Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
"Tránh ra tránh ra." Người bán vé là một nữ nhân trang sức đậm đặc, phấn trên mặt đã che kín đường nét khuôn mặt, nàng dồn ép đám người nhốn nháo đi đến trước người Tần Thứ, duỗi tay ra nói: "Mua vé, đi thị trấn 15 nguyên."
Tần Thứ nhướng mày, nghĩ thầm, thế giới bên ngoài quả nhiên là không có tiền không được, may mắn ta sớm có chuẩn bị. Nghĩ vậy, liền cởi bỏ bao tải phía sau, ở bên trong sờ soạng trong chốc lát, rồi lấy ra một thỏi vàng cở ngón cái, hướng người bán vé quơ quơ, nói: "Ta trên người không có tiền, này được chứ?"
"Không có tiền sao ngươi ngồi xe a." Nữ nhân bán vé biến sắc, lời thô tục vừa muốn nói ra, bỗng nhiên thấy thiếu niên trước mắt trong tay nắm cái gì thật chói mắt.
"Đây là?" Nữ nhân lập tức trợn tròn con mắt.
Đám người trên xe vốn ồn ào cũng tựa hồ im lặng một lát, mọi người chú ý đến trong tay Tần Thứ.
Tần Thứ có chút không kiên nhẫn, nhíu mày: "Đây là vàng thỏi, cũng đủ lộ phí chứ."
Cả xe bỗng nhiên cười lớn, nữ nhân bán vé cũng cười nghiêng ngửa, chỉ vào Tần Thứ nói: "Nhìn ngươi thiếu niên có vẻ thành thực, không nghĩ tới cũng là kẻ lừa đảo, cầm vàng thỏi trả tiền xe, ta đầu tiên nghe thấy, đây là hợp kim sơn vàng à? Được được, đem tiểu xiếc này thu vào đi, lão nương ta vào Nam ra Bắc, gặp qua người so với gạo ngươi ăn còn nhiều hơn, ngươi lại dám đem vàng giả ra lừa ta. Mau lấy tiền ra, không có tiền thì xuống xe."
Người trên xe cũng chỉ trỏ, hiển nhiên không ai tin tưởng rằng trong tay Tần Thứ thật sự là vàng thỏi.
Tần Thứ thấy thế cũng không giận, thu hồi vàng thỏi, nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi mở cửa xe đi, ta xuống xe."
Lúc này, lái xe bỗng nhiên mở miệng: "Được rồi được rồi, phía trước có CSGT, không thể dừng xe, cứ mang nó đi một đoạn."
Nữ nhân bán vẻ tính tình hiển nhiên là không chịu lỗ, thấy Tần Thứ lấy không ra tiền, mà lái xe lại không thể dừng xe, liền duỗi tay: "Được rồi, đại tỷ nhìn ngươi oa nhi đáng thương, liền đưa ngươi đoạn đường, đưa thỏi vàng giả cho ta, coi như là tiền vé của ngươi."
Tần Thứ không nói cái gì, đem vàng thỏi đưa cho nàng.
Nữ nhân bán vé suy nghĩ, trào phúng nói: "Rất nặng, bên trong chắc không ít đồng thau."
Lúc này trên xe có hai người trẻ tuổi mặc áo khoác da hô: "Đại tỷ, tiền xe của tiểu huynh đệ kia ta thanh toán giúp, ngươi đưa vàng giả trong tay cho ta mang về cho con nít trong nhà chơi."
Nữ nhân mắt sáng ngời, vốn nghĩ là lỗ, không nghĩ tới lại có người nhảy ra. Lập tức nụ cười đầy mặt đi tới trước mặt người tuổi còn trẻ, đem vàng thỏi đưa cho hắn, cảm thấy mỹ mãn đổi trở về 15 nguyên tiền mặt.
Chẳng qua, nữ nhân bán vé này nếu biết thỏi vàng này không phải là giả, không biết có thể hay không hối hận đến hộc máu.
Xong việc, người trên xe cũng khôi phục lại ồn ào, Tần Thứ cũng không có tâm tư đi quan tâm người khác, vàng thỏi ở trong tay ai hắn cũng không thèm để ý, giờ phút này hắn đang ở cân nhắc diệu dụng từ tự do hô hấp chuyển hóa đến trong cơ thể hô hấp.
"Cẩu Tử, hình như là vàng thật." Người trẻ tuổi kia dùng hết phương pháp cắn trên thỏi vàng, cẩn thận quan sát một lần, có chút kinh hỉ nhìn một người trẻ tuổi khác đeo kính đen ngồi bên cạnh.
Người mặt đen "Cẩu Tử" cười xòa một tiếng nói: "Đại Pháo, ngươi thèm tiền phát điên rồi sao, trong tay tiểu oa nhi có thể lấy vàng thỏi? Cái thủ thuật như vậy, ngươi cũng tin?"
"Đại Pháo" than thở : "Lão tử nếu không cần tiền, tội gì sống kiếp chém giết, hiện tại giết người bị cả nước truy nã, ngươi cho rằng ta nguyện ý sao."
Cẩu Tử vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Không phải chỉ là cả nước truy nã sao? Hai ta chạy thoát thời gian dài như vậy cũng không bị bắt sao? Nghe ta nói, chúng ta bỏ thời gian làm vài vụ lớn, đến lúc đó trốn ra nước ngoài, chỉ bằng thủ đoạn của công an quốc nội, có thể tìm được cái rắm."
Nói xong, hắn từ trong tay Cẩu Tử lấy thỏi vàng, ngắm vài lần, bỗng nhiên kinh hô: "Đại Pháo, này hình như là thật?" Nói xong, Cẩu Tử lại cắn vài cái, chứng kiến lộ ra vàng ròng, kích động nói: "Mẹ nó, hai ta gặp được kẻ ngốc ."
Tần Thứ dù sao cũng là thiếu niên mới vừa xuất sơn, mặc dù đọc khá nhiều đạo lí trong sách nhưng lúc vận dụng lại sơ sót.
Hắn không biết, giờ phút này trên xe đã có hai người lặng lẽ theo dõi hắn.
Lúc tới gần thị trấn, xe đã ngừng lại, loại xe dù này không dám vào bến. Tần Thứ đứng gần sát cửa xe nên xuống xe đầu tiên.
Cùng lúc đó, để ý Tần Thứ đã lâu, hai người trẻ tuổi cũng liều mạng đẩy ra người trên xe, vội vàng xuống xe.
"Cẩu Tử, khi nào thì động thủ." Đại Pháo đem áo dựng thẳng lên, hí mắt tham lam nhìn thiếu niên phía trước đang đi.
"Không vội." Cẩu Tử khoát tay nói: "Giờ còn sớm người đến người đi, chúng ta lại có án tử ở trên người, trong thành còn có công an nhìn chằm chằm. Trước hãy xa xa theo dõi tiểu tử này, đợi đến địa phương bí mật, rồi làm thịt y sau."
Tây Nam huyện thành cũng không lớn, Tần Thứ vào thành, liền có chút tò mò nhìn xung quanh. Lần đầu tiên rời núi, thế giới bên ngoài quả thật làm hắn cảm thấy tân kỳ. Hắn một bên xác minh tư liệu từ sách vở, một bên cố gắng bổ khuyết những gì mình không biết.
"Internet Tây Nam sao?"
Lúc Tần Thứ đi ngang cửa hàng internet liền dừng bước cách cánh cửa thủy tinh đang mở hé một nửa. Tần Thứ thấy một dãy máy tính, không khỏi lộ ra vẻ chờ mong. Hắn nhiều lần trong sách đọc được loại này thần kỳ hiện đại khoa học kỹ thuật, đối với cái máy tính đủ loại công năng mê mẩn không thôi, nhưng vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc qua.
Nhưng nghĩ đến mình lần này rời núi, nhiệm vụ hàng đầu là đến địa phương Thiên Xà nhất mạch tụ cư, hoàn thành tâm nguyện của gia gia, liền bỏ ý niệm đi vào xem.
Sờ sờ bụng, Tần Thứ thấy có chút đói bụng, tuy rằng trong cơ thể kết thành nội đan đạt tới tiên thiên cảnh giới, nhưng Tần Thứ chưa tìm được pháp môn ích cốc, cho nên hắn vẫn có cảm giác đói khát, vẫn cần ăn cơm. Chỉ có điều lương khô hắn mang đi trên đường đã ăn hết, giờ phút này chỉ có thể tìm kiếm một tiệm cơm mà ăn.
Lập tức, Tần Thứ nhớ lại chuyện mua vé xe, nói thầm:
"Xem ra ở thế giới bên ngoài, có tiền người ta mới tin, trong tay ta tuy có châu báu vàng thỏi, nhưng người khác nhìn vào thì tưởng ta là kẻ lừa đảo. Xem ra, ta phải tìm một chỗ đem vàng thỏi cùng châu báo đổi thành tiền mặt mới được."
Hạ quyết tâm, Tần Thứ lại nhíu mày, bởi vì hắn không biết phải đi đâu để đổi. May là vận khí cũng được, không ngờ gần cửa hàng internet lại có một bảng hiệu tiệm cầm đồ.
Thứ khác Tần Thứ có lẽ không rõ ràng lắm, nhưng là cầm đồ, loại này truyền lưu đã mấy ngàn năm, Tần Thứ đọc sách đã tiếp xúc rất nhiều. Sắc mặt vui vẻ, vội vàng hướng về phía trước. Đi đến phụ cận, Tần Thứ mới phát hiện, tấm bảng hiệu này là chỉ dẫn, chân chính cửa hàng nằm ở sâu trong hẻm bên cạnh.
Dọc theo hẻm sâu một đường tìm kiếm, không phí nhiều công phu, Tần Thứ liền đến một tiệm cầm đồ có vẻ cổ kính. Vào cửa hàng, Tần Thứ thấy bên quầy có một người trẻ tuổi mặc đường trang ( trang phục kiểu thời Đường) đang ngồi. Trong phòng hệ thống sưởi ấm mở rất vừa phải, người trẻ tuổi thản nhiên tự thưởng thức trà, xem báo, trông rất nhàn nhã.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
"Ta muốn thế chấp một vài thứ."
"Ân?" Người tuổi trẻ thấy khách nhân, tuy rằng vừa thấy cách ăn mặc đã biết là thiếu niên từ trong núi đi ra, nhưng vẫn hiện ra nụ cười, lễ phép hỏi: "Xin chào, ngài cần thế chấp cái gì?"
Tần Thứ cởi xuống bao tải, từ bên trong lấy ra một chuỗi vòng cổ trân châu cùng hai khối vàng thỏi, nói: "Là mấy cái này."
Ánh mắt người trẻ tuổi ngưng lại, có chút giật mình nhìn thiếu niêndung mạo bình thường trước mắt, lại nhìn đồ đặt ở trên quầy, vội vàng nâng kính mắt, cầm vàng thỏi lên nhìn, rồi lại cẩn thận kiểm tra vòng cổ trân châu, lúc này mới biến sắc, nói với Tần Thứ: "Thỉnh ngài chờ một lát, ta đi gọi lão bản tới."
Lão bản theo lời người trẻ tuổi nói là một trung niên nhân khoảng 40 tuổi, đầu láng bóng, hiển nhiên hói đầu đã lâu, một đôi mắt nhỏ như đậu xanh tản mát ra quang mang khôn khéo. Vừa nhìn thấy Tần Thứ đã vội vàng vươn hai tay, sang sảng cười nói: "Đợi lâu đợi lâu, nghe nói tiểu tiên sinh muốn cầm một vài thứ."
Tần Thứ cũng không cảm thấy hứng thú với bộ dáng dối trá của y, tùy ý bắt tay, rồi gọn gàng dứt khoát chỉ vàng thỏi cùng vòng cổ trân châu: "Nói cái giá đi."
Lão bản sửng sốt, tiếp theo vừa cười vừa gật đầu nói: "Hảo hảo hảo, xem ra tiểu tiên sinh rất gấp, ta lập tức làm ngay."
Tần Thứ gật đầu, hắn quả thực không thèm để ý giá trị vàng thỏi cùng trân châu này, chỉ muốn mau chóng đổi thành tiền mặt, nếu không cũng sẽ không xuất ra một khối vàng thỏi để trả tiền xe .
Chẳng qua hắn biểu tình lạnh nhạt làm người khác khó dò, lão bản cẩn thận xem xét vàng thỏi cùng vòng cổ, trong lòng đã có tính toán, một bên bảo người trẻ tuổi đi cân phân lượng vàng thỏi cùng trân châu, một bên cười nói với Tần Thứ: "Tiểu tiên sinh, 2 thứ này của ngài rất tốt, không biết ngươi muốn thế chấp cách nào?"
Tần Thứ nhàn nhạt hỏi: "Các ngươi có cách nào?"
Lão bản thăm dò sắc mặt, thấyTần Thứ biểu tình thong dong, cũng không dám coi thường thiếu niên xuất thủ chính là vàng thỏi cùng trân châu này, cười nói: "Chúng ta có 2 cách sống và chết. Sống thì giá cả thấp hơn nhưng lại có thể thu hồi vật phẩm, chỉ cần mất chút tiền lời. Còn phương pháp chết thì giá cả sẽ cao rất nhiều, tiền thanh toán ngay, vàng thỏi cùng trân châu này sẽ là của bổn điếm."
Tần Thứ gọn gàng dứt khoát mở miệng : "Phương pháp chết."
"Hảo, thống khoái." Lão bản mừng rỡ, hôm nay đây chính là một bút đại mua bán a, vén lên tay áo muốn đích thân bưng trà rót nước cho Tần Thứ, Tần Thứ khoát tay nói: "Ta không có thời gian, phiền ngài nhanh lên, trước nói cái giá đi."
Lão bản cười nói: "Ha ha ha, tiểu huynh đệ nếu gấp, chúng ta sẽ làm nhanh." Nói xong, vẫy tay bảo người trẻ tuổi đem phân lương báo lại, rồi quay đầu lại cười nói: "Hai miếng vàng thỏi đều là một cây hai, vòng cổ tổng cộng 36 khỏa trân châu, dựa theo phép tính phương pháp chết, có thể đổi cho ngài 20 vạn nhân dân tệ."
Nói xong, lão bản hí mắt thật cẩn thận quan sát Tần Thứ, giá cả này so với phong cách trước kia của hắn mà nói là đã rất cao. Bởi vì hắn không đoán được chính xác thiếu niên trước mắt lạnh nhạt cùng thong dong này, cũng sợ đại sinh ý này không cánh mà bay.
Tần Thứ không có gì dị nghị gật đầu nói: "Tiền lấy ra, chúng ta thành giao."
"Thống khoái." Lão bản cười, đôi mắt nhỏ tựa hồ tiêu thất, phảng phất sợ sinh ý trước mắt này không cánh mà bay, vội vàng dặn dò người trẻ tuổi ghi nhanh biên lai cầm đồ, rồi đứng dậy đi đến két bảo hiểm lấy tiền mặt.
Rất nhanh, lão bản liền mang tới hai mươi xấp tiền mặt đỏ tươi, Tần Thứ im lặng đứng dậy, đem 20 vạn toàn bộ cất vào bao tải. Cũng may bao tải đủ lớn, mặc dù bỏ vào 20 xấp tiền, cũng chỉ là hơi chút phình lên.
Đem miệng túi buộc lại, vắt trên lưng, Tần Thứ lưu loát đi ra.
Người tuổi trẻ luống cuống tay chân làm biên lai, thấy Tần Thứ đã ra cửa, vội vàng kêu to: "Uy, biên lai cầm đồ của ngươi."
Lão bản trợn mắt, thấp giọng mắng: "Kêu cái gì, đầu ngươi bị cửa kẹp sao, hắn không cần biên lai cầm đồ thì tốt, vàng thỏi cùng trân châu từ lúc này đã có thể hoàn toàn thuộc về chúng ta ." Nói xong, lão bản 2 con mắt đậu xanh nhỏ vừa cười đã nhìn không thấy .
Ra khỏi tiệm cầm đồ, Tần Thứ định tìm một chỗ ăn cơm, lúc hắn đến chỗ góc chết gần nơi quẹo vào hẻm, đột nhiên lao tới hai người trẻ tuổi, đều cầm chủy thủ, nhe răng cười: "Thằng nhãi con, tiền trên tay không ít. Nhìn ngươi trong bao tải căng phồng, vừa mới tại tiệm cầm đồ đổi không ít tiền mặt sao?"
Này hai người đúng là Cẩu Tử cùng Đại Pháo một đường đi theo Tần Thứ.
Tần Thứ ánh mắt ngưng lại, mắt lạnh nhìn hai người trẻ tuổi trước mắt, hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Chúng ta là ai không trọng yếu, quan trọng là 2 ta rất có hứng thú với thứ trong bao tải của ngươi." Tên mặc áo đen là Đại Pháo giương chủy thủ trong tay lên, nhe răng cười: "Thành thật chút, lưu lại bao tải, nếu không ca ca cho ngươi cái lỗ thủng. Nói cho ngươi biết, 2 chúng ta trên lưng đều mang án giết người."
Tần Thứ nhìn chủy thủ, trên mặt vẫn không sợ hãi. Lúc trước sở dĩ ở trong núi bị đoàn người Bưu ca bắt giữ, là bận tâm súng ống trong tay bọn họ, mà uy hiếp từ chủy thủ tự nhiên nhỏ rất nhiều. Huống chi, hắn hiện tại đã đột phá tiên thiên cảnh giới, nội khí có thể ly thể, tuy rằng chưa thử qua, nhưng hắn không ngại lấy 2 tên trước mắt thử xem.
"Tránh ra." Tần Thứ nhàn nhạt nói.
"A, mẹ nó, cấp cho mặt mũi cũng không biết xấu hổ sao." Cẩu Tử không quen nhìn thái độ này của Tần Thứ , dao găm trong tay vung lên, dữ tợn nói: "Lão tử xin ngươi tí huyết!"
Tần Thứ không tránh cũng không né, trong nháy mắt, đồng tử híp mắt giống như kim. Bụng căng ra, một lũ bạch khí từ trong miệng bắn thẳng ra, như một thanh lợi kiếm, cực nhanh bay ra, xuyên qua mi tâm Cẩu Tử đến cái gáy rồi đánh thẳng vào tường, sâu vài thước mới tiêu tán vô hình.
Tần Thứ ở trong núi liệp sát dã thú không ít, vẫn chưa thấy so với giết người có cái gì khác nhau, cho nên tuy một lần xuất thủ liền lấy mạng người ta, đồng thời cũng là lần đầu tiên giết người, nhưng hắn không có phản ứng gì khác, biểu tình bình tĩnh làm cho người ta kinh ngạc, chỉ khẽ lắc đầu thở dài: "Không nắm được độ mạnh yếu, vốn chỉ muốn giáo huấn hắn, không ngờ lấy tính mạng của hắn, xem ra mình còn cần tôi luyện nhiều hơn mới được a.
Lúc này, Đại Pháo tuy rằng trong tay còn nắm chủy thủ, nhưng là đã sợ ngây người, đặc biệt chứng kiến Tần Thứ hà hơi giết người, còn có thời gian tự nói, nhất thời giống như thấy quỷ hốt hoảng hét lớn: "Yêu, yêu quái..."
"Yêu quái?" Tần Thứ khóe miệng co lại, lập tức thấy người nọ xoay người chạy trốn, nghĩ đến mình một khi đã giết một người, dựa theo hiểu biết trong sách, thế giới bên ngoài giết người sẽ bị pháp luật chế tài, nếu để người này chạy trốn, tất mình phiền toái không ngừng. Hắn còn muốn đi Thiên Xà Mật Cảnh, cũng không có thời gian bị liên lụy, liền nghĩ, không bằng giết luôn người này, dù sao trong hẻm này nửa ngày cũng không ai lui tới, thần không biết quỷ không hay.
Vì thế Tần Thứ bụng co rụt lại, một đám bạch khí còn đậm hơn so với lúc nãy bắn thẳng ra, đuổi theo tên đang chạy, như lợi kiếm xuyên qua não hắn. Tần Thứ trong lòng vừa động, tia bạch khi sau khi chui vào gáy tên kia liền hóa thành hoa sen, bạo tán ra.
Đại Pháo giống như say rượu nằm xụi lơ trên mặt đất, thất khiếu chảy máu, sọ não mềm như đậu hủ, rơt trên mặt đất liền nứt ra, trắng đỏ loang lổ.
Tần Thứ có chút vừa lòng với khống chế nội khí, ánh mắt hướng bốn phía nhìn nhìn, rồi bước nhanh ly khai con hẻm, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Không lâu sau, có người phát hiện hai cổ thi thể vội vàng báo nguy. Cảnh sát điều tra hiện trường vẫn chưa tìm ra hung thủ và thủ đoạn, liền điều tra trong vòng một canh giờ có ai xuất hiện trong hẻm không, lão bản sợ vàng thỏi cùng trân châu xảy ra chuyện liền giấu diếm chuyện Tần Thứ từng tới. Về sau cảnh sát phát hiện hai người chết này chính là nghi phạm giết người đang bị truy nã cả nước, lại tìm không ra hung thủ, án tử liền không giải quyết được gì .
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Năm ngày sau, Tần Thứ đã từ khu Đông Bắc đi tới Hải Nam, Thiên Xà nhất mạch cư ngụ trên đảo Thiên Xà tại Nam Hải hải vực. Dọc theo đường đi, Tần Thứ tuy rằng hành tẩu vội vàng, nhưng hiểu biết lại đang không ngừng tăng lên, dù rất nhiều thứ hắn còn không biết, nhưng so với lúc mới xuất sơn, lòng hiếu kỳ đã dần bình thản lại.
"Thế giới bên ngoài quả nhiên kỳ diệu, khó trách gia gia bảo ta đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Trước kia đọc trong sách nghe nói khu vực Hải Nam này khí hậu dễ chịu, bốn mùa ấm áp như xuân. Chân chính đến đây mới hiểu được rằng, nguyên lai so sánh với góc Nê Ba Thôn lạnh khủng khiếp kia, nơi này đích xác có thể gọi là thiên đường tị hàn mùa đông."
Trên bờ cát, du khách đông đúc, Tần Thứ đem áo bông cởi ra, khoát lên trên cánh tay, đập vào mắt là mênh mông vô bờ biển rộng, âm thầm sợ hãi than.
Đã nhiều ngày, Tần Thứ tuy rằng bôn tẩu vội vàng nhưng vẫn không quên quan sát biến hóa trong cơ thể. Luyện khí đến tiên thiên cảnh giới, trong cơ thể thiên địa tuần hoàn kỳ diệu cũng không phải một chốc có thể hiểu hết được. Tần Thứ tuy rằng tới cảnh giới như vậy, nhưng bất hạnh là không có người dẫn đường, cũng không có cao cấp điển tịch phụ trợ tu hành, chỉ có thể dựa vào chính mình cân nhắc và lĩnh ngộ tự thân biến hóa.
Hôm nay hắn đã có thể tự do cắt đứt hô hấp bằng miệng mũi, dùng nội đan để hô hấp, loại phương thức hô hấp này ngoại trừ có thể giải thoát tạp mùi của ngoại giới, đối với nội đan chuyển động cũng có trợ giúp thật lớn. Tần Thứ hôm nay đã có thể liên tục thúc dục nội đan luân chuyển ba mươi hai vòng.
Không chỉ có như thế, Tần Thứ đi từ bắc xuống nam, nhiệt độ không khí không ngừng biến hóa, dần dần nắm được phương pháp khống chế nhiệt độ cơ thể. Mặc dù ở đây ấm áp như vậy, hắn vẫn có thể mặc áo bông thật dày, mà không có cảm giác nóng bức. Chỉ có điều, nếu thật sự làm như thế , tất nhiên lọt vào ánh mắt người chung quanh, Tần Thứ không muốn đi làm việc khác người này.
"Căn cứ theo bản đồ gia gia vẽ trong thư, Thiên Xà nhất mạch cư ngụ trên Thiên Xà đảo trong hải vực cách nơi này không xa. Ta nếu muốn tìm kiếm, phải có một con thuyền. Gần bến tàu tuy sẽ có thuyền hàng rời bến, nhưng lại không để ta tùy ý chỉ huy. Trên đảo này tuy cũng có du thuyền cho thuê, nhưng ta không có giấy chứng minh, đối phương khẳng định sẽ không cho ta thuê. Thế này sẽ khó giải quyết đây."
Tần Thứ đang mặt nhăn mày nhíu tìm đối sách, tiếng du khách nói chuyện ở phụ cận truyền vào trong tai.
"Hắc, tiểu Mai, không phải là muốn rời bến du ngoạn sao. Để đó ca ca lo, ta quay lại tiếp đón mấy người anh em, ngươi cũng kêu các nữ đồng hoc đi, ta đi kiếm chiếc du thuyền xa hoa, cùng ra biển mở PARTY."
Tần Thứ mày giãn ra, quay đầu lại.
Nói chuyện chính là một thanh niên, mặc một thân hàng hiệu, đeo kính mát màu trà, ngoài miệng ngậm điếu thuốc, đang ôm một cô nương xinh đẹp, cười vẻ mặt dâm đãng.
"Đang buồn ngủ, không nghĩ là có người đưa gối đầu tới."
Khóe miệng Tần Thứ nhếch lên, cẩn thận nhìn bộ dáng thanh niên, rồi thu hồi ánh mắt nhìn về phía mờ mịt biển rộng.
Một ngày sau.
Tần Thứ đi theo đám thanh niên đang vui cười đùa giỡn, đợi bọn hắn lên một du thuyền cỡ trung khá độc đáo, Tần Thứ liền theo đuôi, lặng lẽ bám vào đá mà lên, ẩn thân trong đó.
Ở trên biển, cảnh mặt trời mọc là cực kỳ hùng tráng, xem ra, đám thanh niên vội rời bến là vì tham quan phong cảnh trên biển. Chẳng qua trong lúc bọn họ vui cười ôm nhau nhìn mặt trời mọc kia, sợ là không thể tưởng được trên du thuyền đã thêm một vị thiếu niên lạ lẫm.
Du thuyền nhanh chóng rời bến, xa xa bờ cát đã mơ hồ thành một chấm đen.
Tần Thứ ẩn thân tại mạn thuyền, lúc thấy đám thanh niên tề tụ trên boong tàu trên xem mặt trời mọc, liền thừa dịp bọn họ không chú ý, lặng lẽ chui vào khoang thuyền.
Đây là một du thuyền cao ba tầng, Tần Thứ tuy rằng chưa bao giờ lên du thuyền, nhưng còn không đến mức lạc đường. Địa hình trong rừng không biết cỡ nào phức tạp, hắn đều chưa bao giờ lạc đường, một cái du thuyền nho nhỏ đối với Tần Thứ mà nói tự nhiên không là việc khó. Trải qua một đoạn thời gian, Tần Thứ rốt cục đến được phòng chỉ huy.
Cánh cửa không đóng kín, qua kẽ hỡ của cánh cửa, Tần Thứ có thể thấy trong phòng chỉ có hai thuyền viên, là nhân công vận hành du thuyền.
Hiển nhiên, hai thuyền viên làm thuê này đang nhàm chán, một bên hút thuốc lá một bên hùng hùng hổ hổ tán phét.
"..., con mẹ nó kẻ có tiền thích thật, lâu lâu dẫn một đám cô nương rời bến du ngoạn, bọn chúng đều là sinh viên xinh đẹp như hoa. Ngươi nói chúng ta tân tân khổ khổ một năm được một chút tiền, chẳng bằng người ta tiêu dùng một đêm." Một thuyền viên có râu, phì ra một ngụm khói, phát tiết nói.
"Ngươi ghen tị cũng vô dụng, người ta đẻ ra đã ngậm vàng, chúng ta mấy là kẻ phàm thai như thế nào có thể so sánh. Chẳng qua đám nữ sinh viên kia đích thật là mê người, nghe nói đều là học trường nghệ thuật, chút nữa bỏ thuốc cho bọn chúng hôn mê, hai ta tới làm một pháo." Một thuyền viên khác vẻ mặt dâm tà cười nói.
Những lời nói kế tiếp của hai người đã thuộc loại thiếu nhi không nên nghe. (ặc ặc)
Núp bên cạnh cửa, Tần Thứ đối với hai thuyền viên bên trong nói chuyện thực không có hứng thú, hắn đang cân nhắc là làm hôn mê hai người, hay lưu lại một người giúp mình đây.
"Không được, lưu lại một người vạn nhất hắn có cái thủ đoạn gì, ta chẳng phải là tự tìm phiền toái."
Tần Thứ hạ quyết định, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ. Như cũ bình tĩnh nằm bên cạnh cửa, một bên chịu đựng hai thuyền viên nói nhảm, một bên cẩn thận quan sát bọn họ là như thế nào lái thuyền.
Lực lĩnh ngộ cùng sức quan sát của Tần Thứ đều rất cao, tuy rằng chưa từng có tiếp xúc qua phương pháp lái tàu, nhưng trải qua cẩn thận xem xét cân nhắc, cũng làm hắn chậm rãi hiểu biết phương pháp cơ bản. Tuy rằng đều là dụng cụ tinh vi, ngang dọc rất nhiều nút, nhưng phương thức chủ yếu cũng chỉ có mấy nút mà thôi. Tần Thứ thông qua học tập, rất nhanh đã đại khái nắm giữ. Liền nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra một chút, bụng căng lên, một đạo bạch khí từ trong miệng phun ra. Nửa đường bỗng nhiên lại hóa thành hai cổ, lao thẳng đến hai thuyền viên.
Hai thuyền viên đang tán gẫu hứng khởi, cũng không nhận thấy được biến hóa trong nháy mắt này. Bỗng nhiên đồng thời cảm giác cổ mình bị châm một cái, mí mắt trầm xuống, liền hôn mê bất tỉnh.
Tần Thứ vừa lòng gật đầu: "Xem ra mấy ngày này ta khổ tâm tôi luyện, đối với phun tức đã khống chế khá tinh diệu, đổi lại thời điểm mới vừa bắt đầu sợ là hai thuyền viên này đã bị ta giết rồi."
Tần Thứ đối với khống chế nội khí đích xác đã có lĩnh ngộ nhất định, hiện tại không những phun ra nội khí có thể chia làm hai cổ, hơn nữa có thể tự do thao túng độ mạnh yếu, vừa nãy lũ bạch khí đó là nhẹ nhàng chạm vào thùy huyệt trên cổ hai thuyền viên liền thu lại.
Đóng kín phòng chỉ huy, cài chốt cửa lại, Tần Thứ liền đi tới bàn điều khiển. Hai máy tính ở bàn điều khiển làm Tần Thứ thoáng động tâm, nhưng rất nhanh hắn liền ức chế lại. Học theo phương thức vừa quan sát được từ hai thuyền viên, ấn mấy cái nút, thôi động một lần cần chỉnh hướng, lại học xem xét màn hình định vị và hải đồ.
Trải qua mấy lần thực nghiệm,dần dần nắm giữ được phương thức điều khiển, Tần Thứ vừa lòng gật đầu. Liền đem thư của gia gia trong bao tải lấy ra, theo địa điểm đánh dấu trong thư, so sánh với màn hình định vị và hải đồ, thong thả khống chế phương hướng du thuyền tiến lên.
Đám thanh niên đùa giỡn trên boong tàu ai cũng không để ý hướng đi du thuyền, đối với bọn họ, đó là chuyện của người lái. Mà hiện tại, bọn họ cần nắm chắc thời gian chơi bời, như vậy lúc quay về nhà lại mới có thể có cảm giác.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
Trời đã tối , đám thanh niên trên boong tàu đã vào khoang thuyền, đang uống rươu ngon,, nam nhân huýt sáo, nữ nhân thì vặn vẹo dáng người xinh đẹp, tận tình phóng thích điệu nhảy cuồng bạo.
Chỉ chốc lát sau, liền có người lấy ra một loại bột phấn, một đám người nhất tề nhào tới, mỗi người một ống đổ ra trên đĩa màu bạc, khi bột phấn màu trắng bị hít vào, bọn họ càng trở nên điên cuồng đến cực điểm.
Rất nhanh, một màn lỏa thể mà thiếu nhi không nên xem đã diễn ra, một đám người chẳng biết liêm sỉ tề tụ cùng một chỗ, dưới kích thích của thuốc bột liên tiếp phát ra những tiếng rên rỉ.
"Chính là ở đây. Nhưng không có đảo nhỏ nào a?" Tần Thứ xuyên qua cửa kính nhìn về mặt biển bên ngoài, dù trời đã tối, nhưng đèn pha của du thuyền vẫn chiếu sáng mặt biển rõ ràng.
"Chẳng lẽ là ở dưới đáy biển?"
Tần Thứ trong đầu nảy ra ý niệm này, hơi cảm thấy có lí, bỗng nhiên nhớ tới trong thư gia gia có nói, phải cầm giữ Thiên Xà lệnh mới có thể mở Thiên Xà Mật Cảnh, tiến vào trong đó. Lập tức từ trong bao tải lấy ra khối lệnh bài, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ là có cái thủ thuật che mắt gì, phải có lệnh bài mới có thể thấy?"
Một khi đã xác định được địa điểm, Tần Thứ cũng không có tâm tư ở lại trên du thuyền, quay lại đầu thuyền, thôi động cần điều khiển, du thuyền liền hướng tới một phương hướng chạy như bay. Tần Thứ nhẹ nhàng xoa bóp vài cái tại thùy huyệt của hai thuyền viên, thấy hai người có dâu hiệu tỉnh lại, liền nhanh chóng lắc mình ra khỏi phòng chỉ huy.
Đi nhanh ra boong tàu, Tần Thứ buộc bao tải thật chặt, liền nhảy vào trong biển. Nước biển vừa tiếp xúc đến thân thể của Tần Thứ trong nháy mắt lại tự động bị ngăn cách ra.
Tần Thứ có khẽ sửng sốt, tuy rằng hắn có thể nội khí ly thể, nhưng tự hỏi còn không có bổn sự đem nước biển ngăn cách bên ngoài, loại này thủ pháp có lẽ không khó, nhưng là hiện tại Tần Thứ không có nắm giữ.
Bỗng nhiên nhận thấy được có một đạo nhũ bạch sắc quang mang phiêu tán, Tần Thứ cúi đầu, lúc này mới phát hiện là Thiên Xà lệnh trong tay tản mát ra quang mang, là đạo quang mang này đem nước biển chung quanh ngăn cách lại.
"Thật không nghĩ tới, Thiên Xà lệnh này còn có tác dụng như vậy." Tần Thứ trong lòng vui vẻ, bỗng nhiên phát hiện trên lệnh bài kia hiện ra một con rắn nhỏ trông như thật đầu đang quay về một phương hướng, mà bạch quang đúng là từ con măt rắn phát ra .
Tần Thứ cân nhắc một chút, thấy đầu rắn chỉ dẫn phương hướng, có lẽ chính là địa phương tụ cư của Thiên Xà nhất mạch.
Lúc hắn đang muốn đi theo hướng này thì phát hiện, kỳ thật chính mình vẫn đang tự di động về phía ấy. Nói cách khác, từ lúc hắn nhảy xuống nước, bạch quang hiện ra, nước biển bị ngăn cách, hắn đã ở trạng thái tự di động.
Ngẫm lại cũng đúng, nước biển chung quanh bị bạch quang ngăn cách, hắn muốn ở trong biển đi lại, không có nước biển để mượn lực làm sao mà đi.
"Xem ra Thiên Xà lệnh này đúng như gia gia nói, là một chìa khóa để đi thông đến đia điểm tụ cư của Thiên Xà nhất mạch. Chỉ cần ở trong phiến hải vực này, ta liền giống như xe có thể tự động đi đến mục đích. Sớm biết như thế, ta cũng không phí tâm tư đi đánh chủ ý vào cái du thuyền kia."
Tần Thứ lắc đầu cười cười.
Đáy biển mờ mịt, cũng không biết đi được bao lâu, Tần Thứ thấy cách đó không xa lơ lửng một vầng sáng nhiều màu, dưới đáy biển tối đen thế này trông có vẻ càng chói mắt.
"Hay đây là thông đạo đi thông địa phương tụ cư Thiên Xà nhất mạch?" Tần Thứ sắc mặt vui vẻ.
Sự thật cũng giống như hắn sở liệu, khi Thiên Xà lệnh mang hắn đến gần, vầng sáng đột nhiên truyền ra một cổ cường đại hấp lực. Tần Thứ còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đạo ánh sáng loá mắt, ngay sau đó, hắn có cảm giác đã đến nơi.
Mới vừa mở mắt, hắn chợt nghe đến bên tai truyền đến tiếng nói chuyện.
"Di, chưa từng gặp qua ngươi, ngươi làm sao tiến đến Thiên Xà Mật Cảnh của chúng ta?" Nói chuyện chính là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, chức trách của hắn chính là bảo hộ thông đạo Thiên Xà Mật Cảnh, tiếp dẫn tộc nhân ra vào. Nhưng là khi hắn chứng kiến Tần Thứ xuất hiện, cũng hơi sửng sờ, bởi vì nhân khẩu của Thiên Xà gia tộc tuy rằng không ít, nhưng mọi người trên cơ bản đều quen biết, đột nhiên từ truyền tống thông đạo toát ra một thiếu niên lạ lẫm như vậy, người thanh niên sao có thể không kinh ngạc.
Tần Thứ quay đầu, nhìn người thanh niên đang tò mò nhìn hắn, mày giãn ra, hỏi: "Xin hỏi, nơi này có phải là đị phương tụ cư của tộc nhân Thiên Xà nhất mạch không?"
Khi nói chuyện, Tần Thứ cũng âm thầm đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong lòng kinh ngạc. Vừa mới rõ ràng ở tại đáy biển, giờ phút này lại như là đi tới một phiến thiên địa khác, tuy rằng cũng là bóng đêm thâm trầm, nhưng là dưới chân là đất, trên đầu là một mảnh tinh không.
Nhìn xuống dưới chân, Tần Thứ lại thấy vầng sáng nhiều màu trên mặt đất, y như vầng sáng trôi nổi trong biển hồi nãy. Chỉ có điều lúc nhìn vầng sáng Tần Thứ thấy được rất nhiều tảng đá đủ mọi màu sắc, cùng nhiều đồ hình ngạc nhiên cổ quái.
"Trong này đích thật là nơi tụ cư củaThiên Xà bộ tộc, nhìn ngươi rất lạ mắt, căn bản không phải là tộc nhân chúng ta, ngươi là vào bằng cách nào." Người thanh niên sắc mặt nghiêm lại, nhưng khi hắn nhận thấy được hơi thở trên người Tần Thứ, bỗng nhiên sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Kỳ quái, ngươi cũng tu luyện Thiên Xà Xạ Tức Công, hơn nữa còn tuổi nhỏ đã ngưng kết thành nội đan."
Tần Thứ mở ra Thiên Xà lệnh, nói: "Là nó mang ta tới."
Người thanh niên ánh mắt co rụt lại: "Thiên Xà lệnh? Ngươi làm sao có Thiên Xà lệnh?" Nói xong, nhướng mày, có chút giật mình nói: "Ngươi là hậu nhân của Thanh sư bá , hay hậu nhân của sư thúc tổ Lâm Toàn Nhi?"
Hai người mà y nói tới là tiền bối đều đã rời đi Thiên Xà nhất mạch nhiều năm chưa từng trở về, Thiên Xà nhất mạch cũng không cấm tộc nhân ra ngoài, cũng không can thiệp cuộc sống bên ngoài của tộc nhân, kết hôn sống chết cũng không có gì. Cho nên ngẫu nhiên một chút cũng có tiền bối bên ngoài hàng năm dẫn hậu nhân cùng nhau trở về, xem như nhận tổ quy tông.
Tần Thứ lắc đầu: "Gia gia ta tên là Tần Hán Sinh, người đã quy tiên vào tháng trước, ta theo nguyện vọng của người trở lại Thiên Xà nhất mạch, tiến hành tiến thêm một bước tu luyện."
"Tần Hán Sinh?" Người trẻ tuổi suy nghĩ một chút, hiển nhiên đối với cái tên này có chút lạ lẫm, cũng không trách hắn, lúc Tần lão gia tử rời Thiên Xà Mật Cảnh, hắn còn chưa sinh ra. Chẳng qua lúc đó Tần lão gia tử là Hậu thiên cảnh giới, đối với Thiên Xà nhất mạch mà nói, bất quá chỉ là cái vai diễn nhỏ, không được người nhớ tới cũng là chuyện bình thường.
Chẳng qua, thanh niên cũng hiểu được, gia gia của Tần Thứ là tiền bối tộc nhân Thiên Xà nhất mạch, sắc mặt trở nên hiền lành: "Nguyên lai là trở về nhận tổ quy tông a, ngươi tuổi chắc không vượt qua 20 chứ? Tu luyện Thiên Xà Xạ Tức Công bao lâu rồi?"
Tần Thứ gật đầu nói: "Ta năm nay 17 tuổi, 8 tuổi bắt đầu tu luyện Thiên Xà Xạ Tức Công."
"Mới 17 tuổi?" Người trẻ tuổi có chút giật mình nhìn Tần Thứ, hâm mộ nói: "Mười bảy tuổi đã đột phá tiên thiên cảnh giới kết thành nội đan, ngươi thật lợi hại a. Không giống ta, đã hơn 20, còn ngây người ở Hậu thiên cảnh giới, xem ra Tiểu Nhu đã có đối thủ ."
Tần Thứ mặt nhăn nhíu: "Tiểu Nhu?"
Người thanh niên cười nói: "Chính là tiểu bối tu luyện thiên tài của Thiên Xà nhất mạch chúng ta, cùng ngươi giống nhau đều 17 tuổi, cũng đã kết thành nội đan tiên thiên cảnh giới. Trong tộc đều nói nàng là nhân tài kiệt xuất nhất trong gần trăm năm trở lại đây, đang định trọng điểm bồi dưỡng, ha ha, lúc này ngươi lộ diện, phỏng chừng trong tộc lại đắc chí ngất trời. Đúng rồi, còn chưa tự giới thiệu. Ta gọi là Triệu Vô Cực, huynh đệ, ngươi xưng hô thế nào?"
"Ta là Tần Thứ."
Đang nói, vầng sáng trên mặt đất bỗng nhiên lại hiện lên một đạo quang mang, sau khi quầng sáng hạ xuống, bên người Tần Thứ không biết khi nào thì có thêm một người con gái trẻ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Người dịch: huynhtung
Biên tập: huynhtung
Nguồn: 2T
"Ha ha, nói Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện." Triệu Vô Cực hướng Tần Thứ nháy mắt, ý bảo hắn nhìn về phía nữ hài .
Tần Thứ có chút tò mò nhìn thiên tài Tiểu Nhu theo lời Triệu Vô Cực nói, thấy hắn nháy mắt, không khỏi quay đầu lại. Nữ hài niên kỉ kỷ không lớn, khuôn mặt trái xoan, thân hình xinh đẹp, để tóc đuôi ngựa phía sau đầu, làm cho người ta sinh ra cảm giác sạch sẽ gọn gàng.
"Vô Cực huynh, nói cái gì Tào Tháo? Gần đây mê Tam Quốc Chí sao?" Cô gái nhìn Tần Thứ, rồi hướng Triệu Vô Cực cười nói. Bỗng nhiên bất ngờ quay đầu lại, tỉ mỉ đánh giá Tần Thứ, như đã nhận ra cái gì, hai mắt sáng ngời, hỏi: "Ngươi kết thành nội đan ?"
Tần Thứ im lặng gật đầu.
"Ngươi là người một nhà? Di, không đúng a, thanh niên kết thành nội đan ta đều biết, nhưng cho tới bây giờ ta đều chưa thấy qua ngươi a?" Biểu tình nữ hài có chút hưng phấn cũng có chút mê hoặc.
Triệu Vô Cực ở một bên tiếp lời nói: "Tiểu Nhu, ngươi còn không biết đấy thôi, vị tiểu huynh đệ này là vừa từ bên ngoài trở về nhận tổ quy tông , cùng ngươi giống nhau mười bảy tuổi đã kết thành nội đan, lúc này ngươi đã có đối thủ, ha ha."
"Nha? Thật sự?" Nữ hài có chút kinh ngạc nhìn Tần Thứ, trong mắt ý tứ hưng phấn hàm xúc càng ngày càng đậm, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nói: "Chào, ta gọi là Tô Tiểu Nhu."
"Ta gọi là Tần Thứ." Cầm bàn tay nhỏ bé, tuy rằng đối với nữ bằng tuổi mình cũng đã đạt tới tiên thiên cảnh giới này cảm thấy rất hứng thú, nhưng Tần Thứ vẫn nhớ kỹ mục đích mình tới đây, chuyển hướng Triệu Vô Cực hỏi: "Ta mới đến còn không hiểu được quy củ, mong rằng Vô Cực huynh có thể hỗ trợ chỉ điểm."
Triệu Vô Cực còn chưa kịp nói chuyện, Tô Tiểu Nhu liền cướp lời nói: "Việc này để ta đến nói cho ngươi là được rồi , Vô Cực huynh phải trông coi thông đạo, không thể đi được, ngươi đi theo ta. Nhận tổ quy tông chính là đại sự, ta phải mang ngươi đi gặp tộc trưởng."
Tần Thứ lên tiếng, hướng Triệu Vô Cực gật đầu, liền đi theo Tô Tiểu Nhu.
"Vài năm nay, rất nhiều tiền bối ở bên ngoài đều mang theo hậu nhân về nhận tổ quy tông, chẳng qua bọn họ ở thế giới bên ngoài tu hành hiệu quả đều rất kém cỏi, trên cơ bản đều là Hậu thiên sơ cấp, có người ngay cả sơ cấp đều không đạt được. Ngươi có thể tu luyện đến nội kết nhân đan, thật sự là rất giỏi. Đổi là ta, sợ là cho dù tiếp qua mười năm đều không đạt được tầng thứ như vậy đâu. Ngươi là như thế nào tu luyện a?"
Xem ra, Tô Tiểu Nhu đối thiếu niên thiên tài đang cùng mình sánh vai cảm thấy rất hứng thú, dọc theo đường đi đều dùng ánh mắt trăng lưỡi liềm nhìn Tần Thứ.
Tần Thứ thái độ vẫn là nhàn nhạt, dọc theo đường đi thỉnh thoảng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trong lòng hiếu kỳ cũng là càng ngày càng đậm.
Thiên Xà nhất mạch quả nhiên nơi thần kỳ, từ thông đạo dưới đáy biển cũng đã làm Tần Thứ cảm thấy bất khả tư nghị , mà hôm nay lúc hành tẩu, cảnh tượng chung quanh không ngừng biến hóa, rõ ràng đập vào mắt là cảnh vật có thể đụng, trong nháy mắt liền tan thành mây khói, hoặc là hóa thành một cảnh tượng khác hoàn toàn mới, giống như mê trận. Nếu không có có nữ hài Tô Tiểu Nhu ở phía trước dẫn đường, sợ là Tần Thứ mặc dù đi tới nơi đây, cũng vô pháp chân chính tới được địa phương tụ cư của Thiên Xà nhất mạch, sớm hãm trong mê cảnh quanh co này.
"Ta cùng gia gia đều ở vùng đông bắc lạnh khủng khiếp, tu hành trong núi rừng. Lúc 5 tuổi, gia gia liền dung một loại nước thuốc đặc thù cho ta tắm, thai dưỡng ngũ tạng chân khí, cũng chỉ ở thời gian gần đây mới đột phá tiên thiên." Tần Thứ cũng không có giấu diếm cái gì, cho tới nay hắn đều nhờ gia gia chỉ dẫn tu hành buồn tẻ, hôm nay gặp được người có thể trao đổi, biết là cơ hội khó được. Huống chi nữ hài này cũng giống hắn, là người đã kết thành nội đan.
"Đặc thù nước thuốc? Là Thiên Xà dưỡng khí bí phương sao? Chúng ta từ nhỏ đến lớn đều uống loại thuốc này? Không nghĩ tới gia gia ngươi lại dùng để cho ngươi tắm, này coi như là một loại sáng tạo." Tô Tiểu Nhu cười gật gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: "Gia gia ngươi đâu? Không cùng ngươi đến sao?"
Tần Thứ sắc mặt buồn bả: "Gia gia lúc tháng trước đã quy tiên, ta là theo nguyện vọng của người phản hồi Thiên Xà nhất mạch."
"A?" Tô Tiểu Nhu kinh hô một tiếng, áy náy nói: "Thực xin lỗi, chẳng qua ngươi không cần thương tâm, đã trở lại trong tộc, tất cả mọi người là thân nhân của ngươi. Chẳng qua phải đợi trong tộc cử hành xong nghi thức, thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi mới tính chân chính là người Thiên Xà nhất mạch. Ta hiện tại đang mang ngươi đi gặp tộc trưởng, tộc trưởng nếu biết chúng ta Thiên Xà nhất mạch xuất hiện một vị kiệt xuất nhân tài nhất định sẽ thật cao hứng?"
Tần Thứ im lặng gật gật đầu, ôm tâm tình không rõ thì hỏi, chỉ vào hoàn cảnh không ngừng biến hóa chung quanh nói: "Tiểu Nhu cô nương, hoàn cảnh trong này không ngừng biến hóa, giống như trong mê cảnh, ta xem cách ngươi hành tẩu tựa hồ cũng mang theo quy luật nào đó, đến tột cùng là chuyện gì ?"
"Tiểu Nhu cô nương?" Tô Tiểu Nhu bật cười, nói: "Không nghĩ tới, ngươi ở bên ngoài lớn lên, lời nói còn cổ điển như vậy? Gọi ta là Tiểu Nhu đi, tất cả mọi người đều gọi như vậy."
Nói xong, liền vì Tần Thứ giải thích: "Đây là bảo hộ đại trận của Thiên Xà nhất mạch chúng ta, Thiên Xà trận. Đừng xem thường trận này không có năng lực công kích, nhưng nếu chưa cho phép hoặc là không người dẫn dắt mà tiến vào, trừ phi năng lực có thể phá vỡ trận tâm, hoặc là thực lực vượt qua tiền bối cao nhân bố trí trận này, nếu không sẽ hãm sâu ở trong đó. Thời gian dài quá trong trận còn có thể căn cứ tâm tình người bị nhốt mà biến ra ảo tưởng, cuối cùng nếu không điên mất, sẽ tự giết chính mình."
"Trận pháp?" Tần Thứ nhướng mày, hắn từng đọc qua trong sách về nội dung liên quan, tuy rằng tàng thư của gia gia có chút phong phú, trong đó cũng không thiếu sách, nhưng đối với thượng cổ huyền diệu pháp môn, thí dụ như trận pháp, phong thuỷ, chế phù đều chỉ nói phiến diện mà thôi. Ngẫm lại cũng đúng, mấy thứ này thuộc loại bí truyền, có thể in ấn thành bộ sách để đại chúng đều có thể tiếp xúc thì sẽ không có cao thâm gì.
"Sao? Ngươi không nghe nói qua trận pháp sao?" Tô Tiểu Nhu quay đầu hỏi.
Tần Thứ lắc đầu: "Thật ra nghe nói qua, nhưng là vô cùng ít, cũng không có pháp môn thực tế."
Tô Tiểu Nhu giật mình nói: "Ta quên mất ngươi là người ở bên ngoài, ta cũng xem qua một ít bộ sách bên ngoài, đều chỉ đề cập chút da lông hoặc là nói bừa nhằm hồ lộng người ngoài nghề thôi. Nhưng không sao, chờ thân phận của ngươi được chính thức tán thành rồi, có thể tiến vào Tàng Thư Các. Nơi đây cất chứa những điển tịch đều là của Thiên Xà nhất mạch chúng ta lưu truyền từ trước tới nay, chẳng qua phải là tộc nhân kết đan cảnh giới mới được cho phép tiến vào. Trận pháp, luyện khí, chế phù đều là phương thức chiến đấu củangười luyện khí chúng ta, ngươi hiện tại hiểu được nội khí ly thể chứ?"
Tần Thứ nhãn tình sáng lên, lời nói của Tô Tiểu Nhu làm hắn lập tức tiếp xúc tới một phiến thiên địa khác của luyện khí. Từ lúc đột phá tiên thiên chi cảnh, hắn đều tự mình mày mò, đối với con đường sau khi tiến vào tiên thiên nên như thế nào đi đều mờ mịt. Huống hồ, hắn cũng rất mê hoặc, Luyện Khí Thuật không phải chỉ có thể kéo dài tuổi thọ đơn giản như vậy, mặc dù đạt tới tiên thiên cảnh giới cũng chỉ có thể nội khí ly thể mà thôi.
Hiện tại nghe Tô Tiểu Nhu nói, Tần Thứ liền đối với tương lai tràn ngập tình cảm mãnh liệt, hắn nhớ kỹ lời gia gia nói, cũng âm thầm hạ quyết tâm, muốn thay gia gia tranh khẩu khí.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555