Hàn Thạc trong lòng rõ ràng, Ai Lý Khắc bây giờ khẳng định là đang nâng kiếm hướng mình đánh tới, muốn giết mình giống như giết Địch Luân, bởi vì Hàn Thạc có thể cảm giác được phía sau có sát khí đang đến gần.
Lúc này, Hàn Thạc lập tức tập trung toàn bộ sinh lực, không biết có phải hay không do tu luyện ma công, bây giờ Hàn Thạc chẳng những thân thể trở nên cực kỳ linh hoạt, mà ngay cả lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, nếu không ,dựa theo tính cách hắn trước kia, bây giờ trong lòng chỉ biết sợ hãi, sẽ không thể có tâm tư khác.
thời khắc này, ma nguyên lực trong cơ thể Hàn Thạc lưu chuyển tốc độ nhanh hơn rất nhiều, trong quá trình chạy trốn, hắn cảm giác cả người tràn đầy khí lực, hơn nữa Hàn Thạc đối địa hình này cực kỳ quen thuộc, vì vậy, đã kéo dài khoảng cách so với Ai Lý Khắc.
“ di!” Ai Lý Khắc lấy làm kinh hãi, tựa hồ không có ngờ tới Hàn Thạc dĩ nhiên bào nhanh như vậy, mắt thấy Hàn Thạc chẳng những bào nhanh, mà phương hướng còn luôn biến đổi, dần dần sắp biến mất trong tầm mắt của mình, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, trường kiếm trong tay nổi lên quang mang màu xanh đậm, càng ngày càng lớn.
Hàn Thạc càng chạy càng xa, cảm giác lần này chạy trốn này rất là thông sướng, phát giác khí tức Ai Lý Khắc càng ngày càng xa, trong lòng du nhiên dâng lên một cổ vui sướng như được tái sinh.
Ngay lúc này, thanh âm phá không đột nhiên xuất hiện, Hàn Thạc chỉ cảm thấy hai chân bị một đòn nghiêm trọng ,mềm nhũn, té lăn trên mặt đất, mặt cùng bùn đất thân mật tiếp xúc.
“ tiểu tử, xin lỗi rồi !”
Ai Lý Khắc mang theo vẻ xin lỗi ,thở nhẹ một tiếng, trường kiếm trong tay lại sáng lên, một đoàn quang mang màu xanh đậm chợt hiên tại hư không, hướng Hàn Thạc đánh tới.
Ngay lúc này, đầu óc trở nên sáng suốt chưa từng có, trong cơ thể ,ma nguyên lực điên cuồng vận chuyển, vừa mới rồi hai chân đau đớn vô lực ,lúc này cũng không còn đau nhức, đối mặt một kích yếu mệnh này , Hàn Thạc hai tay hai chân đồng thời nhấn mạnh xuống đất, lăn về phía bên trái .
“ thương”
trường kiếm Ai Lý Khắc mang theo quang đoàn, rơi vào nơi Hàn Thạc vừa mới nằm đó, đem mặt đất cứng rắn, tê xuất vài khe hở rộng lớn , mỗi cái khe hở đều sâu hơn mười ly, nếu vừa mới Hàn Thạc còn đang ở đó thì, sợ rằng bây giờ đã bị bầm thây.
“ ta thật sự cái gì cũng không có chứng kiến a, không nên giết ta !” Hàn Thạc tránh thoát một kích, nhìn dị trạng trên mặt đất, kinh hãi đến hồn phi phách tán, vẻ mặt đau khổ, một bên vừa nói, một bên nhanh đứng lên, xem bộ dáng lại định bỏ chạy.
“ tiểu tử mặc dù thân thể nhỏ gầy, không nghĩ tới lại linh hoạt như vậy, bất quá hôm nay ngươi đã nhìn cái không nên nhìn, phi thường xin lỗi rồi, ta phải giết ngươi!” Ai Lý Khắc nhún vai, bất đắc dĩ cười cười nói.
Sau đó trường kiếm lại sáng lên, bên cạnh vài khối đá lớn bằng đầu ngừoi chợt bay lên, hướng Hàn Thạc ném tới, Hàn Thạc cả kinh, né phải tránh trái. Tại lúc Hàn Thạc trốn đông trốn tây, Ai Lý Khắc vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện tại sau lưng Hàn Thạc, sau đó một đoàn quang mang màu xanh đậm từ trường kiếm từng chút từng chút rót vào trong cơ thể Hàn Thạc.
Trong nháy mắt, Hàn Thạc bay ra ngoài , nằm sỏng soài trên mặt đất, sau lưng có cảm giác đau tận xương cốt, ma nguyên lực trong cơ thể điên cuồng hướng phía lưng tụ lại , đem đoàn đấu khí rơi vào trong cơ thể Hàn Thạc bao trụ chặt chẽ.
“ hô......, đấu khí ta như thế nào hình như mất đi một chút, thật là có chút cổ quái, chẳng lẻ là gần đây nhất quá mệt mỏi, ân, khẳng định là như thế này, tiểu tử này bào thật nhanh, cũng may là cuối cùng cũng giải quyết!”
Hàn Thạc vốn đang định tiếp tục đứng dậy bào tiếp, đột nhiên nghe được Ai Lý Khắc lầm bầm lầu bầu , vừa rồi tình huống trong thân thể Hàn Thạc, cùng lần trước bị Khắc Lao Đức dụng đấu khí đánh vào như đúc giống nhau, chỉ là có chút bất đồng đó chính là——đấu khí màu xanh đậm của Ai Lý Khắc càng thêm lợi hại một chút, ma nguyên lực trong cơ thể Hàn Thạc cũng không có thể hoàn toàn vây trụ, cho nên bây giờ, sau lưng Hàn Thạc huyết nhục mơ hồ, bề ngoài thoạt nhìn rất là kinh khủng.
Trong lòng vừa động, Hàn Thạc ngừng thở, không dám nhúc nhích, khả lúc này, tiểu khô lâu tựa hồ cảm ứng được Hàn Thạc nguy nan, định chạy tới bên này cứu chủ, Hàn Thạc lúc này không biết có phải hay không đau đớn quá độ, tinh thần lực cảm giác được rất tập trung, tại lúc điện quang thạch hỏa ra mệnh lệnh, để cho tiểu khô lâu yên vị tại đó.
Tiểu khô lâu cách Đỗ Khắc xa một chút, nhưng tiểu khô lâu nếu từ phần mộ chạy tới bên này, thế tất sẽ bị đỗ khắc nhận thấy được, mặc dù không biết Đỗ Khắc là pháp sư cấp bậc bao nhiêu, nhưng Hàn Thạc chỉ biết là hắn phi thường lợi hại, tự nhiên không muốn để cho tiểu khô lâu vô duyên chịu chết.
Ai Lý Khắc thở hổn hển mấy hơi , lầm bầm lầu bầu nói vài câu, từ phía sau xách Hàn Thạc lên, đem Hàn Thạc tới phần mộ bên cạnh, đã bể mặt trên, căn bản không có kiểm tra thân thể Hàn Thạc, rất tự tin đem Hàn Thạc trực tiếp ném xuống, tựa hồ cho rằng Hàn Thạc tất nhiên là đã chết .
Nghĩ vậy cũng đúng, Hàn Thạc chỉ bất quá là một tên tạp dịch bình thường, trúng một kích đấu khí của cao cấp kiếm sĩ, tự nhiên là phải chết không thể nghi ngờ, không thể có cái gì ngoài ý muốn.Thật sự nếu là trước kia như lúc đối diện với Khắc Lao Đức, Hàn Thạc mà trúng đòn nặng như bây giờ cũng bất quá chỉ bị thương nặng mà thôi, nhưng là gần đây tu luyện ma công có khởi sắc, ma nguyên lực so với lần trước lớn hơn rất nhiều nên thương thế giảm đáng kể.
Đem Hàn Thạch bỏ vào trong phần mộ, Ai Lý Khắc cũng không có tiếp tục ở nơi này, trực tiếp dựa theo đường cũ phản hồi, một hồi sau địa phương này liền trở nên yên tĩnh.
Phía sau lưng Hàn Thạc đau đớn cực kỳ, trong tâm đem cả nhà Ai Lý Khắc cùng Đỗ Khắc mắng hơn chục lần, đợi ở bên trong phần mộ, không dám lập tức đi ra, thẳng đến khi qua gần một canh giờ, Hàn Thạc mới nhẫn nhịn đau đớn sau lưng, từ bên trong phần mộ chậm rãi đi ra.
Lấy tay sờ soạng một phen, Hàn Thạc cảm giác ở lưng có chút bầy nhầy, nhìn vết máu trên tay, Hàn Thạc âm thầm nhớ kỹ lần cừu hận này, định sau này có cơ hội nhất nhất phụng bồi, méo mặt, cẩn cẩn dực dực hướng phía trước đi tới, dọc theo đường đi Hàn Thạc ngó trái nhìn phải, chỉ sợ hai tên kia còn đang ở đó.
Thẳng đến khi trở lại chổ ban đầu, Hàn Thạc mới phát hiện ngay cả thi thể Địch Luân cũng đã biến mất, xem ra, hẳn là bị bọn họ tiện tay tại bên trong phần mộ phụ cận nào đó, bỏ vào rồi, gọi tiểu khô lâu từ bên trong phần mộ ra, Hàn Thạc hùng hùng hổ hổ cùng tiểu khô lâu rời đi, trong lòng thầm nghĩ thật sự là không may, xem bộ dáng mấy ngày gần đây bình yên là bù cho lần này.
Đi tới một lúc, Hàn Thạc đột nhiên dừng lại, nhìn mặt đất dưới chân, Hàn Thạc đột nhiên nhớ lại lần trước khi Địch Luân đang chạy, từng té ngã ở đây, rồi đem một cái túi màu xám chôn xuống, vậy Đỗ Khắc cùng Ai Lý Khắc tựa hồ trên ngừoi Địch Luân tìm tòi vật gì , chẳng lẻ chính là cái túi mà Địch Luân vừa mới chôn dấu?
Ngồi xổm xuống, Hàn Thạc cẩn thận đem đất bới ra, từ bên trong xuất hiện một cái túi màu xám, cầm trên tay thấy nặng nặng, phe phẩy còn phát ra âm ” Đinh đinh” thanh thúy. Xem cái túi này hình dáng cùng chất lượng hơn cái túi mình dùng nhiêu lắm ,đưa tay kéo dây buộc túi ra, Hàn Thạc thò tay vào ,nắm lại , rồi móc ra vài khối ngân tệ, đồng tệ.
“ Giàu rồi, giàu to rồi !” Hàn Thạc biết ngân tệ, đồng tệ ở thế giới này chính là kim tiền, Bố Lai Ân làm tạp dịch nhiều năm, cũng không có cầm được một đồng tệ nào, nhìn trong lòng bàn tay mấy cái ngân tệ, đồng tệ, Hàn Thạc không ngừng ha ha cười lớn, tựu ngay cả đau đớn phía sau lưng đều không hề để ý.
“ hô lạp!”
Trút toàn bộ những thứ còn lại từ trong túi ra, trên mặt đất xuất hiện một cái hộp ngọc màu xanh thẫm to bằng nắm tay, cái hộp cầm vào tay thấy trầm trọng, có cảm giác mát mát, còn có một cái khe tựa hồ là cái lỗ khóa, bên cạnh hộp ngọc, thật sự có một cái chìa khóa cũng màu xanh biếc.
Bất quá, cái này rõ ràng không phải đối tượng mà Hàn Thạc chú ý, chỉ thấy hai mắt Hàn Thạc lấp lánh quang huy, nhìn chằm chằm kim tiền trước mặt, cười khúc khích, thì thào nói:” phát tài rồi ,phát tài rồi!”
Ba kim tệ, mười hai ngân tệ, năm mươi sáu đồng tệ, đây là toàn bộ số tiền bên trong túi, một kim tệ đổi được một trăm ngân tệ, một ngân tệ đổi được một trăm đồng tệ, Hàn Thạc cho dù phần ăn bây giờ đã cải thiện, một ngày ăn bạch diện bao , bánh kem, trứng gà tính hết cũng không có tới mười đồng tệ, số tiền này nếu đổi thành đồ ăn, cũng đủ Hàn Thạc ăn một hai năm.
Lúc đầu Bố Lai Ân bị chủ nô bán cho Ba Na Luân ma võ học viện, cũng chỉ bất quá năm kim tệ mà thôi, số tiền này nếu tính lên cũng đã đủ mua được nửa cái mạng của Bố Lai Ân.
Mừng rỡ như điên, Hàn Thạc cười hì hì đem toàn bộ tiền cất lại vào trong túi, chớp mắt, lại thấy được hộp ngọc màu xanh thẫm cùng cái chìa khóa màu xanh biếc. Nhướng mày, Hàn Thạc từ quần áo của Đỗ Khắc cùng Ai Lý Khắc có thể nhìn ra hai người này nhất định rất có thân phận, ma pháp bào cùng ma pháp trượng của Đõ Khắc, đều là vật phẩm có giá trị rất lớn.
Số kim tiền này đối với mình mà nói, tự nhiên là rất lớn, nhưng đem đối với Đỗ Khắc mà nói căn bản không tính là cái gì, bọn họ quả quyết sẽ không bởi vì kim tiền này mà đuổi giết Địch Luân, càng không phải ngay cả mình cũng diệt khẩu.
Chẳng lẻ, là vì vật bên trong hộp ngọc ?
Nghĩ vậy , Hàn Thạc không khỏi chú ý đến hộp ngọc, hộp ngọc dưới ánh trăng chiếu rọi, lóng lánh u quang màu xanh biếc mà nếu không nhìn kỹ khó có thể phát hiện . Vầng sáng màu xanh biếc kia phi thường nhợt nhạt, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Ngay khi Hàn Thạc yên lặng nhìn kỹ hộp ngọc, tinh thần lực hoàn toàn tập trung, ngưng tụ tại hộp ngọc thì đột nhiên cảm giác được trong hộp ngọc có cổ khí tức âm lãnh, cổ khí tức này theo tinh thần lực của Hàn Thạc, tựa hồ muốn thấm nhập vào tận cốt tủy , Hàn Thạc không được phải rùng mình một cái, đột nhiên nhắm mắt lại.
Vật này có chút tà khí!
Trầm hít một hơi, định tâm định thần, Hàn Thạc nhìn thoáng qua trái phải, rồi đem hộp ngọc cùng cái chìa khóa bỏ vào lại trong cái túi màu xám, tập tễnh cước bộ hướng nhà kho đi tới.
Trở lại nhà kho, Hàn Thạc không có tiếp tục nghiên cứu hộp ngọc đó, tiền bên trong này cũng tạm thời không có động, dấu xuống dưới giường, để cho tiểu khô lâu trợ giúp mình đem vết thương phía sau lưng rửa sạch, băng bó một chút, rồi mơ màng trầm ngủ say.
Last edited by tkyatkya; 24-05-2009 at 06:16 PM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 16: Rất nhiều người đánh ta
Dịch : Tkyatkya
Giữa trưa, tại thí luyện tràng của vong linh ma pháp học viện.
Hàn Thạc vừa tự hỏi vừa tự đáp, trong đầu ôn lại lời giảng của Cát Ân sư phụ sáng nay về vong linh ma pháp, mày nhíu lại trông rất nhập thần.
Một cái bóng người từ cửa vọt tới trước mặt Hàn Thạc, Kiệt Khắc thở hồng hộc, dồn dập nói:” Bố Lai Ân, có chuyện, Khải Lý cùng Bác Cách muốn lại đây tìm ngươi tính sổ!”
Suy nghĩ bị cắt đứt, Hàn Thạc có chút hờn giận, xem vẻ mặt Kiệt Khắc bối rối, cau mày hỏi:” chuyện gì xảy ra? Khải Lý cùng Bác Cách hai tên bổn đản, lần trước bị ta cho ăn đấm, như thế nào lại tới, muốn chết a!”
“ không biết, ta cũng không rõ ràng, chỉ là nghe nói bọn họ buổi sáng ăn phải cái gì, hình như phi thường khó chịu, mặt tái xanh, dù sao là đang muốn tới tìm ngươi tính sổ, Tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng đang tìm ngươi!”
Lấy tay sờ sờ phía sau lưng, Hàn Thạc cảm giác còn có chút đau đớn, bất quá so với Đêm qua tốt hơn rất nhiều. đấu khí màu xanh đậm ở lưng, bị ma nguyên lực bao trụ, đang từng chút biến mất, để cho Hàn Thạc có chút yên tâm.
“ tự mình muốn chết, không trách được ta!” Hàn Thạc quát lạnh một tiếng, đưa tay cầm cây chổi, ánh mắt nhìn phía cửa.
Kiệt Khắc thần sắc lo lắng, kéo kéo tay, gấp giọng nói:” Bố Lai Ân, lần này khác trước, Khải Lý cùng Bác Cách có tìm mấy người trợ thủ, hình như không phải tạp dịch của vong linh hệ chúng ta, mấy người này đều vừa to con vừa khỏe mạnh, ngươi chạy mau đi nghen!”
“ đáng chết Bố Lai Ân, ngươi cũng dám chơi sỏ chúng ta, hôm nay, ta muốn ngươi đẹp mắt!” trong lúc Kiệt Khắc đang vội vàng thúc giục, thanh âm Khải Lý đã từ bên ngoài truyền đến, khi vừa nói xong, có mấy người lập tức chặn ở cửa thí luyện tràng.
Khải Lý cùng Bác Cách, đúng thật vẻ mặt tái mét, vừa mới vào cửa, Bác Cách” Ngô” một tiếng, ôm bụng, thân thể co quắp, từ trong miệng ói ra một ngụm bầy nhầy đen sì, toát ra vị tanh hôi.
Khải Lý vừa thấy Bác Cách ói, vốn mặt đã tái mét lại càng khó coi, tựa hồ cũng là trong bụng khó chịu,” ô ô” vài tiếng, lấy tay che miệng, tựa hồ cũng muốn ói ra gì đó, bất quá,không có gì nôn ra cả.
“ Bố Lai Ân, ngươi kêu Lỵ Toa luyện vật gì vậy, cho chúng ta uống vào, ngươi hại chết chúng ta, hôm nay ta và ngươi liều mạng!” ói ra một trận, Bác Cách thân thể có chút suy yếu, một tay ôm bụng, một tay chỉ vào Hàn Thạc oán độc, tức giận nói.
Trong lòng Hàn Thạc, chưa bao giờ tức cười như lúc này, lần trước Lỵ Toa hỏi mình tại sao đột nhiên trở nên linh hoạt,khỏe mạnh như vậy, mình nói bậy nói bạ gì đó gạt nàng, vậy mà Lỵ Toa này lại tin, thật sự dùng mấy thứ ác tâm đó luyện chế ra, xem bộ dáng, Bác Cách cùng Khải Lý là bị làm”vật” thí nghiệm, khó trách, lúc này bộ dáng hai người trông như không muốn sống.
“ không có, không có a!” Hàn Thạc lắc đầu, vẻ mặt lại mờ mịt nói, thoạt nhìn hồ hồ trông rất vô tội.
“ Lỵ Toa đã nói cho chúng ta, ngươi còn dám nói không phải, hôm nay không giáo huấn ngươi, ta sẽ không rời đi!” bên này, Khải Lý gầm lên một tiếng, quay về mấy người trợ thủ bên cạnh, liếc mắt một cái, tính luôn Bác Cách, tổng cộng sáu tạp dịch, cuộn tay áo lên,hung hăng hướng Hàn Thạc đi tới.
Mấy người tạp dịch này, hai người đến từ Hắc ám hệ, hai người là từ hệ khác đến, chỉ bất quá, đúng như Kiệt Khắc nói, cao to hơn lại cường tráng hơn. Nhưng là so với Hàn Thạc, bốn người này cao có cao, chỉ là cao dạng da bọc xương, cường tráng cũng có cường tráng, nhưng da thịt không có kết lai, nói tóm lại, lực chiến đấu phỏng chừng cũng không lớn lắm.
Nắm chặt tay lại, Hàn Thạc vẻ mặt rất”thành thật”, trong nội tâm lại có cổ dục vọng muốn phát tiết mà không áp lại được, tựa hồ muốn đem những người này, toàn bộ đánh cho nhừ tử mới có thể bình tức cổ dục vọng này.
Loại dục vọng này,xuất hiện rất đột ngột, trong nháy mắt liền tràn ngập toàn tâm Hàn Thạc,giống như chú ngữ , thúc giục Hàn Thạc nhanh hành động. Trước tới nay, tính cách Hàn Thạc tương đối bị động, ít khi chủ động đắc tội người nào, cũng không dám quá mức kiêu ngạo chọc giận ai, nhưng bây giờ, nếu cùng bọn họ đánh nhau, lấy lực lượng cùng tốc độ của Hàn Thạc hôm nay, nếu gây lớn chuyện có thể sẽ bị chú ý, điều này Hàn Thạc có chút không muốn, nhưng lý trí không cách nào khắc chế được.
Loại cảm giác này, tựa như lần trước đối mặt Lỵ Toa tại thí luyện tràng, Lần đó, trứơc ngực có ma nguyên lực đang bao trụ đấu khí của Khắc Lao Đức, dục vọng trong tâm mãnh liệt ba động. Lần này,sau lưng Hàn Thạc, toàn bộ ma nguyên lực lại đang bao trụ đấu khí Ai Lý Khắc, trong nội tâm,dục vọng cũng đã cực kỳ mãnh liệt.
Xoay người, mắt nhìn Kiệt Khắc sắc mặt đang phát run, Hàn Thạc trên mặt cũng không còn ngờ nghệch, hai tròng mắt sắc bén như dao, mang theo một tia cuồng nhiệt, đưa chổi cho Kiệt Khắc, Hàn Thạc lãnh khốc nói:” cầm nó, ai dám đánh ngươi, ngươi đập hắn!”
Kiệt Khắc bị bộ dáng bây giờ của Hàn Thạc làm cho kinh hãi, choáng váng, hai chân run run, Hàn Thạc biểu hiện bình tĩnh cùng lãnh khốc, nào còn dáng vẽ nọa nhược nhát gan của Bố Lai Ân ngày xưa!
Đem chổi đưa tới cho Kiệt Khắc, Hàn Thạc xoay người, sắc mặt lại hàm hậu như trước, mang theo thanh âm sợ hãi cầu khẩn:” đừng, đừng đánh ta a!”
“ đánh ngươi!” sáu người cùng lên, quyền đấm cước đá, hướng Hàn Thạc đánh tới.
Hai tay ôm đầu, Hàn Thạc đầu tiên là sợ hãi, sau lại tránh né, đợi cho lui ba bước, đi tới bên cạnh Kiệt Khắc, Hàn Thạc đột nhiên như bị kích thích, kêu lớn vài tiếng, giống một con trâu đực bị chọc giận, hướng sáu người vọt tới.
Đối diện chính là Khải Lý, mắt thấy Hàn Thạc lại nổi điên, lần trước bị ăn phải đau khổ nên trong tâm liền run sợ,chân phải đang giơ nữa chừng cũng không dám hạ xuống.
Chỉ là, Khải Lý không có đánh tới, cũng không đại biểu Hàn Thạc sẽ bỏ qua cho hắn, Hàn Thạc động thân, cảm giác được ma nguyên lực phía sau lưng cấp tốc vận chuyển, xem bộ dáng cùng lần trước giống nhau, đã bắt đầu tiêu hóa đấu khí của Ai Lý Khắc lưu lại.
Hàn Thạc lúc này không thể át chế ý niệm trong đầu, muốn đem mấy ngừoi tự tìm phiền toái trước mặt,toàn bộ đánh cho nhừ tử—không kể sống chết!
Hai tay vung ra, Hàn Thạc như tia chớp ôm lấy chân phải của Khải Lý đang luốn cuống tại không trung, sau đó hấc mạnh lên, Khải Lý nngười mạnh ra phía sau,” bịch” một tiếng, rơi xuống đất, méo mặt kêu đau, hàm răng cùng mặt đất thân mật tiếp xúc, khóe miệng đã thoáng hiện vết máu.
Bên cạnh, bốn người đến đây trợ giúp Khải Lý và Bác Cách, vừa thấy Hàn Thạc hung mãnh như vậy, lại càng hoảng sợ, vốn vẻ mặt hung ác đột nhiên ngưng trệ, sắc mặt cũng trở nên khó coi vô cùng.
“ không phải sợ, hắn chỉ một người, chúng ta bên này sáu người, loạn quyền cũng có thể đánh chết hắn!” Bác Cách lập tức cổ vũ, giơ bản mộc (*) lên hướng Hàn Thạc đập tới.
Bác Cách vừa nói như vậy, bốn người khí thế đang suy kiệt, ánh mắt đều sáng lên,”đúng vậy, hắn chỉ có một người a!” chậm rãi từ bên hông lấy ra mộc côn, theo sau Bác Cách hướng đầu Hàn Thạc đập tới.
Dĩ nhiên, cả mộc côn cũng chuẩn bị đầy đủ! Hàn Thạc con mắt có chút nheo lại, nhìn Bác Cách đang dùng bản mộc đánh tới, hai chân sử lực, nhún một cái, liền thoát qua.
“chát!”
Bản mộc nện trên mặt sân ,” Chi nha” một tiếng như muốn sút cán.
” Di”
Bác Cách một kích không trúng,kêu nhẹ một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Hàn Thạc có thể tránh được.
“ thịch!”, một quyền dính trên mũi, Bác Cách mắt nổi đôm đốm,choáng váng lui hai bước, đau đến nổi cái bản mộc đang cầm trên tay cũng buông ra.Liếc mắt cười lạnh một tiếng, Hàn Thạc cầm cái bản mộc mà Bác Cách vừa thả, xoay người hướng về phía sau, đối diện với một tên đang định lén đánh mộc côn tới đầu Hàn Thạc, Hàn Thạc giơ bản mộc lên, ngạnh tiếp mộc côn. Sau lưng Hàn Thạc, ma nguyên lực vận chuyển càng càng nhanh, Hàn Thạc có thể rõ ràng cảm nhận được đấu khí bị vây trụ đang nhanh chóng tan biến rồi hòa nhập vào ma nguyên. Đở đòn này, cảm giác hai tay Hàn Thạc nhẹ nhàng giống như không có sử tí lực nào, Hàn Thạc một tay giữ cái bản mộc một tay chụp lấy mộc côn của tên kia dùng sức ép bẻ.
“ rắc” một tiếng, mộc côn bị bẻ thành hai nửa, Hàn Thạc nhấc chân phải lên nhắm ngay bụng dưới của tên đánh lén này,đá tới, tên này khuôn mặt trắng bệch, cả người quỵ xuống.
Cũng không dễ dàng buông tha hắn, Hàn Thạc lúc này trong lòng có một loại cảm giác sướng khoái đầm đìa, phải nhanh chóng phát tiết ra, hai tay cầm hai vũ khí đồng thời đập xuống,” ba ba”, không dùng cạnh bản mộc mà chỉ dùng bề mặt, máu tươi trong nháy mắt từ trán hắn chảy ra, nhiễm hồng cả cái bản mộc trong tay Hàn Thạc.
“ mau ngăn hắn lại, tên điên đáng chết này, hắn sẽ giết ngươi mất!” Bác Cách cái mũi bị Hàn Thạc đánh cho một quyền,hai dòng máu tươi như con giun từ lỗ mũi tràn ra, hoảng sợ hét lớn.
Ngay cả Khải Lý cũng từ từ đứng lên, mặc dù trong tâm phát lạnh, nhưng vẫn run run giơ mộc côn lên, cùng mấy người khác đồng thời hướng Hàn Thạc vọt tới.
“ phách lý ba lạp”
Một chuỗi thanh âm va chạm kịch liệt không dứt bên tai, bên cạnh, Kiệt Khắc đang xem cuộc chiến,hai chân run rẩy, vẻ mặt không thể tin được nhìn Hàn Thạc, chỉ thấy Hàn Thạc một tay cầm nửa cái bản mộc, đối mặt với mấy người đang hợp lực vây công mà không hề sợ hãi, vẻ mặt điên cuồng, trong mắt dầy đặc hàn ý.
Hàn Thạc không ngừng tránh né, nhưng cái bản mộc trên tay lại chưa bao giờ đình chỉ, hướng trên người bọn chúng đập tới tấp, một hồi công phu, sáu người vây công trên mặt trên đầu đều lưu máu tươi.
Giờ khắc này, Kiệt Khắc bên cạnh đã hoàn toàn ngốc trệ, bị Hàn Thạc dùng thủ đoạn lãnh khốc chấn nhiếp— hắn cho tới bây giờ vẫn không dám tin ,Hàn Thạc thường ngày vẫn nọa nhược nhát gan luôn thuận theo người khác, lại có thể hung tàn bạo lệ như vậy.
Ngay khi Kiệt Khắc ánh mắt hòan toàn ngốc trệ, đấu khí Ai Lý Khắc lưu lại sau lưng Hàn Thạc, rốt cục trong lúc hắn’tùy tâm sở dục’ chiến đấu, đã bị ma nguyên lực chậm rãi luyện hóa hết. Tới lúc này, Hàn Thạc mới cả kinh, ý thức được mình đang làm cái gì, chưa phát giác ra sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ.
“ có tiếng đánh nhau, chuyện gì xảy ra, nhanh đi tới thí luyện tràng xem!” đột nhiên, Hàn Thạc từ xa xa nghe được thanh âm của Phạm Ny, sau đó trong tai nghe được có nhiều tiếng bước chân nhanh chóng hướng bên này chạy lại.
Ngược lại, đám người Khải Lý và Bác Cách, không có cảm giác được, vẫn đang còn kinh hãi đảm chiến, vẻ mặt sợ hãi nhìn Hàn Thạc, dù trong tay đều cầm mộc côn, nhưng không ai lại dám tới gần.
Hàn Thạc biết chuyện lần này không nhỏ, cấp tốc suy nghĩ tìm chủ ý, chợt trong lòng vừa động, chạy nhanh tới cửa thí luyện tràng, vừa chạy Hàn Thạc vừa đưa tay vệt máu tươi trên mặt bản mộc, xoa khắp mặt mũi, sau đó, tiện tay quăng hết vũ khí, một tay chụp miệng vết thương sau lưng mà Ai Lý Khắc lưu lại, dùng sức kéo mạnh, vết thương còn chưa kịp liền da, trong nháy mắt vỡ rách, máu tươi tràn ra nhiễm hồng cả lưng.
Tới cửa, Hàn Thạc chạy rất nhanh như đang chạy trốn, chợt đột nhiên vấp té trên đất,” gian nan” hướng tới cửa, đợi cho nhìn thấy Phạm Ny cùng mọi người xuất hiện, Hàn Thạc vươn hai tay nhiễm đầy máu, trên trán trên mũi đều đầy máu tươi, vẻ mặt sợ hãi ô ô nói:” bọn họ, bọn họ rất nhiều… rất nhiều người đánh ta a, cứu...... cứu ta!”
(*) bản mộc: Đoạn này vũ khí là do mình tự biên.Các bạn xem nó hoàn toàn làm bằng gỗ là được.
Vũ khí trong bài của tác giả làm bằng gỗ, có cán, có bảng … gọi là gì.. hix.. mình hok biết..
Bắt đầu từ chương này khi miêu tả nữ nhân mình dùng hán viêt như: cái mông = mỹ đồn, kiều đồn
cặp giò = song thối
cái eo = yêu chi
vú = song phong
....
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Phạm Ny chứng kiến bộ dạng thê thảm của Hàn Thạc, trên mặt hoảng hốt, nâng cao song thối thon dài ,” đăng đăng đăng” hướng Hàn Thạc chạy nhanh đến.
“ a......!!!!!!”
Hàn Thạc hét thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, nhìn Phạm Ny đau đớn nói:” Phạm Ny sư phụ, ngươi...... ngươi đang đạp lên tay ta!”
Phạm Ny vốn bị cận, trong lòng lại đang loạn, trong lúc chạy quá nhanh, căn bản là không có để ý dưới chân, hơn nữa Hàn Thạc vì vấp té, đang giả bò lê trên đất, hai tay lê thân thể trườn tới, Vì vậy, mới gặp phải “tình cảnh” này.
Phạm Ny mang hài đế cao, hơn nữa lúc chạy tới Phạm Ny còn dùng lực chạy, một đạp này, tay Hàn Thạc ăn trọn,vẻ đau đớn trên mặt lần này tuyệt đối là không có một phần giả bộ, đó là chân chân thật thật đau đến tận xương cốt.
Vừa mới rồi ,Hàn Thạc cùng Khải Lý mấy người đánh nửa ngày, cũng không có bị thương tổn gì, bây giờ bị Phạm Ny một cước giậm phải, ngược lại là đau tận tim gan.
“ ngô......, xin lỗi Bố Lai Ân, ta ..không có thấy tay ngươi!” Phạm Ny kinh hãi, nhanh nói xin lỗi , sau đó nhấc chân đang giẫm trên tay trái Hàn Thạc lên, nhanh chóng hướng bên phải né qua— Nhưng… điểm đặt chân mới… lại vừa vặn là nơi tay phải của Hàn Thạc.
Mắt thấy gót hài nhọn nhọn kia lại muốn giẫm phải tay phải mình , Hàn Thạc bị dọa đến hồn phi phách tán, tay phải nhanh như tia chớp rút về, chợt lau” Vết máu” trên mặt, chỉ về phía sau đám người Khải Lý đang trợn mắt há hốc mồm, đầy oan ức cáo trạng :” bọn họ, bọn họ đánh ta!”
Lời này vừa nói ra, Phạm Ny sắc mặt liền trầm xuống , mặc dù đám người Khải Lý trên mặt cũng đầy vết thương , nhưng do nghe được có người lại đây, những người này lại vì sợ người khác phát hiện mà truy cứu trách nhiệm, sớm đã thành đem vết máu trên mặt chà lau sạch sẽ, chỉ là trong lúc bối rối, những vết máu này theo tay cầm lại dính đầy trên vũ khí.
Bọn họ vốn định im lặng mà ngậm bồ hoàn làm ngọt chỉ nhận là do không may, đem chuyện này che dấu xuống, nào biết Hàn Thạc lại ác độc như vậy, đem người đánh cho đã, lại còn muốn hãm hại người ta.
Phạm Ny hai mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm đám người Khải Lý, phát giác mấy người này mặc dù quần áo lăng loạn, nhưng là trên mặt cũng không có vết máu, bên cạnh, trên mấy cây mộc côn, lại có chút vết máu tồn đọng.
Sau đó, cúi đầu nhìn lại Hàn Thạc, trên mặt,sau lưng toàn là vết máu , Phạm Ny đã” Cơ trí” đem chuyện hiểu rõ như thế này: đám người Khải Lý hợp lực đánh Hàn Thạc, máu tươi dính trên mộc côn chính là chứng cớ!
“ chuyện này ta sẽ hướng giáo phương nói rõ, các ngươi chờ bị trừng phạt đi, nhiều người như vậy khi dễ một người gầy yếu như Bố Lai Ân, ta thật vì các ngươi mà cảm thấy đáng xấu hổ!” Phạm Ny lạnh lùng nhìn đám người Khải Lý, thanh âm sắc bén nói.
“ Phạm Ny sư phụ, không phải như thế, là hắn đánh chúng ta a. Kiệt Khắc, ngươi cũng thấy rõ ràng, ngươi nói có phải hay không là Bố Lai Ân đánh chúng ta?” Khải Lý trong lòng cả kinh, bối rối kêu lớn.
Bên kia, tiểu mập mạp Kiệt Khắc, tới bây giờ hai chân còn run lên, bị hành vi điên cuồng vừa rồi của Hàn Thạc chấn nhiếp.Lúc này, nghe Khải Lý vừa nói như vậy, Kiệt Khắc liếc mắt nhìn Hàn Thạc phía xa xa, phát giác Hàn Thạc đang nằm trên mặt đất, đang hướng mình nháy mắt liên tục.
Hít sâu một hơi, Kiệt Khắc vuốt vuốt bụng, ngón tay phải chỉ mấy người, Kiệt Khắc chính nghĩa vô cùng nói:” Khải Lý, ngươi không cần phải bao biện, bây giờ Phạm Ny sư phụ ở chổ này, ta không sợ ngươi. Các ngươi những người này đánh Bố Lai Ân, còn muốn để cho ta giúp các ngươi nói dối, Kiệt Khắc trung thực ta thật làm không được!”
Đám người Khải Lý còn muốn nói cái gì đó, Phạm Ny hừ lạnh một tiếng, phất tay chận lại :” không nên nói dối, các ngươi chờ bị trừng phạt đi!”
Xoay người, Phạm Ny liếc nhìn Hàn Thạc đang “ Thê thảm”, tiến lên cầm lấy áo sau lưng Hàn Thạc , nâng dậy, ôn nhu nói:” đi, ta trước đem thương thế ngươi xử lý , ngươi chính là khóa đề mà ta đang nghiên cứu a, cũng không thể thường xuyên bị thương như vậy!”
Khi Phạm Ny nói chuyện, hơi thở thơm tho phả vào mũi Hàn Thạc, để cho Hàn Thạc cảm giác được vết thương trên lưng không hề đau đớn. Đưa lưng về phía Phạm Ny, Hàn Thạc hướng Kiệt Khắc nháy mắt ra dấu để cho hắn nhanh chút rời đi, sau đó mới cười gian nhìn đám người Khải Lý.
Chỉ bất quá, đám người này trước bị Hàn Thạc điên cuồng đánh đập, sau đó lại bị Hàn Thạc ác độc hãm hại, hôm nay nhìn nụ cười trên mặt Hàn Thạc, chỉ cảm thấy loại nụ cười này chính là nụ cười tà ác nhất, kinh khủng nhất thế gian!
Một hồi sau, tại phòng thí nghiệm của Phạm Ny.
Ngoài Phạm Ny ra, Tiểu ma nữ Lỵ Toa muốn tìm Phạm Ny thỉnh giáo vấn đề ma pháp, nên cũng đồng thời theo Phạm Ny đi đến. Lúc dọc đường đi, ánh mắt Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc, có chút cổ quái, làm cho Hàn Thạc cảm giác không được tự nhiên.
Tới phòng thí nghiệm Phạm Ny, Phạm Ny để cho Hàn Thạc nằm trên giường, sau đó tìm ra một bình dược thủy, đang định trợ giúp Hàn Thạc bôi thuốc, thì Lỵ Toa khẻ cười một tiếng, đón lấy bình dược thủy trong tay Phạm Ny, a a cười nói:” Phạm Ny sư phụ, ngươi không có mang kính, hay để ta giúp, bôi dược thủy cho hắn nha.”
Lỵ Toa vừa nói như vậy, Phạm Ny cũng không để ý, gật đầu nói:” ân, cũng tốt, ngươi giúp hắn đem miệng vết thương xử lý đi, ta sẽ tìm băng gạc(*), cũng không biết bị ta đặt ở chổ nào rồi nhỉ?.”
Phạm Ny một bên lầm rầm nói, một bên tìm đông tìm tây.Lúc này, Lỵ Toa tay trái cầm dược thủy, tay phải thấm một chút thuốc bôi lên lưng Hàn Thạc, thấp giọng nói:” di, vết thương này không giống như là vừa mới bị a, như thế nào bên ngoài vẩy da đã kết lại!”
Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc thầm hô “xong rồi”, xem bộ dáng thân thể mình có chút cổ quái, tu luyện ma công, vết thương năng lực khôi phục tăng cường rất nhiều, rạng sáng thụ thương, chưa bao lâu đã bắt đầu kết da, nên bị Lỵ Toa nhìn ra sơ hở.
Không thể lên tiếng, Hàn Thạc biết lúc này nói cái gì đều vô dụng, dứt khoát làm lơ, giả bộ không có nghe Lỵ Toa nói cái gì đó, trong miệng hừ hừ hự hự không ngừng, tựa hồ vết thương rất đau đớn.
Ngay lúc này, đột nhiên một cổ đau đớn mãnh liệt, từ miệng vết thương sau lưng truyền đến, Hàn Thạc hét lớn một tiếng, quay đầu hướng Lỵ Toa trừng mắt. Đợi cho khi nhìn thấy đôi mắt Lỵ Toa, đang mang theo nét đắc ý vì bí mật “nhéo” một cái, Hàn Thạc thầm hô một tiếng “không ổn”, sau đó cười khổ, kêu “ đau” một tiếng,rồi quay đầu đi chỗ khác.
“ Bố Lai Ân, chuyện gì xảy ra a?”bên kia, Phạm Ny còn đang tìm băng gạc, nghe Hàn Thạc hét thảm một tiếng, không khỏi quan tâm hỏi.
“ nga, Phạm Ny sư phụ, vừa mới rồi ta không cẩn thận đụng phải vết thương, không có chuyện gì , lần này ta sẽ cẩn thận !”
“ vậy ngươi nên cẩn thận một chút!” Phạm Ny trả lời một tiếng, không có quan tâm tới tình huống bên này nữa.
Một cổ mùi thơm nhập vào lỗ mũi, sau đó bên tai truyền đến hơi thở nóng hổi, Lỵ Toa thầm thì nói:” đáng chết Bố Lai Ân, khinh ta không biết ngươi đang giả điên sao? Hừ, ngươi giả người chết làm ta sợ, sau lại cho ta phương pháp luyện chế dược vật sai lầm, nếu không phải ta thông minh đem Khải Lý, Bác Cách thí nghiệm, thì không chừng bị ngươi hại chết.
Ta thành thật nói cho ngươi, trước khi đám người Khải Lý đi tới phòng thí nghiệm, ta thông qua một cái ‘ác linh’ đem phần nói chuyện giữa ngươi và Kiệt Khắc, kể cả ẩu đả sau đó, toàn bộ nhất thanh nhị sở biết rỏ, ngươi bây giờ thật ra dáng, dĩ nhiên còn học hãm hại người! Hì hì, !”
Lỵ Toa vừa nói , vừa tiếp tục “giúp” Hàn Thạc thoa dược thủy, chỉ là, Lỵ Toa rõ ràng là cố ý chỉnh Hàn Thạc, sử lực rất mạnh trên vết thương của Hàn Thạc. Bây giờ Hàn Thạc bị Lỵ Toa lột bỏ ngụy trang, trong lòng có chút phập phòng, không biết Lỵ Toa rốt cuộc có chủ ý gì, mặc dù vết thương đau đén lợi hại, nhưng không dám kêu lớn tiếng , chỉ là” a..a.. ui..u” méo mặt thấp giọng hô to gọi nhỏ.
Đôi môi thơm đang ghé sát bên tai Hàn Thạc, hương thơm phác nhập vado mũi Hàn Thạc. Lỵ Toa thấy Hàn Thạc chết cũng không chịu lớn tiếng, hung hăng nói:” lần trước tại thí luyện tràng kia, ngươi đáng chết, dám hôn ta, rồi lại sờ .... sờ .. ta chổ kia nhi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, tối hôm nay, ta tại phía sau giả sơn chờ ngươi, ngươi nếu dám không đến vậy chết chắc!”
Những lời này nói xong, Lỵ Toa lại tại trên miệng vết thương Hàn Thạc riết mạnh một cái, mắt thấy Hàn Thạc méo mặt” Ô ô” Lên tiếng, mới hết giận, lạc lạc đắc ý cười duyên, sau đó đi tới trước mặt Phạm Ny, đem vình dược thủy đưa cho Phạm Ny, nói:” Phạm Ny sư phụ, ta đã giúp hắn bôi thuốc rồi, ta đột nhiên nhớ tới là còn có chuyện phải làm, nên đi trước, ngày mai sẽ lại hướng ngươi thỉnh giáo nan đề kia!”
“ nga, vậy ngươi đi trước đi!” Phạm Ny tùy ý trả lời một câu, sau đó kinh hô một tiếng:” di, rốt cục tìm được rồi, ra là đặt ở chổ này.”
Sau đó, Phạm Ny cầm sa bố trong tay , dời chân, đi tới bên cạnh Hàn Thạc, định trợ giúp Hàn Thạc băng bó vết thương, nhưng khi nhìn gần, không khỏi nghi hoặc nói:” di, như thế nào kết da rồi!”
Hàn Thạc đầu đang cúi xuống,trong tâm chưa kịp tìm hiểu rõ ý tứ của Lỵ Toa, không biết tối nay như thế nào đối mặt Lỵ Toa, bây giờ nghe Phạm Ny vừa nói như vậy, trong lòng cả kinh, thầm hô không phải ngay cả Phạm Ny cũng nổi lên lòng nghi ngờ mình sao.
Phạm Ny nói những lời này xong,cau mày suy nghĩ một chút, sau đó mày giản ra, như tự cho là đúng , sợ hãi than:” a, lần trước ngươi bị Phí Kỳ đánh vài cái , trên trán cũng rất nhanh xẹp xuống, sẽ không phải đều do trúng vong linh chi thống ma pháp nên mới sinh ra biến hóa này sao?. Nga, cái này thật sự quá sức tương tượng rồi!”
Hàn Thạc:”......”
Đối với Phạm Ny “tự hiểu”, Hàn Thạc thật sự không có gì để nói, thật sự không biết trí tưởng tượng của nàng sao mà phong phú như vậy, chuyện không thể tưởng tượng nổi cũng có thể được nàng tự mình tìm kiếm lời giải thích phù hợp.
Phạm Ny nói xong những lời này, tự cảm khái một phen, sau đó liền bắt đầu băng bó vết thương cho Hàn Thạc, động tác rất nhẹ nhàng, tựa hồ rất sợ sẽ làm đau Hàn Thạc.
Hàn Thạc trong lòng cảm than, thủ pháp của Phạm Ny quả nhiên so với Lỵ Toa tốt hơn rất nhiều,định quay đầu lại cám ơn Phạm Ny, đột nhiên từ sau lưng Phạm Ny, thấy một người cao gầy đang ghen ghét đứng trước cửa phòng nhìn mình, đợi khi phát giác mình nhìn lại, liền lập tức biến mất— là Phí Kỳ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Chương 18:Van cầu ngươi buông tha cho chúng ta đi!
Dịch : Tkyatkya
Vì trên người Hàn Thạc có thương tích, hôm nay Phạm Ny cũng không có định tiếp tục “nghiên cứu”Hàn Thạc, giúp hắn đem vết thương trên người băng bó lại, khi thấy Hàn Thạc vô ngại rồi liền để cho hắn trở về.
Dọc theo đường đi, Hàn Thạc trong lòng có chút ưu phiền, không nghĩ tới nhanh như vậy, đã bị Lỵ Toa nhìn ra mình giả điên.
Gần đây, mình hại nàng không ít, vì nàng cho là mình bị điên, nên cũng không có so đo. Bây giờ biết mình trêu cợt nàng, khẳng định là muốn tìm mình gây phiền toái, tối nay đến giả sơn phía sau khu học, còn không biết Lỵ Toa chuẩn bị như thế nào đối phó mình chứ.
Trong lúc Hàn Thạc cau mày loạn tưởng, bất tri bất giác, đã phản hồi lại nhà kho. Ngay khi Hàn Thạc định mở cửa tiến vào, phát giác gần bên cạnh Khải Lý cùng Bác Cách đang đứng lấp ló.
Hai người lúc tại thí luyện tràng, bởi vì là chủ mưu cho nên bị Hàn Thạc đánh thê thảm nhất, bây giờ hai người đều là bầm mắt tím mũi, khuôn mặt bị đánh đã có chút biến hình.
Vừa thấy hai người này ở đây, Hàn Thạc trong lòng vừa động, bắt đầu đánh giá một vòng, thầm nghĩ hai người nhanh như vậy liền kéo tới báo thù a, không biết bên cạnh mai phục bao nhiêu người.
Bốn phía nhìn vài lần, Hàn Thạc con mắt nheo lại, nhìn chằm chằm hai người, cũng không nói chuyện, chậm rãi hướng bên cạnh đi tới, cầm lấy một cục đá cứng rắn, cười một tiếng nói:” các ngươi có phải hay không còn muốn đánh nhau.”
Khải Lý và Bác Cách, thấy Hàn Thạc cầm cục đá quay lại, thân thể đồng thời rùng mình một cái, Khải Lý cuống quít nói:” Bố Lai Ân, cầu ngươi buông tha cho chúng ta đi nha, chúng ta biết trước kia đắc tội ngươi, đều là chúng ta sai, sau này chúng ta cũng không dám nữa, van cầu ngươi buông tha cho chúng ta đi nha!”
Bác Cách bên cạnh, cũng là vẻ mặt sợ hãi nhìn Hàn Thạc, luống cuống từ trong túi xuất ra hai ngân tệ, khép nép đi tới trước mặt Hàn Thạc, đưa cho Hàn Thạc rồi cầu khẩn:” Bố Lai Ân, đây là thành ý chúng ta, cầu ngươi hướng Phạm Ny sư phụ cầu tình giúp ,bỏ qua cho chúng ta. Nếu không giáo phương đem hai người chúng ta khai trừ, chúng ta trong nhà cũng rất nghèo khó, toàn dựa vào chúng ta làm tạp dịch tại đây kiếm mấy ngân tệ sống qua ngày, van cầu ngươi ,bỏ qua cho chúng ta!”
Nguyên lai là cầu xin tha thứ, Hàn Thạc quăng tảng đá qua một bên. Đôi mắt tươi trở lại, hai tay phủi phủi, đánh giá hai người.Hàn Thạc mỉm cười, nói:” hai cái ngân tệ này ta không lấy!”
Bác Cách và Khải Lý liếc mắt, sau đó nhìn lại Hàn Thạc đang rất thong dong, lập tức quỳ xuống, van cầu :” Bố Lai Ân, bỏ qua cho chúng ta đi mà, chúng ta sau này cũng không dám nữa.”
“ đứng lên nói chuyện, đứng lên nói chuyện!” Hàn Thạc mỉm cười nâng hai người dậy, sau đó mới nói:” ngân tệ ta không lấy, nhưng chỉ cần các ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ hướng Phạm Ny sư phụ cầu tình, sau này, ta cũng sẽ không tìm các ngươi phiền toái!”
Tới lúc này, Bác Cách cùng Khải Lý, vẫn không biết Hàn Thạc giả điên, lúc trước tại thí luyện tràng, Hàn Thạc thủ đoạn lãnh khốc, càng chấn nhiếp bọn họ, cũng không dám có ý nghĩ trả thù, hôm nay hàn thạc đã hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của bọn họ!
“ vô luận điều kiện gì, chúng ta đều đáp ứng!” Bác Cách cuống quít nói, nhiệt tình nhìn Hàn Thạc.
Gật đầu, Hàn Thạc nhìn hai người, dễ dàng nói:” sau này nhiệm vụ của ta, các ngươi hai người sớm giúp ta xử lý là được, chỉ cần các ngươi đáp ứng, Phạm Ny bên kia ta sẽ cầu tình cho.”
“ không thành vấn đề, Bố Lai Ân ngươi yên tâm, chúng ta biết làm như thế nào, nhất định sẽ đem nhiệm vụ của ngươi làm tốt.” sợ Hàn Thạc lại phản hối, Khải Lý nhanh chóng đáp ứng.
Vong linh hệ tổng cộng có bốn tạp dịch, nếu Khải Lý cùng Bác Cách hai người, thật sự bị giáo phương đuổi, nhất thời cũng tìm không được người thay thế, vậy nhiệm vụ thuộc về hai người tất nhiên lại rơi xuống trên người Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc,mà Hàn Thạc lúc này cũng không có thời gian, tự nhiên việc này hắn không nguyện ý chứng kiến.
Bây giờ Khải Lý cùng Bác Cách, đáp ứng thế Hàn Thạc làm việc, như vậy, Hàn Thạc liền có nhiều tinh lực để làm chuyện khác, lúc này thật sự là phong thủy luân lưu, năm đó Bố Lai Ân vẫn đều giúp hai người làm rất nhiều công tác, hôm nay tình thế đảo ngược, coi như là gián tiếp trợ giúp báo thù cho Bố Lai Ân không may.
Nhìn sắc trời đã gần tối, Hàn Thạc ngẫm lại thời gian ước định với Lỵ Toa gần đến, không khỏi có chút không kiên nhẫn nói:” tốt lắm tốt lắm, ta còn muốn đi tới sau giáo học lâu một chuyến, các ngươi không có chuyện gì thì trở về đi , sau này cẩn thận một chút, còn nữa, việc hôm nay các ngươi dám tiết lộ ra ngoài, ta sẽ đánh cho hai người các ngươi mặt mày không một ai nhận ra!”
Khải Lý cùng Bác Cách, nghe Hàn Thạc uy hiếp, liền nhanh chóng đáp ứng. Lần trước tại thí luyện tràng, Hàn Thạc lãnh khốc vô tình thủ đoạn tàn nhẫn, đã khắt sâu trong lòng bọn họ, khiến cho bọn họ trong tâm không dám có ý niệm trả thù.
Ngay khi Hàn Thạc định rời đi, Bác Cách đột nhiên nghĩ tới cái gì, đối Hàn Thạc hô:” Bố Lai Ân, ngươi đến phía sau khu học, không nên từ giả sơn đi tới, vừa mới rồi Lỵ Toa chỉ huy ta cùng với Khải Lý, bố trí ba chướng ngại là bẩy lưới ,dây chằng và đào hố, nói là muốn kiểm tra trí tuệ của sinh vật được triệu hồi, ngươi khả ngàn vạn lần đừng đi vào a!”
Hàn Thạc ngạc nhiên, trong lòng vừa động, liền hiểu ra, xem bộ dáng Lỵ Toa kia đã sớm có chuẩn bị, nàng nào có kiểm tra trí tuệ của sinh vật được triệu hồi a, căn bản là chuyên môn vì mình mà chuẩn bị.
“ các ngươi đem bẩy bố trí ở nơi nào, nói lại cho ta, miễn cho lúc trời tối ta thật sự mắc phải!” Hàn Thạc cau mày, đối với Bác Cách và Khải Lý nói.
Hai người này nào biết, Lỵ Toa căn bản là vì đối phó Hàn Thạc mới bố trí cạm bẩy a, hơn nữa bây giờ là đang cầu Hàn Thạc, mặt khác cũng sợ Hàn Thạc, nhanh chóng tỉ mỉ đem địa điểm ba chỗ bố trí kia hướng Hàn Thạc nhất nhất nói rõ.
“ ân, ngày mai gặp lại, nhớ kỹ buổi sáng giúp ta đem mấy tượng đá chà lau sạch sẽ, ta ngày mai muốn ngủ sâu một giấc.” Hàn Thạc phân phó hai người một câu, bình bình hướng giả sơn sau khu phòng học đi đến.
khu phòng họcHắc ám hệ , phía sau có một hòn giả sơn
Tiểu ma nữ Lỵ Toa, ẩn thân tại phía sau giả sơn này, khóe miệng cười mỉm ,nét cười rất không hảo ý, hai tròng mắt mở lớn sáng bừng, hưng phấn, nhìn Hàn Thạc đang từ xa xa đi đến.
Đáng chết Bố Lai Ân, cũng dám giả điên trêu cợt ta, chẳng những làm tử khiến ta sợ, tại thí luyện tràng còn đá ta, đưa phương pháp luyện chế phương thuốc đầy ghê tởm, lần này xem ta chỉnh ngươi, Lỵ Toa trong lòng hận hận nghĩ đến, tay nắm thật chặt sợi dây.Một đầu dây này buột một vòng trên một mõm đá của giả sơn, nối ngang qua đường Hàn sẽ đi đến, bột kiểu thong lọng ,chỉ cần hai chân Hàn Thạc đi vào trong đó, Lỵ Toa dùng sức kéo, là có thể lập làm Hàn Thạc bị buộc chân lại té sấp. Phía trên một khối đá khác lại mắt thêm võng lưới,chỉ chờ Hàn Thạc bị ngáng chân té sấp tức thì võng lưới sẽ trùm xuống.
Lỵ Toa nhìn Hàn Thạc vẻ mặt ngơ ngơ chưa phát giác ra cái gì đang đi tới, trong lòng âm thầm cười lạnh, chỉ thấy Hàn Thạc hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, tặc đầu tặc não chầm chậm đi tới, vừa đi vừa gọi:” Lỵ Toa, ngươi ở đâu vậy, ra đi.”
“ ta ở chổ này nè, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi nếu dám không đến thì ngươi chết chắc!” Lỵ Toa tại phía sau giả sơn, hừ nhẹ một tiếng nói.
Hàn Thạc nhìn trái nhìn phải, phảng phất cái gì cũng không biết, hướng chổ có vòng dây đi đến. Lỵ Toa trong lòng rất vui vẻ, có chút hưng phấn, nắm thật chặt đầu kia sợi dây , tụ tinh hội thần chờ Hàn Thạc đi tới.
Ngay khi Hàn Thạc hai chân sắp rơi vào giữa vòng dây, đột nhiên đứng lại, sau đó lại gọi lớn:” Lỵ Toa, ngươi trốn ở chổ nào?”
Khi thấy chân Hàn Thạc chỉ cách vòng dây kia có vài tấc, Lỵ Toa đang hưng phấn chuẩn bị động thủ, rồi lại trơ mắt nhìn Hàn Thạc sắp mại nhập trong đó, nhưng đột nhiên đứng lại, điều này khiến tính toán của Lỵ Toa không thành ,trong lòng rất buồn bực.
Ngay khi Lỵ Toa thả lỏng chú ý, định mở miệng đáp lời, Hàn Thạc thân thể vừa mới đứng lại đó, chợt nhanh chóng bước liền hai bước, trong nháy mắt lướt qua vòng dây kia, hướng phía trước đi đến, vẻ mặt rất mờ mịt nói:” Lỵ Toa, ngươi đang làm cái gì a?”
Như vậy, Lỵ Toa bố trí vòng dây cùng bẩy lưới, bị Hàn Thạc đột nhiên dừng lại một cái , rồi trong nháy mắt đi đến, phảng phất như vô ý đã dễ dàng tránh quá. Lỵ Toa trong lòng rất chán nản, tức khí chửi nhỏ hai câu, thầm hận Hàn Thạc vận khí quá tốt, nhưng như thế nào cũng không nghĩ được Hàn Thạc kỳ thật trong lòng tất cả đều biết.
“ ta ở đây này, ngươi như thế nào bây giờ mới đến!” Lỵ Toa hận hận cắn răng, đem thân thể đang ẩn núp sau giả sơn nhẹ nhàng bước ra, đứng ở đó oán giận nói.
“ nga, không có gì, chỉ là sau lưng còn đau một chút, nên trở về nghỉ ngơi một hồi, đa tạ ngươi hôm nay giúp ta xử lý vết thương a.” Hàn Thạc mặt không chút thay đổi nói, hướng thẳng phía Lỵ Toa đi đến.
Ngay lúc đó, chỉ nghe vang lên một tiếng” dát chi”, phảng phất có mảnh gổ yếu ớt bị nứt gãy, nương theo Hàn Thạc kinh hoảng thất thố kêu lớn, hắn thân thể thoáng chốc biến mất không thấy, sau đó lại vang lên tiếng rên rỉ đau đớn, chổ Hàn Thạc vừa mới bước tới đột nhiên triển hiện một cái hố tối đen.
“ ha ha, đáng chết Bố Lai Ân, ngươi rốt cục bị trúng chiêu, xem ta hôm nay thế nào thu thập ngươi, cho cái tội ngươi dám giả điên khi dễ tương lai là vong linh đại ma đạo sư ta!” vừa mới rồi Lỵ Toa còn vẻ mặt chán nản, vừa thấy Hàn Thạc rơi xuống bẩy hố, không khỏi trong lòng mừng như điên, hưng phấn mừng rở la hét, từ sau giả sơn nhanh chóng chạy ra, trực tiếp hướng bẩy hố mà Hàn Thạc rơi xuống đi tới.
Đắc ý cười duyên, Lỵ Toa đi tới miệng hố, một bên lớn tiếng mắng Hàn Thạc, một bên xuất ra một hòn đá đã chuẩn bị từ trước, định dụng hòn đá ném xuống Hàn Thạc, dĩ báo chi cừu gần nhất bị Hàn Thạc khi dễ.
Nhưng…
Cổ chân phải Lỵ Toa đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, Lỵ Toa cả kinh, bị dọa đến hồn phi phách tán, cúi đầu nhìn xuống, mới phát giác, Hàn Thạc tay trái đang bấu vào miệng hố, tay phải chộp vào cổ chân mình, căn bản là không có hoàn toàn lọt vào trong hố, trên mặt nhìn mình cười xấu xa.
“ xuống đây luôn đi!” Hàn Thạc hắc hắc cười một tiếng, nhân lúc Lỵ Toa kinh hoảng thất thố, tay phải kéo mạnh, Lỵ Toa thân thể nhẹ hẩng, mặt đầy khủng hoảng, hai tay hươ loạn, rơi xuống hố.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya
Trong lúc bối rối, Lỵ Toa hai tay hươ loạn, giữa hư không, đột nhiên nàng chup được ống quần Hàn Thạc, bám víu vào đó, Hàn Thạc thân thể kịch hoảng, dĩ nhiên cũng theo Lỵ Toa rơi xuống hố.
Hàn Thạc, nương theo ánh trăng nhìn xuống hố, thấy trong hố không có bố trí chông nhọn, chỉ có mấy tảng đá lớn bày tùm lum mà thôi. Nhưng dù chỉ mấy tảng đá góc cạnh, rơi vào bên trong thân thể cũng phi thường khó thụ.
Bên tai nghe tiếng thét chói tai của Lỵ Toa, nhưng trong tâm Hàn Thạc lại cực kì tĩnh táo, không biết có phải hay không bởi vì tu luyện ma công, mấy ngày gần đây mỗi khi gặp nguy hiểm, Hàn Thạc cũng không cảm thấy bối rối, ngược lại, là cấp tốc tự hỏi rốt cuộc nên như thế nào giải quyết nguy cơ, lần này cũng không ngoại lệ.
Hố chỉ sâu khoảng ba thướt, nhưng ngay lúc này chỉ vừa rơi xuống, Hàn Thạc dĩ nhiên còn có thời gian và tinh lực quan sát. Trong tai nghe Lỵ Toa thét, Hàn Thạc vận ma nguyên lực lưu động với tốc độ nhanh hơn mấy lần.
Khi hai người sắp đồng thời va mạnh vào đầu cạnh tảng đá, Hàn Thạc với tay, lăng không ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lỵ Toa lúc này đang loạng hoảng, Hàn Thạc lấy cái mông làm vật hi sinh, xoay hướng phía trên đầu cạnh tảng đá.
“ ai u......”
Hàn Thạc méo mặt kêu lớn, phía sau lưng vết thương vừa mới băng bó không bao lâu, lại bị rách băng, máu tươi trong nháy mắt tràn ra, cái mông là nơi “chịu lực”chủ yếu, cũng đau đớn vô cùng.
Lỵ Toa bị Hàn Thạc ôm vào trong ngực, không có bị quá lớn thương tổn, trong tai nghe Hàn Thạc rên rỉ keu đau, Lỵ Toa phát giác mình vô ngại, không khỏi bắt đầu dùng ánh mắt hồ nghi dò xét trên người Hàn Thạc, kinh ngạc nói:” ngươi tại sao cứu ta?”
Hàn Thạc vừa rồi hô to gọi nhỏ, nghe Lỵ Toa đặt câu hỏi, đột nhiên,trên mặt trở nên buồn bả, lắc đầu thở dài một tiếng, nói:” bởi vì ta ái ngươi!”
Lời này vừa nói ra, Lỵ Toa như gặp phải điện kích, trợn mắt há mồm ngây ngốc nhìn Hàn Thạc, một lúc lâu mới phản ứng lại được, chỉ vào Hàn Thạc chi chi ngô ngô nói:” ngươi...... ngươi......, ta...... ta......, ngươi nói …cái gì?”
“ ta ái ngươi, Lỵ Toa!” Hàn Thạc vẻ mặt chân thành cùng chí tình nhìn Lỵ Toa, thành khẩn nói:” những năm gần đây, ta kỳ thật đã ái ngươi, cho nên ta không oán không hối, nguyện ý để ngươi đem ta làm thí nghiệm, cho dù trước đó vài ngày, bị ngươi thiếu chút nữa dụng linh hồn chi thống cấp giết, cho tới bây giờ ta cũng không có oán hận quá ngươi.
Chỉ là, ta rất rõ ràng, ta chỉ là một tạp dịch, ta và ngươi thân phận chênh lệch quá lớn, bởi vậy ta chỉ có thể đem loại tình cảm này, chôn giấu tận sâu trong nội tâm, vĩnh viễn không dám biểu lộ ra. Sau đó dụng hành vi giả điên, là muốn cầu ngươi chú ý ta nhiều thêm một chút. Lỵ Toa…, ta làm như vậy có phải hay không là rất ngây ngốc ?”
Ta quá hèn hạ, ta quá vô sỉ rồi, Hàn Thạc một bên vẻ mặt chân thành chí tình nói dối, một bên âm thầm cảm khái, nghĩ thầm mình khi tới dị giới này, dĩ nhiên có thể xuất ra loại hành vi hạ cấp cở này, cũng không biết là bởi vì tu luyện ma công, hay là bởi vì mình vốn cũng rất tà ác, tới dị giới không bị trói buộc mới chậm rãi hiển lộ ra?.
Lỵ Toa hoàn toàn bị Hàn Thạc làm cho choáng váng, ngơ ngác nhìn Hàn Thạc, quên nói chuyện. Thẳng đến khi, Lỵ Toa hai tay bối rối hoạt động, sờ phải cái chân trần, mới đột nhiên bừng tỉnh ,tự cuống quít đứng dậy, liếc nhìn Hàn Thạc, Lỵ Toa dĩ nhiên kiều dung đã đỏ như gấc, tựa hồ có chút bối rối.
Hàn Thạc sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, mới phát giác vừa rồi khi rơi xuống, khố quần bị Lỵ Toa kéo rách, lúc này mình trừ một cái nội khố ra, nữa chân dưới hòan toàn bại lộ, vậy lúc nãy, Lỵ Toa dĩ nhiên là ngồi ở trên đùi trần của mình.
Bối rối quay đầu đi chỗ khác, Lỵ Toa thanh âm có chút dồn dập, hổn hển nói:” ta bất kể ngươi nói là thật hay là giả, dù sao là ta cũng không ái ngươi, ngươi chỉ là một tạp dịch của vong linh hệ, ta tuyệt đối sẽ không cùng ngươi có được quan hệ gì.”
“ ta rất rõ ràng, Lỵ Toa, ta chỉ là hy vọng khi ở vong linh hệ, từ xa xa nhìn thấy ngươi là đã mãn nguyện rồi, không có hy vọng xa vời gì khác, bây giờ ta đem nổi lòng nhiều năm nói ra, trong tâm cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.” Hàn Thạc thanh âm trầm thấp, vẻ mặt buồn buồn, thành khẩn nói.
“ ta, ta phải đi, chuyện trước kia cho dù ta sẽ không tính nữa, nhưng là ngươi ngàn vạn lần không nên vọng tưởng, ngươi chỉ là một tạp dịch, chúng ta thật không thể có cái gì!” Lỵ Toa quay lưng về phía Hàn Thạc, nghe Hàn Thạc biểu lộ chân tình, cuống quít nói như vậy , rồi niệm lên một câu chú ngữ, gọi về một khô lâu chiến sĩ, để cho khô lâu chiến sĩ kia đem dây lúc trước chuẩn bị đối phó Hàn Thạc ném xuống.
Hàn Thạc trong lòng rõ ràng, mọi người phụ nữ nếu biết một người thầm mến mình, cho dù nàng trước kia cở nào chán ghét cái người này, nhưng khi nàng biết chuyện, cơ bản sẽ không đối với người đã yên lặng yêu mình mà hạ ngoan tay, Lỵ Toa quả nhiên cũng là như thế.
Lỵ Toa sẽ không bởi vì phiên thoại này mà ái hắn, nhưng sẽ bởi vì phiên thoại này mà tha thứ cách làm trước kia của Hàn Thạc,có lẽ sau này lại trợ giúp Hàn Thạc, bởi vì, nàng cho rằng Hàn Thạc yên lặng mà ái nàng, cho dù nàng vĩnh viễn sẽ không ái Hàn Thạc, nhưng cũng đã bị cảm động, mà ảnh hưởng đến hành vi cùng phán đoán của nàng sau này.
Mắt thấy Lỵ Toa chuẩn bị rời đi, Hàn Thạc quay lưng về phía Lỵ Toa, lộ ra một nụ cười thắng lợi vì gian kế đại thành, sau đó thanh âm trầm thấp :” Lỵ Toa, vì ngươi ta có thể làm một chuyện , ta trăm phương ngàn kế nghe được, nếu muốn bộ ngực phát triển bão mãn hơn, ngươi phải uống nhiều mộc qua nãi (*), cố gắng bơi lội nhiều, sau đó trong lúc tắm lại xoa bóp chúng một hồi, nghe nói làm như vậy khẳng định sẽ cho bộ ngực phát triển tốt.”
“ đáng chết Bố Lai Ân, ngươi là nghe ai nói?” Lỵ Toa tay nắm sợi dây, như trước không có quay đầu lại nhìn Hàn Thạc, tức khí hừ hừ nói một câu, sau đó ngập ngừng, Lỵ Toa lại lên tiếng:” cái gì gọi là mộc qua nãi?”
“ ách, dùng kem cũng được, sớm tối một ly!” Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới cái thế giới này tựa hồ không có mộc qua, vội giải thích.
Đột nhiên quay đầu lại, Lỵ Toa hung hăng trừng mắt Hàn Thạc, tức giận nói:” câm mồm, chuyện hôm nay không cho phép ngươi nói ra ngoài, cũng không cho phép ngươi nói với ngừoi khác là ái ta, nếu không ta giết ngươi.”
Nói xong những lời này, Lỵ Toa hướng khô lâu chiến sĩ ở trên ra lệnh, khô lâu chiến sĩ kéo dây, đem Lỵ Toa lên, chợt một trận thanh âm bịch bịch truyền đến, phía trên liền trở nên an tỉnh.
Thở nhẹ một hơi, Hàn Thạc ha ha một tiếng cười sướng khoái, thầm nghĩ mình thật sự càng ngày càng tà ác rồi, nói dối lưu loát như vây, không để dấu tích gì tìm được sơ hở, bây giờ Lỵ Toa dễ dàng buông tha mình, vậy phương pháp này cực kỳ hiệu quả.
Cười xong, Hàn Thạc đi tới vài bước, thấy sợi dây Lỵ Toa còn đang lưu lại, lấy tay kéo kéo, phát giác một dây hẳn là là buột vào giả sơn. Hàn Thạc trong lòng nhất mừng thầm, rõ ràng Lỵ Toa trước khi đi, hẳn là thuận tay giúp mình một phen. Hàn Thạc bắt được sợi dây,trèo lên, rồi nghênh ngang phản hồi nhà kho.
Để cho tiểu khô lâu đem vết thương sau lưng băng bó lại một lần nữa, Hàn Thạc đầu tiên là tu luyện ma công, cảm giác ma nguyên trong cơ thể chẳng những lớn mạnh một ít, mà tốc độ lưu chuyển còn nhanh vài phần.Khi tu luyện huyền băng ma diễm quyết, ma nguyên không ngờ có thể vận chuyển tới cổ tay, Hàn Thạc không khỏi trong lòng mừng rỡ.
Chẳng lẻ là bởi vì ma nguyên, đem đấu khí của Ai Lý Khắc đánh vào trong cơ thể mình tiêu hóa nên có hiệu quả như vậy? Hàn Thạc cau mày âm thầm tự đánh giá, nhớ lại biểu hiện lần trước bị đấu khí của Khắc Lao Đức gây thương tích, Hàn Thạc dần dần hoài nghi ma nguyên trong cơ thể mình, có thể thu nạp đấu khí tự lớn mạnh.
Vì sao mình tu luyện ma nguyên,lại có công dụng kỳ quái như thế, Hàn Thạc suy nghĩ một phen cũng không có nghĩ thông suốt, rồi không nghĩ nhiều,liền bắt đầu minh tưởng tu luyện tinh thần lực.
Tinh thần lâm vào không minh, Hàn Thạc đang lúc tu luyện tinh thần lực, đột nhiên cảm giác tâm thần không ổn định, không cách nào giống bình thường lập tức nhập định, phảng phất chung quanh có vật gì đó đã quấy rầy mình minh tưởng, như là kêu gọi mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu và cổ quái, ngay từ đầu, Hàn Thạc cũng không để ý, nhưng vài lần lúc minh tưởng bị quấy rầy, mới bắt đầu coi trọng cảm giác này.
Đợi cho Hàn Thạc tĩnh tâm cảm ứng, chợt cảm ứng được cái đã quấy rầy mình minh tưởng gì đó, tựa hồ đến từ dưới giường, mà dưới giường chỉ có cái túi tiền của Địch Luân.
Trong lòng vừa động, Hàn Thạc lấy tay đem cái kia túi tiền kia ra, từ trong đó lấy ra cái hộp ngọc tà khí màu xanh thẫm, cảm thụ bên trong hộp ngọc có cổ hàn khí âm lãnh, Hàn Thạc không khỏi rùng mình một cái, tỉ mỉ bắt đầu quan sát cái hộp ngọc kia.
Vừa mới đem Hàn Thạc đang minh tưởng cắt đứt là cái hộp ngọc này,. Hộp ngọc bên trong rốt cuộc chứa cái gì, Hàn Thạc đến bậy giờ không hay biết, lần trước Hàn Thạc không có để ý, nhưng là hôm nay vì để thuận lợi minh tưởng, Hàn Thạc không thể không xem trọng cái hộp ngọc này.
Cầm lấy cái chìa khóa màu xanh biếc , Hàn Thạc đem chìa khóa cắm vào bên trong lổ khóa của hộp ngọc, vặn trái vặn phải, nhưng lại phát hiện không cách nào di chuyển , không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.
Cái chìa khóa lại không cách nào đem hộp ngọc mở ra, Hàn Thạc trong lòng kinh ngạc, bắt đầu có chút không giải thích được. Cẩn thận hồi tưởng tình hình lần trước, Hàn Thạc trong lòng vừa động, đem tinh thần lực tập trung, chậm rãi tụ trên hộp ngọc.
Đột nhiên, một cổ khí tức âm lãnh, từ trong hộp ngọc xâm nhập đến ý thức hải của Hàn Thạc, khiến cho đầu Hàn Thạc đau nhói. Cố nén đau đớn trong đầu, Hàn Thạc ngừng tập trung tinh thần lực, vận chuyển ma nguyên lực trong cơ thể,nhanh hướng khu vực đầu Hàn Thạc đi tới.
Chịu đựng khí tức âm lãnh đến từ hộp ngọc, Hàn Thạc lại thử dùng sức vặn chìa khóa,” ba” một tiếng, chìa khóa vừa vặn qua bên phải, hộp ngọc đột nhiên bật ra, lộ ra vật phẩm được cất bên trong hộp ngọc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của tkyatkya