8h30, chương trình ca nhạc bắt đầu. Vũ Phong đi cùng Lee Ji Eun và mấy cái nhân viên của l.E.N entertaiment đến phòng chờ phía sau hậu trường, hắn cũng không tiến vào mà theo lối cửa sau cánh gà đi ra phía ngoài sân khấu.
Lần này chương trình ca nhạc, là tổ chức ở sân vận động Gudeok tại Busan, không gian thập phần rộng lớn. Lúc Vũ Phong hắn đi ra phía ngoài, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, với sự từng trải của hắn mà vẫn không tránh khỏi thoáng ngây người.
Chỉ thấy lúc này cả sân vận động đã là đầu người đen kịt, chen lấn đông đúc hàng ngàn người. Từng tốp thanh niên nam nữ trẻ tuổi là đang lâm vào điên cuồng phấn khích, hoặc cao giọng hò hét hoặc lại giơ cao áp phích hình ảnh thần tượng mình thích mà hét loạn, có người lại là cầm đèn màu khuya khuya vần vũ. Tất cả, tất cả là một bầu không khí điên cuồng đến cực điểm.
"GGN, GGN số một."
"Chirld of the God, Chirld of the God."
"HOT, HOT em yêu các anh."
"Lee Ji Eun, Lee Ji Eun..."
Chứng kiến cái cảnh tượng hỗn loạn này, Vũ Phong không khỏi lắc đầu than thở, trước kia không biết, thật không nghĩ đến lớp trẻ bây giờ vì mấy cái thần tượng này lại có thể trở nên điên cuồng như vậy. Hắn lẳng lặng đứng tại một góc ít người, theo sau cũng là thu hồi tâm tư, ngước mắt nhìn lên sân khấu.
Sân khấu, là được xây nên trên mặt sân vận động, trang hoàng vô cùng diễm lệ. Hàng loạt ánh đèn laser, đèn neon là chiếu sáng lên cả một vùng đêm tối, dù đứng xa sân vận động vẫn có thể nhìn thấy.
Đến lúc 7h30, một thanh niên mặc vest lịch lãm, tay cầm micro chính là người dẫn chương trình đi lên sân khấu giới thiệu gì đó vài câu, theo sau tuyên bố chương trình chính thức bắt đầu, kéo theo đó là tiếng la hét, vỗ tay rầm trời của khán giả.
Mở màn là một bài hát song ca do hai cái nam nữ ca sĩ gì đó trình bày, dường như rất là nổi tiếng chẳng qua Vũ Phong cũng không biết họ.
Tiếp theo sau các tiết mục lần lượt được biểu diễn, có dance, có dịu dàng nhạc trữ tình, có nhạc trẻ ầm ĩ, một người đơn ca, hay là cả nhóm nhạc biểu diễn.
Nói chung chương trình diễn ra cũng là thập phần suôn sẻ, không có cái gì đặc thù tình huống diễn ra, chỉ duy nhất khiến khán giả buồn bực là lúc nhóm nhạc cái gì Chirld of the God lên trình diuễn, trưởng nhóm Adam của họ ma xui quỷ khiến thế nào lại ở trong phòng chờ tập luyện chẳng may bị chấn thương cổ tay, đành tiếc nuối lỡ hẹn với khán giả.
Chứng kiến khán giả nhao nhao ầm ĩ vì chuyện này, Vũ Phong cũng là vẻ mặt thờ ơ, chẳng qua khóe miệng vẫn nhếch lên thành một cái nụ cười nhàn nhạt,
Chương trình vẫn là phải tiếp tục đấy.
Theo sau một cái tiết mục nhảy B-Boy, đèn sân khấu đột nhiên phụt tắt.
Tiếp đến, giữa hàng nghìn cái ánh mắt nghi hoặc, một ánh đèn màu tím rọi thẳng lên giữa sân khấu, tạo thành một cái hình tròn hoàn hảo.
Giữa vòng tròn, sương khói mờ mịt là được lặng lẽ phun ra, một cái thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh dần dần mờ ảo hiện ra.
"Lee Ji Eun, Lee Ji Eun..."
"Lee Ji Eun, Lee Ji Eun..."
Tiếng nhạc êm ái vang lên, cùng với đó, thân hình được bao bọc bởi hơn mười cái vũ công, Lee Ji Eun là nhẹ nhàng hướng đến phía trước sân khấu đi đến.
Thân hình khẽ xoay một vòng, cùng với đó tiếng hắt của nàng cũng chậm rãi vang lên.
"Bóng tối qua đi, anh sẽ xuất hiện và đánh thức em.
Nước mắt em rơi xuống, anh sẽ lau khô nó...
Khi cánh cửa lại bật mở, ánh sáng sẽ chiếu rọi xuống em...
Tất cả vẫn còn in sâu, chúng ta sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Không có gì là vĩnh cửu...
Không có gì là quan trọng..."
Giọng ca trong trẻo cao vút, hòa cùng với tiếng nhạc dồn dập gấp gáp làm cho trong đáy lòng mỗi người đang nghe không tự chủ được dâng lên một hồi xúc động.
Không có tiếng cổ vũ...
Không có tiếng kêu gào la hét.
Âm nhạc thực sự, là phải tinh tế, phải dụng tâm mà cảm nhận.
Tất cả đều im lặng, chỏ còn giọng hát tuyệt vời kia vẫn là nhẹ nhàng thời thời khắc khắc vang lên làm xúc động lòng người, trong số đó, có cả Vũ Phong.
Đây là lần thứ hai hắn nghe Lee Ji Eun hát, nhưng lại là lần đầu tiên được trực tiếp lắng nghe.
Chứng kiến thân hình áo trắng nhẹ nhàng vũ lượn trong ánh đèn màu tím mờ ảo, lắng nghe giọng hát dịu dàng như tiếng đàn nơi thiên đàng trong truyền thuyết, khóe mắt Vũ Phong là không biết từ bao giờ đã chảy ra hai giọt lệ, mà chính hắn cũng không hề hay biết.
Gắt gao nhìn thật sâu vào bóng hính màu trắng, dường như muốn đem hình ảnh này khắc ghi vào trong tận linh hồn, Vũ Phong là trong miệng thì thào lẩm bẩm, rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không nghe thấy được:
"Có lẽ... anh yêu em..."
* * *
Sau khi Lee Ji Eun kết thúc biểu diễn, Vũ Phong đứng lặng một lúc cũng là không còn hứng thú quan sát các tiết mục còn lại nữa.
Hắn đang muốn cất bước đi vè phòng chờ thì bất chợt máy hơi nhíu lại, theo sau lạnh lùng xoay người nhìn về phí sau.
Sau lưng hắn, một trung niên nam tử mặc cảnh phục, bàn tay vươn ra dường như đang muốn vỗ vai Vũ Phong, bất chợt thấy hắn đột ngột xoay người lại làm cho giật mình, vội vàng rụt tay lại.
Nhưng hắn dù sao cũng là cảnh sát, sau khi thầm mắng mình một tiếng, liền quay qua nhìn Vũ Phong trầm giọng nói:
"Anh là Vũ Phong? Quản lý của ca sĩ Lee Ji Eun?"
"Là tôi."
Vũ Phong mơ hồ đoán được nguyên nhân cái này cảnh sát đến tìm mình, nhưng là vẫn bình thản đáp.
"Vậy thì tốt. Có người là hướng đến sở cảnh sát tố cáo anh hành vi hành hung gây thương tích nghiêm trọng cho người khác, giờ thì xin mời anh theo tôi về trụ sở giải quyết."
Trung niên cảnh sát thấy Vũ Phong đáp liền là mừng rỡ, theo sau một bộ chính trực mẫn cán vì dân trừ hại hướng đến Vũ Phong nói, cánh tay đưa ra làm một cái thủ thế mời, nhưng trong lúc cố ý là liền đem bao đựng súng ở thắt lưng lộ ra.
Vũ Phong chứng kiến tất cả, cũng là trầm ngâm không đáp, dường như đang có cái gì suy nghĩ, hồi lâu sau mới là lên tiếng:
"Cấp trên của anh là có ở đây không? Tôi muốn gặp mặt ông ta."
Trung niên cảnh sát hơi ngây ra. Hắn đi bắt người đã nhiều nhưng mà người bị bắt lại còn đường hoàng nói ra muốn gặp mặt sếp hắn như này cũng là số ít a. Trừ ra mấy cái bối cảnh thâm hậu, hay cái gì phú gia công tử, còn người bình thường là làm sao dám nói như vậy. Cái thanh niên này, theo báo cáo chỉ là một cái bình thường quản lý, theo lý ra thì sẽ không có cái gì bối cảnh. Chỉ là nhìn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vũ Phong, lại mơ hồ làm trung niên cảnh sát trong lòng hơi chấn động.
"Vậy anh đi theo tôi."
Trung niên cảnh sát nghĩ nghĩ một lúc theo sau khẽ nói. Dù sao người lần này bị đánh cũng là có danh tiếng không nhỏ trong giới giải trí, sếp của hắn cũng là phải đích thân đến tận đây để xử lí, vậy đằng nào cũng là phải dẫn cái thanh niên này đến đó để trình báo, cũng là không có gì thua thiệt a.
Vũ Phong nhìn qua trung niên cảnh sát, hai tay chắp sau lưng, theo sau bình tĩnh cùng hắn ta xuyên qua dòng người chật chội đông đúc mà hướng vào phía trong sân vận động đi tới.
Chuyện lần này, hắn là cũng muốn một lần giải quyết thật gọn lẹ.
Trong một căn phòng tại sân vận động, hai cái nam nhân đang ngồi đó nói chuyện.
Một trong đó là một người trung niên mặc cảnh phục, đầu hơi hói, chiếc bụng do ăn uống quá độ mà phị ra,làm cho khi hắn ngồi trên ghế khiến phần bụng bộ cảnh phục căng ra hết cỡ, dường như lúc nào cũng có thể đứt cúc mà tung ra ngoài.
Ngồi đối diện với trung niên cảnh sát bụng phệ là một nam tử tầm ba mươi tuổi, tóc chuốt keo bóng lộn, trên mặt đeo kính trắng, trên thân mặc một bộ vest màu be, cả người là toát lên một thứ khí chất của kẻ tri thức.
Nhưng lúc này nam nhân nọ gương mặt lại đang thập phần tức giận, ngũ quan vặn vẹo đi, nhìn trung niên cảnh sát âm trầm nói:
"Đội trưởng So, tôi không cần biết ông là dùng biện pháp gì, nhưng ngay trong tối nay nhất định phải bắt cho được thằng nhãi đó. Nhất định phải làm nó sống dở chết dở a. Ông xem, nó ra tay tàn độc như vậy, trực tiếp đem một cánh tay Adam của chúng tôi cường ngạnh bẻ gãy, bác sĩ nói nếu không có nửa năm thì đừng mong hồi phục a."
Người này tuôn ra một tràng, dường như cảm thấy là vẫn chưa đủ hả giận, lại là tiếp tục gào lên:
"Nửa năm, nửa năm đấy, không phải là một ngày hay một tuần đâu. Ông có biết nửa năm không có Adam là công ty chúng tội bị thiệt hại bao nhiêu không? Danh tiếng là sụt giảm dường nào không?"
Trung niên cảnh sát yên lặng lắng nghe, nhưng trong mắt lại là xẹt qua một tia khinh thường, tức giận. Hắn So Ji Won thân là đội trưởng cục cảnh sát Seoul, nếu là bình thường cái tên nam nhân trước mặt này chỉ là một cái người đại diện cho ca sĩ, trước mặt hắn là làm sao dám hùng hổ quát tháo cái bộ dạng này. Chẳng qua là trước khi đến đây, hắn là nhận được điện thoại của cái giám đốc công ty JPN entertaiment, công ty quản lý của cái tay ca sĩ gọi là Adam gì gì đó, yêu cầu giúp đỡ đôi chút nên bây giờ hắn mới là cố nhẫn nhịn một chút, nhìn cái tên nam nhân này cáo mượn oai hùm.
Cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, trung niên cảnh sát hướng đến cái tên nam nhân đeo kính từ từ nói:
"Ha Dong Hon tiên sinh, việc này giám đốc đã có lời trước với tôi, ông là cứ yên tâm đi. Hung thủ ra tay ác độc như vậy, nếu mà còn không nghiêm trị thì thật là không hợp với lẽ thường, không phải với nhân dân a. Nhất định là phải trừng phạt thật nặng đấy."
Nam nhân gọi là Ha Dong Hon kia nghe vậy mới là vẻ mặt hơi hơi dịu lại, hắn đang mở miệng muốn nói gì đó thì bất chợt cửa phòng vang lên mấy tiếng "cộc, cộc", theo sau một giọng nói vọng vào:
"Đội trưởng, đã là bắt được cái này hung thủ."
Trung niên cảnh sát nghe vậy, trên mặt hiện lên dáng vẻ tươi cười, đáp ra:
"Tốt lắm, đưa hắn vào đây."
Mà nam nhân đeo kính thì ánh mắt là toát lên vẻ oán độc, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Cửa phòng khẽ mở ra, trung niên cảnh sát đi vào trước, sau lưng hắn là Vũ Phong vẻ mặt bình thản đi theo.
Vũ Phong dưới chân đi tới, cũng là không quản đến ánh mắt mọi người, trực tiếp đi tới trước mặt tên đội trưởng dầu hói, nhìn qua hắn một cái, theo sau thản nhiên nói:
"Ông là đội trưởng cảnh sát, là người chủ trì ở đây?"
Đội trưởng hói hơi ngẩn ra, mà tất cả mọi người trong phòng cũng là một mảnh ngạc nhiên.
Bọn hắn là không sao hiểu nổi vì cái gì thanh niên này bị áp giải về đây, trên mặt không có một chút lo lắng sợ hãi thường tình mà còn là đi đến trước mặt đội trưởng cảnh sát hỏi ra một câu như vậy.
"Tôi là So Ji Won, đội trưởng của sở cảnh sát Seoul, anh..."
Đội trưởng hói nhìn Vũ Phong, lạnh lùng đáp, trong giọng nói đã có một chút tức giận. Hắn là cái gì thân phận, không ngờ lại bị cái tên thanh niên này ngay mặt hỏi trắng trợn như vậy. Nhưng là chưa kịp đợi hắn nói hết câu thì VŨ Phong đã là cắt ngang, hắn thò tay vào ngực áo rút ra một tấm thẻ màu xanh, theo sau ném lên mặt bàn trước mặt đội trưởng hói, bình tĩnh nói:
"Ông nhìn cái này đi."
""Cái quỷ gì mà... a, đây là..."
Đội trưởng hói đang định mắng to một tiếng, nhưng mà khi hắn nhìn rõ hình dáng của tấm thẻ thì là chợt im bặt, theo sau đồng tử kịch liệt co rút,sắc mặt tái nhợt, thất thanh hô lên.
"Anh... anh là... là..."
Vũ Phong không nói gì, chỉ thâm ý nhìn hắn. Chứng kiến này hai cái ánh mắt thản nhiên mà lãnh đạm của Vũ Phong, đội trưởng hói vội vàng đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, dường như do quá gấp gáp mà khiến hắn ho lên sặc sụa một hồi, nhưng mà trong lòng thì là kịch liệt gào thét:
"Ông trời ơi! Đây là cái gì, chính là thẻ thành viên của SKP( Sourt Korean Posible). Hơn nữa còn là thành viên cấp cao nữa a. Cái này bình thường thanh niên, vậy mà lại là người của SKP. Vậy mà ta lại dám cho người đi bắt hắn. Lần này là muốn xong đời, triệt để xong đời rồi a."
Đội trưởng hói là đã vô cùng sợ hãi rồi. SKP là tổ chức gì chứ? Chính là nơi tập hợp của những nhân tài có khả năng đặc biệt nhất, mạnh mẽ nhất trên cả cái Đại Hàn Dân Quốc này, chuyên là tiến hành những cái vụ việc bí mất mà không thể lấy danh nghĩ của quốc gia mà thực hiện.
Nói dễ nghe là một lực lượng quân sự đặc biệt, nhưng mà thực sự chính là một cái đám sát thủ giết người, đặc chúng đa năng được quốc gia nuôi dưỡng a.
Tất cả những biểu hiện của đội trưởng hói đầu đều là rơi vào trong mắt Vũ Phong, nhưng mà hắn cũng không nói gì.
Tấm thẻ thành viên này, là vào ba năm trước kho hắn giúp Hàn Quốc giải quyết một nhà máy hạt nhân ở Triều Tiên, lãnh đạo cấp cao của SKP đã đích thân đưa tận tay hắn, ý nghĩ là mong muốn Vũ Phong là có thể làm một cái danh dự thành viên, qua đó mà tăng thêm chút danh tiếng cho tổ chức a.
Vũ Phong lúc đó cũng là không tiện từ chối liền đơn giản nhận lấy.
Vụ việc hôm nay nếu là theo tính cách trước kia của hắn thì cũng là chẳng quản đến mấy cái tiểu nhân vật như thế này, muốn làm gì thì là làm đấy.
Chẳng qua hôm nay một khi đã là chấp nhận hòa mình vào cái xã hội này, hắn cũng là không muốn có cái gì phá hỏng quy tắc, vì vậy liền mang cái tấm thẻ của SKP ra dùng, để đối phương biết điều mà giải quyết êm thấm đi.
Vũ Phong nguyên bản muốn như vậy, nhưng mà có người lại không nghĩ như vậy.
Nam nhân đeo kính kia thấy đội trưởng hói sau khi tiếp nhận tấm thẻ xanh xanh đỏ đỏ gì đó của đối phương mà cứ ngồi im như thóc, thân hình lại hơi run rẩy, vì vậy không nhịn được mà cao giọng nói:
"Đội trưởng So, ông lam gì vây? Không mau chóng cho người bắt cái tên lưu manh này lại, mau mau giải về đồn đi."
hắn nói xong, tay là chỉ thằng mặt Vũ Phong, tức giận tiếp:
"Còn mày, tao nói mày nhất đinh chết chắc rồi. Dám đánh trọng thương Adam của công ty tao, là ai cho mày là gan này? Mày nhất định sẽ rất thảm đấy."
Đội trưởng hói nguyên bản đang sợ Vũ Phong làm khó dễ mình, lại nghe cái tên nam nhân đeo kính này nói vậy, tim không khỏi đánh thót một cái. Trong lòng không tiếc đem cả mười tám đời tỏ tông cả nhà hắn ra mà chửi. Hắn vội vã ngoắc ngoắc tay, gọi lên cái kia viên trung niên cảnh sát, chỉ vào nam nhân đeo kính gằn giọng nói:
"Mang người này ra ngoài. Đây là chỗ cảnh sát làm việc, người ngoài là không có phận sự miễn vào."
"So đội trưởng, ông... ông làm vậy là có ý gì?"
Ý cái dcm nhà ngươi. Đội trưởng hói chửi thầm một tiếng, nhìn tên nam nhân đeo kính âm trầm nói:
"Anh là mau chóng ra ngoài đi. Nếu không, tôi sẽ coi anh là cản trở người thi hành công vụ."
"Ông... ông..."
Nam nhân đeo kính ngây ngẩn cả người. Hắn vẫn là chưa hiểu nổi, một phút trước vẫn còn đang tốt đẹp, vậy mà nhoắng cái lại thành ra như vậy a.
"Giải đi!!!"
Đội trưởng hối không kiên nhẫn phất tay, chờ cho tên nam nhân đeo kính được dẫn ra khỏi phòng, hắn mới cầm lại tấm thẻ trên bàn, hướng Vũ Phong cung kính đưa tới:
"Tiên sinh, cái này..."
Vũ Phong đưa tay nhận lấy, thản nhiên nhìn hắn:
"Việc hôm nay, hy vọng ông là tự giải quyết cho tốt. Tôi là không muốn chuyện này lộ ra ngoài."
Hắn nói xong, dưới chân bước thẳng ra ngoài, cũng là không thèm nhìn đến tên đội trưởng này nữa.
Hắn, là một trong những người mạnh nhất thế giới này, có tự tôn và uy nghiêm không thể khinh nhơn được.
Vì vậy mà đối với những chuyện như thế này, hôm nay lại phải dùng cái này thân phận để giải quyết, trong lòng cũng là buồn bực một bụng a.
Chờ tới khi Vũ Phong đi khuất, đội trưởng hói mới là thởi phảo, hai chân như thoát lực mà té phịch xuống đất.
Đối với việc vừa rồi suýt nữa đã bắt giam cái người thanh niên này, hắn nghĩ lại mà vẫn còn sợ hãi vô cùng.
Đắc tội với cấp trên, cùng lắm chỉ là bị cách chức là cùng.
Nhưng mà đắc tội với cái này thành viên của SKP, chỉ sợ là ngay sáng hôm sau tên hắn sẽ là được đưa lên bản tin tìm người mất tích đấy.
Lấy ra điện thoại bấm một cái tên, đội trưởng hói là gương mặt khó coi chờ đợi.
Một lúc sau đầu dây bên kia, một cái giọng nói đàn ông trầm thấp vang lên:
"So đội trưởng. anh gọi cho tôi, chắc là viên bên đó đã xử lí xong rồi a?"
"Xong cái ..."
Đội trưởng hói giận dữ quát:
"Lần này, suýt chút nữa vì anh mà tôi đây là muốn mất đi cái mạng này đấy. Là bằng hữu, tôi là muốn khuyên anh một câu chân tình. Người này, anh là không thể dây vào được đâu."
"Sao? Là cái gì thần thánh phương nào mà tôi còn không dây được chứ?"
Đầu dây bên kia khẽ lặng một lúc, theo sau ngạc nhiên nói.
"Hừ! Đừng nói là anh. DÙ là đích thân chủ tịch công ty anh đến đây thì cũng thế mà thôi."
Đội trưởng hói gằn từng chữ, theo sau dường như nhớ ra cái gì, hắn lại lạnh lùng tiếp:
"Còn nữa, cái gì người đại diên cho cái tay ca sĩ Adam của công ty anh, nên là đổi người khác làm đi."
Cụp!!!
Đội trưởng hói theo sau giận dữ cúp điện thoại, để lại cái người bên kia đường dây là một bụng vừa khiếp sợ vừa nghi vấn.
Vũ Phong giải quyết xong cái này sự tình phiền phức, cũng là không còn tâm trí dạo chơi đi thẳng về phòng chờ. Đến lúc hắn về đến nơi, Lee Ji Eun là đã thay đồ xong, chuẩn bị ra về.
Nàng mặc một cái áo T- shirt màu trắng in hình hoạt họa, bên ngoài khoác áo lông cũng đồng dạng màu trắng, dười thân là một chiếc quần jean xanh lam.
Trông thấy Lee Ji Eun, Vũ Phong trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hướng phía nàng đi tới. Chỉ là chờ khi hắn đến gần Lee Ji Eun, nụ cười trên mặt đã là đình trệ, bước chân cũng chậm lại.
Cách hắn không xa lúc này, Lee Ji Eun là đang đunwgs đó nói chuyện với một cái thanh niên trẻ tuổi, gương mặt tuấn lãng.
Thanh niên trên người mặc một bô âu phục màu đen, tóc trên đầu cắt ngắn dựng ngược lên phía trên thành một kiểu model rất đang thịnh hành.
Người này Vũ Phong không biết tên, nhưng cũng có cảm giác quen mặt. Chính là một cái nam ca sĩ vừa lên biểu diễn khi nãy.
Đang lúc Vũ Phong ngây người, chợt một cái thanh niên đi qua khiến mắt hắn nhìn sang, theo sau vội vàng bước qua, bàn tay nhẹ vỗ vào vai đối phương, gọi khẽ.
"Anh Lee Jun Sik."
Thanh niên thấy có người vỗ vai mình, hơi giật mình một chút, theo sau quay đầu lại. Đến khi chứng kiến là Vũ Phong thì cũng mỉm cười, ôn hòa đáp:
"Là quản lý Vũ sao? Có chuyện gì à?"
Vũ Phong hướng thanh niên gật gật đầu. Người này là một cái nhân viên thuộc L.E.N entertaiment, lúc chiều cũng là đi cùng hắn đến Busan.
"Không có gì! Anh cứ gọi tôi là Vũ Phong là được. Chỉ là tôi mới làm quản lý nên nhiều việc cũng không biết rõ ràng, muốn thỉnh giáo anh một chút."
Vũ Phong đáp, tay chỉ về hướng hai người Lee Ji Eun đang đứng thấp giọng hỏi:
"Ji Eun và cái nam ca sĩ kia rất thân sao?"
"À! Là chuyện này."
Lee Jun Sik khẽ a một tiếng:
"Anh hỏi chuyện này, thật ra cũng không phải là bí mật gì. Người thanh niên kia gọi là Teayang, cũng là ca sĩ trực thuộc công ty chúng ta. Hai người họ đúng là rất thân thiết đó. Từng cùng được đào tạo ở chung một công ty, hiện giờ lại trực thuộc cùng L.E.N mà. Có tin đồn là họ lén lút hẹn hò, chẳng qua cái này tôi cũng không biết rõ."
"Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, tí nữa chúng ta gặp lại a."
Lee Jun Sik khẽ vỗ vỗ vai Vũ Phong, cười nói. Đối với cái thanh niên quản lý được đích thân giám đốc tự mình dẫn đến này, hắn là cũng rất muốn tạo được mối quan hệ tốt.
"Vậy được. Cảm ơn anh."
Vũ Phong cũng gật gật đầu, nhàn nhạt cười.
Đợi khi than hình Lee Jun Sik đã đi xa, hắn vẫn là đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn thân ảnh Lee Ji Eun.
Chứng kiến dáng vẻ tươi cười hồn nhiên của nàng, trái tim hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác mơ hồ nhói đau.
"Sao lại vậy, sao tim ta lại khó chịu vậy chứ?"
Hoảng hốt, hắn khẽ đưa tay đặt lên ngực, tất cả vẫn bình thường, không phải do bệnh tình phát tác, cơ thể không làm sao cả. Nhưng cảm giác đau đớn mơ hồ nơi trái tim thì vẫn là chân thật tồn tại.
Nó không mãnh liệt, nhưng lại dai dẳng không dứt, giống như dằm đâm sau trong tim, không thể dứt bỏ.
"Ta rốt cuộc là sao đây? Cảm giác này... là cái mà những người bình thường gọi là... ghen sao? Là ta ghen tị với thanh niên kia?"
Vũ Phong mê man tự hỏi, đối với những chuyện như này, hắn là hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Ngay lúc hắn đang trầm tư, một cái giọng nói thanh thúy vang lên bên tai khiến hắn sực tỉnh:
"Vũ Phong ca, anh vừa đi đâu vậy?"
Lee Ji Eun mang theo tâm trạng vui vẻ đến cạnh hắn cười cười hỏi, thanh niên vừa nói chuyện với nàng cũng là không biết đã đi từ bao giờ.
Nhìn thấy Lee Ji Eun, Vũ Phong khóe miệng nở một nụ cười miễn cưỡng, nhếch miệng đáp:
"Không có gì, chỉ là chạy ra đây một chút thôi."
"Nga!"
Lee Ji Eun cũng không hỏi nhiều, nàng nhìn nhìn Vũ Phong, ánh mắt bông chốc sáng ngời, hưng phấn nói:
"Vũ Phong ca, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, hay tối nay chúng ta tổ chức một cái party nho nhỏ chúc mừng đi."
"Sao?"
Vũ Phong hơi ngạc nhiên hỏi.
"Em nói là tối nay chúng ta tìm một quán kraoke, tổ chức một cái party nho nhỏ chúc mừng anh buổi đầu đi làm a."
Lee Ji Eun nói lại.
"Vậy... vậy cũng đươc."
Vũ Phong hơi trầm ngâm, nhưng cũng không từ chối, gật gật đầu đáp ứng.
10h tối, một chiếc Chevrdet Orlando màu đen chạy ra khỏi sân vận động Gudeok, đoàn người Vũ Phong gồm sáu người( ngoài hắn và Lee Ji Eun còn có thêm một nam hai nữ nhân viên đi cùng) nghe theo chủ ý của Lee Ji Eun, chạy vào trung tâm thành phố Busan, đến một cái quán kraoke gọi là cái gì Drem Music.
Diện tích nơi này cũng là không nhỏ, nằm trên một con đường chính tại trung tâm thành phố.
Sau khi gửi xe, mấy người đi theo nhân viên phục vụ vào một phòng hát.
Chờ khi mọi việc xong xuôi, Lee Ji Eun dẫn đầu mở nắp một chai bia đưa cho Vũ Phong, còn bản thân nàng thì lại cầm một lon nước ngọt, đứng dậy nhìn Vũ Phong cười nói:
"Vũ Phong ca, chúc mừng anh ngày đầu tiên đi làm thuận lợi. Sau này còn mong anh giúp đỡ em nhiều."
Nàng vừa nói ra, một nam hai nữ còn lại, trong đó có cả cái thanh niên tên là Lee Jun Sik cũng đứng dậy, cầm một chai bia của mình, hướng Vũ Phong nói mấy lời chúc mừng.
"Đúng vậy tiểu Phong, sau này hy vọng hợp tác thật tốt."
"Chúc mừng ngày đầu đi làm, Vũ quản lý."
Đối với hành động của mọi người, Vũ Phong cũng là mỉm cười gật đầu, sau khi chạm ly, liền cầm chai bia lên ngửa đầu một hơi uống cạn.
Mọi người sau đó liền là thân cận lại không ít, vui vẻ nói chuyện. Một lúc sau Lee Ji Eun cùng với một cái nữ nhân viên, hai người đứng dậy cầm micro hát một bài.
Tiếp theo đó mọi người cũng là lần lượt lên hát, mấy cô giá đùa nghịch, nhảy nhót, diễn cảm hưng phấn. Lee Ji Eun cũng là cười thật vui vẻ, dường như muốn qua đó mà xóa đi những cái mệt mỏi trong ngày.
Về sau ngay cả Lee Suk Jin cũng lên góp vui một bài hát. Hắn hát xong, tay cầm micro đưa cho Vũ Phong, cười nói:
"Tiểu Phong, cậu cũng là lên hát một bài đi chứ, chúng tôi là rất mong chờ nghe cậu hát a."
Vũ Phong cười cười, nguyên bản đang định từ chối bất chợt chân mày khẽ nhíu lại, hai mắt là nhìn qua cửa phòng ra vào.
Ngay lúc này cửa phòng bất chợt mở ra, theo sau một đám năm sáu người ngật ngưỡng bước vào, mang theo trong không khí là một cái mùi rượu nồng nặc.
Những kẻ này bộ dáng ngạo nghễ, trên đầu tóc nhuộm xanh đỏ đủ màu. Nhất là tên dầu đầu, một cái đầu trọc lốc, bên trên xăm lên một cái hình mỹ nữ lõa thể, hai tai đeo đầy khuyên lủng lẳng, kẻ cả cánh mũi cũng là được xỏ xuyên qua một cái.
Đầu trọc dường như đã quá say, bước đi hơi chuệnh choạng, hắn nhìn cũng không nhìn mọi người trong phòng, tay vung lên, cao giọng quát:
"Tất cả bọn mày, cút!. Lão tử hôm nay tâm tình đang vui, cho bọn mày ba phút để cút ra ngoài."
Đầu trọc đang nói, bất chợt phát hiện bả vai có người vỗ nhẹ, hắn quay đầu lại bất mãn chửi rống lên:
"Con mẹ mày, vỗ cái *** gì. Không thấy tao đang dọn phòng à?"
Phía sau một trọc là một cái thanh niên gương mặt non choẹt tầm mười bảy, mười tám tuổi, tóc trên đầu nhuộm xanh khói một màu trông hết sức dị hợm. Hắn bị đầu trọc quát cũng là khẽ giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn cố nở nụ cười nịnh nọt, chỉ chỉ vào bên trong phòng nói:
"Lão đại anh xem, con bé kia không phải rất giống cái gì em gái quốc dan, tên là cái gì Lee... Lee cá gì đó sao?"
Đầu trọc nghe được lời này cũng khẽ ngẩn ra, theo sau nhìn qua hướng tay tên tóc xanh chỉ, trông thấy Lee Ji Eun đang là ngồi đó, hai mắt nhất thời phát sáng:
"Con bà nó đúng rồi, đúng là nó. Ha ha, hôm nay lão tử là được thần phật phù hộ, vận may đã đến, thật là... hắc hắc."
Hắn dứt lời dưới chân là xiêu vẹo bước về phía Lee Ji Eun.
Lúc này nguyên bản cái thanh niên Lee Jun Sik đang ngồi một bên liền đứng dậy, dưới chân bước qua cản gã đầu trọc lại:
"Vị đại ca này, tôi khuyên anh tốt nhất nên bình tĩnh lại. Anh có biết cô ấy là ai không? Anh mà còn càn quấy nữa là tôi sẽ gọi cảnh..."
Bốp!!!
Lee Jun Sik chưa nói hết câu chợt thấy là trời đất tối sầm, theo sau gương mặt bỗng nhiên cảm thấy đau rát, cả người hướng về một bên ngã xuống.
"Cảnh sát cái con mẹ màu, lại dám đe dọa lão tử. Mày biết tao là ai không? Khốn kiếp."
Đầu trọc một tát đem Lee Jun Sik đánh ngã, thần tình hung hăng tợn nói. Theo sau hắn là cũng chẳng muốn nhiều lời, tay phải đưa ra hướng về phía khuôn mặt Lee Ji Eun sờ tới, miệng cười nhăn nhở:
"Mỹ nữ, tối nay là hầu hạ đại gia một đêm nha, hắc hắc."
Lee Ji Eun gương mặt bỗng chốc tái nhợt, mà hai nữ nhân viên bên cạnh nàng sắc mặt cũng là không còn chút máu.
Bình thường bọn họ là cáo thân phận gì, đi ra ngoài đều có vệ sĩ đi theo bảo vê. Nhưng hôm nay mấy người là không đợi vệ sĩ mà trốn ra ngoài chơi, nên hiện giờ cũng là chẳng có ai đi theo.
Ngay lúc bàn tay tên đầu trọc sắp chạm vào mặt Lee Ji Eun, nàng do quá sợ hãi mà hét lên một tiếng, hai mắt nhắm chặt lại. Nhưng đợi qua một lúc mà vẫn không thấy gì xảy ra, ánh mắt hơi hé ra, liền chứng kiến được một cảnh khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy cách đó không xa, bàn tay to lớn đen dày của tên đầu trọc đã bị một cái bàn tay khác trắng nõn thuôn dài gắt gao giữ lại.
Mà chủ nhân của cái bàn tay đó, chính là cái này vị ttaanq uản lý trầm mặc ít nói, là... Vũ Phong.
Mắt thấy sắp chạm được đến gương mặt xinh xắn của Lee Ji Eun, bất chợt từ đâu lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim phá đám, biểu cảm trên khuôn mặt đầu trọc đã là khó coi đến cực điểm, mà bọn đàn em sau lưng hắn cũng là ngẩn ra, theo sau muốn hùng hổ xông lên đập cho cái thằng ngu ngốc dám cản trở lão đại của mình một trận.
"Con mẹ mày, mày lại thích ăn..."
Đầu trọc nhìn Vũ Phong chửi rống lên, nhưng là chưa kịp đợi hắn nói hết câu, chỉ thấy cánh tay đang bị Vũ Phong nắm lấy chợt bị giật mạnh về phía đối phương, kéo theo cả người hắn cũng chúi về phía trước.
Một tay cầm tay tên đầu trọc kéo vè phía mình, Vũ Phong là tiếp theo dưới chân bước ra một bước, trong nháy mắt khi người tên đầu trọc lao đến liền áp sát hắn, theo sau bả vai hung hăng húc ra, lực đạo không khác gì một cái xe tải đâm đến bình thường.
Hự!
Rầm!!!
Đầu trọc chỉ thấy xương cốt trước ngực dường như vỡ nát, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây mà hướng đến cửa phòng lao mạnh đến.
Trong lúc hắn bay đi, xung lực quá mạnh trực tiếp đụng ngã mấy tên đàn em đang đứng đó, kéo theo một mảnh rầm rầm hỗn loạn cùng một loạt tiếng kêu thảm thiết.
Một huých húc bay tên đầu trọc, Vũ Phong khẽ quay đầu lại, nhìn thoáng qua ánh mắt ngây dại của mọi người trong phòng, hắn cũng không để ý, nhìn qua Lee Ji Eun cười nói:
"Tôi ra ngoài xử lí một chút, mọi người cứ ở trong đây đợi là được."
Dứt lời, hắn là cũng không chần chờ, dưới chân bước đi ra ngoài.
"Vũ... Vũ Phong ca, hay là chúng ta báo cảnh sát đi."
Lee Ji Eun hướng tới Vũ Phong chạy đến, lo lắng nói, tuy vừa rồi hắn biểu hiện kinh thiên một màn, nhưng là để hắn một mình ra ngoài đấu với một lũ lưu manh kia, nàng vẫn là không yên tâm a.
"Không cần thiết đâu, thân phận của em đặc thù, nếu cảnh sát đến bắt gặp lại có những cái tin đồn không hay a. Đừng lo, anh có tập luyện qua võ công, sẽ đem tụi nó đuổi đi."
Vũ Phong nhìn nàng, mỉm cười ôn nhu nói.
Dứt lời hắn cũng không đợi Lee Ji Eun nói thêm điều gì nữa, mở cửa bước ra ngoài.
Thuận tay đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn thoáng qua mấy tên lưu manh đang sợ hãi lồm cồm bò dậy, ánh mắt tập trung vào tên đầu trọc, nụ cười trên khóe miệng Vũ Phong vẫn còn đọng lại, nhưng ánh mắt đã trở nên vô cùng rét lạnh, thản nhiên nói:
"Bọn nó có thể lành lặn mà rời khỏi đây, nhưng mày... cánh tay nên vĩnh viễn để lại đây rồi."
Chương 14: Ác độc, không có trong từ điển của tôi!
Nguồn: http://4vn.eu
Vũ Phong, hắn xét theo một cái khía cạnh nào đó vốn không phải là nhân loại chân chính.
Hai mươi lăm năm! Hai mươi lăm năm trải qua cuộc sống mà phần lớn thời gian là giết chóc khiến cho ở hắn, không có những cảm xúc từ tâm, hay yếu hèn ở một con người bình thường.
Không riêng hắn, mà với tất cả dị năng giả trên thế giới này đều như vậy.
Hoàn cảnh, tạo nên con người!
Thế giới của dị năng giả, không phải thế giới mà những nhân loại có thể tồn tại được, cũng không phải phân rõ cái gì thiện ác trắng đen giống như trong những phim điện ảnh Mỹ.
Đó là một thế giới không có luật lệ, không tồn tại đạo đức.
Thế giới dị năng giả, chỉ có một chân lý duy nhất, một điều vẫn luôn vĩnh hằng bất biến.
Cường giả vi tôn, nhược nhục cường thực!
Vì thế mà đối với Vũ Phong, khi ra tay bẻ gãy tay cái thanh niên Adam kia ở trước của phòng chờ, người khác nhìn thấy hành động đó quá ư độc ác, nhưng đối với hắn, đó là đã nương tay rồi.
Trong suy nghĩ của những dị năng giả như hắn, không giết đối phương đã là nhân từ.
Đối với mấy tên tiểu lưu manh trước mắt, hắn vốn là không muốn ra tay, cũng khinh thường ra tay. Nhưng cái hành động của tên đầu trọc trước mắt này đã làm Vũ Phong hắn động lên sát khí.
"Con mẹ nó, súc sinh, mày dám dọa lão tử à?"
Đầu trọc lồm cồm bò dậy, nghe thấy lời Vũ Phong nói không khỏi mắng to, theo sau cánh tay vung ra, hướng đến mấy tên đàn em phí sau hung ác nói:
"Bọn mày lên đi, đánh chết nó cho lão tử. Xảy ra cái gì lão tử sẽ chịu hết."
Nghe thấy lời nói của đầu trọc, mấy tên đàn em cũng là một lũ hú lên, hướng tới Vũ Phong lao qua đánh tới.
Trong đó một tên tóc vàng đứng gần Vũ Phong nhất, bước chân đi ra, hướng tới mặt hắn một quyền đánh tới.
Vũ Phong vẫn là bình tĩnh như thường, đối với mấy cái tiểu lưu manh trước mặt, trong suy nghĩ của hắn cùng con kiến là không có cái gì khác nhau.
Hắn dưới chân bước ra một bước, tay trái vung ra bắt lấy quyền đầu của tên tóc vàng. Theo sau... bóp mạnh.
Rắc rắc...!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, giống như âm thanh báo hiệu cho một hồi ác mộng của bọn đầu trọc.
Tên tóc vàng kêu lên thảm thiết không giống tiếng người, nhưng mà... vẫn còn chưa hết.
Bàn tay Vũ Phong đang nắm lấy quyền đầu nát bấy của đối phương, nhẹ nhàng xoay một vòng, trực tiếp làm cho cả cánh tay của tên tóc vàng cũng bị xoắn theo, cánh tay bị vặn vẹo đến biến dạng.
Cái này cũng giống như khi người ta giặt quần áo, muốn vắt cho nước chảy ra liền xoay mạnh một cái. Nhưng mà ở đây cũng không phải là cái gì quần áo các thứ, mà là một cánh tay người sống sờ sờ.
Rắc rắc...!
Máu bắn tung tóe, cùng với những mảnh xương vụn roi ra lả tả khiến cho hiện trường bỗng chốc yên lặng như tờ, ngoài tiếng kêu thê lương của tên tóc vàng, cũng chỉ còn lại những tiếng hít hà khí lạnh.
Phủi phủi bàn tay, Vũ Phong đem ánh mắt hờ hững quét qua toàn trường.
Nguyên bản mấy tên lưu manh đang muốn lao lên hành hung, chứng kiến cái này ánh mắt của Vũ Phong, dưới chân vội vã hướng phía sau lui lại, một lũ sắc mặt tái nhợt, mắt trọn lồi ra không thể tin tưởng.
Bọn chúng là không sao hiểu nổi, một cái thanh niên bình thường như vậy, sao bỗng chốc đã biến thành một kẻ so với bọn chúng còn hung ác hơn gắp ngàn lần a.
Cảnh tượng tên thanh niên trước mắt này xoa nhẹ bàn tay, đã là đem cánh tay một người trưởng thành vặn đến hoàn toàn nát bấy thật sự quá mức khủng bố, cái này là không phải người bình thường có thể làm được.
Chứng kiến cái này mấy tên lưu manh hoàn toàn lui lại, Vũ Phong là khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
"Bọn ngươi không lên, vậy để ta đến a."
Dưới chân nhẹ nhàng phát lực, cả người Vũ Phong như một cái u linh lướt đến trước mặt một người, trước ánh mắt hoảng sợ của đối phương, hắn chân phải khẽ nhấc lên, nhắm ngay đầu gối đối phương, sau đó... đạp mạnh xuống.
Rắccc...!
Á!!!
Tên lưu manh kêu lên thảm thiết. Dưới một đạp của Vũ Phong, chân của hắn đã hoàn toàn bị gâpk ngược về phía sau thành một cái tư thế quái dị, xương đầu gối bị đạp nát bét, xuyên qua ra mà đâm phá ra ngoài.
Vũ Phong cũng là không quản đến hắn nữa, dưới chân bước ra, lao đến mấy kẻ còn lại.
Rắc... rốp rốp... rắc... rắc!!!
Trong khoảng thời gian ngắn, không gian là vang lên một hồi tiếng xương cốt nứt gãy, hòa cùng với những cái tiếng kêu thê lương thảm thiết như heo chó bị chọc tiết, tạo thành một bản hòa ca rùng rợn.
Tiện tay vứt một kẻ đã hôn mê xuống đất, Vũ Phong liếc mắt nhìn qua tên đầu trọc, cả hiện trường lúc này, cũng chỉ còn duy nhất một mình hắn là đứng được. Những kẻ khác, đã là hoàn toàn bị phế đi.
"Hiện tại, là đến lượt ngươi."
"Mày... mày, mày không phải là người. Mày là ác ma, là ác ma..."
Đầu trọc cả người run lên bần bật, vừa gào lên hoảng sợ vừa vô thức lui lại phái sau.
Vũ Phong cười cười nhàn nhạt, cũng là không hề quan tâm, dưới chân bước qua đến sát bên người đầu trọc, bàn tay khẽ vươn ra nắm lấy bả vai hắn.
"Bọn chùng tay, chân là còn có thể cứu được. Nhưng mà cánh tay này của mày, liền vĩnh viễn bỏ lại đây đi. Khinh nhờn cô ấy, là phải trả giá a."
Vũ Phong hờ hững nói, theo sau bàn tay dùng sức dứt mạnh.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, một tiếng nói bất chợt vang lên, mang theo một chút run rẩy không biết do sợ hãi hay phẫn nộ.
Nhưng mà Vũ Phong cũng là không hề để ý, bàn tay hắn nắm cánh tay tên đầu trọc vẫn hung hăng dứt xuống.
Xoẹt...!
Một cái cánh tay người sống sờ sờ bị hắn dứt ra, theo sau kéo theo một vòi máu phun ra tung tóe. Đau đớn kinh khủng làm tên đầu trọc gào lên thảm thiết, cả người kịch liệt co giật, theo sau ngã xuống đất trực tiếp hon mê bất tỉnh.
Tùy ý ném ra cái cánh tay đầy máu tươi, Vũ Phong lúc này mới là quay đầu nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói.
Lúc này xông đến, là một đám đại hán khoảng hơn chục người, tất cả vẻ ngoài đều là vô cùng cường tráng, bộ dáng giống như bảo tiêu bình thường.
MÀ kẻ dẫn đầu đám đại hán này chính là một trung niên ăn mặc sang trọng, đầu chốt keo bóng loáng, nhìn qua gần năm mươi tuổi.
Hắn thân là ông chủ của quán kraoke này, lúc nãy nghe thủ hạ báo cáo cái này bọn đầu trọc đến đây, lại hướng tới phòng hát của nhóm Vũ Phong đi vào, liền là vội vàng dẫn người chạy đến. Trong phòng hát, thân phận của Lee Ji Eun là hắn cũng biết, danh tiếng không phải nhỏ, sợ bọn đầu trọc gây ra phiền toái nên vọi chạy đến ngăn cản.
Nhưng là hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến khi tới nơi, những kẻ mà hắn cho là quậy phá lại là một lũ năm rên rỉ dưới đất, mà tên đầu trọc lại bị cái thanh niên trước mặt này một phát đem cánh tay dứt xuống, cũng chẳng khác gì như khi người ta dứt cánh gà bình thường a.
Điều này làm hắn suýt chút nữa hôn mê, mà bọn bảo tiêu đi theo hắn tên nào cũng là sắc mặt tái nhợt.
"Huynh đê, ta không biết ngươi là vệ sĩ hay bảo tiêu của cái cô ca sĩ nhỏ trong kia. Nhưng làm người thì nên lưu lại một đường, ngươi ra tay... cũng quá ác độc rồi đó. Mấy tên đầu trọc này là người của Trường Xuân hội, ngươi làm bọn chúng thành như vậy hậu quả cũng sẽ không nhỏ đâu."
Trung niên nhân nhìn qua thảm trạng của bọn đầu trọc, cơ mặt giật giật, theo sau nhìn Vũ Phong âm trầm nói.
"Ác độc? Cái từ này không có trong từ điển của ta."
Vũ Phong phủi phủi hai bàn tay, thản nhiên đáp.
"Ngươi...! Huynh đệ đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Nơi này là Busan, cũng không phải tại Seoul, ngươi động đến người Trường Xuân hội, vậy dù là các ngươi là người của công chúng, muốn an toàn trở về thủ đô cũng là không dễ dàng đâu."
Trung niên nhân tức giận nói. Cái này Vũ Phong đem bọn đầu trọc làm thành như vậy ở chỗ hắn, bản thân hắn cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ.
Nếu là người bình thường, hắn hoàn toàn có thế sai người đem bắt lại, mang đến giao cho lão đại Trường Xuân hội. Nhưng mà cái thanh niên trước mắt này, là vệ sĩ của cái ca sĩ bên trong, là người của công chúng, thân phận cũng không phải dễ chọc. Hơn nữa quan trọng nhất là cái thanh niên này, gây ra cho hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
"Ta, không phải là huynh đệ của ngươi, nên đừng có nói cái gì một tiếng huynh đệ hai tiếng huynh đệ với ta."
Vũ Phong nhìn trung niên nhân, ánh mắt vô tình, không hề có lấy một tia cảm xúc dao động.
"Còn nữa, cái gì Trường Xuân hội, Bất Tử hội gì gì đó ta cũng là không biết, cũng không hề có hứng thú quan tâm, vì vậy đừng đem bọn hắn ra nói trước mặt ta. Ngoài ra, ngươi là cái lão bản ở đây, vậy mà lại để mấy kẻ này vào phòng chúng ta quấy rầy, ngươi là cũng nên phải chịu một phần trách nhiệm."
Vũ Phong thờ ơ nói, theo sau lấy tay chỉ qua mấy tên đầu trọc đang nằm dưới đất nói tiếp:
"Cho ngươi ba phút, ba phút để dọn dẹp chỗ này. Nếu một lúc nữa ta đi ra mà vẫn còn chứng kiến cái gì dấu vết lưu lại, vậy cái quán này của ngươi... cũng là không cần mở cửa nữa."
Vũ Phong từ từ nói, nhin thẳng trung niên nhân một cái thật sâu, theo sau thản nhiên mở cửa phong đi vào.
Lời hắn nói, ngông cuồng, ngông cuồng đến cực điểm!
Nhưng mà bất kì ai ở đây, cũng là không dám phản bác lại cái gì.
Một cái liếc mắt của Vũ Phong trước khi vào phòng nhìn bọn hắn, đã là khiến cho bọn hắn sợ tới mức cả người đơ ra, đứng yên tại chỗ.
Trong ánh mắt của thanh niên này nhìn bọn hắn, không có sát khí, không có tức giận, hăm dọa cái gì, vô cùng bình thản, nhưng lại mang đến cho bọn hắn một cái áp lực vô cùng khủng bố.
Giống như con kiến đối diện với con người.
Như con người đối diện với tinh không.
Không cùng một đẳng cấp!
Trong khoảnh khắc mà đối phương nhìn mình, bọn hắn cảm giác được, chỉ cần đối phương nguyện ý, tất cả bọn hắn đều là sẽ chết ngay tức khắc.
Cảm giác này, tuy hư ảo nhưng lại vô cùng chân thật.
"Lão... lão bản, chúng ta làm sao bây giờ?"
Một hán tử phía sau trung niên nhân lão bản lắp bắp hỏi.
"Con mẹ nó, còn làm cái gì nữa. Cho người đưa bọn đầu trọc đi bệnh viện đi, mang cả cánh tay bị đứt của hắn đi nữa."
Trung niên nhân thấp giọng mắng.
"Vậy... vậy còn hắn?"
Hán tử lại khẽ hỏi tiếp.
"Hắn, chúng ta... không trêu vào được. Đợi đến khi bọn hắn rời khỏi đây, tao sẽ gọi điện cho lão đại của Trường Xuân hội. Nhưng mà... phải đợi bọn hắn đi khỏi đây đã."
Trung niên nhân âm trầm nói, hắn nhìn về căn phòng nơi Vũ Phong vừa đi vào, trong mắt lộ ra một sự sợ hãi thật sâu...
Vũ Phong bước vào trong phòng, liền thấy mọi người bên trong đang thần tình lo lắng đi đi lại lại.
Cho đến khi nhìn thấy hắn bình an vô sự đi vào, vẻ mặt tất cả là khẽ ngẩn ra, theo sau vui mừng bước đến. Nhất là Lee Ji Eun càng là trực tiếp cầm tay Vũ Phong, lo lắng khẩn trương hỏi:
"Vũ Phong ca, anh không sao chứ, không bị thương chứ? Thật xin lỗi hôm nay đã dẫn anh tới đây, là lại lâm vào rắc rối."
Nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Lee Ji Eun, trong lòng Vũ Phong chợt nổi lên một dòng nước ấm. Hắn lắc lắc đầu cười nói:
"Không sao cả. Chuyện này sao lại trách em được. Tôi còn muốn cảm ơn em nữa a. Là do chúng ta vận khí không tốt, đụng phải mấy tên lưu manh say rượu mà thôi."
"Vậy Tiểu Phong à, cậu là làm gì bọn nó rồi?"
Lee Jun Sik tiến lên hỏi, hắn lúc nãy bị tên đầu trọc tát một cái rất mạnh, nửa bên mặt giờ đã sưng vù lên.
Đối với cái thanh niên này, Vũ Phong cũng là có một chút hảo cảm. Xã hội hiên giờ những người có tinh thần dũng cảm như hắn cũng là rất ít.
"Tôi chỉ là giáo huấn chúng một chút, rồi bảo tiêu của nơi này đã đến đuổi chúng đi rồi."
Vũ Phong ngắn gọn đáp, hắn không muốn để lộ ra về mình quá nhiều.
"Bây giờ cũng là gần một giờ sáng rồi, chúng ta thu dọn một chút rồi về thôi. Sáng mai còn phải bay về Seoul nữa a."
Đối với đề nghị của Vũ Phong, mọi người đều không phản đối, trải qua chuyện lúc nãy, cũng không còn ai có tâm trí vui chơi gì nữa.
Lee Ji Eun lúc này là đến gần Vũ Phong, thấp giọng nói:
"Vũ Phong ca, thật cảm ơn anh. Lúc nãy nếu không có anh, em... thật là không biết phải làm sao."
"Cảm ơn gì chứ! Tôi là quản lý của em, đay là trách nhiệm của tôi."
Vũ Phong xua xua tay, cười đáp.
"Nhưng mà Vũ Phong ca, anh thật là lợi hại a. Một mình mà đem mấy tên bọn chúng đánh đuổi đi, thật giống như trong mấy cái phim hành động."
Lee Ji Eun vung vung tiểu quyền, hưng phấn nói, dường như là tưởng tượng lại cái cảnh Vũ Phong giáo huấn mấy tên lưu manh kia uy phong ra sao.
"Cái đấy... trước đây tôi có học qua nội gia quyền của Trung Hoa, cộng thêm mấy cái cận chiên kĩ xảo linh tinh mà thôi."
Vũ Phong nửa đùa nửa thật đáp, hắn cũng là không muốn tiết lộ ra cái gì về mình, vì mấy điều về hắn, thật sự là quá khủng bố, người bình thường là không thể nào tiếp nhận được.
Một lúc sau, mọi người ra khỏi phòng, bên ngoài đại sảnh đúng là đã được thu dọn hoàn toàn sạch sẽ, không còn một chút dấu vết gì của vụ ẩu đả lúc trước.
Chẳng qua, mùi máu tanh vẫn là nhàn nhạt vấn vương trong không khí, nhưng nếu không tinh mũi thì cũng rất khó ngửi thấy.
Mọi người ra xe ra về, nhưng mà do khuôn mặt Lee Jun Sik thật sự quá sưng, cho nên hắn cùng với hai người nữ nhân viên là bắt tãi đi bệnh viện khám qua, mà bản thân Vũ Phong cũng là lái xe, cùng với Lee Ji Eun chạy về khách sạn do công ty đã đặt trước.
Trên xe một khoảng im lặng.
Một lúc sau, Vũ Phong khẽ ghé mắt nhìn sang, đã là chứng kiến Lee Ji Eun gục đầu vào cửa xe say ngủ từ bao giờ. Một ngày mệt mỏi, lại thêm buổi tối trải qua một phen sợ hãi, cũng thật là quá sức với một cô gái mười chín tuổi đầu.
Trong lúc ngủ, miệng nàng hơi hé ra, hai hàng lông mi dài run run, không biết nằm mơ thấy điều gì mà đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Vũ Phong khẽ cho xe táp vào lề, lẳng lặng nhìn nàng. Cô gái nhỏ này, lúc ngủ không ngờ lại là đáng yếu như vậy, làm cho người ta có cảm giác, đây là đang chứng kiến một thiên thần dịu dàng say ngủ.
Hơi do dự, theo sau Vũ Phong liền cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng đắp lên người Lee Ji Eun.
Lee Ji Eun khẽ cựa quậy, lông mi từ từ giãn ra, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười.
"Em là một thiên thần! Là thiên thần mà anh sẽ dùng những năm tháng cuối cùng của mình để bảo vệ. Chỉ cần em được bình yên, dù có phải làm ác ma bị người đời oán hận thì anh cũng sẽ làm."
Vũ Phong nhìn nàng, ánh mắt hắn trở nên hết sức ôn hòa. Miệng hắn khẽ lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng lại vô cùng kiên định...
* * *
Tại một ngôi làng nhỏ phía nam nằm gần sát biên giới Hàn Quốc và Bắc Triều Tiên.
Tuyết rơi ngập trời, phủ lên trắng xóa một vùng, làmc ho ngôi làng càng thêm phần thê lương, tĩnh mịch.
Trước con đường nhỏ vào làng, ba bóng người đang chầm chậm cất bước.
Đi ở giữa là một cô gái, hai bên là hai người đàn ông. Cô gái ở giũa là một nữ tử Tây phương với mái tóc nâu dài, sống mũi cao, gương mặt thanh tú mĩ lệ. Nàng mặc một bộ quàn áo da bó toàn thân màu đen làm vóc người ma quỷ với những đường cong quyến rũ càng thêm thập phần khiêu khích.
Ở giữa mi tâm cô gai, một tinh thể hình ngôi sao màu bạc, làm cho vẻ đẹp hoàn mĩ của nàng có thêm một phần yêu dị.
Đi bên phải cô gái, là một gã cự hán da trắng cao đến hai mét. Hắn có cái đầu trọc lốc, với hai đường kẻ màu đen kéo từ đỉnh đầu chạy dọc qua hai mắt. Trên thân kẻ này cũng là mặc một bó quần áo da đen đồng dạng như cô gái, làm toàn thân hắn những khối cơ bắp nổi gồ lên thập phần khoa trương.
Người cuối cùng trong ba người, cũng là một người da trắng, hắn có mái tóc màu tro, gương mặt bình thường, ngoại hình cũng không lực lưỡng như tên đầu trọc. Nhưng là đôi mắt của hắn, lại là... cực kì đặc biệt.
Đúng vậy, đôi mắt hắn. Nó là một đôi mắt không có đồng tử, hoàn toàn trắng dã. Người bình thường nhìn vào đôi mắt này, sẽ có cảm giác như là linh hồn cũng muốn bị đông cứng, rét lạnh vô cùng.
Nếu ánh mắt của Vũ Phong bình thản như trời cao, không thể khinh nhờn, không thể với tới thì đôi mắt của thanh niên này lại âm u như ma quỷ dưới thâm uyên địa ngục.
Một đôi mắt tà dị vô song.
Ngoài ta, khác với hai kẻ đồng bọn hai tay trống trơn, ở thắt lưng của thanh niên tóc xám này là treo lấy hai khẩu desert eagle. Mà đây không phải desert eagle bình thường, mà là đã qua cải tạo, nòng súng so với desert eagle bình thường còn to hơn gấp đôi.
"Mộng nữ, phát hiện gì chưa?"
Bạch nhãn thanh niên đang đi, đột nhiên quay qua cô gái bên cạnh âm trầm hỏi.
"Có! Là máu, rất nhiều máu, rất nhiều xác chết. Nó chắc chắn đang ở trong ngôi làng này."
Cô hái gọi là Mộng Nữ khẽ nhắm hai mắt lại, ngân quang trên trán lóe lên. Một lúc sau hai mắt lần nữa mở ra, thì thào đáp.
"Vậy giơ phải làm sao? Chúng ta ẩn nấp tại đây đợi nó ra hay trực tiếp tiến vào làng chém giết. Ngươi nói xem Bạch Nhãn?"
Đại hán đầu trọc liếc nhìn thanh niên bạch nhãn, ồm ồm nói.
"Không ẩn nấp được. Khứu giác vật thí nghiệm số 3 phi thường linh mẫn, đánh lén là không có khả năng. Trực tiếp tiến vào chém giết là được. Tứ Thử, Mộng Nữ, theo ta đi vào."
Bạch Nhãn trầm ngâm một lúc, lắc lắc đầu, theo sau phất tay dẫn đầu ba người vào làng.
Dọc đường đi vào làng, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm đỏ, xung quanh la liệt xác chết.
Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, đàn ông, đến cả chó gà cũng không ngoại lệ, toàn bộ đã chết.
Hơn nữa thảm trạng còn phi thường kinh khủng, tay đứt chân cụt, thi thể bị xé tung thành từng mảnh nhỏ.
Ngôi làng này ngập tràn tử khí, mang theo một cỗ khí tức thê lương rùng rợn, dường như đã biến thành nhân gian địa ngục.
Rắc rắc...!
Ba người vào sâu bên trong, bỗng nhiên nghe được một loạt âm thanh lạo xạo, giống như tiếng xương thịt bị nhai sống vang lên tại một ngôi nhà gần đó.
"Là nó."
Mộng Nữ ngân điểm lóe sáng, cao giọng hộ, tay chỉ vào căn nhà.
"Để ta!"
Bạch Nhãn dưới chân bước ra, gằn giọng nói, hai khẩu desert eagle nư có ma thuật xuất hiện trên tay, theo sau hai mắt hắn bạc quang chợt lóe, mạch máu xung quanh mắt như vô số những con giun nhỏ màu xanh kịch liệt phập phồng, họng súng hướng tới căn nhà, khai hỏa...
Pằng pằng!
Tiếng súng vang lên chói tai trong màn đêm yên ắng, hai khẩu derest eagle uy lực cực mạnh, bắn nả cả căn nhà, bụi bay mù mịt...
"Cẩn thận!" Bỗng nhiên Bạch Nhãn quát lanh, theo sau trong đống đỏ nát, một bóng đen khổng lồ với tốc độ cực nhanh lao đến ba người, trong lúc lao đi còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.
"Hừ! Súc sinh."
Đại hán đầu trọc Thủ đứng một bên bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, theo sau dưới chân bước ra thăng đến phía bóng đen lao đến.
Trong lúc bước đi, cả người hắn kịch liệt bành trướng, làn da hóa xanh, nháy mắt đã biến thành một người khổng lồ màu xanh cao đến ba mét, ở vị trí dưới nách cơ thịt nhúc nhích, theo sau mọc ra thêm hai cánh tay.
Bóng đen to lớn và người khổng lồ màu xanh như hai tòa núi lớn nặng nề va mạnh vào nhau.
Phanh!!!
Hự!
Tứ Thủ kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như một đạo lưu tinh cấp tốc bay ngược trở về, trên đường đi cày nát mặt đất thành một rãnh dài, phá hủy hàng loạt nhà cửa xung quanh.
Bóng đên to lớn cũng không khá hơn, hú lên một tiếng thê lương, cả người bị hất ngược về sau, ở giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi đen đúa.
Đến khi bóng đen ầm một tiếng rơi xuống đất, ọi người mới là nhìn thấy rõ được hình dáng của nó.
Là một quái vật thân người đầu sói, hai mắt huyết hồng, cả người hắc mao rậm rạp. Nó toàn thân cao đến hơn ba mét, móng tay móng chân dài ngoằng, ánh lên ngân quang lấp lánh, so với dao cạo còn phải sắc bén hơn.
Đây rõ ràng là một người sói, hơn nữa còn là một người sói vô cùng khủng bố.
Nó lồm cồm bò dậy, hai mắt huyết quang lập lòe, hung tợn nhìn va kẻ đối diện, từng giọt máu tươi theo kẽ răng rơi xuống đất, phát ra âm thanh lách tách.
Người sói ngửa mặt lên trời, ngắm nhìn trăng sáng tròn vành vạnh treo cao giữa tinh không, há mồm thê lương hú dài một tiếng.