Tập 1 Chương 8: Hồng Lôi tiền đồn (thượng)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
- Nói hưu nói vượn!
Hiếm có chính là, mặt Mật Sắt Lỵ rốt cục đỏ lên, càng khó khó được, nàng thủy chung không có buông tay.
- Vậy thì tốt!
Tất Duy Tư quyết định phản kích, nghiêng người, lấy tay chộp về phiến ba đào cao xa hơn tuổi đối phương xa.
Một tiếng "Ba", tay của Tất Duy Tư bị Mật Sắt Lỵ đẩy ra như thiểm điện, càng làm Tất Duy Tư choáng váng chính là, Mật Sắt Lỵ còn nói:
- Không nên, người ta thẹn mà!
- Ân.... Hôm nay em ở trước mặt anh cởi quần áo, có cảm giác không vậy?
Mật Sắt Lỵ hàm ý đưa tình hỏi.
- Cô chỉ lúc khảo hạch ở dưới nước hở?
- Đúng!!
- Sâm Lâm nữ thần của tôi , nếu như tôi ở trường hợp đó, vẫn có thể suy xét nhiều như vậy, tôi cách nữ thần cũng chỉ xa một bước!"
- Không cần phải thổi phồng em thế.... Lúc ấy em thì có, em quả nhiên là một thiên tài!
Mật Sắt Lỵ đem khuôn mặt áp sát càng gần, hơi thở ấm áp dễ chịu phun trên mặt Tất Duy Tư, ngứa ngáy làm cho người ta tâm phiền ý nóng,
- .... Vì ban thưởng cho anh, em quyết định đem nụ hôn đầu của mình hiến dâng!
- Ngươi muốn thưởng cho người khác, cũng không thể hỏi trước người khác có đồng ý hay không?
Tất Duy Tư phát hiện lực chống cự của mình bắt đầu liên tục giảm xuống, bởi vì đôi môi anh đào càng ngày càng gần.
- Ân, cho là anh ban thưởng em đi, anh là nụ hôn đầu tiên....
Thanh âm thiếu nữ biến thành nỉ non, bầu không khí kiều diễm trở nên càng mập mờ.
- Đại khái xem là thế....
- Thật vậy chăng?
- Thật sự, con người của ta thành thật nhất, chẳng bao giờ nói dối..... Ngoại trừ câu này.
"...."
Hơi thở ấm áp làm không gian bốn phía không ngừng ấm lên, cho đến khi linh hồn cũng theo đó cực nóng, sau đó tại trong thế giới mê ly nóng bỏng cũng mất phương hướng theo đó, toàn bộ thế giới, phảng phất chỉ còn lại bọn họ...
Đôi môi rung động lòng người sắp chạm chung một chỗ, Mật Sắt Lỵ đột nhiên lui ra, trước một khắc còn là thiếu nữ nhu tình hoài xuân, đột nhiên khôi phục thành nguyên bản sắc nữ bạo long hung hăng trừng mắt dòm Tất Duy Tư, hờ hững nói:
- Các tỷ tỷ nói đúng, nam nhân không có ai tốt, một chút hấp dẫn đã có thể làm cho bọn họ bộc lộ chân diện mục!
Nàng rời khỏi giường, nhẹ nhàng đạp lên mặt đất, đã về tới giường trên, còn bổ sung:
- Còn tưởng rằng ngươi khác chớ, làm ta quá thất vọng rồi!
Tất Duy Tư trợn mắt há mồm tại chỗ, hắn đột nhiên nhớ vén ống tay áo lên, bỏ qua đau nhức do đối phương gây ra, nhưng hiện thực tàn khốc làm hắn phải nhìn thẳng vào chênh lệch vũ lực song phương, khiến hắn không cách nào đạt thành mục đích, hắn phẫn nộ thấp giọng kêu lên:
- Uy! Điều này... Điều này có thể trách ta sao? Bất cứ nam nhân nào dưới loại tình huống này đều làm ngươi thất vọng.
- Ngươi thực khi ta là hoa si à, ngủ đi, tiểu sắc lang! Ha ha....
Tiếng cười thanh thúy của đối phương lại làm Tất Duy Tư bình tĩnh lại, bởi vì, hắn nghe rõ tiếng đối phương thở hổn hển, một hồi lâu qua đi, hắn mới nhàn nhạt làm câu tổng kết:
- Có người lâm trận rút lui, ngược lại nghĩ ra cái cớ đường hoàng như vậy!
Giờ đây, mỹ thiếu nữ chân dài hừ lạnh một tiếng, thần kỳ lại không hề phản bác, đã hoàn toàn im lặng không nói lời nào.
Ngoài cửa sổ quang minh quả chớp nháy, chứng kiến một mẫu chuyện kiều diễm trong căn phòng nhỏ.
Đến lúc sáng, bọn họ bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức, Tất Duy Tư liếc mắt nhìn quang minh quả ngoài cửa sổ, từ độ sáng hắn đoán được thời gian lúc này vẫn chưa đến giờ tập hợp, vì vậy hắn nhấc chân đá xuống sàn gường, hàm hồ nói:
- Mật Sắt Lỵ, tìm ngươi kìa, ngươi trở thành người trực tiếp thông qua, đến thời gian lên đường rồi.
Quả nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nữ nhu hòa:
- Mật Sắt Lỵ, xin mở cửa, có tin mừng!
- Tiểu tử ngươi có Dự Ngôn thuật, chẳng lẽ thực bị ngươi nói trúng sao?
Mật Sắt Lỵ dụi mắt, đỉnh đạc nhảy xuống giường, ngay cả áo ngoài cũng lười phủ thêm, bộ nội y kia làm cho dáng người thon dài của nàng như ẩn như hiện, tản mát ra khí tức mê người.
Tất Duy Tư ngay lập tức đem chăn phủ đầu, hắn không thích xem thứ gì đó không ăn được.
- A, Ngải Đát a di, là dì à? Sao dì lại tới đây....
- Chúc mừng con a, Mật Sắt Lỵ, con được chọn la hai người xuất sắc nhất trong đợt thứ hai, có thể trực tiếp thông qua khảo hạch, một hồi chúng ta cùng nhau trở lại Liệt Dương!
Tiếng giọng nữ nhu hòa tăng thêm một phần vui mừng.
- Không thể nào, làm sao có thể? Đây không phải gian dối ư? Thế là không công bình! Con không quay về, hiếm khi được ra ngoài chơi một chuyến, con còn muốn đến thụ hạ thế giới tham quan!
- Này, Mật Sắt Lỵ, ta không đến sao được? Ngươi lại tùy hứng! Ngươi không nên ngông làm bừa bình phán tiêu chuẩn bình luận của học viện! Láu lỉnh, lấy y phục mặc vào...
- Không mà, Ngải Đát a di!
"..."
Tất Duy Tư lại ngủ tiếp, loại đối thoại luân lý gia đình nhàm chán này, đúng là thuốc thôi miên tốt nhất, cơ hồ ngay từ đầu có thể dự phán kết cục, người ta a di đến đây, nhất định có thể mang ngươi về.
Nhưng hắn lần này không ngủ được bao lâu, lại bị đánh thức.
Mật Sắt Lỵ con mắt ửng đỏ ngồi ở bên giường, hiển nhiên vừa rồi từng nước mắt ướt đẫm, nàng cười gượng gạo, bất đắc dĩ nói:
- Ta phải đi a, Tất Duy Tư! Hiện thực không công bình, ngươi không được trực tiếp thông qua, trái lại là ta thông qua, lần này ta thực sự sẽ vì ngươi tranh thủ ...
- Ừh, cám ơn..
Tất Duy Tư đã ngừng ngáp, chăm chú nhẹ gật đầu.
- Vòng khảo hạch cuối cùng là thụ hạ thế giới, rất kích thích...
- Là rất nguy hiểm!
- Đúng, cho nên ngươi nhất định phải sống sót, bởi vì chúng ta phải rất lâu mới chết! Nếu như ngươi thật đã chết, linh hồn cũng nhớ tới tìm ta nói chuyện phiếm, hứa nha?
- Khoan chờ một chút, ngươi xác định ngươi đang chúc phúc ta sao?
"...."
Mật Sắt Lỵ đem ngón tay bỏ tại bên môi mình, xoa một vòng nhẹ nhàng, sau đó đem ngón tay đặt lên môi Tất Duy Tư, chậm rãi bôi qua, giờ khắc này, ánh mắt thiếu nữ có điểm ngây dại, ôn nhu nói:
- Ân, ta thiếu nợ ngươi, trước giao lợi tức, chờ ngươi đến Liệt Dương sẽ đưa cho ngươi tiền vốn!
Tất Duy Tư sờ lên mũi, có điểm bị phần tình càm này làm cảm động, nói không chừng, đây là mối tình đầu mông lung của vị thiếu nữ trước mặt này.
- Sắp chia tay, ngươi không nói chút gì sao?
Tất Duy Tư đành phải dùng sức mấp máy môi, lè lưỡi liếm liếm, phảng phất đang thưởng thức nụ hôn kia, sau đó, hắn nói:
- Này, ngươi súc miệng chưa?
- Ngươi là đầu gỗ!
".... "
- Được rồi, thuận buồm xuôi gió, Mật Sắt Lỵ!
- Bảo trọng, Tất Duy Tư!
Khi Mật Sắt Lỵ sắp đi tới cửa, Tất Duy Tư mới mạnh mẽ từ trên giường ngồi dậy, rốt cục nhớ tới muốn nói gì đó, gấp giọng nói:
- Mật Sắt Lỵ?
- Hở?
Mật Sắt Lỵ lập tức quay đầu lại, trên khuôn mặt tất cả đều là nụ cười mỉm ngọt ngào như mật.
Nhưng kế tiếp, thiếu nữ đầy cõi lòng chờ mong nghe được lời ngon ngọt lúc cáo biệt nên xuất hiện, Tất Duy Tư chết tiệt lại nói là:
- À.... Thịt khô trong bọc ngươi có thể lưu lại cho ta không? Dù sao ngươi cũng trở về mà!
"...."
Ly biệt là hao tổn tinh thần, là phiền muộn, vì xua tan phiền muộn, bổ sung tinh thần, Tất Duy Tư rất nhanh lại quay về ngủ.
Bên ngoài hành lang ồn ào mấy lần, Tất Duy Tư suy đoán người thông qua đợt hai là rời đi từng nhóm, còn chưa đến phiên mình, yên tâm thoải mái ngủ tiếp.
Xảo hợp chính là, vị phụ trách hộ tống vừa vặn là Khải Lạc Cách nữ sĩ không lâu trước đưa hắn từ Hồng Lân Đồng tới đây.
Vị nữ sĩ lúc kiểm tra dây an toàn của mỗi người, thấy Tất Duy Tư đang không ngừng ngáp, không khỏi cười nói:
- Cậu không phải ngủ cả ngày rồi sao? Vì sao tinh thần không phấn khởi thế?
Tất Duy Tư cười nói:
- Có lẽ thần giấc ngủ là nữ nhân.
Khải Lạc Cách giật mình, đường cong tiếu dung lập tức phóng lớn hơn rất nhiều, tiểu gia hỏa này đang chọc cười, hay là đang khoe chính mình anh tuấn, lời này ngầm là: nàng ham mỹ sắc của ta, cho nên lại triệu hoán ta vào giấc ngủ....
Thiên Lý Thứu bay lên, Khải Lạc Cách đứng ở hàng đầu chỗ ngồi, giới thiệu nói:
- Chư vị chuẩn học viên đầu tiên chúc mừng các ngươi, các ngươi chỉ còn cách trở thành đệ tử chính thức Liệt Dương, chỉ còn lại một bước cuối cùng. Kế tiếp, chúng ta sẽ đi Xuyên Vân trấn, toàn bộ hành trình cần chừng một tiếng rưỡi, tại đó, sẽ có một Truyện Tống Trận, đưa chúng ta truyền tống đến Hồng Lôi tiền đồn , nơi đó, là một căn cứ tuyến đầu trọng yếu, độ cao so với mặt biển chỉ một trăm hai mươi mét, tin tưởng đại đa số người đang ngồi ở đây, chưa bao giờ đi qua tán cây thấp như vậy, tại đó, chúng ta sẽ có một ngày thời gian chỉnh đốn, sau đó đi đến thụ hạ thế giới, tiến hành vòng khảo hạch cuối cùng....
Tiếng nghị luận ong ong của các chuẩn học viên lập tức vang ra, vô luận là Truyện Tống Trận chỉ gặp qua ở đồ giám, hay Hồng Lôi tiền đồn độ cao so với mặt biển cực thấp, đều đủ làm bọn họ hưng phấn không thôi.
Thiếu niên cường tráng ngồi bên người Tất Duy Tư khẽ đập Tất Duy Tư thấp giọng reo lên:
- Khiến người ta rất mong đợi, không phải như vậy sao? Mặc dù đối với thứ không biết có điểm bàng hoàng, nhưng tiếp xúc với những thứ những điều không biết, chinh phục không biết cũng chính là ý nghĩa sinh tồn hay sao?
Tất Duy Tư trừng mắt nhìn, rốt cục gật đầu nói:
- Ngươi nói chuyện rất triết lý, ta cảm giác bánh xe lịch sử lại bắt đầu chuyển động....
"...."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 8: Hồng Lôi tiền đồn (hạ)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Khải Lạc Cách mỉm cười cho phép mọi người nghị luận nhiệt liệt một hồi, mới nhấc tay nói:
- Được rồi, yên tĩnh! Chư vị, từ vùng cao đi vào vùng thấp, đồng dạng sẽ có trình độ không thích ứng nhất định, thí dụ như, chóng mặt, mệt mỏi, vô lực, buồn ngủ, ngực khó chịu, đầu cháng váng, tiêu chảy, các phản ứng tiêu cực đó cũng chính là ' Quý tộc phản ứng' bình thường của chúng ta, thực tế sử dụng Truyện Tống Trận cự ly xa, loại phản ứng tiêu cực này càng mãnh liệt, những dược vật phân phát xuống dưới này phải dùng trước khi tiến vào Truyện Tống Trận, có thể tận lực ức chế quý tộc phản ứng do thân thể các ngươi sinh ra, không đến mức ảnh hưởng biểu hiện khảo hạch kế tiếp của các ngươi....
Tất Duy Tư nghĩ thầm, cái gọi là quý tộc phản ứng, chính là phản ứng bình nguyên kiếp trước, sau khi nhân thể tại vùng cao sinh ra sự thích ứng, đột nhiên đi vào vùng thấp, sẽ giống như uống say, cho nên cũng xưng là túy dưỡng phản ứng.
Đang phân phát dược vật, thiếu niên cường tráng bên người lại nói:
- Nói cho ngươi biết một bí mật... Ngươi biết tại sao phải có ban ngày không?
- Hử?
- Bởi vì ta mở hai mắt ra!
Đối phương nghiêm trang trả lời.
Cái đáp án như vậy, Tất Duy Tư đối với hình tượng vị thiếu niên này, lập tức từ triết nhân rắm chó không kêu thăng hoa đến tâm thần nặng, hắn qua loa cười:
- À, nguyên lai là vậy....
- Ngươi biết tại sao phải có ban đêm không?
- Bởi vì ngươi đi ngủ!
Tất Duy Tư tiếp nhận dược vật người ta truyền tới, đành phải thuận theo dòng suy nghĩ của đối phương.
- A, ngươi là thiên tài, vậy mà cũng để ngươi đoán trúng!
Đối phương sợ hãi than.
- Không, không, so với ngươi kém xa!
Đối với chuyện này Tất Duy Tư rất khiêm tốn.
- Ta cũng không tự cao tự đại, thích nhất cùng người thông minh kết giao, ta gọi là Bách Đắc Ôn, còn ngươi?
- Tất Duy Tư.... À, ta giấc ngủ có chút không đủ, trước bổ sung giấc ngủ, tỉnh lại lại tiếp tục nghe cao kiến!
Tất Duy Tư nghiêng đầu, nhắm mắt lại, cũng không muốn nghe cao kiến của Bách Đắc Ôn hiền nhân.
"...."
Lỗ tai nghe tiếng nổ vang, Tất Duy Tư biết Thiên Lý Thứu bắt đầu gia tăng tốc độ, trong nội tâm nghĩ, cũng không biết Tư Tạp Lỗ bọn họ có thông qua hay không, a, tiểu tử kia trình độ cuồng vọng so với vị bên cạnh này, quả thực chính là tiểu nam sinh khiêm tốn....
Tạp Lỗ và Tạp Vân bọn họ nếu như vô pháp thông qua, có phần quá đáng tiếc...
Phiền não bản thân không cách nào giải quyết, đơn giản chỉ cần tự hỏi, mà nó lai ảnh hưởng đến giấc ngủ nhất, cho nên, Tất Duy Tư không hề tự hỏi, lại lần nữa tiến vào giấc ngủ.
Truyện Tống Trận trong truyền thuyết cũng không hoa lệ như trong tưởng tượng của các thiếu niên, chỉ là một đài đá rộng rãi, trên tảng đá màu xám chạm khắc một ít ký hiệu, sau đó mọi người đứng lên trên, khởi động truyền tống, bạch quang lóe lên, người đã bị truyền tống.
Chẳng biết tại sao, Tất Duy Tư nhớ tới Tế Đàn trong cô nhi viện Hồng Lân Đồng, so sánh với tài liệu Tế Đàn, nó so với nơi đây còn cao cấp hơn rất nhiều.
Bách Đắc Ôn và Tất Duy Tư cùng một đám người tiến vào Truyện Tống Trận, trong đám người chen chúc, hắn hướng Tất Duy Tư nói:
- Ngươi biết tại sao phải có Truyện Tống Trận không?
Thằng này mới mở miệng, Tất Duy Tư đầu đã phình lên, hắn đáp lại:
- Thôi, Bách Đắc Ôn, không bằng ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ngươi và Sâm Lâm nữ thần quan hệ ra sao đi?
"....."
Hồng Lôi tiền đồn, một danh tự vang dội, nhưng khi bọn hắn đến, thì không phát hiện phương tiện tiên tiến vang dội xứng đôi với tên gọi, nếu như không phải phòng ngự kiến trúc đơn sơ bên rìa tán cây, còn có một ít nỏ pháo chỉnh tề ngoài Truyện Tống Trận cách đó không xa, vậy chỗ này thoạt nhìn chỉ là tiểu thôn trang lạc hậu rớt lại phía sau.
Truyện Tống Trận bốn phía có không ít người nôn mửa, đó cũng không phải hoàn toàn là bình nguyên phản ứng, phần nhiều là sử dụng Truyện Tống Trận không khỏe, binh sĩ điều khiển Truyện Tống Trận xem ra đã tập mãi thành quen, dùng thanh âm hờ hững thúc giục:
- Mau lên, mau lên, đừng làm trở ngại người khác, đến phía dưới mà nôn, nắm chặt thời gian!
Ở phía dưới, có mấy người vệ sinh mặc quần áo lao động cổ xưa, tại thuần thục quét sạch, tuyệt nhất vẫn là, bọn họ đồng dạng là thúc giục: - Tranh thủ thời gian nôn hết, đừng cố nén!
Vị thiếu niên cho rằng ban ngày là vì hắn mở hai mắt mà có, đồng dạng nôn đến mù mịt, Tất Duy Tư tương đối tốt hơn, chỉ là tâm muộn khí khẩn, hắn phải thích ứng một hồi, rồi tiến lên vỗ nhè nhẹ sống lưng Bách Đắc Ôn, cười nói:
- Bách Đắc Ôn, vì sao thế giới này lại có nôn mửa?
Nhưng Bách Đắc Ôn đã không rảnh trả lời hắn.
Vị trí Truyện Tống Trận cách biên giới tán cây không xa, Tất Duy Tư vịn rào chắn đi xuống nhìn, đáng tiếc hôm nay vụ khí quá lớn, không thấy rõ thụ hạ thế giới vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết.
Sau lưng truyền đến thanh âm nữ sĩ Khải Lạc Cách: "Vùng này đã là khu an toàn, bình thường có rất ít ma thú ẩn hiện. Được rồi, Tất Duy Tư, tới tập hợp !"
"...."
Nhìn phần lớn mọi người còn đang nôn mửa, Tất Duy Tư cũng đã chậm rãi ổn định lại, điềm nhiên như không nhai thịt khô, Khải Lạc Cách trong lòng có đánh giá mới: thiếu niên dưới ánh đèn sân khấu này, thân thể cũng không phải gầy yếu như mọi người đánh giá.
Lại không biết lúc này mục quang của Tất Duy Tư kẻ thờ ơ này, lại dừng lại tại hai ngón tay bọc vải trắng, không hề nghi ngờ, đây là ma sủng ấu niên kỳ, đang lặng lẽ thay đổi thể chất của hắn, thậm chí lần đầu tiên sử dụng Truyện Tống Trận, đại đa số mọi người sinh ra phản ứng phụ kịch liệt, nhưng chúng nó có thể trợ giúp chính mình triệt tiêu bộ phận phản ứng xấu, nhưng hiện phía sau tựa hồ tác dụng phụ cũng bắt đầu phát tác, bộ vị phụ cận giới chỉ đang sinh ra trận trận đau đớn, đau đớn qua đi lại là tê ngứa...
Điều này làm Tất Duy Tư hận không thể lập tức dỡ băng vải trắng xuống xem bên trong rốt cuộc bị làm sao?
Nơi dừng chân Hồng Lôi tiền đồn điều kiện càng không bằng căn cứ chi nhánh Liệt Dương, thậm chí cả cô nhi viện Hồng Lân Đồng cũng không bằng, trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có ba chiếc chiếu, khảo hạch giả bị phân phối đến cùng một phòng tạo thành đội ngũ, trong vài ngày tương lai, cùng nhau đi thụ hạ thế giới tiếp nhận vòng khảo hạch cuối cùng.
Ván gỗ mục ở bốn vách tường, làm cho người ta không khỏi hoài nghi gian phòng này phải chăng sẽ tùy thời sụp xuống, trong không khí có một mùi vị ẩm ướt, Tất Duy Tư vừa được dẫn vào gian phòng này đã lập tức nhíu mày, không phải vì hoàn cảnh, mà vì Bách Đắc Ôn cũng ở gian phòng này! Viêc này ý nghĩa, mấy ngày sắp tới hắn đều phải vượt qua cùng bệnh tâm thần.
Nhưng Bách Đắc Ôn lại tỏ vẻ hết sức cao hứng, cười nói với Tất Duy Tư, ta đang nghĩ ngươi vì cái gì còn chưa đến, quả nhiên ngươi đã vào!"
Tất Duy Tư cười khổ, nguyên lai chính mình bị phân phối đến nơi này, hoàn toàn bởi vì có người hy vọng như thế, không quan hệ cùng đám giám khảo phân phối.
Chỗ ba chiếc chiếu trong phòng có một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, nhút nhát e lệ ngồi ở tận cùng bên trong gian phòng, lưng quay về phía bọn họ, không nhìn thấy dung nhan của nàng, nhưng đáng lưu ý chính là, nguyên liệu quần áo của nàng tương đối tốt, mà còn nhuộm màu đúng chỗ, quần áo đó cả Mật Sắt Lỵ cũng không được hưởng thụ, trong lòng Tất Duy Tư khẽ giật mình, chẳng lẽ cô bé này là quý tộc ?
Nhưng chướng mắt chính là, quần áo đã cũ, vài chỗ cũng chắp lên mấy miếng vá, mặc dù không thu hút nhưng Tất Duy Tư vẫn quan sát được.
Vì vậy Tất Duy Tư định vị người ta: một thiếu nữ quý tộc sa sút, bất đắc dĩ bước vào giang hồ....
- Vừa rồi sao lại không thấy ngươi?
Bách Đắc Ôn hỏi.
- A, đến phòng vệ sinh.
Tất Duy Tư trong lòng nghĩ, chuẩn xác mà nói, là đến trong cái toilet bẩn thiểu, cũng không biết Hồng Lôi tiền đồn đường ống vệ sinh dưới tán cây xây như thế nào.
Ánh mắt của hắn xẹt qua ngón tay quấn lên vải trắng của mình một lần nữa, vừa rồi ở trong toilet, hắn thấy rõ ràng, đốt cuối ngón tay dưới vải trắng, một chỗ trở nên đen kịt, một chỗ khác trở thành đỏ thẩm, hắn muốn đem ma sủng giới chỉ tháo ra để nhìn rõ, nhưng giới chỉ phảng phất đã tan ra làm một thể cùng hắn, dùng sức ra sao cũng vô pháp rung chuyển mảy may, hắn phát giác, hoa văn trên mặt nhẫn, cũng có một ít biến hóa bất đồng rõ ràng.
Tất Duy Tư nghĩ, nếu quả thật có thể đi vào Liệt Dương, nhất định lấy được đồ thư quán bọn họ hảo hảo tìm xem những cao giai ma sủng kia nuôi dưỡng như thế nào, tại sao ấu niên kỳ đều khó hầu hạ như vậy?
Nhưng hắn lại không biết, lịch sử sâm lâm, người từng có được Phi Toản cấp ma sủng thật sự không nhiều lắm, lưu lại ký lục cực ít, mà phương thức nuôi dưỡng thì tất cả đều không giống nhau.
Bách Đắc Ôn lại nói:
- Vừa rồi tràng vị của ta không thoải mái, liên lụy mọi người!
Tất Duy Tư nở nụ cười, người này là trả lời vấn đề lúc trước à? Trên thế giới này tại sao lại có nôn mửa....
Hắn đi vào chiếc chiếu chính giữa, cũng là lựa chọn duy nhất của hắn, buông hành trang, thuận miệng đáp:
- Vậy ngươi lần sau chú ý một chút! Ngươi phải lo nghĩ thay cho người khác.
- Ừ!
Bách Đắc Ôn nghiêm nghị trả lời.
Nữ hài ngồi ở tận bên trong, bả vai rung động hai cái, tựa hồ đang cười, Tất Duy Tư không khỏi vui vẻ, như vậy cũng có thể nghe rõ, khẳng định không phải người bình thường.
Bách Đắc Ôn cũng chú ý tới cô nàng, hắn hướng về nàng nói:
- Hắc, nữ bằng hữu, a không phải, vị bạn nữ giới kia, chúng ta cùng một tổ, giới thiệu với nhau nha!
- Ta gọi là Bách Đắc Ôn, cường hạng là ý niệm, hắn tên Tất Duy Tư, cường hạng là lý giải, còn ngươi?
Hắn trực tiếp thay Tất Duy Tư giới thiệu.
- ........ Ái Thụy Tư, không có cường hạng.
Cô bé kia như là do dự một hồi, mới rốt cục xoay người lại.
Hai vị nam tính lập tức ngơ ngẩn, nữ hài gọi là Ái Thụy Tư, trên khuôn mặt lại có một mặt nạ màu bạc tinh sảo, bên dưới là hình tam giác cân 45 độ, che hơn phân nửa khuôn mặt nàng, trên mặt nạ là đồ đằng mà Tất Duy Tư chưa bao giờ thấy qua, hoạ công thập phần tinh mỹ, không hề nghi ngờ chiếc mặt nạ này có thể mua nửa trang bị Hồng Lôi tiền đồn.
Nữ hài phát giác sự nghi hoặc của hai người, hơi mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn duy nhất để lộ ra ngoài mặt nạ, nhẹ giọng giải thích nói:
- Đây là truyền thống của tộc chúng ta, trước vị thành niên đều phải mang theo mặt nạ.
Bách Đắc Ôn gật đầu hiểu, cũng thấp giọng nói:
- Là bí mật của ngươi sao?
- Không phải....
- Không quan hệ, ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật a, ngươi biết trên thế giới này tại sao lại có ban ngày....
"...."
Trời ơi! Tất Duy Tư nằm lên chiếu, tùy ý trùm cái chăn thoạt nhìn vô cùng bẩn tiến vào trong giấc ngủ, hắn nghĩ, tốt thôi, ngày mai liền cùng tên điên này đi vào thụ hạ thế giới, đến địa phương đồng nghĩa với từ ' Địa ngục'.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 9: Thụ hạ thế giới (thượng)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
- Các dong binh tương lai, các ngươi không cần biểu hiện hưng phấn, hay sợ hãi thế.... Hắc hắc, bởi vì, khu vực này đều là khu an toàn, không xuất hiện quá nhiều ma thú công kích, cho dù có cũng hãn hữu có thể đạt tới Thanh Đồng cấp, Thụ hạ thế giới không giống như tưởng tượng các ngươi khủng bố dữ vậy, bằng không Liệt Dương cũng sẽ không an bài các ngươi tới nơi đây khảo hạch, dù sao, các ngươi còn là thái điểu cái gì cũng đều không hiểu! Chư vị, ta tự giới thiệu một chút, ta là phó quan Pháp Nặc của Hồng Lôi tiền tiêu!
Lên tiếng là một người đầu trọc dáng lùn, khu vực vùng thấp ẩm ướt, sáng sớm sương mù lớn khiến tầm nhìn rất ngắn, nhiệt độ thấp hơn, nhưng hắn vẫn đánh trúng ván mộc, trên nửa người hiển lộ rõ ràng đám vết sẹo chém ngang chém dọc, các thí sinh trên quảng trường đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đây nhất định là chiến sĩ thâm niên, đại khái là từ trong đống người chết leo ra mới có thể có nhiều vết thương như vậy.
Tất Duy Tư đối với điều này không cho là đúng, hắn cảm thấy những vết sẹo này càng giống là bị nghiêm hình bức cung lưu lại, ân, thủ pháp đủ các thức các dạng, vậy chứng minh đầu bóng lưỡng còn bị địch nhân bất đồng cầm tù qua không chỉ một lần, chẳng qua hắn đủ phân lượng để địch nhân bắt giữ cũng là không chuyện dễ dàng, cho nên Tất Duy Tư cũng đồng dạng dâng lên tiếng vỗ tay.
Đầu bóng lưỡng cảm giác thập phần hài lòng, tiếp tục cất cao giọng nói:
- Đương nhiên, bởi vì nơi này là khu an toàn, tài nguyên tương đối bần cùng, không có mỏ vàng mỏ bạc, cũng sẽ không có dược liệu trân quý, các ngươi đừng hi vọng trên đường khảo hạch thuận tiện vơ một ít , lại càng không nên đi sai đường, ly khai an toàn khu, ai cũng không biết sẽ phát sinh những việc gì, ai cũng vô pháp bảo đảm tính mạng của các ngươi, phía dưới, mỗi tổ đều muốn nhận được một từ mộc nghi, nó sẽ dẫn các ngươi hướng mục tiêu chính xác...
Thứ gọi là từ mộc nghi có điểm giống la bàn kiếp trước của Tất Duy Tư, khác nhau chính là, nam châm trong Sâm Lâm thế giới thuộc về tài nguyên hiếm có, như vậy một loại ký sinh mộc tài tên là Từ Mộc đã trở thành tài nguyên thay thế.
- Mục đích của các ngươi, là Âm Ảnh tiền đồn! Đi bộ chừng ba ngày lộ trình, trên đường đi, chẳng những khảo nghiệm năng lực sinh tồn dã ngoại của các ngươi, cũng khảo nghiệm năng lực ứng biến của các ngươi, quan sát tổng hợp các phương diện năng lực! Đồng thời, từng tổ các ngươi đều có một nhiệm vụ thuộc về mình, tất cả đều không giống nhau! Về nhiệm vụ này, các ngươi tốt nhất đừng để cho người khác biết! Hiện tại mỗi tổ đều phái một người tiến ra phía trước rút nhiệm vụ của mình!
Bách Đắc Ôn việc đáng làm thì phải làm đã trở thành đại biểu, đến phía trước rút về một phong thư.
Pháp Nặc sĩ quan phụ tá tiếp tục nói:
- Tốt lắm, hiện tại các ngươi đem hào mã bài của mình đeo lên trước ngực, đây là thân phận của các ngươi trong lộ trình, cũng là quy tắc các ngươi phải tuân thủ! Cẩn thận nghe đề mục kèm theo, mỗi khi các ngươi đạt được một hào mã bài, sẽ được thêm vào điểm cộng....
Những lời này lập tức làm hào khí của quảng trường tăng thêm vài phần khác thường, mỗi người đều bắt đầu lưu tâm những người bên cạnh, tìm kiếm mục tiêu dễ dàng ra tay, cũng đề phòng chính mình trở thành mục tiêu những người khác có thể thông qua hai đợt trước, cũng sẽ không là tiểu tử mặt ngoài thoạt nhìn đơn giản vậy đâu.
Pháp Nặc cười ha ha nói:
- Các ngươi không cần tràn ngập địch ý nhìn người bên cạnh, xin chú ý hào mã bài của các ngươi đều là màu lam, lấy được hào mã bài cùng màu thì không có bất cứ ý nghĩa gì! Chỉ có lấy được hào mã bài màu sắc bất đồng, mới có thể đạt được điểm cộng thêm vào! Về phần hào mã bài màu sắc khác ở nơi nào? Hắc hắc, vùng này không đơn giản chỉ có Hồng Lôi tiền đồn chúng ta, đối thủ cạnh tranh của các ngươi, sẽ phân biệt từ vài trạm tiền đồn khác, đeo hào mã bài màu riêng của bon hắn cùng các ngươi đồng thời xuất phát! Không cần lo lắng không gặp được bọn họ, lộ tuyến của các ngươi, nhất định sẽ đụng độ cùng bọn họ!
Trong lòng Tất Duy Tư sáng ngời, vậy đồng dạng là một đạo khảo đề hợp tác cạnh tranh, khác nhau là từ cá nhân thăng cấp đến tiểu tổ.
- Được rồi, phát bên dưới chính là sổ tay khảo hạch, bên trong nói rõ chi tiết quy tắc cộng điểm và trừ điểm!
Nữ sĩ Khải Lạc Cách thay thế vị trí Pháp Nặc, đang trong quá trình phát sổ tay, nàng giải thích:
- Ta tại đây đơn giản nói rõ một chút, vòng khảo hạch thứ ba, sáu mươi điểm thì vượt qua kiểm tra! Thuận lợi đến mục tiêu, tìm được 30 điểm, hoàn hành nhiệm vụ, tìm được 30 điểm, lấy được mỗi một hào mã bài màu sắc khác, tăng 10 điểm, mất đi bất luận một hào mã bài nào bên tổ mình , giảm 20 điểm, nên nhấn mạnh là kẻ giết người một khi có bằng chứng, như vậy người hành hung sẽ trừ 100 điểm, mặt khác, làm người trọng thương, một khi có được bằng chứng, cũng đồng dạng bị khấu trừ điểm tương đương, chi tiết cụ thể hãy tham khảo sổ tay.... Các cô cậu nếu như có vấn đề gì, hiện tại có thể đưa ra!
Một tiểu tổ tại phụ cận Tất Duy Tư lập tức nhấc tay hỏi:
- Nếu như nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa?
Bọn họ hiển nhiên đã mở phong bì ra, biết được nội dung nhiệm vụ.
Khải Lạc Cách mỉm cười trả lời:
- Sau khi đạt mục đích, giám khảo sẽ căn cứ tình huống thực tế, để phán định tiêu chuẩn!
"....."
- Kế tiếp, các ngươi mỗi người đạt được một túi đeo lưng, bên trong có nước sạch, thực vật, quần áo và một ít đồ dùng y liệu....
- Ta sẽ dẫn các đồng nghiệp của ta, ven đường quan sát các ngươi! Các dong binh tương lai, chúc các ngươi lên đường vui vẻ!
phó quan đầu trọc sau khi lên tiếng lần cuối, tất cả tiểu tổ đã phân biệt từ các phương hướng tiền đồn, xếp háng hướng giỏ treo đi đến thụ hạ thế giới.
Trên giỏ treo, ngoại trừ một lão binh đang ngáp dài, cũng chỉ có ba người Tất Duy Tư bọn họ, Tất Duy Tư tiếp nhận phong thư của Bách Đắc Ôn chuyển đưa, nhìn kỹ hai lần, lại đem phong thư đưa cho Ái Thụy Tư.
Vật phẩm nhiệm vụ có ba dạng:
Một, Thần Mộc Thảo. Trên giấy nhiệm vụ có đồ án còn giới thiệu liên quan kỹ càng.
Hai, một hào mã bài màu tím
Ba, vị trí dấu hiệu trên địa đồ, tìm được một khối bia mộ như vậy, chữ khắc trên mộ là: ban đêm cung cấp dịch vụ đến nhà làm ấm giường....Ghi chép lại tên chủ mộ bia này.
Tất Duy Tư không khỏi vuốt vuốt mi tâm, chuyến lữ trình này có thể rất khó như nam đầu bóng lưỡng chúc phúc lên đường vui vẻ à..... Bọn họ không chỉ săn người khác còn đồng thời phải đề phòng bị người khác liệp sát, vật phẩm nhiệm vụ, muốn lấy được nói không chừng còn phải cạnh tranh cùng người khác, chỉ sợ chỉ có vị bằng hữu kia ban đêm cung cấp dịch vụ đến nhà làm ấm giường, là không lo lắng hắn chạy trốn, nhưng nhiệm vụ này khẳng định rất nhiều tiểu tổ cùng sở hữu, phụ cận mộ bia nhìn chung sẽ phi thường náo nhiệt.......
Đến mặt đất, lão binh chỉ tay về phía tây nam:
- Kia chính là phương hướng Âm Ảnh tiền đồn, đề nghị các ngươi lập tức xuất phát, dưới cây Hồng Lôi tiền đồn trước nay sương mù rất nặng....
Hắn xem Bách Đắc Ôn còn đang loay hoay từ mộc nghi, trong miệng thì thào phàn nàn cái gì, không khỏi cười nói:
- Ngươi cầm ngược rồi, hoa văn dưới đáy đương nhiên sẽ không chuyển động! Bọn nhỏ, hảo hảo sống sót, chúc các ngươi may mắn!
Nhìn giỏ treo lại lần nữa từ từ lên cao, Bách Đắc Ôn gật đầu nói:
- Ta biết rõ, cho nên ta mới kỳ quái nó vì cái gì không chuyển động!
Tất Duy Tư cảm thấy bệnh tình Bách Đắc Ôn lại bắt đầu phát tác, hắn quay đầu đối diện nữ sinh nói:
- Cái túi đeo lưng lớn này, cần chúng ta thay phiên giúp ngươi cầm sao?
Nữ sinh nũng nịu kia lại mỉm cười lắc đầu, giơ tay lên cao, ba lô cách mặt đất bắn lên đã chuẩn xác leo lên trên lưng nàng, dẫn đầu đi về phía trước.
Con mắt Tất Duy Tư lập tức sáng rực, Ái Thụy Tư là cao thủ, ít nhất, khí lực của nàng cũng không nhỏ....
Hắn vác túi đeo của mình lên đuổi theo đối phương, nụ cười trên mặt thân thiết hơn:
- Ái Thụy Tư, chúng ta cùng một tổ nên tương thân tương ái, ngươi khiêng luôn túi của ta đi, yêu cầu này sẽ không quá phận chứ? Ngươi xem, ngón tay của ta còn cột băng, rõ ràng là ta bị thương mà.
"...."
Sương rất lớn.
Đê giai quang minh quả trong tay bọn họ, vừa vặn có thể chiếu rọi phạm vi bốn phía trong vòng vài mét.
Cảm giác mới lạ với thụ hạ thế giới đã hoàn toàn biến mất, dưới chân là bùn đất nhơ nháp, ngẫu nhiên ló ra vài lùm cây và ải thụ điểm xuyết phong cảnh cho nơi đây, cái gọi là ải thụ, lại lần nữa phá vỡ nhận thức của Tất Duy Tư, chúng nó phần lớn cũng chỉ cao đến bả vai, cao nhất cũng không vượt qua độ cao hai người, ờ trong Sâm Lâm thế giới, những loại cây này không hề nghi ngờ là tầng dưới trong tầng dưới.
Chạm phải cây cối chính thức, bọn họ đã không thể không đi vòng qua, quỷ mới biết trên cái cây này là tiền đồn hay là thôn trấn nào đó, may mắn chính là khu thổ nhưỡng này chất lượng không cao, hiếm thấy đại thụ lớn tuổi xuất hiện, nhưng sau khi vượt qua hai tán cây chính thức, Tất Duy Tư vẫn thiếu chút nữa mệt mỏi gục xuống, thể lực cũng không phải là cường hạng của hắn.
Hắn từ trong túi lấy một đồng hồ cát nho nhỏ ngắm nhìn, hiện tại đã vào chạng vạng tối, hắn thở phì phò đề nghị nói:"Ta thấy tất cả mọi người đã mệt, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát nha?"
Ái Thụy Tư quay đầu lại, nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Tất Duy Tư, khéo hiểu lòng người nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:
- Ừh, hơi mệt chút, chúng ta nghỉ ngơi lát vậy!
Hai cái túi lớn chồng trên lưng một nữ sinh yểu điệu, nhìn từ phía sau lưng hoàn toàn che hơn phân nửa thân hình nàng, Bách Đắc Ôn đi ở phía sau cảm khái nói:
- Tất Duy Tư, ngươi lại có thể khiến nàng ta giúp ngươi vác một túi, mà ngươi thân thể trống không cũng mệt mỏi thành như vậy, thật không dễ dàng cho ngươi à!
- À, rất khó làm được thế! Ta cảm thấy ngươi nên đi giúp đỡ nàng ta.
Tất Duy Tư mặt không đổi sắc, còn làm thủ thế bảo Ái Thụy Tư đem túi nước ném tới.
- Đêm nay chúng ta ở chỗ này hạ trại?
- Không!
Trên vấn đề quan trọng Tất Duy Tư rất nghiêm túc, hắn từ trong tay Bách Đắc Ôn tiếp nhận địa đồ, chỉ một vị trí trong đó,
- Chúng ta hạ trại tại đây, tuy chỗ đó chếch lộ tuyến ban đầu chúng ta, nhưng nơi đó có một hồ nước, nước suối trong veo có thể cam đoan nguồn nước của chúng ta sung túc, đồng thời, còn là một trong những nơi sinh trưởng thần mộc thảo. Đương nhiên, nơi đó còn có khả năng xuất hiện đối thủ cạnh tranh của chúng ta, bất quá nếu chúng ta cước bộ gần như không ngừng, có hi vọng trước vài đội tiểu tổ chạy tới đó.
- Được rồi, chúng ta tiếp tục đi!
- Không!
Tất Duy Tư vẫn lắc đầu.
- Ân?
- Chân của ta hình như bị bong gân, các ngươi ai qua xoa bóp giúp ta cái.
"...."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 9: Thụ hạ thế giới (hạ)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Nếu như sự chịu đựng của tên khôi ngô Bách Đắc Ôn không tệ, không ngoài dự kiến của Tất Duy Tư, như vậy, thiếu nữ quý tộc sa sút Ái Thụy Tư biểu hiện thật làm Tất Duy Tư hổ thẹn xấu hổ.
Lưng nàng ta mang hai túi lớn, mặt không hồng, tai không đỏ, còn thủy chung tiến độ kiên ổn đi tuốt ở đàng trước, trên đường còn thuận tay dùng tên nỏ bắn chết một đầu ma thú nho nhỏ cùng loại thỏ hoang kiếp trước Tất Duy Tư, làm cho Tất Duy Tư có thể mơ mộng bữa mỹ vị tối nay, từ mộc nghi cũng giao trên tay nàng, nàng tựa như dụng cụ hướng dẫn chính xác, cơ hồ không xảy ra sai lầm gì, đã dẫn bọn Tất Duy Tư tới Phỉ Thúy hồ.
Vụ khí chậm rãi tản đi, việc này khiến bọn họ có thể tinh tường chứng kiến, diện tích Phỉ Thúy hồ tương đối lớn, bờ bên kia xa hơn hai trăm mét, thượng hạ du liếc nhìn không thấy điểm cuối.
Hồ nước vô cùng trong veo, ánh nước nhộn nhạo gần như có thể khiến người ta tưởng tượng ra hương vị ngọt lành, tiếc nuối chỉ là nơi đây cũng không có bầu trời đêm trong sáng và ánh trăng nhu tình, "Bầu trời" nơi đây là một mảng xanh lá thâm trầm, cũng không biết là phía dưới tán cây cự mộc nào.
Mặc dù Tất Duy Tư đã mệt chết đi, nhưng hắn kiên trì muốn dọc theo ven hồ đi một đoạn đường, vì tránh người cạnh tranh cùng lựa chọn cùng một lộ tuyến với bọn họ, đồng thời cũng vì quan sát hoàn cảnh vùng này.
Sự kiên trì của hắn đã lấy được hồi báo kinh hỉ, ở một bên cạnh lùm cây lớn, lại buộc một chiếc thuyền gỗ nhỏ, Tất Duy Tư lập tức khí phách phong phạm chỉ huy:
- Các ngươi nhanh đi kéo thuyền lên bờ, nhét vào trong bụi cỏ, nhét chỗ nào bí ẩn ấy, đừng cho bất luận kẻ nào đi ngang qua nơi này thấy được. Hmm, ngày mai chúng ta có thể đi thuyền một đoạn!
- Vậy còn ngươi?
bệnh tình Bách Đắc Ôn không có phát tác, hết thảy đều rất bình thường.
- Ta? Ngươi nhẫn tâm để một đồng bạn vừa bong gân không lâu làm việc nặng sao?
Tất Duy Tư mặt không ngượng ngùng giải thích.
Hắn nhìn hai vị đồng bọn làm tốt mọi việc, mới tại phụ cận đến địa phương cách xa bên hồ một chút, bên cạnh mấy cây ải mộc, chọn làm địa phương hạ trại.
Đống lửa xua tan hàn ý ban đêm, cũng mang đến sự ôn hòa cho tâm linh của các lữ nhân, Tất Duy Tư vì đền bù tổn thất cho hai vị đồng bạn, tự mình thiêu nướng đầu tiểu ma thú kia, nhưng hắn lại không đành long để hai vị đồng bạn chịu đói, vì vậy đút không ít lương khô cho bọn hắn, cười nói:
- lương khô được phát ăn thật ngon, ăn nhiều một chút! Các ngươi đều đói bụng mà, đừng lo, các ngươi ăn trước, ăn trước đi....
Vì vậy, thịt nướng thơm ngào ngạt, có hơn phân nửa ngược lại vào cái bụng không đáy của Tất Duy Tư, vừa ăn còn một bên đánh giá:
- Lương khô ăn khá ngon nha!
Sau bữa ăn, hắn rốt cục thỏa mãn nở nụ cười:
- Thụ hạ thế giới chỉ sợ chỉ có điểm ấy là tốt đẹp.... Được rồi, chư vị, chúng ta hiện tại phân công nhiệm vụ. Các ngươi chia nhau đi tìm tòi thần mộc thảo, Bách Đắc Ôn xuống dưới tìm, Ái Thụy Tư lên trên...
- Ta hả? Ta ăn ít, chấp hành nhiệm vụ nặng nề nhất, ở đây trông giữ hành lý! Được rồi, không cần phải nhìn ta ai oán như vậy, ta xấu hổ lắm, tranh thủ thời gian bắt đầu hành động đi....
"...."
Khi Tất Duy Tư đang lười biếng nhắm mắt dưỡng thần ở sát bên cạnh lều vải, một đội khách không mời mà đến tiến vào khu vực này, động tác đối phương nhiều ít có điểm lén lút, điều này làm Tất Duy Tư lập tức cảnh giác.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện màu túi đeo lưng của đối phương, đồng dạng là xanh đậm, hắn mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, bất quá tay vẫn duỗi ra sau lưng nắm chặt mộc đao.
Đối phương hiển nhiên cũng nhìn rõ màu lều trại, địch ý tạm thời buông xuống, bước nhanh lên trước, đầu lĩnh tiến lên hỏi:
- Huynh đệ, Phỉ Thúy hồ là vùng này sao?
Lạc đường? Đây là đánh giá thứ nhất của Tất Duy Tư.
- Bố Tang, nhìn phía trước là thấy liền.
Bên cạnh hắn lập tức có người kéo kéo hắn.
- Hắc, nhãn lực của ta không tốt!
Đầu lĩnh kia cố gắng nhìn về vùng đen như mực kia.
- Đại cận thị?
Đây là đánh giá thứ hai của Tất Duy Tư.
- Huynh đệ, chỉ có mình ngươi, còn đội hữu ngươi đâu? Hắc, vị trí nơi đây không tệ a....
Đầu lĩnh kia lần nữa đưa ánh mắt hướng về đống lửa bên kia của Tất Duy Tư.
- A, đụng phải vài đầu chiến đấu hình ma thú, một con chạy trốn mất giờ bọn họ đang đuổi theo!
Tất Duy Tư chỉ lên đống xương cốt trên mặt đất, ám chỉ bên mình dễ dàng giết chiến đấu hình ma thú, đừng khi chúng ta là quả hồng mềm, muốn chiếm địa bàn của chúng ta, nên suy nghĩ phải trả một cái giá lớn tương ứng!
Lập tức đã có người kéo đầu lĩnh kia, tỏ vẻ không nên gây chuyện thị phi.
- .... Là như thế này a, chúng ta ở ải mộc bên cạnh hạ trại a, có thể chiếu ứng lẫn nhau.... Đúng rồi, các ngươi từng gặp qua thần mộc thảo... Đó là cái gì? A, là một loại thực vật, có thể trị liệu bệnh của ta, giảm bớt nổi thống khổ của ta..... Nếu mà thấy nó, nhớ rõ nói cho chúng ta biết, cám ơn trước nha!
Tên đầu lĩnh kia xoa tay nói.
- Nhất định nhất định!
"....."
Ba người kia đã đi xa hạ trại, bất quá dùng thính lực của Tất Duy Tư, vẫn có thể nghe rõ ràng bọn họ đối thoại.
- Bố Tang, mày nói chuyện đằng đằng sát khí quá, sẽ bị người ta nhìn ra chúng ta định đoạt của bọn họ thứ gì đó!"
- Thúi lắm, tao thần thái thành thật đã thuyết phục được hắn, xem thần sắc tiểu tử kia thì nửa điểm đề phòng đều không có, nếu như vật phẩm nhiệm vụ của bọn hắn cũng là thần mộc thảo, vừa lúc bọn hắn tìm được, một chữ, đoạt!
- Đúng rồi, Bố Tang, thần mộc thảo hình như là chữa bênh liệt kê kê, mày vừa rồi....
"..."
Nguyên lai là thằng ngu! Đây là đánh giá cuối cùng của Tất Duy Tư.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia
Tập 1 Chương 10: Phong Lang dạ tập (thượng)
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : Kim Tiền Bang - www.kiemgioi.com
Bố Tang ba người kia còn chưa đóng xong lều trại, lại có một đội khách không mời mà đến tới bái phóng, chướng mắt hơn chính là lưng bọn họ đeo túi màu vàng!
So với tiểu tổ Bố Tang lén lén lút lút, cước bộ của bọn hắn vội vàng hơn nhiều lắm, thậm chí vừa nhìn thấy ánh lửa, trên mặt còn hiện ra vẻ vui mừng, liều mạng bước nhanh hơn.
Nhưng Tất Duy Tư lập tức nhăn lông mày lại, bởi vì đối phương còn khiêng lên một cái cáng thô chế, trên cáng tựa hồ là một người, bất quá Tất Duy Tư cũng không dám xác định, dù sao sinh vật hình người từ đầu đến chân đều bao bọc kín mít rất giống xác ướp thô công lạm chế.
- Các ngươi khiêng cái gì?
Tất Duy Tư hỏi.
Sinh vật hình người trên cáng lập tức rên vài tiếng, phảng phất bị những lời này của Tất Duy Tư làm thương tổn thật sâu, người nọ đi ở phía trước thở gấp nói:
- Đó là đội hữu của chúng ta, hắn bị Phong lang cắn bị thương, vì tránh vào gió khiến miệng vết thương hư thối, đành phải đem hắn bao thành như vậy....
- A, nguyên lai là người, thực nhìn không ra....
Người bị thương rên càng thê thảm.
Người đi ở phía sau gấp giọng nói:
- Trước tiên không nói những thứ này, nhanh bố phòng, chúng nó còn đuổi theo ở phía sau!
- Chúng nó?
Tiếp theo, Tất Duy Tư phát hiện những câu hỏi này đều là dư thừa, hắn đã chứng kiến 'Chúng nó', đó là một đám sinh vật rất giống sói, chỉ là trên đầu chúng nó còn thêm hai cái "Sừng hươu" ngắn ngủn, thân hình cũng khổng lồ hơn xa so với sói, thân cao khoảng chừng nửa người.
Truyền thuyết Phong Lang chính là chiến đấu hình ma thú tiếp cận Thanh Đồng cấp, hiện tại có năm đầu nhiều như vậy, Tất Duy Tư không khỏi cả kinh nói:
- Các ngươi sao lại chọc chúng nó?
Ma thú dã ngoại có một loại bản năng sợ hãi hỏa diễm, Phong Lang chạy nhanh đến gần liền dừng bước, một cặp đồng tử xanh đậm từ xa nhìn chằm chằm vào bọn họ phía sau đống lửa, hú lên ‘ngao ngao’, trong lúc nhất thời không dám tới gần.
- Chúng ta là từ Vẫn Tinh tiền đồn xuất phát, nhưng vì tìm kiếm thần mộc thảo nên trệch hướng lộ tuyến trước kia, kết quả....
Người nọ dừng một chút, tựa hồ muốn tránh đi điểm trọng điểm nào đó, một người khác thì thẳng tính, nói tiếp:
- Hiện ở tình huống này, không có gì không thể nói! Chúng ta ở trong một bụi cỏ, phát hiện huyệt động Phong Lang, bên trong chỉ có một đầu mẫu lang gầy yếu và vài đầu Phong Lang còn nhỏ...
Trong khi đang nói chuyện, bọn họ đã buông cáng xuống, dựng tên nỏ bày ra tư thế chiến đấu, mà đám Bố Tang bên kia vừa nghe đến ba chữ ‘Thần mộc thảo’, đã vãnh tai lên nghe, đồng thời từ từ tiến đến gần.
Tất Duy Tư lại nói:
- Vậy các ngươi đã thuận tay làm thịt đầu mẫu lang kia, rồi bắt cóc vài đầu Phong Lang con, dù sao đây là một cơ hội có được ma sủng, đúng vậy không?
- .... Đúng! thời điểm chiến đấu cùng đầu mẫu lang kia, Á Đặc bị thương, chúng ta đành phải cáng hắn đi! Nhưng, có khả năng chúng ta để lại mùi, đi được một đoạn không xa đã bị chúng nó đuổi theo.... Các ngươi muốn làm gì?
Người nọ đang nói, đột nhiên đã thay đổi đầu tiễn, nhắm ngay ba người Bố Tang.
Điều này cũng không thể trách hắn, tư thái của tổ ba người Bố Tang thật sự quá lén lút.
Tất Duy Tư cũng không có tức giận nói:
- Bố Tang các ngươi đừng đánh chủ ý với hào mã bài người ta, trước đồng tâm hiệp lực đối phó chúng nó!
- Đó là đương nhiên, đương nhiên!
Bố Tang vội vàng xuất ra một nụ cười chân thành.
- Được, thu phục vài đầu Phong Lang rồi lại đoạt hào mã bài bọn họ, hắc, màu vàng....
- Xuyt, nhỏ giọng một chút...
"....."
Tất Duy Tư không có hứng thú để ý tới bọn Bố Tang xì xào bàn tán, trầm giọng nói:
- Những Phong Lang con kia đâu?
Người nọ do dự một chút, vẫn từ hầu bao bên hông móc ra một đám lông lún nhún, rất khó tưởng tượng Phong Lang ấu niên kỳ dĩ nhiên là một đầu tiểu tử đáng yêu thế kia.
Đám Phong Lang bị chọc giận cùng kêu gào lên, tựa hồ cố lấy dũng khí, chậm rãi tiến gần bọn họ thêm hai bước.
Tất Duy Tư tranh thủ thời gian nói:
- Thoạt nhìn mùi vị không tệ, bất quá các ngươi hãy cất kỹ bọn nó... Ân, nó thoạt nhìn đã hơn một tháng, các ngươi đã bỏ qua thời kỳ nhận chủ, trực tiếp nói thẳng, nó không có khả năng trở thành ma sủng!
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, trên mặt hai người kia vẫn khó nén vẻ thất lạc, đồng thời còn mang theo vài phần nghi hoặc và may mắn - - - Tất Duy Tư nói chưa chắc là sự thật.
Nhìn vài đầu Phong Lang lại đánh bạo đến gần vài bước, đã có thể thấy rõ hàn quang lóe ra từ răng nanh chúng nó, Tất Duy Tư đã không tâm tình cùng bọn họ tự thuật tâm đắc nuôi sủng, trước hết chậm rãi thối lui về phía sau, đồng thời còn bắt đầu nới lỏng giày, khi tất yếu sẽ nhảy vào trong hồ, đôi giày nặng nề này sẽ ảnh hưởng sự linh hoạt của hắn.
- Ta cá nhân đề nghị, đem những phong lang con kia giao ra, có lẽ không thế khiến mấy đầu Phong Lang lập tức rời đi, nhưng có thể tạm thời khiến hỏa diễm phẫn nộ chúng nó hơi thu liễm lại, không đến mức kích động như bây giờ !
Tất Duy Tư phát hiện tổ Bố Tang có một tiểu tử học tập hắn cởi giày, không khỏi làm đề nghị cuối cùng.
Hai người túi đeo lưng màu vàng liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên có điểm động tâm, ngược lại vị nhân huynh nằm ở trên cáng kia dùng thanh âm ô ô kháng nghị:
- Không, tuyệt không, đó là hy vọng tương lai của chúng ta!
Vì vậy, Tất Duy Tư cước bộ rút lui nhanh hơn hai phần, lẩm bẩm nói
- .... Chạy là vận động ta ghét nhất sau khi ăn xong.
- Nếu như mạng cũng không còn thì nói gì đến chuyện hy vọng, ngu ngốc! Chết tiệt, ta đã có thể thấy rõ bộ lông chúng nó phân nhánh....
Bố Tang đột nhiên phát giác bọn họ lên phải thuyền giặc, hắn tự hỏi lực tay rất lớn, nhưng bắn ra một mủi tên, may mắn trúng một đầu Phong Lang trong đó, nhưng súc sinh này chỉ lăn một cái vẫn tiếp tục rít gào phẫn nộ bước đến gần.
Bị thằng ngốc mắng ngu ngốc nhất định là một chuyện rất đau khổ, bất quá Á Đặc trên cáng miệng vết thương vừa vặn phát tác, lại bắt đầu rên lên, không làm ra bất luận phản bác gì.
Phong Lang tản ra xếp thành hình quạt xáp lại bọn họ, mà Tất Duy Tư bọn họ cũng tổ hợp thành một trận hình, bất quá đó là tam giác ngược tùy thời tan tác, Tất Duy Tư đã đứng ở trên ngọn tam giác, hắn cảm thấy, nếu không có gì ngoài ý muốn hắn sẽ là người thứ nhất nhảy vào trong hồ, vì bảo đảm chuyện này, hắn bắt đầu làm nóng người, hiếm có chính là vị bạn thân bên Bố Tang cũng theo hắn làm nóng người.
"Sưu - -"Một người trong nhóm ba lô vàng rốt cục xuất tiễn, làm cho người ta ngoài ý muốn chính là uy lực mũi tên này hơn xa tên Bố Tang, hắn xuất vào đầu một đầu Phong Lang trong đó lại xâm nhập hơn một tấc, bắn cho đầu Phong Lang kia lăn lộn mấy vòng đau đến làm nó gào khóc cuồng khiếu.
Tất Duy Tư nghĩ thầm, chỉ là mũi tên gỗ đã có uy lực như vậy, nếu như đổi thành đầu tên sắt, phỏng chừng đã bắn chết đối phương, chỉ là cái nỏ này hơi kém một chút, thời gian lắp lại mũi tên cần gấp ba lần cung tiễn bình thường.
Phong Lang hoàn toàn tiến nhập vào phạm vi ánh lửa chiếu rọi, cách đống lửa còn có mười bước lần nữa dừng lại, lúc này chúng nó rít gào lẫn nhau, phảng phất là ủng hộ dũng khí của đồng loại chinh phục nỗi sợ hãi hỏa diễm.
Bọn người Bố Tang đều bắn ra mủi tên thứ hai, nhưng tựa hồ ngoại trừ kích khởi dã tính của đối phương, tác dụng mang lại không lớn, mũi tên duy nhất có tác dụng là người đeo túi vàng, đáng tiếc trong tay hắn chỉ là mũi tên gỗ, cho nên cũng chỉ vì trên đầu lang bị thương tăng thêm một món trang sức.
Thừa dịp song phương giằng co, Tất Duy Tư hỏi thần tiễn thủ duy nhất: - Huynh đệ, ngươi tên là gì?
- Bá Ni..... Sao đột nhiên hỏi tên ta?
- Bởi vì ngươi là một người duy nhất để cho ta nghĩ đến chữ khắc vào mộ - - hắn có lẽ là một cái thần xạ thủ vĩ đại, mặc dù hắn chưa bao giờ chứng minh bản thân.
Bá Ni khẽ cười khổ, hắn chạm phải một vị nhân huynh ở hoàn cảnh như vậy còn có tâm tình nói giỡn, hắn thoáng nghiêng đầu về Tất Duy Tư, khổ tâm nói:
- bổ sung thêm một câu, hắn còn là xử nam thuần khiết.
- Như vậy thì chữ trên bia đổi thành ' Hắn có lẽ là một thần xạ thủ vĩ đại, mặc dù hắn chưa bao giờ hảo hảo bắn ra' , ngươi thấy thế nào?
Câu mủi tên mập mờ này của Tất Duy Tư khiến tất cả mọi người bật cười trong khổ sở, Bố Tang chuẩn bị bắn ra một mủi tên lại vì thế mà trực tiếp bắn lên trời.
Đám Phong Lang nhìn chằm chằm vào bọn nhân loại thần kinh đang cười hề hề, tại trong tiếng tru ngao ngao dần dần tăng nhanh cước bộ, đè ép bản năng sợ hãi hỏa diễm hướng hăng hái vọt về phía bọn họ đống lửa đối diện,.
Tất Duy Tư đầu tiên làm ra phản ứng, hắn dùng tốc độ khởi động không chút nào kém hơn Phong Lang, xoay người phóng đến phương hướng Phỉ Thúy hồ, thân thủ không chỉ làm Bá Ni, Bố Tang bọn họ khiếp sợ mà ngay cả Tất Duy Tư lại càng hoảng sợ, cực hạn tốc độ của hắn tuy từ trước khá xuất sắc, nhưng tuyệt đối không đến mức kinh người như thế, chẳng lẽ là ma sủng giới chỉ? Hay là, ta thực có tiềm năng vĩ đại....
Đang lúc Tất Duy Tư thành kính vì đám người đoan hậu cầu nguyện, sau lưng tiếng kinh hô mấy chục dexiben làm hắn không khỏi xoay người qua, sau đó hắn lập tức dừng bước, đội hữu Ái Thụy Tư của hắn đã trở lại, hơn nữa hình ảnh lên sàn cực kỳ huyến lệ phảng phất như từ trên trời giáng xuống, một cước đã đá văng đầu lang xông lên đầu tiên, tiện đà binh khí trong tay ra khỏi vỏ, bên trong bao mộc đao dĩ nhiên là lưỡi đao sắc bén , hàn mang chợt lóe lên đã cắt cổ đầu Phong Lang thứ hai....
Sự cường hãn khiến tất cả nam sĩ xấu hổ!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Trương đại thiếu gia