"Anh Zuo Kawasaki, vậy phải phiền các người rồi". Ito quay đầu nhìn Zuo Kawasaki nói.
Zuo Kawasaki gật đầu, nói vào tai người đứng trước mấy câu, lập tức một đám nam nhân dáng người vạm vỡ từ trong khoang thuyền vọt ra. Bọn họ mặc áo sẫm, bên ngoài áo sẫm mặc một lớp phao cứu sinh màu đỏ. Tay cầm súng tự động có lực xuyên thấu cực mạnh, đạn đeo và ngư lôi Long Vương uy lực cường đại đeo đầy ngươi. Loại ngư lôi này hình dạng nhỏ bé, không kém lựu đạn bao nhiêu. Nhưng lại có thể nổ mạnh trong nước sâu, lực sát thương kinh ngươi.
Đám người kia nhân số đông đảo, có chừng hai trăm ngươi, xếp thành, ba tiểu đoàn, đứng chật bong tàu.
Zuo Kawasaki quét mắt nhìn bọn họ một cái, lớn tiếng nói: "Dựa theo kế hoạch tôi lập ra trước đó, đội 1 ngồi sáu thuyền cao su, cách nhau mỗi mét, tìm trong phạm vi hai mươi dặm phía đông".
"Đội 2 ngồi sáu thuyền cao su, cách nhau mỗi mét, tìm trong phạm vi hai mươi dặm hướng tây".
"Đội 3 ngồi sáu thuyền cao su, ở hải vực xung quanh tìm kiếm. Chỉ cần thấy vật thể sống, bắn toàn bộ".
"Vâng". Mọi người cùng hô lên.
Sau khi xác nhận mệnh lệnh của mình rõ ràng bọn họ ôm súng phân tán, từng chiếc thuyền cao su dùng dây thừng thả xuống, bọn họ dọc theo dây thừng trượt xuống. Sau khi ngồi đầy thuyền cao su, lập tức chèo ra xa. Sau đó là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.
"Thiên Diệp tiên sinh, vậy là ngài có thể kê cao gối ngủ rồi. Tất cả công việc chúng tôi đã sắp xếp xong xuôi. Chuyện này, không ai biết là chúng ta làm". Ito Fumado đứng bên cạnh Thiên Diệp Huân nói.
"Chỉ hy vọng như thế. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ". Thiên Diệp Huân nhìn thuyền cao su xuất phát, vừa cười vừa nói.
Một số dị năng giả không biết bơi, sau khi nhảy xuống nước liền chìm nghỉm. Những ngươi biết bơi, thì giống như thỏ bị chấn kinh mà bơi tứ tán, phân ra bơi về Đông, Tây, Nam, Bắc mà bọn họ cho là chỗ an toàn. Để là một tên sát thủ hợp cách, bơi lội là phải biết. Diệp Thu và Ngân Nhãn đều biết bơi, so với những di năng giả Thiên giới nhảy xuống xong liền không nổi lên may mắn hơn nhiều. Nhưng cái rét lạnh thấu xương kia lại không phải ngươi thường có thể chịu được. Tàu Titanic chìm, những ngươi từ trên thuyền nhảy xuống không chìm, toàn bộ đều chết rét. Bọn Diệp Thu mặc dù năng lực kinh ngươi, nhưng lại có thể kiên trì được bao lâu chứ?
"Diệp... Thu, lạch... cạch... anh đang nghĩ gì thế?"Ngân Nhãn vừa bơi về trước, vừa chủ động nói mấy câu với Diệp Thu. Nàng sợ mình, nếu không nói gì, bản thân rất nhanh sẽ mất đi tri giác, sau đó an nghỉ trong lòng biển sâu này.
Diệp Thu vẫn luôn lo về tin tức của Christina, Long Nữ, Tiểu Bạch, ánh mắt luôn tìm ở chung quanh. Cho nên cũng không có thời gian đi an ủi cô gái xinh đẹp luôn ở bên cạnh mình. Bây giờ nghe nàng nói, Diệp Thu cười cười, nói: "Tôi đang nghĩ, chúng ta là bơi về Hong Kong tốt, hay là bơi về Đài Loan thì tốt". Lúc nói chuyện, cũng rùng mình mấy cái. Diệp Thu lo lắng Ngân Nhãn không thể kiên trì nổi, liền nói: "Cô phải chịu đựng. Tôi đi tìm khối bong thuyền. Nếu không chúng ta muốn về Hong Kong, sợ là phải bơi rất nhiều tháng". Nhìn xung quanh, một vòng quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một khối vật trôi nổi. Diệp Thu bơi qua nhanh ôm lấy nó, không ngờ là miếng đáy du thuyền bị bom nổ tung.
Tầm ván gỗ trước mặt diện tích cũng đủ lớn, giống như một cái giường lớn. Diệp Thu đẩy nó tới trước mặt Ngân Nhãn, sau đó ôm eo nàng, đẩy nàng lên. Thử thử hai lần, sau đó hai tay chống ở mép tấm ván gỗ, dùng sức mạnh, bản thân cũng nhảy lên.
Hai ngươi sóng vai mà nằm trên ván gỗ, thở hổn hển.
"Mặc dù tốc độ thuyền này hơi chậm. Nhưng chúng ta cũng không cần tự bơi về Hong Kong". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
Ngân Nhãn nở nụ cười, đang định nói chuyện, lại phát hiện căn bản không có cách gì khống chế để mở hai hàm đang run cầm cập ra.
"Lạnh". Ngân Nhãn run rẩy nói
Diệp Thu thở dài, nói: "Tôi cũng lạnh". Chuyển thân, ôm thân thể đang cuộn lại của nàng vào trong lòng.
Trên mặt biển rộng mênh mông, hai ngươi vốn là đồi thủ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết lại ôm chặt lấy nhau, dùng thân thể sưởi ấm lẫn nhau.
Thình thịch!
Thình thịch thình thịch!
A!
Ở sau khi du thuyền nổ tung, mặt biển vốn dần yên ả lại náo loạn lần nữa. Tiếng súng, cùng với tiếng kêu thảm thiết của người trước tử vong truyền tới không ngừng.
Diệp Thu giật mình từ trên ván gỗ ngồi dậy, nhìn thấy nơi xa đang có một loạt thuyền cao su chèo tới đây. Tất cả ngươi trồi đầu lên đều không chạy thoát khỏi đạn của họ, một số người có kỹ năng bơi tốt tránh được một kiếp chìm dưới biển, không ngờ bọn chúng thuận tay ném hai cái thủy lôi, sau một tiếng vang trầm muộn, mặt nước biển lại dậy sóng hết đợt này tới đợt khác, sau đó không cần chờ quá lâu, liền thấy một làn màu đỏ sục lên.
Diệp Thu nắm chặt quả đấm, mắt bốc hỏa nói: "Không xong rồi, bọn họ muốn đuổi tận giết tuyệt. Những con quỷ Nhật này, làm việc thật đúng là không chừa đường sống". Thân thể vẫn đang run rẩy không ngừng, nhưng ở trong thời khắc sinh tử tồn vong này. Ngân Nhãn vẫn gian nan mà từ trên ván gỗ bò dậy, thanh âm yếu ớt hỏi: "Chúng ta... lạch cạch... bây giờ... phải làm sao?"
"Phải làm sao à?" Đầu Diệp Thu vận chuyển rất nhanh, cũng không nghĩ ra được chủ ý nào tốt. "Còn có thể làm sao chứ? Chúng ta bây giờ không có súng không có pháo. Thậm chí ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng có, còn có thể làm sao? Mau nhảy xuống."
"Nhảy xuống?" Ngân Nhãn nhìn thoáng qua mặt biển tồi mờ mịt, do dự mà không dám nhảy xuống nữa. Thà tình nguyện chết, cũng không muốn chịu hơi lạnh thấu sương kia nữa.
"Xuống đi". Diệp Thu nắm tay của nàng, một tay kéo nàng xuống biển. Phân biệt rõ phương hướng một chút, Diệp Thu lập tức đẩy tấm ván gỗ ngược về phía những thuyền cao su kia. Một thuyền cao su thấy dị trạng bên này liền chèo về phía bọn họ.
Diệp Thu buông tấm ván gỗ ra, sau khi hít sâu một hơi, kéo tay Ngân Nhãn chìm xuống đáy biển. Thuyền da sau khi chạy tới, dạo một vòng quanh tấm ván gỗ, không phát hiện tình huống lạ gì, bắn một vòng đạn về phía tấm ván gỗ, rồi lại phóng ngư lôi Long Vương về phía ván gỗ kia, sau thi đánh nát tấm ván gỗ, lúc này mới nghênh ngang mà đuổi giết những nhân sĩ Thiên giới khác.
Những nhân sĩ dị năng Thiên giới thân phận cao quý được các quốc gia xem như trân bảo rơi vào tình cảnh này, mạng người chỉ bằng con chó, bị ngươi ta điên cuồng ma giết sạch. Chìm ở trong biển, biết rõ tiềm năng nín hơi của mình, lúc Ngân Nhãn bên cạnh sắp chịu không được mà giãy dua, Diệp Thu lúc này mới kéo tay nàng trồi nhanh lên phía trên. Tay phải nắm tay Ngân Nhãn, tay trái nắm Oan của mình. Nghĩ thầm, nếu những tên kia vẫn chưa đi, mình trước khi chết dù thế nào cũng phải kéo theo mấy người, có thể cướp được một chiếc thuyền cao su đương nhiên càng tốt hơn.
Hô!
Hai người đồng thời trồi lên mặt nước, Diệp Thu thở phì phò hết ngụm này tới ngụm khác, còn Ngân Nhãn thì lại há miệng nôn một trận. Lần này, nàng uống không ít nước.
Chung quanh đã không còn thuyền cao su, nhưng tiếng súng vẫn không ngừng, ngược lại
càng lúc càng dày. Một màn khiến Diệp Tim kinh ngạc xuất hiện, hắn thấy trên không trung
xuất hiện mấy máy bay. Những máy bay này đang đuổi theo sau bắn mấy thuyền cao su kia. Những thuyền cao su mới vừa rồi còn diễu võ dương oai trên mặt biển bị máy bay truy sát giống như chó chết, thỉnh thoảng một chiếc bị đánh nổ. Còn có hai cái máy bay một trái một phải bắn lên thương thuyền kìa.
"Cứu binh tới. Người tiếp ứng của chúng ta tới rồi." Diệu Thu nắm tay Ngân Nhãn kích động nói.
***************
"Chúng tôi là đội đặc nhiệm Hong Kong. Chúng tôi là đội đặc nhiệm Hong Kong. Người phía dưới nghe rõ, người phía dưới nghe rõ. Lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng".
"Người trên thuyền ngừng bắn lập tức, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng. Lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng vô điều kiệu, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng".
Tiếng loa trên máy bay phát ra không ngừng, quát người phía dưới bỏ vũ khí đầu hàng.
Đèn pha liếc ngang chiếu dọc, chiếu tới chỗ nào, vùng biển đó liền sáng như an ngày.
"Mẹ kiếp, quân mày là đội đặc nhiệm chó má gì, ông đây liều mạng với mày". Trên phi thuyền có ngươi nhìn máy bay lượn quanh trên trời, tức giận mà mắng.
Đinh, đinh!
Có đạn bắn lên máy bay, nghe tiếng đinh đinh.
Pằng tạch pằng pằng tạch!
Máy bay bay ngang qua đỉnh đầu thuyền cao su, đội viên đội đặc nhiệm trên máy bay lập tức dùng súng, quét từng dãy đạn qua, toàn bộ mấy ngươi trên thuyền đều bị bắn thành cái sàng.
Viên đạn có lực mạnh bắn xuyên qua đầu thuyên trúng người ở đầu thuyền, tiếp theo xé nát khỏi thịt một cách đơn giản. Liếc mát một cái chỉ thầy máu thịt văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Lại nhìn trang bị trên thương thuyền. Thiên Diệp Huân ngẩng đẩu nhìn máy bay lượn vòng trên không trung, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
"Tại sao lại có máy bay chứ? Bộ đội đặc chủng Hong Kong sao lại chạy tới vùng biển quốc tế này?" Ito Fumado lộ vẻ nghi hoặc hỏi. Nét mặt của nàng cũng khó coi vô cùng, vốn tất cả đều thuận lợi, đều dựa theo kế hoạch của thiếu gia mà tiến hành.
Chuyện đã đi tới bước cuối cùng này, nhưng không ngờ lại có một nhánh bộ đội đặc nhiệm bay tới.
Chẳng lệ nói ở thời điểm tranh công cuối cùng này chịu thiệt thòi là do lão Liễu lúc này dùng từ không tốt, nên thất bại trong gang tấc sao? Hừ hừ.
Thiên Diệp Huân nhìn Ito Fumado thanh âm lạnh như băng nói: "Có thể có người bán đứng. Mau xử lý".
Bọn họ đều là những người kết hợp vì lợi ích, nêu hết thảy đang hợp tác thuận lợi, lại xuất hiện ngã rẽ gì, rất có thể sẽ xuất hiện cục diện chó cắn chó.
"Ừm. Nhưng cần xin chỉ thị thiếu gia". Ito Fumado nói.
"Vậy chúng ta còn chờ gì nữa chứ? Tôi không muốn trở thành tù binh đâu". Thiên Diệp Huân thúc giục nói.
Ito Fumado gật đầu, lặp tức xoay người đi vào khoang.
Dùng một thiết bị nói chuyện đặc biệt hình bút có nút tròn ở trong túi liên lạc với thiếu gia, báo cáo tình huống trước mắt một lượt cho gã.
Bên kia trầm mặc l lát lâu, ở vào lúc Ito Fumado tự trách mình kém cỏi, tưởng rằng sự bất lực của mình khiến thiếu gia thất vọng, trong loa rốt cuộc cũng truyền tới giọng nói của thiếu gia: "Lập tức chuyển hướng, chạy về hải vực Nhật. Chỉ cần các người có thể kiên tri tới được hải vực Nhật, đội tự vệ không trung bên kia sẽ tiếp ứng bảo vệ các ngươi".
'Tumato. Đây không phải lỗi của cô. Cô phải sống sau này còn rất nhiều việc cần cô. Cô xem, tình trạng bây giờ càng ngày càng phức tạp. Mà cô lại là người tôi tín nhiệm nhất".
"Thiếu gia... tôi nhất định sẽ còn sống trở về gặp ngài". Khóe mắt Ito Fumado rưng rưng, thanh âm kiên định nói.
Kết thúc nói chuyện với thiếu gia, Ito Fumado sải bước đi ra ngoài, dặn Zuo Kawasaki: "Anh Zuo Kawasaki ra lệnh thuyền đổi hướng lập tức, toàn lực chạy về phía hải vực Nhật. Còn nữa, bảo từng nhóm người của anh tạo thành từng đội chặn lại, ngăn những máy bay này. Tranh thủ thời gian cho chúng ta rời đi".
"Vâng". Tâm Zuo Kawasaki liền trầm xuống, nhưng vẫn dõng dạc tiếp nhận mệnh lệnh của cấp trên.
Gã biết, mấy trăm tinh anh Hắc Long hội đi theo gã tới đây, sẽ vì mệnh lệnh ngăn máy bay của mình mà tất cả chôn vùi ở biển sâu.
"Người Trung Quốc, tôi nhất định sẽ khiến cho các người nợ máu trả bằng máu".
Nghe được tiếng loa trên máy bay, Diệp Thu cũng đầy vẻ mờ mịt, nói lẩm bẩm: "Sao lại là đội đặc nhiệm Hong Kong? Bọn họ sao lại bay tới vùng biển quốc tế? Chẳng lẽ có người báo cho chính phủ Hong Kong sao?"
"Sao thế?" Ngân Nhãn thấy vẻ mặt đầy băn khoăn của Diệp Thu, lên tiếng hỏi. Có hy vọng sống sót, thân thể cũng đột nhiên cảm thấy ấm áp, ít nhất, giọng nói cũng không còn run lập cập như trước đó.
"Không có gì. Tôi chỉ là không ngờ bọn họ lại chạy tới". Diệp Thu thẳng thắn nói. Vì tham gia đại hội Thiên giới lần này, hắn và thành viên tiểu đội Lôi Đình đã tiêu hao hết tâm tư, chuẩn bị vô số phương án tiếp ứng.
Không ngờ kề hoạch vẫn không cản nổi biến hóa, đại hội Thiên giới không ngờ lại mở trên thuyền. Hơn nữa chỉ một thoáng đã chạy tới vùng biển quốc tế, cho dù thành viên tiểu đội Lôi Đình muốn cứu viện, sợ là đều ngoài tầm với.
Bây giờ là đêm khuya, vì vấn đề ánh sáng và góc độ, Diệp Thu không có cách gì thấy bộ dạng người trên máy bay, cho nên chỉ có thể tiếp tục ngâm trong biển.
Đợi đến khi bọn họ giải quvểt hết toàn bộ những con quỷ Nhật này, quăng phao cứu trợ, mình mới có cơ hội sống.
*************************
Trên mày bay có số 001, Diệp Hổ mặc trang phục màu sẫm, mặt đằng đằng sát khi tức giận nói: "Tôi nói này, phía dưới nhiều người như vậy, chúng ta làm sao tìm ra đội trưởng chứ? Chi bằng tôi dùng loa nói mấy tiếng được không?"
"Diệp Hổ, không nên làm bậy. Cứu viện lần này là chúng ta hợp tác triển khai với đội đặc nhiệm Hong Kong. Dù sao, tin báo mà chúng ta nhận được đã đả kích danh tiếng hải đảo. Nếu gọi tên đội trưởng sẽ khiến trên lưng bộ đội Hong Kong mang nỗi oan. Trước khi đi, chúng ta cũng sẽ phải cam đoan, nhiều lần với bọn họ". Lạc Thiên Quân do dự một lúc, nói.
"Lung mang oan thì mang oan chứ. Cùng lắm thì đến lúc đó tôi bồi tội với bọn họ". Diệp Hổ nói ồm ồm.
"Được rồi. Vậy cứ theo suy nghĩ của anh đi. Đã lâu như vậy không có cách gì liên hệ với đội trưởng, trong lòng tôi cũng không chắc. Hy vọng đội trưởng bình yên vô sữ mới tốt". Lạc Thiên Quân thở dài, nói.
Diệp Hồ gật đầu, cầm loa lên hô: "Diệp Thu... Diệp Thu... Tôi là Diệp Hổ, nghe tôi nói không? Nếu nghe thi kêu lên mội tiếng".
"Diệp Hổ?"
Diệp Thu đang nổi trên biển sực tỉnh, mừng rỡ mà hô lên trên trời: "Diệp Hổ, Diệp Hổ... tôi ở đây."
Vừa hô, vừa đưa tay vẫy lên trời.
Nhưng thanh âm quá nhỏ, máy bay vù vù tù trên không trung bay qua.
"Diệp Hổ... con mẹ nó, tôi ở đây". Diệp Thu thở phì phì mắng.
"Máy bay ở rất cao, vùng biển này lại quá lớn, bọn họ không thể nào nghe được... các người không có cách liên lạc đặc biệt nào khác sao?" Ngân Nhãn ở bên cạnh nhắc nhở.
"Có. Cô không nói tôi cũng quên. Nếu không sợ là sẽ bị đông lạnh ngất đi". Diệp Thu mỉm cười vừa nói.
Sau đó đưa tay vào miệng huýt một tiếng rõ to "Huýt", thanh âm nay ngân vang ở trong trời đêm truyền rất xa.
"Diệp Thu... Diệp Thu... anh nghe thấy tôi nói không? Nếu còn sống, liền kêu một tiếng đi". Thanh âm Diệp Hổ cũng có chút nghẹn ngào.
Từng lóp tử thi nổi lên biển rộng mênh mông này, bọn họ có rất nhiều người là bị nổ chết, có rất nhiều người là bị đại pháo bắn chết, còn có một số là sau khi nhảy xuống biển bị đám khốn kiếp kia ném ngư lôi giết chết.
Gã hô nửa ngày, nhưng vẫn không có có tiếng đáp lại, không khỏi có chút bi thương, hốc mắt đều đã ươn ướt.
"Sư phụ, anh ngàn vạn lần không thể có việc gì. Diệp gia, đang quật khởi dưới sự dẫn dắt của anh. Nếu anh xẩy ra vấn đề gì, vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?"
"Diệp Hổ... Anh dừng lại chút". Lạc Thiên Quân đột nhiên quát lên.
"Sao thế?" Diệp Hổ ngừng gọi, hỏi.
"Anh nghe coi, nghe kỹ thử coi".
Huýt...
Lại một tiếng huýt truyền tới, Diệp Hổ không khỏi chấn động tinh thần.
"Là sư phụ. Là sư phụ. Nhất định là hắn. Đây là tín hiệu chúng tôi ước định". Diệp Hổ kích động hét, nói với một thành viên của đội đặc nhiệm Hong Kong lái máy bay ở phía trước. "Người anh em, phiền anh bay thấp một chút. Tôi muốn tìm người... dọc theo tiếng huýt kia bay là được".
Diệp Thu huýt sáo không ngừng, thổi cả khí lạnh trong cơ thể ra, người cũng mệt mỏi gần hư thoát.
"Nếu bọn khốn kiếp nay không nghe thấy, sợ là mình sẽ chết rét ở đáy biển này mất". Diệp Thu thầm nghĩ.
"Máy bay. Máy bay đã trở lại". Ngân Nhãn đột nhiên chỉ vào máy bay hình như đang bay dọc mặt biển hô. Đèn pha chiếu mạnh tới, khiến người khác căn bản không mở mắt ra nổi.
"Sư phụ... Diệp Thu là anh sao?" Tiếng của Diệp Hổ lại truyền tới.
"Huýt..."
Diệp Thu không trả lời, mà lại huýt một tiếng nữa.
Phen huýt gió này khiến khí lực còn sót lại trong cơ thể hắn gần như cạn sạch.
"Là sư phụ. Là sư phụ". Kẻ ngốc Diệp Hổ cầm loa dùng sức mà hét lên. Cũng không biết những lời này hét ra khiến bao nhiêu dị năng giả Thiên giới ghen tị.
"Mẹ kiếp, sớm biết vậy mình cũng thu một đồ đệ. Nếu thả sư phụ rơi xuống nước, đồ đệ cũng có thể lái máy bay tới cứu mạng".
"Đội trưởng?" Lạc Thiên Quân nhô đầu ra, hô về phía hai bóng người nổi trên mặt biển dưới máy bay.
"Thiên Quân, là tôi". Diệp Thu gào lớn một câu.
"Mau. Thả thang dây. Mau thả thang dây". Lạc Thiên Quân xác định được thân phận Diệp Thu, kích động hô với phi công.
Ào!
Một tiếng nước vang, từ trên máy bay vứt xuốngmột cái dây thừng hình thang.
"Cô lên trước đi". Diệp Thu nói vói Ngân Nhãn.
"Không cần. Anh lên trước đi". Ngân Nhãn lắc đầu.
"Mau lên đi. Không cần nói dông dài nữa. Người ta nói ngâm lâu trong nước lạnh sẽ mất năng lực sinh sản, cô không muốn sinh con à?"
"Anh..." Ngân Nhãn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, ở dưới sự giúp đỡ của hắn, bò lên thang dây.
Đợi đến khi Ngân Nhãn bò lên giữa thang dây. Diệp Thu cũng từ trong nước biển nhảy lên, cầm thang dây bò lên trước.
Hai người Diệp Hổ và Lạc Thiên Quân ba chân bốn cẳng vội kéo Diệp Thu lên, thang dây sau khi máy bay bay lên liền thu lại.
"Sư phụ, anh không sao chứ?" Diệp Hổ thấy Diệp Thu sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi đen sì giống như mực, sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Nếu không đưa cho tôi một bộ áo quần, tôi sẽ đông cứng mất". Diệp Thu nói. Vừa nói, vừa cởi áo quản trên người ra. Quần áo đều sắp đóng thành băng, thật không muốn mặc trên người thêm mội giây nào nữa.
Lạc Thiên Quân lấy tay giật chăn lông quấn quanh người Diệp Thu.
"Cô không cởi à?" Diệp Thu nhìn Ngân Nhãn ngồi ở khoang máy bay run lẩy bẩy, hỏi.
Ngân Nhãn hơi chút do dự, cởi áo da trên người ra. Trên người chỉ còn một cái áo thun bó sát người, sau đó cũng chui vào trong chăn lông, ôm chặt Diệp Thu.
Bây giờ mà còn bận tâm hay ngượng ngùng gì chứ, nàng chỉ cảm thấy máu trong cơ thể sắp đông cứng lại. Nếu không sưởi ấm, nàng sẽ chết ở chỗ này.
Diệp Hổ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, sư phụ cũng quá cố chấp đi chứ? Ngay cả nhảy xuống biển cũng có thể ngâm cùng một đại mỹ nữ tuyệt sắc.
"Mau giúp tôi tìm Tiểu Bạch". Diệp Thu nói.
"Tiểu Bạch?" Lạc Thiên Quân vẫn chưa biết tồn tại của nhân vật Tiểu Bạch này, cho nên sau khi nghe được Diệp Thu vừa lên máy bay liền quan tâm chuyện này, có chút kỳ quái hỏi.
"Ừ. Tiểu Bạch cùng lên thuyền với tôi. Mau tìm nàng, Diệp Hổ, dùng loa kêu đi". Diệp Thu nói.
"Được". Diệp Hổ là xem sắc mặt Diệp Thu mà làm, hắn nói cái gì thì chính là cái đó. Nghe Diệp Thu nói muốn tìm Tiểu Bạch, gã lập tức cầm loa hô: "Tiểu Bạch. Tiểu Bạch. Tôi là Diệp Hổ... Diệp Thu bảo tôi liên lạc với cô. Nghe được thì trả lời. Nghe được thì trả lời".
"Cỏ ấy không thể nói chuyện, không cách gì trả lời đâu". Diệp Thu thần sắc ảm đạm nói.
Diệp Hổ sửng sốt, sau đó nói vào trong loa: "Tiểu Bạch, tôi là đồ đệ Diệp Hổ của Diệp Thu. Nếu cô có thể nghe được tiếng nói của tôi, xin dùng cách của mình cho tôi một tín hiệu."
"Ô..."
"Ê..."
"Anh bạn. Tôi ở đây. Tôi ở đây".
"@#%$$#%#$%".
Diệp Hổ vừa dứt lời, tiếng trả lời liền dồn dập. Đủ loại kêu gọi từ bốn phương tám hướng trên mặt biển truyền tới.
"Mẹ kiếp, mấy con rùa đen này". Diệp Hổ tức giận mà mắng. "Sư phụ, thế này thì phải làm sao bây giờ?"
Diệp Thu cũng có chút đau đầu, nhiều thanh âm kêu lộn xộn như vậy. Cho dù bọn Long Nữ phát ra tín hiệu, mình cũng không phân biệt được.
"Pháp hội nhân do phân như thị ngã văn, nhất thì, phật lại xá vệ quốc chi thụ cấp cô độc viên, dữ đại bỉ khâu chúng thiên nhị bách ngũ thập nhân câu. Nhĩ thì, thế tôn thực thì, trứ y trì bát, nhập xá vệ đại thành khất thực. Vu kỷ thành trung, thứ đệ khất dĩ, hoàn chí bản xử. Phạn thực cật, thu y bát, tẩy túc dĩ, phụ tọa nhi tọa".
"Thiện hiện khải thỉnh phân đệ nhị thì, trưởng lão tu bồ đề tại đại chúng trung tức tòng tọa khởi, thiên đản hữu kiên, hữu tất trứ địa, hợp chưởng cung kính nhi bạch phật ngôn: "Hi hữu! Thế tôn! Như lai thiện hộ niệm chư bồ tát, thiện phó chúc chư bồ tát. Thế tôn! Thiện nam tử, thiện nữ nhân, phát a nậu đa la tam miểu tam bồ đề tâm, ứng vân hà trụ, vân hà hàng phục kỳ tâm?"
Đột nhiên, có tiếng tụng kinh trọng trẻo vang lên. Thanh âm này uy nghiêm thần thánh, lực xuyên thấu rất mạnh phảng phất như trong khoảng thời gian ngắn ép cả tiếng đạn bắn liên thanh và tiếng chuyển động gầm rú của máy bay, truyền vào sâu trong tai mỗi người.
"Sư phụ, có người niệm kinh". Diệp Hổ nói.
"Tôi biết. Đây là Kim cương bàn nhược Ba La mật kinh. Diệp Hổ, bảo máy bay bay tới chỗ kinh Phật vang lên".
"Vâng. Sư phụ". Diệp Hổ đáp ứng, dùng loa báo cho một chiếc máy bay đi theo nhóm hắn cứu người. May bay bọn họ đã không có cách gì chứa thêm ngươi nữa. Quả nhiên, bay qua chỗ có thanh âm đó. Ở dưới sự chiếu rọi của đèn máy bay, giả bộ đã phát hiện mấy người chếch hướng góc Bắc chính là mấy người Long Nữ, tứ đại thần sử như hình với bóng với Christina đang nổi trên mặt biển, chia ra ở bốn hướng đông, nam, tây, bắc, mỗi người cầm một góc vải, nàng lên thành đệm khí.
Trong lòng Diệp Thu liền hâm mộ không thôi, nếu mình cũng có mấy vệ sĩ như vậy, cũng sẽ không đông lạnh giống chó chết sau khi rơi xuống biển rồi.
"Sau khi mình gả cho Chrisrina, gia tộc bọn họ có khi nào cũng phái mấy vệ sĩ cố chấp như vậy cho mình không nhỉ?" Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ.
Máy bay lượn quanh đỉnh đầu, Long Nữ vẫn không ngừng niệm kinh, vẻ mặt túc mục trang nghiêm, giống như đang siêu độ cho những vong hồn chết đi kia.
"Chính là bọn họ. Cứu bọn họ lên đi". Diệp Thu nói
Một chiếc máy bay phía trước nhận được mệnh lệnh, lập lức thả thang dây xuống. Đám người Tiểu Bạch và Chrisrina, Long Nữ lần lượt leo lên. Lại một chiếc máy bay bay tới, mới đưa bốn vệ sĩ của Christina lên sau.
"Sư phụ, bọn họ thì thế nào?" Diệp Hổ nhìn những dị năng giả Thiên giới ở trong nước biển tuyệt vọng gào to, lên tiếng hỏi.
Mọi người đều là đồng loại, thấy bọn họ bị đang sống sờ sờ vậy mà bị chết rét, trong lòng Diệp Hổ thật chẳng dễ chịu chút nào.
"Thế nào à? Ngoại trừ người Nhật, những người khác cứu lên hét". Diệp Thu nói.
Lần này Thiên Diệp Huân và đám người Nhật kia tiến hành diệt sạch Thiên giới, sau này những dị năng giả Thiên giới và chín tổ chức kia trở về. Tất nhiên sẽ không chết không ngừng với bọn họ.
Minh ở thời khắc nguy nan cứu bọn họ một mạng, những người này tất nhiên sẽ mang nhân tình của mình. Có thể kết giao với một đám bạn có năng lực cường đại như vậy, lại tạo ra thêm nhiều đối thủ cho Thiên Diệp Huân và tổ chức độc xà như vậy, cớ sao lại không làm chứ?
Diệp Thu vốn cũng muốn vứt lại cả người Mỹ, nhưng nghĩ lại, lần này người Mỹ bị bọn đồng minh người Nhật "thân thiết khôn cùng" lừa, nên cũng chẳng có tâm tư giết bọn họ lúc này.
Dù sao, lúc ngươi Nhật đồ sát, cũng không đặc biệt ưu đãi người Mỹ, ngay cả bọn họ cũng cùng hy sinh. Cứu những ngươi Mỹ này lên, chỉ sợ người đầu tiên đi tìm người Nhật liều mạng chính là bọn họ.
Hơn nữa, chính sách ngoại giao của hai quốc gia kia cũng có thể vì sự kiện lần này mà bị ảnh hưởng rất lớn.
Nếu toàn bộ thành viên Hải Điêu của Mỹ chết, đến lúc đó chết không đối chứng. Ngược lại còn tiện nghi cho quỷ Nhật.
Bởi vì người Mỹ nhất định sẽ tin giải thích của bọn người Nhật hơn, còn đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người của mình.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Diệp Thu, một số máy bay bắt đầu thả thang dây xuống cứu mọi người.
Diệp Thu tự mình cầm loa nói, hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc, dõng dạc, thanh âm tràn đầy phẫn nộ nói: "Đồng bào Thiên giới thân ái, còn cả các bạn của chín chiến đội dị năng khác, tôi nghĩ, chúng ta đều đã phạm vào một sai lầm vô cùng lớn. Sai lầm này quá lớn, thiếu chút nữa khiến mỗi ngươi chúng ta đều táng thân ở đáy biển lạnh như băng này.
"Vâng. Chúng là sai khi xem người Nhật là người. Sai khi xem bọn họ là bạn bè. Bọn họ không phải là người. Bọn họ ngay cả cầm thú cũng không bằng. Hành vi của bọn họ quả thật khiến người khác giận sôi máu. Tôi nghĩ, ở nơi lạnh như băng này, ở trong nước biển gần như khiến ngươi ta tuyệt vọng lâu như vậy, ai cũng đều đã rõ mấu chốt của vấn đề. Đúng vậy, chúng ta bị người Nhật đùa giỡn. Bọn họ cấu kết với Thiên Diệp Huân, trắng trợn mua chuộc nhân sĩ dị năng của Thiên giới làm tay chân, hơn nữa còn đề cử thành công Hùng trở thành người thi hành của đại hội Thiên giới lần này. Sau đó lợi dụng lực lượng nắm giữ trong tay không ngừng tạo xung đột trên thuyền, hơn nữa còn giữ chúng ta ở vùng biển quốc tế thành công, đợi tới khi người của bọn chúng tới đây dùng đại pháo bắn phá chúng ta, dùng thuốc nổ nổ tung chúng ta, dùng súng bắn chúng ta. Bọn họ muốn diệt sạch chúng ta."
"Có lẽ còn có người hoài nghi chuyện lần này. Mọi người không ngại nghĩ thử xem, Thiên Diệp Huân rời đi lúc nào? Hùng ở trên thuyền đã làm những gì? Trước một khắc cũng là hắn dùng hỏa pháo bắn phá, phát động nhân thủ công kích đối với chúng ta, sau đó trì hoãn chúng ta ở trên bong thuyền. Cũng là Tĩnh Quốc Hồn dẫn đầu vô cớ phát động công kích với Phượng hoàng lửa... Còn bây giờ, mọi người không ngại nhìn mặt những tên khốn kiếp hành động trên phi thuyền đó thử xem... chẳng lẽ các ngươi không phát hiện, tất cả những người đó đều là người Nhật sao? Những nhân sĩ Thiên giới kiêu ngạo, tôn quý như chúng ta lại bị chủng tộc hạ tiện như vậy đồ sát, trái tim tôi đang nhỏ máu".
"Vốn tôi định bảo các bạn của tôi rời đi, để các vị tự sinh tự diệt ở trong biển. Nhưng mà, bây giờ chúng ta có cùng chung địch nhân, cùng chung mục tiêu. Tôi có trách nhiệm kéo các chiến hữu của tôi lên. Nợ máu trả bằng máu, chỉ có trả bằng máu. Bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ giờ khắc này, phải khiến Nhật vì sự ngu xuẩn của bọn họ mà phải trả một cái giá đắt đi".
Ô....
Ngao...
Giết...
Vô số thanh âm tức giận từ trong biển truyền tới, sự phẫn nộ của những ngươi này bị Diệp Thu châm lên hoàn toàn. Bọn họ gào thét điên cuồng, phát tiết cừu hận với người Nhật.
Nhưng những người Nhật rơi xuống biển lại lên tiêng phản bác, bọn họ nói: "Tất cả những chuyện này đều là vu tội, chúng tôi cũng rơi xuống biển, gặp vận mệnh giống các ngươi mà". Nhưng thanh âm của bọn họ yếu dần đi, căn bản không có mấy ngươi nghe thấy.
Cho dù là nghe thấy, bọn họ phát hiện bên cạnh có người Nhật, nguyên một đám hưng phấn mà nhào qua, dùng hai tay bẻ đầu bọn họ, sau đó xé toác thân thể và đầu, điên cuồng mà hút máu nóng của bọn họ.
Nợ máu, nhất định phải trả bằng máu.
Nói xong Diệp Thu cảm giác máu trong ngươi mình cũng sôi trao lên. Có lẽ, đây là do cừu hận trong cơ thể hắn bị thiêu đốt hoàn toàn.
Trong lòng hắn hiện tại cực kỳ hận ngươi Nhật, những tên khốn kiếp chế tạo cuộc đồ sát này.
Hắn gỡ chăn lỏng ra, đứng lên, nhận ống nhòm trong tay Lạc Thiên Quan, thấy thương thuyền chật vật chạy trốn, liền nói: "Đuổi theo, ít nhất chúng ta phải thu hồi một chút lợi tức trước. Chỉ cần thấy có phản kháng, lập tức bắn".
"Vâng". Lạc Thiên Quân trả lời. Vào lúc Diệp Thu rời đi, đã bổ nhiệm gã đại diện toàn quyền tiểu đội Lôi Đình.
Lạc Thiên Quân dùng micro bên trong nói: "Đội 2, đội 3 Phi Ưng phụ trách, cứu viện. Đội 1 Phi Ưng theo tôi truy kích hải tặc phía trước".
Ra lệnh xong Lạc Thiên Quân nói với Diệp Thu: "Có một vị đội trưởng bộ đội đặc chủng đi theo chúng tôi phụ trách hành động lần này. Hắn ở trên máy bay riêng hiệu Phi Ưng 006. Lần này, ba nhánh đội đặc nhiệm Hong Kong trên không điều toàn bộ bộ đội khẩn cấp. Người trên máy bay của đội 1 Phi Ưng đều là đội viên tiểu đội Lôi Đình chúng ta, do bọn họ truy bắt, cũng tiện chỉ huy".
Khiến Diệp Thu tiếc nuối chính là, ở trên máy bay không có chở vũ khí có tính sát thương đại quy mô nào. Dù sao, đây cũng chỉ là một đội đặc nhiệm trên không được điều tới tạm thời mà thôi, nhiệm vụ của nó cũng không phải là xung đột biên cảnh hoặc quốc chiến. Hơn nữa, loại vũ khí có tính sát thương đại quy mô cần được giám sát chặt chẽ và thượng cấp phê chuẩn, sao có thể tùy tùy tiện tiện để người ta chở đi chứ?
"Đội trưởng, không có thứ đó". Diệp Hổ nói hơi ngập ngừng. Nghe sư phụ muốn tìm mấy tên khốn đó, đầu tiên là mặt đầy kích động, tưởng là có thể theo sư phụ đánh một trận lớn. Thật không ngờ người anh em phụ trách lái máy bay mặt khống chút biểu tình mà nói không có, tâm tình của gã cũng lập tức bị ảnh hưởng.
Diệp Thu từ trong ống nhòm nhìn đội thuyền đang liều mạng chạy trốn, cứ bỏ qua như vậy, trong lòng hắn thật sự không cam lòng. Nắm chặt quả đấm, nói với Lạc Thiên Quân: "Không có cũng không sao. Bảo mấy anh em theo sau, khi khoảng cách gần thì cầm súng bắn, không thể bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy được, gặp một giết một".
"Vâng đội trưởng". Lạc Thiên Quân đáp ứng, sau đó thông qua micro truyền mệnh lệnh của Diệp Thu xuống...
Năm chiếc máy bay khác nhận được mệnh lênh, từng chiếc máy bay tách ra theo sau bọn họ, đuổi theo đội thuyền đang tăng tốc chạy về phía vùng biển Nhật.
"Thấp xuống, thấp xuống chút". Đợi đến khi máy bay hạ thấp tới mức nhất định, đội thuyền chạy thục mang kia vào phạm vi bắn của súng máy, Diệp Thu la lớn: "Bắn, bắn, bắn liên tục cho tôi".
"Nổ súng". Lạc Thiên Quân ra lệnh.
Tạch tạch tạch tạch.
Trên sáu chiếc máy bay của đội 1 Phi Ưng, ngoại trừ người điều khiển máy bay, những người khác toàn bộ đều là đội viên tiểu đội Lôi Đình. Sáu chiếc máy bay chia ra ở hai bên thương thuyền, giống như bảo vệ lấy nó. Nhưng nghe được mệnh lệnh của đội trưởng tạm thời - Lạc Thiên Quân, sáu chiếc máy bay không chút do dự mà nổ súng về phía thương thuyền.
Đinh đinh đinh...
Tiêng gương vỡ, tiếng xé rách bong thuyền, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết của ngươi vang lên. Ito Fumado, Thiên Diệp Huân, Quỷ Ảnh, Zuo và mấy thành viên nòng cốt đều tránh ở tầng dưới cùng của khoang thuyền, nghe tiếng súng bên ngoài, cả đám sắc mặt ngưng trọng. Thiên Diệp Huân đưa mắt nhìn Ito Fumado một cái, thản nhiên nói: "Ito tiểu thư, không thể bảo thuyền tăng tốc nữa sao? Tuy rằng bọn chúng không tổn thương được chúng ta, nhưng loại thanh âm này thật sự khiến người khác ghét".
"Thiên Diệp Huân tiên sinh, đây là tốc độ cực hạn rồi". Ito Fumado áy náy nói.
"Haizzz, chúng ta núp ở đây cũng không phải là biện pháp, nếu thủy thủ và thuyền trưởng bị bọn họ bắn bị thương, tôi nghĩ chúng ta sẽ mắc kẹt ở vùng biển rộng mênh mông này, có phải nên tổ chức phản kích một lần không?"
Ito Fumado chưa nói gì, Zuo bên cạnh đã mở miệng nói: "Tôi tán thành, đề nghị của Thiên Diệp Huân tiên sinh, chúng ta không thể để tất cả anh em đều núp ở trong khoang thuyền ngồi chờ chết, vậy sẽ chỉ khiến bọn họ tiêu diệt từng bộ phận. Nếu có thể mượn thân thuyền để yểm hộ, tổ chức phản kích một lần, nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn một chút".
Ito Fumado nghĩ một chút, nói: "Zuo, hết thảy tôi nhớ anh".
"Yên tâm đi, chúng ta nhất định có thể đánh đuổi những máy bay kia". Zuo cúi người chào mấy người, sau đó xoay người đi ra ngoài. Mấy tâm phúc Hắc Long hội cũng đi theo gã chạy ra ngoài.
Xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, Thiên Diệp Huân thấy máy bay đang bay lượn trên đỉnh đầu mà bắn điên cuồng cưỡi khẽ nói: "Chúng ta vẫn còn quá sơ suất, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, huống chi là một đám chó điên nóng nảy".
"Thật xin lỗi, anh Thiên Diệp. Tất cả đều là lỗi của tôi". Ito Fumado áy náy cúi đầu chào Thiên Diệp Huân. Thiên Diệp Huân khoát tay, nói: "Chuyện này cũng không thể trách cô, so ra trong lòng Ito tiểu thư càng khó chịu hơn, kế hoạch lần này thất bại tôi có lẽ sẽ bị gia tộc đuổi đi, dù sao hai đại gia tộc khác nếu gây áp lực cho gia tộc Thiên Diệp, đây là sự lựa chọn duy nhất của gia tộc".
"Đến lúc đó, còn có rất nhiều chuyện cần phiền thiếu gia Mitsui và tiểu thư Ito rồi".
"Anh Thiên Diệp cứ việc căn dặn, thiếu gia là một người vô cùng hiếu khách. Ngài ấy nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của anh Thiên Diệp". Ito Fumađo gật đầu nói.
"Hy vọng lần nay tôi có thể may mắn được bước vào lãnh thồ của quí quốc, lĩnh hội quốc gia Nhật Bản thần kỳ này".
Ban đầu bọn Diệp Thu bắn rất sảng khoái, dù sao bọn họ bắn từ trên cao xuống, hơn nữa tốc độ thuyền lại không chiếm được ưu thế bằng máy bay, nên thuyền lớn ở trong biển rộng giống như một bia ngắm sống, muốn bắn đầu nó liền bắn đầu, muốn bắn đuôi nó liền bắn đuôi nó. Không ngờ một lúc sau, chiếc thuyền kia đột nhiên bắt đầu phản kích kịch liệt. Máy bay bay quá thấp, hơn nữa do vội vàng không kịp chuẩn bị, gần như bị tổn thất nặng nề.
Sự phản kích của bọn họ càng gợi lên sự cừu hận và máu lạnh trong lòng Diệp Thu, vừa tự mình cầm súng máy bắn tỉa xuống dưới, vừa quát: "Bắn mạnh vào cho tôi, những chủng tộc này nên diệt sạch".
Ngân Ly đang ôm súng bắn nãy giờ không nói gì, chỉ lẳng lặng mà ngồi chiếm cửa thì nam nhân thanh tú đột nhiên lại vươn tay về phía nàng.
"Gì thế?" Ngân Ly trong chốc lát không thể hiểu được ý của nàng. Hắn muốn gì đây?
Tiểu Bạch không nói gì, dùng ngón tay chỉ súng trong tay nàng.
"Cậu muốn súng?" Ngân Ly không dám chắc hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu.
Ngân Ly có chút buồn rầu, thằng nhóc này muốn súng làm gì?
Ngân Ly vốn không muốn đưa, đưa súng cho hắn dùng làm gì? Nhưng khi nhìn thấy nàng vẻ mặt chăm chú nhìn mình, không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Ngân Ly liền mềm nhũn, đưa súng trong tay mình cho nàng, nói: "Cậu biết dùng súng sao? Cẩn thận một chút nha, đây không phải đồ chơi đâu". Mặc dù biết có nhân vật có thể lên thuyền lớn của Thiên giới đều không phải là nhân vật đơn giản, nhưng khuôn mặt của Tiểu Bạch thật sự rất lừa tình. Giống như một anh chàng đẹp trai, nhìn thế nào cũng không giống như biết dùng súng.
Tiều Bạch gật đầu, nhận súng trong tay Ngân Ly, trông không có vẻ nhắm bắn gì, bắn một phát suống phía dưới. Ở trong tầm mắt mọi người, một người kêu lên rồi ngã xuống.
"Ồ, bắn trúng rồi". Người phụ trách điều khiển lái máy bay kích động nói. Phải biết rằng máy bay không ngừng chuyển động, muốn bắn tỉa chính xác trong tình huống như thế, thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Phành!
Lại một mảng máu văng tung tóe, một người núp sau lan can cũng kêu lên rồi ngã xuống đất. Trong lòng Ngân Ly liền cảm thấy hổ thẹn... Mình vừa rồi cầm súng bắn như ong vỡ tổ, đạn bắn ra không ít, nhưng người bị thương lại cực kỳ có hạn. Nào có được gọn gàng như ngươi ta, mỗi tên chỉ một phát, không phát nào trượt. Chàng trai trước mắt này càng giống ra từ bộ đội đặc chủng hơn mình nhiều.
Xảy ra chuyện hoán đổi, bọn họ khiếp sợ một câu cũng không nói nên lời. Thành viên bộ đội đặc chủng Hong Kong ngồi trên máy bay này kể chuyện mình thấy tận mắt cho chiến hữu nghe, đều không có ai tin gã. Chỉ thấy Tiểu Bạch hầu như không cần thời gian nghỉ, bóp cò không ngừng, bắn không ngừng, mỗi khi có một tiếng súng vang lên là lại có một ngươi ngã xuống. Cuối cùng chỉ dựa vào một mình nàng, lại khiến những người phản kích điên cuồng kia không dám thò đầu ra nữa.
"Cô cũng là cao thủ dùng súng, có muốn so một lần không?" Diệp Thu nhìn kiệt tác Tiểu Bạch vẻ mặt tự hào, đưa súng trong tay cho Ngân Nhãn, cười tủm tỉm hỏi.
Người Ngân Nhãn đã ấm lên không ít, nghe Diệp Thu nói, tâm tư tranh cường háo thắng cũng trỗi dậy. Hơn nữa bản thân nàng cũng là một hảo thủ dùng súng, bây giờ thấy đối thủ như vậy, tất nhiên là hy vọng có thể đấu với đối phương một phen.
Ngân Nhãn xốc chăn lông đắp trên người một cái, áo khoác và áo da trên ngươi đã bị nàng cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo thun bó sát người. Dáng người nảy nở căng tròn, lả lướt, bên trong không ngờ lại không mặc áo lót, bầu ngực rung rinh rung rinh, hơi nhô lên hai điểm, khiến người ta có chút máu huyết sôi trào. Còn có cô gái hoàn mỹ, khuôn mặt tinh khiết giống thiên sứ như vậy sao.
Cô gái này đúng là một sát thủ trời sinh, Diệp Thu nghĩ trong lòng.
Ngân Nhãn nhận súng trong tay Diệp Thu, cầm súng tháo chót an toàn, sau đó đứng ở vị trí Diệp Thu vừa bắn, bắt đầu bắn về mục tiêu phía dưới. Vừa ra phát nào, lập tức có ngươi ngã xuống đất không dậy nổi. Sắc mặt lạnh lùng quét bốn phía, thấy chỗ nào có bóng chớp lên, liền nhanh chóng bắn một phát, người kia liền trúng đạn ngay trán ngã xuống sàn thuyền.
Hai cao thủ Tiểu Bạch và Ngân Nhãn bắt đầu cuộc so tài, mỗi một phát súng bắn ra, đều sẽ có một người ngoại quốc trúng đạn ngã xuồng sàn. Chỉ cần mục tiêu vừa ló đầu ra, sẽ bị hai người bắn hạ nhanh chóng. Thậm chí có đôi khi trên trán một ngươi đồng thời trúng hai viên đạn, đây là mục tiêu đồng sự Tiểu Bạch và Ngân Nhãn cùng chọn. Hình như là cố tình so giữa hai người.
Sau khi hai người bắt đầu phát huy, những đội viên khác đều tự động ngừng bắn, bọn họ đều để lại số mục tiêu không còn nhiều cho hai ma quỷ giết đỏ cả mắt này.
Xuất hiện ngươi nào chết ngươi đó. Cuối cùng, thuyền dần im ắng, không còn người nào nhô đầu ra nữa cả.
"Quá kích thích, quá kích thích đi". Diệp Hổ lại có chút trợn mắt há hốc mồm. "Tôi cũng không biết hóa ra súng có thể đùa như vậy, thật sự quá khốc, trước kia tôi chỉ thích đánh xáp lá cà với người ta, lần này vẻ dù thế nào, tôi cũng phải khổ luyện kỹ năng bắn súng".
"Đội trưởng, Phi Ưng số 007 báo cáo, nhiên liệu bọn họ không đủ, hỏi chúng ta có trờ về không?". Lạc Thiên Quân cầm micro nhìn Diệp Tim hỏi.
"Nhiên liệu không đủ? Chúng ta sao lại mắc cái của nợ này nhỉ?" Diệp Thu buồn bực.
"Tạm thời vẫn còn đủ, nhưng nếu tiếp tục đuổi theo, có thể sẽ không cách nào bay về thẳng Hong Kong được. Hơn nữa phía trước chính lá lãnh thổ hải khu Nhật, không được phê chuẩn, chúng ta không có quyền tiến vào vùng không của người khác". Người điều khiển báo cáo nói.
Diệp Thu nhìn thương thuyền vẫn còn chạy thục mạng trên biển, giống như chó đói, bất đắc dĩ nói: "Về thôi".
Cảnh sát Hong Kong ở vào năm 1973 thành lập nên một chi đội Thần Thương Thủ (Tay súng thiện xạ), tháng 7 năm 1974 sửa đội Thần Thương Thủ thành đội chống khủng bố, cũng đổi tên là đội đặc nhiệm ECIALDUTIESUNIT, tên gọi tắt là đội đặc công SDU.
SDU là cảnh sát thuộc bộ đội cơ động PTU cùng đóng ở trong tổng bộ bộ đội cơ động. Mà thành viên do nhân viên cảnh sát cử tới tổng đôn đốc, cũng là một cảnh tư. Nó biên chế chia thành 3 tổ, theo thứ tự là tổ huấn luyện và chi viện, tổ hành chính và tổ hành động.
Cứu viện khẩn cấp lần này là do tổ hành động SDU đảm nhiệm, chia làm ba tiểu đội Phi Ưng. Phân biệt là đội Phi Ưng 1, đội Phi Ưng 2 va đội Phi Ưng 3. Mà đội Phi Ưng 3 ngoại trừ ngươi điều khiển máy bay, những ngươi còn lại là do thành viên tiểu đội Lôi Đình tạo thành.
Chi bộ đội này được gọi là đội Thần Thương Thủ (đội súng thiện xạ), nhưng hôm nay sau khi thấy trận so tài giết người giữa hai cô gái. Bọn họ rốt cuộc cũng ngại mang danh hiệu này.
Lần này SDU cũng có một gã cảnh tư tới phụ trách hành động lần này, mà vị trưởng quan họ Trịnh này lại nắm tay Diệp Thu nhiệt tình không chịu buông ra.
"Mở rộng tầm mắt. Thật sự là mở rộng tầm mắt. Diệp đội trưởng, không sợ anh chê cười, chi tiểu đội này của chúng tôi còn có một danh hiệu, gọi là đội Thần Thương Thủ. Mọi ngươi tập luyện ở mặt súng ống đều khắt khe phi thường. Nhưng hôm nay lại may mắn được thấy kỹ thuật súng của hai nguời bạn anh, thật là hổ thẹn".
Anh mắt Trịnh Cảnh Thái nhìn Tiểu Bạch và Ngân Nhãn đứng sau lưng Diệp Thu đầy vẻ tham lam, nói: "Diệp đội trưởng, tôi có một yêu cầu quá đáng mong Diệp đội trưởng có thể cân nhắc."
"Ừm. Trịnh đội trưởng cứ nói. Nếu có thể giúp đỡ... tôi nhất định sẽ cân nhắc". Diệp Thu nhớ tới việc ngươi ta cứu viện ngàn dặm vào đêm khuya, cắn răng nói.
"Là như vậy, tôi muốn mời hai người bạn này của anh, dạy mấy khóa cho đội viên SDU chúng tôi, anh xem... có quá trì hoãn thời gian của bọn họ không? Tôi đồng ý lấy giá thuê người hướng dẫn đặc biệt của quốc tế để thuê bọn họ". Trịnh Cảnh Thái cưới ha hả nói. Cho tới lúc này, gã vẫn chưa buông tay Diệp Thu ra, luôn một bộ dáng anh không đáp ứng tôi liền không buông.
Diệp Thu nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Ngân Nhãn, hỏi ý kiến hai người. Thật ra Diệp Thu biết, ý kiến Tiểu Bạch mình căn bản không cần hỏi. Cho dù mình bảo nàng làm gì, nàng cũng sẽ không từ chối. Nhưng Diệp Thu vẫn dựa theo hỉ nộ của nàng để an bài cho nàng.
Còn Ngân Nhãn... bảo một vị sát thủ đi dạy kỹ thuật súng cho cảnh sát? Diệp Thu tưởng tượng đã cảm thấy có chút hoang đường.
Nhưng nếu người ta đã nói ra, chung quy mình cũng cần hỏi một chút. Cứ từ chồi thẳng như vậy, sẽ phá hỏng quan hệ tốt đẹp giữa hai bên.
Không cần hỏi kỹ, Diệp Thu cũng biết thân phận của mình chắc chắn đã bị bọn Lạc Thiên Quân nói ra.
Mình bây giờ không phải thân phận một ngươi, mà là thân phận một gã đặc chủng, quân nhân tinh anh của nước Trung Quốc. Quân nhân trực thuộc quốc gia thỉnh cầu mình phái ngươi chỉ điểm kỹ thuật súng cho bọn họ, mình sao có thể tùy tùy tiện tiện từ chối chứ?
Thầy ánh mắt Diệp Thu chuyển sang, Tiểu Bạch tất nhiên là gật đầu đáp ứng. Nàng chưa từng từ chối Diệp Thu.
Nhưng Ngân Nhãn thì lại do dự một phen, nhưng sát thủ cũng có nguyên tắc. Nếu không có Diệp Thu, nói không chừng lần này mình cũng sẽ chết rét ở trong biển sâu, nên cũng khẽ gật đầu.
Thấy hai ngươi đều đồng ý, lúc này Diệp Thu mới xoay người trả lời chắc chắn cảnh tư Trịnh Cảnh Thái, nói: "Được. Hai nàng đều đồng ý rồi. Nhưng sắp xếp thời gian dạy, xin Trịnh cảnh tư chiếu cố tình huống của các nàng nhiều hơn chút còn nữa, người bạn kia của tôi không thể nói chuyện, nên có thể trao đổi sẽ có vấn đề. Có điều, nàng cũng không thích nói chuyện, tôi nghĩ, tất cả mọi ngươi đều không phải là tay mơ mới sờ tới súng. Những thứ căn bản đều đã rất rành, đội viên của anh nhất định có thể học được nhiều thứ từ trong thực chiến của nàng".
"Vâng. Vô cùng cảm tạ. Vô cùng cảm tạ". Trịnh Cảnh Thái buông tay Diệp Thu ra, sải bước tới bắt tay Ngân Nhãn, Tiểu Bạch.
Đó là một kẻ thông minh, trước khi hai người chưa đồng ý, biết chỉ có nhờ Diệp Thu mới có cơ hội thực hiện mục tiêu của mình. Bây giờ bọn họ đều đồng ý rồi, gã tất nhiên phải đi cảm tạ người trong cuộc.
Các đội viên SDU đứng ở một bên nghe được tin Tiểu Bạch và Ngân Nhãn sẽ giảng dạy bọn họ, cả đám lộ vẻ hưng phấn. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy kỹ thuật súng thần kỳ của hai người mà.
Bởi vì nhân sĩ dị năng Thiên giới rơi xuống nước lần này quá nhiều, cho nên đội Phi Ưng 2 và đội Phi Ưng 3 cũng không cách nào đưa tất cả bọn ho trở về. Những người không có cách gì kéo lên, bọn họ đều vứt phao cứu sinh, đệm khí và thiết bị cứu viện khác.
Còn phi Thuyền do Hắc Long hội lái, sau khi người ra mặt đều bị bộ đội cảnh sát tiêu diệt toàn bộ, những phi thuyền này cũng thành chỗ đặt chân tạm thời của nhân sĩ dị năng Thiên giới.
Ở trước lúc bọn Diệp Thu trở lại Hong Kong. Trịnh Cảnh Thái đã bảo tinh huống cho tổng bộ. Tổng bộ đã phái một đội thuyền qua tiếp ứng bọn họ.
Tin chắc bọn họ rất nhanh sẽ trở về.
"Diệp đội trưởng, anh xem, những người được cứu viện này giờ phải làm gì?" Trịnh Cảnh Thái đi tới nhỏ giọng thương nghị với Diệp Thu. Nhiệm vụ cứu viện lần này cấp trên giao toàn quyền cho gã xử lý, gã đối với mấy gã thoạt nhìn rất xa lạ này rất nhức đầu.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, nói: "Phát mỗi người một bộ quần áo, một hộp cơm, sau đó để bọn họ rời đi".
"Cứ để bọn họ rời đi như vậy sao?' Trịnh Cảnh Thái có chút khó xử nói.
"Ừ. Chẳng lẽ anh còn muốn trả thẻ căn cước của bọn họ sao?". Diệp Thu nhìn Trịnh Cảnh Thái cười tủm tỉm, vừa cười vừa nói.
"Ha ha, chuyện này..." Trịnh Cảnh Thái ngượng ngùng lắc đầu. Gã nghĩ là cứu về nhiều
người như vậy, lại đả kích trầm trọng hải tặc vùng biển quốc tế, là một cơ hội nở mày nở mặt nhất của SDU sau nhiều năm như vậy.
Nếu có thể tìm truyền thông đưa tin này mà nói, mình có thể cảm nhận cảm giác nói trước ti vi rồi.
Nói không chừng truyền thông Hong Kong liền cho mình một danh hiệu "Anh hùng bắt trộm", nếu thế, con đường thăng chức của mình không thể nghi ngờ sẽ bằng phẳng rất nhiều.
"Không nên trêu chọc bọn họ. Ngàn vạn lần không nên". sắc mặt Diệp Thu ngưng trọng nói. "Bọn họ đều là nhân vật nguy hiểm, nhân vật ngụy hiểm cực đoan. Chuyện này tỏi sẽ trao đổi với cấp trên anh. Bọn họ sẽ hiểu vì sao tôi làm thế".
Trịnh Cảnh Thái thấy Diệp Thu đột nhiên sắc mặt nghiêm túc như vậy, cũng tỏ thái độ nói: "Tôi hiểu. Tôi sẽ làm theo lời anh nói, về phần có thể thả bọn họ không, con phải đợi cấp trên truyền mệnh lệnh cho tôi mới được. Bản thân tôi không có quyền này".
"Vậy là tốt rồi. Tối nay đã phiền các anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói.
"Không cần khách sáo. Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Cá nhân tôi cũng rất vinh hạnh có thể kết bạn với anh kiệt như Diệp đội trưởng và Lạc đội trưởng". Trịnh Cảnh Thái bày tỏ thái độ khiêm tốn.
Diệp Thu cố ý đi gặp mặt người Thiên giới, một mặt tỏ vẻ an ủi, mặt khác cũng kích động một phen, để bọn họ càng hận người Nhật sâu sắc. Đương nhiên, quan trọng nhất là muốn bọn họ nhớ kỹ khuôn mặt đẹp trai của mình.
Mình là ân nhân cứu mạng của bọn họ, dù thế nào cũng phải đi hai vòng trước mặt bọn họ để nhận sự cảm kích của bọn họ mới đúng.
Cùng với người SDU phân biệt chia ra, từ chối lời mời cơm của Trịnh Cảnh Thái, Diệp Thu dẫn Tiểu Bạch, Ngân Nhãn, Long Nữ, Christina và nhóm người tiểu đội Lôi Đình rời di, thấy ở cửa cao ốc tổng bộ của SDU có một dãy xe xếp dài.
Thấy bọn Diệp Thu đi ra, quản gia gia tộc Tây Môn bước nhanh lên đón, cung kính nói: "Diệp tiên sinh, thiếu gia phái chúng tôi đi đón anh trở về".
"Cám ơn". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Tâm tư Tây Môn Hướng Đông này thật đúng là tinh tế, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng chuẩn bị thỏa đáng như thế.
Cả đám phân biệt lên xe. Diệp Thu không lập tức trở lại số 3 vịnh nước sâu. Vừa mới từ địa ngục trở về, mặc dù trong lòng hắn có chút nôn nóng mà muốn đi gặp những cô gái kia. NhưngDiệp Thu vẫn còn rất nhiều chuyện cần sắp xếp.
Đoàn xe còn chưa tới Bán Sơn, Christina đã nói muốn xuống xe rời đi. Alantis có rất nhiều bí mật không muốn ai biết, hiển nhiên bọn họ cũng không muốn bại lộ trước mặt nhiều người như vậy.
Christina nói muốn đi. Long Nữ tất nhiên muốn làm bạn cùng nàng rời đi. Diệp Thu cũng không giữ lại, chi lộ vẻ cảm tạ chân thành chuyện Christina trợ giúp mình khi ở trên thuyền.
Christina gật đầu không nói gì. Nhưng Long Nữ lại vừa cười vừa nói: "Đừng quên chuyện anh đã đáp ứng với Christina".
"Cái gì?" Diệp Thu lập tức có chút mù mờ.
"Xem phim". Long Nữ liếc Diệp Thu một cái quyến rũ, sau đó đi nhẹ như mây.
Diệp Thu hiểu ý cười, sau đó dẫn mọi ngươi vào biệt thư xa hoa Bán Sơn do Tây Môn Hướng Đông cung cấp cho bọn họ.
Diệp Thu tắm rửa một lượt, thay áo quần sạch sẽ đi ra, sau đó ngồi đối diện với các thành viên tiểu đội Lôi Đình ở đại sảnh, hỏi: "Các người sao lại cùng xuất hiện với người SDU thế?"
Lạc Thiên Quân được Diệp Thu bổ nhiệm chức đội trưởng tạm thời khi rời đi, cũng là người tổng phụ trách cứu viện bên ngoài. Tất nhiên là phải do gã báo cáo, nói: "Từ sau khi anh lên thuyền, chúng tôi liền truy tìm tín hiệu của anh. Thời gian đầu thì còn tốt, luôn nhận được tín hiệu, chúng tôi liền biết anh đang an toàn. Nhưng đợi sau khi tới vùng biển quốc tế, chúng tôi liền mất đi liên lạc với anh".
"Bởi vì vị trí anh mất tích quá xa hơn nữa còn ở trên biển, chúng tôi căn bản không có cách gì chạy tới kịp thời. Cho dù thuê một chiếc thuyền đi qua, sợ là cũng tốn không ít thời gian. Đợi tới khi chúng tôi mất thòi gian đuổi tới, nhất định sẽ lỡ cơ hội cứu viện tốt nhất. Ba phương án trước kia chúng ta đặt ra đều vô dụng, cho nên dưới tình huống như thế, tôi chỉ có thể thi hành phương án dự bị thứ tư".
"Tôi dùng phương thức liên lạc anh lưu lại liên hệ với Tây Môn thiếu gia, sau khi hắn nghe tôi giải thích tình huống lập tức chạy tới tụ họp với chúng tôi. Sau đó lại tự mình cùng chúng tôi chạy tới tổng bộ PTU. Xem ra lực ảnh hưởng của Tây Môn thiếu gia cực kỳ kinh người, bộ đội PTU rất nhanh liền đồng ý phương án cứu viện không trung của chúng ta".
Diệp Thu thầm nghĩ, hắn tất nhiên biết rõ năng lực kinh người của Tây Môn Hướng Đông. Nếu không, hắn cũng sẽ không đưa gã vào trong phương án thứ tư. Có gã ra tay, đừng nói là bộ đội PTU, cho dù là trú quân Hong Kong nói không chừng cũng có thể mời được.