Tiếng rú phát lên từ trong ven rừng kế cận .
Gã thanh niên áo xám đã đi vào ven rừng lúc nãy , bây giờ hắn thối ngược ra , hai chân hắn loạng choạng , từ trên mặt hắn , máu bắn ra từng giọt .
Hắn thụt ra khỏi rừng rồi quay mặt như muốn chạy về chiếc kiệu , máu từ trên mặt hắn ướt trào thân áo trước .
Dưới ánh trăng lờ mờ , mặt hắn đầy những máu , rõ ràng hắn bị một đường kiếm trúng ngay khoảng giữa chân mày .
Gã thiếu niên áo đen muốn đi về phía rừng thấy thế , hắn biến sắc dừng chân .
Tên thiếu niên áo xám từ từ quỵ xuống .
Gã thiếu niên áo đen thối lui hai bước , chân hắn hơi rung .
Hắn thò tay rút ngọn chuỷ thủ từ dưới ống giày và quát lớn :
- Ai ở trong rừng ?
Trong rừng vẫn lặng trang .
Không khí im lìm càng tăng thêm sức khủng bố cho những ai muốn xông vào . Gã thiếu niên áo đen không dám xông vào , hắn đứng im , mắt hắn đăm đăm , tay hắn rung rung .
Qua một lúc khá lâu từ trong bước ra một bóng người .
Người ấy có vóc thân cao nghệu , mặc áo màu vàng chí gối , đầu đội nón rộng vành che kín tới chân mày , che khuất hẳn nửa mặt bên phía trái .
Chẳng những dáng cách của hắn đặc biệt khác người mà lối dắt kiếm của hắn lại càng đặc biệt hơn nữa , thanh kiếm không treo chặt mà lại treo hững hờ bên hông .
Thanh kiếm không dài và chưa rút ra khỏi vỏ .
Con người ấy trông cũng không hung ác gì lắm , bởi vì chưa lộ toàn bộ chân mặt nhưng không hiểu tại sao , gã thiếu niên áo đen chợt nghe phát lạnh , bàn tay rịn ước mồ hôi .
Trong người của con người ấy hình như chứa đầy sát khí .
Lâm Tiên Nhi biết rõ con người ấy hơn ai hết : Kinh Vô Mạng !
Kinh Vô Mạng còn nghĩa là Lý Tầm Hoan đã chết .
Lâm Tiên Nhi thầm lặng mỉm cười .
Nụ cười của nàng vẫn tươi như hoa nở , đúng là nụ cười ẩn chứa gươm đao .
Nàng cười lớn ở trong lòng , nàng hé nhẹ ở vành môi và mặt nàng làm như sợ hãi , nàng kéo tay gã thiếu niên áo đen , giọng nàng lập cập :
- Con người ấy nghê gớm quá , anh có biết hắn là ai không ?
Gã thiếu niên áo đen gượng cười :
- Bất luận hắn là ai , có ta ở đây nàng không phải sợ gì cả .
Nghe rõ giọng cười của gã thiếu niên đã rung rung , biết rõ câu nói của gã là gượng gạo nhưng Lâm Tiên Nhi vẫn thở phào nhẹ nhõm :
- Tôi không sợ , tôi biết anh sẽ bảo vệ cho tôi , tôi biết có anh ở đây thì không kẻ nào đụng đến lông chân tôi được .
Gã thiếu niên áo đen ưỡn ngực :
- Đúng bất luận hắn là ai , chỉ cần hắn dám bước đến đây thì tôi sẽ kết liễu cuộc đời của hắn .
Thật ra thì chính hắn cũng đã nhận biết là mình đã sợ rồi , mồ hôi trong lòng tay hắn càng lúc càng ướt đẫm nhưng hắn là một thiếu niên , một thiếu niên đứng trước người đẹp , hắn không có quyền lùi bước .
Kinh Vô Mạng đã bước tới trước mặt gã thiếu niên .
Gá thiếu niên áo đen tuy nắm chặt ngọn chuỷ thủ , ngọn chuỷ thủ của hắn , hắn đã kết liễu không biết bao nhiêu sinh mạng nhưng bây giờ thì hắn không dám hất tay .
Hắn đã thấy cặp mắt cá chết của Kinh Vô Mạng .
Kinh Vô Mạng hình như không bao giờ ngó gã thiếu niên áo đen , giọng hắn lạnh băng băng :
- Ngọn đao trong tay ngươi giết được con người chết hay không ?
Gã thiếu niên áo đen giật mình sửng sốt .
Câu hỏi thật kỳ cục nhưng đã hỏi chẳng thể không có trả lời , gã thiếu niên áo đen thu hết cam đảm trả lời :
- Tự nhiên là giết chết bất cứ ai .
Câu trả lời hình như không ăn khớp lắm nhưng Kinh Vô Mạng vẫn nói :
- Được , bước lên .
Gã thiếu niên lúng túng .
Chẳng thà đối phương xốc tới thì gã cũng đành liều mạng đằng này hắn lại bảo như thế thì quá khó khăn .
Gã thiếu niên áo lựng khựng một lúc rồi hắn gượng cười :
- Ta với ngươi không thù oán , tại làm sao ta lại nỡ giết ngươi .
Kinh Vô Mạng nói :
- Bởi vì ngươi không giết ta thì ta sẽ giết ngươi .
Gã thiếu niên thụt lui thêm hai bước nữa , mồ hôi trên trán hắn đổ xuống từng hạt đậu , hắn bậm gan vung lẹ cánh tay .
Ngọn chuỷ thủ loé lên một làn ánh sáng nhưng ánh sáng tắt ngang . http://hello.to/kimdung
Một tiếng rú lên thật ngắn , gã thiếu niên ngã xuống .
Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng đã đút trở vào trong vỏ , hắn đứng thản nhiên như không có chuyện gì .
Gã thiếu niên áo đen cũng là danh gia kiếm pháp , hắn thường cho rằng trên đời này không có ai sử kiếm nhanh hơn hắn , ai nói gì hắn cũng không tin .
Cho đến bây giờ thì hắn phải tin .
Lâm Tiên Nhi đưa tay nắm lấy cánh tay của hắn , nàng thấy hắn giật giật sớ thịt trên mặt , nàng buông tay hắn và nói :
- Người ấy nhanh tay quá , anh ... anh hãy chạy đi , đừng lo cho tôi nữa .
Giá như gã thiếu niên bây giờ được bốn năm mươi tuổi thì chắc hắn nghe lời vì con người sống đến tuổi ấy mới nhận thấy đựoc sinh mạng là quý giá .
Chắc gã thiếu niên đã có nghe câu " Sinh mạng tuy quý giá nhưng ái tình còn quý giá gấp trăm lần " nhưng tiếc gì những con người nói ra câu đó nhất định không sống quá tuổi thiếu niên .
Gã thiếu niên vụt đứng phắt lên :
- Đừng sợ , ta sẽ sống chết với hắn .
Lời lẽ của hắn thật là cương quyết nhưng chân hắn không bước tới .
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Không , anh đừng có chết , anh còn cha mẹ vợ con , anh hãy trở về , anh hãy trở chạy trốn , tôi sẽ chận hắn cho anh vì tôi kẻ linh đinh có chết cũng chẳng tiếc gì .
Câu nói của Lâm Tiên Nhi như một liều thuốc hồi sinh , gã thiếu niên thét lên một tiếng nhào thẳng vào Kinh Vô Mạng .
Lâm Tiên Nhi nở nụ cười như đóa hoa đào .
Một người con gái muốn cho người đàn ông liều mạng vì mình , phương pháp tốt nhất là hãy làm cho hắn thấy rằng mình yêu hắn , nhất là có thể chết đi vì hắn .
Phương pháp đó , Lâm Tiên Nhi dùng đã không biết bao nhiêu lần và nàng chưa bị thất bại lần nào .
Lần này không những cười trong bụng mà nàng cười ngoài miệng vì nàng biết gã thiếu niên không bao giờ ngó thấy .
Bây giờ nàng không những cười miệng mà nàng còn cười lên thành tiếng vì nàng biết chắc rằng gã thiếu niên không bao giờ nghe được nữa . http://hello.to/kimdung
***
ánh kiếm loé lên .
Gã thiếu niên chẳng những kiếm pháp khá cao mà thanh kiếm của hắn dùng lại là thứ tốt .
Trong nháy mắt , hắn đã phóng vào mặt Kinh Vô Mạng luôn năm chiêu , hắn không hề nói một tiếng nào trừ tiếng thét đầu tiên .
Kinh Vô Mạng không đánh trả .
Gã thiếu niên áo đen rõ ràng đâm luôn năm kiếm toàn vào nơi yếu hại trên mặt Kinh Vô Mạng nhưng không hiểu tại sao lại không trúng một kiếm nào .
Kinh Vô Mạng vụt hỏi :
- Ngươi là người của Điểm Thương phái phải không ?
Gã thiếu niên đã đâm đường kiếm thứ sáu , hắn thấy đôi mắt cá chết của Kinh Vô Mạng vẫn trơ trơ như không bao giờ nhìn hắn nhưng không hiểu tại sao lại nhận được ngay môn phái qua đường kiếm của mình .
Kinh Vô Mạng hỏi tiếp :
- Tả Thiên Linh là gì của ngươi ?
Gã thiếu niên áo đen bây giờ mới trả lời :
- Là ... là sư phụ của ta .
Kinh Vô Mạng nói :
- Quách Tung Dương đã chết dưới thanh kiếm của ta .
Thình lình hắn nói một câu không ăn nhập gì với tình thế hiện tại , không ai đứng ngoài có thể nhận ra dụng ý của hắn nhưng gã thiếu niên áo đen thì hiểu một cách rõ ràng .
Tạ Thiên Linh vốn là chưởng môn phái Điểm Thương , danh xưng Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Khách , bình sinh tung hoành khắp chốn , không ai được coi là địch thủ thế nhưng lại bị bại luôn ba lần dưới kiếm Quách Tung Dương .
Bây giờ Quách Tung Dương lại bị Kinh Vô Mạng giết chết , tự nhiên Tạ Thiên Linh không thể là địch thủ của Kinh Vô Mạng mà thầy không phải là địch thủ thì trò nào có nghĩa gì ?
Gã thiếu niên áo đen tái mặt .
Bất cứ ai , dù chỉ nghe lần đầu cũng đều nhận thấy rằng Kinh Vô Mạng không phải hạng người hay nói khoát .
Kinh Vô Mạng hỏi luôn :
- Ta chỉ cần nhích tay lên là cắt đứt sinh mạng ngươi , ngươi có tin thế hay không ?
Gã thiếu niên áo đen cắn răng không nói .
ánh thếp nhoáng lên , thanh kiếm của Kinh Vô Mạng không biết hồi nào đã toát ra khỏi vỏ .
Mũi kiếm lạnh băng băng cũng không biết hồi nào đã nghim đúng vào yết hầu của gã thiếu niên .
Mũi kiếm chỉ ghim ngay nhưng chưa ấn mạnh .
Kinh Vô Mạng lạnh lùng không nói một lời , đôi mắt trắng dã của hắn trơ trơ .
Mồ hôi của gã thiếu niên áo đen nhỏ xuống ròng ròng , hắn ré lên :
- Tại sao chưa chịu giết ta đi ?
Kinh Vô Mạng thản nhiên :
- Ngươi muốn chết ?
Gã thiếu niên áo đen lớn tiếng :
- Đại trượng phu sống chết là thường , ngươi cứ việc xuống tay .
Hán cố gắng làm ra vẻ xem cái chết nhẹ như lông hồng thế nhưng vì tuổi hắn chưa già nên cái làm ra vẻ của hắn không hay lắm .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Nếu ta không muốn giết ngươi , ngươi cũng vẫn muốn chết à ?
Gã thiếu niên khựng lại .
Hắn không thể trả lời vì đâu có ai điên gì mà muốn chết .
Kinh Vô Mạng vẫn lạnh lùng :
- Ta biết ngươi vốn muốn vì nàng mà chết muốn cho nàng cảm thấy ngươi là bậc anh hùng nhưng nếu một khi ngươi chết rồi liệu nàng còn có thích ngươi không ?
Gã thiếu niên áo đen không nói được tiếng nào .
Hắn chợt cảm thấy mũi kiếm lạnh băng đã rời khỏi yết hầu hắn .
Hắn chợt cảm thấy mình như một thằng ngu .
Giọng Kinh Vô Mạng vẫn trầm trầm :
- Trong con mắt của đàn bà , một trăm tên anh hùng chết vẫn không bằng một tên thất phu còn sống , cũng như trong mắt của ngươi , một trăm mỹ nhân chết rồi vẫn không bằng một người đàn bà còn sống , ngươi có rõ cái chân nghĩa ấy hay không ?
Gã thiếu niên gạt mồ hôi trán , gượng cười :
- Rất rõ .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Bây giờ ngươi có còn muốn chết nữa hay không ?
Gã thiếu niên đỏ mặt :
- Sống cũng không có gì không tốt .
Kinh Vô Mạng nói :
- Tốt lắm như vậy là ngươi đã hiểu .
Hắn nói tiếp bằng một giọng lạnh ngàn đời :
-Ta từ trước đến nay vốn không thích nói nhiều thế mà hôm nay lại nói khá lâu , mục đích muốn cho ngươi thông hiểu cái chân lý . Chờ cho ngươi biết rồi ta sẽ giết ngươi .
Gã thiếu niên áo đen rúng động :
- Ngươi ... ngươi muốn giết ta ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Ta là người chỉ hỏi chứ không có trả lời nhưng với con người sắp chết thì ngoại lệ .
Gã thiếu niên áo đen rung giọng :
- Nhưng ... nhưng nếu muốn giết ta thì tại sao ngươi lại phải nói dài dòng ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Bởi vì ta vốn không bao giờ giết những người muốn chết , nếu ngươi muốn chết thì ta giết ngươi không thú vị gì cả .
Gã thiếu niên áo đen rống lên một tiếng , lao thẳng vào người Kinh Vô Mạng .
Tiếng rống của hắn rất ngắn bởi vì thanh kiếm của hắn vừa đưa ra thì lưỡi kiếm của Kinh Vô Mạng đã ghim đúng vào miệng của hắn .
Máu phọt ra và trước nhất là thấm vào lưỡi của gã thiếu niên , gã thoáng cảm nghe mằn mặn .
Hắn cảm thấy nghe mùi vị của cái chết thì hắn đã chết ngay .
***
Kiếm đã tra vào vỏ .
Kinh Vô Mạng có một thói quen kỳ dị là mỗi bận sau khi giết người , hắn tra kiếm vào vỏ thật nhanh làm như hắn không nghĩ đến việc dùng kiếm nữa .
Có lẽ hắn nghĩ rằng người khác khi thấy kiếm hắn nằm trong vỏ , tự nhiên sẽ có hơi sơ xuất .
Hắn rất thích những con người sơ suất vì hạng người đó chết sớm hơn , nhanh hơn .
Lâm Tiên Nhi mắt không rời hắn , quan sát kỹ càng từng động tác của hắn .
Mắt nàng mang cả một trời hiền dịu , tươi cười , y như một người con gái đang nhìn người yêu thứ nhất .
Kinh Vô Mạng trước sau vẫn không liếc tới nàng .
Lâm Tiên Nhi đã bắt đầu phô trương tư thế rúng động lòng người để đón tiếp Kinh Vô Mạng .
Miệng của Lâm Tiên Nhi vẫn hé nụ cười nhưng trong ánh mắt của nàng bắt đầu thu nhỏ lại .
Nàng đã thấy , cảm thấy tình hình bất ổn .
Những kẻ đàn ông đã qua trong đời nàng , nếu nhìn nàng , mắt họ sẽ y như con mắt mèo đói nhìn thấy thịt nhưng Kinh Vô Mạng thì lại không chịu nhìn nàng , hắn làm như trong người nàng có độc .
Eo , lưng và mông của Lâm Tiên Nhi bắt đầu cử động làm cho bốn con mắt của gã phu kiệu thiếu điều muốn lọt tròng .
Họ bị ánh mắt của Lâm Tiên Nhi làm cho đờ đẫn , làm cho họ không nhìn thấy ánh thép loáng lên .
Mãi đến khi họ vừa thấy chớp thì họ cũng đã rú lên hai tiếng ngắn .
Hai vòi máu phụt qua .
Thanh kiếm của Kinh Vô Mạng lại tra nhanh vào vỏ .
Nhưng hai con mắt cá chết của hắn vẫn nhìn về phía khoảng trống không .
Khoảng trống trước mắt hăn là khoảng trống mịt mờ y như hai mắt hắn .
Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ thở ra :
- Tại làm sao anh lại chẳng ngó tôi ? Có phải anh sợ nhìn rồi không thể giết tôi chăng ?
Đôi mắt của Kinh Vô Mạng hơi giật giật , thật lâu hắn nói :
- Cô biết tôi đến đây để giết cô phải không ?
Hắn cố rít lên nhưng giọng hắn vẫn không giấu được cái " làm ra vẻ " ấy .
Lâm Tiên Nhi chầm chậm gật đầu :
- Tôi biết , một con người bất luận tàn khốc đến đâu , bất luận vô tình đến thế nào nhưng khi sắp giết người tình mình yêu thì thần sắc không làm sao tự nhiên được nữa .
Nàng cười bằng một giọng thê lương và nói tiếp :
- Tôi biết và tôi chỉ muốn hỏi anh một câu , tôi cũng là người sắp chết , chắc anh không nỡ trả lời .
Làm thinh một lúc thật lâu , Kinh Vô Mạng lên tiếng :
- Hỏi đi , đối với những người sắp chết , ta không khi nào nói dối .
Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn hỏi từng tiếng một :
- Tôi chỉ hỏi anh , vậy chứ ai bảo anh phải giết tôi ? Và tại làm sao ?
Kinh Vô Mạng nắm chặt bàn tay rít giọng :
- Không ai bảo cả mà cũng không có lý do .
Lâm Tiên Nhi mím miệng :
- Nhất định có người khác chen vào . Người muốn giết tôi nhất định không phải là anh .
Nàng cười , nghe đứt ruột :
- Tôi biết anh yêu tôi , nhất định anh không nỡ giết tôi .
Tiếng " yêu " phát ra từ cửa miệng của người khác , có thể tầm thường như khi xuất phát từ cửa miệng của Lâm Tiên Nhi , nó lại trở thành âm nhạc .
Nhất định trên dời này không có ai có được giọng nói, cách nói như nàng .
Kinh Vô Mạng càng nắm hai bàn tay lại thật chặt , ai đứng gần có thể nghe những đốt xương răng rắc .
Nhưng gương mặt hắn vẫn cứ trơ trơ :
- Cô quả thật có biết ? Cô có nắm chắc như thế không ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi biết chắc rằng nếu anh không yêu tôi thì anh không giết những con người khi nãy .
Kinh Vô Mạng không ngắt lời nàng , hắn lại như muốn nghe nàng nói tiếp .
Lâm Tiên Nhi nói tiếp :
- Anh giết họ chỉ vì anh ghen .
Kinh Vô Mạng gặng lại :
- Vì ghen ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Chỉ cần ai đụng vào con người của tôi , chỉ cần ai nhìn vào mặt tôi , chỉ cần ai nhìn vào vóc thân tôi thì anh cần lấy mạng của người đó . Như thế là ghen , nếu không yêu tôi thì tại sao anh lại ghen ?
Da mặt của Kinh Vô Mạng trắng nhợt , giọng nói của hắn cũng bắt đầu thay đổi :
- Tôi chỉ biết rằng tôi muốn giết cô , tôi cần giết người nào thì người đó không mong gì sống được .
Lâm Tiên Nhi hỏi một hơi :
- Thực anh muốn giết tôi à ? Thế tại sao anh lại không nhìn vào mặt tôi ? Anh dám hay không dám ?
Bàn tay của Kinh Vô Mạng nắm chặt vào chuối kiếm , mồ hôi trên mặt hắn nhỏ xuống ròng ròng .
Lâm Tiên Nhi nhìn thẳng vào mặt hắn , nàng nói thật chậm :
- Nếu anh không dám nhìn vào mặt tôi thì cho dầu anh có giết tôi rồi thì anh cũng sẽ hối hận .
Nàng đưa bàn tay ra dò dẫm .
Kinh Vô Mạng vẫn đứng yên .
Cuối cùng Lâm Tiên Nhi nắm lấy bàn tay hắn , kế tiếp thân người nàng ngã vào lòng hắn , bàn tay nàng lần bò len ngực hắn , giọng nàng thật dịu :
- Nếu anh không thể tự chủ thì anh đưa tôi đến gặp hắn đi .
Hơi thở của Kinh Vô Mạng bắt đầu dồn dập :
- Cô ... cô muốn gặp ai ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Gặp người bảo anh đến giết tôi , tôi nhất định làm hắn thay đổi ý kiến .
Mặt nàng áp vào má hắn , miệng nàng cắn nhẹ vào màng tai hắn , nàng nói qua hơi thở :
- Anh hãy yên lòng , tôi sẽ không bao giờ làm anh hối hận về sau .
***
Kinh Vô Mạng vẫn không nhìn nàng , hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn vào khu rừng u ám .
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Hắn ở trong ấy phải không ?
Kinh Vô Mạng không trả lời , hắn không cần phải trả lời .
Lâm Tiên Nhi thỏ thẻ bên tai hắn :
- Được rồi , tôi sẽ vào gặp hắn , nếu hắn nhất định không buông tha tôi thì anh giết tôi cũng không muộn .
Chờ cho nàng xoay mình , Kinh Vô Mạng mới nhìn vào phía sau thân thể nàng , con mắt cá chết của hắn bây giờ linh động , bây giờ mới thấy lộ đôi mắt của con người . http://come.to/kimdung
***
Ven rừng tối âm âm không lấy một đốm sáng nào .
Tuy Lâm Tiên Nhi đi không lẹ nhưng nàng thiếu điều chạm vào một con người .
Con người ấy đứng sừng sững như một hòn núi , núi băng .
Thật thì vóc thân hắn cũng không cao lớn lắm nhưng oai thế của hắn làm cho người nhìn vào cảm thấy to lớn lạ lùng .
Lâm Tiên Nhi rất có thể tránh né vì nàng đi không lẹ lắm nhưng nàng không làm như thế , nàng lại làm như hoảng hốt la lên một tiếng nho nhỏ rồi ngã luôn vào lòng người ấy .
Người ấy đưa tay đỡ lấy nàng .
Lâm Tiên Nhi gượng đứng ngay ngắn và nói qua hơi thở dồn dập :
- ở đây tối quá .
Nàng đứng cách người ấy chỉ một khoảng ngắn , nàng tin chắc người ấy nghe được hơi thở của nàng , ngàn tin chắc hơi thở của nàng sẽ làm cho đàn ông động lòng .
Người ấy không biết có " động lòng " theo ý nghĩ của nàng hay không thì không rõ , chỉ nghe hắn nói chầm chậm :
- Có phải cô đã dùng cách này để làm cho Kinh Vô Mạng không giết được cô phải không ?
Lâm Tiên Nhi chớp mắt :
- Người bào hắn giết tôi là ông phải không ? Ông là Thượng Quan Bang Chủ ?
Thượng Quan Kim Hồng gật đầu :
- Đúng , ta có thể cho cô biết , cái phương pháp yêu mị của cô đối với ta vô dụng .
Giọng nói của Thượng Quan Kim Hồng không có vẻ tàn khốc , không có vẻ âm hiểm , khi bình thường điềm đạm nhưng đặc biệt là không hề phát lộ thứ cảm tình , bất cứ lời nói nào hắn cũng nói như đọc kinh .
Lâm Tiên Nhi sửa giọng :
- Thế thì tôi phải dùng phương pháp nào mới có thể động lòng Bang Chủ ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Cô có bao nhiêu phương pháp hãy dùng hết thử xem ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi biết Bang Chủ không phải hạng người dễ dàng dao động bởi đàn bà nhưng tại làm sao Bang Chủ lại bảo Kinh Vô Mạng giết tôi ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Người mà lúc nào cũng có thể giết người thì không thể để cho mình có tình cảm , muốn rèn luyện một con người không tình như thế không phải dễ dàng , ta không thể ngồi nhìn cái tính tốt ấy của Kinh Vô Mạng bị hủy diệt bởi cô .
Lâm Tiên Nhi cười :
- Nhưng nếu Bang Chủ để cho hắn giết tôi thì Bang Chủ tồn thất càng nhiều hơn nữa .
Thượng Quan Kim Hồng cau mặt :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi hữu dụng hơn Kinh Vô Mạng rất nhiều .
Thượng Quan Kim Hồng lại gặng :
- Sao ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Kinh Vô Mạng chỉ biết giết người , tôi cũng biết giết người , hắn giết người phải dùng kiếm , phải máu chảy như vậy là hạ đẳng , còn tôi , tôi giết người chẳng những không thấy máu mà cũng không cần dùng đao kiếm .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nhưng hắn giết người nhanh hơn cô nhiều ?
Lâm Tiên Nhi hỏi :
- Nhanh cố nhiên là hay rồi nhưng chậm cũng có cái hay của chậm , Bang Chủ có nhận như thế hay không ?
Trầm ngâm một chút , Thượng Quan Kim Hồng hỏi lại :
- Ngoài chuyện giết người ra , cô còn có cái gì hay nữa không ?
Lâm Tiên Nhi nói:
- Tôi có tiền rất nhiều , nhiều đến mức không đếm nổi , nhiều đến mức người thấy phải phát điên .
Thượng Quan Kim Hồng gật gật đầu :
- Cái đó quả là hay lắm .
Giọng nói của hắn hình như có pha tiếng cười , bởi vì hắn rất hiểu chỗ lợi ích của đồng tiền , hiểu rõ cái vạn năng của nó .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi lại là người thông minh , có thể giúp Bang Chủ trong nhiều chuyện .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Đúng , cô là một người thông minh , người ngu thì không bao giờ có tiền .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Ngoài ra tôi còn cái hay khác nữa .
Giọng nói của nàng vùng thấp xuống và pha mùi khêu gợi :
- Chỉ cần là đàn ông thì Bang Chủ sẽ thấy ngay cái tôi nói không ngoa , chỉ cần Bang Chủ bằng lòng thì cái hay ấy của tôi sẽ thuộc về Bang Chủ .
Trầm ngâm một lúc thật lâu , Thượng Quan Kim Hồng đổi giọng :
- Ta ... ta là đàn ông ... http://hello.to/kimdung
***
Trong rừng sương xuống khá nhiều .
Sương đẫm ướt cả thân áo của Kinh Vô Mạng .
Hắn đứng yên một chỗ như trời trồng , toàn thân hắn một chút gì may động y như một hình cây .
Ngay cả những tiếng động trong rừng không biết hắn có để ý hay không ?
***
Trong rừng sương thật dày , không thể nhìn thấy gì cả .
Nhưng vẫn nghe tiếng động , đó là tiếng rên tiếng thở .
Chợt có tiếng cười của Lâm Tiên Nhi , thứ giọng cười thoả mãn và dứt quãng :
- Anh ... anh quả là một ... đàn ông , mà đàn ông như anh thì trên đời này ít có lắm ... anh ... anh ... thật không ngờ ... anh ...
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Vì cô là một người đàn bà như thế thì phải có một người đàn ông cân xứng chứ .
Hắn cố giữ cho giọng nói điều hòa nhưng nếu nghe kỹ vẫn không dấu được phần hổn hển .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nhưng ... nhưng trời sắp về sáng rồi ... khoan khoan ... sáng rồi , tôi phải về ...
Im lặng thêm chút nữa và tiếp theo là mấy tiếng thở phào .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi nhỏ :
- Về chi vậy ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Có người chờ ?
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
-Ai ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tiểu Phi , anh biết Tiểu Phi chứ ?
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tôi lạ là tại sao cô còn chưa giết hắn , đúng là cô giết người chậm quá .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tôi không thể giết hắn mà cũng có thể nói là không dám .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao vậy ?
Lâm Tiên Nhi nói ;
- Bởi vì nếu tôi giết hắn thì Lý Tầm Hoan sẽ nhất định giết tôi .
Thượng Quan Kim Hồng nín lặng .
Lâm Tiên Nhi thở ra một hơi thật dài , giọng nàng ảo não :
- Tôi cũng biết anh chưa giết được Lý Tầm Hoan , nếu không thì làm sao anh lại sai Kinh Vô Mạng đến giết tôi , anh định đưa Kinh Vô Mạng đối phó với Lý Tầm Hoan và vì thế nên anh sợ Kinh Vô Mạng trở nên nhu nhược .
Trầm ngâm một lúc , Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Cô sợ Lý Tầm Hoan lắm à ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Sợ lắm , tôi sợ con người đó lắm .
Thượng Quan Kim Hồng lại hỏi :
- Hắn so với tôi như thế nào ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn đáng sợ hơn anh , con người của hắn không cần một việc gì cả , cái đó chính là điều đáng sợ nhất .
Nàng thở dài nói tiếp :
- Tôi có thể làm động lòng anh , còn hắn thì tôi không tài nào làm được .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Hắn cũng là người , nhất định hắn cũng phải có nhược điểm chứ ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Hắn không phải giống như hạng người mệnh danh là sắt đá , hắn cũng có nhược điểm , nhược điểm của hắn là Lâm Thi Âm , thế nhưng tôi lại không dám dùng Lâm Thi Âm để uy hiếp hắn .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại làm sao thế ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Tại vì tôi không nắm chắc lắm , hắn cầm con dao nhỏ trong tay là bất cứ tôi muốn làm chuyện gì cũng không nắm chắc phần thắng đưọc .
Nàng thở dài nói tiếp :
- Vì thế cho nên khi mà hắn còn sống thì tôi không dám làm gì đúng theo ý muốn .
Lại trầm ngâm một lúc , Thượng Quan Kim Hồng chậm rãi :
- Cô hãy yên lòng , hắn không thể sống lâu đâu .
Sương đã loãng dần .
Kinh Vô Mạng vẫn còn đang đứng yên một chỗ , đôi mắt cá chết của hắn vẫn đăm đăm nhìn vào khoảng trống .
Sương đọng trên áo hắn , sương nhỏ từng giọt xuống chân , hắn đứng như tượng đá .
Hình như hắn không hề hay biết Thượng Quan Kim Hồng từ trong rừng rậm bước ra .
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn hắn , chầm chậm bước tới trước mặt hắn nói bằng một giọng bình thường :
- Trời hôm nay có sương , nhất định là một ngày khá tốt .
Lắng một lúc lâu , Kinh Vô Mạng cũng nói bằng một giọng chậm rãi :
- Trời hôm nay có sương , nhất định là một ngày khá tốt .
Chân của Thượng Quan Kim Hồng nhấc lên bước đi đều đều , chân của Kinh Vô Mạng cũng nhấc lên bước chồng thật đúng lên dấu chân của hắn .
***
Con đường phố nhỏ nhưng thật là rộn rịp , giống in như ngả Thiên Kiều của đô thị Bắc Bình .
Nơi này thật đủ thứ vui chơi và buôn bán , cũng thật là tấp nập , bây giờ chưa phải là buổi chiều nhưng những sạp hai bên đường là bày ra đều đủ , những sòng đỏ đen , những món vật dụng , những hàng ăn đủ thứ , mùi thơm của thức ăn pha lẫn tiếng nói tiếng cười huyên náo .
Đến nơi này , đôi mắt Linh Linh hoa lên , nàng chưa gặp một cảnh nào thích thú hơn thế nữa .
Nàng nhìn sững từ vật này sang vật nọ , đôi mắt nàng lóe ngời , đúng là một cô bé mới ra đời .
Thấy Lý Tầm Hoan tay cầm gói kẹo , Linh Linh bỗng bật cười .
Nàng vừa ăn kẹo vừa níu tay Lý Tầm Hoan chỉ vào hàng ngọc thạch .
Không một cô bé nào mà không thích đồ trang sức .
Tự nhiên Linh Linh đã mua khá nhiều rồi , có lẽ nàng chỉ tiếc vì có cái cổ tay và hai tai , giá như còn chỗ đeo nữa chắc nàng không ngần ngại mua hết gian hàng .
Những cô bé mua hàng chỉ sợ ít chứ không khi nào thấy nói sợ nhiều và Lý Tầm Hoan phải cầm phụ nàng cả hai tay .
Tuy vẫn cùng đi với Linh Linh dạo chơi nhưng đầu óc Lý Tầm Hoan không còn chú ý đến gì chung quanh cả , hắn đang bận theo dỗi một người .
Người ấy đang đi về phía trước , trên mình phủ một chiếc áo bẩn thỉu cũ xì , đầu đội một cái nón rộng vành tơi tả , hắn cắm đầu khập khễnh bước đi như không biết xung quanh mình có những cuộc vui .
Lưng hắn cong khòm xuống , cổ hắn như rút lại , giá như hắn đi đứng đàng hoàng , nhất định hắn phải là một con người cao lớn hiên ngang .
Vừa liếc thấy con người ấy là Lý Tầm Hoan dán mắt theo liền .
Thật ra thì con người đó cũng không có gì đặc biệt , chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết đó là một kẻ ăn xin .
Những kẻ ăn mày đâu có thiếu gì trong đường phố .
Nhưng trong con mắt của Lý Tầm Hoan thì lại không như thế .
Nhưng dán mắt theo dõi người ăn mày không chỉ một mình Lý Tầm Hoan .
Phía sau người ấy còn có một người khác nữa bám sát theo .
Lý Tầm Hoan định bước nhanh lên nhìn mặt gã ăn mày nhưng khi hắn phát hiện thấy có người cùng theo dõi người ăn mày đó nên hắn lại thôi .
Người theo gã ăn mày hơi cao và gầy , quần áo cũng thông thường chứ không có gì đặc biệt , nhưng đôi mắt hắn long lanh , chỉ nhìn qua , Lý Tầm Hoan nhận ngay không phải kẻ tầm thường .
Người ăn mày đi chậm thì người ấy cũng đi chậm , người ăn mày đi nhanh hơn thì người ấy cũng nhanh hơn .
Bằng vào dáng cách , con người ấy quả đúng là một lịch duyệt giang hồ .
Lý Tầm Hoan cố bám sát theo .
Nếu hình dáng người ăn mày có quan hệ đến Lý Tầm Hoan thì nhất định có quan hệ đến nhiều người khác và đó mới chính là điều lo ngại .
Người ăn mày vẫn cắm đầu bước tới , hình như hắn không hề hay biết có người đang theo dõi sau lưng .
Người qua đường cho hắn tiền , hắn lấy , người không cho mà còn trề nhún , hắn vẫn điềm nhiên .
Linh Linh nhìn quanh và bỗng nắm tay Lý Tầm Hoan hỏi nhỏ :
- Theo người ăn mày à ? http://come.to/kimdung
Kể ra mắt cô bé cũng khá lanh .
Lý Tầm Hoan gật đầu đáp nhỏ :
- Cô nên nói nhỏ hơn .
Linh Linh chớp mắt :
- Hắn là ai ? Tại làm sao lại phải theo dõi hắn ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Cô không biết đâu .
Linh Linh nói :
- Anh nói cho tôi biết đi , không biết nên tôi mới hỏi chứ anh không nói tôi hỏi lên à .
Lý Tầm Hoan nói :
- Hắn rất giống một người bạn mà đã lâu quá tôi không gặp .
Linh Linh trố mắt :
- Bạn ? Hắn là môn hạ Cái Bang à ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
-Không phải .
Linh Linh hỏi :
- Chứ hắn là ai ?
Lý Tầm Hoan vẫn điềm đạm :
- Cô không biết thì có nói tên cũng không biết được .
Linh Linh làm thinh nhưng chỉ một thoáng qua , nàng lại hỏi :
- Sau lưng hắn , trước mặt mình cũng có một người theo hắn phải không ?
Dù đang bận tâm nhưng Lý Tầm Hoan cũng phải bật cười :
- Con mắt của cô lanh quá .
Linh Linh cũng cười :
- Ai vậy ? Bạn của anh à ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không phải .
Linh Linh nhăn mặt :
- Không phải bạn chắc là thù ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Có lẽ .
Linh Linh hỏi dồn :
- Thế sao anh không cho người bạn anh biết ?
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Người bạn tôi thích kỳ lắm , hắn không thích ai giúp hắn .
Linh Linh cau mày :
- Nhưng ...
Nàng chưa kịp nói hết câu thì vụt nín ngay , nàng thấy chuyện lạ nơi phía trước .
Người ăn mày đi đến một cái sạp bánh bao .
Cách cửa hàng bánh bao có người gánh rượu , thiên hạ bu lại mua rượu uống , trong số này có một gã thầy bói , da mặt xanh rờn .
Xa xa , trong hè phố có một gã đại hán áo xanh .
Một gã gánh đậu hũ chiên từ bên kia đường xăn xít đi về phía người gánh rượu .
Ngoài ra còn người đàn bà cao lớn đang mua kim chỉ , khi bà ta ngẩng lên mới thấy bà ta một mắt .
Người ăn mày vừa đến nơi ấy thì gã gánh rượu vùng buông gánh , người thầy bói mù quăng cái chén trên tay .
Người đại hán áo xanh từ trong hè phố phóng nhanh ra .
Người đàn bà một mắt xây mình thật lẹ .
Người theo đuôi gã ăn mày dồn tới , cả bọn này hình như đã lập sẵn vòng vây siết chặt gã ăn mày .
Tên bán đậu hũ chiên bỏ gánh xuống , hai tay cầm đòn gánh chận ngang phía trước .
*** http://hello.to/kimdung
Trên đường không phải chỉ có bao nhiêu người ấy nhưng những người ấy khác thường .
Họ hành động thầm lặng nhưng nhịp nhàng , chỉ có ai theo dõi người ăn mày mới thấy chuyện xảy ra liên quan mật thiết .
Linh Linh nhận thấy tình hình bất ổn , Lý Tầm Hoan càng thấy sớm hơn nàng , hắn hơi tái mặt .
Hắn chưa thấy mặt người ăn mày nhưng hắn biết những người lập thế bao vây .
Họ là những người bạn đồng hành sinh tử với Thiết Giáp Kim Cương , vì một án oan mà Thiết Giáp Kim Cương bị nghi là thủ phạm , những người bạn đồng sinh tử bỗng xem Thiết Giáp Kim Cương là kẻ thù không bao giờ đội trời chung . Họ rắp tâm bắt Thiết Giáp Kim Cương để tế con người đã chết .
Thiết Giáp Kim Cương chạy ra vùng quan ngoại , trở thành tên đánh xe mà cũng là người bạn thân thiết của Lý Tầm Hoan .
Vì Lý Tầm Hoan mà Thiết Giáp Kim Cương trở lại Trung Nguyên và bị những người này bắt được , họ định moi gan Thiết Giáp Kim Cương để tế người đã chết mà họ nghi Thiết Giáp Kim Cương là thủ phạm nhưng Lý Tầm Hoan kịp thời cứu thoát và từ đó , Thiết Giáp Kim Cương và Lý Tầm Hoan phải xa nhau .
Hơn hai năm bặt vô âm tín .
Bây giờ mới nhìn qua , Lý Tầm Hoan thấy người ăn mày hao hao giống Thiết Giáp Kim Cương nhưng hắn không dám chắc .
Bây giờ nhận ra những người này , Lý Tầm Hoan không còn nghi ngờ gì nữa , người ăn mày quả đúng là Thiết Giáp Kim Cương và hắn lâm nguy .
Hận thù chưa hóa giải , Thiết Giáp Kim Cương mà gặp lại những người này thì mạng hắn không còn .
Lý Tầm Hoan có chết chứ không thể để cho Thiết Giáp Kim Cương bị thương vong , nhất là vụ án vô cùng oan uổng cho hắn .
Lý Tầm Hoan không thể mất một người bạn như Thiết Giáp Kim Cương .
Chỉ trong chớp mắt , người ăn mày đã bị ba mũi đao chĩa vào ngực .
Thiên hạ vui chơi trên đường phố lập tức tản ra .
Họ biết ngay đây là chuyện ân oán giang hồ mà họ là người bình dân , họ không bao giờ muốn vạ lây .
Đường phố tuy rộng nhưng bây giờ chỉ còn có bọn người đang hành tung gã ăn mày .
Tên thầy bói mù trầm giọng :
- Hãy ngoan ngoãn nghe theo bọn ta , không được có một tiếng nào , biết chưa ?
Gã đại hán áo xanh nghiến răng trèo trẹo :
- Hãy ngoan ngoãn nghe lời thì còn sống được lâu hơn , có một ý phản kháng nào thì chết không kịp trối .
Gã ăn mày đờ đẫn gật đầu .
Người đàn bà một mắt nhịp nhịp thanh đao trên vai hắn :
- Đi !
Nhưng chính cái xô gã ăn mày đã phát sinh chuyện lạ .
Chiếc nón cờ của hắn rơi xuống đất , bộ mặt của hắn lộ nguyên ra .
Bộ mặt vàng bệch , đôi mắt đục ngầu , cái miệng há hốc toét ra cười ngơ ngác .
Một gã ăn mày khật khùng chứ đâu phải là Thiết Giáp Kim Cương ?
Người đàn bà giận đến rung bắn tay chân , mụ ta rít giọng :
- Lão Ngũ , chuyện làm sao thế ?
Người cao ốm theo dõi tên ăn mày lúc đầu run giọng :
- Rõ ràng là Thiết Giáp Kim Cương sao đột nhiên ... biến thành gã ăn mày khật khùng ?
Gã hán tử áo xanh dậm chân , hắn tát cho người ăn mày một cái đổ lửa :
- Ngươi là ai ? Ai ?
Gã ăn mày đưa tay xoa má , hắn nhe răng cười đờ đẫn :
- Tui là tui , sao khi không ông đánh tui ?
Gã bán rượu nói :
- Không chừng Thiết Giáp Kim Cương cải trang đấy , hãy lột mặt hắn xem .
Gã thầy bói lắc đầu :
- Không phải đâu , hắn không phải là Thiết Giáp Kim Cương .
Cho đến bây giờ , chỉ có gã thầy bói là vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng , giọng hắn cũng lạnh lùng .
Người đàn bà một mắt hỏi :
- Nhị ca ngh rõ giọng hắn nói rồi à ?
Gã thầy bói nói :
- Thiết Giáp Kim Cương có chết cũng không đến nỗi chịu xuống một cái tát tay như thế kia đâu .
Hắn ngẩng mặt lên hỏi tiếp :
- Lão Ngũ , chú nghĩ chuyện này làm sao ?
Gã cao ốm xạm mặt :
- Nhất định tên này thông đồng với Thiết Giáp Kim Cương nên cố ý dẫn dụ làm cho mình lạc hướng để cho họ Thiết cao chạy xa bay .
Người đàn bà một mắt giận dữ :
- Chứ chú làm cái giống gì mà để cho nó thoát dễ dàng như thế chứ ?
Gã ốm cao cúi mặt :
- Có lẽ ... có lẽ hắn chuồn ngay khi hắn vào cầu tiêu .
Người đàn bà một mắt quay phắt lại nhìn gã ăn mày :
- Như vậy ngươi là đồng đảng của Thiết Giáp Kim Cương , ta sẽ giết ngươi .
Mụ ta chụp lấy cây đòn gánh từ trong tay của tên bán rượu giáng xuống đầu của gã ăn mày .
Đến bây giờ Lý Tầm Hoan không còn đứng yên được nữa .
Cho dầu gã ăn mày có phải thật khật khùng hay không , hắn có phải là bằng hữu của Thiết Giáp Kim Cương hay không , vô tình hay cố ý hắn cũng đã giúp cho Thiết Giáp Kim Cương thoát thân , Lý Tầm Hoan không thể để cho hắn chết .
Huống chi , nếu muốn biết tin về Thiết Giáp Kim Cương nhất định phảin hờ vão gã ăn mày .
Lý Tầm Hoan máy động cánh tay .
Rốp !
Nhưng hắn khỏi phải can thiệp vì cây đòn gánh của người đàn bà một mắt đã gãy làm đôi .
Không ai biết vật gì và từ đâu đã đánh gãy cây đòn gánh nhưng họ cũng một lượt thối lui .
Và họ rập lên :
- Kẻ nào can thiệp ?
Trong mái hiên bên phố có tiếng đáp ôn hoà :
- Ta đây .
Bao nhiêu cặp mắt quay về hướng đó .
Một người áo trắng dáng dấp thư sinh đang chấp tay sau đít , ngẩng mặt nhìn con chim đang nhảy nhót trong lồng treo dưới hiên nhà .
Người áo trắng hình như thích chim hơn là cái đám người đang hồ hộc bên ngoài , hắn trả lời nhưng mắt vẫn cứ nhìn vào con chim nhảy nhót .
Đuôi mắt hắn cũng đã có vết nhăn nhưng mắt hắn vẫn sáng như sao , ai nhìn vào cũng chỉ kết luận hắn là một thư sinh công tử chứ không tài nào đoán ra niên kỷ hắn .
Gã đại hán áo xanh thét lớn :
- Tiểu tử , ngươi đánh gãy cây đòn gánh phải không ?
Người áo trắng không nói một lời .
Bọn người của gã áo xanh quát tháo như sắp sửa tràn vào để hành hung , thình lình gã thầy bói trầm giọng :
- Dừng lại !
Hắn khom người xuống nhặt từ dưới đất lên một đĩnh bạc cầm lên và nói tiếp :
- Vị công tử kia tuy đã đánh gãy cây đòn gánh nhưng đổi lại đã đền cho một đĩnh bạc có thể mua được cả trăm cây cũng còn thừa , thế thì ức chi mà lal ối chứ .
Gã đại hán áo xanh nhìn cây đòn gánh gãy và nhìn nén bạc , hình như gã không tin nổi con người văn chất thư sinh như người áo trắng mà lại có thể dùng đĩnh bạc đánh gãy cây đòn gánh như thế ấy .
Người áo trắng nghe gã thầy bói nói , hắn vụt cười lên khanh khách :
- Hay lắm , thật không ngờ con người mù mà lại còn hơn người sáng mắt , vậy xin biếu luôn nén bạc đấy .
Gã thầy bói nói :
- Mắt tuy mù nhưng lòng lại không mù , vì thế ta không bao giờ làm chuyện không minh bạch .
Hắn nắn nắn đĩnh bạc nói tiếp :
- Cây đòn gánh chỉ đáng một tiền còn đĩnh bạc này có hơn mười lượng , công tử cho dầu muốn bồi thường cây đòn gánh thì cũng không đến nhiều như thế .
Hắn vừa nói vừa kéo đĩnh bạc dài ra thành một con roi , tay trái hắn bẻ đi một đoạn và cười nói :
- Bao nhiêu đây cũng đã hơn mười cây đòn gánh , còn lại thì xin vật hoàn cố chủ .
Câu nói vừa dứt thì cây roi bạc nơi tay hắn cũng đã phóng ra đâm thẳng vào giữa ngực người áo trăngs .
Cây roi bạc trở thành cây kiếm và người thầy bói xử dụng lại đúng là chiêu tối độc trong Lưỡng Nghi Kiếm Pháp của Võ Đang , ánh sáng loáng lên , ngọn roi bạc đã phóng nhanh vào năm sáu huyệt nơi giữa ngực người áo trắng .
Chờ cho ngọn roi bạc vào sát tới ngực , người áo trắng mới nhẹ kéo tay lên , hai ngón tay trỏ và giữa của hắn kẹp lấy đầu roi và y như một cái kép thép , hắn nhích một cái là một đoạn roi rơi xuống .
Hắn cười lên thành tiếng :
- Kiếm pháp của các hạ khá lắm , chỉ có điều là hơi chậm .
Nói một tiếng hắn xấp hai ngón tay một cái tức thì lại thêm một đoạn roi bạc rơi liền , cho đến khi hắn nói gần dứt thì cây roi bạc đã tiện thành mười mấy khúc rơi đầy trên đất .
Linh Linh thè lưỡi so vai :
- Tay của người ấy chắc không phải bằng xương bằng thịt .
Bọn của tên thầy bói nhìn khúc roi còn lại cụt sát tận tay hắn , người nào cũng đều xạm mặt nói không ra tiếng .
Người áo trắng lại chấp tay sau đít lạnh lùng :
- Bạc của ta đưa ra thì không bao giờ lấy lại , các ngươi hãy nhặt lấy đi .
" Nhặt lấy đi " , tiếng bảo lượm bạc mà cũng bao hàm tiếng đuổi , gã thầy bói rất thông minh , hắn khum xuống nhặt những khúc bạc và đi thẳng không hề ngó lại .
Bọn người đàn bà một mắt ríu ríu theo sau , không ai dãm ngẩng đầu lên .
Linh Linh cười nhỏ :
- Đến thì ào ào mà rút thì lại im ru , những người ấy đúng là những thức thời .
Trầm ngâm một lúc , Lý Tầm Hoan vụt nói :
- Cô có thấy gian hàng bánh bao ở đằng kia không ?
Linh Linh nói :
- Chẳng những đã thấy rất sớm mà còn muốn thử vài bánh nữa .
Lý Tầm Hoan nói :
- Được rồi , cô hãy lại đằng ấy đợi tôi .
Linh Linh trố mắt :
- Anh định theo người ăn mày đó phải không ?
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tôi có chuyện muốn hỏi hắn .
Tên ăn mày bây giờ đã lồm cồm bò dậy , hắn hốc miệng cười , hình như những chuyện xảy ra vừa rồi đối với hắn không có chút gì can hệ .
Linh Linh cúi mặt , mắt nàng bỗng đỏ hoe :
- Cho tôi theo với không được sao ?
Lý Tầm Hoan lắc đầu :
- Không được đâu .
Linh Linh nói như sắp khóc :
- Được rồi , tôi sẽ đợi anh ở đó nếu anh không trở lại thì tôi sẽ đợi suốt đời .
Lý Tầm Hoan vuốt tóc nàng dịu giọng :
- Tôi cũng muốn ăn bánh bao lắm , cho nên phải trở lại chứ .
***
Gã ăn mày không đi nhanh lắm .
Lý Tầm Hoan cũng không vội vã .
Trên đường bây giờ người đông trở lại , mà đông người thì nói không tiện nên Lý Tầm Hoan cứ lò dò theo phía sau hắn xa xa .
Lý Tầm Hoan cũng muốn nhìn kỹ người áo trắng , người mới dùng Chỉ Tiễn Ngân Côn , một công phu vô cùng hứng thú .
Cao thủ võ lâm như con người ấy quả thật không nhiều .
Là người biết võ , tình cờ gặp gỡ như thế thật là một chuyện may mắn vô cùng , không ai lại không muốn làm quen .
Nhưng bây giờ Lý Tầm Hoan không có thì giờ , chuyện tìm tin tức người bạn năm xưa gấp hơn , hắn đành bỏ qua cơ hội .
Hình như người áo trắng muốn nói gì với Lý Tầm Hoan , có lẽ hắn đã thấy Lý Tầm Hoan từ lâu nhưng khi hắn vừa bước ra thì đám đông người qua đường đã ùn ùn vây chung quanh hắn , họ háo kỳ muốn nhìn sát mặt con người có ngón võ lạ lùng .
Nhờ thế , Lý Tầm Hoan tách đám đông theo riết gã ăn mày
Phía trước . mút con đường lớn là một ngõ hẻm , gã ăn mày quẹo qua hẻm đó .
Lý Tầm Hoan bám riết theo sau .
Ngõ hẻm vắng người mà là một ngõ cụt , mút đầu là con đường hẹp , phía sau là dãy nhà , gã ăn mày quẹo luôn vô đó .
Lý Tầm Hoan riết theo thì chợt mất dấu , hắn không biết gã ăn mày đi đâu .
Cố dằn cơn nôn nóng , Lý Tầm Hoan cứ men theo con hẻm nhỏ , cửa sau của dãy nhà đều đóng kín bưng .
Hắn chợt thấy một người đang ngồi chồm hổm trong một hốc vắng , đúng là gã ăn mày .
Lý Tầm Hoan nhè nhẹ bước tới gần nhưng gã ăn mày vẫn không hay .
Hắn đang cầm một vật gì chùi nhanh vào thân áo .
Lý Tầm Hoan nhón gót dòm , quả đúng là khúc bạc mà người áo trăng cắt rơi khi nãy .
Lý Tầm Hoan cười hỏi : http://hello.to/kimdung
- Bằng hữu tên họ là chi ?
Gã ăn mày giật mình nhìn lên , đôi mắt hắn trợn trừng :
- Ai là bằng hữu , không có bằng hữu , bằng hữu ai đâu ...
Lý Tầm Hoan mỉm cười :
- Tôi muốn hỏi thăm một người mà ...
Gã ăn mày nói :
- Người nào không biết , tui không biết người nào , người nào cũng không biết ...
Đúng là gã khật khùng , chỉ có một câu mà gã lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần .
Lý Tầm Hoan đang định tìm cách hỏi thì hắn vụt thoáng ra chạy tuốt .
Ăn mày thì người nào cũng chạy hay , có lẽ đó là sở trường của họ nhưng hoàn toàn là họ chỉ chạy chứ không có khinh công , tự nhiên hắn không làm sao chạy khỏi Lý Tầm Hoan .
Hắn vừa tránh né , vừa la :
- Làm cái gì vậy , làm cái gì vậy ? Bộ muốn giựt bạc của người ta hả ?
Lý Tầm Hoan mỉm cười và giật phắt khúc bạc trong tay hắn .
Hắn la ỏm tỏi :
- Bớ người ta , bớ người ta , nó ăn cướp , nó ăn cướp ...
Ăn cướp của ăn mày thì quả là một chuyện nhục tám chín đời tổ tông ăn cướp , cũng may là hẻm này vắng ngắt không một bóng người nên hắn la cũng chẳng ai nghe .
Lý Tầm Hoan cười nói :
- Người bạn chịu trả lời tôi một câu hỏi thì chẳng những tôi trả khúc bạc này lại mà còn cho thêm nguyên một nén .
ánh mắt lờ đờ của gã ăn mày chợt sáng lên , hắn nhìn Lý Tầm Hoan như để tính toán và nhẹ gật đầu :
- Thôi nhá , hỏi đi .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Anh là bằng hữu của Thiết Giáp Kim Cương ?
Gã ăn mày lắc đầu :
- Tui không có bằng hữu , đi xin không có bằng hữu .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Anh có thấy một người cao lớn , có râu quai nón hay không ?
Gã ăn mày suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu lia lịa :
- Có có , có gặp .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Hắn ở đâu ?
Gã ăn mày nói :
- Hồi sáng sớm , trong cầu tiêu .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Làm gì trong cầu tiêu ?
Gã ăn mày đáp :
- Tôi đang tiêu thì hắn đi vào , hắn bảo là làm dùm hắn một chuyện , hắn sẽ cho tiền . à cái thằng ấy tiền nhiều lắm .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Hắn nhờ làm chuyện gì ?
Gã ăn mày đáp :
- Hắn đổi bộ quần áo và cái nón này cho tôi , hắn biểu tôi cắm đầu đi đừng nhìn ai hết . Hừ , cái chuyện dễ lấy tiền quá .
Lý Tầm Hoan cười thầm , thật không ngờ con người chân thực như là dại của Thiết Giáp Kim Cương mà lại cũng có ngày dùng được phép Kim Thiền Thoát Xác để lánh thân .
Gã ăn mày cười hề hề :
- Tui lấy tiền hắn ngay , đúng là cái thằng khật khùng , áo tôi còn rách hơn áo nó .
Lý Tầm Hoan nói ;
- Tôi cũng khật khùng như hắn nhưng tiền tôi nhiều hơn hẳn .
Vừa nói , Lý Tầm Hoan vừa xổ cả túi banh ra .
Xổ túi banh ra là lại nhớ đến Thiết Giáp Kim Cương .
Lúc Lý Tầm Hoan phân chia tài sản cho thiên hạ để bỏ đi , Thiết Giáp Kim Cương cương quyết giữ lại một số , hắn bảo dành để cho Lý Tầm Hoan chi dụng .
Giá mà không có Thiết Giáp Kim Cương giữ lại thì trong mấy năm nay , Lý Tầm Hoan không cơm nguội mà ăn chứ đừng mong tới rượu .
Gã ăn mày nhìn bạc trên tay Lý Tầm Hoan bằng đôi mắt ham muốn thèm thuồng .
Lý Tầm Hoan nói :
- Nếu anh dẫn tôi đi tìm con người đổi áo cho anh thì tôi sẽ đưa anh hết mớ bạc này , bây giờ đưa trước cho anh đó .
Gã ăn mày hai tay quơ lấy bạc :
- Được , được , tôi dẫn đi cho .
Chỉ cần gặp được Thiết Giáp Kim Cương thì cho bầu hết bạc cả kho , Lý Tầm Hoan cũng không hề tiếc chứ đừng nói bấy nhiêu đó .
Hắn để cho gã ăn mày mặc tình quơ lấy .
Gã ăn mày tay đã phát rung , hắn khật khùng nhưng vẫn còn ham bạc .
Hai tay hắn hốt bạc từ trên tay của Lý Tầm Hoan , hắn hơi rung cho nên tay hắn cứ chạm mãi vào tay họ Lý .
Lý Tầm Hoan mỉm cười dễ dãi .
Nhưng nụ cười của Lý Tầm Hoan bỗng tắt ngay khi gã ăn mày hành động .
Hắn làm bộ chứ không phải rung , hắn làm bộ để chạm vào tay Lý Tầm Hoan rồi thừa cơ tung luôn một lượt bốn đòn khốc liệt .
Thứ nhất , khi tay hắn chạm vào tay của Lý Tầm Hoan thì hắn dùng ngay thế Nhiễm Y Trảo Vật , một môn nội công chính tông mà người bị bắt đừng hòng tránh thoát .
Thứ hai , hắn dùng Võ Đang Cẩm Nã thủ giữ chặt mạch môn của Lý Tầm Hoan .
Thứ ba , hắn thi triển phép Phân Cân Thố Cốt làm cho những khớp xương của Lý Tầm Hoan bị chênh lệch .
Và thứ tư là dỡ hông Lý Tầm Hoan lên quật xuống theo phương pháp đô vật của giống dân miền biên ải , cả bốn thế đều là nội gia chân lực , thứ công phu khó nhọc mà nếu học được cũng phải mất cả mười năm khổ luyện .
Lý Tầm Hoan cho dầu có nhận ra hắn không phải là tâm thường cũng không tưởng tượng hắn là cao thủ như thế ấy , nếu có nhận ra hắn là kẻ mang tuyệt kỹ võ công cũng không tưởng tượng hắn ám toán mình bằng cách đó .
Trong đời của Lý Tầm Hoan có lẽ đây là lần thứ nhất bị giật mình vì chuyện quá đỗi bất ngờ . Hết hồi 17.
Bị một lượt bốn thế hiểm độc , nhất là cái vật sau cùng làm cho mắt Lý Tầm Hoan nổi đom đóm , cho đến khi bình tĩnh lại thì thấy bộ mặt của gã ăn mày .
Gã ngồi xổm ngang mình , tay hắn chận ngang cổ Lý Tầm Hoan , hắn cười hềnh hệch .
Hắn là ai ? Tại sao hắn lại ám toán mình ?
Hắn đã nhận ra mình từ lúc nào ?
Hắn và Thiết Giáp Kim Cương có quan hệ ra sao ?
Có những câu đáng hỏi nhưng Lý Tầm Hoan vẫn nín thinh .
Trong tình cảnh như thế này , Lý Tầm Hoan biết hay nhất là làm thinh .
Gã ăn mày nhíu mắt :
- Tại sao ngươi không nói ?
Lý Tầm Hoan nhếch môi cười :
- Nếu các hạ bị người ta đè như thế này thì các hạ làm sao ?
Gã ăn mày nói :
- Ta sẽ kêu réo thập bát đại tổ tiên của nó ra mà chửi .
Lý Tầm Hoan nói :
- Mắt tôi không mù , thế mà không thấy được các hạ là một cao thủ võ lâm , như vậy kẻ đáng chửi là tôi chứ đâu phải các hạ .
Gã ăn mày lắc đầu cười :
- Đúng ngươi là con người cổ quái , cổ quái đến mức ta chưa từng thấy bao giờ , nếu ngươi còn nói thêm chắc chắn là ta sẽ đỏ mặt .
Hắn đứng lên kêu lớn :
- Con người này là bậc quân tử , là con người tốt , nếu các ngươi không ra thì ta bỏ đấy .
Cánh cửa sau của một căn nhà mở hé , một tốp người trong đó bước ra .
Lý Tầm Hoan không ngờ khi thấy đám người này thì hắn như ngủ mơ vừa tỉnh giấc .
Thì ra , từ đầu đến cuối , họ đã sẵn một cái bẫy cho hắn dẫm chân .
***
Người thứ nhất đi ra đúng là tên thầy bói mắt mù .
Theo sau đó là một người đàn bà một mắt , tên gánh rượu , gã đại hán áo xanh và tên bán đậu hũ chiên .
Lý Tầm Hoan cười gượng :
- Thật là diệu kế , tại hạ vô cùng bội phục .
Tên thầy bói lạnh lùng :
- Không dám .
Lý Tầm Hoan nói :
- Thì ra chuyện này không dính líu gì đến Thiết Giáp Kim Cương cả à ?
Tên thầy bói nói :
- Quan hệ thì tự nhiên là có , chỉ có điều ...
Gã ăn mày hớt lời nói :
- Chỉ có điều chưa gặp Thiết Giáp Kim Cương , chuyện vừa rồi là vở kịch riêng diễn riêng cho ngươi xem .
Lý Tầm Hoan cười :
- Vở kịch thật là hay .
Tên thầy bói nói :
- Đúng là hay , nếu không hay thì làm sao lừa được Lý Thám Hoa ?
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Làm sao các vị lại biết tôi ?
Tên thầy bói nói :
- Bọn này tuy không biết nhưng có người khác biết .
Lý Tầm Hoan cau mặt :
- Các vị chưa biết tôi thì tại sao chiếu cố kỹ như thế ?
Tên thầy bói nói :
- Tại chuyện Thiết Giáp Kim Cương .
Và mặt hắn vụt đầy oán độc :
- Chúng ta vô cùng tưởng niệm hắn nhưng hiềm vì không tìm được hắn , nếu hắn biết Lý Thám Hoa cùng ở chung với bọn này thì nhất định hắn sẽ dời gót ngọc đến ngay .
Lý Tầm Hoan mím miệng :
- Nhưng nếu hắn không đến thì chẳng hóa ra các vị phí công vô ích hay sao ?
Tên thầy bói nói :
- Chuyện người khác thì người đừng nhọc công lo , hãy lo tính chuyện của mình , bọn này nắm vấn đề chắc lắm chứ nếu không thì tội gì lại phải phí công .
Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười :
- Các hạ có thể nghĩ ra một cái kế như thế cũng chẳng dễ dàng .
Trầm ngâm một lúc , gã thầy bói nói :
- Nếu tại hạ có được mưu kế hay như thế thì đôi mắt này làm sao mù được .
Lý Tầm Hoan cau mày :
- Như vậy kẻ bày kế không phải là các hạ ?
Tên thầy bói lắc đầu :
- Không .
Gã ăn mày nói theo luôn :
- Cũng không phải là ta , trong đầu ta vốn có một cái bệnh kinh niên , cứ hễ nghĩ đến chuyện hại người là thức suốt cả ngày .
Lý Tầm Hoan gật gật đầu :
- Như vậy các vị chỉ là diễn viên , bên sau hãy còn người đạo diễn và sau nữa là tác giả .
Tên thầy bói nói :
- Ngươi cũng không cần phải hỏi vì rồi đây ngươi sẽ biết ngay .
Hắn vung cây gậy trúc trong tay điểm nhanh vào huyệt Hoàn Khiêu nơi hai đầu gối của Lý Tầm Hoan và nói tiếp :
- Khi ngươi thấy hắn rồi có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rằng sống trên đời này nữa là thừa , chẳng thà chết sớm mà sẽ hay hơn . http://come.to/kimdung
***
Cửa tuy nhỏ mà tường rất cao .
Trong vòng tường , sân tuy có hơi rộng nhưng vắng lặng im lìm .
Qua ngõ ngoằn ngèo theo lối kiến trúc hoa viên là lọt vào giải hành lang , qua khỏi hành lang thì nghe bên trong đại sảnh có tiếng cười :
- Các vị đã thỉnh người anh em của tôi đến hay chưa ?
Nghe giọng nói tiếng cười đó , Lý Tầm Hoan chợt cảm thấy lạnh cả tay chân .
Người tác giả vở kịch , người chủ mưu trong việc bắt hắn lại là người anh em kết nghĩa của hắn : Long Tiêu Vân .
Tên thầy bói dừng chân ngoài tấm bình phong :
- Chúng tại hạ may mà không làm nhục mạng , cuối cùng đã thỉnh được Lý Thám Hoa .
Tiếng nói hắn vừa dứt thì từ sau tấm bình phong thoáng ra một người ăn vận cực kỳ hoa quý , sắc diện hồng hào , quả đúng là người bạn mấy năm không gặp : chủ nhân Hưng Vân Trang Long Tiêu Vân .
Vừa bước ra là Long Tiêu Vân đã nắm chặt tay của Lý Tầm Hoan nở nụ cười tươi :
- Đã hai năm rồi , Lý hiền đệ làm cho đại ca nhớ trông gần chết .
Lý Tầm Hoan cũng cười :
- Nếu đại ca muốn gặp tiểu đệ thì chỉ cần nói lên một tiếng , tiểu đệ lâp tức đến nơi chứ chuyện chi phải nhọc đến chư vị bằng hữu đây như thế ?
Gã ăn mày bật cười thật lớn , hắn vỗ tay đánh bép :
- Hay , nói thật hay , luôn cả da mặt dày của ta mà bị các hạ nói đến phải ửng hồng , bây giờ có người nghe mà không đổi sắc thì thật tình phải phục lăn .
Long Tiêu Vân làm như chợt điếc ngang , hắn làm như không nghe gì cả , hắn nắm lấy tay Lý Tầm Hoan cười nói :
- Ta đã đoán đúng , hiền đệ nhất định sẽ đến nên đã chuẩn bị xong bữa tiệc tẩy trần , anh em mình bao nhiêu năm không gặp , bữa nay cứ phải say nghe .
Vừa dìu Lý Tầm Hoan , Long Tiêu Vân vừa thỉnh khách :
- Xin mời các vị , xin mời .
Tên thầy bói nói :
- Chúng tại hạ bằng lòng làm việc cho Long đại gia , hoàn toàn vì vấn đề Thiết Giáp Kim Cương , bây giờ chúng tại hạ làm việc đã xong , nhớ khi Thiết Giáp Kim Cương đến thì mong Long đại gia cho hay một tiếng là được rồi .
Mặt hắn trầm xuống ngang và nói tiếp :
- Còn như rượu của Long đại gia thật tình chúng tại hạ không dám khuấy nhiễu , bằng hữu của Long đại gia như thế thật tình chúng tại hạ không dám sánh ngang .
Cây gậy trúc của hắn điểm nhẹ xuống đất , thân hình hắn thoát nhanh ra cửa .
***
Quả nhiên , tiệc rượu đã bày ẵn .
Thức nhắm tự nhiên là sơn trân hải vị còn rượu thì cũng tự nhiên là mỹ tửu trúc thanh .
Gã ăn mày không hề khách sáo , hắn tiến ngay vào và ngồi xuống đầu bàn :
- Thật thì ta cũng đã muốn đi nhưng bỏ đi một bữa tiệc thịnh soạn như thế này thì cũng uổng .
Và hắn vụt đưa tay nâng chén rượu hướng về Lý Tầm Hoan :
- Các hạ cũng nên uống một chén , rượu của hạng người này không uống cũng phí .
Long Tiêu Vân nói với Lý Tầm Hoan :
- Đây là Hồ đại hiệp , chắc hiền đệ chưa biết .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Hồ đại hiệp ? Có phải tôn danh là Bất Quy .
Gã ăn mày cười :
- Đúng , đúng , Hồ Bất Quy tức là ta , ta là Hồ Bất Quy , các hạ ngoài miệng thì luôn nói là Hồ đại hiệp chứ trong bụng nhất định nói rằng " à , thì ra đây là Hồ điên , thảo nào hắn trông giống khật khùng " có phải thế không nào ?
Lý Tầm Hoan mỉm cười không nói .
Hồ Bất Quy nói tiếp :
- Tốt lắm , ta xem dáng các hạ không chừng cũng thuộc loại như ta , nghĩa là cũng khật khùng khật khượng , nếu không nói là điên bởi vì nếu không điên thì sao lại đi kết bạn với Long Tiêu Vân . Có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan cúi mặt làm thinh .
Hồ Bất Quy càng nói lớn tiếng :
- Nhưng các hạ cũng đừng bao giờ tưởng ta là bằng hữu của hắn mặc dù ta cũng khật khùng , ta giúp hắn vì ta thiếu hắn một món nợ , làm xong chuyện này ta với hắn hoàn toàn xa lạ .
Và hắn bỗng đập tay xuống bàn đánh rầm một tiếng :
- Chỉ có điều chuyện này làm quá kém quang minh , làm mất mặt con người , dù đó là một người điên , một việc làm không ra gì , không ra cái gì cả , không ra cái gì con khỉ gì cả .
Hắn vừa nói vừa tát vào mặt mình hơn mười cái và gục xuống mặt bàn khóc rống .
Long Tiêu Vân như đã từng thấy cái khùng của hắn ta mà cũng như không muốn để ý , hắn làm như không nghe thấy .
Nhưng Lý Tầm Hoan thì không thế , hắn thấy họ Hồ cũng có lý , hắn cười :
- Nhưng dù sao thì cú đánh cuối cùng của Hồ huynh , tại hạ có phòng đi nữa cũng không tránh nổi .
Câu nói của Lý Tầm Hoan như muốn lảng sang chuyện khác để cho họ Hồ bớt nỗi tự trách , không ngờ càng làm cho hắn nổi điên hơn , hắn đập bàn rầm rầm la lớn :
- Cái khỉ mốc , cái khỉ khô , nếu không dùng gian kế thì làm gì ta lại được đụng vào tay ngươi , không đụng được vào tay thì thắng cái khỉ khô .
Lý Tầm Hoan chỉ còn cách làm thinh luôn .
Hồ Bất Quy lảm nhảm một mình :
- Con người của ta thần hồn bất định , vui giận không chừng , hắc bạch chẳng phân minh , thật đúng là cái thứ không ra con chó gì cả .
Và hắn vụt ngẩng lên trợn trừng vào mặt Long Tiêu Vân :
-Nhưng ngươi so với ta thì lại không ra cái giống gì cả , cái thằng con của ngươi lại càng không ra cái giống gì cả , rõ ràng nó có hai chân , thế mà lại học theo cái giống chó bò lết dưới gầm bàn , không lẽ không có thịt ăn nên phải bò dưới gầm bàn .
Long Tiêu Vân đỏ mặt , hắn nhìn cuống gầm bàn thấy Long Thiếu Vân quả nhiên đang bò ở dưới , tay cầm một con đao và đã bò gần tới chỗ Lý Tầm Hoan .
Long Tiêu Vân thò tay xuống lôi cổ Long Thiếu Vân và quát hỏi :
- Ngươi làm giống gì thế ?
Long Thiếu Vân vẫn ung dung :
- Đại trượng phu ân oán phân minh , câu nói đó cha bảo đúng hay không đúng ? http://hello.to/kimdung
Long Tiêu Vân đáp :
- Tự nhiên là đúng .
Long Thiếu Vân nói :
- Luật lệ giang hồ cứ hễ có cừu phải báo có ân phải trả , hắn đã phế mất võ công của con , làm cho trọn đời con trở thành tàn phế , hôm nay con muốn hai chân của hắn bị tàn phế âu cũng là luật lệ giang hồ .
Long Tiêu Vân hỏi :
- Ngươi muốn báo cừu có phải không ?
Long Thiếu Vân nói :
- Vâng , con muốn báo cừu .
Long Tiêu Vân rít giọng :
- Nhưng ngươi có biết đó là ai không ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Con chỉ biết hắn là cừu nhân .
Câu nói vừa dứt thì Long Tiêu Vân đá tát luôn mấy cái và trầm giọng :
- Lý đại thúc đây là người bạn đồng sinh tử của cha , bất luận người có giáo huấn con cách nào hay phải giết con đi nữa , con cũng không được nghĩ chuyện báo cừu , tại sao con dám vô lễ như thế ấy ?
Long Thiếu Vân vùng quỳ xuống trước mặt Lý Tầm Hoan :
- Diệt nhi biết lỗi , diệt nhi còn nhỏ dại , kiến thức chưa có , xin Lý thúc thúc thứ tội cho .
Lý Tầm Hoan làm thinh , hắn cảm nghe trong lòng chưa xót .
Hai năm trước bỗng hiện ra trước mặt . Vợ chồng Long Tiêu Vân quá nuông chiều con , đứa bé lại hung hăng tàn nhẫn , mong lòng ám hại Lý Tầm Hoan trong khi Lý Tầm Hoan xa cách bao năm không ngờ hắn lại là Long Tiêu Vân , đáng lý phải giết đi nhưng vì thương xót trẻ thơ nên chỉ phế võ công , không ngờ Long Thiếu Vân lấy đó làm mối thù sâu huyết báo .
Bây giờ Lý Tầm Hoan thiệt không biết nói sao .
Hắn còn đang bàng hoàng thì Hồ Bất Quy đã nhảy dựng lên :
- Hai cha con tên này thật làm ta không còn chịu nổi , thật ta muốn ói cả rượu ra ngoài .
Hắn chỉ nói mấy tiếng rồi đạp ghế dông tuốt ra ngoài cửa .
Long Tiêu Vân hơi sượng nhưng hắn cố gắng cười :
- Người hiệu quá đúng với con người , thảo nào thiên hạ chẳng gọi hắn là Hồ điên . Một con người ngu như bò cũng có thể dùng một ngoại hiệu thông minh cũng không sao nhưng ngoại hiệu là " điên " thì con người không thể nào tỉnh nổi .
Vốn muốn làm thinh luôn nhưng Lý Tầm Hoan lại buộc miệng :
- Nhưng nếu một con người quá thông minh , hiểu qúa nhiều cũng có thể lần lần trở thành điên được .
Long Tiêu Vân nghiêng mặt :
- Sao ?
Lý Tầm Hoan cười gượng :
- Bởi vì đến một lúc nào đó , có người lại cảm thấy kẻ điên không chừng lại thích thú hơn , vì thế có người mang một thống khổ tận cùng muốn làm một thằng điên mà không làm được .
Long Tiêu Vân cười :
- Cũng may tôi vốn không phải là kẻ thông minh và cũng mãi mãi không bao giờ phiền não .
Đúng là Long Tiêu Vân không bao giờ phiền não bởi vì tất cả những phiền não hắn đã trút lên đầu kẻ khác .
Lý Tầm Hoan lặng thinh , hắn cúi mặt uống một ngụm rượu .
Long Tiêu Vân yên lặng nhìn hắn chờ đợi .
Hắn rất biết khi mà Lý Tầm Hoan uống rượu thật chậm thì chính là lúc mà tâm sự của hắn nặng nề và hắn sắp sưả nói ra .
Lại qua một lúc thật lâu , Lý Tầm Hoan ngẩng mặt :
- Đại ca .
Long Tiêu Vân chớp mắt :
- Sao ?
Quả nhiên Lý Tầm Hoan nói thẳng :
- Trong lòng tôi có điều muốn nói nhưng không biết có nên nói hay không ?
Long Tiêu Vân nói :
- Hiền đệ cứ nói .
Lý Tầm Hoan nói :
- Bất luận như thế nào, chúng ta cũng là đôi bạn lâu năm .
Long Tiêu Vân nói ;
- Không phải là bạn bè mà là anh em .
Lý Tầm Hoan nói ;
- Tôi là con người như thế nào , chắc đại ca đã biết rất rõ ràng .
Long Tiêu Vân nói :
- Phải .
Hắn chỉ nói một tiếng và nói thật chậm, đôi mắt có vẻ thẹn thùa . Hắn cũng vẫn là người , vẫn là con người .
Bất luận một con người như thế nào cũng vẫn có rất nhiều nhân tính .
Lý Tầm Hoan nói :
- Thế thì đại ca muốn tiểu đệ làm bất cứ chuyện gì cũng đều có thể nói thẳng ra trước mặt , chỉ cần là chuyện mà tiểu đệ có thể làm được , tiểu đệ sẽ tìm đủ mọi cách để hoàn thành .
Long Tiêu Vân chầm chậm nâng chén rượu lên .
Hình như hắn cố ý dùng chén rượu để che mặt hắn .
Lý Tầm Hoan vì Long Tiêu Vân mà làm thì chuyện đã làm đã quá nhiều rồi .
Qua một lúc thật lâu , hắn mới thở một hơi dài và nói thật chậm :
- Tôi đã hiểu ý của hiền đệ nhưng ... nhưng thời gian có nhiều lúc đã thay đổi đi nhiều chuyện .
Giọng của Lý Tầm Hoan thật buồn :
- Tiểu đệ biết có nhiều việc mà đại ca hiểu lầm .
Long Tiêu Vân nghiêng mặt :
- Hiểu lầm ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Phải , hiểu lầm , hoàn toàn hiểu lầm nhưng đáng lý đại ca không nên hiểu lầm như thế .
ánh mắt của Long Tiêu Vân hiện lên nhiều đau khổ , hắn trầm ngâm thật lâu mà nói từng tiếng một :
- Nhưng cũng có việc mà tôi không hiểu lầm một chút nào cả .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Chẳng hạn như ?
Câu hỏi vừa buông ra hình như Lý Tầm Hoan hối hận .
Bởi vì hắn biết Long Tiêu Vân nói đến chuyện nào rồi .
Đáng lý phải biết , chuyện đáng lý nhất là , một đứa bé mới hơn mười tuổi mà cũng đã hiểu những lời cha nó sắp nói nên nó len lén bước ra ngoài .
Long Tiêu Vân nói :
- Tôi biết trong những năm nay hiền đệ luôn luôn là đau khổ .
Lý Tầm Hoan gượng cười :
- Đa số người ai cũng có đau khổ .
Long Tiêu Vân nói :
- Nhưng nỗi đau khổ của hiền đệ nhiều hơn người khác , nặng hơn người khác .
Lý Tầm Hoan cau mày :
- Sao ?
Long Tiêu Vân nói :
- Bởi vì hiền dệ đã đem con người thương yêu nhất nhường cho người khác làm vợ .
Rồi , chuyện phải nói đã nói ra rồi .
Rượu bắn rơi xuống mặt bàn , bàn tay của Lý Tầm Hoan đã thật rung .
Long Tiêu Vân nói tiếp :
- Nhưng nỗi thống khổ của hiền đệ chưa nặng lắm bởi vì nếu một con người đã tự nguyện hy sinh cho người khác thành toàn cho người khác , tự nhiên sẽ cảm thấy con người mình vĩ đại , cái cảm giác đó sẽ làm cho nỗi thống khổ giảm nhiều .
Câu nói đó đã vô cùng bén nhọn mà cũng không thể nào bảo rằng vô lý .
Chỉ có điều cái chân lý ấy lại không tuyệt đối .
Tay của Long Tiêu Vân cũng phát rung :
- Chân chính thống khổ là gì , điều đó chắc hiền đệ thừa biết hơn ai hết .
Lý Tầm Hoan nói :
- Có lẽ .
Long Tiêu Vân nói nhanh :
- Khi một người đàn ông biết rằng vợ của mình là do người khác nhường cho , nhất là vợ hắn luôn luôn thương nhớ con người ấy thì đó mới là đại thống khổ .
Đúng , đó mới đích xác là thống khổ .
Chẳng những thống khổ mà còn là cái nhục .
Lời nói đó, đáng lý người đàn ông không bao giờ chịu nói ra bởi vì chuyện đó đối với hắn rất thương tâm , một sự thương tâm quá sâu quá nặng .
Không một ai nỡ nhẫn tâm hối nhục chính mình , làm thương tổn chính mình .
Thế nhưng Long Tiêu Vân bây giờ đã nói ra , nói ra trước mặt Lý Tầm Hoan .
Lòng của Lý Tầm Hoan nặng như treo đá .
Từ câu nói của Long Tiêu Vân , hắn đã phát hiện ra hai chuyện .
Thứ nhất , Long Tiêu Vân quả đã đau khổ , đau khổ qúa nhiều , quá nặng , vì thế con người của hắn biến đổi , biến đổi đến mức tàn nhẫn , nếu đổi lại người đàn ông khác , có lẽ cũng sẽ như thế ấy hoặc hơn lên .
Lý Tầm Hoan bỗng cảm thấy Long Tiêu Vân quả là con người đáng thương hết sức .
Con người đáng thương luôn luôn có những hàng động đáng sợ .
Thứ hai , Long Tiêu Vân đã nói những lời ấy trước mặt hắn , e rằng sẽ không bao giờ tha hắn .
Chuyện sống chết , Lý Tầm Hoan vốn xem cái chết rất nhẹ nhưng bây giờ hắn chết thật trong trường hợp này ư ? http://come.to/kimdung
***
Chuyện vẫn cũng không nhiều nhưng mỗi câu nói đều đến rất chậm và mỗi câu nói được suy nghĩ khá nhiều , ngưng trệ khá lâu .
Vào mùa mây nặng trên trời thật thấp , vì thế đáng lý chưa đến giờ lên đèn nhưng bóng tối đã ngập tràn .
Sắc diện của Long Tiêu Vân lại tối hơn nhiều .
Hắn nâng chén rươu lên rồi lại buông xuống .
Nâng lên , buông xuống .
Không phải hắn không thể uống rượu nhưng hắn không muốn uống , hắn biết rượu dễ làm cho con người dao động .
Con người tàn khốc cách mấy nhưng khi có rượu vào có thể sinh ra mối cảm tình .
Lại qua một lúc thật lâu , Long Tiêu Vân lại nói :
- Hôm nay , tôi nói những lời mà đáng lý không nên nói ra .
Lý Tầm Hoan điềm đạm mỉm cười :
- Mỗi con người tình cờ nói ra những điều không nên nói , tôi nghĩ cũng nên vì nếu không thì người ấy không phải là người .
Long Tiêu Vân nói :
- Hôm nay mời hiền đệ đến đây cũng phải để nói về chuyện ấy .
Lý Tầm Hoan gật đầu :
- Tôi biết .
Lần thứ nhất , Long Tiêu Vân lộ vẻ ngạc nhiên :
- Hiền đệ biết ?
Lý Tầm Hoan lập lại :
- Tôi biết .
Không đợi cho Long Tiêu Vân hỏi , Lý Tầm Hoan hỏi trước :
- Đại ca cho rằng trong vườn hoa của Hưng Vân Trang có chôn báu vật phải không ?
Lầ này Long Tiêu Vân suy nghĩ thật lâu rồi đáp:
- Có .
Lý Tầm Hoan hỏi :
- Đại ca cho rằng tiểu đệ biết chỗ chôn dấu ấy phải không ?
Long Tiêu Vân đáp :
- Hiền đệ phải biết chuyện đó ?
Lý Tầm Hoan cười :
- Tôi là con người từ lâu có tật .
Long Tiêu Vân hỏi nhanh :
- Tật ? Tật gì ?
Lý Tầm Hoan nói :
- Cái tật đó là biết những chuyện không cần biết còn những chuyện đáng biết thì hoàn toàn không biết .
Long Tiêu Vân nín thinh .
Lý Tầm Hoan nói tiếp :
- Thật ra thì đại ca cũng cần phải biết chuyện đó từ đầu đến cuối toàn là một chuyện lừa .
Không khí vùng sôi động ngang , Long Tiêu Vân chận nói không cần suy nghĩ như bao lần trước :
- Tôi tin hiền đệ vì tôi biết hiền đệ không bao giờ nói dối .
Nói xong một câu hơi vội vã , hắn nhìn sững Lý Tầm Hoan rồi chậm lại :
- Nếu có trên đời này có một kẻ làm cho tôi tín nhiệm thì kẻ ấy là hiền đệ , nếu nói trên đời này còn có một kẻ là bằng hữu của tôi thì kẻ ấy cũng là hiền đệ , những lời lẽ của tôi có thể là giả hết nhưng câu này là thật .
Lý Tầm Hoan cũng nhìn sững Long Tiêu Vân và chợt thở ra :
- Tiểu đệ cũng tin tưởng đại ca bởi vì ...
Hắn không nói hết câu vì hắn đã ôm bụng ho khan .
Chờ hắn ho xong , Long Tiêu Vân mới nói tiếp câu của hắn ;
- Hiền đệ tin tưởng tôi bởi vì hiền đệ biết rằng giá trị của hiền đệ không khi nào bị tôi lợi dụng , tôi không cần phải gạt hiền đệ , có phải thế không ?
Lý Tầm Hoan lặng thinh không đáp .
Long Tiêu Vân đứng lên chầm chậm đi tới đi lui .
Gian phòng rất im tịnh , bước chân của hắn càng lúc càng nặng nề , đủ thấy lòng hắn bất an , cũng có thể hắn cố ý làm cho Lý Tầm Hoan hiểu như thế ấy .
Sau cùng , hắn đột nhiên dừng lại trước mặt Lý Tầm Hoan :
- Hiền đệ cho rằng tôi nhất định sẽ giết hiền đệ ?
Lý Tầm Hoan rất bình tĩnh , bĩnh tĩnh đến mức không ai đoán nổi , hắn điềm đạm trả lời :
- Bất cứ đại ca làm gì , tiểu đệ cũng không hề trách cứ .
Long Tiêu Vân nói :
-Nhưng tôi không bao giờ giết hiền đệ cả .
Lý Tầm Hoan nói :
- Tôi biết .
Long Tiêu Vân nói :
- Đúng , tự nhiên là hiền đệ biết , từ trước đến nay hiền đệ luôn luôn hiểu rõ lòng tôi .
Giọng nói của hắn chợt như kích động :
- Bởi vì cho dù tôi có giết hiền đệ thì cũng không kéo nổi lòng nàng , chỉ làm cho nàng thêm oán hận .
Lý Tầm Hoan thở dài :
- Trên đời có rất nhiều việc mà con người không biết phải làm sao .
" Không biết phải làm sao "
Năm tiếng thật ngắn ngủn , bình thường nhưng đó là tiếng bi ai của cả một kiếp người , đó là nỗi thống khổ hơn bất cứ những gì .
Gặp phải một chuyện mà không biết phải tránh né làm sao , không còn cách nào vùng vẫy , không còn cách nào phản kháng thì cho dầu đem thịt xương ra bầm nát cũng " không biết phải làm sao " .
Long Tiêu Vân nắm chặt hai bàn tay , giọng hắn như có vẻ rít lên :
- Tôi tuy không giết hiền đệ nhưng cũng không thể thả hiền đệ .
Lý Tầm Hoan chầm chậm gật đầu .
" Bởi vì giá trị của tôi anh vẫn còn lợi dụng " .
Lý Tầm Hoan không chịu nói ra câu ấy . Cho dù Long Tiêu Vân đã bao lần làm hại hắn , đã bao lần làm thương tổn hắn nhưng hắn cũng không bao giờ nói một câu làm thương tổn đến Long Tiêu Vân .
Sở dĩ Long Tiêu Vân phải nắm cứng bàn tay là vì trước mặt Lý Tầm Hoan , hắn cảm thấy mình nhỏ nhít , mới thấy mình ti tiện và cũng chính vì thế , tình bạn vĩ đại của Lý Tầm Hoan đã không làm cho hắn cảm động mà trái lại , hắn thêm phẫn nộ .
Hắn nắm chặt hai bàn tay bước tới trước mặt Lý Tầm Hoan , mặt hắn căng lên nhưng hắn vẫn nói chầm chậm :
- Ta sẽ mang hiền đệ đến gặp một người , người ấy rất muốn gặp hiền đệ mà hiền đệ có lẽ cũng muốn gặp con người ấy . Hết hồi 18.
Gian phòng thật rộng .
Trong gian phòng rộng đó chỉ có một cửa sổ thật nhỏ , thật cao .
Cửa sổ đóng lại không thấy cảnh vật bên ngoài .
Cửa cái cũng rất nhỏ , người có vai rộng bước vào tất phải hơi nghiêng .
Cửa cái đang mở hoát .
Tường sơn màu trắng , hình như gia chủ không muốn cho ai nhìn ra tường ấy là đá , là đất hay là sắt , vì thế cho nên lớp sơn khá dày .
Trong góc có hai cái giường , giường cây .
Trên gường mền nệm đều rất lạnh nhưng là một thứ vải thô .
Ngoài những thứ ấy ra , trong phòng chỉ còn một cái bàn khá lớn .
Trên bàn la liệt giấy tờ , một người sát nơi bàn xem xét . thỉnh thoảng dùng bút son khuyên , sổ lại vài đường .
Cửa miệng người ấy thỉnh thoảng hé nụ cười kín đáo .
Hắn đứng mà làm việc vì trong phòng có bàn chứ không có ghế .
Hình như người này cho rằng nếu phải ngồi xuống thì tinh thần sẽ trì đốn , dễ bắt con người lười biếng , dễ dàng hư việc .
Chỉ cần sai đi một một điểm nhỏ thì đại sự cũng theo đó mà hư luôn , cũng giống như bờ đê , chỉ cần hỏng một lỗ nhỏ thì toàn đê , dù lớn cách mấy cũng sẽ vỡ ngay .
Hắn không bao giờ để cho tinh thần trì đốn .
Không bao giờ hắn để cho sai chạy một chuyện nào .
Hắn chưa bao giờ thất bại . http://come.to/kimdung
***
Một người nữa đứng sát sau lưng người đang xem xét giấy tờ .
Hắn đứng thật thẳng , thật ngay , y như một cây côn chôn sâu dưới đất .
Hắn đứng như thế không biết đã bao lâu rồi , một ngón tay của hắn cũng không may động .
Không biết từ đâu bay tới một con muỗi , chậm lại và quay quanh mặt hắn .
Mắt hắn không hề nháy .
Con muỗi đậu ngay vào mũi hắn và bắt đầu hút máu , hắn vẫn đứng êm rơ .
Toàn thân hắn y như cây đá , hắn không biết ngứa cũng không biết vui buồn , thậm chí hắn cũng biết tại sao mình lại sống .
***
Người đứng làm việc là Thượng Quan Kim Hồng , người đứng sau là Kinh Vô Mạng .
Họ là con người như thế ấy, trên đời có lẽ không tìm ra được người thứ ba giống họ .
Là người danh dội giang hồ , thế lực rất mạnh , tiền của thật nhiều , là một Bang Chủ Kim Tiền Bang thế như chỗ ở của hắn là như thế ấy , sinh hoạt thật giản đơn .
Đó là chuyện mà không ai tin được .
Bởi vì dưới mắt họ , tiền bạc chỉ là công cụ mà gái đẹp cũng chỉ là công cụ .
Tất cả những gì để hưởng thụ trên đời cũng chỉ là công cụ .
Cái mà họ đam mê nhất là quyền lực .
Quyền lực , trừ quyền lực ra , họ không cần gì cả .
Họ vì quyền lực mà sống , thậm chí sẽ vì quyền lực mà chết .
***
Ngoài tiếng lào xào của giấy , không còn nghe thấy tiếng gì .
Đèn đã lên rồi , trong gian phòng vẫn một màu ảm đạm .
Họ ở trong ấy không biết đã bao lâu , không biết họ đứng như thế đã bao lâu chỉ biết bóng cửa sổ từ tối đến sáng rồi lại từ sáng chuyển sang tối , hình như họ không biết mệt , cũng không biết đói .
Cộc !
Một tiếng gõ cửa , thật nhẹ .
Thượng Quan Kim Hồng không ngưng tay , không ngửng mặt .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Ai ?
Ngoài cửa đáp :
- Một trăm bảy mươi chín .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Chuyện gì ?
Ngoài cửa đáp :
- Có người cầu kiến Bang Chủ .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Người nào ?
Ngoài cửa đáp :
- Hắn không chịu xưng danh tính .
Kinh Vô Mạng hỏi :
- Cầu kiến bởi chuyện gì ?
Ngoài cửa đáp :
- Hắn chờ gặp Bang Chủ mới nói .
Kinh Vô Mạng làm thinh .
Họ làm việc hình như không có cái lối trình đi thưa lại .
Quả nhiên , Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Người ở tại đâu ?
Ngoài cửa đáp :
- ở tiền viện .
Thượng Quan Kim Hồng tay hơi chậm lại , mặt khẽ ngẩng lên :
- Giết .
Ngoài cửa đáp :
- Vâng !
Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi :
- Ai đưa hắn đến ?
Ngoài cửa đáp :
- Đệ Bát Đà Chủ Hướng Tòng .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Giết nốt .
Ngoài cửa đáp :
- Vâng !
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi đi .
Hai tiếng vừa dứt thì thân ảnh hắn đã mất hút ngoài xa .
Cần giết người thì không bao giờ Kinh Vô Mạng chịu ở không , nhất là đối với Hướng Tòng , người có danh hiệu Phong Vũ Lưu Tinh , cặp Lưu Tinh Chuỳ của hắn trong Binh Khí Phổ liệt vào hàng thứ chín , muốn giết hắn không phải chuyện dễ .
***
Đến cầu kiến Thượng Quan Kim Hồng là ai ?
Cầu kiến hắn có chuyện gì ?
Thượng Quan Kim Hồng hoàn toàn không lưu ý , hắn không có một chút hiếu kỳ .
Đúng là một con người khong có tính người .
Tay hắn vẫn không ngừng , mắt hắn vẫn không ngẩng lên .
Cửa mở , Kinh Vô Mạng bước vào .
Thượng Quan Kim Hồng không hỏi " Đã giết rồi à ? " vì hắn biết chuyện giết người của Kinh Vô Mạng không bao giờ thất thủ .
Hắn chỉ nói :
- Hướng Tòng nếu không đánh trả thì cho gia đình hắn một vạn lượng , còn nếu hắn có đánh trả thì diệt cả nhà .
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi không có giết hắn .
Thượng Quan Kim Hồng bây giờ mới ngẩng mặt lên , mắt hắn như đao xoáy vào Kinh Vô Mạng .
Mắt của Kinh Vô Mạng vẫn như mắt cá chết :
- Bởi vì người hắn mang đến tôi không thể giết .
Thượng Quan Kim Hồng rút giọng :
- Ai cũng giết .
Kinh Vô Mạng nói :
- Tôi thì tôi không thể giết một đứa bé .
Thượng Quan Kim Hồng hơi khựng lại , hắn buông bút :
- Một đứa bé ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Đúng .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Đứa bé như thế nào ?
Kinh Vô Mạng nói :
- Một đứa bé bị phế võ công .
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng loé hào quang , hắn trầm giọng :
- Mang hắn vào đây
***
Một đứa bé đến gặp Thượng Quan Kim Hồng , một chuyện mà chính Kinh Vô Mạng không bao giờ tin được .
Đứa bé ấy nếu không có cái gan lớn hơn mình thì nhất định phải là điên .
Nhưng quả thật đúng là đứa bé .
Một đứa bé da mặt trắng nhợt như dưới lớp da không có máu .
Mắt hắn không sánh như những đứa trẻ khác , mắt hắn ngưng trệ , trầm trầm .
Hắn đi thật chậm , lưng hắn hơi cong .
Mới nhìn qua , sau lưng người ta có thể tưởng là một lão già .
Hắn là Long Thiếu Vân .
Bất luận là ai khi gặp một đứa trẻ như Long Thiếu Vân cũng không bao giờ chỉ ngó một lần , Thượng Quan Kim Hồng và Kinh Vô Mạng cũng không ngoài lệ ấy .
Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng khi nhìn vào bất cứ ai , nhất là đối với những người mà hắn định giết thì tia mắt lại càng như có một cái dùi .
Cái dùi bén nhọn ấy đang soi vào mặt cậu bé Long Thiếu Vân .
Hắn tuy có dáng đi cú rũ nhưng mặt hắn rất tự nhiên , hắn chầm chậm bước vào cúi mình trước Thượng Quan Kim Hồng :
- Vãn bối là Long Thiếu Vân xin bái kiến Bang Chủ .
Tia mắt của Thượng Quan Kim Hồng lóe ngời ngời :
- Long Thiếu Vân ? Thế Long Tiêu Vân là gì ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Gia phụ .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Phụ thân sai ngươi đến đây phải không ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Vâng . http://hello.to/kimdung
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao chính hắn không đến ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Nếu gia phụ đến đây cầu kiến , chẳng những Bang Chủ không tiếp mà sẽ lại giết đi .
Thượng Quan Kim Hồng rít giọng :
- Ngươi cho rằng ta sẽ chẳng giết ngươi ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Tính mạng một đứa bé còn để chỏm đang đặt nơi kẽ tay của Bang Chủ , chẳng những Bang Chủ không nên giết mà lại còn không thể giết .
Sắc mặt của Thượng Quan Kim Hồng dịu lại :
- Tuổi ngươi tuy nhỏ , thân thể tuy yếu nhưng gan ngươi khá lớn .
Long Thiếu Vân hỏi :
- Một con người khi có chuyện yêu cầu , bất luận là ai , gan không lớn cũng tự làm cho lớn .
Thượng Quan Kim Hồng gật đầu :
- Hay !
Hắn vụt quay lại cười với Kinh Vô Mạng :
- Chỉ nghe lời nói không , ngươi có thấy được hắn là đứa bé không nhỉ ?
Kinh Vô Mạng lạnh lùng :
- Tôi không có nghe .
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng dừng lại khá lâu trên gương mặt trơ trơ của Kinh Vô Mạng , nụ cười trên môi hắn tắt ngay .
Theo dõi cử chỉ , sắc diện của hai người đối diện , Long Thiếu Vân chợt thấy vô cùng thích thú , hình như chú rất khoái cái cung cách gỗ đá của họ .
Thượng Quan Kim Hồng vẫn nhìn Kinh Vô Mạng :
- Không nói , chính là cái hay của ngươi nhưng không nghe nói thì lại chính là cái dở có thể làm cho ngươi trí mạng .
Kinh Vô Mạng làm thinh , đôi mắt cá trê của hắn không hề nháy .
Thượng Quan Kim Hồng quay lại :
- Cầu kiến cho chuyện gì ?
Long Thiếu Vân nói :
- Mỗi một chuyện rất có nhiều cách nói ,vãn bối có thể đem chuyện này nói dài dòng một chút nhưng thì giờ của Bang Chủ là vàng ngọc , vãn bối không dám hà lạm , vãn bối sẽ nói thẳng một cách thật nhanh .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tốt , đối với hạng người hay nói loanh quanh , phương pháp duy nhất của ta là tiện ngay lưỡi họ .
Long Thiếu Vân nói :
- Vãn bối đến đây định bàn với Bang Chủ một chuyện trao đổi .
Thượng Quan Kim Hồng gặn lại :
- Trao đổi ?
Sắc mặt của hắn càng sắc lạnh , hắn nói tiếp từng triếng :
- Trước đây cũng có người đến nói với ta về chuyện trao đổi , ngươi có muốn nghe sự đáp ứng của ta với người ấy hay không ?
Long Thiếu Vân nói :
- Vãn bối xin nghe .
Thượng Quan Kim Hồng nói như thét :
- Loạn đao phân thây .
Sắc mặt của Long Thiếu Vân vẫn thản nhiên , hắn nói giọng điềm đạm :
- Nhưng chuyện trao đổi này không giống những người khác , nếu không thế thì vãn bối đâu dám đến .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Trao đổi là trao đổi chứ có gì không giống ?
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện trao đổi này đối với Bang Chủ có trăm lợi chứ không một hại .
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Sao ?
Long Thiếu Vân nói :
- Bang Chủ uy lừng thiên hạ , giàu muôn xe , tất cả những gì quí báu trên đời , Bang Chủ không hề thiếu .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Đúng và vì thế ta không cần nói chuyện trao đổi với ai .
Long Thiếu Vân nói :
- Nhưng còn có một vật mà chưa chắc Bang Chủ đã có .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Nói ?
Long Thiếu Vân vẫn từ tốn :
- Bản thân của vật đó có thể cũng chẳng có gì cao nhưng đối với riêng Bang Chủ thì lại khác .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Tại vì trên đời này , cái gì mình muốn mà không được thì cái đó riêng đối với mình là quí giá .
Thượng Quan Kim Hồng trừng mắt :
- Nhưng cái ngươi nói đó là gì ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Cái mạng của Lý Tầm Hoan .
ánh mắt lạnh băng băng của Thượng Quan Kim Hồng vùng loé lửa , hắn hơi chồm tới :
- Nói lại ?
Long Thiếu Vân nói :
- Cái mạng của Lý Tầm Hoan hiện năm trong tay chúng tôi , nếu Bang Chủ muốn thì bất cứ lúc nào vãn bối cũng xin dâng lên .
Thượng Quan Kim Hồng lặng thinh .
Phải chờ cho đến khi ánh mắt của hắn lạnh lại như bình thường , hắn nói chậm chạp :
- Lý Tầm Hoan thì có gì ? Ta chưa bao giờ xem hắn vào đâu cả .
Long Thiếu Vân nói :
- Đã thế , vãn bối xin cáo thối .
Vừa dứt tiếng sau cùng , hắn vòng tay khom mình ra cửa .
Hắn đi rất chậm nhưng không hề ngó lại .
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn theo hắn .
Long Thiếu Vân cứ chầm chậm đi ra , hắn đưa tay xô cửa .
Thượng Quan Kim Hồng vụt nói :
- Đứng lại .
ánh mừng lộ nhanh trên đôi mắt nhưng cũng được dập tắt thật nhanh , Long Thiếu Vân lại giữ y tia mắt lờ đờ và khẽ vòng tay :
- Bang Chủ có điều chi dặn bảo ?
Thượng Quan Kim Hồng không nhìn Long Thiếu Vân , tia mắt chăm chăm vào ánh lửa trên bàn :
- Ngươi muốn đem cái mạng của Lý Tầm Hoan để đổi lấy gì ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Gia phụ ngưỡng mộ uy danh của Bang Chủ đã lâu , chỉ hiềm vì không có cơ bái kiến .
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Không cần những lời đó , ngươi muốn cần những gì ?
Long Thiếu Vân nói :
- Gia phụ mong thiên hạ quần hùng được cùng với Bang Chủ bái giao .
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng vụt bắn ra những tia giận dữ nhưng cũng được dập tắt rất nhanh :
- Xem chừng Long Tiêu Vân cũng tưởng xứng đáng là kẻ thông minh thế nhưng trong chuyện này hắn quá ngu .
Long Thiếu Vân nói :
- Cách làm này quả thật có ngu nhưng cái ngu nhất cũng là cái thường công hiệu nhất .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi nắm chắc chuyện bàn về trao đổi này kết quả à ?
Long Thiếu Vân đáp ;
- Vâng .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu như thế thì hắn không cần sai ngươi đến .
Long Thiếu Vân nói :
- Bởi vì nếu thay người khác thì không sao diện kiến Bang Chủ .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Các ngươi vốn là chủ trong việc trao đổi này nhưng ngươi đến đây thì cuộc diện đã đổi thay .
Long Thiếu Vân nói :
- ý Bang Chủ muốn nói là sẽ dùng vãn bối để uy hiếp gia phụ , buộc phải giao Lý Tầm Hoan ?
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi :
- Đúng , khá lắm .
Long Thiếu Vân bật cười :
- Bang Chủ là bậc sáng suốt biết người biết ta nhưng đối với gia phụ thì lại hiểu lầm .
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Chẳng lẽ hắn bằng lòng để ta giết ngươi chứ không chịu giao Lý Tầm Hoan ?
Long Thiếu Vân gật đầu :
- Đúng như thế .
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Chẳng lẽ hắn không phải là người ?
Long Thiếu Vân nói :
- Là người nhưng người cũng có nhiều loại .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Hắn thuộc loại nào ?
Long Thiếu Vân nói :
- Gia phụ và Bang Chủ cùng một loại người , khi cần đạt mục đích thì không từ một thủ đoạn nào , không từ một sự hy sinh nào .
Môi của Thượng Quan Kim Hồng mím lại , mím lại trông như một sợi chỉ kéo ngang .
Thật lâu , hắn nói từ từ :
- Gần suốt hai mươi năm nay không có người nào dám nói trwocs mặt ta câu ấy .
Long Thiếu Vân nói :
- Bởi vì Bang Chủ là loại người như thế nên vãn bối mới dám nói những lời như thế , chỉ có những lời như thế có thể khơi động được loại người như thế .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững vào mặt Long Thiếu Vân :
- Nếu ta không bằng lòng thì chẳng lẽ các ngươi lại thả Lý Tầm Hoan ?
Long Thiếu Vân gật đầu :
- Hay , sẽ thả .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Cá ngươi không sợ hắn báo thù à ?
Long Thiếu Vân nói :
- Hắn thuộc về loại người khác , hắn không bao giờ làm những chuyện như thế .
Hắn mỉm cười nói tiếp :
- Nếu hắn chịu làm những chuyện như thế thì hắn không gặp những bi thảm ngày nay .
Thượng Quan Kim Hồng gắt giọng :
- Các ngươi có thể tha hắn , thế thì tại sao các ngươi không nghĩ rằng ta có thể giết hắn ?
Long Thiếu Vân không trả lời thẳng mà lại nói :
- Tiểu Lý Phi Đao trăm phát không sai một .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi cho rằng ta cũng tránh được phi đao của hắn . http://hello.to/kimdung
Long Thiếu Vân hỏi lại :
- ít nhất Bang Chủ phải thấy rằng không nắm chắc phần thắng , có phải thế không ?
Thượng Quan Kim Hồng hừ hừ trong cổ chứ không chịu trả lời .
Long Thiếu Vân nói tiếp :
- Giá trị cái mạng của Bang Chủ lớn hơn mọi vật trên đời không lẽ lại mang đi làm chuyện mạo hiểm như thế hay sao ?
Vành môi của Thượng Quan Kim Hồng mím chặt .
Long Thiếu Vân nói :
- Huống chi , võ công của gia phụ tuy không cao nhưng thanh danh địa vị , thủ đoạn và cơ mưu thì không dưới một ai , nếu Bang Chủ và người kết nghĩa huynh đệ thì chỉ có lợi chứ không có hại .
Trầm ngâm một lúc , Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi :
- Lý Tầm Hoan cũng là huynh đệ của cha ngươi phải không ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Vâng .
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Hắn đã bán đứng Lý Tầm Hoan thì làm sao biết được rằng hắn sẽ chẳng bán đứng ta ?
Long Thiếu Vân cười :
- Bởi vì Bang Chủ không phải là Lý Tầm Hoan .
Câu trả lời thật đơn giản mà cũng thật là sắc bén .
Thượng Quan Kim Hồng vụt cười ha hả :
- Đúng , cho dầu Long Tiêu Vân có gan dám bán đứng ta thì không làm sao có được thủ đoạn to lớn như thế .
Long Thiếu Vân hỏi :
- Bang Chủ đã bằng lòng ?
Tiếng cười ngon trớn của Thượng Quan Kim Hồng vụt tắt ngang :
- Làm sao ta biết được rằng Lý Tầm Hoan đang ở trong tay các ngươi ?
Long Thiếu Vân nói :
- Bang Chủ chỉ cần phát thiếp mời thiên hạ anh hùng đến dự lễ kết giao giữa Bang Chủ và gia phụ .
Thượng Quan Kim Hồng ngắt ngang :
- Ngươi cho rằng họ dám đến à ?
Long Thiếu Vân nói :
- Đến hay không , điều đó không quan trọng , chỉ cần họ biết là mục đích đạt thành .
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Ngươi nghiên cứu vấn đề chu đáo lắm .
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện này có lẽ Bang Chủ cũng phải nghiên cứu lại , vãn bối tạm dừng chân tại Như Vân Khách Sạn để đợi tin .
Hắn chậm rãi nói tiếp :
- Chỉ cần Bang Chủ phát thiếp mời và có người nhận được thì vãn bối sẽ dẫn độ Lý Tầm Hoan đến Tổng Đàn .
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Dẫn hắn đến đây ? Hừ , chỉ sợ cha con ngươi không đủ sức làm chuyện đó .
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện đó tự nhiên vãn bối rất biết , cả Tâm Mi đại sư của Thiếu Lâm và Điền đại gia ngày trước cũng không làm được , vãn bối có biết nhưng ...
Thượng Quan Kim Hồng hỏi nhanh :
- Nhưng sao ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Trên đường dẫn độ Lý Tầm Hoan , nếu Kinh Tiên Sinh hộ tống thì vạn sự đạt thành .
Thượng Quan Kim Hồng trầm ngâm không nói .
Kinh Vô Mạng vùng lên tiếng :
- Tôi đi .
Long Thiếu Vân mừng lên ánh mắt , hắn vòng tay cúi mình :
- Đa tạ .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Võ công của ngươi bị phế không thể nào khôi phục , người hạ thủ có phải là Lý Tầm Hoan ?
Long Thiếu Vân nghiến răng gật đầu :
- Đúng .
Thượng Quan Kim Hồng hỏi gặn :
- Ngươi căm hận hắn ?
Long Thiếu Vân nắm chặt hai tay :
- Đúng .
Thượng Quan Kim Hồng nhìn chăm chú vào hắn và nói từng tiếng một :
- Đáng lý ngươi nên cảm kích hắn .
Long Thiếu Vân ngạc nhiên :
- Cảm kích hắn ?
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Nếu hắn không phế võ công của ngươi thì hôm nay ngươi sẽ chết tại chỗ này .
Long Thiếu Vân cúi mặt làm thinh .
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tuổi ngươi còn nhỏ mà lại thâm độc tàn nhẫn như thế , chỉ chừng hai mươi năm nữa ngươi sẽ tranh hùng hơn kém với ta , ta làm sao để cho ngươi sống được , nếu ngươi không bị phế võ công ?
Long Thiếu Vân cắn môi rướm máu nhưng hắn cứ cúi gầm mặt xuống . Hết hồi 19.
Bóng tối như đặc lại .
Từ trong đó tiếng rên rỉ và hơi thở dập dồn .
Như một sợi dây đàn lên thẳng , tiếng rên và hơi thở mỗi lúc nhặt hơn và cuối cùng tiếng thở phào như bong bóng xì hơi .
Tiếng người đàn bà nhẹ như hơi thở :
- Đã nhiều lần muốn hỏi một câu ...
Giọng nói tuy nhẹ nhưng thật ngọt , thật êm , bất luận người đàn ông nào nghe thấy cũng đều phải rụng rời .
Tiếng người đàn ông :
- Hỏi đi .
Giọng nói thật là đặc biệt , chỉ cần nghe một lần là trọn kiếp khó quên , nếu ở xa thì nghe như tiếng nói phát ra từ kế mang tai nhưng nếu ở gần thì lại chỉ nghe văng văng , cả hai vị trí đều rất rõ ràng .
Người đàn bà cười khúc khích :
- Anh là xương thịt hay là sắt thép mà không biết mệt như thế ?
Người đàn ông :
- Sao ? Chịu không nổi à ?
Người đàn bà sặc cười :
- Tưởng thế à ? Thử xem .
Người đàn ông :
- Bây giờ thì không được .
Người đàn bà bằng một giọng tiếc nuối :
- Sao vậy , còn sớm mà ?
Người đàn ông :
- Phải đi làm một việc . Muốn cô đi làm một việc .
Người đàn bà dồn dập :
- Nói đi , bất cứ chuyện gì tôi cũng bằng lòng mà . Nhanh đi .
Người đàn ông :
- Được rồi , hãy đi giết Tiểu Phi đi .
Ngưòi đàn bà sửng sốt , vì tiếng ngưng ngang một lúc rồi thở ra :
- Tôi đã nói rồi , bây giờ chưa đến lúc giết hắn đâu .
Người đàn ông :
- Bây giờ thì đã đến .
Người đàn bà :
- Tại sao ? Lý Tầm Hoan đã chết rồi à ?
Người đàn ông :
- Hắn chưa chết nhưng cách cái chết không xa .
Người đàn bà :
- Hiện hắn ở đâu .
Người đàn ông :
- ở trong tay ta .
Người đàn bà :
- Mấy đêm nay không đêm nào mình rời nhau , thé mà anh bắt được hắn bao giờ .
Ngưòi đàn ông nói :
- Toi cần gì đâu đến phải mình ra tay , sẽ có người mang đến chứ .
Người đàn bà :
- Ai mang đến ? Ai có bản lãnh bắt được Lý Tầm Hoan ?
Người đàn ông :
- Long Tiêu Vân .
Như thoắt giật mình nhưng người đàn bà cười ngay :
- Đúng rồi , chỉ có Long Tiêu Vân , chỉ có bằng hữu của Lý Tầm Hoan mới hại được hắn mà thôi , muốn đánh ngã hắn , thứ binh khí lợi hại cách nào cũng trở thành vô dụng , chỉ tình cảm mới thắng ngay .
Ngwoif đàn ông lanh lãnh :
- Hiểu hắn rõ quá nhỉ ?
Người đàn bà khúc khích :
- Ghen à ? Cho biết rằng chưa ai đụng được chiếc áo của tôi đâu nghe . Hiểu đâu có nghĩa là thân cận , tôi hiểu kẻ địch còn hơn là bằng hữu nữa , tỷ như ... tôi chưa hiểu anh .
Không nghe tiếng người đàn ông . Người đàn bà chuyển sang chuyện khác :
- Nhưng tôi biết Long Tiêu Vân cũng rõ , hắn không bao giờ đem cho không Lý Tầm Hoan đâu .
Người đàn ông :
- Sao ?
Người đàn bà :
- Hắn muốn chính mình giết Lý Tầm Hoan nên mới mượn đao của người khác .
Người đàn ông :
- Cô tưởng hắn chỉ có mục đích thế thôi à ?
Người đàn bà :
- Gì nữa ?
Người đàn ông :
- Hắn muốn cùng tôi kết giao bằng hữu .
Người đàn bà thở ra :
- Con người đó luôn luôn là nghĩ đén mối lợi to , nhưng ... nhưng anh đã bằng lòng ?
Người đàn ông :
- Bằng lòng .
Người đàn bà :
- Chẳng lẽ anh không thấy rằng hắn lợi dụng anh à ?
Người đàn ông chỉ hừ hừ mà không nói .
Nhưng một lúc sau hắn vụt cười khan :
- Hắn ngây thơ lắm .
Người đàn bà :
- Ngây thơ ?
Người đàn ông :
- Hắn tưởng đâu rằng cứ há kết giao với ta thì ta sẽ không động đến hắn , thật ra thì đừng nói chuyện huynh đệ kết giao , cho đến anh em ruột cũng chưa chắc đã yên thân .
Người đàn bà cười thật dịu :
- Đúng , hắn có thể bán đứng Lý Tầm Hoan thì tại sao anh lại không thể bán đứng hắn chứ ?
Người đàn ông :
- Sao không nói trái lại ? http://hello.to/kimdung
Người đàn bà :
- Trái lại hắn cũng có thể bán đứng anh à ?
Giọng cười của người đàn bà như rút vào chỗ kín :
- Bất lực , hắn có muốn cũng không làm được , có thủ đoạn hơn người là phải độc hơn người , hắn làm sao độc hơn anh được ?
Tiếng hun kéo thật dài và thật mạnh .
Đó là hành động bộc lộ sự thích thú và ban khen .
Người đàn ông :
- Dưới mắt ta , Long Tiêu Vân không đáng một đồng xu nhưng con trai hắn quả là tên lợi hại .
Người đàn bà :
- Anh gặp thằng tiểu quỷ đó rồi à ?
Người đàn ông :
- Long Tiêu Vân không đến , hắn cho con hắn thay mặt gặp ta .
Người đàn bà thở dài nhe nhẹ :
- Đúng , thằng nhỏ đó không phải tiểu quỷ mà là đại quỷ .
Lặng im một lúc , người đàn ông nói :
- Thôi , đi đi .
Người đàn bà :
- Không ... muốn nữa à ?
Người đàn ông :
- Bữa khác .
Người đàn bà nói giọng buồn buồn :
- Xong rồi là đi à ? Không có tình gì cả à ?
Người đàn ông cười :
- Mình là hạng lợi dụng lẫn nhau , cái đó đôi bên đều rõ mồn một , thêm một chút kịch cũng chẳng ích gì .
***
Trong phòng rất tối nhưng bên ngoài khá sáng .
Bên ngoài nhờ những cụm sao .
Dưới ánh sáng lờ mờ có một người đứng sững như trời trồng .
Đúng là dáng cách người hộ vệ cho người trong phòng tối .
Hắn đứng không động đậy , hai mắt cá chết của hắn trơ trơ về khoảng trống xa xa .
Hắn giống như tượng đá .
Nhưng chỉ trong phút chốc , đôi mắt cá chết của hắn đổi màu .
Những tiếng động , những tiếng nói bên trong đều vào tai hắn , hắn không còn chịu nổi .
Hắn không còn có thể đứng yên nơi đó .
Nhưng hắn vẫn cắn răng chị đựng .
Trong đời , hắn chỉ trung với một người , người đó là Thượng Quan Kim Hồng .
Cửa mở .
Một bóng người yểu điệu bước ra .
ánh sáng của những chòm sao rọi xuống mặt nàng , ánh sao không sáng lắm nhưng mặt nàng rạng rỡ .
Da mặt nàng thật mịm , thật tươi như một đóa hoa buổi sáng .
Nhìn vào gương mặt ấy , không ai có thể tưởng tượng rằng nàng mới vừa trải qua một cơn lăn lộn trong phòng .
Dáng dấp tiên nữ , linh hồn yêu ma - ngoài Lâm Tiên Nhi ra , không thể có người thứ hai nào nữa .
Kinh Vô Mạng vẫn không máy động .
Lâm Tiên Nhi đi vòng ra trước mặt hắn , đôi mắt nàng như hai cái nhảy bừng bực xói vào mặt hắn .
Mắt nàng dịu như đêm tối và ngời như những vì sao .
ánh mắt của Kinh Vô Mạng vẫn dán mắt vào khoảng trống xa xa như không thấy có nàng .
Bàn tay mềm như nhung , mát như ngọc của nàng đặt nhẹ lên vai hắn , bàn tay chậm chậm lần lên gò má , mép tay nàng biết rất rõ những nơi nào dễ bị kích động nhất trên thân thể đàn ông .
Kinh Vô Mạng vẫn đứng trơ trơ như cây đá .
Lâm Tiên Nhi cười , giọng cười của nàng như mật ngọt :
- Cám ơn anh , anh đã vì chúng tôi mà bảo vệ bên ngoài , anh đã làm cho tôi cảm giác hơn bao giờ hết , vì thế bất luận là một cử động gì , tôi cũng nghe khoan khoái đến tận cùng .
Nàng vụt kề miệng sát vào tai hắn :
- Cho anh biết một bí mật này nhé , hắn tuy lớn tuổi nhưng cường tráng lắm , dẻo dai lắm , có lẽ nhờ hắn nhiều kinh nghiệm hơn người .
Nàng cười khúc khích như vẫn còn cái cảm giác thỏa mãn tột cùng và thoăn thoắt bước đi .
Kinh Vô Mạng vẫn đứng như trời trồng nhưng từng thó thịt của hắn giật lên liên hồi , mặt hắn nóng ran .
***
Như Vân Khách Sạn là một phòng trọ lớn nhất trong thị trấn này , nó là khách sạn dành cho những ai sang trọng nhất , nhiều tiền nhất .
Trú trong phòng khách sạn này chỉ cần phải có tiền thì không cần thò chân xuống giường cứ nằm yên trên đó cũng được hưởng thụ thật đầy đủ không thiếu một thứ chi , kể cả sơn hào hải vị , kể cả những cây thịt sống thật thơm , thật mát .
Chỉ cần há miệng ra thôi thì tất cả những thức ăn ngon nhất , những ca kỹ nổi tiếng nhất , những người đẹp mặt mà nhất định sẽ được dâng tận tới phòng .
Nơi đây , ban ngày cửa đóng khít rim , gần như nghe không được một tiếng muỗi kêu , nhưng trời vừa sụp tối thì bao nhiêu cánh cửa đều mở hoắt .
Đầu tiên là nghe tiếng nước từ những phòng tắm ào ào , kế đến là tiếng gọi phổ kỵ ỏm tỏi và huyên náo , nhất là tiếng " oanh vàng " , họ rít mời chào , tiếng cười ẻo lả .
Sự huyên oá thứ hai là những sòng đỗ bác , tiếng cười hô hố của những kẻ vận đỏ và tiếng văng tục của những kẻ vận đen , tất cả những thanh âm phức tạp trộn xà ngầu tạo thành một thế giới về đêm rộn rịp .
Nhưng chỉ có một gian phòng không mở cửa và không nghe tiếng động .
Nói không có tiếng động thì không đúng hẳn nhưng tiếng động trong đó không được bình thường , nó chỉ có tiếng rên chứ thiếu hẳn tiếng cười , nó không giống tiếng động của những gian phòng có khách mua hoa với nàng bán phấn .
Tiếng rên ấy tự nhiên là tiếng rên của người con gái nưng nó không phải thứ tiếng rên thoả mãn , cũng không phải thứ tiếng rên " nghề nghiệp " cốt để làm kích động đàn ông mà là thứ tiếng rên thiệt tình , tiếng rên của người con gái không còn chịu nổi .
Gian phòng đó , đêm cũng như ngày , cửa đóng khít mít .
Cứ vào mỗi buổi hoàng hôn , người dẫn đưa vào đó một người con gái , tự nhiên đó là gái bán hoa , cô nào cũng thơm tho cũng đẹp và cũng đều là rất trẻ .
Họ luôn luôn trang điểm thật công phu , vành môi luôn điểm nụ cười , có cô là nụ cười khá tự nhiên , có cô với nụ cười nghề nghiệp nhưng bất cứ bằng nụ cười nào , với làn da mịn màng , với mùi da thịt hãy còn tươi chưa loãng , những cô gái bán hoa đấy đều có thể làm cho khách mua hoa nghiêng ngửa .
Chỉ có điều hơi lạ là khi mới tới gian phòng này , cô nào cũng thật tươi , có lẽ là do giao kèo lựa son phấn đậm đà , mái tóc lơi với những đường lượt hững hờ mà cố ý đã làm cho bất cứ ai chỉ vừa thấy cũng đủ ngất ngây , thế mà khi trở ra , sau một đêm trong phòng đó , cô nào cũng ủ rũ như không còn đi nổi .
Đôi mắt long lanh chiều hôm trước , hôm nay đã thụt sâu và đã thâm quầng , dáng đi õng ẹo gợi tình hôm qua nay đã trở thành la lết .
Chỉ trong một đêm , dù cho khách mua hoa là một gã lưng u thịt bắp , nơi này cũng chưa từng có hiện tượng ấy bao giờ .
Tất cả những cô gái buôn hương ở đây rất giàu nghệ thuật , họ không bao giờ để đến nỗi thảm bại như thế ấy đâu .
Từ chỗ bình thường nơi chốn ăn chơi , gian phòng bỗng tạo cho mọi người chú ý .
Suốt bảy ngày bảy đêm như thế , cả bảy cô gái đi vào rồi lại đi ra cùng như thế làm cho thiên hạ từ chú ý đến chuyện theo dõi khi đã biết người chủ gian phòng ấy , người đã làm cho những cô gái thành thạo trong nghề xơ xác ấy , mọi người sửng sốt lạ lùng .
Vì chẳng những người chủ gian phòng ấy không có vóc dáng dữ dằn , vai u thịt bắt như mọi người ức đoán mà người chủ gian phóng ấy là một cậu bé vị thành niên .
Chẳng những vị thành niên mà thân hình cậu ta lại lỏm thóm như một cụ già .
Có nhiều người hiếu kỳ đã đón những cô gái đi từ gian phòng ấy đi ra để dò hỏi nhưng khi hỏi đến chuyện lạ lùng ấy thì cô nào cũng như cô nấy , nhất định chỉ vừa hỏi đến là tay chân họ phát run , nước mắt họ trào ra và nhất định không nói một tiếng nào .
Chỉ có một vài cô trơ trẽn nhất không chịu trả lời nhưng họ cũng nói được một câu :" Hắn không phải là người , hắn chỉ ngưng nghỉ đôi ba phút và suốt một đêm , hắn chỉ ngưng nghỉ một hai lần " .
***
Hòng hôn thứ tám .
Nghĩa là cô gái thứ tám sắp sửa bước vào căn phòng đó .
Cửa phòng vẫn kín bưng .
Ngồi dựa dưới khung cửa sổ trong phòng là một cậu bé màu da trắng nhợt , mắt hắn nhìn ra cửa sổ đăm đăm .
Đôi mắt hắn rất trì trệ , gần như mất thần chứ không giống như tia mắt trong lành linh động như những cậu bé khác , nhưng khi hắn chớp mới thấy những tia thâm độc từ trong đáy mắt chiếu ra , nó chiếu thật nhanh và tắt cũng thật nhanh , nếu không chú ý thì không làm sao thấy được .
Long Thiếu Vân , tiểu chủ Hưng Vân Trang .
Trên bàn đầy thức ăn nhưng hắn gần như không động đậy đến .
Hắn ăn rất ít , hắn chỉ chờ đợi về đêm , hắn chờ đợi cây thịt sống .
Tiếng gõ cửa thật nhẹ . http://come.to/kimdung
Long Thiếu Vân không quay lại , giọng hắn lạnh lùng :
- Cửa không có gài then .
Cửa mở , tiếng bước chân thật nhẹ , thật chậm .
Người đến là một cô gái nhỏ tuổi , nàng thật đẹp nhưng lại rất e dè có pha màu sợ sệt .
Đó là mẫu người lý tưởng của Long Thiếu Vân .
Hắn thích những cô gái nhỏ tuổi và nhất là chưa thành thục nhưng cũng đừng phải thứ nguyên trinh .
Hắn đá nói với người dẫn mối " Thứ còn nguyên không hứng thú nhưng nếu thành thục quá thì cũng chán luôn " .
Dẫn gái cho hắn thật khó nhưng cũng được thật nhiều tiền .
Tiếng bước chân dừng lại sau ghế hắn .
Long Thiếu Vân hỏi :
- Người đưa cô đến đây đã nói rõ giá rồi phải không ?
Người con gái đáp :
- Vâng .
Long Thiếu Vân hỏi :
- Gấp hai giá bình thường phải không ?
Cô gái đáp :
- Vâng .
Long Thiếu Vân nói :
- Vì thế cho nên phải nghe theo ngoan ngoãn , tuyệt đối không được cự nự điêu ngoa , biết chưa ?
Người con gái đáp :
- Vâng.
Long Thiếu Vân nói :
- Tốt , xong việc , nếu ta vừa lòng ta sẽ thêm cho . Cởi quần áo ra đi .
Trầm ngâm do dự một phút , cô gái vụt hỏi :
- Trong lúc chờ tôi cởi y phục , công tử có xem không ?
Giọng nói của nàng đã ngọt mà lại pha lẫn tiếng cười nho nhỏ thật êm .
Long Thiếu Vân hình như hơi sửng sốt .
Người con gái cười rúc rích :
- Xem con gái thoát y cũng là một cách hưởng thụ , sao công tử lại bỏ mục ấy đi ?
Long Thiếu Vân chợt thấy có gì là lạ , hắn quay đầu nhìn lại .
Hắn hoàn toàn sửng sốt .
Lâm Tiên Nhi .
" Cô gái nhỏ " nói chuyện với hắn nãy giờ chính là Lâm Tiên Nhi . http://hello.to/kimdung
***
- Dì Lâm .
Lâm Tiên Nhi vẫn hé nụ cười nghiêng ngửa .
Long Thiếu Vân ngồi sững trên ghế như hình cây .
Nhưng chỉ thoáng qua trong tích tắc , hắn đã mỉm cười .
Hắn nhẹ nhàng đứng lên nở nụ cười hơi ngường ngượng :
- Dì Lâm đùa cháu đấy à ?
Lâm Tiên Nhi nhìn hắn bằng đôi mắt nghiêng nghiêng :
- Đến chỗ này mà còn gọi Dì Lâm à ?
Long Thiếu Vân cười ướm giọng :
- Tiếng " Dì " đã có từ lâu ...
Lâm Tiên Nhi ngắt ngang bằng nụ cười lơi lả :
- Nhưng bây giờ thì khác , bây giờ công tử đã lớn rồi .
Nàng cố ý bỏ luôn hai tiếng " Tiểu Vân " , cái tiếng mến yêu mà nàng luôn miệng gọi là từ lúc còn ẵm hắn chiều chiều dạo chơi ở Lãnh Hương Tiểu Trúc .
Nàng nhìn sâu vào mắt hắn và nói tiếp :
- Mới ba năm không gặp mà công tử đã lớn thật nhanh .
Long Thiếu Vân khéo léo tránh chuyện về tuổi tác :
- Trong hai ba năm nay hết sức trông tin tức của Dì Lâm , thế mà vẫn hạc nội mây ngàn .
Lâm Tiên Nhi càng khéo léo hơn , nàng nhoẻn miệng cười và thả một cái vòng :
- Nhưng tôi thì tôi rất hiểu biết nhiều về công tử , nghe nói đối với những cô gái , công tử còn mạnh hơn những người đàn ông thành thục ,có phải thế không nè ?
Tiếng " nè " cuối câu , nàng cố ý kéo dài và nói luôn bằng mắt .
Long Thiếu Vân hơi cúi mặt nhưng hắn vội cười ngay :
- Nhưng trước mặt Dì Lâm , cháu vẫn còn là đứa bé .
Lâm Tiên Nhi háy mắt :
- Công tử cứ gọi Dì Lâm hoài , bộ tôi già lắm rồi phải không ?
Câu hỏi " âu yếm " của nàng buộc Long Thiếu Vân ngẩng phắt mặt lên nhìn thẳng vào nàng .
Lâm Tiên Nhi đứng một cách tự nhiên " cố ý " , hai chân nàng hơi tréo lại , hai tay chống hờ phía sau bàn tạo thế cho bộ ngực ưỡn về phía trước và nhất là nàng cố tạo cách thở làm cho gò ngực phập phồng .
Dưới mắt của Long Thiếu Vân , Lâm Tiên Nhi bây giờ không còn là " Dì Lâm " lúc trước , không còn là người em kết nghĩa của mẹ hắn , không phải là người đàn bà lứa như mẹ hắn mà là một cô gái hoàn toàn - một cô gái mà trong những cô gái qua tay hắn bao lâu , hắn ước ao chứ chưa hề gặp được .
Đôi mắt trì trệ của Long Thiếu Vân chợt ngời lên .
Lâm Tiên Nhi đọc ngay trong ánh mắt một sự khát khao thèm muốn và nàng hơi nhích tới .
Nàng chỉ nhích tới phần trên của thân thể , vì thế ngực nàng càng lồ lộ và ánh mắt của Long Thiếu Vân dán chặt vào nơi đó .
Lâm Tiên Nhi cắn môi dấu nụ cười quái ác , nàng làm bộ buồn buồn :
- Nghe nói công tử rất thích những cô gái nhỏ , còn tôi ... tôi đã già rồi !
Tim của Long Thiếu Vân nhịp lên rộn rã , hắn hỏi nhanh trong hơi thở dập dồn :
- Không , không , không già chút nào cả , trẻ lắm , trẻ hơn cô gái trẻ ...
Lâm Tiên Nhi hoẻn miệng cười duyên :
- Thật thế à ?
Long Thiếu Vân nói gần không ra tiếng :
- Thật mà , ai nói như thế này là già thì người đó không đui cũng là điên .
Lâm Tiên Nhi nhích tới thêm chút nữa , vì nàng cao hơn hắn nên ngực nàng sát vào mặt hắn , nàng hỏi thật nhẹ :
- Thế công tử có đui không ? Có điên không ?
Bây giờ thì Long Thiếu Vân hoàn toàn không còn nói được , mặt hắn lún vào trũng ngực của nàng , hắn nghe thấy mùi thơm da thịt , hắn không còn tự chủ như đối với những cô gái khác , tay chân hắn rung bắn , đầu óc hắn tối xầm .
***
Long Thiếu Vân quả thật không đui mà cũng không điên .
Hắn nói đúng , nàng là một cô gái trẻ hơn những cô gái trẻ .
Hắn không đến nỗi bị ngã nhưng hắn hoàn toàn thỏa mãn , lúc Lâm Tiên Nhi ra tới cửa , hắn vẫn còn đeo dính , mặt hắn vẫn còn dịu sâu vô trúng ngực của nàng .
Và Lâm Tiên Nhi " nghe " cũng thật đúng .
Đứa bé nàng khôngcòn " bé " nữa , hắn đã lớn hoàn toàn , lớn hơn những người lớn khác .
Nàng đã ở với hắn suốt đêm trong phòng không hề chợp mắt , nàng đã nhiều lần thỏa mãn nhưng chưa lần nào thỏa mãn như đêm nay .
Nàng thoả mãn về thể xác và thoã mãn luôn về mục đích .
Từ cửa miệng đam mê của hắn , nàng đã tìm ra chỗ của người mà nàng quyết ý tìm .
Trời tuy chưa sáng hẳn nhưng cũng đã sắp hết đêm , vui thế mà ở phòng kế bên mà vẫn còn tiếng lè nhè :
- Uống , uống đi ... uống cho nằm mẹp ...
Câu nói chưa dứt quả nhiên đã có tiếng nằm dài .
Nghe " giọng rượu " , Lâm Tiên Nhi chợt như nghe tiếng ho quen thuộc , tiếng ho " quen thuộc " của gã Thám Hoa họ Lý .
Nhớ đến con người ấy , lòng căm hận của nàng vụt sôi lên .
Nàng biết , cho dầu nàng có chinh phục được tất cả đàn ông trên thế gian này , nhưng nhất định nàng không bao giờ chinh phục được con người ấy .
Nàng chỉ cần có hắn , nàng chỉ cần hắn yêu nàng , nàng sẽ quăng lại sau lưng tất cả những gì mà nàng dầy công gây dựng , nàng sẽ sẵn sàng từ bỏ những gì thuộc về phú quí xa hoa , nàng sẽ trở về con đường lương thiện , nàng sẽ ngoan ngoãn mà quì dưới chân hắn để làm một người vợ dịu hiền .
Nhưng hắn lại từ chối , hắn không đáp lại tình yêu tha thiết của nàng , nàng muốn ngoi lên khỏi vũng lầy hôi hám nhưng hắn không chịu đưa tay cứu vớt .
Nàng biến thành thù hận .
" Cái gì không nằm trong tay của nàng thì nàng sẽ hủy diệt , nàng không bằng lòng để vào tay kẻ khác "
Nàng không được hắn , nàng cũng không để ai được hắn .
Nàng nghiến răng nhủ với lòng mình :" Ta tuy muốn cho ngươi chết nhưng bây giờ thì không thể để cho ngươi chết , nhất là chết vào tay của Thượng Quan Kim Hồng bởi vì nếu ngươi chết vào tay hắn thì trên đời này hắn sẽ không còn sợ một ai và như thế ta sẽ không còn thế để uy hiếp hắn " .
Nàng nghiến răng thật mạnh và hạ quyết tâm " Một ngày nào đó , ta sẽ làm cho ngươi phải chết vào tay ta , chết một cách từ từ ... từ từ ... ".
***
Kiếm .
Thanh kiếm mỏng như lá lúa , thật nhẹ , thật sắc .
Cả đốc kiếm cũng làm bằng một thứ gỗ dẻo và thật nhẹ .
Kiếm không có vòng cán nơi khẩu tay bởi vì hắn một khi đã phóng kiếm ra thì không một ai còn có thể kịp róc vào tay hắn .
Bất luận món binh khí nào cũng đều có thể đập gãy thanh kiếm ấy nhưng một khi hắn đã phóng ra thì không một ai còn có thì giờ để làm chuyện đó .
Đó là một thanh kiếm đặc biệt , trên đời chỉ có một người có thể dùng kiếm ấy, dám dùng kiếm ấy .
Thanh kiếm đặt trên chiếc bàn thấp kê sát giường ngủ và một bộ y phục màu xanh thẳng nếp .
Lúc Tiểu Phi thức dậy , vật thứ nhất hắn thấy là thanh kiếm đó .
ánh mắt lờ đờ của hắn vụt loé lên .
Nhìn vào thanh kiếm ấy , hắn có cảm tưởng như gặp lại người bạn lòng đã bao năm xa cách .
Từ đáy lòng hắn vụt tràn lên một nguồn máu nóng , thứ sinh lực đã từ lâu tắt lịm .
Hắn chầm chậm với tay .
Tay hắn chợt rung rung .
Nhưng khi bàn tay đụng vào thanh kiếm thì tự nhiên vững lại , gân cốt ổn định dị thường .
Hắn nhè nhẹ vuốt lên thân kiếm , hắn vuốt từ trong ra đến mũi và mắt hắn vụt xa vời thăm thẳm .
Lòng hắn hình như cũng đã đến ận nơi thăm thẳm xa vời .
Hắn nhớ lại ngày hắn mới bắt đầu dùng kiếm , hắn nhớ những vòi máu bắn ra theo mũi kiếm lúc thu về , hắn nhớ không biết bao nhiêu kẻ đã ngã ngục dưới thanh kiếm hắn , những kẻ ác nhân .
Hắn lại nghe thấy máu nóng dâng lên .
Lúc bây giờ tuy nhiều gian khổ hiểm nguy nhưng cũng nhiều hào hùng rạng rỡ .
" ân oán giang hồ " , bốn tiếng tuy ngắn nhưng là cả một trời thượng võ .
Nhưng tất cả đã trôi qua .
Trôi qua đã quá lâu rồi .
Hắn đã hứa với người yêu rằng hắn sẽ bỏ lại sau lưng tất cả và hắn bỏ thật tình .
Bây giờ tuy cuộc sống bình thường , tịch mịch nhưng như thế cũng không có gì không tốt .
Sự sinh hoạt bình thường , trầm lặng , yên ổn trôi theo kiếp sống , há chẳng phải là kỳ vọng của đa số con người ? http://hello.to/kimdung
***
Không một tiếng động , không nghe tiếng bước chân nhưng Lâm Tiên Nhi đã có mặt tại cửa phòng .
Nàng tuy có vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ như bất cứ bao giờ .
Dẫu phải hy sinh bất cứ giá nào nhưng nếu mỗi ngày đều nhìn nụ cười ánh mắt của nàng thì tất cả những hy sinh đó đều đáng giá .
Tiểu Phi buông kiếm mỉm cười :
- Sáng nay em dậy sớm thế ? Tôi thì hình như ngày một thêm lười biếng .
Lâm Tiên Nhi hỏi lại :
- Anh có thích thanh kiếm đo hay không ?
Tiểu Phi làm thinh .
Bởi vì bây giờ hắn không thể nào nói thật mà hắn vốn là một con người không bằng lòng nói dối , dù nói dối với địch nhân .
Lâm Tiên Nhi như đoán biết tâm trạng của hắn , nàng hỏi :
- Anh có biết thanh kiếm đó từ đâu mà có hay không ?
Tiểu Phi lắc đầu :
- Không biết .
Lâm Tiên Nhi chầm chậm bước lại ngồi xuống sát bên Tiểu Phi , nàng nói dịu dàng :
- Tối hôm qua tôi đi suốt đêm tìm người rèn cho anh đấy .
Tiểu Phi giật mình :
- Em ...
Lâm Tiên Nhi cầm thanh kiếm lên tay :
- Anh xem , thanh kiếm này có giống thanh kiếm của anh hồi trước hay không ?
Tiểu Phi lặng thinh .
Lâm Tiên Nhi cúi sát và mặt hắn :
- Anh không thích nó à ?
Lặng thinh thật lâu , Tiểu Phi mới hỏi :
- Tại sao em lại đi rèn kiếm cho tôi ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Bởi vì tôi muốn anh dùng nó .
Tiểu Phi sững sờ :
- Em ... em muốn anh giết người ?
Lâm Tiên Nhi lắc đầu :
- Không phải là giết người mà là cứu người .
Tiểu Phi nhướng mắt :
- Cứu người ? Mà cứu ai ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Người bạn tốt nhất ...
Lâm Tiên Nhi chưa nói hết lời thì Tiểu Phi đã đứng phắt lên :
- Lý Tầm Hoan ?
Lâm Tiên Nhi nhè nhẹ gật đầu .
Tiểu Phi như cảm thấy thái độ của mình hơi hấp tấp , hắn ửng hồng sắc mặt và nhẹ hỏi :
- Hắn ở đâu ? Chuyện gì đã xảy ra ?
Lâm Tiên Nhi nắm tay hắn :
- Anh ngồi xuống đi rồi tôi nói cho nghe , chuyện này không gấp được .
Tiểu Phi thở phào ngồi xuống .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Trên đời này , ngoài anh ra , còn có bốn tay cao thủ lợi hại , anh có biết không ?
Tiểu Phi nói :
- Em nói đi .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Thứ nhất ej nhiên là Thiên Cơ Lão Nhân , thứ hai là Thượng Quan Kim Hồng và Lý Tầm Hoan , Lý đại ca của anh không thua họ .
Tiểu Phi hỏi :
- Còn một người nữa ?
Lâm Tiên Nhi thở ra :
- Người nữa là Kinh Vô Mạng , tuổi nhỏ hơn những người kia mà cũng là tay đáng sợ hơn .
Tiểu Phi gặng lại :
- Đáng sợ hơn hết ?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Bởi vì hắn có thể nói không phải là người , không có nhân tính , hắn sinh ra mục đích duy nhất là giết người , hưởng thụ duy nhất của hắn cũng là giết người , ngoài chuyện giết người ra , hắn không còn biết gì nữa cả .
ánh mắt của Tiểu Phi ngời ngời :
- Hắn dùng thứ binh khí gì ?
Lâm Tiên Nhi buông thanh kiếm xuống bàn :
- Là kiếm .
Tiểu Phi chợt nắm lấy đốc kiếm , hắn nắm thật chặt .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Nghe nói kiếm pháp của hắn cũng độc như anh và cũng lẹ như anh .
Tiểu Phi cau mặt :
- Tôi không biết kiếm pháp , tôi chỉ biết làm cách nào đưa mũi kiếm vào đúng yết hầu của cừu nhân .
Lâm Tiên Nhi nói :
- Đó là " kiếm pháp " , bất cứ thứ kiếm pháp nào , mục đích tối hậu cũng vẫn là giết người , thế thôi .
Tiểu Phi hỏi :
- ý của em có phải là Lý Tầm Hoan đã lọt vào tay người ấy ?
Lâm Tiên Nhi thở ra :
- Không chỉ một mình hắn mà còn là Thượng Quan Kim Hồng nhưng Thượng Quan Kim Hồng không còn ở nơi đó , anh chỉ cần đối phó một ...
Không để cho Tiểu Phi hỏi gì , nàng nói tiếp thật nhanh :
- Không gặp con người ấy thì không bao giờ hình dung được cái đáng sợ của hắn , tay kiếm của anh cũng có thể nhanh hơn hắn nhưng ...
Tiểu Phi nghiến răng :
- Tôi chỉ muốn biết người ấy bây giờ ở đâu ?
Lâm Tiên Nhi vuốt nhẹ vào tay hắn :
- Tôi vốn không muốn cho anh dùng kiếm nữa , tôi không muốn cho anh giết người , càng không muốn cho anh mạo hiểm nhưng vì Lý đại ca , tôi đành để anh đi , tôi không muốn ích kỷ .
Tiểu Phi nhìn nành bằng tia mắt vô cùng cảm kích .
Lâm Tiên Nhi cúi đầu , nước mắt nàng rơi lã chã :
- Tôi bằng lòng chỉ chỗ hắn cho anh nhưng ... nhưng anh cũng hứa với tôi một việc .
Tiểu Phi nói :
- Nói đi .
Lâm Tiên Nhi tìm bàn tay của hắn và nắm vào tay mình thật chặt :
- Anh hãy hứa với tôi là anh sẽ về , tôi sẽ đợi anh ở đây mãi mãi .
Nàng gục đầu vào vai Tiểu Phi , hắn nghe thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết . Hết hồi 20.