|
|
21-10-2008, 04:48 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i sáu
Tôi vốn chÆ°a bao giá» dám mÆ¡ giấc mÆ¡ kết hôn vá»›i Äạm Ngá»c, bởi vì tôi tháºt không biết nên xá» lý ra sao vá»›i đứa con trai đáng thÆ°Æ¡ng ở quê nhà . Tôi 29 tuổi, chÆ°a kết hôn. Tôi có má»™t đứa con trai mà vá»›i tôi là vô cùng xa lạ, nhÆ°ng mong là sau nà y lá»›n lên chút nữa nó không viết trong bà i táºp là m văn: “Tôi cÅ©ng có má»™t ngÆ°á»i cha mà đối vá»›i tôi là vô cùng xa lạâ€. nhÆ° thế thì quả cÅ©ng hÆ¡i thảm.
Nói tháºt, tôi vô cùng hối háºn, hồi ấy trẻ con chả biết gì, không cẩn tháºt để tòi ra má»™t đứa.
Cáºu con trai giỠđược bố mẹ tôi nuôi ở quê nhà Tế nam, mẹ nó sinh con xong thì chÆ¡i trò mất tÃch luôn. Tôi Ä‘au đầu nhức óc, cÅ©ng dá»± định bá» rÆ¡i luôn cái rắc rối nho nhỠđó.
NhÆ°ng cha mẹ tôi nghe tin liá»n vá»™i vá»™i và ng và ng thu xếp lên Thượng Hải, đón đứa bé vá» nuôi.
Tôi là m việc ở Thượng Hải, muốn xa rá»i cái thà nh phố quê nhà bé nhá» lạc háºu ấy. tỉnh thoảng tôi má»›i gá»i Ä‘iện vá» cho bố *** tiện miệng há»i thăm: “Thằng nhóc không là m phiá»n bố mẹ chứ ạ?â€
Mẹ sợ tôi vứt đứa cháu ná»™i của bà đi mất, vá»™i nói: “Không, không! Hân Hân ngoan lắm! Cà ng lá»›n cà ng giống con đấyâ€.
Äứa con thÆ°á»ng là kết tinh của tình yêu. Tôi chẳng có tình yêu nhÆ°ng lại có đứa con, chắc kết ra quả dÆ°a hấu.
Thế nên khi bế quả dÆ°a hấu ấy, tôi nghÄ© tình yêu chỉ tồn tại trong truyá»n thuyết thôi, Ä‘á»i nà y là m quái gì có cái trò ấy.
Thá»±c tế chứng minh Äạm Ngá»c là má»™t cô gái rất nhạy cảm. Khi tôi gần nhÆ° quên hẳn quả dÆ°a hấu ở nhà thì nà ng lại nhắc tôi nhá»›. Tối hôm qua, lúc chuẩn bị là m tình, tôi theo thói quen lấy ra chiếc bao cao su, cẩn tháºn Ä‘eo và o. Nà ng thấy thế liá»n nói vẻ vô tình: “Chắc anh đã là m bố rồi phải không!?â€
Nà ng nói câu nà y lúc Ä‘ang ná»a nằm ná»a ngồi trên chiếc giÆ°á»ng hai mét, giống nhÆ° má»™t chú mèo lÆ°á»i hai mắt lim dim. Ngay cả vẻ lÆ°á»i của nà ng cÅ©ng toát lên sức hấp dẫn kỳ lạ. Cho dù những lá»i đó được nà ng thốt ra má»™t cách thá» Æ¡ nhÆ°ng cÅ©ng là m tôi chợt toát sống lÆ°ng.
- Ai bà y đặt ra chuyện đó? Em dá»±a và o cái gì mà nói nhÆ° váºy?
Tôi ra sức lấp liếm, có là m ra vẻ bình thản.
- Ha ha, em Ä‘oán váºy!
Nà ng ngồi hẳn dáºy, choà ng tay lên cổ tôi:
Äà n ông chÆ°a phạm tá»™i tà y trá»i thì không bao giá» tá»± giác nhÆ° váºy!
Äạm Ngá»c nói, nở nụ cÆ°á»i yêu kiá»u, đôi cánh tay trắng muốt vẻ nhÆ° vô tình chạm và o chiếc bao cao su trong tay tôi.
Tôi nhẹ nhà ng đẩy nà ng ra, khịt khịt mÅ©i ra ý “chuyện đùaâ€, nhÆ°ng dÆ°á»›i sá»± quan sát ánh lên trong đôi mắt đẹp của nà ng, tôi cÅ©ng không thể giữ được thái Ä‘á»™ hoà n toà n tá»± nhiên nhÆ° trÆ°á»›c.
TrÆ°á»›c đây, Äạm Ngá»c đã há»i tôi chuyện nà y má»™t lần, há»i tôi đã kết hôn chÆ°a. Tôi cứ sá»± tháºt mà trả lá»i. má»i chuyện đã Ä‘i xa đến thế nà y, giá» tôi biết giải thÃch sao vá»›i nà ng đây? Tôi đúng là chÆ°a kết hôn nhÆ°ng lại đã có má»™t đứa con trai ruá»™t rồi.
Cứ theo tÃnh cách cảu Äạm Ngá»c thì nà ng có thể ở bên tôi đã là việc khó khăn lắm rồi, giá» chẳng lẽ lại còn vô cá»› bắt nà ng phải là m má»™t ngÆ°á»i mẹ kế nữa?
Có lần nà ng vô tình há»i tôi: “Hà Duy, anh thấy chúng mình có hợp nhau không?â€
Hôm đó là ngà y thứ hai từ sau hôm tôi Ä‘Æ°a nà ng đến ngôi trÆ°á»ng dân láºp A Lam Ä‘ang dạy, lúc há»i câu đó trông nà ng rất lạ, đôi mắt nhìn tôi lom lom.
Tôi há»i là m sao thế, nà ng nhìn tôi má»™t lát rồi lắc đầu bảo chẳng có gì.
Tá»± nhiên há»i váºy, chắc chắn nà ng có chuyện gì rồi.
Từ hôm đó trở Ä‘i, má»—i lần tôi gợi ý cùng Ä‘i ra ngoà i, nà ng Ä‘á»u từ chối.
Lại còn thế nà y má»›i lo, khuôn mặt xinh đẹp của nà ng bây giá» dÆ°á»ng nhÆ° bị má»™t cái gì đó che khuất. nà ng từng nói: “Má»™t ngÆ°á»i không giữ được thể diện thì chẳng có mặt mÅ©i nà o mà đi trên Ä‘Æ°á»ng phố Thượng Hải cả.†Chắc nà ng vẫn còn giáºn vì vụ Ä‘i chÆ¡i bằng xe đạp lần trÆ°á»›c.
Nên tôi Ä‘Ã nh nói, cốt lấy lòng nà ng: “Cuối tuần nà y mình Ä‘i shopping má»™t chuyến Ä‘i! Anh muốn tặng em má»™t bá»™ quần áo, coi nhÆ° là trả nợ quà sinh nháºt lần trÆ°á»›c.†Nhìn vẻ mặt kỳ dị trên mặt Äạm Ngá»c, tôi lại cảm thấy cái cảm giác của anh chà ng ngÆ°á»i hầu nói chuyện vá»›i nà ng cách cách, bèn nhẹ nhà ng thêm má»™t câu: “Äược không?â€
…
Sáng thứ Bảy, thay xong quần áo, thắt chiếc cà vát Ä‘Ãch thân Äạm Ngá»c chá»n cho, tôi ngồi trên Ä‘i văng đợi Äạm Ngá»c trang Ä‘iểm.
Nà ng ngồi trÆ°á»›c bà n trang Ä‘iểm, thoa phấn, rồi vừa vui thÃch vừa cẩn tháºn kẻ lông mà y, tô mắt, tô son…
Hai tiếng trôi qua, nà ng công chúa diễm lệ bước ra, khẽ nháy mắt với tôi một cái.
Tôi sững sá» nhÆ° sắp ngất, là m Äạm Ngá»c không kìm được phá lên cÆ°á»i khanh khách.
Rồi Äạm Ngá»c, vá»›i dáng vẻ của má»™t đứa con nÃt sắp được Ä‘i chÆ¡i, ăn mặc đẹp vui sÆ°á»›ng chuẩn bị ra cá»a.
NhÆ°ng đúng lúc đó, Ä‘iện thoại réo chuông, là bố tôi gá»i. Bố ra sức thuyết phục tôi vá» nhà má»™t chuyến, nói con trai tôi ốm, viêm amiÄ‘an cấp tÃnh.
Tôi lén nhìn sang Äạm Ngá»c, nà ng Ä‘ang tròn mắt nhìn lại tôi vẻ hiếu kỳ.
Tôi nói và o Ä‘iện thoại: “Viêm amiÄ‘an cÅ©ng không phải chuyện gì to tát lắm mà , cắt Ä‘i là xong. con gá»i tiá»n là được, cần gì phải Ä‘Ãch thân vá».â€
Thế là bố tôi mắng cho má»™t tráºn té tát, ông cụ bảo tôi không có tÃnh ngÆ°á»i: “Con nó còn nhá» lại bị bệnh phải và o viện, mà y là m bố mà sao lòng dạ sắt đá lại thế? Con nó Ä‘ang ở bệnh viện, ngà y nà o cÅ©ng khóc đòi bố, mà y tưởng mà y quẳng mấy đồng tiá»n vá» là có thể thay thế được tình cảm hay sao? Mà y … mà y …†CÆ¡n giáºn dÆ°á»ng nhÆ° là m căn bệnh hen suyá»…n của ông cụ lại muốn tái phát.
Tôi Ä‘Ã nh phải kiên nhẫn giải thÃch vá»›i bố, công việc, quan hệ, xã giao… tất cả không vượt ra ngoà i chữ “báºn†. bố lo cho công việc cảu tôi, lại nghe qua lá»i tôi thấy má»i việc có vẻ nghiêm trá»ng nên cÅ©ng không trách móc gì nữa.
- Váºy cố gắng lúc nà o ngÆ¡i ra má»™t chút vá» mà thăm thằng bé nhá»› chÆ°a?
Tôi vá»™i và ng gáºt đầu vâng dạ.
Cúp máy.
BÆ°á»›c ra khá»i nhà bếp, tôi giÆ¡ tay ra ôm chặt lấy nà ng Äạm Ngá»c Ä‘ang sốt ruá»™t.
- Ai gá»i thế? – Nà ng há»i vẻ nghi ngá».
- Bố anh gá»i từquê, cÅ©ng chả có gì đặc biệt.
- Anh sắp phải Ä‘i à ? – Nà ng lại há»i, có vẻ hÆ¡i lo lắng.
Tôi xoa xoa đầu nà ng, cÆ°á»i bao dung:
- Không cần đâu, anh biết em không nỡ rá»i xa anh mà !
- Nói linh tinh!
Äạm Ngá»c cÅ©ng cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i xua tan hết má»i bá»±c bá»™i khó chịu.
Hai chúng tôi ra khá»i nhà . Chiếc áo khoác nhẹ mà u tÃm nhạt kết hợp vá»›i chiếc váy trắng xếp nếp ngắn đến đầu gói là m cho hình ảnh nà ng và những tia nắng và ng óng dÆ°á»ng nhÆ° hòa tan và o nhau long lanh lóng lánh. Äôi già y cao gót mà u trắng sữa cà ng tôn thêm vẻ Ä‘Ã i các sẵn có của nà ng, khiến từ “cao quý†dÆ°á»ng nhÆ° báºt ra từng chuá»—i sau má»—i bÆ°á»›c Ä‘i. Lại còn nụ cÆ°á»i ngá»t nhÆ° máºt ong luôn nở trên môi nà ng, tháºt sá»± là không cần trang Ä‘iểm thì nà ng Äạm Ngá»c của tôi cÅ©ng đã rá»±c rỡ hÆ¡n cả mặt trá»i rồi.
Suốt quãng Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, Äạm Ngá»c thân máºt nắm bà n tay tôi, đôi khi mặt nà ng vô tình va phải vai tôi, cánh tay tôi cÅ©ng không ngừng quệt qua khuôn ngá»±c má»m mại của nà ng. Rõ rà ng là má»i ngÆ°á»i trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u ngưỡng má»™ tôi, có má»™t cô bạn gái kiá»u diá»…m đến váºy.
Tháºt lạ là giữa nam nữ chỉ cần phát sinh cái mối quan hệ mang tÃnh căn bản ấy là sẽ mất hết những biểu hiện ngại ngùng nhÆ° tim Ä‘áºp nhanh hay Ä‘á» mặt thẹn thùng, bắt đầu coi những cá» chỉ thân máºt là đương nhiên.
Trên cả Ä‘Æ°á»ng Ä‘i, mùi hÆ°Æ¡ng cây cá» vừa thanh tao vừa mát mẻ luôn theo sau Äạm Ngá»c của tôi, khiến những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông qua Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»u ngây ngÆ°á»i nhìn theo, tưởng mình vừa có phÆ°á»›c được gặp tiên nữ chốn bồng lai.
Äiá»u chúng tôi phải chú ý nhất bây giá» là tránh không gặp phải những ngÆ°á»i có quan hệ vá»›i Tà o Lợi Hồng.
Äi đến cá»a má»™t tiệm hoa bên dÆ°á»›i khu trung tâm mua sắm, tôi nhìn thấy A Lam. Cáºu chà ng Ä‘ang lom khom bên những khóm hoa, say sÆ°a chá»n lá»±a. đứng bên cạnh, nắm chặt bà n tay cáºu ta có lẽ là cô ngÆ°á»i yêu.
Nhìn từ đằng sau lưng, có vẻ cô gái cũng khá xiinh đẹp. đúng lúc đó, cô quay nghiêng sang nói gì đó với A Lam. Khuôn mặt cô gái có vẻ gì đó eất quen, nhưng khoảng cách xa quá, tôi cũng không nhìn rõ được.
Nhìn thấy anh em bạn bè, theo thói quen tôi định chạy ra chà o há»i, tiện khoe khoang luôn vá»›i cô bạn gái của cáºu ta Äạm Ngá»c của tôi xinh đêp đến mức nà o. Cứ phấn khÃch má»™t cái là tôi chả còn nhá»› gì, quên ngay mình Ä‘ang ăn mặc theo kiểu má»™t trà thức có địa vị, nhét ngón tay và o miệng huýt lên má»™t tiếng sáo vừa dà i vừa to.
“Anh là m gì thế hả?†Äạm Ngá»c nghiêm mặt ngăn tôi lại rồi kéo tay tôi Ä‘i tiếp.
Lúc đó tôi má»›i chợt tỉnh ra – Äạm Ngá»c trá»ng thể diện! - lại nhắc nhở bản thân phải duy trì phong thái sang trá»ng.
Bắt đầu từ giây phúc bÆ°á»›c và o khu mua sắm cao cấp nhất Thượng Hải, tôi phải chú ý lÆ°ng thẳng, đầu ngẩng cao, cố gắng sao cho giống phong thái má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã ng ông thà nh đạt. Äạm Ngá»c Ä‘i bên trái tôi, phong cách, thần thái cảu nà ng đúng là bẩm sinh cao quý. Nà ng Ä‘iá»m nhiên nhìn ngắm những đồ váºt sang trá»ng bốn phÃa xung quanh, ném ánh mắt coi thÆ°á»ng xuống những cô bán hà ng lịch sá»± đứng sau quầy, dáng Ä‘iệu tuyệt đối là má»™t thiên kim tiểu thÆ°.
Những khà chất thiên bẩm và cữ chÄ© cao quý vốn có của Äạm Ngá»c cÅ©ng đủ là m cho nụ cÆ°á»i của những cô gái bán hà ng có thể vốc ra từng vốc, đến đâu nà ng cÅ©ng được đón tiếp vô cùng chu đáo.
Há» tin rằng là n da má»m mại má»ng manh kia của Äạm Ngá»c chắc chắn có thể cảm nháºn được hạt Ä‘áºu nhá» dÆ°á»›i 99 lần đệm, há» sợ rằng kia là công chúa của má»™t quốc gia nà o đó cải trang trốn Ä‘i chÆ¡i.
BÆ°á»›c chân của Äạm Ngá»c lÆ°u luyến không nỡ rá»i quần bán già y cao gót. Hết đôi nà y đến đôi khác, nhÆ°ng trÆ°á»›c những lá»i giá»›i thiệu của cô gái báng hà ng đứng bên cạnh, nà ng vẫn lạnh lùng, chỉ gáºt đầu cÆ°á»i lịch sá»±. thái Ä‘á»™ của nà ng khiến cô bán hà ng nghÄ© đây quả là má»™t vị công nÆ°Æ¡ng thiên kim vừa xinh đẹp vừa được giáo dục chu đáo.
Tôi nhá»› lại ná»a ngà y trÆ°á»›c, công nÆ°Æ¡ng nà y vừa má»›i ngồi ở nhà tôi cùng tôi ăn món cháo Ä‘áºu xanh vá»›i dÆ°a góp, cảm thấy những bá»™ Ä‘iệu ra vẻ đó của nà ng tháºt đáng xấu hổ.
Tháºm chÃ, tôi còn cảm thấy má»™t sá»± thúc đẩy, muốn chạy ra hét to lên vá»›i những cô phục vụ Ä‘ang cung kÃnh xun xoe trÆ°á»›c Äạm Ngá»c: “Äừng có kÃnh nể cô ấy! cô ấy cÅ©ng chỉ là má»™t ngÆ°á»i dân nghèo mà thôi!â€
CÅ©ng may những thúc đẩy đó chỉ là nhất thá»i.
Äạm Ngá»c có vẻ rất thÃch già y cao gót, nà ng mê mẩn mãi không nỡ rá»i.
Äạm Ngá»c Ä‘i đằng trÆ°á»›c, đôi nà o vừa mắt liá»n cầm lên xem xét, hoặc thá» xỠđôi nà y đôi kia trong sá»± giúp đỡ của cô gái bán hà ng. Tôi Ä‘i sau nà ng, trong vai má»™t ông chồng yêu chiá»u vợ, không kêu ca, cÅ©ng không có bất cứ hà nh Ä‘á»™ng ngăn cả nà o.
Äi đến hÆ¡n ná»a vòng, tôi phát hiện ra Äạm Ngá»c Ä‘i mua sắm không há» nhìn đến giá cả. nà ng nhấc má»™t đôi lên, xem xét rồii lại bá» xuống. tôi trợn mắt đằng sau lÆ°ng nà ng. Mẹ Æ¡i, mấy đôi lá»t và o mắt cô nà ng không có đôi nà o dÆ°á»›i năm nghìn tệ. may mà hình nhÆ° nà ng vẫn chÆ°a tìm được đôi nà o Æ°ng ý.
Äi hết má»™t vòng, nà ng chá»n lấy má»™t đôi, xá» thá» và o chân, vừa thá» vừa nói nhá»:
- Ầy, ná»™i địa chẳng có hà ng Manolo Blahnik, tiếc tháºt!
Cô bán hà ng vốn đã rất cung kÃnh đứng bên Äạm Ngá»c nghe thế liá»n vui vẻ nói:
- Có đấy, có đấy! nhÆ°ng chỉ có hai đôi thôi, là giám đốc chúng tôi mua xách tay từ Hồng Kông vá», hạn chế số lượng bán ra. Vì loại hà ng nà y quá quý nên chúng tôi không dám bà y ra ngoà i.
- Tháºt không?! Tháºt không?!
Äạm Ngá»c bá»—ng vui mừng nhảy cẫn lên, kÃch Ä‘á»™ng đến khó tả.
- Tháºt! chị muốn xem ạ?
- Ừ! Lấy cho tôi xem, nhanh lên!
Rồi nà ng quay sang tôi:
- Những loại cho ra thị trÆ°á»ng, có những loại đắt tiá»n nhÆ°ng không thá»±c dụng, có những loại thô nặng do nhiá»u chi tiết thừa thãi, tuy đẹp đẽ có thừa nhÆ°ng lại không đủ Ä‘á»™ thoải mái. Già y cao gót thÆ°á»ng có má»™t nhược Ä‘iểm chung là trá»ng tâm không ổn định. NhÆ°ng Manolo đã loại trừ nhược Ä‘iểm nà y rất tốt. vừa nhẹ vừa đẹp, Ä‘á»™ cong vừa phải, trá»ng tâm cân bằng. tiếc là ná»™i địa vẫn chÆ°a có hệ thống cá»a hà ng nà y. Nghe nói chỉ Hông Kông má»›i có. Tháºt đấy, chỉ có Manolo má»›i có thể dạy chị em thế nà o là đi già y cao gót, Ä‘i lại uyển chuyển dịu dà ng.
Tôi kinh ngạc nhìn Äạm Ngá»c, bá»™ Ä‘iểu nà ng nhÆ° thể Ä‘ang đứng trên bục say sÆ°a diá»…n thuyết. cuối cùng, nà ng xúc Ä‘á»™ng bổ sung thêm má»™t câu: “Äấy là thứ mà em ngưỡng má»™ sâu sắc nhất đấy!â€
Hai phút trôi qua, cô gái bán hà ng đã quay lại, tay cầm một hộp già y:
Chị xem Ä‘i, là đôi nà y đây. Mà u và ng nhạt, có Ä‘Ãnh hạt thủy tinh, kiểu dáng cÅ©ng nhÆ° mà u sắc Ä‘á»u là thiết kế cho tuổi trẻ nhÆ° chị đấy, bảo đảm trong nÆ°á»›c, nó là có má»™t không hai!
Hai mắt Äạm Ngá»c sáng lên, miệng không nhịn được, thốt lên những lá»i tán dÆ°Æ¡ng:
- Hồi trước tôi nghe cô bạn nói đi loại già y nà y thì đi đến đâu cũng như bước trên thiên đà ng.
- Äúng đấy, đúng đấy! chị cÅ©ng nghÄ© thế à ? Hóa ra giấc mÆ¡ của phụ nữ Ä‘á»u cùng má»™t khuôn đúc.
…
Hai cô gái nhÆ° thể tìm được tri âm. Tôi ngồi má»™t bên ngáp dà i chán chÆ°á»ng, đối vá»›i cái nhãn mác Ä‘ang là m hai cô hứng thú đến nhÆ°á»ng kia, tôi chẳng biết và cÅ©ng chẳng muốn biết.
- Tôi đi thỠđược không?
Nụ cÆ°á»i của Äạm Ngá»c có chút gì vừa bức thiết vừa dè dặt mà tôi không hiểu nổi.
- Ồ, xin lỗi chị. Loại đặc biệt bà y không được thỠtrước khi thanh toán. Xin thứ lỗi cho cái khó của chúng tôi.
- Ờ, chắc chắn rồi. – Äạm Ngá»c đứng lên nhìn tôi.
- Chá»n được rồi à ?
Tôi cho tay và o túi quần, bước tới:
- Em thÃch đôi nà o?
Tôi đón lấy chiếc há»™p, láºt mở ra xem. CÅ©ng chả có gì đặc biệt.
- Cái gót nhá»n nhá»n nà y là m vÅ© khà tốt đấy. – Tôi nói.
- Ha ha, anh đây nói đùa hay tháºt! xin há»i, chị có cần gói lại không ạ?
Nụ cÆ°á»i của cô gái bán hà ng tháºt ngá»t ngà o.
Äạm Ngá»c lại nhìn tôi tháºt kỳ dị, Ä‘á»™ xa lạ có thể sánh ngang vá»›i việc tôi biến thà nh ngÆ°á»i sao Há»a.
- Anh…
Nà ng Ä‘Æ°a tay vá» phÃa đôi già y, hình nhÆ° có gì muốn nói nhÆ°ng không nói.
- Em không thÃch sao? ThÃch thì mua! Cô gói lại giúp tôi.
Tôi nhún vai vẻ bất cần:
- Dù sao cÅ©ng là quà sinh nháºt của em mà , anh keo kiệt sao được!
- Äúng đấy! Äúng đấy!
Cô bán hà ng cÆ°á»i đến ná»—i chân răng lá»™ hết ra ngoà i.
Tôi đứng bên quầy đợi cô ta viết hóa Ä‘Æ¡n. Tôi nhịp nhịp chân, ngón tay tùy tiện gõ theo Ä‘iệu nhạc Ä‘ang vang lên trong của hà ng. Äạm Ngá»c vẫn nhìn tôi đăm đăm.
- Nhìn gì thế? Em là m anh phát ngượng rồi đấy!
Tôi đùa.
Äạm Ngá»c vẫn không cÆ°á»i, đối mắt nà ng vẫn nhìn tôi kinh ngạc. Chắc nà ng Ä‘ang cảm Ä‘á»™ng vì hà nh Ä‘á»™ng của tôi.
- Xong rồi đây anh! Xin sang phÃa quầy thanh toán bên kia quẹt thẻ.
Quẹt thẻ? Tôi giáºt mình vì hai chữ nà y, tiện tay cúi xuống xem lại hóa Ä‘Æ¡n. Tôi tưởng mắt mình bị hoa.
Rồi tôi kinh ngạc, thất sắc gá»i Äạm Ngá»c đến cùng đếm những con số 0, tôi nghÄ© nhÆ° thế má»›i tránh khá»i bị dãy số dà i dằng dặc kia dá»a đến phát ngất.
- MÆ°á»i vạn – 100 nghìn tệ!
Tôi đánh cuộc là cô bán hà ng kia vô ý viết nhầm rồi.
- Cô Æ¡i, có phải là cô viết nhầm rồi không? Äôi già y nhÆ° thế nà y mà giá 100 nghìn?
Tôi nhà o đến bên cô bán hà ng, vẫy vẫy tỠhóa đơn trước mặt cô ta:
- Chắc tại tối quá phải không? Là m ngÆ°á»i ta sợ chết Ä‘i được! Chúng tôi chỉ là dân thÆ°á»ng thôi!
Äạm Ngá»c đứng bên cạnh tôi, mặt trắng bệch, lén lúc giáºt giáºt gấu áo tôi, ý bảo tôi đừng thiếu lịch sá»± nhÆ° váºy.
- Äạm Ngá»c, em xem.
Tôi, lần đầu tiên, nhìn thấy má»™t đôi già y giá hà ng vạn nên có phần kÃch Ä‘á»™ng. tôi quay ngÆ°á»i lại nói vá»›i Äạm Ngá»c:
- 100 nghìn! Số tiá»n ấy ở quê mình là mua được nhà rồi đấy! Hay là 100 nghìn yên Nháºt?
- Dạ… - Cô gái bán hà ng bối rối nhìn tôi. – Hà ng Manolo Ä‘á»u giá nhÆ° váºy hết! Xin há»i anh có mua nữa không ạ?
Mặt tôi xám chà m, những ánh mắt từ bốn phÃa Ä‘á»u đổ và o tôi và Äạm Ngá»c. tôi chợt tỉnh ra, bèn e hèm trong cuống há»ng, đứng thẳng lÆ°ng.
Tôi không muốn má»i ngÆ°á»i nháºn ra tôi chẳng biết cái gì ma no vá»›i ma đói. Bây giá», tôi chỉ mong sao có thể tìm tháºt nhanh má»™t lý do hợp lý nà o đó mà kéo Äạm Ngá»c Ä‘i khá»i chá»— nà y. Rồi tôi sẽ tìm má»™t chá»— vắng ngÆ°á»i nà o đó dá»— dà nh Äạm Ngá»c: “Mình còn nghèo, không mua nổi đâu. Ngoan, mình Ä‘i ăn kem nhé!â€
NhÆ°ng đấy chỉ là giấc mÆ¡ thôi. Và o giá» phút đó, các nhân viên cá»a hà ng Ä‘á»u trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn chúng tôi, những ngÆ°á»i mua hà ng cÅ©ng nghển cổ hiếu kỳ ngó nghiêng. Há» thì thầm to nhá» những tiếng Thượng Hải địa phÆ°Æ¡ng mà chúng tôi không hiểu. tôi nhìn sang Äạm Ngá»c, nà ng vẫn ngẩng cao đầu, cố sống cố chết duy trì dáng vẻ cao sang, thái Ä‘á»™ bình tÄ©nh, ánh mắt thản nhiên.
Tôi nén lòng, kéo tay Äạm Ngá»c, cầm tá» hóa Ä‘Æ¡n 100 nghìn tiến vá» phÃa quầy thu tiá»n.
Äoà n ngÆ°á»i xép hà ng trÆ°á»›c quầy thu tiá»n rất dà i và đông, ai cÅ©ng có vẻ thoải mái đứng chá» trả tiá»n. há» xòe những xấp tiá»n, hoặc nhiá»u hoặc Ãt, cho cô thu ngân, dáng vẻ có chút thoả mãn khó hiểu.
Tôi nhìn tá» hóa Ä‘Æ¡n trên tay, tưởng tượng cái mặt mình sẽ thế nà o lúc nóc ra ngần ấy tiá»n.
- Anh … Anh thá»±c sá»± định… - Äạm Ngá»c lúc nà y má»›i mở miệng lắp bắp.
- Túi em vẫn Ä‘eo trên ngÆ°á»i đấy chứ? Không bá» quên ở chá»— thá» già y lúc nãy đấy chứ?
Tôi bá»—ng quay đầu lại ngắt lá»i nà ng.
- Vâng, vẫn ở đây. – Äạm Ngá»c gáºt đầu.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh, đặc biệt là chá»— quầy hà ng đã khai tá» hóa Ä‘Æ¡n 100 nghìn lúc nãy. Thị sát cẩn tháºn trong mấy giây, thấy chẳng ai cháu ý đến chúng tôi cả, tôi bèn kéo mạnh tay Äạm Ngá»c chạy tháºt nhanh.
- Ã! Chạy gì thế? – Äạm Ngá»c hét lên.
- Tất nhiên là phải chạy rồi! 100 nghìn đấy! Anh mà trả thì cả tà i khoản thà nh rỗng không, còn không trả thì biết ăn nói thế nà o?
Tôi vẫn vừa chạy vừa đảo mắt khắp bốn phÃa. Cúi thấp đầu xuống mà chạy, giống hệt má»™t tên trá»™m vừa ăn cắp 100 nghìn của cá»a hà ng.
Xuống đến tầng má»™t là an toà n rồi. Vừa ra khá»i thang máy, Äạm Ngá»c đã giáºn dữ hất tay tôi ra:
- Anh mà cũng biết xấu hổ hả? – Nà ng gắt.
Nói câu nà y, nà ng tuyệt đối không há» cao giá»ng, nhÆ°ng từ đôi mắt tóe lá»a và khuôn ngá»±c Ä‘ang pháºp phồng của nà ng, có thể Ä‘oán được nà ng Ä‘ang bên bá» của má»™t cÆ¡n thịnh ná»™ khủng khiếp.
Tôi đối mặt vá»›i đôi mắt rừng rá»±c lá»a giáºn, Ä‘á»™t nhiên không biết phải nói gì vá» chuyện không dám dÅ©ng cảm bá» ra 100 nghìn tệ mua đôi già y và o lúc đó… Tháºt sá»±, không có gì để nói.
Nhìn hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt Äạm Ngá»c, sao giống hệt má»™t con chó không nhà , cúp Ä‘uôi, bất lá»±c đến thảm hại.
Äiá»u duy nhất tôi có thể là m được là há»i nhá»:
- Em nhìn gì anh thế?
Nói xong, láºp tức cảm thấy mình giống hệt con chó đáng thÆ°Æ¡ng Ä‘ang hú lên thảm thiết, lá»i nói chằng há» có chút địa vị, chẳng há» có chụt trá»ng lượng.
- Äi thôi - Äạm Ngá»c bá»—ng dợm bÆ°á»›c Ä‘i – ai cÅ©ng mệt rồi.
Ai cÅ©ng mệt rồi! mặt trá»i buổi chiá»u và ng rá»±c hắt xuống là m bóng nà ng in trên mặt Ä‘Æ°á»ng dà i ngoẵng, tá»± nhiên thà nh trông vô cùng mệt nhá»c.
Äạm Ngá»c Ä‘i má»™t mình đằng trÆ°á»›c, tôi buồn bã vô cùng, lê bÆ°á»›c Ä‘i sau, hy vá»ng Äạm Ngá»c sẽ quay lại gá»i tôi lên Ä‘i cùng.
Cái ý nghĩ đơn giản đến đáng thương ấy đã kết thúc trong thất bại hoà n toà n.
Cái dáng nhá» bé cô Ä‘Æ¡n của Äạm Ngá»c ngà y cà ng nhá» dần vá» phÃa xa, cuối cùng biến và o biển ngÆ°á»i đông đúc.
NgÆ°á»i yêu giáºn dá»—i rồi, mà ná»—i giáºn lại không phải là Ãt, cứ nhìn bÆ°á»›c chân cà ng ngà y cà ng nhanh của nà ng thì biết. Thế nên tôi bắt đầu vò đầu bứt tai nghÄ© cách là m nà ng nguôi giáºn.
Con gái ai cÅ©ng thÃch những quà tặng bất ngá» từ bạn trai, mà quà phải cà ng đắt cà ng tốt. Äạm Ngá»c tuy có vẻ nhiá»u khác biệt và nổi báºt so vá»›i những cô gái khác, nhÆ°ng vá» Ä‘iểm nà y nà ng lại tuyệt đối tầm thÆ°á»ng nhÆ° má»i ngÆ°á»i.
Nghĩ tới đây, tôi thầm khâm phục sự nhanh trà của mình, vội và ng quay lại khu vực mua sắm.
Tầng má»™t là nÆ¡i bán đồ mỹ phẩm và trang sức và ng bạc. DÆ°á»›i ánh sáng sang trá»ng tá»a ra từ những chiếc đèn, tôi cảm thấy mình nhÆ° lạc và o chốn thần tiên vá»›i những bảo váºt lá»™ng lẫy quý giá và mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngát từ bốn phÃa.
Äi Ä‘i lại lại mãi, tôi vẫn chÆ°a nghÄ© ra nên mua gì tặng Äạm Ngá»c.
Bỗng, một mùi hương dễ chịu xộc và o mũi, tôi chớp mắt nhìn quanh.
Mấy hôm trÆ°á»›c Äạm Ngá»c có than phiá»n là nÆ°á»›c hoa sắp hết rồi, hay là mua tặng nà ng má»™t lá» nÆ°á»›c hoa!
Tôi Ä‘i đến trÆ°á»›c má»™t gian hà ng, cô phục vụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i rói. Cô ta há»i:
- Ngà i định mua nước hoa phải không ạ?
Thấy nụ cÆ°á»i của cô, tôi vá»™i đáp lá»… và nói đúng thế.
- Ngà i mua tặng bạn gái phải không?
Tôi nói phải.
- Tặng sinh nháºt cô ấy?
Tôi gáºt đầu.
- Váºy thì tôi xin tÆ° vấn ngà i má»™t loại Lancome má»›i có mặt trên thị trÆ°á»ng!
Cô gái nói, trong nháy mắt đã rút từ trong tủ quầy ra má»™t chai nÆ°á»›c hoa, cảm tưởng nhÆ° cô nà ng đã cầm sẵn trong tay chỉ chá» lúc thiện tiện là giÆ¡ ngay ra váºy.
- Chỉ thế mà cô đã biết bạn gái tôi hợp vá»›i loại nà o rồi? cô tháºt là giá»i quá.
Tôi tán dương, cầm lấy lỠnước hoa nhấc nhấc trong tay xem xét:
- Ãt quá nhỉ? Bao nhiêu… có 30 ml thôi à ? Thế thì dùng chắc chỉ được hai ngà y là hết rồi - Tôi là u bà u.
Cô gái lại cÆ°á»i:
- ThÆ°a ngà i, Ãt thế nà y má»›i lịch sá»± và quý phái. Loại nà y là loại Lancome Miracle rất được yêu thÃch do nữ minh tinh ngÆ°á»i mỹ Uma Thurman là đại diện đấy. mà u hồng vừa thanh tao vừa dịu dà ng, lấy theo mà u ánh bình minh, tượng trÆ°ng cho hy vá»ng, đại diện cho sá»± lá»™ng lẫy sáng láng của thế ká»· má»›i. mùi hÆ°Æ¡ng hoa quả và huong hoa xen lẫn; mùi hÆ°Æ¡ng nhẹ gồm mùi quả vải, lan hÆ°Æ¡ng tuyết, mùi hÆ°Æ¡ng trung gồm hÆ°Æ¡ng má»™c lan, gừng non, hồ tiêu, mùi hÆ°Æ¡ng mạnh gồm hÆ°Æ¡ng nhà i, hổ phách!
Cô gái bán hà ng giá»›i thiệu tuốt tuồn tuá»™t nhÆ° tiêu chảy, tôi vẫn không hiểu gì, mà cÅ©ng chẳng có hứng thú nghe cho tá» tế, chỉ qua loa gáºu đầu:
- Ừ, phải, đúng, tốt.
Rồi theo thói quen, tôi láºt bảng giá ra xem – 420 tệ!
“Mẹ ơi!†Tôi bỗng thốt lên, là m đứt đoạn cơn lũ à o ạt từ miệng cô gái bán hà ng. Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi giơ lỠnước hoa ra trước mắt cô ta:
- Có một tà nước thế nà y mà bán đắt thế á?
Tôi nói, theo phản xạ Ä‘áºp mạnh chiếc lá» xuống mặt quầy.
Mặt cô bán hà ng gần nhÆ° láºp tức xuất hiện những thay đổi mang tÃnh căn bản, nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i tắn thoắt biến mất, thay và o đó là vẻ lạnh lùng, thá» Æ¡. Cô ta vừa bá» lá» nÆ°á»›c hoa lại và o trong tủ, vừa nói không âm sắc:
- Muốn đồ rẻ thì nÆ°á»›c hoa dởm đầy, ra chợ bên kia kìa, hai tệ má»™t lá», mà bảo đảm là lá» rất to ! hoặc là cứ hÃt không khà trong là nh kia thôi cÅ©ng được…
Tôi trợn mắt nhìn cô ta – cái miệng má»›i Ä‘á»™c địa là m sao, thế nghÄ©a là khinh thÆ°á»ng, móc mỉa tôi phải không?
- Gói lại cho tôi, cái lỠlúc nãy ấy! – tôi nhướng mà y nói to.
Vẻ mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i lúc nãy láºp tức quay lại. Kể cÅ©ng lạ, cÆ¡ mặt hoạt Ä‘á»™ng nhiá»u thế mà cô ta không mệt nhỉ?
VỠđến nhà , Äạm Ngá»c không nói má»™t lá»i, nà ng cứ đứng bần thần mãi ở ban công. Tôi không biết nà ng Ä‘ang nuối tiếc đôi già y hay Ä‘ang khinh bỉ tôi vì không nỡ bá» ra 100 nghìn mà chuồn Ä‘i nhÆ° má»™t con sóc.
Nà ng tá» ra u buồn nhÆ° váºy, tôi cÅ©ng chẳng có hứng thú Ä‘i tìm đáp án nữa.
Tôi bảo để tôi Ä‘i nấu cÆ¡m. Nà ng chẳng trả lá»i, tôi đợi táºn hai phút sau má»›i nháºn được cái gáºt đầu máy móc.
Tôi và o nhà bếp là m cÆ¡m, giống hệt đứa trẻ biết lá»—i, biết Ä‘iá»u tá»± tìm những việc nhà mà là m mong chuá»™c tá»™i. Vừa là m tôi vừa tưởng tượng, tà nữa là m tình vá»›i Äạm Ngá»c xong, tôi sẽ là m má»™t mà n ảo thuáºt lấy ra lá» nÆ°á»›c hoa, chắc chắn nà ng sẽ cÆ°á»i ngất luôn.
NghÄ© đến đây, tôi không tránh khá»i nở má»™t nụ cÆ°á»i ngá»› ngẩn.
Lúc Ä‘ang vo gạo, tôi nghe thấy tiếng di Ä‘á»™ng của Äạm Ngá»c reo chuông, rồi đến tiếng nà ng xÆ°ng tên trong máy. Ngôi nhà vốn yên tÄ©nh giá» bá»—ng rá»™n rã tiếng nói cÆ°á»i của Äạm Ngá»c.
Trà tò mò trong tôi bá»—ng bùng lên đòi biết ngÆ°á»i gá»i Ä‘iện thoại là ai và nói những gì. Tôi nhẹ nhà ng đẩy cá»a bếp, thò ná»a cái đầu ra ngoà i, ra sức áp tai và o bức tÆ°á»ng phòng khách… nghe thấy câu nói cuối cùng của Äạm Ngá»c trÆ°á»›c khi cúp máy, “Äược rồi, được rồi! Tôi sẽ đến ngay! Nhá»› đợi tôi đấy!... Ừ, thế nhé. Bái bai!â€
…
- Em định đi sao?
Tôi ngay láºp tức chạy ra há»i, nhìn thấy Äạm Ngá»c, lcú nà y Ä‘ang trang Ä‘iểm lại, khuôn mặt dÆ°á»ng nhÆ° đã lấy lại được sức sống.
Nà ng bắt đầu thay quần áo, đi già y thể thao, trang điểm trẻ trung, tươi tắn, chuẩn bị ra ngoà i.
- Em đi gặp ai thế?
Tôi nghiêm mặt há»i, nhÆ°ng lại không cẩn tháºn để lá»™ ra những tia lo lắng trong ánh mắt.
- Con trai Tà o Lợi Hồng.
- Là m gì?
Tôi không bá» cuá»™c, vẫn tiếp tục truy há»i.
Äạm Ngá»c lÆ°á»m tôi qua khóe mắt, trả lá»i:
- Cáºu ta tụ táºp bạn bè, gá»i em cùng Ä‘i.
- Nhưng …
Tôi nhất thá»i không tìm được lý do gì giữ nà ng lại:
- Anh sắp nấu xong cơm rồi.
- Ồ, em không ăn đâu, anh đừng đợi.
Nà ng nói, tay mở cá»a.
- Không được Ä‘i! – Trong lúc cấp bách, tôi trầm giá»ng ra lệnh, tá» khà thế của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông.
Äạm Ngá»c đến nhìn cÅ©ng chẳng buồn nhìn tôi lấy má»™t cái, nà ng ngẩng cao đầu, thở má»™t hÆ¡i dà i và không chút do dá»± bÆ°á»›c ra khá»i cá»a.
NgÆ°á»i con gái đã ở bên tôi, cùng tôi trải qua bao ngà y tháng, giá» ra Ä‘i chằng buồn ngoái lại, tháºm chà cÅ©ng không thèm nói vá»›i bạn trai má»™t lá»i an ủi tượng trÆ°ng nữa.
Nà ng để bạn trai bà ng hoà ng đứng má»™t mình giữa phòng, lÆ°ng Ä‘eo tạp dá», tay vẫn còn cầm chiếc rá vo gạo. Tất nhiên, nếu có thể gá»i đó là bạn trai.
|
21-10-2008, 04:48 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i bảy
BÆ°á»›c ra khá»i phòng Hà Duy, Äạm Ngá»c má»›i phát hiện ra là trá»i Ä‘ang mÆ°a, mÆ°a xuân.
MÆ°a rắc nhẹ và o mặt nà ng là nh lạnh, những hạt bụi nÆ°á»›c li ti Ä‘á»ng trên hà ng mi, là m xuất hiện trÆ°á»›c tầm mắt nà ng má»™t vòng tròn tắng nhá» - chá»›p mắt má»™t cái, biến thà nh hai vòng.
Äạm Ngá»c nhìn lại lần cuối tòa nhà , phát hiện ra mình có thể ngay láºp tức nháºn ra cá»a số căn há»™ của Hà Duy.
Ãnh đèn mà u trắng nhạt nhòa tá»a ra từ căn phòng khách nhà Hà Duy bá»—ng tắt phụt. liá»n đó, ánh đèn mà u và ng chanh trong phòng ngủ lại báºt lên thay thế.
Nà ng lắn đầu, rÅ© hết những tiếc nuối còn sót lại, thầm nói lá»i xin lá»—i.
Hà Duy là loại ngÆ°á»i má»—i ngà y được ăn no, thêm cốc sữa chua trợ giúp tiêu hóa là đủ thấy mình hạnh phúc. NhÆ°ng Äạm Ngá»c thấy rõ rà ng, nà ng và anh ta không phải cùng má»™t loại.
Vừa má»›i và o trong taxi, ngồi còn chÆ°a ấm chá»—, Äạm Ngá»c đã bị váºt gì đó cÆ°ng cứng ở trong túi áo khoác đâm và o ngÆ°á»i. nghi hoặc móc ra nhìn, hóa ra là xâu chìa khóa hôm ná» Hà Duy ra vẻ bà máºt xá» và o ngón Ä‘eo nhẫn của nà ng, nói việc Ä‘Æ°a chìa khóa cho nà ng là tượng trÆ°ng cho sá»± tÃn nhiệm đối vá»›i nà ng.
Äạm Ngá»c nghịch nghịch chiếc chìa trong lòng bà n tay. Nà ng ghé mắt nhìn qua lá»— xâu chìa khóa ngắm những chiếc đèn xe vút qua trên Ä‘Æ°á»ng, hình nhÆ° tất cả Ä‘á»u trở nên mÆ¡ hồ nhÆ° không có thá»±c.
NÆ°á»›c mÆ°a táp và o mặt kÃnh, từ từ chảy xuống dÆ°á»›i. MÆ°a to rồi.
…
Hà Duy chạy trốn không mua già y ở khu mua sắm, lại thêm cái hình ảnh khẩn cầu trông rất hèn kém lúc Äạm Ngá»c chuẩn bị ra cá»a gá»™p và o, là m lòng Äạm Ngá»c vừa khó chịu vừa nhức nhối.
Chiếc taxi loáng cái đã đổ lại trÆ°á»›c khu cá»a hà ng Karaoke mà Tiểu Nhiá»…m hẹn. Äạm Ngá»c vừa kịp đặt hai chân xuống đất, chiếc xe đã lao vút Ä‘i không chút do dá»±.
Nà ng cảm thấy nhÆ° trên con Ä‘Æ°á»ng rá»™ng lá»›n nà y, trừ những ánh đèn nhấp nháy liên tục ra dÆ°á»ng nhÆ° chỉ còn lại má»™t mình nà ng đứng cô Ä‘Æ¡n trong mà n mÆ°a.
Con gái thÆ°á»ng xấu tÃnh, có má»™t căn nhà ấm áp thoải mái, có má»™t ngÆ°á»i yêu tốt đẹp, ân cần thì lại không thÃch, thấy cuá»™c sống qua Ä‘i sao mà an nhà n vô vị. Há» cố sống cố chết thoát ra ngoà i vì nghÄ© cuá»™c sống bên ngoà i chắc sẽ đẹp hÆ¡n.
Äứng má»™t mình trong mÆ°a, Äạm Ngá»c má»›i bắt đầu hoang mang, trà óc chỉ toà n là hồi ức.
Ngay giây đầu tiên, khi Äạm Ngá»c chẳng thèm nhìn đến những ngăn cản của Hà Duy mà bÆ°á»›c ra khá»i phòng, lòng nà ng biết rõ rà ng chuyện của hai ngÆ°á»i thế là đã hết.
“Äạm Ngá»c!†Có tiếng ngÆ°á»i gá»i tên nà ng.
Äạm Ngá»c quay lại, thấy Tiểu Nhiá»…m Ä‘ang đứng dÆ°á»›i mái hiên tòa nhà đối diện, vẫy tay rối rÃt. “Äến đây!†- Cáºu ta hét.
Cáºu nà y tháºm chà chẳng nỡ bÆ°á»›c ra mấy bÆ°á»›c, cứ lÆ°á»i biếng đứng nguyên đấy mà chà o há»i.
Äạm Ngá»c lặng Ä‘i mấy giây, cuối cùng nà ng bÆ°á»›c vá» phÃa Tiểu Nhiá»…m, thấy mình sao giống con chó vui sÆ°á»›ng chạy lại sau tiếng huýt sáo của ông chủ thế.
Nà ng lại nhá»› lúc ngồi sau xe đạp Hà Duy, hÃt hà mùi mồ hôi rất Ä‘Ã n ông từ ngÆ°á»i anh lẫn trong cÆ¡n gió thổi tá»›i, chỉ ôm chặt lÆ°ng anh thôi cÅ©ng cảm nháºn được những phấn khÃch và niá»m vui trong anh. Bá»—ng nhiên nghÄ© đến những dụng ý của Hà Duy.
Giống nhÆ° thá»i xÆ°a, ngÆ°á»i phụ nữ ngồi trên thuyá»n, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ở bên bá» quấn dây thừng và o vai ra sức kéo thuyá»n… NhÆ° thế má»›i có thể cảm nháºn được vị nguyên sÆ¡ nhất của ái tình.
- Nhanh lên! Cô thÃch dầm mÆ°a à ? – Tiểu Nhiá»…m thúc giục.
- Ờ! – Äạm Ngá»c trả lá»i, đẩy nhanh bÆ°á»›c chân.
Äến trÆ°á»›c mặt Tiểu Nhiá»…m, cáºu ta nhìn Äạm Ngá»c má»™t cái, khoanh tay kêu ca:
- Xem cô ướt hết rồi kìa! Mặt toà n là nước, mau lau đi!
Äạm Ngá»c lôi giấy ăn từ trong túi ra, lau nÆ°á»›c đẫm trên mặt – nhà n nhạt là nÆ°á»›c mÆ°a, mằn mặn là nÆ°á»›c mắt.
- Cô cÅ©ng tháºt là , tôi bảo cô đến thì gá»i Ä‘iện thoại, tôi sẽ ra đón. Cô chả thèm gá»i lấy má»™t lần! May là tôi Ä‘oán cô cÅ©ng sắp đến rồi nên ra xem sao.
Tiểu Nhiá»…m cà u nhà u mãi, nhìn Äạm Ngá»c dùng giấy ăn õng ẹo lau nÆ°á»›c trên mặt, liá»n sốt ruá»™t quát:
- Trá»i, cô thế nà y thì lau kiểu gì! Äầu tóc toà n nÆ°á»›c, lau khô mặt rồi, nÆ°á»›c từ trên đầu chảy xuống lại Æ°á»›t còn đâu! Äi, tôi Ä‘Æ°a cô Ä‘i mua khăn mặt, lau khô tóc rồi hãy và o!
Äạm Ngá»c bá»—ng thấy ấm lòng, hóa ra thằng nhóc nà y cÅ©ng biết chăm sóc phụ nữ ra phết.
- Tôi gá»i cô đến là bởi vì cần cô giúp! Con bồ tôi đá tôi hồi trÆ°á»›c tháºt khốn nạn đến không biết xấu hổ là gì. Tá»± nhiên bây giá» nó lại cặp vá»›i má»™t thằng bạn tôi, ngang nhiên ôm ấp thằng ấy ngay trÆ°á»›c mặt tôi.
Tuy là chÃnh tôi bá» nó, nhÆ°ng cứ nhìn là phát Ä‘iên lên được!
Tiểu Nhiá»…m dùng lá»±c chứng minh cái “sá»± tháºt†đau lòng ấy:
- Mấy thằng anh em trong nhóm há»i tôi có phải dạo nà y không có đứa nà o phải không. Tất nhiên tôi trả lá»i là là m gì có chuyện ấy. Rồi tôi chỉ con ** ấy mà nói, bồ của bố mà y còn đẹp hÆ¡n nó mÆ°á»i lần ấy chứ! NhÆ°ng không ngá» chúng nó nhao nhao lên, đòi tôi Ä‘Æ°a đến ra mắt. tôi nghÄ© mãi, thấy chỉ có cô là hợp hÆ¡n cả. Äạm Ngá»c, cô nhất định phải giúp tôi! Không thì tôi mất mặt lắm!
Tiểu Nhiễm ba hoa một hồi.
Äạm Ngá»c nhìn cáºu ta, nghÄ© không biết thằng nhóc nà y bao giá» má»›i thà nh ngÆ°á»i lá»›n được!
- Thế nên cô lau tóc nhanh lên! Trang Ä‘iểm cho xinh đẹp má»™t tÃ! Giúp tôi giữ thể diện má»™t chút!
…
Sau đó, Tiểu Nhiá»…m Ä‘Æ°a Äạm Ngá»c và o phòng hát cả bá»n đã bao, bên trong cả nam lẫn nữ chừng mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i, tất cả Ä‘á»u há hốc miệng nhìn nà ng Äạm Ngá»c vừa bÆ°á»›c và o.
- Äây, đây là bạn gái tao!
Tiểu Nhiá»…m trừng mắt nhìn cô gái ngồi trong cùng, đặc biệt hai chữ “bạn gái†được thốt ra vá»›i âm sắc vừa nặng ná» vừa hần háºn.
- Cô ấy tên là Nháºm Äạm Ngá»c, ngÆ°á»i Trùng Khánh, vượt Ä‘Æ°á»ng xa đến Thượng Hải thăm tao đấy!
- Wow! Tình cảm hai ngÆ°á»i tốt quá nhỉ!
- Chị dâu quả là mỹ nhân!
- Ngưỡng má»™ chết Ä‘i được! há» Tà o có cô vợ xinh thế nà y mà bây giá» má»›i Ä‘Æ°a đến giá»›i thiệu vá»›i anh em, tháºt là chả có nghÄ©a khà gì cả!
…
Cả đám ngÆ°á»i say mê ngợi ca, nịnh bợ. Tiểu Nhiá»…m chá»n má»™t chá»—, đắc ý ngồi xuống, kéo tay Äạm Ngá»c để nà ng ngồi xuống bên cạnh.
Cả bá»n tiếp tục uống rượu, tìm đủ má»i lý do trên trá»i dÆ°á»›i đất ra sức chuốc cho Tiểu Nhiá»…m và Äạm Ngá»c.
Tiểu Nhiễm đang nở mà y nở mặt, thấy lý do nà o cũng hợp lý cả, chẳng từ chối ly nà o:
- Vợ tao không biết uống rượu! Äể tao uống giúp cô ấy!
Những chén rượu phần Äạm Ngá»c, cáºu ta cÅ©ng ga lăng già nh phần uống thế. Trong tiếng ca ngợi “tá»u lượng tuyệt hà o†của cả đám, Tiểu Nhiá»…m cÆ°á»i to đắc ý đến quên cả chăm chút hình tượng.
Äạm Ngá»c khẽ nhìn quanh bốn phÃa, phát hiện ra cả đám Ä‘á»u là lÅ© nhóc con táºp tà nh là m ngÆ°á»i lá»›n, có đứa tháºm chà vẫn còn mặc áo đồng phục. Mấy đứa con gái nhiá»u nhất là mÆ°á»i tám tuổi, trang Ä‘iểm nhÆ° trong truyện tranh manga Nháºt Bản, bắt chÆ°á»›c bá»™ Ä‘iệu Kawaii, tranh già nh micro để gà o lên những bà i kiểu Cổ tÃch hoặc Lần đầu tiên của Quang LÆ°Æ¡ng.
LÅ© con trai thì uống rượu, hút thuốc, nhÆ°ng không giống nhÆ° đám lÆ°u manh cấp thấp, chúng chỉ nói liên tục vá»›i ngữ khà hoặc nhanh hoặc cháºm hoặc kÃch Ä‘á»™ng, kể lể đứa nà o đã có công giúp đỡ đứa nà o. Rồi cả bá»n không hẹn mà gặp, anh em cùng nâng cốc, cạn ly, trăm phần trăm!
- Tá»u lượng tuyệt hảo!
- Mà y cũng thế mà !
- Các anh em!
…
Äạm Ngá»c bá»—ng thấy hoang mang, không hiểu sao mình lại ngồi đây, giữa đám thác loạn nà y.
- Anh Tà o, cô vợ … đẹp… đẹp… thế nà y! Anh không phải… rất… rất sợ cô ta… đấy chứ? Dám… dám… hôn… hôn một cái… ở đây không?
Một thằng nhóc ngồi cũng ngồi không vững lắc lư cái đầu, lắp bắp thách thức.
- Ai bảo thế? Tao mà sợ cô ấy? Xem đây nà y!
Rồi Äạm Ngá»c cảm thấy má»™t cái miệng nồng nặc hÆ¡i rượu lao đến, gắng sức va đánh bốp má»™t cái và o mặt nà ng.
- Äược!
- Giá»i!
- Hay lắm…
Vá»— tay, uống rượu, chạm ly, mấy con sâu rượu cùng ôn lại thá»i oanh liệt…
Lại bắt đầu một vòng tuần hoà n từ điểm xuất phát…
Xem đồng hồ, đã gần một giỠsáng.
Mấy đứa con gái đã mệt, ná»a nằm ná»a ngồi trên sa lông, ngáp cháy trá»i; lÅ© con trai đó chừng là say nghiêng ngã gần hết, nằm la liệt hà ng đống. Chỉ còn lại má»™t đôi lì nhất vẫn chÆ°a gục, dá»±a và o nhau cùng Ä‘i vá» phÃa toilet.
- Äể anh dìu em!
- Là em dìu anh mới đúng!
Äi cÅ©ng không vững mà hai đứa vẫn không quên tranh luáºn thắng thua.
- Các bạn Ä‘á»u há»c cùng má»™t trÆ°á»ng à ?
Äạm Ngá»c há»i cô bé ngồi bên.
- Ừ. – Cô bé gáºt đầu.- hôm nay là sinh nháºt anh ấy nên Tiểu Nhiá»…m má»›i gá»i cả đám ra đây hát karaoke. – Cô bé nói vá»›i giá»ng phá» phạc hết hÆ¡i, ngón tay chỉ vá» phÃa má»™t thằng nhóc say khÆ°á»›t Ä‘ang thẳng cẳng bên đầu ghế đối diện.
- Thế má»™t lúc nữa các bạn có phải vá» trÆ°á»ng không? Mấy giá» thì đóng cổng trÆ°á»ng? – Äạm Ngá»c lại há»i.
- MÆ°á»i má»™t giá»â€¦ có lẽ váºy… nhÆ°ng Tiểu Nhiá»…m nói anh ấy biết má»™t lối Ä‘i bà máºt, có thể và o trÆ°á»ng được…
Äạm Ngá»c nhìn anh chà ng Tiểu Nhiá»…m bên cạnh Ä‘ang say đến không biết trá»i trăng, lòng thầm nghÄ© say khÆ°á»›c thế nà y còn biết được cái cục c. gì.
- Váºy các bạn gá»i mấy cáºu kia dáºy Ä‘i, mình gá»i mấy chiếc taxi vá» trÆ°á»ng.
Äạm Ngá»c đứng dáºy, ra lệnh.
Tiếp đó là má»™t mà n há»—n Ä‘á»™n, có mấy cáºu láºt ngÆ°á»i nôn thốc nôn tháo, lÅ© con gái thấy thế thì nhảy bắn lên, hét thất thanh. Kéo cả đám sâu rượu ra ngoà i, tống hết lên mấy chiếc taxi cho vá» trÆ°á»ng.
Trên xe, Tiểu Nhiá»…m lại nôn lần nữa, bắt đầu tỉnh táo hÆ¡n má»™t chút thì dá»±a và o ngÆ°á»i Äạm Ngá»c không ngừng rên là đau đầu.
Äạm Ngá»c ôm lấy đầu cáºu ta, dịu dà ng vá»— vá» lÆ°ng cáºu, nhẹ nhà ng dá»— dà nh:
- Tiểu Nhiễm ngoan nà o, đừng lộn xộn! chỉ lát nữa là vỠđến nơi, ngủ một giấc là ngà y mai lại ổn thôi mà !
…
Ai ngá» khi đến nÆ¡i, lúc cả đám lÅ© lượt lặn và o trong khu vÆ°á»n trÆ°á»ng, Tiểu Nhiá»…m bá»—ng bắt đầu lên cÆ¡n Ä‘iên rượu, sống chết không chịu và o trong, lại còn hét gà o ầm Ä©, kéo tay Äạm Ngá»c không chịu rá»i ra.
Không có cách nà o khác, Äạm Ngá»c Ä‘Ã nh nói vá»›i đám kia:
- Các bạn cứ và o trước đi, để tôi chăm sóc anh ấy!
Thế là cả lÅ© Ä‘á»u bá» và o trong.
Con Ä‘Æ°á»ng bá»—ng chốc im ắng, Tiểu nhiá»…m rÅ© xuống vệ Ä‘Æ°á»ng, đôi mắt nhắm nghiá»n, chân tay run rẩy, miệng giáºt giáºt lè nhè gá»i tên cô bạn gái cÅ©.
Äạm Ngá»c cÅ©ng quỳ xuống bên cạnh, ôm đầu cáºu ta và o lòng.
Má»™t chiếc taxi xịch đến, Äạm Ngá»c vá»™i leo lên.
- Äến khách sạn gần nhất.
…
Thuê má»™t phòng, nhá» nhân viên khách sạn cùng giúp khiêng Tiểu Nhiá»…m say má»m lên phòng.
- Cảm Æ¡n các anh! Cảm Æ¡n! Em trai tôi Ä‘i sinh nháºt, uống say quá!
Äạm Ngá»c vừa cảm Æ¡n vừa nhÆ° giải thÃch.
Mấy anh chà ng nhân viên ngoà i mặt gáºt gù, nhÆ°ng đôi mắt rõ rà ng ẩn chứa nụ cÆ°á»i – ai mà tin há» là chị em?
Dù sao anh chà ng kia say đến váºy chắc cÅ©ng không đến nổi xảy ra ấn Ä‘á» gì lá»›n, mấy ngÆ°á»i nhân viên yên tâm bá» Ä‘i.
Äạm Ngá»c mệt đến mức nằm bẹp luôn trên giÆ°á»ng, nhìn khuôn mặt trẻ trung si tình của Tiểu Nhiá»…m, cảm thấy cô gái được cáºu chà ng yêu mến quả là ngÆ°á»i hạnh phúc.
“Kiá»u Kiá»u… anh yêu em…†Tiểu Nhiá»…m trở mình.
Äạm Ngá»c không nhịn được báºt cÆ°á»i, đứng dáºy lấy khăn Æ°á»›t lau mặt và những chá»— bẩn do nôn trúng trên ngÆ°á»i Tiểu Nhiá»…m.
“Kiá»u Kiá»u, sao em lại bá» anh? Anh tháºt sá»± yêu em mà …†Tiểu Nhiá»…m nhÃu mà y kêu lên.
Tình yêu của má»™t chà ng trai mÆ°á»i chÃn tuổi… Äạm Ngá»c ngồi bên cạnh cáºu ta, nhẹ nhà ng dùng tay vuốt má cáºu, nghÄ©, tình yêu của Tiểu Nhiá»…m, tháºt giống hệt nhÆ° khuôn mặt trẻ trung của cáºu, cÅ©ng trong sáng, cÅ©ng non ná»›t, cÅ©ng thuần khiết.
Äạm Ngá»c vá»— vá» Tiểu Nhiá»…m, Ä‘á»™ng viên:
- Ngủ Ä‘i! Ngà y mai ngủ dáºy đầu sẽ không Ä‘au nữa!
“Kiá»u Kiá»u… Kiá»u Kiá»u… Kiá»u Kiá»u… Kiá»u Kiá»u…†Tiểu Nhiá»…m vẫn không ngừng lảm nhảm. Äạm Ngá»c giúp cáºu ta cởi bỠáo khoác, cẩn tháºn đắp chăn cho cáºu.
“Äạm Ngá»c…xin lá»—i…†Bốn chữ đó bá»—ng báºt ra từ miệng Tiểu Nhiá»…m.
Äạm Ngá»c lặng Ä‘i má»™t lát, dừng tay lại. nà ng nghi ngá» nhìn Tiểu Nhiá»…m, nhÆ°ng cáºu ta đã ngủ say rồi.
Sáng sá»›m, vừa tỉnh dáºy, Äạm Ngá»c đã thấy Tiểu Nhiá»…m ngồi trên ghế sô pha, Ä‘ang nhìn mình.
- Cô dáºy rồi à ?
Äạm Ngá»c ngồi dáºy, mỉm cÆ°á»i.
- Hôm qua… tháºt là phiá»n cô quá.
- Không sao. Äầu cáºu còn Ä‘au không?
- Vẫn còn một chút.
- Váºy để tôi giúp cáºu pha má»™t tách trà !
Äạm Ngá»c nói, báºt dáºy khá»i giÆ°á»ng.
- Ồ… không cầu đâu!
Tiểu Nhiá»…m đứng dáºy, Ä‘i theo sau Äạm Ngá»c. Cáºu ta đón tách trà nóng từ tay nà ng, nói cảm Æ¡n má»™t cách chân thà nh.
- Tối qua, tôi… không nói gì với cô chứ?
Nhấp má»™t ngụm trà , Tiểu Nhiá»…m ngẩng lên, lo lắng há»i.
- Không. Cáºu chỉ ngủ rất say.
- Tôi không nói gì tháºt à ?
Äạm Ngá»c cÆ°á»i nhẹ hÆ¡i giá»…u cợt. Nhá»› đến cái tên cáºu ta đã liên tục lải nhải.
Tiểu Nhiá»…m dÆ°á»ng nhÆ° nhá»› lại Ä‘iá»u gì, Ä‘á» mặt, ngượng ngùng nói:
- Tháºt ra… tháºt ra, tôi rất thÃch cô ấy. nhÆ°ng cô ấy không muốn ở bên tôi, tôi bèn nhá» cô giúp giả là m bạn gái, cô không phiá»n gì chứ?
- Không có gì đâu, chúng ta là bạn tốt mà ! – Äạm Ngá»c cÆ°á»i thoải mái.
- Tháºt không? Cô coi tôi là bạn tốt tháºt Æ°? – Tiểu Nhiá»…m dÆ°á»ng nhÆ° có vẻ kinh ngạc không dám tin.
- Tất nhiên rồi! – Äạm Ngá»c cÆ°á»i thân máºt.
- Ấy, cô không biết đâu, tôi tháºt sá»± rất cảm Ä‘á»™ng! Tuy là con trai Tà o Lợi Hồng, nhÆ°ng tôi từ bé đã không có mẹ ở bên. Từ khi tối suy nghÄ© đã thấy có má»™t cô bảo mẫu luôn ở sát bên mình 24/24, là m gì cÅ©ng có ngÆ°á»i trông chừng. Cái cảm giác nà y… Ấy, không tin thì tôi nói cho mà nghe…
- …
- Tôi biết ngÆ°á»i ta thể nà o cÅ©ng cho rằng tôi được sÆ°á»›ng mà không biết sÆ°á»›ng, nói tôi lá»›n thế rồi còn cứ thÃch lèo nhèo giả khổ giả sở. NhÆ°ng mà ở trong chăn má»›i biết chăn có ráºn, cứ thá» và o trÆ°á»ng hợp nhÆ° tôi sẽ hiểu ngay. Cho đến táºn lúc há»c tiểu há»c, Æ°á»›c mÆ¡ lá»›n nhất của tôi là có thể tá»± do chÆ¡i đùa vá»›i các bạn cùng trang lứa.
- Bây giá» không phải cáºu Ä‘ang rất tá»± do sao? Bố cáºu cÅ©ng sáng suốt đấy chứ, thấy cáºu lá»›n rồi, cÅ©ng không quản cáºu quá chặt chẽ nữa. Chẳng qua hồi đó cáºu còn nhá» nên bố lo lắng cho sá»± an toà n của cáºu thôi.
- Còn lâu ấy! Nếu không vì hồi lớp 5 tôi uất ức quá tự tỠmột lần thì bố tôi chắc vẫn sẽ quản tôi như quản tù thôi!
- Cáºu bảo sao? Cáºu từng tá»± tá» Ã ?
- Ha ha, tất nhiên là không thà nh công! Tôi chỉ muốn dá»a bố thôi! Thế nhÆ°ng mà linh lắm nhé, sau đó bố tôi đã nghÄ© lại, không còn chăm tôi nhÆ° chăm má»™t tiểu hoà ng đế cÅ©ng nhÆ° không cho ngÆ°á»i bám sát tôi nhÆ° hồi trÆ°á»›c nữa. lúc tôi lên cấp III, bố tôi hoà n toà n thay đổi, để tôi sống y những há»c sinh Thượng Hải bình thÆ°á»ng. thế nên ý bố tôi muốn tái hôn, tôi cÅ©ng không muốn xÃa và o nhiá»u, tháºt ra ai cÅ©ng muốn có khoảng không gian cho riêng mình mà .
Tiểu Nhiá»…m chân thà nh thổ lá»™ những gì đã trải qua. Thấy Äạm Ngá»c cứ chăm chú nhìn mình, cáºu ta đâm ngượng:
- Äạm Ngá»c, còn chuyện nà y nữa, tôi tháºt không hiểu. Cô vừa xinh đẹp vừa trẻ trung nhÆ° váºy, sao lại đến phá»ng vấn? Tôi nghÄ© bố tôi sẽ là m lỡ cuá»™c Ä‘á»i cô. Nên tôi đã khuyên bố đừng chá»n cô. Tháºt đấy, cô xem ra cÅ©ng chỉ tÆ°Æ¡ng Ä‘Æ°Æ¡ng lứa tuổi tôi, nên có cuá»™c sống phù hợp vá»›i mình, tá»± mình chi phối cuá»™c sống mình! Tôi cứ nghÄ© đến cô, nhÆ° thế nà y mà lại phải gả cho bố tôi, tôi cảm thấy tiếc cho cô lắm.
Äạm Ngá»c nhìn chà ng trai kém nà ng đến ba tuổi, chà ng trai thÆ°á»ng thÃch giả vá» lạnh lùng, bá»—ng nhiên thấy lòng cảm Ä‘á»™ng.
- Cảm Æ¡n cáºu, Tiểu Nhiá»…m. – Äạm Ngá»c nói, cúi đầu.
- Váºy, Äạm Ngá»c, cô nói cho tôi biết, có phải cô có gì khó khăn không? Nếu không vì sao cô lại đến phá»ng vấn?
Tiểu Nhiá»…m há»i váºy, Äạm Ngá»c nhìn cáºu ta đăm đăm, không biết trả lá»i sao, không biết giải thÃch thế nà o vá»›i chà ng trai ngây thÆ¡ nà y rằng mình vì muốn hưởng cuá»™c sống hÆ¡n ngÆ°á»i mà đến.
Äạm Ngá»c không biết nói sao cho phải, liá»n cúi đầu xuống tháºt thấp.
- Cô nói đi! Cô lại còn cố chấp trước mặt tôi sao? Tôi bảo cô biết, nếu tôi có thể giúp đỡ, tôi thỠtuyệt đối sẽ không nói ra! Tin tôi đi, chúng ta là bạn mà , phải không?
Tiểu Nhiá»…m nhìn vẻ mặt khó khăn của Äạm Ngá»c, bối rối nói chân thà nh.
- Tôi… không, tôi không muốn nói, và cÅ©ng không thể nói… nói ra cáºu cÅ©ng không giúp gì được. – Äạm Ngá»c nói lạnh lùng.
Sau đó, bất kể Tiểu Nhiá»…m há»i thế nà o, Äạm Ngá»c vẫn giữ vẻ âu sầu, ngáºm miệng không nói.
- Cáºu đừng há»i nữa được không? Tôi xin cáºu đấy! Äừng ép tôi, chỉ biết nếu không phá»ng vấn thà nh công, tôi… tôi nhất định sẽ không sống nổi…
Nói đến đây, nÆ°á»›c mắt Äạm Ngá»c rÆ¡i xuống, những viên ngá»c trong suốt.
Tiểu Nhiễm quả nhiên sợ chết khiếp, vội và ng nói:
- Äược rồi, được rồi! Tôi không há»i nữa, cô cÅ©ng không phải nói nữa! Chắc cô có cái khó của mình! Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp cô! Yên tâm Ä‘i!
Äạm Ngá»c cà ng khóc to hÆ¡n.
- Äừng khóc nữa, Ä‘i nà o, đói rồi, Ä‘i ăn sáng! Cô chắc thể nà o cÅ©ng thÃch KFC! Tôi Ä‘Æ°a cô Ä‘i, rồi tôi phải vá» trÆ°á»ng ngay!
Sau khi giúp Äạm Ngá»c chá»n mấy món đùi gà và hamberger xong, Tiểu Nhiá»…m liá»n vá» trÆ°á»ng.
Bên trong các cá»a hà ng KFC vÄ©nh viá»…n là má»™t khung cảnh náo nhiệt kiểu “hôm nay miá»…n phà tặng tiá»nâ€, Äạm Ngá»c không hiểu nổi nụ cÆ°á»i sung sÆ°á»›ng của những ngÆ°á»i Ä‘ang chen chúc kia.
Cảm thấy thức ăn vô vị, nà ng buồn chán nhìn những ngÆ°á»i dân bình thÆ°á»ng của thà nh phố, những ngÆ°á»i “cấp thấpâ€, Ä‘ang tranh cÆ°á»›p đồ ăn.
Nhìn sang bà n bên, nÆ¡i có hai ngÆ°á»i phụ nữ trung niên, nhìn qua cách phục sức có thể Ä‘oán là kiểu ná»™i trợ, vừa ăn đùi gà ngon là nh, vừa cÆ°á»i to thoải mái, vừa vô tÆ° cho ngón tay đầy mỡ và o miệng mút chùn chụt.
Chợt nhá»› đến tỉ phú Tà o Lợi Hồng, ông ta ngồi nhà n nhã trong tòa nhà chá»c trá»i, bên khung cá»a sổ nhìn xuống đất, chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là láºp tức có ngÆ°á»i mang cà phê đến. Còn chỉ vá»›i món đùi gà rán bằng thứ dầu kém dinh dưỡng nà y cÅ©ng đã thà nh công trong việc là m ai đó thá»a mãn rồi Æ°?
Váºy, mình là loại ngÆ°á»i gì? Mình Ä‘ang chỉ trÃch những “bá»n cấp thấpâ€, nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° lại quên mình cÅ©ng lẫn lá»™n trong số đó, lại thấy mình không thể nghÄ© khá lên được, nà ng cảm thấy há» tháºt khó chịu.
Äạm Ngá»c không nuốt nổi, nà ng liá»n lên xe quay vá» nhà Hà Duy. Căn nhà trống không, những thức ăn từ hôm qua vẫn chÆ°a há» suy suyển ở trong bếp.
Nà ng bỗng thất trống rỗng.
Nà ng phát hiện ra má»™t tá» giấy trong phòng ngủ Hà Duy để lại: “Tôi vá» quê mấy ngà y, ngÆ°á»i nhà bệnh.â€
Chẳng có gì khác. Gá»i Ä‘iện cho Hà Duy, máy tắt, vÄ©nh viá»…n rÆ¡i và o khoảng trống hÆ° vô.
…
VỠđến nhà , Tiểu Nhiễm đem những chuyện hôm trước ra, thêm mắm thâm muối kể với Tà o Lợi Hồng, cuối cùng nói thêm:
- Bố ạ, bố không biết đâu, Nháºm Äạm Ngá»c tốt lắm, nến là ngÆ°á»i khác thì đã mặc con ở đấy rồi! Ai mà có thể chăm sóc ân cần đến váºy vá»›i má»™t thằng say? Tháºt ra con cÅ©ng thÃch cô ấy lắm!
- Tháºt à ? Äể bố xem.
Tà o Lợi Hồng nhìn cáºu con trai đã lá»›n của mình, vì chiá»u ý con mà nói qua loa cho xong chuyện. ông ta nghÄ© cái cô Nháºm Äạm Ngá»c nà y quả được lòng ngÆ°á»i, cả viên thÆ° ký lẫn con trai mình Ä‘á»u nói cho cô ta.
|
21-10-2008, 04:49 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i tám
Con trai Tà o Lợi Hồng vừa gá»i là Äạm Ngá»c cuống lên Ä‘i ngay.
Tôi nghĩ, nếu tôi cứ si tình ngồi đây đợi nà ng hồi tâm chuyển ý thì sẽ mãi ôm cuộc sống đau khổ của một kẻ hèn kém mà thôi.
Váºt vã Ä‘au Ä‘á»›n má»™t lúc, tôi quyết định từ bá». bởi vì, đối phÆ°Æ¡ng là Tà o Lợi Hồng. Tình địch của tôi không phải ngÆ°á»i thÆ°á»ng, tình địch của tôi đại diện cho đỉnh cao quyá»n lá»±c và tiá»n bạc.
Thứ tình yêu nhÆ° váºy, cho dù có váºt đổi sao dá»i thế nà o Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng vẫn sẽ mãi là chiếc cây khô trong tiết trá»i xuân mà thôi.
Bá»—ng nhá»› lại cuá»™c Ä‘iện thoại bố gá»i sáng nay, con trai bị ốm.
Con trai tôi bốn tuổi, cho đến táºn bây giá», theo nhÆ° trà nhá»› của tôi thì má»›i được gặp bố khoảng ba lần. lần thứ nhất là năm nó hai tuổi, đòi tôi mua cho chiếc xe tăng đồ chÆ¡i. NhÆ°ng lần đó, tôi vá»™i quá không kịp mua. Lần thứ hai là năm nó gần ba tuổi, lại đòi tôi mua xe tăng, tôi liá»n mua cho nó.
Lần cuối cùng là cách đây ná»a năm, lúc tôi gặp thì nó Ä‘ang quỳ trên vÅ©ng bùn mân mê chiếc xe tăng đã rỉ sét sứt mẻ, miệng reo lên những tiếng vui sÆ°á»›ng.
Lúc đó, tôi tháºt không dám nhìn và o hà ng lông mi thÆ°a và ng và đôi mắt nhạt mà u của nó.
Con trai tôi tháºt buồn! Bốn tuổi, nó trông tháºt đúng là má»™t đứa con riêng vá»›i cái đầu vÄ©nh viá»…n cúi gầm chẳng bao giá» dám ngẩng cao, nói năng là nhÃ, đôi mắt luôn nhÆ° e sợ Ä‘iá»u gì.
Äôi mắt bối rối của con trai luôn luôn quanh quẩn trong đầu tôi.
Tôi móc từ trong túi ra lá» nÆ°á»›c hoa, ngá»i ngá»i, vô tình nhá»› tá»›i mùi hÆ°Æ¡ng Äạm Ngá»c… bá»—ng cảm thấy nhÆ° bị những cú đánh và o đầu tà n nhẫn – ngÆ°á»i ta đã chạy vá» phÃa ngÆ°á»i khác rồi, còn nhá»› là m gì nữa?
Thế nên, nhân lý do đó, tôi bèn quyết định xin nghỉ là m ở văn phòng, ngay sáng sớm hôm sau lên máy bay vỠTế nam.
Khi gần đến bệnh viện, tôi láºp tức nhìn thấy đôi mắt của bố trông ngóng từng chiếc xe ô tô Ä‘i qua. Nhìn thấy tôi xuống xe, bố vá»™i sải những bÆ°á»›c chân dà i tiến đến, vừa kéo tay tôi vá» phÃa bệnh viện vừa nói: “Mệt không? Tà nữa và o đến phòng bệnh thì nghỉ Ä‘i má»™t lát! Hân Hân cứ nhắc mà y mãi, nhá»› mà y lắm đấy! Ầy!†Bố nhìn quần áo tôi mặc, nhÃu mà y: “Sao mặc Ãt thế con? Mấy hôm nay nhiệt Ä‘á»™ xuống thấp lắm!â€
Tôi cÆ°á»i nói mấy hôm nay thá»i tiết Thượng Hải cÅ©ng ấm áp.
- Tà nữa vá» bảo mẹ mà y tìm cho Ãt quần áo ấm mà mặc! Lá»›n thế nà y rồi vẫn còn chÆ°a biết tá»± chăm sóc mình, toà n thân là m tá»™i Ä‘á»i!
Bố cà u nhà u, kéo tôi lên phòng bệnh ở tầng ba:
- Hân Hân xem ai đến nà y!
BÆ°á»›c và o cá»a, tôi chÆ°a kịp quan sát gì rõ rà ng thì bố đã vui mừng gá»i to.
- Bố!
Con trai tôi gá»i yếu á»›t, giÆ¡ cánh tay vẫn còn gắn ống kim lên.
- Ừ.
Tôi đáp dá»ng dÆ°ng. Không biết vì sao, lâu quá rồi không gặp con trai, nhÆ°ng tôi vẫn chỉ có cảm giác xa lạ. tóm lại là tôi có phần sợ nó, mà cÅ©ng háºn nó, tháºt là má»™t cái nợ.
Mẹ tôi ngồi bên thằng cháu ná»™i, đút cho nó ăn từng thìa từng thìa, cÅ©ng hiá»n từ và kiên nhẫn nhÆ° đối vá»›i tôi hồi nhá». Mẹ vừa đút vừa nhìn tôi:
- Dù sao cũng biết quay vỠrồi! Con nó bệnh đến thế nà y…
Bà quay sang đứa cháu nội, lại đút một thìa nữa, xót xa:
- Con xem, hà nh thằng bé đến mức nà y! Thà nh ra que tăm mất rồi, vừa và ng vừa gầy!
Mẹ chá»c thằng bé là m nó cÆ°á»i khanh khách.
Thằng nhóc vốn đã vừa đen vừa gầy rồi còn gì. – Tôi thản nhiên lẩm bẩm, tìm một chỗ ngồi xuống.
- Nói vá»› vẫn! – Mẹ giáºn dữ mắng tôi.
Tôi cÆ°á»i cÆ°á»i quay ngÆ°á»i nhìn ra phÃa cá»a sổ, hình nhÆ° có váºt gì mà u xanh nhà n nhạt, bÆ°á»›c đến nhặt lên xem, hóa ra là cái xe tăng rỉ sét đến mức đã hoà n toà n đáng cho và o sá»t rác.
Tôi vừa nghe bố kể lể những chuyện nhà chuyện vÆ°á»n, vừa mân mê chiếc xe tăng vẻ há» hững. tháºt ra tôi Ä‘ang nghÄ© vá» Äạm Ngá»c, liệu nà ng có tìm tôi không? Nếu tìm liệu nà ng có thấy được tá» giấy tôi viết lại không? Äiện thoại thì hết pin, tôi Ä‘i vá»™i quá quên mang cái sạc Ä‘iện.
Tôi lo nà ng sẽ cuống lên tìm tôi khắp nơi.
- Bố! Bố!
Lúc đó thằng bé gá»i tôi. Mãi sau tôi má»›i trả lá»i, há»i chuyện gì.
- Bố, Hân Hân bây giỠngoan lắm, Hân Hân bị tiêm cũng không khóc đâu!
Nó giơ lên cánh tay bị cắm ống tiêm tĩnh mạch, lắc lắc tay tôi.
- Ừ, ngoan lắm.
Tôi khen có một câu tượng trưng, là m thằng bé vui khôn xiết.
Lúc nà y tôi má»›i nháºn ra thằng bé quả là nhá» hÆ¡n những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiá»u. cánh tay nhÆ° cà nh cây khô của nó đã Ä‘á»ng lại trong tôi những ấn tượng chua xót.
- NhÆ°ng mà Hân Hân phải ăn nhiá»u và o má»›i béo lên được!- Mẹ lại Ä‘Æ°a chiếc thìa ra trÆ°á»›c mặt nó, Ä‘á»™ng viên.
- Äúng rồi. – HÆ¡i chút áy náy, tôi cÅ©ng góp và o. – con trai à , con phải ăn nhiá»u và o má»›i to nhÆ° bố được chứ!
- Ä‚n rồi thì thà nh bé ngoan phải không ạ? – Thằng bé dÆ°á»ng nhÆ° rất xem trá»ng việc phải trở nên tháºt ngoan.
- Tất nhiên rồi! – Tôi nói theo, giả vỠtrừng mắt.
Sau đó, con trai tôi biến thà nh ông ba mÆ°Æ¡i, há miệng tháºt to ăn hết ngay những thìa cÆ¡m canh mẹ tôi đút, là m cả nhà đá»u khen.
Thằng bé no rồi, miệng phòng lên, nói to sung sướng:
- Bố ơi, con ngoan lắm rồi! Hân Hân là bé ngoan! Sau nà y bố sẽ không đi nữa!
Nhìn thằng bé vỗ tay reo hò, tôi cảm thấy hoang mang.
- Ông ná»™i nói rồi, chỉ cần Hân Hân tháºt ngoan là bố sẽ vá»! Bố, Hân Hân ngoan không? – Thằng bé tiếp tục há»i.
Tôi nhìn bố. bố đang hút thuốc, đối diện với ánh mắt tôi, ông cũng không quay lại.
Tôi lại nhìn thằng bé, nhìn hà ng mi thÆ°a và ng của nó, đôi mắt Æ°Æ¡n Æ°á»›t, ánh nhìn vừa hồn nhiên vừa ngây thÆ¡, nhìn tôi đầy mong chá». Niá»m khoa khát ấy của nó là m tôi chợt liên tưởng ngay đến ngÆ°á»i đẹp Nháºm Äạm Ngá»c, lúc nà ng nhìn đôi già y cao gót giá 100 ngà n, sá»± ngưỡng má»™ và ham muốn của nà ng cÅ©ng hiện rõ rà ng y nhÆ° con trai tôi bây giá».
- Bố, Hân Hân không ngoan sao? – Thấy tôi không có phản ứng gì, thằng bé lo sợ há»i.
Giây phút đó, tôi có má»™t niá»m thôi thúc mãnh liệt, muốn ôm chặt thằng bé đã bốn tuổi mà chỉ được gặp cha có mấy lần và o lòng.
- Ngoan! Con lúc nà o cũng rất ngoan! – Tôi vuốt má nó, nói.
- Váºy, bố còn Ä‘i nữa không? – Nó lại há»i.
Tôi bá»—ng sợ cái việc phải gặp thằng bé. Tôi bá»—ng sợ đôi mắt đầy mong má»i của nó. Tôi sợ lúc lá»›n lên nó sẽ phát hiện ra rằng từ khi nó sinh ra đến giá», tôi Ä‘á»u không là m tròn bổn pháºn nên có của ngÆ°á»i cha, tháºm chà đến cái tên “Hân Hân†của nó cÅ©ng là do ngÆ°á»i mẹ trình Ä‘á»™ văn hóa tiểu há»c của tôi tiện miệng đặt ra, ngÆ°á»i nà o không biết có khi còn tưởng là tên gá»i má»™t chú cẩu.
- Bố… ừ, bố phải kiếm tiá»n! bố kiếm tiá»n thì má»›i… - Tôi nghÄ© đến những thứ đồ chÆ¡i nó thÃch, chỉ có duy nhất chiếc xe tăng. - má»›i mua được xe tăng cho Hân Hân chứ! Con thÃch xe tăng không?
- ThÃch! NhÆ°ng con thÃch bố hÆ¡n. – Thằng bé nhìn tôi nói tha thiết.
Tôi lặng đi, tôi cảm thấy không đứng vững nổi nữa. Tôi không thể chịu nổi cái tình cảm thân thiết đột ngột xuất hiện của con trai khi nó ốm thế nà y, nó cà ng yêu tôi thì tôi lại cà ng thấy không chịu nổi.
Nhá»› đến lúc bố gá»i Ä‘iện thoại, ông có nói thằng bé lúc bệnh cứ nhắc tôi mãi… tôi liá»n kiếm cá»› trá»i hÆ¡i lạnh, nói muốn vá» nhà má»™t lúc.
Mẹ cÅ©ng muốn Ä‘i cùng tôi vá».
- Hân Hân cÅ©ng phải ngủ bây giá», đợi nó ngủ rồi cùng vá» má»™t thể!
Ná»a tiếng sau, cô y tá đến tiêm.
MÅ©i tiêm vừa chạm và o mông, thằng bé liá»n khẽ kêu lên má»™t tiếng, thuốc à o bắp thịt chắc là đau lắm, thằng bé tá» vẻ muốn khóc. NhÆ°ng nó bá»—ng ngẩng đầu lên, thấy tôi Ä‘ang nhìn, nó bèn cắn răng lại không kêu má»™t tiếng.
- Bố, Hân Hân ngoan không? – Thằng bé tiêm xong liá»n há»i tôi.
- Con còn dũng cảm hơn cả bố đấy! – Tôi nói chắc chắn.
Tôi đã nói sá»± tháºt. Thằng con bốn tuổi dÅ©ng cảm hÆ¡n tôi.
Chẳng bao lâu sau, thằng bé liá»n say ngủ yên là nh.
Lúc ôi Ä‘i cùng mẹ ra khá»i phòng bệnh, nắng chiá»u liá»n và o trà n ngáºp phòng bệnh, chiếu và o chiếc xe tăng, cÅ©ng chiếu và o cả thằng bé Ä‘ang say giấc, trông nó rất thanh thản, rất yên tâm, giống y nhÆ° má»™t thiên thần trong trắng Ä‘ang nhẹ nhà ng đón nháºn những an ủi của Thượng đế.
Con trai tôi đấy.
Cùng mẹ quay vá» con ngõ nhá» nÆ¡i tôi đã sinh ra, nÆ¡i chẳng có những ồn à o và xa hoa của Thượng Hải, nÆ¡i chỉ có những con Ä‘Æ°á»ng yên tÄ©nh và những con ngÆ°á»i hiá»n là nh.
Ban ngà y những ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông Ä‘á»u ra ngoà i Ä‘i là m, phụ nữ ngồi dÆ°á»›i ánh nắng trÆ°á»›c cá»a nhà cháºm rãi Ä‘an len, thinh thoảng chạy qua chạy lại, nói chuyện vá» những tin tức nhà nà y nhà khác. Những đứa trẻ chÆ°a đến tuổi Ä‘i há»c thì cả ngà y ngồi cởi truồng chạy nhông nhông.
Äấy là má»™t ngà y đẹp đẽ.
Những ngôi nhà đá»u không cao, cao nhất là bốn tầng. dây Ä‘iện thoại, dây tivi chăng ngang ngang dá»c dá»c suốt những con Ä‘Æ°á»ng, nối từ nÆ¡i nà y đến nÆ¡i khác. Nhà nà o có lắp cá»a chống trá»™m thì nhà đó Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên sẽ được coi là già u có. Những bức tÆ°á»ng vốn mà u trắng, qua bao năm nhuốm bụi thá»i gian, giá» Ä‘á»u Ä‘en sì sứt mẻ, lại còn bị lÅ© trẻ con vẽ lên đủ những thứ chúng thÃch. Những tá» thông báo, truyá»n Ä‘Æ¡n dán khắp nÆ¡i khiến khung cảnh cà ng đặc trÆ°ng tỉnh lẻ.
Äồng hồ nÆ°á»›c lắp ở má»—i tòa nhà , phủ đầy bụi tÃch tụ bao năm, bụi lẫn vá»›i dầi mỡ, khiến những mà ng nhện chăng đầy cÅ©ng dÃnh cả lại.
Con Ä‘Æ°á»ng đá bao năm bị những bà n chân giẫm lên, giá» thà nh ra nhẵn bóng. Con Ä‘Æ°á»›ng Ä‘i giữ hai dãy nhà rất hẹp, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà ở tần má»™t lúc nấu cÆ¡m tháºm chà có thể nhìn được rõ cả những thức ăn của nhà đối diện.
Nhà thấp, nên bầu trá»i lại thà nh ra cao hÆ¡n những nÆ¡i khác.
Bầu trá»i quê tôi không phải mà u xanh xám mỠđục nhÆ° ở Thượng Hải mà cao và xanh ngắt.
Má»™t thiếu nữ cong lÆ°ng cúi xuống gá»i đầu bên giếng nÆ°á»›c. dÆ°á»›i ánh mặt trá»i, những giá»t nÆ°á»›c nhá» xuống từ mái tóc cô lóng lánh. ở đầu ngõ, những cụ già chá»n những chá»— có ánh mặt trá»i mà đà m đạo. cụ ông châm Ä‘iếu thuốc là o, nhìn cụ bà đang cằn nhằn kêu ca.
Những tiếng rao vang lên không ngá»›t: “Tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy nÆ°á»›c nóng, đồ Ä‘iện há»ng bán đêêê!†Tiếng rao từ đầu nhánh sông dá»™i lại, xuyên qua những con ngõ nhá» yên tÄ©nh, nghe rất đặc biệt, lanh lảnh mà xa xôi.
Quê tôi đấy!
Giống nhÆ° bát mì mẹ là m vá»™i buổi sáng, (không có xa xỉ, không có phồn hoa, không được tô Ä‘iểm những mà u sắc rá»±c rỡ), chỉ là má»™t bát thân tình sâu Ä‘áºm tụ lại, tá»a má»™t mùi phụ nữ Ä‘ang nấu cÆ¡m.
- A! Chị Thục BÃch à , con giai vá» rồi đấy hả?
- Vâng! Ha ha!
- Thế là coi như gia đình đoà n tụ rồi nhỉ!
- Vâng, đúng rồi, đúng rồi!
Mẹ thÆ°á»ng không thÃch nói nhiá»u, mẹ chỉ gáºu đầu vui vẻ.
Mẹ năm nay 60 tuổi, tôi là con trai nhỠcủa bà . Vốn trước tôi, mẹ cũng có một câu con trai, hồi trước nhà khó khăn quá, anh trai tôi vì đói quá ăn nhầm đồ độc, đã mất. sau nà y chỉ còn lại mình tôi.
Tôi giá» 30 tuổi, tôi Ä‘i sau mẹ, thấy mẹ tháºt sá»± đã già rồi.
Mái tóc bạc phÆ¡, búi chặt má»™t búi, chiếc kẹp tóc sắt đã dùng hÆ¡n mÆ°á»i năm nay vẫn cà i trên tóc mai của bà .
Má»™t tay mẹ xách là n, trong là n là cân thịt nạc vừa tiện mua trên Ä‘Æ°á»ng, tay kia vắt sau lÆ°ng, chân Ä‘i đôi già y vải, cháºm rãi bÆ°á»›c trong nắng chiá»u.
Lưng mẹ hơi còng rồi.
Giây phút đó, tôi chợt muốn ghi lại hình ảnh mẹ lúc ấy, ghi lại hình ảnh mẹ sáu mÆ°Æ¡i tuổi cháºm bÆ°á»›c trên con ngõ nhá». Trong mắt con trai, mẹ già đi Ä‘Ã ng trÆ°á»›c, cÅ©ng cÅ© kỹ nhÆ° ánh nắng chiá»u, là m lóe ra những luồng ánh sáng rá»±c rỡ, soi sáng cho con trai.
NgÆ°á»i mẹ tóc đã bạc của tôi đấy.
|
21-10-2008, 04:50 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
ChÆ°Æ¡ng mÆ°á»i chÃn
Một tuần sau, con trai tôi ra viện, lại có thể chạy nhảy vui đùa.
Tôi bắt buá»™t phải vá» Thượng Hải ngay, lòng dạ tôi hÆ°á»›ng vá» nÆ¡i ấy, những việc ấy, những ngÆ°á»i ấy.
Hôm trÆ°á»›c ngà y tôi Ä‘i, hình nhÆ° Hân Hân cÅ©ng linh cảm được Ä‘iá»u gì, nó cứ khóc suốt.
Thằng bé dÃnh tôi quá rồi, biến thà nh cái Ä‘uôi im lặng theo tôi cả ngà y. Khá»i bệnh rồi, nó lại quay vá» tÃnh cách cố hữu, Ãt nói Ãt cÆ°á»i, dáng vẻ yếu Ä‘uối, cái mÅ©i hÃt thở Ä‘á»u Ä‘á»u theo quy luáºt tá»± nhiên.
Oán giáºn chán rồi, tôi lại nhìn khuôn mặt nó mà nghÄ© xem đây là trách nhiệm của ai.
Buổi tối, lúc rá»a chân, mẹ tôi ngồi bên nói linh tinh đủ thứ chuyện, nói Hân Hân sắp Ä‘i há»c rồi. Tôi im lặng, biết mẹ Ä‘ang thăm dò ý mình, muốn tôi Ä‘Æ°a quyển sổ tiết kiệm cho bà .
Trong sổ có khoảng 200 nghìn tệ, vốn tôi định dà nh mua má»™t căn há»™ ở Thượng Hải. NhÆ°ng nuôi má»™t đứa trẻ từ tiểu há»c cho đến khi há»c đại há»c thì tiá»n của tôi có lẽ cÅ©ng chả còn được bao nhiêu.
Sau đó, bố cÅ©ng tham gia, nói con nhà ngÆ°á»i ta kiếm được tiá»n cÅ©ng Ä‘á»u nhá»› đến bố mẹ… nhÆ°ng tôi vẫn lì lợm không nói năng gì.
Buổi tối, lúc đi ngủ, thằng bé bỗng đòi ngủ cùng tôi, tôi ngạc nhiên rồi cũng đồng ý.
Thân thể gầy gò, bé nhá» của thằng bé giống hệt bó Ä‘uốc, áp sát và o ngÆ°á»i tôi. Lúc tôi sắp ngủ thì nó bá»—ng gá»i.
- Hả? – Tôi nhắm mắt đáp mơ hồ.
Nó im lặng rất lâu, tôi đã sắp một lần nữa trôi và o giấc ngủ thì nó mới nói rụt rè:
- Bố, con muốn nghe kể chuyện ạ.
- Ầy… - Tôi nhÃu mà y, sốt ruá»™t trở mình, cÅ©ng chẳng chú ý lắm đến lá»i nó.
Nó cũng không dám nói gì nữa, im lặng nằm bên cạnh.
Muốn ngủ nhưng không ngủ lại được nữa.
- Hân Hân? – Tôi gá»i nhá», thá» xem nó đã ngủ chÆ°a.
Trẻ con chẳng biết giả vá», nó nghe tôi gá»i liá»n láºp tức quay lại, sung sÆ°á»›ng đáp:
- Dạ!
- Sao tá»± nhiên lại thÃch nghe kể chuyện?
- Bởi vì… mấy đứa nhà khác, bố chúng nó… đầu hay kể chuyện cho chúng nó nghe! Bố… bố biết kể không?
Thằng bé nói, ngắt quãng không liá»n mạch được.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy đau lòng, không ngại ngùng gì nữa, ôm chặt nó và o lòng. Tôi nói:
- Bố biết kể chuyện Tam quốc diễn nghĩa ! Có muốn nghe không?
Thằng bé có vẻ không ngá» mình lại được chiá»u ý, vừa ngạc nhiên vừa sung sÆ°á»›ng, liá»n gáºt đầu liên tục.
Tôi kr63 cho nó chuyện Thảo Thuyá»n mượn tên. Có vẻ nhÆ° câu chuyện quá phức tạp đối vá»›i má»™t đứa trẻ bốn tuổi, chỉ má»™t lát, thằng bé đã ngủ say rồi.
Ãnh trăng chiếu qua cá»a sổ và o phòng, chiếu lên khuôn mặt non ná»›t của thằng bé, tôi bắt gặp hình ảnh mình thá»i thÆ¡ bé xa xÆ°a…
- Bố, bố phải Ä‘i tháºt Æ°? – Sáng sá»›m thằng bé đã há»i.
- Ừ, nhất định phải Ä‘i. – Tôi vừa rá»a mặt vừa nói, không quan tâm đến thái Ä‘á»™ của nó.
- Phù… - nó buá»™t ra má»™t tiếng thở dà i kỳ quái, không há»i thêm gì nữa.
Lúc ăn cơm, thằng bé bỗng bảo: “Bố, để con tiễn bố†là m tôi vô cùng cảm động, đồng ý ngay.
Cả nhà cùng Ä‘i, tôi bế thằng bé. Äến bến tà u, thằng bé bá»—ng nhìn đăm đăm má»™t ngăn kÃnh cá»a hà ng bà y đầy đồ chÆ¡i.
Tôi liá»n nhá» bố ra mua vé giúp, còn tôi Ä‘Æ°a thằng bé và o trong cá»a hà ng.
- Con thÃch gì nà o, nói Ä‘i, bố sẽ mua cho. – Tôi đặt nó xuống ná»n đất, đẩy đẩy lÆ°ng.
Nó không Ä‘á»™ng Ä‘áºy, cÅ©ng không nói gì, chỉ ngây ra nhìn tôi. Dòng nÆ°á»›c mÅ©i xanh xanh dÆ°á»›i hai lá»— mÅ©i đã khô Ä‘i vì gió thổi, khuôn mặt mà u và ng Ä‘en, cá»™ng thêm ánh mắt u buồn, đúng y nhÆ° má»™t thằng nhóc ăn mà y.
Tôi nhìn mà phát chán, Ä‘ang định nói không thÃch thì thôi Ä‘i, thằng bé bá»—ng lên tiếng:
- Bố, bố kiếm được nhiá»u tiá»n lắm rồi Æ°? – Nó há»i.
Tôi cảm thấy nhÆ° kiểu trẻ con dám móc mỉa ngÆ°á»i lá»›n. Tôi cÆ°á»i:
- Kiếm được má»™t Ãt thôi, cÅ©ng đủ để mua cho con má»™t món đồ chÆ¡i đấy.
- Bố, váºy Hân Hân không cần đồ chÆ¡i, Hân Hân muốn bố đừng Ä‘i. Bố nói kiếm được tiá»n bố sẽ không Ä‘i nữa mà !
NhÆ° ảo thuáºt, những giá»t nÆ°á»›c mắt thằng bé láºp tức trà o ra, nó nÃu gấu quần tôi mà khóc trông đến tá»™i nghiệp.
Tôi quỳ xuống, bế nó đặt lên đùi, nói ân cần:
- Hân Hân phải ngoan, bố nhất định phải Ä‘i. Bố mua cho con má»™t thứ đồ chÆ¡i, sau nà y chÆ¡i vá»›i nó, con hãy nghÄ© nhÆ° bố Ä‘ang ở bên cạnh chÆ¡i vá»›i con váºy, được không?
Thằng bé run lên, miệng mếu máo, mặt mÅ©i lam nhem, cái đầu lắc lÆ°, nÆ°á»›c mắt cứ thế trà o xuống khuôn mặt Ä‘á» gay. Nghe tôi nói thế, nó nghÄ© hồi lâu rồi má»›i miá»…n cưỡng gáºt đầu.
Tôi ôm thằng bé, đứng trÆ°á»›c lá»›p kÃnh tủ hà ng giúp nó chá»n đồ chÆ¡i:
- Khẩu súng nà y thÃch không?
Nó lắc đầu, dùng sức hÃt mạnh nÆ°á»›c mÅ©i.
- Còn cái nà y thì sao? – Tôi chỉ con gấu bông.
Nó lại lắc mạnh đầu.
- Váºy con tá»± chá»n Ä‘i, con thÃch cái gì nà o? – Tôi Ä‘Ã nh để tùy theo sở thÃch của nó.
- Hu… u… u… hu…
Không ngỠthằng bé nghe thế đột nhiên khóc ầm lên:
- Con muốn bố! Con không thÃch đồ chÆ¡i!! Con muốn bố cÆ¡. Bạn nà o cÅ©ng có bố mẹ, Hân Hân không có mẹ cÅ©ng chẳng có bố… Huu hu… Hân Hân Ä‘i nhà trẻ chẳng có bố đến đón… các bạn Ä‘á»u nói Hân Hân là con hoang… Huuu hu…â€
Má»i ngÆ°á»i xung quanh Ä‘á»u đổ dồn mắt vá» phÃa chúng tôi, tôi phải vá»™i và ng bế thằng bé chạy ra ngoà i.
Ngồi trên ghế phòng đợi ga xe lá»a, thằng bé ngồi trên đùi tôi, ra sức ôm tôi không chịu rá»i, nÆ°á»›c mắt nÆ°á»›c mÅ©i lem nhem, run lên từng chặp, miệng mếu máo:
- Bố đừng đi! Bố không cần Hân Hân nữa ư? Bố, Hân Hân ngoan lắm, Hân Hân không cần đồ chơi, bố đừng đi nữa bố nhé!
Tôi bá»—ng nhá»› lại cô ngÆ°á»i yêu Nháºm Äạm Ngá»c, vì tôi không dám bá» ra 100 nghìn mua đôi già y mà giáºn dữ dá»—i há»n. Nếu so sánh giữa tôi và đôi già y thì chắc tôi sẽ thua cuá»™c thảm thÆ°Æ¡ng.
Thằng bé má»›i bốn tuổi, thằng bé gá»i tôi bằng bố. Thằng bé lúc đó khóc ngất đòi dùng váºt chất đổi lấy ngÆ°á»i cha…
NgÆ°á»i yêu và con trai.
Tôi ôm chặt thằng bé và o lòng, lần đầu tiên dùng tất cả những tình cảm ấm áp mà tôi có gá»i nó hai tiếng: “Con trai…â€
Bố tôi Ä‘i mua vé vá», tìm thấy chúng tôi, lúc nà y vẫn còn mÆ°á»i phút trÆ°á»›c khi lên tà u.
Cả nhà chúng tôi cùng ngồi trên chiếc ghế dà i ở phòng chá», bố ôm Hân Hân, mất bao nhiêu công má»›i dá»— được nó nÃn khóc. Mẹ bóc quả quýt, lần lượt Ä‘Æ°a cho tôi và con trai tôi. Cả nhà bốn ngÆ°á»i chúng tôi, trong không khà đầy mùi mồ hôi của dân lao Ä‘á»™ng và mùi chua lá»m từ những bãi nôn má»a xú uế, lần đầu tiên thân thiết ở bên nhau.
Trước khi lên tà u, tôi đem quyển sổ tiết kiệm ra đưa cho bố:
- Hân Hân sắp Ä‘i há»c rồi, bố cần bao nhiêu thì cứ lấy.
Tôi nhìn đứa con có lẽ lại sắp khóc, đôi mắt nó Ä‘ang ầng áºng nÆ°á»›c, rồi lại nói:
- Tà nữa nếu cháu lại khóc, ba mẹ mua cho nó món đồ chơi nhé, con thấy nó chẳng có món đồ chơi nà o cả.
Bố không ngá» tôi lại Ä‘Æ°a quyển sổ tiết kiệm ra và o lúc nà y, ông sợ đến run rẩy cả tay, miệng lắp bắp nói đồng ý. Ông cẩn tháºn bá»c quyển sổ bằng nhiá»u lá»›p giấy báo, nhìn bốn phÃa xem có ai để ý không rồi má»›i lén nhét và o trong chiếc mÅ© mà u xanh xám ông vẫn thÆ°á»ng dùng để cất tiá»n.
Mẹ đứng bên liên tục nhắc nhở:
- Ông nhá»› cất cho cẩn tháºn! Mất là Hân Hân nhà mình coi nhÆ° hết hÆ¡i đấy!
Bố cà u nhà u bảo biết rồi khổ lắm nói mãi.
Cả nhà cùng Ä‘Æ°a tôi lên xe lá»a, Hân Hân cứ bám chặt lấy chân tôi không chịu rá»i.
Tà u sắp chạy, bố vội ôm lấy thằng bé, nó bắt đầu ra sức gà o khóc ầm ĩ.
Tôi ngồi và o chỗ mình, không yên tâm nên lại thò đầu ra nhìn nó.
Tà u chạy rồi! Tiếng khóc la vẫn vẳng đến rõ mồn má»™t. Tà u chạy xa dần… Tôi còn kịp nhìn thấy thằng bé ngã lăn xuống sân ga, giÆ¡ đôi tay bé nhá» vá» phÃa con tà u mà gà o khóc. Bố tôi Ä‘ang bế xóc nó đứng lên…
Tà u chạy xa rồi, tôi má»›i rụt đầu và o. Ngồi đối diện tôi là má»™t bác trung niên Ä‘eo kÃnh Ä‘ang Ä‘á»c báo. Tôi chẳng có việc gì là m liá»n lấy quả quýt mẹ Ä‘Æ°a lúc nãy ra định ăn. Bá»—ng nhiên bác ta ngẩng mặt lên nói:
- Cáºu nhóc nhà cáºu dÃnh cáºu quá!
Tôi lặng Ä‘i hồi lâu, cÆ°á»i và nói đúng thế.
Chẳng ai nói cho tôi biết, nụ cÆ°á»i của tôi lúc ấy đã bắt đầu nhuốm tình phụ tá» sâu Ä‘áºm. Chẳng trách dân gian có câu “Má»™t giá»t máu Ä‘Ã o hÆ¡n ao nÆ°á»›c lãâ€. Bất kể lúc đầu căm ghét thằng bé bao nhiêu, bất kể bao nhiêu thất vá»ng khi nó chà o Ä‘á»i, con trai vẫn vÄ©nh viá»…n là tà i sản quý giá nhất của ngÆ°á»i cha.
Năm đó, tôi 30 tuổi, khi thằng con trai khóc đòi bố ở lại đừng Ä‘i, cuối cùng tôi má»›i hiểu ra, tháºm chà còn thấm thÃa sâu sắc Ä‘iá»u đó.
Vừa đến công ty, tôi đã nháºn được Ä‘iện thoại của anh chà ng thÆ° ký Lý Bân, yêu cầu tôi buổi chiá»u đến ngay công ty của Tà o Lợi Hồng gặp ông ta.
Văn phòng của Tà o Lợi Hồng đặt ở tầng 23, đây đã là lần thứ n tôi đến đây vì việc phá»ng vấn tìm bạn Ä‘á»i rồi. Từ lần đầu tiên gặp Tà o Lợi Hồng, tôi đã láºp tức xóa bỠđịnh kiến trÆ°á»›c đây rằng Tà o Lợi Hồng là loại trá»c phú má»›i nhất.
Viên thÆ° ký mang trà má»i tôi, nói máy móc bảo tôi đợi má»™t lát, ông chủ Ä‘ang có Ä‘iện thoại gặp khách hà ng.
Rồi anh ta bước ra ngoà i.
ThÆ° ký của má»™t ông tỉ phú Ä‘á»™c thân lại là nam giá»›i, Ä‘iá»u nà y có lẽ là m ngÆ°á»i ta có phần ngạc nhiên.
Nhìn anh thÆ° ký thông minh, khéo léo và thạo việc của Tà o Lợi Hồng mà suy ra, cuá»™c sống của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thà nh đạt nà y chắc cÅ©ng rất quy củ.
Lúc đó, Tà o Lợi Hồng Ä‘ang ở căn phòng bên trong nói Ä‘iện thoại, từ chá»— tôi liên tục nghe thấy những tiếng nói vá»ng đến, không to, nghe không rõ rà ng. Tôi, má»™t mình ngồi trong văn phòng rá»™ng lá»›n, Ä‘Æ°a mắt nhìn xung quanh.
Văn phòng được bà y biện Ä‘Æ¡n giản, nhÆ°ng Ä‘Æ¡n giản không có nghÄ©a là xấu xÃ. Từ chiếc ghế sa lông tôi ngồi cho đến những váºt trang hoà ng xung quanh Ä‘á»u được chá»n lá»±a kỹ lưỡng. Giữa khoảng trống nằm giữa chiếc bà n há»p hình bầu dục là má»™t hà ng cây mà tôi không biết là cây gì, xanh tÆ°Æ¡i mÆ¡n mởn. Äằng sau chiếc bà n há»p dán má»™t bức thÆ° pháp, chỉ có má»™t chữ “Hồnâ€. Tôi không biết chữ đó có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy cÅ©ng khá có ý nghÄ©a. Linh hồn là thứ luôn gắn kết vá»›i sá»± sống của vạn váºt.
Trên tÆ°á»ng treo đầy những bức ảnh phóng to, Ä‘á»u chụp lúc Tà o Lợi Hồng tham gia khiêu vÅ© tiêu chuẩn quốc tế.
Lúc nà y, tôi bá»—ng Ä‘á»™t ngá»™t nghe thấy má»™t tiếng nói âm sắc cao nhÆ°ng rắn rá»i từ bên trong vá»ng ra:
- Tôi đã nói rồi, cho phà mua sách của con trai ông tôi có thể giúp đỡ!
Im lặng trong chốc lát.
- Việc anh cần năm triệu thì miá»…n bà n! Nói tháºt vá»›i anh, cái công ty đó của anh có thể tuyên bố phá sản được rồi!
Rì rầm rì rầm, rồi lại tiếp tục:
- Äược rồi, được rồi, anh đừng kể lể những việc trÆ°á»›c đây nữa! Những gì tôi có hôm nay hoà n toà n chẳng liên quan gì đến những ngà y ấy cả!
…
- Không cần phải nói tôi không có nghÄ©a khà hay gì gì đó nữa, tôi nghe chán tai lắm rồi! Äược rồi, tôi phải cúp máy đây! Sau nà y không có việc gì thì đừng gá»i Ä‘iện cho đến trong giá» là m việc của tôi nữa! Thế nhé! Chà o.
Im lặng hoà n toà n.
Tôi dùng ba giây để chắp vá những mẫu Ä‘Ã m thoại rá»i rạc cÅ©ng đủ hiểu sá»± việc. Äại thể là ngÆ°á»i anh em bằng hữu gì đó trÆ°á»›c đây của Tà o Lợi Hồng gá»i Ä‘iện thoại đến xin mượn tiá»n, số tiá»n quá lá»›n, há» Tà o không cho. Äối phÆ°Æ¡ng bèn kể lại những việc trÆ°á»›c đây và nhắc đến tình anh em mong cảm Ä‘á»™ng ông ta, nhÆ°ng hoà n toà n thất bại.
Tôi nghÄ© chắc chắn mÆ°á»i phần thì có đến tám chÃn phần đúng.
Con ngÆ°á»i vốn rất thá»±c dụng mà .
Äá»u là tiá»n, nhÆ°ng má»™t xu và má»™t tỉ lại là hai chuyện rất khác nhau: má»™t xu có thể tách thà nh hai phần cân bằng, nhÆ°ng má»™t tỉ thì vÄ©nh viá»…n không thể chia ra.
Bạn bè là dùng để cộng khổ chứ không đồng cam, đó là định nghĩa vĩnh hằng.
Ba giây sau cá»a mở, Tà o Lợi Hồng bÆ°á»›c ra ngoà i. Không biết có thể nói ông ta trông tuấn tú hay không, vì Ä‘Ã n ông nhìn Ä‘Ã n ông thÆ°á»ng chỉ chú ý đến quyá»n lá»±c mà đối phÆ°Æ¡ng nắm trong tay.
Nếu chỉ nhìn mặt thôi thì ông ta giống má»™t ngÆ°á»i cha là m giáo viên, hai bên tóc mai ngả mà u bạc, uy nghiêm, không thÃch cÆ°á»i. ông ta không cao, chỉ khoảng trên dÆ°á»›i 1m70, lúc Ä‘i lại, đầu luôn luôn ngẩng cao và lÆ°ng luôn thẳng. Thế nên kết hợp vá»›i bá»™ Âu phục mà u ghi sang trá»ng và những bối cảnh ông ta xuất hiện thì có thể nhìn thấy rõ rà ng Tà o Lợi Hồng là má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thà nh đạt.
Nhìn má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thà nh đạt, bá»—ng dÆ°ng là m tôi phản xạ không dám ngẩng đầu lên. Há» Ä‘i trên tấm thảm dệt bằng tiá»n, đối vá»›i những ngÆ°á»i dân bình thÆ°á»ng, vÄ©nh viá»…n ở má»™t đẳng cấp rất cao rất xa.
Hình nhÆ° ông ta không ngá» có tôi ngồi ở ngoà i, nhìn thấy tôi thì khá»±ng lại má»™t lát rồi láºp tức bình tÄ©nh lại ngay. Ông ta Ä‘i nhanh đến:
- Xin chà o luáºt sÆ° Hà ! Xin lá»—i để anh đợi lâu quá!
Tôi không dám cháºm trá»…, vá»™i đứng dáºy bắt tay ông ta, miệng nói đâu có đâu có, rằng tôi cÅ©ng vừa má»›i đến.
Tà o Lợi Hồng nhìn xuống trÆ°á»›c mặt tôi, rồi gá»i viên thÆ° ký đổi cho tôi tách cà phê. Ông ta vẫn nhá»› tôi chỉ thÃch uống cà phê chứ không dùng trà .
Tà o Lợi Hồng vừa nói và o máy, Lý Bân láºp tức xuất hiện vá»›i hai ly cà phê nóng, tất cả thá»i gian không quá hai phút.
Trong khoảng thá»i gian đợi cà phê, Tà o Lợi Hồng ngồi trÆ°á»›c mặt tôi, giữa thái Ä‘á»™ im lặng, mặt không biểu lá»™ cảm xúc gì, cảm giác của ông ta lại cà ng khó Ä‘oán. Ông ta chìa ra trÆ°á»›c mặt tôi bao thuốc, rồi tá»± mình cÅ©ng châm lá»a hút, cháºm rãi rÃt má»™t hÆ¡i dà i.
Ông ta không nói, tất nhiên tôi cÅ©ng chẳng biết nói gì. Những mối quan hệ kiểu giữa hai chúng tôi kỵ nhất là nói nhiá»u há»i nhiá»u. Ông ta bá» tiá»n, tôi là m việc. Ông ta không chỉ là Thượng đế mà còn là má»™t Thượng đế thân pháºn đặc biệt, cần bảo máºt.
Chỉ có ngÆ°á»i ngu ngốc nhất má»›i không Ä‘oán được tÃnh tình đối phÆ°Æ¡ng, nói năng lá»™n xá»™n và o lúc không thÃch hợp.
Hà nh Ä‘á»™ng khôn ngoan nhất là giả vá» trầm tÄ©nh, cho ngÆ°á»i kia cảm giác mình là ngÆ°á»i thâm trầm khôn ngoan.
Cà phê được đưa đến, Tà o Lợi Hồng mới mở miệng, ông ta đưa ra một bản danh sách:
- Äây là danh sách mÆ°á»i ngÆ°á»i được và o vòng trong, số còn lại phiá»n anh an ủi giùm, trong vòng ba ngà y khuyên há» quay vá».
Ông ta cầm cốc lên:
- Nếu bắt buá»™c thì anh cứ Ä‘Æ°a há» Ä‘i vòng vòng Thượng Hải, coi nhÆ° là lá»i xin lá»—i của tôi.
Tôi “vâng†má»™t tiếng, Ä‘Æ°a tay ra nháºn tá» danh sách, lÆ°á»›t qua má»™t lượt, bá»—ng dừng lại ở cái tên cuối cùng, cái tên quen thuá»™c đến mức là m tôi choáng váng.
DÆ°á»ng nhÆ° Ä‘oán được những suy nghÄ© của tôi, Tà o Lợi Hồng đứng dáºy, giải thÃch:
- Cô Nháºm Äạm Ngá»c nà y, - ông ta nói, lấy từ trong ngăn kéo bà n ra má»™t cuá»™n giấy, trên đó viết hà ng chữ bằng bút lông “Thiên hạ đệ nhất quanâ€, - thÆ° pháp tháºt không tồi, má»™t cô gái xinh đẹp lại có thể viết ra những dòng chữ có hồn nhÆ° thế, chắc cÅ©ng không phải là ngÆ°á»i nông cạn! bây giá» còn mấy cô gái chịu luyện thÆ° pháp? Váºy cô ta nhất định xuất thân từ má»™t gia đình truyá»n thống gia giáo nghiêm khắc. Vả lại tuy còn khá non ná»›t, nhÆ°ng nhìn kỹ thì những chi tiết nhá» trong từng nét chữ lại không giống hoà n toà n vá»›i bản gốc, chứng tá» cô ta không phải là con ngÆ°á»i không có đầu óc. Và tất nhiên lý do quan trá»ng nhất vẫn là con trai tôi thÃch cô ta.
Nói đến đây, lần đầu tiên từ lúc bắt đầu cuá»™c nói chuyện, Tà o Lợi Hồng má»›i mỉm cÆ°á»i, cÅ©ng không hoà n toà n có thể gá»i đó là nụ cÆ°á»i, bởi vì ông ta chỉ để những cÆ¡ thịt quanh miệng nhếch lên má»™t chút.
Tôi muốn đáp trả lại Ä‘iá»u gì đó, nhÆ°ng lại thấy đầu trống rá»—ng, hóa ra là Tiểu Nhiá»…m nói giúp cho Äạm Ngá»c, nhÆ°ng vì sao? Äầu óc tôi rối loạn, nghÄ© đến cái đêm Tiểu Nhiá»…m gá»i Ä‘iện thoại hẹn Äạm Ngá»c ra ngoà i…
Nháºm Äạm Ngá»c tháºt sá»± đẹp nhÆ° má»™t thiên thần, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông nà o cÅ©ng muốn giữa nà ng lại cho riêng mình… Xem ra tiá»n bạc lúc nà o cÅ©ng có ma lá»±c kinh ngÆ°á»i.
- Tất nhiên ngÆ°á»i được chá»n cuối cùng tôi vẫn chÆ°a thể nói chắc là ai, tôi thấy mÆ°á»i cô nà y Ä‘á»u rất xuất sắc, nên tôi sẽ ra má»™t Ä‘á» thi. Tôi nghÄ© rồi, mÆ°á»i cô nà y sẽ có cÆ¡ há»™i yêu cầu tôi má»™t Ä‘iá»u gì đó, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng. Từ những yêu cầu há» Ä‘Æ°a ra, tôi sẽ có cÆ¡ há»™i nhìn thấy lòng dạ từng ngÆ°á»i tốt xấu ra sao. Luáºt sÆ° Hà , việc nà y anh giúp tôi nhé. Ai có thể trụ lại lâu nhất, đến được bên tôi, Ä‘iá»u đó chỉ có trá»i má»›i biết. – Tà o Lợi Hồng nói vẻ ngưỡng má»™.
Những Ä‘iá»u Tà o Lợi Hồng nói sau đó, tôi cÅ©ng không để ý nghe nữa, cảm thấy nhÆ° tầng tầng lá»›p lá»›p hồ dán dấp dÃnh trong lòng. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh khuôn mặt diá»…m lệ, đôi mắt trong veo, trên mái tóc là vầng hà o quang mà u và ng nhạt, ở chá»— tiếp xúc vá»›i lông mà y, nó hÆ¡i uốn cong duyên dáng.
Háºn nhất là câu cuối cùng tôi thốt ra trÆ°á»›c khi ra khá»i văn phòng của Tà o Lợi Hồng:
- Ông Tà o yên tâm, giúp ngà i là m tốt việc nà y là nghĩa vụ của tôi.
NghÄ©a vụ của tôi, nghÄ©a vụ của tôi là đem ngÆ°á»i con gái tôi yêu đặt lên giÆ°á»ng tình địch.
… Tôi lại thấy Ä‘au buồn – con ngÆ°á»i bé nhỠđáng thÆ°Æ¡ng.
Gá»i A Lam Ä‘i uống rượu, mong được giải thoát khá»i những ná»—i Ä‘au trong lòng.
Nếu nhÆ° là trÆ°á»›c đây, A Lam thế nà o cÅ©ng nói những câu kiểu nhÆ°: “Thà rằng cúi đầu trÆ°á»›c đồng tiá»n còn hÆ¡n quỳ xuống theo Ä‘uổi phụ nữâ€. NhÆ°ng bây giá», A Lam Ä‘ang yêu rồi, cáºu A Lam bây giá» cÅ©ng đồng cảm được vá»›i sá»± Ä‘au khổ của tôi. Dốc ba ly rượu và o miệng, A Lam liá»n giúp tôi Ä‘á» ra má»™t mÆ°u kế Ä‘á»™ng trá»i, tiá»n trảm háºu tấu:
- Anh cứ giấu đi thôi!
- Giấu như thế nà o?
- Ông tỉ phú không phải yêu cầu má»—i cô Ä‘á» ra má»™t yêu cầu sao? Giấu đừng để Äạm Ngá»c biết, anh cứ thay mặt cô ta hét ra yêu cầu nà o đó tháºt ghê gá»›m và o, để ông tỉ phú phải phản cảm khó chịu, tất nhiên sẽ đánh trượt cô ả ngay.
Tôi nghe thế, vỗ tay hoan hô cho là cao kiến.
NhÆ°ng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, để có thể ở bên ngÆ°á»i con gái trong lòng mình mà cần đến cái thủ Ä‘oạn nhÆ° thế, tháºt sá»± cÅ©ng có phần hÆ¡i thảm hại.
|
21-10-2008, 04:51 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Phần IV - Chương hai mươi
Äạm Ngá»c mở cá»a bÆ°á»›c và o căn há»™ của Hà Duy, chẳng thấy má»™t ai. Trên bà n ăn lá»™n xá»™n những bát Ä‘Ä©a và thức ăn thừa từ mấy hôm trÆ°á»›c, lại còn cả má»™t chai nÆ°á»›c hoa Lancome má»›i tinh chÆ°a mở.
Äạm Ngá»c cầm chai nÆ°á»›c hoa lên ngá»i ngá»i, cảm thấy hÆ¡i áy náy.
Nà ng Ä‘Ã nh xắn tay áo dá»n dẹp lau rá»a, rồi chuyển đến ở luôn. Chẳng biết bao giá» Hà Duy má»›i vá», căn há»™ có ngÆ°á»i ở sẽ không đến ná»—i bị bụi bặm quá.
Thoắt cái đã đến giữa tháng Ba, Äạm Ngá»c đến chợ hoa mua mấy giò lan vá» nhà . Nhà có Ãt hoa cá» trông sẽ sáng sủa vui mắt hÆ¡n.
Nà ng lại mua cả mấy con cá và ng vá» nuôi. Äạm Ngá»c Ä‘i ra Ä‘i và o phòng ngủ và bếp; cá và ng cÅ©ng bÆ¡i qua bÆ¡i lại mấy hòn giả sÆ¡n trong bể cá. Có Ä‘á»™ng có tÄ©nh, Äạm Ngá»c sống má»™t mình má»›i thấy đỡ nhà m chán. Nà ng má»™t mình tưởng tượng lúc Hà Duy vá» sẽ ngạc nhiên vì căn nhà đã trở nên đẹp đến thế.
Khi căn nhà đã tháºt sá»± giống căn nhà thì Hà Duy trở vá».
- Anh Ä‘i đâu lâu thế? Em tưởng anh trốn đóng tiá»n nhà nên ở lì dÆ°á»›i quê cÆ¡ đấy!
Hà Duy vừa vỠđến nÆ¡i, Äạm Ngá»c liá»n vá»™i và ng ra đón, miệng bô lô ba la đủ thứ, giúp Hà Duy xách bá»›t hà nh lý và cả má»™t chiếc túi gì đó rất đẹp.
- Em vẫn ở đấy cÆ¡ à ? – Äây là câu đầu tiên Hà Duy há»i khi nhìn thấy Äạm Ngá»c, dÆ°á»ng nhÆ° việc nhìn thấy nà ng là m anh ngạc nhiên.
- Anh không thÃch em ở đây sao? - Äạm Ngá»c há»i lại, cÆ°á»i hinh hÃch, giúp Hà Duy đặt cẩn tháºn chiếc túi đẹp xuống, nà ng hÆ¡i hiếu kỳ không biết bên trong là thứ gì. Nà ng nhìn Hà Duy, thấy anh ta chẳng nói gì, cÅ©ng không há»i nữa.
- Ầy… anh tưởng em ở khách sạn! – Hà Duy nói, mắt không ngừng liếc vá» phÃa chiếc túi lá»™ng lẫy kia, vẻ rất căng thẳng.
- Ở khách sạn chán lắm! - Äạm Ngá»c cÆ°á»i khan mấy tiếng.
- á»’! Con trai Tà o Lợi Hồng không đến tìm em sao? – Hà Duy cởi già y Ä‘i và o phòng, ngồi xuống Ä‘i văng, cố tình há»i Äạm Ngá»c vẻ lạnh lùng, tháºt ra là muốn thăm dò xem nà ng đã biết tin mình được và o trong top 10 cô gái đứng đầu danh sách chÆ°a.
- Cáºu ta ngà y thÆ°á»ng phải Ä‘i há»c. - Äạm Ngá»c cÅ©ng giả vá» vô tÆ°, chạy và o bếp, má»™t lát liá»n bÆ°ng ra tách cà phê Ä‘Æ°a cho Hà Duy.
Hà Duy nhìn bốn phÃa, nhìn thấy bá» cá và ng trên báºu cá»a sổ:
- Cá em nuôi đấy à ? Anh đã bảo anh không thÃch nuôi Ä‘á»™ng váºt mà !
- NhÆ°ng lúc đó anh chỉ bảo Ä‘á»™ng váºt phiá»n phức vì hay báºy lung tung. Còn cá và ng có nhÆ° váºy đâu! - Äạm Ngá»c nói vẻ hÆ¡i tủi thân há»n dá»—i, nÅ©ng nụi dá»±a và o ngÆ°á»i Hà Duy.
Lần đầu tiên, Äạm Ngá»c chủ Ä‘á»™ng đến gần là m Hà Duy ngạc nhiên, không ngỠđến má»™t sá»± Æ°u ái nhÆ° váºy.
Äạm Ngá»c đã lá»t và o danh sách mÆ°á»i ngÆ°á»i đứng đầu má»™t cách thuáºn lợi, tháºm chà còn là ngÆ°á»i duy nhất lá»t và o mắt xanh của cả Tà o Lợi Hồng và con trai ông ta, Äạm Ngá»c và bản hợp đồng trị giá ba triệu đã ký… những Ä‘iá»u đó là m lòng Hà Duy nhÆ° có má»™ tảng đá to Ä‘ang đè nặng, nhÆ° không thở nổi.
Lúc đó, Äạm Ngá»c Ä‘ang ở trong bếp nấu cÆ¡m, xem ra có vẻ khá vui, miệng không ngừng lẩm nhẩm hát. Hà Duy chẳng biết vì sao Äạm Ngá»c lại vui thế, nếu nà ng biết mình đã lá»t và o top 10 ngÆ°á»i đứng đầu thì nà ng còn vui đến nhảy cẫng lên ấy chứ.
Nghĩ đến đây, lòng bỗng thấy có gì chua cay.
- À, đúng rồi! Mấy ngà y nay anh Ä‘á»u ở quê à ? Là ai trong gia đình anh bị ốm thế? – Tiếng Äạm Ngá»c từ trong bếp vá»ng ra.
- Anh… là con trai anh. – Hà Duy nghÄ© ngợi, rồi quyết định nói tháºt, anh muốn xem phản ứng của Äạm Ngá»c thế nà o.
- Gì cơ?
Quả nhiên Äạm Ngá»c kinh ngạc hết sức, nà ng không tin và o tai mình, bèn ló đầu ra ngoà i, tay vẫn cầm con dao là m bếp. Nà ng mở to mắt, nói:
- Anh có con trai rồi? Là con nuôi à ?
- Con trai là m sao mà tùy tiện nháºn được. Em sinh má»™t đứa cho anh nháºn được chắc?
Thấy Äạm Ngá»c quả nhiên láºp tức đổi thái Ä‘á»™, Hà Duy thấy lòng chùng xuống. Anh chà ng lấy thái Ä‘á»™ chán chÆ°á»ng nhÃu mà y mắng:
- Äồ ngốc!
- Anh…
Äạm Ngá»c sững sá», nà ng không ngá» Hà Duy lại có thể dùng kiểu ăn nói nhÆ° váºy vá»›i mình. Mà rõ rà ng trong trÆ°á»ng hợp nà y, anh ta là ngÆ°á»i sai, váºy mà dám cứng lý mạnh miệng nhÆ° váºy mắng nà ng.
- Anh… anh… anh dá»±a và o đâu mà nói em nhÆ° váºy? Hà Duy! Hả? Anh dá»±a và o đâu?
Äạm Ngá»c giáºn đến run ngÆ°á»i, từ bé đến lá»›n chÆ°a có ai chỉ thẳng và o mặt nà ng mà mắng nhÆ° váºy, nà ng kÃch Ä‘á»™ng tá»›i mức nói không ra lá»i.
- Dựa và o đâu? Dựa và o những việc hay ho em đã là m ấy!
Hà Duy gà o lên.
- Em là m gì hay ho?
- Em và con trai Tà o Lợi Hồng là m những gì thì em tự biết. Nếu không vì sao nó lại nói giúp em trước mặt bố nó chứ?
Suýt nữa thì lỡ miệng nói ra rồi. Cố gắng kìm lại những nghi ngá» và bá»±c bá»™i, cuối cùng Hà Duy cÅ©ng nhịn được không há»i tiếp.
- Äêm hôm ấy em và thằng đó là m gì thì chỉ có trá»i biết.
Hà Duy lầm bầm.
- Em đã là m gì!? - Äạm Ngá»c ngồi xuống Ä‘i văng há»i lại.
- Em đã là m gì à ? Hừ! – Hà Duy nhại lại lá»i Äạm Ngá»c, “xì†má»™t tiếng.
- Äúng đấy! Em đã là m gì nà o?
Äạm Ngá»c bá»—ng đứng phắt dáºy, mấy hôm nay nà ng đã nghÄ© rất nhiá»u, nà ng thấy có lá»—i vá»›i Hà Duy. Nà ng nghÄ© dù sao cÅ©ng thuá»™c vá» anh ta rồi, nà ng sẽ an pháºn ở bên anh ta suốt Ä‘á»i, nghÄ© váºy nà ng má»›i chuyển đến đây ở, muốn là m anh chà ng kinh ngạc má»™t phen. Anh ta từ quê quay vá», nà ng sẽ là m là nh vá»›i anh, là m anh vui. Ai ngá» má»i việc lại đến nÆ°á»›c nhÆ° thế nà y, anh ta lại cố sống cố chết tìm lý do gây sá»±, cãi cá» vá»›i nà ng!
Nà ng nghÄ© chắc Hà Duy không muốn ở bên mình nữa nên tìm cá»› mắng má» nà ng, mục Ä‘Ãch để nà ng tá»± biết mà bá» Ä‘i.
Nà ng bỗn thấy tủi thân, lệ dâng đầy trong đôi mắt, hét lên:
- Anh là ngÆ°á»i yêu em, nhÆ°ng lại không thể cho em má»™t cuá»™c sống sung sÆ°á»›ng, đã không biết Ä‘iá»u lại còn nói em không ra gì! Em nói cho anh biết, em từ bé đến lá»›n chÆ°a là m Ä‘iá»u gì để phải hối háºn, những sá»± sỉ nhục kinh khủng nhất em phải chịu Ä‘á»u là từ anh! Anh lại còn lừa em là chÆ°a kết hôn, tháºt ra đến con trai, anh cÅ©ng đã có rồi! Cuối cùng thì anh muốn thế nà o đây? Anh chÆ¡i bá»i sá»± trong trắng của em, phá hoại tiá»n đồ của em, rồi lại lừa dối em, đến khi không lừa được nữa thì lại đá em Ä‘i? Anh nghÄ© em là cái thứ ngÆ°á»i gì? Äà n bà thì dá»… bị bắt nạt phải không?
Hà Duy nhá»› đến đứa con trai ở Tế Nam, đứa con ra sức tìm đủ má»i cách giữ bố ở lại… bá»—ng nhiên cảm thấy má»™t cÆ¡n phẫn ná»™ không kìm nén ná»—i, anh ta hất hà m:
- Lừa em cái gì? Anh có con thì là m em khổ sở lắm phải không? Tà o Lợi Hồng có con thì em vui vẻ vô cùng? Phải không? NgÆ°á»i ta là tỉ phú già u có mà . Anh là cái gì? Là chó hoang, là rác rưởi?
- Anh… im mồm! Anh dá»±a và o cái gì mà nói những lá»i đó? Anh dá»±a và o cái gì mà so sánh vá»›i Tà o Lợi Hồng? Hai ngÆ°á»i vốn đã không thuá»™c má»™t tầng lá»›p rồi! NgÆ°á»i ta nghÄ© ngợi những gì hà ng ngà y, ngÆ°á»i ta tùy tiện Ä‘á»™ng Ä‘áºy ngón tay là liên quan tá»›i hà ng vạn miệng ăn! Anh là cái gì? Chỉ là sá»± Ä‘au khổ của má»™t kẻ nhá» nhoi mà thôi!
- Cô… đồ đà n bà thối tha… Cút ngay…
Lòng tá»± ái Ä‘Ã n ông của Hà Duy bị đẩy đến bên bá» vá»±c thẳm, anh ta cÅ©ng vụt đứng dáºy, dùng ngón tay run bắn chỉ ra cá»a.
- Anh Ä‘uổi tôi Ä‘i hả?... Tôi đã ở đây bao nhiêu ngà y đợi anh vá», tôi là m thế vì cái gì chứ… Äược rồi, anh Ä‘uổi tôi Ä‘i! Tốt lắm! Hôm nay tôi sẽ Ä‘i, tất cả coi nhÆ° chấm hết!
Rồi Äạm Ngá»c bắt đầu vá»™i vã dá»n dẹp đồ đạc của nà ng, miệng lẩm bẩm gì đó, những giá»t nÆ°á»›c mắt to nhÆ° hạt Ä‘áºu lã chã rÆ¡i xuống. Thấy Äạm Ngá»c nhÆ° váºy, Hà Duy tỉnh táo ra đôi chút, muốn an ủi nà ng đừng khóc nữa, nhÆ°ng không biết mở miệng thế nà o, tiếng “xin lá»—i†không sao thoát ra khá»i cổ há»ng được.
- Anh là loại ngÆ°á»i không có lÆ°Æ¡ng tâm! Anh sẽ gặp báo ứng cho xem! - Äạm Ngá»c đã thu dá»n xong, bÆ°á»›c ra phÃa cá»a, quay đầu lại rủa thêm má»™t câu đầy háºn thù.
Hà Duy nhìn đôi mắt nà ng Ä‘á» hoe, hai tiếng “Äạm Ngá»c†vụt báºt ra.
Quả nhiên, Äạm Ngá»c dừng bÆ°á»›c, đứng nguyên ở cá»a chá» Hà Duy lên tiếng.
- Cái đó là cho em.
Hà Duy chỉ cái túi đẹp trên bà n một cách khó khăn:
- Là đôi già y em vẫn hằng mÆ¡ Æ°á»›c, em nháºn Ä‘i, em sẽ chỉ có thể ở bên anh.
Nói xong, hai chân hà Duy khuỵu xuống sà n.
Anh muốn giữ Äạm Ngá»c lại, muốn bảo nà ng đừng Ä‘i tranh cÆ°á»›p cái vị trà đáng nguyá»n rủa đó nữa mà hãy ở lại bên anh. Thế nên anh đã liá»u mạo danh Äạm Ngá»c yêu cầu Tà o Lợi Hồng mua đôi già y cao gót giá 100 nghìn. Nháºn đôi già y, có nghÄ©a là Äạm Ngá»c sẽ vÄ©nh viá»…n không thể đến bên Tà o Lợi Hồng được nữa.
- Anh… mua cho em sao?
Äạm Ngá»c quả nhiên dừng lại ở báºu cá»a, nhìn Hà Duy đầy kinh ngạc, khuôn mặt vẫn còn vÆ°Æ¡ng những giá»t nÆ°á»›c mắt chÆ°a kịp khô.
Tất nhiên, Äạm Ngá»c đã hiểu nhầm.
Thế nhÆ°ng Hà Duy sẽ phải giải thÃch thế nà o vá» việc đôi già y đó là tiá»n của nhà tỉ phú chứ không phải của anh, và nếu nhÆ° nà ng nháºn đôi già y nà y có nghÄ©a là nà ng sẽ không còn cÆ¡ há»™i đến vá»›i cuá»™c sống già u sang nà ng mÆ¡ Æ°á»›c nữa.
Khi anh nhìn ngÆ°á»i đẹp Äạm Ngá»c, vì đôi già y mà kÃch Ä‘á»™ng đến ná»—i Ä‘á» bừng mặt, toà n thân run bắn lên cảm Ä‘á»™ng… thì anh sẽ mở miệng nhÆ° thế nà o…
Thế nên, Hà Duy khó khăn xua những ý nghÄ© ra khá»i óc rồi gáºt đầu.
- Anh tháºt sá»± vì em mà mua má»™t đôi Manolo? Em không nghe lầm đấy chứ? - Äạm Ngá»c từng bÆ°á»›c Ä‘i đến bên chiếc túi, tay mở ra mà vẫn không dám tin cho đến khi nhìn thấy đôi già y lá»™ng lẫy. – Äúng là nó rồi! Äúng là nó rồi!
Äạm Ngá»c liên tục lẩm bẩm câu đó. Trong khoảnh khắc, Hà Duy Æ°á»›c sao mình được biến thà nh cái “nó†đó, biến thà nh đôi già y cao gót đó của nà ng.
NgÆ°á»i đẹp Nháºm Äạm Ngá»c nét mặt mê mẩn xá» thỠđôi già y và o chân. DÆ°á»ng nhÆ° má»—i tế bà o trong con ngÆ°á»i nà ng Ä‘á»u kÃch Ä‘á»™ng đến run rẩy. Mặt trá»i chiếu rá»i và o căn phòng, ánh lên mà u xanh của hoa lan, không khà thanh tÄ©nh thoải mái, căn phòng đã được dá»n dẹp sạch sẽ gá»n gà ng. Cá và ng nhà n nhã phe phẩy cái Ä‘uôi bÆ¡i qua bÆ¡i lại trong bể.
Chỉ có… một vị thiên thần… đã lấm bụi trần.
Bao nhiêu lần Hà Duy muốn giáºt lấy cái đôi già y trong tay Äạm Ngá»c, đốt Ä‘i, hoặc xé tanh bà nh ra, rồi cÆ°Æ¡ng quyết kéo tuá»™t Äạm Ngá»c và o phòng. Lúc đó, má»i thứ má»›i có thể yên tÄ©nh được.
Thế nhưng, lý trà của Hà Duy không cho anh là m thế. Những đau khổ trong tình yêu, là nỗi đau của những kẻ hèn nhát… Hà Duy, mà y quả là một thằng hèn.
Nháºm Äạm Ngá»c rất thá»±c dụng, Nháºm Äạm Ngá»c cần tiá»n tà i hÆ¡n tình yêu.
Khi Äạm Ngá»c được voi đòi tiên, bá» anh để chạy theo ông tỉ phú nhiá»u tiá»n tà i, anh tháºt sá»± không biết những tÆ° tưởng đó là do xã há»™i tạo nên hay là vốn đã tồn tại từ trong bản chất con ngÆ°á»i?
- Anh yêu? Em tháºt sá»± không biết phải cảm Æ¡n anh thế nà o nữa! Em tháºt sự… Em bây giá» Ä‘ang xúc Ä‘á»™ng quá! Anh không hiểu được đâu!
Äạm Ngá»c vừa bối rối vừa vui mừng, cố gắng bà y tá» cảm xúc vá»›i Hà Duy, những lá»i từ táºn đáy lòng là m ngÆ°á»i khác cảm Ä‘á»™ng sâu sắc. Äôi mắt trong nhÆ° ngá»c lấp lánh nÆ°á»›c.
Nháºm Äạm Ngá»c, lần đầu tiên gá»i “Anh yêuâ€.
Hà Duy dáng vẻ bối rối ngồi xuống Ä‘i văng, nhìn cô ngÆ°á»i yêu xinh đẹp và đôi già y cÅ©ng đẹp không kém, Ä‘ang Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, anh bất lá»±c nhắm mắt lại, thở dà i, vẻ nhÆ° Ä‘ang chìm trong sá»± chán chÆ°á»ng suy sụp của chÃnh mình.
Rồi Äạm Ngá»c lần đầu tiên chạy đến trÆ°á»›c mặt Hà Duy, túm lấy anh chà ng hôn chụt má»™t cái, rất mạnh, tháºm chà là m cho cái tôn nghiêm nam tÃnh của Hà Duy hoà n toà n vỡ vụn.
- Em không Ä‘i nữa sao? – Hà Duy lạnh lùng há»i, câu há»i có thêm chút vị châm biếm.
- Em vốn có định Ä‘i đâu, vừa rồi chỉ là để dá»a anh thôi! Em mà đi thì lấy ai nuôi cá và ng? Em Ä‘oán chắc anh không nghÄ© đến chuyện cho chúng nó ăn đâu, chắc chỉ và i ngà y là chết toi hết. NgÆ°á»i bán cá nói vá»›i em là có má»™t chú sắp sinh em bé rồi. - Äạm Ngá»c không đổi sắc mặt, nhẹ nhà ng nói, vẻ nÅ©ng nịu hiá»n là nh. Rồi nà ng cởi già y ra Ä‘em và o phòng ngủ, vẻ thà nh kÃnh cẩn tháºn cất và o trong tủ.
- Cảm Æ¡n anh nhiá»u lắm! Em thÃch đôi già y đó kinh khủng! Yêu nhÆ° cuá»™c sống của em váºy! Äến mức hà ng đêm em Ä‘á»u mÆ¡ vá» nó! Em biết đắt nhÆ° váºy, anh phải cố mua chắc là xót lắm! Em sẽ Ä‘á»n bù cho anh! Tháºt đấy!
Äạm Ngá»c từ phòng ngủ Ä‘i ra, Ä‘iệu bá»™ khoa trÆ°Æ¡ng. Nói đến từ “đá»n bùâ€, nà ng Ä‘eo thêm vẻ ngượng nghịu nhÆ° má»™t cô thiếu nữ má»›i lá»›n.
Hà Duy bỗng cảm thấy trước mặt mình là một cô gái bán hoa lẳng lơ ** thõa, chợt thấy buồn nôn.
- Hôm nà o Ä‘Æ°a em Ä‘i gặp gia đình anh nhé. - Äạm Ngá»c chợt nói nghiêm túc.
- Hả? cái gì? – Hà Duy nhất thá»i chÆ°a kịp hiểu câu nói của nà ng, hoang mang há»i.
- Ngốc! Tất nhiên là để em là m quen với hỠrồi!
Hà Duy nhìn Äạm Ngá»c, mãi sau má»›i hiểu ra, thế nghÄ©a là Äạm Ngá»c đồng ý lấy mình hay sao? Äây là điá»u anh vẫn hằng ao Æ°á»›c, anh nên vui mừng vô kể má»›i phải!
NhÆ°ng lúc đó, không thấy niá»m vui nà o xuất hiện, anh trầm lặng không nói gì.
- Con trai anh chắc là trông giống anh lắm nhỉ? Ha ha, hay tháºt, má»™t nhóc Hà Duy con, quá hay!
Äạm Ngá»c nói, dá»±a đầu và o vai Hà Duy, vừa tưởng tượng vừa cÆ°á»i hinh hÃch.
Hà Duy lại chẳng có ý định kể cho nà ng má»™t câu chuyện khác hay ho hÆ¡n, chuyện má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông dùng tiá»n của má»™t ông tỉ phú mua má»™t cô vợ cho mình.
Buổi tối, lúc hai ngÆ°á»i Ä‘ang hôn nhau say đắm, Hà Duy chợt ngá»i thấy má»™t mùi hÆ°Æ¡ng lạ.
- Lá» nÆ°á»›c hoa anh mua cho em mà , anh quên rồi à ? - Äạm Ngá»c nói dịu dà ng.
Rồi hà Duy đắm mình trong mùi hÆ°Æ¡ng sang trá»ng ấy mà là m tình, suýt chút nữa liệt dÆ°Æ¡ng.
Liá»n mấy hôm sau, Hà Duy cứ hy vá»ng có má»™t thằng trá»™m nà o đó đến vÆ¡ vét hết đồ đạc trong nhà đi, lấy luôn cả cái lòng tá»± tôn Ä‘ang bị tổn thÆ°Æ¡ng nghiêm trá»ng kia Ä‘i nữa.
|
|
|
| |