Hướng xuôi về phía sông Dương Tử, thẳng đến Dương Châu thành. Một nữ nhân thân mang huyền cầu, chân mang hài phụng, một thân thanh sam, thêu hình lam trúc, đầu cài mai trâm, thân thể nhẹ như gió thổi, mắt phượng, mày ngài. Khuông mặt không chút bụi trần, tia nhìn phong cảnh lại có chút tò mò hiếu kỳ.
Nàng khhông ai khác là Linh Long.
Nàng cứ từ từ mà đi, vừa đi vừa nhìn cảnh vật, thích thú vô cùng. Đi qua một thôn nhỏ thì trời bỗng đổ mưa. Nàng ghé chân vào quán nước. Tiểu nhị niềm nở chạy ra đón tiếp, hắn nhìn nàng thì gương mặt lộ rõ sự bất ngờ, nhưng mồm miệng cũng nhanh nhảu :
“Tiểu Thư, mời ngồi mời ngồi, tiểu thư dùng gì ?”
“Cho ta ít đồ chay, một ấm trà là được”
Nàng nói chẳng nhìn tên tiểu nhị, lấy trong túi ra một cái màng cha mặt, che đi nữa gương mặt chỉ chừa lại hai đôi mắt.
rồi ánh mắt nàng lại hướng ra ngòai nhìn cơn mưa tí tách. “Cảnh Đẹp”, nàng thầm nghĩ. Chợt từ xa vang lên tiếng ngựa phi, nànng bất giác quay nhìn. Đó là một con hảo mã, thân trắng như tuyết, bờm như sư tử, bốn vó đen như đồng đút, tinh quang đỏ thẫm. Là Một con bảo mã. Người cưỡi ngựa tất phải là một trang hảo háng.
Nhưng không.
Linh Long nhìn người đó cũng có chút phần khó chịu, hắn ta béo mụp, tay chân thì ngắn cũn, nhìn hắn ngồi trên ngựa thật không khác nào một trái banh. Con Ngựa đang chạy nhanh phóng tới quán nước, tên béo mụp đó hú lên một tiếng con ngựa đang chạy nhanh lập tức dừng lại. Người trên ngựa co thân phóng xuống, như trái bóng tròn, công phu không phải tầm thường.
Con ngựa hắn chẳng buột chẳng gì, cứ để đó, nó cũng không đi đâu, chỉ đứng nép vào hiên nhà tránh mưa, bất động đứng đó. Đúng là có linh tính
Hắn mặt một bộ áo tài chủ, gương mặt trong cũng có vẻ phúc hậu, eo vắt một bên là cây roi ngựa, một bên là một cây nhuyễn tiên. Hắn ung dung bước vào quán, tên tiểu nhị cũng niềm nở ra tiếp đón.
“Khách quang, mời vào, mưa ướt để tiểu nhân đi lấy trà nóng”
Hắn ngồi phệt xuống ghế, lặp tức cái ghế nghe răng rắc.
Lại nhìn ra phía ngòai trời đang mưa, Long nhi lại thấy một bóng người thân mặt lam sam, bước đi trong mưa gió tiến đến quán nước. Vẻ tự tin tự đắt của người đó khó ai sánh được, hắn bước tới thì nhìn rõ là một nam nhân tầm hơn hai mươi, lưng đeo một cây thiết tiêu. Gương mặt thư sinh vô cùng. Hắn bước tới nhìn thấy con Bảo mã, mỉm cười tiến vào trong quán. Hắn cười lớn
“Mục huynh”
Tên béo tròn họ Mục kia nhìn lại, lặp tức bước ra chào hỏi vị thư sinh này.
“Yến đệ, vẫn khỏe chứ”
“Họ Yến sao ?” Long nhi nghĩ thầm, ban đầu nhìn mặt nam nhân này nàng thấy rất quen, nhưng tuyệt không thể nhớ đó là ai.
Người họ Yến cười cười ngồi xuống bên cạnh tên họ Mục. Hai người gọi ra bình rượu ngon rồi đối ẩm. Đại khái câu chuyện họ nói :
“Mục huynh, dạo này thế nào ?”
“haha, việc buôn bán vẫn thuận lợi. Còn ngươi ?”
“Đệ thì cũng vừa đi Giang Nam, nghe nói gần đây huynh ra tới tận vùng Biên Cương Đại Mạc để mua về con Xích Huyết Long phải không ?”
“Chà, Yến Linh Điêu đúng là Yến Linh Điêu, mi luôn có những thông tin nhanh nhất thật, đúng là có mang được về một con Xích Huyết Long”
“A, vậy là có thật. Nghe nói con Xích Huỵết Long là bảo câu của nhân giang, khi xưa hoàng thượng từng mang 5 vạn lượng vàng đổi lấy một con của Đại Hãn Mông Cổ mà phải mất đến hơn hai tháng du thuyết mới có được. không ngờ Mục huynh lại nhẹ nhàng mà có”
“Nhẹ nhàng cái đầu nhà ngươi, ta phải tốn bao công xức mới thuần được con bảo mã này, nó còn hơn hẳn con Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử mà ta đang cưỡi, thật đúng là thần câu”
“Haha”
Hai người nói đọan cầm chung lên uống rượu.
Long Nhi ngồi lặng nhìn mưa nhưng những gì hai người nói nàng đều nghe rõ. “Yến Linh Điêu… không ngờ thật”. Nàng gắp mấy đũa thức ăn rồi để lại vài lượng bạc, đứng lên bước ra ngòai trời đang mua gió. Thanh sam phần phật trong phong vũ.
Yến Linh Điêu quay nhìn, chỉ thấy bóng ảnh sau lưng nàng, tự dưng chợt khó hiểu. “Vị cô nương kia là ai mà ta có cảm giác quen quen, cây huyền cầm kia…”
************************
Yên hoa tam nguyệt thị chiết bất đoạn đích liễu,
Mộng lý giang nam thị hát bất hoàn đích tửu,
Đẳng đáo na cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Tài tri đạo tư niệm tổng bỉ na Tây Hồ sấu…
Hoa khói tháng ba như tơ liễu dằng dai không đứt,
Mộng về Giang Nam như rượu đầy uống mãi chẳng vơi….
Chờ cho bóng thuyền đơn côi chìm khuất cuối chân trời xanh ngọc,
Mới hay lòng tưởng niệm này còn mòn mỏi hơn cả Tây Hồ…
Dương Châu là nơi kinh hoa nhộn nhịp, phố phừơng xầm uất. Nỗi tiếng với ẩm thực đặc sắc nhân giang. Với cơm chiên vàng bạc hay còn gọi là cơm chiên Dương Châu nổi tiếng cả vùng. Dạo thuyền trên Tây Hồ là lạc thú mà bao người đều muốn thử. Tô đê xanh mát liễu, Bạch đê cũng mát mắt một màu xanh. Mùi rượu thoảng trong gió. Hai con đê lấy theo tên hai nhà đại thi nhân Tô Đông Pha và Bạch Cư Dị. Tương truyền bạch cư dị là người nghĩ tên cho các lọai rượu, trong đó có Trạng Nguyên Hồng, Nữ Nhi Hồng, Hoa Điêu Tửu. Đều là những hảo tưởu mà ai cũng muốn nếm qua.
Đứng trên một vọng giang các, một thân thanh sam đang đứng phiêu diêu tự tại chẳng nhuốm chút bụi trần. Tháng ba, Dương Châu đẹp và mỹ miều nhất, Long nhi mục kiến vẽ kỳ ảo của Dương Châu mùa này nàng cũng thầm mỉm cười mình may mắn.
“Yên hoa tam nguyệt hạ Dương châu, ta nên đánh một khúc đàn tặng lại chốn này ?”
Long nhi nghĩ rồi lấy huyền cầm ra tấu, khúc này chứa đầy sắc xuân, mìm vui phơi phới. nghe mà nao nức lòng người.
Mưa vẫn phất phơi, tiếng đàn hòa tiếng mưa nghe càng thêm thú vị, cái thú vị mà mấy ai cảm nhận được. Lại xa xa, nhìn trên sông lại thấy một con đò nhỏ, kẻ chèo đò trong mưa gió nhưng vẫn vững tay chèo. Ngồi trước khoang là một nam nhân bất mặc mưa gió, lưng đeo một thanh đại đao, bất động du thuyền. Nghe tiếng đàn như y cũng chú ý tới, nhưng vẫn bình thản ngồi dưới mưa.
Long Nhi đọan đàn nghĩ thầm :”Thuyền nhỏ trước gió mưa, Phong Vũ Tây Hồ thật đúng là hảo cảnh sắc”
Tiếng vỗ tay vang lên
Nam nhân trên thuyền đứng lên từ lúc nào, y vỗ tay một tràng dài, giữa bốn bề tiếng mưa nghe vẫn nghe rõ. Rồi cứ thế con đò nhỏ lui dần rồi mất sau màng mưa.
Long Nhi hiếu kỳ, muốn đi theo tìm cho ra người đó.
***********
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Long Nhi bất mặc mưa sa, chân bước trên bờ đê, ánh mắt vẫn nhìn theo con đò đang đi khuất.
Đi được hơn đọan, bổng con đò nhỏ dừng lại không đi tiếp. Người nam nhân đứng trên đò mặt không rõ bao nhiêu tuổi, tòan thân một màu đen. Y đang nhìn nàng.
“Cô nương làm gì ngòai trời mưa gió”
Nam nhân hắc bào kia nói. Trung khí vang vọng át tiếng mưa. Nói đọan y nhún người từ trên đò dùng khinh không đạp nước nhảy được hai bước đã đứng trước mặt Long Nhi, tay tự lúc nào đã cầm một cây dù. Y bung dù che cho nàng, Long Nhi vẫn bất động nhìn y, tuyệt không nói một câu.
“Ta thật tâm chỉ là vỗ tay khen cho tiếng đàn của cô nương, không có ý mạo phạm, xin cô nương bỏ qua”
Long Nhi nhìn hắn, lúc này nhìn rõ là một thiếu niêm độ 28 tuổi, mặt đầy sự phong trần, mục quang tinh anh, như cơ hồ phát ra sát khí. Nhìn rõ cán đao khắc hình một con mãnh lang, khí bức kinh người. Hai con mắt nạm là hồng ngọc, cán đao bằng đen tuyền một màu.
Long Nhi im lặng hồi lâu, hắc nam tử thấy vậy cười gượng.
“Ta họ Võ tên một chữ Nguyên, hạnh ngộ cô nương”
Nói rồi y cầm cán dù che mưa cho Long nhi, bất động không nói. Long nhi lúc này mới quay nhìn mỉm cười lên tiếng, nụ cười như muôn hoa đua nở.
“Ta họ Linh tên một chữ Long, hạnh ngộ công tử”
“Nguyên lai Linh cô nương”
Hắn một tay vẫn cầm dù, nghiên mình hành lễ.
“Ngươi biết ta à ?”
Long nhi sơ kiến giang hồ, thật không biết đây chỉ là một câu khách sáo, cứ ngỡ tên họ Võ kia biết nàng thật. Ngây thơ hỏi lại.
Còn về Võ Nguyên, hắn lúc này cười rầu trong bụng, nàng xinh đẹp như tiên nữ, ta có diễm phúc đứng gần thế này mới biết nàng cũng có phần khờ khạo. Nhưng điều này lại càng làm nàng có thêm phần thú vị.
“Có phải cô nương lần đầu sơ lộ giang hồ ?”
“Chính vậy, à mà không phải vậy ?”
“Quái, sao chính vậy mà lại không phải vậy ?”
“Ta có nói ngươi cũng không rõ đâu”
Võ Nguyên đành im lặng thầm nghĩ cô nương kế bên hắn đúng là có phần cổ quái. Trong lòng hắn chợt có chút gì đó khó nói, muốn nói nhưng lại không biết nói gì.
Nhưng rồi chợt phía xa có một đòang người ngựa, hơn chục nhân mã chạy tới. Đều là những kỵ mã oai phong lẫm liệt, ai cũng cầm một Thanh Long đại đầu đao, ánh bạc lóe lên trong mưa gió. Một người râu dài đi đầu thấy Võ Nguyên liền phi thân xuống ngựa. Cung kính quỳ xuống tấu :
“Thiếu Chủ, Phu Nhân gọi Thiếu Chủ về dùng cơm”
Võ Nguyên ánh mắt ngao ngán nhìn đám nhân mã, y lại quay sang Long nhi, ánh mắt có chút quyến luyến. Nhưng có quyến luyến hơn cũng không thể, đến lúc phải chia tay mỹ nhân rồi. Nhưng chợt lóe lên trong đầu hắn.
“Linh cô nương…”
“Gọi ta là Long nhi” Long nhi cắt lời, mỉm cười nói với Võ Nguyên.
“Long nhi, tại hạ có thể mời cô nương ghé sang gia trang dùng một bữa cơm đạm bạc ?”
Long Nhi lưỡng lự một chút, nàng chợt nhớ tới đọan nàng nói chuyện với Chu Linh trước đây :
“Giang hồ hiểm ác, tuyệt không nên tin người quá mức”
“Vậy nếu con không tin ai thì làm sao kết giao bằng hữu được”
“Con hỏi khó ta rồi, không phải là ta nói con không tin, mà là không tin quá mức, tỷ như lần đầu gặp mặt làm sao con biết hắn là tốt hay là xấu ? Cho dù có gặp hắn chục lần thì làm sao con biết hắn là tốt hay là xấu ?”
“Cái đó…”
“Ta nói thế này, không nghi ngờ ai cũng đừng tin ai trọn vẹn, giang hồ vốn là vậy, con thân nữ nhi lại càng phải phòng thủ cho riêng mình”
Nghĩ đến đó, Long nhi chợt có chút e ngại. “Hắn và ta lần đầu gặp gỡ lại mời ta tới nhà, liệu có nên ?”
Thấy Long nhi lưỡng lự, Võ Nguyên chợt hiểu. Y hạ mình nói :
“Ta thật hồ đồ, cô nương như tiên nữ giáng trần, làm sao có thể tới nhà một kẻ phàm phu như ta. Thôi thì kiếu biệt tại đây, mong có ngày tái ngộ”
Long nhi nghe hắn nói vậy, rõ là hiểu sai mình. Nhưng nghe hắn gọi mình như tiên nữ giáng trần, lòng cảm giác run động. Hai má đỏ lên một chút. Nàng quay mặt đi không muốn cho hắn thấy. “Tên đần này, tại sao lại nghĩ ta như vậy chứ”
Long nhi quay đi lại càng làm cho Võ Nguyên thất vọng, lúc này y nghĩ “Nàng xinh đẹp như vậy tất nhiên phải có chút kiêu ngạo, thôi thì ta đành từ biệt thật vậy” Nghĩ vậy nhưng thật tâm y lại chẳng muốn rời mỹ nhân sơ ngộ Tây hồ này.
Y nghĩ xong, lặp tức quay đi. Đại Hán khi nãy dẫn tới cho y một con ngựa, thân đỏ như xích huyết, bờm như sư tử, bốn chân như cột trụ trời, bốn vó đen tuyền, đuôi dài mượt như lụa Hàng Châu, lộ rõ nét oai phong kiêu hùng. Bảo Câu.
Long Nhi thấy y bước đi, lòng muốn gọi lại nhưng chợt không thể nói ra thành lời.
Võ Nguyên cũng lưỡng lự vài giây rồi quay lại, y chấp hai tay vái dài :
“Cáo từ”
Nói xong, lên ngựa quay về.
Long nhi đứng chỉ thấy bóng ảnh sau lưng của hắn, chợt dạ thở dài. Mưa đã hết từ lâu, cầu vồng sau mưa hiện ra trên Tây Hồ, cảnh sắc càng thêm phần thần tiên khó tả.
*******
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Dương Châu thành thị tấp nập người ngựa, kẻ bán thức ăn ngừơi buôn tơ lụa. Đâu đâu cũng đèn treo, hương đồ ăn bát ngát. Tửu lâu cứ đi chừng chục bước là thấy một cái, quán nước thì cứ liếc ngang là đã thu vào tầm mắt hơn chục quầy. Đủ thấy cảnh phồn vinh của Dương Châu.
Long nhi sau khi tham thú Tây hồ thì tiến vào Dương Châu thành. Nàng vừa đi, mục quang vừa nhìn ngang nhìn dọc, tò mò đủ thứ. Bổng xa xa có đám người túm tụm giữa đường, Long nhi hiếu kỳ tiến đến đám đông, thì thấy rõ một lão gia tầm ngòai lục tuần, đang khẩn thiết vang lạy một tên đại hán cao to.
“Đại nhân, tiểu nhân chỉ còn có gánh đậu phụ này làm gia tài, đại gia làm ơn”
“2 lượng bạc đây, không thì cháu gái ông và gánh đậu phụ đừng hòng Nguyên Vẹn”
Tên đại hán râu ria xòm xòan, eo thắt một hổ đầu đao. Y phục sau lưng có hình một c0n mãnh hổ, đáng sợ ghê người. Hắn nói mạnh hai chữ Nguyên Vẹn. Đôi mắt trừng trừng nhìn lão ông. Lão ông nghe xong kinh dị dập đầu van xin. Thì ra đứng kế bên hắn là một nữ tử độ mười lăm tuổi, vẻ ngòai lấm lem, nhưng cũng có chút nhan sắc.
Nhìn tên đại hán cao to, tay trái nắm chặc lấy vai của nữ tử, lão ông không thể không sợ hãi. Nhưng biết tiền đào đâu ra mà đưa cho hắn. Mọi người xung quanh túm tụm cũng chỉ biết thở dài, nhưng tuyệt chẳng ai lên tiếng.
Long nhi xúc động khi nhìn cảnh tượng, nàng nghĩ bụng “Nhân giang lại có kẻ độc ác vậy sao, đó chỉ là một lão ông bán đậu phụ hắn cũng nỡ đi lấy tiền người ta. Còn cả người nữ nhi kia nữa”. Nghĩ rồi, nàng từ từ tiến tới.
Đám đông mãi chú ý sự kiện. Nhưng khi nàng bước tới chưa đầy ba bước, thì mọi người đều quay lại, ai cũng ngỡ ngàng nhìn nàng.
Nguyên lai là do người Long nhi tỏa ra một mùi hương thơm kì lạ, do là từ khi còn bé ở Hồ Tiên Động, nàng đã được cho ăn toàn là kỳ hoa dị thảo, đều là những lọai thảo dược trân quý. Lại thêm trên Cung Trùng Dương, thảo mộc lại kỳ lạ. Qua bao nhiêu năm tháng, hương thảo tích tụ, làm cơ thể tự nhiên có hương thơm kì lạ.
Đám đông tách ra cho nàng tiến đến, nam nhân thì kẻ trầm trồ khen ngợi, kẻ thì mê mẫn thần hồn.
Long nhi ngồi xuống trước mặt lão ông, đỡ ông ta dậy. Nhưng ông già lại gạt tay, mếu máo nói :
“Cô nương, xin đừng dây vào, tự rước họa vào thân thì khổ lắm”
Vừa nói mà hai mắt đỏ hoe.
Long nhi vẫn im lặng không nói, móc trong túi ra bốn lượng bạc nguyên. Nàng tiến đến đưa cho tên Đại Hán.
“Cầm lấy, thả nữ nhi kia ra”
Tên Đại Hán trố mắt nhìn nàng, đám đông thì xì xào đủ thứ
“Vị cô nương xinh đẹp như tiên kia là ai vậy ?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai ?”
Lại có người nói những câu ngu ngơ như :
“Chắc là thần tiên xuống trần cứu nhân độ thế đó”
“Mi đừng có mà điên quá đi”
Đám đông cứ thế mà ào ào cả lên. Long nhi sắc mặt vẫn không hiện ra chút cảm xúc, tay vẫn đưa tiền cho tên đại hán. Hắn nhìn nàng rồi cũng cười lớn :
“Được”
Nói xong, tay phải lấy tiền, tay trái thì phóng thẳng nữ nhi kia vào nồi đậu phụ.
Mọi người thấy vậy, chợt đồng lọat “A” lên một tiếng lớn. Tên đại hán quả thật ác ôn, đã lấy tiền còn làm như vậy. Nồi đậu phụ thì đang than hồng rực, nữ nhi kia mà té vào thì chỉ có nước nhan sắc bị hủy họai mà còn quan hệ đế cả tính mạng, nguy hiểm vô ngần.
Long nhi không ngờ lòng người như vậy, chưa kịp phản ứng thì nữ nhi kia đã gần tới sát vào nồi đậu phụ. Nàng cũng lộ dị quang, định đưa tay ra đỡ nhưng không kịp
Bổng đâu từ sau lưng, một luồn kình phong nỗi lên. Một tấm vãi đỏ cuống vào eo nữ nhi, rút mạnh một cái. Nữ nhi kia bay lên không trung trên một trượng. đang rơi xuống thì một bóng ảnh nhảy lên ôm nàng vào người, nhẹ nhàng đáp đất.
Nhìn rõ thì ra tấm vãi kia chính là một chiếc áo cà xa, còn bóng ảnh kia lại là một tên hòa thượng trọc đầu, chân mang giày la hán, hai tay mang hai cái khuyên bằng đồng đúc. Mục quang lừ đừ nhìn tên đại hán. Y cười cười :
“hầy dà, nữ hài tử này da trắng thịt thơm, hợp khẩu vị ta lắm. À, đậu phụ bao nhiêu tiền một chén vậy ?”
Hắn dứt câu, nhìn vào nữ hài tử.
Y thị run run, mắt đỏ hoe ngấn lệ, không thốt thành câu. Đám đông thì càng náo nhiệt hơn. Kẻ thì khen giỏi, kẻ thì bảo tên trọc đầu vô luật. Mặc kệ những điều đó Tăng nhân kia vẫn cười cười, lại nhìn lão ông :
“Ta hỏi một chén bao nhiêu ?”
Khí độ ghê người, lão ông kinh hãi nói lắp bắp
“dạ, một chén 1 đồng tiền”
“Cái gì ? một chén một đồng à ?”
“dạ vâng”
Tên đại hán thấy tăng nhân kia chẳng coi mình ra gì. Quát lớn thị uy
“Thằng ranh đầu trọc kia, biến đi chổ khác cho lão gia mày làm việc”
Tăng nhân chẳng thèm nghe hắn nói. Vẫn nhìn lão ông nói tiếp.
“sau này, ông phải lấy 1 chén là 5 đồng rõ chưa ? Đậu phụ ngon như vậy, 1 đồng sao đáng”
“dạ, chuyện này”
“đừng có dạ nữa, ông lớn tuổi rồi chẳng cần dạ gì cả”
“Dạ… à uh, vâng”
Lại nói về tên đại hán, thấy tăng nhân chẳng thèm quan tâm mình. Y hùng hổ rút đao, tính chạy tới chém hắn một nhát. Vừa rút đao ra, Long nhi đứng gần đó đã dùng chân gạt chân hắn, làm tên đại hán xõng xòai ra đất.
Bàn dân thiên hạ đều rộ lên cười lớn. Có kẻ nhịn chẳng được lại nói :
“Haha, Con Hổ sao giờ lại thành con mèo rồi.”
Có kẻ lại nói độc hơn:
“Tôn tử ba đời làm chó thì làm sao mà làm hổ cho được”
Nguyên tên đại hán này là một người trong “Hùng Hổ Bang” trấn đại một góc Dương Châu. Cường hào bá đạo, chuyên đi thu thuế bảo kê. Ai bọn chúng cũng thu, từ già đến bé. Dân chúng vô cùng căm hận, muốn trình lên quan phủ. Nhưng hai lão đầu Hắc Hùng, Hòang Hổ là bang chủ có quen biết rộng với quan nha, nên dân chúng càng bị chèn ép. Đến giờ có trên trăm người bị chúng đánh chết vì chậm thuế, vì dám phản kháng. Hùng Hổ Bang thật chất chỉ là một nhóm cường hào ác bá có quen biết chút đỉnh rồi cậy thế lạm quyền. Dân chúng không ai là không muốn giết sạch bọn chúng, nhưng thế lực quá lớn, lại cũng có người không muốn dây dưa vào quan phủ nên cũng không quan tâm. Chỉ thở dài rồi lắc đầu qua chuyện.
Tên đại hán nằm dưới đất, nghe xung quanh tiếng cười cợt, chữi bới mình thì lòng hận lắm. Mặt đỏ như lửa, hắn đứng dậy múa đao lọan xạ, định chém tăng nhân kia ra thành trăm mãnh mới hả lòng.
Nào ngờ vừa đứng dậy, đã thấy tăng nhân kia một chân đạp vào đầu mình. Tên đại hán gồng mình đứng lên nhưng tuyệt không nổi, như thể thái sơn đè đỉnh đầu. Hắn nằm bẹp ra đất, hai tay vung vẫy.
Đám đông thì cười rộ lên.
Nữ nhi khi nãy kinh hãi nay thấy vậy cũng mỉm cười. Còn lão ông nọ thì chẳng rõ cười hay mếu.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục”
Bỗng trong đám đông vang lên một giọng nam nhân. Long nhi nghe giọng nói chợt giật mình, giọng nói này chính thị là Võ Nguyên. Chẳng lẽ y nàng lại gặp y ở đây. Tăng nhân nọ quay nhìn hướng phát ra giọng nói, y lại cười cười nói :
“Kẻ sĩ thì bần tăng tuyệt không đụng vào, nhưng rõ ràng đây là một con ác cẩu, chuyên đi hại dân hại nước. Đã là ác cẩu thì bần tăng cũng chỉ học theo Tế Điên la hán lão công thôi, hehe”
Võ Nguyên từ trong đám đông tiến ra, chấp hai tay cúi chào tăng y. Y trầm giọng nói :
“Thì ra vị tăng huynh đây là… Tiểu Tế Điên Lang Phụng Nhân”
“Lang Phụng Nhân” ba chữ này rõ mồn một mà Long nhi không ngờ mình nghe thấy. Tên khờ khạo mà tám năm trước từng gặp trên Tử Vong Vực nay lại cạo đầu làm hòa thượng, mà tính tình lại cổ quái điên điên thế này. Long nhi lại nghĩ :”Từ hôm xuất sơn, ba ngày nay ta liên tục gặp lại những người quen, thật là bất ngờ”. Phụng Nhân của tám năm đúng là không có thể nhận ra được nữa.
Tên đại hán nằm dưới chân nghe thấy danh của Tế Điên, y chợt mở miệng xin tha :
“Thì ra là Dương Châu tăng hiệp, đại nhân tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân xin…”
Chẳng kịp nói hết câu, một cái chân gà phi thẳng vào mồm tên đại hán, nếu đấy mà là ám khí thì nãy giờ hắn đã chầu ông bà.
Tế Điên cười cười,lại nói :
“Ha ha, tiện danh của ta mà các hạ cũng biết à ?”
Võ Nguyên đáp :
“Tất nhiên biết, trên giang hồ còn vị tăng nhân nào mà cạo đầu đi tu, lại đi ăn thịt chó, uống rượu nữ nhi hồng, chuyên vào hồng lâu, mà thấy chuyện bất bình thì luôn mò đến”
Giọng y nghe có chút kinh miệt. Tế Điên chẳng quan tâm, y nói tiếp :
“Phật là tại tâm, tâm có Phật tức là Phật. Chó ta ăn đều là chó điên cắn người, ta chỉ là giúp nó siêu thóai mau chống, đỡ phải hại dân, như con chó điên dưới chân ta đây, ta cũng sắp phải ăn nó đây. Ha ha”
Nói xong trừng mắt nhìn xuống chân, tên đại hán thấy mục quang như tia lửa của y, cũng thập phần kinh hãi, mồ hôi nhễ nhại.
Đám đông lúc này cũng đang xì xào :
“Ra là Tiểu Tế Điên mà giang hồ gần đây nói tới”
“Ta thấy hắn còn trẻ thế, không biết bãn lĩnh chân thực thế nào ?”
“Tên này đúng như tên, Tiểu Tế điên”
Võ Nguyên nhìn Tế Điên, thật không biết phải thế nào. Lúc này thanh âm trong trẻo vang lên.
“Mi làm vậy, cũng chỉ là một tên cường hào ác bá khác mà thôi”
Phụng Nhân quay nhìn, một cô nương xinh đẹp như hoa, thiên hương quốc sắc, là một thiên hạ mỹ nhân khó ai sánh bằng. Đó là suy nghĩ của y. Y nghe câu nói của nàng xong, chợt trơ mặt ra. Trước nay chưa ai nói y câu này, chính y cũng chưa từng nghĩ tới câu này. Phụng Nhân hỏi ngược lại :
“Tiểu mỹ nhân, vậy nàng cho bần tăng ý kiến làm sao để xử lý tên này ?”
Võ Nguyên ngay từ đầu đã thấy Long nhi, nhưng tuyệt cố không để ý. Nay thấy nàng nói vậy, chợt mỉm cười, lòng có chút vui mừng.
Mọi ánh mắt dồn vào Long nhi, chờ nàng trả lời.
Long nhi mỉm cười, nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như sương đọng ban mai.
“Thả hắn đi”
Phụng Nhân càng trố mắt ra :
“Đơn giản vậy thôi sao ?”
“Đúng, đơn giản vậy thôi”
“Vì sao ta phải thả hắn ?”
“Mi có thể hạ gục hắn, nhưng mi không thể làm tâm hắn phục. Giống như Khổng Minh ngày xưa thu thập Mạnh Họach, bảy lần bắt, bảy lần thả. Cốt chính là thu phục nhân tâm.”
“Hay lắm, tiểu mỹ nhân kiến thức sâu sa, bần tăng nể phục”
Nói xong y vái dài, bỏ chân ra khỏi đầu tên đại hán. Tên đó nằm bên dưới, đầu đau như búa tạ gõ vào, lồm cồm mãi một lúc mới định thần đứng lên được. Hắn dập đầu ba cái, líu ríu xin đa tạ. Phụng Nhân chẳng màn tới, chỉ phất tay đi, mục quang vẫn chăm chú nhìn Long nhi, còn miệng thì nói :
“Để ta thấy mi lần sau còn tác oai tác quái, thì ta chẳng học theo tên Gia Cát Lượng kia đâu, mà là tới tận Hùng Hổ Môn, đập nát môn bài, cho thiên hạ từ nay biết cái Hùng Hổ Môn chỉ là một cái Cẩu Miêu Môn mà thôi, nghe rõ chưa ?”
Phụng Nhân lời lẽ thô bạo, như chém đinh chặc sắt. Tên Đại Hán nghe xong rất hận, nhưng tuyệt không dám làm gì. Chỉ dạ dạ mấy tiếng, rồi hắn lủi đi luôn. Đám đông lúc này thấy vậy cũng tản lãng bớt hơn nữa, mọi người lại trở về công việc của mình. Chỉ còn ba người đứng lại.
Phụng Nhân lại quay nhìn Võ Nguyên và Long Nhi, y chấp hai tay vái một cái :
“Bèo nước gặp nhau, mong ngày gặp lại”
Nói xong, y quay đi, tay lấy bình rượu vắt ngang thắt lưng, ngửa đầu vừa đi vừa uống, lại hát nghê ngao :
“Đời chẳng vui, lại chẳng buồn. Một đời một kiếp cứ yêu thương, bình an hạnh phúc ta cứ hưởng, lạc thú trần giang cứ thử qua.
Hôm nay sống, cứ sống hôm nay, trăm năm đâu đợi, kiếp sau đâu chờ…”
Chẳng mấy chốc đã không còn thấy bóng y trong dòng ngừơi buôn bán.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Sau khi Phụng Nhân đi mất, Võ Nguyên quay lại Long nhi. Y có cơ hội gặp nàng lần này lòng quyết mời nàng đối ẩm. Y chấp hai tay chào nàng. Long nhi cũng mỉm cười đáp trả.
Võ Nguyên thấy nụ cười của mỹ nhân, lòng chợt sốn sang. Y cười nói :
"Gặp lại cô nương ở đây rồi"
Long nhi không đáp, nghiên đầu nhìn chàng. Nàng càng nhìn càng thấy ở Võ Nguyên có chút gì đó đáng yêu. Võ Nguyên tuy con nhà võ nhưng da dẻ nhưng công tử con nhà quyền quý, nếu y không mặc một bộ võ phục tòan đen, lưng đeo một Hắc đầu Lang Đao thì chắc cũng không ai nghĩ ai là con nhà võ.
Võ Nguyên mạnh bạo lần nữa, y mời Long nhi lên Hòang Hạc Lâu, danh lâu nổi tiếng ở Dương Châu. Nào ngờ, y ngõ lời vừa dứt, nhận được ngay cái gật đầu đồng ý của mỹ nhân. Lòng vui không sao tả.
*********
Cách đó không xa
Một thanh xam vốn đã đi theo Long nhi không rõ từ bao giờ, y bộ dạng như người bình thường chỉ vắt trên thắt lưng 1 cây thiết tiêu. Y địch thị Yến Linh Điêu.
Nguyên là lần gặp cách đây không lâu ở quán nước ngọai thành, y cơ hồ có cảm giác nữ nhân lưng mang huyền cầm, gương mặt khả ái thanh tú này chính là người từng tấu một khúc tiêu cầm mà khiến y hợp ý mãi không quên.
Nhớ tám năm trước, sau khi Quỷ Kiếm Tử ly khai, mọi người chia tay. Lần đó tổn hại tương đối không nhiều. Nhưng kế họach phá vỡ, hai phe hắc bạch nay lại càng thêm khó gặp mặt. Vốn biết Bạch đạo tính sai một nước cờ, thành ra hỏng cả cục diện. Yến Linh Điêu đi về phương Bắc, đến Nhạn đãn Sơn bái kiến sư phụ y. Trên đường y hành hiệp trượng nghĩa, cứu tế không biết bao dân chúng. Nhưng tuyệt chẳng để lại tên tuổi, thành ra... cái tên Tầm Dương Thần Địch Phong Lưu Lãng Tử Yến Linh Điêu nay phai mờ không ít. Nhưng về phần y thì vẫn phong độ như ngày nào. và những Điều Yến Linh Điêu làm không hẳn là không ai biết.
Giang hồ 8 năm qua như Trường Giang sóng sau sô sống trước, lớp lớp anh hùng cũng ngã xuống, nay cũng lớp lớp thiếu niên hào kiệt nỗi lên, trong đó có người là Mục Mạc Tà, có thể xem là điệt nhi của y. Mục Mạc Tà chính là con trai Mục Bảo Câu, người mà Yến Linh Điêu gặp ở quán trọ, cưỡi con Chiếu Ngọc Dạ Sư Tử. Nói về tuổi tác vai lứa, Yến Linh Điêu nói già chưa già, nói nhỏ không nhỏ. Y năm nay chỉ vừa tròn 32 tuổi.
Mà trong biển võ mênh mông, tuổi tác cũng không phải là vấn đề lớn.
Yến Linh Điêu đứng phía sau, cơ hồ nhận rõ ra huyền cầm trên lưng Long nhi. Ánh mắt thập phần vui mừng, nhưng y lại nghĩ "biết đâu mình lầm người, tốt nhất là đừng lỗ mãng". Một phần là vậy, một phần là do có một nam tử đứng kế bên Long nhi. Kẻ đó tuy bề ngòai khá trẻ, nhưng trong giang hồ không ai là không biết. "Vì sao tên quái nhân này lại xuất hiện ở đây cơ chứ". Nhưng có một điều y biết chắc, dây dưa với tên áo đen này chẳng lợi lộc gì.
Yến Linh Điêu cứ vậy âm thầm theo dõi hai người đến tận Hoàng Hạc Lâu.
Y không chủ động tíên thẳng trực tiếp vào Lâu, mà đu mình lên một cành cao ẩn nấp. Tầm nhìn rất rõ vào bên trong chỗ hai người đang ngồi. Còn bản thân y thì lựa một chổ cành cây rậm, không thể phát hiện.
Yến Linh Điêu cứ bất động quan sát
Thấy bên trong Long nhi cùng Võ Nguyên hàn thuyên nói chuyện được lúc lâu. Bổng chẳng rõ từ cửa sổ phía đối diện, một bóng ảnh như lửa lao vào. Quyền kình phong tỏa tòan bộ phòng. Bỗng quyền hóa trảo, nhắm vào đầu của Võ Nguyên mà chộp lấy. Yến Linh Điêu bất thần cũng rung động, bên trong nguy biến, chỉ lo cho an nguy của mỹ nhân thanh sam. Nhưng bất chợt y nghĩ :"Không nên manh động, tên quái nhân kia hà tất đã thất thủ". Nghĩ rồi y im lặng quang sát.
Đúng như dự định. Võ Nguyên một tay đưa lên gạt đi trão kình, một tay vẫn nhàn nhã cầm chun rượu, ánh mắt không thèm đối hòai tới kẻ vừa bất chợt tấn công mình. Long nhi thì thất sắc bất ngờ, tay phải cũng vận kình phòng thủ.
Một trảo tiến tới, hai trảo tiến tới. những thứ xung quanh đều bị xé rách ra, nhưng tuyệt bàn ghế và thức ăn trên bàn của Long nhi và Võ Nguyên không chút hề hấn. Võ Nguyên tay trái như mãng xà, uống lượng như thể không xương. Ly rượu trên tay y vừa cạn, lập tức huy động cả hai tay. Hai tay xoay thành vòng càng khôn. Võ Nguyên hú lên một tiếng, nội kình huy động. Hai tay ẩn hiện sắc xanh.
Bóng ảnh đỏ rực như lửa kia nhảy lùi lại, nép vào một góc phòng. Nhìn rõ là một nam nhân, từ đầu tóc đến quần áo một màu đỏ như Hỏa Diệm.
Võ Nguyên vẫn ngồi im trên ghế, hai đầu quyền cách không đã thương. Quyền kình đấm thẳng vào Hỏa Diệm y nhân kia. Làm thủng một lỗ lớn trên tường.
Long nhi thì bất thần cũng không biết làm gì, chỉ im lặng quang sát, nàng thấy tình thế cũng không đến nỗi nghiêm trọng. Nhưng lòng khi thấy bãn lĩnh của Võ Nguyên chợt rúng động. Yến Linh Điêu ở ngòai cũng cơ hồ có chút tán thưởng :"Hay"
Bỗng lại từ dưới lâu, chẳng rõ một tóan người y phục giống nhau. Tay ai cũng lăm lăm đao kiếm, thủ thế vay hãm Hỏa Diệm y nhân. Một người trong số bọn họ chấp tay đến nói với Võ Nguyên
"Võ Thiếu gia, Lâu chủ gữi lời xin lỗi, tiếp đãi thiếu gia không tốt"
Võ Nguyên sắc mặt tươi tỉnh nhìn lại nói :
"Không cần đa lễ, nhắn với Tô Lâu chủ, đáng nhẽ ta không nên dẫn địch đến đây, ta sẽ bái kiến thỉnh tội sau"
"Không dám"
Nói rồi một tiếng cười há há vang lên. Nguyên chính là Hỏa Diệm y nhân kia đang cười. Võ Nguyên quay nhìn y nói :
"Hỏa Diệm Diêm La Hỏa Hầu Thiên, sát thủ hàng thứ mười trong tam thập đại sát thủ, sở trưởng là hỏa trảo... giết hơn tám trăm mạng người, giết người đơn giản chỉ vì một chữ Tiền, ta nói có phải ?"
Hỏa Diệm vỗ tay
"Khen cho Võ Hắc Lang, đúng là kiến thức hơn hẳn những bọn cùng trang lứa"
Yến Linh Điêu vẫn bên ngoài bất động quang sát, y nghĩ :"Lại là chuyện tranh giành quyền lực đây"
Long nhi bên trong cũng cùng suy nghĩ :"Chu Linh sư phụ từng nói, giang hồ là nơi tranh quyền đọat lợi, quả thật không sai. Lần này ta phải xem cho mở rộng tầm mắt"
Võ Nguyên nói :
"Cái đầu của ta lần này đáng giá bao nhiêu ?"
Hỏa Diệm đáp :
"Ba vạn lượng vàng"
Võ Nguyên cười cười :
"Không ngờ lại lên giá cao như vậy, ngươi nghĩ có thể lấy ba vạn lượng vàng đó ko ?"
Hỏa Diệm cười lớn nói :
"Ta làm sát thủ hơn hai chục năm, có những vụ đến trước quỷ môm quang ta cũng nhận, miễn là có tiền"
Võ Nguyên lại nói :
"Vậy thì tới đây, tiền của ngươi trên đầu ta đây"
Nói đọan y lại quay nhìn qua những võ sĩ y phục giống nhau.
"Các vị không cần can thiệp, báo với Tô Lâu chủ, thiệt hại cứ tới Võ Gia Trang thanh tóan"
Long nhi nghe khẩu khí như vậy, bất chợt cảm giác nam nhân trước mắt thay đổi hòan tòan. Long nhi vẫn im lặng nhìn cục diện thì bị ánh mắt của Võ Nguyên nhìn trúng.
"Long nhi, tại hạ có việc riêng, xin cô nương có thể về trước, tại hạ sẽ cho người tiễn đến tận nơi cô nương muốn tới"
Long nhi mỉm cười :
"Không cần đâu, ta ở đây xem cảnh náo nhiệt"
Mọi người có mặt ở đây vốn đều đã thấy Long nhi, nhan sắc khuynh thành, nhưng vốn nàng ngồi đối ẩm với Võ Nguyên, tuyệt không ai dám nói tới. Chỉ dám nhìn từ xa.
Võ Nguyên không đáp, chỉ gật đầu với nàng. Rồi lại quay nhìn Hỏa Diệm. Sắc mặt chợt lạnh như hàn băng.
Chẳng cần nói nhiều, Hỏa Diệm hai trảo chéo chéo, nhắm hai vai Võ Nguyên chộp lấy. Trảo kình như vuốt hổ móng ưng, sắc nhọn dị thường. Võ Nguyên toàn thân bên dưới bất động ngồi trên ghế, hai chân như sơn thạch bám vững, y huy động hai tay, múa thành liên tiếp những vòng tròn phá đi thế công của Hỏa Diệm.
Võ Nguyên hai quyền như bài sơn đão hải, liên tiếp như nước trìêu đánh vào Hỏa Diệm, nhưng bỗng chốc hai đầu quyền trở nên nóng như lửa đốt. Ra là Hỏa Diệm có Hỏa Giáp công hộ thể, ai đánh vào lập tức bị hỏa kình thâm nhập khó chịu vô cùng. Bổng Hỏa Diệm xuất chiêu chậm lại, đổi thế tấn công... trảo nào cũng nặng nề nhưng ma dị kì quái, ẩn tàng hỏa kình, múa lên một hồi thì trên đầu bóc lên một làn khói trắng mỏng tanh.
Hai bên giao đấu đã hơn ba chục chiêu, nhưng Võ Nguyên vẫn bất động trên ghế, chẳng hề nhúc nhít. Hỏa Diệm tức mình, biết y tỏ ý kinh thường nghĩ :" Võ Nguyên đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, thật sự khó ăn, lần này phải hết sức thôi"
Hỏa Diệm nghĩ đọan, lập tức ra chiêu tàn độc. Một trảo chộp lấy cổ, một trảo chộp lấy đỉnh đầu, nhắm vào huyệt bách hội. Mà hắn ra chiêu mau lẹ vô cùng, lại bất ngờ, không thể biết được. Một trảo gần chạm vào tới da cổ, chỉ còn cách hai phân. Võ Nguyên thấy hắn bất ngờ ra sát chiêu, nhưng tay thì đang không thể thu về để thủ.
Long Nhi cùng mọi người trong phòng ai cũng bắt đầu không lạnh mà run, thấy một sát chiêu cận cần như vậy... đồng lọat la khẽ lên một tiếng. Long nhi thì muốn ra ta giúp nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Còn về đám quần sĩ thì khi nãy được lệnh không được ra tay.
Nào ngờ cục diện bíên đỗi, Hỏa Diệm trảo chưa tới đầu của Võ Nguyên thì búng người lộn về sau hai bước.
"Kẻ liều trong thiên hạ thật hiếm ai bằng ngươi"
Chẳng ai rõ vừa nãy xãy ra chuyện gì ? vì sao Hỏa Diệm lại lui về.
Chỉ có Yến Linh Điêu bên ngòai cười thầm :"Tên đúng là giảo họat và liều mạng thật mà"
Nguyên do là góc nhìn, Góc nhìn của Long nhi và đám quần sĩ đều bị tà áo của Võ Nguyên che mất, không thấy được lúc nguy cấp Võ Nguyên một quyền tụ lực đấm thẳng vào đan điền Hỏa Diệm. Hỏa Diệm tuy đi sai một nước cờ là y quên đi thân dưới của mình thiếu phòng hộ, cơ bản võ công y là một sát công, chuyên lấy công làm thủ, giết người nhanh gọn. Nhưng nào ngờ Võ Nguyên cũng ... lấy công làm thủ, hai bên đều đem mạng ra cược.
2k chữ, coi như 2c nhé
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Chán Đời
Long nhi bất giác ngẫn người, không hiểu vì đâu mà tên Hỏa Diệm nhảy lùi lại. Lòng nghĩ chắc hắn có mưu kế gì đây. Nào ngờ Hỏa Diệm lại cười nói :
“Ta đứng ngươi ngồi, thật không công bằng cho mi”
Hắn nói vậy cũng chỉ muốn gỡ gạt chút danh, chẳng rõ mọi người khi nãy có thấy hắn bị một quyền đánh lui hay không. Võ Nguyên hiểu ý cười đáp :
“Hỏa Diệm Diêm La, hỏa trảo mãnh liệt như lửa đốt, mà cái miệng cũng ghê gớm không kém hỏa trảo. Được, ta cùng ngươi so một trận công bằng”
Nói rồi, y đứng lên. Rút cây Hắc Lang Đao, lập tức khí thế bức người. Y nói tiếp :
“Muốn lấy tiền thì ra đây”
Xong nhún người qua cửa sổ, xọach cái thân y nhẹ nhàng đáp bên dưới. Kế bên Hoàng hạc Lâu là một sân rộng, bình thường dùng để đãi tiệc quần hùng, nay chưa có ai lại dùng làm sân tỷ thí của Võ Nguyên.
Vù cái, Hỏa Diệm cũng đáp mình bên dưới.
“Nói về liều thì họ Võ ta vẫn thua xa ngươi, biết chết vẫn đâm đầu vào”
“Khẩu khí”
Mọi người trên lầu đều hướng mắt nhìn xuống mục quang trận đấu.
Võ Nguyên một tay cầm đao, bất động, khí độ hơn người. Hỏa Diệm vận Hỏa Giáp Công hộ thân, tòan thân như phát hỏa. Y hai trảo lao tới, Hỏa Diệm Trảo như răng hổ muốn cắn nát Võ Nguyên. Một trảo chụp tới mặt, trảo chưa tới mà trảo kình đã nóng rát. Võ Nguyên nghiên người né tránh, tay phải vung đao múa thành một đạo hắc ảnh, phong tỏa tòan bộ. Chân trái y quét ngang đánh thẳng vào mắt cá Hỏa Diệm. Hỏa Diệm thấy vậy, nhún người nhảy lại. Một trảo lại từ trên chụp xuống đỉnh đầu, một trảo như mãng xà luồn về sau lưng Võ Nguyên chộp lấy.
Võ Nguyên cơ trí linh động, một đao phạt ngang một đao phạt dọc ra chiêu Sát Thiên. Một chiêu sát thiên uy mãnh dị thường, chứa trong đó sức mạnh của hắc lang. Hỏa Diệm thấy không ổn liền thu trảo né người, đao khí lập tức phá nát tảng đá phía sau. Y lại lần nữa không đợi đối phương thu chiêu, ra một sát chiêu, hai trảo chụp lấy lòng ngực Võ Nguyên. Võ Nguyên đao chưa thu về thì đầu trảo đã chạm vào da. Mục quang y lóe lên sự tức giận, đao thu về vừa đủ là đả phạt ngang mặt Hỏa Diệm. Nào ngờ hắn thu người, đao chém không trúng, hai trảo lập tức bấu chặc vào ngực Võ Nguyên. Y bị trúng trảo, lòng ngực như bị thiêu đốt, đau đớn khó chịu. Mảnh áo trước ngực cũng bị hỏa kình làm cháy xém.
Võ Nguyên biết tình thế không hay, lắc người cái muốn thóat khỏi hai lòng trảo đang bấu lấy ngực mình. Nhưng trảo bấu vào da thịt, thật khó mà thoát, tay trái y tụ kình, ẩn hiện sắc xanh.
Lam Tử Công đấu Diệm Hỏa Trảo
đầu chưởng đối đầu trảo, ùynh một tiếng cả hai bị bắn ra xa. Võ Nguyên nhảy lùi lại hai bước, dựa thế co chân phóng tới. Huy động Hắc Lang Đao
Cuồng lang Đọat Mạng.
Một Đao bổ tới mà ngàn vạn đao khí bủa vây như cuồng lang tấn công con mồi. Nanh thép kinh dị, uy dũng mà bá đạo vô cùng. Đao sau tiếp đao trước, một đao lại thêm đao nữa cứ vậy vay bủa lấy Hỏa Diệm. Hỏa Diệm thấy y tung tuyệt kỹ cũng đành theo, đã trèo lên lưng hổ thì sao mà xuống. Hai trảo múa lên, hoa mỹ dị thường.
Lạc Hồn Trảo
Cữu thành công lực.
Một trảo múa qua là đánh nát đi đao khí, cứ vậy ngươi đánh ta đánh, cả hai đều lấy công làm thủ, bất chấp tính mạng. Nhưng nói vậy cũng không phải, để ý một chút thì Hỏa Diệm càng lúc càng lùi dần, thể đứng của y cũng không phải là thế công kích hòang tòan, nói chung cũng còn bảo lưu thực lực.
Hai người như tới mức sống chết với nhau thì…
Bổng đâu không rõ một thân người lách giữa đao ảnh bóng trảo, vung hai tay lên, một tay đã chặn đứng lưỡi đao, một tay đã phong tỏa hai trảo thủ.
Kẻ đó thân thể xanh xao, mặc trên người một bộ áo trắng. Gương mặt thanh tú diễm lệ, đẹp như con gái. Y Chính Là :
Hòang Hạc Lâu Chủ
Tô Nhược Khuyên
****************
Nói tới đây rồi thì cũng xin nói rõ các thế lực giang hồ các cứ ở Dương Châu này. Mạnh nhất chính là Võ Gia Trang.
Nói tới Võ Gia Trang thì nói chút về đời trước, Võ Thần Côn tinh thông mười lọai võ công, là võ giã đứng hàng có vai vế cao trong giang hồ ngày trước. Con y là Võ Tam Tinh, dựa trên hai đầu quyền sáng lập Võ Gia Trang, đánh đông dẹp tây. Bình lọan hơn tám cốc, năm đảo. Ngày đó Võ Tam Tinh cũng là bạn rượu của Long Thanh Phương, tính tình y cổ quái khó đóan, suy nghĩ thâm sâu nhưng cũng có lúc cuồng nộ bất thường, lúc nghe tin Long Thanh Phương Chết, y đem ba trăm người đến Ma Lang Nhai, nơi tụ họp của Mang Lang Giáo, một tà giáo thời bấy giờ. Giết sạch, gà chó không tha, chỉ vì đơn giản là tại hiện trường có một dấu ấn của giáo phái. Cái đó sau này làm rõ, thì ra là do chính Long Thanh Phương vẽ lên, còn vì sao thì không ai biết.
Sau đó con trai y chính là Võ Nguyên, con trai tính tình cổ quái hơn cả cha. Mười tuổi đi lạc vào rừng, sống hơn nữa năm với sói hoang, vô tình gặp được kỳ sĩ truyền thụ võ công, đạo lý cho nên tuy ở rừng sâu nhưng vẫn nghiêm trang hiểu lễ.
Mười tám tuổi thì một thân đi đến Mạc Can Sơn, dập đầu cầu xin được Mạc Quân, hậu duệ của cổ nhân rèn ra hai thanh Can Tương Mạc Tà, rèn cho một cây đao. Mạc Quân thấy y thân như sói hoang, ánh mắt có chút tà dị, ban đầu không rèn. Nhưng về sau vì thành tâm mà Mạc Quân cũng phải rèn, đặt cho cây đao là Minh Tâm Đao, toàn thân đen bóng. Ý vì muốn sau này Võ Nguyên hiểu rõ đúng sai, dùng đao vào việc tốt.
Khi từ biệt, y một thời giang lang thang khắp thiên hạ vốn là muốn tìm một chữ Tình, nhưng mãi không được. Sáu năm sau trở về Dương Châu, thụ lý công việc ở Võ Gia Trang. Y trở về cũng là vì một phần mẫu thân y, Mộc Thanh. Đến nay đã hai mươi tám tuổi.
Lại nói về Hoàng Hạc Lâu, cũng là một thế lực lớn ở Dương Châu. Lâu chủ trước đây là Đường Thiên, vì quá tin người mà bị gia hại, tiếp nối y hơn năm năm nay là Tô Nhược Khuyên, cũng có thể xem là một anh tài trong anh tài, dựa vào bản thân thu phục hơn ba quận anh hùng, chấn hưng Hòang Hạc Lâu. Y rất ít đi lại giang hồ, nhưng danh tiếng thì không ai không nghe, năm nay y ba mươi ba tuổi nhưng gương mặt tuyệt nhiên chỉ như hai mươi, là một mỹ nam nhân khó ai bằng.
******************
Lại nói trở về cục diện khi nãy. Phong kình còn dư lại vẫn cuốn thành từng cơn lốc nhỏ dưới chân Nhược Khuyên. Yến Linh Điêu từ trên cao nhìn xuống, bụng thầm kinh dị :”Tên này, tòan thân ẩn tàng kiếm khí dị nhân, lại một tay chặn đao của Võ Hắc Lang, một chưởng chặn trảo của Hỏa Diệm, chẳng lẽ y chính là Tô Lâu Chủ To Nhược Khuyên ?”. Thắc mắc của Yến Linh Điêu quả thật là đúng, vì cơ bản họ Tô ít khi giao tiếp bên ngoài, bản thân khi thu thập ba quận anh hùng cũng đều cho thuộc hạ đi, còn y thì vẫn là luôn chỉ đạo. Giang hồ trước nay thường là nghe danh chưa gặp mặt.
Long nhi từ trên vọng lâu nhìn xuống, ánh mắt cơ hồ bất ngờ, không thể tin là giữa một trận đấu lại có người dám ngang nhiên chen vào.
Về phần Võ Nguyên cùng Hỏa Diệm, cả hai cũng thần sắc khó hiểu. Đồng lọat nghĩ :
“Họ Tô này đúng thật khó lường, một tay chặn đao ta dễ dàng đến vậy ?”
Hỏa diệm thì vận hỏa kình vào hai tay, tính là làm phỏng tay của Tô Nhược Khuyên. Nào ngờ hỏa kình vừa vận, lặp tức đã bị một hàn kình như sương giá chặn phải, đã vậy còn thâm nhập vào các kinh mạch trên đầu ngón tay, làm tê buốc. Nên biết năm đầu ngón tay nối với tim, người luyện trảo công thường là luyện tới mức năm đầu chỉ đậu vỡ cả đá, tức là cũng ảnh hưởng đến một phần tâm phế. Lại nói kinh mạch ở ngón tay là nhiều nhất so với kinh mạch tòan thân, vừa là nơi phát công phát kình, đồng thời cũng là nơi dễ bị tổn thương bởi công bởi kình nhất. Hỏa Diệm thấy không ổn, từ từ thu hỏa kình, vận khí cố chặn lấy sự thâm nhập của hàn kình. Hắn hầm hầm nhìn Tô Nhược Khuyên, tựa muốn nhai sống y.
Họ Tô từ từ buôn tay, y cung kính hành lễ với Võ Nguyên, còn về Hỏa Diệm y không coi ra gì
“Võ Thiếu Gia, đã lâu không gặp”
Võ Nguyên thu đao, cung kính chào lại
“Tô huynh, vẫn khỏe”
Long nhi trên vọng lâu từ từ đi xuống, đứng gần quang sát. Võ Nguyên thấy nàng, liền bước tới mỉm cười nói :
“Để cô nương phải chờ lâu, thật ấy náy”.
Tô Nhược Khuyên ra lệnh cho quần sĩ vây lấy Hỏa Diệm, còn phần mình cũng quay nhìn Long nhi, thấy nàng xinh đẹp như hoa cũng có chút bị mê mẫn.
Long nhi chợt nhìn qua Hỏa Diệm, thần sắc y lúc đỏ lúc xanh, mồ hôi nhễ nhại. Nàng câu mày nghĩ :”Hắn bị sao thế kia ?”
Long nhi nhẹ bước tiến tới, đến gần thì trên đầu Hỏa Diệm thấy xuất hiện một làn khói đen mỏng. Võ Nguyên đưa tay tính cản nàng lại thì như đưa vào bóng ảnh lúc này y mới kinh dị nghĩ thầm :”Thì ra cô nương ta kinh công trác tuyệt, đi không nghe tiếng, trước nay ta chưa hề để ý, mà chính nàng cũng chưa bộc lộ. Bước đi rồi mà bóng ảnh còn lưu lại… chẳng lẽ là người của Trùng Dương Cung” Võ Nguyên lúc này chợt có một sự cảnh giác cao độ với nàng.
Tô Nhược Khuyên cùng mọi người có mặt cũng hơi biến sắc, đặc biệt là Yến Linh Điêu ở trên cây cao. Y trên cao nhìn thấy rõ, cước pháp Long nhi thật kì lạ.
Long nhi đơn giản là chợt động tâm khi thấy Hỏa Diệm gương mặt khó chịu, thần sắc đau nhức. Nàng chẳng qua là muốn xem hắn bị cái gì, nên lẹ bước rão tới, nào ngờ trong tám năm qua ở Trùng Dương Cung, ngày nào cũng luyện tuyệt kỹ kinh công Phiêu Diêu Bộ, nên bây giờ tùy tâm mà phát chứ chẳng hề có ý gì.
Phiêu Diêu Bộ là tuyệt kỷ kinh công của Trung Dương Cung, được Tổ Sư đời thứ tám sáng tạo và truyền tới đời nay, đã được qua mười đời. Kinh Công này thâm sâu ở chổ, người sử dụng thì di hình hóan ảnh, đi rồi mà bóng ảnh như ma vẫn xuất hiện phía sau, giang hồ còn gọi là Phong Bộ.
Lúc này chợt Hỏa Diệm toàn thân rũ xuống, cảm giác đau đớn vô cùng. Long nhi đưa tay bắt lấy mạch của hắn trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Võ Nguyên nghĩ :”Tại sao cô nương ta lại làm vậy ? Chẳng lẽ lại cùng bọn với tên sát thủ kia ? Không thể thế được, nhưng vì sao cơ chứ” Võ Nguyên suy nghĩ đâm ra lọan, trước mặt thấy sự việc kì quái khó đóan y cũng chỉ có thể im lặng quan sát.
Tô Nhược Khuyên đứng ra lên tiếng nói :
“Cô nương, hà tất phải lo cho hắn”
Long nhi chú tâm nghe mạch không đáp. Hồi lâu nàng nói :
“ta vì sao mà không phải lo cho hắn ?”
Câu nói này không những khiến cho Tô Nhược Khuyên, Yến Linh Điêu, Võ Nguyên kinh ngạc, mà chính cả Hỏa Diệm cũng kinh ngạc xuất thần. Quần sĩ xung quanh ai cũng im lặng nhưng ai cũng có nhiều suy nghĩ về việc này.
Tô Nhược Khuyên nói :
“Hỏa Diệm Diêm La Hỏa Hầu Thiên, giết người vô số…”
Nói đọan thì y bị cắt ngang bởi một tràng cười lớn. Hỏa Diệm cười xong thều thào nói :
“Ta giết người, giết đúng tám trăm mười lăm mạng, trước nay không động thủ với phụ nữ trẻ con. Giết người đúng là vì một chữ tiền, cái mạng của Võ Hắc Lang sau khi ta lấy xong thì sẽ rút khỏi giang hồ, mai danh ẩn tích, nào ngờ…”
Nói đọan y cười khổ.
“Nào ngờ lúc này vết thương tác phát, thôi thì chắc cái mộng quy ẩn của ta không thể thực hiện. Sát thủ thì luôn tính đường lui cho mình, nhưng ta ngu ta không tính cho mình đến thời cơ này, thân chẳng sống được bao lâu muốn giết cứ giết”
Nói xong y ngữa mặt lên trời nhắm mắt. Biết rằng cơ thể y vẫn đang vô cùng khó chịu.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tíu Cô Hồn