![Trả lá»i](images/styles/zingblue/buttons/reply.gif) |
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
06-08-2008, 09:14 PM
|
![nguoidoi123's Avatar](customavatars/avatar1432_1.gif) |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 16 : Äại Mã Hầu
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Tiểu bảo mang bầu rượu ra rồi, Bạch Y Khách tá»± rót ngay má»™t chén, nhÆ°ng không uống mà cứ để nguyên trÆ°á»›c mặt. Äoạn y thò tay phải và o ống tay áo trái lấy ra má»™t váºt.
Ấy là chiếc há»™p gá»— hình vuông tháºt khéo léo, tháºt xinh xắn.
Nhá» nhẹ bấm chiếc nút nhỠở hông há»™p, nắp há»™p liá»n mở ra.
Và từ trong hộp văng ra một bà n tay.
Chiếc há»™p gá»— chỉ lá»›n không bằng ná»a bà n tay ngÆ°á»i, thế thì là m sao đủ chứa Ä‘á»±ng má»™t bà n tay?
Cho nên đây không phải là bà n tay tháºt của ngÆ°á»i, mặc dù giống hệt bà n tay ngÆ°á»i.
Äây vốn là bà n tay bằng ngá»c!
Mà u ngá»c trắng trong tinh khiết, không mảy may tì vết.
Nghệ thuáºt chạm trổ, trau chuốt ngá»c cá»±c kỳ xảo diệu, tinh vi.
Bà n tay bằng ngá»c mà chẳng khác bà n tay tháºt, cÅ©ng linh Ä‘á»™ng, cÅ©ng đầy đủ những Ä‘Æ°á»ng nét, những bá»™ pháºn y hệt bà n tay ngÆ°á»i.
Năm ngón tay thon thon, dáng bà n tay thanh tú, mỹ miá»u, trông ra đúng là bà n tay của nữ nhân.
NghÄ©a là má»™t bà n tay ngÆ°á»i, hoà n toà n tuyệt đẹp, duy chỉ có Ä‘iá»u là bằng ngá»c và thu nhá» lại, không bằng kÃch tấc bà n tay bằng xÆ°Æ¡ng bằng thịt mà thôi.
Äây quả là má»™t đại tác phẩm mỹ thuáºt, đệ nhất nhân gian, mà cÅ©ng Ä‘ang là má»™t bảo váºt vô giá.
Bạch Y Khách ngÆ°ng Ä‘á»™ng mục quang, xuất thần nhìn ngắm bà n tay ngá»c. Trong đôi mắt y tia ra những luồng nhãn tuyến kỳ dị, từng cháºp, đôi chân mà y y cứ cau lại, và trên gÆ°á»ng mặt hiện lá»™ nét suy tÆ° cá»±c Ä‘á»™.
Cố nhiên y thừa hiểu mức giá trị liên thà nh của bà n tay ngá»c nà y. NhÆ°ng xem chừng sá»± quà báu vá» váºt chất không phải là điá»u khiến y quan tâm, hoặc cùng lắm, chỉ đáng là điá»u quan tâm thứ yếu mà thôi.
Vì rằng, cho tá»›i thá»i khắc hiện tại, lấy bà n tay ngá»c ra ngắm nhìn, y không há» nhìn ngắm bằng con mắt của kẻ toan tÃnh Ä‘em bán má»™t bảo váºt vá»›i giá tháºt cao.
Äến nhÆ° giá trị nghệ thuáºt siêu đẳng của bà n tay ngá»c e rằng trên Ä‘á»i không còn tay thợ nà o khác khả dÄ© chạm khắc, trau chuốt nổi má»™t bà n tay ngá»c thứ hai tinh xảo, mỹ thuáºt bằng, thế nhÆ°ng... xem chừng Bạch Y Khách cÅ©ng chẳng nhìn ngắm để thưởng thức nghệ thuáºt.
Mà điá»u Ä‘ang là m y vô cùng thắc mắc, xuất thần nghÄ© ngợi lại là :
- Xuất xứ bà n tay ngá»c nà y là từ đâu, của ai? Do ai? Tác dụng của bà n ta ngá»c ấy là gì?...
* * * * *
Tháºt lâu... Bạch Y Khách nhÃu mà y, nhăn mặt, xuất thần nhìn ngắm bà n tay ngá»c và nghÄ© ngợi tháºt lâu, bá»—ng thở phà o má»™t hÆ¡i và nhẹ nhà ng cầm bà n tay ngá»c lên, cẩn trá»ng đặt và o há»™p gá»—, rồi cất há»™p và o ống tay áo. Bá»—ng mắn mắn và o tay áo, lấy há»™p ra, đặt trên bà n.
Äoạn y bÆ°ng chén rượu, từ từ Ä‘Æ°a lên môi...
Quán trúc nãy giỠđã vắng khách, cơ hồ chỉ còn ngồi lại một mình Bạch Y Khách mà thôi.
NhÆ°ng bây giá», bá»—ng có thêm má»™t ngÆ°á»i khách nữa, không biết đã từ đâu tá»›i, và tá»›i bằng cách nà o.
NgÆ°á»i nà y vóc dáng gầy xấu, mặc hắc y. Giả sá» hắc y hán tá» má»›i tá»›i mà không mặc y phục, không mang già y, e rằng ai nhìn qua cÅ©ng cho đây là má»™t con khỉ to, giống khỉ “Äại Mã Hầu†từ rừng thẳm Ä‘i lạc đến đây.
Mặt hắn đúng là bá»™ mặt khỉ, hai bên má má»c đầy lông, sắc lông hoà ng kim óng ả chiếu sáng.
Trên hai lưng bà n tay hắn cũng toà n lông, cũng mà u óng ả như lông má.
Nhìn hắn, ngÆ°á»i ta có thể đặt câu há»i là : khỉ thà nh ngÆ°á»i hay là ngÆ°á»i hóa khỉ?
Äại Mã Hầu hán tá» tiến và o quán, giÆ°Æ¡ng cặp mắt thao láo, quét nhìn khắc tứ phÃa má»™t lượt, rồi dừng nhãn tuyến trên ngay bà n của Bạch Y Khách, trân trối nhìn chiếc há»™p xinh xắn, bất giác song nhãn tròn xoe, loé ngá»i những tia hung quang man dại.
Hắn bÆ¡i bÆ¡i song thủ má»™t cái, thoắc vá»t tá»›i trÆ°á»›c mắt Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách không hay biết gì hết, chẳng trông đến Äại Mã Hầu hán tá», cứ từ từ uống cạn chén đầy, rồi lại cầm bầu rượu lên, rót đầy chén cạn.
Äại Mã Hầu hán tá» chẳng nói chẳng rằng, ném má»™t ánh mắt quan sát cá»±c nhanh từ đầu tá»›i gót Bạch Y Khách, rồi thình lình hữu thủ xồm xoà m lông lá phóng ra, chụp lấy chiếc há»™p gá»— trên bà n.
Hắn xuất chiêu như gió, không một chút khua động.
Bạch Y Khách so với hắn còn nhanh hơn, thò tay đè lên chiếc hộp gỗ, ngón tay giương thẳng, xỉa và o giữa lòng chưởng của hắn.
Äại Mã Hầu thất kinh, vá»™i lách nghiêng bà n tay rút lẹ vá».
Äúng và o lúc ấy Bạch Y Khách trừng mắt lên, cất tiếng :
- Hách Liên Thiên Tà ?
Äại Mã Hầu giấu nhanh vẻ ngạc nhiên, ầm trầm đáp :
- Không sai!
Bạch Y Khách phÆ¡n phá»›t cÆ°á»i, nói :
- Ta dùng chiếc hộp gỗ nà y là m miếng mồi, ta biết thế nà o ngươi cũng trở lại, quả nhiên chút mẹo “nhỠmồi†của ta đã hiệu quả, ta đỡ mất công đi tìm ngươi!
Hách Liên Thiên Tà há»i :
- Chiếc há»™p nà y là chÃnh tay nhà ngÆ°Æ¡i lấy cắp từ trong túi ta phải không?
Bạch Y Khách vừa thừa nháºn vừa há»i lại :
- Äúng rồi! NgÆ°Æ¡i tin không?
Hách Liên Thiên Tà đáp bằng cách hồi vấn :
- Ta không tin hạng nhÆ° ngÆ°Æ¡i có thể là m được ấy, nhÆ°ng thá»±c tế thì ngÆ°Æ¡i lại Ä‘ang giữ chiếc há»™p nà y, dù ta không muốn tin cÅ©ng phải tin, thế có đúng là do chÃnh tay ngÆ°Æ¡i đã thò và o túi ta không?
Bạch Y Khách cÆ°á»i cÆ°á»i gáºt đầu.
Hách Liên Thiên Tà cÆ°á»i nhạt :
- À, thì ra ngươi ăn cắp như thế là để chứng tỠcao minh hơn ta!
Bạch Y Khách lắc đầu :
- Không phải. Ta không háo danh. Ta chỉ háo lợi!
Hách Liên Thiên Tà há»i :
- Háo lợi... là thế nà o?
Bạch Y Khách nheo nheo :
- Dá»… hiểu lắm. Ta há»i ngÆ°Æ¡i câu nà y nhé, cái món tuyệt đẹp trong chiếc há»™p gá»— xinh xinh nà y ngÆ°Æ¡i có muốn lấy lại không?
Hách Liên Thiên Tà đáp một cách loanh quanh lạ lùng :
- DÆ°á»ng nhÆ° là không, bởi vì ta đã muốn rồi, nhÆ°ng dù có muốn cÅ©ng Ä‘Ã nh không muốn.
Ta nói váºy ngÆ°Æ¡i hiểu mà !
Bạch Y Khách khen :
- Lá»i nói khéo lắm! Mà cÅ©ng thà nh tháºt lắm! NgÆ°Æ¡i quả nhiên có bản lãnh. NgÆ°á»i có chân bản lãnh bao giá» cÅ©ng rất biết ngÆ°á»i biết ta!
Hách Liên Thiên Tà nói tiếp :
- Còn má»™t Ä‘iểm nữa ta không thÃch xin lại, đó là đồ đã bị ngÆ°Æ¡i lấy ta chỉ có hai cách :
hoặc là lấy lại và lấy luôn mạng ngÆ°á»i, hoặc Ä‘Ã nh để ngÆ°Æ¡i lấy luôn nếu ta thiếu bản lãnh Ä‘oạt lại. Váºy bây giá», món đó cứ coi nhÆ° ngÆ°Æ¡i là m chủ Ä‘i, đến lúc nà o có thế, ta sẽ Ä‘oạt lại.
Bạch Y Khách gáºt gù :
- Các hạ quả là con ngÆ°á»i tá»± trá»ng, Ä‘Æ¡n giản và dứt khoát. Váºy tại hạ Ä‘á» nghị cái nà y...
Ngừng lại một chút, nhìn thẳng Thiên Tà , đoạn tiếp :
- Các hạ lấy hai món trong túi ra đổi với chiếc hộp nà y.
Hách Liên Thiên Tà há»i :
- Ngươi muốn hai món ấy?
Bạch Y Khách đáp :
- Äúng váºy.
Hách Liên Thiên Tà lộ vẻ thắc mắc :
- Ta lại có Ä‘iá»u không hiểu, xin há»i: ngÆ°Æ¡i đã đủ bản lãnh thò tay và o túi ta mà lấy chiếc há»™p, sao không nhân tiện lấy luôn hai món đó, để bây giá» mất công trao đổi?
Bạch Y Khách đáp :
- Má»—i ngÆ°á»i có má»™t lối suy tÃnh, má»—i ngÆ°á»i có cách hà nh Ä‘á»™ng khác nhau, các hạ đừng há»i nhÆ° váºy, chẳng Ãch gì.
Hách Liên Thiên Tà hững hỠ:
- Không sai. Má»—i ngÆ°á»i má»™t ý. NgÆ°Æ¡i tưởng ta chịu trao đổi Æ°? NgÆ°Æ¡i đừng Ä‘á» nghị nhÆ° váºy, chẳng Ãch gì.
Bạch Y Khách nói :
- Cái đó tuỳ các hạ. Chẳng qua là tại hạ muốn có sự công bình, chớ không lẽ đã lấy chiếc hộp rồi còn lấy nốt hai món ấy nữa. Tuy nhiên, các hạ đã nói thế là tự bỠqua cơ hội may mắn rồi đó, vì rồi đây, chẳng những không lấy lại chiếc hộp mà các hạ phải đưa luôn hai món ấy cho tại ha, nhất định phải đưa.
Hách Liên Thiên Tà cÆ°á»i lạt. Những chòm lông hoà ng kim hai bên mép nhúch nhÃch trông tháºt khôi hà i. NhÆ°ng xem kỹ lại hà m chức nét âm hiểm, dã thú, đầy sát cÆ¡. Hắn trầm giá»ng :
- Muốn nói chuyện chiêm bao ấy, trÆ°á»›c hết ngÆ°Æ¡i nên xem ngÆ°á»i cho kỹ hÆ¡n.
Bất thần hắn vung chưởng Ä‘áºp và o ngá»±c Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách cÆ°á»i gằn :
- Nếu các hạ không phải là Hách Liên Thiên Tà thì không khi nà o tại hạ nói nhÆ° thế, bởi vì tại hạ đã lấy đồ trong túi ai được, tất cÅ©ng lấy luôn tÃnh mạng ngÆ°á»i ấy dá»… dà ng. Äáng lẽ các hạ hiểu rõ đạo lý đó chứ.
Vừa nói, y vừa cất hữu chưởng lên, đẩy ra, tưởng nhÆ° đỡ thẳng phát chưởng của Hách Liên Thiên Tà , nhÆ°ng chưởng vừa đẩy ra ná»a chừng, y bá»—ng biến thà nh chỉ, Ä‘iểm vèo và o uyển mạch ở cổ tay hắn.
Hách Liên Thiên Tà cÆ°á»i khảy, trầm giá»ng :
- Ngươi coi chừng đấy!
Cổ tay hắn chợt lách nghiêng, hÆ¡i lệch qua má»™t tÃ, trong khi chưởng thế vẫn tiếp tục Ä‘áºp thẳng đến mục tiêu.
Bạch Y Khách vẫn cÆ°á»i :
- Äa tạ! Tại hạ coi chừng đây! Sai má»™t chút là m sao sống nổi vá»›i “Ngao Hải nhị hungâ€!
Ngũ chỉ rợp ảnh quang, thấp thoáng tiếp tục điểm theo đà cũ.
Hách Liên Thiên Tà bá»—ng biến sắc, vá»™i lách thêm cổ tay, lách mãi đến tan biến chưởng lá»±c. NhÆ°ng hữu chưởng vừa tránh né chỉ thế, thì đồng thá»i hắn đã tung tả chưởng nhÆ° sấm sét, đánh liên hoà n tám chưởng liá»n và o támuá»™i Ä‘iểm yếu hại trÆ°á»›c ngá»±c Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách trầm giá»ng :
- Các hạ đã cÆ°á»›p má»™t mạng ngÆ°á»i tại đây rồi tưởng cÆ°á»›p thêm mạng ta dá»… dà ng nhÆ° thế sao?
Hữu chưởng láºp tức rung Ä‘á»™ng, hóa thà nh tám ảnh chưởng, nhất loạt hóa giải hết tám chưởng tấn công của Hách Liên Thiên Tà , tháºt vừa vặn, chÃnh xác, không thừa, không thiếu má»™t chưởng.
Hách Liên Thiên Tà lại biến sắc, gầm lên má»™t tiếng, cả song chưởng đồng thá»i huy Ä‘á»™ng, mÆ°á»i ngón tay nhÆ° móc câu mang theo kình khà mãnh liệt chụp nhầu.
Bạch Y Khách cÅ©ng quát to, cÅ©ng huy Ä‘á»™ng song chưởng, má»™t chưởng vẫy vẫy nhÆ° chim vá»— cánh, má»™t chưởngÆ°á»i đẩy tá»›i.
“Ầmâ€!...
Lưỡng thủ trực diện va chạm phát xuất âm thanh khủng khiếp, kình phong hất tung lên là m thủng một mảnh mái tranh.
Hách Liên Thiên Tà khà huyết nhá»™n nhạo, bị hất lùi ba bÆ°á»›c, oẹ má»™t tiếng, miệng vá»t máu tÆ°Æ¡i. NhÆ°ng hắn không cháºm trá»… thừa sức phản chấn, tung ngÆ°á»i qua cá»a sổ bá» chạy.
Một luồng bạch ảnh chớp động, Bạch Y Khách cũng đã mất dạng.
Äồng thá»i, ngoà i cá»a sổ vang lên tiếng quát sắc lạnh :
- Chạy đâu!
Bạch Y Khách đã nghiễm nhiên đứng chắn trước mặt Hách Liên Thiên Tà .
Má»™t giá»ng rợn gáy, đầy cưỡng bách lại phát ra :
- Muốn chạy, hãy đưa hai món ấy đây!
Hách Liên Thiên Tà sắc diện tái nhợt, đôi mắt tròn xoe, xạ hung quang, hữu thủ lẹ nhÆ° chá»›p, hoà nh ra sau lÆ°ng, đã rút được phân ná»a thanh Ä‘oản kiếm xanh biếc.
NhÆ°ng Bạch Y Khách lại nhanh hÆ¡n hắn, tả thủ đã chụp lên vai hắn, kiá»m chế đại huyệt kiên tÄ©nh ngay, hắn Ä‘Ã nh buông kiếm.
Giống nhÆ° hầu nhi hiến Ä‘Ã o, hắn láºp tức rùn ngÆ°á»i quì xuống, vừa tránh thế kiá»m chế của Bạch Y Khách vừa chấp hai tay lại, tống thẳng và o bụng địch thủ.
Thêm lần nữa, hắn lại cháºm mất má»™t nháy mắt, vì ngÅ© chỉ của Bạch Y Khách vẫn bấu chặt vai hữu hắn và chỉ lá»±c đã bắn và o kiên tÄ©nh huyệt, khiến bán thân hắn tê liệt hẳn, và toà n thân má»m nhÅ©n.
Bạch Y Khách gia tăng ầm kình, vừa ra lệnh :
- ÄÆ°a đây!
Hách Liên Thiên Tà không nhúc nhÃch.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt, trầm giá»ng :
- Hãy chá»n má»™t trong hai: hoặc giữ món đó, hoặc giữ lại toà n thân công lá»±c, muốn thứ nà o?
Hách Liên Thiên Tà gượng đau, xuất hạn đầm đìa, trán nhăn nhó, nói mau :
- Äừng! Các hạ đừng phế bá» võ công tại hạ.
Bạch Y Khách khen :
- Thế là thức thá»i vụ đó! Giữ lại võ công để mai háºu còn cÆ¡ há»™i tìm lại tại hạ mà đoạt lại, đúng không?
Hách Liên Thiên Tà nghiến răng :
- Nếu sợ thì hạ sát ta ngay bây giỠđi.
Bạch Y Khách báºt cÆ°á»i :
- Tại hạ đã thốt câu đấy tức không sợ, mà còn mong các hạ gắng sức tìm lại sau nà y nữa kìa.
ChÆ°a dứt lá»i, hữu thủ đã thá»c và o túi Hách Liên Thiên Tà , loáng mắt liá»n rút lại, đồng thá»i tả thủ đẩy mạnh má»™t cái :
- Chạy đi!
Hách Liên Thiên Tà chẳng dám quay đầu lại, vá»™i chuyển Ä‘á»™ng thân ảnh vá»t tá»›i, chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã mất hút.
Bạch Y Khách xoà hữu chưởng ra, má»™t chiếc túi gấm nhá» nhắn, xinh xắn Ä‘ang nằm gá»n trong lòng bà n tay, miệng túi khâu chỉ và ng, viá»ng lụa tÃm rất hoa mÄ©.
Cẩn tháºn, tỉ mỉ, y rút từng mối chỉ chân rÃt và mở miệng túi, nhè nhẹ lấy ra hai món: má»™t bao nhá» bằng da dê và má»™t chiếc chìa khóa thuần kim óng ánh.
Lại mở bao da dê nhìn và o.
Bất giác y sá»ng sốt.
Trong bao da dê tuyệt chẳng có váºt gì cả.
NhÃu mà y nghÄ© ngợi má»™t chút, y liá»n rút hết chỉ khâu quanh bá»c, má»™t loại chỉ bằng gân thú, nhá» rứt. Äoạn trải thẳng miếng da dê ra chăm chú xem.
Trên mặt tấm da dê không có má»™t nét vẻ núi sông, Ä‘Æ°á»ng sá nà o cả. Hiển nhiên không phải là bứa địa đồ. Mà chỉ mang mấy hà ng chữ nhÆ° rồng bay phụng múa, lá»i lẽ tÆ°Æ¡ng tợ má»™t Ä‘oạn vè :
“Kỳ trân dị bảo
Ãc đạo đến gần
Sát thân láºp tức!
Hiá»n đức chÃnh nhân,
Trá»n phần toạ hưởng...â€
Bên dÆ°á»›i Ä‘oạn vè có chú thêm hai dòng chữ nhá»:
“Phụng tặng chìa khóa và ng, rất tiện dụng, cũng là vô dụng
Hoà ng Kim thà nh đệ lục tháºp đại Thà nh Chúaâ€
Cau mà y Ä‘á»c lại ba lượt, Bạch Y Khách khẽ lắc đầu, và nh môi hé má»™t nụ cÆ°á»i nhăn nhó, khổ sở!
Kẻ tranh ngÆ°á»i Ä‘oạt, trăm mÆ°u ngà n kế, kẻ mất mạng, ngÆ°á»i thân bại danh liệt, cả má»™t trÆ°á»ng Ä‘uổi bắt đã là sôi Ä‘á»™ng võ lâm giang hồ từ bao nhiêu ngà y tháng rồi, chỉ vì bức địa đồ và chìa khóa Hoà ng Kim thà nh.
Thế mà giỠđây, chìa khóa tuy có đó, nhÆ°ng tấm da dê không phải là địa đồ thì là m sao biết được Hoà ng Kim thà nh ở đâu, thá» há»i dùng chìa khóa để mở cái gì?
Váºy thì tranh già nh cho lắm, rút cuá»™c cÅ©ng hoà i công.
Bằng và o hai món trÆ°á»›c mắt, bất quá chỉ rút ra được hai Ä‘iá»u hiểu biết có thể coi là chắc chắn :
- Má»™t là , trên Ä‘á»i quả Ä‘Ãch xác có má»™t toà Hoà ng Kim thà nh tháºt chứ không phải truyá»n thuyết.
- Hai là , Hoà ng Kim thà nh quả Ä‘Ãch xác có chứa vô số kim ngân châu báu, kỳ trân dị bảo tháºt, đúng là cả má»™t kho tà ng vÄ© đại, vô cùng hấp dẫn tháºt.
Ngần ấy thôi, ngoà i ra, không còn thu tháºp thêm được Ä‘iểm lợi Ãch nà o khác nữa. Dù rằng hai món cố kiếm tìm lâu nay đã có trong tay rồi.
Bạch Y Khách thở dà i. Bá»—ng má»™t loạt câu há»i nổi dáºy trong đầu óc :
- Hoà ng Y Nhân chết gục trong quán vừa rồi có đúng là nhân váºt từ Hoà ng Kim thà nh đến chăng? Theo lá»i Bệnh Tây Thi thì nhân váºt ấy là nữ giá»›i, sao ngÆ°á»i nà y lại là nam nhân?
Nếu hắn là nhân váºt của Hoà ng Kim thà nh tháºt sá»±, thì tại sao trong mình chỉ có chìa khóa mà không có địa đồ? Nếu hắn là giả thì nhân váºt tháºt là ai? Hiện ở đâu? Hai món Ä‘ang có đây là chân hay giả?...
Äá»™t nhiên, sá»±c nhá»› tá»›i má»™t váºt khác và nhÆ° vừa chợt nghÄ© ra má»™t ý má»›i lạ gì đó, Bạch Y Khách liá»n cất tấm da dê và chìa khóa và ng và o túi, Ä‘oạn quay trở và o quán, ngồi bên chiếc bà n cÅ©.
Mục quang của y dồn và o chiếc hộp gỗ nãy giỠvẫn còn nằm nguyên trên bà n.
Thò tay cầm há»™p lên, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy nhẹ hẳn Ä‘i, y vá»™i bấm chiếc nút, nắp há»™p mở ra. Nhìn và o há»™p, y Ä‘á»™ng dung kinh ngạc đến ngây ngÆ°á»i.
Lòng há»™p trống rá»—ng, bà n tay ngá»c đã không cánh mà bay đâu mất!
Phải có ngÆ°á»i lấy má»›i mất. NhÆ°ng ai lấy?
Bạch Y Khách không cần nhìn chung quanh, vì lúc nà y, trong quán trúc chẳng còn má»™t tá»u khách nà o ngoà i má»™t mình y.
Váºy thì kẻ lấy bà n tay ngá»c đã đến và đi và o thá»i gian nà o? Chỉ có thể “thủ phạm†đã hà nh Ä‘á»™ng đúng và o lúc Bạch Y Khách rá»i khá»i bà n, Ä‘uổi theo Hách Liên Thiên Tà ra bên ngoà i cá»a sổ.
Nhưng hắn đã hà nh động cách nà o mà tuyệt nhiên chẳng gây ra tiếng động?
Dù đã ra ngoà i cá»a sổ, nhÆ°ng đối vá»›i Bạch Y Khách, những gì xảy ra trong quán, tại chiếc bà n của y khó mà lá»t qua khá»i tai mắt y được.
Phóng mắt nhìn khắp võ lâm giang hồ hiện tại e rằng tìm không ra mấy ai có bản lãnh nhÆ° kẻ vừa lấy bà n tay ngá»c, vì hắn đã qua mặt Bạch Y Khách chỉ trong khoảnh khắc chẳng bao lâu.
Bạch Y Khách Ä‘Æ°a mục quang nhìn lên cánh cá»a sổ Ä‘ang mở hoác, bá»—ng đứng lên, bÆ°á»›c sát bên khung cá»a, quan sát...
Rồi y ra phÃa ngoà i, cất chưởng quạt khẽ má»™t cái, cho cánh cá»a đóng lại.
Y “hừ†má»™t tiếng, ngó chầm cháºp và o má»™t nÆ¡i.
Nguyên phần vách bên ngoà i, giáp liá»n vá»›i ngạch cá»a sổ có cái bệ bằng ván, rá»™ng hÆ¡n gang tay, có lẽ trÆ°á»›c đây đã dùng là m nÆ¡i đặt cháºu hoa nhá», nhÆ°ng xem chừng từ lâu rồi lại bá» không, nên trên mặt bệ phủ má»™t lá»›p bụi khá dà y.
Tại mặt bệ nà y, hiện ra trước mắt Bạch Y Khách hai vết bà n chân phơn phớt.
Thì ra, “thủ phạm†đã đứng thu hình trên bệ, lợi dụng cánh cá»a sổ mở ra nhÆ° má»™t bức bình phong che giấu tung tÃch nên ban nãy Bạch Y Khách đứng ngoà i nhìn lại cÅ©ng chẳng trông được hắn. Từ chá»— đứng kÃn đáo bất ngá» nà y, hắn lách tay qua vách quán, vốn là vách tranh bện lại để mở nắp há»™p gá»— lấy bà n tay ngá»c, rồi Ä‘áºy há»™p lại, cứ ngồi yên trên bệ, chá» lúc Bạch Y Khách từ ngoà i phi thân qua cá»a sổ, trở và o trong quán là “hắn†nhẹ nhà ng rá»i chá»— núp, trổ thuáºt khinh công êm thắm ra Ä‘i.
Muốn hà nh Ä‘á»™ng được từ đầu chà cuối bấy nhiêu Ä‘á»™ng tác, hắn phải là kẻ rất cÆ¡ trÃ, táo bạo và chắc chắn là thân thủ cá»±c kỳ khoái tốc.
Hai vết chân in trên lớp mặt bệ trông không to lắm, tợ hồ như vết chân nữ nhân, nhưng là hạng nữ nhân có bà n chân hơi lớn.
Äó là ai?...
Thình lình, Bạch Y Khách cầm chiếc há»™p gá»— rá»—ng cất và o túi, Ä‘oạn gá»i tá»u bảo đến tÃnh tiá»n rượu rồi rá»i khá»i quán.
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
06-08-2008, 09:15 PM
|
![nguoidoi123's Avatar](customavatars/avatar1432_1.gif) |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 17 : Äá»™c
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Khoảnh đất bên trái quán trúc là một khoảnh cỠhoang vừa cao, vừa um tùm.
Bên phải quán trúc lại tương đối trống trải, chỉ trồng những cây dương liễu.
Trên ngá»n má»™t cây liá»…u có treo má»™t váºt gì trắng trắng, rất dá»… nháºn thấy, vì sắc trắng nổi báºt trong mà u xanh của những cà nh lá liá»…u.
Váºt trắng đó là má»™t bà n tay.
Äúng là bà n tay ngÆ°á»i thứ thiệt chứ không phải “bà n tay ngá»câ€, máu còn chảy theo mấy đầu ngón tay, nhểu giá»t xuống.
Bạch Y Khách đứng cách hơn ba trượng, cau mà y.
Y chÆ°a Ä‘i đâu xa, vì chợt trông thấy bà n tay treo lạ thÆ°á»ng.
Y dừng lại, không tiến tá»›i vì dè dặt còn chÆ°a biết bà n tay treo có phải là má»™t thứ “mồi nhá»â€ hay không, và biết đâu chừng ở gần đó Ä‘ang có bẫy ráºp chết ngÆ°á»i, hoặc có má»™t sá»± phục kÃch nguy hiểm.
Äứng cách xa hÆ¡n ba trượng nhÆ°ng nhãn lá»±c Bạch Y Khách vẫn nhìn thấy rất rõ bà n tay treo trên cây liá»…u, đó là má»™t bà n tay nam nhân, không phải của nữ giá»›i vì lòng bà n tay rất thô, lÆ°ng bà n tay có khá nhiá»u lông má»c dà i.
Nếu là bà n tay nữ nhân thì đâu to lớn như thế và da trắng nõn nà , đầu ngón tay ắt phải thon thon mũi viết.
Sánh ra, bà n tay ấy vá»›i vết hai bà n chân ná» chắc chắn không phải của má»™t ngÆ°á»i. Nếu hai vết chân ná» là của nam nhân, thì cÅ©ng có thể Ä‘i, nhÆ°ng ắt hẳn nam nhân ấy nhá» nhắn ngÆ°á»i, chá»› không to vóc dáng. Mà xem ra, bà n tay trên cây liá»…u lại là của má»™t nam nhân to lá»›n, cứ trông ná»™i khúc cÆ°á»m tay cÅ©ng đủ không lầm lẫn rồi.
Xem tá»›i xem lui, nhìn Ä‘i nhìn lại Ä‘á»™t nhiên Bạch Y Khách lại phát giác, trên má»™t cà nh liá»…u khác, cách chừng mÆ°á»i hai trượng cÅ©ng treo má»™t váºt gì trăng trắng Ä‘ang Ä‘ong Ä‘Æ°a trong gió.
Mục lá»±c của y vốn hÆ¡n ngÆ°á»i nên nháºn ra váºt trắng ấy cÅ©ng lại là má»™t bà n tay, mà là bà n tay hữu, trong khi đằng nà y là bà n tay tả. Cả hai bà n tay Ä‘á»u có những Ä‘iểm chứng tá» là của má»™t ngÆ°á»i mà thôi.
Bạch Y Khách thoắc nhún chân, đăng không thăng thượng đứng trên ngá»n má»™t cây liá»…u.
Từ đây, y lại trông thấy ở ngá»n liá»…u khác nữa, cách đây mÆ°á»i trượng lại cÅ©ng có treo má»™t váºt gì lủng la lủng lẳng.
Ấy là má»™t đầu ngÆ°á»i vá»›i chiếc mÅ©i to, khoảng trên dÆ°á»›i bốn mÆ°Æ¡i tuổi, bá»™ mặt hung ác đượm tá» khà cà ng trở nên ghê gá»›m.
DÆ°á»ng nhÆ° đã bị chặt bằng má»™t thứ binh khà tháºt sắc bén nên khúc cổ dÆ°á»›i thủ cấp tháºt ngay ngắn, bằng phẳng. Và dÆ°á»ng nhÆ° đầu má»›i bị chặt nên máu còn chảy ròng ròng.
Những hiện tượng treo tay, treo đầu ngÆ°á»i nhÆ° thế là ngụ ý gì? Bạch Y Khách lấy là m kỳ và quyết ý phải tìm cho ra lẽ.
GiÆ°Æ¡ng mi, quét nhãn tuyến má»™t lượt chung quang, Bạch Y Khách bá»—ng Ä‘á» khà khinh thân, đăng không lÆ°á»›t sang má»™t ngá»n liá»…u phÃa trÆ°á»›c, chênh chếch ngá»n liá»…u treo đầu ngÆ°á»i mấy thÆ°á»›c.
Y Ä‘oán, cách thủ cấp không xa nhất định sẽ còn có những thứ khác. Mà quả nhiên nhÆ° váºy: cách gốc liá»…u thủ cấp chừng mÆ°á»i trượng lại có má»™t hiện tượng dã man ghê rợn nữa.
Ấy là má»™t đùi ngÆ°á»i!
Má»™t đùi ngÆ°á»i gồm đủ từ vế xuống bà n chân cÅ©ng bị chặt rá»i khá»i thân má»™t cách rất “ngá»tâ€, vết chặt bằng bặn, đứt tiện - dÆ°á»ng nhÆ° chỉ chặt bằng má»™t nhát Ä‘ao kiếm mà thôi là đã lìa ngay rồi - quả nhiên thủ pháp vừa mãnh liệt vừa chÃnh xác phi thÆ°á»ng.
Lần nay trừ việc không bị treo trên ngá»n liá»…u mà bị vất nằm tênh hênh trên má»™t phiến đá ngoà i bìa rặng liá»…u.
Hiển nhiên cÅ©ng là chiếc đùi của ngÆ°á»i má»›i bị hạ sát, vì máu tÆ°Æ¡i tuôn đổ lai láng, Ä‘á»ng thà nh vÅ©ng quanh chiếc đùi.
Ném má»™t cái nhìn tinh tế và o chiếc đùi ấy, Bạch Y Khách đã thu gá»n và o tia mắt tất cả chi tiết. Và y không khá»i ngạc nhiên, trân trối quan sát kỹ bà n chân của kẻ vô danh thảm tá»...
Äùi thì to và dà i đúng là của Ä‘Ã n ông, nhÆ°ng bà n chân lại nhá» quá, không cân xứng vá»›i toà n bá»™ chiếc đùi chút nà o. Bà n chân thon thon, bé nhá» y nhÆ° bà n chân nữ nhân.
Bạch Y Khách tự nhủ :
- Rõ rà ng là bà n chân đã để lại dấu vết trên bệ cá»a sổ ở quán trúc.
Y không ngá» sá»± tháºt lại ngược hẳn dá»± Ä‘oán của y lúc nãy. Thì ra vết chân ấy, là kẻ vô danh thảm tá» nà y, má»™t nam nhân. Nam nhân mà có bà n chân nhá» nhÆ° Ä‘Ã n bà , con gái. Tháºt kỳ lạ!
Bạch Y Khách lại sấn tá»›i trÆ°á»›c thêm mÆ°á»i trượng nữa và lại bắt gặp thêm má»™t chiếc đùi thứ hai!
Thế là đã đủ cặp: hai bà n tay, hai cái đùi và có cả thủ cấp nữa. Còn thân mình ở đâu?
Y lẩm bẩm :
- Nhứt định còn chuyện lạ khác nữa chứ chưa hết!
Vừa nói, y vừa đằng không lướt tới.
MÆ°á»i trượng, rồi hai mÆ°Æ¡i trượng...
Bất chợt Bạch Y Khách khẽ kêu “Ồ†một tiếng, ngẩng đầu trông lên vách núi trước mặt.
Trên lÆ°ng chừng vách núi, cách mặt đất hÆ¡n mÆ°á»i trượng có khúc thân mình ngÆ°á»i chết, không đầu và cụt mất tứ chi. Giữa ngá»±c bị má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm đâm lút cán. MÅ©i kiếm xuyên ra lÆ°ng và trở thà nh má»™t cây Ä‘inh đặc biệt, “đóng†dÃnh khúc thi thể trụi lÅ©i ấy và o vách núi chÆ¡i vÆ¡i trên cao.
Trông cảnh trạng vô cùng thảm thiết, rùng rợn!
Có thâm cừu đại háºn nhÆ° thế nà o mà hạ sát nhau bằng lối cá»±c kỳ man rợ, tà n Ä‘á»™c nhÆ° thế?
Äã giết ngÆ°á»i rồi, còn chặt nhẵn cả tay chân và đoạn đầu Ä‘em trep lủng lẳng chá»— ná», chá»— kia!
Con ngÆ°á»i sát nhân nà o đó quả có thể đáng được coi là đệ nhất nhân gian bạo ngược, tà n ác, lang Ä‘á»™c!
Bạch Y Khách nghe nóng cả mặt, thần quang lấp loáng ánh phẫn ná»™, rà n rụa sát khÃ...
Äây là khu vá»±c dÆ°á»›i chân núi, sÆ¡n láºp thà nh thế má»™t hình bán nguyện, vách núi uốn cong cong nhÆ° cánh cung, trông toà n địa hình tÆ°Æ¡ng tợ má»™t sÆ¡n Ä‘á»™ng.
Toà n khu vắng lặng đến rợn da gà .
Không má»™t bóng ngÆ°á»i.
Cũng không thấy một bóng chim bay hay thú chạy.
Bạch Y Khách bất giác ngẩng nhìn lên khúc thân ngÆ°á»i bị đóng bằng kiếm trên lÆ°ng chừng vách núi, Ä‘oạn khe khẽ cất tiếng :
- NgÆ°á»i bị thảm sát là ai? Kẻ sát nhân Ä‘á»™c thủ là ai?
Chẳng còn nghi ngá» gì nữa, ngÆ°á»i nà y từ quán trúc, sau khi lấy cắp được “bà n tay ngá»c†thì bá» Ä‘i ngay, ra đến đây liá»n gặp hoạ sát thân, bị kẻ khác hạ Ä‘á»™c thủ.
NhÆ° váºy e rằng chiếc ngá»c thủ cÅ©ng đã bị hung thủ Ä‘oạt luôn.
Thình lình, Bạch Y Khách giá»±t mình, chợt phát giác ở mặt đất đằng trÆ°á»›c, cách chừng mÆ°á»i mấy trượng Ä‘ang có má»™t hắc y nhân đứng sừng sững.
Hắc y nhân Ä‘á»™ chiếc nón rá»™ng và nh, kéo và nh nón sụp xuống tháºt thấp, che khuất hẳn diện mục, khó mà nháºn biết được hắn là hạng ngÆ°á»i nà o, già trẻ hay là nh ác ra sao cả.
Tháºm chà cÅ©ng khó phân biệt hắn là nam hay nữ. Chỉ có thể thấy toà n thân hắn Ä‘á»u mang thuần má»™t mà u Ä‘en, đến hai bà n tay cÅ©ng mang bao tay mà u Ä‘en tuốt.
Từ hắc y nhân toát ra cả một cái gì hết sức bà hiểm, băng giá và đầy đe doạ, khủng bố...
Bạch Y Khách gượng sóng nhãn nhìn hắc y nhân, chẳng nói chẳng rằng, cũng không chút tiến thoát, không mảy may tỠmột cỠđộng nà o hết.
Im phăng phắc!
Bầu không khà nhÆ° đông lạnh khiến ngÆ°á»i phải tê tim, buốt óc.
Bạch Y Khách vẫn trụ láºp bất Ä‘á»™ng, vô ngôn.
Bá»—ng dÆ°ng bầu không khà giá cóng bị má»™t giá»ng trầm ấm là m khua vỡ. hắc y nhân khai khẩu lên tiếng, ngữ khà tháºt nhu hoà của nam nhân :
- NgÆ°á»i trẻ tuổi, không nên truy tầm bà n tay ngá»c đó mà là m gì, nó vốn là váºt bất tÆ°á»ng!
“NgÆ°á»i tuổi trẻâ€... hắc y nhân thốt nhiên dùng cách xÆ°ng hô nhÆ° váºy vá»›i Bạch Y Khách, phải chăng đã gián tiếp thố lá»™ mình là ngÆ°á»i đã nhiá»u tuổi?
Bạch Y Khách há»i :
- Các hạ biết tại hạ Ä‘ang truy tầm chiếc ngá»c thủ đó Æ°?
Hắc y nhân nói :
- ChÃnh mắt ta đã trông thấy hắn cầm bà n tay ngá»c từ quán trúc chạy ra. Rồi cÅ©ng chÃnh mắt ta trông thấy ngÆ°Æ¡i rá»i quán trúc, Ä‘uổi theo và ngắm nghÃa những tay chân, đầu lâu, tá» thi của hắn mà men lần đến đây. NhÆ° váºy, tại sao ta không biết là ngÆ°á»i Ä‘ang truy hắn tìm lại bà n tay ngá»c!
Bạch Y Khách lại há»i :
- Nghe lá»i các hạ vừa nói, phải chăng các hạ đã hạ sát kẻ ấy?
Hắc y nhân nón rộng và nh lắc chiếc nón to :
- Mạng ngÆ°á»i là của trá»i đất, đâu thể sát nhân bừa bãi được, vì lẽ gì ngÆ°Æ¡i lại gán bừa cho ta cái tá»™i ấy? Hắn không phải chết vì tay ta đâu. Kẻ giết ngÆ°á»i đã bá» Ä‘i rồi!... Nà y, ta nhắc lại, chiếc ngá»c thủ vốn là váºt bất tÆ°á»ng, ta lo thay cho ngÆ°Æ¡i, nếu ngÆ°Æ¡i còn cố Ä‘eo Ä‘uổi theo nó sẽ chuốc hoạ sát thân đấy. Cho nên ta phải đón ngÆ°Æ¡i mà có lá»i khuyên can.
Bạch Y Khách nói :
- Bèo nÆ°á»›c tÆ°Æ¡ng phùng, chÆ°a từng quen biết nhau mà má»›i vừa gặp mặt các hạ đã có dạ quan hoà i, sẵn lòng tốt nhÆ° váºy thiệt khiến cho tại hạ phải muôn và n cảm kÃch. Tuy nhiên quả tình tại hạ không há» báºn tâm đến chuyện còn hay mất bà n tay ngá»c ấy, mà căn bản chỉ còn thắc mắc không hiểu chiếc ngá»c thủ vốn xuất xứ từ đâu...
Hắc y nhân nón rá»™ng và nh ngắt lá»i :
- NgÆ°Æ¡i đã nói không báºn tâm chuyện còn hay mất ngá»c thủ ấy, thì hà tất phải quan tâm đến xuất xứ của nó là m chi? Äừng nói tá»›i tốt hÆ¡n không?
Bạch Y Khách bá»—ng há»i sang hÆ°á»›ng khác :
- Các hạ đã bảo là đã trông thấy hung thủ giết ngÆ°á»i kia phải không?
Hắc y nhân há»i lại :
- NgÆ°Æ¡i đã không quan tâm chuyện còn hay mất bà n tay ngá»c thì truy vấn kẻ hung thủ mà chi?
Bạch Y Khách giÆ°Æ¡ng mà y trầm giá»ng :
- Tại hạ có thể không quan tâm chuyện còn hay mất ngá»c thủ, nhÆ°ng không thể bá» qua hà nh Ä‘á»™ng ngang nhiên sát nhân tà n Ä‘á»™c, hung ác của thủ phạm, bởi vì...
Hắc y nhân lại ngắt lá»i :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ! NgÆ°Æ¡i quả là con ngÆ°á»i vị tha đại Ä‘á»™! Kẻ đánh cắp bà n tay ngá»c của ngÆ°Æ¡i đã không bị ngÆ°Æ¡i oán háºn, lại được ngÆ°Æ¡i đứng ra tầm cừu rá»a háºn dùm. Thái Ä‘á»™ anh hùng đấy! NhÆ°ng theo ta nghÄ©, hạng ngÆ°á»i nhÆ° hắn chết là đáng kiếp! Chết nhÆ° thế cÅ©ng chÆ°a vừa!
Bạch Y Khách há»i :
- Bằng và o khẩu khà của các hạ, chắc các hạ biết rõ thân thế, tung tÃch hắn?
Hắc y nhân đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Thá»±c ra, chẳng riêng ta biết hắn mà thôi, e rằng khắp võ lâm thiên hạ ai cÅ©ng biết hắn cả. NgÆ°á»i tuổi trẻ! Hắn là kẻ đã thiếu nợ tình má»i nÆ¡i! Hắn là má»™t đại ma đầu đã dà y vò không biết bao nhiêu mà kể những khách má hồng! Hắn chÃnh là ác quỉ, hung thần Lý Tam Lang đó!
Bạch Y Khách chÆ°ng há»ng kinh ngạc :
- Ủa? các hạ nói sao? Hắn lại là Lý Tam Lang ư?
Hắc y nhân gáºt đầu khẳng định :
- ChÃnh hắn! ChÃnh hắn là Lý Tam Lang!
Bạch Y Khách lại há»i :
- Các hạ bằng và o đâu mà biết hắn là Lý Tam Lang?
Hắc y nhân cà ng quả quyết :
- Biết chứ! ChÃnh hắn đã tá»± miệng xÆ°ng hắn là Lý Tam Lang. Huống chi, cái danh từ Lý Tam Lang của hắn khắp thiên hạ còn ai chẳng biết.
Bạch Y Khách gáºt gáºt đầu :
- Nếu đúng thế, quả nhiên hắn cÅ©ng đáng chết tháºt!
Dứt lá»i, liá»n ôm quyá»n thi lá»… nói :
- Äa tạ các hạ, chiếc ngá»c thủ ấy vốn không phải là của tại hạ, dù còn hay mất chẳng quan hệ gì... xin cáo biệt!
Nói xong, y quay lưng toan đi.
NhÆ°ng đúng và o lúc đó, y bá»—ng phát hiện má»™t hiện tượng kỳ quái, kỳ quái đến Ä‘á»™ y chấn Ä‘á»™ng cả tâm thần, suýt tý nữa đã báºt tiếng la hoảng.
Bằng và o trình Ä‘á»™ võ công nhÆ° y, liệu hiện tượng khả dÄ© là m y phải kinh hãi dÆ°á»ng ấy?
Bạch Y Khách chợt phát hiện hai chân mình không còn một chút khà lực, chẳng cỠđộng được nữa.
CÅ©ng đúng lúc ấy, hắc y nhân nón rá»™ng và nh bá»—ng nhiên cất tiếng cÆ°á»i dà i, cÆ°á»i vang vang, giá»ng ngạo nghá»…, đắc thắng.
CÆ°á»i má»™t hồi, hắc y nhân bá»—ng hô lá»›n :
- Äúng thá»i cÆ¡ rồi! Các ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u ra đây hết cả Ä‘i!
Tiếp ngay theo tiếng hô ấy, từ các gá»™p đá, lùm cây, bụi cá» gần đấy liá»n xuất hiện má»™t loạt tám ngÆ°á»i.
Há» gồm đủ: Vân Má»™ng thế gia thiếu chủ Kim Thiếu Thu, Äại tổng quản Cát Nguyên, bốn vệ sÄ© Hắc Y Äại Hán và có mặt cả “song kiá»u†của “ngá»c lâuâ€, tức là nhị vị VÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng.
Bạch Y Khách láºp tức hiểu ra cá»› sá»± má»i lẽ.
Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn rồi...
* * * * *
Kim Thiếu Thu ngó Bạch Y Khách cÆ°á»i hỉ hả. NhÆ°ng cÆ°á»i má»™t hồi, lại hóa ra là nét băng lãnh, và giá»ng cÆ°á»i tá»±a hồ má»™t luồng hà n khà cứa da, cắt thịt ngÆ°á»i. Äoạn há»i khẩy :
- Còn năng lực, thần khà không?
Bạch Y Khách cÅ©ng cÆ°á»i, mà lại cÆ°á»i má»™t cách hồn nhiên, an tÆ°á»ng và tiếng nói vẫn bình thÆ°á»ng, cá»±c kỳ Ä‘iá»m tÄ©nh :
- “Vân Má»™ng thế gia†Kim thiếu chủ mà phải huy Ä‘á»™ng đông đảo đến ngần nà y ngÆ°á»i, tháºt là chuyện khiến ngÆ°á»i ta không ngá» nổi!
Kim Thiếu Thu vẫn băng lãnh :
- Nhưng hiện tại thì các hạ hết ngỠrồi!
Bạch Y Khách nói :
- Vâng, bây giá» thì thấy rõ rồi nên lại không hiểu tại sao chỉ có má»™t mình tại hạ vốn là con ngÆ°á»i đáng ghét mà các vị lại phải huy Ä‘á»™ng đến ngần nà y nhân số của lưỡng gia để là m gì?
VÆ°a đại cô nÆ°Æ¡ng cÆ°á»i trong nhÆ° pha lê :
- Ấy, công tỠđâu phải là ngÆ°á»i đáng ghét, mà đáng được chiếu cố lắm chứ! Chiếu cố cà ng kỹ cà ng tốt!
VÆ°u nhị cô nÆ°Æ¡ng phụ hoạ liá»n :
- Äúng váºy! nhân váºt thông minh tuyệt đỉnh nhÆ° công tỠđáng lẽ ra thì đừng tá»± dẫn thân đến đây, mà má»™t khi đến và thấy tình hình thế nà y, đáng lẽ phải hiểu ngay tại sao sắp có chuyện gì... chá»› cần chi phải há»i.
Bạch Y Khách cÆ°á»i :
- Nhị cô nương lâu lâu mới lên tiếng một lần, mà hễ chịu lên tiếng là nhất định nói đúng!
Vâng, tại hạ hiểu rồi, sở dÄ© là m và o bẫy ráºp nhÆ° thế nà y vì tại hạ tá»± đã gây nên duyên cá»›, và phần các vị, sở dÄ© hao tâm tổn lá»±c bà y ra cảnh nà y chỉ vì muốn tại hạ phải Ä‘Æ°a ra hai món...
Vừa nói, y vừa thò tay và o túi, nhÆ°ng chẳng tà i nà o cất tay lên nổi. Quả nhiên y đã trúng Ä‘á»™c nặng lắm rồi. NhÆ°ng thuá»· chung y vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh, là m ra vẻ nhăn nhó cÆ°á»i há»i :
- SỠdụng độc chất đến mức nà y quả là siêu tuyệt! Chắc là kiệt tác của nhị vị Vưu cô nương phải không?
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng nhoẽn môi cÆ°á»i rạng rỡ dung nhan kiá»u diá»…m nói :
- Công tá» lầm rồi! Nhà há» VÆ°u của bá»n tiểu muá»™i tuy chuyên dụng Ä‘á»™c tháºt, nhÆ°ng hai chị em tiểu muá»™i vẫn chÆ°a đạt đến bản lãnh cao minh nhÆ° thế nà y đâu, mà đây lại là kiệt tác của má»™t vị...
Nà ng cất tay, dùng ngón đeo nhẫn yểu điệu chỉ và o Hắc Y Nhân.
Bạch Y Khách ngưng thần ngó Hắc Y Nhân, tung một câu thăm dò :
- Tháºt hoà n toà n ngoà i ý liệu tại hạ, thì ra là do vị nà y, tức là ...
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng vá»t miệng :
- Là ca ca của thân mẫu tiểu muá»™i. Äâu công tá» nói thá» xem là ai nà o?
Bạch Y Khách “ủa†một tiếng, nói :
- Thì ra, chÃnh là “Tứ Xuyên†ÄÆ°á»ng gia, ÄÆ°á»ng đại bá! Thảo nà o bản lãnh dùng Ä‘á»™c đến Ä‘á»™ ngÆ°á»i bị trúng Ä‘á»™c mà tuyệt chẳng hay biết! Tại hạ xin chịu phục!... Hai món ấy trong túi tại hạ, xin phiá»n má»™t vị nà o chịu khó lấy ra há»™.
Cát Nguyên khoa chân sấn tới.
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng tÆ°Æ¡i cÆ°á»i Ä‘Æ°a tay ngăn Cát Nguyên lại, ôn tồn nói :
- Vặt lông gà là việc không đáng, ai lại để đại tổng quản phải nhá»c đại giá, coi kỳ lắm; hãy để kẻ háºu bối nhÆ° tiểu nữ đảm Ä‘Æ°Æ¡ng.
Nà ng chuyển Ä‘á»™ng lÆ°ng ong, sắp bÆ°á»›c lại phÃa Bạch Y Khách.
Kim Thiếu Thu bỗng đưa tay ngăn nà ng lại nói :
- Äại cô nÆ°Æ¡ng danh pháºn cao quÃ, lại là nữ nhân, không nên cất công chạm tay ngá»c và o ngÆ°á»i y, hãy để Cát Nguyên đến lấy cÅ©ng được mà !
VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng long lanh ánh mắt, quay qua nhìn Kim Thiếu Thu cÆ°á»i ngá»t ngà o :
- Kim thiếu chủ dÆ°á»ng nhÆ° không tin tiểu muá»™i?
Kim Thiếu Thu cÆ°á»i lạt :
- Còn đại cô nương có phải đã nghi ngỠCát Nguyên?
Vưu đại cô nương “ôi chao†một tiếng, nói :
- Kim thiếu chủ sao lại nói váºy? Cho tá»›i bây giá» chúng ta vẫn là ngÆ°á»i má»™t phe vá»›i nhau kia mà !
Kim Thiếu Thu lạnh lùng :
- Äã biết nói lá»i ấy sao Ä‘i nghi ngá» nhau? ChÃnh cô nÆ°Æ¡ng đã nghi ngá» Cát Nguyên trÆ°á»›c kia mà ?
Bạch Y Khách bỗng thở dà i :
- Äáng tiếc, hai món, tuy hai mà là má»™t, không thể chia tách được, vì hai món mà chẳng dùng chung thì chẳng nên tÃch sá»± gì hết. Váºy là m sao chia phần cho Ä‘á»u để lưỡng gia Ä‘á»u vui lòng? Hay là má»—i nhà bắt thăm lấy má»™t món cho thuáºn hòa?
Hắc Y Nhân vá»t miệng :
- NgÆ°á»i tuổi trẻ! NgÆ°Æ¡i quả nhiên không hổ là đồ đệ của lão Æ°ng khuyển Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh. Lão có bao nhiêu bản lãnh xem chứng ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u há»c được hết, theo y khuôn, thầy trò nhÆ° má»™t!... NgÆ°Æ¡i yên tâm, Vân Má»™ng thế gia cÆ¡ nghiệp to tát, già u có, ắt không thèm để mắt đến hai món tầm thÆ°á»ng trong túi ngÆ°Æ¡i đâu.
Bạch Y Khách thình lình giá»±t giá»ng gá»i :
- Kim thiếu chủ! Coi chừng sáºp chân và o bẫy nhÆ° tại hạ đấy!
Kim Thiếu Thu rung động biến sắc.
Hắc Y Nhân nón rộng và nh âm thầm bảo :
- Hương Cầm, lại lấy đi!
Bạch Y Khách thở dà i, ngó Kim Thiếu Thu lắc đầu :
- Nguy rồi! Trễ rồi!
Kim Thiếu Thu Ä‘á»™t biến sắc, hai mắt sáng ngá»i sát khÃ, nhÆ°ng biến thà nh thất vá»ng, gầm lên :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng! NgÆ°Æ¡i dám dùng thủ Ä‘oạn đê tiện đối phó vá»›i ta?
Hiển nhiên, chà ng ta cũng vừa phát hiện mình đã trúng độc, mất hết khà lực.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng không thèm nghe, chẳng thèm ngó đến Kim Thiếu Thu.
Cả VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng VÆ°a HÆ°Æ¡ng Cầm cÅ©ng lá» hẵng chà ng ta Ä‘i, và cÆ°á»i thà nh tiếng, tợ chuá»—i ngá»c reo, vừa thÆ°á»›t tha nhÆ° dÆ°Æ¡ng liá»…u rÅ© bÆ°á»›c lại Bạch Y Khách.
Cát Nguyên vá»›i bốn đại hán hắc y vệ sÄ© sau lÆ°ng lão Ä‘á»u không cá» Ä‘á»™ng vì cÅ©ng Ä‘á»u trúng Ä‘á»™c y nhÆ° Kim Thiếu Thu rồi. Lão tức uất đến Ä‘á»™ hai con mắt lồi hẳn ra, tròng mắt đầy tia máu Ä‘á» nhìn cáºu cháu ÄÆ°á»ng Äại Bằng, VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm ...
Bạch Y Khách lại thở dà i, tháºt dà i, lẩm bẩm :
- Lòng ngÆ°á»i, ôi! Lòng dạ con ngÆ°á»i!...
Rồi lại quay sang Kim Thiếu Thu nói :
- Kim thiếu chủ! Bất tất phải tức giáºn uất ức mà chi cho nó tổn thá»! Không trải qua thất bại sao há»c được thà nh công, chẳng từng khá» dại sao trở nên khôn được... Tưởng Kim thiếu chủ nên lấy là m mừng má»›i phải, vì nhân đây đã rút được má»™t kinh nghiệm quà báu vá» sá»± hợp tác liên thủ!
Kim Thiếu Thu đã tái nét mặt lại biến sang xám xanh.
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm lúc nà y đã tiến đến trÆ°á»›c mặt Bạch Y Khách. Nà ng lại cÆ°á»i trong suốt, vừa cất ngá»c thủ lên thâm nháºp và o túi của Bạch Y Khách vừa nói :
- Tá»± thân mình lo còn chẳng xong, công tá» còn Ä‘i lo giùm ngÆ°á»i ta!
Bá»—ng ÄÆ°á»ng Äại Bằng khẽ nhắc :
- Hương Cầm, đừng giết y! Ta còn có chỗ cần dùng y nay mai!
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm tháºt ra sắp hạ sát Bạch Y Khách bằng chiêu thức tối hiểm Ä‘á»™c, vừa thò tay và o túi lấy đồ váºt nà ng vừa chìa ngón tay Ä‘eo nhẫn ra, toan Ä‘iểm và o đại huyệt “Tâm Cung†của y. Nà ng chỉ cần Ä‘iểm nhẹ và o đây láºp tức Bạch Y Khách mất mạng ngay. Bạch Y Khách cÅ©ng biết nhÆ° váºy, nhÆ°ng chẳng còn chút khà lá»±c nà o để cá» Ä‘á»™ng mà tránh né, Ä‘Ã nh bình tÄ©nh chá» chết. May thay ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại thốt câu ấy tháºt đúng lúc, kịp thá»i nên dã cứu mạng Bạch Y Khách trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẻ tóc. VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm liá»n co ngón tay lại và cất giá»ng cÆ°á»i duyên dáng, ngá»t ngà o vừa lôi ra chiếc bá»c gấm vừa nói :
- A ha! Äây rồi!...
Kim Thiếu Thu cÆ¡ hồ đổ lá»a hai mắt và chỉ muốn ói máu ra nhÆ°ng chẳng là m sao hÆ¡n là vô khà vô lá»±c đứng đó mà chứng kiến hà nh Ä‘á»™ng láºt lá»ng của VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm và ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Trái lại, trong khi đó Bạch Y Khách vẫn má»™t má»±c tÆ°Æ¡i tỉnh, an tÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°á»i vô sá»±, vô Æ°u.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng chìa hữu thủ ra, bảo :
- HÆ°Æ¡ng Cầm, Ä‘em cái đó lại đây cho ta xem thá».
Vưu Hương Cầm cứ đứng yên, ngoảnh đầu lại đáp :
- Vâng vâng... để tiểu điệt mang lại cữu cữu xem, tiểu điệt còn khám túi y coi có món gì khả nghi chăng...
Nà ng lẹ là ng mở bá»c gấm.
Bạch Y Khách bá»—ng báºt cÆ°á»i nói :
- Kim thiếu chủ! Hãy coi, cô cháu gái khác há» bắt đầu đối vá»›i ông cáºu ruá»™t cÅ©ng y nhÆ° đối vá»›i thiếu chủ đó! NhÆ° váºy có phải là má»™t hoạt cảnh hấp dẫn cho Kim thiếu chủ không?
Coi cho bằng thÃch Ä‘i!
Hắc Y Nhân nãy giỠvẫn giữ nguyên và nh nón sùm sụp che khuất mặt thà nh thỠvẻ mặt lão có biến đổi hay không chẳng ai nhìn thấy được, chỉ nghe lão lạnh lùng lên tiếng :
- NgÆ°Æ¡i muốn ly gián cáºu cháu ta Æ°? NgÆ°Æ¡i lầm to rồi!
Trong khoảnh khắc ấy, VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm đã trông rõ hai món trong bá»c gấm, mừng quá, chẳng nhịn được reo lên :
- A ha! một bức địa đồ! một chiếc chìa khoá! Không thừa một món, chẳng thiếu một món!
Tiếng reo chÆ°a dứt nà ng đã nhanh tay cất ngay chiếc bá»c gấm và o túi và xoay lại nói :
- Cữu cữu! Äa tạ cữu cữu!...
Äồng thá»i nà ng Ä‘Æ°a mắt cho cô em khẽ giục :
- Muội muội, chúng ta đi thôi!
Hiển nhiên VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm đã có chủ ý từ trÆ°á»›c, nên bây giỠđâu dại gì bá» lỡ cÆ¡ há»™i ngà n và ng khi miếng ngon đã và o tay. Thế má»›i biết, lòng dạ con ngÆ°á»i ta trÆ°á»›c tà i bảo quả không thể nà o lÆ°á»ng nổi váºy.
VÆ°u nhị cô nÆ°Æ¡ng chấp tay vái ÄÆ°á»ng Äại Bằng, cất giá»ng hết sức thuần thà nh ngoan ngoãn :
- Cữu cữu! Bá»n tiểu Ä‘iệt vá» nhà nhé! Sá»± giúp đỡ tốt đẹp bữa nay của cữu cữu bá»n tiểu Ä‘iệt muôn và n tháºm cảm. Mai mốt, nếu rảnh rang, kÃnh má»i cữu cữa sang chÆ¡i...
Nà ng khom lÆ°ng hà nh lá»… lần nữa và thoắt cái đã cùng VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm nắm tay nhau lùi ra, cách xa ÄÆ°á»ng Äại Bằng thêm mấy bÆ°á»›c nữa.
Bạch Y Khách liá»n nói to :
- Tại hạ không tin nhị vị cô nÆ°Æ¡ng rá»i khá»i nÆ¡i đây được! E rằng nhị vị cô nÆ°Æ¡ng khó vá» tá»›i nhà !
ÄÆ°á»ng Äại Bằng gay gắt giá»±t giá»ng gá»i :
- HÆ°Æ¡ng Cầm! Äợi má»™t chút!
Vưu Hương Cầm vẫn nắm tay cô em tiếp tục lùi lại nói :
- Cữu cữu còn cần dặn Ä‘iá»u chi?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng ôn tồn :
- Lá»i gã tuổi trẻ nói khiến ta nghÄ© ra ngay má»™t Ä‘iá»u. Chốn võ lâm vốn nhiá»u hung hiểm, tâm địa khôn lÆ°á»ng. Hiện nay há» Ä‘iá»u đổ xô Ä‘i tìm hai món nà y, nếu há» hay biết bá»n Ä‘iệt nhi Ä‘ang cất giữ, tất hỠđâu toạ thủ bà ng quang? Vạn nhất hỠđón Ä‘Æ°á»ng ra tay cÆ°á»›p Ä‘oạt, liệu sức gái nhÆ° bá»n Ä‘iệt nhi đối phó thế nà o cho lại? Chúng ta đã hao tổn lắm tâm cÆ¡ má»›i thà nh công được nhÆ° bây giá», chẳng lẽ lại để há» giá»±t mất Ä‘i? Bá»n Ä‘iệt nhi trẻ dại, ta là ngÆ°á»i lá»›n, có bổn pháºn phải chu toà n cho, kẻo xảy ra chuyện đáng tiếc, ta còn mặt mÅ©i nà o thấy mặt mẫu thân ngÆ°Æ¡i? Hãy để ta bảo vệ cho má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng.
DÆ°á»ng nhÆ° lão cố ý nói má»™t hÆ¡i dà i nhÆ° thế để vừa cầm chân hai thÆ° muá»™i VÆ°u thị, vừa ngấm ngầm chuẩn bị má»™t cái gì đó.
Bạch Y Khách liá»n phụ hoạ :
- Äúng! TÃnh chu đáo nhÆ° thế má»›i đúng là tình thân cáºu cháu!
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm tÆ°Æ¡i cÆ°á»i đáp :
- Äa tạ hảo ý của cữu cữu! NhÆ°ng ... xin khá»i báºn đến đại giá của cữu cữu. Bá»n tiểu Ä‘iệt tuy võ công chẳng cao cÆ°á»ng gì, song vá» bản lãnh dùng Ä‘á»™c vốn được mẫu thân của tiểu Ä‘iệt chân truyá»n nên cÅ©ng đủ sức bảo vệ thân. Ngoà i cữu cữu ra, có lẽ ngÆ°á»i trong giang hồ chẳng có ai dám đến gần bá»n tiểu Ä‘iệt đâu.
Nà ng háy mắt ra hiệu cho cô em khẽ bảo :
- Chúng ta đi thôi!
Và láºp tức thÆ° muá»™i hai nà ng đồng cất bÆ°á»›c.
Bá»—ng nghe ÄÆ°á»ng Äại Bằng cất tiếng nhu hoà :
- Bá»n Ä‘iệt nhi còn nhá», chÆ°a biết bao nhiêu sá»± Ä‘á»i. Cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Ta nhất thiết phải há»™ tống bá»n Ä‘iệt nhi má»›i được. Nà o, lên Ä‘Æ°á»ng!
Dứt lá»i, lão xoay tay kéo sụp thêm và nh nói và vẫy vẫy bá»n thÆ° muá»™i VÆ°u thị Ä‘ang đứng đằng xa hằng hai trượng ra vẻ thúc giục.
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm nhÃu đôi mà y ngà i, chăm chú ngó ra phÃa sau lÆ°ng ÄÆ°á»ng Äại Bằng, bất giác lá»™ rõ nét mừng rỡ kêu lên :
- A ha! Hay quá! Khá»i nhá»c sức cữu cữu, đã có thân mẫu bá»n tiểu Ä‘iệt đến kìa!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng quay đầu lại nhìn đằng sau, chẳng thấy bóng dáng má»™t ai cả liá»n hiểu ra, chuyển hồi đầu lại ngay.
Vưu Hương Cầm thư muội đã nhanh như hai lằn chớp lướt đi khá xa rồi.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng “hừ†má»™t tiếng tợ giá băng và quát to :
- Con nha đầu dám lá»›n máºt đánh lừa cả ta!...
Lồng trong tiếng quát, lão vung tả thủ ném tới một cái.
Thá»±c ra, không ai trông thấy lão đã ném ra váºt gì cả.
Nếu là ám khÃ, sao không thấy món ám khà ấy? Nếu lão phóng chưởng táºp kÃch, sao chẳng nghe chưởng phong khua Ä‘á»™ng?
Ấy váºy mà , liá»n lúc đó, hai thÆ° muá»™i VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm bá»—ng nhÆ° gặp rắn Ä‘á»™c chắn lối, đồng báºt tiếng la hoảng, Ä‘á»u láºp tức thâu hồi thân pháp, dừng phắt lại và hấp tấp nhảy lui, rồi rÃu rÃt thụt lùi... thụt lùi mãi... trở vá» chá»— cÅ©, gần trÆ°á»›c mặt ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Kim Thiếu Thu với Cát Nguyên trố mắt kinh dị theo dõi diễn biến.
Bạch Y Khách cÅ©ng không khá»i biến sắc, buá»™t miệng khe khẽ :
- Ãi chà ! Dùng Ä‘á»™c ghê gá»›m tháºt!
Cát Nguyên liá»n há»i :
- Lão vừa phóng độc đấy ư? Chất độc gì thế?
Bạch Y Khách nói :
- Là thứ tối Ä‘á»™c trong các chất Ä‘á»™c! Chỉ ngÆ°á»i dùng Ä‘á»™c chuyên môn, đến trình Ä‘á»™ siêu đẳng má»›i biết cách sá» dụng. Bá»n chúng ta Ä‘á»u Ä‘ang bị trúng phải chất Ä‘á»™c ấy của lão, gá»i là “Vô ảnh chi Ä‘á»™câ€.
Kim Thiếu Thu run giá»ng :
- Trúng “Vô ảnh chi độc†có thể giải cứu được không?
Bạch Y Khách đáp :
- Có thể được, nhÆ°ng chỉ do chÃnh ngÆ°á»i sá» dụng nó cho thuốc giải mà thôi.
Kim Thiếu Thu cà ng hoang mang :
- Nếu lão không cho giải dược thì bá»n ta vÄ©nh viá»…n đứng đây hoà i sao?
Bạch Y Khách gáºt đầu :
- Chắc là váºy!
Kim Thiếu Thu tái hẳn mặt, thốt nhiên chẳng nói nên lá»i nữa.
Bạch Y Khách thản nhiên nói tiếp :
- Nhưng ta tin rằng lão sẽ giải độc cho ta!
Kim Thiếu Thu ngạc nhiên há»i :
- Sao các hạ biết?
Bạch Y Khách hững hỠđáp :
- Cứ thủng thẳng chỠxem sẽ thấy...
Trong khi ấy, VÆ°u thị thÆ° muá»™i đã nhÆ° hai con chuá»™t Æ°á»›t, đứng khúm núm thất thần trÆ°á»›c móng vuốt con đại bằng ly miêu ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Bao nhiêu vẻ kiá»u mỵ, tinh quái ở hai nà ng Ä‘á»u biến đâu mất hết. Mặt hoa, da phấn, môi hồng Ä‘ang tÃm ngắt.
Vưu Hương Cầm lắp bắp :
- Cữu cữu, xin...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng hằn há»c nạt ngang :
- Câm Ä‘i! Äừng kêu ta bằng cữu cữu nữa! Bá»n mi có coi ta ra gì đâu!
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm ráng cÆ°á»i nhăn nhó :
- Cữu cữu!... Äiệt nhi chỉ rắn mắt nên trêu đùa cữu cữu má»™t chút váºy mà , chá»› tháºt tình đâu dám...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại cháºn há»ng, ngắt lá»i :
- Äừng lẻo mép! Bá»n mi đã ngang nhiên phủi sạch tình cáºu cháu thì ta cÅ©ng chẳng cần xem bá»n mi là ngÆ°á»i ruá»™t thịt là m quái gì nữa. Lấy hai món đó giao ta, mau!
Vưu Hương Cầm cố là m vẻ nũng nịu :
- Cữu cữu là m nghiêm tháºt tà i! Cữu cữu nói giỡn mà tiểu Ä‘iệt tưởng nhÆ° tháºt.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- Ai giỡn vá»›i mi? Mau Ä‘Æ°a đây! Ta mất bao công lao đâu phải để là m má»i cho bá»n mi?
Lão xuất chiêu, tả thủ đã chụp dÃnh cổ tay VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm và kiá»m chế ngay uyển mạch nà ng.
Cháu gái đã trưởng thà nh, nõn nà xinh đẹp là thế nhÆ°ng lão chẳng buồn giữ gìn, không uý kỵ sá»± đụng chạm gì cả, cứ ngang nhiên thò hữu thủ và o ngÆ°á»i VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm mò mằn và o táºn chiếc túi nhá», kÃn đáo bên trong lá»›p áo trên ngá»±c của nà ng lấy chiếc bá»c gấm.
Äoạn lão đẩy mạnh má»™t cái khiến VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm lảo đảo bắn lùi, và VÆ°u nhị cô nÆ°Æ¡ng phải vá»™i lo đỡ cho chị khá»i té.
Bất thần lão nhún ngÆ°á»i vá»t lên không, xoay ná»a vòng, phi thân vùn vụt lÆ°á»›t Ä‘i.
Vưu Hương Cầm thở hồng hộc, mặt xám như tro tà n vì xấu hổ và tức uất.
Bạch Y Khách bá»—ng khai khẩu cÆ°á»i nói :
- Äúng là má»™t ông cáºu ruá»™t hiếm có!
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm định thần, quay lại, xạ nhãn tuyến hung dữ nhìn Bạch Y Khách, lạnh lùng há»i :
- Lão bảo là có chỗ còn cần dùng đến các hạ phải không?
Bạch Y Khách nói :
- Chuyện đó bây giá» hết thà nh vấn Ä‘á» rồi. Vấn Ä‘á» cấp bách trÆ°á»›c mắt là cô nÆ°Æ¡ng đừng cháºm trá»…, hãy lo là m cách nà o Ä‘oạt lại hai món ấy. Váºy cô nÆ°Æ¡ng còn chá» gì nữa mà chÆ°a cấp bách trở vá» Ngá»c Lâu để trình báo biến cố ngay vá»›i quà từ mẫu, hầu kịp thá»i có biện pháp đối phó?
Ãnh mắt sát cÆ¡ của VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm liá»n dịu hẳn. Nà ng xoay sang giục :
- Muội muội, chúng ta đi thôi!
Và hai thư muội bèn nhứt tỠtriển khai thân pháp như phi như vũ mất hút sau khúc quanh sơn đạo.
Nhìn theo ảnh hai nà ng, Bạch Y Khách thở phà o một hơi lẩm bẩm :
- Nguy hiểm tháºt! Suýt tý nữa thì mình mất mạng vì tay ngÆ°á»i đẹp rồi!
Kim Thiếu Thu bá»—ng lên tiếng há»i :
- Sao các hạ không bảo ÄÆ°á»ng Äại Bằng cho chúng ta thuốc giải?
Bạch Y Khách há»i lại :
- Sao thiếu chủ chẳng nhắc nhở lão một câu thỠxem?
Kim Thiếu Thu nói :
- Các hạ ăn nói khôn khéo hÆ¡n tại hạ, có nhiá»u hy vá»ng thuyết phục được lão...
Bạch Y Khách hững hỠ:
- Cái đó chÆ°a chắc! Khó mong lão chịu tốn thuốc giải cho cả bảy ngÆ°á»i. Vá»›i riêng má»™t mình tại hạ thì có thể.
Kim Thiếu Thu lắc đầu :
- Nếu bảy ngÆ°á»i không được lão giải cho thì má»™t ngÆ°á»i cÅ©ng váºy thôi. Các hạ đừng hy vá»ng vô Ãch. Tâm địa lão còn Ä‘á»™c hÆ¡n rắn rÃt. Tại hạ còn lạ gì lão?
Bạch Y Khách tỠvẻ tự tin :
- Nhưng, nhứt định lão sẽ phải đưa thuốc giải cho tại hạ.
Kim Thiếu Thu há»i :
- Vì lẽ gì lão phải chiếu cố riêng cho các hạ chứ?
Bạch Y Khách đáp :
- Tá»± nhiên phải có lý do. Tại hạ không hy vá»ng hão đâu!
Cát Nguyên cÆ°á»i khẩy, xen và o :
- Äáng tiếc là ÄÆ°á»ng Äại Bằng đã bá» Ä‘i rồi! E rằng các hạ không hy vá»ng hão huyá»n mà là ... chiêm bao mặt trá»i má»c vá» phÃa tây.
Bạch Y Khách nói :
- Tại hạ biết chắc lão sẽ trở lại, nhất định trở lại.
Cát Nguyên nghe giá»ng nói chắc nịch của Bạch Y Khách không khá»i lấy là m lạ, há»i :
- Bằng và o cái gì mà các hạ nói váºy? Lão còn trở lại là m chi nữa?
Bạch Y Khách cÆ°á»i :
- Bằng và o sá»± tháºt!... Còn việc lão trở lại để là m gì thì các hạ hãy chá» tá»›ilúc đó tất biết.
Thình lình Bạch Y Khách phóng tầm mắt vá» phÃa xa xa, nói má»™t mình :
- Chà ! Äúng là đã trở lại kia rồi! Trở lại sá»›m hÆ¡n ta dá»± liệu. Äã biết mà ... nhất định phải trở lại!...
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
06-08-2008, 09:16 PM
|
![nguoidoi123's Avatar](customavatars/avatar1432_1.gif) |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 18 : Ná»a hoà n thuốc giải
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Cả Kim Thiếu Thu lẫn Cát Nguyên và bốn tên hắc y đại hán Ä‘á»u giÆ°Æ¡ng to mắt, dõi trông theo hÆ°á»›ng của Bạch Y Khách Ä‘ang nhìn.
NhÆ°ng... chỉ là má»™t khoảng trống mênh mông, xa tÃt, vắng lặng, tuyệt chẳng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i!
Kim Thiếu Thu không nhịn được, vá»t miệng há»i :
- Các hạ nói ai trở lại? Äâu?
Bạch Y Khách bảo :
- Thiếu chủ ngó kỹ lại xem!
Cố váºn mục lá»±c nhìn lần nữa, Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên má»›i thấy, quả nhiên Ä‘ang có má»™t bóng ngÆ°á»i vùn vụt lao lại, thoáng mắt đã đến đầu rặng dÆ°Æ¡ng liá»…u.
Bóng ngÆ°á»i ấy vá»t lên ngá»n liá»…u, chuyển nhãn quan sát chung quanh má»™t lượt, rồi lại tiếp tục lÆ°á»›t tá»›i, hiển nhiên là ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng đáp xuống ngay trÆ°á»›c mặt Bạch Y Khách.
Từ sau và nh nón rộng sùm sụp tia ra hai luồng nhãn tuyến xoáy và o mặt Bạch Y Khách.
Lão cứ đứng bất Ä‘á»™ng mà nhìn nhÆ° váºy, chẳng nói chẳng rằng, thái Ä‘á»™ cá»±c kỳ khủng bố.
Bạch Y Khách vẫn thản nhiên, trên môi thoáng hiện nét nhÆ° cÆ°á»i mà không phải cÆ°á»i, cÅ©ng nhìn trả lại ÄÆ°á»ng Äại Bằng và cÅ©ng chẳng nói chẳng rằng.
Má»™t cháºp khá lâu, ÄÆ°á»ng Äại Bằng bá»—ng mở miệng :
- Váºt ấy đâu?
Bạch Y Khách há»i lại :
- Váºt gì?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng trầm giá»ng :
- Äừng giả vá»! Còn thiếu má»™t món! Äịa đồ đâu?
Bạch Y Khách chÆ°ng há»ng :
- Ủa! Vừa rồi các hạ đã chẳng Ä‘oạt trong túi của cô cháu gái yêu quà là gì? Kim thiếu chủ và đại tổng quản của “Vân Má»™ng thế gia†đá»u mục kÃch rõ rà ng nhÆ° thế, các hạ còn há»i tại hạ chi nữa?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- Há» mục kÃch ta lấy chiếc túi gấm Ä‘em Ä‘i, nhÆ°ng không ngá» ngÆ°Æ¡i đã lấy bá»›t Ä‘i má»™t món trong túi gấm ấy từ trÆ°á»›c rồi.
Bạch Y Khách liá»n mắng át :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng! Äừng ngáºm máu phun ngÆ°á»i!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng xỉa tả thủ chụp và o huyệt Kiên Tỉnh trên vai hữu Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách bá»—ng cÆ°á»i gằn :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng, tuyệt đối lão không dám là m gì ta đâu!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng “hừ†má»™t tiếng băng giá nói :
- NgÆ°á»i khác sợ Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh lão Æ°ng khuyển ấy chứ ta không sợ đâu!
Bạch Y Khách đáp lại :
- NgÆ°á»i khác không biết bức địa đồ cất giấu ở đâu chứ ta biết!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng cáºt vấn :
- Ngươi đem giấu bức địa đồ ấy đâu rồi?
Bạch Y Khách bảo :
- Buông tay lão ra! Chớ có là m rách áo ta!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại xạ hai luồng nhãn tuyến đầy sát khÃ, từ sau và nh nón sùm sụp ngó Bạch Y Khách và lặng thinh đầy Ä‘e doạ.
Bạch Y Khách há»i :
- Lão có nghe ta bảo gì không?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng vẫn không nói năng, chẳng nhúch nhÃch.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Ta nhắc lại, lão buông tay ra, chá»› có là m dÆ¡ bẩn, sá»n rách vai áo của ta, nghe rõ chÆ°a?
Nếu không, lão đừng trách sao ta không biết Ä‘iá»u đấy.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng vẫn bất đáp ứng.
Bạch Y Khách há» hững ngẩng mặt nhìn lên trá»i, nét cÆ°á»i thách thức cà ng hiện rõ trên môi.
Lặng trang. Căng thẳng!
Bất chợt, hai luồng nhãn tuyến khủng bố tắt phụt sau và nh nón sùm sụp và tá»± dÆ°ng ÄÆ°á»ng Äại Bằng buông lá»ng ngÅ© chỉ ra, thù tay vá», thúc giục :
- Giấu ở đâu? Nói tháºt Ä‘i!
Bạch Y Khách bĩu môi :
- Bộ lão tưởng ta chịu nói cho lão biết ư?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng thịnh ná»™ gầm lên và lại phóng tả thủ bấu và o vai Bạch Y Khách vừa nghiến răng rÃt há»i :
- Ngươi tưởng ta không dám động thủ chăng?
Bạch Y Khách thản nhiên :
- Dám hay không lão hãy tá»± há»i lấy!
Lại cÆ°á»i gằn má»™t tiếng, y nói tiếp :
- Chả trách cả Ä‘á»i lão chẳng là m nên được trò trống gì đáng kể cả! Hừ, con ngÆ°á»i gì mà chỉ biết có má»—i chút là hầm hầm hừ hừ Ä‘á»™ng thủ Ä‘á»™ng cÆ°á»›c mà thôi!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- Không cho ngươi nếm mùi đau khổ, mi chưa biết sợ!...
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt, nói má»™t hÆ¡i dà i :
- Ta đã từng hợp lá»±c sÆ° phụ ta giải quyết nhiá»u vụ án, thẩm vấn qua không Ãt phạm nhân đủ loại, đủ hạng. Có thứ phạm nhân yếu bóng vÃa, chỉ doạ sÆ¡ thôi đã sợ; có hạng phạm nhân phải dùng đến cá»±c hình ká»m kẹp, khảo trao thì má»›i chịu cung khai; nhÆ°ng cÅ©ng có hạng chẳng thể Ä‘e doạ, cà ng không thể dùng cá»±c hình, vì chỉ có vô Ãch mà thôi. Vá»›i loại nà y phải khéo đối xá» nhẹ nhà ng, tá» tế thì má»›i mong thu tháºp được những Ä‘iá»u xác thá»±c. Lắm khi, còn phải thÆ°Æ¡ng thảo vá»›i há», Ä‘Æ°a ra những Ä‘iá»u kiện trao đổi nữa má»›i được há» hợp tác. ThÆ°á»ng thì cách hoà nhã nhÆ° thế vẫn hiệu quả hÆ¡n hết, vừa được việc nhÆ° mong muốn, vừa giữ được công đức nhân đạo. NhÆ° thế há chẳng vui vẻ hÆ¡n sao?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng không biết vì lẽ gì lại yên lặng lắng nghe. NhÆ°ng rốt lại, lão bá»—ng gặng há»i :
- NgÆ°Æ¡i tưởng ta phải bắt chÆ°á»›c sÆ° đồ bá»n ngÆ°Æ¡i mà hoà hoãn thÆ°Æ¡ng thảo vá»›i ngÆ°Æ¡i Æ°?
Bạch Y Khách thản nhiên đáp :
- Cái đó thì còn tuỳ hạng ngÆ°á»i. Lão thÃch thế nà o mặc kệ lão. Äây chỉ là ta nói vá» lối tốt đẹp của sÆ° phụ ta mà ta há»c được, thế thôi. Cố nhiên, lão là m sao sánh vá»›i sÆ° phụ ta được.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại há»i :
- Theo kiểu ngươi nói là ngụ ý muốn ta thương thảo với ngươi, nếu ta muốn lấy bức địa đồ ấy, phải không?
Bạch Y Khách khẽ gáºt đầu :
- Phải rồi. Ta chỉ muốn sá»± việc Ä‘i đến chá»— tốt đẹp, nên má»›i gợi cho lão ấy, còn nhÆ° lão có thức thá»i vụ mà là m theo hay không là tuỳ ở lão, ta chẳng mà ng.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng trầm mặc má»™t lúc, bá»—ng há»i thêm :
- Ngươi muốn ta thương thảo với ngươi như thế nà o?
Bạch Y Khách đáp :
- à muốn hiện tại của lão là lấy cho được bức địa đồ, còn Ä‘iá»u cần thiết của ta lúc nà y là cái gì, tưởng khá»i nói ra, lão cÅ©ng đủ thông minh Ä‘oán biết mà !
ÄÆ°á»ng Äại Bằng há»i :
- Thuốc giải độc?
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng! Lão hiểu nhÆ° váºy là tốt, là còn hy vá»ng rủ ta cùng Ä‘i tìm chá»— cất giấu món ấy...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng gáºt đầu má»™t cái, và nh nón cà ng sụp xuống sâu hÆ¡n, nói :
- Äược! Ta chẳng tiếc là m gì má»™t chút giải dược cho ngÆ°Æ¡i, miá»…n là ...
Bạch Y Khách ngắt lá»i :
- Miễn là lão đừng xảo trá lừa gạt ta thì ta cũng chẳng tiếc là m gì một chút đáp ứng cho lão.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng hăm hở há»i ngay :
- Chỗ cất giấu bức địa đồ là địa phương nà o?
Bạch Y Khách há»i lại :
- Thuốc giải độc của lão ra sao? Là thuốc hoà n hay thuốc tán?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng thình lình đổi thái Ä‘á»™, lạnh nhÆ° băng nói :
- Äừng hòng! NgÆ°Æ¡i phải tá»± hiểu lấy thân pháºn cá nằm trên thá»›t! NgÆ°Æ¡i đừng quên là đang nằm gá»n trong tay ta.
Bạch Y Khách lại há»i :
- Lão tin là ta biết chỗ cất giấu bức địa đồ ấy không? Theo lão nghĩ thì giữa bức địa đồ ấy với một chút giải dược cái nà o giá trị hơn?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng không khá»i chÆ°ng há»ng má»™t hồi. Tuy nhiên lão bá»—ng “hừ†má»™t tiếng nói :
- Ta không tin là ngươi đủ gan chịu nổi trong bà n tay thép của ta. Ta biết chắc là ta có cách bắt buộc ngươi phải cung khai.
Lá»i chÆ°a dứt, lão lại kiá»m chế huyệt kiên tÄ©nh của Bạch Y Khách và lần nà y, lão mạnh tay tháºt.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Rồi lão sẽ thấy rõ, chỉ là m bẩn, là m rách áo ta là cùng!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng cÅ©ng cÆ°á»i gằn, đồng thá»i ngÅ© chỉ lão siết lại, ngấm ngầm váºn kình lá»±c, từ từ xung nháºp huyệt đạo Bạch Y Khách.
Phà m là ngÆ°á»i luyện võ, ai cÅ©ng biết má»™t khi bị ngÅ© chỉ của đối phÆ°Æ¡ng bấu và o yếu huyệt kiên tÄ©nh thì mùi vị tháºt là đau khổ, đến dở sống dở chết chứ chẳng phải tầm thÆ°á»ng.
Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên xem tình trạng trứơc mắt mà tá»± dÆ°ng nhăn mặt, không khá»i rợn ngÆ°á»i lo thay cho Bạch Y Khách.
NhÆ°ng Bạch Y Khách vẫn thản nhiên nhÆ° không, sắc diện chẳng chút biến đổi, nụ cÆ°á»i vẫn tiếp tục nở trên môi.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng “hừ†giá»ng mÅ©i, lại gia tăng ba phần lá»±c đạo.
Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên vừa thót ruá»™t, tưởng chừng nhÆ° kiên tÄ©nh huyệt của mình Ä‘au nhói, vừa ngấm ngầm lấy là m kỳ trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ dá»ng dÆ°ng không lá»™ chút gì là đau Ä‘á»›n của Bạch Y Khách.
Mà quả nhiên váºy, Bạch Y Khách vẫn mỉm cÆ°á»i, lại Ä‘Æ°a ánh mắt an tÆ°á»ng, lÆ¡ đãng nhìn mây bay.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng Ä‘á»™t nhiên ná»›i lá»ng chỉ đạo, thu giảm kình lá»±c thốt :
- Chúng ta một tay giao địa đồ, một tay giao thuốc giải!
Bạch Y Khách là m như chẳng nghe gì hết.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nhắc lại :
- Ngươi giao địa đồ cho ta, ta giao thuốc giải cho ngươi, song phương cùng trao đổi một lượt!
Bạch Y Khách gáºt đầu nói :
- Ta cÅ©ng vừa nghÄ© ra nhÆ° váºy. Äược rồi, ta sẽ dẫn lão đến chá»— cất giấu địa đồ, nếu ta phục sức, Ä‘i đứng bình thÆ°á»ng trở lại.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng xoay cổ tay phải, Ä‘Æ°a bà n tay lên xòe ra, trong lòng bà n tay lão lấp lánh má»™t hoà n thuốc sắc Ä‘á» bóng loáng bằng há»™t bắp.
Lão chuyển Ä‘á»™ng bà n tay má»™t cái, hoà n thuốc đỠđã nằm gá»n giữa hai ngón tay và lão bá»—ng bấm hoà n thuốc bể là m đôi nói :
- Ta cho ngÆ°Æ¡i uống má»™t ná»a liá»u giải dược, cho ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘i đứng được mà cùng lên Ä‘Æ°á»ng vá»›i ta, chỠđến nÆ¡i cất giấu địa đồ, lấy được rồi, bấy giá» ta lại sẽ cho ngÆ°Æ¡i má»™t ná»a hoà n thuốc còn lại.
Bạch Y Khách cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Ãi chà ! Thế là lão săn sóc ta hÆ¡i kỹ đấy! Äáng tiếc, hiện giá», dù ta muốn cất tay lên để lấy thuốc uống cÅ©ng chẳng cá» Ä‘á»™ng được.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng bảo :
- Nói Ãt Ãt má»™t chút có được không! Há miệng ra mau!
Bạch Y Khách đáp :
- Äược rồi, ta nghe theo lão đây.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lấy từ trong túi áo ra má»™t chiếc bình ngá»c nhá», cất bá»›t ná»a hoà n thuốc trên tay mình và o bình.
Bạch Y Khách Ä‘ang há miệng. Lão bèn búng ná»a hoà n thuốc Ä‘á» bay vèo và o cho Bạch Y Khách nuốt Ä‘i.
Nuốt xong ná»a hoà n thuốc giải rồi, Bạch Y Khách lắc đầu nói :
- Lão quả đúng là má»™t thứ ngÆ°á»i gian hoạt đáng nể! Ta phục lão lắm!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng đáp :
- Äối phó vá»›i đồ đệ của lão Æ°ng khuyển ta không thể không cẩn tháºn thủ phần chắc.
Bạch Y Khách thở dà i :
- Ta tháºt không xứng là đồ đệ của sÆ° phụ ta. Nếu đổi lại là lão nhân gia trong trÆ°á»ng hợp nà y, nhất định lão nhân gia chẳng lá»t và o chá»— phục kÃch, để cho ngÆ°á»i ta nắm trong tay...
Ngừng lại má»™t chút, y há»i :
- Ta phải đợi bao lâu mới cỠđộng được?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng đáp :
- Một khắc.
Bạch Y Khách cÆ°á»i :
- Äược rồi! Hãy đợi má»™t khắc xem sao cái đã, rồi sẽ tÃnh thêm.
Nói xong, bèn nhắm mắt lại, chẳng lên tiếng nữa.
Kim Thiếu Thu Ä‘á»™t nhiên mở lá»i tháºt má»m má»ng :
- ÄÆ°á»ng tiá»n bối! “Vân Má»™ng thế gia†vá»›i “Tứ Xuyên†ÄÆ°á»ng gia mặc dầu không có sá»± vãng lai, nhÆ°ng bấy lâu nay cÅ©ng chÆ°a từng xảy chuyện hiá»m khÃch gì, vẫn giữ gìn câu “nÆ°á»›c sông không phạm nÆ°á»›c giếngâ€...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạt lẽo há»i :
- Bá»n ngÆ°Æ¡i lại muốn thuốc giải chăng?
Kim Thiếu Thu đáp :
- Xin ÄÆ°á»ng tiá»n bối “giÆ¡ cao đánh khẽâ€.
Bạch Y Khách vẫn nhắm mắt, nhÆ°ng báºt cÆ°á»i há»i xen và o :
- Kim thiếu chủ của “Vân Má»™ng thế gia†sao bây giá» cÅ©ng biến thà nh ngá»t ngà o, khiêm cung quá nhỉ?
GÆ°Æ¡ng mặt trắng trẻo của Kim Thiếu Thu bá»—ng bừng Ä‘á».
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lên tiếng :
- Ta cÅ©ng có thể cho ngÆ°Æ¡i thuốc giải, chứ không hẳn là không cho, nhÆ°ng... vá»›i má»™t Ä‘iá»u kiện.
Kim Thiếu Thu mau mắn há»i :
- Äiá»u kiện chi, xin ÄÆ°á»ng tiá»n bối chỉ giáo?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- Vá»›i Ä‘iá»u kiện là “Vân Má»™ng thế gia†từ nay không nhúng tay và o vụ nà y nữa.
Bạch Y Khách lại xen lá»i :
- Phải! Cái đó kêu bằng trông xa thấy rá»™ng, cứ mà i giÅ©a lần lần, tỉa bá»›t được kẻ cÆ°á»ng địch nà o, đỡ lo kẻ ấy. “Vân Má»™ng thế gia†quả đáng ngại tháºt, há» mà tá»± nguyện đứng ngoà i thì đỡ ngại Ä‘i nhiá»u lắm!
Kim Thiếu Thu quát nạt :
- NgÆ°Æ¡i đừng có hòng khiêu khÃch, ly gián...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng ngắt ngang :
- Hãy để y nói. NgÆ°Æ¡i có quyá»n gì mà nạt ná»™ ngÆ°á»i ta?
Ngừng lại, hắng giá»ng má»™t cái, lão lại há»i tiếp :
- Sao? Kim Thiếu Thu, ngÆ°Æ¡i có nghe rõ Ä‘iá»u kiện ta vừa nói đó không?
Kim Thiếu Thu chẳng đặng đừng, phải miá»…n cưỡng trả lá»i :
- Thưa, có nghe ạ.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng há»i :
- Thế ngươi có bằng lòng đáp ứng không?
Kim Thiếu Thu lấp loáng mục quang, trong trà nhÆ° đã có sẵn ý liá»n trả lá»i :
- ThÆ°a tiá»n bối, Ä‘iá»u ấy tại hạ xin bằng lòng. Thá»±c ra, “Vân Má»™ng thế gia†cÅ©ng chẳng tha thiết vá»›i vụ nà y mấy...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng cÆ°á»i lạt :
- Thế là tốt! Ta nói thế là có lá»i giao kết trÆ°á»›c, để sau nà y khá»i đụng chạm nhau, thế thôi, chá»› ta cÅ©ng chả sợ gì ngÆ°Æ¡i. Kể cả ngÆ°Æ¡i có nuốt lá»i hứa mà là m cà ng Ä‘i nữa, bất quá là tá»± tìm cái chết vì “Vô ảnh chi Ä‘á»™c†của ta mà thôi.
Kim Thiếu Thu rạng nét mừng rỡ, nói phụ hoạ :
- Vâng, tiá»n bối nói đúng lắm! Tại hạ hiểu rồi, xin tiá»n bối yên tâm, tuyệt đối tại hạ không dám sai lá»i cam kết.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng tá»± đắc :
- Ta cÅ©ng liệu ngÆ°Æ¡i sẽ không dám vá»ng Ä‘á»™ng sau nà y. Vì lẽ, “Vân Má»™ng thế gia†của ngÆ°Æ¡i tuy cÆ¡ nghiệp đồ sá»™, võ công đã mấy Ä‘á»i tá»± láºp má»™t phÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là cao thủ tháºt đấy, nhÆ°ng vẫn không chống nổi Ä‘á»™c chất nà y của ta đâu!
Lão thò ray và o túi, lại lấy ra chiếc bình ngá»c nhá» và vắn tắt ra lệnh :
- Há mồm ra!
Chỉ chá» mong có váºy, Kim Thiếu Thu lẹ là ng há miệng, bá»n Cát Nguyên vá»›i bốn hắc y đại hán cÅ©ng tá»± Ä‘á»™ng há miệng theo, tất cả Ä‘á»u há tháºt to.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nghiêng bình ngá»c, trút ra sáu hoà n thuốc giải, lần lượt búng và o từng miệng bá»n Kim Thiếu Thu. Rồi lão ung dung cất bình ngá»c và o túi nói :
- Hai khắc sau, “vô ảnh cho độc†sẽ tiêu giải, các ngươi chỠmột lút nhé!
Kim Thiếu Thu đầy tin tưởng đáp liá»n miệng :
- Äa tạ ÄÆ°á»ng tiá»n bối! Äa tạ ÄÆ°á»ng tiá»n bối!
Bạch Y Khách Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i thà nh tiếng nói :
- Kim thiếu chủ của “Vân Má»™ng thế gia†mà lại má»™t niá»m lá»… Ä‘á»™ nhÆ° thế quã là chuyện lạ trong chốn võ lâm tại hạ má»›i mục kÃch đầy là lần đầu, mà ... e rằng cÅ©ng là lần cuối cùng!
Kim Thiếu Thu biến sắc, không thốt nên lá»i.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng liá»n ngó Bạch Y Khách, lạnh lùng nhắc :
- Một khắc đã qua, ngươi có thể cỠđộng rồi đó.
Bạch Y Khách gáºt đầu :
- Tại hạ biết rồi. Có Ä‘iá»u là bây giá» tại hạ vẫn chÆ°a thể dẫn lão đến chá»— cất giấu địa đồ được.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng há»i mau :
- Vì lẽ gì?
Bạch Y Khách đáp :
- Tại hạ muốn chỠđợi má»™t lúc nữa, để xem phân ná»a hoà n thuốc giải của lão còn có phát tác nguy hại gì khác ngoà i công hiệu tiêu giải “Vô ảnh chi Ä‘á»™c†chăng.
Kim Thiếu Thu nghe qua lại động dung biến sắc lần nữa.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nói :
- Ngươi cứ yên tâm hẳn đi. Nếu ta có muốn hạ sát ngươi thì ta đã chẳng cho ngươi uống thuốc giải.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt đáp :
- Sở dÄ© lão cho ta ná»a hoà n thuốc giải chẳng qua là lão vì lão chá»› đâu phải vì ta. Nếu không có thuốc giải, cố nhiên ta Ä‘i chẳng được, mà lão thì lại cần đến chá»— cất giấu bức địa đồ, nhÆ° thế chẳng lẽ lão cõng ta Ä‘i? Äấy, lòng dạ lão là thế đó, chá»› có tá» tế hiá»n là nh gì.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp :
- Ta biết, hiện tại lão tuyệt đối không tÃnh hạ sát ta. NhÆ°ng đến khi lấy được địa đồ rồi lão lại cần giết ta. ChÃnh vì váºy, lão chỉ cần cho ta uống ná»a hoà n thuốc giải để sá» dụng ta ngay cái đã, rồi tá»›i lúc ấy, tá»± nhiên thuốc sẽ phát tác, lão khá»i mất công Ä‘á»™ng thủ ta cÅ©ng mất mạng.
Kim Thiếu Thu tròn xoe mắt, trán mướt mồ hôi.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nói :
- NgÆ°Æ¡i đừng lấy dạ tiểu nhân Ä‘o lòng quân tá».
Bạch Y Khách lắc đầu :
- Thà nh ngữ ấy không thể áp dụng ở đây được. Mà vá»›i lão, con ngÆ°á»i của “Tứ Xuyên†ÄÆ°á»ng gia ta không thể không gia tâm hữu ý cảnh giác Ä‘á» phòng. Váºy, nhÆ° đã nói, ta cần ở lại đây má»™t lúc nữa, rồi dẫn lão Ä‘i hay không sẽ tÃnh.
Dứt lá»i, y lại nhắm mắt.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng liá»n xuất thủ chụp lên huyệt Kiên Tỉnh của Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt há»i :
- Vừa rồi ta đã chẳng sợ, bây giỠhá lại sợ sao?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- NgÆ°Æ¡i mà chá»c giáºn ta thì ta giết phăng ngÆ°Æ¡i Ä‘i, không cần bức địa đồ nữa đâu!
Bạch Y Khách há»i gặng :
- Tháºt không?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng bá»—ng buông tay, từ từ lùi lại hai bÆ°á»›c ngắn, không nói gì hết.
NhÆ°ng, chẳng nhẫn nại được, lão lại há»i :
- Ngươi muốn đợi bao lâu nữa?
Bạch Y Khách trả lá»i :
- Tá»›i chừng nà o ta nháºn thấy Ä‘i được, tá»± khắc ta sẽ Ä‘i.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng tức cÆ¡ hồ... muốn ăn tÆ°Æ¡i nuốt sống hắn mà chẳng là m sao hÆ¡n được.
Bạch Y Khách trả lá»i nhÆ° thế rồi liá»n nhắm mắt trở lại nhÆ° cÅ©, không buồn biết tá»›i lão nữa.
Sau má»™t thá»i gian khá lâu, Kim Thiếu Thu bá»—ng bắt đầu cá» Ä‘á»™ng được.
Tiếp đó đến Cát Nguyên và bốn hắc y đại hán cũng phục hồi khà lực Kim Thiếu Thu vươn vai, múa tay, cất chân lung tung một hồi để xem có vướng mắt trở ngại chỗ nà o không.
Cát Nguyên vá»›i bốn hắc y đại hán cÅ©ng bắt chÆ°á»›c chủ là m y nhÆ° váºy.
Äúng ra là há» có dụng ý khác: muốn kéo dà i thì giá» ra, chÆ°a chịu rá»i bá» Ä‘i vá»™i.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng há»i :
- Kim Thiếu Thu! Ngươi cũng định là m theo gã tuổi trẻ nà y, muốn chỠđợi một lúc xem sao phải không?
Kim Thiếu Thu tÆ°Æ¡i cÆ°á»i lẹ miệng đáp :
- ThÆ°a không phải đâu ạ! Xin tiá»n bối chá»› ngá»™ nháºn. Bá»n tại hạ chẳng dám có ý hoà i nghi chút nà o vá» công hiệu nhÆ° thần của thuốc giải đâu ạ. Tại hạ sắp Ä‘i, vâng, tại hạ sắp Ä‘i đây ạ...
ÄÆ°á»ng Äại Bằng “hừ†má»™t tiếng, không nói gì.
Kim Thiếu Thu bèn dẫn bá»n Cát Nguyên cùng trổ thuáºt phi hà nh, rá»i khá»i Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng....
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
06-08-2008, 09:18 PM
|
![nguoidoi123's Avatar](customavatars/avatar1432_1.gif) |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 19 : TrÃ...
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Bạch Y Khách chợt thở phà o, mở bừng mắt ra nói :
- Ta chỠđợi vô Ãch rồi!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lấy là m lạ há»i :
- Ngươi nói gì?
Bạch Y Khách thở dà i :
- Ta cố ý đợi bá»n Kim Thiếu Thu, sau khi được giải Ä‘á»™c rồi sẽ trở mặt, bất thần táºp kÃch lão, để Ä‘oạt chìa khóa và ng và đoạt cả ta. Không ngá» há» vô dụng quá, Kim Thiếu Thu quả nhiên sợ lão tháºt!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng chÆ°ng há»ng :
- A... thì ra là nhÆ° thế! NgÆ°Æ¡i lợi hại tháºt! Quả không hổ là đồ đệ của lão Æ°ng khuyển!
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- NhÆ°ng bây giá» tình thế vẫn còn có lợi cho lão nhÆ° thÆ°á»ng, bá»n Kim Thiếu Thu đã bá» Ä‘i tháºt rồi.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng không nhịn được lại há»i :
- Vì lẽ gì ngÆ°Æ¡i lại hi vá»ng lá»t và o tay Kim Thiếu Thu? NhÆ° thế có khác gì nằm trong tay ta?
Bạch Y Khách lắc đầu :
- Nếu tình trạng giống nhau thì ta đã chẳng mất công gà i và o cái thế chỠđợi nhÆ° vừa rồi là m gì. Kim Thiếu Thu kém lão xa, nhất là vá» cÆ¡ trÃ. Äối phó vá»›i lão rất khó, nhÆ°ng nếu lá»t và o tay Kim Thiếu Thu, ta sẽ có nhiá»u cÆ¡ há»™i tá»± giải thoát, chẳng mấy lo ngại nhÆ° đối vá»›i lão.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lấy là m khoái chÃ, nhÆ°ng là m nhÆ° dá»ng dÆ°ng nói :
- Nhưng ngươi quên rằng ta có thuốc giải độc, còn Kim Thiếu Thu thì không có.
Bạch Y Khách tỠvẻ tự tin :
- Chỉ cần hắn có thể Ä‘oạt được ta khá»i tay lão là ta tá»± nhiên sẽ có biện pháp cho hắn bức bách lão phải Ä‘Æ°a thuốc giải ra ngay.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng cÆ°á»i lạt :
- Äáng tiếc là hắn đã từng bị má»™t phen vỡ máºt rồi, nên dù cho ăn kẹo cÅ©ng không dám ở lại vá»ng Ä‘á»™ng.
Bạch Y Khách nhún vai :
- Bởi thế mà ta má»›i nói là ta đã chỠđợi vô Ãch. Ta đã đánh giá hắn hÆ¡i cao, nà o ngá» hắn chỉ là má»™t thứ gan tép!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng bá»—ng đổi giá»ng giá băng, bức bách :
- Bây giá», ngÆ°Æ¡i hãy dẫn ta đến chá»— cất giấu bức địa đồ!
Bạch Y Khách thở dà i :
- Äà nh là váºy chá»› sao! Ta hết hi vá»ng rồi, còn ở đây là m gì nữa?
Dứt lá»i, y từ từ cất bÆ°á»›c, nhắm hÆ°á»›ng rặng dÆ°Æ¡ng liá»…u. Y Ä‘i từng bÆ°á»›c, từng bÆ°á»›c, tháºt cháºm chạp, tá»±a hồ cất bÆ°á»›c không muốn nổi váºy.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng theo sát sau lÆ°ng y, lạnh lùng thúc giục :
- Ngươi không thể đi lẹ lên một chút ư?
Bạch Y Khách há»i lại :
- Chỉ có ná»a hoà n thuốc thì giải Ä‘á»™c được bao nhiêu? Lão thừa hiểu chuyện đó hÆ¡n ai hết, còn muốn ta Ä‘i lẹ là lẹ thế nà o?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nói :
- Cái đó thì biết rồi. Nhưng ta muốn thúc ngươi đi nhanh hơn, vì xem ngươi như có ý muốn kiếm cớ hà lộng quỷ thần gì nữa đây...
Bạch Y Khách gay gắt :
- Kiếm cá»› gì? Thá» há»i ai còn tá»›i cứu ta chứ? “Tứ Xuyên†ÄÆ°á»ng gia dụng Ä‘á»™c uy chấn võ lâm thiên hạ, ai mà dám trêu và o tay lão để cứu ta?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại thêm má»™t phen mát lòng mát dạ. NhÆ°ng lão “hừ†má»™t tiếng nói :
- Biết đâu những bất ngá», ta cứ cẩn tháºn Ä‘á» phòng vẫn hÆ¡n.
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Ta đâu có bảo đừng đỠphòng.
Äã đến đầu rặng dÆ°Æ¡ng liá»…u.
Bạch Y Khách không nói gì nữa, cứ lần lần vụt và o từng gốc liá»…u mà đi tá»›i và vẫn Ä‘i tháºt cháºm.
Tuy nhiên, rặng liá»…u cÅ©ng chẳng to rá»™ng, xa xôi gì, dù cố Ä‘i cháºm báºc nà o rồi thì cÅ©ng vượt qua hết rặng dÆ°Æ¡ng liá»…u.
Bạch Y Khách thình lình đình bộ.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- Dừng lại là m gì?
Bạch Y Khách há»i :
- Äằng kia có ngÆ°á»i, lão có nghe thấy không?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng vốn uý kỵ Ä‘iểm nà y. Lão ngại có ngÆ°á»i quấy rầy lắm. Lão không muốn bị ai tranh Ä‘oạt hết, cho nên chợt nghe Bạch Y Khách nói váºy, lão không khá»i hồi há»™p, khẩn trÆ°Æ¡ng trong lòng. Lão liá»n khoa chân, lẹ là ng sấn tá»›i sát Bạch Y Khách, sẵn sà ng Ä‘á» phòng bất trắc, đồng thá»i, lão há»i :
- Là ai váºy?
Bạch Y Khách hững hỠ:
- Là m sao ta biết ai được?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng ngÆ°ng thần lắng nghe, bá»—ng cÆ°á»i gằn :
- Tại sao ta không nghe thấy Ä‘á»™ng tÄ©nh gì hết váºy?
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Có lẽ tại lão Ä‘ang bối rối tâm thần nên tai mắt kém bén nhạy Ä‘i chá»› sao không có ngÆ°á»i. Chẳng những ta nghe từ hÆ°á»›ng ấy có ngÆ°á»i mà số ngÆ°á»i lại không Ãt đâu.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng lạnh lùng :
- Ngươi đừng bà y đặt chuyện, ta không tin.
Bạch Y Khách nhún vai :
- Äấy là ta nói tháºt cho lão biết, lão tin hay không cÅ©ng chẳng nhắm gì vá»›i ta.
Vừa nói, Bạch Y Khách vừa bước hơi nhanh lên.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng “hừ†má»™t tiếng, sấn theo, tiếp tục kè sát. Thình lình lão biến hẳn sắc diện, lẹ là ng vÆ°Æ¡n tay kéo Bạch Y Khách dừng lại.
Äằng trÆ°á»›c quả nhiên có ngÆ°á»i tháºt.
Và cÅ©ng quả nhiên có đông ngÆ°á»i tháºt.
Há» dà n thà nh má»™t hà ng ngang, đúng là tÆ° thế cố ý đón Ä‘Æ°á»ng cháºn lối.
Từ tả sang hữu có: “Ngá»c Lâu song kiá»u†VÆ°u thị thÆ° muá»™i, kế đến má»™t trung niên mỹ phụ mặc áo Ä‘en; rồi tá»›i “Bệnh Tây Thi†vá»›i hai cục cÆ°ng hán tỠáo lùn kèm tả hữu; lại đến “Äại Hoà ng Phong†TÆ° Mã ThÆ°á»ng; rồi tá»›i “Bá Äao†Nam Cung Thu Lãnh!
Hiển nhiên toà n là những đệ nhứt cao thủ!
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt há»i :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng, thấy rõ rồi chứ, ta có bà y chuyện nói gạt lão không?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng chÆ°a kịp đối đáp gì thì Bạch Y Khách bá»—ng hÆ°á»›ng vá» phÃa trÆ°á»›c cất cao giá»ng nói lá»›n :
- Tại hạ đã trúng phải “Vô ảnh chi Ä‘á»™c†của ÄÆ°á»ng Äại Bằng, bất luáºn vị nà o đằng đó mà đoạt được tại hạ trong tay ÄÆ°á»ng Äại Bằng, hãy nhá»› là phải bức bách há» ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°a thuốc giải Ä‘á»™c ra, bằng không thì đừng hòng còn nhá» tại hạ dẫn đến chá»— cất giấu địa đồ “Hoà ng Kim thà nhâ€!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng và Nam Cung Thu Lãnh vẫn mặt lạnh nhÆ° tiá»n, không tá» lá»™ mảy may nét khác lạ nà o hết, cứ y nhu chẳng há» nghe thấy gì cả.
NhÆ°ng “Bệnh Tây Thi†thì rất nhạy miệng, liá»n nhoẻn cÆ°á»i há»i ngay :
- Bạch Diện thiếu niên! NgÆ°Æ¡i vốn tháºt là ai?
Bạch Y Khách nói :
- ChÆ° vị không nháºn biết tại hạ, nhÆ°ng tại hạ chẳng còn lạ gì chÆ° vị, vì gia sÆ° vốn là chá»— quen thân vá»›i chÆ° vị mà !
Bệnh Tây Thi “ủa†má»™t tiếng há»i :
- Tháºt không? SÆ° phụ của ngÆ°Æ¡i là ai?
Bạch Y Khách đáp :
- Lão nhân gia là ngÆ°á»i chốn công môn, cách đây Ãt lâu đã từng gặp gỡ chi vị tại Quan đế miếu...
Bệnh Tây Thi lại kêu “ủa†và đon đả :
- Thì ra, ngÆ°Æ¡i là đồ đệ của Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh phải không? Ãi chà chà ... Hay lắm! Hay lắm!...
TÆ° Mã ThÆ°á»ng băng lãnh xen lá»i :
- Lão Æ°ng khuyển rất cao minh kể vá» cÆ¡ trà lẫn võ công sao lại có gã đồ đệ tầm thÆ°á»ng nhÆ° thế nà y?
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i :
- Tầm thÆ°á»ng, tức là tại sao để ngÆ°á»i ta bắt được chá»› gì? á»’... con ngÆ°á»i ai khá»i có lúc thất cÆ¡, bại tráºn, lắm lúc cÅ©ng cuồng cẳng có chi là lạ! Chẳng hạn “Äại Hoà ng Phong†TÆ° Mã ThÆ°á»ng phải có lần phải bá» chạy nếu gặp hiểm nguy, nhÆ° vụ phá lủng nóc Quan Äế miếu để trốn gấp dạo ná» váºy.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng tái mặt, chá»›p Ä‘á»™ng thân hình chá»±c Ä‘á»™ng thủ.
Nam Cung Thu Lãnh vội đưa tay ngăn lại :
- Hãy khoan!
Bạch Y Khách lại oang oang :
- Äừng có vá»™i! Các hạ mà lao lại trÆ°á»›c là chết trÆ°á»›c. Chá»› có trêu và o bản lãnh dùng Ä‘á»™c thần sầu quá»· khốc của “Tứ Xuyên†ÄÆ°á»ng gia.
Hắc y mỹ phụ đứng gần Vưu thị thư muội bỗng lên tiếng chua chát :
- Chá»› gá»i y là ngÆ°á»i của ÄÆ°á»ng gia “Tứ Xuyên†nữa, y không xứng đáng!
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Không xứng đáng vì đã á»· là m cà ng, ngang nhiên Ä‘oạt món ná» váºt kia trong tay, trong mình của cháu gái phải không? Kể ra y hÆ¡i lá»— mãng tháºt!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng trầm giá»ng :
- Ngươi câm cái miệng lại có được không? Mau theo ta đi để coi ai dám thò tay can thiệp cho biết.
Lão liá»n chụp và o lÆ°ng áo Bạch Y Khách lôi Ä‘i, toan rẽ sang bên phÃa tả, tránh đám ngÆ°á»i đứng bà ng quang phÃa trÆ°á»›c.
Bệnh Tây Thi vá»— vá»— và o lÆ°ng hai hán tá» lùn, cất giá»ng thân thiết, ngá»t ngà o vô hạn :
- CÆ°ng! Thế là Kim Thiếu Thu đã không lừa dối chúng ta. Hay lắm! Bữa nay hai cÆ°ng đừng cho lão há» ÄÆ°á»ng thoát khá»i nÆ¡i nà y nhé!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nghe qua lá»i của Bệnh Tây Thi mà chÆ°ng há»ng, liá»n buá»™c miệng há»i mà không biết há»i ai :
- Kim Thiếu Thu là ai?
Bạch Y Khách cÆ°á»i nói vá»›i lão :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng lão đã thấy chÆ°a? Vá»›i ta thì lão chỉ cho uống có má»™t ná»a hoà n thuốc giải mà thôi, còn vá»›i Kim Thiếu Thu lão lại cho đủ dược lượng, để hắn đủ sức Ä‘i rao báo rùm beng cho thiên hạ kéo đến kiếm lão đấy!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng nghiến răng :
- Kim Thiếu Thu, đồ chó đẻ! Ta thá», nếu không giết được hắn ta chẳng là con ngÆ°á»i!
Bạch Y Khách nhún vai :
- Chỉ sợ lão không còn cÆ¡ há»™i để là m ngÆ°á»i nữa, kể từ hôm nay!
Bệnh Tây Thi bỗng xua tay, nói lớn :
- Không sao đâu! Lão còn cÆ¡ há»™i sống sót. Nếu lão chịu Ä‘em ngÆ°Æ¡i giao cho ta thì ta sẽ bảo vệ lão bình an thoát khá»i nÆ¡i đây.
Bạch Y Khách nhìn ÄÆ°á»ng Äại Bằng rồi ngó Bệnh Tây Thi hững há» :
- Äấy! ÄÆ°á»ng Äại Bằng! Lão có dịp may rồi đó, còn chá» gì chÆ°a chụp lấy?
Bệnh Tây Thi há»i :
- Há» ÄÆ°á»ng kia! Có nguyện ý nhÆ° váºy không? Nói lẹ Ä‘i, đặng ta còn sắp xếp công việc!
Bằng lòng chứ?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng chẳng nói chẳng rằng lại kéo Bạch Y Khách tiếp tục sấn bÆ°á»›c.
Bệnh Tây Thi nói :
- Xem chừng ngÆ°Æ¡i không nguyện ý nhÆ° váºy rồi! CÅ©ng chẳng há» chi! Muốn chết thì ta cho chết! A đại! A Nhị! Hai cÆ°ng Ä‘á»™ng thủ Ä‘i. Những ngÆ°á»i kia còn ngóng đợi diá»…n biến để già nh lợi thế tà n cuá»™c, mặc kệ há», chúng ta cứ ra tay trÆ°á»›c!
Hai hán tá» lùn ngoan ngoãn nghe lá»i, liá»n đặt Bệnh Tây Thi xuống, rồi song song sóng vai xẹt lại cháºn Ä‘Æ°á»ng ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Má»—i gã đã máºp ú, to bằng hai ngÆ°á»i thÆ°á»ng mà bây giá» hai gã lại đứng sát và o nhau, trông chẳng khác tấm vách thịt dá»±ng lên trÆ°á»›c mặt ÄÆ°á»ng Äại Bằng!
Tuy hai gã lùn máºp xem nhÆ° lạch đạch, xoay trở khó khăn cháºm chạp nhÆ°ng kỳ thá»±c thân pháp lại cá»±c kỳ thần tốc, ăn khá»›p nhau nhÆ° má»™t, chỉ thoáng má»™t cái đã khiến ÄÆ°á»ng Äại Bằng phải dừng lại ngay rồi.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng “hừ†má»™t tiếng, cất hữu thủ lên, phất tá»›i má»™t cái.
Hai hán tá» lùn bá»—ng nhất tá» phùng má, chúm môi, thổi phù ra, dáng Ä‘iệu đến buồn cÆ°á»i, tá»±a nhÆ° đùa giỡn, chẳng thấy gì là sắp giao tranh cả.
Láºp tức, má»™t cÆ¡n trốt áo ạt xoáy tròn trÆ°á»›c mặt hai gã. Tốc lá»±c cuồng phong cá»±c mạnh, cuốn tung cả cát bụi lẫn sá»i đá. Ngá»n gió xoáy trôn ốc, vù vù Ä‘áºp tá»›i ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Biến sắc, ÄÆ°á»ng Äại Bằng hấp tấp lôi Bạch Y Khách nhảy tạt ngang và lùi lại mấy bÆ°á»›c dà i.
Hai hán tá» lùn liá»n chuyển hai khối thịt phì ná»™n xông tá»›i, từng bÆ°á»›c tháºt Ä‘á»u đặn, nhịp nhà ng, chẳng gã nà o trÆ°á»›c, chẳng gã nà o sau.
Chợt nghe Bệnh Tây Thi cất giá»ng khà m khạp bảo :
- A Äại! A Nhị! Hai cÆ°ng liệu xem, nếu há» ÄÆ°á»ng chuyển ý hồi tâm, thá»±c tình chịu giao Bạch Diện thiếu niên ấy ra thì hai cÆ°ng cÅ©ng nên hạ thủ lÆ°u tình, nhiêu mệnh cho lão má»™t phen nhé!
Bạch Y Khách lên tiếng :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng, lão có nghe rõ không?
ÄÆ°á»ng Äại Bằng băng lãnh nói :
- Y thị đang ngủ mê nói sảng!
Hữu thủ của lão lại phất động lần nữa.
Bạch Y Khách hạ thấp giá»ng nói khẽ, chỉ vừa đủ cho lão nghe :
- Nếu lão muốn giữ mạng ta đừng lá»t qua tay y thị thì hãy nghe ta dạy cho má»™t biện pháp: mau mau nhảy tạt qua phÃa gần lệnh muá»™i, rồi huynh muá»™i của lão cùng liên thủ phóng Ä‘á»™c sẽ hứa hẹn thà nh công thắng thế.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng cÆ°á»i lạt :
- Bộ ngươi muốn ta trở thà nh đứa trẻ lên ba à ?
Vừa nói lão lại vừa huy động hữu thủ phất ra.
Hai gã lùn lại phùng má chúm môi thổi phù phù, còn khoẻ hơn lần trước mấy lần.
Ngay lúc ấy, Bệnh Tây Thi hổn hển hấp tấp hô to :
- Cưng! Coi chừng dưới chân!
Hai hán tá» lùn đồng thá»i bắn thân vá»t lên, lại sóng vai nhau, lạng ngÆ°á»i xẹt tá»›i nhanh nhÆ° chá»›p.
Thân hình hai gã chÆ°a tá»›i mà cả khối hình khà đã áºp tá»›i trÆ°á»›c rồi, áp lá»±c kinh hồn khiến phải nghẹt thở.
ÄÆ°á»ng Äại Bằng thịnh ná»™ gầm lên, phóng liá»n sáu chưởng liên tiếp, vẫn là những phát chưởng lạ lùng, vô thanh vô sắc.
Bệnh Tây Thi lạt vá»t miệng la :
- Không nến đối chưởng vá»›i lão! Hãy xoay thế, bức bách lão tách rá»i gã Bạch Diện thiến niên ra cái đã!
Lá»i Bệnh Tây Thi nhÆ° thế nà o là hai hán tá» lùn rầm ráºp là m đúng theo nhÆ° thế ấy, chẳng chút cháºm trá»…; cÆ¡ hồ Ä‘á»™ng tác của hai gã diá»…n ra cùng lượt vá»›i ngữ thoại của Bệnh Tây Thi váºy.
Hai gã lách ngang, tránh hai phát chưởng đầu rồi căng ống tay áo quạt tá»›i, đón thẳng bốn phát chưởng sau của ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
“Ầmâ€! “Ầmâ€!...
Bốn tiếng nổ liên tục vang dáºy.
Chưởng lá»±c tà ng ẩn Ä‘á»™c chất của ÄÆ°á»ng Äại Bằng tức thì tan biến.
NhÆ°ng từ hai ống tay áo của hai hán tá» lùn vẫn còn tiếp nối phát ra má»™t luồng kình khà mãnh liệt tống thẳng tá»›i ÄÆ°á»ng Äại Bằng, khiến lão loạng choạng lùi lại hai bÆ°á»›c nữa. Dù váºy, tả thủ lão vẫn không quên nắm dÃnh lấy lÆ°ng áo Bạch Y Khách kéo liá»n theo lão nhÆ° thÆ°á»ng.
Bạch Y Khách thúc giục lão :
- ÄÆ°á»ng Äại Bằng, sao chÆ°a buông ta ra mà chạy trốn cho rồi Ä‘i!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng cÅ©ng biết việc lo nắm giữ Bạch Y Khách mãi nhÆ° thế nà y tháºt là bất tiện cho lão. ÄÆ°Æ¡ng nhiên do đó mà thân pháp lão giảm sút mấy phần linh hoạt. NhÆ°ng lão thà cam tâm chấp nháºp nhÆ° váºy, chá»› chẳng lẽ đã dà y công theo Ä‘uổi đến nÆ°á»›c nà y, miếng ngon “kho tà ng Hoà ng Kim thà nh†thấy sắp ăn được và o miệng lại buông nhả ra.
CÅ©ng má»™t phần do lão cố Ä‘eo đẳng Bạch Y Khách mà lách mình né tránh cháºm mất má»™t chá»›p mắt, thà nh thá» bên hữu thân ngÆ°á»i lão bị trúng phá»›t má»™t phần nhá» của luồng kình khà từ hán tá» lùn.
Lão nghe Ä‘au nhói nên lại xoay trở cháºm thêm má»™t chá»›p mắt nữa.
Thế là đã quá đủ thá»i gian cho hai hán tá» lùn lao thoắc lại rồi. Hai gã phân thà nh tả hữu đứng chặn hai bên ÄÆ°á»ng Äại Bằng và chẳng chút ngÆ°ng trệ, hai gã lại sắp xuất thủ để bức bách ÄÆ°á»ng Äại Bằng và Bạch Y Khách.
Tình thế hiển nhiên hoà n toà n thuáºn lợi cho hai hán tá» lùn. Má»™t gã sắp đẩy lùi ÄÆ°á»ng Äại Bằng, má»™t gã sắp vồ Bạch Y Khách.
Hốt nhiên, hai đạo hà n quang bỗng nháng lên chóa mắt.
Nam Cung Thu Lãnh vá»›i thế Ä‘ao thần tốc và TÆ° Mã ThÆ°á»ng vá»›i chiêu thiểm Ä‘iện đã nhứt tá» xô tá»›i, nhÆ° linh xà chá»c thẳng và o yếu hầu hai hán tá» lùn.
Cả Ä‘ao lẫn kiếm Ä‘á»u cá»±c kỳ chÃnh xác và mãnh liệt.
Hai hán tá» lùn không biết vì khinh thÆ°á»ng hay vì tránh né không kịp Ä‘á»u lãnh trá»n kẻ kiếm kẻ Ä‘ao và o yết hầu.
“Băngâ€! “Băngâ€!
Hai âm thanh và ng tan đá nát gần như cùng một lượt khua động.
MÅ©i kiếm trên tay TÆ° Mã ThÆ°á»ng tạt qua má»™t bên, trợt lá»›t chẳng khác nà o đâm và o tảng kim thạch.
Thanh Ä‘ao của Nam Cung Thu Lãnh báºt ngược trở lại, tợ hồ chém nhằm cá»™t sắt.
Yết hầu của hai hán tỠvẫn trơ trơ, chẳng mảy may mang thương tổn!
Mặc dù Nam Cung Thu Lãnh và TÆ° Mã ThÆ°á»ng phóng Ä‘ao sá» kiếm không đả thÆ°Æ¡ng nổi tấm thân “đao kiếm bất nháºp†của hai hán tá» lùn, nhÆ°ng lá»±c đạo của hai chiêu Ä‘ao kiếm ấy cá»±c kỳ mãnh liệt nên đã đẩy lùi hai gã má»™t chút, khiến thân pháp của hai gã đình đốn mất và i nháy mắt.
Nhá» váºy, ÄÆ°á»ng Äại Bằng đã thừa cÆ¡ kéo Bạch Y Khách lùi lại ná»a bÆ°á»›c và tình trạng Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng vẫn chÆ°a có gì thay đổi, vẫn chÆ°a có ai Ä‘oạt được Bạch Y Khách khá»i tay ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Bạch Y Khách tuy chÆ°a được tiêu giải hết chất Ä‘á»™c và công lá»±c chÆ°a khôi phục nên không thể cá» Ä‘á»™ng mau lẹ được, nhÆ°ng nhãn mục thì vẫn tinh tÆ°á»ng, bén nhạy nên từng diá»…n tiết Ä‘á»u nháºn thấy rõ cả.
Y bèn báºt tiếng hô :
- Nghe sÆ° phụ tại hạ nói thì hai quái váºt ấy chỉ có thể hạ được bằng cách táºp kÃch và o lá»— rún và hai tròng mắt mà thôi!
Nghe chÆ°a dứt lá»i, Nam Cung Thu Lãnh và TÆ° Mã ThÆ°á»ng đã tỉnh ngá»™, láºp tức tái Ä‘á»™ng thủ.
Hai đạo hà n quang Ä‘á»u nhằm hai rún của hai hán tá» lùn mà xẹt tá»›i Hai hán tá» lùn la hoảng, vá»™i và ng phi thân bắn lùi ngay.
Bạch Y Khách lại giục ÄÆ°á»ng Äại Bằng :
- Lẹ Ä‘i! Äến gần bên lệnh muá»™i Ä‘i!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng bá»—ng Ä‘á»™ng thủ theo lá»i, mau mau ôm Bạch Y Khách lên, nhảy tạt qua phÃa hữu.
NhÆ°ng lão nhanh mà Nam Cung Thu Lãnh vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng cà ng không cháºm, Ä‘ao kiếm đã nhất tá» vá»t ra truy cản.
Äúng và o khoảnh khắc ấy, trung niên mỹ phụ thoắc vẫy tay má»™t cái. Má»™t vầng sắc Ä‘en toả ra, giống nhÆ° cụm mây Ä‘en nhÆ° mảnh lÆ°á»›i cá»±c nhuyá»…n nhắm TÆ° Mã ThÆ°á»ng và Nam Cung Thu Lãnh mà chụp phủ.
Nam Cung Thu Lãnh vốn không chuyên vỠđộc tất nhiên rất sợ độc.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng tuy cÅ©ng là tay thiện nghệ dùng Ä‘á»™c, vì váºy cà ng hiểu cái nguy hại của Ä‘á»™c, hóa ra phải tháºn trá»ng dè dặt hÆ¡n nữa.
Cho nên, chẳng hẹn mà cả hai đồng hấp tấp lạng ngÆ°á»i giá»±t lùi, tránh hẳn ra đến bốn năm trượng.
Cùng má»™t lượt, khi Nam Cung Thu Lãnh và TÆ° Mã ThÆ°á»ng thoái lui thì “Ngá»c Lâu song kiá»u†VÆ°u thị thÆ° muá»™i lại phi thân lÆ°á»›t tá»›i.
Hai nà ng song song nhắm thẳng ÄÆ°á»ng Äại Bằng vá»›i Bạch Y Khách là m chuẩn Ä‘Ãch.
Bạch Y Khách Ä‘ang bị ÄÆ°á»ng Äại Bằng cắp bên hông. Nhân đây y bèn khe khẽ bảo và o tai lão :
- Lùi lại phÃa rặng liá»…u, tất có ngÆ°á»i triệt các ả!
ÄÆ°á»ng Äại Bằng đã mục kÃch TÆ° Mã ThÆ°á»ng và Nam Cung Thu Lãnh nhá» nghe theo lá»i mách của Bạch Y Khách mà bức lui hai hán tá» lùn. Vừa rồi, chÃnh lão lại nhá» nghe y mà tránh được hai mÅ©i nhá»n Nam Cung Thu Lãnh và TÆ° Mã ThÆ°á»ng. Vì váºy, lão đâm ra tÃnh nhiệm và o Bạch Y Khách, lại nghe theo lá»i y lần nữa và vì tình thế cấp bách lão muốn tÃnh toán gì cÅ©ng không còn kịp nữa.
Lão vẫn cắp chặt Bạch Y Khách bên hông, xoay ngÆ°á»i nhắm rặng liá»…u xẹt lẹ lại.
Thêm phen nữa, ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại thấy quả nhiên Bạch Y Khách nói quá đúng. Vì Bệnh Tây Thi đã ra tay tung “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ngâ€! Bức trÆ°á»›ng từng là m cao nhiêu cao thủ võ lâm phải bá» chạy giỠđây lại Ä‘ang vãi ra trÆ°á»›c mặt VÆ°u thị thÆ° muá»™i, trong khi hai nà ng Ä‘ang vùn vụt chạy tá»›i trÆ°á»›c.
Chợt nghe trung niên mỹ phụ hô hoán :
- Lui lại mau! Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng đấy!
Thân pháp của VÆ°u thị thÆ° muá»™i quả nhiên chẳng tầm thÆ°á»ng. Tiến nhanh mà hai nà ng thoái cÅ©ng lẹ. Äang trong tÆ° thế hÆ°á»›ng tá»›i ấy, hai nà ng thoắc uốn cong chiếc lÆ°ng thon kiá»u mỵ tợ rắn quay đầu, chá»›p mắt đã song song lÆ°á»›t ngược chiá»u, thà nh trở lại trung niên mỹ phụ.
Bạch Y Khách từ đằng xa liá»n vá»t miệng khen :
- Hảo thân pháp!
Trung niên mỹ phụ vừa trải qua má»™t cÆ¡n lo sợ, nhÆ°ng định thần trấn tÄ©nh tháºt mau, quay sang Bệnh Tây Thi cất giá»ng sắc lạnh há»i :
- Bệnh Tây Thi! Mẹ con ta với ngươi có thù oán gì không chứ?
Bệnh Tây Thi cÆ°á»i “ạp ạp†giống vịt kêu nhÆ¡n nhÆ¡n nói :
- ÄÆ°á»ng tam cô! Tất cả chúng ta ở đây Ä‘á»u Ä‘ang có ý muốn chẳng khác nhau, nhÆ°ng chÃnh vì thế mà không thể cùng nhÆ°á»ng nhịn nhau được. Ai cÅ©ng sẵn sà ng dùng bất cứ biện pháp gì để tranh thắng, chẳng ai tốt là nh gì vá»›i nhau, chẳng ai chịu tha mạng cho ai nếu cần già nh giá»±t hai món ấy. Váºy còn ở đó mà nói chuyện thù hay oán, có hay không là m chi?
Bạch Y Khách lại xen và o :
- Hữu lý!
ÄÆ°á»ng tam cô gay gắt :
- Bất luáºn nhÆ° thế nà o, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không thể dùng cái thứ tối Ä‘á»™c ác đó để đối phó vá»›i hai đứa con gái của ta!
Bệnh Tây Thi lạnh lùng :
- Bất kể là ai ta cÅ©ng đối phó y nhÆ° nhau hết, miá»…n Ä‘oạt được hai món ấy thì thôi. Äừng rÆ°á»m lá»i giở đạo lý lằng nhằng ra đây nữa!
ÄÆ°á»ng tam cô cả giáºn, rÃt lên :
- NgÆ°Æ¡i đã muốn thế thù ta ra tay trÆ°á»›c coi ngÆ°Æ¡i tÃnh sao. Xem đây!
Dứt lá»i, y thị liá»n thò tay và o Ä‘ai gấm...
Nhưng, ngay đó, Bạch Y Khách bỗng la lớn :
- Hãy khoan! Chớ vội động thủ!
Má»i ngÆ°á»i đồng nhìn lại.
Ai nấy Ä‘á»u ngạc nhiên.
Tại đầu rặng dÆ°Æ¡ng liá»…u, Bạch Y Khách không còn bị ÄÆ°á»ng Äại Bằng cắp bên hông mà đang đứng má»™t mình, thong dong tà áo trắng phất phÆ¡ trong gió, dáng Ä‘iệu tháºt là tuấn vÄ©, tiêu sái.
Bạch Y Khách khoát tay ra hiệu, cất giá»ng nói lá»›n :
- ChÆ° vị vui lòng dừng tay lại chốc lát, nghe tại hạ tá» má»™t lá»i, được không nà o?
Trong khi y đứng thong dong nói năng nhÆ° váºy thì, lạ thay, ÄÆ°á»ng Äại Bằng lại thản nhiên ngồi dÆ°á»›i đất, lÆ°ng tá»±a và o má»™t gốc liá»…u, chẳng cản ngăn hay can thiệp gì cả.
ÄÆ°á»ng tam cô rút tay ra khá»i Ä‘ai, nhÆ°ng không có rút theo má»™t món Ä‘á»™c nà o, và đứng yên trố mắt ngó sang Bạch Y Khách.
Bệnh Tây Thi, Nam Cung Thu Lãnh, TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÅ©ng Ä‘á»u tròn xoe giÆ°Æ¡ng nhãn mà nhìn.
Bệnh Tây Thi là ngÆ°á»i nhanh mồm miệng hÆ¡n ai hết, lên tiếng :
- Tiểu Æ°ng khuyển! Có gì nói mau Ä‘i! Có váºt gì mau Ä‘Æ°a ra!
Bạch Y Khách vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Bệnh Tây Thi! Coi bá»™ trong miệng không còn cái răng nà o phải không? Thế thì nên gá»i là cô nÆ°Æ¡ng hay lão xú bà đây?
Tá»±a nhÆ° bị rắn cắn, hai hán tá» lùn dá»±ng ngÆ°á»i lên quát tháo :
- NgÆ°Æ¡i dám mắng “ái háºu†của ta à ?
Cả hai Ä‘á»u hầm hầm toan phóng tá»›i.
Bệnh Tây Thi thò tay kéo hai gã lại, bÄ©u môi cÆ°á»i, nói :
- CÆ°ng! không cần vá»™i! Cái gì thì ta sợ chứ đâu có sợ ai mắng nhiếc chá»i rủa. Cứ để y nói cho sÆ°á»›ng miệng Ä‘i, coi thá» có mất chút thịt nà o vì xấu hổ hay không cho biết.
Bạch Y Khách vẫn cÆ°á»i lại há»i :
- Bộ trên cơ thể còn có thịt ư?
Bệnh Tây Thi cÆ°á»i “ạp ạp†gáºt gù :
- Gã tiểu tá» nà y, đúng tháºt không hổ là đồ đệ của lão Æ°ng khuyển Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh! CÅ©ng giống y nhÆ° lão, cái giá»ng châm chÃch khắc bạc! CÅ©ng tạc y nhÆ° lão những bá»™ tịch ngang ngược, bất cần thiên hạ!... Ê! Tiểu Æ°ng khuyển! Ta Ä‘ang cảm thấy thÃch ngÆ°Æ¡i rồi đây...
Bạch Y Khách cÆ°á»i hì hì :
- Không nên! Không nên! Váºy tuy là hân hạnh, nhÆ°ng lại hÆ¡i vô phÆ°á»›c cho ta! Coi chừng hai cục cÆ°ng của ngÆ°Æ¡i ăn phải giấm chua mà ghen thì khổ đấy!
Bệnh Tây Thi cÅ©ng cÆ°á»i :
- Tiểu Æ°ng khuyển thân ái! NgÆ°Æ¡i đừng lo, hai cục cÆ°ng của ta luôn luôn anh hùng đại lá»™, không khi nà o ghen tÆ°Æ¡ng má»™t cách mất tráºt tá»± đâu!...
Bạch Y Khách nói :
- Äiểm đó gá»i là cÅ©ng có thể tin được Ä‘i. NhÆ°ng... sao ta vẫn cảm thấy ngại gần ngÆ°Æ¡i quá Ä‘i thôi! Mặc dù ta đã lấy là m quà mến ngÆ°Æ¡i lắm rồi đây...
Bệnh Tây Thi vỗ tay, reo :
- Tuyệt diệu! Tuyệt, tuyệt diệu! Không ngá» lão Æ°ng khuyển lại có má»™t đồ đệ tuyệt diệu nhÆ° ngÆ°Æ¡i, đúng là má»™t gã tuổi trẻ khiến ngÆ°á»i ta phải Æ°a thÃch đến chết Ä‘i được!
Nam Cung Thu Lãnh đột nhiên lên tiếng sắc lạnh :
- Äấu nhằng nhì bấy nhiêu đủ rồi! tiểu tá», ngÆ°Æ¡i có lá»i gì muốn nói, nói mau nghe thá», đừng để bá»n lão gia đợi lâu mà phiá»n lắm đấy!
Bạch Y Khách cÆ°á»i khẩy :
- Lá»i của “Bá Äao†ta đâu dám chẳng nghe theo. Hay lắm, ta nói đây...
Y ngừng lại, Ä‘Æ°a mắt nhìn khắp má»i ngÆ°á»i má»™t lượt, Ä‘oạn Ä‘Æ°a tay phải lên, trong tay lo le má»™t chìa khóa và ng óng ánh vừa cháºm rãi há»i :
- Chư vị trông thấy rõ chứ? Chư vị có biết cái gì đây không?
Láºp tức cả tám cặp mắt Ä‘á»u giÆ°Æ¡ng to lên, tháºt to...
Bệnh Tây Thi nói mau, trong giá»ng nói pha lẫn cái gì nhÆ° khẩn trÆ°Æ¡ng, xúc Ä‘á»™ng :
- Cái đó... nếu không là chìa khóa mở cá»a “Hoà ng Kim thà nh†thì còn là gì ?
Bạch Y Khách chÆ°a kịp nói gì thì VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm đã vá»t miệng há»i :
- Khoan đã! Chưa chắc! Chiếc chìa khóa ấy là m sao trở vỠtay các hạ được?
Bạch Y Khách cÆ°á»i dà i :
- Äâu, cô nÆ°Æ¡ng thá» Ä‘oán xem?
Vưu Hương Cầm lạnh lùng :
- Các hạ định giở trò hà lộng quỷ thần, mong gây chuyện đảo điên gì nữa, hãy nói đi!
Bạch Y Khách khen :
- VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng lúc nà o cÅ©ng cảnh giác cao, tâm trà cẩn tháºn hÆ¡n ngÆ°á»i. Hay lắm! NhÆ°ng...
|
![Old](images/styles/zingblue/statusicon/post_old.gif)
06-08-2008, 09:18 PM
|
![nguoidoi123's Avatar](customavatars/avatar1432_1.gif) |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
NHẤT KIẾM ÄỘNG GIANG Há»’
Hồi 20 : Chuyển bại thà nh thắng
Tác giả: Äá»™c Cô Hồng
Nguồn: Vnthuquan.net
Vừa nói, Bạch Y Khách vừa chỉ xuống gốc dÆ°Æ¡ng liá»…u nÆ¡i ÄÆ°á»ng Äại Bằng Ä‘ang ngồi, tiếp :
- Äây nà y, VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng cùng chÆ° vị hãy xem có phải lão Ä‘ang ngủ ngon giấc không?
Má»i ngÆ°á»i không khá»i sá»ng sốt bất ngá».
Riêng ÄÆ°á»ng tam cô buá»™c miệng kêu khẽ :
- Ủa! Lẽ nà o...
Bạch Y Khách mỉm cÆ°á»i :
- Lão ngủ tháºt rồi! Vì váºy, chìa khóa từ túi lão qua tay tại hạ chứ đâu có chi lạ. VÆ°u đại cô nÆ°Æ¡ng đã hiểu ra chÆ°a nà o?
VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm chÆ°a hết ngạc nhiên, há»i gặng :
- Ngủ tháºt Æ°?
Bạch Y Khách khá»i trả lá»i VÆ°u HÆ°Æ¡ng Cầm cÅ©ng khá»i nói thêm, nhÆ°ng cả tám cặp mắt của má»i ngÆ°á»i từ phÃa bên kia Ä‘á»u nhìn sang, thấy rất rõ tình trạng của ÄÆ°á»ng Äại Bằng.
Lão Ä‘ang ngồi phệt xuống đất, lÆ°ng tá»±a và o gốc liá»…u, chiếc nón rá»™ng và nh đã rÆ¡i khá»i đầu, để lá»™ gÆ°Æ¡ng mặt gầy âm hiểm nhÆ° mặt cú vá», đôi mắt trợn trừng nhÆ°ng mục quang chẳng còn và toà n thân quả nhiên không chút Ä‘á»™ng Ä‘áºy.
Ai nấy chăm chú mãi lo nhìn lão, Ä‘á»u lặng trang, tức Ä‘á»u mặc nhiên nhìn nháºn lão đã “ngủ†tháºt, hay là , nói đúng hÆ¡n, lão không còn “thứcâ€, không còn tỉnh táo bình thÆ°á»ng....
Bệnh Tây Thi, ngÆ°á»i đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sá»± im lặng chung :
- Tiểu ưng khuyển! Ngươi điểm huyệt lão phải không? Nhưng không sao! Nà o, bạch diện thân ái tiểu bằng hữu, hãy sang đây! Mau sang đây cho ta gần gũi nhau!
Äôi mắt của thị xạ ra hai luồng nhãn tuyến khác thÆ°á»ng, long lanh Æ°á»›t át, đắm Ä‘uối, si dại... Bà n tay tả Ä‘eo đầy những vòng ngá»c, nhẫn kim cÆ°Æ¡ng của thị không ngá»›t ngoắc ngoắc Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách vừa cÆ°á»i vừa nói :
- Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng! Cô nÆ°Æ¡ng là m nhÆ° thế lâu hÆ¡n e hao tổn chân lá»±c nguyên khÃ, có hại đấy! Công phu bà thuáºt “Thâu Hồn đại pháp†của Tây Thiên Trúc ấy đối vá»›i tại hạ không hiệu quả đâu!
Bệnh Tây Thi chợt vụt tắt nụ cÆ°á»i, sắc diện đại biến, kêu lên đầy kinh dị :
- Ngươi cũng biết?
Bạch Y Khách đáp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng đừng quên tại hạ là đồ đệ của ai chứ!
Bệnh Tây Thi thoắc đổi thà nh đanh ác tột độ quát to :
- A Äại! A Nhị! Tóm cổ hắn!
Hai hán tá» lùn láºp tức chá»›p Ä‘á»™ng thân hình.
Nam Cung Thu Lãnh vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÅ©ng tức khắc khoa chân sấn tá»›i hai bÆ°á»›c.
ÄÆ°á»ng tam cô cùng VÆ°u thị thÆ° muá»™i sóng vai nhau, ba mẹ con nhất tá» xông lên hai bÆ°á»›c.
Bạch Y Khách xua tay nói :
- Hãy khoan! Từ từ!... Không cần tranh! Chẳng cần Ä‘oạt! Chìa khóa nà y tại hạ cam Ä‘oan má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có phần hẳn hoi!
Bệnh Tây Thi liá»n phóng tay kéo hai hán tá» lùn dừng lại há»i :
- NgÆ°Æ¡i bảo sao? Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có phần trong chiếc chìa khóa ấy?
Bạch Y Khách gáºt đầu :
- Không sai! Chá» tại hạ nói xong mấy Ä‘iá»u nữa cái đã rồi tại hạ sẽ tìm má»™t ngÆ°á»i thợ giá»i, nhỠđúc má»™t trăm cái chìa khóa đúng y theo mẫu nà y, bất luáºn ai muốn, tại hạ sẵn sà ng tặng ngay má»™t chiếc.
Bệnh Tây Thi la lên :
- NgÆ°Æ¡i Ä‘iá»n rồi hả?
Bạch Y Khách lắc đầu :
- Tại hạ không điên. Nếu điên thì không phải tại hạ.
Bệnh Tây Thi lại há»i :
- Ngươi nói thế mà còn không điên? Ai cũng có chìa khóa cả, rồi ai cũng ùa đến Hoà ng Kim thà nh hết, ngươi là m thế là tỉnh đấy ư?
Bạch Y Khách đáp :
- Tại hạ vốn tháºt tình muốn má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đến “Hoà ng Kim thà nh†để xem thá» cho biết sá»± tháºt là trong đó tuyệt nhiên chẳng có kho tà ng châu báu gì hết. Chỉ có nhÆ° thế, má»i ngÆ°á»i má»›i chịu dáºp tắt Ä‘i ngá»n lá»a tham vá»ng trong tâm não.
ÄÆ°á»ng tam cô há»i :
- Trong “Hoà ng Kim thà nh†không có kho tà ng châu báu ư? Ai nói thế?
Bạch Y Khách chỉ và o ngực :
- Tại hạ nói!
ÄÆ°á»ng tam cô lại há»i :
- Ngươi đã đến “Hoà ng Kim thà nh†chưa?
Bạch Y Khách lắc đầu :
- ChÆ°a đến bao giá»!
ÄÆ°á»ng tam cô cáºt vấn tiếp :
- Chưa từng đến sao ngươi dám biết là trong Hoà ng Kim thà nh không có kho tà ng châu báu?
Bạch Y Khách cÆ°á»i :
- Váºy chẳng lẽ tại hạ Ä‘i nói rùm cho má»i ngÆ°á»i biết trong “Hoà ng Kim thà nh†chắc chắn có kho tà ng châu báu hay sao?
ÄÆ°á»ng tam cô biến sắc, gằn giá»ng :
- Ngươi dám lộng ngôn xảo ngữ tự nãy giỠđể trêu cợt chúng ta?
Thị cất hữu thủ lên...
Bạch Y Khách nghiêm nét mặt, nói rõ từng tiếng :
- Ta cho các vị hay sá»± tháºt nà y: cả hai món ta Ä‘ang có mà các vị Ä‘ang hăm hở muốn liá»u mạng tranh Ä‘oạt Ä‘á»u là thứ vô dụng. Cái gá»i là bức địa đồ Hoà ng Kim thà nh chỉ là má»™t tấm da dê không có má»™t nét vẽ nà o có thể coi nhÆ° núi sông, Ä‘Æ°á»ng sá chi hết! Còn chiếc chìa khóa nà y, cÅ©ng không chắc là chìa khóa mở cá»a Hoà ng Kim thà nh...
ÄÆ°á»ng tam cô há»i ngắt ngang :
- Chứ là cái gì?
Bạch Y Khách nói tiếp :
- Tin hay không tuỳ ở các vị. Ta cứ nói sá»± tháºt. Trên miếng da dê chỉ có mấy câu của vị thà nh chúa Ä‘á»i thứ sáu mÆ°Æ¡i của Hoà ng Kim thà nh, đại ý nói rằng: “Kỳ trân dị bảo sẵn sà ng dà nh cho ngÆ°á»i hữu đức, chánh đạo; còn hạng ác bạo gian tà nếu tham lam mà đến gần sẽ bị hoạ sát thân. Váºy nên chiếc chìa khóa và ng xin kÃnh tặng, có thể là váºt hữu dụng, cÅ©ng có thể trở thà nh vô dụngâ€...
Cả tám miệng ngÆ°á»i tại trÆ°á»ng chẳng hẹn mà đá»u báºt tiếng “hừ†lạnh lùng hoà i nghi.
Bạch Y Khách mặc kệ há», cứ nghiêm trang nối lá»i :
- Bằng và o mấy câu ấy có thể nháºn định: má»™t là trên thế gian có toà Hoà ng Kim thà nh tháºt sá»± và hai là trong đó có thể có kho tà ng châu báu. Song le, toà thà nh ấy toạ lạc nÆ¡i nà o, là m sao biết? Và , nếu ở đó quả có kho tà ng châu báu thì đâu phải dà nh cho hạng ngÆ°á»i gian tà , bạo ác? Váºy các vị tranh Ä‘oạt hai món ấy có Ãch gì?
Bệnh Tây Thi bĩu môi :
- Nãy giá» ngÆ°Æ¡i nói thao thao, xem chừng cÅ©ng rà nh mạch lắm đấy. NhÆ°ng bất quá chỉ là lá»i nói suông mà thôi, ai nói chẳng được. NgÆ°Æ¡i nói thế lấy gì là m bằng chứng là đúng hay không? Là lá»i tháºt hay xảo trá?
Thêm lần nữa, lại chẳng hẹn mà những nhân váºt tại trÆ°á»ng Ä‘á»u gáºt gù tán thà nh lý lẽ của Bệnh Tây Thi.
Bạch Y Khách bá»—ng vung tay ném ra má»™t cái, tức thì má»™t phiến hoà ng sắc xẹt thẳng qua phÃa Bệnh Tây Thi vừa nói :
- Äấy! Không tin thì các vị cứ xem táºn mắt Ä‘i!
Phiến hoà ng sắc tuy Ä‘ang bay sang hÆ°á»›ng Bệnh Tây Thi , nhÆ°ng bất thần TÆ° Mã ThÆ°á»ng đã đằng thân vá»t lên, khoa trÆ°á»ng kiếm má»™t cái, lưỡi kiếm nhÆ° có chất keo, liá»n hút dÃnh phiến hoà ng sắc. Bắn lá»™n ngÆ°á»i má»™t vòng, TÆ° Mã ThÆ°á»ng nghiá»…m nhiên đã đứng trở vá» chá»— cÅ©.
Hắn đằng thân vá»t lên, xuất kiếm và thoái hồi chỉ trong chá»›p mắt đã xong, tốc Ä‘á»™ nhanh không thể tưởng tượng nổi và dạng thức cá»±c kỳ ngoạn mục.
Hai hán tá» lùn gầm giáºn dữ, nhất tá» lạng ngÆ°á»i sấn lại.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng đã lấy miếng da dê từ lưỡi kiếm ra, cầm giữ trong tay trái, còn hữu thủ vung kiếm thà nh má»™t vòng tròn, veo véo đâm và o rún hai hán tá» lùn.
Vốn có câu: “tri kỹ tri bỉ, bách chiến bách thắngâ€.
Lại có câu: “có táºt lại giáºt mình†Cho nên TÆ° Mã ThÆ°á»ng cứ đúng theo Ä‘iá»u đã biết vá» nhược Ä‘iểm trà mạng của đối phÆ°Æ¡ng mà táºp kÃch.
Trong khi đó, hai hán tá» lùn cứ sợ chá»— yếu của mình bị đâm trúng thì toi mạng nên không dám liá»u lÄ©nh mà mau mau lo tránh né và nhảy lùi lại ngay.
Bệnh Tây Thi vội bảo :
- CÆ°ng! Lùi ra lẹ! Äể ta thanh toán hắn!
Tiếp theo lá»i, thị đã rung Ä‘á»™ng tay áo, cuá»™n “Tiêu hồn vạn Ä‘iểm mai hoa trÆ°á»›ng†liá»n vá»t ra bà n tay.
NhÆ°ng TÆ° Mã ThÆ°á»ng đã xem xong miếng da dê, đã thấy rõ không phải là địa đồ đến Hoà ng Kim thà nh bèn lá»™ vẻ thất vá»ng, ném phăng qua cho Bệnh Tây Thi vừa hô :
- Khá»i già nh giá»±t! Xem Ä‘i!
Miếng da dê xẹt nhanh, trông thà nh cụm hoà ng quang, chớp mắt đã tới trước mặt Bệnh Tây Thi.
Hán tỠbên trái xuất thủ chộp lấy trao Bệnh Tây Thi.
Ba mẹ con ÄÆ°á»ng tam cô Ä‘ang xông lại, chợt nghe thấy cá» Ä‘á»™ng và tiếng hô của TÆ° Mã ThÆ°á»ng liá»n đình bá»™, tạm ngÆ°ng ý tranh Ä‘oạt, chá» thái Ä‘á»™ của Bệnh Tây Thi.
Chẳng lâu, Bệnh Tây Thi cÅ©ng là m y nhÆ° TÆ° Mã ThÆ°á»ng, lại liệng miếng da dê sang cho ÄÆ°á»ng tam cô và cÅ©ng thất vá»ng bảo :
- Äó, tha hồ xem, khá»i vá»ng Ä‘á»™ng tranh già nh!
ÄÆ°á»ng tam cô đón nháºn miếng da dê, rá»i mắt và o má»™t cách soi mói, đã xem kỹ mặt nà y, lại xem kỹ mặt kia, rồi lại dùng cả hai tay, căng ra, soi lên ánh nắng...
Thấy cách tìm tòi, quan sát cẩn tháºn của ÄÆ°á»ng tam cô nhÆ° thế, tá»± dÆ°ng TÆ° Mã ThÆ°á»ng , Nam Cung Thu Lãnh và Bệnh Tây Thi Ä‘á»u đâm ra hồi há»™p, ngấm ngầm bắt đầu nghe hối háºn. Cả ba đồng thá»i chuẩn bị Ä‘á»™ng thủ.
Nà o ngá», ÄÆ°á»ng tam cô bá»—ng vung hữu thủ ném trả miếng da dê lại cho Bạch Y Khách.
Nam Cung Thu Lãnh , TÆ° Mã ThÆ°á»ng , Bệnh Tây Thi Ä‘á»u thở phà o nhẹ nhõm lùi vá» nguyên vị đứng yên.
Miếng da dê rá»i tay ÄÆ°á»ng tam cô là đà bay sang Bạch Y Khách, Ä‘Æ°á»ng bay tháºt chuẩn xác, ngay thẳng, đúng hÆ°á»›ng Bạch Y Khách Ä‘ang đứng.
Miếng da dê đã bay đến gần trÆ°á»›c mắt, vừa tầm tay, Bạch Y Khách chỉ cần vÆ°Æ¡n nhẹ tay ra là đón nháºn được ngay, rất dá»… dà ng. NhÆ°ng y lại lá» Ä‘i, để mặc cho nó bay ngang qua, chẳng những không buồn chụp lấy mà còn có vẻ nhÆ° hÆ¡i tránh né.
Mãn lực đạo, tấm da dê rơi phạch xuống đất, vượt quá Bạch Y Khách hơn bốn thước.
Äá»™t nhiên Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt nói :
- Bị rắn cắn má»™t lần, tởn tá»›i già ! Tại hạ tin rằng trên miếng da dê đáng lẽ vô tá»™i vạ ấy đã bị tẩm thuốc Ä‘á»™c rồi, má»›i tức thì đây nên tại hạ không dám thò tay đón nháºn. Ôi! Lòng dạ con ngÆ°á»i sánh ra còn Ä‘á»™c hÆ¡n chất Ä‘á»™c!...
ÄÆ°á»ng tam cô bá»—ng nhiên tái mặt rồi biến sang Ä‘á» bừng chẳng thốt nên lá»i.
Bạch Y Khách đảo mắt quét qua má»™t lượt má»i ngÆ°á»i há»i :
- Các vị Ä‘á»u xem xét kỹ và đã thấy rõ rồi phải không?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng am hiểu lạnh lùng lên tiếng :
- Xem thì xem rồi, nhÆ°ng bá»n ta không phải là trẻ nÃt lên ba!
Bệnh Tây Thi nhÆ°á»›ng mắt gáºt gù, véo môi nói :
- Nghe được! “Äại Hoà ng Phong†lâu lâu nói má»™t câu nghe được lắm! Ta cÅ©ng định nói nhÆ° thế đấy.
Bạch Y Khách ngó ÄÆ°á»ng tam cô há»i :
- NgÆ°á»i xem kỹ nhất là ÄÆ°á»ng tam cô. Thấy sao? Tin hay không?
ÄÆ°á»ng tam cô hững hỠđáp :
- Năm nay ta ngoà i bốn mươi tuổi rồi!
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Cái đó là tuỳ các vị. Các vị muốn tự chuốc lấy hoạ sát thân...
Bệnh Tây Thi bĩu môi :
- Vụ nà y tất nhiên là má»™t vụ có chết chóc, nhất định phải có ngÆ°á»i chết. Bá»n ta đã từng thấy nhiá»u ngÆ°á»i chết rồi, chết đủ cách, đủ kiểu thì còn sợ gì mà không dám thấy thêm ngÆ°á»i chết?
Bạch Y Khách lại cÆ°á»i lạt :
- Phải rồi! NhÆ°ng bấy lâu nay các vị chỉ thuần thấy ngÆ°á»i khác chết chá»› chÆ°a tá»± thấy mình chết!
Bệnh Tây Thi nói :
- Khá»i thách thức. CÅ©ng đừng vá»™i. NgÆ°Æ¡i muốn nếm mùi tá»± mình chết chứ gì? Cái đó rồi sẽ tá»›i! Hiện tại vì còn cần nói chuyện vá»›i ngÆ°Æ¡i cho xong cái đã, nhiên háºu sẽ đến phần thanh toà n cho ngÆ°Æ¡i.
Bạch Y Khách hững hỠ:
- Biết đâu mà nói trÆ°á»›c. Chỉ e chÃnh các vị vá»›i nhau sẽ tÆ°Æ¡ng sát nhau ngay bây giỠđây!
Bệnh Tây Thi lạnh lùng :
- Nếu thế cÅ©ng chẳng có lạ. Trong võ lâm giang hồ má»i sá»± vốn là nhÆ° thế, ai có biện pháp nhanh thì thà nh công, thì sống! Äúng váºy không?
Bạch Y Khách thở dà i :
- Xem chừng chuông sá»›m trống chiá»u vẫn khó thức tỉnh cÆ¡n mê của con ngÆ°á»i. ChÃnh cái ý nghÄ© ấy của Tây Thi cô nÆ°Æ¡ng đã trở thà nh ý nghÄ© của lắm ngÆ°á»i , thà nh thá» xÆ°a nay không biết bao nhiêu kẻ đã ngã gục hoặc trở nên ngáºp chìm trong tá»™i ác! Äáng tiếc! Tuỳ các vị váºy!
Dứt lá»i, y chuyển thân toan bá» Ä‘i.
Nam Cung Thu Lãnh bỗng quát to :
- Äứng lại!
Bạch Y Khách xoay ngÆ°á»i lại há»i hắn :
- Nam Cung Thu Lãnh , các hạ còn muốn há»i Ä‘iá»u chi nữa?
Nam Cung Thu Lãnh trầm giá»ng :
- Äể địa đồ vá»›i chìa khóa lại!
Bạch Y Khách lại há»i :
- Nói váºy, cho tá»›i bây giá», các vị vẫn còn cho rằng tại hạ Ä‘ang cất giữ hai món ấy hay sao?
Nam Cung Thu Lãnh gằn tiếng :
- Äúng váºy!
Bạch Y Khách trầm mặc một hồi, bỗng thở dà i nói :
- Äã đến nÆ°á»›c nà y dù ta có phủ nháºn cÅ©ng bằng vô Ãch mà thôi!... Có Ä‘iá»u, địa đồ chỉ có má»™t bức, chìa khóa chỉ có má»™t chiếc, mà các hạ vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng Ä‘á»u muốn, Bệnh Tây Thi vá»›i ÄÆ°á»ng tam cô cÅ©ng muốn... Thế thì bảo ta nên giao cho ai bây giá»?
Nam Cung Thu Lãnh đáp lẹ :
- Giao cho ta!
Bạch Y Khách cÆ°á»i lạt :
- Ta có thể giao cho các hạ , nhưng liệu các vị kia có chịu hay không?
TÆ° Mã ThÆ°á»ng sắc lạnh lên tiếng :
- Kẻ nà o dám không chịu?
Bệnh Tây Thi chợt đổi giá»ng cÆ°á»i khác lạ, chẳng “ạp ạp†mà “hà hÆxen lá»i và o ngay :
- Gã tiểu Æ°ng khuyển nà y tâm trà cÅ©ng giống hệt lão Æ°ng khuyển Äông Môn TrÆ°á»ng Thanh, cứ sở trÆ°á»ng gà i cho thiên hạ ăn thua vá»›i nhau!... Nà y TÆ° Mã ThÆ°á»ng, chÃnh ta là ngÆ°á»i đầu tiên không chịu đây!
Bạch Y Khách gặng há»i :
- Nam Cung Thu Lãnh, các hạ có nghe rõ không?
Dứt câu há»i, y ung dung quay gót, nhắm rặng liá»…u lÆ°á»›t tá»›i.
Nam Cung Thu Lãnh phi thân vượt lên, Ä‘ao quang lấp loáng, táºp kÃch thẳng và o sau lÆ°ng Bạch Y Khách.
Thân pháp và đao thế của Nam Cung Thu Lãnh Ä‘á»u chá»›p nhoáng và đÃch xác.
NhÆ°ng Bệnh Tây Thi lại không cháºm trá»… tà nà o, thị vá»— và o vai hai hán tá» lùn, khẽ bảo :
- Che chỗ nhược xông ra đi cưng!
Hai hán tá» lùn láºp tức phi thân đánh vù má»™t cái đã vượt qua mặt Nam Cung Thu Lãnh , bắt buá»™c Nam Cung Thu Lãnh phải dừng thế táºp kÃch Bạch Y Khách để lo ứng phó.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng huy Ä‘á»™ng trÆ°á»ng kiếm, hai đạo hà n quang chóa mắt liá»n xé gió xẹt tá»›i.
Kiếm pháp của hắn cực kỳ hiểm ác, quái dị; chỉ một chiêu mà đồng thới tấn công và o hai hán tỠlùn một lượt. Cố nhiên hắn hướng mũi kiếm thẳng và o rún của hai gã.
Thế là hai hán tá» lùn chÆ°a kịp là m gì Nam Cung Thu Lãnh thì đã phải lo đối phó ngay vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng rồi.
Thanh trÆ°á»ng kiếm trên tay TÆ° Mã ThÆ°á»ng không ngá»›t chá»›p Ä‘á»™ng, liên miên xẹt tả, thÃch hữu. Thuá»· chung hắn vẫn táºp trung áp lá»±c và o chá»— nhược của hai hán tá» lùn, tức luôn luôn chỉ phóng kiếm đâm và o rún hai gã mà thôi, chá»› không đánh và o các bá»™ vị khác, vì hắn không quên toà n thân hai gã Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nháºp, dù có tấn công trúng những chá»— khác trên ngÆ°á»i hai gã cÅ©ng chỉ vô hiệu mà thôi.
Quả nhiên, hai hán tá» lùn không dám khinh thÆ°á»ng nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Nghe theo lá»i dặn của Bệnh Tây Thi, hai gã liá»n dùng má»™t tay che giữ rún, còn má»™t tay đối chạm thẳng vá»›i trÆ°á»ng kiếm. Hai gã vÆ°Æ¡n trảo chụp nhầu và o lưỡi kiếm sắc bén nhÆ° nÆ°á»›c.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng không dại, đúng hÆ¡n là không dám, để thanh kiếm chạm tay hai gã. Hắn trầm cổ tay xuống, thu kiếm vá». Tuy tránh được thế chụp của đối phÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng hắn liá»n bị mất thế chủ Ä‘á»™ng, vì chÆ°a kịp phóng ra thêm kiếm chiêu nà o khác thì hai hán tá» lùn đã áp sát tá»›i rồi.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng vá»™i nhún chân phiêu thoái.
Äà n áp được đối phÆ°Æ¡ng, hai hán tá» lùn phấn chấn hẳn tinh thần. Hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° gió, hai gã thừa cÆ¡ há»™i, tiếp tục sấn tá»›i, nhÆ°ng chia là m hai hÆ°á»›ng: má»™t bám theo TÆ° Mã ThÆ°á»ng má»™t lao vù lại Nam Cung Thu Lãnh.
Trong khoảnh khắc qua, sở dÄ© TÆ° Mã ThÆ°á»ng cố kiá»m chế hai hán tá» lùn là để Nam Cung Thu Lãnh rảnh tay mà “thu tháºp†con mồi Bạch Y Khách.
Phần hai hán tá» lùn cÅ©ng nhằm mục Ä‘Ãch chánh là Bạch Y Khách nên không thể để Nam Cung Thu Lãnh tá»± do tranh tiên được, Vì váºy, hai gã đã không chấp nháºn cho TÆ° Mã ThÆ°á»ng cầm chân lâu hÆ¡n. Và chá»›p mắt, hai gã quả đã đẩy lui được TÆ° Mã ThÆ°á»ng rồi cÅ©ng trong chá»›p mắt má»™t gã đã xịt đến Nam Cung Thu Lãnh ngay.
Với một chốc ngắn ngủi phù du được trống chân vừa rồi, Nam Cung Thu Lãnh đã thi triển đến độ chót tuyệt kỹ bản thân, đánh phủ đầu Bạch Y Khách liên tiếp ba chiêu đao cực kỳ thần tốc, tà n độc.
Hắn đã chá»n sẵn biện pháp, giết ngay Bạch Y Khách cÆ°á»›p xác mang Ä‘i, vừa Ä‘o vừa lục trong tá» thi mà lấy địa đồ và chìa khóa rồi vất bá» xác liá»n đó.
Tháºt là má»™t biện pháp tiện lợi hÆ¡n hết, rất thÃch nghi vá»›i tình thế tại Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng.
Nhưng cũng là một biện pháp không kém phần tà n độc.
Nam Cung Thu Lãnh Ä‘inh ninh nắm chắc phần thà nh công vì tá»± tin ở Ä‘ao pháp kỳ ảo của mình. Äừng nói đến ba Ä‘ao, mà chỉ cần má»™t hay hai Ä‘ao thôi hắn cầm bằng đã hạ sát ngay Bạch Y Khách rồi.
Nhưng, hoà n toà n ngoà i dự liệu của hắn: liên tiếp ba chiêu đao xảo diệu nhất trong đao pháp của hắn tuy đã được thi triển với toà n thà nh công lực vẫn không chạm đến một chéo áo của Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách chỉ tránh né mà không phản kÃch. Má»—i chiêu Ä‘ao ghê gá»›m của Nam Cung Thu Lãnh đã tưởng chừng phạt trúng Bạch Y Khách nhÆ°ng... thoáng cái, Ä‘ao chỉ chém veo véo và o khoảng không, còn Bạch Y Khách không biết đã tránh né bằng cách nà o, vẫn an toà n vô sá»±; và vừa tránh né ba Ä‘ao của Nam Cung Thu Lãnh y vừa theo dõi không sót má»i Ä‘á»™ng tác của hai hán tá» lùn và TÆ° Mã ThÆ°á»ng.
Nam Cung Thu Lãnh bị hụt ba Ä‘ao liên, vừa tức giáºn vừa kinh dị.
Hắn gầm lên một tiếng, vung bảo đao lấp loáng, toan xuất thêm chiêu đao thứ tư.
NhÆ°ng đúng lúc ấy, hán tá» lùn đã xẹt tá»›i, vá»›i cả má»™t khối kình khà uy mãnh kinh hồn là m nghẹt thở má»i ngÆ°á»i.
Gã vừa dụng ý đẩy tạt Nam Cung Thu Lãnh ra vừa quyết tâm tóm gá»n Bạch Y Khách.
Chiêu Ä‘ao thứ tÆ° của Nam Cung Thu Lãnh định nhắm và o Bạch Y Khách giỠđây liá»n dùng để đối phó vá»›i hán tá» lùn.
Thanh bảo Ä‘ao chá»›p ngá», hà n quang buốt xÆ°Æ¡ng, xé gió vá»›t chênh chếch từ dÆ°á»›i lên, đúng và o cổ hán tá» lùn.
“Băngâ€!...
Lưỡi Ä‘ao sắc lạnh chém cá»±c mạnh và o da thịt ngÆ°á»i... nhÆ°ng thêm lần nữa chiếc cổ máºp ú to lá»›n, xem nhÆ° dầy thịt mỡ của hán tá» lùn vẫn cứ trÆ¡ trÆ¡ mà thanh Ä‘ao bị hất bạt lên, suýt chút nữa đã vuá»™t khá»i tay Nam Cung Thu Lãnh.
Hán tá» lùn chẳng chú ý gì đến thanh Ä‘ao , cứ thản nhiên Ä‘Æ°a cổ hứng lấy nhát Ä‘ao ấy, vừa khoa chân sấn tá»›i, xoè bà n tay nhÆ° rẻ quạt chụp và o nách bên phải Nam Cung Thu Lãnh, thế chụp kỳ dị và mau lẹ phi thÆ°á»ng.
Nam Cung Thu Lãnh biến chiêu cũng thần tốc tuyệt luân, đảo ngược lưỡi đao, phát ngang uyển mạch đối phương.
“Phá»±tâ€!...
Lưỡi đao sắc bén đến chém phải và ng và ng cũng phải tan, đá cũng phải nát, lại chỉ có thể là m hằn một vệt nhỠngang cổ tay hán tỠlùn mà thôi.
Gã coi như chẳng có chuyện gì, cứ tiếp tục đánh tay chụp tới, năm ngón to và ngắn ngủn hơi khoằm khoằm lại, sắp bấu trúng và o nách Nam Cung Thu Lãnh.
Nam Cung Thu Lãnh đã từng thấy táºn mắt ở đại Ä‘iện Quan Äế miếu, chÃnh hai gã lùn đã chụp chết tÆ°Æ¡i “Trung Nguyên song kiếm†nên bây giỠđâm hoảng, vì nếu để gã chụp trúng thì toi mạng ngay....
Nhưng muốn tránh né thì lại quá muộn rồi. Hắn chẳng còn cách nà o hơn là co hữu thủ lại, quặp lưỡi đao và o nách biến thà nh một lớp “áo giáp†bất đắc dĩ, để chịu đựng năm ngón tay của hán tỠlùn.
Lại vang lên má»™t tiếng “Băngâ€!...
Nam Cung Thu Lãnh thoát chết trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẻ tóc. NhÆ°ng hắn bị cÆ°á»ng lá»±c của hán tá» lùn đẩy té ngá»a luôn xuống đất.
Thuáºn thế, hán tá» lùn chÆ°a chịu buông tha, lại vÆ°Æ¡n hai tay chụp xuống bụng và ngá»±c của Nam Cung Thu Lãnh.
Lần nà y xem chừng Nam Cung Thu Lãnh chỉ còn cách chỠrách toang ruột gan tim phổi mà thôi.
Giữa khoảnh khắc ngà n cân treo sợi tóc ấy, thình lình nghe Bạch Y Khách lên tiếng :
- Mắt gã cÅ©ng là nhược Ä‘iểm, thÃch Ä‘ao và o đó!
Nam Cung Thu Lãnh phản ứng mau lẹ tuyệt luân, lá»i nhắc nhở vừa lá»t và o tai thì hữa thủ hắn đã chá»›p Ä‘á»™ng, vừa lăn nghiêng qua má»™t bên, vừa phóng Ä‘ao lên, xỉa thẳng và o mắt tả của hán tá» lùn.
Chợt nghe tiếng hô của Bạch Y Khách mách cho Nam Cung Thu Lãnh, đúng ngay chá»— yếu của mình, hán tá» lùn giáºt nẩy ngÆ°á»i, thế chụp hÆ¡i cháºm lại má»™t chá»›p mắt thì mÅ©i Ä‘ao của địch đã Ä‘iểm véo đến sát mặt rồi. Gã vá»™i Ä‘Æ°a bà n tay bụm mắt tả và nhảy vá»t lên, hắn lùi lại láºp tức.
Nam Cung Thu Lãnh thoát hiểm, hấp tấp chổi dáºy, trán tÆ°Æ¡m mồi hôi. Hắn hổ thẹn đến nổi hung, liá»n khoa chân bÆ°á»›c đến phÃa hán tá» lùn, tay siết chặt thanh Ä‘ao, đôi mắt xạ nhãn tuyến âm hiểm sắc lạnh. Phen nà y hắn quyết không tha hán tá» lùn, vì hắn đã biết rõ đến hai bá»™ vị yếu nhược trên ngÆ°á»i gã...
Cùng lúc Nam Cung Thu Lãnh quần thảo vá»›i hán tá» lùn đằng nà y, thì phÃa kia TÆ° Mã ThÆ°á»ng cÅ©ng bị hán tá» lùn ná» bức lùi liên tiếp năm bÆ°á»›c. Hắn Ä‘ang uất ức cÆ¡ hồ muốn há»™c máu ra vì thanh kiếm trong tay gã tá»± nhiên trở thà nh vô dụng. Bá»—ng nhÆ°ng hắn cÅ©ng nghe lá»i của Bạch Y Khách vừa mách cho Nam Cung Thu Lãnh, liá»n tỉnh ngá»™, hú lên má»™t chuá»—i dà i, xô thẳng cả ngÆ°á»i lẫn kiếm và o hán tá» lùn. MÅ©i trÆ°á»ng kiếm của hắn chá»›p nhoáng đâm liên tiếp ba chiêu và o rún rồi mắt tả, mắt hữu của hán tá» lùn, khiến gã phải dùng cả hai bà n tay che giữ mấy chá»— yếu ấy mà lùi lại.
Thế là chẳng ai là m gì được ai, mặc dù đã trao đổi một loạt những đòn trà mạng trong những khoảnh khoắc vừa qua.
Và bây giá», giữa hai hán tá» lùn vá»›i Nam Cung Thu Lãnh , TÆ° Mã ThÆ°á»ng vẫn không ai hạ nổi ai, nhÆ°ng vẫn không ngá»›t ghìm nhau từng li từng tÃ, trong tình thế bám chặt nhau, tỠđấu.
Äá»™t nhiên nghe Bệnh Tây Thi gá»i to :
- Thôi cưng! Không cần đánh nhau nữa! Con mồi đã đi mất rồi!
Nam Cung Thu Lãnh và TÆ° Mã ThÆ°á»ng chá»›p nhoáng tấn công hai chiêu rồi phi thân nhảy lùi ra, lẹ là ng quay lại nhìn, quả nhiên chẳng còn thấy Bạch Y Khách đâu nữa! Lại quét nhãn tuyến sang bên kia: cả ba mẹ con ÄÆ°á»ng tam cô cÅ©ng mất dạng!
Chỉ thấy má»—i má»™t ÄÆ°á»ng Äại Bằng vẫn ngồi nguyên dÆ°á»›i gốc liá»…u mà “ngủ†nhÆ° thÆ°á»ng.
Nam Cung Thu Lãnh cất giá»ng háºm há»±c há»i :
- Xú bà nương! Ngươi có trông thấy gã tiểu ưng khuyển đi ngã nà o không?
Bệnh Tây Thi cÆ°á»i “ạp ạp†không thèm trả lá»i mà lo ngoắc hai hán tá» lùn và lên tiếng thân máºt, đầy chiếu cố :
- A Äại! A Nhị! Trở lại đây “cÆ°ngâ€! Äáng tiếc cho hai “cÆ°ng†lại phải má»™t phen mất công mà chẳng được toại ý. Nà o, trở lại đây cho “cÆ°ng†mấy cái coi!...
Nam Cung Thu Lãnh “hừ†giá»ng mÅ©i, lại há»i lá»›n :
- Xú bà nương Bệnh Tây Thi! Ngươi thấy gã ấy chạy hướng nà o không?
Bệnh Tây Thi nạt ngang :
- NgÆ°Æ¡i là cái thá gì mà cứ lải nhải! Bá»™ tÃnh phá đám hả? Ta Ä‘ang trò chuyện vá»›i “cÆ°ng cÆ°ng†của ta, cứ chõ miệng và o hoà i, lãng nhách!
TÆ° Mã ThÆ°á»ng lạnh lùng :
- Bệnh Tây Thi! NgÆ°Æ¡i chiếu cố cho hai “cục cÆ°ng†nhÆ° thế đủ rồi, muốn gì nữa? Hãy chá» lúc vắng ngÆ°á»i! Thế nà o! NgÆ°Æ¡i thấy gã tiểu Æ°ng khuyển chạy hÆ°á»›ng nà o?
Bệnh Tây Thi xẳng giá»ng :
- Tá»± nhiên là thấy chứ sao không. Ta có ngốc nhÆ° bá»n ngÆ°Æ¡i đâu mà quên để mắt trông chừng gã, thì gã Ä‘i lúc nà o, Ä‘i ngã nà o ta phải thấy, thấy rất rõ!
Nam Cung Thu Lãnh nôn nóng há»i thêm :
- Gã đi ngã nà o?
Bệnh Tây Thi bĩu môi :
- Ta dại gì nói cho bá»n ngÆ°Æ¡i biết.
Nam Cung Thu Lãnh tức lắm, nhÆ°ng Ä‘Ã nh há»i lãng :
- Thế còn mẹ con ÄÆ°á»ng tam cô đâu?
Bệnh Tây Thi nói :
- Cái đó thì ta có thể rá»™ng lượng cho các ngÆ°Æ¡i biết được. Bá»n hỠđã kéo nhau Ä‘uổi theo gã tiểu Æ°ng khuyển rồi.
TÆ° Mã ThÆ°á»ng ngó khắp trÆ°á»ng má»™t lượt nữa, Ä‘oạn quay sang Nam Cung Thu Lãnh giục :
- Chúng ta đi thôi!
Vù một cái, hai thân ảnh song song đằng không , xé gió lướt đi...
Bệnh Tây Thi vểu môi “xì†má»™t tiếng, chẳng buồn ngó theo mà vẫn nhìn vá» phÃa hai hán tá» lùn.
Äá»™t nhiên hai gã bá»±c tức dáºm chân má»™t cái, mặt đất láºp tức in rõ hai vết bà n chân sâu gần ná»a thÆ°á»›c.
Bệnh Tây Thi trố mắt, băn khoăn há»i :
- CÆ°ng! Có chuyện gì váºy?
Hán tá» lùn bên trái xoay ngÆ°á»i lại đáp :
- Ức qua! Ta vá»›i A Nhị đã luyện thà nh công phu Ä‘ao thÆ°Æ¡ng bất nháºp, bấy lâu nay ngang dá»c tung hoà nh, thế mà bây giá» lại bị ngÆ°á»i ta biết rõ chá»— yếu nhược! Hừ, tại sao hai thầy trò lão Æ°ng khuyển biết được nhÆ° thế? Nếu không có gã tiểu Æ°ng khuyển nói báºy mấy lần thì ta vá»›i A Nhị đã sá»›m thu tháºp hai tên Nam Cung Thu Lãnh vá»›i TÆ° Mã ThÆ°á»ng rồi!
Bệnh Tây Thi nhoẽn miệng cÆ°á»i , chá» hai gã lùn đến sà và o hai bên rồi hun và o má má»—i gã má»™t cái, nói :
- CÆ°ng! Thu tháºp bá»n ấy có Ãch gì, mặc kệ chúng. Äiá»u quan trá»ng mà chúng ta cần là hai món kia. Cho nên, kẻ đáng lo đối phó là hai thầy trò lão Æ°ng khuyển. Chỉ cần có hai món kia, chúng ta sẽ trở nên đệ nhất phú hà o trong Ä‘á»i. Nếu thu tháºp được sÆ° đồ lão Æ°ng khuyển, chúng ta lại nghiá»…m nhiên trở thà nh tổng đầu Ä‘Ã n của toà n thể võ lâm giang hồ.
Như thế mới đáng. Cưng hiểu thế không?
Hán tỠlùn bên tả đáp :
- Hiểu thì hiểu rồi, nhÆ°ng muốn có hai món kia phải thu tháºp bá»n sÆ° đồ lão Æ°ng khuyển, mà hai sÆ° đồ lão Æ°ng khuyển thì bản lãnh không tầm thÆ°á»ng, cả tâm cÆ¡ lẫn công lá»±c Ä‘á»u nhÆ° quá»·, chúng lại biết rõ nhược Ä‘iểm của chúng ta, chúng ta dá»… gì thu tháºp được bá»n chúng?
Bệnh Tây Thi cÆ°á»i :
- CÆ°ng! CÆ°ng nói đúng, nhÆ°ng còn quên Ä‘iểm lợi to. Hai thầy trò lão Æ°ng khuyển quả nhiên khó đối phó rồi đấy, tức chẳng riêng chúng ta, mà cả má»i kẻ khác cÅ©ng khó hạ nổi chúng, nhá» thế lại hóa ra hay!
Ngưng nói một chút để vỗ vỗ tay và o lưng hai hán tỠlùn đoạn thị lại tiếp :
- Giang hồ rá»™ng lá»›n, đông đảo, đủ hạng ngÆ°á»i, vá»›i vô số những hình thức bản lãnh khác nhau, há» mà đồng thá»i đối phó vá»›i hai thầy trò lão Æ°ng khuyển thì chúng có giá»i gì cÅ©ng khó Ä‘á» phòng toà n diện, má»i lúc được. Cứ xem nhÆ° gã tiểu Æ°ng khuyển đã trúng bẫy Ä‘á»™c, bị ÄÆ°á»ng Äại Bằng tóm được, đấy là má»™t bằng chứng. Váºy có ngà y hai thầy trò lão Æ°ng khuyển cÅ©ng phải sa cÆ¡ thất thế bị ngÆ°á»i khác khắc chế...
Hán tá» lùn bên hữu xen và o, há»i :
- NhÆ°ng ngÆ°á»i khác khắc chế thì thầy trò lão Æ°ng khuyển lá»t và o tay há», há» Ä‘oạt được chìa khóa vá»›i địa đồ chá»› đâu phải chúng ta thà nh tá»±u?
Bệnh Tây Thi xoa đầu gã cÆ°á»i, giải thÃch :
- Con bá» ngá»±a bắt con ve, còn có con chim sẻ rình ở sau, vồ cả bá» ngá»±a lẫn ve... Äấy, chúng ta cứ theo biện pháp nhÆ° chim sẻ mà hà nh Ä‘á»™ng, đợi dịp, canh chừng cho tháºt sát, tất có lúc sẽ chợp đúng cÆ¡ há»™i phá»—ng tay trên kẻ khác. Hiểu chÆ°a?
Bất thần cả hán tá» lùn bên tả, cÅ©ng nhÆ° gã bên hữu đồng thá»i ôm ghì lấy Bệnh Tây Thi, hun và o hai bên má thị mấy cái, đồng cÆ°á»i khúc khÃch, khen :
- Hảo cÆ¡ trÃ! MÆ°u kế ấy tuyệt diệu!
Hán tỠlùn bên tả lại nói tiếp :
- Ãi háºu! Ãi háºu đúng là thần thông quảng đại, há»… việc gì mà ái háºu đã Æ°á»›c tÃnh là cầm bằng chÃnh xác. Chúng ta cứ nhÆ° thế mà hà nh Ä‘á»™ng nhé!
Hán tỠlùn bên hữu cao hứng :
- Phải rồi! Chúng ta sẽ là m con chim sẻ rình con bỠngựa và con ve! Tuyệt hảo!
Cả ba đồng cÆ°á»i và ôm nhau hôn hÃt.
Hai hán tá» lùn bá»—ng câu tay, xốc Bệnh Tây Thi ngồi lên “chiếc kiệu†đặc biệt và má»™t gã há»i :
- Ãi háºu! Bây giá» chúng ta Ä‘i đâu?
Bệnh Tây Thi Ä‘Æ°a tay chỉ vá» phÃa rặng liá»…u.
Hai hán tá» lùn đồng hÃt má»™t hÆ¡i chân khà và nhất tá» chuyển Ä‘á»™ng vùn vụt vá»t tá»›i...
|
![Trả lá»i](images/styles/zingblue/buttons/reply.gif) |
|
| |