Chương 253: Việc hôn nhân của Mạnh Thanh Thanh Trong nhà của Mạnh gia.
"Thanh Thanh, ở trường học như thế nào?" Một cái nam nhân đeo kính mạ vàng hỏi.
"Cha. Rất tốt ạ. kỳ này con còn là người dẫn đầu trong số sinh viên được học bổng! Cha định thưởng cho con cái gì đây?" Mạnh Thanh Thanh có chút đắc ý nói
"Thưởng cái gì? Ha hả. lại đòi công lao rồi đây. con muốn cái gì bây giờ? Mua cho con một chiếc xe được không?"
Nam nhân chính là cha của Mạnh Thanh Thanh. Mạnh Xuvẻn.
"Xe? Người ta không thích, có xe rồi còn mua xe làm gì nữa? Với lại mấy ngày nay con trở về đều không gặp ông. không biết ông đi đâu mà bận bịu như vậy!" Mạnh Thanh Thanh tới.
"Thanh Thanh, con cũng biết, ông vẫn coi cha là một đứa nhỏ công ty của Mạnh gia lớn. đều đặt toàn bộ ở trên người của ông, đôi khi đúng là thân bất do kỷ!" Manh Xuvẻn thở dài nói:
"Thanh Thanh, nghe nói con ở trường học cũng lập một công ty vi tính. như vậy cũng có thể cảm nhận được nỗi khổ này!"
"Đâu phải. một công ty nhỏ sao có thể so sánh với một công ty lớn được chứ? Hiện giờ. Rất nhiều tập đoàn đẳng cấp thế giới chủ tịch và tổng giám đốc đều là hai người, rất nhiều chuyện chủ tịch sẽ không làm. Chỉ khi nào có quyết định trọng đại mới tham gia. nhưng việc khác đều do tổng giám đốc phụ trách." Mạnh Thanh Thanh có chút tức giận nói:
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông chính là một ví dụ. ở bên ngoài sớm đã nghe đồn ở phía sau tổng giám đốc Triệu Quản Sinh còn có một chủ tịch, cha thấy người ta đấy. gia nghiệp lớn như vậy còn để cho người khác xử lý được. tại sao chúng ta lại không!"
"Thanh Thanh, đây chẳng phải là làm của hồi môn cho con hay sao!" Mạnh Xuyên xấu hổ nói
"Làm của hồi mồn? Hừ. đừng cho là con không biết. Cha chính cảm giác buôn bán. thích cái cảm giác được thành công!"
Mạnh Thanh Thanh không lưu tình chút nào chọc thủng cách nghĩ thực dụng của Mạnh Xuyên.
"Khụ khụ!"
Mạnh lão gia tử Mạnh Như Tùng ho khan hai tiếng thay con mình giải vây, nói sang chuyện khác:
"Thanh Thanh, cháu có bạn trai hay chưa?'
Mạnh Thanh Thanh nghe xong mặt đỏ lên. lắc đầu nói: "Ông, tại sao ông vội gả cháu gái của mình ra ngoài như vậy, cháu gái của ông không phải cho là ai cũng thích đâu!"
Mạnh Như Tùng cười nói: "Sao có thể chứ! ông chẳng phải là muốn ôm chắt hay sao!"
Nhưng trong lòng lại nghĩ. ài vẫn Tính cách này, ông không phải là sợ không ai lấy cháu, mà lại sợ như em gái của mình.
"Ông, cháu còn nhỏ. sao có thể sinh em bé được chứ" Mạnh Thanh Thanh đỏ mặt nói.
"Cái thời điểm bằng cháu. bà cháu đã có bố cháu rồi cháu còn nhỏ nữa sao?" Mạnh Như Tùng khoát tay nói:
"Thanh Thanh, lần này trở về. ông muốn nói với cháu một mối hôn sự. đã đặt trước được rồi cũng là một trong Lục đại thế gia chúng ta. võ công giỏi. tuổi còn rất trẻ. ông đã đặt trước mối hôn nhân này rồi!"
"Cái gì? ! Ông nói cái gì? Đính hôn?" Mạnh Thanh Thanh trong giây lát có cảm giác trong lòng chấn động, bật thốt lên cự tuyệt nói:
"Cháu không cưới xin gì cả! Cháu...có người yêu rồi!"
Mạnh Thanh Thanh nói những lời này, cũng không hiểu nồi quan hệ với nam nhân kia thế nào nữa, hiện tại không khói không cảm thấy hận hắn, nhưng cũng thường xuyên thấy nhớ hắn, lâu như vậy không gặp, không biết hắn chạy đi nơi nào?
Thật là không chịu trách nhiệm cái gì cả, vậy mà còn nói là sẽ phụ trách mình, giờ lại biến mất làm bà cô này tìm không thấy! Mạnh Thanh Thanh một trận phẫn hận.
"Cháu chẳng phải nói là chưa có bạn trai hay sao?" Mạnh Như Tùng hỏi.
"Bạn trai Thì chưa có, nhưng cháu yêu người đó. người đó cũng Thích cháu, chẳng qua là chúng cháu chưa nói với nhau mà thôi!" Mạnh Thanh Thanh nói.
"Thật không?" Mạnh Như Tùng hỏi:
"Thế nhưng ông lại muốn giới thiệu cho cháu người thanh niên này, hắn rất tốt!"
"Cha chúng ta đừng nói tới chuyện này sớm như vậy. dù sao Thanh Thanh còn nhỏ."
Mạnh Xuyên từ trong đáy lòng cũng phản đối chuyện ép duyên này. Năm xưa hắn cũng bị Mạnh Như Tùng ép lấy một lão bà không thích, qua nhiều năm như vậy, vẫn không có tình cảm gì đáng nói nên có một tiểu lão bà ở bên ngoài, Mạnh Thanh Thanh cũng biết chuyện này, chỉ là mắt nhắm mắt mở không nói mà thôi
Hiện tại Mạnh Xuyên nghe thấy con gái mình có người yêu, thì không muốn cha mình can thiệp vào nữa. nếu không thì con gái mình lại gặp phải thảm ngộ như mình không chừng.
"Đúng vậy, ông, thời đại này là thời đại yêu thương tự do rồi!' Mạnh Thanh Thanh nói.
"Yêu thương tự do? Vậy được rồi, chuyện này hãy nói sau đi! Nhưng mà chúng ta phải nói trước, cháu rể của ông phải là loại nam nhân đỉnh thiên lập địa, cháu mà mang một người vô dụng trở về. là ông đuổi hắn ra ngoài!" Mạnh Như Tùng bất đắc dĩ nói.
Vô dụng? Mạnh Thanh Thanh sửng sốt, sau đó lại suy nghĩ tới nam nhân kia. không thấy hẳn vô dụng chút nào. nên cảm Thấy có chút buồn cười, xem ra ông mình đã lo lắng quá rồi!
"Ông, chúng ta cứ quyết định như vậy!" Manh Thanh Thanh sợ ông mình đồi ý, vội vã chặn đường rút lui.
Mạnh Như Tùng trở về phòng luyện công. Mạnh Xuyên gọi con gái mình lại. nhẹ giọng hỏi:
"Con ngoan, nhân phẩm của tiểu tử này Thế nào? Ngày nào đó đem về ra mắt cha một chút. nếu như vượt qua cửa của cha, thì cửa của ông cũng sẽ qua thôi!"
"Tốt! Tốt! Cả đời của ông chưa từng gạt cháu bao giờ!" Manh Như Tùng gật đầu nói.
"Cha nói thật chứ? Người không tán thành chuyện con phải thành thân với thế gia đệ tử hay sao?" Mạnh Thanh Thanh vui mừng hỏi
"Ha hả. Thanh Thanh, cha và mẹ ngươi kết hợp vốn chính là một sai lầm. Những năm gần đây. mẹ con tập trung kinh doanh, hai chúng ta gặp mặt càng ít. không có tình cảm gì đáng nói cả! Loại cảm giác này Thật không tốt!" Manh Xuyên lắc đầu nói:"Cho nên cha không hi vọng con gái của mình giống như mình!"
"Cha thật tốt quá!"Mạnh Thanh Thanh vui vẻ ôm lấy cái cổ của Mạnh Xuyên hôn một cái ở trên mặt của hắn.
"Ha ha ha ha! Thanh Thanh, cha hôm nay thực cao hứng!" Mạnh Xuyên cười nói:
"Con vẫn chưa nói cho cha biết, nhân phẩm của tiểu tử kia như thế nào?" "Hắn a. là người tốt!"
Mạnh Thanh Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo. nói hắn là người tốt thì cũng không sai Thế nhưng chuyện hắn cưỡng gian bản tiểu Thư tính như thế nào!
Last edited by Diệt Thuần Khiết; 11-05-2011 at 09:25 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
"Vậy con chừng nào Thì đem hắn về nhà, cha sẽ giúp con tham mưu một chút?" Mạnh Xuyên nói.
"Chuyện này... qua mấy ngày nữa rồi tính!" Mạnh Thanh Thanh do dự một chút nói.
"Được rồi, tốt nhất là nhanh một chút đi, nếu không ông của con dẫn con đi tính chuyện thì cha không cản được đâu!"
Mạnh Xuyên gật đầu. sau đó chuyển đổi câu chuyện nói:
"Nhưng mà Thanh Thanh, bối cảnh gia đình của người này con phải tìm hiểu cho kỹ, nếu không thì hẳn lại là loại nhòm ngó sản nghiệp của Mạnh gia chúng Ta!"
Bối cảnh gia đình? Đây là điều mà Mạnh Thanh Thanh chưa từng nghĩ tới. tiền đối với nàng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà nhà của người ta làm cái gì. nàng cũng không rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà cái lần "Vào trước là chủ" kia. Mạnh Thanh Thanh luôn cho là một phương diện tốt. vì vậy nói:
"Sở Cao? Có phải là tổng giám đốc của Tập đoàn Thế Kỷ Mới hay sao?' Mạnh Xuyên suy nghĩ một chút hỏi.
"Đúng, tập đoàn này đúng là của bọn họ! Lúc đầu đấu giá mua đất cùng chúng con, họ biểu hiện ra thực lực không tầm thường, lúc trước bọn họ chuẩn bị mua toàn bộ các lô đất. nhưng khi con chọn trúng một lô... thì hắn nói giúp con một câu, Sở Cao liền bỏ qua." Mạnh Thanh Thanh nghĩ tới đây, chẳng hiểu sao, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
"Hắn cũng không tệ lắm. hắn cùng Sở Cao ở trường con lập một công ty, hiện giờ đang phát triển rất tốt. con nghĩ gia đình hắn cũng không tới nỗi kém, cũng không thể đại phú giống gia đình chúng ta."
"Xem ra Sở Cao rất coi trọng người bạn này.” Mạnh Xuyên nghe xong gật đầu, Mạnh Xuyên ở trên Thương trường lăn lộn, cũng đã được nghe nói tới Tập đoàn Thế Kỷ Mới.
"Vâng, con nghe nói hẳn rất có năng lực. có rất nhiều sản phẩm của tập đoàn này do hắn tham gia, đương nhiên là Sở Cao phải coi trọng hắn rồi!" Manh Thanh Thanh
"Vậy hắn là một nhân tài, rất tốt. Mạnh gia chúng ta đang cần loại nhân tài như vậy. trước tiên con mang Tới cho cha xem mặt, nếu như cha đồng ý thì để hắn làm việc ở công ty nghiên cứu khoa học của Mạnh gia chúng ta đi. Hiện giờ dựa vào Tốc độ phát triển như thế này. Chỉ có nghiên cứu mới có khả năng Thành công. Khoa học kỹ thuật vĩnh viễn là một trong nhưng ngành nghề kiếm ra tiền!" Mạnh Xuyên nói.
"Có câu nói làm cha rất tán thành, đó là thế kỷ 21 này quan trọng nhất chính là nhân tài! Trong công ty có nhân tài chẳng khác nào có vô Tận tài phú, nếu như người trẻ tuổi kia xuất sắc như con nói thì cha đồng ý chuyện của hai đứa, tương lai con làm quản lý, hắn làm kỹ thuật, lo gì Mạnh gia chúng ta không phát triển!" Mạnh Xuyên than thở.
"Ha hả. cảm ơn cha." Mạnh Thanh Thanh nghe được phụ thân nói "tương lai", thì có chút ngại ngùng cười nói
"Được rồi, đem tên hắn và lớp của hắn cho cha điều tra một chút, cha có một người bạn làm đội trưởng đội hình sự ở Bắc Kinh. chuyện nhỏ này chắc là làm được!" Mạnh Xuyên nói.
Rốt cục cũng Thoát khỏi Dương mẩu dây dưa. tôi và Dương Mân lên máy bay trở lại Bắc Kinh.
Tôi rốt cục thở dài một hơi. mấy ngày nay ở Dương gia. tôi muốn ngủ ở phòng khách, nhưng Dương mẫu không đồng ý. Bời vậy tôi với Dương Mân ngủ chung một phòng, may mà thể chất của tôi được cải tạo. nếu không bị biến Thành gấu trúc rồi
Cho dù ngủ chung trong một phòng, nhưng Dương mẫu vẫn không yên lòng. mỗi bữa cơm đều làm Thêm những toa thuốc kiểu như đại bổ tráng dương, tôi đành phải kiên trì uống mấy lần.
Nếu không có lý trí. thì đã sớm bị dục hỏa thiêu đốt rồi. Như vậy còn chưa *** mỗi ngày trước khi đi ngủ. đều đặt một viên Hoàng đế hoàn vào giường của Dương Mân.
Cho tới khi chúng tôi rời khỏi Thành phố D. Dương mẫu vẫn thất vọng khi Dương Mân không có biểu hiện gì, còn lưu luyến không rời nhỏ giọng khuyên tôi nói:
"Tiểu Lưu. bác nói cho cháu biết. muốn theo đuổi con gái được Thành công, phải làm chuyện gạo nấu thành cơm!"
"Cái gì gọi là gạo nấu thành cơm?" Tôi giả bộ hồ đồ không biết.
"Chính là đem nó thành như vậy!" Dương mẫu tiếp tục giải thích.
"Như vậy là cái gì?" Tôi tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Dương mẩu rốt cục hết chỗ nói rồi
"Ha hả. bác gái ngài yên tâm, cháu đảm bảo sẽ không khi dễ Dương Mân. bác thấy đấy. cháu với Dương Mân tương kính như tản!" Tôi cười nói.
Dương mẫu nghe xong mắt trợn trắng, thầm nghĩ, Thì như vậy bác mới lo lắng! Trên máy bay.
"Xin lỗi. đã tạo cho anh phiền toái mẹ tôi chính là người như vậy, ghét nghèo yêu giàu"
Dương Mân có chút áy náy nói
"Không sao đâu. ha hả. chi sợ lần này mẹ cô phải thất vọng." Tôi cười cười.
"Thất vọng? Vì sao?" Dương Mân nghe không hiểu.
"Tôi chỉ là bạn trai giả mạo của cô mà thôi!" Tôi nói.
"A?"
Dương Mân sửng sốt. lập tức hiểu được, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng thất vọng..."
"Cô nói cái gì?" Tôi hỏi.
"Không có gì..."
Dương Mân cho rằng tôi không nghe được, nhưng thực ra tôi lại nghe rất rõ ràng.
Có một số việc nói toạc ra sẽ gây xấu hồ. không bằng cứ mơ hồ mà thuận theo tự
nhiên đi.
Chương 255: Có người muốn điều tra tôi
ở sân bay. Hứa Nhị đã chờ ở đó. Tôi bảo hắn lái xe đưa Dương Mân về nhà trọ của nàng trước, sau đó trở về biệt thự.
Chuông điện Thoại vang lên. tôi lấy ra nhìn. hóa ra là Chung Dương! Chính là cảnh sát mà tôi thông qua Ngô mập mạp quen biết...
"Alo, xin chào." Tôi đón điện thoại nói.
"Alo, xin hỏi là Lưu Lỗi phải không?" Thanh âm Chung Dương truyền tới.
"Chung Dương, tôi là Lưu Lỗi, tìm tôi có chuyện gì không?" Tôi nói
'Là tôi sự tình là như vậy, hôm nay có một bằng hữu nhờ tôi giúp hắn điều tra một
Người.”
Chung Dương nói:
"Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định cho cậu biết điều này."
"Tìm anh điều tra người? Suy nghĩ sau đó mới nói cho tôi biết?" Tôi có chút buồn cười:
"Ha hả, hai chuyện này có liên quan gì tới nhau không? Anh không cần phải nói là. người kia nhờ anh điều tra tôi đấy chứ?"
"Lưu Lỗi, tôi không nói đùa với cậu đâu, đúng như lời cậu nói người kia nhờ điều
tra cậu!"
Chung Dương nói:
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn là báo cho cậu một tiếng, dù sao chúng ta cũng là bạn bè. tôi không hi vong sẽ xảy ra chuyện gì đó."
"Nghe khẩu khí của anh, người đó định làm chuyện bất lợi với tôi? Vậy chuyện này là của cảnh sát, đúng không?" Tôi không quan tâm nói.
"Đối với cậu có bất lợi hay không tôi không dám xác định, thế những người nhờ tôi điều tra là người có bối cảnh. cậu cũng biết không có tội phạm nào tự nhiên sinh ra. với loại dự mưu cảnh sát chúng tôi không làm gì được, chẳng nhẽ hắn mới nghĩ chúng tôi đã bắt hắn ròi?"
Chung Dương cười khổ nói: "Tôi biết cậu không quan tâm, hiện giờ cậu có công phu lại thêm quan hệ với Tam Thạch Bang, những người nhờ tôi điều tra lần này... Nói như thế nào đây. Tôi nghĩ rất kỳ quái cậu dường như không có quan hệ gì với hắn..."
“Chung lão đại anh có thể nói rõ ràng một chút không, rốt cuộc là ai muốn điều tra
tôi?"
Tôi nghe Chung Dương lẩm bẩm. có chút dở khóc dở cười.
"Mạnh gia cậu biết không?" Chung Dương do dự một chút hỏi.
"Mạnh Giai? Là ai?" Tôi từ trước cho tới bây giờ chưa từng nghe qua người như vậy.
"Không phải Mạnh Giai, là Mạnh gia, gia tộc!" Vốn bầu không khí có chút khẩn trương, câu nói của tôi làm cho ngay cả Chung Dương cũng phải nở nụ cười.
"A. Manh gia, Manh gia nào nhỉ?" Tôi hỏi:
"Dòng họ Mạnh ờ Trung quốc rất nhiều, anh định nói ai đây?"
'Cậu không biết? Không có khả năng? Tôi còn tưởng rằng cậu đắc tội với bọn họ
đấy.'
Chung Dương có chút không hiểu.
"Anh không nói ra. thì làm sao tôi biết!" Tôi cười khổ nói:
"Chung ca, anh có đúng là đang thẩm vấn phạm nhân hay không?"
"Ha ha! Thật ngại quá- Thói quen. thói quen nghề nghiệp!" Chung Dương ngại ngùng nói:
"... Được rồi, người nhờ tôi là Mạnh Xuyên, là người của Mạnh gia, là một trong Lục đại thế gia. hiện giờ là chấp chưởng công việc ở đấy."
"Anh nói Mạnh gia này hả!" Tôi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Lão tử của hắn có phải là Mạnh Như Tùng?"
"Đúng, cậu biết?" Chung Dương vội la lên: "Cậu với bọn họ từng tiếp xúc?"
Từng tiếp xúc? Dường như là có, lần trước tôi đánh bại Mạnh Như Tùng này ở nhà Lưu Chấn Hải. hắn giờ muốn điều tra tôi?
Thân thế của tôi hắn biết rõ. lẽ nào phát hiện ra Thân phận bí mật của tôi? Dường như không có khả năng, ngoài mấy vị nhạc phụ và một số lão bà ra. thì làm gì có ai biết
Vậv thì Mạnh Như Tùng còn muốn điều tra ở tôi cái gì?À. vừa rồi Chung Dương nói người muốn điều tra tôi là Mạnh Xuyên nói cách khác. đây rất có khả năng không phải ý của Manh Như Tùng. mà chỉ là ý của một mình Mạnh Xuyên!
Sau khi cố gắng suy nghĩ nửa ngày. vẫn không nhận ra. tôi có quen biết gì với Mạnh Xuyên này, vậy hắn điều tra tôi làm gì?
"Mọi chuyện cũng không thể nói rõ, nhưng tôi lại quen Mạnh lão gia tử!"
Tôi nói
"Nếu như vậy, vậy thì Mạnh Xuyên tại sao muốn điều tra cậu" Chung Dương không hiểu nói.
"Có khi đó chỉ là ý của riêng hắn, không phái Ý của Mạnh lão gia tử, hơn nữa tôi cũng không biết người này." Tôi nói
"Hóa ra là như vậy, vậy cậu quai Mạnh Như Tùng, tuy rằng không biết mục đích của Mạnh Xuyên là gì, nhưng chắc chắn không bất lợi với cậu. vậy Thì Tôi yên tâm rồi.' Chung Dương nói: "Được rồi. tôi nên trả lời Mạnh Xuyên như thế nào?"
Dù sao Chung Dương và Ngô mập mạp quan hệ tương đối thân thiết- cho nên quan hệ với tôi cũng được. hắn đành trưng cầu ý kiến của tôi
"Ăn ngay nói thật có thể- không cần giấu diếm gì cả." Tôi nói
"Được rồi, vây cậu cẩn thận một chút. có chuyện gì Thì cứ gọi điện thoại cho tôi." Chung Dương nói.
"Được. tạm biệt."
Tôi cúp điện Thoại lắc đầu, thoạt nhìn sự tình có chút phức tạp, nhưng đâu cần phải lo lắng tới như vậy.
Tôi gọi điện Thoại cho Đinh Bảo Tam. bảo hắn bảo vệ tốt cho cha mẹ của tôi Tuy có chút cẩn Thận. nhưng tôi không muốn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
KỲ thực. chuyện tiếp theo tôi mới biết mình đa tâm. nguyên nhân thực ra rất đơn giản! Chỉ đơn giản là nhạc phụ muốn tìm hiểu con rể mà thôi!
Tôi cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại lần thứ hai vang lên. là một dãy số: "Thanh Thanh, tại sao lại là cô?"
"vậy tại sao lại không thể là tôi Thế nào? Quấy rối anh?" Mạnh Thanh Thanh bị tôi làm cho có chút mất hứng.
"Tôi không có ý này, thời gian lâu như vậy, cô mới liên hệ với tôi, tôi còn tưởng rằng... cô tìm được bạn trai rồi. ha hả."
Tôi cũng không biết nên nói như Thế nào. vì vậy thuận miệng tìm một cái cớ. nhưng không nghĩ tới, lời này khiến tôi phải gánh chịu một cơn lửa giận...
Last edited by Diệt Thuần Khiết; 11-05-2011 at 09:25 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
"Lưu Lỗi! Anh có ý gì! Anh rất muốn Tôi tìm một bạn trai có đúng hay không? Anh đã làm chuyện đó với tôi, mà định không chịu trách nhiệm đúng không! Tôi cho anh biết. hiện tại tôi đà như vậy. thì không ai Thèm lấy cả. anh chuẩn bị cưới tôi đi!"
Mạnh Thanh Thanh nghe xong tôi nói. tức giận nói một mạch. vốn nàng có một chút ngượng ngùng và ngọt ngào. thì giờ chi còn lại có phẫn nộ.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi, nếu như cô tìm bạn trai thì tôi sẽ cướp cô trở về, Tôi đã nói rồi cô đã là nữ nhân của Lưu Lỗi, thì sẽ không bao giờ được phép rời khỏi tôi nữa." Tôi trịnh trọng nói:
"Trong khoảng Thời gian này.tôi còn đang bận rộn kiếm tiền, không có cả thời gian trở về nhà đây này!"
Chuyện này là vần đề mang tính nguyên tắc. nếu như Mạnh Thanh Thanh không tiếp nhận được tôi, vậy thì Tôi cũng chẳng còn cá
"Thế nhưng anh không phải đã có bạn gái rồi hay sao?" Mạnh Thanh Thanh nghe tôi nói như vậy. trong lòng thư thái không ít, thế nhưng lại nghĩ tới chuyện tôi có bạn gái, thì cũng có chút không vui
"Tôi không phân biệt đối xử với người nào." Tôi nói.
ch nào khác.
"A. vậy được rồi."
Tôi nào đâu biết rằng, Mạnh Thanh Thanh từ nhỏ đã lớn lên trong đại gia tộc. cha nàng ngoài mẹ nàng ra, thì còn có thêm 2 tiểu lão bà ở trong bên ngoài.
Không nghĩ tới Mạnh Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi đáp ứng. điều này làm cho tôi rất buồn bã
Tuy rằng mẹ nàng và cha nàng không có tình cảm gì. Thế nhưng địa vị của vợ cả, các thê thiếp khác không thể so sánh được, Mạnh Thanh Thanh vừa rồi chỉ muốn là, Tôi tính an bài nàng như thế nào.
"Được rồi anh đã nói như vậy. vậy bây giờ có một cơ hội cho anh thể hiện!" Mạnh Thanh Thanh nói:
"Ông của tôi chuẩn bị đem gả tôi cho một tên vương bát đản nào đó trong Lục đại thế gia, tôi không đồng ý. Anh bây giờ lấy tư cách là bạn trai của tôi tới nhà làm khách!"
Mạnh Thanh Thanh nói tới chính là tôi, nhưng hiện giờ cả nàng và tôi đều không
biết.
"Tới nhà cô? Được. Không thành vấn đề Loại chuyện này tôi đã tương đối có kinh nghiệm, dù gì thì tôi cũng mới ở nhà Dương Mân trở về, hiện tại Thì đến phiên Mạnh Thanh Thanh
"Anh đừng cho rằng không thành vấn đề. chuẩn bị cho tốt một chút! Ánh mắt của cha tôi rất cao. phải làm sao cho cha tôi thưởng thức anh. Như vậy Thì mới có Thể nói tốt trước mặt gia gia, không thì tôi lại bị ép gả cho người mà mình không thích!" Mạnh Thanh Thanh vội la lên.
"Biết rồi, cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cho cha cô thỏa mãn. để cho hắn thấy. không ai thích hợp cho vị trí con rể hơn tôi." Tôi nói.
Ngay cả mẹ của Hạ Nhu còn chấp nhận, huống chi là cha cô.
"Vậy được rồi anh nhất định chuẩn bị cho tốt một chút! Chủ nhật này, ở cửa trường học chờ tôi chúng ta cùng đi." Mạnh Thanh Thanh nói.
Trong lòng tôi nghĩ. một người mẹ khó khăn như vậy tôi còn thuyết phục được. chẳng nhẽ cha cô lại khó khăn hơn cả phụ nữ à? Nhưng mà tôi vẫn hỏi một câu:
"Thanh Thanh, cha cô rốt cuộc là đang làm gì? Nghe khẩu khí của cô. thì hình như là một đại nhân vật?"
"Tôi cho anh biết, nhưng đừng nói cho bạn học khác về gia thế của tôi cha tôi là người chỉ đạo của Tập đoàn Mạnh thị hiện giờ là một trong những gia tộc thương nghiệp lớn nhất hiện nay. Mạnh gia." Mạnh Thanh Thanh nói.
Mạnh gia? Nàng chính là tiểu công chúa của Mạnh gia? Mạnh lão gia tử muốn hứa gả cháu gái cho tôi?
Tôi đổ mồ hôi sẽ không trùng hợp như vậy chứ. lúc đó tôi còn cực lực Thoái Thác. nhưng không ngờ Tôi với nàng lại như vậy.
Trách không được Chung Dương nói Mạnh Xuyên muốn điều tra tôi.
Xem ra Mạnh Xuyên đã biết Mạnh Thanh Thanh muốn dẫn tôi về nhà. Thế nhưng hắn cũng không biết tôi chính là tên đệ tử thế gia trong miệng của Mạnh lão gia tử.
"Tại sao anh không nói chuyện? Có đúng là sợ rồi hay không? Yên tâm. lúc chúng ta thành thân, tôi sẽ không ỷ thế mà ăn hiếp anh..."
Mạnh Thanh Thanh thấy Tôi không nói lời nào, cho là tôi đã sợ, cho nên thoải mái nói.
Tôi lắc đầu cười khổ. tôi chỉ là quá mức kinh ngạc mà thôi. năm đó tôi chỉ là một tên không có Tài sản địa vị gì, mà còn dám đối nghịch với Lưu Chấn Hải. hiện giờ Thì sao!
"Đúng là hơi sợ." Tôi cười nói:"Nhưng mà sợ cũng phải đi. ai bảo cô là nữ nhân của tôi cơ chứ."
“Ai là nữ nhân của anh. dùng thủ đoạn hèn mọn như Thế, mà cũng đòi tôi làm bạn
gái.” Mạnh Thanh Thanh cũng cười, rất vui vẻ cười.
Trong khoảng thời gian này nàng chưa từng vui vẻ như vậy, cởi mở được mối tình trong lòng, nàng sáng rạng ngời như ánh dương quang.
"Được. biết rồi. bạn gái." Tôi nói.
“A? Tại sao nghe gọi như vậy có chút gì đó không được tự nhiên? Những đôi tình lữ khác xưng hô với nhau là bạn trai. bạn gái hay sao?” Mạnh Thanh Thanh kỳ quái hỏi.
"Ách..."
Tôi không nghĩ tới Manh Thanh Thanh ngay cả điều này cũng không rõ.
Xem ra cô bé này đúng là đáng thương, tới tình cảm mà còn như vậy, chắc là từ trước tới giờ chưa yêu đương ai. lúc này tôi tự Thề là phải đối với nàng Thực tốt.
Bọn họ gọi nhau là lão công với lão bà...'
Tôi giải thích nói.
"Vậy anh và bạn gái có gọi như vậy không?" Mạnh Thanh Thanh có chút ghen nói.
"Cô nói bạn gái nào..." Tôi xấu hổ nói.
"Đương nhiên là trừ tôi ra. tôi mặc kệ, sau này anh cũng phải gọi tôi như vậy!" Mạnh Thanh Thanh nói:
"Cái từ bạn gái này rất kỳ quái tôi không thích nghe." "Được rồi, lão bà."
Tuy rằng tôi đã cho Mạnh Thanh Thanh là nữ nhân của mình từ lâu, nhưng khi chân chính nói ra câu này, cũng Thực sự là giật mình.
"Anh đã gọi tôi là lão bà. tôi sẽ gọi anh là lão công. lão công giờ còn đang trong Thời kỳ khảo sát. phải qua một cửa này mới được." Mạnh Thanh Thanh có chút làm nũng nói.
Cúp điện thoại, tôi Thầm Than. hóa ra cho dù tính cách của con gái như Thế nào. Thì khi yêu đương cũng giống nhau cả.
Tôi lập tức để Đỗ Tiểu Uy chuẩn bị cho tôi tư liệu về Mạnh Thanh Thanh, trước kia thì có Thể không cần. nhưng mà hiện giờ thì cũng nên biết trước một chút.
Last edited by Diệt Thuần Khiết; 11-05-2011 at 09:25 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết