Quyển 1: Sóng gió ở Tất Thành
Chương 13: Tất Thành đệ nhất mỹ nhân
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ST
Nghe nói tỷ tỷ sắp sửa xuất giá, Nhâm Băng Nguyệt rất là hưng phấn, lôi kéo chéo áo của nàng, vội vã hỏi han: "Tỷ tỷ sẽ gả cho công tử nhà nào?"
Nhâm Nhược Tích rút tay áo về, thản nhiên nói: "Cái này còn phải xem phụ thân muốn dời đi đâu, nếu là Việt quốc, thì phải là công thất* của Việt quốc, nếu là Lỗ quốc, thì đó là công thất của Lỗ quốc. Nếu muốn dời đến Sở quốc sao, ha hả, đương nhiên phải lấy người nước Sở rồi."
(Công thất: cách gọi gia tộc chư hầu thời Xuân Thu, từ này về sau sẽ xuất hiện nhiều)
Nhâm Băng Nguyệt đần ra, ngượng ngùng nói: "Chuyện này..., gả cho người nào, toàn bộ không phải do tỷ tỷ tác chủ sao?"
Nhâm Nhược Tích trắng mắt lườm nàng một cái, tức giận nói: "Nói thừa, thiên hạ hiện thời, từ thiên tử chư hầu, cho tới công khanh đại phu, làm gì có nữ nhi nhà nào là không như vậy? Từ xưa nữ nhi trong nhà, cưới xin không do bản thân. Con nhà thế gia, lại càng sinh ra thêm một cái trách nhiệm, làm gì có mấy người lười biếng như ngươi."
Nhâm Băng Nguyệt mặt thộn ra, ha ha nói: "Nhưng mà Nhâm gia ta... Làm thế nào mà tách khỏi tỷ được?"
Nhâm Nhược Tích thở dài: "Cho nên ta mới mang ngươi theo, chỉ hy vọng ngươi có thể đi theo ta học hỏi cho tốt, ai ngờ ngươi lại không chịu phấn đấu như vậy."
Nhâm Băng Nguyệt suy nghĩ một chút, ngây ngô cười hai tiếng nói: "Bằng không..., phụ thân muốn cùng nhà nào kết thân, thì cứ đem muội đi gả đi, dù sao muội cũng sẽ chẳng phải làm gì!"
"Ngươi?" Nhâm Nhược Tích phải nén cười nói: "Trưởng nữ chưa gả, làm gì đến lượt thứ nữ kết hôn? Hơn nữa, nha đầu ngốc như ngươi, cho dù gả cho người, thì có ích lợi gì?"
Nhâm Băng Nguyệt ưỡn ngực, đỏ mặt nói: "Nếu luận mặt khác muội đương nhiên không bằng tỷ tỷ. Có điều nếu luận tư sắc, muội so với tỷ tỷ cũng không phải là kém hơn bao nhiêu? Hơn nữa... hơn nữa..." Nhâm Băng Nguyệt ấp úng nói: "Hơn nữa việc sinh đứa nhỏ, nữ nhi nào mà chẳng làm được?"
Nhâm Nhược Tích 'phì' một cái, không nhịn cười nổi nói: "Ngươi đó, như thế nào vẫn giống như một đứa nhỏ mãi không chịu lớn. Ngươi nghĩ quá đơn giản, giá trị của nữ tử, chính là dùng cho thủ đoạn ký kết liên minh. Ký kết liên minh, làm thế nào để tiến hành mối quan hệ này, há có thể do một thân con gái đảm nhiệm được?"
Nhâm Băng Nguyệt nhụt chí nói: "Xem ra muội thật đúng là vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng không làm được. Tỷ... tỷ muốn gặp mặt Dương Hổ, chẳng lẽ hắn cũng là một trong những người mà phụ thân chọn trong lòng? Hắn... hắn chính là một nam tử đã gần bốn mươi rồi."
" Đương nhiên không phải!" Nhâm Nhược Tích thu ống tay áo, ngạo nghễ nói: "Họ Nhâm chúng ta, chính là quý tộc thượng cổ, hậu duệ hoàng đế, Dương Hổ quyền hành mặc dù lớn, chung quy cũng chỉ là gia nô của Quý Thị, Nhâm gia trưởng nữ há có thể gả cho hắn? Được rồi, việc này không phải do ngươi và ta có thể quyết định, tiết lộ những điều này cho ngươi, chính là muốn ngươi tỉnh ra một chút, phải tránh ngây thơ dại dột không để người ta lợi dụng. Ba ngày này, ngươi nén trụ tính tình lại cho ta, không được đi khắp nơi lêu lổng, ba ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành sang Tề."
Nhâm Nhược Tích đứng dậy đi vào nội đường, đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại liếc nhìn Băng Nguyệt một cái, nói: "Gọi thị tỳ Thanh Vũ của ngươi đứng lên đi, cũng không nên đần tới mức nói rằng ta cho nó đứng lên."
Nhâm Băng Nguyệt lè lưỡi, hướng tỷ tỷ làm một cái mặt quỷ.
o0o
Hai thị nữ hầu hạ Khánh Kỵ tắm rửa, tuy rằng hai thị nữ tướng mạo cũng không được tính là đẹp, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ thanh xuân, lần đầu tiên nếm trải tư vị ôn nhu lại là làm cho vị công tử lâm nạn này phiêu phiêu tiên cảnh. Cũng may hắn kế thừa toàn bộ ký ức của Khánh Kỵ, dung hợp lẫn nhau khiến cho kiến thức, tâm tính, thói quen của hắn thay đổi rất lớn, tự nhiên lại thông hiểu rất nhiều quy củ, trong thần thái cử chỉ cũng đều có một loại phong phạm quý tộc, cũng không tới mức lộ ra cái xấu.
Dùng nước ấm dầu thơm tắm rửa xong, Khánh Kỵ mặc quần áo ngắn, một thân thoải mái mà ngồi lên giường con. Quần này chính là một cái nội khố rất rộng, có ống quần mà không có đũng quần, giống như một cái quần yếm, có điều không lộ ra hạ thể giống như trẻ con mà thôi.
Một thị nữ quỳ ở phía sau, dùng lược sừng trâu chải mái tóc dài của hắn, thị nữ kia quỳ ở phía trước, nâng lên một chiếc gương đồng. Khánh Kỵ nhẹ nhàng lấy chiếc gương đồng từ tay thị nữ kia, nhẹ nhàng sờ qua gương đồng. Đó là một chiếc gương đồng đen một mặt trang trí hoa văn hình con rắn cuộn tròn, con rắn nhỏ quấn quanh một cái đồ án, thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ, mặt gương đồng trơn nhẵn sáng ngời, cảnh vật ở trong gương có thể hiện ra từng ly từng tý.
Khánh Kỵ nắm mặt kia gương đồng, chần chừ một lúc lâu sau, mới chậm rãi cầm nó giơ lên. Trong kính đầu tiên là xuất hiện đôi lông mày rậm, sau đó là một đôi mắt sáng ngời hữu thần, mũi thẳng đẹp, đôi môi cong sáng sủa, khuôn mặt tràn đầy nam tính hiện lên toàn bộ bên trong gương, thoạt nhìn vô cùng tuấn vũ bất phàm.
Hắn cũng đã soi qua bộ dáng của mình trong nước, nhưng mà tới giờ phút này mới nhìn thấy rõ ràng như vậy: "Nguyên lai đây là bộ dáng của ta, chẳng những trẻ trung mười phần, lại còn là một tiểu suất ca (anh đẹp trai)", Khánh Kỵ đối với chính mình ở trong gương say mê mỉm cười.
"Này, ngươi thấy tướng mạo của bản công tử thế nào?"
Khánh Kỵ mỉm cười hỏi thị nữ quỳ ở phía trước.
Thị nữ kia ngẩng mặt lên, cẩn thận nhìn hắn đánh giá một chút, sau đó hé miệng cười, cúi người đáp: "Khi Thành Bích phu nhân tới biệt phủ mở tiệc rượu, trong số những sĩ nhân* công tử được mời cũng có nhiều thanh niên tuấn tú, nhưng phong thái tướng mạo không thể sánh với công tử. Theo tỳ tử thấy, công tử tuấn nhã phong lưu, ở Tất Thành hiện nay, công tử có thể coi là đệ nhất mỹ nhân."
(*sĩ nhân: kẻ sĩ, người có học thức)
Khánh Kỵ biết lúc này dùng từ "mỹ nhân" là hình dung cả nam lẫn nữ, nhưng mà nghe qua vẫn cảm thấy rất thú vị, hắn cười ha hả, rung cả người, nói: "Tới, mặc quần áo cho công tử."
"Dạ", hai thị nữ nhẹ nhàng cười, song song đứng lên. Khánh Kỵ là người hiền hoà, hai tiểu thị nữ vừa mới hầu hạ hắn tắm rửa đã biết được, cho nên ở trước mặt hắn cũng rất thả lỏng.
Hai thị nữ nâng bộ cát phục (1) chỉ thuần màu trắng lên, Khánh Kỵ vươn hai tay, để cho các nàng mặc quần áo cho mình, bẻ cổ áo ngay ngắn, thắt dây lưng gấm, đeo bội ngọc (2), vuốt thẳng vạt áo. Thị nữ ở đằng sau nhẹ giọng nhắc nhở: "Công tử, còn chưa búi tóc."
Khánh Kỵ phất tay áo một cái, cười nói: "Tóc cứ tùy ý thả ở sau lưng, không cần phải búi lên."
Hai thị nữ nũng nịu chấp thuận, hầu hạ hắn đeo tất vải bố, Khánh Kỵ bước lên sàn nhà đi tới gần cửa, hai tiểu thị nữ vội vàng đuổi tới nâng cao guốc mộc, đeo vào cho hắn, Khánh Kỵ liền phất phất tay áo rồi đi ra ngoài.
Một mái tóc dài đen sẫm chỉ dùng một sợi dây nịt nhỏ buộc đơn giản buông xuống trên vai, dây lưng gấm bên hông đeo ngọc bội kêu 'đinh đang', đeo guốc mộc cao, bước lên hành lang bằng gỗ uốn lượn, có gió thổi, có hoa và cây cảnh, ý cảnh tao nhã khiến cho người ta vui vẻ thoải mái: "A, không khí như thế này, hẳn là phải cầm một cây gậy trúc, hát vang 'Ngã bản sở cuồng nhân, phong ca tiếu Khổng Khâu' mới đúng." (3)
Khánh Kỵ nghĩ đến đây, không khỏi bật cười phá lên, Khổng Tử hiện tại có thể đã ở trong trang viên rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh: Nguy rồi, mới vừa rồi được Triển đại phu nghênh đón một đường đi thẳng vào Thành phủ, bởi vì có Triển đại phu bầu bạn, không rảnh chiếu cố Khổng Lão Phu Tử, chỉ nhớ rõ ngưu xa của ông ta theo ở phía sau, hiện giờ không biết thế nào, đáng ra không nên để lạc mất lão tiên sinh này mới phải.
Hắn quay đầu lại hỏi qua hai thị nữ theo hầu, mô tả hình dáng Khổng Tử, hai thị nữ đều lắc đầu không biết, có điều các nàng đều đã nghe thấy danh tự Khổng Khâu, thế mà lại biết người này, xem ra lúc này Khổng Khâu tại Lỗ quốc cũng xem như là một nhân vật nổi danh.
Khánh Kỵ vội vàng đi vào tiền đường (phòng khách phía ngoài, trái với nội đường), chỉ thấy Triển đại phu cùng Khổng Khâu đã ngồi trên ghế, cười nói vui vẻ, có vẻ rất thân mật, không khỏi có chút ngạc nhiên. Triển đại phu thấy hắn đi vào, vội đứng dậy nghênh đón, nói: "Công tử tắm rửa xong rồi? Ha hả, Triển mỗ vốn đã nghe được uy danh vũ dũng của công tử, hiện giờ nhìn lại, còn là một người ngọc."
Khánh Kỵ đáp lễ, cười nói: "Triển đại phu quá khen, mới vừa rồi hấp tấp, đột nhiên lại quên lưu ý đến Khổng sư, thật sự là có lỗi, lẽ nào... Khổng sư cùng đại phu vốn đã quen biết từ lâu sao?"
Khổng Khâu cũng mỉm cười đứng lên, cười nói: "Đúng vậy, mới vừa hỏi qua chú bé môn hạ, mới biết được nghênh đón công tử lại chính là Triển đại phu. Khổng Khâu cùng Triển huynh là bạn tốt lâu năm. Năm đó Triển huynh tới đô thành giải quyết công việc, bởi vì cửa thành đã đóng, đêm đành phải ngủ ở dưới cửa thành. Dưới thành có một bé gái mồ côi, khi đó trời đông giá rét, Triển huynh sợ người này lạnh cóng mà chết, gọi vào bên trong xe, ngồi trong lòng ngực, lúc sau cũng không loạn, thật đúng là quân tử khiêm tốn, Khổng Khâu luôn luôn khâm phục."
Khánh Kỵ nghe thấy thế thì há to miệng: "Liễu Hạ Huệ! Đây là sự tích Liễu Hạ Huệ mà, như thế nào lại thành vị Triển đại phu này?"
Hắn cũng không biết rằng cố sự "Ngồi trong lòng mà không loạn" chính là nói người này, Liễu Hạ là một phong ấp của Triển Hoạch, Huệ là thụy danh của Triển Hoạch, hiện giờ Triển Hoạch 'xịn' vẫn còn sống khỏe, trên đời đương nhiên không có cái tên Liễu Hạ Huệ.
Triển đại phu lại không biết hắn vì cái gì mà bộ dạng trợn mắt há hốc mồm, khiêm tốn cười nói: "Trọng Ni (4) lại quá khen rồi. Ha hả, Khánh Kỵ công tử không biết, ta cùng với Trọng Ni đã từng đều làm sĩ sư (một chức quan nhỏ phụ trách các hình phạt trong nhà ngục - TG), hai người tương giao đã lâu. Mới vừa nghe nói, công tử khẳng khái cứu trợ, giải thoát Trọng Ni khỏi tai ương đạo tặc gặp phải trên đường, Triển mỗ tại đây đa tạ." Dứt lời trịnh trọng thi lễ.
Khánh Kỵ lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Không dám không dám, chỉ là nhấc tay giúp đỡ thôi mà."
Triển đại phu cười khổ một tiếng: "Với công tử mà nói, đúng là chỉ tốn công nhấc tay, mà đối với Triển mỗ mà nói, lại là chuyện tình lớn bằng trời."
Khánh Kỵ kỳ quặc, Triển đại phu xấu hổ nói: "Việc này, thật sự là... Ai..."
Triển đại phu cười khổ liên tục, Khánh Kỵ thấy mà mạc danh kỳ diệu - chẳng hiểu tại sao, Khổng Khâu ở một bên giải thích: "Mới vừa rồi cùng Triển huynh trò chuyện lâu ngày ly biệt mới biết được, nguyên lai nhóm đạo tặc kia đều là môn hạ của Triển Chích, mà Triển Chích, chính là..."
Hắn nhìn về phía Triển Hoạch, Triển Hoạch cười gượng hai tiếng, trên mặt có chút không nén giận nổi: "Thực không dám dấu diếm, đạo tặc Triển Chích, chính là... Khụ khụ, chính là em ruột của Triển mỗ. Gia môn bất hạnh, suýt nữa làm hại Trọng Ni, Triển Hoạch thật sự là thẹn với cố nhân."
Khổng Khâu cười nói: "Triển huynh làm sao phải như vậy, người trong sạch thì tự họ đã trong sạch, kẻ nhơ bẩn thì kiểu gì cũng nhơ bẩn, hơn nữa, may mắn là có Khánh Kỵ công tử giúp đỡ, Khổng Khâu hiện giờ không phải vẫn bình yên vô sự sao?"
Triển Hoạch liên tục lắc đầu cười khổ, nói: "Thôi thôi, hôm nay nghênh đón Khánh Kỵ công tử, lại gặp được lão hữu xa cách lâu ngày, chính là một ngày vui, những việc phiền lòng bỏ đi không nhắc đến nữa, tới tới tới, công tử và Trọng Ni ngồi vào chỗ này."
Dứt lời Triển Hoạch vỗ tay ba cái, nghiêng mình nói với người hầu của Thành phủ: "Truyền tiệc rượu, ca múa hầu hạ."
(1) Cát phục: Ngày xưa mùa hè hay mặc áo vải sắn, nên mặc áo mùa hè thường gọi là cát. Đã chú thích những chương trước.
(2) Bội ngọc: đồ trang sức đeo ở đai áo (thời xưa)
(3) 'Ngã bản sở cuồng nhân, phong ca tiếu Khổng Khâu' là một câu thơ Lý Bạch. Nói về cố sự Sở Cuồng nước Sở khuyên Khổng Khâu không nên ham mê chính trị, làm người tỵ thế. Khổng Khẩu không nghe theo, nên Sở Cuồng hát một bài vè chỉ trích Khổng Khâu. http://baike.baidu.com/view/672277.htm (tiếng Trung)
(4) Trọng Ni: Tên tự của Khổng Khâu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quyển 1: Sóng gió ở Tất Thành
Chương 14: Láng giềng đạo chích
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ST
Cách vách phủ Thành Bích phu nhân cũng là một tòa đại trạch, Tất Thành này vốn là một nơi phồn hoa, rất nhiều đại hộ hào môn ở đô thành đều có biệt viện ở đây. Mùa xuân cỏ cây xanh mướt, cuối thu thời tiết dễ chịu, tới biệt viện để nghỉ ngơi, dạo chơi hóng gió, du ngoạn săn bắn, còn tự tại hơn nhiều so với đô thành.
Tòa đại trạch này cùng với biệt viện Nhâm gia và phủ Thành Bích phu nhân khác nhau chính là, trạch viện không có rộng rãi hào hoa như vậy. Nơi đây vốn là chỗ tích trữ hàng hóa của Lỗ quốc đại thương nhân Bạch Tử Lăng, bình thường vẫn buôn bán Nam Bắc, trong trang viên xây dựng rất nhiều nhà kho, không dành để ngủ, người trông coi cũng không nhiều, chỉ có hai lão nô bộc cùng với gia quyến để ý nơi này. Lúc này, chỗ Bạch phủ biệt viện này cũng đã bị chim gáy chiếm giữ chim khách làm tổ.
Trên phòng khách có bảy tám đại hán đang ngồi trên chiếu, ở giữa là một chiếc bàn nhỏ, một đại hán nửa nằm nửa ngồi sau bàn, lấy tay chống cằm, nghe bọn họ trò chuyện. Đại hán này hai hàng lông mày như ngọa tàm (1), gò má như đao nhọn, môi dày, dưới hàm là một chòm râu rậm rạp, tuy rằng chỉ uể oải nằm ở đó, nhưng mà cả người toát lên một cỗ lực lượng như dã thú, làm cho người ta tự nhiên sinh ra suy nghĩ kính sợ.
Hắn mặc một cái áo choàng bằng vải đay, hai chân trần, một thiếu niên ăn mặc kiểu người hầu đặt một chân của hắn ở trên đùi, đang dùng giũa sửa móng chân cho hắn.
Đại hán kia mở to đôi mắt nghiêm nghị sinh uy, nhìn quanh tả hữu, hỏi: "Lời nói của Sở Tài các ngươi đều nghe được, chúng ta chỉ có thời gian ba ngày, Tiểu Ất, xe ngựa của ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?"
Hán tử gọi là Tiểu Ất trên mặt có một vết đao rất dài, từ mắt trái chạy tới môi bên phải, giống như một con rết dữ tợn, thoạt nhìn thấy cực kỳ hung ác. Tiểu Ất đáp: "Chủ thượng yên tâm, Tiểu Ất cũng đã chuẩn bị một trăm chiếc xe, chỉ đợi sự phân phó của chủ thượng."
Đại hán gật gật đầu, lại hỏi: "Mạc Phong tới lúc đó từ Thành phủ trèo tường mà qua, đốt lửa chung quanh gây ra hỗn loạn. Cổ Quân Hải thì dẫn mũi tấn công chính. Quân Hải, Nhâm gia gia tướng lấy một chọi mười, trước giờ dũng mãnh, lại cậy vào vũ khí lợi hại, không được khinh thường. Tới lúc đó, ngươi là chủ công vào cổng chính, chi bằng hãy sớm chuẩn bị, bảo ngươi triệu tập binh mã đã đầy đủ chưa?"
Cổ Quân Hải dáng người khôi ngô không kém đại hán đang nằm sau bàn, một bộ râu quai nón thẳng tới sau tai, nghe thấy đại hán hỏi, thẳng người nói: "Chủ thượng, người của ta đã tới Thất thành, còn có sáu bảy mươi người đã tới rồi, dự tính trong hai ngày nhất định sẽ tới đủ."
Đại hán mỉm cười, nói: "Rất tốt, Lưu Dục, Lý Huyền, hai người các ngươi phụ trách đánh nghi binh trái phải, phân tán binh lực Nhâm gia. Khi đó mỗ sẽ dùng lực sĩ phá tường sau của Nhâm gia, do mỗ tự mình ngăn địch, Diệp Vũ phụ trách chở vũ khí đi, Tằng Thủy Biện tiếp ứng ở cổng thành, sau khi ra khỏi thành lập tức vận chuyển vào sơn cốc, hủy xe giết trâu, vùi lấp binh khí. Tiểu Ất, lúc đó dẫn người của ngươi đi ra ngoài, rêu rao khắp nơi gây sự chú ý."
Chúng võ sĩ nhất tề đáp "Rõ", Sở Tài con ngươi xoay chuyển, hỏi: "Chủ thượng, Nhâm gia tỷ muội xử trí như thế nào?"
Đại hán liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: "Đã có được tiền tài, chẳng lẽ còn muốn lấy mạng chúng nó?"
Trên mặt Sở Tài lộ ra thần sắc tham lam, hắc hắc cười nói: "'Việt diễm yểu điệu, Ngô oa đa kiều', đó là những địa phương xuất nhiều mỹ nữ nổi danh, chủ thượng chưa biết, kẻ hèn đã tận mắt nhìn thấy, Nhâm gia tỷ muội kia, đều là tuyệt sắc nhân gian, lớn lên sinh đẹp, toàn thân quyến rũ..."
Ngón tay đại hán chỉ vào hắn, cười to nói: "Nói chuyện không cần quẹo trái quẹo phải, ngươi chính là muốn giữ nhị nữ này làm thiếp sao?"
Sở Tài cười nịnh nói: "Ý tứ của kẻ hèn không phải vậy... Hai nữ tử kia xinh đẹp mỹ mạo, lúc đó bỏ qua thì thực là đáng tiếc, bên người chủ thượng đáng ra phải có một đôi tỷ muội này cùng ngủ hầu hạ mới đúng, hắc hắc, chủ thượng nếu như lấy Nhâm gia tỷ muội, chỉ cần đem các tỳ nữ xinh đẹp bên người các nàng thưởng cho kẻ hèn, kẻ hèn cũng cảm thấy mỹ mãn."
Đại hán kia giận tím mặt, nhấc cái chân còn đang được sửa móng đạp một cái, tên cướp trẻ tuổi liền 'Ai ôi' một tiếng ngửa mặt ngã ra sau, đại hán không để ý tới hắn đang kêu lên đau đớn, hét một tiếng ngồi dậy, nổi giận nói: "Vô liêm sỉ, lấy tiền không lấy sắc, lấy sắc không lấy tiền, ngươi tham luyến sắc đẹp người ta, muốn dụ Triển Chích ta phá hỏng quy củ sao?"
Sở Tài biến sắc, cuống quít quỳ xuống nói: "Kẻ hèn không dám, ý tứ của kẻ hèn không phải vậy..."
Hắn còn chưa nói xong, gã đạo chích 'hừ' một tiếng khinh miệt, nhổ một ngụm nước bọt lên đầu hắn, nhấc chân đá hắn ngã lăn quay ra đất, trừng một đôi mắt hổ, ngón tay chỉ thẳng vào hắn, quát to: "Nhâm gia há có thể tùy ý bị bắt nạt ức hiếp sao? Với khả năng của Triển Chích ta, muốn lấy những tài vật này, cũng phải điều binh khiển tướng, trù bị nhiều mặt, e sợ còn không thể thành công.
Mỗ một khi đánh vào Nhâm gia, nhị nữ này chắc chắn là người được những gia tướng cực mạnh bảo hộ, nếu muốn cướp lấy, không biết phải chết bao nhiêu huynh đệ, dây dưa càng lâu càng không thoát thân được. Ngươi vì sắc đẹp, để cho huynh đệ rơi vào nguy cảnh, đó là bất nghĩa; biết rõ địch mạnh, lại cứ vọng tưởng, đó là bất trí! Theo ta lâu như thế, mà vẫn đáng khinh như vậy, không biết chừng mực!"
Sở Tài cả kinh mồ hôi thấm ướt cả quần áo, liên tục dập đầu nói: "Kẻ hèn biết tội, kẻ hèn biết tội, xin chủ thượng bớt giận."
Sở Tài này đúng là một nhân vật khôn khéo linh hoạt, luôn luôn ăn ở không tồi với băng cướp, vừa thấy hắn bị chủ thượng trách móc, nhiều người đều thay hắn thỉnh tội, Triển Chích mới căm giận mà ngồi xuống, quắc mắt quát: "Trộm cũng có đạo của trộm, ngươi nếu vẫn không thể tiến bộ như vậy, mỗ sẽ cắt trứng của ngươi, cho đi cái mầm tai họa của ngươi."
Sở Tài bị dọa cho không ít, hoảng sợ tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Triển Chích còn muốn răn dạy hắn vài câu, đột nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng sáo xa xa, hắn nghiêng tai nghe ngóng, không khỏi vuốt vuốt chòm râu, lông mày rậm căng thẳng, hỏi: "Sao lại thế này, hồ ly mê hoặc kia lại tới biệt viện sao?"
Thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau, Triển Chích giận dữ, đưa tay vỗ thật mạnh lên bàn, đập tới mức cốc chén nảy cả lên: "Còn không đi thám thính cho rõ!"
Mạc Phong cùng Lý Huyền vội vàng đứng dậy lui ra ngoài, sau một lúc lâu hai người vội vã chạy về, hướng hắn bẩm báo: "Chủ thượng, cũng không phải là Thành Bích phu nhân tới biệt viện, kẻ hèn đã dò xét được, chính là một ít khách nhân tá túc, mang theo rất nhiều giáp sĩ, nhân số ước chừng khoảng hai trăm, về phần thân phận của chủ nhân thì còn chưa rõ ràng lắm."
Triển Chích cau mày, lẩm bẩm nói: "Hai trăm giáp sĩ hỗ trợ... Công khanh đại phu nào có uy nghi thế này? Có bọn họ lúc này chẳng phải là phá hư đại sự của ta sao, phải kiếm ra biện pháp đuổi bọn họ đi mới được."
Biết rõ đối phương thân phận bất phàm, hơn nữa võ sĩ hỗ trợ có hơn hai trăm người, Triển Chích còn có thể thong dong như thế, lại còn muốn nghĩ biện pháp đuổi đối phương đi. Lời dân gian đồn đại, nói hắn tung hoành Tề Lỗ, quấy nhiễu chư hầu, vương hầu công khanh thúc thủ vô sách - không có biện pháp, xem ra thật sự không phải bịa đặt.
Mạc Phong cùng Lý Huyền nghe xong, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, Triển Chích thấy được, hỏi: "Còn có chuyện gì muốn nói?"
Hai tên thủ lĩnh nhóm cướp liếc nhau, rồi Lý Huyền bước lên một bước, chắp tay trước ngực nói nhỏ: "Chủ thượng, nghe nói... nghe nói người đãi khách, là... là Triển Hoạch Triển đại phu..."
Triển Chích ngớ ra, thất thanh nói: "Đại ca của ta... Hắn đang yên đang lành không ở đô thành làm cái đại phu của hắn, chạy tới nơi này là vì khách nhân như thế nào? Thật sự là buồn cười!"
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi lại hắc hắc nở nụ cười: "Vô phương vô phương, đại ca của ta xưa nay là quân tử thủ lễ, hắn mượn nơi này để đãi khách, đối phương chắc chắn là nhân vật mà hắn kính trọng, nếu có chút ác ý quấy rầy, sẽ làm đại ca của ta mất mặt, vậy đành phải mời bằng hữu của hắn đi nơi khác trú tạm vậy. Ha hả..., Lý Huyền, ngươi tới đây, ta dạy cho ngươi một biện pháp, đuổi bọn họ đi..."
------------------------------------------
(1) Ngọa tàm: Tằm nằm, hình dung lông mày, khi cười lại càng rõ ràng, nên mắt bình thường cũng như đang cười.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quyển 1: Sóng gió ở Tất Thành
Chương 15: Dựng cờ (1)
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ST
Triển Hoạch là chủ nhân, ngồi ở vị trí chủ trì, Khổng Khâu cùng Khánh Kỵ là khách, ai ngồi bên phải sẽ lại phải mất một phen khiêm nhường. Thiên hạ chư hầu, ngoại trừ Sở quốc chú trọng bên trái, các quốc gia khác đều là trọng bên phải, lấy bên phải làm tôn quý, khách nhân trọng yếu đương nhiên là phải ngồi phía bên phải.
Khổng Khâu cho rằng mở tiệc vui lần này vốn là vì nghênh đón Khánh Kỵ, hơn nữa thân phận của hắn là công tử Ngô quốc, lẽ ra phải ngồi ở ghế trên. Khánh Kỵ ngược lại nhìn thấy Khổng Đại Phu Tử thân cao như cây cột chắc, trong đầu lại hiện lên một cái hoành phi lấp lánh kim quang, ở trên viết bốn chữ to "Chí Thánh Tiên Sư", đâu có chịu để cho ông ta phải ngồi ghế cuối, hai bên liền khiêm tốn nhường cho nhau.
Khổng Khâu tôn sùng Chu lễ, Chu lễ đem các lễ nghi tôn ti cao thấp dung hợp vào tất cả các phương diện trong cuộc sống, nằm ngồi đi lại, kiến trúc ẩm thực, đều có các quy định cực kỳ tường tận. Lễ nghi khi đó không chỉ có đúng một loại lễ phép mà thôi, cho nên Khổng Khâu đối với lễ nghi rất là coi trọng, đâu chịu làm việc đi quá nghi lễ. Khánh Kỵ vừa thấy Lão Phu Tử trịnh trọng mà nói với hắn về chữ "Lễ", trong lòng lập tức sợ hãi, đành phải ngồi an vị ở ghế bên phải, khách và chủ lúc này mới vui vẻ khai yến.
Thành Bích phu nhân giao du rất rộng, thường tới Tất Thành nghỉ ngơi, biệt viện nơi này quanh năm nuôi dưỡng một nhóm nhạc công vũ kỹ (người chơi nhạc và nhảy múa), cho nên ca múa rất phong phú, thập phần náo nhiệt.
Triển đại phu nâng chén hướng tới hai người kính rượu, rồi buông chén rượu hỏi Khổng Khâu: "Trọng Ni, lúc trước ngươi vì tức giận mà bỏ đi, vi huynh lúc nghe được, nắm tay thở dài rất lâu. Hiện giờ nếu ngươi đã trở lại, liệu có dự tính gì không?"
Khổng Khâu do dự một chút, mới chậm rãi buông chén rượu, thản nhiên cười nói: "Khâu dự định trở về quê hương, lập đàn dạy học, Triển huynh nghĩ thế nào?"
Triển đại phu vuốt râu cười: "Trọng Ni thông thái đạo lý, khắp nơi kính ngưỡng, hiện giờ còn đang trung niên, hẳn là phải xuất thế làm quan mới đúng."
Khổng Khâu bùi ngùi thở dài: "Khổng Khâu muốn làm quan ở Lỗ, sợ là tiền đồ sẽ rất gian nan."
Triển Hoạch chăm chú nhìn Khổng Khâu một lát, đột nhiên bật cười: "Trọng Ni còn nhớ chuyện giáp mặt trách móc Quý Tôn đại nhân vượt quá lễ nghi sao? Trọng Ni, Quý Tôn đại nhân chấp chưởng việc nước, cầu người tài như khát nước, một ít việc nhỏ như vậy làm sao có thể để ở trong lòng? Ngươi là văn nhân Lỗ quốc, thông suốt cổ kim (xưa và nay), học thức uyên bác, thanh danh lan khắp chư hầu, Quý Tôn đại nhân có chí nguyện làm Lỗ quốc cường đại, như thế nào có thể bỏ người hiền tài như Trọng Ni mà không dùng được? Nếu ngươi nguyện ý làm quan, ngu huynh có khả năng vì ngươi tiến cử."
Khổng Khâu động tâm, suy nghĩ sơ qua, rồi nâng chén cười nói: "Thịnh tình của Triển huynh, Khâu không nén nổi vô cùng cảm kích. Rời khỏi cố hương lâu như vậy, ta nhất định phải quay về xem thế nào, đợi Khổng Khâu về nhà ở vài ngày, lại tới Khúc Phụ bái phỏng Triển huynh có được không?"
Hắn nói như vậy, chính là đã ngầm đáp ứng rồi, Triển Hoạch trong lòng vui sướng, lại đối ẩm cùng hắn một ly. Khổng Khâu buông chén xuống, vui sướng quay sang hỏi Khánh Kỵ: "Công tử cũng tới Khúc Phụ sao?"
Khánh Kỵ cười cười, khóe mắt cũng không liếc qua nhìn Triển Hoạch, ngang nhiên đáp: "Khánh Kỵ vốn có ý muốn tới Khúc Phụ chữa thương, hiện giờ thương thế đã dần khỏi, có điều nỗi nhớ nhà như mũi tên, Khúc Phụ không đi cũng không sao. Làm phiền thịnh tình của Triển đại phu, Khánh Kỵ ở tạm đây vài ngày, chờ khi đi lại bình thường, lập tức quay về Ngải thành, chiêu binh mãi mã, lại phạt Ngô. Thù giết cha một ngày chưa báo, Khánh Kỵ chẳng phải vẫn chưa xứng phận làm con sao?"
Khổng Khâu nghe thấy thì vô cùng xúc động, lập tức vỗ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Đạo hiếu, chính là một bộ phận trọng yếu trong những lễ nghi mà ông ta đề xướng. Khánh Kỵ đáp lời như thế này đúng là quá tuyệt vời, sao có thể khống chế được cảm xúc? Từng có đệ tử của ông hỏi nếu có thù giết cha với kẻ khác thì phải làm thế nào bây giờ? Lúc đó Khổng Lão Phu Tử đã trả lời một lượt, sau lại được ghi trong "Luận ngữ" (tên sách, chép những lời nói và hành động của Khổng Tử và một số học trò).
Đoạn nói của ông ngày nay được đổi thành một đoạn tán gẫu, đại ý chính là: Nếu có thù giết cha mà chưa báo, không thể ăn, không thể mặc, không thể làm quan, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải giết chết cừu nhân báo thù cho cha. Nếu chẳng may gặp phải ven đường, trong tay lại không có vũ khí, cũng phải nhặt hòn gạch lên ném hắn.
Cho nên ông ta đối với việc Khánh Kỵ bày tỏ thái độ hiếu thảo đương nhiên cực kỳ biểu dương, lập tức khen: "Lời ấy của công tử thật đúng! Mối thù cha mẹ, không đội trời chung. Còn chưa nói việc công tử Quang hành thích vua đoạt vương vị, đó chính là đại nghịch bất đạo, cho dù hắn có là vua của một nước, phận làm con, có huyết hải thâm cừu thế này, cũng vì cha mà bỏ vua, chứ không thể vì vua mà bỏ cha được."
Khánh Kỵ nghe thấy thế thì phát ngốc: "Nho gia không phải nói chuyện vua muốn thần chết, thần không thể không chết sao? Như thế nào Khổng Khâu lại nói rằng thà vì cha bỏ vua, chứ không vì vua mà bỏ cha như vậy, chẳng lẽ đó đều là những lời bịa đặt xu nịnh của bọn con cháu Nho gia bất tài, vì để tâng bốc lão hoàng đế mà phát minh ra, căn bản là không có quan hệ với Khổng Khâu?"
Triển Hoạch ngồi một bên vuốt râu mỉm cười, nghe thấy Khánh Kỵ nói như vậy thì sắc mặt lại không rõ như thế nào, đúng lúc này, một trận gió thổi đến, đưa vào một mùi hôi thối, nhạc công vũ kỹ hai bên đều bịt mũi nhíu mày. Triển Hoạch giận dữ, quát: "Nực cười, đây là cái mùi gì?"
Quản sự Thành phủ hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài dò hỏi đến tột cùng, một lúc sau chạy về nói: "Triển đại nhân, tiểu nhân đã ra ngoài hỏi qua, gia nhân Bạch phủ cách vách ủ phân làm ruộng, mùi bay sang đây."
Triển Hoạch khoản đãi khách nhân, trong bữa tiệc lại truyền đến một mùi ngũ cốc hôi thối, nhất thời làm mất hết cả mặt mũi của hắn, khiến Triển đại phu tức giận đến mức mặt tái mét. Hắn biết cái gọi là Bạch phủ cách vách chính là một chỗ ở của Lỗ quốc đại thương nhân Bạch Tử Lăng, hắn đường đường là một Lỗ quốc đại phu đương nhiên không để Bạch Tử Lăng trong mắt.
Có điều hiện tại Bạch Tử Lăng không ở đây, trong Bạch phủ cùng lắm chỉ có một ít hạ nhân, hắn không tiện hạ thân phận tự mình ra mặt, liền giận dữ quát: "Ngươi đi nói với bọn họ, trong phủ đang có tiệc mời khách, lại có mùi lạ quấy nhiễu hứng thú của ta, nhất định sẽ không tha."
Quản sự kia chạy tới bức tường nói qua, bất chợt một tiếng hô như sấm từ đối diện truyền sang, đám người Triển Hoạch ngồi ở trong sảnh cũng nghe rõ ràng, một nam tử thanh âm kỳ quái nói: "Ngươi mời khách của ngươi, ta ủ phân của ta, nhà ngươi muốn trách tội, thì đi mà trách làm sao gió không biết điều, có quan hệ gì tới ta?"
Dứt lời sau tường truyền đến một trận cười to, Triển Hoạch nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày dựng thẳng đứng, 'bộp' một tiếng đập bàn đứng lên. Khánh Kỵ khuyên nhủ: "Đại phu chớ bực mình, để người nhà qua Bạch phủ nói rõ thân phận đại phu, tiểu tử ngu dốt sẽ phải biết sợ."
Triển Hoạch nuốt một cục tức, mặt bình tĩnh gọi quản sự Thành phủ trở lại, lệnh cho hắn sang phủ bên kia can thiệp. Quản sự kia cũng không nghĩ tới hạ nhân Bạch phủ lại trở nên lớn mật như vậy, nhận được phân phó liền vội vàng đi sang Bạch phủ. Có điều chỉ một lát sau, một loạt tiếng kêu thảm thiết truyền qua bức tường ngăn, Triển Hoạch cùng Khánh Kỵ, Khổng Khâu nhìn nhau ngạc nhiên, lập tức liền thấy quản sự Thành phủ cùng vài tên gia đinh dìu nhau, mặt mũi bầm dập chạy về.
Quản sự Thành phủ quỳ sụp xuống đất, khóc lóc tố cáo bị hạ nhân Bạch phủ lỗ mãng đánh, cầu xin Triển đại phu ra mặt. Triển đại phu tức giận đến run cả người, đôi mắt to của Khổng Khâu cũng trừng lên, hai vị đạo đức kiểu mẫu xoa tay, như muốn lập tức xuất đầu đi đòi lại công đạo.
Khánh Kỵ thấy tình cảnh như vậy không khỏi động tâm tư, mới vừa rồi Triển đại phu nói rằng Bạch gia chính là thương nhân Lỗ quốc, biết rõ cách vách là một vị đại phu địa vị hiển hách đang mời khách, gia nhân của một thương nhân sao dám làm càn như vậy? Mùi thối lan ra cũng không nói, còn đánh cho người sang tranh luận thành bộ dạng như thế này, rõ ràng là có ý khiêu khích, ý đồ của bọn họ là gì?"
Khánh Kỵ xoay chuyển tâm tư một hồi, liền bình tĩnh lại, ngồi ổn định nói: "Triển đại phu, Khổng tiên sinh, cứ an tâm chớ nên nóng nảy. Lương Hổ Tử, tới đây!"
Tả binh vệ Lương Hổ Tử kêu 'Rõ' một tiếng, từ ngoài phòng khách đi nhanh vào, chắp tay làm quân lễ. Khánh Kỵ chăm chú nhìn Lương Hổ Tử, thản nhiên nói: "Ngươi sang bên kia, chớ để cho bọn phàm phu tục tử quấy nhiễu hứng thú của mọi người."
Lương Hổ Tử là quân Ngô quốc mang theo từ đầu, vẫn luôn đi theo Khánh Kỵ, đối với tâm ý của hắn hiểu rất rõ. Khi hắn chắp tay hành lễ mắt luôn chăm chú nhìn Khánh Kỵ rất kỹ, ánh mắt Khánh Kỵ hơi hơi ngưng lại phía hắn, sau đó buông xuống dưới chăm chú nhìn vào chén rượu. Lương Hổ Tử trong lòng hiểu rõ, nhướng lông mày rậm, cúi đầu hô 'Rõ', đi lùi từng bước ra khỏi phòng khách, điểm danh hai mươi hổ lang chi binh, giống như gió lốc ra khỏi đại môn.
Triển Hoạch lúc này mới có phản ứng, bất an nói: "Công tử là khách phương xa, chiêu đãi không chu toàn, đã là lỗi của Triển mỗ, lại làm phiền quân lính của người, Triển mỗ chẳng phải quá hổ thẹn sao?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quyển 1: Sóng gió ở Tất Thành
Chương 15: Dựng cờ (2)
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ST
Khánh Kỵ hạ thấp người, mỉm cười nói: "Thịnh tình khoản đãi của đại phu, Khánh Kỵ thẹn không báo được. Một chút việc nhỏ, Khánh Kỵ làm giúp một tay, coi như cảm tạ tình cảm sâu đậm của đại phu đi. Tới tới tới, đừng để kẻ tiểu nhân quấy nhiễu hứng thú uống rượu, Triển đại phu mời, Khổng tiên sinh mời."
Triển Hoạch, Khổng Khâu giơ chén lên đáp lại, hai tai lại vẫn dựng thẳng lên, lắng nghe động tĩnh cách vách.
Lương Hổ Tử lĩnh hai mươi binh sĩ, đi tới trước cửa Bạch phủ, đập ầm ầm vào cửa lớn, cao giọng quát: "Mở cửa, mở cửa!"
Bên trong có tiếng người xót xa nói: "Chó ở Thành phủ lại tới đây sủa sao? Muốn vào cửa, bên cạnh có cái cửa đấy, chớ có làm hỏng đại môn nhà ta, ngươi muốn bồi thường cũng không nổi."
Lương Hổ Tử nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một cái lỗ chó đục trên cửa, không khỏi giận tím mặt. Hắn nhìn quanh trái phải, thấy trên cái sân bên cạnh cánh cửa có một cái trục lăn lúa, liền đi tới đó, cầm chỗ hõm hai bên trục lăn, hít vào một hơi thật sâu, hét lớn một tiếng, nâng cái trục lăn lúa lên.
Cái trục lăn lúa này nặng không dưới ba trăm cân, lực sĩ bình thường đúng là không thể nâng nổi. Lương Hổ Tử vốn cậy mạnh, khí lực toàn thân chỉ hơi kém so với Khánh Kỵ, hét lớn một tiếng không ngờ lại có thể nâng cái trục lăn lên quá đỉnh đầu, binh lính bên người lập tức hô 'Hay'. Lương Hổ Tử thần tình dữ tợn đến run cả người, nâng trục lăn lúa đi từng bước một tới bậc thềm, tới trước cửa thì hung hăng đập về phía trước, một tiếng nổ giống như đất rung tuyết lở, đại môn cực kỳ rắn chắc liền nứt ra một khe hở, cây đòn chắn ngang cánh cửa gần như gãy làm đôi.
Lương Hổ Tử lại rống to một tiếng, đập trục lăn lúa về phía trước, một tiếng nổ ầm vang, đại môn bị đập cuối cùng cũng mở ra, hai bên cánh cửa ngay cả trục cửa cũng bị đập gãy, cong cong vẹo vẹo lung lay sắp đổ.
Lương Hổ Tử ném trục lăn lúa xuống, nhấc chân đá một cái, hai cánh cửa ầm ầm đổ xuống đất, làm tung lên vô số tro bụi, đợi cho tro bụi kia từ từ tiêu tan, Lương Hổ Tử dẫn hai mươi binh sĩ xông vào trong viện, cầm trường mâu trong tay, trợn mắt lên, lớn tiếng quát to: "Ai là quản sự Bạch phủ?"
Mắt nhìn thấy uy thế của bọn họ như thế, vài tên đạo chích giả làm gia nhân cố ý quấy rầy cảm thấy hơi sinh ý khiếp sợ, một đại hán trong đó bước lên trước một bước, cố gắng cứng rắn quát: "Ngươi kẻ này không biết lễ nghi, làm sao lại đập vỡ đại môn nhà ta?"
Lương Hổ Tử 'Hừ' một tiếng, túm lấy cổ áo hắn, mắt báo trừng to quát: "Chủ nhân nhà ta đang êm đẹp uống rượu ở phòng khách, lại cứ bị mấy kẻ tiểu nhân các ngươi làm cho mùi thối đầy trời. Quản sự Thành phủ sang tranh luận với các ngươi, lại bị các ngươi tự dưng đánh cho. Lễ? Ta khinh! Lễ cũng là thứ mà kẻ hạ nhân cỡ ngươi có thể nói ra sao?"
" Ngươi là ai?" Thủ lĩnh bọn đạo tặc Lý Huyền xuất hiện ở cửa phòng khách, lạnh lùng đánh giá trang phục và dáng người vạm vỡ của đại hán này.
Lương Hổ Tử nheo mắt liếc nhìn hắn, thấy thần thái hắn kiên định, hiểu ra người này mới là chính chủ, tay đẩy một cái, gã đạo tặc đang tranh cãi với hắn khó khăn lui lại mấy bước, may mắn được đồng bọn đỡ lấy mới không bị ngã ngồi lên mặt đất.
Lương Hổ Tử ưỡn ngực nói: "Ta là Lương Hổ Tử người nước Ngô, chủ nhân của ta được Lỗ quốc Triển đại phu mời uống rượu tại Thành phủ, gia nhân Bạch phủ hà cớ gì hết lần này đến lần khác quấy rầy, gây hấn sinh sự?"
Lý Huyền mưu đồ sinh sự, nghe thấy vậy thì cười lạnh nói: "Thế này sao có thể trách được, ta đứng trong sân nhà mình, như thế nào lại bị đổ lên đầu cái tội danh gây hấn với nhà ngươi? Người nước Ngô các ngươi luôn hung hăng ngang ngược như vậy sao? Phì, chủ nhân nhà ngươi là cái giống gì?"
Lương Hổ Tử giận dữ: "Chủ nhân nhà ta thân phận tôn quý, há lại có thể nói cho bực tiểu nhân như ngươi nghe, nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, nếu không chớ trách ta đây vô lễ."
Lý Huyền cười to: "Ngươi là giống man di, biết cái gì gọi là 'Lễ'? Giấu đầu hở đuôi, không dám gặp người đó thôi."
Khánh Kỵ trong phòng khách nghe rất rõ ràng, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, lập tức liền nghe thấy từ cái sân cách vách truyền tới tiếng "keng keng", là tiếng binh khí va chạm, hai bên đúng là đã giao thủ.
Triển đại phu bất an ngẩng cổ nhìn sang, tuy nhiên chẳng nhìn thấy được cái gì. Nếu bộ hạ của Khánh Kỵ bị người ta làm cho bị thương, thì hôm nay coi như mất hết mặt mũi. Đúng lúc này, từ cách vách phát ra một tiếng la: "Giết người, giết người!" Sau đó là một trận hô hét điên cuồng.
Triển đại phu rốt cuộc ngồi không yên, thoáng cái đã đứng dậy, vội la lên: "Mau, mau sang xem tới cùng là thế nào."
Hắn vừa dứt lời, đại môn rầm rầm mở ra, hai mươi giáp sĩ giống như 'sao quanh trăng sáng' vây lấy Lương Hổ Tử đi nhanh tới, trong tay Lương Hổ Tử cầm theo một cái đầu người máu chảy đầm đìa, bước nhanh lên thềm, đè kiếm quỳ xuống, lớn tiếng tâu lên: "Gia nhân Bạch phủ gây hấn sinh sự, làm nhục chủ thượng, Lương Hổ Tử đã dùng kiếm chém chết hắn, hiện đến phục mệnh."
Lời Lương Hổ Tử vừa nói ra, trên dưới phòng khách đều cả kinh. Lương Hổ Tử dập đầu thật mạnh, nói: "Mời chủ thượng cùng Triển đại phu, Khổng tiên sinh yên tâm uống rượu, sẽ không có kẻ tiểu nhân đến quấy rầy nữa, kẻ hèn xin cáo lui." Dứt lời đứng dậy rút lui ra hướng cửa phòng.
Khánh Kỵ nhấc bầu rượu lên châm vào chén, cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên mà hỏi: "Ngươi xách cái đầu người, muốn chạy đi đâu vậy?"
Lương Hổ Tử dừng lại, khấu đầu nói: "Kẻ hèn không dám vì tội của mình mà làm phiền tới chủ thượng, tự đi gặp thành mục thủ thỉnh tội chịu phạt." (Thành mục thủ: quan trông coi thành)
Khánh Kỵ cười ha ha, nâng ánh mắt lên nói: "Ngươi trung thành bảo hộ chủ nhân, bản công tử chỉ thấy có công, làm gì có tội? Đem cái đầu này ném về Bạch gia đi, nói cho gia nhân Bạch Thị, Ngô quốc Khánh Kỵ ở trong sân nhà hắn săn bắn, giết nhầm một con chó dữ, nếu muốn bồi thường, mời đến gặp ta, Khánh Kỵ tự nhiên xin được chỉ giáo!"
Khánh Kỵ nói có vẻ rất nhẹ nhàng hời hợt, Triển Hoạch nghe thấy mà mặt trắng bệch, bọn thị vệ ngoài phòng khách cùng với gia nhân Thành phủ mỗi người đều thấy mở mày mở mặt.
Khánh Kỵ dứt lời, cười nói với Triển Hoạch: "Triển đại phu, thuộc hạ của bản công tử tính tình hung bạo, vì nóng lòng bảo hộ chủ, mà làm cho Triển đại phu chê cười."
Triển Hoạch lấy lại bình tĩnh, vội nói: "À... À..., gia nhân Bạch Thị ngang ngược, làm nhục công tử, đáng phải chết, công tử có thuộc hạ trung thành nghĩa khí như vậy, Triển mỗ rất là... rất là thán phục."
Khi đó chỉ có một vài quốc gia ở Trung Nguyên là định ra pháp luật rõ ràng, vấn đề là Lỗ quốc cũng như rất nhiều nước chư hầu mặc dù về đất đai, lễ chế một vài phương diện thì có quy định rõ ràng, nhưng mà về hình pháp (như pháp luật bây giờ) vẫn chưa có nhiều văn tự, người dân trong nước không biết rõ ràng về các điều khoản pháp luật, một khi phát sinh án kiện, đều là do công khanh đại phu ở địa phương cùng ngồi công đường xử án nghị sự, thảo luận kết quả xử phạt cuối cùng, bởi vậy mà tính tùy ý rất lớn.
Cho nên giống như báo thù rửa hận, hoặc là người có thanh danh tốt mắc phải tội sát nhân, khi dân chúng thỉnh cầu tha thứ, các đại phu nói thả là có thể thả. Quý tộc giết người thường lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Công tử Khánh Kỵ là quý tộc, đối phương cùng lắm chỉ là mấy tên gia nô của một thương nhân, thân phận hèn mọn, lấy thân phận kẻ hèn mọn mà đi lăng nhục quý tộc, ngoài cái chết ra chỉ còn cái chết. Cũng không cần quan gia truy cứu, thứ dân làm gì có thể dựa vào pháp luật nào mà kháng nghị, đáng chết hay không đáng chết, có tội hay vô tội, tất cả đều dựa vào quan gia mở miệng nói ra mà thôi.
Khánh Kỵ cười ha ha, nói: "Khánh Kỵ vốn định ở đây hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày sẽ quay về Vệ quốc, không muốn bọn đạo chích cứ mãi kiếm chuyện, lại làm liên lụy Triển đại phu, thật sự là có lỗi."
Hắn nói đến đây, quay đầu ra ngoài, quát lớn: "Đông Cẩu, đi tới trước cửa phủ dựng tên hiệu của bản công tử lên, Ngô quốc Khánh Kỵ tới nơi nào cũng là một hảo hán đỉnh thiên lập địa, để ta xem còn có kẻ nào có can đảm quấy rầy sinh sự!"
Hữu binh vệ Đông Cẩu là võ sĩ từ Tấn quốc tìm hắn làm nơi nương tựa, viết chữ rất khá, nghe vậy lớn tiếng hô 'Rõ', bước nhanh ra ngoài.
Thần sắc Khánh Kỵ lại biến đổi, mặt giãn ra nâng chén lên, nói nói cười cười với Triển Hoạch và Khổng Khâu: "Tới tới tới, bọn tiểu nhân đã xử lí xong, chúng ta cứ yên tâm uống rượu."
Quản sự Thành phủ thấy vị Khánh Kỵ công tử này làm cho hắn nuốt trôi đi được một cục tức, vui sướng hoa chân múa tay, vội vàng trừng hai cái mắt như con gấu trúc, hướng trái phải quát: "Còn không cử nhạc, nhảy múa?"
Nhạc công và vũ kỹ hai bên đang sợ ngây người bị hắn quát một cái, thoáng cái như tỉnh mộng, lập tức kèn tiêu cùng thổi, tay áo tung bay, phòng khách Thành phủ lại là một màn ca múa mừng cảnh thái bình.
Triển Hoạch cùng Khổng Khâu nhìn nhau cười khổ, bọn họ thật sự không nghĩ tới Khánh Kỵ một công tử mất nước, tới Lỗ quốc cũng không chịu hạ thấp người, còn mãnh liệt như thế, đành phải nâng chén theo đáp lại.
Triển Hoạch nâng chén, uống chén rượu đến một nửa, trong lòng chợt lóe một tia suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ ra: "Ai da, không đúng! Ta bị Khánh Kỵ công tử dắt mũi rồi!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Quyển 1: Sóng gió ở Tất Thành
Chương 16: Gia quốc nhất lý (1)
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: ST
Tiệc xong, Triển Hoạch cùng Khổng Khâu nắm tay trở vào phòng, phân phó thị tỳ pha trà, hai người ngồi đối diện nhau. Triển Hoạch lắc đầu cười khổ, Khổng Khâu nhìn thấy bạn tri giao như vậy, biết rõ còn hỏi: "Triển huynh hà cớ gì lại cười khổ?"
Triển Hoạch thở dài: "Ta đã xem thường Khánh Kỵ công tử."
Khổng Khâu khẽ cười nói: "Xin được chỉ giáo?"
Triển Hoạch trầm tư một lát, mới chậm rãi nói: "Ta đã sớm nghe nói Khánh Kỵ là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, vốn được Ngô Vương Liêu sủng ái, trong số những công khanh sĩ tử Ngô quốc cũng có uy danh, có điều... Hắn dù sao cũng chưa tới nhược quán (ngày xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán), có sức mạnh như vậy, lại có thêm trí tuệ, hắc, có được tâm cơ mức này... Có lẽ hắn thật sự có thể làm nên đại sự chưa biết chừng?"
Ánh mắt Khổng Khâu chợt lóe, cười ha ha nói: "Khánh Kỵ sao lại có tâm cơ? Ta thấy tính tình hắn cương mãnh, làm việc không tính hậu quả, trong bữa tiệc chém chết gia nhân Bạch phủ cũng là như vậy, hành vi như thế, đúng là bản tính của thiếu niên dũng sĩ thôi."
Triển Hoạch vuốt vuốt chòm râu, không đồng tình trắng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: "Trọng Ni, ta biết tính tình ngươi ngay thẳng, nhưng cũng không phải một kẻ hủ nho không hiểu thói đời. Ngươi và ta tương giao tâm đầu ý hợp, ở trước mặt ta sao còn phải che giấu suy nghĩ, Khánh Kỵ công tử làm vậy, ngươi không nhìn ra dụng ý của hắn sao?"
Khổng Khâu tránh không đáp, hỏi ngược lại: "Nếu nói như vậy, Triển huynh nhận sự sai khiến của Quý Tôn đại nhân, chứ cũng không phải xuất phát từ loại tình cảm cố nhân mới tới Tất Thành đón chào thì sao?"
Triển Hoạch gật gật đầu, suy nghĩ một lát nói: "Trọng Ni, không nói gạt ngươi, Khánh Kỵ gặp chuyện, binh bại phải đào vong, sau khi tin tức hắn đi qua Lỗ quốc về Vệ truyền tới đô thành, lúc đó trên dưới đô thành cũng không để ý, nguyên nhân chính là vì thế, cho nên hiện giờ mới có chút trở tay không kịp."
"Nếu mới đầu đã không để ý, vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?"
"Đó là bởi vì sau đó không lâu, Dương Hổ hiến một kế cho Quý Tôn đại nhân..."
" Dương Hổ?" Khổng Khâu vừa nghe thấy nhất thời giận tới tái mặt. Triển Hoạch cũng biết chuyện ở tiệc rượu khi đó của hắn cùng với Dương Hổ, không khỏi ung dung cười.
Nói đến cái chuyện tiệc rượu của Dương Hổ và Khổng Khâu, đã là chuyện thật lâu trước kia. Lúc ấy Khổng Khâu tuổi còn trẻ, có chút ái mộ hư vinh, hoặc cũng có thể nói là một người trẻ tuổi có chút thành công trong học vấn muốn biểu hiện chính mình trước công chúng, cho nên phi thường hướng tới cuộc sống của xã hội thượng lưu.
Có một lần Quý Tôn Thị mở một bữa tiệc lớn mời các quý tộc dự tiệc, Khổng Khâu tuy rằng gia cảnh sa sút, có điều cũng được coi như là quý tộc lụi bại, hổ chết cũng không chịu ngã, cảm thấy cũng đủ tư cách tham gia, liền đến dự tiệc. Lúc ấy chính là gia nô của Quý Thị Dương Hổ đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy bộ dáng tuềnh toàng của hắn, liền ngăn lại ở ngoài cửa. Khổng Khâu không phục, tranh luận với hắn, bị Dương Hổ trước mặt mọi người chế nhạo một phen, khiến cho Khổng Khâu xấu hổ mặt đỏ gay xoay người bỏ đi. Việc này đã là chuyện cũ hai mươi năm trước, không ngờ hắn vẫn còn nhớ trong lòng.
Triển Hoạch tiếp tục nói: "Dương Hổ cố gắng khuyên Quý Tôn đại nhân tương trợ Khánh Kỵ, hắn nói làm việc này thứ nhất có thể truyền bá danh tiếng Lỗ quốc nhân nghĩa tới các nước chư hầu, thứ hai Khánh Kỵ một khi phục quốc, Lỗ quốc cũng có ân, tổng lại thì vẫn hơn là có một láng giềng cường đại dã tâm bừng bừng như Hạp Lư, hơn nữa..."
Triển đại phu dừng một chút, lý do tiếp theo đề cập đến mâu thuẫn bên trong Lỗ quốc tam đại quyền thần, tuy nói rằng hắn cùng Khổng Khâu đúng là bạn tốt tri kỷ, dù sao việc này cũng đề cập tới triều đình, mà Khổng Khâu đối với Quý Tôn Thị cùng Dương Hổ vốn không có hảo cảm gì, lại chỉ là dân thường áo vải, có chút chuyện cơ mật không tiện cho hắn biết.
Triển Hoạch nuốt nửa câu lại, xong lại nói: "Chính là Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đối với việc này thì phản đối mãnh liệt, không tán thành bởi vì Khánh Kỵ mà kết thù kết oán với Ngô. Quý Tôn đại nhân tuy là chấp chính đương triều, nhưng mà Thúc Tôn, Mạnh Tôn cùng Quý Tôn ba nhà một thể, từ trước tới nay cùng tiến cùng lùi. Quý Tôn đại nhân cũng không tiện gạt đi sự chuyên quyền độc đoán của hai đại thế gia kia, vì thế phái vi huynh đến Tất Thành tạm chặn Khánh Kỵ công tử lại, chờ ba vị gia chủ ở đô thành thống nhất thêm ý kiến."
Khổng Khâu cười cười, nói: "Vì thế ngươi lấy lí do việc tư nghênh đón hắn, trong triều nếu quyết ý dùng Khánh Kỵ, liền mời hắn tới đô thành, nếu không cần Khánh Kỵ, cũng có thể để hắn ra khỏi nước, như thế tiến cũng được lui cũng được, nắm chặt sự chủ động trong tay chính mình. Ngô quốc về phương diện nào cũng không tìm ra được Lỗ quốc có gì không phải, có thể nói là 'tích thủy bất lậu - giữ nước không chảy ra ngoài'.
Đáng tiếc Khánh Kỵ công tử tựa hồ như đã nhìn ra được chủ ý của ngươi, hắn đánh đòn phủ đầu, thừa dịp Bạch gia quấy rầy chém người lập uy, dựng cờ dương danh (nêu cao tên tuổi), nhìn thì như lỗ mãng, kì thực cũng là một nước cờ tốt. Danh hiệu của hắn bày ra ngoài, cho dù ngươi không phải là hành nhân* Lỗ quốc, cũng sẽ biến thành hành nhân Lỗ quốc. (Hành nhân: như là nhà ngoại giao)
Ngô quốc biết hắn ở đây, đương nhiên sẽ gửi thư tới đòi người, khi đó nếu lại đưa hắn ra, trong mắt các nước chư hầu, rõ ràng là Lỗ quốc ta sợ Ngô quốc, đây là đại sự có thể làm tổn hại quốc thể. Trong triều quyết định đối đãi với Khánh Kỵ như thế nào, điểm này đúng là vấn đề không thể không lo lắng cho được."
Triển Hoạch cười khổ nói: "Đúng vậy."
Khổng Khâu im lặng một lát, cười cười nói: "Nếu không dùng Khánh Kỵ, Lỗ quốc cũng không hại gì. Nếu dùng Khánh Kỵ, lợi hay hại trong đó vẫn còn rất khó nói, nhưng mà muốn đi tìm cái lợi, tất phải có cái hại, lợi hại từ trước tới nay chính là cùng gắn bó với nhau. Nhưng giải quyết thế nào cũng không phải chúng ta lo được, Triển huynh làm sao phải phiền não, cứ giao cho các đại nhân chấp chính đau đầu đi."
Triển Hoạch cười khổ nói: "Thôi, có nghĩ nữa cũng vô dụng, ta sẽ viết một phong thư, cho người lập tức đưa tới đô thành. Trọng Ni, ngươi hãy khoan, ngồi uống trà cái đã, chúng ta hai người lâu ngày gặp lại, còn có rất nhiều điều để nói."
o0o
Khánh Kỵ trở về chỗ ở của mình, chỉ ở bên trong đi qua đi lại một chút. Chờ cho Triển đại phu vừa đi, liền lập tức đi ra, trước tiên đi thăm bính lính của mình.
Hai trăm binh lính ở các phòng bên trái bên phải, gia đinh của Thành phủ mang gạo và rau đến, sĩ tốt mượn bếp nấu cơm, lúc này đã ăn xong cơm, vừa thấy công tử đến, đều đứng dậy đón chào.
Khánh Kỵ thăm hỏi một lượt, rồi một mình trở lại đình (sân), tả binh vệ Lương Hổ Tử liền lặng lẽ đi theo.
Khánh Kỵ đứng ở trước vườn hoa, khoanh tay nhìn con bướm nhẹ nhàng bay lượn. Lương Hổ Tử đi đến cách hắn hai bước sau lưng thì dừng lại, thấp giọng nói: "Chủ thượng, gia nhân Bạch phủ mỗi người đều có võ có lực, nhìn không giống loại người lương thiện. Tên đầu lĩnh thân thủ linh hoạt, thái độ tỉnh táo, nếu không phải đã sớm được chủ thượng ra hiệu, kẻ hèn bất ngờ hạ sát thủ, sẽ không thuận lợi đoạt sinh mệnh của hắn như vậy. Mà không đúng, binh khí mà bọn họ sử dụng, cũng không phải là những người bình thường trông coi nhà sử dụng, thật giống như lợi khí của bọn cướp đường sâu mọt hay dùng."
Khánh Kỵ nhẹ nhàng nâng một đóa hoa, cười lạnh nói: "Có thế chứ, ta thấy hắn ba lần bốn lượt cố ý khiêu khích, đã biết rằng nhất định có gì mờ ám, căn nhà đó... nhất định có vấn đề."
Lương Hổ Tử hỏi: "Công tử, liệu có phải tên thương nhân này chính là đạo tặc cướp đường ngang ngược?"
Khánh Kỵ hỏi ngược lại: "Nếu đúng là như vậy, hắn việc gì phải chọc giận ta, chọc giận Triển đại phu, bại lộ hành tung bọn chúng, làm như vậy thì được ích gì?"
Hắn trầm ngâm một lát, cười cười nói: "Có lẽ là có người không thích ta ở lại Lỗ quốc, quên đi, dụng ý của bọn chúng là gì không cần quan tâm, binh đến thì chặn, nước lên thì đắp đê, chúng ta cứ âm thầm cẩn thận, chính là lấy bất biến ứng vạn biến."
Lương Hổ Tử nhãn tình sáng lên, hưng phấn mà nói: "Chủ thượng xuất khẩu thành thơ, câu này thực sự là hùng hồn."
Khánh Kỵ cười lên một tiếng, lại hỏi: "Hiện tại chúng ta có mấy tiễn thủ, kiếm sĩ, binh sĩ cầm mác, cầm khiên?"
Lương Hổ Tử hồi đáp: "Lần này những người đi theo công tử, đều là chọn những binh lính thân thể khoẻ mạnh, giáp phục đầy đủ, hiện tại tả hữu binh vệ tổng cộng hai trăm người, ba mươi lăm tiễn thủ, tám mươi hai qua thủ (qua: mác), hai mươi hai thuẫn thủ (thuẫn: khiên), bốn mươi ba kiếm sĩ, cầm kích dài ngắn mười tám người."
Khánh Kỵ 'ừm' một tiếng, nói: "Ngươi cùng Đông Cẩu thương nghị một chút, sắp xếp hai vệ binh thay nhau canh phòng, buổi tối phải bố trí binh sĩ tuần tra, phòng ngừa vạn nhất."
"Rõ!"
" Mặt khác..., tìm vài người mánh khóe linh hoạt, mặc thường phục dân thường, ẩn núp gần Bạch gia trang viện, dò xét tình hình bọn chúng."
"Rõ!"
Hai ngón tay Khánh Kỵ mân mê, gập đầu ngón tay búng một cái, đóa hoa mai héo úa bị hắn búng bay đi. Khánh Kỵ nhìn cánh hoa rơi, nói: "Đi thôi, hôm nay hành quân vất vả, sẽ không phải luyện tập võ nghệ. Sáng sớm ngày mai khôi phục lại bình thường, nghe thấy tiếng gà gáy, mưa gió cũng không nghỉ!"
Lương Hổ Tử chắp tay quay đi, tiếng bước chân dần biến mất, Khánh Kỵ phất một ống tay áo, cũng đi tới chỗ khác.
Khánh Kỵ chậm rãi đi dạo xung quanh, thấy A Cừu Tái Cừu hai huynh đệ cùng với hai tiểu thị nữ mới vừa rồi hầu hạ hắn tắm rửa đang ngồi xổm sau cửa sân nói chuyện phiếm, liền đi tới đó, cười nói: "Các ngươi đang nói chuyện gì? Hiện giờ đang nắng gay gắt vậy, sao không vào trong mà ngồi?"
-----------------------------------------
Tiêu đề chương: Gia quốc nhất lý - Mối quan tâm của cả quốc gia.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius