Thấy lão ăn mày cười gian, Mị Băng rất muốn cho hắn ăn đấm, cho mặt hắn biến dạng luôn, nghĩ lại thôi đành bỏ qua, đây vốn là nơi hoàn toàn xa lạ với nàng, đánh người có lẽ sẽ gây ra hậu quả không tốt. Nhìn hình dáng gầy guộc, khô đét của lão ăn mày trông như phải nhịn đói mấy ngày. Nhan Mị Băng bất giác cảm thấy thương cảm, thở dài một tiếng…,
Thôi!
Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, mời cũng được, cho dù hắn có là kẻ lừa đạo chăng nữa, hắn cũng chỉ là một người tội nghiệp mà thôi, từng ấy tuổi mà vẫn phải lang thang như vậy.
Có lẽ nàng nên thông cảm cho hắn một lần!
Mị Băng khẽ vuốt mũi cười khổ, thật xui xẻo, vừa ra cửa lần đầu đã phải mời người bữa cơm, không biết giá cả trong tiệm cơm cổ đại này thế nào. Nàng có dự cảm, nếu nàng không chạy nhanh thoát khỏi lão khất cái này, tất cả mấy lạng bạc trong túi nàng chỉ sợ sẽ toàn bộ biến thành thức ăn rồi chui vào bụng lão ăn mày này mất.
Hai người, một trước một sau, đi ngang qua đường, rồi lại đi dọc theo phố hơn mười bước, lão khất cái vừa nhẩm tính phương vụ, cuối cùng thân hình dừng lại trước cửa một quán cơm.
Nàng ngửa cổ nhìn cách trang trí của tiệm ăn này, bên ngoài không có nam vệ sĩ canh gác, bên trong cũng không lót thảm đỏ, nói chung là rất bình thường, hi vọng giá cả sẽ không làm mình cháy túi…
“ Xin mời lão ăn mày vào, thấy người có tuổi như vậy, ta kính lão, mời lão một bữa”
Nhan Mị Băng thở dài nói.
Lão khất cái nghe vậy, mặt mày hớn hở, miệng cười to hết cỡ, như đóa hoa cúc nở rộ, vội vàng chắp tay cười nói:
“ Phải thế chứ, bần đạo xin đa tạ, haha”
Chưa nói hết lời, lão đã không khách khí lao thẳng vào tiệm, nhanh như chớp chiếm một cái bàn, rồi gọi thật to:
“ Tiểu nhị! Mau, mau qua đây!”
Nhan Mị Băng choáng váng, nàng có cảm giác đầu mình sắp to bằng cái đấu rồi, giống như đại gia coi tiền như rác vậy…
Nàng bước nhanh vào tiệm, rồi ngồi cạnh lão ăn mày. Tiểu nhị đứng một bên khẽ cúi người, lễ phép hỏi:
“ Xin hỏi nhị vị dùng gì ạ?”
Lão ăn mày giở trò cáo mượn oai hùng, lớn tiếng nói:
“ Đem toàn bộ các món ngon nhất của tiệm ngươi đến đây, mỗi món một phần”
Tiểu nhị hai mắt sáng ngời, còn chưa kịp nói gì, Nhan Mị Băng vội nói:
“ Không cần phiền toái đến thế đâu…”
Tiểu nhị mặt tươi như hoa:
“ Tiểu điếm tuy rằng không lớn, các món nổi tiếng tuy có rất nhiều, nhưng không phiền một chút nào”
Nàng quắc mắt đáp:
“ Đã bảo là phiền toái thì nghĩa là phiền toái!”
Tiểu nhị ngạc nhiên hỏi:
“ Vì sao ạ?”
Mị Băng xụ mặt nói:
“ Khi nào ngươi là ta thì hẵng biết”
Lão khất cái ngượng ngùng cười nói, lúc này thanh âm nhỏ hơn rất nhiều:
“ Vậy đơn giản lấy cho một món lạc rang, một bầu rượu nóng là được rồi..”
Nói xong, lão cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, thấy Mị Băng không phản đối mới phất tay bảo tiểu nhị đi gọi đồ ăn…
Hai người ngồi đối diện, nhất thời cả hai lâm vào trầm mặc.
Lão ăn mày đảo con mắt, chắp tay cười nói:
“ Đa tạ tiểu oa ngươi đã mời ta bữa cơm này. Ta còn chưa biết tên ngươi…”
Mị Băng cũng tùy ý, chắp tay nói:
“ Ta họ Nhan”
Lão khất cái ra vẻ làm như đã ngưỡng mộ từ lâu, ngạc nhiên nói:
“ Thì ra là Nhan tiểu thư”
Mị Băng cúi đầu nhìn thân thể gầy yếu của mình, nghiến răng kèn kẹt:
“ Ta trông thế này mà ngươi kêu ta là “tiểu thư”, chữ “ tiểu” ta xin nhận, còn chữ “ thư” e không gánh nổi. Mẹ nó chứ! Ngươi có thể đổi cách gọi khác được không?”
Lão khất cái nghe vậy cũng có phần không hiểu, câu nửa câu chăng, bèn nói:
“ Bần đạo hơn ngươi nhiều tuổi, ta gọi ngươi một tiếng “ tiểu oa” nha!”
Nhan Mị Băng nhìn thân hình già nua của lão, không khỏi giật mình, lão già này được thể muốn lấn tới sao, như vậy thì quả vinh hạnh quá, chắc là do bữa cơm này đây mà.
Nàng chắp tay nói:
“ Còn chưa kịp thỉnh giáo danh hiệu của lão”
Lão khất cái bày ra bộ dáng cao thâm, vuốt râu rồi nói:
“ Thiết Khởi là danh hiệu của bần đạo!”
“ Thiết Khởi” Nàng gật gù, dò xét một phen
Thiết Khởi lão lão cười gượng nói:
“ Người xuất gia vốn kham khổ, cái tên cũng phải rất giản dị”
“ Lão già tu hành ở Đồng Hoa Sơn bao nhiều năm rồi nga?”
Thiết Khởi nói:
“ Bần đạo tính ra từ khi sinh ra tới nay đã hơn 200 tuổi”
“ Cái bang ngươi sao phải nói dối như vậy? Cho dù ngươi nói tuổi ngươi nhỏ hơn một chút ta vẫn mời ngươi bữa cơm này cơ mà?”
Thiết Khởi trừng mắt nhìn nàng:
“ Không tin sao?”
Mị Băng lắc đầu nghĩ “ Hơn 200 tuổi, quá 3 giáp, có thể xem như hàng thật giá thật, từng ấy tuổi mà đem về hiện đại, chắc chắn lão sẽ được ghi vào kỉ lục “ guinness thế giới”, mà tại cổ đại thì tuổi thọ bình quân là bốn mươi đến năm mươi tuổi là cùng, làm sao mà tận từng ấy được? Lão già này chắc không phải chém gió quen mồm rồi đấy chứ? Há mồm ra là chém gió, bữa cơm này mời hắn thật là không đáng mà…!
Thiết Khởi cười nói:
“ Ngươi không tin thì ta cũng đành chịu! Từ xưa đến giờ, bần đạo chưa nói xạo nửa lời, người tu đạo luôn có biện pháp dưỡng sinh khác biệt, ta như thế này vẫn chưa được coi là trường thọ. Sư huynh của ta còn kinh hơn! Năm nay hơn 230 tuổi rồi, mà trông bề ngoài vẫn cứ như chưa đầy năm mươi tuổi!”
Lão già càng nói dối càng thấy điêu toa…
Thiết Khởi thấy Nhan Mị Băng lộ ra bộ dạng không tin, không khỏi cười nói:
“ Xem ra là người không tin, vậy chắc ngươi đã từng nghe qua danh hiệu “ Thiết trường chân nhân” rồi chứ?”
Nàng lắc đầu.
Thiết Khởi ngạc nhiên:
“ Thiết trường chân nhân” mà ngươi cũng không biết, sao không chết quách đi cho rồi”
Nhan Mị Băng không nhịn được nói:
“ Thiết trường chân nhân là ai mới được chứ?”
Thiết Khởi thở dài nói:
“ Ngươi trẻ tuổi cũng không nên quá thành thật vậy chứ? Cô lậu quả văn như vậy không sợ người ta chê cười sao?”
Mị Băng cười ha hả:
“ Không sợ”
“ Sư huynh ta còn có cái tên Vạn Cô Tử, chắc ngươi phải biết chứ? Chưa? Vậy…Huyền Cao Đạo trưởng? Nhị phong huyền giản? Chưa hết á?”
Thiết Khởi nổi giận, đập bàn lớn tiếng nói:
“ Vậy chắc Thái Đồng tiên lão ngươi cũng chưa nghe thấy bao giờ đúng không?”
Nhan Mị Băng khẽ hít một hơi thật sâu:
“ Khà, không biết. Ai da! Ngươi thật không biết kiềm chế!”
Thiết Khởi lão lão mồ hôi đầm đìa, vô lực nói:
“ Ngươi… Ngươi… Nếu ngươi không phải là mới có sáu tuổi, ta chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà lao tới bóp chết người … Tội lỗi…Tội lỗi quá…”
Đồ nhắm được bưng lên, đồ ăn của phương nam thường chú trọng sự đẹp mắt tinh tế, không phải là bát to chén đầy. Tiểu nhị bê lên một đĩa lạc rang, một bình rượu hoa điêu nhỏ.
Thiết Khởi không chút khách khí, vung đũa vừa gắp vừa nhai nuốt, bụng đói đã mấy ngày nên hắn ăn rất hung bạo. Mị Băng vẫn ngồi ngây người, chưa kịp hoàn hồn.
Nàng quay sang nhìn lão khất cái, kích động nói:
“ Ngươi khi nào…”
Nói tới đây thì Nhan Mị Băng há hốc mồm nhìn Thiết Khởi, hắn trực tiếp bốc thức ăn nhét vào mồm, rồi bê cả đĩa đổ vào, miệng dính đầy dầu mỡ, hình tượng rất khó coi, ăn như hổ đói, phong quyển tàn vân.
Nàng như bị dội một gáo nước lạnh, đơ người tại chỗ, lập tức bình tĩnh trở lại.
Nhan Mị Băng đột nhiên nghĩ tới phẩm chất của vị khất cái này có điểm đáng nghi. Nói thẳng ra hắn căn bản là kẻ bịp bợm giang hồ, e rằng những gì hắn nói cũng chỉ là lừa gạt, cái gì mà đồng hoa sơn, cái gì mà tu hành ngàn năm, tất thảy đều gian dối.
Nàng tự giễu cười khổ lắc đầu, chỗ nào có người, chỗ ấy có giang hồ, lời đồn này quả là không giả. Giang hồ là chốn đầy bẫy rập, mọi thứ đều là dối trá, mình đường đường là một nữ nhân thông minh xuyên việt, cuối cùng vẫn bị lão nhân cổ hủ lừa gạt, lòng dạ con người thật hiểm ác.
Mị Băng nhẹ nhẹ gõ gõ cái bàn, tự động bỏ qua đề tài Thái đồng tiên gì gì đó, nhíu mày nói:
“ Vừa rồi trên đường ngươi nói ta thân thế dị thường, nghĩa là thế nào?”
Thiết Khởi nhanh nhẹn đổ hết rượu vào miệng, thỏa mãn ợ một cái, sau đó ung dung trở mặt nói:
“ Thiên cơ bất khả lộ.”
Liếc mắt thấy thần sắc nàng không tốt, Thiết Khởi bật cười nói:
“ Kỳ thật nói ngươi là thân thể dị thường đều có lý do cả. Đã tu hành trăm năm, đương nhiên pháp lực cũng không ngừng tăng cao, chỉ cần nhìn là có thể biết rõ. Trường lực phát ra từ người tiểu oa ngươi không giống như những người khác hắc mùi ám khí, tính cách lại rất mãnh liệt, đặc biệt là đôi mắt chỉ cần nhìn vào cũng đủ để chết ngạt, nói cho xong ngươi nếu không phải là ma quỷ, tiên nhân, thì rốt cuộc có thể là ai.”
“ Vậy ngươi kêu ta đến đây ngoài việc này còn có việc nào khác” Nhan Mị Băng nghi hoặc hỏi, ánh mắt bắn ra tia la de không ngừng
“ Ta muốn thu nhận ngươi làm đệ tử”
“ Nếu ta nói không” Nàng nhếch mép
“ Không có chuyện đó. Ngươi nhất định sẽ làm đệ tử của ta”
“ Lý do?”
Nhan Mị Băng không chút nghĩ ngợi đáp lời.
“ Ngươi sẽ được học võ công danh bất hư truyền, nếu có ai gây khó dễ, ta lập tức sẽ giúp đỡ”
“ Không cần”
Mị Băng khinh khỉnh nói.
Võ công?
Nàng có thừa!
Cần gì phải tốn công?
Lão già này thực không biết phép tắc, to gan lớn mật, lại muốn thu nàng thành đồ đệ lão.
Thiết Khởi nhìn mắt Mị Băng, xuy một tiếng, lắc đầu nói:
“ Bần đạo là nói lời chân tình với ngươi, người mới quen. Tiểu oa à, bần đạo nhìn ra ngươi cũng không phải người chịu ở trong ao, là người luôn muốn bay cao, ngươi cần gì phải chèn ép giam mình trong nhà.”
Nàng nghe vậy trong lòng càng bi thương, lão đầu này nói cũng đúng, nhưng mà trong lòng Mị Băng lại rất khó chịu.
Nhan Mị Băng kiêu ngạo hếch mặt lên:
“ Ta ở nhà đã sao. Võ công cũng mạnh đủ để làm có thể phòng vệ”
Thiết Khởi há hốc mồm!
“ Vậy ngươi đấu với ta một trận. Nếu ta thắng ngươi nhất quyết phải giả cho ta một trăm lạng bạng, còn nếu thua ta tự nguyện bái ngươi làm sư phụ, chăm chỉ tập luyện võ công. Thấy sao hả?”
Nàng lạnh lùng nói
Thiết Khởi kiên định gật đầu, có vẻ thỏa thê mãn nguyện:
“ Rất được. Đấu thì đấu. Cho dù ngươi mới là tiểu oa nhi, ta nhất định sẽ không xuống tay, bắt ngươi tâm phục khẩu phục”
Mị Băng vui vẻ chắp tay:
“ Tốt lắm!”
Tay phải nàng đột nhiên vung ra, soạt một tiếng, trong tay đã cầm thanh trường kiếm, nói:
“ Tỷ võ ở đây không hay, hãy cứ ra chỗ nào xa xa mà tỷ thí, tránh gây bất lợi cho người dân”
Thiết Khởi hài lòng gật đầu, hô hô cười rộ:
“ Ngươi thật là biết nghĩ cho dân cho nước, sau này có đệ tử như ngươi, ta là sư phụ cũng không thấy tiếc’
Cả hai không đợi ai nhắc, như một làn khói bay vụt ra ngoài cửa tiệm, chẳng mấy chốc đã ra tới bờ sông Long Thừa.
“ Khất cái, tại hạ xin ra chiêu”
Tinh khí thần lực tập trung cao độ, truyền đến trường kiếm, khiến thanh kiếm ngay tức thì thông linh như thần.
Tiếp theo một tiếng “ Coong” vang lên, lưỡi kiếm chạm nhau, hai bên cùng lùi lại một bước.
Kiếm của nàng ở mé trái Thiết Khởi lao tới với một góc độ khá xảo diệu, chém chếch từ trên xuống dưới, nhắm vào chỗ hiểm của lão.
Thiết Khởi thân thủ nhanh nhẹn, nhảy vọt về phía sau, tránh được nhát kiếm. Chân trái lão vừa chạm đất, thân hình đã vọt lên, liên tiếp đâm luôn hai kiếm, công kích đối thủ. Nhan Mị Băng cười gằn, vung kiếm gạt ra.
Nàng đề tụ công lực chỉ trong sát na, rồi xoay mình trường kiếm toàn lực tấn công về phía sau phản kích lão khất cái.
“ Keng kenh” Hai tiếng phát ra.
Thiết Khởi lắc mình tranh khỏi trường kiếm của Nhan Mị Băng, tung chân đá một cước khiến nàng vội vàng giật lui.
Mị Băng thét lên, thanh trường kiếm trên tay nháy mắt đã đâm ra bốn lần, chặn không cho địch nhân động thủ.
Kiếm pháp của Mị Băng tung ra càng ngày càng nhanh, Thiết Khởi ra tay càng nhanh. Chưởng phải đánh nhanh, lúc chém lúc chụp, toan đoạt vũ khí của nàng. Trong chớp mắt Nhan Mị Băng đã gặp nguy hiểm, bị bức lùi xuống sát mép sông.
Giữa lúc đánh nhau đang hăng, Thiết Khởi đột nhiên hơi lắc Địa Tâm kiếm, mũi kiếm đâm ngay vào ngực nàng, ra tay vừa độc địa, vừa cực kỳ nhanh nhẹn không ai ngờ nổi.
Nhan Mị Băng kinh hoàng, lách qua tránh né, chỉ thấy kiếm của Thiết Khởi lóe lên một cái, mũi kiếm đã ngóc lên phóng vào cổ nàng. Mị Băng hoảng hốt khẽ nhón chân phải, thân hình bay vọt lên không, chỉ thấy Thiết Khởi không đợi nàng rơi xuống, nhẹ nhàng phi thân lên, giữa lưng chừng trời giơ kiếm múa tới.
Ngàn cân treo sợi tóc, nàng không còn kịp suy nghĩ gì nữa, vội đâm ra, mũi kiếm điểm luôn vào đầu kiếm Địa Tâm, thanh kiếm lập tức cong lại, nghe coong một tiếng, lưỡi kiếm bật lại.
Thiết Khởi lập tức xông tới tấn công, soẹt soẹt soẹt đâm luôn ba nhát, đến chiêu thứ ba thân hình Mị Băng đã rơi xuống thấp, chỉ còn nước vung kiếm ra gạt.
Tiếng binh khí càng lúc càng liên miên bất tuyệt.
Bất giác, Thiết Khởi triển khai khinh công, bay vụt ra sau lưng nàng, không đợi Mị Băng quay lại, né bên phải, lách qua trái, chạy xuôi một vòng, chạy ngược một vòng, soẹt soẹt chém ra hai nhát.
Nàng lấy kiếm đỡ lại, chưa kịp phản công, lão ăn mày đã biến mất đi đâu không biết. Chỉ thấy Thiết Khởi bốn bề tám hướng chuyển động, thỉnh thoảng sấn vào chém một nhát, chiêu số chưa xong đã lùi ra ngoài. Nhan Mị Băng rơi vào thế hạ phong, không thể tấn công đối thủ. Thiết Khởi chạy qua mấy chục vòng, chẳng khác gì gió bay lửa bốc, chớp giật sấm ran, chân khí trong người ngày cành sung vượng.
Thình lình “ choang” một cái, lão khất cái tay trái vung ra, khoắng một cái đoạt luôn thanh trường kiếm trên tay nàng, Địa tâm kiếm sát ngay bên eo Mị Băng.
“ Ta thắng!”
Thiết Khởi cười lớn, hùng hổ nói.
Nàng thu hồi binh khí, ngạc nhiên nhìn lão, thâm tâm có chút rối loạn.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của gangsters12
Người ăn mày này tên thật là Tiêu Vỹ Dư, vốn là một đại hiệp phái Lục Na, luôn luôn hành xử trượng nghĩa, danh trấn khắp nơi, là một nhân vật nổi tiếng thượng thừa của Mãn Cư Bang. Thời trai tráng, ông vô cùng ham mê nghiên cứu võ học, từ bé đã tinh thông công phu, kiến thức uyên bác vô song. Tiêu Vỹ Dư đi bái phỏng rất nhiều danh gia võ học, học lén hoặc khiêu chiến đánh nhau với các vị cao thủ để xem những chiêu thức của họ. Ông còn kiếm được rất nhiều bảo vật quyền phổ quý báu trên giang hồ.
Ở tuổi trung niên, khi đã am hiểu rất nhiều quyền thuật của các môn phái, pháp lực đạt tới mức lư hỏa thuần thanh thì Tiêu Vỹ Dư ẩn dật ở Đồng Hoa Sơn tu luyện rồi lập ra bộ “Vô ảo thần kiếm”. Bộ kiếm phổ này ghi chép khá tỉ mỉ các quy luật về kiếm thuật như: di chuyển, quan sát, tấn công, phá kiếm thuật…, không chỉ vậy, còn truyền thụ lại 79 đường kiếm hư ảnh giai kì. Mỗi chiêu mỗi thức đều trông giống như các kiếm pháp loại thường, nhưng thực tế lại không phải, mục đích khiến cho địch thủ coi thường mà sai lầm. Vừa xuất chiêu liền tạo ra hư mộng, khiến đối phương nhất thời lâm vào trận pháp không biết đâu mà lần, quyền pháp xuất ra cũng loạn xạ hết lên, rối tinh rối mù. Chỗ tinh diệu chính là giữa ảo có thực, trong cương có nhu, tạo được bất ngờ.
Miệng lưỡi thế gian truyền tụng rằng khi luyện “Vô ảo thần kiếm” có thể trở thành kiếm thủ vô địch, bất khả chiến bại. Từ đó, “ Vô ảo thần kiếm” nổi danh giang hồ khiến nhiều cao thủ võ lâm không khỏi thèm khát, và nó cũng chính là nguồn gốc của những tranh đoạt sau này.
Lý do Tiêu Vỹ Dư hiện đang ẩn cư ở trên núi lại giả trang thành khất cái cốt là muốn thu nhập đệ tử, truyền lại bộ “ Vô ảo thần kiếm” trước khi nó bị thất truyền. Duyên tình thay, ông tình cờ qua đường gặp Nhan Mị Băng, chứng kiến nàng biến hóa vô song, xem xét một lượt cuối cùng cũng đưa ra quyết định, bằng mọi giá mặt dày thế nào cũng phải khiến tiểu oa kia bái mình làm sư phụ.
Quả nhiên Mị Băng không khiến cho Vỹ Dư phải thất vọng, tâm khảm nàng ta vô cùng thuần khiết, còn nhỏ đã biết thương dân yêu nước, võ thuật cũng lão luyện thuần thục, thực khiến cho cố nhân như ông phải trầm trồ thán phục.
***
Vừa rồi cùng Nhan Mị Băng đánh một trận, Tiêu Vỹ Dư tuy rằng sức khỏe hoàn toàn không có gì đáng ngại nhưng trong đầu lại biết rất rõ tiểu oa kia chắc chắn sẽ không tránh khỏi tai họa. Nàng ta lúc này có vẻ lộ ra phong thái lãnh đạm, bình tĩnh, nhưng lúc trước đã vận hết toàn bộ nội lực ra thi triển võ thuật với ông, vậy nên mới bị chân khí xâm nhập sâu vào trong, muốn giữ thể diện nên không ngừng gắng sức ngạng kháng cỗ khí công này, nội tạng chấn động, khẳng định cũng bị trọng thương không ít. Không chỉ có như thế, nữ nhi Mị Băng ấy đem máu bầm cưỡng chế trong cơ thể khiến cho khí huyết không thông, ảnh hưởng khí công vận hành, tích lũy lâu dài sẽ chỉ làm cho thương thế của nàng thêm nặng, cơ hồ có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Tiêu Vỹ Dư lo lắng khẽ liếc mắt nhìn Mị Băng: “ Ta khuyên tiểu oa ngươi một câu, nếu như ngươi không muốn vết thương trên người lan rộng khắp cơ thể tạo thành vô phương cứu chữa, rất có thể dẫn đến tàn phế, nếu vậy ngày sau võ công của ngươi cũng tự nhiên mà phế bỏ, uy, đồ đệ của ta nhất định không thể bị như vậy đâu, đừng có tự mình áp chế vết thương nữa.”
Nói xong, ông tỏ vẻ bi thương phất tay nhẹ một cái.
Hiểu ra lời nói ý tứ của lão khất cái, nàng rốt cuộc thì không kiềm chế được nữa, khí huyết dâng lên, “ Phụt” một tiếng, một ngụm máu đỏ phun ra, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng. Thân thể vốn đang đứng hiên ngang cũng bắt đầu lung lay tựa như sắp gục ngã.
“ Lão…” Nhan Mị Băng cả kinh thì thào nói một tiếng, cảnh vật trước mắt nhòa đi từng giây, ở phía bên cạnh, thanh âm của người ăn mày mỗi lúc một nhỏ dần…
…
“ Cô ấy tỉnh chưa hả bà?”
“ Ông này hỏi rõ mới lạ. Có thần mới biết. Vị tiểu thư này có vẻ bị trọng thương khá nặng. Mấy ngày qua rồi cứ ngủ li bì không thôi. Tôi e là…”
Hai thanh âm già nua vang lên lúc rõ lúc mờ bên tai Mị Băng.
Nàng giật mình vì hai giọng nói lạ, chợt tỉnh cơn mê, Nhan Mị Băng choàng người dậy, trán và tay nàng ướt đẫm mồ hôi. Nàng không nhớ những gì đã xảy ra với mình… đây là?
“ Tỉnh rồi. Cô ấy tỉnh lại rồi kìa”
“ Vị tiểu thư nhỏ tuổi, cô không sao chứ? Có đau ở đâu không?”
Mị Băng ngoảnh đầu lại thì thấy hai vợ chồng già đang đứng cạnh mình. Nàng đưa mắt nhìn khắp ngôi nhà. Một cái giường cũ kĩ đặt đối diện nơi nàng nằm, một cái rương cũ đặt trong góc nhà, một cái bếp sưởi bằng thép đã hen rỉ và vài món linh tinh khắp được đặt gọn gàng trong căn nhà, tất cả đều cũ kỹ lắm rồi.
“ Cô có sao không? Cô không nhớ mình là ai à? Cô nhớ mình tên gì không?”
“ Không sao”
“ Không sao rồi bà ơi! Cô ấy chỉ bị thương phần trên người thôi, không ảnh hưởng lớn đâu”
“ Cô không sao là tốt! Cảm ơn trời phật phù hộ. Cô hôn mê hơn hai ngày rồi, tôi cứ tưởng là cô không tỉnh lại” Bà lão nói giọng mừng rỡ.
“ Bà chỉ toàn nói gở thôi. Đi lấy cái gì cho cô ấy ăn đi, cô ấy hôn mê lâu rồi chắc là đói lắm!”
“ Cô nằm đây nha!”
Bà lão nhanh nhảu chạy ra phía sau bếp. Mị Băng cảm thấy đau nhói phần ngực, nàng giơ tay lên thì thấy nó đã bị bịt kín bởi những đường băng. Sờ lên đầu thì cũng vậy.
“ Cô là tiểu thư ở nơi nào vậy? Làm gì mà lại bị thương nặng thế này?”
“…” Mị Băng trầm ngâm lặng người, nàng không muốn nói đến thân phận mình cho ông lão biết.
“ Cô không muốn nói thì thôi vậy, lão không ép.”
“ Không tiện nói ra ngay. Xin thứ lỗi”
“ Lão họ Đồng”
“ Vậy cho phép ta được gọi là Đồng đại thúc và Đồng đại thẩm”
“ Cô đừng khách sáo thế, gọi lão Đồng được rồi.”
Nhan Mị Băng nhìn về phía sau màn thì bà lão đang vén màn bước ra, tay bưng bát cháo.
“ Ta vô cùng biết ơn hai vị đã ra tay cứu giúp lại còn hậu đãi, ơn này không biết nên đền đáp thế nào?”
“ Lão không có làm việc gì nhiều, gặp người khác họ cũng sẽ làm như lão. Tiểu thư không cần trả ơn, chỉ cần cố gắng tịnh dưỡng cho khỏi hẳn là lão vui lắm rồi. Cô đứng lên đi!”
Ông lão đỡ Mị Băng và dìu lên giường, đưa bát cháo cho nàng. Nhan Mị Băng cố ăn vài thìa cho ông lão và bà lão vui.
Lát sau, ông lão mở cái hòm cũ ở góc nhà và lấy ra một túi đồ đưa cho nàng:
“ Đây là những gì vị cao nhân mang cô đến đây đưa cho lão. Vị kia còn dặn khi nào tiểu thư tỉnh lại thì nhớ đưa đầy đủ tận tay cho cô”
Mị Băng đỡ lấy cái túi và mở ra, bên trong có đựng một số thứ quý giá:
100 lạng bạc, 5 viên kim nguyên bảo, 1 cái ngọc bội nhu tình, chục viên dược đan “ Kinh Nhu” .
“ Đồng đại thúc, chỉ thế này thôi sao?”
“ Vâng! Vị cao tăng kia chỉ đưa cho lão từng này đồ thôi.”
Chợt!
“ Tôi nhớ ra rồi!” – Bà lão reo lên trong sự vui mừng.
“ Bà nhớ ra cái gì?”
“ Tôi nhớ rồi ông ơi! Lúc ông cõng cô ta vào nhà, tôi có thấy một lá thư bị rơi ra nên đã nhặt nó để vào trong túi áo”
Mị Băng nghe câu nói đó, ngạc nhiên khôn xiết
“ Thật vậy sao đại thẩm? Vậy lá thư đó ở đâu?”
“ Để bà già này lấy ngay cho cô” Bà lão chép miệng, chạy vội ra ngoài.
Một lúc sau, Đồng đại thẩm mang cho cô một bì thư màu sậm tối, có in hình hỏa ấn.
Nhan Mị Băng bóc thư ra xem, chỉ thấy vài dòng chữ cẩu thả được viết lại:
“ Chào tiểu đồ đệ,
Chắc ngươi đã tỉnh lại rồi đúng không. Ta để lại cho ngươi chục viên dược đan Kinh Nhu vừa luyện được. Mỗi ngày nhớ ăn một viên dược đan, vận khí hộ thân, điều hòa khí huyết, đả thông kinh mạch, phục hồi nội công, tận tình tĩnh dưỡng, tăng cường sinh lực.
Khi nào thân thể khỏe lại, ta mới có thể đến đây đón ngươi, rồi cho ngươi về nhà thu dọn hành lý trong 4 tháng. Đúng hạn, Thiết Khởi này sẽ mang ngươi lên núi luyện tập võ công.
Trên ngọn Đồng Hoa Sơn quanh năm sương mù vần vũ, với kì hoa dị thảo hương sắc ngọt ngào, cỏ lá xanh um, cảnh vật như một nơi Bồng Lai miền hạ giới.
Nơi đây đồng thảo mênh mông bát ngát, la liệt trải khắp sườn núi quanh co, thường dân hiếm khi mới thỉnh thoảng đi qua một vài lần.
Tiêu Vỹ Dư từ lúc khai phá chỗ này đến giờ đã ngót trăm năm.
Bầu trời trong vắt không một gợn mây trôi, gió núi từng cơn tựa muốn thổi mát lòng người.
Đã sắp gần giờ Ngọ, Thiết trường chân nhân* đứng dậy đưa mắt từ từ quét qua khắp nơi, chắp tay sau lưng sang sảng cất tiếng:
“ Ta đã quyết”
Lời nói vừa dứt, một bạch y nữ tử đứng ở ngay cạnh vội thấp giọng thì thào: “ Không thể đường đột như vậy a, nàng ta một khi đã bước chân vào nơi giang hồ khốc liệt, mãi mãi không thể ly khai, sư phụ cần phải cân nhắc cực kì cẩn trọng.”
Thiết Khởi chân nhân không chút do dự, dáng vẻ thập phần nghiêm nghị:
“ Muốn suy lại cũng đã muộn. Ngươi không mau chăm chỉ tu luyện, còn ra đây làm gì.”
Thạch Chi Tinh cung kính xá thật sâu:
“ Đệ tử xin tuân mạng”
Dứt câu vội tung mình phóng như bay về hướng làng Mạc Dang. Bằng vào tài nghệ khinh công của Thạch Chi Tinh, tin tưởng không đến thời gian uống cạn chén trà là đã đến làng Mạc Dang.
“ Khà…”
Tiêu Vỹ Dư lắc lắc đầu nhìn theo bóng dáng đệ tử, chép miệng trút một hơi.
Nhìn thoáng qua một lượt, ông nhíu mày, ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Khi Vỹ Dư tiến vào trạng thái tu luyện không lâu, xuất hiện một cỗ khí ba động, ngay sau đó tốc độ hấp thu thiên địa năng lượng chợt tăng lên.
Đối với những chuyện này, ông cũng có vài phần kinh ngạc, mặc dù có cảm giác khó nói lên lời, những cũng không nói gì thêm, ngay cả cặp mắt cũng không thèm mở ra.
Lúc trước, Thiết trường chân nhân cũng đã thấy qua 1 lần . Nó từng xảy ra vào đúng ngày ông thu nhận Chi Tinh làm đồ đệ. Tiêu Vỹ Dư khi ấy nghĩ rằng đây chẳng qua đều là trùng hợp, không ngờ tới giờ vẫn có thể tái ngộ.
Nhưng đặc biệt là…cỗ khí lần này quả thực vô cùng cường đại.
Mặt của Vỹ Dư có chút biến đổi.
Ông hơi khựng người, nói thầm trong lòng
“ Nhất định là có gì xảy ra. Việc lần này dù sao cũng phải tìm rõ nguyên do, không thể cứ coi nhẹ mà bỏ qua…”
***
Thạch Chi Tinh vừa phóng người vào làng, cảnh vật trước mắt đã khiến nàng phải sựng bước thối lui.
Trong làng hỗn loạn ngổn ngang dường như vừa trải qua một trận giao tranh kịch liệt, bóng dáng người dân cũng biệt đi nơi nào.
Thạch Chi Tinh cất giọng gọi to.
“ Ở đây có ai không, thỉnh chư vị, ta đến đây bái kiến!”
Tiếng gọi của nàng vang vọng xung quanh.
Thạch Chi Tinh rảo khắp mọi nơi tìm một hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người, nàng vô cùng sốt ruột vội triển dụng thượng đẳng khinh công nhanh chóng trở về lối cũ, đang lúc lướt mình vùn vụt chợt từ sau lưng có một bàn tay chộp vút vào vai nàng.
Thạch Chi Tinh hốt hoảng lạng người sang bên, xoay phắt trở lại, trước mặt nàng sừng sững một cụ già áo nâu, mặt bao kín trong khung lụa màu nâu, và trên đầu cũng lại bịt kín một vuông khăn màu nâu, chân mày dài đến chân tóc, râu trắng phủ đến ngực, đôi mắt tinh quang lồ lộ phong thái cực cao sang, dáng người cao to lực lưỡng.
Thạch Chi Tinh là một nữ nhân văn võ song toàn, khiêm cung hiếu lệ nhìn thấy vị áo nâu bịt mặt với nghi biểu khác thường như thế, trong lòng đã ngầm kính vi, vội tươi cười làm lệ:
“ Lão trượng níu lấy vai vãn bối có điều chi dạy bảo?”
Đôi nhân quang của cụ già bao mặt sáng ngời như hai làn điện chớp, ngắm nghía khắp người nữ nhân một lượt rồi lẩm bẩm như nói với chính mình:
“ Ồ! Nhìn kĩ cũng đâu có giống kẻ đoản mệnh !”
Thạch Chi Tinh ngơ ngẩn:
“ Lời nói của lão trượng định ám chỉ vào ai?”
Cụ già bao mặt lạnh lùng nghiêm khắc:
“ Tất nhiên là chỉ vào ngươi”
Thạch Chi Tinh càng kinh ngạc lạ lùng”
“ Lời lão trượng hàm nhiều thâm ý, xin dung thứ cho tiểu bối là kẻ ngu dốt thiển cận, không thấu hiểu nỗi cao siêu mong tiền bối giải nghĩa tường tận cho”
Cụ già đôi mắt tinh anh như hai luồng điện cực dán chặt lên khuôn mặt mỹ miều của Thạch Chi Tinh gật gù lên tiếng:
“ Kể ra phúc quả của ngươi còn dài, nếu như chạy cách xa thêm 20 trượng tất hôm nay đã vắt thây mục rữa rồi…”
Thạch Chi Tinh càng lúc càng sửng sốt hoang mang:
“ Chạy thêm 20 trượng nữa là có cái gì. Hôm nay không hiểu lại có họa chăng trút lên đầu tiểu bối tôi?”
Cụ già bao mặt cười lanh lảnh:
“ Thiếu hiệp phải chăng vừa rồi đến làng Mạc Dang tìm Ngọc Châu bách chi?”
Thạch Chi Tinh gật đầu thầm nghĩ: “ Ông ta là ai mà biết rõ thế nhỉ?”
Nhưng nàng vội đáp lời:
“ Vâng! Chắc lão trượng cũng đã từng nghe qua Ngọc Châu bách chi”
Cụ già cười bí mật:
“ Thiếu hiệp hãy theo tôi, chúng ta đến nép mình sau lùm cây rộng theo dõi tình hình, thiếu hiệp sẽ rõ mọi ngọn ngành”
Thạch Chi Tinh trong dạ hồ nghi, cảm thấy cụ già áo nâu vô cùng cổ quái, nàng nén lòng theo chân cụ già nhảy vào một bụi rậm xanh muốt và ẩn mình vào phía sau, đưa mắt nhìn vào đằng trong.
Mùng này năm này, chính là ngày diễn ra lễ hội thượng nghị tề tựu các môn phái võ lâm.
Không Vân đạo trưởng- chưởng môn đời thứ 30 của Dạ Đan phái- thống lãnh tất cả đệ tử xây cất thể đài để tiếp rước bốn phương anh hùng cùng cao thủ các phái tới tham dự.
Thể đài chia ra làm 3 vùng “ Đen”, “ Trắng” và “ Xám”, mỗi vùng đều treo hoa kết đèn hết sức cầu kỳ tráng lệ. Phía trước thể đài là một chiếc sân rộng lớn trải dài, 4 phía là 4 cái trống đỏ thẫm được bịt da thú.
Tiếng đại đồng chung trên thể đài vang lên chín lượt, các quí khách tham gia đều theo thứ tự lặng im ngồi vào bàn tiệc. Trước sau tràn ngập trong tiếng cười hể hả vui tươi…
Lúc ấy trên thể đài, Không Vân đạo trưởng đang đứng lên sai các đệ tử rót rượu mời khách.
Thạch Chi Tinh tò mò không hiểu có chuyện gì, vội quay sang cụ già bao mặt: “ Rốt cục là có chuyện gì nghiêm trọng, vãn bối cần phải phục mệnh sư phụ chăm chỉ tu luyện, không thể lãng phí thời gian”
Cụ già bao mặt vội nắm tay Thạch Chi Tinh kéo lại:
“ Kịch hay đã sắp bắt đầu khai màn, nán đợi một chút sẽ mục kích lắm trò vui”
Lời của cụ già chưa dứt, thình lình từ trong không trung xẹt đến một đạo kim quang lấp lánh, lao thẳng đến trước bàn Không Vân đạo trưởng đang ngồi…
Không Vân đạo trưởng nhãn lực rất tinh, khẽ nhấc cao tay áo phất lên, nhoài người sang một phía…
Làn kim quang vẫn kịp theo hơi gió rít séo mang tai, “ phập” một tiếng kinh người, một cây cung tên vàng óng dài độ 3 tấc đính theo một bức phong bì đã cắm phọt giữa bàn, đầu cung vẫn rung rinh tựa muốn dọa dẫm lòng người.
Không Vân đạo trưởng vừa nhác thấy cây cung tên, sắc mặt tức thời đổi xanh thất thanh hét lên:
“ Địa Độc Cung!”
Tiếng kêu vừa thoát ra, mọi người có mặt trên đài đều kinh hãi đến xám mặt nghẹn nhốn nháo đứng lên như chợ vỡ, hàng trăm cặp mắt dớn dác nhìn xung quanh khắp bốn phía đài. Thạch Chi Tinh núp mình sau bụi cây khẽ lẩm bẩm một mình:
“ Địa Độc Cung! Bất qua chỉ là một mũi cung vàng bình thường, cớ sao mọi người lại sợ hãi thế kia?”
Cụ già bao mặt hừ lạt đáp lời:
“ Mi thật đúng là tiểu oa không biết sợ, từ mấy tháng nay, Địa Độc Cung xuất hiện chỗ nào, mấy ai được sống sót!”
Thạch Chi Tinh càng thêm lạ lùng kinh ngạc:
“ Địa Độc Cung lợi hại đến thế nào? Người phóng cung là ai? Tại sao lại tìm đến nơi đây mà gây rối?”
Cụ già bao mặt đôi mắt vẫn dõi nhìn vào trận, lơ đễnh trả lời:
“ Chỉ là một mũi cung vàng óng ánh không hơn ba tấc, thế nhưng từ hơn tháng nay đã khuấy động trong võ lâm một cơn thảm sát kinh hồn, đến độ gió mưa chừng như nồng tanh mùi máu. Bất luận là ai, dù võ công quán thế tuyệt nhân nhưng nếu đã trúng phải Địa Độc Cung là sau 2 canh giờ đành chết không phương cứu chữa. Với một thời gian ngắn ngủi trong mấy tháng, giang hồ đã có nhiều môn phái bị hủy diệt dưới cây cung tên khủng khiếp, hàng trăm võ lâm cao thủ, người dân vô tội phơi thây thối nát. Uy danh tuyệt độc của Địa Độc Cung quả đã rung động khắp võ lâm thiên hạ” [/SPOILER]
Mọi người ơi còm cho mình một cái, ủng hộ tinh thần tác giả