Chương 16: Cậu cho rằng cậu là Quan Thế Âm Bồ Tát, Như Lai Phật Tổ chắc?
Tác giả: Liễu Hạ Huy
Nguồn: VVĐ
Bạch Ngọc Kinh trong tiểu thuyết Cổ Long đã từng nói: Trong chốn giang hồ khó dây vào nhất là ba loại người - ăn mày, hòa thượng, nữ nhân.
Trong xã hội hiện đại, chúng ta khó có cơ hội đi trêu chọc đám ăn mày và hòa thượng, thậm chí còn không thấy được hòa thượng với ăn mày đúng nghĩa. Dĩ nhiên, trên đường có không ít những người dây dưa xin tiền, nhưng bọn họ không được tính là đệ tử dưới quyền của Hồng Thất Công. Còn về phần hòa thượng thì đã sớm là thành phần tử tri thức được hưởng bổng lộc cao cấp của quốc gia rồi.
Loại bỏ hai loại trước, duy chỉ còn một loại khó dây vào nhất chính là nữ nhân.
Thật bất hạnh, Tần Lạc lại trêu chọc đúng phải một nữ nhân như vậy.
Nếu như có loại lựu đạn mua năm tiền một quả, Trần Hiểu Tuyết chắc chắn sẽ mua một lố ném ở đây.
Nàng thực sự hận thấy xương đôi cẩu nam nữ trước mặt, cứ mỗi lần nhớ tới việc hôm qua mình tiểu ra quần trước mặt mọi người là nàng lại nghiến răng ken két. Đó quả thực là việc nhục nhã nhất trong đời người mà.
Càng khiến nàng tức giận hơn nữa là đến giờ vẫn chưa gọi được điện thoại cho Vương Hạo. Có lẽ hắn cho rằng hành vi của nàng đã làm hắn mất thể diện, sợ là việc giữa hai người kết thúc hẳn rồi.
Hắn ta chính là chủ két tiền của nàng, vậy mà cứ kết thúc dễ dàng như vậy.
Cả ngày hôm qua nàng không tài nào ngủ yên được, không phải vì tình cảm thất bại nên bị sốc, mà là nàng luôn suy nghĩ xem nên làm thế nào để con tiện nữ nhân Lâm Hoán Khê kia thân bại danh liệt.
Không ngờ bây giờ cơ hội đã được bày ra trước mắt, đôi gian phu dâm phụ này dám công khai đi đến trường đại học.
Lần này xem các người trốn tránh thế nào, ta không đem chuyện xấu của các người rêu rao cho mọi người biết thì không chịu được.
"Sao? Không nói gì à? Thân là giảng viên, nhưng lại đi cua sinh viên của chính mình. Đây không phải là một chuyện tốt đáng để khoe sao? Không biết chủ nhiệm viện sau khi biết được chuyện này thì sẽ nghĩ thế nào? Những đồng nghiệp và sinh viên khác biết chuyện rồi sẽ nói gì đây?" Trần Hiểu Tuyết với tư thế của người thắng cuộc, mặt dương dương tự đắc nói.
Nàng đã quyết định rồi, chuyện này dù thế nào cũng phải báo cáo cho chủ nhiệm viện Hơn nữa trong tay nàng vẫn còn nắm giữ tội chứng của họ, họ muốn nói dối cũng không được.
Lâm Hoán Khê nhướng mày ngài, đang muốn lên tiếng phản bác thì lại bị Tần Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá.
Đây là lần đầu tiên Lâm Hoán Khê bị nắm tay như vậy trước trước đám đông, nên nhất thời hoảng hốt, ngay cả mình đang định nói gì cũng quên béng mất.
Điều này giúp cho Tần Lạc có cơ hội nói trước, hắn làm ra vẻ rất tức giận, mắt nhìn chằm chằm Trần Hiểu Tuyết, nói:"Chuyện của tôi với cô Lâm cần cô phải quản à? Chúng tôi có chỗ nào đắc tội với cô? Sao cô cứ phải đối đầu với chúng tôi ở mọi nơi thế?"
"Tôi luôn đối đầu với cậu? Hỏi lại cô Lâm thân yêu của cậu đi. Là cô ta luôn đối đầu với tôi mới đúng." Trần Hiểu Tuyết chỉ đầu ngón tay được sơn móng màu bạc đen vào mặt Tần Lạc, nói:"Cậu không đắc tội với tôi? Hôm qua ở Tân Thế Giới không phải cậu..."
Trần Hiểu Tuyết nói tới đây thì nghẹn giọng, bảo nàng thừa nhận việc hôm qua "tồ dầm" ở trung tâm mua sắm còn khó chịu hơn so với việc ở trước mặt mọi người tát nàng hai phát.
Nàng cứ nghĩ mãi không ra, rằng hôm qua tại sao mình lại đột nhiên có ý muốn đi tiểu mãnh liệt như vậy?
Nàng không có đau bụng, lúc trước ở trong quán cà phê cũng vừa mới giải quyết xong.
Ngoại trừ đem trách nhiệm đẩy lên người gã khốn kiếp lạ kỳ này thì quả thật nàng không nghĩ ra được bất cứ nguyên do nào khác. Dù sao lúc đó gã cũng cố tình đến gần nàng.
"Ở Tân Thế Giới thì làm sao?" Tần Lạc vẻ mặt mờ mịt hỏi. Cái điệu bộ vẻ mặt kia, ai trông thấy cũng muốn tới tát cho một phát, kiểu tát mà hai mươi đồng một phát ấy.
"Cậu....cậu vô sỉ." Trần Hiểu Tuyết cả người run bần bật, nếu không phải phấn trang điểm trên mặt thuộc loại hàng hiệu thì chắc đã rơi lả tả như gàu rồi.
"Tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra mà? Sao lại vô sỉ chứ? Cô đừng chụp mũ người ta như vậy chứ?" Tần Lạc vẫn tỏ vẻ vô tội, nói.
"Giỏi, giỏi lắm, thực sự là rất giỏi. Cậu cứ giả bộ đi...xem tôi xử lý hai người như thế nào." Trần Hiểu Tuyết cười nhạt, quyết định không tiếp tục cùng bọn họ đùa giỡn mồm miệng vô nghĩa như này nữa. Nàng chuẩn bị trở về phòng làm việc, đem chứng cứ nàng có đưa cho chủ nhiệm viện và các đồng nghiệp xem.
Thấy Trần Hiểu Tuyết giận đùng đùng bỏ đi, Tần Lạc ở đằng sau hô lên:"Ý cô nói tới chuyện cô "tồ dầm" ở Tân Thế Giới sao? Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không nói chuyện này ra đâu."
Trần Hiểu Tuyết loạng choạng, thiếu chút nữa là đạp trượt ngã lăn lông lốc xuống cầu thang rồi.
"Đồ khốn kiếp chết tiệt, tôi sẽ khiến cậu chết không có chỗ chôn." Trần Hiểu Tuyết nghiến răng nghiến lợi nguyền rửa, khóe mắt đã hơi ươn ướt, có vẻ như sắp khóc.
"Chúng ta đi thôi." Lâm Hoán Khê nói.
Tần Lạc nhìn mặt Lâm Hoán Khê, cười nói:"Chị thông cảm cho cô ta?"
"Cô ấy cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi." Lâm Hoán Khê gián tiếp thừa nhận.
"Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách, không nên chỉ vì cô ta là nữ nhân mà dễ dàng bố thí sự thương hại. Sức phá hoại của loại nữ nhân như vậy có thể so với một đám đàn ông. Không tin chị cứ chờ xem, đợi lúc chị trở về thì cả phòng đã biết chuyện chị cùng sinh viên yêu nhau. Nếu như họ hiểu lầm chị thì tốt nhất là chị nên dẫn họ đến chỗ tôi dạy." Tần Lạc nhún vai nói.
Nếu nói có nam nữ bình đẳng, vậy thì tất cả mọi thứ cũng đều phải bình đẳng. Sự hưởng thụ quyền lực đi kèm với nghĩa vụ. Yêu, hoặc là thù hận.
Nếu như ngươi không chịu nổi hậu quả của thất bại, thì tốt nhất không nên tham gia vào trò chơi.
Lâm Hoán Khê gật đầu, giống như là bị những lời nói của Tần Lạc làm cho xúc động. Chẳng qua nàng vẫn bước vội vàng, dẫn hắn bước qua góc sân trường đại học y khoa Yên Kinh đầy nắng ấm.
Rất nhiều sinh viên chỉ trỏ theo bóng lưng của hai người, xen lẫn vào đó là những tiếng bàn luận nho nhỏ, có hai ba câu truyền tới tai của họ.
"Trời ạ, đây không phải là "Băng sơn lão sư" của chúng ta sao? Không phải ta đang nhìn nhầm đấy chứ?"
"Đúng vậy, núi băng tan chảy từ khi nào vậy? Ta vốn còn cho rằng cô giáo Lâm là thạch nữ đấy!"
"Vậy người đàn ông kia là ai? Bộ dạng trông rất khoa trương... thậm chí còn mặc trường bào nữa..."
Tần Lạc thiếu chút nữa là quay lại tẩn cho đứa nói câu kia một trận, mịa đứa nào nói mặc trường bào là khoa trương?"
Ta đây hướng nội, hướng nội, có hiểu không hả?
Thôi bỏ đi, toàn lũ trẻ con, có nói các ngươi cũng không hiểu.
Đi qua ba con đường lát đá, ba cái hồ lớn cùng một sân bóng rổ, Lâm Hoán Khê mới dẫn Tần Lạc tới một tòa nhà làm việc xa hoa.
Trên cửa tòa nhà có treo một tấm bảng màu vàng, ở trên có viết: Dãy nhà làm việc của học viện Trung y dược.
Hai người đi thẳng lên tầng ba, Lâm Hoán Khê chỉ vào một căn phòng ở cuối hành lang, nói:"Đó chính là phòng làm việc của chủ nhiệm Quách chủ nhiệm học viện Trung y dược. Hiệu trưởng Lệ đã nói qua với ông ấy, trước tiên cậu tới trình diện với ông ấy, ông ấy sẽ sắp xếp công việc cho cậu."
"Được, tự tôi đi trình diện là được rồi, chị trở về làm việc đi. Nhớ kỹ lời tôi nhé, nếu như bọn họ làm khó chị thì cứ dẫn họ đến chỗ tôi làm." Tần Lạc một lần nữa nhắc nhở.
Hắn biết, vở kịch nhất định sẽ diễn ra đúng như mình dự đoán.
Người tốt làm việc tốt thì lắm cách quái lạ, nhưng người xấu làm việc xấu chỉ có mấy cách mà thôi.
"Hiểu rồi." Lâm Hoán Khê liếc Tần Lạc một cái rồi xoay trở lại đường cũ.
Nhìn đồn bộ đầy đặn được che lại bởi bộ đồng phục màu bạc cứ lắc lắc theo từng bước di chuyển, Tần Lạc không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt.
******************************
Bởi vì có hiệu trưởng Lệ hết lòng nên chủ nhiệm Quách đối xử với Tần Lạc khá khách khí. Học viện Trung y dược có khóa trình ba môn thiếu giảng viên, "Lý luận căn bản Trung y", "Hoa Hạ y học sử" và "Trung y chẩn đoán học", chủ nhiệm Quách để Tần Lạc lựa chọn dạy một môn.
Tần Lạc lựa chọn "Trung y chẩn đoán học", bởi vì môn này rất dễ giúp sinh viên kết hợp được lý luận và thực tiễn.
Còn về phần "Lý luận căn bản Trung y" và "Hoa Hạ y học sử" cũng không phải là không quan trọng, nhưng chính vì nó quan trọng nên Tần Lạc mới nghĩ nên để cho giảng viên giỏi giang và nhiều kinh nghiệm hơn tới đảm nhận.
Khước từ ý tốt muốn tự đưa hắn đến lớp của chủ nhiệm Quách, Tần Lạc ôm đống sách vừa mới nhận được đi tới phòng học ba lẻ sáu. Bên trong chỉ có thưa thớt mấy chục sinh viên, tất cả đang túm năm tụm ba cười đùa trò chuyện cái gì đó.
Giảng viên mới đi nhậm chức như Tần Lạc căn bản không gây ra phản ứng gì lớn.
Dĩ nhiên, lúc này sợ cũng chẳng có ai tin hắn là một giảng viên cả.
Bởi vì còn chưa tới thời gian vào lớp nên Tần Lạc kiếm một chỗ trống ở hàng ghế đầu để ngồi.
Ngồi bên cạnh hắn là một cô gái đội mũ lưỡi trai, tóc dài đen nhánh mềm mại xõa xuống hai vai, gương mặt thanh tú động lòng người, con ngươi vừa đen lại vừa sáng, đôi mắt to tròn, lông mi thon dài. Nói tóm lại là khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, giống như một cô búp bê bằng sứ vậy.
Nước da trắng nõn nà, dáng người yểu điệu, khi ngồi có cảm giác như còn cao hơn Tần Lạc một chút.
Dĩ nhiên, Tần Lạc cảm thấy nguyên do nàng cao hơn hắn chủ yếu là vì nàng đội mũ. Đây là một hành động ăn gian, không thì hắn đội một cái mũ cao một thước, lúc đó so với Diêu Minh hắn còn cao hơn nhiều.
Cô nàng đội mũ màu hồng, người hơi ngửa ra đằng sau, tai đeo tai nghe mải mê nghe nhạc.
Cô nàng thấy bên cạnh mình có người ngồi, hơn nữa còn là một nam sinh xa lạ thì lấy làm ngạc nhiên, gỡ tai nghe xuống, hỏi:"Cậu là ai? Sao tôi chưa thấy cậu bao giờ?"
"Tôi vừa mới tới." Tần Lạc cười nói.
Thấy nam sinh cười, cô gái cũng không khỏi bật cười, đôi mắt tròn to nheo lại như ánh trăng non, nàng cười nói:"Cậu khỏe chứ, tôi là Vương Cửu Cửu, cậu có thể gọi là Tiểu Cửu hoặc là A Cửu."
"Vương Cửu Cửu? Sao tên cậu lại kỳ lạ như vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Trời, lạc hậu quá! Dùng số học đặt tên mới là mốt, cậu không hiểu đâu. Hơn nữa, tên của tôi còn có hàm ý đặc biệt, khi mẹ tôi sinh tôi ra thì đúng vào lúc chín giờ chín phút ngày mùng chín tháng chín, cho nên bố tôi mới đặt cho tôi cái tên như vậy." Vương Cửu Cửu trợn tròn mắt, có vẻ nàng rất bất mãn với việc Tần Lạc nói tên của nàng kỳ lạ.
"Được rồi, cậu tên gì?"
"Tần Lạc." Tần Lạc giới thiệu qua tên mình rồi lại cắm đầu vào quyển sách giáo khoa. Hắn chưa đi dạy bao giờ, nên không biết tí nữa lên bục sẽ phải nói cái gì nữa.
Thấy nam sinh có dũng khí ngồi trước mặt mình bỗng nhiên không nói gì nữa, Vương Cửu Cửu cảm thấy có chút hiếu kỳ.
"Nghe nói sắp tới có một giảng viên mới tới dạy "Chẩn đoán học" ở lớp chúng ta, cậu có biết việc này không?" Cô nàng dò hỏi.
"Đã nghe qua." Tần Lạc gật đầu nói.
"Biết tin nhanh vậy sao? Tôi còn tưởng là thông tin của tôi là nhanh nhạy nhất." Cô nàng tỏ vẻ tiếc nuối, giống như tin tức của nàng không phải là "có một không hai" khiến nàng thấy rất mất mặt vậy.
"Tôi cũng chỉ vừa mới biết mà thôi." Tần Lạc nói, đúng là hắn chỉ vừa mới biết mình sẽ dạy "Trung y chẩn đoán học" cho lớp này.
"Ồ, một người mới tới như cậu mà có tin tức nhanh nhạy như vậy là lợi hại lắm rồi đó." Cô nàng khích lệ:"Cũng không biết giảng viên mới này có ổn không. nếu mà không ổn thì không chừng sẽ bị bọn tôi đuổi ra ngoài."
"Đuổi ra ngoài?" Tần Lạc tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi.
"Đúng vậy, không có bản lĩnh mà còn dám chạy tới đây nhận học trò, dĩ nhiên phải đuổi bọn họ đi, bọn tôi đã đuổi hai giảng viên đi rồi đấy..." Vương Cửu Cửu không phát hiện ra vẻ mặt quái dị của Tần Lạc, trong giọng không giấu nổi sự tự hào.
"Chất lượng dạy học của họ kém lắm sao?" Tần Lạc hỏi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng a, hắn không thể nào lại đi vào vết xe đổ được.
"Đâu chỉ tệ, mà quả thật là không đỡ nổi. Cũng không biết là thầy lang giang hồ từ sơn cốc khe suối nào chui ra nữa, vấn đề bọn tôi hỏi không trả lời, một bạn học bị đau ruột thừa cấp tính lại bị chẩn trị thành ăn đồ ôi đau bụng, thiếu chút nữa là toi mạng con nhà người ta rồi."
"Người như vậy mà cũng có thể làm giảng viên sao?" Tần Lạc trợn trừng hai mắt.
"Nhờ quan hệ thôi." Vương Cửu Cửu bĩu môi dè bỉu, cô nàng làm động tác này trái lại còn trông rất đáng yêu.
"Giảng viên mới chắc chắn sẽ không tệ như vậy." Tần Lạc khẳng định.
"Khó nói." Cô lắc đầu.
Tiếp đó vẻ mặt trở nên mơ màng, nói:"Có điều, bản thân tôi cũng hy vọng có thể có một người tài đức vẹn toàn, tốt nhất là giảng viên trẻ tuổi đẹp trai tới dạy môn này."
"Mộng đẹp của cậu sẽ thành sự thật." Tần Lạc nói.
"Cậu cho rằng cậu là Quan Thế Âm Bồ Tát Như Lai Phật Tổ chắc? Tôi nói gì thì sẽ là như vậy sao?" Cô che miệng cười duyên.
Tần Lạc đang muốn trả lời thì chuông vào giờ học vang lên.
"Mộng đẹp cậu sẽ thành sự thật." Tần Lạc lặp lại với cô nàng.
Dưới cái nhìn soi mói của sinh viên cả lớp, hắn cắp sách giáo khoa bước lên bục giảng, nói:"Tôi là Tần Lạc, Tần trong Tần triều, Lạc trong Lạc Thủy."
Tần Lạc xoay người, dùng phấn viết tên mình lên bảng đen như du long bay lượn. Khi còn bé gia gia đã bắt hắn luyện tập thư pháp, cho nên hắn rất tự tin đối với chữ của mình.
"Tôi là thầy của các bạn. Sau này, môn "Trung y chẩn đoán học" sẽ do tôi dạy, bây giờ chúng ta vào học."
Cả lớp im re không tiếng động, mọi người còn chưa hết chấn động vì cảnh tượng trước mắt.
"Oh, my god! Không ngờ cậu ta lại là giảng viên, sao cậu ta có thể là giảng viên chứ? Để tôi chết đi, để tôi chết đi còn hơn." Dưới bục có một cô nàng che mặt khóc ròng.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Lâm Hoán Khê trở lại phòng làm việc liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng hơi kỳ lạ.
Nụ cười đùa cợt, hài hước, kiểu như "chuyện của cô chúng tôi đã biết hết rồi".
"Tần Lạc nói không sai, cô ta quả không đáng được thông cảm." Lâm Hoán Khê khẽ thở dài trong lòng.
Trần Hiểu Tuyết rời khỏi vị trí của mình, vừa cười nhạt vừa đi tới gần Lâm Hoán Khê, nói:"Chuyện của cô chủ nhiệm đã biết rồi, anh ấy bảo khi cô đến thì tới phòng làm việc của anh ấy một chuyến."
Nói xong liền quay người rời đi, mà hướng đi của nàng lại chính là hướng để tới phòng làm việc của chủ nhiệm viện.
Xem ra nàng còn muốn đưa bằng chứng của Lâm Hoán Khê ra trước mặt mọi người, để tránh cho Lâm Hoán Khê ngụy biện trốn tránh được.
Nàng không dám khinh thường đối thủ, đừng tưởng nữ nhân này lạnh lùng như băng, nhưng thực ra rất biết cách mê hoặc lòng người.
Lâm Hoán Khê vẫn bình tĩnh đứng dậy, theo sau nàng bước về phía phòng làm việc của chủ nhiệm.
Ở phía sau tiếng bàn luận vang lên ồn ào, tất cả chủ đề đều dính dáng đến việc Lâm Hoán Khê trâu già gặm cỏ non.
"Sinh viên nào mà to gan vậy ta, ngay cả giảng viên mà cũng dám cua, quá vô lý mà."
"Ài, sinh viên thời nay......thời chúng ta đi học nào dám nghĩ tới những việc như vậy?"
"Chắc chẳng có việc gì đâu! Trần Hiểu Tuyết là người rất giỏi kiếm chuyện, tôi sợ cô Lâm bị nàng ta hãm hại...."
"Ừ, có thể lắm, bình thường ngay cả chúng ta cô Lâm cũng không thèm để ý tới, sao có thể để ý tới một sinh viên chứ?"
***
Chủ nhiệm viện của học viện công nghệ sinh học họ Hùng, là một "hải quy" (ra nước ngoài du học rồi quay về) từ Mĩ về, bản thân nhờ có năm phần tài hoa, bốn phần bối cảnh, lại thêm một phần vận khí nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm đã ngồi lên được vị trí đứng đầu một viện, quả thật cũng có vài thủ đoạn.
Chủ nhiệm Hùng năm nay vừa mới bốn mươi, có thể coi là trung niên đắc chí. Sắc mặt tai tái, dáng người mập mạp, y mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa người, cổ đeo cà vạt tối màu, dùng gọng kính vàng xa xỉ, thoạt nhìn rất có phong phạm nho nhã lịch sự.
Chủ nhiệm Hùng đang đứng bên bể cá chăm chú nhìn con cá rồng vân ngắn y mua được với giá đắt, thờ ơ hỏi:"Cô Trần, cô nói cô Lâm yêu đương với sinh viên, có chứng cớ gì không? Những việc như thế này không thể nói lung tung, nếu truyền đi sẽ ảnh hưởng xấu tới thanh danh của người khác."
"Chủ nhiệm, không có chứng cớ sao tôi dám nói lung tung chứ? Chính mắt tôi trông thấy mà." Trần Hiểu Tuyết vẻ mặt quyến rũ, giọng nói cũng dịu dàng vô cùng. Nào còn bộ dáng chanh chua như lúc nói chuyện với hai người Tần Lạc Lâm Hoán Khê.
"Ồ, chứng cớ gì?" Chủ nhiệm Hùng rốt cuộc cũng bỏ thức ăn cho cá xuống, dùng khăn lông lau sạch hai tay rồi xoay người ngồi xuống ghế của mình.
"Tôi chụp được hình bọn họ ở chung với nhau." Trần Hiểu Tuyết rút điện thoại di động từ trong túi ra, ấn ấn mấy phím rồi đưa điện thoại cho chủ nhiệm Hùng xem.
Quả nhiên trong đó có hình ảnh Lâm Hoán Khê cùng một người trẻ tuổi đang dựa vào nhau. Đây là do Trần Hiểu Tuyết nhân lúc hai người không chú ý, ngồi ở trong xe hơi dùng di động chụp lại.
Lâm Hoán Khê nhíu mày, không ngờ nàng ta lại nhỏ nhen, so đo như vậy.
"Cái này cũng chẳng chứng minh được gì cả." Chủ nhiệm Hùng trả điện thoại lại cho Trần Hiểu Tuyết.
"Chủ nhiệm, sao có thể không chứng minh được gì chứ? Anh thử nghĩ xem, cô Lâm đã bao giờ ở cùng với nam nhân chưa? Đã bao giờ cô ấy hòa nhã với nam nhân khác chưa?" Trần Hiểu Tuyết xổ một tràng, quên béng mất rằng vị chủ nhiệm ngồi trước mặt này cũng đã từng bị Lâm Hoán Khê cự tuyệt. Lúc nói xong thì mới nhớ ra, nàng tỏ vẻ xấu hổ, giải thích:"Ngoại trừ chủ nhiệm ra, cô ấy đã bao giờ nói quá một câu với những nam nhân khác cùng phòng làm việc chưa?"
Chủ nhiệm Hùng trong bụng cười nhạt một tiếng, cô không giải thích được một câu nào cho ra hồn cả, thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn mà.
"Không chỉ có lần này, hôm qua khi tôi cùng Vương Hạo đi dạo ở trung tâm mua sắm Tân Thế Kỷ cũng gặp được bọn họ. Anh không thấy được đâu, hai người họ tay trong tay trông cực kỳ thân mật..." Trần Hiểu Tuyết tấm tắc khen ngợi.
Chủ nhiệm Hùng cũng thấy hơi đau đầu, y là chủ nhiệm của một viện, có thể không coi nữ nhân trước mặt này ra gì, thậm chí còn có thể trực tiếp đuổi nàng ra ngoài.
Nhưng, nàng lại có bạn trai là Vương Hạo - y không thể không nể mặt hắn vài phần, ở Yến Kinh hắn rất có vai vế đó.
"Cô Lâm, tình huống cụ thể là như thế nào?" Chủ nhiệm Hùng lúc này mới dời ánh mắt sang Lâm Hoán Khê vẫn im lặng ngồi ở ghế sa lon trong góc phòng, y lên tiếng hỏi.
"Cậu ấy là bạn của tôi." Giọng của Lâm Hoán Khê lạnh như băng.
"Bạn bè như nào?"
"Bạn tốt, chẳng lẽ kết bạn cũng phải báo cáo với chủ nhiệm sao?" Cuối cùng Lâm Hoán Khê cũng không nhịn được nữa mà phải phản bác.
"Dĩ nhiên, mỗi người đều có thể tự do kết bạn, việc này không cần báo cáo với tôi. Chỉ có điều là....Cậu ấy có thân phận gì? Là sinh viên của trường chúng ta à?" Trong giọng của chủ nhiệm Hùng đã hàm chứa đôi ba phần giận dữ.
Nữ nhân này cho tới bây giờ cũng không nể mặt y. Nếu không phải vì nàng cũng có chút quan hệ thì y đã sớm đá nàng ra khỏi địa bàn của y rồi.
"Cậu ấy là giảng viên ở trường chúng ta." Lâm Hoán Khê nói.
Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao Tần Lạc phải dặn dò liên tục, rằng nếu bọn họ làm khó dễ nàng thì hãy dẫn bọn họ tới chỗ hắn làm việc.
Thì ra là hắn đã sớm dự liệu được mọi việc, tên này thật là giảo hoạt.
"Giảng viên?" Chủ nhiệm Hùng cau mày nhìn về phía Trần Hiểu Tuyết.
Giảng viên yêu giảng viên là một việc hết sức bình thường, bọn họ không những không được can thiệp mà còn phải ra sức ủng hộ. Thậm chí làm vợ chồng công chức còn nhận được rất nhiều ưu thế trong các phúc lợi như chia phòng, thăng tiến.
"Chủ nhiệm, điều này sao có thể xảy ra chứ? Vừa rồi anh cũng thấy người thanh niên kia rồi đấy? Trường chúng ta làm gì có giảng viên trẻ như vậy? Hơn nữa, nếu thật sự là giảng viên ở trong trường, sao tôi lại không nhận ra được cơ chút?" Trần Hiểu Tuyết lên giọng mỉa mai phản bác lại:"Chủ nhiệm, anh không thể bị nàng ta qua mặt".
"Cô Lâm, cô có thể chứng thực thân phận của cậu ấy không?" Chủ nhiệm Hùng hỏi, y cũng không quá tin tưởng một người trẻ như vậy lại là giảng viên ở trong trường đại học Y Khoa.
Năm y ba mươi tuổi mới có cơ hội bước vào ngôi trường đại học danh giá này để giảng dạy, ở vào độ tuổi đấy làm được như vậy đã khiến y cảm thấy rất thành công rồi. Người nam nhân trong tấm ảnh rõ ràng chỉ là một sinh viên miệng còn hôi sữa thôi.
"Tôi có thể dẫn mọi người tới phòng học của cậu ấy" Lâm Hoán Khê nói.
Thấy vẻ bình tĩnh của Lâm Hoán Khê, Trần Hiểu Tuyết đột nhiên có cảm giác tình hình không ổn.
Tên khốn kia không phải là giảng viên thật đấy chứ?
***
Im lặng, im lặng giống như cái chết vậy.
"Hắc, người anh em, tôi hỏi thật này, cậu đang đùa phải không?" Dưới bục có một học sinh mặc đồ Nike hét lên với Tần Lạc.
"Tôi không đùa với các bạn." Tần Lạc dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn trên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Có lầm hay không vậy? Đưa giấy chứng nhận giảng viên ra cho chúng tôi xem nào. Làm gì có giảng viên trẻ như vậy chứ? Tôi nói thật, cậu mau xuống đi, chớ có đùa chúng tôi. Nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu." Một sinh viên to con đầu trọc, mặt đầy mụn hung ác nói.
"Xin lỗi, giấy chứng nhận công tác tạm thời tôi không có, nếu các bạn muốn xem thì để hết tiết tôi sẽ mang tới đây." Tần Lạc nói với gã to con, trong bụng lại trộm nghĩ, người này sao giống du côn quá vậy? Người như vậy mà cũng có thể học Trung y sao?
"Vậy ông tới đây làm gì? Cút ra ngoài đi." Một sinh việc mặc vest tây rất kiêu ngạo cười phá lên, gã thậm chí càng trắng trợn hơn, ngay trên lớp học mà dám ngang nhiên ôm cô gái ngồi bên cạnh. Hai người tình nồng ý đậm, e rằng còn hận không thể lột sạch đối phương ở ngay giữa lớp học này.
Tần Lạc biết nhãn hiệu của bộ vest tây này, Armani, đang là sinh viên mà được mặc nhãn hiểu nổi như vậy, nhà không phú thì cũng phải quý.
"Tôi tới dạy học." Tần Lạc nói:"Còn nữa, hai bạn không biết tôn trọng giáo viên sao? Tôi không cần biết hai bạn có quan hệ như thế nào, nhưng ở trên lớp của tôi xin đừng ôm ấp như vậy. Nếu hai bạn bức xúc quá, thì trước tiên có thể ra ngoài giải quyết một tí rồi quay lại, tôi sẽ không ghi hai bạn bỏ học làm việc riêng đâu."
"***, ông nghĩ ông là ai? Ông dựa vào cái gì mà đòi quản tôi?" Nam sinh mặc đồ tây nổi giận, tay chỉ vào Tần Lạc chửi mắng.
"Tôi là Tần Lạc, thầy của các bạn. Dĩ nhiên, hiện giờ tôi cảm thấy cậu không xứng làm học trò của tôi." Tần Lạc đứng trên bục giảng đối đáp rất bình tĩnh, căn bản hắn không thể mấy sinh viên này vào mắt.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Vương Cửu Cửu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Tần Lạc lúc này mới phát hiện ra cô nữ sinh này quả nhiên rất cao. Đôi chân thon dài kia đúng là khắc tinh của đôi mắt nam nhân.
"Ồn cái gì mà ồn? Có gì để mà ồn ào chứ? Có phải là giảng viên thật hay không chúng ta kiểm tra anh ta là biết ngay, không phải sao?"
Hiển nhiên Vương Cửu Cửu rất có uy tín trong lớp, nàng vừa đứng dậy là trách mắng cả đám người, vậy mà không ai dám lên tiếng phản bác.
"Kiểm tra thế nào?" Tần Lạc cười cười với Vương Cửu Cửu, lên tiếng hỏi.
"Thầy, mười người chín bệnh, còn một thì hơi khỏe mạnh. Không bằng như vậy đi, thầy nhìn xem thân thể chúng em có vấn đề gì hay không? Đây chính là kết hợp giữa lý luận và thực tế trong "chẩn đoán học" của chúng ta đó." Vương Cửu Cửu cười nói.
"Những người khác có ý kiến gì không?" Tần Lạc quét mắt nhìn cả lớp, lên tiếng hỏi.
"Không có ý kiến." Lác đác có vài tiếng đáp vang lên.
"Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác, vậy thì sẽ bắt đầu từ bạn Vương Cửu Cửu trước." Tần Lạc nhảy xuống bục, quan sát sắc mặt Vương Cửu Cửu một chút rồi nói:"Mất ngủ tim đập nhanh, mấy ngày qua chắc là không được ngủ ngon giấc?"
"A, đúng vậy, quá đúng, quá đúng." Vương Cửu Cửu kích động nói. Nàng vừa mới dọn từ nhà đến ở ký túc xá của trường, cho nên còn chưa quen giường, mấy ngày hôm nay không tài nào ngủ ngon được, đêm nào cũng mất ngủ, mãi cho tới gần sáng mới thiếp đi được một chút.
Tần Lạc đi tới trước một nữ sinh ngồi đằng sau, quan sát gương mặt nàng rồi nói:"Trên mặt lốm đốm, thân thể mệt mỏi, ứ máu quá nhiều, cần phải khai thông."
"Thưa thầy, vậy phương thuốc nào có thể khai thông ạ?" Cô nữ sinh tỏ vẻ vui mừng hỏi.
Tần Lạc nhận lấy bút trong tay cô, viết nhanh vào quyển nhật ký nhỏ mở trước mặt cô một phương thuốc.
"Mỗi ngày ba lần, một tuần sẽ khỏi." Tần Lạc nói.
"Cảm ơn thầy" Cô nữ sinh vô cùng mừng rỡ, cầm lấy quyển sổ nhật ký mà cẩn thận nghiên cứu phương thuốc trong đó, giống như là nhặt được chí bảo vậy.
"Sắc mặt tái nhợt, kinh mạch rối loạn, nóng trong người, bệnh trĩ có dấu hiệu ra máu..."
"Vừa nóng vừa lạnh, bụng đau như cắt, hành kinh không đều. Dùng phương thuốc giống bạn gái ngồi trên".
"Con ngươi đục vàng, môi trên đen sì, đây là triệu chứng của bệnh gan".
"Cậu, không cần nhìn nữa, bệnh béo phì".
***
Tần Lạc đi lại giữa đám sinh viên, mỗi khi đi đến trước một sinh viên đều có thể nhanh chóng chỉ ra bệnh tật của cơ thể người đó. Thậm chí vài học sinh có ẩn tật mà chính bản thân cũng không phát hiện cũng được hắn tìm ra.
Không chỉ có vậy, hắn còn căn cứ vào bệnh tật của mỗi người để đưa ra phương thuốc điều trị.
Kinh ngạc, tán thưởng, mừng như điên.
Những cảm xúc này xuất hiện trên mặt mỗi học sinh, bọn họ vui mừng nhìn Tần Lạc, ánh mắt dõi chặt theo bước đi của hắn.
Mỗi lần Tần Lạc chỉ ra bệnh tật của một học sinh là lại khiến đám học sinh ồn ào cả lên.
Sau khi Tần Lạc đưa ra phương pháp điều trị, bọn họ xúm lại bàn luận sôi nổi về tác dụng của phương thuốc này. Cả phòng học cứ ầm ầm như cái chợ vỡ.
Cho đến khi Tần Lạc đi tới hàng cuối cùng, giúp một nam sinh mặt đầy mụn giải quyết vấn đề rối loạn nội tiết thì cả lớp gần năm mươi học sinh hầu như đều được hắn xem qua.
Dĩ nhiên là ngoại trừ nam sinh mặc đồ tây và bạn gái được gã ôm trong lòng bị hắn cố tình bỏ quên ra. Tần Lạc căn bản còn không thèm nhìn họ, khi đến trước mặt bọn họ liền đi thẳng qua luôn.
Còn có việc gì nhục nhã hơn việc bị người ta khinh thường tới mức không thèm nhìn chứ?
"Sao ông không chẩn bệnh cho tôi? Sao? Thấy khó à?" Nam sinh mặc đồ tây tỏ vẻ kiêu ngạo hô lên.
Thái độ của gã khiến cho học sinh cả lớp thấy ác cảm. Dù sao Tần Lạc đã dựa vào y thuật cao siêu của chính mình để chinh phục mọi người, mà gã này vẫn dùng thái độ hỗn láo để nói chuyện với thầy giáo, dĩ nhiên khiến cho mọi người thấy khó chịu.
"Cậu thật sự muốn để tôi khám cho?" Tần Lạc cười híp mắt, nói.
"Dĩ nhiên" Nam sinh mặc đồ tây nói, gã rất tin tưởng vào thân thể của mình.
Tần Lạc đi tới trước mặt gã, nhìn qua khuôn mặt khá khôi ngô của gã, nói:"Eo gối bủn rủn, ngũ tâm nóng mỏi, chóng mặt ù tai, vóc người gầy gò".
Sau khi chỉ ra những triệu chứng của gã, Tần Lạc cho ra một cái kết luận:"Cậu, thận âm hư (íu sinh nhí)".
Oa!
Mọi người cười phá lên, đây là học sinh thận hư đầu tiên bị Tần Lạc không kiêng dè gì chỉ thẳng ra.
"Ông nói láo, ông...." Nam sinh mặc đồ tây chỉ tay vào Tần Lạc chửi ầm lên.
"Sao? Cậu có dám nói tôi chẩn đoán không đúng không?" Tần Lạc cười nhạt, hỏi. Đối với những học sinh dám chửi "***" với giáo viên thì Tần Lạc hắn sẽ không bao giờ nể mặt.
"Ông..."
Nam sinh mặc đồ tây vẫn muốn nói gì, nhưng ánh mắt kinh ngạc của bạn gái ngồi bên cạnh gã khi nhìn Tần Lạc đã nói ra hết tất cả sự thật.
Tần Lạc không thèm để ý tới gã nữa, hắn bước lên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn xuống dưới bục, lớn tiếng nói:"Tôi không quan tâm các bạn từ đâu tới, nhà có bối cảnh thế nào, nhưng tới lớp của tôi thì nhất định phải nghe tôi".
"Ai nghĩ rằng tôi trẻ tuổi không xứng làm thầy của các bạn có thể đi ra ngoài".
"Ai cho rằng tôi bất tài vô tướng cũng có thể ra ngoài".
"Ở trong lớp học ôm ôm ấp ấp, cút ngay ra ngoài cho tôi".
"Không chăm chỉ học tập, nghĩ rằng Trung y là vô dụng, làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy (kiểu sống ngày nào hay ngày đấy) ... tôi cũng không hoan nghênh."
***
"Tôi tới là để làm giảng viên, dạy cho các bạn Trung y, tôi không nợ các bạn gì cả, trái lại các bạn còn nợ tôi".
"Nếu như các bạn cho rằng nộp chút tiền học phí nuôi sống tôi là tôi nên để mặc các bạn muốn làm gì thì làm, tôi phải tôn trọng các bạn... Thật xin lỗi, tôi không thiếu chút tiền còm đấy".
"Tôi có thể thẳng thắn nói với các bạn, rằng chỉ cần ai không hài lòng với tôi thì không cần đến lớp của tôi. Yên tâm, tôi sẽ không ghi người đó trốn học, khi học kỳ kết thúc tôi còn ghi cho người ấy sáu mươi điểm đủ tiêu chuẩn".
"Y thuật của tôi do tôi đã phải mất mười mấy năm, vượt qua bao khó khăn với học được. Tôi chỉ truyền thụ nó cho những học sinh yêu thích Trung y, hơn nữa phải biết giữ sự kính trọng với tôi và các bậc tiên hiền trong y đạo thôi".
Tần Lạc đứng ở trên bục giảng nhìn xuống dưới, tà áo tung bay, mày dài tới mai, trông cao ngạo mạnh mẽ như chim ưng. Hắn chỉ vào đám học sinh ở dưới bục, rất có khí phách nói:
"Tôi sẽ không giống những giảng viên khác đi khuyên các bạn học, xin các bạn học. Bởi vì, y thuật của tôi không có rẻ mạt như vậy".
Rào rào!
Dưới bục tiếng vỗ tay vang lên như sấm, các nam sinh ánh mắt trở nên cuồng nhiệt, hận không thể hô to mấy tiếng để phát tiết sự kích động trong nội tâm.
Còn các nữ sinh, các nàng vừa vỗ tay vừa lau khóe mắt.
Không biết vì chuyện gì mà các nàng đột nhiên muốn khóc.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Có vài khán giả có mục đích khác đang đứng ở ngoài, may mắn được nghe tràng diễn thuyết của Tần Lạc, họ cũng cảm thấy trong người máu nóng sôi trào, cổ họng thấy khô, giống như có một thứ gì đó muốn phá thể chui ra vậy.
Chủ nhiệm Hùng dùng ngón tay ẩn gọng kính trên sống mũi lên, quay sang nói với Trần Hiểu Tuyết:"Sinh viên mà cô nói đây sao?"
"Chủ nhiệm, cái này....là do tôi điều tra không rõ ràng, tôi không ngờ cậu ấy là giảng viên thật, thật xin lỗi." Trần Hiểu Tuyết mặt khó coi như cá chết, ánh mắt nhìn Lâm Hoán Khê càng thêm ác độc hơn.
Nàng đẩy tất cả trách nhiệm việc mình bị rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy lên người Lâm Hoán Khê, chứ không nghĩ việc này có tí quan hệ nào với mình.
Có một vài người luôn luôn nghĩ mình không có lỗi lầm gì cả.
"Nói lung tung." Chủ nhiệm Hùng tức giận nói:"Cô Trần, chức trách của cô là làm việc cho tốt, sau này ít đi truyền bá những tin đồn thất thiệt như vậy đi, việc này không chỉ làm ảnh hưởng tới tình cảm giữa các đồng nghiệp, mà còn khiến thanh danh của cô xấu đi."
"Vâng, chủ nhiêm, thật xin lỗi." Trần Hiểu Tuyết gật đầu liên tục.
"Cô không nên xin lỗi tôi mà hãy xin lỗi với cô Lâm. Được rồi, quay về làm việc cả đi." Chủ nhiệm Hùng nói xong liền xoay người đi về hướng học viện công nghệ sinh học.
"Hừ." Trần Hiểu Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc đang đứng trên bục giảng trong lớp học, lại liếc mắt khinh bỉ nhìn Lâm Hoán Khê một cái rồi gõ gót giày cồm cộp bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Lâm Hoán Khê vẫn không hề thay đổi.
Nàng chỉ chăm chú nhìn nam nhân mặc trường bào đứng trong phòng học kia, bộ quần áo đó là do nàng bỏ tiền mua, hắn mặc trên người sao lại tiêu sái, mạnh mẽ đến vậy.
Người thanh niên này có trái tim thật kiên cường và khoan dung.
Những lời chỉ trích đám sinh viên của hắn giống như tiếng sét nổ bên tai, vang rền vọng mãi. Câu nói "y thuật của tôi không rẻ mạt như vậy" đầy khí phách càng giống một con dao nhọn, một dao đâm trúng nơi yếu ớt nhất trong lòng người.
Hoa hạ bao la, báu vật đất nước, trầm luân trăm năm, nguy nan sớm chiều.
May thay, may thay chúng ta có Tần Lạc.
Có anh ở đây, ai dám nói Trung y không có ngày quật khởi?
Có anh ở đây, ai dám nói Trung y không có lúc vang danh?
Có anh ở đây, y hồn y đạo bất diệt.
Có anh ở đây, Trung y sẽ có tương lai.
Trong phút giây đó, Lâm Hoán Khê cảm thấy tâm hồn mình hơi rung động. Như làn gió lướt qua sông, như mè trắng nhảy khỏi nước, như tiếng phạn âm tố cầm...
Cảm giác này thật ấm ápm thật rõ ràng, nó xóa tan đi những âm u trong lòng nàng, để nơi sâu thẳm nhất được tưới tắm bởi tình thương, vén đi mây mờ thấy được trăng sáng.
Cảm giác như vậy thật tuyệt!
Tần Lạc sớm phát hiện ra nhóm người Lâm Hoán Khê đứng ở ngoài lớp học, tất cả những việc này đều nằm trong dự đoán của hắn. Hắn đã đọc thuộc tâm lý học nên hiểu rất rõ các suy nghĩ của loại nữ nhân như Trần Hiểu Tuyết, nên dĩ nhiên cũng có thể đoán ra được nàng ta định làm gì.
Mỉm cười với Lâm Hoán Khê đang đứng ở ngoài cửa sổ, sau đó Tần Lạc nói với sinh viên cả lớp:"Giờ tôi cho các bạn một cơ hội lựa chọn, cũng là một cơ hội duy nhất. Ai không muốn học lớp của tôi thì bây giờ có thể ra ngoài. Tôi nói được là làm được, lúc thi cuối kỳ dù người đó không trả lời được câu hỏi nào thì tôi vẫn sẽ cho người đó sáu mươi điểm."
Tất cả mọi người đều ngồi yên, không ai đứng lên cả.
Nam sinh mặc đồ tây quét mắt nhìn cả lớp một lần rồi hô tướng lên:"Có ai ra ngoài chơi không? Pizza Hut, tôi mời hết."
Nếu trước kia gã hô như vậy thì chắc mọi người sẽ hưởng ứng, vì dù sao thì Pizza Hut cũng rất xa xỉ với tầng lớp sinh viên đại học, không phải ai cũng có tiền để đến những nơi như vậy tiêu xài.
Thế nhưng lần này đã khiến gã phải thất vọng, không một ai trả lời, tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn gã.
Nam sinh mặc đồ tây lúc này mới phát hiện ra mình đã bị cô lập trong lớp học.
Sắc mặt gã trở nên âm trầm, gã cười cười đưa tay kéo bạn gái đi, vừa đi vừa nói với Tần Lạc: "Giờ chúng ta mới chỉ bắt đầu, ông cứ chờ đó."
Tần Lạc cũng lười chẳng muốn nói nữa, thay vào đó bước ra mở cửa cho gã.
"Tôi không đi, tôi vẫn muốn đi học, anh đi một mình đi." Bạn gái của nam sinh mặc đồ tây tức giận hất tay gã ra, nói.
"Con ...ĩ, cô cũng chờ đấy." Trước mặt mọi người bị nữ nhân của mình cự tuyệt, nam sinh mặc đồ tây càng bẽ mặt hơn, gã nói đầy thù hận.
"Cậu xong chưa? Xong rồi thì đi nhanh nhanh đi, dài dòng gì thế?" Gã to con lúc nãy đòi xem giấy chứng minh công tác của Tần Lạc tỏ vẻ tức giận mắng.
Tần Lạc đã chỉ ra nguyên nhân trên mặt gã có nhiều mụn là do mất cân bằng nội tiết, hơn nữa còn viết cho một phương thuốc điều trị, cho nên gã to con này bắt đầu nghe lời Tần Lạc răm rắp.
Mọi người đều thích cái đẹp, chẳng qua đa phần lớn lên không có được khuôn mặt đẹp mà thôi.
Nam sinh mặc đồ tây ngón tay chỉ chỉ gã to con rồi đùng đùng bỏ đi.
Đợi nam sinh mặc đồ tay bước ra ngoài, Tần Lạc trên mặt nở một nụ cười, hỏi lại lần nữa: "Còn có ai muốn đi không? Nếu như không đi thì từ hôm nay sẽ là sinh viên của tôi."
"Thưa thầy, chúng em không đi, đánh chết chúng em cũng không đi."
"Thế là được rồi, chúng ta cũng không phải toàn là đầu đất, đã lên đại học rồi, ai chẳng muốn học thêm chút kiến thức."
"Thầy ơi, thầy đẹp trai như vậy nên chúng em không muốn đi, ngồi đây nhìn thầy là thỏa mãn rồi."
"......."
Tần Lạc cười khổ nhìn những nữ sinh lưu lại bởi vì mình đẹp trai, nói:"Nếu đã ở lại thì phải học tập cho tốt, trong kỳ thi cuối kỳ mà không đạt được chín mươi lăm điểm thì tôi sẽ lại khuyên bạn rời đi."
"Oa, thầy sẽ không nghiêm khắc như vậy chứ?"
"Thầy ơi, cả đời này em chưa từng thi được điểm cao như vậy đâu."
"Thầy ơi, tha cho chúng em một con đường sống đi. Dù sao chúng em cũng ở lại vì thích thầy mà."
Tần Lạc nhìn những khuôn mặt thanh xuân, những nụ cười vui vẻ kia mà thầm cảm khái, bọn họ sao có thể biết được mình đã phải trải qua những gì?
Ba tuổi bắt đầu học "Thang đầu ca" (bài ca sắc thuốc), năm tuổi học "Thương hàn luận", mười tuổi học "Thảo mộc", sau mười hai tuổi bắt đầu ghi nhớ các phương thuốc - Bạn có biết Trung Quốc có bao nhiêu loại dược liệu không? Có biết những loại dược liệu này có thể cấu thành bao nhiêu phương thuốc không?
Nhưng dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của gia gia Tần Tranh, Tần Lạc cũng không dám qua quýt, chỉ cần đọc sai một loại dược thảo hoặc đơn thuốc là sẽ bị gia gia phạt trồng cây chuối---dĩ nhiên, trên chân còn phải để một bát nước nữa.
Những cô cậu này so với mình thì may mắn hơn nhiều.
"Các bạn không có quyền cò kè mặc cả, bởi vì tôi là thầy của các bạn." Tần Lạc nghiêm mặt nói.
Bỗng, hắn cảm thấy những lời này hơi quen quen.
Năm đó, chính hắn cũng cảm thấy bất mãn với sự nghiêm khắc của gia gia, lão đầu tử kia đã nghiêm mặt nói với hắn:"Cháu không có quyền mặc cả với ta, bởi vì ta là gia gia của cháu."
Lúc trước thì cay câu nói này thế, nhưng bây giờ lại thấy nó thân thiết xiết bao.
Tần Lạc gõ gõ tay lên bục giảng, ngăn những tiếng ồn ở dưới bục lại rồi nói:"Cất hết sách giáo khoa của các bạn lại, bởi vì những gì trong sách nói tôi đều biết. Mà những thứ tôi biết, họ lại không viết được ra. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ dạy các bạn Trung y thật sự."
Rào rào!
Đám sinh viên nhanh chóng nhét quyển "Trung y chẩn đoán học" sang một bên, vẻ mặt mong đợi chờ Tần Lạc giảng bài.
Theo học thầy giáo như vậy, con mịa nó thật thích thú.
***
Chuông hết tiết vang lên, bóng lưng Tần Lạc vừa mới biến mất, đám sinh viên trong phòng đã ầm ầm cả lên.
Bọn họ đã bị hoãn cái sự sung sướng này quá lâu, vội tới mức chỉ muốn tìm người để nói chuyện, chia xẻ.
"Trời a, thầy Tần đẹp trai quá, rất có vị nam nhân, cực cá tính... yêu chết mất thôi." Một nữ sinh ôm lấy tay bạn hét lên. Nữ sinh ở tuổi của các nàng vẫn đang trong giai đoạn ôm ấp những mối tình mộng mơ.
"Cậu đừng hoa si như vậy có được không? Khiến người ta khinh bỉ, có điều, thầy Tần quả thật rất hấp dẫn, vẫn mặc trường bào, trông giống như Lỗ Tấn vậy... quá đẹp trai mà...."
"Hắc, Mãnh ca, anh nói tên Mã Hằng hạ độc thủ với thầy Tần không? Chúng ta nên đề phòng một chút. Tương lai, tiền đồ của em đều cậy vào thầy Tần cả đấy." Một nam sinh chạy đến trước mặt gã to con nói.
"Gã dám, lão tử sẽ phế gã đi." Lý Mãnh nắm chặt tay lại nói.
Nhìn những khuôn mặt tình xuân phơi phới của các nữ sinh trong lớp, Vương Cửu Cửu thấy rất khinh thường bước ra khỏi lớp.
Ở hồ sen cạnh khu nhà dạy học, Vương Cửu Cửu đang ngồi ngơ ngẩn bên hồ. Hồi lâu sau, nàng rút trong túi ra một chiếc điện thoại màu hồng lung linh xinh xắn.
Sau khi ấn dãy số, đợi đầu bên kia vừa bắt máy, Vương Cửu Cửu liền hét vào trong loa: "Trương Y Nghi, con yêu rồi, vừa gặp đã yêu."
Đầu bên kia truyền lại tiếng thở hổn hển vì tức giận của một nữ nhân, người đó mắng: "Đứa mất dạy này, làm gì có đứa con gái nào gọi thẳng tên mẹ nó? Con còn dám gọi nữa, có tin mẹ trừ hết tiền tiêu vặt tháng này của con không?"
"Trừ hết thì cứ trừ, cùng lắm thì con tìm bố. Trước kia không phải mẹ vẫn cho con gọi là Trương Nghi Y sao?" Vương Cửu Cửu bĩu môi dè bỉu, nói.
Mẹ của Vương Cửu Cửu sinh con từ khi còn rất trẻ, sinh Vương Cửu Cửu xong trông vẫn giống như một cô gái, không nhìn ra dấu vết nào của người đã có chồng, sinh con.
Đợi đến lúc Vương Cửu Cửu lớn hơn một chút, khi nàng mang con gái ra ngoài chơi với bạn, đều căn dặn con gái trước rằng phải gọi nàng là "Dì" hoặc "Chị", còn nàng cũng nói dối rằng đây chỉ là con gái của một người chị họ xa thôi.
Vương Cửu Cửu tức lắm, liền gọi thẳng tên của mẹ ra. Sau này khi mọi người đều biết Vương Cửu Cửu là con của Trương Nghi Y, Vương Cửu Cửu nhưng vẫn cố chấp gọi thẳng tên của mẹ. Trương Nghi Y kháng nghị rất nhiều lần nhưng không được, hai mẹ con vì chuyện này mà không ít lần đã đánh nhau.
"Thôi được rồi, chuyện này cứ để đấy, đợi con về mẹ sẽ xử lý con sau. Mà con vừa nói gì? Yêu?... Trời ơi, con ơi, con đã yêu rồi sao? Con cái nhà ai mà bất hạnh đến vậy, tự dưng lại bị con xem trọng?"
"Trương Nghi Y, rốt cục mẹ có phải là mẹ ruột của con không? Khó khăn lắm con mới tìm được cảm giác yêu thương, vậy mà lại bị mẹ đả kích như vậy! Không nói nữa, con muốn tắt điện thoại." Vương Cửu Cửu giận dữ nói.
"Ây da, con gái, con gái ngoan, con gái bảo bối, mẹ sai rồi, mẹ chỉ nói đùa thôi. Con gái mẹ chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, được di truyền những một nửa gien tốt của mẹ như vậy...con xem trọng nam nhân nào thì đấy chính là may mắn hắn tu năm trăm năm mới có được. Nói đi, hắn ta là ai? Mẹ con nhất định sẽ ủng hộ, mẹ tặng cho con hai chữ này: Cua hắn!"
"Anh ấy là giảng viên của con." Vương Cửu Cửu nhỏ giọng nói.
Vương Cửu Cửu nghe ra tiếng nói của mẹ hơi run run.
"Vâng, giảng viên mới tới."
"A ha ha, con mắt của con gái ta có khác, quả nhiên khác với người thường, ngay cả thích nam nhân cũng biết chọn thưởng thức như thế." Trương Nghi Y ở đầu bên kia cười phá lên, Vương Cửu Cửu vội vàng giơ điện thoại ra xa tai một chút.
"Có đến năm mươi tuổi không?" Trương Nghi Y ngừng cười, thấp thỏm hỏi.
"Trương Nghi Y, con đang nói thật với mẹ đấy, mẹ đừng có đùa nữa được không? Không thì con với mẹ cắt đứt quan hệ mẹ con." Vương Cửu Cửu giận dữ dẫm chân, nàng thực sự không có cách nào để trị được bà mẹ cực phẩm này.
Kiếp trước không biết bố gây ra tội nghiệt gì đây? Để kiếp này cưới phải một yêu nghiệt như vậy.
"Con cái mất dạy, mẹ nói thật đấy. Nếu hắn hơn năm mươi tuổi thì không bàn nữa, không đến lúc hắn bước vào cửa nhà ta, bố con phải gọi hắn là con rể hay là gọi là đại ca đây?"
Vương Cửu Cửu phì cười, nói:"Mẹ, mẹ đúng là mẹ ruột của con, con thật sự khâm phục mẹ, trí tưởng tượng của mẹ thật quá phong phú đi. Anh ấy còn rất trẻ, chưa tới ba mươi."
"Giảng viên mà chưa tới ba mươi? Con gái à, mẹ sẽ tặng con hai chữ: Cua hắn! Cua hắn! Cua hắn! Con không làm được thì mẹ sẽ tự thân xuất mã."
"....." Vương Cửu Cửu đúng là khóc không ra nước mắt.
Mẹ ra tay, đến lúc đó bạn trai sẽ là của con hay là của mẹ đây?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Nếu như bạn thấy hứng thú với một việc, như vậy, bạn sẽ cảm giác như thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai tiết học của Tần Lạc thoáng cái đã kết thúc, khi hắn cắp sách rời đi, mọi người mới phát hiện ra thầy Tần muốn đi.
"A, sao lại kết thúc nhanh như vậy? Mình còn tưởng là có một tiết nữa."
"Đúng vậy, tiết "Trung y chẩn đoán học" tiếp theo vào hôm nào?"
"Hình như là thứ tư, là ngày mai đó."
"Ô ô ô, mai mà mình không thấy thầy Tần, mình sẽ nhớ thầy ấy lắm."
***
Vương Cửu Cửu chần chừ một chút rồi vội vàng nhét sách vở của mình vào túi, nhanh chân đuổi theo Tần Lạc, hô:"Thầy Tần."
Tần Lạc quay đầu lại, thấy đó là sinh viên đầu tiên mình quen khi bước vào lớp học thì cười nói:"Tôi nói rồi, mộng đẹp của bạn chắc chắn sẽ thành. Tôi không lừa bạn chứ?"
"Thầy Tần, da mặt thầy dày quá! Em không thấy thầy đẹp trai chỗ nào." Vương Cửu Cửu cười khanh khách, trên mặt lộ ra đôi má lúm đồng tiền quyến rũ mê người.
"Không thể nào?" Tần Lạc rất tiếc nuối nói."Tôi rất đẹp trai đó, nếu không, bạn nhìn kỹ lại lần nữa đi!"
"Không phải." Vương Cửu Cửu lắc đầu:"Chẳng qua thầy rất nam tính. Thầy xem, hiện giờ có mấy nam sinh còn mặc trường bào. Ngoại trừ hiệu trưởng của chúng ta thi thoảng mới mặc, thì thầy là người duy nhất trong đám nam sinh dám mặc như vậy."
"Tôi là nam nhân, không phải nam sinh." Tần Lạc lắc đầu, cười.
"Thầy chính là nam sinh, thầy chẳng lớn hơn bọn em bao nhiêu đâu." Vương Cửu Cửu cố chấp nói:"Đúng rồi, thầy Tần, có chuyện em phải nhắc nhở thầy."
"Cái gì?" Tần Lạc nhìn đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của nàng, hỏi. Không ngờ lại có cô nàng xinh đẹp như vậy đi học Trung y.
Tần Lạc mới đến, dĩ nhiên không biết Vương Cửu Cửu nổi tiếng khắp cả học viện này.
Nghe nói ngày đầu tiên sinh viên tới trình diện, có một sinh viên quen biết bộ trưởng mượn cớ đền gần nàng, lúc giúp nàng kéo hành lý định nhân cơ hội sờ soạng nàng, không ngờ bị nàng thực hiện một chiêu ném qua vai vứt thẳng vào hồ cá.
Lúc ấy tất cả những người xung quanh đứng như hóa đá, bọn họ không ngờ một cô gái xinh đẹp đáng yêu lại dũng mãnh khủng bố như thế. Càng không ngờ là nàng trông yếu đuối như vậy mà lại có sức khỏe kinh người.
Chính nhờ chuyện này, danh tiếng của nàng trong trường vang dội khắp nơi. Vì nàng người cao chân dài, mặt mũi khí chất lại hơi giống nữ diễn viên Toàn Trí Hiền trong bộ phim Hàn Quốc "Cô nàng ngổ ngáo" từng là cơn sốt mấy năm về trước, cho nên mọi người đặt luôn cho nàng danh hiệu "cô nàng ngổ ngáo."
Bình thường ở trong phòng học không một ai dám ngồi cùng chỗ với nàng, Tần Lạc mới tới nên không biết sống chết, tự mình đi tới ngồi, khiến cho nàng thấy hiếu kỳ.
Cũng chính vì "ác" danh của nàng quá nổi, cho nên mới rồi trong phòng hoc khi mọi người nghi ngờ thân phận của Tần Lạc, nàng đứng dậy quát một tiếng mà cả lớp không ai dám đứng lên phản bác.
"Bối cảnh gia đình của Mã Hằng không đơn giản, hôm nay thầy khiến gã không xuống nước được, gã nhất định sẽ trả thù thầy." Vương Cửu Cửu lo lắng nói.
"Mã Hằng?"
"Chính là gã sinh viên bị thầy đuổi ra." Vương Cửu Cửu nhắc.
"Ồ, thì ra gã đó tên Mã Hằng à." Tần Lạc gật đầu:"Tôi không đuổi gã ra ngoài, tự bản thân gã không muốn lên lớp của tôi đấy chứ. Khi nhà trường điều tra các bạn có thể làm chứng cho tôi."
"Hi hi, thầy Tần, em có lòng tốt nhắc nhở thầy, thầy phải cẩn thận bị gã trả thù đấy. Gã thường hay lui tới với một vài người ở ngoài trường."
"Người ở ngoài trường? Tôi cũng ở ngoài trường đi vào đấy." Tần Lạc nói, nhưng bụng lại thầm nghĩ, tiểu tử này nếu cứ bỏ đi như thế thì tốt. Còn nếu mà không biết tốt xấu, định trả thù thì đừng trách ta hạ thủ vô tình.
"Hừ, dù sao em cũng nói trước cho thầy rồi, thầy tự bảo trọng đi." Vương Cửu Cửu nói, nàng suy nghĩ một chút, xong ánh mắt bỗng trở nên giảo hoạt, nàng hỏi:"Thầy Tần, số điện thoại di động của thầy là bao nhiêu? Mẹ của em bị mắc một quái bệnh, nếu có vấn đề gì thì em sẽ gọi nhờ thầy chỉ giáo có được không?"
"Quái bệnh? Quái bệnh gì?" Tần Lạc khó hiểu, hỏi.
"A, cái này....mẹ em cứ khi nào đến thời gian đó thì bụng lại rất đau, hơn nữa còn hay nổi giận lung tung. Có chút việc nhỏ cũng có thể nổi trận lôi đình." Vương Cửu Cửu nhanh trí nói. Trong nháy mắt không biết nàng đào đâu ra chứng bệnh này nữa?
Mẹ à, vì hạnh phúc cả đời của con gái mẹ, lão nhân gia người đành phải hy sinh một lần vậy.
"Cái này có gì là quái bệnh? Đây thuộc về hành kinh bế tắc, kỵ các thức ăn sống, lạnh, chua cay, uống nhiều nước đường đỏ....Đây đều là kiến thức cơ bản nhất, bạn học y chắc là phải biết chứ?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.
"A, cái này....bệnh của mẹ em không giống những người khác. Dù sao cũng rất kỳ lạ...em cũng không tiện nói rõ với thầy. Thầy biết đấy, bệnh của phụ nữ mà. Hì hì, thầy cho em số điện thoại đi, có chuyện gì em sẽ gọi cho thầy xin chỉ giáo." Vương Cửu Cửu trả lời qua quýt.
Trước tiên lừa lấy số điện thoại của tiểu tử này đã, sau đó sẽ nghĩ cách khác để "cua hắn".
"Tôi không có điện thoại." Tần Lạc lắc đầu nói.
"Không có điện thoại? Thầy Tần, thầy không phải xuất thân từ Thần Nông đấy chứ? Thời đại nào rồi mà còn có người không dùng di động a? Không phải là thầy không muốn cho em biết đấy chứ? Yên tâm đi, em sẽ không nói cho ai đâu."
Tần Lạc cười khổ, lắc đầu:"Tôi thật sự không có điện thoại di động."
Tần Lạc không nói dối, hắn quả thật không có điện thoại di động.
Trước kia lúc ở nhà, bởi vì nguyên nhân thể chất nên gia gia không cho hắn tiếp xúc với loại thiết bị có chứa phóng xạ này.
Hơn nữa, cho dù hắn có điện thoại di động thì cũng sẽ không có ai gọi cho hắn.
Cho nên, Tần Lạc đã lớn như vậy rồi mà vẫn không có lấy nổi một chiếc điện thoại di động của riêng mình.
"Vậy sao, thôi được, em tạm tin thầy." Vương Cửu Cửu gật đầu, nói:"Nếu như mẹ em có vấn đề gì, em sẽ tìm thầy xin chỉ giáo."
"Yên tâm đi, chỉ cần tôi giúp được thì tôi sẽ cố." Tần Lạc nói rất nghiêm túc.
"Cứ như vậy đi, bye-bye." Vương Cửu Cửu nhét tai nghe vào tai rồi quay về lớp, vừa đi vừa vẫy tay tạm biệt Tần Lạc.
Cô nữ sinh này, trên người có một loại khí chất tiêu sái, sòng phẳng thường xuất hiện trên người nam nhân.
Loại khí chất này xuất hiện trên người nữ nhân lại trở nên đặc biệt hấp dẫn.
***
Bởi vì Lâm Hoán Khê buổi trưa còn có hai tiết, Tần Lạc cũng ngại quay về một mình, cho nên liền quyết định ngồi lại phòng làm việc một lát.
Tần Lạc chỉ là một giảng viên, dĩ nhiên không có phòng làm việc riêng.
Bàn làm việc của hắn là của người tiền nhiệm hắn để lại, nằm trong một góc cạnh cái cửa sổ. Chỉ cần mặt hắn hơi nghiêng một góc bốn mươi lăm độ là có thể thấy được rừng cây chương thơm mát ở bên ngoài cùng con đường mòn tĩnh mịch rải đầy đá vụn.
Cái phòng làm việc này là của mười mấy thầy cô sử dụng chung, tất cả đều là thầy cô lên lớp giảng bài của học viện Trung y và nhân viên công tác.
Khi Tần Lạc cắp sách tới, trong phòng làm việc chỉ có mấy thầy cô buổi sáng có lớp ngồi ở đấy. Những thầy cô không có lớp căn bản sẽ không tới trường, thay vì lãng phí thời gian như vậy, không bằng tìm lấy một bệnh viện nhỏ mà ngồi xem bệnh.
Huồng hồ đại học y khoa thủ đô cũng có bệnh viện con của mình, cho nên các thầy cô không lo không có chỗ kiếm thêm.
"Tiểu Tần a, ngày đầu tiên đi dạy có thuận lợi không?" Một thầy giáo hơn năm mươi tuổi hỏi.
Lúc trước nhờ chủ nhiệm Quách giới thiệu, Tần Lạc biết y họ Chu, là thầy giáo chủ giảng "Nội kinh tuyển độc". Bởi vì tuổi nghề lớn nên y cũng có chút uy tín, ngoại trừ chủ nhiệm ra, trong phòng làm việc lời của y là có cân nặng nhất.
"Vâng, khá tốt." Tần Lạc nói, hắn đã thấy được vẻ mỉa mai trên mặt thầy Chu.
"Thanh niên bây giờ tính tình đều khá nóng nảy. Nếu như chúng có nói khó nghe cậu cũng nên bỏ qua cho. Hai thầy giáo trước cậu đảm nhiệm "Trung y chẩn đoán học" cũng vì không nén nổi tức giận nên bỏ đi....Cậu không nên chấp nhặt với sinh viên như vậy." Ngoài mặt thì an ủi Tần Lạc, nhưng trong bụng lại cho rằng tài dạy của Tần Lạc kém tắm, chắc chắn sẽ bị những sinh viên kia đả kích.
"Không đâu, tôi cảm thấy bọn họ rất nghe lời." Tần Lạc cười nói, cắp sách giáo khoa đi tới bàn làm việc của mình ngồi xuống.
"Ha ha, thanh niên có nhiệt tình là rất tốt." Thầy Chu cười giả tạo mấy tiếng, sau đó quay sang hỏi một thầy giáo mập mạp đeo kính mắt:"Tiểu Trịnh, cậu vừa nói cái gì? Thầy cô nào yêu đương với sinh viên?"
"Ồ, thầy Chu, anh cũng thấy hứng thú với chuyện này sao? Hà hà, chắc chắn anh không đoán ra là ai." Gã mập mạp nở nụ cười trông rất bỉ ổi. Những thầy giáo này đứng trên bục giảng thì là tấm gương tốt, nhưng ở dưới bục chẳng khác những nam nhân bình thường.
Tán gẫu cũng đả động tới nữ nhân, không có gì đặc biệt cả.
"Trường học nhiều thầy cô như vậy, tôi sao đoán được chứ?" Thầy Chu cau mày nói.
"Hà hà, ai nổi tiếng nhất đây?"
"Lệ Khuynh Thành? Hay là Lâm Hoán Khê?" Thầy chu hỏi. Đây là hai cô giáo xinh đẹp nổi tiếng nhất trong đại học y khoa, một người thì nhiệt tình như lửa, một người thì lãnh diễm như băng, hai người bị đám sinh viên gọi trêu là "Băng hỏa nhị trọng thiên".
"Hà hà, nếu là Lệ Khuynh Thành mọi người có cần phải phản ứng mạnh như vậy không? Không phải mỗi ngày đều có tin cô ấy đổi bạn trai sao?" Gã mập mạp cười đùa.
"Chẳng lẽ là Lâm Hoán Khê?" Giọng nói của thầy Chu có vẻ kinh ngạc. Cũng bởi vì hai nữ nhân này quá nổi tiếng, cho nên tất cả mọi người đều quen tính cách của hai nàng.
Một người có bối cảnh đi du học, nghe nói đối với chuyện kia rất cởi mở. Một tuần đổi một bạn trai, hoàn toàn coi nam nhân thành nam sủng.
Mà Lâm Hoán Khê thì hoàn toàn trái ngược với nàng, là người mà người lạ chớ tới gần. Bất cứ nam nhân nào nói chuyện với nàng ba câu trở nên, chân mày của nàng sẽ cau lại, mặt tỏ vẻ chán ghét. Khi đó, dù có là người mặt dày thế nào cũng không khỏi hoảng hốt bỏ chạy.
Vốn Tần Lạc cũng không để ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng sau khi nghe được tên Lâm Hoán Khê từ trong miệng bọn họ thì không khỏi lắng nghe cẩn thận. Có vẻ chuyện này có liên quan tới Lâm Hoán Khê.
"Đúng vậy, tôi cũng được nghe từ một người bạn ở học viện công nghệ sinh học.Bây giờ, cả học viện công nghệ sinh học đã sôi cả lên vì chuyện này. Nghe nói đám sinh viên mến mộ Lâm Hoán Khê còn treo giải thưởng cao để tìm kẻ dám cua người tình quần chúng của họ, lôi hắn ra đánh cho một trận."
"Thật quá mức mà, cô ta nghĩ gì vậy nhỉ? Tìm loại nam nhân nào chẳng được? Sao cứ phải chạy đi tìm sinh viên?"
"Hà hà, cái này có là gì? Thầy Chu gần đây không lên mạng sao? Có một thầy giáo dạy số học ở trung học cơ sở cùng đại diện của lớp thầy ta dạy hôn nhau trong phòng học. Mà thầy giáo kia còn là người đã có vợ đó."
"Thật là phẩm đức suy đồi mà. Làm tấm gương tốt, sao có thể cùng sinh viên của mình....chuyện kia chứ? Lâm Hoán Khê cũng thật vô liêm sỉ. Tôi cảm thấy ở hội nghị toàn giáo giáo sư, lãnh đạo trường học phải thắt chặt việc giáo dục tố chất của giáo viên. Lương lên cũng bất chính, mà lương xuống đúng có vấn đề." Thầy Chu tỏ vẻ rất đau lòng, lớn tiếng phê bình.
Nghe thầy Chu nói, Tần Lạc trong lòng cũng thấy khó chịu.
Nếu y mắng thầy giáo số học ở trung học cơ sở đã có vợ kia thì Tần Lạc không có ý kiến. Trái lại còn giơ hai tay hai chân hoan nghênh. Ngay cả một cô bé chưa trưởng thành cũng không tha, quả thật là cầm thú trong cầm thú mà.
Nhưng y dựa vào cái gì để mắng Lâm Hoán Khê vô liêm sỉ đây? Lâm Hoán Khê là cô gái chưa kết hôn, mình cũng là trai tân chưa cưới hỏi, hai người lửa gần rơm bốc cháy bùng bùng cũng là chuyện thường thôi mà.
Hơn nữa, đây là do bà tám Trần Hiểu Tuyết kia vì muốn làm xấu thanh danh của Lâm Hoán Khê nên cố ý truyền tin tức ra. Chuyện này có liên quan gì đến Lâm Hoán Khê đâu?
Tần Lạc ngẩng đầu, cười tít mắt nói:"Đấy có là gì? Yêu thương vốn chẳng quan hệ gì tới tuổi tác biên giới giới tính nhân số mà."
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Mọi người không ngờ Tần Lạc lại dám phản bác, tất cả đều kinh ngạc nhìn hắn.
Nhân viên mới vào làm của bất cứ ngành nghề nào không phải đều rất cẩn thận trong cử chỉ, lời nói sao? Người ngày đầu tiên tới làm đã đối nghịch với nhân viên cũ như Tần Lạc thế này mọi người mới được thấy lần đầu tiên.
Có giáo viên tốt bụng biết tính tình thầy Chu nóng nảy nên lén đánh mắt cho Tần Lạc, ý bảo hắn bớt nói một hai câu. Làm ở đây mà chọc cho thầy Chu mất hứng thì chắc chắn sẽ bị gây khó dễ trước mặt chủ nhiệm.
Người mới, cần gì phải tranh giành cơ hội chơi trội này?
Quả nhiên, sắc mặt thầy Chu trầm hẳn đi, y quay đầu lại nhìn Tần Lạc, cười nhạt hỏi:"Cậu vừa nói cái gì? Tình yêu không liên quan tới cái gì?"
"Tôi nói, tình yêu không liên quan đến tuổi tác, biên giới, giới tính, nhân số." Tần Lạc nói một hồi:"Người nào thực sự hiểu được tình yêu sẽ hiểu ra hàm ý trong những lời này."
Nói cái gì khiến người khác tổn thương nhất? Đó chính là nói thật.
Những lời nói vừa rồi của Tần Lạc quá cay độc, lại càng trần trụi đâm trúng trái tim của thầy Chu.
Bọn họ thuộc lớp người của thời đại trước nên nào có hiểu được cái gì gọi là tình yêu? Đều là theo lệnh của cha mẹ, nghe lời người mối mai. Trước khi kết hôn cũng chỉ được liếc qua một cái, cảm thấy hơi xấu hổ, cũng không nhìn rõ được nữ nhân sau này sẽ là vợ mình có mặt tròn hay mặt vuông nữa.
Cho đến đêm tân hôn khi vén tấm hồng sa phủ trên đầu ra, lúc chuẩn bị xxoo thì mới được thấy rõ ràng diện mạo của vợ mình.
Vợ của thầy Chu không được mặn mà lắm, đặc biệt là lúc thu nhập của y lên cao, trong mắt y người vợ này càng trở nên xấu xí.
Bình thường y đều cố lưu lại trường học, cho dù mỗi tháng tiếp xúc thân mật một lần thì cũng chỉ làm qua loa để giải quyết dục vọng. Vợ, đối với y mà nói chỉ là một đối tác, hay có thể nói là một bảo mẫu đa năng.
Nghiêm khắc mà nói, thầy Chu quả thật không xứng để hiểu được tình yêu.
Nhưng, cũng chính vì thế mà y càng tức giận với những lời nói của Tần Lạc hơn.
Bộp!
Thầy Chu đập bàn một cái, đứng bật dậy, chỉ tay vào Tần Lạc mắng:"Cậu nói ai không hiểu tình yêu? Sao tôi không hiểu được tình yêu chứ? Tôi ăn muối còn nhiều hơn gạo cậu ăn, cậu thì hiểu được cái gì?"
Tần Lạc nhíu mày, hắn ghét nhất là những người cậy già lên mặt, dùng những ngôn từ như vậy để dạy dỗ người khác.
Anh muốn chửi mắng người khác thì cũng phải chọn những từ ngữ nó mới mẻ một chút chứ.
"Nếu như anh thật sự ăn nhiều muối như vậy thì đã sớm mắc bệnh tâm huyết quản rồi." Tần Lạc hơi ngửa mặt ra sau, để cho làn gió ấm áp ngoài cửa sổ mơn man gương mặt hắn.
Bởi vì nguyên do dương mạch trời sinh nên hắn không thể nổi giẩn, không thì sẽ khiến cho nhiệt lượng trong cơ thể tăng mạnh, nếu tình hình nghiêm trọng còn có thể gây bỏng lục phủ ngũ tạng.
"Cậu....cậu....tiểu tử này. Thật sự quá vô lễ mà. Sao cậu lại đi dạy học được hả? Cậu có tố chất không đấy?"
Tần Lạc cười nhạt, nói:"Từ đầu đến cuối, cũng chỉ có mình anh ngồi đấy há mồm chửi mắng người khác. Tôi đã mắng anh được câu nào chưa? Ai không có tố chất thì tự hiểu."
"Cậu...cậu...đồ tiểu nhân này. Tôi không nhiều lời với cậu nữa, tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm, để hỏi ông ấy sao lại cho một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh như cậu vào dạy ở đại học y khoa." Thầy Chu thấy Tần Lạc không giống những giáo viên khác, mỗi khi y vỗ bàn trừng mắt bọn họ liền ngoãn ngoãn phục tùng ngay, có thể còn nói vài lời mềm mỏng để xin lỗi y, ai ngờ tiểu tử này lại cứng đầu như vậy.
Nếu chuyện ồn ào cả lên y củng chẳng thu được lợi lộc gì, nên y chuẩn bị dùng "nhiều năm tuổi nghề" của mình để đi nói chuyện với chủ nhiệm.
"Anh xem, đã mắng người khác là tiểu nhân lại còn muốn chạy đi báo cáo với cấp trên...." Tần Lạc bỗng cảm thấy tranh chấp với người này thật quá vô vị. Có thể là do hắn thấy y mắng Lâm Hoán Khê quá khó nghe, nên mới không khỏi muốn biện bạch mấy lời cho nàng.
"...Vậy anh dựa vào cái gì mà tự đặt mình lên đỉnh cao của đạo đức? Anh coi mình là Quan Thế Âm Bồ Tát Như Lai Phật Tổ chắc?" Vừa nói xong câu đó, Tần Lạc liền ngẩn ra.
Sao những câu này quen quá vậy? Buột miệng là nói ra luôn.
Sắc mặt của thầy Chu càng trở nên khó coi, y dùng ánh mắt âm tàn liếc Tần Lạc một cái, sau đó nhấc chân bước về phía phòng làm việc của chủ nhiệm viện.
"Cậu xong rồi." Gã mập mạp kia nâng gọng kính rồi nói với Tần Lạc:"Vợ của chủ nhiệm viện chúng ta là chị họ của y. Ai, mới đến thì cần gì phải tranh chấp với y những chuyện như vậy? Ở trước cậu đã có hai giảng viên "Trung y chẩn đoán học" phải đi rồi đấy."
"Bị y đuổi sao?" Tần Lạc hỏi.
"Không phải, là bị sinh viên đuổi." Mập mạp nói.
"Chỉ cần sinh viên không đuổi tôi, thì tôi sẽ không đi." Tần Lạc cười nói.
Mập mạp nhìn Tần Lạc, lắc đầu nói:"Cậu còn non quá, có một số việc không phải cậu muốn thế nào là nó sẽ thế ấy. Xem tuổi của các chắc cũng chỉ vừa mới ra trường đúng không? Thôi, chuyện này coi như lấy tiền mua một bài học, sau này phải chú ý hơn đấy."
"Chỉ hy vọng như thế." Tần Lạc cười nói.
Trong xã hội này, chỉ lúc bạn có việc cần nhờ người khác thì mới có thể ăn nói nhũn nhặn, bấm bụng nén giận với người ta thôi.
Tần Lạc, hắn căn bản không để tâm tới vấn đề này.
Giống như lúc hắn dám ngang nhiên đối chọi với phó viện trưởng Mã Hữu Tài của bệnh viện Trung y vậy, do hắn không muốn ở lại viện Trung y để làm nên mới dám không nể mặt y.
Mã Hữu Tài hận Tần Lạc đến thấu xương, nhưng y có thể làm được gì? Bởi vì Tần Lạc không sống trong khoảng một mẫu ba phân y quản lý, hắn ngoài tầm với của y.
Mã Hữu Tài? Mã Hằng? Sao lại cùng họ Mã vậy?
Tần Lạc tính lại cầm tinh của mình, chẳng lẽ bát tự của mình với bọn họ xung khắc nhau?
Thầy Chu đi rất lâu mà chưa thấy về, Tần Lạc biết y nhất định sẽ nếm mùi thất bại.
Mình là người hiệu trưởng Lệ tự mình đưa tới, cho dù là chủ nhiệm viện cũng phải nể mặt mình vài phần.
Nếu thầy Chu không tìm được cứu viện thì dĩ nhiên cũng chẳng còn mặt mũi nào về làm ra vẻ trước mặt mình nữa, chắc là đã chuồn đi đâu rồi.
Tần Lạc rất hài lòng với kết quả này, không phải nhìn mặt người mình ghét là một chuyện rất vui mừng trong cuộc đời.
Người nào không có kẻ thù sẽ không hiểu được cảm giác hạnh phúc này.
Không tin, bạn thử tìm một đồng nghiệp cùng phòng tát cho người đó hai bạt tai xem.
Những giáo viên khác trong phòng làm việc thấy thầy Chu đi mãi vẫn chưa về thì cũng bắt đầu thảo luận. Ánh mắt nhìn Tần Lạc đã trở lên nóng bỏng hơn.
------------------------
Sau khi tan học, lúc Tần Lạc đi tới bãi đỗ xe dưới khu nhà làm việc của học viện công nghệ y học, Lâm Hoán Khê đã ngồi đợi ở trong xe.
Lúc này đang là thời điểm sinh viên tan học, trong đám người tấp nập ồn ã, Tần Lạc cảm nhận rõ được có rất nhiều ánh mắt tập trung vào hắn, hơn nữa còn khá bất thiện. Càng khoa trương hơn là còn có người cầm điện thoại di động chụp ảnh hắn.
Xem ra "Hội thầy trò yêu Lâm Hoán Khê" có phạm vi truyền bá rất rọng ở học viện công nghệ sinh học.
Tần Lạc mở cửa xe bước vào, cười khổ:"Chúng ta mau rời khỏi đây đi. Nếu chị không đi, tôi sợ những người hâm mộ kia sẽ kéo tôi ra phố diễu hành mất."
"Nhảm."
Lâm Hoán Khê khởi động xe, chiếc xe BMW màu champagne từ từ lăn bánh rời khỏi trường học.
"Bình thường chị không ăn cơm ở trường sao?" Tần Lạc hỏi. Hắn nghe chủ nhiệm Quách nói trong trường có nhà ăn cho nhân viên, một vài giáo viên buổi trưa dùng bữa luôn ở nhà ăn.
"Có." Lâm Hoán Khê nói.
"Vậy hôm nay sao lại không ở lại? Bởi vì chuyện xấu giữa chúng ta? Chị giải thích rõ ràng cho bọn họ không được sao?" Tần Lạc cười hỏi.
"Không muốn phiền phức như vậy, mà việc đấy cũng chẳng cần thiết." Lâm Hoán Khê đáp.
"Thật lạnh lùng." Tần Lạc bĩu môi nói.
Tần Lạc vốn tưởng Lâm Hoán Khê sẽ lái xe đưa mình về, không ngờ nàng lại đánh xe đến khu phố Vương Phủ Tỉnh (một khu mua sắm lớn).
"Ăn cơm ở đây à?" Tần Lạc đảo mắt nhìn xung quanh, hỏi.
"Mua điện thoại di động." Lâm Hoán Khê nói.
Mua điện thoại di động? Ừ, mình cũng nên mua lấy một cái để tiện cho việc liên lạc.
Lâm Hoán Khê dẫn Tần Lạc vào một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động, đi đến trước quầy, nàng nói với cô gái bán hàng:"Lấy cái máy kia cho tôi xem thử."
"Vâng, xin chờ một chút." Cô gái bán hàng niềm nở chào đón.
Lâm Hoán Khê nhận lấy chiếc điện thoại, quay ra đưa cho Tần Lạc, nói:"Nhìn xem có thích không."
"Thích." Tần Lạc gật đầu, hắn quả thật rất thích cái điện thoại thoạt nhìn có vẻ hơi cồng kềnh này:"Mua cho tôi à?"
"Tôi có điện thoại rồi." Lâm Hoán Khê nói.
".....Lần này lấy tiền của tôi trả đi." Tần Lạc xấu hổ nói. Y phục trên người mình cũng là do nàng mua, nếu lại để người ta mua cho điện thoại cho nữa thì thật ngại quá.
Lâm Hoán Khê không trả lời, tỏ ý bảo Tần Lạc mở điện thoại ra xem.
Tần Lạc cầm lấy điện thoại ngắm nghía một hồi, sau đó đưa tay ấn cái nút có hình một cái điện thoại màu đỏ.
Ấn một cái, không phản ứng.
Ấn phát nữa, vẫn không có phản ứng.
Dùng sức mà ấn, vẫn không phản ứng....
Tần Lạc ngẩng đầu lên hỏi cô bán hàng:"Bên trong không có pin à?"
Cô gái bán hàng mặt đỏ bừng, cố nén cười nói:"Tiên sinh, phím mở điện thoại ở trên đỉnh điện thoại cơ, chính là cái phím màu đen ấy."
"Ách...." Tần Lạc ngượng chín mặt, giải thích:"Trước kia tôi dùng điện thoại đều ấn phím này để mở máy mà."
"Cậu đang nói tới Konka, còn đây là Nokia." Lâm Hoán Khê mặt không đỏi sắc nói.
"Chúng nó không phải anh em sinh đôi à? Sao thấy giống nhau thế." Tần Lạc chột dạ, giải thích.
Sau khi đùa giỡn, Tần Lạc đang chuẩn bị thanh toán thì Lâm Hoán Khê đưa thẻ tín dụng của mình ra.
"Tôi có tiền mà." Tần Lạc nói, hắn muốn đưa thẻ của mình ra.
"Tôi biết."
Thấy Lâm Hoán Khê nhanh nhẹn ký lên tấm ngân phiếu định mức, Tần Lạc cười khổ, nói:"Tôi có cảm giác như mình đang làm nhân tình quá."
Hai người rời khỏi cửa hàng điện thoại, đi dọc theo con phố đi bộ về phía trước, ở góc phố cách chỗ họ không xa có một con phố đầy những món ăn ngon.
Ở trước cửa một cửa hàng, một đám thanh niên quần áo các loại rất mốt đang biểu diễn hip hop. Các động tác đa dạng khiến cho nhiều cô gái vây quanh xem cứ thét lên chói tai, di động, cameras chụp, quay không ngừng.
Mã Hằng thấy Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đang đi tới gần thì kích động vỗ tay, nói:"Các anh em, dừng lại, dừng cả lại. Vừa rồi chuyện tôi nói anh em có nhớ không? Xem ra chúng ta phải ra tay sớm hơn rồi."
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha