Sau khi Đảng ủy xã quyết định Diệp Chi Nhiên phụ trách công tác chỉnh đốn nhà máy dệt Mã Thạch, anh ta đã đặc biệt tìm hiểu rất nhiều tình hình về ngành dệt, cũng tìm hiểu về bối cảnh xuất hiện chính sách điều chỉnh, chỉnh đốn các doanh nghiệp xã thị trấn. Sau khi cải cách mở cửa, đặc biệt là từ những năm tám mươi tư, sau khi công văn số bốn Trung ương tuyên bố, doanh nghiệp xã thị trấn đạt được sự phát triển vượt xa bình thường, không những số lượng doanh nghiệp tăng lên, giải quyết vấn đề việc làm cho một lượng lớn lực lượng lao động là nông dân, quy mô kinh tế cũng tăng lên về mức độ, chiếm tỷ trọng ngày càng tăng trong tổng sản lượng GDP. Tuy nhiên, sự phồn vinh của thời kỳ trước đã qua, cũng lộ ra rất nhiều vấn đề. Chất lượng sản phẩm của các doanh nghiệp xã thị trấn thấp kém, dựa vào sách lược giá thấp để đè ép không gian của các doanh nghiệp quốc doanh. Đồng thời cũng xuất hiện nhiều vấn đề lớn như sản xuất lại, tỷ lệ tận dụng tài nguyên giảm xuống. Nhà nước bắt đầu từ năm ngoái đã gủi công văn yêu cầu các doanh nhiệp xã thị trấn điều chỉnh, chỉnh đốn. Chính quyền các cấp cũng tích cực hưởng ứng.
- Mấy cái máy này mua khi nào vậy?
Trong nhà máy, Diệp Chi Nhiên nhìn thiết bị sản xuất, chỉ vào chiếc máy lớn nhất hỏi.
- Cùng với những máy dệt này, đều là mua từ bốn năm trước. Do kinh phí khó khăn, lúc đó là những máy móc nửa mới nửa cũ được thải ra thì nhà máy dệt Gia Nam mua lại.
Hồ Vỹ Trung trả lời.
- Tổng cộng mua hết bao nhiêu tiền?
- Hai mươi máy dệt mua hết mười hai nghìn tệ, máy chỉnh hết bốn nghìn năm trăm tệ.
Hồ Vỹ Trung trả lời rất lưu loát.
Diệp Chi Nhiên gật đầu, xem ra Hồ Vỹ Trung vô cùng quen thuộc tình hình trong xưởng, còn theo tìm hiểu của Diệp Chi Nhiên trước đó về ông ta, Hồ Vỹ Trung thực sự là tương đối quen thuộc đối với công việc của nhà máy dệt, cũng có chút kỹ thuật, ở trong doanh nghiệp xã thị trấn coi như là một nhân tài. Hiệu quả lợi ích của nhà máy dệt không tốt, vấn đề chủ yếu có lẽ nằm ở khâu tiêu thụ và chất lượng vải vóc.
Mà hai điểm này thì dường như là bệnh chung của các doanh nghiệp xã trấn.
Mã Diệm Lệ đi bên cạnh Diệp Chi Nhiên cũng hứng thú xem tình hình của xưởng, cô hỏi Liễu Bình ở bên cạnh:
- Bí thư Liễu, những thiết bị này ngừng làm việc bao lâu rồi?
Liễu Bình dùng ánh mắt trao đổi với Hồ Vỹ Trung một chút, trả lời:
- Được một số ngày rồi, vải đều nằm trong kho, không bán được, không dám dệt thêm.
- Vây không làm việc thì người trong nhà máy làm thế nào?
Mã Diễm Lệ tiếp tục hỏi.
- Làm thế nào sao? Về nhà làm ruộng!
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ thô tục ở trong xưởng đột nhiên tiếp lời.
- Lưu A Hỏa, lãnh đạo xã tham quan công xưởng, cậu nhiều lời cái gì.
Không đợi Diệp Chi Nhiên phản ứng lại, Hồ Vỹ Trung nghiêm nghị liếc người đàn ông thô tục, trách cứ nói.
Lưu A Hỏa người co lại, có chút oán trách nhìn Hồ Vỹ Trung một cái, không nói thêm nữa, mấy công nhân khác trong xưởng liền cùng quay đầu nhìn Lưu A Hỏa, khinh bỉ anh ta. Sắc mặt Lưu A Hỏa dần dần chuyển từ xanh sang tím, bộ dạng dám trách không dám nói.
- Giải tán rồi, xưởng dệt chỉ giữ lại mấy công nhân thợ máy.
Bí thư Liễu thấy tình hình liền nhẹ giọng trả lời Mã Diễm Lệ. Trưởng phòng tiêu thụ và Trưởng phòng kỹ thuật theo phía sau cũng tán thành lời của Liễu Bình.
Mọi người vừa đi vừa nhìn, khi đến xưởng sản xuất quần áo, Diệp Chi Nhiên ngạc nhiên nhìn mười mấy nữ công nhân đang bận rộn cắt may, liền hỏi:
- Những quần áo này chủ yếu tiêu thụ ở đâu?
- Chủ yếu tiêu thụ trong cửa hàng hợp tác xã, công ty bách hóa không vào được.
Hồ Vỹ Trung trả lời.
- Làm loại trang phục gì?
- Quần áo cho người trung niên và người già, chủ yếu làm đồ thu đông.
Hồ Vỹ Trung trả lời trôi chảy.
- Con đường tiêu thụ tốt không?
Diệp Chi Nhiên nhìn nhìn xưởng, khoảng bốn năm chục máy may, ở giữa là một chiếc bàn dài, các nữ công nhân may cắt, cắt chỉ, làm khóa, tất cả đều không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng có người liếc mắt nhìn Diệp Chi Nhiên, khi liếc nhìn Hồ Vỹ Trung lại toát lên ánh mắt chán ghét.
Hồ Vỹ Trung lắc đầu, nói:
- Quần áo của chúng tôi chủ yếu bán cho nông dân, không có mấy đống tiền lớn để kiếm, công việc trong xưởng chủ yếu là dệt vải, bây giờ vải không bán được thì chết.
Lãnh đạo nhà máy khác đều không ngừng gật đầu.
- Lời vô ích, sản phẩm bán không được, bất kỳ doanh nghiệp nào cũng đều phá sản.
Diệp Chi Nhiên phán một câu với ông ta, hỏi:
- Phòng tiêu thụ trong nhà máy có mấy người?
- Phòng tiêu thụ tổng cộng có bốn người, đều từ nông thôn ra, nhìn người bộ dạng như chó, trong xưởng thì nịnh bợ cả đống lớn, vào thành phố thì liền ngốc nghếch, nói chuyện cũng nói không hoàn chỉnh.
Hồ Vỹ Trung thở dài, lắc lắc đầu.
Đến phòng họp của nhà máy dệt, Diệp Chi Nhiên, Hồ Vỹ Trung, trưởng phòng tiêu thụ Từ A Mao, Trưởng phòng kỹ thuật Chu Hiểu và Mã Diễm Lệ, Liễu Bình ngồi vây quanh trước bàn hội nghị. Bốn người đàn ông đều là bốn tay nghiện thuốc, hút đến nỗi lửa thuốc phát sáng, khói thuốc khắp phòng khiến Mã Diễm Lệ bịt mũi ngậm miệng, liên tục ho khan. Còn Bí thư chi bộ Liễu Bình hơn bốn mươi tuổi đã trải qua sa trường, lại trầm lặng giữ khí, không vì thế mà có động.
- Sau đây chúng ta bắt đầu họp, nhà máy tôi đã xem qua rồi, trong điều kiện làm việc không đầy đủ, thiết bị bảo dưỡng rất tốt, nhà máy cũng rất sạch sẽ, Giám đốc Hồ nắm bắt tương đối chắc về quản lý, là có năng lực, điểm này trước hết cần khẳng định.
Diệp Chi Nhiên mở màn, đưa mắt nhìn bốn lãnh đạo nhà máy, thấy bọn họ liên tục gật đầu, biểu thị ý tán thành lời của mình, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên tình hình của nhà máy bày ra trước mắt, vải dệt thì tồn đọng lại trong kho, bán không được thì không có tiền để duy trì vận hành, mọi người đều phải động não nghĩ biện pháp. Thế này đi, Giám đốc Hồ trước tiên giới thiệu tình hình một chút.
Giám đốc Hồ liền nói một lượt tình hình cơ bản, nhà máy dệt có gần ba trăm công nhân viên chức, quy mô trong các doanh nghiệp xã Mã Thạch cũng coi là lớn rồi. Ba trăm công nhân viên đều là nông dân của xã, không có tay nghề, chỉ có số ít công nhân sửa chữa là trải qua sự huấn luyện đơn giản, sản xuất dựa vào người của Phòng kỹ thuật chỉ đạo, gặp vấn đề thì mời “ Công tình sư ngày chủ nhật” của nhà máy quốc doanh đến giải quyết.
- Công nhân một tháng thu nhập bao nhiêu?
Nghe xong Giám đốc Hồ giới thiệu hời hợt, Diệp Chi Nhiên hỏi một vấn đề tương đối quan tâm.
- Bình quân mỗi tháng khoảng ba mươi lăm tệ, mỗi tháng phát mười lăm tệ, còn lại cuối năm phát một lần.
Lương ba mươi lăm tệ ở doanh nghiệp xã cũng không thấp, lương của Diệp Chi Nhiên mình cũng hơn một trăm tệ, anh ta lại hỏi:
- Đều phát sao?
- Năm ngoái cuối năm tiền phát một nửa, tiền không đủ. Năm nay sản xuất ít, bình thường chỉ có sáu bảy chục người đi làm, mười lăm hàng tháng đều phát.
Hồ Vỹ Trung trả lời.
- Tư tưởng của công nhân đều ổn định sao?
Diệp Chi Nhiên tiếp tục hỏi.
- Có việc thì đến làm, không có việc thì về nhà làm vườn, trồng đất của mình, không vấn đề gì. Các nhà máy làm ở xã đều như vậy.
Giám đốc Hồ trả lời không chút khó khăn.
Thấy bộ dạng lãnh đạm của Hồ Vỹ Trung, Diệp Chi Nhiên có chút không thoải mái, nói:
- Tôi và Tiểu Mã lần này đến đây, không phải đơn giản là nghe tình hình, công văn số bốn của Trung ương lần này xác định phải điều chỉnh, chỉnh đốn đối với các doanh nghiệp xã thị trấn. Chỉnh đốn thế nào, chính là chính phủ không cho tiền, doanh nghiệp không làm tiếp được thì đóng cửa, các anh phải chuẩn bị tư tưởng đi.
Nghe thấy chuẩn bị đóng cửa, bốn người trong nhà máy liền có chút lo lắng. Trưởng phòng tiêu thụ nói:
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi nghĩ nhiều biện pháp rồi, nếu đóng cửa thì nhiều người như vậy đều không có công việc, sợ là không ổn.
- Tôi chính là muốn các anh nghĩ biện pháp.
Diệp Chi Nhiên nói một cách thâm sâu:
- Chỉ nghĩ thôi chưa đủ, phải thiết thực mới được, còn cần phải hành động được. Bốn người các anh đều là lãnh đạo nhà máy, tôi cho các anh thời gian ba ngày, sau ba ngày lại nghe biện pháp của các anh.
- Được, chúng tôi suy nghĩ biện pháp, cũng mong chính quyền xã quan tâm giúp đỡ hơn nhà máy dệt.
Hồ Vỹ Trung tỏ thải độ.
Diệp Chi Nhiên thầm nghĩ, trong bốn người này, Hồ Vỹ Trung này nói chuyện còn có chút tin tưởng, nói không chừng, ép lại ép thì mới có hiệu quả.
Từ nhà máy dệt đi ra đã là ba giờ chiều, tháng bảy oi bức, nắng trên đầu độc hại, Diệp Chi Nhiên ngồi trên chiếc Santana, chỉ cảm thấy dưới mông như ngồi trên một khối sắt nóng hổi, mồ hôi “xèo xèo” túa ra ngoài. Trong buồng xe, mồ hôi xem lẫn mùi mỹ phẩm trên người nữ giới khiến không khí có chút ngột ngạt. Diệp Chi Nhiên quay đầu nhìn Mã Diễm Lệ, cô ta cũng là nóng đến đỏ ửng mặt, chiếc áo sơ mi bị mồ hôi làm cho dính vào người, một ít mồ hôi thấm ướt liền có thể nhìn thấy màu của áo ngực bên trong, Khiến cho cơ thể của người phụ nữ trưởng thành đều hiện ra. Diệp Chi Nhiên phát hiện ra phía dưới thân có thứ gì từ từ cứng lên, khiến cho chiếc quần nhô lên như một chiếc mui thuyền.
- Họ Tào này! Thời tiết thế này dày vò người mà.
Anh ta bất giác phát ra câu nói trong đại học rất lưu hành.
Mã Diễm Lệ nói với tài xế:
- Lão Vương, điều hòa của xe không có lực, chi bằng mở cửa sổ đi.
Tài xế trả lời:
- Chắc là điều hòa nước thuốc không đủ, mấy ngày nay đều phải dùng xe, đợi thứ bảy rảnh một chút đi thêm vào.
Nói xong liền mở cửa sổ.
Một cơn gió nóng thổi đến, khiến cho mùi khí hỗn tạp trong xe lan ra ngoài, Diệp Chi Nhiên thở phào một cái, hỏi:
- Mã Diễm Lệ, nói suy nghĩ xem, Hồ Vỹ Trung người này thế nào?
- Giám đốc Hồ này nhìn thì rất quen thuộc tình hình trong nhà máy, cũng có chút năng lực, theo lý thì có lẽ có uy tín. Nhưng sao tôi cảm thấy nhân viên dường như không thích ông ta, có chút cảm giác kỳ lạ.
Mã Diễm Lệ nói ra hoài nghi trong lòng.
Diệp Chi Nhiên gật đầu, anh ta trong lúc lơ đãng cũng phát hiện ra điểm này, nói:
- Có thể trong nhà máy gần đây lợi nhuận không tốt, công nhân có chút ý kiến với lãnh đạo nhà máy.
- Cũng có thể!
Mã Diễm Lệ đồng ý.
- Lần này trung ương lại gửi công văn, lại là tầng tầng họp để thực hiện, quyết tâm điều chỉnh, chỉnh đốn các doanh nghiệp xã thị trấn rất lớn. Tôi tìm hiểu được các ngân hàng lớn đều chỉ thị xuống các cơ sở, chi nhánh tạm thời ngừng cho vay đối với doanh nghiệp xã thị trấn. Xã chúng ta cũng có chỉ thị đóng cửa ngừng hoạt động và chuyển đổi, không đóng cửa mấy doanh nghiệp e là không dễ báo cáo.
Đóng cửa và chuyển đổi thì đều là đóng, ngừng kinh doanh, sáp nhập, chuyển đổi sản xuất.
- Nhà máy dệt là một trong doanh nghiệp tập thể lớn nhất xã chúng ta, nếu trực tiếp đóng cửa sợ là Đảng ủy xã cũng có trở lực đó!
Mã Diễm Lệ nhẹ giọng nhắc nhở.
- Cô có biện pháp gì hay không?
Diệp Chi Nhiên dường như có ý thử cô.
- Nếu vẫn muốn dựa vào lãnh đạo nhà máy ban đầu, thì cần tăng thêm áp lực và động lực cho bọn họ.
Mã Diễm Lệ mỉm cười nói.
- Nói tiếp đi
Diệp Chi Nhiên khích lệ nói.
- Tôi cảm thấy có thể để bọn họ tới thầu việc kinh doanh của nhà máy dệt, vượt qua thầu chỉ tiêu, tất cả các bộ phận quy về người thầu, có sự khích lệ này, có lẽ sẽ có người tới thử.
Mã Diễm Lệ nói rất hưng phấn.
- Rất tốt, là một cách nghĩ hay.
Diệp Chi Nhiên tán thưởng nói:
- Cô soạn thảo một hợp đồng nhận thầu đi, đem quyền hạn, trách nhiệm, nghĩa vụ các thứ của người thầu đều viết rõ ràng, nhưng tính thao tác mạnh chút. Còn về số tiền thầu, có cần ghi nợ hay không...qua thời gian sau đó lại thêm vào.
Ngừng chút lại nói:
- Tiểu Mã, cô rất có năng lực, đúng là trợ thủ giỏi của tôi.
- Chủ tịch Diệp, nếu thực sự có thể giúp được anh, tôi sẽ rất vui.
Ánh mắt của Mã Diễm Lệ nhìn anh ta lóe lên tia sáng, chóp mũi khẽ nhếch lên vẽ lên một đường vòng cung rung động người.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chương 17: Nền móng nhà của Chu họa sĩ
Nguồn: thienthucac.com
Tan làm, Diệp Chi Nhiên đạp xe vừa ra khỏi cổng của Ủy ban nhân dân xã liền bị Chương Lập Nhân một tay nắm lấy đầu xe, không ngăn được liền mắng:
- Họ Tào, anh ăn cướp sao!
Chương Lập Nhân mắng nói:
- Cướp cái đầu quỷ cậu, gọi cậu đi uống rượu.
Diệp Chi Nhiên có chút khó xử, nói:
- Hôm nay thôi đi, không nói với Diệp lão, chú Tài chuẩn bị cơm rồi, sẽ bị mắng.
Chương Lập Nhân liền cười nói:
- Tiểu tử thối, là lo lắng đại mỹ nhân mắng cậu sao, đừng có lấy Diệp lão ra nói chuyện. Cậu là cán bộ lãnh đạo, không thể trọng sắc khinh bạn, mau đi gọi điện xin nghỉ đi.
… Diệp Chi Nhiên do dự nhìn Chương Lập Nhân. Lúc chiều ngồi cùng xe với Mã Diễm Lệ, trong lúc vô ý tiếp xúc với khí chất của người phụ nữ trưởng thành liền phát ra một loại phản ứng, anh ta đặc biệt muốn gặp mặt Trương Niệm Duyệt. Mặc dù nói quan hệ giữa anh ta và Niệm Duyệt không có bất kỳ sự tiến triển mang tính thực chất, nhưng chỉ cần ở cùng cô ấy thì có thể khiến cho suy nghĩ của anh ta có loại cảm giác quy tụ, cho dù là ngồi im lặng cùng nhau cũng có thể là vui vẻ rồi.
- Đừng ngây ra nữa, nhanh đi.
Chương Lập Nhân thúc giục nói.
- Uống rượu luôn có lý do mà, còn ai đi cùng nữa?
Diệp Chi Nhiên hỏi.
- Lưu Binh của đồn, còn có họa sĩ Chu nữa.
Lưu Binh là thuộc hạ của Chương Lập Nhân, quan hệ tương đối thân thiết.
- Họa sĩ Chu?
Diệp Chi Nhiên biết trong xã Mã Thạch có một họa sĩ trung niên họ Chu, vô cùng nổi tiếng, nhưng thường trú ở tỉnh thành.
- Cái này trên đường đi rồi nói với cậu, đi gọi điện báo nghỉ trước đi, nếu không người đẹp tức giận, cậu sẽ ghi hận tôi.
Chương Lập Nhân cười nói.
Trên đường, Chương Lập Nhân nói cho Diệp Chi Nhiên biết, họa sĩ Chu vốn là người cùng thôn với Lưu Binh, có chút quan hệ thân quen. Mấy năm nay họa sĩ Chu đang nổi lên trong giới hội họa, có danh tiếng, Người đến nhà ông ta cầu tranh tăng lên rất nhiều. Ở tỉnh thành, lại là người có thân phận, có nhiều chuyện không thể trực tiếp làm, ông ta cũng có chút buồn phiền, vì vậy muốn có một nơi ở lớn ở quê hương, khi nào muốn thanh tịnh thì trốn về quê, làm sáng tác. Lưu Binh biết anh ta và Diệp Chi Nhiên quan hệ rất gần, vì vậy bảo anh ta ra mặt mời mọi người cùng ăn cơm.
Diệp Chi Nhiên suy nghĩ chút, đây không phải là chuyện khó khăn, phê duyệt đất ở nông thôn là công việc anh ta được phân quản, họa sĩ Chu lại là danh nhân của huyện Thường Gia, đất ở thích hợp thuộc nhóm lớn chút cũng không có gì đáng trách.
Đến phòng nhỏ tầng hai của “ Vọng sơn lâu”, Lưu Binh và họa sĩ Chu đã ngồi rồi, Lưu Binh đứng lên giới thiệu với Diệp Chi Nhiên:
- Chủ tịch Diệp, đây là họa sĩ Chu.
Diệp Chi Nhiên nhìn thấy chiếc trán rộng phát quang của họa sĩ Chu, mái tóc dài đều để sau gáy, rất có phong độ của nhà nghệ thuật, anh ta bước nhanh đến bên họa sĩ Chu, nắm lấy tay của ông ta lắc nhẹ nói:
- Họa sĩ Chu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngài là danh nhân của Thường Gia, sớm đã muốn làm quen rồi.
Họa sĩ Chu gặp qua không ít quan viên, cấp bậc của Diệp Chi Nhiên không nằm trong mắt ông ta, nhưng ông ta luôn khiêm tốn làm người, rất khách khí nói:
- Tiểu Diệp rất tốt, tuổi tác còn trẻ rất có tiền đồ.
Diệp Chi Nhiên liền cười nói:
- Không dám nhận lời khen của ngài, họa sĩ Chu, mời ngồi.
Nói xong, họa sĩ Chu liền ngồi xuống bên cạnh.
Chương Lập Nhân là gặp qua họa sĩ Chu rồi, đưa tay ra nắm lấy tay họa sĩ Chu, khách khí vài câu rồi ngồi xuống giữa Diệp Chi Nhiên và Lưu Binh.
Nhân lúc Lưu Binh gọi món, Diệp Chi Nhiên nói với họa sĩ Chu:
- Họa sĩ Chu, khi tôi ở đại học đã nhìn qua triển lãm tác phẩm của ngài, ấn tượng đối với tranh thủy mặc của ngài rất sâu. Tôi cảm thấy tranh thủy mặc của ngài đem sự uyển chuyển và tinh xảo của cầu nhỏ nước chảy, núi xanh thôn thúy của Giang Nam biểu hiện vô cùng hoàn mỹ, thần vận này của Giang Nam không phải là người bình thường nào cũng có thể vẽ ra được.
Họa sĩ Chu vui vẻ nói:
- Tiểu Diệp cũng học hội họa sao? Cậu có thể nhìn ra tinh túy lấy hình vẽ thần của hội họa, cho thấy rất có bồi dưỡng nghệ thuật đó.
- Tôi chỉ là khá thích hội họa, nhìn thấy tương đối nhiều, không nói đến bồi dưỡng gì. Có điều, tác phẩm của họa sĩ Chu đều là thuộc cấp đại sư, cho dù học sinh không học nghệ thuật cũng có thể nhìn ra là không giống với mọi người.
Chu họa sĩ cười khoát tay, nói:
- Cách đại sư còn sớm, tôi cũng chỉ là từ nhỏ yêu thích, vẽ mười mấy năm, sớm đã được đích thân đại sư Ngô trong giới hội họa chỉ dạy.
Diệp Chi Nhiên biết mấy năm nay giá tranh của họa sĩ Ngô tăng lên rất mạnh, một bức thủy mặc toàn bộ năm thước đã bán đến hơn năm mươi nghìn tệ, trong giới hội họa trong nước đã là xếp trên mười. Chờ lời nói đầu của họa sĩ Chu tạm ngưng lại, liền đổi chủ đề sang chuyện đất ở.
- Họa sĩ Chu, trên đường đến đây, đồn trưởng Chương đã nói đại khái sự việc một chút, ngài muốn cải tạo nhà cũ, không vấn đề gì. Xin hỏi ngài muốn xây dựng lại trên nền móng cũ sao? Hay là phải đổi móng nhà mới?
Họa sĩ Chu khẽ gật đầu thể hiện sự cảm ơn đối với Chương Lập Nhân, nói:
- Muốn xây dựng lại trên nền móng cũ, chỉ là nền móng cũ nhỏ một chút, muốn mở rộng thêm.
- Bên cạnh nền móng cũ của ngài bây giờ là tình hình thế nào? Có nhà ở hay là đất trống không?
- Bên trái phải đều là hàng xóm, đều là những nhà cũ bốn gian, giống như nhà của họa sĩ Chu.
Lưu Binh tiếp lời nói.
Thước đo nhà cũ nhỏ, bốn gian khoảng mười hai mét rộng. Diệp Chi Nhiên tính toán một chút, nhà cũ của họa sĩ Chu, cộng thêm nhà hàng xóm hai bên sau khi dời đi, thì có độ rộng khoảng ba mươi bảy ba mươi tám mét, xây một căn nhà ở tương đối lớn rồi. Chỉ có điều vượt chỉ tiêu thì nghiêm trọng rồi, sau khi trong xã phê duyệt còn phải báo cáo lên Phòng đất đai huyện đặc biệt phê chuẩn.
- Hàng xóm hai bên có đồng ý phá nhà không?
Diệp Chi Nhiên hỏi Lưu Binh.
- Tôi đều hỏi qua rồi, hai nhà bọn họ vốn dĩ muốn xây nhà, họa sĩ Chu đền bù thích đáng một chút tiền di dời, bây giờ đều đồng ý chuyển đến xây dựng ở nơi khác trong xã.
- Vậy được.
Diệp Chi Nhiên gật gật đầu, quay đầu nói với họa sĩ Chu:
- Nhất định phải nói chuyện xong với hai nhà đó, không thể dây cà ra dây muống được.
Họa sĩ Chu nói:
- Vấn đề này không lớn, hàng xóm hai bên đều là quen biết cũ, sẽ không làm khó tôi đâu.
Diệp Chi Nhiên gật đầu nói:
- Vậy được, họa sĩ Chu, tôi nói trình tự một chút. Như thế này, đợi sau khi hai nhà bọn họ dỡ bỏ, anh đánh báo cáo gửi cho thôn, trong thôn đồng ý xong báo cáo lên tôi, sau khi tôi phê duyệt lại sẽ báo cáo lên Phòng đất đai huyện, bởi vì nền móng của anh vượt chỉ tiêu quá nhiều, ngoài ra phải đánh một đơn xin dùng đất, tôi kiến nghị anh lấy danh nghĩa xây dựng họa viện để báo cáo lên, như vậy dễ dàng phê chuẩn.
- Được, Tiểu Diệp, vậy phiền cậu lao tâm rồi.
Họa sĩ Chu thấy Diệp Chi Nhiên không chút chối từ, rất vui vẻ.
Chuyện chính nói xong, nhẹ nhàng hẳn lên, mọi người mở chai rượu, rót đầy. Họa sĩ Chu không có quá nhiều khí văn nhân, uống rượu rất phóng khoáng.
Diệp Chi Nhiên nhớ tới một việc, hỏi:
- Đồn trưởng Chương, Lưỡng Lý gần đây có tin tức chưa? Lời đồn bên ngoài cũng không đáng tin cậy, lúc nói xuất hiện ở Thượng Hải, lúc lại nói chạy đến Tân Cương, khắp nơi đều để lại tung tích.
- Hai tên họ Tào này!
Chương Lập Nhân dùng câu cửa miệng của Diệp Chi Nhiên mắng một tiếng.
- Khiến cho hệ thống công an toàn quốc không được yên bình, Sở tỉnh, Cục thành phố, Phòng huyện, mỗi tuần đều có tinh thần đặc biệt gửi xuống, muốn chúng tôi hai tư giờ đều đợi lệnh, trong đồn bây giờ đặc biệt phái đi ban chuyên trách, vừa có phong thanh gì là nhất định phải báo cáo ngay lập tức, thà báo sai cũng không được bỏ sót.
Họa sĩ Chu nói:
- Chỉ mong sớm bắt được, để mọi người có ngày tháng yên bình.
Mọi người đều gật đầu nói phải.
Cơm rượu đủ rồi, bốn người vui vẻ cáo từ.
Diệp Chi Nhiên sau khi hứa với Trương Niệm Duyệt ăn cơm xong sẽ đi thăm cô, phương hướng rõ ràng, đêm mùa hè ánh trăng sáng tỏ, khúc nhạc vui trong gió đêm nhẹ nhàng truyền đến, khiến cho anh ta vốn có chút men say rượu cảm thấy vô cùng thích thú.
- Đầu gỗ, anh uống bao nhiêu rượu vậy?
Trương Niệm Duyệt vừa mở cổng nhỏ của viện tử, thấy Diệp Chi Nhiên dáng vẻ ngờ nghệch đứng ngoài cửa, chiếc xe đạp ngã trái ngã phải dựa vào bên tường của viện tử, oán trách vẻ không vui.
- Chưa say đâu, Niệm Duyệt.
Diệp Chi Nhiên haha cười, anh ta thấy Trương Niệm Duyệt mặc chiếc váy liền thân hoa nhỏ màu trắng, cộng thêm làn da trắng nõn của cô, cả người thật sự là một bộ y phục trắng như tuyết dưới ánh trăng, tiên nữ tung tăng. Ánh mắt Diệp Chi Nhiên nhìn cô bất giác có chút nóng bỏng.
- Mùi rượu lên tận trời, thối chết mất, hôm nay không cho anh vào cửa.
Niệm Duyệt liền giở tính khí ra.
Thấy khuôn mặt khẽ tức giận của cô, Diệp Chi Nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngứa như có hàng trăm con kiến bò vào, cố ý nói một cách uất ức:
- Vậy sao được, cô tự mình trong điện thoại nói uống rượu cũng phải đến mà.
- Đầu gỗ thối, hôm nay tâm trạng bổn cô nương tốt, tha cho anh một mạng, vào đi.
Trương Niệm Duyệt thấy anh ta có chút lo lắng, mỉm cười một cái, tránh người ra.
Diệp Chi Nhiên dắt xe vào cửa nhỏ, hỏi:
- Diệp lão đâu? Nghỉ rồi sao?
- Ông nội nghỉ rồi, chúng ta ở phòng phía trước ngồi một lúc, nói chuyện.
Trương Niệm Duyệt nói.
Vào phòng trước, Niệm Duyệt lấy chiếc khăn mặt đưa cho anh ta, nói:
- Lau chút đi, toàn là mồ hôi.
Diệp Chi Nhiên nói tiếng “cảm ơn”, nhận lấy đem lau mặt, trong miệng không ngăn được ợ rượu một cái, khiến cho Niệm Duyệt liếc mắt một cái.
Diệp Chi Nhiên lại coi cái liếc mắt đó của Niệm Duyệt là thuốc bổ để ăn, liền cười, đưa khăn lau mặt cho Niệm Duyệt, khoảnh khắc ngón tay của anh ta tiếp xúc được với ngón tay nhỏ nhắn của cô, dường như thần kinh tế bào toàn thân đều tập trung vào đầu ngón tay, cảm giác đặc biệt nhạy cảm.
- Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện lúc.
Niệm Duyệt sau khi nhận chiếc khăn liền nói.
Trong sự quan tâm chăm sóc tỷ mỉ của Niệm Duyệt, Diệp Chi Nhiên cảm thấy có sự sảng khoái ngọt ngào thông lên tới đầu. Trái tim trẻ lặng lẽ càng lún càng sâu vào trong sự dịu dàng của cô, còn trong trạng thái say rượu, nhìn thấy động tác Niệm Duyệt đi đi lại lại vò khăn, treo khăn, lại càng cảm thấy mỗi động tác của cô đều là hóa thân của cái đẹp.
- Niệm Duyệt, hôm nay tôi và Chương Lập Nhân, họa sĩ Chu cùng ăn cơm.
Anh ta thành thực báo cáo.
- Họa sĩ Chu? Tôi nghe nói qua về tên của ông ta. Ông ta có chuyện gì mà phải mời anh ăn cơm?
Trương Niệm Duyệt không hiểu liền hỏi.
- Họa sĩ Chu sống ở tỉnh thành, mấy năm nay danh tiếng lớn hơn nhiều, người đếu cầu tranh cũng tăng lên rất nhiều, ảnh hưởng đến sáng tác của ông ta. Vì vậy muốn trở về quê xây một tòa nhà lớn, có thể trốn tránh mong yên tĩnh, nhưng nền móng vượt tiêu chuẩn quá nhiều.
- Vì vậy ông ta mời anh uống rượu? đầu gỗ, anh có chút tiểu quan liêu rồi.
Niệm Duyệt có chút không vui.
- Ông ta là họa sĩ nổi tiếng, nếu xin với danh nghĩa họa viện thì có lẽ là có thể, bọn họ những họa sĩ này có rất nhiều học sinh, ở nhà dạy vẽ cũng cần địa điểm mà.
Diệp Chi Nhiên giải thích.
- Chỉ chút chuyện này mà phải nói đến muộn như vậy sao?
Niệm Duyệt bất mãn với lời giải thích của anh ta.
- Bọn tôi uống rượu, nói chuyện xong thì nói chuyện linh tinh, tôi nghe họa sĩ Chu kể chuyện thú vị trong giới hội họa cũng rất hay.
- Ồ, nói một cái tôi nghe xem.
Niệm Duyệt ngồi ở bên cạnh anh ta, dùng ánh mắt xinh đẹp của cô nhìn vào mắt anh ta.
Mod nào move nó về đúng mục hộ mình với !!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chương 18: Chuyện thú vị trong giới hội họa
Nguồn: thienthucac.com
Diệp Chi Nhiên thật sự hy vọng đôi mắt sáng đó của cô cứ nhìn anh ta như vậy. Anh ta nghĩ lúc rồi nói:
- Ông ta kể một câu chuyện tấm màn đen trong giới sưu tầm nghệ thuật , rất có ý nghĩa, là thế này…
Là thế này: có một nguời giàu có sau khi gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài thì trở về nước, có nghiên cứu về tác phẩm nghệ thuật, đặc biệt có hứng thú với hội họa, ông ta tìm hiểu được tiềm lực tăng giá của tác phẩm nghệ thuật rất lớn, thị trường tác phẩm sưu tầm trong nước cũng đang phát triển, liền quyết tâm về nước mua đồ thật để sưu tầm.
Một ngày, ông ta đến một phòng tranh nổi tiếng ở tỉnh thành, vào cửa liền nhìn thấy một bức tranh thủy mặc sáu thước, tác giả là họa sĩ nổi tiếng thời nhà Thanh, giá niêm yết là ba trăm nghìn tệ. Người giàu có vốn là người có con mắt nhất định, nhưng không nhìn ra vấn đề gì. Đến mấy lần, bức tranh này đều treo trên tường, cũng không chịu giảm giá, ông ta liền hỏi ông chủ, bức tranh này là thật tích hay là đồ giả. Ông chủ trả lời, thật tích, đồ giả là xem vào nhãn lực của người mua, ông ta không chịu trách nhiệm.
Người giàu có là người cẩn thận, liền do dự không dám tùy tiện xuống tay. Ông chủ nói, thế này đi, nếu ông muốn mua, chúng tôi mang đến nhà thẩm định nổi tiếng nhất kinh thành Vương lão để thẩm định. Ông chủ giải thích, Vương lão đứng đầu cả nước về trình độ thẩm định hội họa, trong giới thẩm định luôn nhất ngôn cửu đỉnh, trước giờ chưa ai dị nghị. Người giàu có cũng nghe nói đến danh tiếng của Vương lão, đương nhiên là đồng ý.
Đến nhà Vương lão, mở bức họa được cuộn tròn, Vương lão sau khi xem liền nói rõ ràng đây là đồ giả. Người giàu có liền hỏi, làm thế nào để nhìn ra là đồ giả? Chỗ nào có vấn đề? Vương lão nhìn nhìn người giàu có, nói một cách ý tứ thâm sâu, dựa vào cảm nhận mà thôi, mặc dù họa phong, đề từ, ấn ký mọi thứ của bức tranh này đều nhìn không ra vấn đề gì, nhưng dựa vào cảm nhận của ông ta, bức tranh này nhất định là đồ giả.
Đã là đồ giả rồi thì người giàu có đương nhiên không mua nữa, cách mấy ngày khi ông ta lại đến phòng tranh đó, kinh ngạc phát hiện ra bức tranh này không còn nưa, vội vàng hỏi ông chủ xem nó đi đâu rồi? Ông chủ trả lời được mua đi rồi. Lại hỏi là ai mua? Trả lời, là Vương lão bỏ ra sáu trăm nghìn tệ mua nó đi, người giàu có liền ảo não, mắng cách làm người của Vương lão. Người đều như vậy, đồ mất đi rồi lại càng thể hiện sự quý giá. Người giàu có thực sự tiếc bức tranh này, liền cầu xin ông chủ dẫn đến nhà Vương lão, xem có thể chuyển nhượng cho ông ta không.
Ở nhà Vương lão, người giàu có trải qua một phen thỉnh cầu khổ sở, Vương lão thấy lòng thành của ông ta liền đồng ý. Cuối cùng người giàu có vì để cảm ơn Vương lão mà nhắm mắt chịu đau, bỏ ra năm mươi nghìn tệ, mua lại với giá sáu trăm năm mươi nghìn tệ.
Qua một khoảng thời gian, có triển lãm tranh của một nhà nổi tiếng, người giàu có mang bức tranh đi yêu cầu tham gia triển lãm, bên triển lãm mời ra mấy nhà thẩm định, vừa nhìn đều nói là đồ giả, lý do cũng giống như Vương lão nói: mặc dù họa phong, đề từ, ấn ký, mọi thứ của bức tranh đều nhìn không ra vấn đề, nhưng dựa vào cảm nhận, bức tranh này nhất định là đồ giả.
Người giàu có liền ngây ra như gà gỗ, muốn đi đến nói lý với ông chủ phòng tranh, nhưng ông chủ sớm đã thanh minh ông ta không chịu trách nhiệm về thật giả của tác phẩm rồi. Lại muốn đi nói lý với Vương lão, nhưng Vương lão sớm đã nói bức tranh này là đồ giả rồi, người giàu có lúc này mới tỉnh ngộ ra là mình đã rơi vào trong cái vòng đã được thiết kế tinh vi đâu đấy này, cái vòng này hay ở chỗ sau khi ông ta tỉnh ngộ lại, vẫn không có cách nào đi truy cứu trách nhiệm của đương sự. Ông ta thầm than nước của vòng tròn tác phẩm nghệ thuật trong nước quá sâu, từ đó liền rời khỏi giới sưu tầm tác phẩm nghệ thuật.
Trương Niệm Duyệt nghe xong câu chuyện, mở to hai mắt, mắng:
- Đầu gỗ, những người này thật đáng ghét, anh không được học theo bọn họ đâu.
Diệp Chi Nhiên cười nói:
- Niệm Duyệt, tôi có lăn lộn trong giới nghệ thuật đâu, học thế nào được?
- Tôi là nói anh làm quan đó, không được học cái xấu, cậy thế ức hiếp người.
Niệm Duyệt nói.
Diệp Chi Nhiên vội vàng nhận lời, trong lòng thêm quý trọng Niệm Duyệt, thực sự là tâm cũng như người, cũng là không nhiễm bụi trần.
- Còn nữa, sau này ít uống rượu thôi.
Niệm Duyệt nhắc nhở.
- Được, tôi nghe cô.
Diệp Chi Nhiên nói.
- Uống rượu càng không thể đi hát, tắm rửa, hoặc là trác táng với mấy cô gái khác.
Niệm Duyệt tiếp tục nói, giống như là cô dâu mới cưới vậy
- Nếu tôi phát hiện anh trác táng với mấy cô gái khác, trở về một đao kết liễu anh.
Nói đến đây, ánh mắt của Niệm Duyệt bất giác nhìn xuống thân dưới của anh ta, mặt cũng “ xoa” đỏ lên.
Cùng lúc Diệp Chi Nhiên nghe thấy cô nói “ kết liễu”, chỉ cảm thấy bộ hạ phía dưới không khỏi nhảy lên chút. Trương Niệm Duyệt vừa tức vừa bực, lấy chiếc khăn, cốc, các thứ tạp vật bên cạnh liền ném vào người Diệp Chi Nhiên.
Tấm lòng của thiếu nữ là không thể xúc phạm nhất, Diệp Chi Nhiên không biết làm sao, chỉ có thể luống cuống chạy đi.
Anh ta chạy được hai bước, liền nghe thấy sau lưng cánh cửa lớn đóng lại “ rầm” một cái, lại nghe thấy một âm thanh” Ha”, dường như là Trương Niệm Duyệt cười đến khom cả người.
Diệp Chi Nhiên cam thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Chiều thứ Tư, Diệp Chi Nhiên đang ở phòng làm việc xem báo cáo tính khả thi của việc mở giao dịch tiểu thương phẩm tiểu khu kinh tế mà Trầm Vinh gửi đến, Chương Lập Nhân gọi điện đến, nói giám đốc Hồ của nhà máy dệt bị Hoàng Như Thành đánh, trên mặt khâu ba mũi, Diệp Chi Nhân ngạc nhiên hỏi:
- Hoàng Như Thành nào?
- Chính là Hoàng lưu manh.
Diệp Chi Nhiên nghe nói qua về Hoàng lưu manh này, là tên côn đồ vô lại có tiếng ở xã Mã Thạch, hỏi:
- Vì chuyện gì vậy? Bắt được chưa?
- Hoàng lưu manh đã bị còng lại, hắn ta có chút bình tĩnh, đánh người xong liền ở hiện trường đợi cảnh sát đến bắt, sau đó ở đồn công an ghi chép, nói đánh Giám đốc Hồ là đế báo thù cho chị gái mình.
Chương Lập Nhân ngừng chút rồi nói:
- Chị của hắn ta bị Giám đốc Hồ cưỡng hiếp.
- Có chuyện này sao?
Diệp Chi Nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta biết công nhân các nhà máy ở xã đều là nông dân thật thà chất phác của xã, người sau khi bị người quyền thế ức hiếp không dám mở miệng cũng rất nhiều.
- Lập Nhân, đem ghi chép photo một bản cho tôi xem xem.
- Được, tôi bảo Lưu Binh đem qua.
- Lưu Binh, cậu có suy nghĩ gì?
Xem xong bản photo mà Lưu Binh mang tới, trong lòng Diệp Chi Nhiên vô cùng kinh ngạc, Giám đốc Hồ trong ấn tượng của anh ta bị phá vỡ hoàn toàn, nếu chuyện này đúng như lời nói của Hoàng lưu manh, nhà máy dệt nhất định phải bổ nhiệm ban lãnh đạo mới.
- Tôi cảm thấy Hoàng lưu manh lần này không giống như bịa đặt, địa điểm, nhân vật, thời gian của sự việc đều có độ đáng tin nhất định.
Lưu Binh cẩn thận trả lời.
- Trong ghi chép không chỉ có chị gái của Hoàng lưu manh bị cưỡng hiếp, theo anh ta khai báo, còn có mấy công nhân nữ gặp phải chuyện như vậy, đều không dám nói ra. Hơn nữa, cũng là có họ có tên, anh cảm thấy có độ đáng tin không?
Án này là Lưu Binh làm, Diệp Chi Nhiên hỏi tương đối tỉ mỉ.
- Tôi cảm thấy nhất định phải tiến hành điều tra, có chỗ đáng tin trong đó.
Lưu Binh trả lời.
- Đồn trưởng Chương có ý kiến gì?
Diệp Chi Nhiên không vội phát biểu ý kiến của mình.
- Đồn trưởng Trương muốn tôi xin chỉ thị lãnh đạo.
Diệp Chi Nhiên trong lòng vô cùng cảm ơn Chương Lập Nhân, mặc dù nói anh đang phụ trách chỉnh đốn nhà máy dệt, hơn nữa ghi chép của Hoàng lưu manh liên quan đến lãnh đạo chủ chốt của nhà máy dệt. Tuy nhiên, Chương Lập Nhân hoàn toàn có thể đem tình hình Giám đốc Hồ khả năng liên quan đến án báo cáo lên Bí thư Tần, hoặc là Phòng Công an huyện, anh ta làm như vậy chính là ủng hộ với giới hạn lớn nhất đối với công tác của anh.
- Cậu về chuyển lời đến Đồn trưởng Chương, sự việc tạm thời không được lộ ra, trước tiên phái người đáng tin đi điều tra, tất cả những người bị hại liên lụy đến trong lời khai của Hoàng lưu manh đều phải điều tra rõ ràng, nhất định phải có chứng thực của bọn họ. Đồng thời, giữ bảo mật.
Hoàng lưu manh thanh danh không tốt, trong lòng mọi người độ tin cậy không cao, nếu lộ ra phong thanh gì sẽ có người chất vấn động cơ đi điều tra của đồn công an. Hơn nữa, Giám đốc Hồ là người đứng đầu nhà máy dệt nhiều năm như vậy, tất yếu sẽ có chỗ dựa nhất định.
Lưu Binh trầm ổn gật đầu nói:
- Chủ tịch Diệp, xin cứ yên tâm, chúng tôi làm chắc chắn công việc trước rồi sẽ báo cáo lên anh.
Lưu Binh đi rồi, Diệp Chi Nhiên lại suy nghĩ rất lâu. Nếu sự việc điều tra là thâthm Giám đốc Hồ nhất định phải bị bắt, đồng thời, chỉnh đốn nhà máy dệt sẽ động tĩnh rất lớn. Hơn nữa, nơi này có thể sẽ chịu trở lực rất nhiều, cũng có thể trở thành một ngọn đuốc đốt lên sau khi anh ta nhậm chức quan mới.
Thường nói: hai mươi bảy hai mươi tám, ổn đả ổn trát, chờ đợi cất nhắc; bốn mươi bảy bốn mươi tám thì làm uổng công. Diệp Chi Nhiên đang ở độ tuổi ổn đả ổn trát, rất muốn làm chút việc thực. Anh ta ý thức được, khi tốt nghiệp thông qua sát hạch vào trong đội ngũ cán bộ cơ sở thành phố Gia Nam, trong vô tình đã mở ra con đường làm quan rộng lớn, kết hợp với việc trung ương ý thức hóa toàn lực cất nhắc đội ngũ cán bộ, bối cảnh trẻ tuổi hóa, không gian thăng chức của anh ta cũng mở rộng, huống hồ lúc khởi đầu cũng cao hơn đa số người khác.
Nguồn gốc xuất thân của anh ta, tham gia công tác chỉ là Chánh văn phòng Đảng chính ở xã, sau hai năm đã trở thành Phó Chủ tịch xã Mã Thạch, Diệp Chi Nhiên đối với bản thân tràn đầy niềm tin. Trải qua sự phân tích cẩn thận, anh ta cảm thấy chỉnh đốn nhà máy dệt và tiểu khu kinh tế trong thời gian ngắn chính là trọng điểm công tác của anh ta, làm tốt không chỉ có thể thay đổi diện mạo của hai nơi này mà còn có sự giúp đỡ lớn đối với sự phát triển kinh tế xã.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ thủy tinh của phòng làm việc một khoảng lớn, xuyên qua chiếu lên sàn nhà gỗ một vầng sáng, chiếc tường trắng như tuyết vì thế mà phủ lên một lớp màu nâu đỏ nhàn nhạt, Diệp Chi Nhiên ngồi trước bàn làm việc vừa xem báo cáo tính khả thi tiểu khu kinh tế của Trầm Vinh, không ngăn được lắc lắc đầu, trong báo cáo này, Trầm Vinh tham khảo kinh nghiệm thành công của tiểu thương phẩm Trường Ô của thành phố Lân, cho rằng lấy huyện Thương Hưng làm kiểu mẫu, tuy nhiên kiểu mẫu này không phải đơn giản có thể làm lại, Thường Gia cũng không có cơ sở thị trường như vậy. Hơn nữa, từ định vị tiểu khu kinh tế xã thị trấn để nhìn thì cũng không thích hợp làm thương nghiệp. Điều duy nhất mà Diệp Chi Nhân tán thành là Trầm Vinh đã nhắc đến việc tiểu khu kinh tế phải hướng tầm mắt vào kinh tế tư hữu loại hình vừa và nhỏ.
- Thay đổi mô thức hoạt động của tiểu khu kinh tế, tăng cường ban lãnh đạo của tiểu khu kinh tế.
Diệp Chi Nhiên quan sát rất nhạy bén, nắm chắc hai trọng điểm có thể hoàn toàn thay đổi tình trạng của tiểu khu kinh tế.
Buổi chiều, trong phòng hội nghị lớn của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch, Diệp Chi Nhiên mở cuộc họp về “ công tác quản lý và hoạt động của tiểu khu kinh tế xã thị trấn”. Để cho nhân viên quản lý của tiểu khu kinh tế mở rộng tư duy, anh ta mời Phó chủ nhiệm Ngô phân quản công tác tiểu khu kinh tế Ủy ban kinh tế huyện Thường Gia đến.
Phó Chủ nhiệm Ngô nói chuyện đầu tiên, ông ta giới thiệu đại khái tình hình đặc điểm, cách thức hoạt động, quy mô kinh tế của các tiểu khu kinh tế trong toàn huyện và tiểu khu kinh tế ngoài huyện, chỉ ra nhân viên quản lý tiểu khu bắt buộc phải thay đổi tư duy, làm tốt công tác phục vụ, như vậy mới có thể thu hút doanh nghiệp. Đối chiếu số liệu, số lượng doanh nghiệp, tổng lượng kinh tế, thu thuế của tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch thuộc vị trí thứ hai trong mười lăm tiểu khu kinh tế toàn huyện.
Lời của Phó Chủ nhiệm Ngô khiến toàn thể nhân viên công nhân tiểu khu nhận thức rõ ràng được chỗ thiếu sót, mọi người đều đem ánh mắt hướng về Diệp Chi Nhiên, muốn xem xem Phó Chủ tịch xã mới đến mà tràn đầy tinh thần này có ý tưởng gì hay.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chương 19: Ý tưởng cho tiểu khu kinh tế
Nguồn: thienthucac.com
Diệp Chi Nhiên cũng nhận thức được môi trường điều kiện mềm của tiểu khu kinh tế còn quan trọng hơn môi trường điều kiện cứng, sau khi lời phát biểu của Phó Chủ nhiệm Ngô kết thúc, nói:
- Chúng ta là tiểu khu kinh tế cấp một của xã, lấy gì để so với người khác? Điều kiện cứng như thiết bị máy móc, quy mô tiểu khu, độ thành thục của tiểu khu đều không có cách nào so với khu kinh tế phát triển cấp huyện, cấp thành phố. Chúng ta chỉ có thể hành hộng trên môi trường điều kiện mềm, để các doanh nghiệp hài lòng về sự phục vụ của chúng ta, lúc đó mới đến tiểu khu.
- Thứ hai, định vị của tiểu khu chúng ta có lẽ là tiểu khu đăng ký loại hình kinh tế làm chủ, đối tượng chủ yếu là người sáng nghiệp tư nhân, tiểu khu kinh tế của chúng ta muốn trở thành “lò ấp trứng” của doanh nghiệp nhỏ, giúp đỡ, ủng hộ doanh nghiệp nhỏ phát triển, có thể từ thu thuế, phục vụ…các mặt để thực hiện chính sách ưu đãi.
- Thứ ba, chúng ta phải đi ra khỏi Thường Gia, đến thành phố Gia Nam mở rộng cánh cửa, mở rộng tuyên truyền, xây dựng phòng làm việc, tiếp cận phục vụ cho các doanh nghiệp tư doanh của khu thành phố Gia Nam, để bọn họ có thể tiếp cận với việc nộp thuế và làm việc. Như vậy, các doanh nghiệp vừa và nhỏ lúc này mới vào tiểu khu chúng ta.
Diệp Chi Nhiên chậm rãi giảng giải định vị của tiểu khu kinh tế, đối tượng phục vụ, thực thi ưu đãi, giống như một trận gió xoáy thổi qua hội trường, toàn thể nhân viên đều nghe thấy hoàn toàn mới.
Chả trách trẻ tuổi như vậy lại là Phó Chủ tịch xã, không phục không được.
Phó Chủ nhiệm tiểu khu kinh tế Lưu Tam kích động nói:
- Chỉ thị của Chủ tịch Diệp quá chuẩn xác, ba biện pháp bắt đúng mạch của tiểu khu kinh tế, nâng cao phục vụ, đến khu thành phố xây dựng thêm phòng làm việc, ưu đãi thuế. Ba biện pháp một khi thực thi, tiểu khu chúng ta nhất định sẽ lên hàng đầu của tiểu khu kinh tế huyện Thường Gia.
- Ba biện pháp này, chúng ta trước tiên thảo luận hai biện pháp đầu, làm thế nào để nâng cao phục vụ? Đến Gia Nam mở phòng làm việc cần những người nào? Làm thế nào để thực hiện? Còn về ưu đãi thuế cần Đảng ủy, Ủy ban nhân dân xã sau khi thảo luận đưa ra quy tắc, sau đó mới thực hiện.
Diệp Chi Nhiên thấy tất cả mọi người của tiểu khu đều được khích lệ, thừa thế đưa ra yêu cầu.
Trầm Vinh giơ tay phát biểu:
- Chủ tịch Diệp, Chủ nhiệm Lưu, tôi đồng ý đi phòng làm việc ở Gia Nam công tác, tranh thủ khiến các nhà sáng nghiệp của khu thành phố Gia Nam lựa chọn tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch đầu tiên,
- Tôi cũng sẵn lòng đi.
Một cô gái mới phân về cũng giơ tay.
Trong bầu không khí nhiệt liệt, mọi người đều lần lượt lên tiếng, từng người đưa ra sách lược, đem ba biện pháp cụ thể hóa cách thực hiện.
Phó Chủ nhiệm Ngô xúc động nói:
- Chủ tịch Diệp, được đó, cậu vừa nhậm chức đã thay đổi tinh thần diện mạo của tiểu khu này, tôi tin rằng tiểu khu kinh tế này sẽ nhanh chóng lên một bước.
Đi cùng với Phó Chủ nhiệm Ngô tham gia hội nghị, Ủy viên tuyên truyền Đảng ủy xã Cố Quần cũng liên tục gật đầu, biểu thị tán thành:
- Chủ tịch Diệp tuổi trẻ tài cao, là tương lai của xã chúng ta.
Diệp Chi Nhiên liền cười nói:
- Hai vị lãnh đạo không cần thổi phòng tôi, sau khi kết thúc chúng ta cùng đi ăn cơm, đợi lúc nữa Bí thư Tần, Bí thư Vương đều đến tham gia.
Họp xong, nhìn thời gian cũng hòm hòm rồi, hơn mười người của tiểu khu kinh tế liều trùng điệp cùng đi đến “ Vọng sơn lâu”, phòng riêng lớn tầng hai phân hai chiếc bàn, vừa gọi xong món, Bí thư Tần, Phó Bí thư Vương và Ủy viên tổ chức Đảng ủy xã Phan Thu Sinh, Phó Chủ tịch xã Trình Quang cùng đến.
Bí thư Tần bắt tay Phó Chủ nhiệm Ngô, luôn miệng xin lỗi:
- Đến muộn rồi, để lãnh đạo huyện phải đợi thực sự là không phải.
Phó Chủ nhiệm Ngô đánh một nắm đấm lên vai Bí thư Tần, cười mắng:
- Lão Tần lại không hậu đạo rồi, ở đây anh là chức quan lớn nhất, rắp tâm chế nhạo tôi sao?
Thấy sự thân thiết này dường như quan hệ cá nhân rất sâu.
Bí thư Tần cười nói:
- Đâu dám? Lão Ngô, Chủ tịch xã Lý hướng anh xin nghỉ, buổi tối có chuyện không đến được.
- Là thể diện của tôi không đủ chứ!
Phó Chủ nhiệm Ngô nói một cách không để ý, sau đó bắt tay đám người Phó Bí thư Vương.
Câu nói này khiến Diệp Chi Nhiên trong lòng giật mình, xem ra, bất hòa giữa Bí thư Tần và Chủ tịch xã Lý trong huyện đều có nghe nói đến, nếu không, Phó Chủ nhiệm Ngô sẽ không nói ý như vậy.
- Nào nào, ngồi xuống uống rượu.
Bí thư Tần mời mọi người ngồi xuống.
Mọi người vây quanh đều ngồi xuống, Phó Chủ nhiệm Ngô là lãnh đạo trong huyện đương nhiên ngồi ở vị trí chủ, hai bên là Bí thư Tần và Phó Bí thư Vương, Diệp Chi Nhiên ngồi bên cạnh Phó Chủ tịch Trình, Bí thư Tần nâng ly lên trước tiên, nói:
- Nào, trước tiên chúng ta cảm ơn Chủ nhiệm Ngô xuống xã chỉ đạo công tác của tiểu khu kinh tế.
- Khách sáo rồi.
Chủ nhiệm Ngô nét mặt tươi cười, nói:
- Bí thư Tần, ban lãnh đạo của anh ngày càng mạnh lên đấy, phát biểu ở tiểu khu chiều nay của Chủ tịch Diệp vô cùng đặc sắc, biện pháp cũng thiết thực khả thi, tôi đoán tiểu khu kinh tế xã Mã Thạch nhanh chóng sẽ đi lên hàng đầu toàn huyện.
- Đó đều là Chủ nhiệm Ngô chỉ đạo có phương hướng, phương châm của Đảng ủy xã đúng đắn, nếu rời sự giúp đỡ của các vị lãnh đạo, công tác của tôi không có cách nào tiến triển thuận lợi được.
Diệp Chi Nhiên biết những người này đều là người lăn lộn thành tinh trên chốn quan trường, liền nói một cách điềm tĩnh.
Lời này nói ra, Bí thư Tần, Chủ nhiệm Ngô mặt cười tươi như hoa nở, chỉ có Phó Bí thư Đảng ủy xã Vương Tĩnh Ngữ là nhìn anh ta một cách thật sâu, trong ánh mắt có chút ý vị sâu xa.
Chén thứ nhất xuống bụng, chủ đề cũng liền thoải mái ra.
- Chủ nhiệm Ngô, tin tức trong huyện nhanh nhạy, Lưỡng Lý có động tĩnh mới chưa?
Ủy viên tổ chức Phan Thu Sinh hỏi.
Thời gian trôi qua, các loại phiên bản lan truyền về Lưỡng Lý đều có cả, sau khi lẩn trốn đến tỉnh Bắc Giang giết liền ba người rồi chạy trốn thì đã hai mươi ngày không có tin tức chính xác, càng như vậy thì tâm lý hoang mang của người dân sẽ càng nghiêm trọng, các loại tin đồn ly kỳ đều có, tạm thời thì dường như các địa phương trong toàn quốc đều phát hiện ra tung tích của hai tên đó, thông tin quá nhiễu loạn, lại tăng thêm lực lượng công tác của bên công an. Căn cứ theo treo thưởng mới nhất của Bộ Công an, nếu là người cung cấp chính xác về tung tích của Lưỡng Lý thì thưởng năm mươi nghìn tệ, số tiền thưởng so với trước tăng lên gấp đôi, trở thành lần đầu tiên số tiền thưởng nhiều nhất từ trước đến nay.
- Báo cáo các địa phương trong toàn quốc phát hiện tung tích của hai tên này, nhưng điều tra kiểm chứng thì chỉ là chuyện không đâu, không hổ là xuất thân lính đặc chủng, quá giảo hoạt rồi.
Chủ nhiệm Ngô nói.
- Đúng vậy, càng giảo hoạt thì tính nguy hiểm càng lớn, huống hồ hai tên này lòng dạ độc ác, đã hại hơn mười tính mạng rồi.
Phó Bí thư Vương lo lắng nói.
- Tôi phát hiện sự nguy hại chủ yếu của Lưỡng Lý nằm ở lòng người nhiễu loạn, khiến nhân dân cả nước lòng người hoang mang. Có điều, bây giờ trung ương coi trọng án này như vậy, mạng lưới Bộ Công an càng kết chặt lại, dự đoán thời gian hai tên này chạy loạn lên cũng không nhiều nữa rồi.
Diệp Chi Nhiên nói.
- Tiểu Diệp đừng có cứ nói vậy, Chủ nhiệm Ngô là cậu mời đến, kính Chủ nhiệm Ngô đi.
Bí thư Tần ngắt lời Diệp Chi Nhiên.
Diệp Chi Nhiên vội vàng đứng lên, nâng ly lên nói với Chủ nhiệm Ngô:
- Nên thế, tôi kính lãnh đạo huyện, Chủ nhiệm Ngô, Bí thư có lời rồi, là tôi chậm trễ. Thế này đi, tôi cạn liền hai ly, bày tỏ ý xin lỗi.
Nói xong liền uống hai ly xuống bụng.
- Được được.
Chủ nhiệm Ngô vui vẻ nói:
- Tửu phẩm thấy nhân phẩm, tiểu Diệp nhân phẩm rất tốt, có tiền đồ.
Lại là một trận ăn uống linh đình, mọi người đều uống rất hăng hái, không khí cũng dần dần nóng lên.
Phó Bí thư Vương nâng ly nói với Chủ nhiệm Ngô:
- Lãnh đạo ở trên tôi ở dưới, ngài nói đến mấy cái đến mấy cái..
Mọi người đều đưa mắt nhìn Chủ nhiệm Ngô xem làm thế nào tiếp chiêu.
Chủ nhiệm Ngô híp một mắt, đầu lưỡi có chút lớn:
- Buổi tối phải uống ít không uống đổ, tránh để bà xã ra đường tìm.
Trong âm thanh hò hét hỗn loạn, trong lòng Diệp Chi Nhiên vẫn nhớ đến chuyện của nhà máy dệt, Phó chủ tịch Trình luôn phân quản công nghiệp, nhất định quen thuộc đối với Hồ Vỹ Trung. Rượu đến một nửa, tìm cơ hội hỏi Phó Chủ tịch Trình:
- Chủ tịch Trình, hôm qua tôi đi đến nhà máy dệt họp, nhà máy dệt bây giờ khó khăn rất nhiều, công tác chỉnh đốn này của tôi khó làm rồi, anh có gì có thể chỉ dạy không?
- Chủ tịch Diệp, cậu là học sinh giỏi của trường Đại học J, sợ là sớm đã có dự tính trước rồi.
Phó Chủ tịch Trình cười ha hả.
- Nhà máy mặc dù nhỏ, nhưng tố chất nhân viên về tổng thể quá thấp, sức cạnh tranh thị trường không đủ, Chủ tịch Trình phân quản nhiều năm, nhất định nhìn thấu hơn tôi.
Diệp Chi Nhiên không buông tha cho ông ta.
- Hồ Vỹ Trung có chút tiểu đạo, muốn làm tốt nhà máy dệt, hoặc là dựa vào ông ta, hoặc là rời hắn đi.
Phó Chủ tịch Trình nói một câu tính thực chất.
- Giám đốc Hồ uy tín trong lòng công chức không cao, nhưng trong ban lãnh đạo nhà máy hình như lại rất có tiếng nói.
Diệp Chi Nhiên nói ra nghi ngờ trong lòng.
- Ông ta là Giám đốc nhà máy nhận được sự tín nhiệm của Chủ tịch xã Lý, trong ban lãnh đạo đương nhiên có tiếng nói.
Phó Chủ tịch Trinh nói một câu.
Chả trách!
Đã như vậy, thì càng phải làm công việc một cách tỉ mỉ thực chất, xem ra phải chiếu cố Chương Lập Nhân và Lưu Binh một chút. Diệp Chi Nhiên nghĩ, trong việc chỉnh đốn nhà máy dệt, sợ là sẽ có một lần giao tranh với Chủ tịch xã Lý rồi.
Qua hai ngày liên tiếp điều tra chứng cứ, Chương Lập Nhân đem đến tập tài liệu đầu tiên.
Chuyện xảy ra là thế này: Chị gái của Hoàng lưu manh là Hoàng Như Hoa, sau khi bị Giám đốc Hồ cưỡng hiếp, trở về nhà khóc kể cho chồng Lưu A Hỏa nghe, Lưu A Hỏa đi tìm Hồ Vỹ Trung tính sổ, Hồ Vỹ Trung liền tuyên bố là Hoàng Như Ngọc chủ động dụ dỗ ông ta, nếu làm to chuyện, không những danh tiếng vợ chồng Lưu A Hỏa bị bôi nhọ mà còn không có kết quả tốt đẹp. Lưu A Hỏa vỗn là người có tính cách hèn yếu, nghe thấy Hồ Vỹ Trung nói như vậy liền có chút lùi bước. Với thủ đoạn của Hồ Vỹ Trung, đối phó đương nhiền là thừa sức lừa Lưu A Hỏa, chỉ hứa cho anh ta vào trong nhà máy làm công nhân sửa chữa là đã xong với Lưu A Hỏa. Hoàng Như Hoa thấy chồng hèn nhát không dám xuất đầu, cũng nhẫn nhịn. Sau đó, Hoàng lưu manh cảm thấy chị gái khác thường, biết được nguyên nhân liền nổi trận lôi đình. Côn đồ có cách giải quyết của côn đồ, liền xông vào trong nhà máy đánh Hồ Vỹ Trung, sau đó chờ người đồn công an đến bắt hắn liền đem đầu đuôi sự việc kể ra.
Quá trình lấy chứng cớ của Lưu Binh cũng tương đối nhẹ nhàng, sau khi tìm được Hoàng Như Hoa, Hoàng Như Hoa liền rất phối hợp, đem sự việc kể lại tỷ mỉ một lần, và nói mấy nữ công nhân khác trong nhà máy có thể gặp cảnh ngộ như vậy, Lưu Binh theo đó thuận lợi đi tìm hiểu, lại có ba nữ công nhân hơn ba mươi tuổi thừa nhận đã nhiều lần bị Hồ Vỹ Trung xâm hại, thủ đoạn áp dụng cũng đều là cưỡng bức, dụ dỗ, sau khi đắc thủ lại đe dọa.
Không thể nhịn được nữa! Một Giám đốc nhà máy ở xã nho nhỏ, lại làm xằng bậy đến mức như vậy.
- Tên họ Tào, nếu “cung hình” thời cổ đại bảo lưu đến nay, cần phải để Hồ Vỹ Trung tên bại hoại này nếm thử trước tiên mới được.
Diệp Chi Nhiên chỉ cảm thấy thần kinh trên mặt đều bị tinh thần chính nghĩa kích thích đến nỗi nhảy lên.
- Bắt vào trước để ông ta nếm mùi thiết quyền của chuyên chính nhân dân.
Chương Lập Nhân đưa tay vạch một đường, cũng là vô cùng căm phẫn.
- Lập Nhân, chúng ta trước tiên báo cáo lên Bí thư Tần, cùng đi.
Diệp Chi Nhiên suy nghĩ một chút, nói với Chương Lập Nhân.
- Được, báo cáo Bí thư Tần trước.
Chương Lập Nhân đồng ý với suy nghĩ của anh.
Loại án này đồn công an có thể trực tiếp lập án, sau khi kết thúc điều tra thì chuyển lên cơ quan kiểm sát, nghĩ đến Hồ Vỹ Trung là Giám đốc nhà máy xã, mặc dù nói không phải là quan viên trong thể chế, nhưng báo cáo lên Đảng ủy trước là biện pháp ổn thỏa.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb
Chương 20: Tổ công tác phái đi
Nguồn: thienthucac.com
Tại phòng làm việc của Bí thư Tần, Diệp Chi Nhiên báo cáo:
- Bí thư Tần, khi tôi ở nhà máy dệt xã Mã Thạch điều tra nghiên cứu, phát hiện một chút tình hình của Giám đốc nhà máy Hồ Vỹ Trung, Sau khi cùng Đồn trưởng Chương điều tra đã phát hiện, vấn đề của Hồ Vỹ Trung rất nghiêm trọng, đặc biệt xin chỉ thị của anh, tình hình cụ thể mời đồn trưởng Chương báo cáo.
Khi Diệp Chi Nhiên báo cáo có ý điều chỉnh quá trình điều tra một chút, để tránh Bí thư Tần có ý kiến với đồn trưởng Chương. Quan trường là nơi đặc biệt chú ý đến trật tự trước sau, đồn trưởng Chương không báo cáo cho Bí thư Đảng ủy trước nhất, nếu để Bí thư biết được, khó tránh có chút ý kiến. Thường nói: Hiến pháp không bằng thành kiến của lãnh đạo.
Nếu lãnh đạo có thành kiến với anh, còn có thể làm việc thuận lợi sao? Còn có thể thăng chức sao? Cái này, ừm, mọi người đều biết cả.
Chương Lập Nhân bình thản đem quá trình sự việc báo cáo tỉ mỉ một lượt.
Bí thư Tần có chút tính khí nóng nảy, nghe xong liền đập bàn một cái, lực đập rất mạnh, khiến cho Diệp Chi Nhiên mơ hồ cảm thấy bàn chân bị tê liệt.
- Họ Tào này, cái bụng khốn khiếp này quá béo rồi, đồn trưởng Chương trở về lập tức bắt lấy, lập án điều tra.
“Họ Tào này”, dưới sự dốc sức phổ biến rộng rãi của Diệp Chi Nhiên, gần đây liền trở thành ngôn ngữ mắng người trong quan trường của xã Mã Thạch.
- Được, tôi lập tức đi làm.
Chương Lập Nhân liền trở nên mạnh mẽ như sấm rền.
Chương Lập Nhân đi rồi, Bí thư Tần gọi Diệp Chi Nhiên lại.
- Chủ tịch Diệp, cậu bây giờ phụ trách chỉnh đốn nhà máy dệt, sau khi Hồ Vỹ Trung bị bắt, công tác nhà máy dệt làm thế nào? Suy nghĩ qua chưa?
Bí thư Tần hỏi.
- Bí thư Tần, thời gian quá gấp, tôi suy nghĩ không được chu toàn, ngài có chỉ thị cụ thể gì không?
Diệp Chi Nhiên hỏi.
- Trước tiên nói suy nghĩ của cậu đi!
Bí thư Tần đưa một điếu thuốc cho anh ta, Diệp Chi Nhiên vội lấy bật lửa bật lên châm thuốc cho ông ta trước.
- Suy nghĩ của tôi là thành lập một tổ công tác vào trong nhà máy dệt, tạm thời thay thế ban lãnh đạo nhà máy tiến hành công tác. Tổ công tác đồng thời với việc duy trì hoạt động bình thường của nhà máy, chủ yếu nhấn mạnh vào công tác chỉnh đốn nhà máy, cải cách biện pháp, quy hoạc lâu dài…
- Thành lập tổ công tác là một biện pháp tương đối ổn thỏa, tôi đồng ý.
Bí thư Tần gật đầu, ôn tồn nói:
- Người của tổ công tác đã chọn chưa?
- Bí thư, tôi suy nghĩ thế này, nữ công nhân trong nhà máy dệt chiếm đa số, để Mã Diễm Lệ đảm nhiệm tổ trưởng tổ công tác, kết hợp với Bí thư chi bộ cũ, Trưởng phòng tiêu thụ, Trưởng phòng kỹ thuật. Ngài xem có thể không?
Bí thư Tần suy nghĩ một lúc, nói:
- Tôi thấy thế này, tổ công tác do cậu đứng đầu, Mã Diễm Lệ đảm nhiệm tổ phó, như vậy làm việc có thể tránh được những phiền nhiễu không cần thiết.
- Được, Bí thư Tần.
Diệp Chi Nhiên hoàn toàn tiếp thu ý kiến của Bí thư Tần. Sự việc của Hồ Vỹ Trung vừa ra, tổ công tác vào nhà máy dệt nhất định sẽ chịu sự phiền nhiễu của đám người Chủ tịch xã Lý, Mã Diễm Lệ sẽ không trụ được, do anh ta ra mặt đảm nhiệm tổ trưởng, có thể bảo vệ được nhân viên ở dưới triển khai công tác.
Chỉ thị của Bí thư Tần rất chính xác.
- Ba biện pháp của tiểu khu kinh tế tôi thấy đều rất tốt, cho thấy tiểu Diệp cậu đã hao tổn tâm sức. Mức độ ưu đãi thu thuế cụ thể cậu trước tiên nghĩ một con số đi, phải suy nghĩ đến vừa có lợi cho thu hút đầu tư vừa mở rộng thu thuế trong xã. Về cụ thể thì Đảng ủy sẽ thảo luận, việc của tổ công tác cũng cùng thông báo, cậu xem thế nào?
- Chỉ thị của Bí thư rất toàn diện, tôi không có ý kiến.
Diệp Chi Nhiên trả lời.
Bí thư Tần tán thưởng nhìn Diệp Chi Nhiên một cái, thầm nghĩ “ tên tiểu tử này không tệ”, liền đem tàn thuốc nhẹ nhàng đập vào chiếc gạt tàn, nói chuyện tào lao trời nam đất bắc mấy câu, nói:
- Bí thư Đường đến Thường Gia, diện mạo trong xã liền mới mẻ, tôi đoán tốc độ phát triển của huyện chúng ta sẽ tăng lên không ít.
- Vâng, Bí thư Đường là ở Ban tổ chức Thành ủy đến, năng lực mạnh, biện pháp nhiều, phát triển của Thường Gia có thể kỳ vọng.
- Gần đây Bí thư Đường có chỉ thị gì đối với huyện chúng ta không?
Bí thư Tần mỉm cười, tiếp tục hỏi.
Quan trường là nơi không có bí mật nhất, Diệp Chi Nhiên là người của Bí thư Đường đã không còn là bí mật nữa.
Diệp Chi Nhiên suy nghĩ một chút, nói:
- Bí thư Đường đối với công tác của Đảng ủy xã Mã Thạch luôn khá hài lòng, cho rằng năng lực nắm bắt điều chỉnh của Đảng ủy xã Mã Thạch rất mạnh, là một tổ chức Đảng đoàn kết, có sức chiến đấu.
Bí thư Tần nghe được lời đánh giá này, liền “ haha” cười, vui vẻ nói:
- Sau này Bí thư Đường có chỉ thị gì mới, cậu phải kịp thời truyền đạt đấy.
- Được, tôi nhất định báo cáo kịp thời.
Bí thư Tần liên tục nói:
- Tiểu Diệp rất tốt, tiểu Diệp rất tốt.
Chờ rời khỏi phòng làm việc thân thuộc, Diệp Chi Nhiên gọi điện gọi Mã Diễm Lệ qua.
Mã Diễm Lệ thướt tha đi vào phòng làm việc của Diệp Chi Nhiên, thấy Diệp Chi Nhiên lấy ra cốc trà, liền nhận rồi nói:
- Chủ tịch Diệp, tôi đến rồi.
Khi cô cúi người rót trà, bởi vì góc độ quan hệ, Diệp Chi Nhiên phát hiện vị trí khóe mắt ở hai mắt của cô dường như có dấu vết gì đó, lại nhìn nhìn thần sắc của cô, cũng không có sự vui vẻ trước đó.
Chờ cô ngồi xuống, Diệp Chi Nhiên nói:
- Tiểu Mã, có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của cô, giai đoạn tiếp theo tôi chuẩn bị sắp xếp cô thường trú công tác ở nhà máy dệt, có khó khăn không?
Mã Diễm Lệ nhất thời không hiểu vì sao, liền dùng đôi mắt mở to chớp chớp nhìn Diệp Chi Nhiên, đợi chỉ thị tiếp theo.
Diệp Chi Nhiên nhìn cô một cái, mỉm cười nói:
- Là thế này, Hồ Vỹ Trung của nhà máy dệt xảy ra chuyện rồi.
- Xảy ra chuyện gì vậy? Chủ tịch Diệp!
Mã Diễm Lệ cẩn thận hỏi.
Diệp Chi Nhiên đã nói xong với Bí thư Tần để cô đến tổ công tác, cũng không giấu giếm, đem chuyện của Hồ Vỹ Trung nói đại khái một lượt, quả nhiên, Mã Diễm Lệ nghe xong lập tức nổi giận mắng:
- Đàn ông đúng là không ra cái thứ gì.
Mắng xong, cảm thấy chỗ nào đó không đúng, liền cười cười áy náy, nói:
- Chủ tịch Diệp, anh không bao gồm trong đó.
Diệp Chi Nhiên không nhận lời “ vuốt đuôi” của cô, nói:
- Tôi và Bí thư Tần trao đổi xong rồi, dự định phái một tổ công tác đến nhà máy dệt, tôi đảm nhiệm tổ trưởng, cô đảm nhiệm tổ phó, phụ trách thực tế công việc của tổ công tác, tổ viên bao gồm Liễu Bình, trưởng phòng tiêu thụ, trưởng phòng kỹ thuật của nhà máy dệt.
- Chủ tịch Diệp, anh bảo tôi đi tôi sẽ đi.
Mã Diễm Lệ kiên quyết nói
- Nhưng tôi sợ không ép được bọn họ, anh yên tâm sao?
- Đương nhiên là yên tâm tôi mới bảo cô đi.
Diệp Chi Nhiên an ủi nói:
- Nhà máy dệt là một trong trọng điểm công tác giai đoạn mới của tôi, tôi sẽ chú ý mật thiết, phải đợi để nhà máy dệt có phương hướng tốt, tìm được thị trường, đầy đủ ban lãnh đạo, mới có thể giải tán tổ công tác. Trước đó thì tôi cũng sẽ thường xuyên đến trấn thủ.
Diệp Chi Nhiên đưa ra lời hứa.
- Tôi hiểu rồi, tôi đi.
Mã Diễm Lệ thoải mái nói, khi nói đến “ hiểu rồi”, phản xạ có điều kiện lồng ngực cũng cao hẳn lên.
- Trong nhà cô có ý kiến bất đồng hay không?
Diệp Chi Nhiên liền thu hồi ánh mắt nhìn ngực của cô.
- Anh ta là anh ta, tôi là tôi, không xen vào.
Mã Diễm Lệ khi nhắc đến chuyện nhà, trong ánh mắt liền có chút không vui.
- Tiểu Mã, nếu là nguyên nhân sức khỏe, đi bệnh viện khám xem, bây giờ y học phát triển, vấn đề sinh sản dễ dàng giải quyết mà.
Diệp Chi Nhiên khuyên giải, người trong Ủy ban nhân dân xã đều biết tình trạng của cô, nguyên nhân kết hôn bốn năm không có bầu là ở cô.
- Khám nhiều lần rồi, bác sĩ nói khả năng mang thai tự nhiên của tôi không được một phần trăm.
Mã Diễm Lệ trả lời thẳng thắn
- Hơn nữa vấn đề giữa tôi và anh ta có rất nhiều, chuyện ở bên ngoài của anh ta tôi thường nghe thấy, hai năm nay tôi cũng nghĩ kỹ rồi, dễ hợp dễ tan mà, trong năm đem chuyện giải quyết luôn.
- Tiểu Mã, đây là chuyện lớn, cô phải suy nghĩ kỹ càng, không thể giải quyết theo cảm tính được.
Diệp Chi Nhiên nghe thấy cô nói thản nhiên, không nhịn được liền nhắc nhở cô.
- Yên tâm đi, Chủ tịch Diệp, tôi suy nghĩ rất kỹ rồi.
Mã Diễm Lệ quan sát Diệp Chi Nhiên một cái, tiếp đó hạ một câu khiến anh ta giật mình
- Anh lo lắng cái gì, tôi không cần anh phụ trách.
… Diệp Chi Nhiên nhất thời vẻ mặt mơ hồ không hiểu gì, thầm nghĩ “ điều này đâu vào đâu chứ”, cũng may là phòng làm việc không có ai khác, nếu để người khác nghe thấy lời này, nói không chừng sẽ suy nghĩ linh tinh.
Mã Diễm Lệ thấy thế liền cười tươi rói, bộ dạng như là kế nhỏ mà được như ý.
- Biện pháp thầu mà lần trước cô nói, tôi thấy đáng thể thử xem. Đã suy nghĩ chi tiết xong chưa?
Diệp Chi Nhiên liền đổi chủ đề.
- Tôi viết một bản thảo, đợi lát nữa mang lên cho lãnh đạo duyệt.
Mã Diễm Lệ nói một hồi dường như tâm trạng tốt lên chút.
- Thầu thực sự có thể lay động cực lớn chí tiến thủ của ngưởi thầu, nhưng doanh nghiệp nếu không có thị trường thì không được, trình độ văn hóa của cán bộ và nhân viên quản lý của doanh nghiệp xã thị trấn rất thấp, phải để doanh nghiệp hình thành sức cạnh tranh, sản phẩm rất quan trọng.
Diệp Chi Nhiên triển khai tư duy, nói:
- Còn nữa, cô phải cân nhắc kỹ người kế nhiệm tiếp theo giám đốc nhà máy dệt, giám đốc nhà máy chỉ có nhiệt tình, không có năng lực cũng không được.
- Được ạ.
Mã Diễm Lệ gật đầu trả lời:
- Chủ tịch Diệp, một đống vải của nhà máy dệt ước chừng không ổn rồi, tôi thấy để vải trong kho đều là vải dệt thô, bây giờ thị trường yêu cầu rất lớn, không có tương lai. Máy móc thiết bị của nhà máy dệt lại lạc hậu, nếu muốn dệt ra vải tốt, cần có thiết bị mới hơn, đầu tư lượng lớn hơn.
Diệp Chi Nhiên nhìn Mã Diễm Lệ khen ngợi, ai nói nữ nhân ngực lớn không có óc, Mã Diễm Lệ hai thứ có đủ mà, xem ra cô thực sự là động não suy nghĩ.
- Đầu tư lượng tiền lớn vào nhà máy dệt, trong tình hình trước mắt nhất định là không được, vải vóc đã không còn thích hợp với hiện trạng của nhà máy này. Tôi thấy cần suy nghĩ đem sản phẩm chuyển thành trang phục.
Diệp Chi Nhiên đem suy nghĩ nói cho Mã Diễm Lệ:
- Sau khi xác định tổ công tác, cô đem người đến Thâm Quyến, khảo sát doanh nghiệp quần áo ở đó, ý tưởng của tôi là đem sản phẩm chuyển thành sản xuất quần jean và Âu phục, thị trường này rất lớn, làm tốt thì tương lai mở rộng.
Mã Diễm Lệ vội vàng nịnh một câu:
- Chủ tịch Diệp không hổ là sinh viên giỏi của trường J, tầm nhìn đúng là không giống người thường, sắp thành thần tượng của tôi rồi.
Nói xong, trong mắt lóe lên sao sáng, sức dụ dỗ của người phụ nữ thành thục không giống với Niệm Duyệt, nhưng đều có thể khiến tim Diệp Chi Nhiên đập rộn lên.
Diệp Chi Nhiên lấy tờ báo trên bàn đánh lên đầu cô một cái, cười nói:
- Đi, đem biện pháp nhận thầu đến đây, ít nịnh tôi thôi, chủ tịch xã này không ăn cái này đâu.
Mã Diễm Lệ cười “ hì hì”, trước mặt Diệp Chi Nhiên, cô chưa bao giờ có áp lực gì, bất luận trước đó là Chánh văn phòng Đảng ủy cũng tốt, bây giờ là Phó Chủ tịch xã cũng tốt. Cô là một nữ nhân tân tiến, nghĩ thông suốt, bỏ xuống được. Sau khi hôn nhân trục trặc, thấy phá vỡ chuyện nam nữ, rất muốn tìm một nghề nghiệp để làm. Hơn nữa đối với Diệp Chi Nhiên lại tương đối tin cậy, Phó Chủ tịch xã Diệp đã xem trọng năng lực của cô, để cô giúp đỡ gánh vác trọng trách, cô đương nhiên không nhường cho ai.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cjcmb