Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập ngũ chương: Tán tiên Lưu Vân
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Đám Thanh Tùng hiện tại đều đã tỉnh, nhưng bọn họ không hề biết mình đã ra khỏi ảo trận như thế nào. Đang lúc nghi hoặc lại nhìn thấy có hai người đang đi về phía họ.
“Tiểu lục tử? Ngươi sao không ở ngoài mà chạy vào đây làm gì hả?” – Thanh Tùng trông thấy tên đồ đệ quý xuất hiện trước mắt không hề tỏ vẻ vui mừng mà lại lập tức trách mắng.
“Sư phụ, con thấy các vị mãi không đi ra nên lo quá thế nên cùng với Huyền Tinh đi vào. Người xem cái ảo trận này chính là do chúng con phá đấy.” La Tỏa thanh minh.
“Cái gì? Ảo trận này là do hai người các ngươi phá giảo sao?Chuyện này đợi khi ta trở về sẽ xử lí ngươi” – Thanh Tùng lần này thấy La Tỏa không chịu nghe lời mình thì vô cùng tức giận. May mà gã không xảy ra chuyện gì. Nhưng dù có thế thì bản thân hắn cũng phải giáo huấn lại y cẩn thận, để sau này hắn không còn làm những chuyện mạo hiểm như thế này nữa.
Nghe lời La Tỏa nói không chỉ Thanh Tùng thấy kinh ngạc, đến cả Liễu Nguyệt và Lôi Viêm cũng không thể tin nổi. Bọn họ cũng khá rõ gã đồ đệ này của Thanh Tùng. Cả ngày trừ gây náo loạn ra thì có làm gì đâu, tuy tốc độ tu luyện của y có “hơi” nhanh, nhưng chưa từng nghe thấy hắn có hiểu biết gì về trận pháp.
Lời giải thích duy nhất chính là trận pháp này do Huyền Tinh phá giải. Vị trí của Huyền Tinh trong lòng họ lại tăng thêm một bậc. Bọn họ bây giờ càng ngày càng tò mò về Huyền Tinh. Đầu tiên, hắn có thể dùng tu vi Kim đan kì để bố trí truyền tống trận tinh tế, sau đó lại thành công luyện chế ra Quy Nguyên đan, bây giờ lại phá được ảo trận mà ba người họ không tài nào phá nổi. Hắn còn có những bản lĩnh gì mà mình chưa biết nữa đây?
“Huyền Tinh à, khả năng của tiểu lục tử ta sao lại không rõ, trận pháp này phải do ngươi phá giải mới đúng. Lần này chúng ta phải cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi đấy” - Thanh Tùng gạt phăng công lao của La Tỏa.
“Thanh Tùng chưởng môn khách khí rồi, lần này ta chỉ gặp may, ta đã đọc được loại trận pháp tương tự trong điển tịch, nhưng công lao của La huynh cũng không hề nhỏ đâu đấy” Huyền Tinh khiêm tốn nói.
La Tỏa nghe Huyền Tinh đề cao công lao của mình thì đứng thẳng lên, đầu ngẩng cao. Xem ra cũng có phong phạm hơn người. Chỉ là quần áo của gã lại phá hỏng hình tượng đó. Bộ y phục của gã đã rách bươm, nhất là trên mông lại hở một mảng lớn. Trông La Tỏa lúc này chẳng khác nào một thằng hề.
Đám Thanh Tùng trông bộ dạng của La Tỏa thì chỉ muốn phá ra cười nhưng vẫn cố nhịn, nhịn đến đỏ cả mặt. Nhất là Liễu Nguyệt, nhịn không nổi phải đưa tay lên bụm miệng.
La Tỏa lúc ấy phát hiện ra không ổn, đột nhiên thấy dưới mông man mát, gã á lên một tiếng vội lấy hai tay che mông trốn ra phía sau Huyền Tinh. Nếu như người có mặt toàn là nam nhân còn đỡ, nhưng Liễu Nguyệt lại sờ sờ ra đấy. Xem bộ dạng cô chắc là đã thấy hết cái thân hình “mát mẻ” của mình.
“Được rồi, chúng ta đã phá giải được ảo trận thì hãy lên phía trước xem còn có cái gì nữa” – Thanh Tùng giải vây cho học trò cưng.
Đoàn người đi về phía trước khoảng nghìn mét thì phát hiện ra phía trước có một gian nhà đá, tuy không biết bên trong có người hay không nhưng từ khi tiến vào trong trận đến giờ, đây là lần đầu tiên gặp được nơi có dấu vết con người. Gia tăng cước bộ, đoàn người bước lại gần căn thạch ốc.
Then cửa chốt hờ, dùng tay đẩy nhẹ là mở toang.
Bên trong bài trí vô cùng đơn giản, giữa phòng là một cái bàn đá, một cái ghế gỗ, với một cái bồ đoàn (đệm thiền) trên mặt đất. Ngoài ra không còn gì khác.
Trên bàn có một cái giới chỉ và một tấm ngọc giản.
Bọn Thanh Tùng nhìn nhau, cuối cùng Thanh Tùng bước lên cầm tấm ngọc giản trên tay. Nhưng ngay lúc đó “bùm” một tiếng, tấm ngọc giản đã phát nổ.
Mấy người đều không biết là chuyện gì. Cùng lúc tấm ngọc giản phát nổ một cụm khí xanh thoát ra, cuối cùng cụm khí ấy tụ lại thành hình dạng một ông già tiên phong đạo cốt.
“Người hữu duyên, hoan nghênh các ngươi đến đây. Đầu tiên ta xin tự giới thiệu ta sinh ra ở Bích Nguyên tinh, đạo hiệu Lưu Vân, chính là một tam kiếp tán tiên. Năm xưa Thanh Hư tông - một trong tam đại môn phái vì tranh đoạt tiên khí nên gần như đã hủy diệt hết đạo căn của Bích Nguyên tinh. Khi đó ta cũng tham gia vào trận chiến. Nhưng sau đó lại bị hai vị tán tiên kia đánh trọng thương. Ta biết lần tán tiên kiếp tiếp theo của mình sắp tới, nhưng ta lúc đó lại gặp phải nạn này, ta biết ta không thể độ qua kiếp này được nên đã dùng chút năng lương còn lại của mình bố trí mấy trận pháp bên ngoài, đợi người hữu duyên đến đây. Trong này có một cái trữ vật thủ trạc, bên trong có không ít tinh thạch cùng với một số vật liệu luyện khí. Còn có gần như tất cả mọi khẩu quyết tu luyện của các môn phái trên Bích Nguyên tinh, hy vọng người có được giới chỉ này có thể đem những pháp quyết tu luyện đó trao trả lại cho các môn phái, đừng để cho tu chân của Bích Nguyên tinh ta mai một.” Nói dứt lời hình ảnh của Lưu Vân cũng tan biến.
Mọi người ai nấy thập phần kinh ngạc bởi người bố trí trận pháp ngoài kia lại chính là Tán tiên duy nhất của Bích Nguyên tinh – Lưu Vân chân nhân.
Huyền Tinh cũng đã từng nghe Thanh Tùng kể Bích Nguyên Tinh có vị tán tiên như thế, nhưng không rõ là thế nào. Nhưng hắn cũng lấy làm xót xa cho Lưu Vân, tán tiên, tam kiếp tán tiên rồi cũng lâm vào cảnh ấy, kết cục của tán tiên dường như chỉ có một - hóa thành tro bụi.
Tuy tâm trạng mọi người có hơi trầm xuống, nhưng những lời khi nãy của Lưu Vân họ đều nghe thấy cả. Tinh thạch bên trong giới chỉ, lại có pháp quyết tu luyện. Mấy thứ này đều là cái họ đang cần. Vì thế những tình cảm ấy nhanh chóng bị dẹp sang một bên.
“Mau xem bên trong có vật gì đi” Lôi Viêm háo hức nói.
Thanh Tùng đem hết đồ trong giới chỉ đổ cả lên mặt đất. Đồ đạc bên trong giới chỉ rất nhiều, gần ngập cả căn thạch ốc.
“Thanh Tùng, ngươi thật đần độn, có dùng hết được không mà đổ cả ra?”- Lôi Viêm mắng. Bọn họ kể cả chính Thanh Tùng cũng bị những thứ đồ ấy vùi lấp.
Thanh Tùng lúc này cũng rất buồn bực. Hắn căn bản chỉ có một cái dây lưng trữ vật, vốn chưa từng sử dụng trữ vật giới chỉ bao giờ. Không gian của dây lưng trũ vật rất nhỏ, không chứa được nhiều đồ nên khi nãy cứ theo thói quen mà dốc hết đồ ra.
‘Oa…ha ha…bao nhiêu là tinh thạch, sư phụ, lần này chúng ta đúng là đại phát rồi” – La Tỏa hứng chí thốt lên, ko hề để ý đến việc mình đang bị đống tinh thạch vùi lấp.
Thanh Tùng lại thu hồi hết tinh thạch và vật liệu luyện khí vào trong giới chỉ. Hắn đếm kĩ một lượt, thượng phẩm tinh thạch có hơn hai nghìn khối, hơn nữa còn có chín khối cực phẩm. Việc bố trí truyền tống trận để qua lại tu chân giới đã không thành vấn đề nữa rồi. Khó khăn cuối cùng cũng được giải quyết, mấy người họ đều lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Trên mặt đất vẫn còn mười mấy tấm ngọc giản.
Thực ra đây chính là thứ họ quan tâm nhất. Ngày này Bích Nguyên tinh xuống dốc chính là do không có pháp quyết tu luyện sau Nguyên Anh kì, vì vậy họ mới định đi đến tu chân giới.
Nhưng nếu như ở tu chân giới có tìm được pháp quyết tu luyện phù hợp với bản thân chắc chắn không thể nào tốt bằng những gì tu luyện từ đầu, bởi nửa đường đổi sang pháp quyết tu luyện khác tuyệt không phải là chuyện tốt đẹp, làm không xong có khi lại gặp họa tẩu hỏa nhập ma.
Bây giờ đã có pháp quyết tu luyện của môn phái mình, đương nhiên không cần phải tu theo pháp quyết tu luyện nào khác nữa.
Ba người Thanh Tùng mỗi người mau chóng nắm chặt lấy một tấm ngọc phù, kích động đến nỗi hai tay phát run. Ngàn năm rồi, pháp quyết tu luyện thất truyền suốt ngàn năm cuối cùng cũng tìm lại được. Điều này đối với ba vị chưởng môn có ý nghĩa vô cùng to lớn, bản thân họ rốt cuộc cũng hoàn hành di nguyện của chưởng môn bao đời nay.
“Thanh Tùng chưởng môn, những thứ muốn có đã có cả rồi vậy chúng ta ra ngoài thôi, bên ngoài vẫn còn hai vị sư huynh đang đợi.” – Huyền Tinh trông thấy bộ dạng kích động của đám Lôi Viêm liền nhắc nhở bọn họ, người tu chân kị nhất là đại hỷ đại bi, bọn họ cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện.
Đám Thanh Tùng nghe Huyền Tinh nói không hề trách hắn phá mất bầu không khí.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập lục chương: ngã khán hảo nhĩ nga
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
“Thanh Tùng chưởng môn, bây giờ chúng ta bố trí truyền tống trận chứ?”
Lúc này đám Huyền Tinh đều đã về đến Huyền Linh phái.
“Bây giờ tinh thạch chúng ta đã có đủ rồi, vậy bố trí luôn đi. Đây, tinh thạch ở cả trong cái giới chỉ này, số còn lại thuộc về ngươi cả” – Thanh Tùng đem trữ vật giới chỉ lấy được trong trận pháp đưa cho Huyền Tinh.
“Thanh Tùng chưởng môn, cái này không được đâu, bây giờ ta tu luyện cũng không cần đến tinh thạch . Các vị còn có môn phái, để lại một chút cho đệ tử của mình đi, ta không thể nhận đâu” – Huyền Tinh vội vàng nói.
“Huyền Tinh, nếu không có ngươi thì không biết khi nào người tu chân của Bích Nguyên tinh ta mới đến được tu chân giới, ngươi là ân nhân của cả Bích Nguyên tinh này, huống hồ lần này đều nhờ vào ngươi mà có được những thứ kia” – Lôi Viêm lớn tiếng nói. Lôi Viêm là người chính trực, hành sự công bằng, bọn họ vào được tu chân giới đều là do công lao của Huyền Tinh, nên đều nghĩ những thứ này đáng thuộc về Huyền Tinh. Thanh Tùng và Liễu Nguyệt đứng bên gật đầu, cả hai đều tán thành quyết định của Lôi Viêm.
“Lôi chưởng môn, ta thật sự không cần những thứ này, ý tốt của các ngươi Huyền Tinh xin ghi nhận, ta cũng là một phần của Bích Nguyên Tinh, việc ta làm đều là bổn phận. Các ngươi môn hạ có nhiều đệ tử như vậy, cứ giữ lại mà dùng.” – Huyền Tinh khuyên bảo.
Đám Lôi Viêm ai nấy lặng im, những gì Huyền Tinh nói đều là sự thật. Đã là người của Bích Nguyên Tinh thì có vì Bích Nguyên tinh mà cống hiến cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa môn phái mình cũng cần tinh thạch thật.
“Được, vậy cứ làm như ngươi nói đi, số tinh thạch này ta xin nhận. Nhưng cái giới chỉ này ngươi cầm lấy đi, không được chối đâu đấy” – Liễu Nguyệt đề nghị sau một hồi suy nghĩ.
Huyền Tinh đã có trữ vật giới chỉ rồi, giờ lại có thêm một cái thì biết dùng làm gì? Nhưng trông dáng vẻ ba người thì không nhận không xong. Huyền Tinh không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, liền nói: “Được. Vậy truyền tống trận phải bố trí ở đâu đây?”
“Bố trí ngay trong Huyền Linh phái của ta là được rồi. Như thế này thì đơn giản quá. Sau này bọn ta ra ngoài cũng tiện” – La Tỏa lúc ấy vội vã nói lên chủ ý của mình.
Thanh Tùng liền quật cho gã một phát.
Huyền Tinh cùng với Liễu Nguyệt và Lôi Viêm nghe La Tỏa phát biểu ý kiến đều cười ồ lên. Bọn họ cũng rất quý mến tên tiểu đồ đệ này của Thanh Tùng, Tinh Tế truyền tống trận có ai không muốn bố trí ở môn phái mình chứ, như thế môn phái mình há chẳng thành hậu hoa viên của cả giới tu chân sao?
La Tỏa bị Thanh Tùng gõ cho một phát, buồn bực ngồi sang một bên lấy một linh quả bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Ta thấy truyền tống trận này hay là bố trí ở chỗ cũ đi, chỗ đó cách ba phái chúng ta một khoảng tương đương, đúng là vị trí tốt nhất.” – Liễu Nguyệt cười nói.
Thanh Tùng và Lôi Viêm đều tán đồng chủ ý của Liễu Nguyệt.
Nơi bọn họ nói đến nằm giữa một sơn mạch, bố trí trận pháp ở đó cũng rất ổn.
Huyền Tinh trong thời gian này đã nghiên cứu thấu triệt về trận pháp, bố trí Tinh Tế truyền tống trận vô cùng thuận lợi.
“Thanh Tùng chưởng môn, các người có Tinh Tế tọa tiêu (một dạng điểm mốc) không?” Huyền Tinh cuối cùng lại gặp phải rắc rối, hắn đã không hề nghĩ đến Tinh Tế tọa tiêu ngay từ đầu.
Tinh Tế truyền tống trận tất phải dùng đến Tinh Tế tọa tiêu để điều chỉnh chính xác tuyến đường vận chuyển thì mới có thể vận chuyển được. Nếu không căn bản không biết sẽ bị tống đến nơi nào.
Thanh Tùng không hề nghĩ đến điểm này, Lôi Viêm cũng thế, hai người nhìn nhau lắc đầu.
“Huyền Tinh, ngươi xem cái này có dùng được không, đây là thứ của các bậc tiền bối trong phái ta lưu lại.” Liễu Nguyệt lấy ra một viên kim loại tròn đen nhánh giao cho Huyền Tinh.
Liễu Nguyệt là phụ nữ nên tỉ mỉ cẩn thận hơn đám Thanh Tùng và Lôi Viêm. Nàng đã có thể quản lí một môn phái đâu ra đấy nên tất có chỗ hơn người.
Huyền Tinh tiếp lấy cái la bàn, đưa thần thức dẫn nhập vào trong, bên trong có rất nhiều những điểm tròn nhỏ màu đỏ, xanh lục và màu trắng. Huyền Tinh phát hiện ra cái Tinh Tế tọa tiêu này không phải là đồ cao cấp, những tinh cầu ghi trong nó chỉ được bằng một phần ba so với những tọa tiêu thông thường khác, có điều bên trong cũng có được vài tinh cầu của người tu chân.
Liên kết xong truyền tống trận với một tinh cầu tu chân, hắn mới thở phào. Cuối cùng cũng bố trí thành công truyền tống trận.
“Xong rồi, bây giờ đã có thể di chuyển được” – Huyền Tinh cười rạng rỡ nói với đám người Thanh Tùng.
“Bố trí xong rồi sao? Thế cũng có nghĩa là bây giờ chúng ta có thể đến tu chân giới được rồi ?” Thanh Tùng hỏi đầy kích động. Tuy họ tin Huyền Tinh sẽ không lừa họ, nhưng khi thời khắc này đến bọn họ vẫn có chút không dám tin. Hàng vạn năm nay, Bích Nguyên tinh đã cách biệt với giới tu chân cả vạn năm rồi, bây giờ lại có thể bước vào tu chân giới.
“Oa, thế này thì tốt quá, sư phụ, đi thôi, chúng ta đến tu chân giới xem sao.” La Tỏa chảy cả nước miếng dụ dỗ Thanh Tùng.
“Ngươi ngoan ngoãn ở Bích Nguyên tinh cho ta, đợi đến khi ta ra ngoài tự khắc sẽ dẫn ngươi theo” - Thanh Tùng quay sang nói với LaTỏa. La Tỏa vừa biết sư phụ không đến tu chân giới, thất vọng nhìn sang Huyền Tinh.
“La đại ca, huynh nên nghe lời sư phụ đi, đợi sau này đi cùng sư phụ. Tu chân giới tuyệt không phải là chốn thái bình, ra bên ngoài là phải cẩn thận chút đấy” – Huyền Tinh nhắc nhở La Tỏa.
La Tỏa nghe lời Huyền Tinh thì không làm loạn nữa. Thực ra mà nói chút tu vi cỏn con của gã đến tu chân giới rồi chỉ là hạng thấp kém nhất mà thôi, ai mà thèm để ý đến một người như vậy.
“Hay là chúng ta quay về chuẩn bị cho chu đáo đã, đợi một thời gian nữa hãy đến giới tu chân” – Liễu Nguyệt nói.
Ba người họ đều là chủ một phái, sự vụ trong nội bộ môn phái còn cần phải phân phó, tất nhiên là không thể đi ngay được.
Ngay khi mấy người đang chuẩn bị ra về, Lôi Viêm đột nhiên nói: “Đợi một chút, sư thúc ta truyền tin nói rằng ông ấy sẽ đến ngay”
Khi bọn họ đến đây bố trí truyền tống trận, Lôi Viêm liền đưa tin cho môn phái. Không ngờ sư thúc lại biết nhanh như vậy, hơn nữa còn vội vã đến chỗ này.
“Sư thúc ngươi ? Phong Toàn chân nhân ư?” - Thanh Tùng kinh ngạc hỏi.
Phong Toàn chân nhân hiện nay là đệ nhất cao thủ trên Bích Nguyên tinh, ông ấy cũng là người duy nhất tu đến Xuất Khiếu hậu kì. Ngày thường đều bế quan tu luyện, rất ít khi thấy tung tích của ông ta. Bây giờ bống nhiên lại đến đây, lẽ nào…?
Chỉ thấy từ phía xa một đạo quang ảnh cấp tốc đi tới.
“Lôi Viêm, truyền tống trận dựng xong rồi sao?” – Người chưa thấy mà thanh âm đã đến bên tai chúng nhân rồi.
“Vâng ạ, sư thúc, bây giờ đã có thể qua lại với giới tu chân rồi” – Lôi Viêm cung kính nói về hướng âm thanh truyền tới.
Ngay lúc ấy người đó đã hạ xuống trước mắt mọi người.
Huyền Tinh rất hứng thú với vị đệ nhất cao thỉ Bích Nguyên tinh này. Trong tình huống không có pháp quyết tu luyện về sau mà vẫn có thể đột phá tu vi không phải là việc người thường làm được.
Huyền Tinh vừa thoáng nhìn ông ta đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì người này râu tóc lông mày đều trắng xóa, thân khoác một tấm trường bào màu trắng, nhìn qua có thể cho rằng đây là một ông lão tuổi quá lục tuần, nhưng trên mặt không hề có lấy một nếp nhăn. Ngược lại gương mặt cương nghị làm lão càng tăng thêm sức sống, đem lại cảm giác vừa già nua lại trẻ trung, nhưng cũng rất tự nhiên.
“Tham kiến Phong Toàn chân nhân…” - Đám Thanh Tùng vội vã hành lễ.
Huyền Tinh lại không hề hành lễ với Phong Toàn, hắn bấy giờ còn đang kinh ngạc trước tu vi của lão: Phân Thần sơ kì!
Quả là đáng sợ, không có pháp quyết tu luyện về sau mà vẫn có thể liên tiếp đột phá liền hai cảnh giới! Người này tuyệt đối là một thiên tái siêu việt. Bản thân Huyền Tinh cũng không chắc chắn có thể làm được đến mức ấy.
Phong Toàn nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu với đám Thanh Tùng, sau đó nhìn đến Huyền Tinh.
“Ngươi là Huyền Tinh phải không, khá lắm, tuổi trẻ đã có tu vi như vậy, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả gã La Tỏa kia” – Lời của Phong Toàn làm Huyền Tinh giật mình bừng tỉnh.
“Vãn bối Huyền Tinh bái kiến Phong Toàn chân nhân.” - Huyền Tinh cuống quýt nói. Đối với nhân vật thiên tài cỡ này hắn vẫn một mực tôn kính.
“Khà khà, không phải câu nệ như thế, những gì ngươi làm ta đã nghe Lôi Viêm nói cả rồi. Sau này có chuyện gì ta giúp được cứ việc nói ra, nào, đưa Thông Tấn châu của ngươi cho ta” – Phong Toàn cười nói.
Huyền Tinh giao Thông Tấn châu của mình cho lão, Phong Toàn lưu lại trên Thông Tấn châu của Huyền Tinh lạc ấn tinh thần của lão. Làm như thế sau này hai người có thể liên hệ với nhau bất cứ lúc nào.
Thông Tấn châu là một công cụ truyền tin của người tu chân. Huyền Tinh sớm đã trao đổi tinh thần lạc ấn của hắn với đám Thanh Tùng.
“Lần này ta đến chính vì muốn đi xem xét tu chân giới, hiện tại tu luyện pháp quyết của chúng ta đã tìm được rồi, ta cũng không cần phải phí công nghiên cứu nữa.”
Quả nhiên những gì mọi người đoán đều chính xác.
Phong Toàn cuối cùng bàn bạc mấy chuyện với Lôi Viêm rồi dùng hai khối trung phẩm tinh thạch khởi động truyền tống trận. Một đạo bạch quang lóe lên, nhân ảnh đã mất tăm mất tích.
“Huyền Tinh ngươi phải tiếp tục nỗ lực tu luyện đấy, ta rất hi vọng ở ngươi…”. Bên tai Huyền Tinh vang lên giọng nói của Phong Toàn ngay tíc tắc lão biến mất.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập thất chương: : Chu Thanh chi tử
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
“Huyền Tinh, thế nào? Sống thế này thư thả quá đi chứ!” – La Tỏa đắc ý hỏi Huyền Tinh
Lúc ấy Huyền Tinh và La Tỏa đang uống rượu ở một tửu lâu, trên bàn bày đầy đĩa trống, còn có mấy vò rượu rỗng nằm nghiêng ngả lăn lóc dưới gầm bàn.
“Ấy, cái cảm giác này mới thật là tuyệt diệu, xem ra sau này không thể cứ tu luyện mãi được, cũng phải hưởng thụ cho sung sướng cái đã.” – Huyền Tinh tựa vào thành ghế lim dim mắt nói.
“Ha ha, đúng lắm. Người tu chân chúng ta sống lâu như vậy, không hưởng thụ há chẳng phải quá lãng phí sao? Ngươi xem chúng ta bây giờ sống thoải mái biết bao. Mấy vị sư huynh của ta bây giờ chắc đang tu luyện, khà khà. Đáng ăn phải ăn, đáng uống phải uống, có mĩ nữ phải ôm, nếu như làm được mấy chuyện này thì sống một đời cũng không uổng” – La Tỏa mặt dày nói ra mục tiêu sống của đời mình không một chút xấu hổ.
Huyền Tinh thời gian gần đây bị La Tỏa lôi đi ăn nhậu ê hề, cũng uống đủ mọi loại mĩ tửu, hắn bây giờ đã trở nên khoái ăn nhậu rồi.
“La đại ca nói phải lắm, người tu chân phải biết tùy tâm sở dục, mọi chuyện đều không thể cưỡng cầu” – Huyền Tinh đã chính thức có cùng quan điểm với La Tỏa.
“Huyền Tinh, dạo này chúng ta ăn uống cũng nhiều rồi, Lát nữa mình đi tìm lấy vài em nhá?” – La Tỏa nói đến đây thì nhỏ cả dãi.
“La đại ca, ta không đi đâu, ta ở đây đợi huynh vậy” – Nghe La Tỏa nói Huyền Tinh vội vã xua tay.
“Ngươi không đi ta đi một mình thì còn có ý vị gì nữa, thôi chúng ta cứ ở đây mà ăn uống!” Tuy La Tỏa miệng nói như thế nhưng ánh mắt thì thất vọng thấy rõ.
Thế là hai người lại lấy thêm một vò rượu ra uống.
Đang uống rất thống khoái, La Tỏa đột nhiên đặt ly rượu đã đưa kề miệng xuống.
“Huyền Tinh, sư phụ ta truyền tin cho ta báo là sắp đi đến giới tu chân rồi, ta phải về đây.”– La Tỏa ngại ngần nói với Huyền Tinh.
“Hả? Ây, đã sắp một năm rồi, cũng nên chuẩn bị xong xuôi mới phải. Vậy huynh về đi, chẳng phải huynh luôn muốn sớm đến tu chân giới hay sao?” – Huyền Tinh đối với tin này cũng có chút bất ngờ.
“Chúng ta lần này tạm biệt không biết khi nào mới gặp lại đây.” – La Tỏa bịn rịn nói. Hắn với Huyền Tinh ở cùng nhau lâu như vậy, đột nhiên phải xa cách nên khó thích ứng kịp.
“Thế là thế nào, ta cũng sẽ nhanh chóng đến tu chân giới, tới lúc ấy ta sẽ tìm các ngươi. Với lại ngươi quay về lúc nào chả được” – Huyền Tinh an ủi hắn.
Huyền Tinh hiện tại không định đến tu chân giới, bản thân hắn bây giờ chỉ có tu vi Kim Đan kì. Đến tu chân giới rồi, vốn không là gì trong mắt tam đại môn phái, chẳng thà đợi khi tu luyện đến Nguyên Anh kì hãy đi.
“Đi thôi, ta tiễn ngươi về, tiện thể cáo biệt sư phụ ngươi luôn.” – Huyền Tinh không muốn nhìn ánh mắt ảm đạm của La Tỏa nữa nên vội vàng nói.
Hai người thanh toán rồi ra khỏi tửu lâu.
“Chu Thanh!” Đang đi La Tỏa bỗng nhiên dừng lại nghiến răng nói.
“Chu Thanh? Chính là kẻ lần trước làm huynh trọng thương sao?” – Huyền Tinh vẫn còn nhớ người này.
“Không sai, chính là hắn. Không ngờ lại để ta đụng hắn ở đây. Lần này ta phải lấy mạng hắn mới được.” – La Tỏa bừng bừng sát khí nói. Những người xung quanh hắn sắc mặt trắng bệch vội vã nấp ra xa.
“La đại ca, làm thế sẽ thu hút sự chú ý của y. Chúng ta trước tiên cứ đi theo y. Hai người chúng ta còn sợ y chạy mất sao?” Huyền Tinh trông bộ dạng của La Tỏa vội vàng nhắc nhở.
La Tỏa cũng ý thức được điểm này. Gã bình tĩnh lại, cùng với Huyền tinh bám đuôi Chu Thanh từ xa.
Chu Thanh hình như đang mua cái gì đó, liên tục bước vào các cửa tiệm và nhanh chóng đi ra.
“La đại ca, gã Chu Thanh đó là nam hay nữ?” Nhìn từ xa gã Chu Thanh trông rất giống con gái.
“Hừ, người này rất đẹp. Hắn tuy là nam nhưng lại chẳng khác gì đàn bà con gái.” – La Tỏa đáp.
Huyền Tinh nghe nói đến người đẹp chỉ thấy rùng cả mình, cơm rượu khi nãy mém chút nữa thì nôn hết ra ngoài.
Gã Chu Thanh đó luẩn quẩn trong thành hơn nửa canh giờ mới ra khỏi thành.
Cơ hội đến rồi! La Tỏa và huyền Tinh cuống quýt bám theo.
Chu Thanh ra đến ngoài thành nhìn ngó xung quanh, không thấy ai liền rút ra phi kiếm cướp được từ tay La Tỏa, chuẩn bị ngự kiếm phi hành.
“Ha ha…Chu Thanh, lâu lắm rồi không gặp” Đang chuẩn bị bỏ đi, Chu Thanh chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“La Tỏa? Ngươi chưa chết sao?” Chu Thanh khi ấy vô cùng kinh ngạc. Thương thế La Tỏa mang lúc trước y rất rõ, Kim đan gần như đã nát, theo hiểu biết của y thì không thể có khả năng sống sót. Thế mà hắn vẫn sống sờ sờ đứng trước mắt mình.
“Cái này gọi là, ta làm sao nỡ bỏ ngươi mà đi trước, ta chẳng phải đã quay lại tìm ngươi sao?” La Tỏa giờ đây đã không còn kích động nữa, có Huyền Tinh ở bên thì tên Chu Thanh này chắc chắn không thể chạy thoát.
Chu Thanh nhìn La Tỏa không nói gì, mục quang chuyển lên người Huyền Tinh. Kim Đan kì! Chu Thanh thầm kinh ngạc. Nếu như chỉ có mình La Tỏa y chắc chắn có thể đào tẩu, thậm chí giết chết gã. Nhưng La Tỏa bên mình còn có người tu vi ngang ngửa, lấy một đối hai, có thể giữ được mạng là may rồi. Bây giờ y không còn ý định giết chết La Tỏa nữa, chỉ nghĩ cách thoát chết.
“Ngươi tưởng tìm được kẻ trợ giúp thì làm gì nổi ta sao?” Biểu tình trên mặt Chu Thanh không hề có một tia hoảng sợ.
La Tỏa lúc này lại nghi hoặc. Y một mình đối mặt với hai người lẽ nào còn có thể giở trò gì? Hắn quay sang Huyền Tinh dò xét.
“La đại ca chớ nghe y nói bừa. Y đang câu giờ đấy” - Huyền tinh trước đây đã trải qua nhiều chuyện, suy nghĩ cỏn con của Chu Thanh làm sao qua nổi mắt hắn.
“Hừ, Chu Thanh, chớ có phí lời nữa. Hôm nay ngươi sẽ phải trả giá cho những hành vi xưa kia” – La Tỏa phẫn nộ nói hết câu, phi kiếm của gã đã đến bên người Chu Thanh.
Thấy hai người đã bắt đầu khai chiến, Huyền Tinh cũng nhập cuộc, dĩ nhiên là để giúp đỡ La Tỏa. Huyền Tinh không hề mong muốn La Tỏa lại xảy ra bất trắc gì. Hắn trong lòng hiểu rõ tuy hai người họ tu vi tương đương nhưng La Tỏa lại gần như chẳng có chút tâm cơ, dễ dàng bị Chu Thanh lợi dụng điểm này mà đánh bại.
Chu Thanh đối phó với một mình La Tỏa còn nhẹ nhàng, nhưng sự can thiệp của Huyền Tinh làm y hoàn toàn lâm vào thế bị động. Chiêu nào đối phó với La Tỏa cũng không có tác dụng với Huyền Tinh, như thể hắn biết hết mục địch của y vậy.
“A…” Chu Thanh cất tiếng kêu thảm. Y bị phi kiếm của Huyền Tinh xuyên thẳng qua não bộ, lúc ấy La Tỏa cũng thụi thẳng một quyền vào đan điền y, hất văng Chu Thanh ra ngoài.
“Phụp…” Chu Thanh rơi từ không trung xuống đất, bụi bay mù mịt…….
Chu Thanh lúc này bò trên nền đất, trên người đầy máu, khổ sở đúng dậy nhìn La Tỏa và Huyền Thanh đầy tức giận. Mục quang ác độc đó khiến Huyền Tinh phát lạnh trong người.
“Huyền Tinh, ngươi đúng là lợi hại. Vừa xông lên đã thành thế này rồi. hãy xem lão ca ta xử lí hắn.” – La Tỏa nói xong liền lạnh mặt, sát khí phừng phừng đi về phía Chu Thanh.
Ngay lúc ấy Chu Thanh đột nhiên nhảy lên phi kiếm, nháy mắt đã ở cách xa mấy trăm mét.
Huyền Tinh đờ người. Bị thương ra nông nỗi ấy mà vẫn chạy được, hơn nữa lại còn chạy nhanh đến thế.
“Khỉ thật, mau đuổi theo.” – La Tỏa tức giận nói. Hai người vội vàng khẩn trương truy đuổi.
Chân Nguyên của Chu Thanh không thật hồn hậu, chạy được nửa canh giờ chân nguyên không đủ liền ngã văng ra.
Đấy là một chốn hoang lương, phía trước là vách núi cao không thấy đáy.
“Ha ha… Chu Thanh, xem ngươi còn chạy được nữa không, sao không chạy nữa đi?” Cuối cùng cũng đuổi kịp Chu Thanh, La tỏa đắc ý nói.
“Việc này lỗi là ở ta, hôm nay rơi vào tay ngươi ta cũng cam chịu” - Chu Thanh lúc này lại tỏ ra thành khẩn.
“Vậy ngươi mau chết đi!” La Tỏa gần như rống lên, phi kiếm một lần nữa xuyên qua bụng Chu Thanh, La Tỏa lại điêm cuồng tiếp thêm một chưởng trúng đan điền của y.
“A…………” Chu Thanh bị hất ra ngoài, rơi xuống dưới vách đã sau lưng. “A…a…a…….” Tiếng kêu thảm thiết của y còn vang vọng mãi dưới huyền nhai thăm thẳm.
“La đại ca, y chết chưa, hay là chúng ta xuống dưới xem sao” – Huyền Tinh hỏi.
“Chắc là chết rồi. Ăn hai kiếm của chúng ta, lại còn bị ta hai lần đánh trúng đan điền, vách núi này sâu như thế, khẳng định là đã chết.” – La Tỏa đinh ninh nói.
“Được rồi, không còn sớm nữa, sư phụ ta còn đang đợi chúng ta quay về, chúng ta mau đi thôi.”
Huyền Tinh vốn dĩ vẫn hơi lo Chu Thanh chưa chết, nhưng La Tỏa nói cũng có lí, hơn nữa bọn họ đúng là phải sớm về Huyền Linh phái. Thế là hắn dẹp hết băn khoăn sang một bên.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đến tu chân giới phải không?” - La Tỏa vừa thấy Thanh Tùng liền hưng phấn hỏi.
Huyền Tinh trông bộ dạng háo hức của gã bắt đầu thấy nghi ngờ không biết khi nãy La Tỏa tỏ ra quyến luyến với mình có phải là giả vờ không nữa.
“Hừ, bây giờ chúng ta đi thôi, Lôi Viêm với Liễu Nguyệt đều đang đợi chúng ta. Lần này chúng ta đi cùng nhau, đông người sẽ dễ ứng phó.” – Thanh tùng cười nói. Rốt cuộc cũng sắp đến được tu chân giới trong mộng tưởng rồi, tâm tình Thanh Tùng rất kích động.
“Huyền Tinh, chúng ta đi đây, mau sớm đến tu chân giời tìm chúng ta nhé!” – La Tỏa lại nói.
“Thanh Tùng chưởng môn yên tâm, tới lúc đó ta nhất định đi tìm các người. Theo những hiểu biết của ta từ những gì được giới thiệu trong điển tịch, tu chân giới tuyệt không phải đất lành, đánh đánh giết giết là chuyện rất bình thường. Lần này các người đến đó nhất định phải chú ý.” Huyền Tinh nhắc nhở họ một lần nữa.
“Ây, chúng ta sẽ cẩn thận mà, giảm thiểu tối đa xô xát với người tu chân. Ai…., bọn họ lại giục ta rồi, ngươi cứ yên tâm ở đây mà tu luyện. Tiểu lục tử, đi thôi.” – Thanh Tùng quát La Tỏa mau chóng đi đến truyền tống trận.
“Huyền Tinh lão đệ, ngươi phải sớm đến tìm ta đấy.” – La Tỏa đứng bề truyền tống trận mắt đỏ ậng nói với Huyền Tinh.
Thấy bộ dạng đó của La Tỏa, Huyền Tinh trong lòng cực kì cảm động nói: “La đại ca, đem cái này theo, yên tâm, ta sẽ đến tìm huynh.” Huyền Tinh đem cái trữ vật giới chỉ có đợc ở trong trận pháp lần đó cho La Tỏa.
“Coi ta là huynh đệ thì không được từ chối” - La Tỏa đanh định cự tuyệt thì Huyền Tinh vội vàng nói. La Tỏa không thể khước từ đành đeo cái giới chỉ vào ngón tay.
Sau khi tạm biệt Liễu Nguyệt và Lôi Viêm, mấy người đó biến mất trong một luồng sáng trắng.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập bát chương: : Nguyên Anh nhất biến.
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Giữa một sơn cốc rộng mênh mông ngút tầm mắt, một người đang khoanh chân ngồi đó. Linh khí trong vòng mấy dặm xung quanh cuồn cuộn tụ lại chỗ hắn ngồi, cuối cùng, khi đám linh khí khổng lồ ấy gần như hóa lỏng, người đó như bị bao bọc trong một quả cầu nước.
Không sai, người ấy chính là Huyền Tinh.
Đã mười năm rồi, từ sau khi chia tay đám La Tỏa hắn liền ở đây nhập định tu luyện. Chẵn mười năm! Từ Kim Đan sơ kì tu đến Kim Đan hậu kì, đến hôm nay rốt cuộc cũng sắp đột phá sang Nguyên Anh kì rồi!
Chỉ là Huyền Tinh cũng không thể ngờ, bản thân hắn tu luyện Cửu Biến Nguyên Anh đến lúc kết được Nguyên Anh lại đòi hỏi một lượng năng lượng lớn đến thế! Tình hình này đã duy trì suốt ba canh giờ rồi, thế mà Kim đan của hắn vẫn chưa tan vỡ, lại còn tham lam hấp thụ năng lượng của thế giới bên ngoài. Tình huống hiện tại Huyền Tinh đã không còn có thể khống chế nữa.
Cảm nhận được từng cơn đau trướng từ trong cơ thể truyền ra, Huyền Tinh thực sự lo lắng mình có nguy cơ bị linh khí làm cho nổ tung.
Tình hình trong cơ thể Huyền Tinh lúc ấy không hề lí tưởng chút nào.
Kim Đan của hắn vừa điên cuồng xoay tròn, vừa hấp thụ linh khí đang quay mòng loạn xạ trong cơ thể. Kim Đan không ngừng phình to lại thu nhỏ, rồi sau đó lại lớn lên, cứ như vậy mà đắp đổi.
Gân mạch của hắn dưới sự phá hoại của đám linh khí bạo loạn liên tục bị xé đứt, sau đó từ trong Kim Đan thoát ra một cỗ chân nguyên chữa lành những gân mạch bị tổn thương.
Còn có một phần linh khí khí thâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể hắn, không ngừng chữa trị những tổn hại.
Lúc ấy Huyền Tinh có cảm giác đau đớn như bị hàng vạn con kiến cắn, chỉ muốn ngất đi nhưng lại không ngất được, chỉ có thể im lặng mà chịu đựng nỗi đau đớn xé nát tâm phế này.
Ba canh giờ nữa lại trôi qua, khi đó quần áo trên người Huyền Tinh sớm đã bị dòng chân nguyên bạo loạn trong cơ thể đốt thành tro bụi, thân thể trần trụi không hề có màu đồng như trong tưởng tượng mà là một màu đỏ rực. Đó chính là vết tích của máu khô.
Lúc đó tốc độ xoay chuyển của Kim Đan trong người Huyền Tinh đã chậm lại, nhưng linh khí xung quanh vẫn cuộn lại phía hắn như cũ.
Kim Đan xoay chuyển làm nổi dần lên một quầng sáng màu tím nhạt, đến cả chân nguyên trong nội thể Huyền Tinh cũng có màu tím nhạt đó.
Trong giây lát tốc độ xoay tròn của Kim Đan lại tiếp tục tăng lên, so với trước kia còn nhanh gấp đôi. Huyền Tinh cuối cùng cũng được thể nghiệm cái cảm giác thống khổ hơn khi nãy cả chục lần.
Kim Đan lại phình to cỡ bằng miệng bát, sau đó ngưng tụ lại chỉ bằng đầu ngón tay. Cứ như thế ba mươi sáu lần, đến cuối cùng Kim Đan cùng với chân nguyên trong cơ thể hoàn toàn hóa thành màu tím nhạt.
“Oành…” Huyền Tinh chỉ cảm thấy một trận đinh tai.
Trong không trung xa xa, một người trung niên khoác trường bào màu vàng kim đang chải lông cho con thú cưng đáng yêu. Con thú cưng đó chính là một con siêu cấp thần thú cỡ nhỏ ---- kì lân!
Bỗng nhiên động tác tay y ngừng lại, “Tiểu tử này, tốc độ tu luyện cũng nhanh đấy, khà khà, khá lắm.” – Người đó cười ha ha nói, lại tiếp tục chải chuốt bộ lông vốn đã rất mượt mà của con kì lân yêu quý.
Lúc này cặp mắt lười biếng của con kì lân sáng rực lên “Chủ nhân, có phải thiếu chủ nhân sắp đột phá rồi không?” – giọng nói của một bé trai hơn mười tuổi vang lên.
Nam tử đó vỗ đầu con kì lân mỉm cười nói: “Đúng thế? Sao, ngươi lại muốn xuống hạ giới phải không?”
Kì lân dụi dụi đầu vào long nam tử đó nói: “Vẫn là chủ nhân lợi hại, con nghĩ gì người đều biết cả, ha ha.”
“Không được, hiện tại ngươi không thể xuống hạ giới được, càng không thể đi tìm hắn. Hắn có con đường của hắn, chúng ta không nên can thiệp vào, biết chưa?” – Nam tử đó nghiêm khắc nói.
Kì lân cuối cùng đành ngoan ngoãn nằm đó lim dim mắt.
Huyền Tinh lo lắng mở mắt, “Thứ công pháp biến thái gì thế này? Luyện Nguyên Anh đã khó thế….” Câu đầu tiên hắn thốt lên sau khi tỉnh lại chính là nguyền rủa cái pháp quyết tu luyện mà ông sư phụ hờ đã cho hắn.
Xếp chân ngồi xuống, Huyền Tinh đem thần thức dẫn nhập vào nội thể để kiểm tra tình hình cơ thể mình.
Bên trong Nguyên Anh tử phủ, một Nguyên Anh giống hệt Huyền Tinh đang ngồi xếp bằng, chỉ là cũng có màu tím nhạt, nhỏ cỡ đứa bé sơ sinh, độ cứng cáp của nhục thể đã đạt đến đỉnh cao của cực phẩm bảo khí, trông có vẻ sắp đạt đến cấp bậc linh khí đến nơi. Mà cảnh giới của chính hắn đã đạt đến hợp thể sơ kì rồi, hơn hẳn một bậc so với trước!
Huyền Tinh hơi bối rối. Đầu tiên Nguyên Anh của hắn có dáng vóc to hơn Nguyên Anh thông thường cả chục lần, cùng với độ cứng rắn của nhục thể, căn cứ theo giảng giải của sư phụ và những gì trong pháp quyết có đề tới, Huyền Tinh hiểu rằng màu sắc của Nguyên Anh có thể thay đổi không ngừng, còn về chuyện hình dáng to nhỏ thì hắn không hiểu nổi. Hơn nữa Cửu Biến Nguyên Anh là một bộ pháp quyết tu luyện trong ngoài kết hợp, nhục thể của hắn có thể đạt đến mức này tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn có thể tiếp nhận được.
Điểm cuối cùng chính là tại sao cảnh giới của hắn lại có thể đột nhiên lên tới hợp thể sơ kì. Cảnh giới phải do bản thân tự ngộ ra mới có thể đột phá, nhưng hắn rõ ràng là chỉ làm theo pháp quyết của Cửu Biến Nguyên Anh mà tu luyện chứ không hề cảm ngộ cái gì hết. Đợi đã…. Cửu Biến Nguyên Anh, đúng, ngay cái ông sư phụ hờ kia lúc đầu cũng không nói cho hắn pháp quyết này có gì đặc thù, chỉ nói để hắn về sau tự mình thấu hiểu, lẽ nào một trong những điểm đặc sắc của nó chính là có thể thăng tiến cảnh giới? Pháp quyết có khả năng nâng cao cảnh giới hắn còn chưa nghe nói bao giờ, nếu như Cửu Biến Nguyên anh thực sự có hiệu quả như vậy thì bản thân hắn sau này không cần lo lắng về việc cảnh giới không đủ mà xảy ra sai sót gì. Tu luyện về sau sẽ vô cùng thuận lợi.
Người tu chân nhất thiết phải nâng cao cảnh giới rồi mới có thể thăng tiến tu vi của bản thân, cảnh giới cũng giống như một quả khí cầu, mà tu vi thì giống hệt như khí bên trong quả cầu đó, chỉ khi tăng thể tích của khí cầu thì mới có thể tiếp tục thổi khí vào trong, nếu không sẽ nổ tung.
Còn như tu vi của bản thân hiện tại rốt cuộc đã đạt đến cấp nào Huyền Tinh cũng không rõ. Trong pháp quyết tu luyện không hề nhắc đến điểm này, ông sư phụ hờ kia cũng không nói cho hắn những thứ đó. Nhưng lúc hắn ở Kim Đan kì đã có thể liều mạng với Nguyên Anh sơ kì, bây giờ Nguyên Anh hậu kì cũng không phải là đối thủ của hắn. Huyền Tinh đắc ý cười rạng rỡ.
Đang trong lúc hưng phấn Huyền Tinh bỗng thấy một cảm giác nặng nề ép xuống đỉnh đầu!
Thì ra trên bầu trời xanh trong quang đãng bất chợt xuất hiện một đám mấy đen, cấp tốc di chuyển lại chỗ Huyền Tinh. Thiên kiếp!
Huyền Tinh nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra bất kì người tu chân nào, vậy tại sao lại thấy Thiên Kiếp chỉ người tu chân mới có? Vả lại trên tinh cầu này làm gì có người nào tu vi ở Độ Kiếp kì, Thiên Kiếp này đến thật kì quái!
Chỉ thấy kiếp vân đó cuối cùng dừng lại ngay trên đầu hắn.
“Lão tặc trời kia! Giở cái trò gì thế, ta chỉ là một kẻ Nguyên Anh kì cỏn con ông cũng tìm đến. Ta có chọc giận gì ông đâu.” Huyền Tinh vừa chạy ra khỏi sơn cốc vừa mắng. Hắn biết rõ nếu như Thiên Kiếp kia là dành cho mình thì có trốn cũng vô ích, nhưng Huyền Tinh vẫn kì vọng Thiên Kiếp kia không phải của mình. Hắn bây giờ chỉ có tu vi Nguyên Anh kì, hơn nữa lại chẳng có pháp bảo gì cả. Món bảo khí hạ phẩm phi kiếm ấy vốn chẳng đáng là gì.
Thiên Kiếp đó cứ bám riết lấy hắn. Huyền Tinh cuối cùng cũng xác định Thiên Kiếp này đích thực là của mình.
“Cái pháp quyết tu luyện khỉ gió gì thế này…., tu đến Nguyên Anh kì rồi mà vẫn còn dẫn đến Thiên Kiếp.” Hắn hoàn toàn quên mất khi nãy mình đã khen ngợi pháp quyết này tốt ra sao mà tiếp tục tức tối rủa xả.
Đã không trốn được thì cứ hiên ngang mà đón nhận đi. Chỉ là Huyền Tinh không rõ xác suất sống sót của hắn được bao nhiêu, nhưng hắn có thể khẳng định không quá năm phần.
Kiếp Vân thấy Huyền Tinh không chạy nữa thì cũng dừng lại hấp thụ linh khí đất trời trong vòng trăm dặm xung quanh. Loáng một cái Kiếp Vân đó đã biến thành màu đỏ nhạt.
Huyền Tinh lúc này không còn tâm trí đâu mà để ý đến mấy chuyện này, bởi một tia sét to bằng đầu ngón tay cái đã giáng xuống. Bản thân hắn không có lấy một món pháp bảo phòng ngự, đành phó mặc cho pháp quyết của Cửu Biến Nguyên Anh.
“Tách tách….” Tóc trên đầu Huyền Tinh dựng đứng cả lên, thể hiện dòng điện không ngừng chạy. Huyền Tinh chỉ thấy một trận đau đớn, nhưng cảm giác đó nhanh chóng tiêu biến. Pháp quyết mà hắn dùng giúp hạ thấp xung lực của dòng điện, sau đó lại luyện hóa năng lượng của lôi kiếp. Độ cứng rắn của nhục thể lại tăng tiến thêm một bậc. Toàn thân thư thái, nếu không phải Thiên Kiếp vẫn còn thì hắn thật sự rất muốn nằm đó mà hưởng thụ.
Ngay sau đó một tia sét còn to hơn khi nãy lại giáng lên người Huyền Tinh, nhưng Huyền Tinh vẫn không hề động đậy, lại vận chuyền pháp quyết hóa giải và hấp thụ tia sét đó.
Sau khi chín đạo thiên lôi liên tục qua đi, Kiếp Vân mới từ từ tản ra, bầu trời lại trở về trong xanh yên ả.
Lúc ấy Huyền Tinh vẫn đang luyện hóa năng lượng điện trong người, năng lượng hàm chứa trong tia sét cuối cùng là nhiều nhất, tuy hắn dựa vào pháp quyết tu luyện mà tránh khỏi bị thương nhưng cũng không dễ chịu chút nào.
Từng tia điện quang xuyên qua thân thể hắn, nhục thể đang lột xác.
“Phù…” cuối cùng cũng luyện hóa hết chỗ năng lượng đó.
Kiếm tra độ cứng rắn của nhục thể một lát, quả nhiên đã đạt đến cấp bậc hạ phẩm linh khí rồi. Thiên Kiếp khi nãy uy lực kém xa Thiên Kiếp mà nhà tu chân ở Độ Kiếp kì phải chịu, tối đa chỉ đạt ba phần uy lực, hơn nữa nó còn giúp nhục thể của mình đột phá.
Độ cứng rắn của nhục thể đã đạt đến cấp độ linh khí, điều này giống như bản thân đã có một bộ linh giáp ở cấp bậc linh khí rồi. Linh giáp trong giới tu chân rất hiếm, chính hắn kiếp trước phải nhờ vào cơ duyên xảo hợp mới có được một bộ.
Giờ đây Huyền Tinh chỉ thấy trạng thái của bản thân tốt chưa từng thấy, đến tu chân giới chắc chắn có khả năng tự bảo về rồi. Giả sử có đụng phải tam đại môn phải cũng không cần lo nghĩ lắm.
“Tu chân giới, Thanh Hư tông, Huyền Minh tông, Thiên Linh tông, hãy đợi đấy, ta sẽ đến tìm các người ngay thôi.” – Ánh mắt Huyền Tinh lạnh lùng trầm giọng nói.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Đệ nhất tập : Nguyên anh cửu biến
Đệ thập cửu chương: : Truyền tống đáo đầu liễu
Dịch: deadiedum
Nguồn: ***************.org
Phong Minh tinh, một tinh cầu thuộc loại tương đối hoang vu hẻo lánh trong tu chân giới.
Ở đây chỉ có một truyền tống trận, nhưng do nơi này gần như không có người tu chân qua lại nên cái truyền tống trận này chẳng khác nào đồ trang trí cả.
Nhưng hôm nay lại có hai nhà tu chân đi về phía nó.
“Sư huynh, không ngờ chúng ta ra ngoài chưa được ba năm huynh đã đột phá thành công rồi, huynh có lẽ là người có tốc độ tu luyện nhanh nhất Thiên Linh tông chúng ta trong vòng nghìn năm nay. Lần này trở về, sư phụ lão nhân gia nhất định sẽ trọng dụng huynh đấy.” Một người trong đó nói với kẻ còn lại.
“Đặng sư đệ, ta chỉ là ăn may mà thôi, ha ha.” Người kia mỉm cười đáp, tuy y chỉ nói mình vận khí tốt nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Hai người này là đệ tử Thiên Linh Tông, sư huynh tên gọi Mã Siêu, sư đệ tên Đặng Nhân Kiệt. Lần này hai người ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, kì hạn ba năm đã sắp đến nên họ đang chuẩn bị mau chóng trở về Thiên Linh tông. Nhưng không ngờ Mã Siêu trong thời gian này lại đột phá được từ Nguyên Anh hậu kì lên Xuất Khiếu sơ kì.
Tốc độ tu luyện của Mã Siêu thực sự rất nhanh, nói là thiên tài cũng không quá. Hắn gia nhập Thiên Linh tông vừa chẵn trăm năm. Trong thời gian trăm năm ấy có thể tu luyện đến Xuất Khiếu kì thì ngay cả trong giới tu chân cũng hiếm gặp.
Vì thế Mã Siêu rất được sư phụ và các trưởng lão trong Thiên Linh tông yêu quý. Sư phụ hắn Đào Nguyên Lâm là chưởng môn hiện thời của Thiên Linh tông, Đào Nguyên Lâm đã có đem chức vị chưởng môn truyền cho Mã Siêu.
“Sư huynh, huynh chớ khiêm tốn quá, thành tựu tương lai của huynh không thể giới hạn được, sau này huynh vẻ vang rồi đừng quên sư đệ này nha.” Đăng Nhân Kiệt lấy lòng Mã Siêu.
“Sư đệ, ngươi an tâm, sư huynh sẽ không quên ngươi đâu. Vả lại tốc độ tu luyện của ngươi cũng không chậm mà, bây giờ đã đến Nguyên Anh sơ kì rồi , ngươi cũng là đối tượng được quan tâm bồi dưỡng của Thiên Linh Tông chúng ta.” – Mã Siêu cười nói với Đặng Nhân Kiệt.
“Ha ha, sư huynh, trước mặt chính là truyền tống trận, đi thôi, chúng ta qua bên đó.”
Đặng Nhân Kiệt gọi Mã Siêu cùng đi về hướng truyền tống trận.
“Sư huynh, đến bên cạnh đệ, đệ bây giờ sẽ khởi động truyền tống trận.” – Đặng Nhân Kiệt tay nắm hai khối trung phẩm tinh thạch nói với Mã Siêu, Mã Siêu liền bước đến cạnh hắn.
Hai người đều không phát giác truyền tống trận khi đó phát ra một đạo bạch quang yếu ớt.
“Cuối cùng cũng về đến giới tu chân rồi” – Huyền Tinh nhìn quanh thầm nghĩ.
Đột nhiên Huyền Tinh có cảm giác hơi bất hợp lí, thứ cảm giác ấy rất kì lạ, rốt cục là không phải chỗ nào đây?
Huyền Tinh nghi hoặc đánh giá khung cảnh xung quanh một lần nữa, chợt cảm thấy nơi bắp đùi hắn từng đợt khí nóng thổi qua. Trời không có gió mà, hơn nữa lại là gió nóng, thế là hắn liền dời mắt xuống phía dưới thân thể.
Đập vào mắt hắn là một cái đầu đang trợn trừng mắt như sắp phát hỏa đến nơi!
Là kẻ nào? Sao lại truyền tống lên đầu người khác vậy?
Huyền Tinh trong lòng không ngớt kêu khổ, thật không ngờ cái tình huống giới tu chân vạn năm không gặp lại do hắn gây ra.
Huyền Tinh vừa định thần lại đã bị một luồng kình lực hất văng ra ngoài.
Huyền Tinh bị hất văng ra xa tít mới rơi xuống đất, lảo đảo bước lùi mấy bước mới đứng vững. May mà tu vi của hắn vừa đột phá, nếu là tu vi Kim Đan kì chắc chịu không nổi.
Huyền Tinh đến lúc này mới nhìn rõ đối phương. Người đó thân khoác bạch y, trông có vẻ khá anh tuấn, chỉ là nét mặt phẫn nộ và đầu tóc rối bù đã phá hoại mất hình tượng ban đầu của y.
Bên cạnh y còn có một người, có điều người đó đang đứng đơ ra đấy.
“Ối, vị đạo hữu đây, xin lỗi, ta lúc nãy không phải cố ý đâu, mong đạo hữu lượng thứ.” – Huyền Tinh thấy mình đuối lí nên nhún mình với người đó, hi vọng có thể hóa giải sự hiểu lầm này.
“Không phải cố ý sao? Ha ha….không cố ý mà khéo vậy, hả….!” Mã Siêu tức giận rống lên.
Tiếng quát của Mã Siêu làm cho Đặng Nhân Kiệt đang trong cơn kinh ngạc giật cả mình.
Mã Siêu trong mắt Đặng Nhân Kiệt chính là chưởng môn tương lai, không ngờ hôm nay lại bị người ta đè đầu cưỡi cổ, chuyện này mà truyền đến giới tu chân thì Mã Siêu còn mặt mũi đâu mà đi gặp ai nữa.
Tin này nhất định không thể truyền ra, Đặng Nhân Kiệt tự nhắc nhở mình. Thế là hắn liền bước lên hai bước nói : “Tiểu tử, cứ coi như ngươi không cố ý thì sao chứ, hành vi khi nãy của ngươi lẽ nào chỉ nói một câu xin lỗi là xong à?”
Đặng Nhân Kiệt nói cũng có lí, người tu chân bị kẻ khác đạp lên đầu tuyệt đối là một sự sỉ nhục, hành vi này đã mạo phạm nghiêm trọng đến tự trọng cá nhân của họ.
Huyền Tinh khỏi phải nói rất bức bối, đây vốn là một hiểu lầm nhưng bản thân hắn lại đuối lí.
“Hai vị đạo hữu, ta không có ý thật mà, ta nhận lỗi với các vị còn không được sao, vậy các vị nói xem nên làm thế nào?” – Huyền Tinh hỏi.
“Tiểu tử, đưa trữ vật giới chỉ của ngươi cho bọn ta.” – Mã Siêu lạnh lẽo nói.
Thấy họ gọi mình là tiểu tử mấy lần rồi, nhưng do mình đuối lí nên cũng nhẫn nhịn cho qua. Thật không ngờ đối phương lại đòi trữ vật giới chỉ của mình nữa.
Trữu vật giới chỉ là cả gia tài của người tu chân, giao nộp giới chỉ càng là một sự sỉ nhục lớn!
Huyền Tinh bây giờ đã hiểu đối phương hai người rõ ràng cố ý làm khó mình, xem ra họ muốn động thủ với mình đây. Có điều tu vi đối phương có là một Nguyên Anh sơ kì cùng với một Xuất khiếu kì thì hắn vẫn có khả năng đối phó.
“Ha ha, nực cười! Các ngươi dựa vào cái gì mà đòi lấy trữ vật giới chỉ của ta? Lẽ nào lúc các ngươi truyền tống lại không chịu xem xét xem truyền tống trận có người đang sử dụng hay không?” – Huyền Tinh đã nổi nóng.
Truyền tống trận lúc bị sử dụng sẽ phát ra từng trận bạch quang, như vậy người tu chân muốn truyền tống sẽ biết ngay có người đang sử dụng, người tu chân ai cũng hiểu cái đạo lí ấy.
Nhưng Phong Minh tinh này mấy chục năm nay cũng không thấy có người truyền tống, nên hai người Mã Siêu đều không chú ý đến điểm này.
“Hừ, tiểu tử, vị trước mắt ngươi đây chính là chưởng môn kế nhiệm của Thiên Linh tông, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp với bọn ta, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!” – Đặng Nhân Kiệt giận dữ nói với Huyền Tinh, còn nói Mã Siêu là chưởng môn hạ nhiệm của Thiên Linh tông nữa. Mã Siêu được chính sư đệ của mình vuốt mông ngựa thì tâm trạng vốn đang không tốt cũng dịu đi nhiều.
“Thiên Linh tông?” – Huyền Tinh nghi hoặc nói.
Thế giới thật nhỏ bé vậy sao? Vừa ra khỏi Bích Nguyên Tinh đã đụng trúng cừu gia rồi.
“Ha ha, không sai, chúng ta chính là đệ tử của một trong tam đại môn phái Thiên Linh tông, sợ rồi sao? Ha ha… giao trữ vật giới chỉ của ngươi ra đây, có thể chúng ta sẽ cân nhắc mà tha cho ngươi lần này.” – Đặng Nhân Kiệt nhìn thái độ của Huyền Tinh thì cứ tưởng hắn đang hoảng sợ.
“Tam đại phái? Thiên Linh tông?” Huyền Tinh nghiêm túc hỏi, nếu quả đúng như thế, vậy thì…..
“Ha ha…..không sai, mau khấu đầu mấy cái cho ta, chúng ta mà vui có khi tha mạng cho ngươi đấy.” – Mã Siêu huênh hoang nói, biểu tình trên mặt Huyền Tinh càng làm cho xác thực hắn đã bị tiếng tăm của tam đại môn phái làm cho phát hoảng.
Hai người Mã Siêu thực ra nhìn không thấu tu vi cụ thể của Huyền Tinh, chỉ là từ gợn sóng chân nguyên phát ra từ người Huyền Tinh mà cảm giác tu vi của hắn có vẻ ở Nguyên Anh kì.
“Tam đại phái, Thiên Linh tông? Ha ha… người khác có thể sợ Thiên Linh tông của các ngươi, nhưng tam đại phái trong mắt ta còn không bằng một cái rắm!” – Huyền Tinh cười lớn nói.
Cha mẹ hắn chính là bị tam đại phái hãm hại, tam đại phái chỉ có thể là địch nhân của hắn, đối với kẻ địch Huyền Tinh không bao giờ nương tay.
Mã Siêu hai người cứ tưởng mình nghe lầm, tu chân giới lại có kẻ dám vũ nhục Thiên Linh tông như thế sao? Hơn nữa còn chửi ráo cả hai phái kia nữa.
Nhớ đến tình thương yêu lúc nhỏ mẫu thân dành cho mình, sự giáo dục nghiêm khắc của phụ thân, Huyền Tinh lặng người, khuôn mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc.
Thế mà tất cả đều vì tam đại môn phái mà mất hết.
Nghìn năm trước Thanh Linh tông cậy mạnh thiên hạ mà đồ sát đồng đạo trên Bích Nguyên tinh, cuối cùng thậm chí phá hủy cả truyền tống trận!
Tất cả những chuyện này làm lửa giận trong lòng Huyền Tinh bốc lên ngùn ngụt.
Nhưng trên mặt Huyền Tinh không hề có chút xíu nào vẻ giận dữ, hắn đứng đó mỉm cười nhìn hai người Mã Siêu.
“Tiểu tử, ngươi chán sống rồi hả? Để ông nội tiễn ngươi một đoạn.” – Đặng Nhân Kiệt phẫn nộ nói. Dứt lời liền rút ra phi kiếm nhanh chóng đâm về phía Huyền Tinh.
Huyền Tinh vẫn chú ý hai người họ, đòn tấn công của Đặng Nhân Kiệt đương nhiên Huyền Tinh để mắt đến, nhẹ nhàng lách qua một kiếm của gã.
Bọn Mã Siêu hai người đó chỉ thấy thân ảnh Huyền Tinh sau khi khẽ lách qua lại trở về đúng vị trí cũ, như thể chưa từng động đậy.
Đặng Nhân Kiệt vội vã lui về, đứng sóng vai bên Mã Siêu, hai người sắc mặt nghiêm túc hẳn lên. Biểu hiện khi nãy của Huyền Tinh khiến họ hiểu rằng tu vi của kẻ đang đứng trước mặt mình đây rất mạnh!
Ít nhất Mã Siêu cũng tự nhận chính mình cũng không làm được như Huyền Tinh.
Mã Siêu cùng với Đặng Nhân Kiệt đều rút ra phi kiếm của mình xoay tít quanh người, đồng thời trên người còn nổi lên một bộ chiến giáp.
Thế nhưng Huyền Tinh vẫn đứng yên đó mỉm cười đợi hai người tấn công….
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip