|
|
15-09-2008, 09:41 PM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 16 Trùng Phùng Bất Ngá»
Äả tá»±: Thái Kỳ ThÆ°
Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn song song giáºt bắn ngÆ°á»i lên, hai ngÆ°á»i không ngá» Túy Ông đã phát giác hà nh tung của há».
Diệu Tu lão ni đã nghe lá»t câu nói nà y, chá» sau khi Túy Ông Ä‘i khá»i, lão ni má»›i lên tiếng nói:
- Má»i nhị vị thà chủ hiện thân!
Thá»±c ra Diệu Tu lão ni không há» biết Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn ẩn mình tại đâu hết, và cÅ©ng chẳng biết há» là ngÆ°á»i nhÆ° thế nà o, lão chỉ dá»±a và o câu nói của Túy Ông vừa thốt ra lúc nãy mà mạo nhiên lên tiếng thế thôi.
Trần Gia Lân dùng khuỷu tay thúc Ngô Hoằng Văn một cái nói:
- Là m sao bây gi� Ngô Hoằng Văn nói:
- Chớ lo là m gì, hãy hiện thân mở mắt xem cho biết giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng hay chứ sao!
Hai ngÆ°á»i từ từ hiện thân, Ä‘i thẳng tá»›i chá»— dÆ°á»›i thá»m ngay phòng sáng rồi dừng lại.
Bấy giỠmặt trăng đã lặn mất, bốn bỠtối mò, nên đèn đuốc trong phòng cà ng chiếu sáng hơn, vì có tấm bình phong cản lại, chẳng soi sáng ra ngoà i sân viện được, nên hỠkhông trông thấy rõ mặt mà y của Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn.
Diệu Tu lão ni cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Hai vị đêm khuya xông và o bản am, không cảm thấy mạo muội hay sao? Ngô Hoằng Văn chắp tay xá một xá dà i nói:
- Quả thực mạo muội vô cùng, xin sư phụ lượng thứ cho. Diệu Tu lão ni nói tiếp:
- Tiểu thà chủ cho biết mục Ä‘Ãch đến đây là m gì?
Ngô Hoằng Văn đáp ngay:
- Hai huynh đệ tại hạ Ä‘i Ä‘Æ°á»ng ghé ngang quý am, bá»—ng nghe thấy tiếng la hét đánh nhau, nhất thá»i sinh lòng hiếu kỳ mà tìm đến đây.
- Nói thế, nhị vị đến đây đã khá lâu rồi? Ngô Hoằng Văn gáºt đầu đáp:
- Äúng thế!
- Nhị vị đã trông thấy hết má»i việc trong am, có phải váºy không? Nghe nói thế, Ngô Hoằng Văn cứng há»ng nói chẳng nên lá»i.
Diệu Tu lão ni trầm giá»ng nói:
- Nhị vị có biết đây là điá»u đại kỵ của giang hồ không? Trần Gia Lân tiếp lá»i đáp:
- Thưa sư thái, chúng tôi không phải cố ý.
Bấy giá» Diệu Tu lão ni má»›i chịu chú ý tá»›i Trần Gia Lân, nhìn cách ăn mặc quê mùa của đối phÆ°Æ¡ng chẳng giống ngÆ°á»i võ lâm chút nà o hết, bất giác cau mà y lại nói:
- Xin tiểu thà chủ cho biết danh hiệu xÆ°ng hô thế nà o? Trần Gia Lân cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Ngư Lang Trần Gia Lân!
Tức thì Diệu Tu lão ni mặt mà y đại biến sắc, trợn to hai mắt nói:
- Thiếu hiệp chÃnh là NgÆ° Lang, váºy là lão ni thất lá»… rồi! Nói xong, lão chắp tay xá dà i má»™t cái.
Trần Gia Lân trông thấy thế, lấy là m ngạc nhiên hết sức, tại sao đối phÆ°Æ¡ng lại thình lình thay đổi thái Ä‘á»™ nhÆ° váºy Æ°?
Hai chữ NgÆ° Lang ở chốn giang hồ có thể được tôn kÃnh nhÆ° váºy sao?
Hơn nữa mình mới xuất đạo chẳng bao lâu, danh hiệu của mình cũng không thể nà o vang lừng như thế được chứ?
Bá»—ng nhiên trÆ°á»›c mắt sáng ngá»i lên, Trần Gia Lân ngÆ°á»›c đầu nhìn tá»›i trÆ°á»›c, thấy tấm bình phong che ở trÆ°á»›c cá»a phòng được kéo sang má»™t bên, có má»™t thiếu nữ áo trắng ngồi ngay giữa phòng Ä‘Æ°a mắt nhìn ra ngoà i.
Kêu ùng một tiếng, Trần Gia Lân bỗng như trúng phải một cú sét đánh và o đầu không chừng, mặt mà y choáng váng suýt nữa đứng không vững.
Ngô Hoằng Văn thoạt trông thấy thần sắc của hắn, lại tưởng rằng hắn đã giáºt mình bởi sắc đẹp của Võ Lâm Tiên CÆ¡, thế là việc buồn cÆ°á»i hết sức rồi còn gì nữa, y bèn mỉm cÆ°á»i nói:
- Nà y nhị ca, vị cô nÆ°Æ¡ng ngồi bên trong chÃnh là Võ Lâm Tiên CÆ¡, má»™t mỹ nhân lừng danh thiên hạ bấy lâu nay đấy!
Toà n thân Trần Gia Lân cứ run lẩy bẩy không dừng, hắn không há» nghe lá»t má»™t lá»i nói mảy may của Ngô Hoằng Văn gì cả.
Hắn không dám tin tưởng đây là sá»± tháºt, thế nhÆ°ng sá»± tháºt lại phÆ¡i bà y trÆ°á»›c mắt hắn. Võ Lâm Tiên CÆ¡ giang hồ đệ nhất mỹ nhân lại chÃnh là Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i vợ đã bá» rÆ¡i chồng con ra Ä‘i bấy lâu nay.
Diệu Tu lão ni đã trông thấy tình hình có lạ, lão mỉm cÆ°á»i nói:
- Má»i nhị vị và o trong ngồi nà o, đây là Äà o cô nÆ°Æ¡ng!
Trần Gia Lân không chút phản ứng gì hết, hắn Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—. Ngô Hoằng Văn ấp úng khẽ gá»i má»™t tiếng:
- Nhị ca!
Võ Lâm Tiên CÆ¡ ngồi báºt dáºy, thoăn thoắt bÆ°á»›c ra cá»a phòng, cặp mắt xinh đẹp cứ chăm chăm nhìn thẳng và o mặt Trần Gia Lân, nà ng cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i hai má lúm đồng tiá»n tròn xoay, mấp máy đôi môi anh Ä‘Ã o nói:
- Thiếu hiệp chÃnh là NgÆ° Lang đó Æ°, váºy thì hân hạnh vô cùng!
Bất cứ má»™t ngÆ°á»i nà o nghe thấy nụ cÆ°á»i âm thanh nà y thảy Ä‘á»u mất hồn hết, nhÆ°ng đối vá»›i Trần Gia Lân thì xấu ác vô cùng, hắn không thể nà o quên bẵng ái nhi Ä‘ang khóc lóc đòi mẹ, đồng thá»i không bao giá» quên rằng suýt nữa mình đã phát Ä‘iên lên.
Chao ôi! Nà ng trầm tÄ©nh hết sức! Hình nhÆ° chÆ°a há» quen biết vá»›i mình bao giá». Trông tình hình nà ng chẳng hỠân háºn gì cả, đồng thá»i cÅ©ng không có thái Ä‘á»™ biết hối lá»—i hổ thẹn gì hết. Nà ng có thể giả đò là m ra vẻ không quen biết mình nhÆ° váºy được sao?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên bốn chữ Võ Lâm Tiên CÆ¡ đã vang lừng khắp giang hồ, vinh dá»± đệ nhất mỹ nhân đã khiến biết bao phong lÆ°u chà sÄ© đầu phục dÆ°á»›i chân nà ng, nữ thiếu chủ của Hoa Nguyệt Biệt Trang đâu phải là nhân váºt tầm thÆ°á»ng, là m gì nà ng bằng lòng là m má»™t NgÆ° Lang phụ Æ°?
Thế nhÆ°ng, sao trÆ°á»›c kia nà ng lại nhảy sông tá»± tá» nhÆ° váºy?
Tại sao Ä‘Ã nh lòng cùng mình sống cả hai năm trá»i vá»›i những chuá»—i ngà y cá»±c khổ nhÆ° thế?
Tại sao nà ng đã tá» ra hiá»n từ vá»›i chồng con nhÆ° váºy?
Äây là giả tạo, nà ng đã giả đò là m ra vẻ hiá»n háºu nhÆ° thế thôi, nà ng ắt phải có mÆ°u đồ gì không sai, cÅ©ng nhÆ° tất cả những nữ nhân của Hoa Nguyệt Biệt Trang dùng mỹ sắc là m mồi, dùng việc gả chồng là m thủ Ä‘oạn để đạt được má»™t mục Ä‘Ãch bỉ ổi gì đó. Sá»± việc trÆ°á»›c mắt đây là bằng chứng cụ thể, thủ hạ của nà ng gả và o phủ Äá»— Ngá»± Sá», mục Ä‘Ãch muốn Ä‘oạt lấy Thiên Niên Thiá»n Châu...
Lá»a giáºn Ä‘ang sôi sục trong lòng hắn.
Ná»—i giáºn Ä‘ang lÆ°u hà nh trong huyết quản hắn.
Tất cả má»i ngÆ°á»i trong hiện trÆ°á»ng trông thấy thần tình hắn thảy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— hết.
Cuối cùng hắn đã lên tiếng, âm thanh lạnh lùng khiến ngÆ°á»i nghe thấy phải rợn tóc gáy:
- NgÆ°Æ¡i không nháºn ra ta sao?
Võ Lâm Tiên CÆ¡ cau mà y, bà ng hoà ng há»i:
- Chúng ta có gặp mặt nhau bao giỠđâu...?
- Há... há... há...
Trần Gia Lân buông tiếng cÆ°á»i nhÆ° Ä‘iên nhÆ° cuồng, tiếng cÆ°á»i nghe tháºt kinh tâm táng đởm.
Ngô Hoằng Văn kinh ngạc nói:
- Nhị ca, ngươi bị sao thế?
Võ Lâm Tiên CÆ¡ từ từ quay ngÆ°á»i Ä‘i...
Trần Gia Lân bá»—ng dứt tiếng cÆ°á»i, gầm hét nói:
- NgÆ°á»i hãy đứng lại!
Võ Lâm Tiên CÆ¡ quay ngÆ°á»i qua lần nữa, cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Trần thiếu hiệp, ngÆ°Æ¡i có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng? Trần Gia Lân nghiến răng kêu ken két nói:
- Ta phải giết ngươi!
Hắn vừa thốt câu nói nà y ra, tất cả má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u giáºt mình kinh hãi. Võ Lâm Tiên CÆ¡ giáºn đến Ä‘á»—i báºt cÆ°á»i há»i:
- Thiếu hiệp định giết ta, tại sao váºy?
- Ngươi ắt phải am hiểu hơn ai hết!
- Ta chẳng hiểu chút nà o cả!
à thức của Trần Gia Lân hoà n toà n rối tung, bây giá» hắn chỉ nghÄ© đến má»™t chữ giết ngÆ°á»i, nà ng lại dám giả đò không quen biết hắn Æ°, quả thá»±c hắn không sao chịu Ä‘á»±ng được nữa.
Trần Gia Lân từ từ rút thanh kiếm cùn ra, mắt Ä‘á» ngầu tia ra luồng sát khà kinh ngÆ°á»i hết sức.
Võ Lâm Tiên Cơ xúc động nói:
- Sư thái, hình như hắn điên rồi thì phải.
Nói xong, cô ta lượn mình nhảy và o trong phòng tối nhanh như cắt.
Trần Gia Lân Ä‘iên cuồng gầm rống má»™t tiếng, cầm kiếm xông và o trong luôn. Hai nữ ni và hai thiếu nữ sợ hãi đến Ä‘á»—i thất thanh kêu lên má»™t tiếng, mặt mà y tái mét, luống cuống từ cá»a háºu xông ra ngoà i luôn.
Chỉ trong khoảnh khắc nháy mắt, Võ Lâm Tiên Cơ đã mất dạng ngay.
Ngô Hoằng Văn và Diệu Tu lão ni hoảng hốt đuổi theo sau, Ngô Hoằng Văn giơ tay bấu chặt cổ tay Trần Gia Lân hớt hải nói:
- Nhị ca, rốt cuá»™c tại sao váºy?
Trần Gia Lân điên cuồng gà o thét nói:
- Ta phải giết y!
Ngô Hoằng Văn la lớn tiếng nói:
- Nhưng mà ... tại sao?
Trần Gia Lân trợn ngược hai con mắt đỠngầu lên nói:
- Y đáng tội chết!
- Nà y nhị ca, hãy bình tÄ©nh má»™t chút nà o, có Ä‘iá»u chi từ từ nói...
[thiếu toà n bộ trang 167]
Ngô Hoằng Văn lại đuổi tới nữa.
Trần Gia Lân vẫn còn trong cÆ¡n Ä‘iên cuồng, hắn ngoại trừ nghÄ© tá»›i háºn, ngoà i ra không còn suy nghÄ© tá»›i những gì khác nữa, hắn cứ đảo mắt quan sát bốn hÆ°á»›ng tìm kiếm đối phÆ°Æ¡ng.
Lần nà y Ngô Hoằng Văn không dám đến gần hắn nữa, trong lòng y nóng nhÆ° lá»a đốt, y không thể nà o tưởng tượng nổi tại sao Trần Gia Lân lại bá»—ng nhiên nổi cÆ¡n Ä‘iên lên nhÆ° thế?
Trần Gia Lân lại quay ngÆ°á»i chạy trở và o phòng sáng lúc nãy, hắn cầm kiếm lục soát những căn phòng tối ở kế bên má»™t phen, chứng thá»±c rằng nà ng đã rá»i khá»i đây thá»±c sá»±. Hắn căm phẫn giáºm chân lia lịa, nhủ thầm trong bụng, dù phải đến chân trá»i góc biển, ta quyết phải tìm cho bằng được nà ng má»›i thôi!
Diệu Tu lão ni mặt nhăn nhó nói:
- Tiểu thà chủ, có thể phụng cáo nguyên nhân cho bần ni hay chăng? Trần Gia Lân khà thế hung hăng nói:
- NgÆ°Æ¡i chá»› thắc mắc Ä‘iá»u nà y là m chi. Diệu Tu lão ni nhún nhÆ°á»ng hạ giá»ng nói:
- Tiểu thà chủ cứ nói cho bần ni hay, bần ni có thể giải quyết được phần nà o... Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt lên, cÆ°á»›p lá»i lão ni nói:
- Khá lắm, ngÆ°Æ¡i giải quyết được, thế thì ngÆ°Æ¡i hãy giao y ra đây nà o? Diệu Tu lão ni tuyên Ä‘á»c má»™t câu Pháºt hiệu, nói:
- Nà y tiểu thà chủ, ngÆ°Æ¡i là m cho Äà o cô nÆ°Æ¡ng hoảng sợ bá» chạy mất, là m thế nà o bần ni giao ngÆ°á»i ra đây, nếu tiểu thà chủ có thể phụng cáo nguyên nhân, phu nhân sẽ giải quyết hợp lý vá»›i thiếu hiệp không sai.
Phu nhân, đương nhiên đối phương muốn nói Hoa Nguyệt Biệt Trang chi chủ Bà Dương phu nhân rồi.
Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Ta sẽ tìm đến hồ Bà DÆ°Æ¡ng tìm y ngay bây giá»!
Bấy giá» trá»i đã má» má» sáng, thế nhÆ°ng trong lòng Trần Gia Lân vẫn âm u tối nhÆ° má»±c. Hắn nghÄ© rằng, Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng quyết không bá» Ä‘i đâu xa, có lẽ nà ng vẫn còn ẩn náu gần đây và ắt phải quay trở lại nữa không sai.
Ngô Hoằng Văn mặt mà y ủ rũ nói:
- Nà y nhị ca, chúng ta và o thà nh tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, có việc gì từ từ thương lượng cũng chưa muộn!
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Không cần phải thương lượng nữa, không ai có thể can thiệp được việc của ta hết.
Ngô Hoằng Văn nghe nói thế bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»—, y má»›i kết giao vá»›i Trần Gia Lân nên không thể nà o hiểu được hắn, y bị Trần Gia Lân la hét nhÆ° thế, trong lòng lấy là m buồn bã vô cùng.
Trần Gia Lân cÅ©ng cảm thấy mình hÆ¡i quá đáng. Ngô Hoằng Văn vốn chỉ có hảo ý, tại sao mình lại giáºn dá»—i cả y nhÆ° thế.
Thế nhÆ°ng lúc bấy giá» hắn Ä‘ang ở trạng thái bán Ä‘iên cuồng, hắn chẳng muốn giải thÃch vá»›i Ngô Hoằng Văn chút nà o hết, thá»±c ra cÅ©ng chẳng biết phải giải thÃch nhÆ° thế nà o đây. Bây giá» hắn không muốn nói Ä‘iá»u gì vá»›i bất cứ má»™t ai cả.
Trần Gia Lân giáºm chân má»™t cái, sau đó phóng vá»t mình ra cá»a sau, vượt tÆ°á»ng chạy mất.
Ngô Hoằng Văn muốn lên tiếng gá»i hắn, nhÆ°ng không sao mở miệng được cả, muốn Ä‘uổi theo hắn, song hai chân nhÆ° má»c rá»… dÆ°á»›i đất không sao cá» Ä‘á»™ng được, y hoà n toà n không tin hắn, tình bạn thiết láºp không có cÆ¡ sở, y hoà i nghi rằng chẳng biết đôi bên kết giao nhÆ° váºy có phải là má»™t Ä‘iá»u sai lầm không?
Diệu Tu lão ni ấp úng nói:
- Tiểu thà chủ, lệnh huynh... Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:
- Hai chúng tôi là bằng hữu, xưng hô với nhau là huynh đệ, chứ không phải là anh em ruột thịt.
- A! Tiểu thà chủ xÆ°ng hô thế nà o váºy?
- Tại hạ tên là Ngô Hoằng Văn.
- á»’! Ngô thà chủ, việc gì đã xảy ra vá»›i vị NgÆ° Lang tiểu thà chủ ấy váºy?
- Tại hạ cũng chẳng biết, có lẽ Tiên Cơ sẽ biết nguyên nhân tại sao...
- Bình thÆ°á»ng quý hữu có triệu chứng Ä‘iên khùng gì không?
- Váºy thì... tại hạ cÅ©ng chẳng biết, hai chúng tôi má»›i kết giao đây thôi, nên tại hạ cÅ©ng chÆ°a hiểu hắn nhiá»u.
- Quả thá»±c Ä‘iá»u nà y khó hiểu vô cùng! Ngô Hoằng Văn suy nghÄ© giây lát nói:
- Sư thái biết hắn lâu chưa? Diệu Tu lão ni nói:
- Mới gặp lần đầu đêm nay đây! Ngô Hoằng Văn cau mà y nói:
- Thế thì lạ lùng tháºt, sau khi Võ Lâm Tiên CÆ¡ thoạt nghe tệ hữu báo danh hiệu, cô ta láºp tức hiện thân tÆ°Æ¡ng kiến, nếu bảo rằng hai bên không há» quen biết thì vô lý hết sức?
Diệu Tu lão ni mỉm cÆ°á»i không nói gì cả.
Ngô Hoằng Văn thắc mắc không sao chịu nổi, mặc dù y còn nhá» tuổi, nhÆ°ng y là lão giang hồ, y thoáng nhìn qua thần tình lão ni biết rằng lão không chịu nói sá»± tháºt. Chắc chắn bên trong ắt phải có uẩn khúc gì đây, đồng thá»i sá»± xúc Ä‘á»™ng phản thÆ°á»ng của Trần Gia Lân cÅ©ng phải có nguyên nhân không sai. Äối phÆ°Æ¡ng không chịu nói thì y cÅ©ng chẳng tiện nhắc tá»›i, sá»± việc đã xảy ra nhÆ° váºy dù có lÆ°u lại cÅ©ng vô Ãch mà thôi, thế rồi Ngô Hoằng Văn chắp tay xá má»™t xá nói:
- Tại hạ xin cáo từ!
Diệu Tu lão ni cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Bần ni không tiá»…n Ä‘Æ°a váºy!
Sau khi Ngô Hoằng Văn Ä‘i khá»i, bá»n ngÆ°á»i Võ Lâm Tiên CÆ¡ lại xuất hiện ngay. Diệu Tu lão ni nói vá»›i hai nữ ni trẻ tuổi rằng:
- Hai sÆ° tá»· muá»™i các ngÆ°Æ¡i hãy ra bên ngoà i canh gác cẩn tháºn má»™t chút, coi chừng hắn quay trở vỠđấy!
Võ Lâm Tiên Cơ cũng nói với hai thủ hạ cô ta rằng:
- Hai ngươi cũng ra ngoà i đi!
Hai thiếu nữ và hai nữ ni vâng lệnh bước ra ngoà i ngay. Võ Lâm Tiên Cơ thở phà o một cái, ngồi xuống ghế luôn. Diệu Tu lão ni nói:
- Tiểu thÆ° giáºt mình Æ°?
Võ Lâm Tiên Cơ lắc đầu nói:
- Chẳng có chi cả, cấp trên đã hạ lệnh không được đối địch với hắn, chúng ta đà nh phải nhượng bước thôi!
o0o
Trần Gia Lân cứ phi thân chạy như điên khùng, không có mục tiêu và cũng chẳng có ý nghĩ gì hết.
Có má»™t con suối cản Ä‘Æ°á»ng lại, bất đắc dÄ© hắn phải dừng bÆ°á»›c lại luôn, cÆ¡n gió tảng sáng thoang thoảng thổi tá»›i, tức thì đầu óc hắn liá»n tỉnh táo ngay.
Trần Gia Lân nghÄ© bụng rằng: “Mình đã là m gì thế? Có tháºt phải giết chết nà ng Æ°? Thế thì vá» sau biết ăn nói thế nà o vá»›i ái nhi đây, có khi nà o mình lại nói rằng mẹ nó mất nết, nên cha nó giết chết mẹ nó Æ°?â€
Quả thực đây là bi kịch nhân gian.
Hắn muốn buông tiếng khóc òa lên, thế nhưng hắn không khóc.
Bây giá» mình đã biết thân pháºn của nà ng rồi, thế thì chÃnh Hoa Nguyệt Biệt Trang sẽ giải đáp số cho mình.
Hoa Nguyệt Biệt Trang và nÆ¡i cÆ° ngụ của mình chỉ cách nhau và i chục dặm Ä‘Æ°á»ng thủy, sau khi giải quyết xong vấn Ä‘á», thì không cần thiết xuất giang hồ nữa.
Hắn liên tưởng đến ái nữ Ngá»c Lân Ä‘ang ký chưởng tại nhà Châu lão gia, bất giác mủi lòng lau nÆ°á»›c mắt, ấu nhi có tá»™i chi phải chịu nổi khổ cốt nhục phân ly nhÆ° váºy Æ°?
Hắn suy nghÄ© đến đây nÆ°á»›c mắt cứ chảy ròng ròng xuống. TÆ°á»ng thà nh Phủ Châu hiện rõ trÆ°á»›c mắt hắn.
Trần Gia Lân cảm khái thở dà i má»™t tiếng, tra kiếm và o bao, sau đó quay ngÆ°á»i phi thân chạy vá» hÆ°á»›ng thà nh Phủ Châu.
Khi và o tá»›i trong thà nh, hắn Ä‘i lang thang trên Ä‘Æ°á»ng phố. Và o giá» tỵ, hắn bÆ°á»›c vô má»™t tá»u quán, vì giá» nà y còn sá»›m nên chÆ°a có khách nhân nà o và o quán cả. Tiểu nhị Ä‘ang báºn bịu lo chỉnh lý tá»u Ä‘iếm chuẩn bị đón khách. Hắn chá»n cái bà n gần cá»a Ä‘iếm sát lá»™ ngồi xuống, cả má»™t tá»u quán rá»™ng lá»›n chỉ có má»—i má»™t khách nhân hắn mà thôi, nhÆ° váºy cà ng hợp ý hắn, vì hắn Ä‘ang cần sá»± thanh tịnh.
Sau khi tiểu nhị dá»n rượu thịt lên bà n, hắn ngồi má»™t mình tá»± rót rượu uống. Rượu và o mồm thì đắng, thức ăn cÅ©ng chẳng có mùi vị ngon.
Thình lình ngay lúc nà y...
Có má»™t trà ng những tiếng chuông đồng nghe leng keng vang lên. Hắn phóng mắt nhìn ra thì thấy má»™t lão thầy thuốc dạo trên vai có má»™t cái hòm Ä‘á»±ng thuốc Ä‘ang Ä‘i lủi thủi vá» hÆ°á»›ng nà y. Trần Gia Lân bất giác cả mừng, trông tình hình có lẽ đối phÆ°Æ¡ng chÃnh là ngÆ°á»i mà mình Ä‘ang muốn tìm kiếm không sai rồi.
- o O o -
Hết hồi 16
|
15-09-2008, 09:44 PM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 17 Nghi Vấn Sáng Tá»
Äả tá»±: dailanquy
Trần Gia Lân vá»™i và ng đứng dáºy bÆ°á»›c ra khá»i tá»u Ä‘iếm ngay.
Lúc nà y tiểu nhị thoạt trông thấy cách ăn mặc quê mùa của hắn vốn đã kinh thÆ°á»ng rồi, bây giá» thấy hắn hấp tấp ngồi dáºy bá» Ä‘i, tiểu nhị lại tưởng hắn định ăn quỵt, tên tiểu nhị vá»™i bÆ°á»›c tá»›i chặn đầu hắn lại, trợn hai mắt lên cất giá»ng lạnh lùng nói:
- ThÆ°a khách nhân, hãy trả tiá»n rồi má»›i Ä‘i chứ.
Trần Gia Lân sợ rằng lỡ mất cÆ¡ há»™i gặp lão thầy thuốc giang hồ, nên hắn không rảnh giải thÃch nhiá»u vá»›i tiểu nhị, tiện tay đẩy nhẹ tiểu nhị sang bên. Nên biết rằng chỉ má»™t cái đẩy nhẹ nà y của hắn đã mạnh đến đối tiểu nhị phải té lùi ra sau và i bÆ°á»›c liá»n.
Tiểu nhị ná» láºp tức há mồm kêu la inh á»i:
- Hãy mau bắt gã quê mùa ấy lại, hắn ăn quỵt mà lại còn đánh ngÆ°á»i nữa!
Tức thì có bốn năm phổ kỵ từ trong điếm vội vã chạy ra, đồng thanh la hét nói:
- Hãy đứng lại nà o!
Trần Gia Lân chẳng thèm đếm xỉa đến bá»n há» cứ tiếp tục chạy ra ngoà i Ä‘iếm, la lá»›n tiếng
- Xin tiên sinh hãy dừng bước lại!
Bốn năm phổ kỵ nỠxông ra vây hắn lại, một trong số phổ kỵ nỠgiơ thay bấu và o cổ tay Trần Gia Lân.
Trần Gia Lân mải lo phÃa trÆ°á»›c, nên không Ä‘á» phòng chút nà o hết đã bị phổ kỵ ná» bấu chặt cổ tay, hắn bất giác căm phẫn vùng mạnh cổ tay má»™t cái, tức thì phổ kỵ ná» bị văng ra ngoà i xa cả tám thÆ°á»›c, đánh bạch má»™t cái, té nhà o ra đất.
Số phổ kỵ còn lại tức thì luống cuống, náo loạn cả lên, la hét inh á»i:
- Loạn rồi, loạn rồi, đã ăn quỵt mà còn đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i nữa!
Trần Gia Lân chẳng thèm để ý đến bá»n há» chút nà o hết, tiếp tục chạy tá»›i và i bÆ°á»›c đến gần bên lão thầy thuốc, nói giá»ng hấp tấp:
- Xin tiên sinh hãy dừng bước!
Cuối cùng lão thầy thuốc nỠđã nghe thấy tiếng gá»i của hắn, láºp tức dừng lại nói:
- Có phải gá»i lão phu đó Æ°!
- Äúng thế!
- Quý phủ có vị nà o bị bệnh chăng? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, tại hạ có chút việc muốn thỉnh giáo tiên sinh! Thình lình ngay lúc nà y...
Có một âm thanh lạnh lùng vang tới nói:
- Nà y bằng hữu, thà nh Phủ Châu không phải là nÆ¡i chốn để ngÆ°Æ¡i tá»± do lá»™ng hà nh, ăn quỵt rồi lại đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i nữa...
Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra sau, thấy ngÆ°á»i vừa thốt ra tiếng nói là má»™t võ sÄ© kình trang trông mặt mà y đối phÆ°Æ¡ng quen thuá»™c hết sức. Hắn cau mà y suy nghÄ© trong giây, tức thì nhá»› ra ngay, đối phÆ°Æ¡ng chÃnh là gã võ sÄ© thanh niên tên Châu Má»™ng VÅ© đã bị Giang Hồ Lãng Tá» Bạch Y Nhân đánh bại ở sân viên Phổ Äá»™ Am tối hôm qua chứ không phải ai xa lạ, hắn suy nghÄ© đến đây, bèn lên tiếng há»i:
- Ai ăn quỵt ư?
- NgÆ°Æ¡i!
Trần Gia Lân Ä‘ang lúc trong cÆ¡n tức giáºn, hÆ¡n nữa lại vừa uống và i ly rượu, hắn liá»n nổi giáºn đùng đùng la hét nói:
- Châu Má»™ng VÅ© ngÆ°Æ¡i hãy cút khá»i đây mau! Châu Má»™ng VÅ© ngạc nhiên nói:
- Ủa! Ngươi cũng biết đại danh của thiếu gia ư?
Trần Gia Lân bĩu môi đưa mắt quét nhìn gã một cái, sau đó quay sang hướng lão thầy thuốc chắp tay xá dà i nói:
- ThÆ°a tiên sinh, má»i ngÆ°á»i và o tiểu Ä‘iếm uống và i ly, tại hạ có việc muốn thỉnh giáo lão tiên sinh.
Bấy giá» có khá đông ngÆ°á»i vây chúng quanh há» xem sá»± biến.
Châu Má»™ng VÅ© là địa đầu xà của thà nh Phủ Châu, vô sá»± gã cÅ©ng đã gây sóng gió, huống chi bây giỠđối phÆ°Æ¡ng ăn quỵt lại đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, gã nhịn sao nổi khẩu khà nà y, thế rồi gã gầm thét má»™t tiếng, vung chưởng tấn công ngay.
Phổ kỵ bị Trần Gia Lân váºt ngã nỠđã la lá»›n nói:
- Xin công tỠgiải quyết cho!
Trần Gia Lân trở tay bấu chặt cổ tay Châu Mộng Vũ nhanh như cắt, hắn khẽ dùng sức bà n tay siết chặt lại, tức thì Châu Mộng Vũ đau đến nỗi mặt mà y nhăn nhó.
Mấy phổ kỵ đứng kế bên bất giác Ä‘á» ngÆ°á»i ra tại chá»— hết. Trần Gia Lân không muốn sinh sá»±, liá»n buông tay ra nói:
- Há» Châu kia, biết Ä‘iá»u thì rút lui Ä‘i!
Châu Má»™ng VÅ© xoa cổ tay má»™t cái, giáºn dữ rút thanh kiến ra khá»i bao nói:
- Tiểu tá», ngÆ°Æ¡i muốn chết Æ°?
Trần Gia Lân cố đè nén ơn căm phẫn nói:
- Äây là đưá»ng phố?
Châu Mộng Vũ khà thế hung hăng nói:
- Thiếu gia quyết bảo ngươi bò dưới đất như một con chó cho mà coi! Trần Gia Lân xếch ngược đôi mà y kiếm lên, nói:
- Nà y há» Châu kia, nếu ngÆ°Æ¡i kêu réo lần nữa, ta sẽ bảo ngÆ°Æ¡i quắp Ä‘uôi chạy nhÆ° cho y nhÆ° mà n tối hôm qua ở trÆ°á»›c sân Phổ Äá»™ am cho mà coi!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên chẳng ai nghe hiểu Ä‘iá»u nà y hết.
Tức thì mặt mà y Châu Má»™ng VÅ© Ä‘á» bừng lên, gã xầu hổ đến hóa thà nh căm phẫn, kêu xoẹt má»™t tiếng vung kiếm chém và o ngÆ°á»i Trần Gia Lân nhanh nhÆ° cắt.
Số khán giả vây chung quanh thoạt trông thấy há» Ä‘á»™ng binh Ä‘ao, tất cả má»i ngÆ°á»i lần lượt lùi ra sau hết.
Kêu keng một tiếng!
Hai thanh kiếm chạm và o nhau tia ra bông lá»a, Châu Má»™ng VÅ© té lùi ra sau và i bÆ°á»›c liá»n, suýt chút nữa trÆ°á»ng kiếm tuá»™t khá»i tay, đồng thá»i cánh tay cầm kiếm không còn nhấc lên nổi nữa, mặt mà y gã co rút khó xem hết sức.
Số khán giả đứng xem bên ngoà i vỗ tay kêu ầm lên.
Không ai trông thấy Trần Gia Lân rút kiếm ra lúc nà o hết, đồng thá»i cÅ©ng chẳng thấy hắn xuất thủ, hình nhÆ° hắn vốn chÆ°a từng Ä‘á»™ng Ä‘áºy bao giá».
Lão thầy thuốc giang hồ mặt mà y biến sắc, nói:
- Nà y tiểu hữu, chúng ta đi nà o!
Trần Gia Lân vốn muốn má»i lão thầy thuốc giang hô nà y vá» tá»u Ä‘iếm nói chuyện, nhÆ°ng chẳng may đã xảy ra sá»± cố nhÆ° váºy hắn cÅ©ng không tiện lÆ°u lại nữa, thế rồi hắn thò tay và o túi áo lấy má»™t nén bạc ra, ném sang hÆ°á»›ng phổ kỵ nói:
- Ta trả tiá»n rượu thịt cho ngÆ°Æ¡i đấy!
Dứt lá»i, hắn quay sang nói vá»›i lão thầy thuốc giang hồ rằng:
- Vâng! Tiên sinh, chúng ta đi thôi!
Nói xong, hắn tra kiếm và o bao, cùng lão thầy thuốc giang hồ quay ngÆ°á»i bá» Ä‘i ngay. Châu Má»™ng VÅ© Ä‘iên cuồng gà o thét nói:
- Nà y tiểu tá», nếu là anh hùng thì hãy lÆ°u lại danh tá»± xem nà o?
Trần Gia Lân chẳng thèm đếm xỉa đến gã, kéo nón rơm thấp xuống, sau đó cất bước đi theo lão thầy thuốc nỠluôn.
Chẳng mấy chốc hỠđã ra khá»i thà nh, chạy tá»›i má»™t cánh rừng ráºm và dừng lại ngay. Trần Gia Lân lên tiếng nói trÆ°á»›c:
- Xin há»i tiên sinh xÆ°ng hô thế nà o? Lão thầy thuốc giang hồ đáp:
- NgÆ°á»i giang hồ gá»i ta là Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh! Trần Gia Lân liá»n chắp tay vái chà o:
- Té ra là Nghê tiên sinh, hân hạnh được há»™i ngá»™ váºy! Thảo Äầu Lang Trung gáºt đầu trả lá»… nói:
- Tiểu hữu xÆ°ng hồ thế nà o váºy?
Trần Gia Lân nói:
- Tại hạ là Ngư Lang Trần Gia Lân.
Thảo Äầu Lang Trung kêu ồ lên má»™t tiếng nói:
- Thì ra tiểu hữu chÃnh là NgÆ° Lang má»›i xuất đạo bấy lâu.
- Vâng chÃnh tại hạ đây!
Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh nói giá»ng cháºm rãi:
- Chẳng hay tiểu hữu tìm lão phu có Ä‘iá»u gì chỉ giáo chăng? Trần Gia Lân trầm giá»ng nói:
- Tại hạ muốn thỉnh giáo tiên sinh má»™t Ä‘iá»u...
- Tiểu hữu cứ việc nói?
- Có phải tiên sinh đã từng và o nhà má»™t ngÆ° phụ ở phụ cáºn hồ Bà DÆ°Æ¡ng ăn nhá» má»™t buổi rượu thịt chăng?
Thảo Äầu Lang Trung kêu ồ má»™t tiếng, khẽ gáºt đầu nói:
- Äúng thế, có sao chăng? Trần Gia Lân trầm giá»ng nói:
- Tại hạ chÃnh là phu quân của ngÆ° phụ ấy... Thảo Äầu Lang Trung kêu a lên má»™t tiếng nói:
- Váºy sao?
- Chẳng biết là m sao khi tiên sinh ghé nhà tại hạ dùng một buổi cơm, và từ hôm đó tệ phu nhân bỠnhà ra đi luôn?
- A! Váºy sao?
Trần Gia Lân khẽ gáºt đầu má»™t cái nói:
- Äúng thế! Xin tiên sinh phụng cáo lý do... Thảo Äầu Lang Trung ngáºp ngừng nói:
- Thế à ...
- Xin tiên sinh cứ thẳng thắn nói cho tại hạ cũng chẳng hỠchi!
- Nà y tiểu hữu, ngươi chớ thương tâm là m gì, hãy nghe lão phu nói đây, tiểu nương tỠmắc chứng bệnh nan y...
Kêu ùng một cái. Trần Gia Lân như trúng phải một cú sấm sét và o đầu, hớt hải nói:
- Nói sao? Nà ng mắc chứng bệnh nan y?
Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh khẽ gáºt đầu nói:
- Äúng thế, nà ng mắc bệnh nan y, lão phu vì cảm Æ¡n nà ng má»™t buổi cÆ¡m cho nên đã thá»±c tình nói cho nà ng hay, vốn thì nà ng chẳng biết mình có bệnh...
Lão nói tới dây dừng lại, thở dà i một tiếng, sau nói tiếp:
- Sau khi lão phu chuẩn bệnh cho nà ng xong, nếu tiểu nÆ°Æ¡ng tá» và tiểu hữu năng đình chỉ lá»… giao hoan giữa phu thê, thì nà ng có thể sống thêm Ãt lâu nữa, bằng không thì chẳng qua nổi mùa thu nà y, bổn ý của lão phu muốn tiểu nÆ°Æ¡ng tá» nói rõ cho tiểu hữu nghe, không ngá» nà ng lại chá»n con Ä‘Æ°á»ng rá»i khá»i chồng con nhÆ° thế.
Nghe lão thầy thuốc Nghê Cảnh Tinh nói xong, Trần Gia Lân nhÆ° vừa trúng phải má»™t búa tạ và o đầu, tức thì xây xẩm mặt mà y Ä‘á» ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn.
Nước mắt đã chảy ròng ròng xuống.
Nà ng lưu lại thư giản nói rằng không thể mang lại hạnh phúc đến cho mình, té ra là nà ng mắc bệnh nan y ắt chết, thế mà mình lại hiểu lầm nà ng?
Nà ng bá» chồng bá» con ra Ä‘i nhÆ° váºy, quả thá»±c có ná»—i khổ trong ná»™i tâm Ä‘au Ä‘á»›n gấp trăm ngà n lần so vá»›i mình, bất đắc dÄ© lắm nà ng má»›i hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° váºy.
Chẳng trách khi gặp mặt lại nà ng giả vá» là m ra vẻ không quen biết gì hết, thì ra nà ng có ná»—i khổ tâm nhÆ° váºy, thế mà mình lại buông lá»i đòi giết nà ng.
Cuối cùng nghi vấn cÅ©ng được sáng tá».
Trước kia nà ng nhảy sông tự tỠchỉ vì thân mang chứng bệnh nan y. Nà ng có nguyên nhân nên mới bỠchồng con ra đi như thế.
Tại sao nà ng không nói rõ nguyên nhân ra đi?
Nếu có sống thêm má»™t tháng cÅ©ng được, hoặc má»™t năm cÅ©ng tốt thôi, là m gì thì cÅ©ng phải để mình là m tròn bổn pháºn của má»™t ngÆ°á»i chồng chứ...
Hắn suy nghĩ đến đây bất giác gà o thét nói:
- Phương muội, ta hiểu lầm nà ng, ta có lỗi với nà ng, ta quyết phải tìm nà ng cho bằng được...
Cuối cùng tiếng gà o thét đã trở thà nh tiếng gà o khóc, nếu Thảo Äầu Lang Trung không có mặt bên cạnh có lẽ hắn sẽ buông tiếng khóc má»™t cách thê thảm hÆ¡n.
Tá»± trách Ä‘au khổ hÆ¡n căm háºn gấp trăm lần, hắn cảm thấy trong lòng co rút lia lịa. Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh lẩm bẩm nói rằng:
- Äáng lẽ lão phu không nên nói cho nà ng hay... để nà ng được sống tiếp, bất luáºn là sống được bao lâu nữa...
Trần Gia Lân Ä‘ang đắm chìm trong cÆ¡n hối háºn và tá»± trách, hai tay cứ nắm chặt và o nhau, hắn chẳng há» nghe thấy lá»i nói của Thảo Äầu Lang Trung chút nà o cả.
- PhÆ°Æ¡ng muá»™i, tại sao nà ng phải là m thế nà y, nà ng chết thì ta cÅ©ng chết theo nà ng! A... Lá»i nói Ä‘oạn trÆ°á»ng thÆ°Æ¡ng tâm hết sức, khiến ngÆ°á»i nghe thấy phải Ä‘á»™ng lòng rÆ¡i nÆ°á»›c mắt không sai.
Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh trông thấy thế lấy là m thÆ°Æ¡ng xót nói:
- Nà y tiểu hữu, ngươi chớ quá thương tâm là m gì... Trần Gia Lân vẫn cứ thương tâm nói lẩm bẩm tiếp:
- PhÆ°Æ¡ng muá»™i, tại sao nà ng lại bá» Ä‘i nhÆ° váºy...
Thế rồi bầu không khà bá»—ng trở nên tÄ©nh lặng buồn bã vô cùng. Má»™t hồi tháºt lâu sau, Thảo Äầu Lang Trung lên tiếng nói tiếp:
- Nà y tiểu hữu, ngÆ°Æ¡i chá»› có thÆ°Æ¡ng tâm nữa, lão phu tin rằng hai ngÆ°á»i ắt phải gặp lại không sai...
Lão nói đến đây dừng lại giây lát, sau đó trầm giá»ng nói tiếp:
- Lão phu muốn há»i tiểu hữu má»™t việc...
Trần Gia Lân cố đè nén cÆ¡n bi thÆ°Æ¡ng, Ä‘Æ°a mắt quét nhìn Thảo Äầu Lang Trung má»™t cái nói:
- Tiên sinh muốn há»i Ä‘iá»u chi Æ°?
Thảo Äầu Lang Trung nghiêm sắc mặt nói:
- Chẳng biết thanh kiếm cùn đầu mà tiểu hữu vừa sá» dụng do ai đã ban cho váºy...
Trần Gia Lân nghe đối phÆ°Æ¡ng há»i thế bất giác giáºt mình nói:
- Chẳng lẽ tiên sinh biết lai lịch của thanh kiếm nà y chăng?
- Tiểu hữu cứ trả lá»i lão phu Ä‘iá»u nà y trÆ°á»›c Ä‘i!
- ChÃnh gia sÆ° ban cho tại hạ váºy! Thảo Äầu Lang Trung há»i tá»›i:
- Lệnh sÆ° là nhân váºy phÆ°Æ¡ng trá»i nà o thế? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Xin lượng thứ tại hạ không thể phụng cáo Ä‘iá»u nà y. Thảo Äầu Lang Trung suy nghÄ© giây lát nói:
- Có phải tôn hiệu của lệnh sÆ° là Nhất Kiếm Äịnh Cà n Khôn chăng?
Nói xong lão đưa mắt chăm chăm nhìn thẳng và o mắt Trần Gia Lân, hình như nhãn quang đó muốn nhìn xuyên và o nội tâm hắn.
Äiá»u được xem là má»™t lão giang hồ chÃnh là có khả năng quan sát đối phÆ°Æ¡ng.
Cho dù ngÆ°á»i đó có trầm tÄ©nh và mÆ°u cao đến đâu Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng khó mà chẳng hiển lá»™ mảy may tâm ý trên gÆ°Æ¡ng mặt.
Thá»±c ra Trần Gia Lân chÆ°a từng nghe đến danh hiệu Nhất Kiếm Äịnh Cà n Khôn bao giá», cho nên hắn thản nhiên lắc đầu nói:
- Tại hạ chưa từng nghe đến dang hiệu nà y bao giỠcả!
Tức thì trên mặt Thảo Äầu Lang Trung lá»™ ra má»™t thần tình thất vá»ng, lão cảm khái thở dà i má»™t tiếng nói:
- Trá»i đất mênh mông má» mịt nhÆ° thế, quả thá»±c lão phu đã mệt má»i lắm rồi! Trần Gia Lân tá» vẻ thà nh khẩn nói:
- Tại hạ sẽ lÆ°u ý hà nh tung của vị lão tiá»n bối nà y há»™ cho tiên sinh! Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh nói:
- Nà y tiểu hữu! Nếu có tin tức, xin nhắn cho Huyá»n Phong đạo trưởng tại Huyá»n Phong Quan ở Nam XÆ°Æ¡ng, thế nhÆ°ng xin tiểu hữu không nên tùy tiện tiết lá»™ sá»± việc tìm kiếm vị dị nhân nà y...
Trần Gia Lân khẽ gáºt đầu nói:
- Äược, tại hạ sẽ giữ bà máºt không sai!
- Lão phu chúc phu thê tiểu hữu được tái trùng phùng. Trần Gia Lân cÆ°á»i cay đắng má»™t tiếng, nói:
- Äa tạ tiên sinh, nếu tiên sinh có dịp gặp nà ng, nhá» tiên sinh khai huấn và i lá»i há»™ cho tại hạ?
Thảo Äầu Lang Trung Nghê Cảnh Tinh nói:
- Äược, sá»± việc khởi nguyên từ lão phu, lão phu sẽ táºn chút sức má»n để đáp lại lòng áy náy muôn má»™t.
Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Không, tiên sinh cÅ©ng chỉ có lòng tốt thôi, Ä‘iá»u nà y là do số mạng, nếu không còn gì chỉ giáo, tại hạ xin cáo từ và hẹn dịp sau gặp lại.
Nói xong, hắn chắp tay xá dà i, phi thân chạy ra rừng luôn.
Ra khá»i rừng bÆ°á»›c trên đại lá»™, hắn bất giác dừng lại nhủ thầm trong lòng: “Mình Ä‘i đâu bây giá»?â€
Trần Gia Lân suy nghÄ© giây lát, cuối cùng quyết định quay trở vá» Hoa Nguyệt Biệt Trang, chẳng lẽ nà ng lánh mặt mình mãi nhÆ° váºy, cho dù nà ng không bằng lòng trở vá» cố hÆ°Æ¡ng nhÆ°ng cÅ©ng phải nói má»i việc cho rõ rà ng chứ?
Rốt cuộc nà ng bị mắc bệnh nan y gì?
Chẳng lẽ trên thế gian nà y quả thực không còn thuốc gì cứu chữa nữa sao?
Thảo Äầu Lang Trung là má»™t danh y, tại sao lúc nãy mình không thỉnh giáo lão?
Hắn suy nghÄ© nhÆ° váºy, láºp tức quay ngÆ°á»i chạy vá» chá»— ban nãy, bất giác Ä‘á» ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn, Thảo Äầu Lang Trung đã biến Ä‘i đâu mất dạng rồi.
Thế rồi Trần Gia Lân mặt mà y ủ rũ quay đi ra đại lộ lần nữa.
Trần Gia Lân Ä‘i được má»™t khoảng Ä‘Æ°á»ng bá»—ng nghe má»™t trà ng tiếng lá cây kêu loạc xoạc vang tá»›i, hắn bất giác Ä‘á»™ng lòng nhủ thầm: “Chẳng lẽ chÃnh là Thảo Äầu Lang Trung Æ°?â€
Hắn đảo mắt nhìn vá» phÃa bìa rừng, thấy hai thiếu nữ chạy và o trong rừng, má»™t trong hai thiếu nữ ấy chÃnh là thiếu nữ thần bà tên VÅ© Diá»…m Hoa ấy, còn thiếu nữ kia mặc áo sinh cÅ©ng khá xinh đẹp.
Trần Gia Lân lượn mình ẩn và o phÃa sau má»™t thân cây to lá»›n.
Hai thiếu nữ nỠdừng chân ở cách nơi Trần Gia Lân ẩn thân độ khoảng ba trượng. Thiếu nữ áo xanh lên tiếng nói trước:
- Nà y Vũ Diễm Hoa, nơi đây không có ai hết, hai chúng ta hãy giải quyết sự việc cho xong.
VÅ© Diá»…m Hoa cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Khương Tiểu Thanh, hai ta có sự việc gì cần giải quyết đâu? Thiếu nữ áo xanh tên Khương Tiểu Thanh cau mà y đáp:
- Chá»› giả mù sa mÆ°a nữa, trong bụng ngÆ°Æ¡i am hiểu hÆ¡n ai hết, có phải váºy không? VÅ© Diá»…m Hoa bÄ©u môi nói:
- Ta chẳng hiểu chút nà o cả?
Khương Tiểu Thanh lạnh lùng tằng hắng một tiếng nói:
- Nà y VÅ© Diá»…m Hoa, hai chúng ta cứ nói vạch toẹt ra nà o! Ta và Quan Lạc Hiệp Thiếu là đôi bạn kết giao từ thá»i niên thiếu, hai chúng tôi chÆ¡i vá»›i nhau từ bé đến lá»›n, chà ng thÆ°Æ¡ng yêu ta, ta thÆ°Æ¡ng mến chà ng, ngÆ°Æ¡i lấy tÆ° cách gì xen và o tình cảm của hai chúng tôi nhÆ° thế?
VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i tủm tỉm nói:
- Nà y KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, nói thá»±c cho ngÆ°Æ¡i nghe cÅ©ng chẳng há» chi. Ta chẳng há» quan tâm đến Quan Lạc Hiệp Thiếu chút nà o hết, ngÆ°Æ¡i ghen tuông cái kiểu gì mà lạ váºy?
Khương Tiểu Thanh bĩu môi:
- Nói láo, chÃnh mắt ta trông thấy ngÆ°Æ¡i Ä‘Æ°a mắt tống tình vá»›i chà ng... VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i tủm tỉm, ngắt lá»i KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, nói:
- Nà y KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, là m gì có chuyện ta Ä‘Æ°a mắt tống tình vá»›i y? VÅ© Diá»…m Hoa ta chẳng tệ đến ná»—i phải là m trò nhÆ° váºy, nói thá»±c cho ngÆ°Æ¡i nghe, Quan Lạc Hiệp Thiếu chÆ°a xứng đáng để ta liếc nhìn má»™t cái chứ đừng nói rằng Ä‘Æ°a mắt tống tình vá»›i y là m gì chứ!
Khương Tiểu Thanh nói:
- Chá»› nói phách là m gì. Ta há»i ngÆ°Æ¡i, váºy thì ngÆ°Æ¡i theo dõi chà ng đến Phủ Châu để là m gì nà o?
VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i khẩy má»™t tiếng, nói:
- Thế thì lạ thá»±c, Phủ Châu có phải là tÆ° nghiệp của nhà ai đâu, tại sao ta lại không được đến Æ°? Nà y KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, đây chÃnh là mục Ä‘Ãch ngÆ°Æ¡i đến Phủ Châu, chá»› gán và o ngÆ°á»i ta là m gì, nếu thá»±c tình ta để ý đến y, thì ngÆ°Æ¡i là m gì được ta nà o, có phải váºy không?
Mặt mà y Khương Tiểu Thanh đỠbừng lên, không phải xấu hổ mà là phẫn nộ.
- Nà y VÅ© Diá»…m Hoa, chá»› nói lôi thôi nữa, chúng ta cứ đánh nhau má»™t phen, ai bại tráºn... Nà ng nói đến đây, liá»n thò tay và o túi áo lấy má»™t cái lá» nhá» ra, sau đó nói tiếp:
- Lấy thứ nà y thoa và o mặt.
- o O o -
Hết hồi 17
|
15-09-2008, 09:46 PM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 18 Diễm Nữ Tiếp Khách
Äả tá»±: dailanquy
VÅ© Diá»…m Hoa thản nhiên há»i:
- Äây là váºt gì váºy?
Mặt KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh lạnh nhÆ° tiá»n, nói:
- Äây là thuốc dịch dung, nhÆ°ng sau khi thoa loại thuốc dịch dung nà y suốt Ä‘á»i không thể hồ phục bản lai diện mục nữa.
Sắc mặt Vũ Diễm Hoa chẳng thay đổi chút nà o, vẫn bình thản nói:
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© tháºt chu đáo, đây gá»i là thuốc phá dung thì đúng hÆ¡n, ngÆ°Æ¡i hãy để dà nh má»™t mình dùng Ä‘i!
- Ngươi nói thế có nghĩa là sao?
- Rất dá»… hiểu thôi, ta chẳng há» có chút tình cảm nà o vá»›i Quan Lạc Hiệp Thiếu, không cần sống chết đánh vá»›i ngÆ°Æ¡i. NgÆ°Æ¡i bằng lòng yêu y thì cứ việc yêu y, hÆ¡n nữa ngÆ°Æ¡i muốn đánh nhau vá»›i ta có lẽ ngÆ°Æ¡i sẽ thua tráºn...
Khương Tiểu Thanh xoa chưởng và o nhau, la lớn nói:
- Váºy thì thá» xem nà o!
VÅ© Diá»…m Hoa nói giá»ng lạnh lùng:
- Ta nói không đánh nhau vá»›i ngÆ°Æ¡i, đồng thá»i ta cÅ©ng không có hÆ¡i sức đâu đánh nhau mà không có ý nghÄ©a nhÆ° váºy!
Khương Tiểu Thanh tiến tới một bước, nói:
- Ngươi sợ ư?
Vũ Diễm Hoa cau mà y nói:
- Sợ Æ°? Là m gì có chuyện đó, ta chỉ cảm thấy vô lý thế thôi, ngÆ°Æ¡i cứ yên tâm, ta quyết không bao giá» cÆ°á»›p Ä‘oạt tình yêu của ngÆ°Æ¡i đâu. Thế nhÆ°ng chúng ta thảy Ä‘á»u là nữ nhi, chá»› tá»± tác Ä‘a tình mà tá»± chuốc khổ và o thân, bằng không ngÆ°Æ¡i sẽ hối háºn không sai, hãy hồi đầu cho sá»›m là hay nhất.
Khương Tiểu Thanh đưa mắt chăm chăm nhìn Vũ Diễm Hoa, nói:
- Ta không tin lá»i ngon tiếng ngá»t của ngÆ°Æ¡i được! Miệng cô ta nói thế, nhÆ°ng trong lòng đã lung lay rồi. VÅ© Diá»…m Hoa nói tiếp:
- Tin hay không tùy ngÆ°Æ¡i, ta bất nhẫn trông thấy ngÆ°Æ¡i vá» sau Ä‘au khổ thế thôi, ngÆ°Æ¡i có biết mục Ä‘Ãch của Quan Lạc Hiệp Thiếu đến Phủ Châu để là m gì không?
Khương Tiểu Thanh buột miệng nói:
- Du hiệp!
VÅ© Diá»…m Hoa dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng nói:
- Nói thá»±c cho ngÆ°Æ¡i hay cÅ©ng chẳng há» chi. Y đến Phủ Châu chỉ vì để há»™i ngá»™ vá»›i Võ Lâm Tiên CÆ¡, nà y KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, ngÆ°Æ¡i tuy đẹp tháºt, nhÆ°ng so vá»›i giang hồ đệ nhất mỹ nhân còn thua xa lắm!
Mặt mà y Khương Tiểu Thanh biến sắc ngay, cô ta thoạt nghe nói câu nà y, kêu ùng một tiếng như trúng phải một cú sấm sét và o đầu, mặt mà y choáng váng suýt nữa té ngã ra đất.
Khương Tiểu Thanh hớt hải nói:
- NgÆ°Æ¡i nói tháºt đấy chứ?
Vũ Diễm Hoa vẫn thản nhiên nói:
- Ta dối gạt ngươi để là m gì, nếu không tin ngươi vẫn có thể tự đi tìm chứng minh kia mà .
ThÆ°á»ng thÆ°á»ng nữ nhân nà o cÅ©ng Ä‘a nghi đố kỵ hết, đúng ra được VÅ© Diá»…m Hoa giải thÃch rõ rà ng nhÆ° váºy, KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh phải tin tưởng má»›i đúng, thế nhÆ°ng cô ta vẫn chÆ°a mất tin tưởng hết, cô ta sợ miệng VÅ© Diá»…m Hoa tuy nói ngon ngá»t nhÆ° váºy, nhÆ°ng trong bụng lại có quá»· kế, cô ta suy nghÄ© đến đây thì lạnh lùng nói:
- Ta tìm chứng minh bằng cách nà o đây?
- Ngươi có biết bây giỠQuan Lạc Hiệp Thiếu ở đâu không?
- Biết chứ, hiện chà ng đang ở khách sạn Nghinh Tân quán tại bản thà nh!
- Váºy thì ngÆ°Æ¡i cứ việc âm thầm theo dõi hà nh tung của y thì ắt có đáp số chứ gì!
- Nếu ngÆ°Æ¡i đánh lừa ta thì sao? VÅ© Diá»…m Hoa báºt cÆ°á»i nói:
- Ta đánh lừa ngÆ°Æ¡i là m gì? Cho dù ta có đánh lừa ngÆ°Æ¡i Ä‘i chăng nữa thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chẳng là m gì được ta? Nà y, KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, nếu quả thá»±c Quan Lạc Hiệp Thiếu yêu ngÆ°Æ¡i thì không có ngÆ°á»i nà o Ä‘oạt được y hết, nếu nhÆ° y chẳng yêu thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i thì ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không thể miá»…n cưỡng y được, có phải váºy không?
KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh cúi đầu không nói gì nữa, rõ rà ng những lá»i nói của VÅ© Diá»…m Hoa đã là m cho lòng cô ta rối loạn lên.
Vũ Diễm Hoa lại nói tiếp:
- Nà y Khương Tiểu Thanh, nếu thiên hạ nà y chỉ có một mình y là nam nhân, thì ta không dám khuyên ngươi, ngươi cứ suy nghĩ kỹ lại xem sao!
KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh ngÆ°á»›c đầu lên, mặt mà y hÆ¡i tái mét, y nghiến răng nói giá»ng u oán:
- Äược ta tạm tin lá»i ngÆ°Æ¡i, vì trÆ°á»›c sau gì chúng ta vẫn còn gặp lại. Dứt lá»i, y quay ngÆ°á»i chạy nhÆ° gió.
Vũ Diễm Hoa đưa mắt nhìn bóng lưng dần dần biến mất của Khương Tiểu Thanh, lẩm bẩm nói:
- á»’! Vô lý tháºt!
Nói xong, y cÅ©ng phi thân rá»i khá»i luôn.
Trần Gia Lân vốn muốn lên tiếng gá»i cô ta lại, thế nhÆ°ng suy nghÄ© lại không gá»i nữa. Chẳng biết lai lịch cô ta nhÆ° thế nà o?
Còn nhá»› cô ta xuất thủ đánh ra má»™t chiêu đã là m cho Há»· NÆ°Æ¡ng, thủ hạ của Huyết Chưởng Quá»· giáºt mình thụt lùi ra sau và buá»™t miệng thốt lên, Nhất Nguyên Hóa Thái Cá»±c, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên đây là lai lịch xuất thân của cô ta ròi, song cô ta đã ngăn cản không cho Há»· NÆ°Æ¡ng nói tiếp, tại sao ngÆ°á»i giang hồ lại thÃch nhÆ° váºy? Quả tháºt hắn không sao hiểu được hết.
Trần Gia Lân liên tưởng đến ái thê Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng, hắn nhủ thầm: “Nà ng biết nà ng không còn sống được bao lâu nữa, muốn hưởng thụ nhân sinh ngắn ngủi còn lại má»™t phen, Ä‘iá»u nà y cÅ©ng được thôi, vốn thì nà ng là Võ Lâm Mỹ Nhân. Nà ng cố tình là m ra vẻ không quen biết vá»›i mình, chỉ muốn mình dứt hẳn cuá»™c tình nà y và háºn nà ng. NhÆ° thế mình má»›i có can đảm sống tiếp, biết chắc ná»™i tâm nà ng Ä‘au khổ đến cá»±c Ä‘á»™!â€
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, hắn đã hoà n toà n thông cảm nà ng. Bất kể háºu quả thế nà o, mình quyết phải gặp nà ng cho bằng được!
Xa mã Ä‘áºu dà i trÆ°á»›c của Nghinh Tân quán, những ngÆ°á»i ra và o toà n là những nhân váºt quý phái, y áo sang trá»ng, chỉ trông qua mấy tiểu nhị đứng trÆ°á»›c của đón tân khách, cÅ©ng đủ thấy khà phái bất tầm thÆ°á»ng rồi, má»™t số lữ khách trung, hạ lÆ°u chỉ đứng ngoà i của ngắm nhìn mà thôi.
Và o lúc giá» Thân, có má»™t ngÆ°á»i ăn mặc trong phục nông thôn, đầu Ä‘á»™i nón rÆ¡m bÆ°á»›c tá»›i trÆ°á»›c cá»a.
Hắn chÃnh là NgÆ° Lang Trần Gia Lân.
Hắn vừa thoạt bÆ°á»›c tá»›i cá»a ngoà i, má»™t tên tiểu nhị liá»n cất bÆ°á»›c Ä‘i ra, ưỡn ngá»±c nói:
- Ê! Ngươi đến đây là m gì thế?
Trong lòng Trần Gia Lân lấy là m chẳng vui, cất giá»ng lạnh lùng há»i ngược lại rằng:
- NÆ¡i đây của các ngÆ°á»i là chá»— nà o váºy?
Tiểu nhị hai tay chống nạnh, nghiêng đầu ngắm hắn một cái, nói:
- Äây là Nghinh Tân quán, khách sạn lá»›n nhất trong bản thà nh! Trần Gia Lân nói:
- Thế là không sai rồi, bản nhân đến đây nghỉ điếm.
Hai tiểu nhị khác cũng bước ra luôn, tiểu nhị lúc trước cau mà y nói:
- Nà y bằng hữu, nghỉ má»™t đêm phải trả năm lạng bạc chÆ°a kể rượu thịt. Trần Gia Lân nổi giáºn đùng đùng cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói:
- à của ngÆ°Æ¡i muốn nói rằng bản nhân không trả nổi tiá»n phòng chứ gì? Tiểu nhị cÆ°á»i khẩy nói:
- Không phải thế, chúng tôi chỉ thông báo trÆ°á»›c thôi, để bằng hữu chuẩn bị trÆ°á»›c. Trần Gia Lân xuất thân là ngÆ° gia, nên tÃnh tình hiá»n háºu, hắn nhẫn nại nói:
- Cứ để cho ta một phòng thượng hạng!
Tức thì tiểu nhị nỠim bặt luôn, đưa mắt nhìn hai tiểu nhị kia một cái, theo nguyên tắc có khách đến không có lý do gì chẳng tiếp nạp cả. Thế nhưng hạng khách ăn mặc như Trần Gia Lân và o nghỉ trong điếm, đây chỉ mới thấy lần đầu tiên, nếu tiếp đãi hắn trong phòng, thì số khách quý bên trong ắt sinh lòng bất mãn không sai.
Thế rồi má»™t trong ba tiểu nhị cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- Xin lá»—i bằng hữu, không còn cái phòng nà o trống hết, má»›i rá»i sang khách sạn khác Ä‘i! Con ngÆ°á»i đất cÅ©ng phải nổi giáºn huống chi hắn là ngÆ°á»i, dù Trần Gia Lân có tu dưỡng cao siêu đến đâu cÅ©ng không còn chịu Ä‘á»±ng được bá»™ mặt khinh ngÆ°á»i của bá»n tiểu nhị nà y được nữa. Huống hồ hắn đến đây có mục Ä‘Ãch, thế rồi hắn khẽ đẩy nón rÆ¡m ra sau, ngÆ°á»›c đầu lên nói:
- Äại gia quyết phải nghỉ đêm ở đây, nếu hết phòng thì bảo chưởng quỹ của các ngÆ°á»i ra đây ta bảo!
Nghe hắn nói thế, mặt mà y ba tiểu nhị biến sắc hết, há» biết đối phÆ°Æ¡ng không phải là má»™t nhân váºt tầm thÆ°á»ng rồi, cả ba ngÆ°á»i Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, chẳng biết phải nói thế nà o bây giá»?
Thế nhưng cách ăn mặc của hắn thì cả ba tiểu nhị chẳng dám lãnh giáo chút nà o.
Nếu Ä‘Æ°a hạng khách nhân nhÆ° thế và o Ä‘iếm ắt phải bị chưởng quỹ chá»i mắng không sai, song há» lại không dám từ chối hắn.
Trần Gia Lân bị ngăn cản tại cá»a, tiến thoái lưỡng nan, suýt nữa hai mắt đã nảy lá»a. Thình lình ngay lúc nà y...
Có hai công tỠquý phái từ trong điếm bước ra, sau lưng còn có hai tùy tùng đi theo. Tiểu nhị nỠluống cuống nói:
- Nà y bằng hữu, chá»› có cản Ä‘Æ°á»ng ra và o, ngÆ°Æ¡i đứng sang má»™t bên có được không? Trần Gia Lân kêu hừ má»™t tiếng nói:
- Äại gia cứ đứng đây không Ä‘i đâu hết!
Hai công tá» quý phái vừa Ä‘i vừa cÆ°á»i nói, đã ra đến cá»a, ba tên tiểu nhị vá»™i và ng vui cÆ°á»i cúi đầu vái chà o.
Hai công tỠquý phái nỠngạo nghễ đua mắt nhìn Trần Gia Lân, thoáng cau mà y một cái, sau đó lách mình đi ra ngoà i luôn.
Tiểu nhị mặt mà y nhăn nhó nói:
- Bằng hữu chẳng phải đến đây gây sự chứ?
Trần Gia Lân nổi giáºn đùng đùng, la lá»›n tiếng:
- Ta đến gây sự thì có sao nà o?
Tức thì ba tiểu nhị mặt mà y biến sắc, má»™t trong ba tiểu nhị cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Bằng hữu, thế thì ngươi tìm lầm chỗ rồi! Thình lình ngay lúc nà y...
Có một âm thanh nữ nhân rất quen thuộc vang tới nói:
- Các ngươi đui mù cả rồi, vị nà y là bằng hữu của ta đấy, mau và o trong chuẩn bị một sương viện đặc biệt và o.
Tức thì ba tiểu nhị đã Ä‘á» ngÆ°á»i ra hết, song láºp tức cúi ngÆ°á»i đồng thanh kêu vâng má»™t tiếng!
Trần Gia Lân ngoái cổ nhìn ra sau, tức thì giáºt bắn ngÆ°á»i lên, té ra đối phÆ°Æ¡ng chÃnh là VÅ© Diá»…m Hoa, y đến sau lÆ°ng từ lúc nà o mà hắn chẳng biết gì cả, thế rồi hắn cÆ°á»i ngượng ngùng má»™t tiếng nói:
- Vũ cô nương, hân hạnh được hội ngộ!
VÅ© Diá»…m Hoa đáp lại má»™t nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, bÆ°á»›c tá»›i bên hắn, cất giá»ng trong trẻo nói:
- Má»i Trần công tá» và o!
Trần Gia Lân bất giác lấy là m buồn cÆ°á»i vô cùng, trong bá»—ng chốc lại biến thà nh Trần công tá». Thấy nà ng quát mắng tiểu nhị, biết rằng đối phÆ°Æ¡ng không phải là khách nhân ở đây, hắn không biết rốt cuá»™c thân pháºn nà ng là thế nà o ở tại khách sạn nà y.
Tức thì hắn cảm thấy ngượng ngùng trong lòng, cúi đầu trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Tại hạ xin sang khách sạn khác cÅ©ng được! VÅ© Diá»…m Hoa mỉm cÆ°á»i nói:
- Là m gì có chuyện đó, được Trần công tỠquang lâm, tệ điếm lấy là m vinh hạnh vô cùng.
Dứt lá»i, y Ä‘Æ°a cặp mắt phẫn ná»™ quét nhìn ba tiểu nhị Ä‘ang còn sá»ng sốt tại chá»— má»™t cái nói:
- Mau đến cáo lỗi với công tỠnà o!
Ba tiểu nhị vá»™i vã cung kÃnh cúi đầu vái chà o, má»™t trong ba ngÆ°á»i nói:
- Bá»n hạ nhân nà y có mắt mà không có con ngÆ°Æ¡i, xin công tá» lượng thứ!
Trần Gia Lân khoát tay không nói gì nữa, thá»±c tình hắn chẳng Æ°a tục lá»… nà y chút nà o. Thế rồi ba tiểu nhị vá»™i và ng bá» Ä‘i, có lẽ bá»n há» Ä‘i chuẩn bị phòng xá thì phải.
Vũ Diễm Hoa lại nói tiếp:
- Má»i và o!
Trần Gia Lân không là m gì hơn, đà nh phải theo Vũ Diễm Hoa bước và o khách điếm luôn.
Sau khi và o phòng an tá»a, tiểu nhị láºp tức dâng trà thÆ¡m lên. VÅ© Diá»…m Hoa cất tiếng nói:
- Sao công tá» lại ở đây đôi co vá»›i bá»n tiểu nhị nà y nhÆ° thế?
Nghe nói váºy, Trần Gia Lân hÆ¡i sá»ng sốt nói chẳng lên lá»i, hắn suy nghÄ© giây lát nói:
- Chẳng có việc gì hết, chỉ là ghé ngang muốn và o nghỉ điếm thế thôi, chẳng lẽ Vũ cô nương là chủ khách quán nà y...
Vũ Diễm Hoa kêu ồ một tiếng nói:
- Không, chủ Ä‘iếm nà y nguyên là má»™t vị quyến thuá»™c của ta, ta vẫn thÆ°á»ng đến đây ở lại Ãt lâu và chăm sóc phụ công việc cho y.
Trần Gia Lân thoạt liên tưởng đến mà n song nữ đôi co nhau trong rừng, bất giác lên tiếng thăm dò:
- Nghe nói Quan Lạc Hiệp Thiếu cÅ©ng nghỉ chân tại khách Ä‘iếm nà y, có phải váºy không? VÅ© Diá»…m Hoa giáºt mình há»i:
- Sao công tỠlại biết thế?
Trần Gia Lân giả đò là m ra vẻ thản nhiên nói:
- Chỉ nghe ngÆ°á»i ta nói lại thế thôi, đồng thá»i Quan Lạc Hiệp Thiếu cÅ©ng có chút tiếng tăm, có đúng nhÆ° thế không?
VÅ© Diá»…m Hoa gáºt đầu nói:
- Có lẽ như thế, nhưng... theo ta thì đối phương chỉ là một công tỠbột mà thôi.
Trần Gia Lân không nói gì nữa, nâng ly uống má»™t há»›p trà , trong bụng hắn có nhiá»u Ä‘iá»u định há»i đối phÆ°Æ¡ng, thế nhÆ°ng nhất thá»i chÆ°a tiện mở miệng mà thôi.
Vũ Diễm Hoa bỗng cau mà y:
- Ta đã thám thÃnh được má»™t việc cho ngÆ°Æ¡i... Trần Gia Lân Ä‘á»™ng lòng há»i:
- Cô nÆ°Æ¡ng thám thÃnh được chuyện gì cho tại hạ váºy? VÅ© Diá»…m Hoa trầm giá»ng nói:
- NgÆ°Æ¡i còn nhá»› sá»± kiện có ngÆ°á»i thuê Huyết Chưởng Quá»· sát hại ngÆ°Æ¡i không? Trần Gia Lân xếch ngược đôi lông mà y kiếm lên nói:
- Nhá»› chứ, đối phÆ°Æ¡ng là ai váºy? VÅ© Diá»…m Hoa dằn từng tiếng má»™t:
- Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh!
Thoạt tiên Trần Gia Lân giáºt bắn ngÆ°á»i lên, kế đó hắn vỡ lẽ ngay. Hồi tưởng ngà y đầu tiên mình vừa đặt chân và o chốn giang hồ, ngẫu nhiên gặp phải má»™t mà n Quan Lạc Hiệp Thiếu và Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh vì tranh già nh Võ Lâm Tiên CÆ¡ mà trở mặt tại vùng phụ cáºn Hoa Nguyệt Biệt Trang.
Mình nhất thá»i thiếu suy nghÄ© bị Quan Lạc Hiệp Thiếu lợi dụng, đã xuất thủ má»™t chiêu đánh bại Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh, đối phÆ°Æ¡ng ôm háºn bá» Ä‘i, không ngá» hôm ấy lại diá»…n ra má»™t mà n thuê hung thủ giết hại mình nhÆ° thế.
Quả thá»±c sóng gió giang hồ hung hiểm thá»±c, hở má»™t cái là động thủ giết ngÆ°á»i, là thù oán kết nối mãi không sao dứt được.
Trần Gia Lân cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng nói:
- Lòng dạ của bá»n tiểu nhân thảy Ä‘á»u hẹp hòi nhÆ° thế đây! VÅ© Diá»…m Hoa ngạc nhiên há»i:
- Ngươi không định trả thù sao? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Miá»…n váºy, dù gì tại hạ vẫn còn sống, hà tất cố chấp vá»›i y là m gì. VÅ© Diá»…m Hoa khen ngợi nói:
- á»’! Khà độ của công tá» khiến ngÆ°á»i bá»™i phục vô cùng, thế nhÆ°ng có lần thứ nhất ắt phải có lần thứ hai, đối phÆ°Æ¡ng quyết không chịu buông tay đâu...
Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt lên nói:
- Nếu quả tháºt há» Bạch kia không tá»± lượng sức, ấy là y tá»± chuốc khổ và o thân, tại hạ ắt phải dạy cho y má»™t bà i há»c không sai.
Trong lúc trò chuyện, và i tiểu nhị đã dá»n rượu thịt lên bà n, sau khi bà y biện xong xuôi, bá»n tiểu nhị cúi đầu cáo lui, VÅ© Diá»…m hoa mặt mà y tÆ°Æ¡i tỉnh nói:
- Xem nhÆ° đây là buổi tiệc tẩy trần, má»i công tá» thượng tá»a! Mặt mà y Trần Gia Lân nóng bừng lên:
- Tại hạ là m sao đảm Ä‘Æ°Æ¡ng nổi nhÆ° thế, khi rá»i khá»i Ä‘iếm tại hạ xin kết toán luôn. VÅ© Diá»…m Hoa cÆ°á»i tủm tỉm nói:
- Bá»n há» quyết không khi nà o dám tÃnh tiá»n vá»›i công tỠđâu, mong rằng sau nà y công tá» sẽ xem nÆ¡i đây là chá»— nghỉ chân.
Trần Gia Lân không tiện từ chối Ä‘Ã nh phải nháºp tá»a. VÅ© Diá»…m Hoa ngồi hầu ở đối diện, Ä‘Ãch thân cầm bình rót rượu, thức ăn rượu thịt Ä‘á»u là thượng phẩm.
Äây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i hắn được hưởng dụng rượu thịt hạng nhất nhÆ° thế. Chẳng mấy chốc, có má»™t lão nhân áo gấm bÆ°á»›c và o phòng, chấp tay mỉm cÆ°á»i nói:
- Công tỠquang lâm là m tăng phần huy hoà ng của bổn điếm, quả thực vinh hạnh hết sức!
Trần Gia Lân nghe giá»ng nói biết đối phÆ°Æ¡ng có lẽ chÃnh là chủ Ä‘iếm, hắn vá»™i ngồi dáºy, chấp tay trả lá»…, mặt mà y nóng bừng không biết nói gì hết.
VÅ© Diá»…m Hoa chỉ tay và o lão nhân áo gấm mỉm cÆ°á»i nói:
- Äây là thúc thúc của ta, lão nhân gia ngÆ°á»i tên là VÅ© Tuấn Khanh. Trần Gia Lân vá»™i cúi đầu vái chà o nói:
- Không dám, không dám!
Sau đó lão má»i Trần Gia Lân ngồi xuống trở lại, kÃnh hắn má»™t ly rượu, rồi má»›i cáo từ rá»i khá»i phòng luôn...
Trong lòng Trần Gia Lân lấy là m bất an hết sức, mình có tÆ° cách gì mà nháºn háºu lá»… của há» nhÆ° váºy Æ°?
Hình nhÆ° VÅ© Diá»…m Hoa đã Ä‘á»c được tâm trạng của hắn, vừa mỉm cÆ°á»i vừa rót má»™t ly rượu khác cho Trần Gia Lân, nói giá»ng sảng khoái:
- Nà y Trần công tá», ở đây gia thúc phụ xem ta nhÆ° con gái ruá»™t ở trong nhà , lão nhân gia ngÆ°á»i thÆ°á»ng chiêu đãi rất tốt vá»›i bằng hữu của ta, ngÆ°á»i chá»› câu nệ là m gì, gia thúc phụ cÅ©ng có chút Ãt tiếng tăm ở vùng nà y, vá» sau nếu công tá» có việc chi cần cứ việc tìm lão.
Trần Gia Lân khẽ gáºt đầu kêu vâng má»™t tiếng, không nói gì nữa. VÅ© Diá»…m Hoa lại nói tiếp:
- Công tỠđang suy nghĩ gì thế?
Trần Gia Lân suy nghÄ© tháºt nhanh, thà nh tháºt nói vạch toẹt ra rằng:
- Tại hạ muốn gặp Võ Lâm Tiên CÆ¡, cô nÆ°Æ¡ng có thể giúp đỡ Ä‘iá»u nà y không?
VÅ© Diá»…m Hoa nghe nói thế mặt mà y hÆ¡i biến sắc, nhÆ°ng cô ta liá»n mỉm cÆ°á»i nói:
- Nói sao? Công tỠmuốn gặp Võ Lâm Tiên Cơ ư?
- Äúng thế!
- Chẳng lẽ công tá» cÅ©ng đã có hứng thú vá»›i giang hồ đệ nhất mỹ nhân nà y rồi sao? Trần Gia Lân có ná»—i khổ trong lòng khó tiết lá»™ cho ngÆ°á»i khác biết, hắn bèn gượng cÆ°á»i nói:
- Không phải thế, tại hạ tìm cô ta có chút việc riêng tư cần giải quyết.
Cho dù VÅ© Diá»…m Hoa có thông minh lanh lợi đến đâu Ä‘i chăng nữa, nà ng cÅ©ng không thể nà o Ä‘oán được tâm ý của Trần Gia Lân hết, thế nhÆ°ng khi nà ng thoạt nghe hắn thốt ra lá»i nói nà y, trong lòng nà ng lấy là m Ä‘au buồn hết sức.
Nụ cÆ°á»i của nà ng biến mất ngay, má»™t hồi lâu nói chẳng nên lá»i nà o cả.
Trần Gia Lân bá»—ng cảnh giác rằng mình không nên nói cho nà ng nghe, nếu đối phÆ°Æ¡ng có ý đò gì khác, há chẳng là m há»ng đại sá»± của mình sao?
Tức thì hai ngÆ°á»i im lặng luôn, bầu không khà trở nên ngượng nghịu vô cùng.
Cuối cùng vẫn là VÅ© Diá»…m Hoa lên tiếng phá vỡ bầu không khà ngá»™t ngạt khó thở, nói bằng giá»ng Ä‘iệu không mấy tá»± nhiên.
- Công tỠvà Võ Lâm Tiên Cơ có quen biết lâu rồi chăng?
Ná»™i tâm Trần Gia Lân Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, thế nhÆ°ng hắn không thể nói bà máºt nà y ra, Ä‘Ã nh trả lá»i cho có lệ nói:
- Có thể nói như thế!
Vũ Diễm Hoa lại trổ tà i lanh lợi của nà ng ra, nghiêng đầu nói:
- Nà y Trần công tá», nếu ta có há»i... chắc ngÆ°Æ¡i cÅ©ng không chịu trả lá»i ta đâu? Trần Gia Lân suy nghÄ© trong giây lát, nói:
- Bây giỠthì không, nhưng một ngà y nà o đó có lẽ ta sẽ nói cho cô nương hay. Vũ Diễm Hoa ngẫm nghĩ một hồi lâu, nói:
- Äược, ngÆ°Æ¡i cứ chỠđợi tin tức của ta, bây giá» chúng ta cứ ăn uống cái đã!
- o O o -
Hết hồi 18
|
15-09-2008, 09:50 PM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 19 Nguyệt Hạ Giai Nhân
Äả tá»±: Leng Keng
Sắc trăng trong nhÆ° nÆ°á»›c, bầu trá»i thanh khiết vô cấu, đây là cái đêm dá»… chịu êm ái.
NÆ°á»›c suối chảy tuồn tuá»™t, bên cạnh bá» suối là má»™t cánh rừng mai, bên kia con suối là những ngá»n đồi đất nhấp nhô dà i vô táºn.
Yên tịnh!
Một đêm yên tịnh, êm ái hết sức!
Có má»™t công tá» quý phái ăn mặc khá lịch sá»± sang trá»ng, Ä‘ang đứng khoanh tay bên cạnh bá» suối, đối phÆ°Æ¡ng đứng yên bất Ä‘á»™ng y nhÆ° má»™t pho tượng Ä‘iêu khắc.
Äối phÆ°Æ¡ng là ai thế?
Y chÃnh là Quan Lạc Hiệp Thiếu PhÆ°Æ¡ng Nhất Cung, má»™t thÆ° sinh phong lÆ°u nhất ở chốn võ lâm nà y.
Y đang đạo cảnh thưởng thức trăng đẹp ư? Thình lình ngay lúc nay...
Có má»™t bóng ngÆ°á»i nhá» nhắn hiện tá»›i nhÆ° má»™t u linh từ từ lÆ°á»›t vá» Quan Lạc Hiệp Thiếu.
Quan Lạc Hiệp Thiếu quay ngÆ°á»i qua chấp tay xá dà i nói:
- Tiên CÆ¡ huệ nhiên quang lâm, PhÆ°Æ¡ng Nhất Cung được yêu chiá»u mà giáºt mình!
- PhÆ°Æ¡ng công tá» nói quá lá»i thế thôi, chÃnh ra má»›i là ngÆ°á»i được yêu chiá»u mà giáºt mình váºy!
Lá»i nói uyển chuyển nghe tháºt êm tai.
Äối phÆ°Æ¡ng không ai xa lạ mà chÃnh là Võ Lâm Tiên CÆ¡ đây, nà ng mặc má»™t bá»™ y phục toà n trắng, dÆ°á»›i ánh trăng soi sáng quả thá»±c y nhÆ° Quảng Hà n tiên tỠđã lâm phà m trong truyá»n thuyết.
Quan Lạc Hiệp Thiếu vui cÆ°á»i nói:
- Trăng đẹp đêm là nh, được hội ngộ với Tiên Cơ, tại hạ lấy là m nhân sinh khoái sự.
Võ Lâm Tiên CÆ¡ khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng, nụ cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, không mất phần Ä‘oan trang, y nhÆ° má»™t bông lan trân quý hé mở, khiến ngÆ°á»i ta trông thấy liá»n sinh má»™t cảm giác chỉ có thể đứng xa để thưởng thức chứ không được đụng tá»›i.
- Công tá» chiếu kiến, có Ä‘iá»u chi chỉ giáo Æ°? Quan Lạc Hiệp Thiếu mỉm cÆ°á»i nói:
- Chỉ giáo thì không dám, tại hạ có câu nói giấu trong đáy lòng từ lâu, nay nói ra mong rằng Tiên Cơ chớ lấy là m ngạc nhiên!
Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Công tỠcứ nói không hỠchi!
Quan Lạc Hiệp Thiếu lại xá dà i một cái nói:
- Tại hạ hâm má»™ Tiên CÆ¡ từ lâu, sợ rằng mãi không có cÆ¡ há»™i hiển đạt, nhân dịp đêm nay Ä‘Ã nh phải thổ lá»™ tâm ý, Tiên CÆ¡ là má»™t tiên nhân, tại hạ chỉ là má»™t phà m phu tục tá», nếu Tiên CÆ¡ chẳng chê bai, kẻ nà y xin vá»ng ca nhất khúc cầu phượng!
Nói xong, đưa cặp mắt tình tứ chăm chăm nhìn đối phương.
Võ Lâm Tiên CÆ¡ lại cÆ°á»i má»™t tiếng nữa, vẫn nụ cÆ°á»i ngá»t ngà o Ä‘oan trang nhÆ° lúc nãy, nhÆ°ng rất thâm trầm, khiến ngÆ°á»i không thể Ä‘oán biết tâm ý nà ng qua nụ cÆ°á»i nà y được hết.
- Nà y PhÆ°Æ¡ng công tá», Ä‘iá»u nà y ngÆ°á»i nên nói lại vá»›i gia mẫu, nhÆ° váºy... thì thÃch hợp hÆ¡n!
Quan Lạc Hiệp Thiếu khẽ gáºt đầu đáp:
- Vâng, thế nhÆ°ng... lệnh Ä‘Æ°á»ng bảo tại hạ phải Ä‘Ãch thân xin má»™t lá»i nói của Tiên CÆ¡... GÆ°Æ¡ng mặt của Võ Lâm Tiên CÆ¡ không há» biểu lá»™ mảy may tâm ý của nà ng, cô ta chẳng lạnh nhạt, nhÆ°ng cÅ©ng không nhiệt tình, nụ cÆ°á»i kiến ngÆ°á»i trông thấy chỉ sinh cảm giác hoang mang, chẳng Ä‘oán biết ý của nà ng chút nà o cả.
Nà ng không trả lá»i Quan Lạc Hiệp Thiếu, lại Ä‘Æ°a mắt nhìn những ngá»n đồi đất ở bên kia suối, hình nhÆ° nà ng Ä‘ang trầm tÆ° nhÆ°ng cÅ©ng có vẻ vô tâm mà thôi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu cứ Ä‘Æ°a cặp mắt đầy hy vá»ng chăm chăm nhìn nà ng. Thình lình ngay lúc nà y...
Có má»™t bóng ngÆ°á»i nhá» nhắn từ trong bóng tối rừng mai hiện ra, dÆ°á»›i ánh sáng vừng trăng có thể trông thấy đối phÆ°Æ¡ng là má»™t thiếu nữ áo xanh khá xinh đẹp.
Hình nhÆ° Quan Lạc Hiệp Thiếu đã phát giác, nhÆ°ng y không quay đầu ra sau, chỉ cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Ai đó?
Thiếu nữ áo xanh không lên tiếng trả lá»i, cô ta cứ thoăn thoắt Ä‘i vá» hÆ°á»›ng hai ngÆ°á»i. Võ Lâm Tiên CÆ¡ xoay nữa ngÆ°á»i qua, kêu ồ má»™t tiếng.
Quan Lạc Hiệp Thiếu má»›i trầm tỉnh từ từ quay ngÆ°á»i sang, y thoạt trông thấy đối phÆ°Æ¡ng, bất giác mặt mà y biến sắc, thất kinh nói:
- Tiểu Thanh, là ngươi ư?
NgÆ°á»i vừa hiện thân chÃnh là KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, bạn hữu kết giao từ thá»i niên thiếu của Quan Lạc Hiệp Thiếu chứ không ai xa lạ hết.
Cô ta cũng khá xinh đẹp, thế nhưng so với Võ Lâm Tiên Cơ thì thua xa.
Khương Tiểu Thanh đưa cặp mắt u oán chăm chăm nhìn Quan Lạc Hiệp Thiếu một cái sau đó quay sang nhìn Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Quả thá»±c không hổ thẹn vá»›i danh xÆ°ng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chút nà o! Võ Lâm Tiên CÆ¡ cất giá»ng lạnh nhạt nói:
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng khá đẹp đấy, ngÆ°Æ¡i là ai váºy?
- Ta tên là Khương Tiểu Thanh!
- Ồ! Có việc chi chăng?
KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng, nói:
- Có phải ta đã phá vỡ chuyện tình của hai vị chăng? Câu nói nà y trà n đầy mùi vị ghen tuông.
Thế nhÆ°ng không ngá» Võ Lâm Tiên CÆ¡ lại chẳng giáºn dá»—i gì cả, nà ng vẫn cÆ°á»i tháºt tÆ°Æ¡i, nói:
- Nà y Tiểu Thanh cô nÆ°Æ¡ng, ta và công tá» má»›i gặp lần đầu thôi. Trông tình hình ngÆ°Æ¡i là bằng hữu của PhÆ°Æ¡ng công tá», hình nhÆ° câu nói lúc nãy... hÆ¡i quá đáng má»™t chút!
Khương Tiểu Thanh bĩu môi nói:
- Trăng đêm, hoang dã, giai nhân và tà i tá», ta cho rằng chẳng quá đáng chút nà o cả! Quan Lạc Hiệp Thiếu tiến lên hai bÆ°á»›c, cất giá»ng dịu dà ng nói:
- Tiểu Thanh, ngươi đến Phủ Châu có việc chi chăng? Hai mắt Khương Tiểu Thanh đỠbừng lên nói:
- Tìm ngươi!
- Tìm ta!
- Äúng thế!
- Có việc gì chăng?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải có việc rồi, ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i má»™t Ä‘iá»u!
- Muốn há»i ta má»™t Ä‘iá»u?
- Äúng thế!
Quan Lạc Hiệp Thiếu đã ý thức được là điá»u gì rồi, y bèn ung dung nói:
- Nà y Tiểu Thanh, nà ng ở tại đâu, có Ä‘iá»u gì... ta sẽ quay lại tìm, nà ng từ từ hãy nói... KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh nghiến răng, nói:
- Không, ta muốn há»i ngÆ°Æ¡i ngay bây giá», ngÆ°Æ¡i từng nói rằng yêu thÆ°Æ¡ng ta, cÅ©ng từng bảo rằng ngoại trừ ta ngoà i ra chẳng cÆ°á»›i ai hết, chúng ta chẳng có ngà y nà o xa nhau cả, ngÆ°Æ¡i nói rằng ngÆ°Æ¡i yêu ta tha thiết?
Mặt mà y Quan Lạc Hiệp Thiếu nóng bừng lên, y lén lút liếc nhìn Võ Lâm Tiên Cơ một cái, ấp úng nói:
- Tiểu Thanh, ta... chỉ xem ngươi như là muội muội thế thôi.
Tức thì mặt mà y KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh thảm biến, toà n thân run lẩy bẩy, nói giá»ng há»›t hải:
- Äây là câu trả lá»i của ngÆ°Æ¡i sao?
Dù kinh nghiệm của Quan Lạc Hiệp Thiếu đối phó vá»›i nữ nhân già dặn đến đâu Ä‘i nữa, gặp trÆ°á»ng hợp hai nữ nhân cùng xuất hiện nhÆ° váºy, y cÅ©ng chẳng còn tà i ba gì để thi thố, thế rồi y gượng cÆ°á»i nói:
- Tiểu Thanh, việc của hai chúng ta vá» sau từ từ hãy nói, có được không? KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh lắc đầu, nói giá»ng u oán:
- Không cần thiết vá» sau nữa, đồng thá»i cÅ©ng chẳng có gì để nói nữa, ngÆ°Æ¡i chỉ trả lá»i má»™t tiếng phải hay không thế là đủ rồi.
Quan Lạc Hiệp Thiếu tỠvẻ khó xỠnói:
- Tiểu Thanh, thế là ngươi là m khó dễ ta rồi!
Quan Lạc Hiệp Thiếu vừa nói vừa cÆ°á»i y nhÆ° Ä‘ang dá»— ngá»t má»™t trẻ nhá», nói tiếp:
- Từ nhá» ngÆ°Æ¡i đã rất nghe lá»i ta, bây giá» hãy cố gắng nghe lá»i lần nữa nà o... KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh lạnh lùng ngắt lá»i nói của y:
- Äúng thế, nhÆ°ng bây giá» ta phát hiện rằng ta bị đánh lừa, ngÆ°Æ¡i lấy mất trái tim ta lại ném dÆ°á»›i đất, sau đó chà đạp nó, chẳng phải lúc nãy ngÆ°Æ¡i Ä‘ang cầu hôn vá»›i mỹ nhân nà y đó sao? Nà y PhÆ°Æ¡ng Nhất Cung ta không nghe lá»i nói Ä‘Æ°á»ng máºt của ngÆ°Æ¡i nữa, ngÆ°Æ¡i cứ nói Ä‘i, lá»i nói trÆ°á»›c kia của ngÆ°Æ¡i còn giá trị hay không?
Quan Lạc Hiệp Thiếu lại liếc mắt nhìn Võ Lâm Tiên CÆ¡ má»™t cái, sắc đẹp bất khả kháng cá»± ấy đã là m cho y thêm phần can đảm, nghiến răng gượng cÆ°á»i nói:
- Lúc nà y khác vá»›i khi trÆ°á»›c, Tiểu Thanh, chúng ta Ä‘á»u lá»›n cả, ta mãi mãi xem ngÆ°Æ¡i nhÆ° muá»™i muá»™i...
Mặt mà y KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh thảm biến, suýt chút nữa khóc òa lên, trái tim của cô ta tan nát hết, thế nhÆ°ng đứng trÆ°á»›c mặt Võ Lâm Tiên CÆ¡, nà ng không thể khóc, nà ng cố kiá»m giữ nÆ°á»›c mắt không cho nhá» xuống, u oán hóa ra háºn, má»™t hồi tháºt lâu nà ng má»›i thốt ra được câu nói:
- Quả nhiên ngươi đã đổi lòng!
Võ Lâm Tiên CÆ¡ nói giá»ng u oán:
- PhÆ°Æ¡ng công tá», KhÆ°Æ¡ng cô nÆ°Æ¡ng và ngÆ°Æ¡i là bạn kết giao từ thá»i niên thiếu, thế thì tình cảm nà y trân quý vô cùng, ta vá»›i thân pháºn là ngÆ°á»i ngoà i cuá»™c, thà nh tháºt khuyên công tá» chá»› phụ tình nà ng.
KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh Ä‘Æ°a cặp mắt cảm kÃch nhìn Võ Lâm Tiên CÆ¡ má»™t cái, nà ng không ngỠđối phÆ°Æ¡ng lại nói chuyện thay cho mình nhÆ° váºy.
Quan Lạc Hiệp Thiếu đánh liá»u, nói:
- Nà y Tiên CÆ¡, ta Ä‘ang chỠđợi nà ng trả lá»i má»™t câu nói dứt khoát?
Trông tình hình, y đã mê giang hồ đệ nhất mỹ nhân nà y thá»±c rồi, y chẳng còn quan tâm đến KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh, ngÆ°á»i tình cÅ© nữa.
KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh giáºm chân lia lịa, giáºn dá»—i nói:
- PhÆ°Æ¡ng Nhất Cung, không ngá» ngÆ°Æ¡i là má»™t tiểu nhân vô tình vô nghÄ©a đến thế, xem nhÆ° ta đã Ä‘ui mù bấy lâu, từ rà y vá» sau, hai chúng ta nhất Ä‘ao lưỡng tuyệt, thế nhÆ°ng nói cho ngÆ°Æ¡i hay, ta mãi mãi háºn ngÆ°Æ¡i!
Nói xong, lấy hai tay bịt mặt, quay ngÆ°á»i chạy nhÆ° gió. Quan Lạc Hiệp Thiếu lá»›n tiếng gá»i nà ng:
- Tiểu Thanh...
Nhưng Khương Tiểu Thanh đã biến mất trong cánh rừng mai rồi.
Trong lòng Quan Lạc Hiệp Thiếu bất giác buồn bã vô cùng, dù gì y và nà ng cÅ©ng là đôi tình lữ yêu thÆ°Æ¡ng từ thá»i niên thiếu, thế nhÆ°ng sức cám dá»— của hiện thá»±c quá lá»›n mạnh, khi má»™t ngÆ°á»i bất luáºn ngÆ°á»i đó là nam hay là nữ, má»™t khi mê luyến má»™t sá»± váºt gì đó thì trở nên mù quáng, không còn trông thấy lợi hại gì hết.
Tức thì bầu không khà yên tĩnh đã bị phá vỡ hoà n toà n. Quan Lạc Hiệp Thiếu lấy hết can đảm nói:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng, trong lòng ta chỉ có má»—i má»™t mình nà ng!
Y không gá»i bằng Tiên CÆ¡ nữa mà đổi lại kêu nà ng bằng Äà o cô nÆ°Æ¡ng, Ä‘iá»u nà y chứng minh y đã tiến lên má»™t bÆ°á»›c nữa, đồng thá»i quyết không khi nà o thay đổi tâm ý.
Võ Lâm Tiên CÆ¡ nói giá»ng lạnh lùng:
- Äúng thế, trong lòng của công tá» chỉ có ta, nhÆ°ng đó là sau khi KhÆ°Æ¡ng Tiểu Thanh bị trục xuất khá»i lòng ngÆ°Æ¡i.
Câu nói nà y rất có phân lượng, tức thì Quan Lạc Hiệp Thiếu cứng há»ng chẳng nói nên lá»i nà o nữa.
Võ Lâm Tiên Cơ lại nói tiếp:
- Nà y PhÆ°Æ¡ng công tá», ta xin cáo từ. Quan Lạc Hiệp Thiếu giÆ¡ tay cản lại, nói:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i chÆ°a trả lá»i câu há»i của ta kia mà ?
Võ Lâm Tiên CÆ¡ bất tiện trá»±c tiếp từ chối y, khẽ cÆ°á»i má»™t tiếng, sau đó nói giá»ng ôn tồn rằng:
- Xin công tỠthông cảm, đây là đại sự, ta... cần suy nghĩ kỹ lại!
Quan Lạc Hiệp Thiếu há»i tá»›i:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng cần suy nghÄ© bao lâu, đến bao giá» cô nÆ°Æ¡ng má»›i phúc đáp tại hạ đây? Thình lình ngay lúc nà y...
Có một âm thanh lạnh lùng vang tới nói:
- Không cần chá» phúc đáp nữa, nà ng không khi nà o gả cho ngÆ°Æ¡i đâu? Âm thanh vang tá»›i bất thình lình, là m cho hai ngÆ°á»i giáºt bắn ngÆ°á»i lên.
- Ai đó?
Y luôn luôn ngạo nghễ, mắt nhìn bốn bỠchẳng có ai hết, cho nên đã phách lối la hét như thế.
Má»™t ngÆ°á»i nông thôn đầu Ä‘á»™i nón rÆ¡m từ từ xuất hiện. Cách ăn mặc nà y ở chốn giang hồ không có ngÆ°á»i thứ hai. Quan Lạc Hiệp Thiếu há»›t hải nói:
- Ngư Lang, không ngỠlà ngươi!
Võ Lâm Tiên Cơ cũng thất kinh kêu lên một tiếng:
- LÃ ngÆ°Æ¡i!
Quan Lạc Hiệp Thiếu nói giá»ng chẳng mấy tá»± nhiên:
- Hai ngÆ°á»i đã quen biết vá»›i nhau?
Trần Gia Lân không thèm đếm xỉa đến Quan Lạc Hiệp Thiếu, quay mặt đối diện vá»›i Võ Lâm Tiên CÆ¡, mặc dù hắn đã cố gắng đè nén cÆ¡n xúc Ä‘á»™ng của mình, thế nhÆ°ng toà n thân vẫn run lẩy bẩy, nói giá»ng run run:
- Nà y Ngá»c muá»™i, ta có đôi lá»i muốn nói vá»›i nà ng!
Quan Lạc Hiệp Thiếu thoạt nghe hắn thốt ra hai chữ “Ngá»c muá»™i†mặt mà y đại biến sắc. Äây là cách xÆ°ng hô rất thân thiện của nam nữ, đã nói lên mối quan hệ của đôi bên chẳng phải tầm thÆ°á»ng.
Võ Lâm Tiên CÆ¡ cÅ©ng mặt hÆ¡i biến sắc, nói giá»ng há»›t hải:
- Ngươi xưng hô ta như thế sao? Trần Gia Lân đau lòng nói:
- Ngá»c muá»™i, xin nà ng chá»› hà nh hạ ta nữa, ta đã có lá»—i vá»›i nà ng!
Võ Lâm Tiên Cơ cau mà y nói:
- Chẳng phải ngÆ°Æ¡i muốn giết ta đó Æ°? Trần Gia Lân nói giá»ng thê lÆ°Æ¡ng:
- Ngá»c muá»™i, đó là hiểu lầm, ta... ta ân háºn quá thể!
Hắn dứt lá»i, liá»n quay sang nói vá»›i Quan Lạc Hiệp Thiếu rằng:
- Các hạ có thể rá»i khá»i đây được rồi!
Có lẽ từ nhỠđến lá»›n chÆ°a có má»™t ai đối đãi vá»›i Quan Lạc Hiệp Thiếu nhÆ° bây giá», sắc mặt của y trở nên khó xem vô cùng, y không thể nà o Ä‘oán biết rốt cuá»™c quan hệ của đôi bên là thế nà o, nhÆ°ng bảo y buông tay má»™t cách hồ đồ nhÆ° váºy thì không thể nà o được.
- NgÆ°Æ¡i bảo ta rá»i khá»i đây?
- Các hạ không còn lý do gì phải lưu lại đây nữa!
- Tại sao thế?
- Chẳng tại sao hết, thì ngÆ°Æ¡i cứ rá»i khá»i đây Ä‘i!
- Nà y Ngư Lang, chớ ngạo nghễ quá thế, ta chẳng sợ ngươi đâu...
- Không ai sợ ai hết, ta má»i ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i đây, thế là lịch thiệp lắm rồi đấy!
- Nếu không lịch thiệp thì thế nà o nữa?
- Váºy thì khó nói rồi!
Quan Lạc Hiệp Thiếu quay sang nhìn Võ Lâm Tiên Cơ nói:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng, ngÆ°Æ¡i nói sao bây giá»?
Võ Lâm Tiên CÆ¡ từng bị Trần Gia Lân truy sát tại Phổ Äá»™ am, nên nà ng vẫn còn sợ hãi, nà ng suy nghÄ© giây lát, sau đó nói vá»›i Trần Gia Lân rằng:
- Có Ä‘iá»u gì ngÆ°Æ¡i cứ việc nói, PhÆ°Æ¡ng công tá» lÆ°u lại đây là m chứng cÅ©ng được!
Tức thì Trần Gia Lân Ä‘á» ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn, trong tình hình nà ng vẫn chÆ°a hồi đầu, thế nhÆ°ng những việc bà máºt nà y là m sao nói cho ngÆ°á»i thứ ba nghe được đây? Lòng áy náy hổ thẹn khiến hắn không thể nổi giáºn, hắn nghiến răng nói:
- Nà y Ngá»c muá»™i, chúng ta cần phải nói chuyện riêng vá»›i nhau? Võ Lâm Tiên CÆ¡ chẳng do dá»± chút nà o nói:
- Trần thiếu hiệp, chẳng có việc gì mà không thể nói cho ngÆ°á»i khác nghe, giữa chúng ta không há» có quan hệ, có cần thiết nói riêng vá»›i nhau là m gì.
Thần sắc Quan Lạc Hiệp Thiếu có thay đổi ngay, y biết rằng Võ Lâm Tiên CÆ¡ không bằng lòng nói chuyện riêng tÆ° vá»›i NgÆ° Lang, có lẽ NgÆ° Lang không tá»± lượng sức đã tá»± tác Ä‘a tình, đồng thá»i Võ Lâm Tiên CÆ¡ cố ý bảo mình là m Há»™ Hoa sứ giả, đây là cÆ¡ há»™i lấy lòng ngÆ°á»i đẹp, bất luáºn NgÆ° Lang có lai lịch nhÆ° thế nà o, mình quyết không thể nà o rút lui cả.
Trần Gia Lân xuống nước cầu hòa nói:
- Nà y Ngá»c muá»™i, ta xuất giang hồ chÃnh là để tìm nà ng, ta đã tìm được lão thầy thuốc giang hồ ná» rồi, lão đã nói hết má»i việc cho ta hay, Ngá»c muá»™i, nà ng... chá»› là m khổ lấy mình!
Võ Lâm Tiên Cơ kinh ngạc nói:
- Nà y Trần thiếu hiệp, ngươi đang nói gì đó? Ta hoà n toà n nghe chẳng hiểu gì hết!
Lòng Trần Gia Lân Ä‘au nhÆ° cắt, tại sao má»™t nữ nhân hiá»n háºu nhu mì bá»—ng phúc chốc lại đổi tÃnh nhÆ° váºy Æ°?
Nà ng đã không niệm tình phu thê đã đà nh, chẳng lẽ quên bẵng tình mẫu tỠnữa sao? Hắn suy nghĩ đến đây bèn cố đè nén cơn bi thương nói tiếp:
- Nà y Ngá»c muá»™i, chẳng lẽ ngÆ°Æ¡i Ä‘Ã nh lòng bá» con tháºt hay sao?
Võ Lâm Tiên CÆ¡ tròn xoe hai mắt, lùi ra sau má»™t bÆ°á»›c, nói giá»ng xúc Ä‘á»™ng:
- Con ư? Ngươi nói gì thế? Trần... thiếu hiệp, ngươi nên tìm một thái y khám bệnh xem thế nà o...
Quan Lạc Hiệp Thiếu nhủ thầm trong bụng: “Trông NgÆ° Lang nà y ăn nói lá»™n lạo, chẳng lẽ hắn là ngÆ°á»i mắc bệnh tâm thần Æ°?â€
Y suy nghÄ© đến đây, bèn trầm giá»ng nói:
- NgÆ° Lang, ngÆ°Æ¡i hãy rá»i khá»i đây Ä‘i, chá»› ăn nói vá»› vẩn là m gì nữa!
Trần Gia Lân Ä‘ang nổi sùng, chÆ°a tìm được đối tượng để trút giáºn, bá»—ng nghe Quan Lạc Hiệp Thiếu lên tiếng, tức thì nổi cÆ¡n thịnh ná»™, trợn ngược hai mắt tiến tá»›i má»™t bÆ°á»›c, nói:
- Ta ăn nói vớ vẩn thế nà o đâu?
Mặt Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh nhÆ° tiá»n nói:
- Tại hạ vị tình mối thâm giao giữa lệnh sư và gia phụ ở năm xưa, cho nên mới nhượng bước ngươi, chớ tưởng rằng tại hạ sợ ngươi, chẳng lẽ lệnh sư không nói cho ngươi hay danh húy của gia phụ chăng?
Tức thì Trần Gia Lân lại ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— ngay. Hắn lại liên tưởng đến má»™t mà n khi đối tượng thoạt vừa trông thấy mình rút thanh kiếm cùn đầu ra, lúc còn ở vùng phụ cáºn Hoa Nguyệt Biệt Trang, đối phÆ°Æ¡ng đã láºp tức tá»± Ä‘á»™ng nhượng bÆ°á»›c, chẳng lẽ giữa sÆ° phụ và phụ thân y có mối quan hệ gì tháºt sao?
- Lệnh tôn là ai thế? Quan Lạc Hiệp Thiếu nói:
- Võ Bảo Chi Chủ Vương Oai! Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Chưa hỠnghe nói bao giỠcả!
Quan Lạc Hiệp Thiếu cÆ°á»i lạnh lùng má»™t tiếng nói:
- Há» Trần kia, lệnh sÆ° Bán Bán Kiếm Khách Phỉ Hoa Dung rất trá»ng nghÄ©a, mặc dù lão đã ẩn tÃch giang hồ, chắc không đến Ä‘á»—i lão nhân gia ngÆ°á»i không há» Ä‘á» cáºp má»™t ngÆ°á»i bạn chà thân vá»›i ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy được chứ?
Trần Gia Lân lạnh lùng nói:
- Các hạ lầm rồi, gia sá»± không phải há» Phỉ, đồng thá»i cÅ©ng không phải là Bán Bán Kiếm Khách gì hết!
Quan Lạc Hiệp Thiếu nghe nói thế, bất giác ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát, bá»—ng la lá»›n nói:
- Phải rồi, tại hạ nhất thá»i bất cẩn, lầm xem ngÆ°Æ¡i là truyá»n nhân của báºc cha chú, binh Ä‘ao của Bán Bán Kiếm Khách là thanh trÆ°á»ng kiếm đứt đôi, mà thanh kiếm của ngÆ°Æ¡i chỉ cùn đầu thôi.
NhÆ° thế Quan Lạc Hiệp Thiếu không còn Ä‘iá»u gì cấm kỵ nữa, thần sắc của y lại phục hồi vá»›i vẻ cao ngạo ngay.
Trần Gia Lân nhủ thầm: “Té ra là nguyên nhân nhÆ° váºy, chẳng biết bá»n Hồng Hoa sứ giả có phải cÅ©ng đã lầm xem mình là truyá»n nhân của Bán Bán Kiếm Khách hay không, nên há» chẳng bằng lòng đối địch vá»›i mình....â€
Hắn suy nghĩ đến đây, xếch ngược đôi lông mà y kiếm lên, nói:
- Nà y các hạ, ngÆ°Æ¡i sáng tá» rõ chứ, bây giá» ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i đây?
Quan Lạc Hiệp Thiếu hoà n toà n thay đổi thái Ä‘á»™, bÄ©u môi kêu hừ má»™t tiếng, nói giá»ng lạnh lùng:
- NgÆ° Lang, biết Ä‘iá»u thì rá»i khá»i đây mau, tại hạ buông tha ngÆ°Æ¡i lần nà y đấy.
Trần Gia Lân hấp tấp muốn đà m phán với ái thê, hắn không còn chịu nổi nữa, giơ tay sỠvà o cán kiếm nói:
- Các hạ có Ä‘i khá»i đây không thì nói?
Quan Lạc Hiệp Thiếu cÆ°á»i ha hả má»™t tiếng nói:
- Không đi đâu hết, nếu ngươi không tự lượng sức, bản hiệp thiếu sẽ bảo ngươi bò dưới đất để đi cho mà coi!
Khà thế y hung hăng lấn hiếp ngÆ°á»i, hình nhÆ° chẳng xem Trần Gia Lân và o đâu hết. Mặt mà y Võ Lâm Tiên CÆ¡ bá»—ng biến sắc, há»›t hải nói:
- Nà y PhÆ°Æ¡ng công tá», chá»› nên Ä‘á»™ng võ! Quan Lạc Hiệp Thiếu hà o khà xung thiên nói:
- Äà o cô nÆ°Æ¡ng, nà ng chá»› ngại, tại hạ quyết phải dạy cho tiểu tá» mắc chứng bệnh Ä‘iên nà y má»™t phen má»›i được, bằng không vá» sau hắn vẫn quấy rầy nà ng thôi, má»i nà ng hãy lui ra xa má»™t chút!
Lá»a giáºn trong lòng Trần Gia Lân sôi lên sùng sục, kêu keng má»™t tiếng rút thanh kiếm cùn đầu ra khá»i bao luôn, la lá»›n nói:
- HỠPhương kia, ngươi chuẩn bị tự vệ đi!
Quan Lạc Hiệp Thiếu dùng giá»ng mÅ©i kêu hừ má»™t tiếng, cÅ©ng láºp tức rút kiếm ra khá»i bao luôn.
Tức thì bầu không khà ở hiện trÆ°á»ng trở nên khẩn trÆ°Æ¡ng vô cùng.
- o O o -
Hết hồi 19
|
15-09-2008, 09:53 PM
|
|
Nguyễn Gia Lão Tam
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Q4, TpHCM, VN
Bà i gởi: 1,740
Thá»i gian online: 33 phút 50 giây
Thanks: 2
Thanked 4 Times in 4 Posts
|
|
Hồi 20 Má»™ng Äẹp Không Còn
Äả tá»±: Gian thÆ°Æ¡ng
Hai ngÆ°á»i chá»n lấy má»™t vị trà đứng, hai thanh kiếm đồng thá»i giÆ¡ cao lên hết.
Võ Lâm Tiên Cơ từ từ lui tới bìa rừng.
Bất cứ cao thủ nà o trông thấy khởi thủ của đối phÆ°Æ¡ng cÅ©ng thầm phán Ä‘oán được công lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng, hai ngÆ°á»i cÅ©ng biết mình gặp phải kình địch rồi.
Trần Gia Lân chỉ cần đánh bại đối phương, để đối phương thượng lộ đặng mình nói chuyện với ái thê.
Quan Lạc Hiệp Thiếu lại nghÄ© khác, sau khi y biết NgÆ° Lang không phải háºu nhân của báºc cha chú, y đã khởi niệm sát ngay, má»™t mặt bảo vệ danh tiếng, mặt khác y không muốn lÆ°u lại háºu hoạn.
Má»™t khà con ngÆ°á»i khởi niệm sát, nhãn thần sẽ biểu lá»™ sát khà ra hết, má»™t cao thù già dặn ắt có khả năng quan sát Ä‘iểm nà y.
Mặc dù kinh nghiệm Trần Gia Lân cao tháºt nhÆ°ng hắn đã thiếu kinh nghiệm đối địch. Võ Lâm Tiên CÆ¡ đã nhìn thấy Ä‘iểm nà y. Bây giá» nà ng Ä‘ang đứng sau lÆ°ng Trần Gia Lân, ngoại trừ sau lÆ°ng Trần Gia Lân có con mắt, bằng không quyết chẳng nhìn thấy hà nh Ä‘á»™ng của nà ng. Quan Lạc Hiệp Thiếu thì táºp trung toà n bá»™ thần khà chăm chú theo dõi đối thủ, chẳng há» chá»›p mắt cái nà o. Thế rồi Võ Lâm Tiên CÆ¡ từ từ di Ä‘á»™ng thân ngÆ°á»i thụt lui và o rừng, sau đó lượn mình chạy mất dạng.
Hai ngÆ°á»i vẫn bảo nguyên thủ nhất nhìn nhau, không ai biết Võ Lâm Tiên CÆ¡ đã bá» Ä‘i mất.
Chỉ mÆ°á»i phút đồng hồ sau, mồ hôi trên trán Quan Lạc Hiệp Thiếu đã toát ra lấm tấm, bây giá» chỉ có má»™t ngÆ°á»i để lá»™ ra sÆ¡ hở, láºp tức đối phÆ°Æ¡ng tấn công má»™t kÃch chà mạng không sai, đồng thá»i má»™t kÃch nà y sẽ phân thắng bại luôn.
Quan Lạc Hiệp Thiếu biết rằng vá» phần khà thế mình thua đối phÆ°Æ¡ng má»™t báºc. Thế nhÆ°ng y lại không dám xuất thủ trÆ°á»›c, vì thế phòng thủ của đối phÆ°Æ¡ng vô cùng kiên cố, y thấy rằng chẳng có má»™t góc Ä‘á»™ nà o có thể tấn công được hết, ngược lại rất có thể bị đối phÆ°Æ¡ng phản kÃch má»™t cách mãnh liệt.
Thế nhÆ°ng đứng giằng co nhÆ° váºy háºu quả cà ng tệ hại hÆ¡n.
ÄÆ°á»ng Ä‘Æ°á»ng má»™t thiếu chủ Võ Bảo mà bại trong tay NgÆ° Lang má»›i xuất đạo thì tiếng tăm há»ng mất còn gì.
Bây giá» y chỉ còn cách mạo hiểm đánh ra má»™t kÃch, để phá vỡ cục diện giằng co nà y, nhÆ° váºy má»›i mong rằng có lối thoát.
- A!
Má»™t tiếng gầm hét, cuối cùng Quan Lạc Hiệp Thiếu PhÆ°Æ¡ng Nhất Cung đã váºn khởi mÆ°á»i hai thà nh công lá»±c tấn công ra má»™t chiêu, đây là cú sát thủ y Ãt khi nà o sá» dụng tá»›i, chiêu thức thần kỳ và vô cùng mãnh liệt.
Trần Gia lân láºp tức xuất thủ phản công, y không có ý niệm giết ngÆ°á»i nên chỉ xuất ra tám thà nh công lá»±c.
Mặc dù công lá»±c hai bên có chênh lệch, thế nhÆ°ng dùng tám thà nh công lá»±c và mÆ°á»i hai thà nh công lá»±c thì có khác biệt ngay.
Hai binh khà va chạm và o nhau kêu keng má»™t tiếng, cả hai ngÆ°á»i song song thụt lùi ra sau má»™t bÆ°á»›c.
Từ bên ngoà i nhìn có vẻ đôi bên ngang cÆ¡ nhau không phân thắng bại nhÆ°ng trong bụng Quan Lạc Hiệp Thiếu biết rằng đối phÆ°Æ¡ng chÆ°a sÆ° dụng hết toà n lá»±c, quả thá»±c y không tin má»™t NgÆ° Lang không có tiếng tăm lại có võ công cao cÆ°á»ng đến thế.
Sau khi y phá vỡ cục diện căng thẳng nà y, trong lòng y mới cảm thấy nhẹ nhà ng. Bấy giỠy mới phát hiện mỹ nhân bỠđi mất rồi.
NhÆ°ng y không nói há»› ra, y Ä‘ang nghÄ© cách gì để đối phó vá»›i NgÆ° Lang má»™t đối thủ đáng sợ, không diệt trừ gã nà y sẽ lÆ°u lại háºu hoạn không sai, đồng thá»i sẽ uy hiếp đến quan hệ giữa gã và Võ Lâm Tiên CÆ¡.
Trần Gia Lân cÅ©ng giáºt mình kinh hãi khi thấy đối phÆ°Æ¡ng có công lá»±c cao cÆ°á»ng đến thế, hình nhÆ° võ công y cao hÆ¡n Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh nhiá»u, vì hắn không có ý định giết đối phÆ°Æ¡ng nên hắn không có thái Ä‘á»™ hung hăng chút nà o, thế rồi hắn lạnh lùng nói:
- Há» PhÆ°Æ¡ng kia, bây giá» ngÆ°Æ¡i rá»i khá»i đây vẫn còn kịp.
Quan Lạc Hiệp Thiếu lạnh lùng đằng hằng lướt tới vung kiếm tấn công tiếp.
Quan Lạc Hiệp Thiếu đã quyết tâm giết chết Trần Gia Lân.
Trần Gia Lân chÆ°a kịp suy nghÄ© gì hết, kiếm khà kêu vù má»™t cái áºp và o ngÆ°á»i hắn ngay. Trần Gia Lân theo bản năng tá»± nhiên vung kiếm đỡ gạt lia lịa. Và i tiếng kêu leng keng nổi lên, tức thì thế kiếm của Quan Lạc Hiệp Thiếu bị đánh bạt ra hết.
Quan Lạc Hiệp Thiếu vừa bị đẩy lùi ra sau, láºp mình lao tá»›i lần nữa, y quyết không cho Trần Gia Lân có cÆ¡ há»™i nghỉ thở.
Trần Gia Lân Ä‘Ã nh phải xuất kiếm ứng chiến vá»›i y, tức thì hai bên lại diá»…n ra má»™t tráºn quyết đầu kinh tâm táng đởm.
Quan Lạc Hiệp Thiếu vừa đánh vừa la hét nói:
- Cha chả! Thì ra ngÆ°Æ¡i còn đồng bá»n nữa.
Bấy giỠTrần Gia Lân đã thấy Quan Lạc Hiệp Thiếu muốn giết chết hắn cho bằng được, nên đối thủ xuất công ra toà n những chiêu thức vô cùng lợi hại.
Hắn nhủ thầm trong bụng: “Bây giá» mình đã thá» thÆ°Æ¡ng, nếu mình không tốc chiến tốc thắng, ná»™i lá»±c cạn dần sẽ bá» xác dÆ°á»›i kiếm đối phÆ°Æ¡ng không saiâ€.
Trần Gia Lân suy nghÄ© đến đây, hắn liá»n váºn khởi toà n bá»™ công lá»±c vung kiếm tấn công lia lịa.
Quan Lạc Hiệp Thiếu không ngỠđối phÆ°Æ¡ng thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng, thế mà đưá»ng kiếm của hắn vẫn mãnh liệt kinh hồn hết sức, bất giác thụt lùi ra sau la hét má»™t tiếng:
- Hãy dừng tay lại nà o!
Tiếp theo tiếng hét, y nhà o lá»™n nhảy ra khá»i vùng kiếm ảnh của Trần Gia Lân luôn. Hai mắt của Trần Gia Lân Ä‘á» ngầu, hắn chuẩn bị xuất kiếm tấn công tiếp.
Quan Lạc Hiệp Thiếu tự biết không đủ bản lãnh để kết liễu đối phương nên la lớn nói:
- Nà y NgÆ° Lang, nà ng đã bá» Ä‘i từ lâu rồi, chúng ta còn đấu cái quái gì nữa. NgÆ°Æ¡i còn đồng bá»n núp trong bóng tối giúp ngÆ°Æ¡i, tại hạ không thÃch đánh nhau nhÆ° thế nữa, hẹn dịp sau giải quyết món nợ nần nà y thôi.
Dứt lá»i y quay thân chạy mất.
Trần Gia Lân nghe Quan Lạc Hiệp Thiếu nói “nà ng đã bá» Ä‘iâ€, tức thì ngẩn ngÆ°á»i ra tại chá»— luôn.
Tại sao nà ng bá» Ä‘i Æ°? Chẳng lẽ nà ng tuyệt tình đến nhÆ° thế tháºt sao? Lúc nãy ai đã dùng ám khà đánh lén Quan Lạc Hiệp Thiếu váºy? Tại sao đối phÆ°Æ¡ng lại tiếp sức mình?
Trần Gia Lân lấy là m là là đối phÆ°Æ¡ng đã xuất thủ tiếp sức mình, khi thấy mình thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng sao lại im bặt Æ°?
NgÆ°á»i ẩn mình trong bóng tối ra tay tiếp sức mình có hai ngÆ°á»i. Má»™t là VÅ© Diá»…m Hoa, hai là Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng phu nhân của hắn.
Trần Gia Lân bá»—ng cảm thấy đầu óc choáng váng, loạng choạng đảo ngÆ°á»i té lùi ra sau và i bÆ°á»›c, có lẽ hắn thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng khá nặng.
Quan Lạc Hiệp Thiếu sá» dụng loại chưởng lá»±c gì mà bá đạo đến váºy?
Cuối cùng Trần Gia Lân không chịu Ä‘á»±ng nổi nữa đã té ngồi trên đất. Hắn thá» váºn khà công khám xét thÆ°Æ¡ng thế. Hắn thoạt Ä‘á» khà váºn công, tức thì khà huyết đảo lá»™n xông lên đầu ngay, hắn bèn cảm khái thở dà i má»™t tiếng, ngÆ°á»›c đầu nhìn lên trá»i xanh.
Trần Gia Lân hồi tưởng những chuỗi ngà y yên tịnh không sầu muộn ở chốn bỠhồ Bà Dương.
Thế rồi Äà o Ngá»c PhÆ°Æ¡ng xuất hiện thay đổi tất cả, đây là định mệnh chăng?
Vốn thì hắn đã tha thứ nà ng đồng thá»i xin lá»—i nà ng, nhÆ°ng bây giá» hắn lại bắt đầu háºn nà ng.
Mộng lại hoà n toà n bị phá vỡ lần nữa. Thình lình ngay lúc nà y...
Có má»™t bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t đến sau lÆ°ng Trần Gia Lân khoảng má»™t trượng nhÆ° má»™t hồn ma bóng quá»· nhÆ°ng Trần Gia Lân không hay biết gì hết, hắn vẫn chìm đắm trong cÆ¡n Ä‘au khổ.
Bóng ngÆ°á»i ná» nhắm và o lÆ°ng Trần Gia Lân từ từ đẩy tá»›i, đến ná»a chừng, đối phÆ°Æ¡ng rút tay lại và ho khẽ má»™t tiếng.
Trần Gia Lân giáºt mình cảnh giác, hốt hãi nói:
- Ai đó?
Không thấy đối phÆ°Æ¡ng trả lá»i gì hết, hắn nhủ thầm: “Nếu nhÆ° Quan Lạc Hiệp Thiếu Ä‘i rồi quy trở vá» coi nhÆ° xong ngayâ€.
Con ngÆ°á»i đến lúc cùng Ä‘Æ°á»ng thÆ°á»ng hay xem thÆ°á»ng cái chết, hình nhÆ° cÅ©ng mất cả ý nghÄ©a vốn có trong cuá»™c sống.
Hắn lại lên tiếng nói:
- Nà y, Phương Nhất Cung, ngươi cứ việc hạ thủ đi.
Bóng ngÆ°á»i ná» bá»—ng dÆ°ng buông má»™t tiếng cÆ°á»i đắc ý nhÆ° Ä‘iên cuồng:
- Nà y NgÆ° Lang, Thế nà o, ngÆ°Æ¡i thá» trá»ng thÆ°Æ¡ng rồi sao? Có phải Quan Lạc Hiệp Thiếu đã đả thÆ°Æ¡ng ngÆ°Æ¡i rồi không?
Trần Gia lân giáºt nảy mình há»i:
- Ngươi là ai thế?
Bóng ngÆ°á»i ná» lượn ra trÆ°á»›c mặt Trần Gia Lân, lạnh lùng nói:
- Gia Lân, hân hạnh được hội ngộ, chắc ngươi không quên ta?
Trần Gia Lân ngẩng mặt nhìn lên, té ra đối phÆ°Æ¡ng là Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh, hắn giáºt mình kêu thầm má»™t tiếng, há»ng rồi!
Quả đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp phải đối phÆ°Æ¡ng trong hoà n cảnh nà y. Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh vì nhất kiếm chi thù đã từng thuê Huyết Chưởng Quá»· là kẻ chuyên nghiệp giết mÆ°á»›n giết hắn, may nhá» VÅ© Diá»…m Hoa xuất hiện giải cứu hắn.
Bây giỠđối phương gặp cơ hội nà y há buông tha hắn được ư?
Trần Gia Lân cố vùng vẫy một cái, thế nhưng chẳng còn chút sức lực nà o hết, hắn bèn định tâm thần nói:
- Huỳnh Minh, ngÆ°Æ¡i muốn sao bây giá»? Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh cÆ°á»i nói:
- TrÆ°á»›c kia được ngÆ°Æ¡i đãi, tại hạ luôn luôn không dám quên, Trần Gia Lân há»›t hải há»i:
- Ngươi muốn thừa lúc ta lâm nguy mà báo thù ư?
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh bÄ©u môi cÆ°á»i nham hiểm má»™t tiếng nói:
- Nà y NgÆ° Lang, chá»› nói lá»i khó nghe nhÆ° thế là m gì. Hôm nay may mắn được há»™i ngá»™, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải lãnh giáo tuyệt chiêu của ngÆ°Æ¡i lần nữa, con ngÆ°á»i có mặt mÅ©i, cây cối có cá» cây, thân là m võ sÄ©, thà chết không chịu nhục...
Hứ! Gã nà y cÅ©ng thốt ra được những lá»i lẽ nhÆ° thế sao?
Tức thì ý chà của Trần Gia Lân trá»—i dáºy ngay, chẳng biết từ đâu có má»™t sức mạnh giúp y đứng phắt dáºy luôn, trong tay vẫn cầm thanh kiếm cùn đầu ấy.
Quả thá»±c câu, tên của ngÆ°á»i, bóng của cây không sai chút nà o hết, Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh từng lãnh giáo kiếm thuáºt của hắn, mặc dù biết hắn đã thá» thÆ°Æ¡ng nhÆ°ng vẫn bÆ°á»›c lùi ra sau má»™t bÆ°á»›c.
Trần Gia Lân nghiến răng mÃm môi, trợn mắt chăm chăm nhìn và o đối phÆ°Æ¡ng, thá»±c ra hắn không còn hÆ¡i sức nà o để nói chuyện nữa.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh nhìn qua cặp mắt vô thần của Trần Gia Lần, biết rằng quả thá»±c hắn thá» thÆ°Æ¡ng khá nặng, nên y không còn sợ hãi nữa, ưỡn ngá»±c nói:
- Nà y NgÆ° Lang, ngÆ°Æ¡i liá»u mạng thay Quan Lạc Hiệp Thiếu, thế nhÆ°ng gã lại muốn Ä‘oạt mạng sống của ngÆ°Æ¡i, đây là quả báo là m tay sai cho ngÆ°á»i đấy.
Trần Gia Lân lạnh lùng một tiếng đằng hắng nói:
- Huỳnh Minh ngươi có xứng đáng là một võ sĩ chăng? Ngươi chỉ là một tên tiểu nhân gian hồ bỉ ổi mà thôi.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh nói giá»ng lạnh lùng:
- Chẳng lẽ há» Trần ngÆ°Æ¡i là má»™t đại nhân váºt Æ°?
- Tối thiểu không phải hạng ngÆ°á»i hèn hạ nhÆ° ngÆ°Æ¡i.
- Ta hèn hạ chỗ nà o đâu?
- Thuê Huyết Chưởng Quá»· đối phó vá»›i ta nhÆ° váºy có phải hèn hạ không?
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh thoạt nghe hắn nói thế, bất giác cả kinh thất sắc, tức thì sát khà bốc lên ngùn ngụt, cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Ngươi cưỡng ép ta giết ngươi? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
- Vốn là ngÆ°Æ¡i muốn giết chết ta, là m gì ngÆ°Æ¡i lại bá» cÆ¡ há»™i nà y chứ? Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh cÆ°á»i nham hiểm má»™t tiếng nói:
- Nà y NgÆ° Lang, ta sẽ bảo ngÆ°Æ¡i mãi mãi câm mồm lại. Dứt lá»i kêu xoẹt má»™t cái, y đã rút ngá»c địch ra ngay.
Trần Gia Lân cứ Ä‘Æ°a mắt nhìn chăm chăm nhìn thẳng đối phÆ°Æ¡ng, hắn biết rằng mình không còn mảy may sức lá»±c để xuất kiếm, quyết không thể nà o tiếp nổi má»™t kÃch của đối phÆ°Æ¡ng đâu, tại sao đến bây giá» vẫn không thấy VÅ© Diá»…m Hoa xuất hiện?
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh từ từ tiến tá»›i nói:
- NgÆ° Lang, ngÆ°Æ¡i không chuẩn bị phản kháng Æ°? Y vừa nói vừa từ từ hất ngá»c địch ra...
Trần Gia Lân vừa muốn dùng sức, tức thì thân ngÆ°á»i loạng choạng muốn té ngã xuống ngay, hắn cứ Ä‘Æ°a mắt chăm chăm nhìn và o ngá»c địch của đối phÆ°Æ¡ng từ từ Ä‘iểm và o Trung ÄÆ°á»ng tá» huyệt...
Khi ngá»c địch của đối phÆ°Æ¡ng sắp Ä‘iểm và o huyệt đạo của hắn, bá»—ng rút tay lại, cÆ°á»i lạnh lùng nói:
- Ta hà tất là m hung thủ vốn đã chết dưới tay Quan Lạc Hiệp Thiếu rồi. Ngư Lang lấy nước là m quê hương, trước mắt đây có con suối, tự mình ngươi nhảy xuống hay cần tại hạ động thủ đây?
Trần Gia Lân phùng mang trợn mắt nói:
- Nà y Huỳnh Minh, nếu Trần Gia Lân không chết quyết phải giết chết ngÆ°Æ¡i cho coi. Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh cÆ°á»i khảy nói:
- Thế nhÆ°ng ngÆ°Æ¡i không còn sống sót được nữa, có phải váºy không? NgÆ°Æ¡i cứ yên tâm nhảy xuống suối, sau khi ngÆ°Æ¡i chết tại hạ sẽ vá»›t xác ngÆ°Æ¡i lên chôn cất Ä‘Ã ng hoà ng cho, không để cho ngÆ°Æ¡i chết phÆ¡i thây ngoà i nắng đâu.
- A di Ä‘Ã pháºt!
Bá»—ng có tiếng pháºt hiệu phát vang tá»›i, kế đó má»™t lão ni áo lam từ trong rừng mai hiện ra.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh giáºt mình hét lên má»™t tiếng:
- Ai đó?
Tiếng hét vừa dứt thì vị lão ni áo lam đã đến trước mặt Huỳnh Minh,
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh vừa trông thấy đối phÆ°Æ¡ng cÆ°á»i ha há má»™t tiếng chắp tay nói:
- Tại hạ tưởng là ai, hóa ra Diệu Tu sư thái, sư thái còn nhớ Huỳnh Minh tại hạ đây không?
NgÆ°á»i hiện thân chÃnh là Diệu Tu sÆ° thái chủ trì Phổ Äá»™ am.
Diệu Tu sÆ° thái Ä‘Æ°a mắt nhìn Trần Gia Lân má»™t cái, sau đó quay sang nói vá»›i Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh:
- Tiểu thà chủ muốn sao bây giá»? Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh ngạc nhiên nói;
- ThÆ°a sÆ° thái tại hạ cần liá»…u kết má»™t mối thù riêng, sÆ° thái là ngÆ°á»i xuất gia không tiện ngắm nhìn sá»± việc sát thù nà y. Má»i trở vá» trÆ°á»›c, xong việc tại hạ sẽ tá»›i quý am cùng lệnh đồ trò chuyện.
Nói xong hắn cÆ°á»i và lạy má»™t tiếng. Diệu Tu sÆ° thái cất giá»ng lạnh lùng nói:
- Tiểu thà chú, quân tá» không nên thừa lúc ngÆ°á»i ta lâm nguy mà hạ thủ. Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh Huỳnh Minh quá Ä‘á»—i ngạc nhiên há»i:
- Sư thái nói thế nghĩa là sao?
Diệu Tu sư thái thản nhiên nói:
- Bần ni lo nghÄ© cho tiểu thà chủ, ngÆ°Æ¡i không nên hạ thủ NgÆ° Lang. Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh cau mà y nói:
- Sư thái quen biết với hắn chăng?
- Tiểu thà chủ chá»› nên há»i Ä‘iá»u nà y là m gì, hãy nên rá»i khá»i đây là thượng sách.
- Tại sao thế?
- Tiểu thà chủ có biết nếu giết chết hắn sẽ xảy ra háºu quả thế nà o không? Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh liá»n ngạc nhiên há»i:
- Háºu quả thế nà o váºy?
- Tam sương đệ nhất gia sẽ xóa danh ở chốn giang hồ từ đây.
Nghe nói thế Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh cả kinh thất sắc, Ä‘Æ°a mắt nhìn Trần Gia Lân chăm chú má»™t cái rồi há»i:
- SÆ° thái không nói lá»i giáºt gân chứ? Diệu Tu sÆ° thái chắp tay nói:
- A di Ä‘Ã pháºt! NgÆ°á»i xuất gia không nói Ä‘iá»u giả dối, nếu tiểu thà chủ không tin cứ thá» hạ thủ xem má»™t phen.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh nghe đối phÆ°Æ¡ng nói thế sợ hãi tháºt, trông thần tình của Diệu Tu lão ni không có vẻ nói đùa chút nà o cả, thế nhÆ°ng lão là má»™t ngÆ°á»i xuất gia, đêm khuya canh vắng, đến chốn hoang dã nà y là m gì thế? Y nghÄ© đến đây bèn thắc mắc há»i:
- ThÆ°a sÆ° thái, lai lịch của hắn thế nà o váºy? Diệu Ni sÆ° thái lắc đầu:
- Xin lượng thứ bần ni không thể phụng cáo Ä‘iá»u nà y! Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh nói:
- SÆ° thái vì hắn mà hiện thân chăng? Diệu Ni sÆ° thái khẽ gáºt đầu má»™t cái:
- Äúng váºy!
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh suy nghÄ© giây lát nói:
- Nói váºy sÆ° thái ắt có mối quan hệ gì vá»›i hắn rồi. Diệu Ni sÆ° thái nghiêm sắc mặt lại nói:
- Tiểu thì chủ là ngÆ°á»i thÆ°á»ng hay hà nh tẩu giang hồ, nên biết rằng có má»™t số việc không nên há»i nhiá»u.
Câu nói nà y vừa má»m vừa cứng đồng thá»i có ý vị cảnh cáo trong đó.
Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh suy nghÄ© rằng, nếu buông tha hắn, thì hắn ắt không buông tha mình, nhất là hắn đã biết sá»± kiện mình thuê Huyết Chưởng Quá»· giết hắn. Nếu mình muốn xuất thủ hủy diệt hắn, trông tình hình lão ni cô nà y ắt phải xuất thủ, đồng thá»i căn cứ tình hình lão ni cô nà y vừa nói lúc nãy, nếu giết chết hắn sẽ xảy ra háºu quả tai hại, chẳng lẽ mình phủi tay bá» Ä‘i nhÆ° váºy, thế thì chiêu bà i của Ngá»c Äịch ThÆ° Sinh còn gì nữa?
Ngá»c Äịch ThÆ° Minh đã hối háºn mình không nên mất thì giá» ngay lúc đầu, nếu vừa gặp mặt giết phức hắn ngay lúc đấy và bá» Ä‘i láºp tức thì còn ma nà o biết đâu...
- o O o -
Hết hồi 20
|
|
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
hong linh diep, ïîäàðîê, tan hon linh diep ky, tan hong linh diep ki, tan hong linh diep ky, tan honglinh diep ky, tang hông linh diêp ky, tang hon linh diep khi, tang hon linh diep ky, tang hong diep linh ky, tang hong diep long ky, tang hong diep.linh ky, tang hong dieplinh ky, tang hong doep linh ky, tang hong linh diep ki, tang hong linh diep ky, tang long hong diep ky, tanghonglinhdiepky, tanh hong diep linj ky |
| |