Sau khi tức giận bỏ đi được một quãng xa, Lý Dương đột nhiên mỉm cười một cách đầy khó hiểu. Hai thiếu nữ kia vừa nhìn đã biết Bạch Mộng Y là thiên kim đại tiểu thư của một gia đình giàu có, đặc biệt là Âu Dương Thắng Nam phỏng chừng còn là đệ tử của Võ Lâm thế gia, trên người khó trách có chút cao ngạo như vậy, ta sao có thể tức giận với bọn họ được chứ? Điều này không phải khi không tự chuốc lấy tức giận sao?
Suy nghĩ cẩn thận điểm đó, Lý Dương liền bước trở về nhà. Sau khi bước qua cửa chính vào nhà, Lý Dương ngồi tựa đầu trên chiếc ghế sô pha, vừa nghĩ lại chuyện vừa rồi. Hôm nay tùy tiện ra ngoài hít thở không khí một chút, tự nhiên lại gặp phải một nữ hài tử nói chuyện không có lý lẽ, hơn nữa biểu hiện của bản thân cũng thật là đáng xấu hổ, mới nói được mấy câu đã bị người ta quay cho không biết phải nói gì, xem ra kinh ngiệm xã hội của bản thân quả thực còn rất kém. Ân, xem ra không thể cứ cả ngày chui rúc trong xó nhà, cũng nên tiếp xúc nhiều hơn với xã hội, chẳng may lại có cơ hội biết thuộc tính của bản thân thì sao!
Đúng thế, cũng không có thể cả ngày cứ đi tới đi lui như thế được? Tóm lại thì cũng phải kiếm chuyện gì tử tế để làm chứ? Nhưng phải làm chuyện gì đây …… Bản thân không phải ngoại trừ việc tu luyện thì chỉ biết đào trộm mộ thôi sao? Chẳng lẽ lại vui vẻ tiếp tục công việc đào trộm mộ kia sao? Phỏng chừng hôm nay mới bắt đầu tiến hành, thì ngày mai đã bị điều tra ra rồi.
Lý Dương buồn rầu gãi gãi đầu, hắn nhất thời không biết làm chuyện gì mới tốt. Bản thân hắn còn chưa đi học, không có khả năng có văn bằng, hay chứng chỉ gì gì đó, mà xã hội bây giờ nếu không có thứ này trong tay căn bản không thể kiếm được việc gì tốt. Chẳng lẽ lại phải đi làm công việc khổ cực này sao? Nghĩ tới bản thân đường đường là một tu chân giả, tự dưng lại lưu lạc trong nhân gian làm toàn việc khổ cực thế này, nếu để các tu chân giả khác biết được, không phải là buồn cười tới chết không?
Được rồi! Lý Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, thần sắc trên khuôn mặt đột nhiên trở nên vui mừng. Nếu chưa từng đi học, ta đây không phải bây giờ bắt đầu đi học là được sao? Bây giờ là cuối tháng tư, mình hoàn toàn có thể mượn thân phận là học sinh lưu ban tới một trường trung học gần đó, chỉ cần bỏ ra nhiều tiền một chút không phải không có một trường học nào cự tuyệt mình sao? Đến lúc đó theo chân bọn học sinh trung học cùng nhau tham gia cao khảo ( kỳ thi vào đại học), chẳng phải rất nhanh có thể học đại học hay sao? Thường nói đại học là một hình thái xã hội nhỏ, vậy mình vừa lúc có thể thể nghiệm một chút tính chất phức tạp của xã hội trong trường đại học rồi.
Bất quá nếu cứ như vậy mà cầm tiền tới gặp hiệu trưởng của một trường trung học, phỏng chừng bọn họ cũng không thu nhận mình đâu. Ân, với khả năng ghi nhớ của ta, dùng thời gian mười ngày dám chắc có thể hoàn toàn nắm vững toàn bộ kiến thức trung học, sau đó việc kiếm một trường học cũng tiện hơn rất nhiều, dù sao trường học không hy vọng tất cả các học sinh sau khi tốt nghiệp đều có thể trở thành thủ khoa hay gì gì đó mà, đúng không?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Dương cũng không vội vã kiếm trường học. Việc đầu tiên là tới hiệu sách mua tất cả sách giáo khoa trung học, bản thân hắn tự học ở nhà, gặp phải chỗ nào khó hiểu có thể lên mạng tìm kiếm, cơ bản đều có thể tìm ra đáp án. Không thể không nói trí nhớ của tu chân giả tốt hơn người thường không biết bao nhiêu lần, Lý Dương chỉ dùng thời gian hơn mười ngày đã cơ bản nhớ rõ toàn bộ giáo trình trung học phổ thông, đặc biệt là bài thuộc lòng gì đó, càng là một chữ cũng không quên. Đến ngay cả bản thân Lý Dương cũng có chút không dám tin vào sự thật này, không nghĩ tới trở thành tu chân giả lại có điểm lợi thế này, điều này nếu bị đám học sinh học ngày học đêm mà biết được, không hiểu bọn chúng có phản ứng ra sao?
Lý Dương cũng không quản bọn chúng có tâm tình ra sao, còn bản thân hắn thực ra hết sức không vui. Bởi vì Lý Dương khi đi học ở trường trung học ở bên ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không quay lại tiểu trấn nầy, đối với căn phòng mà hắn từng sinh sống trong hơn mười năm qua, trong lòng tựa hồ như có cảm giác ngẹn ngào. Bất quá cuối cùng Lý Dương vẫn dứt khoát rời xa tiểu trấn, chánh thức hòa nhập với xã hội.
Kiếm trường học thu nhận hắn cũng không khó, sau khi Lý Dương mất một buổi sáng để làm một bài thi khảo sát của một trường học, các thầy cô giáo của ban tốt nghiệp bắt đầu một cuộc tranh đoạt kịch liệt. Tổng điểm của bài kiểm tra là 750, Lý Dương cuối cùng dành được 710 phân, điểm số này chẳng những chưa từng có trong bất cứ một trường học nào, mà cho dù khắp cả Trung Quốc cũng khó gặp. Hơn nữa khi Lý Dương đưa ra đáp án của câu hỏi được đề ra, hắn cơ hồ vẫn chưa có thủ thuật trong việc trả lời câu hỏi, bởi vậy bị trừ không ít điểm, nếu chỉ cần hơi chú ý một chút tới thủ thuật này, sợ rằng 710 điểm không phải là kết quả cuối cùng. Đối mặt với một thí sinh ưu tú có thể nói là thủ khoa của tỉnh, mặc kệ là ban lãnh đạo của trường học hay các thầy cô giáo trong ban tốt nghiệp không ai là không vui, dù sao trường ta nếu có thủ khoa như thế, bất luận là trường học hay thầy giáo đều cảm thấy vinh dự.
Lý Dương được ban lãnh đạo của trường học và các thầy giáo trong ban tốt nghiệp quan tâm nhiệt tình quá mà đâm hoảng sợ, hắn vẫn còn chưa đưa tiền cho bọn họ mà, bọn họ sao lại nhiệt tình đến thế? Sau khi nghe xong bọn họ giảng giải, Lý Dương đối với "Cao khảo trạng nguyên" ( Thủ khoa trường đại học) có một nhận thức hoàn toàn mới. Một trường học nếu như xuất hiện một "Cao khảo trạng nguyên", vậy tuyệt đối sẽ khiến danh tiếng của trường đó đạt tới một tầm cao mới, khả năng tuyển sinh những năm sau cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều, mặt khác là thầy giáo của "Cao khảo trạng nguyên" chẳng những có thể kiếm được không ít tiền, mà sau này khi nghỉ hưu từ chức cũng có những ưu thế không nhỏ. Điều này cũng khó trách ban giám hiệu của trường học và các thầy cô giáo trong ban tốt nghiệp vì hắn mà cãi vã kịch liệt, thiếu chút nữa là động thủ rồi, cuối cùng vẫn là hiệu trưởng đưa ra một ý kiến hay, để cho Lý Dương tư mình rút thăm, trường học này có tổng cộng ba ban tốt nghiệp, cho nên làm ra ba cái thẻ tre trên đó có ghi ký hiệu, Lý Dương bắt trúng cái nào sẽ trở thành sinh viên của khoa đó, thầy giáo của hai tốt nghiệp ban khác không được dị nghị.
Chuyện Lý Dương nhập học cuối cùng lại phải dùng cái trò trẻ con '' rút thăm '' để giải quyết, kết quả Lý Dương chẳng những không mất tiền, mà trường học còn tuyên bố chỉ cần Lý Dương có thể trở thành "Cao khảo trạng nguyên", thì trường học sẽ thưởng cho hắn tiền, về phần thưởng là bao nhiêu còn xem hắn đạt được "tỉnh trạng nguyên" hay " toàn quốc trạng nguyên". Cuối cùng, trường học còn quy định Lý Dương có thể không cần đi học, chỉ là nhất định phải nghe theo sự chỉ đạo của thầy giáo các môn, nâng cao thủ thuật trả lời câu hỏi. Vì thế, trường học mở hẳn một '' lò luyện thi'' nhỏ chuyên dành cho hắn, mỗi một buổi sáng hắn đều phải làm một bài kiểm tra, buổi chiều sẽ do thầy giáo các khoa giảng giải cho hắn về kỹ năng trả lời câu hỏi, cứ liên tục như vậy cho đến tận kỳ thi tuyển vào các trường đại học.
Lý Dương đối với cuộc sống như vậy hoàn toàn rất hài lòng, bây giờ hắn được ở trọ trong một căn phòng trong một nhà trọ ngay bên cạnh trường học, một ngày ba bữa sẽ do chủ quán trọ phụ trách. Mỗi ngày, buổi sáng được giáo viên đưa ra một bài kiểm tra để làm, buổi chiều lại nghe thầy giáo giảng giải về kỹ năng trả lời câu hỏi, cuộc sống thật hết sức tự do tự tại. Mà lãnh đạo trường học và các vị sư phụ đều cực kỳ hài lòng, Lý Dương dưới sự cố gắng của bọn họ, kỹ năng trả lời câu hỏi có nhiều tiến bộ, tin tưởng kết quả kỳ thi vào đại học so với kết quả kỳ thi tốt nghiệp trung học sẽ cao hơn không ít.
Lãnh đạo trường học và giáo viên chưa bao giờ trông mong kỳ thi tốt nghiệp đại học như năm nay, bọn họ vào năm ngoái càng gần kỳ thi này lại càng lo lắng, lo lắng tình trạng của thí sinh tham gia kỳ kiểm tra này có tốt hay không, lo lắng khi thí sinh vạn nhất thi trượt, phụ huynh của hắn có tới trường học làm loạn hay không, càng lo lắng tương lai của bọn họ có thể bị ảnh hưởng hay không. Nhưng năm nay, bọn họ một chút cũng không lo lắng, đều trông chờ vào Lý Dương.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:28 AM.
Ngày 7 và ngày 8 tháng 6 hàng năm, cả nước từ trên xuống dưới đều rất khẩn trương. Đây là ngày diễn ra cuộc thi vào đại học, các thí sinh đương nhiên rất khẩn trương, sợ không thể phát huy hết khả năng bình thường của bản thân, mấy năm khổ cực đèn sách lại không thu được chút kết quả, các thầy giáo cũng rất khẩn trương, sợ đám học trò chỉ vì làm bài thi không tốt mà gây ra hậu quả đáng tiếc có hối cũng không kịp; giới lãnh đạo các trường cũng khẩn trương không kém, tỉ lệ học sinh đỗ Đại học hàng năm chính chỉ tiêu quan trọng cho chiến lược tuyển sinh sang năm, nếu tỉ lệ học sinh đỗ Đại học giảm, ảnh hưởng của nó đối với chiến lược tổng thể của các trường không cần bàn cãi là rất lớn; các bậc phụ huynh lại càng khẩn trương hơn, rất nhiều người còn đặc biệt đưa con tới trường thi, chứng kiến bọn chúng bước vào trường thi, mà phảng phất cứ như tiễn những đứa con thân yêu ra sa trường. Đương nhiên, không riêng gì những người này khẩn trương lo lắng, cảnh sát giao thông lo sợ sẽ phát sinh sự cố về giao thông, tài xế của các phương tiện giao thông lo sợ phương tiện của họ mắc kẹt trong khi tham gia giao thông, các nhân viên y tế lại càng lo sợ các thí sinh khi vào tới trường thi bị ngất vì các lí do khác nhau ……
Song Lý Dương lại là người không hề cảm thấy khẩn trương, một mặt, hắn rất tin tưởng vào thực lực của bản thân, trải qua hơn một tháng phụ đạo trước kỳ thi, Lý Dương đối với kỹ năng trả lời câu hỏi đã có bước tiến bộ vượt bậc, dựa theo những đáng giá của giáo viên dạy kèm là "cơ hồ không tìm thấy điểm sai sót", mà mặt khác bởi vì Lý Dương cũng không có tâm lý quá bao đồng, kết quả sau khi thi dù có kém cũng không ảnh hưởng quá lớn đến hắn, dù sao mục đích của hắn cũng chỉ là thể nghiệm lối sống của sinh viên mà thôi, chứ không thật sự học vì điểm số.
Làm Lý Dương có chút lo lắng là khi đi vào trường thi, chứng kiến ánh mắt trong sáng chính trực của những thí sinh, còn có vẻ cực kỳ khẩn trương lo lắng, khiến trong lòng hắn không khỏi có chút bi ai. Cải cách giáo dục cũng đã tiến hành được vài năm, chất lượng của ngành giáo dục cũng được cải thiện hơn so với mười năm, nhưng cho tới bây giờ ngành giáo dục vẫn còn trong giai đoạn thực hành về chuyện thi cử, điều này không lẽ còn không được xem là điều đáng buồn hay sao. Nhìn những khuôn mặt ngây thơ non nớt này, Lý Dương đột nhiên cảm thấy bản thân trưởng thành hơn so với bọn chúng rất nhiều, nguyên nhân là hắn đã dung hợp lý ức của Minh Quang đạo nhân hay sao?
Bất quá chuyện này đã không còn quan trọng nữa roài, bây giờ Lý Dương cũng đã là một tu chân giả hợp cách, những chuyện phát sinh nơi Phàm Nhân giới cũng không còn là chuyện đáng quan tâm nữa. Hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thích ứng với xã hội này, xem có thể tìm được cách nào để kiểm tra thuộc tính của bản thân là gì hay không. Lý Dương vững tin chỉ cần biết được thuộc tính của bản thân là gì, vậy khi đó hắn có thể nhanh chóng đạt tới Nguyên Anh kỳ, đến lúc đó có thể rời khỏi địa cầu tới Tu Chân giới.
Quá trình kiểm tra thật đơn giản đến nhàm chán vô vị, bất quá sau khi trải qua môn thi đầu tiên, cả trường thi chỉ trong chốc lát '' bộc phát'' ra những tràng cười vui vẻ như muốn che trời phủ đất, có những thí sinh còn ném cả mũ đội đầu, đồng hồ, những dụng cụ dành cho thi cử lên không trung giống như thiên nữ tán hoa, như để chúc mừng bản thân cuối cùng đã được "giải thoát".
Lý Dương không tham gia vào trong bầu không khí có chút " điên cuồng '' này, dù sao kỳ thi vào Đại học tịnh không khiến hắn có cảm giác gì đau khổ, cho nên hắn cũng không có cảm giác thống khoái khi thoát khỏi '' lao tù''. Bất quá khi Lý Dương rời khỏi trường thi, hắn lúc này có chút hối hận vì đã không tham gia cùng đám đông lúc trước, vì khi hắn tới trường học đã bị thầy hiệu trưởng cũng như các thầy cô giáo khác kéo đi để hỏi han tình hình.
Mười thầy cô giáo và các vị trong ban lãnh đạo xúm lại không ngừng hỏi han về vấn đề thi cử của Lý Dương, vừa giúp hắn tính toán tình hình. Kết quả sau khi tính toán cũng không vượt ra ngoài dự đoán của họ, chỉ cần không có quá nhiều việc ngoài ý muốn thì thủ khoa không thể thoát khỏi tay hắn, đối với điều này các thầy cô trong ban lãnh đạo và các giáo viên khác đều vô cùng hài lòng, mọi người tới vỗ vỗ vai Lý Dương khuyên hắn không nên quá kiêu căng, phải tiếp tục cố gắng thêm gì gì đó, khiến Lý Dương nghe xong cũng khiến hắn '' to'' cả đầu.
Nhưng một giáo viên có hỏi Lý Dương chuẩn bị ghi danh vào trường Đại học thế nào, Lý Dương nói một cách tùy tiện khiến tất cả các giáo viên đều không thể hài lòng, tất cả mọi người giúp Lý Dương bày mưu tính kế, đến cuối cùng loạn hết cả lên. Thân là "Cao khảo trạng nguyên" nếu không thể ghi danh vào trường Đại học tốt nhất, điều này không phải khiến các thầy cô giáo trong ban lãnh đạo và các giáo viên các môn mất hết thể diện sao?
Cuối cùng, sau khi trải qua một hồi tranh luận kịch liệt của các thầy cô giáo trong ban giám hiệu và các thầy cô giáo bộ môn, bọn họ nhất trí quyết định để Lý Dương báo danh vào trường Đại học tốt nhất Trung Quốc - Trung Hoa Đại Học. Trường Đại học này sở dĩ lấy tên của tổ quốc để đặt, tuyệt đối là trường Đại học nổi danh trên khắp thế giới cũng như khắp cả Trung Hoa, chẳng những hội tụ một đội ngũ đông đảo các vị giáo sư vĩ đại, các loại trang thiết bị giảng dạy tối tân nhất trên thế giới, những tổ nghiên cứu trong trường này cũng gặt hái được những thành tích huy hoàng trên thế giới, có tác dụng thúc đẩy rất lớn cho sự tăng trưởng của nền kinh tế Trung Quốc, hàng năm lượng người nước ngoài ghi danh vào Trung Hoa Đại Học càng là nhiều không đếm xuể.
Thi đỗ vào Trung Hoa Đại Học luôn là mục tiêu của các học sinh thông minh hiếu học, càng là mục tiêu theo đuổi của các vị phụ huynh để có thể '' vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng'' ( nhìn thấy con trai hóa rồng, con gái hóa phượng ==> đại ý là thấy con cái của mình có được tương lai tốt đẹp sau này). Mặc dù chỉ tiêu tuyển sinh hàng năm của Trung Hoa Đại Học là một vạn người, nhưng trong đó chỉ tiêu dành cho các thí sinh nước ngoài chiếm đến một ngàn người, còn có chỉ tiêu dành cho con cháu của các bậc tai to mặt lớn, coi tiền như rác là một ngàn người, số lượng các thí sinh trung học có thể thi đỗ vào trường bất quá chỉ còn có tám nghìn người.
Nếu nhìn vẻ bề ngoài, con số tám ngàn tựa hồ rất lớn, nhưng khắp Trung Quốc có bao nhiêu trường trung học? Mỗi trường trung học lại có bao nhiêu thí sinh? Theo thống kế, số thí sinh tham gia cuộc thi vào Đại học năm nay trên khắp cả nước tổng cộng là một triệu hai trăm ngàn, Trung Hoa Đại Học chỉ nhận một trong một ngàn năm trăm mà thôi. Nhưng cho dù là như thế, hàng năm lúc nào cũng có hơn một triệu thí sinh tham gia báo danh vào Trung Hoa Đại Học, cho dù năm nay không đỗ, bọn họ tình nguyện học lại một năm, chứ nhất định không chịu học ở các trường khác.
Nghe được sự giới thiệu đơn giản của các thầy cô trong ban giám hiệu và các thầy cô bộ môn về Trung Hoa Đại Học, Lý Dương không khỏi có chút hứng thú đối với trường Đại học lớn nhất Trung Hoa này, nhiều người cho dù học hành đến '' vỡ cả đầu'' cũng không khi nào ngơi nghỉ, chỉ để thi đậu vào Trung Hoa Đại Học, có thể là nơi học tập mơ ước của các thí sinh toàn quốc, xem ra ta đến học ở đó cũng không tồi.
Sau khi xử lý xong chuyện báo danh, cuộc sống của Lý Dương trở nên nhàn nhã hơn rất nhiều. Bất quá trong khoảng thời gian này hắn cũng không chịu ngồi không, trước hết là mua cho mình một chiếc điện thoại di động mới toanh sao cho hợp thời trang, sao đó lại đi mua mấy bộ quần áo, để cho cách ăn mặc của bản thân giống với thanh niên thành thị một chút.
Thành tích rốt cuộc đã có, có người vui như mở hội, có kẻ buồn như đưa đám, những người có kết quả thi cử như ý tất nhiên là tổ chức đại tiệc để ăn mừng, còn những người thi trượt tất nhiên là chuẩn bị ôn tập lại cho kỹ, chuẩn bị tốt cho '' chiến dịch '' sang năm. Mà Lý Dương quả thực đã không phụ sự mong chờ của mọi người, hắn giành được điểm số là 732, rất xứng đáng giành được ngôi vị vinh quang '' cao khảo văn khoa trạng nguyên toàn quốc'' ( Thủ khoa Đại học môn Văn toàn quốc), so với người xếp thứ hai cao hơn đến 60 điểm, thành tích '' văn khoa trạng nguyên'' ( thủ khoa khoa Văn) lại còn cao hơn cả thành tích của '' lý khoa trạng nguyên'' ( thủ khoa khoa Vật Lý), đã hình thành nên một làn sóng chấn động khắp toàn quốc. Không ít các vị ký giả ( nhà báo) và các đài truyền hình đã '' ra quân'' truy lùng Lý Dương để phỏng vấn, bất quá Lý Dương lúc này đã sớm rời khỏi trường học, chẳng biết đi đâu. Chỉ có các thầy cô giáo trong ban giám hiệu và các thầy cô giáo bộ môn là chăm chăm không biết mệt mỏi đón nhận những bài phỏng vấn của các ký giả, đại loại như trả lời bản thân đã dạy dỗ Lý Dương ra sao, vân vân..., phảng phất như nếu không có bọn họ thì không có Lý Dương vậy. Mà cái trường trung học '' tên chẳng ai biết, mặt chẳng ai hay'' này cũng nhờ chuyện này mà được '' lột xác'', danh tiếng trở nên lẫy lừng, nhanh chóng trở thành một trường trung học trọng điểm (trường chuyên) của toàn tỉnh, thậm chí còn là của toàn quốc.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:35 AM.
Dạo này đang bận ôn thi với lại đang dành thời gian định dịch hết bộ này mới post làm quà lì xì cho thiên ma mụi! Nhưng mấy lão kêu quá nên ta post trước 2 chương vậy! Hẹn mấy lão tết âm lịch là trọn bộ này nhé! :00 (55)::00 (55)::00 (55):
Quyển 2 : Tầm Nhân Chi Lữ
Chương 18 : Đại Học Lý Đích Ngẫu Ngộ
(Ngẫu Nhiên Gặp Mặt Trong Trường Đại Học)
Hôm nay là ngày khai trường của Trung Hoa Đại Học, đám tân sinh viên mới nhập học ùa vào trường như bầy ong vỡ tổ, khiến cho cổng trường tấp nập người qua lại, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài chiếc xe hơi cao cấp, khung cảnh ồn ào huyên náo lúc này, so với những tiệm bán tạp hóa chỉ hơn chứ không kém.
Bất quá Lý Dương lại không bị ảnh hưởng chút nào bởi bầu không khí náo nhiệt này, hắn rất dễ dàng vượt qua cổng trường, tất cả mọi người đang ở phía trước đều tự giác nhường đường, phảng phất như có bàn tay vô hình mở đường giúp hắn. Không ít những người đồng học có mắt quan sát tinh tế bèn nhân cơ hội bước theo phía sau hắn, đồng thời người trước không ngừng hỏi người sau, người đang đi trước mở đường kia là ai, rốt cuộc sao lại có nhiều người nhường đường như vậy?
Trung Hoa Đại Học không hổ là trường đại học tốt nhất toàn quốc, những khối kiến trúc bên trong đặc sắc phi thường, cơ hồ như bao quát gần hết những kiến trúc nổi tiếng trên toàn thế giới, cơ hồ mỗi một khu dạy học lại có điểm đặc biệt riêng, không giống các trường đại học khác, nghìn cái thì cả nghìn có phong cách y chang. Trong khi dạo bước qua các khối kiến trúc này, hắn cảm thấy phảng phất như đang thưởng thức các kỳ quan kiến trúc trên thế giới, vừa vui tai thích mắt lại vừa tăng thêm kiến thức.
Lý Dương trước kia mặc dù chưa được đi nhiều, bất quá hắn không phải là chưa từng đi theo lão nhân đi đào trộm mộ hay một mình tới những nơi rừng sâu núi thẳm để kiếm dược vật, nhưng căn bản chưa có cơ hội tỉ mỉ thưởng thức phong thổ nhân tình ở các nơi từng đi qua. Bây giờ hắn đang dạo bước trên một tiểu đạo dưới bóng cây râm mát, hai bên là các khối kiến trúc đặc sắc, trong lòng không khỏi cảm thán. Có thể ở nơi thế này học tập và đào tạo chuyên sâu, nói không chừng tâm tình sẽ vui vẻ biết bao nhiêu?
Đáng tiếc chính là không đợi đến khi Lý Dương dạo bước khắp trường, hắn thấy khắp nơi dán đầy bảng thông báo, không thể làm gì khác hơn là phải đi tới báo danh. Dù sao bản thân cũng phải học tập ở đây trong một thời gian dài, còn sợ không có thời gian thưởng thức sao?
Lý Dương lúc đầu chọn ghi danh vào khoa Trung y dược chuyên nghiệp. Kỳ thật khoa Trung y dược chuyên nghiệp của Trung Hoa Đại Học không phải thập phần xuất sắc, Trung Hoa Đại Học tương đối nổi tiếng về phương diện quản lý tài chính chuyên nghiệp và nghiên cứu phát triển điện tử chuyên nghiệp, điều này cũng là lý do tại sao lúc đầu ban giám hiệu cùng các vị sư phụ trong trường trung học phổ thông vì chuyện báo danh của Lý Dương mà ầm ĩ hết cả lên.
Nếu muốn phát triển trên phương diện Trung y dược, tốt nhất là phải tới nơi chuyên về y khoa như trường Đại Học Y Khoa; nhưng nếu muốn sau này có thể có thân thế tốt, thậm chí là ra nước ngoài, thì tốt nhất lại nên đến Trung Hoa Đại Học. Mặc dù y học chuyên ngiệp cũng không phải là trọng điểm của Trung Hoa Đại Học, nhưng dù sao nếu đã mở khoa này, trường học cũng không thể làm bừa cho qua chuyện được, ở đây chắc cũng có thể học thêm được không ít tri thức.
Lý Dương sở dĩ chọn báo danh vào khoa Trung y dược chuyên nghiệp, kỳ thật là vì muốn nhận biết rõ ràng hơn về các dược vật trên Trái Đất, tiện cho bản thân từ đó mà chọn lựa ra các nguyên liệu dùng để luyện đan có phẩm chất tốt, có thể luyện chế ra đan dược có công năng gia tăng cảnh giới chân nguyên lực ngay trên Trái Đất. Nhưng trên phương diện khác chính là để nghiên cứu về kinh mạch trên cơ thể con người, Minh Quang đạo nhân lúc đầu sở dĩ độ kiếp thất bại, nguyên nhân một phần bởi vì công pháp tu luyện không cao minh, khiến căn cơ không đủ vững chắc, nhưng một nguyên nhân khác chính là bởi vì hắn thiếu đi việc rèn luyện thân thể, hay theo cách nói thông thường của các tu chân giả là luyện thể, đây là vấn đề phổ biến luôn tồn tại với các tu chân giả, ngoại trừ một số ít các môn phái chuyên về kiếm tu và vũ tu đặc biệt chú trọng tới việc luyện thể, thì các tu chân giả khác cho dù biết việc này ẩn chứa những hiểm họa về sau, nhưng muốn rèn luyện thân thể cũng chẳng có phương pháp, bí mật về luyện thể của các môn phái vũ tu và kiếm tu đều là các phương pháp tu luyện tối cao của các môn phái này, nên tuyệt đối sẽ không dễ dàng tiết lộ nó cho ngoại nhân biết. Cho nên Lý Dương muốn tìm hiểu một chút xem có thể từ trong Trung y học mà tìm được một chút linh cảm, để gia tăng cho việc rèn luyện thân thể của bản thân.
Lý Dương cầm tờ thông báo trúng tuyển vào khoa Trung y dược tới xếp hàng để ghi danh, chứng kiến đội ngũ bốn phía tựa hồ so với đội ngũ đang xếp hàng chờ đăng ký của khoa mình dài hơn nhiều lắm, trong lòng hắn không khỏi có chút buồn bực. Chẳng lẽ sinh viên của khoa Trung Y dược này lại chỉ có bằng này người thôi sao? Mặc dù y học chuyên nghiệp trong Trung Hoa Đại Học không được tính là trọng điểm, nhưng cũng không cần phải chọn lựa thí sinh khắt khe đến vậy chứ? Xem nhóm tân sinh viên đang xếp hàng đợi ghi danh bên khoa Tây y so với bên mình cũng dài hơn đến mấy lần, chẳng lẽ nguyên nhân là do người theo học Trung y lại ít đến thế sao? Nghĩ đến các tờ báo điện tử trên mạng thường xuyên nói rằng Trung y không bằng Tây y, người học trung y sau khi ra trường rất khó kiếm được công việc tốt, trong lòng Lý Dương không khỏi có chút buồn phiền.
Lý Dương thông qua ký ức của Minh Quang đạo nhân có thể đoán ra nguyên nhân khiến Trung y rơi vào bước đường cùng như vậy. Trung y giảng cứu nhất mạch tương truyền, chữa bệnh thì phải trải qua bốn bước ''vọng văn thiết vấn''( nhìn, nghe, bắt mạch, hỏi), điều này không mất hơn mười năm công phu thì không thể có thành tựu, thêm vào đó các phương thuốc trong Trung y sử dụng tới trên một ngàn loại dược liệu, chỉ nhắc tới chuyện ghi nhớ toàn bộ dược tính của các dược liệu này đã tốn không ít thời gian, thêm vào đó nếu muốn nắm bắt được tính chất tương sinh tương khắc của các dược liệu này, lại phải mất thêm mười năm nữa …… Chỉ đề cập đến hai phương diện này, đã không phải là chuyện mà một người bình thường trong thời gian ngắn có thể nắm vững được toàn bộ. Mượn chuyện luyện đan mà nói, luyện đan kỳ thật cũng là một nhánh trong Trung Y chuyên về luyện chế, nhưng bất quá bây giờ Trung y suy tàn, kỹ thuật luyện đan này cơ bản đã thất truyền, cái gọi là ''luyện đan'' vẫn còn lưu truyền lại bất quá cũng chỉ là chiếu miêu họa hổ ( trông mèo vẽ hổ, ý nói là bắt chước mà làm theo) chuyên lừa gạt người ta mà thôi.
Lý Dương đương nhiên biết bản thân ở đây không có khả năng học được thứ gì đó thực sự có ích, bất quá Trung Hoa Đại Học sở hữu một thư viện lớn nhất toàn Trung Quốc, các loại sách vở tài liệu được lưu giữ bên trong nghe nói nếu so với Thư Viện Quốc Gia còn phải phong phú hơn rất nhiều, ở đây còn lưu giữ rất nhiều tài liệu tàn khuyết dở dang rất trân quý, đây mới chính là điểm Lý Dương cảm thấy hứng thú nhất.
Đang lúc Lý Dương sắp được lên hàng đầu, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm rất quen thuộc. "Bạch tỷ tỷ à, sao tỷ lại ghi danh vào cái khoa chuyên nghiệp vớ vẩn này vậy? Muội nghe nói chuyên khoa này cả ngày phải đối diện với một đống rể cây, rễ cỏ gì gì đó, thật chẳng có một chút tác dụng!"
"Thắng Nam, muội nói thế không đúng rồi. Trung y bác đại tinh thâm, mặc dù bây giờ có chút lâm vào cảnh túng quẫn, nhưng những điều mà tổ tiên xa xưa của chúng ta truyền lại thì Tây y tuyệt đối không thể so bì được."
Nghe đến đó, Lý Dương đã có thể dám chắc hai người đang nói chuyện chính là hai thiếu nữ mà ngày đó hắn gặp mặt trong rừng cây bên ngoài tiểu trấn. Nghĩ đến bộ dạng trơ trơ chẳng chịu tiếp thu của hai nàng, Lý Dương lại không khỏi có chút đau đầu, sao các nàng ấy cũng lại lựa chọn khoa chuyên nghiệp này chứ? Cái này không phải sau này khi gặp mặt lại càng thêm xấu hổ sao?
" Cho dù tỷ muốn học Trung y, cũng đâu nhất định phải tới đây học chứ? Mua chút sách vở về nhà tự mình học không được sao? Dù sao với bản tính thông minh của tỷ, có thứ gì mà không học được chứ?" Âu Dương Thắng Nam không chấp nhận nói.
" Điều này thì muội không hiểu rõ rồi. Trung y giảng cứu chính là ''vọng văn thiết vấn'', điều này không giống như Tây y chỉ cần dựa vào phiếu chụp X-quang là có thể hiểu được, không có kinh nghiệm hơn mười năm căn bản là không có khả năng làm giáo sư. Ta nghe sư phụ ta nói, giáo sư giảng dạy khoa Trung Y ở đây chính là Đường lão tiền bối của Trung y thế gia." Bạch Mộng Y thì thầm với Âu Dương Thắng Nam, bộ dạng thân mật như vậy khiến các nam sinh ở bốn phía hận không thể hóa thân thành một trong hai người.
Người khác nghe không ra Bạch Mộng Y đang nói gì với Âu Dương Thắng Nam, nhưng Lý Dương lại có thể nghe rõ đến nhất thanh nhị sở (nghe rõ ràng không sót một chữ). Bất quá cho dù có nghe thấy như thế, Lý Dương lại không nghĩ tới chuyện tới làm quen với hai người, lại càng không muốn có quan hệ với hai nàng. Sau khi làm xong các thủ tập nhập học, Lý Dương bèn đi tới phòng trọ của mình. Nhưng ngay cả với bối cảnh to lớn thế này, hắn lại trùng hợp bị Bạch Mộng Y trông thấy rõ ràng……
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:45 AM.
Lý do: chỉnh
Sắp thi roài nên mấy lão đừng kêu ca sao ít truyện dịch nhé! Mồng 10 kết thúc thi cử ta có một tuần nghỉ lúc ấy mới có thời gian dịch được! Có mod hay smod nào làm ơn chuyển bài này của ta về topic được không? Ta chịu không làm được!
Quyển 2 : Tầm Nhân Chi Lữ
Chương 19 : Tam Vị Thất Hữu
(Ba người bạn cùng phòng)
Lý Dương cầm trong tay phiếu thức ăn, thẻ sinh viên, giấy khám sức khỏe, chìa khóa phòng trọ cùng với một đống đồ vật lỉnh kỉnh tinh tinh khác, thừa lúc khi không có người để ý cất tất cả vào Minh Quang giới chỉ. Hồi tưởng lại khi mới vừa vào tới cổng trường đại học, chứng kiến bộ dạng của rất đông đám tân sinh viên, lưng vác một bọc lớn y phục, tay xách theo một túi da to, Lý Dương cảm thấy bản thân may mắn phi thường.Tác dụng của trữ vật giới chỉ (nhẫn chứa đựng các vật) quả thực rất lớn, tác dụng rõ ràng nhất chính là không cần phải như đám tân sinh viên tay xách nách mang theo một đống túi to túi nhỏ.
Dựa theo sự chỉ dường của nhân viên tiếp tân, Lý Dương nhìn theo biển chỉ dẫn bên đường mà từ từ đi tới khu ký túc xá. Phòng của Lý Dương chính là ở khu ký túc xá thứ 14, số phòng là 404, khi mới đẩy cửa tiến vào đã có cảm giác phòng trọ này sạch sẽ phi thường, xem ra nơi này ngày nghỉ đều có nhân viên tới quét dọn, điều này cũng khiến cho Lý Dương thầm cảm thấy may mắn, ít nhất bản thân hắn sẽ không phải rơi vào tình huống '' tất vớ dơ bay đầy trời''. Lý Dương tự kiểm điểm lại bản thân, hắn là người luôn chú trọng tới chuyện vệ sinh, nếu trong phòng trọ toàn là ô yên chướng khí (khí độc), thì hắn không thể nào ở được.
Trong phòng trọ có tổng cộng bốn cái giường, hơn nữa bên trên đều được trải một lớp chiếu, phía dưới đều có bàn học tập, ở giữa phòng còn có một cái bàn học tập khá lớn, bốn góc đã kê sẵn tủ dựng quần áo của bốn người, phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh, tuy vậy bên trong không hề bốc ra mùi vị gì khó ngửi, trên cửa sổ còn được lắp đặt một cái điều hòa không khí, khiến cho gian phòng trọ này thoạt nhìn sạch sẽ phi thường, khiến Lý Dương cực kỳ hài lòng.
Lý Dương bây giờ có chút mong chờ ba người bạn cùng phòng, người theo học trung y dược chuyên nghiệp vốn dĩ không nhiều, xác suất để có thể phân một người học Trung Y dược vào một phòng cũng đã khá nhỏ rồi, nhưng hắn hy vọng với vận khí của bản thân, có thể ở chung với ba người khác. Thừa lúc trong phòng đang không có ai, Lý Dương lấy ra toàn bộ vật dụng từ trong giới chỉ, rồi tìm lấy chiếc giường cho mình, tùy tiện nằm nghỉ ngơi một chút.
Không lâu sau, ba người khác cũng ở trọ trong phòng lục tục kéo về, ba người này đều là sinh viên của trung y dược chuyên nghiệp. Một người là Vương Dũng, 20 tuổi, là người tới từ vùng đông bắc, rất thích thể thao, phải ôn thi lại một năm mới đỗ vào trường Trung Hoa Đại Học, nhưng điểm thi đại học của hắn vẫn nằm trong tốp bốn người thấp điểm nhất, nếu hắn không báo danh vào khoa Trung y dược chuyên nghiệp thì khẳng định đã không vào được Trung Hoa Đại Học rồi, một người là Hầu Ngâm Tùng, 19 tuổi, từ thuở nhỏ đã yêu thích Trung y, lý tưởng của hắn chính là muốn chấn hưng sự nghiệp Trung y dược của Trung Quốc, người cuối cùng tên là Đường Bạch, nói không quá thì hắn khoảng 19 tuổi, hắn khiến cho người ta có cảm giác bản thân hắn cực kỳ cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng trong ánh mắt lại không thấy có vẻ hung hăng hống hách của đám đệ tử con nhà thế gia, thoạt nhìn hắn cũng được dạy dỗ không tồi.
Người khiến Lý Dương chú ý nhất trong ba người chính là Đường Bạch, bởi vì hắn gây cho Lý Dương một loại cảm giác y hệt như Âu Dương Thắng Nam, bởi vậy Lý Dương phán đoán hắn cũng là đệ tử của cổ vũ thế gia (thế gia về võ thuật cổ truyền). Liên tưởng đến trong lúc báo danh Bạch Mộng Y từng có thì thầm với Âu Dương Thắng Nam rằng giảng viên môn trung y dược chính là lão tiền bối của Đường gia, vì vậy Lý Dương cơ hồ có thể dám chắc vị Đường Bạch này chính là hậu bối của trung y thế gia kia, còn việc hắn tới đây học tập xem ra cũng là phụng mệnh các bậc trưởng bối trong gia tộc.
Bất quá khi Lý Dương chuẩn bị giới thiệu, thì ngay cả Đường Bạch cũng không khỏi có chút cảm giác ngạc nhiên, dù sao Lý Dương chính là "Văn khoa trạng nguyên" toàn quốc a, ai có thể nghĩ đến hắn sẽ lựa chọn chuyên khoa này chứ?
"E hèm, Lý lão đại, sao huynh lại lựa chọn chuyên khoa này vậy? Bằng vào thành tích của huynh muốn vào chuyên khoa nào chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Sao lại theo chuyên khoa không có chút tương lai này vậy?" Vương Dũng ở bên cạnh lúc hô to lúc hỏi nhỏ, vẻ mặt có chút không tin tưởng.
"Hừm, Vương Dũng! Cái gì gọi là chuyên khoa không có tiền đồ chứ! Ngươi đừng quên ngươi cũng là sinh viên của chuyên khoa này đó!" Hầu Ngâm Tùng nghe thấy Vương Dũng châm biếm mộng tưởng của bản thân hắn, lập tức cảm thấy không vui, xem ra có vẻ như nếu Vương Dũng không xin lỗi thì sẽ bị hắn cho một trận.
Nhưng Vương Dũng cũng là người cao lớn uy mãnh nhất trong nhóm nếu không kể Lý Dương, thân hình cao tới một thước tám, thể trọng tựa hồ so với Lý Dương còn nặng ký hơn, thoạt nhìn có vẻ như là một tay hảo thủ đánh đấm. Còn Hầu Ngâm Tùng chỉ cao có một thước bảy, thân hình dài ngoẵng ốm yếu như thân trúc, cả người từ trên xuống dưới nhìn không ra một chút thịt, tựa hồ chỉ cần có một cơn gió thổi qua là khiến hắn ngã ngay. Nếu bằng vào thể hình thế này của Hầu Ngâm Tùng mà muốn dọa nạt tên Vương Dũng, Lý Dương thực cũng không biết nên xem hắn dũng cảm hay ngu xuẩn nữa.
" Ha ha, ta cũng chỉ vì được học ở Trung Hoa Đại Học này mà thôi, về phần chuyên khoa gì thì chẳng quan trọng. Bằng vào thể hình của ta, còn có cả kỹ thuật chơi bóng rổ điêu luyện, tuyệt đối có thể giành lấy một chân chủ lực trong đội bóng của trường! Đến lúc đó việc lấy được cái văn bằng hổ lốn này không phải dễ như trở bàn tay sao?" Vương Dũng đắc ý làm ra mấy động tác khoe thể hình, khiến cho cả ba người còn lại nhịn không được buồn nôn.
Chứng kiến vẻ mặt của ba người, Vương Dũng cũng không còn ý định biểu diễn thêm nữa, cười một cách ấp úng, hắn chỉ vào mặt của Hầu Ngâm Tùng mà chất vấn: " Chỉ toàn nói đến ta, vậy ngươi tại sao lại đến Trung Hoa Đại Học này? Nếu chân tướng đúng như ngươi nói là bản thân cực kỳ đam mê Trung y dược, vậy sao ngươi không đi tới các trường chuyên về y khoa mà lại học ở đây?"
Hầu Ngâm Tùng không cam lòng yếu thế, hắn trợn mắt nhìn lại Vương Dũng, nói: " Bây giờ các chuyên gia nổi danh về Trung y dược của cả nước cơ hồ đều tập trung ở đây, đặc biệt là Đường lão giáo thụ, càng là nhân vật đứng đầu của nền Trung y toàn quốc, ta tại sao lại không tới đây mà phải tới các trường khác? Y khoa đại học chuyên nghiệp khác chỉ chuyên về tây y, không thể so sánh về phương diện đông y so với trường ta, ngươi đã không biết thì đứng lắm chuyện!"
Hai người tựa hồ như hai đấu sĩ trên đấu trường vậy, không ai chịu nhận thua, dĩ nhiên chuyện tranh chấp trong phòng trọ không thể nào dừng lại được. Bất quá xem ra hai người vẫn còn duy trì được chút lý trí nhất định, không xảy ra việc động thủ, hiện tượng vẫn còn tốt như thế, thì ít nhất Lý Dương và Đường Bạch vẫn còn có thể thoải mái xem vở tuồng này.
Lý Dương mặc dù luôn theo dõi Vương Dũng và Hầu Ngâm Tùng, nhưng hơn phân nửa tâm thần của hắn lại tập trung trên người Đường Bạch, nhất cử nhất động của Đường Bạch đều không bị bỏ qua. Quan sát một hồi, Lý Dương thông qua việc hô hấp thổ nạp (hít thở) của Đường Bạch, cuối cùng xác định Đường Bạch quả thật đang tu luyện công pháp nào đó, mặc dù không tính là công pháp tu chân lợi hại, nhưng so với người thường lại lợi hại hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Lý Dương có chút tò mò đối với cổ vũ thế gia (thế gia về võ thuật cổ truyền), không biết công pháp tu luyện của bọn họ nếu tu luyện đến mức tận cùng có thể đạt tới Trúc Cơ kỳ hay không? Sau đó liệu có trở thành một tu chân giả hay không? Nếu không phải vậy, mục đích cuối cùng của bọn họ khi tu luyện là gì? Nếu chỉ dừng ở công hiệu cường thân kiện thể, thì căn bản nó không thể còn được lưu truyền đến bây giờ, có thể được lưu truyền qua từng thời đại, nhất định nó sẽ có đặc điểm độc đáo gì đó.
Xem ra sau này nên gặp người của cổ vũ thế gia nhiều hơn, biết đâu có thể từ bọn họ mà giải quyết được vấn đề thuộc tính của bản thân. Ân, vị đạo sư (thầy giáo, giảng viên) của trung y dược chuyên nghiệp không phải chính là lão tiền bối của cổ vũ thế gia sao? Xem ra sau này phải chú ý tới vị ấy nhiều hơn, xem thử tu vi của lão đã đạt đến trình độ nào! Sau khi đề ra được chủ ý, Lý Dương không tập trung quan sát Đường Bạch nữa, mà tập trung chú ý vào chuyện cãi lộn không ngớt giữa hai người Vương Dũng và Hầu Ngâm Tùng. Lý Dương thủy chung chỉ ở một bên nhìn hai người bọn họ gân cổ cãi đến mặt đỏ tía tai, hắn cũng không tiến lên khuyên can, trong lòng còn thỉnh thoảng cảm thấy phi thường thân thiết, cái này chính là thứ được gọi là tình bạn sao?
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:52 AM.
Những sinh viên mới nhập học của trường đại học, sẽ phải trải qua thời gian hơn một tháng huấn luyện quân sự, bất quá các trường đại học bình thường đều là mời các giáo quan (thầy giáo) bộ môn quân sự tới trường để huấn luyện. Nhưng Trung Hoa Đại Học về phương diện huấn luyện quân sự lại rất nghiêm khắc, đưa toàn bộ hơn một vạn tân sinh viên tới quân khu để tiến hành huấn luyện về quân sự, thời gian thay vì một tháng lại kéo dài đến ba tháng.
Mặc dù quá trình huấn luyện quân sự này quả thực đầy đau khổ, thức ăn khó có thể nuốt trôi, giường ngủ lại là một tấm phản bằng gỗ cứng như sắt, khiến đám sinh viên sau khi chấm dứt mỗi ngày huấn luyện đều không ngừng chửi rủa đám giáo quan, nhưng khi đợt tập quân sự này chấm dứt chấm dứt, tâm tình của các đám sinh viên này đều có chút day dứt, không ít tân sinh viên còn ôm lấy giáo quan mà khóc rống lên.
Khi đám tân sinh viên quay trở lại Trung Hoa Đại Học, cả đám thoạt nhìn chẳng khác nào người Châu Phi, sắc da ngăm ngăm màu đồng đen hiển lộ ra ý chí bất khuất của ba tháng rèn luyện vè quân sự. Bất quá trong số một vạn người này cũng có không ít " tiểu bạch kiểm'' (mặt trắng) " không hề bị đen đi, Lý Dương và Đường Bạch đều thuộc loại này, bất quá Lý Dương với ưu thế về thể hình vạm vỡ rắn chắc, nên không có ai gọi hắn như vậy, chỉ đáng thương cho Đường Bạch cuối cùng đương nhiên phải gánh lấy cái danh hiệu '' bạch đường'' (đường trắng) .
Với biểu hiện thành tích quân sự hạng ưu đến mức kỳ quái của Lý Dương trong quá trình tập quân sự, khiến hắn không hổ danh hắn là lão đại trong phòng trọ, đến ngay cả Đường Bạch vốn dĩ rất cao ngạo cũng phải bội phục. Bất quá Đường Bạch chỉ là đang nhận xét về Lý Dương dưới góc độ của người bình thường, cho nên mới bội phục khả năng nhẫn nại của hắn, chứ nếu dựa theo cân nhắc về biểu hiện như vậy của một đệ tử của cổ vũ thế gia mà nói, căn bản là hắn vẫn chưa lọt vào "pháp nhãn" của các bậc trưởng bối.
Đương nhiên, thời gian ba tháng huấn luyện cũng đủ cho Lý Dương có cái nhìn toàn diện về một vạn tân sinh viên. Trong số đó, đệ tử của cổ vũ thế gia cũng không ít, nhưng Lý Dương chỉ biết được Âu Dương Thắng Nam và Đường Bạch, về phần những người không nhận ra nhưng lại là người có võ công thì phải tới hơn một trăm. Song điều này cũng không khiến Lý Dương cảm thấy giật mình, mà chánh thức khiến Lý Dương giật mình chính là trong số một ngàn lưu học sinh đến từ ngoại quốc thì chí ít cũng có tới ba phần trong đó thân hoài tuyệt học cổ truyền hoặc là có năng lực đặc dị.
Người có võ công cổ truyền thì đa phần là người Á Châu, đặc biệt là các quốc gia xung quanh Trung Quốc, tỷ như Hàn Quốc, Nhật Bản, vân vân, võ công cổ truyền mà bọn họ tu luyện mặc dù về đại thể so với võ công cổ truyền mà Âu Dương Thắng Nam, Đường Bạch tu luyện không có nhiều khác biệt lắm, nhưng lại có những điểm đặc sắc nhất định. Tỷ như võ công cổ truyền của Hàn Quốc lấy đặc điểm là bạo phát cường lực làm chủ yếu, một khi tiến công như nước sông dâng trào liên miên không dứt, trong nháy mắt là có thể bộc phát ra thế công cường đại, nhưng khuyết điểm của nó cũng rõ ràng phi thường, đó chính là dư lực không đủ, một khi công thế của bọn họ bị tan rã, thì bọn họ cơ bản là không còn khả năng chiến thắng. Còn võ công cổ truyền của Nhật Bản lại mang đặc điểm ám sát một cách tàn bạo, tuyệt đối không dễ dàng ra tay, nhưng khi đã ra tay tất nhiên phải giết chết được kẻ địch, không chết thì không ngừng.
Nhưng năng lực kỳ lạ mà đám người Âu Châu tu luyện đích thị càng quái dị hơn. Thực lực của bọn họ mặc dù kém Lý Dương khá xa, nhưng năng lực kỳ lạ mà bọn họ sở hữu thì ngay cả Lý Dương cũng không thể nắm bắt được. Phải biết rằng Lý Dương đã dung hợp ký ức của Minh Quang đạo nhân, võ công cổ truyền mà một người bình thường tu luyện thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nông sâu, một số loại võ công cổ truyền tương đối cao cấp hơn thì chỉ cần cẩn thận quan sát thì ít nhiều cũng có thể nhận ra một chút, nhưng chút năng lực lỳ lạ của đám người ngoại quốc này lại không thể không khiến Lý Dương phải suy nghĩ.
Nếu nói bọn họ tu luyện một loại võ thuật cổ truyền, thì bọn họ lại không giống như Âu Dương Thắng Nam và Đường Bạch sở hữu nội lực nhất định, nếu nói bọn họ sở hữu một loại đặc dị công năng, thì tinh thần lực của bọn họ cũng không thể xem là quá dồi dào mạnh mẽ, căn bản là chưa đạt tới trình độ của đặc dị công năng. Vậy thứ mà bọn họ tu luyện phải xem là gì đây?
Lý Dương nhất thời cũng không hiểu rõ ràng được, bèn bỏ qua không nghĩ tới nữa. Lúc nào diễn ra xung đột với bọn họ, khi đó nghiên cứu cũng không muộn. Bây giờ Lý Dương cảm thấy hứng thú nhất chính là những thư tịch (bộ sách) được lưu giữ trong thư viện của Trung Hoa Đại Học, đặc biệt là những thư tịch giới thiệu về phương diện dược thảo, Lý Dương một hơi mượn tới mười quyển, sau đó có chút lúng túng quay đầu nhìn lại mấy người xung quanh.
Ngay từ đầu, ba người bạn trọ cùng phòng có chút giật mình, đặc biệt khi chứng kiến tốc độ đọc sách nhanh như bay của Lý Dương lại càng tưởng rằng Lý Dương đang đùa bỡn với mấy quyển sách quý như vậy, nhưng bất quá, có một lần Hầu Ngâm Tùng tùy tiện cầm lấy một quyển mà Lý Dương từng xem qua mà đặt ra vài câu hỏi về các vấn đề trong sách, nghĩ không ra Lý Dương lại có thể đối đáp lưu loát, hơn nữa còn không sai dù chỉ một chữ, điều này khiến cho ba người bọn họ kính nể vạn phần. Chả trách hắn có thể được gọi là đệ nhất toàn quốc, thực lực quả nhiên siêu quần a!
Đương nhiên, không chỉ có phương diện này khiến bọn hắn giật mình nhìn không thấu, một phương diện khác chính là bọn hắn phát hiện Lý Dương rất ít khi đi ăn cơm ở căng tin của trường, hắn thường xuyên mua rất nhiều hoa quả để ăn . Đối với điều này, bọn họ càng nghĩ lại càng thấy phiền muộn, chẳng lẽ hắn cả ngày chỉ ăn hoa quả như thế không sợ thiếu chất sao? Bất quá xem vóc người to cao vạm vỡ của Lý Dương, nhìn thế nào cũng không có cảm giác bị suy dinh dưỡng. Lý Dương lúc bị bọn họ hỏi vấn đề này, chỉ đành cười trừ lắc đầu, không chịu nói ra nguyên do, chỉ có Đường Bạch là loáng thoáng đoán ra được một chút, bất quá với khuôn mặt thanh niên trai tráng, sức lực đang thì sung mãn của Lý Dương, hắn tuyệt đối không tìm thấy chút gì liên hệ với những bậc tổ tiên trưởng bối trong nhà hắn.
Lý Dương mặc dù trong lòng bọn họ phi thường thần bí, bất quá lúc bình thường hắn chung sống khá hòa thuận với ba người còn lại, lúc nói chuyện lúc nào cũng tươi cười, so với Đường Bạch đương nhiên là dễ gần hơn nhiều, cho nên bọn họ cũng không ngiên cứu sâu về vấn đề này. Về phần quái sự nọ, bọn họ chỉ có thể quy kết đó là thói quen của hắn.
Trung Hoa Đại Học là một trường đại học cực kỳ tân tiến, không hề bắt buộc đệ tử phải đi học, việc điểm danh trước mỗi tiết học lại càng là chuyện vô căn cứ không đáng bàn, chỉ cần ngươi có thể thuận lợi vượt qua đợt kiểm tra cuối kỳ, điểm số chỉ cần đủ để tốt nghiệp, còn lại không có nhiều giáo điều hay luật lệ gì gò ép ngươi cả. Bất quá điều này thoạt nhìn thì phi thường đơn giản, nhưng cũng chính về việc dạy học tương đối dễ dãi như vậy mới khiến cho đợt kiểm tra cuối kỳ của Trung Hoa Đại Học trở nên khó khăn phi thường đối với các sinh viên bỏ học, bởi vì đa số các vấn đề trong bài kiểm tra căn bản không ngoài những tri thức trên sách vở, cho nên chỉ những sinh viên bình thường đi học chăm chỉ, chăm chú nghe giảng mới có thể giải thích được. Cũng chính vì nguyên nhân này, hiệu suất sinh viên đi học cao đến phi thường, trừ phi có những nguyên nhân đặc biệt, còn bình thường có cực ít sinh viên trốn tiết.
Bất quá dù chỉ mới bắt đầu một học kỳ mới, các thầy giáo đương nghiệm của trung y dược chuyên nghiệp đã biết rất rõ có một sinh viên thường hay trốn tiết, có giờ học chỉ tới một hai tiết rồi không thấy đâu. Trải qua nghe ngóng mới biết được, nguyên lai sinh viên này chính là văn khoa trạng nguyên của năm nay! Tự nhiên ba người ở cùng phòng với Lý Dương là, Vương Dũng, Hầu Ngâm Tùng và Đường Bạch trở thành đối tượng ''tra hỏi'' của các thầy giáo, bất quá bọn họ cũng không nói gì nhiều, chỉ trả lời là Lý Dương mỗi ngày đều ôm về một chồng sách lớn, sau đó không ngừng nhanh chóng đọc lướt qua hết tất cả.
Chẳng lẽ trên đời thực sự có kỳ tài đến như vậy? Các vị sư phụ của trung y dược chuyên nghiệp mới đầu cũng không tin, bất quá sau khi cả ba người đều trả lời như vậy, bọn họ cũng không khỏi có chút tin tưởng. Bởi vì trường học có quy định, đối với hành vi trốn tiết của Lý Dương không thể tiến hành xử phạt, cho nên bọn họ thống nhất đem vấn đề này phản ánh với vị giáo sư của khoa trung y dược chuyên nghiệp, cũng chính là Đường gia trưởng lão của cổ vũ thế gia - Đường Thanh, để lão tự mình xử lý chuyện này.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 09:58 AM.