Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Nhonhoanglong - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn- http://4vn.eu/forum
Dường như là cùng lúc với tiếng súng vang lên, đấu khí trên người hai sát thủ đồng thời phát sáng. Mặc dù đã phát hiện ra vị trí của Lâm Thanh Hàn, nhưng mà giờ phút này trong lòng hai người cũng đã không còn chút ý thức tiến công nào nữa, đấu khí theo tiềm thức đều dùng để bảo vệ bản thân mình.
Làm sát thủ mất đi dũng khí tiến công, kết cục như thế nào còn phải nói nữa ư?
Hai lần bắn ba phát súng tinh chuẩn, kết thúc dễ dàng tính mạng hai tên sát thủ cuối cùng, cũng đồng thời tuyên bố trong trò chơi ám sát cùng phản ám sát, Lâm Thanh Hàn giành được thắng lợi mà chấm dứt.
Chỉ là, thật sự kết thúc như thế ư?
Theo quang mang phát sáng của đấu khí trên người hai sát thủ, cả thảy mọi người đều nhanh chóng tản mát đi. Sau khi Lâm Thanh Hàn bắn giết bọn họ, càng khiến cho không khí sợ hãi này lên tới cực điểm.
"Bộp, bộp!"
Một loạt tiếng vỗ tay sắc gọn vang lên, "Phản ám sát rất đặc sắc, đơn độc mà nói riêng về ám sát thuật, ngươi đã là nhân vật thuộc cấp bậc tông sư rồi."
Nghe thanh âm như thế, Lâm Thanh Hàn trong lòng không khỏi rùng mình. Trước khi người này xuất hiện, chính mình không ngờ không hề phát hiện ra bất cứ manh mối gì. Nếu như vừa rồi đối phương ám sát mình, chỉ sợ hơn phân nửa là không thể tránh khỏi.
"Ngươi là một sát thủ đỉnh cấp, cho dù không có ma pháp cùng đấu khí thì cũng là một sát thủ đỉnh cấp. Điểm ấy, ta không bằng ngươi." Xích Huyết chậm rãi bước tới trước mặt Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng nói, trong mắt tràn đầy sự khen ngợi.
"Cám ơn đã khích lệ." Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt cười rồi tiếp tục nói: "Có điều rất xin lỗi, ta cũng không phải là một sát thủ."
Sát thủ? Chẳng qua chỉ là một chút hứng thú lúc nhàn hạ mà thôi.
"Sao cơ?" Xích Huyết không khỏi nhíu mày, có chút bực bội nói, "Ngươi cảm thấy làm sát thủ rất mất thể diện sao?"
"Hoàn toàn trái ngược, ta cảm thấy làm sát thủ rất tốt." Lâm Thanh Hàn mỉm cười lắc đầu, "Nhưng mà ta đích thực không phải là sát thủ, mà là một tay súng đỉnh cấp."
Nghe thế, Xích Huyết trong lòng không khỏi tò mò thêm vài phần, "Tay súng? Ý ngươi là chỉ kiện thánh khí cổ quái nọ trên tay sao? Bất quá chỉ là một công cụ giết người mà thôi."
"Xin lỗi nhé, phải sửa chữa lại một chút, tay súng cùng sát thủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau" Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt trả lời.
"Có cái gì khác nhau?" Xích Huyết cũng lạnh nhạt hỏi.
"Một tay súng đỉnh cấp, nhất định sẽ trở thành một sát thủ đỉnh cấp, nhưng mà một sát thủ đỉnh cấp lại chưa chắc là một tay súng đỉnh cấp." Lâm Thanh Hàn thản nhiên nói, "Làm sát thủ, nếu giết người thì bất cứ đồ vật gì trong tay cũng có thể trở thành công cụ giết người. Nhưng mà một tay súng, thứ dùng để giết người vĩnh viễn vẫn là súng trong tay!"
"Thật là bảo thủ!" Xích Huyết không đồng tình hừ lạnh một cái nói, "Nếu có thể giải quyết đối thủ, bất cứ phương pháp gì mà chả được, cần gì phải khăng khăng dùng một kiện thánh khí chứ?"
"Bởi vậy ngươi mới là sát thủ." Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Ngươi bảo ta cổ hủ là tại ngươi không biết thế nào là tay súng mà thôi."
Cũng không chờ cho đối phương nói tiếp, Lâm Thanh Hàn tiếp tục nói, "Làm một sát thủ đỉnh cấp, vĩnh viễn không nên xuất hiện trước mặt đối thủ của ngươi, từ điểm đó cho thấy - - Ngươi không đủ tư cách!"
Âm thanh hữu lực vang lên, đồng thời mang theo vài phần khinh thường nói.
"Nếu như không đồng dạng là một sát thủ đỉnh cấp, ta nhất định sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Đáng tiếc, ngươi đồng dạng là một sát thủ." Xích Huyết không thèm để ý nói, "Cho nên, ta cũng không có cái gì là không đủ tư cách. Sau khi ngươi phản ám sát, không ngờ còn dám để lộ bản thân mình ra, ngươi mới không đủ tư cách."
"Ặc, bó tay." Lâm Thanh Hàn có chút phải kiềm chế, lập tức cười nói, "Nhưng mà, xin trân trọng lập lại lần nữa, ta, không phải là sát thủ."
Vừa nói, súng trong tay Lâm Thanh Hàn lại nâng lên lần nữa.
"Phanh!"
Ba viên đạn hình thành một chữ phóng ra như điện, đồng thời thân hình Lâm Thanh Hàn cũng di chuyển lần nữa, hướng về phương hướng trái ngược bay ngược lại.
Mặc cho ba viên đạn bắn tới trên người, Xích Huyết vẫn như cũ không chút hoang mang đứng tại chỗ, lạnh nhạt nói, "Quên tự giới thiệu, ta là cửu cấp thích khách, thủ lĩnh Ám Ảnh Xích Huyết."
Quang mang đấu khí đỏ như máu trong nháy mắt khiến ba viên đạn tan rã, thậm chí không hề có chút rung động nào.
Cửu cấp!
Lâm Thanh Hàn trong lòng không khỏi trầm xuống, mặc dù sớm đã có chút dự cảm bất hảo, nhưng mà cửu cấp! Cái này cũng quá mức khoa trương rồi không? Chẳng phải nói, cửu cấp cao thủ rất hiếm hay sao?
Chênh lệch cấp bậc mang tới khoảng trống chênh lệch giữa hai người cực lớn, vượt xa quá mức tưởng tượng của người thường.
Lần trước chỉ dựa vào quyển trục cửu cấp ma pháp phòng ngự, Khải Đức liền có thể dễ dàng ngăn trở công kích của mình, thong dong thối lui.
Còn như bây giờ đối mặt với một cao thủ cửu cấp thì sẽ xuất hiện kết cục như thế nào?
Bỏ chạy ư?
Làm một tay súng đỉnh cấp, chủ yếu là dựa vào tính công kích cực mạnh, nếu như nhất định buộc phải chạy trốn, trên cơ bản là chết chắc rồi!
Nhất là còn trước mặt một sát thủ đỉnh cấp như vậy nữa.
Hít một hơi thật sâu, tinh thần của Lâm Thanh Hàn giờ khắc này hoàn toàn ngưng tụ lại, thần kinh toàn thân hoàn toàn trở nên căng thẳng.
Lúc này, sống chết nằm ngay trước mắt, có thể nói là kể từ lúc Lâm Thanh Hàn thương pháp đại thành, đây là lần chiến đấu nguy hiểm nhất.
"Ngươi rất có thiên phú làm sát thủ, cân nhắc một chút, nếu đi theo ta một đoạn thời gian, ngươi chắc chắn sẽ trở thành một sát thủ đứng đầu, nói đi, đầu hàng, hoặc…… Chết!" Xích Huyết lạnh lùng nhìn thẳng vào Lâm Thanh Hàn chậm rãi nói.
Một thanh niên xuất sắc như vậy, không tới mức vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn tự tay hạ sát.
Mặc dù nhị hoàng tử ra lệnh là muốn giết hắn, nhưng mà nếu như Lâm Thanh Hàn đáp ứng, chính mình vẫn có thể nắm chắc bảo vệ cho Lâm Thanh Hàn. Dù sao bản thân mình thuần phục chính là hoàng thất chứ không phải là nhị hoàng tử!
Mà đối với hoàng thất mà nói, một sát thủ đứng đầu thậm chí vượt qua cả mình mang tới lợi ích lớn bao nhiêu? Cho dù giết chết Lâm Thanh Hàn đạt được thánh khí cổ quái nọ thì liệu có người dùng được nó hay không.
Đương nhiên, nếu như Lâm Thanh Hàn có dũng khí cự tuyệt, Xích Huyết cũng không cần để ý giết chết một sát thủ thiên tài như vậy!
Hoàn toàn không có được phần thắng nào ư?
Không đúng, tại sao ta vẫn như cũ có một loại cảm giác bất đồng, tựa hồ như còn chưa tới tuyệt cảnh…… Nhưng mà nó rốt cuộc là cảm giác gì?
Sát thủ, sát thủ đỉnh cấp!
Trong nháy mắt, một linh cảm mà Lâm Thanh Hàn vốn không thể nào chạm đến được trong đầu rốt cuộc đã được hắn đón bắt!
Thì ra là như vậy! Nguyên lai sinh cơ duy nhất chính là như thế ư?
Quyển 1. Chương 16
Nhược Điểm Của Sát Thủ cùng…… Phá Vỡ Phòng Ngự!
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Sát thủ chính là sát thủ, một khi bại lộ dưới ánh mặt trời, khoảng cách đến cái chết sẽ không còn xa!
Lấy tư cách là một vương giả hành tẩu cùng với bóng tối, sát thủ nắm giữ trong tay tính đặc thù mà không một nghề nghiệp nào khác có được. Thậm chí khiến cho bọn họ có thể vượt cấp đánh chết đối thủ.
Nhưng mà, đồng dạng với nó, bọn họ cũng cần phải dành hết phần lớn thời gian dùng để thích ứng với bóng tối và ẩn tàng, nghiên cứu kỷ xảo ám sát, thích ứng đủ loại thân phận khác nhau, học tập các loại kỷ xảo ám sát khác nhau.
Đây cũng là điều quyết định trong chiến đấu cùng cấp bậc, vô luận là ý thức chiến đấu hay là kỷ xảo. Thậm chí lực lượng so với các nghề nghiệp đều phải yếu hơn nhiều!
Hay nói cách khác, chỉ cần xuất hiện chánh diện trước mặt đối thủ, thì mọi kỷ xảo ám sát mà họ kiêu ngạo nhất đều không có đất để dụng võ nữa. Lúc này, cho dù là một đối thủ yếu hơn họ một cấp bậc cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
Hơn nữa, đối với loại tình huống này, càng là sát thủ cao cấp, thì càng thể hiện rõ ràng.
Đó chính là lý do tại sao nói, làm một sát thủ đỉnh cấp, vĩnh viễn sẽ không để mình bại lộ trước mặt đối thủ.
Lấy thực lực của Lâm Thanh Hàn bây giờ, nếu là gặp một cửu cấp cường giả như vậy, tất nhiên là chỉ có một con đường chết. Nhưng mà, nếu như nói là sát thủ đã bại lộ trước mặt, thì chưa chắc sẽ không có một đường sinh cơ!
Một sát thủ đỉnh cấp như Xích Huyết, chỉ sợ đã sớm quên cách chiến đấu trực diện như thế nào rồi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Thanh Hàn chợt nổi lên một tia tiếu ý băng lãnh.
"Ta đã nói rồi, tay súng cùng sát thủ là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng." Súng trong tay vung lên lần nữa, tiếp đó là 3 viên đạn bắn ra, "Bại lộ trước mặt ta, chính là sự thất bại lớn nhất cả đời này của người!"
Xích Huyết trong lòng không khỏi rùng mình, sát thủ không thể bại lộ trước mặt đối thủ của mình, đạo lý này hắn đương nhiên rõ ràng, sở dĩ bây giờ ở trước mặt Lâm Thanh Hàn, là bởi vì hắn cho rằng Lâm Thanh Hàn đồng dạng cũng là một sát thủ. Trước đó lại thử dò xét công kích, đã rõ ràng được uy lực cực hạn trong công kích của Lâm Thanh Hàn, lại có chút thương tiếc, nên lúc này mới có dũng khí xuất hiện trước mặt.
Bất quá, ý niệm này trong đầu cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi. Dù sao, chênh lệch của thực lực quá mức lớn rồi. Xích Huyết cũng không cho rằng Lâm Thanh Hàn có thể phá được phòng ngự của mình.
"Phanh!"
Trong nháy mắt 7 phát, công kích cực hạn mà Lâm Thanh Hàn có khả năng đạt tới bất ngờ xuất hiện lần nữa, mục tiêu thẳng tới mi tâm của đối phương.
"Oanh!" Một tiếng, mặt đất dưới chân Xích Huyết đã bị hắn hoàn toàn đạp vỡ.
Quang mạc màu đỏ trước người nổi lên một trận ba động kịch liệt, cơ hồ sắp đạt tới cực hạn của phòng ngự. Lần này phải nói là khiến cho Xích Huyết bị hù dọa đổ hết mồ hôi lạnh, thân ảnh cũng không tự chủ được lui về nhảy ra đằng sau.
Nếu như nói mới vừa rồi hắn hoàn toàn không thèm quan tâm, thì bây giờ đã hoàn toàn mất đi phần lạnh nhạt nọ
Sát thủ luôn thích đem hết thảy biến hóa đều nắm giữ trong tay, muốn đánh muốn lưu toàn bộ đều do mình quyết định. Đây là một loại thiên phú, hơn nữa cũng đã sớm dung nhập vào trong máu thịt của sát thủ. Song, điều kiện tiên quyết hết thảy chính là phải ẩn thân trong bóng tối. Nếu như đã bại lộ trước mặt đối thủ rồi mới giết chết đối phương trước khi ẩn vào trong bóng tối, thì loại cảm giác tuyệt đối nắm chắc trong tay này sẽ biến mất, cho nên sát thủ luôn thích một kích tất sát, không trúng thì lập tức như nhạn bay về trời, không còn thấy bóng dáng nữa.
Song, cục diện bây giờ không thể nghi ngờ gì là đã vượt qua mức độ mà Xích Huyết có thể nắm trong tay!
Lúc trước có dũng khí xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Hàn là bởi vì, công kích của đối phương không cách nào uy hiếp đến mình, cho nên không chút nào sợ hãi. Nhưng mà phát súng mới vừa rồi lại rõ ràng khiến cho Xích Huyết biết, công kích của đối phương bây giờ hoàn toàn có khả năng uy hiếp đến mình.
Hay nói cách khác, nhược điểm của sát thủ đã hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, loại tin tưởng tất thắng đã hoàn toàn mất đi.
Nếu muốn ẩn vào trong bóng tối để ám sát người trước mắt một lần nữa thì chẳng khác nào là người si nói mộng.
"Vẫn còn thiếu chút nữa sao?" Lâm Thanh Hàn có chút bất đắc dĩ thầm thở dài một tiếng, phòng ngự của cửu cấp cao thủ thật sự quá mức đáng sợ, mặc dù là loại chức nghiệp sát thủ có cường độ phòng ngự yếu nhược, nhưng cũng không phải loại mà mình bây giờ có khả năng đột phá, trận này phải đánh thế nào đây?
Lần trước bức lui Khải Đức là bởi vì Khải Đức không tinh thông ám sát. Hơn nữa hoàn cảnh là ở sâu bên trong sâm lâm, nhưng còn bây giờ thì lại ở trong thành, hơn nữa đối phương so với mình lại là sát thủ đỉnh cấp chính thức vô cùng tinh thông ẩn tàng, trì hoãn thời gian đối với mình căn bản không có bất cứ chỗ tốt nào.
Trong lúc nhất thời, hai người đều kiêng kỵ, tràng diện không khỏi yên tĩnh xuống một cách quỷ dị lần nữa.
Phòng ngự…… Đối với tay súng mà nói, thế giới này tuyệt đối không có phòng ngự nào là không thể phá vỡ, nhưng mà phòng ngự trước mắt này làm như thế nào để phá vỡ?
Khoan đã, bình thường dưới loại tình huống này thì phải làm sao bây giờ?
Kéo dài thời gian? Cái đó căn bản là không thực tế.
Mạnh mẽ đột phá? Phòng ngự kiểu này, đột phá như thế nào?
Hay là, lấy tốc độ cao nhất bắn? Mình chẳng phải đã đạt tới tốc độ cực hạn rồi sao, trong nháy mắt 7 phát, nhưng vẫn như cũ không cách nào đột phá phòng ngự của đối phương, cũng không thể được.
Nhân cơ hội? Nơi này trừ mình cùng Xích Huyết ra ngay cả một bóng ma cũng không có, địa thế cũng không được trọn vẹn, thế thì mượn được cái gì?
Chờ đợi cứu viện? Ta lạy ngươi, người ta ở tuốt địa giới làm việc vất vả, cho dù có trợ giúp cũng không tới phiên ngươi!
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lâm Thanh Hàn loạn cả lên.
Đồng thời cùng lúc đó, ý niệm đồng dạng trong đầu Xích Huyết cũng sinh ra, hòa hoãn trong chốc lát, Xích Huyết cũng từ trong rung động tỉnh lại.
Phòng ngự đã tới cực hạn, đúng rồi, nếu như có thể đột phá phòng ngự, hắn hẳn đã sớm công kích lần nữa rồi?
Ngưng lại rồi ư?
Nói vậy, công kích của hắn cũng đã tới cực hạn?
Ý nghĩ này trong nháy mắt được minh bạch, sát ý của Xích Huyết cũng dũng mãnh xông ra lần nữa, không thể kép dài, càng kéo càng hỏng. Loại đạt tới cực hạn của sinh tử rất dễ khiến người ta đột phá, nếu thật sự để hắn đột phá, đột phá phòng ngự của mình thì cái này thật sự là chết chắc rồi!
Nghĩ vậy, thân ảnh của Xích Huyết di chuyển lần nữa, chủy thủ trong tay giống như độc xà hướng cổ họng Lâm Thanh Hàn bay đến.
"Phanh!"
Lại trong nháy mắt 7 phát, đem quang mạc màu đỏ trước mặt Xích Huyết ba động kịch liệt. Song, lần này Xích Huyết cũng không hề lui ra phía sau, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn vài phần.
Dưới công kích như thế, Lâm Thanh Hàn không chút nghi ngờ, cổ họng của mình chắc chắn sẽ dễ dàng bị cắt mất.
Giống như sát thủ không thể bại lộ trước mặt đối thủ vậy, tay súng nếu để đối phương lao tới gần người, thì khoảng cách đến cái chết cũng không còn xa……
_________________________
Chú Thích:
-Địa thế: Tình thế, hoàn cảnh, cảnh vật xung quanh dưới đất
-Địa giới: Chắc là ý chỉ âm phủ.
Thông báo mời tập dịch cùng Cẩm Y Vệ :
http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=64925
Last edited by maison; 05-08-2010 at 11:14 AM.
Đã có 90 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của maison
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Khoảng cách trong nháy mắt bị kéo gần lại, bốn mét, ba mét……
Đối với Lâm Thanh Hàn mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là một bóng ma tử vong. Song, lúc này Lâm Thanh Hàn cũng hoàn toàn dứt bỏ hết mọi tâm tình, trong mắt ngoại trừ súng ra, chỉ còn lại thân ảnh không ngừng tiến đến gần.
Tinh thần lực trong nháy mắt hoàn toàn tập trung, động tác của Xích Huyết đột nhiên phảng phất như chậm lại, mỗi một điểm di động đều hiện lên rõ ràng.
Xạ tốc…… Cao xạ tốc……
"Nhanh! Nhanh hơn nữa, chính là như thế này ư!"
Trong lòng yên lặng lập đi lập lại những lời này, súng trong tay Lâm Thanh Hàn rốt cuộc giơ lên lần nữa.
"Phanh!"
Trong nháy mắt, Lâm Thanh Hàn thậm chí có thể thấy rõ dấu vết do viên đạn mình bắn ra.
9 phát! Trong nháy mắt 9 phát súng! Lâm Thanh Hàn chứng kiến rất rõ ràng 9 viên đạn vẽ ra 9 đường cung quỷ dị bắn về phía mi tâm Xích Huyết!
9 viên đạn giống như một mũi kiếm sắc bén vậy, phá vỡ huyết sắc quang mang, đem một viên đạn đưa vào mi tâm, bám theo một vệt huyết sắc quỷ dị.
Lâm Thanh Hàn thậm chí có thể nghe được thanh âm cuối cùng khi đạn tiến nhập mi tâm Xích Huyết……
"Rầm" một tiếng, thân thể Xích Huyết rốt cuộc từ trên không rơi xuống, chủy thủ màu đen vẫn gắt gao cầm trong tay, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự bất cam……
Cơ hồ khi Xích Huyết ngã xuống, Lâm Thanh Hàn đồng thời cũng đặt mông ngồi xuống mặt đất, thở hổn hển.
"Đột phá sao? Cảm giác mới vừa rồi thật đúng là kỳ quái, là kết quả do tác dụng của tinh thần lực sao?"
Trong nháy mắt cuối cùng, Lâm Thanh Hàn đột nhiên tiến nhập một loại cảnh giới kỳ lạ, tựa hồ như là tác dụng của tinh thần lực, hoàn toàn trút bỏ hết thảy cảm tình, đem hết tiềm lực của mình cùng nhau phóng thích một cách tinh chuẩn.
Nếu như không phải đột nhiên tiến nhập vào loại trạng thái này mà nói, chỉ sợ bây giờ mình đã sớm bị Xích Huyết cắt đứt yết hầu rồi?
Chỉ là, tình huống nọ rốt cuộc là dạng tình huống gì? Hoặc nói, phải làm như thế nào mới có thể tiến vào trạng thái này một lần nữa?
Nếu như có thể chủ động tiến vào trạng thái này, thực lực của mình không thể nghi ngờ là sẽ được gia tăng rất lớn. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Lâm Thanh Hàn cảm giác được rất rõ ràng, dưới trạng thái này, vô luận là tốc độ phản ứng, tốc độ bắn, lực tính toán đều được đề cao rất lớn.
Nếu như đem trạng thái này của mình mà nói, đại khái hai ba thằng như mình hiện tại cũng không thể thắng được trạng thái này.
Bất quá, đã đại giới, thì di chứng sau đó cũng cực kỳ rõ ràng, đến bây giờ mới cảm thấy, Lâm Thanh Hàn cảm giác được đại não của mình giống như bị kim chích vậy, luồng tinh thần lực cũng đã sớm khô kiệt rồi.
Miễn cưỡng chống tay đứng dậy, Lâm Thanh Hàn chậm rãi nhằm hướng tửu điếm đi tới. Mặc dù bây giờ thoáng di động một chút cũng sẽ khiến mình bị một trận đau đầu kịch liệt. Nhưng mà Lâm Thanh Hàn lại hiểu rõ, nếu như bản thân còn không nhanh chóng ly khai nơi này, chỉ sợ cái chết cũng không còn xa.
Những cao thủ khi ra tay, không có khả năng không biết, nếu bản thân cứ như thế nằm xuống nghỉ ngơi tại chỗ, lập tức sẽ bị đối phương phát hiện mình đang suy yếu, trực tiếp tiến tới giết chết mình.
Ngược lại, nếu như mình có thể tận lực rời khỏi nơi này không chút sơ hở. Đứng trước tử vong của một cao thủ hàng đầu, đối phương sẽ như chuột sợ đụng vỡ đồ, nhất thời sẽ do dự, tuyệt đối không dám phái người đến đuổi giết mình nữa.
Sau khi ra khỏi tửu điếm, sát thủ theo sau Lâm Thanh Hàn trên thực tế, cũng không có rời đi quá xa. Bất quá, mặc dù khoảng cách về tới không xa, nhưng Lâm Thanh Hàn đã dùng hết tinh lực.
Vừa mới mở cửa ra, cơ hồ là trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn liền ngã xuống mặt đất.
…………
"Thất bại? Thật sự thất bại sao?" Người bị bao vây trong hắc ám nọ rốt cuộc lộ ra vài phần thần sắc kinh ngạc, thì thào nhỏ giọng nói.
Nhìn thoáng qua Lâm Thanh Hàn dường như không có việc gì rời đi, rốt cuộc cũng không có động thủ.
Không một ai so với hắn rõ ràng hơn hết thực lực của Xích Huyết. Nếu như ngay cả Xích Huyết cũng không đỡ được công kích của đối phương, thì mình tuyệt đối cũng không có khả năng trốn thoát. Mặc dù sau khi chiến thắng Xích Huyết, đối phương có khả năng đã lâm vào trạng thái suy yếu cực độ, nhưng mà, chuyện này dù sao cũng không thể nào xác định được.
Nếu động thủ thì giống như là một canh bạc vậy, mà hắn lại ghét nhất chính là đánh bạc, nhất là cái loại xác suất chỉ có một nửa.
Quan trọng hơn cả là chuyện cũng không phải tất yếu.
Lâm Thanh Hàn dù sao cũng chỉ là một người, đối phó với hắn là nhị hoàng tử, không phải hoàng thất, chỉ vì một nhị hoàng tử, có cần phải dấy lên phong hiểm lớn như thế không.
Xích Huyết đã chết, nếu như mình cũng chết trong tay Lâm Thanh Hàn, cả Ám Ảnh chắc chắn sẽ lâm vào tê liệt, hiển nhiên là không phù hợp với ích lợi của hoàng thất.
Đơn giản nắm lấy thân thể của Xích Huyết, thân ảnh màu đen nhất thời hóa thành một đạo lưu quang, hướng về hoàng thành bay vụt tới.
…………
"Ngươi nói cái gì?" Khải Đức cơ hồ kinh sợ nhảy dựng lên từ trên ghế, "Xích Huyết bị giết rồi ư? Điều này sao lại có thể……"
Nghe tin tức đó, phản ứng đầu tiên của Khải Đức chính là không thể tin được!
Thực lực của Ám Ảnh hắn rất hiểu rõ, nhưng dưới tình huống Xích Huyết ra tay mà lại thất bại, điều này sao có thể được cơ chứ!
Xích Huyết là cửu cấp cường giả a! Tiểu tử kia, lúc nào lại trở nên kinh khủng tới như vậy?
Song, sau khi tỉnh táo lại, Khải Đức cũng không hỏi tiếp vấn đề của Lâm Thanh Hàn nữa.
Ám Ảnh là tổ chức ám sát lớn nhất hoàng thất, thực lực khổng lồ, chỉ nghe nói thôi đã khiến cho người ta phải sợ hãi, có thể nói chính là một thanh lợi kiếm trong tay hoàng thất. Mà mình cũng bởi vì từng lập công lớn, cho nên mới được trao quyền lực điều động Ám Ảnh.
Cũng đúng thôi, bởi vì có quyền lực mới có thể khiến mình có khả năng miệt thị huynh đệ khác, ở đế đô náo loạn phong vân, trở thành một trong số những người có đủ lực để cạnh tranh vương vị.
Nhưng mà, bây giờ không ngờ Xích Huyết đã chết!
Khải Đức hoàn toàn có thể tưởng tượng được, nếu để phụ thân mình nghe được tin tức này thì sẽ tức giận đến cỡ nào.
Nếu như nói mình là vô tình đắc tội một cường giả đủ khả năng giết chết Xích Huyết, như vậy kết quả của mình cơ hồ là đã có thể đoán được……
"Không được, mau chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung!" Khải Đức cơ hồ rít gào ra một câu.
Quyển 1. Chương 18
Thiệp Mời Đến Từ Hoàng Thất (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
Lúc Lâm Thanh Hàn tỉnh táo lại lần nữa, đã là giữa đêm khuya rồi, ánh trăng tĩnh lặng chiếu nhẹ vào phòng, khiến cho xung quanh tăng thêm vài phần mông lung nữa.
Hít sâu một hơi, thân thể cử động có chút chua xót tê dại, Lâm Thanh Hàn cố gắng hướng lên giường nằm xuống, cẩn thận suy nghĩ lại hết thảy mọi chuyện phát sinh tới này. Đồng thời cũng thôi diễn ra các loại khả năng xuất hiện tình huống.
Đầu tiên, bản thân đột phá là không thể nghi ngờ. Mặc dù chưa có thử nghiệm lần nữa, nhưng mà Lâm Thanh Hàn vẫn có thể cảm giác được bản thân bây giờ tuyệt đối không có khả năng đạt tới tốc độ trong nháy mắt 9 phát, trừ phi có thể tiến nhập trạng thái đó một lần nữa. Đáng tiếc, muốn tiến vào trạng thái kỳ lạ này thì vẫn như cũ không có bất cứ đầu mối gì.
Tốc độ tựa hồ cũng đã là cực hạn rồi, ít nhất trong thời gian ngắn khó mà trông cậy vào việc có khả năng đề cao.
Mặt khác, tinh thần lực của mình tựa hồ như cũng được đề cao rất lớn, có lẽ là cùng chuyện hôm nay có liên quan.
Nghĩ vậy, Lâm Thanh Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lâm vào suy tư lần nữa.
"Cái loại trạng thái này có lẽ là ứng với tinh thần lực của mình có liên quan với nhau? Như vậy, đầu mối liệu có phải là nên từ phương diện tinh thần lực bắt tay không? Hoặc nói, nếu như tiếp tục gia tăng tinh thần lực, bản thân có phải sẽ dễ dàng tiến nhập trạng thái này hay không đây?"
Mặc dù không xác định được ý nghĩ của mình có đúng hay không, nhưng mà, tựa hồ như đầu mối trước mắt có thể tìm thấy chỉ có điểm này mà thôi.
"Quyết định vậy đi, tiếp tục nghĩ biện pháp đề cao tinh thần lực."
Trải qua trận chiến hôm nay, Lâm Thanh Hàn mới cảm giác được một cách thiết thực là thực lực của mình vẫn còn chưa đủ.
Nếu như không phải Xích Huyết tự cho là mạnh, trực tiếp xuất hiện trước mặt mình, thì bản thân tuyệt đối không có khả năng sống sót dưới công kích của loại cao thủ này. Cho dù mình có đồng dạng tinh thông ám sát cũng vô ích, dù sao tay súng cũng không phải sát thủ.
Hơn nữa, Xích Huyết xuất hiện cũng không thể nghi ngờ là cấp cho Lâm Thanh Hàn một cái cảnh báo cần phải tỉnh lại. Nếu như bản thân đã không cam lòng làm một người tầm thường, thì cường giả như Xích Huyết, chính mình không thể không từng bước tiếp xúc được.
Chung quy cũng không thể hy vọng mỗi lần đều có vận khí tốt như thế?
Huống hồ, bằng vào thực lực bây giờ của mình, cho dù có thể tiến nhập trạng thái kỳ dị, gặp phải cao thủ chân chính, sợ rằng vẫn là khó thoát chết.
Áp lực, trong nháy mắt, một loại áp lực không thể hiểu nổi lên trong lòng Lâm Thanh Hàn lần nữa.
Từ lúc bước tới thế giới này, cảm giác đó tựa hồ cũng không hoàn toàn tán đi, dị giới cũng không phải là một trò chơi. Nếu như không muốn chết, nhất định phải đề cao thực lực một chút rồi.
Nhưng mà, nghĩ tới đề cao thực lực, Lâm Thanh Hàn trước hết nghĩ đến chính là tinh thần lực cùng ma pháp lực.
Lần trước đánh bậy đánh bạ làm cho súng lục biến dị lần nữa. Sau đó uy lực của khẩu súng liền tăng lên theo diện rộng. Nói như vậy, không cần đề cập tới việc tăng tinh thần lực để tiến nhập trạng thái kỳ dị, riêng loại phương pháp tăng uy lực trên phương diện rộng này mình tuyệt đối cũng không thể buông tha rồi.
Hơn nữa, dựa theo Nhược Lâm suy đoán, mình, à không phải, là súng lục, ma pháp thiên phú hẳn là tốt lắm mới đúng.
Bất quá, phương pháp tu luyện ma pháp mình cũng không có. Dù sao Nhược Lâm cũng chỉ là một nhất cấp ma pháp sư thôi, căn bản không cách nào cung cấp trợ giúp nhiều cho mình được. Như vậy, việc cấp bách nhất chính là tìm kiếm phương pháp tu luyện ma pháp rồi.
Còn nữa, bản thân tu luyện ma pháp thì không thể phóng thích, nói như thế phòng ngự sẽ sinh ra sơ hở rất lớn, mà điểm ấy khi chiến đấu cùng cao thủ tuyệt đối là một vết thương trí mạng!
Nói như vậy, nếu như có thể, mình tốt nhất là nên học tập phương pháp tu luyện đấu khí một chút. Nếu có đấu khí phụ trợ, tốc độ của mình cùng sự linh hoạt chẳng phải là sẽ được tăng cường trên phương diện rộng sao? Phòng ngự, cũng không đến nỗi chưa kịp chạm đã bị người khác miểu sát rồi, tới lúc đó, có lẽ thật sự không cần sợ hãi bất kì ai.
Cẩn thận đem ý nghĩ của mình sửa sang lại một lần, Lâm Thanh Hàn mới phát hiện, muốn chính thức hảo hảo sống sót tại dị giới này, thì việc mình cần phải làm thật đúng là rất nhiều.
Đương nhiên, muốn làm được những chuyện này thì có một việc nhất định phải giải quyết trước - - Đó là hòa hoãn lại mâu thuẫn cùng hoàng thất!
Đây là nói tại trong Khải Sắt đế quốc, nếu như hoàng quyền cố ý muốn cùng ngươi đối địch, ngươi lại không thể có được bất cứ thứ gì ngươi muốn, đó chính là mị lực của hoàng quyền.
Lực lượng của một người dù sao cũng không thể cùng tranh quyền với một lực lượng cường đại, trừ phi…… Trừ phi lực lượng của ngươi đã cường đại đến mức độ như một vị thần!
Ít nhất Lâm Thanh Hàn cũng không cho rằng bản thân bây giờ có thể đạt tới loại trình độ này.
Trên thực tế, cẩn thận suy nghĩ một chút, mâu thuẫn của mình cùng hoàng thất cũng không tính là quá sâu, gần như chỉ đắc tội với một hoàng tử mà thôi. Hơn nữa, việc này cũng là do tên hoàng tử kia tham lam, mình tới giờ cũng chẳng làm ra chuyện gì sai.
Hơn nữa hôm nay giết chết cửu cấp cao thủ kia, hẳn là sẽ khiến hoàng thất có điều cố kỵ thêm mới đúng.
"Nói như vậy, đã đến lúc cùng hoàng thất tiếp xúc một chút……"
…………
"Không sai, nhất định cần phải cùng người thanh niên này tiếp xúc một chút." Khải Sắc XII chậm rãi mở mắt ra nói, "Một thiên tài như thế, không nhất định cần phải bức đến mức trở mặt đối nghịch cùng chúng ta."
Ánh mắt sắc xảo chậm rãi đảo qua trên người Khải Đức, Khải Sắt XII tiếp tục nói, "Bóp nát một thiên tài như thế, cũng không thể mang cho chúng ta bất kỳ chỗ tốt nào. Trái ngược lại, nếu như có thể đem một thiên tài như vậy về dùng cho mình, thì chỗ tốt quả thực không thể ước lượng được."
"Mặc dù thực lực bản thân hắn cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà nói riêng về kỹ xảo ám sát, tuyệt đối là cấp bậc tông sư, phối hợp cùng với thánh khí cổ quái nọ, cộng thêm gia tăng bồi dưỡng rất có khả năng sẽ trở thành một sát thủ đỉnh cấp!" Người bao mình trong hắc ám kia mở miệng lần nữa nói, "Ta đề nghị để cho hắn thay thế địa vị của Xích Huyết, nếu như hắn đồng ý để chúng ta sở dụng."
"Không, không, Ảnh thân ái, cái ngươi nhìn vẫn còn rất gần. Ánh mắt phải nhìn xa nhiều hơn nữa kìa, hiểu không?" Khải Sắt XII mỉm cười vươn tay phất phất, nhẹ giọng nói, "Tốt lắm, bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận vấn đề này. Trước hết tiếp xúc một chút người thanh niên thú vị kia đi…… À, gởi cho hắn thiệp mời đi, nếu như hắn nguyện ý, ta muốn đích thân gặp mặt hắn."
"Vâng, bệ hạ!" Ảnh lạnh nhạt trả lời, cũng không xuất hiện bất cứ vẻ mặt gì.
Đồng thời cùng lúc đang chậm rãi bước ra khỏi cửa điện, thanh âm Khải Sắt XII lại vang lên lần nữa.
"Nếu như hắn nhất định không để ta sở dụng…… Không tiếc hết thảy đại giới, nhất định phải giết hắn!"
Quyển 1. Chương 19
Thiệp Mời Đến Từ Hoàng Thất (2).
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: Đường Ngọc Ninh - Cẩm Y Vệ
Biên tập: Đường Ngọc Ninh
Nguồn 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
"Hắc, tiểu nhị, ngươi muốn biết chuyện gì, cứ việc hỏi ta, chuyện tình trong đế đô, không dám nói toàn bộ biết, nhưng hơn phân nửa là rõ ràng." Một tên tửu quỷ ghé vào quầy bar, gắt gao nhìn chằm chằm vào kim tệ trong tay Lâm Thanh Hàn nói.
"Người biết hơn phân nửa? Lão tử đây lại biết toàn bộ đấy."
"Biến đi, các ngươi biết cái giống gì, có biết cũng không biết nhiều bằng ta, hỏi ta đi."
"……."
Mới vừa rồi, sau khi Lâm Thanh Hàn bước vào trong quán bar, đột nhiên tuyên bố muốn hỏi mấy vấn đề, mỗi một câu trả lời, liền tặng một miếng kim tệ làm thù lao.
Đó cũng chính là điều khiến họ kích thích vạn phần, thù lao cao như vậy, đủ để cho mỗi một tửu quỷ ở đây điên cuồng rồi. Phải biết rằng, một miếng kim tệ ít nhất đủ cho họ vô tư uống rượu ít nhất cũng nửa tháng.
Nhẹ nhàng gõ một cái, Lâm Thanh Hàn cười nói, "Tốt lắm, mọi người đều có cơ hội, chỉ cần các ngươi biết ta hỏi gì, ta tự nhiên sẽ cho các ngươi mấy thứ này."
Vừa nói, Lâm Thanh Hàn vừa đem túi kim tệ nhỏ trong tay thoáng cái thảy xuống trên bàn.
Hiệu quả rung động do mấy chục miếng kim tệ mang tới hoàn toàn có thể dự tính. Nếu như nói mới vừa rồi còn có người ôm thái độ quan vọng mà nói. Thì bây giờ là hoàn toàn ầm ĩ cả lên, còn có phương pháp kiếm tiền dễ dàng như thế này sao?
Đương nhiên, cũng không ít người lo lắng vị thanh niên luôn mỉm cười này sẽ hỏi ra một ít vấn đề cổ quái.
Thế nhưng, Lâm Thanh Hàn đang nói lại chuyển giọng, trở nên lạnh lùng, "Bất quá, ta hy vọng tất cả mọi người có thể thành thật trả lời, nếu như ta biết có ai vì lừa gạt kim tệ nói xạo với ta. Ta tuyệt đối không ngại xuất kim tệ gấp 10 lần giao nhiệm vụ cho dong binh lấy mạng của hắn."
Trong nháy mắt, tràng diện huyên náo nhất thời trở nên an tĩnh không ít, tiền đương nhiên trọng yếu. Bất quá hiển nhiên cái mạng nhỏ của mình còn quý hơn, chứng kiến Lâm Thanh Hàn tùy ý xuất ra nhiều kim tệ như vậy, đương nhiên sẽ không ai hoài nghi hắn có thể xuất ra nhiều kim tệ giao nhiệm vụ thuê dong binh giết chết kẻ có ý đồ lừa gạt hắn.
Vỗ tay nhẹ vài cái, trên mặt Lâm Thanh Hàn lại lộ ra nụ cười thản nhiên lần nữa, "Yên tâm đi, vấn đề ta hỏi rất đơn giản."
"Vừa nói, vừa tiện tay chỉ một người bên cạnh rồi nói, "Vậy bắt đầu từ ngươi đi, ta muốn biết đế quốc bây giờ có tổng cộng mấy vị hoàng tử cùng công chúa?"
"6 hoàng tử, 2 công chúa." Người bị Lâm Thanh Hàn điểm cơ hồ theo tiềm thức trả lời.
Nhẹ nhàng vứt một miếng kim tệ cho người nọ, Lâm Thanh Hàn cười đáp, "Các ngươi thấy rồi chứ, muốn kiếm kim tệ chỉ đơn giản như thế."
Một miếng kim tệ hiệu quả tuyệt đối rất rõ ràng, cơ hồ là trong nháy mắt, nguyên bổn hào khí bởi đoạn thuê nhiệm vụ cho dong binh giết khiến cho thấp xuống lập tức bị mọi người kéo lên tới tận đỉnh.
"Thêm một cái vấn đề nữa, trong mấy hoàng tử cùng công chúa, ai được sủng ái nhất?"
"…………"
Trò chơi hỏi đáp cuối cùng kết thúc trong bầu không khí vui sướng cùng hài hòa.
Sau khi Lâm Thanh Hàn đem kim tệ rải hết rời đi, đám người mới chậm rãi tản ra, người nhận được kim tệ tự nhiên là hoan hô nhảy nhót, người không có cơ hội vượt qua, đương nhiên là ảo não cực kỳ, chửi mắng không thôi.
Thế cho nên, buôn bán của quán bar sau một đoạn thời gian trở mình thêm được vài lần (DG: Khúc này ý bảo buôn bán lời thêm vài lần.)
Bất quá, vấn đề đó hiển nhiên không phải điều Lâm Thanh Hàn quan tâm.
Tiêu phí hết mấy chục miếng kim tệ, Lâm Thanh Hàn trên cơ bản đã nắm rõ tình huống của cả đế đô.
Khải Sắc XII bây giờ có 6 nhi tử, 2 nữ nhi, công chúa Ngả Lệ Ti cùng công chúa Ngả Mễ, đương nhiên là đều được sủng ái cực kỳ. Bất quá, cũng không có thực quyền gì hết, kệ nó tạm thời không cần quản.
Mặt khác mấy hoàng tử coi bộ đáng giá để đùa giỡn hơn nhiều. Trong 6 vị hoàng tử, lục hoàng tử nhỏ nhất mới có 5 tuổi, khỏi phải quản hắn làm gì. Mặt khác 5 vị hoàng tử, lấy nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử cầm đầu, hình thành hai thế lực đối lập, minh tranh ám đấu, nhất thời cũng rất khó phân thắng bại.
Đại hoàng tử là một hảo hảo tiên sinh, căn bản vô tâm với quyền lực, chỉnh thể tâm chỉ có say sưa cùng rượu chè bê bết mà thôi. Song, quan hệ cùng mấy vị hoàng tử khác thật rất không tồi. Bất luận người nào cuối cùng leo lên ngôi vị hoàng đế thành công cũng đều sẽ không đi làm khó hắn.
Nhị hoàng tử tự nhiên không cần phải nói, là kẻ Lâm Thanh Hàn rất rõ ràng, Khải Đức.
Tam hoàng tử nhưng lại hết sức đáng chú ý, tam hoàng tử Khải Đặc tử nhỏ nổi tiếng là thiên tài, nay chỉ mới 20 tuổi, nhưng mà vô luận là nội chính hay quân vụ cũng đều tinh thông. Thậm chí ngay cả bản thân cũng là thất cấp kiếm sĩ.
Một thiên tài như vậy đương nhiên chính là nhân vật được mọi người chú ý. Khải Sắt XII phá lệ sủng ái cũng chẳng có gì lạ.
Về phần 2 vị hoàng tử còn lại, có lẽ không có hi vọng rồi. Một người thì thong dong không chí tiến thủ, người kia thì nhất tâm nghiên cứu ma pháp, không hỏi thế sự.
Đại hoàng tử là một tiên sinh tự nhiên sẽ rất có biểu lộ thái độ của hắn với mình.
Nói như vậy, muốn ứng phó nhị hoàng tử Khải Đức cũng chỉ có thể đi mượn lực lượng của tam hoàng tử.
Nếu như tam hoàng tử thật sự thông minh giống như những người đó nói, chỉ cần mình hiển lộ đủ thực lực, sẽ không hắn sợ không giữ lại mình.
Như vậy, chuyện hòa hoãn quan hệ cùng hoàng thất, tháo gở nó từ cửa này là được rồi.
Nếu cần thiết, Lâm Thanh Hàn tuyệt đối không ngại trợ giúp tam hoàng tử đem Khải Đức hoàn toàn mạt sát.
Đương nhiên, nếu như Khải Đức tự mình biết thức thời không gây sự, tự nhiên là tốt rồi.
Sắp xếp kế hoạch lại một chút, Lâm Thanh Hàn quyết định trở lại tửu điếm nghỉ ngơi một đêm. Sau đó ngày mai bắt đầu đi tiếp xúc vị tam hoàng tử này một chút xem có thể đánh vỡ cục diện bị động này hay không.
…………
"Phái người tận hết khả năng cùng biện pháp thu thập tư liệu của Lâm Thanh Hàn này cho ta." Sau khi trở về vương phủ, Khải Đặc lập tức triệu tập các thủ hạ trọng yếu, đem tin tức vắn tắt vừa nhận được trong hoàng cung tự thuật một chút, sau đó chậm rãi lên tiếng hỏi, "Chuyện này mọi người thấy thế nào?"
"Lần này Xích Huyết bị giết, lực lượng của nhị hoàng tử hiển nhiên sẽ bị suy yếu trên phương diện rộng, có thể nhân cơ hội tiến hành chèn ép một ít."
"Vô ích thôi, đóng băng ba thước không phải một ngày có thể đông được. Nếu như dễ dàng đánh như vậy, hắn cũng không phải là nhị hoàng tử rồi, người có thể cũng chỉ có Lâm Thanh Hàn kia."
"Lâm Thanh Hàn……" Chậm rãi đọc lại cái tên này một chút, trên mặt Khải Đặc chậm rãi nổi lên một nụ cười, "Ta cũng rất muốn biết, kẻ có thể khiến cho nhị ca ta hôi đầu thổ kiểm, rốt cuộc là cái dạng gì."
Trầm mặc một chốc, Khải Đặc tiếp tục mở miệng nói, "Tận lực hướng hắn kéo về phía chúng ta."
"Vâng, điện hạ!"
ChúThích:
-Minh tranh ám đấu: Tranh giành gay gắt, cấu xé lẫn nhau trong tối lẫn ngoài sáng.
-Mạt sát: Giết bỏ, xóa bỏ.
-Hôi đầu thổ kiểm: Đầu tắt mặt tối, chán nản, bị đè đầu...