Thiên Nghịch Tác giả : Nhĩ Căn Quyển thứ hai
-----oo0oo-----
Chương 1: Cảnh cáo.
Người dịch: Bạch Hổ
Biên: Thụy An An
Nguồn: ************
Vị tráng hán lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt mờ mịt, ngã xuống đất.
Vương Lâm không có giết hắn, nhưng khiến cho hắn sống còn khó chịu hơn chết. Xương cốt toàn thân đều bị nguyên lực của Vương Lâm đánh gãy, ngay cả kinh mạch tay phải cũng hoàn toàn bị phế bỏ.
Ở trong mắt Vương Lâm, vị tráng hán này mặc dù mạnh hơn so với Mộc Hải, nhưng cũng chỉ là cá mè một lứa, không biết khống chế nguyên lực, chỉ biết cậy mạnh đánh ra.
“Người kế tiếp là ai?” Vương Lâm thuận tay lấy ra trữ vật thẻ từ trên người tráng hán, sau khi để vào trong ngực, hắn tiện tay phủi bay giọt máu vừa rồi rơi ở trên người, nhìn mọi người một cái.
Mọi người, trừ vị thanh niên mặt áo xám, lộ vẻ khiếp sợ. Ở Mẫu Hoàng đại lục, cường giả luôn được người khác tôn kính. Vương Lâm mới vừa rồi xuất một kích, để cho bọn họ khắc sâu trong tâm khảm thực lực của hắn, trong mắt mặc dù còn là âm trầm, nhưng lại có vẻ tôn kính. Nam tử áo xám híp cặp mắt lại, trong mắt dâng lên một tia chiến ý.
Một lúc lâu sau, một cô gái mới bước ra, dung mạo bình thường, mặc khôi giáp thị vệ. Nàng đối với Vương Lâm hơi ôm quyền, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn, nói, “Vương Lâm, xin chỉ giáo!”
Nói xong, cũng không chờ đối phương phản ứng, cô gái trong tay lập tức xuất hiện một cây trường thương, mũi thương run lên, hóa thành thương ảnh như giao long đâm ra.
Vương Lâm hai mắt khép hờ, cũng không thèm nhìn trường thương đâm tới, tay phải tùy ý duỗi một cái, lập tức nhẹ nhàng bắt được thân thương, trong mắt lộ ra một tia cổ quái như có như không.
Cô gái không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trong mắt càng lộ ra thêm một tia độc ác, lập tức buông cây thương đang cầm trong tay phải, lớn tiếng giễu cợt nói, “ Vương Lâm, ngươi trúng kế! Bạo!”
Trường thương nhất thời chấn động, vỡ vụn ra, một làn khói màu tím đen lập tức khuếch tán.
“Phải không? Chưa chắc!” trong mắt Vương Lâm thoáng qua vẻ châm chọc, thân thể chuyển động một cái, lập tức khiến đám khói đen đó lui ra khỏi phạm vi của hắn. Lúc mới vừa cầm trường thương, trong chớp mắt, hắn cũng cảm giác có chút không đúng, trường thương này nhìn như rất nặng nhưng thực tế lại hơi nhẹ, hắn liền có lòng cảnh giác há có thể để trúng độc sao?
Cô gái cả kinh, trong tay lập tức xuất hiện một cây chủy thủ được bao bọc bởi một hào quang màu lam, hiển nhiên là có bôi kịch độc.
“Ngươi, sẽ là người thứ ba ta giết chết!” Vương Lâm trong mắt hàn quang lóe lên, hắn thấy cây cỏ trên mặt đất bị khói đen bao trùm đều chết đen, trong lòng biết đây là chất kịch độc vô cùng, nếu không giết cô gái am hiểu dùng độc này, ngày sau sẽ là một phiền toái lớn. Đem hết thảy mọi nguy hiểm đến mình đều bóp chết từ trong trứng nước chính là tính tình của Vương Lâm.
Ý định muốn giết người chợt lóe, đúng lúc này vị thanh niên áo xám chăm chú đứng bên cạnh nhìn vừa nghe đựơc những lời nói của Vương Lâm, mặt liền biến sắc gấp giọng nói, “ Vương Lâm, ngươi không thể giết nàng!”
Vừa nói hắn vừa cất bước, một quyền đánh về phía trước Vương Lâm, cố gắng ngăn cản đối phương giết người. Thanh niên áo xám vừa ra tay, Vương Lâm liền phát hiện người này cùng những người khác bất đồng, đối phương một quyền giống như cá trong nước xoáy khóa hết mọi hành động của mình, một quyền này nhìn như đánh về phía trứơc của mình, nhưng thực tế bên trong lại có nhiều biến hóa, nếu mình như cũ đi tới, vô luận lùi hay tiến đều nằm bên trong vòng công kích của đối phương. Hơn nữa điều trọng yếu nhất chính là một quyền này của đối phương, nguyên lực lãng phí cực ít! Đây là người thứ nhất Vương Lâm thấy biết cách khống chế nguyên lực của chính mình.
Trong mắt Vương Lâm lập tức hiện lên một tia chiến ý, trước mắt người thanh niên mặt áo xám này vừa đúng có thể làm đối thủ để thử một chút cực hạn của mình.
Vương Lâm biết cho dù có hết sức cũng chỉ có tới cấp hai, nhưng trên thực tế bởi vì luyện tập khống chế nguyên lực, bản thân nếu liều mạng cũng có thể chống lại nguyên lực cấp ba, cấp bốn. Coi như đối phương biết cách khống chế nguyên lực, nhưng bây giờ mặt mạnh nhất của mình không phải là nguyên lực, mà là tốc độ!
Đối với tốc độ, Vương Lâm rất có tự tin, bản thân đã huấn luyện hết nửa năm, tuyệt đối tốc độ tăng lên tới một độ cao khó có thể tưởng tượng, nhất là sau khi tiến hành huấn luyện né tránh, nếu như cởi bỏ hết khối sắt nặng trên người, mặc dù không sánh bằng Tư Đồ Nam, nhưng những người ở đây không cần nói tới.
Thực lực cường đại mang đến cho hắn tràn đầy tự tin khi giao chiến với thanh niên áo xám, chỉ bất quá trước hết, Vương Lâm cần giải quyết một người!
Nhất là sau khi nhìn thấy vẻ độc ác trong mắt của cô gái khi dụng độc, Vương Lâm tâm ý thêm kiên định, hắn không nói hai lời, thân thể thối lui thóat khỏi phạm vi kiềm khóa của thanh niên áo xám, đồng thời ngưng tụ nguyên lực ở tay phải, thật nhanh nguyên lực đựơc bắn ra!
“Ta muốn giết người, ngươi không cản đựơc!”
Một giọt huyết dịch chứa đựng một phần ba nguyên lực của Vương Lâm, phảng phất một đạo tia chớp màu đỏ, mang theo một tia quỹ tích màu đỏ tươi xuyên thấu mi tâm cô gái dụng độc, hiện ra một chút diễm sắc kinh tâm động phách.
Cô gái vừa chết, những người còn lại đều ngây người, trừ bốn cô gái bên ngoài ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ, sáu nam tử khác thì hút một ngụm khí lạnh, không dám tin nổi vào mắt mình nhìn về phía Vương Lâm.
Thanh niên áo xám kinh ngạc nhìn thi thể cô gái dụng độc, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi, sắc mặt phức tạp nhìn Vương Lâm một cái, cười khổ nói, “ Vương huynh, chính là sợ ngươi thật sự giết cô gái này, nhưng vẫn không thể thành công ngăn cản... ... Vương huynh, chuyện hôm nay, ta bất kể, nếu ngươi không chết, ngày khác Hàn mỗ sẽ đến tìm ngươi. Ta với ngươi, hai người đánh một trận.”
Nói xong, thanh niên áo xám vẻ mặt mệt mỏi, mắt lộ ra vẻ đáng tiếc, thật sâu nhìn Vương Lâm một cái, ống tay áo vung lên, xoay người đi ra ngoài cửa.
Đúng vào lúc này, một trong bốn nữ nhân kia giận dữ nói, “Xuân Thủy đế quốc luật pháp điều thứ hai, nam nhân giết chết nữ nhân, chém! Xuân Thủy đế quốc luật pháp điều thứ sáu, người thấy nam nhân giết chết nữ nhân, nếu không bắt giết hung thủ, chém! Hàn Hạo, coi như ngươi là chiến sĩ đầu tiên dưới chân của Tam tiểu thư, nếu không xuất thủ cũng khó trốn thóat chế tài của Xuân Thủy luật pháp, chính ngươi suy tính đi.”
Một cỗ sát khí lập tức tràn ngập ra, thanh niên áo xám xoay người cười lạnh nói, “Hàn mỗ không muốn xuất thủ, coi như Tam tiểu thư có bức tới, cũng không thể cưỡng bách ta!” Nói xong, hắn tùy ý nhìn gian phòng Vương Lâm một cái, cất bước rời đi.
Vương Lâm sau khi nghe những lời nói của thanh niên áo xám, nội tâm vừa động, nhìn lướt qua gian phòng của mình cửa phòng đã đóng chặt. Thu hồi ánh mắt, thần sắc hắn như thường, bình thản nói, “Như vậy, các ngươi đồng lọat ra tay đi.”
Mười người còn lại do dự một chút, cuối cùng cắn răng rút vũ khí của mình ra, nhanh chóng phân tán thành hình cung đem Vương Lâm bao vây ở bên trong, không biết người nào lên tiếng trước, lập tức toàn bộ xong về phía Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm tinh quang nhanh chóng hiện lên, cũng không nói nhiều lời tiến vào hỗn chiến với tâm tư cẩn thận, nhanh chóng đem khối sắt bốn mươi kg trên người bỏ xuống, thân thể hắn lập tức di động. Bởi vì thể trọng nhẹ đi bốn mươi kg nên tốc độ của Vương Lâm tăng nhanh vượt bậc, nhanh chóng đi xuyên qua mười người. Nguyên lực lưu chuyển toàn thân, hầu như không lãng phí. Tay ra quyền đánh vỡ vụn cổ họng của một cô gái. Vừa chỉ một cái, mi tâm một nam nhân bị xuyên thấu. Hết thảy xảy ra với tốc độ quá nhanh. Trong vòng mấy nhịp thở, mười người chỉ còn lại tám người.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Nghịch Tác giả : Nhĩ Căn Quyển thứ hai
-----oo0oo-----
Chương 2: Sẵn sàng chạy trốn.
Người dịch: Bạch Hổ
Biên: Thụy An An
Nguồn: ************
Nếu như Vương Lâm chưa từng luyện tập ở câu lạc bộ huấn luyện né tránh, thì hiện giờ chắc hắn chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc đó. Dù sao việc này tiêu hao thể lực cực lớn không thể so với chạy bộ bình thường.
Tuy nhiên, hiện tại, Vương Lâm đã có thể kiên trì huấn luyện E cấp tới 100 phút. Cho nên xem như hắn chỉ mới làm nóng người mà thôi. Nguyên lực của hắn bây giờ đã đạt tới một tầng mới.
Vương Lâm càng đánh càng hăng, khiến cho đối thủ của hắn chìm trong ác mộng. Bọn họ không thể ngờ tốc độ của Vương Lâm lại nhanh như vậy. Chưa tiếp cận được đối phương, họ đã bị một quyền của đối phương đập chết rồi. Nhìn thấy tình cảnh này, trong nháy mắt tất cả mọi người đều mất đi ý chiến đấu. Nếu không phải vì điều luật thứ sáu của đế quốc Xuân Thủy, thì bọn họ đã bỏ của chạy lấy người.
Đúng lúc này, một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên từ trong gian phòng của Vương Lâm. “Hãy dừng lại. Khiêng các thi thể này đi. Chuyện hôm nay xem như là thi đấu bình thường trong phủ. Ta không hy vọng các ngươi đem chuyện này truyền ra ngoài.”
Vừa nghe được thanh âm này, cả nhóm tám người thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả ba nữ nhân còn sót lại cũng lộ ra vẻ được giải thoát. Bọn họ rùng mình, vội vàng khiêng mấy thi thể, nhanh chóng rời khỏi biệt viện đáng sợ này.
“Đem thẻ trữ vật của người chết lại cho ta!” Trước khi thi thể được đem đi, Vương Lâm đầy vẻ lơ đãng nói 1 câu, sau đó nói tiếp, “Tam tiểu thư thật có nhã hứng. Tuy nhiên, Vương mỗ không thích người khác tự tiện vào phòng khi chưa có sự đồng ý của ta.”
Vương Lâm hướng về phía thanh âm đột nhiên xuất hiện kia nói, không hề có chút kinh ngạc. Hắn mới vừa rồi nhìn thấy sắc mặt của Hàn Hạo đã đoán được mấy phần. Hơn nữa trước đó hắn đã cảm giác bên trong phòng có hai người, nên giờ đây, tự nhiên mọi việc đều được sáng tỏ.
Chính bởi vì nguyên nhân này, hắn mới ra quyết định giết cả ba người một cách nhanh gọn. Hắn muốn xem thử giới hạn của vị Tam tiểu thư này rốt cuộc tới đâu.
Quả nhiên hắn đoán không sai, cuối cùng Tam tiểu thư không còn ngồi yên được nữa.
“Vương Lâm, ta quả thật đã đánh giá thấp ngươi. Mặc dù ta đã sớm biết ngươi đeo vật tăng sức nặng để huấn luyện tốc độ, nhưng không nghĩ là đến bốn mươi kg. Bất quá, điều này cũng đã là cực hạn của ngươi rồi.” Cửa phòng mở ra, Tử Nhan mặc hắc sa chậm rãi đi ra, theo sau nàng là Vương bà bà trên mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc.
Vương Lâm cười khẽ, không gật đầu mà cũng không lắc đầu.
Trong mắt Tử Nhan, biểu hiện của Vương Lâm như vậy chứng tỏ là nàng đã nói đúng. Nàng có vẻ trầm tư, rồi nói, “Làm chiến sĩ cho ta đi. Ngươi sẽ là người thứ hai sau Hàn Hạo có thân phận chiến sĩ tự do. Ba ngày sau ta sẽ rời nơi này về tổng bộ của bộ tộc. Đến lúc đó ngươi sẽ rời đi cùng ta.”
Rời khỏi nơi này? Trong lòng Vương Lâm chợt động, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì. Việc đối phương chiêu mộ không nằm ngoài dự tính của hắn. Chiêu mộ cũng chỉ là một chiêu trò hòa giải trong khi đối phương không thể lập tức hắn mà thôi. Bất quá, chiến sĩ với chiến nô thì có gì khác nhau? Nghĩ đến đây, hắn lại trầm tư.
“Chiến nô trên bản chất là đầy tớ. Sinh tử không thể do mình khống chế. Còn chiến sĩ thì có thân phận tự do. Nếu có chuyện hắn không muốn làm, thì không ai có thể ép buộc. Ví dụ như chuyện Hàn Hạo vừa rồi.” Vương bà bà đoán được suy nghĩ của Vương Lâm, ho nhẹ một tiếng nói.
“Ta muốn suy nghĩ một chút. Ba ngày sau, khi tiểu thư rời đi, ta sẽ có câu trả lời chắc chắn!” Vương Lâm hơi trầm ngâm, không có cự tuyệt ngay.
Tử Nhan đã tính trước Vương Lâm sẽ không lập tức đồng ý, nên chỉ nhìn đối phương một cái, rồi xoay người rời đi.
Trước khi đi tới cửa, Vương bà bà chợt quay đầu lại nói, “ Vương Lâm, ngươi là người thông minh, nên biết phải lựa chọn như thế nào cho chính xác.” Nói xong bà ta cùng Tam tiểu thư đi mất.
Sau khi đối phương đi, trong mắt Vương Lâm thoáng qua vẻ châm chọc.
“Thời điểm tiến hành kế hoạch đã tới. Qua đêm nay ta sẽ hoàn toàn được tự do.” Vương Lâm hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát trong phòng và ngoài viện một vòng. Không phát hiện bất kì điều gì dị thường, hắn bình tĩnh ngồi trong phòng. Trong đầu hắn các ý nghĩ chuyển động thật nhanh, phân tích xem kế hoạch có bị thiếu sót chỗ nào không.
Đối với hắn mà nói, việc chạy trốn khỏi nơi này không khó. Thật ra, sau khi khống chế được trùng tử là hắn đã có thể rời đi rồi. Hắn chưa bỏ đi là bởi vì sau những lần trò chuyện với Xuân Lan, hắn biết rõ sau lưng Tam tiểu thư là Phượng Hoàng tộc, một trong ba thế lực lớn nhất ở đế quốc Xuân Thủy, cực kỳ cường đại, cao thủ trong tộc cơ hồ trải rộng khắp đế quốc. Nơi hắn đang ở là Tử phủ, trên thực tế chỉ là biệt viện nghỉ dưỡng của Tam tiểu thư mà thôi.
Nếu hắn đường đột trốn thoátrất có thể sẽ bị các cao thủ đuổi giết. Nếu bị bắt, tuy chưa chắc đã bị xử tử, nhưng muốn thoát đi lần nữa, thì e là không thể.
Vương Lâm biết rất rõ thực lực bản thân. Hắn biết cơ hội chỉ có một lần. Chỉ được thành công không được thất bại.
Lúc đầu, hắn tính chờ nguyên lực đạt tới cấp ba, nguyên lực trong cơ thể toàn bộ biến thành hình xoắn ốc, huấn luyện né tránh đạt tới D cấp tiêu chuẩn. Như vậy thực lực tổng hợp lập tức sẽ tăng vọt gấp đôi. Tỷ lệ thành công sẽ nắm chắc hơn nhiều.
Điều trọng yếu nhất là phải tu luyện thành công bức phó đồ thứ chín của Cơ thể thăng hóa thuật. Khi đó nguyên lực sẽ trong nháy mắt đạt tới cấp ba. Căn cứ theo những gì ghi lại trong họa đồ Cơ thể thăng hóa thuật, tùy vào thiên phú, người tu luyện sẽ có cơ hội sở hữu năng lực “Ẩn Linh”!
Trong kế hoạch của Vương Lâm, hai chữ “Ẩn Linh” rất quan trọng. Ẩn Linh, tên như ý nghĩa, chính là đem hơi thở, hết thảy mọi cảm giác của cơ thể trong nháy mắt ẩn núp, mặc dù ẩn núp trong thời gian không dài, nhưng lại rất là hữu ích.
Bất quá hết thảy mọi tính toán đều bị thay đổi hoàn toàn bởi thông tin Tam tiểu thư sẽ rời khỏi đây sau ba ngày. Vương Lâm tự biết cao thủ trong tổng bộ Phương Hoàng tộc nhiều không kể xiết, muốn thoát khỏi không phải dễ. Vì vậy, hắn phải càng nhanh càng tốt, tùy cơ ứng biến. Tuy nhiên, kế hoạch bây giờ cần phải thay đổi một chút.
Về phần Tam tiểu thư có ý chiêu mộ, vô luận thiệt giả, Vương Lâm cũng sẽ không nghĩ đến. Ký nhân ly hạ ( ở dưới quyền kẻ khác) không phải là phong cách làm người của Vương Lâm.
Vương Lâm cẩn thận xem xét và sửa đổi kế hoạch trong đầu. Mặc dù trong kế hoạch có một chi tiết vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu thành công kế hoạch sẽ hoàn tất mỹ mãn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thiên Nghịch Tác giả : Nhĩ Căn Quyển thứ hai
-----oo0oo-----
Chương 3: Giúp ta đi ra ngoài.
Người dịch: Bạch Hổ
Biên: Thụy An An
Nguồn: ************
Có nên hay không trước tiên đối phó với Tam tiểu thư? Theo như nhận định của hắn, nguyên lực của Tam tiểu thư bất quá cũng chỉ tới cấp ba mà thôi.
Giữ lại nàng, ngày sau tất sẽ thành tai họa cho mình. Tuy nói là sau khi mình rời đi đối phương sẽ không có thuốc chữa bệnh, có thể sống không được bao lâu, nhưng hắn tin tưởng mặc dù trong nữa năm qua hắn vô cùng cẩn thận giữ bí mật cách bào chế giải dược Thi hoa độc, nhưng đối phương chắc hẳn cũng đã có nghiên cứu, một khi thật sự nghiên cứu thành công, như vậy đối với hắn mà nói, là một phiền phức lớn.
Nhưng nếu muốn giết, Vương bà bà chính là trở ngại đầu tiên, lấy thực lực trước mắt của Vương Lâm, hắn vẫn nhìn không ra sâu cạn của Vương bà bà.
Trước không nói có thể thành công hay không, một khi bị đối phương phát hiện, chắc chắn kế hoạch thoát đi sẽ thất bại. Trầm tư hồi lâu, Vương Lâm quyết định tùy cơ ứng biến, tối nay sau khi hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch, nếu có cơ hội, hắn tuyệt đối không nương tay, nếu không có cơ hội, cũng không thể vì vậy ảnh hưởng đến đại kế!
Thời gian theo Vương Lâm suy tính kế hoạch lặng lẽ trôi qua, trong nháy mắt đêm khuya đã đến. “Tối hôm nay, nếu thực hiện bước đầu tiên thành công, những bước sau này coi như đơn giản!” Vương Lâm tu luyện một lần Cơ thể thăng hóa thuật, sau khi nguyên lực đạt tới trạng thái tốt nhất, hắn có chút cảm khái nhìn xung quanh gian phòng, thở dài. Cuối cùng kiểm tra một lần các vật phẩm cần đem theo, hắc sắc chủy thủ, miếng vải đen bảo bối đều đặt ở vị trí tốt nhất.
Làm xong hết thảy, Vương Lâm từ thân thể lại tháo ra một duyên khối, sau khi đem duyên khối cuối cùng bỏ vào trữ vật thẻ, từ trong lòng ngực Vương Lâm phát ra một luồng chiến ý mãnh liệt!
Sau khi chuẩn bị xong hết mọi thứ, Vương Lâm đẩy cửa phòng ra, thân thể như làn khói lặng lẽ vô tức đi ra ngoài.
Tối nay sẽ là bước đầu tiên của hắn, đó là tìm một tên tuần đêm cướp đoạt một chiếc Xuân Thủy chiến hạm! Đây là một việc làm rất nguy hiểm!
Nguyên lực nhất định phải đạt tới cấp sáu mới có thể sử dụng Xuân Thuỷ chiến hạm. Điểm này Vương Lâm biết, cho nên hắn mới muốn cướp đoạt một chiếc!
Mục đích của hắn không phải là sử dụng nó, mà là muốn làm loạn! Thoát đi thì đơn giản, chỉ là phải làm sao sau khi trốn đi không bị đuổi giết mới khó. Ở trong Tử phủ, thân ảnh của Vương Lâm như u linh quỷ dị phiêu đãng, hắn cẩn thận tránh thoát những đội quân tuần tra, mắt thấy đi tới đằng sau núi giả đó là có thể nhảy rời khỏi phủ.
Đúng lúc này, một thanh âm đã lâu không xuất hiện đột nhiên lại hiện lên lần nữa, “Cứu ta… cứu ta Thiên Địa Chí Tôn nhân… Thiên Địa Chí Tôn nhân cứu ta…”
Vương Lâm nhíu mày, hắn không có thời gia đi để ý tới thanh âm này, triển khai thân ảnh thật nhanh đi về phía trước.
“Cứu ta… ngươi nhất định phải cứu ta… ta giúp ngươi đại ân… có người ở viện đang dùng tinh thần cảnh giác khóa chặt lấy ngươi, là ta không ngừng giúp ngươi che giấu, hơn nữa chế tạo hiện tưởng giả… ngươi nhất định phải cứu ta…”
“Thực lực của ngươi quá yếu… ngươi căn bản không phát hiện được có người vẫn đang giám thị ngươi… là ta giúp ngươi chế tạo hiện tượng giả làm cho đối phương suy đoán sai lầm thực lực chân chính của ngươi… ngươi nhất định phải cứu ta!”
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, hắn đã sớm đối với điểm này sinh ra nghi vấn. Lấy bãn lãnh của Vương bà bà, tại sao cư nhiên lại không phát hiện thực lực chân chính của mình, điểm này rõ ràng hắn không giải thích được.
Chỉ cần đối phương có lòng cẩn thận quan sát, tất nhiên có thể nhìn ra vấn đề! Hơn nữa trọng yếu nhất là cái ngày hắn đạt được năng lực khai linh, hắn cũng có chút kỳ quái, bởi vì cảm giác hắn cảm nhận tựa hồ như có thể nhìn, nghe thấy mọi vật trong một phạm vi nhất định. Dưới tình huống như thế, chỉ cần đối phương thi triển cảm giác lực, chắc chắn có thể thấy hết mọi chuyện, nhưng đối phương tại sao vẫn không biết được phương pháp điều chế thuốc trị liệu Thi hoa độc? Vì thế, hắn còn đặc biệt âm thầm lưu ý bệnh tình Tam tiểu thư, phát hiện tiến trình khỏi bệnh vẫn chậm chập như hắn dự tính.
Bây giờ, nếu chủ nhân của thanh âm này không nói láo, như vậy mọi việc đều được sáng tỏ rồi!
“Tại sao hai lần trước ngươi không nói cho ta biết những chuyện này?” Vương Lâm trời sinh tính cẩn thận, cũng không tin tưởng hẳn, mà tĩnh táo hỏi lại.
“Nếu không ra tay giúp ngươi trước, ta nghĩ ngươi sẽ không đồng ý cứu ta…” thanh âm kia lúc này có chút vội vàng nói, “Cứu ta… ta giúp ngươi nhiều như vậy, cầu xin ngươi cứu ta…”
Vương Lâm trầm ngâm một chút, lắc đầu môt cái nói, “ Cứ coi như là vậy, ta cũng không có năng lực cứu ngươi, nếu như có một ngày ta có thực lực cứu ngươi ta sẽ cứu, nhưng với một điều kiện tiên quyết là ta không chết.” Nói xong, chân mới bước một bước, lập tức phát hiện có người giám thị mình, như vậy xem như kế họach đào thóat gặp nguy cơ.
“Thực lực cường đại... ta có thể cho ngươi 500 viên khải minh đan... không, ta cho ngươi 1000 viên, ta cho ngươi SS cấp tu luyện công pháp, ta... ta cho ngươi bảo bối có thể trong nháy mắt cách xa ngàn dặm!!!”
“Trong nháy mắt cách xa ngàn dặm?” Vương Lâm cước bộ đựơc một nữa, lần này, hắn thật sự động lòng. Nếu quả thật có bảo bối này, vậy mình muốn rời khỏi nơi này chẳng phải là cực kỳ đơn giản! Hơn nữa cho dù có bị người đuổi giết, đánh không lại cũng có thể lập tức thoát đi.
“Buồn cười, ngươi nếu thật sự có loại bảo bối này, còn cần người khác tới cứu sao?” Vương Lâm hơi hơi trầm ngâm, cười lạnh nói.
“Thân thể ta bị người khác khóa lại, nếu không mở đựơc khóa căn bản không cách nào sử dụng bảo bối này, thật ra thì ta cũng không cần ngươi mạo hiểm tới cứu ta, ngươi chỉ cần giúp ta đưa một tín vật mà có thể... rất đơn giản... hơn nữa ta có thể đưa trước bảo bối này cho ngươi làm tiền đặt cọc...” thanh âm kia mang theo một tia khẩn cấp, vội vàng giải thích.
“Trước đưa cho ta bảo bối? Chỉ cần ta giúp ngươi đưa một tín vật?” Vương Lâm ngẩn ra, hắn không nghĩ tới đối phương yêu cầu cư nhiên đơn giản như vậy, hắn cẩn thận suy tư một phen hỏi, “ Ngươi không sợ ta sau khi lấy đựơc bảo bối không giúp ngươi đưa tín vật sao?”
“Đưa tín vật đối với ngươi mà nói bất quá chỉ như một cái nhấc tay, ta tin tưởng ngươi sẽ không ngay cả một chuyện nhỏ cũng không giúp.”
Vương Lâm do dự một chút, nội tâm đối với bảo bối kia cực kỳ có hứng thú, đang muốn đồng ý, chợt thần sắc vừa động, hỏi một câu, “Ngươi nói đã giúp ta che giấu sự giám thị của đối phương, chế tạo một hiện tượng giả lừa gạt đối phương, không biết ngươi làm sao có thể làm đựơc điều này?”
Thanh âm kia lập tức nói, “Đây là năng lực đặc biệt của ta, ta có thể chế tạo một chút ảo thuật, làm cho đối phương không nhìn thấy đựơc cảnh thực tế. Không nói cái này, ta đã nói sẽ đưa trước cho ngươi bảo bối, ngươi còn do dự cái gì, chỉ bất quá giúp ta đưa một tín vật mà thôi.”
Trong mắt Vương Lâm bỗng nhiên hàn quang lóe lên, trên mặt hiện lên một tia tự tiếu phi tiếu nói, “Được, ta giúp ngươi!”
Thanh âm kia lập tức mừng như điên nói, “Ngươi đi về phía trước ba bước, hướng bên phải đi chín bước, sẽ thấy một hòn núi giả, đằng sau hòn núi giả có một mật đạo, ngươi đi vào là có thể thấy ta, bảo bối kia cùng tín vật đang ở trên người ta, ngươi mau tới lấy đi!”
“Không vội!” Vương Lâm lắc đầu một cái nói, “Ta muốn biết ngươi là từ khi nào thì bắt đầu giúp ta che dấu sự giám thị của đối phương? Điều này rất trọng yếu, nếu không phải ngươi giúp ta che dấu ngay từ ngày đầu, có thể rất nhiều chuyện của ta đều bị đối phương biết.”
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào