Quyển 1 : Thánh quả truyền nhân.
Chương 16: Lang nha bổng
Dịch : tnMOsc
Biên : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Trịnh Hạo Thiên thân hình vừa động , nhanh như linh hồ lui xuống . Lúc khi hắn đứng lại , trong tay đã đem ra một thanh cung dạng gấp triển khai ra .
“sưu sưu sưu..”
Liên tiếp ba mũi tên cực nhanh bắn ra ngoài , Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cùng cảm thấy ánh mắt hoa lên , ba mũi tên đã găm vào trên một cây đại thụ cách hơn mấy chục bước , mà càng làm người khác giật mình chính là , trên thân đại thụ , ba mũi tên dài sắp hàng hình tam giác hiện lên .
Dư uy hoa cùng Lâm Đình trong con ngươi đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc .
Trước đây hai năm , Trịnh Hạo Thiên vừa vặn tiếp xúc võ nghệ , mà trước đó , Trịnh Thành Liêm một lòng một dạ muốn hắn thừa kế thủ nghệ làm mộc gia truyền , cho nên cũng không có để cho hắn tham gia luyện võ cùng với những người trẻ tuổi trong thôn.
Nhưng ở trong hai năm này , tiểu tử này tiến bộ giống như có thần giúp đỡ, không chỉ quyền pháp đạt đến trình độ có thể ngưng tụ ra chân khí, ngay cả khí lực cũng là điều bất khả tư nghị ,mà hôm nay xem ra , về tiễn thuật ,hắn tựa hồ đã không kém dưới hai người ở đây.
Than nhẹ một tiếng , Lâm Đình nói : “Uy Hoa, ngươi nhìn đấy.”
Dư Uy Hoa suy nghĩ một chút , nói : thân thủ của hắn hiện tại so với chúng ta cũng không thua gì ,hẳn là có đủ tư cách vào núi .”
Trịnh Hạo Thiên nhất thời tươi cười rạng rỡ ,lúc trước khi hắn bắt đầu luyện võ , luôn từng mong ước có thể cùng đám thợ săn trong thôn cùng nhau vào núi săn thú , nhưng là thẳng cho tới hôm nay ,điều tâm nguyện là mới xem như có hi vọng hoàn thành.
Dư Uy Hoa ngẩng đầu hướng mắt xem xét bên trong phòng ,nói : “Trịnh thúc ở nơi đâu? Chúng ta nhất định phải có sự đồng ý của Trịnh thúc.”
Trịnh Hạo Thiên liên tục khoát tay ,nói : “Trong thành có một phú hộ dùng nhiều tiền mời cha ta đánh một bộ tám đại vật gia truyền . Dư thúc hộ tống cha ta đi vào thành , hơn nữa chuyện này các ngươi không cần tìm người ,ta làm chủ được.”
Dư Uy Hoa “ồ” nhẹ lên một tiếng , hắn và Lâm Đình trở về từ trong núi ,ngay cả nhà cũng chưa có qua , cho nên đối với việc người trong thôn say sưa chuyện cũng không hiểu biết .
Hắn do dự một chút , nghĩ tới biểu hiện mới rồi của Trịnh Hạo Thiên , rốt cục đem một chút băn khoăn trong lòng bỏ đi
Lấy năng lực lúc này của Trịnh Hạo Thiên , ba huynh đệ bọn họ liên thủ vào núi , chỉ cần không phải thâm nhập sâu trong núi ,tựu tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì
Hai người liếc mắt nhìn nhau ,không hẹn mà cùng gật đầu một cái , bọn họ rốt cục cũng đưa ra quyết định.
Lâm Đình trầm giọng nói: “Hạo Thiên, ngươi muốn vào núi cũng được, bất quá săn thú không phải việc chơi đùa , ngươi trước hết đi lựa chọn một món binh khí hợp tay xem sao.”
Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ , nhảy cẫng lên , bất quá sau đó hắn lại ngây ngẩn cả người.
Vào núi săn thú muốn chuẩn bị đồ cũng không ít , trừ lương khô nước uống ra, chủ yếu nhất đúng là một thân trang bị. Đặc biệt là vũ khí tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả săn thú .
Khẽ đảo ánh mắt một vòng trong sân. Trịnh Hạo Thiên chân mày nhíu lại , nhà hắn vật ly kỳ cổ quái không ít , nhưng chỉ là công cụ thợ mộc , hoàn toàn không thể mang theo những thứ này lên núi được.
Đến khi hắn nghĩ tới khi rèn luyện dùng côn bổng…
Nhưng côn bổng bình thường chơi đùa còn có thể , nhưng muốn gây ra lực sát thương , vậy thì thật sự làm cho người ta lo lắng rồi.
Tựu hồ nhìn thấu tâm tư bối rối lúc này của Trịnh Hạo Nhiên , Dư Uy Hoa lắc đầu nói : “ Nếu ở đây không có binh khí thích hợp ,thử đi mượn chỗ ta xem sao.”
Dư Kiến Thăng là săn sư duy nhất lưu lại trong thôn, hắn võ giỏi , trong nhà cũng góp nhặt không ít binh khí. Nếu Dư Kiến Thăng lúc này ở nhà , như vậy Dư Uy Hoa tuyệt đối không dám có chủ ý đó , nhưng nếu lão đã hộ tống Trịnh thúc xuống núi , đó chính là “ trong núi không cọp, hầu tử xưng vương.”
Dư Uy Hoa giơ cây cung đã gấp lại lên, xem như đã hiểu
Huynh đệ trong một nhà ,không cần phân biệt lẫn nhau.
Đem sân sửa sang lại một chút , mang một số đồ thu thập thỏa đáng , bọn họ cùng cười cười nói nói đi tới Dư gia.
Tại thôn Đại Lâm , Dư Kiến Thăng chẳng những là trưởng thôn , hơn nữa là săn sư duy nhất còn ở trong thôn, điều kiện trong nhà chính là số một số hai . Nếu như không có Trịnh Thành Liêm tinh thông thủ nghệ làm mộc , như vậy nhà hắn tuyệt đối là lớn nhất.
Dư Uy Hoa trực tiếp đưa tất cả dẫn vào trong hậu viện , nơi đó có phòng ốc đặc thù . Bên trong không có người ở , mà chất rất nhiều các loại binh khí.
Dư Uy Hoa vừa mở cửa sau phòng ra , Trịnh Hạo Thiên ánh mắt nhất thời sáng lên.
Nơi này binh khí các chủng loại đều có đầy đủ, lớn như đao thương , côn bổng . Ngắn có khảm đao , tiêm đao đầy đủ mọi thứ. Trừ những thứ đó ra , những cung tên săn thượng hạng cũng chất đầy.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, liếc nhìn mấy lần, khẽ nở nụ cười, trong đó rõ ràng có hai cây là do cha làm.
“ Hạo Thiên , cha ta đều để binh khí ở nơi này , ngươi lựa chọn sao” Dư Uy Hoa hướng tới nói.
Hắn biết , cha mình đối với Trịnh Hạo Thiên tương đối vừa mắt , nếu không như thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng dẫn vào gian phòng này.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu , ánh mắt không ngừng xem tới xem lui.
Đi tới một dãy binh khí dài bên cạnh , hắn thầm đánh giá , tiện tay rút ra một thanh Trường Đao.
Ở trong tay huy vũ một chút , khẽ nhíu mày ,nói: “Quá nhẹ ” Sau đó đem Trường Đao bỏ vào chỗ cũ.
“Quá nhẹ sao?” Dư Uy Hoa hồ nghi hỏi một tiếng , hắn đi về về giá ở trước , đưa tay cầm Trường Đao lên, nhẹ nhàng huy vũ mấy cái ,sắc mặt nhất thời trở lên có phần cổ quái.
Lâm Đình tiến lên , nhận lấy Trường Đao , thoáng suy nghĩ , quay đầu kêu lên: “Hạo Thiên , ngươi đúng là quái vật , khí lực quá lớn a!”
Thật ra thì mới vừa rồi, khi thời điểm hai quyền chạm nhau , bọn họ mơ hồ cảm giác như vậy rồi.
Bởi vì bọn lúc đó chỉ đủ khí lực để phòng hộ bản thân , hoàn toàn không đủ khả ngăng để đả thương , cho nên Trịnh Hạo Thiên mới có thể bằng vào sức mạnh đem hai người bọn họ đánh lui. Bất quá khi đó Trịnh Hạo Thiên không có chút tiện nghi là mấy , cho nên hai người bọn họ cảm thụ không mãnh liệt , mà lúc này sức nặng binh khí cũng là thật , bọn họ cầm lên Trường Đao , là biết người này sau mấy tháng đã có tiến bộ lớn.
Thở dài một tiếng ,Dư Uy Hoa nói: “Hạo Thiên , ta xem ngươi cũng không cần tu luyện chân khí ,chỉ cần với lực lượng này cũng đủ trong rừng rậm tung hoành rồi”
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng tụ ,nói : “Không ,ta muốn tiếp tục tu luyện , muốn đại biểu cho đại Lâm thôn đánh bại Uyển Gia thôn”
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình tròng mắt nhất thời trở lên sắc lạnh , đối với người rong Đại Lâm thôn mà nói , Uyển Gia thôn giống như là đặt trên đầu bọn họ một tảng đá lớn . Nếu như trong thôn không phải có Dư Kiến Thăng trấn giữ , hơn nữa thúc thúc Lâm đình dấn thân vào bên trong Cừu gia nhậm chức , để cho Uyển Gia thôn có chỗ kiêng kỵ , chỉ sợ ngay cả phạm vi săn thú cũng không thể giữ được.
“chúng ta cùng nhau tu luyện , xem ai trước tiên tu luyên tới trung giai săn sư, chiến thắng Uyển Nhất Phu” Dư Uy Hoa bừng bừng hào khí nói.
Lâm Đình nặng nề gật đầu ,nói: “ Tất nhiên tu luyện chân khí phải có thiên phú , nhưng cố gắng hay không lại là mặt khác . Hạo Thiên, để cho ba huynh đệ chúng ta mở mặt xem nào”
Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng , cười nói: “ Ta không phản đối , nhưng muốn chiến thắng Uyển Nhất Phu, với tu vi trung giai săn sư sợ không đủ”
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình suy tư chốc lát , cũng chậm rãi gật đầu. Uyển Nhất Phu ngay từ hai mươi năm trước đã là trung giai săn sư, mặc dù qua hai mươi năm không tiến thêm ,nhưng hắn đích thực lúc đầu đã ở tầng thứ hai đỉnh , hơn nữa mấy chục năm kinh nghiệm ,muốn thắng hắn dễ dàng ,chỉ sợ phải hơn một cấp mới được.
Bất quá vừa nghĩ tới muốn trở thành cao cấp săn sư , ba người bọn họ sắc mặt nhất thời suy sụp xuống.
Lắc đầu , ánh mắt Trịnh Hạo Thiên tiếp tục đảo khắp trong phòng.
Cao cấp săn sư đối với bọn họ mà nói ,thật sự là quá mức xa xôi , lần lên núi săn đầu tiên này mới là việc trước mắt phải làm.
Dư Uy Hoa trầm ngâm chốc lát nói: “Hạo Thiên , lực lượng của ngươi rất lớn” Hắn đi tới góc nhỏ một gian phòng ,nói: “Cái binh khí này trong nhà ta là nặng nhất , ngay cả phụ thân cũng không dám sử dụng như binh khí bình thường”
Trịnh Hạo Nhiên bước nhanh tới , khi hắn nhìn thấy binh khí ,không khỏi ngẩn người ra .
Cái binh khi này chính là một thanh lang nha bổng hiếm thấy , vô luận là phía dưới thân gậy hay phía trên , kể cả như gai nhọn kinh khủng ở đầu gậy cũng hoàn toàn sáng bóng , hoàn toàn không có một chút dơ bẩn .
Bởi vậy có thể thấy được Dư Kiến Thăng đối với binh khí này tương đối có phần coi trọng
Đưa tay ra , nắm thật chắc thân thanh Lang Nha bổng , Trịnh Hạo Thiên dùng sức , nhất thời đem nó nhấc lên.
Hai tròng mắt hắn mơ hồ sáng lên khẽ huy động mấy cái , thanh Lang Nha bổng trầm trọng xẹt qua không khí ,thế đi mang theo từng đợt tiếng gió gào thét.
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình bất giác tự lui về phía sau vài bước , binh khí hung hãn này trong tay Trịnh Hạo Thiên ,hơn nữa đang được huy vũ , bọn họ có thể cảm nhận một cảm giác bị trấn áp mãnh liệt cực điểm.
Trong không khí , thanh âm có phần sắc nhọn , khiến cho hai người có hơi chút kinh hãi .
“Tốt” Trịnh Hạo Thiên hưng phấn hô một tiếng , nói “ Binh khí này rất hợp tay ta ,chúng ta đi thôi.”
Hai người Dư Uy Hoa thoáng trao đổi ánh ánh mắt với nhau, trong lòng thầm kêu một tiếng “Tiểu quái vật”.
Mặc dù hai người bọn họ có thể miễn cưỡng huy vũ , nhưng muốn cầm vật này cùng người khác động thủ ,chính là có chút lực bất tòng tâm.
Nhưng là , vật nặng như thế trong tay Trinh Hạo Nhiên lại không là gì , đúng là khiến bọn họ kinh hãi mà cũng rất kích thích.
Sau này tu luyện võ công nhất định càng thêm khắc khổ , không thể yếu kém hơn Trịnh Hạo Thiên được.
Ba người chuẩn bị xong đầy đủ lương khô cùng bộ phận nước uống,tránh khỏi tầm mắt của mọi người trong thôn ,lặng lẽ đi vào núi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Đường trong núi gập ghềnh khó đi, hơn nữa bụi cỏ, cây rừng giăng đầy, căn bản là không nhìn rõ được đường đi.
Bất quá thôn Đại Lâm đã cư ngụ ở chỗ này hơn trăm năm, đã có vô số người xuyên núi tạo thành đường đi.
Ở gần sơn đạo rất ít động vật có đảm lượng tới gần cho nên bọn họ một đường đi tới cũng rất yên têm.
Mặc dù trước kia Trịnh Hạo Thiên cũng đã nhiều lần vào núi chơi đùa, nhưng cũng chỉ là cách thôn nửa dặm căn bản không xuất hiện dã thú nguy hiểm. Còn lần này vào núi là để đi săn, mới chỉ nghĩ thôi đã thấy kích động vạn phần.
Sau khi bước trên sơn đạo một lúc, Dư Uy Hoa đưa hai ngón tay vào miệng thổi một tiếng.
Một con vật thân màu xám tro chợt từ đằng xa nhanh chóng chạy tới, nó nhẹ nhàng ở trên một nhánh cây, sau đó nhảy xuống nhào vào lòng Dư Uy Hoa.
Dư Uy Hoa cất tiếng cười to nói : "Tiểu Vũ, chúng ta cùng vào núi được không?"
Đây chính là tiểu thử mà Dư Uy Hoa nuôi một năm nay, tiểu tử này cùng với ba người bọn hắn đã trở nên quen thuộc, không một chút úy kị hay sợ hãi bọn họ.
Cái đuôi của nó thật to, trông như một cái ô, cho nên Dư Uy Hoa mới đặt tên là Tiểu Vũ. Lúc này, sau khi nghe Dư Uy Hoa nói, hai con mắt nhỏ đảo quanh, cái đầu nghênh nghênh, cũng không biết là gật hay lắc đầu.
Trịnh Hạo Thiên cười híp mắt nhìn, lật cổ tay lấy ra một quả đưa tới.
Tiểu Vũ lập tức vồ lấy chỉ hai ba nhát cắn đã ăn hết.
Dư Uy Hoa vui mừng nói : "Nó đồng ý, chúng ta đi thôi"
Lâm Đình và Trịnh Hạo Thiên nhìn nhau cười một tiếng, lập tức đi theo.
Cũng không lâu lắm, bọn họ đã đến cuối con đường. Trước mặt bọn hắn là Tùng Lâm đầy nguy cơ hung hiểm.
Từ nhỏ Trịnh Hạo Thiên đã được các trưởng bối trong thôn nhắc nhở, nếu đi một mình vô luận thế nào cũng không được xâm nhập vào Tùng Lâm, bởi vì trong đó có vô số mãnh thú thích ăn thịt tiểu hài tử.
Mặc dù hôm nay không thể coi Trịnh Hạo Thiên là tiểu hài tử, nhưng dù sao hắn cũng lớn len từ chân núi, đối với đủ loại truyền thuyết kiểu đó vẫn trước sau vẫn bảo trì một loại kính sợ.
Tựa hồ nhìn thấy thần thái không ổn của Trịnh Hạo Thiên hai người nhìn nhau một cái.
Dư Uy Hoa cười nói :
"Hạo Thiên, không cần khẩn trương, lần đầu tiên lên núi, mỗi người đều như thế cả, chỉ cần lần là quen thôi"
Lâm Đình cũng vỗ vỗ vào lưng Trịnh Hạo Thiên một cái nói :
"Lúc hai người chúng ta lần đầu tiên đi vào núi còn có Dư thúc đi theo nhưng cũng sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cơ hồ không dám tiến vào"
Dư Uy Hoa tức giận trừng mắt nhìn Lâm Đình một cái nói :
"Là ngươi mềm chân thôi đừng đem cả ta lôi vào"
Trịnh Hạo Thiên nhìn hai tên đồng bạn đang ầm ĩ cãi vã, trong lòng tràn ngập vẻ ấm áp. Mặc dù tuổi của hắn không lớn, kiền thức cũng không nhiều, nhưng tâm ý hai người bạn tốt đối đãi với mình thế nào hắn đều hiểu được.
Gật đầu một cái thật mạnh, Trịnh Hạo Thiên cười nói : "Đừng cãi nhau nữa, chúng ta cùng đi vào núi"
Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau cười, lần đầu tiên bọn chúng vào núi Dư Kiến Thăng cũng dùng biện pháp như thế đê làm giảm bớt sự khẩn trương trong lòng bọn chúng. Hôm nay bọn chúng cũng làm y như vậy, hiệu quả thật sự cũng không tệ.
"Hạo Thiên, từ bây giờ sẽ có nhiều nguy hiểm"
Sắc mặt Dư Uy Hoa tương đối ngưng trọng nói :
"Sản vật Hùng Lang sơn vô cùng phong phú, cho dù dọc theo bìa rừng cũng có thể kiếm được thỏ hoang, gà rừng một số muông thú nhỏ. Bất quá phạm vi săn bắn của thồn chúng ta cũng không lớn cho nên mỗi lần đi săn đều phải tiến sâu vào trong rừng"
Ngữ khí hắn khi nói ý bảo từ bây giờ mọi việc không thuận lợi mà đầy khó khăn.
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn khắp xung quanh, mơ hồ trong đó có lóe lên sự oán giận.
Vào núi là một chuyện nguy hiểm càng tiến sâu vào núi thì nguy hiểm càng lớn.
Nếu như phạm vi săn bắn của thôn có thể mở rộng hơn nữa thì chỉ cần ở bìa rừng cũng đủ săn bắn để nuôi sống cả thôn rồi.
Nhưng mà phạm vi săn bắn của thôn Đại Lâm cũng không quá lớn, cho nên bọn hắn căn bản là không đủ tu hoạch khi săn bắn bên ngoài. Mà muốn để người dân trong thôn có cuộc sống tốt hơn nhất định phải tiến sâu vào trong núi.
Tất cả nguyên nhân chuyện này cũng đều do Uyển Gia thôn mà ra.
Vào lúc này ba người bạn không hẹn mà cùng trở nên kiên định một ý niệm, một ngày kia, nhất định bọn hắn sẽ làm cho Đại Lâm thôn áp đảo Uyển Gia thôn.
Sau khi bước vào Tùng Lâm rõ ràng ba người trở nên cẩn thận hơn.
Vừa đi Lâm Đình vừa giảng giải các loại quy củ chú ý khi vào núi.
Một khi tiến vào thâm sơn tốt nhất trong một tháng không nên đi theo một lộ tuyến cố định. Nếu không một khi tạo thành một sơn đạo cố định thì tỷ lệ xuất hiện mãnh thú cũng không quá lớn.
Trịnh Hạo Thiên im lặng lắng nghe, mặc dù đã từng nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ lại cảm nhận rõ ràng như lúc này.
Cả người như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, cảm giác bất đồng chính là có nhiều thứ không chỉ đơn thuần học bằng cách nhớ là hiểu được.
Đột nhiên ở trong bụi cỏ phía trước truyền ra tiếng động, Lâm Đình dỏng tai lắng nghe, nhẹ giọng nói :
"Là thỏ hoang, Hạo Thiên, ngươi có thể thử tay nghề được rồi"
Trịnh Hạo Thiên giật mình, Lâm Đình chỉ dùng tai nghe đã phân biệt được con mối. Đây mới thực sự là kinh nghiệm của thợ săn đã lăn lộn trong núi sâu, bọn họ mới co tư cách vào rừng như cá đùa trong nước, vượt xa những người không có kinh nghiệm như mình.
Bất quắ, đối với mình hắn cũng có tự tin mãnh liệt, chỉ cần cho mình thêm thời gian, mình cũng sẽ tích lũy được kinh nghiệm không kém hơn năng lực của bọn Lâm Đình.
Nhẹ nhàng đặt thanh lang nha bổng cầm ở tay lên mặt đất, Trịnh Hạo Thiên vung tay tức thì đã cầm lấy cung gấp mà mình đã chuẩn bị ra.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều gật đầu, trong lòng bọn chúng có chút bội phục cùng hâm mộ.
Động tác của Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng không có một tia miễn cưỡng, lang nha bổng nặng nề trong tay hắn cũng giống như một cây rơm cây rạ nhẹ như không, sức lực trời sinh bậc này, cả đời bọn họ cũng đừng mơ đạt tới.
Trịnh Hạo Thiên giương cung lắp tên, nơi bọn hắn ẩn mình có thể thấy được phía sau rừng cây cao lớn, xuyên thấu qua khe hở cành lá phía trước hắn chăm chú chằm chằm nhìn về phía trước.
Chỉ chốc lát sau, bụi cỏ phía trước khẽ lay động, qủa nhiên có một con thỏ nhỏ màu xám từ trong đó chạy ra.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, cung trong tay hắn được giương đến cực hạn, trên người xuấ hiện một tia sát khí như có như không.
"Sưu..."
Hắn buông tay ra, mũi tên lao ra ngoài cực nhanh bắn về phía con thỏ.
Song, làm cho Trịnh Hạo Thiên bất khả tư nghị (không biết nói gì) chính là mũi tên hắn đã nắm chắc rồi thế nhưng lại thất bại.
Trong nháy mắt lúc hắn buông tay, con thỏ xám vốn đang đứng yên bỗng nhiên dưới chân như lắp lò xo bật dậy, nhanh chóng nhảy sang một bên, không chỉ có thể tránh thoát mũi tên hơn thế còn thuận thế chui vào bụi cỏ, trong giây lát đã biến mất không thấy đâu.
Trịnh Hạo Thiên líu lưỡi nhìn về mặt đất trống trơn phía trước, mũi tên hắn bắn đi uy thế không nhỏ, mũi tên đã tiến vào mặt đất hơn nửa, nhưng ngay cả một nhúm lông thỏ cũng không có.
Nhất thời khuôn mặt hắn đỏ lên, mặc dù mình tu luyện tiễn thuật cũng không nhiều không khổ công như tu luyện quyền thuật hay chân khí, cũng không bằng mình luyện tập bảo điển gia truyền nhưng thiên phú tiễn thuật của hắn cũng không thể khinh thường.
Hơn hai năm luyện tập, ở khoảng cách và tình huống như thế này đều bách phát bách trúng, hơn nữa lúc hắn luyện tập ở bìa rừng phía sau thôn cũng từng bắn trúng nhiều thỏ hoang, gà rừng, một số loại động vật nhỏ. Vốn cho rằng cũng giống như lần trước coi mồi đã đến tay, thật không nghĩ ra cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
Lâm Đình khẽ mỉm cười nói :
"Hạo Thiên, cảm giác như thế nào?"
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, hắn thu liễm tâm thần, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cau mày nói :
"Thỏ ở nơi này thông minh hơn so với thỏ ở sau thôn"
Dư Uy Hoa cười nói :
"Ngươi nói không sai, nơi đây là thâm sơn. Tính cảnh giác của động vật trong núi cũng cao hơn, muốn săn giết được bọn chúng cũng khó khăn hơn, ở chỗ này, tất cả đều lấy cách sinh tồn cá lớn nuốt cá bé. Những động vật có thể sống sót ở chỗ này đều không thể khinh thường.
Trịnh Hạo Thiên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua hai người bạn, lúc này hắn mới phát giác, kể từ khi tiến vào nơi này, khí tức trên người bọn chúng đã như có như không, đặc biệt lúc mình chuẩn bị bắn tên thậm chí hai người bọn họ còn ngưng cả hít thở.
Hán đã mơ hồ hiểu được ý tứ cảu hai đồng bạn.
Hít một hơi thật sâu, khí tức trên người Trịnh Hạo Thiên yếu bớt, theo việc hắn không ngừng điều chỉnh hô hấp cả người hắn cũng dần trở nên như bọn Dư Uy Hoa không có chút khí tức nào.
Hai người Dư Uy Hoa đồng thời gật đầu, trên mặt lộ nụ cười vui mừng.
Nếu như ngay từ đầu bọn hắn nói rõ thì Trịnh Hạo Thiên đã có thể một mũi tên bắn trúng con thỏ. Nhưng nếu như vậy tuyệt đối hắn sẽ không có được nhận thức sâu sắc.
Chỉ có tự mình trải qua thất bại, mới có thể vững vàng đem điều được dạy dỗ nhớ kĩ.
Việc này cũng là bọn hắn học từ Dư Kiến Thăng, hôm nay không giữ lại chút nào đều truyền dạy cho Trịnh Hạo Thiên.
Lần đầu tiên vào núi, Trịnh Hạo Thiên còn phải học hỏi rất nhiều điều. Bất quá dưới sự chỉ điểm tận tình của hai đồng bạn hắn tiến bộ rất nhanh chóng.
Sau một canh giờ, rốt cục hắn đã thành công bắn chết một con gà rừng, lúc bắn ra mũi tên kia khí tức trên người hắn được thu liễm còn hoàn hảo hơn hai người Dư Uy Hoa.
Nhìn biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên trong lòng hai người Dư Uy Hoa cũng bớt lo lắng. Bất quá bọn hắn cũng không tiếp tục tính toán mà tiếp tục tiến về phía trước.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Ba đạo thân ảnh từ phía sau cây đại thụ đi ra, ánh mắt lợi hại của bọn họ đánh giá bốn phía.
Thời gian bọn họ vào trong núi đã một ngày một đêm, nhưng làm cho Trịnh Hạo Thiên thất vọng chính là bọn chúng cũng không phát hiện được một động vật to lớn nào. Đừng nói là các loại hổ báo mà hắn ngưỡng mộ đại danh đã lâu mà ngay cả bá chủ Hùng Lang sơn là sói và gấu cũng không thấy.
Dọc theo đường đi bọn chúng chỉ gặp một ít động vật nhỏ mà thôi.
Dĩ nhiên không phải bọn chúng cũng không có thu hoạch được gì. Ở cạnh một gốc đại thụ đã bị khô héo bọn họ hái được một ít nấm trân quý, chỉ cần đưa vào trong thành là có thể bán được một số tiền lớn. Bất quá chuyện tốt như vậy cũng không phải tùy thời đều có thể gặp được, cho nên lực chú ý của bọn chúng đều tập trung lên việc săn thú.
Bỗng nhiên, Lâm Đình đang đi ở phía trước vung tay lên, ngay lập tức Dư Uy Hoa và Trịnh Hạo Thiên đều ngừng lại.
"Các ngươi nhìn coi"
Lâm Đình tiến lên một bước chỉ xuống mặt đất, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Dư Uy Hoa tiến lên, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét, lỗ mũi khẽ ngửi, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Một thân ảnh màu xám tro từ cái sọt sau lưng Dư Uy Hoa chui ra, chính là Tiểu Vũ.
Thân thể nho nhỏ quay một vòng trên mặt đất, tiểu thử chợt nhảy lên bả vai Dư Uy Hoa, thân thể khẽ run rẩy.
Kể từ lúc vào núi, đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên thấy vẻ mặt hai người bạn trầm trọng như vậy, mà biểu hiện của Tiểu Vũ cũng khác hẳn ngày thường, làm cho tâm tình của hắn không khỏi chịu ảnh hưởng.
"Có chuyện gì vậy?" hắn cẩn thận hỏi.
Lâm Đình trầm giọng trả lời : "Hạo Thiên có thể chúng ta gặp phiền toái lớn"
"Phiền toái gì?"
"Phụ cận nơi này thường có một bầy sói lui tới"
Lâm Đình chỉ vào mặt đất nói :
"Nơi này còn dấu chân, phân và nước tiểu của bầy sói, từ độ cứng của phân và dấu chân có thể nhận thấy thời gian cũng không lâu. Hơn nữa số lượng bầy sói cũng hẳn là từ sáu con trở lên"
Hai tròng mắt Trịnh Hạo Thiên nhất thời sáng lên.
Ở Hùng Lang sơn, dã thú nổi danh nhất là cẩu hùng (gấu chó) và bầy sói.
Lực chiến đấu của bọn chúng không phải cường đại nhất nhưng trong dãy núi khổng lồ này, thực lực toàn thân bọn chúng hoàn toàn xứng đáng bài danh đệ nhất.
Sự lợi hại của cẩu hùng Trịnh Hạo Thiên đã được chứng kiến, mặc dù đêm hôm đó đã trải qua hai năm nhưng trong ký ức của hắn vẫn còn rất mới mẻ.
Nếu như không có bẫy rập của phụ thân hắn, nếu như không phải trong thôn có một vị săn sư đầy kinh nghiệm và uy tín như Dư Kiến Thăng, như vậy thôn của bọn họ cũng không còn tồn tại nữa.
Mà ác lang trong Hùng Lang sơn xét về thực lực mỗi con thì không thể nào so sánh với cẩu hùng nhưng bọn chúng là sinh vật quần cư. Ở trong núi vô luận là hung cầm mãnh thú nào chỉ cần gặp một bấy sói thì chỉ có cách tìm đường chạy trốn mà thôi.
"Sáu con dã lang, chúng ta có thể đối phó được không?" Trịnh Hạo Thiên hăng hái bừng bừng nói.
Sắc mặt Lâm Đình trở nên ngưng trọng nói :
"Nếu như có chừng sáu đầu dã lang ba người chúng ta tự nhiên có thể dễ dàng ứng phó được, nhưng chỉ sợ số lượng bầy sói không phải chỉ có sáu con"
Dư Uy Hoa cười cười nói :
"Lâm Đình, dù sao nơi này còn chưa tiến vào thâm sơn, mặc dù khu vực này cũng thường có bầy sói lui tới nhưng cũng chỉ là một bầy sói nhỏ, không thể vượt quá mười con"
Trịnh Hạo Thiên liền giật mình nói : "Nơi này còn không coi là thâm sơn?"
Dư Uy Hoa và Lâm Đình liếc mắt nhìn nhau, Lâm Đình trợn mắt nhìn Dư Uy Hoa - kẻ luôn nhanh mồm nhanh miệng một cái rồi nói :
"Đương nhiên nơi này là thâm sơn bất quá trong núi là vô cùng vô tận, so sánh với nơi này thì còn nhiều nơi sâu hơn nữa"
Lúc này Trịnh Hạo Thiên mới chợt hiểu, hắn gật nhẹ đầu, rồi cúi xuống nghiên cứu dấu chân, phân và nước tiểu của bầy sói để lại.
Dư Uy Hoa lè lưỡi đưa tay làm thủ thế xin lỗi.
Mặc dù hai người bọn họ cũng là kẻ to gan lớn mật, nhưng mang theo Trịnh Hạo Thiên cùng nhau vào núi, bọn chúng tuyệt đối không dám tiến vào chân chính bên trong rừng sâu núi thẳm.
Dĩ nhiên, địa phương mà hôm nay bọn họ đang đứng cũng được coi là thâm sơn, ở địa phương này cơ hội bắt gặp mãnh thú hơn xa dưới chân núi.
"Có cần đi đường vòng không?"
Lâm Đình từ trước đến giờ luôn nổi tiếng thận trọng, trầm giọng hỏi.
"Không cần"
Dư Uy Hoa hào khí can vân nói : "Ba người chúng ta cũng dều luyện ra chân khí, thân thủ so sánh với đa số thợ săn còn tốt hơn, tuyệt đối có thể đối phó với mười con sói trở xuống"
Lâm Đình khẽ nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trịnh Hạo Thiên, rồi ánh mắt dừng lại ở thanh lang nha bổng, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu một cái.
Mười đầu ác lang trở xuống, coi như chỉ hắn và Dư Uy Hoa cũng có thể chém giết, càng không cần có thêm Trịnh Hạo Thiên.
"Hạo Thiên, chúng ta cùng nhau bố trí bẫy rập"
Dư Uy Hoa mỉm cười nói : "Uy Hoa lát nữa nhìn thủ nghệ của ngươi"
Dư Uy Hoa cười hắc hắc hắn vỗ ngực nói : "Yên tâm, hết thảy có ta đảm bảo không để các ngươi thất vọng"
Trịnh Hạo Thiên không hiểu nhìn hai người bọn hó một cái, bất quá thấy bọn họ đều có bộ dáng đã định liệu trước cũng không nói gì thêm.
Dù sao phụ thân hắn đã dạy, chuyện tình gì mình mà không am hiểu, vậy hãy nhìn nhiều nghe nhiều và nói ít, như vậy mới có thể học được chân chính bản lĩnh.
Lâm Đình lấy sừ sọt sau lưng ra một cái cuốc ngắn bắt đào đào xới đất lên.
Trịnh Hạo Thiên tự nhiên cũng không dám chậm trễ, ánh mắt dảo qua bên dưới, bắt đầu bố trí bẫy rập khác nhau xung quanh.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lâm Đình làm chuyện này, tự nhiên là cực kỳ quen thuộc, mặc dù đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thiên vào núi nhưng gia đình hắn có truyền thống về bẫy rập, ở phương diện này dã vượt xa so với người bình thường tưởng tượng. Chỉ một khắc đồng hồ sau, trên mặt đất đã có thêm năm cơ quan bẫy rập.
Hài lòng gật đầu một cái, Lâm Đình nói : "Đối phó với bầy sói nhỏ, những loại bẫy rập này là đủ rồi, chỉ cần hai cái có thể phát huy tác dụng như vậy số ác lang còn lại tựu cũng không gây ra uy hiếp"
Ánh mắt Dư Uy Hoa đầy hâm mộ nhìn các cơ quan bẫy rập hỏi :
"Hạo Thiên, ngươi đã học được chân truyền của Trịnh thúc?"
Lâm Đình đồng cảm gật đầu :
"Cùng là bố trí bẫy rập, của ta so với hắn căn bản không đáng nhìn. Nếu như hiện tại lập tức tham gia khảo hạch thợ săn, chỉ cần bằng vào ngón nghề này cũng tuyệt đối có thể thông qua"
Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ cười, mặt hơi ửng đỏ.
Trong hai năm qua, trừ khổ luyện chân khí, quyền thuật, tiễn thuật, thời gian còn lại của hắn đều vùi đầu vào học tập, nghiên cứu bảo điển gia truyền, thành tựu về cơ quan bẫy rập thậm chí còn vượt hơn Trịnh Thành Liêm.
Đây chính là chỗ tốt sau khi tu luyện võ thuật, trừ bỏ việc còn thiếu kinh nghiệm, cơ bản kiến thức của hắn tương đối vững chắc.
Mặt trời từ từ lặn, dần dần, ngay cả một tia sáng cũng đã biến mất.
Lúc này Dư Uy Hoa sớm đã góp nhặt được mốt đống lớn cành khô, ba người bọn họ cùng nhau động thủ, dọn dẹp một chỗ sạch sẽ.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình thành thục làm một cái giá nướng, đốt lửa kên, đặt con gà rừng lên bắt đầu nướng.
Rất nhanh một mùi thơm tràn ngập phát tán ra xung quanh.
Ánh mắt Lâm Đình chuyển động nhìn khắp mọi nơi đồng thời thấp giọng nói :
"May là hiện tại cũng không phải là mùa hè, nếu không chúng ta cũng không dám đốt lửa trong rừng"
Tim Trịnh Hạo Thiên đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, hắn có mấy phần chờ đợi, mấy phần hưng phấn, nhưng chỉ có mình hắn biết, một cỗ cảm giác chưa bao giớ được thể nghiệm lấy tốc độ ngày càng nhanh tràn ngập trong lòng hắn.
Đây là một cảm giác xa lạ, hắn không có cách nào khống chế được.
Hai tay và hai chân của hăn đều khẽ phát run, vốn lang nha bổng nhẹ như không tựa hồ cũng trở nên nặng hơn.
Hít một hơi thật sâu, hắn phát hiện, nhất định hắn phải nói cái gì đó, bằng không kết quả chờ đợi hắn chỉ sợ cũng không được tốt.
"Bọn chúng sẽ đến sao?"
Câu này vừa ra khỏi miệng ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng giật mình. bởi vì thanh âm của hắn cũng giống như tứ chi đều không khống chế được mà phát run.
"Tuyệt đối sẽ đến"
Dư Uy Hoa như định liệu trước nói :
"Cái tên Hùng Lang sơn cũng không phải là đặt cho có, chỉ cần là địa phương mà bầy sói đi qua sẽ có rất ít mãnh thú dừng lại ở đó. thời gian bầy sói đi qua cũng không lâu, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm nhất định sẽ trở về"
Lâm Đình cũng giật mình liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên, cười rồi đấm hắn một cái nói :
"Hạo Thiên, ngươi đang lo lắng cái gì? Yên tâm đi, chỉ là vài con ác lang, coi như chỉ có ta và Uy Hoa cũng có thể dễ dàng giải quyết"
Trịnh Hạo Thiên miễn cưỡng cười, nặng nề gật đầu. Trong tim hắn âm thầm oán giận không dứt, không phải mình trăm phương ngàn kế muốn vào núi săn thú sao, trong kế hoạch của hắn, lần đầu tiên đi săn thú phải dùng thân thủ của mình làm thịt một son sói, lúc này mới không bôi nhọ kết quả hai năm khổ luyện"
Nhưng là, khi bắt đầu công việc, thậm chí tay chân hắn còn nhũn ra. Nhìn hai đồng bạn đang vui vẻ trò chuyện trong tim hắn lại cảm thấy xấu hổ.
"Ngao ô..."
Phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng sói tru kinh khủng.
Sau khi nghe thấy âm thanh này ba người Trịnh Hạo Thiên không khỏi rùng mình, ngay cả Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng ngưng trọng.
Mặc dù bọn hắn luôn mồm nói không để bày sói trong lòng, nhưng lúc gặp bầy sói cũng không dám có chút chủ quan xme thường nào.
Dư Uy Hoa nhẹ nhàng vỗ cái sọt, lập tức Tiểu Vũ chui ra, thoáng cái chạy lên trốn trên cây.
Một mùi máu tanh phảng phất trong không khí bắt đầu xuất hiện.
Trong lòng Dư Uy Hoa và Lâm Đình thầm đếm, đột nhiên sắc mặt bọn chúng đại biến, số lượng bầy sói có điểm không đúng.
Dựa theo suy đoán của bọn hắn, khu vực này nếu có bầy sói lui tới cũng không thể vượt quá mười con. Nhưng mà, lúc này rõ ràng số lượng bầy sói đã vượt qua mười con...
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
"Hai bầy sói"
Lâm Đình đột ngột giơ hai ngón tay, sắc mặt hắn cực kỳ ngưng trọng.
Dư Uy Hoa chậm rãi gật đầu, sắc mặt cũng đồng dạng trở nên khó coi. Đối với lực lượng của mình hắn tương đối hiểu rõ, cũng không tự coi nhẹ mình. Nhưng đồng thời bọn họ cũng không cuồng vọng tự đại.
Lấy lực lượng của bọn họ, ở nơi này đối phó với mười con sói trở xuống không vấn đề gì nhưng nếu số lượng bầy sói tăng gấp đôi thì tương đối nguy hiểm.
Chẳng qua, khi bọn chúng dụ dỗ bầy sói, vô luận thế nào cũng không nghĩ tới, vận khí của mình lại kém như thế, gọi đến hai bầy sói, đây chính là người tính không bằng trời tính, vận mệnh đã an bài bài không thể nào thay đổi.
"Hạo Thiên, lát nữa khi bầy sói đến sẽ phái một tiểu đội đi dò xét thử, một khi bọn chúng tiến vào bẫy rập chúng ta lập tức xuất thủ đem bọn chúng đánh giết, sau đó lập tức leo lên cây"
Lâm Đình trầm giọng nói tiếp :
"Bầy sói cũng không phải là hắc hùng, không có biện pháp đối phó với nhân loại khi leo lên cây"
Trịnh Hạo Thiên mờ mịt đáp một tiếng, lúc này hắn cũng hiểu được tình huống xung quanh, trong lòng lại càng lo lắng, suy nghĩ lung tung.
Hai mắt Lâm Đình vẫn thủy chung chú ý xung quanh bốn phía cũng không lưu ý đến sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên. Sau khi dặn dò, hắn lại nói:
"Uy Hoa, để cho Tiểu Vũ trở về báo cho mọi người, xin bọn họ vào núi trợ giúp"
Dư Uy Hoa do dự một chút rốt cục cũng gật đầu, huýt một tiếng dài vang dội. Khi âm thanh này vang lên, nhánh cây trên đỉnh đầu nhất thời vang lên âm thanh xào xạc, hơn nữa rất nhanh đã đi xa.
Lúc này hai người Dư Uy Hoa mới hơi yên lòng một chút, tiểu thử này tương đối khôn, hơn nữa tất cả mọi người trong thôn đều biết nó là sủng vật của Dư Uy Hoa, một khi phát hiện tình huống không đúng nhất định sẽ tổ chức nhân mã đến đây cứu viện.
Số lượng sói cũng không ít, nhưng đám thợ săn trong thôn liên hợp lại tuyệt đối có thể bắt hết.
"Ngao ô..."
Tựa hồ bị âm thanh trên đỉnh đầu kích thích, bầy sói chợt tru lên từng hồi, hơn nữa từ đó còn lộ ra một cảm giác nóng vội không nhịn được.
Ba con thanh lang khổng lồ từ phía trước nhảy tới, hình thể bọn chúng cao lớn, lông rực rỡ, đi lại không một tiếng động, từng hơi thở nóng rực trong miệng phun ra, trong đêm tối hai tròng mắt màu bích lục lập lòe lóe ra tia quang mang hung lệ, đem ba tên nhân loại trước mặt khóa chặt.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đồng thời hít một hơi khí lạnh, bọn họ mơ hồ cảm thấy tình huống có điều không ổn.
Mặc dù bọn hắn cũng không lớn hơn Trịnh Hạo Thiên bao nhiêu tuổi, nhưng từ nhỏ bọn hắn đã học võ cùng với Dư Kiến Thăng, ở phương diện kiến thức đi săn hơn xa Trịnh Hạo Thiên.
Trong Hùng Lang sơn, phân bố của bầy sói tương đối có quy luật, càng vào trong thâm sơn bầy sói lại càng đông đảo lại càng mạnh mẽ hơn, mà bầy sói ở phụ cận khu vực này vô luận là thể trạng hay là sự hung tàn đều không thể so sánh với bầy sói ở sâu trong núi.
Thế nhưng, ba con sói trước mặt lại là thanh lang, là một trong những loại sói cường đại nhất, ngay cả trong Hùng Lang sơn cũng xếp vào loại to lớn.
Nếu như bình thường địa vị của bọn chúng trong bầy sói khá cao nhưng bây giờ nhìn lại trong bầy sói này chúng chỉ là là nhân vật pháo hôi mà thôi.
"Đây là bầy sói sâu trong núi"
Sắc mặt Dư Uy Hoa căng thẳng, tay nắm cung gấp cũng dùng sức hơn.
"Đáng chết, bọn chúng không ở trong núi sâu chạy ra ngoài này làm gì"
Lâm Đình hung hăng mắng một câu, hắn cũng nắm chặt cung gấp trong tay, hơn nữa cũng đã lắp tên, đồng thời nói :
"Hạo Thiên, lát nữa nhớ nghe khẩu lệnh của ta, một khi bọn chúng tiến vào bẫy rập lập tức bắn chết. Sau đó nhảy lên cây"
"Ừ". Trịnh Hạo Thiên theo bản năng đáp một tiếng, hắn thuận tay giơ cung gấp lên, nhưng lúc này hắn và hai đồng bạn cũng không phát hiện hai tay của hắn đang run rẩy không ngừng.
Dư Uy Hoa liếm liếm đôi môi khô khốc cười nói :
"Bọn chúng quả thật cường đại nhưng nếu tới trêu chọc chúng ta, không khiến chúng nó lưu lại, thì không thể chấp nhận được"
Lâm Đình thấy buồn cười nói : "Tốt, vậy hãy để cho bọn chúng lưu lại"
Hai người bọn họ ngay cả khi đối mặt với bầy sói cường đại cũng không sợ hãi chút nào, chuyện trò vui vẻ làm cho bầu không khí đang khẩn trương cũng dịu đi không ít.
Trịnh Hạo Thiên cố gắng hoạt động cổ tay đang cứng đơ, tim hắn đập như trống trận, nhưng dù hắn cố thế nào cũng không thể hoàn toàn khống chế được bản thân mình.
Trong lòng hắn tự mắng bản thân mình, rõ ràng là mong đợi vào núi săn bắn nhưng khi tiến vào thâm sơn rồi, hơn nữa lúc gặp phải bầy sói hắn lại không có cách nào khống chế được nỗi sợ hãi.
Mặc dù hắn biết biểu hiện của mình là không đúng hơn nữa hắn suy nghĩ muốn khôi phục lại như bình thường nhưng trong lòng hắn lại sợ hãi, căn bản khong làm được điểm này.
Miễn cưỡng mở cung ra, nhưng trong đầu hắn là một mớ hỗn loạn không biết suy nghĩ cái gì.
Ba con thanh lang cơ hồ là cùng vọt lên một lúc, chân sau cảu bọn chúng phát lực, tốc độ cực nhanh, chỉ cần một cái dẫm chân đã xuyên qua khoảng cách mấy trượng mãnh liệt nhào về phía trước.
Song hai người Dư Uy Hoa vẫn vững vàng như Thái Sơn, bọn chúng kéo căng dây cung ra nhưng vẫn chưa bắn.
"Sưu..."
Một tiếng xé gió kịch liệt từ một cây đại thụ vang lên, một loạt mũi tên phảng phất như từ trên trời rơi xuống, lấy khí thế sét đáng không kịp bưng tai xẹt qua bầu trời đêm, hơn nữa còn mạnh mẽ găm vào cơ thể ba con thanh lang.
Trong miệng ba con vật phát ra tiếng tru thê lương thảm thiết, từ giữa không trung rơi xuống.
"Bắn..."
Lâm Đình tỉnh táo nói.
Hắn và Dư Uy Hoa đồng thời thả dây cung, hai mũi tên nhọn nhanh như tia chớp bắn ra, đam vào mắt hai con thanh lang.
Hai con thanh lang bị trúng tên cùng tru lên một tiếng, sau đó trực tiếp co quắp trên mặt đất, chỉ cần nhìn hai mũi tên xuyên qua não cũng có thể biết kết quả của bọn chúng thế nào.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên bỗng nhiên giật mình hắn cơ hồ đồng thời thả dây cung, mũi tên nhọn trên không trung vang lên tiếng xé gió, trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.
Một mũi tên đầy khí thế, Trịnh Hạo Thiên phát huy cây cung mới chế tạo vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng đáng tiếc mũi tên đó cũng không nhắm vào ba con thanh lang mà biến mất không tung tích.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình đồng thời ngẩn ra, trước mắt vừa có đúng ba con thanh lang, dựa theo sự ăn ý ngày thường ba người bọn hắn mỗi đứa đối phó một con. Nhưng chỉ hai người bọn chúng là bắn trúng còn Trịnh Hạo Thiên lại bắn trượt.
Ý nghĩ này mới nổi lên trong đầu bọn hắn thì từ phương xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, một con sói to lớn trong bụi cỏ nhảy lên, đang ở trên không trung thì vô lực nặng nề rơi trên mặt đất.
Trên bụng của nó cắm một mũi tên chính là mũi tên mà Trịnh Hạo Thiên bắn.
Hai đôi mắt của hai thiếu niên đồng thời sáng lên hai miệng như một hô : "Tốt"
Một tiếng khen này tuyệt đối là chân tâm thật ý, dưới tình huống trong đêm tối mà vẫn nhìn rõ mục tiêu ở xa hơn nữa chỉ một phát là trúng mục tiêu, loại nhãn lực và tài thiện xạ này đã vượt qua hai huynh đệ bọn chúng. Cho dù là sơ giai săn sư Dư Kiến Thăng có đến đâu chỉ sợ cũng không làm tốt hơn.
Trịnh Hạo Thiên há to miệng, hắn khó tin nhìn đầu thanh lang nằm trên mặt đất, mặc dù tận mắt nhìn thấy nhưng hắn vẫn rơi vào cảm giác như nằm mộng.
Hắn rất rõ ràng mũi tên này là do hắn run tay mà bắn trượt, nhưng lại bắn trúng giết chết một con thanh lang còn lớn hơn, nếu việc này truyền ra ngoài, sợ rằng rất khó có người tin tưởng.
Bất quá cũng chỉ có loại quái lực này mới có thể chó ngáp phải ruồi mà tạo thành hiệu quả tốt. Nếu đổi lại là hai người Dư Uy Hoa với khoảng cách xa như vậy nhiều nhất cũng chỉ bắn bị thương mà thôi, muốn một mũi tên diệt sát con mồi quả là si tâm vọng tưởng.
Nhưng sau khi bắn chết cự lang hắn chẳng có bất kỳ cảm giác hưng phấn nào, ngược lại vẫn như cũ sợ hãi phát run lên.
Tiếng gầm gừ tức giận từ bốn phái vang lên, sau đó thoáng cái đã xuất hiện chi chít bóng đen.
Bị mũi tên kích thích bầy sói không kiềm chế được phát lệnh tổng tiến công.
Mặc dù trong đêm tối nhưng đống lửa bọn hắn dùng để nướng thịt vẫn chưa dập tắt, trong lúc mơ hồ có thể thấy được một màu lục u u đầy hàn khí sâu trong các con ngươi màu trắng.
Thân thể Dư Uy Hoa run run kinh hô : "Bạch nhãn lang"
Sắc mặt Lâm Đình đại biến, hắn không chút nghĩ ngợi hô : "Lên cây"
Cổ tay hai người vung lên, gấp cung lại đeo lên vai, thân hình di động kinh hoạt như viên hầu chỉ một lát đã trèo lên cây đại thụ.
Lúc này bọn họ mới yên tâm một chút.
Bất quá khi nhớ tới truyền thuyết của bạch nhãn lang, trong lòng bọn họ vẫn hoảng sợ không dứt như cũ.
Chẳng qua là bọn họ cũng không nghĩ thông rõ ràng là bạch nhãn lang sống ở sâu trong Hùng Lang Sơn tại sao lại xuất hiện ở khu vực này.
Nhất định chuyện này phải nhanh chóng thông báo cho trưởng thôn, hơn nữa còn phải thông báo cho tất cả mọi người trong thôn đều biết.
"Không tốt" đột nhiên Dư Uy Hoa hét lên một tiếng.
Dư Uy Hoa thở gấp một hơi nói "Cái gì...". Hắn mới nói được một nửa trên mặt đã không còn một tia huyết sắc.
Bởi vì hắn đã hiểu vì sao Lâm Đình lại la lên thất thanh.
Ở dưới đại thụ Trịnh Hạo Thiên cũng không có trèo lên, hắn đang dựa vào đại thụ tựa hồ như muốn dùng cả tay và chân để trèo lên nhưng bộ dáng mềm nhũn đã nói cho bọn chúng biết, căn bản tay chân Trịnh Hạo Thiên đã vô lực, tuyệt đối không thể bằng vào lực lượng của mình mà leo lên được.
Trong nháy mắt một ý niệm kinh khủng xuất hiện trong đầu Dư Uy Hoa và Lâm Đình.
Cũng không phải mọi người trời sinh ra đã là thợ săn, đại đa số người lần đầu tiên thấy máu sẽ vô cùng sợ hãi.
Mặc dù thực lực Trịnh Hạo Thiên không có dưới bọn họ nhưng đây là lần đầu tiên hắn chính thức đi săn cũng là lần đầu tiên bắn chết thanh lang. Mà ở thời khắc mấu chốt hắn lại bị hù dọa đến thoát lực.
Hai đạo thân ảnh màu thanh sắc vòng qua đống lửa, chúng mở to hai mắt màu lục tàn nhẫn, mở cái miệng to như chậu máu hướng về phái đại thụ Trịnh Hạo Thiên đang đứng mà xông đến.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet
Dịch : Tiểu Phương
Nguồn :Tam Tà - Kiemgioi + Tuchangioi
Hết thảy trước mắt đều trở nên rõ ràng, Trịnh Hạo Thiên có thể thấy rõ nhanh vuốt sắc bén của hai đầu thanh lang đang xông đến.
Vào giờ khắc này, ngũ quan, ý thức của hắn được đề thăng trên diện rộng.
Chóp mũi hắn ngửi được một mùi máu tanh hôi thối, mùi vị này đến từ hai chậu máu đang mở to kia, thậm chí hắn còn đoán được, một khắc sau khi hai đầu thanh lang xông đến, hàm răng bén nhọn của chúng sẽ xuyên thấu qua cổ mình để lại mấy lỗ thủng.
Trong sâu thăm não bộ của hắn tựa hồ có âm thanh liều mạng reo hò cổ vũ : "Trốn, chạy mau..."
Nhưng thân thể hắn bây giờ ngay cả một chút lực lượng cũng không có, tay chân của hắn như nhũn ra, đừng nói là lang nha bổng nặng nề kia mà coi như cung gấp ngày thường hắn coi như tính mạng cũng không biết bị ném đi đâu.
Mơ hồ thần chết đã điểm danh hắn, thân thể hắn cứng ngắc không có chút hơi ấm, ngay cả máu huyết trên người tựa hồ cũng đọng lại không lưu thông nữa.
Ở tận đáy lòng hắn dâng lên vô tận bi ai.
Thì ra đây mới thực sự là mình.
Hắn vô số lần trong giấc mộng thấy mình đạt được khả năng của Dư thúc, cùng bọn họ vào núi săn thú.
Hắn tự tay mình săn giết vô số gấu và sói, hắn trở thành người thủ hộ trong thôn, trở thành săn sư uy danh gần xa chiếm được vô số vinh quang được vô số người khen ngợi.
Kể từ khi hắn bắt đầu tập võ cảnh tượng này đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ.
Song giờ khắc này rốt cục hắn đã tỉnh lại.
Hóa ra mình cũng chỉ là một kẻ bình thường, lần đầu tiên đối mặt với mãnh thú, cảm nhận mùi máu tanh đầy sát khí trên người nó thế nhưng hắn lại không chịu được, giống như trở nên một người khác xa lạ mà ngay cả hắn cũng không rõ.
Tựa hồ hắn nhớ lại đêm mưa hôm đó, tựa hồ một lần nữa hắn lại thấy được cảnh tượng hơn ba mươi đầu cự hùng xông vào thôn.
Sợ hãi rồi hoảng sợ là độc dược kịch độc nhất, đem khí lực trong cơ thể rút đi không còn sót lại một tia.
Hàm răng bén nhọn của cự lang phản xạ ánh lửa sáng lên, mang theo hơi thở tử vong lao thẳng vào hắn.
Hai tròng mắt vô ý thức của Trịnh Hạo Thiên mở lớn, điểm sáng trí mạng kia đã tràn ngập trong mắt hắn.
Song ngay lúc này hắn thấy được, nghe được, cảm thấy ...
Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, hai tiếng xé gió xuất hiện bên tai hắn, hai hơi thở quen thuộc làm thân thể đang lạnh như băng của hắn trong nháy mắt trở nên ấm áp.
"Ba..."
Hai cây cương xoa phân biệt trước sau nện lên đầu hai con thanh lang, lực lượng va chạm khổng lồ thế ngạnh kháng đẩy lui hai con sói.
Độ cứng của đầu sói vượt qua sự tưởng tượng của Dư Uy Hoa và Lâm Đình, mặc dù đầu bọn chúng chảy đầy máu tươi nhưng sau khi lăn lộn trên mặt đất vài vòng lập tức bò dậy trong mắt hiện lên vẻ hung lệ, dường như không việc gì.
"Oanh..." Dư Uy Hoa lui về phía sau một bước, đứng sau người Lâm Đình hắn buông cương xoa xuống, hai tay cặp dưới nách Trịnh Hạo Thiên, hét lớn một tiếng chân khí trong cơ thể toàn bộ chấn động, lấy hết sức ném lên phía trên.
Mặc dù chân khí của Dư Uy Hoa chưa đến cảnh giới phóng xuất ra ngoài đả thương địch thủ. Nhưng khi hắn bộc phát toàn bộ chân khí trong nháy mắt lực lượng tăng phúc lên cũng mạnh hơn bình thường rất nhiều.
Nhất thời thân thể Trịnh Hạo Thiên bay lên không trung.
Hắn kinh hô một tiếng tay chân vẫy loạn trên không trung, đột n hiên ôm lấy một cành cây to.
Sứng sốt một chút, bây giờ Trịnh Hạo Thiên mới hiểu được, mình bị Dư Uy Hoa ném lên cây đại thụ. Chẳng biết tại sao sau khi thoát khỏi nguy hiểm, tay chân của hắn khôi phục lại mấy phần khí lực, hắn giật mình, ngược lại biến đổi tăng lên một chút.
Song khi hắn đã ở vị trí an toàn lúc hắn cúi đầu nhìn xuống mắt trợn tròn đến cực hạn.
Lúc Dư Uy Hoa và Lâm Đình từ trên cây nhảy xuống hai mươi đầu cự lang đã vượt qua đống lửa từ bốn phương tám hướng lao đến.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, một khối đá từ một gốc cây bay đến đè chết một đầu cự lang. Lại một tiếng động lớn nữa vang lên một đầu cự lang nữa lại bị treo ngược lên không trung.
Liên tiếp xuất hiện biến cố đã làm bầy cự lang cảnh giác tốc độ cũng nhất thời chậm lại.
Bất quá cho dù như thế cũng chỉ trong một lát bọn chúng cũng tiến đến cây đại thụ, mấy đầu cự lang giơ nanh múa vuốt nhìn hai người Dư Uy Hoa.
Dư Uy Hoa hất thanh cương xoa từ dưới đất lên cầm thật chắc trong tay kêu lên : "Lâm Đình ngươi đi trước đi"
"Ngươi trước" hai mắt Lâm Đình nhìn chằm chằm bầy cự lang trước mắt không chút do dự nói.
"Nói nhảm, ngươi cút cho ta"
"Không" biểu hiện của Lâm Đình vẫn như cũ.
Hai mắt Dư Uy Hoa đỏ ngầu, tay cầm cương xoa tựa hồ như trắng bệch.
Từ giọng nói của Lâm Đình hắn đã cảm nhận được quyết tâm của đối phương đó là một quyết định không thể nào lay chuyển được.
Cười thảm một tiếng Dư Uy Hoa nói : "Tốt, vậy chúng ta cùng chiến"
"Ngươi phải đi"
"Nếu ta có thoát về nhà cũng bị cha đánh chết" Dư Uy Hoa nhìn về phía trước đột nhiên cất tiếng cười to nói :
"Giết một con là đủ vốn, giết hai con là có lời. Lâm Đình chúng ta cùng nhau thi xem người nào giết được nhiều hơn"
Lâm Đình ngơ ngác một chút, rốt cục khóe miệng cũng nở nụ cười nói :
"Tốt, nhất định ta giết được nhiều hơn ngươi"
"Cổn..."
Lúc trước bọn hắn leo lên cây là bởi vì bầy sói còn cách xa. Có khoảng cách đó lúc bọn hắn leo lên cây cũng không bị tập kích.
Nhưng bây giờ bầy sói đã đến gần, nếu bọn hắn quay người leo lên cây như vậy kết quả khẳng định là bị bầy cự lang lao đến cắn xé ăn tươi nuốt sống, khi đó ngay cả chút năng lực phản kháng cũng không có.
Trịnh Hạo Thiên ở trên cây đang líu lưỡi nhìn hai người bạn tốt.
Lời của bọn họ hắn nghe không sót một từ nào, nhịp tim Trịnh Hạo Thiên tăng lên.
Hắn cũng không biết, nhịp tim của hắn đã vượt qua bình thường, chỉ sợ nếu hắn chưa luyện chân khí cũng không thể làm cho nhịp tim tăng lên mức khủng bố này.
Lúc này hắn đang tự trách mình.
Nếu như không phải hắn khiếp nhược, trèo lên cây thì hai người Dư Uy Hoa đâu phải nhày xuống mà gặp tuyệt cảnh.
Khi bầy sói còn chưa đến bọn họ đã có sơ hội chạy trốn. Nhưng lúc đó Dư Uy Hoa lại lựa chọn ném hắn lên cây còn Dư Uy Hoa thì âm thầm bảo vệ phía trước.
Đây là hai bằng hữu chơi đùa từ nhỏ, đối mặt với sinh tử lựa chọn của bọn chúng là dũng cảm đối mặt cũng không phải loại khiếp nhược chờ chết như hắn.
Là ta hại chết bọn họ.
"Đông ... đông ... đông"
Trong lòng hắn lại càng tự trách trái tim lại càng đập nhanh hơn, trong cơ thể hắn nhiệt khí cường đại mãnh liệt sinh ra, tràn ngập khắp toàn thân.
Một loại lực lượng thần kì tràn ngập khiến hắn kiên định hẳn lên.
"Ngao ô..."
Một con hắc lang từ giữa đám thanh lang bảo vệ từ trong đêm tối bước ra.
Dựa vào ánh lửa Dư Uy Hoa và Lâm Đình thấy rõ ràng,
Đầu hắc lang như chìm trong đêm tối, trên người lộ ra hơi thở cường đại.Nhưng chân chính làm cho người ta khiếp đảm chính là trong con mắt của nó có một màu trắng, chính là một con bạch nhãn lang.
Cắp mắt quỷ dị khiến người ta rét run, đang nhìn bọn họ vẻ trào phúng giống như nhìn mấy con dê đang đợi làm thịt lãnh khốc vô tình.
Ánh mắt cả bầy sói trong đêm tối như quỷ hỏa lập lòe. Nhưng tất cả bầy sói cộng lại cũng không kinh khủng bằng một đầu bạch nhãn lang này.
Nó giương hàm răng sắc bén lộ ra đầu lưỡi đỏ như máu, tru lên một tiếng trầm thấp.
Phảng phất như nhận được mệnh lệnh, gần hai mươi đầu cự lang đồng laotj lao đến.
Bọn chúng giống như một đội quân, theo thứ tự trước sau lao đến. Một đầu rồi lại một đầu không ngừng hướng hai tên nhân loại tấn công.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình phối hợp như thiên y vô phùng, từ nhỏ cùng nhau luyện võ, kết quả giờ phút này đều hiển lộ hết ra bên ngoài.
Hai người bọn họ che chở lẫn nhau, cương xoa trong tay vung lên đâm chém khắp nơi, hướng tới phía yếu hại bầy sói mà hỏi thăm.
Có lẽ vì biết lần này không thể may mắn thoát khỏi bọn họ xuất thủ cực kì bén nhọn, khí thế cực kì sắc bén không hề thua kém bầy sói.
Cương xoa trong tay vung lên nhằm nơi yếu hại của cự lang, trong suy nghĩ bọn họn quyết một mạng đổi một mạng.
Chẳng qua bầy cự lang trước mặt cũng không phải như bầy sói bình thường, dưới sự chỉ huy của bạch nhãn lang mỗi đầu thanh lang đều linh hoạt làm người ta khó có thể tưởng tượng nổi, bọn chúng không ngừng tấn công, nhưng vừa tiếp xúc với hai người liền nhanh chóng lùi lại, giống như trước đó đã diễn luyện vô số lần, không ngừng vòng quanh hai người.
Trong lòng hai người Dư Uy Hoa đều biết rõ, bày sói đang đùa giỡn, bọn chúng đang đợi hai người kiệt sức lúc đó mới phát động một kích trí mạng.
Chẳng qua dù nhìn thấu chiêu số của đối phương nhưng cũng không có bất kỳ cách hóa giải nào.
Số lượng bầy sói nhiều, cho dù hai người chủ ý vào một đầu nhưng bầy sói chỉ hơi va chạm không để cho hai người cơ hội liều mạng.
Hơn nữa nếu lao lên liều mạng sẽ rơi vào vòng vây của bầy sói, khi đó lấy thực lực của hai người chắc chắn không có sức chống cự.
Sau nửa canh giờ không ngừng huy động cương xoa hai người đã thở hồng hộc tinh thần cũng lâm vào trạng thái mệt mỏi.
Trong mắt bọn họ đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng và phẫn hận, cương xoa trong tay nặng như Thái Sơn.
Bạch nhãn lang lại tru lên lần nã, hai đầu thanh lang vẫn thủ hộ cạnh nó rốt cục cũng động.
Bọn chúng vọt lên không một tiếng động, giống như một tia chớp trong nháy mắt vượt qua đồng bọn mạnh mẽ va chạm với cương xoa.
Cổ tay Dư Uy Hoa và Lâm Đình run lên, cương xoa bị đẩy sang một bên.
Hai chậu máu tanh tưởi hướng về phía cổ họng bọn hắn cắn tới, hai con ngươi ánh lên quang mang ngoan độc .
Dư Uy Hoa và Lâm Đình vô lực chống cự bọn họ ngã phịch xuống mặt đất, cương xoa trong tay cũng thả ra, móc ra dao găm tùy thân, hai người cũng không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, cho dù đến thời khắc tối hậu bọn họ cũng không quên muốn đổi mạng với bầy sói.
Song đúng lúc này hai người nghe thấy tiếng rống to.
Đó là một tiếng gầm gừ tức giận kinh thiên động địa.
[/QUOTE]
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hamhieubiet