cứng như thế nhưng ông Tịnh đã thấy được ánh mắt tối lại của cô, và nét đau đớn hằn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Điều đó chứng tỏ là con gái ông đã phải dằn nén ghê lắm để giấu kín nỗi đau của mình.
Biết là con gái đau lòng như thế mà ông Tịnh đành phải nín thinh. Bởi vì ông không biết là mình phải nói gì nữa bây giờ để xoa dịu con gái chứ chứ đừng để cho vết thương trong lòng nó càng rách toạc ra thêm.
Ông Tịnh tự giận mình. Ông giận mình bất lực vì đã không giúp được gì cho Tịnh Phương. Ông cũng giận luôn cả bà Mỹ Hương, vì bà ta đã lại khơi thêm vào vết thương đang rỉ máu trong lòng Tịnh Phương.
Ông Tịnh chợt nghĩ, điều sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông chắc là việc ông đã cưới bà Mỹ Hương và để cho mẹ con bà sống ở đây. Nhưng chuyện đã rồi, ông còn có thể làm gì được nữa bây giờ !
Không thể nén nhịn được nữa, ông Tịnh buột miệng nói :
- Nhưng mà chú rể đây lại là thằng Thoại đó con.
Tịnh Phương cười nhẹ :
- Con đã nói là ai thì cũng vậy thôi mà. Con không nhận lời thì cũng có làm thay đổi được điều gì đâu hở ba ?
Ông Tịnh ngập ngừng :
- Nhưng mà . . .
- Ba đừng băn khoăn nữa, ba ạ. Con đã hiểu rõ vấn đề rồi mà. Có thể trước kia con đã ngộ nhận, nhưng khi hiểu biết được mọi điều thì phải chấp nhận chứ ba. Nếu như không hiều được như thế thì hôm nay con chưa về nhà đâu. Mà con đã về rồi thì ba không cần phải lo lắng như thế nữa.
Vòng tay ông Tịnh ôm chặt bờ vai nhỏ nhắn của con gái, ông nói mà nước mắt đã ứa ra :
- Con giỏi lắm, con gái của ba. Con dũng cảm như thế thì chuyện gì cũng không thể nào làm con nao núng được. Đúng không con ?
Tịnh phương ngả đầu vào ngực cha tin cậy :
- Nhất là khi bên cạnh con còn có một ông bố tuyệt vời như thế này thì lại càng không phải sợ điều gì nữa, phải không ba ?
Tịnh Phương bước vào nhà Thoại, cô nhìn thấy ngay ông bà Mẫn đang ngồi nơi phòng khách. Cô nhanh nhẩu chào :
- Con chào hai bác !
Bà Mẫn lên tiếng ngay :
- Ôi, Tịnh Phương ! Con về từ bao giờ thế ? Bác mong con quá.
Tịnh Phương bước lại gần bên ông bà Mẫn, cô nhỏ nhẹ trả lời :
- Con vừa mới về đó bác, chỉ chào ba con xong là con qua đây đó. Rồi cô chăm chú nhìn bà Mẫn – Bác ơi, bác không khỏe à ?
Bà Mẫn kéo tay Tịnh Phương và hỏi lại cô :
- Ngồi xuống đây nào, con gái ! Sao con lại hỏi bác như thế ?
Tịnh Phương ngồi xuống bên bà Mẫn :
- Vì con nhìn thấy trên mặt bác những nét mệt mỏi.
Bà Mẫn lắc đầu :
- Bác chỉ mệt một chút thôi, chứ không có bệnh gì đâu.
Ông Mẫn chen vào câu chuyện giữa hai người :
- Tịnh Phương về nhà chơi lâu không hở con ?
- Con ở chơi đến hết hè con mới đi, bác ạ. Bác có cần gì con không hở bác ?
Ông Mẫn cười :
- Bác thì không cần, nhưng bác gái con thì chắc là có đấy. Bác gái con nhớ con lắm, con phải thường xuyên về thăm nhà chứ !
Tịnh Phương cười :
- Thế nhưng con về thì bác có gì cho con ăn không ?
Bà Mẫn mắng yêu :
- Chó con, ăn được bao nhiêu mà làm như chết đói thế hở ? Cứ về đi rồi muốn ăn món gì cũng có hết.
Tịnh Phương xụ mặt :
- Nói thế thôi chứ chẳng còn bao nhiêu ngày nữa thì bác cũng đâu cần đến con nhỏ này đâu. Bác sẽ có người bầu bạn rồi mà.
Bà Mẫn nghiêm mặt :
- Con nói gì thế hở ? Tại sao bác lại không cần con nữa ?
Tịnh Phương lung túng ngồi im, cô tự mắng mình là đã hồ đồ mất rồi. Tại sao cô lại nói ra những lời như thế nhỉ khi mà cô biết rất rõ rằng ông bà Mẫn thực sự yêu thương cô. Từ bao nhiêu năm nay, cô có khác nào đứa con gái nhỏ của ông bà đâu. Và ông bà thì có khác nào cha mẹ của cô.
Từ bao nhiêu năm nay, cô không còn mẹ. Nhưng cô có thiếu bàn tay ấm áp của một người mẹ đâu, vì bà Mẫn đã làm cho cô biết bao điều của một người mẹ. Thế thì tại sao cô lại hẹp hòi như thế ?
Đôi mắt Tịnh Phương lại ướt vì ân hận, cô nói nhỏ :
- Con xin lỗi, con sai rồi !
Bà Mẫn choàng tay ôm Tịnh Phương, giọng nói của bà cũng đầy ngậm ngùi :
- Bác hiểu mà, con gái ! Con không phải áy náy như thế. Nhưng bác cũng muốn nói rõ cho con biết là dù có sảy ra chuyện gì đi nữa thì con vẫn là con gái của bác. Dù cho có thêm bao nhiêu người nữa hiện diện trong ngôi nhà này thì con cũng vẫn là người bác cần hơn cả.
Ông Mẫn cũng chen vào :
- Con không phải nghĩ như thế đâu, Tịnh Phương ! Con vẫn cứ ra vào căn nhà này như từ trước tới giờ chứ không phải ngại ngùng gì đâu nhé. Căn nhà này lúc nào cũng có chỗ của con đó.
Tịnh Phương hết nhìn bà Mẫn rồi lại quay sang nhìn ông Mẫn. Rồi thình lình, cô òa lên khóc. Vừa khóc, cô vừa mếu máo :
- Con cảm ơn hai bác, nhưng con không thể . . .
Bà Mẫn cũng bật khóc :
- Tịnh Phương, bác phải làm gì bây giờ ? Bác đâu có muốn chuyện sảy ra như thế này đâu. Nhưng thật lòng, bác không thể ngăn cản được thằng Thoại. Làm cha mẹ như bác thì thật là thất bại, phải không ?
Tịnh Phương úp mặt vào vai bà Mẫn, cô cố nín khóc :
- Bác đừng tự trách mình như thế, mà con lại thấy cái lỗi của mình lớn hơn. Là con vô duyên thôi mà.
Bà Mẫn nâng mặt Tịnh Phương lên, bà nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm của cô :
- Tịnh Phương, là thằng Thoại không có mắt nên mới chọn lựa như thế.
Nhưng bác là mẹ, bác không thể bỏ mặc con mình được nên mới phải miễn cưỡng để lo cho chúng nó. Nhưng thật lòng, bác không bằng lòng một chút nào cả. Đứa con dâu mà bác chờ đợi không phải là cô gái đó, chỉ tại bác không cản được thằng Thoại thôi.
Tịnh Phương lau nước mắt, cô lắc đầu :
- Bác đừng nói như thế, bác ạ. Anh Thoại rất yêu chị Chi, vì thế bác đừng ngăn cản làm gì mà. Hãy để cho anh ấy cưới người mà anh ấy yêu, như thế thì anh ấy mới có hạnh phúc chứ bác.
Bà Mẫn thở dài :
- Yêu với đương gì, chỉ toàn là những chuyện gì đâu thôi chứ có gì là quan trọng đâu ? Ngày xưa hai bác lấy nhau mà trước ngày cưới còn không biết mặt nhau, thế mà vẫn cứ sống hạnh phúc chứ có cãi nhau ngày nào đâu. Chỉ cần cưới được một người vợ đảm đang, hiền thục và người chồng thì chăm chỉ, đàng hoàng thì tất nhiên là gia đình sẽ hạnh phúc thôi mà.
Tịnh Phương cười nhẹ :
- Mỗi thời một khác chứ bác, làm sao có thể so sánh như thế được. Hai người phải yêu nhau mới tạo dựng được một gia đình hạnh phúc. Bác đừng có thái đọ như thế mà anh Thoại buồn đấy bác ạ.
- Nhưng mà bác tức lắm ! Lời bác nói nó nghe rồi chỉ bỏ ngoài tai chứ có làm theo đâu.
- Anh Thoại cũng lớn rồi, bác đâu có thể bắt buộc anh ấy làm theo bác được. Nhất là chuyện hôn nhân chuyện chung thân đại sự, bác lại càng không thể bắt buộc được đâu.
Bác Mẫn vuốt tóc Tịnh Phương :
- Nhưng bác rất muốn có con con dâu của bác, điều này bác đã ước ao từ rất lâu rồi. Bây giờ thì thằng Thoại đã làm cho bác thất vọng mất rồi.
Tịnh Phương cười gượng :
- Không làm con dâu thì làm con gái, có sao đâu hở bác ? Mà như thế thì lại càng thích hơn vì làm con dâu thì phải ké né mẹ chồng, chứ còn con gái thì tha hồ nhõng nhẽo chứ ạ.
Bà Mẫn mỉm cười mà nước mắt rưng rưng. Con bé thật là khéo nói, vì bà biết tuy miệng nói như thế nhưng trong lòng Tịnh Phương đang đau khổ ghê lắm. Thế mà chẳng những bà chưa an ủi được nó mà nó lại còn an ủi ngược lại bà nữa chứ !
Choàng tay ôm chặt Tịnh Phương vào lòng, bà Mẫn tha thiết :
- Con gái, con thật tốt ! Vậy là ta đã có được con gái rồi.
Từ nãy giờ cứ mãi ngồi im theo dõi bà Mẫn và Tịnh Phương nói chuyện, giờ đây ông Mẫn mới hể hả cười :
- Thế là tốt rồi, không làm con dâu thì làm con gái. Nhưng con gái nhớ đòi mẹ chia phần đấy nhe !
Tịnh Phương ngơ ngác :
- Chia phần gì ạ ?
Ông Mẫn quơ tay một vòng xung quanh nhà :
- Thì tất cả những thứ trong nhà này, có cái gì thì con đòi chia cái đó. Bây giờ con là con gái thì cũng bằng các anh chứ có kém gì đâu.
Biết là ông Mẫn muốn an ủi mình, Tịnh Phương lại thấy muốn khóc. Nhưng cô biết là mình không được quyền khóc trước mặt hai người. Vì thế, cô cố gắng nuốt ngược nước mắt vào lòng để cho nụ cười cô thật tươi :
- Đương nhiên rồi, con nhất định phải đòi các anh chia thật đủ con mới chịu.
Bà Mẫn dịu dàng :
- Con không phải đòi, người mẹ này nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Từ khi con mới tập đi, mẹ đã coi con là con gái của mẹ rồi cơ mà. Chẳng những chia phần cho con mà mẹ còn phải chia cho con nhiều hơn các anh nữa kìa.
Tịnh Phương ngạc nhiên :
- Sao thế hở mẹ ? Con thì cũng chỉ được bằng các anh chứ sao lại được phần hơn ?
Bà Mẫn dịu dàng giải thích :
- Các anh con là con trai, chúng nó đủ mạnh mẽ để bươn chải với đời chứ còn con là con gái yếu ớt như thế này thì phải được thương yêu hơn chứ !
Càng nghe bà Mẫn nói, trong lòng Tịnh Phương càng thấy chua xót. Một người mẹ biết nghĩ như thế thì nhất định sẽ đối xử rất tốt với con dâu. Vậy mà cô lại không được hưởng phần phước đó. Có phải là số phận chơi khăm cô không khi mà từ khi hiểu biết đến giờ, cô đã luôn luôn nghĩ là mình sẽ là con cái trong gia đình này. Và hạnh phúc sẽ tròn đầy biết bao khi mà cô là một người có được tình yêu tuyệt vời của chồng và cha mẹ chồng thì hết lòng thương mến !
Thế mà giờ đây, cái hạnh phúc ngỡ đã trong tầm tay đó lại vuột mất rồi, để cô chỉ còn lại nỗi ngậm ngùi cho thân phận mình mà thôi. Thật lòng mà nói, tuy buồn rầu nhw thế nhưng Tịnh Phương vẫn không hề oán trách Mỹ Chi một chút nào. Cô chỉ nghĩ là duyên phận không tới với mình thì đành phải chịu mà thôi !
- Tịnh Phương đang nhõng nhẽo gì với mẹ anh đó ? Đòi bánh phải không ?
Tiếng Thoại cất lên ngay từ ngoài cửa khiến cả ba nhười cùng giật mình quay ra. Ông Mẫn cau mày :
- Con đi đâu mà mãi đến giờ này mới về ? Cơm nước cũng không ăn nữa !
Thoại ngồi xuống ghế anh cười :
- Con lớn rồi mà ba, ba để con thoải mái một chút đi. Không ăn cơm nhà một bữa có sao đâu.
Bà mẫn nói mát :
- Bây giờ thì con đâu cần gì cái nhà này, phải không ? Ở ngoài có nhiều thú vui hơn mà.
Thoại xua tay :
- Thôi mà, con làm sao mà không cần gia đình mình được ! Chỉ có điều là lâu lâu con cũng phải ra ngoài một chút chứ - Quay sang Tịnh Phương, anh nhắc lại câu hỏi của mình để lảng chuyện – Sao đây, nhõng nhẽo gì với mẹ anh đây ?
Biết là Thoại đang bị cha mẹ trách, và cũng muốn anh thoát khỏi cảnh khó xử nên Tịnh Phương bắt nhịp ngay với câu nói của anh. Cô trề môi :
- Không dám chỉ là mẹ của anh đâu. Mẹ của em đó !
Thoại trợn mắt :
- Cái gì ? Nhận vơ à ? Mẹ nào của em ?
Tịnh Phương nghiêng đầu nói với bà Mẫn :
- Mẹ nói đi, mẹ có phải là mẹ của con hay không ?
Bà Mẫn gật đầu :
- Đúng thế, Tịnh Phương là con gái của mẹ đấy. Từ lâu rồi, mẹ rất mong Tịnh Phương là người nhà của chúng ta. Vì thế, mẹ mới nhận em làm con gái đó.
Câu nói của bà Mẫn đầy ẩn ý, nhưng Thoại vẫn vô tình không biết. Hoặc giả anh cố tình không nhận ra thì không ai hiểu được. Chỉ thấy anh vẫn vô tư trêu chọc Tịnh Phương :
- Dù mẹ không nhận Tịnh Phương làm con gái thì cô ấy có khác gì con gái của mẹ đâu. Vì có khi nào ở nhà Tịnh Phương lại không nhõng nhẽo đòi quà của mẹ ?
Bà Mẫn lắc đầu :
- Tuy là thế nhưng bây giờ mẹ vẫn muốn TỊnh Phương làm con gái của mẹ, như thế em nó mới có danh phận trong nhà này. Kể từ bây giờ, em Phương cũng là một thành viên như con và anh Thuận con vậy. Tất cả mọi quyền lợi Tịnh Phương đều có phần đấy.
Thoại nhìn Tịnh Phương, anh giả vờ kêu lên :
- Coi bộ con hơi bị ganh tỵ à nha ! Tịnh Phương đã có phần bên chú Tịnh rồi, bây giờ còn đòi chia phần bên này nữa thì làm sao mà xài cho hết ? Chắc là con cũng phải qua đòi làm con chú Tịnh quá !
Bà Mẫn nghiêm mặt nhìn con trai :
- Con đừng có làm chuyện không giống ai như thế ? Đâu phải chú Tịnh không chừa phần nào cho con, chỉ là tại con không biết hưởng thôi chứ !
Thấy câu chuyện chuyển sang một hướng khác, Tịnh Phương vội đứng lên. Cô chào mọi người và nói :
- Muộn rồi, con phải về đây mẹ ạ !
Bà Mẫn gật đầu :
- Ừ, con về nhà ngủ sớm đi nhé ! Con gái không nên thức khuya quá, không có lợi cho nhan sắc đâu. Sáng mai dậy sớm sang đây đi chợ với mẹ nhé !
Tịnh Phương gật đầu :
- Con biết rồi, con về đây ạ !
Mọi chuyện rồi cũng đi vào ổn định. Tịnh Phương có buồn đau đến đâu thì cũng phải chấp nhận mọi điều. Vì cô có thể làm điều gì khác hơn nữa để làm thay đổi tình thế bây giờ ? Vì thế, cô đành giấu kín tâm sự của mình. Tịnh Phương rất sợ sự thương hại của mọi người, nhất là cô không muốn thấy sự hả hê giễu cợt của bà Mỹ Hương dành cho mình nếu như bà đọc được nỗi đau trong lòng cô.
Tịnh Phương cũng thấy làm lạ cho mình là tuy buồn đau là thế, vậy mà cô lại không thấy lòng mình oán trách Mỹ Chi một chút nào. Cô vẫn nhìn Mỹ Chi với ánh mắt thân thiện, và tình cảm trong lòng cô dành cho Mỹ Chi thì vẫn không thay đổi.
Sáng nay, Mỹ Chi gọi Tịnh Phương khi cô còn đang tập thể dục :
- Phương ơi !
Ngưng tập, Tịnh Phương quay lại hỏi :
- Có gì cần em hở chị Chi ?
Mỹ Chi cười thật tươi :
- Ừ, Chị tính rủ em đi chợ thôi chứ không có gì.
Tịnh Phương cười nụ :
- Cha, sáng sớm mà đã rủ em đi chợ rồi ! Chắc là định đãi em ăn sáng chứ gì ?
Mỹ Chi cũng cười :
- Ăn sáng chỉ là chuyện nhỏ, Phương muốn vào nhà hàng cũng được nữa là.
Tịnh Phương tò mò nhìn Mỹ Chi :
- Chà, chuyện lạ à nha ! Chị tính mua chuộc em vì chuyện gì đây không biết ? Có lẽ mình phải coi chừng vụ hối lộ này mới được, có khi ở tù cũng không chừng !
Mỹ Chi thân mật đập nhẹ vào vai Tịnh Phương :
- Phương nói gì thấy ghê, làm như Chi đưa Phương vào chỗ chết vậy, cứ yên tâm đi, Chi không làm hại Phương đâu. Chỉ là Chi muốn rủ Phương đi chợ để mua một số đồ dùng thôi.
Tịnh Phương thắc mắc :
- Chị Chi muốn mua gì sao không đi với dì ?
Mỹ Chi lắc đầu :
- Chi cũng không mua gì quan trọng lắm đâu, chỉ là đi mua mấy thứ lặt vặt thôi. Đi với mẹ thì Chi không thích, vì ý mẹ thường không hợp với ý Chi !
Suy nghĩ một lúc, Tịnh Phương gật đầu :
- Cũng được, sáng nay em không bận gì, em đi cùng chị và cũng mua mấy thứ đồ dùng luôn thể. Vậy chị đợi em vào tắm cái rồi đi nhé !
Mỹ Chi vội nói :
- Cũng không vội lắm đâu, vì mấy cửa hàng mình cần mua thì họ không bán sớm như thức ăn đâu Phương ạ !
- Vậy thì cũng được, nhưng mà em cũng sửa soạn nhanh chứ không bắt chị phải đợi lâu đâu.
Tịnh Phương vào nhà rồi, chỉ còn lại một mình Mỹ Chi với khoảng sân rộng. Cô đứng đó với nỗi băn khoăn luôn lặng trĩu trong lòng. Liệu cô có thể giấu Thoại được tỳ vết của mình không nhỉ ? Tuy mẹ cô đã cam đoan rất chắc chắn với cô là bà sẽ giúp cô trót lọt, nhưng là một bác sĩ, chuyện qua mặt anh thật là rất khó.
Một khi chuyện cô gian dối bị đổ bể thì cuộc sống của cô sẽ ra sao nhỉ ? Liệu Thoại có tha thứ cho cô hay không hay là anh sẽ khing ghét cô ? Và như thế thì hạnh phúc làm gì có được với cô ?
- Chị Chi, em xong rồi ! Mình có thể đi được rồi đó ! Chị đang suy nghĩ gì vậy ?
Tịnh Phương trở ra thật nhanh đúng như lời cô nói. Câu hỏi của cô vang lên phía sau làm Mỹ Chi giật mình quay lại. Cô vội buông rơi ý nghĩ đang đè nặng tâm trí mình và cười gượng :
- Có suy nghĩ gì đâu, chỉ là đứng đợi Phương thôi mà.
- Vậy thì mình đi !
Tịnh Phương nhắc lại, Mỹ Chi gật đầu :
- Ừ, tụi mình đi hai hay là một xe ?
Tịnh Phương dắt chiếc xe của mình ra :
- Đi một thôi cho tiện, với lại đỡ tốn tiền gửi xe nữa.
Mỹ Chi bật cười :
- Muốn đi một chiếc thì một chiếc, nhưng có cần phải hà tiện như thế không ?
Tịnh Phương cũng cười :
- Tiết kiệm chính đáng mà, đâu phải hà tiện.
Tịnh Phương cho xe chạy lướt êm trên con đường đất đỏ. Tuy con đường này đã được nện kỹ, thế nhưng bụi vẫn cứ bay lên mịt mù theo từng vòng bánh xe lăn. Mỹ Chi nhăn mặt :
- Con đường này bụi khủng khiếp thật. Sao người ta không tráng nhựa nhỉ ?
Tịnh Phương bật cười :
- Chị làm như đây là một thành phố lớn vậy, có con đường như thế này là tốt lắm rồi chứ mấy năm trước nó chỉ là một con đường đê thôi đó. Nếu trời mưa thì trơn trượt và khó đi tới nỗi người ta ngã oanh oách trên đường đấy.
- Nếu mà như thế chắc là Chi không dám ra đường bao giờ quá. Mới chỉ như thế này mà đã ớn lắm rồi.
- Nhưng mà chị đâu có còn ở đây lâu nữa đâu mà ớn, chẳng mấy chốc thì chị đã lên Saigon rồi mà.
Mỹ Chi lúc lắc đầu :
- Nói vậy chứ cũng không chắc là mau đâu Phương, anh Thoại còn phải đi kiếm nhà nữa chứ. Mà nhà ở Saigon thì Phương biết rồi đó, kiếm một căn nhà vừa với túi tiền của mình mà ưng ý thì đâu có dễ.
Tịnh Phương cũng lắc đầu :
- Thế thì không phải rồi, chuyện đó đâu có khó. Hai bác Mẫn dư sức mua nhà theo ý muốn cho anh Thoại mà. Ngay cả anh Thuận, nếu muốn mở công ty, hai bác cũng lo được đấy.
Câu nói của Tịnh Phương làm Mỹ Chi mừng thầm trong bụng. Nếu đúng thật như lời Tịnh Phương nói thì thật là hết ý. Không ngờ ông bà Mẫn giàu như thế ! Vậy thì bằng mọi cách, cô phải nắm giữ Thoại thật chắc mới được !
Nhỏ giọng, Mỹ Chi hỏi dò Tịnh Phương :
- Phương này, Chi hỏi điều này nha . . .
Tịnh Phương gật đầu :
- Chị cứ hỏi đi !
Mỹ Chi làm ra vẻ ngập ngừng :
- Sao Chi thấy . . . thấy . . . anh Thoại rất có vẻ thân thiết với Phương, thế sao hai người . . . không yêu nhau nhỉ ?
Câu nói của Mỹ Chi như một nhát dao cứa sâu vào trái tim đang nhức nhối của Tịnh Phương. Thế nhưng cô không muốn để Mỹ Chi biết được nỗi đau của mình, nên Tịnh Phương cố giả giọng bong đùa :
- Nếu yêu thì sao ? Chị rút lui hả ?
Mỹ Chi không ngờ cô lại hỏi mình như thế. Cô lung túng :
- Chuyện đó thì . . .
- Thì chị không chia tay được chứ gì ? Vậy thì chị thắc mắc làm chi chuyện tình cảm của người khác !
Mỹ Chi đã lấy lại bình tĩnh, cô trả lời :
- Không phải Chi tò mò chuyện của Phương đâu, mà bởi vì Chi thấy lạ . . .
- Lạ chuyện gì ?
- Là tại sao anh Thoại lại không yêu Phương ! Vì Chi thấy Phương rất đáng yêu.
Tịnh Phương bật cười thật to như để che giấu đi nỗi đau trong lòng mình :
- Là chị thấy thế thôi chứ không phải là như thế đâu. Bởi vì anh Thoại và em đã sống bên nhau từ khi em mới sinh ra đến giờ, em có bao nhiêu thói hư nết xấu anh ấy đều biết. Anh ấy không ghét em mới là lạ chứ không yêu là lẽ đương nhiên rồi. Vả lại, tình cảm của hai gia đình thân thiết như thế nên mọi người đều coi nhau như ruột thịt đó thôi. Vậy thì làm sao anh Thoại có thể yêu em cho được.
Mỹ Chi giấu một tiếng thở ra nhẹ nhõm. Những lời giải thích của Tịnh Phương đã làm cho mối nghi ngờ trong lòng cô vơi hẳm đi. Chẳng phải là Mỹ Chi áy náy vì mình đã có được tình yêu của Thoại mà làm cho Tịnh Phương đau khổ đâu. Đơn giản chỉ là vì cô vẫn còn e ngại tình cảm Thoại dành cho Tịnh Phương. Biết đâu, có lúc nào anh nghĩ lại thì cô phải làm sao đây ?
- Chị Chi, chị xuống đi để em gửi xe.
Mãi suy nghĩ, Mỹ Chi không biết là mình đã đến chợ, và Tịnh Phương đã cho xe dừng lại. Mỹ Chi vội nhảy xuống, Tịnh Phương dặn dò :
- Chị đứng đợi em ở đây nhé, đừng có đi đâu đấy.
- Chi biết rồi, Phương cứ yên tâm.
Mỹ Chi đứng nhìn vơ vẩn cảnh vật chung quanh mình. Một ngôi chợ khá khang trang hiện ra trước mắt cô. Tuy còn sớm là thế mà người ta đi chợ cũng khá đông. Tiếng nói cười của người mưa kẻ bán tạo nên một thứ âm thanh thật náo nhiệt, thật sôi động vây bọc lấy cô.
- Chi , phải là em không ?
Một người nào đó gọi nhanh tên Mỹ Chi khiến cô giật mình quay lại. Vừa trông thấy người đang gọi mình, mặt cô đã lập tức biến sắc. Mỹ Chi quay mặt đi nơi khác ngay, nhưng anh chàng thanh niên cao lớn đã không để chậm một giây. Anh đã tiến đến ngay trước mặt Mỹ Chị :
- Đúng là em rồi phải không Chi ? Anh đi tìm em thật là không uổng công một chút nào.
Biết là không thể né tránh được nữa, Mỹ Chi đành phải đối diện với người thanh niên ấy. Nhưng thái độ của cô thật miễn cưỡng. :
- Sao anh lại có mặt ở đây hở anh Khoa ? Anh đừng có nói là đi tìm em đấy nhé !
Khoa, chính là anh chàng thanh niên đó cười thật tươi :
- Nhưng mà đúng là như vậy mà.
Mỹ Chi nhăn mặt :
- Anh đừng có nói xạo đi, làm sao anh biết em ở đây mà tìm ?
- Thì anh cũng phải tìm cách để biết chứ, chẳng lẽ em biến mất tích hay sao mà anh không tìm ra ?
- Nhưng mà anh tìm em để làm gì nữa, chúng mình đã chia tay nhau rồi mà ?
Khoa lắc đầu :
- Là em nói chia tay, chứ anh đâu có nói.
- Ai nói thì cũng thế thôi, khi một người đã muốn cắt đứt thì níu kéo nữa mà làm chi ?
Khoa lắc đầu :
- Chuyện đâu có đơn giản như em nói vậy, chúng mình còn ràng buộc với nhau nhiều thứ lắm chứ. Làm sao có thể nói chia tay nhau là chia tay nhau ngay được ?
Mỹ Chi gằn giọng :
- Tôi chẳng có gì mà nói là rằng buộc với anh hết cả, anh đừng có mà nói lung tung.
Khoa mỉm cười, anh lắm tay Mỹ Chi :
- Em đừng nóng, chuyện đâu còn có đó mà. Anh nói điều gì thì cũng còn có bằng chứng hết đó. Em hãy theo anh về Saigon đi, anh sẽ cho em coi.
Mỹ Chi vội giằng tay ra, cô hớt hoảng đưa mắt nhìn quanh :
- Bằng chứng gì ? Tôi không tin anh đâu. Anh muốn ngụy tạo ra cái gì mà không được!
Khoa vẫn cười :
- Anh ngụy tạo hay không thì em biết rất rõ mà, có điều là em cứ trốn ở đây thì không xong đâu. Em phải theo anh về thì mới giải quyết được.
Mỹ Chi hét lên nho nhỏ :
- Tôi không phải theo anh đi đâu cả, anh đừng có mà ép buộc tôi.
Khoa lại lắc đầu :
- Anh không thích ép buộc em, mà cũng không hề ép buộc em điều gì bao giờ cả. Anh chỉ muốn em tự nguyện đến với anh như từ trước tới giờ mà thôi.
- Vậy thì bây giờ tôi có thể nói với anh là tôi không muốn có một mối quan hệ nào với anh nữa hết. Anh đừng có làm phiền tôi nữa,
Câu nói của Mỹ Chi dừơng như đã làm cơn giận trong Khoa bừng lên, anh nghiêm mặt nhìn cô :
- Anh cũng không hề muốn làm phiền em một điều gì cả, nhưng em biết tính anh mà. Bất cứ một điều gì thì cũng phải rõ ràng, anh mới chấp nhận. Vì vậy mà anh mong em về để giải quyết mọi việc cho xong xuôi đã, khi đó anh sẽ không làm phiền gì em nữa.
Mỹ Chi đã thấy bóng Tịnh Phương thấp thoáng từ xa, cô vội nói :
- Anh Khoa, anh buông tha tôi có được không ?
Khoa gật đầu :
- Thì em cứ giải quyết xong mọi việc với anh đã. Nhất định là anh sẽ không làm phiền em nữa.
Mỹ Chi xuống nước :
- Anh muốn nói tới chuyện căn nhà chứ gì ? Anh cứ yên tâm, tôi sẽ hoàn trả cho anh trong một thời gian sớm nhất.
Khoa lắc đầu :
- Không phải chỉ có mỗi chuyện đó, còn nhiều chuyện khác nữa chứ !
Tịnh Phương đã ra gần tới nơi, Mỹ Chi cuống quýt gật đầu :
- Chuyện gì tôi cũng sẽ trả hết, nhưng anh phải đợi tôi.
- Đợi em tới bao giờ ?
- Ba tháng nữa.
Khoa lắc đầu :
- Lâu quá, anh không thể đợi được như thế đâu. Hai ngày nữa, anh đợi em ở tiệm café kia vào lúc chin giờ sáng. Chúng ta sẽ giải quyết hết mọi chuyện.
Vừa nói tay Khoa vừa chỉ sang tiệm café ngay bên đường. Mỹ Chi vội gật đầu, vì Tịnh Phương đã đi đến bên cô :
- Được rồi, tôi sẽ đến.
Khoa gằn giọng :
- Em nhớ là phải đúng hẹn đó. Em mà sai hẹn thì tôi sẽ tới tận nơi em đang ở bây giờ . Và khi đó em sẽ có nhiều chuyện vui cho mọi người cùng biết đó.
- Anh yên tâm đi, chắc chắn là tôi sẽ đúng hẹn mà.
Tịnh Phương ngơ ngác hỏi khi thấy gương mặt Mỹ Chi có vẻ lo lắng :
- Chuyện gì vậy chị Chi ?
Mỹ Chi vội vã lắc đầu :
- Không có gì.
Tịnh Phương vẫn nghi ngờ :
- Có thật không ? Vậy người này là . . .
Mỹ Chi vội vã cắt ngang câu nói của Tịnh Phương :
- Không có gì thật mà, đây chỉ là một người bạn cũ của chị mà thôi. Tình cờ chị gặp anh ấy ở đây nên mới nói một vài ba câu chuyện ấy mà. Thôi, chúng mình đi !
Khoa lên tiếng :
- Gì mà vội vã vậy Chi ? Em giới thiệu đi nào !
Ánh mắt Khoa gườm gườm nhìn Mỹ Chi, cô không dám phản kháng nên đành phải nói :
- Đây là anh Khoa, bạn của chị hồi đó. Còn đây là Tịnh PHương, em gái của tôi.
Khoa cười nhẹ, anh chìa tay ra :
- Hân hạnh được biết em gái của Mỹ Chi!
Tịnh Phương nhìn Khoa một thoáng, cô thấy anh chàng này có vẻ lạ lùng. Và dường như Mỹ Chi có vẻ đang e sợ anh ta một điều gì đó khiến cô cũng thấy e dè trước bàn tay đang chìa ra của Khoa. Nhưng vì lịch sự, cô không thể không đưa tay ra để bắt tay Khoa :
- Chào anh !
Bây giờ thì Mỹ Chi không thể chịu đựng được nữa, cô kéo mạnh tay Tịnh Phương :
- Thôi, mình đi nhanh lên Phương, chị thấy đói quá rồi.
Nói xong không để cho KHoa kịp có phản ứng, Mỹ Chi kéo tay Tịnh Phương đi thật nhanh. Không thể làm khác được, Tịnh Phương chỉ còn biết gật đầu chào Khoa một cái và bước đi theo Mỹ Chi mà lòng thì ngập đầy thắc mắc . .
Cái hẹn của Khoa khiến Mỹ Chi lo lắng vô cùng. Anh ta đã nói như thế thì nhất định anh ta sẽ làm đúng như vậy. Mỹ Chi còn lạ gì tính tình của anh ta nữa.
Thế nhưng mọi chuyện của cô và Khoa bị đổ bể thì thật là nguy hểm. Vì như thế cô sẽ chẳng còn gì. Sẽ không có một anh thanh niên nào lại chịu cưới một người con gái có quá khứ nhơ nhớp như cô. Huống gì gia đình Thoại lại là một gia đình nặng về lễ giáo.
Và nhất là, Mỹ Chi cảm nhận được một điều là cha mẹ Thoại không hề muốn có cô làm con dâu. Ông bà chỉ miễn cưỡng bằng lòng vì chiều theo ý Thoại mà thôi. Vậy thì khi biết rõ ràng mọi chuyện về cô thì nhất định đây sẽ là cái lý do chính đáng nhất để ông bà bắt Thoại bỏ cô.
Không được, Mỹ Chi không thể nào cam tâm chịu như thế được. Nhất định cô phải có cái đám cưới này. Và nhất định cô không để Thoại vuột khỏi tay mình. Nhất định cô phải thức hiện cho bằng được ý định của mình !
Mỹ Chi suy nghĩ đến nát cả óc ra mà vẫn không thể nào tìm được cách giải quyết. Và thái độ lo lắng của cô không thoát khỏi ánh mắt của bà Mỹ Hương.
Đợi lúc vắng người, bà Mỹ Hương kéo con gái vào phòng. Bà hỏi :
- Con có chuyện gì lo lắng phải không ? Con cãi nhau với thằng Thoại à ?
Mỹ Chi lắc đầu :
- Mấy hôm nay, anh Thoại đi Saigon con có gặp đâu mà cãi nhau !
- Thế thì chuyện gì lại làm con lo lắng như thế ?
Mỹ Chi phân vân nhìn mẹ :
- Có một chuyện, con không thể nào giải quyết được. Không biết mẹ có thể làm chuyện gì giúp cho con được không ?
Tự nhiên bà Mỹ Hương thấy lo lắng, bà vội vã hỏi :
- Chuyện có quan trọng lắm hay không ?
Mỹ Chi gật đầu :
- Rất quan trọng mẹ ạ, nếu như con không giải quyết được thì có thể làm ảnh hưởng đến đám cưới của con đấy.
Bà Mỹ Hương la lên :
- Vậy thì nói mau đi, tại sao không nói cho mẹ biết mà cứ để lo lắng một mình thì làm sao mà giải quyết được ?
Mỹ Chi ngần ngừ một thoáng, rồi cô quyết định kể ra với mẹ :
- Chuyện là vầy, có một người hồi đó quen với con, con mới gặp lại ngày hôm qua . . .
Bà Mỹ Hương nóng nảy cắt ngang lời con gái :
- Quen thì sao ? Có gặp lại thì cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Mỹ Chi khổ sở nhìn mẹ :
- Mẹ để yên con nói hết đã nào . . . Chuyện đâu phải đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Hồi đó con quen với anh Khoa, nhưng anh ấy là người đã cứu con ra khỏi cái nhà chứa đó . . .
Bà Mỹ Hương biến hẳn sắc mặt :
- Thế thì tại sao con còn gặp nó làm gì ? Đã như thế thì phải tránh mặt nó đi chứ !
Mỹ Chi ứa nước mắt :
- Nào phải con muốn gặp đâu, chỉ tại hôm qua đi chợ Khoa trông thấy con nên gọi đấy chứ !
- Thì sao ? Con đã bỏ về đây ở chừng ấy lâu rồi. Chẵng lẽ nó còn lưu luyến con hay sao ?
- Không phải là chuyện lưu luyến thôi đâu, mà con nghĩ còn chuyện khác nữa đấy.
- Chuyện gì nữa ? Trai gái thì chỉ có chuyện tình cảm thôi chứ còn chuyện gì nữa đâu? Mà đã cắt đứt rồi thì thôi, tại sao lại phải sợ nó ?
Mỹ Chi lau nước mắt :
- Nếu chỉ như mẹ nói thì con có gì phải sợ. Chỉ vì hồi đó tụi thằng Hùng đòi quá, con không biết làm sao cho tụi nó êm nên đã đem giấy tờ nhà của anh ta đi cầm để trả tiền cho tụi nó nếu không thì tụi nó rạch mặt con mất . . .
Bà Mỹ Hương kêu trời :
- Thiệt hết nói nổi con rồi, chuyện như vậy mà cũng dám làm. Vậy rồi căn nhà đó bị mất luôn rồi à ?
Mỹ Chi lắc đầu :
- Thì con tính làm đại rồi trốn về đây với mẹ là yên rồi, chứ có ngờ đâu là anh ta lại tìm được con. Nhưng con nghe đâu Khoa đã chuộc lại nhà rồi.
- Vậy thì bây giờ còn chuyện gì để nói nữa ?
Mỹ Chi lại khóc :
- Bây giờ Khoa đòi tính nợ với con, nếu con không giải quyết cho xong mọi việc thì anh ta sẽ tới đây nói hết mọi chuyện. Khi đó thì con sẽ mất hết . . .
Bà Mỹ Hương nhìn con gái trân trối mà không biết nói gì. Bà không ngờ chỉ một thời gian ngắn để con gái sống một mình mà nó lại làm ra chuyện lớn như vậy. Cái tính nhẹ dạ và bốc đồng của nó đã làm thân nó phải thiệt thòi, tưởng đâu giờ này bà đã tìm cho nó một con đường đi sáng sủa. Không ngờ cái dĩ vãng tối đen đó lại vẫn cứ theo nó dai dẳng mãi không thôi.
Nhưng bà Mỹ Hương vẫn mưu mô :
- Con nợ nó thì sao ? Có gì làm bằng chứng đâu ? Bây giờ nó lấy cái gì để chứng minh?
Mỹ Chi gật đầu :
- Hồi đó con cầm nhà của anh ta phải viết giấy mượn tiền đó mẹ, chắc là anh ta giữ giấy đó sau khi chuộc nhà.
- Lại còn như thế nữa, thật là không ai dại bằng con mà.
Bà Mỹ Hương lắc đầu nhìn con gái. Thật là dại dột ! Nhưng biết làm thế nào được bây giờ ! Bà đã bỏ nó một mình bơ vơ nơi cái thành phố xa hoa đó cơ mà ! Cuối cùng bà Mỹ Hương phải thở dài não nuột bảo con :
- Vậy thì phải trả tiền lại cho nó cho nó im chuyện đi thôi chứ không thể tránh né được đâu. Nhưng như thế thì con nợ nó bao nhiêu ?
Mỹ Chi len lén nhìn mẹ :
- Hồi đó con cầm căn nhà được hai mươi triệu, nhưng khi Khoa biết thì kể cả tiền lời đã lên đến ba mươi triệu rồi . . .
Bà Mỹ Hương trợn ngược mắt lên nhìn con gái, bà không thể nào nghĩ là con gái bà lại dám tiêu xài một số tiền lớn như thế. Bà nói như người hết hơi :
- Sao lại . . . lại . . . nhiều như thế ? Con xài gì mà dữ vậy ?
Mỹ Chi bật khóc :
- Con có xài gì đâu, tụi thằng Hùng nói là tiền nó chi hồi con còn làm cho tụi nó mà con chưa trả hết. Khoa đâu có trả tiền ra cho tụi nó đâu, vì thế nếu con không trả thì tụi nó sẽ thanh toán con . . .
Bà Mỹ Hương nói như than vãn :
- Thật mẹ cũng không biết tính sao nữa bây giờ, chuyện đã đến nước này , chẳng lẽ lại buông xuôi. Mà nếu trả tiền cho nó thì lấy đâu ra số tiền lớn như thế ?
Mỹ Chi khóc ròng :
- Mẹ mà không cứu con thì thật lòng con không biết làm sao ! Chắc là cái số con nó phải khổ như thế thôi.
Bà Mỹ Hương nạt nhỏ :
- Sao lại đổ cho số phận ? Là do mình tạo ra thôi. Bây giờ thì phải tìm cách kiếm tiền để bịt miệng cái thằng đó cho êm rồi sau này hãy tính – Bà suy tính thật nhanh – Con để dành được bao nhiêu tiền tất cả ?
Mỹ Chi lắc đầu :
- Chỉ có vài triệu thôi, không được bao nhiêu đâu.
- Mẹ cũng có được mười mấy triêu, nhưng như thế thì cũng chưa thể nào đủ được. Coi nào, nếu là ba mươi triệu thì còn thiếu tới mười mấy triêu nữa, kiếm đâu ra bây giờ ? . . . Thế thằng đó hẹn gặp con khi nào ?
- Ngày mai, mẹ ạ ?
Bà Mỹ Hương bật kêu lên :
- Thế thì làm sao mà lo cho kịp ? Liệu con có thể xin khất nó lại ít lâu không ? Đợi đám cưới xong rồi tính !
Mỹ Chi lắc đầu :
- Con sợ không được. Tính anh ta nóng nảy và cương quyết lắm.
Bà Mỹ Hương thừ người ra rồi bà bảo con gái :
- Con cứ yên tâm đi, để mẹ tìm cách. Nếu không tính được thì mẹ sẽ mượn đại tiền của dượng con.
- Vậy thì làm sao được hở mẹ ? Mẹ nói lý do làm sao với dượng được số tiền lớn như thế ?
- Nói là mượn, nhưng mẹ đâu có hỏi ông ấy. Mẹ lấy đại trong tủ rồi tính sau. Chuyện này gấp gáp quá rồi.
Mỹ Chi lo lắng hỏi mẹ :
- Vậy rồi mai mốt dượng hỏi thì mẹ nói sao ?
- Thì chừng đó rồi tính, không lẽ ông ấy giết mẹ hay sao mà lo ? Lo là chuyện của con đây nè, phải làm sao cho êm suôi mới được đó ! Thôi, ra ăn cơm đi ! Để đó mẹ lo !
Bà Mỹ Hương ra khỏi phòng rồi mà Mỹ Chi cứ mãi ngồi thừ ra đó. Tuy được mẹ hứa như thế nhưng sao cô vẫn cứ thấy trong lòng mình có một cảm giác thật bất an. Không biết ngày mai liệu cô gặp Khoa, anh ta có chịu nhận tiền khồn hay lại còn làm khó cô nữa ?
Mỹ Chi tìm cho mình một phương cách, phải làm thế nào để có thể qua được chuyện này một cách tốt đẹp nhất mới được. Lại còn phải tính tới chuyện nếu như cô gặp Khoa mà bị một người nào đó ở nhà ông Mẫn bắt gặp thì không biết tính sao ?
Mỹ Chi trằn trọc cả đêm để suy nghĩ cách làm tốt nhất. Và đến sáng thì cô đã có cách tránh mặt Khoa. Phải, cô nghĩ mình phải tránh mặt để anh ta không thể lằng nhằng để làm khó cô nữa. Nhưng tiền thì cô sẽ gửi trả đủ cho anh ta. Như thế thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Mới sáng ra, Mỹ Chi đã tìm mẹ. Cô hỏi ngay :
- Sao rồi mẹ ?
Bà Mỹ Hương gật đầu :
- Có đủ rồi, thế bây giờ con đi gặp nó à ?
Mỹ Chi gật đầu :
- Vâng, con định đi ngay cho kịp mẹ ạ !
- Vậy thì đi ngay đi, nhưng nhớ cẩn thận đừng để cho có chuyện gì xảy ra.
- Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm. Để con đi rồi về cho sớm.
- Em định đi đâu vậy Chi ?
Tiếng Thoại vang lên sau lưng làm cả hai mẹ con Mỹ Chi cùng giật mình. Họ cùng quay lại thật nhanh, và trong lúc bất ngờ, cả hai mẹ con cùng đứng im nhìn nhìn Thoại mà không nói được câu nào.
Bà Mỹ Hương lấy lại bình tĩnh trước, bà hỏi :
- Con về hồi nào mà sang đây sớm vậy hở Thoại ?
- Con về hồi tối hôm qua ạ, lúc đó cũng khuya rồi nên con không sang chào mẹ và chú.
Bà Mỹ Hương giã lả :
- À, là mẹ hỏi thế thôi, chứ có bắt lỗi là con không sang ngay đâu.
Thoại lại nhắc lại câu hỏi của mình lần nữa :
- Em định đi đâu hở Chi ?
Mỹ Chi lung túng, nhưng rồi cô cũng cố gắng trả lời :
- À, em chỉ định đi chợ thôi mà.
Thoại lại hỏi :
- Em muốn mua gì à ?
Mỹ Chi lại tìm cách trả lời :
- À, em chỉ định đi mua mấy thứ đồ dùng lặt vặt thôi mà.
Thoại sốt sắng :
- Vậy để anh đưa em đi !
Mỹ Chi vội lắc đầu :
- Không cần đâu anh, em đi một mình được rồi. Anh mới về chắc là còn mệt, anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi !
Thoại cười :
- Em coi anh là gì vậy ? Bộ anh là sên hay sao mà mới chỉ đi từ Saigon về đây mà phải nghỉ ngơi. Vả lại anh muốn đi với em nên dù có mệt cũng không sao.
Mỹ Chi vẫn tìm cách từ chối :
- Nhưng mà em đi mua mấy thứ của con gái, anh đi cùng thì ngại lắm.
Thoại cười to :
- Tụi mình sắp cưới nhau rồi, em còn ngại gì nữa. Huống hồ anh là bác sĩ, anh cũng hiểu biết chứ. Nào, không từ chối nữa. Chúng mình cùng đi thôi. Anh cũng mua sắm một ít đồ dùng, mà anh nghĩ là được em chọn cho anh thì nhất rồi.
Không còn cách nào khác, Mỹ Chi đành phải gật đầu :
- Vậy thì anh chờ em một lát, để em sửa soạn đã.
Thoại gật đầu :
- Em cứ từ từ, còn sớm mà. Anh cũng phải về nhà một chút – Quay sang bà Mỹ Hương, anh chào – Con về bên nhà đây mẹ.
Bà Mỹ Hương gật đầu, đợi cho Thoại đi khuất, bà hỏi con gái ngay :
- Bây giờ con tính sao ?
- Chắc là con phải nhờ Tịnh Phương đi dùm chứ không gặp Khoa không được đâu mẹ!
Bà Mỹ Hương lo lắng hỏi :
- Như thế có được không ?
- Cũng đành phải liều thôi, chứ con không muốn anh Thoại biết chuyện này đâu mẹ.
- Đương nhiên là không để cho thằng Thoại biết chuyện này rồi. Chẳng những là nó mà bất cứ ai cũng không để cho họ biết chuyện này được. Nhưng mẹ muốn hỏi là con nhờ con bé Tịnh Phương thì có được không ? Liệu nó có nói cho mọi người biết hay không ?
- Con nghĩ là không đâu, tính Tịnh Phương cũng được lắm.
Bà Mỹ Hương cũng có vẻ yên tâm :
- Thế con định nói với nó như thế nào để nhờ nó đi dùm con ? Vả lại, nó có biết thằng kia không ?
Mỹ Chi gật đầu :
- Hôm qua Tịnh Phương có gặp Khoa rồi, vì thế có thể nhờ được đấy mẹ ạ. Con định nói với Tịnh Phương là hồi đó con thiếu nợ Khoa rồi trốn về đây. Không ngờ anh ta kiếm ra con nên phải trả lại tiền cho anh ta. Nhưng con sợ anh Thoại biết nên phải nhờ Tịnh Phương đi. Đành phải chịu tiếng bê bối về tiền bạc thôi.
- Vậy thì cũng được, nợ tiền thì có sao. Thế nhưng nếu nó hỏi vì sao con nợ hắn ta thì con trả lời như thế nào ?
- Con không nói rõ lý do là được rồi, con nghĩ là Tịnh Phương cũng không tò mò hỏi gì đâu.
Bà Mỹ Hương thở dài :
- Thôi thì cũng đành liều một phen chứ biết làm sao bây giờ. Chỉ sợ con bé Tịnh Phương nhiều chuyện thôi, nhưng nói như con thì mẹ cũng thấy yên tâm. Vậy con cứ nhờ nó đi !
- Vậy để con nhờ Tịnh Phương luôn cho kịp.
Mỹ Chi vội vã đi tìm Tịnh Phương, trong lòng cô cầu mong cho mọi chuyện được êm xuôi, trót lọt.
- Phương ơi, Chi có chuyện này muốn nhờ Phương giúp ! Không biết là Phương có sẵn lòng giúp Chi không ?
Tịnh Phương ngạc nhiên nhìn Mỹ Chi :
- Chuyện gì mà trông chị có vẻ lo lắng vậy ? Chị cứ nói đi, nếu làm được thì em không từ chối đâu
Mỹ Chi gật đầu :
- Chuyện này không có gì khó hết, chỉ cần Phương đi một lát thôi.
Tịnh Phương sốt sắng :
- Vậy thì chị nói đi, em làm cho.
Mỹ Chi hỏi :
- Phương còn nhớ anh Khoa, bạn của chị không ?
Tịnh Phương nhíu mày :
- Anh Khoa nào.
Mỹ Chi nhắc :
- Anh Khoa mà tụi mình gặp ngoài chợ đó !
Nghe Mỹ Chi nói như thế cô mới nhớ ra, cô à lên một tiếng :
- À, là cái anh đó hở ? Em nhớ ra rồi, nhưng chỉ vì nhìn thoáng ra một cái nên cũng không nhớ rõ anh ta lắm.
- Thế nếu thấy anh ta thì Phương có thể nhận ra không ?
Tịnh Phương do dự :
- Em cũng không dám tin, nhưng chắc là có thể . . .
- Vậy thì Phương làm dùm Chi một chuyện nhé ?
Tịnh Phương gật đầu :
- Chị cứ nói đi !
- Phương đến gặp anh Khoa giùm Chi nha ?
Tịnh Phương ngạc nhiên :
- Để làm gì ?
- Để trả cho anh ta một thứ giùm Chi . . .
- Là cái gì ?
Trong một tích tắc đột nhiên Mỹ Chi thay đổi ý định. Cô không muốn nói thật hết mọi điều với Tịnh Phương nữa mà quyết định giữ lại một phần bí mật cho mình và chỉ trả lời lấp lửng :
- À, hồi đó Chi có giữ của anh ta một món đồ, bây giờ Chi nhờ Phương gửi trả lại cho anh ta giùm. Thế thôi . . .
Tịnh Phương gật đầu :
- Em đi dùm cho chị cũng được. Nhưng sao chị không đến gặp anh ta mà trả, như thế có tiện hơn không ?
Tịnh Phương lại thắc mắc. Đã chuẩn bị sẵn nên Mỹ Chi nhanh nhẹn trả lời :
- Chi cũng tính đi rồi nhưng tại anh Thoại về nên Chi mới không đi được đó chứ.
Tịnh Phương lại thắc mắc :
- Anh Thoại thì dính dáng gì đến chuyện chị gặp anh ta ? Hai người là bạn cũ thì có gặp nhau vì một chuyện gì đó cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Mỹ Chi giải thích :
- Thì cũng đâu có sao, chỉ vì Chi cẩn thận không muốn anh Thoại hiểu lầm thôi mà.
Tịnh Phương lại càng ngạc nhiên :
- Hiểu lầm cái gì ? Anh Thoại đâu phải người nhỏ mọn như thế ?
Mỹ Chi gật đầu :
- Thì Chi cũng biết là như thế, nhưng Chi muốn giữ cho tốt hơn thôi. Phương nghĩ coi, có ai sắp cưới vợ mà lại trông thấy vợ sắp cưới của mình hẹn hò với một người đàn ông khác hay không, cho dù đó là vì bất cứ lý do gì chăng nữa thì cũng không nên mà. Với lại, anh Thoại đòi đi chợ với Chi nên Chi làm sao có thể đi được.
Tịnh Phương gật đầu :
- Chị nghĩ như thế cũng phải, nhưng em phải tới đâu để gặp anh ta ?
- Phương biết tiệm café Hương ở đối diện với chợ không ? Anh ta hẹn Chi sáng nay chín giờ tới gặp anh ta ở đó. Vậy Phương có thể đi được hay không ?
Tịnh Phương đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường :
- Được rồi, để em đi ngay mới kịp. Đâu, chị gửi cái gì thì vào lấy ra đây !
Mỹ Chi ngạc nhiên nhìn Tịnh Phương :
- Phương không sửa soạn à ?
Tịnh Phương lắc đầu :
- Có gì mà phải sửa soạn ? Em chỉ cần một phút để thay quần áo mà thôi.
- Vậy để chị vào lấy, em thay quần áo đi !
Trao cho Tịnh Phương gói giấy được cột chặt chẽ, cô nói :
- Phương trao cho anh Khoa cái này giùm Chi.
Tịnh Phương bỏ gói giấy vào trong sách tay và hỏi lại :
- Có phải nói gì với anh ta không ?
Mỹ Chi lắc đầu :
- Phương chỉ trao cho anh ta và nói ngắn gọn là của Chi gửi cho anh ta là được rồi – Ngấn ngừ một chút, cô nói thêm. – Phương cũng không nên ngồi lâu làm gì, chỉ cần trao cho anh ta xong là có thể về ngay được rồi.
Tịnh Phương ngạc nhiên :
- Sao lại như thế, anh ta là bạn của chị thì em có nói đôi ba câu chuyện với anh ta cũng đâu có sao ? Chẳng lẽ cứ tới nơi dúi gói đồ vào tay anh ta rồi bỏ đi ngay hay sao ? Hay là anh ta có bệnh truyền nhiễm nên chị sợ em bị lây ?
Mỹ Chi lung túng trước câu hỏi của Tịnh Phương, cô tìm cách giải thích :
- Không phải vậy, Chi không có ý như thế đâu. Chỉ tại . . . tại anh ta vốn không được đàng hoàng cho lắm nên Chi sợ anh ta làm phiền Phương ?
- Anh ta không đàng hoàng sao Chi lại quen ?
Mỹ Chi càng lung túng với câu hỏi như tra lỏi của Tịnh Phương, cô ấp úng :
- Thật ra cũng không phải vì anh ta không đàng hoàng mà chỉ vì . . . chỉ vì . . . anh ta ... anh ta có tính trăng hoa. Gặp cô gái nào anh ta cũng tán tỉnh đó mà. . .
Tịnh Phương bật cười :
- Như thế thì có sao đâu ? Ăn thua là do mình đó chứ. Thôi, để am đi dùm Chi cho sớm.
Trên đường đi Tịnh Phương không khỏi băn khoăn trong lòng với câu dặn dò của Mỹ Chi. Không biết cái anh chàng Khoa này có liên hệ với Mỹ Chi như thế nào ? Có khi nào trước kia họ là người yêu của nhau không nhỉ ?
Rồi Tịnh Phương lại nghĩ tới gói giấy mà Mỹ Chi gửi cho Khoa. Cô không biết là trong đó có cái gì nhưng với hình dạng cái gói đó cộng với cảm giác khi cô cầm nó trên tay thì Tịnh Phương nghĩ trong đó chính là tiền. Và lại thêm một điều thắc mắc nữa đến với Tịnh Phương, tại sao Mỹ Chi lại đưa tiền cho anh ta ?
Khi Tịnh Phương đang lơ ngơ trước cửa quán café để tìm Khoa, vì cô ngại ngần không muốn bước vào trong quán vì hầu hết khách hàng trong đó là nam giới thì Khoa đã nhìn thấy cô. Tuy thấy làm lạ vì sự có mặt của Tịnh Phương và cái dáng dấp ngại ngùng của cô tại nơi này nhưng Khoa vẫn bước ra. Anh gọi khi thấy Tịnh Phương không nhận ra mình :
- Tịnh Phương !
Tịnh Phương giật mình quay lại, cô chưa kịp nói gì thì Khoa đã hỏi thật thân tình như những người bạn thật thân thiết :
- Phương đi đâu vậy ?
Tịnh Phương không trả lời vào câu hỏi của anh Khoa mà hỏi lại :
- Anh đợi chị Chi phải không ?
Khoa gật đầu :
- Chị Chi bận nên không đến được, chị ấy bận nên nhờ tôi đến gặp anh đó.
Khoa bật kêu lên :
- Sao lại thế ? Cô ấy lại tránh mặt tôi à ?
Tiếng Khoa lớn quá khiến mấy người ngồi gần đó nghe thấy. Họ tò mò quay sang nhìn khiến Tịnh Phương ngượng quá. Cô ngập ngừng nói :
- Anh . . .
Khoa cũng đã nhận ra sự nóng nảy vô lý của mình, anh vội nói với Tịnh Phương :
- Chúng ta vào đây ngồi đã rồi nói chuyện sau.
Nói xong không để cho Tịnh Phương kịp phản ứng, Khoa quay lưng bước đi ngay. Biết là không thể làm gì khác được, Tịnh Phương líu ríu đi theo bước chân của Khoa. Tới một chiếc bàn kê trong một góc khuất, anh lịch sự kéo ghế ra và mời Tịnh Phương :
- Cô ngồi xuống đây đã.
Tịnh Phương im lặng ngồi xuống, Khoa cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tịnh Phương rồi hỏi :
- Cô dùng gì ?
Tịnh Phương bối rối, cô không ngờ sự thể lại diễn ra như thế này. Theo đúng như lời Mỹ Chi dặn, cô chỉ việc đưa gói giấy cho Khoa ngay khi gặp mặt rồi ra về ngay cơ mà. Thế thì tại sao cô chịu theo anh vào ngồi đây nhỉ ? Tịnh Phương cũng không thể lý giải được hành động của mình.
- Phương uống gì ?
Khoa lập lại câu hỏi của mình, và người phục vụ đứng ngay cạnh bên làm Phương càng thêm lung túng. Cô e dè trả lời :
- Gì cũng được, anh ạ !
Quay sang người phục vụ, Khoa búng tay :
- Một ca cao sữa và một café filtre.
Đợi cho người phục vụ đi khỏi, Khoa mới hỏi Tịnh Phương :
- Mỹ Chi nhờ Tịnh Phương đến gặp tôi à ?
Tịnh Phương gật đầu :
- Phải ! Chị ấy nhờ tôi trao lại cho anh một thứ . . .
Khoa ngắt ngang lời Tịnh Phương :
- Tôi không cần thứ gì cả, chỉ cần Mỹ Chi đến gặp tôi để giải quyết mọi chuyện mà thôi. Cô về bảo với cô ấy như vậy !
Câu nói của Khoa như một lời gia lệnh làm Tịnh Phương tự ái. Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ ? Quyền hành của anh ta là ở chỗ nào đó thuộc về anh ta chứ không được dùng để ra lệnh cho Tịnh Phương này đâu. Tính bướng nổi lên, Tịnh Phương lắc đầu và trả lời một cách cứng rắn :
- Tôi chỉ giúp chị Mỹ Chi nên tới đây gặp anh và chuyển tới tay anh cái mà chị ấy gửi thôi. Còn ý anh như thế nào thì anh cứ gặp chị ấy mà nói.
Nói xong, Tịnh Phương lấy từ túi sách ra gói giấy Mỹ Chi gửi cho Khoa và trao cho anh. Khoa cộc cằn gạt tay :
- Đem về trả lại cho cô ta, tôi không cần thứ gì của cô ta cả. Tôi chỉ muốn gặp cô ta để nói cho rõ ràng mọi điều thôi.
Tịnh Phương lại lắc đầu :
- Điều đó thì tôi đã nói rồi, anh gặp chi ấy mà nói.
Nói xong, Tịnh Phương ôm túi sách vào lòng đứng dậy. Nhưng cô mới chỉ đợm đứng lên thì đã bị Khoa nắm tay dằn mạnh xuống. Anh lầm lì ra lệnh :
- Ngồi xuống đó, bao giờ tôi cho phép mới được ra về.
Bàn tay Khoa như một gọng kìm nắm chặt làm tay Tịnh Phương đau nhói. Nhưng vì sợ mọi người chú ý đến nên cô chỉ dám vặn tay nhè nhẹ để gỡ tay ra. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Tịnh Phương thì làm sao có thể cưỡng lại được sức mạnh trong bàn tay cứng như thép của Khoa. Vì thế cô chỉ còn biết thấp giọng năn nỉ anh :
- Anh đừng như thế, hãy buông tay tôi ra rồi mới nói đi !
Khoa lạnh lùng ra lệnh :
- Ngồi xuống đi !
Tịnh Phương biết là mình không còn cách nào khác, cô đành buông người ngồi xuống và nhăn nhó với Khoa :
- Tôi ngồi rồi nè, anh buông tay tôi ra đi !
Khoa buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, anh lườm lườm nhìn cô :
- Tôi chưa nói hết thì cô chưa được về đâu. Khi nào tôi cho phép thì mới được đi đó.
Tịnh Phương bóp nhẹ bàn tay trắng trẻo của mình có những chỗ bị bầm tím vì những ngón tay cứng như thép của Khoa thiết chặt, cô nhăn mặt :
- Tôi làm sao có thể làm như ý anh muốn bây giờ. Chị Chi chỉ nhờ tôi có bấy nhiêu, tôi đã làm xong rồi thì anh phải để tôi về chứ. Anh cứ bắt tôi phải ngồi mãi lỡ như có ai thấy thì sao ?
Khoa hừ một tiếng lạnh lẽo :
- Tôi là tội phạm giết người hay cùi hủi gì hay sao mà ngồi đây nói chuyện với tôi cô lại phải sợ bị người khác bắt gặp ? Nếu như vậy cô nhận lời cô ta đến đây để làm gì ?
Tịnh Phương e dè nhìn Khoa, cô biết là câu nói vừa rồi của cô đã làm cho anh tự ái. Cô vụng về giải thích :
- Không phải là như thế, anh đừng hiểu lầm. Chỉ vì ở đây chỉ là một thị xã nhỏ, tôi ngại lắm . . .
- Nhưng mà cô đã tới đây rồi thì phải khi nào tôi cho phép mới được đi!
Tịnh Phương ấm ức kêu lên :
- Anh đừng có độc tài như thế ! Tại sao tôi lại phải nghe theo lời anh ?
Khoa thú vị nhìn sự phản đối của Tịnh Phương. Ngay từ đầu, anh đã thấy cô nhỏ là một cô gái con nhà nề nếp, đàng hoàng. Nhưng dù vậy cô bé cũng không phải là một cô gái ngoan hiền dễ sai khiến. Anh không hiểu sao cô lại nghe lời Mỹ Chi đến gặp anh thay cho cô ta. Chẵng lẽ cô bé không biết gì về Mỹ Chi và cuộc sống của cô ta trước đây hay sao ? Và cô ta liên hệ với Mỹ Chi như thế nào trong khi anh biết rất rõ là Mỹ Chi chỉ có một mình ?
Sự tò mò khiến Khoa muốn tìm hiểu về Tịnh Phương. Anh không tin cô bé lại có mối quan hệ mật thiết với Mỹ Chi. Và bao điều anh thắc mắc làm anh càng muốn có câu trả lời.
Khoa hỏi :
- Cô là gì của Mỹ Chi ?
- Là em gái !
Khoa lắc đầu :
- Không phải, cô nói dối.
Tịnh Phương ấm ức kêu lên vì lời buộc tội của Khoa :
- Tại sao tôi phải nói dối ? Anh căn cứ vào đâu để nói như thế ?
- Vì tôi biết rất rõ là Mỹ Chi không có anh chị em gì hết, cô ta chỉ có một mình.
Tịnh Phương cãi lại :
- Như thế không có nghĩa là không có anh em, có rất nhiều kiểu anh em cơ mà.
Khoa bật cười :
- Vậy thì cô là chị em như thế nào với Mỹ Chi vậy ? Là chị em hồi bà Âu Cơ hay sao ?
Tịnh Phương nhận thấy tính chất giễu cợt trong câu nói của Khoa, nhưng cô lờ đi như không biết. Cô trả lời với anh ta :
- Chị Chi là con riêng của mẹ kế tôi.
Chỉ một câu nói ngắn gọn thôi nhưng Tịnh Phương đã làm cho Khoa hiểu được mối quan hệ giữa cô và Mỹ Chi ngay lập tức. Anh ta tròn mắt nhìn cô :
- Thế à ? Thế ba cô làm gì ? Giám đốc một công ty lớn chăng ?
Tịnh Phương lắc đầu :
- Không, ba tôi chỉ là một bác sĩ làng thôi.
Mắt Khoa lại càng mở lớn, và ánh mắt anh càng thêm những tia kinh ngạc . Đúng là Khoa đang ngạc nhiên hết cỡ thật, vì anh không lạ gì lối sống của mẹ con Mỹ Chi. Thế thì tại sao một ông bác sĩ ở nơi quê mùa như thế này lại quen được với mẹ Mỹ Chi và lấy bà làm vợ nhỉ ? Chắc là phải có một bí ẩn gì đây.
Khoa tự thắc mắc thầm trong lòng, và sự tò mò khiến anh bật lên câu hỏi :
- Sao ba cô lại quen với mẹ Mỹ Chi thế ?
Hỏi xong Khoa mới thấy câu hỏi của mình là ngớ ngẩn và có tính tò mò quá lộ liễu. Nhưng anh không ngờ là chính câu hỏi của anh lại làm cho Tịnh Phương thấy anh chân thật. Vì từ trước tới nay, cô nhận thấy ai cũng ngạc nhiên vì sự gá nghĩa của cha cô và bà Mỹ Hương, nhưng không một ai dám nói lên điều thắc mắc của mình. Chỉ có Khoa là dám hỏi thẳng như thế. Và cô cũng thành thật trả lời :
- Tôi cũng không biết, hình như là họ quen nhau từ rất lâu rồi thì phải.
Khoa lại hỏi :
- Thế từ trước tới nay ba cô vẫn ở đây à ?
Tịnh Phương gật đầu, Khoa lại hỏi tiếp :
- Vậy thì làm sao mà ba cô lại gặp được bà ấy. Tôi biết là vợ chồng bà ấy mới chia tay vài năm nay thôi mà.
- Lúc đầu dì Hương đến nhà tôi ở nhờ, rồi . . .
Tịnh Phương ngập ngừng không nói tròn câu, nhưng Khoa đã hiểu. Anh gật gù :
- Tôi biết tại sao rồi. Thế là cô lại có một người chị gái ngang hông hả ?
Tịnh Phương buồn cười trước lối nói diễu cợt của Khoa, nhưng rồi cô vẫn nghiêm mặt để nói với anh :
- Tôi cũng chỉ có một mình, vì vậy có thêm chị hay em gái thì cũng là điều tốt thôi. Vả lại chị Chi cũng không tệ với tôi. Vì thế anh đừng có nói như vậy !
Khoa gật đầu lia lịa :
- Được rồi, tôi không nói như thế nữa. Nhưng nói như thế có nghĩa là cô nhỏ hơn Mỹ Chi ?
- Phải, chị Chi hơn tôi ba tuổi.
Khoa tính toán thật nhanh :
- Vậy là cô còn đang ở tuổi đi học. Cô đang học ở đâu ?
Tịnh Phương nghênh mặt lên :
- Tại sao tôi lại phải trả lời cho anh câu hỏi này. Tôi chỉ muốn trao cho anh món đồ chị Chi gửi cho anh là tôi xong bổn phận mà thôi.
Tịnh Phương đột nhiên “ xù lông nhím “ lên với Khoa. Anh hơi ngỡ ngàng một giây rồi trả lời cô ngay :
- Tôi đã nói rồi, cô bảo Mỹ Chi gặp tôi thì mới giải quyết được mọi việc mà.
Tịnh Phương ngang bướng lắc đầu :
- Tôi cũng nói với anh rồi, nếu anh muốn gì thì tìm chị Chi mà nói. Tôi chỉ nhận lời với chị ấy là làm bấy nhiêu thôi. Và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Bây giờ thì tôi về đây.
Nói xong, Tịnh Phương đẩy gói tiền vào tay Khoa rồi đứng phắt lên không kịp để anh phản ứng. Nhưng Khoa cũng không chậm chễ một chút nào, anh đứng lên ngay và cầm gói giấy dúi vào tay Tịnh Phương :
- Cô đem về trả cho cô ta, bảo là tôi không nhận.
Tịnh Phương rụt ngay tay lại để tránh tay Khoa. Trong lúc bất ngờ, gói giấy rớt xuống đất và tuột giây bung ra. Một xấp tiền thật dày văng ra khiến Tịnh Phương kinh ngạc. Cô lắp bắp :
- Sao . . . lại . . . lại là tiền ?
Khoa thản nhiên cúi xuống nhặt tất cả số tiền lên, anh gói trở lại vào tờ giấy như cũ và trao cho Tịnh Phương :
- Cô mang về trả lại cho cô ta đi, nói là tôi không nhận.
Tịnh Phương rụt ngay tay về như thể Khoa vừa trao cho cô một cục than hồng. Cô lắc đầu quầy quậy :
- Không, tôi không mang về đâu. Anh tìm chị Chi mà nói chuyện.
Ngay khi đó,một thanh niên bước đến bên hai người. Anh thanh niên hỏi Tịnh Phương:
- Có chuyện gì vậy Phương ? Cô gặp rắc rối à ?
Nhận ra người mới gặp mình là Minh, con của một nhân viên trong trại của cha mình. Tịnh Phương càng thấy ngại ngùng hơn nữa. Cô vội lắc đầu :
- Không có gì đâu anh Minh, chỉ là chuyện tình cờ thôi – Rồi quay sang Khoa, cô nói thật nhanh – Anh cứ giữ lấy đi tôi không mang về đâu.
Nói xong, Tịnh Phương bước ra ngoài thật nhanh, để Khoa khựng người lại vì diễn biến bất ngờ. Còn Minh, anh nhìn theo Tịnh Phương mãi với ánh mắt khó hiểu và bao nhiêu câu hỏi trong đầu.