Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 12: Chiến đội cảm tử
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Mạnh Tụ lập tức biết hắn là ai, thượng cấp Diệp Già Nam, Đông Bình Lăng vệ đô đốc, tứ phẩm võ quan, trấn thủ đốc sát Hoắc Ưng.
Tuy Hoắc Ưng nhìn như già yếu, song ngay cả người mới như Mạnh Tụ cũng biết, người này năm xưa là một nhân vật lợi hại. Năm đó hắn ở Giang Hoài Lăng vệ làm đồng tri đô đốc, liên tục phái ra sát thủ thích sát tướng lĩnh nam triều Lý Đường, khiêu khích quan hệ giữa hoàng đế nam triều và quyền thần, nhưng sau đó bị nam triều đoán được, dưới cơn phẫn nộ, Thiên Sách phủ của nam triều phái ra rất nhiều ưng hầu lấy nha trả nha, treo thưởng vạn lượng bạc cho ai lấy được đầu Hoắc Ưng.
Đoạn sự quan Tiêu Hà của Thiên Sách phủ Nam Đường bảo đảm với hoàng đế Lý Nghê: "Trong vòng một tháng, đầu Hoắc Ưng sẽ rơi xuống đất!"
Trong một tháng tiếp theo, trong thành Từ Châu luôn chìm trong gió tanh mưa máu, ưng hầu Nam Đường cùng đám sát thủ muốn kiếm bạc chen chúc mà tới —— như lời lão bá tánh thành Từ Châu kể: "Mỗi lúc trời tối nóc nhà đều bị người ta giẫm hư mất mấy lần!"
Một tháng đi qua, hai tháng đi qua, ba tháng đi qua, nóc nhà lão bách tính thành Từ Châu hư đi hư lại không biết bao nhiêu lần, Hoắc Ưng vẫn cứ sống nhăn. Trong mấy tháng kia, cao thủ ưng hầu cùng sát thủ giang hồ chết dưới tay Hoắc Ưng cùng Giang Hoài Lăng vệ không dưới bốn trăm người, đầu lâu chém xuống nhiều đến mức nghĩa địa trong thành Từ Châu chứa không hết.
Sau cùng phía Nam Đường cảm thấy vì một sĩ quan bậc trung của Bắc Ngụy mà tổn thất không biết bao nhiêu nhân mạng, tính ra thì lỗ lớn, thế là Thiên Sách phủ len lén bỏ lệnh treo thưởng, Đông Lăng vệ Bắc Ngụy khó được một phen thắng thế đối phương, dương dương đắc ý lên mặt báo thổi phồng một trận, cũng khiến cho hoàng đế Thác Bạt Hoảng mặt rồng đại duyệt, hảo sinh khen thưởng Đông Lăng vệ tổng đô đốc Bạch Vô Sa, còn ban cho một khoản tiền thưởng, tăng thêm một phần kinh phí. Trên dưới Đông Lăng vệ đều rất vui vẻ —— người duy nhất không hài lòng chính là Hoắc Ưng, sự tình đầu gió ngọn gió vừa qua đi, hắn liền xin thuyên chuyển đến bộ phận khác.
Cũng may Bạch Vô Sa cũng thông cảm cho nỗi khổ của bộ hạ, lập tức đồng ý điều hắn tới Bắc cương làm đô đốc Đông Bình tỉnh —— người biết nội tình đều nói, đây là tìm tới hành tỉnh cách xa Nam Đường nhất, bằng không cái mạng Hoắc Ưng chắc thật sự đi đứt.
Đến Đông Bình lăng vệ mấy năm, không biết Hoắc Ưng vì học được bài học năm đó hay vì tránh né thích khách nam triều mà hành sự rất cẩn mật, cũng ít xuất đầu lộ diện, khiến cho trên dưới Đông Bình Lăng vệ đều chỉ biết phó thủ của hắn là Diệp Già Nam, không ít người thậm chí còn tưởng Diệp Già Nam chính là đô đốc Đông Bình Lăng vệ.
Mạnh Tụ không nghĩ tới, vì tin tình báo của mình mà ngay cả vị đô đốc ẩn cư đã lâu này cũng phải xuất động, càng không nghĩ tới chính là, bản thân còn chưa làm gì đã bị người trong truyền thuyết này hung hăng đánh cho một kích —— lấy thân phận cùng sự từng trải của Hoắc Ưng, lực đạo một kích này của hắn đúng là không nhẹ, gõ trúng ngay nhãn mạo kim tinh của Mạnh Tụ.
Đến khi lục soát tìm thấy Diệt Tuyệt vương thì không sao, song nếu tìm không được Diệt Tuyệt vương, chính mình khai tin tình báo giả dối, nửa đêm kinh động quân trấn, phiền toái thật lớn a —— lúc đó tốt nhất nên thu thập đồ đạc, chuẩn bị sang nằm vùng vĩnh viễn ở Ma tộc đi thôi.
Người mình mang đến lại bị Hoắc Ưng trắng trợn gây khó dễ, hơn nữa mấy câu phê bình kia của Hoắc Ưng: "Bằng vào mấy câu tin đồn khinh suất võ đoán hư báo, kinh nhiễu cự đại, càn rở" —— nói kiểu gì cũng giống như là đang nói với chính mình chứ không phải nói Mạnh Tụ, Diệp Già Nam thực sự rất khó chịu.
Nàng hừ lạnh một tiếng: "Mạnh Tụ, nghe Hoắc đô đốc dạy bảo rồi chứ? Đến lúc đó, ngươi xung phong đi lên cho ta, xông vào bắt bằng được Nguyễn Chấn Sơn, cũng để cho mọi người xem ngươi càn rở như thế nào!"
Hai cự đầu Đông Bình tỉnh Lăng sở đối chọi, mùi vị hỏa dược rất đậm, đám quân quan xung quanh không dám hé răng nửa lời.
Hai đại cự đầu tranh phong, tiêu điểm của hỏa lực lại rớt ngay trên đầu mình, Mạnh Tụ thầm kêu khổ không thôi: "Ti chức hiển nhiên sẽ tận tâm kiệt lực, anh dũng tác chiến, không cô phụ sự mong đợi của hai vị đại nhân."
Hoắc Ưng ngẩng đầu lên, cũng không để ý Mạnh Tụ, giống như không nghe hắn nói chuyện vậy.
Diệp Già Nam vốn muốn lưu Mạnh Tụ ở bên người, nhưng bị Hoắc Ưng táng cho một kích như vậy, nàng cũng nóng đầu quát: "Rất tốt! Mạnh Tụ, ngươi cứ yên tâm giết xông vào! Có ta ở đây, lúc báo công cũng không ai gạt đươc công lao của ngươi, đến lúc đó ta sẽ tiến cử ngươi! Giờ đi tuyển chọn binh khí, đợi nghe mệnh lệnh."
Mạnh Tụ cúi đầu lui xuống, Lưu Chân ở bên kia sớm đã trông đến mòn con mắt, nhìn thấy Mạnh Tụ trở về, hắn nhảy tới nắm chặt lấy Mạnh Tụ: "Thế nào? Thế nào? Trấn đốc đại nhân nói sao?"
Mạnh Tụ bực tức nhìn hắn: "Có tin tức tốt cũng có tin tức xấu, ngươi trước muốn nghe cái nào?" Không đợi Lưu Chân trả lời, hắn đã nói trước: "Tin tức tốt là ngươi làm tiền phong không cô đơn nữa, tin tức xấu là chúng ta cùng chung một đội cảm tử!"
"A!" Biểu tình Lưu Chân bi thống muốn chết: "Chẳng lẽ, Diệp trấn đốc có thành kiến đối với ta như vậy? Ngay cả người giúp ta cầu tình cũng không buông tha? Đây thật là oan uổng a"
Mạnh Tụ cười khổ không thôi, nghĩ thầm: "Ngươi tính là rễ hành á! Người ta căn bản không nhớ đến ngươi." Hắn cũng lười giải thích rõ ràng với Lưu Chân, mặt đần thối ngồi trên mặt đất. Lưu Chân ngồi ở bên cạnh, rên rỉ lải nhải không thôi: "Lão Mạnh a, ta xin lỗi ngươi, liên lụy ngươi" lát sau còn nói thêm: "Đáng thương a, ta mới hai mươi lăm tuổi, là tuổi thanh xuân thiếu niên đẹp nhất, tuyệt thế công tử ngọc thụ lâm phong, nhân sinh đang sung sướng, đáng thương cho đang tuổi tráng niên mà mất sớm. . ."
( Mạnh Tụ giúp hắn bổ sung: "Ngươi = tuyệt thế công tử ngọc thụ lâm phong + năm mươi cân thịt béo." )
Qua một lát, Lưu Chân lại thầm thà thầm thì: "Quá đáng tiếc, hôm nay thật không dễ dàng mới kiếm được một khoản, có đủ tám mươi lượng bạc, nếu ta chết rồi, khoản tiền này làm thế nào đây? Lão Mạnh, ngươi giúp ta bảo quản, đến lúc đó nếu ta có gì bất trắc, ngươi giúp ta đem số tiền này giao cho cha mẹ, nói hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng lão nhân gia. . ."
Mạnh Tụ vươn tay muốn tiếp, nhưng mập mạp chớp mắt lại thay đổi chủ ý, đưa tay ra lại rụt trở về: "Nhưng mà vạn nhất lão Mạnh ngươi chết, đến lúc đó loạn thất bất táo, thi thể ngươi bị đám vương bát đản kia ném xuống giếng hủy thi diệt tích, ta tìm ngươi nơi nào để lấy bạc đây? Thế thôi, để ta tự bảo quản được rồi. . ."
Mạnh Tụ không thể nhẫn được nữa, hung hăng đập xuống đầu Lưu Chân một cái: "Cái đồ quạ đen miệng chó nhà ngươi, im tiếng đi!"
Hai người đều không nói chuyện, mắt nhìn trang viên Tần phủ xa xa đến phát ngốc, nắng mai chiếu xuống, bóng mờ đen đen của trang viên chiếu xuống đất như cự thú khổng lồ đang mở miệng lớn chờ đợi bọn họ chui đầu vào.
Canh năm hai khắc, có người từ trong bóng tối chạy tới chỗ bọn họ, thấp giọng thét lên: "Đội cảm tử tiên phong, lập tức tập hợp! Lưu Chân, Mạnh Tụ, Vương Trụ, Dương Lực, La Cường, các ngươi mau tới đây!"
Lưu Chân và Mạnh Tụ liếc mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn rõ mặt đối phương trắng bệch không còn chút huyết sắc. Mạnh Tụ thấp giọng nói: "Lưu ca, ngươi nói là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, phú quý đều là đánh mà ra a! Ngươi ta chắc không phải hạng người đoản mệnh tổn thọ đâu!"
Lưu Chân răng va vào nhau lập bập, run run nói: "Ách, đúng, lạc lạc, đi!"
Cùng theo người triệu tập, Lưu Chân cùng Mạnh Tụ đi tới một mảnh đất trống trong ngõ nhỏ, nơi đó đã có người tới trước. Có mười tráng sĩ thân hình bưu hãn tay cầm đủ loại vũ khí, sát khí đằng đằng đứng tụ tập sẵn.
Trong đội ngũ có một tráng hán lực lưỡng chạy tới kêu Lưu Chân cùng Mạnh Tụ: "Sao chậm như vậy, mau tới đây!"
Mạnh Tụ nhìn một cái, người vừa kêu không ngờ hắn lại biết, chính là thân binh Vương Trụ của Diệp Già Nam mới gặp tối qua. Nhìn thấy người quen, Lưu Chân cùng Mạnh Tụ đều rất hoan hỉ, vội vàng đi tới: "Vương huynh đệ, Vương huynh đệ!"
Vương Trụ quay đầu, nhận ra Mạnh Tụ: "Là Mạnh đại nhân. . . Còn có tên mập mạp này nữa. Các ngươi cũng trong đội xung phong hả?"
"Ừ."
"Loại chuyện này đều do vệ tốt chúng ta làm, hai vị đại nhân đều là mệnh quan triều đình, làm sao cũng phải làm chuyện này?"
Lưu Chân cùng Mạnh Tụ cười khổ không nói, Mạnh Tụ hỏi lại: "Vương huynh đệ, ngươi là thân tín của Diệp trấn đốc, làm sao cũng bị bức làm chuyện này?"
"Ai nói ta bị bức ta? Ta chủ động xin đi mà."
"A?"
"Các ngươi không biết? Làm cảm tử đội một lần ít nhất có thể được thưởng hai mươi lượng bạc, bằng tiền lương làm hai năm." Vương Trụ mãn ý nói: "Huống hồ chuyện lần này lại không nguy hiểm, tra xét một trang viên phú hộ thôi, so với lúc trước làm cảm tử đội ở tiền tuyến Bắc cương, chặn mã trận của kỵ binh Ma tộc xung phong thì loại chuyện này quá nhẹ nhàng, nói không chừng còn có thể vơ vét thêm chút đỉnh —— rất nhiều người muốn làm chuyện này đấy!"
Xem ra lần này tỉnh Lăng sở rất chú ý bảo mật, ngay cả binh sĩ trực tiếp tham gia hành động cũng đều không biết mục tiêu chân chính. Mạnh Tụ đang muốn nhắc nhở Vương Trụ, Lưu Chân liền kéo mạnh chéo áo hắn, cướp lời nói: "Đúng, đúng. Loại hành động này không kiếm thêm không được."
"Thì đúng là vậy mà. Mạnh đại nhân, còn vị này. . . Mập mạp đại nhân, đến khi tiến vào nhớ nhanh tay nhanh mắt một chút, thứ nào đáng tiền nhớ cất trong túi thật nhanh —— nếu không đợi đại đội nhân mã tiến vào, vậy chẳng xơ múi được gì nữa đâu. Dưới mắt nhìn chằm chằm không dễ gian lận được nữa."
"Vâng vâng, đạ tạ Vương huynh đệ chỉ điểm."
Vương Trụ quay sang tán gẫu với người bên cạnh, Mạnh Tụ mới khe khẽ hỏi Lưu Chân: "Ngươi lôi kéo ta làm gì?"
"Lão Mạnh, ngươi cùng với bọn họ, đến lúc đó ai dám xông đến trước? Nhiều người như vậy, chúng ta cũng có thời gian để trốn a…."
Mạnh Tụ sửng sốt, lập tức đành chịu cười khổ. Ngay cả chuyện thế kia cũng tính toán đến, tâm tư Lưu Chân thật quá âm điểm đi —— Chẳng qua không còn cách nào khác, vì mạng sống, ai mà không vắt hết đầu óc chứ?
Hắn nhìn lại chung quanh, nhân số đội cảm tử không nhiều, chỉ có mười mấy người, trừ hắn cùng Lưu Chân ra thì mỗi người ai ai cũng to cao lực lưỡng. Vũ khí bọn họ trang bị đủ mọi chủng loại, đại đao, trường kiếm, đại chuỳ tử, lưu tinh chùy, thậm chí Mạnh Tụ còn nhìn thấy một tráng hán gánh theo lang nha bổng.
Mọi người mặc cũng không ai giống ai, có người mặc một lớp khinh giáp trong quân phục, có người mặc toàn nhuyễn giáp, có người mặc quân phục phổ thông, tên tráng hán cầm lang nha bổng thậm chí còn cởi quân trang trên người xuống, lộ ra bả vai hùng vĩ, cánh tay hắn còn to hơn cả bắp đùi Mạnh Tụ, cơ thịt xung quanh gồ lên, như thể khí lực tràn đầy khiến thân thể chứa không nổi.
Thần thái mọi người đều khá nhẹ nhàng, rất nhiều người đều quen biết trước, bắt chuyện tán gẫu râm ran: "Cáp, tiểu tử ngươi lại tới đây lừa tiền!", "Lão Vương, đã lâu không gặp.", "Nghe nói tiền thưởng lần này tận ba mươi lượng bạc đấy!"
Đám tráng hán ngồi chơi đùa binh khí trong tay, vũ khí trầm nặng trên tay bọn họ nhẹ nhàng tựa như que diêm, hoa vung lên đủ loại chiêu thức, cùng nhau khoe khoang võ nghệ, cùng nhau cười giỡn vui đùa —— không giống như quân đội chuẩn bị đi đánh trận mà có phần giống như đoàn người đi du lịch.
Nhìn mọi người trong đội đều cường hãn hơn người, ai ai cũng đều là tay hảo thủ, Mạnh Tụ lần nữa đối với tương lai thêm phần tự tin: "Nhiều người xuất sắc như vậy, cho dù đụng phải Diệt Tuyệt vương cũng có thể đủ sức đánh một trận a?"
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đấu Khải
Tác giả: Lão Trư (老猪)
Tiết 13: Bắt đầu hành động
Người dịch: Keny
Nguồn: Vip VD
Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe thấy bên ngoài đội ngũ có tiếng kêu của nữ nhân: "Mạnh Tụ!", "Vương Trụ!", Mạnh Tụ nghe tiếng nhìn lại, Liễu Không Cầm đứng ngay tại đầu phố đang vẫy vẫy tay.
Hắn cùng Vương Trụ đi tới: "Liễu cô nương?"
Ngọc dung Liễu Không Cầm bình tĩnh nói: "Trấn đốc đại nhân có lời muốn giao cho hai ngươi. Vương đại ca, đến khi tiến vào, ngươi phải chiếu cố tới Mạnh đại nhân. Mạnh đại nhân khác với những vũ phu ở đây, hắn là người đọc sách, thân thể xương cốt rất yếu. Vương đại ca ngươi nhiều kinh nghiệm, nhớ bảo hộ cho hắn."
Vương Trụ nhìn Mạnh Tụ một cái, chắp tay nói: "Nếu trấn đốc đại nhân đã có lệnh, ta hiển nhiên sẽ tuân mệnh. Thỉnh Liễu cô nương hồi bẩm trấn đốc đại nhân yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt Mạnh đại nhân."
Diệp Già Nam không ngờ còn nhớ đến mình?
Nghĩ đến nữ hài tử như tiểu quỷ to xác kia, trong lòng Mạnh Tụ dâng lên cảm giác ấm áp, rất ấm áp, rất thoải mái. Hắn cũng chắp tay: "Tạ trấn đốc đại nhân quan tâm. Cũng đa tạ Liễu cô nương ngài khổ cực truyền lời."
Liễu Không Cầm nói với Vương Trụ: "Vương đại ca, ngài về trong đội ngũ trước đi."
Đợi Vương Trụ rời đi, nàng mới nói với Mạnh Tụ: "Lập công hay không lập công không cần gấp, còn sống đi ra mới quan trọng. Vương Trụ là hảo thủ chém giết, sau khi tiến vào trong, ngươi đừng cách hắn quá xa, cứ nghe hắn chỉ huy, đừng có chạy loạn. Tình huống không ổn cứ bỏ chạy, không cần làm anh hùng."
Trong đầu Mạnh Tụ chớp qua một tia nghi hoặc: "Liễu cô nương, cái này. . . Cũng là ý tứ trấn đốc đại nhân?"
Sóng mắt Liễu Không Cầm lưu chuyển, không nói đúng cũng không nói không, nàng từ trong một cái bọc phía sau lấy ra một thủ nỏ lớn tầm bàn tay giao cho Mạnh Tụ: "Đây là tiểu thủ nỏ, có thể liên phát hai mũi tên, Mạnh đại nhân ngươi nên biết dùng như thế nào. Đây là vật hộ thân của trấn đốc đại nhân, hôm nay đặc ý cho ngươi mượn dùng, xong rồi ngươi phải trả cho trấn đốc đại nhân, không muốn làm mất."
Liễu Không Cầm hơi cúi đầu chào Mạnh Tụ: "Mạnh đại nhân, hết thảy cẩn thận, bình an trở về."
Mạnh Tụ cúi người đáp lễ, đến khi hắn thẳng lưng lên, Liễu Không Cầm đã phiêu nhiên rời đi, thân ảnh yểu điệu giữa buổi sáng mênh mông dần dần tan biến. Nhìn bóng dáng nàng, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Sắc trời lại sáng thêm một chút, thời khắc tiến công đã sắp sửa bắt đầu, đội ngũ tập hợp điểm danh, dẫn đội là một sĩ quan bên má có một vết sẹo dài tầm một tấc, hắn không đeo huy chương nên cũng không biết có thân phận gì, ánh mắt nhìn cực âm trầm sắc bén.
Hắn phát biểu với mọi người, thanh âm rất có lực xuyên thấu, để cho người nghe một cảm giác rất nhức màng nhĩ: "Đợi khi chúng ta tiến vào bên kia tường. Nhiều khả năng sẽ có gia đinh hộ viện của Tần phủ tới ngăn trở, thượng cấp đã hạ lệnh, phàm là ai dám ngăn cản, cứ giết.
Sau khi tiến vào đại viện, lưu hai người từ bên trong mở cửa lớn ra cho đại đội tiến vào, những người khác xông thẳng tới nội viện. Nếu quả nhìn thấy một tên nam tử tóc đỏ, ngàn vạn lần không được bỏ qua, ai bắt được hắn thưởng ba trăm lượng bạc, người hỗ trợ cũng được thưởng một trăm lượng bạc."
"Ác!" Trong đội ngũ chợt vang lên một mảnh kinh thán cùng tiếng nuốt nước miếng khan, cơ thịt bị kích thích giật giật nóng lòng muốn thử, sát khí bạo tăng. Chỉ riêng Mạnh Tụ cùng Lưu Chân sắc mặt lại trắng bệch: tỉnh Lăng sở cũng không phải loại người bị bạc làm cho hỏng đầu, treo thưởng cao ngất ngưởng như vậy, mấy người Diệp Già Nam Hoắc Ưng chắc chắn là cảm thấy sẽ không có bao nhiêu người có thể còn sống sót để lĩnh bạc mới dám yên tâm hứa hẹn. Lòng tin thật không dễ dàng mới phồng lên của Mạnh Tụ thoáng chốc lại xẹp xuốngg.
"Tiền thưởng rất lớn, quân kỷ cũng nghiêm minh! Quy củ đội cảm tử vẫn như trước: Toàn thể đội viên hiệp đồng tác chiến, lâm trận rút lui, giết! Sợ hãi không tiến, giết! Đào binh, giết! Không nghe chỉ huy, giết! Đều hiểu chưa?"
"Đã rõ!"
"Mọi người chuẩn bị, buộc chắc dây giày, chỉnh lý đồ đạc trên người, kiểm tra binh khí —— tốt rồi chứ?"
Đáp lại hắn là một trận tiếng hống trầm thấp: "Tốt rồi!"
"Tốt, xuất phát!"
Trang viên Tần gia ngay tại cuối đầu hẻm nhó, trong ánh nắng mai mờ sáng, cánh cửa lớn màu đen đóng kín mít không chút kẽ hở.
Nguyên kế hoạch của đội cảm tử là vượt qua tường chắn cạnh cửa, có điều bức tường này… Tường bao bình thường nhiều lắm cũng chỉ cao ba thước, nhưng bờ tường trước mắt cao đủ năm sáu thước có dư. Thân tường vừa cao lại vừa dày, thật không khác tường thành là bao.
Đám đội viên đội cảm tử chửi mắng không thôi: "Nha môn Tĩnh An phủ làm ăn kiểu gì vậy, chuyện vi phạm quân chế thế này mà cũng không quản sao! Để người ta xây tường cao như vậy—— này *** không kém một tòa thành nhỏ là bao a!"
"Đám vương bát đản Tần gia, chắc là sớm đã muốn tạo phản! Nếu không bọn họ xây cái mai rùa chắc dày như thế này làm gì chứ!"
Mọi người dạo quanh mặt tường một lúc lâu mới ở cạnh cửa tây một trăm thước tìm được một đoạn tường bao thấp bé. Những đội viên cảm tử đội kia rất có kinh nghiệm, thành thạo đem hai thanh trường thang chống lên đầu tường, sĩ quan mặt thẹo dẫn đội thấp giọng thúc giục: "Lên, lên! Con mẹ nhà ngươi, không được ngừng, leo lên cho ta!"
Mọi người dồn dập leo lên thang, trong cảnh rối ren, Mạnh Tụ cũng không biết Lưu Chân đã đi nơi nào, hắn theo sau một nam tử cầm trường kiếm bò lên cái thang, từng bước từng bước leo lên. Cảm giác cái thang rung lắc dữ dội, tiếng kẽo kẹt vang dậy, giống như sắp rời ra từng mảnh, Mạnh Tụ sợ đến mồ hôi lạnh ướt đẫm, nghiến răng nghiến lợi cố bò lên, đầu chạm vào giày người đi trước lúc nào không hay, đối phương không thể không nhắc hắn: "Mặt dưới, đừng vội!"
Mạnh Tụ bò tới đầu tường, ló đầu nhìn lại, nơi đây là tiền viện Tần gia. Được bố trí như một khu vườn rộng lớn, trong viện tử đầy hoa cỏ cùng cây rừng cao lớn, mái đình thủy tạ giữa rừng như ẩn như hiện, sương trắng nhàn nhạt trôi lơ lửng trong rừng, cây cối rậm rạp, u thâm thanh nhã. Sắc trời còn sớm, người quét dọn còn chưa tới, trong viện tử không có người nào cả, vô cùng yên tĩnh.
Những đội viên đội cảm tử khác dồn dập cố định vuốt sắt trên tường, tay bắt lấy dây thừng thuận theo thân tường trượt xuống, nhanh nhẹn tựa như khỉ vậy. Mạnh Tụ cũng học theo bộ dáng bọn họ, nắm chặt dây thừng leo xuống. Đột nhiên giữa không trung, tay hắn chợt nhói đau, hắn theo vô thức buông tay, cả người té phịch xuống đất, đặt mông ngồi trên đất. Hắn cũng không quản đến mông đít tê rần, trước nhìn lại bàn tay, nhìn cẩn thận đã thấy bàn tay bị dây thừng tróc mất một lớp da, máu tươi đang từ vết thương không ngừng chảy ra.
Cũng may không người nào chê cười hắn, nam tử cầm trường kiếm xuống trước kia còn đỡ hắn dậy, thấp giọng hỏi: "Không việc gì?"
Mạnh Tụ đứng dậy, trừ mông đít té đau đến tê tái cùng bàn tay nhòa máu, những chỗ khác đều không sao cả. Hắn cảm ơn: "Đa tạ, không việc gì. Thật là bêu xấu."
"Để ta nhìn tay ngươi xem —— chảy máu cả rồi, ngươi đừng động." Nam tử cầm kiếm nhanh lấy một bình nhỏ từ trong miệng túi, rắc rắc vãi dược phấn kim sang dược xuống lòng bàn tay thụ thương của Mạnh Tụ, sau đó lấy một tấm vải bố băng bó đơn giản cho Mạnh Tụ, động tác của hắn lưu loát thần tốc, chỉ trong chớp mắt công phu đã băng bó hoàn hảo.
"Vết thương đã được băng bó rồi, nếu không đến khi ngươi cầm binh khí chém giết sẽ đau đến chết mất —— mọi người làm chuyện này, đều được luyện qua cả, xem tay bọn họ xem, vết chai phải dày đến nửa tấc, đừng nói gì đến leo dây thừng, cho dù là cầm than lửa bọn họ cũng đều không việc gì. Huynh đệ là lần đầu tiên làm đội cảm tử? Chén cơm này không thể ăn a!"
Tên nam tử cầm trường kiếm này khuôn mặt khá phúc hậu, tròng mắt rất sáng. Tuổi của hắn đã không thấp, nếp nhăn trên mặt đầy phong sương, một đôi bàn tay to ổn trọng có lực, giống như lão binh rất có kinh nghiệm.
Trong lòng Mạnh Tụ thầm cảm kích: "Đa tạ huynh đệ. Xin hỏi tôn tính đại danh?"
"Ta gọi Lữ Lục Lâu, binh trường trấn tiêu tỉnh Lăng sở. Còn ngươi?"
"Ta gọi Mạnh Tụ, hậu đốc sát Tĩnh An Lăng sở."
Hai người mới vừa nói tên tuổi, chỉ chừng đó thời gian, các đội viên khác đều đã tiến vào đông đủ, tên sĩ quan mặt thẹo kia gầm lên: "Mau mau nhanh, rề rà cái gì! Tới cửa lớn bên kia!"
Các đội viên nắm chặt vũ khí, xông thẳng tới cửa lớn. Địa điểm leo tường cách cửa lớn cũng không xa, chạy qua một mảnh rừng cây, cửa lớn màu đen đã hiển hiện trong mắt, mọi người tăng nhanh bước chân, vọt về phía trước.
Bị tiếng bước chân ồn ào kinh động, hai tên gia đinh y phục còn xộc xệch từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy mười mấy nam tử tay cầm vũ khí đột nhiên từ trong rừng cây xông ra, bọn họ kinh hãi đến mức không dám tin tưởng vào mắt chính mình.
Gia đinh đi đầu kêu lên: "Các ngươi muốn làm cái gì "
Sĩ quan mặt thẹo quát khẽ: "Giết!" Hắn xung phong cầm lấy mã tấu vụt tới, vừa xông tới vừa rút đao, đao quang chợt lóe, đầu tên gia đinh mới nói chuyện kia đã bay lên giữa không trung, biểu tình khuôn mặt vẫn giữ vẻ không dám tin tưởng, miệng khẽ đóng khẽ mở, giống như còn muốn kêu gì đó.
Tên gia đinh còn lại ngay cả quần áo còn chưa kịp mặc, đột nhiên nhìn thấy một màn khủng bố như vậy, hắn hãi nhiên mở miệng, tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp phát ra, một tráng hán khôi ngô vụt xông tới, lang nha bổng vung lên, kích trúng đúng ngay miệng tên gia đinh, đem tiếng kêu thảm còn chưa kịp ra khỏi miệng cùng đầu lưỡi, răng, hàm dưới cùng lúc nện thành vụn phấn."Ba" một tiếng vang rền, não tương cùng máu thịt tung tóe, cả người gia đinh kia bị đánh bay ra sau, não đại đã bay mất một nửa, trên cổ chỉ còn lại một đống máu thịt trắng đỏ lẫn lộn.
Tiếp đó, hai đội viên xông vào trong phòng trực đêm, chỉ nghe hai tiếng kêu rên gần như đồng thời vang lên khe khẽ, hai người kia lại đi ra, như không có việc gì nói: "Bên trong còn hai tên, còn chưa tỉnh ngủ —— đã xong."
Mạnh Tụ làm võ quan Lăng vệ hai năm, cũng không phải chưa gặp qua người chết, nhưng giống như hiện giờ, chỉ chớp mắt công phu, bốn nhân mạng tan biến sờ sờ ngay trước mắt, nhất là cái đầu lâu bị nện cho tan tành, não tương trắng đỏ đan xen lai láng khắp nơi, mặt đất cùng vách tường bị bắn tới từng tia máu, mùi máu tanh nồng đượm xộc thẳng vào mũi ——một màn này khiến Mạnh Tụ chấn hám rất lớn.
Nhìn mảnh vụn não tương cùng xương đầu trên mặt đất, ác tâm Mạnh Tụ biến sạch, trong bụng một trận quay cuồng, thiếu chút nữa nôn sạch đồ ăn tối qua —— cũng may chưa có phun ra, bằng không thật không mặt mũi nào gặp người.
Hung tàn của đội cảm tử Lăng vệ, quả thật danh bất hư truyền.
Sắc mặt Mạnh Tụ tái nhợt nói với sĩ quan mặt thẹo: "Trưởng quan, tỵ chức có lời muốn nói."
Tên sĩ quan khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Việc gì? Mau nói!"
"Trưởng quan, chúng ta là quan quân, lộ ra thân phận, đường đường chính chính để bọn họ đầu hàng là được, không cần tạo sát nghiệt."
Lông mày tên sĩ quan càng nhăn tít, cơ thịt giữa mi tâm nheo lại thành một đoàn. Hắn đánh giá Mạnh Tụ một phen, giống như đang xem thử người trước mặt này đến cùng là ngu thật hay là giả ngốc: "Ngươi tên là gì? Thuộc bộ nào?"
"Ta gọi Mạnh Tụ, là hậu đốc sát Tĩnh An Lăng sở. . ."
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
"Thì ra là sĩ quan, thật thất kính." Tên sĩ quan mặt sẹo nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn. Miệng hắn nói thất kính, nhưng trên mặt lại không có nổi nửa phần kính ý, đôi mắt bị vết sẹo dài cắt ngang qua nhíu lại: "Tiếp theo, ngươi xung phong!"
"A?"
"Có nghe hay không? Không lẽ ngươi muốn vi phạm quân lệnh?" Tên sĩ quan mặt thẹo cười lạnh, mắt liếc Mạnh Tụ, tay nắm lấy chuôi đao, mắt lộ ra hung quang. Người chứng kiến không ai không lạnh run: Hách Liên Thương xuất đao vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, có danh tâm ngoan thủ lạt, tên sĩ quan tiểu bạch kiểm kia không ngờ dám tranh luận với hắn? Chết chắc rồi!
"Hách Liên trưởng quan!" Lúc này, có người từ trong đám cảm tử đội đi ra, chính là thân binh Vương Trụ của Diệp Già Nam: "Xin nói chuyện một lát."
Hắn kéo tên sĩ quan mặt sẹo qua một bên, thấp giọng nói mấy câu, Mạnh Tụ thầm trộm nghe được mấy chữ "Diệp trấn đốc", "Đặc ý", "Người đọc sách" .
Hai người thầm thì một lúc sau lại quay trở về, sắc mặt tên sĩ quan mặt sẹo hơi hòa hoãn, hừ lạnh với Mạnh Tụ một tiếng: "Thư sinh, sau này ít quản nhàn sự!" Nói xong, hắn không thèm quan tâm quay người đi thẳng.
Vương Trụ tới bên người Mạnh Tụ, liên tục cười khổ: "Mạnh trưởng quan, ngươi chấp tên đần Hách Liên Thương đó làm gì? Hắn là tay võ biền, một lời không hợp là lập tức giết người, bình thường không ai dám quản hắn. Cũng may ta nói ra tên Diệp trấn đốc hắn mới bỏ qua cho ngươi."
"Ta không phải chấp nhất, chỉ là hắn lạm sát vô tội, ta thực lòng nhìn không đậu."
"Nếu Tần gia đã là phản tặc, vậy bọn họ chính là tử nghịch, giết có gì oan uổng? Cho dù thật có oan uổng, " Vương Trụ cảm thán: "Loại đại án như thế này, giết sai mấy người là chuyện thường tình. Trong miếu nào mà không có quỷ chết oan chứ?"
"Đúng rồi!!! Đúng rồi, lão Mạnh, ngươi nghe mọi người nói đi, đừng có quản nhàn sự." Tiểu mập mạp Lưu Chân không biết từ chỗ nào chui ra kéo Mạnh Tụ lại. Hắn thấp giọng nói: "Chúng ta phải biết cúi đầu, cúi đầu, cúi đầu hơn nữa, có như thế mới dễ dàng chạy trốn a! Ngươi còn thật muốn liều mạng cùng thằng ngu Hách Liên kia sao?"
Mạnh Tụ chỉ đành cười khổ.
Giết mấy tên gia đinh thì đơn giản, nhưng chuyện tiếp theo mới thực sự phiền toái. Đám đội viên đội cảm tử dạo khắp phòng bảo vệ, thế nhưng lại tìm không được chìa khóa mở cửa lớn —— án lẽ thường mà nói, chìa khóa mở cửa lớn chắc chắn phải ở trong phòng, thế nhưng lục soát khắp trong ngoài phòng vẫn tìm không thấy.
"Một đám phế vật, mau tìm!" Hách Liên Thương thét to, trong lòng hơi hối hận: "Sớm biết thế đã lưu lại một người sống —— tên thư sinh tiểu bạch kiểm kia nói cũng không phải không có đạo lý."
Hỗn loạn gần một khắc, cuối cùng có người từ trong áo một thi thể tìm được chìa khóa —— mấy cỗ thi thể khác sớm đã có người tìm qua, nhưng cái thi thể bị đánh cho đầu lâu văng một nơi, xác văng một nơi này thật quá ghê rợn, không một ai dám nguyện đi đụng, cuối cùng Lưu Chân nhịn không được, lục túi người chết tìm được chìa khóa và một ít bạc vụn —— đương nhiên, bạc vụn Lưu hậu đốc sát sống chết cũng không giao ra, hắn rất khách khí nói với thi thể thiếu nửa cái đầu: "Ta thay ngươi bảo quản giùm, ta tiêu cũng là ngươi tiêu a."
Trong tiếng trầm vang kẽo kẹt, cánh cửa lớn dày nặng được mở ra, mọi người đều thở phào một hơi: Mở được cửa, tăng viện có thể tiến vào. Cho dù bị người ta giết cho đại bại, bản thân cũng có thể có đường lui.
Hách Liên Thương tiện tay chỉ hai người: "Ngươi, còn có ngươi, hai ngươi giữ chặt cửa lớn, tiếp ứng chúng ta, cũng chỉ đường lui cho binh mã. Những người khác, cùng ta tiến vào trong bắt người!"
Hai người bị Hách Liên Thương điểm danh mặt xụ lại như chó nhà có tang, hiển nhiên rất không tình nguyện. Khó được cơ hội béo bở xét nhà bắt người thế này, nhất lại là loại hào phú giàu đến chảy mở như Tần gia, sau khi tiến vào tùy tiện vơ vét một trận cũng đủ ăn tiêu dài dài, thế nhưng cuối cùng lại bị giữ lại ở chỗ này làm thủ vệ giương mắt người khác phát tài —— họ không biết trong đội ngũ có người còn sầu thẩm hơn cả mình, đặc biệt là Lưu Chân, mặt cứ như muốn khóc: hắn nguyện cầm năm mươi lượng bạc ra mua nhiệm vụ kia!
Lăng vệ quân lệnh như sơn, mệnh lệnh vừa ra tuyệt không được thoái thác, tuy không tình nguyện song hai người chỉ đành cúi đầu lên tiếng: "Tuân mệnh."
Hách Liên Thương cũng không dài dòng, xoay người bước đi. Những người khác dồn dập đi theo sau, như gió cuốn mây tan xông vào nội viện. Mạnh Tụ rớt lại sau đội ngũ, trong lòng rối bời, mình nên làm gì bây giờ? Thật sự phải xông vào chém giết sao?
"Lão Mạnh, " đang chạy chợt Lưu Chân sáp lại, vừa thở gấp vừa đứt quãng nói: "Đợi tiến vào, thừa dịp hỗn loạn, hai ta tìm một gian phòng nào đó trốn tạm là được rồi. . ."
Cánh cửa nội viện không dày nặng giống như ngoài ngoại viện, Hách Liên Thương hạ lệnh: "Thiết đầu, lên!" Đội viên đứng xung quanh dồn dập tránh ra, nhường một mảng đất trống, tráng hán cầm lang nha bổng bước tới trước, quay lang nha bổng hai vòng giữa không trung, quát lớn một tiếng, dùng sức nện thật mạnh xuống cánh cửa. Chỉ nghe "Phanh" một tiếng nổ vang, cửa gỗ bị nện tan tành, mảnh vụn bắn tung tóe, lộ ra một lối vào khá rộng.
Lưu Chân tặc lưỡi: "Ái chà, lực cánh tay tên này chắc phải đến ngàn cân a!"
"Xông vào, nhanh!" Hách Liên Thương gấp rút thét to, mặt sắt lạnh lùng. Trừ Mạnh Tụ ra thì hắn là người duy nhất trong đội ngũ biết nội tình nhiệm vụ lần này, hy vọng duy nhất để có thể thành công chính là nhanh, nhanh đến mức đối phương trở tay không kịp. Nếu không thể trong thời gian nhanh nhất xông vào tìm được người, vạn nhất Nguyễn Chấn Sơn chạy thoát hoặc giả Tần phủ có mật đạo đi thông ra ngoài thành, lúc đó sẽ phiền toái lớn.
Từ lỗ hổng của cánh cửa, quan binh ào ào tuôn vào. Đây là nội viện Tần phủ, cũng là nơi ở chủ yếu của Tần gia, xuất hiện trong mắt bọn quan binh là từng dãy từng dãy nhà mái bằng tường trắng ngói xanh. Lúc này sắc trời đã sáng mênh mông, tiếng vang rất lớn khi phá cửa đã kinh động người trong nội viên Tần phủ, gia đinh cùng người ở Tần phủ tụm năm tụm ba mặc vội quần áo từ trong nhà đi ra, gần gần xa xa vang lên tiếng kêu: "Sao vậy? Có chuyện gì!"
"Vừa rồi là tiếng gì vậy?"
"Nhị quản sự, nhanh đi xem xem! Có chuyện gì!"
"Các ngươi. . . Các ngươi là người nào!" Một trung niên mập mạp quần áo xộc xệch không biết từ chỗ nào chạy ra, nhìn thấy trong viện tử đột nhiên xuất hiện một đám người, mắt còn ngái ngủ kèm nhèm không nhìn rõ tình huống, cao giọng kêu cứu: "Cướp đến a, trong đại viện có cướp! Báo quan! Hộ viện đều chết đâu cả rồi!"
"Báo quan con mẹ ngươi! Đại gia chính là quan!" Hách Liên Thương xông thẳng tới, một cước đạp trúng bụng mập mạp. Mập mạp ai yêu kêu thảm một tiếng, ngã sóng xoài trên mặt đất, ôm bụng "Ai yêu ai yêu" không đứng dậy nổi.
Tiếng kêu sợ hãi trong viện tử nhốn nháo cả lên: "Không tốt, có cướp tiến vào đại viện!"
"Mau tới đây, nhị quản sự bị cướp đánh. . . Nhanh đi báo quan!"
"Tên mập mạp này chính là nhị quản sự Tần phủ?" Hách Liên Thương khấp khởi mừng mừng, một tay nắm ngực áo đối phương, nhấc bổng cả người hắn lên, mập mạp gào thét "Ai yêu ai yêu" như heo bị cắt tiết, miệng thê lương van xin: "Đại vương tha mạng. . . A. . . Lão gia tha mạng. . . Đại vương tha mạng, có gì ngài cứ cướp a… đừng có giết ta a… "
"Cướp cái con mẹ ngươi!" Hách Liên Thương vả cho hắn mấy cái bạt tai, đánh cho hắn thấy cả sao trời: "Muốn chết hay muốn sống?"
"Muốn sống, muốn sống, đại vương tha mạng a!" Mập mạp nước mắt nước miếng lẫn lộn, khóc không thành tiếng.
"Muốn sống, tên tóc đỏ kia ở đâu? Chúng ta muốn tìm hắn! Nói!"
"A… a… tóc đỏ nào a, chỗ chúng ta không có ai tóc đỏ cả. . . Đại vương ngài nói gì vậy "
Trong lòng Mạnh Tụ trầm xuống. Chẳng lẽ tình báo của mình sai lầm? Nghĩ đến hậu quả, mặt hắn chợt trắng bệch.
Nhưng kinh nghiệm Hách Liên Thương phong phú hơn Mạnh Tụ nhiều lắm, thấy tên nhị quản sự này tuy luôn mồm kêu rên xin tha, song mắt lại láo liên, không dám nhìn thẳng —— đặt vào trong mắt lão Lăng vệ già đời như hắn, đây đơn giản so với tả trên giấy còn rõ hơn.
Hách Liên Thương cười lạnh: "Không có? Lão ngũ, chặt một cánh tay của hắn!"
Một tên Lăng vệ ứng tiếng rút đao ra, đao phong băng lãnh đặt lên cánh tay nhị quản sự làm bộ muốn chém, miệng kêu lên: "Vươn tay ra, bằng không đừng trách ta chặt phải chỗ khác "
Cái này… ý chí nhị quản sự lập tức sụp đổ toàn diện, hắn rên rỉ: "Đừng, đừng mà! Ta nói, ta nói! Người kia, hắn ở trong phòng khách hậu viện, trong phòng khách hậu viện!"
"Đi! Dẫn chúng ta tìm hắn!"
Mặt nhị quản sự hơi do dự, Hách Liên Thương liếc mắt một cái, tên Lăng vệ kia vung đao chém xuống tay nhị quản sự, tức thì cánh tay đứt lìa, máu tươi bắn tung tóe, nhị quản sự the thé kêu thảm, Hách Liên Thương vả một bạt tai cho hắn mở miệng: "Còn không đi, ta băm ngươi làm bánh bao!"
"A, a, ta dẫn đường, ta dẫn đường! Đừng chém...ta nữa, đừng chém...ta nữa!"
Đội cảm tử theo sau tên nhị quản sự vừa khóc vừa dẫn đường, một đường xông thẳng vào, giống như mãnh hổ xông vào bầy dê béo, gà bay chó chạy giết tới. Nội viện Tần phủ rất lớn, kiến trúc lại nhiều, có hoa viên, giả sơn, vườn hoa mấy thứ tạp nham hỗn độn, hành lang khúc khuỷa, quẹo trái quẹo phải mấy lần, Mạnh Tụ sớm muốn ngất, chỉ cắn răng nhắm mắt từng bước từng bước theo sau mọi người, cũng không biết chính mình giờ đang đứng chỗ nào —— không chỉ mình hắn, đoàn người ai cũng thầm hô may mắn, may mà tóm được tên nhị quản sự gan bé như chuột, nếu không một cái viện tử lớn như vậy, căn bản không có khả năng tìm được người.
Trên đường, đoàn người không ngừng đụng phải nha hoàn và tôi tớ Tần phủ, đội cảm tử cứ gặp người là đánh, gặp là nện, tiếng kêu sợ hãi thê lương không ngừng vang lên. Nhìn thấy một đám người hung thần ác sát xông thẳng vào, mấy tên gia đinh cùng hộ viện đều thức thời tránh ra xa xa, có mấy tên không biết là thừa dũng khí hay là thừa ngu ngốc mà xông lên ngăn cản: "Đứng lại, các ngươi đang làm gì? Giữa thanh thiên bạch nhật xông vào nhà lương dân, không có vương pháp sao? Nhanh thả nhị quản sự của chúng ta ra, bằng không. . . A!!!Cứu mạng!"
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Khiến Mạnh Tụ cảm thấy được an ủi là, trên đường Hách Liên Thương tuyệt không giết thêm người, chỉ ra tay đả thương mà thôi. Song phiền toái lại là, những gia đinh và hộ viện bị đuổi tản ra tuy không dám ngăn trở đội cảm tử song cứ đi theo sau lưng bọn họ, hơn nữa càng lúc người theo càng đông, lá gan cũng càng lớn dần lên, có người đã dám mở miệng mắng, có người thì ném đá, đến nỗi Mạnh Tụ và Lưu Chân muốn thừa cơ bỏ trốn cũng không được —— những người này có thể không làm gì được đại đội nhân mã, nhưng một khi mình và Lưu Chân đơn độc tách ra, bọn họ còn không thừa cơ đánh lén sao?
Hách Liên Thương cũng phát hiện thấy bất ổn, người theo phía sau càng lúc càng đông, đây sớm muộn sẽ là ẩn hoạn. Hắn tiện tay chỉ mấy người: "Ngươi, ngươi, ngươi còn có ngươi, năm người các ngươi đoạn hậu, đuổi bọn kia đi! Nếu không chịu đi, giết sạch —— làm gọn gàng vào rồi nhanh đuổi theo!"
Lần này, năm người hắn điểm danh vừa đúng có Mạnh Tụ, Lưu Chân, Lữ Lục Lâu, Vương Trụ và một người cao gầy cầm lưu tinh chùy —— thật ra cũng không phải hoàn toàn là vừa khéo. Trong mắt Hách Liên Thương, Mạnh Tụ thuần túy là con mọt sách, mập mạp Lưu Chân là đồ phế vật, chuyện chém giết có hai người này chỉ tổ vướng tay, dứt khoát để bọn họ phụ trách đoạn hậu là hay nhất, xem như dùng người dùng hết lực.
Mấy người lên tiếng dừng bước chân lại, xoay người nhào về phía đám người đằng sau. Mắt thấy mấy tên ác nhân hung thần ác sát lăm lăm vũ khí đánh tới, đám gia đinh người hầu kinh hoảng la ầm lên, xoay người muốn chạy, tên thị vệ cầm lưu tinh chùy sấn tới đuổi theo, vung tay phất lưu tinh chùy nện xuống lưng một gia đinh chậm chân, gia hỏa kia hét thảm một tiếng, nằm co quắp trên mặt đất, giật giật mấy cái rồi im re, xem ra đã tắt thở.
Lưu Chân giơ cao đại đao, quát lớn: "Cáp, ai ngăn ta đều phải chết!" Khí thế uy vũ giống như võ tướng cái thế.
Bọn gia đinh sợ run người, rú lên quái dị: "Giết người!" Bước chân chạy nhanh thêm mấy phần, tích tắc đã biến mất không thấy sủi tăm.
Mạnh Tụ cùng Lưu Chân thật sự cũng không muốn đánh giết, làm bộ đuổi theo mấy bước liền dừng lại. Tên nam tử nhặt lại chùy tử, nói: "Đi thôi, đuổi theo đại đội."
Lưu Chân đánh mắt một cái, đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy bụng "Ai yêu ai yêu" rên rỉ: "Không tốt, vừa rồi đuổi gấp quá, ta dùng sai chân khí tẩu hỏa nhập ma rồi, đan điền sắp nổ tung. . ."
Mạnh Tụ thiếu chút nữa cười ra tiếng: chân khí? Trong đan điền tiểu mập mạp chắc trừ mỡ với thịt béo cũng chỉ có hơi rắm. Hắn ôm lấy Lưu Chân gắng sức lay lay, không để người khác nhìn thấy mình đang cười: "Lưu ca, Lưu ca, ngươi không sao chứ? Ngươi ngàn vạn lần đừng có chết a!"
"A!!A…. Ta không xong mất …chân khí ta tán loạn, mười hai kinh mạch tán loạn, đan điền sắp sửa nổ tung …a … Các huynh đệ, các ngươi mau đuổi theo đại đội đi… Ta tất phải dừng lại điều tức một trận… Lão Mạnh, ngươi giúp ta, hộ vệ cho ta vận chân khí điều tức "
"Huynh đệ tốt! Ngươi cứ an tâm điều trị là được, ta đứng đây bảo vệ ngươi, không đi đâu cả!"
Song hùng Tĩnh An Lăng vệ kẻ xướng người hoạ, ba tên lính trấn tiêu tỉnh mặt đối mặt nhìn nhau, bọn họ đều là quân nhân biết chút võ công, nhiều ít cũng từng luyện qua nội công, nhưng mấy thứ đại loại như "Tẩu hỏa nhập ma, đan điền sắp sửa nổ tung" thực chưa từng nghe bao giờ —— xem ra mập mạp này tuổi tuy nho nhỏ, không ngờ đã luyện đến tuyệt đỉnh nội gia? Nhưng hắn hồng quang đầy mặt, trung khí đủ mười, nhìn thế nào cũng không giống người đang nguy hiểm tới tính mạng a.
Vương Trụ do dự một lát rồi nói: "Mạnh đại nhân, Diệp trấn đốc lệnh cho ta bảo vệ ngươi an toàn. Nếu đã như thế, ta cũng ở lại với ngươi."
Lữ Lục Lâu là người nhiệt tâm, hắn nói: "Thương thế tiểu huynh đệ hơi quái dị. Ta có hiểu một ít phương pháp chữa trị nội thương, không bằng ta giúp ngươi vận khí khai thông thử xem, biết đâu có hiệu quả."
Vương Trụ là do Diệp Già Nam phái tới chiếu cố chính mình, mà vị Lữ Lục Lâu kia là người có hảo tâm giúp đỡ, Mạnh Tụ cũng không hy vọng bọn họ đi theo đại đội chém giết Diệt Tuyệt vương. Hắn vội vàng gật đầu: "Được được. Một mình ta hộ pháp sợ thế đơn lực bạc, có hai vị đại ca giúp đỡ thì không thể tốt hơn. Ở chỗ này, chúng ta cũng có thể tiếp ứng đội ngũ Hách Liên đại nhân."
Tên nam tử cầm lưu tinh chùy kia tuyệt không hoài nghi. Trong tâm lý vẫn chỉ coi lần hành động này là một trận bắt giữ bình thường, đội cảm tử xông thẳng một đường thế như chẻ tre, hắn căn bản không đem gia đinh và hộ viện Tần phủ để vào trong mắt, cho nên cũng không ý thức được Mạnh Tụ và Lưu Chân kỳ thật là đang tránh chiến —— có gì phải sợ đâu?
"Vậy được rồi. Các ngươi canh giữ ở đây, không cho người Tần phủ tiến vào hậu viện, không để bọn họ gây trở ngại đến hành động bắt người của chúng ta." Nam tử lưu tinh chùy vội vàng muốn đi, Mạnh Tụ gọi lại hắn, chăm chú nói: "Huynh đệ, cẩn thận một chút."
Nam tử kia sửng sốt, trên khuôn mặt lãnh mạc lộ ra một tia tươi cười: "Ngươi cũng cẩn thận. Các huynh đệ, đến lúc lĩnh tiền thưởng ta mời các ngươi uống rượu." Hắn gật gật đầu, bước nhanh tới cánh cửa đi vào hậu viện.
Nhìn bóng lưng hắn tan biến dần sau cánh cửa, Mạnh Tụ thở dài một hơi. Tuy chỉ bèo nước gặp gỡ, ngay cả tên cũng không biết, nhưng dù sao cũng là chiến hữu sóng vai chém giết, loại kinh lịch đồng sinh cộng tử này rất dễ khiến người ta cảm động.
Lưu Chân bó gối ngồi xuống đất, vận khí điều tức, cau mày, biểu tình nghiêm túc, giống như vận công đến lúc khẩn yếu quan đầu, chỉ có mí mắt không ngừng máy động, đầu cũng hơi nghiêng, lỗ tai hướng về phía hậu viện —— Mạnh Tụ hiểu rất rõ, vừa nhìn một cái là biết, gia hỏa này đang chuyên tâm nghe thanh âm bên trong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chạy trốn.
Giúp Lưu Chân kiểm tra mạch đập, mặt Lữ Lục Lâu tỏ vẻ cổ quái: "Loại nội thương này, ta rất ít thấy —— không, chưa từng thấy qua mới đúng. Nghe hơi thở của vị huynh đệ này không giống như đang thụ thương."
Vương Trụ mặt trầm như nước. Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Tụ, trầm giọng nói: "Mạnh đại nhân, ngươi cùng vị mập mạp —— vị Lưu đại nhân này có chuyện gì dấu diếm ta phải không? Các ngươi đang tính toán chuyện gì?"
Vương Trụ hỏi rất nghiêm túc, Mạnh Tụ lại không thể nói thật: lâm trận trốn tránh là đại kị Lăng vệ, đấy là chưa nói đến lại là người trong đội cảm tử, một khi bị tra ra, mất đầu đều có khả năng. Tuy Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đều đối xử với mình không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thực sự thân quen, hắn hàm hồ trả lời: "Nào có tính toán gì. Vương ca, chúng ta chờ một chút, xem tình huống mập mạp tiến triển thế nào, được không?"
Vương Trụ nhíu nhíu mày, không cho là đúng: Ở chỗ này không có việc gì, vậy quả thực là để lỡ thời gian mà!
Hắn miễn cưỡng nói: "Vậy các ngươi nhanh lên một chút. Tuy không phải nhiệm vụ nguy hiểm gì, nhưng rơi lại sau lưng đội cảm tử, thanh danh không dễ nghe đâu, khi về gặp Diệp trấn đốc chúng ta cũng không dễ ăn nói."
Thanh danh? Giờ thứ lão tử cần là tính mạng! Trong lòng Mạnh Tụ cười lạnh, nói với Vương Trụ: "Vương ca, yên tâm, rất nhanh là hiểu thôi."
Lúc này, lỗ tai Lưu Chân đột nhiên rung rung, khóe mắt co quắp —— Mạnh Tụ nhìn thấy rất buồn cười: Gia hỏa này không phải là thỏ đấy chứ?
Nhưng rất nhanh, mặt cười Mạnh Tụ cứng lại: Sau hậu viện truyền đến tiếng đâm chém, tiếng kêu thảm, rên la, thanh âm hỗn loạn thành một mảnh ẩn ẩn truyền ra.
Mạnh Tụ căng thẳng: "Tới rồi!"
Lữ Lục Lâu cùng Vương Trụ mới đầu còn không để ý, cứ tưởng là quan binh ở bên trong bắt can phạm, qua một lúc sau, hai người mới thấy hình như không thích hợp.
"Giết mấy tên gia đinh thôi, làm sao lại đánh lâu đến thế? Bên trong đến cùng có bao nhiêu phản tặc?" Lữ Lục Lâu đứng bật dậy: "Chúng ta vào xem xem."
Hai người đứng dậy đi vào trong. Mạnh Tụ đang muốn ngăn bọn họ lại, chợt Lưu Chân bó gối ngồi trên đất không biết đã mở mắt từ lúc nào, kéo chéo áo Mạnh Tụ lại, liều mạng nháy mắt với hắn, tỏ ý hắn nên nhân cơ hội này mau trốn đi.
Mạnh Tụ tránh khỏi tay Lưu Chân, xông tới ngăn cản hai người: "Vương ca, Lữ ca, nghe lời ta, đừng tiến vào!"
Biểu tình Mạnh Tụ rất nghiêm túc, ngữ khí kiên quyết, bị khí thế của hắn chấn nhiếp, Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đều sửng sốt.
Vương trụ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Vì sao?"
"Tiến vào, dữ nhiều lành ít."
Lữ Lục Lâu nghiêm túc nói: "Chúng ta là Lăng vệ, há có thể thấy đồng đội nguy nan mà không cứu?"
"Địch nhân quá mạnh, không ai có thể ngăn cản. Cho dù chúng ta có tiến vào cũng không làm nên cơm cháo gì, chỉ có giơ cổ ra chịu chết!"
Phảng phất như chứng minh lời nói của Mạnh Tụ, từ phía hậu viện truyền đến tiếng vang "Rầm rầm" rất lớn, mảng lớn tro bụi từ đầu tường bắn tung ra, theo sau là tiếng va chạm trầm thấp cùng tiếng phòng ốc sụp đổ, giống như đang có một con cự thú giày xéo hậu viện, thanh thế quá mức kinh người. Tiếng nổ vang, xen lẫn với tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm, chém giết vẫn chưa ngừng.
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đồng thời thất thanh kêu lên: "Đây… đây là cái gì? Chẳng lẽ bên trong có quái vật?"
Mạnh Tụ kéo hai người trở lại: "Mau đi, địch nhân muốn xông đi ra, rất nguy hiểm!"
Tận mắt nhìn thấy uy thế như vậy, Vương Trụ và Lữ Lục Lâu đều bị dọa cho ba hồn bảy vía lên mây, ngây ngốc để cho Mạnh Tụ kéo đi. Lữ Lục Lâu là người có lương tâm, còn lo lắng cho Lưu Chân đang "Tẩu hỏa nhập ma", không ngờ vừa quay đầu nhìn, tiểu mập mạp lúc nãy còn "Không động đậy được" giờ đã chạy nhanh như gió ra phía trước, vừa chạy vừa kêu: "Các huynh đệ bình tĩnh, ta đi tìm người tới cứu các ngươi…bình tĩnh a…đừng sợ" Dư âm phiêu miểu, vang vọng không dứt.
"Mập mạp này đang làm gì vậy!" Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đồng thanh mắng to.
Mạnh Tụ nhịn cười, nghĩ thầm: "Nếu không phải như thế, hắn đã không phải là Lưu Chân."
Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần, tiếng nhà cửa kiến trúc sụp đổ càng lúc càng vang, nghe thanh thế giống như chỉ chớp mắt nữa sẽ lan đến đây. Mạnh Tụ dẫn theo hai người cuống cuồng quay đầu chạy, nhưng lúc đoàn người xông vào là nhờ nhị quản sự dẫn đường, cứ một đường chém giết chứ không để ý đường xá, trang viên Tần phủ rất rộng, quẹo trái quẹo phải bảy tám lần, ba người chạy một trận, đột nhiên cảm thấy đường phía trước rất xa lạ, không ai nhận ra cả.
Mạnh Tụ dừng bước: "Vương ca, tới cửa lớn tiền viện đi đường nào?"
"A? Mạnh trưởng quan, ta tưởng ngươi chạy trước thì nhớ được đường chứ, chúng ta đều chạy theo ngươi, không có để ý."
"Vương ca, sao ngươi không nói trước, ta còn tưởng mình đi đúng rồi chứ!"
Hai người cùng nhìn Lữ Lục Lâu, binh trường trấn tiêu như đang suy tư: "Thì ra hai ngươi các ngươi đều đang chạy loạn a, khó trách ta cảm thấy đường đi hình như không đúng. . . Đừng có nhìn ta, ta cũng không biết đường."
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Khiến Mạnh Tụ cảm thấy được an ủi là, trên đường Hách Liên Thương tuyệt không giết thêm người, chỉ ra tay đả thương mà thôi. Song phiền toái lại là, những gia đinh và hộ viện bị đuổi tản ra tuy không dám ngăn trở đội cảm tử song cứ đi theo sau lưng bọn họ, hơn nữa càng lúc người theo càng đông, lá gan cũng càng lớn dần lên, có người đã dám mở miệng mắng, có người thì ném đá, đến nỗi Mạnh Tụ và Lưu Chân muốn thừa cơ bỏ trốn cũng không được —— những người này có thể không làm gì được đại đội nhân mã, nhưng một khi mình và Lưu Chân đơn độc tách ra, bọn họ còn không thừa cơ đánh lén sao?
Hách Liên Thương cũng phát hiện thấy bất ổn, người theo phía sau càng lúc càng đông, đây sớm muộn sẽ là ẩn hoạn. Hắn tiện tay chỉ mấy người: "Ngươi, ngươi, ngươi còn có ngươi, năm người các ngươi đoạn hậu, đuổi bọn kia đi! Nếu không chịu đi, giết sạch —— làm gọn gàng vào rồi nhanh đuổi theo!"
Lần này, năm người hắn điểm danh vừa đúng có Mạnh Tụ, Lưu Chân, Lữ Lục Lâu, Vương Trụ và một người cao gầy cầm lưu tinh chùy —— thật ra cũng không phải hoàn toàn là vừa khéo. Trong mắt Hách Liên Thương, Mạnh Tụ thuần túy là con mọt sách, mập mạp Lưu Chân là đồ phế vật, chuyện chém giết có hai người này chỉ tổ vướng tay, dứt khoát để bọn họ phụ trách đoạn hậu là hay nhất, xem như dùng người dùng hết lực.
Mấy người lên tiếng dừng bước chân lại, xoay người nhào về phía đám người đằng sau. Mắt thấy mấy tên ác nhân hung thần ác sát lăm lăm vũ khí đánh tới, đám gia đinh người hầu kinh hoảng la ầm lên, xoay người muốn chạy, tên thị vệ cầm lưu tinh chùy sấn tới đuổi theo, vung tay phất lưu tinh chùy nện xuống lưng một gia đinh chậm chân, gia hỏa kia hét thảm một tiếng, nằm co quắp trên mặt đất, giật giật mấy cái rồi im re, xem ra đã tắt thở.
Lưu Chân giơ cao đại đao, quát lớn: "Cáp, ai ngăn ta đều phải chết!" Khí thế uy vũ giống như võ tướng cái thế.
Bọn gia đinh sợ run người, rú lên quái dị: "Giết người!" Bước chân chạy nhanh thêm mấy phần, tích tắc đã biến mất không thấy sủi tăm.
Mạnh Tụ cùng Lưu Chân thật sự cũng không muốn đánh giết, làm bộ đuổi theo mấy bước liền dừng lại. Tên nam tử nhặt lại chùy tử, nói: "Đi thôi, đuổi theo đại đội."
Lưu Chân đánh mắt một cái, đột nhiên ngồi xổm xuống ôm lấy bụng "Ai yêu ai yêu" rên rỉ: "Không tốt, vừa rồi đuổi gấp quá, ta dùng sai chân khí tẩu hỏa nhập ma rồi, đan điền sắp nổ tung. . ."
Mạnh Tụ thiếu chút nữa cười ra tiếng: chân khí? Trong đan điền tiểu mập mạp chắc trừ mỡ với thịt béo cũng chỉ có hơi rắm. Hắn ôm lấy Lưu Chân gắng sức lay lay, không để người khác nhìn thấy mình đang cười: "Lưu ca, Lưu ca, ngươi không sao chứ? Ngươi ngàn vạn lần đừng có chết a!"
"A!!A…. Ta không xong mất …chân khí ta tán loạn, mười hai kinh mạch tán loạn, đan điền sắp sửa nổ tung …a … Các huynh đệ, các ngươi mau đuổi theo đại đội đi… Ta tất phải dừng lại điều tức một trận… Lão Mạnh, ngươi giúp ta, hộ vệ cho ta vận chân khí điều tức "
"Huynh đệ tốt! Ngươi cứ an tâm điều trị là được, ta đứng đây bảo vệ ngươi, không đi đâu cả!"
Song hùng Tĩnh An Lăng vệ kẻ xướng người hoạ, ba tên lính trấn tiêu tỉnh mặt đối mặt nhìn nhau, bọn họ đều là quân nhân biết chút võ công, nhiều ít cũng từng luyện qua nội công, nhưng mấy thứ đại loại như "Tẩu hỏa nhập ma, đan điền sắp sửa nổ tung" thực chưa từng nghe bao giờ —— xem ra mập mạp này tuổi tuy nho nhỏ, không ngờ đã luyện đến tuyệt đỉnh nội gia? Nhưng hắn hồng quang đầy mặt, trung khí đủ mười, nhìn thế nào cũng không giống người đang nguy hiểm tới tính mạng a.
Vương Trụ do dự một lát rồi nói: "Mạnh đại nhân, Diệp trấn đốc lệnh cho ta bảo vệ ngươi an toàn. Nếu đã như thế, ta cũng ở lại với ngươi."
Lữ Lục Lâu là người nhiệt tâm, hắn nói: "Thương thế tiểu huynh đệ hơi quái dị. Ta có hiểu một ít phương pháp chữa trị nội thương, không bằng ta giúp ngươi vận khí khai thông thử xem, biết đâu có hiệu quả."
Vương Trụ là do Diệp Già Nam phái tới chiếu cố chính mình, mà vị Lữ Lục Lâu kia là người có hảo tâm giúp đỡ, Mạnh Tụ cũng không hy vọng bọn họ đi theo đại đội chém giết Diệt Tuyệt vương. Hắn vội vàng gật đầu: "Được được. Một mình ta hộ pháp sợ thế đơn lực bạc, có hai vị đại ca giúp đỡ thì không thể tốt hơn. Ở chỗ này, chúng ta cũng có thể tiếp ứng đội ngũ Hách Liên đại nhân."
Tên nam tử cầm lưu tinh chùy kia tuyệt không hoài nghi. Trong tâm lý vẫn chỉ coi lần hành động này là một trận bắt giữ bình thường, đội cảm tử xông thẳng một đường thế như chẻ tre, hắn căn bản không đem gia đinh và hộ viện Tần phủ để vào trong mắt, cho nên cũng không ý thức được Mạnh Tụ và Lưu Chân kỳ thật là đang tránh chiến —— có gì phải sợ đâu?
"Vậy được rồi. Các ngươi canh giữ ở đây, không cho người Tần phủ tiến vào hậu viện, không để bọn họ gây trở ngại đến hành động bắt người của chúng ta." Nam tử lưu tinh chùy vội vàng muốn đi, Mạnh Tụ gọi lại hắn, chăm chú nói: "Huynh đệ, cẩn thận một chút."
Nam tử kia sửng sốt, trên khuôn mặt lãnh mạc lộ ra một tia tươi cười: "Ngươi cũng cẩn thận. Các huynh đệ, đến lúc lĩnh tiền thưởng ta mời các ngươi uống rượu." Hắn gật gật đầu, bước nhanh tới cánh cửa đi vào hậu viện.
Nhìn bóng lưng hắn tan biến dần sau cánh cửa, Mạnh Tụ thở dài một hơi. Tuy chỉ bèo nước gặp gỡ, ngay cả tên cũng không biết, nhưng dù sao cũng là chiến hữu sóng vai chém giết, loại kinh lịch đồng sinh cộng tử này rất dễ khiến người ta cảm động.
Lưu Chân bó gối ngồi xuống đất, vận khí điều tức, cau mày, biểu tình nghiêm túc, giống như vận công đến lúc khẩn yếu quan đầu, chỉ có mí mắt không ngừng máy động, đầu cũng hơi nghiêng, lỗ tai hướng về phía hậu viện —— Mạnh Tụ hiểu rất rõ, vừa nhìn một cái là biết, gia hỏa này đang chuyên tâm nghe thanh âm bên trong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần chạy trốn.
Giúp Lưu Chân kiểm tra mạch đập, mặt Lữ Lục Lâu tỏ vẻ cổ quái: "Loại nội thương này, ta rất ít thấy —— không, chưa từng thấy qua mới đúng. Nghe hơi thở của vị huynh đệ này không giống như đang thụ thương."
Vương Trụ mặt trầm như nước. Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Tụ, trầm giọng nói: "Mạnh đại nhân, ngươi cùng vị mập mạp —— vị Lưu đại nhân này có chuyện gì dấu diếm ta phải không? Các ngươi đang tính toán chuyện gì?"
Vương Trụ hỏi rất nghiêm túc, Mạnh Tụ lại không thể nói thật: lâm trận trốn tránh là đại kị Lăng vệ, đấy là chưa nói đến lại là người trong đội cảm tử, một khi bị tra ra, mất đầu đều có khả năng. Tuy Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đều đối xử với mình không tệ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thực sự thân quen, hắn hàm hồ trả lời: "Nào có tính toán gì. Vương ca, chúng ta chờ một chút, xem tình huống mập mạp tiến triển thế nào, được không?"
Vương Trụ nhíu nhíu mày, không cho là đúng: Ở chỗ này không có việc gì, vậy quả thực là để lỡ thời gian mà!
Hắn miễn cưỡng nói: "Vậy các ngươi nhanh lên một chút. Tuy không phải nhiệm vụ nguy hiểm gì, nhưng rơi lại sau lưng đội cảm tử, thanh danh không dễ nghe đâu, khi về gặp Diệp trấn đốc chúng ta cũng không dễ ăn nói."
Thanh danh? Giờ thứ lão tử cần là tính mạng! Trong lòng Mạnh Tụ cười lạnh, nói với Vương Trụ: "Vương ca, yên tâm, rất nhanh là hiểu thôi."
Lúc này, lỗ tai Lưu Chân đột nhiên rung rung, khóe mắt co quắp —— Mạnh Tụ nhìn thấy rất buồn cười: Gia hỏa này không phải là thỏ đấy chứ?
Nhưng rất nhanh, mặt cười Mạnh Tụ cứng lại: Sau hậu viện truyền đến tiếng đâm chém, tiếng kêu thảm, rên la, thanh âm hỗn loạn thành một mảnh ẩn ẩn truyền ra.
Mạnh Tụ căng thẳng: "Tới rồi!"
Lữ Lục Lâu cùng Vương Trụ mới đầu còn không để ý, cứ tưởng là quan binh ở bên trong bắt can phạm, qua một lúc sau, hai người mới thấy hình như không thích hợp.
"Giết mấy tên gia đinh thôi, làm sao lại đánh lâu đến thế? Bên trong đến cùng có bao nhiêu phản tặc?" Lữ Lục Lâu đứng bật dậy: "Chúng ta vào xem xem."
Hai người đứng dậy đi vào trong. Mạnh Tụ đang muốn ngăn bọn họ lại, chợt Lưu Chân bó gối ngồi trên đất không biết đã mở mắt từ lúc nào, kéo chéo áo Mạnh Tụ lại, liều mạng nháy mắt với hắn, tỏ ý hắn nên nhân cơ hội này mau trốn đi.
Mạnh Tụ tránh khỏi tay Lưu Chân, xông tới ngăn cản hai người: "Vương ca, Lữ ca, nghe lời ta, đừng tiến vào!"
Biểu tình Mạnh Tụ rất nghiêm túc, ngữ khí kiên quyết, bị khí thế của hắn chấn nhiếp, Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đều sửng sốt.
Vương trụ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Vì sao?"
"Tiến vào, dữ nhiều lành ít."
Lữ Lục Lâu nghiêm túc nói: "Chúng ta là Lăng vệ, há có thể thấy đồng đội nguy nan mà không cứu?"
"Địch nhân quá mạnh, không ai có thể ngăn cản. Cho dù chúng ta có tiến vào cũng không làm nên cơm cháo gì, chỉ có giơ cổ ra chịu chết!"
Phảng phất như chứng minh lời nói của Mạnh Tụ, từ phía hậu viện truyền đến tiếng vang "Rầm rầm" rất lớn, mảng lớn tro bụi từ đầu tường bắn tung ra, theo sau là tiếng va chạm trầm thấp cùng tiếng phòng ốc sụp đổ, giống như đang có một con cự thú giày xéo hậu viện, thanh thế quá mức kinh người. Tiếng nổ vang, xen lẫn với tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm, chém giết vẫn chưa ngừng.
Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đồng thời thất thanh kêu lên: "Đây… đây là cái gì? Chẳng lẽ bên trong có quái vật?"
Mạnh Tụ kéo hai người trở lại: "Mau đi, địch nhân muốn xông đi ra, rất nguy hiểm!"
Tận mắt nhìn thấy uy thế như vậy, Vương Trụ và Lữ Lục Lâu đều bị dọa cho ba hồn bảy vía lên mây, ngây ngốc để cho Mạnh Tụ kéo đi. Lữ Lục Lâu là người có lương tâm, còn lo lắng cho Lưu Chân đang "Tẩu hỏa nhập ma", không ngờ vừa quay đầu nhìn, tiểu mập mạp lúc nãy còn "Không động đậy được" giờ đã chạy nhanh như gió ra phía trước, vừa chạy vừa kêu: "Các huynh đệ bình tĩnh, ta đi tìm người tới cứu các ngươi…bình tĩnh a…đừng sợ" Dư âm phiêu miểu, vang vọng không dứt.
"Mập mạp này đang làm gì vậy!" Vương Trụ cùng Lữ Lục Lâu đồng thanh mắng to.
Mạnh Tụ nhịn cười, nghĩ thầm: "Nếu không phải như thế, hắn đã không phải là Lưu Chân."
Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần, tiếng nhà cửa kiến trúc sụp đổ càng lúc càng vang, nghe thanh thế giống như chỉ chớp mắt nữa sẽ lan đến đây. Mạnh Tụ dẫn theo hai người cuống cuồng quay đầu chạy, nhưng lúc đoàn người xông vào là nhờ nhị quản sự dẫn đường, cứ một đường chém giết chứ không để ý đường xá, trang viên Tần phủ rất rộng, quẹo trái quẹo phải bảy tám lần, ba người chạy một trận, đột nhiên cảm thấy đường phía trước rất xa lạ, không ai nhận ra cả.
Mạnh Tụ dừng bước: "Vương ca, tới cửa lớn tiền viện đi đường nào?"
"A? Mạnh trưởng quan, ta tưởng ngươi chạy trước thì nhớ được đường chứ, chúng ta đều chạy theo ngươi, không có để ý."
"Vương ca, sao ngươi không nói trước, ta còn tưởng mình đi đúng rồi chứ!"
Hai người cùng nhìn Lữ Lục Lâu, binh trường trấn tiêu như đang suy tư: "Thì ra hai ngươi các ngươi đều đang chạy loạn a, khó trách ta cảm thấy đường đi hình như không đúng. . . Đừng có nhìn ta, ta cũng không biết đường."
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc