Tác Giả: Nhâm Oán Chương 9: Tam Thanh Quyết (Thượng)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Tất nhiên Dương Thần không biết những chuyện phát sinh trong Lăng Tiêu bảo điện, nhưng mà số điểm công đức khổng lồ vẫn làm hắn giật mình không thôi. Vốn trên mặt Công Đức giới chỉ phải biểu hiện ra toàn bộ số điểm công đức của hắn, nhưng vì bị giới hạn nên chỉ biểu hiện ra vài con số lẻ, còn những hàng số kinh khủng thì hoàn toàn không thấy.
Nếu như có người khác nhìn thấy thì nhất định sẽ cho rằng Dương Thần chỉ là một người không hề có điểm công đức. Nhưng cũng chỉ có Dương Thần biết những con số lẻ này là một hàng số kinh khủng đến nhường nào. Chỉ vì Công Đức giới chỉ bị hạn chế nên không biểu hiện ra hết mà thôi.
Vương Mẫu Ngọc Đế đã tiêu vong, Thiên Đình cũ không còn cơ hội để phục hồi lại nữa. Thành ra, Dương Thần không còn chuyện ở Trảm Tiên Thai nữa.
Đem hung đao để lại trên giá, Dương Thần trở lại căn phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi. Sau khi nghỉ ngơi xong, hắn thay quần áo đao phủ thủ ra, đổi thành bộ quần áo phàm trần. Sửa sang lại một phen, cố gắng kìm nén sự sôi trào cùng vui sướng trong lòng xong thì hắn kiên định đi ra đại môn của Trảm Tiên Thai.
Một khi bị dính máu tươi của tiên nhân, hoặc là chạm qua đồ không nên chạm trong Trảm Tiên Thai thì đại môn sẽ tự động biến mất. Nhưng mà Dương Thần vẫn rất chú ý, cho đến bây giờ thì đại môn Trảm Tiên Thai vẫn đứng đó, không hề có chút biến hóa.
Quan viên Thiên Đình mượn lực lượng cả Thiên Đình thì mới được dùng Hồi Mộng đại pháp một lần để chọn Đao Phủ Thủ ở dưới phàm trần. Sau khi tuyển định xong, trừ phi đao phủ thủ bên trong Trảm Tiên Thai thân vẫn thì sẽ không chọn người khác. Nếu Dương Thần không chết thì cấm chế bên trong Trảm Tiên Thai sẽ không phát động để báo cho quan viên Thiên Đình.
Ngọc Đế đã chết, trong khoảng thời gian ngắn thì Trảm Tiên Thai sẽ không có tiên nhân nào đi vào nữa. Điều này thì Dương Thần vô cùng hiểu rõ, sau khi hắn phi thăng lên Thiên giới thì chưa bao giờ nghe thấy có người nào bị xử trảm cả.
Đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Trảm Tiên Thai cùng hung đao một chút, Dương Thần khẽ mỉm cười, rồi bước ra khỏi đại môn.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên chuyển đổi thành một màu đen. Dương Thần định thần nhìn lại thì thấy mình vẫn ở trong căn phòng đó, vẫn là lúc đêm khuya. Chẳng qua không biết đã qua bao nhiêu thời gian ở phàm trần rồi.
Lúc này là đầu mùa đông, khí trời còn hơi ấm áp. Nhưng ngay khi Dương Thần hiện ra lại thì mọi người đang ngủ trong huyện thành bỗng rùng mình một cái, phảng phất như có một cỗ lãnh ý từ bên trong xương phát ra, không tự chủ được mà ôm chăn lại. Vốn có vài chú chuột còn đang mò đi kiếm ăn lúc đêm, nhưng ngay thời khắc đó cũng phải dừng mọi động tác lại. Cả huyện thành phút chốc đã yên tĩnh lại như một tòa thành chết.
Trong nhà ngục tử tù, có không ít người đột nhiên thức tỉnh, thân thể không cách nào khống chế được mà lạnh run lên, giống như là sát thần đang ở bên cạnh vậy. Một số người nhát gan thậm chí đã không điều khiển được sinh lý của cơ thể.
Ở một đỉnh núi xa xôi, một nữ tử vận đồ trắng như tuyết, nhìn sơ qua giống như tiên tử, bỗng nhiên nhìn về hướng này. Người này nhíu mày lại, lẩm bẩm:
- Sát khí thật mạnh, ma đầu này đã giết bao nhiêu sinh linh rồi?
Thoáng một cái, thân hình đã biến mất.
Ở những phương hướng khác, cũng có một vài người nhìn sang biến hóa bên này. Có vài người thì chỉ nhìn nhìn, cũng có người lập tức bay tới nơi phát ra sát khí. Nhìn tu vi của bọn họ thì có thấp có cao, không đều nhau.
Mà bản thân Dương Thần lúc này cũng đã nhận ra điều không đúng. Bên trong Trảm Tiên Thai, có phát sát khí ra bao nhiêu cũng không sao cả. Nhưng đây là phàm trần, chỉ cần mình phát ra một chút thôi thì sẽ khiến người khác chú ý. Nếu như trong khoảng thời gian, chưa giải quyết sát khí tốt mà gặp mấy người tu hành thì rất nguy hiểm: vận khí tốt thì bọn họ còn châm chước, vì mình là đao phủ thủ; nhưng nếu vận khí không tốt, nói không chừng thì bọn họ sẽ trực tiếp lấy phi kiếm ra để trừ ma vệ đạo.
Vốn tưởng rằng dựa vào tu vi tâm tính của mình thì chút sát khí đó sẽ không sao cả, nhưng Dương Thần cũng không ngờ sát khí lại bộc lộ đến mức này, thật sự có chút tính sai.
Tam Thanh Quyết, chợt Dương Thần nhớ tới lời của Thái Thượng Lão Quân: Tam Thanh Quyết có thể luyện hóa sát khí, hóa thành thần thức. Tam Thanh Quyết giờ đây quả thật đã trở thành pháp bảo cứu mạng. Không trách Lão Quân nói là mình sẽ nhanh chóng dùng đến nó.
Dương Thần cũng không dám chậm trễ, vội vàng đem Tam Thanh Quyết do Lão Quân truyền cho đọc qua một lần, bắt đầu lĩnh ngộ huyền ảo ở bên trong. Một lúc lâu sau, Dương Thần mới khẽ ngồi dậy, bắt đầu theo vận hành theo tầng thứ nhất của Tam Thanh Quyết. Tam Thanh Quyết có tổng cộng chín tầng, coi như Dương Thần đã có kinh nghiệm tu hành trên vạn năm thì cũng chỉ có cách luyện theo thứ tự mà thôi.
Vốn Dương Thần ở kiếp trước có tu vi Đại La Kim Tiên, sau khi trọng sinh thì tu vi tâm tình cũng đạt đến cấp bậc Đại La Kim Tiền. Cho nên, mặc dù đây là lần đầu tiên tu hành ở kiếp này, nhưng chỉ trong nháy mắt thì đã đạt tới trạng thái vô ngã.
Sau ba canh giờ, Dương Thần tỉnh lại. Thở ra một cái, Dương Thần bắt đầu kiểm tra sự biến hóa của thân thể.
Tam Thanh Quyết đúng là nền tảng để luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh của Thái Thượng Lão Quân, nhưng chỉ có thể gia tăng thần thức, không thể tăng cường pháp lực. Đối với việc này thì Dương Thần đã sớm biết, nhưng khi kiểm tra thì hắn vẫn bị giật mình bởi sự biến hóa của thần thức mình.
Vốn thân thể Dương Thần là phàm nhân, còn chưa tu luyện công pháp nào nên không thể sinh ra thần thức hay pháp lực được. Nhưng mới chỉ lần đầu tu luyện Tam Thanh Quyết thôi, thế mà thần thức của mình đã tăng vọt lên một mảng lớn, thậm chí còn sánh ngang với thời điểm mình đang ở Luyện Khí đại thành, chuẩn bị trùng kích vào Trúc Cơ. Hiệu quả rõ như vậy quả thực làm cho người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay cả Dương Thần cũng không ngờ sẽ có hiệu quả như vậy, thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ sự phán đoán của mình. Nhưng rất nhanh, sự nghi ngờ đó đã trở nên mỏng manh, hắn cũng bắt đầu đón nhận sự thật này.
Thì ra ý tứ hấp thu sát khí chuyển thành thần thức là như vậy, tyong lòng Dương Thần liền đại định. Xem ra, chỉ cần tu hành thêm mấy ngày nữa thôi thì sát khí tràn ra ngoài sẽ bị hấp thu, sau này cũng không phải vì thứ sát khí này mà lo lắng nữa.
Trời đã sáng dần, Dương Thần liền ra khỏi phòng. Sau khi đẩy cửa ra, hắn muốn hỏi thăm xung quanh để xem thử đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi. Chẳng qua, khi hắn đưa mắt nhìn thì có cảm giác mọi thứ không có biến hóa quá nhiều, giống hệt trước khi mình rời đi. Cảnh sắc trên đường phố cũng không có biến hóa gì, ngay cả con người cũng không có biến hóa. Mà những người xung quanh lúc nhìn hắn cũng vô cùng cẩn thận, sợ rằng sẽ rước đại họa vào thân.
- Hôm nay là mồng mấy?
Dương Thần trực tiếp kéo lấy một láng giềng, hỏi một câu. Nhưng không ngờ, hành động này của hắn lại làm cho người láng giềng này sợ đến phát run, hàm răng lập cập va vào nhau một hồi thì mới thốt ra được hai chữ:
- Mồng…năm!
Dương Thần liền để tay xuống, người láng giềng đó tựa như được đại xá vậy, vội vàng chạy ra xa, ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Cái khí chất âm lãnh trên người Dương Thần quả thật làm cho người ta sợ hết hồn hết vía vậy.
- Mồng năm!
Dương Thần sửng sốt, còn chưa đến một ngày ư? Chẳng lẽ chỉ là một đại mộng ư? Chảng lẽ toàn bộ tinh hoa tính mệnh mà mình hấp thu được cũng chỉ là hư ảo mà thôi?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Không có khả năng!
Dương Thần thầm hô một tiếng trong lòng. Mặc dù kiếp trước mình chỉ nghe nói qua, thế nhưng, không có thực thể tiến nhập Trảm Tiên Thai thì không thể nào trảm tiên được, đây là điều mà Dương Thần có thể khẳng định.
Chính mình lúc đi ra Trảm Tiên Thai hoàn toàn là thực thể chứ không phải là một luồng ý niệm. Huống hồ, nếu như lúc mình ở trong Trảm Tiên Thai chỉ là một ý niệm thì tuyệt đối không phải là đối thủ của hung đao.
Hơn nữa, Dương Thần còn một cơ sở chắc chắn nữa, đó chính là nhãn lực của Thái Thượng Lão Quân. Mặc dù lão nhân gia ông ta sau khi tiến nhập Trảm Tiên Thai không còn pháp lực nữa, nhưng nhãn lực không thể nào kém đến nỗi không phân biệt được ý niệm và thực thể. Nếu như Lão Quân đã nói tư chất của mình tốt thì tuyệt đối không phải là nói dối.
Xoay người, Dương Thần đóng đại môn nhà mình lại, sau đó lấy ra Ngũ Thải thạch dưới cái cối ra. Chỉ sau khi tiếp xúc một lúc, Ngũ Thải thạch đã phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ, đẹp vô cùng. Thấy điều này thì Dương Thần không khỏi thở dài một hơi, tất cả những việc đã làm cũng không phải là uổng phí a.
Sát ý giết người hôm qua còn rất nồng, điều đó có nghĩa Dương Thần vẫn có thể luyện hóa nó. Nghĩ tới đây, Dương Thần liền trở về phòng, tiếp tục ngồi xếp bằng ngũ tâm hướng thiên, bắt đầu tu luyện Tam Thanh Quyết tiếp.
Sau một canh giờ tu luyện thì Dương Thần đình chỉ lại, huyết vân bây giờ đã phai nhạt đi rất nhiều rồi, nhưng so với Dịch lão ma năm xưa thì vẫn đậm hơn không ít. Điều may mắn là chỉ có người tu hành mới có thể thấy huyết vân này, còn người thường thì chỉ cảm giác từ trong tâm có một nỗi sợ hãi không nên lời thôi, sẽ không thấy được gì cả. Bách tính sợ đao phủ, đây đã là chuyện quen thuộc ở nhân gian, cũng không gây ra điều gì quá ngạc nhiên cả.
Sau khi ra pháp trường chém hơn mười người, Dương Thần được quan viên nhắc nhở là ngày mai sẽ chém ba trăm nhân mạng nhà Tôn thượng thư. Viên quan sợ ngày mai hắn sẽ mệt nên mới nhắc nhở như thế, còn Dương Thần cũng không để ý là mấy. Hắn nhanh chân đi về nhà, vội vàng tu luyện tiếp.
Từ đây đến thời gian hành quyết ngày mai, Dương Thần có thể tu luyện từ giờ thân đến giờ thìn sáng sớm. Điều mà Dương Thần muốn làm nhất bây giờ là tranh thủ thời gian, hắn phải tiêu trừ đi sát khí của mình trước khi người tu hành tìm tới cửa.
Việc chọn lấy một thị trấn như vậy cũng nằm trong dự định của Dương Thần. Thị trấn này cách rất xa các môn phái tu tiên, cho dù là cao thủ ngự kiếm phi hành thì cũng phải mất mấy ngày mới tới được. Khoảng thời gian đó cũng đủ để Dương Thần ẩn giấu sát khí của mình đi, lúc nhìn qua sẽ không khác người thường là mấy.
Mà Tam Thanh Quyết không hổ là công phu lừng danh của Lão Quân. Tính ra đây là lần thứ ba Dương Thần hành công, cộng đi cộng lại mới chỉ có bốn lần hành công, và cũng mới chỉ là tầng thứ nhất thôi, nhưng dựa vào lần hành công thứ ba này thì thần thức Dương Thần đã có thể lý giải sự biến hóa trong cơ thể.
Huyết vân nồng đậm bên ngoài thân thể Dương Thần giống như gặp phải hấp lực cường đại nào đó, điên cuồng cuốn vào trong cơ thể Dương Thần. Sau khi biến hóa một hồi thì liền biến thành thần thức, giúp cho thần thức ngày càng lớn mạnh hơn. Thậm chí, Dương Thần còn có thể cảm thấy huyết vân đang chảy xuôi trong cơ thể mình một cách yên bình nữa.
Thần thức càng cường đại thì tốc độ hấp thu càng nhanh, đây là một diễn biến rất tốt đẹp. Nhưng Dương Thần lại không vì thế mà vui chút nào, vì nếu so với lượng huyết vân nồng đậm bên ngoài thì tốc độ này còn hơi chậm. Khi mà thần thức ngày càng mạnh thì Dương Thần càng có cảm giác các tu sĩ trừ ma vệ đạo càng đến gần hơn, điều này làm hắn rất lo lắng.
Nhưng có một điều mà Dương Thần chưa nghĩ tới, đó là hắn còn chưa có pháp lực mà thần thức đã mạnh như vậy rồi, vậy khi có pháp lực thì sẽ mạnh đến mức nào nữa. Lấy kinh nghiệm của hắn thì thần thức hiện tại đã ngang với thời điểm hắn Trúc Cơ kiếp trước rồi. Nếu như dùng ngân lượng so sánh thì có thể ví hắn bây giờ như là một người thường, nhưng bỗng nhiên lại có vạn lượng bạc để tiêu xài cả đời vậy.
Bỗng nhiên, thần thức cường đại lại có dấu hiệu muốn chia làm hai luồng, điều này làm cho Dương Thần cảm thấy kỳ quái. Theo những gì Tam Thanh Quyết ghi lại thì dấu hiệu này chính là điềm báo thần thức muốn phân liệt. Vì có tên Nhất Khí Hóa Tam Thanh, vậy khi luyện đến mức tận cùng thì tất nhiên thần thức sẽ phân thành ba. Thế nhưng, đó là chuyện khi ngươi đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa mới được, vậy sao bản thân hắn mới bắt đầu tu luyện thì đã có chuyện này rồi?
Dương Thần không biết là việc thần thức phân liệt có liên quan với tu vi pháp lực, chỉ khi thần thức cường đại đến một cảnh giới nhất định thì thần thức mới phân ra. Mà tình huống của Dương Thần bây giờ chính là không hề có chút pháp lực nào, thế nhưng thần thức lại cường đại đến cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, điều kiện đã thỏa mãn đầy đủ nên mới xảy ra trường hợp trên.
Nhưng mà, nếu như thần thức đã có dấu hiệu phân liệt thì cũng cho thấy tầng thứ nhất của pháp quyết đã tu đến cực hạn, hắn có thể tu luyện sang tầng thứ hai rồi.
Mục đích cuối cùng của pháp quyết này chính là Nhất Khí Hóa Tam Thanh, một phân thành ba. Mà bây giờ đã có điềm báo phân liệt, cho nên Dương Thần không hề muốn gián đoạn, tiếp tục hành công. Chỉ là, sau khi hoàn thành một lần hành công nữa thì Dương Thần đã chuyển sang tu luyện tầng thứ hai Tam Thanh Quyết hẳn.
Vừa tiến vào tầng thứ hai thì nhất thời Dương Thần cảm thấy trong cơ thể có một cỗ hấp lực kinh khủng, huyết vân quanh thân giống như là gặp phải phong bạo siêu cuồng vậy, điên cuồng chảy vào bên trong thân thể Dương Thần. Tốc độ hấp thu bây giờ nhanh vô cùng, ít nhất cũng gấp hai lần ban nãy.
Cảm giác thống khoái như vậy khiến cho Dương Thần hận lên vì không thể nào đắm chìm trong đó được. Song song với việc thần thức điên cuồng tăng lên thì huyết vân cũng nhanh chóng yếu đi. Chỉ sau mấy canh giờ, Dương Thần đã hấp thu được bảy phần sát khí, huyết vân nồng đậm cũng đã nhạt bớt rồi. Nếu có người quen biết Dịch lão ma nhìn thấy Dương Thần bây giờ thì sẽ kinh ngạc không thôi, vì huyết vân quanh người Dương Thần giờ đây rất giống với Dịch lão ma, chỉ còn một màu đỏ nhàn nhạt.
Trong lúc Dương Thần đang ngồi yên vận công thì từ các phương hướng khác nhau đang có mấy người ngự kiếm phi hành bay đi, mục tiêu chính là chỗ ở của Dương Thần.
- Hử?
Một bạch y thiếu nữ đang phi hành, đột nhiên hơi ngạc nhiên mà thốt lên. Sát khí mạnh mẽ bên kia đột nhiên biến mất chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi, lẽ nào đã có biến cố gì xảy ra?
- Hừ!
Tuy nghĩ như thế, nhưng hàn ý trên mặt thiếu nữ không hề giảm bớt chút nào:
- Mặc kệ ngươi là ai. Nếu đã dám tạo sát nghiệt như vậy, thì cho dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể, ta cũng phải giết ngươi để trừ ma vệ đạo!
Những điều này thì Dương Thần cũng không biết. Vừa đình chỉ hành công thì hắn đang cố suy nghĩ đến một vấn đề : vào năm xưa, dường như có một người sắp bị hành quyết thì được một người tu sĩ cứu, sau đó được đưa đến trong sư môn tu hành, mấy năm sau đã trở thành một đời thiên kiêu. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì người được cứu đó họ Tôn, xuất thân từ nhà quan lại, dường như có tổ phụ là thượng thư của triều đại đương thời.
Điều trùng hợp chính là, cả nhà mà Dương Thần phải chém ngày mai cũng có tổ phụ là thượng thư đương thời, mà trùng hợp hơn nữa, vị thượng thư này cũng họ Tôn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 10: Cướp Pháp Trường ( Thượng)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Dương Thần không biết vì sao cả nhà Tôn thượng thư lại phạm tội đến mức phải tịch thu gia sản cả nhà rồi bị chém đầu, nhưng mà hắn biết quê quán của Tôn thượng thư ở đây. Có thể là có chuyện ở kinh thành, bị giáng chức về gia hương. Sau đó, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà cả nhà bị tịch thu tài sản rồi chém cả nhà.
Vào lúc Dương Thần đi ra khỏi tiểu viện thì việc tu luyện Tam Thanh Quyết cũng đã trải qua mười canh giờ , sát khí bên ngoài cơ thể đã mỏng đến mức không thể nhìn thấy được. Tốc độ hấp thu sát khí của tầng thứ hai Tam Thanh Quyết rất nhanh, cơ hồ là gấp hai lần tầng thứ nhất. Lúc hành công xong, nhìn Dương Thần bây giờ nhiều lắm chỉ nghĩ hắn là một đao phủ thủ bình thường, mặc dù vẫn có sát khí nhưng không đến mức nghịch thiên như trước kia.
Nguy cơ sau khi đi ra Trảm Tiên Thai đã được tiêu trừ xong, Dương Thần cũng yên tâm hơn một chút. Tính ra, trong cuộc thi chạy đua với thời gian thì Dương Thần đang ở thế thượng phong, hắn đã trở lại là một phàm nhân trước khi bọn tu sĩ trừ ma vệ đạo kia chạy tới. Bởi vì hắn chỉ tu luyện Tam Thanh Quyết để luyện hóa sát khí thành thần thức, nên trên người không hề có chút pháp lực. Cho dù có cường giả Kim Đan kỳ tới đây thì cũng không thể phát hiện được Dương Thần có điều gì đó khác thường.
*****
Ngay lúc đến gần pháp trường, Dương Thần liền nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc ở kiếp trước. Kiếp trước, không chỉ có một lần Dương Thần gặp được thiên tài tu luyện này, nhưng giờ phút này, vị thiên tài đó đang như một con thỏ nhỏ bị kinh hãi. Cả người vị thiên tài này co rúc lại, hai mắt bàng hoàng nhìn đám người chung quanh, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Tôn Khinh Tuyết, là đệ tử thân truyền của Thanh Vân tông trong trí nhớ của Dương Thần. Nàng ta là một nhân tài kiệt xuất trong những người trẻ tuổi, so với những đệ tử thiên tài các đại môn phái không hề thua kém chút nào. Vào kiếp trước, nàng ta là một nhân vật khiến cho Dương Thần phải sùng kính, nhưng giờ đây nàng ta lại kinh hãi nhìn Dương Thần, không nói được lời nào.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dương Thần đi tới trước mặt Tôn Khinh Tuyết còn rất bé bỏng. Vào lúc này, Tôn Khinh Tuyết nhiều lắm chỉ có mười tuổi. Tiểu cô nương thấy Dương Thần đi tới thì càng sợ hãi hơn, cái đầu nhỏ ngoảnh lại như muốn vùi vào trong thân nhân, nhưng nàng ta đang bị trói, cũng không thể nào làm được điều đó.
Mặc dù sát khí bên ngoài đã được Dương Thần hấp thu nhiều đi, nhưng chút ít còn dư lại ở bên ngoài vẫn đủ để người bình thường sợ hãi. Mà lúc này, đừng nói là Tôn Khinh Tuyết, ngay cả mấy người trưởng thành trong Tôn gia đang ở bên cạnh Tôn Khinh Tuyết cũng bị khí tức của vị đao phủ này làm cho hồn phi phách tán.
- Không phải sợ, tiểu muội muội!
Đứng yên tại chỗ, Dương Thần cũng không đi tới quá gần. Hắn nhìn Tôn Khinh Tuyết một cái, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, cả nhà các ngươi không bị sao đâu!
Trên pháp trường, một tên đao phủ để trần nửa thân trên; đầu đội khăn tơ màu đỏ; một tay đang giơ Quỷ Đầu đao lên; cả người tản phát ra sát khí làm người khác sợ hãi, thế nhưng không ngờ lại nói chuyện với những người chuẩn bị bị hành quyết một cách hòa ái. So với việc một tên khuất cái đột nhiên lấy ra vạn lạng bạc, thì điều này còn khiến cho người ta phải khiếp sợ hơn. Hầu như cả nhà Tôn gia ở đây đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
- Có thật không? Đại ca ca?
Tôn Khinh Tuyết nhỏ bé lộ ra thần sắc mừng rỡ:
- Có thật sẽ không có chuyện gì không?
Những người lớn của Tôn gia thì đã không nhịn được mà nhắm mắt lại, tựa như bọn họ đã biết được vận mệnh của mình. Giờ khắc này, người cần chém thì đã được đưa ra pháp trường, đao phủ thủ cũng đã ra, nếu như có ai nói là ngươi không bị chém thì ngươi có tin không? Cũng chỉ có Tôn Khinh Tuyết không hiểu chuyện mới tin lời của Dương Thần.
- Thật, không lừa ngươi!
Trong lúc Dương Thần nói chuyện thì hắn cũng đã chủ động đem sát khí của mình phóng ra ngoài. Hắn tin tưởng chung quanh đã có người trừ ma vệ đạo chạy tới.
Mặc dù Dương Thần đã hấp thu chín mươi chín phần trăm sát khí của mình, nhưng với một phần còn dư lại, cộng với thần thức cường đại của hắn thì khi hắn chủ động phóng ra cũng làm cho toàn bộ người ở đây phải rùng mình. Nhìn thấy thân ảnh giống như là một sát thần đang ở trong pháp trường kia, ngay cả Giám Trảm quan cũng có chút kinh sợ, thậm chí vị quan này còn có một ý nghĩ quái dị: Có khi nào mình chưa ném mệnh bài ra thì người này đã chém xong rồi không?
Ngay giây khắc Dương Thần phóng sát khí của mình ra thì mọi người cũng nghe được một tiếng rít chói tai, đồng thời còn có một tiếng hét lớn:
- Ma đầu, chớ có hại người!
Ngay sau đó, đã có mấy đạp thân ảnh đột nhiên từ phía trên trời xuất hiện, sau đó nhanh chóng hiện ra trên pháp trường. Có mấy đạo ánh sáng như tên rời cung phóng thẳng tới Dương Thần, nhưng ngay lúc gần chạm phải Dương Thần thì tất cả lại quay đầu bay trở về. Lập tức có mấy đạo thần thức nhanh chóng bao phủ Dương Thần lại, sau khi quét qua quét lại mấy lần thì mới tiêu tán đi.
- Một đao phủ thủ?
Một âm thanh có chút ngạc nhiên vang lên, ngay sau đó thì trên trời xuất hiện vài luồng khí tức khổng lồ. Các luồng khí tức này lập tức bao trùm cả pháp trường cùng mọi người trong đó lại, làm cho mọi người không nhịn được mà phải nhìn lên bầu trời.
- Trời ạ, có thần tiên!
Rốt cuộc đã có người kêu lên. Không trung vốn trống không đột nhiên xuất hiện nhiều người, hơn nữa bọn họ còn lơ lửng ở trên không. Nếu không phải là thần tiên trong truyền thuyết thì còn là ai nữa chứ?
Dương Thần đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, nhìn qua thì có vẻ hắn đang sợ vậy. Cố đè nén tâm tư của mình, hắn không để thần thức của mình tản ra. Nhưng mà, khuôn mặt của hắn thủy chung vẫn nhìn về Tôn Khinh Tuyết, trong đó tràn đầy ý cười. Tựa hồ như muốn nói với nàng:
- Thế nào, ta nói không sai chứ?
- Thạch tiên tử!
Lại có một đạo ánh sáng trắng phóng tới, mọi người trên không trung thấy đạo ánh sáng trắng này thì vô cùng lễ phép, ai ai cũng khom người mỉm cười nói chuyện. Ngay khi đạo ánh sáng trắng đó dừng lại thì mọi người ở trên mặt đất cũng ngây ngốc ra. Khi nhìn thấy rõ trong đạo ánh sáng trắng đó là một cô gái tuyệt sắc lạnh lùng thì đều trợn mắt hốc mồm cả.
Nghe thấy cái tên này, Dương Thần cũng không nhịn được mà hơi nhíu nhíu mày lại. Thạch tiên tử, đây cũng là một nhân vật danh chấn thiên hạ vào kiếp trước của Dương Thần. Nàng ta là đệ tử của Bích Dao tiên đảo, cơ hồ là người kiệt xuất nhất trong những người trẻ tuổi. Không ngờ rằng nàng ta cũng xuất hiện ở đây.
Dương Thần nhìn đạo thân ảnh lạnh lùng ở trên không, nhìn thấy nàng không những ít nói, mà trên người còn vận một bộ y phục màu trắng cùng một thanh kiếm màu trắng thì hắn không khỏi thở dài. Thạch San San, quả nhiên nàng ta giống y như đúc trong trí nhớ của hắn, chẳng qua đó là chuyện của vạn năm sau rồi. Tuy than thở, nhưng hắn cũng bảo vệ chặt chẽ thần thức, không hề dám bộc lộ ra. Bởi vì hắn tin rằng, chỉ cần hắn để lộ một chút thần thức thôi thì những người ở trên lập tức sẽ cho hắn là một đại ma đầu mà trừ ma vệ đạo.
Thạch San San cũng chỉ khẽ gật đầu với mọi người một cái rồi không nói gì nữa, sau đó lập tức đưa mắt nhìn về Dương Thần đang ở phía dưới. Thạch tiên tử trước giờ luôn ít nói, mọi người tu hành ai ai cũng biết, cho nên không có ai để ý đến thái độ của nàng.
- Trời cao có đức hiếu sinh, ngươi tạo nhiều sát nghiệt như vậy, lẽ nào không sợ thiên khuyển?
Không ai ngờ rằng Thạch tiên tử lạnh lùng lại mở miệng nói chuyện với một phàm phu tục tử, hơn nữa còn là một đao phủ thủ mà thế nhân khinh thị.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 10: Cướp Pháp Trường (Hạ)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
- Oan có đầu, nợ có chủ! Tại hạ cũng chỉ làm trọn chức trách mà thôi!
Tuy mọi ánh mắt ở đây đều nhìn về Dương Thần, nhưng Dương Thần không hề hoang mang, bình tĩnh nói ra. Đồng thời, ánh mắt cũng nhìn vào Thạch San San, không hề có ý định thối lui.
- Gian ngoan mất linh. Sát nghiệt người này quá nặng, tuyệt đối có liên quan tới ma đầu mà chúng ta đang tìm.
Thấy Dương Thần nói chuyện với Thạch San San như vậy, lập tức có một người tu sĩ trẻ tuổi tức giận. Thạch San San là thần tượng của vô số người, nàng đã hạ mình đi khuyên nhủ ngươi như thế, nhưng ngươi lại thà chết mà không hối hận. Hành động này lập tức làm cho các hộ hoa sứ giả phải nhảy ra nói:
- Thạch tiên tử, chúng ta cứ bắt hắn rồi tra hỏi.
- Thiên hạ giờ đây nhiều phản loạn như thế, người chết hàng ngày rất nhiều. Có đao phủ thủ nào trong thiên hạ mà không như hắn chứ?
Thạch tiên tử không đáp lại câu nói của Dương Thần mà thuận miệng trả lời câu nói của tên hộ hoa sứ giả kia. Tuy thế, ánh mắt của nàng vẫn chăm chú nhìn vào Dương Thần, dường như khi thấy chủ nhân của đôi mắt lại nhìn mình lăng lệ như thế, nàng cũng có chút ngoài ý muốn.
Thạch San San có thể cảm giác được câu trả lời của Dương Thần là xuất phát từ bản tâm, thậm chí nàng có cảm giác người này không hề sợ thiên khuyển. Nhưng chỉ trong phút chốc nàng đã hiểu rõ: Nghề nghiệp của đao phủ thủ là giết người, ngươi không thể nói một đao phủ thủ làm tận chức trách của mình là không đúng. Cho dù ngươi là thần tiên, ngươi có thể nói giết người là không đúng, nhưng lại không thể nói việc một đao phủ thủ phụng mệnh giết người là không đúng.
Thế gian này, cũng có nhiều điều không phải bao giờ cũng đúng, cũng có những điều không phải bao giờ cũng sai. Khi lịch lãm hồng trần thì phải phân rõ sai trái, không thể quơ đũa cả nắm. Sau khi suy nghĩ điều này cẩn thận, đột nhiên Thạch San San có cảm giác lòng của mình như được gột rửa vậy. Vốn nàng đang gặp phải bình chướng trong tu luyện, nhưng giờ đây lại đột nhiên phá tan tất cả trói buộc, kinh mạch cũng vận chuyển nhanh hơn.
Qua trong giây lát, linh lực của nàng đã lưu chuyển quanh thân thể một vòng, không hề có gông cùm xiếng xích gì cản cả. Cho dù Thạch San San là kỳ tài ngút trời thì cũng không khỏi mừng rỡ vì điều này: Trúc Cơ đại thành, rốt cuộc nàng có thể trùng kích vào Kim Đan rồi.
Sự biến hóa linh lực trong cơ thể Thạch San San không thể thoát khỏi thần thức của người khác. Mặc dù không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng có thể khẳng định rằng tu vi tâm tình của Thạch San San đã tăng nhiều, công lực cũng vì thế mà cao hơn một tầng. Mấy tên tu sĩ tới đây vì trừ ma vệ đạo thấy thế thì cũng chắp tay hướng Thạch San San:
- Chúc mừng tiên tử!
- Đa tạ các vị!
Thạch San San hướng về chung quanh chắp tay đáp lễ, sau đó cũng khẽ gật đầu về phía Dương Thần. Ánh mắt của nàng giờ đây nhìn Dương Thần có một chút phức tạp, chợt giơ tay lên, lập tức có một vật nhỏ bay về phía Dương Thần. Dương Thần đưa tay lên đón lấy, thì ra đó là một bình thuốc nhỏ. Đồng thời, còn có một âm thanh vô cùng lạnh nhạt truyền vào tai:
- Cảm ơn!
Thấy Dương Thần không nói gì, Thạch San San cũng không nói thêm. Ánh mắt từ trên người Dương Thần chuyển sang Tôn Khinh Tuyết đang ở bên cạnh.
- Tiểu muội muội, cốt cách của ngươi thanh kỳ, phúc duyên thâm hậu, có bằng lòng đi theo ta tu hành hay không?
Một lần hiếm hoi nữa Thạch San San lại nói chuyện với một phàm nhân. Nhưng mà, nội dung cùng đối tượng nói chuyện lại làm cho mọi người nhẹ lòng. Một cô bé, hơn nữa còn mang nàng theo tu hành, xem ra Thạch tiên tử nổi lòng ái tài.
Tôn Khinh Tuyết cũng không ngờ tiên tử này lại hỏi mình như vậy, thậm chí nàng còn không biết mình nên trả lời vị tiên nữ tỷ tỷ này như thế nào. Nhưng những người lớn bên cạnh nàng lại vô cùng vui mừng, mở miệng đáp:
- Nguyện ý, Khinh Tuyết nhà ta nguyện ý!
- Tiểu muội muội, ngươi nguyện ý không?
Thạch San San không hề để ý đến lời nói người nhà Tôn Khinh Tuyết, nàng vẫn đang chờ câu trả lời từ cô bé ấy.
Tôn Khinh Tuyết lúc này không hề có cái biểu hiện thiên tư trác tuyệt như trong trí nhớ của Dương Thần, cô bé đang nhìn Thạch tiên tử ở trên bầu trời một cách sợ hãi. Sau đó, nàng nhìn qua những người trong Tôn gia một lần, cuối cùng ánh mắt lại đưa đến người của Dương Thần. Giống như nụ cười của đại ca ca này lúc nãy đã cho nàng thêm dũng khí, còn cho mình cảm giác yên tâm hơn người nhà của mình nhiều.
- Ta không có lừa ngươi chứ?
Thấy cô bé nhìn mình, Dương Thần không nói một đáp án trực tiếp nào cho Tôn Khinh Tuyết cả, chỉ là cười nói một câu.
- Ừ!
Tuy người bên cạnh không hiểu câu nói này của Dương Thần có nghĩa gì, nhưng Tôn Khinh Tuyết lại hiểu được. Lúc nãy Dương Thần đã nói nàng không có việc gì, cả nhà họ Tôn cũng thế. Và bây giờ, Dương Thần vẫn nói về việc đó.
Ánh mắt Tôn Khinh Tuyết nhìn sang vị tiên tử mỹ lệ trên bầu trời. Có sự khẳng định của Dương Thần, dường như nàng đã bớt lo lắng hơn, nàng không hề để ý đến việc mình bị trói mà kêu to về phía bầu trời:
- Ta đi theo tiên nữ tỷ tỷ ngươi, có phải người nhà của ta cũng không có việc gì không?
Câu trả lời này làm cho toàn bộ mọi người trên bầu trời khẽ nở nụ cười. Thạch tiên tử cũng khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng lại như một đóa hoa diễm lệ đang nở ra vậy, nhất thời làm cho mọi người ở đây phải thần hồn điên dảo. Tuy danh hiệu Thạch tiên tử xuất phát từ họ của nàng, nhưng người đặt tên cũng có ý nói là nàng như một tảng đá, suốt năm không thấy một nụ cười. Không nghĩ tới lúc này nàng lại vì một cô nương mà nở nụ cười xinh đẹp đến như vậy.
Thạch San San mỉm cười cho Tôn Khinh Tuyết dũng khí vô hạn, nàng đứng dậy rồi nói tiếp:
- Chỉ cần người nhà của ta không có chuyện gì, ta nguyện ý đi theo tỷ tỷ!
Mấy người tu hành ra mặt muốn cho một nhà bình an là một chuyện quá đơn giản, cho dù chuyện đó là ngay trên pháp trường. Thậm chí Giám Trảm quan cũng không có dũng khí ra lệnh ngăn trở, chỉ còn cách trơ mắt nhìn từng người Tôn gia được giải trói, sau đó nhanh chóng biến mất đi cùng với Thạch San San.
Cho đến khi người của Tôn gia đi hết, trên pháp trường đã không còn người nào nữa thì vị Giám Trảm quan này mới nơm nớp lo sợ đứng lên, rồi vội gào to khàn cả giọng:
- Một nhà tù phạm bị sơn tặc trên núi cứu đi rồi, ban bố treo thưởng truy nã!
Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ người cướp pháp tràng là một người tên Thạch tiên tử, nhưng cũng không có ai dám hé miệng nói gì. Toàn bộ mọi người đều cúi đầu chấp nhận cái thuyết pháp là có sơn tặc trên núi cướp pháp tràng.
Dương Thần thầm cười trong lòng, lúc về nhà thì trong đầu luôn nhớ đến lời cảm ơn cùng ánh mắt lưu luyến không rời của Tôn Khinh Tuyết khi đi theo Thạch San San.
- Đại ca ca, cảm ơn ngươi!
- Đại ca ca, sau này nhất định ta sẽ tới tìm ngươi!
…
Nếu để cho người ở kiếp trước biết Tôn Khinh Tuyết của Thanh Vân Tông nói lời này với mình, đoán chừng trong một vạn người thì có đến một vạn lẻ một người không tin. Nhưng ở kiếp này, điều đó lại thành sự thật. Điều duy nhất mà Dương Thần không hiểu được đó là: Đáng lẽ người cứu Tôn Khinh Tuyết phải là người của Thanh Vân tông chứ, nhưng sao giờ đây lại là Thạch San San của Bích Dao tiên đảo? Chẳng lẽ Tôn Khinh Tuyết sau này là đệ tử của Bích Dao tiên đảo chứ không phải là của Thanh Vân tông?
Nhưng mà, việc Tôn Khinh Tuyết rốt cuộc là đệ tử của Thanh Vân tông hay Bích Dao tiên đảo thì giờ phút này cũng không có ý nghĩa quá lớn với với Dương Thần. Số điểm công đức hắn có được từ việc làm đao phủ thủ đã đến viên mãn, cũng đến lúc rời đi rồi.
Điều mà Dương Thần quan tâm nhất bây giờ chính là: Hắn phải lựa chọn công pháp gì để cho hắn chiếm hết thượng phong trên con đường tu hành đây? .
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Tác Giả: Nhâm Oán Chương 11: Âm Dương Ngũ Hành Chân Quyết (Thượng)
Nhóm Dịch: Datlucky_way's Team Group
Nguồn: Bàn Long Hội
Đã đến lúc rời đi, Dương Thần cũng không có nửa điểm lưu luyến. Sau khi đem chức trách trả lại cho lão đao phủ, Dương Thần liền rời khỏi huyện thành không chút chùn bước. Tự nhiên tất cả các vật phẩm hành lý đều ở bên trong Công Đức giới chỉ.
Có thể gặp được Tôn Khinh Tuyết và Thạch San San đã là niềm vui ngoài ý muốn, hơn nữa lần đầu tiên gặp mặt hai người cũng tương đối tràn ngập thiện ý. Dương Thần sẽ không cố ý theo đuổi cái gì cả, nhưng nếu từ chối việc kết thiện duyên vô ý như thế này thì đúng là bất kính.
Rất nhanh, Dương Thần đang ở huyện thành kia liền biến mất trước mắt dân chúng. Qua mấy tháng sau, sẽ không có người nào còn nhớ nơi đây đã từng xuất hiện một vị đao phủ thủ như Dương Thần.
Lúc này, Dương Thần lại đối mặt với một đống công pháp tu hành, nếu như người nào khác mà nhìn thấy thì sợ rằng phải chảy nước miếng ra đó. Từ Trảm Tiên Thai đi ra ngoài, hậu thiên linh căn của Dương Thần đã biến thành ngũ hành viên mãn, hơn nữa còn là Âm Dương ngũ hành viên mãn. Công pháp không hề thiếu để cho Dương Thần lựa chọn một quyển để bắt đầu nhập môn tu hành.
Theo như sự tính toán ban đầu của Dương Thần thì mình chỉ cần Hỏa linh căn viên mãn, lúc đó tự nhiên hắn sẽ đi theo con đường tu hành kiếp trước, từng bước tiến tới. Dù sao, ở kiếp trước Dương Thần đã tu luyện đến cảnh giới Đại La Kim Tiên, có Hỏa linh căn viên mãn, tuyệt đối có thể bớt một nửa thời gian tu hành so với kiếp trước.
Nhưng bây giờ Dương Thần không chỉ có Hỏa linh căn viên mãn, mà là tất cả linh căn. Hơn nữa, toàn bộ đều đạt tới Âm Dương viên mãn. Điều này làm cho Dương Thần phải bắt đầu suy nghĩ.
Kiếp trước từng có năm bào thai, mỗi người đều có một thuộc tính trong ngũ hành và đều chuyên tu một công pháp. Năm huynh đệ tâm linh tương thông, liên thủ tạo thành Ngũ Hành đại trận, tương sinh tương khắc, bất kể công kích hay phòng ngự đều cực kỳ dũng mãnh. Bình thường, cho dù gặp địch nhân có tu vi không kém, mà đông hơn bọn hắn gấp mấy lần, thì cũng không phải là đối thủ khi bọn hắn liên thủ lại.
Nếu so với năm huynh đệ đó thì Dương Thần giờ đây thân kiêm Âm Dương ngũ hành linh căn viên mãn, toàn bộ Ngũ Hành công pháp đều có thể tu luyện, hơn nữa còn là một người khống chế, so với năm người phối hợp thì có ưu thế hơn nhiều. Huống hồ, hắn có Âm Dương ngũ hành viên mãn, mà chỉ tu luyện một công pháp thuộc tính hỏa thì đúng là lãng phí của trời.
Không chỉ có như thế, Dương Thần còn nhớ rõ Thái Thượng Lão Quân trên Trảm Tiên Thai đã nói: Nếu như kiêm tu cả Âm Dương ngũ hành thì cho dù không có lò bát quái, hắn vẫn có thể sánh ngang với Lão Quân. Tư chất bậc này mà không tu luyện thì Dương Thần cũng không có cách nào tha thứ cho mình.
Vô luận như thế nào, Dương Thần cũng không muốn buông tha cho cơ duyên này. Cho nên, đại Âm Dương ngũ hành kiêm tu đã là con đường mà Dương Thần lựa chọn sau này. Nhưng mà, điều làm cho Dương Thần đau khổ bây giờ chính là việc lựa chọn công pháp.
Chém giết chúng tiên trên Thiên Đình, Dương Thần chiếm được không ít công pháp. Giáp Mộc chân quyết, Ất Mộc chân quyết, Đinh Hỏa chân quyết, Canh Kim chân quyết, Mậu Thổ chân quyết, Quý Thủy chân quyết, sáu quyển chân quyết này đều trực tiếp điều động nguyên khí cơ bản của Âm Dương ngũ hành, phối hợp với nguyên khí thuộc tính riêng của mình, quả thật chính là công pháp Âm Dương ngũ hành tốt nhất mà trời cho. Nếu như có thể đem Bính Hỏa chân quyết, Tân Kim chân quyết, Kỷ Thổ chân quyết, Nhâm Thủy chân quyết phối hợp lại mà nói, thì đây chính là một bộ Âm Dương ngũ hành chân quyết.
Nhưng việc tu luyện đại Âm Dương ngũ hành chân quyết này lại có một điều kiện, đó chính là phải luyện hóa toàn bộ nguyên khí Âm Dương ngũ hành. Nếu không, căn bản không có cách nào tu hành. Chỉ tiếc, mặc dù Dương Thần biết phần lớn chỗ có nguyên khí của Âm Dương ngũ hành, nhưng không có một địa phương nào dễ dàng đi vào. Chính vì nguyên nhân đó mà việc tu luyện những chân quyết này có chút khó khăn.
Những công pháp, trận pháp khác mà hắn lấy được cơ hồ đều là cao cấp, nhưng lấy tu vi hiện tại của Dương Thần thì căn bản không có khả năng tu hành. Những tiên nhân kia trước khi chết lưu lại công pháp là vì không muốn bị thất truyền mà thôi, chứ không phải để cho một người còn chưa đến Luyện Khí kỳ như Dương Thần tu luyện được.
Nói cho cùng, Dương Thần cũng chỉ có thể dùng mấy cuốn công pháp ngũ hành cấp thấp thay thế đại Âm Dương ngũ hành chân quyết để tu luyện trụ cột mà thôi. Đợi đến thời điểm có được đầy đủ nguyên khí Âm Dương ngũ hành thì đó mới là lúc chân chính tu luyện đại Âm Dương ngũ hành chân quyết.
Tầng thứ hai của Tam Thanh quyết đã đem sát khí quanh thân thể Dương Thần hấp thu hết không còn một mống, toàn bộ đều chuyển thành thần thức. Nhưng mà, sát khí đó cũng không phải là biến mất hoàn toàn, chỉ cần Dương Thần nguyện ý thì thần thức có thể nhanh chóng chuyển đổi thành sát khí, lúc cần thiết có thể dùng để kinh sợ địch nhân, là một vũ khí vô cùng sắc bén.
Hiện tại, thần thức Dương Thần đã đến cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ năm xưa. Tuy nói, đối với việc tu hành thì thần thức tăng mạnh mới có lợi. Nhưng hiện tại lại không có sát khí ngoài thân, Tam Thanh Quyết cũng không thể nào đột nhiên tăng mạnh, chỉ có thể dựa vào việc tu luyện để đề cao từng chút một.
Việc quan trọng bây giờ là hắn phải có năng lực tự vệ, nếu chỉ có thần thức cường đại mà pháp lực lại không có chút nào thì cuối cùng cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài. Dương Thần tự nhiên sẽ không phạm sai lầm như vậy.
Vào kiếp trước, công pháp hắn quen thuộc nhất chính là Đại Nhật Liệt Dương tâm pháp của Thuần Dương cung. Đây là công pháp bắt buộc tất cả các hỏa tu phải tu luyện, cũng là công pháp đặt nền móng của Dương Thần khi tu hành năm xưa.
Năm xưa, hắn phải mất gần một tháng thời gian tu luyện Đại Nhật Liệt Dương tâm pháp thì mới cảm nhận được một chút pháp lực. Nhưng bây giờ, mới chỉ bắt đầu tu hành một chút thôi mà hắn đã cảm nhận được pháp lực đang điên cuồng sinh ra
Có kinh nghiệm tu luyện không biết bao nhiêu vạn lần ở kiếp trước, Đại Nhật Liệt Dương tâm pháp có lẽ đã trở thành công pháp bản năng của Dương Thần, căn bản không có chút nhầm lẫn hay không hiểu nào. Cộng thêm pháp lực bản thân xa xa không cường đại bằng thần thức, vừa mới vận hành công pháp, Dương Thần có thể cảm giác được đã có chút pháp lực sinh ra.
Sau đó, thần thức cường đại liền khống chế chút pháp lực này bắt đầu lưu chuyển dọc theo kinh mạch quen thuộc, ân cần chăm sóc, thấm đều, rồi đả thông kinh mạch.
Vận công một lần Dương Thần mới phát hiện, chỗ tốt mình đạt được trên Trảm Tiên Thai không phải chỉ là toàn linh căn viên mãn này. Tinh hoa tính mệnh khổng lồ của chúng tiên tưới đều, khiến huyết nhục toàn thân được đề thăng trên phạm vi lớn. Cường độ thân thể, dung lượng kinh mạch đã đạt đến một trình độ mà Dương Thần cũng không thể tưởng tượng nổi. Cái cảm giác khó khăn khi đột phá khiếu huyệt lúc hắn tu hành năm xưa giờ đây chẳng còn gì cả.
Không vận công không biết, vận công mới phát hiện ra, thì ra thân thể của mình so sánh với tu vi Trúc Cơ năm đó thậm chí còn muốn mạnh mẽ hơn. Tạp chất bên trong cơ thể hầu như không có. Giống như là thân thể của hắn đã được cường hóa qua vậy, còn hiệu quả hơn việc cường hóa bằng linh lực đó. Phải biết rằng, trong tinh hoa tính mệnh của chúng tiên còn bao gồm cả Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu nương nương và Thái Thượng Lão Quân.
Kinh mạch rộng rãi mềm dẻo, cộng thêm pháp lực hoàn toàn phù hợp với thuộc tính thân thể. Quả thật chính Dương Thần cũng không thể tin được lần đầu tiên hành công lại đạt hiệu quả như vậy. Một chu thiên kết thúc, Dương Thần còn có cảm giác pháp lực đang chảy xuôi trong kinh mạch.
Lúc mở mắt ra, Dương Thần liền phát hiện ra tai mắt của mình dường như đã linh thông hơn trước rất nhiều. Trong quá khứ, hắn chỉ có thể nghe thấy rõ mọi vật trong vòng vài trượng, nhưng hiện tại, phạm vi đã hơn gấp đôi rồi. Cho dù là con kiến hoạt động dưới chân, thì hắn cũng có thể nghe rõ được một cách kỹ càng.
Chậm rãi đứng dậy dưới ánh nắng chói chang, cảm giác được thân thể đang tràn đầy pháp lực thì hắn không nhịn được cười ha ha một tiếng. Sau đó, một ngón tay được nhấc lên, ngay lập tức có một ngọn lửa xuất hiện trên đầu ngón tay, lắc lư qua lại theo động tác của Dương Thần, biến hóa hình dáng một cách tùy tâm sở dục.
Phù!
Một hơi thổi tắt ngọn lửa trên ngón tay, trong lòng Dương Thần thoải mái không nói nên lời. Hành công xong chu thiên thứ nhất thì hắn đã bước vào cảnh giới tầng thứ nhất Luyện Khí kỳ của kiếp trước. .
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo