Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 16: Ước hẹn ba tháng. (3)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
- Thời gian ba tháng, hắn làm sao là đối thủ của Trương Long sư huynh chứ?
- Đúng vậy a, Trương Long sư huynh năm trước đã tiên vào top 10, hiện tại đã là top 3, trừ Bạch sư huynh cùng tên biến thái kia, trong đệ tử ngoại môn không có ai vượt qua cả, Hoàng Thiên sư huynh thảm rồi!
- Lại dám ước định thời gian ba tháng với Trương Long sư huynh, đến lúc đó cho dù hắn trên thi đâu bài danh bị đào thải thì Trương Long sư huynh bỏ qua cho hắn sao? Khẳng định là ở trên lôi đài hung hăng thu thập hắn rồi.
...
Trương Long vừa đi, đệ tử ngoại môn trên quảng trường nghị luận nhao nhao, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn qua người của Huyền Thiên vài lần.
- Chúng ta đi!
Nhìn thấy đệ tử khác nghị luận, Huyền Thiên xem như không nghe thấy, vỗ vỗ vai Lâm Đông.
Lâm Đông đi theo sau lưng Huyền Thiên rời khỏi quảng trường, nói:
- Trương Long sư huynh đúng là rất lợi hại, vừa mới nhìn hắn ta có cảm giác không nói nên lời, giống như bị núi lớn đè lên người.
Vừa rồi Lâm Đông đứng bên cạnh Huyền Thiên, khí thế của Trương Long mạnh mẽ hướng về Huyền Thiên, Lâm Đông cũng ảnh hưởng thật lớn.
Huyền Thiên Đạo:
- Tâm như gương sáng, bảo trì bản tâm, tâm bị ngoại vật ảnh hưởng sẽ làm ảnh hưởng tới con đường tu luyện của ngươi đấy.
Lâm Đông giống như có điều ngộ ra, nói:
- Ah, ta nhớ kỹ, Hoàng sư huynh, ta từ Mã Hoàng sư huynh thắng được một vạn lượng bạc, chúng ta phân đôi đi, mỗi người năm ngàn.
Nói xong Lâm Đông móc ngân phiếu trong ngực ra.
- Không cần!
Huyền Thiên phất phất tay, nói:
- Mấy ngày nay tu vị ta liên tục đột phá hai tầng, tông môn ban thưởng cho ra rất nhiều đan dược, tạm thời cũng không thiếu hụt đan dược.
Tu vị mỗi khi tăng lên một cấp độ tông môn sẽ ban thưởng tương ứng mười khỏa đan dược, tu vi của Huyền Thiên từ võ đạo tứ trọng cảnh tăng lên đến lục trọng cảnh, đạt được hai mươi khỏa ‘ thượng phẩm Thối Thể Đan ’, ít nhất trong hai tháng không lo thiếu đan dược tu luyện.
Trước kia tu vi của Huyền Thiên tăng lên rất chậm, thiếu khuyết đan dược là nguyên nhân lớn nhất, Hoàng gia vừa mới dừng chân thành Bắc Mạc, gia nghiệp còn chưa phát triển bao nhiêu, cho nên cũng không có dư thừa bạc cung cấp cho đệ tử hậu bối tu luyện.
Huyền Thiên thân phận đặc thù, gia tộc cung cấp phí tổn tu luyện của hắn cao hơn Hoàng Thạch gấp đôi, cũng không cách nào mỗi ngày bảo trì có đủ đan dược tu luyện, thẳng đến năm nay sản nghiệp Hoàng gia dần dần mở rộng, kiếm bạc trắng nhiều chút ít, mới chuyển biến tốt đẹp, hiện tại Huyền Thiên mỗi tháng tu luyện được năm ngàn lượng, đây là tính toán tu vi võ đạo tứ trọng của Huyền Thiên rồi, cộng thêm đan dược ban thưởng của tông môn, đầy đủ hắn tu luyện một tháng.
Hắn bước vào tu vi võ đạo lục trọng là chuyện mấy ngày nay, Hoàng gia ở ngoài Bắc Mạc Huyện xa mấy ngàn dặm, còn chưa biết được, bằng không thì phí tổn tu luyện mỗi tháng của hắn sẽ gia tăng.
Thấy Huyền Thiên không muốn, Lâm Đông sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng, nói:
- Hoàng sư huynh, một vạn lượng bạc này là do huynh thắng Ngưu sư huynh mà có được, huynh không muốn, đệ... Đệ làm sao nhận lấy đây?
Huyền Thiên nói:
- Tiền đánh cuộc là của ngươi, thắng trở về dĩ nhiên là của ngươi, ngươi cảm thấy ngượng ngùng thì ngày sau nếu ta không ở đây, Hoàng Thạch thiếu khuyết đan dược tu luyện thì ngươi cho mượn trước đi, ta trở về sẽ trả cho ngươi.
- Nha... Tốt!
Lâm Đông gật gật đầu, thu ngân phiếu vào trong ngực, trong lúc đó cả kinh, nói:
- Hoàng sư huynh, huynh muốn đi đâu?
Huyền Thiên mỉm cười, khẽ cười nói:
- Tạm thời còn không cần, chờ ta đạt tới võ đạo thất trọng sẽ ra ngoài lịch lãm.
Tu vi sau võ đạo thất trọng thì thân thể dần dần rèn luyện da thịt, gân cốt, nội tạng, tu luyện sâu hơn nữa là luyện tủy, luyện khí huyết, cần phục dụng hai chủng đan dược: Tẩy Tủy Đan cùng Ngưng Khí Đan.
Tẩy Tủy Đan cùng Ngưng Khí Đan so sánh với Thối Thể Đan thì quý trọng hơn nhiều, cho dù hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, Ngưng Khí Đan cũng cần ba ngàn lượng một khỏa, thích hợp võ đạo thất, bát trọng võ giả tu luyện.
Trung phẩm cần sáu ngàn lượng bạc một khỏa, thích hợp võ giả võ đạo cửu trọng tu luyện, thượng phẩm cần chín ngàn lượng bạc một khỏa, thích hợp cho võ đạo thập trọng tu luyện.
Đạt tới võ đạo thất trọng, tu luyện cần tiền tài mua đan dược sẽ nhiều hơn nữa, ít nhất cần sáu bảy vạn lượng bạc.
Nếu không phục dụng đan dược tu luyện thì tốc độ tu luyện ít nhất phải giảm bớt gấp năm sáu lần, tư chất bình thường thậm chí gấp mười lần.
Cái gọi là nghèo văn giàu võ, chính là chữ ‘ phú ’, tuyệt đối không phải ‘ phú ’ bình thường, một võ giả tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên tiêu hao bạc ít nhất cũng mấy trăm vạn lượng.
Nếu tư chất bình thường, cho dù phục dụng đan dược cũng cần thời gian rất lâu mới có thể bước vào Tiên Thiên, khả năng cần trên ngàn vạn lượng bạc.
Huyền Thiên cùng Lâm Đông trở lại chỗ ở, sớm có người chờ hắn.
Trong phòng trừ Hoàng Thạch bị thương ra, còn có một nam tử mười tám mười chín tuổi.
- Hoàng Thiên sư đệ, ta chờ ngươi thật lâu.
Huyền Thiên vừa vào nhà thanh niên này nhin qua hắn, ngữ khí rất có chút hương vị từ trên cao nhìn xuống.
Huyền Thiên nhíu mày, những lời này làm hắn nhớ tới âm thanh của Ngưu Chí Cao, nam tử trong phòng biểu lộ so với Ngưu Chí Cao còn thân mật hơn nhiều, nhưng mà hương vị từ trên cao nhìn xuống là giống nhau.
- Sư huynh!
Trong ánh mắ Huyền Thiên hiện ra ý tứ hỏi thăm.
Người trước mặt này thậm chí có tu vi võ đạo cửu trọng, thực lực còn hơn Huyền Thiên rất nhiều, Huyền Thiên từ trước đến nay ít xuất hiện, một lòng tu luyện, rất ít cùng người khác liên hệ, trừ đệ tử Bắc Mạc Huyện Ngưu, Trương, Trịnh đệ tử phong vân trong hàng ngoại môn hắn cũng không biết.
Đương nhiên chỉ vẹn vẹn có một người ngoại lệ, có một người trong hàng đệ tử ngoại môn, có thể nói là không người nào không biết, không người không hiểu, cho dù đệ tử mới nhập môn cũng sẽ biết trong thời gian ngắn nhất, nghe được tin tức người này.
Đương nhiên mọi người cơ bản không biết tên của người nọ, nghe đồn người này là họ Dương, nhưng mỗi một đệ tử ngoại môn đều gọi hắn là biến thái.
- Thiên ca, vị này chính là Ngô Liêu sư huynh, tới tìm huynh.
Hoàng Thạch nhắc nhở.
Vị Ngô Liêu sư huynh này hiển nhiên cùng Hoàng Thạch trò chuyện một hồi.
- Thì ra là Ngô Liêu sư huynh.
Huyền Thiên nói:
- Không biết tìm sư đệ có chuyện gì?
Ngô Liêu nói:
- Hoàng Thiên sư đệ, nghe nói ngươi và Trương Long kết cừu oán rất sâu.
Trong nội tâm Huyền Thiên có chút khó hiểu, người này hoặc là thủ hạ của Trương Long, đến đây tìm hắn gây phiền toái, hoặc là đối đầu với Trương Long, muốn lợi dụng hắn đối phó Trương Long.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 17: Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (1)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Mỉm cười, Huyền Thiên nói:
- Ngô Liêu sư huynh nói quá lời, đệ và Trương Long sư huynh có chút mâu thuẫn, nhưng đều là sư huynh đệ, làm gì có thù oán rất sâu chứ?
Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:
- Ta không phải là người của Trương Long, sư đệ không cần sợ hãi, ngươi cùng Trương Long có ước hẹn ba tháng hiện tại trong hàng đệ tử ngoại môn ai không biết? Ta chỉ phụng lệnh của Dương sư huynh trước đến cấp cho ngươi con đường sáng...
Huyền Thiên nhíu mày:
- Dương sư huynh?
Hoàng Thạch cùng Lâm Đông cũng liếc nhau, có thể đối nghịch với Trương Long thì Dương sư huynh này trừ ‘ biến thái ’ Dương sư huynh ra, chắc hẳn không thể là người khác.
- Đúng vậy, chính là Dương sư huynh!
Nghe Huyền Thiên nói vỡi ngữ khí có chút kinh ý, hiển nhiên là nghe qua danh hào của ‘ Dương sư huynh ’ rồi, Ngô Liêu đem đầu ngẩng cao hơn một chút, hơi có chút cảm giác thành tựu, nói:
- Trừ Dương sư huynh thì ai còn có thể vững vàng áp Trương Long một đầu? Sư đệ, Dương sư huynh thấy tiềm lực của ngươi rất tốt, không muốn nhìn ngươi bị Trương Long áp chế, cho nên đem ngươi thu vào dưới trướng, từ nay về sau ngươi chính là người cua Dương sư huynh, ngay cả Trương Long cũng không dám làm gì ngươi...
Ngô Liêu đột nhiên bị chen ngang, nhíu mày một cái, nói:
- Bao nhiêu đệ tử cầu thần bái phật muốn gặp Dương sư huynh một lần, muốn đầu nhập dưới trướng của Dương sư huynh, ngươi được Dương sư huynh thưởng thức, đây là vinh hạnh của ngươi... Ngươi mỗi tháng chỉ cần giao ba ngàn lượng bạc cho Dương sư huynh, Dương sư huynh sẽ vĩnh viễn bảo kê ngươi...
- Không có hứng thú!
Huyền Thiên lần nữa lạnh lùng thốt lên.
Đột nhiên âm thanh của Ngô Liêu lạnh xuống, nói:
- Ngươi lại dám cự tuyệt hảo ý của Dương sư huynh?
- Không có hứng thú!
Huyền Thiên nói:
- Ta không cần bất luận kẻ nào bảo kê!
- Hắc hắc hắc... Hắc hắc hắc hắc!
Ngô Liêu cười hắc hắc, nói:
- Khẩu khí thật lớn, ta sẽ nói chuyện này lại cho Dương sư huynh nghe, hừ! Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì những lời ngày hôm nay! Cáo từ!
Nói xong Ngô Liêu phất tay áo, đi ra ngoài phòng.
- Không tiễn!
Trong nội tâm Huyền Thiên cười lạnh, kiếp trước đến trường có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, kết quả bị hắn đánh một trận, kiếp này là thế giới cường giả vi tôn, lại có người muốn thu hắn làm tiểu đệ, hắc hắc... cho dù tên kia ‘ biến thái ’ thì như thế nào? Ngứa da thì phải đánh một lần cho hết ngứa.
Một tháng sau đại lục Quyết Phách! Đan Dược Đường.
Thương thế của Trương Hổ đã sớm hồi phục, hơn nữa, trải qua một tháng tu vị càng tiến thêm được một bước, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh.
Đệ tử Thiên Kiếm Tông tu vị đột phá một cấp độ, liền có thể đến Đan Dược Đường đổi lấy mười khỏa đan dược ban thưởng tương ứng.
Giờ phút này, Trương Hổ đang bị một đám đệ tử ngoại môn vây quanh tiến đến Đan Dược Đường.
Trương Long trong mấy ngàn đệ tử ngoại môn cũng thuộc một trong mấy người cầm đầu, coi như là đệ tử tinh anh đã ngoài Võ Đạo thất trọng cảnh cũng có không ít người cam nguyện làm tiểu đệ, muốn dựa dẫm vào Trương Long.
Về phần đệ tử bình thường dưới Võ Đạo thất trọng cảnh thì, căn bản không lọt vào mắt Trương Long, muốn theo đuôi Trương Long hắn cũng không muốn.
Trương Long không muốn, nhưng vẫn còn đệ đệ Trương Hổ.
Những đệ tử bình thường muốn theo đuôi Trương Long nhưng không tìm ra cách tự nhiên đều đến bên Trương Hổ.
Hơn mười vị đệ tử ngoại môn đi sau lưng Trương Hổ, trong đó, không thiếu tồn tại có tu vị Võ Đạo lục trọng.
- Trương Hổ sư huynh nhập môn bốn năm rưỡi, tuổi vừa mới mười lăm, tu vị đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, ngày sau khẳng định cũng như Trương Long sư huynh, 20 tuổi trước bước vào Tiên Thiên, trở thành đệ tử nội môn thôi.
- Đó là đương nhiên, Trương Hổ sư huynh thiên tư thông minh, ngộ tính siêu nhân, ngày sau trở thành đệ tử nội môn là chuyện khẳng định rồi.
- Trương Hổ sư huynh, nếu hai huynh đệ các người trở thành đệ tử nội môn, gia tộc các người nhất định sẽ rất vẻ vang.
. . .
. . .
Nghe một đám người nịnh nọt sau lưng, tâm tình Trương Hổ cực độ khoan khoái dễ chịu, cười cười ha ha, nói:
- Dùng tư chất của ta, ngày sau trở thành đệ tử nội môn đệ tử đã là chuyện khẳng định rồi, bất quá, trước khi trở thành đệ tử nội môn, ta nhất định phải đuổi theo phế vật Hoàng Thiên kia, ở trên lôi đài đánh hắn thành tàn phế.
Một vị đệ tử ngoại môn Võ Đạo lục trọng cảnh nói:
- Trưởng lão tra xét, Hoàng Thiên là gặp phải chút kỳ ngộ nên có thể hấp thu Linh Dược nguyên khí gì đó mới có thể tăng tu vị lên hai cấp độ trong thời gian ngắn, tu vị dựa vào ngoại lực để tăng lên như hắn so với Trương Hổ sư huynh căn bản không thể bằng được.
Một vị đệ tử ngoại môn khác nói:
- Trương Hổ sư huynh, huynh bây giờ đã đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, tu vị đuổi theo Hoàng Thiên, Hoàng Thiên dựa vào ngoại vật tăng lên tu vị, về sau lại muốn đề thăng độ khó sẽ rất lớn, Trương Hổ sư huynh tư chất hơn người, không bao lâu nữa sẽ vượt qua Hoàng Thiên, tu vị đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, Hoàng Thiên vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp bước chân Trương Hổ sư huynh được!
Biết rõ trong lòng Trương Hổ mang hận Hoàng Thiên, đám người theo đuổi bắt lấy cơ hội này nịnh nọt để chiếm lấy hảo cảm của Trương Hổ.
- Lấy tư chất Trương Hổ sư huynh, qua nửa năm nữa là có thể đạt tới Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, đến lúc đó, Hoàng Thiên thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
- Trương Hổ sư huynh cũng là thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, sau khi bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh chỉ sợ ngay cả đệ tử tinh anh Võ Đạo bát trọng cảnh cũng không phải là đối thủ của Trương Hổ sư huynh, có thể dễ dàng giẫm nát Hoàng Thiên dưới chân.
- Về sau thành tựu của Trương Hổ sư huynh Hoàng Thiên tuyệt đối không có tư cách nhìn lên, Hoàng Thiên so sánh với Trương Hổ sư huynh tựa như đom đóm so với mặt trăng vậy!
- Đừng nói là ánh trăng, quả thực là đom đóm so với mặt trời mà.
. . .
. . .
Mọi người vây quanh Trương Hổ tiến vào trong Đan Dược Đường.
Giờ phút này trong đại sảnh Đan Dược Đường có một thiếu niên anh tuấn mười ba mười bốn đang đứng đó, đúng là Huyền Thiên.
Huyền Thiên hai tay khoanh trước ngực, trường kiếm đeo sau lưng, kiếm không ra khỏi vỏ đã có một cổ phong duệ như kiếm khí giống như lan tràn ra bốn phương tám hướng.
So sánh với một tháng trước thì khí chất Huyền Thiên đã xảy ra biến hóa rất nhiều, cường đại hơn gấp 10 lần, cả người hắn giống như một bảo kiếm xuất vỏ vậy.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 18: Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (2)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Trương Hổ và đám người theo đuôi tiến vào Đan Dược Đường liền trông thấy Huyền Thiên trước tiến.
Thanh âm tâng bốc Trương Hổ hạ nhục Huyền Thiên đều im bặt lại.
Bọn hắn từ trên người Huyền Thiên thấy được khí tức nguy hiểm như trên người Trương Long vậy, bởi vậy cũng không dám khinh nhờn.
Trương Long đã có tu vị Võ Đạo thập trọng cảnh, thực lực càng đứng vào top 3 trong ngoại môn, trên người Huyền Thiên rõ ràng xuất hiện khí thế không thua gì Trương Long, kể cả Trương Hổ trong đó, mỗi một vị đệ tử ngoại môn vừa rồi tiến vào Đan Dược Đường đều cảm thấy khiếp sợ.
- Chẳng lẽ -- tu vi của hắn lại đột phá?
Trong lòng mọi người lập tức toát ra một ý niệm trong đầu.
- Không! Không có khả năng! Một tháng trước hắn mới chỉ là Võ Đạo tứ trọng cảnh, bởi vì kỳ ngộ nên tu vị liên tục tăng lên hai cảnh giới, đạt đến Võ Đạo lục trọng cảnh, làm sao có thể nhanh như vậy được? Một tháng lại đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh?
Mọi người lập tức vứt bỏ ý niệm hiện lên trong lòng lúc đó.
Đúng lúc này, một vị đệ tử Đan Dược Đường cầm hai hộp thuốc đi đến trước mặt Huyền Thiên nói:
- Hoàng Thiên sư huynh, trong hộp này là Tẩy Tủy Đan hạ phẩm và Ngưng Khí Đan, tất cả bảy khỏa, trong đó năm khỏa, là ban thưởng sau khi tu vị huynh đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh, hai khỏa khác là đan dược cấp cho tháng sau.
Sau Võ Đạo thất trọng cảnh cần hai loại đan dược là Tẩy Tủy Đan và Ngưng Khí Đan để tu luyện, tu vị đột phá, tông môn ban thưởng mười khỏa đan dược, nhưng sẽ chia làm hai loại, mỗi loại cũng chỉ có năm khỏa, đan dược cấp cho là bốn khỏa, luận đệ tử bình thường từ Võ Đạo thất trọng cảnh trở xuống sẽ nhiều thêm một khỏa, nhưng phân thành hai chủng, mỗi loại chỉ có hai khỏa.
Tẩy Tủy Đan và Ngưng Khí đan giá cả cao, tông môn căn bản không cách nào cấp miễn phí quá nhiêu, như vậy tiêu hao quá lớn, cho nên, sau khi đệ tử ngoại môn bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh liền có thể làm nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện, săn giết yêu thú, kiếm lấy tiền tài và điểm công lao tông môn.
Tiền tài là bảo đảm để mua sắm đan dược, điểm công là mấu chốt để tu luyện bí kíp Huyền giai.
Ông. . . Trong đâu Trương Hổ vang lên một tiếng, trên mặt như như bị người tát một bạt tai.
Mới vừa rồi còn có người nịnh nọt, nói Trương Hổ có thể sớm ngày đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh, trở thành đệ tử tinh anh, giẫm nát Huyền Thiên dưới chân.
Kết quả, đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh, bị Huyền Thiên giẫm dưới chân lại là Trương Hổ hắn.
Vừa rồi chúng đệ tử vuốt mông ngựa nguyên một đám xụ mặt, tựa hồ như có người bóp lấy cổ bọn hắn vậy, khó có thể thở được.
Vừa rồi bọn hắn nâng Trương Hổ lên mây, hiện giờ sự thật chứng minh, Trương Hổ không chỉ không ở trên mây mà kết quả còn bị người khác dẫm nát dưới chân, đây quả thực là châm chọc cực lớn, mà đối tượng lại chính là Trương Hổ.
Huyền Thiên tiếp nhận đan dược, ánh mắt nhìn về phía bọn người Trương Hổ, hắn tai thính mắt tinh, vừa rồi lời bọn hắn nói tự nhiên đều bị Huyền Thiên nghe được.
Trong mắt Huyền Thiên mang theo khinh thường, hắn đi đến trước mặt mọi người, ánh mắt quét qua nói:
- Một đám phế vật!
Cuối cùng, ánh mắt Huyền Thiên rơi xuống trên mặt Trương Hổ nói:
- Ngươi -- là phế vật trong phế vật.
Sự thật bày ở trước mắt, bọn hắn không cách nào phản bác được.
Giờ phút này những đệ tử khác trong Đan Dược Đường lập tức cười rộ lên, trong thanh âm tràn đầy đùa cợt, đám người theo đuổi Trương Hổ vỗ mông ngựa không thành, kết quả còn vỗ nhầm chỗ, quả thật buồn cười.
Huyền Thiên bước chân không ngừng, lướt qua bọn người Trương Hổ, trực tiếp rời khỏi Đan Dược Đường, mắng bọn hắn một câu phế vật, chỉ là thuận miệng, căn bản không đáng dừng chân làm gì.
Rời khỏi Đan Dược Đường, Huyền Thiên liền trực tiếp đến Công Lao Điện chọn lựa nhiệm vụ tông môn.
Nhiệm vụ tông môn có săn giết yêu thú, tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, đuổi giết giang dương đại đạo, hộ tống tài vật nhân viên, tạm thời bảo vệ an toàn gia tộc. . . vân vân và vân vân!
Nhiệm vụ tông môn mà đệ tử ngoại môn có thể tiếp nhận cực kỳ có hạn, chỉ có săn giết yêu thú và tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, trên người yêu thú có không ít đồ vật, đều là bảo bối cả. Yêu hạch có thể luyện dược, luyện khí, da lông có thể làm quần áo, huyết nhục là vật đại bổ, cốt cách có thể luyện dược, có thể luyện khí.
Căn cứ vào đẳng cấp của yêu thú bất đồng, tài liệu có thể đổi lấy điểm công lao điểm và tiền tài cũng phân cao thấp. Nói như vậy yêu thú nhất cấp có thể đạt được 1 đến 5 điểm công lao, yêu thú nhị cấp có thể đạt được 10 đến 50 điểm công lao, yêu thú tam cấp có thể đạt được 100 đến 500 điểm công lao, nếu như đổi thành bạc thì gấp mười lần điểm công lao.
Yêu thú nhất nhị cấp thực lực tương đương với Võ Đạo cảnh, yêu thú tam cấp thì thực lực tương đương với Võ Giả ở Tiên Thiên cảnh.
Về phần thảo dược và khoáng vật thì có thể luyện chế đan dược và vũ khí, mà quyết định giá trị cũng là tiên tài gấp 10 lần điểm công lao, là kiếm tiền mua đan dược hay tích góp từng chút điểm công lao để học tập võ kỹ cao cấp hơn phải xem quyết định của bản thân.
Huyền Thiên tiếp nhận nhiệm vụ tông môn săn giết yêu thú và tìm kiếm thảo dược, khoáng vật, liền từ chỗ trưởng lão Công Lao Điện nhận được một khối lệnh bài ra ngoài, sau đó hắn liền rời khỏi Công Lao Điện, chuẩn bị tiến đến sơn mạch Âm Phong.
Sơn mạch Âm Phong cách Thiên Kiếm Tông chừng hơn nghìn dặm, là một nơi yêu thú tụ cư gần Thiên Kiếm Tông, bình thường, đệ tử Thiên Kiếm Tông ra ngoài săn giết yêu thú, đều tiến đến sơn mạch Âm Phong cả.
Huyền Thiên ra khỏi Thiên Kiếm Tông, mới vừa bay qua bốn năm ngọn núi, khi cách cách thành trấn gần nhất chừng sáu bảy dặm thì thân thể bỗng dừng lại, hai mắt bắn ra một đạo tinh quang, nhìn về phía một bụi cỏ phía trước, quát:
- Người nào?
Bụi cỏ tách ra hai bên, một người trẻ tuổi tuổi chừng mười bảy mười tám đi ra.
Người này cao chừng một mét bảy ba, mặc thanh y, cánh tay rất dài, mang theo một thanh trường kiếm, kiếm đang trong vỏ.
Người trẻ tuổi kia đi ra từ bụi cỏ, ánh mắt như kiếm, chăm chú nhìn vào trên mặt Huyền Thiên.
Người này có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, Huyền Thiên liền đề cao cảnh giác.
Ánh mắt Huyền Thiên rơi vào trên ngực trái người kia, chỗ đó có một vòng tròn, trong vòng tròn có một thanh tiểu kiếm thẳng tắp, đây là tiêu chí của đệ tử Thiên Kiếm Tông.
- Vị sư huynh này, đường lớn không đi lại ẩn núp trong bụi cỏ, tựa hồ đang chờ ta hả?
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Ngươi có hứng thú hay không không quan trọng, mấu chốt là Dương sư huynh có hứng thú.
Huyền Thiên nói:
- Hắn có hứng thú hay không, liên quan gì đến ta? Ngươi muốn dẫn ta đi gặp hắn, chỉ sợ ngươi còn không có bổn sự này đâu.
Người tuổi trẻ kia cười cười, nói:
- Ngươi vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, đã có người đi báo cáo Dương sư huynh rồi, Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ta nghe nói ngươi có thể vượt cấp khiêu chiến, ta có lẽ khó có thể đánh bại ngươi, nhưng lưu lại ngươi cũng đủ rồi!
- Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ!
Huyền Thiên hai mắt bắn ra ti nh quang, trường kiếm sau lưng rơi vào tay, trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo quang mang chói mắt bắn ra, kiếm quang như lưu tinh bay vút, lóe lên liền đâm tới người trẻ tuổi kia.
Nghe hắn nói Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ngay cả Trương Long cũng phải kém dương sư huynh một bậc, Huyền Thiên tự biết giờ phút này còn không phải là đối thủ, biết rõ nơi này không thể ở lâu được liền đánh một đòn phủ đầu.
Nếu người này đã cản phía trước, vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đánh bại người này, nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.
Vầng sáng lóe lên, kiếm khí của Huyền Thiên cũng đã đâm đến trước mắt.
Người tuổi trẻ kia chấn động, tốc độ kiếm của Huyền Thiên cực nhanh, vượt quá dự liệu của hắn.
Một đạo vầng sáng sáng chói lóe lên, kiếm của người tuổi trẻ kia cũng đã rời vỏ.
Hai chân hắn đạp xuống mặt đất một cái, thân thể lập tức nhanh chóng lui ra phía sau, trường kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói phảng phất như đâm lủng trời, muốn ngăn một kích cực nhanh kia của Huyền Thiên.
Không có tiếng kim thiết giao nhau như trong dự đoán, trường kiếm của người trẻ tuổi kia một kiếm thất bại, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu.
Kiếm của Huyền Thiên vậy mà liền thu hồi trong chớp mắt, một đạo kiếm khí quét ngang tới, một kiếm của Huyền Thiên đã chém ngang bên hông tiểu tử kia rồi.
Trên mặt người trẻ tuổi kia xuất hiện thần sắc rung động, thực lực Huyền Thiên đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
Tuy rằng hắn nghe nói sự tích Huyền Thiên vượt cấp khiêu chiến, cũng đã coi Huyền Thiên như kình định, không có cố ý xem thấp, như giờ xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp Huyền Thiên.
- Loa Toàn Kính!
Người tuổi trẻ kia quát mạnh một tiếng, thân thể dùng mũi chân làm trụ, xoay một cái, tốc độ nhanh như tật phong, kiếm trong tay theo lực xoay tròn, dùng thế thiên quân nhất phát bổ xuống dưới.
Huyền Thiên chém một kiếm ngang hồng người trẻ tuổi kia đã vô pháp ngăn cản, chỉ có thể ra hạ sách này, muốn cùng Huyền Thiên lưỡng bại câu thương, nếu như Huyền Thiên chém một kiếm ngang eo thì đầu sẽ bị hắn chém thành hai khúc.
Chỉ trong hai kiếm đã bức người trẻ tuổi kia đến mức phải đồng quy vu tận.
Một tiếng cười khẽ vang lên, thân thể Huyền Thiên như linh xà tránh sang một bên, một kiếm của người trẻ tuổi kia thất bại, đồng thời, theo Huyền Thiên né tránh, một kiếm ngang eo kia tự nhiên cũng bị phá.
Huyền Thiên tự nhiên sẽ không lưỡng bại câu thương với người trẻ tuổi kia, hắn đã trông thấy từ phương hướng Thiên Kiếm Tông đang có một người chạy nhanh qua bên này, nếu lúc này giết người trẻ tuổi trước mắt cũng khó thoát được người nọ.
Huyền Thiên tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng người nọ hắn đã từng thấy qua, cho nên nhận ra được, người đang chạy như điên qua bên này chính là Ngô Liêu đã từng tìm Huyền Thiên.
Ngô Liêu có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, thực lực cao hơn người trẻ tuổi trước mắt này không ít, Huyền Thiên lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện là vì tu luyện, muốn kiếm nhiều bạc, mua nhiều đan dược để nhanh chóng đột phá tu vị, muốn đánh bại Trương Long trong giải đầu bài danh đệ tử ngoại môn.
Có ân oán gì có thể để sau hẳn tính, giờ là lúc phát triển, tcùng đối phương triền đấu không thôi không phải là cách khôn ngoan.
- Kiếm thứ ba, Phong Thanh Tứ Khởi!
Huyền Thiên đâm ra một kiếm, trường kiếm trong tay, kiếm khí toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió rền vang từ bốn phía mà đến.
Phong Thanh Tứ Khởi là một tuyệt chiêu trong Truy Phong kiếm pháp, Huyền Thiên đã tu luyện đến cảnh giới chí cao chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, tuy là Hoàng giai trung phẩm, nhưng uy lực phải mạnh hơn kiếm pháp Hoàng giai thượng phẩm không ít.
Nếu không có kiếm? Vậy phải ngăn cản thế nào?
Người tuổi trẻ kia trong mắt hoảng sợ, trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông, tu luyện Truy Phong kiếm pháp không ít.
Nhưng Truy Phong kiếm pháp chỉ là kiếm pháp Hoàng giai trung phẩm, cường giả bước vào Tiên Thiên cảnh, có lẽ có thể khiến Phong Thanh Tử Khởi sử xuất ra tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, nhưng bọn hắn đã tu luyện kiếm kỹ Huyền giai, Truy Phong kiếm pháp đã không còn lọt vào mắt bọn hắn được nữa.
Võ giả không bước vào Tiên Thiên cảnh có thể tu luyện Truy Phong kiếm pháp đến tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm thật là quá điên cuồng.
Người tuổi trẻ kia mượn xu thế xoay tròn của Loa Toàn Kính, vừa dùng lực, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói quét ra bốn phía, kiếm quang hiện lên, hình thành một đạo kiếm mạc bao phủ khắp toàn thân hắn.
Không biết làm sao! Kiếm mạc kia tựa hồ như một chỉnh thể, nhưng trên thực tế là vì tốc độ kiếm quá nhanh mà tạo thành ảo ảnh liên tiếp thôi.
Kiếm tốc của người trẻ tuổi kia còn nhanh hơn cả Huyền Thiên.
Trong tiếng gió rền vang, bỗng một đạo kiếm quang thoáng hiện, lập tức vang lên một tiếng hét thảm, máu tươi rồi văng tung tóe, thân thể người trẻ tuổi kia lập tức bay ra phía sau, từ bắp đùi đến phần bụng hắn xuất hiện một miệng vết thương sâu đủ thấy xương.
Chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm!
Kiếm quang vừa hiện, máu tươi tất bắn!
Người tuổi trẻ kia ngã xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt khiến hắn đánh mất năng lực phản kháng, hắn có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, chỉ trong ba kiếm đã bị Huyền Thiên đánh trọng thương, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Giờ phút này, Ngô Liêu chỉ còn cách hai người chừng trăm bước, trong cơn giận dữ hắn hét lớn một tiếng:
- Hoàng Thiên, ngươi lại dám đả thương sư huynh đồng môn, theo ta đến Hình Phạt Điện chịu phạt nhanh!
Huyền Thiên cười khẽ một tiếng, thân thể của hắn liền hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt qua người trẻ tuổi đang rên thảm thiết trên mặt đất, xa xa mà đi, tốc độ phải nhanh hơn Ngô Liêu không ít.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Kiếm Nghịch Thương Khung Tác Giả: EK -----oo0oo-----
Chương 20: Ra ngoài lịch lãm rèn luyện. (4)
Nhóm dịch: Sói Già
Share by Bựa Thập Ngũ
Trong mắt Ngô Liêu tràn đầy kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, lẩm bẩm nói:
- Ta có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh cũng chỉ có thể luyện thân pháp Hoàng giai thượng phẩm đến cảnh giới tiểu thành! Hắn mới vừa bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh, dĩ nhiên đã luyện Báo Ảnh Thuật đến cảnh giới đại thành? Điều này sao có thể?
------
Huyền Thiên thi triển Báo Ảnh Thuật một đường chạy như điên, Báo Ảnh Thuật cảnh giới đại thành toàn lực triển khai... không gặp nhân hình, chỉ thấy tàn ảnh.
Cũng không lâu lắm, Huyền Thiên liền đi tới thành trấn gần nhất bên dưới Thiên Kiếm Tông, bỏ ra hai ngàn lượng bạc, mua một thớt hắc lân mã, sau đó nhanh chóng chạy về phía sơn mạch Âm Phong.
Hắc lân mã là một loại bảo mã có huyết mạch yêu thú, tốc độ hơn xa ngựa bình thường, một ngày có thể đi được hai ngàn dặm, phụ cận sơn mạch Âm Phong cũng có thành trấn, đến đó có thể bán một ngàn bảy trăm lượng bạc, chỉ bị thiệt có ba trăm lượng.
Võ giả tiến đến sơn mạch Âm Phong săn giết yêu thú cũng không phải chỉ có đệ tử Thiên Kiếm Tông, dòng người lui tới không ít, từng thành trấn đều có ngựa cung cấp cho võ giả để làm phương tiện giao thông, kiếm lấy giá chênh lệch.
Sơn mạch Âm Phong không ngớt không dứt, nơi cách Thiên Kiếm Tông gần nhất cũng hơn 1200 dặm, nơi đó là nơi mà đệ tử tinh anh ngoại môn của Thiên Kiếm Tông thích đến lịch lãm rèn luyện nhất, ở gần tông môn, đồng môn đệ tử nhiều, tương đối mà nói cũng là nơi tương đối an toàn.
Bất quá, Huyền Thiên đắc tội Dương sư huynh là cự đầu trong hàng đệ tử ngoại môn, vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Dương sư huynh đã phái người ngăn trở Huyền Thiên, đến sơn mạch Âm Phong rồi, chỉ sợ ngay cả giết Huyền Thiên cũng không có gì lạ.
Cho nên, Huyền Thiên không đi đến nơi mà mấy đệ tử tinh anh ngoại môn Thiên Kiếm Tông thường đến mà cưỡi hắc lân mã, chạy như điên một ngày, trọn vẹn chạy hơn hai ngàn dặm, thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, Huyền Thiên thấy phía trước có một cái trấn nhỏ mới giục ngựa tới.
Sắc trời đã tối, trước tiên nghỉ ngơi lại trong tiểu trấn một đêm, sáng sớm ngày mai lại tiến đến sơn mạch Âm Phong.
Trấn này tên là Thanh Thủy trấn, Huyền Thiên tiến vào trong trấn, đi thẳng đến mã hành, trong mấy đại tông môn của Thần Đao Vương Triều có Thiên Kiếm Tông, cho nên, mã hành trải rộng khắp toàn bộ các thành trấn của Thần Đao Vương Triều.
- Ah --!
Huyền Thiên vừa mới bán đi Hắc Lân Mã, đi ra khỏi mã hành liền nghe một tiếng nổ vang xen lẫn một tiếng hét thảm.
Bên cạnh phòng ốc phía trước, vách tường xuất hiện một động lớn hình người, một người từ bên trong bay ra rơi xuống ngã tử đường, miệng phun máu tươi, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là từ miệng hắn phát ra.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, ước chừng hơn hai mươi người lao thẳng đến người kia, một người trong đó tốc độ nhanh nhất, lóe lên liền tới bên cạnh người nọ, người nọ vừa mới bò lên được nửa thân đã người chạy đến giẫm một cước lên đầu khiến phải nằm bẹp xuống lại mặt đất.
Giẫm người chính là một hán tử tuổi chừng ba mươi tuổi, thân thể thập phần cường tráng, thân cao chừng 2m, hắn hai trừng lớn lộ ra vẻ hung ác, lòng bàn chân gắt gao giẫm lên đầu người dưới đất, hét lớn một tiếng:
- Ngươi đó, con mẹ ngươi, chỉ bằng ngươi, cũng dám giương oai trước mặt Phúc Uy Bang sao, ngươi có phải muốn tìm chết không hả?
- Tam đương gia uy vũ!
- Tam đương gia lợi hại!
- Tam đương gia vừa ra tay liền đánh hắn như chó vậy!
...
...
Mọi người đằng sau chạy đến lớn tiếng hoan hô lên.
Thế giới bên ngoài, không thể so với bên trong tông môn, tuy nói giữa đệ tử trong tông môn cũng có tranh đấu, có mâu thuẫn, nhưng hoàn toàn không tàn khốc như trong giang hồ, ở thế giới võ giả sống hay chết, thường thường chỉ trong một đường thôi.
Võ giả bị giẫm trên mặt đất có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, còn cao hơn Huyền Thiên một cấp.
Nhưng Tam đương gia kia đã có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, hơn nữa, thân cường thể cường tráng, trời sinh thần lực, trong số võ giả Võ Đạo cửu trọng cảnh tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất, có thể dễ dàng đánh bại Võ Đạo bát trọng cảnh.
- Ta bán... Đừng đánh nữa, ta bán... !
Người trên mặt đất gian nan rên rỉ lấy.
Ah --
Tam đương gia lại đạp xuống từng cước nặng nệ quát lên:
- Lão tử hiện giờ không muốn mua, con mẹ ngươi, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão tử giờ muốn cướp!
Lập tức, Tam đương gia vung tay lên, nói:
- Cướp sạch mọi thứ trên người hắn cho lão tử.
Mọi người liền vây đến, sau chốc lát người trên mặt đất đã bị cướp sạch toàn thân, ngay cả quần áo cũng bị lột sách, chỉ còn lại một cái quần đùi.
Phúc Uy Bang ở vùng này rất có hung danh, Thanh Thủy trấn chỉ là thị trấn nhỏ, không có cao thủ Tiên Thiên cảnh, mà Đại đương gia, Nhị đương gia của Phúc Uy Bang đều là cao thủ Võ Đạo thập trọng cảnh, cho nên, Phúc Uy Bang ở vùng này làm mưa làm gió cơ bản không ai quản được.
Thị trấn nhỏ như Thanh Thủy trấn, Thần Đao Vương Triều không có một vạn cũng có tám ngàn, tuy rằng biểu hiện ra là do mấy đại tông môn chiếm cứ Thần Đao Vương Triều, nhưng các tiểu thế lực lại phức tạp, bang phái nhỏ như Phúc Uy Bang không biết có bao nhiêu cái, quản cũng quản không nổi.
Những tiểu bang phái này cơ bản sẽ không làm địch với đại tông môn, chỉ sinh tồn trong một khe hẹp, diệt một cái rất nhanh sẽ lại xuất hiện cái khác, cho nên, chỉ cần không phát sinh xung đột trực tiếp thì các đại tông môn đối với các bang phái này cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt thôi.
Nghe được ba chữ Phúc Uy Bang, người xem náo nhiệt trên đường phố đã sớm sợ tới mức tán loạn, trốn đến góc tường xa xa, hoặc là xa xa quan sát, chỉ có Huyền Thiên là đứng cách hơn mười trượng, hắn muốn đi đến khách sạn phía trước, người ở phía trước đã cản đường hắn.
Tam đương gia thấy Huyền Thiên đối với bọn họ tựa hồ cũng không úy kỵ, nhướng mày, đang muốn thuận miệng mắng vài câu không có mắt nhưng ánh mắt bỗng rơi vào tiêu chí tiểu kiếm trên ngực phải Huyền Thiên, đó là tiêu chí đệ tử Thiên Kiếm Tông.
Thiên Kiếm Tông, ở Thần Đao Vương Triều cũng là đại tông môn gần với Thần Đao môn, tùy tiện phái ra một đệ tử nội môn cũng đủ để bứng cả gốc Phúc Uy Bang, căn bản không phải Phúc Uy Bang có thể trêu chọc được.
Không làm địch với đại tông môn, đây bang quy đầu tiên của tiểu bang phái, ít nhất, ở ngoài mặt là như thế, có phân tranh lợi ích, tiểu bang phái đều sẽ nhượng bộ, bởi vì kết quả của không nhượng bộ chính là diệt vong, nhưng tranh giành lợi ích vụng trộm thì cũng không ai nói rõ được.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế