Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Trong phòng yên tĩnh, hai người trợn mắt nhìn nhau.
Dịch Vân sau khi tắm rửa, trong lòng nôn nóng vội trở về phòng, phát hiện ra ngoại trừ thân thể có một cảm giác không biết mệt ra, cũng không có chỗ nào thay đổi, giống như chuyện vừa xảy ra lúc nãy chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Hắn lấy làm kỳ liền giơ cánh tay lên quay vài vòng, lại đứng tại chỗ nhảy nhót vài cái, lúc này mới nghi hoặc hỏi:
- Sao ta cảm thấy thân thể cũng không có gì khác trước?
- Ta bất quá chỉ là thay đổi máu huyết cho ngươi mà thôi, ngươi không trải qua tu luyện làm sao thấy được hiệu quả?
Môn La đảo mắt, vừa buồn cười vừa bực mình, nói:
- Lúc này trong thân thể ngươi ngoại trừ một thành Chân Huyết còn giữ lại, còn lại đều đã đổi thành huyết mạch của ta. Tuy lúc này chưa cảm giác được gì, nhưng tiềm lực của ngươi đã được kích phát mạnh mẽ, sau này tu luyện Cấm Huyết Huyết Kế bí pháp sẽ có chỗ tốt!
- Huyết mạch của ngài?
Hơi sửng sốt, Dịch Vân vội vàng hỏi lại:
- Tổ tiên đại nhân, ngài nói là… Máu huyết đang chảy trong cơ thể ta lúc này, có chín thành là của ngài sao?
Môn La nghe vậy nhất thời trầm mặc, dường như đang suy tư chuyện gì, lát sau đột nhiên ngẩng đầu lên, cười cuồng dại:
- Không sai! Không ngờ ngươi có thể dung hợp trọn vẹn giọt tinh huyết của ta, đây thật là vượt xa ngoài dự đoán của ta, máu của ngươi giờ đã đạt tới trên dưới bảy thành rồi, so với ta năm đó cũng không khác bao nhiêu, chúng ta nếu nói là phụ tử thì còn thân hơn phụ tử, nếu nói là huynh đệ thì còn thân hơn là huynh đệ, ha ha ha…!
- Ách…
Dịch Vân suýt ngất, tự nhiên lại có thể có quan hệ thân cận về huyết mạch với tổ tiên gần bảy ngàn năm trước, hắn vẫn không thể tin được:
- Nhưng máu tím kia bất quá chỉ có một giọt thôi mà? Làm sao có thể thay đổi chín thành máu huyết của ta chứ?
- Phì, ngươi đang hưởng phúc mà không biết!
Môn La lắc đầu bĩu môi nói:
- Giọt tinh huyết ấy của ta chính là dùng tất cả máu của toàn thân ta ngưng luyện mà thành, chính là dùng Cấm Huyết Huyết Kế bí pháp, cho dù gia tộc Tư Đạt Đặc của ta có lịch sử lâu đời như vậy, bí pháp này trừ ta ra, chưa từng có ai sử dụng cả!
Biết Dịch Vân chưa hiểu rõ, hắn lại nói tiếp:
- Cấm Huyết Huyết Kế bí pháp chính là bí pháp có cấp bậc cao hơn hẳn cấm chú ! Chỉ có đạt tới cường giả Tinh Vực mới có đủ năng lực sử dụng, vả lại còn phải trả giá bằng chính sinh mạng của cường giả ấy! Ngoài chuyện đó ra, ít nhất phải có ba vị ma đạo sư Tinh Vực trở lên phụ trợ thi triển, lúc này mới có thể thành công, ngươi cho rằng sẽ có cường giả Tinh Vực nguyện ý dùng bí pháp tự sát này sao?
Dịch Vân lẳng lặng nghe, cũng đã có vẻ mơ hồ.
- Tuy rằng lúc ấy ta là người chết chắc, dùng bí pháp này để đổi lấy sự sống bằng linh hồn suốt đời cũng không có gì….
Môn La dừng lại, thở dài một tiếng:
- …nhưng trong quá trình thi triển bí pháp luyện hoá thì thống khổ phi thường… Ngươi còn nhớ rõ sự đau đớn mà ngươi vừa trải qua chứ? Chuyện đó ta cũng từng phải thừa nhận, chẳng qua ngươi chỉ cần vượt qua được thì tốt rồi, còn ta vừa phải chịu đau đớn, vừa phải ngưng thần luyện hoá máu huyết trong cơ thể, càng luyện hoá càng cảm giác được nỗi đau như lấy kim đâm thẳng vào tim, quá trình trải qua trong vòng sáu canh giờ mới xong…. Đã phải chết lại còn phải chịu thống khổ như thế, thật không biết kiếp trước ta đã gây nên tội nghiệt gì đây!
Dịch Vân chỉ có thể mờ mịt gật gật đầu, nỗi đau đớn sống không bằng chết khi nãy vẫn còn tồn đọng, không ngờ vị tổ tiên đại nhân trước mắt này đã từng trải qua nỗi đau còn vượt xa hơn hắn, không biết nên nói lời gì cho tốt, suy nghĩ một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng thốt ra:
- Tổ tiên đại nhân, ngài…. Ngài thật vất vả!
- Vất vả cái rắm! Nếu không phải muốn cho linh hồn sống sót, ta há chịu đáp ứng đám lão bất tử kia làm chuyện như vậy sao!
Môn La càu nhàu một chút , liếc nhìn Dịch Vân một cái thoáng chốc đã đến trước mặt hắn, cười to nói:
- Ngươi cũng đừng gọi ta là tổ tiên này tổ tiên kia nữa, lúc này trong người ngươi là máu huyết của ta, sau này kêu ta là lão Đại đi! Chúng ta còn thân hơn cả anh em ruột, xưng hô như vậy không sai chút nào!
Dịch Vân kinh ngạc, kêu tổ tông cách mình vô số đời là lão Đại, như vậy bối phận không phải sẽ lộn xộn sao?
Chỉ nghe Môn La bên cạnh cười giảo quyệt, lải nhải:
- Cái gọi là lão Đại, tức là, sau này những gì có lợi thì lão Đại ta hưởng, còn nếu như có tai hoạ, thì đã có tiểu đệ ngươi ra mặt, đây mới đích thực là tình nghĩa đệ huynh a!
Thì ra chủ ý của Môn La chính là như vậy, Dịch Vân không biết nói gì đây……
- Đúng rồi! Ngươi đem tổ khí thu lại trước đã!
Môn La đột nhiên nhắc nhở.
Dịch Vân cầm lấy Hồng Liên trên giường, chỉ lớn bằng nắm tay, bỏ vào người cũng được, không biết còn phải thu như thế nào nữa?
Môn La liếc Dịch Vân một cái mỉm cười:
- Lúc ngươi đã cởi bỏ cấm chế, cũng đã là chủ nhân của tổ khí rồi, hừm, về sau ta cũng sẽ gọi nó là Hồng Liên, ngươi chỉ cần lặng lẽ nghĩ trong lòng, Hồng Liên sẽ tự động thu vào trong cơ thể của ngươi!
Dịch Vân nghe vậy trong lòng mặc niệm, tức thì thấy trước mắt hồng quang chợt loé, đã trực tiếp dung nhập vào trong ngực hắn, hắn kinh hãi cởi áo ra, chỉ thấy trước ngực có hoa văn màu đỏ bằng nắm tay, cực kỳ giống với hoa văn của Hồng Liên. Hắn nhìn ngắm, sờ mó một hồi, lúc này mới thở dài với vẻ khó tin:
- Thật sự là rất thần kỳ!
Thấy Dịch Vân si mê nhìn ngực của mình, hai tay không ngừng vuốt ve, trên mặt lệ vẻ mê say, Môn La bật ra một tràng cười:
- Hồng Liên là từ đời tổ tiên thứ nhất truyền xuống, công dụng hết sức thần kỳ, cứ xem ta ở bên trong có thể dễ dàng tu bổ linh hồn là hiểu, tác dụng của nó vượt xa thần khí thông thường, ngươi về sau tự mình dần dần lãnh hội nha!
Dịch Vân nhè nhẹ gật đầu, Hồng Liên lúc này nằm trong cơ thể hắn, nhưng hắn không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại có một cảm giác kỳ dị khó nói nên lời, quả thật quá thần kỳ.
Môn La tuỳ ý ngồi trên giường, nhìn Dịch Vân nói:
- Ngươi lúc này đã có bảy thành huyết mạch, hơn nữa còn có tồn tại một thành Chân Huyết, về sau tu luyện Phần Kiếp Tử Diễm sẽ càng thêm dễ dàng, ngày sau cũng rất có cơ hội đạt tới cửu tinh trở lên, đạt danh hiệu Võ Tôn.
- Nhưng tiến cảnh của tu luyện cùng với bản thân cố gắng của ngươi có quan hệ trực tiếp tới thành tựu. Trong lịch sử gia tộc, cũng không thiếu những người có huyết mạch và thiên phú đều cao, nhưng thành tựu lại thấp. Nếu như sau này ngươi ngay cả thất tinh mà cũng không thể đột phá được, coi như cơ duyên hôm nay ta tặng máu huyết cho ngươi đã hoàn toàn đổ sông đổ biển hết cả rồi!
Dịch Vân hôm nay trải qua luyện hoá máu huyết, tiềm lực đã tăng lên thật cao, lại có một lão Đại đẳng cấp Tinh Vực ở bên cạnh dạy dỗ, khởi đầu của hắn đã vượt xa người thường rất nhiều.
Nhưng tất cả chuyện này cũng chỉ là điều kiện khách quan mà thôi, quan trọng nhất, vẫn là chính mình nắm chắc, cố gắng theo đuổi.
Trong lịch sử đại lục, vẫn có trường hợp phế vật bỏ đi sau khi trải qua những nỗ lực không ngừng cuối cùng trở thành cường giả, nhưng không hề có những kẻ lười nhác lại có thể đạt tới thiên tài đỉnh phong.
- Tổ…. lão Đại, ngươi yên tâm, ta biết cái ta muốn chính là gì! Ta sẽ không làm ngươi thất vọng, sẽ không làm mẫu thân thất vọng, lại càng sẽ không làm chính mình phải thất vọng đâu!
Dịch Vân chưa bao giờ tin có thần, nhưng giờ phút này hắn vẫn cảm tạ thần, thần đã cho bản thân hắn một cơ hội để dệt nên mộng đẹp, đã đem Môn La đưa tới cho hắn, hắn chỉ biết âm thầm cảm kích, nguyện ý lấy tâm huyết cả đời mà đền đáp.
- Nhớ rõ lời nói của ngươi hôm qua, hạ quyết định, chính là sơ tâm (tâm ban đầu) của ngươi! Ngày sau bất kể gặp phải chuyện gì suy sụp hay đả kích, cũng không được quên sơ tâm của mình!
Môn La trên mặt lại lộ ra một nụ cười tà dị, trong mắt lấp lánh tinh quang, tái hiện một bậc kiêu hùng đã từng một thời ngang dọc trên Khung Võ đại lục năm xưa.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 17: Thần binh sao?
Chỉ là ma pháp binh khí mà thôi!
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Kể từ hôm đó, Dịch Vân bắt đầu cuộc đời tu luyện tuy cực khổ nhưng cũng có sung sướng của hắn.
Bởi vì Môn La không muốn những người khác biết sự tồn tại của hắn, cho nên Dịch Vân ban ngày vẫn đi theo cậu học tập kỹ xảo của nghề rèn binh khí như trước, buổi tối sau khi ăn cơm chừng nửa canh giờ, lại tiếp tục theo ông ngoại học tập các loại tri thức căn bản trên Khung Võ đại lục: lịch sử, địa lý, thiên văn, thần học, binh pháp, lễ nghi quý tộc….
Chỉ có vài canh giờ trước khi đi ngủ, mới là thời gian hắn tu luyện đấu khí cùng với ma pháp tinh thần lực.
Lúc hắn còn ở gia tộc Lam Duy Nhĩ, mỗi ngày thời gian đều dài đến mức hắn cảm thấy đơn điệu, thế nhưng lúc này hắn thường than thở, vì sao thời gian không đủ dùng ……
May mắn là, dưới sự nhắc nhở của Môn La, Dịch Vân phát hiện lúc mình đập sắt rèn binh khí, không ngờ cũng có thể tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, hơn nữa hiệu quả so với lúc thường còn tốt hơn vài phần.
- Công pháp Phần Kiếp Tử Diễm vốn là đấu khí Hoả thuộc tính, đứng trước lò lửa đập sắt ngoài sự ích lợi có thể dễ dàng hấp thu Hoả nguyên tố, còn có thể huấn luyện lực cơ bắp của cánh tay và thắt lưng, cũng có thể mượn cơ hội tăng cường tinh thần để tập trung lực, đối với tu luyện ma pháp và đấu khí đều có ích lợi rất lớn.
Lúc Môn La xem Dịch Vân đập sắt liền bảo như thế.
- Con cháu đời sau thật là không biết gì cả!
Nhướng nhướng mày, Môn La nói tiếp:
- Nhất mạch gia tộc Tư Đạt Đặc chúng ta làm nghề luyện khí (rèn, luyện binh khí) này cũng không phải là để kiếm sống, mà chỉ là dùng để phụ trợ cho việc tu luyện đấu khí mà thôi. Chỉ nghe các ngươi đổi tên Phần Kiếp Tử Diễm thành cái gì Luyện Khí Quyết, cũng đã biết là đã lẫn lộn đầu đuôi rồi!
Dịch Vân có chút không tán thành:
- Nhưng tổ tiên đã có người luyện khí mà đạt được thành tựu rất lớn, có thể luyện ra một thanh thần binh- Hổ Phách kiếm đấy thôi!
Môn La hơi sửng sốt một chút, lúc này mới buồn cười mà nói:
- Thần binh? Sức người làm sao có thể luyện ra được thần khí? Cái mà ngươi nói hẳn là ma pháp binh khí chứ gì! Đó thì chỉ cần là tộc nhân tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm đều có thể chế tạo được cả!
- Ma pháp binh khí?
Ngưng việc luyện khí lại, Dịch Vân có chút giật mình hỏi tiếp:
- Ngươi nói chỉ cần mọi người tu luyện công pháp này đều có thể chế tạo ra hay sao? Nghe nói Hổ Phách kiếm có thể tự sinh ra ngọn lửa, đây là ma pháp binh khí sao?
Môn La nghe Dịch Vân nói xong, lại càng thêm khẳng định, cười ha hả:
- Kiếm có thể sinh ra ngọn lửa, là bởi vì đã tự động hấp thu Hoả nguyên tố trong thiên địa, cũng có thể dùng đấu khí kích phát mà xuất ra, cho nên mới có ngọn lửa sinh ra! Nhưng ma pháp binh khí trình độ như vậy chỉ có thể xem như tam phẩm hoặc tứ phẩm ma pháp binh khí mà thôi, không ngờ các ngươi gọi nó là thần binh? Ha ha ha ha ha!
Hổ Phách kiếm chỉ xem như tam phẩm hoặc tứ phẩm ma pháp binh khí? Nhưng đó là thần kiếm đời đời truyền lại của Kỳ Võ đế vương a! Dịch Vân có chút không thể tin được.
Môn La nhìn thần sắc của Dịch Vân tràn đầy vẻ không hiểu vì sao, buồn cười nói:
- Lão Đại ta sẽ dạy cho ngươi một số kiến thức căn bản! Ma pháp binh khí chia làm lục phẩm: nhất phẩm nhị phẩm ma pháp binh khí chỉ có thể hấp thu chút ít nguyên tố trong thiên địa, tác dụng có thể có có thể không, nhiều nhất chỉ là sắc bén hơn bình thường một chút; Tam phẩm tứ phẩm, có thể hấp thu một lượng lớn nguyên tố trong thiên địa, nhưng cũng phải dùng đấu khí mà kích phát ra, tứ phẩm ma pháp binh khí có thể mạnh hơn vài lần so với tam phẩm, Hổ Phách kiếm mà ngươi nói chắc thuộc loại này; Ngũ phẩm lục phẩm, ngoại trừ có thể hấp thu thiên địa nguyên tố nhiều hơn, còn có thể chứa đựng ma pháp trong binh khí.
- Ầm …..!
Dịch Vân có chút choáng váng, căn bản không thể tin được những lời mình vừa nghe, thất kinh hỏi:
- Có thể chứa đựng ma pháp? Vậy có một món lục phẩm ma pháp binh khí không phải là vô địch hay sao?
Môn La nhảy một cái, ngồi vào giữa lò lửa đang cháy bừng bừng, hắn thân là linh thể nhưng bản thân thật ra không sợ lửa nóng, cảm thụ được Hoả nguyên tố dao động, mặt lộ ra vẻ vô cùng thoả mãn:
- Đương nhiên không có khả năng như vậy! Ma pháp binh khí ngũ phẩm trở lên chỉ có thể chứa đựng một loại ma pháp nguyên tố, sau khi dùng sẽ hết, còn nếu như muốn dùng thêm nữa thì phải thi pháp dung nạp trở lại mới được. Hơn nữa uy lực phát ra từ ma pháp binh khí chỉ có gần một nửa, trong lúc chiến đấu thì có thể còn có tác dụng lớn một chút, nhưng muốn vô địch thì còn xa mới được!
Dịch Vân âm thầm đồng ý trong lòng, như vậy mới hợp lý, nếu không chỉ cần có một món ma pháp binh khí cao cấp trong tay, không phải là người bất khả chiến bại hay sao?
Bất quá, dù là như thế, có thể có một món ma pháp binh khí ngũ phẩm trở lên là có thể gia tăng thực lực lên rất nhiều, Dịch Vân không khỏi cất tiếng hỏi:
- Ta đây có thể chế tạo ra binh khí như vậy hay không?
Môn La trừng mắt nhìn Dịch Vân một cái:
- Chưa tập đi mà đã muốn chạy sao? Với thực lực lúc này của ngươi, ngay cả loại ma pháp binh khí tệ nhất cũng chưa thể làm ra được, chờ đến khi đấu khí của ngươi đạt thất tinh Chiến Tước trở lên, mới có cơ hội làm ra hạ đẳng ngũ phẩm ma binh! Thực lực là quyết định tất cả!
Dịch Vân trừng mắt lên. Môn La lão Đại giơ một cây củ cải to trước mặt con lừa nhỏ bé như hắn, nếu như muốn ăn, thì phải chạy về phía trước mà thôi!
Hắn phấn khởi tinh thần cầm lấy búa sắt, bắt đầu đập đập gõ gõ, tiếp tục ngưng luyện đấu khí.
Bắt đầu từ hôm nay, ban ngày Dịch Vân lúc đi làm nghề rèn thì tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm, buổi tối vài canh giờ trước khi đi ngủ, toàn bộ dùng để tu luyện ma pháp tinh thần lực.
Mà những khoảng thời gian khác thì dùng để học tập tất cả những tri thức, Phổ Tu Tư rất lưu ý đến việc dạy dỗ Dịch Vân, truyền thụ các loại kiến thức không có ngày nào lặp lại, không chỉ có Dịch Vân dễ học dễ hiểu, ngay cả Môn La cũng rất chờ mong mỗi ngày mau đến khoảng thời gian vào buổi tối này.
Thời đại của Môn La cách đây đã gần bảy ngàn năm, rất nhiều phong tục tập quán đã hoàn toàn khác so với bây giờ, nếu nói về trình độ tiếp thu, Môn La có thể nói là ngang ngửa với một đứa trẻ bảy tuổi như Dịch Vân vậy!
Trên Khung Võ đại lục có gần vạn năm lịch sử đủ để sinh ra rất nhiều chuyện xưa vui buồn lẫn lộn, những chuyện xưa này Dịch Vân rất thích nghe, Môn La cũng vậy như cuồng như si. Nhiều lúc, Dịch Vân thậm chí hoài nghi, lão Đại này không biết có phải là nói dối tuổi của hắn hay không, làm sao lại thích nghe chuyện kể trước khi đi ngủ đến như vậy….
Tựa như hôm nay là câu chuyện “ Cố sự thời gian”, chỉ nghe giọng nói êm tai của Phổ Tu Tư:
- Cách đây khoảng bốn ngàn năm, có một chủng tộc thần bí ngoài đại hải- mỹ nhân ngư tộc ( người cá). Nhân ngư công chúa xinh đẹp nhất trong tộc đem lòng yêu thương một vương tử của một quốc gia không biết tên, nàng đã trải qua muôn ngàn gian khổ, vượt qua mười tám lần kiếp nạn, bốn mươi chín lần khảo nghiệm, tám mươi mốt lần đau khổ, cuối cùng rốt cục cũng biến được thành người tìm đến vị vương tử này…., thế nhưng cưối cùng nhân ngư công chúa vẫn biến thành bọt biển, vương tử cũng thắt cổ tự tử theo nàng….
Thật là vất vả mới kể xong câu chuyện này, thật khiến cho người khác nghe xong cơ hồ phải đứt ruột mà phun máu. Phổ Tu Tư hài lòng nhìn vẻ si cuồng trên gương mặt Dịch Vân, lại không phát hiện sau lưng Dịch Vân, lúc này cũng có một đôi mắt to đang ngập đầy nước mắt, không kềm chế được mà gật gật đầu…..
Cuộc đời mỗi con người, tuổi thọ không chênh lệch với nhau gì mấy, nhìn xem ngươi sử dụng thời gian khác biệt với những người khác như thế nào, chính điểm này mới tạo nên sự khác nhau của mỗi đời người.
Trẻ con bảy tuổi bình thường mỗi ngày sẽ làm gì? Dịch Vân cũng không biết, hắn chỉ biết dưới sự an bài của lão Đại Môn La, đời sống hàng ngày của hắn pha trộn cực khổ cùng vui sướng, thật ra so sánh với những đứa khác thì phong phú hơn nhiều.
Sống ở nơi đây, mỗi ngày trôi qua là thực lực của Dịch Vân tăng lên một chút.
Thời gian tu luyện hoàng kim nhất trong cuộc đời mỗi con người chính là bắt đầu từ ba tuổi, Dịch Vân đến bảy tuổi mới bắt đầu tu luyện, coi như là chậm, may mắn là hắn gặp được Môn La.
Chương trình học mà Môn La đề ra không thể gọi là thoải mái, nhưng vẫn nằm trong phạm vi mà Dịch Vân có thể thừa nhận được. Thân là cường giả Tinh Vực, hắn hiểu được giai đoạn tu luyện mấu chốt của mỗi người ở chỗ nào, tất cả hắn làm cho Dịch Vân đều là căn cứ theo mấu chốt đó mà làm, tuyệt không đi đường vòng, có thể có một vị minh sư như vậy, là chuyện mà mỗi võ giả trên đại lục đều tha thiết ước mơ.
Từng ngày từng ngày trôi qua, một năm cứ thế mà trôi qua…..
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
Dịch Vân cố gắng và kiên trì, hết thảy Môn La đều thấy, tuy rằng hắn đã gặp qua không ít nhân tài, thế nhưng cũng không thể không bội phục Dịch Vân, tiến triển của Dịch Vân làm hắn rất hài lòng. Nhưng hắn hài lòng mà Dịch Vân lại không nghĩ như vậy…..
- Lão Đại, vì sao đã qua một năm, mà ta ngay cả nhất tinh Chiến Sĩ thấp nhất cũng không đạt được?
Môn La hừ một tiếng:
- Con nít thì biết gì chứ? Tu luyện đấu khí thì cơ sở là quan trọng nhất! Người bình thường tu luyện đều vội vã muốn cho nhanh thăng cấp, nhưng như vậy gọi là sướng trước khổ sau. Tuổi ngươi còn nhỏ, các kinh mạch trong thân thể đều còn đang trong quá trình phát triển, nếu tiến vào tinh cấp quá nhanh sẽ làm cho kinh mạch của ngươi chỉ định hình như vậy mà thôi, không thể nào mở rộng để tăng khả năng tiếp nhận đấu khí, sau này lúc vận dụng đấu khí sẽ bị kinh mạch hạn chế.
Muốn ngươi tu luyện cho đấu khí nằm trong huyệt Khí Hải, là để phát huy tác dụng săn sóc bồi bổ cho kinh mạch thêm mạnh mẽ, đối với sự phát triển đấu khí sau này của ngươi sẽ có công dụng lớn lao, có hiểu chưa?
- Vậy còn ma pháp thì sao? Tại sao ta cảm thấy trong một năm qua, tinh thần lực của ta tiến bộ rất nhiều, tốc độ hấp thu Hoả nguyên tố cũng càng lúc càng nhanh, nhưng tại sao…. Mà ngay cả một cái ma pháp cũng không thể xuất ra được?
Dịch Vân lại hỏi.
- Như vậy mà cũng không hiểu sao?
Phất phất tay, Môn La thản nhiên nói:
- Pháp môn tu luyện ma pháp mà ta dạy cho ngươi là pháp môn đã từng huấn luyện ra cửu tinh Pháp Tôn, ngươi ngay cả một cái ma pháp mà cũng không xuất ra được, khẳng định là bởi vì tu vi của ngươi chưa đạt tới chứ còn sao nữa!
Dịch Vân trầm tư một hồi, cũng cho là Môn La nói hẳn không sai, vì tu vi của mình còn chưa đủ, vậy càng phải cố gắng hơn nữa.
Bắt đầu từ hôm đó, Dịch Vân chủ động yêu cầu gia tăng mức độ huấn luyện lên rất nhiều, Môn La đương nhiên rất vui lòng đáp ứng, lại bắt đầu cuộc đời tu luyện gian khổ từng ngày.
Sinh hoạt mỗi ngày của Dịch Vân đều giống nhau, vừa làm nghề rèn vừa tu luyện đấu khí, Phổ Tu Tư truyền thụ kiến thức, tu luyện ma pháp tinh thần lực, mỗi ngày đều là như vậy, không ngày nào thay đổi.
Cuộc sống buồn tẻ đơn điệu rất dễ làm cho người ta tiêu tan ý chí, mất đi khí thế tranh hùng vươn lên, mà Dịch Vân chính là vì tranh hùng mới lựa chọn cuộc sống đơn điệu như vậy. Yêu Đạt trấn hẻo lánh đơn sơ ngược lại đem đến một ích lợi cho hắn chính là hoàn cảnh tu luyện rất tốt.
Ba Đức Lợi thì ngày càng tán thưởng đứa trẻ Dịch Vân này.
Kiếp sống của thợ rèn vốn là buồn tẻ mệt nhọc, ngay cả người trưởng thành cũng có đôi khi cảm thấy chán nản với cuộc sống như vậy. Thế nhưng Dịch Vân tuy tuổi còn nhỏ như vậy, lại đối với cuộc sống không hề có nửa lời than oán, lúc này Yêu Đạt trấn mỗi buổi sáng vang lên tiếng đập sắt của nghề rèn đầu tiên chính là tiếng đập sắt của Dịch Vân.
- Thật sự là nhân tài luyện khí ( rèn) trời sinh a!
Ba Đức Lợi trong lòng thầm tán thưởng.
Hắn quả thực hận không thể một lần dốc hết sở học của mình dạy hết cho Dịch Vân, bởi vì cách truyền nghề cũng cần phải dụng tâm không thể cho người ngoài biết được, nhưng lại không biết mỗi lần hắn truyền thụ cho Dịch Vân một câu, bên cạnh còn có một người liên tục nói những câu phản đối mà hắn không thể nghe được….
- Đáng chết! Phương pháp luyện khí như thế này so với thợ rèn đầu đường xó chợ có gì khác chứ? Cho dù là lấy thủ pháp luyện khí tổ truyền đảo ngược lại, cũng còn hiệu quả hơn trình độ luyện khí của các ngươi a! Bọn hậu nhân ngu ngốc này, không những sửa đổi tuyệt học Phần Kiếp Tử Diễm thành ra rối tinh rối mù, mà còn đem thủ pháp luyện khí tổ truyền hoàn toàn thay đổi. Hừ, cái họ của gia tộc Tư Đạt Đặc các ngươi cũng nên sửa lại cho rồi, sửa lại thành Đạt Đặc Tư mới đúng! A a a a a…..!
Môn La trong đầu Dịch Vân tức giận đến nỗi gào to, lại làm khổ Dịch Vân, vừa phải chịu đựng Môn La chửi bới, vừa phải làm như không có việc gì, khiêm tốn nghe Ba Đức Lợi chỉ dạy.
Bởi vì mỗi ngày đều làm nghề rèn không ngưng nghỉ, cho nên thân thể Dịch Vân càng ngày càng rắn chắc, tu hành gian khổ cũng đã tôi luyện tâm chí, tinh thần lực của hắn thêm sâu sắc, càng làm cho cả người hắn phát sinh thay đổi về khí chất. Sự thay đổi của Dịch Vân rất rõ ràng, ngay cả người thân gặp mặt hàng ngày cũng nhận ra được sự biến hoá của hắn, làm cho bọn họ cảm thấy vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Mùa Xuân hoa nở, mùa Hạ mưa rơi, mùa Thu lá vàng, mùa Đông tuyết phủ, bốn mùa cảnh sắc khác nhau, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, năm thứ hai cứ như vậy trôi qua, lúc này Dịch Vân đã lên chín tuổi.
Trong phòng yên tĩnh, hai người đối mặt nhìn nhau mắt không hề chớp!
- Lão Đại, khi nào thì ta mới có thể đạt tới nhất tinh Chiến Sĩ đây? Làm sao mà tiểu Hán Khắc cũng đã đạt tới, mà ta vẫn còn chưa đạt?
Dịch Vân có chút buồn bực trong lòng, mấy ngày trước tiểu Hán Khắc đột nhiên đạt tới nhất tinh Chiến Sĩ, điều này làm cho cả nhà mừng rỡ như điên. Bảy tuổi đạt được nhất tinh Chiến Sĩ trên đại lục cũng là bình thường, nhưng trường hợp này cũng chỉ có thể xuất hiện khi có được đấu khí công pháp cao cấp. Gia tộc Tư Đạt Đặc đã xuống dốc từ lâu, con cháu thiên tài giống như vậy, mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện.
Mà Hán Khắc có thể tiến vào nhất tinh Chiến Sĩ nhanh như vậy, tất cả đều nhờ Dịch Vân âm thầm đem công pháp Phần Kiếp Tử Diễm đầy đủ truyền lại cho hắn, lúc này Hán Khắc tu luyện mới chưa được hai năm, mới có thể đạt được thành tựu như thế. Môn La từng nói đấu khí công pháp gia truyền là tuyệt học đệ nhất trên đại lục, xem ra thật sự không giả, chỉ là….. Sao hắn lại tu luyện cực kỳ chậm chạp như vậy?
Môn La liếc nhìn Dịch Vân một cái, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nguyên nhân thì một năm trước ta đã nói rồi, thăng lên cảnh giới tinh cấp quá sớm chỉ là có hại vô ích! Ngươi dạy công pháp cho tiểu tử Hán Khắc ta cũng không phát hiện có chuyện gì kỳ lạ, nếu không phải ta đã nói với ngươi, muốn cho ông ngoại và cậu ngươi học công pháp Phần Kiếp Tử Diễm, trước hết bọn họ phải tự phế công lực tu vi đã có, vậy ngươi cũng dạy bọn họ hay sao?
Dịch Vân nghe vậy gật gật đầu.
- Hán Khắc bảy tuổi đạt tới nhất tinh Chiến Sĩ không có gì là kỳ quái!
Lắc lắc đầu, Môn La cười chế giễu:
- Ta đã nói rồi, đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm là tuyệt học đệ nhất trên đại lục, có thể làm cho người tu luyện nó nhanh chóng ngưng luyện thiên địa nguyên tố, ngưng kết thành đấu khí lưu chuyển mạnh mẽ trong thân thể, chuyện trở thành võ giả tinh cấp là rất bình thường không đáng để kinh ngạc. Chỉ là hắn thăng cấp quá nhanh…..
…. Độ đậm đặc huyết mạch của hắn không đủ, đúng ra lúc đầu phải xây dựng căn bản cho thật tốt. Thế nhưng lúc này mới bảy tuổi đã đạt nhất tinh Chiến Sĩ, với tốc độ như vậy, ta xem có thể qua bốn năm nữa hắn đạt nhị tinh, bảy năm sau thăng tam tinh, mười hai năm nữa sẽ đạt tới tứ tinh, lúc đó hắn đã ba mươi tuổi.
Dịch Vân gật gật đầu, nhưng vẫn chưa biết ý Dịch Vân muốn nói cái gì, với tốc độ của Hán Khắc như vậy cũng đã rất nhanh, không biết Môn La vì sao lại nói như vậy là không tốt.
Môn La cười cười, hầm hừ nói:
- Nhưng nếu có thể làm cho hắn sau mười tuổi mới tiến vào cảnh giới nhất tinh, giống như ta đã dạy ngươi lúc trước, đấu khí tồn tại trong huyệt Khí Hải làm cho kinh mạch mạnh mẽ hẳn lên, đến sau khi tất cả các kinh mạch đã cường đại đầy đủ, lúc đó lại dùng đấu khí sung mãn công kích vào Khí Hải, Hán Khắc rất có khả năng vào năm hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới tứ tinh Võ Đồ, so với bây giờ còn nhanh hơn mười năm.
Dịch Vân nghe vậy toàn thân run lên, thật sự là như vậy sao?
- Lúc này còn có thể cứu vãn kịp hay không?
Dịch Vân hơi sốt ruột, Hán Khắc là người thân của hắn, hắn cũng hy vọng tương lai Hán Khắc có được thành tựu lớn hơn nữa.
Môn La khẽ lắc đầu nói:
- Không nói cảnh giới tinh cấp chỉ có thể tăng lên mà không thể giảm, nếu muốn làm cho đấu khí tồn tại thật nhiều trong Khí Hải, thế nhưng không làm cho kinh mạch lớn mạnh, lại không mang đấu khí công kích vào Khí Hải, làm cho đấu khí biến đổi về chất mà thăng cấp, đó là chuyện rất nguy hiểm cho bản thân mình….
…chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị phản phệ, kết quả trở thành phế nhân. Nếu không phải ta dùng đấu khí che lại một vài mạch huyệt của ngươi, mỗi ngày tự ta điều tiết cho đấu khí của ngươi chảy theo đúng hướng, thì bây giờ ngươi nếu không chết thì cũng là một phế nhân rồi!
- Phương pháp phong huyệt điều khí này cũng không dễ dàng gì, ta có thể làm như vậy đối với ngươi, không có nghĩa là cũng có thể làm như vậy với Hán Khắc….
…Hắn có thể có cơ hội tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm đã là may mắn, sau này cũng rất có khả năng đạt tới ngũ tinh, thậm chí lục tinh Chiến Cuồng, ngươi cũng không nên vì chuyện này mà tự trách mình nữa!
Môn La bình thản nói.
Dịch Vân nghe xong vuốt mũi, gật gật đầu, biết rằng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
- Lão Đại, ta còn một chuyện, ma pháp của ta vì sao…..
Dịch Vân ngoài miệng nói xong, trong lòng thầm niệm chú ngữ, sau đó tuỳ ý vung tay, một ‘luồng’ lửa trong nháy mắt từ lòng bàn tay bay ra, đúng là ma pháp cơ sở của Hoả hệ- Hoả Diễm Thuật.
Sau hai năm vất vả, Dịch Vân rốt cục cũng đã có thể xuất ra ma pháp, nhưng ‘luồng’ lửa này thật là nhỏ bé đến mức đáng thương, giống như ngọn lửa của cây nến, nếu dùng để châm đuốc hoặc đốt đèn thì quá tốt rồi, còn nếu muốn dùng để công kích…..
- Ách…..
Môn La vừa nghe Dịch Vân muốn hỏi vấn đề có liên quan đến ma pháp, da mặt hơi giật giật, như vì xấu hổ mà trở nên giận dữ vậy:
- Một năm trước ngươi còn không làm được chút nào, lúc này ít nhất cũng đã có thể xuất ra Đốm Lửa… Ai, xem như có tiến bộ rất Lớn!
Pháp môn tu luyện mà lão Đại ta đã dạy cho ngươi từng huấn luyện ra cửu tinh Pháp Tôn, nhớ kỹ, là Pháp Tôn a! Pháp môn tu luyện khẳng định là không có vấn đề gì, chỉ là tu vi của ngươi còn chưa đủ thôi, nỗ lực nhiều hơn một chút, sang năm nhất định ngươi sẽ có tiến triển!
Dịch Vân xem ra Môn La có vẻ nói không thật lòng, hắn hiển nhiên có chút hoài nghi, nhưng lập tức nghĩ đến hai năm nữa, tinh thần lực của mình quả thật là sẽ tiến một bước dài, pháp môn tu luyện mà Môn La đã dạy không thể có vấn đề, lại nghĩ đến tỉ lệ cách xa giữa võ giả và ma pháp sư trên đại lục, trong lòng cũng bình thường trở lại.
Ông ngoại đã nói rất đúng, tu luyện ma pháp không phải dễ dàng a!
Dịch Vân vất vả lắm mới nghĩ thông, lại còn nghe Môn La nói thêm:
- Ngươi đã hấp thu Hoả nguyên tố thuần thục, như vậy là tinh thần lực có vấn đề rồi!
Vỗ vỗ trán, Môn La nói tiếp với vẻ đây là chuyện dĩ nhiên:
- Ma pháp là cần phải dựa vào tinh thần lực khống chế mà thi triển, càng là ma pháp sư cường đại thì tinh thần lực càng cao. Nếu đã nhận ra vấn đề của ngươi, lão Đại ta đương nhiên còn có cách giải quyết hoàn thiện, hắc hắc hắc!
Nhìn vẻ mặt vừa thần bí vừa tự tin của Môn La, Dịch Vân không khỏi theo đó mà nhóm lên hy vọng.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Dịch Vân, con nói rằng từ hôm nay trở đi bắt đầu tập rèn, cùng với điều chỉnh lửa? Cậu không nghe lầm chứ!
Ba Đức Lợi kinh ngạc hỏi.
- Con tập nghề rèn đã hơn hai năm, về vấn đề luyện khí ( luyện binh khí) cũng có chút tâm đắc, mấy ngày nay về phương diện chú tạo cũng có một chút ý tưởng đặc biệt, cho nên muốn nhân cơ hội thử xem thủ pháp của chính mình!
Dịch Vân vẻ mặt bình tĩnh trả lời hai người Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi.
- Con chỉ mới đập sắt hai năm, hoả hầu còn rất kém, nếu lúc này muốn tập chú tạo thành hình, điều chỉnh lửa hai công đoạn này thật sự còn quá sớm!
Ba Đức Lợi có chút không vui, tuy rằng cho tới nay hắn vẫn thầm khen ngợi sự kiên trì của Dịch Vân, cũng biết rằng hắn có thiên phú nghề rèn, nhưng lúc này Dịch Vân như vậy là hơi quá vội vàng.
Chế tạo binh khí nhìn bề ngoài cũng không đơn giản như vậy, phần đập sắt là cơ bản nhất trong cơ bản. Theo như tiêu chuẩn của thợ rèn bình thường, ít nhất công đoạn đập sắt cũng phải có hoả hầu từ ba tới năm năm, sau này mới có thể chế tạo ra binh khí có phẩm chất tốt được.
Mà gia tộc Tư Đạt Đặc từng có thể chế tạo ra thần binh Hổ Phách kiếm, là phải luyện căn bản đập sắt lâu hơn thợ rèn bình thường ba năm.
Lúc Phổ Tu Tư còn trẻ, chỉ đập sắt không thôi đã phải mất bảy năm, mà Ba Đức Lợi cũng phải mất tới tám năm, cho nên binh khí mà bọn họ chế tạo ra mới hơn xa thợ rèn bình thường, trở thành sự lựa chọn số một của các đại quân đoàn trong đế quốc khi cần mua binh khí.
Mà lúc này Dịch Vân chỉ mới có hoả hậu hai năm đã vội vã bắt tay vào chế luyện binh khí, như vậy đối với nghề rèn sau này không có lợi, cũng khó trách Ba Đức Lợi không ủng hộ hắn như vậy.
Dịch Vân lúc này trong lòng cũng có chút áy náy, tuy rằng cậu bình thường rất tốt, nhưng trong nghề rèn cũng rất là nguyên tắc, biết rõ hành động này làm cho cậu không vui, nhưng lúc này chỉ có thể kiên trì mở miệng, chỉ vì Môn La từng nói qua với hắn một phen:
- Đập sắt mặc dù có thể giúp ích cho việc tu luyện tinh thần lực, nhưng cũng có hạn mà thôi, phương pháp tốt nhất là tự tay rèn binh khí. Thứ nhất, ta sẽ có cơ hội dạy trước cho ngươi về thủ pháp chế tạo ma pháp binh khí, thứ hai, trong quá trình binh khí thành hình, thợ rèn cần phải tập trung lực nhiều hơn, đây cũng giúp ích rất lớn cho phương diện tu luyện ma pháp tinh thần lực. Theo như trước mắt, đây là phương thức tu luyện tốt nhất của ngươi.
- Tu luyện ma pháp so với tưởng tượng còn khó hơn nhiều, ta mất hai năm, ngay cả một cái Hoả Diễm Thuật đơn giản nhất cũng không làm được, nếu phương pháp này có thể đề cao tinh thần lực, dù sao ta cũng muốn thử một lần.
Dịch Vân thầm nghĩ trong lòng.
Thấy ánh mắt của Dịch Vân vẫn kiên trì, Phổ Tu Tư cắt ngang Ba Đức Lợi đang muốn mở miệng, thản nhiên cười nói:
- Quên đi! Nếu như Dịch Vân thật sự muốn thử thủ pháp về phương diện chú tạo, để cho nó thử cũng tốt, nó không phải nói là có ý tưởng mới gì đó hay sao? Nếu không cho nó thử qua, hẳn là tiểu Dịch Vân sẽ không cam lòng đâu!
Dịch Vân hôm nay đề xuất ra yêu cầu bất ngờ này, trên thực tế Phổ Tu Tư còn giật mình hơn cả Ba Đức Lợi!
Dịch Vân tuy năm nay chỉ mới vừa chín tuổi, nhưng hắn bình thường rất hiểu đại thế, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, biểu hiện của hắn đã thành thục vượt xa trẻ con cùng tuổi
Nhưng hôm nay hắn đột ngột đưa ra yêu cầu vượt quá bổn phận này, bên trong ắt hẳn phải có nguyên nhân gì đó mà hắn chưa nói ra, chuyện này làm cho Phổ Tu Tư suy nghĩ có chút không thông…
Năm đó vì lợi ích của gia tộc mà gả con gái đến gia tộc Lam Duy Nhĩ làm tiểu thiếp, làm cho con gái mình cuối cùng buồn bực mà chết, hắn đã vô cùng hối hận. Vì thế đối với Dịch Vân hắn càng cảm thấy thương yêu gấp bội, chỉ hy vọng thay con gái dạy dỗ Dịch Vân thành tài, làm cho hắn trở thành đệ tử xuất sắc của gia tộc.
Hắn thậm chí đã quyết định: Tương lai cho Hán Khắc giúp Dịch Vân quản lý sinh ý của gia tộc, mà nhường cho Dịch Vân trở thành gia chủ mới của gia tộc Tư Đạt Đặc.
Chẳng qua phen này tính toán, chỉ tại vì hai năm trước hắn đã có chút do dự…..
Ngày hôm đó, trong khoảnh khắc, hắn tận mắt thấy đứa cháu ngoại chỉ mới bảy tuổi trong đôi mắt loé ra ánh lửa…. Đó dường như là lửa thật làm cho lòng hắn tổn thương!
Gia tộc Tư Đạt Đặc tuy rằng đã xuống dốc, nhưng dù sao cũng từng là thế gia lâu đời, cũng vẫn đang là quý tộc, không hề thiếu cơ hội gặp mặt những nhân vật ở tầng lớp cao nhất trên đại lục.
Phổ Tu Tư cả đời luyện binh khí để buôn bán, có thể nói đã gặp người vô số, nhưng trong trí nhớ, cũng chỉ có chút ý chí kiên định nhất hoặc có ngọn lửa dã tâm kiêu hùng nhóm lên trong mắt, mới có thể thấy trong một ánh mắt như vậy….
Ánh mắt như thế hắn lại bắt gặp trong mắt đứa cháu ngoại của mình, ánh lửa như vậy, lúc còn trẻ hắn chỉ cảm thấy sợ hãi, bây giờ là kinh ngạc, vả lại theo như yêu cầu không thể lý giải mà Dịch Vân đưa ra, hắn chỉ cảm thấy càng ngày càng không nhận ra được chính đứa cháu ngoại của hắn….
Phổ Tu Tư đương nhiên sẽ không hiểu được!
Có một số việc chỉ có thể trải qua mới có thể lĩnh hội được. Lại có một số việc chỉ có mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng mà thôi. Mà khi trải qua nỗi đau mất mát, đa số người chỉ có thể lựa chọn hoặc nhớ hoặc quên…. Nhưng chỉ có rất ít người, cố gắng nguyện cầu không bị mất mát lần nữa!
Dịch Vân đúng là mẫu người sau cùng, những cái đã mất đi, sau này nhất định hắn phải tìm lại cho bằng được….
Ba Đức Lợi tuy rằng không hiểu, nhưng nếu như cũng nhận thức giống như Phổ Tu Tư, thì yêu cầu gần như là vô lý này của Dịch Vân cũng sẽ được thông qua.
- Phù!
Dịch Vân ngã ngồi trước lò lửa, trên người mồ hôi đầm đìa nhìn mẫu quặng vẫn chưa thành hình trong lò lửa, mệt mỏi chịu không nổi thở hào hển:
- Bình thường lúc đập sắt, ta đập hết cả ngày mới cảm thấy mệt nhọc, lúc này bất quá mới chỉ một canh giờ, ta cũng đã chịu không được….
Lúc này bốn bề vắng lặng, Dịch Vân yên tâm mở miệng nói xong, chỉ thấy Môn La phốc một tiếng, lại ngồi vào lò lửa đang cháy bừng bừng, phát ra tiếng rên rỉ vì toàn thân có cảm giác sảng khoái, lẩm bẩm nói:
- Đương nhiên rồi! Ngươi cho là tạo ra ma pháp binh khí dễ dàng như là nặn tượng đất hay sao? Ngoại trừ quá trình tạo hình mẫu quặng ra, nếu không ngừng dùng tinh thần lực ngưng kết thiên địa nguyên tố trên mẫu quặng, còn phải dùng thủ pháp đặc thù, vận dụng đấu khí lưu giữ nguyên tố lại không để cho tiêu tan, cho đến khi hoàn toàn dung nhập mới thôi!
Đấu khí và tinh thần lực đều phải phối hợp với nhau, vả lại còn phải lợi dụng lẫn nhau. Hôm nay bất quá mới là ngày thứ mười bảy, ngươi có thể duy trì được một canh giờ, đã làm cho ta cảm thấy rất hài lòng!
Môn La cười nói.
Dịch Vân nghe Môn La nói xong, phấn khởi tinh thần hỏi:
- Chỉ cần ta tiếp tục như vậy, thì cũng có thể tạo ra ma pháp binh khí hay sao?
Trừng mắt liếc Dịch Vân một cái, Môn La lắc đầu áo não, cười chế giễu:
- Vẫn còn quá sớm! Ngươi lúc này căn bản không thể tự mình chế tạo ra ma binh, so với đẳng cấp thấp nhất cũng như nhau. Chẳng qua ngươi hơn được ở chỗ tu luyện đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm hoàn chỉnh nhất mà thôi, so với ông ngoại và cậu, ngươi mạnh hơn nhiều lắm…
… Hơn nữa còn hơn người thường ở chỗ dùng tinh thần lực ngưng kết lại rất nhiều Hoả nguyên tố trên mẫu quặng, tuy rằng tu vi của ngươi chưa đủ để chế tạo ra ma pháp binh khí, nhưng sau đó đã có ông ngoại và cậu ngươi hoàn thành hai công đoạn sau cùng – gia công và tôi luyện lại, như thế có cơ hội không nhỏ để tạo ra ma pháp binh khí Hoả thuộc tính nhất phẩm sơ cấp!
Dịch Vân vốn là tuỳ ý hỏi một chút, kỳ vọng vào tương lai sắp tới mà thôi, lại không nghĩ rằng lúc này hắn có thể cùng với ông ngoại bọn họ chế tạo ra ma pháp binh khí, thất kinh hỏi:
- Ta lúc này đã có thể chế tạo thành công ma binh ( ma pháp binh khí) rồi hay sao?
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch : hạothiên (A Thiên)
Nguồn : Bàn Long Chiến Đội – 2T
- Đừng cao hứng quá sớm! Đúng là như vậy, nhưng chỉ là ma pháp binh khí Hoả thuộc tính thấp nhất trong nhất phẩm, so với thanh Nguyệt Nha đao mà ông ngoại ngươi đã luyện ra không chỉ kém hơn hai mức mà thôi!
Môn La lấp lửng nói.
Trong hai năm qua, Môn La đã thấy ‘tác phẩm đắc ý nhất trong đời’ của Phổ Tu Tư, đã đem ra chê không sót chỗ nào, bất quá chỉ là một món nhất phẩm cao cấp mà thôi, vậy mà cũng coi là kiệt tác cao nhất trong đời? Tinh hoa một đời luyện khí của Phổ Tu Tư dưới mắt Môn La đã biến thành nỗi nhục của gia tộc Tư Đạt Đặc!
Lúc này hắn còn nói ma pháp binh khí mà Dịch Vân sắp luyện ra, so với ‘nỗi nhục của gia tộc’ không chỉ kém hơn hai mức, cũng khó trách hắn một chút cũng không có hứng thú.
Dịch Vân và Môn La hai người lúc này bắt đầu đấu khẩu với nhau, tranh cãi ầm ĩ, lại không nghĩ rằng--- đợt ma pháp binh khí thấp nhất sắp luyện thành này, sẽ tạo nên cơn chấn động như thế nào tại Kỳ Võ đế quốc, và sẽ mang lại ảnh hưởng như thế nào đối với hai người bọn họ….
Thoáng cái sáu tháng đã trôi qua…
Cách huấn luyện mà Môn La đưa ra quả thật là khắc nghiệt, nhưng cũng rất là hữu hiệu. Trong nửa năm vừa qua, tinh thần lực của Dịch Vân tiến triển còn nhiều hơn cả một năm về trước, tuy hắn vẫn chưa thể xuất ra Hoả Diễm Thuật hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể cảm thấy được bản thân có tiến bộ rất rõ ràng.
Trong nửa năm này, tổng cộng hắn đã luyện ra được hơn một trăm sáu mươi món binh khí, số lượng này tuy không nhiều, nhưng cũng đã làm hắn mệt chết đi được.
Những món binh khí ấy sau khi trải qua Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi hoàn thành hai công đoạn cuối cùng- gia công cho sắc bén và tôi luyện lại, lại có gần một trăm món binh khí đạt phẩm chất vượt xa lúc trước, có thể hấp thu được một lượng rất ít Hoả nguyên tố, vả lại độ sắc bén hơn hẳn binh khí thường, đây không thể nghi ngờ là phẩm chất đã đạt đỉnh cấp trong mắt người trên đại lục, trong mắt của Phổ Tu Tư và Ba Đức Lợi thì cũng đạt tới phẩm chất cao cấp.
Đương nhiên những món binh khí này cũng không ngoại lệ, sau khi đã bán ra thị trường với giá cao gấp mười lần, Phổ Tu Tư đi tìm Dịch Vân…
- Dịch Vân, trong quá trình chế tạo binh khí con có làm chuyện gì đặc biệt hay không? Hừm, chuyện này ông ngoại và cậu đã không hề dạy cho con!
Với sự lão luyện của Phổ Tu Tư đã phát hiện rất nhanh: có thể luyện ra hơn một trăm món binh khí phẩm chất cao cấp, hoàn toàn không phải là nhờ vào hắn cùng Ba Đức Lợi, bởi vì thủ pháp luyện khí của bọn họ hơn mười năm qua chưa hề thay đổi. Mà sự chuyển biến này là xảy ra từ khi Dịch Vân bắt đầu chế tạo binh khí….
Dịch Vân có chút đau đầu, hắn căn bản không thay đổi chút gì ở công đoạn thứ nhất, chính là trong quá trình chế tạo, đề khí vận chuyển đấu khí tổ truyền chính tông, hơn nữa thêm vào phụ trợ của tinh thần lực, nhưng chuyện này không thể giải thích cho Phổ Tu Tư, cũng chỉ có thể giả ngu mà ứng phó.
Phổ Tu Tư trầm mặc không nói, hắn vẫn không hoài nghi lời nói của Dịch Vân.
Mấy ngày nay hắn với Ba Đức Lợi hai người đều ngừng làm việc, chỉ đứng cạnh Dịch Vân theo dõi hắn chế tạo vài ngày, lại không thấy được có chuyện gì khác thường. Từng động tác của Dịch Vân rõ ràng so với sự dạy dỗ của Ba Đức Lợi không có gì khác biệt, nhưng tại sao thành phẩm làm ra thật sự là cao hơn thợ rèn bình thường đến mấy thành?
Suy nghĩ nửa ngày vẫn không có kết luận gì, Phổ Tu Tư âm thầm thở dài, nếu không nghĩ ra thì cũng đừng suy nghĩ nữa… Dù sao kết quả này đối với gia tộc cũng có ích lợi lớn lao, hẳn là thần linh giúp đỡ gia tộc Tư Đạt Đặc ta rồi!
Chính là Quang Minh thần mượn tay tiểu Dịch Vân, cho gia tộc một cơ hội mà phục hưng trở lại…. Nghĩ như vậy, Phổ Tu Tư vui vẻ nở nụ cười.
Ban đêm mỗi ngày.
Bầu trời đầy sao lung linh, mặt trăng tròn như một cái mâm bạc treo lơ lửng cuối chân trời, Dịch Vân cảm thụ được gió nhẹ nhàng phe phẩy, lướt trên đám lá rụng đầy vùng núi, thuận miệng hỏi:
- Lão Đại, thật không có phương pháp gì có thể làm cho ông ngoại bọn họ tiến triển về mặt luyện khí hay sao?
- Đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần ….
Môn La lững thững đi bên cạnh Dịch Vân, khoát tay áo thật mạnh, cười ác ý:
- Không có! Trừ phi bọn họ tự nguyện phế đi đấu khí hiện có, tu luyện lại công pháp Phần Kiếp Tử Diễm, bất quá với tuổi tác của ông ngoại ngươi, muốn một lần nữa đạt tới trình độ đấu khí như bây giờ, chỉ sợ rằng trong đời này là không thể!
Dịch Vân trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu, phương pháp này đương nhiên không thể nào nói cho ông ngoại bọn họ nghe được.
Dịch Vân trong lòng vẫn canh cánh việc này, buổi tối cũng không thể nào tĩnh tâm mà tu luyện, nên muốn đi ra ngoài dạo một chút, coi như là giải sầu.
Nhìn thấy cảnh vật xung quanh nổi bật lên khác hẳn ban ngày, Dịch Vân lúc này mới nghĩ đến: Đã tới Yêu Đạt trấn hai năm rồi, vẫn chưa lần nào ngắm qua buổi tối ở nơi này----- gió đêm, ánh trăng, rất nhiều điểm sáng…. Buổi tối của Yêu Đạt trấn làm say đắm lòng người như thế, sao chính mình chưa phát hiện bao giờ nhỉ?
Suốt đường đi không ai nói một lời nào, hai người lang thang không chủ đích, bất giác đã đến nhà tổ hẻo lánh trong trấn.
Nơi này Dịch Vân cũng chỉ tới có hai lần: Một lần là tiến hành nghi thức tổ truyền, lần thứ hai là lén lút, thừa lúc đêm tối đến đây đào tổ khí Hồng Liên. Đối với nhà tổ này Dịch Vân chỉ cảm thấy thần bí, nhưng đối với Môn La bên cạnh thì không phải như vậy.
- Từ khi ta bắt đầu tỉnh lại, thế giới này hoàn toàn không giống với trước kia….. Cũng chỉ có nơi này mới còn sót lại dấu vết của ngày xưa, giống y như trước khi ta trở thành Khí Linh vậy!
Môn La lướt qua người Dịch Vân, đi vào nhà tổ chìm trong vách núi, thấp giọng thì thào.
- Lúc ta năm tuổi đã làm nghề rèn tại đây, mãi cho đến mười sáu tuổi mới thôi, chưa từng có một ngày ngưng nghỉ….Năm ta mười một tuổi, ta lần đầu thăng cấp nhất tinh chiến sĩ, cũng là thăng cấp ở nơi đây, lúc ấy ta vì quá vui sướng mà bật khóc….
Thấy Môn La đắm chìm trong hồi ức, Dịch Vân vẫn yên lặng đứng nghe, không lên tiếng quấy rầy.
Mỗi người dù ít dù nhiều cũng có sống trong hồi ức, bởi vì lúc ấy họ từng cố gắng theo đuổi qua một cái gì đó…. Chỉ có điều, theo đuổi nhân sinh mới đúng là sống một cuộc sống chân chính, cũng chỉ có dấu vết như vậy mới có thể khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không thể nào quên được.
Môn La hẳn cũng là người như vậy….
- Ngươi có biết vì sao trải qua mấy ngàn năm phong sương tuế nguyệt, nhà tổ này vẫn y như cũ không hề có chút thay đổi gì hay không?
Dịch Vân còn đang suy nghĩ trong lòng, đột nhiên nghe Môn La hỏi.
Môn La không đợi Dịch Vân trả lời, tự mình nhớ lại, nói ra luôn:
- Vào thời của ta, nhà tổ ở Yêu Đạt trấn là một thành thị to lớn, trong vòng trăm dặm chung quanh có hơn mười cái hương trấn, thôn xóm, tổng dân số hơn trăm vạn người…. Nhưng bây giờ tất cả đều biến mất, nhà tổ nơi vách núi này lại không hề thay đổi chút nào, vẫn giữ được nguyên vẹn….
- Chính là vì…
Môn La xoay người lại, cười một cách thần bí, nói:
-… dưới nhà tổ chừng trăm mét, có một ma pháp trận thật là to lớn bảo vệ!
Dịch Vân ngạc nhiên!
- Căn cứ theo sách vở tổ tiên ghi lại, nhà tổ này và ma pháp trận là do vị tổ đầu tiên của gia tộc Tư Đạt Đặc ta xây dựng, cũng ra nghiêm lệnh cho con cháu đời đời phải bảo vệ nơi này, con cháu có thể chết, thế nhưng nhà tổ không được tổn hại, nếu ngày nào nhà tổ biến mất, là ngày mà gia tộc Tư Đạt Đặc diệt vong! Cho nên nhiều thế hệ gia tộc ta đều bảo vệ nơi này, không dám phạm tới một chút nào, chỉ vì không dám đem sự tồn vong của huyết mạch ra đánh cuộc!
Dịch Vân càng nghe càng nghi hoặc, hỏi:
- Nhà tổ này có cái gì đặc biệt sao? Vì sao tổ tiên đời thứ nhất lại truyền xuống mệnh lệnh như thế?
Lắc đầu, Môn La thở dài, ra vẻ không biết gì, nói:
- Nghi vấn của ngươi, dù cho lịch đại tổ tông nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được!.... Dù sao khẩu dụ mà tổ tiên đời thứ nhất truyền xuống này tất nhiên có thâm ý, chỉ là con cháu chúng ta không giải thích được mà thôi.
Chuyện này giống như nghi thức tổ truyền qua nhiều thế hệ của các ngươi, các ngươi đều không thể giải thích, cho rằng không thể tin được, lại đến đời của ngươi, khiến cho ta có thể thoát ra, không phải vì vậy mà ngươi được đấu khí Phần Kiếp Tử Diễm cùng tổ khí Hồng Liên hay sao?
Lời nói của Môn La đơn giản dễ hiểu, Dịch Vân vừa nghe liền minh bạch. Chính là…. Nghi thức tổ truyền là muốn cho con cháu đời sau đánh thức Môn La, vậy dụng ý của tổ tiên đời thứ nhất là gì đây?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555