Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 15: Nhà máy rượu Đại Tần.
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
Vu Thiên tựa hồ cũng nhìn ra ánh mắt Tần Vĩnh Phú lúc này nhìn mình không còn sắc bén như vừa rồi, mà thay vào đó là hòa nhã đi nhiều.
- Bà mẹ nó, lão già này không phải là đồng tính chứ, hừ! Ta cũng không có sở thích như vậy!
Vu Thiên từ trên sách báo đã xem qua không ít đàn ông có quan hệ cùng các câu chuyện về đàn ông có cảm tình với nhau. Là một đứa con trai bình thường, Vu Thiên tự nhiên coi việc này là quá vô liêm sỉ, cho nên hắn vội vàng đem đầu quay qua một bên, không muốn nhìn Tần Vĩnh Phú tiếp.
Rất nhanh, Tôn bá đã đem một đoàn xe thu thập xong. Còn về thi thể hai người vệ sĩ vì bảo vệ Tần Vĩnh Phú mà chết cũng đã được Tôn bá phái người phụ trách chuyên môn hậu sự xử lý cho tốt.
Chứng kiến Tôn bá nhanh như vậy đã làm tốt tất cả mọi việc, Tần Vĩnh Phú rất cao hứng vỗ vỗ bả vai Tôn bá nói:
- May mà bên người tôi có các người, bằng không sợ rằng tôi thật không có dũng khí để đấu với tên bất tài kia rồi.
- Lão gia, ngài cứ yên tâm, mặc kệ tương lai ai tiếp nhận vị trí của ngài, tôi sẽ chỉ đi theo ngài.
Tôn bá thừa dịp này vội vàng tỏ ra thái độ trung thành.
- Tốt tốt, tôi đã biết, chúng ta đi thôi. Àh, mau đưa Vu Thiên đi thay đổi quần áo như chúng ta, tôi không muốn cậu ta quá rêu rao, hiểu chưa?
Tần Vĩnh Phú tựa hồ nhớ ra cái gì đó, vội vàng an bài Tôn bá.
- Hiểu rồi, lão gia!
Tôn bá nhẹ gật đầu.
Vẫn là một đoàn người, năm chiếc xe từ Nghênh Khách trấn hướng về thành phố Trung Sơn mà đi. Bởi vì vừa rồi gặp chuyện không may, cho nên những người vệ sĩ đều xốc lại tinh thần. Mà chỉ có Vu Thiên, sau khi hắn từ trong miệng Tần Thư Nhã biết được phải đi hơn một ngàn km mới về được nhà, hắn liền trực tiếp ngủ trên xe.
- Hừ! Đường dài như vậy, không ngủ thì làm gì? Chẳng lẽ trên đường cao tốc ngắm cảnh sao? Hai bên ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện thôn trang, còn đâu toàn là từng dãy Dương Thụ, ở đây nhìn thế nào cũng không được tốt như trong rừng rậm của mình.
Vượt quá dự kiến của Tần Vĩnh Phú chính là, trong hành trình hơn mười giờ đồng hồ, lại không gặp bất kì tình huống không bình thường gì.
- Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Không đúng, nếu là cừu gia khác thì chỉ cần điều động thật nhiều nhân mã trực tiếp tại Nghênh Khách trấn giết chết mình là được, tội gì chỉ phái hai sát thủ, hơn nữa lại còn làm ra một màn muốn bắt sống mình?
Trong lòng Tần Vĩnh Phú có rất nhiều nghi vấn, hắn biết rõ chính mình có một bí mật di chúc đã bị con nuôi Tần Dũng biết được, trong di chúc có ghi nếu như mình phát sinh bất trắc gì vậy thì tất cả sản nghiệp do hắn sở hữu đều do con gái của mình Tần Thư Nhã kế thừa, không có một chút quan hệ với Tần Dũng. Cho nên Tần Dũng muốn bắt mình cũng là điều dễ hiểu, bởi vì chỉ cần bắt được mình, y mới có thể bức bách Tần Vĩnh Phú sửa di chúc, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tần Vĩnh Phú cùng Tôn bá đều đoán chuyện này là do Tần Dũng làm.
Bất kể như thế nào, an toàn đều là chuyện tốt. Đến thành phố Trung Sơn, Tần Vĩnh Phú ngay cả nhà đều không có trở lại, trực tiếp đi đến công ty của mình —— nhà máy rượu Đại Tần. Vì an toàn, Tần Vĩnh Phú thậm chí cũng không cho Tần Thư Nhã cùng Vương Đình về nhà, hắn sợ hai người sau khi rời khỏi tầm mắt của hắn, hai người sẽ không an toàn. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu còn vì nếu như Vương Đình trở về nhà, Vu Thiên nhất định cũng sẽ đi theo.
Sản nghiệp của Tần Vĩnh Phú chủ yếu tập trung tại khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, chỗ đó có hai nhà máy rượu, hai hộp đêm cùng một sàn nhảy. Hiện tại hắn đi tới nhà máy rượu lớn nhất của mình, cũng chính là đại bản doanh, địa phương lập nghiệp nhà máy rượu Đại Tần.
Trên đường đi, Vu Thiên rất muốn hỏi vì sao đến thành phố Trung Sơn rồi mà còn không có đi xem cha của Vương Đình? Không phải nói ông ấy bệnh tình nguy kịch sao? Nhưng mà nhìn thế nào cũng không thấy Vương Đình quá sốt ruột. Nhưng sau đó Vu Thiên nghĩ con gái người ta đều không nóng nảy, chính mình gấp cái gì. Hoàng Thượng không gấp thái giám đã vội, việc này Vu Thiên rất không muốn làm, cho nên dứt khoát hắn cũng đi theo Tần Vĩnh Phú, xem bọn họ chơi trò gì.
Xe rất nhanh đã đi tới một địa phương có treo biển nhà máy rượu Đại Tần. Dưới tình huống rất đông vệ sĩ bảo vệ Tần Vĩnh Phú lập tức xuống xe, đi lên tầng cao nhất của nhà máy rượu Đại Tần xử lý công việc.
Trước đó Tôn bá đã gọi điện thoại, theo lý thuyết con nuôi của Tần Vĩnh Phú - Tần Dũng phải xuất hiện tiếp ứng mới đúng, nhưng vì cái gì tiến vào nhà máy rượu Đại Tần đã lâu mà còn không có trông thấy Tần Dũng? Trong nội tâm Tần Vĩnh Phú rất khó hiểu. Lúc này vừa vặn có hai nhân viên trực ban của nhà máy rượu Đại Tần đang đi về phía Tần Vĩnh Phú.
- Xảy ra chuyện gì? Các người có ai nhìn thấy Tần Dũng đâu không?
Tần Vĩnh Phú mở miệng hỏi hai nhân viên trực ban kia, theo lý thuyết chính mình trở về, cho dù Tần Dũng đối với mình có ý đồ gì đó, nhưng vì mặt mũi y cũng phải tới đón tiếp mình chứ, nhưng tình huống hiện tại như thế nào y lại trở mặt nhanh như vậy.
- Chủ tịch, Tần tổng giám đốc mang người đi ra ngoài rồi ạ.
Hai nhân viên trực ban sau khi nhìn thấy Tần Vĩnh Phú, rõ ràng lộ ra một tia sợ sệt. Thông qua điểm này cũng có thể thấy được, Tần Vĩnh Phú bình thường trong lòng bọn hắn thật sự rất nghiêm khắc.
- Đi ra ngoài? Nó không biết tôi trở về sao?
Tần Vĩnh Phú vừa nghe nói Tần Dũng không nghênh đón mình, mà lại mang theo rất nhiều người đi ra ngoài, trong nội tâm rất tức giận.
- Việc này chúng tôi cũng không rõ lắm, bởi vì Tần tổng giám đốc đã đi ra ngoài từ đêm qua, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy về.
Hai nhân viên trực ban nhìn thấy Tần Vĩnh Phú tức giận, sợ hãi cúi đầu nhỏ giọng đáp. Theo bọn hắn nghĩ, nếu như chọc người chủ tịch này tức giận, hậu quả thật sự rất nghiêm trọng.
- Cái gì? Đi ra ngoài từ đêm qua, tới giờ vẫn chưa trở về?
Tần Vĩnh Phú đột nhiên cảm giác được chuyện có chút không đúng, đi ra ngoài từ đêm qua, đây không phải nói lúc mình vẫn còn đang trên đường về thành phố Trung Sơn thì y đã đi ra ngoài sao? Vậy bây giờ đã là giữa trưa ngày thứ hai rồi, lâu như vậy, Tần Dũng sẽ đi nơi nào đây?
- Lão gia…
Vừa rồi sau khi Tần Vĩnh Phú tiến vào nhà máy rượu Đại Tần, Tôn bá đã rời đi, hiện tại y lại đột nhiên xuất hiện tại bên người Tần Vĩnh Phú nhỏ giọng nói gì đó bên tai.
- Cái gì? Ông nói là Tần Dũng bị Hắc Lang bắt đi?
Sau khi nghe xong Tôn bá nói, Tần Vĩnh Phú rất nhanh đã biết Tần Dũng đi nơi nào.
- Đúng vậy, lão gia. Vừa rồi Hắc Lang gọi điện thoại tới, nói muốn mời lão gia qua bên đấy xem? Gã còn nói Tần Dũng bây giờ đang ở trong tay của gã, nếu như ngài không đi, vậy ngài về sau cũng đừng mong gặp được con của mình.
Tôn bá nhỏ giọng nói.
Tần Vĩnh Phú nghe xong Tần Dũng bị Hắc Lang bắt đi, trong nội tâm ngăn không được thầm mắng một tiếng:
- Phế vật!
Như thế nào đây, trong nội tâm mà nói, Tần Vĩnh Phú cũng không muốn đi cứu đứa con nuôi bất hiếu Tần Dũng kia, ai bảo y còn muốn đối phó chính mình, như vậy có thể mượn tay Hắc Lang đem Tần Dũng tiêu diệt gọn gàng. Nhưng Tần Vĩnh Phú lại nghĩ, tuy Tần Dũng đối với mình bất trung, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào Tần Dũng dù sao vẫn là người một nhà, nếu như hắn lần này mắt thấy Tần Dũng bị giết chết tại trong tay Hắc Lang bang nhưng hắn lại mặc kệ, vậy sau này tại trên đường ai còn tin chính mình đây, phải biết trên giang hồ lăn lộn, mặt mũi tương đối trọng yếu, cho dù có muốn Tần Dũng chết, vậy Tần Dũng cũng phải chết trên tay mình mới đúng.
Nghĩ thông suốt những điểm này, Tần Vĩnh Phú nói với Tôn bá bên người:
- Được! Vậy ông chuẩn bị xe đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem Hắc Lang muốn làm gì?
- Lão gia, Hắc Lang, Hắc Lang không cho chuẩn bị xe. Nói xe phải do bọn hắn an bài, người tới đón ngài đã đứng ngoài cửa ra vào nhà máy rượuĐại Tần rồi.
Thời điểm Tôn bá nói những lời này, thanh âm rất nhỏ, đầu cũng cúi rất thấp, phảng phất bởi vì đối phương đưa ra điều kiện này, mình không thểngăn lại mà tự trách bản thân.
- Cái gì? Hắc Lang này thật sự càng ngày càng càn rỡ rồi.
Tần Vĩnh Phú nghe xong Hắc Lang không cho mình đi xe tự chuẩn bị, lúc này hết sức tức giận.
- Hắn còn nói cái gì nữa không? Sẽ không cho phép tôi mang theo người nữa chứ?
- Cái này, vốn bọn họ định không cho ngài dẫn người đi cùng, nhưng mà trong điện thoại tôi đã nói với bọn chúng, nếu như một người cũng không cho phép mang, lão gia sẽ không đi. Về sau bọn hắn mới không kiên trì, nói chỉ cho phép mang theo một người tùy tùng giúp đỡ lão gia cầm quần áo là được, hơn nữa...
Nhìn thấy bộ dạng Tôn bá muốn nói lại thôi, Tần Vĩnh Phú tức giận nói:
- Hơn nữa cái gì, nói mau.
- Hơn nữa ngài mang theo người không thể là tôi, bởi vì bọn hắn biết rõ thân thủ của tôi.
Tôn bá rốt cục một hơi đem toàn bộ nội dung trong điện thoại nói ra, dường như y cũng thoáng cái nhẹ nhõm đi rất nhiều.
- Cái gì? Hắc Lang bang khinh người quá đáng rồi, hắn cho bọn hắn là cái gì, chẳng qua chỉ là một cái hắc đạo lăn lộn bụi đời mà thôi, hắn dựa vào cái gì đối với tôi khoa tay múa chân chứ.
Tần Vĩnh Phú lộ ra một bộ dạng phi thường tức giận, nhưng hắn nghĩ lại, người trong giang hồ đều không phải như thế này sao? Làm gì có ai muốn công bằng nói chuyện, trừ khi là những bang phái quá lớn. Huống chi hiện tại người của mình còn bị bọn hắn bắt trong tay, muốn cùng bọn hắn ngồi xuống đàm phán công bằng, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Nghĩ tới những thứ này, Tần Vĩnh Phú ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vu Thiên bên người:
- Vậy thì cậu đi cùng tôi, được không?
Vu Thiên thật không ngờ Tần Vĩnh Phú sẽ gọi mình, chính mình bất quá chỉ vì nổi lên hiếu tâm, muốn giúp Vương Đình đưa cô về bên cha mà thôi. Nói trắng ra là, chính mình chẳng qua chỉ là một người dưng qua đường, hoặc dùng cách nói lưu hành của mọi người bây giờ, chính mình chỉ là mộtđám phù vân mà thôi.
- Không được tốt lắm?
Vu Thiên chỉ nói một câu đơn giản nhưng lại để cho Tần Vĩnh Phú ngay lúc đó không biết nói cái gì cho tốt.
Phải biết Tần Vĩnh Phú là người có kinh nghiệm từng trải, từ hai bàn tay trắng đến bây giờ tài sản đã có vài tỷ, sóng gió gì mà y chưa từng gặp qua, dạng người nào mà y không biết, thế nhưng thời điểm đối mặt với Vu Thiên, y đột nhiên có một loại cảm giác vô lực. Ngươi nói vì cảm tạ hắn cứuđược con gái của mình cho nên cho hắn tiền nhưng hắn lại không nhận. Hiện tại chính mình gặp phải nguy hiểm, người ta dựa vào cái gì để trợ giúp ngươi đây? Người ta cũng không phải thủ hạ của ngươi.
- Vu Thiên, lão gia rất coi trọng cậu, hi vọng cậu lần này có thể giúp đỡ lão gia một chút.
Tôn bá nhìn thấy Vu Thiên thật không ngờ không biết điều, thật sự rất tức giận. Nhưng cân nhắc đến hắn là ân nhân cứu con gái lão gia, y nói chuyện cũng không thể không khách khí một chút.
- Tại sao tôi phải giúp ông ta?
Vu Thiên đúng là không biết cái gì gọi là khách khí, trực tiếp nói một câu làm cho Tôn bá nghẹn họng không biết nói gì.
- Xem như là vì em, được không?
Tần Thư Nhã tiếp xúc với Vu Thiên mấy ngày, xem như nhiều ít cũng hiểu được tính cách của hắn, cô biết rõ Vu Thiên người này đối với một số việc cũng không quá nhiệt tình, thậm chí trong một số việc có thể nói là bất cận nhân tình. Cho nên ngươi nếu muốn nói cho hắn cái gì đạo lý lớn, dùng đạo đức tiêu chuẩn của con người để ước thúc hắn, nói những cái gì kính già yêu trẻ nhất định hắn sẽ không hiểu đấy. Nhưng thông qua mấy ngày nay Tần Thư Nhã xác thực phát hiện ở Vu Thiên có một nhược điểm, đó chính là hắn rất sợ có người quấn lấy hắn, chỉ cần ngươi chịu mặt dạn mày dày đi dây dưa hắn, phần trăm thành công của chuyện này chắc chắn lớn hơn nhiều.
Chính vì như vậy, Tần Thư Nhã lúc này đứng ở bên người Vu Thiên dùng vẻ mặt thâm tình nhìn hắn. Tần Thư Nhã đối với dung mạo của mình rất tự tin, nhất là sau khi ra khỏi rừng sâu, cô đã sớm đổi lại một bộ quần áo do Tần Vĩnh Phú mang đến, đó là một thân áo dài tơ lụa màu đỏ. Mái tóc dài của cô xõa ra, da thịt trắng nõn như tuyết bên trong áo dài như ẩn như hiện, bầu ngực xinh đẹp cũng do quần áo phụ trợ mà nhô lên rất cao, ánh mắt thanh tú như nước, khuôn mặt như vẽ, xác thực tràn đầy hoạt bát cùng đáng yêu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 16: Phì Lang Hắc Lang bang.
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
Từ lúc còn rất nhỏ Tần Thư Nhã đã rất đẹp rồi, sau khi lên trung học đã bắt đầu có không ít nam đồng học hướng cô biểu đạt lòng ái mộ, nhất là sau khi cô lên cấp ba, số người theo đuổi càng nhiều vô số kể, tầng tầng lớp lớp.
Cho nên Tần Thư Nhã đối với dung mạo của mình rất tự tin, cô tin chắc với cách ăn mặc này của mình mà nguyện ý đi cầu một người đàn ông, điều kiện tiên quyết là hắn phải là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ thành công. Đối với bản thân có được tự tin như vậy nên Tần Thư Nhã quyết định dùng ánh mắt ẩn ý đưa tình nhìn Vu Thiên.
- Hừ! Tôi cũng không tin anh còn giả bộ được nữa, anh cho rằng một thân này của lão nương không dùng được sao?
Thời điểm Tần Thư Nhã nhìn Vu Thiên, trong nội tâm còn vì hành vi của mình âm thầm thêm điểm.
- Cô cũng không được.
Vu Thiên lại một lần nữa mở miệng nói, khiến cho Tần Thư Nhã thiếu chút nữa té xỉu, nếu không có Vương Đình ở một bên vịn cô, Tần Thư Nhã thực hoài nghi lần này mình sẽ ngã sấp xuống đất.
- Hắn không phải một người đàn ông, chắc chắn không phải một người đàn ông bình thường.
Điểm này, không riêng gì Tần Thư Nhã, ngay cả bên người Tần Thư Nhã là Vương Đình cũng nghĩ như vậy. Là bạn học của Tần Thư Nhã ngay từcấp 1, cho đến cấp 2, rồi lên cả cấp 3 Vương Đình rất rõ ràng Tần Thư Nhã mang đến cho đàn ông lực sát thương rất mạnh, nếu như đổi lại bình thường Tần Thư Nhã chịu đối đãi với một người đàn ông như vậy, vậy cô có bảo hắn đi chết hắn cũng đi, nhưng tên Vu Thiên trước mặt này, tựa hồ không có một điểm gì đồng dạng.
- Vu Thiên, nếu như lần này cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ vì cậu đặc biệt chế tạo một gian luyện võ trường, trong đó có tất cả những khí giới luyện võ mà cậu cần, tin tưởng nếu cậu tại đó luyện công, vậy đối với công phu của cậu tiến bộ nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn.
Chứng kiến con gái mình thi triển mỹ nhân kế đều không được, Tần Vĩnh Phú rơi vào đường cùng liền nghĩ tới một biên pháp, hắn biết rõ những người luyện võ đều yêu thích cái này, đó chính là cung cấp cho hắn một nơi chuyên để tập võ.
- Ah! Vậy sao? Cái này ngược lại tôi có thể suy xét.
Vu Thiên nghe xong Tần Vĩnh Phú chịu vì mình chế tạo một gian chuyên môn dùng để luyện võ, hắn trong lúc nhất thời động tâm.
Vu Thiên vẫn luôn nghĩ, bản thân cho dù có cố gắng luyện “Vu gia đấu khí” như thế nào đi chăng nữa cũng không đến được đệ tứ trọng, có phải hay không là do hoàn cảnh không đúng? Tại trong rừng sâu núi thẳm mỗi ngày đều tại căn phòng nhỏ luyện công có lẽ tâm tình không cách nào đột phá, dù sao đối mặt với chỗ đó cũng hơn mười năm rồi, nếu như có thể đột phá có lẽ sớm đã đột phá. Hôm nay có cơ hội như vậy , có thể để cho mình đổi một hoàn cảnh luyện công, phải biết rằng những đồ vật hiện đại đích thật có những mặt nổi bật, nếu như có thể dùng vũ khí hiện đại tới khiêu chiến mình, cái đó có lẽ là một chuyện tốt không chừng. Đúng vậy, bản thân đã đáp ứng vú em Lý Di không luyện thành “Vu gia đấu khí” đệ tứtrọng thì sẽ không rời núi, nhưng nếu như đổi lại chính mình luyện võ trong một căn phòng luyện công vô cùng tốt mà lại được phong kín, cái đó cũng không khác mấy so với việc mình không được rời núi?
Nghĩ tới những thứ này, Vu Thiên rất trịnh trọng nhìn Tần Vĩnh Phú nói:
- Ngài thật sự quyết định chỉ cần tôi giúp ngài, ngài sẽ chế tạo cho tôi một căn phòng luyện công sao?
- Đương nhiên, Tần Vĩnh Phú tôi luôn luôn nói một là một, nói hai là hai.
Tần Vĩnh Phú cũng thật không ngờ con gái mình sắc nước hương trời như thế đặt tại trước mặt Vu Thiên, Vu Thiên đều không động tâm, nhưng mình vừa nói có thể vì hắn chế tạo một gian phòng luyện công, hắn vậy mà ngầm đồng ý. Con gái của mình còn không trọng yếu bằng một gian phòng dùng để luyện công có thể dùng tiền mua được, Tần Vĩnh Phú đột nhiên có một loại cảm giác thật đáng buồn, là Vu Thiên không nhìn được hàng, hay là đầu Vu Thiên có vấn đề, hắn vậy mà lại đưa ra lựa chọn như vậy.
- Tốt! Tôi đáp ứng giúp ngài, nhưng ngài phải nhớ kỹ lời mình nói hôm nay, còn có một chuyện đó là tất cả mọi thứ trong phòng luyện công đều phải dựa theo yêu cầu của tôi xây dựng.
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Tần Vĩnh Phú biết rõ nếu Vu Thiên đã nói như vậy rồi, thì an toàn của bản thân mình đã được đảm bảo, dùng tính mạng của mình đổi lấy một căn phòng luyện công có thể dùng tiền chế tạo, Tần Vĩnh Phú nghĩ thế nào cũng cho rằng nó đáng giá.
Nhìn Vu Thiên đã chấp nhận đề nghị của cha mình xây cho hắn phòng luyện công, Tần Thư Nhã đột nhiên có một loại cảm giác vô lực. Mọi người không phải đều nói anh hùng yêu giang sơn lại càng yêu mỹ nhân sao? Nhưng sao Vu Thiên lại chỉ đối với võ học cảm thấy hứng thú, mà đối với chính mình lại thờ ơ dửng dưng? Là mình không xinh đẹp? Hay là do những nguyên nhân gì khác? Không! Mình đủ xinh đẹp, đây là sự thật rất nhiều người chứng thực qua, giải thích duy nhất ở đây chính là Vu Thiên không phải một người đàn ông chân chính. Hắn không phải là thái giám chứ, Tần Thư Nhã nghĩ như vậy, phần cảm giác mất mát trong nội tâm cũng tốt hơn nhiều.
Kỳ thật Tần Thư Nhã cũng không biết, không phải Vu Thiên đối với cô không có cảm giác, chẳng qua do hắn mỗi ngày chỉ biết tập võ, lại sinh hoạt trong hoàn cảnh rừng sâu núi thẳm cách con người hàng ngàn km, tế bào tình cảm cũng phải từ từ mới có thể xuất hiện.
Thời điểm Vu Thiên cùng Tần Vĩnh Phú đi ra khỏi nhà máy rượu Đại Tần, trước cửa lớn nhà máy rượu đã sớm có hai chiếc Mercedes màu đen tạiđó chờ Tần Vĩnh Phú.
- Ha ha ha, Tần chủ tịch, từ khi chia tay đến giờ ngài không có vấn đề gì chứ.
Một người đàn ông với thân thể mập mạp đang tựa vào trên một chiếc Mercedes nhìn Tần Vĩnh Phú đi ra, sau đó bắt đầu ha ha cười hỏi.
- Phì Lang? Tại sao lại là mày?
Vừa nhìn thấy người tới đón mình là Phì Lang, Tần Vĩnh Phú cả kinh. Phải biết Phì Lang chính là người thân cận nhất của Hắc Lang, hiện tại gã lạiđích thân tới đón mình, điều này cũng nói lên Hắc Lang vô cùng xem trọng mình.
- Vì sao không thể là tôi, tôi đến đây ngài phải cảm giác được vinh hạnh mới đúng, phải biết không phải người nào cũng được Phì Lang tôi tự mình tiếp đãi đấy.
Phì Lang, huynh đệ Hắc Lang tín nhiệm nhất. Cũng chính là Nhị đương gia của Hắc Lang bang hiện giờ.
Bang chủ Hắc Lang bang tên là Hắc Lang. Hắc Lang bang khởi xướng cuối những năm 80 trước thế kỉ 21, lúc đó cuộc càn quét trên diện rộngĐông Phương quốc đang đi vào kết thúc, rất nhiều bang hội lâu năm có uy tín chỉ vì vấn đề kia mà đã bị chính phủ đả kích nghiêm trọng, lần càn quétđó cũng khiến cho rất nhiều bang hội đang trên đà phát triển bị tổn thất thảm trọng, thậm chí bị xóa sổ. Nhưng cũng bởi vậy mà có rất nhiều bang phái mọc lên như măng. Hắc Lang bang chính là một trong số đó. Hắc Lang dựa vào lòng dạ hung ác cùng thủ đoạn lôi đình của mình, rốt cục không lâu sau đã chiếm cứ ổn định tại thành phố Trung Sơn thủ đô Đông Phương quốc, nhất là tại khu Đông Thành thành phố Trung Sơn, càng không có người nào có thể chống lại thế lực của hắn.
Hắc Lang bang mặt ngoài mở hai hộp đêm, hai sàn nhảy, cùng sáu phòng karaoke, nhưng kì thực thu nhập của bọn hắn chủ yếu lấy từ sinh ý hắcđạo. Ví dụ như tại một ít chỗ ăn chơi bán phấn cùng thu một ít phí bảo kê của các cửa hàng. Thời gian dần trôi qua Hắc Lang bang do đã có tiền nên cũng dần dần lớn mạnh.
Tập đoàn Đại Tần cùng Hắc Lang bang xung đột cũng bởi vì song phương thời gian qua sinh ý không ngừng mở rộng. Bởi vì sinh ý của Tần Vĩnh Phú kiếm phần lớn ở trong các hộp đêm cùng sàn nhảy, những sản nghiệp này Hắc Lang bang cũng có sinh ý nên xung đột là điều không tránh khỏi. Tần Vĩnh Phú làm kinh doanh đích thật có thiên phú, rất biết cách nắm bắt tâm lý người tiêu thụ, cho nên sinh ý của những hộp đêm tăng rất nhanh,đặc biệt là Dạ Lai Hương hộp đêm cùng Khoái Nhạc Dạ sàn nhảy đã vượt qua tất cả các hộp đêm cùng sàn nhảy ở khu Đông Thành mà Hắc Lang bang quản lý.
Chứng kiến khách nhân của mình càng ngày càng ít, thu nhập cũng theo đó ít đi, Hắc Lang rất tức giận. Hắn liền đi tìm Tần Vĩnh Phú, yêu cầu Tần Vĩnh Phú cho phép người của mình tại trong hộp đêm cùng sàn nhảy của Tần Vĩnh Phú bán phấn.
Tại bên trong ngành giải trí, rất nhiều người đều cho rằng rượu là món kiếm tiền nhiều nhất, nhưng thật không nghĩ tới, kiếm được nhiều tiền nhất lại là các mặt hàng không thể mang ra ánh sáng như phấn, thuốc lắc... Tuy phấn có rất nhiều chủng loại, nhưng mặc kệ phấn loại gì đều thu vào lợi nhuận cực lớn, lợi ích trong đó đủ để cho những người chưa bao giờ tiếp xúc hoa mắt chóng mặt. Cho nên khối thịt mỡ như thế này Tần Vĩnh Phú làm sao có thể để cho Hắc Lang chiếm mất.
Vì thế Tần Vĩnh Phú đã ngay lập tức trả lời cho Hắc Lang biết không thể được. Tần Vĩnh Phú cũng tinh tường Hắc Lang đang làm gì, Tần Vĩnh Phú làm sinh ý nhiều năm như vậy cũng am hiểu sâu đạo lý này, thực tế trước kia khi Tần Vĩnh Phú còn lăn lộn vài năm trên đường, đã thu nhận được mộtđám huynh đệ sinh tử, do vậy căn bản hắn không e ngại Hắc Lang
Hắc Lang sau khi bị Tần Vĩnh Phú cự tuyệt, vô cùng tức giận. Gã thật sự không thể tưởng được Tần Vĩnh Phú cũng dám cự tuyệt chính mình, ngay cả không gian xoay xở đều không lưu lại cho mình một chút. Nếu như chuyện này rơi vào tai người trên đường, mặt mũi của mình còn biết để vào đâu nữa?
Cho nên, từ đó về sau, Hắc Lang đã làm xong các bước chuẩn bị để đối phó với Tần Vĩnh Phú.
Tần Vĩnh Phú cũng không phải đèn đã cạn dầu, từ lúc Hắc Lang tìm hắn để nói chuyện, hắn đã bắt đầu âm thầm cẩn thận, đi ra đi vào đều mang theo rất nhiều vệ sĩ, trong lúc nhất thời Hắc Lang cũng không có cách nào thực hiện ý đồ.
Lần này con gái du ngoạn Thái Sơn đột nhiên mất tích, Tần Vĩnh Phú thật sự rất sợ, hắn vội vàng chạy tới Thái Sơn hi vọng có thể tìm được con gái. Thậm chí Tần Vĩnh Phú còn nghĩ, việc này có phải hay không do Hắc Lang làm, phải biết bọn người kia chuyện gì cũng dám làm đấy. Cái gì mà trên đường gặp họa không kịp báo với người nhà, cái đó đều là nói láo. Cho nên trước khi đi Thái Sơn, Tần Vĩnh Phú đã an bài đứa con nuôi trước kia của mình - Tần Dũng đi Hắc Lang bang nghe ngóng một chút, nhìn xem có thể hay không từ đó tìm ra một ít manh mối.
Trời xanh không phụ lòng người, tại chân núi Thái Sơn Tần Vĩnh Phú rốt cục tìm được con gái Tần Thư Nhã của mình. Nhưng lại để cho hắn thật không ngờ chính là, con gái của mình vừa mới an toàn, con nuôi lại bị người của Hắc Lang bang bắt đi. Theo lý thuyết bên người Tần Dũng có nhiều vệ sĩ như vậy, không nên xuất hiện sai lầm như thế mới đúng.
Nếu Hắc Lang bang đã nhờ người nhắn lại, cũng đã nói nên Tần Dũng tại chỗ của gã an toàn, hi vọng có thể cùng Tần Vĩnh Phú nói chuyện, Tần Vĩnh Phú cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Vẫn là câu nói kia, hết thảy người trong giang hồ đều coi trọng nhất là mặt mũi, cho nên Tần Vĩnh Phú mặc kệ có nguyện ý đi hay không, thậm chí Tần Dũng có thể phản bội chính mình, thậm chí những sát thủ tập kích mình ở Nghênh Khách trấn kia cũng có khả năng do Tần Dũng phái đi, nhưng Tần Vĩnh Phú cũng không thể không đi cứu Tần Dũng, đây chính là luật trong giang hồ a.
Phì Lang đối với Tần Vĩnh Phú cùng Vu Thiên bên cạnh nói một tiếng “xin mời”, hai người liền bước lên một chiếc Mercedes đứng trước cửa nhà máy rượu Đại Tần.
Xe chạy thành thạo ước chừng sau nửa giờ, liền ngừng lại trước cửa một tòa nhà ba tầng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 17: Đứa con bất hiếu.
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
Phì Lang trước hết xuống xe, sau đó cười cười đối với Tần Vĩnh Phú làm một tư thế xin mời.
Tần Vĩnh Phú sau khi phiền chán nhìn thoáng qua Phì Lang, liền bước xuống xe. Hắn ngẩng đầu xem xét tòa nhà ba tầng trước mặt, cau mày thoáng một phát. Hắn biết rõ tòa nhà ba tầng này là nhà của Hắc Lang, cũng có thể nói chính là đại bản doanh của Hắc Lang bang.
Nơi đây vốn là một khách sạn của chính phủ, bởi vì kinh doanh không tốt, phải đưa ra đấu giá, về sau Hắc Lang bang đoạt được. Từ đó trở đi Hắc Lang lấy chỗ này làm địa bàn đóng quân, dốc sức tạo nên thành quả như ngày hôm nay.
- Tần chủ tịch, xin mời, bang chủ của chúng tôi còn có nghĩa tử Tần Dũng của ngài đều đang ở phía trên chờ ngài đấy!
Lúc nói lời này, Phì Lang không khỏi lộ ra một nụ cười tà.
- Hừ! Thật không biết các người muốn làm trò gì. Vu Thiên, cậu đi lên cùng tôi.
Cũng may còn có Vu Thiên ở bên cạnh mình, tuy rằng Tần Vĩnh Phú còn không có hoàn toàn tin tưởng vào công phu của Vu Thiên có thực sự tốt hay không, thậm chí chi tiết về Vu Thiên hắn đều chưa thăm dò rõ ràng, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng của hắn không khỏi tin tưởng Vu Thiên.
- Chậm đã! Người của ngài có thể đi lên, nhưng trước tiên phải được kiểm tra thoáng một phát đã, ha ha, tôi cũng không có biện pháp a, quy củ mà.
Phì Lang nhìn thấy tay sai của Tần Vĩnh Phú cũng muốn đi lên, liền vội vàng hô to, đồng thời đối với một huynh đệ bên người gật đầu, sau đó người kia liền đi tới bên người Vu Thiên, bắt đầu lục lọi thân thể Vu Thiên.
Thủ tục kiểu này tại trên đường mà nói trên cơ bản đã trở thành một điều không thể thiếu. Song phương gặp mặt vì sợ một bên mang vũ khí hoặc bụng dạ khó lường, cho nên trước tiên luôn muốn kiểm tra thân thể thoáng một phát.
Nhưng Vu Thiên hắn cũng không biết đây là ý gì, thấy có người hướng chính mình đi tới, hơn nữa lại không có hảo ý đi tới, Vu Thiên nhíu mày, thầm nghĩ:
- Các ngươi muốn làm gì! Tin hay không ta liền đá ngươi một phát chết tươi giống như đá chết một con chó hoang.
Tần Vĩnh Phú tựa hồ nhìn ra bất mãn của Vu Thiên, sợ Vu Thiên bại lộ công phu quá sớm, làm hư mất đại sự của mình, Tần Vĩnh Phú vội vàng hướng Vu Thiên nói:
- Chớ lộn xộn, hắn chỉ muốn tìm kiếm, xem trên người của cậu có mang theo vũ khí gì không thôi.
Nghe xong Tần Vĩnh Phú nói, Vu Thiên lập tức hiểu rõ. Biết rõ đối phương chỉ là lục soát người mà thôi, hắn cũng không động nữa, chờ đối phươngđến lục soát người.
Rất nhanh, Phì Lang phái một tên tiểu đệ đi qua đem thân thể Vu Thiên kiểm tra qua một lần, sau khi xác định không có bất kỳ vũ khí gì nguy hiểm, hắn hướng về phía Phì Lang lắc đầu.
- Ha ha, rất tốt! Xem ra Tần chủ tịch cũng rất rõ ràng quy củ trên đường của chúng tôi a.
- Bớt sàm ngôn đi, nhanh mang tôi đi gặp bang chủ của các người cùng đứa con bất hiếu Tần Dũng kia.
Chứng kiến bọn người kia sau khi kiểm tra xong thân thể Vu Thiên mà không phát hiện được thứ gì, Tần Vĩnh Phú không khỏi buông lỏng một hơi,đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi tại nhà máy rượu Đại Tần hắn không bảo Tôn bá đem súng cho Vu Thiên, bởi vì Tần Vĩnh Phú tinh tường, cho dù để cho Vu Thiên mang theo vũ khí, đến lúc đó cũng sẽ bị bọn người kia tịch thu. Thế nhưng Tần Vĩnh Phú cũng không biết, hắn muốn Vu Thiên mang theo vũ khí, cũng phải nhìn xem Vu Thiên có đồng ý hay không mới được.
Đi theo Phì Lang, hai người Tần Vĩnh Phú cùng Vu Thiên bước vào trong tòa nhà. Đứng trong thang máy, bọn hắn rất nhanh đi tới trước cửa của một căn phòng hội nghị lớn trên tầng ba. Trước cửa phòng hội nghị lúc này đứng sáu Đại Hán phi thường cường tráng, bọn hắn nguyên một đám chứng kiến Tần Vĩnh Phú cùng Vu Thiên đi tới, đều lộ ra gương mặt bất thiện.
- Xin mời, Tần chủ tịch, bang chủ của chúng tôi cùng nghĩa tử của ngài đều ở ngay trong này.
Vừa nói chuyện, Phì Lang nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng hội nghị ra.
Cửa vừa mở ra, Tần Vĩnh Phú đã thấy Hắc Lang cùng nghĩa tử Tần Dũng của mình ngồi trước bàn trà, đang trò chuyện uống trà nóng.
- Ha ha ha, Tần chủ tịch đúng hẹn mà đến, Hắc Lang tôi thực sự cảm thấy vinh hạnh, vinh hạnh a.
Một người đàn ông trung tuổi với cái đầu không có bao nhiêu tóc, nhưng trên mặt lại có vài điểm hạt mụn đứng lên hướng về Tần Vĩnh Phú gậtđầu.
Vu Thiên đứng đó nhìn hết thảy, hắn biết người đang nói chuyện nhất định là bang chủ Hắc Lang bang - Hắc Lang. Thực sự không thể tưởng tượng nổi đã lớn tuổi như vậy rồi trên mặt còn có mụn, chẳng lẽ là do ăn thuốc bổ quá nhiều, không tiêu hóa hết rồi bổ đến trên mặt sao? Xem ra nếu có cơ hội có thể đề cử cho gã dùng thử thảo dược chữa mụn mà chính mình nghiên cứu chế tạo, thứ kia thế nhưng rất tốt a, nhớ lại hai năm trước trên mặt Vu Thiên cũng có mụn, lúc đó Vu Thiên bị dọa cho không nhẹ, lập tức vào thành phố tìm sách để tra, sau đó mới biết mình mắc phải triệu chứng rất được lưu hành gọi là thanh xuân mỹ lệ hạt mụn đậu, rất nhanh, Vu Thiên trong núi sâu tìm được thảo dược để trị tận gốc triệu chứng này. Bây giờ Vu Thiên vừa nhìn thấy trên mặt Hắc Lang cũng có mụn, vẻn vẹn không nổi muốn đi tìm loại thảo dược năm đó mình dùng đưa cho gã thửxem.
Đương nhiên những điều này đều là Vu Thiên tưởng tượng, nếu như Vu Thiên thật đem ý nghĩ này nói cho Hắc Lang biết, phỏng chừng gã sẽ té xỉu mất.
- Không cần khách khí như vậy, vốn tôi còn lo lắng cho đứa con bất hiếu của tôi tại chỗ của bang chủ làm khách có thể bị nguy hiểm hay không, nhưng hiện tại xem ra nó sống rất tốt, mục đích đến đã đạt được, tôi xin phép đi trước.
Tần Vĩnh Phú liếc mắt nhìn một người còn chưa đến ba mươi tuổi ngồi bên cạnh bàn đang uống trà - Tần Dũng, trong lòng có chút lộp bộp. Hắn lúc này rốt cuộc nhìn rõ ràng, nguyên lai Tần Dũng thực phản bội chính mình, cùng Hắc Lang cấu kết, lúc này kêu mình tới rõ ràng muốn hãm hại mình, nếu như hiện tại không đi, để một lúc nữa muốn đi cũng không được.
- Ha ha ha! Tần chủ tịch, tất nhiên đã đến, sao phải gấp gáp đi như vậy làm gì! Nếu như người khác biết ngài đến nơi này của tôi ngay cả chén trà cũng không uống, đây chẳng phải nói Hắc Lang tôi đối đãi khách nhân không chu toàn sao? Ha ha, tôi xem ngài vẫn nên ngồi xuống uống chén trà điđã.
Hắc Lang vừa nói chuyện vừa hướng về phía Phì Lang còn đang đứng ở cửa phòng hội nghị gật đầu.
Phì Lang nghe lời bắt đầu động:
- Bá!
Lập tức từ trong lòng móc ra một cây súng lục tối như mực:
- Tần chủ tịch, tôi khuyên ngài nên thức thời một chút, phải biết súng trong tay tôi không có mắt đâu đó.
Tần Vĩnh Phú vừa nhìn Phì Lang lôi súng ra, hắn biết lúc này muốn quay về an toàn là rất khó. Ngẫm lại chuyện như thế này dù sao cũng phải đối mặt, cho nên Tần Vĩnh Phú dứt khoát quay người lại, hướng về chỗ Hắc Lang cùng Tần Dũng đi qua. Tất nhiên nếu đã không tránh thoát, vậy không bằng thong dong đối mặt, chí ít không thể để mất phong thái.
- Ha ha ha! Tần chủ tịch quả nhiên có khí phách, Hắc Lang tôi bội phục, bội phục. Nào, mời ngài ngồi.
Án lấy vị trí Hắc Lang chỉ Tần Vĩnh Phú liền ngồi xuống, không ngờ vị trí đấy lại cùng Hắc Lang, Tần Dũng tạo nên một hình tam giác.
- Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, Hắc Lang Bang chủ có lời gì không ngại cứ việc nói thẳng.
Tần Vĩnh Phú quả nhiên không hổ là người nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, đến tận lúc này rồi mà vẫn trấn định như vậy.
- Ơ, Tần chủ tịch nói sai rồi! Vừa rồi ngài nói tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, ha ha, lời này sai. Bởi vì theo tình huống hiện tại, bên trong căn phòng này ngoại trừ ngài là phải bận rộn nhiều việc bên ngoài ra thì không còn ai bận rộn nữa, nhưng tôi nghĩ từ giờ trở đi ngài không cần bận rộn nữa rồi, ha ha ha ha!
Nói lên những lời này, Hắc Lang cực kì giống nhân vật phản diện trong kịch truyền hình, một trận cười sảng khoái vang lên.
- Ah! Ngươi có ý gì?
Vừa nghe Hắc Lang nói như vậy, Tần Vĩnh Phú có dự cảm không tốt, chẳng qua lúc này đã không còn đường cho hắn lui.
- Có ý gì? Lẽ nào tôi với nghĩa tử của ngài ngồi ở chỗ này uống trà mà ngài vẫn không nhìn ra được sao? Từ hôm nay trở đi, chủ tịch của tập đoànĐại Tần sẽ thay đổi.
Vừa nói chuyện, Hắc Lang liền vung tay ném một cặp văn kiện màu đen tới trước mặt Tần Vĩnh Phú.
Tần Vĩnh Phú không có hồ đồ, hắn cũng không cần phải giả bộ hồ đồ. Đưa tay nhận lấy cặp văn kiện, nhìn qua loa một chút, quả nhiên giống như mình tưởng tượng, nội dung bên trên giấy đơn giản đều là mấy thứ gì đó yêu cầu hắn đem toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Đại Tần giao vào trong tay Hắc Lang cùng Tần Dũng.
- Ha ha ha! Thế nào? Hắc Lang, ngươi cho rằng tôi già rồi hồ đồ sao? Ngươi cho là loại vật này tôi sẽ ký tên sao?
Tần Vĩnh Phú liếc mắt nhìn Hắc Lang, sau đó ném cặp văn kiện lên trên mặt bàn trà.
- Kìa, cha, người cũng đừng ngang ngạnh nữa, người xem người cũng đã lớn tuổi rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút đúng không. Vả lại tập đoàn Đại Tần người làm chủ cùng con làm chủ có gì khác nhau chứ?
Thấy Tần Vĩnh Phú tỏ thái độ, ngồi bên cạnh Tần Dũng rốt cục không nhịn được, nói ra một câu như vậy.
- Súc sinh, ở đây không có chỗ cho mày nói chuyện. Mày cũng không nghĩ, lúc mày lưu lạc đầu đường, là ai cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày hết thảy mọi thứ, thế nhưng kết quả không ngờ mày lại đối với tao như vậy, còn dám thuê giết người tao, mày nói xem mày có còn đáng làm người không?
Vừa nghe Tần Dũng ở chỗ này nói, Tần Vĩnh Phú nhất thời tức giận xả ra một tràng lớn.
- Đừng nóng giận mà, cha, con thừa nhận! Nếu như không gặp được cha, có lẽ bây giờ con vẫn còn đang lưu lạc đầu đường. Con cũng thừa nhận, chuyện người bị tập kích tại Nghênh Khách trấn là do con phái người làm, để cho con thật không ngờ chính là thân thủ của bọn Tôn bá lại khá tốt, dĩnhiên có thể giúp người tránh thoát một kiếp kia, thế nhưng thế nào, sau khi người trở lại cũng không phải rơi vào tay Hắc Lang Bang chủ sao?
Tần Dũng vô cùng hăng hái nói những lời bất nghĩa, sau lại đối với Tần Vĩnh Phú nói:
- Hừ, ông cũng không nghĩ xem, từ sau khi ông nhận nuôi tôi, tôi đã làm cho ông bao nhiêu việc! Bất kể là hộp đêm Đại Phú Hào hay là hộp đêm DạLai Hương, tất cả đều không phải có công sức của tôi chiếu cố sao, nhưng ông thì sao? Từ khi Tần Thư Nhã được sinh ra thì ông đối với tôi càng xem càng không vừa mắt. Vài chục năm, vài chục năm này tôi đều phải nhẫn nhịn ông, thế nhưng đến cùng tôi nhận được cái gì, không ngờ tôi lại nhậnđược tin tức ông len lén tìm luật sư, lập di chúc. Nói cái gì mà sau khi ông trăm tuổi, toàn bộ sản nghiệp do ông sở hữu đều thuộc về đứa con gái kia, còn nói muốn đem tôi đưa ra nước ngoài. Nói cho ông biết, cái này đều do ông làm ra trước, đừng có trách tôi bất nhân.
Nói lên những thứ này, Tần Dũng dường như vô cùng có lý.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 18: Là ai làm? Vật này không quá mạnh
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
- Mày được lắm, mày cũng không nhìn một chút, xem mày đã làm ra những chuyện gì. Mày một mình cầm tiền của tập đoàn đi đánh bạc, tao đã từng nói cái gì chưa. Nhưng mày lại còn không biết điều, lại còn được voi đòi tiên đánh chủ ý vào nhà máy rượu Đại Tần, tiền của hộp đem mày tiêu hết, mày lại tới nhà máy rượu Đại Tần đòi tiền kế toán, cô ta không cho mày, mày liền vung tay đánh. Loại chuyện này ảnh hưởng lớn như thế nào mày biết không? Loại người như mày, tao làm sao có thể giao sản nghiệp cho được?
Nghe Tần Vĩnh Phú nói như vậy, đứng ở một bên Vu Thiên coi như đã biết chuyện gì xảy ra. Nguyên lai Tần Dũng là một phá gia chi tử ăn chơiđàng điếm, người như thế xác thực không thể giao gia nghiệp cho y, bằng không cho dù ngươi có bao nhiêu gia nghiệp to lớn cũng không đủ cho y ăn chơi.
- Được, được lắm. Tôi không phải chỉ xin kế toán của ông vài đồng tiền lẻ sao? Ông nhìn xem thái độ của cô ta là như thế nào. Hừ, tôi đánh cô ta thì sao, nói cho ông biết, cô ta không nghe lời tôi, tôi dám giết cả nhà cô ta, ông tin hay không.
Tần Dũng nhìn thấy Tần Vĩnh Phú tại trước mặt Hắc Lang vạch trần điểm xấu của mình, cũng là thẹn quá hóa giận, nói năng cũng bắt đầu lệch chủđề.
- Hai cha con các người dừng được rồi đó!
Hắc Lang ngồi một bên không có tâm tư để nghe Tần Vĩnh Phú cùng Tần Dũng cãi nhau về việc trong nhà.
- Tôi hiện tại muốn hỏi Tần chủ tịch ông một chút, ông cuối cùng có định ký tên vào hiệp ước này hay không?
- Không ký, đánh chết cũng không ký!
Tần Vĩnh Phú dứt khoát lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, lui ra phía sau hai bước, làm ra bộ dáng không thể thương lượng.
- Ơ kìa, tôi nói Tần Vĩnh Phú, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cho ông biết, ngày hôm nay tôi dám gọi ông đến đây, tất nhiên tôi đã làm tốt các phương diện chuẩn bị, hừ! Nếu như ông không chịu ký tên, tí nữa tôi sẽ cho ông nếm thử tư vị sống không bằng chết. Màđồng thời, con gái bảo bối của ông chỉ sợ cũng giống ông nếm không ít khổ sở.
Hắc Lang bắt đầu dùng thủ đoạn hung ác để uy hiếp Tần Vĩnh Phú, vừa nói chuyện Hắc Lang còn duỗi chân ra đem cái ghế Tần Vĩnh Phú vừa ngồiđá đổ xuống đất.
- Các ngươi muốn làm gì? Nói cho các ngươi biết, các ngươi không được chạm vào con gái của tôi dù chỉ một chút, bằng không đừng trách tôi đối với các ngươi không khách khí.
Vừa nghe Hắc Lang nói muốn đối phó con gái mình, Tần Vĩnh Phú rất lo lắng, phải biết uy hiếp lớn nhất của đời hắn chính là sợ tiểu nha đầu Tần Thư Nhã có việc gì.
- Ha ha ha, thế nào? Ông nghĩ bây giờ ông còn có thể đối với tôi không khách khí sao?
Nhìn bộ dạng Tần Vĩnh Phú kích động, Hắc Lang rất rõ ràng, gã đã nắm được điểm yếu của Tần Vĩnh Phú. Một người luôn luôn sợ uy hiếp, bất kểlà hắn thích tiền tài, nữ nhân hay là quyền lực, nói chung chỉ cần có là được. Mà bây giờ Hắc Lang biết Tần Vĩnh Phú sợ nhất cái gì, chuyện kế tiếp muốn đối phó ông ta sẽ rất dễ dàng.
- Đến đây, tao không muốn cùng lão nhân này nói lời vô ích, chúng mày treo ngược ông ta lên cho tao.
Hắc Lang biết cứ nói cứng như vậy để bức Tần Vĩnh Phú không phải là biện pháp tốt nhất, nếu làm không tốt còn có thể khiến ông ta tự sát. Vậy không bằng chính mình dẫn người đi nhà máy rượu Đại Tần bắt Tần Thư Nhã mang tới đây , chỉ cần trong tay gã có người này, lúc đó không sợ Tần Vĩnh Phú không ngoan ngoãn, bảo Tần Vĩnh Phú làm cái gì hắn còn dám không nghe sao!
Hắc Lang tiếng nói vừa dứt, lập tức có hai đại hán áo đen đi về phía Tần Vĩnh Phú, bọn họ muốn chấp hành mệnh lệnh của Hắc Lang, trước tiên treo ngược Tần Vĩnh Phú lên.
- Các ngươi, các ngươi muốn làm gì? Vu Thiên, Vu Thiên cậu còn không giúp tôi!
Tần Vĩnh Phú vừa nhìn Hắc Lang thật sự muốn ra tay với mình, ông ta liền vội vã ho to tên Vu Thiên. Vu Thiên là hi vọng duy nhất của ông ta lúc này, chuyến đi này ông ta chỉ đem mỗi một vệ sĩ là Vu Thiên, nếu như Vu Thiên không thể cứu mình, cái lão già khọm Tần Vĩnh Phú rất có thể sẽ chết ở chỗ này.
Nói thì chậm, chứ diễn biến thì rất nhanh, hai đại hán phân chia trái phải đi tới trước người Tần Vĩnh Phú, đang định giơ tay ra bắt Tần Vĩnh Phú, thì cảm thấy trước mắt có vật gì chợt lóe, sau đó cổ họng hai đại hán một tiếng cũng không kịp thốt lên liền té trên mặt đất.
- Cạch, cạch!
Hai đại hán cơ hồ cùng lúc ngã trên mặt đất, một màn này làm cho đang ngồi trên ghế là Hắc Lang, Tần Dũng cùng với đứng bên cạnh Phì Lang bịhù dọa kêu to một tiếng. Nguyên nhân là ba người bọn họ ai cũng không thấy rõ là người nào động thủ, vậy thì càng không nói tới người này như thếnào xuất thủ.
- Ai? Là ai làm?
Dường như một loại bản năng, Hắc Lang trước hết kịp phản ứng, lúc này trong tay gã đã nhiều thêm một cây súng lục màu đen. Có súng trong tay, lá gan của gã tựa hồ cũng lớn hơn một chút.
- Là ai chơi hắn có giỏi thì cmn đứng ra đây?
Nghe được thanh âm hoảng sợ của Hắc Lang, bảy tám tên tiểu đệ trong phòng cũng đều vội vàng móc súng lục từ trong ngực ra, đều mù quáng giơ súng nhìn khắp phòng.
Thế nhưng tình huống đập vào mắt mọi người lúc này là trừ những người đứng trong phòng này ra thì không có bất kì một ai khác.
Hơn nữa tất cả cửa sổ trong phòng đều đóng rất tốt, không có một dấu hiện nào cho rằng có người tiến vào.
Này sẽ là ai? Lẽ nào có quỷ sao? Hắc Lang thấy tình hình hiện tại trong lòng không khỏi ngờ vực vô căn cứ, có thể nói Hắc Lang từ lúc lăn lộn trênđường đã giết không ít người, trong lòng của gã sớm đã không còn khái niệm thần quỷ gì nữa, nhưng xem tình huống ngày hôm nay gã phải suy nghĩlại, lẽ nào các lão nhân thường nói trên thế giới này có thần linh là thật sao?
Hắc Lang có chút phát mộng, Phì Lang biểu hiện coi như hài lòng, y sau khi quan sát một vòng xác định không có người nào tiến vào căn phòng liền đem khẩu súng nhắm ngay Vu Thiên. Bởi vì trong mắt Phì Lang người một nhà không thể nào có sát thủ hay nội gián, cho dù có cũng không thểđi cứu lão bất tử Tần Vĩnh Phú này được, mà trong phòng ngoại trừ người một nhà ra, ngoại nhân chỉ có hai người, một người là Tần Vĩnh Phú, về lão gia hỏa này, Phì Lang hiểu rất rõ, mặc dù lúc hắn tuổi còn trẻ thể lực cũng không tệ, nhưng luận về thân thủ ông ta chắc chắn không thể làm được như vậy. Mà trừ Tần Vĩnh Phú ra thì trong phòng cũng chỉ còn lại có Vu Thiên mà thôi.
Vu Thiên, trước đó Phì Lang cũng chưa từng gặp qua, cũng không có nghe qua về người này. Thời điểm Vu Thiên cùng Tần Vĩnh Phú tiến lên tầng, Phì Lang đã quan sát vô cùng cẩn thận, y phát hiện Vu Thiên tròng mắt vô thần, bước đi vô lực, ưu điểm duy nhất của Vu Thiên chắc có lẽ là thân cao trên dưới 1m8, tiếp đó là làn da có màu cổ đồng, cái này cũng chỉ chứng minh Vu Thiên không phải một tay nhà giàu tiểu bạch kiểm, mà cái khác cũng không thể chứng minh cái gì. Phì Lang cũng không phải không có gặp qua cao thủ, những cao thủ chân chính đều là đôi mắt lấp lánh có thần, bước đi không tạo ra một tiếng động, còn trạng thái của Vu Thiên thực sự không thể liệt kê vào hàng cao thủ.
Nhưng chính một người như vậy, một người bị quên lãng đứng ở giữa căn phòng, lại trở thành đối tượng duy nhất mà Phì Lang hoài nghi.
- Nói, hai người kia có phải do mày giết hay không?
Sói Mập dùng súng chỉ vào Vu Thiên, sau đó lớn tiếng hỏi.
- Không phải!
Vu Thiên rất khẳng định trả lời.
Vu Thiên thốt ra lời này, khiến cho Tần Vĩnh Phú đang có hi vọng thoáng cái tâm tình lại lâm vào đáy cốc.
Vừa rồi tại lúc mình nguy cấp, Tần Vĩnh Phú đã hô to một tiếng Vu Thiên giúp ta, sau đó chỉ thấy hai đại hán đang muốn ra tay với mình bất thình lình ngã trên mặt đất, Tần Vĩnh Phú vô cùng mừng rỡ. Ông ta tin tưởng trong phòng này chỉ có Vu Thiên biết công phu, nhưng chính ông ta cũng không ngờ Vu Thiên lại mạnh như vậy, có thể sát nhân một cách vô hình, thậm chí khiến người khác không nhìn thấy thân hình hắn di động, đây cũng quá mức thần kì rồi.
Nhưng khi Tần Vĩnh Phú nhận định đây là Vu thiên làm, thì Vu Thiên lại nói một câu không phải, khiến cho lòng Tần Vĩnh Phú lại lâm vào thung lũng. Bởi vì Tần Vĩnh Phú thừa hiểu Vu Thiên, Vu Thiên không giống một người hay nói láo, nếu Vu Thiên đã không thừa nhận là hắn giết chết hai người kia, vậy hung thủ chân chính sẽ là ai chứ? Y có thể hay không tiếp tục giúp mình lần thứ hai, thẳng cho đến khi bản thân mình thoát khỏi nguy hiểm?
- Không phải mày, mày có phải hay không không dám thừa nhận? Tần Dũng, chú có biết người này không? Thân thủ của hắn như thế nào?
Phì Lang không có đơn giản tin tưởng lời Vu Thiên nói, mà là một bên dùng khẩu súng nhắm ngay Vu Thiên, một bên hỏi Tần Dũng đứng bên cạnh.
- Tôi không nhận ra hắn, trước đây bên người Tần Vĩnh Phú cũng không có người như vậy.
Sau khi nhìn kỹ Vu Thiên, Tần Dũng rất khẳng định trả lời Phì Lang.
- Ah! Chưa bao giờ gặp qua, cái đó đã nói lên ngày hôm nay mày có thể theo Tần Vĩnh Phú một mình vào đây, nhất định mày có tài, ha ha, thếnào, hiện tại mày vẫn còn không thừa nhận mày giết chết hai huynh đệ của tao sao?
Phì Lang vừa nghe Tần Dũng nói chưa từng gặp qua Vu Thiên, y càng khẳng định Vu Thiên là viện binh mà lão cáo già Tần Vĩnh Phú tìm đến, viện binh chân chính có lúc không cần quá nhiều người, chỉ cần một người là đủ.
- Tôi nói, tôi không có giết hai người kia.
Vu Thiên lần hai lặp lại câu mình vừa nói.
- Ha ha ha! Vậy hai người kia không phải là tự vấp ngã xuống chứ.
Phì Lang sau khi cười lớn nói xong câu đó, ngón tay không có dừng lại, trực tiếp bóp cò súng, một viên đạn lấy cao tốc xoay tròn phóng về mi tâm Vu Thiên.
- Ba mét, hai mét, một mét, năm mươi cm, ba mươi cm, mười lăm cm, năm cm… BÁ!
Một tiếng, viên đạn xoay tròn siêu tốc nhìn như sắp bắn vào mi tâm của Vu Thiên đột nhiên dừng lại giữa không trung, không nhúc nhích.
Cả phòng mọi người nhìn một màn quỷ dị này, rất nhiều người đều mang bộ dáng mắt chữ A mồm chữ O, mắt trừng như mắt cá chết, nhìn chằm chằm viên đạn không nhúc nhích kia.
- Vật này không quá mạnh.
Trong khi mọi người còn đang khiếp sợ vì biểu hiện của hắn vừa rồi, Vu Thiên đột nhiên nói ra một câu khiến cho mọi người trong phòng tí nữa phun máu tại chỗ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 19: Sám hối cũng vô dụng.
Người dịch: truongcaca
Nguồn: metruyen.com
- Súng!
Là vũ khí thường dùng nhất trong xã hội hiện đại, cũng là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất.
Giống như cảnh sát bắt tội phạm, thậm chí trong các cuộc tranh đấu giữa các quốc gia trên cơ bản đều dựa vào vật này, nhưng chính một vật như vậy, nằm trong tay Vu Thiên hắn lại nói không quá mạnh, đây cũng quá mức khó tin.
Mà chuyện này đối với Vu Thiên mà nói, kỳ thực cũng không khó lý giải. Phải biết rằng Vu Thiên có công phu Vu Gia Đấu Khí. Vu Gia Đấu Khí chia làm hai loại là tiến công hình cùng phòng thủ hình.
Nói về tiến công, cỗ đấu khí này có thể giết người một cách vô hình, giết người cách mấy mét, thậm chí còn có thể xa hơn mấy chục mét.
Mà nói về phòng thủ, giống như hôm nay vậy, hắn có thể chế tạo một loại vô hình khí tràng, khiến tất cả những vật tấn công đến hắn đều bị ngăn lại bên ngoài khí tràng, giống như viên đạn lúc này kỳ thực đã gặp phải phòng ngự đấu khí mà Vu Thiên phát ra, khi cách mi tâm Vu Thiên khoảng năm cm thì bị Vu Gia Đấu Khí của Vu Thiên sở chế, đứng ở giữa không trung.
Nếu như tình huống này bị người không biết công phu trông thấy, đạn cứ như dừng lại giữa không trung, tạo nên một hiện tượng quỷ dị khó mà giải thích.
Khi Vu Thiên nói vật này cũng không quá mạnh, đột nhiên đồng tử trong mắt hắn mở to, sau đó lập tức thấy viên đạn sắp bắn vào mi tâm Vu Thiênđột nhiên thay đổi phương hướng, quay ngược trở lại phía người vừa nổ súng, bắn trúng thân thể Phì Lang đang lùi lại kia.
- PHỐC!
Đây là âm thanh đạn bay vào trong cơ thể.
- Bịch!
Đây là âm thanh người ngã xuống đất.
Tiếp đó trong phòng lại có thêm một người ngã xuống, đó chính là kẻ nổ súng bắn Vu Thiên - Phì Lang.
Ngực Phì Lang bị trúng đạn, có lẽ cũng do khi nổ súng gã đã để súng trước ngực mình, cho nên khi viên đạn kia bắn ngược trở lại thì bắn trúng vào ngực của gã. Nhưng bất đồng ở chỗ, viên đạn đó không hề dừng lại ở ngực của Phì Lang, mà nó còn bắn xuyên qua, đâm thủng ngực rồi hướng tới bức tường phía sau, găm thẳng vào trong tường.
- Mày, mày…lừa gạt…người!!!
Đây là câu nói cuối cùng trước khi chết của Phì Lang, một cái chết không nhắm mắt.
- Tao đâu có lừa mày, mày nói tao giết hai người kia, thực ra không đúng vì tao chỉ mới đánh ngất chúng nó mà thôi, còn chưa có giết, nên cách nói của mày sai rồi, tao tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Vu Thiên vốn định nói thêm mấy câu, đáng tiếc người này đã chết, nên gã cũng chẳng nghe được gì nữa.
Cái chết của Sói Mập khiến cho mọi người trong phòng bị chấn động, trong đó có cả Hắc Lang cũng không biết nên làm gì cho phải. Nếu lấy quan hệ của Hắc Lang cùng Phì Lang, kẻ nào dám giết Phì Lang trước mặt gã, gã hẳn sẽ rất phẫn nộ, nhất định sẽ cầm súng lên báo thù. Nhưng không hiểu vì sao, Hắc Lang lại không có dũng khí đó. Bởi vì Phì Lang vừa rồi cầm súng bắn Vu Thiên nhưng lại chết do đạn bắn ngược trở lại, giờ phút này tất cả những người cầm súng trong phòng đều tự giác đặt hết súng xuống đất.
Trong mắt bọn hắn xem ra, có súng trong tay rất uy phong, nhưng chỉ là trước đây, còn hiện tại có súng trong tay chỉ càng thêm nguy hiểm mà thôi.Đương nhiên trong số người ném súng đi cũng có Hắc Lang.
- Mày? Mày là người hay quỷ?
Sau khi nhìn thấy thân thủ của Vu Thiên, Hắc Lang liền nói ra một câu mà chính gã cũng không ngờ mình lại thốt lên như vậy.
- Người!
Vu Thiên sau khi giết chết Phì Lang, lại bắt đầu “tích chữ như vàng”, có lẽ hắn cho rằng những kẻ ở đây không đáng để hắn nói nhiều với chúng làm gì.
- Mày…
Thấy Vu Thiên vô lễ với mình như thế, không ngờ Hắc Lang lại có cảm giác chuyện đó là điều đương nhiên, hoặc chính xác nói Vu Thiên nên đối xử với mình như thế. Lúc này hắn không thể nào tức giận được hoặc nói cách khác đã không có tư cách tức giận.
- Tần Vĩnh Phú, Tần chủ tịch! Đây hết thảy đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm mà. Người đâu mau đem thằng bất hiếu Tần Dũng này trói lại cho tao, thật là, cha mày nuôi mày nhiều năm như thế mà mày còn dám phái người giết ông ấy, mắt của ông trời để đâu mà không đánh chết mày đi!
Thấy rõ được chuyện đang xảy ra, Hắc Lang liền thay đổi thái độ với Tần Vĩnh Phú tới 180°. Gã biết nếu như mình muốn sống thì chỉ có thể tâng bốc Tần Vĩnh Phú mà thôi, chỉ cần Tần Vĩnh Phú nói không giết mình, vậy mạng sống của mình đã được đảm bảo.
Nhưng dù cho có thế nào thì Hắc Lang cũng không muốn đánh cùng cái tên biến thái Vu Thiên này, gã còn không có can đảm đến mức đó.
Hắc Lang vừa kêu lên như thế, các huynh đệ dưới tay gã cũng phảng phất thấy được con đường sống cho mình. Bọn hắn không phải kẻ ngu, đều hiểu sinh mệnh là đứng đầu vạn vật, con người chỉ có sống thì mới có thể bàn chuyện lý tưởng, nói chuyện hoài bão. Một ngày kia mà chết thì cái mẹ gì cũng không có mà nói.
Cho nên trong nháy mắt những tên sợ chết này liền lao thẳng tới chỗ Tần Dũng, trói chặt y lại, thậm chí để lấy lòng cái tên biến thái Vu Thiên đó, khi buộc trói Tần Dũng bọn hắn còn thắt thêm hai nút cho chặt. Nếu như muốn cởi ra thì chỉ có thể dùng đao mà chặt, còn không thì đừng mơ có hy vọng gì hết.
Tần Dũng thấy chính mình bị người của mình bán đứng thì đầu óc y cũng quay cuồng.
- Bịch!
Tần Dũng liền quỳ gối trước mặt Tần Vĩnh Phú:
- Cha tha cho con đi, con chỉ là nhất thời ngu ngốc, làm ra loại chuyện không bằng súc vật này, nể tình con theo cha bao năm nay, cha cứ coi con là cái rắm cũng được, nhưng xin cha hãy tha cho con đi!
Tần Vĩnh Phú cũng kinh ngạc bởi mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ông ta thực không ngờ tiểu tử Vu Thiên này lại có công phu thâm sâu như thế, thậm chí súng đạn cũng chẳng thể làm khó được hắn. Tình thế trước mắt đã nghiêng hẳn về phía ông ta, Tần Vĩnh Phú liền thể hiện lập trường của mình, làm ra lựa chọn của bản thân.
- Khụ! Đứng thế này thật mỏi.
Tần Vĩnh Phú chầm chậm nói một câu.
- Hả! Ah ah, mau mau đi đỡ Tần chủ tịch qua đây ngồi, thật là, đây mà là đạo đãi khách của Hắc Lang bang chúng ta sao?
Hắc Lang cũng không có nhớ tới một điều, lúc nãy không biết là ai đã đối xử tàn bạo với Tần Vĩnh Phú, cũng không nhớ là kẻ nào đã đạp cái ghếcủa ông ta xuống đất.
Tần Vĩnh Phú thấy Hắc Lang tự mang ghế tới cho mình, cũng chẳng khách khí gì nữa mà ngồi xuống.
- Ừm, hai người các ngươi nói đi, rốt cuộc là ai có tâm tư đối với tôi?
- Là hắn, là con nuôi Tần Dũng của ngài.
Hắc Lang vừa nghe Tần Vĩnh Phú hỏi liền vội vã kể lại đầu đuôi tình hình:
- Có một hôm Tần Dũng đột nhiên tới tìm tôi, nói hắn không muốn làm con nuôi cho ngài, nói ngài không ra gì, ah, đây là Tần Dũng nói chứ không phải tôi nói đâu.
Vừa nói Tần Vĩnh Phú không ra gì, đã thấy mặt ông ta tối sầm đi, Hắc Long liền vội vàng giải thích.
Sau khi thấy Tần Vĩnh Phú không có bất kì phản ứng gì nữa thì Hắc Lang nói tiếp:
- Tần Dũng nói muốn giết chết ngài, sau đó nuốt lấy gia sản của ngài, hắn ra điều kiện là hắn bảy thành, tôi ba thành. Nói thực tôi không hề muốn hợp tác với loại người bất hiếu đó, nhưng mà không thể không nói, Tần Dũng nói chia cho tôi ba thành, cái điều kiện này quả thực quá mê người, nên tôi mới hợp tác với hắn.
Nói lên lòng tham của bản thân, Hắc Lang cũng chỉ biết cúi đầu, xem ra gã còn là kẻ có thể cứu được, chí ít gã còn biết chữ thẹn viết như thế nào.
Tần Dũng nghe thấy những gì mà Hắc Lang nói thì hết sức giận dữ, nhưng khi thấy Vu Thiên đang đứng bên người Tần Vĩnh Phú thì y đành lựa chọn im lặng, bởi chỉ cần Tần Vĩnh Phú nói một câu mà thôi, tên Vu Thiên kia sẽ lập tức giết chết mình cho xem. Câu tục ngữ nói “chết tử tế còn không bằng sống” kia Tần Dũng cũng hiểu, bởi bây giờ y còn chưa muốn chết.
- Tần Dũng, Hắc Lang nói đều là thật sao?
Nghe những lời đó của Hắc Lang thì mặt Tần Vĩnh Phú cũng tái xanh đi, cơ mặt giật giật, bởi ông ta không ngờ rằng thằng con nuôi bao nhiêu năm này lại có thể tính toán đối với mình như thế, cư nhiên hợp tác với người khác để chiếm đoạt tài sản của mình, quả thực khiến người ta phải thương tâm mà.
- Cha, con, con chỉ nhất thời hồ đồ, cha, cha, con sai rồi, cha tha cho con đi, được không?
Tần Dũng cũng hiểu nếu như bây giờ mình chối bỏ thì chắc chắn sẽ ăn khổ nhiều hơn, nên y đành phải cầu tình, chỉ hi vọng Tần Vĩnh Phú sẽ nghĩđến tình cha con mà tha chết cho mình. Chỉ cần mình không có chết thì vẫn còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Tần Vĩnh Phú khi nghe những lời cầu xin của Tần Dũng, sắc mặt một điểm thay đổi cũng không có, khẽ vươn tay cầm lấy khẩu súng trên bàn của Hắc Lang, sau đó giơ lên:
- ĐOÀNG!
Một tiếng súng vang lên, kết thúc sinh mệnh của Tần Dũng.
Tần Vinh Phú đột nhiên nổ súng khiến cho mọi người trong phòng đều kinh ngạc, đến Hắc Lang cũng phải mơ màng. Bởi gã biết Tần Vĩnh Phú đã nuôi dưỡng Tần Dũng tới hơn hai mươi năm, nhưng như thế thì sao, không phải vẫn nổ súng hay sao? Cái mạng nhỏ của mình chẳng lẽ hôm nay sẽ mất ở nơi này sao? Hắc Lang cảm thấy tất cả đều mờ mịt vô cùng.
Vu Thiên liếc mắt nhìn cái xác Tần Dũng nằm trên mặt đất, không khỏi lắc đầu. Muốn nói Tần Dũng sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng Vu Thiên thật không ngờ Tần Vĩnh Phú đã nhiều tuổi mà vẫn còn mạnh mẽ như thế, thật sự ngoài dự liệu của hắn. Xem ra người hung ác, ngoan độc thì không thể chỉ nhìn tuổi tác mà đoán được.
Tần Vĩnh Phú sau khi nổ súng bắn chết Tần Dũng thì lại chuyển hướng, nhắm ngay họng súng vào Hắc Lang;
- Giờ hẳn đến lượt cậu nhỉ?.
- Tần chủ tịch, Tần chủ tịch, ngài không thể làm như vậy được.
Vừa thấy Tần Vĩnh Phú ngắm ngay vào trán mình thì Hắc Lang bỗng nhiên choáng váng cả người. Nói thực gã rất muốn phản kháng nhưng khi nhớ tới cái tên Vu Thiên biến thái kia đang đứng một bên, gã biết nếu mình dám làm gì thì chính là tìm đường chết. Nếu như mình có thể ăn nói uyển chuyển, van nài thì có lẽ vẫn còn có đường sống.
- Tần chủ tịch, ngài đừng giết tôi mà, tôi đối với ngài vẫn còn hữu dụng, thực sự còn hữu dụng mà.
Hắc Lang lúc này đâu còn uy phong của đại ca một bang nữa, giờ gã chỉ muốn một con đường sống cho chính mình mà thôi.
- Ah, cậu còn hữu dụng với tôi, nói nghe một chút, nếu như có thể thuyết phục được tôi, có lẽ tôi có thể tha chết cho cậu không chừng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R