Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 5
Tại Hoàng đô của Kim Diệp hoàng triều, tại Nặc Đức gia tộc. Nặc Đức Lôi Mông nhìn bí báo trong tay xong, đầu ngón tay điện mang chợt lóe, bí báo liền hóa thành tro bụi.
- Lỵ Lỵ Ti (Lilith), muội nhìn thấy không? Tiểu tử thúi Tề Bắc này vậy mà đã có tiền đồ, sau này ai dám chê cười nó lão tử chặt đầu của hắn.
Nặc Đức Lôi Mông vuốt ve bích nhẫn ngọc trên ngón tay nhẹ giọng nói. Trong mắt toát ra vui mừng cùng nhàn nhạt ưu thương.
Nặc Đức Lôi Mông tuy là nhân vật đứng đầu trang lứa trong Nặc Đức gia tộc nhưng nói đến kế tiếp nhiệm tộc trưởng vị tất đã là hắn.
Thân là tộc trưởng của đại gia tộc, ngoài lãnh đạo tài hoa cùng thực lực cường đại ra thì con nối dòng cũng là phần trọng yếu.
Nặc Đức Lôi Mông là người có con nối dòng ít nhất trong hơn mười huynh đệ của lão, lão chỉ có hai cái nhi tử. Thê tử khó sinh qua đời, sau đó lão cũng không có tái giá, hơn nữa trong hai nhi tử thì Tề Bắc là kẻ vô dụng, thực lực như vậy quá mức đơn bạc. Nạc Đức Lôi Mông cũng không bởi vì Tề Bắc là một phế vật mà lạnh nhạt. Trong hai cái nhi tử thì Hoài An lớn lên rất giống hắn, còn Tề Bắc lớn lên lại rất giống mẫu thân. Mà bởi vì Tề Bắc không cách nào tu luyện ma pháp đấu khí nên lão cực kỳ bảo vệ và cưng chiều hắn. Tộc trưởng đối với việc này rất có ý kiến, nhưng hắn vẫn kiên duy trì ý kiến của mình quyết không để Tề Bắc chịu một chút ủy khuất nào. Ngược lại đối với thiên tài như Hoài An, Lôi Mông rất nghiêm khắc rèn luyện hắn.
Nhưng hiện tại, Tề Bắc như tuệ tinh (sao chổi) quật khởi, mặc dù hắn vẫn có chút không tin tưởng. Nhưng theo như lời Hoài An nhất định sẽ không sai. Chỉ đợi Tề Bắc trở về là hắn sẽ tự mình kiểm nghiệm một chút.
- Hãn Mạc Tư, để coi lần này ngài xử lý hôn sự Minh Nguyệt và Tề Bắc như thế nào, ha ha.
Nạc Đức Lôi Mông nghĩ đến việc này không khỏi cười ra thành tiếng.
Hãn Mạc Tư Đại Đế là một hoàng đế hùng tài vĩ lược. Nhưng ở triều đại nào thì mâu thuẫn hoàng quyền giữa thế gia và quý tộc vô luận đều không thể mất được. Bất quá ở Kim Diệp hoàng triều thì loại này mâu thuẫn càng thêm bén nhọn. Cho dù hiện tại Nặc Đức gia tộc nói muốn buông quyền lực. Nhưng sức tiếng nói và lực ảnh hưởng của Nặc Đức gia tộc khiến Hãn Mạc Tư Đại Đế hàng ngày đều bất an, trừ phi đem Nặc Đức gia tộc nhổ tận gốc. Nhưng Nặc Đức gia tộc từ trên xuống dưới mấy vạn người, làm sao có thể nghển cổ chờ chết. Vì vậy mâu thuẫn hai bên căn bản không cách nào điều hòa được.
Ngũ Thiếu phế vật của Nặc Đức gia tộc từ Vong Linh sơn vẫn còn sống trở về rồi!
Tin tức kia nhanh chóng truyền khắp cả hoàng đô. Từ quan huân quý tộc cho tới bình dân dân chúng cơ hồ cũng đang đàm luận chuyện này, nếu ai không biết nhất định sẽ bị khinh bỉ.
Lúc này, từ khi Tề Bắc bị Vong Linh Ma Pháp Sư ép đến Vong Linh Sơn đã chín tháng rồi. Vong Linh Sơn là địa phương nào? Đây là nơi từ lúc mới sinh ra đã biết là cấm khu, cho dù là Ma Pháp Sư vương phẩm hoặc chiến sĩ ở bên trong đó lâu như vậy thì đến cả hài cốt cũng chả còn nữa. Ấy vậy mà cái tên Tề Bắc tay trói gà không chặt này thế quái nào có thể lên được thế?
Có người nói Tề Bắc vẫn ẩn núp ở một trong sơn động, ăn con giun ăn dế… vân…vân mà sống, cho đến khi được đại ca của hắn là Nặc Đức Mãnh Hổ tìm được. Có người nói Tề Bắc ở bên trong tìm được một viên Linh Dược thần linh lưu lại đó, sau khi ăn vào thì toàn thân đao thương bất nhập, bách độc bất xâm. Cũng có người nói Tề Bắc ở trong Vong Linh Sơn được một nữ Cương Thi có linh trí coi trọng, để lại mạng sống cho hắn. Hắn mỗi ngày bị người nữ Cương Thi này abcxyz một trăm lần. Chuyên này nếu bị Tề Bắc nghe thấy thì không biết cảm tưởng thế nào...(Biên: Ức mà chết chứ sao)
Trừ những thứ đó ra, thảo luận nhiều nhất chính là hôn sự của Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa. Ban đầu chính miệng Hãn Mạc Tư Đại Đế đã hứa hẹn nếu Tề Bắc còn sống từ Vong Linh Sơn đi ra, lão liền đem Minh Nguyệt công chúa gả cho hắn. Mà Hãn Mạc Tư Đại Đế đến rốt cuộc có đổi ý hay không, đây mới chính là tiêu điểm của cuộc thảo luận.
Đối với cái vấn đề này, thì chuyện tại sao Tề Bắc còn sống trở về sôi nổi hơn hẳn, người thảo luận rõ ràng chia làm hai phái. Phái thứ nhất cho là Minh Nguyệt công chúa là nữ nhi mà Hãn Mạc Tư Đại Đế sủng ái nhất, là thiên tài tu luyện quang minh ma pháp, còn Tề Bắc phế vật thì vốn là một trời một vực, Hãn Mạc Tư Đại Đế ban đầu hứa hẹn chẳng qua chỉ ltrấn an Nặc Đức gia tộc thôi, cho dù Tề Bắc còn sống trở về thì lão vẫn sẽ đổi ý cũng là đổi ý rồi, người Nặc Đức gia tộc đến lúc đó chỉ có thể nuốt hận vào lòng. Mà phái đối lập lại cho là Hãn Mạc Tư Đại Đế thân là hoàng đế, không hề nói đùa. Hơn nữa Nặc Đức gia tộc cũng không phải là dễ đối phó lão hiện tại đã đâm lao thì phải theo lao, chỉ có cách ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
Chuyện này làm hoàng đô xôn xao dư luận, huyên náo lớn như vậy, sau lưng nếu nói không có kẻ giật dây, thì tuyệt đối không thể nào.
Mà lúc này thân là một người trong cuộc vẻ mặt Minh Nguyệt công chúa vẫn lạnh nhạt, nàng ôm ấu thú một sừng ngồi trên xích đu ở hậu hoa viên, chiếc váy trắng tinh nhè nhẹ bay lên.
- Tiểu Bạch, hắn vẫn còn sống trở về từ Vong Linh Sơn, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ?
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng hỏi, bất quá ánh mắt trong trẻo của nàng lạnh lùng như ánh trăng, nhưng là nhìn không ra chút mờ mịt nào, có lẽ nàng đã sớm tính kỹ càng trước rồi.
Trong ngực, ấu thú một sừng kêu lên hai tiếng, nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì.
- Giết hắn đi!
Một cái thanh âm phiêu hốt vang lên ở bên tai Minh Nguyệt công chúa. Mà phía sau của nàng, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện thân ảnh một u linh.
Vẻ mặt Minh Nguyệt công chúa không chút thay đổi, lời nàng vừa nói không phải hỏi ấu thú một sừng, mà là đang hỏi người thần bí.
- Hắn hiện tại không thể chết được, phụ hoàng vẫn chưa bố trí xong, hắn vừa chết, Nặc Đức gia tộc tất nhiên sẽ phản, đến lúc đó nếu bại vong thì ta chính là tội nhân của Kim Diệp hoàng triều.
Minh Nguyệt công chúa thản nhiên nói.
- Ta chỉ biết giết người, ngươi hỏi ta cũng như không.
Thần bí nhân nói xong, thân ảnh dần dần trở thành nhạt. Như tuyết dưới ánh mặt trời, tiêu tán ở trong không khí.
- Ai! Ta không phải hỏi, ta chỉ là muốn tìm người trò chuyện. mà thôi
Minh Nguyệt công chúa than nhẹ một tiếng, vuốt ve sợi tóc nơi thái dương.
…
…
Hoàng đô nam đại môn, hai nhóm binh sĩ võ trang đầy đủ trên tường thành đại môn phân hai bên trái phải. Hãn Mạc Tư Đại Đế đích thân tới, trên ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn về địa phương xa xôi kia.
Ở bên trái Hãn Mạc Tư, một đám đại thần thân tín. Còn bên phải hắn lại là một số nhân vật trọng yếu của Nặc Đức gia tộc.
Tộc trưởng Nặc Đức gia tộc là Nặc Đức Kha Đế cũng đứng bên ngườiHãn Mạc Tư Đại Đế. Vị lão nhân này danh chấn mọt thời nhưng đã là tuổi già sức yếu. Da mặt như vỏ cây khô, ánh mắt cũng có chút mờ đục, trong tay chống một cây quải trượng không biết làm bằng vật liệu gì chế thành. Cả người thoạt nhìn như gỗ mục, tùy thời là có thể thăng thiên.
Chẳng qua là mười năm trước Nặc Đức Kha Đế đã có cái bộ dạng này, nhưng vẫn sống đến giờ, lão hiện tại thoạt nhìn chỉ bất quá hơn Gia Lão thái một chút.
- Này lão bất tử, sao lại còn chưa chết.
Hãn Mạc Tư liếc nhìn Nặc Đức Kha Đế đang buồn ngủ, trong lòng thầm mắng, hắn dám cam đoan bộ dạng lão già đang giả vờ, nhưng trên mặt của hắn vẫn có nụ cười thân thiết mà tôn kính.
- Lão Kha Đế a. Nơi này gió lớn, hay là lão trở về chờ phía sau đi a.
Hãn Mạc Tư Đại Đế ân cần nói.
- A... Bệ hạ mới vừa nói cái gì? Lão thần có chút nghễnh ngãng, không có nghe được.
Nặc Đức Kha Đế hai mắt nhập nhèm mở ra, nhìn Hãn Mạc Tư Đại Đế lớn tiếng nói.
Hãn Mạc Tư Đại Đế lập lại một lần thì Nặc Đức Kha Đế lúc này mới gật đầu lớn tiếng nói:
- Thân thể bệ hạ mới là trọng yếu, gió lớn cũng không nhọc đến bệ hạ chờ, lão thần cung tiễn bệ hạ.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 6
- Mọi người nghĩ như thế nào?
Vốn là Hãn Mạc Tư Đại Đế muốn tự mình đến nghênh đón Tề Bắc trở về đây, bày ra ân sủng đối vớiNặc Đức gia tộc và cảm tạ Tề Bắc lúc trước đã cứu Minh Nguyệt công chúa, hiện tại Nặc Đức Kha Đế vừa nói như thế, hiểu rõ lão nói thế không có ý kiến gì, nhưng những người khác lại chắc gì đã nghĩ thế? Sự tức giận trong đôi mắt Hãn Mạc Tư mới vừa hiện lên liền tiêu tán.
Lúc này, ở cuối quan đạo xuất hiện một dải màu đen. Giống như lúc mây đen trước lúc mưa to, làm người ta cảm cảm bị đè ném vô cùng. Dải màu đen đó càng ngày càng lớn, đã có thể thấy đường viền rõ ràng hơn một chút, mặt đất xuất hiện chấn động có tiết tấu.
- Hắc giáp quân, không hổ là Kim Diệp đệ nhất quân, thiên quân vạn mã chạy cũng có lên tiết tấu thật nhịp nhàng, đại quân vừa đến làm ta đã hô hấp cũng khó khăn.
- Đúng vậy a, tim của ta cũng như muốn nhảy ra cổ họng, toàn thân đang phát run a
- Nặc Đức gia tộc có Hắc giáp quân là có thể bảo vệ vị trí đệ nhất gia tộc ở Diệp hoàng triều rồi.
Bình dân vây xem quang đó hưng phấn thảo luận nhiệt liệt, Hắc giáp quân mang cho Kim Diệp hoàng triều quá nhiều vinh quang, trong lòng bọn họ thì Hắc giáp quân chính là trụ cột của hoàng triều, Hắc giáp quân không ngã, Kim Diệp hoàng triều cũng sẽ không ngã.
Cuối cùng, cũng thấy Hắc giáp quân cưỡi những chiến mã màu đen đã chạy như bay tới trước cửa Thành nam cách ngàn thước giống như sóng triều màu đen có thể phá hủy hết thảy. Bình dân vây xem sắc mặt xám lại, lá gan cũng hoe lại, xụi trên mặt đất, sát khí của Hắc giáp quân thật sự quá nồng đậm.
Hắc giáp quân ở trước cửa Nam Thành, nhất tề thúc mạnh ngựa giống như trong nháy mắt sóng biển ào xuống, vó ngựa đồng loạt dẫm xuống đất làm trái tim của mọi người giống như bị vó ngựa hung hăng dẫm một bước như muốn nổ tung ra .
Lúc này Hắc giáp quân đều nhịp nhàng tách ra hai bên, Nặc Đức Hoài An cưỡi Liệt Địa Hổ từ giữa đi lên, theo sau có hai thân binh đi thẳng tới cửa Nam Thành. Dựa theo quy định, trừ phi là chịu trách nhiệm phòng ngự Hoàng đô, nếu không nhiệm quân đội không được bước vào Hoàng thành một bước, người nào vi phạm sẽ bị xem như tạo phản.
- Mạt tướng Nặc Đức Hoài An tham kiến bệ hạ.
Nặc Đức Hoài An dừng ở dưới thành tường từ trên người Liệt Địa Hổ nhảy xuống, khom lưng hành lễ vẻ mặt có chút lúng túng.
- Miễn lễ, tiểu gia hỏa Nặc Đức Tề Bắc kia đâu?
Hãn Mạc Tư ở trên tường thành cao nhìn xuống nói.
-Bẩm bệ hạ, Tề Bắc... Tề Bắc thân thể của hắn có chút khó chịu, hôm qua đã dừng ở tại Phồn Tinh thành nghỉ ngơi.
Nặc Đức Hoài An nói.
Phồn Tinh thành cách Hoàng thành không quá nửa ngày lộ trình, đó là một trong năm thành bảo vệ xung quanh Hoàng thành. Dĩ nhiên, Phồn Tinh thành còn có một danh tiếng khác là Ôn Nhu Hương bởi vì nó là Thánh Địa vui đùa ăn uống chơi gái đánh cuộc nổi danh nhất Kim Diệp hoàng triều. Phồn Tinh thành có kỹ viện, sòng bạc lên tới mấy trăm nhà, nơi này lưu hành hầu hết các cách giải trí trên thế giới, chỉ cần trên người của ngươi có đầy đủ kim tệ tuyệt đối sẽ yêu nơi này.
- Hỗn trướng! Nặc Đức Hoài An ngươi không cần vào thành, lập tức đi đem tiểu tử thúi kia trói lại cho ta.
Khi thấy sắc mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế trở nên âm trầm, Nặc Đức Lôi Mông tiến lên quát to.
- Vâng, phụ thân. Bệ hạ mạt tướng cáo lui.
Nặc Đức Hoài An vừa tới cửa Hoàng thành lại phải dẫn Hắc giáp quân đi vòng lại Phồn Tinh thành.
- Bệ hạ, khuyển tử thật sự là bất hảo không thể chịu nổi, thần nhất định sẽ hảo hảo quản giáo nó.
Nặc Đức Lôi Mông vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Hà hà, người trẻ tuổi ở Vong Linh Sơn chín tháng vẫn còn sống thì phải vui mừng chứ a! Vui mừng a.
Hãn Mạc Tư Đại Đế ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, nói xong liền hạ lệnh trở về hoàng cung. Rất nhanh, trên tường thành chỉ còn lại người Nặc Đức gia tộc .
Tộc trưởng Nặc Đức Kha Đế hai mắt đục ngầu ngẩng lên nhìn Nặc Đức Lôi Mông một cái nói:
- Tự cho là thông minh.
Nặc Đức Lôi Mông cười khổ, đó cũng không phải là ý của hắn mà là tiểu tử thúi kia quyết định chơi cái hoa chiêu trước mặt Hãn Mạc Tư Đại Đế, đối với Nặc Đức gia tộc cũng không có ích lợi gì. Mặc dù Hãn Mạc Tư Đại Đế coi Nặc Đức gia tộc là cái đinh trong mắt nhưng hai người vẫn duy trì ngoài là mặt quân từ thần trung.
Tề Bắc mang theo hai gã mặc y phục Hắc Giáp binh nghênh ngang đi ở đầu đường Phồn Tinh thành, hắn đối với nơi này vừa quen thuộc nhưng đồng thời lại xa lạ. Những thứ ở kiếp trước, kiếp này hiện lên trước mắt làm cho hắn có chút bối rối.
- Giống như một giấc mộng chiêm bao a!
Tề Bắc cúi đầu than nhẹ một tiếng.
Hai gã Hắc Giáp binh được Tề Bắc cứu là tiểu đội trưởng Liệt Hỏa và Thiết Đầu, họ như hình với bóng luôn luôn đứng ở phía sau Tề Bắc, Tề Bắc đi tới đâu là bọn họ đi tới đó.
Lúc Tề Bắc bối rối đi tới đi lui lượn qua lượn lại, thì đột nhiên ở phía trước hắn có một thiếu nữ đang khom lưng chổng mông ra ở một quầy hàng chọn vòng trang sức. Tề Bắc mặc dù đang thất thần nhưng thân thể của hắn theo bản năng vẫn có thể tránh người cùng các chướng ngại vật. Đúng lúc co gái kia làm rớt vòng trang súc trong tay xuống đất cho nên thiếu nữ khom lưng lui về phía sau muốn đưa tay nhặt lên. Vừa cúi xuống, mông thiếu nữa liền chạm vào giữa hai chân Tề Bắc.
Thiếu nữ va chạm vào hắn bị nội lực trên người Tề Bắc tự động đẩy ra, cảm giác như bị người khác dung lực đẩy một cái. Thiếu nữ kinh hãi kêu lên một tiếng quay mặt đỏ hồng lại, đôi mắt đẹp căm tức nhìn Tề Bắc. Ánh mắt bối rói của Tề Bắc liền biến mất, ngước nhìn lên thì thấy một thiếu nữ ôm mông không khỏi có chút lúng túng, hắn thật không có cố ý, cho nên hắn nói xin lỗi:
- Ý không tốt, tại ta có chút thất thần.
-Vô sỉ!!
Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nói, nàng nhìn cách ăn mặc của Tề Bắc, phía sau lại dẫn theo hai chó săn cao cấp làm sao tin tưởng lời của hắn.
Tề Bắc sờ sờ lỗ mũi, trợn mắt nhìn Liệt Hỏa và Thiết Đầu một cái vì hai gia hỏa theo ở phía sau cũng không nhắc nhở hắn. Hắn nào biết Liệt Hỏa và Thiết Đầu mặc dù bội phục thực lực của hắn nhưng trước nay đều nghe tiếng hắn luôn trêu hoa ghẹo nguyệt phóng đãng thối nát, bọn họ tự nhiên cho là hắn cố ý, làm sao không thức thời lại đi nhắc nhở.
- Xin lỗi.
Tề Bắc hướng nàng xin lỗi cười một tiếng liền hướng đi về trước đi.
- Ngươi... A... !!!
Thiếu nữ giận đến cả người run rẩy, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thống khổ, khuôn mặt nàng thoáng trở nên trắng bệch. Nàng đè lại bộ ngực lại phảng phất như đang phải chịu nỗi thống khổ rất lớn, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Tề Bắc xoay người lại thấy được bộ dáng thiếu nữ, không khỏi sửng sốt, tiến lên mấy bước đỡ lấy nàng.
- Này, ngươi không sao chớ, ngươi...
Tề Bắc mới vừa mở miệng, đột nhiên lòng bàn tay trái trở nên nóng rực, dấu vết Thần Long có cảm ứng nói cách khác thiếu nữ này có thân thể cực phẩm nguyên âm, chẳng qua là mới vừa rồi tại sao không có phản ứng.
- Đừng vào đụng ta!
Thiếu nữ dùng sức đẩy Tề Bắc ra, nhưng thân thể mềm mại đột nhiên co lại, ngất luôn.
- Lớn mật cuồng đồ, dám khi dễ muội tử của ta, để mạng lại.
Đang lúc ấy thì có âm thanh gầm lên giận dữ truyền đến, liền thấy vẻ mặt giận dữ của một đại hán vạm vỡ đi ra, quát lớn, quả đấm hướng thẳng đến đầu Tề Bắc.
Liệt Hỏa và Thiết Đầu đồng thời bước lên một bước một tả một hữu, một đấm hướng đầu một đá hướng vào hạ bộ của đại hán này. Đại hán cũng không trốn không tránh, tùy ý để Liệt Hỏa và Thiết Đầu đánh thẳng vào người của hắn.
"Bang bang. " Liệt Hỏa và Thiết Đầu công kích giống như đánh ở trên sắt luyện, thân thể hai người bị phản lực chấn đánh văng ra ra. Ánh mắt Tề Bắc sáng lên, thân thể đại hán này không có bất kỳ năng lượng ba động nào, nhưng lại cứng rắn như sắt, cộng thêm trời sanh có thần lực, quả nhiên sinh ra để làm tấm chắn. Đón quả đấm to của đại hán đánh tới Tề Bắc chỉ khoát tay cùng thiết quyền của đại hán đụng vào nhau.
Một âm thanh trầm đục vang lên giữa hai người, làm tất cả mấy quầy hàng bên cạnh đều lự lượng vô hình bị lật tung lên. Đại hán trợn to mắt như chuông đồng, trán nổi gân xanh nhưng Tề Bắc vẫn bình thản đứng nguyên tại chỗ, một đầu tóc nhẹ nhàng phiêu động chưa từng lui về phía sau nửa bước. Cự hán rống to một tiếng,cánh tay đột nhiên lớn lên, làm rách cả áo, lộ ra bắp tay cuồn cuộn.
Tề Bắc chỉ cảm thấy trên lực lượng nắm tay đại hán truyền đến thoáng cái lớn thêm gần một lần, lập tức quát khẽ một tiếng vận nội lực chuyền theo bàn tay đánh tới đại hán.
Thân thể đại hán ngửa về phía sau một chút, con mắt đột nhiên tản ra một cỗ hung quang làm lòng người sợ hãi, tựa như có mộn con quái vật muốn lao đến.
Con ngươi Tề Bắc co rút lại, khi cảm thấy nguy hiểm lập tức quát to một tiếng:
- Ngươi muốn muội tử ngươi táng phải không?
Đại hán thân thể run lên, con mắt hung tính biến mất, hắn rút tay ra thối lui lại, cánh tay khôi phục bình thường.
- Ta không có làm nàng bị thương, chẳng qua là cùng nàng có chút ít hiểu lầm. Cứu nàng trước đã.
Tề Bắc mở miệng nói.
Đại hán trợn mắt nhìn chằm chằm Tề Bắc, mà Tề Bắc cũng thản nhiên nhìn lại.
Một lúc lâu, cự hán thối lui hai bước, ôm lấy muội muội hôn mê, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, đi vào một cái ngõ nhỏ. Tề Bắc cũng đi theo đại hán vòng vèo trong Phồn Tinh thành, tới phía tây thành vào một tòa viện bị tàn phá trong ngõ hẻm.
Thế giới nào cũng là như vậy, có quý tộc thì có bình dân, có người giàu thì phải có người nghèo. Phồn Tinh thành tựa hồ khắp nơi đều phồn hoa, nhưng phía tây chính là một khu dân nghèo dơ dáy bẩn thỉu, nhà cửa tan hoang, cống nước gần đó tản ra mùi khó ngửi, tiếng ruồi muỗi ong ong liên tục, thỉnh thoảng có mấy con chuột chạy loạn.
Hai huynh muội dừng lại trước căn nhà đổ nát nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, trong sân còn trồng một chút hoa cỏ. Cự hán đem tiểu muội đặt trên giường gỗ đơn sơ, lớn tiếng nói:
- Tiểu muội ta nếu có bị làm sao thì cho dù chết cũng phải giết ngươi.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 7
Tề Bắc ngồi ở mép giường, đưa tay đặt lên trên mạch truyền nội lực vào dò xét. Nhưng ngay sau đó Tề Bắc chân mày cau lại, trong cơ thể thiếu nữ này có mười hai kinh mạch chính bị tắc một nửa, nặng nhất là Quyết Âm Tâm Bao Kinh và Thiểu Âm Tâm Kinh, khó trách nàng bị kích động liền ngất đi. Nếu ở hiện đại thì sẽ nói nàng bị bệnh tim.
Tề Bắc mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, những kinh mạch bị bế tắc tựa hồ để áp chế một lực lượng cường đại nào đó. Tề Bắc không khỏi ngạc nhiên nhìn về đại hán, trong cơ thể hắn hẳn là vẫn ẩn tàng lực lượng cường đại hơn nữa, nếu không sẽ không tạo cho hắn cảm giác nguy hiểm cực độ như vậy. Hai huynh muội này quả thật bất thường.
- Tiểu muội ta là bị làm sao vậy?
Đại hán thấy được Tề Bắc nhìn sang, lo âu hỏi, tiểu muội từ lúc mới ra đời đến nay đã ba lần phát bệnh, mỗi một lần đều thoát chết.
- Không có chuyện gì, các ngươi cũng đi ra ngoài đi, không có lệnh của ta không cho được vào.
Tề Bắc trong lòng thầm ra quyết định muốn giữ hai huynh muội ở bên người.
- Không được.
Đại hán lớn tiếng nói.
- Không muốn nàng chết tựu ra đi.
Âm thanh Tề Bắc chuyển sang lạnh lẽo.
Lời nói này hiển nhiên đã đánh trúng vào mạch sống của hắn, hắn do dự một chút rồi xoay người đi ra ngoài. Hỏa Liệt và Thiết Đầu cũng chắp tay rồi đi ra ngoài, thuận tiện đem cửa phòng đóng lại, đứng canh giữ bên ngoài.
Tề Bắc đem thiếu nữ đỡ ngồi dậy, hắn ngồi xếp bằng phía sau nàng, một chưởng đặt trên lưng của nàng, đồng thời vận công đánh vào Thần Long ấn ký một cái. Cô gái cực phẩm nguyên âm không dễ tìm a. Vận khí của hắn coi như là không tệ, đầu tiên là gặp được Yêu Nhiêu, thần xui quỷ khiến cực dương chi hỏa đang bùng phát thì được cùng nàng giao hảo, âm dương điều hòa mới tránh thoát một kiếp. Hiện tại có cô gái cực phẩm nguyên âm này, thì kiểu gì hắn cũng phải đem nàng buộc ở bên người.
Làm như vậy có chút vô sỉ hay không?
Đúng!
Chẳng qua nếu là tình chàng ý thiếp như vậy cũng không thể coi là vô sỉ. Bất quá, hắn có chút không rõ vì sao thiếu nữ này phát bệnh thì hắn mới nhận thấy được nàng có thân thể cực phẩm nguyên âm chứ?
Tề Bắc không ngừng đưa nội lực hùng hậu vào trong cơ thể thiếu nữ đánh thẳng vào kinh bị mạch bế tắc. Kinh mạnh thiếu nữ bị bế tắc nghiêm trọng muốn đả thông hoàn toàn không phải một sớm một chiều, hơn nữa cho dù Tề Bắc bây giờ có thể khai thông hoàn toàn hắn cũng không làm như vậy, bởi vì hiện tại hắn chưa biết gì về hai huynh muội này cả, đến cả cái tên cũng chưa biết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên lưng thiếu nữ, tay Tề Bắc luôn luôn lóe ra kim quang nhàn nhạt, mà mỗi lần hắn thở ra thì lỗ mũi hắn phun ra vụ khí màu vàng nhạt nóng bỏng.
Nửa canh giờ đã qua, Liệt Hỏa và Thiết Đầu giống như hai cọc gỗ không nhúc nhích, còn đại hán thì nôn nóng bất an đi tới đi lui trong sân biệt viện.
Lại qua một canh giờ nữa, Liệt Hỏa và Thiết Đầu vẫn là hai cọc gỗ, còn đại hán vừa nện một quyền xuống sân biệt viện.
Hai canh giờ tiếp tục trôi qua, Liệt Hỏa và Thiết Đầu vẫn là hai cái cọc gỗ, nhưng ánh mắt đại hán lại lóe ra sát khí tàn bạo .
Mà đúng lúc này, thiếu nữ mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp thoải mái giống như ngâm mình ở trong ôn tuyền. Nhưng rất nhanh, thiếu nữ liền đã nhận ra có cái gì đó không đúng, nàng chợt quay đầu, đập vào mắt nàng chính là gương mặt tuấn tú của Tề Bắc đang nhắm hai mắt, nàng lập tức gương tay một cho hắn một phát tát.
- Đồ vô sỉ, ngươi …
-Phốc!
Thiếu nữ nói chưa xong thì Tề Bắc phun ra một ngụm máu bắn lên người nàng rồi ngã lăn ra sau.
Thiếu nữ ngây cả người nghĩ cái tát của mình có uy lực lớn như vậy sao? Rất nhanh, thiếu nữ liền nhớ lại chuyện đã xảy ra, nhìn qua mình vẫn đầy đủ xiêm y, đôi bàn tay trắng như phấn bưng kín liền cái miệng nhỏ nhắn, dường như hắn đang dùng một môn kỳ thuật cứu nàng, mà nàng ân tương cừu báo đánh cho hắn hộc máu.
- Này, ngươi, ngươi không sao chớ, ta không phải cố ý.
Thiếu nữ vỗ vỗ vẻ mặt thống khổ Tề Bắc, không biết phải làm sao.
Tề Bắc mở mắt ra lại phun thêm một ngụm máu. Thiếu nữ thấy thế luống cuống cả tay chân giúp hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, trong đôi mắt đẹp đã đẫm nước mắt. Nàng thật không phải cố ý a.
Tề Bắc len lén liếc mắt nhìn thiếu nữ, thật ra thì hắn mặc dù hao phí một chút nội lực nhưng máu tươi là do hắn dung sức bức ra, theo đuổi cô bé này dù sao cũng phải dùng chút thủ đoạn. Tề Bắc làm như bệnh tình nguy kịch run rẩy cả người, đột nhiên hắn ngồi dậy thân thể mềm nhũn ngã ra tựa vào bộ ngực thiếu nữ.
- Ôi tiểu đệ thật có ý nghĩ giống ta ghê.
Tề Bắc trong lòng thầm thoải mái, trên mặt truyền hắn đến cảm giác mềm mại để cho hắn cảm thấy hôn tiêu phách táng.
- Thật xin lỗi, ta thật không phải cố ý.
Thanh âm của thiếu nữ mang theo một chút nghẹn ngào.
- Không có... Không có chuyện gì, bâygiờ đã đỡ hơn nhiều rồi.
Tề Bắc biết diễn kịch quá đà có thể bị đưa đến phản hiệu quả, cho nên hắn đem gương mặt từ trên bộ ngực co dãn mười phần của thiếu nữ rời đi. Hắn hít sâu hai cái sắc mặt trắng bệch khôi phục chút hồng hào cũng làm cho thiếu nữ yên tâm một chút.
- Ở trên đường, ta không phải cố ý.
Tề Bắc nghiêm mặt nói.
Thiếu nữ khuôn mặt hơi đỏ lên, gật đầu nói:
- Hiện tại biết rồi.
- Ta gọi Tề Bắc, muội thì sao?
Tề Bắc hỏi.
- Ta... Ta không có có tên.
Thiếu nữ sửng sốt một chút mê man lắc đầu nói.
- Vậy ca ca của muội tên gì?
Tề Bắc vậy sửng sốt một chút, là người thì làm sao lại không có tên chứ lấy Tiểu Hoa, Tiểu Hồng đặt cũng được mờ.
- Huynh ấy cũng không có tên, từ trước tới giờ huynh ấy gọi ta là tiểu muội, con ta gọi huynh ấy là ca ca.
Thiếu nữ nói.
Tề Bắc nhìn đôi mắt thanh tịnh của nàng, rốt cuộc cũng tin.
- Đi ra ngoài đi, nếu không ca ca muội sắp nổi điên rồi.
Tề Bắc nói.
Thiếu nữ nghe vậy sắc mặt hơi đổi sau đó lắng nghe bên ngoài truyền đến âm thanh bang bang đập xuống đất, nàng vội vàng xuống giường mở cửa ra.
- Tiểu muội, muội không sao chớ.
- Ngũ Thiếu, ngài không sao chớ.
Đại hán và Liệt Hỏa, Thiết Đầu cơ hồ đồng thời xông tới hỏi.
Tề Bắc khoát tay từ trên giường xuống, Liệt Hỏa, Thiết Đầu lập tức tới đỡ.
Đại hán thấy muội muội không sao bèn đi tới cảm ơn.
- Hiểu lầm thôi, cũng không cần tạ ơn tới tạ ơn lui. Được rồi, ta chỉ là tạm thời hóa giải một chút bệnh tình của tiểu muội ngươi, thể chất của nàng đã rấy yếu rồi.
Tề Bắc tâm niệm vừa động nói.
Đại hán trầm mặc một chút, lớn tiếng nói:
- Ta biết, bệnh này của tiểu muội không thể trị hết được.
Thiếu nữ cũng có chút ảm đạm, đang còn là tuổi xuân ai ngờ lại phải chết như vậy chứ? Nàng còn có quá nhiều mơ ước cùng tiếc nuối.
- Bất quá muốn trị tốt không phải là không được chẳng qua trong một thời gian ngắn không thể chữa khỏi ngay được.
Tề Bắc nói.
Ánh mắt đại hán và thiếu nữ đồng thời tỏa sáng nhưng đồng thời cũng đều sầm xuống, đại hán lắc đầu nói:
- Bệnh này ta biết, trên đời không người nào có thể trị.
- Ngũ Thiếu chủ nói có thể trị, là nhất định có thể trị.
Thiết Đầu lớn tiếng nói, lúc mới đầu còn khinh thường Tề Bắc nhưng hiện tại đã chuyển sang sùng bái.
- Thật có thể?
Cự hán mặc dù vẫn có nghi ngờ, nhưng trong giọng nói mang theo một tia hi vọng.
- Có thể.
Tề Bắc gật đầu nói.
- Chỉ cần có thể trị lành bệnh cho tiểu muội, ta liền bán mạng cho ngươi.
Cự hán đập bàn nói.
Tề Bắc nở nụ cười, điều hắn mong đợi là đại hán sẽ nói những điều này.
- Một năm, chỉ cần ta còn sống nhất định có thể hoàn toàn trị bệnh của tiểu muội ngươi, sau một năm không khỏi các ngươi có thể rời đi.
Tề Bắc nói lời thề son sắt.
Cũng vì chuyện này mà bên cạnh Tề Bắc có thêm hai người.
Hai huynh muội nhà chỉ có bốn bức tường cũng không có cái đồ gì tốt mang theo, thu thập một chút liền đi theo Tề Bắc ra khỏi khu dân nghèo.
Người bên cạnh Tề Bắc không có tên sao được? Cho nên Tề Bắc đặt cho đại hán một cái tên uy phong: Kim Cương! Đặt cho thiếu nữ một cái tên dễ gọi: Huyễn Ảnh!
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 8
Phồn Tinh thành nổi danh là thành thị náo nhiệt nhất Kim Diệp hoàng triều, kỹ viện, sòng bạc, tửu lâu tập trung nhiều nhất ở trong cảnh trí Lạc Sương Hồ. Bốn phía Lạc Sương hồ có rất nhiều những cây có hoa như phấn trắng. Mỗi khi gió nổi lên, phấn trắng như hoa tuyết tung bay trong gió, khung cảnh hết sức rực rỡ, từ đó trở về sau nhân gian có thêm một thắng cảnh mang tên Lạc Sương Hồ.
Mà ở ngã tư đường xung quanh, nhà cửa san sát, nối tiếp nhau, đều là nhà lầu. Nơi này ánh đèn suốt đêm không tắt, được gọi là Bất Dạ Chi Thành
(DG:Thành phố không màn đêm, nghe cứ như Las Vegas)
Ở giữa Lạc Sương Hồ có một cái đảo nhỏ, trên đảo chính là Túy Nguyệt Viên nổi danh nhất Phồn Tinh thành. Ăn nhậu, chơi gái, đánh bạc, làm thành một hàng dài, tất cả đều là phục vụ cao cấp nhất.
Lúc này ánh nắng chiều lui về hậu đài, nhường sân khấu cho vầng trăng non nhô lên cao. Cuộc sống xa hoa lãng phí về đêm bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Tề Bắc dẫn Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Kim Cương, Huyễn Ảnh chạy thẳng tới Túy Nguyệt Lâu. Trải qua bao nhiêu vất vả cay đắng mới mang cái mạng nhỏ từ Vong Linh sơn mạnh đi ra, trở thành thiếu gia con nhà quyền quý, có tiền có quyền. Nếu không thoải mái sa đọa một phen thì quả thật có lỗi với bản thân vô cùng.
Ngôi trên Ma pháp khoái đĩnh (con thuyền ma pháp), đoàn người rất nhanh được đưa đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Vừa lên bến tàu, đặt chân lên chính là một hành lang được làm từ gỗ đàn hương, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra làm cho con người cảm thấy sảng khoái tinh thần. Mà ở hai bên hành lang, lộ ra hàng dài những cánh tay, bắp đùi trắng như tuyết của các thiếu nữ, các nàng đứng thành một hàng dài dọc theo hành lang, ngọt ngào nở nụ cười, cung kính hành lễ với mỗi khách nhân tiến vào hành lang. Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu là binh lính của Hắc Giáp quân, nhiệm vụ của bọn họ là hộ vệ chứ không phải là du ngoạn. Đối với "trận son phấn" vẫn vi bất sở động. Kim Cương cũng chỉ là một kẻ cơ bắp, với nữ nhân không có hứng thú, chỉ có Huyễn ảnh là ngó đông ngó tây, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Đi hết hành lang, là đại sảnh rực rỡ các sắc màu xanh, đỏ vàng. Một đoàn hai mươi mấy cô gái xinh đẹp tiến lên tiếp đón.
- Khách nhân tôn kính, ta lên Lâm Đạt, là quản sự nơi này, không biết thiếu gia ngài dự tính thưởng ngoạn những gì a?
Ánh mắt của Lâm Đạt quả thực sác bén, liếc một cái nhận ra thân phận của Tề Bắc không bình thường, mấy người đi chung còn lại chỉ là tùy tùng, cho nên ánh mắt của nàng thủy chung vẫn dừng trên người của hắn.
- Bích Thủy lâu còn phòng trống không?
Tề Bắc cất tiếng hỏi, lúc trước hắn đã đến đây mấy lần. Nhưng khi đó tuổi hắn còn nhỏ, từ khi hắn ở Vong Linh Sơn tới nay, cũng đã cao lớn lên rất nhiều, thân thể cũng không còn vẻ suy nhược nữa. Đường nét nhu hòa bởi vì giết chóc mà mang theo vài phần nghiêm nghị, lại không lu mờ khí thế hào hùng, nếu không phải là người thân quen, đều không dễ nhận ra hắn. Vì vậy, Lâm Đạt cũng chỉ cảm thấy có chút quen mắt, hoàn toàn không nhìn nhận ra thân phận của hắn. Lâm Đạt vừa nghe Tề Bắc nói ra Bích Thủy lâu, liền biết ngay Tề Bắc là khách quen, hơn nữa thân phận không hề bình thường.
Bích Thủy lâu chính là một trong ba lầu xa xỉ nhất của Túy Nguyệt Viên, người nào vào nơi này mà không phải là đệ nhất quý tộc?
- Còn trống, để ta dẫn các vị quan khách tới đó.
Giọng nói của Lâm Đạt càng thêm cung kính, trong đầu gia tăng vận chuyển cực nhanh với mong muốn tìm ra lai lịch của Tề Bắc. Là khách quen, hơn nữa lại là thân phận không hề tầm thường... Nhưng nhớ mãi không ra, đây tuyệt đối là nàng đã không tròn bổn phận.
- Chậm đã!
Đúng lúc ấy thì một âm thanh ngạo mạn vang lên.
Quay lại chỉ nhìn thấy một thanh niên mạp khoác lên người ma bào hoa lệ vừa nhìn đã biết là quý tộc, dẫn đầu một đám người cả nam lẫn nữ đi tới. Ánh mắt liếc nhìn Tề Bắc một cái sau đó hướng tới Lâm Đạt ngạo nghễ nói:
- Lâm Đạt, ta muốn Bích Thủy lâu.
- Thì ra là Phúc Khắc Tư Thiếu gia đại giá quang lâm, chẳng qua là vị thiếu gia này vừa mới chọn Bích Thủy lâu rồi, ngài xem có nên chọn một nơi khác không?
Vẻ mặt Lâm Đạt mỉm cười, cung kinh nói. Đây là Phúc Khắc Tư Thiếu gia, trưởng tôn của Phúc khắc gia tộc - Trung cấp Thổ Hệ Ma Pháp sư. Chưa tính đến tộc trưởng của gia tộc hắn là Hầu Tước, bản thân hắn cũng đã mang tước vị Tử Tước, quyền thế thật lớn.
- Lâm Đạt, có phải là ngươi bị bệnh hồ đồ rồi phải không? Ngày hôm qua ta đã cho người tới đặt Bích Thủy lâu, hôm nay ngươi lại muốn đem nó cấp cho một tên nhà quê. Có phải là muốn nghỉ việc hay không?
Phúc Khắc Tư thiếu gia lớn tiếng hét, nước bọt tung bay đầy trời.
Sắc mặt Lâm Đạt đại biến, đương nhiên nàng không quên, bởi vì Phúc Khắc Tư thiếu gia không cho người đặt trước. Có điều thân phận của nàng thấp kém, nào dám phản bác. Đôi mắt đẹp nhìn về phía Tề Bắc mạng theo vẻ cầu trợ, Tề Bắc đang đứng đó với biểu cảm việc này không liên quan đến mình.
- Có lý nào lại vậy...
Thiết đầu nổi giận sấn lên trước, nhưng bị Tề Bắc ngăn lại.
- Ta là khách nhân, nên làm như thế nào không phải là chuyện của ta.
Tề Bắc thản nhiên nói.
Lâm Đạt âm thầm kêu khổ không dứt, đến bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra Tề Bắc là thần tiên phương nào. Nhưng nhìn thấy quen mặt, nghĩ đến thân phận thì nhận thấy không đơn giản. Mặt khác Phúc Khắc Tư gia tộc cũng không phải là dễ trêu, Phúc Khắc Tư thiếu gia muốn động đến nàng cũng chính là chỉ cần mở miệng một cái.
- Vị thiếu gia này thật sự xin lỗi, hôm nay ngài ở chỗ này toàn bộ chi phí đều tính vào ta.
Lâm Đạt thấy nhóm người Phúc Khắc Tư, các tiểu thư, công tử đã không kiên nhẫn, không nhịn được cắn răng một cái, đưa ra quyết định.
Ánh mắt Tề Bắc chợt lóe lên, cũng không nói gì.
- Hahaha, sớm giải quyết như vậy không phải là được sao, lãng phí thời gian.
Phúc Khắc Tư thiếu gia đắc ý cười lớn tiếng, nhìn như một mâm thịt béo đang run rẩy liên tục.
Lúc này, Phúc Khắc tư đưa ánh mắt hướng tới Huyễn Ảnh, mới nhìn thì không cảm thấy gì, nhưng nhìn kỹ lại thấy trong lòng ngứa ngáy, mở miệng nói:
- Tiểu nha đầu, đi theo bổn thiếu gia đi, đảm bảo theo ta ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng.
Đột nhiên khuôn mặt Tề Bắc hiện ra vẻ lạnh lùng, tràn đầy sát khí, thản nhiên nói:
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, cắt đôi tai heo của hắn cho ta.
Tiếng nói vừa dứt, Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu đã như gió vọt tới, trong lòng bọ họ đã sớm nghẹn một cỗ tức khí, chờ đến khi Tề Bắc phát lệnh, cỗ tức khí ấy hoàn toàn bạo phát.
Tính từ Cao cấp Ma pháp sư trở xuống, cận chiến với Chiến sĩ, đều giống như một đống bã đậu. Hỏa Liệt và Thiết Đầu chính là quân tinh nhuệ của Hắc giáp quân, là bách chiến chi sĩ. Trong nháy mắt đao quang vừa lóe, ngay lập tức nghe thấy tiếng Phúc Khắc Tư thiếu gia la thảm một tiếng. Ở chỗ hai lỗ tai máu chảy đầm đìa, hai cái lỗ tai của hắn đã được Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu đưa tới trước mặt Tề Bắc.
Tất cả mọi người sửng sốt, không một ai dám nghĩ Tề Bắc vừa ra tay đã không chừa đường lui. Đây chính là trưởng tôn của Phúc Khắc Tư gia tộc đó nha, tương lai nhất định là người kế thừa gia nghiệp của gia tộc. Nhưng hắn vừa ra tay là trực tiếp cắt hẳn hai lỗ tai của con nhà người ta.
- Cách tư đặc yêu ni hô tử lạp...
Phúc Khắc Tư thiếu gia bắt đầu niệm lên chú ngữ, trong không khí tràn ngập nguyên tố ma pháp ba động thổ hệ mãnh liệt, trên người của hắn xuất hiện một đạo hoàng quang dày đặc. (Ánh sáng vàng)
- Kim Cương.
Tề Bắc mở miệng kêu.
Cơ bản không cần Tề Bắc nói rõ cụ thể. Thân thể cao lớn của Kim Cương vượt lên hai bước, đứng trước mặt Phúc Khắc Tư thiếu gia, nắm đấm to như cái bát lớn hướng tới Phúc Khắc Tư bạo phát, lá chắn Thổ nguyên tố lập tức bị tan rã. Sau đó hắn hướng tới thân thể của Phúc Khắc Tư thiếu gia giã xuống, xem như một con gà con nhẹ nhàng hành hạ.
"Ầm" một tiếng, Phúc Khắc Tư thiếu gia như một con lợn chết ngã xuống dưới chân Tề Bắc.
- Các ngươi sẽ phải hối hận, ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây.
Phúc Khắc Tư thiếu gia khoảng sợ kêu to.
Tề Bắc tài khốc cười một tiếng, một thân lệ khí bạo phát làm cho những người xung quanh nhất thời run bắn. Hắn nhấc chân lên giẫm lên mặt phục khắc tư thiếu gia đang nằm đưới đất. Sau đó nghe những tiếng động vang lên như băng vỡ, theo sau là vô số răng mang theo máu từ khóe miệng của hắn chảy ra.
- Dừng tay!
Hộ vệ của Túy Nguyệt Viên rốt cục cũng xuất hiện, đem năm người Tề Bắc vây vào trong. Vốn hành động của hộ vệ Túy Nguyệt viên tuyệt không chậm chạp như vây. Nhưng Tề Bắc cắt lỗ tai của Phúc Khắc Tư thiếu gia làm bọn hắn kinh sợ, không dám hành động lỗ mãng. Thần tiên đánh nhau người phàm dính tai ương a, thôi thì để cho thần thiên tự giải quyết với nhau đi. Nhưng chuyện phát triển không như bọn họ dự đoán. Phúc Khắc Tư thiếu gia nhanh chóng và trực tiếp bị Tề Bắc dẫm dưới chân mà hành hạ biến thành lợn chết. Nếu bọn họ còn không xuất hiện, chắc hẳn phải đến khi có người chết mới xong, mà như vậy thì cuộc đời bọn họ cũng sang trang mới kể từ đây.
Boom mini nhân ngày sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công Quả thứ 9
Thiết đầu ân cần mang đến một cái ghế, đặt ngay bên trên cơ thể mập mạp của Phúc Khắc Tư thiếu gia, nói:
- Ngũ Thiếu, ngài cũng mệt mỏi rồi, nghỉ một chút cho thoải con gà mái đi a.
Tề Bắc không chút khách khí, đặt mông ngồi lên, Phúc Khắc Tư thiếu gia trợn trừng hai mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bỏ qua giai đoạn phẫn uất và chửi rủa. Mà lúc này, trong đại sảnh sa hoa tập trung rất nhiều khách nhân đến xem náo nhiệt. Từ trước tới giờ, khách nhân đến đây phần lớn là người có quyền thế, bọn họ thấy xưa nay kẻ ngạo mạn như Phúc Khắc Tư thiếu gia bị người ta bạo hành, đánh đập thành lợn chết như vây, hưng phấn mà ghị luận sôi nổi.
- Người này là người nào vậy ta? Sợ rằng đã đắc tội lớn với Phúc Khắc Tư gia tộc rồi nha.
- Ngươi nhìn hắn xem, bộ dạng lớn lối, có vẻ nào giống như sợ người của Phúc Khắc Tư gia tộc hay sao?
- Hai người bên cạnh hắn vừa nhìn đã thấy chính là quân nhân trong máu lửa chém giết mà ra, chẳng lẽ lại là thiếu gia của Hách Long gia tộc?
....
...
Ở phía xa, một thiếu nữ che mặt bằng khăn đen cũng đang đứng quan sát mọi chuyện bên này.
- Tỷ tỷ, ngươi đoán xem thân phận người này ra sao? Quả thật là quá liều lĩnh đó nha.
Cô bé chừng mười hai mười ba tuổi cất tiếng hỏi. Thân thể của nàng vẫn chưa nảy nở, nhưng lại lộ ra bên ngoài một đôi mắt màu xanh nhạt, con ngươi mang theo vẻ mê người dị thường.
- Con cháu ruột của Nặc Đức gia tộc. Xem ra lần này Phúc Khắc Tư gia tộc nhọc rồi đây.
Cô gái được gọi là tỷ tỷ đứng bên cạnh đáp lời. Thân hình của nàng so với cô em bên cạnh thì khá hơn rất nhiều, ngực tấn công mông phòng thủ, chỗ nào cần lồi thì lồi, cần lõm thì lõm. Mặc dù không nhìn thấy được khuôn mặt của nàng nhưng qua đó thì cũng có thể đoán được, đương nhiên là quốc sắc thiên hương.
- Làm sao tỷ tỷ biết?
Tiểu nha đầu đứng bên hỏi.
- Bởi vì hai kẻ đứng cạnh hắn là binh sĩ của Hắc Giáp quân. Thống lĩnh Hắc Giáp quân là ai chẳng lẽ còn cần phải hỏi sao?
Vị tỷ tỷ cất tiếng trả lời, con ngươi màu nâu lộ ra quang mang đầy trí tuệ.
Tiểu nha đầu bĩu môi, hẳn là nàng không thấy như vậy?
Lúc này, đầu lĩnh hộ vệ Túy Nguyệt Lâu đi lên trước, lạnh lùng nói:
- Vị thiếu gia này, có thể đem Phúc Khắc Tư thiếu gia thả ra không? Ai cũng có uy tín và danh dự, mọi chuyện có thể hảo hảo thương lượng, cần gì phải làm cho mọi chuyện xấu đi làm gì?
- Biến, để chủ tử của ngươi lại đây.
Tề Bắc lạnh giọng quát lên, ánh mắt mang theo lệ khí quét qua đầu lĩnh hộ vệ.
Hộ vệ này cảm thấy cả người rét run, ánh mắt này nếu không phải trải qua thời gian dài giết chóc thì tuyệt đối không thể có. Cái làm hắn run sợ nhất chính là quang mang trong trong ánh mắt còn ẩn chứa giống như là khí chết chóc, bị nhìn một cái mà giống như bị dẫn tới Sâm La Địa ngục.
- Vị thiếu gia này có lẽ không biết, Túy Nguyệt Viên chính là sản nghiệp của Thất Điện hạ.
Hộ vệ đầu lĩnh cố chịu áp lực, báo ra thân phận của chủ tử. Biết đâu nói ra thân phận rồi thiếu gia thần bí này sẽ xuống nước, không dây dưa nữa.
- Thất Điện hạ? Là tên Mạch Phỉ đặc kia sao? Rất tốt. Bổn thiếu gia đã chọn Bích Thủy Lâu trước, nhưng Túy Nguyệt Viên các ngươi lại đem cho con lợn này vào. Chuyện này nếu không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ đập nát Túy Nguyệt Viên của các ngươi. Một viên ngói cũng không chừa.
Tề Bắc thản nhiên nói. Đối với Mạch Phỉ Đặc hắn cũng có chút ấn tượng, năm đó đã từng khi dễ tên này. Bị đại ca đánh cho kêu cha gọi mẹ, sau này thấy hai huynh đệ hắn liền phải đi đường vòng.
Hộ vệ đầu lĩnh sửng sốt, tiểu tử này thậm chí ngay cả Thất điện hạ trước mặt cũng không xem ra gì? Phiền toái lớn rồi đây.
- Hahaha, Tề Bắc, đến rồi mà sao cũng không báo một tiếng?
Một thanh niên mặc trường bào hoa lệ đi tới, vưa đi vừa nói, giọng nói hết sức thân mật. Nếu người ngoài không biết nhìn vào, còn tưởng hắn cùng Tề Bắc có quan hệ rất tốt.
- Mạch Phỉ Đặc, chuyện này ngươi xử lý thế nào đây?
Tề Bắc nhàn nhạt hỏi. Từ lời của hắn xem ra, từ đầu đến cuối hoàn toàn không tỏ vẻ kinh ngạc khi mình còn sống sót, từ Vong Linh sơn mạch đi ra, như vậy hẳn là đã có tin tức từ sớm rồi.
- Ngươi, cút ra khỏi Túy Nguyệt Viên, không cần phải ở lại nữa.
Thanh niên chỉ tay vào Lâm Đạt, lạnh lùng nói. Sắc mặt biển đổi cực nhanh, nhanh hơn lật một bàn tay, quả nhiên bản sự đã đạt đến mức lô hỏa thành thục.
Khuôn mặt Lâm Đạt trắng bệch, khom người lui xuống.
Tề Bắc cũng không quan tâm chuyện của nữ nhân này. Mặc dù đứng ở góc độ của nàng nhìn nhận vấn đề thì cũng không có gì đáng trách. Nhưng nàng phán đoán sai lầm cho nên đáng bị trừng phạt.
- Tề Bắc, hôm nay xem như ta thật lòng xin lỗi ngươi, rượu thịt đã chuẩn bị sẵn ở Bích Thủy lâu.
Mạch Phỉ Đặc công khai nói lời xin lỗi với Tề Bắc. Đối với đệ tử Hoàng gia, chuyện này đã mất mặt khá nhiều rồi. Tề Bắc nhíu mày, tựa hồ vẫn không hài lòng. Mạch Phỉ Đặc đành đến gần, thấp giọng nói:
- Tề Bắc, Túy Nguyệt Viên này đại ca của ngươi cũng có phần, nếu ngươi đập Túy Nguyệt Viên chẳng khác nào đấp nhà của mình. Ngươi chớ nên nghi ngờ, nếu ngươi cho rằng đây là sản nghiệp của ta thì làm sao có thể trụ ở Phồn Tinh thành?
Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng Tề Bắc tin điều này. Mạch Phỉ Đặc không cần thiết phải lừa gạt hắn. Phồn Tinh thành là địa bàn của Nặc Đức gia tộc, sản nghiệp của hoàng thất muốn cắm rễ ở chỗ này, nếu không có sự cho phép của Nặc Đức gia tộc thì không thể nào. Tề Bắc đành đứng dậy, đem Phúc Khắc Tư thiếu gia đã hôn mê một cước đá về đám nam nữ quý tộc lúc đầu hắn dẫn tới.
Những người đứng xem cũng biết, náo nhiệt như vậy đã đến lúc hạ màn rồi. Nhưng còn chuyện Mạch Phỉ Đặc hướng Tề Bắc nhận lỗi nhất định sẽ biến thành đề tài mọi người bàn luận lúc trà dư tửu hậu. Một số người đã đại khái đoán được thân phận của Tề Bắc, nhưng đại bộ phận thì vẫn mơ mơ hồ hồ, không nhận thức được thân phận của Tề Bắc.
Trong Bích Thủy lâu, một bàn rượu lớn chỉ có bốn người, Mạch Phỉ Đặc và Tề Bắc, Kim Cương, Huyễn Ảnh. Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu nói rằng còn đang thi hành nhiệm vụ hộ vệ, không chịu vào ngồi chung. Kim Cương không quan tâm nhiều chuyện như vậy, chỉ vùi đầu vào ăn một cách mãnh liệt, sức ăn của hắn quả thực kinh người. Tề Bắc và Mạch Phỉ Đặc mới chỉ gắp vài miếng thức ăn, hơn nửa bàn thịt đã trống trơn.
- Tề Bắc, hãy lại đây nếm tử Bách hoa tửu của Tinh Linh tộc, Bách hoa tan ra, hòa vào với nhau như vậy mới là rượu ngon a.
Mạch Phỉ Tư giơ chén lên, mùi rượu trong chén nhất thời tỏa ra bốn phía, nồng mà không ngán, đọng lại không tiêu thất.
- Bách hoa mặc dù tan ra hòa vào nhau làm một thể, nhưng cũng có lớn có bé, nếu lớn bé chẳng phân biệt được thì ủ ra chưa hẳn đã là rượu ngon, đôi khi lại thành thuốc độc.
Tề Bắc uống một ngụm rượu, trở về chỗ ngồi, một hồi lâu mới cười nói.
Ánh mắt Mạch Phỉ Tư chợt lóe, hắn thật không nghĩ tới, Ngũ Thiếu gia của Nặc Đức gia tộc có thể bảo toàn mạng sống từ trong Vong Linh sơn mạch đi ra. Đã vậy cả người thoát thai hoán cốt, lời hắn vừa nói khá sắc bén, những không nghĩ là Tề Bắc nghe có thể hiểu, hơn nữa lại phản kích đầy bén nhọn.
(DG: Chơi chữ lằng nhằng, đoạn sau thằng tác giả sẽ giải thích.)(Biên: ngày xưa thích sĩ vậy mờ)
Thân là con cháu Hoàng thất, Mạch Phỉ Tư rất rõ mâu thuấn giữa Hoàng gia và các thế gia môn phiệt. Bất kỳ quyền lực tập trung quá lớn ở đâu sẽ tạo thành mâu thuẫn. Trong lời nói của hắn đại biểu cho ý của hoàng thất, hi vọng thế gia môn phiệt không nên một nhà độc quyền mà là quyền lực chia đều, giống như rượu bách hoa vậy, trăm hoa tan vào nhau. Mà Tề Bắc trả lời bảy tỏ quan điểm, chuyện chia đều quyền lực là không thể nào. Hắn nói nếu hoàng quyền được chia đều, dưới tình huống họ tranh đoạt quyền lợi thì ai có thể ngăn cản được họ chứ?
(DG: Đấu đá giữa thế gia môn phiệt và hoàng thất, vấn đề muôn thuở)
- Qua một đoạn thời gian nữa, không chừng chúng ta có thể trở thành người một nhà.
Mạch Phỉ Tư chuyển qua cách nói khác.
- Cũng chưa hẳn là vậy. Vũng nước đen của gia tộc Nặc Đức không thể hấp dẫn được tiên hạc.
Sau khi linh hồn biến hóa, sự mê luyến của hắn với Minh Nguyệt công chúa cũng theo đó mà biến mất.
- Chuyện này không phải ngươi nói là được, cũng không phải do Minh Nguyệt tự quyết.
Mạch Phỉ Tư nói.
Tề Bắc không muốn thảo luận đề tài này, nói:
- Trong Túy Nguyệt Viên trăm hoa đua nở, có nên cho ta hưởng thụ một chút được không?
Trong lòng Tề Bắc rục rịch muốn thử một phen, không biết bên trong Túy Nguyệt Viên có nữ tử cực phẩm nguyên âm hay không, nếu có thì hiển nhiên là hắn sẽ trực tiếp mang đi. Mạch Phỉ Đặc cười to, chuẩn bị hạ lệnh cho người mang đến mấy tuyệt sắc giai nhân tới đây, bỗng nhiên một tiếng hổ gầm từ xa vọng đến, trong nháy mắt tới trước Bích Thủy Lâu.